Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1482: Mọi việc nằm hết trong tầm kiểm soát!


 “Tôi trực tiếp đưa cuốn Huyền Âm cho cô, cô tu luyện là được!”  

 

Chu Nhược Giai gật đầu như cái xác biết đi: “Được”.  

 

Dương như đã chấp nhận số phận!  

 

Đờ đẫn đi về phía Trịnh Thiên Minh.  

 

Khuôn mặt già của Trịnh Thiên Minh nở nụ cười.  

 

Khi Chu Nhược Giai đến gần cách Trịnh Thiên Minh chỉ còn hai mét, bỗng nhiên cô quát một tiếng: “Lão súc sinh, chết đi cho tôi!”  

 

Soạt!  

 

Lập tức ra tay.  

 

Trong lòng bàn tay có thêm một thanh bảo kiếm phụ ma cấp sáu, tất cả nội lực trong cơ thể bùng ra, chém về phía đầu của Trịnh Thiên Minh!  

 

Đôi mắt già nua của Trịnh Thiên Minh bình tĩnh, sớm đã dự liệu được mọi việc!  

 

Ông ta cười lạnh lùng: “Cô đúng là quá ngu xuẩn, lúc cô đồng ý với tôi, tại sao không che giấu sát khí chứ?”  

 

“Tôi sớm đã biết cô muốn đánh lén, nhưng không ngờ cô lại dám đánh lén thật!”  

 

Ông ta giống như thượng đế, khóe miệng nhếch cười lạnh lùng.  

 

Mọi việc nằm hết trong tầm kiểm soát!

Liền sau đó.  

 

Trịnh Thiên Minh ra tay!  

 

“Choang” một tiếng giòn dã.  

 

Ông ta tiện tay tóm lấy bảo kiếm phụ ma cấp sáu: “Loại rác rưởi mà cũng muốn giết tôi? Cô coi võ giả tiên thiên là cái gì?”  

 

Chân nguyên vụt ra như biển thét, đập lên người Chu Nhược Giai.  

 

“Phụt!”  

 

Chu Nhược Giai phun ra một ngụm máu tươi, xương cốt toàn thân cũng sắp gãy hết.  

 

Đột nhiên.  

 

Chu Thiên Hạo bùng lên, vác một chiếc ghế đập về phía Trịnh Thiên Minh: “Nhược Giai, chạy đi!”  

 

“Bố chặn ông ta, con chạy đi!”  

 

Đôi mắt của Trịnh Thiên Minh lạnh lùng: “Ha ha, ngu xuẩn như con kiến, một chiếc ghế cũng có thể coi thành vũ khí?”  

 

Tiện tay vung lên!  

 

Phập!  

 

Chiếc ghế trong tay Chu Thiên Hạo hóa thành bột vụn khắp trời.  

 

Phụt!  

 
 
Chương 1483: “Sao mày vào được đây?”


 Chu Nhược Giai mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm cái đầu của bố cô.  

 

“Thịch!”  

 

Đầu của Chu Thiên Hạo rơi xuống đất!  

 

Trái tim của Chu Nhược Giai run lên dữ dội, gần như ngừng đập!  

 

Phát ra tiếng thét xé nát tâm can: “Bố!”  

 

“A! A! Bố ơi…”  

 

Trong phút chốc!  

 

Mái tóc đen nhánh hóa thành trắng tuyết!  

 

Lý Hải Hà sợ đến ngốc nghếch, mềm nhũn dưới đất, vừa khóc vừa cười: “Ha ha ha, hu hu hu…”  

 

“Ông xã, đầu của ông… sao đầu của ông cũng rớt rồi?”  

 

“Ha ha ha, ông giống đầu của bác Chu, đầu của hai người đều rụng rồi! Hu hu hu… ha ha ha!”  

 

Trịnh Thiên Minh vẫn ngồi ở đó, khà khà nói: “Khà khà khà, nhìn đi, bố của cô chết vì cô”.  

 

“Nếu cô còn không nghe lời tôi, phản kháng tôi, tiếp theo tôi sẽ chém đầu của mẹ cô”.  

 

Chu Nhược Giai phun ra một ngụm máu: “Trịnh Thiên Minh, ông sẽ không được chết tử tế đâu!”  

 

Trịnh Thiên Minh lắc đầu thở dài: “Ầy, làm sao tôi không được chết tử tế chứ?”  

 

“Tôi đã sống hơn một ngàn năm trăm tuổi rồi, phúc tinh chiếu mạng đó!”  

 

“Ông!”  

 

Chu Nhược Giai tức đến phun ra một ngụm máu tươi.  

 

“Nhược Giai!”  

 

Bỗng nhiên, trong không khí vang lên một tiếng gào thét.  

 

Ầm ầm!  

 

Một bóng người từ trên trời giáng xuống, trực tiếp tấn công xuyên trần nhà của căn phòng.  

 

Trịnh Thiên Minh kinh ngạc nói: “Mày là ai?”  

 

“Sao mày vào được đây?”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn Chu Nhược Giai trong mái tóc bạc trắng, đầm đìa nước mắt, anh vô cùng đau lòng!  

 

Anh trực tiếp xông lên, ôm lấy Chu Nhược Giai vào lòng: “Nhược Giai, anh đến muộn rồi!”  

 

Chu Nhược Giai gào khóc lớn: “Hu hu hu, anh Bắc Minh!”  

 
 
Chương 1484: Anh giơ cao kiếm Đoạn Long!


 Diệp Bắc Minh nhìn cái đầu của Chu Thiên Hạo và bác Chu, trong mắt đầy máu: “Vãi! Ông thật đáng chết!”  

 

Gru!  

 

Một tiếng rồng gầm!  

 

Trong cơ thể Diệp Bắc Minh bùng phát sát khí khủng bố, một con huyết rồng trực tiếp xông ra.  

 

Trịnh Thiên Minh kinh ngạc: “Mày là ai?”  

 

Diệp Bắc Minh gầm lên: “Tôi! Là! Bố! Của! Ông!”  

 

Anh giơ tay chém một kiếm về phía Trịnh Thiên Minh!   

 

Kiếm Đoạn Long hoàn chỉnh đập xuống, Trịnh Thiên Minh vốn không đỡ nổi.  

 

Chân tay ầm ầm nổ tung, hóa thành sương máu!  

 

Đan điền vỡ vụn!  

 

Kinh mạch toàn thân bị đánh đứt hết!  

 

Trịnh Thiên Minh điên cuồng kêu thảm: “A, đồ súc sinh, mày là ai?”  

 

“Mày dám làm vậy với tao? Tao là lão tổ thứ bảy của nhà họ Trịnh, mày chết chắc rồi!”  

 

“Nhà họ Trịnh nhất định phải diệt cửu tộc của mày!”  

 

Liền sau đó.  

 

Mấy chục người đẩy cửa xông vào, chấn hãi nhìn tất cả mọi thứ trong phòng!  

 

Tiếng động trong phòng quá lớn, mọi người đều bị thu hút đến.  

 

“Lão gia!”  

 

“Bố!”  

 

“Ông nội, sao lại thế này?”  

 

Đám người nhà họ Trịnh nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Trịnh Thiên Minh, tất cả đều kinh hãi!  

 

Diệp Bắc Minh lướt nhìn đám người này một cái:  

“Lão già, chẳng phải ông rất thích hành hạ người khác sao?”  

 

“Chẳng phải ông thích chém đầu người khác sao?”  

 

Anh giơ cao kiếm Đoạn Long!  

 

Kiếm khí đàn áp xuống!  

 

Phập!  

 

Mấy chục người bị sức mạnh của kiếm Đoạn Long đập thành tàn phế.  

 

Tất cả bị thương nặng, thê thảm nằm kêu la dưới đất.  
 
Chương 1485: “Nhược Giai!”


 “Đây là con trai ông?”  

 

Trịnh Thiên Minh kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày… mày muốn làm gì?”  

 

Diệp Bắc Minh cười đầy ý sâu xa: “Làm gì?”  

 

Anh giơ chân, dậm mạnh xuống đất!  

 

Cái đầu của người đàn ông trung niên nát bét như quả dưa hấu!  

 

Máu tươi văng lên mặt của Trịnh Thiên Minh.  

 

“Mày!”  

 

Trịnh Thiên Minh tức đến sắp thổ huyết: “Súc sinh, mày dừng tay!”  

 

“Dừng tay?”  

 

Diệp Bắc Minh đến trước một người phụ nữ khác: “Vừa nãy hình như tôi cũng nghe thấy bà ta gọi ông là bố?”  

 

Người phụ nữ hoảng sợ nói: “Bố ơi, cứu con…”  

 

Trịnh Thiên Minh sợ rồi: “Tiểu huynh đệ, tất cả đều dễ thương lượng!”  

 

“Tôi thương lượng cái đầu ông!”  

 

Diệp Bắc Minh tức giận quát một tiếng, một chân dẫm nát cái đầu của người phụ nữ đó!  

 

Liền sau đó.  

 

Anh đến trước một thanh niên: “Đây là cháu nội của ông phải không?”  

 

Khuôn mặt già của Trịnh Thiên Minh trắng bệch, giọng điệu như cầu xin: “Đại nhân, cầu xin cậu đấy!”  

 

“Đừng giết nữa!”  

 

“Tôi biết sai rồi, cậu muốn tôi làm gì cũng được, đừng giết con cháu của tôi nữa!”  

 

Ông ta sợ thật rồi!  

 

Thủ đoạn máu lạnh của Diệp Bắc Minh khiến lão quái vật như ông ta sợ đến tê dại da đầu!  

 

Một chân dẫm xuống!  

Phụt!  

 

Cái đầu nở hoa!  

 

Trịnh Thiên Minh phun ra một ngụm máu tươi: “Mày…”  

 

Diệp Bắc Minh cười âm lạnh: “Đừng vội, còn mấy chục người nữa đấy”.  

 

“Tổn thương mà ông gây ra với Nhược Giai, tôi trả lại ông gấp trăm lần!”  

 

Phụt! Phụt! Phụt!  
 
Chương 1486: “Sẽ không có được phần thưởng nào!”


 Thần tiên khó cứu!  

 

Diệp Bắc Minh nhớ rằng sư phụ đã từng dạy: “Bắc Nhi, Quỷ Môn Thập Tam Châm có thể chữa được các bệnh nan y khó chữa trong thiên hạ, duy chỉ có năm tướng suy của người trời thì không thể chữa được!”  

 

Mặc cho cắm Quỷ Môn Thập Tam Châm vào người, vẫn không thể cứu được cô!  

 

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Nhược Giai, em không được chết!”  

 

“Em nhất định không được chết, bất luận dùng cách gì, anh nhất định phải cứu em!”  

 

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, Quỷ Môn Thập Tam Châm không thể cứu được, bản tháp có cách cứu cô ấy!”  

 

“Và cả bố của vợ chưa cưới của cậu, bản tháp cũng có thể cứu được!”  

 

Đồng tử của Diệp Bắc Minh co lại: “Ông nói cái gì?”  

 

“Ông có thể cứu được Nhược Giai?”  

 

“Ông cũng có thể cứu được chú Chu?”  

 

Quỷ Môn Thập Tam Châm là thuật kim châm đệ nhất thiên hạ!  

 

Chu Thiên Hạo bị chém mất đầu, chết không thể chết thêm!  

 

Vậy mà tháp Càn Khôn Trấn Ngục có thể cứu được?  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kiêu ngạo: “Bản tháp mà đùa với cậu chuyện như này sao?”  

 

“Nhưng, cần cậu trả một cái giá nhất định!”  

 

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt nghiêm trọng: “Cái giá thế nào?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trực tiếp nói: “Y thuật có thể cứu được cô gái này là do một vị thần chủ tuyệt thế sáng tạo ra!”  

 

“Ông ta là một đời chủ nhân của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có y thuật nghịch thiên!”  

 

“Dựa theo nguyên tắc của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, sau khi cậu mở được tầng hai mươi, có lẽ sẽ ngẫu nhiên có được y thuật của vị đại năng này!”  

 

“Nhưng…”  

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục dừng một chút: “Bởi vì cậu muốn có được trước!”  

 

“Cho nên, tiếp theo khi cậu mở tầng thứ mười một, thứ mười hai của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”  

 

“Sẽ không có được phần thưởng nào!”  

 

“Cái giá của hai tầng đổi lấy y thuật của thần chủ tuyệt thế, cậu đồng ý không?”  

 

Diệp Bắc Minh không hề do dự trả lời: “Tôi đồng ý!”  

 

“Được!”  
 
Chương 1487: Bóng hình mơ hồ biến mất.


Không gian của tháp Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện một bóng người.  

 

Một cảm giác uy nghiêm ập đến!  

 

Người này đi ra từ trong một vùng hỗn độn mặt sau của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, giống như một con cự long đi ra từ trong vực sâu.  

 

“Ông chính là một đời chủ nhân của tháp Càn Khôn Trấn Ngục?”  

 

Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Thần chủ tuyệt thế?”  

 

Thần chủ tuyệt thế gật đầu: “Là tôi, nếu tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã nhận cậu là chủ nhân, thì thiên phú của cậu chắc chắn bất phàm!”  

 

“Bây giờ tôi sẽ truyền thụ y thuật cả đời cho cậu, có thể lĩnh ngộ bao nhiêu, thì phải xem bản thân cậu”.  

 

Vù!  

 

Trong tích tắc.  

 

Diệp Bắc Minh cảm giác trong đầu của mình có thêm rất nhiều kiến thức y thuật.  

 

“A!”  

 

Anh hét lớn một tiếng, trong đôi mắt tràn đầy tia máu.  

 

Liền sau đó!  

 

Vẻ mặt chấn hãi!  

 

Bởi vì anh nhìn thấy rất nhiều kiến thức y thuật chưa từng có từ trong y thuật của thần chủ tuyệt thế!  

 

“Năm tướng suy của người trời?”  

 

“Đan tham thiên tạo hóa, có thể khôi phục lại lục phủ ngũ tạng!”  

 

“La Đà hoa, tuyết kiến thảo, quả La bằng…”  

 

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt nghi hoặc: “Thần chủ tuyệt thế, những dược liệu cần thiết luyện đan tham thiên tạo hóa không có yêu cầu về năm tuổi sao?”  

 

“Những dược liệu này không phải thứ hiếm có”.  

 

Thần chủ tuyệt thế hừ lạnh một tiếng: “Chỉ có người làm nghề y rác rưởi nhất mới có yêu cầu về giới hạn năm tuổi của dược liệu”.  

 

“Vạn vật trên thế gian tương sinh tương khắc!”  

 

“Cho dù dùng mấy loại cỏ dại, bản thần chủ cũng có thể luyện chế ra đan dược cứu người!”  

 

“Dùng dược liệu đơn giản nhất, luyện chế đan dược lợi hại nhất, mới là trình độ cao nhất của người hành nghề y!”  

 

“Dùng dược liệu hàng đầu luyện chế đan dược hàng đầu, thì có gì khác với đầu bếp nấu ăn?”  

 

Diệp Bắc Minh ngẩn người.  

 

Lý luận của thần chủ tuyệt thế gần giống với lý luận của người sáng tạo thuật rèn đúc!  

 

“Được rồi, cậu nhóc, tôi không còn nhiều thời gian nữa”.  

 

Giọng của thần chủ tuyệt thế vang lên: “Cậu có đồng ý bái tôi làm sư phụ không?”  

 

Diệp Bắc Minh trả lời: “Tiền bối, trước đó, tôi đã có chín mươi chín vị sư phụ rồi!”  

 

“Tiền bối không để bụng chứ?”  



Thần chủ tuyệt thế mỉm cười: “Không sao, vậy tôi sẽ trở thành sư phụ thứ một trăm của cậu!”  

 

“Được!”  

 

Diệp Bắc Minh không nhiều lời: “Đồ nhi bái kiến sư phụ!”  

 

“Ha ha ha… tốt, tốt!”  

 

Thần chủ tuyệt thế cười lớn: “Đồ Nhi, sẽ có một ngày chúng ta sẽ gặp lại nhau”.  

 
 
Chương 1488: “Cứu vợ chưa cưới của cậu trước đi!”


“Thần chủ tuyệt thế quần què gì đó bảo cậu bái sư cậu bái liền luôn hả!”  

 

Long Đế tức chết mất.  

 

Diệp Bắc Minh bình thản đáp: “Người ta mạnh hơn ông nhiều, hơn nữa trình độ y thuật rất kinh người!”  

 

Long Đế tức đến nghiến răng nghiến lợi cãi lại: “Long Đế Quyết của tôi cũng đâu kém gì!”  

 

Diệp Bắc Minh không nói nhảm với Long Đế nữa.  

 

Cứu người quan trọng hơn.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc con, từ từ đã!”  

 

“Sao thế?”  

 

“Cậu không muốn cứu bố cô gái này à?”  

 

“Cứu kiểu gì?”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn vào thi thể của Chu Thiên Hạo.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Trước tiên cậu mang thi thể của chú ấy về đã rồi tôi sẽ nói cho cậu sau!”  

 

“Cứu vợ chưa cưới của cậu trước đi!”  

 

“Được!”  

 

Diệp Bắc Minh nhảy thẳng vào quầy thuốc của nhà họ Trịnh.  

 

Rồi anh lục lọi tìm kiếm trong đó.  

 

Chẳng mấy chốc đã tìm đủ dược liệu bào chế  

 

Xong việc, anh tiến vào lĩnh vực thời gian ở tầng thứ mười của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.  

 

Rồi anh bắt đầu luyện đan.  

 

...  

 

Mười lăm phút trước.  

Đất tổ, Long Đường.  

 

Một tòa cung điện sừng sững nguy nga mang nét xưa cổ, hơn một ngàn ông lão đang ngồi trong đại sảnh Long Đường.  

 

Chiếc ghế cao nhất vẫn đang trống chỗ.  

 

Đại trưởng lão của Long Đường trầm giọng nói: “Đường chủ đã bế quan trăm năm, đến nay vẫn chưa xuất quan!”  

 

“Lúc này, tất cả mọi chuyện trong Long Đường đều do các trưởng lão quản lý như cũ!”  

 

“Vâng!”  
 
Chương 1489: “Một kiếm chém nát thang Long Môn!”


 “Trưởng lão Hoàng Phủ Nguyên hy sinh vì nhiệm vụ, ông đã bị tên sát thần Diệp Bắc Minh kia hạ sát!”  

 

Dứt lời, người trong đại điện rộ lên.  

 

“Cái gì?”  

 

“Thang Long Môn bị đánh nát rồi sao?”  

 

“Trưởng lão Hoàng Phủ Nguyên chết trận ư?”  

 

“Điều này sao có thể chứ?”  

 

Mọi người không thể tin nổi, hít một hơi thật sâu.  

 

Đó chính là thang Long Môn đấy.  

 

Cho dù chính bọn họ cũng không thể đánh nát thang Long Môn được.  

 

Một ông lão khác hỏi: “Tên Diệp Bắc Minh làm cách nào thế?”  

 

“Đúng vậy, đại trưởng lão, thông tin này có sai sót gì không?”  

 

“Chúng tôi cũng hiểu sơ sơ về tên sát thần Diệp Bắc Minh kia, cậu ta còn trẻ, ở thế giới bên ngoài thăng tiến khá nhanh nhưng cậu ta không thể nào đánh nát thang Long Môn được!”  

 

“Chắc chắn là có gì đó rồi!”  

 

Có rất nhiều trưởng lão lắc đầu tỏ vẻ không tin.  

 

Đại trưởng lão bèn gật đầu đáp: “Đúng thế, một mình Diệp Bắc Minh thì quả thật không thể phá hỏng thang Long Môn”.  

 

“Nhưng thanh kiếm trong tay cậu ta không phải vật tầm thường!”  

 

Đại trưởng lão ấn cơ quan tiếp theo.  

 

Trong đại sảnh tối tăm, ở giữa xuất hiện một hình chiếu 3D.  

 

Một thanh kiếm xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.  

 

Cả người nó tối đen.  

 

Một con rồng thần đang bọc lấy thân kiếm.  

 

Trông nó vô cùng sống động.  

Tuy nó chỉ là một hình ảnh 3D nhưng ngay khi nhìn thấy thanh kiếm kia thì đã có một luồng áp lực khủng khiếp đầy mạnh mẽ ập tới chỗ bọn họ.  

 

Mọi người bị đè ép đến nghẹt thở.  

 

“Đây là gì?”  

 

Đồng tử bọn họ co rút.  

 

Đại trưởng lão nghiêm nghị nói: “Đó là thanh kiếm Diệp Bắc Minh sử dụng, nó được phục dựng lại dựa trên hình dung của người từ thấy nó!”  

 

“Thanh kiếm này có tên là “Đoạn Long” và Diệp Bắc Minh là chủ sở hữu của nó!”  
 
Chương 1490: “Đây là Tiên Thiên Tạo Hóa Đan hả?”


 “Thực lực của cậu ta chắc ở khoảng cảnh giới Võ Tôn gì đó”.  

 

“Bản thân thực lực của cậu ta không mạnh, tất cả đều dựa vào thanh kiếm này cả!”  

 

Đại trưởng lão thốt ra câu cuối cùng: “Chúng tôi nghi ngờ rằng đây là một thanh thần khí!”  

 

Cả đại sảnh yên tĩnh.  

 

Rầm...!  

 

Ngay sau đó.  

 

Vô số người hừng hực nhìn chằm chằm kiếm Đoạn Long: “Đoạn Long ư?”  

 

“Thần khí!”  

 

Bọn họ thở hổn hển, hô hấp trở nên dồn dập!  

 

Trong ánh mắt chúng tràn ngập lòng tham.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Một tiếng hét thảm thiết vang lên phá vỡ không gian tĩnh lặng đó: “Á!”  

 

“Làm sao đó?”  

 

Cả lũ hết hồn, không nhịn được bèn quay đầu lại nhìn.  

 

Trong mắt chúng hiện lên hình bóng một ông lão.  

 

Cơ thể lão già đó bốc cháy hừng hực, chẳng mấy chốc đã biến thành một người lửa.  

 

“Trịnh trưởng lão, ông bị sao thế?”  

 

Đại trưởng lão quát lên: “Mau dập lửa!”  

 

Trước khi chết, Trịnh trưởng lão kêu thảm rằng: “Nhà họ Trịnh... nhà họ Trịnh đã xảy ra chuyện rồi!”  

 

Huyết Mạch Chú Sát!  

 

Nó có thể khiến tất cả những người có cùng huyết thống nhìn thấy cảnh tượng những người thân trong tộc khi chết.  

 

Từ đó nguyền rủa người khác!  

 

“Nhà họ Trịnh hả?”  

 

Mọi người nhìn nhau chết lặng.  

 

Đại trưởng lão quát: “Mau phái người đến nhà họ Trịnh xem thử!”  

 

...  

 

Tầng mười tháp Càn Khôn Trấn Ngục, trong lĩnh vực thời gian.  

 

Diệp Bắc Minh cầm một viên đan dược trong tay hỏi: “Đây là Tiên Thiên Tạo Hóa Đan hả?”  

 
 
Chương 1491: “Thật tốt quá!”


 “Không có lấy một đường đan văn nào luôn hả?”  

 

“Đến cả phẩm chất cũng không rõ luôn?”  

 

“Cũng không có đan y?”  

 

Diệp Bắc Minh hơi do dự.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Tên nhóc kia, cấp bậc hay phẩm chất của đan dược là do con người quyết định”.  

 

“Đan dược có phẩm cấp cao nhất thường sẽ vượt qua lẽ thường!”  

 

“Những thứ như đan văn, đan y đều là hư ảo, cái quan trọng nhất của đan dược là dược hiệu!”  

 

“Đừng xoắn xuýt nữa, cứu người trước rồi nói sau!”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu nói: “Đúng thế!”  

 

Anh mở to mắt rồi rời khỏi tháp Càn Khôn Trấn Ngục.  

 

Chu Nhược Giai còn đang hôn mê.  

 

Anh đút Tiên Thiên Tạo Hóa Đan vào miệng cô.  

 

Dược hiệu thuần khiết lan ra khắp cơ thể Chu Nhược Giai.  

 

Mái tóc dài trắng như tuyết của cô nháy mắt đã đen trở lại.  

 

Lục phủ ngũ tạng vốn đã suy kiệt giờ đã được một luồng lực lượng thần bí chữa trị.  

 

“Oa! Hu hu hu...”  

 

Chu Nhược Giai mở mắt thì thấy Diệp Bắc Minh, cô bật khóc thành tiếng: “Anh Bắc Minh, bố em chết rồi...”  

 

Diệp Bắc Minh ôm Chu Nhược Giai, an ủi cô: “Yên tâm đi, anh có cách cứu chú Chu”.  

 

Chu Nhược Giai sững sờ: “Bố em... đầu bố em bị chém văng rồi mà vẫn cứu được ư?”  

 

Diệp Bắc Minh giải thích: “Những ma thú ngoài cấp chín có một thứ gọi là máu sinh mệnh!”  

 

“Chỉ cần thi thể người chết không thối rữa thì vẫn còn có cơ hội sống lại!”  

“Anh đã giữ gìn thi thể chú Chu rất tốt rồi, chỉ cần thực lực của Diệp Bắc Minh anh đủ mạnh thì chắc chắn sẽ giết được một con ma thú cấp chín!”  

 

“Đạt được máu sinh mệnh, cứu sống chú Chu!”  

 

Đây là thứ anh vừa mới học được từ chỗ thần chủ tuyệt thế gì đó.  

 

Chu Nhược Giai vô cùng vui vẻ: “Anh Bắc Minh, anh không lừa em chứ?”  

 

Diệp Bắc Minh véo mũi cô: “Cô bé ngốc, anh lừa em khi nào chứ?”  

 

“Thật tốt quá!”
 
Chương 1492: “Mọi người đừng tin!”


 Tinh thần Lý Hải Hà không tốt lắm, Diệp Bắc Minh dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm ổn định cho bà ấy: “Nhược Giai, bây giờ em có dự định gì không?”  

 

Chu Nhược Giai lo lắng nhìn Lý Hải Hà đáp: “Trước tiên đưa mẹ em về thế giới phàm trần rồi nói tiếp, bà ấy sợ hãi lắm rồi”.  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu nói: “Được, anh đưa cả hai về trước!”  

 

Bọn họ vừa mới rời khỏi nhà họ Trịnh chưa được bao lâu thì có mấy lão già của Long Đường tới nhà họ Trịnh.  

 

“Ôi!”  

 

“Trời ơi, nhà họ Trịnh bị giết cả rồi?”  

 

“Ai lại máu lạnh tàn nhẫn như thế chứ?”  

 

Xác chết la liệt đầy đất.  

 

Cả nhà họ Trịnh không còn ai sống sót.  

 

...  

 

Diệp Bắc Minh dẫn Chu Nhược Giai trở về thương hội nhà họ Ngô ở thành Côn Luân, nhờ Lăng Thi Âm đưa hai mẹ con họ trở về thế giới phàm trần.  

 

Còn mình thì chuẩn bị trở về đất tổ Côn Luân Hư.  

 

Đến khi anh đi ra thì nơi đây đã không còn ai cả.  

 

Khi anh trở về, con đường bên trong sơn cốc dẫn vào đất tổ đã chật kín người qua kẻ lại.  

 

Có vẻ như trong lúc anh đưa Chu Nhược Giai đến thành Côn Luân, lối vào đất tổ đã bị ai đó chặn lại.  

 

Thang Long Môn bị hư hỏng dẫn tới sóng to gió lớn.  

 

Kết giới của đất tổ bị hư hại.  

 

Người tu võ ở thế giới bên ngoài đều có thể tiến vào đất tổ mà không gặp chút trở ngại nào.  

 

Người tu võ của Long Đường và các thế lực khác đành ngăn ở lối vào sơn cốc.  

 

Nếu có một lượng lớn người tu võ tiến vào đất tổ, tranh giành tài nguyên tu luyện của bọn họ thì chẳng hay ho gì.  

 

Nếu thế thì sau này đất tổ sẽ tẻ ngắt chẳng còn lại gì.  

Một ông lão quát to: “Ai dám tiến lên bước nữa thì giết không tha!”  

 

Ở đây có nhiều người tu võ lắm.  

 

Mọi người như phát điên vậy.  

 

Đây là cơ hội ngàn năm có một giúp họ tiến vào đất tổ.  

 

Bất kỳ ai cũng không muốn bỏ qua cơ hội đó.  

 

“Mọi người đừng tin!”  

 
 
Chương 1493: “Cậu chính là sát thần hả?”


 “Cứ tiến vào đất tổ trước rồi nói sau!”  

 

Một vài người tu võ to gan la to.  

 

Bọn họ nhao nhao lao tới chỗ đất tổ.  

 

“Chán sống!”  

 

Một vài ông lão đứng canh ở lối vào sơn cốc nổi giận, ra tay đánh chết những kẻ bạo động.  

 

Phụt!  

 

Mấy chục người ầm ầm ngã xuống.  

 

Bọn họ thiết huyết vô tình, máu lạnh tàn bạo.  

 

Tất cả mọi người đều bị dọa sững người.  

 

Không ai dám tiến lên nữa.  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày.  

 

Nơi đây vẫn là con đường tiến vào đất tổ nhất định phải đi qua, anh phải vào đó tìm các vị sư tỷ, và có lẽ các sư phụ cũng ở trong đất tổ.  

 

Anh tách đám đông ra rồi đi tới phía trước.  

 

Ngay khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, ai nấy cũng đều hoảng hốt.  

 

Không ai ngờ rằng sát thần lại xuất hiện lần nữa.  

 

“Sát thần!”  

 

“Sao cậu ta lại tới đây nữa chứ?”  

 

Đám người tu võ ở đây rất bất ngờ.  

 

Một ông lão nhíu mày: “Cậu chính là sát thần hả?”  

 

Ông ta là trưởng lão của Long Đường.  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Đất tổ không phải địa bàn của riêng thế lực các người, nó thuộc về tất cả những người tu võ ở Côn Luân Hư!”  

 

“Các người chặn đường không cho ai tiến vào đất tổ liệu có phải hơi quá đáng không?”  

Ông lão kia nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm nói: “Người trẻ tuổi à, cậu giết trưởng lão Long Đường bọn tôi, rồi đánh nát cả thang Long Môn rồi!”  

 

“Long Đường bọn tôi còn chưa tìm cậu tính chuyện mà giờ cậu còn dám xuất hiện ở đây hả?”  

 

“Cậu mau thức thời mà giao nộp thanh kiếm trong tay kia ra đi, rồi theo tôi về nhận tội, biết đâu còn có một con đường sống đấy!”  

 

Diệp Bắc Minh mặc kệ ông ta.  

 

Anh bước rất nhanh hướng thẳng tới lối vào đất tổ.  

 

“Cậu dám!”  
 
Chương 1494: “Có gì kỳ lạ chứ?”


 Anh tiếp tục bước tới trước.  

 

Giọng nói của ông lão kia âm u: “Ranh con, nếu cậu còn dám đi thêm bước nữa thì lão phu sẽ giết chết cậu!”  

 

Diệp Bắc Minh bỏ mặc lời uy hiếp của ông lão kia mà tiếp tục vững bước.  

 

Mãi đến khi bóng người anh biến mất.  

 

Ông lão nổi giận bừng bừng: “Ranh con, coi như cậu giỏi!”  

 

“Mọi người thấy không, là do cậu ta chạy nhanh quá nếu không lão phu đã giết cậu ta rồi!”  

 

Trong sơn cốc tĩnh lặng.  

 

Tất cả người tu võ há hốc mồm, mặt đầy sự ngỡ ngàng: “Vãi nồi, ông già kia thật không biết ngượng mồm!”  

 

“Sợ chết thì nói sợ chết đi, còn làm bộ làm tịch như thế nữa!”  

 

Nói giỡn gì thế?  

 

Mất mặt là Long Đường mất mặt.  

 

Tính mạng của mình vẫn quan trọng hơn.  

 

Lỡ như mình bị một kiếm của người ta giết chết thì sao?”  

 

Ông ta cũng đâu muốn đắc tội sát thần!  

 

Ngay sau đó.  

 

Sắc mặt ông lão kia trầm xuống, cầm một lá bùa, đốt nó truyền tin về.  

 

...  

 

Sau khi tiến vào đất tổ.  

 

Anh nhờ tháp Càn Khôn Trần Ngục lần theo khí tức của các sư tỷ trước.  

 

Một lát sau.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục buồn bực nói: “Nhóc à, mấy sư tỷ của cậu không tầm thường đâu!”  

 

“Hả?”  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày hỏi: “Sao thế?”  

 

Giọng điệu tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc: “Khi tôi mới gặp cậu, lúc đó vừa mới thức tỉnh nên tôi cực kỳ yếu ớt”.  

 

“Không thể nào nhìn thấu cảnh giới của các sư tỷ của cậu, nên tìm không ra nơi bọn họ mất tích âu cũng là chuyện thường tình!”  

 

“Mà giờ, nhờ thực lực của cậu tăng tiến, tình hình của tôi cũng tốt hơn nhiều”.  

 

“Thế mà, đến giờ vẫn còn không tìm thấy khí tức của các sư tỷ của cậu, quả thật rất kỳ lạ!”  

 

Diệp Bắc Minh khó hiểu hỏi: “Có gì kỳ lạ chứ?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Nguyên nhân thứ nhất là do các sư tỷ của cậu có mang theo thứ gì đó để giấu khí tức”.  

 
 
Chương 1495: “Anh đừng nghĩ nhiều”.


Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Không biết!”  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày.  

 

Đến cả tháp Càn Khôn Trấn Ngục mà cũng không biết cảnh giới của các sư tỷ.  

 

Cũng không thể tìm thấy các sư tỷ.  

 

Anh chỉ có thể đi từng bước tính từng bước mà thôi.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở anh: “Nhóc con, đừng nhớ tới sư tỷ của mình nữa”.  

 

“Việc quan trọng trước mắt của cậu là nhanh chóng tăng tiến cảnh giới!”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu đáp: “Đúng thể, tăng cấp thực lực là quan trọng nhất”.  

 

“Chẳng biết tình hình trong đất tổ Côn Luân Hư thế nào nữa, đi tìm ai đó hỏi trước đã”.  

 

Nói xong, anh định bụng rời khỏi sơn cốc.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Diệp Bắc Minh tối sầm mặt mày, nhìn về một hướng nói: “Có người đến đây!”  

 

Hơn mười người tu võ đi vào trong sơn cốc, trong đó có hai người có cảnh giới Tiên Thiên.  

 

Năm Võ Thần.  

 

Những người còn lại đều là Võ Đế!  

 

Sau khi bọn họ nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì nhanh chóng tản ra bao vây anh.  

 

Một người trẻ tuổi trong số đó bước tới, mở một bức tranh ra, hỏi: “Anh chính là Diệp Bắc Minh à?”  

 

Con ngươi anh lạnh xuống!  

 

Sát khí nổi lên hừng hực!  

 

Diệp Bắc Minh bình thản đáp lời: “Anh là ai?”  

 

Người trẻ tuổi kia mỉm cười: “Tôi là ai à?”  

 

“Tôi là Bạch Tranh Phong, cái tên Bạch Kiều Sở mà anh giết chết kia là em trai của tôi!”  

“Anh nói xem tôi là ai?”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn gã ta nói: “Nếu nói thế thì anh tới đây để báo thù cho Bạch Kiều Sở à?”  

 

“Không không không!”  

 

Bạch Tranh Phong lắc đầu nói: “Anh đừng nghĩ nhiều”.  

 

Gã ta mỉm cười nói: “Anh đã giết Bạch Kiều Sở, đối với tôi mà nói chẳng khác nào bớt một đối thủ cạnh tranh”.  

 

“Tôi cảm ơn anh còn không kịp nữa là, cớ sao lại đi báo thù cho Bạch Kiều Sở chứ?”  
 
Chương 1496: Khi ấy thực lực của mình sẽ ra sao đây?


 Rồi gã ta ra lệnh như hoàng đế nói: “Tôi rất hứng thú với thanh kiếm đó nên cho anh mười nhịp thở, mau quỳ xuống!”  

 

“Rồi đưa hai tay dâng lên thanh kiếm kia đây, rồi sau đó anh có thể cút!”  

 

Diệp Bắc Minh bình tĩnh nhìn Bạch Tranh Phong.  

 

Mãi đến khi gã ta nói hết lời rồi mới nói: “Còn gì nữa không?”  

 

Thái độ của anh khiến Bạch Tranh Phong tức giận: “Nhãi nhép kia, mày tưởng tao đang nói đùa à?”  

 

gã ta dứt lời rồi ra lệnh cho thuộc hạ!  

 

“Bắt cậu ta lại!”  

 

Vút!  

 

Hai ông lão cảnh giới Tiên Thiên ra tay rất lưu loát.  

 

Sau lưng anh bùng lên luồng sát khí ngút trời.  

 

Hai hình ảnh mãnh hổ hiện lên.  

 

Chúng lập tức lao tới chỗ Diệp Bắc Minh.  

 

Tuy Diệp Bắc Minh đã từng giết võ giả Tiên Thiên nhưng đều dùng cuồng hóa của Long Đế Quyết rồi phối hợp với sức mạnh của kiếm Đoạn Long!  

 

Chỉ dựa vào thực lực của anh thì sợ rằng không thể nào giết chết võ giả Tiên Thiên được.  

 

Nhưng mà.  

 

Diệp Bắc Minh muốn thử sức.  

 

Thử xem mình không dựa vào Long Đế Quyết.  

 

Thử xem mình không dựa vào kiếm Đoạn Long.  

 

Khi ấy thực lực của mình sẽ ra sao đây?  

 

Với lại anh có Bất Diệt Kim Thân Quyết và cả áo giáp Thiên Tằm Ti, không đến mức nguy nan!  

 

Diệp Bắc Minh giậm chân, tung ra một quyền đón đầu đòn tấn công của hai võ giả Tiên Thiên.  

Ánh mắt một ông già trong đó hệt như rắn độc.  

 

Ông ta nở một nụ cười tàn nhẫn nói: “Ranh con kia, sao mày không dùng kiếm Đoạn Long kia đi?”  

 

“Một nắm đấm mà cũng muốn đối đầu với lão phu hay sao?”  

 

Rầm!  

 

Nắm đấm hai người va chạm vào nhau, lực lượng khủng khiếp lan ra.  

 

Xoạt xoạt xoạt!  

 
 
Chương 1497: “Cảnh giới Tiên Thiên đúng là mạnh thật!”


Cách đó vài trăm mét.  

 

Hai chị em Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi đang đứng đó.  

 

Tiêu Nhã Phi hơi nôn nóng nói: “Chị ơi, mấy tên nhà họ Bạch đó quá đáng quá!”  

 

“Chúng ta ra tay cứu cậu ta một lần đi!”  

 

Tiêu Dung Phi hơi do dự, nhìn vào ông lão đứng đằng sau mình: “Bát trưởng lão, nhờ người ra tay giúp một lần!”  

 

Gương mặt già nua của Bát trưởng lão nghiêm nghị, ông ta híp mắt: “Cô chủ, thế lực nhà họ Tiêu chúng ta và nhà họ Bạch chẳng kém nhau là bao”.  

 

“Nếu giờ vô duyên vô cớ ra tay cứu người thì sợ là sẽ đắc tội với nhà họ Bạch!”  

 

Tiêu Dung Phi nhíu màu: “Người kia đã từng cứu mạng tôi!”  

 

Bát trưởng lão vẫn lắc đầu nói: “Cô chủ, lần này lão phu ra ngoài chỉ chịu trách nhiệm đưa cô về nhà an toàn mà thôi”.  

 

“Còn những chuyện khác thì không cần quan tâm!”  

 

“Hơn nữa, trong tối còn có hai người trên cả Tiên Thiên của nhà họ Bạch đang âm thầm quan sát cô cho rằng tên kia có thể toàn mạng hay sao?”  

 

“Cái gì?”  

 

Tiêu Dung Phi sững người.  

 

Tiêu Nhã Phi cũng ngơ ngác, không tin nổi: “Nhà họ Bạch bị điên rồi à?”  

 

“Chỉ để giết một người mà phái ra cả hai cường giả trên cả Tiên Thiên!”  

 

Bát trưởng lão trầm tư nói: “Tất cả chỉ vì thần khí chưa xác định kiếm Đoạn Long kia thôi!”  

 

...  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Thừa quá, cậu mới tới Võ Tôn trung kỳ, chỉ coi như là người tu võ cấp thấp mà thôi!”  

 

“Người ta đang ở cảnh giới Tiên Thiên, coi như tiến vào phạm trù võ đạo cấp cao rồi”.  

“May thay nội lực trong cơ thể cậu đã chuyển hóa thành chân nguyên từ lâu!”  

 

“Hơn nữa cậu còn có Bất Diệt Kim Thân Quyết, nếu không thì một quyền đó đã đánh cậu tan xương nát thịt rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu đáp: “Cảnh giới Tiên Thiên đúng là mạnh thật!”  

 

Coi như mình đã hiểu biết phần nào về thực lực của võ giả Tiên Thiên.  

 

Bạch Tranh Phong thấy Diệp Bắc Minh bị đánh lui, bèn phì cười nói: “Nhãi ranh, thực lực của mày chỉ có thế à?”  

 

“Có vẻ như suy đoán của nhà họ Bạch bọn tao đúng rồi, mày có thể giết chết Hoàng Phủ Nguyên tất cả đều nhờ vào thanh kiếm kia!”  

 

Hai ông lão kia dừng tay.  
 
Chương 1498: “Làm thế rất mạo hiểu!”


 Bạch Tranh Phong tiếp tục cười nói: “Chỉ có vậy thôi hả? Tao còn tưởng mày bản lĩnh lắm”.  

 

“Mau dùng kiếm Đoạn Long kia đi!”  

 

Biểu hiện của gã ta hơi phiền.  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Sao gã ta vẫn luôn muốn tôi dùng kiếm Đoạn Long thế?”

Ngay sau đó.  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Trong tối còn có cường giả!”  

 

“Cảnh giới của bọn họ đã vượt qua Tiên Thiên!”  

 

“Mà không chỉ có một tên!”  

 

“Nhóc à, tên Bạch Tranh Phong này không dễ chơi đâu, tôi biết gã ta đang nghĩ gì đó!”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh đăm chiêu hỏi: “gã ta tính làm gì đó?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Hai ông già Tiên Thiên kia chính là dâng lên cho cậu giết!”  

 

“Ngay sau khi cậu sử dụng kiếm Đoạn Long xong thì sẽ không có cách nào lập tức chém ra chiêu thứ hai thứ ba được!”  

 

“Đến lúc đó, hai cường giả trên cả Tiên Thiên đang nấp trong tối sẽ ra tay giết chết cậu ngay!”  

 

Mồ hôi lạnh tuôn rơi.  

 

Diệp Bắc Minh sững người.  

 

Nếu không phải vừa rồi anh muốn thử xem thực lực của võ giả Tiên Thiên ra sao thì thế nào đây.  

 

Nếu anh dùng kiếm Đoạn Long luôn thì sẽ thế nào.  

 

Sơ sẩy là bị lừa.  

 

Nếu đã biết rồi thì Diệp Bắc Minh bèn suy nghĩ cách đối phó.  

 

Giây tiếp theo.  

Khóe miệng anh nhếch lên cười khinh: “Nếu bọn chúng đã muốn tôi sử dụng kiếm Đoạn Long thì tôi sẽ dùng cho dúng xem!”  

 

“Hay là dùng cách này nhỉ...”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khiếp hồn: “Nhóc con, cậu chắc không đấy?”  

 

“Làm thế rất mạo hiểu!”  

 

Diệp Bắc Minh vô cùng tự tin đáp: “Yên tâm đi!”  

 

Gầm gừ...!  

 
 
Chương 1499: Người ông ta không chút phòng ngự.


 Hai ông lão cảnh giới Tiên Thiên nhìn thoáng qua nhau, cả hai nhìn thấy được sự quyết tâm trong ánh mắt người kia.  

 

Nếu bọn họ chết dưới kiếm Đoạn Long thì đời sau của bọn họ sẽ được nhà họ Bạch săn sóc.  

 

Dù sao bọn họ cũng chẳng sống được bao lâu nữa.  

 

“Giết!”  

 

Hai ông lão Tiên Thiên liều chết xông lên.  

 

Bạch Tranh Phong nhìn chằm chằm cảnh đó, lòng vui như nở hoa, nghĩ: ‘Mau, mau dùng kiếm Đoạn Long đi!’  

 

‘Chỉ cần mày dám ra tay thì tao cam đoan mày chết chắc rồi!’  

 

Gã ta nhìn chằm chằm kiếm Đoạn Long, mắt toát ra đầy sự tham lam.  

 

Hai ông lão kia một trước một sau xông lên.  

 

Người thứ nhất lao tới, chân nguyên cả người tỏa ra.  

 

Người ông ta không chút phòng ngự.  

 

Ông ta mang tâm thế quyết tâm đi chết nhào về phía anh.  

 

Rầm...!  

 

Kiếm Đoạn Long chém xuống, nháy mắt người nọ đã hóa thành bãi máu loãng.  

 

Ông lão thứ hai tấn công, cũng kiểu cách đó, cũng không chút phòng vệ.  

 

Bọn họ chỉ có những đòn tấn công dồn dập mạnh mẽ.  

 

Diệp Bắc Minh đưa tay lên chém ra kiếm thứ hai.  

 

Ngay sau đó.  

 

Bạch Tranh Phong cười điên cuồng: “Ha ha ha, ranh con, mày dính bẫy rồi!”  

 

“Hai vị lão tổ, chính là lúc này!”  

 

Vút! Vút!  

Ai người trong tối bước ra, khí tức trên người nó vượt qua cả Tiên Thiên.  

 

Bọn họ hệt như hai con hổ hung mãnh tấn công con thỏ trắng yếu ớt Diệp Bắc Minh.  

 

Phụt...!  

 

Đúng lúc đó.  

 

Kiếm thứ hai của kiếm Đoạn Long vừa mới chém xuống, ông lão Tiên Thiên thứ hai đã hóa thành bãi máu.  

 

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy không thể nào kịp chém ra chiêu thứ ba được.  
 
Chương 1500: Phần Thiên Chi Diễm!


 ...  

 

Trước cảnh đó.  

 

“Á!”  

 

Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi đứng đằng xa hét lên.  

 

Tiêu Dung Phi giậm chân, định lao tới thẳng chỗ đó: “Tôi mặc kệ, đây là sư đệ của bạn thân thôi, nếu cậu ta chết thì Như Khanh sẽ không bỏ qua đâu!”  

 

“Không được, cậu ta không thể chết được!”  

 

Tiêu Nhã Phi theo sát đằng sau: “Chị, để em tới giúp chị!”  

 

Bọn họ nhanh chóng lao thẳng tới chỗ đó.  

 

Bát trưởng lão hét lớn: “Cô chủ!”  

 

“Chao ôi!”  

 

Ông ta giẫm chân bám sát theo sau.  

 

...  

 

Phụt!  

 

Diệp Bắc Minh phun máu tươi.  

 

Anh quay đầu nhìn lại thì thấy hai ông già trông như bộ xương khô.  

 

Ánh mắt bọn họ ảm đạm, khóe miệng nhếch môi cười khinh, nhìn anh như nhìn xác chết: “Súc sinh, mày vẫn chưa đủ thông minh đâu!”  

 

“Bọn tao đã điều tra tất cả thông tin của mày rồi, mày chẳng qua chỉ là một tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển mà thôi!”  

 

Ông già trông như bộ xương khô kia làm bộ cao quý nói: “Nhà họ Bạch chúng ta dùng chút sức thôi đã giết được mày rồi!”  

 

“Biết hết à?”  

 

Thật nực cười làm sao!  

 

Bỗng nhiên.  

 

Diệp Bắc Minh nhếch miệng lộ ra cái răng nanh đã dính máu: “Phải thế không? Để tôi cho các người xem cái này nhé!”  

Anh đưa nắm đấm về phía hai ông lão cằn cỗi như bộ xương kia.  

 

Rồi anh mở năm ngón tay ra.  

 

Bùng...!  

 

Một ngọn lửa nóng bừng có hình dáng một đóa hoa sen nở rộ trông rất đẹp đẽ.  

 

Phần Thiên Chi Diễm!  

 

Ngọn lửa rực cháy đốt hết tất cả vạn vật trên thế gian này.  

 

Cặp đồng tử của hai ông già giống bộ xương tàn kia co rút lại, hít một hơi nói: “Trời ạ, đây là thứ gì thế?”  
 
Chương 1501: “Mau xông lên giết hắn đi!”


 “Không...”  

 

Hai ông già cằn cỗi ấy vô cùng hoảng sợ.  

 

Phần Thiên Chi Diễm đang lan tới đây.  

 

Tiêu Dung Phi vừa tới nơi thì bắt gặp cảnh đó, thế là hoảng sợ chết trân tại chỗ.  

 

Cô ta ngơ ngác nhìn hai ông già mạnh hơn cả Tiên Thiên ấy: “Nó... nó sao có thể xảy ra chứ!”  

 

Rầm!  

 

Tiêu Nhã Phi không phanh kịp, tông sầm vào sau lưng Tiêu Dung Phi.  

 

Cô ta xoa đầu: “Chị, sao tự nhiên chị dừng lại thế?”  

 

Tiêu Dung Phi không trả lời.  

 

Tiêu Nhã Phi đành bước tới trước, vừa thấy thì sững người.  

 

“Á!”  

 

Hai ông già gầy nhom như bộ xương khô của nhà họ Bạch đang thét lên những tiếng hét đau thấu ruột thấu xương.  

 

Hai người họ bị Phần Thiên Chi Diễm bao vây, thế mà đến một giây cũng không thể chịu nổi.  

 

Cả hai nhanh chóng hóa thành một đống tro tàn.  

 

“Á...!”  

 

Tiêu Nhã Phi bịt chặt miệng.  

 

Trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta tràn ngập sự kinh hãi.  

 

Hai chị em bọn họ hãi hùng.  

 

Quá kinh khủng.  

 

Đây là cường giả trên cả Tiên Thiên đấy, thế mà lại bị ngọn lửa kỳ dị kia thiêu cháy ư?  

 

Bát trưởng lão của nhà họ Tiêu cũng tới nơi, vừa thấy cảnh đó thì chết lặng người: “Cái gì thế? Đó là lửa gì vậy trời?”  

 

“Hai vị lão tổ, không!”  

Bạch Tranh Phong ngơ ngác đứng ngây tại chỗ, cả người bị dọa cứng đờ.  

 

Con ngươi gã ta đỏ bừng lên, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Tên kia đã bị thương rồi, bây giờ không cách nào tung hết sức được!”  

 

“Mau xông lên giết hắn đi!”

Năm Võ Thần.  

 

Hai mươi mấy Võ Đế đồng loạt xông lên.  

 

“Giết!”  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom