Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1902: "Còn chuyện của triều đình thì không cần cô lo".


 Chu Đỗ Di lạnh lùng nhắc nhở: "Chu Tể, câm miệng lại cho tôi, chê mình chưa đủ mất mặt à?"  

 

Chu Tể ngậm miệng, không dám nói gì thêm nữa.  

 

Có điều khi nhìn Diệp Bắc Minh, ánh mắt hắn ta vẫn lạnh lùng cực kỳ.  

 

Chu Đỗ Di nhìn về phía Chu Lạc Ly: "Lạc Ly, đến lúc phải đi rồi".  

 

Chu Lạc Ly buông Diệp Bắc Minh ra một cách quyến luyến, rồi cô ấy xoay người, đi tới trước thi thể của Thôn Thiên Mãng.  

 

Cô ấy đâm bảo kiếm đang cầm trên tay vào cơ thể Thôn Thiên Mãng, móc một viên tinh hạch ma thú đen tuyền ra.  

 

"Tiểu sư đệ, có lẽ cái này sẽ có ích với đệ đấy".  

 

Chu Lạc Ly đưa viên tinh hạch ma thú cấp mười một cho Diệp Bắc Minh.  

 

Chu Tể cực kỳ căm tức: "Lạc Ly, anh mới là người giết Thôn Thiên Mãng cơ mà, sao em có thể tặng tinh hạch cho hắn ta chứ?"  

 

Chu Lạc Ly lạnh lùng liếc xéo hắn ta: "Anh nghĩ tiểu sư đệ của tôi không thể giết Thôn Thiên Mãng được chắc?"  

 

"Em!"  

 

Chu Tể tức đến nỗi suýt chút nữa đã hộc máu.  

 

Chu Đỗ Di lắc đầu với hắn ta, tỏ ý hắn ta đừng nói nữa.  

 

"Hừ!"  

 

Chu Tể hừ lạnh một tiếng, giận cá chém thớt với Diệp Bắc Minh: "Thằng kia, một khi sự giận dữ của một người vượt quá giới hạn thì sẽ chết đấy!"  

 

"Từ khi sinh ra đến nay, Chu Tể này chưa bao giờ tức giận đến thế lần nào, mày là người đầu tiên khiến tao tức tối đến vậy đấy!"  

 

"Mày hãy chờ đấy, không lâu nữa thôi, tao sẽ cho mày biết thế nào là chết mà xác không ra hình người!"  

 

Chu Tể thầm thề trong bụng.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở Diệp Bắc Minh: "Nhóc con, tên Chu Tể đó có sát ý với cậu khiếp lắm đấy".  

 

Diệp Bắc Minh chỉ trả lời bằng một câu: "Tôi cảm nhận được rồi. Nếu hắn ta dám ra tay với tôi thì chuẩn bị nhận lấy cái chết đi!"  

 

Anh không từ chối lòng tốt của Chu Lạc Ly.  

 

Cất tinh hạch ma thú vào.  

 

Chu Lạc Ly quay sang nhìn Chu Đỗ Di: "Chị Di, còn hoàng triều Đại Chu thì sao đây?"  

 

Chu Đỗ Di thản nhiên đáp lời: "Tôi sẽ liên hệ với gia tộc để họ cử người đến đây chấn chỉnh tàn cuộc, nâng đỡ một người khác lên làm hoàng đế".  

 

"Còn chuyện của triều đình thì không cần cô lo".  

 

Dứt lời, cô ta còn liếc Diệp Bắc Minh một cách ẩn ý.  
 
Chương 1903: "Mọi người làm gì vậy?"


 Bởi vì vốn dĩ anh đâu thèm hứng thú gì với hoàng triều Đại Chu đâu.  

 

"Được rồi".  

 

Chu Lạc Ly gật đầu, cô ấy lại ôm chặt Diệp Bắc Minh thật lâu rồi mới xoay người rời đi.

Diệp Bắc Minh rời khỏi hoàng cung, trở lại Ám Dạ Vương phủ.  

 

Sau đó thông báo cho mọi người tất cả mọi chuyện xảy ra trong hoàng cung!  

 

"Cái gì?"  

 

"Hoàng đế Đại Chu đã chết!"  

 

"Nguyên nhân khiến nhà họ Diệp lúc trước bị đuổi giết, trốn vào Côn Luân Hư lại là như vậy?"  

 

Diệp Nam Thiên nhìn về phương hướng Côn Luân Hư, mãi mà không có cách nào tiêu tan.  

 

"Haiz!"  

 

Cuối cùng, ông ấy thở dài một tiếng: "Thần nhi, nếu đã như vậy, chúng ta ở lại nơi này có ý nghĩa gì đâu?"  

 

Diệp Bắc Minh nhìn Diệp Nam Thiên: "Ông ngoại, ý của ông là?"  

 

Diệp Nam Thiên có chút thất vọng: "Về Côn Luân Hư đi thôi, nơi đó thích hợp để nhà họ Diệp sinh sống hơn".  

 

Bỗng nhiên.  

 

Bịch!  

 

Đám lão binh Diệp Chính Đức quỳ trên mặt đất.  

 

"Mọi người làm gì vậy?", Diệp Nam Thiên sửng sốt.  

 

Đám người Diệp Chính Đức trăm miệng một lời: "Chúng tôi nguyện đi theo lão gia, bảo vệ hậu nhân của Ám Dạ Vương!"  

 

"Tốt, tốt!"  

 

Đôi mắt Diệp Nam Thiên ướt át.  

 

Mọi người đều nhất trí quyết định không ở lại hoàng triều Đại Chu.  

Diệp Bắc Minh tôn trọng quyết định của mọi người, để Hạng Vô Nhai đưa đám người về Côn Luân.  

 

"Bắc Minh, cháu có tính toán gì không?", Diệp Thanh Dương quan tâm hỏi.  

 

Diệp Bắc Minh cười một tiếng: "Cậu, cháu còn chưa xử lý hết đám người năm đó đối phó với nhà họ Diệp đâu!"  

 

"Đợi cháu giải quyết xong ân oán, cháu sẽ đến Thanh Huyền Tông".  

 

...  

 

Cùng lúc đó, đám người Chu Lạc Ly vừa rời khỏi hoàng triều Đại Chu hơn một ngàn dặm.  
 
Chương 1904: Cô gái này chính là Tôn Thiến!


 Chu Tể ôm bụng: "Chị họ, tôi đột nhiên cảm thấy không thoải mái".  

 

"Bụng hơi đau một chút, mọi người cứ đi trước đi, tôi sẽ đuổi theo sau".  

 

"Đau bụng?"  

 

Đương nhiên Chu Đỗ Di sẽ không tin hắn ta bị đau bụng!  

 

Thân là người tu võ, không sợ giá lạnh nóng bức.  

 

Độc dược còn không có tác dụng với bọn họ.  

 

Càng không có khả năng đau bụng!  

 

Chu Tể đang kiếm cớ rời đi một mình, thậm chí Chu Đỗ Di đã đoán được là bởi vì Diệp Bắc Minh.  

 

Nhưng mà Chu Đỗ Di cũng không vạch trần, ngược lại cười một tiếng đầy thâm ý: "Chu Tể, vậy cậu cứ xử lý sạch sẽ trước đi!"  

 

Cô ta đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ "xử lý sạch sẽ".  

 

Chu Tể nhếch miệng cười một tiếng: "Chị họ cứ yên tâm, tôi sẽ xử lý sạch sẽ".  

 

...  

 

Sau khi tiễn đám người nhà họ Diệp rời đi, Diệp Bắc Minh quay về Tam vương phủ.  

 

Một trận giết chóc im ắng bắt đầu!  

 

Năm đó, nhà họ Diệp bị hủy diệt bởi vì những người này.  

 

Bây giờ là lúc đòi nợ cả gốc lẫn lãi!  

 

Mười lăm phút sau.  

 

Diệp Bắc Minh áo không nhuốm máu, rời khỏi Tam vương phủ.  

 

Đi thẳng đến Bát vương phủ!  

 

Mười lăm phút sau, trong Bát vương phủ đã không còn một người sống!  

 

Diệp Bắc Minh không hề dừng lại, tiếp tục đi thẳng về hướng phủ đệ của các lão Trịnh.  

Ngày hôm đó, trên bầu trời Long Đô Đại Chu nhuốm đầy máu tươi, vô số vương công quý tộc đều cảm thấy bất an!  

 

Cùng lúc đó.  

 

Trên một hòn đảo ở biển sâu vô tận, một cô gái đang ngồi xếp bằng.  

 

Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra trên gương mặt xinh đẹp của cô ta, chân nguyên bên ngoài cơ thể phun trào, từng luồng hơi lạnh điên cuồng đánh tới giống như nước suối!  

 

Hòn đảo vốn dĩ bốn mùa như xuân, giờ phút này trên mặt đất lại ngưng kết ra một tầng sương lạnh.  

 

Cô gái này chính là Tôn Thiến!  

 
 
Chương 1905: Chỉ tiếc là hôm nay cậu vẫn sẽ phải chết!"


 Phụt!  

 

Tôn Thiến phun ra một ngụm máu tươi, chậm rãi mở mắt ra: "Cuối cùng… cuối cùng cũng tạm thời khống chế được bà ta rồi!"  

 

Hạ Nhược Tuyết có chút bận tâm: "Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, thần nữ Túc Hoàng sẽ thật sự chiếm cứ cơ thể đứa bé trong bụng của cậu mất!"  

 

Phần bụng của Tôn Thiến có chút nhô ra.  

 

Hiển nhiên là đã mang thai mấy tháng!  

 

Thân thể mềm mại của Tôn Thiến đang run rẩy: "Không có cách nào cả, chỉ có thể tạm thời áp chế".  

 

"Để đứa bé ra đời muộn một chút, trước khi đứa bé ra đời nhất định phải khống chế được thần nữ Túc Hoàng!"  

 

"Nếu không một khi bà ta ra đời cùng với con của tớ, sẽ có thể hoàn toàn chiếm cứ cơ thể của con tớ!"  

 

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Chu Nhược Dư là vẻ nghiêm túc: "Đây là đứa con của chị và Bắc Minh, bọn em không thể để nó xảy ra chuyện được!"  

 

"Nhược Tuyết, chúng ta hãy nghĩ biện pháp đi!"  

 

"Cho dù như thế nào, nhất định không thể để thần nữ Túc Hoàng chiếm cứ thân thể của đứa bé!"  

 

Hạ Nhược Tuyết gật đầu: "Được!"  

 

...  

 

Sau khi rời khỏi gia tộc cuối cùng, trên bầu trời toàn bộ Long Đô Đại Chu chỉ còn lại gió tanh mưa máu.  

 

Thần chết giáng lâm, phong vân biến ảo!  

 

"Hai mươi mốt gia tộc ở Long Đô đã hoàn toàn bị hủy diệt!"  

 

"Bây giờ chỉ còn lại..."  

 

"Nhà họ Đào ở Tích Xuyên!"  

 

"Nhà họ Hoàng ở Long Hà!"  

 

"Nhà họ Bao ở Thanh Điền Châu!"  

Diệp Bắc Minh không hề dừng lại, trực tiếp rời khỏi Long Đô, đi về hướng nhà họ Hoàng ở Long Hà gần nhất.  

 

Vừa rời khỏi Long Đô Đại Chu năm mươi dặm, Diệp Bắc Minh đã cảm giác được một sự nguy hiểm!  

 

Xoẹt!  

 

Một luồng ánh sáng màu đen lao vút qua, gần như xé rách không khí.  

 

Diệp Bắc Minh nhanh chóng trốn tránh, một thanh trường thương màu đen đánh tới, gần như lao qua sát cơ thể anh.  

 

Ầm!  
 
Chương 1906: Trực tiếp vỡ nát!


Trường thương màu đen bay trở về, rơi vào trong tay người này.  

 

Chính là Chu Tể.  

 

Chít chít chít!  

 

Trên vai Chu Tể có một con chuột ma với bộ lông màu vàng óng, tham lam nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.  

 

"Chắc hẳn trên người cậu có không ít bảo bối tốt đi?"  

 

"Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, Tầm Bảo Thử mà tôi nuôi vẫn luôn xao động bất an trong nhẫn trữ vật!"  

 

"Tên kia, hãy giao tất cả bảo vật trên tay cậu ra, sau đó lại tự phế võ công, quỳ gối ở đây dập đầu một trăm cái!"  

 

Chu Tể độc ác cười, duỗi một ngón tay ra ngoắc ngoắc: "Có lẽ, tôi sẽ cho cậu được chết toàn thây!"  

 

Diệp Bắc Minh vô cùng bình tĩnh: "Đây là ý của anh, hay là ý của Chu Đỗ Di?"  

 

Sắc mặt Chu Tể trầm xuống!  

 

Hắn ta đã tưởng tượng ra đủ loại phản ứng của Diệp Bắc Minh!  

 

Hoảng sợ!  

 

Cầu xin tha thứ!  

 

Sợ hãi!  

 

Chạy trốn!  

 

Duy chỉ không nghĩ tới Diệp Bắc Minh lại bình tĩnh như vậy, hắn ta trầm mặt: "Diệp Bắc Minh, cậu còn chưa hiểu tình cảnh của mình đúng không? Cậu cho rằng Lạc Ly ở chỗ này sao?"  

 

"Không có Lạc Ly bảo vệ cậu, cậu chỉ là một tên vô dụng thôi!"  

 

Ầm!  

 

Diệp Bắc Minh lười nói nhảm.  

 

Anh bước ra một bước, phía sau lôi ảnh trùng trùng!  

 

Thần Ma Liêm Đao trong nháy mắt xuất hiện trong tay anh, mang theo một luồng ma khí màu đen kinh khủng, khiến người ta có một cảm giác khát máu điên cuồng!  

 

Lưỡi đao sắc bén thon dài, bên trên còn có đầu lâu quỷ hồn vặn vẹo!  

 

Chu Tể không nhịn được run rẩy một chút!  

 

Binh khí thật quỷ dị!  

 

Trong nháy mắt hắn ta đã kịp phản ứng, vô cùng giận dữ: "Tên kia, cậu thì tính là cái gì?"  

 

"Lại dám chủ động ra tay với tôi ư?"  

"Hôm nay ông đây sẽ khiến cậu biết cái gì gọi là sống không bằng chết!"  

 

Trường thương trong tay Chu Tể  cuốn lên một đống gió lốc, lao như bay về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Bốn phía toàn là đất cát bụi bặm, mây gió biến sắc, hoa cỏ cây cối đều bị nhổ tận gốc!  

 

"Leng keng" một tiếng vang thật lớn.  

 

Trường thương màu đen va chạm với Thần Ma Liêm Đao, trong nháy mắt đã nổ tung!  

 

Trực tiếp vỡ nát!  

 
 
Chương 1907: Hắn ta còn tự bạo thế nào nữa!


 Lục phủ ngũ tạng đau rát, khóe miệng còn tràn ra máu tươi.  

 

Chu Tể vô cùng kinh ngạc: "Cậu! Tại sao lại như vậy?"  

 

"Đây là binh khí đẳng cấp gì?"  

 

Một giây sau.  

 

Vẻ kinh ngạc trên mặt Chu Tể hóa thành tham lam, trên trán của hắn ta nổi gân xanh, sắc mặt điên cuồng: "Ha ha ha, ông trời đúng là quá tốt với tôi, biết Chu Tể tôi đang thiếu một binh khí tiện tay!"  

 

"Tên kia, Chu Tể tôi muốn thanh liêm đao này của cậu!"  

 

"Vừa rồi còn nghĩ đến việc chơi đùa với cậu.  

 

Nhưng bây giờ xem ra là không cần thiết!"  

 

"Hãy mở mang kiến thức xem thực lực chân chính của Thánh Vương là như thế nào đi!"  

 

Chu Tể lau sạch máu tươi ở khóe miệng, khí thế tăng vọt.  

 

Hắn ta lấy ra một thanh bảo đao màu vàng từ trong nhẫn trữ vật, lại xông lên một lần nữa.  

 

Xoẹt!  

 

Đao khí màu vàng dài chừng trăm trượng, từ trên trời giáng xuống!  

 

Diệp Bắc Minh cầm Thần Ma Liêm Đao trong tay, chém về phía trước!  

 

Bảo đao màu vang nổ tung, Chu Tể bay ra ngoài giống như chó chết!  

 

Không chịu nổi một kích!  

 

"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!"  

 

Chu Tể điên cuồng gào thét, đôi mắt đỏ bừng đứng lên: "Tôi là Thánh Vương, mẹ nó cậu là tạp chủng gì chứ? Chỉ bằng cậu mà cũng có thể làm tôi bị thương ư?"  

 

"Giết!"  

 

Chu Tể điên rồi!  

 

Đối với hắn ta mà nói, đây chính là nhục nhã!  

 

Chu Tể điên cuồng chém tới!  

 

Thần Ma Liêm Đao xẹt qua giống như giết chó!  

 

Phụt!  

 

Máu tươi bắn tung toé.  

 

Một cánh tay của Chu Tể bay ra ngoài!  

 

"A! tay của tôi! Diệp Bắc Minh cậu dám chặt đứt tay của tôi?"  

 

Chu Tể gào thét giống như chó điên, trong đôi mắt toàn là tơ máu, vô cùng oán độc nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Cậu có biết một cánh tay của tôi quan trọng thế nào không?"  

 

"Cậu đã chặt đứt con đường võ đạo của tôi rồi! A! Diệp Bắc Minh!"  

 

Từ đầu đến cuối, Diệp Bắc Minh đều không nói một câu nào.  

 

Phập!  

 

Thần Ma Liêm Đao lại chém xuống một lần nữa!  

 

Một cái chân của Chu Tể bị chém đứt!  

 

"A!"  

 

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ dãy núi!  

 

Phập!  

 

Thần Ma Liêm Đao rơi xuống lần thứ ba, Chu Tể lại một lần nữa cảm nhận được đùi tách rời khỏi thân thể.  

 

Cuối cùng hắn ta đã luống cuống!  

 

Trong mắt tràn đầy vẻ điên cuồng, hắn nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, nếu cậu còn dám tổn thương một sợi lông của tôi, tôi sẽ trực tiếp tự bạo!"  

 

Hắn ta há to miệng thở hổn hển, bên trong miệng không ngừng tuôn ra máu tươi.  

 

Vẻ mặt hắn ta vô cùng nhăn nhó, trong đôi mắt toàn là tơ máu: "Tôi là Thánh Vương, nếu tôi tự bạo, tất cả sinh mệnh của mọi người trong phạm vi một trăm dặm đều sẽ bốc hơi!"  

 

"Cho dù là cậu cũng sẽ phải chôn cùng với tôi!"  

 

"Diệp Bắc Minh, cậu muốn cùng chết sao?"  

 

"Nói đi!"  

 

"Mẹ nó cậu nói đi!"  

 

"Vì sao cậu không nói lời nào? Giả vờ thâm trầm đúng không?"  

 

Chu Tể sắp điên rồi.  

 

Phập!  

Thần Ma Liêm Đao lại rơi xuống một lần nữa với tiếng sét đánh không kịp bịt tai, xuyên qua đan điền của Chu Tể!  

 

Cuối cùng.  

 

Giọng nói bình tĩnh của Diệp Bắc Minh truyền đến: "Anh tự bạo đi!"  

 

"Cậu!"  

 

Cả người Chu Tể run rẩy, hoàn toàn tuyệt vọng.  

 

Đan điền bị xuyên qua, đã hoàn toàn bị phá hủy.  
 
Chương 1908: Nơi này là nhà họ Hoàng ở Long Hà!"


 Chu Tể nằm trên mặt đất, ôm ngực hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh lấy ra một cái mặt nạ màu đen đeo lên, lại lấy ra một cái áo choàng màu đen!  

 

Trong tay anh cầm Thần Ma Liêm Đao, nhìn xuống Chu Tể: "Bọn họ gọi tôi là Sát Thần!"  

 

Phập!  

 

Thần Ma Liêm Đao rơi xuống, đầu Chu Tể lập tức rơi xuống đất.  

 

...  

 

Trong nháy mắt Chu Tể chết đi, Chu Đỗ Di lấy một cái ngọc bài ra từ trong nhẫn trữ vật.  

 

Một tiếng "răng rắc" vang lên.  

 

Ngọc bài vỡ ra một vết rách!  

 

Thân thể mềm mại của Chu Đỗ Di chấn động: "Chu Tể, chết rồi..."  

 

Một bên, Chu Lạc Ly đang nhắm chặt hai mắt nghỉ ngơi bình tĩnh mở miệng: "Chị Di, chị nói chuyện với Chu Tể, cho là tôi không nghe hiểu sao?"  

 

Chu Đỗ Di khẽ giật mình: "Cô nghe hiểu?"  

 

"Vậy vì sao cô không ngăn cản? Nếu cô ngăn cản, Chu Tể sẽ không phải chết!"  

 

Chu Lạc Ly cười: "Tại sao tôi lại phải ngăn cản?"  

 

"Thứ nhất, tôi ngăn cản, Chu Tể sẽ từ bỏ sao?"  

 

"Thứ hai, nếu như không phải hắn ta muốn giết tiểu sư đệ của tôi, liệu có bị tiểu sư đệ của tôi giết ngược lại không?"  

 

Cô ấy mở đôi mắt đẹp ra, cong khóe miệng nở nụ cười: "Thứ ba, chuyện này không phải cũng là ý của chị Di sao?"  

 

"Cô!"  

 

Chu Đỗ Di ngây người, á khẩu không trả lời được.  

 

Cô ta hít sâu một hơi, nhìn Chu Lạc Ly một cái thật sâu!  

 

Cô gái nhỏ này rời khỏi gia tộc hai mươi năm, rốt cuộc đã học nghệ với ai?  

 

Làm sao lại có tâm tư đáng sợ như thế!  

 

Đêm khuya, nhà họ Hoàng ở Long Hà.  

 

Một bóng đen đi từ phía xa tới, dừng lại ở cửa chính nhà họ Hoàng.  

 

Mấy cái người tu võ canh giữ ở cổng nhướng mày.  

 

Một người đàn ông trong đó tiến lên quát lớn: "Cậu là ai? Nơi này là nhà họ Hoàng ở Long Hà!"  

"Hơn nửa đêm đi đi lại lại ở trước cửa chính nhà họ Hoàng chúng tôi, còn không mau cút đi?"  

 

"Nếu còn không đi, chúng tôi đảm bảo cậu sẽ không nhìn thấy buổi sáng ngày mai..."  

 

Nghe thấy thế, bóng đen ngẩng đầu lên.  

 

Để lộ ra một khuôn mặt đeo mặt nạ trong bóng tối!  

 

Phía sau hai cái lỗ thủng là một đôi mắt lạnh lẽo vô tình!  

 

"Cậu..."  
 
Chương 1909: "Tu La Ma Quân?"


 Đột nhiên, trong tay bóng đen xuất hiện một thanh liêm đao quỷ dị, một đao đảo qua!  

 

Đầu người bay lên cao cao!  

 

"Giết người rồi!"  

 

"Cậu là ai, dám đến nhà họ Hoàng ở Long Hà giương oai!"  

 

"Giết cho tôi!"  

 

Vài giây sau, mọi âm thanh đều im bặt.  

 

Diệp Bắc Minh cầm Thần Ma Liêm Đao trong tay, xông vào nhà họ Hoàng!  

 

Nửa giờ sau anh lại lặng yên không tiếng động rời đi.  

 

Trong vòng một đêm, Diệp Bắc Minh lại đến nhà họ Đào ở Tích Xuyên, nhà họ Bao ở Thanh Điền Châu!  

 

Liên tiếp tiêu diệt toàn bộ ba gia tộc.  

 

Làm xong tất cả những chuyện này, Diệp Bắc Minh tự nói một câu: "Mẹ, con đã giúp mẹ giải quyết chuyện của nhà họ Diệp rồi".  

 

"Bây giờ con sẽ đi lập tức đến Thanh Huyền Tông!"  

 

"Cho dù mẹ không muốn nói cho con biết mẹ đang ở nơi nào, cũng không muốn nói cho con biết thân phận của bố!"  

 

"Con cũng phải tìm ra tung tích của hai người!"  

 

...  

 

Diệp Bắc Minh rời đi nửa giờ, ba bóng người từ trên trời giáng xuống.  

 

Nhìn núi thây biển máu trước mắt, ba người đều sửng sốt một chút.  

 

Một bóng người hơi thấp nói nhỏ: "Có người đến tàn sát chỗ này sao?"  

 

Một bóng người khác nhíu mày: "Là người có khí tức long huyết kia!"  

 

Người thứ ba mở miệng: "Hừ, chúng ta còn cần đoán ư?"  

 

"Trực tiếp tái hiện lại cảnh tượng được!"  

 

Người thứ ba vung tay lên, một luồng ánh sáng bay ra.  

 

Tập trung tất cả máu tươi trên mặt đất lại một chỗ!  

 

Một giây sau.  

 

Trong không khí hiện ra một hình ảnh!  

Chính là hình ảnh Diệp Bắc Minh giết chóc!  

 

Ba bóng người đều sững sờ, không thể tưởng tượng nổi mà kinh ngạc kêu lên!  

 

"Tu La Ma Quân?"  

 

"Không có khả năng!"  

 

Bóng người hơi thấp lắc đầu: "Tu La Ma Quân đã chết, thần hồn biến mất, làm sao có thể còn sống được!"  

 

Một người khác hỏi lại: "Vậy Thần Ma Liêm Đao này là sao?"  

 
 
Chương 1910: Đợi các sư tỷ đến đón anh.


 Bóng người thứ ba lạnh lùng lên tiếng: "Tôi mới mặc kệ cậu ta có lấy được truyền thừa của Tu La Ma Quân hay không!"  

 

"Thứ nhất, người này có được binh khí của Tu La Ma Quân, tuyệt đối không phải người bình thường!"  

 

"Thứ hai, chúng ta truy tìm theo long huyết tới đây, tất cả mọi người ở đây đều đã chết sạch, chỉ còn lại một mình cậu ta rời đi!"  

 

"Long huyết tuyệt đối ở trên người cậu ta, hơn nữa rất có thể cậu ta đã nuốt long huyết rồi!"  

 

"Cái gì?"  

 

Hai người còn lại không thể nào tiếp thu được.  

 

Ầm ầm!  

 

Một cảm giác tức giận ngập trời bộc phát ra từ trong cơ thể của bọn họ, mặt đất gần đó bị hòa tan trong nháy mắt!  

 

Bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực!  

 

"Đáng chết, thế mà cậu ta lại dám nuốt long huyết!"  

 

"Loại sâu kiến này cũng dám làm bẩn long huyết?"  

 

Người thứ ba lạnh nhạt lên tiếng: "Đừng lo lắng, muốn hoàn toàn hấp thu long huyết cần phải tốn một khoảng thời gian!"  

 

"Chắc hẳn người này vẫn chưa hoàn toàn hấp thu, đến lúc đó chúng ta luyện hóa chiết xuất cậu ta ra cũng được!"  

 

"Nhưng mà, chúng ta không có nhiều thời gian lắm!"  

 

Bóng người hơi thấp lạnh lùng mở miệng: "Chúng ta nhất định phải tìm ra người này trong thời gian ngắn nhất, không tiếc bất cứ giá nào!"  

 

Đột nhiên.  

 

Giọng nói của một người khác truyền đến: "Chờ một chút!"  

 

"Sao vậy?"  

 

Hai đồng bạn đều nhìn qua.  

 

Người này không xác định phun ra một câu: "Chẳng lẽ hai người không cảm thấy cái mặt nạ và áo choàng kia có vẻ rất quen mắt sao?"  

 

"Hả?"  

 

Hai đồng bạn còn lại nhìn sang, không khỏi hít sâu một hơi.

“Suýt, đây là…?”  

 

…  

 

Diệp Bắc Minh đến bên ngoài Thanh Huyền Tông, bị cảnh náo nhiệt trước mặt làm cho chấn kinh ngẩn người.  

Hàng triệu người tập trung trên quảng trường rộng lớn bên ngoài cổng Thanh Huyền Tông.  

 

Hôm nay, vừa hay là nghi thức nhập môn tổ chức ba năm một lần của Thanh Huyền Tông!  

 

Anh trực tiếp lấy ra một tấm thẻ bài ngọc, sau khi liên hệ mấy vị sư tỷ.  

 

Đứng ở một bên, nhắm mắt dưỡng thần.  

 

Đợi các sư tỷ đến đón anh.  

 

Cách cách cách!  

 
 
Chương 1911: “Anh biết tôi là ai không?”


 Một đám người mặc trang phục đệ tử của Thanh Huyền Tông từ xa vội vàng đi tới.  

 

Mọi người nhìn thấy đệ tử của Thanh Huyền Tông, tất cả đều cung kính cúi đầu!  

 

Những người xung quanh Diệp Bắc Minh cũng lùi lại về sau.  

 

Xung quanh anh lập tức trống không.  

 

Lúc này.  

 

Diệp Bắc Minh một mình trơ chọi đứng ở đó!  

 

“Này, cậu thanh niên, mau tránh ra!”  

 

“Đừng ngủ nữa, người của Thanh Huyền Tông đến rồi!”  

 

“Cậu đang làm gì thế hả, mau tránh ra!”  

 

“Còn không tránh ra, cậu sẽ gặp rắc rối đấy!”  

 

Một vài võ giả có lòng tốt nhắc nhở.  

 

Diệp Bắc Minh nghe thấy, nhưng phớt lờ.  

 

Đường rộng như vậy, người của Thanh Huyền Tông đi vòng qua chẳng phải là được rồi sao?  

 

Soạt! Soạt! Soạt!  

 

Mười mấy ánh mắt băng lạnh lập tức nhìn sang Diệp Bắc Minh.  

 

“Cậu nhóc, có biết nơi này là nơi nào không?”  

 

“Ai cho cậu đứng ở đây? Cậu đang cản đường đấy, có biết không hả?”  

 

Hiện trường yên tĩnh đến đáng sợ!  

 

“Xong rồi xong rồi…”  

 

“Tên nhóc này thật xui xẻo, không chết thì cũng bị lột lớp da!”  

 

Rất nhiều võ giả lắc đầu.  

 

Diệp Bắc Minh mở đôi mắt: “Đường rộng như vậy, tại sao các người cứ phải đi qua chỗ tôi?”  

 

“Đi vòng qua không được hả?”  

 

Cái gì?  

 

Vãi!  

 

Trái tim của tất cả mọi người run lên, nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc!  

 

Tên nhóc này là ai?  

 

Lại bảo đệ tử của Thanh Huyền Tông đi đường vòng?  

 

Rất hiển nhiên, đám đệ tử của Thanh Huyền Tông cũng không ngờ, cũng phải ngẩn người vì câu trả lời của Diệp Bắc Minh.  

 

Người thanh niên dẫn đầu tức đến bật cười: “Anh biết tôi là ai không?”  

 

“Ô Tử Tuấn tôi ở Thanh Huyền Tông trước nay chưa từng phải đi đường vòng, tôi muốn đi từ đâu thì đi từ đó!”  

 

“Hôm nay, tôi muốn đi từ chỗ anh, anh tránh hay không tránh đây?”  

 

Ô Tử Tuấn?  
 
Chương 1912: “Giết thật rồi?”


Sau khi mẹ gia nhập Thanh Huyền Tông, từng bị lão tổ nhà họ Ô uy hiếp thu nhận làm lư đỉnh!  

 

Huyết hải thâm thù đó!  

 

Một cơn lửa giận lập tức bùng lên!  

 

Sát ý cũng không kiềm chế được!   

 

Nếu không phải nhà họ Ô, thì mẹ anh làm sao lại thê thảm như vậy?  

 

Làm sao lại gặp những tai họa sau này!  

 

Tất cả người nhà họ Ô đều đáng chết!  

 

“Đúng thế!”  

 

Ô Tử Tuấn cười thích thú: “Tôi họ Ô, chính là giống như trong lòng anh nghĩ!”  

 

“Tổ tiên nhà ho Ô tôi chính là một trong mười gia tộc lớn sáng lập Thanh Huyền Tông!”  

 

“Bố của tôi, Ô Kiếm Phong là trưởng lão nội môn, anh trai tôi là thiên tài trong top một ngàn của bảng xếp hạng Thanh Huyền!”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Vậy thì đúng rồi”.  

 

Ô Tử Tuấn cười: “Bây giờ muốn tránh đường rồi?”  

 

Khuôn mặt anh tuấn bỗng sầm xuống: “Muộn rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Ai nói tôi muốn tránh đường?”  

 

Ô Tử Tuấn phát hiện có gì không đúng, lạnh mặt: “Anh có ý gì?”  

 

Diệp Bắc Minh giơ tay, một luồng sức mạnh khủng bố ập đến!  

 

Ô Tử Tuấn vẫn chưa phản ứng kip, đã bị luồng sức mạnh này trực tiếp hút đến!  

 

Anh tóm chặt cổ họng của Ô Tử Tuấn!  

 

Hai chân lơ lửng rời khỏi mặt đất!  

 

Khó thở!  

 

Kinh sợ!  

 

Cảm giác cái chết ập đến!  

 

“Ô sư huynh!”  

 

“Nhóc con, mày thả Ô sư huynh ra!”  

 

Vẻ mặt của mười mấy đệ tử Thanh Huyền Tông bỗng biến sắc.  

Diệp Bắc Minh dồn lực vào cổ tay.  

 

‘Rắc’ một tiếng giòn tan!  

 

Cổ họng của Ô Tử Tuấn trực tiếp vỡ nát, bỏ mạng tại chỗ!  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên nhả ra một câu: “Lấy chút lãi từ mày trước!”  

 

“Cái gì?”  

 

“Vãi!  

 
 
Chương 1913: “Bắt lấy tên nhóc đó! Phải bắt sống!”


 Mọi người đứng cách hơn trăm mét, kinh sợ nhìn về phía Diệp Bắc Minh!  

 

“Tên nhóc này là ai?”  

 

“Hắn điên rồi phải không?”  

 

“Nơi này là Thanh Huyền Tông đó! Hắn lại dám giết đệ tử Tông  Thanh Huyền Tông?”  

 

“Trời ơi… tôi từng gặp rất nhiều kẻ to gan, nhưng chưa từng gặp ai to gan như vậy!”  

 

“Tôi cho rằng hắn đang đùa, không ngờ…”  

 

“Ực! Ực!!”  

 

Rất nhiều người điên cuồng nuốt nước miếng.  

 

Chấn hãi đau thương nhìn cảnh này.  

 

Động tĩnh ở bên này đã kinh động đến một số trưởng lão kiểm tra nhập môn ở xa.  

 

Khi bọn họ nhìn thấy Diệp Bắc Minh tóm thi thể của Ô Tử Tuấn, cũng phải dụi mắt thật mạnh.  

 

Còn tưởng mình nhìn nhầm!  

 

Ô Tử Tuấn chết rồi?  

 

Cứ vậy nằm dưới đất, con ngươi lồi ra, vẻ mặt đầy kinh sợ.  

 

Dường như vốn không tin mình lại chết như vậy!  

 

“Suýt!”  

 

Mấy ông lão hít khí lạnh, cơ thể lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.  

 

Bọn họ chỉ là trưởng lão ngoại môn bình thường, thân phận của Ô Tử Tuấn đặc biệt, cho dù cái chết của hắn không liên quan đến bọn họ!  

 

Nhưng cũng là chết trước mắt bọn họ!  

 

Nhà họ Ô mà truy cứu, bọn họ không chết thì cũng mất một lớp da!  

 

“Bắt lấy tên nhóc đó! Phải bắt sống!”  

 

“Giao cho nhà họ Ô, không chừng chúng ta có thể miễn trách nhiệm!”

Vừa dứt lời, mấy ông lão trực tiếp xông lên, tốc độ nhanh như điện giật.  

 

Còn có người có thêm một tấm lưới sắt trong tay, trùm về phía Diệp Bắc Minh!  

Diệp Bắc Minh đang định ra tay.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Trên không trung vang lên trang cười!  

 

“Ai dám động vào sư đệ của tôi?”  

 

“Tiểu sư đệ, tỷ tới đây!”  

 

“Tiểu sư đệ đừng sợ, các tỷ bảo vệ đệ!”  
 
Chương 1914: “Là mày!”


Chém một đường kiếm xuống!  

 

Roạt!  

 

Lưới sắt đang bao trùm về phía Diệp Bắc Minh ầm ầm nổ tung, hóa thành mảnh vụn!  

 

Thập sư tỷ Vương Như Yên, ngự tỷ lạnh lùng!  

 

Cửu sư tỷ hoàng hậu Hồng Đào, mê hoặc lòng người!  

 

Bát sư tỷ Lục Tuyết Kỳ nghiêng nước nghiêng thành.  

 

Thất sư tỷ Liễu Như Khanh không hề thua kém đấng mày râu!  

 

Lục sư tỷ Đạm Đài Yêu Yêu xinh đẹp hoạt bát!  

 

Ngũ sư tỷ Khương Tử Cơ đoan trang dịu dàng!  

 

Khoảnh khắc sáu cô gái giáng xuống, xinh đẹp áp đảo toàn hiện trường!  

 

Sáu người không những cực kỳ đẹp, mà khí chất còn khiến người ta không rời nổi mắt!  

 

“Mấy ccô gái này đẹp quá!”  

 

“Nếu có thể cưới được một trong số bọn họ, tôi tình nguyện giảm một trăm tuổi thọ!”  

 

Có người trong mắt rực lửa!  

 

Mấy ông lão kinh ngạc, nhận ra các cô gái này.  

 

Mấy người này gia nhập Thanh Huyền Tông không lâu, đã rất nổi tiếng.  

 

Lại là đệ tử nội môn, bọn họ không đắc tội được!  

 

“Tử Tuấn, con trai tôi! Không!”  

 

Một tiếng gầm thét điên cuồng vang lên, trên không trung xuất hiện một bóng người.  

 

Ô Kiếm Phong chỉ nhìn thi thể dưới đất một cái, mái tóc xám trắng lập tức thành trắng tinh!  

 

Ông ta tu luyện ở sâu trong Thanh Huyền Tông, đèn thần hồn đại diện cho Ô Tử Tuấn bỗng nhiên tắt lịm.  

 

Ông ta lập tức định vị vị trí của Ô Tử Tuấn, phát hiện lại ở cổng núi Thanh Huyền Tông?  

Phản ứng đầu tiên của Ô Kiếm Phong chính là đèn thần hồn có vấn đề!  

 

Con trai ở cổng núi Thanh Huyền Tông, làm sao có thể chết được?  

 

Nhưng ông ta vẫn ôm lòng nghi ngờ đến trước cổng núi Thanh Huyền Tông.  

 

Vậy mà… thực sự nhìn thấy thi thể của Ô Tử Tuấn!  

 

Lúc này.  

 

Trái tim của Ô Kiếm Phong đang nhỏ máu!  

 
 
Chương 1915: Thái thượng trưởng lão?


“Đồ tạp chủng đáng chết, mày dám giết con trai tao? Mày đáng chết!”  

 

Ô Kiếm Phong cảm nhận được mùi máu tanh trên người Diệp Bắc Minh!  

 

Thánh Vương hậu kỳ!  

 

Khí tức khủng bố, bao trùm cả không trung cổng núi Thanh Huyền Tông!  

 

Trong tích tắc, hàng triệu võ giả đều cảm thấy như đối diện với tử thần, hai chân run rẩy!  

 

Ầm ầm!  

 

Lòng bàn tay Ô Kiếm Phong hiện lên một thanh thần kiếm màu đen, mang theo sát ý khủng bố chém xuống!  

 

Khuôn mặt Khương Tử Cơ nghiêm lại, quát lên: “Cùng ra tay, bảo vệ tiểu sư đệ!”  

 

“Được!”  

 

Năm vị sư tỷ đồng thanh hô lên.  

 

Sáu người cùng ra tay!  

 

Mỗi người lấy ra binh khí của mình, lại thực sự ngăn được đòn tấn công này.  

 

‘Choang’ một tiếng kinh thiên động địa vang lên.  

 

Sóng khí cuồn cuộn, rất nhiều người bị hất bay ra xa.  

 

Ô Kiếm Phong tỏ vẻ mặt hung dữ: “Sáu con đê tiện các người dám chặn tôi? Hôm nay tên này chết chắc rồi!”  

 

Bỗng nhiên, một giọng nói cực kỳ băng lạnh vang lên: “Ô Kiếm Phong, đệ tử của Lãnh Nguyệt tôi lại là đồ đê tiện trong miệng ông?”  

 

“Ông thật to gan!”  

 

Vù!  

 

Một luồng sức mạnh cường mạnh ập đến, đập về phía Ô Kiếm Phong.  

 

Ô Kiếm Phong vốn không chịu nổi đòn tấn công này, miệng phun ra máu tươi, rơi từ trên không trung xuống.  

 

Vô cùng nhếch nhác!  

 

“Bà!”  

 

Ô Kiếm Phong bò dậy, nhìn chằm chằm về một hướng.  

 

Liền sau đó.  

Một người phụ nữ mặc cung trang đi ra, vô cùng khoan thai sang trọng.  

 

Trưởng lão ngoại môn, đệ tử của Thanh Huyền Tông có mặt ở đó đều đồng loạt quỳ xuống: “Tham kiến thái thượng trưởng lão!”  

 

“Thái thượng trưởng lão?”  

 

Các võ giả đến tham gia thi nhập môn Thanh Huyền Tông kích động toàn thân run lên, mặt đỏ tía tai!  

 

Thái thượng trưởng lão?  

 

Đây là nhân vật lớn hàng đầu của  Thanh Huyền Tông!  
 
Chương 1916: “Bảo đảm không ai dám ức hiếp con!”


“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bà ấy có cảnh giới gì?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Vượt qua Thánh Vương, ít nhất là cấp Thánh Chủ!”  

 

“Cấp Thánh Chủ?”  

 

Đồng tử của Diệp Bắc Minh co lại!  

 

Vãi!  

 

Võ Thần, Tiên Thiên, trên Tiên Thiên, cảnh giới Hợp Nhất, Thánh Vương, Thánh Chủ?  

 

Mẹ kiếp, hơn anh bao nhiêu cảnh giới lớn đây!  

 

Lãnh Nguyệt đưa tay ra, vuốt má của Diệp Bắc Minh: “Con ơi…”  

 

Diệp Bắc Minh lùi lại nửa bước theo bản năng: “Vị tiền bối này, bà… có ý gì?”  

 

Tay của Lãnh Nguyệt lơ lửng không trung, ngẩn người.  

 

Cảm thấy nơi này đông người phức tạp, bèn dẫn Diệp Bắc Minh vào một tòa cung điện sâu trong Thanh Huyền Tông.  

 

Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi: “Con à, dì là chị em tốt của mẹ con!”  

 

“Con có thể gọi dì là Dì Nguyệt, con và mẹ con thực sự quá giống nhau!”  

 

“Mau cho dì Nguyệt ôm một lúc!”  

 

Lãnh Nguyệt không quan tâm Diệp Bắc Minh phản đối.  

 

Liền kéo anh vào lòng.  

 

Diệp Bắc Minh suýt nữa bị ép chết: “Khụ khụ… dì Nguyệt, con không thở nổi”.  

 

Lãnh Nguyệt không buông tay, ôm chặt Diệp Bắc Minh trong lòng: “Nhìn thấy con giống như nhìn thấy Lam Nhi năm đó!”  

 

“Con ngoan, sau này ở Thanh Huyền Tông, dì bảo vệ con!”  

 

“Bảo đảm không ai dám ức hiếp con!”  

 

Lãnh Nguyệt buông Diệp Bắc Minh ra, nhìn anh với vẻ cưng chiều: “Bắt đầu từ hôm nay, con chính là đệ tử của Lãnh Nguyệt!”  

 

“Bắc Nhi, con muốn học cái gì cũng được, dì Nguyệt có thể truyền thụ cho con!”  

 

Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu: “Dì Nguyệt, con gia nhập Thanh Huyền Tông, không phải để học võ”.  

 

“Con chỉ muốn điều tra thông tin của mẹ con, con nhất định phải tìm bố mẹ của con!”  

 

Lãnh Nguyệt ngẩn người.  

 

Khẽ cau mày: “Bắc Nhi, thế giới này võ lực là hàng đầu!”  

 

“Con mới là cảnh giới Võ Thần sơ kỳ, mãi mãi không thể có chỗ đứng ở Đại Lục Chân Võ”.  

 

“Với thực lực hiện tại của con vốn không giúp được gì cho bố mẹ con, con ở Thanh Huyền Tông tăng cảnh giới trước rồi tính”.  

 

Diệp Bắc Minh lập tức phản ứng lại: “Dì Nguyệt, dù biết thông tin của bố mẹ con, đúng không?”  

Lãnh Nguyệt thấy Diệp Bắc Minh kích động như vậy, trong đôi mắt lóe lên vẻ thương xót.  

 

Cậu bé này bắt đầu từ khi sinh ra, cũng chưa từng gặp bố mẹ!  

 

Cả đoạn đường từ nhỏ đến hiện tại, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực.  

 

Lãnh Nguyệt thở dài: “Dì cũng không biết”.  

 

Diệp Bắc Minh kích động tóm cổ tay của Lãnh Nguyệt: “Dì Nguyệt, xin dì nói cho con biết!”  

 

Trong lòng Lãnh Nguyệt kinh sợ.  
 
Chương 1917: “Sát khí cường mạnh quá!”


 Bà ta nghiêm trọng nhìn Diệp Bắc Minh: “Bắc Nhi, sức mạnh của con sao lại lớn như vậy?”  

 

“Thực lực thực sự của con chỉ là Võ Thần sơ kỳ sao?”  

 

“Không dùng bí pháp gì che giấu cảnh giới chứ?”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không có”.  

 

“Dì Nguyệt, đừng thảo luận việc này nữa, bố mẹ của con, họ đang ở đâu?”  

 

“Ầy!”  

 

Lãnh Nguyệt thở dài một tiếng: “Dì thực sự không biết”.  

 

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh tràn đầy tia máu: “Dì Nguyệt, dì không gạt con chứ?”  

 

Lãnh Nguyệt vô cùng chắc chắn gật đầu.  

 

Diệp Bắc Minh thất vọng.  

 

Lãnh Nguyệt nói: “Lần đó sau khi mẹ con rời khỏi Thanh Huyền Tông, thì rất lâu không quay về”.  

 

“Lúc quay về, thì đã mang thai”.  

 

“Bà ấy nó với dì một số kế hoạch của bà ấy, sẽ có một ngày con đến Thanh Huyền Tông, bảo dì chăm sóc cho con, chỉ vậy thôi”.  

 

Diệp Bắc Minh rất thất vọng.  

 

Hỏi cả hồi lâu lại vẫn không có chút manh mối nào.  

 

“Xem ra mẹ con không hề để lộ chút thông tin nào, sao lại đề phòng con trai cứ như phòng cướp vậy?”  

 

Lãnh Nguyệt ôm miệng cười lén: “Nhóc con, con không thể nói mẹ con như vậy”.  

 

“Mẹ con là một phụ nữ rất thông minh, bà ấy làm như vậy chắc chắn có lý do của bà ấy”.  

 

“Con ở Thanh Huyền Tông cũng rất tốt, dì Nguyệt bảo đảm trong vòng mười năm, con sẽ trở thành đệ tử mạnh nhất Thanh Huyền Tông!”  

 

Diệp Bắc Minh không trả lời.  

 

Lãnh Nguyệt dường như nghĩ đến điều gì, nhắc nhở một câu: “Đúng rồi, con tuyệt đối không được nói với những người khác, con là con trai của Thanh Lam đấy!”  

 

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Dì Nguyệt, con hiểu dì lo lắng điều gì!”  

 

Lãnh Nguyệt cau mày: “Vừa nãy dì luôn âm thầm quan sát, lúc con giết Ô Tử Tuấn rất quyết đoán!”  

 

“Chuyện nhà họ Ô, con cũng biết rồi ư?”  

 

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Dì Nguyệt, lão tổ nhà họ Ô muốn dùng mẹ con làm lư đỉnh, đây là huyết hải thâm thù!”  

 

Vù!  

 

Trong tích tắc, một luồng sát ý khủng bố cuồn cuộn ra.  

 

Lúc này, Lãnh Nguyệt cũng cảm thấy nhiệt độ trong cung điện giảm mấy phần!  

 

Bà ta nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ kỳ lạ: “Sát khí cường mạnh quá!”  

 

“Minh Nhi, con theo đạo tàn sát ư?”  

Liền sau đó.  

 

Diệp Bắc Minh thu lại sát ý ngập trời!  

 

Bình tĩnh trở lại.  

 

“Đúng thế, con học đạo tàn sát từ một vị sư phụ”.  

 

“Hỏng rồi!”  

 

Lãnh Nguyệt rất lo lắng.  

 
 
Chương 1918: Như đã đưa ra quyết định!


 Ánh mắt bà ta sầm xuống, nhìn Diệp Bắc Minh: “Minh Nhi, sau này đừng đi theo con đường đạo tàn sát này nữa!”

Diệp Bắc Minh cũng cau mày: “Dì Nguyệt, tại sao?”  

 

Giọng của Lãnh Nguyệt vô cùng nghiêm trọng: “Trong cơ thể con chảy máu dòng ma tộc, ma tộc vô cùng khát máu!!”  

 

“Theo lý mà nói, đạo tàn sát là một loại võ đạo vô cùng hợp với con!”  

 

“Nhưng con vẫn chưa thức tinh ma huyết đang chảy trong cơ thể!”  

 

“Một khi con thức tỉnh ma huyết, dì sợ con sẽ không kiểm soát được lòng tàn sát của mình”.  

 

“Đến lúc đó…”  

 

Lãnh Nguyệt vẫn chưa nói hết.  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp hành động!  

 

Anh khởi động con mắt thần ma!  

 

Ma huyết trong cơ thể sôi sục.  

 

Trong tích tắc.  

 

Cả cung điện lập tức tràn đầy ma khí vô tận!  

 

Một vùng tối tăm!  

 

Giống như tiến vào ngày tận thế!  

 

Lãnh Nguyệt kinh hãi, không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh: “Con… con đã thức tỉnh ma huyết?”  

 

“Đúng thế”.  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

“Làm sao có thể!”  

 

Lãnh Nguyệt kinh hãi kêu một tiếng, giống như gặp ma.  

 

Bà ta tiến lên một bước, kiểm tra kỹ Diệp Bắc Minh.  

 

Nhìn trái, nhìn phải!  

 

Phát hiện Diệp Bắc Minh thần trí bình thường, không có hiện tượng nhập ma!  

 

Không những vậy, còn có thể kiểm soát ma khí một cách hoàn hảo!  

 

“Việc này…”  

 

Lãnh Nguyệt kinh ngạc ngẩn người, cuối cùng chấp nhận sự thực này: “Minh Nhi, con… con thực sự quá nghịch thiên rồi!”  

 

“Dì còn lo lắng nếu con tiếp tục đi theo đạo tàn sát, sẽ kích phát hung tính trong cơ thể!”  

“Bây giờ xem ra, sau khi con học đạo tàn sát, lại không hung ác và tàn sát như ma tộc!”  

 

“Ngược lại, ma huyết của con lại hỗ trợ thêm cho đạo tàn sát!”  

 

Lúc này.  

 

Lãnh Nguyệt giống như nhìn thấy một bảo bối tuyệt thế!  

 

Trong mắt phát ra tinh quang, nhìn Diệp Bắc Minh không chớp mắt.  

 

“Minh Nhi, đi thôi, theo dì đến một nơi!”  
 
Chương 1919: “Nó là con trai của bố!”


 Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Dì Nguyệt, đi đâu?”  

 

Lãnh Nguyệt cười thần bí: “Con học đạo tàn sát, dì không thích hợp dạy con”.  

 

“Thanh Huyền Tông có một lão quái vật thích hợp dạy con hơn, dì đích thân đến, chỉ cần con bái sư đi theo môn hạ của ông ta!”  

 

“Sau này con sẽ ngang bằng địa vị với tông chủ của Thanh Huyền Tông!”  

 

…  

 

Trong đại sảnh hoa lệ bên ngoài Thanh Huyền Tông.  

 

Thi thể của Ô Tử Tuấn được bê về đặt dưới đất.  

 

Ô Kiếm Phong nhìn thi thể của con trai, đau lòng đến muốn chết.  

 

Ông ta điên cuồng đập bàn, phát ra tiếng phập phập phập!  

 

Nghiến răng nghiến lợi tức giận hét: “Diệp Bắc Minh, đều do tên Diệp Bắc Minh đó!”  

 

“Bắt đầu từ bây giờ, bất kỳ ai trong chi chúng ta giết Diệp Bắc Minh, thưởng mười viên đan dược thánh phẩm!”  

 

Toàn bộ mọi người trong đại sảnh đều hiện vẻ mặt tham lam!  

 

Mười viên đan dược thánh phẩm!  

 

Có lẽ cả đời bọn họ cũng không mua nổi!  

 

Nhưng  

 

Chỉ cần giết Diệp Bắc Minh thì có thể có được dễ như trở bàn tay!  

 

Đột nhiên, một giọng nói băng lạnh vang lên: “Mối thù của em trai, giao cho con đi, để con giết tên Diệp Bắc Minh này!”  

 

Soạt!  

 

Tất cả mọi người ngẩng đầu, nhìn về phía cửa đại sảnh.  

 

Một thanh niên mang theo khí tức băng lạnh và chết chóc đi đến.  

 

Khoảnh khắc mọi người nhìn thấy kẻ này, không nhịn được phải ớn lạnh: “Cậu chủ!”  

 

Ô Kiếm Phong cũng sượt một cái đứng bật dậy: “Lục… Lục Nhi!”  

 

“Cuối cùng con cũng về rồi, em trai con chết thảm quá, bị một tên tạp chủng là Diệp Bắc Minh bóp vỡ cổ!”  

Trong đôi mắt Ô Kiếm Phong long lanh nước mắt.  

 

Ô Lục mặt không cảm xúc: “Chết rồi thì mau chôn đi, có gì mà phải khóc?”  

 

“Con nói cái gì?”  

 

Ô Kiếm Phong ngẩn người, một luồng lửa giận bùng phát: “Nó là con trai của bố!”  

 

“Con trai bố chết, chẳng lẽ bố không được đau lòng sao?”  

 

“Tử Tuấn cũng là em trai của con, em trai của con chết rồi, sao con không đau lòng chút nào?”  

 
 
Chương 1920: Con sẽ giúp bố giết Diệp Bắc Minh!”


 “Con tu đạo tàn sát, tàn sát vô tình, năm đó chẳng phải bố cho con đi theo con đường này sao?”  

 

“Sao bây giờ lại quay ra trách con?”  

 

Một luồng sát ý băng lạnh ập đến, bao trùm cả Ô Kiếm Phong trong đó!  

 

Trong tích tắc!  

 

Ô Kiếm Phong cảm thấy mình như bị tử thần nhằm vào.  

 

Ông ta hít khí lạnh, chỉ vào Ô Lục: “Con… con muốn làm gì?”  

 

“Bố là bố của con!”  

 

“Ha ha ha!”  

 

Ô Lục cười điên cuồng: “Bố, bố đừng sợ, con vẫn chưa biến thái đến mức giết bố!”  

 

“Nếu thực sự có ngày đó, nói không chừng còn cần bố giúp đấy!”  

 

“Con!”  

 

Ô Kiếm Phong cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy lên cổ!  

 

Ô Lục lạnh lùng ném ra một câu: “Con sẽ giúp bố giết Diệp Bắc Minh!”  

 

“Hơn nữa con nhất định sẽ bái sư đi theo môn hạ của Sát chủ, trở thành đệ tử thân truyền duy nhất của ông ta!”  

 

“Ông bố vừa nhu nhược vừa vô dụng của con, bố ở đây canh thi thể của em trai con đi, đợi tin tốt của con!”  

 

Quay người bỏ đi.  

 

Chỉ để lại Ô Kiếm Phong đứng tại chỗ, ngẩn người nhìn bóng hình rời đi của Ô Lục.

Giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên: "Dì Nguyệt, thật sự không cần đâu".  

 

"Cháu đã bái một vị Vua tàn sát làm sư phụ rồi, không cần tìm thêm một vị sư phụ giỏi về giết chóc nữa!"  

 

"Hơn nữa, cháu đã hoàn toàn lĩnh ngộ đạo tàn sát rồi".  

 

Lãnh Nguyệt căn bản không tin.  

 

Bà ấy dừng lại nhìn Diệp Bắc Minh: "Minh nhi, cháu còn trẻ nên không biết người giỏi còn có người giỏi hơn!"  

"Sư phụ Vua tàn sát kia của cháu tuyệt đối không khủng bố bằng vị kia của Thanh Huyền Tông!"  

 

"Dì sẽ dẫn cháu đi gặp người được gọi là Sát chủ, thực lực còn ở trên dì!"  

 

"Nếu cháu có thể bái nhập môn hạ của người đó thì mới có thể phát huy được đạo tàn sát đến mức tốt nhất!"  

 

"Đi thôi, mau đi Sát phong với dì!"  

 

Lãnh Nguyệt thúc giục.  

 

Diệp Bắc Minh khó hiểu: "Sát phong?"  
 
Chương 1921: Ai nấy đều hành lễ!


 "Mỗi một đỉnh núi đều có một vị phong chủ!"  

 

"Ví dụ như: Kiếm phong, Đao phong, Thương phong, Quyền phong... vân vân".  

 

"Tên như ý nghĩa, chính là lấy kiếm, đao thương và các binh khí khác để tu hành!"  

 

"Ngoài ra còn có Đan phong, chủ yếu là bồi dưỡng luyện đan sư".  

 

"Còn có Dược phong học tập y thuật trị bệnh cứu người".  

 

"Còn có Thú phong, là nơi một số người chuyên môn đi học tập ngự thú!"  

 

Trong lòng Diệp Bắc Minh hơi động: "Ngự thú?"  

 

Lãnh Nguyệt nhìn anh một cái: "Sao vậy? Chẳng lẽ cháu còn cảm thấy hứng thú với ngự thú?"  

 

"Ngự thú học rất khó, nhưng lại vô cùng cường đại!"  

 

"Ngự thú sư đứng đầu có thể đồng thời điều khiển trên trăm con ma thú giết địch, dễ dàng giết chết võ giả cùng cấp chỉ trong nháy mắt!"  

 

"Thú phong có một vị thái thượng trưởng lão vô cùng thần bí, ngay cả dì cũng không gặp được nhiều lần".  

 

"Nhưng mà dì nghe nói ông ta có thể điều khiển một ngàn con ma thú trở lên, ngay cả dì cũng phải nhượng bộ lui binh!"  

 

Một ngàn con ma thú?  

 

Nghe thấy con số đó, Diệp Bắc Minh suýt nữa cười ra tiếng.  

 

Anh đã điều khiển được cả chục ngàn con ma thú, tạo ra thú triều khủng bố rồi!  

 

Nếu Lãnh Nguyệt biết chuyện này sẽ có vẻ mặt gì đây?  

 

Nhưng mà.  

 

Diệp Bắc Minh cũng không giải thích!  

 

Đây là con át chủ bài của anh, anh không muốn tuỳ tiện tiết lộ!  

 

Dưới sự kiên trì của Lãnh Nguyệt.  

 

Rất nhanh, Diệp Bắc Minh và Lãnh Nguyệt đã đi tới Sát phong.  

Quả nhiên khí tức giết chóc ở nơi này cực kỳ nồng đậm, cho dù là một gốc cây cây cỏ, một tảng đá ven đường cũng làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh như băng!  

 

Trên Sát phong đã có mấy trăm người tụ tập, đồng loạt quỳ gối trước một cánh cửa đá lớn.  

 

"Là Lãnh Nguyệt thái thượng trưởng lão, sao bà ấy lại đến đây?"  

 

"Người trẻ tuổi bên cạnh Bà ấy là ai? Sao lại tới đây cùng với Lãnh Nguyệt thái thượng trưởng lão, chẳng lẽ là con cháu của bà ấy?"  

 

Mọi người lập tức phát hiện ra Lãnh Nguyệt.  

 

Ai nấy đều hành lễ!  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom