Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2082: Trực tiếp ra tay!


 “Không!”  

 

Diệp Bắc Minh tức giận gầm lên một tiếng: “Thất sư tỷ, đừng!”  

 

“Bắc Minh…”  

 

Một giọng nói yếu ớt vang lên phía sau!  

 

Diệp Bắc Minh quay đầu, Hạ Nhược Tuyết rưng rưng nước mắt: “Xin lỗi, em không thể tiếp tục ở bên anh nữa…”  

 

“Nhược Tuyết!”  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, tiến lên ôm chặt Hạ Nhược Tuyết!  

 

Nhưng cô ấy đã toàn hoàn mất đi khí tức.  

 

Quay đầu nhìn một lượt, mấy sư tỷ đều nằm dưới đất!  

 

Hạ Nhược Tuyết trong lòng cũng không còn hơi thở!  

 

Cùng lúc đó, nhà họ Chu gia tộc Thượng Cổ.  

 

Chu Lạc Ly đột nhiên đau tim, nước mắt mất kiểm soát trào ra: “Có chuyện gì vậy? Mình… sao mình lại cảm thấy như người thân xảy ra chuyện?”   

 

“Là mấy sư muội hay là tiểu sư đệ?”  

 

“Không được!”  

 

Chu Lạc Ly đứng lên, đi ra ngoài khuê phòng.  

 

Vừa đẩy mở cửa, bốn bà lão cùng tiến lên một bước: “Tiểu thư Lạc Ly, cô muốn đi đâu?”  

 

Chu Lạc Ly như mất hồn: “Tôi cảm thấy các sư muội hoặc tiểu sư đệ của tôi xảy ra chuyện, tôi muốn đi tìm bọn họ!”  

 

Bốn bà lão cười lạnh lùng một tiếng: “Tiểu thư, gia chủ đã dặn dò trước khi cô chưa quyết định, không được phép ra khỏi phòng một bước!”  

 

Trong lòng Chu Lạc Ly nổi giận: “Cút ra cho tôi!”  

 

Trực tiếp ra tay!

Bốn bà lão cười lạnh lùng một tiếng, lập tức khống chế được Chu Lạc Ly.  

 

Ném vào trong phòng, đóng cửa.  

“Hừ, không biết tự lượng sức!”  

 

…  

 

Sâu trong thiên lao của gia tộc Đạm Đài.  

 

Đạm Đài Yêu Yêu đột nhiên giật mình tỉnh dậy: “Sư tỷ! Tiểu sư đệ!”  

 

…  

 

Diệp Bắc Minh gào thét xé gan xé phổi: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có cách gì cứu bọn họ không?”  

 
 
Chương 2083: “Cậu nhóc, cậu nợ cô ta một ân tình to lớn!”


 “Bọn họ không phải chết vì bị thương, mà là chết vị cạn kiệt tuổi thọ!”  

 

“Vạn vật trong trời đất, đều có số mạng của mình, tuổi thọ của họ cạn kiệt, bản tháp cũng không còn cách nào!”  

 

“Trừ phi…”  

 

Diệp Bắc Minh cất giọng khàn khàn: “Trừ phi cái gì?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài: “Trừ phi trong tay có tinh phách sinh mệnh, nhưng vật này vô cùng hiếm có!”  

 

“Gần như là không có ở trong thế giới võ đạo cấp thấp, hiếm có gần bằng dị hỏa!”  

 

“Bây giờ đi tìm cũng muộn rồi!”  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Chẳng lẽ Nhược Tuyết và mấy sư tỷ phải chết như vậy ư?”  

 

Lãnh Nguyệt đi đến: “Minh Nhi, con hãy bớt đau buồn!”  

 

Sát Chủ thở dài một tiếng: “Minh Nhi, nếu cậu cần phụ nữ, tôi có thể…”  

 

“Tìm cho cậu rất nhiều mỹ nữ!”  

 

Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng; “Sát tiền bối, bà vốn không hiểu sự quan trọng của họ đối với tôi!”  

 

Đột nhiên, bên tai Diệp Bắc Minh vang lên một giọng nói thanh lạnh: “Những cô gái này rất quan trọng với anh sao?”   

 

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu!  

 

Cơ thể của Nam Cung Uyển run lên!  

 

Chỉ thấy.  

 

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh toàn là tia máu, đau khổ buồn thương: “Còn quan trọng hơn tính mạng của tôi!”  

 

Nghe thấy lời này, Nam Cung Uyển rất muốn òa khóc.  

 

Cô ta cắn môi đỏ, như đưa ra quyết định: “Được!”  

 

“Đã như vậy, vật này, anh cầm đi cứu họ đi!”  

 

Cô ta há miệng nhả ra một viên trân châu màu xanh lam!  

 

Ném cho Diệp Bắc Minh!  

“Đây là?”  

 

Diệp Bắc Minh ngẩn người.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Vãi! Đây là tinh phách sinh mệnh thuộc tính băng!”  

 

“Bản tháp biết rồi, cô bé này là thể băng phách trời sinh, trong cơ thể thai nghén ra tinh phách sinh mệnh thuộc tính băng?”  

 

“Cậu nhóc, cậu nợ cô ta một ân tình to lớn!”  

 

Diệp Bắc Minh hỏi: “Vật này rất quý giá sao?”  

 
 
Chương 2084: Mấy vị sư tỷ rất kích động.


Diệp Bắc Minh cắn răng gật đầu: “Được, cảm ơn!”  

 

Cơ thể của Nam Cung Uyển run lên!  

 

Chỉ vậy sao thôi?  

 

Cô ta không nói thêm một câu, chỉ gật đầu: “Ừm, được”.  

 

Mạnh mẽ quay người bỏ đi.  

 

Diệp Bắc Minh nhìn bóng lưng của Nam Cung Uyển, không nói nhiều.  

 

Cứu người quan trọng!  

 

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, phải làm thế nào?”  

 

“Truyền tinh phách sinh mệnh vào trong cơ thể bọn họ, rồi dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm của cậu dẫn lối cho tinh phách sinh mệnh phủ khắp toàn cơ thể bọn họ!”  

 

“Được!”  

 

Diệp Bắc Minh làm theo cách của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.  

 

Anh chia tinh phách sinh mệnh thuộc tính băng thành sáu phần.  

 

Truyền vào trong cơ thể của sáu người Hạ Nhược Tuyết, Vương Như Yên, Khương Tử Cơ, Liễu Như Khanh, Lục Tuyết Kỳ, hoàng hậu Hồng Đào.  

 

Một lát sau, toàn bộ sáu người đã có nhịp tim!  

 

Bọn họ gần như cùng lúc mở mắt, chậm rãi ngồi dậy.  

 

“Đây là nơi nào?”  

 

“Chúng ta vẫn ở Thanh Huyền Tông, chúng ta vẫn chưa chết?”  

 

“Tiểu sư đệ, là tiểu sư đệ đã cứu mọi người!”  

 

Mấy vị sư tỷ rất kích động.  

 

Hạ Nhược Tuyết kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh, khuôn mặt đầy vẻ bất ngờ.  

 

Tất cả mọi việc thật khó mà tưởng tượng nổi, rõ ràng cô ấy đã chết, vậy là còn sống lại?   

 

Diệp Bắc Minh thở nhẹ nhõm một hơi: “Mọi người không sao là tốt rồi, bây giờ đệ nối liền kinh mạch cho mọi người!”  

 

“Được!”  

 

Các cô gái cũng không khách sáo, ngồi khoanh hai chân, để cho Diệp Bắc Minh điều trị.  

 

Sau khi nối liền kinh mạc cho Hạ Nhược Tuyết và mấy vị sư tỷ,  Diệp Bắc Minh đến trước Lãnh Nguyệt và Sát Chủ: “Dì Nguyệt, Sát tiền bối, hai người cũng bị đứt kinh mạch chân tay, để con nối lại cho hai người!”  

 

Lãnh Nguyệt và Sát Chủ nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Được”.  

 

Trong lòng hai người, thực ra sớm đã nổi lên làn sóng sợ hãi!  

Thiên phú của cậu bé này, đúng là quá nghịch thiên!  

 

Một lát sau.  

 

Diệp Bắc Minh nối lại kinh mạch cho tất cả mọi người, nhưng lại không có cách nào để hồi phục đan điền đã vỡ của họ: “Nếu đan điền của các tỷ bị vỡ thì còn dễ, có thể hồi phục!”  

 

“Bây giờ lại bị moi ra, thực sự là không thể làm gì được!”  

 

“Các tỷ không có đan điền, không thể hồi phục được!”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu.  
 
Chương 2085: Là thật hay giả cũng không biết!


“Khi đệ học y ở Côn Luân Hư, đã từng nhìn thấy trên thế giới có một loại cây thần Hỏa Tang!”  

 

“Loại cây này hội tụ tinh hoa trời đất, một quả có thể tạo lại thân thể!”  

 

“Tin rằng cũng có thể tạo lại đan điền của mọi người!”  

 

Mọi người đều biết, Diệp Bắc Minh đang cố ra vẻ nhẹ nhõm.  

 

Vì không để mọi người thất vọng!  

 

Cây thần Hỏa Tang là thứ trong truyền thuyết!  

 

Là thật hay giả cũng không biết!  

 

Vương Như Yên phì cười một tiếng: “Vậy được, tỷ đợi tiểu sư đệ mang quả thần Hỏa Tang về, tạo lại đan điền cho tỷ”.  

 

Hoàng hậu Hồng Đào cũng đi đến, khoác cánh tay của Diệp Bắc Minh: “Chỉ cần có thể ở bên cạnh tiểu sư đệ, cho dù không có võ công cũng không sợ!”  

 

“Tiểu sư đệ, đệ sẽ bảo vệ các tỷ phải không?”  

 

Liễu Như Khanh và Lục Tuyết Kỳ cũng khẽ cười một tiếng gật đầu.  

 

Chỉ có một mình Khương Tử Cơ sắc mặt hơi nghiêm trọng.  

 

Lúc này, giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Ô Đạo Sinh đâu?”  

 

Mọi người ngẩn người!  

 

Lãnh Nguyệt lắc đầu: “Lúc này khi con đánh bại lão quỷ Hắc Sơn, Ô Đạo Sinh đã bỏ chạy rồi!”  

 

“Bây giờ, e rằng đã về đến nhà họ Ô rồi”.  

 

Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm.  

 

Anh lấy ra mấy viên đan dược, đưa cho Lãnh Nguyệt và Sát Chủ.  

 

“Dì Nguyệt, Sát tiền bối, đan điền của hai người không bị phế, số đan dược này có thể giúp hai ngươi mau chóng hồi phục thực lực!”  

 

“Con đến nhà họ Ô một chuyến, con giao Nhược Tuyết và mấy sư tỷ cho hai người đấy!”  

 

Nói xong, anh đi ra ngoài cấm địa.  

 

Lãnh Nguyệt kinh hãi: “Minh Nhi, con đừng làm bừa!”  

 

“Lần trước dì đã nói với con, nhà họ Ô rất khác so với con tưởng tượng”.  

 

Sát Chủ cũng không thể bình tĩnh: “Đồ nhi, cậu đừng làm bừa!”  

 

Diệp Bắc Minh lại như không nghe thấy, mau chóng rời khỏi cấm địa.  

 

Tất cả mọi việc đều do nhà họ Ô mà ra!  

 

Hôm nay, anh đã có thực lực không sợ nhà họ Ô!  

 

Lúc này không diệt nhà họ Ô, thì còn đợi lúc nào?  

 

…  

 
 
Chương 2086: Diệp Bắc Minh chưa chết?”


 Hậu Sơn nhà họ Ô, Ô Đạo Sinh hốt hoảng xông vào trong kết giới.  

 

Khuôn mặt già tái nhợt, không ngừng nuốt nước miếng: “Xảy… xảy… xảy ra chuyện rồi!”  

 

“Đại ca! Hỏng rồi! Hỏng rồi!”  

 

Ô Đạo Sinh lo sợ nhảy lên.  

 

Thở hổn ha hổn hển!  

 

Ô Đạo Hoành nhắm mắt ngồi khoanh hai chân: “Nhị đệ, có chuyện gì mà hoảng loạn như vậy?”  

 

“Chẳng phải đệ đang ở cấm địa đợi tin tức sao?”  

 

“Tính thời gian, hôm nay có lẽ là ngày thứ bảy, là ngày Diệp Bắc Minh ra khỏi tháp Phù Đồ phải không?”  

 

Ông ta mở mắt, lóe lên tia lạnh băng: “Tên súc sinh đó chết chưa?”  

 

“Chết rồi?”  

 

Ô Đạo Sinh hỏi lại một câu, sau đó nhảy lên: “Tên súc sinh đó không những không chết, mà còn làm sập tháp Phù Đồ rồi!”  

 

“Tháp Phù Đồ sập thì cũng thôi đi, dù sao cũng không có ai có thể có được truyền thừa ở bên trong!”  

 

“Huynh biết điều đáng sợ nhất là gì không?”  

 

“Tên súc sinh đó đã giết lão quỷ Hắc Sơn rồi!”  

 

Ô Đạo Hoành mở to đôi mắt, cơ thể không nhịn được run lên ớn lạnh, sắc mặt vô cùng sợ hãi.  

 

Đầu óc ông ta trống rỗng, phải qua mười mấy hơi thở, mới sượt một cái đứng bật dậy: “Ô Đạo Sinh, đệ nói lại một lần cho huynh!”  

 

“Cái gì? Diệp Bắc Minh chưa chết?”  

 

“Đúng thế, đại ca!”, Ô Đạo Sinh  sợ đến quay vòng vòng: “Diệp Bắc Minh không những không chết, mà còn giết lão quỷ Hắc Sơn!”  

 

“Thực lực của tên súc sinh này đúng là quá khủng bố, còn có thể giết được cả cảnh giới thánh chủ đỉnh phong như lão quỷ Hắc Sơn!”  

“Bây giờ có lẽ cuộc chiến đã kết thúc rồi, nếu không phải đệ nhân lúc Diệp Bắc Minh không chú ý, thì sợ là bây giờ cũng chết trong tay hắn rồi!”  

 

“Đại ca, làm thế nào bây giờ?”  

 

Ô Đạo Sinh hoàn toàn hoảng loạn.  

 

Ông ta vốn cực lỳ lùn, lại còn béo mập.  

 

Lúc này trông giống như một quả bóng tròn lăn qua lăn lại, vô cùng hài hước!  

 

Đổi lại là trước đây, Ô Đạo Hoành nhất định sẽ chế nhạo nhị đệ mấy câu!  

 
 
Chương 2087: Đưa người đến đây!”


 Phập!  

 

Một tiếng vang lớn kinh thiên động địa vang lên, kể cả là trong kết giới cũng cảm nhận được tiếng động lớn bên ngoài!  

 

“Có chuyện gì vậy?”  

 

Khuôn mặt già của Ô Đạo Hoành sầm xuống.  

 

Một lát sau, một lão quản gia xông vào với sắc mặt kinh sợ: “Lão tổ, bên ngoài có một kẻ điên đến!”  

 

“Hắn không nói một câu nào, trực tiếp xông vào nhà họ Ô gặp người nào giết người đó!”  

 

“Bây giờ sợ rằng đã giết mấy trăm người, tôi khó khăn lắm mới thoát khỏi ma trảo của hắn, nếu không lão nô cũng không gặp được ông rồi!”  

 

“Hu hu hu!”

Lão quả gia quỳ xuống đất, khóc lóc chảy cả nước mắt nước mũi.  

 

Ô Đạo Sinh nhảy lên như sấm: “Kẻ nào mà to gan như vậy? Dám giết vào nhà họ Ô chúng ta?”  

 

“Mẹ kiếp, có phải điên rồi không!”  

 

Khuôn mặt già của Ô Đạo Hoành sầm xuống: “Là Diệp Bắc Minh!”  

 

Ô Đạo Sinh ngẩn người, há hốc miệng: “Đại ca, Diệp Bắc Minh hắn dám ư?”  

 

Đôi mắt Ô Đạo Hoành nghiêm trọng: “Nếu thực sự giống như đệ nói, thực lực của hắn đủ để giết lão quỷ Hắc Sơn!”   

 

“Thì tại sao không dám giết vào nhà họ Ô chứ?”  

 

“Nhưng…”  

 

Ô Đạo Sinh rùng mình, vốn không thể chấp nhận: “Nhưng Thanh Huyền Tông là do nhà họ Ô chúng ta sáng lập ra mà!”  

 

“Tên súc sinh đó là đệ tử của Thanh Huyền Tông, làm sao có thể đối xử với nhà họ Ô như vậy?”    

 

Ô Đạo Hoành lắc đầu cười lạnh lùng: “Năm đó chúng ta đối xử với Diệp Thanh Lam thế nào chứ?”  

 

“Nếu không phải chúng ta giúp đỡ, Diệp Thanh Lam là sao có thể mang thai tên súc sinh đó chứ?”  

 

“Đối phó với tên súc sinh này, huynh có cách!”  

Ô Đạo Sinh sốt ruột: “Đại ca, huynh đừng thừa nước đục thả câu nữa!”  

 

“Mau nói đi, huynh muốn đối phó Diệp Bắc Minh thế nào?”  

 

Ô Đạo Hoành tỏ vẻ mặt tự tin: “Huynh sớm đã chuẩn bị rồi, chắc phải dùng đến những người đưa về từ Côn Luân Hư rồi!”  

 

“Ô Thái! Đưa người đến đây!”  

 

“Vâng, lão tổ!”  

 

Lão quản gia vội vàng đứng lên, chạy ra ngoài kết giới.  

 
 
Chương 2088: Định bóp nát!


 Phụt!  

 

Diệp Bắc Minh giống như tử thần, giết thẳng vào sâu trong nhà họ Ô!  

 

“Rốt cuộc mày là ai?”  

 

“Ma quỷ! Tên nhóc này nhất định là ma quỷ! Là ác quỷ ông trời phái đến diệt nhà họ Ô!”  

 

“Lão tổ, cứu tôi với!”  

 

Những chỗ Diệp Bắc Minh đi qua, khí thế bừng bừng không cản nổi!  

 

Không có gì có thể ngăn được đường kiếm của kiếm Đoạn Long!  

 

Vô số thi thể ngã xuống, máu thịt bắn tung tóe!  

 

Nhà họ Ô hoàn toàn hóa thành tu la địa ngục!  

 

“Diệp Bắc Minh, mày dừng tay cho tao!”  

 

Một tiếng quát vang lên, Ô Đạo Sinh xông ra: “Mày dám giết thêm một người nhà họ Ô tao, thì hai chị em như hoa này sẽ chết chắc!”  

 

“Anh Diệp!”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn Tiêu Nhã Phi với khuôn mặt tái nhợt.   

 

Bên cạnh, là Tiêu Dung Phi cắn chặt đôi môi.  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại: “Không liên quan đến họ, thả họ ra!”  

 

Trong mắt Ô Đạo Sinh tràn đầy tia máu, tức giận gào thét: “Đồ súc sinh, mày giết bao nhiêu người   nhà họ Ô như vậy, nói không liên quan thì không liên quan sao?”  

 

“Tao nói với mày một câu cuối cùng, mày còn dám giết thêm một người nào nhà họ Ô, tao…”  

 

Còn chưa nói hết câu.  

 

Chỉ nghe ầm ầm một tiếng vang lên!  

 

Lôi ảnh trùng trùng!  

 

Diệp Bắc Minh xuất hiện bên cạnh Ô Đạo Sinh như quỷ mị!  

 

“Mày!”  

Ô Đạo Sinh sợ đến hồn phách bốc hơi, tốc độ quá nhanh: “Nhóc con, mày dám đánh lén? Vậy thì để họ chết đi!”  

 

Giơ tay tóm về phía cổ của Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi!  

 

Định bóp nát!  

 

“Muốn chết hả!”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, chém kiếm Đoạn Long xuống!  

 

Tốc độ còn nhanh hơn Ô Đạo Sinh gấp mấy lần!  

 
 
Chương 2089: Dưới kiếm Đoạn Long không có oan hồn!


 Hai tay của Ô Đạo Sinh bị chém bay, ông ta kêu thảm một tiếng, nhếch nhác lùi lại.  

 

Diệp Bắc Minh giơ chân đạp bay Ô Đạo Sinh!  

 

Tiêu Nhã Phi nhào vào trong lòng Diệp Bắc Minh, ôm chặt cổ của anh: “Anh Diệp, hu hu, em tưởng em chết chắc rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh dịu dàng an ủi: “Được rồi, không sao nữa rồi”.  

 

“Có anh ở đây, không ai có thể hại được em!”  

 

Tiêu Dung Phi nhìn cảnh này, trong lòng rất khó chịu!  

 

Diệp Bắc Minh vỗ vai Tiêu Nhã Phi: “Đừng sợ, đi theo sau anh!”  

 

“Được!”  

 

Tiêu Nhã Phi ngoan ngoãn gật đầu, vì sợ hãi, cô ta tóm chặt cánh tay của Diệp Bắc Minh.  

 

Cả người như treo lên người Diệp Bắc Minh!  

 

Một cô gái thì nặng bao nhiêu chứ?  

 

Không hề ảnh hưởng đến tốc độ của Diệp Bắc Minh, giơ kiếm Đoạn Long lên rồi giáng xuống, giết sâu vào trong nhà họ Ô!  

 

Nhìn thấy Tiêu Dung Phi đứng tại chỗ, Tiêu Nhã Phi quay đầu: “Chị, mau đi theo đi, một mình chị ở đây nguy hiểm lắm!”  

 

Tiêu Dung Phi cắn môi đỏ, đi theo phía sau Diệp Bắc Minh!  

 

Lúc này.  

 

Cô ta lại có cảm giác an toàn chưa từng có!  

 

‘Đi theo sau anh ta, tại sao mình lại cảm thấy an tâm như vậy?’  

 

‘Cho dù nơi này là nhà họ Ô, cho dù phía trước là đầm rồng hang hổ, mình cảm thấy chỉ cần có anh ta thì tất cả đều không vấn đề!’

Tiêu Dung Phi rất mạnh mẽ quật cường!  

 

Cô ta không muốn thừa nhận, Diệp Bắc Minh vẫn để lại hình bóng không thể xóa nhòa trong lòng cô ta!  

 

“Ô Đạo Sinh, Ô Đạo Hoành!”  

 

“Ra đây chịu chết cho tôi!”  

 

Tiếng rồng gầm trong kiếm Đoạn Long vang lên không dứt, hào quang màu máu không ngừng lóe lên, chém về phía trước!  

 

Dưới kiếm Đoạn Long không có oan hồn!  

 

Khí tức của Diệp Bắc Minh cực kỳ cuồng bạo: “Hai mươi tư năm trước, chẳng phải các người muốn dùng mẹ tôi làm lư đỉnh sao?”  

 

“Hôm nay tôi quay về, sao các người lại thành con rùa rụt cổ thế?”  

 

“Cường giả cảnh giới Thánh Chủ, chẳng lẽ không dám ra đây chiến với tôi một trận sao?”  

 

“Lão tổ nhà họ Ô đúng là phế vật! Nực cười, quá nực cười!”  

 
 
Chương 2090: Đúng là kẻ ngốc nói mơ!”


 Cực kỳ nhục nhã!  

 

Nhà họ Ô có lúc nào từng thê thảm như thế này?  

 

Lại bị một thanh niên giết đến nhà, vừa giết người của nhà họ Ô, còn vừa sỉ nhục lão tổ nhà họ Ô?  

 

“Nhóc con, mày thật đáng chết!”  

 

“Sỉ nhục lão tổ nhà họ Ô, mày đi chết đi!”  

 

Mười mấy thanh niên nhà họ Ô nhiệt huyết xông ra, giết về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, lật cổ tay, quét kiếm Đoạn Long qua!  

 

Phụt! Phụt! Phụt!  

 

Mười mấy đóa hoa máu bùng nổ!  

 

Đó đều là vãn bối xuất sắc của nhà họ Ô, lúc này đều chết dưới tay Diệp Bắc Minh!  

 

“Không!”  

 

“Diệp Bắc Minh, tao nguyền rủa mày không được chết tử tế!”  

 

“Mày muốn nhà họ Ô tuyệt tự sao?”  

 

Một ông lão mắng lớn.  

 

Diệp Bắc Minh bật cười: “Chúc mừng các người, trả lời đúng rồi!”  

 

“Hôm nay để cho nhà họ Ô tuyệt hậu, hoàn toàn diệt môn!”  

 

Đột nhiên.  

 

“Diệp Bắc Minh, mày muốn diệt nhà họ Ô tao? Đúng là kẻ ngốc nói mơ!”  

 

Giọng lạnh lùng của Ô Đạo Hoành vang lên.  

 

“Lão tổ!”  

 

“Hu hu hu, lão tổ làm chủ cho chúng tôi, tên ác ma này giết quá nhiều người rồi!”  

Mọi người nhà họ Ô thấy vậy, tất cả xông ra từ chỗ trốn, quỳ dưới chân Ô Đạo Sinh.  

 

Ánh mắt của Ô Đạo Hoành băng lạnh, trong con mắt toàn là tia máu, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Mày, rất to gan, đúng là rất to gan!”  

 

“Còn to gan hơn bà mẹ dâm đãng đó của mày vô số lần!”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên lạnh băng: “Kẻ sỉ nhục mẹ của tôi, chết!”  

 

Gru!  

 

Một tiếng rồng gầm vang lên!  

 
 
Chương 2091: Lại thực sự ném đi chỗ dựa lớn nhất?”


Ô Đạo Sinh suýt lồi cả con ngươi: “Vãi!”  

 

“Pháp tướng của tên nhóc này có hai con rồng? Đại ca, võ kỹ này, đệ cũng chưa từng nghe nói đến!”  

 

“Phế tên nhóc này, bắt hắn giao ra phương pháp tu luyện!”  

 

Ô Đạo Sinh cực kỳ kích động!  

 

Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh giơ kiếm Đoạn Long, định ra tay1  

 

Sắc mặt của Ô Đạo Hoành vô cùng nghiêm trọng: “Diệp Bắc Minh, mày dám ra tay, bọn họ đều phải chết!”  

 

Ông ta vung tay, chỉ về một hướng!  

 

Diệp Bắc Minh nhìn qua theo bản năng, đồng tử co lại!  

 

“Ông ngoại, cậu?”  

 

“Y tông chủ?”  

 

Mười mấy người nhà họ Diệp như Diệp Nam Thiên, Diệp Thanh Dương, Diệp Uyển Thu.  

 

Tất cả đều bị thương, bị trói lại với nhau.  

 

Ngoài bọn họ, còn có đám người lão tông chủ Y Thượng Khôn của Phần Thiên Tông, con gái Y Nam Tương!  

 

Tổng cộng hai mươi mấy người, tất cả quỳ dưới đất!  

 

Phía sau mỗi người đều có một tên đao phủ tay cầm đao chém!   

 

Ô Đạo Sinh tỏ vẻ mặt dữ tợn: “Đại ca, thực lực của tên nhóc này bình thường!”  

 

“Tất cả lực tấn công của hắn đều dựa vào Kiếm Long Đồ, nếu không phải kiêng sợ lực sát thương của Kiếm Long Đồ, đệ cũng có thể giết hắn!”  

 

Đường kiếm vừa nãy, hai tay của ông ta đã mất.  

 

Ông ta hận Diệp Bắc Minh, hận không thể ăn thịt anh!  

 

“Giao ra Kiếm Long Đồ, mày do dự một hơi thở, tao giết một người!”  

 

Giọng của Ô Đạo Hoành vang khắp trời xanh, vô cùng băng lạnh!  

 

Một việc khiến tất cả mọi người bất ngờ xảy ra!  

 

“Được!”  

Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

Quyết đoán giơ tay, ném kiếm Đoạn Long ra!  

 

Rơi đến dưới chân của Ô Đạo Sinh và Ô Đạo Hoành.  

 

Ô Đạo Sinh kích động đến toàn thân run lên, mất đi hai tay, ông ta giống như quả bóng da: “Đại ca, kiếm Long Đồ!”  

 

“Có phải tên nhóc này ngu không? Lại thực sự ném đi chỗ dựa lớn nhất?”  

 

“Chẳng khác gì với kẻ mù ném cây gậy đi? Ha ha ha!”  
 
Chương 2092: Khóe miệng run run!


 “Và rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với mẹ tôi?”  

 

“Chỉ cần ông nói cho tôi biết, tôi chết cũng sẽ nhắm mắt!”  

 

Ô Đạo Hoành chậc chậc hai tiếng: Chậc chậc, hay cho câu chết cũng nhắm mắt!”  

 

“Hôm nay lão già này vui, mày đã hỏi, thì tao cũng tốt bụng nói cho mày nghe!”  

 

Ba mươi năm trước, có một con ma thú rất mạnh nhảy vào trong cấm địa Thanh Huyền Tông, hòng lấy trộm bảo bối của Thanh Huyền Tông!”  

 

“Lão tổ thanh Huyền đã chiến đấu với con ma thú đó, cuối cùng giải quyết được nó!”  

 

“Đáng tiếc, lão tổ Thanh Huyền cũng vì thế mà bị thương nặng, nửa tháng sau thì mất!”  

 

“Trước khi đến Thanh Huyền Tông thì con ma thú đó đã bị thương, thế mà vẫn có thể đánh một Thần Vương như lão tổ Thanh Huyền bị thương rất nặng!”  

 

Ông ta nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ suy ngẫm: “Chắc là mày cũng đoán được, con ma thú đó chính là bố mày!”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Ô Đọa Hoành: “Sau đó thì sao?”  

 

Ô Đạo Hoành cười: “Diệp Thanh Lam đúng là thiên tài, cô ta là đệ tử Thú phong!”  

 

“Nên trời sinh tính thân thiết với vạn thú, lão già này cũng rất thích nó!”  

 

“Mẹ mày rất xinh đẹp, nếu ngày đó cô ta chịu gật đầu đồng ý thì có lẽ bây giờ đã là người nhà họ Ô!”  

 

“Đáng tiếc, tao đã muốn thu phục bố mày, để bố mày làm ma thú trấn sơn của Thanh Huyền Tông!”  

 

“Nên mới bảo Diệp Thanh Lam chăm sóc con ma thú đó, ai ngờ ả đê tiện Diệp Thanh Lam lại có tình cảm với cả ma thú?”  

 

Con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ bừng, đầy sát ý: “Câm miệng, đó là sự lựa chọn của mẹ tôi!”  

 

“Anh Bắc Minh, anh không sao chứ?”  

 

Tiêu Nhã Phi đau lòng nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Nếu là người khác biết được cha mình là một con ma thú thì chắc đã suy sụp từ lâu rồi!  

 

Ô Đạo Hoành cười lanh: “Hừ, con mẹ đê tiện của mày lựa chọn một con ma thú!”  

 

“Ha ha ha!”  

 

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Ma thú thì sao?”  

 

“Mẹ tôi không chọn ông, mà chọn ma thú!”  

 

“Thế chẳng phải là lão tổ của nhà họ Ô còn chẳng bằng một con ma thú à? Hả?”

Nụ cười của Ô Đạo Hoành chợt đông cứng!  

 

Khóe miệng run run!  

 

Những lời Diệp Bắc Minh nói thật sự tổn thương đến ông ta rất sâu!  

 

Sát ý trong mắt Ông Đạo Hoành tăng vọt: “Thằng khác loài này, mày muốn chết rồi đúng không?”  

 

Thanh kiếm Đoạn Long trong tay chỉa về phía Diệp Bắc Minh, tiếng rồng ngâm rít gào!  

 

Sau lưng Ô Đạo Hoành còn hiện lên bóng dáng Huyết Long nhàn nhạt!  

 

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Sao thế? Mới thế đã vội vàng muốn giết tôi rồi hả?”  

 

“Mới nãy còn nói sẽ kể hết tất cả cho tôi biết cơ mà, không dám kể tiếp hả?”  

 

“Biết bao nhiêu người đang nhìn đây mà, lão tổ nhà họ Ô nói lời không giữ lấy lời à?”  

 

Ô Đạo Hoành đầy kích động:   

 

“Ranh con, tao biết mày muốn dùng phép khích tướng!”  

 

“Mày đã muốn biết ả đê tiện Diệp Thanh Lam đó bị khinh thường như thế nào, thì tao kể cho mày nghe, chẳng sao cả!”  

 

“Con ma thú dơ bẩn đó ở Thanh Huyền Tông nghỉ ngơi tầm bảy năm, đến một ngày nọ thì đột nhiên biến mất!”  

 

“Diệp Thanh Lam cũng phản bội Thanh Huyền Tông, tìm đến tháp Phù Đồ trộm mất bảo vật bên trong!”  
 
Chương 2093: Quả thật đã sinh ra khí linh!


 Ô Đạo Hoành bồng nhiên rít gào: “Con đê tiện! Đê tiện! Đồ đê tiện đó, chỉ thuộc về một mình tao không được hay sao?"  

 

“Tại sao lại đi chọn một con ma thú? Hả?”  

 

“Diệp Bắc Minh mày nói xem, có phải dòng máu nhà mày bẩm sinh thích bị khinh thường rồi đúng không?”  

 

Vẻ mặt Ô Đạo Hoành cực kỳ dữ tợn!  

 

Tức giận!  

 

Rít gào!  

 

Trán nổi đầy gân xanh!  

 

“Tao thích cô ta như vậy, sẵn sàng cho cô ta tất cả mọi thứ!”  

 

“Tại sao cô ta lại không chấp nhận tao?”  

 

“Ô Đạo Hoành này sống bốn ngàn năm tuổi, đã là cảnh giới Thánh Chủ trung kỳ!”  

 

“Còn là lão tổ nhà họ Ô! Rốt cuộc tao thua con súc sinh kia chỗ nào?”  

 

“Diệp Bắc Minh, mày nói cho tao biết đi! Má nó!”  

 

Ô Đaojh Hoành chằng màng đến hình tượng nữa, chửi ầm lên.  

 

Nhà họ Ô đều hoảng sợ trước tình huống đó!  

 

Lão tổ có một mặt như thế này ư?  

 

Sao nhìn thế nào cũng thấy giống một người đàn yêu nhưng không thể có được vậy?  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh nhue băng: “Tôi nói rồi, ông còn chẳng bằng cả ma thú, hiểu chưa?”  

 

Ô Đạo Hoành thở hổn hển, gương mặt già nua vặn vẹo, tức giận gào thét: “Thằng khốn, mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”  

 

“Kiếm Long Đồ, giết!”  

 

Gào!  

 

Một tiếng rồng ngâm vang lên, Ô Đạo Hoành rót chân nguyên vào kiếm Đoạn Long.  

 

Vừa mới chuẩn bị ra tay.  

 

Thì Diệp Bắ Minh khẽ quát một tiếng: “Kiếm Đoạn Long, về!”  

 

Gào!  

 

Tiếng rồng ngâm thứ hai vang lên, kiếm Đoạn Long rung động dữ dội.  

 

Ô Đạo Hoành căn bản không thể cầm được.  

 

Một giây sau.  

 

Kiếm Đoạn Long rời tay bay đi, xoay quanh Diệp Bắc Minh vài vòng, như con chó cảnh vậy!  

 

Ô Đạo Sinh nhảy dựng lên: “Anh cả, kiếm Long Đồ trốn rồi!”  

 

“Mau đuổi theo, mau đuổi theo đi kìa!”  

 

Bốp!  

 

Ô Đạo Hoành tát vào mặt Ô Đạo Sinh một cái: “Câm miệng, anh làm thế nào không đến lượt cậu ra lệnh!”  

 

Ô Đạo Sinh vội vàng ngậm miệng.  

 

“Ai da!”  

 

Vẻ mặt Tiêu Nhã Phi đầy khiếp sợ: “Anh Bắc Minh, thanh kiếm này là vật sống ư?”  

 

Diệp Bắc Minh tùy ý gật đầu: “Nó đã sinh ra một phần khí linh!”  

 

“Ồ?”  

Tiêu Nhã Phi trở nên ngơ ngác.  

 

Tiêu Dung Phi bên cạnh lại hít sâu một hơi: “Hít! Anh Diệp, anh… Anh nói cái gì?”  

 

“Kiếm Đoạn Long sinh ra khí linh ư?”  

 

“Trời ạ! Trong truyển thuyết thì chỉ có vũ khí từ Thần Khí trở lên mới có một phần vạnh khả năng sinh ra khí linh!”  

 

“Kiếm Đoạn Long lại sinh ra khí linh ư?”  

 

Diệp Bắc Minh không trả lời Tiêu Dung Phi.  

 

Ở tháp Phù Đồ, kiếm Đoạn Long đã hấp thu rất nhiều ma khí!  
 
Chương 2094: Cất kiếm Đoạn Long đi!


 Chỉ số thông minh, có lẽ ngang ngửa với một đứa trẻ nủa tuổi loài người!  

 

Thế nên Ô Đạo Hoành có thể sử dụng được kiếm Đoạn Long.  

 

Nhưng.  

 

Một khi Diệp Bắc Minh triệu hồi về, nó sẽ bay về với anh ngay lập tức!  

 

Tiêu Dung Phi hơi tức giận: “Em gái tôi hỏi thì anh trả lời, đến tôi hỏi thì anh không thèm để ý phải không?”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn Ô Đạo Hoành, một kiếm chém ra không hề do dự!  

 

Xoẹt!  

 

Một luồng kiếm khí đỏ xé gió đánh tới, toàn bộ bầu trời nhà họ Ô kéo mây đen dày đặt!  

 

Trong khoảng thời gian ngắn, cả thế giới như hóa thành địa ngục Tu La!  

 

Trong cơ thể Diệp Bắc Minh không ngừng bùng lên vằng sáng đỏ như máu, chỉ một hơi thở đã đủ để Ô Đạo Hoành không thể chống lại được: “Đang chết! Sao thằng ranh này lại mạnh đến thế?”  

 

“Không được, trong tay nó có kiếm Long Đồ, nếu đánh trực diện thì chắc mình sẽ chết không thể nghi ngờ!”  

 

Lúc này, Diệp Bắc Minh trực tiếp đánh tới!  

 

“Anh cả, nó đến kìa!”  

 

Ô Đạo Sinh sợ tới mức gương mặt già nua tái nhợt.  

 

Ô Đạo Hoành trợn trừng mắt sửng sốt, nhanh chóng giữ lấy vai Ô Đạo Sinh!  

 

“Anh cả, anh muốn làm gì?”  

 

Mặt Ô Đạo Sinh chợt tái mét.  

 

Ô Đạo Hoành hờ hững nói: “Thằng hai à, cậu xông lên cản nó lại, anh cả sẽ đời đời nhớ ơn cậu!”

Ô Đạo Sinh nhất thời chửi ầm lên: “Má nó! Mẹ nó Ô Đạo Hoành, anh điên rồi đúng không!”  

 

“Hai tay tôi đã không còn nữa rồi, anh bảo tôi làm sao cản được nó?”  

 

“Chúng ta là anh em ruột, sao anh…"  

 

Lời còn chưa nói xong.  

 

Ô Đạo Hoành đã nện một đấm vào đan điền Ô Đạo Sinh!  

 

Bốp!  

 

Đan điền nổ tung, mặt Ô Đạo Sinh không dám tin: “Anh đúng là không bằng cả cầm thú!”  

 

Ô Đạo Hoành nhe răng cười một tiếng: “Chết em không chết anh, đan điền của cậu cũng chỉ có chút tác dụng đó thôi!”  

 

Một luồng chân nguyên được rót vào đan điền của Ô Đạo Sinh, dùng chân nguyên bao bọc!  

 

Bỗng nhiên.  

 

Ông ta nhấc Ô Đạo Sinh lên ném về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Ô Đạo Sinh tuyệt vọng: “Ô Đạo Hoành, anh đối xử với em ruột của mình như thế thì mẹ nó sẽ không được chết tử tế!”  

 

Thấy Ô Đạo Sinh bay tới, con ngươi Diệp Bắc Minh trở nên nặng nề!  

 

Chuẩn bị giơ tay lên chém ra một kiếm!  

Thì chợt thấy trạng thái của Ô Đạo Sinh, ánh mắt anh chợt lóe lên!  

 

Cất kiếm Đoạn Long đi!  

 

Đan điền của Ô Đạo Sinh bị phế, toàn bộ chân nguyên bị Ô Đạo Hoành ngưng tụ lại một chỗ!  

 

Một kiếm này chém ra, chắc chắn không khác gì một Thánh Chủ tự bạo!  

 

Bán kính mấy trăm cây số xung quanh đều sẽ hóa thành tro tàn!  

 

Diệp Bắc Minh có tháp Càn Khôn Trấn Ngục để bảo vệ bản thân!  
 
Chương 2095: “Vẫn còn mạnh miệng hả?”


 Diệp Bắc Minh khoát tay, mấy cây ngân châm bắn ra, ghim vào đan điền Ô Đạo Sinh.  

 

Chân nguyên nhanh chóng trút ra, không thể phát nổ được nữa!  

 

“Diệp Bắc Minh, cảm ơn cậu vì đã cứu tôi!”  

 

Ô Đạo Sinh ngã xuống đất, cảm động rơi nước mắt!  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Ông vui hơi sớm rồi!”  

 

Từng bước đi tới, một cú đạp nát đầu Ô Đạo Sinh!  

 

Đồng tử Ô Đạo Hoành chợt co rụt lại, gào lên với khoảng không: “Đao phủ, tất cả lao lên chém!”  

 

“Rõ!”  

 

Đao phủ xa xa đều giơ dao mổ lên.  

 

Chém thẳng xuống đầu nhóm Diệp Nam Thiên, ông ngoại anh!  

 

Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh đứng cách họ mấy trăm mét, trong nháy mắt anh không thể cứu được hai mươi mấy người!  

 

Con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ bừng, ma khí quay cuồng!  

 

Tổ rồng màu đen bỗng hiện lên, một con Huyết Long cũng xuất hiện!  

 

“Tất cả mọi người quỳ xuống hết cho tôi!”  

 

Một tiếng rít gào!  

 

Như Thần Ma trên chín tầng mây ra lệnh!  

 

Cơ thể hai mươi mấy đao phủ chợt run lên, không ngờ họ thật sự buông dao ra, quỳ bộp xuống đất!  

 

Diệp Bắc Minh nhanh chóng lao tới, một kiếm chém ra.  

 

Hai mươi mấy đầu đao phủ bay lên!  

 

Giải thoát cho tất cả mọi người.  

 

“Minh nhi!”  

 

Diệp Nam Thiên xúc động nắm lấy tay Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh ném cho mọi người một ít đan dược: “Ông ngoại, chúng ta khoan hẵng ôn chuyện đã!”  

 

“Chờ con giết Ô Đạo Hoành xong, diệt nhà họ Ô đã rồi nói sau”.  

 

“Được!”  

 

Mọi người gật đầu.  

 

Gan Ô Đạo Hoành sợ tới mức nhảy ra ngoài, xoay người bỏ chạy.  

 

Sau lưng vang lên tiếng sấm lớn, ông ta nhìn lại!  

 

“A!”  

 

Tim suýt chút nữa đã nổ mạnh.  

 

Chỉ thấy Diệp Bắc Minh xuất hiện cách đó mười mét, như thần chết đuổi theo!  

 

Diệp Bắc Minh cười nói: “Chạy cái gì? Không phải mới nãy vẫn còn trâu bò lắm hả?”  

 

“Ô Đạo Hoành, để mạng lại đi!”  

 

Lười lãng phí thời gian!  

Thiên Ma Cửu Biến, kiếm thứ nhất!  

 

Một kiếm nghiền nát ập tới, Tổ Long Và Huyết Long cùng hóa thành kiếm khí rít gào lao tới!  

 

Ô Đạo Hoành vội vàng ra tay ngăn cản, Tổ Long và Huyết Long hưng hăng nện vào người ông ta!  

 

Phụt!  

 

Ô Đạo Hoành phun ra một ngụm máu, lao từ trên trời xuống như một con chó chết!  

 

Ông ta lấy ra một viên đan dược nuốt vào: “Diệp Bắc Minh, xuống nhận lấy cái chết đi!”  

 
 
Chương 2096: “Thì ông cũng đã nói tôi là quái vật mà?”


 Trong tay Ô Đạo Hoành xuất hiện thêm một cây giáo dài, đâm về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười, chộp lấy thanh giáo, kiếm Đoạn Long hung hăng nện vào cánh tay Ô Đạo Hoành!  

 

Một đám mây máu bùng nổ!  

 

“A!”  

 

Ô Đạo Hoành phát ra tiếng kêu rên đau thấu tâm can, ông ta hoảng sợ phát hiện!  

 

Máu từ cánh tay đó lại bị Diệp Bắc Minh hút lấy!  

 

“Mày… Mày rốt cuộc là thứ quái vật gì vậy?”  

 

Diệp Bắc Minh cười ha hả: “Ông đã biết rồi cơ mà? Bố tôi là một ma thú!"  

 

“Ông bảo tôi là quái vật gì?”  

 

Ô Đạo Hoành sợ tới mức cả người run run, ông ta không muốn chấp nhận số mệnh như vậy!  

 

Đôi mắt dữ tợn, trong mắt đầy tơ máu: “Diệp Bắc Minh, Ô Đạo Hoành tao sẽ không chết đi như vậy, dù có chết cũng phải kéo mày theo!”  

 

Ông ta ngưng tụ tất cả chân nguyên lại, nhắm thẳng vào đầu Diệp Bắc Minh, một đấm lao tới!  

 

Đột nhiên.  

 

Giữa mi tâm Diệp Bắc Minh xuất hiện một con mắt, bắn ra một tia sáng như laser!  

 

Khoảnh khắc chạm tới cánh tay Ô Đạo Hoành.  

 

Xoẹt!  

 

Cánh tay trực tiếp hòa tan!  

 

Ô Đạo Hoành sợ run cả người, khủng hoảng nhìn Diệp Bắc Minh: “Quái vật! Mày đúng là đồ quái vật…”

Trong mắt Diệp Bắc Minh chỉ có sát ý lạnh như băng: “Ông nói rất đúng, tôi chính là quái vật!”  

 

“Một kiếm này, là vì ông sỉ nhục mẹ tôi!”  

 

Kiếm Đoạn Long chém xuống, đùi Ô Đạo Hoành nổ tung!  

 

“Một kiếm này, là vì ông mắng cha tôi!”  

 

Một bên đùi khác cũng hóa thành mây máu!  

 

“Một kiếm này, là vì ông ngoại tôi và mọi người của Phần Thiên Tông!”  

 

Một kiếm lướt ngang, một nửa cơ thể của Ô Đạo Hoành nổ tung!  

 

“Một kiếm này, là vì Nhã Phi và chị cô ấy!”  

 

Một kiếm chém rụng vai Ô Đạo Hoành!  

 

Cơ thể mềm mại của Tiêu Dung Phi run lên: “Có cả phần mình ư?”  

 

Bấy giờ, Ô Đạo Hoành không khác gì một con chó chết nằm trên đất: “Diệp Bắc Minh, mày giết tao, giết tao đi!”  

 

“Không!”  

 

Diệp Bắc Minh quyết đoán trả lời: “Tôi chẳng những muốn giết ông, mà còn muốn giết cả tộc họ Ô!”  

 

“Huyết Mạch Chú Sát! Khởi!”  

 

Diệp Bắc Minh khoát tay, như thần chết từ nơi xa tìm tới.  

 

Máu tươi của Ô Đạo Hoành bốc cháy!  

 

“A!”  

“Cứu mạng!”  

 

Bốn phía vang lên tiếng người nhà họ Ô kêu la thảm thiết, Ô Đạo Hoành hoảng hốt phát hiện ra những người mang dòng máu nhà họ Ô đều bốc cháy: “Huyết Mạch Chú Sát? Sao mày lại biết được chú thuật cấm kỵ đó!”  

 

Diệp Bắc Minh cười đẩy ẩn ý: “Thì ông cũng đã nói tôi là quái vật mà?”  

 

“Nếu đã là quái vật thì cũng phải có những thủ đoạn riêng của quái vật chứ!”  

 

“Không, đừng!”  

 

Ô Đạo Hoành đã hoàn toàn khiếp sợ, ông ta quỳ xuống dập đầu: “Diệp Bắc Minh, đừng tiêu diệt nhà họ Ô!”  
 
Chương 2097: “Các sư tỷ không sao chứ?”


 “Tôi biết sai rồi, cậu giết tôi thì tôi cũng chẳng có một lời oán hận, cầu xin cậu giữ lại cho nhà ho Ô một người nối dõi đi!”  

 

Bốp bốp bốp!  

 

Điên cuồng dập đầu, trong lòng đầy sự hối hận!  

 

Cầu xin tha thứ như chó nhà có tang!  

 

Nếu cho ông ta thêm một cơ hội nữa, dù thế nào ông ta cũng sẽ không chọc tới Diệp Bắc Minh.  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh hết sức hờ hững: “Từ khi ông bắt đầu đụng đến mẹ tối, thì nhà họ Ô cũng chỉ còn một con đường chết!”  

 

Bùng!  

 

Trước mắt Ô Đạo Hoành hiện lên một ngọn lửa!  

 

Giây sau đó.  

 

Đã hóa thành một mảnh tro tàn!  

 

Nhà họ Ô đã bị giết như thế.  

 

…  

 

Đại Lục Thượng Cổ, ở một nơi sâu trong gia tộc họ Cổ.  

 

Đột nhiên, một ông lão phun ra một ngụm máu tươi: “Nhà họ Ô của đại lục Chân Võ đã bị giết?”  

 

Một giây sau đó.  

 

Ông lão lấy ra cái la bàn, kim đồng hồ trên đó đang điên cuồng chuyển động!  

 

“Đây là… Chờ đã!”  

 

“Hơi thở của Thiên Nữ? Sao lại như thế được! Sao đại lục Chân Võ lại có Thiên Nữ được sinh ra?”  

 

“Lại còn con mẹ nó không chỉ một người! Má!”  

 

“Người đâu!”  

 

Ông lão xúc động hét to: “Người đâu, mau tới đây! Thiên Nữ đã xuất hiện rồi thì còn cần nhà họ Ô làm cái quái gì?”  

 

…  

 

Sau khi nhà họ Ô bị giết.  

 

Nhẫn chứa đồ của Diệp Bắc Minh bỗng nhiên lóe lên, anh lấy ra một cái ngọc bội!  

 

Bên trong là giọng nói của Hạ Nhược Tuyết: “Bắc Minh, anh mau về đi, mấy sư tỷ của anh đều ngất xỉu hết cả rồi!”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh chợt đổi: “Sao lại như thế? Không thể như thế được!”  

 

“Các sư tỷ không sao chứ?”  

 

Hạ Nhược Tuyết lo lắng nói: “Em cũng không biết nữa, sinh mệnh thì không có gì phải lo!”  

 

“Chỉ là… Tình trạng của họ rất quái lạ, cơ thể họ đều sáng bừng lên…”  

 

Lo lắng cho an toàn của các sư tỷ, Diệp Bắc Minh dẫn mọi người về Thanh Huyền Tông.  

 

Rồi đi thẳng đến Nguyệt Phong.  

 

“Bắc Minh, anh về rồi!”  

 

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh chạy về, Hạ Nhược Tuyết lập tức đi tới.  

 

Lãnh Nguyệt và Sát Chủ cũng có mặt.  

 

Diệp Bắc Minh hỏi: “Dì Nguyệt, tiền bối Sát, xảy ra chuyện gì thế này?”  

 

Hai người nhìn nhau, khẽ lắc đầu: “Minh nhi, chuyện này dì cũng chưa từng gặp bao giờ”.  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày, đi tới trước mặt các sư tỷ.  

 

Chỉ thấy họ nằm dài trên giường, hai mắt nhắm chặt.  

 

Mi tâm của mỗi người đều bùng lên ánh ngọc sáng ngời, mềm mại bao trùm lấy cơ thể họ.  

 
 
Chương 2098: Thế thì nghịch thiên quá rồi đó!


 Dù anh la hét tới mức nào, họ cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.  

 

Dù anh dùng đến Quỷ Môn Thập Tam Châm cũng không thể gọi họ tỉnh dậy: “Chuyện gì thế này?”  

 

Lãnh Nguyệt lắc đầu: “Minh nhi, bọn dì đã thử hết mọi cách rồi, nhưng cũng không thể gọi được!”  

 

Đột nhiên.  

 

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục chợt vang lên: “Nhóc, số cậu may mắn thật đấy!”  

 

“1, 2, 3, 4, 5!”  

 

“Năm, hẳn năm!”  

 

Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Năm gì?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Bảo mọi người ra ngoài hết đi, tôi sẽ chỉ cậu cách cứu bọn họ!”  

 

“Được!”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu, bảo Hạ Nhược Tuyết, Lãnh Nguyệt và Sát Chủ rời khỏi phòng.  

 

Đóng cửa lại: “Nói đi, làm sao để cứu?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phun ra một câu: “Cởi quần áo, leo lên!”  

 

“Gì?”  

 

Diệp Bắc Minh ngơ ngác!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nóng nảy: “Ranh con, cậu còn giả ngu giả ngơ với cái tháp này làm gì?”  

 

“Làm giống những gì cậu làm với Hạ Nhược Tuyết, Tôn Thiến, Nam Cung Uyển ấy!”

“Mau leo lên đi!”  

 

“Má!”  

 

Diệp Bắc Minh hơi tức giận: “Ông bị điên rồi đấy hả? Bọn họ là sư tỷ của tôi!”  

 

“Dù có muốn… Khụ khụ, bọn họ vẫn còn đang hôn mê, sao tôi có thể lợi dụng người ta như vậy được?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng!  

 

Một lát sau, âm thanh vang lên: “Nhóc, đây là cơ hội tốt nhất của cậu!”  

 

“Thân phận của những cô gái này khá đặc biệt, thấy mi tâm của họ sáng lên như thế, tháp tôi có thể chắc chắn bọn họ chính là Thiên Nữ đại diện cho số mệnh của đại lục Chân Võ!”  

 

“Thiên Nữ?”  

 

Diệp Bắc Minh đầy khó hiểu: “Thiên Nữ gì?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Thiên Nữ chỉ là một loại xưng hô, chỉ cần là người mang khí vận thì sẽ được gọi là Thiên Nữ!”  

 

“Năm sư tỷ của cậu chính là người có khí vận Thiên Nữ!”  

 

“Hơn nữa, còn là khí vận của cả đại lục Chân Võ, đúng là nghịch thiên!”  

 

“Theo lý mà nói, thì người con gái như thế chắc chắn không thể đi hầu người khác!”  

 

“Dù muốn làm Thánh Nữ cũng được nữa là!”  

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được mắng một câu: “Ranh con, rốt cuộc may mắn ở đâu ra mà cậu có nhiều thế hả? Lại dám bắt Thiên Nữ hầu hạ cho mình?”  

 

“Hơn nữa… Tôi thật sự nghi ngờ, năm sư tỷ này đều là Thiên Nữ thì hơi trùng hợp quá!”  

 

“Đừng có nói là năm sư tỷ kia của cậu cũng là Thiên Nữ nha?”  

 

Diệp Bắc Minh đứng nghệt mặt ra đó!  

 

Người mang số mệnh của cả đại lục Chân Võ?  

 

Thế thì nghịch thiên quá rồi đó!  
 
Chương 2099: “Hỏa Tang Thần Thụ là thứ trong truyền thuyết!”


 “Mẹ cậu chắc chắn là một người rất tài giỏi!”  

 

“Ngoài tài năng bẩm sinh về y thuật, luyện khí, đan dược, tập võ, châm pháp, thân pháp, khả năng tiếp thu ra thì cậu không khác gì tên ngu ngốc!”  

 

“Nếu có thể, tôi muốn mẹ cậu trở thành túc chủ của tòa tháp này hơn!”  

 

Khóe môi Diệp Bắc Minh giật giật!  

 

Lại còn bị ghét bỏ cơ?  

 

Anh lười tranh cãi với tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Mau nói đi, làm sao để cứu các sư tỷ tôi bây giờ?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nở nụ cười: “Căn bản không cần cứu!”  

 

“Nói thế là sao?”  

 

Diệp Bắc Minh khó hiểu.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười xấu xa một tiếng: “Bởi vì đan điền của họ bị hao tổn, nên khí vận trong người họ mới hiện ra để bảo vệ!”  

 

“Cậu muốn họ tỉnh lại, thì cách đơn giản nhất chính là leo lên!”  

 

“Ngừng!”  

 

Diệp Bắc Minh vội vàng kêu ngừng: “Ngoài cách đó ra, thì không còn cách nào nữa hả?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lạnh: “Hai cách, thứ nhất là giúp đan điền của họ trở lại như cũ”.  

 

“Khí vận trong người họ không cảm nhận được nguy hiểm nữa thì họ sẽ tự động tỉnh lại!”  

 

“Thứ hai, chính là leo lên làm với tất cả bọn họ!”  

 

“Hấp thu khí vận Thiên Nữ trên người họ, không còn khí vận đó nữa thì họ cũng sẽ tự động tỉnh lại.  

 

Mặt Diệp Bắc Minh đầy vẻ chín chắn: “Tôi không thể lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn như vậy được!”  

 

“Hơn nữa, các sư tỷ cũng chưa chắc đã đồng ý như vậy!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh một tiếng: “Đúng là không biết điều, sao cậu biết họ không muốn?”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi sẽ nhanh chóng tìm được Thần Quả Hỏa Tang!”  

 

Ra khỏi phòng, Hạ Nhược Tuyết đứng dậy từ trên ghế: “Bắc Minh, các chị ấy có thể tỉnh dậy được không?”  

 

Diệp Nam Thiên, Y Thượng Khôn cũng có mặt trong đại điện.  

 

Diệp Bắc Minh không nói về chuyện Thiên Nữ, chỉ nói với mọi người.  

 

Chỉ cần chữa được đan điền cho sư tỷ thì bọn họ sẽ tự động tỉnh lại!  

 

Lãnh Nguyệt nhướng mày: “Hỏa Tang Thần Thụ là thứ trong truyền thuyết!”  

 

“Chưa có ai thấy, nó thật sự có tồn tại sao?”  

 

Sát Chủ thoáng do dự!  

 

Sau khi im lặng vài giây.  

 

Đột nhiên, bà ta nhìn Diệp Bắc Minh: “Minh nhi, tôi có nghe tin tức về Hỏa Tang Thần Thụ!”  

 

“Cái gì?”  

 

Diệp Bắc Minh vô cùng xúc động: “Sát tiền bối, bà biết tin tức gì vậy?”  

 

Mọi người đều nhìn về phía Sát Chủ, môi bà ta khẽ hé mở: “Năm đó sau khi sư phụ cậu chạy mất, để tìm kiếm tung tích của ông ta!”  

 

“Tôi đã lục tung cả đại lục Chân Võ này lên một lượt, tôi nghe nói có một nơi tên là “nơi mặt trời lặn”.  

 

“Nơi đó có một cây thần thượng cổ, tên là Hỏa Tang!”  

 

“Có lẽ đó chính là Hỏa Tang Thần Thụ mà cậu cần tìm!”  

Diệp Bắc Minh lại dồn hỏi: “Nơi mặt trời lặn” đó là nơi nào?”  

 

Sát Chủ lắc đầu: “Không biết”.  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày.  

 

Nơi đóng bỗng chìm vào im lặng!  

 

Đột nhiên.  

 

Diệp Nam Thiên chậm rãi đi tới: “Minh nhi, tình hình trong đó ông ngoại đã biết sơ rồi”.  
 
Chương 2100: "Nhà họ Ân, nhà họ Ô đã hủy diệt!"


"Người đã già, đã chán ghét suốt ngày phải chém chém giết giết".  

 

"Nhưng bây giờ xem ra, người trong giang hồ không muốn sống yên ổn lắm".  

 

"Nhà họ Diệp chúng ta chỉ muốn được bình an, nhưng người ngoài căn bản không cho chúng ta cơ hội được bình an!"  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ: "Ông ngoại có ý gì?"  

 

Diệp Nam Thiên nghiêm túc nhìn Diệp Bắc Minh: "Minh Nhi, nếu muốn loại chuyện này không xảy ra nữa, một mình cháu mạnh thôi là không có ích lợi gì!"  

 

"Nhất định phải để mọi người cùng nhau mạnh lên, đợi đến khi chúng ta có được thực lực bảo vệ mình mới sẽ không kéo cháu lui lại!"  

 

"Hôm nay là chúng ta may mắn, nhưng sau hôm nay thì sao?"  

 

"Cháu cần thành lập thế lực của mình!"  

 

Diệp Bắc Minh cười một tiếng: "Ông ngoại nghĩ rất giống cháu!"  

 

Anh nhìn về phía Lãnh Nguyệt: "Dì Nguyệt, làm phiền dì tuyên bố với bên ngoài một chút!"  

 

"Từ hôm nay trở đi, Diệp Bắc Minh cháu chính là chủ nhân của Thanh Huyền Tông!"  

 

"Nhà họ Diệp sẽ trở thành gia tộc lớn số một Thanh Huyền Tông!"  

 

"Phần Thiên Tông có thể tìm một dãy núi ở trong Thanh Huyền Tông để khai tông lập phái, trở thành tông môn phụ thuộc vào Thanh Huyền Tông!"  

 

Y Thượng Khôn kích động đến mức cả người run rẩy: "Vâng!"  

 

Phần Thiên Tông chỉ là một tông môn hạng ba ở Côn Luân Hư, bây giờ lại được trở thành tông môn phụ thuộc vào Thanh Huyền Tông?  

 

Cá vượt Long Môn!  

 

Lãnh Nguyệt ngây người!  

 

Sát Chủ cũng kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh một chút!  

 

Hai người lại nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc từ trong mắt đối phương!  

 

Hành động lần này của Diệp Bắc Minh.  

 

Quả quyết!  

 

Dứt khoát!  

 

Độc tài!  

 

Căn bản không cần thương lượng cùng mọi người!   

 

Tôi nói tôi là chủ nhân của Thanh Huyền Tông, vậy tôi sẽ là chủ nhân!  

 

Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi: "Minh Nhi, còn có mấy gia tộc lớn..."  

 

Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng: "Nhà họ Ân, nhà họ Ô đã hủy diệt!"  

 

"Ngoại trừ nhà họ Lãnh và gia tộc phía sau Sát tiền bối, thông báo cho chủ nhân những gia tộc khác tới thần phục, ký kết khế ước thần hồn!"  

 

"Nếu không, diệt!"  

 

Những người phụ trách sáng lập ra các gia tộc lớn của Thanh Huyền Tông tụ tập một chỗ.  

 

"Một giờ trước đó, tháp Phù Đồ đã sụp đổ!"  

 

"Diệp Bắc Minh đi ra từ bên trong tháp Phù Đồ!"  

 

"Lão quỷ Hắc Sơn cảnh giới Thánh Chủ hậu kỳ chết dưới tay Diệp Bắc Minh!"  

 

"Ân Hồng Mai cũng chết, toàn bộ nhà họ Ân bốc cháy một cách khó hiểu, hóa thành một mảnh tro tàn!"  

 

"Nửa giờ trước đó, Ô Đạo Sinh, Ô Đạo Hành chết!"  

"Toàn bộ nhà họ Ô cũng nổi lửa, nhà họ Ô bị hủy diệt..."  

 

Nghe hạ nhân bẩm báo từng tin tức, đám người bị dọa đến mức hít khí lạnh!  

 

"A!"  

 

"Diệp Bắc Minh muốn nghịch thiên sao? thế mà lại tiêu diệt nhà họ Ô và nhà họ Ân?"  

 

"Sao có thể!"  

 

Mấy lão gia chủ cảm thấy lạnh cả người.  
 
Chương 2101: Vương Càn Dương!


 Những gia chủ này ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, nhưng lại không dám nói một điều xấu nào về Diệp Bắc Minh!  

 

Tĩnh mịch!  

 

Hoàn toàn tĩnh mịch!  

 

"Lão gia, xảy ra... xảy ra ... xảy ra chuyện lớn rồi!"  

 

Đột nhiên, một hạ nhân hoảng sợ xông tới, phá vỡ hiện trường yên tĩnh.  

 

Vèo!  

 

Tất cả mọi người đồng thời quay đầu, nhìn chằm chằm tên hạ nhân này: "Sao vậy? Nói!"  

 

"Mấy vị gia chủ, Lãnh Nguyệt thái thượng trưởng lão truyền tin tức đến, bắt đầu từ hôm nay Diệp Bắc Minh sẽ kế nhiệm vị trí chủ nhân của Thanh Huyền Tông!"  

 

"Lãnh Nguyệt trưởng lão nói, ngoại trừ nhà họ Lãnh, nhà họ Lục, nhà họ Tô ra!"  

 

"Hoặc là lựa chọn ký kết khế ước thần hồn thần phục Diệp Bắc Minh, hoặc là diệt tộc!"  

 

Nhà họ Lục chính là gia tộc phía sau Sát Chủ.  

 

Hắn ta vừa dứt lời.  

 

"Chuyện này..."  

 

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!  

 

Ánh mắt già nua của đám người đột nhiên co vào, hiện lên một vẻ kiêng kị thật sâu!  

 

Tô Trường Phong chắp tay: "Chư vị, tôi về trước đây!"  

 

"Chuyện này..."  

 

Mọi người đều ngây ra.  

 

"Thật sự phải để Diệp Bắc Minh trở thành chủ nhân của Thanh Huyền Tông sao?"  

 

"Tổ tiên của chúng ta sáng lập ra Thanh Huyền Tông đã được mấy chục ngàn năm, chẳng lẽ cứ phải chắp tay nhường cho người khác như vậy?"  

 

"Đúng thế! Tên nhóc đó mà làm tông chủ, còn muốn chúng ta ký kết khế ước thần hồn?"  

 

"Thật sự là quá đáng!"  

 

Mấy lão già nổi giận lôi đình.  

 

"Ha ha, nếu chỉ đơn giản như vậy đã tốt!"  

 

Đột nhiên, một lão già cười lạnh một tiếng.  

 

"Ông Vương?"  

 

Mọi người đều đưa mắt nhìn sang.  

 

Chỉ thấy một lão già ngồi trên ghế bành, từ đầu đến cuối sắc mặt đều lạnh nhạt.  

 

Vương Càn Dương!  

 

Gia chủ của một trong mười gia tộc sáng lập - ông Vương!  

 

Giờ phút này, sâu trong đôi mắt của Vương Càn Dương hiện ra vẻ lạnh như băng: "Cơ nghiệp do tổ tiên lập nên tuyệt đối không thể chắp tay nhường cho người khác được!"  

 

"Vậy làm sao bây giờ?"  

 

Đám người không có cách nào.  

 

Ánh mắt Vương Càn Dương ngưng tụ: "Cá chết lưới rách, thông báo cho Võ Đạo Minh đi!"  

"Để bọn họ tới chủ trì công đạo, tiêu diệt Diệp Bắc Minh!"  

 

Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều run rẩy một chút.  

 

Có người nuốt nước miếng: "Để người của Võ Đạo Minh ra tay, bọn họ ghê gớm lắm đấy!"  

 

"Bọn họ sẽ phải lấy đi ít nhất một phần ba Thanh Huyền Tông!"  

 

Vương Càn Dương nhe răng cười một tiếng, ánh mắt đỏ bừng liếc nhìn đám người: "Cho dù lấy một nửa Thanh Huyền Tông đi, chẳng lẽ còn tệ hơn việc để Diệp Bắc Minh làm tông chủ!"  

 

"Sau đó nô dịch chúng ta sao?"  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom