Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1922: "Thú vị như vậy sao?"


 "Cậu ấy cũng đi theo đạo tàn sát, hy vọng bà có thể nể mặt tôi, nhận cậu ấy làm đệ tử!"  

 

Bên trong cửa đá truyền đến giọng nói lạnh như băng của một người phụ nữ: "Lãnh Nguyệt, bà cho rằng chỗ của tôi là nơi nào?"  

 

"Bà bảo tôi nhận cậu ta là tôi phải nhận cậu ta sao?"  

 

Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ!  

 

Sát chủ lại là phụ nữ?  

 

Lãnh Nguyệt không thay đổi sắc mặt: "Sát chủ, bà có thể ra điều kiện!"  

 

"Ha ha ha ha!"  

 

Sát chủ nở nụ cười: "Được, nếu bà đã giúp cậu ta cầu xin tôi, vậy thì phải quỳ xuống mới tính là có thành ý đi?"  

 

"Bà nói cái gì?"  

 

Sắc mặt Lãnh Nguyệt trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.  

 

Mấy trăm đệ tử Thanh Huyền Tông xung quanh cũng đều có vẻ mặt khiếp sợ!  

 

Sát chủ và Lãnh Nguyệt đều là thái thượng trưởng lão của Thanh Huyền Tông.  

 

Nhưng cuộc đối thoại của hai người lại tràn ngập mùi thuốc súng!  

 

Chẳng lẽ có thù hận gì sao?  

 

Một nam đệ tử thấp giọng mở miệng: "Mấy người đã nghe nói chưa, trước kia Lãnh trưởng lão và Sát trưởng lão từng có xích mích vì một người đàn ông đấy!"  

 

"Hình như trước kia hai người đó còn là tình địch nữa!"  

 

"Trời, tình địch ư?"  

 

"Thú vị như vậy sao?"  

 

"Nói nhanh lên, rốt cuộc là có chuyện gì?"  

 

Một vài đệ tử có lòng hóng hớt rất mạnh xích lại gần.  

 

Mặc dù giọng nói của những người này rất nhỏ, nhưng có tháp Càn Khôn Trấn Ngục ở đây, Diệp Bắc Minh đều nghe thấy được.  

Lãnh Nguyệt trầm mặc một lát, cắn răng: "Sát chủ, chỉ cần tôi quỳ, bà sẽ nhận cậu ấy đúng không?"  

 

Sát chủ cười lạnh một tiếng: "Ha ha, bà biết tính cách của tôi mà, nói một không hai!"  

 

"Ngoài ra, bất kỳ kẻ nào cũng không thay đổi được suy nghĩ của tôi!"  

 

"Chỉ cần bà quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ nhận Diệp Bắc Minh làm đệ tử".  

 

"Hơn nữa, tôi còn có thể dùng trái tim võ đạo để thề, có thể dùng hết sức để dạy dỗ cậu ta".  

 

"Nhưng mà cậu ta có thể học được bao nhiêu thì phải xem bản lĩnh của cậu ta rồi".  

 
 
Chương 1923: Tên kia, cậu lặp lại lần nữa!"


 Chỉ cần có thể để Diệp Bắc Minh học được đạo tàn sát, bảo bà ấy quỳ xuống thì sao chứ?  

 

Bà ấy cong hai gối chuẩn bị quỳ xuống.  

 

Đột nhiên.  

 

Một đôi tay bắt lấy bả vai của Lãnh Nguyệt, không để bà ấy quỳ xuống mà trực tiếp ngăn bà ấy lại.  

 

Lãnh Nguyệt quát lớn một tiếng: "Minh nhi, cháu làm gì thế?"  

 

Diệp Bắc Minh lại lắc lắc đầu: "Dì Nguyệt, nếu vì để cháu có thể học tập đạo tàn sát chó má gì đó với Sát chủ này".  

 

"Bởi vậy mà bắt dì phải quỳ xuống, cháu thà không học còn hơn!"  

 

"Chúng ta đi thôi!"  

 

"Cái gì?"  

 

Lãnh Nguyệt sửng sốt.  

 

Ầm!  

 

Cùng lúc đó, cửa đá phát ra một tiếng nổ, ầm ầm mở ra: "Tên kia, cậu nói cái gì?"  

 

Ầm!  

 

Một sát ý khủng bố bộc phát ra từ trong cửa đá.

Trong phút chốc, nhiệt độ toàn bộ Sát phong đã giảm xuống dưới điểm đóng băng.  

 

Tất cả mọi người đều không kìm lòng được mà run rẩy, cứ như đang đặt mình trong Địa Ngục Cửu U vậy!  

 

Một người phụ nữ mặc đồ màu đỏ đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: "Tên kia, cậu lặp lại lần nữa!"  

 

Diệp Bắc Minh căn bản không thèm để ý đến cơn giận của cô ta: "Tôi! Nói! Là! Đạo! Tàn! Sát! Của! Bà! Là! Thứ! Chó! Má!"  

 

"Chỉ bằng một chút sát ý này của bà mà còn muốn bắt dì Nguyệt của tôi quỳ xuống cầu xin bà ư?"  

 

"Không bằng bà quỳ xuống cầu xin tôi, để tôi dạy bà đạo tàn sát của tôi?"  

 

Vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh dẫm chân xuống đất một cái thật mạnh.  

 

Trong phút chốc!  

Một luồng sát khí kinh thiên bộc phát ra từ trong cơ thể của anh.  

 

Ầm!  

 

Cả trời đất cũng phải ảm đạm mất màu, ngay cả bầu trời trên không trung của Sát phong cũng biến thành màu đỏ như máu.  

 

Sau lưng Diệp Bắc Minh, một con rồng máu lao lên không, rít gào một tiếng rồi tiêu tán!  

 

Mấy trăm đệ tử khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Lãnh Nguyệt ngây dại, cũng quay đầu khiếp sợ nhìn anh!  

 
 
Chương 1924: "Tiện nhân ghen tị à?"


Ngay sau đó.  

 

Chỉ trong khoảnh khắc Sát chủ đã xuất hiện ở bên cạnh Diệp Bắc Minh, túm lấy cánh tay anh: "Cậu học đạo tàn sát này từ đâu?"  

 

"Có phải là học từ kẻ bạc tình kia không?"  

 

Lãnh Nguyệt cũng bắt lấy một bàn tay của Diệp Bắc Minh, kích động đến mức đôi mắt đẹp đỏ bừng: "Minh nhi, mau nói cho dì Nguyệt biết!"  

 

"Cháu… cháu đã từng gặp ông ấy rồi sao?"  

 

"Rốt cuộc cháu và ông ấy có quan hệ gì?"  

 

Diệp Bắc Minh ngây ra: "Hai người... đang nói đến ai vậy?"  

 

Lãnh Nguyệt nói rất nhanh: "Người truyền thụ cho cháu đạo tàn sát này ấy!"  

 

Sát chủ hô hấp dồn dập: "Nhất định cậu là đệ tử của ông ta đúng không? Đạo tàn sát của cậu chính là học từ ông ta đúng không?"  

 

Sát chủ còn lấy ra một bức tranh.  

 

Bên trên là một người đàn ông vô cùng tuấn tú phong độ!  

 

Trong nháy mắt Diệp Bắc Minh nhìn thấy bức tranh kia liền nghẹn họng nhìn trân trối: "Đậu má, đây không phải là Sát sư phụ của tôi sao?"  

 

Chẳng lẽ người đàn ông mà dì Nguyệt và Sát chủ tranh nhau là là Sát sư phụ?  

 

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rúm: “Sát sư phụ của con à! Người… Người đúng là phong lưu phóng khoáng!”  

 

"Sát sư phụ?"  

 

Lãnh Nguyệt và Sát chủ đồng thời nhìn qua, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!  

 

Hai người ít nhất đều là cấp Thánh, điều này khiến Diệp Bắc Minh có áp lực nặng như núi.  

 

Anh chỉ vào bức tranh trong tay Sát chủ giải thích: "Dì Nguyệt, Sát tiền bối, người trong bức tranh này rất giống một vị sư phụ của cháu!"  

 

"Cháu không biết tên chính xác của ông ấy, cháu chỉ biết người ngoài gọi ông ấy là Vua tàn sát!"  

 

"Bình thường cháu đều gọi ông ấy là Sát sư phụ!"  

"Vua tàn sát?"  

 

Lãnh Nguyệt sửng sốt!  

 

Sát chủ bừng tỉnh: "Vậy thì đúng rồi, lang quân đi theo đạo tàn sát!"  

 

"Ông ấy đã từng nói nếu đạo tàn sát của ông ấy thành công, chắc chắn sẽ dùng cái tên Vua tàn sát!"  

 

Lãnh Nguyệt khẽ kêu một tiếng: "Đồ đàn bà đê tiện không biết xấu hổ này, lang quân là tên mà bà có thể gọi sao?"  

 

Sát chủ hừ lạnh một tiếng: "Tiện nhân ghen tị à?"  

 
 
Chương 1925: Bà cũng xứng ư!"


Hai người giương cung bạt kiếm.  

 

Mùi thuốc súng nồng nặc!  

 

Đám đệ tử Thanh Huyền Tông ở đây nhìn đến ngây người.  

 

Hai thái thượng trưởng lão thật sự vì một người đàn ông mà cãi nhau sao?  

 

Ầm!  

 

Bỗng nhiên.  

 

Một khí thế kinh khủng bộc phát ra.  

 

Lãnh Nguyệt và Sát chủ lập tức lao vào đánh nhau!  

 

Trong phút chốc, cả Sát phong đều chấn động.  

 

Giọng nói của Lãnh Nguyệt truyền đến: "Minh nhi cháu đi trước đi, đợi dì dạy dỗ mụ đàn bà đê tiện này rồi sẽ đi tìm cháu sau!"  

 

Sát chủ cũng quát lên: "Bắc Minh, cậu là đệ tử của lang quân, như vậy cậu chính là đệ tử của Sát chủ tôi!"  

 

"Về sau nếu cậu muốn học tập đạo tàn sát, có thể đến Sát phong của tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ tự mình dạy cậu!"  

 

Lãnh Nguyệt mạnh mẽ đánh tới: "Ai cho bà dạy Minh nhi? Bà cũng xứng ư!"  

 

Sát chủ táo bạo quát: "Tôi không xứng chẳng lẽ bà xứng sao? Tiện nhân, tìm đánh!"  

 

"Giết!"  

 

Hai vị thánh chủ đánh nhau, cả Thanh Huyền Tông đều bị kinh động.  

 

Trong phút chốc, vô số người đều ngẩng lên nhìn về hướng Sát phong!  

 

Diệp Bắc Minh có chút đau đầu, bất đắc dĩ rời đi.  

Cùng lúc đó, trên một hòn đảo nhỏ ở biển khơi xa xôi.  

 

Trong cơ thể Tôn Thiến bộc phát ra một luồng khí đen, gần như lao từ trong người ra ngoài.  

 

Hai người Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết ra tay, tốn sức chín trâu hai hổ mới ngăn chặn được thứ này!  

 

Cả người Tôn Thiến ướt đẫm, thân thể mềm mại nhịn không được run rẩy: "Nguy hiểm thật, suýt nữa đã để thần nữ Túc Hoàng thắng rồi!"  

 

Chu Nhược Dư nhíu mày: "Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay, đứa bé càng lúc càng lớn, phần thắng của thần nữ Túc Hoàng cũng càng ngày càng cao!"  

 

Hạ Nhược Tuyết đề nghị: "Không bằng như vậy đi, tớ sẽ trở về thông báo cho Bắc Minh!"  
 
Chương 1926: "Rất có thể là người thân đang gặp nguy hiểm!"


"Nếu cô ta còn muốn chạy, tôi có thể cho cô ta một cơ hội!"  

 

Chu Nhược Giai lạnh lùng mở miệng: "Thần nữ Túc Hoàng, bà tốt bụng như vậy sao?"  

 

Thần nữ Túc Hoàng cười lạnh: "Ha ha, các cô thiếu mất một người, không phải sẽ bớt đi một người đối phó với tôi ư?"  

 

"Từ nơi này đến Côn Luân Hư ít nhất phải mất hai ba tháng!"  

 

"Lấy thực lực của cô ta, có thể an toàn trở về Côn Luân Hư hay không còn chưa biết đâu!"  

 

"Tôi có thể cho cô cơ hội này, cô có dám đi không?"  

 

Hạ Nhược Tuyết không hề sợ hãi: "Có cái gì mà tôi không dám?"  

 

Chu Nhược Giai vội vàng nhắc nhở: "Nhược Tuyết, cẩn thận có bẫy!"  

 

Hạ Nhược Tuyết lại lắc đầu: "Cho dù có bẫy chị cũng muốn thử một lần, so với việc ngồi chờ chết thế này, còn không bằng để chị trở về thông báo cho Bắc Minh!"  

 

Ầm!  

 

Một cánh cửa đá bên cạnh mở ra.  

 

Một cái lệnh bài bay ra từ bên trong!  

 

Thần nữ Túc Hoàng nói: "Cầm cái lệnh bài này đi, sẽ có người đưa cô về đất liền an toàn!"  

 

"Có thể trở lại Côn Luân Hư hay không thì phải xem số phận của cô rồi!"  

 

Hạ Nhược Tuyết nhận lấy lệnh bài, dặn dò Chu Nhược Giai Tôn Thiến hai câu.  

 

Sau đó dứt khoát kiên quyết rời đi.  

 

...  

 

"A!"  

 

Diệp Bắc Minh vừa rời khỏi Sát phong, đôi mắt bỗng nhiên đỏ như máu.  

Sau đó mới chậm rãi lên tiếng: "Bình thường giác quan thứ sáu của người tu võ vô cùng mạnh mẽ, trái tim của cậu đột nhiên đau nhức”.  

 

"Rất có thể là người thân đang gặp nguy hiểm!"  

 

Diệp Bắc Minh biến sắc: "Chẳng lẽ là bố mẹ tôi gặp nguy hiểm?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Rất có thể!"  

 

"Đáng chết!"  

 

Diệp Bắc Minh nắm chặt tay lại!  

 

Đột nhiên.  

Một cảm giác đau nhức truyền đến từ trái tim anh!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hoảng sợ: "Nhóc con, cậu làm sao vậy?"  

 

Diệp Bắc Minh rất nhanh đã bình tĩnh trở lại: "Tôi đột nhiên cảm thấy trái tim chấn động đau nhức, cứ như là bị cái gì đó đánh vào vậy!"  

 

"Trái tim đột nhiên đau nhức?"  

 
 
Chương 1927: Tất cả mọi chuyện đều đã được giải thích .


 Ở giữa ánh sáng có một người phụ nữ!  

 

Bụng hơi nhô ra!  

 

"Tôn Thiến?"  

 

Diệp Bắc Minh ngây người: "Sao con mắt thần ma lại chiếu ra hình ảnh của Tôn Thiến?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lập tức phản ứng lại: "Nhóc con, là huyết mạch của cậu báo động trước!"  

 

"Huyết mạch của cậu cực kỳ cường đại, cho nên cậu mới cảm giác được nguy hiểm!"  

 

"Không phải là bố mẹ cậu gặp nguy hiểm, mà là con cậu đang gặp nguy hiểm!"  

 

Đầu óc Diệp Bắc Minh vang lên ầm ầm.  

 

Giờ phút này, đại não anh trống rỗng!  

 

Anh hít sâu một hơi: "Con của tôi?"  

 

"Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông không nói đùa đấy chứ?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc trả lời: "Cậu thấy tôi hay nói đùa lắm sao?"  

 

"Hình ảnh mà con mắt thần ma chiếu ra đúng là Tôn Thiến, trong bụng Tôn Thiến đang có đứa con của cậu!"  

 

"Đậu má!"  

 

Diệp Bắc Minh vô cùng kích động.  

 

Trái tim đập thình thịch!  

 

Hô hấp dồn dập!  

 

Anh vẫn không dám tin: "Tôn Thiến mang thai con của tôi?"  

 

"Chẳng lẽ là lần đó ở nhà họ Diệp Giang Nam, tôi và Tôn Thiến...”  

 

"Tôi biết rồi, nhất định là lần đó!"  

 

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra: "Cuối cùng tôi đã hiểu được vì sao Nhược Dư và Nhược Tuyết đồng ý đi theo Tôn Thiến rồi!"  

"Các cô ấy cũng phát hiện ra Tôn Thiến đang mang thai!"  

 

Tất cả mọi chuyện đều đã được giải thích .  

 

"Không tốt!"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục như nghĩ tới cái gì đó: "Nhóc con, con của cậu đang gặp nguy hiểm!"  

 

"Làm sao vậy?"  

 

Diệp Bắc Minh chấn động.  

 
 
Chương 1928: Một trăm triệu đồng!


 "Hơn nữa, bà ta hoàn toàn có thể mạnh mẽ chiếm đoạt cơ thể của đứa bé vào lúc nó ra đời”.  

 

"Như vậy có nghĩa là thần nữ Túc Hoàng sẽ trực tiếp sống lại, mà cơ thể của con cậu sẽ bị thần nữ Túc Hoàng cướp đoạt!"  

 

"Tương đương với vừa ra sinh ra đã là ngày chết của nó!"  

 

Diệp Bắc Minh nghe được lời này, trong lòng bộc phát ra một ngọn lửa giận ngút trời: "Đậu má! Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, những gì ông nói đều là sự thật ư?"  

 

Ầm ầm!  

 

Một huyết khí khủng bố bộc phát ra!  

 

Tất cả hoa cỏ cây cối xung quanh đều bị nhổ tận gốc.  

 

Sau đó lan ra bốn phương tám hướng!  

 

"Cực kỳ chính xác!"  

 

"Mau dùng Vạn Lí Truy Tung tìm ra tung tích của Tôn Thiến!"

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: “Tôi mới khôi phục chưa đến một phần chục ngàn, trừ khi khôi phục được một ngàn phần, nếu không sẽ không thể tìm được vị trí chính xác!”  

 

“Nhóc con, cậu đừng nóng lòng”.  

 

“Nếu tính toán thời gian, còn ít nhất là ba tháng nữa con của cậu mới ra đời!”  

 

Diệp Bắc Minh ổn định tâm trạng: “Thần nữ Túc Hoàng có chờ được hai ba tháng không?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Chắc chắn bà ta sẽ chờ, bởi vì lúc đứa bé sinh ra là suy yếu nhất!”  

 

“Đó cũng là cơ hội tốt nhất để thần nữ Túc Hoàng hành động”.  

 

“Bà ta vì để sống lại, nhất định sẽ đợi đến lúc đó!”  

 

Diệp Bắc Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi.  

 

Ít nhất anh còn có ba tháng nữa!  

 

Việc quan trọng bây giờ là giúp tháp Càn Khôn Trấn Ngục khôi phục lực lượng!  

 

Diệp Bắc Minh vội vàng hỏi: “Ông cần bao nhiêu tiền mới có thể khôi phục một phần ngàn?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Ít nhất là một trăm triệu đồng!”  

Tiền!  

 

Một trăm triệu đồng!  

 

Đối với Diệp Bắc Minh bây giờ mà nói, đây quả thực là một con số trên trời.  

 

Nhưng cũng may là anh còn thời gian ba tháng nữa!  

 

Sau khi trở về, Diệp Bắc Minh lập tức gọi mấy vị sư tỷ đến: “Các sư tỷ, em cần tiền, càng nhiều càng tốt!”  

 

Sáu người chần chờ nhìn Diệp Bắc Minh.  
 
Chương 1929: “Vị khách này, xin hỏi có thể giúp ngài chuyện gì?”


 Vương Như Yên gật đầu: “Được, chị sẽ cho em toàn bộ số tiền trong tay chị!”  

 

Cô ấy đưa cho Diệp Bắc Minh một cái nhẫn trữ vật: “Bên trong có khoảng hơn một triệu!”  

 

“Tiểu sư đệ, chị cũng có!”  

 

“Tiểu sư đệ, còn chị nữa, em cứ lấy đi!”  

 

Hoàng hậu Hồng Đào, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh, Đạm Đài Yêu Yêu, Khương Tử Cơ cũng đưa nhẫn trữ vật của mình ra.  

 

Cộng tất cả số tiền trong tay sáu cô gái lại thì đã có gần mười triệu!  

 

Một con số rất kinh khủng.  

 

Nhưng vẫn chưa đủ một phần mười.  

 

Nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Bắc Minh, Lục Tuyết Kỳ nhướng mày: “Tiểu sư đệ, còn chưa đủ sao?”  

 

Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Chưa đủ, nhưng mà không sao”.  

 

“Cảm ơn các sư tỷ, số tiền này coi như là em mượn các chị!”  

 

“Sau này em sẽ trả lại gấp bội!”  

 

Nói xong câu đó, Diệp Bắc Minh xoay người rời đi.  

 

Chỉ để lại các cô gái ngơ ngác đứng trong phòng!  

 

Hoàng hậu Hồng Đào khó hiểu: “Có phải tiểu sư đệ gặp phải chuyện gì khó khăn không?”  

 

Lục Tuyết Kỳ cảm thấy rất kỳ quái: “Tiểu sư đệ chưa bao giờ như thế cả, trước kia cậu ấy không hề hỏi chúng ta thứ gì, toàn là trực tiếp lấy đi!”  

 

“Sao hôm nay lại đột nhiên nói mượn?”  

 

“Đúng vậy, lúc tiểu sư đệ hỏi mượn em, em còn có chút không tiếp nhận được”, Vương Như Yên gật đầu.  

 

Khương Tử Cơ nhìn về hướng Diệp Bắc Minh rời đi: “Mặc kệ tiểu sư đệ muốn làm cái gì, chúng ta đều sẽ ủng hộ cậu ấy không điều kiện, chúng ta trở về gom tiền trước đi!”  

 

“Ừm!”  

 

“Không thành vấn đề!”  

 

Mấy người nhanh chóng rời đi.  

 

...  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp đi đến thành Thanh Huyền dưới chân Thanh Huyền Tông.  

 

Thành Thanh Huyền có hàng triệu dân cư, vô cùng rộng lớn.  

 

Một phần là người tu võ, chín phần còn lại là người thường.  

 

Sau khi hỏi thăm vài câu, Diệp Bắc Minh đeo mặt nạ và áo choàng lên, đi vào trong một thương hội lớn nhất.  
 
Chương 1930: Đan dược chữa thương Thánh phẩm!


 Diệp Bắc Minh lạnh lùng lên tiếng: “Bảo người phụ trách lớn nhất của ông tới gặp tôi!”  

 

Người đàn ông trung niên sửng sốt một chút!  

 

Người này là ai?  

 

Ăn nói hùng hồn như vậy?  

 

Vừa đến đã đòi gặp người phụ trách lớn nhất?  

 

Ông ta làm người phụ trách đại sảnh thương hội mấy chục năm rồi, có loại người nào mà chưa tiếp đón đâu?  

 

Ông ta mỉm cười: “Thưa cậu, tôi chính là người phụ trách lớn nhất trong đại sảnh này, cậu cần gì đều có thể tìm tôi!”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn người đàn ông trung niên một cái: “Ông xác định ông có thể làm chủ?”  

 

Người đàn ông trung niên mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên!”  

 

Vèo!  

 

Diệp Bắc Minh vung tay lên, một cái hộp rơi vào trong tay người đàn ông trung niên.  

 

Ông ta hơi chút sửng sốt.  

 

Lập tức mở ra xem!  

 

“A!”  

 

Ông ta hít một hơi dài, sợ tới mức lui về phía sau ba bước!  

 

Đan dược chữa thương Thánh phẩm!  

 

Còn là đan dược chữa thương Thánh phẩm cao cấp nhất!  

 

Mỗi một viên đan dược đều có sáu đan văn!  

 

Ông ta khép nắp hộp lại một cái “lạch cạch”.  

 

Sau đó nhìn Diệp Bắc Minh thật kỹ: “Xin lỗi quý khách, mời ngài vào phòng khách quý nghỉ ngơi, tôi sẽ lập tức đi liên hệ người tổng phụ trách thương hội!”  

 

Diệp Bắc Minh tiến vào phòng khách quý.  

Còn chưa đợi được năm phút.  

 

Người đàn ông trung niên đã dẫn một ông lão và một cô gái trẻ tuổi đến.  

 

Ông lão kia có đôi mắt như chim ưng, vô cùng lợi hại!  

 

Cô gái thì rất xinh đẹp, một cái nhăn mày một nụ cười đều làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ hấp dẫn!  

 

Người đàn ông trung niên vội vàng nói: “Tiểu thư, Lôi lão, vị tiên sinh này chính là chủ nhân của mười viên đan dược chữa thương Thánh phẩm!”  

 

Cô gái kia tự giới thiệu: “Tôi tên là Tô Thanh Ca, là người tổng phụ trách của chi nhánh thương hội này!”  
 
Chương 1931: Xử lý dược liệu!


 Tô Thanh Ca mỉm cười: “Chào anh Diệp Phong, xin hỏi ngài còn có bao nhiêu viên đan dược Thánh phẩm như vậy nữa?”

Diệp Bắc Minh đến đây vì tiền, cho nên không muốn quanh co lòng vòng.  

 

Anh trực tiếp lấy ra một ngàn viên đan dược Thánh phẩm!  

 

"A!"  

 

Tô Thanh Ca và Lôi Mặc Dương hít một hơi lạnh, cả người run rẩy.  

 

Đôi mắt cứ như muốn nổ tung!  

 

"Một... Một ngàn viên đan dược Thánh phẩm?”, Lôi Mặc Dương suýt nữa nhảy dựng lên.  

 

Tô Thanh Ca cũng bịt chặt cái miệng nhỏ nhắn, hít sâu một hơi mới ổn định được tâm trạng của mình.  

 

Cô ta có chút run rẩy hỏi: "Anh Diệp, ngài... ngài lấy đâu ra nhiều đan dược Thánh phẩm như vậy?"  

 

Đan dược Thánh phẩm vô cùng trân quý!  

 

Càng đừng nói đến đan dược chữa thương Thánh phẩm!  

 

Gần như là một loại quý giá nhất!  

 

Mỗi lần bán đấu giá đều sẽ bị tranh nhau cướp đoạt!  

 

Diệp Bắc Minh lấy ra một lần tận một ngàn viên, sao bọn họ có thể không khiếp sợ được chứ?  

 

Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh như băng: "Tự tôi luyện ra”.  

 

"Cái gì?"  

 

Tô Thanh Ca và Lôi Mặc Dương quay sang nhìn nhau.  

 

Lôi Mặc Dương lắc đầu: "Cậu Diệp, ngài đừng nói giỡn!"  

 

"Nghe giọng nói của ngài thì có vẻ còn rất trẻ, là trưởng bối của ngài luyện chế đi?"  

 

Diệp Bắc Minh lười vô nghĩa!  

 

Anh trực tiếp lấy đỉnh Tinh Hà ra!  

 

Sau đó xử lý dược liệu trước mặt hai người.  

 

Tô Thanh Ca sửng sốt một chút, Diệp Bắc Minh muốn làm gì?  

Lôi Mặc Dương nhíu mày lại: "Cậu Diệp, ngài muốn luyện đan ở đây ư?"  

 

Diệp Bắc Minh không có giải thích.  

 

Xử lý dược liệu!  

 

Bắt đầu luyện đan!  

 

Mọi hành động đều liền mạch lưu loát!  

 

Nửa giờ sau.  

 
 
Chương 1932: Cô ta có chút giận dữ!


 Anh trực tiếp mở đỉnh Tinh Hà ra, bên trong bay ra ba mươi viên đan dược Thánh phẩm có sáu đan văn!  

 

"Đây là!"  

 

Thân thể mềm mại của Tô Thanh Ca run rẩy: "Sao có thể!"  

 

"Đậu má!"  

 

Lôi Mặc Dương suýt nữa bị doạ ngây ngốc.  

 

Ông ta luyện đan dược cả đời, chưa bao giờ gặp người nào khủng bố như thế!  

 

Lại không thèm để ý gì mà luyện chế đan dược thành công ở trước mặt bọn họ!  

 

Vèo!  

 

Ngay sau đó.  

 

Lôi Mặc Dương nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, trong lòng chỉ có một ý tưởng: yêu nghiệt!  

 

Tên nhóc này tuyệt đối là yêu nghiệt chân chính!  

 

Tô Thanh Ca rất nhanh đã phản ứng lại: "Tôi sẽ mua hết 1000 viên đan dược Thánh phẩm này!"  

 

"Không biết anh Diệp còn có yêu cầu nào khác không có?"  

 

Diệp Bắc Minh nói: "Tôi muốn mượn một trăm triệu đồng!"  

 

Đôi mắt đẹp của Tô Thanh Ca co rụt lại: "Cái gì?"  

 

Lôi Mặc Dương sợ tới mức ngây người: "Một trăm triệu?"  

 

Tô Thanh Ca hít sâu một hơi: "Anh Diệp, anh cho rằng đây là chỗ nào chứ?"  

 

"Vừa mở miệng đã đòi một trăm triệu đồng? Anh lấy cái gì để đảm bảo?"  

 

Cô ta có chút giận dữ!  

 

Lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh nghiêm túc: "Dùng danh dự của tôi để đảm bảo!"  

"Hơn nữa, có thể dùng đan dược để gán nợ!"  

 

Lôi Mặc Dương bị chọc tức cười: "Cậu Diệp này, chúng tôi căn bản không biết cậu, ngay cả cậu là người nào chúng tôi cũng không biết!"  

 

"Cho dù thương hội Thiên Hạ chúng tôi có rộng lớn, có tiền tài thế nào thì cũng không đến mức tiêu tiền như nước đi?"  

 

"Lôi lão, đừng nói nữa”.  

 

Tô Thanh Ca ngắt lời ông ta.  

 

Đôi mắt đẹp của cô ta lấp loé, sau đó mở miệng: "Anh Diệp, tôi sẽ cho anh mượn một trăm triệu!"  

 
 
Chương 1933: “Còn lâu mới được một phần ngàn”.


 Tô Thanh Ca mỉm cười: "Xin hãy chờ một chút!"  

 

Cô ta rời đi một lát, sau đó cầm một cái nhẫn trữ vật trở về: "Anh Diệp, trong kho tiền của thương hội Thiên Hạ chỉ còn hai mươi triệu đồng, tôi đã cầm hết đến cho anh rồi!"  

 

"Còn lại tám mươi triệu, cho tôi ba tháng, tôi cam đoan có thể gom được cho anh!"  

 

Diệp Bắc Minh làm sao có thể chờ được ba tháng.  

 

Anh chỉ có thể nghĩ biện pháp khác: "Để nói sau đi”.  

 

Anh nhận lấy nhẫn trữ vật của Tô Thanh Ca, đưa cho cô ta một miếng ngọc bội: "Cảm ơn, nếu cần tìm tôi, nhỏ một giọt máu lên trên, tôi sẽ cảm giác được!"  

 

"Tạm biệt!"  

 

Anh xoay người bước đi.  

 

Tô Thanh Ca cũng không giữ anh lại, mà nhìn anh rời đi.  

 

Lôi Mặc Dương gấp gáp dậm chân: "Tiểu thư, cô làm như vậy thật sự là quá mạo hiểm!"  

 

"Nếu tên nhóc này mà chạy, cô đi tìm ai để đòi hai mươi triệu kia?"  

 

"Tên nhóc này đúng là dám đòi hỏi!"  

 

Đôi mắt đẹp của Tô Thanh Ca lấp loé: "Lôi lão, ông cảm thấy thuật luyện đan của anh ta như thế nào?"  

 

"Thuật luyện đan?"  

 

Lôi Mặc Dương sửng sốt một chút, nhỡ lại dáng vẻ luyện đan vừa rồi của Diệp Bắc Minh.  

 

Khuôn mặt già nua vốn đang giận dữ của ông ta trong nháy mắt đỏ bừng, phun ra bốn chữ: "Hiếm thấy trên đời!"  

 

Sau đó lại bổ sung một câu: "Cho dù là lão phu cũng phải thấy mặc cảm, thuật luyện đan của kẻ này rất khủng bố, là loại người mà hàng loạt môn phái thế lực nhất định phải cướp đoạt được!"  

 

Tô Thanh Ca mỉm cười gật đầu: "Một nhân tài như vậy, cho dù là hai mươi triệu thì sao chứ?"  

 

"Nếu trong tay tôi thật sự có một trăm triệu, tôi cũng sẽ trực tiếp đưa cho anh ta!"  

 

"Một người đàn ông như vậy, vẻ ngông cuồng của anh ta còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì!"  

 

"Ông có tin hai mươi triệu đầu tư này sẽ mang đến cho tôi kết quả gấp hai, thậm chí là gấp mười không?"

Sau khi về đến Thanh Huyền Tông, Diệp Bắc Minh lấy ra tất cả nguyên, cho tháp Càn Khôn Trấn Ngục hấp thụ toàn bộ.  

 

Sau khi hấp thụ xong.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thử tìm kiếm vị trí cụ thể của Tôn Thiến: “Vẫn không được, ba tỷ nguyên này cộng lại khiến tôi hồi phục ba phần thực lực!”   

 

“Còn lâu mới được một phần ngàn”.  

 
 
Chương 1934: “Thậm chí, là một đan đế!”


 “Trên thực tế, cũng không nhất định cần nguyên, cậu có thể tìm thần khí cấp cao để tôi nuốt chửng cũng được”.  

 

“Chỉ vì nguyên là đơn giản nhất, năng lượng thuần túy nhất mà thôi!”  

 

Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm gật đầu.  

 

Anh không lãng phí thời gian nữa, tiến vào trong lĩnh vực thời gian.  

 

Điên cuồng luyện chế đan dược!  

 

Sau khi trời sáng, Diệp Bắc Minh mang hai ngàn viên đan dược thánh phẩm đến thương hội Thiên Hạ.  

 

Tô Thanh Ca đích thân ra tiếp đón, sau khi cô ta nhìn thấy Diệp Bắc Minh lấy ra hai ngàn viên đan dược thánh phẩm lần nữa, hoàn toàn kinh ngạc ngẩn người!  

 

“Cậu Diệp, cậu… mới có một ngày, cậu đã luyện chế ra hai ngàn viên đan dược thánh phẩm?”  

 

Tô Thanh Ca chấn kinh đến không khép được miệng.  

 

Diệp Bắc Minh đeo mặt nạ, Tô Thanh Ca cũng không nhìn được khuôn mặt của anh!  

 

Lúc này cô ta chỉ muốn biết, bên dưới mặt nạ kia là khuôn mặt thế nào!  

 

Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh như băng: “Nguyên mà tôi cần đâu?”  

 

Tô Thanh Ca ngẩn người: “Cậu đợi một chút!”  

 

Một lát sau, cô ta quay lại, giao cho Diệp Bắc Minh một chiếc nhẫn trữ vật.  

 

“Đây là tất cả định mức giao dịch của thương hội Thiên Hạ, tổng cộng năm trăm triệu khối nguyên!”  

 

Diệp Bắc Minh nhận lấy nhẫn trữ vật: “Cảm ơn, giờ này ngày mai, tiếp tục”.  

 

Với tốc độ này, ít nhất còn cần mười lăm ngày trở lên!  

 

Tô Thanh Ca ngẩn người nhìn bóng hình rời đi của Diệp Bắc Minh, miệng lẩm bẩm: “Đúng là quái nhân, anh ta không cần nghỉ ngơi sao?”  

 

“Mới một ngày ngắn ngủi, đã luyện được ba ngàn viên đan dược thánh phẩm, đúng là nghịch thiên!”  

 

Lôi Mặc Dương đột nhiên xuất hiện: “Cô chủ, cô nói xem một đan hoàng hàng đầu như này, anh ta cần nhiều nguyên như vậy làm gì?”  

“Đan Hoàng?”  

 

Cơ thể Tô Thanh Ca run lên: “Lão Lôi, ông nói Diệp Phong là một đan hoàng?”  

 

Lôi Mặc Dương tỏ vẻ mặt nghiêm túc: “Cô chủ, từ thủ đoạn luyện đan của cậu ta có thể thấy, ít nhất cậu ta là một đan hoàng!”  

 

“Thậm chí, là một đan đế!”  

 

Đôi mắt đẹp của Tô Thanh Ca nghiêm lại.  

 

Trong lòng cô ta đã quyết định, nhất định không tiếc mọi giá kết giao với Diệp Phong này!  

 
 
Chương 1935: Không biết qua bao lâu!


Tô Thanh Ca giao cho anh năm trăm triệu khối nguyên.  

 

Diệp Bắc Minh đang định rời đi, Tô Thanh Ca gọi anh lại: “Cậu Diệp, cậu rất cần nguyên phải không?”  

 

Diệp Bắc Minh dừng lại, khẽ gật đầu.  

 

Đôi mắt đẹp của Tô Thanh Ca lóe lên: “Cậu Diệp, cậu còn thiếu bao nhiêu nguyên?”  

 

Diệp Bắc Minh nhả ra một con số: “Ít nhất sáu tỷ!”  

 

Tô Thanh Ca suy nghĩ một lúc, cười tươi với Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp, cậu cho tôi một buổi tối”.  

 

“Sáng sớm ngày mai, tôi sẽ gom đủ sáu tỷ khối nguyên cuối cùng!”  

 

Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc: “Tại sao cô Tô lại giúp tôi?”  

 

“Cô không sợ tôi không trả nổi ư?”  

 

Thịch!  

 

Tô Thanh Ca cười: “Cậu Diệp, tuy tôi quen biết cậu không lâu, nhưng nhân phẩm của cậu, vừa nhìn là tôi nhìn ra”.  

 

“Còn về tại sao giúp cậu, tôi muốn kết bạn với cậu!”  

 

Diệp Bắc Minh giãn sắc mặt: “Ân tình của cô Tô, tôi đã nhớ kỹ, ngày mai gặp”.  

 

“Được, ngày mai gặp lại!”  

 

Tô Thanh Ca mỉm cười, đưa mắt tiễn Diệp Bắc Minh rời đi.  

 

Đợi khi Diệp Bắc Minh biến mất, Lôi Mặc Dương không nhịn được nói: “Cô chủ, cô điên rồi ư? Tận sáu tỷ khối nguyên đó!”  

 

“Cộng thêm trước đó cô đưa cho anh ta ba tỷ khối, tổng cộng là chín tỷ khối rồi!”  

 

“Đó là lợi nhuận trong hai tháng của thương hội Thiên Hạ đấy!”  

 

“Nếu xảy ra sai xót, những người trong gia tộc nhất định sẽ tìm cớ gả cô đi, vị trí người tổng phụ trách của cô sẽ mất!”  

 

Tô Thanh Ca cười khổ sở: “Cho dù bây giờ không xảy ra vấn đề, tôi không quản chuyện của cậu Diệp”.  

“Đám người nhà họ Tô đó sẽ không gây rắc rối với tôi ư?”  

 

“Bố lâm bệnh qua đời, một mình mẹ không chống đỡ nổi, tôi cứ cảm thấy cậu Diệp là một cơ hội ông trời ban cho tôi!”  

 

Lôi Mặc Dương lo đến dậm chân: “Nhưng…”  

 

Tô Thanh Ca lắc đầu: “Được rồi, không cần nói nữa”.  

 

“Chuẩn bị xe ngựa cho tôi, sắp xếp mấy cao thủ tin tưởng được, đích thân tôi đến thành Tần Dương mượn nguyên!”  

 

Tô Thanh Ca mau chóng rời khỏi phòng bao, Lôi Mặc Dương đứng ngẩn người mất hồn tại chỗ.  
 
Chương 1936: “Mày là người của nhà họ Ô?”


Vừa về đến dưới chân Nguyệt Phong.  

 

Đột nhiên, một đám đệ tử Thanh Huyền Tông chặn phía trước.  

 

Ánh mắt của người đàn ông dẫn đầu lạnh như băng: “Diệp Bắc Minh, mày đúng là người bận rộn!”  

 

“Bọn tao đã canh mày hai ngày, cuối cùng cũng chặn được mày”.  

 

Diệp Bắc Minh cảm thấy rất bực mình: “Cút, hôm nay tao không muốn giết người!”  

 

Bây giờ anh chỉ có một mục tiêu!  

 

Có được mười tỷ khối nguyên!  

 

Hồi phục sức mạnh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!  

 

Sau đó tìm được vị trí của Tôn Thiến!  

 

Những việc khác, đều phải nhường đường cho việc này!  

 

Cả hiện trường lập tức yên tĩnh!  

 

Sau đó.  

 

“Ha ha ha!”  

 

“Hắn nói hắn không muốn giết người?”  

 

“Buồn cười chết mất!”  

 

Mười mấy thanh niên ôm bụng cười lớn, cười đến chảy cả nước mắt.  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay, tóm đệ tử trẻ cười lớn tiếng nhất: “Mày thích cười lắm hả?”  

 

“Mày muốn làm gì?”  

 

Nụ cười của đệ tử trẻ cứng đờ lại, cơ thể run lên!  

 

“Tao cho mày cười!”  

 

Diệp Bắc Minh tóm cằm của người này, giật thật mạnh!  

 

“Xoẹt” một tiếng giòn tan vang lên!  

 

Một cảnh khiến người ta chấn kinh xảy ra!  

 

Cái cằm của đệ tử trẻ này lại bị giật xuống!  

 

“Suýt!”  

 

Những người khác hít khí lạnh.  

 

Đau đớn dữ dội xé tim xé phổi khiến đệ tử trẻ này giãy dụa kịch liệt, vô cùng kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Cứu tôi với... Ô Lục sư huynh cứu tôi với!”  

 

Ô Lục nhìn thấy cảnh này cũng sợ giật mình, hắn vốn không ngờ Diệp Bắc Minh hung tàn như vậy: “Diệp Bắc Minh, mày mau buông cậu ta ra!”  

 

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại: “Ô Lục?”  

“Mày là người của nhà họ Ô?”  

 

Ô Lục nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Ô Tử Tuấn chính là em trai tao!”  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Người của nhà họ Ô à, đúng là chết vẫn chưa đền hết tội!”  

 

Vứt người đàn ông trong tay xuống đất, giơ chân dẫm nổ đầu!  

 

Phập!  

 

Nhanh gọn dứt khoát!  
 
Chương 1937: Giật thật mạnh!


 Tuy bọn họ ở Thanh Huyền Tông cũng ức hiếp người khác, nhưng cùng lắm chỉ đánh người ta bị thương.  

 

Đánh gãy tay gãy chân thôi!  

 

Giơ chân dẫm nổ đầu đệ tử đồng môn như Diệp Bắc Minh, bọn họ chưa từng thấy!  

 

Mẹ kiếp, đáng sợ quá!  

 

Soạt!  

 

Mọi người còn chưa phản ứng lại, Diệp Bắc Minh đã chủ động ra tay, một bước xuất hiện trước Ô Lục.  

 

Ô Lục sợ giật mình, kinh hãi tức giận đan xen: “Diệp Bắc Minh, mày đúng là vô pháp vô thiên!”  

 

“Nơi này là Thanh Huyền Tông, mày là đệ tử của Thanh Huyền Tông, lại đám giết các đệ tử khác?”  

 

“Cho dù bây giờ Ô Lục tao giết mày, quy tắc của tông môn cũng sẽ không trách phạt tao!”  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Quy tắc tông môn là cái thá gì?”  

 

Giơ tay tung ra một quyền!  

 

Ô Lục nổi giận, tấn công một nắm đấm về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Lúc hai nắm đấm chạm vào nhau.  

 

Rắc một tiếng giòn tan.  

 

“A...”, Ô Lục cảm thấy một nỗi đau xuyên tim truyền đến, nắm đấm của hắn vỡ tan.  

 

Đau đớn dữ dội khiến Ô Lục tỉnh táo lại từ trong điên cuồng, trong đôi mắt tràn đầy vể kinh ngạc, kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Sao lại thế này? Rõ ràng mày mới là cảnh giới võ thần!”  

 

“Làm sao có thể, tao là Thánh Cảnh đấy!”  

 

Diệp Bắc Minh không trả lời.  

 

Không hề do dự tấn công ra một quyền, giáng lên lồng ngực của Ô Lục!  

 

Phụt!  

 

Ô Lục phun ra một ngụm máu tươi, xương sườn lồng ngực trực tiếp gãy lìa!  

 

Sắp bay đi giống như chó chết!  

 

Diệp Bắc Minh đưa tay ra, tóm chặt cánh tay của Ô Lục, ngăn hắn bay đi.  

 

Giật thật mạnh!  

 

“A!”  

 

Một cánh tay của Ô Lục bị giật xuống.  

 

Máu tươi đầm đìa.  

 

“Có chuyện gì vậy?”  

 

“Bên đó có đánh nhau?”  

 

“Mau đi xem xem!”  

Một số đệ tử đi qua Nguyệt Phong sau khi nghe thấy động tĩnh bên này, đều kéo nhau đến.  

 

Không xem thì không biết, vừa xem tất cả sợ đến ngốc nghếch!  

 

Ô Lục giống như chó chết, bị Diệp Bắc Minh tóm trong tay!  

 

“Ô sư huynh!”  

 

Toàn thân mấy đệ tử khác run lên, kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh!  

 

Ô Lục sợ hoàn toàn, hắn nhìn vẻ điên cuồng của Diệp Bắc Minh, trong lòng hối hận!  
 
Chương 1938: Rất nhiều người nơm nớp lo sợ!


 Ô Lục sợ đến sắc mặt tái nhợt cầu xin!  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Vẻ hống hách vừa nãy đâu? Chẳng phải chúng mày rất thích chế nhạo sao?”  

 

“Cười đi! Mẹ kiếp, tiếp tục cười cho tao!”  

 

“Vãi!”  

 

Diệp Bắc Minh ném mạnh Ô Lục xuống đất!  

 

Phập!  

 

Giơ chân dẫm mạnh lên đùi của Ô Lục.  

 

‘Rắc’ một tiếng giòn tan, đùi của Ô Lục ầm ầm vỡ vụn!  

 

“Suýt!”  

 

Những người đứng vây xem hít khí lạnh, đồng tử điên cuồng co lại.  

 

“Trời ơi, kẻ này quá điên cuồng...”  

 

“Đây là Ô Lục đấy, đứng thứ bốn trăm tám mươi chín bảng xếp hạng Thanh Huyền, vô cùng khủng bố, làm sao lại như đồ chơi trong tay anh ta?”  

 

Rất nhiều người nơm nớp lo sợ!  

 

Càng lúc càng nhiều đệ tử bị kinh động, xuất hiện ở bốn phương tám hướng!  

 

“A... Diệp sư đệ, đừng... tôi thực sự biết sai rồi”, Ô Lục sợ phát khóc, nước mắt đầm đìa.  

 

Mẹ kiếp, là ai hả?  

 

Sai lạo hung tàn như vậy?  

 

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt băng lạnh: “Nhận sai có tác dụng không?”

Giọng lạnh như băng giống như truyền đến từ địa ngục: “Tao làm người luôn giữ bổn phận, đến Thanh Huyền Tông không có kẻ thù nào chứ? Hả?”  

 

Phập!  

 

“Đám người chúng mày cho rằng mình rất lợi hại phải không?”  

 

Phập!  

 

“Có phải cho rằng ức hiếp người khác rất dễ chịu, rất sướng phải không?”  

 

Phập!  

“Thân phận đệ tử nội môn rất lợi hại phải không? Có bối cảnh rất khủng bố phải không?”  

 

Phập!  

 

“Có người chống lưng thì rất lợi hại phải không?”  

 

Phập!  

 

“Thường ngày ức hiếp người khác rất sướng phải không? Đáng tiếc, tao không phải loại yếu đuối đó!”  

 

Quát một tiếng!  

 

Cuối cùng dẫm dận xuống!  

 
 
Chương 1939: “Mày xong đời rồi!”


 Mười mấy đệ tử đi theo Ô Lục đến kinh hãi kêu lên!  

 

Bọn họ tức giận quát lớn: “Diệp Bắc Minh, mày dám đối xử với Ô sư huynh như vậy?”  

 

“Mày xong đời rồi!”  

 

Soạt!  

 

Diệp Bắc Minh quay đầu, lạnh lùng nhìn mười mấy người này: “Chúng mày sẽ không cho rằng mình không sao chứ?”  

 

Bước một bước xông vào đám đông, tiếng kêu thảm thi nhau vang lên.  

 

“A!”  

 

“Tay của tôi!”  

 

“Chân của tôi!”  

 

“Đan điền, đan điền của tôi bị phế rồi…”  

 

Mười mấy người kêu thảm không ngớt.  

 

Kể cả Ô Lục, tổng cộng mười mấy đệ tử nội môn.  

 

Chân tay đều bị đánh gãy!  

 

Đan điền bị đánh vỡ nát!  

 

Người nào cũng giống như chó chết bò dưới đất, chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng!  

 

“Nhớ kỹ, tao tên là Diệp Bắc Minh!”  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng cảnh cáo: “Sau này! Đám ngu ngốc chúng mày, mẹ kiếp, rảnh rỗi thì đừng đến đây gây chuyện với tao!”  

 

“Nhớ kỹ, sau này ai rảnh rỗi gây chuyện trước mặt tao!”  

 

“Một chữ, tất cả chết hết cho tao!”  

 

“Cút!”  

 

Các đệ tử khác của Thanh Huyền Tông không nhịn được lùi lại mấy bước!  

 

Chỉ một ánh mắt băng lạnh thôi, đã khiến bọn họ cảm thấy cái chết đang bao trùm!  

 

Mấy người đưa mắt tiễn Diệp Bắc Minh tiến vào Nguyệt Phong.  

 

Buổi chiều cùng ngày.  

 

Thông tin Ô Lục và mười mấy đệ tử nội môn bị phế truyền khắp cả Thanh Huyền Tông!  

“Ô Lục bị phế rồi? Đan điền kinh mạch đứt vỡ hết, trở thành một phế nhân hoàn toàn rồi ư?”  

 

Lúc nghe thấy thông tin này, tất cả mọi người đều thộn mặt.  

 

“Diệp Bắc Minh?”  

 

“Hắn là ai?”  

 

“Hình như là đệ tử mới thu nhận của Thái thượng trưởng lão Lãnh Nguyệt, thực sự quá ngang ngược rồi!”  

 

…  

 
 
Chương 1940: Sát Chủ cũng đến đây!


 Toàn bộ người có cương vị cao của Thanh Huyền Tông đều có mặt, vẻ mặt đen xì đến dọa người!  

 

Một trưởng lão sầm mặt: “Tên Diệp Bắc Minh là ai? Nếu đệ tử trong tông muốn đấu võ, thì phải lên đài võ đạo!”  

 

“Hắn tùy tiện đánh người như vậy, rốt cuộc có coi quy tắc của tông môn ra gì không?”  

 

Một ông lão khác gật đầu: “Thực sự quá đáng quá rồi!”  

 

“Người của Chấp Pháp Đường đâu? Người đâu, bắt Diệp Bắc Minh đến cho tôi!”  

 

“Chuyện này gây ảnh hưởng quá tiêu cực ghê ghớm trong tông, phải xử lý Diệp Bắc Minh theo quy tắc, nếu không, sợ rằng các đệ tử khác không phục!”  

 

Đột nhiên.  

 

Một giọng nói băng lạnh vang lên: “Là các đệ tử khác không phục, hay là Vương trưởng lão ông không phục?”  

 

Soạt!  

 

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, nhìn về phía cổng đại điện Thanh Huyền Tông.  

 

Chỉ thấy một người phụ nữ mặc cung trang chậm rãi đi vào.  

 

“Thái thượng trưởng lão Lãnh Nguyệt!”  

 

Vẻ mặt mọi người biến sắc.  

 

Vương trưởng lão cố chấp: “Lãnh Nguyệt trưởng lão, bà như vậy thực sự có ổn không?”  

 

“Ha ha, Lãnh Nguyệt nói có vấn đề gì sao?”  

 

Một giọng nói băng lạnh khác vang lên.  

 

Liền sau đó.  

 

Một người phụ nữ mặc áo đỏ đi vào đại điện: “Đám người đó tự tìm cái chết, không đi chọc vào đồ nhi ngoan ngoãn của tôi, thì có bị đánh thành ra như vậy không?”  

 

“Đồ đệ của tôi không giết bọn chúng, đã đủ cho bọn chúng thể diện rồi!”  

 

Soạt!  

 

Mọi người không nhịn được nhìn qua, con ngươi co lại.  

 

Sát Chủ cũng đến đây!  

 

Hơn nữa, còn nói Diệp Bắc Minh là đồ nhi ngoan của bà ta?  

 

Vãi!  

Chẳng phải hai người phụ nữ này có thù sao? Sao bọn họ lại liên thủ?  

 

Hai người phụ nữ điên này liên thủ, mẹ kiếp, ai dám xử lý Diệp Bắc Minh?  

 

Trong đại điện tĩnh lặng như cái chết!  

 

Liền sau đó, một ông lão mỉm cười; “Tôi cảm thấy chuyện này, Diệp Bắc Minh làm rất đúng!”  

 

“Đúng thế, tôi đồng ý!”  

 

“Tôi cũng cho rằng Diệp Bắc Minh làm rất đúng, nếu cậu ta không hạ thủ lưu tình, thì đám người Ô Lục đã chết từ lâu rồi!”  

 
 
Chương 1941: Trực tiếp phản bội là được!


 Ban đêm.  

 

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng, đột nhiên trước người hiện lên một huyết ảnh.  

 

Nhìn kỹ lại, là Tô Thanh Ca!  

 

Diệp Bắc Minh để lại cho Tô Thanh Ca một miếng ngọc bội, bảo cô ta nếu muốn tìm anh thì nhỏ một giọt máu tươi lên trên.  

 

Nửa đêm nửa hôm, Tô Thanh Ca tìm mình làm gì?  

 

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát, trực tiếp lên tiếng: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tìm kiếm vị trí của Tô Thanh Ca!”  

 

“Được!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục làm theo.  

 

Một giây sau.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng kỳ lạ: “Ấy? Cô gái đó không ở trong thành Thanh Huyền…”  

 



Trong một sơn cốc cách thành Thanh Huyền ba trăm dặm.  

 

Khắp nơi đều là thi thể!  

 

Tô Thanh Ca nằm dưới đất, ôm lồng ngực, vẻ mặt tức giận: “Lôi Mặc Dương, ông phản bội tôi?”  

 

Lôi Mặc Dương dẫn mười mấy cao thủ Thánh Cảnh tập trung đến, khóe miệng nhếch cười lạnh lùng: “Tô Thanh Ca, ai bảo cô ngu xuẩn chứ?”  

 

“Nếu cô kinh doanh thương hội Thiên Hạ tử tế, tôi cũng sẽ hỗ trợ cô tử tế!”  

 

“Nhưng cô thì hay rồi, vì một tên Diệp Phong không biết rõ lai lịch, lại còn muốn mượn cho hắn mấy tỷ khối nguyên?”  

 

“Có phải đầu óc cô hồ đồ rồi không?”  

 

Lôi Mặc Dương rất thất vọng!  

 

Thực sự rất thất vọng!  

 

Một chủ nhân ngu xuẩn, thì có gì đáng để đi theo?   

 

Trực tiếp phản bội là được!  

 

Một cô gái tuyệt sắc đi đến, chậm rãi ngồi quỳ xuống, tóm khuôn mặt của Tô Thanh Ca.  

 

Cô ta nhìn bộ dạng nhếch nhác của Tô Thanh Ca: “Cô em họ tốt của tôi ơi, chẳng phải khi cô ở gia tộc rất ngông cuồng sao? Tiếp tục ngông cuồng cho tôi!”  

 

Bốp!  

 

Cô gái tát một cái lên bên má của Tô Thanh Ca.  

 

Rồi lại đạp cô ta mấy cái, cảm thấy vô cùng sảng khoái!  

 

Choang!  

 

Miếng ngọc bội rơi xuống đất.  

 

Tô Tuyết Vy nhặt miếng ngọc bội lên: “Đây là cái gì?”  

 

Lôi Mặc Dương phì cười một tiếng: “Thưa cô ba, đây là miếng ngọc của một tên nhóc tên Diệp Phong cho Tô Thanh Ca”.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom