Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2102: Nhất định là có nguyên nhân khác!


 Trong mắt tất cả mọi người hiện lên một tia sáng lạnh: "Làm đi!"  

 

"Thông báo cho Võ Đạo Minh!"  

 

...

Sau khi Tô Trường Phong trở về gia tộc liền trực tiếp tổ chức hội nghị gia tộc.  

 

Các nhân vật cấp cao đều có mặt.  

 

Dưới ánh mắt của mọi người, Tô Trường Phong cất giọng tuyên bố: "Thanh Ca, bây giờ cháu không cần quản lý thương hội Thiên Hạ nữa".  

 

"Từ giờ trở đi, cháu chính là gia chủ đời tiếp theo nhà họ Tô!"  

 

Tô Trường Phong mỉm cười: "Mấy năm nữa, đợi đến khi cháu hiểu hết tình huống vận hành trong gia tộc, ông sẽ chắp tay thoái vị".  

 

Đám người đều khiếp sợ nhìn Tô Thanh Ca!  

 

Thân thể mềm mại của Tô Thanh Ca run nhè nhẹ.  

 

Cả người đều ngây ra!  

 

Không chỉ là cô ta, những người khác trong nhà họ Tô cũng hoàn toàn ngây người!  

 

Đây là chuyện gì vậy?  

 

Một người đàn ông trung niên đứng dậy: "Bố, con không đồng ý!"  

 

Một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng bên cạnh cũng cả giận nói: "Bố, có phải bố già nên hồ đồ rồi không?"  

 

Tô Trường Phong trầm mặt xuống: "Người đâu, phế bỏ võ công của Tô Bỉnh Khôn và vợ!"  

 

"Từ giờ trở đi, Tô Bỉnh Khôn phải giao tất cả sản nghiệp trong tay ra, về sau không được phép tham gia tất cả những chuyện của nhà họ Tô!"  

 

"Vĩnh viễn nhốt ở phía sau núi nhà họ Tô cho đến chết đi!"  

 

"Rõ!"  

 

Mấy lão già Thánh Vương đỉnh phong tiến lên.  

 

Tô Bỉnh Khôn kịch liệt phản kháng: "Vì sao? Vì sao!"  

 

Đôi mắt ông ta đỏ bừng, nhưng vẫn bị mấy lão già khống chế.  

 

Cuối cùng bị phế bỏ đan điền tại chỗ cùng với vợ mình!  

 

Tô Bỉnh Khôn đỏ mắt lên: "Bố, tại sao bố lại đối xử với con như vậy?"  

 

Mấy trăm người nhà họ Tô bên trong đại sảnh đều khiếp sợ nhìn lão gia!  

 

Mẹ nó đây là tình huống gì vậy?  

 

Tô Trường Phong cười lạnh một tiếng: "Vì cái gì ư? Bởi vì những năm này hai người đã đối phó với gia đình Thanh Ca như thế nào!"  

 

"Thật sự cho rằng lão phu không biết sao?"  

 

"Lão gia, ông không thể làm như thế được!"  

 

"Đúng vậy lão gia, Tô Bỉnh Khôn không có công lao thì cũng có khổ lao!"  

 

"Ông mà làm như vậy, chẳng phải sẽ khiến mọi người thất vọng ư?"  

 

Một vài nguyên lão nhà họ Tô đứng ra, thi nhau phản đối cách làm của Tô Trường Phong.  

 

"Im hết đi cho lão phu!"  

 

Tô Trường Phong hét lớn một tiếng.  

Đám người ngậm miệng lại.  

 

Tô Thanh Ca cảm thấy giống như đang nằm mơ: "Ông nội, ông có gì?"  

 

Cô ta biết ông nội đột nhiên đưa ra quyết định này, tuyệt đối không thể là bởi vì Tô Bỉnh Khôn nhằm vào nhà cô ta được!  

 

Nhất định là có nguyên nhân khác!  

 

Tô Trường Phong biết sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết nguyên nhân, dứt khoát nói thẳng ra: "Thanh Ca à, toàn bộ Thanh Huyền Tông đều biết cháu thích Diệp tông chủ!"  

 

"Về phần Diệp tông chủ sao, chắc chắn là cũng có ý với cháu!"  
 
Chương 2103: Nhà họ Tô hoàn toàn chấn động!


 Tô Trường Phong cũng tuyệt đối sẽ không buông tha!  

 

"Anh Diệp…?"  

 

Tô Thanh Ca ngây người, sâu trong đôi mắt đẹp hiện lên một vẻ mừng rỡ và rung động!  

 

Chỉ là bởi vì cô ta quen biết Diệp Bắc Minh, thế mà lại được làm gia chủ đời tiếp theo nhà họ Tô?  

 

"Ông nội, chẳng lẽ chỉ bởi vì điều này?"  

 

Tô Trường Phong cười một tiếng: "Dĩ nhiên là không phải, tin tức còn chưa được truyền ra bên ngoài nên mấy người còn không biết".  

 

"Nhà họ Ân bị hủy diệt, nhà họ Ô cũng bị hủy diệt!"  

 

"Bắt đầu từ hôm nay, Diệp Bắc Minh sẽ trở thành chủ nhân của Thanh Huyền Tông!"  

 

Nhà họ Tô hoàn toàn chấn động!  

 

Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn Tô Trường Phong, trong đầu tiêu hóa tin tức này!  

 

Sau một lát.  

 

"Lão gia, tôi đồng ý với ông!"  

 

"Lão gia, quyết sách của ông đúng là quá tuyệt vời!"  

 

"Thanh Ca à, à không, thiếu gia chủ, về sau quan tâm đến nhau nhiều hơn nhé!"  

 

Vô số người chen chúc đi đến bên cạnh Tô Thanh Ca chúc mừng.  

 

Tô Thanh Ca ngây ngốc tại chỗ, giống như đang nằm mơ vậy!  

 

...  

 

Thanh Huyền Tông, bên trong đại điện.  

 

Mười mấy quản lý Thanh Huyền Tông đồng loạt quỳ xuống!  

 

"Tham kiến Diệp tông chủ!"  

 

Bên ngoài đại điện.  

 

Trái tim của hơn triệu đệ tử đều run lên!  

 

"Diệp cuồng nhân thật sự trở thành tông chủ rồi ư?"  

 

"Trời ạ, cậu ấy mới gia nhập Thanh Huyền Tông được bao lâu?"  

 

"Đừng nói nữa, mau quỳ đi!"  

 

Một giây sau.  

 

Hơn triệu đệ tử đồng loạt quỳ xuống: "Tham kiến Diệp tông chủ!"  

 

"Tham kiến Diệp tông chủ..."  

 

Giọng nói trùng trùng điệp điệp, giống như là sấm sét phá vỡ bầu trời!  

 

Cùng lúc đó, trên một dãy núi bên ngoài Thanh Huyền Tông, Nam Cung Uyển đứng trên một tảng đá.  

 

Cô ta đeo khăn che mặt che kín khuôn mặt tuyệt sắc: "Chúc mừng anh, vừa ôm mỹ nhân về, còn trở thành chủ nhân của Thanh Huyền Tông!"  

 

Bên cạnh là một hư ảnh người phụ nữ với ánh mắt lạnh như băng: "Con không đi chúc mừng cậu ta sao?"  

 

"Giữa hai người đã xảy ra chuyện nam nữ, hơn nữa con xác định không mời cậu ta đi Đại Lục Thượng Cổ ư?"  

 

Nam Cung Uyển cắn đôi môi đỏ: "Sư phụ, không cần".  

"Đi thôi, hãy đưa con về nhà".  

 

Hư ảnh người phụ nữ nhíu mày: "Con làm như vậy đáng giá không?"  

 

Nam Cung Uyển nở nụ cười xinh đẹp: "Con chỉ có làm như vậy, để anh ấy áy náy với con mới có thể nhớ kỹ về con".  

 

"Nếu không bên cạnh anh ấy có nhiều người phụ nữ như vậy, sao anh ấy có thể nhớ đến một người như con chứ?"  

 

"Haiz".  

 

Hư ảnh người phụ nữ thở dài.  
 
Chương 2104: Lãnh Nguyệt và Sát Chủ biến sắc!


 Cùng lúc đó, bên trong đại điện Thanh Huyền Tông đều là cảnh tượng vui vẻ.  

 

Đám người nhao nhao chúc mừng Diệp Bắc Minh trở thành chủ nhân của Thanh Huyền Tông!  

 

Đột nhiên.

Một tiếng cười sang sảng truyền đến từ bên ngoài đại điện: "Thanh Huyền Tông náo nhiệt như vậy sao, nghe nói mấy người chọn một người trẻ tuổi Tiên Thiên sơ kỳ làm tông chủ?"  

 

"Có chút thú vị, tông chủ tân nhiệm của Thanh Huyền Tông, còn không ra quỳ đón tôi?"  

 

Người kia vừa dứt lời, các đệ tử Thanh Huyền Tông đều rung động quay đầu!  

 

Bầu trời hoàn toàn vắng vẻ, vạn dặm không mây!  

 

"Ai vậy?"  

 

"Làm gì có ai?"  

 

Tất cả mọi người đều sửng sốt!  

 

Chỉ có ánh mắt của Lãnh Nguyệt và Sát Chủ ngưng tụ: "Người chưa tới mà giọng nói đã đến trước rồi!"  

 

Đồng thời trong đầu Diệp Bắc Minh cũng vang lên một âm thanh: "Nhóc con, cảnh giới Thần Vương!"  

 

"Cách trăm dặm, mười bảy giây sau sẽ đến!"  

 

Dưới ánh mắt của vô số người!  

 

Một!  

 

Hai!  

 

...  

 

Mười lăm, mười sáu, mười bảy!  

 

Vừa tới mười bảy giây!  

 

Ầm ầm!  

 

Mười người có sắc mặt uy nghiêm đồng thời đáp xuống trên quảng trường bên ngoài đại điện!  

 

“Ầm” một tiếng thật lớn, mặt đất vỡ ra vô số vết nứt!  

 

Vương Càn Dương lớn tiếng kêu lên: "Là sứ giả của Võ Đạo Minh tới, mọi người mau theo tôi ra chào đón!"  

 

Sau đó ông ta dẫn theo một đám nhân vật cấp cao của Thanh Huyền Tông ra ngoài nghênh đón.  

 

Diệp Bắc Minh làm tông chủ lại bị lơ đi!  

 

Hạ Nhược Tuyết có chút tức giận: "Những người này có ý gì?"  

 

"Bắc Minh, người làm tông chủ như anh còn chưa lên tiếng, bọn họ đã đi nghênh đón người ta trước rồi?"  

 

Võ Đạo Minh?  

 

Lãnh Nguyệt và Sát Chủ biến sắc!  

 

Tô Trường Phong cũng giật nảy mình: "Những lão già này, sao lại đưa người của Võ Đạo Minh tới chứ?"  

 

Diệp Bắc Minh chú ý tới sự biến hóa của hai người: "Dì Nguyệt, Sát tiền bối, Võ Đạo Minh là thế lực gì?"  

 

Sắc mặt Lãnh Nguyệt nghiêm túc giải thích: "Võ Đạo Minh rất đặc biệt, là thế lực do các tông môn lớn đỉnh cao hợp tác xây dựng ra!"  

"Cho dù là tông môn gì cũng phải tuân thủ quy củ của Võ Đạo Minh, nếu không bọn họ sẽ cùng nhau tấn công!"  

 

"Đương nhiên, nếu cháu tuân thủ theo quy củ của Võ Đạo Minh, nếu giữa các môn phái có đấu tranh, Võ Đạo Minh cũng sẽ chủ trì công đạo!"  

 

"Trong Võ Đạo Minh có minh chủ, còn có các đại trưởng lão, chấp pháp sự vân vân!"  

 

Nói đến chỗ này, Lãnh Nguyệt dừng lại một chút: "Tóm lại, Võ Đạo Minh có quyền lợi chí cao vô thượng từ các tông môn lớn!"  

 

"Nói một câu không dễ nghe, bọn họ nắm quyền sinh sát các tông môn trong tay!"  

 

Diệp Bắc Minh đã hiểu!  

 
 
Chương 2105: "Bảo cậu ta ra quỳ đón!"


Mười mấy người của Võ Đạo Minh đứng chắp tay!  

 

Ngẩng cao đầu lên!  

 

Dáng vẻ cao cao tại thượng, hếch mũi lên nhìn người khác!  

 

Cầm đầu là một người đàn ông trung niên, nhìn khoảng ba mươi tư, ba mươi lăm tuổi.  

 

Ông ta lạnh nhạt nhìn xuống đám người Vương Càn Dương đang khúm núm: "Vương trưởng lão, chuyện gì xảy ra thế này?"  

 

"Tông chủ Thanh Huyền Tông đâu? Bản sứ giả tới, thế mà cậu ta còn không ra nghênh đón?"  

 

"Có phải là không để Lăng Thiên Phóng tôi vào mắt không?"  

 

Vương Càn Dương cười nói: "Lăng sứ giả ngài đừng hiểu lầm, tông chủ của chúng tôi còn nhỏ tuổi!"  

 

"Mới vừa kế nhiệm vị trí tông chủ của Thanh Huyền Tông thôi, tôi sẽ gọi cậu ta ra đón tiếp ngài!"  

 

Vương Càn Dương bình thường vẫn luôn cao cao tại thượng!   

 

Giờ phút này lại giống như một con chó!  

 

Ông ta cất cao giọng kêu to: "Nhanh đi thông báo cho tông chủ ra đón tiếp Lăng sứ giả của Võ Đạo Minh!"  

 

Nhìn thấy một màn này, các đệ tử của Thanh Huyền Tông đều không thể chấp nhận được!  

 

Đây chính là thái thượng trưởng lão của tông môn mình!  

 

Tất cả mọi người đều là người tập võ, ai mà không có một bầu nhiệt huyết?  

 

Có người không nhịn được nói ra: "Vương trưởng lão, ông là của thái thượng trưởng lão Thanh Huyền Tông!"  

 

"Hẳn phải làm gương tốt, vậy mà ông lại có thái độ nịnh nọt như thế".  

 

Ánh mắt Vương Càn Dương ngưng tụ: "Cậu tên là gì, là phong nào?"  

 

"Sư phụ của cậu là ai?"  

 

Đệ tử vừa nói kia ngẩng đầu ưỡn ngực: "Tôi tên là Chu Vũ!"  

 

Lăng Thiên cong khóe miệng nở nụ cười nghiền ngẫm, giống như nhìn một con giun dế: "Cậu ta không phục, Lăng Cẩu, giết cậu ta!"  

 

"Vâng, thiếu chủ!"  

 

Một người trẻ tuổi bên cạnh mỉm cười gật đầu.  

 

Sau đó bước ra một bước, đi đến trước người Chu Vũ, vỗ tay xuống!  

 

"A!"  

 

Chu Vũ kêu thảm một tiếng, hóa thành một đống máu me tại chỗ!  

 

"Chu sư huynh!"  

 

"Anh lại giết Chu sư huynh!"  

 

Mười đệ tử đỏ bừng mắt.  

 

Người trẻ tuổi tên Lăng Cẩu vừa ra tay cười lạnh: "Không phục? Chết chung đi!"  

 

Hắn ta là cảnh giới Thánh Vương trung kỳ, vừa vỗ tay xuống, trong nháy mắt mười đệ tử đã hóa thành mưa máu!  

 

Những đệ tử khác của Thanh Huyền Tông vội vàng lui lại, sợ bị liên luỵ đến.  

 

Giọng nói lạnh nhạt của Lăng Thiên vang lên: "Còn có ai chất vấn bản sứ giả nữa không?"  

 

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!  

Hơn triệu đệ tử đều cúi đầu, giận mà không dám nói gì!  

 

Vương Càn Dương cười làm lành: "Lăng sứ giả, mấy đệ tử nho nhỏ mà thôi, ngài giết thì giết".  

 

"Chỉ hy vọng đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ngài!"  

 

Lăng Cẩu không kiên nhẫn: "Lão già kia, ông còn đứng đó nói nhảm cái gì?"  

 

"Thiếu chủ của chúng tôi tới đây lâu như vậy rồi mà tông chủ chó chết kia của mấy người còn không ra nghênh đón?"  

 

Hắn ta quát lớn một tiếng: "Bây giờ, lập tức, lập tức!"  
 
Chương 2106: Kiếm khí rơi xuống!


 

Dựa theo tính tình của Diệp Bắc Minh, nhất định sẽ xảy ra xung đột với đám người Lăng Thiên!  

 

Đến lúc đó sẽ mượn tay của Lăng Thiên để tiêu diệt Diệp Bắc Minh.  

 

Thanh Huyền Tông vẫn sẽ nằm trong sự khống chế của bọn họ!  

 

Vương Càn Dương quay người tiến vào đại điện: "Diệp tông chủ, Lăng Thiên sứ giả của Võ Đạo Minh tới, bảo cậu ra quỳ đón kìa".  

 

Lãnh Nguyệt gầm thét: "Vương Càn Dương, không phải là ông già nên hồ đồ rồi chứ?"  

 

Ánh mắt Sát Chủ lạnh như băng: "Cho dù là sứ giả của Võ Đạo Minh, các tông môn cũng không có quy củ phải quỳ đón!"  

 

"Chớ đừng nói đến là bắt tông chủ quỳ đón!"  

 

Vương Càn Dương ngoài cười nhưng trong không cười: "Lãnh trưởng lão, Sát trưởng lão, đây là ý của sứ giả Võ Đạo Minh!"  

 

"Liên quan gì đến lão phu chứ?"  

 

"Đúng không, Diệp tông chủ?"  

  Advertisement

Tô Thanh Ca nhỏ giọng hỏi: "Ông nội, là Võ Đạo Minh, Diệp tông chủ nên làm cái gì đây?"  

 

Tô Trường Phong chớp chớp đôi mắt già nua, giống như là một con hồ ly: "Đừng nôn nóng vội, nhìn kỹ rồi hẵng nói!"  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Vương Càn Dương, trong đôi mắt không hề có chút cảm xúc nào: "Có phải ông cảm thấy mình rất thông minh không?"  

 

Cái gì?  

 

Vương Càn Dương sửng sốt.  

 

Giọng nói của Diệp Bắc Minh tiếp tục truyền đến: "Muốn mượn đao giết người sao?"  

 

Một câu giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của Vương Càn Dương!  

 

Tên này!  

 

Cả người Vương Càn Dương run lên, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: "Diệp tông chủ, cậu... cậu nói vậy là có ý gì!"  

 

Diệp Bắc Minh cười một tiếng đầy ẩn ý: "Ông và mấy gia tộc đó làm không tệ, chúc mừng ông!"  

 

"Đã thành công đẩy gia tộc của mình vào vực sâu, chờ tôi xử lý xong người bên ngoài, nhà họ Vương của ông cũng xuống dưới với nhà họ Ô gia và nhà họ Ân đi!"  

 

Vương Càn Dương biến sắc!  

 

Đôi mắt già nua của ông ta lập tức đỏ lên, cơ bắp trên mặt run rẩy: "Diệp tông chủ, lão phu không biết lời này của cậu là có ý gì!"  

 

"Ha ha ha!"  

 

Diệp Bắc Minh căn bản lười để ý đến ông ta, quát lên một tiếng lớn: "Người của Võ Đạo Minh lăn tới đây quỳ lạy cho bản tông chủ!"  

 

Giọng nói giống như hổ gầm rồng rống, gần như khiến tất cả mọi người khựng lại!  

 

Một giây sau.  

 

"Tông chủ?"  

 

"Ra mặt cho Thanh Huyền Tông!"  

 

Hơn triệu đệ tử bên ngoài đại điện đồng loạt ngẩng đầu.  

 

Ánh mắt tràn đầy vẻ chấn động và ngạc nhiên nhìn về phía chỗ sâu trong đại điện!  

 

Ai nấy đều đỏ bừng cả mắt, kích động sôi trào nhiệt huyết!  

 

Đậu má!  

 

Thanh Huyền Tông đang rất cần một tông chủ như thế!  

 

Sắc mặt đám người Võ Đạo Minh cực kỳ khó coi, Lăng Cẩu nổi giận lôi đình: "Thiếu gia, thế mà tên nhóc này lại muốn chúng ta lăn vào quỳ lạy?"  

 

"Ha ha!"  

Lăng Thiên không ngừng cười lạnh, ánh mắt như một con sói: "Đi vào theo bản sứ giả, tôi rất muốn xem xem rốt cuộc là ai mà lại cuồng vọng như vậy!"  

 

 

Trong nháy mắt đám người Võ Đạo Minh vừa bước vào đại điện.  

 

 

Diệp Bắc Minh đã trực tiếp ra tay!  

 

 

Kiếm Đoạn Long xuất hiện, một kiếm chém xuống!  

 

 

Một con rồng đỏ như máu chiếu sáng cả đại điện, chém về phía Lăng Cẩu!  

 

 

"Thiếu chủ, cứu..."  

 

 

Trên mặt Lăng Cẩu tràn đầy vẻ hoảng sợ.  
 
Chương 2107: Đều không ngoại lệ!


 Ầm!  

 

Một đống máu nổ tung, bốc hơi phía dưới kiếm khí!  

 

Khiến người ta nhìn thấy mà giật mình!  

 

Giờ phút này, tất cả mọi người của Thanh Huyền Tông và Võ Đạo Minh đều ngây ra, ai có thể nghĩ tới Diệp Bắc Minh lại to gan như thế?  

 

Trực tiếp giết người của Võ Đạo Minh?  

 

"Ông nội, không phải cháu đang nằm mơ chứ?"  

 

Thân thể mềm mại của Tô Thanh Ca run rẩy, hai cái đùi như nhũn ra.  

 

Cô ta còn không thể đứng vững, phải bám chặt lấy cái ghế bên cạnh!  

 

Con ngươi của Tô Trường Phong điên cuồng co vào, hít sâu một hơi: "Trời! Lão phu vẫn đánh giá thấp cậu ấy!"  

 

Đám người Vương Càn Dương ngây ra tại chỗ, rung động há to miệng.  

 

Diệp Bắc Minh dùng một kiếm giết Lăng Cẩu, đơn giản giống như một cái búa nặng rơi xuống khiến trái tim của bọn họ như muốn nổ tung!  

 

Lãnh Nguyệt cũng ngây ra!  

 

Sát Chủ nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!  

 

Tiêu Nhã Phi sùng bái nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!  

 

Tiêu Dung Phi cũng nhìn chằm chằm vào anh!  

 

Chỉ có Hạ Nhược Tuyết nở nụ cười: "Đây chính là người đàn ông của tôi!"  

 

"Diệp tông chủ!"  

 

"Diệp tông chủ! Vô địch!"  

 

"Vô địch! Vô địch! ! Vô địch!"  

 

Bên ngoài đại điện, hơn triệu đệ tử kích động kêu to!  

 

Cơn giận vừa rồi nghẹn ở trong lòng, trong nháy mắt đã được xả ra ngoài!  

 

Mẹ nó đúng là quá thoải mái!  

 

Khóe mắt Lăng Thiên run rẩy, ánh mắt khóa chặt Diệp Bắc Minh: "Lăng Cẩu mặc dù là một con chó bên cạnh tôi, nhưng có câu tục ngữ là đánh chó phải ngó mặt chủ!"  

 

"Cậu lại dám giết chó của tôi ở ngay trước mặt tôi..."  

 

Diệp Bắc Minh cười: "Tôi chẳng những giết chó của ông, mà còn muốn giết ông!"  

 

Con ngươi của Lăng Thiên khí co rụt lại!  

 

Cuồng vọng!  

 

Đúng là quá ngông cuồng!  

 

"Cậu nói cái gì..."  

 

Lăng Thiên đang định lên tiếng.  

 

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, trực tiếp chém tới!  

 

Đậu má!  

 

Một màn này khiến tất cả mọi người sợ choáng váng!  

 

Lăng Cẩu chỉ là thuộc hạ của Lăng Thiên, giết cũng được, không ảnh hưởng đến toàn cục.  

 

Nhưng Lăng Thiên là sứ giả Võ Đạo Minh hàng thật giá thật!  

 

Từ khi Võ Đạo Minh thành lập đến nay mới chỉ xảy ra khoảng mười lần việc có tông môn ra tay với sứ giả Võ Đạo Minh!  

Đều không ngoại lệ!  

 

Toàn bộ những tông môn kia đều bị hủy diệt!  

 

Biến mất trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng!  

 

"Minh Nhi, dừng tay!"  

 

Lãnh Nguyệt kêu to.  

 

Sát Chủ cũng hô to: "Minh Nhi, đừng làm loạn, cậu sẽ gây ra hoạ lớn đấy!"  
 
Chương 2108: "Lăng Thiên sứ giả!"


 "Lão phu anh minh một đời, thế mà lại đặt cược sai ư? Có thế nào thì lão phu cũng không nghĩ đến Diệp Bắc Minh này lại ngông cuồng như thế!"  

 

"Lại dám ra tay với sứ giả Võ Đạo Minh?"  

 

Lăng Thiên cũng ngây ra, sắc mặt vô cùng dữ tợn: "Tốt! Tốt! Tốt lắm!"  

 

Kiếm Đoạn Long rơi xuống!  

 

Lăng Thiên căn bản không biết Diệp Bắc Minh kinh khủng như thế nào, ỷ vào mình là cảnh giới Thần Vương sơ kỳ, tiện tay chộp về phía kiếm Đoạn Long!  

 

"Cậu giỏi lắm!"  

 

"Chỉ bằng hành động hôm nay của cậu, Thanh Huyền Tông không cần thiết tồn tại nữa!"  

 

Ông ta cắn chặt răng!  

 

Toàn bộ chân nguyên trong cơ thể đều vận chuyển: "Nhóc con, hãy cảm nhận cảnh giới nghiền ép đi!"  

 

Khí tức của cảnh giới Thần Vương... thật là khủng khiếp!  

 

Giờ phút này, ngoại trừ Diệp Bắc Minh ra!  

 

Sát Chủ, Lãnh Nguyệt, Hạ Nhược Tuyết, chị em nhà họ Tiêu, Tô Thanh Ca, Tô Trường Phong, Vương Càn Dương, tất cả đều không tự chủ được mà run rẩy một chút!  

 

Hơn triệu đệ tử Thanh Huyền Tông bên ngoài đại điện đều cảm nhận được sát ý kinh khủng của Diệp Bắc Minh!  

 

Thế mà trên mặt bọn họ còn ngưng kết ra một tầng sương lạnh!  

 

"Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, cậu còn không chết sao?"  

 

Vương Càn Dương kích động cười to, hoàn toàn không thèm diễn nữa: "Tiên Thiên sơ kỳ muốn chống lại cảnh giới Thần Vương? Cậu đúng là ngu..."  

 

Chữ “ngốc” của “ngu ngốc” còn chưa kịp nói ra.  

 

Chỉ nghe "răng rắc" một tiếng vang giòn, cánh tay Lăng Thiên chụp vào kiếm Đoạn Long nổ tung!  

 

Kiếm Đoạn Long xé nát tất cả!  

 

"A!", một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng truyền đến, khuôn mặt Lăng Thiên hoàn toàn vặn vẹo.  

 

Ánh mắt Vương Càn Dương điên cuồng co vào, trái tim đều ngưng đập!  

 

Kiếm thứ hai rơi xuống!  

 

Kiếm khí cuồng bạo xé nát tất cả, Lăng Thiên đã coi thường uy lực của kiếm Đoạn Long.  

 

Dùng cơ thể ngăn cản, làm sao có thể chống đỡ được?  

 

Ngay lúc một kiếm này sắp chém lên trên người Lăng Thiên.  

 

Một khối ngọc bội trên cổ ông ta toả ra ánh sáng đỏ như máu, một bóng người già nua xuất hiện!  

 

Ông ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: "Cậu là ai? Dám đụng đến nhà họ Lăng tôi..."  

 

Diệp Bắc Minh cũng không thèm nhìn bóng người kia một chút nào, kiếm Đoạn Long chém lên trên huyết ảnh!  

 

Răng rắc!  

 

Ngọc bội nổ tung!  

 

Ngăn cản đa số uy lực!  

Dư uy của kiếm Đoạn Long nện ở trên người Lăng Thiên, khiến toàn bộ gân mạch của ông ta đều đứt đoạn, nằm rạp trên mặt đất giống như chó chết!  

 

"Lăng Thiên sứ giả!"  

 

"Cậu!"  

 

Sắc mặt những người khác của Võ Đạo Minh đều biến đổi, vô cùng kiêng kỵ nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Tất cả mọi người bên trong đại điện đều ngây ra, ai có thể ngờ được Diệp Bắc Minh chỉ là cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ, thế mà lại có thể đánh bại Lăng Thiên?   

 

Đây chính là cảnh giới Thần Vương!  
 
Chương 2109: "Không thể giết Lăng Thiên được!"


"Đậu má! Đậu má! Đậu má!"  

 

Tô Trường Phong kích động đến mức suýt nữa thì nhảy dựng lên!  

 

Sắc mặt của Vương Càn Dương và mấy lão già của những gia tộc lớn khác đều trắng bệch.  

 

Đứng tại chỗ giống như một pho tượng!  

 

"Minh Nhi?"  

 

Lãnh Nguyệt và Sát Chủ đồng thời nuốt nước miếng một cái!  

 

Hai người có nằm mơ cũng không ngờ được Diệp Bắc Minh lại nghịch thiên như thế?  

 

Đây rốt cuộc là yêu nghiệt gì!  

 

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, đi về phía Lăng Thiên giống như thần chết!  

 

Mười mấy người của Võ Đạo Minh kêu to: "Diệp Bắc Minh, cậu đừng làm loạn!"  

 

"Điên rồi, nhất định là cậu điên rồi!"  

 

"Cậu có biết Lăng Thiên là ai không?"  

 

"Vị trí của ông ta ở Võ Đạo Minh chỉ là cái mác thôi, thân phận thật sự của ông ta là người nhà họ Lăng thượng cổ!"  

 

"Diệp Bắc Minh, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng giết Lăng Thiên!"  

 

Lăng Thiên cũng sợ choáng váng!  

 

Mặc dù ông ta là cảnh giới Thần Vương, nhưng cũng không phải là khổ luyện võ công để tăng lên!  

 

Đa số đều là dùng thuốc!  

 

Cho nên, cảnh giới Thần Vương của ông ta vẫn còn có chút yếu ớt.  

 

Nhưng cho dù như thế cũng không thể bị một Tiên Thiên sơ kỳ vừa tiếp xúc với võ đạo cấp cao đánh bại trong phút chốc chứ?  

 

"Đậu má! Đậu má! Đậu má!"  

 

Rốt cuộc tên nhóc này là quái vật gì!  

 

Lăng Thiên hối hận muốn hộc máu, nếu sớm biết như vậy, cho dù thế nào ông ta cũng sẽ không tới Thanh Huyền Tông!  

 

Nhìn Diệp Bắc Minh đi tới từng bước từng bước, Lăng Thiên nằm rạp trên mặt đất không ngừng lui lại: "Diệp Bắc Minh, cậu không dám giết tôi!"  

 

"Cậu có biết gia tộc Thượng Cổ có nghĩa là gì không?"  

 

"Trong gia tộc của ông đây có bao nhiêu người trâu bò, cậu có biết không? Toàn bộ Đại Lục Chân Võ không có mấy người dám đối đầu với nhà họ Lăng đâu!"  

 

"Thế mà cậu lại phế bỏ tôi? Đậu má!"  

 

Cho dù đang bị thương rất nặng, Lăng Thiên vẫn không hề sợ hãi!  

 

Mấy chữ nhà họ Lăng đại diện cho tất cả!  

 

Diệp Bắc Minh hứng thú cười một tiếng: "Tôi vẫn thích dáng vẻ ngang ngược càn rỡ của ông vừa rồi hơn!"  

 

"Để xem là miệng của ông cứng rắn, hay là kiếm Đoạn Long của tôi cứng rắn!"  

 

Anh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, đi về phía Lăng Thiên!  

 

Trong lòng mọi người đều giật mình!  

 

Không được!  

 

Diệp Bắc Minh muốn giết Lăng Thiên!  

 

"Minh Nhi, đừng xúc động!"  

 

Lãnh Nguyệt và Sát Chủ luống cuống, tiến lên thuyết phục.  

Tô Trường Phong cũng chạy đến: "Diệp tông chủ, hai vị thái thượng trưởng lão nói không sai!"  

 

"Không thể giết Lăng Thiên được!"  

 

"Đúng vậy, tông chủ, không giết được!"  

 

"Tông chủ, xin ngài hãy nghĩ lại!"  

 

Một màn hài kịch xuất hiện!  

 

Vô số người quỳ xuống cầu xin cho Lăng Thiên!  
 
Chương 2110: Còn chưa nói hết một câu!


“Nhà họ Lăng! Mày hiểu chưa? Vãi!”  

 

Lăng Thiên gầm thét một tiếng, đôi mắt đỏ bừng: “Bây giờ tao cho mày một cơ hội, quỳ xuống cho tao!”  

 

“Tự phế đan điền, sau đó xin lỗi tao trước mặt tất cả người của Thanh Huyền Tông!”  

 

“Có lẽ, tao còn suy nghĩ cho mày chết toàn thây!”  

 

Đột nhiên.  

 

Hạ Nhược Tuyết hít sâu một hơi: “Bắc Minh, giết!”  

 

“Bất luận có hậu quả gì, em gánh vác cùng anh!”  

 

Tô Thanh Ca cũng phản ứng lại, hét lên với Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, giết Lăng Thiên đi, bất luận sau đó anh phải đối mặt với việc gì!”  

 

“Thanh Ca đối mặt cùng anh!”  

 

Tô Trường Phong cũng sợ đến ngốc nghếch!  

 

“Tô Thanh Ca, cô điên rồi phải không? Cô tự tìm cái chết, đừng kéo theo nhà họ Tô!”  

 

Tô Trường Phong quát lớn một tiếng.  

 

Trái tim như ngồi trên xe leo núi, quá kích thích!  

 

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ, không ngờ Tô Thanh Ca lại đứng ra.  

 

Tiêu Nhã Phi vung nắm đấm nhỏ: “Hắn ta sỉ nhục anh Diệp như vậy, đáng chết!”  

 

“Anh Diệp, giết anh ta đi!”  

 

Tiêu Dung Phi vội vàng bịt miệng của em gái: “Nhã Phi, em im miệng đi!”  

 

Liền sau đó.  

 

Diệp Bắc Minh bước một bước đến trước người Lăng Thiên, giơ kiếm Đoạn Long!  

 

Cuối cùng Lăng Thiên sợ hãi, toàn thân không ngừng run lên, khuôn mặt anh tuấn không còn giọt máu: “Không… đừng…”  

 

“Anh Diệp, xin dừng tay!”  

 

Đột nhiên, một giọng nói lanh lảnh vang lên.  

 

Lăng Thiên nhìn ra cửa đại điện, giống như tóm được ngọn cỏ cứu mạng: “Chu Hoàng, Chu tỷ tỷ, cứu tôi!”  

 

“Cứu tôi với! Tên nhóc này điên rồi, hắn muốn giết tôi!”  

 

“Chú Chu, chú cũng đến rồi, tốt quá!”   

 

Người đến chính là Chu Hoàng.  

 

Ngoài cô ta ra, còn có một người đàn ông trung niên khí tức uy nghiêm và lão Võ!  

 

Người đàn ông trung niên cũng sợ giật mình, ông ta nhanh chóng tự giới thiệu: “Tôi là Chu Hiếu Thiên, cậu chính là thần y mà Hoàng Nhi nói phải không?”  

 

“Tôi mặc kệ y thuật của cậu nghịch thiên thế nào, tôi quen biết người này!”  

 

“Hơn nữa cậu ta có thân phận rất cao trong nhà họ Lăng, nếu cậu giết…”  

 

Còn chưa nói hết một câu!  

 

Phụt!  

 

Kiếm Đoạn Long quét đến, đầu Lăng Thiên rơi xuống đất!  

 

Con ngươi của hắn ta cũng sắp nổ tung, đến chết cũng không dám tin Diệp Bắc Minh lại dám giết mình!  

 

Mọi người Thanh Huyền Tông sửng sốt!  

Đồng tử của Lãnh Nguyệt và Sát Chủ chấn động!  

 

Tô Trường Phong trượt ngồi xuống đất, muốn khóc mà không có nước mắt!  

 

Khuôn mặt già của Vương Càn Dương tái nhượt, sợ đến suýt ngất xỉu!  

 

Cơ thể Chu Hoàng cứng đờ, đầu óc trống rỗng!  

 

Chỉ có mấy người Hạ Nhược Tuyết, Tiêu Nhã Phi, Tô Thanh Ca ánh mắt vô cùng kiên định!  

 

“Suýt!”  
 
Chương 2111: “Ông ấy bị thương, cần anh ra tay!”


 “Bắt đầu từ lúc cậu giết Lăng Thiên, tôi đã đoán trước được!”  

 

“Chỉ cần là người có quan hệ với cậu, bố mẹ của cậu, sư phụ của cậu, huynh đệ tỷ muội của cậu!”  

 

“Thậm chí là bạn bè của cậu, những người quen biết cậu, đều chết chắc rồi!”  

 

Chu Hiếu Thiên lắc đầu: “Nhà họ Lăng, cậu không chọc được đâu!”  

 

Diệp Bắc Minh bật cười: “Dù sao tôi cũng không chọc được, hay là thêm một Võ Đạo Minh đi!”  

 

“Cậu có ý gì?”  

 

Chu Hiếu Thiên ngẩn người.  

 

Rất nhanh ông ta đã biết anh có ý gì!  

 

Chỉ thấy kiếm Đoạn Long trong tay quét ngang ra!  

 

Phụt! Phụt! Phụt  

 

Đám người của Võ Đạo Minh còn chưa phản ứng lại, mười mấy cái đầu bay cao!  

 

Toàn hội trường tĩnh lặng như cái chết!  

 

Trong tĩnh lặng, đôi mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lai nhìn đám người Vương Càn Dương: “Vương trưởng lão, là các ông gọi người của Võ Đạo Minh đến phải không?”  

 

Vương Càn Dương và mấy ông lão sợ đến tê dại da đầu.  

 

Thụp một tiếng quỳ dưới đất!  

 

“Tông chủ, xin tha mạng!”  

 

“Tông chủ, đều là chú ý của tên tiểu nhân Vương Càn Dương!”  

 

“Tông chủ, chúng tôi không dám có chút lòng phản nghịch nào!”  

 

“Tông chủ, chúng tôi tình nguyện ký khế ước linh hồn với cậu, mãi mãi thần phục cậu!”  

 

Mấy ông lão điên cuồng dập đầu.  

 

Vương Càn Dương mềm nhũn dưới đất!  

 

Diệp Bắc Minh nhả ra hai chữ: “Muộn rồi!”  

 

Một lần bất trung, cả đời không dùng đến!

Hơn triệu đệ tử Thanh Huyền Tông bên ngoài đại điện thấy vậy, đồng loạt quỳ xuống: “Bái kiến Diệp tông chủ!”  

 

…  

 

Trong hội trường phòng khách Thanh Huyền Tông.  

 

Chu Hoàng giới thiệu: “Anh Diệp, đây là bố của tôi, Chu Hiếu Thiên!”  

 

“Ông ấy bị thương, cần anh ra tay!”  

 

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Tôi nợ cô một ân tình, để tôi xem trước rồi nói”.  

 

Chu Hiếu Thiên cau mày: “Tôi đã bị thương rất nhiều năm, cậu chắc chắn có thể chữa khỏi chứ?”  

 

Diệp Bắc Minh không thèm giải thích: “Nếu không tin tôi, các người có thể ra về!”  

 

Chu Hiếu Thiên lập tức nổi giận!  

 

“Cậu thanh niên, cậu có thái độ gì vậy?”  

 

“Nếu không phải nể tình cậu quen biết Hoàng Nhi, tôi đã quay người bỏ đi rồi!”  

Ông ta lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu có chút thực lực, nhưng cậu đã đắc tội với Võ Đạo Minh và nhà họ Lăng!”  

 

“Bất kỳ người nào đắc tội với hai thế lực này, đều chết chắc!”  

 

“Cậu đắc tội với hai bên cùng lúc, ngoại trừ nhìn thấy cậu hành động theo cảm tính và ngu xuẩn ra, thì không nhìn thấy gì hết!”  

 

Diệp Bắc Minh cũng không hề khách sáo: “Đừng nhìn nhận tôi bằng ánh mắt của ông, hiểu không?”  

 

“Cậu!”  

 

Chu Hiếu Thiên nổi giận đùng đùng, quay người định bỏ đi.  
 
Chương 2112: “Lại… khỏi hết rồi?”


 Chu Hiếu Thiên cười lạnh lùng một tiếng: “Cậu ta có thể nhìn ra kết quả gì?”  

 

“Thần y trong top mười của Đại Lục Chân Võ cũng phải bó tay hết cách, tên ngông cuồng như này có thể chữa được bệnh của bố không?”  

 

“Bố à, bố nói ít vài câu đi!”  

 

Chu Hoàng nóng ruột đến dậm chân: “Bố nghe lời con, không được sao?”  

 

Chu Hiếu Thiên bất lực thở dài một tiếng: “Được, bố nợ con quá nhiều”.  

 

“Hôm nay sẽ nghe con một lần!”  

 

Chu Hoàng vui mừng: “Anh Diệp, mời anh”.  

 

Diệp Bắc Minh bước một bước đến trước người Chu Hiếu Thiên.  

 

Trong tay có thêm mấy cây kim châm, trực tiếp đâm xuống!  

 

Vẻ mặt Chu Hiếu Thiên biến sắc: “Diệp Bắc Minh, cậu không hỏi tình trạng của tôi thế nào ư?”  

 

“Cũng không bắt mạch và kiểm tra, trực tiếp dùng châm sao?”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn ông ta: “Từ ánh mắt ban đầu tôi nhìn thấy ông, tôi đã biết tình trạng của ông rồi!”  

 

“Huyệt thiên đột kinh mạch của ông bị tổn thương, có lẽ là bị người khác đánh lén từ sau lưng!”  

 

“Huyệt thần khuyết bị người khác đâm xuyên, dẫn đến đan điền dần mất đi sức sống!”  

 

“Không những vậy, ông còn trúng độc, có lẽ là một loại hỏa độc cực kỳ hiểm độc!”  

 

“Người điều trị cho ông đúng là lang băm, dùng độc thuộc tính thủy để điều trị?”  

 

“Ông ta muốn dùng độc trị độc chắc? Ha ha, cách nghĩ rất tốt!”  

 

“Tiếc là hai loại độc tiếp xúc với nhau trong cơ thể ông, khiến kinh mạch của ông vỡ hỏng, dẫn đến dần dần bị teo lại!”   

 

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Cho nên, cảnh giới của ông càng ngày càng giảm sút!”  

 

“Còn cần tôi nói thêm không?”  

 

Đồng tử của Chu Hiếu Thiên co lại!  

 

Trong lòng nổi lên làn sóng sợ hãi: ‘Làm sao cậu ta biết tất cả việc này? Làm sao có thể!’  

 

“Hoàng Nhi, là con nói với cậu Diệp những việc này ư?”  

 

Chu Hiếu Thiên nhìn sang Chu Hoàng, bất giác thay đổi cách xưng hô.  

 

Chu Hoàng lắc đầu: “Bố, bố bị thương nhiều như vậy, con cũng không biết!”  

 

Cơ thể già nua của Chu Hiếu Thiên chấn động!  

 

Đúng thế!  

 

Chu Hoàng thực sự không biết ông ta bị thương nhiều như vậy!  

 

Cho dù là người vợ kết tóc của ông ta cũng không biết, Diệp Bắc Minh làm sao biết được?  

 

Trừ phi… thực sự là cậu ta nhìn một cái đã nhìn ra?  

 

Nghĩ đến đây, thái độ của Chu Hiếu Thiên trở nên cung kính hơn nhiều: “Cậu Diệp, vừa nãy đã đắc tội, mời cậu!”  

 

Diệp Bắc Minh cắm kim châm trong tay xuống, đâm vào trong huyệt đạo của Chu Hiếu Thiên!  

Chu Hiếu Thiên chỉ cảm thấy một luồng ấm áp ập đến.  

 

Ầm!  

 

Chân nguyên sắp cạn kiệt trong cơ thể lại sống lại!  

 

Liền sau đó.  

 

Khuôn mặt già của Chu Hiếu Thiên đỏ bừng, lẩm bẩm: “Làm sao có thể?”  

 

“Kinh mạch của tôi… đan điền của tôi, và cả các loại bệnh ẩn trong cơ thể…”  
 
Chương 2113: “Vùng đất Nhật Lạc!”


 Lão Võ hít khí lạnh: “Chủ nhân, ông… ông thực sự khỏi hết rồi ư?”  

 

Chu Hiếu Thiên nghiêm trọng gật đầu: “Khỏi hết rồi!”  

 

Ánh mắt nhìn sang Diệp Bắc Minh, tiến lên trước một bước, quỳ một chân xuống: “Chu Hiếu Thiên cảm tạ ơn cứu mạng của thần y Diệp, đại ân đại đức, Chu Hiếu Thiên cả đời khó quên!”  

 

“Vừa nãy tôi có mắt mà không thấy thái sơn, xin thần y Diệp trách phạt!”  

 

Cất giọng nghiêm trọng, vô cùng nghiêm túc!  

 

“Bố?”  

 

“Chủ nhân!”  

 

Chu Hoàng và lão Võ đều sửng sốt.

Chu Hiếu Thiên lại quỳ trước Diệp Bắc Minh?  

 

Trời ơi!  

 

Nếu để người của gia tộc Thượng Cổ khác nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ chấn kinh mà chết!  

 

Phải biết rằng, Chu Hiếu Thiên là gia chủ nhà họ Chu gia tộc Thượng Cổ đấy!  

 

Cho dù là quỳ một chân xuống, cũng đủ khiến người ta kinh hãi nổ mắt!  

 

Mấy năm nay tu vi của ông ta trượt dốc, địa vị không vững chắc.  

 

Có tiếng mà không có miếng, nhưng hôm nay Chu Hiếu Thiên hồi phục, tất cả đều không phải là vấn đề!  

 

Diệp Bắc Minh đỡ Chu Hiếu Thiên đứng lên: “Biết sai mà sửa là được!”  

 

“Tôi kê cho ông một đơn thuốc, ông điều dưỡng một tháng, có thể hồi phục đỉnh phong!”  

 

Chu Hoàng: “…”  

 

Lão Võ: “…”  

 

Vãi!  

 

Còn biết sai mà sửa?  

 

Cậu biết ông ta là ai không?  

 

Chu Hiếu Thiên cười lớn ha ha: “Đúng đúng đúng, thần y Diệp nói đúng lắm!”  

 

“Bắt đầu từ bây giờ, chuyện của thần y Diệp chính là chuyện của Chu Hiếu Thiên tôi!”  

 

“Tuy nhà họ Lăng hơi rắc rối, nhưng tôi có thể ra mặt giải quyết!”  

 

“Còn Võ Đạo Minh…”  

 

Cau mày: “Cũng được, tôi sử dụng một vài mối quan hệ, cùng lắm là hy sinh một chút!”   

 

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Được”.  

 

Một chữ được là xong rồi?  

 

Nếu là nửa canh giờ trước, Chu Hiếu Thiên nhất định cho rằng Diệp Bắc Minh quá ngông cuồng!  

 

Bây giờ, Chu Hiếu Thiên cho rằng Diệp Bắc Minh có bản lĩnh để cuồng ngạo!  

 

Diệp Bắc Minh bỗng nhiên nhớ ra điều gì: “Đúng rồi, hỏi thăm ông một nơi”.  

 

Chu Hiếu Thiên cười gật đầu: “Thần y Diệp, cậu nói đi”.  

Diệp Bắc Minh hỏi thẳng: “Các ông từng nghe nói đến vùng đất Nhật Lạc không?”  

 

“Vùng đất Nhật Lạc!”  

 

Chu Hiếu Thiên ngẩn người.  

 

Chu Hoàng cũng ôm cái miệng nhỏ!  

 

Lão Võ không nhịn được run lên!  

 

Bầu không trí trong hội trường phòng khách trở nên quỷ dị!  
 
Chương 2114: “Anh đã có manh mối rồi”.


 Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi có lý do phải đến đó!”  

 

“Nếu các người biết, nói với tôi là được”.  

 

Chu Hiếu Thiên cau chặt mày, hơi khó xử: “Cậu Diệp, tôi nói với cậu đặc điểm của vùng đất Nhật Lạc trước vậy!”  

 

“Bóng tối, là đặc điểm vĩnh viễn của vùng đất Nhật Lạc!”  

 

“Nơi đó không có quy tắc, tuân thủ luật rừng cá lớn nuốt cá bé, thực lực là tất cả!”  

 

“Những thứ tà ác nhất dưới gầm trời đều hội tụ trong bóng tối, các loại mầm mống tham lam, bá đạo, hung tàn, dâm tà, tội ác đều đang nảy sinh!”  

 

“Cho dù là gia tộc Thượng Cổ, cũng không muốn đặt chân đến!”  

 

“Người cảnh giới Thánh Chủ trở xuống tiến vào vùng đất Nhật Lạc chẳng khác gì đi nộp mạng, cảnh giới Thánh Chủ trở lên mới có chút khả năng tự bảo vệ bản thân!”  

 

“Cho dù là lúc tôi ở thời kỳ đỉnh phong, tiến vào nơi đó cũng phải vô cùng cẩn thận!”  

 

Nói hết xong một lúc.  

 

Chu Hiếu Thiên nhìn sang Diệp Bắc Minh: “Thần y Diệp, tôi khuyên cậu, từ bỏ đi!”  

 

Diệp Bắc Minh vẫn thản nhiên: “Cảm ơn đã nhắc nhở, ông nói cho tôi biết vị trí của vùng đất Nhật Lạc đi!”  

 

Đan điền của mấy sư tỷ, chỉ có quả thần Hỏa Tang của vùng đất Nhật Lạc mới có thể khôi phục!  

 

Kể cả là mười tám tầng địa ngục, anh cũng phải đến một chuyến!  

 

Chu Hiếu Thiên và Chu Hoàng quay sang nhìn nhau.  

 

Chu Hiếu Thiên gật đầu: “Được, tôi nợ thần y Diệp một cái mạng!”  

 

“Vừa hay, tôi có mấy người bạn ở vùng đất Nhật Lạc, ít nhất có thể bảo vệ an toàn cho cậu!”  

 

“Hoàng Nhi, con cầm vật này đi cùng cậu Diệp đến vùng đất Nhật Lạc một chuyến!”  

 

“Còn về bên phía Thanh Huyền Tông, nhà họ Chu sẽ lo ổn thỏa tất cả!”  

 

…  

 

Về đến Nguyệt Phong, Diệp Bắc Minh nói với mọi người một tiếng.  

 

Mình phải rời khỏi Thanh Huyền Tông, đến vùng đất Nhật Lạc!  

 

Lãnh Nguyệt kéo Diệp Bắc Minh: “Minh Nhi, con chắc chắn chưa? Sợ rằng con vẫn chưa biết sự nguy hiểm của vùng đất Nhật Lạc đâu!”  

 

Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: “Dì Nguyệt, con đã tìm hiểu rồi”.  

 

“Dì yên tâm, con có năng lực tự bảo vệ mình!”  

 

Lãnh Nguyệt nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc.  

 

Sát Chủ lên tiếng: “Bà yên tâm đi, cậu nhóc này không giống với tưởng tượng của chúng ta”.  

 

“Cậu ta là kẻ biến thái!”  

 

Diệp Bắc Minh chắp tay: “Sát tiền bối, trong lúc tôi không ở Thanh Huyền Tông, mong bà và dì Nguyệt quản lý mọi việc!”  

 

Sát Chủ gật đầu: “Được!”  

 

Diệp Bắc Minh lại nhắc một câu: “Còn cả mọi người nhà họ Diệp, mọi người Phần Thiên Tông, giúp họ nâng cao thực lực”.  

 

“Không vấn đề!”  

 

Sát Chủ tiếp tục gật đầu.  

Diệp Bắc Minh hơi yên tâm: “Tôi đi thăm các sư tỷ đây”.  

 

Đi vào trong phòng.  

 

Mấy người Khương Tử Cơ, Vương Như Yên, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh, hoàng hậu Hồng Đào vẫn nằm trên giường.  

 

Ngoài việc không thể tỉnh lại, thì những thứ khác đều bình thường!  

 

Hạ Nhược Tuyết chăm sóc bọn họ, nhìn thấy Diệp Bắc Minh đi vào: “Bắc Minh, các tỷ còn phải nằm thế này bao lâu nữa?”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Anh đã có manh mối rồi”.  
 
Chương 2115: Lại là âm thanh đó?


Diệp Bắc Minh cười nói: “Yên tâm, cùng lắm anh đi một tháng là về”.  

 

Hạ Nhược Tuyết cắn môi đỏ: “Đừng nói là một tháng, một ngày em cũng không đợi được!”  

 

“Lần trước chia tay anh là cách xa luôn gần nửa năm, anh nói một tháng, ai biết có phải một tháng không?”  

 

“Không được! Phần của một tháng tiếp theo, anh phải cho em!”  

 

Diệp Bắc Minh: ???  

 

Liền sau đó.  

 

Hạ Nhược Tuyết đã lao đến!  

 

Diệp Bắc Minh hơi hoảng loạn: “Nhược Tuyết, đợi đã, các sư tỷ còn đang ở đây đấy”.  

 

Hạ Nhược Tuyết trực tiếp nhào vào lòng Diệp Bắc Minh, chặn miệng anh: “Bọn họ còn đang hôn mê, tạm thời sẽ không tỉnh được!”  

 

“Không được!”  

 

Diệp Bắc Minh đỏ mặt tía tai.  

 

Hạ Nhược Tuyết nâng cằm của Diệp Bắc Minh: “Em nói được là được!”  

 

…  

 

Cùng lúc đó, ở vùng đất Nhật Lạc.  

 

Một năm bốn mùa đều không có ánh mặt trời, bóng tối mãi mãi chiếm cứ nơi này!  

 

Sâu trong một tòa cung điện cổ xưa, người đàn ông mặc chiến giáp bước nhanh vào, quỳ một chân trước vương tọa!  

 

“Chủ nhân, Thanh Huyền Tông truyền đến tin mới nhất!”  

 

“Diệp Bắc Minh mà cô bảo tôi theo dõi sắp khởi hành đến vùng đất Nhật Lạc!”  

 

Giọng nói vang vọng khắp trong đại điện.  

 

Một cô gái ngồi vắt chéo hai chân trên vương tọa.  

 

Tay cầm một ly rượu ngon!  

 

Cô gái vừa chính vừa tà!  

 

Khuôn mặt tuyệt mỹ hơi phúng phính dễ thương.  

 

Nhưng sâu trong đôi mắt nghiêng nước nghiêng thành lại lóe lên ý lạnh như tử thần!  

 

Sau khi nhấp nhẹ ngụm rượu vang.  

 

Cô gái trên vương tọa chậm rãi đứng lên, vươn vai: “Đã đợi lâu vậy rồi, cuối cùng tiểu sư đệ cũng đến!”  

 

“Tôi đã hẹn với sư phụ, chỉ cần tiểu sư đệ đến vùng đất Nhật Lạc, tôi có thể rời khỏi nơi này!”  

 

Người đàn ông mặc chiến giáp do dự một lúc: “Chủ nhân, còn có một tin!”  

 

“Nói đi!”  

 

Người đàn ông mặc chiến giáp nuốt nước miếng: “Chủ nhân, mấy sư muội của cô bị thương, tất cả bị moi đan điền!”  

 

“Bây giờ tất cả đều hôn mê bất tỉnh!”  

 

Ầm ầm!  

 

Một luồng khí tức khủng bố bùng phát!  

 

Cô gái vốn vô hại, sắc mặt lập tức đen xì: “Là ai làm?”  

 

....  

 

“Anh Diệp xuất phát thôi!”  

Chu Hoàng đến chỗ ở của Diệp Bắc Minh.  

 

Trong phòng truyền ra âm thanh kỳ lạ.  

 

Cơ thể Chu Hoàng chấn động!  

 

Lại là âm thanh đó?  

 

‘Trời ơi! Chu Hoàng, rốt cuộc mày bị sao vậy, làm sao lần nào cũng gặp phải chuyện khó xử này?’  

 

Hai chân Chu Hoàng mềm nhũn, nhếch nhác bỏ chạy.  
 
Chương 2116: “Chúng ta chỉ cần đứng ngoài xem là được!”


 Trong phòng họp rộng lớn, một đám nguyên lão nghe thuộc hạ bẩm báo, người nào cũng trừng mở mắt thật to!  

 

“Sứ giả của Võ Đạo Minh bị giết rồi?”  

 

“Đối phương là tông chủ của Thanh Huyền Tông?”  

 

“Một thanh niên cảnh giới tiên thiên sơ kỳ?”  

 

Lập tức, cả phòng họp xôn xao.  

 

“Thanh Huyền Tông này không cần thiết phải tồn tại nữa!”  

 

“Cho ba nguyên lão cảnh giới thần vương ra tay đi, san bằng Thanh Huyền Tông!”  

 

“Lần trước dám giết sứ giả Võ Đạo Minh, là từ mấy trăm năm trước phải không?”   

 

Sắc mặt rất nhiều nguyên lão cực kỳ lạnh lùng!  

 

Đột nhiên.  

 

Có người nói: “Các vị tiền bối, sứ giả bị giết là Lăng Thiên!”  

 

“Cái gì? Lăng Thiên?”  

 

Mọi người ngẩn người.  

 

Liền sau đó, mọi người kinh hãi kêu lên: “Ông nói cái gì? Lăng Thiên!”  

 

“Là Lăng Thiên của nhà họ Lăng gia tộc Thượng Cổ?”  

 

Tất cả nguyên lão biến sắc: “Lần này rắc rối lớn rồi!”  

 

“Người chết là Lăng Thiên, sợ ràng nhà họ Lăng sẽ không dễ dàng tha cho Thanh Huyền Tông!”  

 

Đột nhiên, bên ngoài phòng họp vang lên giọng nói: “Báo, minh chủ, có mật thư của gia chủ nhà họ Chu”.  

 

“Trình lên đây!”  

 

Minh chủ Võ Đạo, Tôn Kiếm Khung uy nghiêm quát lên.  

 

Người đến lập tức trình mật thư lên.  

 

Mấy trăm nguyên lão có mặt đều nhìn qua.  

 

Một lát sau, Tôn Kiếm Khung cau mày: “Lần này thú vị rồi!”  

 

“Có chuyện gì vậy minh chủ?”  

 

Một ông lão nghi hoặc hỏi.  

 

Những người khác đều nhìn Tôn Kiếm Khung, chỉ nghe ông ta cất giọng nghiêm trọng: “Tông chủ của Thanh Huyền Tông giết Lăng Thiên, Lăng Thiên lại là sứ giả của Võ Đạo Minh”.  

 

“Theo lý thì Thanh Huyền Tông đã đắc tội với cả nhà họ Lăng và Võ Đạo Minh, nhưng các ông tự xem đi!”  

 

Nói xong, đưa thư trong tay ra.  

 

Mọi người truyền nhau xem một lượt xong, sắc mặt dao động.  

 

“Nhà họ Chu? Đây là thư viết tay của Chu Hiếu Thiên!”  

 

“Nhà họ Chu lại bảo vệ Thanh Huyền Tông? Rốt cuộc là thế nào?”  

 

Mọi người nhỏ tiếng bàn tán.  

 

Tôn Kiếm Khung cười: “Đã có nhà họ Chu lên tiếng, đương nhiên chúng ta phải nể mặt”.  

 

“Giữa Võ Đạo Minh và các gia tộc Thượng Cổ, vốn kiềm chế lẫn nhau!”  

 

 

“Bản minh chủ còn đang suy nghĩ phải ăn nói với nhà họ Lăng thế nào, bây giờ tốt rồi, nhà họ Chu đã gánh vác tất cả rồi!”  

 

“Chúng ta chỉ cần đứng ngoài xem là được!”  

 

Các nguyên lão khác đều gật đầu: “Đúng thế, nếu nhà họ Chu và nhà họ Lăng đấu nhau, có lợi cho chúng ta!”  

 

Lúc này, có một thuộc hạ của Võ Đạo Minh xông vào: “Báo, bẩm báo minh chủ và các vị nguyên lão, có thông tin của Kiếm Long Đồ rồi!”  

 

“Cái gì?”

Đôi mắt của tất cả mọi người nghiêm lại.  

 

Soạt!  
 
Chương 2117: “Anh Diệp, anh đói không?”


 Thuộc hạ của Võ Đạo Minh mau chóng nói: “Thông tin mới nhất, Kiếm Long Đồ nằm trong tay Diệp Bắc Minh, tông chủ của Thanh Huyền Tông!”  

 

“Tông chủ, đây chính là chân dung của hắn và Kiếm Long Đồ!”  

 

Lại là Thanh Huyền Tông?  

 

Đám người Võ Đạo Minh ngẩn người!  

 

Tôn Kiếm Khung vội hỏi: “Mau, trình tranh chân dung lên!”  

 

“Vâng!”  

 

Thuộc hạ của Võ Đạo Minh tiến lên, quỳ một chân, trình bức chân dung lên.  

 

Từ từ mở ra trước mặt mọi người.  

 

Chỉ thấy.  

 

Trong bức tranh là một người đàn ông vô cùng trẻ, thậm chí có thể nói là hơi non nớt.  

 

Nhưng tư thế trên bức tranh lại cho người ta cảm giác khí thế vô địch!  

 

Anh cầm một thanh trường kiếm màu đen, bên trên điêu khắc hình rồng vờn quanh!  

 

“Đúng là Kiếm Long Đồ!”  

 

“Vật này lại xuất thế rồi?”  

 

“Nghe nói Kiếm Long Đồ là một tấm bản đồ, có thể tìm được tòa bảo tháp trong truyền thuyết!”, ánh mắt của rất nhiều nguyên lão của Võ Đạo Minh sáng lên, sâu trong đáy mắt lóe lên vẻ tham lam.  

 

Tôn Kiếm Khung lập tức hỏi: “Diệp Bắc Minh ở đâu?”  

 

Thuộc hạ của Võ Đạo Minh trả lời: “Nửa canh giờ trước, Diệp Bắc Minh đã rời khỏi Thanh Huyền Tông”.  

 

“Hình như, đi đến vùng đất Nhật Lạc!”  

 

“Vùng đất Nhật Lạc?”  

 

Tất cả đều ngẩn người: “Tên nhóc này đến nơi đó làm gì?”  

 

…  

 

Diệp Bắc Minh và Chu Hoàng đi đến vùng đất Nhật Lạc, cho đến chiều tối mới tìm được một sơn cốc để nghỉ ngơi.  

 

Châm đuốc!  

 

Chu Hoàng còn đặc biệt rải ít bột thuốc ở xung quanh.  

 

Rải thứ này có thể che được khí tức, đề phòng nửa đêm bị ma thú tấn công!  

 

Diệp Bắc Minh muốn nói không cần phải làm như vậy, ma thú nhìn thấy anh, nhận chủ còn không kịp ấy chứ!  

 

Làm sao có thể tấn công?  

 

Nửa tiếng sau.  

 

“Anh Diệp, anh đói không?”  

 

Chu Hoàng nướng một con chim.  

 

Nhìn Diệp Bắc Minh ngồi khoanh hai chân, im lặng vận khí, ánh mắt của Chu Hoàng rất quái dị.  

 

Chỉ cần nhìn mặt của Diệp Bắc Minh, trong đầu cô ta lại bất giác vang lên âm thanh kỳ lạ đó!  

 

Cơ thể cũng phải tê dại!  

Diệp Bắc Minh mở đôi mắt: “Cảm ơn, tôi không đói”.  

 

“Được”.  

 

Chu Hoàng vội vàng quay đầu.  

 

Khuôn mặt đỏ nóng bừng, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Diệp Bắc Minh!  

 

Trái tim thụp thụp đập điên cuồng!  

 

Soạt!  
 
Chương 2118: Hay cho câu chết chắc rồi!”


 Cùng với tiếng kêu thảm, một người đàn ông trung niên từ bóng tối trượt lao ra!  

 

Soạt!  

 

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, dẫm lên lồng ngực của ông ta: “Ông là ai? Tại sao nhìn lén chúng tôi?”  

 

“Tiểu thư… cứu… cứu tôi…”  

 

Người đàn ông há miệng, phun ra ngụm máu tươi.  

 

Chu Hoàng nhận ra người này, sợ giật mình: “Anh Diệp, xin anh nương tay!”  

 

“Ông ta tên là Chu Quốc Nghiệp, là nhân viên tình báo của nhà họ Chu!”  

 

Ý lạnh trong đôi mắt Diệp Bắc Minh biến mất, buông Chu Quốc Nghiệp ra.  

 

“Khụ khụ…”  

 

Chu Quốc Nghiệp bò dậy, sắc mặt tái nhợt phun ra một ngụm máu tươi: “Cậu… cậu thực sự chỉ là cảnh giới tiên thiên sơ kỳ sao?”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

Chu Quốc Nghiệp rất muốn chửi thề!  

 

Vãi!  

 

Tuy thực lực của ông ta không cao, nhưng ít nhất cũng là cảnh giới Thánh Vương trung kỳ đấy?  

 

Che giấu khí tức cũng tuyệt đối hàng đầu, vốn âm thầm lại gần, vậy mà bị tên nhóc này chém một nhát đao tay bị thương từ xa cách trăm mét!  

 

Đúng là nghịch thiên!  

 

Anh là quái vật gì đây?  

 

Chu Hoàng cất giọng nghiêm trọng: “Chu Quốc Nghiệp, ông không theo bố của tôi, đến đây làm gì?”  

 

Chu Quốc Nghiệp mới nhớ ra mục đích của mình: “Tiểu thư, gia chủ viết một bức thư cho cô!”  

 

“Lấy ra đây!”  

 

Chu Hoàng thấy hơi kỳ lạ.  

 

“Vâng!”  

 

Sau khi Chu Quốc Nghiệp đưa bức thư ra, rồi đi cà nhắc rời đi.  

 

Chu Hoàng mở bức thư, sau khi đọc một lượt.  

 

Khuôn mặt bỗng biến sắc, hít khí lạnh: “Hỏng rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh cảm thấy chuyện này liên quan đến mình: “Sao thế?”  

 

Chu Hoàng hít sâu một hơi: “Anh Diệp, anh đừng đến vùng đất Nhật Lạc thì hơn”.  

 

“Nếu anh thực sự đến đó, sợ rằng không quay về được”.  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Ồ?”  

 

Chu Hoàng giải thích: “Anh Diệp, bố của tôi thực sự đã cố gắng hết sức rồi”.  

 

“Bên phía Võ Đạo Minh, bố tôi đã sắp xếp chu đáo ổn thỏa, Võ Đạo Minh thể hiện sẽ không truy cứu chuyện anh giết sứ giả!”  

 

“Hơn nữa, bố của tôi đích thân đến nhà họ Lăng một chuyến, dùng thành ý lớn nhất để bảo đảm cho anh!”  

 

“Tuy nhà họ Lăng đã đồng ý, nhưng…”  

 

Cô ta dừng một chút, quan sát vẻ mặt của Diệp Bắc Minh.  

 

Tiếc là, vẻ mặt của Diệp Bắc Minh không hề thay đổi.  

 

Cô ta tiếp tục nói: “Nhưng nhà họ Lăng chỉ đồng ý, không ra tay với Thanh Huyền Tông”.  

 

“Còn về anh, vì đã giết Lăng Thiên, cho nên một vị lão tổ vô cùng yêu quý Lăng Thiên của nhà họ Lăng đã nói: anh chết chắc rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Hay cho câu chết chắc rồi!”  

 

“Gia tộc Thượng Cổ các cô đều ngạo mạn như vậy sao?”

"Lăng Thiên chủ động đến Thanh Huyền Tông khiêu khích, bị tôi giết xong thì thành tôi sai?"  
 
Chương 2119: "Sao mày làm được?"


Chu Hoàng giật nảy mình: "Anh Diệp cẩn thận, cảnh giới của lão già Quạ Đen không cao lắm, mới chỉ là cảnh giới Thánh Chủ đỉnh phong".  

 

"Nhưng lão ta vô cùng giỏi dùng độc, cẩn thận!"  

 

"Ha ha ha, muộn rồi!", lão già Quạ Đen nhe răng cười, tay áo dài màu đen vung lên.  

 

Vù!  

 

Một đám mây đen càn quét, bao phủ Diệp Bắc Minh!  

 

Chớp mắt nuốt chửng anh!  

 

Chu Hoàng biến sắc: "Anh Diệp, đừng!"  

 

Lão già Quạ Đen chậc chậc lắc đầu: "Cũng quá đơn giản đi, tôi còn tưởng rằng phiền phức lắm cơ".  

 

"Thần khí của nhà họ Lăng, lão phu nhất định..."  

 

Lão ta chưa kịp nói xong một câu.  

 

Gào gào!  

 

Một tiếng rồng ngâm, một đạo kiếm khí xông ra khỏi đám mây độc!  

 

Xuyên thấu lồng ngực lão già Quạ Đen!  

 

Con ngươi lão ta co rụt: "Mày..."  

 

"Đây là kịch độc lão phu tâm đắc nhất!"  

 

"Sao mày làm được?"  

 

Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Kịch độc? Cái này á?"  

 

Hít!  

 

Hít sâu một hơi!  

 

Tất cả chỗ mây đen kia bị Diệp Bắc Minh hít vào trong cơ thể!  

 

"Anh Diệp?"  

 

Chu Hoàng bị dọa sợ, gắt gao che miệng.  

 

Lão già Quạ Đen hít ngược một hơi khí lạnh!  

 

Đôi mắt lão ta đỏ bừng, tràn ngập tia máu, gào thét: "Không thể nào! Chắc chắn không có ai có thể đỡ được kịch độc của lão phu!"  

 

"Dù là cảnh giới Thần Vương, cũng không thể cản..."  

 

Ầm!  

 

Thân thể lão già Quạ Đen đột nhiên nổ tung, hóa thành một đám sương máu!  

 

Diệp Bắc Minh xoay người rời đi: "Lên đường!"  

 

Chu Hoàng nhìn chằm chằm vào đám sương máu kia, đi theo phía sau anh.  

 

Hai người vừa đi khỏi, lại có hai lão giả chạy ra từ bóng tối.  

 

Lão giả một mắt nghiêm mặt: "Khó trách nhà họ Lăng chịu dốc hết vốn liếng như vậy, bằng lòng lấy một kiện thần khí treo thưởng đầu lâu của người này!"  

 

Lão giả bên cạnh nuốt nước miếng: "Lão già Quạ Đen đã chết rồi!"  

 

"Hơn nữa, ông có thấy không, vừa rồi tên kia nuốt hết sương độc của lão già Quạ Đen!"  

Lão giả một mắt gật đầu: "Thấy rồi!"  

 

Bỗng nhiên.  

 

Lão ta cảm nhận được một luồng sát ý mạnh mẽ khóa chặt mình!  

 

Hơi thở tử vong tràn ngập, lão giả một mắt biến sắc: "Không tốt, đi mau!"  

 

Lão giả bên cạnh hoảng sợ nhìn về bóng tối phía trước!  

 

Rống!  
 
Chương 2120: Liệu khiêm tốn có tác dụng không?


...  

 

Diệp Bắc Minh và Chu Hoàng nhanh chóng đi về phía vùng đất Nhật Lạc.  

 

Suốt ba ngày nay, bọn họ...  

 

Hoặc là nói, một mình Diệp Bắc Minh bị đánh úp một trăm ba mươi chín lần!  

 

Không hề ngoại lệ, tất cả kẻ tấn công đều bị chém!  

 

Gương mặt xinh đẹp của Chu Hoàng trắng bệch, giọng nói run rẩy: "Anh Diệp, nếu không thì chúng ta trở về nhà họ Chu đi!"  

 

Ba ngày giết chóc liên tục, quanh thân Diệp Bắc Minh bao phủ một tầng hơi thở chết chóc!  

 

Dù là Chu Hoàng cũng không dám lại gần.  

 

Diệp Bắc Minh chỉ nói bốn chữ: "Tiếp tục đi tới!"  

 

Chu Hoàng không hiểu: "Anh Diệp, tại sao anh lại phải đi đến vùng đất Nhật Lạc chứ?"  

 

"Rốt cuộc là vì cái gì?"  

 

Diệp Bắc Minh yên lặng: "Tôi muốn tìm cây thần Hỏa Tang, lấy quả thần Hỏa Tang!"  

 

"Cây thần Hỏa Tang?"  

 

Chu Hoàng sững sờ: "Anh Diệp, đây là thứ chỉ có trong truyền thuyết".  

 

"Thứ này tôi cũng từng nghe nói qua, hình như đã từng xuất hiện ở vùng đất Nhật Lạc!"  

 

"Nhưng tôi cam đoan với anh, hiện tại vùng đất Nhật Lạc chắc chắn không có cây thần Hỏa Tang!"  

 

"Nếu anh đến vì thứ này, càng nên từ bỏ!"  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Dù chỉ có hy vọng mỏng manh, tôi cũng nhất định phải đi!"  

 

Chu Hoàng thấy không thể thuyết phục, chỉ đành tiếp tục đi cùng Diệp Bắc Minh.  

 

Chạng vạng tối ngày thứ năm, thời điểm mặt trời lặn cuối cùng.  

 

Một đoạn tường thành nhấp nhô màu đen dài liên miên xuất hiện trước mắt.  

 

Cổ xưa!  

 

Hoang vu!  

 

Tử vong!  

 

Mang lại cho người ta cảm giác áp bách hít thở không thông!  

 

Ròng rã suốt năm ngày, bọn họ chịu đựng tổng cộng hơn năm trăm lần công kích lớn nhỏ bất ngờ!  

 

Hơn ngàn tên tu võ trên Thánh Vương ngã xuống dưới tay Diệp Bắc Minh!  

 

Cuối cùng cũng đến vùng đất Nhật Lạc!  

 

"Anh Diệp, phía trước chính là vùng đất Nhật Lạc!"  

 

Chu Hoàng còn lấy ra một cái mặt nạ đưa cho Diệp Bắc Minh: "Anh Diệp, mới tới vùng đất Nhật Lạc, chúng ta vẫn nên khiêm tốn chút đi".  

 

Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng lắc đầu: "Khiêm tốn? Tại sao phải khiêm tốn?"  

 

Năm ngày này, anh từng chịu đựng hơn năm trăm lần đánh úp!  

 

Hiện tại đã đến vùng đất Nhật Lạc, dù mang mặt nạ cũng sẽ bị người khác nhận ra!  

 

Liệu khiêm tốn có tác dụng không?  

Một giây sau.  

 

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, chân nguyên cả người phun trào!  

 

Anh quát lên với tường thành cổ xưa trước mắt: "Vùng đất Nhật Lạc, Diệp Bắc Minh tôi đến rồi!"  

 

Rống!  

 

Một tiếng rồng ngâm vang lên.  

 

Trong chớp mắt, giọng nói của Diệp Bắc Minh vang rền như sấm sét, truyền khắp phạm vi trăm dặm!  
 
Chương 2121: Tất cả mọi người ngơ ngác!


 Kinh ngạc!  

 

Không ngờ tới!  

 

Khó mà tin được!  

 

"Diệp Bắc Minh?"  

 

"Là cái thằng được nhà họ Lăng treo thưởng một kiện thần khí ấy hả?"  

 

"Cậu ta đến vùng đất Nhật Lạc rồi? Lại còn kiêu ngạo như vậy?"  

 

"Đi, đi ra xem sao!"  

 

Vô số người tu võ nhao nhao xuất hiện ở trên tường thành, nhìn Diệp Bắc Minh bên dưới như đang nhìn một con kiến!  

 

"Tiên Thiên sơ kỳ?"  

 

"Mẹ nó, không thể nào?"  

 

"Thằng này lấy dũng khí từ đâu đấy, Tiên Thiên sơ kỳ cũng dám đứng đây kêu la gọi bậy?"  

 

Một số người buồn cười lắc đầu.  

 

Đôi mắt của một lão giả hơi trầm xuống: "Đừng coi thường kẻ này!"  

 

"Suốt năm ngày này, ít nhất có hơn ngàn người tu võ ra tay với người này vì thần khí của nhà họ Lăng!"  

 

"Không có ngoại lệ, tất cả đều ngã xuống!"  

 

Tạch!  

 

Nghe được lời này, ánh mắt của mọi người đọng lại, một lần nữa nhìn thẳng Diệp Bắc Minh.  

 

Đối mặt với hàng ngàn hàng chục ngàn ánh mắt trên tường thành, thân thể mềm mại của Chu Hoàng bị dọa đến run run.  

 

Cô ta trốn sau lưng Diệp Bắc Minh theo bản năng: "Anh Diệp... Anh... Anh làm cái gì vậy?"  

 

Chu Hoàng sắp bị dọa điên rồi!  

 

Một giây sau.  

 

Diệp Bắc Minh cử động, trái tim Chu Hoàng thiếu điều bị dọa đến nổ tung!  

 

Chỉ thấy.  

 

Diệp Bắc Minh khoát tay, lấy ra kiếm Đoạn Long: "Nghe nói mọi người gọi kiếm này là kiếm Long Đồ hả? Có người nào muốn không?"  

 

"Hiện tại, chỉ cần mấy người xuống tay chặt đầu tôi, thanh kiếm này chính là của các người!"  

 

"Hơn nữa, đầu của tôi còn có thể đổi được một kiện thần khí của nhà họ Lăng!"  

 

"Anh Diệp? Anh?"  

 

Chu Hoàng dọa choáng váng, ngã ngồi trên mặt đất.  

 

Hai chân còn mềm hơn cả lúc thấy Diệp Bắc Minh và Hạ Nhược Tuyết!  

 

Hoàn toàn không có sức lực!  

 

"Hả?"  

 

"Kiếm Long Đồ!"  

 

"Thật sự là kiếm Long Đồ!"  

 

Giờ phút này, những người tu võ vốn không hề hứng thú với Diệp Bắc Minh tràn ra vẻ tham lam từ trong mắt.  

 

Ánh mắt mọi người nóng bỏng, hô hấp trở nên dồn dập!  

Vô số sát ý lạnh như băng khóa chặt Diệp Bắc Minh!  

 

Anh tiếp tục kích thích đám người: "Sao hả? Nghe nói vùng đất Nhật Lạc chỉ dùng nắm đấm nói chuyện, coi trời bằng vung!"  

 

"Sao nào? Tôi, một kẻ Tiên Thiên sơ kỳ nho nhỏ đứng ở chỗ này, các người không dám giết sao?"

Không gian tĩnh lặng!  

 

Tất cả mọi người ngơ ngác!  

 

Chắc có lẽ thằng nhãi này điên rồi nhỉ?  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom