Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2282: “Thú triều, là thú triều thật đấy!”


 Anh lấy mấy viên đan dược ra nuốt hết vào.  

 

“Ranh con, bây giờ mới nghĩ đến chuyện khôi phục chân nguyên liệu có muộn quá không?”  

 

Bất chợt, một giọng nói âm u rét lạnh như rắn độc vang lên.  

 

Vút! Vút! Vút! Vút! Vút!  

 

Mấy bóng người xuất hiện từ bốn phương tám hướng, bay vút lên không, nhìn xuống Diệp Bắc Minh đang ở dưới đất.  

 

Ngay khi cảm nhận được khí tức của bọn họ.  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Nhà họ Ngạo, nhà họ Lăng, nhà họ Dạ, còn có cả nhà họ Giang nữa ư?”  

 

Một ông lão thuộc nhà họ Ngạo lắc đầu nói: “Oắt con, thông minh lắm, tiếc rằng người thông minh thường không sống lâu!”  

 

Một ông già thuộc nhà họ Dạ lạnh lùng nhìn anh nói: “Thế mà cậu còn có thể bùng nổ sức mạnh vượt qua lực lượng bản thân sao, đây là bí mật giúp cậu vô địch nhỉ?”  

 

“Tiếc rằng chúng tôi đã biết bí mật này rồi”.  

 

“Lá bài chưa lật cuối cùng của cậu đã dùng rồi, cậu còn bản lĩnh gì nữa đây?”  

 

“Nhãi ranh, cậu không thể trêu chọc gia tộc Thượng Cổ được đâu!”  

 

Một giọng nói lạnh như băng vang vọng nghe hết như phán quyết của thần chết: “Diệp Bắc Minh, hôm nay sẽ là ngày chết của cậu!”  

 

“Tất cả kết thúc rồi!”  

 

Mọi người thở dài.  

 

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời cao vời vợi: “Ai nói tất cả đã kết thúc rồi?”  

 

Ông lão nhà họ Ngạo kiêu căng nói: “Hừ, còn giả thần giả quỷ nữa hả?”  

 

“Cậu dùng kiếm Long Đồ để cuồng nộ, vượt qua giới hạn giết địch!”  

 

“Giờ chân nguyên đã cạn kiệt, còn đánh với bọn tôi kiểu gì chứ?”  

 

Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười: “Thế hả?”  

 

“Vạn thú, về đây!”  

 

Một luồng huyết khí ngút trời phóng vút lên trời cao.  

 

Cả lũ sửng sốt, bọn họ chỉ thấy ba hư ảnh dạng rồng lao ra từ sau lưng Diệp Bắc Minh.  

 

Ngay sau đó.  

 

Gầm gừ...!  

 

Tiếng ma thú gào thét kinh thiên động địa từ ngọn núi to lớn xa xa vọng tới.  

 

Sau đó đến tiếng thứ hai.  

 

Gào ồ!  

 

Tiếng thứ ba!  

 

Gầm!  

 

Tiếng thứ tư!  

 

Gầm!  

 

Vô số tiếng ma thú gầm thét vang lên, mặt đất rung chấn mãnh liệt, trong rừng rậm mây bụi mịt mù cuồn cuộn nổi lên đầy trời.  

“Đây là...”  

 

Mấy lão già cùng quay đầu lại, trong ánh mắt đầy sự khiếp hãi.  

 

Bọn họ hít sâu: “Mẹ!”  

 

“Trời ơi...”  

 

Ngay đằng trước, thú triều khủng bố cuồn cuộn dâng lên như sóng thần hung tợn cuốn tới.  

 

“Thú triều, là thú triều thật đấy!”  

 

Lòng bốn lão già kia chấn động: “Lẽ nào đợt thú triều này là do Diệp Bắc Minh triệu hồi tới ư?”  
 
Chương 2283: “Rốt cuộc tên nhóc ấy có lai lịch gì?”


 Ngạo Thương Khung thẳng thừng lắc đầu bác bỏ, trên gương mặt già nua đầy vẻ không tin.  

 

Lăng Tác Cổ sững người: “Đây không phải là thú triều bình thường, dựa vào tiếng động trong khu rừng thì phải có ít nhất trăm nghìn con!”  

 

“Trùng hợp, chắc là trùng hợp thôi!”  

 

Đến cả nghe bọn họ cũng chưa từng nghe nói có thú triều trăm nghìn con ma thú.  

 

Thú triều khủng khiếp như vậy cũng đủ san bằng một gia tộc Thượng Cổ.  

 

Giang Kiếm Trần trầm ngâm: “Cái này chỉ là trùng hợp thôi sao?”  

 

Ông ta quay đầu nhìn về ông già cuối cùng chưa nói gì: “Ông Nhân Hoàng, ông nghĩ thế nào?”  

 

Đó là lão tổ của nhà họ Dạ, Dạ Nhân Hoàng!  

 

Ông ta e dè liếc nhìn Diệp Bắc Minh nói: “Ở đời không có chuyện gì trùng hợp như vậy được, thú triều chắc chắn có liên quan tới cậu ta!”  

 

Ngạo Thương Khung kiêng dè nói: “Vậy bây giờ nên làm gì?”  

 

Cả lũ khó xử.  

 

...  

 

Ở ngoài gia tộc Đạm Đài, một đám người tu võ tụ tập lại.  

 

Ở ngoài cùng, một cô gái thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi đỡ một ông lão, nói: “Ông nội, là tiếng thú triều kéo tới!”  

 

“Lẽ nào tên Diệp Bắc Minh kia triệu hồi trăm nghìn con ma thú tới đây thật sao?”  

 

Ông lão suy tư, nhìn về nơi rừng sâu: “Rốt cuộc tên nhóc ấy có lai lịch gì?”  

 

Cô gái sợ vỡ mật, tái nhợt nói: “Ma thú trên mặt đất không nhiều lắm vậy mà cậu ta có thể triệu hồi tới trăm nghìn con ma thú!”  

 

“Nếu ở trong đại dương vô tận ma thú thì chẳng phải số lượng này lại càng thêm đáng sợ hay sao?”  

 

Cô gái ấy vừa dứt lời.  

 

Gầm gừ...!  

 

Trong khu rừng, khói bụi bay mù mịt, đất rừng rung chuyển.  

 

Đám quái vật đầu tiên lao ra khỏi khu rừng đã hơn cấp tám rồi.  

 

Bây giờ mới có ba mươi con ma thú cấp mười một liều chết hùng hổ xuống về phía lũ Giang Kiếm Trần.  

 

Giang Kiếm Trần gầm lên: “Lũ súc sinh chúng bây giám khiêu khích uy nghiêm của lão phu hả? Chết đi!”  

 

Ông ta đưa tay lên vung kiếm xuống, lũ ma thú đang hừng hực xông tới hy sinh.  

 

Máu tươi bay tán loạn.  

 

Ngay sau đó.  

 

“Gầm gừ!”  

 

Lại có hơn mười con ma thú chạy tới, Giang Kiếm Trần lại vung tay lên chém ra một lưỡi kiếm.  

 

Máu thịt tung bay, trước mắt ông ta giờ chỉ có màu đỏ thẫm.  

 

Gầm gừ!  

Đợt ma thú thứ ba kéo tới, chúng ùn ùn kéo tới như vô tận không ngừng nghỉ.

Giang Kiếm Trần tàn sát nhiều đến mức hai mắt cũng đỏ ngầu cả lên: "Lão phu không tin không giết hết được bọn ma thú chúng bây!"  

 

"Diệp Bắc Minh…  

 

Hôm nay, cho dù bao nhiêu ma thú kéo đến đây đi nữa thì lão phu vẫn sẽ tiêu diệt toàn bộ!"  

 

Kiếm Thần nhà họ Giang gào thét vang trời, xông vào bầy thú ồ ạt ngoài kia.  

 

Ngạo Thương Khung cầm một thanh đao vàng trong tay, vung đao tứ phía, giết chóc trong điên cuồng!  

 
 
Chương 2284: Anh đang hồi phục sức mạnh của mình.


 Dạ Nhân Hoàng hừ lạnh một tiếng, tung một cú đấm đâm thủng lồng ngực của ma viên.  

 

Xoẹt!  

 

Con mãnh hổ từ bên cạnh bổ nhào đến có một viên bảo thạch màu xanh lam được ngưng tụ giữa mi tâm, viên bảo thạch ấy lóe lên tia sáng kỳ lạ.  

 

"Chết đi!"  

 

Dạ Nhân Hoàng hét lên thật to, nhảy lên không trung rồi tàn nhẫn đạp vào mãnh hổ mà không chút nương tình.  

 

Ầm!  

 

Đầu mãnh hổ nổ tung, chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.  

 

Ông ta lạnh lùng quay đầu lại: "Diệp Bắc Minh, chờ đến khi lão phu giết xong bọn ma thú này sẽ là ngày chết của mày..."  

 

Song, ông ta chưa kịp nói hết câu này thì mười mấy con ma thú cấp mười một lại ồ ạt xông tới.  

 

Dạ Nhân Hoàng vừa phất tay một cái đã làm tám con ma thú chết tươi.  

 

Khi ông ta chém chết một con rắn đen, máu rắn văng tung tóe, bắn trúng tay Dạ Nhân Hoàng.  

 

Trong thoáng chốc, bàn tay ông ta đã bị ăn mòn mất một mảng lớn.  

 

"Chết tiệt!"  

 

Dạ Nhân Hoàng giận dữ gầm thét, tức giận giết chết ma thú bốn phía quanh đây.  

 

Ngay sau đó.  

 

Lại một bầy thú đông như nêm kéo tới!  

 

Phía bên kia.  

 

Một con ma ưng phóng về phía đầu Ngạo Thương Khung với tốc độ nhanh như chớp.  

 

"Dám đánh lén lão phu à? Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!"  

 

Ngạo Thương Khung quát tháo, chém thanh đao vàng trong tay ra, bổ ma ưng làm hai nửa.  

 

Nhưng trước khi chết, ma ưng đã kịp cào rách khuôn mặt già cỗi của Ngạo Thương Khung.  

 

Lăng Tác Cổ giết một mạch hơn một ngàn con ma thú, thi thể ma thú chất chồng dưới chân ông ta như núi.  

 

Ông ta chưa kịp thở dốc lấy hơi thì mấy trăm con ma thú lại bao vây ông ta một lần nữa!  

 

Hai mắt Lăng Tác Cổ long sòng sọc, tóc tai bù xù: "Đệt mẹ! Mấy con súc sinh này không sợ chết à?"  

 

"Nhào lên! Nhào lên! Có bao nhiêu lão phu giết bấy nhiêu!"  

 

Liễu Tiêu Vân hệt một con dã thú đang rít gào.  

 

Hai tiếng trôi qua.  

 

Mặt đất dưới chân bốn lão già đã máu chảy thành sông, cả bốn người họ cũng mình mẩy máu me be bét.  

 

Ai nấy cũng đều bị thương, tuy muốn tiếp tục chiến đấu nhưng sức lực lại đang cạn kiệt dần.  

 

Lúc này bọn họ đã tụ tập một chỗ, bọn ma thú cũng nhào tới liên tục như thể không muốn sống nữa vậy.  

 

Lăng Tác Cổ vung một nhát kiếm chém chết mười mấy con ma thú, giận dữ hét lớn: "Thằng khốn này biết ma thú bình thường không giết chết được chúng ta nên cố ý tiêu hao sức lực của chúng ta đây mà!"  

"Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta sẽ bị kiệt quệ đến chết mất!"  

 

Ngạo Thương Khung nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: "Cùng ra tay đi, giết cậu ta đã rồi tính sau!"  

 

Giờ phút này.  

 

Diệp Bắc Minh ngồi khoanh chân dưới đất.  

 

Anh đang hồi phục sức mạnh của mình.  

 

Hơn một ngàn con sư tử đang bao quanh gần đó để bảo vệ anh.  
 
Chương 2285: Thật là khủng khiếp!


 Ngay sau đó.  

 

Mấy chục con sư tử không hẹn mà cùng bổ nhào tới, không ngờ chúng lại dùng chính thân xác của mình để ngăn cản nhát kiếm của Giang Kiếm Trần.  

 

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!  

 

"Gào..."  

 

Một tiếng gào thét vang lên.  

 

Mấy chục con sư tử đi đời nhà ma trong chốc lát!  

 

Giang Kiếm Trần mở một con đường máu, không ngờ lại kéo gần được khoảng cách với Diệp Bắc Minh thật.  

 

Một trăm mét, năm mươi mét, ba mươi mét, hai mươi mét...  

 

Vô số sư tử ngã xuống dưới chân Giang Kiếm Trần, gương mặt già cỗi của ông ta hiện rõ nét điên rồ: "Ha ha ha ha ha!"  

 

"Diệp Bắc Minh, cho dù mày triệu hồi một trăm ngàn con ma thú đến thì sao?"  

 

"Ngày này năm sau vẫn là ngày giỗ của mày thôi!"  

 

Một nhát kiếm phóng tới, đâm về phía trái tim của Diệp Bắc Minh.  

 

Đột nhiên.  

 

"Vậy à?"  

 

Một giọng nói lạnh như băng cất lên.  

 

Diệp Bắc Minh mở mắt, nhếch mép cười khẩy: "Người giết được tôi vẫn chưa được sinh ra đâu!"  

 

Anh tóm lấy lưỡi kiếm một cách dễ dàng.  

 

Không thể tin được, cho dù Giang Kiếm Trần đẩy mạnh cách mấy thì vẫn không thể nào đâm kiếm tới được.  

 

Vững chắc như đá tảng!  

 

"Mày!"  

 

Vẻ kinh hoàng tràn ngập khuôn mặt già nua của Giang Kiếm Trần.  

 

Ánh mắt ông ta vô cùng sợ hãi.  

 

"Sao có thể?"  

 

"Mày hồi phục rồi ư? Nhưng cho dù hồi phục rồi thì cũng không thể nào chống lại sức mạnh của tao được!"  

 

Tiếng hét đầy không cam tâm vang lên: "Lão phu là Kiếm Thần của nhà họ Giang cơ mà!"  

 

Diệp Bắc Minh kéo về, Giang Kiếm Trần cũng nhào về phía mình.  

 

Ầm!  

 

Một cú đấm được tung ra, long trời lở đất.  

 

Phụt!  

 

Giang Kiếm Trần phun một ngụm máu tươi ra, bay thẳng ra ngoài như con diều đứt dây.  

 

Ông ta ngã phịch xuống đất, trông ông ta chật vật vô cùng.  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng thốt: "Kiếm Thần? Kiếm Thần gì mà yếu như sên!"  

 

Ngạo Thương Khung sững sờ: "Ơ kìa..."  

 

"Trời đất!"  

 

Lăng Tác Cổ run bần bật, hít một hơi thật sâu.  

 

Giang Kiếm Trần là người mạnh nhất trong bốn người họ.  

 

Thế mà ông ta lại bị Diệp Bắc Minh đánh bại ư?  

 

Đôi mắt đục ngầu của Dạ Nhân Hoàng đỏ đến mức tưởng chừng ứa ra máu, co giật dữ dội.  

 

Người ông ta run bần bật.  

 

Thật là khủng khiếp!  

 

Không thể tin được!  

"Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì lão phu sẽ bỏ mạng tại đây thật mất!"  

 

"Chết tiệt, rốt cuộc tên này sở hữu sức mạnh gì mà khiếp thế?"  

 

Dạ Nhân Hoàng nhìn thoáng qua xung quanh, ma thú vẫn còn tụ tập đông nghịt!  

 

"Tại sao những con ma thú này lại nghe lời cậu ta? Tại sao chứ!"  

 

Dạ Nhân Hoàng thầm gào thét trong bụng.  

 

Đúng lúc này, Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng dậy.  
 
Chương 2286: Rốt cuộc anh là ai?


Diệp Bắc Minh giẫm xuống mà không chút khoan nhượng!  

 

Trong chốc lát, đầu Giang Kiếm Trần nổ tung, hóa thành một vũng máu nhầy nhụa.  

 

"Ông Giang!"  

 

Gương mặt già cỗi của Ngạo Thương Khung và Lăng Tác Cổ trắng bệch.  

 

Vút!  

 

Hai người chưa kịp có thời gian phản ứng thì đột nhiên có một cơn gió mạnh ùa tới.  

 

Quay phắt lại nhìn, hai người họ không khỏi chửi ầm lên: "Đậu má! Dạ Nhân Hoàng, sao lão già nhà ông lại bỏ chạy một mình hả?"  

 

Dạ Nhân Hoàng không thèm ngoảnh đầu lại: "Đồ ngu! Giờ mà không chạy thì chờ chết à?"  

 

"Ông!"  

 

Sắc mặt của Ngạo Thương Khung và Lăng Tác Cổ càng khó coi hơn nữa.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Một tia sát ý lạnh thấu xương ập tới.  

 

Hai người ngoảnh đầu lại theo phản xạ, Diệp Bắc Minh đã đứng sừng sững trước mặt họ từ lúc nào không hay.  

 

Bọn họ vừa định lên tiếng.  

 

Thì kiếm Đoạn Long đã quét tới, đồng tử của hai người thoắt cái co rút, bàng hoàng há miệng.  

 

Ngay giây phút ngoái đầu lại, Dạ Nhân Hoàng tình cờ chứng kiến cảnh tượng hai cái đầu bay lên thật cao!  

 

Ông giật bắn, dẫn đến tốc độ chậm mất nửa nhịp.  

 

Giây kế tiếp.  

 

Giọng nói đáng sợ như tử thần đến từ cõi âm ty của Diệp Bắc Minh cất lên từ trên đỉnh đầu ông ta: "Ông tưởng ông chạy thoát được sao?"  

 

"Mày..."  

 

Dạ Nhân Hoàng ngẩng đầu, con ngươi co rút.  

 

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, chém xuống!  

 

"Không!"  

 

Dạ Nhân Hoàng điên cuồng kêu la thảm thiết, một tiếng rồng gầm thét vang lên, máu văng tung tóe khắp nơi.  

 

Đến đây, trong gia tộc Đạm Đài, ngoại trừ Diệp Bắc Minh và Đạm Đài Yêu Yêu ra thì không còn ai sống sót.  

 

Bầu không khí ngoài kia chìm vào sự im lặng chết chóc, tất cả ánh nhìn đều đổ dồn về phía Diệp Bắc Minh.  

 

Đường đường một gia tộc thượng cổ mà lại bị tiêu diệt một cách chóng vánh như thế ư?  

 

Lão tổ của bốn gia tộc thượng cổ cùng nhau ra tay mà lại bị chém hết toàn bộ?  

 

Rốt cuộc anh là ai?  

 

Quả là khủng khiếp!  

"Sát Thần... Diệp Sát Thần...", có kẻ nuốt nước miếng cái ực.  

 

Một người đàn ông trung niên kế bên cúi gằm mặt xuống đất: "Hôm đó ở Trụy Long cốc, hắn ta tự xưng là Sát Thần nhưng nhiều người đều khinh thường ra mặt..."  

 

"Kể từ hôm nay trở đi, e rằng danh hiệu Sát Thần sẽ trở thành hiện thực rồi!"  

 

"Đây là một gia tộc thượng cổ đấy, mà cứ thế diệt vong ư?"  

 

"Sức một mình cậu ta đã tiêu diệt được một gia tộc thượng cổ?"  

 

"Huyền thoại vô địch của gia tộc thượng cổ đã chấm dứt rồi ư?"  

 
 
Chương 2287: "Cậu ta đang làm gì thế?"


 Nhiều người tu võ bàng hoàng nuốt nước miếng, sợ tới mức tim đập bình bịch như sắp nổ tung.  

 

Người xung quanh không dám động đậy chút nào, chỉ biết trợn to mắt mà nhìn chằm chằm vào gia tộc Đạm Đài.  

 

Giữa bầu không khí yên lặng như tờ, Diệp Bắc Minh quát lớn: "Bây giờ tao sẽ thực hiện lời hứa đã hứa với chúng mày!"  

 

Gào!  

 

Những con ma thú còn sống ngay lập tức ngửa mặt lên trời gầm thét.  

 

Kế đó.  

 

Một cảnh tượng đáng kinh ngạc hiện ra trước mắt những người tại đây, hơn mười ngàn ma thú con chạy băng băng ra khỏi rừng.  

 

Chúng đồng loạt lao tới dưới chân Diệp Bắc Minh.  

 

Anh lại gần một cái hồ.  

 

Giơ tay lên, cắt cổ tay.  

 

Máu tươi phun ồ ạt như suối, rơi xuống hồ.  

 

"Gào! Gào!"  

 

Những con chúa sơn lâm kia đang rít gào, lom lom nhìn máu của Diệp Bắc Minh một cách thèm thuồng.  

 

Tuy nhiên, không một con ma thú nào tiến lên.  

 

Sau khi thét gào mấy lần, bọn ma thú con tranh nhau nhảy vào hồ nước như đã hóa điên.  

 

Chúng điên cuồng uống nước.  

 

Cho dù đó là dòng máu Thú Hoàng đã pha loãng thì vẫn đem lại lợi ích rất lớn cho bọn chúng.  

 

Đáng để chúng đánh đổi bằng tính mạng của bố mẹ mình!  

 

Trong vòng mười lăm phút ngắn ngủi, không ngờ nước hồ đã bị uống cạn.  

 

"Cậu ta đang làm gì thế?"  

 

"Những con ma thú này bị gì vậy?"  

 

Tất cả những người tu võ đang đứng ở ngoài đều sửng sốt.  

 

Chỉ có ông lão ban đầu là biến sắc, dường như ông ta vừa sực nghĩ đến điều gì: "Chuyện này... Chẳng lẽ cậu ta... Sao có thể!"  

 

Thiếu nữ bên cạnh tỏ ra khó hiểu: "Ông nội, sao thế ạ?"  

 

"Không có gì đâu".  

 

Ông lão lắc đầu với vẻ mặt đầy nặng nề.  

 

Thiếu nữ bĩu môi: "Xùy, lại úp úp mở mở!"  

 

Diệp Bắc Minh trở lại trước mặt Đạm Đài Yêu Yêu, cô ấy đang được Diệp Bắc Minh đắp áo khoác lên người, chìm trong giấc ngủ say nồng.  

 

Dù cho tiếng la hét, chém giết ngoài kia vang trời thì cô ấy vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.  

 

"Chị Tiểu Yêu, em đưa chị về nhà".  

 

Diệp Bắc Minh bế Đạm Đài Yêu Yêu lên.  

 

Đúng lúc này, anh chợt cảm nhận được có người đến gần.  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: "Gia tộc Đạm Đài đã bị tiêu diệt mà vẫn còn kẻ không biết sống chết à!"  

 

Một ông lão và thiếu nữ đi tới: "Cậu Diệp đừng hiểu lầm, lão phu là Cổ Thông Thiên, đến từ nhà họ Cổ ở Tinh Hải".  

 

"Còn đây là cháu gái của tôi, Cổ Tuyền".  

 

"Hai ông cháu chúng tôi không có ý đối địch với cậu Diệp, trái lại chúng tôi đến đây với nhã ý muốn kết giao với cậu".  

 

Thấy hai người không tỏa ra sát khí.  

 
 
Chương 2288: "Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?"


 Ngay sau đó.  

 

Từng hoa văn kỳ lạ xuất hiện trên làn da vốn trắng nõn của cô ấy.  

 

"Yêu tộc!"  

 

Gương mặt già cỗi của Cổ Thông Thiên bỗng nhiên tái nhợt.  

 

"Hả? Yêu tộc?"

Gương mặt Cổ Tuyền ngập tràn nét khiếp sợ: "Đây là Yêu tộc đã hóa hình thành công ư?"  

 

Sắc mặt của Diệp Bắc Minh trở nên tối tăm: "Ý cô là gì? Rốt cuộc hai người biết gì?"  

 

"Làm gì có chuyện chị Tiểu Yêu của tôi là Yêu tộc được?"  

 

Nét mặt Cổ Thông Thiên thay đổi xoành xoạch, ông ta quay đầu lại, thoáng nhìn những người tu võ đang đứng ở bên ngoài.  

 

"Cậu Diệp, ở đây đông người quá, nói chuyện sẽ dễ bị người khác biết, nếu cậu tin lão phu thì chúng ta sang địa điểm khác, lão phu sẽ tự mình giải đáp cho cậu".  

 

Sau một trầm ngâm suy nghĩ, Cổ Thông Thiên ngỏ ý.  

 

Cổ Tuyền bổ sung thêm: "Anh đừng lo, nhà họ Cổ tôi không giống những thế lực kia đâu".  

 

"Chúng tôi không có ác ý với Yêu tộc, lại càng không truy sát Yêu tộc".  

 

Truy sát Yêu tộc ư?  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày.  

 

Xét về mức độ nào đó, anh cũng được xem như Yêu tộc.  

 

Lẽ nào sở dĩ bố mẹ không lộ diện là vì có liên quan đến chuyện này?  

 

Nghĩ đến đây, Diệp Bắc Minh gật đầu: "Được".  

 

...  

 

Chuyện đã xảy ra tại gia tộc Đạm Đài được lan truyền khắp Đại Lục Chân Võ như một cơn gió.  

 

"Gia tộc Đạm Đài đã bị tiêu diệt rồi ư?"  

 

"Trời đất, chuyện gì đã xảy ra vậy!"  

 

"Ba vị lão tổ cảnh giới Thần Chủ hậu kỳ nhà họ Ngạo, nhà họ Lăng, nhà họ Dạ đều đã chết rồi!"  

 

"Vị Kiếm Thần ở nhà họ Giang cũng chôn thân tại gia tộc Đạm Đài nốt!"  

 

Tin tức này vừa được lan truyền.  

 

Các thế lực hùng hậu xôn xao trong nháy mắt.  

 

Hễ những ai nghe thấy tin tức này đều không kìm được mà nghẹt thở, mặt đỏ tía tai.  

 

Có người lớn tiếng hỏi: "Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?"  

 

"Theo như tin tức được truyền về từ gia tộc Đạm Đài thì hình như có một bầy thú gồm một trăm ngàn con sư tử kéo tới..."  

 

"Trời!"  

 

"Bầy thú gồm một trăm ngàn con sư tử?"  

 

Không được đã bao lâu trôi qua, cuối cùng những người nghe được tin đồn mới hoàn hồn.  

 

Ai nấy cũng bất giác run bần bật, nét mặt đầy bàng hoàng.  

 

...  

Cùng lúc đó.  

 

Tinh Cung, tại phòng của một cô gái nào đó.  

 

"Chị Nhan, chị Nhan, có chuyện lớn rồi!"  

 

Một giọng nói đầy lo lắng truyền đến.  

 

Một thiếu nữ mở cửa phòng Nhan Như Ngọc ra, chạy vào với một tờ giấy Tuyên Thành chằng chịt chữ trên tay: "Có chuyện lớn rồi!"  

 

"Chuyện gì vậy?"  

 

Nhan Như Ngọc nhíu mày.  
 
Chương 2289: Hồi nãy ông nói truy sát là chuyện gì nữa?"


 "Lão tổ cảnh giới Thần Chủ hậu kỳ Lăng Tác Cổ của nhà họ Lăng, Ngạo Thương Khung của nhà họ Ngạo!"  

 

"Dạ Nhân Hoàng của nhà họ Dạ, cả vị lão tổ Kiếm Thần của nhà họ Giang nữa, tất cả đã chết cả rồi!"  

 

Nhan Như Ngọc giật mình: "Chuyện này là sao?"  

 

"Ai làm? Ai mà có bản lĩnh thế!"  

 

Trông La Vãn Vãn hoảng sợ thất rõ: "Còn có thể là ai? Chính là tên khốn kiếp đó đấy ạ!"  

 

"Ai cơ?"  

 

Nhan Như Ngọc sửng sốt: "Tên khốn kiếp nào cơ?"  

 

La Vãn Vãn hít một hơi thật sâu: "Diệp Bắc Minh, tên khốn Diệp Bắc Minh đấy ạ!"  

 

Nhan Như Ngọc há hốc mồm: "Cậu ta ư? Sao cậu ta làm được?"  

 

Tại một nơi heo hút trong khu vườn phía sau gia tộc Đạm Đài.  

 

Diệp Bắc Minh cất lời: "Nơi này không có ai, giờ ông nói đi".  

 

Cổ Tuyền nhắc nhở anh: "Này, anh có biết thân phận của ông nội tôi là gì không đấy?"  

 

"Chính anh là người cần nhờ vả ông ấy cơ mà, anh tỏ thái độ gì thế hả?"  

 

Cổ Thông Thiên quở trách: "Tuyền Nhi, im lặng!"  

 

Đoạn ông ta khẽ mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: "Cậu Diệp, cháu gái tôi được chiều riết sinh hư ấy mà".  

 

"Cậu đừng để ý, con người Tuyền Nhi không xấu đâu".  

 

Cổ Tuyền ngẩn người, cô ấy chưa bao giờ thấy ông nội đối xử khép nép với ai như thế cả.  

 

Cho dù những khi gặp đủ loại người tài xuất chúng trong nhà họ Cổ thì ông nội vẫn uy nghiêm vô cùng.  

 

"Hôm nay ông nội sao thế nhỉ?"  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không sao, mong tiền bố Cổ hãy kể cho tôi biết chuyện về Yêu tộc".  

 

"Tiền bối? Ha ha!"  

 

Cổ Thông Thiên cười vui vẻ.  

 

Ông ta rất thích được gọi là "tiền bối".  

 

Con người Diệp Bắc Minh luôn như thế.  

 

Ông tôn trọng tôi một thước, tôi kính ông một trượng!  

 

"Cậu Diệp, cậu thật sự không biết cô gái này là Yêu tộc sao?", nét mặt Cổ Thông Thiên trở nên nghiêm nghị.  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi không biết".  

 

"Mà Yêu tộc thì sao? Hồi nãy ông nói truy sát là chuyện gì nữa?"  

 

Cổ Thông Thiên nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ ngờ vực.  

 

Nhưng lại thấy khuôn mặt Diệp Bắc Minh vẫn bình tĩnh như thường.  

Chẳng giống nói dối chút nào.  

 

Ông ta nhìn thẳng vào mắt Diệp Bắc Minh mà quan sát: "Xem ra cậu Diệp vẫn chưa biết, từ xưa đến nay, những cuộc tranh chấp giữa con người và Yêu tộc chưa bao giờ dừng".  

 

"Con người săn giết ma thú nhằm lấy tinh hạch".  

 

"Còn những ma thú hóa hình thành công chính là Yêu tộc".  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Chị Tiểu Yêu là con người ngay từ khi tôi mới biết chị ấy rồi".  

 

"Hơn nữa, ban đầu thực lực của chị ấy còn không bằng ma thú cấp mười hai, chị ấy không thể nào là Yêu tộc hóa hình thành con người được!"  
 
Chương 2290: "Cậu Diệp cẩn thận, đây là yêu hỏa đấy!"


 Ông ta nhìn Đạm Đài Yêu Yêu: "Có lẽ bố của cô gái này là con người".  

 

Diệp Bắc Minh im lặng.  

 

Cổ Thông Thiên nói đúng.  

 

Chắc hẳn bố của chị Tiểu Yêu là người của gia tộc Đạm Đài.

Thấy Diệp Bắc Minh không nói gì, Cổ Thông Thiên bổ sung thêm một câu: "Không phải cậu Diệp đây cũng là Yêu tộc còn gì?"  

 

Đồng tử Diệp Bắc Minh co rút, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cổ Thông Thiên: "Ông điều tra tôi à?"  

 

Cổ Thông Thiên giật thót, thầm nghĩ: Rốt cuộc thằng nhóc này là quái vật gì mà ngay cả lão phu cũng thấy nguy hiểm thế này!  

 

"Chuyện cậu Diệp là Yêu tộc còn cần điều tra sao?"  

 

Cổ Thông Thiên lắc đầu: "Ngay từ giây phút cậu cho máu chảy xuống hồ nước để bọn ma thú con uống".  

 

"Vô số người đã đoán được thân phận của cậu rồi".  

 

"Lão phu còn biết cậu chẳng những là Yêu tộc".  

 

"Mà còn mang trên mình dòng máu ít nhất là cấp bậc Yêu Hoàng nữa cơ!"  

 

Ông ta nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt đầy nặng nề: "Bởi vì chỉ có dòng máu của Yêu Hoàng mới có thể giúp ma thú bình thường tiến hóa mà thôi".  

 

Cổ Tuyền ngây ra như phỗng, há hốc mồm: "Dòng máu Yêu Hoàng?"  

 

Tiếc rằng Cổ Thông Thiên chỉ đoán đúng một nửa mà thôi.  

 

Diệp Bắc Minh không phải Yêu tộc.  

 

Dòng máu chảy trong người anh còn đáng sợ hơn cả Yêu tộc, đó là Ma tộc!  

 

Bỗng nhiên.  

 

Vù vù!  

 

Một vầng sáng đỏ như máu rực lên từ cơ thể Đạm Đài Yêu Yêu.  

 

Làn da cô ấy phủ kín những phù văn yêu dị lập lòe.  

 

Chín cái đuôi cáo cũng xuất hiện.  

 

Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Chị Tiểu Yêu, chị sao thế?"  

 

Khuôn mặt già cỗi của Cổ Thông Thiên đanh lại: "Quả nhiên là Yêu tộc!"  

 

Cổ Tuyền khiếp sợ đến mức không thốt nên lời!  

 

Trong ánh nhìn chứa đầy sự bàng hoàng của ba người.  

 

Đạm Đài Yêu Yêu vẫn còn tiếp tục biến hóa, một ngọn lửa trong suốt bao trùm lấy cơ thể cô ấy.  

 

Bóng người cô ấy càng ngày càng mơ hồ!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất tiếng: "Không ổn rồi, cô ấy chịu nhiều tra tấn, tính mạng đã như ngàn cân treo sợi tóc rồi".  

 

"Giờ lại thiêu đốt tinh huyết để truyền tin tức đi, căn nguyên bị tổn thương, e rằng không thể kiên trì nổi nữa!"  

 

Con người Diệp Bắc Minh thoắt cái đỏ ngầu: "Không, chị Tiểu Yêu!"  

 

Vầng sáng đỏ rực ngút trời bộc phát sau lưng anh, ma khí màu đen quay cuồng.  

 

Nó đã áp chế ngọn lửa ngùn ngụt trên người Đạm Đài Yêu Yêu!  

Ầm!  

 

Ma khí và ngọn lửa vừa tiếp xúc với nhau đã ầm ầm nổ tung.  

 

Cả Cổ Thông Thiên lẫn Cổ Tuyền đều bị đánh văng ra ngoài.  

 

"Phụt!"  

 

Cổ Tuyền phun một ngụm máu tươi.  

 

Nếu không có Cổ Thông Thiên bảo vệ thì e rằng thân thể cô ấy đã nát tan vì nguồn sức mạnh ấy.  

 
 
Chương 2291: "Không được bắt nạt chị ấy đâu đấy!"


 "Nếu cậu ngoan cố áp chế yêu hỏa thì chính cậu cũng sẽ bị thiêu sống thôi!"  

 

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh vẫn kiên nghị trước sau như một.  

 

Anh không cần nói thêm gì cả.  

 

Ầm!  

 

Ma khí hùng hậu bùng nổ, trấn áp yêu hỏa.  

 

Nhưng yêu hỏa chẳng những không dập tắt mà trái lại càng lúc càng bùng cháy mạnh mẽ.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói thật nhanh: "Nhóc con, mau dùng tinh huyết của cậu để trấn áp yêu hỏa đi!"  

 

"Nhưng tôi nhắc nhở cậu một câu, một khi cậu dùng tinh huyết để trấn áp yêu hỏa".  

 

"Cô ấy sẽ hóa thành nguyên hình".  

 

"Hơn nữa quên hết mọi chuyện!"  

 

Con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ ngầu: "Lẽ nào không còn cách nào khác sao?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Trừ khi cậu vẫn còn máu rồng, hoặc dùng Long Châu trong tay cậu cũng được!"  

 

"Long Châu?"  

 

"Chính xác, sức mạnh sinh mệnh chứa đựng trong Long Châu còn mạnh mẽ hơn máu rồng nữa!"  

 

"Chỉ cần cậu sử dụng sức mạnh của Long Châu, Đạm Đài Yêu Yêu sẽ có thể lập tức khôi phục hình dạng con người!"  

 

Diệp Bắc Minh lặng người một lúc lâu.  

 

"Chị Tiểu Yêu, em đã hứa với sư phụ rồng đen rằng sẽ mang Long Châu về tộc Rồng đen rồi".  

 

"Thứ này không phải vật của em".  

 

"Em hứa với chị, khi nào em đưa Long Châu về tộc Rồng đen, em sẽ ngỏ lời mượn Long Châu của họ một lát để giúp chị khôi phục nguyên hình!"  

 

Ngay sau đó.  

 

Anh phun một ngụm tinh huyết ra, yêu hỏa tắt ngúm trong nháy mắt.  

 

Đạm Đài Yêu Yêu uể oải mở mắt: "Tiểu sư đệ... là em à..."  

 

"Bố ơi... mẹ ơi..."  

 

"Tiểu sư đệ, chị nhớ bố mẹ chị quá..."  

 

Đạm Đài Yêu Yêu thốt ra câu cuối cùng.  

 

Sau đó chìm vào hôn mê.  

 

Một vầng sáng lóe lên, chỉ còn một chú hồ ly trắng nằm tại đó.  

 

Cổ Thông Thiên vô cùng chấn động: "Máu của Yêu Hoàng uy lực đến mức có thể dập tắt yêu hỏa ư?"  

 

Trên mặt Cổ Tuyền đầy vẻ khiếp sợ: "Ông nội, chuyện gì đang xảy ra vậy ạ?"  

 

Cổ Thông Thiên vẫn chưa thể dứt ra khỏi nỗi kinh hoàng ấy: "Người này đã dập tắt yêu hỏa để cô ấy hóa về nguyên hình".  

 

"Thế thì sao ạ?"  

 

Cổ Tuyền tò mò hỏi.  

 

Cổ Thông Thiên lắc đầu: "Tuy giữ được mạng sống nhưng phải tu luyện lại từ đầu".  

 

"Có lẽ sau này vẫn có cơ may hóa thành hình người".  

 

Diệp Bắc Minh dùng ý niệm thu Đạm Đài Yêu Yêu vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục.  
 
Chương 2292: "Thế thì tôi nhận vậy".


Bọn họ không lắm miệng hỏi bất cứ câu nào.  

 

Diệp Bắc Minh xoay người tiến về phía kho báu của gia tộc Đạm Đài.  

 

Gia tộc thượng cổ bề thế này có nền tảng sâu không lường được.  

 

Có tháp Càn Khôn Trấn Ngục ở đây, anh dễ dàng tìm được vị trí cất giấu kho báu của gia tộc Đạm Đài.  

 

Mười mấy kho báu bị Diệp Bắc Minh vơ vét hết sạch.  

 

Anh đang định rời khỏi đây.  

 

Nhưng Cổ Thông Thiên và Cổ Tuyền lại đuổi theo.  

 

Diệp Bắc Minh ngoái đầu lại: "Sao hai người chưa đi?"  

 

Cổ Thông Thiên khẽ mỉm cười: "Cậu Diệp, cậu hãy nhận thứ này".  

 

Dứt lời, ông ta ném một chiếc lệnh bài màu đen qua cho anh.  

 

Diệp Bắc Minh nhìn nó, có một dấu ấn ngôi sao đặc biệt trên lệnh bài.  

 

Không những thế còn chạm trổ chín con Chân Long, sống động như thật!  

 

Gương mặt xinh đẹp của Cổ Tuyền lộ rõ sự hốt hoảng: "Ông nội, sao ông lại đưa Tinh Thần Triệu Tập Lệnh cho anh ta!"  

 

"Tinh Thần Triệu Tập Lệnh là gì?"  

 

Diệp Bắc Minh ngờ vực hỏi.  

 

Cổ Thông Thiên giải thích: "Khi nào cậu đi Tinh Hải ắt biết tác dụng của thứ này thôi".  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi không có hứng thú với cái đó".  

 

Dường như Cổ Thông Thiên đoán được anh đang nghĩ gì trong bụng, giành nói trước: "Cậu Diệp khoan vội từ chối".  

 

"Thứ này sẽ giúp cậu có tư cách vào Đại Lục Thượng Cổ đấy".  

 

Người tu võ bình thường mà nghe thấy bốn chữ này nhất định sẽ kích động tột độ.  

 

Là người tu võ thì ai mà không hướng đến nơi giàu tiềm năng hơn chứ?  

 

Tuy nhiên.  

 

Diệp Bắc Minh lại tỏ ra bình tĩnh đến đáng sợ: "Xin lỗi, tôi vẫn không có hứng thú".  

 

"Nếu tôi có việc cần đi Đại Lục Thượng Cổ thì tôi sẽ tự nghĩ cách".  

 

Sau đó, anh hờ hững vứt phăng Tinh Thần Triệu Tập Lệnh đi.  

 

"Anh!"  

 

Cổ Tuyền vô cùng bực bội: "Diệp Bắc Minh, anh khinh thường người khác quá rồi đấy!"  

 

"Anh có biết thứ này quý giá nhường nào không?"  

 

"Kể cả nhà họ Cổ tôi cũng chỉ có ba chiếc mà thôi!"  

 

Diệp Bắc Minh quay lưng, bỏ đi: "Tôi có nói là tôi cần đâu?"  

 

Cổ Thông Thiên cũng sốt ruột, hớt ha hớt hải đuổi theo: "Cậu Diệp, cậu đừng giận. Tuyền Nhi, cháu đừng nói nữa!"  

 

"Thứ này cho cậu không phải cho không, cứ xem như cậu Diệp đây nợ lão phu một ân tình là được!"  

 

Cổ Tuyền ngây ra như phỗng.  

 

Chuyện gì thế này?  

 

Ngay cả người đứng đầu Tinh Cung ông nội còn không khép nép như thế mà!  

 

Một tên như Diệp Bắc Minh thì có tài cán gì chứ?  

 

Đúng lúc này, tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất tiếng: "Nhóc con, nhận đi".  

 

Diệp Bắc Minh suy tư một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nhận lấy: "Thôi được rồi".  

 

Thế rồi anh nhìn về phía Cổ Thông Thiên: "Thế thì tôi nhận vậy".  

 

"Còn việc nợ ông một ân tình, tôi sẽ trả ông ngay bây giờ".  

 
 
Chương 2293: Anh chém gió đúng không!"


 Cổ Thông Thiên giật mình: "Sao cậu Diệp biết?"  

 

Cổ Tuyền cũng ngạc nhiên đến mức mắt chữ A, miệng chữ O: "Không thể nào!"  

 

"Cả nhà họ Cổ không có mấy người biết chuyện tôi bị sức mạnh thuộc tính hỏa gây thương tích cả".  

 

"Làm sao anh biết được? Anh chém gió đúng không!"  

 

Diệp Bắc Minh bảo: "Tình trạng của cô bây giờ đang rất gay go, nếu để đó mà không chữa trị".  

 

"Tính sơ sơ thì thời gian còn lại của cô còn chưa đến ba năm nữa".  

 

"Anh..."  

 

Cổ Tuyền sững sờ.  

 

Cổ Thông Thiên cũng trông ngỡ ngàng thấy rõ.  

 

Không thể tin được, anh nói đúng hết cả.  

 

Lần này Cổ Thông Thiên ra ngoài để đưa Cổ Tuyền đi tìm kiếm phương pháp chữa trị cho cô ấy.  

 

Không ngờ trời xui đất khiến thế nào lại gặp được Diệp Bắc Minh.  

 

Anh thản nhiên nói: "Năm đồng kim chấn tử, mười đồng lá bách hội, mười đồng cỏ quyển linh..."  

 

Anh nói liên tù tì hơn ba mươi loại dược liệu cùng một lúc.  

 

"Sau đó châm cứu tại huyệt Bách Hội, huyệt Thiên Trúc, huyệt Hạ Quan".  

 

"Rồi ông truyền chân nguyên vào huyệt Đại Chuy, thoát ra từ huyệt Hội Dương".  

 

"Lặp lại ba vòng như thế, sức mạnh thuộc tính hỏa trong cơ thể cháu gái ông sẽ biến mất sạch".  

 

Vừa nói xong câu cuối cùng, Diệp Bắc Minh biến mất ngay trước mặt hai người.  

 

Cổ Tuyền tỏ ra không tin: "Ông nội, anh ta nói linh tinh gì thế ạ?"  

 

Cổ Thông Thiên lắc đầu: "Không đâu, kẻ này trông không giống loại người thích ăn nói hàm hồ".  

 

"Cho dù cậu ta đoán mò thì sao có thể nói chính xác từng li từng tí như vậy".  

 

"Tuyền Nhi, có lẽ đã tìm ra cách cứu cháu rồi!"  

 

Cổ Tuyền mở miệng: "Ông nội, ông..."  

 

Ánh mắt Cổ Thông Thiên trở nên nghiêm túc: "Hiện tại ông nội đều có đem theo những dược liệu này, thử là biết thôi".  

 

Dứt lời, ông ta làm theo lời Diệp Bắc Minh vừa nói.  

 

Tiếp đó, ông ta lấy ngân châm ra.  

 

Vào từ huyệt Đại Chuy, ra từ huyệt Hội Dương!  

 

"Phụt!"  

 

Cơ thể mềm mại của Cổ Tuyền run lên, cô ấy phun một ngụm máu tươi ra.  

 

"Tuyền Nhi, cháu sao rồi?"  

 

Cổ Thông Thiên hơi xanh mặt.  

 

Cổ Tuyền hoảng sợ: "Ông nội... Cháu... cháu thấy người khỏe hơn hẳn!"  

 

"Cái gì cơ?"  

Sự thảng thốt hiện ra trên khuôn mặt già nua của Cổ Thông Thiên.  

 

Ông ta ngóng nhìn về hướng Diệp Bắc Minh rời đi: "Tuyền Nhi, lần này chúng ta không cần đi Côn Luân Hư để tìm kiếm y thuật được lưu truyền từ thời thượng cổ của Hoa tộc nữa rồi".  

 

"Rốt cuộc tên Diệp Bắc Minh này... có thân thế gì?"

Diệp Bắc Minh vừa đến Thanh Huyền Tông.  

 

“Tông chủ về rồi!”  

 

Mọi người căng thẳng lo lắng.  

 
 
Chương 2294: “Có ai không phục không?”


 “Tông chủ, cuối cùng cậu cũng về rồi!”  

 

Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, Thạch Thiếu Giang, Bách Lý Phong Hoa, Vương Kiếm Sinh cũng đều xuất hiện.  

 

Đám người Diệp Nam Thiên, Diệp Thanh Dương cũng chạy ra!  

 

Chủ yếu là vì đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, ném lại một câu khó hiểu rồi xông ra khỏi Thanh Huyền Tông.  

 

Mọi người đều lo lắng cho sự an nguy của anh!  

 

Diệp Bắc Minh nhìn mọi người: “Tôi không sao, để mọi người lo lắng rồi”.  

 

Thạch Thiếu Giang cau mày: “Tông chủ, bên ngoài có vài tin đồn truyền về”.  

 

“Chúng tôi không dám tin, cho nên muốn tìm tông chủ chứng thực!”  

 

Diệp Bắc Minh nói: “Mọi người muốn hỏi gì?”  

 

Thạch Thiếu Giang hít khí lạnh, đôi mắt hơi đỏ: “Tông chủ, nửa ngày trước có tin truyền về”.  

 

“Nói… nói… Ực ực!”  

 

Ông ta nuốt nước miếng: “Nhà họ Ngạo, nhà họ Lăng, nhà họ Dạ, nhà họ Giang có cảnh giới Thần Chủ hậu kỳ chết ở gia tộc Đạm Đài”.  

 

“Còn có thú triều vô cùng đáng sợ xông vào gia tộc Đạm Đài, gia tộc Đạm Đài diệt vong!”  

 

“Tin tức nói… tất cả đều là do cậu làm?”  

 

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lên sắc mặt của Diệp Bắc Minh!  

 

Toàn bộ đều nín thở.  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Thông tin là thật đấy”.  

 

Ầm ầm!  

 

Toàn bộ chấn kinh, tất cả mọi người không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh!  

 

Lãnh Nguyệt hít khí lạnh: “Minh Nhi, gia tộc Đạm Đài là gia tộc Thượng Cổ đó!”  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Gia tộc Thượng Cổ thì đã làm sao?”  

 

“Gia tộc Thượng Cổ đại diện cho sự cường mạnh, nhưng không có nghĩa là vô địch”.  

 

“Đúng rồi, những thứ này tôi mang về từ gia tộc Đạm Đài!”  

 

“Mọi người phân chia đi, chỉ cần là đệ tử chưa từng bỏ đi khỏi tông môn khi Thanh Huyền Tông gặp khó khăn, thì bồi dưỡng tất cả cho tôi!”  

 

Diệp Bắc Minh giơ tay.  

 

Vô số đan dược, võ kỹ, binh khí bay ra, chất thành núi.  

 

“Đây…”  

 

“Suýt!”  

 

Một tràng tiếng hít khí lạnh vang lên.  

 

Mọi người đều ngẩn người trước những bảo bối trước mặt.  

 

Diệp Bắc Minh nói: “Ông ngoại, những thứ này cho người của nhà họ Diệp ưu tiên sử dụng!”  

Diệp Nam Thiên ngẩn người: “Minh Nhi, đây… mọi người chắc không phục đâu?”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn quanh một vòng: “Có ai không phục không?”  

 

“Không có!”  

 

Tất cả mọi người đồng thanh trả lời.  

 

Không phải vì sợ cái uy của Diệp Bắc Minh, mà tin phục thật lòng!  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Bắt đầu từ bây giờ, Thanh Huyền Tông bắt đầu phát triển”.  

 
 
Chương 2295: “Tháp Trấn Giới?”


 Lãnh Nguyệt nhìn Diệp Bắc Minh, hơi suy ngẫm.  

 

Chậm rãi đi đến: “Minh Nhi, con đi theo dì”.  

 

“Vâng!”  

 

Diệp Bắc Minh đi theo sau Lãnh Nguyệt, đến trong cấm địa.  

 

Phía trước, chính là đống đổ nát của tháp Phù Đồ.  

 

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Dì Nguyệt, dì dẫn con đến đây làm gì?”  

 

Lãnh Nguyệt chỉ về phía trước: “Minh Nhi, con biết bí mật lớn nhất của Thanh Huyền Tông không?”  

 

“Việc này…”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Con không biết”.  

 

Lãnh Nguyệt tỏ vẻ mặt nghiêm trọng: “Bí mật lớn nhất của Thanh Huyền Tông chính là tháp Phù Đồ này!”  

 

Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ: “Chẳng phải tháp Phù Đồ sập rồi sao?”  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Dì Nguyệt, vậy nghĩa là sao?”  

 

Lãnh Nguyệt giải thích: “Không có mấy người biết chuyện này, chỉ có tộc trưởng của gia tộc sáng lập mới biết!”  

 

“Trước đó nhà họ Ô, nhà họ Vương, nhà họ Hình, nhà họ Ân đều bị con tiêu diệt!”  

 

“Cho nên, đã không còn bao nhiêu người biết chuyện này nữa”.  

 

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Tại sao bây giờ dì Nguyệt nói cho con?”  

 

Lãnh Nguyệt nghiêm mắt: “Minh Nhi, bây giờ dì đã là gia chủ của nhà họ Lãnh”.  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

Nếu không phải Lãnh Nguyệt là gia chủ của nhà họ Lãnh, cũng không thể nào biết chuyện tháp Phù Đồ.  

 

Lãnh Nguyệt tỏ vẻ mặt nghiêm túc: “Minh Nhi, mỗi một câu mà dì nói sau đây, con phải nghiêm túc lắng nghe”.  

 

“Chuyện này có liên quan đến tháp Phù Đồ, và còn liên quan đến cả Đại Lục Chân Võ và Đại Lục Thượng Cổ”.  

 

Diệp Bắc Minh thấy Lãnh Nguyệt nghiêm túc như vậy, sắc mặt nghiêm lại: “Dì Nguyệt, dì nói đi”.  

 

Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi: “Tháp Phù Đồ không phải tên là tháp Phù Đồ, tên thật của nó…”  

 

“Phải là tháp Trấn Giới!”  

 

“Tháp Trấn Giới?”  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc.  

 

Tháp Trấn Giới và tháp Trấn Ngục có liên quan gì không?  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục dường như có linh ứng với anh: “Cậu nhóc, tôi biết cậu đang nghĩ gì”.  

 

“Hai chúng tôi đúng là gần như nhau, nhưng cũng có điểm khác nhau”.  

 

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Có nghĩa là sao?”  

 

Không đợi tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích.  

 

Giọng của Lãnh Nguyệt vang lên.  

“Đúng thế!”  

 

Lãnh Nguyệt gật đầu: “Tháp này vốn trấn áp cả Đại Lục Chân Võ, duy trì ổn định của Đại Lục Chân Võ”.  

 

“Chỉ tiếc là sau này xảy ra một chuyện khiến Đại Lục Chân Võ sập đổ”.  

 

“Tháp Trấn Giới cũng sập đổ vì vậy, gần như bị phế”.  

 

“Tổ tiên của Thanh Huyền Tông đưa tháp Trấn Giới về, đổi tên thành tháp Phù Đồ giấu trong Thanh Huyền Tông!”  

 

Diệp Bắc Minh hiếu kỳ: “Đại Lục Chân Võ sập đổ?”  
 
Chương 2296: Giang Thái Hư!


 “Có lẽ chỉ có con tiến vào tháp Trấn Giới, mới biết được bí mật trong đó”.  

 

Nhưng dì có thể nói với con một bí mật, ở thời đại thượng cổ…”  

 

“Đại Lục Chân Võ và Đại Lục Thượng Cổ là một”.  

 

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Cái gì?”  

 

Lãnh Nguyệt nhìn Diệp Bắc Minh: “Khi lần đầu tiên dì biết thông tin này, còn chấn kinh hơn cả con!”  

 

“Hình như đã xảy ra vài chuyện khiến một phần của Đại Lục Chân Võ bị chia cắt”.  

 

“Hóa thành Đại Lục Chân Võ và Đại Lục Thượng Cổ như ngày nay!”  

 

“Tất cả đáp án mà con cần, sau khi tiến vào tháp Trấn Giới có lẽ có thể dễ dàng được biết!”  

 

Diệp Bắc Minh suy ngẫm: “Tiến vào tháp Trấn Giới bằng cách nào?”  

 

Lãnh Nguyệt đưa tay lấy ra một lệnh bài màu xanh.  

 

Đưa cho Diệp Bắc Minh!  

 

Chất liệu của vật này vô cùng đặc biệt, hiện ra màu xanh đen.  

 

Là lệnh bài của tông chủ Thanh Huyền!  

 

“Cầm vật này, mở trận pháp, thì có thể tiến vào tháp Trấn Giới!”  

 

Lãnh Nguyệt nhìn Diệp Bắc Minh: “Minh Nhi, bây giờ cuối cùng dì đã hiểu”.  

 

“Tại sao mẹ con cứ muốn con tiến vào tháp Phù Đồ rồi!”  

 

“Bà ấy không phải muốn con tiến vào tháp Phù Đồ, mà là tháp Trấn Giới này!”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh dao động: “Rốt cuộc trong tháp Trấn Giới có gì?”  

 

‘Đại Lục Thượng Cổ và Đại Lục Chân Võ là một?’  

 

Lãnh Nguyệt dẫn Diệp Bắc Minh đến trong đống đổ nát tháp Phù Đồ.  

 

Chém ra một kiếm, khói bụi cuốn lên ngập trời.  

 

Đợi khi khói bụi tiêu tan, đống đổ nát tháp Phù Đồ được bà ấy dọn ra một lối đi!  

 

Đến khu vực trung tâm!  

 

Lãnh Nguyệt tìm được một miếng gạch, tiện tay ấn xuống.  

 

Ầm ầm ầm!  

 

Sau một hồi tiếng vang, viên gạch dịch chuyển, lộ ra một lỗ khóa.  

 

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc.  

 

Cầm lệnh bài tông chủ Thanh Huyền cắm vào!  

 

Một luồng hào quang xanh bao bọc nó, sau đó biến mất.  

 

…  

 

Cùng lúc đó, ở đại điện nhà họ Giang.  

 

Những người có cương vị cao của ba gia tộc nhà họ Lăng, nhà họ Ngạo, nhà họ Dạ đều tập trung ở đây.  

 

Bầu không khí ở hiện trường vô cùng nặng nề.  

 

Yên tĩnh đến đáng sợ!  

 

Bỗng nhiên, một ông lão cất giọng kiêng sợ phá vỡ sự yên tĩnh: “Sao mọi người lại trầm mặc hết thế?”  

 

“Đã lúc này rồi, phải nói ra suy nghĩ trong lòng mình chứ”.  

 

“Thực lực của Diệp Bắc Minh mạnh đến mức khiến tất cả mọi người không ngờ được, nếu các ông không muốn đi theo vết xe đổ của gia tộc Đạm Đài, thì bây giờ phải đưa ra quyết định!”  

 

Giang Thái Hư!  

 

Bố của Giang Kiếm Trần!  
 
Chương 2297: “Đây là cách tốt nhất hiện nay rồi!”


 Có người quát nói: “Chúng ta không thể ngồi đợi chết!”  

 

Một người phụ nữ đỏ mắt: “Cứ tiếp tục như vậy, Diệp Bắc Minh không giết đến, bản thân chúng ta cũng bị mình dọa sợ chết!”  

 

“Liều mạng với Diệp Bắc Minh, cá chết lưới rách!”  

 

Gia chủ của nhà họ Ngạo, Ngạo Thiên Trì cắn răng, nắm chặt nắm đấm.  

 

Gia chủ của nhà họ Lăng, Lăng Nho Phong cười lạnh lùng: “Ha ha, sao lại cá chết lưới rách chứ?”  

 

“Kẻ này còn diệt cả gia tộc Đạm Đài, hắn không những thu phục long hồn, mà còn triệu hồi ra mười ngàn ma thú cấp thú vương!”  

 

“Ngạo huynh, ông là đối thủ của mười ngàn ma thú cấp thú vương hả?”  

 

“Ông!”  

 

Ngạo Thiên Trì không thốt ra được một lời.  

 

Tĩnh lặng như cái chết!  

 

Một ông lão nhà họ Ngạo hỏi thăm dò một câu: “Gia chủ, hay là chúng ta… cầu hòa?”  

 

Một tàn ảnh lóe lên.  

 

Ngạo Thiên Trì xuất hiện trước mặt ông lão, đập mạnh một chưởng!  

 

Phụt!  

 

Cái đầu của ông lão lập tức nổ tung, sương máu nổi lên!  

 

Ngạo Thiên Trì tức đến gầm thét: “Nhà họ Ngạo còn là gia tộc Thượng Cổ không?”  

 

“Bao nhiêu năm như vậy rồi, xương của các người mềm hết rồi hả!”  

 

“Một đám phế vật, nếu các người dám nói hai chữ cầu hòa, tôi chém đầu của các người tặng cho Diệp Bắc Minh!”  

 

Suýt!  

 

Mọi người hít hí lạnh.  

 

Thật ác!  

 

Trưởng lão của gia tộc mình, nói giết là giết!  

 

“Ha ha!”  

 

Một tiếng cười lạnh lùng vang lên.  

 

Giọng lạnh như băng của Giang Thái Hư truyền vào trong tai mỗi một người: “Giết người của mình cũng không giải quyết được vấn đề!”  

 

Ngạo Thiên Trì đỏ con mắt: “Tiền bối Giang nói chúng tôi phải làm thế nào?”  

 

Giang Thái Hư cau mày.  

 

Khuôn mặt già nua đầy ý lạnh vô tận.  

 

Lên tiếng nói từng câu từng chữ: “Thứ nhất, chúng ta tập trung tất cả lực lượng hàng đầu của nhà họ Giang, nhà họ Dạ, nhà họ Ngạo, nhà họ Lăng!”   

“Xông đến Thanh Huyền Tông, nếu có thể giết Diệp Bắc Minh là tốt nhất!”  

 

“Cho dù không thể giết chết hắn, cũng phải khiến Thanh Huyền Tông tổn thương nghiêm trọng!”  

 

“Thứ hai…”  

 

Ánh mắt của Giang Thái Hư hơi phức tạp: “Mọi người đều từng nghiên cứu Diệp Bắc Minh, kẻ này lòng dạ hiểm độc xưa nay hiếm thấy!”  

 

“Nếu chúng ta thất bại, Diệp Bắc Minh chắc chắn sẽ không tha cho mấy gia tộc chúng ta!”  

 

Để tránh họa diệt tộc, những người cương vị cao nòng cốt thực lực không đủ phải lập tức rời đi!”  
 
Chương 2298: “Kẻ tự ý xông vào nơi này, chết!”


“Tích lũy và căn cơ nhiều năm của gia tộc chúng ta, chẳng lẽ phải bỏ đi sao?”  

 

“Bỏ đi… sau này tài nguyên tu luyện của chúng ta từ đâu ra?”  

 

“Có thể không đi không?”  

 

Những người cương vị cao của gia tộc vô cùng lưu luyến.  

 

Cơ nghiệp hàng trăm ngàn năm đấy!  

 

Nói mất là mất!  

 

Sau này phụ nữ, quyền lực, tài nguyên tu võ, địa vị đều mất hết!  

 

Làm sao họ nỡ từ bỏ?  

 

“Ha ha!”  

 

Giang Thái Hư lướt nhìn với ánh mắt băng lạnh, cười lạnh lùng không thôi: “Không ai bắt các ông rời đi, nếu Diệp Bắc Minh giết đến!”  

 

“Các ông có thể cùng sống chết với gia tộc của mình, tôi còn đánh giá cao các ông!”  

 

Sắc mặt mấy người cương vị cao này vàng ệch.  

 

Á khẩu không nói lên lời!  

 

Sống chết cùng gia tộc?  

 

Đùa cái gì vậy!  

 

Trầm mặc.  

 

Tĩnh lặng như cái chết.  

 

Không có ai dám lên tiếng!  

 

Cuối cùng.  

 

Dạ Phá Dương, gia chủ của nhà họ Dạ từ nãy chưa lên tiếng nói: “Nhà họ Dạ, tán thành!”  

 

Ngạo Thiên Trì gật đầu: “Làm theo như lời tiền bối Giang nói!”  

 

Đôi mắt của Lăng Nho Phong tràn đầy tia máu: “Lần này, hoặc là Thanh Huyền Tông bị diệt!”  

 

“Diệp Bắc Minh chết không có chỗ chôn thân!”  

 

“Hoặc nhà họ Lăng chặn đứng tương lai!”  

 

“Nơi này là bên trong tháp Trấn Giới?”  

 

Diệp Bắc Minh nghiêm mắt, ở trong một thông đạo.  

 

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Đúng vậy”.  

 

Diệp Bắc Minh nói: “Vừa nãy ông vẫn chưa giải thích rõ, tháp Trấn Giới và ông có điểm gì khác nhau?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thản nhiên nói: “Tháp Trấn Giới chỉ có thể trấn giữ một đại lục, còn bản tháp có thể trấn áp cả một vũ trụ!”  

 

Diệp Bắc Minh không tin: “Lại bốc phét?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận nói: “Cậu nhóc, bản tháp từng lợi hại thế nào, cậu vốn không biết!”  

 

“Đương nhiên tôi không biết, dù sao ông cũng là một câu đố, chẳng bao giờ tiết lộ gì hết”.  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu.  

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc.  

 

Diệp Bắc Minh thấy không moi được thông tin gì, bèn đi về phía trước.  

 

Đi khoảng mấy trăm mét rồi tiến vào một đại điện cổ xưa!  

 

Xoẹt!  

 

Đột nhiên, một ánh hào quang đen ập đến.  

 

Tốc độ cực nhanh, trực tiếp chém về phía đầu của Diệp Bắc Minh!  

 
 
Chương 2299: “Thế giới cấp càng cao thì càng tàn khốc!”


 Tháp Càn Khôn Trấn Ngục quát một tiếng: “Cái thứ gì thế hả, ngay cả chủ nhân của bản tháp mà mày cũng dám động vào?”  

 

“Cút!”  

 

Một cảnh khiến người ta chấn kinh xảy ra!  

 

Chỉ thấy vị trí ngực của Diệp Bắc Minh, một hình ảnh màu đen sáng lên.   

 

Liền sau đó, phát ra ánh sáng xanh, đập vào ánh sáng đen.  

 

Phập!  

 

Trời rung đất chuyển, cả không gian chấn rung.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phóng ra kết giới bảo vệ Diệp Bắc Minh, tránh để anh chịu ảnh hưởng!  

 

Giọng nói đó kinh ngạc vang lên: “Ông… ông cũng là tháp linh?”  

 

“Sai!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục quát một tiếng: “Tao đây là tháp hồn!”  

 

“Một tháp linh nhỏ bé như mày lại dám đánh chủ nhân của tao?”  

 

“Muốn chết hả!”  

 

Vù!  

 

Trên người Diệp Bắc Minh phát ra hào quang càng mạnh hơn!  

 

Trên không trung bóng người của anh, hư ảnh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục hiện lên, bao trùm anh trong đó!”  

 

Tháp linh của tháp Trấn Giới kinh sợ: “Ông… thượng cổ…”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục quát một tiếng: “Câm miệng!”  

 

Tháp linh của tháp Trấn Giới vội vàng im miệng.  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Ông cho người ta nói thì sẽ chết hả?”  

 

“Sẽ chết đấy!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời vô cùng chắc chắn.  

 

Diệp Bắc Minh ngẩn người.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng nghiêm khắc: “Bây giờ chủ nhân của tao muốn biết lai lịch của mày!”  

 

Tháp Trấn Giới cười khổ một tiếng: “Hai người thực sự muốn biết sao?”  

 

“Phí lời!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh lùng.  

 

Tháp Trấn Giới thở dài: “Được thôi, tôi vốn là tháp bảo vệ của Đại Lục Chân Võ!”  

 

“Thời đại thượng cổ, Đại Lục Chân Võ có người đắc tội với một thế lực cường mạnh của thế giới Cao Võ!”  

 

“Thế giới Cao Võ có người ra tay đánh Đại Lục Chân Võ!”  

 

“Từ ngày đó trở đi, con đường từ Đại Lục Chân Võ thông đến thế giới Cao Võ bị phong tỏa!”  

 

“Còn Đại Lục Chân Võ chia thành hai phần, một phần còn gọi là Đại Lục Chân Võ!”  

 

“Một phần còn lại, lơ lửng trên không trung Đại Lục Chân Võ, bây giờ gọi là Đại Lục Thượng Cổ”.  

 

“Nếu không phải chủ của Thanh Huyền Tông ra tay cứu tôi, thì ngay cả một chút tháp linh của tôi cũng tiêu tan rồi”.  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Cả Đại Lục Chân Võ đều bị phế rồi ư, không ai quản chuyện này sao?”  

 

Tháp Trấn Giới cười khổ: “Giới võ đạo cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh thì sống!”  

 

“Thế giới cấp càng cao thì càng tàn khốc!”  

 
 
Chương 2300: “Vậy thì có lợi ích gì?”


 “Cậu thanh niên, hãy nhớ kỹ, chỉ cần cậu không đủ thực lực, thì cậu chỉ là con kiến trước mặt người khác!”

“Cậu đi trên đường, dẫm chết một con kiến, liệu sẽ lo lắng có người chống lưng cho con kiến không?”  

 

Diệp Bắc Minh cau mày.  

 

Tháp Trấn Giới nói rất đúng!  

 

Dẫm chết một con kiến, không ai đi chống lưng cho một con kiến.  

 

Cho dù diệt cả tổ kiến, cũng không ai quan tâm!  

 

“Ấy?”  

 

Đột nhiên, giọng của tháp Trấn Giới nghiêm lại: “Cậu nhóc, hình như tôi từng gặp cậu!”  

 

“Không đúng, đó không phải là cậu, đó là một người phụ nữ!”  

 

Diệp Bắc Minh hơi kích động: “Người phụ nữ mà ông nói có phải tên là Diệp Thanh Lam không?”  

 

“Hình như là cái tên này”.  

 

Tháp Trấn Giới trả lời.  

 

Diệp Bắc Minh bỗng gật đầu: “Bà ấy là mẹ của tôi, bà ấy từng đến đây ư?”  

 

Tháp Trấn Giới hiểu ra: “Chẳng trách, bà ấy lại là mẹ của cậu!”  

 

“Cậu chính là Diệp Bắc Minh mà bà ấy nói?”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Là tôi”.  

 

Tháp Trấn Giới cất giọng kích động: “Cuối cùng cũng đợi được cậu rồi!”  

 

Vù!  

 

Một ánh sáng đến lóe lên vụt đến, ngưng tụ thành bóng người đàn ông trung niên trên bục cao rộng lớn.  

 

Không có mắt mũi, cũng không có sắc thái.  

 

Chỉ là một cái bóng đen xì!  

 

Tháp Trấn Giới nghiêm giọng: “Diệp Bắc Minh, chúng ta giao dịch được không!”  

 

Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, muốn làm giao dịch gì?”  

 

Bóng người tháp Trấn Giới ngưng tụ lắc đầu: “Cậu chỉ cần trả lời tôi, cậu đồng ý hay không!”  

 

“Ông nói trước đi”.  

 

Diệp Bắc Minh cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.  

 

Tháp Trấn Giới trực tiếp lên tiếng: “Tập trung mười thiên nữ, khôi phục Đại Lục Chân Võ đã tổn hại!”  

 

“Để trả ơn, tôi sẽ truyền hết toàn bộ khí vận vạn năm của Đại Lục Chân Võ cho cậu!”  

 

Diệp Bắc Minh cau mày: “Vậy thì có lợi ích gì?”  

 

Tháp Trấn Giới trả lời: “Có thể khiến cậu trở thành Vực Chủ!”  

 

“Cái gì? Vực Chủ, đó chẳng phải là cảnh giới của các sư phụ sao?”  

 

Diệp Bắc Minh ngẩn người.  

 

 

Trong đại điện của Thanh Huyền Tông.  

 

Mọi người còn đang bàn bạc, phân chia bảo vật mà Diệp Bắc Minh để lại như thế nào.  

 

Ầm ầm!  

 

Một tiếng vang kinh thiên động địa truyền đến, giống như động đất.  

 

Sau đó, bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm kinh sợ!  

 
 
Chương 2301: “Chỉ có cách này thôi!”


 Vẻ mặt mọi người biến sắc: “Cái gì?”  

 

Lãnh Nguyệt quát một tiếng: “Ai mà to gan như vậy, lúc này còn dám khiêu khích sự uy nghiêm của Thanh Huyền Tông?”  

 

Thạch Thiếu Giang trầm giọng: “Đi, đi xem xem!”  

 

Mấy người ra khỏi đại diện, đến cổng núi Thanh Huyền Tông với tốc độ nhanh nhất.  

 

Chỉ thấy.  

 

Trước mặt là một loạt thi thể nằm dưới đất!  

 

Hàng chục ông lão già nua vô cùng điên cuồng, đại khai sát giới trong Thanh Huyền Tông!  

 

Đệ tử bình thường vốn không ngăn nổi, từng làn sương máu nổ ra liên tiếp!  

 

Bách Lý Phong Hoa hít khí lạnh: “Suýt! Trên cảnh giới Thần Vương, vậy mà đều trên cảnh giới Thần Vương!”  

 

Vương Kiếm Sinh tê dại da đầu: “Còn có mấy cảnh giới Thần Chủ khủng bố!”  

 

“Trưởng lão cứu mạng…”  

 

Mọi người Thanh Huyền Tông như muốn nứt cả mắt, kinh sợ hét lớn.  

 

“Mọi ngời mau rút đi! Chạy đi, tất cả chạy đi cho tôi!”, Lãnh Nguyệt đỏ con mắt, xé gan xé phổi hét lớn.  

 

“Chạy?”  

 

Một ông lão rụng răng cười dữ tợn: “Các người có chạy được không?”  

 

“Chỉ cần là người có liên quan đến Diệp Bắc Minh, toàn bộ phải chết!”  

 

“Giết! Giết! Giết! Không sót một ai!”  

 

“Giết!”  

 

“Chạy? Tôi xem đám cặn bã các người có thể chạy đi đâu!”  

 

Một ông lão gày gò cười dữ tợn.  

 

Toàn thân là máu giết vào đám đông, tiếng kêu thảm dồn dập liên tiếp!  

 

Thạch Thiếu Giang nhìn đệ tử Thanh Huyền Tông bị tàn sát, tức đến nhảy lên như sấm: “Vãi! Tôi liều mạng với ông!”  

 

Trực tiếp xông lên.  

 

Ông lão gầy gò nhếch miệng cười: “Một cảnh giới Thánh Chủ cũng dám khiêu thích cảnh giới Thần Vương?”  

 

Một chân đạp lồng ngực của Thạch Thiếu Giang, máu tươi phun ra.  

 

Thạch Thiếu Giang thảm hại bay đi, lăn lộn dưới đất.   

 

“Thạch trưởng lão!”  

 

Lãnh Nguyệt mau chóng tiến lên.  

 

Sắc mặt Thạch Thiếu Giang tái nhợt lắc đầu: “Không được, những kẻ này quá mạnh!”  

 

“Lãnh trưởng lão, mau mời tông chủ xuất núi!”  

Lãnh Nguyệt lắc đầu: “Tông chủ đã đến cấm địa, nhất thời sợ là không thể đi ra”.  

 

Sát Chủ xông đến: “Đi thôi, cho tất cả mọi người đến cấm địa!”  

 

“Chỉ có cách này thôi!”  

 

Thanh Huyền Tông tồn vong nguy cấp, không quan tâm được quá nhiều.  

 

Lãnh Nguyệt hạ lệnh: “Tất cả đệ tử, đến cấm địa tránh nạn!”  

 

Nói xong, bước một bước đến bên cạnh người nhà họ Diệp: “Ông cụ, tôi đưa mọi người đi trước!”  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom