Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1341


Chương 1341

“Chết đi!”

Từ Chiến gào thét dữ dội, đôi mắt dữ tợn tràn ngập tơ máu như muốn nổ tung!

Một quyền đánh về phía lồng ngực Diệp Bắc Minh!

Một cái tay khác rút ra bảo đao phụ ma tinh hạch ma thú cấp sáu, chém về phía đầu Diệp Bắc Minh!

“Ồn ào, quỳ xuống cho tao!”

Diệp Bắc Minh hét to, duỗi tay nện về phía bả vai Từ Chiến!

Anh lợi dụng tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bộc phát lực lượng.

Răng rắc!

Một tiếng vang giòn, bả vai Từ Chiến gãy vụn!

Hoàn toàn không chịu nổi lực lượng sau bùng nổ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Gân mạch toàn thân và đan điền nát bươm dưới một quyền này!

Bảo đao trong tay ông ta rơi trên mặt đất, nắm đấm mất đi sức mạnh.

Cả người ngã xuống, lăn lộn trên mặt đất như một con chó chết!

Một quyền!

Chỉ duy nhất một quyền mà thôi, thế mà phế đi một Võ Đế đỉnh phong như ông ta?

Đôi mắt Từ Chiến như muốn nứt ra, khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày… Vừa rồi mày điều động chân nguyên?”

“Không có khả năng! Sao mày có thể có được chân nguyên?”

“Trên Võ Thần mới có thể ngưng tụ chân nguyên, mày mới ở cảnh giới Võ Tôn thôi!”

“Sao mày có chân nguyên được?”

Diệp Bắc Minh dẫm một chân lên đầu Từ Chiến, lạnh lẽo nhìn ông ta: “Không nên tôn thờ sự dốt nát của mình, cho rằng chuyện này không thể”.

“Mang theo đội quân trăm ngàn người của mày xuống chỗ Diêm Vương điểm danh đi!”

“Báo tên Diệp Bắc Minh tao, đầu thai không cần xếp hàng!”

Từ Chiến nghe đến đây, con ngươi kịch liệt co rút: “Diệp Bắc Minh? Mày không phải tên là Diệp Bắc Phong!”

“Chờ một chút… Diệp Bắc Minh, tên này, quả nhiên mày đến từ giới phàm tục!”

Ông ta tức giận gầm lên: “Diệp Bắc Minh, mày dám giết tao, đế quốc Thanh Long sẽ không bỏ qua cho mày!”

“Chẳng lẽ giới phàm tục chúng mày muốn diệt vong sao?”

Ông ta sắp chết đến nơi.

Còn dám uy hiếp!

Còn dám ngạo mạn!

Mắt vẫn còn cao hơn đỉnh đầu!

Đôi mắt Diệp Bắc Minh kết băng: “Một đại tướng quân mà thôi, mày tính thứ gì?”

“Dù có là Hoàng đế đế quốc Thanh Long chúng mày, tao cũng giết không tha!”

Từ Chiến bị dọa đến run lẩy bẩy, linh hồn như bị dọa đến thoát xác: “Mày… Mày sao dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế?”

Diệp Bắc Minh duỗi tay.
 
Chương 1342-1343


Chương 1342

Kiếm Đoạn Long chém xuống!

Gọn gàng mà linh hoạt!

Phụt!

Đầu đại tướng quân đế quốc Thanh Long, Từ Chiến, lăn từ trên sườn núi xuống.

Vèo!

Diệp Bắc Minh bước lên một bước, nắm lấy đầu Từ Chiến, trực tiếp rời đi.

Mà hướng anh rời đi chính là hướng đô thành của đế quốc Thanh Long!

Sau khi Diệp Bắc Minh rời khỏi, đám người quan chiến ở nơi xa hoàn toàn chết lặng.

Vô số người tu võ bị mồ hôi thấm ướt lưng!

Lôi Bằng ngây người!

Mục Thừa cũng ngây người!

Đôi mắt đẹp của Tống Điệp Y suýt nữa nứt ra!

Mộc Tuyết Tình run rẩy, gần như không đứng vững!

Những người tu võ khác đều bị trấn trụ, mẹ nó, một trăm ngàn quân đội đấy!

Thế mà bị một mình sát thần giết chóc hầu như không còn?

Đây không phải một trăm ngàn người bình thường!

Đây là một trăm ngàn quân tinh nhuệ do đại tướng quân đế quốc Thanh Long dẫn đầu!

Một trăm ngàn quân tinh nhuệ là khái niệm gì?

Tương đương với thế lực bậc hai có thể quét ngang địa bàn Côn Luân!

“Sát thần Diệp Bắc Phong một người giết đội quân trăm ngàn người, đánh chết đại tướng quân đế quốc Thanh Long…”

“Mẹ ơi… Diệp Bắc Phong, về sau địa bàn Côn Luân ai dám trêu chọc cậu ta chứ?”

“Ừng ực!”

Vô số người tu võ nuốt nước miếng.

Ngoài khiếp sợ ra cũng chỉ còn khiếp sợ!

“Bắt đầu từ hôm nay, danh tiếng sát thần chắc chắn sẽ vang dội khắp toàn bộ địa bàn Côn Luân!”



Những chuyện xảy ra ở nhà họ Phương nhanh chóng truyền đi khắp nơi.

Lúc này.

Thủ đô đế quốc Thanh Long, thành Thanh Long, Hoàng cung.

Lộc cộc!

Một con Hãn Huyết Bảo Mã xông vào cửa cung, binh sĩ trên ngựa giơ một hộp gấm lên cao: “Khẩn cấp, tám trăm dặm khẩn cấp, tất cả đều tránh ra!”

Người này cưỡi ngựa của Đại tướng quân đế quốc Thanh Long!

Dọc đường không ai dám cản!

Binh sĩ vọt tới ngoài cửa lớn điện Kim Loan, bi phẫn gào thét: “Bệ hạ, đại tướng quân chết trận, một trăm ngàn quân đội toàn diệt!”

Triều chính chấn động!

Điện Kim Loan đang bàn bạc việc nước lập tức hoàn toàn tĩnh lặng.

Chương 1343

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 1344


Chương 1344

Vù!

Giờ phút này, tất cả đại thần đều kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía cửa chính Hoàng cung.

Hoàng đế đế quốc Thanh Long run lên.

Ông ta suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất.

Vất vả ổn định lại thân thể, ông ta chỉ tay về phía cửa lớn Hoàng cung: “Diệp Bắc Phong đánh tới đại nội Hoàng cung?”

Cùng lúc đó.

Cửa chính hoàng cung Thanh Long, Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay đi tới!

Quân Cấm vệ canh giữ cửa cung đều sợ ngây người.

Bọn họ như tập thể hóa đá, ngơ ngác nhìn Diệp Bắc Minh!

Từ khi đế quốc Thanh Long được thành lập đến bây giờ, chưa từng xảy ra chuyện không hợp lẽ thường như vậy.

Đù má!

Một người trẻ tuổi cầm trong tay một thanh kiếm gãy mà dám đánh tới cửa chính Hoàng cung?

Nói ra ai dám tin chứ!

Một giây sau.

Một tiếng hét lớn điên cuồng truyền ra: “Diệp Bắc Phong, thật ngông cuồng!”

“Nơi đây chính là hoàng cung đế quốc Thanh Long của ta, mày dám đến dây giương oai?”

“Toàn thể quân Cấm Vệ ra tay, giết chết kẻ này!”

Sau đó, hơn chục ngàn quân Cấm Vệ lao tới từ bốn phương tám hướng.

Đây chỉ là số quân Cấm Vệ đóng ở cửa cung thứ nhất!

Từ hoàng cung đế quốc Thanh Long vào đến điện Kim Loan.

Tổng cộng có hơn mười cửa cung!

Mấy trăm ngàn quân Cấm Vệ canh giữ!

Kẻ này tuyệt đối đến tìm chết!

Hơn mười ngàn người vây quanh Diệp Bắc Minh như nêm cối, anh quả quyết huy kiếm Đoạn Long, huyết khí toàn thân vọt tận trời!

Gào rống!

Sát khí kinh khủng ngưng tụ thành hư ảnh huyết long, khí thế quả thực như muốn áp sập cả trời cao!

Phụt!

Một mảnh biển máu khủng bố nổ tung!

Kiếm khí rơi xuống, giết ra một con đường nhuốm máu, đi thông vào sâu bên trong Hoàng cung.

Đám quân Cấm Vệ kia đều sợ choáng váng.

Mới có một kiếm mà thôi, thế mà đã chém giết hơn ngàn người, con mẹ nó, đây còn là người sao?

“Ngăn tên kia lại!”

Tướng lĩnh trông cửa hoảng sợ rống to.

Diệp Bắc Minh tiếp tục huy kiếm, đôi mắt lạnh lẽo, như thể một tôn sát thần, không hề có ý hạ thủ lưu tình!
 
Chương 1345


Chương 1345

Chưa đến ba phút, máu đã chảy thành sông!

Cửa cung thứ nhất, bị đánh hạ!

Trong điện Kim Loan.

Một tên thái giám xông tới, mặt mũi tràn đầy sợ hãi: “Bệ hạ, cửa cung thứ nhất bị đánh hạ”.

“Cái gì?”

Hoàng đế Thanh Long không thể ngồi yên được nữa: “Sao có thể, cửa cung thứ nhất có hơn mười ngàn quân Cấm Vệ, bọn họ đều làm gì?”

Thái giám sợ hãi đáp: “Tất cả đều bị Diệp Bắc Phong giết…”

Điện Kim Loan lại một lần lâm vào sự yên tĩnh như chết!

Hơn mười ngàn quân Cấm Vệ tất cả đã bị giết?

Lúc này.

Trong lòng tất cả mọi người đều sinh ra một suy nghĩ hoang đường: “Không lẽ kẻ này thật sự là sát thần giáng lâm trần gian sao?”

Hoàng đế Thanh Long giận dữ hét: “Mời Đại Quốc Sư đến, mau mời Đại Quốc Sư!”



Đồng thời.

Diệp Bắc Minh đánh thẳng một mạch vào trong hoàng cung đế quốc Thanh Long.

Một đường thông suốt!

Hoàn toàn không ai có thể ngăn cản.

Đột nhiên.

Một hơi thở khủng bố lao về phía Diệp Bắc Minh, anh khẽ điểm chân, bay nhanh tránh đi!

“Loảng xoảng!”

Không khí nổ tung, đằng trước Diệp Bắc Minh xuất hiện một cái hố to đường kính mười mấy mét.

Một giây sau.

Một người đàn ông nho nhã đạp không tới, đứng trên nóc một tòa đại điện nhìn xuống Diệp Bắc Minh, chế giễu: “Vật nhỏ, hoàng cung đế quốc Thanh Long không phải chỗ mày có thể tới!”

“Trò hề này nên kết thúc ở đây, mày là người đầu tiên, cũng là người duy nhất giết được vào tới đây”.

“Có thể để lão phu tự mình ra tay giết chết, cũng xem như vinh hạnh của mày”.

Người này chính là Đại Quốc Sư đế quốc Thanh Long, Trần Huyền Lễ!

“Là Đại Quốc Sư!”

“Trần quốc sự là tu vi Võ Đế đỉnh phong, chỉ cách cảnh giới Võ Thần có một bước xa, tên chó này chết chắc rồi!”

Binh lính xung quanh kích động, hoan hô.

Ầm!

Bóng sét trùng điệp!

Trong nháy mắt, Diệp Bắc Minh xuất hiện trước người Trần Huyền Lễ, đánh một kiếm về phía ông ta.

Trần Huyền Lễ ngây người, suýt chút nữa bị hốt hoảng đến há miệng.

Kẻ này lấy dũng khí ở đâu ra?

Dám chủ động ra tay với ông ta?
 
Chương 1346


Chương 1346

Giây tiếp theo.

Trần Huyền Lễ kịp phản ứng.

Một cơn giận dữ giống như núi lửa phun trào: “Đồ ngông cuồng, thằng nhãi ranh!!!”

Lão phu Trần Huyền Lễ, Võ Đế đỉnh phong, cả đời chưa từng nhìn qua tên cuồng vọng như…”

Chữ ‘mày’ còn chưa kịp nói.

Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: “Om sòm!”

Một kiếm đánh tới, dễ như bỡn!

Không khí như sắp bị xé toạc ra!

Lúc này.

Trần Huyền Lễ cuối cùng cảm cảm nhận được sự khủng khiếp của Diệp Bắc Minh, sắc mặt đông cứng: “Nhóc con, tìm cái chết cũng không chủ động bằng mày!”

Hai tay khoanh lại đang chuyển động trước ngực.

Không khí nổi lên giống như sóng gió điên cuồng!

Tạo thành một cơn lốc đáng sợ đánh về phía Diệp Bắc Minh!

Phụt!

Trong kiếm Đoạn Long trào huyết mang, chém ra cơn lốc!

Kiếm khí màu đỏ máu trong phút chốc xuất hiện trước mặt Trần Huyết Lễ, xé toạc tất cả!

“Mày!”

Trần Huyền Lễ kinh hãi, rút lui về phía sau.

Một tiếng ‘ầm’ cực lớn, đại điện dưới chân ầm ầm sụp đổ, hóa thành phế tích!

Trần Huyền Lễ bay lên không đứng, khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, mày rốt cuộc có lai lịch gì?”

Cường thế của Diệp Bắc Minh đã chấn nhiếp đến ông ta.

Lúc bắt đầu còn khinh thường!

Đến sau đó thì nghiêm túc!

Bây giờ lại khiếp sợ!

Trong mấy giây ngắn ngủi, tâm tình của vị Võ Đế đỉnh phong lại biến hóa ba lần!

Người này hôm nay nhất định phải giết!

Nếu không sẽ gặp tai họa về sau!!!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc con, người này có chút không đơn giản”.

“Nửa cơ thể bước vào cảnh giới Võ Thần, hơn nữa, một nửa nội lực trong cơ thể hắn đã chuyển hóa thành chân nguyên!”

“Ồ?”

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Thứ tôi chém chính là Thần!”

Ầm!

Kiếm Đoạn Long chấn động.

Một trận nổ tung vang dội.

Diệp Bắc Minh giống như máy bay chiến đấu phá trường không, xuất hiện trước người Trần Huyền Lễ!

Giơ tay lên!
 
Chương 1347


Chương 1347

Một kiếm chém xuống!

Trần Huyền Lễ vô cùng dữ tợn: “Tới là tốt! Ha ha ha!”

“Tên nhãi, lão phu là võ thể song tu!”

“Chỉ dựa vào thanh kiếm nát của mày mà cũng muốn giết tao?”

Giọng điệu ông ta ngạo mạn!

Nội lực trong cơ thể và chân nguyên điên cuồng cuộn trào, đánh ra một kích cực mạnh, hung hăng đập về phía kiếm Đoạn Long!

Nếu như không ngoài dự đoán, thanh kiếm nát này và Diệp Bắc Minh sẽ vỡ vụn trong nháy mắt.

Bùm!

Trong nháy mắt Trần Huyền Lễ và kiếm Đoạn Long tiếp xúc, một cơn đau nhức nhối truyền tới.

Hai cánh tay của ông ta lại trong nháy mắt hóa thành sương máu!

Sau đó.

Kiếm Đoạn Long tiếp tục rơi xuống!

Chém trên bả vai ông ta.

Một tiếng ‘răng rắc’ giòn dã, bả vai và xương lồng ngực đều nổ ầm.

Diệp Bắc Minh bật cười: “Ông là võ thể song tu, tôi chính là y, võ, thể, dược, châm, khí, đan… toàn năng!”

“Mày…”

Trần Huyền Lễ há to mồm.

Phụt!

Toàn thân bị kiếm Đoạn Long chém thành sương máu!

Kiếm khí kiếm Đoạn Long chém ra, Trần Huyền Lễ có thể ngăn cản.

Nhưng ông ta lại không ngăn được bản thân kiếm Đoạn Long!

“A… Trần quốc sư, chết… chết… chết… chết rồi!

“Tại sao có thể như vậy, Trần quốc sư bị sát thần một kiếm giết chết!”

“Chẳng lẽ ông trời muốn lấy mạng của đế quốc Thanh Long?”

Nhìn thấy Trần Huyền Lễ chết, một vài cấm vệ quân vây xem gần đó sợ phát điên.

Bọn họ vứt mũ khí giới áo giáp, điên cuồng chạy ra ngoài hoàng cung!



Tin tức truyền về điện Kim Loan.

“Bệ hạ, đại quốc sư bị Diệp Bắc Phong một kiếm giết chết!”

Bên trong điện Kim Loan yên tĩnh không một tiếng động!

Mọi người kinh hãi đến cùng cực, Trần Huyền Lễ chết?

Đây chính là đại quốc sư của đế quốc Thanh Long, cường giả cảnh giới Võ Đế đỉnh phong!

Mấy trăm đại thần trố mắt nhìn nhau!

Đồng loạt ngẩng đầu.

Nhìn về phía hoàng đế Thanh Long!

Không kìm được ngây người.
 
Chương 1348


Chương 1348

Nét mặt già nua của hoàng đế Thanh Long lạnh tanh, tức giận và khiếp sợ ban đầu đều biến mất không thấy, bình tĩnh đến dọa người!

Phải nói điều duy nhất không thay đổi chính là sát ý trong hai mắt ông ta càng ngày càng nồng đậm!

“Cái này…”

“Bệ hạ?”

Có người theo bản năng gọi một tiếng.

Thân là hoàng đế, đương nhiên ông ta không thể đầu trận tuyến.

Ông ta nhắm mắt lại, nghiêm túc suy tính!

Một lát sau!

“Báo, bệ hạ, Diệp Bắc Phong công phá cửa cung thứ hai, thống lĩnh cấm vệ quân Vũ Văn Phi Long chết trận!”

“Báo!”

“Bệ hạ, cửa cung thứ ba đã bị công phá!”

“Báo!!!”

“Bệ hạ, cửa cung thứ tư…”

“Báo, cửa cung thứ năm…”

Chưa đến một phút, năm cửa cung đều bị công phá toàn bộ.

“Tốc độ gì vậy?”

“Cấm vệ quân của chúng ta là giấy dán sao?”

Mấy trăm đại thần văn võ loạn cào cào, giống như con kiến trên chảo nóng.

“Báo, bệ hạ, cửa cung thứ sáu bị công phá, sát thần hắn… hắn tới rồi!”

Giây tiếp theo.

Soạt!

Hoàng đế Thanh Long mở mắt, giống như chân long thức tình: “Tiểu Lý Tử, liên hệ với người của cung Hạo Miểu đang đóng quân trong thành, mời ông ta đến hoàng cung một chuyến!”

“Lĩnh chỉ!”

“Tiểu Hỉ Tử, bức mật thư này đưa đến tay vị phó viện trưởng của học viện Thiên Thần trong thành!”

“Rõ, bệ hạ!”

Hai đại thái giám nhanh chóng rời khỏi điện Kim Loan.

Một lát sau.

Hoàng đế Thanh Long hơi do dự, lấy ra một khối ngọc bội hình rồng.

Rút dao găm cắt lòng bàn tay mình!

“Bệ hạ, người làm gì vậy?”

“Bảo trọng long thể!”

Mấy trăm đại thần văn võ cũng không nhịn được tiến lên một bước!

Hoàng đế Thanh Long không trả lời, tưới máu tươi của mình lên trên ngọc bội hình rồng!

Vù!
 
Chương 1349


Chương 1349

Trong phút chốc, huyết ảnh phun trào!

Ngoại giới sáng như ban ngày, toàn bộ điện Kim Loan rơi vào bóng tối.

Giây tiếp theo.

Một đường huyết ảnh sáng lên trong ngọc bội, miệng phun tiếng người: “Tô Huyền, ông liên lạc với lão phu làm gì?”

“Ông là ai?”

Một lão giả gầm lên với huyết ảnh: “Dám không ngừng kêu đại danh của bệ hạ?”

Tô Huyền!

Chính là tục danh của hoàng đế Thanh Long.

Trong thiên hạ, ai dám liên tục gọi đại danh của hoàng đế?

Huyết ảnh cười lạnh một tiếng: “Lão phu tạo ra đế quốc Thanh Long, trên đá Huyền Vũ màu đen đã lập phách, cách ngày nay hơn ba ngàn bảy trăm năm!”

“Bọn họ vậy mà không nhận ra lão phu?”

“Cái gì?”

Văn võ toàn triều kinh hãi, tất cả mọi người đều hít ngược lại hơi lạnh: “Rít!”

Tròng mắt trợn trừng, bị kinh động cực lớn: “Người… người là hoàng đế khai quốc của đế quốc Thanh Long!!!”

Vào lúc mọi người khiếp sợ.

Hoàng đế Thanh Long quỳ sụp một tiếng: “Lão tổ tông, đế quốc Thanh Long gặp nạn!”

“Sát thần Diệp Bắc Phong đã tiến vào đại nội hoàng cung”.

“Ồ?”

Con ngươi già nua của huyết ảnh đông cứng lại, nhìn ra ngoài điện Kim Loan: “Ha ha, sát thần?”

“Trên đời này lại có người dám lấy danh hiệu này, thật sự không biết sống chết!”

“Hắn dám tiến vào điện Kim Loan, lão tổ thay ông chém hắn!”

Sát ý giống như thủy triều bao vây tấn công tới!

Tất cả mọi người trong đại điện nơm nớp lo sợ, thiếu chút nữa bị hù chết.

Mặc dù lão giả này là huyết ảnh ngưng tụ, nhưng sát ý giải phóng ra là thật!



Mười bảy cửa cung, mấy trăm ngàn lính cấm vệ cũng không ngăn được Diệp Bắc Minh.

Anh một đường xông vào điện Kim Loan!

Trực tiếp đi tới.

Soạt! Soạt! Soạt!

Vô số ánh mắt đều rơi vào người Diệp Bắc Minh.

‘Người này chính là sát thần?’

‘Trẻ quá!’

Xung quanh tĩnh mịch!

Dù là hoàng đế đế quốc Thanh Long cũng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.

Giọng nói Diệp Bắc Minh vang lên: “Tôi tới đây chỉ làm hai việc”.
 
Chương 1350: “Kho vũ khí hả?”


 Mọi người đã đi suốt nhiều ngày.  

 

Bố luôn một mực nói với bọn họ chuyện đó.  

 

Nhưng liệu có thể tin mấy phần đây?  

 

Lời tiên đoán ấy rất hư vô mờ ảo.  

 

Mọi người trong Phần Thiên Tông nhíu mày nói: “Nhưng mà tông chủ này, cho dù ngài Diệp có thể dẫn dắt Phần Thiên Tông phát triển thì chúng ta cũng không tìm thấy người ta!”  

 

“Đúng đó tông chủ, liệu ngài Diệp có để ý Phần Thiên Tông chúng ta không?”  

 

Mặt Y Thượng Khôn tràn đầy tự tin nói: “Yên tâm đi, Phần Thiên Tông chúng ta cũng có bề dày lịch sử sâu xa đủ để giữ chân ngài Diệp đấy”.  

 

“Đi thôi, về tông môn trước!”  

 

“Đi!”  

 

“Vâng”.  

 

Người của Phần Thiên Tông vội vã đi lên đỉnh núi.  

 

Khi bọn họ tới Phần Thiên Tông thì bất ngờ phát hiện nơi đây đã bị người ta chiếm đóng.  

 

Ở cửa sơn môn là một đám võ giả.  

 

Bọn họ nhìn người của Phần Thiên Tông rồi lạnh giọng quát: “Kẻ nào dám xông vào kho vũ khí của cung Hạo Miểu chúng ta?”  

 

Sau khi Phần Thiên Tông bị tiêu diệt, cung Hạo Miểu đã chiếm đóng chỗ này.  

 

Đặc biệt chế tạo thành nơi rèn vũ khí cho võ giả của cung Hạo Miểu.  

 

“Kho vũ khí hả?”  

 

Người của Phần Thiên Tông ngẩn ngơ.  

 

Một ông lão tính tình nóng nảy giận dữ nói: “Đây là sơn môn của Phần Thiên Tông bọn tôi, từ khi nào trở thành kho vũ khí của cung Hạo Miểu các người thế?”  

 

“Có còn vương pháp không? Có còn đạo lý nào không?”  

“Phần Thiên Tông hả?”  

 

Đám võ giả trông coi sơn môn sửng sốt.  

 

Một người đàn ông trung niên chợt mỉm cười nói: “Ha ha, Phần Thiên Tông đã bị tiêu diệt từ vài chục năm trước rồi, các ngươi từ đâu nhảy ra thế?”  

 

“Tiếc là thuật rèn kiếm của Phần Thiên Tông đã thất lạc!”  

 

“Có rất nhiều thế lực đã tìm kiếm suốt mấy chục năm trời mà vẫn không tìm thấy truyền nhân của Phần Thiên Tông. Các người là người của Phần Thiên Tông à?”  

 
 
Chương 1351: “Bây giờ chúng tôi sẽ đi ngay!”


 Y Thượng Không cười bảo: “Các vị à, chúng tôi nhận nhầm rồi”.  

 

“Đi mau!”  

 

Ông ta nhanh chóng đốc thúc mọi người rời đi trước.  

 

Người của Phần Thiên Tông vừa mới di chuyển.  

 

Một tràng cười rét lạnh truyền tới: “Nếu đã tới đây rồi thì cần gì đi vội thế?”  

 

Cơ thể bọn Y Thượng Khôn cứng ngắc, quay đầu nhìn lại.  

 

Bọn họ thấy một người trẻ tuổi bước tới.  

 

“Sư huynh Lâm Huyền!”  

 

Mọi người cùng thốt lên.  

 

Lâm Huyền, đệ tử của cung Hạo Miểu!  

 

Thực lực anh ta ở Võ Thánh hậu kỳ, đứng thứ chín mươi trên bảng Thiên Kiêu Côn Lôn Hư!  

 

Côn Lôn Hư có vô số tông môn, thanh niên trẻ tuổi lại càng nhiều hơn.  

 

Mà giữa đám thanh niên lớp trẻ ấy, anh ta đã trổ hết tài năng để dành vị trí chín mươi.  

 

Thực lực âu sẽ rất đáng sợ!  

 

“Ời”.  

 

Lâm Huyền khoanh tay bước tới.  

 

Ngay khi anh ta nhìn thấy Y Nam Tương thì cặp mắt sáng ngời.  

 

Trang phục cô ta khoác lên mình phác họa đầy đủ dáng người quyến rũ ấy.  

 

Từ vóc dáng, khí chất đến dung mạo không có chỗ nào để chê!  

 

Đôi chân dài miên man ấy nếu ôm chặt mình thì sướng chết mất!  

 

Y Thượng Khôn khiêm tốn bảo: “Thưa cậu đây, chúng tôi sai rồi, chúng tôi không phải là người của Phần Thiên Tông”.  

 

“Bây giờ chúng tôi sẽ đi ngay!”  

Ông ta nói xong rồi quay người đi.  

 

Chát...!  

 

Lâm Huyền đưa tay lên cho ông ta một cú tát.  

 

Ngay lập tức, Y Thượng Khôn bay ra ngoài, gương mặt già nua sưng phù.  

 

Ông ta quỳ rạp xuống đất rồi phun ra một ngụm máu tươi!  

 

“Bố ơi!” 
 
Chương 1352: “Đừng mà!”


 “Thật xin lỗi, khi nãy đã làm bố em bị thương”.  

 

“Hay là thế này đi, chỉ cần em đồng ý làm hầu gái bên cạnh tôi thì tôi sẽ cho người thả ông ta ra ngay”.  

 

Anh ta quét mắt nhìn khắp cơ thể mềm mại của Y Nam Tương.  

 

Rồi ánh mắt đó dừng lại ở một chỗ nhạy cảm!  

 

Y Nam Tương phun nước miếng lên mặt anh ta nói: “Đồ trơ tráo!”  

 

Nước miếng của cô ta phun lên cái trán rồi chảy xuống, gương mặt của Lâm Huyền tối sầm: “Con khốn, mày chán sống rồi à?”  

 

“Ông đây nhìn trúng mày là vinh hạnh của mày đấy, con mẹ mày, cho chút mặt mũi mà đéo cần hả?”  

 

“Nếu đã vậy thì để tao cho mọi người thấy tao lột hết đồ của mày thế nào!”  

 

Anh ta đưa tay lên.  

 

Tay hướng về phía ngực của Y Nam Tương.  

 

Xoẹt xoẹt!  

 

Quần áo của cô bị xé một mảng lớn.  

 

Nước da trắng ngần lộ ra.  

 

“Á...”  

 

Y Nam Tương sợ tái mặt, vội vàng đưa tay lên che ngực.  

 

Y Thượng Khôn đứng phắt dậy, đánh về phía Lâm Huyền, hét lớn: “Thả con gái tôi ra, tôi liều cái mạng già này với cậu!”  

 

Lâm Huyền tung cước.  

 

Rầm!  

 

Y Thượng Không bay ngược ra ngoài, ngực thũng xuống, phun ra một ngụm máu đen!  

 

“Bố ơi!”

Y Nam Tương kêu to, giãy dụa kịch liệt.  

 

“Ha ha ha!”  

 

Người của cung Hảo Miểu cười cuồng loạn, thậm chí còn có người cổ vũ nhiệt tình nữa.  

 

Dáng vẻ vừa tức giận vừa sợ hãi của Y Nam Tương càng khiến Lâm Huyền sôi trào: “Con đĩ này, để xem hôm nay ông chơi chết mày thế nào!”  

 

Anh ta đưa tay tóm lấy quần của Y Nam Tương.  

 

Y Nan Tương cầu xin: “Đừng mà!” 

Ngay sau đó. 

Một bóng người xông lên. 
 
Chương 1353: “Đúng là người thật ư?”


 Cánh tay vừa chạm vào quần của Y Nam Tương của Lâm Huyền bị chặt đứng ngay lập tức.  

 

Xoạt xoạt xoạt!  

 

Cơn đau buộc Lâm Huyền buông Y Nam Tương ra, nhanh chóng lùi về sau.  

 

“Á!”  

 

Lâm Huyền kêu la thảm thiết.  

 

Anh ta đau đớn ngồi phịch xuống đấy, rồi phẫn nộ hét lên: “Tay của tao, tay của tao, á!”  

 

Đôi mắt già cỗi của Y Thượng Khôn mở to: “Người... Người đến đây rồi ư?”  

 

Y Nam Tương khiếp sợ quay đầu lại nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh.  

 

Người ấy đúng là Diệp Bắc Minh.  

 

“Là anh... ư?”  

 

Y Nam Tương ngơ ngác, khuôn miệng nhỏ nhắn cong nhẹ.  

 

Bởi vì chân của cô ta dài hơn người phụ nữ bình thường một chút.  

 

Cho nên, khi Diệp Bắc Minh ôm eo cô ta thì đó cũng không phải eo.  

 

Mà đó là bộ phận dưới eo.  

 

Y Nam Tương phản ứng lại, cả người như bị điện giật.  

 

Sau đó mặt cô ta đỏ bừng.  

 

Cơ thể mềm mại ấy xụi lơ trong người Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh buông cô ta ra hỏi: “Có sao không?”  

 

Y Nam Tương lắc đầu đáp: “Không sao hết”.  

 

Bọn Y Thượng Khôn thấy rõ mặt của Diệp Bắc Minh rồi thì kích động không thôi: “Ngài Diệp, sao người đến đây thế?”  

 

“Đúng là người thật ư?”  

 

“Ha ha ha! Trời không diệt Phần Thiên Tông chúng ta mà, chắc chắn ngài Diệp là thần tiên trời cao phái xuống cứu vớt Phần Thiên Tông chúng ta!”  

“Lời tiên đoán của lão tổ Phần Thiên Tông thành sự thật rồi!”  

 

Người của Phần Thiên Tông rất phấn khích.  

 

“Chó chết! Đệch mợ mày!”  

 

“Thằng chó kia, mày dám chặt một tay của tao hả? Giờ có là ông trời tới cũng không cứu được mày đâu!”  

 

Đôi mắt Lâm Huyền đỏ bừng, chi chít tơ máu.  

 

Anh ta luôn miệng mắng mỏ. 
 
Chương 1354: Đó là đan dược thiên phẩm đấy!


 Bỗng nhiên.  

 

Một bóng đen lao nhanh tới, kiếm khí nhắm thẳng vào đầu Diệp Bắc Minh!  

 

Giọng nói hung tợn của Lâm Huyền truyền tới: “Thằng chó kia, mày dám chặt một tay của tao, tao tiễn mày về tây thiên đây!”  

 

Diệp Bắc Minh đưa tay lên, tung ra một quyền!  

 

Kiếm khí do Lâm Huyền chém ra tan biến trong chốc lát, một luồng sức mạnh hừng hực như muốn nghiền nát tất cả ập tới.  

 

Đồng tử Lâm Huyền co rút lại: “Mày... sao lại như thế chứ!”  

 

Phụt...!  

 

Đến cả cơ hội hối hận Lâm Huyền cũng chẳng có, nháy mắt đã hóa thành một bãi máu.  

 

“Lâm sư huynh!”  

 

“Vãi chưởng!”  

 

Người của cung Hạo Miểu bị dọa sững người.  

 

Đó là sư huynh Lâm Huyền đấy!  

 

Thế mà anh ta lại bị một quyền đấm chết ư?  

 

“Tên ranh con kia, mày dám...”  

 

Người của cung Hạo Miểu khiếp hãi, phẫn nộ nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh chả thèm đôi co với người của cung Hạo Miểu.  

 

Anh ra tay một cách quyết đoán.  

 

Thân pháp khủng khiếp quét ngang tựa như một con mãnh thú khát máu.  

 

Chưa tới mười giây, tất cả mười võ giả của cung Hạo Miểu đang đứng chặn trước cửa Phần Thiên Tông đã bị dọn sạch.  

 

Người của Phần Thiên Tông hít một hơi thật sâu.  

Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua Y Thượng Khôn rồi nhanh chóng bước tới trước mặt ông ta.  

 

Anh châm cứu, rồi cho ông ta một viên đan dược: “Viên đan dược này có thể kéo dài mạng sống cho ông!”  

 

Đó là đan dược thiên phẩm đấy!  

 

Ui mẹ ơi!  

 

Cho không đan dược thiên phẩm luôn à?  

 

Y Thượng Khôn kìm nén tâm trạng đây khiếp sợ của mình xuống, nuốt đan dược, quả nhiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. 
 
Chương 1355: Miệng ghê gớm thật!


 Sao lại là mấy lời tiên đoán này nữa vậy?  

 

Đầu tiên là nhà họ Diệp, giờ lại đến Phần Thiên Tông.  

 

Lẽ nào mình phải thống nhất Côn Lôn Hư thật à?  

 

Diệp Bắc Minh không có thời gian suy nghĩ vẩn vơ, hỏi thẳng: “Tôi muốn hỏi một chuyện, Phần Thiên Tông các người có dị hỏa phải không?”  

 

Xoạt!  

 

Ngay sau đó, tất cả mọi người của Phần Thiên Tông khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh!  

 

Bọn họ liên tục lùi ra sau.  

 

Mặt đầy hoảng sợ.  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày hỏi tiếp: “Làm sao vậy?”  

 

Y Thượng Khôn rụt rè hỏi: “Ngài Diệp, sao ngài biết về dị hỏa ở Phần Thiên Tông thế?”  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên đáp: “Ông chỉ cần trả lời có hay không mà thôi”.  

 

Y Thượng Khôn trầm ngâm một lát rồi cắn răng gật đầu: “Có!”  

 

Dị hỏa là bí mật không được phép truyền ra ngoài của Phần Thiên Tông.  

 

Ngoại trừ những người quản lý trên cao thì người khác không thể nào biết được.  

 

Diệp Bắc Minh không nén nổi niềm vui sướng hỏi: “Ở đâu thế?”  

 

Y Thương Khôn nhướng mày đáp: “Ngài Diệp à, mặc dù Phần Thiên Tông có dị hỏa, nhưng sức mạnh của nó quá đỗi khủng khiếp”.  

 

“Tổ tiên của Phần Thiên Tông bọn tôi vì để chinh phục được dị hỏa mà đã có rất nhiều người hy sinh, vậy mà chẳng ai thành công”.  

 

“Người...”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu, đi vào Phần Thiên Tông: “Tôi phải có được dị hỏa, Phần Thiên Tông sẽ dưới trương tôi!”  

 

Đám người Y Thượng Không sững sờ.  

 

Bọn họ khiếp sợ nhìn bóng dáng của Diệp Bắc Minh.  

 

Miệng ghê gớm thật!  

 

Giọng điệu thật kiêu ngạo!  

 

Má ơi!  

 

Bọn họ thích phong cách đó quá đi mất!  

 

Ngay sau đó. 

Diệp Bắc Minh vừa mới bước vào sơn môn của Phần Thiên Tông. 
 
Chương 1356: “Phần Thiên Chi Diễm chạy rồi!”


 Người của Phần Thiên Tông vô cùng sợ hãi thốt lên.  

 

“Chuyện gì vậy?”  

 

“Động đất tới!”  

 

Rất nhiều người của cung Hạo Miểu lao ra từ trong Phần thiên Tông, bọn họ nhìn vào bãi máu loãng trên mặt đất rồi nhìn vào đám Diệp Bắc Minh mà lòng đầy hoảng sợ!  

 

“Tên nhãi kia, mày là người phương nào tới?”  

 

Đệ tử của cung Hạo Miểu lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Dãy núi cao nhất Phần Thiên Tông bỗng nổ tung, một khe hở to tướng xuất hiện.  

 

Đất rung núi chuyển, khói bụi bay mịt mù.  

 

Một ngọn lửa rực cháy bay thẳng lên chín tầng mây.  

 

Rồi nó hóa thành một con rồng lửa gào thét cuồng loạn trên không trung.

Mặc dù nhiệt độ rất khủng bố, nhưng quả thật Diệp Bắc Minh không có dấu hiệu bị hòa tan.  

 

Sau khi xâm nhập vào trong khoảng 5000 mét, xung quanh đã là thế giới nham thạch nóng chảy.  

 

Một màu đỏ bừng!  

 

Giống như địa ngục!  

 

Trong nham thạch nóng chảy chuyển động có một đóa hoa sen màu lửa đỏ nở rộ, vô cùng chói mắt.  

 

Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: “Sao ở đây còn có thực vật?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Đây là Phần Thiên Chi Diễm, dị hỏa sẽ biến ảo thành đủ loại bộ dáng để đánh lừa ánh mắt của người ta”.  

 

“Phần Thiên Chi Diễm đã bị cậu đánh bị thương, nó muốn ẩn nấp”.  

 

“Bắt lấy nó!”  

 

Diệp Bắc Minh vui vẻ: “Được!”  

 

Anh nhanh chóng tiến lên.  

Trong đóa hoa sen kia bộc phát ra một con rắn lửa, há to cái miệng lao thẳng đến chỗ Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh phản ứng rất nhanh, chém kiếm Đoạn Long ra.  

 

“Ầm!”  

 

Một tiếng nổ.  

 

Rắn lửa nổ tung.  

 
 
Chương 1357: Có mấy người là người tu võ cảnh giới Võ Đế.


 “Đi vào?”  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày.  

 

Nhưng nghĩ đến sự kinh khủng của Bất Diệt Kim Thân Quyết, anh không hề do dự, liền nhảy vào trong nham thạch.  

 

...  

 

Bên ngoài.  

 

Một đám người tu võ vọt vào trong Phần Thiên Tông.  

 

Cầm đầu là một lão già, sắc mặt cổ quái nhìn ngọn núi lớn bị vỡ ra: “Loại khí thế này, nhất định có bảo bối xuất hiện!”  

 

Tên còn lại mở miệng: “Nơi này là địa bàn cũ của Phần Thiên Tông, tương truyền hơn mười năm phía trước, Phần Thiên Tông đã đúc ra một thần khí!”  

 

Mí mắt lão già nhảy dựng, ánh mắt nghiêm túc: “Hay là thần khí xuất thế?”  

 

“Mau, truyền tin về tông môn!”  

 

Mấy người rời đi.  

 

Tin tức rất nhanh đã được truyền ra.  

 

Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủn đã có rất nhiều người ra vào Phần Thiên Tông.  

 

Quả thực là còn náo nhiệt hơn cả năm mới!  

 

Gần như tất cả các thế lực hạng hai như Huyền Lôi Cốc, Thiên Kiếm Tông, Phạm Âm Cốc, cung Hạo Miểu, cung Xã Tắc, Lưu Ly Tông, học viện Thiên Thần đều tới.  

 

Còn có mấy trăm thế lực, gia tộc hạng ba nhỏ lẻ khác.  

 

Hơn trăm ngàn người tập trung ở bên ngoài Phần Thiên Tông!  

 

Nếu Diệp Bắc Minh ở đây, nhất định sẽ nhận ra một vài khuôn mặt quen thuộc  trong đám người.  

Mấy người Lôi Bằng, Mục Thừa, Tống Điệp Y đều đến đây.  

 

Còn có Mộc Tuyết Tình, Văn Nhân Mộc Nguyệt cùng đều dẫn theo thế lực đuổi tới!  

 

“Quả nhiên là có bảo vật!”  

 

Mấy bóng người lao vào trong khe núi với tốc độ rất nhanh, cứ như không muốn sống vậy. 

A!” 

Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế truyền đến. 

Trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn! 
 
Chương 1358: “Ngọn núi bị đánh nứt ra, chỉ thế thôi”.


 Những tiếng hít khí lạnh truyền đến.  

 

Tất cả mọi người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.  

 

Giây tiếp theo.  

 

Đám người Phần Thiên Tông bị bắt lại đây.  

 

Ánh mắt một lão già lạnh như băng: “Y tông chủ, nói đi, rốt cuộc là có bảo bối gì xuất thế?”  

 

“Y Thượng Khôn, là ông ta sao?”  

 

“Tông chủ của Phần Thiên Tông?”  

 

“Không phải hơn mười năm trước ông ta đã chết rồi sao?”  

 

Đám người kinh ngạc.  

 

Ai nấy cũng đều nhìn qua!  

 

Năm đó, Phần Thiên Tông bị giết bởi vì một thần khí.  

 

Bây giờ Y Thượng Khôn đột nhiên trở lại Phần Thiên Tông, hơn nữa còn xảy ra hiện tượng kỳ dị này, chắc chắn là có vấn đề.  

 

“Hay là thần khí kia lại xuất hiện?”  

 

Nghĩ đến đây.  

 

Tất cả mọi người đều tham lam nhìn về phía cái khe kinh khủng trên ngọn núi!  

 

Y Thượng Khôn vô cùng áp lực, khuôn mặt già nua trắng bệch: “Vị tiền bối này, nào có bảo bối gì, đây chỉ là một vụ động đất bình thường thôi!”  

 

“Ngọn núi bị đánh nứt ra, chỉ thế thôi”.  

 

Đương nhiên không thể nói chuyện về Phần Thiên Chi Diễm cho những người khác được.  

 

Đây là hy vọng cuối cùng của Phần Thiên Tông!  

 

Lão già trực tiếp nâng tay lên, một sát ý vô hình đánh úp lại: “Vương Bá Thông tôi hỏi ông, ông dám không trả lời?”  

Một cái tát dừng lại trên đầu một người đàn ông của Phần Thiên Tông bên cạnh Y Thượng Khôn.  

 

“Răng rắc!” một tiếng giòn vang.  

 

Đầu người đàn ông kia của Phần Thiên Tông nổ tung, cả người ngã thẳng xuống đất!  

 

Đôi mắt Y Thượng Khôn đỏ bừng, rống một tiếng: “Lão cổ! Không!” 

“Cổ trưởng lão!” 

Ánh mắt đám người Phần Thiên Tông tràn ngập tơ máu.  

 

Những người tu võ khác đều lạnh lùng nhìn! 
 
Chương 1359: Thi thể ngã xuống!


 “Sáu mươi năm trước, mấy người đã tiêu diệt Phần Thiên Tông một lần!”  

 

“Bây giờ còn muốn làm lần nữa sao?”  

 

Mọi người đều trầm mặc!  

 

Vương Bá Thông nhe răng cười một tiếng: “Y tông chủ, đáp án sai rồi!”  

 

“Đây là đáp án tôi muốn sao?”  

 

Ông ta nâng tay lên!  

 

Tung một chưởng ra!  

 

Phập!  

 

Lại có hai người của Phần Thiên Tông bị đánh nổ đầu.  

 

Thi thể ngã xuống!  

 

“Không!”  

 

Y Thượng Khôn sắp điên rồi, ông ta tức giận gào thét: “Giết tôi, ông có giỏi thì giết tôi đi!”  

 

“Giết người của Phần Thiên Tông thì có bản lĩnh gì?”  

 

“Đến đi, giết tôi! Ông giết tôi đi!”  

 

Ông ta điên cuồng lao tới chỗ Vương Bá Thông!  

 

Sắc mặt Vương Bá Thông vô cùng lạnh lẽo, đá ra một cái: “Cái gì thế? Nghĩ lão phu không dám giết ông sao?”  

 

Ầm!  

 

Y Thượng Khôn bay ngược ra ngoài, xương ngực nứt ra, máu tươi đầm đìa.  

 

Trong nháy mắt chỉ còn lại có một hơi!  

 

“Bố!”  

 

Y Nam Tương tiến lên, lấy ra một viên đan dược: “Đây là đan dược mà anh Diệp đưa cho, mau ăn đi!”  

 

Vèo!  

 

Ngay lập tức, vô số ánh mắt nhìn qua.  

 

Đôi mắt Vương Bá Thông sáng ngời: “Bốn đan văn, đây là đan dược cấp Thiên!”  

 

“Ha ha ha, không ngờ được Phần Thiên Tông còn có đan dược cấp Thiên!”  

 

“Xem ra Phần Thiên Tông mấy người còn có không ít thứ tốt!”  

 

“Đưa đây cho lão phu đi!”  

Vương Bá Thông nâng tay muốn lấy!  

 

Đan dược trực tiếp bay ra, dừng ở trong tay ong ta: “Quả nhiên là đan dược cấp Thiên!”  

 

Vương Bá Thông lạnh lùng nói: “Giao ra phương thuốc, lại quỳ xuống dập đầu, tôi sẽ tha cho mấy người không phải chết!”  

 

Y Nam Tương cắn răng: “Ông nằm mơ!”  

 

“Cho dù Phần Thiên Tông chúng tôi có phải chết, cũng không thể cầu xin tha thứ!”  

 

“Ha hả, cô nhóc cũng kiên cường đấy”. 
 
Chương 1360: Cũng thật trùng hợp quá rồi?


Trong tích tắc!  

 

Một luồng sát ý khủng bố ập đến.  

 

Lạnh như băng!  

 

Giống như truyền ra từ địa ngục!  

 

Lập tức khóa chặt Vương Bá Thông!  

 

Tay của ông ta dừng lơ lửng giữa không trung, không dám tin nhìn sang hướng truyền ra tiếng nói, đầu đầy mồ hôi quát lớn một tiếng: “Là ai?”  

 

Liền sau đó.  

 

Một bóng hình đi ra từ trong khe nứt trên thân núi.  

 

Khoảnh khắc nhìn thấy người này, đồng tử của tất cả mọi người đều co mạnh lại!  

 

“Sát thần, Diệp Bắc Phong!”  

 

“Là mày?”  

 

Tất cả võ giả đều hít khí lạnh.  

 

Bọn họ thực sự quá quen thuộc với khuôn mặt này!  

 

Sát thần, Diệp Bắc Phong!  

 

Hình ảnh của anh sớm đã truyền khắp Côn Luân Hư.  

 

Không ai không biết, không ai không hay!  

 

Sau khi Diệp Bắc Minh có được Phần Thiên Chi Diễm, thay quần áo, dịch dung thành dáng vẻ của Diệp Bắc Phong rồi đi ra.   

 

“Là anh ta!”  

 

Đồng tử của Mộc Tuyết Tình như bị chấn rung mạnh, nằm mơ cũng không ngờ.  

 

Lại gặp được Diệp Bắc Minh ở nơi này!  

 

Cũng thật trùng hợp quá rồi?  

 

Từ sau khi người này xuất hiện ở Côn Luân Hư, dường như lần nào xảy ra chuyện lớn cũng đều có mặt anh.  

 

Văn Nhân Mộc Nguyệt cau mày: “Thật kỳ lạ, bóng hình của anh ta sao mà giống người đó thế?”  

 

‘Khi danh tiếng của Diệp Bắc Phong được truyền khắp nơi, mình đã nghi ngờ là anh ta!’  

 

‘Rốt cuộc có phải là anh ta không?’  

 

Lôi Bằng rất kích động: “Sát thần ca, thì ra là anh à!” 
 
Chương 1361: Đúng là giống y hoàn cảnh của anh!


 Soạt!  

 

Anh sử dụng Quỷ Môn Thập Tam Châm, giữ lại hơi thở của Y Thượng Khôn.  

 

Rồi cho ông ta uống mấy viên đan dược!  

 

Đồng tử của mọi người co lại, là đan dược thiên phẩm có bốn đường vân đan.  

 

Liền sau đó.  

 

Diệp Bắc Minh nhìn thấy ba thi thể không đầu của Phần Thiên Tông, liền cau mày: “Đã có chuyện gì?”  

 

Trong đôi mắt to xinh đẹp của Y Nam Tương, nước mắt ào ào trào ra: “Chính lão già đó, là ông ta đã giết ba vị trưởng lão!”  

 

“Sáu mươi năm trước, cũng chính những người này vì một món bảo bối mà đến cướp đoạt Phần Thiên Tông!”  

 

“Hôm nay, sau sáu mươi năm họ lại đến!”  

 

“Anh Diệp, bọn họ… chính là bọn họ!”  

 

Y Nam Tương khóc rất thương tâm.  

 

Sắc mặt của Diệp Bắc Minh rất khó coi!  

 

Tuy.  

 

Anh không phải là người của Phần Thiên Tông, nhưng có thể hiểu được cơn lửa giận của Y Nam Tương.  

 

Hai mươi ba năm trước, có một đám thế lực Côn Luân Hư vì bảo bối, đã truy sát mẹ của anh!  

 

Đúng là giống y hoàn cảnh của anh!  

 

Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Bá Thông: “Là ông đã giết họ?”  

 

Khuôn mặt già của Vương Bá Thông tái nhợt, mồ hôi không ngừng tuôn rơi.  

Nhưng có bao nhiêu võ giả đang nhìn, nếu ông ta hèn nhát, sau này làm sao còn có chỗ đứng ở Côn Luân Hư?   

 

“Hừ!”  

 

Vương Bá Thông lạnh lùng hừ một tiếng: “Tao giết đấy thì thế nào? Diệp Bắc Phong, tao là người của cung Hạo Miểu…”   

 

Soạt!  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay, đập một chưởng ra!  

 

Đồng tử của Vương Bá Thông co lại điên cuồng, vốn không kịp phản ứng.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom