Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 489: C489: Một chiêu xóa sạch ơn thù


Ngay sau đó, không khí ở hiện trường đột nhiên cứng lại, trở nên vô cùng căng thẳng.

Thời gian dường như dừng lại ngay giây phút này.

Một người là cổ võ giả núi Trường Bạch.

Một người là chiến thần Thanh Châu, một trong chín chiến thân của Đại Hạ.

Hai cao thủ hàng đầu sắp đánh nhau, khiến mọi người xung quanh vừa phấn khích lại vừa căng thẳng.

Hai hổ tranh chấp, một sẽ bị thương!

Lúc này, thấy Hàn Sơn Hà ra mặt bảo vệ mình, thậm chí bất chấp tất cả mà ra tay với cố võ giả, Diệp Lâm rất là biết ơn.

Rốt cuộc thì có người bình thường nào dám cãi lại cố võ giả? Huống chi là đánh nhau với cổ võ giả!

Có điều, biết ơn thì biết ơn, nhưng Diệp Lâm cũng cho rằng không cần phải như thế.

Bởi vì bản thân anh có thể đối phó với tên cố võ giả trước mặt.

Lúc Diệp Lâm định lên tiếng bảo để mình ra tay thì…

“Ha ha!” Ngũ Phù Sênh dẫn đầu cười gượng,

phá vỡ bầu không khí căng thẳng.


“Được rồi, nếu Hàn chiến thần đã nói vậy thì tôi đây nế mặt ông một lần.”

“Mọi người biến chiến tranh thành tơ lụa dừng tay tại đây, được không?”

Nghe vậy, mọi người đều rất ngạc nhiên.

Không ngờ cố võ giả núi Trường Bạch lại chủ động nhường bước!

Ngay sau đó, mọi người sôi nối khen ngợi.

“Vậy mới đúng chứ!”

“Có phong độ cao thủ rồi đấy!”

“Không hố là cố võ núi Trường Bạch, khoan hồng độ lượng, khâm phục khâm phục!”

Hàn Sơn Hà nghe vậy thì vừa mừng vừa sợ, không ngờ đối phương lại chịu thay đổi thái độ.

“Cảm ơn!” Hàn Sơn Hà ôm quyền.

“Đừng vội cảm ơn!” Ngũ Phù Sênh khoát tay, nói: “Tôi có thể không truy cứu chuyện giết người, cũng có thế tha cho thằng nhãi kia, thậm chí là không bắt thú cưng của cậu ta. Nhưng mà tôi có một điều kiện!”

Cái gì?


Điều kiện gì nữa?

Nghe vậy, không khí ở hiện trường lập tức trở

nên áp lực.

Không biết Ngũ Phù Sênh lại đưa ra điều kiện khắc nghiệt gì nữa đây?

Xem ra là không muốn để yên đây mà!

“Muốn đánh thì đánh, không đánh thì cút, nói nhiều như thế làm gì?” Lúc này, Diệp Lâm có chút khó chịu với cái tính lề mề của đối phương.

Hàn Sơn Hà vội vàng ra hiệu cho Diệp Lâm đừng sốt ruột, hỏi: “Điều kiện gì?”

Ngũ Phù Sênh hừ lạnh một tiếng, cực kì khó chịu với thái độ của Diệp Lâm.

“Hàn chiến thần, ông cũng thấy rồi đấy, thằng nhãỉ này năm lần bảy lượt khinh thường tôi, không coi núi Trường Bạch chúng tôi ra gì. Nếu cứ vậy mà bỏ qua thì chẳng phải là cố võ giả núi Trường Bạch chúng tôi sợ cậu ta hay sao? Một khi tôi nhường bước, chẳng phải là khắp thiên hạ sẽ khinh bỉ chúng tôi hay sao?”

Nghe vậy, mọi người sôi nổi đáp: “Không dám không dám!”

“Ai dám khinh bỉ cổ võ giả các người chứ!”

“Đúng vậy, chúng tôi tuyệt đối không dám!”

Ngũ Phù Sênh hừ lạnh một tiếng, nói: “Các người ngoài miệng nói không dám, chứ trong lòng thì lại dám, đừng tưởng rằng tôi không biết các người đang nghĩ gì!”

“Tóm lại, tôi cần phải đòi lại một chút mặt mũi, nếu không khi quay về núi Trường Bạch, tôi biết ăn nói thế nào với bên trên?”

Hàn Sơn Hà hỏi tiếp: “ông muốn cái gì? Đòi mặt mũi thế nào?”

“Một chiêu!” Ngũ Phù Sênh giơ một ngón tay lên, hùng hố nói: “Tôi chỉ ra một chiêu phát ti3t buồn bực trong lòng, sau đó liền xóa bỏ toàn bộ!”

“Được!” Hàn Sơn Hà đáp: “Tôi sẽ tiếp một chiêu của ông!”
 
Chương 460: C460: Sao đến cuối cùng lại đố lên đầu tôi


Ông cụ họ Đoan Mộc vừa uống rượu vừa gật đầu, nói bằng giọng điệu khàn khàn: “Cứ giao cho tôi!”

Lúc bọn họ đang nói chuyện, bên ngoài có người đi vào báo tin.

“Gia chủ đại nhân!”

“Bên ngoài có ba người tới, một người tự xưng là Diệp Lâm, nói là muốn gặp ngài!”

Nghe vậy, Trương Văn Viễn cười lạnh nói: “Tới đúng lúc lắm, bảo bọn họ vào đi!”

Ông cụ họ Đoan Mộc chợt dừng uống rượu, ngấng đầu nhìn ra cửa.

Hoàng Tam Gia cũng hoảng sợ mà nhìn lên bên ngoài.

Một lát sau, đám người Diệp Lâm cất bước đi đến.

Hoàng Tam Gia thấy vậy thì vội vàng trốn ra sau lưng Trương Văn Viễn, không dám gặp mặt Diệp Lâm.

Rốt cuộc thì hiện nay nhà họ Bạch và nhà họ Liễu đều đang bị nhốt vì tội phản bội nhà họ Trương

Chỉ có nhà họ Hoàng của Hoàng Tam Gia


dẫn đầu phản chiến mới giành lại tư cách hầu hạ nhà họ Trương.

Cùng lúc đó, trên người Hoàng Tam Gia vẫn còn huyết chú do Diệp Lâm gieo lên.

Một bên là nhà họ Trương hùng mạnh. Một bên là Diệp Lâm có thế lấy mạng mình bất cứ lúc nào.

Hoàng Tam Gia kẹp ở giữa hai bên, nói dễ nghe một chút là thuận lợi mọi bề, còn sự thật thì là như đứng đống lửa, như ngồi đống than, không thể làm hài lòng bên nào cả.

“Cậu chính là Diệp Lâm hả?”

Nhìn thấy kẻ thù giết con trai, đôi mắt Trương Văn Viễn đỏ ngầu.

“Ông ta tên là Trương Văn Viễn, là gia chủ hiện nay của nhà họ Trương.” Hoàng Tiềm nhỏ giọng giới thiệu bên tai Diệp Lâm.

Đồng thời, Hoàng Tiềm đánh giá hiện trường, có chút yên tâm khi không nhìn thấy Tọa Sơn Điêu.

Đương nhiên, trong lòng anh ta cũng biết rằng với thân phận hiển hách của mình, Tọa Sơn Điêu sẽ không dể dàng tham gia loại tiệc tùng nhỏ thế này!

Chỉ cần không có Tọa Sơn Điêu là vẫn có thể đánh nhanh thắng nhanh.

“Gia chủ nhà họ Trương đúng không?” Diệp Lâm không coi ai ra gì mà ngồi xuống đối diện ông ta, mở miệng hỏi: “Nói nghe xem, ông mới phái người đi gây chuyện với tôi nữa, ông định làm gì đây? Rồi tính bồi thường thế nào cho tôi?”


Bồi thường?

Nghe vậy, Trương Văn Viễn lập tức vổ bàn đứng dậy, nối giận nói: “Mày giết con trai tao, còn hỏi tao muốn làm gì hả? Tao đương nhiên là phải báo thù cho con trai tao rồi!”

“Ý ông là thằng nhãi tranh giành linh chi nghìn năm với tôi trong hội đấu giá ở Lê Viên đấy hả?”

Diệp Lâm cười khẽ.

“Anh ta bị con rắn khổng lồ do người nhà các ông nuôi dưỡng nuốt trọn!”

“Sao đến cuối cùng lại đố lên đầu tôi?”

Trương Văn Viễn giận dữ: “Không phải là con rắn kia nghe lời mày hay sao? Mày còn ngụy biện nữa hả?”

“Nghe lệnh tôi?” Lúc này, Diệp Lâm nhìn về phía Hoàng Tam Gia đang núp phía sau, cười nói: “Khi ấy Hoàng Tam Gia cũng nói là nghe lệnh tôi. Sao bây giờ gặp mặt, ông lại không chào hỏi một cáu nào vậy?”

Còn chưa nói xong, Diệp Lâm đã đánh thức

huyết chú.

Hoàng Tam Gia vốn đang suy nghĩ nên nói như thế nào thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, lồ ng ngực đau đớn.

Cảm giác khó thở và bất lực tràn ngập trong lòng, dường như là đang cận kề với cái chết.

“Diệp… Diệp tiên sinh… tha mạng đi…”

“Tôi chỉ đang ép dạ cầu toàn thôi… Tôi trung thành với Diệp tiên sinh…”

Hoàng Tam Gia vừa lăn vừa bò đến bên cạnh Diệp Lâm, đau khổ cầu xin tha mạnq.
 
Chương 489: C489: Một chiêu xóa sạch ơn thù


Ngay sau đó, không khí ở hiện trường đột nhiên cứng lại, trở nên vô cùng căng thẳng.

Thời gian dường như dừng lại ngay giây phút này.

Một người là cổ võ giả núi Trường Bạch.

Một người là chiến thần Thanh Châu, một trong chín chiến thân của Đại Hạ.

Hai cao thủ hàng đầu sắp đánh nhau, khiến mọi người xung quanh vừa phấn khích lại vừa căng thẳng.

Hai hổ tranh chấp, một sẽ bị thương!

Lúc này, thấy Hàn Sơn Hà ra mặt bảo vệ mình, thậm chí bất chấp tất cả mà ra tay với cố võ giả, Diệp Lâm rất là biết ơn.

Rốt cuộc thì có người bình thường nào dám cãi lại cố võ giả? Huống chi là đánh nhau với cổ võ giả!

Có điều, biết ơn thì biết ơn, nhưng Diệp Lâm cũng cho rằng không cần phải như thế.

Bởi vì bản thân anh có thể đối phó với tên cố võ giả trước mặt.

Lúc Diệp Lâm định lên tiếng bảo để mình ra tay thì…

“Ha ha!” Ngũ Phù Sênh dẫn đầu cười gượng,

phá vỡ bầu không khí căng thẳng.


“Được rồi, nếu Hàn chiến thần đã nói vậy thì tôi đây nế mặt ông một lần.”

“Mọi người biến chiến tranh thành tơ lụa dừng tay tại đây, được không?”

Nghe vậy, mọi người đều rất ngạc nhiên.

Không ngờ cố võ giả núi Trường Bạch lại chủ động nhường bước!

Ngay sau đó, mọi người sôi nối khen ngợi.

“Vậy mới đúng chứ!”

“Có phong độ cao thủ rồi đấy!”

“Không hố là cố võ núi Trường Bạch, khoan hồng độ lượng, khâm phục khâm phục!”

Hàn Sơn Hà nghe vậy thì vừa mừng vừa sợ, không ngờ đối phương lại chịu thay đổi thái độ.

“Cảm ơn!” Hàn Sơn Hà ôm quyền.

“Đừng vội cảm ơn!” Ngũ Phù Sênh khoát tay, nói: “Tôi có thể không truy cứu chuyện giết người, cũng có thế tha cho thằng nhãi kia, thậm chí là không bắt thú cưng của cậu ta. Nhưng mà tôi có một điều kiện!”

Cái gì?


Điều kiện gì nữa?

Nghe vậy, không khí ở hiện trường lập tức trở

nên áp lực.

Không biết Ngũ Phù Sênh lại đưa ra điều kiện khắc nghiệt gì nữa đây?

Xem ra là không muốn để yên đây mà!

“Muốn đánh thì đánh, không đánh thì cút, nói nhiều như thế làm gì?” Lúc này, Diệp Lâm có chút khó chịu với cái tính lề mề của đối phương.

Hàn Sơn Hà vội vàng ra hiệu cho Diệp Lâm đừng sốt ruột, hỏi: “Điều kiện gì?”

Ngũ Phù Sênh hừ lạnh một tiếng, cực kì khó chịu với thái độ của Diệp Lâm.

“Hàn chiến thần, ông cũng thấy rồi đấy, thằng nhãỉ này năm lần bảy lượt khinh thường tôi, không coi núi Trường Bạch chúng tôi ra gì. Nếu cứ vậy mà bỏ qua thì chẳng phải là cố võ giả núi Trường Bạch chúng tôi sợ cậu ta hay sao? Một khi tôi nhường bước, chẳng phải là khắp thiên hạ sẽ khinh bỉ chúng tôi hay sao?”

Nghe vậy, mọi người sôi nổi đáp: “Không dám không dám!”

“Ai dám khinh bỉ cổ võ giả các người chứ!”

“Đúng vậy, chúng tôi tuyệt đối không dám!”

Ngũ Phù Sênh hừ lạnh một tiếng, nói: “Các người ngoài miệng nói không dám, chứ trong lòng thì lại dám, đừng tưởng rằng tôi không biết các người đang nghĩ gì!”

“Tóm lại, tôi cần phải đòi lại một chút mặt mũi, nếu không khi quay về núi Trường Bạch, tôi biết ăn nói thế nào với bên trên?”

Hàn Sơn Hà hỏi tiếp: “ông muốn cái gì? Đòi mặt mũi thế nào?”

“Một chiêu!” Ngũ Phù Sênh giơ một ngón tay lên, hùng hố nói: “Tôi chỉ ra một chiêu phát ti3t buồn bực trong lòng, sau đó liền xóa bỏ toàn bộ!”

“Được!” Hàn Sơn Hà đáp: “Tôi sẽ tiếp một chiêu của ông!”
 
Chương 490: C490: Chỉ trong khoảnh khắc


Ngũ Phù Sênh lắc đầu: “Không phải ông, mà là cậu ta!”

Dứt lời, Ngũ Phù Sênh chỉ về phía Diệp Lâm: “Tôi muốn thằng nhãi này tiếp một chiêu của tôi!”

Cái gì?

Nghe vậy, Hàn Sơn Hà giật mình, mọi người xung quanh cũng bừng tỉnh.

Nói đến nói đi, đối phương vẫn không chịu tha cho Diệp Lâm.

Tuy nói chỉ có một chiêu, nhưng nếu dốc sức đánh ra thì một chiêu cũng đủ rồi.

Ăn một chiêu của cổ võ giả núi Trường Bạch, dù không chết thì cũng sẽ tàn phế.

“ơ kìa…” Hàn Sơn Hà do dự.

“Sao hả?” Ngũ Phù Sènh lạnh lùng nói: “Tôi

đã từ đánh nhau bình thường, nhường một bước thành ra một chiêu, các người còn chưa vừa lòng hay sao? Rốt cuộc là ai đang được một tấc lại muốn tiến một thước?”

“Hay là để tôi quỳ xuống dập đầu với các người cho rồi?”


Hàn Sơn Hà cười xấu hố, nói: “Không dám!”

“Một chiêu đúng không?” Lúc này, Diệp Lâm nói: “Một chiêu cũng được, mười chiêu cũng không sao, lên đi!”

Nghe Diệp Lâm nói vậy, mọi người xung quanh đều chấn động.

Đã lúc nào rồi mà còn dám lên mặt với cổ võ giả núi Trường Bạch nữa hả?

Nếu thật sự chọc giận đối phương, thì ngay cả Hàn chiến thần cũng không bảo vệ được anh đâu!

“Ha ha!” Ngũ Phù Sênh cười lạnh nói: “Hàn chiến thần, nếu thằng nhãi này đồng ý rồi thì ông hãy tránh ra đi!”

“Đây là trận đấu giữa tôi và cậu ta! Một chiêu xóa sạch ơn thù!”

Hàn Sơn Hà lùi lại bên cạnh Diệp Lâm, hỏi: “Cậu nắm chắc không? cảm thấy ổn chứ?”

Thật ra thì Hàn Sơn Hà đang định nói dời một chiêu này sang vài năm sau.

Rốt cuộc thì ở trong mắt ông, với thực lực và tiềm lực của Diệp Lâm, cho anh vào quân đội rèn luyện ba bốn năm là có thể ngang tài ngang sức với đám cổ võ giả.

Tóm lại là sẽ nắm chắc phần thắng hơn là đấu ngay bây giờ.

“Yên tâm đi!” Diệp Lâm nói: “Cảm ơn Hàn chiến thần. Tôi nhận ý tốt của ông!”

“Nếu đối phương nhắm ngay tôi, thì cứ giao cho tôi tự giải quyết đi!”

Hàn Sơn Hà gật đầu: “Vậy cũng được.”

Diệp Lâm đã nói vậy rồi, Hàn Sơn Hà cũng tôn trọng sự lựa chọn của Diệp Lâm.

Dù sao thì có mình ở đây, nếu đối phương thật sự muốn gi ết chết Diệp Lâm thì mình cũng có thể kịp thời ra tay ngăn cản.

“Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cậu.” Hàn Sơn Hà đứng sau lưng Diệp Lâm, nhỏ giọng truyền âm.

Nghe vậy, Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục đi lên phía trước.

“Lên đi!” Diệp Lâm chắp tay đứng thẳng, dường như là đang dùng tư thế bề trên tiếp thu khiêu chiến của bề dưới: “Ra chiêu đi!”


Thấy vậy, trong mắt Ngũ Phù Sênh hiện lên vẻ tàn nhẫn.

“Nhãi ranh, là tự mày tìm đường chết!”

Ông ta không định lấy mạng Diệp Lâm, chỉ cần đánh cho tàn phế là được.

Ở truyen.azz.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..

Các bạn vào google.com gõ me truyen.azz và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

Rốt cuộc thì bọn họ có thể giết người thường trong thế giới bình thường bất cứ lúc nào mình muốn, không cần thiết phải giết người ngay mặt chiến thần Đại Hạ, khiến cho cả hai bên đều không vui.

Có điều, bây giờ xem ra là nếu không giết cậu ta thì khó quên được mối hận trong lòng.

“Xem chiêu!”

Ngũ Phù Sênh hét lớn một tiếng, dốc hết sức lực đánh ra một chiêu.

Ngay khoảnh khắc này, gió to gào thét xung quanh, nhiệt độ không khí giảm mạnh.

Một chưởng của Ngũ Phù Sênh dường như mang theo sóng lạnh vô tận, đóng băng tất cả mọi thứxung quanh.

“Hay lắm!” Diệp Lâm hô to lên, rất là thích thú khi được so chiêu với cao thủ.

Anh dùng long quyền giống như ngọn lửa phun trào lao về phía đối phương.


Diệp Lâm ngũ hành thuộc hỏa, vừa lúc hợp với quyền pháp mang tính ngũ hành, giống như đốt cháy ngọn lửa, thiêu rụi mọi thứ.

Lửa có thể hòa tan băng. Chỉ là băng thuộc nước, cũng là một loại khắc chế lửa.

Chỉ trong khoảnh khắc…

Một người dùng long quyền, thế lửa ngập trời, đốt cháy tất cả.

Một người dùng hàn chưởng, khí lạnh bùng nổ, đóng băng vạn dặm.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên.

Giây phút quyền chưởng va chạm vào nhau, giống như sao hỏa đâm trái đất, làn sóng không khí lan tràn, thối bay mọi thứ xung quanh, cỏ cây khô héo, mặt đất rạn nứt.

Ngay sau đó, cả người Diệp Lâm giống như là bị đóng băng, toàn thân bao phủ một lớp băng dày lạnh lẽo.

Còn Ngũ Phù Sênh thì lùi ra liên tục mấy chục bước mới có thế miễn cưỡng đứng vững.

Có điều, khí huyết trong cơ thể dâng trào, sông cuộn biến gầm, toàn thân nóng bừng, cực kì khó chịu.
 
Chương 461: C461: Băng kim cương


Hoàng Tam Gia vừa ôm vết thương, vừa ôm đùi Diệp Lâm cầu xin.

Nhưng Diệp Lâm chỉ chậm rãi rót cho mình một tách trà, nhấp một ngụm rồi hỏi: “Nhiệm vụ tôi giao cho ông, ông làm đến đâu rồi? Có phải ông xem lời của tôi như gió thoảng mây bay nên vừa trở về đã thay lòng rồi, đúng không.”

“Tôi bảo ba nhà các ông liên thủ tấn công nhà họ Trương, tại sao các ông lại về phe nhà họ Trương vậy?”

Hoàng Tam Gia sợ đến mức vội vàng giải thích: “Tôi không dám, tôi không dám thay lòng.”

“Lúc trở về, đúng là bọn tôi có ra tay, nhưng nhà họ Trương cũng không phải dạng vừa, xung quanh có cao thủ trợ giúp, có thế hạ gục bọn tôi trong chớp mắt.”

“Bây giờ nhà họ Liễu và nhà họ Bạch đều đang bị giam lỏng, chỉ có tôi là phải cam chịu gian khố, chờ đợi thời cơ.”

Lời này đã cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ giữa nhà họ Hoàng và nhà họ Trương.

Nhưng Hoàng Tam Gia cũng rất bất lực, giờ đây mạng sống của ông ta đã nằm trong tay đối phương, trái tim ông ta có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào nên đành phải nhượng bộ.

Trương Văn Viễn ở bên cạnh trông vẻ mặt rất khó coi.

Trong lòng thầm nghĩ: “Khi nào xong chuyện, mình sẽ là tiêu diệt nhà họ Hoàng ba phải này đầu tiên!”

“Là cao thủ phương nào mà trong nháy mắt đã hạ gục các ông?” Diệp Lâm lại hỏi.


Nghe vậy, Hoàng Tam Gia dừng lại, lén liếc nhìn ông Đoan Mộc đang ngồi đó.

“Là tôi đây!” Đoan Mộc Kỳ nghiêm túc nói.

Thật ra, Diệp Lâm không cần hỏi cũng có thể biết, ông già này là người duy nhất có mặt không để lộ sức mạnh.

Thoạt nhìn đã biết là một cao thủ.

“Ha ha!” Nhìn thấy ông Đoan Mộc lên tiếng, Trương Văn Viễn như thế được tiếp thêm sức mạnh, sự tự tin tăng lên gấp đôi: “Diệp Lâm! Cậu cũng nhìn thấy rồi đấy! Bên cạnh tôi có ông Đoan Mộc, cậu có thể làm gì tôi chứ?”

“Nếu biết điều thì mau quỳ xuống xin tỏi tha thứ đi, nể tình cậu còn trẻ, tôi có thể tha cho cậu một con đường sống!”

Diệp Lâm không trả lời, chỉ búng ngón tay một cái.

Một giọt rượu tràn ra khỏi cốc nhanh chóng b ắn ra.

Chỉ nghe thấy “choang” một tiếng.

Ly rượu trước mặt Trương Văn Viễn bỗng nhiên nổ tung, khiến rượu nhuộm đỏ chiếc áo trên người ông ta.

Cảnh tượng này khiến tất cả những người có mặt đều bị sốc.


Bởi vì tốc độ của Diệp Lâm quá nhanh, không kịp cảnh giác.

Đoan Mộc Kỳ dù ở bên cạnh nhưng cũng không thế ngăn cản được.

“Tôi không làm gì được ông sao?”

Diệp Lâm ra tay khiến mọi người ngạc nhiên, sau đó bình tĩnh nói.

“Đừng nói bên cạnh ông chỉ có một lão già hấp hối không thể bảo vệ nổi ông. Cho dù có thêm mười tám người nữa, nếu tôi muốn lấy mạng ông cũng dề như ăn kẹo thôi, không ai có thể ngăn cản!”

Cái gì?

Lời này vừa nói ra, Trương Văn Viễn cả kinh, còn Đoan Mộc Kỳ thì tức giận.

Đòn vừa rồi của Diệp Lâm thật sự đã khiến Trương Văn Viễn sợ hãi.

Nhìn ly rượu trước mặt, ông ta thâm nghĩ, nếu đối lại là cơ thể bị trúng đòn, có thể ông ta đã

ngã xuống vũng máu rồi.

ở trước mặt Đoan Mộc Kỳ, làm vỡ ly rượu của Trương Văn Viễn chỉ trong vài giây, điều này giống như đánh thẳng vào mặt Đoan Mộc Kỳ, coi ông ta như không khí vậy.

Rầm!

Đoan Mộc Kỳ đập bàn, đứng phắt dậy, tức giận nói: “Cậu cho rằng tôi chỉ là vật trang trí thôi sao?”

“Nào, đến đây, để tôi được lĩnh giáo vài chiêu của cậu!”

Đoan Mộc Kỳ không chịu chấp nhận, muốn tự mình chiến đấu với Diệp Lâm.
 
Chương 490: C490: Chỉ trong khoảnh khắc


Ngũ Phù Sênh lắc đầu: “Không phải ông, mà là cậu ta!”

Dứt lời, Ngũ Phù Sênh chỉ về phía Diệp Lâm: “Tôi muốn thằng nhãi này tiếp một chiêu của tôi!”

Cái gì?

Nghe vậy, Hàn Sơn Hà giật mình, mọi người xung quanh cũng bừng tỉnh.

Nói đến nói đi, đối phương vẫn không chịu tha cho Diệp Lâm.

Tuy nói chỉ có một chiêu, nhưng nếu dốc sức đánh ra thì một chiêu cũng đủ rồi.

Ăn một chiêu của cổ võ giả núi Trường Bạch, dù không chết thì cũng sẽ tàn phế.

“ơ kìa…” Hàn Sơn Hà do dự.

“Sao hả?” Ngũ Phù Sènh lạnh lùng nói: “Tôi

đã từ đánh nhau bình thường, nhường một bước thành ra một chiêu, các người còn chưa vừa lòng hay sao? Rốt cuộc là ai đang được một tấc lại muốn tiến một thước?”

“Hay là để tôi quỳ xuống dập đầu với các người cho rồi?”


Hàn Sơn Hà cười xấu hố, nói: “Không dám!”

“Một chiêu đúng không?” Lúc này, Diệp Lâm nói: “Một chiêu cũng được, mười chiêu cũng không sao, lên đi!”

Nghe Diệp Lâm nói vậy, mọi người xung quanh đều chấn động.

Đã lúc nào rồi mà còn dám lên mặt với cổ võ giả núi Trường Bạch nữa hả?

Nếu thật sự chọc giận đối phương, thì ngay cả Hàn chiến thần cũng không bảo vệ được anh đâu!

“Ha ha!” Ngũ Phù Sênh cười lạnh nói: “Hàn chiến thần, nếu thằng nhãi này đồng ý rồi thì ông hãy tránh ra đi!”

“Đây là trận đấu giữa tôi và cậu ta! Một chiêu xóa sạch ơn thù!”

Hàn Sơn Hà lùi lại bên cạnh Diệp Lâm, hỏi: “Cậu nắm chắc không? cảm thấy ổn chứ?”

Thật ra thì Hàn Sơn Hà đang định nói dời một chiêu này sang vài năm sau.

Rốt cuộc thì ở trong mắt ông, với thực lực và tiềm lực của Diệp Lâm, cho anh vào quân đội rèn luyện ba bốn năm là có thể ngang tài ngang sức với đám cổ võ giả.

Tóm lại là sẽ nắm chắc phần thắng hơn là đấu ngay bây giờ.

“Yên tâm đi!” Diệp Lâm nói: “Cảm ơn Hàn chiến thần. Tôi nhận ý tốt của ông!”

“Nếu đối phương nhắm ngay tôi, thì cứ giao cho tôi tự giải quyết đi!”

Hàn Sơn Hà gật đầu: “Vậy cũng được.”

Diệp Lâm đã nói vậy rồi, Hàn Sơn Hà cũng tôn trọng sự lựa chọn của Diệp Lâm.

Dù sao thì có mình ở đây, nếu đối phương thật sự muốn gi ết chết Diệp Lâm thì mình cũng có thể kịp thời ra tay ngăn cản.

“Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cậu.” Hàn Sơn Hà đứng sau lưng Diệp Lâm, nhỏ giọng truyền âm.

Nghe vậy, Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục đi lên phía trước.

“Lên đi!” Diệp Lâm chắp tay đứng thẳng, dường như là đang dùng tư thế bề trên tiếp thu khiêu chiến của bề dưới: “Ra chiêu đi!”


Thấy vậy, trong mắt Ngũ Phù Sênh hiện lên vẻ tàn nhẫn.

“Nhãi ranh, là tự mày tìm đường chết!”

Ông ta không định lấy mạng Diệp Lâm, chỉ cần đánh cho tàn phế là được.

Ở truyen.azz.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..

Các bạn vào google.com gõ me truyen.azz và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

Rốt cuộc thì bọn họ có thể giết người thường trong thế giới bình thường bất cứ lúc nào mình muốn, không cần thiết phải giết người ngay mặt chiến thần Đại Hạ, khiến cho cả hai bên đều không vui.

Có điều, bây giờ xem ra là nếu không giết cậu ta thì khó quên được mối hận trong lòng.

“Xem chiêu!”

Ngũ Phù Sênh hét lớn một tiếng, dốc hết sức lực đánh ra một chiêu.

Ngay khoảnh khắc này, gió to gào thét xung quanh, nhiệt độ không khí giảm mạnh.

Một chưởng của Ngũ Phù Sênh dường như mang theo sóng lạnh vô tận, đóng băng tất cả mọi thứxung quanh.

“Hay lắm!” Diệp Lâm hô to lên, rất là thích thú khi được so chiêu với cao thủ.

Anh dùng long quyền giống như ngọn lửa phun trào lao về phía đối phương.


Diệp Lâm ngũ hành thuộc hỏa, vừa lúc hợp với quyền pháp mang tính ngũ hành, giống như đốt cháy ngọn lửa, thiêu rụi mọi thứ.

Lửa có thể hòa tan băng. Chỉ là băng thuộc nước, cũng là một loại khắc chế lửa.

Chỉ trong khoảnh khắc…

Một người dùng long quyền, thế lửa ngập trời, đốt cháy tất cả.

Một người dùng hàn chưởng, khí lạnh bùng nổ, đóng băng vạn dặm.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên.

Giây phút quyền chưởng va chạm vào nhau, giống như sao hỏa đâm trái đất, làn sóng không khí lan tràn, thối bay mọi thứ xung quanh, cỏ cây khô héo, mặt đất rạn nứt.

Ngay sau đó, cả người Diệp Lâm giống như là bị đóng băng, toàn thân bao phủ một lớp băng dày lạnh lẽo.

Còn Ngũ Phù Sênh thì lùi ra liên tục mấy chục bước mới có thế miễn cưỡng đứng vững.

Có điều, khí huyết trong cơ thể dâng trào, sông cuộn biến gầm, toàn thân nóng bừng, cực kì khó chịu.
 
Chương 462: C462: Cái gì


“Ông không phải đối thủ của tôi.” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Tôi khuyên ông nên về quê dưỡng lão đi!”

Nghe vậy, Đoan Mộc Kỳ càng tức giận hơn, miệng phì phò, trừng mắt nhìn Diệp Lâm.

Điều khiến ông ta tức giận nhất trong đời là có người nói ông ta đã già.

Chính vì có người cho rằng ông ta đã “già” nên ông ta đành phải đến nhà họ Trương làm khách, nhưng trong thâm tâm, ông thực sự không muốn đến đây. ở đây có gì khác gì viện dưỡng lão đâu chứ?

Bây giờ, Diệp Lâm trước mặt cáu trước “ông

già”, câu sau “ông già”, mỗi cáu như một cái gai, k1ch thích thần kinh nhạy cảm của Đoan Mộc Kỳ.

Vậy nên, ông ta quyết tâm phải đấu với Diệp Lâm để giải tỏa cơn tức giận trong lồ ng ngực.

Thấy Đoan Mộc Kỳ nổi giận, định ra tay.


Trương Văn Viễn ngồi bên cạnh cười toe toét, tràn đầy tự tin.

“Thằng nhãi này! cho dù cậu là ai, nếu dám chọc giận ông Đoan Mộc thì cậu chết chắc rồi!”

“Cậu có biết ông Đoan Mộc là người như thế nào không?”

Không đợi đối phương trả lời, Trương Văn Viễn đã tự mình nói tiếp: “ông Đoan Mộc từng là một trong ba đại Kim Cương dưới sự chỉ huy của Tọa Sơn Điêu! Bây giờ, tuổi tác đã cao nên đã nghỉ hưu và đến chỗ tôi, nhưng thực lực thì vẫn không kém gì so với trước kia đâu!”

Cái gì?

Ngay khi những lời này nói ra, Hoàng Tiềm đã bị sốc.

Đúng là lo sợ điều gì thì điều đó sẽ xảy ra.

Tuy rằng trước mắt không có Tọa Sơn Điêu, nhưng lại có một cao thủ từng là thuộc hạ của Tọa Sơn Điêu?

Hơn nữa còn là một trong ba đại Kim Cương!

Chẳng trách nhà họ Trương lại tự tin đến thế.


Có một cao thủ mạnh mẽ như vậy bảo vệ, cộng thêm mối quan hệ với Tọa Sơn Điêu, ai có thể đánh bại họ cơ chứ?

“Ha ha, đám người người ngoại bang các cậu, cho dù chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng chắc hẳn là đã nghe nói tới danh tiếng của Tọa Sơn Điêu, đúng không?” Trương Văn Viễn kiêu ngạo nói: “Đó là nhân vật mạnh số một của Phụng Thiên bọn tôi!”

Nhắc đến Tọa Sơn Điêu, khuôn mặt Trương Văn Viễn càng trở nên kiêu hãnh hơn.

Nhà họ Trương, với tư cách là người giàu nhất Phụng Thiên, hàng năm chắc hẳn thu phục được rất nhiều người quyền lực như Tọa Sơn Điêu.


Nếu không thì sao ngay cả ba đại Kim Cương đã nghỉ hưu cũng có thế được cử đến nhà họ Trương để bảo vệ cơ chứ?

Mối quan hệ giữa hai bên đã quá rõ ràng!

Nếu như nhà họ Trương gặp khó khăn, Tọa Sơn Điêu làm sao có thể ngồi yên được?

“Hừ!” Đoan Mộc Kỳ hừ lạnh một tiếng, mặc dù vì tuổi già nên ông ta đã rút lui khỏi hàng ngũ Kim Cương, được phái đến đáy.

Nhưng thật ra ông ta vẫn không cam lòng,

cho rằng mình vẫn mạnh mẽ như ngày nào, không kém gì Kim Cương mới được bố nhiệm.

“Hôm nay, tôi sẽ tự tay gi ết chết cậu, cho cậu biết năng lực của tôi!”

Dứt lời, một luồng khí lạnh tụ lại trong lòng bàn tay Đoan Mộc Kỳ, khiến không khí xung quanh đột nhiên đóng băng và nhiệt độ giảm mạnh.

“Là Hàn Băng chưởng!” Thấy vậy, trên mặt Trương Văn Viễn lộ ra vẻ ngạc nhiên và vui mừng, vội vàng bước sang một bên: “ông Đoan Mộc, cuối cùng ông cũng nghiêm túc, vừa vào trận đã sử dụng tuyệt chiêu Hàn Băng chưởng rồi!”

Cái gì… Hàn Băng Chưởng?


Nhìn thấy Đoan Mộc Kỳ thi triển tuyệt kỹ độc đáo, Hoàng Tiềm ở bên cạnh cũng kinh hãi thốt lên: “Chẳng lẽ… ông chính là Băng Kim Cương dưới sự chỉ huy của Tọa Sơn Điêu?”

Theo truyền thuyết, có một cao thủ dưới quyền Tọa Sơn Điêu đã ấn dật trong núi tuyết mười năm với cơ thể tr@n trụi và phát triển ra chiêu Hàn Băng chưởng, bất khả chiến bại ở Phụng Thiên.

Kẻ nào bị lòng bàn tay đánh trúng sẽ giống như một tác phẩm điêu khắc bằng băng, toàn thân sẽ lạnh cóng mà chết!

Sau đó, ông ta gia nhập quân đội Tọa Sơn Điêu, trở thành một trong ba Kim Cương vĩ đại và được mệnh danh là Băng Kim Cương.

Hoàng Tiềm đi quanh Phụng Thiên một vòng, tất nhiên cũng nghe nói tới danh tiếng đáng sợ của Băng Kim Cương.

Hôm nay gặp mặt, quả là danh bất hư truyền.

“Haha, thì ra vần có người nhớ danh hiệu của tôi?”

Đoan Mộc Kỳ mỉm cười, toàn thân phát ra khí lạnh: “Đúng vậy, tôi chính là Đoan Mộc Kỳ, từng là Băng Kim Cương dưới sự chỉ huy của Tọa Sơn Điêu!”
 
Chương 491: C491: Đánh thắng cố võ giả


Vừa động là tĩnh!

Khoảnh khắc hai người va chạm, cả tứ phương đều chấn động!

Sau đợt va chạm, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh.

Một lát sau, những người ở hiện trường mới dần hồi hồn từ trong cơn hoảng sợ.

“Trời ạ… Cảm giác vừa rồi giống như là tận thế vậy! Kh ủng bố quá đi!”

“Đây chính là cổ võ trong truyền thuyết hả? Uy lực của một chưởng ghê gớm quá đi!”

“Cậu trai trẻ họ Diệp kia còn sống không?”

Mọi người sôi nối nhìn về phía Diệp Lâm với vẻ quan tâm.

Diệp Lâm của lúc này giống như là tượng băng, cả người đều bị đóng băng, không nhúc nhích một chút nào.


“Sư phụ?” Thấy tình hình như vậy, Hoa Quốc Đống cực kì lo lắng, không biết sư phụ có còn cứu được hay không?

“Không xong rồi! Long Vương bị đông cứng rồi!” Hoàng Tiềm sốt ruột đến mức đi loanh quanh tại chỗ: “Rã đỏng thế nào đây?”

Hàn Anh thấy vậy cũng nhìn cha mình xin

giúp đỡ: “Cha mau cứu Diệp Lâm đi! Nghĩ cách đi cha!”

“ơ…” Đây là lần đầu tiên Hàn Sơn Hà gặp được loại tình huống này, trong nhất thời không biết nên làm như thế nào.

Ông nhìn về phía Ngũ Phù Sênh, vừa định nhờ ông ta giúp đỡ thì…

Lách cách!

Lớp băng trên người Diệp Lâm rơi xuống từng khối một giống như là tuyết lở.


Sau đó, Diệp Lâm vung vẫy tay, giũ bỏ một thân lạnh lẽo, thành công thoát khỏi trạng thái đóng băng.

Mọi người thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

“Sư phụ, anh không sao chứ?” Hoa Quốc Đống vừa mừng vừa sợ, hỏi với vẻ lo lắng.

“Có bị thương chỗ nào không?” Hoàng Tiềm quan tâm hỏi.

“Không sao!” Diệp Lâm lạnh nhạt lắc đầu: “Một chút tài mọn thôi.”

Đóng băng ở mức độ này không thể làm anh bị thương được.

Người ta nói là con la hay là con ngựa, cứ kéo ra chạy là biết.

Sau một chiêu đầu tiên, Diệp Lâm cho rằng

Ngũ Phù Sênh chỉ có thế mà thôi.

Tuy rằng ông ta mạnh hơn hai tên cố võ giả nhà họ Tần và nhà họ Ninh, nhưng mà cũng không mạnh hơn bao nhiêu.

Đương nhiên, Ngũ Phù Sênh chỉ là một tên sứ giả liên lạc nhỏ nhoi của núi Trường Bạch, chính là một tên chạy chân với giới người thường không chút nổi bật trong hệ thống cổ võ núi Trường Bạch.
 
Chương 491: C491: Đánh thắng cố võ giả


Vừa động là tĩnh!

Khoảnh khắc hai người va chạm, cả tứ phương đều chấn động!

Sau đợt va chạm, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh.

Một lát sau, những người ở hiện trường mới dần hồi hồn từ trong cơn hoảng sợ.

“Trời ạ… Cảm giác vừa rồi giống như là tận thế vậy! Kh ủng bố quá đi!”

“Đây chính là cổ võ trong truyền thuyết hả? Uy lực của một chưởng ghê gớm quá đi!”

“Cậu trai trẻ họ Diệp kia còn sống không?”

Mọi người sôi nối nhìn về phía Diệp Lâm với vẻ quan tâm.

Diệp Lâm của lúc này giống như là tượng băng, cả người đều bị đóng băng, không nhúc nhích một chút nào.


“Sư phụ?” Thấy tình hình như vậy, Hoa Quốc Đống cực kì lo lắng, không biết sư phụ có còn cứu được hay không?

“Không xong rồi! Long Vương bị đông cứng rồi!” Hoàng Tiềm sốt ruột đến mức đi loanh quanh tại chỗ: “Rã đỏng thế nào đây?”

Hàn Anh thấy vậy cũng nhìn cha mình xin

giúp đỡ: “Cha mau cứu Diệp Lâm đi! Nghĩ cách đi cha!”

“ơ…” Đây là lần đầu tiên Hàn Sơn Hà gặp được loại tình huống này, trong nhất thời không biết nên làm như thế nào.

Ông nhìn về phía Ngũ Phù Sênh, vừa định nhờ ông ta giúp đỡ thì…

Lách cách!

Lớp băng trên người Diệp Lâm rơi xuống từng khối một giống như là tuyết lở.


Sau đó, Diệp Lâm vung vẫy tay, giũ bỏ một thân lạnh lẽo, thành công thoát khỏi trạng thái đóng băng.

Mọi người thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

“Sư phụ, anh không sao chứ?” Hoa Quốc Đống vừa mừng vừa sợ, hỏi với vẻ lo lắng.

“Có bị thương chỗ nào không?” Hoàng Tiềm quan tâm hỏi.

“Không sao!” Diệp Lâm lạnh nhạt lắc đầu: “Một chút tài mọn thôi.”

Đóng băng ở mức độ này không thể làm anh bị thương được.

Người ta nói là con la hay là con ngựa, cứ kéo ra chạy là biết.

Sau một chiêu đầu tiên, Diệp Lâm cho rằng

Ngũ Phù Sênh chỉ có thế mà thôi.

Tuy rằng ông ta mạnh hơn hai tên cố võ giả nhà họ Tần và nhà họ Ninh, nhưng mà cũng không mạnh hơn bao nhiêu.

Đương nhiên, Ngũ Phù Sênh chỉ là một tên sứ giả liên lạc nhỏ nhoi của núi Trường Bạch, chính là một tên chạy chân với giới người thường không chút nổi bật trong hệ thống cổ võ núi Trường Bạch.
 
Chương 492: C492: Trật khớp hả


Có điều, cổ võ giả núi Trường Bạch nắm giữ khí hàn băng rất mạnh, gây ra ấn tượng rất sâu đậm với Diệp Lâm.

Có nghĩa là cao thủ ở cấp bậc cao hơn, khi ra chiêu sẽ có hiệu quả kh ủng bố hơn nữa.

Bên kia, Ngũ Phù Sênh thấy Diệp Lâm phá vỡ lớp băng của mình mà không hề bị thương thì lập tức lộ vẻ hoảng sợ.

“Nhãi… nhãi ranh… hay lắm!” Ngũ Phù Sênh lắp bắp, trong long vô cùng hoảng sợ.

“Một chiêu xong rồi!” Hàn Sơn Hà nhắc nhở: “Mời ông thực hiện lời hứa!”

Hàn Sơn Hà sợ Ngũ Phù Sênh tiếp tục ra tay lấy mạng Diệp Lâm, lại không biết rằng hiện giờ Ngũ Phù Sênh có muốn làm vậy thì cũng không có sức.

“Được rồi!” Ngũ Phù Sênh nặng nề mà gật

đầu, nói: “Hôm nay dừng ở đây đi. Tạm biệt!”

Dứt lời, Ngũ Phù Sênh quay người, bước nhanh ra khỏi hiện trường.

Cho đến khi tới vùng ngoại ô vắng vẻ, Ngũ Phù Sênh mới dần bước chậm lại, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, cánh tay phải đỡ một quyền lúc nãy của Diệp Lâm, lúc này gãy răng rắc, buông thõng xuống một bên.

“Con mẹ nó!”


Ngũ Phù Sênh nhìn cánh tay gãy của mình, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, trong mắt là vẻ khó có thể tin nổi.

“Rốt cuộc thằng nhãi kia là quái vật gì vậy?”

“Một quyền của cậu ta chấn ngược lại, khiến cánh tay mình gãy nát!”

Nếu không phải tự mình cảm nhận thì có đánh chết ông ta cũng không tin rằng mình sẽ trở nên chật vật thế này trong trận chiến ngày hôm nay.

May mà Hàn Sơn Hà nhúng tay, xem như giúp mình một lần, nếu không thì mình sẽ thua khi chính thức đánh với Diệp Lâm.

Mình tốt xấu gì cũng là cổ võ giả, thế mà lại đánh không lại một thằng nhãi thế giới người thường, nếu bị truyền ra ngoài thì mình làm gì còn chỗ đứng trong núi Trường Bạch nữa.

“Nguy hiểm thật!”

Ngũ Phù Sênh hô to nguy hiểm thật, suýt chút nữa thua thê thảm, làm tốn hại danh tiếng của núi Trường Bạch.

“Thằng nhãi họ Diệp kia không phải là người bình thường!”

“Mình phải nhanh chóng quay về báo lên trên mới được!”

Ngũ Phù Sênh không dám lề mề, kéo cánh tay bị gãy, chật vật chạy về núi Trường Bạch.


Lúc đi được nửa đường…

“Tiểu Ngũ Tử, ông bị chó rượt hả? chạy nhanh như vậy làm gì?”

Có hai người đột nhiên đi ra.

Một người cao hơn hai mét, vai rộng eo tròn, râu quai nón, lông mày như chổi, môi dày, mặc áo lông chồn, đội mũ da, vai vác chùy gai, cực kị uy phong, tràn đầy sát khí.

Một người là nữ, xinh đẹp quyến rũ, duyên dáng thướt tha, mặc bộ sườn xám dù trời đang rét lạnh, cả người tỏa ra mùi hương quyến rũ, giơ tay nhấc chân bươm bướm vờn quanh.

“Tam đương gia!” Ngũ Phù Sênh dập đầu.

Người đàn ông kia thấy Ngũ Phù Sênh dáng vẻ chật vật, cánh tay bị thương thì hỏi: “Cánh tay

ông bị sao vậy? Trật khớp hả?”

“Tam đương gia, ngài phải trả thù thay tôi đấy!”

Ngũ Phù Sênh vừa xấu hố giận dữ vừa ấm ức kể lại mọi chuyện mới vừa xảy ra cho tam đương gia nghe.

“Cái gì?” Nghe vậy, gã cực kì giận dữ, vung chùy gai lên, phất ngang cả tòa núi non, suýt nữa gây ra tuyết lở.

“Cái quái gì vậy? Nhãi ranh ở đâu ra mà dám lên mặt với núi Trường Bạch chúng ta?”

“Một chùy gai của tôi thôi là đủ nện chết thằng nhãi kia rồi!”

Dứt lời, gã kéo Ngũ Phù Sênh lên, bảo ông ta dẫn đườnq đi qiết Diệp Lâm cho được.
 
Chương 463: C463: Ba anh xem như tìm đúng người


Ba thanh kiếm trước sau xỏ xuyên qua ngực Hồ Đại Tiên.

Bịch một tiếng, Hồ Đại Tiên ngã quỵ xuống đất, run rấy vài giây thì mất mạng.

Theo cái chết của Hồ Đại Tiên, ảo cảnh xung quanh lập tức tan biến như khói bụi.

Dòng người qua lại trong sân bay cũng hiện lên trong tầm mắt của Diệp Lâm.

Lúc này, phía trước có một đám người đang tụ tập quanh Hồ Đại Tiên ngã lăn trên đất, bàn tán sôi nổi, rất là hoảng hốt.

“Ông ta bị sao vậy? Đã chết rồi hả?”

“Các người mau xem, nửa bên mặt của ông ta đều là lông xù, ông ta còn là người không vậy?”

“Ông ta trông kỳ lạ thật đấy! Nhìn đáng sợ quá đi! Trên mặt trên tay đều là lông xù, phản tổ hả?”

Hồ Đại Tiên vì có ngoại hình quái dị nên gây

ra một trận hỗn loạn.


Mọi người không biết rốt cuộc thì ông ta là con người hay là yêu quái?

Diệp Lâm mặc kệ cảnh rối loạn bên kia.

Anh đi ngược về phía hai người Hoa Quốc Đổng và Hoàng Tiềm đang ôm đầu ngồi xốm.

Bốp!

Anh đánh mỗi người một cái, đánh cho hai người tỉnh lại.

“Quỷ! Sư phụ! Có quỷ!” Tuy rằng Hoa Quốc Đống đã tỉnh táo lại từ trong ảo cảnh, nhưng mà nổi sợ trong lòng anh ta vẫn còn chưa tan đi.

Thấy sư phụ đang ở trước mắt mình, anh ta lập tức đi lên nắm cánh tay sư phụ, giống như là cô vợ bé nhỏ bị dọa sợ phá gan, chui chui vào trong lòng ngực sư phụ.

Diệp Lâm bất đắc dĩ cười khố, dùng một tay đẩy anh ta ra: “Mở to hai mắt ra nhìn đi, đây là sân bay, ban ngày ban mặt đâu có quỷ, tôi thấy là trong lòng anh có quỷ thì đúng hơn!”

Cả buối sau, Hoa Quốc Đổng mới hoàn toàn tỉnh táo từ trong bóng ma tâm lý lúc nhỏ.

Có điều, anh ta vẫn dựa vào người Diệp Lâm để tìm kiếm cảm giác an toàn.

“Long Vương, chuyện vừa rồi là sao vậy?”

Hoàng Tiềm cũng là dáng vẻ nỗi sợ chưa

tan.

Lúc nãy trong ảo cảnh thấy được Tọa Sơn Điêu khiến anh ta cực kì sợ hãi.

“Gặp được đối thủ cũ.” Diệp Lâm lạnh nhạt nói: “Có điều đã không sao rồi. Tôi đã giải quyết xong rồi.”. Truyện Mạt Thế

Lúc đi ngang đám đông tụ tập, hai người nhìn thoáng qua bên trong, thấy Hồ Đại Tiên dáng chết kỳ lạ, liền hiếu ra mọi thứ đều do người kia âm thầm giở trò quỷ.

“vẫn là Long Vương đại nhân lợi hại…” Hoàng Tiềm nghĩ lại mà sợ.

Sau khi ra khỏi sân bay, ba người gọi taxi đi nhà họ Trương.


“Bác tài, đi nhà giàu số một địa phương các anh đi.” Sau khi lên xe, Diệp Lâm nói.

“Cái gì? Nhà giàu số một hả?” Bác tài vừa nghe vậy liền sợ tới mức thay đổi sắc mặt, hỏi: “Anh nói là nhà giàu số một nhà họ Trương hả?”

“Ha ha, ở Phụng Thiên các anh có mấy nhà giàu số một?” Diệp Lâm cười nói.

“Không đi!” Sau khi được câu trả lời, bác tài không nói gì nhiều, trực tiếp đuối ba người Diệp Lâm xuống xe.

“Có chuyện gì vậy?” Diệp Lâm không hiểu ra

sao.

“Tôi cũng không biết nữa…” Tuy rằng Hoàng Tiềm quanh năm ở Phụng Thiên, nhưng mà anh ta chưa từng đi taxi, cũng chưa từng đi nhà họ Trương, đương nhiên cũng mới lần đầu gặp loại tình huống này.

“Chẳng lẽ là do thiếu tiền nhà họ Trương?” Hoa Quốc Đống nói xong, tiếp tục vẫy tay gọi một chiếc taxi.

Kết quả khi nghe nói là đi nhà họ Trương, bác tài liền không nói một lời, đạp ga chạy đi, bỏ xa ba người.

Lúc này, cả ba người đều cảm thấy có chút không đúng.

Đi nhà họ Trương chứ đâu phải đi pháp trường, có cần đến mức như vậy không?

“Bác tài, lái xe đi, đi đâu cũng được.” Sau khi lên chiếc taxi thứ ba, Diệp Lâm trực tiếp ném tờ một trăm đô cho bác tài, nói: “Chúng tôi mới đến đây, chở chúng tôi đi dạo đi, nhân tiện hỏi thăm anh vài chuyện.


Bác tài thấy bọn họ là người vùng ngoài, còn ra tay rộng rãi thì lập tức vui vẻ ra mặt.

“Ba anh xem như tìm đúng người, lên đúng xe rồi. Ba đời nhà tôi đều ở đây, tôi từ nhỏ đã đi khắp hang cùng ngõ hẻm, ở Phụng Thiên không

có nơi nào mà tôi chưa đi, không có chuyện nào mà tôi không biết.”

“Các anh muốn biết gì thì cứ hỏi đi!” Bác tài bày ra vẻ tôi chính là thám tử rồi vỗ ngực đảm bảo.

“ô, thế hả?” Diệp Lâm rất có hứng thú mà hỏi: “Vậy có một chỗ, không biết anh có từng đi chưa?”

“Chỗ nào?” Bác tài hỏi.

“Dinh thự nhà họ Trương, nhà giàu số một địa phương các anh!” Diệp Lâm hỏi: “Anh từng đi chưa?”

Cái gì?

Nghe vậy, bác tài lập tức thay đổi sắc mặt, thắng gấp, xe ngừng lại.

“Các anh… các anh hỏi thăm nhà họ Trương làm qì?”
 
Chương 492: C492: Trật khớp hả


Có điều, cổ võ giả núi Trường Bạch nắm giữ khí hàn băng rất mạnh, gây ra ấn tượng rất sâu đậm với Diệp Lâm.

Có nghĩa là cao thủ ở cấp bậc cao hơn, khi ra chiêu sẽ có hiệu quả kh ủng bố hơn nữa.

Bên kia, Ngũ Phù Sênh thấy Diệp Lâm phá vỡ lớp băng của mình mà không hề bị thương thì lập tức lộ vẻ hoảng sợ.

“Nhãi… nhãi ranh… hay lắm!” Ngũ Phù Sênh lắp bắp, trong long vô cùng hoảng sợ.

“Một chiêu xong rồi!” Hàn Sơn Hà nhắc nhở: “Mời ông thực hiện lời hứa!”

Hàn Sơn Hà sợ Ngũ Phù Sênh tiếp tục ra tay lấy mạng Diệp Lâm, lại không biết rằng hiện giờ Ngũ Phù Sênh có muốn làm vậy thì cũng không có sức.

“Được rồi!” Ngũ Phù Sênh nặng nề mà gật

đầu, nói: “Hôm nay dừng ở đây đi. Tạm biệt!”

Dứt lời, Ngũ Phù Sênh quay người, bước nhanh ra khỏi hiện trường.

Cho đến khi tới vùng ngoại ô vắng vẻ, Ngũ Phù Sênh mới dần bước chậm lại, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, cánh tay phải đỡ một quyền lúc nãy của Diệp Lâm, lúc này gãy răng rắc, buông thõng xuống một bên.

“Con mẹ nó!”


Ngũ Phù Sênh nhìn cánh tay gãy của mình, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, trong mắt là vẻ khó có thể tin nổi.

“Rốt cuộc thằng nhãi kia là quái vật gì vậy?”

“Một quyền của cậu ta chấn ngược lại, khiến cánh tay mình gãy nát!”

Nếu không phải tự mình cảm nhận thì có đánh chết ông ta cũng không tin rằng mình sẽ trở nên chật vật thế này trong trận chiến ngày hôm nay.

May mà Hàn Sơn Hà nhúng tay, xem như giúp mình một lần, nếu không thì mình sẽ thua khi chính thức đánh với Diệp Lâm.

Mình tốt xấu gì cũng là cổ võ giả, thế mà lại đánh không lại một thằng nhãi thế giới người thường, nếu bị truyền ra ngoài thì mình làm gì còn chỗ đứng trong núi Trường Bạch nữa.

“Nguy hiểm thật!”

Ngũ Phù Sênh hô to nguy hiểm thật, suýt chút nữa thua thê thảm, làm tốn hại danh tiếng của núi Trường Bạch.

“Thằng nhãi họ Diệp kia không phải là người bình thường!”

“Mình phải nhanh chóng quay về báo lên trên mới được!”

Ngũ Phù Sênh không dám lề mề, kéo cánh tay bị gãy, chật vật chạy về núi Trường Bạch.


Lúc đi được nửa đường…

“Tiểu Ngũ Tử, ông bị chó rượt hả? chạy nhanh như vậy làm gì?”

Có hai người đột nhiên đi ra.

Một người cao hơn hai mét, vai rộng eo tròn, râu quai nón, lông mày như chổi, môi dày, mặc áo lông chồn, đội mũ da, vai vác chùy gai, cực kị uy phong, tràn đầy sát khí.

Một người là nữ, xinh đẹp quyến rũ, duyên dáng thướt tha, mặc bộ sườn xám dù trời đang rét lạnh, cả người tỏa ra mùi hương quyến rũ, giơ tay nhấc chân bươm bướm vờn quanh.

“Tam đương gia!” Ngũ Phù Sênh dập đầu.

Người đàn ông kia thấy Ngũ Phù Sênh dáng vẻ chật vật, cánh tay bị thương thì hỏi: “Cánh tay

ông bị sao vậy? Trật khớp hả?”

“Tam đương gia, ngài phải trả thù thay tôi đấy!”

Ngũ Phù Sênh vừa xấu hố giận dữ vừa ấm ức kể lại mọi chuyện mới vừa xảy ra cho tam đương gia nghe.

“Cái gì?” Nghe vậy, gã cực kì giận dữ, vung chùy gai lên, phất ngang cả tòa núi non, suýt nữa gây ra tuyết lở.

“Cái quái gì vậy? Nhãi ranh ở đâu ra mà dám lên mặt với núi Trường Bạch chúng ta?”

“Một chùy gai của tôi thôi là đủ nện chết thằng nhãi kia rồi!”

Dứt lời, gã kéo Ngũ Phù Sênh lên, bảo ông ta dẫn đườnq đi qiết Diệp Lâm cho được.
 
Chương 493: C493: Hợp tác diệt cướp


“Quân Thanh châu, Hàn Anh, nghe lệnh diệt cướp!”

“Quân Doanh Châu, Đoạn Tử Du, nghe lệnh diệt cướp!”

Lúc nói chuyện, chiến tướng dưới trướng chiến thần Thanh châu và chiến tướng dưới trướng chiến thần Doanh Châu chia ra hai đường bao vây toàn bộ đại sảnh.

Thủ lĩnh của hai đội là con của hai đại chiến chần.

Một nam phấn chấn oai hùng. Một nữ không hề kém cạnh.

Một trong hai người còn là người quen của Diệp Lâm. Đó là Hàn Anh – con gái chiến thần Hàn Sơn Hà ở Thanh châu.

Cô ấy cũng tới đây?

Thấy vậy, Diệp Lâm hơi sửng sốt.


Có điều, Thanh Châu giáp Doanh Châu, hai bên hợp tác diệt cướp ở Phụng Thiên cũng là chuyện bình thường.

Lúc nãy anh cảm nhận được bên ngoài có vài đội người tụ tập, hóa ra là người của hai đại chiến khu đang tập họp.

“Tọa Sơn Điêu, anh giết người vô số, làm hại

cả một vùng, tội ác ngập trời. Hôm nay, Doanh Châu và Thanh châu cùng nhau hợp tác diệt cướp, trả lại cho Phụng Thiên một sự yên bình!”

“Anh còn không mau giơ tay chịu trói!” Con trai chiến thần Doanh Châu là Đoạn Tử Du lạnh giọng quát lớn, ra lệnh cho Tọa Sơn Điêu buông vũ khí đầu hàng.

Biến cổ xảy ra trong nháy mắt khiến mọi người chấn động.

“Có chuyện gì vậy? Người của chiến thần Doanh châu và Thanh châu cũng nhúng tay vào công việc bên này hả?”

“Hợp tác diệt cướp? Xem ra là thật sự rồi! Chiến thân Doanh Châu phái cả con trai của ỏng ta mà, chắc chắn là thế rồi!”


“Người của Doanh Châu và Thanh châu hợp tác, trận thế lớn thật đấy! Lần này Tọa Sơn Điêu no đòn rồi!”

Mọi người xung quanh thấy vậy đều thầm cảm thán, bày ra trận thế lớn như thế, có thế thấy được mức độ coi trọng thế nào, và cũng chỉ có Tọa Sơn Điêu mạnh nhất Phụng Thiên mới có cái đãi ngộ như vậy.

“Người của hai đại chiến thần đều tới hả?” Hoa Quốc Đống thấy vậy cũng giật mình: “Ngay cả chị cả cũng tới nữa hả?”

Anh ta thầm nghĩ có khi nào là cuộc gọi vừa rồi cuộc mình đã làm cha mình đi gọi cứu binh hay không?

Có điều, nghĩ lại thì không có khả năng lắm, dù có chắp cánh bay thì cũng không tới nhanh như vậy được.

Xem ra là còn có điều gì khác mà anh ta không biết nữa.

“Hai… hai vị tiểu chiến thần, cơn gió nối thối hai vị tới đây vậy?”

Thấy cái cảnh kia, Trương Văn Viễn cũng hoảng sợ.

Dù cho ông ta là nhà giàu số một địa phương, nhưng người ta có câu tú tài gặp được binh, có lý nói không rõ, khi đối mặt với con của hai đại chiến thần, ông ta không dám làm lơ một chút nào, vội vàng đi lên chào hỏi.

Đồng thời, trong lòng ông ta nảy lên sự khó hiếu: Rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thế mời hai con của hai đại chiến thần tới giúp đỡ vậy?

Ai có mặt mũi lớn như thế?
 
Chương 464: C464: Nhà họ trương đáng sợ


“Tôi chỉ là tò mò thôi.” Diệp Lâm nói thẳng: ‘Vi sao lúc nãy tôi gọi vài chiếc taxi, cứ vừa nói muốn đi nhà họ Trương là bọn họ đều sợ hãi bỏ chạy?”

“Cái gì? Các người muốn đi nhà họ Trương hả?” Bác tài giật mình hỏi: “Các người không muốn sống nữa hả?”

Nghe vậy, cả ba người đều sửng sốt.

Nhà họ Trương không phải đầm rồng hang hổ, sao còn dính dáng đến sống chết nữa vậy?

“Ý anh là sao?” Diệp Lâm tò mò hỏi: “Đi nhà họ Trương, nhiều lắm là không cho chúng tôi đi vào, chứ chẳng lẽ còn muốn mạng chúng tôi nữa?”

“Haizz, các người quả nhiên là người vùng ngoài!” Bác tài lắc đầu, muốn nói lại thôi.

“Tôi chính là người địa phương.” Hoàng Tiềm nói: “Nhưng sao tôi không biết nhà họ Trương có chỗ nào đáng sợ?”

“Vậy là anh ở cũng như không ở rồi.” Bác tài lắc đầu.

Bác tài vào nam ra bắc, nghe được rất nhiều tin tức.

Diệp Lâm cũng cảm thấy loại người như bác tài có thể cảm nhận được nguy hiểm mà loại


người như Hoàng Tiềm không thể cảm nhận được.

Vậy nên Diệp Lâm lại lấy ra tờ một trăm đô, cười nói: “Anh cứ lái xe đi, chúng ta trò chuyện linh tinh thôi, không phải bảo anh đưa bọn tôi đi nhà họ Trương, đừng căng thẳng.”

Nhờ tác dụng của tiền tài, sắc mặt bác tài dễ nhìn hơn một chút.

Anh ta đạp ga, tiếp tục chạy xe, còn không quên lấm bấm: “Dù các anh bảo tôi đưa đi thì tôi cũng không dám đưa đi.”

“Cho anh một nghìn tệ, anh có đi hay không?” Hoa Quốc Đống cười hỏi.

“Không đi!” Bác tài không chút do dự mà từ chối.

“Mười nghìn tệ thì sao?” Hoa Quốc Đổng lại nói.

Mười nghìn tệ tương đương với doanh thu một tháng của tài xế bình thường.

Lần này, bác tài hơi do dự, nhưng nghĩ nghĩ rồi vẫn lắc đầu, kiên quyết nói: “Không đi! Bao nhiêu tiền cũng không đi! Tôi sợ có mạng đi lại không có mạng về để tiêu tiền!”

Diệp Lâm tò mò hỏi: “Rốt cuộc nhà họ Trương có cái gì mà khiến cho các anh sợ đến mức như vậy?”

“Haizz, các anh đừng hỏi nữa.” Bác tài thở dài, vẻ mặt sợ hãi: “Tóm lại là các anh cũng đừng đi.”

Lúc này, Diệp Lâm lại móc ra tờ một trăm đô, sau đó cười cười, dứt khoát gom đủ một nghìn đô xòe ra trước mặt bác tài.

“Nói thử xem!”

“Nói hết những chuyện anh biết về nhà họ Trương, số tiền này sẽ là của anh!”

“Chúng tôi mới đến đây, chỉ tò mò thôi chứ không có ý gì khác, cũng sẽ không nói với người khác những gì anh nói.”

Nhìn một nghìn đô, bác tài do dự vài giây, đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, cuối cùng cắn răng một cái, quay đầu xe, chạy tới một khu phố ít người, thả chậm tốc độ lại, từ từ nói ra tình hình thực tế.

“Hiện giờ không thể đi nhà họ Trương được! Bên kia quỷ dị lắm!”


“Vốn dĩ người không liên quan không được phép đến gần dinh thự nhà họ Trương. Xung quanh dinh thự đều có người hầu và thị vệ tuần tra. Nếu lỡ đi nhầm vào thế nào cũng bị mắng một trận, có khi còn bị đánh tơi tả.”

“Có điều, sau này nhà họ Trương trở thành vùng cấm. Cứ hễ là xe hoặc người đi gần đó đều

bị mất tích một cách bí ấn.”

“Chỉ riêng công ty chúng tôi thôi, đã có mười mấy tài xế bị mất tích bên đó rồi.”

“Vậy nên công ty chúng tôi ra lệnh là không cho bất cứ tài xế nào lái xe chở khách qua bên kia, nếu không thì phải tự mình gánh lấy hậu quả.”

Nghe bác tài kế xong, ba người đều cảm thấy rất bất ngờ.

Không ngờ nhà họ Trương lại trở thành vùng cấm trong thế giới bình thường? Không cho phép ai đi gần, nếu đi liền sẽ mất tích?

“Có nhiều người mất tích vậy mà không có ai quản sao?” Hoa Quốc Đống không nhịn được hỏi: “Phủ Phụng Thiên đâu? Các anh không đi báo án hả?”

Bác tài thở dài, cười khố nói: “Có phải anh là sinh viên vừa tốt nghiệp, chưa từng bị xã hội dạy dỗ hay không? Ai quản hả? Người ta có tiền có thế, dùng tiền đuổi người là xong rồi, có ai quản cơ chứ?”

“Phụng Thiên là nơi xa trời xa hoàng đế, nhà họ Trương lại một tay che trời ở địa phương, đừng nói là chỉ có vài người mất tích ở gần nhà bọn họ, cho dù là bọn họ giết người trên đường cái thì cũng không ai dám quản!”

“Buồn cười!” Hoa Quốc Đống nghe vậy thì


tức điên lên: “Nhà họ Trương đúng là coi trời bằng vung mà! Nếu chỗ các người không ai quản thì đế bọn tôi tới quản!”

Nghe lời nói mạnh miệng của Hoa Quốc Đổng, bác tài sợ tới mức cắt ngang lời nói của anh ta: “Anh này, ăn nói cho cẩn thận! Có một số lời nói không thể nói bậy được, cẩn thận tai vách mạch rừng!”

“Haizz, nghe giọng nói của các anh, đúng là người vùng ngoài rồi. Tôi không quan tâm các anh đến đây để làm gì, hãy nghe lời khuyên của tôi đi, tuyệt đối đừng đi nhà họ Trương, các anh chọc không nối đâu!”

Diệp Lâm thấy không thế hỏi thêm tin tức hữu dụng gì từ chỗ bác tài nữa, liền bảo bác tài dừng xe lại rồi đi xuống xe.

“Không ngờ nhà họ Trương lại kiêu ngạo như thế!” Hoa Quốc Đống tức giận bất bình nói: “Sư phụ, lần này anh nhất định phải dạy dỗ bọn họ một trận ra trò, để trả lại lẽ phải cho người dân Phụng Thiên!”

“Ừ!” Diệp Lâm gật đầu, sau đó hỏi Hoàng Tiềm: “Anh có xe địa phương không?”

“Có, có điều đã lái đi Yến Kinh rồi.” Hoàng Tiềm bất đắc dĩ cười nói: “Hay là tôi gọi điện thoại cho người đưa chúng ta một chiếc xe?”

Hoàng Tiềm gọi một cuộc điện thoại.

Không bao lâu sau, đàn em của anh ta lái một chiếc xe thương vụ tới đây.

“Đi thôi, lên xe!” Diệp Lâm mở cửa xe: “Đi nhà họ Trương, đế xem chúng ta có bị mất tích một cách bí ấn hay khônq?”
 
Chương 493: C493: Hợp tác diệt cướp


“Quân Thanh châu, Hàn Anh, nghe lệnh diệt cướp!”

“Quân Doanh Châu, Đoạn Tử Du, nghe lệnh diệt cướp!”

Lúc nói chuyện, chiến tướng dưới trướng chiến thần Thanh châu và chiến tướng dưới trướng chiến thần Doanh Châu chia ra hai đường bao vây toàn bộ đại sảnh.

Thủ lĩnh của hai đội là con của hai đại chiến chần.

Một nam phấn chấn oai hùng. Một nữ không hề kém cạnh.

Một trong hai người còn là người quen của Diệp Lâm. Đó là Hàn Anh – con gái chiến thần Hàn Sơn Hà ở Thanh châu.

Cô ấy cũng tới đây?

Thấy vậy, Diệp Lâm hơi sửng sốt.


Có điều, Thanh Châu giáp Doanh Châu, hai bên hợp tác diệt cướp ở Phụng Thiên cũng là chuyện bình thường.

Lúc nãy anh cảm nhận được bên ngoài có vài đội người tụ tập, hóa ra là người của hai đại chiến khu đang tập họp.

“Tọa Sơn Điêu, anh giết người vô số, làm hại

cả một vùng, tội ác ngập trời. Hôm nay, Doanh Châu và Thanh châu cùng nhau hợp tác diệt cướp, trả lại cho Phụng Thiên một sự yên bình!”

“Anh còn không mau giơ tay chịu trói!” Con trai chiến thần Doanh Châu là Đoạn Tử Du lạnh giọng quát lớn, ra lệnh cho Tọa Sơn Điêu buông vũ khí đầu hàng.

Biến cổ xảy ra trong nháy mắt khiến mọi người chấn động.

“Có chuyện gì vậy? Người của chiến thần Doanh châu và Thanh châu cũng nhúng tay vào công việc bên này hả?”

“Hợp tác diệt cướp? Xem ra là thật sự rồi! Chiến thân Doanh Châu phái cả con trai của ỏng ta mà, chắc chắn là thế rồi!”


“Người của Doanh Châu và Thanh châu hợp tác, trận thế lớn thật đấy! Lần này Tọa Sơn Điêu no đòn rồi!”

Mọi người xung quanh thấy vậy đều thầm cảm thán, bày ra trận thế lớn như thế, có thế thấy được mức độ coi trọng thế nào, và cũng chỉ có Tọa Sơn Điêu mạnh nhất Phụng Thiên mới có cái đãi ngộ như vậy.

“Người của hai đại chiến thần đều tới hả?” Hoa Quốc Đống thấy vậy cũng giật mình: “Ngay cả chị cả cũng tới nữa hả?”

Anh ta thầm nghĩ có khi nào là cuộc gọi vừa rồi cuộc mình đã làm cha mình đi gọi cứu binh hay không?

Có điều, nghĩ lại thì không có khả năng lắm, dù có chắp cánh bay thì cũng không tới nhanh như vậy được.

Xem ra là còn có điều gì khác mà anh ta không biết nữa.

“Hai… hai vị tiểu chiến thần, cơn gió nối thối hai vị tới đây vậy?”

Thấy cái cảnh kia, Trương Văn Viễn cũng hoảng sợ.

Dù cho ông ta là nhà giàu số một địa phương, nhưng người ta có câu tú tài gặp được binh, có lý nói không rõ, khi đối mặt với con của hai đại chiến thần, ông ta không dám làm lơ một chút nào, vội vàng đi lên chào hỏi.

Đồng thời, trong lòng ông ta nảy lên sự khó hiếu: Rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thế mời hai con của hai đại chiến thần tới giúp đỡ vậy?

Ai có mặt mũi lớn như thế?
 
Chương 494: C494: Nếu thêm chúng tôi nữa thì sao


Là thằng nhãi họ Diệp kia hả?

Sao có thế chứ?

“Ông Trương, Doanh Châu và Thanh châu hợp tác diệt cướp, mời nhà họ Trương các ông đi

sang một bên, đừng có xen vào!” Đoạn Tử Du cất

cao giọng nói.

“Không dám… không dám…” Nghe vậy, Trương Văn Viễn liên tục lùi ra sau.

Thần tiên đánh nhau, làm gì có chỗ cho ông ta nhúng tay? Cho ông ta mười cái lá gan, ông ta cũng không dám nhúng tay!

“Diệp tiên sinh, không ngờ chúng ta lại nhanh gặp mặt thế này!” Thấy Diệp Lâm, Hàn Anh chủ động cười chào hỏi: “Đã nói là sẽ đến đại doanh Thanh châu tìm tôi mà, sao lại đi tới Phụng Thiên Doanh châu trước vậy?”

“Xin chào, Hàn tiểu thư.” Diệp Lâm cười đáp lễ: “Tôi đến đây là vì xử lý một vài chuyện cá nhân.”

“Là ân oán với Tọa Sơn Điêu hả?” Hàn Anh nghiêm mặt nói: “Vậy thì đúng lúc lắm. Chúng ta có cùng kẻ địch, cùng nhau hợp tác giết địch đi!”


Thấy Diệp Lâm nói chuyện với con gái của chiến thần Thanh châu, mọi người xung đều cảm thấy chấn động và ngạc nhiên.

Bọn họ thầm nghĩ chẳng lẽ thật sự là thằng nhãi họ Diệp gọi quân Thanh Châu đến giúp đõ?

Thảo nào anh ta dám xông vào nhà họ Trương, còn không hề sợ hãi trước Tọa Sơn Điêu.

Hóa ra là anh ta có át chủ bài!

Tuy rằng Tọa Sơn Điêu mạnh nhất Phụng Thiên là đại lão ngầm của Phụng Thiên, nhưng mà anh ta vẫn chưa đủ tư cách để đối đầu với chiến thần Thanh Cháu hoặc là Doanh Châu, giống như là quân bất chính quy đối đầu với quân chính quy vậy.

Lúc này, Tọa Sơn Điêu nhanh chóng đánh giá xung quanh, tạm thời yên lòng.

Bởi vì chỉ có con của hai đại chiến thần, chứ không có hai đại chiến thần, vậy thì anh ta có thể yên tâm rồi.

ở trong mắt Tọa Sơn Điêu, cao thủ cấp bậc chiến thần mới đáng sợ, còn con của chiến thần thì còn quá non để đánh thắng mình.

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||


“Tọa Sơn Điêu, anh hoành hành Phụng Thiên mấy chục năm, anh thật sự cho rằng không ai có thể quản được anh hay sao?”

Tuy rằng Hàn Anh ỞThanh châu, nhưng mà cô cũng có nghe thấy các hành vi tàn ác của Tọa Sơn Điêu ở Phụng Thiên. Hôm nay cô tự mình đi diệt cướp với tâm trạng thích thú và ý chí chiến đầu tràn đầy.

“Còn không mau giơ tay chịu trói?”

Nghe vậy, Tọa Sơn Điêu cười lạnh lùng: “Chỉ bằng hai đứa nhóc bọn mày mà đòi đánh thắng tao hả? Nằm mơ đi cho nhanh!”

“Trừ khi cha bọn mày tới thì tao còn có thế nghiêm túc đánh một chút.”

“Nếu thêm chúng tôi nữa thì sao?”

Đúng lúc này, lại có thêm một đội quân đi vào.

Thủ lĩnh vẫn là một người trẻ tuổi.

Mọi người ở đây không hề xa lạ với anh ta, sôi nổi lên tiếng.

“Là con trai của thống đốc phủ Phụng Thiên!”

“Là Giang đại công tử Giang Lãng!”

“Trời ạ… phủ Phụng Thiên của chúng ta cũng muốn nhúng tay nữa hả?”

Giang Lãng dẫn đầu đi lên: “Phủ Phụng Thiên nqhe lênh diet cướp!”
 
Chương 465: C465: Hoàng tam gia lắc lư trái phải


Nhà họ Trương.

Gia chủ Trương Văn Viễn đang trái ôm phải ấp trong bữa tiệc ăn mừng.

“Ha ha, thằng nhãỉ họ Diệp kia không biết tự lượng sức mình, dám đến địa bàn của tôi!”

“Lần này tôi phái ông Hồ đi lập công chuộc tội, chỉ mong ông ta đừng làm tôi thất vọng!”

Hóa ra ngay lúc Diệp Lâm lên máy bay, nhà họ Trương ở Phụng Thiên đã hay tin và nhanh chóng đưa ra cách xử lý.

Đây chính là uy lực của tiền tài, có thể nắm giữ được mọi tin tức hữu dụng.

“Lần này anh Hồ tự mình đi, thế nào cũng làm cậu ta trở tay không kịp, nhất định sẽ thắng lợi trở về!”

Hoàng Tam Gia làm phản lần nữa, khom người hầu hạ, nói những lời nịnh hót không đâu vào đâu.

Thật ra thì theo đánh giá của ông ta về thực lực của Diệp Lâm, ông ta cho rằng lần này Hồ Đại Tiên lành ít dữ nhiều.

Có điều, gia chủ nhà họ Trương không cho rằng như vậy, và Hồ Đại Tiên cũng nóng lòng lập

công chuộc tội, nên chủ động xin ra trận.


“Hừ, trong năm đại gia tộc các người, chỉ có nhà họ Hồ là đáng tin cậy khi xảy ra chuyện!”

Sắc mặt Trương Văn Viễn trở nên âm trầm.

“Nuôi một đám vô dụng các người, chỉ đẹp chứ không xài được. Sau này, bốn nhà các người đều phải nghe theo lệnh của nhà họ Hồ, cũng đừng có tự xưng năm đại gia tộc nữa, có một đại gia tộc họ Hồ là đủ rồi. Bốn đại gia tộc các người đều bị xóa tên!”

Nghe vậy, Hoàng Tam Gia cảm thấy không cam lòng, nhưng cũng phải gật đầu đồng ý, không dám tỏ vẻ oán hận một chút nào.

Rốt cuộc thì người ở dưới mái hiên, không thế không cúi đầu.

Đúng lúc này, điện thoại của Trương Văn Viễn đố chuông.

Ông ta nhìn số gọi rồi cười nói: “Là bên phía sân bay gọi đến. Xem ra là ông Hồ thành công rồi!”

Dứt lời, Trương Văn Viễn bấm nghe máy, chỉ là tươi cười trên mặt dần cứng lại.

Hoàng Tam Gia ở bên cạnh xem mặt đoán ý, mơ hồ đoán được đáp án, thầm đau buồn vài giây thay ông Hồ.

Bộp!


Ngay sau đó, Trương Văn Viễn đập mạnh điện thoại xuống bàn, màn hình điện thoại vỡ nát.

“Ông Trương… có chuyện gì vậy?” Hoàng Tam Gia biết rõ còn cố tình hỏi.

“Ông Hồ chết rồi…” sắc mặt Trương Văn Viễn càng thêm âm trầm: “Bên phía sân bay nói ông Hồ chết đột ngột, không thấy ai ra tay. Còn đám người Diệp Lâm thì đã ra khỏi sân bay, chắc là đang đi về phía tôi.”

Cái gì?

Nghe vậy, Hoàng Tam Gia giật nảy mình.

Tuy rằng ông ta đã chuấn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nghe thấy Diệp Lâm đang đi đến đây thì vẫn có chút hoảng loạn.

Một người không thế hầu hai chủ.

Chờ lát nữa gặp mặt, ông ta nên giải thích như thế nào đây?

Rốt cuộc là mình phục tùng Diệp Lâm, hay là nghe theo lệnh của nhà họ Trương?

“Hừ!”

Trương Văn Viễn đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu cậu ta muốn chết thì cứ tới đây đi!”

Dứt lời, Trương Văn Viễn khom người nói với ông cụ bên cạnh vẫn luôn im lặng nãy giờ: “Đoan

Mộc tiên sinh, lát nữa phải nhờ tiên sinh ra tay rồi!”
 
Chương 494: C494: Nếu thêm chúng tôi nữa thì sao


Là thằng nhãi họ Diệp kia hả?

Sao có thế chứ?

“Ông Trương, Doanh Châu và Thanh châu hợp tác diệt cướp, mời nhà họ Trương các ông đi

sang một bên, đừng có xen vào!” Đoạn Tử Du cất

cao giọng nói.

“Không dám… không dám…” Nghe vậy, Trương Văn Viễn liên tục lùi ra sau.

Thần tiên đánh nhau, làm gì có chỗ cho ông ta nhúng tay? Cho ông ta mười cái lá gan, ông ta cũng không dám nhúng tay!

“Diệp tiên sinh, không ngờ chúng ta lại nhanh gặp mặt thế này!” Thấy Diệp Lâm, Hàn Anh chủ động cười chào hỏi: “Đã nói là sẽ đến đại doanh Thanh châu tìm tôi mà, sao lại đi tới Phụng Thiên Doanh châu trước vậy?”

“Xin chào, Hàn tiểu thư.” Diệp Lâm cười đáp lễ: “Tôi đến đây là vì xử lý một vài chuyện cá nhân.”

“Là ân oán với Tọa Sơn Điêu hả?” Hàn Anh nghiêm mặt nói: “Vậy thì đúng lúc lắm. Chúng ta có cùng kẻ địch, cùng nhau hợp tác giết địch đi!”


Thấy Diệp Lâm nói chuyện với con gái của chiến thần Thanh châu, mọi người xung đều cảm thấy chấn động và ngạc nhiên.

Bọn họ thầm nghĩ chẳng lẽ thật sự là thằng nhãi họ Diệp gọi quân Thanh Châu đến giúp đõ?

Thảo nào anh ta dám xông vào nhà họ Trương, còn không hề sợ hãi trước Tọa Sơn Điêu.

Hóa ra là anh ta có át chủ bài!

Tuy rằng Tọa Sơn Điêu mạnh nhất Phụng Thiên là đại lão ngầm của Phụng Thiên, nhưng mà anh ta vẫn chưa đủ tư cách để đối đầu với chiến thần Thanh Cháu hoặc là Doanh Châu, giống như là quân bất chính quy đối đầu với quân chính quy vậy.

Lúc này, Tọa Sơn Điêu nhanh chóng đánh giá xung quanh, tạm thời yên lòng.

Bởi vì chỉ có con của hai đại chiến thần, chứ không có hai đại chiến thần, vậy thì anh ta có thể yên tâm rồi.

ở trong mắt Tọa Sơn Điêu, cao thủ cấp bậc chiến thần mới đáng sợ, còn con của chiến thần thì còn quá non để đánh thắng mình.

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||


“Tọa Sơn Điêu, anh hoành hành Phụng Thiên mấy chục năm, anh thật sự cho rằng không ai có thể quản được anh hay sao?”

Tuy rằng Hàn Anh ỞThanh châu, nhưng mà cô cũng có nghe thấy các hành vi tàn ác của Tọa Sơn Điêu ở Phụng Thiên. Hôm nay cô tự mình đi diệt cướp với tâm trạng thích thú và ý chí chiến đầu tràn đầy.

“Còn không mau giơ tay chịu trói?”

Nghe vậy, Tọa Sơn Điêu cười lạnh lùng: “Chỉ bằng hai đứa nhóc bọn mày mà đòi đánh thắng tao hả? Nằm mơ đi cho nhanh!”

“Trừ khi cha bọn mày tới thì tao còn có thế nghiêm túc đánh một chút.”

“Nếu thêm chúng tôi nữa thì sao?”

Đúng lúc này, lại có thêm một đội quân đi vào.

Thủ lĩnh vẫn là một người trẻ tuổi.

Mọi người ở đây không hề xa lạ với anh ta, sôi nổi lên tiếng.

“Là con trai của thống đốc phủ Phụng Thiên!”

“Là Giang đại công tử Giang Lãng!”

“Trời ạ… phủ Phụng Thiên của chúng ta cũng muốn nhúng tay nữa hả?”

Giang Lãng dẫn đầu đi lên: “Phủ Phụng Thiên nqhe lênh diet cướp!”
 
Chương 466: C466: Sao đến cuối cùng lại đố lên đầu tôi


Ông cụ họ Đoan Mộc vừa uống rượu vừa gật đầu, nói bằng giọng điệu khàn khàn: “Cứ giao cho tôi!”

Lúc bọn họ đang nói chuyện, bên ngoài có người đi vào báo tin.

“Gia chủ đại nhân!”

“Bên ngoài có ba người tới, một người tự xưng là Diệp Lâm, nói là muốn gặp ngài!”

Nghe vậy, Trương Văn Viễn cười lạnh nói: “Tới đúng lúc lắm, bảo bọn họ vào đi!”

Ông cụ họ Đoan Mộc chợt dừng uống rượu, ngấng đầu nhìn ra cửa.

Hoàng Tam Gia cũng hoảng sợ mà nhìn lên bên ngoài.

Một lát sau, đám người Diệp Lâm cất bước đi đến.

Hoàng Tam Gia thấy vậy thì vội vàng trốn ra sau lưng Trương Văn Viễn, không dám gặp mặt Diệp Lâm.

Rốt cuộc thì hiện nay nhà họ Bạch và nhà họ Liễu đều đang bị nhốt vì tội phản bội nhà họ Trương

Chỉ có nhà họ Hoàng của Hoàng Tam Gia


dẫn đầu phản chiến mới giành lại tư cách hầu hạ nhà họ Trương.

Cùng lúc đó, trên người Hoàng Tam Gia vẫn còn huyết chú do Diệp Lâm gieo lên.

Một bên là nhà họ Trương hùng mạnh. Một bên là Diệp Lâm có thế lấy mạng mình bất cứ lúc nào.

Hoàng Tam Gia kẹp ở giữa hai bên, nói dễ nghe một chút là thuận lợi mọi bề, còn sự thật thì là như đứng đống lửa, như ngồi đống than, không thể làm hài lòng bên nào cả.

“Cậu chính là Diệp Lâm hả?”

Nhìn thấy kẻ thù giết con trai, đôi mắt Trương Văn Viễn đỏ ngầu.

“Ông ta tên là Trương Văn Viễn, là gia chủ hiện nay của nhà họ Trương.” Hoàng Tiềm nhỏ giọng giới thiệu bên tai Diệp Lâm.

Đồng thời, Hoàng Tiềm đánh giá hiện trường, có chút yên tâm khi không nhìn thấy Tọa Sơn Điêu.

Đương nhiên, trong lòng anh ta cũng biết rằng với thân phận hiển hách của mình, Tọa Sơn Điêu sẽ không dể dàng tham gia loại tiệc tùng nhỏ thế này!

Chỉ cần không có Tọa Sơn Điêu là vẫn có thể đánh nhanh thắng nhanh.

“Gia chủ nhà họ Trương đúng không?” Diệp Lâm không coi ai ra gì mà ngồi xuống đối diện ông ta, mở miệng hỏi: “Nói nghe xem, ông mới phái người đi gây chuyện với tôi nữa, ông định làm gì đây? Rồi tính bồi thường thế nào cho tôi?”


Bồi thường?

Nghe vậy, Trương Văn Viễn lập tức vổ bàn đứng dậy, nối giận nói: “Mày giết con trai tao, còn hỏi tao muốn làm gì hả? Tao đương nhiên là phải báo thù cho con trai tao rồi!”

“Ý ông là thằng nhãi tranh giành linh chi nghìn năm với tôi trong hội đấu giá ở Lê Viên đấy hả?”

Diệp Lâm cười khẽ.

“Anh ta bị con rắn khổng lồ do người nhà các ông nuôi dưỡng nuốt trọn!”

“Sao đến cuối cùng lại đố lên đầu tôi?”

Trương Văn Viễn giận dữ: “Không phải là con rắn kia nghe lời mày hay sao? Mày còn ngụy biện nữa hả?”

“Nghe lệnh tôi?” Lúc này, Diệp Lâm nhìn về phía Hoàng Tam Gia đang núp phía sau, cười nói: “Khi ấy Hoàng Tam Gia cũng nói là nghe lệnh tôi. Sao bây giờ gặp mặt, ông lại không chào hỏi một cáu nào vậy?”

Còn chưa nói xong, Diệp Lâm đã đánh thức

huyết chú.

Hoàng Tam Gia vốn đang suy nghĩ nên nói như thế nào thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, lồ ng ngực đau đớn.

Cảm giác khó thở và bất lực tràn ngập trong lòng, dường như là đang cận kề với cái chết.

“Diệp… Diệp tiên sinh… tha mạng đi…”

“Tôi chỉ đang ép dạ cầu toàn thôi… Tôi trung thành với Diệp tiên sinh…”

Hoàng Tam Gia vừa lăn vừa bò đến bên cạnh Diệp Lâm, đau khổ cầu xin tha mạnq.
 
Chương 495: C495: Nhà mình bị đánh


Giang Lãng được lệnh của cha mình là người nào thắng thì giúp người đó.

Lúc nãy anh ta thấy Diệp Lâm đánh nhau với Tọa Sơn Điêu, đánh tới mức khó phân thắng bại, nên cũng không đi vào.

Đến giờ phút này, thấy người của Doanh Châu và Thanh châu cũng xông vào đảo loạn cục diện.

Một khi bọn họ hợp tác với nhau, dù là kẻ mạnh như Tọa Sơn Điêu có chắp cánh thì cũng khó có thế thoát thân.

Cùng lúc đó, cuộc gọi của Hoa Quốc Đống đúng lúc gọi đi.

Phủ Thuận Thiên liên lạc với phủ Phụng Thiên nhờ giúp đỡ.

Lúc này, Giang Lãng nhận được điện thoại của cha mình.

Cha đang phổi hợp với Doanh Châu và Thanh châu đi đánh hang ổ của Tọa Sơn Điêu.

“Lần này là đánh thật rồi!” Thống đốc phủ Phụng Thiên là Giang Hải Đào nghiêm túc nói.

Sau đó, ông ta ra lệnh cho con trai Giang Lãng dốc sức phối hợp bao vây tiêu diệt Tọa Sơn

Điêu.


Vậy nên, Giang Lãng dẫn đội gia nhập, bày ra lập trường của mình.

Ba thế lực lớn của triều đình là Doanh Châu, Thanh châu và phủ Phụng Thiên cùng nhau hợp tác diệt cướp.

Trận thế lớn như vậy khiến mọi người ở đây đều rất chấn động.

“Trời ạ… Phủ Phụng Thiên cũng vào cuộc nữa! Xem ra lần này là làm thật rồi!”

“Tọa Sơn Điêu hoành hành Phụng Thiên lâu rồi, chẳng lẽ hôm nay sẽ đố thật sao?”

“Doanh châu, Thanh châu, phủ Phụng Thiên hợp tác diệt cướp, cho dù là mười tên Tọa Sơn Điêu thì cũng đủ diệt!”

Mọi người bàn tán xôn xao, đều cho rằng Tọa Sơn Điêu dữ nhiều lành ít.

Đồng thời, bọn họ lại cảm thấy Diệp Lâm quá may mắn, được nhiêu phe đến cứu giúp như vậy.

Có điều, Diệp Lâm nhìn một màn trước mắt, có một chút không vui.

Anh thầm nghĩ các người lại đây làm gì?

Đợi mình đánh sắp xong rồi mới chạy ra đoạt đầu người?


“Tọa Sơn Điêu, anh tội ác chồng chất, phủ

Phụng Thiên chúng tôi muốn bắt ông từ lâu rồi!”

“Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt! Lần này chúng tôi may mắn hợp tác diệt cướp với Doanh Châu và Thanh châu, nhất định phải làm anh hoàn toàn biến mất ở Phụng Thiên!”

Giang Lãng lạnh giọng nói.

“Mẹ nó!” Tọa Sơn Điêu thấy vậy thì nghiến răng nghiến lợi.

Thế lực ba vùng cùng nhau bao vây giết mình!

“Đúng là một trận thế lớn!”

Tọa Sơn Điêu không ngờ rằng có một ngày mình lại bị đối xử như thế.

“Có điều, chỉ dựa vào vài người bọn mày và một ít binh lực kia mà đòi bắt tao là không thể nào!”

Mặc dù Tọa Sơn Điêu đánh không lại mấy thế lực kia, nhưng mà anh ta có thể dựa vào mình để an toàn chạy thoát.

“Anh có thế chạy đi đâu?” Giang Lãng hừ lạnh, nói: “Tôi nói cho anh biết, cha tôi đã phổi hợp với quân chủ lực Doanh Châu và Thanh Châu đánh thẳng tới hang ố của anh. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hiện giờ hang ổ của anh đã bị đánh sập rồi.

“Tọa Sơn Điêu, hiện giờ anh chỉ còn có một

mình thôi, dù có chạy thoát thì cũng như chó nhà có tang, Phụng Thiên không còn chỗ chứa chấp anh nữa!”

Cái gì?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom