Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1382: “Tôi phải giết cậu!”


 “Được!”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

Rồi anh lưu loát buông tay.  

 

“Á!”  

 

Tiêu Dung Phi hét lên, người mất thăng bằng té ngã.  

 

Miệng vết thương ở chỗ trái tim bị rách.  

 

Máu tươi tuôn ra không ngớt.  

 

Cô ta khổ ải ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu...”  

 

Tức là đến sức nói chuyện cô ta còn chẳng còn, thế là trước mắt tối sầm rồi chìm trong cơn mê.  

 

Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn Tiêu Dung Phi.  

 

Anh khoát tay.  

 

Xé rách quần áo của cô ta.  

 

Một phần da thịt trắng ngần lộ ra trước mắt anh.  

 

Anh nhướng mày, nhìn vết thương ở chỗ trái tim: “Coi như cô may mắn gặp được tôi!”  

 

Diệp Bắc Minh đưa tay đè lại miệng vết thương của Tiêu Dung Phi.  

 

Rồi nhổ cái đao kia ra.  

 

“Ưm...”  

 

Tiêu Dung Phi kêu rên, dần tỉnh lại vì đau đớn.  

 

Cô ta kinh ngạc phát hiện quần áo của mình đã bị xé rách.  

 

Hơn nữa.  

 

Tay của Diệp Bắc Minh còn đặt trên ngực mình, thế là Tiêu Dung phi nổi giận: “Cậu!”  

“Đồ khốn này, cậu dám làm chuyện đồi bại ấy với tôi à?”  

 

“Tôi phải giết cậu!”  

 

Cô ta cầm bảo kiếm của mình lên chém về phía Diệp Bắc Minh.  

 

Keng...!  

 

Diệp Bắc Minh thuận tay bắt lấy mũi kiếm, giọng nói lạnh lùng bảo: “Tôi đang cứu cô, nếu cô muốn chết thì động thủ tiếp đi”.  

 

“Cô sống hay chết không có quan hệ gì với tôi nữa”.  
 
Chương 1383: “Chuyện này không được phép nói cho bất kỳ người nào!”


Tiêu Dung Phi trừng mắt nhìn anh hỏi: “Cậu đang cứu tôi hả?”  

 

“Rõ ràng là cậu sàm sỡ tôi mà!”  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên đáp trả: “Dựa vào vết thương của cô, nếu không làm vậy thì cô bảo tôi xuống tay chỗ nào đây?”  

 

“Nếu là một bác sĩ thì sẽ cứu cô kiểu gì đây?”  

 

Anh vừa nói vừa nhanh tay cứu người.  

 

Phụt! Phụt! Phụt!  

 

Mấy cây ngân châm đâm xuống ngực Tiêu Dung Phi.  

 

Máu đã được cầm.  

 

Tiêu Dung Phi sững sờ, hóa ra tên nhóc này đang cứu mình thật à?  

 

Chứ không phải cố tình sàm sỡ mình.  

 

Gương mặt xinh xắn của cô taq ửng đỏ, rồi cứ thế nằm dài trên mặt đất dùng một tay che mắt.  

 

Ngay sau đó.  

 

Diệp Bắc Minh lấy ra một lọ thuốc bột: “Đây là Sinh Cơ Tán, nó có thể giúp cô lành miệng vết thương”.  

 

“Vả lại còn không để lại sẹo, cô tự bôi đi!”  

 

Bình thuốc được đặt trên ngực Tiêu Dung Phi.  

 

Tiêu Dung Phi nâng tay chộp lấy bình thuốc.  

 

Vết thương của cô ta quá nặng, hơn nữa bản thân còn bị trúng độc nên bây giờ không có chút sức nào: “Hay là... hay là cậu bôi giúp tôi được không?”  

 

Diệp Bắc Minh không lan man.  

 

Anh cầm bình thuốc lên đổ Sinh Cơ Tán vào lòng bàn tay rồi bôi lên ngực Tiêu Dung Phi.  

 

“Ưm!”  

 

Cơ thể Tiêu Dung Phi căng cứng, đầu ngửa ra đằng sau.

Cắn răng thật chặt!  

 

Loại cảm giác đi kèm với đau đớn kịch liệt này cứ như là bị điện giật, khiến cho ánh mắt cô ta dần trở nên mơ hồ!  

 

Diệp Bắc Minh nhìn Tiêu Dung Phi, biết rằng độc tính trong người đang phát tác.  

 

Bèn thi triển Quỷ Môn Thập Tam Châm giúp cô ta giải độc!  

 

Mười lăm phút sau.  

 

Tiêu Dung Phi thay một bộ quần áo khác, chỉnh trang lại vẻ ngoài của mình: “Chuyện này không được phép nói cho bất kỳ người nào!”  
 
Chương 1384: Tội tình gì phải đi mạo hiểm!


 Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Lệnh bài huyền thiết?”  

 

Miếng lệnh bài màu đen này giống y hệt như lệnh bài huyền thiết mà mẹ để lại!  

 

Bên trong chiếc nhẫn chứa vật của Diệp Bắc Minh cũng có một mảnh.  

 

“Cậu biết thứ này ư?”  

 

Lần này đến lượt Tiêu Dung Phi bất ngờ.  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Lệnh bài huyền thiết không phải là một loại lệnh bài mà các tông môn cấp hai kia tạo ra hay sao?”  

 

“Nghe bảo rằng chỉ cần lấy được lệnh bài huyền thiết là có thể dùng nó để gia nhập bất kỳ tông môn cấp hai nào”.  

 

“Còn có thể nhận được tài nguyên tu luyện!”  

 

Tiêu Dung Phi lắc đầu: “Giả, tất cả đều là giả”.  

 

“Mấy tông môn cấp hai đó thả tin tức này ra chỉ là vì để cho những ai không biết sau khi lấy được lệnh bài huyền thiết, sẽ giao nó ra cho bọn họ”.  

 

“Tác dụng thật sự của lệnh bài huyền thuyết là để bước vào bên trong đất tổ của Côn Luân Hư!”  

 

Diệp Bắc Minh hơi chút cảm thấy hứng thú: “Đất tổ của Côn Luân Hư?”  

 

“Đó là nơi nào?”  

 

Chẳng lẽ…  

 

Mẹ để lại một miếng lệnh bài huyền thiết, hoàn toàn không phải là vì muốn cậu tham gia vào thế lực cấp hai ở Côn Luân Hư.  

 

Mà là để cậu tiến vào đất tổ của Côn Luân Hư?  

 

Tiêu Dung Phi kiêu ngạo cười một tiếng: “Cậu đi đi rồi biết, nơi đó có muôn vàn nguy hiểm”.  

 

“Nhưng mà cơ hội cũng rất cao, có thể thay đổi số mệnh của cậu!”  

 

“Nếu như vận may của cậu tốt thì còn có khả năng nhận được võ kỹ cấp thần, hay thậm chí là võ kỹ cấp thánh”.  

 

Võ kỹ cấp thần?  

 

Võ kỹ cấp thánh? Bản thân mình đã có mấy loại rồi!  

Nếu như đây là sự thật, thế thì sức hấp dẫn đối với anh cũng không phải là quá lớn.  

 

Tội tình gì phải đi mạo hiểm!  

 

Tiêu Dung Phi còn nghĩ rằng Diệp Bắc Minh sẽ xao động.  

 

Không ngờ rằng Diệp Bắc Minh chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Có vậy thôi à?”  

 

Tiêu Dung Phi trợn tròn mắt: “Thái độ của cậu vậy là sao?”  

 
 
Chương 1385: Đây chắc chắn không phải là nguyên nhân chủ yếu!


 Cầm lấy chiếc nhẫn chứa vật của tất cả bọn họ.  

 

Tiêu Dung Phi nhắc nhở một câu: “Diệp Bắc Phong, cậu giết người nhà họ Võ, bọn họ sẽ không bỏ qua cho cậu!”  

 

Vụt!  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh chợt trầm xuống: “Cô biết tôi?”  

 

Tiêu Dung Phi nghiêm túc nhìn anh: “Tay cầm một thanh đoạn kiếm đầu rồng, lại còn có thể chém chết võ thần!”  

 

“Ngoại trừ sát thần Diệp Bắc Phong ra, cả Côn Luân Hư còn có người thanh niên nào khác sao?”  

 

Diệp Bắc Minh vuốt cằm: “Danh tiếng của tôi lớn tới vậy ư?”  

 

Tiêu Dung Phi gật đầu: “Đâu chỉ là lớn, một vài thế lực ở Côn Luân Hư đã hợp tác lại, hình thành liên minh Đồ Thần!”  

 

“Liên minh Đồ Thần?”  

 

Diệp Bắc Minh ngập ngừng.  

 

Tiêu Dung Phi khẳng định: “Đúng vậy, giết cậu”.  

 

Nét mặt Diệp Bắc Minh tràn đầy khinh thường: “Một đám người dơ bẩn mà cũng đòi giết tôi á?”  

 

“Cậu đừng quá hống hách, thế lực cấp hai gồm đám người Thiên Kiếm Tông, cung Hạo Miểu, học viện Thiên Thần và Phạm Cốc đã hạ lệnh truy nã cậu rồi”.  

 

Tiêu Dung Phi cau mày.  

 

Diệp Bắc Minh chỉ cười không đáp.  

 

Tiêu Dung Phi tiếp tục nói: “Còn có một số gia tộc bị cậu chém giết cũng đã gia nhập vào liên minh Đồ Thần!”  

 

“Nếu như có người giết được cậu, có thể nhận được tiền thưởng lên đến ba trăm nghìn tệ!”  

 

“Cướp lấy thanh đoạn kiếm này từ tay cậu còn nhận được cả một triệu tệ tiền thưởng!”  

Diệp Bắc Minh đen mặt: “Kiếm Đoạn Long còn có giá hơn tính mạng của tôi nữa hả?”  

 

Tiêu Dung Phi thản nhiên cười một tiếng: “Nó tên là kiếm Đoạn Long à?”  

 

“Tất cả mọi người đều cho rằng thanh kiếm Đoạn Long này là một món thần khí không hoàn hảo!”  

 

“Có lẽ chính là thanh thần khí mà Phần Thiên Tông đã luyện chế năm xưa!”  

 

“Thật hiển nhiên, các thế lực truy nã cậu đều cho rằng cậu dựa vào thanh kiếm Đoạn Long kia mới có thể chém chết võ thần một cách phi lý như vậy!”  

 

Diệp Bắc Minh chém chết võ thần, quả thật có liên quan đến thanh kiếm Đoạn Long này. 
 
Chương 1386: Kích động!


 Để lại một câu nói.  

 

Sau đó xoay người rời đi!  

 

Tiêu Dung Phi hét lớn về phía bóng lưng của Diệp Bắc Minh: “Cậu đi đâu vậy?”  

 

Trong nháy mắt, Diệp Bắc Minh đã sớm biến mất không còn chút bóng dáng.  

 

Con ngươi Tiêu Dung Phi lóe lóe, cũng trực tiếp ra khỏi khe núi.  

 

…  

 

Thành Côn Luân.  

 

Trụ sở chính của thương hội nhà họ Ngô.  

 

Ngô Khinh Diên vừa mới chủ trì sàn đấu giá xong, đang chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.  

 

Chiếc áo gile màu đen trượt xuống khỏi bả vai như ngọc.  

 

Cả người cô ta ngã nhào xuống ghế sô pha, phun ra một hơi khí đục: “Haiz!”  

 

“Nhiệm vụ của hôm nay cuối cùng cũng hoàn thành xong rồi”.  

 

“Một trăm mười viên đan dược cấp bậc thiên phẩm của ngài Diệp, mỗi lần chỉ lấy ra năm viên”.  

 

“Vậy là đã có thể thu hút cả chục nghìn khách hàng, nếu như lại có thêm một trăm viên nữa thì tốt rồi!”  

 

Bỗng nhiên.  

 

Một giọng nói lờ mờ truyền tới: “Đan dược của tôi được ưa chuộng tới vậy hả?”  

 

“A!”  

 

Soạt!  

 

Ngô Khinh Diên đột ngột bật ngồi dậy, từ trên ghế sô pha nhảy cẫng lên.  

 

Sợ hãi nhìn về một hướng khác!  

 

Chỉ thấy bên trong căn phòng không biết từ khi nào lại có thêm sự hiện diện của một người đàn ông trẻ tuổi.  

 

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy người đó, đôi mắt xinh đẹp của Ngô Khinh Diên thoáng co rụt lại: “Ngài Diệp, ngài… Sao ngài lại đến đây?”  

 

Cô ta biết sớm muộn gì cũng phải gặp mặt Diệp Bắc Minh.  

 

Nhưng có nằm mơ cũng không ngờ rằng nhanh như vậy đã phải gặp anh rồi!  

 

Đây chính là tên đàn ông đáng sợ đã tiêu diệt đế quốc Thanh Long, giết chết người tu võ ở cảnh giới võ thần đó!  

 

Ngạc nhiên!  

 

Kích động!  

 
 
Chương 1387: "Ngài cho tôi năm ngày được không?"


Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Ngại quá, không được cô cho phép đã tự tiện vào phòng của cô một mình".  

 

"Ôi chao!"  

 

Ngô Khinh Diên dậm chân, vẻ mặt sùng kính nói: "Cậu Diệp, cho dù ngài có ở lại trong phòng tôi, tôi cũng không sẽ nói gì".  

 

"Nếu ngài thích, có thể thường xuyên đến đây ở".  

 

Đóa hoa giao tiếp này còn u oán nhìn Diệp Bắc Minh một cái.  

 

Ánh mắt kia giống như muốn hút hồn người khác vậy.  

 

Diệp Bắc Minh thờ ơ: "Cô giúp tôi một việc".  

 

"Ngài cứ nói".  

 

"Tôi cần một ngàn cân Tinh Hồn Sa".  

 

Tinh Hồn Sa rất nặng.  

 

Thiên Ngoại Vẫn Thạch rơi xuống, mới mang theo một chút Tinh Hồn Sa.  

 

Một ngàn cân chắc cũng chỉ có một bọc nhỏ.  

 

Ngô Khinh Diên kinh ngạc: "Tinh Hồn Sa? Đây chính là nguyên liệu để rèn đúc binh khí cao cấp".  

 

"Chẳng lẽ lời đồn bên ngoài là thật?"  

 

"Ngài thật sự lấy được thanh kiếm thần ở Phần Thiên Tông?"  

 

"Chắc chắn là thật! Nếu không sao thanh kiếm gãy kia có thể đáng giá một triệu đồng chứ!"  

 

Nói xong.  

 

Cô ta bất ngờ nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Bên ngoài còn hợp tác tạo ra liên minh Đồ Thần, đầu tôi đáng giá ba trăm ngàn đồng đấy".  

 

Ngô Khinh Diên sửng sốt, xấu hổ cười: "Sát thần đại nhân, ngài cứ nói đùa".  

 

Cô ta làm ra vẻ chim nhỏ nép vào người.  

 

Chỉ còn thiếu nước rúc vào trong lòng Diệp Bắc Minh thôi.  

 

Diệp Bắc Minh không nói nhiều nữa: "Một ngàn cân Tinh Hồn Sa, có không?"  

Ngô Khinh Diên nhíu mày: "Tinh Hồn Sa có giá trị rất lớn, gần như không có ai muốn bán ra cả!"  

 

"Nếu cậu Diệp cần, thương hội nhà họ Ngô tôi có thể đi tìm cho cậu".  

 

"Ngài cho tôi năm ngày được không?"  

 

"Được".  

 

Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng gật đầu: "Vậy làm phiền cô Ngô". 

Anh xoay người đi ra khỏi phòng Ngô Khinh Diên. 

Ngô Khinh Diên vừa định ra tiễn Diệp Bắc Minh. 
 
Chương 1388: Ánh mắt Ngô Tố Hải đỏ lên!


 Ngô Tố Hải đang pha trà.  

 

Sau khi uống một ngụm, ông ta mới không để ý hỏi: "Ai?"  

 

Ngô Khinh Diên phun ra mấy chữ: "Cậu Diệp!"  

 

Ngô Tố Hải lại uống một ngụm: "Cậu Diệp nào cơ?"  

 

Ngô Khinh Diên nghiêm túc nói: "Sát thần, Diệp Bắc Phong!"  

 

"Phụt!"  

 

Ngô Tố Hải phun ra một ngụm trà nóng, khiếp sợ đứng lên: "Ai? Sát thần kia, cậu ta lại trở về rồi?"  

 

"Con gái, con không bị thương chứ?"  

 

Ngô Khinh Diên lắc đầu: "Bố, cậu Diệp không làm con bị thương".  

 

"Con đã thương lượng với cậu ấy rồi".  

 

"Lần này cậu ấy đến thương hội nhà họ Ngô là vì muốn con thu thập một ngàn cân Tinh Hồn Sa".  

 

Vẻ mặt Ngô Tố Hải kỳ quái: "Tinh Hồn Sa?"  

 

Thân là thương nhân, ông ta phải khôn khéo cỡ nào chứ?  

 

Vừa nghe thấy ba chữ này, trong nháy mắt ông ta đã đoán được mục đích Diệp Bắc Minh muốn Tinh Hồn Sa!  

 

Ông ta hít một hơi thật sâu: "A! Cậu ta muốn chữa trị thanh kiếm gãy kia?"  

 

"Hay là thanh kiếm này là thần khí mà Phần Thiên Tông đúc ra năm đó thật?"  

 

Ngô Khinh Diên nghiêm túc gật đầu: "Chắc là vậy!"  

 

Đột nhiên.  

 

Một bóng người già nua đẩy cửa vào: "Khinh Diên, cháu thật sự gặp được kẻ này?"  

 

"Bây giờ bên ngoài đã tổ chức liên minh Đồ Thần, đầu của kẻ này đáng giá ba trăm ngàn đồng đấy!"  

 

"Mà thanh kiếm gãy kia lại có giá một triệu đồng".  

 

"Nếu giết kẻ này..."  

 

Nghe được lời này.  

Ánh mắt Ngô Tố Hải đỏ lên!  

 

Trên mặt hiện ra vẻ hoảng sợ!  

 

"Ông nội!"  

 

Ngô Khinh Diên hét lên một tiếng, sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch: "Ông nói gì vậy?"  

 

"Cậu Diệp có thực lực khủng bố như thế, ông làm vậy sẽ mang đến tai hoạ ngập đầu cho nhà họ Ngô đấy!" 

Cả người Ngô Tố Hải run rẩy, ho khan vài tiếng: "Khụ khụ khụ!" 
 
Chương 1389: "Con cũng câm mồm cho bố!"


Khuôn mặt già nua của ông ta trầm xuống: "Tố Hải, thương nhân thì phải to gan".  

 

"Bố con hai người cũng quá nhát gan đi".  

 

"Đây là vụ làm ăn đáng giá một triệu ba, cũng là cơ hội của nhà họ Ngô!"  

 

Ngô Khinh Diên hoảng sợ nhìn lão già: "Ông nội, đây không phải cơ hội, đây là cái bẫy tử vong!"  

 

Chát!  

 

Lão già tát một cái vào mặt Ngô Khinh Diên: "Cháu câm mồm cho ông!"  

 

"Thật sự nghĩ rằng tên Diệp Bắc Phong kia có thể nghịch thiên sao?"  

 

"Một người muốn đối phó với nhiều thế lực Côn Lôn Hư như vậy, có thể kiêu ngạo được mấy ngày?"  

 

"Đúng là vô dụng ánh mắt thiển cận, chỉ biết õng à õng ẹo, sao có thể so được với mấy người anh họ của cháu?"  

 

Lão già không khách khí nhục nhã: "Nếu cho cháu một cơ hội, có phải cháu còn muốn leo lên giường Diệp Bắc Phong không?"  

 

Ngô Khinh Diên uất ức ôm mặt.  

 

Cô ta cắn môi, nước mắt ào ào chảy ra, quật cường nói: "Cháu không nghĩ vậy!"  

 

Chát!  

 

Lão già lại tát thêm một cái: "Còn dám mạnh miệng?"  

 

Ngô Tố Hải cũng khuyên: "Bố, Khinh Diên nói đúng..."  

 

"Con cũng câm mồm cho bố!"  

 

Đôi mắt lão già đỏ bừng, tràn ngập tơ máu nhìn chằm chằm Ngô Tố Hải: "Từ giờ trở đi, bố con hai người cấm được bước ra khỏi căn phòng này một bước".  

 

Ông ta hét lớn một tiếng: "Người đâu!"  

 

Hai người đi thẳng vào.  

 

"Coi chừng bọn họ, cấm bọn họ liên hệ với bên ngoài".  

 

"Đồng thời, liên hệ liên minh Đồ Thần cho tôi!"  

 

"Vâng!"  

 

...  

Sau khi rời khỏi thành Côn Luân, Diệp Bắc Minh trực tiếp trở về giới phàm tục.  

 

Vừa bước ra khỏi kết giới.  

 

Điện thoại của Diệp Bắc Minh đã không ngừng vang lên.  

 

Đủ loại tin nhắn cuộc gọi chưa nhận theo nhau mà đến.  

 

Reng reng reng!  

 

Trừ mấy người Vạn Lăng Phong, Lâm Thương Hải ra. 
 
Chương 1390: Càn Khôn Vô Cực


 Lâm Thương Hải: "Chủ nhân, toàn bộ dư nghiệt của gia tộc người thủ hộ đều đã bị giết".  

 

Thư ký Tiền: "Long soái, long mạch đã được chữa trị xong, hội trưởng lão đã tính côn cho ngài!"  

 

"Chờ ngài từ Côn Lôn Hư trở về sẽ tổ chức tiệc chúc mừng cho ngài!"  

 

Hạ Nhược Tuyết: "Bắc Minh, Tôn Thiến mất tích rồi!"

Khi nhìn thấy tin nhắn cuối cùng.  

 

Đồng tử Diệp Bắc Minh co rụt lại.  

 

Anh nhanh chóng gọi điện cho Hạ Nhược Tuyết: "Nhược Tuyết!"  

 

Giọng nói của Hạ Nhược Tuyết truyền đến: "Anh từ Côn Lôn Hư trở về rồi?"  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Vừa trở về, chuyện bên kia tạm thời dừng một khoảng thời gian".  

 

"Sao lại thế này, Tôn Thiến mất tích ư?"  

 

Hạ Nhược Tuyết giải thích rất nhanh: "Em cũng không biết sao nữa, em đã nhờ mấy người Vạn Lăng Phong và Lâm Thương Hải hỗ trợ tìm, nhưng bây giờ không có một chút manh mối nào cả".  

 

"Từ lần trước anh tiến vào Côn Lôn Hư, em liền trở về Giang Nam".  

 

"Ngày hôm sau Tôn Thiến đã không thấy tăm hơi!"  

 

"Ở gần chỗ Tôn Thiến ở cũng đã xảy ra một chuyện vô cùng đáng sợ".  

 

Diệp Bắc Minh nghiêm túc hỏi: "Chuyện gì?"  

 

Khuôn mặt Hạ Nhược Tuyết trắng bệch: "Trong vòng phạm vi mười km, tất cả chó đều chết!"  

 

"Cho dù là chó nuôi trong nhà hay chó hoang dã, tất cả đều chết không thể hiểu được!"  

 

"Chỉ trong một đêm đã hóa thành thây khô!"  

 

"Giống như... giống như bị hút khô máu tươi vậy!"  

 

Diệp Bắc Minh ngẩn ra.  

 

Đột nhiên.  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Nhóc con, đây là tàn hồn ký túc trong cơ thể cô gái kia đang làm trò quỷ!"  

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Sao lại thế này?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Tàn hồn muốn duy trì bất tử, nhất định phải hấp thu máu tươi".  

 

"Giống như Long Đế vậy, chỉ có khi hấp thu máu tươi của người sống mới có thể duy trì bất diệt!"  

 

"Cô nhóc Tôn Thiến kia thiện lương, không muốn giết người, cho nên mới ra tay với đám chó ở gần đó!"  

 

"Nhưng có lẽ sau này Tôn Thiến sẽ nhập ma!"  

 

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh trầm xuống: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tìm kiếm tung tích của Tôn Thiến cho tôi!" 
 
Chương 1391: Cuộc gọi kết thúc.


 "Hơn nữa, hoàn toàn không thể cảm nhận được khí tức của cô ta".  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Hoàn toàn không thể cảm nhận được?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Đúng vậy, loại tình huống này chỉ có hai khả năng".  

 

"Thứ nhất, Tôn Thiến đã chết".  

 

"Nhưng tàn hồn của thần nữ Túc Hoàng đã thừa nhận Tôn Thiến, nếu Tôn Thiến đã chết, bà ta cũng sẽ chết".  

 

"Cho nên, loại khả năng này có thể loại bỏ".  

 

"Thứ hai là Tôn Thiến không còn ở giới phàm tục nữa!"  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: "Cô ta tiến vào Côn Lôn Hư rồi sao?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Chắc hẳn là vậy, không cần lo lắng quá".  

 

"Tàn hồn của thần nữ Túc Hoàng sẽ không làm hại Tôn Thiến, trừ khi Tôn Thiến chủ động rời khỏi cơ thể".  

 

"Nếu không nô bộc sẽ không có khả năng phản phệ chủ nhân!"  

 

Diệp Bắc Minh hơi thở phào nhẹ nhõm.  

 

Sau đó anh nói hết tất cả cho Hạ Nhược Tuyết.  

 

Trong lòng Hạ Nhược Tuyết trầm xuống.  

 

Tiếp theo.  

 

Hạ Nhược Tuyết đột nhiên nói: "Bắc Minh, em muốn tu võ!"  

 

Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: "Không phải em rất chán ghét tu võ sao?"  

 

Hạ Nhược Tuyết cắn răng: "Đúng vậy, trước kia em rất chán ghét tu võ".  

 

"Nhưng mà em phát hiện, nếu một người quá yếu ớt, vận mệnh sẽ bị người khác nắm trong tay".  

 

"Ngay từ đầu là mẹ em, tiếp theo lại là Côn Lôn Hư".  

 

"Nếu anh chỉ là một người đàn ông bình thường, em sẽ làm một người phụ nữ bình thường!"  

"Nhưng bây giờ với thực lực và địa vị của anh, nếu em cứ tiếp tục làm một người phụ nữ bình thường, tuyệt đối sẽ không xứng với anh".  

 

"Hơn nữa, em không muốn kéo chân anh..."  

 

Hạ Nhược Tuyết nói ra suy nghĩ trong lòng.  

 

Diệp Bắc Minh đồng ý: "Được, anh sẽ đến thành phố Giang Nam tìm em".  

 

"Được!" 

Cuộc gọi kết thúc. 
 
Chương 1392: "Nhược Tuyết, em tới thử xem?"


 Hai giờ sau.  

 

Hạ Nhược Tuyết cảm thấy mỹ mãn ngồi trên giường: "Bây giờ dạy em tu võ đi!"  

 

Diệp Bắc Minh nghiêm túc nhìn Hạ Nhược Tuyết: "Nhược Tuyết, tu võ quan trọng nhất không phải thiên phú, mà là kiên trì và nghị lực".  

 

"Quá trình này sẽ vô cùng vất vả, em có thể chịu đựng được không?"  

 

"Em có thể chịu đựng được!"  

 

Hạ Nhược Tuyết trả lời.  

 

"Được!"  

 

Diệp Bắc Minh không hề vô nghĩa: "Người tu võ bình thường, phải đi đến cảnh giới đại tông sư mới có thể đả thông hai mạch nhâm đốc".  

 

"Anh sẽ đả thông hai mạch nhâm đốc trước cho em, em sẽ giảm bớt được rất nhiều bước phải đi".  

 

Anh điều khiển chân nguyên xâm nhập vào trong cơ thể Hạ Nhược Tuyết.  

 

Trong phút chốc!  

 

Keng!  

 

Một tiếng kiếm truyền đến, vang vọng cả phòng.  

 

Diệp Bắc Minh chấn động: "Đây là cái gì?"  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Nhóc con, đây là thể Kiếm Tâm, cô gái này không đơn giản".  

 

"Không ngờ lại có được thể Kiếm Tâm, nhưng vẫn chưa thức tỉnh!"  

 

"Nếu cô ấy bắt đầu tập võ từ nhỏ, hẳn là sẽ được phát hiện ra từ sớm".  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Thể Kiếm Tâm là cái gì?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Cậu có thể hiểu là trời sinh rất thân thiết với kiếm đạo, rất dễ dàng sinh ra cộng minh".  

 

"Thích hợp tu luyện sử dụng kiếm, muốn tăng cấp nhanh cũng không phải việc khó gì!"  

 

"Nếu bồi dưỡng tốt, có lẽ tốc độ tu luyện sẽ còn nhanh hơn cậu".  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Khoa trương như vậy sao?"  

 

Anh giải thích cho Hạ Nhược Tuyết biết cô ấy là thể Kiếm Tâm.  

 

Hạ Nhược Tuyết có chút sững sờ: "Khó trách trước đây em xem người ta múa kiếm, cảm giác chiêu thức rất đơn giản".  

 

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.  

 

Anh biểu diễn Lạc Nhạn Kiếm Pháp một lần trước mặt Hạ Nhược Tuyết.  

 

"Nhược Tuyết, em tới thử xem?"  

 

"Chỉ cần biểu diễn lại các chiêu thức vừa rồi là được".  

 

Diệp Bắc Minh khoát tay, lấy ra một thanh trường kiếm màu xanh.  

 

Kiếm này ở trong kiếm trủng của anh, là tự anh rèn ra.  

 

"Được".  

 
 
Chương 1393: Một ngàn cân Tinh Hồn Sa hẳn là đủ.


Không sai chút nào!  

 

Thậm chí.  

 

Lúc cô ấy thể hiện Lạc Nhạn Kiếm Pháp còn có vẻ thành thạo, xinh đẹp hơn Diệp Bắc Minh!  

 

Diệp Bắc Minh nghẹn họng nhìn trân trối: "Trời đất ơi!"  

 

"Nhược Tuyết, em quả thực là thiên tài kiếm đạo trời sinh!"  

 

Đôi mắt đẹp của Hạ Nhược Tuyết lóe lên, kiêu ngạo cười: "Vậy sao? Nói như vậy em thích hợp tu võ?"  

 

"Đâu chỉ thích hợp, Lạc Nhạn Kiếm Pháp này quả thực là được sáng tạo ra để dành cho em!"  

 

...  

 

Côn Lôn Hư, bên ngoài rừng rậm ma thú.  

 

Tôn Thiến không ngừng chạy, cuối cùng đã đi vào nơi này.  

 

Trên người cô ta có rất nhiều vết máu đọng lại.  

 

Khuôn mặt bẩn thỉu.  

 

Có vẻ rất chật vật!  

 

Trong cơ thể cô ta truyền đến giọng nói của thần nữ Túc Hoàng: "Vào đi!"  

 

Tôn Thiến có chút sợ hãi: "Khu rừng rậm này có vẻ rất đáng sợ, thật sự phải vào đi sao?"  

 

Thần nữ Túc Hoàng cười lạnh: "Không đi vào trong thì tôi bổ sung máu tươi như thế nào?"  

 

"Chẳng lẽ bà còn muốn tôi tiếp tục giết hại những con chó hoang đó sao?"  

 

"Cô phải biết rằng, tôi đã dựa theo cô không giết người, chỉ giết một vài con chó hoang đã là nể mặt cô lắm rồi!"  

 

"Nếu tàn hồn của tôi không được bổ sung máu tươi, tôi sẽ chết”.  

 

"Nếu tôi chết, tôi cũng sẽ kéo cô chết cùng”.  

 

Cả người Tôn Thiến run lên.  

 

Cô ta cắn môi, trực tiếp vọt vào trong rừng rậm ma thú.  

 

...  

Năm ngày sau.  

 

Diệp Bắc Minh đã truyền thụ Lạc Nhạn Kiếm Pháp, thuật Đằng Không, phù quang lược ảnh cho Hạ Nhược Tuyết.  

 

Hôm nay là ngày cuối cùng anh hẹn với nhà họ Ngô.  

 

Một ngàn cân Tinh Hồn Sa hẳn là đủ.  

 

Sau khi tạm biệt Hạ Nhược Tuyết, Diệp Bắc Minh đi thẳng đến cửa vào Côn Lôn Hư.  

 
 
Chương 1394: Anh bước ra từng bước, nhảy xuống vách núi!


 Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Sao hai người lại ở chỗ này?"  

 

Vân Chi Lan có chút xấu hổ: "Khụ khụ, lão hủ muốn tiến vào Côn Lôn Hư truy tìm võ đạo mạnh hơn”.  

 

Khuôn mặt già nua của ông ta đỏ lên: "Chỉ tiếc là đã quanh quẩn ở gần đây mấy ngày rồi vẫn chưa tìm được cửa vào”.  

 

Giữa Côn Lôn Hư và giới phàm tục có mười mấy lối vào.  

 

Người bình thường căn bản không biết cửa vào ở nơi nào.  

 

Trừ khi là đi theo người tu võ vào Côn Lôn Hư!  

 

Vân Chi Lan không phải người Côn Lôn Hư, cho nên không biết cũng là bình thường.  

 

Vân Kiếm Bình vội vàng nói: "Diệp tiền bối, xin ngài hãy thương xót dẫn chúng tôi vào Côn Lôn Hư đi”.  

 

Cô ta tỏ ra vô cùng đáng thương.  

 

Vân Chi Lan cũng cúi đầu chín mươi độ: "Diệp tiền bối, trước kia đã đắc tội nhiều, mong ngài rộng lượng tha thứ”.  

 

"Nếu không phiền, xin hãy dẫn chúng tôi vào Côn Lôn Hư đi”.  

 

Diệp Bắc Minh nhìn ông cháu hai người một cái: "Dẫn hai người vào cũng được, nhưng tôi phải nhắc nhở một câu”.  

 

"Côn Lôn Hư là nơi cá lớn nuốt cá bé, không có pháp luật như giới phàm tục”.  

 

"Nếu sau khi vào Côn Lôn Hư mà bị người khác giết, không liên quan gì đến tôi!"  

 

Vân Chi Lan nghiêm túc gật đầu: "Được!"  

 

Diệp Bắc Minh không nói nhiều nữa.  

 

Anh dẫn hai ông cháu lên đỉnh một ngọn núi tuyết.  

 

Chỉ vào phía trước một cái vách núi đen: "Nơi này chính là một cửa vào Côn Lôn Hư”.  

 

"Cái gì?"  

 

Vân Chi Lan ngây người.  

 

Vân Kiếm Bình cũng không tin nói: "Diệp tiền bối, ở đây chỉ là một vách núi thôi!"  

Diệp Bắc Minh lắc đầu, cũng không giải thích.  

 

Anh bước ra từng bước, nhảy xuống vách núi!  

 

Hai ông cháu còn lo lắng Diệp Bắc Minh sẽ bị rơi thành thịt nát.  

 

Ai ngờ anh lại biến mất trong không trung!  

 

"A?"  

 
 
Chương 1395: "Ba mươi mấy Võ Đế!"


 "Côn Lôn Hư!"  

 

Vân Chi Lan kích động đến mức cả người run rẩy: "Chúng ta đã vào được rồi!"  

 

Vân Kiếm Bình nhìn bốn phía xung quanh: "Diệp tiền bối đâu?"  

 

Bóng dáng Diệp Bắc Minh đã sớm biến mất.  

 

...  

 

Hai giờ sau.  

 

Diệp Bắc Minh đi đến bên ngoài thành Côn Luân.  

 

Đột nhiên.  

 

Giọng nói nghiêm túc của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Nhóc con, nguy hiểm!"  

 

"Rất nguy hiểm! Cẩn thận!"  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc dừng lại.  

 

Đây là lần đầu tiên anh thấy tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc như thế: "Sao vậy?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh lùng mở miệng: "Tự cậu cảm nhận đi, chủ yếu là ở gần thương hội nhà họ Ngô!"  

 

Một người một tháp cùng chung ý thức.  

 

Thành Côn Luân rất lớn, có hơn mười triệu người ở.  

 

Sau khi Diệp Bắc Minh tiến vào Võ Tôn trung kỳ, phạm vi mà tháp Càn Khôn Trấn Ngục có thể bao trùm cũng trở nên rất rộng lớn.  

 

Giờ phút này.  

 

Tất cả mọi thứ trong thành Côn Luân đều lọt hết vào trong mắt anh.  

 

Anh có thể cảm nhận được rõ ràng tất cả mọi thứ xung quanh thương hội nhà họ Ngô.  

 

Một khí tức kinh khủng rải rác khắp bốn phương tám hướng thương hội nhà họ Ngô.  

 

Không chỉ như thế, ở khắp nơi trong thành Côn Luân cũng đều có người tu võ thực lực cường đại trấn thủ!  

"Mười ba Võ Thần sơ kỳ?"  

 

"Ba mươi mấy Võ Đế!"  

 

"Võ Thánh đỉnh phong khoảng trăm người, còn có vô số người tu võ khác!"  

 

Lần đầu khi anh đến thành Côn Luân.  

 

Căn bản không cảm nhận được khí tức của Võ Thần!  

 

Lúc này. 
 
Chương 1396: Phá vỡ sự yên tĩnh.


 "Ngô Khinh Diên, cô vẫn không kháng cự được sức hút đó ư?"  

 

"Diệp Bắc Minh tôi là người mà mấy người có thể tính kế sao?"  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Nhóc con, rút lui trước đi”.  

 

"Mười mấy Võ Thần đồng loạt ra tay, phần thắng của cậu không cao đâu”.  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh chớp động.  

 

Anh nhìn về hướng thành Côn Luân.  

 

Đột nhiên.  

 

Anh ngẩng đầu nhìn lên không trung, quỷ dị cười: "Tôi có một suy nghĩ lớn mật!"  

 

"Không phải bọn họ thành lập Đồ Thần, vội vã muốn giết tôi sao?"  

 

"Một khi đã như vậy, tôi sẽ để bọn họ cảm nhận được sự sợ hãi khi bị sát thần săn giết!"  

 

Vừa nói xong.  

 

Diệp Bắc Minh không hề do dự, trực tiếp dịch dung, hóa thành bộ dáng của Diệp Bắc Phong.  

 

Sau đó liền đi vào thành Côn Luân.  

 

Diệp Bắc Minh vẫn không đi về phía thương hội nhà họ Ngô.  

 

Mà là đi đến một nơi nào đó bên ngoài thành Côn Luân.  

 

Trên bầu trời thành Côn Luân, mây đen dày đặc!

Một trận mưa to gió lớn sắp diễn ra.  

 

…  

 

Lúc này.  

 

Một đám võ giả của liên minh Đồ Thần tập trung trong một sân viện xa hoa.  

 

Bầu không khí vô cùng căng thẳng!  

 

Yên tĩnh đến đáng sợ!  

 

Lúc này, mọi người đều dõi theo động tĩnh của hướng thương hội nhà họ Ngô.  

Một khi sát thần xuất hiện, bọn họ sẽ ào ào xông ra!  

 

Đột nhiên.  

 

Một người đàn ông trung niên nghi ngờ nói: “Hôm nay Diệp Bắc Phong có đến không?”  

 

“Chẳng may hắn thận trọng, hôm nay không đến thương hội nhà họ Ngô thì làm thế nào?”  

 

Phá vỡ sự yên tĩnh.  

 
 
Chương 1397: Diệp Bắc Phong đến thật?


 “Ha ha ha!”  

 

Toàn bộ các võ giả khác trong viện đều phá lên cười.  

 

Bầu không khí bớt căng thẳng hơn rất nhiều.  

 

“Căng thẳng quá rồi!”  

 

“Thực lực của Diệp Bắc Phong rất khủng bố, nhưng chủ yếu là thanh kiếm đó!”  

 

“Không có thần khí đó, mười ba tiền bối võ thần cùng ra tay, Diệp Bắc Phong chẳng là cái gì hết!”  

 

Mấy cường giả võ đế bật cười.  

 

Đột nhiên.  

 

Một giọng nói vang lên: “Chẳng may Diệp Bắc Phong xông đến nơi này thì làm thế nào?”  

 

“Xông đến nơi này, làm sao có thể!”  

 

Tên mập đó lắc đầu, thớ thịt béo trên mặt dồn lại với nhau: “Diệp Bắc Phong đó cũng không phải là thần, làm sao biết được hôm nay liên minh Đồ Thần muốn giết hắn?”  

 

“Cho dù hắn biết, làm sao có thể đến chỗ chúng ta chứ!”  

 

Võ đế khác kinh sợ nhìn tên mập!  

 

Đồng tử co mạnh lại!  

 

Hàm răng va vào nhau lập cập!  

 

“Ấy, các người nhìn tôi làm gì, mặt tôi có thứ gì sao?”  

 

Tên mập cau mày, cảm thấy hơi kỳ lạ.  

 

Liền sau đó.  

 

Tên mập cảm thấy không đúng!  

 

Những người này không phải đang nhìn mình, mà nhìn vị trí sau lưng mình.  

 

Quay đầu theo bản năng!  

 

Đồng tử co mạnh lại, trong đôi mắt đầy máu: “Mày! Sát thần Diệp Bắc Phong …”  

 

Trái tim sợ đến gần như nổ tung!  

Vãi!  

 

Sát thần.  

 

Diệp Bắc Phong đến thật?  

 

Vãi!  

 

Tên mập suýt nữa sợ chết, thịt mỡ trên mặt cũng run lên chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Mày… mày…”  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng cười nói: “Không ngờ phải không, tao đến thật đây”.  
 
Chương 1398: “Tàn sát bắt đầu!”


Cái đầu của tên mập bay cao lên!  

 

Các võ đế khác còn chưa kịp phản ứng.  

 

Trong tích tắc!  

 

Phụt! Phụt! Phụt!  

 

Kiếm khí màu đỏ máu ập đến, toàn bộ bảy tám võ đế bị chém thành sương máu.  

 

Diệp Bắc Minh không hề do dự, đi đến cứ điểm tiếp theo.  

 

Sau khi chém giết hết năm cứ điểm liên tiếp, đôi mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại, nhằm chuẩn một tòa bảo tháp!  

 

Một võ thần ngồi khoanh chân trên đỉnh tháp, nhìn chằm chằm về hướng thương hội nhà họ Ngô!  

 

Diệp Bắc Minh bay lên không trung.  

 

Che giấu khí tức!  

 

Lên không trung cao ngàn mét.  

 

Lạnh lùng nhìn xuống tòa bảo tháp phía dưới!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Tòa bảo tháp này rất cao, nếu cậu ra tay ở đây, võ thần của bên nhà họ Ngô chắc chắn sẽ cảm nhận được”.  

 

Diệp Bắc Minh cau mày, ngẩng đầu nhìn bầu trời một cái!  

 

Mây đen giăng kín bầu trời.  

 

Một trận mưa to gió lớn sắp diễn ra!  

 

Anh cười thần bí: “Sắp mưa rồi”.  

 

Một khắc sau.  

 

Một cơn mưa bão ập đến.  

 

Trên không trung thành Côn Luân sấm sét ầm ầm!  

 

Ầm ầm!  

 

Đột nhiên.  

 

Một đường sét chiếu sáng bầu trời thành Côn Luân.  

 

Gru!  

 

Không ai phát hiện ra, trong tiếng sét đánh ầm ầm đó, lại ẩn giấu một tiếng rồng gầm!  

Đợi khi sấm sét biến mất.  

 

Tòa bảo tháp đó cũng biến mất.  

 

Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Đoạn Long, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chấn kinh: “Cậu nhóc giỏi lắm, cậu đúng là cản đảm thận trọng”.  

 

“Vậy mà lại nhờ sự yểm hộ của sấm sét, dám ra tay như vậy?”  

 
 
Chương 1399: Còn chưa nói hết câu.


 …  

 

Cùng lúc đó.  

 

Trong một tòa cao ốc Ma Thiên.  

 

Một ông lão để bộ dâu dê ngồi trên tầng cao nhất cau mày: “Làm sao thế nhỉ, cứ cảm thấy hôm nay như ngồi trên đống lửa?”  

 

Trần Bách Luyện!  

 

Thái thượng trưởng lão Thiên Kiếm Tông, võ thần sơ kỳ!  

 

Tầm nhìn ở đây cực tốt, vừa hay có thể nhìn thấy tình hình ở cổng thương hội nhà họ Ngô.  

 

Một ông lão khô gày khác cười nói: “Sao thế, lo sợ chuyện hôm nay xảy ra sự cố?”  

 

Chu Kiếm Tiêu!  

 

Thái thượng trưởng lão cung Hạo Miểu, võ thần sơ kỳ!  

 

Ánh mắt Trần Bách Luyện nghiêm trọng: “Diệp Bắc Phong không dễ giết như vậy chứ?”  

 

“Ha ha ha!”  

 

Ông lão khô gày Chu Kiếm Tiêu cười: “Mười ba võ thần cùng ra tay, cho dù Diệp Bắc Phong là sát thần thật, hôm nay cũng phải nuốt hận thành Côn Luân!”  

 

“Trần huynh, ông yên tâm đi”.  

 

Trần Bách Luyện vẫn không yên tâm, lấy điện thoại ra: “Mọi người giữ liên lạc mọi lúc mọi nơi, có lẽ Diệp Bắc Phong đó sắp đến rồi!”  

 

Tin nhắn được gửi đi.  

 

Lại không có tín hiệu!  

 

Trần Bách Luyện mắng một câu: “Nơi đáng chết này, một trận mưa bão lại làm mất cả tín hiệu”.  

 

“Xem ra khoa học kỹ thuật của giới phàm tục cũng chẳng ra sao!”  

 

Chu Kiếm Tiêu chậm rãi đứng lên, nhìn về một hướng: “Yên tâm đi, Diệp Bắc Phong đó không thể…”  

 

Liền sau đó.  

 

“Ấy?”  

 

Chu Kiếm Tiêu ngẩn người, nhìn chằm chằm về một hướng: “Trần huynh, ông mau đến xem, là mắt tôi có vấn đề rồi ư?”  

 

“Lý Hùng canh giữ tòa phật tháp đó biến mất rồi?”  

 

“Cái gì?”  

 

Trần Bách Luyện đi đến, nhìn về hướng Chu Kiếm Tiêu chỉ.  

Cả người sửng sốt!  

 

Tòa phật tháp đó đúng là đã biến mất.  

 

Trần Bách Luyện cau mày: “Liệu có phải nhìn nhầm hướng rồi không?”  

 

Chu Kiếm Tiêu quyết đoán lắc đầu: “Không thể nào, cho dù là trong mưa bão cuồng phong, thị lực của võ thần cũng không bị ảnh hưởng”.  

 

“Không chừng xảy ra chuyện thật rồi, đáng chết!”  

 

“Mau, thông báo cho…”  
 
Chương 1400: “Lắm lời quá rồi!”


Một đường kiếm khí hình rồng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp rơi xuống nóc của cao ốc Ma Thiên.  

 

Đồng tử của Trần Bách Luyện và Chu Kiếm Tiêu co mạnh lại: “Vãi!”  

 

“Là Diệp Bắc Phong!”  

 

“Mau phòng ngự!”  

 

Không hổ là võ thần.  

 

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hai người phản ứng lại, cùng ra tay chống đỡ!  

 

Liền sau đó.  

 

Đường kiếm khí màu đỏ máu chém xuống!  

 

Ầm!  

 

Hai người cùng bay ra xa!  

 

Trần Bách Luyện vô cùng thê thảm, cơn đau dữ dội gần như xé rách cơ thể của ông ta.  

 

Điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra xa!  

 

Nửa bên cơ thể của Chu Kiếm Tiêu nổ tung, thê thảm nằm dưới đất, một cánh tay biến mất, thân thể bị kiếm khí trực tiếp xé nứt!  

 

Ngay cả nóc của cao ốc Ma Thiên cũng xuất hiện một đường vết kiếm khủng bố!  

 

Trần Bách Luyện tỏ vẻ mặt chấn hãi, sợ đến con ngươi cũng sắp lồi ra: “Mày!”  

 

“Diệp Bắc Phong, mày… đúng là kẻ điên!”  

 

“Mày lại dám đánh lén bọn tao như vậy?”  

 

“Mày biết bọn tao có bao nhiêu võ thần ở đây không?”  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên cười: “Biết, tổng cộng mười ba võ thần!”  

 

“Phía trước đã chém ba người, thêm các người, tổng cộng năm người!”  

 

Hai người sửng sốt!  

 

Kẻ này đã chém giết ba võ thần một cách thần không biết quỷ không hay?”  

 

Trời ơi!  

 

Chu Kiếm Tiêu hít khí lạnh: “Suýt! Không thể nào, làm sao mày…”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Lắm lời quá rồi!”  

 

Soạt!  

 

Trong tích tắc, anh xuất hiện trước người Chu Kiếm Tiêu, một chân dẫm nát lồng ngực của ông ta.  

 
 
Chương 1401: Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ!


 Không hề do dự quay người nhảy xuống cao ốc Ma Thiên!  

 

Ông ta không tiếc thiêu cháy sức sống, toàn thân bùng phát ra một luồng huyết quang, hóa thành đôi cánh!  

 

Chao liệng trên không trung bay về hướng thương hội nhà họ Ngô.  

 

Trần Bách Luyện gào thét trong lòng: “Nhanh lên, nhanh nữa lên!”  

 

‘Chỉ cần thông báo cho mọi người, Diệp Bắc Phong đã đến, thì mình có thể sống sót!”  

 

‘Diệp Bắc Phong, tên tạp chủng nhà mày, dám ép tao đến hoàn cảnh này!’  

 

Trần Bách Luyện thề trong lòng: ‘Sau khi giết mày, tao sẽ tìm người nhà của mày báo thù!’  

 

Đột nhiên.  

 

Một cảm giác nguy hiểm truyền đến!  

 

Vừa quay đầu nhìn, vừa hay nhìn thấy Diệp Bắc Minh ở không trung trên đỉnh đầu, nở nụ cười lạnh lùng!  

 

Trần Bách Luyện sợ đến trái tim ngừng đập: “Mày!”  

 

Diệp Bắc Minh mới dẫm một chân đến!  

 

Phập!  

 

Trần Bách Luyện giống như một ngôi sao băng đập xuống mặt đất, hóa thành sương máu!  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại, nhìn về hướng thương hội nhà họ Ngô: “Bây giờ cũng tạm được rồi”.  

 

Anh không hề do dự, trực tiếp đến cổng lớn thương hội nhà họ Ngô.  

 

Soạt! Soạt! Soạt!  

 

Trong tích tắc, vô số ánh mắt đang ẩn nấp nhìn qua.  

 

Tràn đầy sát ý mãnh liệt!  

 

“Diệp Bắc Phong!”  

 

“Quả nhiên hắn đến rồi!”  

 

Có người quát khẽ một tiếng: “Bây giờ ra tay không?”  

 

Một ông lão võ thần sơ kỳ lắc đầu: “Cứ đợi đã!”  

“Kẻ này đến quá đột ngột, cứ cảm thấy hơi quỷ dị!”  

 

“Đợi hắn tiến vào nhà họ Ngô rồi tính!”  

 

“Được!”  

 

Mọi người gật đầu.  

 

Kiềm chế tâm trạng kích động!  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom