Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 473: C473: Mèo và chuột


Tọa Sơn Điêu không dám tiếp tục kéo dài nữa. Bởi vì nếu tiếp tục kéo dài thì chắc chắn là anh ta sẽ thua.

Vậy nên anh ta định dùng phép khích tướng mặc cả với Diệp Lâm: “Mày có thắng tao thì tao cũng không phục, cho dù có thành quỷ cũng sẽ đi tìm mày để báo thù!”

“Mày giỏi thì buông tao ra, mọi người công bằng mà đấu một trận, cho dù có ngang tay thì cũng có thế tính tao thua! Mày thấy sao?”

“Nếu tao thua, không cần mày đánh nữa, tao sẽ tự mình giơ tay chịu trói!”

Thấy Tọa Sơn Điêu nói như vậy, mọi người xung quanh đều rất ngạc nhiên.

Xem ra Tọa Sơn Điêu đã bị dồn đến đường cùng rồi, nếu không sẽ không nói ra những lời hạ thấp thân phận như thế.

Hiển nhiên là anh ta không chịu nhận thua!

“Diệp tiên sinh, đừng nghe anh ta nói hươu nói vượn, cũng đừng buông anh ta ra!”

Hàn Anh lập tức nhắc nhở: “Anh ta sắp chịu hết nối rồi. Chờ anh ta kiệt sức, chúng ta liền hợp tác đánh gục anh ta!”

Hoa Quốc Đống nói: “Đúng vậy, mặc kệ anh ta có phục hay không, dù sao anh ta chính là kẻ


thua cuộc, mà kẻ thua cuộc là không có tư cách nói điều kiện.”

“Không cần phải nói công bằng với loại người ác độc như anh ta!” Hoàng Tiềm nói: “Dứt khoát chém chết anh ta đi, đế tránh sau này xảy ra biến cố!”

Đoạn Tử Du nói: “Không thế giết anh ta. cố gắng bắt sổng anh ta đi!”

“Người là do Diệp tiên sinh đánh thắng, muốn xử lý thế nào là do Diệp tiên sinh quyết định!” Lúc này, Hoàng Tam Gia lại đứng bên Diệp Lâm, nịnh nọt: “Diệp tiên sinh quyết định đi!”

Tuy rằng khuyên nhủ như vậy, nhưng ai cũng biết rõ rằng chỉ cần đầu óc Diệp Lâm không thấm nước, thì sẽ không dễ dàng tha cho Tọa Sơn Điêu.

Giống như là thuần phục hổ vậy, ai dám tùy tiện gỡ dây thừng buộc hố mà khó lắm mới bắt được?

Trừ khi là đầu óc bị thấm nước!

“Họ Diệp kia, mày sợ hả?” Tọa Sơn Điêu cười lạnh, tiếp tục dùng phép khích tướng: “Mày không dám buông tao ra. Bởi vì mày biết khi đánh ngay mặt với tao, mày không có một chút phần thắng nào!”

“Mày là cái đồ yếu đuối! Thanh danh một đời của Tọa Sơn Điêu tao thế mà lại thua trong tay


một tên nhát gan như mày! Dù tao có thành quỷ tao cũng sẽ không tha cho mày!”

Bên tai là tiếng mắng chửi của Tọa Sơn Điêu và tiếng khuyên nhủ của mọi người, Diệp Lâm đều coi như không nghe thấy.

“Mày cho rằng tao sẽ trúng phép khích tướng của mày hả?” Diệp Lâm lạnh lùng đáp lại: “Không có tác dụng gì với tao đâu!”

“Còn nữa… tao có thể đánh thắng mày một lần, là có thể đánh thắng lần thứ hai thứ ba. Cho dù đánh ngay mặt, thì mày cũng không phải là đối thủ của tao!”

Tọa Sơn Điêu giận dữ nói: “Mày có giỏi thì buông tao ra! Hai ta đánh một chiêu thử xem?”

Anh ta còn chưa nói xong đã cảm thấy sau lưng không còn lực kiềm chế.

Anh lảo đảo ra trước, suýt nữa ngã xuống mặt đất.

Lúc này, Tọa Sơn Điêu mới nhận ra rằng mình đã thoát khỏi sự kiềm chế của Diệp Lâm.

Sắc mặt của anh ta từ bất ngờ dần chuyến sang mừng như điên.

“Mày không phục đúng không?” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Lại đây, chúng ta đấu ngay mặt, tao sẽ làm cho mày chết một cách rõ ràng!”

ồ!

Mọi người nhìn thấy Diệp Lâm dám thả Tọa Sơn Điêu ra thì ai nấy đều ồ lên, trên mặt tràn đầy vẻ chấn động.

Vậy chẳng phải là thả hổ về rừng hay sao?“
 
Chương 502: C502: Mau xem kìa


Tọa Sơn Điêu nhìn về phía Diệp Lâm. Đối phương vẫn mang vẻ mặt đờ đẫn, không nhúc nhích một chút nào.

Có điều, đầu của đối phương vẫn không rơi

xuống.

“Chẳng lẽ một chiêu của mình… thất bại?”

Tọa Sơn Điêu cảm thấy không thích hợp… rất không thích hợp!

Anh ta còn chưa kịp phản ứng lại là chuyện gì đang xảy ra, thì thấy Diệp Lâm ngay trước mắt, dường như trở nên không chân thật, dần dần mơ hồ, sắp biến mất rồi.

“Đây… đây là tàn ảnh?”

Tọa Sơn Điêu cảm thấy chấn động.

Thảo nào một chiêu vừa rồi của mình, rõ ràng là đánh trúng đối thủ, kết quả là như không đánh trúng vậy.

Hóa ra một đòn chí mạng của mình chỉ đánh trúng một tàn ảnh của đối phương.


“Hít!”

Tọa Sơn Điêu chợt thay đổi sắc mặt, không nhịn được hít hà một hơi.

Khi tàn ảnh của Diệp Lâm hoàn toàn trở nên mơ hồ, Tọa Sơn Điêu cảm thấy hoảng sợ.

Thằng nhãi này vậy mà lại hiện ra tàn ảnh ngay trước mặt mình?

Tốc độ mau cỡ nào mới làm được như vậy?

Điều khiến Tọa Sơn Điêu cảm thấy k hủng bố hơn là hiện giờ anh ta không thể tìm ra được vị trí

chính xác của Diệp Lâm.

Tọa Sơn Điêu thầm cầu nguyện Diệp Lâm biết khó mà lui, lợi dụng thân pháp cao siêu đế chạy trốn.

Nếu không thì hôm nay chắc là mình phải gặp được kẻ địch mạnh nhất trong đời rồi.


Đúng lúc này, Tọa Sơn Điêu cảm thấy sau lưng gió to gào thét, thổi mạnh vù vù.

Lúc này, tàn ảnh của Diệp Lâm hoàn toàn biến mất.

Theo sau là tiếng hô lên hết đợt này đến đợt khác. Không thấy? Sao lại không thấy nữa rồi?

Trong cơn nguy hiếm trùng trùng, Diệp Lâm đã thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện ở phía sau Tọa Sơn Điêu.

“Mau xem kìa!”

“Anh ta đang ở phía sau Tọa Sơn Điêu!”

“Rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Bóng người mới biến mất là ai vậy?”

Mọi người không hiếu ra sao, cứ hô to cảm thán.

Lúc này, Tọa Sơn Điêu chỉ cảm thấy lưng như kim chích, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo.

Một bóng người chợt xuất hiện sau lưng, giống như là Tử Thần sắp tuyên án tử hình cho

mình.

Giờ phút này, Diệp Lâm vung cao thanh kiếm trong tay, lạnh lùng nói: “Mày nói… lấy đầu ai làm bóng để đá? Đầu mày hả?”

Kiếm trong tay Diệp Lâm vung lên rồi rơi xuốnq ngay cổ Tọa Sơn Điêu, máu tươi tunq tóe.
 
Chương 503: C503: Thắng không đẹp


Theo tiếng hò hét ở hiện trường, thanh kiếm của Diệp Lâm đã kề lên sau cổ Tọa Sơn Điêu.

Lúc mọi người cho rằng Tọa Sơn Điêu sắp bị chém đầu…

Tọa Sơn Điêu đâu phải là người thường. Anh ta trở tay dùng đôi dao lưỡi liềm đỡ mũi kiếm, khó khăn mà tránh đi một đòn trí mạng.

Dù là như thế thì trên vai Tọa Sơn Điêu vẫn bị rạch ra một đường kiếm sâu khoảng một tấc, máu tươi chảy ròng ròng.

“Hít…”

Tọa Sơn Điêu đau đến mức nhe răng nhếch miệng, không nhịn được hít hà một hơi.

Anh ta không dám tưởng tượng, nếu vừa rồi mình chậm hơn nửa nhịp, thì chắc là đầu mình phải dời nhà rồi.

Cùng lúc đó, mọi người ở hiện trường nhìn thấy một màn khó tin kia, đều có dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm, sốc tới mức suýt rơi cả cằm.

“Là thằng nhãi họ Diệp kia thật hả? Anh ta chạy ra từ đâu vậy? Anh ta có thể phân thân hả? Thật sự là khó tin!”


“Tôi bị hoa mắt hả? Sao người bị Tọa Sơn Điêu đâm trúng lại đột nhiên biến mất vậy?”

“Tọa Sơn Điêu bị thương! Cao thủ mạnh nhất Phụng Thiên thế mà lại bị thương? Chẳng lẽ thế cục Phụng Thiên sắp thay đối rồi sao?”

Mạnh mẽ như Tọa Sơn Điêu, thế mà cũng bị Diệp Lâm dùng một chiêu đánh cho bị thương nặng, thật sự khiến mọi người ở đây rất sốc.

“Thằng nhãi này… sao có thể chứ?” Trương Văn Viễn cũng trợn tròn mắt: “Sao anh ta lại mạnh như thế chứ?”

Vốn tưởng rằng Tọa Sơn Điêu có thế làm chỗ dựa cho mình, ít nhất thì cũng có thể giúp nhà họ Trương bọn họ giải quyết cái thứ phiền phức là Diệp Lâm.

Nào ngờ ngay cả Tọa Sơn Điêu cũng không phải là đối thủ của thằng nhãi kia?

Chắc chắn là có chỗ nào không đúng rồi!

“Sư phụ… sắp thắng rồi?”

Thấy Diệp Lâm dùng kiếm áp chế Tọa Sơn Điêu, Hoa Quốc Đống vừa mừng vừa sợ.


Anh ta biết sư phụ mình rất mạnh, chỉ là không ngờ lại mạnh đến mức như thế.

Vậy là mình lo lắng không công một trận rồi.

“Thảo nào sư phụ… vẫn luôn bình tĩnh. Hóa ra là anh ấy tự tin với thực lực của mình, chứ không phải là phò trương thanh thế!”

Hoàng Tiềm cũng bị sốc không kém: “Tân Long Vương mạnh đến thế này sao? Ngay cả cao thủ đứng đầu một vùng cũng có thể làm cho bị thương nặng bằng một kiếm? Không hổ là truyền nhân của lão Long Vương, đúng là trò giỏi hơn thầy!”

Sự sùng bái và kính sợ dành cho Diệp Lâm của Hoàng Tiềm đã từ nước sông cuồn cuộn biến thành đầu rạp xuống đất.

“Diệp tiên sinh… mạnh quá đi!”

Hàn Anh vốn dĩ đã quay đầu đi chỗ khác, không nỡ xem cảnh Diệp Lâm bị chém bay đầu, nào ngờ chỉ trong giây lát, hai bên tấn công phòng thủ đã thay đối, Tọa Sơn Điêu suýt chút nữa bị Diệp Lâm một kiếm chém chết.

“Tốc độ của anh ta nhanh quá đi! Cái tàn ảnh lúc nãy là sao vậy?”

Đoạn Tử Du cũng bị sốc tới mức không khép miệng lại được.

Anh ta vốn tưởng rằng Diệp Lâm dựa vào vũ khí trong tay mới đỡ được vài chiêu của Tọa Sơn Điêu, nhưng mà hiện thực lại tát mạnh anh ta một cái.

Đừng nói là đỡ mấy chiêu của Tọa Sơn Điêu, sự thật là chỉ cần một chiêu thôi đã đánh cho Tọa Sơn Điêu cực kì chật vật, máu chảy ròng ròng.

“Sao thằng nhãi này lại lợi hại như vậy?”
 
Chương 474: C474: Hai là chạy trốn


Diệp tiên sinh, anh trúng kế rồi!” Hàn Anh sốt ruột đến mức dậm chân.

Lần này thả đối phương ra, nếu muốn bắt được lần nữa thì sẽ rất khó.

“Ây da, thằng nhãi kia là đồ ngu hả?” Đoạn Tử Du cũng la lên: “Sao lại đi tin lời ma quỷ của Tọa Sơn Điêu chứ? Còn thả anh ta ra nữa?”

Đối mặt với sự khó hiểu của mọi người, Hoàng Tam Gia lại kiên quyết mà đứng về phía Diệp Lâm, tiếp tục nói: “Các người biết cái gì? Diệp tiên sinh vừa nói rồi, có thể đánh thắng anh ta lần đầu tiên, là có thể đánh thắng lần thứ hai thứ ba, thậm chí là vô số lần!”

“Các người cứ nhìn xem là được, nói nhiều như vậy làm gì?”

Lúc này, Tọa Sơn Điêu từ từ quay người lại, nhìn chằm chằm Diệp Lâm cả buổi, dường như là muốn nhớ kỹ khuôn mặt của Diệp Lâm vào trong lòng, thù hận như biển, đời này không báo, thề không làm người.

“Ra tay đi!” Diệp Lâm giục.

“Nhãi ranh, tao nhớ kỹ mày rồi, dù mày có hóa thành tro thì tao cũng có thế nhận ra mày!”

“Mày biết vì sao người ta gọi tao là Tọa Sơn Điêu hay không?”


Diệp Lâm tất nhiên là không biết rồi.

“Bởi vì ở Phụng Thiên và ở núi Trường Bạch, tao có thể qua lại như gió, tự do như chim ưng.”

Dứt lời, Tọa Sơn Điêu đột nhiên dang hai tay mình ra.

Ngay sau đó, cả người anh ta thế mà lại bay ra hơn mười mét.

Có tiếng cười to đắc ý vang lên, Tọa Sơn Điêu nói: “Mày cho rằng chỉ có mày mới có thân pháp đỉnh cấp hay sao? Tọa Sơn Điêu tao có ba tuyệt, một trong số đó là Cước Lực Tuyệt, không phải chỉ có danh tiếng thôi.”

“Hôm nay tao sẽ cho bọn mày mở mang kiến thức với tốc độ của tao… Tao đi đây!”

Tọa Sơn Điêu còn chưa nói xong thì bóng dáng đã biến mất ở cửa đại sảnh.

“Haizz!” Đám người Hàn Anh thấy vậy thì thở dài nặng nề, dường như không hề nằm ngoài dự đoán.

Quả nhiên, Tọa Sơn Điêu đã trốn thoát rồi! “Ây da, anh dám thả tội phạm quan trọng,


anh cũng phải chịu trách nhiệm nữa đấy!” Đoạn Tử Du tức muốn hộc máu, vội vàng dần người đuổi theo.

Thấy vậy, Diệp Lâm không hề bất ngờ.

Giữa Diệp Lâm và Tọa Sơn Điêu hiện giờ, giống như là mèo và chuột.

Thả chuột không phải là vì mèo sợ chuột hoặc là vì mèo sơ sẩy, mà là vì mèo vẩn còn muốn chơi nữa.

Lúc anh thả Tọa Sơn Điêu, Tọa Sơn Điêu chỉ có hai lựa chọn.

Một là liều mạng đánh một trận.

Hai là chạy trốn.

Hiến nhiên là Tọa Sơn Điêu rất muốn sống, bất chấp mất hết mặt mũi, vừa ra là chạy trốn.

Đáng tiếc, anh ta không biết là dù anh ta chọn thế nào, thì anh ta cũng chỉ có một đường chết thôi.

“Mày cho rằng mày có thể chạy thoát sao?”

Diệp Lâm bước lên, bóng dáng vút qua, cũng biến mất hoàn toàn khỏi đại sảnh.
 
Chương 503: C503: Thắng không đẹp


Theo tiếng hò hét ở hiện trường, thanh kiếm của Diệp Lâm đã kề lên sau cổ Tọa Sơn Điêu.

Lúc mọi người cho rằng Tọa Sơn Điêu sắp bị chém đầu…

Tọa Sơn Điêu đâu phải là người thường. Anh ta trở tay dùng đôi dao lưỡi liềm đỡ mũi kiếm, khó khăn mà tránh đi một đòn trí mạng.

Dù là như thế thì trên vai Tọa Sơn Điêu vẫn bị rạch ra một đường kiếm sâu khoảng một tấc, máu tươi chảy ròng ròng.

“Hít…”

Tọa Sơn Điêu đau đến mức nhe răng nhếch miệng, không nhịn được hít hà một hơi.

Anh ta không dám tưởng tượng, nếu vừa rồi mình chậm hơn nửa nhịp, thì chắc là đầu mình phải dời nhà rồi.

Cùng lúc đó, mọi người ở hiện trường nhìn thấy một màn khó tin kia, đều có dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm, sốc tới mức suýt rơi cả cằm.

“Là thằng nhãi họ Diệp kia thật hả? Anh ta chạy ra từ đâu vậy? Anh ta có thể phân thân hả? Thật sự là khó tin!”


“Tôi bị hoa mắt hả? Sao người bị Tọa Sơn Điêu đâm trúng lại đột nhiên biến mất vậy?”

“Tọa Sơn Điêu bị thương! Cao thủ mạnh nhất Phụng Thiên thế mà lại bị thương? Chẳng lẽ thế cục Phụng Thiên sắp thay đối rồi sao?”

Mạnh mẽ như Tọa Sơn Điêu, thế mà cũng bị Diệp Lâm dùng một chiêu đánh cho bị thương nặng, thật sự khiến mọi người ở đây rất sốc.

“Thằng nhãi này… sao có thể chứ?” Trương Văn Viễn cũng trợn tròn mắt: “Sao anh ta lại mạnh như thế chứ?”

Vốn tưởng rằng Tọa Sơn Điêu có thế làm chỗ dựa cho mình, ít nhất thì cũng có thể giúp nhà họ Trương bọn họ giải quyết cái thứ phiền phức là Diệp Lâm.

Nào ngờ ngay cả Tọa Sơn Điêu cũng không phải là đối thủ của thằng nhãi kia?

Chắc chắn là có chỗ nào không đúng rồi!

“Sư phụ… sắp thắng rồi?”

Thấy Diệp Lâm dùng kiếm áp chế Tọa Sơn Điêu, Hoa Quốc Đống vừa mừng vừa sợ.


Anh ta biết sư phụ mình rất mạnh, chỉ là không ngờ lại mạnh đến mức như thế.

Vậy là mình lo lắng không công một trận rồi.

“Thảo nào sư phụ… vẫn luôn bình tĩnh. Hóa ra là anh ấy tự tin với thực lực của mình, chứ không phải là phò trương thanh thế!”

Hoàng Tiềm cũng bị sốc không kém: “Tân Long Vương mạnh đến thế này sao? Ngay cả cao thủ đứng đầu một vùng cũng có thể làm cho bị thương nặng bằng một kiếm? Không hổ là truyền nhân của lão Long Vương, đúng là trò giỏi hơn thầy!”

Sự sùng bái và kính sợ dành cho Diệp Lâm của Hoàng Tiềm đã từ nước sông cuồn cuộn biến thành đầu rạp xuống đất.

“Diệp tiên sinh… mạnh quá đi!”

Hàn Anh vốn dĩ đã quay đầu đi chỗ khác, không nỡ xem cảnh Diệp Lâm bị chém bay đầu, nào ngờ chỉ trong giây lát, hai bên tấn công phòng thủ đã thay đối, Tọa Sơn Điêu suýt chút nữa bị Diệp Lâm một kiếm chém chết.

“Tốc độ của anh ta nhanh quá đi! Cái tàn ảnh lúc nãy là sao vậy?”

Đoạn Tử Du cũng bị sốc tới mức không khép miệng lại được.

Anh ta vốn tưởng rằng Diệp Lâm dựa vào vũ khí trong tay mới đỡ được vài chiêu của Tọa Sơn Điêu, nhưng mà hiện thực lại tát mạnh anh ta một cái.

Đừng nói là đỡ mấy chiêu của Tọa Sơn Điêu, sự thật là chỉ cần một chiêu thôi đã đánh cho Tọa Sơn Điêu cực kì chật vật, máu chảy ròng ròng.

“Sao thằng nhãi này lại lợi hại như vậy?”
 
Chương 504: C504: Lúc này


Đoạn Tử Du không thể tin nối rằng người cùng thế hệ với mình lại có được thực lực kh ủng bố như thế.

Một chiêu là có thể áp chế Tọa Sơn Điêu, vậy chẳng phải là có được thực lực tầm cỡ chiến thần hay sao?

Nhìn sang Hàn Anh đang dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía Diệp Lâm. Nữ chiến sĩ lạnh lùng xinh đẹp ngày xưa, lúc này lại biến thành thiếu nữ mê trai.

Trong lòng Đoạn Tử Du cảm xúc lẫn lộn giống như là làm ngã bình dấm chua vậy.

Bất đắc dĩ là đối phương có thực lực kh ủng bố, nghiền áp mình về mọi mặt, mình có cái gì đế tranh với đối phương đây?

“Nhãi ranh!”

“Rốt cuộc là mày dùng yêu pháp gì mà lại đột nhiên chạy ra phía sau tao vậy?”

“Bóng người trước mặt tao lúc nãy là sao hả?”


“Có phải là mày dùng thủ đoạn đê tiện gì đó để chơi tao hay không?”

Tọa Sơn Điêu cực kì không phục.

Rốt cuộc thì đến tận bây giờ anh ta vẫn chưa

hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.

Chưa gì đã bị đánh cho không kịp trở tay, còn suýt nữa bỏ mạng.

Vậy nên sao anh ta có thể chịu phục được?

“Nói đi, rốt cuộc mày dùng yêu pháp gì? Học được ở đâu hả?”

Nếu không biết rõ ràng mọi thứ, thì dù có chết, Tọa Sơn Điêu cũng sẽ không nhắm mắt được.

“Ha ha…” Diệp Lâm cười nhạt: “Nói cho mày biết cũng không sao, để cho mày có thể rõ ràng trước khi chết!”

“Tao dùng thân pháp đứng đầu của giới sát thủ, đó là Thần Hành Bách Biến.”

Vị sư phụ thứ chín của Diệp Lâm đã từng là ông vua hàng đầu giới sát thủ. Đây là thân pháp mà ông ấy truyền cho anh. Và đây cũng là lần đầu tiên anh dùng kế từ khi ra tù.

Rốt cuộc thì đối mặt với cao thủ như Tọa Sơn Điêu, anh không thế không lấy một vài át chủ bài.

Vừa rồi, khoảng cách giữa hai người rất gần, tốc độ của đối phương cực kì nhanh, nếu dùng thân pháp bình thường thì không thể nào tránh được, chỉ có thể khoanh tay chịu chết thôi.

Vậy nên Diệp Lâm dùng Thần Hành Bách


Biến, biến ra một tàn ảnh ngay chỗ cũ, rồi thần không biết quỷ không hay xuất hiện phía sau Tọa Sơn Điêu.

Nhưng mà, thực lực của Tọa Sơn Điêu cũng không hề bình thường. Tuy rằng bị kiếm đâm cho bị thương, nhưng tốt xấu gì cũng đã hóa giải được một kiếm trí mạng kia.

Nhìn tình thế hiện giờ của hai bên, Diệp Lâm đang chiếm thế mạnh.

Bởi vì Tọa Sơn Điêu đưa lưng về phía Diệp Lâm, hai tay vòng ra phía sau để tiếp chiêu, cho nên khó mà thi triển toàn bộ lực lượng.

Hơn nữa, vừa rồi anh ta bị hút một phần tinh huyết, cộng thêm vết thương trên vai đang chảy máu, tất cả đều khiến anh ta rơi vào thế yếu.

Một lát sau, Tọa Sơn Điêu đã bị Diệp Lâm đánh cho quỳ một gối xuống đất, đau khố giãy giụa.

Lúc này, Tọa Sơn Điêu thầm than khổ trong lòng.

“Mày… mày là người của giới sát thủ?”

Sau khi nghe Diệp Lâm giải thích đơn giản, Tọa Sơn Điêu cực kì chấn động.


Anh ta chưa từng nghe nói về Thần Hành Bách Biến. Nhưng mà anh ta có từng nghe nói về truyền thuyết trong giới sát thủ.

Đó mới là một sự tồn tại phổ biến trên toàn thế giới, thật sự khiến người ta nghe tiếng là sợ vỡ mật.

So ra thì Tọa Sơn Điêu xưng bá Phụng Thiên chẳng là cái gì cả.

“Tôi không phải là sát thủ!” Diệp Lâm nói: “Tôi chỉ là trùng hợp có một vị sư phụ là sát thủ thôi.”

Nghe vậy, Tọa Sơn Điêu thầm thở phào nhẹ nhõm. May là không phải người của giới sát thủ, nếu không thì mình khó mà ra tay được.

Ai dám đi trêu chọc loại tố chức như sát thủ? Cho dù có thành công trong nhất thời, thì nửa đời sau cũng đừng mong sống yên ổn.

“Nhãi ranh, tao thừa nhận thân pháp của mày rất lợi hại.” Tọa Sơn Điêu hơi nghiêng đầu nói: “Nhưng nếu mày dùng cái loại thân pháp kia đánh bất ngờ tao, thì dù có thắng cũng thắng không đẹp!”

“Mày dám thả tao ra, đánh ngay mặt với tao, một chiêu quyết định thắnq thua hay khônq?”
 
Chương 475: C475: Đã phục hay chưa


“Wow! Cả hai đều biến mất rồi?”

“Nhanh quá!”

“Đúng là cao thủ có khác, đuối bắt nhau cũng thú vị như vậy.”

“Không biết chàng trai họ Diệp kia có thể đuối kịp Tọa Sơn Điêu hay không?”

“Chúng ta nhanh đi ra ngoài xem đi.”

Trong lúc nhất thời, mọi người trong đại sảnh đều trở nên háo hức.

Sau tiếng hô hoán, mọi người lũ lượt chạy ra ngoài.

“Tất cả theo tôi!” Giang Lãng cũng lập tức ra lệnh cho các thuộc hạ mặc thường phục: “Toàn lực truy đuổi Tọa Sơn Điêu, một khi tìm được tung tích của anh ta thì lập tức báo cáo, đừng đế anh ta trốn thoát!”

Hoa Quốc Đổng, Hoàng Tiềm và những người khác nhanh chóng đi theo đế hổ trợ Diệp Lâm.

“Ha! Tên nhóc này dám thả hố về núi, trời giúp mình rồi!”


Thấy cảnh này, Trương Văn Viễn vô cùng vui sướng.

Chỉ cần Tọa Sơn Điêu chưa bị bắt, ông ta

cũng có thể yên tâm, lợi dụng lúc hổn loạn đế chạy trốn.

Lúc này, Hoàng Tam Gia cũng đang đi ra ngoài xem.

Nhưng vừa bước ra khỏi đại sảnh, ông ta chợt nhận ra một chuyện.

“Nhà họ Liễu và nhà họ Bạch vẫn đang bị giam lỏng, vừa hay nhân cơ hội này để giải cứu hai nhà, thế hiện trước mặt cậu Diệp, lấy công chuộc tội!”

Nghĩ đến đây, Hoàng Tam Gia không chạy ra bên ngoài nữa mà lặng lẽ đi ra phía sau, dễ dàng đánh bại lính canh, thả hai nhà họ Liễu và họ Bạch ra.

Sau khi biết tin Diệp Lâm đã đến và đang đuổi theo Tọa Sơn Điêu ở bên ngoài, người nhà họ Liễu và họ Bạch lại lần nữa ngạc nhiên.

“Mau lên, chúng ta cũng phải đi giúp cậu Diệp một tay!”


Nhà họ Liễu lập tức ra bên ngoài đế tụ họp cùng Diệp Lâm.

Cùng lúc đó.

Tọa Sơn Điêu đang chạy trốn, thấy Diệp Lâm theo sát phía sau, chỉ cách nhau thời gian chưa đầy một chén trà.

Cả hai người họ rời khỏi dinh thự nhà họ

Trương và bắt đầu cuộc đấu ở trong thành phố Phụng Thiên.

Một người chạy cực nhanh, dùng tất cả sức lực mà chạy.

Người còn lại thì theo sau như một cái bóng, chắp tay sau lưng, có vẻ thoải mái.

Chỉ sau thời gian một tách trà, Diệp Lâm đã cách Tọa Sơn Điêu đang chạy trốn chưa đầy mười mét.

“Khà khà, bây giờ đã đến lúc cắt đuôi hoàn toàn tên nhóc đó rồi!”

Tọa Sơn Điêu hít một hơi, bước chậm lại rồi quay đầu nhìn về phía sau.

Anh ta lập tức sững sờ như thể nhìn thấy một con ma.

“Mày… Làm sao mày bắt kịp được?”
 
Chương 504: C504: Lúc này


Đoạn Tử Du không thể tin nối rằng người cùng thế hệ với mình lại có được thực lực kh ủng bố như thế.

Một chiêu là có thể áp chế Tọa Sơn Điêu, vậy chẳng phải là có được thực lực tầm cỡ chiến thần hay sao?

Nhìn sang Hàn Anh đang dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía Diệp Lâm. Nữ chiến sĩ lạnh lùng xinh đẹp ngày xưa, lúc này lại biến thành thiếu nữ mê trai.

Trong lòng Đoạn Tử Du cảm xúc lẫn lộn giống như là làm ngã bình dấm chua vậy.

Bất đắc dĩ là đối phương có thực lực kh ủng bố, nghiền áp mình về mọi mặt, mình có cái gì đế tranh với đối phương đây?

“Nhãi ranh!”

“Rốt cuộc là mày dùng yêu pháp gì mà lại đột nhiên chạy ra phía sau tao vậy?”

“Bóng người trước mặt tao lúc nãy là sao hả?”


“Có phải là mày dùng thủ đoạn đê tiện gì đó để chơi tao hay không?”

Tọa Sơn Điêu cực kì không phục.

Rốt cuộc thì đến tận bây giờ anh ta vẫn chưa

hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.

Chưa gì đã bị đánh cho không kịp trở tay, còn suýt nữa bỏ mạng.

Vậy nên sao anh ta có thể chịu phục được?

“Nói đi, rốt cuộc mày dùng yêu pháp gì? Học được ở đâu hả?”

Nếu không biết rõ ràng mọi thứ, thì dù có chết, Tọa Sơn Điêu cũng sẽ không nhắm mắt được.

“Ha ha…” Diệp Lâm cười nhạt: “Nói cho mày biết cũng không sao, để cho mày có thể rõ ràng trước khi chết!”

“Tao dùng thân pháp đứng đầu của giới sát thủ, đó là Thần Hành Bách Biến.”

Vị sư phụ thứ chín của Diệp Lâm đã từng là ông vua hàng đầu giới sát thủ. Đây là thân pháp mà ông ấy truyền cho anh. Và đây cũng là lần đầu tiên anh dùng kế từ khi ra tù.

Rốt cuộc thì đối mặt với cao thủ như Tọa Sơn Điêu, anh không thế không lấy một vài át chủ bài.

Vừa rồi, khoảng cách giữa hai người rất gần, tốc độ của đối phương cực kì nhanh, nếu dùng thân pháp bình thường thì không thể nào tránh được, chỉ có thể khoanh tay chịu chết thôi.

Vậy nên Diệp Lâm dùng Thần Hành Bách


Biến, biến ra một tàn ảnh ngay chỗ cũ, rồi thần không biết quỷ không hay xuất hiện phía sau Tọa Sơn Điêu.

Nhưng mà, thực lực của Tọa Sơn Điêu cũng không hề bình thường. Tuy rằng bị kiếm đâm cho bị thương, nhưng tốt xấu gì cũng đã hóa giải được một kiếm trí mạng kia.

Nhìn tình thế hiện giờ của hai bên, Diệp Lâm đang chiếm thế mạnh.

Bởi vì Tọa Sơn Điêu đưa lưng về phía Diệp Lâm, hai tay vòng ra phía sau để tiếp chiêu, cho nên khó mà thi triển toàn bộ lực lượng.

Hơn nữa, vừa rồi anh ta bị hút một phần tinh huyết, cộng thêm vết thương trên vai đang chảy máu, tất cả đều khiến anh ta rơi vào thế yếu.

Một lát sau, Tọa Sơn Điêu đã bị Diệp Lâm đánh cho quỳ một gối xuống đất, đau khố giãy giụa.

Lúc này, Tọa Sơn Điêu thầm than khổ trong lòng.

“Mày… mày là người của giới sát thủ?”

Sau khi nghe Diệp Lâm giải thích đơn giản, Tọa Sơn Điêu cực kì chấn động.


Anh ta chưa từng nghe nói về Thần Hành Bách Biến. Nhưng mà anh ta có từng nghe nói về truyền thuyết trong giới sát thủ.

Đó mới là một sự tồn tại phổ biến trên toàn thế giới, thật sự khiến người ta nghe tiếng là sợ vỡ mật.

So ra thì Tọa Sơn Điêu xưng bá Phụng Thiên chẳng là cái gì cả.

“Tôi không phải là sát thủ!” Diệp Lâm nói: “Tôi chỉ là trùng hợp có một vị sư phụ là sát thủ thôi.”

Nghe vậy, Tọa Sơn Điêu thầm thở phào nhẹ nhõm. May là không phải người của giới sát thủ, nếu không thì mình khó mà ra tay được.

Ai dám đi trêu chọc loại tố chức như sát thủ? Cho dù có thành công trong nhất thời, thì nửa đời sau cũng đừng mong sống yên ổn.

“Nhãi ranh, tao thừa nhận thân pháp của mày rất lợi hại.” Tọa Sơn Điêu hơi nghiêng đầu nói: “Nhưng nếu mày dùng cái loại thân pháp kia đánh bất ngờ tao, thì dù có thắng cũng thắng không đẹp!”

“Mày dám thả tao ra, đánh ngay mặt với tao, một chiêu quyết định thắnq thua hay khônq?”
 
Chương 476: C476: Lần này


Tọa Sơn Điêu cho rằng với tổc độ nhanh như tên lửa của mình, Diệp Lâm đã sớm bị bỏ lại phía sau mới phải.

Làm sao Diệp Lâm có thế dễ dàng đuối kịp như vậy?

“Tôi vẫn luôn ở sau lưng anh.” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Tòi chỉ muốn nhìn xem ba tuyệt kĩ mà anh tự hào là gì thôi.”

“Sao nào, tôi còn chưa bắt đầu mà anh đã

không thể chạy được nữa rồi sao?”

Nghe xong lời này, Tọa Sơn Điêu đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, thầm nghĩ, tên nhóc này là ma quỷ sao?

Làm sao có thể có một thanh niên mạnh đến vậy được?

“Nếu không chạy được thì hãy, giơ, tay, chịu, trói, đi!”

Diệp Lâm chậm rãi nói từng tữ, sau mỗi chữ nói ra, khoảng cách giữa hai người lại bị thu hẹp lại ba phần.

Vừa dứt lời, Diệp Lâm đã theo sát phía sau, cách Tọa Sơn Điêu chưa đầy một mét.

Trông như một bóng ma!

Thấy vậy, Tọa Sơn Điêu cả kinh kêu lên.


“Đừng tới đây!”

Tọa Sơn Điêu dường như bị Diệp Lâm làm cho phát điên, hét lên một cách tuyệt vọng, sau đó tiếp tục liều mạng bỏ chạy.

Tuy nhiên, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn.

Ai có thể ngờ rằng nhân vật kiệt xuất một thời lại bị ép đến mức phát điên như vậy.

Giờ phút này, Tọa Sơn Điêu thậm chí có thể cảm nhận được khí tức giống như thần chết của

Diệp Lâm đã đến rất gần.

Không thoát được rồi!

Lòng Tọa Sơn Điêu thắt lại, biết rằng kế hoạch trốn thoát của mình đã thất bại.

Dù thế nào đi nữa, anh ta cũng không thế thoát khỏi Diệp Lâm ở phía sau.

Không còn cách nào khác, Tọa Sơn Điêu chỉ đành liều mạng với Diệp Lâm.

Cặp dao lưỡi liềm lại lặng lẽ xuất hiện trong lòng bàn tay anh ta.

Vào lúc Tọa Sơn Điêu chuẩn bị quay lại gi ết chết Diệp Lâm.


Trước khi hai con dao lưỡi liềm kịp vung lên, anh ta chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh quét qua phía sau.

Phập, phập, phập!

Ba tiếng cắt vào da thịt nối tiếp nhau.

Hai vai và một bên đùi của Tọa Sơn Điêu ngay lập tức bị trúng đòn.

Thì ra Diệp Lâm đã bắ n ra ba thanh kiếm nhỏ, xuyên vào cơ thế đối phương.

Trong khoảnh khắc, Tọa Sơn Điêu rơi xuống đất như bị vấp phải dây.

Còn chưa kịp đứng dậy thì thanh Cự Khuyết Kiếm đã dí sát vào cổ họng Tọa Sơn Điêu.

“Lần này… anh đã phục chưa?”

Diệp Lâm cầm thanh kiếm sắc bén, lạnh lùng hỏi.

“Phục… Phục… Tôi phục rồi…”

Khi cái chết đến gần, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.

Tọa Sơn Điêu cũng không ngoại lệ, ngay lập tức đầu hàng xin tha.

“Nếu cậu thả tôi đi, mạng của Tọa Sơn Điêu tôi chính là của cậu! Tôi nguyện ý làm thuộc hạ của cậu, làm đàn em của cậu! Từ nay về sau tất cả những gì tôi có đều là của cậu!”

Diệp Lâm lười nghe anh ta nói nhảm, lạnh lùng nói: “Nếu đã phục rồi thì đi chết đi!”

Diệp Lâm đã từng nói phải cho anh ta làm một con ma biết điều.

Dứt lời, thanh kiếm trong tay Diệp Lâm đột nhiên di chuyến, đâm về phía cố họng của Tọa Sơn Điêu.
 
Chương 505: C505: Mèo và chuột


Tọa Sơn Điêu không dám tiếp tục kéo dài nữa. Bởi vì nếu tiếp tục kéo dài thì chắc chắn là anh ta sẽ thua.

Vậy nên anh ta định dùng phép khích tướng mặc cả với Diệp Lâm: “Mày có thắng tao thì tao cũng không phục, cho dù có thành quỷ cũng sẽ đi tìm mày để báo thù!”

“Mày giỏi thì buông tao ra, mọi người công bằng mà đấu một trận, cho dù có ngang tay thì cũng có thế tính tao thua! Mày thấy sao?”

“Nếu tao thua, không cần mày đánh nữa, tao sẽ tự mình giơ tay chịu trói!”

Thấy Tọa Sơn Điêu nói như vậy, mọi người xung quanh đều rất ngạc nhiên.

Xem ra Tọa Sơn Điêu đã bị dồn đến đường cùng rồi, nếu không sẽ không nói ra những lời hạ thấp thân phận như thế.

Hiển nhiên là anh ta không chịu nhận thua!

“Diệp tiên sinh, đừng nghe anh ta nói hươu nói vượn, cũng đừng buông anh ta ra!”

Hàn Anh lập tức nhắc nhở: “Anh ta sắp chịu hết nối rồi. Chờ anh ta kiệt sức, chúng ta liền hợp tác đánh gục anh ta!”

Hoa Quốc Đống nói: “Đúng vậy, mặc kệ anh ta có phục hay không, dù sao anh ta chính là kẻ


thua cuộc, mà kẻ thua cuộc là không có tư cách nói điều kiện.”

“Không cần phải nói công bằng với loại người ác độc như anh ta!” Hoàng Tiềm nói: “Dứt khoát chém chết anh ta đi, đế tránh sau này xảy ra biến cố!”

Đoạn Tử Du nói: “Không thế giết anh ta. cố gắng bắt sổng anh ta đi!”

“Người là do Diệp tiên sinh đánh thắng, muốn xử lý thế nào là do Diệp tiên sinh quyết định!” Lúc này, Hoàng Tam Gia lại đứng bên Diệp Lâm, nịnh nọt: “Diệp tiên sinh quyết định đi!”

Tuy rằng khuyên nhủ như vậy, nhưng ai cũng biết rõ rằng chỉ cần đầu óc Diệp Lâm không thấm nước, thì sẽ không dễ dàng tha cho Tọa Sơn Điêu.

Giống như là thuần phục hổ vậy, ai dám tùy tiện gỡ dây thừng buộc hố mà khó lắm mới bắt được?

Trừ khi là đầu óc bị thấm nước!

“Họ Diệp kia, mày sợ hả?” Tọa Sơn Điêu cười lạnh, tiếp tục dùng phép khích tướng: “Mày không dám buông tao ra. Bởi vì mày biết khi đánh ngay mặt với tao, mày không có một chút phần thắng nào!”

“Mày là cái đồ yếu đuối! Thanh danh một đời của Tọa Sơn Điêu tao thế mà lại thua trong tay


một tên nhát gan như mày! Dù tao có thành quỷ tao cũng sẽ không tha cho mày!”

Bên tai là tiếng mắng chửi của Tọa Sơn Điêu và tiếng khuyên nhủ của mọi người, Diệp Lâm đều coi như không nghe thấy.

“Mày cho rằng tao sẽ trúng phép khích tướng của mày hả?” Diệp Lâm lạnh lùng đáp lại: “Không có tác dụng gì với tao đâu!”

“Còn nữa… tao có thể đánh thắng mày một lần, là có thể đánh thắng lần thứ hai thứ ba. Cho dù đánh ngay mặt, thì mày cũng không phải là đối thủ của tao!”

Tọa Sơn Điêu giận dữ nói: “Mày có giỏi thì buông tao ra! Hai ta đánh một chiêu thử xem?”

Anh ta còn chưa nói xong đã cảm thấy sau lưng không còn lực kiềm chế.

Anh lảo đảo ra trước, suýt nữa ngã xuống mặt đất.

Lúc này, Tọa Sơn Điêu mới nhận ra rằng mình đã thoát khỏi sự kiềm chế của Diệp Lâm.

Sắc mặt của anh ta từ bất ngờ dần chuyến sang mừng như điên.

“Mày không phục đúng không?” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Lại đây, chúng ta đấu ngay mặt, tao sẽ làm cho mày chết một cách rõ ràng!”

ồ!

Mọi người nhìn thấy Diệp Lâm dám thả Tọa Sơn Điêu ra thì ai nấy đều ồ lên, trên mặt tràn đầy vẻ chấn động.

Vậy chẳng phải là thả hổ về rừng hay sao?“
 
Chương 505: C505: Mèo và chuột


Tọa Sơn Điêu không dám tiếp tục kéo dài nữa. Bởi vì nếu tiếp tục kéo dài thì chắc chắn là anh ta sẽ thua.

Vậy nên anh ta định dùng phép khích tướng mặc cả với Diệp Lâm: “Mày có thắng tao thì tao cũng không phục, cho dù có thành quỷ cũng sẽ đi tìm mày để báo thù!”

“Mày giỏi thì buông tao ra, mọi người công bằng mà đấu một trận, cho dù có ngang tay thì cũng có thế tính tao thua! Mày thấy sao?”

“Nếu tao thua, không cần mày đánh nữa, tao sẽ tự mình giơ tay chịu trói!”

Thấy Tọa Sơn Điêu nói như vậy, mọi người xung quanh đều rất ngạc nhiên.

Xem ra Tọa Sơn Điêu đã bị dồn đến đường cùng rồi, nếu không sẽ không nói ra những lời hạ thấp thân phận như thế.

Hiển nhiên là anh ta không chịu nhận thua!

“Diệp tiên sinh, đừng nghe anh ta nói hươu nói vượn, cũng đừng buông anh ta ra!”

Hàn Anh lập tức nhắc nhở: “Anh ta sắp chịu hết nối rồi. Chờ anh ta kiệt sức, chúng ta liền hợp tác đánh gục anh ta!”

Hoa Quốc Đống nói: “Đúng vậy, mặc kệ anh ta có phục hay không, dù sao anh ta chính là kẻ


thua cuộc, mà kẻ thua cuộc là không có tư cách nói điều kiện.”

“Không cần phải nói công bằng với loại người ác độc như anh ta!” Hoàng Tiềm nói: “Dứt khoát chém chết anh ta đi, đế tránh sau này xảy ra biến cố!”

Đoạn Tử Du nói: “Không thế giết anh ta. cố gắng bắt sổng anh ta đi!”

“Người là do Diệp tiên sinh đánh thắng, muốn xử lý thế nào là do Diệp tiên sinh quyết định!” Lúc này, Hoàng Tam Gia lại đứng bên Diệp Lâm, nịnh nọt: “Diệp tiên sinh quyết định đi!”

Tuy rằng khuyên nhủ như vậy, nhưng ai cũng biết rõ rằng chỉ cần đầu óc Diệp Lâm không thấm nước, thì sẽ không dễ dàng tha cho Tọa Sơn Điêu.

Giống như là thuần phục hổ vậy, ai dám tùy tiện gỡ dây thừng buộc hố mà khó lắm mới bắt được?

Trừ khi là đầu óc bị thấm nước!

“Họ Diệp kia, mày sợ hả?” Tọa Sơn Điêu cười lạnh, tiếp tục dùng phép khích tướng: “Mày không dám buông tao ra. Bởi vì mày biết khi đánh ngay mặt với tao, mày không có một chút phần thắng nào!”

“Mày là cái đồ yếu đuối! Thanh danh một đời của Tọa Sơn Điêu tao thế mà lại thua trong tay


một tên nhát gan như mày! Dù tao có thành quỷ tao cũng sẽ không tha cho mày!”

Bên tai là tiếng mắng chửi của Tọa Sơn Điêu và tiếng khuyên nhủ của mọi người, Diệp Lâm đều coi như không nghe thấy.

“Mày cho rằng tao sẽ trúng phép khích tướng của mày hả?” Diệp Lâm lạnh lùng đáp lại: “Không có tác dụng gì với tao đâu!”

“Còn nữa… tao có thể đánh thắng mày một lần, là có thể đánh thắng lần thứ hai thứ ba. Cho dù đánh ngay mặt, thì mày cũng không phải là đối thủ của tao!”

Tọa Sơn Điêu giận dữ nói: “Mày có giỏi thì buông tao ra! Hai ta đánh một chiêu thử xem?”

Anh ta còn chưa nói xong đã cảm thấy sau lưng không còn lực kiềm chế.

Anh lảo đảo ra trước, suýt nữa ngã xuống mặt đất.

Lúc này, Tọa Sơn Điêu mới nhận ra rằng mình đã thoát khỏi sự kiềm chế của Diệp Lâm.

Sắc mặt của anh ta từ bất ngờ dần chuyến sang mừng như điên.

“Mày không phục đúng không?” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Lại đây, chúng ta đấu ngay mặt, tao sẽ làm cho mày chết một cách rõ ràng!”

ồ!

Mọi người nhìn thấy Diệp Lâm dám thả Tọa Sơn Điêu ra thì ai nấy đều ồ lên, trên mặt tràn đầy vẻ chấn động.

Vậy chẳng phải là thả hổ về rừng hay sao?“
 
Chương 506: C506: Hai là chạy trốn


Diệp tiên sinh, anh trúng kế rồi!” Hàn Anh sốt ruột đến mức dậm chân.

Lần này thả đối phương ra, nếu muốn bắt được lần nữa thì sẽ rất khó.

“Ây da, thằng nhãi kia là đồ ngu hả?” Đoạn Tử Du cũng la lên: “Sao lại đi tin lời ma quỷ của Tọa Sơn Điêu chứ? Còn thả anh ta ra nữa?”

Đối mặt với sự khó hiểu của mọi người, Hoàng Tam Gia lại kiên quyết mà đứng về phía Diệp Lâm, tiếp tục nói: “Các người biết cái gì? Diệp tiên sinh vừa nói rồi, có thể đánh thắng anh ta lần đầu tiên, là có thể đánh thắng lần thứ hai thứ ba, thậm chí là vô số lần!”

“Các người cứ nhìn xem là được, nói nhiều như vậy làm gì?”. truyen bjyx

Lúc này, Tọa Sơn Điêu từ từ quay người lại, nhìn chằm chằm Diệp Lâm cả buổi, dường như là muốn nhớ kỹ khuôn mặt của Diệp Lâm vào trong lòng, thù hận như biển, đời này không báo, thề không làm người.

“Ra tay đi!” Diệp Lâm giục.

“Nhãi ranh, tao nhớ kỹ mày rồi, dù mày có hóa thành tro thì tao cũng có thế nhận ra mày!”

“Mày biết vì sao người ta gọi tao là Tọa Sơn Điêu hay không?”


Diệp Lâm tất nhiên là không biết rồi.

“Bởi vì ở Phụng Thiên và ở núi Trường Bạch, tao có thể qua lại như gió, tự do như chim ưng.”

Dứt lời, Tọa Sơn Điêu đột nhiên dang hai tay mình ra.

Ngay sau đó, cả người anh ta thế mà lại bay ra hơn mười mét.

Có tiếng cười to đắc ý vang lên, Tọa Sơn Điêu nói: “Mày cho rằng chỉ có mày mới có thân pháp đỉnh cấp hay sao? Tọa Sơn Điêu tao có ba tuyệt, một trong số đó là Cước Lực Tuyệt, không phải chỉ có danh tiếng thôi.”

“Hôm nay tao sẽ cho bọn mày mở mang kiến thức với tốc độ của tao… Tao đi đây!”

Tọa Sơn Điêu còn chưa nói xong thì bóng dáng đã biến mất ở cửa đại sảnh.

“Haizz!” Đám người Hàn Anh thấy vậy thì thở dài nặng nề, dường như không hề nằm ngoài dự đoán.

Quả nhiên, Tọa Sơn Điêu đã trốn thoát rồi! “Ây da, anh dám thả tội phạm quan trọng,


anh cũng phải chịu trách nhiệm nữa đấy!” Đoạn Tử Du tức muốn hộc máu, vội vàng dần người đuổi theo.

Thấy vậy, Diệp Lâm không hề bất ngờ.

Giữa Diệp Lâm và Tọa Sơn Điêu hiện giờ, giống như là mèo và chuột.

Thả chuột không phải là vì mèo sợ chuột hoặc là vì mèo sơ sẩy, mà là vì mèo vẩn còn muốn chơi nữa.

Lúc anh thả Tọa Sơn Điêu, Tọa Sơn Điêu chỉ có hai lựa chọn.

Một là liều mạng đánh một trận.

Hai là chạy trốn.

Hiến nhiên là Tọa Sơn Điêu rất muốn sống, bất chấp mất hết mặt mũi, vừa ra là chạy trốn.

Đáng tiếc, anh ta không biết là dù anh ta chọn thế nào, thì anh ta cũng chỉ có một đường chết thôi.

“Mày cho rằng mày có thể chạy thoát sao?”

Diệp Lâm bước lên, bóng dáng vút qua, cũng biến mất hoàn toàn khỏi đại sảnh.
 
Chương 477: C477: Con át chủ bài cuối cùng


“Không!”

“Cậu không thể giết tôi được!”

Tọa Sơn Điêu cảm nhận được hơi thở của cái chết.

Trước khi chết đến gần, anh ta gầm lên, đành phải rút ra con át chủ bài cuối cùng trong tay.

Vốn dĩ anh ta không ngờ rằng tình thế lại trở nên như thế này, có một ngày tính mạng của anh ta sẽ gặp nguy hiếm.

Con át chủ bài này không chỉ là bí mật không ai hay biết, mà còn là kim bài miễn tử của Tọa Diệp Sơn.

“Tôi là đệ tử ngoại môn của võ cố núi Trường Bạch!”

“Nếu cậu dám giết tôi thì cũng chính là bất kính với các võ cổ giả của núi Trường Bạch!”

“Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ!”

“Tôi là người của núi Trường Bạch, cậu không thể giết tôi được!”


Võ cổ giả núi Trường Bạch.

Một ngọn núi trong Tam Sơn, Ngũ Môn, Thất Thị… Dãy núi Trường Bạch!

Theo truyền thuyết, sức mạnh tổng hợp của các võ cổ giả ở Tam Sơn là mạnh nhất trong giới võ cố.

Các võ cố giả núi Trường Bạch đã tung hoành khắp nơi, không ai dám động đến họ.

Sơn điêu tiết lộ mối quan hệ quan trọng này vì cho rằng Diệp Lâm sẽ bất thấy khó mà rút lui, không dám giết mình nữa.

Suy cho cùng, không ai có đủ khả năng xúc phạm đến võ cổ núi Trường Bạch hết!

Trong thế giới trần tục, đó là sự tồn tại giống như thần thánh.

“Còn không mau thu kiếm!”

Tọa Sơn Điêu lạnh lùng thúc giục.


Bây giờ, thân phận này đã được tiết lộ, khí thế của Tọa Sơn Điêu đột nhiên tăng lên rất nhiều.

Anh ta không còn cầu xin sự thương xót như vừa rồi mà trở nên hung hãn hơn rất nhiều.

Bởi vì núi Trường Bạch đã cho anh ta đủ tự tin.

Nếu không phải vào thời khắc mấu chốt, anh ta sẽ không tiết lộ thân phận bí ẩn của mình.

Không phải anh ta khiêm tốn, mà là anh ta không dám!

Suy cho cùng, anh ta cũng có xuất thân hèn

kém, lại hay làm những việc mờ ám.

Trong mắt thế gian, các võ cố giả của núi Trường Bạch lại giống như những vị thần, không nhiễm bụi trần.

Nhưng ai có thể ngờ rằng sau lưng họ lại nuôi những kẻ ác như Tọa Sơn Điêu để sử dụng và làm hại mọi người?

Tọa Sơn Điêu cũng hiểu rằng mình không được làm mất uy tín của núi Trường Bạch. Nếu anh ta dám nhân danh núi Trường Bạch gây rắc rối, các võ cổ giả ở núi Trường Bạch sẽ không tha cho anh ta.

Nhưng đồng thời, trong nhiều năm qua, anh ta cũng đã âm thầm làm rất nhiều việc cho núi Trường Bạch, không góp công thì cũng góp sức. Trong thời điểm nguy cấp, nếu anh ta để lộ thân phận này, võ cổ giả sẽ núi Trường Bạch đương nhiên sẽ không thể ngồi yên được.

“Đệ tử ngoại môn núi Trường Bạch?” Diệp Lâm lạnh lùng hỏi: “Còn có bao nhiêu đệ tử ngoại môn như anh nữa?”
 
Chương 506: C506: Hai là chạy trốn


Diệp tiên sinh, anh trúng kế rồi!” Hàn Anh sốt ruột đến mức dậm chân.

Lần này thả đối phương ra, nếu muốn bắt được lần nữa thì sẽ rất khó.

“Ây da, thằng nhãi kia là đồ ngu hả?” Đoạn Tử Du cũng la lên: “Sao lại đi tin lời ma quỷ của Tọa Sơn Điêu chứ? Còn thả anh ta ra nữa?”

Đối mặt với sự khó hiểu của mọi người, Hoàng Tam Gia lại kiên quyết mà đứng về phía Diệp Lâm, tiếp tục nói: “Các người biết cái gì? Diệp tiên sinh vừa nói rồi, có thể đánh thắng anh ta lần đầu tiên, là có thể đánh thắng lần thứ hai thứ ba, thậm chí là vô số lần!”

“Các người cứ nhìn xem là được, nói nhiều như vậy làm gì?”. truyen bjyx

Lúc này, Tọa Sơn Điêu từ từ quay người lại, nhìn chằm chằm Diệp Lâm cả buổi, dường như là muốn nhớ kỹ khuôn mặt của Diệp Lâm vào trong lòng, thù hận như biển, đời này không báo, thề không làm người.

“Ra tay đi!” Diệp Lâm giục.

“Nhãi ranh, tao nhớ kỹ mày rồi, dù mày có hóa thành tro thì tao cũng có thế nhận ra mày!”

“Mày biết vì sao người ta gọi tao là Tọa Sơn Điêu hay không?”


Diệp Lâm tất nhiên là không biết rồi.

“Bởi vì ở Phụng Thiên và ở núi Trường Bạch, tao có thể qua lại như gió, tự do như chim ưng.”

Dứt lời, Tọa Sơn Điêu đột nhiên dang hai tay mình ra.

Ngay sau đó, cả người anh ta thế mà lại bay ra hơn mười mét.

Có tiếng cười to đắc ý vang lên, Tọa Sơn Điêu nói: “Mày cho rằng chỉ có mày mới có thân pháp đỉnh cấp hay sao? Tọa Sơn Điêu tao có ba tuyệt, một trong số đó là Cước Lực Tuyệt, không phải chỉ có danh tiếng thôi.”

“Hôm nay tao sẽ cho bọn mày mở mang kiến thức với tốc độ của tao… Tao đi đây!”

Tọa Sơn Điêu còn chưa nói xong thì bóng dáng đã biến mất ở cửa đại sảnh.

“Haizz!” Đám người Hàn Anh thấy vậy thì thở dài nặng nề, dường như không hề nằm ngoài dự đoán.

Quả nhiên, Tọa Sơn Điêu đã trốn thoát rồi! “Ây da, anh dám thả tội phạm quan trọng,


anh cũng phải chịu trách nhiệm nữa đấy!” Đoạn Tử Du tức muốn hộc máu, vội vàng dần người đuổi theo.

Thấy vậy, Diệp Lâm không hề bất ngờ.

Giữa Diệp Lâm và Tọa Sơn Điêu hiện giờ, giống như là mèo và chuột.

Thả chuột không phải là vì mèo sợ chuột hoặc là vì mèo sơ sẩy, mà là vì mèo vẩn còn muốn chơi nữa.

Lúc anh thả Tọa Sơn Điêu, Tọa Sơn Điêu chỉ có hai lựa chọn.

Một là liều mạng đánh một trận.

Hai là chạy trốn.

Hiến nhiên là Tọa Sơn Điêu rất muốn sống, bất chấp mất hết mặt mũi, vừa ra là chạy trốn.

Đáng tiếc, anh ta không biết là dù anh ta chọn thế nào, thì anh ta cũng chỉ có một đường chết thôi.

“Mày cho rằng mày có thể chạy thoát sao?”

Diệp Lâm bước lên, bóng dáng vút qua, cũng biến mất hoàn toàn khỏi đại sảnh.
 
Chương 478: C478: Long vương mạnh thật


“Khoảng… ít nhất… Cũng phải có bảy tám người.” Tọa Sơn Điêu không chắc chắn cho lắm.

Dù sao anh ta cũng chỉ là người ngoài, không dám hỏi nhiều chuyện ở núi Trường Bạch.

Tuy nhiên, nhìn thấy thanh kiếm đang định

giết mình cuối cùng cũng do dự, Tọa Sơn Điêu cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm… Được cứu rồi.

Nhưng vào lúc này, kiếm của Diệp Lâm bỗng nhiên tiến lên, đâm vào cố họng của Tọa Sơn Điêu!

“Cậu…?” Tọa Sơn Điêu ngừng thở, ngạc nhiên đến tái nhợt: “Cậu dám? Tôi là người của núi Trường Bạch đấy!”

“Cậu vẫn dám giết tôi?”

Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng, không nhịn được nói: “Đừng nói đệ tử ngoại môn như anh, cho dù võ cố giả núi Trường Bạch có ở đây, tôi cũng sẽ giết không tha!”

“Tọa Sơn Điêu, anh đã làm nhiều điều ác, hôm nay là ngày chết của anh! Cho dù Chúa có đến cũng không thể cứu được anh đâu!”

“Tôi đã nói rồi!”

Tọa Sơn Điêu cả kinh, muốn nói thêm điều gì đó.


Tuy nhiên, cổ họng của anh ta đã bị thương nặng, máu trào ngược lên, khi vừa mở miệng, máu đã chảy như suối.

Lúc này, anh ta dường như đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan.

Cùng lúc đó, mọi người trong nhà họ Trương và nhóm của Hoa Quốc Đống cũng lần lượt đến nơi.

Các site khác đang và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà...

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

Nhìn thấy Diệp Lâm chĩa kiếm vào cố họng Tọa Sơn Điêu, tất cả đều kinh hãi, không ngờ Tọa Sơn Điêu vẫn không chạy thoát được, sắp bị gi ết chết.

“Không ngờ Tọa Sơn Điêu hùng mạnh một thời lại bị đánh bại hoàn toàn!”

“Một khi giết được Tọa Sơn Điêu, cậu trai họ Diệp đó chắc chắn sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ! Đúng là tài không đợi tuổi!”

“Haha! Sư phụ tuyệt vời quá!”

“Long Vương mạnh thật!”


Nhìn thấy cảnh này, Hàn Anh cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mọi chuyện cuối cùng cũng lắng xuống.

Trong khoảnh khắc sinh tử này.

Cánh tay Diệp Lâm bỗng nhiên cứng đờ, cảm giác được một luồng khí lạnh lẽo từ bên cạnh truyền tới.

Nếu Diệp Lâm không vận động năng lượng bẩm sinh trong cơ thể đế chống lại cái lạnh khắc nghiệt thì có lẽ vừa rồi anh đã bị đông cứng thành que kem rồi.

Lạnh quá!

Nhìn Tọa Sơn Điêu trước mặt vốn đang hấp hối, máu chảy ra từ cổ họng lúc này đã đông cứng lại.

Giây tiếp theo.

Cổ tay của Diệp Lâm bị người nào đó nắm lấy.

Cùng với một cơn gió lạnh buốt xương, một bóng người bí ẩn xuất hiện bên cạnh anh.

“Anh bạn nhỏ!”

“Đủ ròi!”

“Xin hãy nươnq tay!”
 
Chương 507: C507: Đã phục hay chưa


“Wow! Cả hai đều biến mất rồi?”

“Nhanh quá!”

“Đúng là cao thủ có khác, đuối bắt nhau cũng thú vị như vậy.”

“Không biết chàng trai họ Diệp kia có thể đuối kịp Tọa Sơn Điêu hay không?”

“Chúng ta nhanh đi ra ngoài xem đi.”

Trong lúc nhất thời, mọi người trong đại sảnh đều trở nên háo hức.

Sau tiếng hô hoán, mọi người lũ lượt chạy ra ngoài.

“Tất cả theo tôi!” Giang Lãng cũng lập tức ra lệnh cho các thuộc hạ mặc thường phục: “Toàn lực truy đuổi Tọa Sơn Điêu, một khi tìm được tung tích của anh ta thì lập tức báo cáo, đừng đế anh ta trốn thoát!”

Hoa Quốc Đổng, Hoàng Tiềm và những người khác nhanh chóng đi theo đế hổ trợ Diệp Lâm.

“Ha! Tên nhóc này dám thả hố về núi, trời giúp mình rồi!”


Thấy cảnh này, Trương Văn Viễn vô cùng vui sướng.

Chỉ cần Tọa Sơn Điêu chưa bị bắt, ông ta

cũng có thể yên tâm, lợi dụng lúc hổn loạn đế chạy trốn.

Lúc này, Hoàng Tam Gia cũng đang đi ra ngoài xem.

Nhưng vừa bước ra khỏi đại sảnh, ông ta chợt nhận ra một chuyện.

“Nhà họ Liễu và nhà họ Bạch vẫn đang bị giam lỏng, vừa hay nhân cơ hội này để giải cứu hai nhà, thế hiện trước mặt cậu Diệp, lấy công chuộc tội!”

Nghĩ đến đây, Hoàng Tam Gia không chạy ra bên ngoài nữa mà lặng lẽ đi ra phía sau, dễ dàng đánh bại lính canh, thả hai nhà họ Liễu và họ Bạch ra.

Sau khi biết tin Diệp Lâm đã đến và đang đuổi theo Tọa Sơn Điêu ở bên ngoài, người nhà họ Liễu và họ Bạch lại lần nữa ngạc nhiên.

“Mau lên, chúng ta cũng phải đi giúp cậu Diệp một tay!”


Nhà họ Liễu lập tức ra bên ngoài đế tụ họp cùng Diệp Lâm.

Cùng lúc đó.

Tọa Sơn Điêu đang chạy trốn, thấy Diệp Lâm theo sát phía sau, chỉ cách nhau thời gian chưa đầy một chén trà.

Cả hai người họ rời khỏi dinh thự nhà họ

Trương và bắt đầu cuộc đấu ở trong thành phố Phụng Thiên.

Một người chạy cực nhanh, dùng tất cả sức lực mà chạy.

Người còn lại thì theo sau như một cái bóng, chắp tay sau lưng, có vẻ thoải mái.

Chỉ sau thời gian một tách trà, Diệp Lâm đã cách Tọa Sơn Điêu đang chạy trốn chưa đầy mười mét.

“Khà khà, bây giờ đã đến lúc cắt đuôi hoàn toàn tên nhóc đó rồi!”

Tọa Sơn Điêu hít một hơi, bước chậm lại rồi quay đầu nhìn về phía sau.

Anh ta lập tức sững sờ như thể nhìn thấy một con ma.

“Mày… Làm sao mày bắt kịp được?”
 
Chương 507: C507: Đã phục hay chưa


“Wow! Cả hai đều biến mất rồi?”

“Nhanh quá!”

“Đúng là cao thủ có khác, đuối bắt nhau cũng thú vị như vậy.”

“Không biết chàng trai họ Diệp kia có thể đuối kịp Tọa Sơn Điêu hay không?”

“Chúng ta nhanh đi ra ngoài xem đi.”

Trong lúc nhất thời, mọi người trong đại sảnh đều trở nên háo hức.

Sau tiếng hô hoán, mọi người lũ lượt chạy ra ngoài.

“Tất cả theo tôi!” Giang Lãng cũng lập tức ra lệnh cho các thuộc hạ mặc thường phục: “Toàn lực truy đuổi Tọa Sơn Điêu, một khi tìm được tung tích của anh ta thì lập tức báo cáo, đừng đế anh ta trốn thoát!”

Hoa Quốc Đổng, Hoàng Tiềm và những người khác nhanh chóng đi theo đế hổ trợ Diệp Lâm.

“Ha! Tên nhóc này dám thả hố về núi, trời giúp mình rồi!”


Thấy cảnh này, Trương Văn Viễn vô cùng vui sướng.

Chỉ cần Tọa Sơn Điêu chưa bị bắt, ông ta

cũng có thể yên tâm, lợi dụng lúc hổn loạn đế chạy trốn.

Lúc này, Hoàng Tam Gia cũng đang đi ra ngoài xem.

Nhưng vừa bước ra khỏi đại sảnh, ông ta chợt nhận ra một chuyện.

“Nhà họ Liễu và nhà họ Bạch vẫn đang bị giam lỏng, vừa hay nhân cơ hội này để giải cứu hai nhà, thế hiện trước mặt cậu Diệp, lấy công chuộc tội!”

Nghĩ đến đây, Hoàng Tam Gia không chạy ra bên ngoài nữa mà lặng lẽ đi ra phía sau, dễ dàng đánh bại lính canh, thả hai nhà họ Liễu và họ Bạch ra.

Sau khi biết tin Diệp Lâm đã đến và đang đuổi theo Tọa Sơn Điêu ở bên ngoài, người nhà họ Liễu và họ Bạch lại lần nữa ngạc nhiên.

“Mau lên, chúng ta cũng phải đi giúp cậu Diệp một tay!”


Nhà họ Liễu lập tức ra bên ngoài đế tụ họp cùng Diệp Lâm.

Cùng lúc đó.

Tọa Sơn Điêu đang chạy trốn, thấy Diệp Lâm theo sát phía sau, chỉ cách nhau thời gian chưa đầy một chén trà.

Cả hai người họ rời khỏi dinh thự nhà họ

Trương và bắt đầu cuộc đấu ở trong thành phố Phụng Thiên.

Một người chạy cực nhanh, dùng tất cả sức lực mà chạy.

Người còn lại thì theo sau như một cái bóng, chắp tay sau lưng, có vẻ thoải mái.

Chỉ sau thời gian một tách trà, Diệp Lâm đã cách Tọa Sơn Điêu đang chạy trốn chưa đầy mười mét.

“Khà khà, bây giờ đã đến lúc cắt đuôi hoàn toàn tên nhóc đó rồi!”

Tọa Sơn Điêu hít một hơi, bước chậm lại rồi quay đầu nhìn về phía sau.

Anh ta lập tức sững sờ như thể nhìn thấy một con ma.

“Mày… Làm sao mày bắt kịp được?”
 
Chương 508: C508: Lần này


Tọa Sơn Điêu cho rằng với tổc độ nhanh như tên lửa của mình, Diệp Lâm đã sớm bị bỏ lại phía sau mới phải.

Làm sao Diệp Lâm có thế dễ dàng đuối kịp như vậy?

“Tôi vẫn luôn ở sau lưng anh.” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Tòi chỉ muốn nhìn xem ba tuyệt kĩ mà anh tự hào là gì thôi.”

“Sao nào, tôi còn chưa bắt đầu mà anh đã

không thể chạy được nữa rồi sao?”

Nghe xong lời này, Tọa Sơn Điêu đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, thầm nghĩ, tên nhóc này là ma quỷ sao?

Làm sao có thể có một thanh niên mạnh đến vậy được?

“Nếu không chạy được thì hãy, giơ, tay, chịu, trói, đi!”

Diệp Lâm chậm rãi nói từng tữ, sau mỗi chữ nói ra, khoảng cách giữa hai người lại bị thu hẹp lại ba phần.

Vừa dứt lời, Diệp Lâm đã theo sát phía sau, cách Tọa Sơn Điêu chưa đầy một mét.

Trông như một bóng ma!

Thấy vậy, Tọa Sơn Điêu cả kinh kêu lên.


“Đừng tới đây!”

Tọa Sơn Điêu dường như bị Diệp Lâm làm cho phát điên, hét lên một cách tuyệt vọng, sau đó tiếp tục liều mạng bỏ chạy.

Tuy nhiên, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn.

Ai có thể ngờ rằng nhân vật kiệt xuất một thời lại bị ép đến mức phát điên như vậy.

Giờ phút này, Tọa Sơn Điêu thậm chí có thể cảm nhận được khí tức giống như thần chết của

Diệp Lâm đã đến rất gần.

Không thoát được rồi!

Lòng Tọa Sơn Điêu thắt lại, biết rằng kế hoạch trốn thoát của mình đã thất bại.

Dù thế nào đi nữa, anh ta cũng không thế thoát khỏi Diệp Lâm ở phía sau.

Không còn cách nào khác, Tọa Sơn Điêu chỉ đành liều mạng với Diệp Lâm.

Cặp dao lưỡi liềm lại lặng lẽ xuất hiện trong lòng bàn tay anh ta.

Vào lúc Tọa Sơn Điêu chuẩn bị quay lại giế t chết Diệp Lâm.


Trước khi hai con dao lưỡi liềm kịp vung lên, anh ta chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh quét qua phía sau.

Phập, phập, phập!

Ba tiếng cắt vào da thịt nối tiếp nhau.

Hai vai và một bên đùi của Tọa Sơn Điêu ngay lập tức bị trúng đòn.

Thì ra Diệp Lâm đã bắ n ra ba thanh kiếm nhỏ, xuyên vào cơ thế đối phương.

Trong khoảnh khắc, Tọa Sơn Điêu rơi xuống đất như bị vấp phải dây.

Còn chưa kịp đứng dậy thì thanh Cự Khuyết Kiếm đã dí sát vào cổ họng Tọa Sơn Điêu.

“Lần này… anh đã phục chưa?”

Diệp Lâm cầm thanh kiếm sắc bén, lạnh lùng hỏi.

“Phục… Phục… Tôi phục rồi…”

Khi cái chết đến gần, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.

Tọa Sơn Điêu cũng không ngoại lệ, ngay lập tức đầu hàng xin tha.

“Nếu cậu thả tôi đi, mạng của Tọa Sơn Điêu tôi chính là của cậu! Tôi nguyện ý làm thuộc hạ của cậu, làm đàn em của cậu! Từ nay về sau tất cả những gì tôi có đều là của cậu!”

Diệp Lâm lười nghe anh ta nói nhảm, lạnh lùng nói: “Nếu đã phục rồi thì đi chết đi!”

Diệp Lâm đã từng nói phải cho anh ta làm một con ma biết điều.

Dứt lời, thanh kiếm trong tay Diệp Lâm đột nhiên di chuyến, đâm về phía cố họng của Tọa Sơn Điêu.
 
Chương 479: C479: Mạng phải giữ lại


Diệp Lâm đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy bên cạnh xuất hiện một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, mặc đồ trắng, khí chất lạnh lùng.

Ông ta đưa một tay ra sau lưng và dùng tay kia kẹp cố tay Diệp Lâm.

Chỉ với một cú bóp nhẹ, sát ý vô tận đã bị loại bỏ và tính mạng của Tọa Sơn Điêu cũng được giải cứu kịp thời.

“Là… Liên lạc sử đại nhân sao?”

Nhìn thấy người này, Tọa Sơn Điêu kỉnh hãi, khó nhọc cất lời, miệng phun ra một ngụm máu.

“Đúng vậy, tôi là sứ giả liên lạc của núi Trường Bạch, chịu trách nhiệm liên lạc với thế giới bên ngoài… Ngũ Phù Sênh!”

“Tọa Sơn Điêu, cậu là đệ tử ngoại môn của núi Trường Bạch, hôm nay cậu gặp nạn, tôi tới đây để cứu cậu!”

Vừa nói, người đàn ông tên Ngũ Phù Sênh đã xoay một cú tuyệt đẹp, đẩy thanh kiếm ra khỏi tay Diệp Lâm, thản nhiên vỗ nhẹ vào cố họng Tọa Sơn Điêu.

Một cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thế, khiến anh ta rùng mình, nhưng nó cũng làm đóng băng vết thương chí mạng của anh ta.

Lớp băng mỏng trên cổ giống như một lớp

vảy trên vết thương, khiến Tọa Sơn Điêu có thể thở bình thường và được cứu sổng.


“Thì ra là liên lạc sử, Ngũ đại nhân!” Tọa Sơn Điêu vội vàng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn ngài đã giúp đỡtôi!”

Trong lòng Tọa Sơn Điêu không khỏi hưng phấn, quả thực đã được cứu rồi.

Vừa rồi, lúc rời khỏi nhà họ Trương, anh ta phóng đi giống như môt con ngựa hoang, nhìn như đang hoảng sợ, nhưng thực ra là có mục đích, cố tình chạy trốn về hướng này.

Bởi vì anh ta biết, có võ cố giả núi Trường Bạch trấn thỉ ở đây, cũng chính là liên lạc sứ, người liên hệ giữa thế giới bên ngoài với võ cố.

Chỉ cần có thể sặp được liên lạc sứ là có thể được giải cứu rồi.

Cái gì?

Sứ giả liên lạc của núi Trường Bạch?

Một võ cố giả đến từ núi Trường Bạch!

Sự xuất hiện của người này ngay lập tức khiến tất cả những người có mặt sững sờ.

Đồng thời, không khí lạnh đột ngột tỏa ra cũng khiến mọi người nhận ra sự kh ủng bố của võ cổ giả, sự xuất hiện của họ thực sự có thể ảnh hưởng đến nhiệt độ xung quanh.


Không hổ danh là võ cố giả, thật đáng sợ!

Lúc này, ngay cả Hàn Anh, Đoàn Tử Du và Giang Lãng đều không ngờ rằng chuyện của thổ phỉ lại có sự tham gia của các võ cố giả của núi Trường Bạch!

“Hóa ra đằng sau Tọa Sơn Điêu còn có núi Trường Bạch chống lưng! Xem ra lời đồn là sự thật… Tọa Sơn Điêu mạnh như vậy là do được nuôi dưỡng bởi núi Trường Bạch!”

Trong lòng Giang Lãng run lên, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.

Phủ Phụng Thiên bọn họ có cơ quan tình báo mạnh nhất, từ láu họ đã phát hiện ra Tọa Sơn Điêu có quan hệ với núi Trường Bạch, nhưng lại không thể xác định chắc chắn mối quan hệ giữa họ.

Cảnh tượng ngày hôm nay đã xác nhận tin tức đó là chính xác. Anh ta chính là đệ tử ngoại môn của núi Trường Bạch.

“Có võ cổ giả can thiệp, chuyện này xem ra cũng khó nhằn đây…” Đoàn Tử Du không khỏi cau mày, nhưng bây giờ sự việc đã kết thúc, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Tọa Sơn Điêu bị võ cổ giả Trường Bạch mang đi.

Dù sao đó cũng là võ cổ giả, không thể đụng chạm được!

Hơn nữa, không ai dám xúc phạm đến các võ cổ giả của núi Trường Bạch, một trong ba ngọn núi mạnh nhất trong thế giới võ cổ.

Lời họ nói giống như thánh chỉ của hoàng đế, ai dám trái lời cơ chứ?

“Haiz, đáng tiếc, chỉ một chút nữa thôi là xong rồi!” Nhìn thấy cảnh này, Hoa Quốc Đống không khỏi thầm kêu lên.

Võ cổ giả này sớm không đến, muộn không đến, lại đến vào lúc này, ra tay cứu Tọa Sơn Điêu, cảm giác như đang cố ý vậy.

Tuy nhiên, với sự xuất hiện của võ cố giả, tình thế ngay lập tức bị đảo ngược.
 
Chương 508: C508: Lần này


Tọa Sơn Điêu cho rằng với tổc độ nhanh như tên lửa của mình, Diệp Lâm đã sớm bị bỏ lại phía sau mới phải.

Làm sao Diệp Lâm có thế dễ dàng đuối kịp như vậy?

“Tôi vẫn luôn ở sau lưng anh.” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Tòi chỉ muốn nhìn xem ba tuyệt kĩ mà anh tự hào là gì thôi.”

“Sao nào, tôi còn chưa bắt đầu mà anh đã

không thể chạy được nữa rồi sao?”

Nghe xong lời này, Tọa Sơn Điêu đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, thầm nghĩ, tên nhóc này là ma quỷ sao?

Làm sao có thể có một thanh niên mạnh đến vậy được?

“Nếu không chạy được thì hãy, giơ, tay, chịu, trói, đi!”

Diệp Lâm chậm rãi nói từng tữ, sau mỗi chữ nói ra, khoảng cách giữa hai người lại bị thu hẹp lại ba phần.

Vừa dứt lời, Diệp Lâm đã theo sát phía sau, cách Tọa Sơn Điêu chưa đầy một mét.

Trông như một bóng ma!

Thấy vậy, Tọa Sơn Điêu cả kinh kêu lên.


“Đừng tới đây!”

Tọa Sơn Điêu dường như bị Diệp Lâm làm cho phát điên, hét lên một cách tuyệt vọng, sau đó tiếp tục liều mạng bỏ chạy.

Tuy nhiên, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn.

Ai có thể ngờ rằng nhân vật kiệt xuất một thời lại bị ép đến mức phát điên như vậy.

Giờ phút này, Tọa Sơn Điêu thậm chí có thể cảm nhận được khí tức giống như thần chết của

Diệp Lâm đã đến rất gần.

Không thoát được rồi!

Lòng Tọa Sơn Điêu thắt lại, biết rằng kế hoạch trốn thoát của mình đã thất bại.

Dù thế nào đi nữa, anh ta cũng không thế thoát khỏi Diệp Lâm ở phía sau.

Không còn cách nào khác, Tọa Sơn Điêu chỉ đành liều mạng với Diệp Lâm.

Cặp dao lưỡi liềm lại lặng lẽ xuất hiện trong lòng bàn tay anh ta.

Vào lúc Tọa Sơn Điêu chuẩn bị quay lại giế t chết Diệp Lâm.


Trước khi hai con dao lưỡi liềm kịp vung lên, anh ta chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh quét qua phía sau.

Phập, phập, phập!

Ba tiếng cắt vào da thịt nối tiếp nhau.

Hai vai và một bên đùi của Tọa Sơn Điêu ngay lập tức bị trúng đòn.

Thì ra Diệp Lâm đã bắ n ra ba thanh kiếm nhỏ, xuyên vào cơ thế đối phương.

Trong khoảnh khắc, Tọa Sơn Điêu rơi xuống đất như bị vấp phải dây.

Còn chưa kịp đứng dậy thì thanh Cự Khuyết Kiếm đã dí sát vào cổ họng Tọa Sơn Điêu.

“Lần này… anh đã phục chưa?”

Diệp Lâm cầm thanh kiếm sắc bén, lạnh lùng hỏi.

“Phục… Phục… Tôi phục rồi…”

Khi cái chết đến gần, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.

Tọa Sơn Điêu cũng không ngoại lệ, ngay lập tức đầu hàng xin tha.

“Nếu cậu thả tôi đi, mạng của Tọa Sơn Điêu tôi chính là của cậu! Tôi nguyện ý làm thuộc hạ của cậu, làm đàn em của cậu! Từ nay về sau tất cả những gì tôi có đều là của cậu!”

Diệp Lâm lười nghe anh ta nói nhảm, lạnh lùng nói: “Nếu đã phục rồi thì đi chết đi!”

Diệp Lâm đã từng nói phải cho anh ta làm một con ma biết điều.

Dứt lời, thanh kiếm trong tay Diệp Lâm đột nhiên di chuyến, đâm về phía cố họng của Tọa Sơn Điêu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom