Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1882: "Vương gia nhỏ!"


 Máu bắn tung tóe khắp nơi!  

 

Thi thể của ông Từ bị đạp thẳng thừng xuống đất.  

 

Cả khu vực bên ngoài phủ Ám Dạ Vương chìm vào khoảng lặng chết chóc, dường như đến cả thời gian cũng bị đóng băng.  

 

"Cái gì thế?"  

 

"Mày!"  

 

Ánh mắt của đám người trẻ tuổi ăn mặc toàn những bộ đồ đắt tiền kia đầy hoảng hốt.  

 

Tách trà mà Chu Lễ đang cầm cũng hơi lung lay làm nước trà nóng hổi rơi ra, rơi xuống đùi.  

 

Chu Lễ bàng hoàng đứng lên, nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia: "Anh là ai?"  

 

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy người nọ, Vạn Lăng Phong không dám chậm trễ một giây phút nào, quỳ xuống ngay: "Vạn Lăng Phong xin bái kiến chủ nhân".  

 

"Tiểu đội Sát Thần xin bái kiến chủ nhân".  

 

Mấy chục thiếu niên mang mặt nạ đồng loạt quỳ xuống.  

 

Diệp Chính Đức mừng rỡ nhìn về phía đó: "Vương thượng, ngài về rồi!"  

 

Diệp Thanh Dương là người đầu tiên chạy ùa tới: "Cháu ngoại ơi, bà mẹ nó, cuối cùng cháu cũng về rồi!"  

 

"Làm thịt bọn ngu ngốc này cho cậu! Trời đất ơi, mẹ kiếp, tức chết đi được!"  

 

Diệp Nam Thiên quở trách: "Thanh Dương, bớt nói tục lại cho bố!"  

 

Diệp Bắc Minh thì khẽ mỉm cười: "Cậu nói đúng mà ông ngoại".  

 

"Lũ ngu ngốc này đều đáng chết cả!"  

 

Con ngươi Chu Lễ co rút: "Anh là Diệp Bắc Minh đúng không?"  

 

Vù!  

 

Một bóng đen xẹt qua.  

 

Ngay sau đó.  

 

Chu Lễ hoảng hốt nhận ra mình đã bị Diệp Bắc Minh bóp cổ.  

"Vương gia nhỏ!"  

 

"Diệp Bắc Minh, mày có biết mày đang làm gì không đấy?"  

 

"Đây là con của Bát vương gia, vương gia nhỏ đấy, mày dám động vào cậu ấy ư?"  

 

Cả cậu Trịnh, cậu Vương đều hoảng sợ thét lên.  

 

Chu Lễ bị giơ lên giữa không trung, bị bóp cổ nên khó thở cực kỳ.  

 

Chu Lễ sắp hóa điên tới nơi: "Anh... Thả tôi ra!"  

 
 
Chương 1883: "Con trai tôi!"


 Thấy Diệp Bắc Minh đột nhiên xuất hiện, ai nấy đều thấy khó tin.  

 

"Là cậu ta!"  

 

"Tại sao cậu ta lại quay về chứ?"  

 

Khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh bóp cổ Chu Lễ, bọn họ càng sợ tới mức suýt chút nữa đã cắn đứt lưỡi của mình.  

 

Ngài Vương nuốt nước miếng cái ực, cười trừ: "Có lẽ Diệp Bắc Minh không dám giết vương gia út đâu".  

 

Cùng lúc đó.  

 

Diệp Bắc Minh mạnh bạo bóp nát cổ Chu Lễ.  

 

"Ôi!"  

 

Những kẻ đứng sau Bát vương gia không hẹn mà cùng hít một hơi thật sâu.  

 

Bát vương gia đau đớn gào thét: "Con trai!"  

 

Ngoài phủ Ám Dạ Vương.  

 

Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.  

 

Người nào người nấy cũng run như cầy sấy, sởn cả gai ốc.  

 

Đó là tên phá phách chuyên gây họa cả Long Đô!  

 

Là đứa con trai út được Bát vương gia cưng chiều nhất cơ mà, không ngờ Chu Lễ đã bị Diệp Bắc Minh bóp cổ chết rồi!  

 

"Vương gia nhỏ!"  

 

"Không!"  

 

Bọn người cậu Trịnh, cậu Vương vô cùng bàng hoàng, trông chúng như thể sắp suy sụp đến nơi.  

 

Diệp Bắc Minh nở nụ cười lạnh tanh: "Nếu chúng mày đã nuối tiếc cậu ta như vậy thì đi cùng cậu ta đi!"  

 

Anh ném thi thể Chu Lễ về phía đó, xác Chu Lễ bỗng dưng nổ tung.  

 

Trong chốc lát, mười mấy tên ăn chơi sa đọa biến thành một bãi sương máu.  

 

"Á!"  

 

"Đừng mà!"  

 

"Con trai tôi!"  

 

Cả các già Trịnh, ngài Vương lẫn ngài Lưu đều chết điếng.  

 

Ngay giây kế tiếp.  

 
 
Chương 1884: “Tam ca, xảy ra chuyện lớn rồi!”


Diệp Bắc Minh nhếch khóe miệng cười lạnh lùng: “Để các người chạy trước một lúc!”  

 

Năm phút sau.  

 

Xác chết ngổn ngang khắp nơi, máu chảy thành sông!  

 

Chỉ cần là người của Chu Lễ đưa đến, tất cả bị chém chết!  

 

Tổng cộng hơn ba ngàn đầu người, đồng loạt bày trước cổng lớn phủ Ám Dạ Vương.  

 

Chất đống thành núi!  

 

Diệp Bắc Minh chẳng thèm nói một câu, chỉ đứng bên cạnh đầu người.  

 

Chỉ khí thế khủng bố đó khiến tất cả mọi người khiếp sợ!  

 

“Suýt!”  

 

Đám người vây xem hít khí lạnh, tê dại da đầu.  

 

“Bát vương gia và con trai của các lão Trịnh mà hắn cũng dám giết?”  

 

“Đây là Ám Dạ Vương cứng rắn đầy ý chí thế hệ mới đó!”  

 

“Ở Long Đô cũng dám giết người như vậy, dưới bầu trời này không còn ai nữa rồi!”  

 

Rất nhiều người kinh sợ cúi đầu, không dám nhìn thẳng Diệp Bắc Minh!  

 

Sợ đến tim đập mạnh thình thịch không ngừng!  

 

Gần như nổ tung!  

 

Đám lão binh như Diệp Chính Đức kích động quỳ xuống đất: “Thuộc hạ chúc mừng Ám Dạ Vương trở về!”  

 

Diệp Bắc Minh giơ tay bảo họ đứng lên.  

 

Rồi nhìn sang Vạn Lăng Phong: “Lăng Phong, trong thời gian tôi không ở đây, ông đã điều tra được gì?”  

 

Vạn Lăng Phong tiến lên một bước, quỳ một chân xuống: “Cậu chủ, danh sách những người truy giết nhà họ Diệp năm đó đều ở đây!”  

 

“Sau khi tộc người của Ám Dạ Vương chạy khỏi hoàng triều Đại Chu, bọn họ phân chia sản nghiệp của Ám Dạ Vương!”    

 

Diệp Bắc Minh nhận lấy danh sách xem một lượt.  

 

“Tam vương gia, Chu Long Hổ!”  

 

“Bát vương gia, Chu Long Đằng!”  

 

“Nhà họ Đào ở Tích Xuyên!”  

 

“Nhà họ Hoàng ở Long Hà!”  

 

“Nhà họ Bao ở Thanh Điền Châu!”  

 

“…”  

 

Diệp Bắc Minh xem hết cả danh sách: “Đều là gia tộc hàng đầu của hoàng triều Đại Chu!”   

 

Hai mươi mấy gia tộc.  

 

Gần như chiếm một nửa quý tộc hoàng triều Đại Chu!  

 

Diệp Bắc Minh gấp danh sách lại: “Mẹ, chuyện mà con hứa với mẹ, nhất định sẽ làm được”.  

 

“Đám người này muốn tiêu diệt nhà họ Diệp, thì con sẽ tiêu diệt bọn họ!”  

 

Soạt!  

 

Lúc này.  

 

Một bóng đen trong đám đông xông đến, quỳ một chân xuống đất: “Chủ nhân, đám người Bát vương gia Chu Long Đằng đã đến phủ đệ của Tam vương gia Chu Long Hổ, hôm nay hình như là đại thọ của Tam vương gia!”  

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng: “Trùng hợp vậy sao? Đỡ mất công tôi đi tìm từng người một”.  

 

…  

 

Đám người Chu Long Đằng xông thẳng một mạch đến đại điện của Tam vương phủ.  

 

“Tam ca, xảy ra chuyện lớn rồi!”  

 

Một đám quý tộc hàng đầu của Đại Chu đang chúc thọ Tam vương gia Chu Long Hổ.  

 

Khách quý ngồi chật kín, vô cùng náo nhiệt!  

 
 
Chương 1885: “Mày thực sự không muốn sống nữa phải không?”


 Sắc mặt Chu Long Hổ sầm xuống: “Bát đệ, từ lúc nào đệ lỗ mãng như vậy?”  

 

“Hôm nay là đại thọ của bản vương, đệ đến muộn thì cũng thôi đi, còn xông vào như vậy, đúng là càng lúc càng chẳng ra sao!”  

 

Sắc mặt Chu Long Đằng hơi tái nhợt: “Tam ca, Diệp Bắc Minh đó lại quay về rồi!”  

 

Trong đám đông.  

 

Mộ Thiên Thiên tóm cánh tay của ông lão bên cạnh: “Ông nội, anh ta về rồi!”  

 

Mộ Bình Phàm lắc đầu: “Đừng ăn nói bừa bãi!”  

 

Chu Long Hổ vẫn khá bình tĩnh, chỉ cau mày: “Từ sau khi hắn giết Dương Thiên lần trước, chẳng phải đã mất tích rồi sao?”  

 

“Sao lại quay về rồi? Rốt cuộc là thế nào?”  

 

Chu Long Đằng nhanh chóng giải thích: “Tam ca, đệ cũng không biết!”  

 

“Lần trước tên nhóc này đã đắc tội với Thanh Huyền Tông, đệ còn cho rằng hắn chết ở đâu rồi chứ!”  

 

“Ai ngờ hôm nay hắn lại quay về, hơn nữa còn đại khai sát giới ở cổng lớn Ám Dạ Vương phủ!”  

 

“Nếu không phải đệ chạy nhanh, sợ là hắn còn giết cả đệ!”  

 

Lời vừa được nói ra.  

 

Toàn hội trường đều kinh hãi!  

 

Liền sau đó.  

 

“Ha ha ha!”  

 

Đại diện của mấy thị tộc hàng đầu cười lớn.  

 

“Bát vương gia, ông nghĩ nhiều rồi!”  

 

“Diệp Bắc Minh đó vì có Chu Lạc Ly chống lưng, mới dám ngang ngược độc đoán như vậy!”  

 

“Giờ đây không có Chu Lạc Ly, hắn dám làm loạn ở Long Đô, bảo đảm hắn chết không có chỗ chôn thân!”  

 

“He he, nghe nói Chu Lạc Ly bại trận ở phương Bắc, có thể quay về không thì còn chưa chắc!”  

 

Đột nhiên.  

 

Ầm!  

 

Một tiếng vang lớn kinh thiên động địa vang lên!  

 

Tiếng cười đột ngột im bặt!  

 

Tất cả chấn kinh nhìn ra bên ngoài đại điện.  

 

Chỉ thấy bên ngoài bụi tung mù trời, cổng lớn của Tam Vương phủ ầm ầm đổ sập.  

 

Sau đó vô số tiếng kêu thảm vang lên!  

 

Một giọng nói lạnh như băng vang lên trong mùi máu tanh nồng nặc: “Chu Long Đằng, Chu Long Hổ, ra đây chịu chết đi!”   

 

“Việc này…”  

 

Đồng tử của các khách quý trong đại điện co mạnh lại.  

 

Ai mà to gan như vậy?  

 

Lại dám gọi thẳng đại danh của Bát vương gia và Tam vương gia, còn bảo bọn họ ra chịu chết?  

 

“Ông nội, đúng là anh ta!”  

 

Mộ Thiên Thiên nghe ra giọng của Diệp Bắc Minh, hoàn toàn chấn kinh!  

 

Trong đôi mắt già nua của Mộ Bình Phàm lóe lên vẻ kinh ngạc: “Sao cậu ta lại bốc đồng như vậy?”  

 

Mọi người đi ra khỏi đại điện.  

 

Chỉ thấy một thanh niên trẻ đi ra từ trong khói bụi ngập trời.  

Đôi mắt của Chu Long Hổ nghiêm lại: “Diệp Bắc Minh, mày dám ngang ngược ở đây?”  

 

Cách!  

 

Một người đàn ông trung niên hơi mập để râu cá trê tiến lên một bước, chỉ thẳng mặt Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, mày thật to gan!”  

 

“Nơi này là Tam Vương phủ do đích thân bệ hạ ra lệnh xây dựng, mày dám phá cổng Vương phủ xông vào đây?”  

 

“Mày thực sự không muốn sống nữa phải không?”  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên nhìn người này một cái: “Ông là ai?”  

 
 
Chương 1886: Người yếu nhất là cảnh giới võ thần!


 “Hoàng Cửu Châu, nhà họ Hoàng ở Long Hà!”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh như băng; “Nhà họ Hoàng ở Long Hà?”  

 

Hoàng Cửu Châu cười lạnh lùng: “Đúng thế, sợ rồi hả?”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Trên danh sách những người đối phó nhà họ Diệp năm đó có phần của ông!”  

 

Tấn công ra một quyền!  

 

Nhanh gọn dứt khoát!  

 

Gru!

Một hư ảnh huyết long từ trong nắm đấm của Diệp Bắc Minh  xông ra, Hoàng Cửu Châu lập tức nổ tung!  

 

“Cái gì?”  

 

Mọi người nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.  

 

Vãi!  

 

Tên nhóc này đúng là vô pháp vô thiên!  

 

Còn dám giết cả gia chủ của nhà họ Hoàng ở Long Hà?  

 

“Ông nội!”  

 

“Bố!”  

 

Một đám người ăn mặc sang trọng bi thương hét lên.  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng lướt nhìn qua: “Nếu đau lòng như vậy, thì xuống cùng ông ta đi!”  

 

Giơ tay lại tấn công ra một quyền!  

 

Huyết long gầm thét!  

 

Đám người nhà ho Hoàng bị giết sạch ngay lập tức!  

 

Chu Long Hổ mặt không cảm xúc, nhả ra một chữ: “Giết!”  

 

Liền sau đó.  

 

Soạt!  

 

Mấy trăm võ giả xông ra từ bốn phương tám hướng, trực tiếp ra tay!  

 

Người yếu nhất là cảnh giới võ thần!  

 

Người mạnh nhất là cảnh giới hợp nhất!  

 

Khí tức khủng bố nghiền áp xuống.  

 

Kiếm khí, đao khí, ám khí, kịch độc, loại nào cũng có!  

 

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt lạnh lùng quát lên: “Tổ long pháp tướng, giết cho tôi!”  

Gru!  

 

Một tiếng rồng gầm đáng sợ bùng phát.  

 

Phía sau Diệp Bắc Minh xuất hiện ma khí màu đen như thác nước!  

 

Một con rồng xông ra từ ma khí, khoảnh khắc mấy trăm võ giả chạm vào tổ long pháp tướng.  

 

Phập! Phập! Phập!  

 

Từng làn sương máu nổ ra!  
 
Chương 1887: Ánh mắt rực lửa!


 Mấy ngàn vị khách kinh sợ suýt rớt cả cằm, sợ đến sượt sượt sượt lùi lại liên tục.  

 

Toàn thân Chu Long Đằng run lên kịch liệt!  

 

Hai ông cháu Mộ Thiên Thiên quay sang nhìn nhau, nhìn thấy vẻ chấn kinh mãnh liệt từ trong mắt đối phương!  

 

Khuôn mặt già của Chu Long Hổ trở nên cực kỳ khó coi!  

 

Toàn hội trường yên tĩnh đến đáng sợ!  

 

Đột nhiên.  

 

Ở một góc không nổi bật, một ông lão đột nhiên mở mắt: “Tổ long pháp tướng, tên nhóc này lại có thể luyện thành tổ long pháp tướng?”  

 

“Ai đang nói đó?”  

 

Tất cả mọi người quay đầu.  

 

Chỉ thấy ông lão này đầy kích động, tay cầm một bình hồ lô rượu.  

 

Ánh mắt rực lửa!  

 

Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!  

 

Chu Long Hổ nhanh chóng gọi nói: “Lão Thạch, giúp tôi giết tên nhóc này đi!”  

 

“Từ nay về sau, tất cả rượu ngon trong thiên hạ mà ông muốn, tôi tìm hết cho ông!”  

 

Lão Thạch nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng bị sâu hỏng gần hết: “Tôi muốn làm gì, đến lượt ông nhiều lời hả?”  

 

“Tôi bảo vệ cái mạng chó của ông chỉ vì một lời hứa thôi!”  

 

“Còn chỉ huy tôi một câu, tôi trực tiếp bóp vỡ cái đầu của ông!”  

 

Soạt!  

 

Lão Thạch bước ra một bước xuất hiện trước người Chu Long Hổ, tóm chặt đầu của ông ta.   

 

Một luồng sát khí âm lạnh truyền đến!  

 

Chu Long Hổ nuốt nước miếng, kinh sợ cúi đầu: “Lão Thạch, ông nói đúng…”  

 

Mọi người đều ngẩn người!  

 

Mẹ kiếp, lão ta là ai?  

 

Mà lại dám uy hiếp Tam vương gia?  

 

“Khà khà khà!”  

Lão Thạch cười quái dị mấy tiếng, vỗ lên mặt của Chu Long Hổ: “Coi như ông nghe lời, cút đi!”  

 

Sượt sượt sượt!  

 

Chu Long Hổ lùi lại mười mấy bước, được người khác đỡ mới không bị ngã.  

 

Liền sau đó.  

 

Ánh mắt âm lạnh của lão Thạch sầm xuống, tham lam nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Cậu nhóc, chỉ cần cậu nói cho tôi biết cậu ngưng tụ tổ long pháp tướng bằng cách nào”.  

 

“Những người ở đây, ngoại trừ Chu Long Hổ ra, thì tôi giúp cậu giết hết toàn bộ, thế nào?”  
 
Chương 1888: “Làm sư phụ của tôi, ông mà cũng xứng?”


 Tất cả mọi người sợ đến ngốc nghếch!  

 

“Mau đi thôi!”  

 

Có vài vị khách quay người định bỏ đi.  

 

Lão Thạch cười lạnh lùng một tiếng: “Tôi chưa lên tiếng, các người ai dám đi?”  

 

Lão ta dậm mạnh chân xuống, một luồng sóng khí khủng bố cuồn cuộn  nổi lên!  

 

Phập! Phập! Phập!  

 

Mấy chục vị khách muốn ra về trước đều bị nổ tung, hóa thành sương máu, xương cốt không còn!  

 

“A!”  

 

“Đừng…”  

 

“Tôi không muốn chết!”  

 

“Hu hu hu!”  

 

Rất nhiều khách quý đều sợ phát khóc.  

 

Lão Thạch âm lạnh nhìn qua: “Ồn ào!”  

 

Đưa bàn tay như xương trắng đập về phía đám đông!  

 

Phập!  

 

Lại một làn sương máu nổ ra!  

 

Hung tàn!  

 

Sát phạt!  

 

Chết chóc!  

 

Tất cả mọi người đều sợ đến ôm chặt miệng, không dám phát ra tiếng!  

 

Lão Thạch này, đúng là còn hung tàn hơn cả Diệp Bắc Minh!  

 

Lão Thạch nhếch miệng cười: “Vừa nãy tôi đã giết mấy trăm người,  đủ thành ý rồi chứ?”  

 

Diệp Bắc Minh chẳng xao động: “Không có hứng”.  

 

Lão Thạch nheo đôi mắt, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng: “Cậu thanh niên, người dám từ chối tôi đều đã chết!”  

“Nhưng, cậu rất có tiềm năng, tôi nổi lòng yêu mến nhân tài”.  

 

“Thế này đi, cậu giao ra công pháp tu luyện tổ long pháp tướng, tôi không những giúp cậu giết tất cả mọi người trừ Chu Long Hổ”.  

 

“Mà Thạch Chấn Thiên tôi còn nhận cậu làm đệ tử cuối cùng!”  

 

“Không sợ nói với cậu một câu, tôi là cảnh giới Thánh Cảnh trung kỳ!”  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: “Một cảnh giới Thánh Cảnh trung kỳ, cũng có thể ra vẻ trước mặt tôi sao?”  

 

“Làm sư phụ của tôi, ông mà cũng xứng?”  
 
Chương 1889: “Long huyết lại khủng bố như vậy?”


 Giọng tức giận của lão ta cũng méo mó: “Nhóc con, mày tưởng tao dễ nói chuyện lắm phải không?”  

 

“Đợi tao bắt được mày, có một vạn cách hành hạ mày!”  

 

“Tao không tin mày không giao cách tu luyện tổ long pháp tướng ra!”  

 

Nói xong, Thạch Chấn Thiên cực kỳ hung dữ bay đến!  

 

Soạt!  

 

Để lại một tàn ảnh tại chỗ, lập tức xuất hiện trước Diệp Bắc Minh!  

 

Tấn công ra một quyền!  

 

Tốc độ cực nhanh!

Diệp Bắc Minh kinh hãi, nắm đấm của Thạch Chấn Thiên đập lên lồng ngực của anh, phát ra tiếng ‘phập” lớn.  

 

Nhưng!  

 

Điều khiến cho Diệp Bắc Minh và  Thạch Chấn Thiên cùng chấn kinh là, Diệp Bắc Minh lại không sao.  

 

Chỉ bị đánh lui ba bốn bước!  

 

“Sao lại như vậy?”  

 

Diệp Bắc Minh và Thạch Chấn Thiên gần như cùng lên tiếng.  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc không thôi!  

 

Thạch Chấn Thiên lại sợ hãi!  

 

Một quyền này, gần như ẩn chứa bảy phần sức mạnh của lão ta!  

 

Đập lên người một võ thần nhỏ bé…  

 

‘Ấy, tên nhóc này chỉ là võ thần ư?’  

 

‘Vừa nãy lại giết mấy trăm võ giả từ võ thần đến cảnh giới Hợp Nhất?’  

 

Thạch Chấn Thiên mới phản ứng lại.  

 

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu đã dung hợp máu của chân long, cơ thể hiện tại đã đạt đến độ mạnh rất khủng bố rồi!”  

 

“Cho nên vừa nãy khi lão già này ra tay, cậu không gặp nguy hiểm, tôi mới không nhắc nhở cậu”.  

 

“Muốn một quyền đánh cho cơ thể đã dung hợp long huyết bị thương? Kẻ ngốc nói mơ đi!”  

 

Diệp Bắc Minh hiểu ra.  

Thì ra là vậy!  

 

“Long huyết lại khủng bố như vậy?”  

 

Lúc này.  

 

Máu trong cơ thể Diệp Bắc Minh sôi sục!  

 

Một luồng khí chưa từng có bùng lên!  

 

Anh chủ động xông lên, không sử dụng đến kiếm Đoạn Long, muốn thử độ mạnh cơ thể.  

 
 
Chương 1890: Một ý nghĩ!


 “Biết tổ long pháp tướng cũng thôi đi!”  

 

“Cơ thể lại còn có thể chịu được một quyền của tao?”  

 

“Nhưng, lát sau đều sẽ là tao…”  

 

“Rắc rắc” một tiếng giòn tan vang lên.  

 

Móng vuốt của lão Thạch và nắm đấm của Diệp Bắc Minh đụng vào nhau!  

 

Một làn huyết quang xuất hiện!  

 

Xương trắng bay loạn!  

 

“A!”  

 

Thạch Chấn Thiên kêu thảm một tiếng, ôm tay kinh sợ lùi lại: “Đồ tạp chủng, mày dùng quyền pháp gì?”  

 

Diệp Bắc Minh chẳng thèm trả lời, một bước truy giết theo.  

 

Thạch Chấn Thiên nổi giận: “Đồ tạp chủng, mày hống hách quá rồi đấy!”  

 

“Chết đi cho tao!”  

 

Lão ta biết dùng thân thể không phải là đối thủ của Diệp Bắc Minh, bèn lấy ra một thanh bảo đao màu xanh đen từ trong chiếc nhẫn trữ vật!  

 

Hung hãn chém một đao về phía tay của Diệp Bắc Minh!  

 

Diệp Bắc Minh phớt lờ, vẫn tấn công về phía bảo đao màu xanh đen!  

 

Thạch Chấn Thiên cười dữ tợn: “Đồ tạp chủng, mẹ kiếp, mày điên rồi phải không?”  

 

“Mày tưởng cơ thể của mày làm bằng sắt hả?”  

 

“Dám dùng tay không chống lại bảo đao của tao?”  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Ai nói tôi dùng tay không đánh lại?”  

 

Một ý nghĩ!  

 

Kiếm Đoạn Long đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay!  

 

Đập mạnh với bảo đao màu xanh thẫm!  

 

Phập!  

Sóng khí bùng nổ, bảo đao lập tức vỡ tan!  

 

Rất nhiều vị khách gần đó đều bị đánh đến phun ra máu không ngừng!  

 

“Ông nội, cẩn thận!”  

 

Mộ Thiên Thiên trực tiếp bảo vệ  Mộ Bình Phàm.  

 

Lồng ngực mình đau dữ dội nóng rát!  

 

Kiếm Đoạn Long không dừng lại, tiếp tục giết về phía Thạch Chấn Thiên!  

 
 
Chương 1891: “Hoàng đế Đại Chu?”


 Hung hãn chém xuống!  

 

Khí tức chết chóc ập đến!  

 

Khuôn mặt già của Thạch Chấn Thiên biến sắc, sợ đến gào lớn đứt hơi khản tiếng: “Đừng giết tôi, tôi tình nguyện mang trái tim võ đạo ra thề, trở thành nô bộc…”  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, vốn không có ý dừng lại.  

 

Phập!  

 

Sương máu bùng nổ, Thạch Chấn Thiên biến mất!  

 

Toàn bộ khách mời có mặt ngẩn người!  

 

Cuộc chiến kết thúc nhanh vậy sao?  

 

Đám người Chu Long Hổ, Chu Long Đằng, các lão Trịnh, Vương đại nhân mặt xám xịt, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!  

 

Mộ Bình Phàm hít sâu một hơi: “Ông biết cậu ta có thế chân long, nhưng cũng không ngờ cậu ta lại khủng bố như vậy!”  

 

Mộ Thiên Thiên chấn kinh đến cơ thể run lên.  

 

Đôi mắt nhìn sang Diệp Bắc Minh tràn đầy sợ hãi: ‘Lần đầu tiên khi gặp anh ta, anh ta mới chỉ có thể giết cảnh giới tiên thiên, bây giờ đã giết Thánh Cảnh rồi ư?’  

 

Lúc này.  

 

Giọng của Diệp Bắc Minh giống như truyền từ sâu trong địa ngục: “Các người chỉ có một cơ hội, nói ra năm đó là ai đã hãm hại tiêu diệt nhà họ Diệp!”  

 

“Hay là các người cùng làm?”  

 

“Ực ực!”  

 

Vương đại nhân nuốt nước miếng: “Diệp Bắc Minh, có gì từ từ nói…”  

 

“Trả lời không đúng câu hỏi, chết!”  

 

Kiếm Đoạn Long nghiền áp đến.  

 

Phụt!  

 

Vương đại nhân trực tiếp hóa thành sương máu!  

 

“Suýt!”  

 

Đám người Chu Long Hổ, Chu Long Đằng, các lão Trịnh sợ đến không ngừng lùi lại.  

 

Một luồng ý lạnh từ lòng bàn chân trực tiếp vọt lên thiên linh cái!  

“Nói!”  

 

Quát một tiếng!  

 

Thụp!  

 

Mấy người không chịu được áp lực, sợ đến quỳ xuống tại chỗ, đồng thanh hô lớn: “Là ý của hoàng đế bệ hạ!”  

 

Diệp Bắc Minh nghiêm đôi mắt: “Hoàng đế Đại Chu?”  

 

Hoàng đế Đại Chu là phụ hoàng của tứ sư tỷ, anh phải làm sao mới tốt?  
 
Chương 1892: Cô thật dám làm đấy!


 Chu Lạc Ly mặc chiến giáp, toàn thân đầy máu đi vào vương phủ!  

 

Trái tim của Diệp Bắc Minh chấn động dữ dội: “Tứ sư tỷ, tỷ…”

Chu Lạc Ly nhìn ra vẻ lo lắng của  Diệp Bắc Minh, cười xinh đẹp: “Tiểu sư đệ, đệ yên tâm, hoàng đế Đại Chu chỉ là cha nuôi của tỷ thôi!”  

 

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Cha nuôi!”  

 

Chu Long Đằng tỏ vẻ mặt chấn kinh chỉ vào cô ấy: “Chu Lạc Ly: “Chẳng lẽ cô đúng là…”  

 

Chu Long Hổ cũng hiểu ra: “Chẳng lẽ tin đồn đều là thật? Cô là người của nhà họ Chu gia tộc thượng cổ?”  

 

Chu Lạc Ly cười lạnh lùng: “Chu Long Hổ, coi như ông thông minh!”  

 

Nghe thấy câu trả lời, vẻ mặt Chu Long Đằng và Chu Long Hổ đều biến sắc.  

 

Các khách mời khác đều hít thở dồn dập!  

 

Chu Lạc Ly đến từ gia tộc thượng cổ?  

 

Lai lịch này đúng là khiến người ta sợ hãi!  

 

Không quan tâm đến ánh mắt kinh sợ của mọi người, Chu Lạc Ly cười cưng chiều: “Tiểu sư đệ, hoàng triều Đại Chu là một nhánh của Chu tộc thôi!”  

 

“Vì một vài nguyên nhân, từ nhỏ tỷ đã bị đưa đến hoàng triều Đại Chu!”  

 

“Sau này lại đến núi Côn Luân học nghệ cùng mọi người!”  

 

“Gần đây mới trở về hoàng triều Đại Chu, cả hoàng triều Đại Chu, đệ muốn giết ai thì giết, đệ muốn tìm ai báo thù thì cứ tìm!”  

 

“Xảy ra chuyện, có sư tỷ gánh, trời có sập, có sư tỷ chống đỡ!”  

 

Cô ấy trực tiếp tiến lên, nắm tay của Diệp Bắc Minh: “Đi thôi, chúng ta vào cung, đi tìm hoàng đế đối chất!”  

 

“Tỷ muốn xem xem, kẻ đứng đằng sau sai khiến tiêu diệt gia tộc của tiểu sư đệ có phải là ông ấy không!”  

 

“Cả các người cũng đi theo, cùng tôi chất vấn hoàng đế!”  

 

Chu Lạc Ly lạnh lùng lướt nhìn dám người Chu Long Hổ một cái.  

Tìm hoàng đế đối chất?  

 

Cô thật dám làm đấy!  

 

…  

 

Nửa tiếng sau, hoàng cung Đại Chu.  

 

Cùng với Chu Lạc Ly dẫn đầu, mọi người đi thẳng vào cung.  

 

Trước tẩm cung của hoàng đế Đại Chu, một đám cấm vệ quân chặn mọi người lại.  

 

“Trưởng công chúa, cô đang làm gì vậy?”  

 

Tất cả mọi người đều kinh hãi ngẩn người!  

 

Sợ đến toàn thân run lên!  

 

Trái tim dừng đập!  

 
 
Chương 1893: “Con gọi trẫm là phụ hoàng mấy năm, là vinh dự của trẫm!”


 “Cô dẫn nhiều người thế này đến có phải không hay lắm không?”  

 

Một tướng quân trung niên cầm trường thương, chặn trước cửa cung.  

 

Chu Lạc Ly lạnh giọng quát: “Hàn Chiến, ông cũng dám ngăn cả bản công chúa? Tránh ra cho tôi, tôi tìm hoàng đế có chuyện!”  

 

Vẻ mặt cấm vệ quân xung quanh đều biến sắc.  

 

Giọng điệu này của Chu Lạc Ly khiến bọn họ cảm thấy không đúng!  

 

Sắc mặt Hàn Chiến lạnh như băng; “Trưởng công chúa, bệ hạ có lệnh, không ai được phép bước một bước vào cấm cung!”  

 

“Kẻ nào vi phạm, giết không tha!”  

 

Phập!  

 

Chu Lạc Ly đập một chưởng, Hàn Chiến bỏ mạng tại chỗ.  

 

Cô ấy cất giọng lạnh như băng: “Còn ai muốn giết không tha với bản cung không?”  

 

Toàn hiện trường tĩnh lặng như cái chết!  

 

Chu Lạc Ly cũng không nhiều lời: “Tiểu sư đệ, chúng ta đi!”  

 

Bỗng nhiên.  

 

Một tiếng cười già nua vang lên: “Ha ha ha, Lạc Ly, không hổ là con gái ngoan của trẫm!”  

 

“Dám giết vào cấm cung của trẫm, quả là khí phách!”  

 

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn.  

 

Chỉ thấy, một ông lão mặc long bào ngồi trên ghế rồng được chế tạo từ vàng, được người khác chậm rãi đẩy ra!  

 

Khí huyết nổi lên!  

 

Tràn đầy tinh thần!  

 

Không hề có dấu hiệu lâm bệnh!  

 

“Bệ hạ!”  

 

Khoảnh khắc đám người Chu Long Hổ, Chu Long Đằng, các lão Trịnh nhìn thấy hoàng đế Đại Chu.  

 

Tất cả thụp một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu không thôi!  

Chu Lạc Ly cau mày: “Chu Long Thiên, tôi không phải con gái của ông, điều này, ông phải làm rõ!”  

 

“Ha ha ha!”  

 

Chu Long Thiên cười tự chế nhạo, khẽ lắc đầu: “Nói cũng đúng, con là huyết mạch Chu tộc thượng cổ, cả hoàng thất Đại Chu này là nô bộc của Chu tộc các con!”  

 

“Con gọi trẫm là phụ hoàng mấy năm, là vinh dự của trẫm!”  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp lên tiếng: “Chu Long Thiên, là ông đã tiêu diệt cả tộc Ám Dạ Vương phải không?”  

 

Là đế vương, vốn không nói dối.  

 
 
Chương 1894: “Đều tại đồ ngu đó!”


Đôi mắt già nua sầm xuống, nhìn sang đám người Chu Long Đằng, Chu Long Hổ, các lão Trịnh.  

 

“Đồ phế vật vô dụng, chút chuyện nhỏ này mà cũng không làm xong!”  

 

“Đúng là ngu dốt!”  

 

“Sau khi chuyện này kết thúc, các ngươi cũng không cần sống nữa!”  

 

Đám người Chu Long Hổ, Chu Long Đằng, các lão Trịnh sợ đến vội vàng cầu xin.  

 

“Bệ hạ tha mạng!”  

 

“Bệ hạ, không phải chúng tôi muốn nói, là Diệp Bắc Minh!”  

 

“Bệ hạ…”  

 

Phập phập phập!  

 

Điên cuồng đập đầu xuống đất.  

 

Cuối cùng Diệp Bắc Minh hiểu ra.  

 

Tại sao mẹ cho rằng chuyện này khó giải quyết!   

 

Thì ra có liên quan đến hoàng đế!  

 

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Quận vương Ám Dạ cùng ông giành thiên hạ, giúp ông xây dựng hoàng triều Đại Chu!”  

 

“Ông là hoàng đế, lại qua cầu rút ván?”  

 

“Làm ra chuyện tiêu diệt nhà họ Diệp, loại người lòng dạ hẹp hòi như ông cũng xứng làm hoàng đế sao?”  

 

Chu Long Thiên ngẩn người tại chỗ, mất hồn.  

 

Một lát sau, ông ta mới nhả ra một câu: “Cậu muốn biết?”  

 

Diệp Bắc Minh bình tĩnh lên tiếng: “Ông có thể giải thích”.  

 

Liền sau đó.  

 

Chu Long Thiên dường như biến thành một người khác.  

 

Đột nhiên, trán nổi gân xanh, con mắt đỏ bừng.  

Trong mắt lập tức tràn đầy tia máu, ông ta điên cuồng gào thét: “Đều tại đồ ngu đó!”  

 

“Đều tại đồ ngu đó!”  

 

“Đều tại đồ ngu đó!”  

 

“Trẫm đã nói chia đôi thiên hạ với ông ta, đồ ngu đó lại đề nghị cho người khác làm hoàng đế, còn nói trẫm không hợp làm hoàng đế?”  

 

“Ha ha ha!”  

 

Giọng của Chu Long Thiên kích động: “Trẫm không thích hợp làm hoàng đế ư?”  
 
Chương 1895: ông còn muốn giết sư đệ tôi?”


Đôi mắt Chu Long Thiên băng lạnh: “Ông ta còn bảo trẫm từ bỏ hoàng vị, cùng ông ta đi tìm con đường võ đạo gì đó?”  

 

“Ông ta điên rồi sao? Vinh hoa phú quý và quyền lực, chẳng lẽ không khiến người ta say đắm bằng con đường võ đạo chó chết gì đó sao?”  

 

“Việc này cũng thôi đi, trẫm không đến mức giết ông ta vì chuyện này!”  

 

“Nhưng, tên ngu xuẩn Diệp Hiên Viên!”  

 

“Ông ta ngu xuẩn thì ngu xuẩn, cũng không nên tùy tiện thay đổi chính sách của trẫm ban ra!”  

 

“Mỗi lần chính sách từ triều đường ban xuống, đến chỗ Diệp Hiên Viên, ông ta trực tiếp không tuân thủ!”  

 

“Khiến cho quý tộc và đại thần bên ngoài trêu chọc nói: Diệp Hiên Viên là hoàng đế thứ hai của hoàng triều Đại Chu!”  

 

“Hoàng triều Đại Chu không phải họ Chu, mà là họ Diệp!”  

 

“Cậu nói xem, nếu cậu là hoàng đế, cậu có nhịn được không?”  

 

Câu cuối cùng, Chu Long Thiên gần như gào thét ra.  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Cho nên, ông đã giết quận vương Ám Dạ, còn muốn tiêu diệt huyết mạch bọn họ?”  

 

Chu Long Thiên bật cười: “Không không không, trẫm chỉ giết một mình Diệp Hiên Viên!”  

 

“Còn nhà họ Diệp, là gia tộc khác ra tay”.  

 

“Diệp Hiên Viên chết, không ai bảo vệ nhà họ Diệp cũng rất bình thường”.  

 

“Diệp Bắc Minh, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!”  

 

“Cậu là con cháu đời sau của Diệp Hiên Viên, tính cách của cậu rất giống với ông ta, đến làm việc cho trẫm đi!”  

 

“Lời hứa của trẫm với Diệp Hiên Viên năm đó vẫn có hiệu lực với cậu!”  

 

“Vinh hoa phú quý tùy cậu lựa chọn, tiền bạc, mỹ nữ, quyền thế, địa vị, cậu muốn gì trẫm cho cậu hết!”  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên cười: “Những điều ông nói với tôi, đều không có hứng”.  

Chu Long Thiên lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Vậy cậu muốn cái gì?”  

 

Diệp Bắc Minh trả lời: “Mạng của tất cả những người ra tay với nhà họ Diệp năm đó!”  

 

Sắc mặt Chu Long Thiên sầm xuống đến đáng sợ: “Diệp Bắc Minh, nếu cậu đã tự tìm cái chết, hôm nay trẫm cho cậu toại nguyện!”  

 

Chu Lạc Ly tiến lên một bước: “Chu Long Thiên, ông còn muốn giết sư đệ tôi?”  

 

“Ha ha ha!”  

 

Chu Long Thiên điên cuồng cười lớn: “Chu Lạc Ly, con tưởng con ngăn được trẫm sao?”  

 
 
Chương 1896: “Giữ gìn thực lực!”


 “Ra đi, đám người này đều là đồ ăn của mày!”  

 

“Tận hưởng vui vẻ đi!”  

 

Gru!  

 

Một tiếng gầm khiến linh hồn người sợ hãi vang lên.  

 

Tòa cung điện phía sau Chu Long Thiên ầm ầm nổ tung, lộ ra động huyệt dưới lòng đất đen xì.  

 

Một con mãng xà khổng lồ hơn trăm mét từ bên trong bò ra, khí tức khủng bố ập đến!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Đây là Thôn Thiên Mãng, ma thú cấp mười một, sắp đột phá rồi, tương đương với cảnh giới Thánh Cảnh hậu kỳ đỉnh phong!”  

 

“Cậu nhóc, cẩn thận!”  

 

Gru!  

 

Thôn Thiên Mãng thét một tiếng, lại phát ra tiếng rồng gầm.  

 

Nó há cái miệng lớn như bồn máu, cuốn lên một trận cuồng phong.  

 

Kể cả đám người Chu Long Hổ, Chu Long Đằng, các lão Trịnh, thêm mấy chục cung nữ thái giám.  

 

Cùng nuốt gọn một mẻ.  

 

“A!”  

 

“Mau chạy đi!”  

 

Những người khác thấy vậy, bỏ chạy như phát điên.  

 

Cảm nhận được mùi máu người.  

 

Trong đôi mắt của Thôn Thiên Mãng lóe lên hào quang của cái chết, nhìn chằm chằm hai người  Diệp Bắc Minh và Chu Lạc Ly.  

 

Vẻ mặt Chu Lạc Ly nghiêm trọng, bước lên chặn trước người Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, đừng sợ!”  

 

Diệp Bắc Minh đang định lên tiếng, có lẽ mình có thể đối phó được với con Thôn Thiên Mãng này!  

 

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, cậu không thể để lộ con át chủ bài quá sớm!”  

“Còn có hai cao thủ khủng bố ẩn nấp trong tối, tạm thời không biết là địch hay bạn!”  

 

“Giữ gìn thực lực!”  

 

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.  

 

Cộng hưởng ý thức với tháp Càn Khôn Trấn Ngục!  

 

Quả nhiên.  

 

Ở trên không trung tòa cung điện cách đó mấy trăm mét.  

 
 
Chương 1897: "Tiểu sư đệ cẩn thận!"


 Cô gái khí chất bức người, đôi mắt đẹp nghiêm trọng nhìn về hướng tẩm cung!  

 

“Đường tỷ, chúng ta còn không ra tay sao? Đó là Thôn Thiên Mãng, cấp mười một đấy!”  

 

“Chốc nữa Lạc Ly bị thương, chúng ta không dễ ăn nói đâu!”  

 

Người đàn ông cau mày.  

 

Hắn tên là Chu Tể.  

 

Cô gái bên cạnh là đường tỷ của hắn, tên là Chu Đỗ Di.  

 

Hai người đều đến từ Chu tộc thượng cổ.  

 

Hôm nay đến đây để đón Chu Lạc Ly về Chu tộc.  

 

Không ngờ vừa hay gặp phải cảnh này.  

 

Chu Đỗ Di lắc đầu: “Đừng vội, thực lực của Lạc Ly không yếu, tạm thời sẽ không bị thương”.  

 

“Tỷ muốn xem xem Diệp Bắc Minh này, có bản lĩnh đối phó Thôn Thiên Mãng không!”  

 

Chu Tể cười: “Đường tỷ, tỷ cũng đánh giá cao tên nhóc này quá rồi”.  

 

“Cho dù anh ta có thực lực nghịch thiên đi nữa, với thực lực cảnh giới võ thần của anh ta cũng chẳng đủ nhét kẽ răng cho Thôn Thiên Mãng đấy!”  

 

Chu Đỗ Di nhìn sang Chu Tể, nghiêm túc lên tiếng: “Người giỏi có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn, Diệp Bắc Minh này khiến tỷ cảm thấy nguy hiểm!”  

 

Chu Tể kinh ngạc: “Đường tỷ, không phải chứ?”

"Tại sao mình lại không cảm nhận được bất kỳ nguy hiểm nào từ người thằng nhóc này vậy nhỉ?"  

 

Chu Đỗ Di trầm ngâm suy nghĩ.  

 

Giờ phút này.  

 

Thôn Thiên Mãng uốn lượn thân mình, vồ tới tấn công. Lớp vảy màu đen tuyền trên thân nó sáng bóng, Thôn Thiên Mãng vẫy đuôi đập về phía Chu Lạc Ly!  

 

Một ngọn giáo thẳng dài màu bạc xuất hiện trong tay Chu Lạc Ly, cô ấy đâm nó vào cái đuôi của Thôn Thiên Mãng.  

"Keng!", âm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên chát chúa.  

 

Chu Lạc Ly bị dội thẳng ra ngoài, cơn chấn động khủng khiếp tác động lên cả lục phủ ngũ tạng, khiến cho bên trong cô ấy đau rát kinh khủng.  

 

Nếu không nhờ Diệp Bắc Minh thoăn thoắt bay đến, đỡ lẫy Chu Lạc Ly đang bị đánh văng ra ngoài thì e rằng cô ấy sẽ không tránh khỏi việc bị thương.  

 

"Tiểu sư đệ cẩn thận!"  

 

Hai người vừa giữ được thăng bằng thì Thôn Thiên Mãng lại nhào tới tấn công với tốc độ nhanh đến không tưởng.  

 

Diệp Bắc Minh ôm lấy vòng eo của Chu Lạc Ly bằng một tay, giẫm một chân xuống đất.  

 
 
Chương 1898: "Là anh đây, anh đến để đón em về nhà".


 Thôn Thiên Mãng ngoái đầu lại, vẫn ngoan cố tiếp tục tấn công hai người họ. Tuy nhiên, cho dù nó cố gắng tấn công cách mấy thì Diệp Bắc Minh vẫn chỉ né tránh một cách bị động.  

 

Anh không hề có cử chỉ gì sẽ đánh trả cả.  

 

Chu Tể thấy vậy thì khóe miệng co rúm lại: "Cái thằng này đúng là ăn hại, chỉ biết nhát gan né tránh chứ chẳng dám đánh trả!"  

 

"Thôi, để đệ ra tay, chém chết Thôn Thiên Mãng đã rồi tính!"  

 

Chu Đỗ Di nhíu mày: "Chờ thêm chút nữa đã".  

 

"Tỷ còn chần chờ gì nữa? Đường tỷ à, tỷ đừng lãng phí thời gian tại đây làm gì".  

 

Chu Tể hoàn toàn phớt lờ lời nói của Chu Đỗ Di.  

 

Hắn ta bay lên trời, trong thoáng chốc đã bay đến khoảng không phía trên của cấm cung.  

 

Một thanh bảo kiếm màu xanh xuất hiện trong tay Chu Tể, hắn ta vung bảo kiếm tạo thành một đường kiếm khí với độ cong hoàn hảo, sau đó chém xuống mà không chút khoan nhượng!  

 

Phập!  

 

Không ngờ Thôn Thiên Mãng lại không thể ngăn cản uy thế của nhát kiếm này, nó đã bị chém đầu trong tích tắc.  

 

Thân hình con Thôn Thiên Mãng chỉ kịp giãy giụa vài cái, sau đó nằm bất động trên mặt đất.  

 

Gương mặt đầy nếp nhăn của Chu Long Thiên đầy vẻ hoảng hốt: "Diệp Bắc Minh, hóa ra mày có người giúp à?"  

 

Ông ta vội vàng xoay người bỏ chạy.  

 

Diệp Bắc Minh sải bước đi tới, đạp Chu Long Thiên ngã lăn ra đất.  

 

Chu Tể tỏ ra khinh thường thấy rõ: "Đồ cáo mượn oai hùm!"  

 

Kế đó, hắn ta quay sang nhìn Chu Lạc Ly: "Lạc Ly, em còn nhớ anh không?"  

 

Đồng tử của Chu Lạc Ly co rút: "Anh... Anh là anh họ của em, Chu Tể ư?"  

 

Từ khi sinh ra đến trước sinh nhật sáu tuổi, cô ấy được nuôi nấng tại nhà họ Chu.  

Lúc Chu Lạc Ly được đưa đi khỏi nhà họ Chu thì cũng mới vỏn vẹn sáu tuổi, và cô ấy sẽ rời khỏi đó trong vòng hai mươi năm.  

 

Hai mươi năm sau, Chu Lạc Ly phải quay về nơi này.  

 

Bây giờ Chu Tể lại tới đây, lẽ nào đã đến lúc rồi ư?  

 

Chu Tể nhoẻn miệng cười: "Là anh đây, anh đến để đón em về nhà".  

 

Khuôn mặt của Chu Lạc Ly cứng đờ, cô ấy bất giác nhìn về phía Diệp Bắc Minh.  

 

Lúc này.  

 
 
Chương 1899: "Nhóc con, ngạc nhiên lắm đúng không?"


 "Mày mà giết tao, mày sẽ phải gánh chịu tiếng xấu ngàn đời đấy!"  

 

"Từ xưa đến nay, kẻ giết vua chưa bao giờ có kết cục tốt đâu!"  

 

"Diệp Bắc Minh, mày đừng giết tao nhé? Tao sẽ truyền lại ngôi vị hoàng đế cho mày, tao làm vua bù nhìn cho mày nhé?"  

 

Diệp Bắc Minh đứng chắp hai tay ra sau lưng.  

 

Anh thờ ơ nhìn Chu Long Thiên dưới đất: "Ông nói xong chưa?"  

 

Trong ánh nhìn đầy bàng hoàng của Chu Long Thiên, hắn tan nhẫn đạp chân xuống!  

 

Ầm!  

 

Chu Long Thiên bị đạp bẹp dí xuống đất, hóa thành một bãi sương máu.  

 

Chu Đỗ Di từ trên trời đáp xuống: "Lạc Ly, lâu rồi không gặp".  

 

"Chị Di, sao chị cũng tới đây?"  

 

Chu Lạc Ly lấy làm ngạc nhiên.  

 

Chu Đỗ Di là một nữ đệ tử tài năng nhận được nhiều đãi ngộ ưu ái trong nhà họ Chu. Người chị này đã tự mình đến đón cô ấy, e rằng lần này cô ấy phải trở về nhà họ Chu thật rồi!  

 

Diệp Bắc Minh âm thầm quan sát hai người, trong lòng cảm thấy vô cùng bất ngờ.  

 

Tên Chu Tể kia là Thánh Vương sơ kỳ.  

 

Còn Chu Đỗ Di thì có tu vi Thánh Vương trung kỳ.  

 

Cả hai người họ đều cực kỳ trẻ, theo kiểu nhìn là biết độ tuổi chẳng cao bao nhiêu.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: "Nhóc con, ngạc nhiên lắm đúng không?"  

 

"Nhìn khung xương của một nam, một nữ này thì hai người họ chắc chắn chưa quá năm mươi tuổi đâu".  

 

"Chưa đến năm mươi tuổi mà đã tiến vào cảnh giới Thánh Vương, thiên phú của hai kẻ này quá là quý hiếm trên đời!"  

Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại ông ta: "Đây là nền tảng của gia tộc xuất thân từ thời thượng cổ ư?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một cách chắc nịch: "Tất nhiên rồi, người ta có hơn mười ngàn năm, thậm chí là mấy chục ngàn năm bề dày lịch sử cơ mà!"  

 

Chu Đỗ Di mỉm cười: "Lạc Ly, thời hạn hai mươi năm đã hết, giờ cô phải theo chúng tôi trở về nhà họ Chu".  

 

Chu Lạc Ly khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của mình, buồn bã gật đầu: "Chị Di, tôi biết rồi".  

 

"Nhưng xin chị cho tôi một ít thời gian nữa, tôi muốn nói lời tạm biệt với tiểu sư đệ".  

 

"Được thôi".  
 
Chương 1900: Trời đất ơi!


 "Lạc Ly tốt bụng quá, một tên rác rưởi thì có gì hay ho mà nói lời tạm biệt?"  

 

"Chỉ cần Lạc Ly trở về nhà họ Chu thì kể từ hôm nay, con bé và tên ăn hại này sẽ là người của hai thế giới!"  

 

"Từ nay về sau, hai chúng nó sẽ không còn tiếp xúc gì với nhau nữa! Mà đã không còn tiếp xúc thì tạm biệt hay không cũng khác gì nhau chứ?"  

 

Mặc dù trong lòng nghĩ vậy.  

 

Nhưng hắn ta vẫn không nói ra.  

 

Chu Lạc Ly đi tới trước mặt Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ, tỷ phải đi rồi."  

 

Sau một hồi lặng thinh, Diệp Bắc Minh không kìm được hỏi: "Đây có phải là lựa chọn của chính bản thân tỷ không?"  

 

"Đúng vậy".  

 

Chu Lạc Ly gật đầu, cô ấy thừa biết thân thế của mình.  

 

Bên cạnh đó, cô ấy vẫn không quên thời hạn hai mươi năm rèn luyện ở ngoài của mình.  

 

Giờ đây.  

 

Thời hạn hai mươi năm đã chấm dứt, đã đến lúc cô ấy phải trở về nhà họ Chu rồi.

Diệp Bắc Minh chẳng nỡ để Chu Lạc Ly đi chút nào: "Tứ sư tỷ, đệ..."  

 

Chu Lạc Ly lấy hết can đảm, ôm chầm lấy Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ, đệ gọi tỷ là Lạc Ly được không?"  

 

Chu Tể nhíu mày, định bụng đi tới tách hai người ra.  

 

Song, Chu Đỗ Di lại lắc đầu với hắn ta, truyền âm bằng chân nguyên: "Thôi kệ đi, dù gì đây cũng là lần cuối cùng hai người họ được gặp nhau rồi".  

 

Diệp Bắc Minh ngẩn người: "Chị... Lạc Ly".  

 

Chu Lạc Ly tỏ ra giận dỗi: "Bỏ chữ chị đấy đi được không? Tỷ không muốn làm chị của đệ đâu!"  

 

"Hơ..."  

 

Diệp Bắc Minh trông có phần bối rối: "Lạc Ly".  

 

"Ơi!"  

Chu Lạc Ly đáp lại tiếng gọi của anh.  

 

Ngay sau đó.  

 

Cô ấy làm một hành động khiến cho bất cứ ai cũng sững sờ.  

 

Chu Lạc Ly kề sát gương mặt mỹ miều của mình vào mặt Diệp Bắc Minh thật nhanh, hôn lên môi anh một cách chóng vánh: "Tiểu sư đệ, tỷ chờ đệ đến cưới tỷ đấy!"  

 

Trời đất ơi!  

 

Trong chớp mắt, máu toàn thân Diệp Bắc Minh sôi sùng sục cả lên.  
 
Chương 1901: "Diệp Bắc Minh, mày được lắm!"


 Cô ta đứng đực mặt tại chỗ mất một lúc lâu mới hoàn hồn, quở trách: "Diệp Bắc Minh, cậu đúng là to gan, sao còn chưa thả Lạc Ly ra hả!"  

 

Một tia sát ý lóe lên trong mắt Chu Tể: "Diệp Bắc Minh, mày còn ngoan cố ôm Lạc Ly nữa à?"  

 

"Mày muốn chết đúng không?"  

 

Tuy nhiên, Diệp Bắc Minh vẫn ôm ghì lấy Chu Lạc Ly như cũ, bỏ ngoài tai lời đe dọa của Chu Tể.  

 

"Thằng nhóc kia, mày đúng là không biết sống chết mà!"  

 

Chu Tể nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt như rắn độc.  

 

Ánh mắt ấy khiến người ta sởn cả gai ốc, rùng rợn cực kỳ.  

 

Ngay sau đó.  

 

Hắn ta ra tay.  

 

Với tốc độ nhanh như tia chớp, Chu Tể cong năm ngón tay vồ về phía lồng ngực của Diệp Bắc Minh toan móc tim anh ra.  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên tối tăm, anh tóm lấy cổ tay của Chu Tể.  

 

Chu Tể giận quá hóa cười vì hành động của Diệp Bắc Minh: "Hừ, ôn con, mày còn dám... Á!"  

 

Hắn ta chưa kịp nói hết câu thì đã bị Diệp Bắc Minh nắm chặt cổ tay.  

 

Sau đó, anh bóp thật mạnh.  

 

Nỗi đau đớn khủng khiếp ập tới, dường như xương cổ tay hắn ta sắp gãy đến nơi rồi.  

 

Đôi mắt bồ câu của Chu Đỗ Di hiện lên nét hoảng hốt: "Ta đoán đúng rồi, quả nhiên thằng nhóc này không đơn giản chút nào!"  

 

Gương mặt Chu Tể đỏ bừng vì đau: "Đường tỷ, tôi đau quá!"  

 

"Đau chết đi được, thằng khốn này... Nó mạnh quá, tôi không chống lại được!"  

 

"Nó vừa cầm cổ tay tôi là tôi không thể dùng được một chút chân nguyên nào!"  

Chu Đỗ Di nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm: "Người anh em Diệp, xin hãy dừng tay!"  

 

Diệp Bắc Minh buông tay Chu Tể ra, đanh giọng cảnh cáo: "Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng!"  

 

"Nếu không nể tình anh cùng họ với Lạc Ly thì bất cứ ai muốn giết tôi, kẻ đó đều chết không nơi chôn thân cả!"  

 

Chu Tể ôm lấy cổ tay sưng đỏ của mình: "Diệp Bắc Minh, mày được lắm!"  

 

"Được lắm!"  

 

Cơn nhức nhối âm ỉ nơi cổ tay khiến hắn ta xấu hổ và giận dữ như thể sắp bốc khói tới nơi.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom