Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 435: C435: Là thủ thuật che mắt hả


“Tôi là bậc thầy về ngoại khoa!”

“Chỉ cần nhìn một cái là biết có phải cánh tay bị gãy mới được chữa lành hay không!

Cánh tay của cậu không hề có tổn thương gì cả, căn bản là không có dấu hiệu bị gấy!”

“Cậu có thể lừa được người khác, nhưng không lừa được tôi! Cậu chắc chắn là dùng thủ thuật che mắt của bọn bịp bợm giang hồ, đúng không?”

Nghe lời nói của bác sĩ Trần, mọi người xung quanh chợt bừng tỉnh. “Hóa ra là thế”

“Là thủ thuật che mắt hả!”

“Tôi nói rồi mà, đâu có thuốc thần gì chứ!”

“May mà bác sĩ Trần có thể nhìn thấu thật giả!” Mọi người cực kì tin tưởng lời nói của bác sĩ Trần.


So với Hoa Quốc Đống khoác lác, mọi người đương nhiên là tin tưởng bác sĩ Trần chín chắn hơn.

Còn Hoa Quân Dương thì lại nhíu mày.

Vừa rồi ông ta đứng một bên, rõ ràng mà thấy con trai tự đánh gấy tay mình, sao có thể là giả được?

Bác sĩ Trần là bậc thầy về ngoại khoa, đúng là có thể phân biệt ra là có ngoại thương hay không.

Nhưng Hoa Quân Dương xuất thân võ giả, ông biết rõ hơn ai hết một chưởng vừa rồi của con trai có thể đánh gãy tay hay không.

So với nghe người ta nói, Hoa Quân Dương càng tin vào những gì mình tận mắt nhìn thấy hơn.

“Lấy đan dược lại đây!”

Hoa Quân Dương thay đổi thái độ, thế mà lại chủ động hỏi đan dược với con trai.


“Đại nhân?” Nghe vậy, mọi người xung quanh đều giật mình, cho rằng mình nghe lầm rồi.

“Hoa đại nhân?” Bác sĩ Trần lộ vẻ mặt không vui, thầm nghĩ Hoa phủ doãn không nghe lọt vào một câu nào từ một đống lời nói của mình hay sao?

“Cha?” Hoa Quốc Đống giật nảy mình, không biết cha mình định uống thuốc hay là định nhân cơ hội hủy hoại thuốc?

“Lấy đan dược ra đây!” Hoa Quân Dương lặp lại lần nữa, cất cao giọng nói, mặc kệ sự phản đối hoặc là đề nghị của người khác.

“À vâng.” Hoa Quốc Đống cung kính mà đưa hai phần ba viên đan dược còn lại cho cha mình.

“Hoa đại nhân!” Bác sĩ Trần nhíu mày, không nhịn được nhắc nhở một lần cuối cùng: “Đây là đan dược không rõ lai lịch, nếu gây ra ảnh hưởng cho các bước. điều trị tiếp theo thì cũng đừng trách bệnh viện trung ương chúng tôi. Xin hãy suy nghĩ kỹ trước khi dùng.”

Hoa Quân Dương nhìn thoáng qua đan dược, cười khế nói: “Con trai tôi vì muốn tôi uống thuốc, tự mình đánh gấy tay mình để thử thuốc.”

“Bác sĩ Trần, tôi nhận tấm lòng của ông, nhưng mà tôi cũng không thể phụ tấm lòng của con trai tôi!"

Dứt lời, Hoa Quân Dương ngửa đầu, uống hết hai phần ba viên đan dược còn lại.

Hoa Quân Dương dùng hành động thực tế cho thấy mình tin tưởng con trai mình hơn.

“Chal” Thấy vậy, Hoa Quốc Đống có chút cảm động, không ngờ đến cuối cùng cha vẫn lựa chọn tin tưởng mình, bất chấp sự ngăn cản đến từ xung quanh.
 
Chương 407: C407: Thần cờ bạc gì chứ


Người đàn ông trung niên tên Cao Quang mỉm cười nói: “Nói thần cờ bạc thì hơi quá, đều là do bạn bè coi trọng thôi.”

Tuy rằng anh ta nói năng khiêm tốn, nhưng mặt mày anh ta vẫn không giấu nổi vẻ kiêu ngạo. Anh ta chính là thần cờ bạc số một bên trong người Hoal

“Tôi may mắn quen biết sư phụ tôi, nên mới có thể áo gấm về làng!” Khương Thái Thanh tiếp tục nói: “Sư phụ tôi có thể biến năm mươi nghìn thành một trăm triệu. Các cậu nói xem anh ấy có bản lĩnh hay không?”

“Còn cậu, sư phụ cậu làm được không?” Khương Thái Thanh nhìn về phía Hoa Quốc Đống, hỏi tiếp: “Lúc nấy tôi nói sư phụ cậu không giỏi, cậu có ý kiến gì

không?”

“Ơ..” Hoa Quốc Đống lập tức nghẹn lời.

Bởi vì giữa anh ta và Diệp Lâm không có mị n quan gì về tiền tài. Vậy nên anh ta không rõ ràng lắm năng lực kiếm tiền của Diệp Lâm.

Hoa Quốc Đống hơi khựng lại rồi nói: “Ai cũng có chuyên môn của mình.” “Sư phụ cậu giỏi cờ bạc. Còn sư phụ tôi thì giỏi võ đạo và y thuật.” Ở trong lòng Hoa Quốc Đống, vẫn là sư phụ mình lợi hại hơn một chút.

Nhưng vì đối phương có thể lấy ra một trăm triệu đô la, nên bên anh ta mới có vẻ không bằng thôi.

“Ồ, võ đạo hả?” Lúc này, Khương Thái Thanh cười nói: “Vậy thì lần sau bọn tôi đi sòng bạc nước ngoài, anh tới làm vệ sĩ cho bọn tôi đi, nếu thắng sẽ chia cho anh một phần.”


Với loại khách thắng nhiều, sòng bạc sẽ theo dõi bọn họ. Nếu không có chút năng lực và thủ đoạn thì sẽ bị đánh tơi bời.

Mỗi lần Khương Thái Thanh đi sòng bạc đều sẽ dẫn theo một đội vệ sĩ để bảo vệ anh ta suốt quá trình chơi bời.

“Bảo sư phụ tôi làm vệ sĩ cho các cậu?” Hoa Quốc Đống nổi giận: “Các cậu mời không nổi đâu!”

“Mời không nổi hả?” Khương Thái Thanh cười lạnh: “Một phần của một trăm triệu là một triệu! Với số tiền này, tôi có thể mở được cả một công ty vệ sĩ, sao có thể không mời được sư phụ cậu?”

Dứt lời, Khương Thái Thanh nhìn về phía Diệp Lâm, nói với vẻ khiêu khích: “Thăng nhãi kia, cho anh một triệu đô la để làm vệ sĩ cho bọn tôi, anh có làm không?”

Chắc là người bình thường đều sẽ không cưỡng lại được sức hút của số tiền khổng lồ một triệu đô la.

Đám ăn chơi trác táng xung quanh cũng nhìn về phía Diệp Lâm, cảm thấy anh rất có thể sẽ đồng ý.

“Ha ha...” Không ngờ Diệp Lâm lại lạnh lùng cười nói: “May mắn lắm mới kiếm được một ít, có vậy thôi liền về nước khoe khoang, không sợ lần sau thua sạch sẽ hả?”

Cái gì?


Nghe vậy, Khương Thái Thanh và Cao Quang cùng nhau thay đổi sắc mặt.

“Anh nói cái gì?” Khương Thái Thanh không nhịn được hỏi lại.

“Tôi nói các anh đừng đắc ý quá!” Diệp Lâm nói

“Thần cờ bạc gì chứ? Nhiều lắm chỉ là một con ma bài bạc tầm thường thôi mà cũng dám tự xưng là thần? Chắc là anh chưa từng nhìn thấy thần cờ bạc thật sự rồi!”

Kẻ mới thắng có một trăm triệu mà đã đắc ý, cũng xứng được gọi là thần cờ bạc hay sao?

Phải biết rằng vị sư phụ thứ mười ba của Diệp Lâm mới là thánh cờ bạc hàng thật giá thật. Ở trong mắt ông ấy, tiền thắng một trăm triệu giống như là giấy nháp.

Ông ấy lúc nào cũng dùng sổ đỏ đi đánh bạc. Cho đến tận hôm nay, ông ấy đã thắng được hàng trăm đảo nhỏ ở nước ngoài.

Ông ấy mới thật sự là thánh cờ bạc!

Còn tên kia mới thắng một trăm triệu mà dám tự xưng là thần cờ bạc, Diệp Lâm nghe mà thấy khó chịu!

“Anh nói cái gì?”

Không chỉ có Khương Thái Thanh, mà ngay cả Cao Quang cũng không nhịn được quát lên.

“Tôi đã lăn lộn mấy chục năm ở các sòng bạc nước ngoài, chính là thần cờ bạc ở phố người Hoa, ai có thể làm tôi thua sạch sẽ hả?”

Nghe vậy, Diệp Lâm cười khinh thường: “Tôi!”
 
Chương 436: C436: Ông thế nào rồi


Quả nhiên là cha con một lòng!

“Đại nhân cảm thấy sao rồi?” Mọi người xung quanh lo lắng đề phòng thay. cho Hoa Quân Dương, sợ viên đan dược kia sinh ra phản ứng phụ.

“Hừ!” Bác sĩ Trần tức giận đến mức thổi râu trừng mắt: “Hay lắm! Ông không tin tôi hả, để tôi xem ông uống đan dược vào rồi sẽ có hiệu quả như thế nào? Có phải là lập tức khỏe ngay giống như con trai ông hay không?”

“Bác sĩ Trần, nếu lát nữa cha tôi thật sự khỏi hẳn thì sao?” Hoa Quốc Đống không nhịn được mà cãi lại.

“Nếu đan dược của cậu hay đến như thế, vậy những năm học y của tôi xem như vô dụng, tôi đi nhận cậu làm thầy luôn cho rồi!” Bác sĩ Trần tức giận nói.

“Tôi không dám đâu!” Hoa Quốc Đống cười cười rồi nói: “Có điều, viên đan dược kia thật sự hay như vậy đấy, nếu không đám người bệnh viện trung ương các ông cũng sẽ không ra giá trên trời để mua đơn thuốc từ trong tay sư phụ tôi.”

Cái gì? Bệnh viện trung ương muốn mua đơn thuốc?

“Cậu nói đùa cái gì vậy?” Bác sĩ Trần khinh thường cười lạnh: “Bệnh viện trung ương chúng tôi muốn đơn thuốc gì mà không có, sao lại đi mua đơn thuốc của một tên lang băm?”

Bác sĩ Trần luôn tự hào về bệnh viện trung ương, tất nhiên là không tin tưởng lời nói của Hoa Quốc Đống.


“Nếu ông muốn biết chuyện này thì trở về hỏi giám đốc Khang của các ông đi!” Hoa Quốc Đống cười lạnh: “Bởi vì không mua được đơn thuốc, mà nói hợp tác cũng không xong, giám đốc Khang của các ông thậm chí còn tuyên bố phong sát sư phụ tôi, không cho đan dược bán ra bên ngoài.”

“Cái gì Nghe vậy, bác sĩ Trần nhíu chặt mày hơn nữa.

Ông ta vừa định phản bác thì chợt nhớ tới dạo gần đây, các đồng nghiệp trong bệnh viện trung ương dường như đang bàn tán về một loại thuốc thần có thể chữa đủ bệnh nào đó.

Nghe nói căn bệnh kì lạ của vợ chiến thần Thanh Châu được chữa khỏi nhờ uống viên đan dược kia.

Bác sĩ Trần nói thầm: Nhưng mà tôi nhớ bọn họ nói là viên đan dược kia do bộ tài chính đưa tới mà?

Ừ, phải rồi, là đan dược của bộ tài chính, chắc chắn là không hề liên quan gì đến vị sư phụ trong miệng thằng nhãi Hoa Quốc Đống.

“Hừ!” Bác sĩ Trần hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Cho dù bệnh viện trung ương chúng tôi muốn mua thuốc thần, thì cũng phải mua từ trong tay danh y, sao có thể mua từ trong tay bọn lang băm được chứ? Cậu đừng có dát vàng lên mặt vị sư phụ bịp bợm kia của cậu!”

“Để tôi xem lát nữa bệnh của cha cậu nặng thêm rồi cậu phải làm sao!


Bác sĩ Trần còn chưa nói xong thì Hoa Quân Dương nằm trên giường bệnh đột nhiên ôm bụng rên đau, vừa mở miệng ra là khụ máu đen, cả người đều đổ mồ hôi lạnh.

“Đại nhân!”

“Ông thế nào rồi?”

“Bác sĩ Trần, ông mau lại xem đại nhân nhà tôi đi!”

Mọi người xung quanh cuống quít nhờ bác sĩ Trần giúp đỡ.

Bác sĩ Trần thấy vậy thì lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, dáng vẻ mọi thứ đều không nằm ngoài dự đoán của mình.

“Hừ, tôi nói rồi mà, uống sai thuốc rồi, bệnh tình nặng thêm, cũng phải đi làm phiền tôi đấy thôi!”

Bác sĩ Trần đi lên định bắt mạch để xem tình huống cụ thể... “Không cần đâu!”

Có điều, Hoa Quân Dương lại giơ tay ngăn lại ý tốt của bác sĩ Trần. N

“Cánh tay của tôi... lành rồi

Nhìn thì thấy cánh tay đẩy bác sĩ Trần của Hoa Quân Dương chính là cánh tay phải bị thương nặng, không còn chút sức lực kia.
 
Chương 436: C436: Ông thế nào rồi


Quả nhiên là cha con một lòng!

“Đại nhân cảm thấy sao rồi?” Mọi người xung quanh lo lắng đề phòng thay. cho Hoa Quân Dương, sợ viên đan dược kia sinh ra phản ứng phụ.

“Hừ!” Bác sĩ Trần tức giận đến mức thổi râu trừng mắt: “Hay lắm! Ông không tin tôi hả, để tôi xem ông uống đan dược vào rồi sẽ có hiệu quả như thế nào? Có phải là lập tức khỏe ngay giống như con trai ông hay không?”

“Bác sĩ Trần, nếu lát nữa cha tôi thật sự khỏi hẳn thì sao?” Hoa Quốc Đống không nhịn được mà cãi lại.

“Nếu đan dược của cậu hay đến như thế, vậy những năm học y của tôi xem như vô dụng, tôi đi nhận cậu làm thầy luôn cho rồi!” Bác sĩ Trần tức giận nói.

“Tôi không dám đâu!” Hoa Quốc Đống cười cười rồi nói: “Có điều, viên đan dược kia thật sự hay như vậy đấy, nếu không đám người bệnh viện trung ương các ông cũng sẽ không ra giá trên trời để mua đơn thuốc từ trong tay sư phụ tôi.”

Cái gì? Bệnh viện trung ương muốn mua đơn thuốc?

“Cậu nói đùa cái gì vậy?” Bác sĩ Trần khinh thường cười lạnh: “Bệnh viện trung ương chúng tôi muốn đơn thuốc gì mà không có, sao lại đi mua đơn thuốc của một tên lang băm?”

Bác sĩ Trần luôn tự hào về bệnh viện trung ương, tất nhiên là không tin tưởng lời nói của Hoa Quốc Đống.


“Nếu ông muốn biết chuyện này thì trở về hỏi giám đốc Khang của các ông đi!” Hoa Quốc Đống cười lạnh: “Bởi vì không mua được đơn thuốc, mà nói hợp tác cũng không xong, giám đốc Khang của các ông thậm chí còn tuyên bố phong sát sư phụ tôi, không cho đan dược bán ra bên ngoài.”

“Cái gì Nghe vậy, bác sĩ Trần nhíu chặt mày hơn nữa.

Ông ta vừa định phản bác thì chợt nhớ tới dạo gần đây, các đồng nghiệp trong bệnh viện trung ương dường như đang bàn tán về một loại thuốc thần có thể chữa đủ bệnh nào đó.

Nghe nói căn bệnh kì lạ của vợ chiến thần Thanh Châu được chữa khỏi nhờ uống viên đan dược kia.

Bác sĩ Trần nói thầm: Nhưng mà tôi nhớ bọn họ nói là viên đan dược kia do bộ tài chính đưa tới mà?

Ừ, phải rồi, là đan dược của bộ tài chính, chắc chắn là không hề liên quan gì đến vị sư phụ trong miệng thằng nhãi Hoa Quốc Đống.

“Hừ!” Bác sĩ Trần hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Cho dù bệnh viện trung ương chúng tôi muốn mua thuốc thần, thì cũng phải mua từ trong tay danh y, sao có thể mua từ trong tay bọn lang băm được chứ? Cậu đừng có dát vàng lên mặt vị sư phụ bịp bợm kia của cậu!”

“Để tôi xem lát nữa bệnh của cha cậu nặng thêm rồi cậu phải làm sao!


Bác sĩ Trần còn chưa nói xong thì Hoa Quân Dương nằm trên giường bệnh đột nhiên ôm bụng rên đau, vừa mở miệng ra là khụ máu đen, cả người đều đổ mồ hôi lạnh.

“Đại nhân!”

“Ông thế nào rồi?”

“Bác sĩ Trần, ông mau lại xem đại nhân nhà tôi đi!”

Mọi người xung quanh cuống quít nhờ bác sĩ Trần giúp đỡ.

Bác sĩ Trần thấy vậy thì lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, dáng vẻ mọi thứ đều không nằm ngoài dự đoán của mình.

“Hừ, tôi nói rồi mà, uống sai thuốc rồi, bệnh tình nặng thêm, cũng phải đi làm phiền tôi đấy thôi!”

Bác sĩ Trần đi lên định bắt mạch để xem tình huống cụ thể... “Không cần đâu!”

Có điều, Hoa Quân Dương lại giơ tay ngăn lại ý tốt của bác sĩ Trần. N

“Cánh tay của tôi... lành rồi

Nhìn thì thấy cánh tay đẩy bác sĩ Trần của Hoa Quân Dương chính là cánh tay phải bị thương nặng, không còn chút sức lực kia.
 
Chương 408: C408: Anh ta


Anh ta?

Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều ồ lên.

Ai cũng không ngờ sư phụ Hoa Quốc Đống là Diệp Lâm dám thách thức thần cờ bạc ở nước ngoài!

Lúc nãy Hoa Quốc Đống giới thiệu về Diệp Lâm, rõ ràng là nói Diệp Lâm sở trường y thuật!

Người ta nói khác nghề như cách núi, một người sở trường y thuật và võ đạo, sao có thể so được với thần cờ bạc tràn đầy kinh nghiệm được chứ?

“Có phải là sư phụ của Hoa thiếu khoe khoang quá rồi không?”

Đám ăn chơi trác táng không nhịn được châu đầu ghé tai, bàn tán sôi nổi, ai cũng không tin tưởng Diệp Lâm.

“Sư phụ...” Hoa Quốc Đống thấy vậy cũng vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở. Bên mình không hiểu đánh bạc mà sư phụ!


Cần gì phải đi chấp nhặt với một tên ma bài bạc chứ?

Nếu thật sự không nhịn được, thì chờ lát nữa ra ngoài, đánh cho anh ta một trận là được.

Sư phụ anh tuyệt đối đừng rơi vào bẫy của đối phương, rồi thật sự đánh bài bạc gì đó!

“Ha ha, mọi người đều là người trong nhà, bớt nóng hết đi!” Thấy vậy, Bàng Văn Hiên vội vàng ra mặt hòa giải: “Lại đây ngồi, mọi người đã lâu không gặp nhau rồi, cùng uống một ly trước đi! Hầy, cái tên Liễu Thành Đài kia sao còn chưa tới nữa? Còn thiếu một mình cậu ta thôi!”

Bàng Văn Hiên nói sang chuyện khác.

Nhưng mà Khương Thái Thanh không tiếp lời, cứ nhìn chằm chằm Diệp Lâm hỏi: “Anh vừa mới nói gì?”

“Anh trù ẻo tôi cũng được đi, nhưng anh thế mà lại dám dõng dạc nói rằng anh sẽ làm cho bọn tôi thua sạch sẽ?”


Dứt lời, Khương Thái Thanh đập lên bàn một cái, nói: “Được lắm, vậy anh có dám chơi một ván với tôi không?”

Cứ nhắc đến bài bạc là Khương Thái Thanh lại thích thú. “Để tôi xem anh làm sao để thắng tôi?”

Thấy vậy, Hoa Quốc Đống vội vàng đi lên khuyên nhủ: “Khương thiếu, thôi bỏ đi, sư phụ tôi đang nói đùa với các cậu đấy!”

“Nói đùa hả?” Khương Thái Thanh cười lạnh: “Tôi thấy anh ta không hề nói đùa!”

“Hoa thiếu, hay là chúng ta cứ để cho sư phụ của từng người ra mặt chơi một ván? Sao hả? Cậu dám ứng chiến hay không?” . Truyện Dị Giới

“Lúc nấy tôi nói sư phụ cậu không giỏi, cậu không phục đúng không? Không phục thì đi ra so một ván đi!”

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống lập tức im lặng.

Nếu so đánh nhau thì anh ta dám thay Diệp Lâm đồng ý. Rốt cuộc thì dù đố phương có mười người cũng không phải là đối thủ của sư phụ mình.

Nhưng mà đối phương muốn so đánh bạc, cái này nằm ngoài năng lực của sư phụ mình.
 
Chương 437: C437: Thần kỳ quá đi


Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Hoa Quân Dương thế mà lại bước xuống giường rồi đứng dậy.

“Cha?”

Thấy cha mình không sao, Hoa Quốc Đống cuối cùng cũng thả lỏng được rồi.

Lúc nãy thấy cha mình liên tục ho ra máu đen, anh ta thật sự cho răng đan dược mà sư phụ đưa cho có vấn đề gì rồi.

“Ừ, cha không sao.” Hoa Quân Dương thử cử động bả vai bị thương: “Lúc nấy. cha ho ra hết máu độc trong cơ thể, đã khỏe hơn nhiều rồi.”

Dứt lời, Hoa Quân Dương kéo băng vải trên vai xuống, quả nhiên là vết thương mũi tên ở trên vai đã hoàn toàn lành hẳn, thậm chí không để lại một chút sẹo nào.

“Thuốc thần!” “Đúng là thuốc thân mài!” Hoa Quân Dương không nhịn được cảm thán liên tục.

Ông từng bị đủ loại ngoại thương, nhưng chưa có lần nào được chữa khỏi sạch sẽ, không một chút dấu vết giống như lần này.


“Thần kỳ quá đi!”

Mọi người xung quanh thấy vậy đều mở to mắt ra nhìn.

Nếu không phải lúc nấy tận mắt nhìn thấy trên vai Hoa Quân Dương có vết thương lớn cỡ đầu mũi tên, vết thương rất sâu, thậm chí đã sinh mủ, thì không ai tin nổi cái cách trước mắt là sự thật.

Dưới tình huống bình thường, cho dù là lành thương, thì cũng sẽ có vết sẹo rất lớn để lại.

Nào ngờ vết thương trên vai Hoa Quân Dương đã hoàn toàn biến mất, trơn bóng như cũ, giống như là chưa từng bị thương vậy.

“Sao có thể chứ?” Bác sĩ Trần đứng bên cạnh cũng trợn mắt há mồm, không thể tin nổi.

Ông ta vội vàng đi lên, thậm chí đặt tay lên sờ, dường như muốn vạch trần một âm mưu không hề tồn tại.

Đáng tiếc, hiện thực chính là hiện thực, mong chờ của bác sĩ Trần hoàn toàn tan biến.


Dù là vừa rồi Hoa Quốc Đống tự đánh gãy một tay, hay là vết thương trên người Hoa Quân Dương tự lành, thì vết thương trên người hai cha con đều từng †ồn tại, và bây giờ là được chữa khỏi hoàn toàn, chứ không phải là thủ thuật che mắt.

Trong nhất thời, bác sĩ Trần nghẹn lời khi phải đối mặt với hiện thực.

Ông ta cảm thấy không yên lòng, chẳng lẽ đan dược mà giám đốc Khang muốn mua chính là đan dược do sư phụ của Hoa công tử luyện chế?

“Sư phụ cậu... tên gì vậy?”

Bác sĩ Trần khó khăn mà hỏi.

“Diệp Lâm!” Hoa Quốc Đống nói với giọng điệu kiêu ngạo: “Sư phụ tôi tên là Diệp Lâm!”

Ở trong lòng anh ta, địa vị của sư phụ chỉ thua có cha thôi.

“Diệp Lâm... Diệp Lâm..” Bác sĩ Trần ra sức mà nhớ kỹ cái tên này.

Bởi vì đây là lần đầu tiên thất bại thê thảm của ông ta trong lúc hành nghề y.

Ngoại thương mà ông ta không thể chữa lành, thế mà lại bị một thằng nhãi vô danh chữa khỏi, thậm chí thằng nhãi kia còn không lộ mặt nữa.

Cậu ta chỉ dùng một viên đan dược là thắng được mình! Thật sự là vô cùng nhục nhã!
 
Chương 437: C437: Thần kỳ quá đi


Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Hoa Quân Dương thế mà lại bước xuống giường rồi đứng dậy.

“Cha?”

Thấy cha mình không sao, Hoa Quốc Đống cuối cùng cũng thả lỏng được rồi.

Lúc nãy thấy cha mình liên tục ho ra máu đen, anh ta thật sự cho răng đan dược mà sư phụ đưa cho có vấn đề gì rồi.

“Ừ, cha không sao.” Hoa Quân Dương thử cử động bả vai bị thương: “Lúc nấy. cha ho ra hết máu độc trong cơ thể, đã khỏe hơn nhiều rồi.”

Dứt lời, Hoa Quân Dương kéo băng vải trên vai xuống, quả nhiên là vết thương mũi tên ở trên vai đã hoàn toàn lành hẳn, thậm chí không để lại một chút sẹo nào.

“Thuốc thần!” “Đúng là thuốc thân mài!” Hoa Quân Dương không nhịn được cảm thán liên tục.

Ông từng bị đủ loại ngoại thương, nhưng chưa có lần nào được chữa khỏi sạch sẽ, không một chút dấu vết giống như lần này.


“Thần kỳ quá đi!”

Mọi người xung quanh thấy vậy đều mở to mắt ra nhìn.

Nếu không phải lúc nấy tận mắt nhìn thấy trên vai Hoa Quân Dương có vết thương lớn cỡ đầu mũi tên, vết thương rất sâu, thậm chí đã sinh mủ, thì không ai tin nổi cái cách trước mắt là sự thật.

Dưới tình huống bình thường, cho dù là lành thương, thì cũng sẽ có vết sẹo rất lớn để lại.

Nào ngờ vết thương trên vai Hoa Quân Dương đã hoàn toàn biến mất, trơn bóng như cũ, giống như là chưa từng bị thương vậy.

“Sao có thể chứ?” Bác sĩ Trần đứng bên cạnh cũng trợn mắt há mồm, không thể tin nổi.

Ông ta vội vàng đi lên, thậm chí đặt tay lên sờ, dường như muốn vạch trần một âm mưu không hề tồn tại.

Đáng tiếc, hiện thực chính là hiện thực, mong chờ của bác sĩ Trần hoàn toàn tan biến.


Dù là vừa rồi Hoa Quốc Đống tự đánh gãy một tay, hay là vết thương trên người Hoa Quân Dương tự lành, thì vết thương trên người hai cha con đều từng †ồn tại, và bây giờ là được chữa khỏi hoàn toàn, chứ không phải là thủ thuật che mắt.

Trong nhất thời, bác sĩ Trần nghẹn lời khi phải đối mặt với hiện thực.

Ông ta cảm thấy không yên lòng, chẳng lẽ đan dược mà giám đốc Khang muốn mua chính là đan dược do sư phụ của Hoa công tử luyện chế?

“Sư phụ cậu... tên gì vậy?”

Bác sĩ Trần khó khăn mà hỏi.

“Diệp Lâm!” Hoa Quốc Đống nói với giọng điệu kiêu ngạo: “Sư phụ tôi tên là Diệp Lâm!”

Ở trong lòng anh ta, địa vị của sư phụ chỉ thua có cha thôi.

“Diệp Lâm... Diệp Lâm..” Bác sĩ Trần ra sức mà nhớ kỹ cái tên này.

Bởi vì đây là lần đầu tiên thất bại thê thảm của ông ta trong lúc hành nghề y.

Ngoại thương mà ông ta không thể chữa lành, thế mà lại bị một thằng nhãi vô danh chữa khỏi, thậm chí thằng nhãi kia còn không lộ mặt nữa.

Cậu ta chỉ dùng một viên đan dược là thắng được mình! Thật sự là vô cùng nhục nhã!
 
Chương 438: C438: Chắc là vậy


“Bác sĩ Trần!” Lúc này, Hoa Quốc Đống nói thêm: “Trở về nói với giám đốc Khang các ông rằng sư phụ Diệp Lâm của tôi chính là thần y, là dược vương hiện nay. Đan dược do anh ấy luyện chế, thế nào cũng sẽ lưu thông trên thị trường, để người ta có thể mua bán. Hi vọng bệnh viện trung ương các ông tự giải quyết cho. tốt, đừng cản trở khắp nơi nữa. Nếu không thì phủ Thuận Thiên chúng tôi sẽ ra tay giải quyết!”

Nghe vậy, bác sĩ Trần giật mình. Tuy rằng ông ta không hiểu Hoa Quốc Đống có ý gì, nhưng mà kể từ hôm nay, khi đan dược của Diệp Lâm hoàn toàn chữa khỏi vết thương cho Hoa Quân Dương, vậy thì sau này, phủ Thuận Thiên sẽ trở thành chỗ dựa vô hình cho Diệp Lâm.

Nếu bệnh viện trung ương muốn hại cậu ta, hoặc muốn lấy thứ gì đó từ trên người cậu ta, thì sẽ phải tốn rất nhiều công sức.

Điều khó tin hơn nữa là, ngay giờ này phút này ngày này, không chỉ có phủ Thuận Thiên, mà lễ bộ trong sáu bộ và toàn bộ hoàng thất đều đang đứng về phía

Diệp Lâm.

Bây giờ bệnh viện trung ương muốn động đến Diệp Lâm hả? Nói bao giờ cũng dễ hơn làm hết!


“Tạm biệt!” Bác sĩ Trần hơi khựng lại, không tiếp tục ở lại nữa mà chào đi về. Cùng lúc đó, tại nhà họ Bàng.

“Đây là thuốc thần có thể chữa khỏi bệnh của vợ Hàn chiến thần Thanh Châu đấy hả?” Cha của Bàng Văn Hiên nhìn kỹ viên đan dược rồi hỏi.

Ông Bàng có nghe đồng nghiệp trong viện kiểm sát nói là Hàn chiến thần bí mật vào kinh để chữa bệnh cho vợ mình, kết quả là toàn bộ bệnh viện trung ương đều không chữa khỏi, cuối cùng lại bị một viên đan dược thần bí chữa khỏi.

Sau nhiều lần hỏi thăm, Hàn chiến thần mới biết được đan dược do Diệp Lâm luyện chế.

Chuyện này không được lan truyền ra ngoài.

Một là vì bên phía Hàn chiến thần giữ bí mật, không muốn để cho nhiều người biết ông ta đang ở Yến Kinh và vợ ông ta mắc bệnh nặng.

Hai là vì chuyện này khiến cho bệnh viện trung ương bị mất mặt, tất nhiên là bọn họ sẽ không tuyên truyền ra ngoài, thậm chí còn vội vàng muốn mua đơn thuốc trên tay Diệp Lâm, đáng tiếc là bị từ chối.

Sau khi biết chuyện này, ông Bàng đã ra lệnh cho Bàng Văn Hiên đi xin lỗi Diệp Lâm một lần nữa.

Ông ta mơ hồ có thể đoán được người luyện chế ra đan dược không phải là người bình thường.

Cho dù hiện giờ cậu ta không có danh tiếng, nhưng mà tương lai thế nào cậu †a cũng sẽ một bước lên trời.


Một người tài giỏi như thế, dù không thể có mối quan hệ tốt, thì cũng không thể để thành mối quan hệ xấu được.

“Chắc là vậy. Sư phụ cho bọn con mỗi người một viên.”

Bàng Văn Hiên kiêu ngạo nói.

“Ừ, rất tốt!” Ông Bàng rất vui mừng, cẩn thận mà cất viên đan dược, nói: “Chờ. đến đại thọ vào tháng sau của ông nội con, chúng ta sẽ tặng nó cho ông ấy, để ông ấy sống lâu trăm tuổi!”

“Lỡ như ông ấy vui vẻ, quyết định lập cha làm người thừa kế, thì sau này nhà họ Bàng sẽ là của hai cha con chúng ta!”

Nghe vậy, Bàng Văn Hiên cũng rất vui mừng, cuối cùng mình cũng có thể giúp đỡ được cha mình rồi.

Bởi vì mình không có điểm nào so được với em họ, cho nên dù cha mình là con cả trong nhà, cũng bị liên lụy, không được coi trọng.


Ông cụ Bàng vẫn luôn muốn bỏ qua cha mình, giao quyền kế thừa gia tộc cho chú ba.

Kể cả khi chức quan của chú ba thấp hơn cha mình, nhưng mà chú ba lại sinh được một đứa con trai tài giỏi, đỗ trạng nguyên, tương lai sáng lạn, tiền đồ rực rỡ, được gia tộc gửi gắm hi vọng, được ông cụ Bàng coi trọng.

Không hề giống mình gánh cái danh ăn chơi trác táng, không được ông cụ Bàng coi trọng.

“Tuy rằng con có một chút ăn chơi, các mặt đều không bằng em họ của con.”

Ông Bàng cười nói: “Nhưng mà người ngốc có phúc của người ngốc. Hiện giờ con đã bái một vị sư phụ lợi hại!”

“Có khi sư phụ của con sế trở thành quý nhân của hai cha con chúng ta đấy!”
 
Chương 409: C409: Đánh nhau là cái bản lĩnh gì


“Sao hả? Không dám ứng chiến hả?” Thấy Hoa Quốc Đống im lặng, Khương Thái Thanh cười lạnh nói: “Không dám cũng được thôi. Chỉ cần cậu thừa nhận sư phụ cậu không giỏi bằng sư phụ tôi, là tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy. ra”

Thừa nhận sư phụ mình không giỏi?

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống lập tức nổi giận.

“Sao sư phụ tôi không giỏi được? Sư phụ tôi giỏi hơn vị sư phụ bài bạc của cậu nhiều lắm!”

“Có giỏi thì đi so thứ khác hay ho hơn! Cái loại bài bạc đáng xấu hổ kia cũng chỉ có đám lưu manh mới chơi thôi!”

Khương Thái Thanh hỏi lại: “Cậu muốn so cái gì?”

Hoa Quốc Đống nhìn Diệp Lâm, thầm nghĩ sư phụ mình có y thuật rất giỏi, nhưng mà ở đây không có người bệnh nào để khám, vậy nên không có cách nào so sánh y thuật.

Vậy thì chỉ còn...


“So đánh nhaul Có ngon thì đánh một mình, hoặc là đánh một đám cũng được... Một mình sư phụ tôi có thể đánh một đám các cậu!”

Phụt! Nghe vậy, Khương Thái Thanh lập tức phun ra một ngụm rượu.

Anh ta còn tưởng rằng Hoa Quốc Đống sẽ nói ra một cách so tao nhã nào đó, kết quả là Hoa Quốc Đống khinh thường bài bạc, đòi so đánh nhau?

Hay ho hơn ở chỗ nào vậy?

Đây mới là cái cách mà đám lưu manh thường dùng để giải quyết vấn đề!

“Sư phụ tôi là thần cờ bạc ở nước ngoài, cậu lại bảo sư phụ tôi đi đánh nhau?” Khương Thái Thanh không nhịn được mà nổi giận nói: “Cậu có tin tôi dùng một trăm triệu đi mời người đánh các cậu không hả?”

“Cậu dám!” Hoa Quốc Đống nổi giận quát.


“Có cái gì mà không dám?” Khương Thái Thanh cười lạnh nói: “ Là sư phụ cậu khiêu khích trước, khi khiêu khích xong lại không dám ứng chiến! Đánh nhau là cái bản lĩnh gì? Có bản lĩnh thì thắng một trăm triệu trong tay tôi đi!”

Lúc hai người đang cãi nhau ầm ï, Diệp Lâm đột nhiên nói: “Đánh bạc thôi mài”

“Được rồi, như anh mong muốn, đánh một ván ngay đây đi!”

“Một trăm triệu mà thôi, tôi chỉ cần chơi một ván là thắng được rồi!” Cái gì?

Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều rất giật mình.

Ngay cả Hoa Quốc Đống cũng không ngờ sư phụ mình dám đồng ý đánh cược!

Là đánh cược đấy! Huống chỉ đối phương còn là thần cờ bạc, sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy chứ?

Nếu lỡ thua thì phiền phức lắm. “Sư phụ...” Hoa Quốc Đống muốn khuyên nhủ.

Nhưng mà Diệp Lâm đã quyết định là sẽ đánh cược: “Cược một ván một trăm triệu, các anh dám cược không?”
 
Chương 438: C438: Chắc là vậy


“Bác sĩ Trần!” Lúc này, Hoa Quốc Đống nói thêm: “Trở về nói với giám đốc Khang các ông rằng sư phụ Diệp Lâm của tôi chính là thần y, là dược vương hiện nay. Đan dược do anh ấy luyện chế, thế nào cũng sẽ lưu thông trên thị trường, để người ta có thể mua bán. Hi vọng bệnh viện trung ương các ông tự giải quyết cho. tốt, đừng cản trở khắp nơi nữa. Nếu không thì phủ Thuận Thiên chúng tôi sẽ ra tay giải quyết!”

Nghe vậy, bác sĩ Trần giật mình. Tuy rằng ông ta không hiểu Hoa Quốc Đống có ý gì, nhưng mà kể từ hôm nay, khi đan dược của Diệp Lâm hoàn toàn chữa khỏi vết thương cho Hoa Quân Dương, vậy thì sau này, phủ Thuận Thiên sẽ trở thành chỗ dựa vô hình cho Diệp Lâm.

Nếu bệnh viện trung ương muốn hại cậu ta, hoặc muốn lấy thứ gì đó từ trên người cậu ta, thì sẽ phải tốn rất nhiều công sức.

Điều khó tin hơn nữa là, ngay giờ này phút này ngày này, không chỉ có phủ Thuận Thiên, mà lễ bộ trong sáu bộ và toàn bộ hoàng thất đều đang đứng về phía

Diệp Lâm.

Bây giờ bệnh viện trung ương muốn động đến Diệp Lâm hả? Nói bao giờ cũng dễ hơn làm hết!


“Tạm biệt!” Bác sĩ Trần hơi khựng lại, không tiếp tục ở lại nữa mà chào đi về. Cùng lúc đó, tại nhà họ Bàng.

“Đây là thuốc thần có thể chữa khỏi bệnh của vợ Hàn chiến thần Thanh Châu đấy hả?” Cha của Bàng Văn Hiên nhìn kỹ viên đan dược rồi hỏi.

Ông Bàng có nghe đồng nghiệp trong viện kiểm sát nói là Hàn chiến thần bí mật vào kinh để chữa bệnh cho vợ mình, kết quả là toàn bộ bệnh viện trung ương đều không chữa khỏi, cuối cùng lại bị một viên đan dược thần bí chữa khỏi.

Sau nhiều lần hỏi thăm, Hàn chiến thần mới biết được đan dược do Diệp Lâm luyện chế.

Chuyện này không được lan truyền ra ngoài.

Một là vì bên phía Hàn chiến thần giữ bí mật, không muốn để cho nhiều người biết ông ta đang ở Yến Kinh và vợ ông ta mắc bệnh nặng.

Hai là vì chuyện này khiến cho bệnh viện trung ương bị mất mặt, tất nhiên là bọn họ sẽ không tuyên truyền ra ngoài, thậm chí còn vội vàng muốn mua đơn thuốc trên tay Diệp Lâm, đáng tiếc là bị từ chối.

Sau khi biết chuyện này, ông Bàng đã ra lệnh cho Bàng Văn Hiên đi xin lỗi Diệp Lâm một lần nữa.

Ông ta mơ hồ có thể đoán được người luyện chế ra đan dược không phải là người bình thường.

Cho dù hiện giờ cậu ta không có danh tiếng, nhưng mà tương lai thế nào cậu †a cũng sẽ một bước lên trời.


Một người tài giỏi như thế, dù không thể có mối quan hệ tốt, thì cũng không thể để thành mối quan hệ xấu được.

“Chắc là vậy. Sư phụ cho bọn con mỗi người một viên.”

Bàng Văn Hiên kiêu ngạo nói.

“Ừ, rất tốt!” Ông Bàng rất vui mừng, cẩn thận mà cất viên đan dược, nói: “Chờ. đến đại thọ vào tháng sau của ông nội con, chúng ta sẽ tặng nó cho ông ấy, để ông ấy sống lâu trăm tuổi!”

“Lỡ như ông ấy vui vẻ, quyết định lập cha làm người thừa kế, thì sau này nhà họ Bàng sẽ là của hai cha con chúng ta!”

Nghe vậy, Bàng Văn Hiên cũng rất vui mừng, cuối cùng mình cũng có thể giúp đỡ được cha mình rồi.

Bởi vì mình không có điểm nào so được với em họ, cho nên dù cha mình là con cả trong nhà, cũng bị liên lụy, không được coi trọng.


Ông cụ Bàng vẫn luôn muốn bỏ qua cha mình, giao quyền kế thừa gia tộc cho chú ba.

Kể cả khi chức quan của chú ba thấp hơn cha mình, nhưng mà chú ba lại sinh được một đứa con trai tài giỏi, đỗ trạng nguyên, tương lai sáng lạn, tiền đồ rực rỡ, được gia tộc gửi gắm hi vọng, được ông cụ Bàng coi trọng.

Không hề giống mình gánh cái danh ăn chơi trác táng, không được ông cụ Bàng coi trọng.

“Tuy rằng con có một chút ăn chơi, các mặt đều không bằng em họ của con.”

Ông Bàng cười nói: “Nhưng mà người ngốc có phúc của người ngốc. Hiện giờ con đã bái một vị sư phụ lợi hại!”

“Có khi sư phụ của con sế trở thành quý nhân của hai cha con chúng ta đấy!”
 
Chương 410: C410: Một trăm triệu một ván


Một trăm triệu một ván?

Diệp Lâm vừa mở miệng đã bày ra một ván cược giá cao.

Mọi người có mặt đều bị sốc.

Hoa Quốc Đống, Bàng Văn Hiên và những người khác đều ngạc nhiên nhìn Diệp Lâm, tự hỏi một kẻ tay ngang như anh lấy đâu ra tự tin để đánh bạc với thần cờ bạc nước ngoài?

Hơn nữa, ngay từ đầu đã cược một trăm triệu rồi?

Đây chẳng phải là ném tiền qua cửa sổ sao?

Khi Khương Thái Thanh và thần cờ bạc Cao Quang nghe thấy điều này, lúc đầu họ rất ngạc nhiên, sau đó thì vui mừng khôn xiết.

Họ tưởng rằng Diệp Lâm bị bọn họ khiêu khích nên đã cắn câu.

Hơn nữa còn hào phóng đặt cược một trăm triệu.

Họ cầu còn chẳng được.

Bọn họ không sợ Diệp Lâm đánh bạc, chỉ sợ Diệp Lâm không dám đánh!


"Một trăm triệu? Chơi lớn thật!" Cao Quang cười nói: "Sau này anh đừng có mà hối hận!"

"Ha ha, đây đáng lẽ là lời của tôi mới phải, sau này các anh đừng hối hận đấy." Diệp Lâm cười nói.

Khương Thái Thanh nói: “Ai hối hận người đó là chó con!” Ngay lập tức, hai bên bắt đầu đặt cược. "Hì hì!' Khương Thái Thanh mừng rỡ.

Một trăm triệu sẽ sớm trở thành hai trăm triệu, ai mà không vui cho được?

"Sư phụ, lát nữa phải nhờ vào anh rồi!" Khương Thái Thanh nói: cược lần này, chúng ta mỗi người một nửa!"

ố tiền thắng "Được!" Cao Quang cũng hài lòng gật đầu, chỉ chờ đợi những lời này từ đồ đệ của mình.

Anh ta thích nhất là kiểu đánh bạc nắm chắc phần thắng mà không cần bỏ vốn này.

Thấy sự việc đã đến nước này, đám người Hoa Quốc Đống muốn thuyết phục cũng đã muộn.

Chỉ có thể để để mặc mọi chuyện.

Hoa Quốc Đống lo nếu lát nữa thua hết tiền, Diệp Lâm sẽ lấy cái gì ra để cược đây?

"Chúng ta chơi trò gì đây?" Cao Quang lại hỏi.


“Tùy anh lựa chọn.” Diệp Lâm không để ý: “Cái gì tôi cũng chơi được.”

"Hừ, mạnh miệng quá nhỉ!" Cao Quang lại nhìn Diệp Lâm: “Trông anh không giống người trong ngành nên tôi sẽ nhường anh, chúng ta chơi trò phổ biến nhất là tung xúc xắc!". ngôn tình hài

“Ai tung được số cao hơn sẽ thắng, anh thấy sao?”

Diệp Lâm gật đầu: "Được."

Chẳng bao lâu nữa, trong quán bar đã có rất nhiều viên xúc xắc.

Mỗi người ba viên.

Cho vào cốc xúc xắc. Lộc cộc. Hai người cùng lúc lắc cốc xúc xắc.

Mọi người xung quanh cũng đang chăm chú theo dõi hiện trường, mặc dù trong suy nghĩ của hầu hết mọi người, kết quả đã được định đoạt.

Tuy nhiên, Hoa Quốc Đống và những người khác vẫn hy vọng vào một điều kỳ diệu sẽ xảy ra.

Lỡ như xóc ra ba số sáu thì sao? "Ha ha..." Khương Thái Thanh lộ ra vẻ mặt xảo quyệt.

Chơi xúc xắc là chuyên môn của sư phụ anh ta! Tuyệt đối không thể thua được!

Mặc dù đây là trò cờ bạc đơn giản nhất nhưng nó cũng là bài kiểm tra kỹ năng cơ bản của một người.

Đối với các thần cờ bạc mà nói, xúc xắc có thể được chơi theo nhiều cách khác nhau.

Hôm nay, Giang Thái Thanh sẽ cho mọi người thấy sư phụ của mình mạnh đến mức nào.

Bộp!
 
Chương 439: C439: Long vương đại nhân


Đúng như suy đoán của Diệp Lâm, tuy rằng bốn tên đồ đệ của anh đều là ăn chơi trác táng, nhưng mà sau lưng bọn họ lại là phủ Thuận Thiên, phủ Tông Nhân, Lễ bộ và Viện kiểm sát.

Những viên đan dược kia trong lúc vô tình đã ban ơn cho các nhân viên đến từ các bộ môn, và anh sẽ được đáp lại gấp mười lần trăm lần trong tương lai.

Ví dụ như bệnh viện trung ương, nếu bọn họ muốn gây chuyện với anh thì cũng phải suy nghĩ cho kỹ trước đã.

Không cần anh phải ra tay, thế lực phía sau các đồ đệ của anh cũng đủ để giải quyết rồi.

“Long Vương đại nhân!”

Diệp Lâm mới vừa tách ra với bốn tên đồ đệ thì nhận được tin tức từ bên Long môn.

Lam Long đã suốt đêm lùng bắt Hoàng Long ở Doanh Châu trở về, đang đợi anh đến để xử lý.

Diệp Lâm đi vào Long Môn, gặp được Hoàng Long.


Anh ta tên là Hoàng Tiềm, hàng năm làm việc ở vùng Phụng Thiên, cũng khá là nổi tiếng. Anh ta từng là ứng cử viên nặng kí cho chức vị Long Vương.

Chiều cao tám thước, lưng hùm vai gấu, nhìn xa từ phía sau giống như một con gấu nâu khiến người ta sợ hãi.

Hiện giờ, anh ta giống như một con cá mắc cạn, bị người bắt cóc, không thể chạy thoát. Dù vậy, trên mặt anh ta vẫn tràn đầy vẻ không phục.

Long Vương, tôi ra Long Vương lệnh triệu tập mọi người. Vì sao lại không thấy anh đến?” Diệp Lâm ngồi trên ghế Long Vương, lạnh giọng chất vấn.

“Hừ, tôi chỉ nhận cha nuôi là Long Vương! Cái loại người không rõ lai lịch như anh đấy hả, anh nói mình là Long Vương thì là Long Vương sao?”

Hoàng Long không phục mà hừ lạnh.

“Cha nuôi mất tích nhiều năm, Long Vương lệnh đột nhiên xuất hiện, các người không thấy lạ hả?”

Hoàng Long nói với mọi người xung quanh: “Chẳng lẽ các người không nghĩ đến chuyện cha nuôi bị anh ta hại, Long Vương lệnh bị anh ta đoạt hay sao?”


“To gan!” Hắc Long nghe vậy thì lạnh giọng quát lớn: “Long Vương đại nhân tiếp nhận

truyên thừa từ lão Long Vương, nắm giữ long quyền chín thức! Nếu anh không phục thì có thể thử một lần!”

Hoàng Long nói: “Thử thì thử! Để tôi xem tân Long Vương rốt cuộc có năng lực gì mà dám tự xưng là Long Vương?”

Lúc Hoàng Long nói chuyện, mọi người đã buông tay thả Hoàng Long ra.

Sau khi thoát khỏi trói buộc, Hoàng Long có một loại cảm giác như cá gặp nước, tinh thần phấn chấn, chuẩn bị đi đánh nhau với Diệp Lâm.

“Haizz...” Lúc này, Lam Long thở dài nói: “Hoàng Tiềm, hai ta qua lại thân thiết, tôi tốt bụng đi bắt anh, chính là vì để anh chuộc tội với Long Vương đại nhân, không ngờ anh lại cố chấp đến như thế, còn dám xúc phạm Long Vương đại nhân nữa, đúng là không biết sống chết mài!”

“Hiện giờ chúng tôi đi theo tân Long Vương, thực lực đều tăng lên rất nhiều, dù là người nào cũng có thể đánh thắng được anh, vậy mà anh còn mơ mộng thắng được Long Vương đại nhân hả? Anh đã quên là mình thua trong tay tôi, bị tôi bắt tới đây hay sao?”

Nghe vậy, Hoàng Long vừa sốc vừa giận, còn có cả không phục nữa. “Tôi chỉ là bị anh đánh lén thôi, chứ đánh ngay mặt thì chắc gì tôi sẽ thua!”

“Thế hả?” Lam Long cười ha hả, nói với Diệp Lâm: “Long Vương đại nhân, cứ giao anh ta cho tôi đánh đi, giết gà cần gì dao mổ trâu!”

Với thực lực hiện giờ của Lam Long, cho dù Lam Long có nhường Hoàng Long một bàn tay, thì cũng có thể nhẹ nhàng thắng được.
 
Chương 439: C439: Long vương đại nhân


Đúng như suy đoán của Diệp Lâm, tuy rằng bốn tên đồ đệ của anh đều là ăn chơi trác táng, nhưng mà sau lưng bọn họ lại là phủ Thuận Thiên, phủ Tông Nhân, Lễ bộ và Viện kiểm sát.

Những viên đan dược kia trong lúc vô tình đã ban ơn cho các nhân viên đến từ các bộ môn, và anh sẽ được đáp lại gấp mười lần trăm lần trong tương lai.

Ví dụ như bệnh viện trung ương, nếu bọn họ muốn gây chuyện với anh thì cũng phải suy nghĩ cho kỹ trước đã.

Không cần anh phải ra tay, thế lực phía sau các đồ đệ của anh cũng đủ để giải quyết rồi.

“Long Vương đại nhân!”

Diệp Lâm mới vừa tách ra với bốn tên đồ đệ thì nhận được tin tức từ bên Long môn.

Lam Long đã suốt đêm lùng bắt Hoàng Long ở Doanh Châu trở về, đang đợi anh đến để xử lý.

Diệp Lâm đi vào Long Môn, gặp được Hoàng Long.


Anh ta tên là Hoàng Tiềm, hàng năm làm việc ở vùng Phụng Thiên, cũng khá là nổi tiếng. Anh ta từng là ứng cử viên nặng kí cho chức vị Long Vương.

Chiều cao tám thước, lưng hùm vai gấu, nhìn xa từ phía sau giống như một con gấu nâu khiến người ta sợ hãi.

Hiện giờ, anh ta giống như một con cá mắc cạn, bị người bắt cóc, không thể chạy thoát. Dù vậy, trên mặt anh ta vẫn tràn đầy vẻ không phục.

Long Vương, tôi ra Long Vương lệnh triệu tập mọi người. Vì sao lại không thấy anh đến?” Diệp Lâm ngồi trên ghế Long Vương, lạnh giọng chất vấn.

“Hừ, tôi chỉ nhận cha nuôi là Long Vương! Cái loại người không rõ lai lịch như anh đấy hả, anh nói mình là Long Vương thì là Long Vương sao?”

Hoàng Long không phục mà hừ lạnh.

“Cha nuôi mất tích nhiều năm, Long Vương lệnh đột nhiên xuất hiện, các người không thấy lạ hả?”

Hoàng Long nói với mọi người xung quanh: “Chẳng lẽ các người không nghĩ đến chuyện cha nuôi bị anh ta hại, Long Vương lệnh bị anh ta đoạt hay sao?”


“To gan!” Hắc Long nghe vậy thì lạnh giọng quát lớn: “Long Vương đại nhân tiếp nhận

truyên thừa từ lão Long Vương, nắm giữ long quyền chín thức! Nếu anh không phục thì có thể thử một lần!”

Hoàng Long nói: “Thử thì thử! Để tôi xem tân Long Vương rốt cuộc có năng lực gì mà dám tự xưng là Long Vương?”

Lúc Hoàng Long nói chuyện, mọi người đã buông tay thả Hoàng Long ra.

Sau khi thoát khỏi trói buộc, Hoàng Long có một loại cảm giác như cá gặp nước, tinh thần phấn chấn, chuẩn bị đi đánh nhau với Diệp Lâm.

“Haizz...” Lúc này, Lam Long thở dài nói: “Hoàng Tiềm, hai ta qua lại thân thiết, tôi tốt bụng đi bắt anh, chính là vì để anh chuộc tội với Long Vương đại nhân, không ngờ anh lại cố chấp đến như thế, còn dám xúc phạm Long Vương đại nhân nữa, đúng là không biết sống chết mài!”

“Hiện giờ chúng tôi đi theo tân Long Vương, thực lực đều tăng lên rất nhiều, dù là người nào cũng có thể đánh thắng được anh, vậy mà anh còn mơ mộng thắng được Long Vương đại nhân hả? Anh đã quên là mình thua trong tay tôi, bị tôi bắt tới đây hay sao?”

Nghe vậy, Hoàng Long vừa sốc vừa giận, còn có cả không phục nữa. “Tôi chỉ là bị anh đánh lén thôi, chứ đánh ngay mặt thì chắc gì tôi sẽ thua!”

“Thế hả?” Lam Long cười ha hả, nói với Diệp Lâm: “Long Vương đại nhân, cứ giao anh ta cho tôi đánh đi, giết gà cần gì dao mổ trâu!”

Với thực lực hiện giờ của Lam Long, cho dù Lam Long có nhường Hoàng Long một bàn tay, thì cũng có thể nhẹ nhàng thắng được.
 
Chương 440: C440: Không cần


“Không cần!”

Diệp Lâm từ chối: “Người anh ta không phục là tôi, để tôi tự mình đánh là được!”

Nếu không, dù có bị thua nữa, thì anh ta cũng sẽ có lý do để không phục tân Long Vương.

“Anh nói anh được cha nuôi tự mình dạy dỗ, tinh thông long quyền chín thức?” 'Thấy vậy, Hoàng Long nói với Diệp Lâm: “Vậy anh có dám so chiêu giống chiêu với tôi hay không?”

“Anh dùng chiêu Tiềm Long Vật Dụng trong long quyền chín thức, đúng không?” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Có gì mà không dám chứ? Anh ra tay đi!”

“Được rồi!"

Hoàng Long lùi ra sau một bước, bày ra thức mở đầu, xung quanh lập tức nổi lên tiếng rồng ngâm.

Nếu là bình thường thì đám người Hắc Long đều sẽ khen hay lắm rồi âm thầm khâm phục.

Nhưng mà bây giờ, đám người Häc Long nhìn thấy Hoàng Long vụng về biểu diễn, giống như là đang xem xiếc khỉ vậy.

Có bao nhiêu thực lực thôi mà dám khiêu chiến Long Vương đại nhân? Đúng là người không biết thì không sợ mà!


Bọn họ đã từng vô tri giống như Hoàng Long, rồi người nào mà không thua thê thảm?

“Tiềm Long Vật Dụng!”

Hoàng Long dùng chiêu Tiềm Long Vật Dụng trong long quyền chín thức. Ngay sau đó, xung quanh chợt yên tĩnh, cực kì yên tĩnh.

Giống như là sóng ngầm kích động, yên tĩnh trước bão táp. Tiềm Long Vật Dụng coi trọng ẩn nấp, tìm được cơ hội, một đòn là chết.

Hoàng Long của lúc này giống như là một thợ săn đang ẩn nấp trong bóng tối, còn Diệp Lâm ngồi trên bảo tọa giống như là con mồi ở trong mắt anh ta.

Anh ta cho rằng Diệp Lâm sẽ đứng dậy đánh nhau với mình.

Không ngờ Diệp. Lâm lại tự tin đến mức để mình rơi vào trong phạm vi tấn công của anh ta, thậm chí còn mở sẵn cửa lớn, không hề có chuẩn bị một chút nào.

“Cơ hội tốt!"

Thấy vậy, đôi mắt Hoàng Long sáng bừng lên. Anh ta chưa từng nhìn thấy cái loại cơ hội ra tay tốt đến thế này, cảm thấy dù có đánh thế nào cũng sẽ thắng.


Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Ở trong mắt Hoàng Long, cả người Diệp Lâm đều là sơ hở.

Vậy nên, anh ta đột nhiên lao nhanh về phía Diệp Lâm.

Giống như là một con giao long trồi lên mặt nước, cực kì hung mãnh, không ai có thể chặn lại được.

“Tiềm Long Vật Dụng!” Vật dụng, vật động, vật sát. Một khi dùng là phải chết trong một đòn.

“Bảo tọa Long Vương cũng nên rơi vào trong tay tôi rồi!”

Hoàng Long cho rằng mình thẳng chắc rồi.

Lúc hai bên chỉ còn cách nhau một bước, Diệp Lâm ngồi trên ghế Long Vương chợt vung nắm đấm lên.

“Cao thủ thật sự thường xuất hiện với thân phận con mồi.” “Tiềm Long Vật Dụng thật sự là coi trọng tính toán rồi mới ra tay.”

Hoàng Long dùng quyền pháp đánh đòn phủ đầu. Nào ngờ nắm đấm của Diệp Lâm lại đến trước khi anh ta ra quyền.

BịchI Một quyền vung lên, quanh quẩn tiếng rồng ngâm.

Hoàng Long giống như là diều đứt dây, bị đấm bay ra xa mấy chục mét, nện thẳng lên trên mặt tường phía sau.

Cả người dường như bị khảm lên mặt tường, trong nhất thời có muốn kéo. xuống cũng không được.
 
Chương 411: C411: Nhưng điều đó là hoàn toàn không thể


Hai người đồng thời đặt cốc xúc xắc xuống và nhìn nhau. Cứ như thể mọi chuyện đã xong xuôi vậy.

"Anh mở trước, hay là tôi mở trước?" Cao Quang cười hỏi. “Sao cũng được.” Diệp Lâm không quan tâm.

"Vậy để tôi mở trước." Cao Quảng cười nói: "Bởi vì sau khi tôi mở xong, anh sẽ không cần phải mở nữa."

Tất cả.... Kết thúc rồi!

Nói xong, Cao Quang mở cốc xúc xắc ra.

Một hàng sáu liên tiếp, được sắp xếp gọn gàng và cân đối.

Điều này ngay lập tức khiến mọi người xung quanh phải thốt lên ngạc nhiên. Họ thầm nghĩ: “Không hổ danh là thần cờ bạc! Không lệch một con nào.”

Không đúng... Chẳng bao lâu sau, lại có người phát hiện ra điều gì đó bất thường.

Không chỉ không ít hơn mà còn nhiều thêm nữa kìa!


Mọi người nhìn kỹ hơn và thấy rằng ngoài ba viên xúc xắc số sáu thì còn có thêm một "dấu chấm' ở bên cạnh?

"Chuyện... Chuyện này là sao?” "Mười chín điểm? Mười chín điểm thật kìa!" “Cái chấm kia từ đâu ra thế?”

Khi mọi người nhìn kỹ hơn, họ ngạc nhiên khi thấy một mặt của viên xúc xắc đã rơi ra.

Chính mảnh rơi ra này đã khiến một nó nhiều thêm một điểm.

Và thế là xuất hiện mười chín điểm hiếm hoi!

"Cái này..." Nhìn thấy ba số sáu, Hoa Quốc Đống đã tuyệt vọng rồi, khi nhìn thấy thêm một dấu chấm nữa, anh ta lại càng ngạc nhiên hơn: "Cái này cũng được sao? Như vậy thì tính mười tám hay mười chín?”

Mặc dù hỏi như vậy, nhưng trong lòng mọi người đều biết rằng dù tính như thế nào thì Cao Quang cũng không thể thua được.

Bởi vì cho dù Diệp Lâm cũng sóc ra mười tám điểm thì cũng chỉ là hòa mà thôi.

"Đương nhiên là mười chín rồi!" Khương Thái Thanh cười nói: "Lúc trước. chúng ta đã nói rồi, so sánh là về điểm số, nhưng không có quy định nào về việc xúc xắc có nguyên vẹn hay không! Về phần có thể lắc được ra bao nhiêu điểm thì còn tùy vào khả năng của mỗi người!"

"Ha ha, cái này cũng không đáng là gì." Cao Quang nhớ lại: “Tôi nhớ năm đó sư phụ của tôi thậm chí có thể lắc ra được hơn hai mươi điểm!"

Trong một khoảng thời gian ngắn, người chơi sẽ rất khó khăn để vừa tung được ba con sáu, vừa tách được một mặt của viên xúc xắc ra.

Khương Thái Thanh cười hỏi: "Thấy sao? Sư phụ của tôi giỏi không? Các anh đã phục hay chưa?"

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống và những người khác đều im lặng. Cao Quang cũng đắc ý nhìn Diệp Lâm: “Anh thua rồi!" Chỉ dựa vào một điểm thêm vào này, đối thủ đã thua rồi!

Cho dù đối thủ gặp may, được ba con sáu thì cũng chỉ được mười tám điểm mà thôi.

"Haha, một trăm triệu đã biến thành hai trăm triệu!" Khương Thái Thanh bắt đầu chuẩn bị ăn mừng: "Tiền tới nhanh quá! Này, tên nhóc kia, anh còn chưa đặt cược đâu! Lát nữa đừng có nói với tôi là không có tiền đấy! Một trăm triệu tiền mặt hay là vàng ròng cũng được, không được kém một xuI”


Đúng lúc hai người họ đắc chí.

Diệp Lâm lại bình tĩnh nói: "Tôi còn chưa mở ra, chẳng phải hai anh vui mừng quá sớm rồi sao?”

Cái gì? Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều ngạc nhiên và khó hiểu.

Họ thầm nghĩ: “Người ta đã đã lắc ra mười chín điểm rồi, anh mở hay không thì có gì khác biệt chứ?”

Cho dù anh có thể lắc ra được ba con sáu thì chẳng phải vẫn kém người ta một điểm sao?

Trừ khi... Anh có thể lắc ra hai mươi điểm trở lên.

Nhưng điều đó là hoàn toàn không thể!

"Tên nhóc, anh còn chưa hiểu sao?" Khương Thái Thanh lớn tiếng nhắc nhở: "Mở to mắt ra mà xem, đây là mười chín điểm! Mười chín điểm đấy! Anh định đấu kiểu gì? Chẳng lẽ anh vẫn còn hy vọng chiến thắng sao? Haha... Đừng nằm mơ nữa!"

"Khụ khụ...' Hoa Quốc Đống cũng ho khan, thấp giọng nhắc nhở: "Sư phụ, người ta ra nhiều hơn một điểm, mặc dù không biết có tính hay không. Nhưng mà... Sư phụ, anh có thể cam đoan của anh là ba con sáu không?”

Ý của Hoa Quốc Đống là nếu không dám chắc thì tốt nhất đừng mở.


Một lần thua là mất một trăm triệu, đến Hoa Quốc Đống cũng cảm thấy xót ruột thay cho Diệp Lâm, không biết lấy đâu ra tiền nữa.

"Haha..." Diệp Lâm khẽ mỉm cười: “Mười chín điểm thì lớn lắm à? Có thể thắng chắc rồi sao?"

"Đừng quên, mỗi viên xúc xắc có sáu mặt! Anh chỉ mới làm rơi một mặt, thêm được một điểm mà thôi."

"Hả?" Cao Quang nghe vậy thì hơi cau mày: “Ý anh là gì, anh cũng có thể bỏ lắc ra thêm một mặt nữa sao?”

"Còn mạnh miệng?" Khương Thái Thanh cười lạnh: "Vậy anh mở ra đi! Để chúng tôi xem anh được mấy điểm!"

Lời còn chưa dứt, Diệp Lâm đã đưa tay mở cốc xúc xắc ra.

Không có con xúc xắc nào hoàn chỉnh cả mà chỉ có những hàng chấm được sắp xếp một cách có trật tự.

Ba số sáu, ba số năm, ba số bốn, ba số ba, ba số hai, ba số một.

Đúng sáu mươi ba điểm!
 
Chương 440: C440: Không cần


“Không cần!”

Diệp Lâm từ chối: “Người anh ta không phục là tôi, để tôi tự mình đánh là được!”

Nếu không, dù có bị thua nữa, thì anh ta cũng sẽ có lý do để không phục tân Long Vương.

“Anh nói anh được cha nuôi tự mình dạy dỗ, tinh thông long quyền chín thức?” 'Thấy vậy, Hoàng Long nói với Diệp Lâm: “Vậy anh có dám so chiêu giống chiêu với tôi hay không?”

“Anh dùng chiêu Tiềm Long Vật Dụng trong long quyền chín thức, đúng không?” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Có gì mà không dám chứ? Anh ra tay đi!”

“Được rồi!"

Hoàng Long lùi ra sau một bước, bày ra thức mở đầu, xung quanh lập tức nổi lên tiếng rồng ngâm.

Nếu là bình thường thì đám người Hắc Long đều sẽ khen hay lắm rồi âm thầm khâm phục.

Nhưng mà bây giờ, đám người Häc Long nhìn thấy Hoàng Long vụng về biểu diễn, giống như là đang xem xiếc khỉ vậy.

Có bao nhiêu thực lực thôi mà dám khiêu chiến Long Vương đại nhân? Đúng là người không biết thì không sợ mà!


Bọn họ đã từng vô tri giống như Hoàng Long, rồi người nào mà không thua thê thảm?

“Tiềm Long Vật Dụng!”

Hoàng Long dùng chiêu Tiềm Long Vật Dụng trong long quyền chín thức. Ngay sau đó, xung quanh chợt yên tĩnh, cực kì yên tĩnh.

Giống như là sóng ngầm kích động, yên tĩnh trước bão táp. Tiềm Long Vật Dụng coi trọng ẩn nấp, tìm được cơ hội, một đòn là chết.

Hoàng Long của lúc này giống như là một thợ săn đang ẩn nấp trong bóng tối, còn Diệp Lâm ngồi trên bảo tọa giống như là con mồi ở trong mắt anh ta.

Anh ta cho rằng Diệp Lâm sẽ đứng dậy đánh nhau với mình.

Không ngờ Diệp. Lâm lại tự tin đến mức để mình rơi vào trong phạm vi tấn công của anh ta, thậm chí còn mở sẵn cửa lớn, không hề có chuẩn bị một chút nào.

“Cơ hội tốt!"

Thấy vậy, đôi mắt Hoàng Long sáng bừng lên. Anh ta chưa từng nhìn thấy cái loại cơ hội ra tay tốt đến thế này, cảm thấy dù có đánh thế nào cũng sẽ thắng.


Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Ở trong mắt Hoàng Long, cả người Diệp Lâm đều là sơ hở.

Vậy nên, anh ta đột nhiên lao nhanh về phía Diệp Lâm.

Giống như là một con giao long trồi lên mặt nước, cực kì hung mãnh, không ai có thể chặn lại được.

“Tiềm Long Vật Dụng!” Vật dụng, vật động, vật sát. Một khi dùng là phải chết trong một đòn.

“Bảo tọa Long Vương cũng nên rơi vào trong tay tôi rồi!”

Hoàng Long cho rằng mình thẳng chắc rồi.

Lúc hai bên chỉ còn cách nhau một bước, Diệp Lâm ngồi trên ghế Long Vương chợt vung nắm đấm lên.

“Cao thủ thật sự thường xuất hiện với thân phận con mồi.” “Tiềm Long Vật Dụng thật sự là coi trọng tính toán rồi mới ra tay.”

Hoàng Long dùng quyền pháp đánh đòn phủ đầu. Nào ngờ nắm đấm của Diệp Lâm lại đến trước khi anh ta ra quyền.

BịchI Một quyền vung lên, quanh quẩn tiếng rồng ngâm.

Hoàng Long giống như là diều đứt dây, bị đấm bay ra xa mấy chục mét, nện thẳng lên trên mặt tường phía sau.

Cả người dường như bị khảm lên mặt tường, trong nhất thời có muốn kéo. xuống cũng không được.
 
Chương 441: C441: Lúc nãy lam long chủ động xin đánh nhau


“Bây giờ anh đã biết sự lợi hại của Long Vương đại nhân chưa?” Lam Long khó lắm mới kéo Hoàng Long bị thương nặng ra khỏi mặt tường.

Tuy rằng anh ta nhặt lại được một cái mạng, nhưng mà cả người bị thương nặng, tứ chỉ đều gãy, ngũ tạng lục phủ bị tổn thương, hơi thở thoi thóp.

Lam Long thở dài, vốn định giúp đỡ anh ta một lần, nào ngờ anh ta vẫn chủ động đi tìm đường chết.

Lúc nãy Lam Long chủ động xin đánh nhau, là vì biết nếu để Long Vương ra tay thì Hoàng Long sẽ có chín phần chết một phần sống.

Bây giờ thấy thì quả nhiên là như vậy.

“Hừ, đây chính là kết cục khi dám bất kính với Long Vương!”

“Long Vương tha cho anh một mạng chính là may mắn của anh. Còn không mau cảm ơn Long Vương?”

Đám người Hắc Long đương nhiên là không thương hại anh ta. Người ta có câu người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Lúc nãy bọn họ đã hết lòng hết dạ khuyên nhủ anh ta rồi.

Bây giờ Hoàng Long đã tự mình nếm thử sự lợi hại của tân Long Vương, coi như là có chết cũng nhắm mắt.


“Hít hà...” Hoàng Long bị vứt trên mặt đất, vừa chấn động vừa sợ hãi.

Anh ta nhớ lại lời nói của đám Lam Long lúc nấy. Bọn họ không hề nói quá, thậm chí còn nói khiêm tốn nữa.

Trải qua trận chiến vừa rồi, Hoàng Long mới thật sự cảm nhận được mùi vị bị nghiền áp toàn diện.

Thảo nào thực lực hiện giờ của đám người Lam Long cao hơn mình. Đây chính là chỗ tốt và cơ duyên khi nhận chủ nhân mới.

“Hoàng Long, anh có phục chưa?” Diệp Lâm hỏi.

“Phục! Phục rồi!” Hoàng Long giống như một con chó chết quỳ rạp xuống đất, cả người không thể nhúc nhích, chỉ còn đầu là có thể động, liên tục gật đầu tỏ ý phục rồi.

“Tôi đã phát Long Vương lệnh ba lần, lần nào anh cũng từ chối nhận. Nếu là tình huống bình thường, thì anh chắc chắn là phải chết!”

Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Nhưng nể tình anh là con trai nuôi của lão Long Vương, còn cực kì trung thành với lão Long Vương, nên tôi tha cho anh một mạng.”


“Cảm ơn Long Vương, cảm ơn Long Vương...” Hoàng Long dập đầu liên tục, chỉ là trong lòng lại cảm thấy buồn bã.

Hiện giờ anh ta đang bị thương nặng, cho dù nhặt lại được một cái mạng, thì e là quãng đời còn lại cũng không vui vẻ. Thật sự là không cam lòng khi bị tàn phế như vậy!

Lúc này, Diệp Lâm đưa một viên đan dược cho Lam Long, bảo Lam Long cho. Hoàng Long uống.

“Cảm ơn Long Vương ban thuốc!” Thấy vậy, Lam Long vội vàng cảm ơn thay bạn mình.

Sau đó, trong tình huống Hoàng Long không hiểu ra sao, Lam Long nhét mạnh đan dược vào trong miệng Hoàng Long.

Đan dược vào miệng là tan, dược hiệu nhanh chóng tản ra, tẩm bổ xương cốt và kinh mạch của anh ta.

Hơn mười phút sau, Hoàng Long bật một cái cá chép lộn mình, nhảy dựng lên từ trên mặt đất, mặt mày tràn đầy vẻ khó tin.

“Tôi... tôi khỏe lên rồi... rốt cuộc chuyện này là sao vậy?”

Hoàng Long cảm thấy là mình đang nằm mơ, thầm nghĩ có phải là mình đã đau đến mức ngất xỉu rồi nằm mơ hay không?

Nếu không thì tứ chỉ đều gấy, ngũ tạng bị thương, sao có thể lành lặn trong một thời gian ngắn như vậy chứ?

“Tân Long vương không chỉ có giỏi võ đạo, mà còn giỏi cả y thuật nữa!”
 
Chương 412: C412: Đúng là một kiệt tác


"Mẹ ơi?"

Hiện trường tràn ngập những tiếng kêu ngạc nhiên.

Mọi người trợn mắt, há mồm, giống như gặp ma vậy, không thể tin vào mắt mình.

Họ lớn bằng chừng này rồi nhưng chưa bao giờ thấy xúc xắc có thể lắc ra như thết

Đúng là một kiệt tác!

"Mẹ ơi! Tôi đang nằm mơ à? Hoa mắt quá, rốt cuộc có bao nhiêu điểm? Tôi không đếm được!"

"Sáu mươi ba điểm! Chính xác là sáu mươi ba điểm! Sáu mặt của ba con xúc xắc đều rơi ra! Làm thế quái nào mà chuyện này lại xảy ra được?"

"Tôi còn tưởng rằng mười chín điểm là cực hạn rồi chứ! Không ngờ còn có người lắc ra sáu mươi ba điểm, đúng là khó tin mà!"


"Quả nhiên, hiện thực mới là thứ khủng khiếp nhất, chỉ có cái anh không thể tưởng tượng được chứ không có gì là không thể. Còn hơn cả trong phim nữa kia!"

Những người đứng xem xung quanh đều rất ngạc nhiên.

Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên cũng tỏ ra sửng sốt, dụi dụi mắt thật mạnh, cả hai đều không thể tin được.

Bọn họ vốn cho rằng lần này Diệp Lâm nhất định sẽ thua, cho dù có được mười tám điểm cũng khó có thể lật ngược tình thế.

Nhưng họ không ngờ rằng Diệp Lâm không những lật ngược tình thế mà còn đè bẹp họ hoàn toàn!

Sáu mươi ba đấu với mười chín? Sao mà so sánh được cơ chứt

Giống hệt với lời Diệp Lâm vừa nói, mười chín điểm đâu có lớn, xúc xắc có tới sáu mặt cơ màt

Đối thủ chỉ mới làm rơi một mặt, nhưng Diệp Lâm lại lắc ra cả sáu mặt! Hoa Quốc Đống hưng phấn nhìn Diệp Lâm, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Anh ta có nằm mơ cũng không bao giờ có thể tưởng tượng được, vị sư phụ mà mình tôn sùng lại có thể giỏi cờ bạc như vậy?


€ó thể làm được như vậy, e là những thần cờ bạc bình thường cũng không thể so sánh được.

Trước mặt sư phụ, Cao Quang tự xưng là thần cờ bạc ở khu phố người Hoa trông buồn cười chẳng khác gì một học sinh tiểu học.

Chẳng lẽ sư phụ của anh ta là một vị thần toàn năng sao?

Hoa Quốc Đống hưng phấn đến không nhịn được, nghĩ rằng lần này sư phụ kiếm được một khoản lớn rồi!

Ngay cả Bàng Văn Hiên ở bên cạnh cũng vừa ngạc nhiên, vừa ghen tị với Hoa Quốc Đống vì được quen biết một vị thần như vậy.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng khó tin này trước mắt, ngay cả Bàng Văn Hiên cũng nảy sinh ý định trở thành đệ tử của Diệp Lâm.

"Cái này... Sao có thể như vậy được?" Lúc này, vẻ mặt Giang Thái Thanh nhăn nhó như vừa ăn phải một con ruồi.

Tưởng chừng như đã nắm chắc chiến thắng nhưng không ngờ lại có sự thay đổi bất ngờ đến vậy.

Sáu mươi ba điểm? Đây là điều mà con người có thể làm được sao? Khóe miệng Khương Thái Thanh giật giật, khóc không ra nước mắt.

Một trăm triệu, một trăm triệu anh ta mãi mới thăng được, còn chưa kịp nguội đã theo gió mà bay rồi sao?

Ban đầu, Khương Thái Thanh còn nghĩ đến việc mang tấm séc về nhà và khiến cha có cái nhìn khác về mình.
 
Chương 441: C441: Lúc nãy lam long chủ động xin đánh nhau


“Bây giờ anh đã biết sự lợi hại của Long Vương đại nhân chưa?” Lam Long khó lắm mới kéo Hoàng Long bị thương nặng ra khỏi mặt tường.

Tuy rằng anh ta nhặt lại được một cái mạng, nhưng mà cả người bị thương nặng, tứ chỉ đều gãy, ngũ tạng lục phủ bị tổn thương, hơi thở thoi thóp.

Lam Long thở dài, vốn định giúp đỡ anh ta một lần, nào ngờ anh ta vẫn chủ động đi tìm đường chết.

Lúc nãy Lam Long chủ động xin đánh nhau, là vì biết nếu để Long Vương ra tay thì Hoàng Long sẽ có chín phần chết một phần sống.

Bây giờ thấy thì quả nhiên là như vậy.

“Hừ, đây chính là kết cục khi dám bất kính với Long Vương!”

“Long Vương tha cho anh một mạng chính là may mắn của anh. Còn không mau cảm ơn Long Vương?”

Đám người Hắc Long đương nhiên là không thương hại anh ta. Người ta có câu người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Lúc nãy bọn họ đã hết lòng hết dạ khuyên nhủ anh ta rồi.

Bây giờ Hoàng Long đã tự mình nếm thử sự lợi hại của tân Long Vương, coi như là có chết cũng nhắm mắt.


“Hít hà...” Hoàng Long bị vứt trên mặt đất, vừa chấn động vừa sợ hãi.

Anh ta nhớ lại lời nói của đám Lam Long lúc nấy. Bọn họ không hề nói quá, thậm chí còn nói khiêm tốn nữa.

Trải qua trận chiến vừa rồi, Hoàng Long mới thật sự cảm nhận được mùi vị bị nghiền áp toàn diện.

Thảo nào thực lực hiện giờ của đám người Lam Long cao hơn mình. Đây chính là chỗ tốt và cơ duyên khi nhận chủ nhân mới.

“Hoàng Long, anh có phục chưa?” Diệp Lâm hỏi.

“Phục! Phục rồi!” Hoàng Long giống như một con chó chết quỳ rạp xuống đất, cả người không thể nhúc nhích, chỉ còn đầu là có thể động, liên tục gật đầu tỏ ý phục rồi.

“Tôi đã phát Long Vương lệnh ba lần, lần nào anh cũng từ chối nhận. Nếu là tình huống bình thường, thì anh chắc chắn là phải chết!”

Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Nhưng nể tình anh là con trai nuôi của lão Long Vương, còn cực kì trung thành với lão Long Vương, nên tôi tha cho anh một mạng.”


“Cảm ơn Long Vương, cảm ơn Long Vương...” Hoàng Long dập đầu liên tục, chỉ là trong lòng lại cảm thấy buồn bã.

Hiện giờ anh ta đang bị thương nặng, cho dù nhặt lại được một cái mạng, thì e là quãng đời còn lại cũng không vui vẻ. Thật sự là không cam lòng khi bị tàn phế như vậy!

Lúc này, Diệp Lâm đưa một viên đan dược cho Lam Long, bảo Lam Long cho. Hoàng Long uống.

“Cảm ơn Long Vương ban thuốc!” Thấy vậy, Lam Long vội vàng cảm ơn thay bạn mình.

Sau đó, trong tình huống Hoàng Long không hiểu ra sao, Lam Long nhét mạnh đan dược vào trong miệng Hoàng Long.

Đan dược vào miệng là tan, dược hiệu nhanh chóng tản ra, tẩm bổ xương cốt và kinh mạch của anh ta.

Hơn mười phút sau, Hoàng Long bật một cái cá chép lộn mình, nhảy dựng lên từ trên mặt đất, mặt mày tràn đầy vẻ khó tin.

“Tôi... tôi khỏe lên rồi... rốt cuộc chuyện này là sao vậy?”

Hoàng Long cảm thấy là mình đang nằm mơ, thầm nghĩ có phải là mình đã đau đến mức ngất xỉu rồi nằm mơ hay không?

Nếu không thì tứ chỉ đều gấy, ngũ tạng bị thương, sao có thể lành lặn trong một thời gian ngắn như vậy chứ?

“Tân Long vương không chỉ có giỏi võ đạo, mà còn giỏi cả y thuật nữa!”
 
Chương 442: C442: Nghĩ đến đây


Lam Long cập nhật kiến thức cho Hoàng Long: “Anh có thể nhanh chóng khỏe lại, hoàn toàn là vì viên đan dược mà Long Vương đại nhân ban cho lúc nấy.”

“Còn không mau cảm ơn Long Vương đại nhân đã ban thuốc!” Nghe vậy, Hoàng Long ngây ngẩn cả người.

Không ngờ trên đời này lại có loại thuốc thần như thết Mình bị thương nặng như vậy mà cũng có thể khôi phục lại ngay?

Có khi nào tân Long Vương là thần tiên hay không?

Nghĩ đến đây, Hoàng Long không dám lề mề nữa, lập tức quỳ sát đất nói cảm ơn.

“Cảm ơn Long Vương đại nhân đã không giết! Cảm ơn Long Vương đại nhân đã ban thuốc!”

Mình không chỉ có không bị ban chết, mà ngược lại còn được thuốc thần từ Long Vương rồi khôi phục khỏe mạnh.

Hoàng Long cực kì biết ơn Diệp Lâm, thật lòng thật dạ mà phục Diệp Lâm. “Anh đứng lên đi. Tôi còn có chuyện muốn hỏi anh.” Diệp Lâm nói. “Vâng!” Hoàng Long bò dậy từ trên mặt đất, rũ mi cúi đầu, chờ đợi hỏi chuyện.

“Nghe nói anh đến từ Doanh Châu?” Diệp Lâm hỏi: “Chắc là anh không xa lạ gì vùng Phụng Thiên hả?”


Phụng Thiên nằm trong địa giới Doanh Châu.

“Đương nhiên Hoàng Long cung kính nói: “Tôi hoạt động quanh năm ở vùng gần Phụng Thiên, cực kì quen thuộc với Phụng Thiên.”

“Thế cục hiện giờ của Phụng Thiên thế nào?” Diệp Lâm hỏi.

“Thế cục?” Hoàng Long ngây người, không hiểu ý của Diệp Lâm.

“Bên kia có nhân vật lợi hại gì không?” Diệp Lâm nói thêm.

Diệp Lâm đang định đi Phụng Thiên một chuyến, nên hỏi thăm để chuẩn bị.

“Có!” Hoàng Long chợt hiểu ra, lập tức trả lời: “Ở Phụng Thiên, người nổi tiếng mạnh nhất là Tọa Sơn Điêu!”

Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


Tọa Sơn Điêu? Nghe cái tên này, đám người Hắc Long đều thay đổi sắc mặt. Bọn họ không sợ hãi Tọa Sơn Điêu, mà sợ hãi thế lực sau lưng Tọa Sơn Điêu.

Hoàng Long tiếp tục nói: “Tọa Sơn Điêu có một tổ chức khổng lồ ở gần núi Trường Bạch. Bọn họ từng nhiều lần mời chào tôi.”

“Nhưng vì tôi trung thành với cha nuôi nên từ chối hết, rồi đắc tội đối phương, sau đó không thể nào phát triển thêm ở Phụng Thiên được nữa.”

Đám người Hắc Long đều có thế lực và địa bàn của mình ở khắp nơi trên Cửu Châu.

Chỉ có một mình Hoàng Long là sống cuộc sống rất ngột ngạt ở Doanh Châu, bởi vì trên đầu anh ta còn một Tọa Sơn Điêu.

“Nghe nói Tọa Sơn Điêu là đệ tử thế tục của tu sĩ núi Trường Bạch, vậy nên có thực lực rất mạnh, mạnh không ai bằng” Hắc Long bổ sung.

Tu sĩ núi Trường Bạch? Diệp Lâm ngây người.

Hắc Long vội nói thêm: “Long Vương đại nhân, anh còn nhớ tên cổ võ giả nhà họ Tân mà anh từng đánh chết hay không?”

“Trong giới cổ võ có câu ba núi năm môn bảy thị”. Người nhà họ Tân bị anh giết chỉ là một trong bảy thị thôi.”

“Còn núi Trường Bạch chính là một trong ba núi!”

“Tọa Sơn Điêu có thể hùng bá một phương, là vì có chỗ dựa là núi Trường Bạch, nên mới không có ai dám chọc!”

“Rốt cuộc thì cổ võ không thể chịu nhục, huống chi còn là kẻ phụ thuộc vào mồt trong ba núi manh nhất giới cổ võ!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom