Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 422: C422: Sư phụ con là sao


Khương Thái Thanh vui vẻ đến mức khóc lên, rồi nhào vào trong ngực mẹ mình.

“Mẹ ơi, con không bao giờ đánh bạc nữa... Con thật sự không đánh bạc nữa...

“Thuốc kia là sư phụ cho con. Anh ta còn nói người quen của con có tai nạn đổ máu, nên mới cho con viên thuốc kia..."

Khương Thái Thanh nức nở kể lại sự lợi hại của sư phụ, thật sự là coi sư phụ mình như là thần tiên vậy.

Ông Khương và bà Khương nghe xong mà vẫn không hiểu ra sao.

Nhất là ông Khương, ông có chút không thể tin nổi, thầm nghĩ một tên bài bạc mà có thể lợi hại như vậy sao? Chẳng lẽ là chơi trò gì đó để bẫy thăng con trai ngốc của mình?

“Sư phụ con là sao? Con nói thật ra cho cha nghe xem!” Ông Khương hỏi con trai với giọng điệu như là thẩm vấn phạm nhân.


“Ông nữa rồi!" Bà Khương trừng chồng mình một cái, nói: “Đừng có dọa con trai nữa. Dù người ta có là dân cờ bạc, thì ít nhiều gì cũng nhờ có thuốc thần của người ta cứu tôi một mạng. Nếu không thì hiện giờ tôi còn đang nằm trên xe cấp cứu đấy!”

Bà Khương mang lòng biết ơn với sư phụ của con trai, coi như là ân nhân cứu mạng, định hôm nào tự mình đi nói cảm ơn.

“Cha mẹ, hai người hiểu lầm rồi...”

Lúc này, Khương Thái Thanh mới tìm được cơ hội, kiên nhãn giải thích về chuyện sư phụ hiện giờ của mình là Diệp Lâm...

Giỏi y thuật, giỏi võ đạo, kỹ năng bài bạc thần kỳ tới mức thần cờ bạc cũng phải chịu thua, đối mặt với cổ võ giả nói giết là giết...

Trong lời miêu tả của Khương Thái Thanh, Diệp Lâm chính là một vị thần không gì không làm được.

“Thật sự có người lợi hại như vậy hả?” Bà Khương nghe xong thì cảm thán liên tục.

Nếu chỉ là nghe con trai nói nói thôi, thì chắc là hai vợ chồng họ Khương sẽ cho rằng con trai nói quá lên.

Nhưng mà bà Khương đã tự mình thể nghiệm rồi, lúc nấy bị một cây gậy sắt đánh cho đầu váng mắt hoa, máu tươi chảy ròng, thế mà chỉ cần uống một viên thuốc của Diệp Lâm là đã khỏe lại ngay.

Ít nhất thì về mặt y thuật, con trai không có nói quá, thậm chí còn nói chưa đủ quá.

“Hừm..” Ông Khương nghĩ nghĩ rồi nói: “Hình như tôi từng nghe tên của cậu ta rồi... Ngày mai đi làm tôi hỏi thử xem... Nghe nói cậu ta là người của ông Khổng bộ tài chính...


Ông Khương không nhớ rõ cho lắm, chỉ nhớ là từng nghe người ta nhắc về Diệp Lâm thôi.

“Nghe nói thân phận của cậu ta hơi phức tạp, đội cận vệ Yến Kinh dường như đang theo dõi cậu ta.”

Ông Khương không ngờ con trai mình lại có liên quan đến loại người kia. Là phúc hay là họa đây?

“Mẹ, thuốc là do sư phụ con tự mình luyện chế!” Khương Thái Thanh nhân cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ: “Mẹ cảm thấy thế nào?”

“Ha ha...” Bà Khương cười nói: “Tất nhiên là thuốc thần rồi!”

“Con có thể nhận được loại người ghê gớm như cậu ta làm sư phụ, nhân tiện từ bỏ đánh bạc, đúng là ông trời có mắt! Hôm nào mẹ phải đi cảm ơn sư phụ của con mới được!”

Chỉ cần có thể làm cho con trai bà quay lại chính đạo, hoàn toàn từ bỏ bài bạc, thì bà đã cảm thấy thỏa mãn rồi.

“Nếu cha mẹ thật sự muốn cảm ơn sư phụ con, thì hãy giúp sư phụ con một chuyện đi.” Khương Thái Thanh tiếp tục nói: “Sư phụ con định dùng cái loại đan dược thần kỳ này để gia nhập ngành dược phẩm.”


“Đây là chuyện tốt mà!” Bà Khương cười nói: “Có cái loại thuốc thần này, không biết có bao nhiêu người sẽ được cứu sống nữa. Đây chính là chuyện lợi quốc lợi dân! Bộ của ông phải ủng hộ nhiều hơn mới được!”

“Ừ” Ông Khương gật đầu. Chấn hưng trung y dược là một trong những động thái lớn dạo gần đây của Đại Hạ.

“Tiếc là..” Khương Thái Thanh có chút tức giận nói: “Sư phụ con có bảo vật là có tội. Đám người bệnh viện trung ương coi trọng cái loại đan dược thần kỳ kia. Sư phụ con không muốn hợp tác với bệnh viện trung ương đi hố người, vậy nên đắc tội bệnh viện trung ương.”

“Giám đốc bệnh viện trung ương còn nói, chỉ cần có bệnh viện trung ương, thì sư phụ con sẽ không thể bán ra dù chỉ là một viên đan dược.”

Cái gì? Nghe vậy, ông Khương lập tức thay đổi sắc mặt: “Con nói thật hả?”

“Ông ta tên là Khang Thành Đan, là giám đốc bệnh viện trung ương!” Khương Thái Thanh nói: “Nếu cha không tin thì có thể hỏi thẳng mặt ông ta!”

“Hay cho một cái bệnh viện trung ương!” Sắc mặt ông Khương càng thêm âm trầm: “Xem ra là mấy năm nay lễ bộ nhẹ nhàng với bọn họ quá rồi!”
 
Chương 422: C422: Sư phụ con là sao


Khương Thái Thanh vui vẻ đến mức khóc lên, rồi nhào vào trong ngực mẹ mình.

“Mẹ ơi, con không bao giờ đánh bạc nữa... Con thật sự không đánh bạc nữa...

“Thuốc kia là sư phụ cho con. Anh ta còn nói người quen của con có tai nạn đổ máu, nên mới cho con viên thuốc kia..."

Khương Thái Thanh nức nở kể lại sự lợi hại của sư phụ, thật sự là coi sư phụ mình như là thần tiên vậy.

Ông Khương và bà Khương nghe xong mà vẫn không hiểu ra sao.

Nhất là ông Khương, ông có chút không thể tin nổi, thầm nghĩ một tên bài bạc mà có thể lợi hại như vậy sao? Chẳng lẽ là chơi trò gì đó để bẫy thăng con trai ngốc của mình?

“Sư phụ con là sao? Con nói thật ra cho cha nghe xem!” Ông Khương hỏi con trai với giọng điệu như là thẩm vấn phạm nhân.


“Ông nữa rồi!" Bà Khương trừng chồng mình một cái, nói: “Đừng có dọa con trai nữa. Dù người ta có là dân cờ bạc, thì ít nhiều gì cũng nhờ có thuốc thần của người ta cứu tôi một mạng. Nếu không thì hiện giờ tôi còn đang nằm trên xe cấp cứu đấy!”

Bà Khương mang lòng biết ơn với sư phụ của con trai, coi như là ân nhân cứu mạng, định hôm nào tự mình đi nói cảm ơn.

“Cha mẹ, hai người hiểu lầm rồi...”

Lúc này, Khương Thái Thanh mới tìm được cơ hội, kiên nhãn giải thích về chuyện sư phụ hiện giờ của mình là Diệp Lâm...

Giỏi y thuật, giỏi võ đạo, kỹ năng bài bạc thần kỳ tới mức thần cờ bạc cũng phải chịu thua, đối mặt với cổ võ giả nói giết là giết...

Trong lời miêu tả của Khương Thái Thanh, Diệp Lâm chính là một vị thần không gì không làm được.

“Thật sự có người lợi hại như vậy hả?” Bà Khương nghe xong thì cảm thán liên tục.

Nếu chỉ là nghe con trai nói nói thôi, thì chắc là hai vợ chồng họ Khương sẽ cho rằng con trai nói quá lên.

Nhưng mà bà Khương đã tự mình thể nghiệm rồi, lúc nấy bị một cây gậy sắt đánh cho đầu váng mắt hoa, máu tươi chảy ròng, thế mà chỉ cần uống một viên thuốc của Diệp Lâm là đã khỏe lại ngay.

Ít nhất thì về mặt y thuật, con trai không có nói quá, thậm chí còn nói chưa đủ quá.

“Hừm..” Ông Khương nghĩ nghĩ rồi nói: “Hình như tôi từng nghe tên của cậu ta rồi... Ngày mai đi làm tôi hỏi thử xem... Nghe nói cậu ta là người của ông Khổng bộ tài chính...


Ông Khương không nhớ rõ cho lắm, chỉ nhớ là từng nghe người ta nhắc về Diệp Lâm thôi.

“Nghe nói thân phận của cậu ta hơi phức tạp, đội cận vệ Yến Kinh dường như đang theo dõi cậu ta.”

Ông Khương không ngờ con trai mình lại có liên quan đến loại người kia. Là phúc hay là họa đây?

“Mẹ, thuốc là do sư phụ con tự mình luyện chế!” Khương Thái Thanh nhân cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ: “Mẹ cảm thấy thế nào?”

“Ha ha...” Bà Khương cười nói: “Tất nhiên là thuốc thần rồi!”

“Con có thể nhận được loại người ghê gớm như cậu ta làm sư phụ, nhân tiện từ bỏ đánh bạc, đúng là ông trời có mắt! Hôm nào mẹ phải đi cảm ơn sư phụ của con mới được!”

Chỉ cần có thể làm cho con trai bà quay lại chính đạo, hoàn toàn từ bỏ bài bạc, thì bà đã cảm thấy thỏa mãn rồi.

“Nếu cha mẹ thật sự muốn cảm ơn sư phụ con, thì hãy giúp sư phụ con một chuyện đi.” Khương Thái Thanh tiếp tục nói: “Sư phụ con định dùng cái loại đan dược thần kỳ này để gia nhập ngành dược phẩm.”


“Đây là chuyện tốt mà!” Bà Khương cười nói: “Có cái loại thuốc thần này, không biết có bao nhiêu người sẽ được cứu sống nữa. Đây chính là chuyện lợi quốc lợi dân! Bộ của ông phải ủng hộ nhiều hơn mới được!”

“Ừ” Ông Khương gật đầu. Chấn hưng trung y dược là một trong những động thái lớn dạo gần đây của Đại Hạ.

“Tiếc là..” Khương Thái Thanh có chút tức giận nói: “Sư phụ con có bảo vật là có tội. Đám người bệnh viện trung ương coi trọng cái loại đan dược thần kỳ kia. Sư phụ con không muốn hợp tác với bệnh viện trung ương đi hố người, vậy nên đắc tội bệnh viện trung ương.”

“Giám đốc bệnh viện trung ương còn nói, chỉ cần có bệnh viện trung ương, thì sư phụ con sẽ không thể bán ra dù chỉ là một viên đan dược.”

Cái gì? Nghe vậy, ông Khương lập tức thay đổi sắc mặt: “Con nói thật hả?”

“Ông ta tên là Khang Thành Đan, là giám đốc bệnh viện trung ương!” Khương Thái Thanh nói: “Nếu cha không tin thì có thể hỏi thẳng mặt ông ta!”

“Hay cho một cái bệnh viện trung ương!” Sắc mặt ông Khương càng thêm âm trầm: “Xem ra là mấy năm nay lễ bộ nhẹ nhàng với bọn họ quá rồi!”
 
Chương 394: C394: Cái gì


"Chết tiệt! Tôi có nghe nhầm không? Diệp Lâm thậm chí còn giết thành viên của nhà họ Tân? Và nhà họ Tần không có ý định truy cứu? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

"Chẳng lẽ... Gia tộc võ cổ này cũng ức hiếp kẻ yếu, sợ kẻ mạnh? Nếu anh mạnh hơn bọn họ thì có thể tùy ý giết người, nhưng nếu yếu hơn bọn họ thì anh

thậm chí còn không bằng một con chó!"

"Những chuyện ngày hôm nay thực sự đã đảo lộn sự hiểu biết của tôi về gia tộc võ cổ rồi!"

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, trên mặt lộ ra vẻ khó tin. "Được rồi." Bây giờ đối phương đã nói như vậy, Diệp Lâm cũng không còn hoài nghỉ nữa.

Dù sao bây giờ anh còn rất nhiều việc phải giải quyết, đâu có thời gian vòng vo với nhà họ Tân?

"Vậy thì cảm ơn ý tốt của nhà họ Tần, Diệp Lâm xin nhận, từ nay về sau chúng ta sẽ biến thù thành bạn, xóa bỏ ân oán."

"Giờ tôi còn phải tiếp tục thanh lý môn hộ, không tiễn được, mời về cho!" Nghe vậy, Tân Tuyết Dung lại giật mình.

Anh ta cứ để mình đi như vậy sao?


Dù sao cô ta cũng là một mỹ nhân mài

Nghe thấy Diệp Lâm nhắc tới từ "thanh lý môn hộ”, mọi người trong nhà họ Diệp đều sợ hãi đến tái mặt.

"Vậy tôi không làm phiền anh nữa." Tân Tuyết Dung cười khổ nói lời tạm biệt: “Nếu hôm nay anh Diệp không tiện thì để hôm khác tôi sẽ đến thăm, tạm biệt!"

Nói xong, Tân Tuyết Dung xoay người rời đi.

Mặc dù không thể lấy được thông tin hữu ích nào từ Diệp Lâm.

Tuy nhiên, ba thanh kiếm của Diệp Lâm đã có thể g iết chết một trưởng lão tông sư cấp hai nhà họ Ninh, điều này cho thấy sức mạnh của anh rồi.

Cô ta đem tin tức này về, nhà họ Tân cũng có thể sớm đưa ra quyết định. Sau khi nhà họ Ninh và nhà họ Tần lần lượt rời đi. Khung cảnh lại rơi vào sự im lặng.

Đặc biệt là mọi người trong nhà họ Diệp, ai nấy đều sợ hãi như sắp bị áp giải ra pháp trường, dự cảm về một cái chết sắp ập đến.

"Tôi vừa nói rồi đấy." Đột nhiên, Diệp Lâm lại lên tiếng.

"Trong tay tôi, nhà họ sẽ không cần phải cúi đầu trước bất kỳ ai. Cho dù là đối với gia tộc võ cổ thì cũng không thể đụng tới!"

"Bây giờ... Các người đã tin chưa?" Dứt lời, tất cả mọi người lại lần nữa chấn động. Nếu những lời này được người khác nói ra, chắc chắn sẽ bị coi là khoác lác.

Bởi vì những gia tộc tuyệt vời như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay, đâu đến lượt nhà họ Diệp bọn họ?

Nhưng vừa rồi, chứng kiến Diệp Lâm gi ết chết trưởng lão nhà họ Ninh, ngay cả nhà họ Tần cũng muốn hòa giải với bọn họ.

Với thực lực như vậy, Diệp Lâm thật sự có thể có thể lãnh đạo nhà họ Diệp, khiến nó hoàn toàn lột xác!

“TinI" “Tôi tin rồi!" "Cậu Diệp, chúng tôi tin tưởng cậu!"

Những vị khách xung quanh đều đồng thanh hô vang, bị thuyết phục từ tận đáy lòng.


"Tộc trưởng Diệp Lâm!”

"Xin hãy dẫn dắt gia tộc chúng ta cất cánh! Chúng tôi sẽ luôn ủng hộ cậu!"

Về phần những người trẻ nhà họ Diệp, bọn họ đều có hoài bão lớn, lý tưởng cao cả, từ lâu đã bất mãn trước sự cố chấp, không còn muốn tiến bộ, của các

trưởng bối trong nhà.

Bây giờ, Diệp Lâm trở lại, đã mang đến cho gia tộc cơ cấu và cơ hội chưa từng có, k1ch thích rất lớn nhiệt huyết và động lực của họ.

Đây mới là dáng vẻ của một vị tộc trưởng trong lòng họ. "Tốt!"

Diệp Lâm lớn tiếng nói tiếp: 'Là gia chủ của nhà họ Diệp, tôi sẽ ra mệnh lệnh thứ hai!"

“Vừa rồi, ai quỳ lạy nhà họ Ninh sẽ bị đuổi ra khỏi gia tộc, tước bỏ mọi thứ của nhà họ Diệp!”

Cái gì?

Lời này vừa nói ra, các trưởng lão trong tộc do ông Diệp đứng đầu đều vô cùng sửng sốt.

Không ngờ Diệp Lâm lại quả quyết ra lệnh như vậy?


Lệnh đầu tiên là trục xuất Diệp Trạch khỏi gia tộc. Chỉ có một mình Diệp Trạch bị trục xuất thì cũng có thể bỏ qua.

Nhưng mệnh lệnh thứ hai là trục xuất tất cả những người vừa mới quỳ xuống?

Lần này liên quan tới quá nhiều người.

Bởi vừa rồi, dưới áp lực của nhà họ Ninh, phần lớn người trong tộc đều quỳ xuống đầu hàng.

"Diệp Lâm, cháu đừng có mà quá đáng!" Ông Diệp không khỏi mắng. "Cháu định đuổi luôn cả ông nội ra khỏi nhà à?"

"Ông nội, ông vừa mới dẫn cả tộc quỳ lạy người ngoài, trước mặt mọi người lại nói muốn làm chó của người khác đấy! Ha..."

Diệp Lâm cười khổ: "Các người đã hủy hoại hoàn toàn thể diện của nhà họ Diệp rồi!"

"Chính các người mới là nỗi xấu hổ của gia tộc!" "Vậy mà các người vẫn còn mặt mũi tiếp tục ở lại hay sao?"

"Nể tình ông là ông nội của cháu, cháu sẽ không làm khó các người! Các có thể tự mình rời đi được rồi!"
 
Chương 423: C423: Yên tâm đi


Kể cả khi chuyện này không có liên quan đến con trai, mà bệnh viện trung ương kiêu ngạo tùy tiện làm bậy như thế, thì lễ bộ cũng phải có trách nhiệm giám sát sửa chữa.

Hiện giờ, thuốc thần không chỉ có cứu được vợ mình, mà trong tương lai sẽ có nhiều người được cứu hơn nữa, vậy mà bệnh viện trung ương lại định ngang ngược đi chèn ép người ta?

Lễ bộ sao có thể ngồi yên nhìn bệnh viện trung ương làm xăng làm bậy?

“Yên tâm đi, ngày mai cha đi lễ bộ, nhất định sẽ phái người đi điều tra cho rõ ràng.”

“Con có thể nói với sư phụ con là cứ yên tâm mà đi làm, chỉ cần thuốc của cậu ta có thể trị bệnh cứu người và không có bất cứ vấn đề nào, thì sẽ không ai có thể ngăn cản thuốc được bán ra thị trường.”

“Lễ bộ sẵn lòng mở đường cho loại việc lợi quốc lợi dân như thết Chúng tôi tuyệt đối không cho phép bất cứ thế lực nào cản trở sự phát triển và lớn mạnh của trung y!”

Nghe lời đảm bảo của cha, Khương Thái Thanh cực kì vui mừng, lập tức báo tin tức tốt với sư phụ.

'Thấy con trai dường như đã bỏ đánh bạc, lại thêm vô cùng tích cực làm việc, ông bà Khương đều rất vui mừng.


“Thanh Nhị, sư phụ con là người có bản lĩnh lớn, con cần phải theo người ta học hỏi đàng hoàng rồi làm việc cho tốt, đừng để lãng phí cơ hội.” Bà Khương dặn dò.

“Vâng!” Khương Thái Thanh gật mạnh đầu, nói: “Cha mẹ yên tâm đi, lần này con nhất định sẽ làm nên chuyện, sẽ không để cho cha mẹ mất mặt nữa.”

Cùng lúc đó, Liễu Thanh Đài cũng cầm phần thuốc của mình về nhà.

Nhà họ Liễu bọn họ chính là hoàng thân quốc thích. Cha anh ta quản lý phủ 'Tông Nhân, chính là cơ quan quản lý các công việc trong hoàng gia. Ví dụ như là sắp xếp danh sách họ hàng, cập nhật gia phả, ghi chép tên tuổi thứ tự con cháu hoàng gia, và tất cả các loại chuyện liên quan đến hôn tang gả cưới.

“Ông nội Hoàng?”

Liễu Thành Đài vừa về đến nhà liền thấy một vị thành viên hoàng thất có uy vọng cực cao trong tộc, cũng là một trong chín lão.

Cha anh ta có thể làm việc thuận lợi, ít nhiều gì cũng có sự ủng hộ của ông Hoàng...


Nếu không có sự ủng hộ của đám đại lão, thì đám người hoàng thất ngạo mạn kia sao có thể coi trọng phủ Tông Nhân?

“Thành Đài về rồi hả?” Ông Hoàng cười hỏi.

Liễu Thành Đài nhìn quanh, không thấy bóng dáng cha mẹ đâu, bèn ngồi xuống trò chuyện với ông Hoàng.

Sau khi chào hỏi vài câu, Liễu Thành Đài tò mò hỏi: “Cha cháu chưa tan làm. Ông nội Hoàng đến đây sớm vậy là có chuyện gì ạ?”

“Ha ha, cũng không có chuyện gì lớn.” Ông Hoàng vuốt râu, cười nói: “Ông tìm cha cháu để ngầm bàn về chuyện hậu sự của ông. Ông không thích phô trương, cứ làm đơn giản thôi là được rồi.”

Cái gì?

Hậu sự?

Liễu Thành Đài thấy ông Hoàng đang êm đẹp mà ngồi ngay đây, sao lại bàn tới chuyện hậu sự rồi?

“Ông nội Hoàng, ông đừng nói đùa nữa.” Liễu Thành Đài cười khổ nói: “Đang yên lành nói mấy chuyện này làm gì?”
 
Chương 423: C423: Yên tâm đi


Kể cả khi chuyện này không có liên quan đến con trai, mà bệnh viện trung ương kiêu ngạo tùy tiện làm bậy như thế, thì lễ bộ cũng phải có trách nhiệm giám sát sửa chữa.

Hiện giờ, thuốc thần không chỉ có cứu được vợ mình, mà trong tương lai sẽ có nhiều người được cứu hơn nữa, vậy mà bệnh viện trung ương lại định ngang ngược đi chèn ép người ta?

Lễ bộ sao có thể ngồi yên nhìn bệnh viện trung ương làm xăng làm bậy?

“Yên tâm đi, ngày mai cha đi lễ bộ, nhất định sẽ phái người đi điều tra cho rõ ràng.”

“Con có thể nói với sư phụ con là cứ yên tâm mà đi làm, chỉ cần thuốc của cậu ta có thể trị bệnh cứu người và không có bất cứ vấn đề nào, thì sẽ không ai có thể ngăn cản thuốc được bán ra thị trường.”

“Lễ bộ sẵn lòng mở đường cho loại việc lợi quốc lợi dân như thết Chúng tôi tuyệt đối không cho phép bất cứ thế lực nào cản trở sự phát triển và lớn mạnh của trung y!”

Nghe lời đảm bảo của cha, Khương Thái Thanh cực kì vui mừng, lập tức báo tin tức tốt với sư phụ.

'Thấy con trai dường như đã bỏ đánh bạc, lại thêm vô cùng tích cực làm việc, ông bà Khương đều rất vui mừng.


“Thanh Nhị, sư phụ con là người có bản lĩnh lớn, con cần phải theo người ta học hỏi đàng hoàng rồi làm việc cho tốt, đừng để lãng phí cơ hội.” Bà Khương dặn dò.

“Vâng!” Khương Thái Thanh gật mạnh đầu, nói: “Cha mẹ yên tâm đi, lần này con nhất định sẽ làm nên chuyện, sẽ không để cho cha mẹ mất mặt nữa.”

Cùng lúc đó, Liễu Thanh Đài cũng cầm phần thuốc của mình về nhà.

Nhà họ Liễu bọn họ chính là hoàng thân quốc thích. Cha anh ta quản lý phủ 'Tông Nhân, chính là cơ quan quản lý các công việc trong hoàng gia. Ví dụ như là sắp xếp danh sách họ hàng, cập nhật gia phả, ghi chép tên tuổi thứ tự con cháu hoàng gia, và tất cả các loại chuyện liên quan đến hôn tang gả cưới.

“Ông nội Hoàng?”

Liễu Thành Đài vừa về đến nhà liền thấy một vị thành viên hoàng thất có uy vọng cực cao trong tộc, cũng là một trong chín lão.

Cha anh ta có thể làm việc thuận lợi, ít nhiều gì cũng có sự ủng hộ của ông Hoàng...


Nếu không có sự ủng hộ của đám đại lão, thì đám người hoàng thất ngạo mạn kia sao có thể coi trọng phủ Tông Nhân?

“Thành Đài về rồi hả?” Ông Hoàng cười hỏi.

Liễu Thành Đài nhìn quanh, không thấy bóng dáng cha mẹ đâu, bèn ngồi xuống trò chuyện với ông Hoàng.

Sau khi chào hỏi vài câu, Liễu Thành Đài tò mò hỏi: “Cha cháu chưa tan làm. Ông nội Hoàng đến đây sớm vậy là có chuyện gì ạ?”

“Ha ha, cũng không có chuyện gì lớn.” Ông Hoàng vuốt râu, cười nói: “Ông tìm cha cháu để ngầm bàn về chuyện hậu sự của ông. Ông không thích phô trương, cứ làm đơn giản thôi là được rồi.”

Cái gì?

Hậu sự?

Liễu Thành Đài thấy ông Hoàng đang êm đẹp mà ngồi ngay đây, sao lại bàn tới chuyện hậu sự rồi?

“Ông nội Hoàng, ông đừng nói đùa nữa.” Liễu Thành Đài cười khổ nói: “Đang yên lành nói mấy chuyện này làm gì?”
 
Chương 395: C395: Thấy vậy


“Cháu?”

Với mệnh lệnh này, Diệp Lâm gần như trục xuất hai phần ba người nhà Diệp, đồng thời tước bỏ mọi thứ họ có trong nhà Diệp.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ông Diệp tức giận muốn chết, nhưng lại bất lực. "Tộc trưởng, chúng tôi biết sai rồi, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội!"

"Đúng vậy, từ nay về sau, chúng tôi thề sẽ coi cậu là người đứng đầu gia tộc, không bao giờ dám phản bội cậu nữa."

"Nể tình chúng tôi vất vả nhiều năm, không góp công thì cũng góp sức, xin đừng đuổi chúng tôi ra khỏi nhà, tước đoạt mọi thứ của chúng tôi..."

Hầu hết những người trong nhà họ Diệp đều không muốn từ bỏ tất cả những gì mình có, một lần nữa quỳ xuống cầu xin Diệp Lâm thu hồi mệnh lệnh.

Thấy vậy, Diệp Lâm cau mày, bất lực lắc đầu.


Nếu họ cứng rắn hơn một chút thì có lẽ anh vẫn sẽ chuẩn bị cho họ một số tiền để dưỡng già.

Tuy nhiên, kẻ hèn nhát vẫn mãi là kẻ hèn nhát, gặp người ai cũng quỳ, thật đáng hổ thẹn.

"“Cút!"

Diệp Lâm lạnh lùng cảnh cáo: "Đừng ép tôi phải ra tay với các người!" "Nếu biết điều thì mau cút ra khỏi đây!"

Thấy Diệp Lâm kiên quyết không thay đổi.

Mọi người không khỏi mắng Diệp Lâm vì sự tàn nhẫn của anh.


Ngay cả ông nội của Diệp Lâm cũng không khỏi kêu lên: "Thằng nhóc khốn nạn này, mày thực sự không có chút nghĩa nào hay sao?”

"Được! Hôm nay nhà họ Diệp sẽ giao cho mày! Để rồi xem nhà họ Diệp có thể đi bao xa?"

"Bên ngoài khắp nơi đều là kẻ thù, gia tộc sớm muộn sẽ bị mày hủy diệt! Ai đồng ý ở lại ủng hộ nó, sẽ có một ngày phải hối hận!"

“Cứ chờ mà xeml"

Ông Diệp tức giận dẫn mọi người rời đi.

Họ có thể âm thầm an ủi mình rằng rời đi sớm thì sau này đỡ bị liên lụy. Lúc này, gia tộc Yến Kinh Diệp đã hoàn toàn bị Diệp Lâm kiểm soát.

Tất cả những người chống lại anh đều bị trục xuất khỏi gia tộc. Ngay cả ông nội của anh cũng không ngoại lệ.

Từ nay về sau, nhà họ Diệp sế thay đổi diện mạo, chính thức bước vào thời đại của Diệp Lâm.

"Chúc mừng cậu Diệp!" "Rất xứng đáng với vị trí gia chủ nhà họ Diệp!"
 
Chương 424: C424: Ông vừa mới đi khám bệnh


“Khụ khụ..” Lúc này, ông Hoàng ho một hơi, rồi cười khổ nói: “Già rồi, nên tới sẽ tới thôi.”

“Vậy cũng đừng...” Liễu Thành Đài vừa vỗ nhẹ lưng ông cụ vừa rót nước cho ông cụ.

“Ông vừa mới đi khám bệnh, là ung thư phổi thời kì cuối, không còn nhiều thời gian nữa rồi.” Ông Hoàng uống một ngụm nước, bình tĩnh nói.

“.” Liễu Thành Đài nghe vậy thì có chút không thể tin nổi, giống như là sét đánh ngang tai.

Hơn nữa, đây là một chuyện lớn, Liễu Thành Đài biết rõ rằng ông Hoàng sẽ không nói bừa hoặc nói quá lên.

Trong nhất thời, Liễu Thành Đài nghẹn lời, không biết phải nên an ủi ông cụ trước mắt như thế nào.

May là ông Hoàng không quan trọng chuyện sống chết, có thể bình tĩnh mà tiếp nhận sự thật.

“Ông đã gần chín mươi tuổi rồi, từng ăn khổ, cũng từng hưởng phúc, cuộc đời không còn gì tiếc nuối nữa.” Ông Hoàng cười thản nhiên.


“Ông có đi khám bác sĩ bệnh viện trung ương chưa?” Liễu Thành Đài hỏi.

“Khám rồi." Ông Hoàng nói: “Hiện nay ông đang uống thuốc do bệnh viện trung ương kê đơn để giữ mạng, nếu không thì đã chết lâu rồi.”

“Vậy nên nhân lúc hiện giờ đầu óc ông còn chưa hồ đồ, đi dặn dò một vài chuyện về hậu sự. Khi ấy, lại phải làm phiền các cháu...”

Liễu Thành Đài đỏ mắt, nói: “Đây là trách nhiệm của bọn cháu mài!”

Bọn họ là viên chức phủ Tông Nhân, xử lý các công việc liên quan đến hôn tang của hoàng gia là chuyện bình thường.

” Liễu Thành Đài chợt nhớ đến chuyện gì đó, lấy ra một viên đan ọ: “Ông nội Hoàng, hôm nay cháu theo đám anh em của cháu, mơ hồ mà đi bái một vị sư phụ.”

“Anh ta cho bọn cháu mỗi người một viên đan dược, nói là có thể chữa đủ loại chứng bệnh.”

“Ông nội Hoàng, hay là ông uống thử xem?”


Nghe vậy, ông Hoàng cười cười, cầm viên đan dược lên xem kỹ: “Nói mạnh miệng thật đấy! Chữa đủ loại chứng bệnh hả? Bác sĩ bệnh viện trung ương cũng không dám nói như thết Ơ..”

Sau khi nhìn kỹ đan dược, ông Hoàng hơi giật mình, nói: Dường như phẩm chất đan dược không thấp, có thể luyện ra đan văn mà, không đơn giản một chút nào.

Tuy rằng ông Hoàng không hiểu y thuật, nhưng người ta nói bệnh lâu thành bác sĩ.

Ông Hoàng tin tưởng trung y, mỗi năm đều dùng thuốc dưỡng sinh, vậy nên có điều hiểu biết về phẩm chất đan dược.

Đan văn càng phức tạp, chất lượng đan dược càng cao, hiệu quả sẽ càng tốt.

Mà viên đan dược này lại có đan văn chằng chịt cực kì hiếm thấy. Cho dù là đám bác sĩ bệnh viện trung ương, dường như cũng không luyện ra được.

“Chẳng lẽ... đây là một viên thuốc thần?” Ông Hoàng cảm thấy tò mò, cũng muốn uống thử viên đan dược kia.

“Cháu không biết nữa.” Liễu Thành Đài cười khổ nói: “Hay là ông nội Hoàng lấy về cho người hiểu đan dược xem. Nếu không có vấn đề thì hãy uống thử xem.”

“Không cần xem!” Ông Hoàng cười khẽ, tự ông đã có thể xem ra được đại khá Haizz, dù sao cũng là ung thư phổi thời kì cuối, không bằng uống thử để xem vận may đi!”

“Thành Đài, hi vọng sư phụ của cháu là người đáng tin, ha ha...”

Ông Hoàng vừa nói đùa vừa uống một ngụm trà, viên đan dược trôi theo nước trà vào trong bụng.
 
Chương 424: C424: Ông vừa mới đi khám bệnh


“Khụ khụ..” Lúc này, ông Hoàng ho một hơi, rồi cười khổ nói: “Già rồi, nên tới sẽ tới thôi.”

“Vậy cũng đừng...” Liễu Thành Đài vừa vỗ nhẹ lưng ông cụ vừa rót nước cho ông cụ.

“Ông vừa mới đi khám bệnh, là ung thư phổi thời kì cuối, không còn nhiều thời gian nữa rồi.” Ông Hoàng uống một ngụm nước, bình tĩnh nói.

“.” Liễu Thành Đài nghe vậy thì có chút không thể tin nổi, giống như là sét đánh ngang tai.

Hơn nữa, đây là một chuyện lớn, Liễu Thành Đài biết rõ rằng ông Hoàng sẽ không nói bừa hoặc nói quá lên.

Trong nhất thời, Liễu Thành Đài nghẹn lời, không biết phải nên an ủi ông cụ trước mắt như thế nào.

May là ông Hoàng không quan trọng chuyện sống chết, có thể bình tĩnh mà tiếp nhận sự thật.

“Ông đã gần chín mươi tuổi rồi, từng ăn khổ, cũng từng hưởng phúc, cuộc đời không còn gì tiếc nuối nữa.” Ông Hoàng cười thản nhiên.


“Ông có đi khám bác sĩ bệnh viện trung ương chưa?” Liễu Thành Đài hỏi.

“Khám rồi." Ông Hoàng nói: “Hiện nay ông đang uống thuốc do bệnh viện trung ương kê đơn để giữ mạng, nếu không thì đã chết lâu rồi.”

“Vậy nên nhân lúc hiện giờ đầu óc ông còn chưa hồ đồ, đi dặn dò một vài chuyện về hậu sự. Khi ấy, lại phải làm phiền các cháu...”

Liễu Thành Đài đỏ mắt, nói: “Đây là trách nhiệm của bọn cháu mài!”

Bọn họ là viên chức phủ Tông Nhân, xử lý các công việc liên quan đến hôn tang của hoàng gia là chuyện bình thường.

” Liễu Thành Đài chợt nhớ đến chuyện gì đó, lấy ra một viên đan ọ: “Ông nội Hoàng, hôm nay cháu theo đám anh em của cháu, mơ hồ mà đi bái một vị sư phụ.”

“Anh ta cho bọn cháu mỗi người một viên đan dược, nói là có thể chữa đủ loại chứng bệnh.”

“Ông nội Hoàng, hay là ông uống thử xem?”


Nghe vậy, ông Hoàng cười cười, cầm viên đan dược lên xem kỹ: “Nói mạnh miệng thật đấy! Chữa đủ loại chứng bệnh hả? Bác sĩ bệnh viện trung ương cũng không dám nói như thết Ơ..”

Sau khi nhìn kỹ đan dược, ông Hoàng hơi giật mình, nói: Dường như phẩm chất đan dược không thấp, có thể luyện ra đan văn mà, không đơn giản một chút nào.

Tuy rằng ông Hoàng không hiểu y thuật, nhưng người ta nói bệnh lâu thành bác sĩ.

Ông Hoàng tin tưởng trung y, mỗi năm đều dùng thuốc dưỡng sinh, vậy nên có điều hiểu biết về phẩm chất đan dược.

Đan văn càng phức tạp, chất lượng đan dược càng cao, hiệu quả sẽ càng tốt.

Mà viên đan dược này lại có đan văn chằng chịt cực kì hiếm thấy. Cho dù là đám bác sĩ bệnh viện trung ương, dường như cũng không luyện ra được.

“Chẳng lẽ... đây là một viên thuốc thần?” Ông Hoàng cảm thấy tò mò, cũng muốn uống thử viên đan dược kia.

“Cháu không biết nữa.” Liễu Thành Đài cười khổ nói: “Hay là ông nội Hoàng lấy về cho người hiểu đan dược xem. Nếu không có vấn đề thì hãy uống thử xem.”

“Không cần xem!” Ông Hoàng cười khẽ, tự ông đã có thể xem ra được đại khá Haizz, dù sao cũng là ung thư phổi thời kì cuối, không bằng uống thử để xem vận may đi!”

“Thành Đài, hi vọng sư phụ của cháu là người đáng tin, ha ha...”

Ông Hoàng vừa nói đùa vừa uống một ngụm trà, viên đan dược trôi theo nước trà vào trong bụng.
 
Chương 396: C396: Anh biết rằng


"Sau này, năm gia tộc lớn của chúng tôi cũng sẽ do cậu Diệp lãnh đạo! Cùng nhau tạo ra một tương lai rạng r:

Ngay lập tức, các vị khách có mặt và thành viên của năm đại gia tộc lần lượt chúc mừng Diệp Lâm.

Một lần nữa chúc mừng anh vì đã trở thành người đứng đầu nhà họ Diệp.

Chỉ trong thời gian ngắn, Diệp Lâm đã hai lần trở lại nhà họ Diệp, nắm giữ toàn quyền.

Lúc này, Diệp Lâm liếc nhìn người của năm đại gia tộc. Họ sợ hãi đến mức run rẩy, nụ cười trên khuôn mặt đông cứng lại.

Diệp Lâm mỉm cười: "Đừng tưởng rằng tôi không biết vừa rồi các người đang nghĩ gì."

"Tôi đã niệm chú lên người các ông, các ông nghĩ gì tôi đều có thể cảm nhận được."

"Lần sau, nếu các ông dám có ý nghĩ phản loạn, đừng trách tôi không khách sáo!"

Những lời này vừa nói ra, mọi người trong năm đại gia tộc đều sợ hãi, liên tục xin lỗi.


“Cậu Diệp... Xin than mạng! Chúng tôi sẽ không bao giờ dám nữa!" "Chúng tôi cũng sợ bị gia tộc võ cổ đàn áp nên mới có suy nghĩ đó thôi."

"Bây giờ, cậu Diệp đã có thể ngang hàng với gia tộc võ cổ, chúng tôi không còn dám có suy nghĩ nào khác nữa!"

Lâm nhìn quanh hội trường, thấy mọi việc đã được giải quyết nên tuyên bố giải tán.

Sau khi tiếp quản toàn bộ nhà họ Diệp, anh vẫn còn nhiều việc phải giải quyết.

"Cậu Diệp, vậy chúng tôi sẽ không làm phiền cậu nữa." "Cậu Diệp, tạm biệt!" Mọi người cũng chào tạm biệt rồi dần dần giải tán.

Chẳng bao lâu, trong hội trường chỉ còn lại Diệp Lâm và một vài người trẻ tuổi trong gia tộc.

"Nếu các cậu cố gắng đi theo tôi, tôi đảm bảo các cậu sẽ có triển vọng hơn so với bây giời"

Diệp Lâm một lần nữa khuyến khích những người trẻ cùng trang lứa.

Mọi người đều cảm thấy vô cùng nhiệt huyết.


“Lâm Nhi!"

Lúc này, cha anh, Diệp Viễn Cát lại nhắc nhở: “Mặc dù con đã trở thành gia chủ, nhưng nhà họ Diệp của chúng ta có làm ăn lớn, cây đã bén rễ sâu, sẽ khó có thể hoàn toàn lấy lại được sức mạnh trong một thời gian ngắn."

Ví dụ như vốn sở hữu và vị trí của các công ty lớn thuộc nhà họ Diệp, quỹ tài chính của gia tộc, thậm chí cả quỹ dự trữ ở nước ngoài vẫn nằm trong tay ông Diệp.

Mặc dù bây giờ Diệp Lâm là người đứng đầu gia tộc, nắm giữ phần lớn tài sản của gia tộc, nhưng anh vẫn chưa có quá nhiều quyền lực, không thể một lúc lấy lại hết được.

Cho dù đã rời khỏi gia tộc, nhưng ông Diệp cũng mang theo hầu hết các trưởng lão trong gia tộc, và họ đều nắm giữ quyền lực to lớn. Nếu họ trở về công ty thì vẫn có thể hô mưa gọi gió.

"Ừm!" Diệp Lâm cũng đã cân nhắc tới điểm này.

Anh biết rằng việc lấy lại quyền lực không phải chuyện một sớm một chiều. Nếu làm quá vội vàng sẽ gây ra xáo trộn trong và ngoài gia tộc.

Diệp Lâm giành lại gia tộc nhằm đưa gia tộc tiến thêm một bước, chứ không phải để khiến gia tộc lâm vào cảnh khốn cùng.

"Cha, chuyện này con giao lại cho chai!"

Diệp Lâm sắp xếp: “Con cho cha một tuần để làm công tác tư tưởng, thuyết phục ông nội giao lại quyền lực.”

“Nếu họ chịu hợp tác ủy quyền, hoàn thành việc chuyển giao giữa cái mới và cái cũ, con có thể khoan dung và cấp cho họ một số tiền dưỡng lão.”

"Còn nếu để con phải ra mặt thì sẽ không dễ dàng như vậy đâu!"
 
Chương 425: C425: Có điều


Sau khi uống thuốc được một lát, đôi mắt ông Hoàng trở nên sáng ngời, cả người cũng trở nên tươi tắn hơn nhiều.

Đương nhiên, Liễu Thành Đài không hề cho rằng đó là hiệu quả của đan dược.

Có điều, anh ta vẫn thuận miệng hỏi một câu: “Ông nội Hoàng cảm thấy sao rồi ạ?”

“À.." Ông Hoàng vừa mừng vừa lo: “Cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi!”

Bệnh ung thư phổi khiến ông rất khó thở, thở không nổi, buổi tối khi đi ngủ còn bị ho ra máu.

Nhưng mà bây giờ ông Hoàng lại có loại cảm giác toàn thân sảng khoái nhẹ nhàng.

“Đúng là thuốc thần mà!” Ông Hoàng cảm thán một câu.


Không biết có chữa khỏi bệnh ung thư phổi của ông hay không, nhưng ít nhiều gì cũng làm cơ thể b3nh hoạn của ông nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Thật hay giả vậy ạ?” Liễu Thành Đài cảm thấy có chút không thể tin nổi. Anh ta lấy thuốc thì lấy thuốc, chứ không mang nhiều hi vọng. Lúc nãy thấy ông nội Hoàng dường như sắp không xong rồi, anh ta mới lấy thuốc ra thử vận may.

Liễu Thành Đài không ngờ rằng cái loại thuốc chữa đủ loại chứng bệnh trong miệng sư phụ mình thật sự có tác dụng như vậy.

Hơn nữa, hiệu quả của nó đang hiện ra trên người ông Hoàng.

Liễu Thành Đài cực kì ngạc nhiên, vừa định hỏi thêm thì thấy ông Hoàng chợt đứng bật dậy.

Ông ta có linh cảm về điều gì đó, định đi bệnh viện để khám lại. “Thành Đài, ông không đợi cha cháu được rồi, ông đi trước đây!” Dứt lời, ông Hoàng quay người, bước nhanh ra ngoài.


Bộp! Ây da!

Ông Hoàng vừa đi đến cửa liền đâm trúng cha của Liễu Thành Đài.

“Ông Hoàng, ông định đi đâu vậy?” Ông Liễu giật mình, thấy ông cụ Hoàng tới nhà là biết có chuyện quan trọng cần nói.

Ông Liễu còn chưa kịp giữ lại thì đã nghe ông cụ Hoàng phất tay nói: “Tôi vốn định tìm cậu bàn về chuyện hậu sự, nhưng bây giờ tôi không muốn chết nữa, ha ha... Tạm biệt!”

“Hậu sự?” Nhìn ông cụ Hoàng bước đi như bay, dường như còn khỏe mạnh hơn cả mình, ông Liễu bất đắc dĩ lắc đầu, không biết ông cụ Hoàng đang chơi cái trò gì nữa.

Cho đến giờ ăn cơm, ông Liễu mới biết được đầu đuôi câu chuyện từ trong miệng con trai mình.

Ông ta cảm thấy rất sốc, vội vàng trách mắng con trai. “Con thật là làm bậy mài”

“Sao con lại cho ông Hoàng uống thuốc bậy bạ vậy hả?”

“Lỡ như xảy ra vấn đề gì thì biết phải làm sao?”
 
Chương 425: C425: Có điều


Sau khi uống thuốc được một lát, đôi mắt ông Hoàng trở nên sáng ngời, cả người cũng trở nên tươi tắn hơn nhiều.

Đương nhiên, Liễu Thành Đài không hề cho rằng đó là hiệu quả của đan dược.

Có điều, anh ta vẫn thuận miệng hỏi một câu: “Ông nội Hoàng cảm thấy sao rồi ạ?”

“À.." Ông Hoàng vừa mừng vừa lo: “Cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi!”

Bệnh ung thư phổi khiến ông rất khó thở, thở không nổi, buổi tối khi đi ngủ còn bị ho ra máu.

Nhưng mà bây giờ ông Hoàng lại có loại cảm giác toàn thân sảng khoái nhẹ nhàng.

“Đúng là thuốc thần mà!” Ông Hoàng cảm thán một câu.


Không biết có chữa khỏi bệnh ung thư phổi của ông hay không, nhưng ít nhiều gì cũng làm cơ thể b3nh hoạn của ông nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Thật hay giả vậy ạ?” Liễu Thành Đài cảm thấy có chút không thể tin nổi. Anh ta lấy thuốc thì lấy thuốc, chứ không mang nhiều hi vọng. Lúc nãy thấy ông nội Hoàng dường như sắp không xong rồi, anh ta mới lấy thuốc ra thử vận may.

Liễu Thành Đài không ngờ rằng cái loại thuốc chữa đủ loại chứng bệnh trong miệng sư phụ mình thật sự có tác dụng như vậy.

Hơn nữa, hiệu quả của nó đang hiện ra trên người ông Hoàng.

Liễu Thành Đài cực kì ngạc nhiên, vừa định hỏi thêm thì thấy ông Hoàng chợt đứng bật dậy.

Ông ta có linh cảm về điều gì đó, định đi bệnh viện để khám lại. “Thành Đài, ông không đợi cha cháu được rồi, ông đi trước đây!” Dứt lời, ông Hoàng quay người, bước nhanh ra ngoài.


Bộp! Ây da!

Ông Hoàng vừa đi đến cửa liền đâm trúng cha của Liễu Thành Đài.

“Ông Hoàng, ông định đi đâu vậy?” Ông Liễu giật mình, thấy ông cụ Hoàng tới nhà là biết có chuyện quan trọng cần nói.

Ông Liễu còn chưa kịp giữ lại thì đã nghe ông cụ Hoàng phất tay nói: “Tôi vốn định tìm cậu bàn về chuyện hậu sự, nhưng bây giờ tôi không muốn chết nữa, ha ha... Tạm biệt!”

“Hậu sự?” Nhìn ông cụ Hoàng bước đi như bay, dường như còn khỏe mạnh hơn cả mình, ông Liễu bất đắc dĩ lắc đầu, không biết ông cụ Hoàng đang chơi cái trò gì nữa.

Cho đến giờ ăn cơm, ông Liễu mới biết được đầu đuôi câu chuyện từ trong miệng con trai mình.

Ông ta cảm thấy rất sốc, vội vàng trách mắng con trai. “Con thật là làm bậy mài”

“Sao con lại cho ông Hoàng uống thuốc bậy bạ vậy hả?”

“Lỡ như xảy ra vấn đề gì thì biết phải làm sao?”
 
Chương 397: C397: Đương nhiên


“Ơ này.

Diệp Nguyên Cát nghe thấy con trai sắp xếp cho mình một nhiệm vụ lớn như thế thì cảm thấy có chút khó giải quyết.

Rốt cuộc thì một bên là cha mình, một bên là con trai mình. Ông kẹp ở giữa hai người, thật sự là hơi khó xử.

“Cha.” Diệp Lâm nói: “Chính vì cha có thể nói chuyện với hai bên nên con mới để cha làm người trung gian.”

“Đương nhiên, con cũng có thể tự mình xử lý chuyện này. Nhưng nếu để con làm thì sẽ không đẹp mặt đâu.”

Bởi vì Diệp Lâm anh là kiểu người làm việc quyết đoán lại cấp tiến.

Nghe vậy, Diệp Nguyên Cát nhớ lại cách làm quyết đoán lúc nãy của con trai, ngay cả ông nội mình mà cũng nói đuổi là đuổi, không hề nể tình một chút nào.

“Được rồi, cứ để cha thử xem!”


Diệp Nguyên Cát đành phải căng da đầu mà nhận nhiệm vụ, để tránh Diệp Lâm tự mình ra tay, rồi máu chảy thành sông.

Sau đó, Diệp Lâm đi tìm người trẻ tuổi dẫn đầu không quỳ lúc nấy. “Cậu tên gì? Người nhà nào?” Diệp Lâm thấy người này hơi lạ. “Thưa tộc trưởng, tôi tên là Diệp Trường Ý.”

Diệp Trường Ý xuất thân từ dòng bên của gia tộc, sau khi tốt nghiệp đại học thì đi vào công ty gia tộc làm việc.

Bởi vì năng lực xuất sắc cho nên chỉ mới có mấy năm ngắn ngủi mà đã thăng vài cấp, may mắn được tiến vào trong bổn tộc.

Anh ta tuổi trẻ đầy hứa hẹn, muốn làm một trận lớn từ lâu rồi. Tiếc là anh ta càng bò lên cao thì càng cảm thấy ranh giới rõ ràng, khó mà bày ra được bản lĩnh của mình.

Bây giờ nhìn thấy Diệp Lâm vinh quang trở về, anh ta rất hâm mộ, giống như là gặp được minh chủ vậy. T𝑟ang gì mà ha𝐲 ha𝐲 𝐭hế + T𝑟ùmT 𝑟u𝐲ện.vn +

Diệp Lâm tìm hiểu đôi điều về anh ta, cũng rất coi trọng anh ta.

Tuy rằng anh tạm thời chưa hiểu rõ năng lực cụ thể của anh ta thế nào, nhưng chỉ dựa vào sự kiên cường lúc nãy của anh ta khi đối mặt với nhà họ Ninh cổ võ, thì cũng đủ để anh coi trọng anh ta.


Năng lực của một người có mạnh có yếu, thậm chí có thể rèn luyện ra được.

Nhưng khí khái của một người nếu ất đi thì rất khó để tìm lại được.

Hơn nữa, Diệp Lâm có nhìn sơ tướng mạo của anh ta, đoán được là người làm chuyện lớn, có thành tựu trong tương lai.

Vậy nên, anh định đề bạt anh ta nhân tiện sắp xếp một nhiệm vụ quan trọng cho anh ta, để thử xem năng lực của anh ta thế nào.

“Trường Ý, để tôi sắp xếp một nhiệm vụ cho cậu.” Diệp Lâm nói.

“Một tuần sau, tôi muốn cho cả nhà họ Diệp và các nhân viên thuộc mọi sản nghiệp dưới trướng Diệp Thị đều trở thành người của tôi.”

“Cậu có thể làm tốt chuyện này không?”

Đây là một nhiệm vụ lớn, nếu là một người trẻ tuổi bình thường không có năng lực thì sẽ rất khó để tiến hành nhiệm vụ.

Đừng nói là loại người không có chỗ dựa như Diệp Trường Ý, cho dù là bảo cha mình Diệp Nguyên Cát đi làm, thì cũng chưa chắc có thể thuận lợi hoàn thành.

Vậy nên có thể thấy được nhiệm vụ này khó đến mức nào.
 
Chương 426: C426: Cái gì


Nghe vậy, Liễu Thành Đài cũng có chút hối hận.

Biết rõ ông Hoàng bị ung thư thời kì cuối, còn đưa thuốc bậy bạ cho ông Hoàng uống nữa, lỡ như bén khéo thành vụng, gây ra tác dụng phụ, thì chẳng phải là hại ông Hoàng rồi sao?

“Haizz.." Ông Liễu buông bát đũa xuống, lấy điện thoại ra, định gọi điện thoại an ủi ông Hoàng.

Lúc này, ông Hoàng chủ động gọi điện thoại qua.

“Là điện thoại của ông Hoàng...” Ông Liễu bắt đầu cảm thấy buồn rầu, có khi nào ông Hoàng uống thuốc bậy bạ rồi nhập viện, sau đó gọi điện thoại tới mắng hay không?

Hai cha con nhìn nhau, đều cảm thấy không yên lòng.

Ông Liễu hít sâu một hơi rồi bắt máy.

“Con trai cậu có ở đó không?” Ông cụ Hoàng vừa mở miệng là hỏi về Liễu Thành Đài.


Nghe vậy, ông Liễu sốt ruột giải thích: “Ông Hoàng, viên đan dược kia...”

“Ừ, cậu cũng nghe nói chuyện đan dược rồi hả?” Ông Hoàng cười ha ha: “Đúng là thuốc thần, thuốc thần mài”

Tiếng cười của ông cụ Hoàng khiến cho ông Liễu không hiểu ra sao.

Ông ta vốn tưởng rằng bệnh tình của ông Hoàng nặng thêm, mà đã nặng thêm thì sao còn cười được?

Cái thuốc thần gì đó, thật sự không phải nói giỡn hả?

“Bây giờ tôi đang ở bệnh viện, mới vừa kiểm tra sức khỏe toàn thân xong, kết quả kiểm tra là bệnh ung thư phổi thời kì cuối của tôi đã khỏi hẳn rồi!”

“Bác sĩ nói đây là kỳ tích về y học!”

Ông Hoàng tiếp tục cười nói.


Cái gì?

Ông Liễu nghe xong thì cảm thấy rất sốc.

Những gì xảy ra trong hiện thực hoàn toàn trái ngược với những gì mình lo lắng?

Rốt cuộc chuyện này là sao? Chẳng lẽ thật sự có thuốc thần gì hay sao?

Liễu Thành Đài đứng bên cạnh nghe lén. Lúc nghe thấy những lời của ông cụ Hoàng, anh cũng cực kì sốc.

“Đúng là chữa hết mọi bệnh tật?” Liễu Thành Đài lộ ra vẻ mặt khó có thể tin. Anh ta thầm nghĩ thảo nào đám người Hoa Quốc Đống khóc la đòi bái sư. Đúng là thần y mài!

Mình thế mà mơ mơ hồ hồ đi theo bọn họ bái một vị thần y làm thầy, đây chính là là một cơ duyên lớn!

“Thành Đài, cháu đang ở đó hả?” Lúc này, trong điện thoại lại truyền đến giọng nói của ông cụ Hoàng: “Ông nghe thấy giọng nói của cháu!”

“Viên đan dược của cháu đã cứu ông một mạng. Ông không biết nên cảm ơn cháu thế nào nữa..."

“À, phải rồi, cháu nói đan dược là của sư phụ cháu cho hả? Lúc nãy ông đi gấp quá, chưa kịp hỏi kỹ sư phụ cháu là ai? Người nào có thể luyện ra được loại đan dược như thế vậy?”
 
Chương 426: C426: Cái gì


Nghe vậy, Liễu Thành Đài cũng có chút hối hận.

Biết rõ ông Hoàng bị ung thư thời kì cuối, còn đưa thuốc bậy bạ cho ông Hoàng uống nữa, lỡ như bén khéo thành vụng, gây ra tác dụng phụ, thì chẳng phải là hại ông Hoàng rồi sao?

“Haizz.." Ông Liễu buông bát đũa xuống, lấy điện thoại ra, định gọi điện thoại an ủi ông Hoàng.

Lúc này, ông Hoàng chủ động gọi điện thoại qua.

“Là điện thoại của ông Hoàng...” Ông Liễu bắt đầu cảm thấy buồn rầu, có khi nào ông Hoàng uống thuốc bậy bạ rồi nhập viện, sau đó gọi điện thoại tới mắng hay không?

Hai cha con nhìn nhau, đều cảm thấy không yên lòng.

Ông Liễu hít sâu một hơi rồi bắt máy.

“Con trai cậu có ở đó không?” Ông cụ Hoàng vừa mở miệng là hỏi về Liễu Thành Đài.


Nghe vậy, ông Liễu sốt ruột giải thích: “Ông Hoàng, viên đan dược kia...”

“Ừ, cậu cũng nghe nói chuyện đan dược rồi hả?” Ông Hoàng cười ha ha: “Đúng là thuốc thần, thuốc thần mài”

Tiếng cười của ông cụ Hoàng khiến cho ông Liễu không hiểu ra sao.

Ông ta vốn tưởng rằng bệnh tình của ông Hoàng nặng thêm, mà đã nặng thêm thì sao còn cười được?

Cái thuốc thần gì đó, thật sự không phải nói giỡn hả?

“Bây giờ tôi đang ở bệnh viện, mới vừa kiểm tra sức khỏe toàn thân xong, kết quả kiểm tra là bệnh ung thư phổi thời kì cuối của tôi đã khỏi hẳn rồi!”

“Bác sĩ nói đây là kỳ tích về y học!”

Ông Hoàng tiếp tục cười nói.


Cái gì?

Ông Liễu nghe xong thì cảm thấy rất sốc.

Những gì xảy ra trong hiện thực hoàn toàn trái ngược với những gì mình lo lắng?

Rốt cuộc chuyện này là sao? Chẳng lẽ thật sự có thuốc thần gì hay sao?

Liễu Thành Đài đứng bên cạnh nghe lén. Lúc nghe thấy những lời của ông cụ Hoàng, anh cũng cực kì sốc.

“Đúng là chữa hết mọi bệnh tật?” Liễu Thành Đài lộ ra vẻ mặt khó có thể tin. Anh ta thầm nghĩ thảo nào đám người Hoa Quốc Đống khóc la đòi bái sư. Đúng là thần y mài!

Mình thế mà mơ mơ hồ hồ đi theo bọn họ bái một vị thần y làm thầy, đây chính là là một cơ duyên lớn!

“Thành Đài, cháu đang ở đó hả?” Lúc này, trong điện thoại lại truyền đến giọng nói của ông cụ Hoàng: “Ông nghe thấy giọng nói của cháu!”

“Viên đan dược của cháu đã cứu ông một mạng. Ông không biết nên cảm ơn cháu thế nào nữa..."

“À, phải rồi, cháu nói đan dược là của sư phụ cháu cho hả? Lúc nãy ông đi gấp quá, chưa kịp hỏi kỹ sư phụ cháu là ai? Người nào có thể luyện ra được loại đan dược như thế vậy?”
 
Chương 398: C398: Đừng lo lắng


Dù vậy, Diệp Trường Ý vẫn nói: “Vâng, tộc trưởng, tôi sẽ làm hết sức, khiến cho cả nhà họ Diệp chào cũ đón mới!”

“Hay lắm!” Diệp Lâm khen ngợi mà võ vỗ vai anh ta: “Tôi chờ tin tức tốt của

cậu. Cùng lúc đó...

Ông cụ Diệp và đám già trẻ bị đuổi ra khỏi tộc đã tìm được một nơi ở mới, chuẩn bị cho cơ hội phản công.

“Tộc trưởng, chẳng lế cứ để vậy luôn hả? Nhà họ Diệp chúng ta... cứ cho không thằng nhãi kia hả?”

Tuy rằng Diệp Lâm đã đoạt lại nhà họ Diệp, nhưng mà ở trong mắt đám đồ cổ, ông cụ Diệp vẫn là chủ một nhà và vẫn còn uy vọng.

Bọn họ tự giác tụ tập bên cạnh ông ta, đợi ông ta đưa ra suy nghĩ.

“Thật là không ngờ... Thằng nhãi kia thế mà học được một đống bản lĩnh ở trong tù? Lạ thật đấy.

Ông cụ Diệp càng nghĩ càng cảm thấy khó tin.

Ông ta nhớ lại những chuyện mới xảy ra, đứa cháu trai năm năm không thấy kia trở nên lợi hại như thế...


Ngoài nhà tù ra, ông cụ Diệp thật sự không nghĩ ra được cách giải thích nào khác nữa.

“Thôi bỏ đi, tạm thời không nói mấy chuyện này.”

Hiện giờ nó đang lên, ngay cả thế gia cổ võ cũng thua trong tay nó, chúng ta chỉ có thể tạm thời ngủ đông, tránh đi mũi nhọn thôi.”

Nghe ông cụ Diệp nói, mọi người đều sôi nổi than thở, giống như là không còn đường xoay chuyển nữa.

“Ha ha...” Thấy vậy, ông cụ Diệp cười lạnh lùng: “Các vị đừng vội thở dài, tôi còn chưa nói xong mài”

Nghe vậy, mọi người sốt ruột hỏi: úp úp úp mở mở nữa vậy!”

Tộc trưởng, đã tới lúc nào rồi mà ông còn “Ông còn diệu kế gì nữa, mau nói cho chúng tôi biết đi! Chúng tôi thật sự không cam lòng, nuốt không trôi cơn tức này!” Ông cụ Diệp từ tốn nói: “Thằng nhãi kia muốn nhà họ Diệp, vậy cứ tạm thời giao cho nó đi. Chỉ là các vị đừng quên, quyền lực thật sự của nhà họ Diệp đang nằm trong tay tôi!”

“Thậm chí là tài chính gia tộc, chìa khóa, mật khẩu, tất cả đều ở chỗ tôi. Nhà họ Diệp mà nó đoạt được, chỉ là cái vỏ rỗng mà thôi!”

Mọi người nghe vậy thì bừng tỉnh.


.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Đúng rồi, tài chính còn đang ở trong tay bọn họ! Hơn nữa, đám quản lý cấp cao trong công ty gia tộc đều do bọn họ đề bạt.

Bọn họ còn đang nắm quyền lợi, còn ngang tài ngang sức với Diệp Lâm.

“Có điều...”

Có người hỏi: “Nếu nó muốn thu quyền của chúng ta thì phải làm sao bây giờ?”

“Đừng lo lắng!”

Ông cụ Diệp bày ra vẻ đã tính toán xong rồi: “Chúng ta có thể dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi rồi đoạt lại tất cả!”

“Rút củi dưới đáy nồi?”

Mọi người còn chưa kịp hỏi rút củi dưới đáy nồi thế nào thì nghe Diệp Nguyên Hanh đến báo tin: “Cha, anh trai đến!”

“Là Nguyên Cát hả?”

Ông cụ Diệp nghe vậy thì đôi mắt sáng lên, cười nói: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến! Mấu chốt của chiêu rút củi dưới đáy nồi nằm trên người con trai cả của tôi!”

“Thằng bất hiếu Diệp Lâm kia chắc là không thể ngờ được cha nó đứng bên phía tôi!”
 
Chương 427: C427: Diệp lâm


Ông cụ Hoàng cảm thấy tò mò, rốt cuộc thì đan dược do ai luyện chế mà lại có tác dụng thần kỳ như vậy?

Phải biết rằng bác sĩ nổi tiếng thiên hạ đều làm việc trong bệnh viện trung ương.

Ngay cả bệnh viện trung ương cũng không luyện chế ra được loại thuốc chữa đủ bệnh như vậy, thì người có thể luyện chế ra được như sư phụ của Liễu Thành Đài, rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Cậu ta còn lợi hại hơn cả đám bác sĩ trong bệnh viện trung ương hay sao?

Đối mặt với vấn đề của ông Hoàng, Liễu Thành Đài lập tức nói ra tên của sư phụ mình, là Diệp Lâm.

“Diệp Lâm?” Đây là lần đầu tiên ông cụ Diệp nghe thấy cái tên này.

Ông ta thầm nghĩ vì sao mình chỉ mới nghe thấy tên của người tài như thế chứ?

“À phải rồi, đan dược đó còn không?” Ông Hoàng hỏi tiếp: “Ông định hỏi sư phụ cháu mua thêm một ít cho đám người già hoàng thất uống, uống một viên sống lâu trăm tuổi đấy mà, ha ha...”


Ông Hoàng còn muốn bao hết thuốc thần nữa cơ đấy! “Còn còn còn...” Liễu Thành Đài trả lời liên tục: “Dạo này sư phụ cháu đang

chuẩn bị cho việc gia nhập ngành dược phẩm, dốc sức sản xuất và tiêu thụ thuốc thần.”

“Thế hả!” Ông Hoàng rất ủng hộ: “Cái loại thuốc thần này lợi quốc lợi dân, công ở ại, lợi ở muôn đời, đáng lẽ phải được bật đèn xanh và phải được cả nước ủng hộ mới đúng! Để xem sau này ai dám nói trung y không bằng tây y?”

“Đúng vậy!” Liễu Thành Đài vội vàng phụ họa, rồi thở dài nói: “Có điều...”

Thấy Liễu Thành Đài muốn nói lại thôi, hiển nhiên là trong quá trình làm có khó khăn gì đó.

Ông Hoàng sốt ruột hỏi: “Có điều cái gì? Cháu mau nói đi!”

“Có điều, có một vài người muốn cản trở sự xuất hiện trên thị trường của thuốc thần.” Liễu Thành Đài nói.


“Ừ, phải rồi.” Ông Hoàng gật đầu: “Một thứ mới mẻ xuất hiện, chắc chắn sẽ động đến bánh kem của người khác, phá vỡ cân bằng lợi ích của thế lực cũ. Có điều, loại thuốc này liên quan đến sự khỏe mạnh của người dân, dù có động đến lợi ích của nhiều người hơn nữa, thì cũng phải mở rộng bằng mọi giá. Có phải lực cản đến từ các ông trùm dược phẩm hay không?”

Thị trường dược phẩm hiện nay được chia ra làm hai.

Một là ông trùm dược phẩm phương tây, gần như nắm giữ 80% thị trường.

Hai là các ngành nghề trung y dược phương đông. Bên này vàng thau lẫn lộ xen lẫn không ít các quốc gia nhỏ phương đông.

Ông Hoàng vừa nghe liền cho rằng lực cản đến từ các ông trùm dược phẩm phương tây. Bọn họ sẽ không cho phép loại thuốc như thuốc thần xuất hiện trên thị trường. Bởi vì nó sẽ trực tiếp lật đổ tình thế hiện nay của ngành dược phẩm.

“Không phải.” Liễu Thành Đài tung tin bất ngờ: “Lực cản không đến từ bên ngoài, mà đến từ bên trong. Bệnh viện trung ương muốn mua đơn thuốc của sư phụ cháu, còn đưa ra lời mời hợp tác. Sau khi bị sư phụ cháu từ chối, bọn họ ghi hận trong lòng, cản trở đủ điều.”

Cái gì?

Nghe vậy, ông cụ Hoàng rất giật mình.

Đây là một chuyện lợi quốc lợi dân, thế mà người đầu tiên nhảy ra phản đối lại là người phe mình?
 
Chương 427: C427: Diệp lâm


Ông cụ Hoàng cảm thấy tò mò, rốt cuộc thì đan dược do ai luyện chế mà lại có tác dụng thần kỳ như vậy?

Phải biết rằng bác sĩ nổi tiếng thiên hạ đều làm việc trong bệnh viện trung ương.

Ngay cả bệnh viện trung ương cũng không luyện chế ra được loại thuốc chữa đủ bệnh như vậy, thì người có thể luyện chế ra được như sư phụ của Liễu Thành Đài, rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Cậu ta còn lợi hại hơn cả đám bác sĩ trong bệnh viện trung ương hay sao?

Đối mặt với vấn đề của ông Hoàng, Liễu Thành Đài lập tức nói ra tên của sư phụ mình, là Diệp Lâm.

“Diệp Lâm?” Đây là lần đầu tiên ông cụ Diệp nghe thấy cái tên này.

Ông ta thầm nghĩ vì sao mình chỉ mới nghe thấy tên của người tài như thế chứ?

“À phải rồi, đan dược đó còn không?” Ông Hoàng hỏi tiếp: “Ông định hỏi sư phụ cháu mua thêm một ít cho đám người già hoàng thất uống, uống một viên sống lâu trăm tuổi đấy mà, ha ha...”


Ông Hoàng còn muốn bao hết thuốc thần nữa cơ đấy! “Còn còn còn...” Liễu Thành Đài trả lời liên tục: “Dạo này sư phụ cháu đang

chuẩn bị cho việc gia nhập ngành dược phẩm, dốc sức sản xuất và tiêu thụ thuốc thần.”

“Thế hả!” Ông Hoàng rất ủng hộ: “Cái loại thuốc thần này lợi quốc lợi dân, công ở ại, lợi ở muôn đời, đáng lẽ phải được bật đèn xanh và phải được cả nước ủng hộ mới đúng! Để xem sau này ai dám nói trung y không bằng tây y?”

“Đúng vậy!” Liễu Thành Đài vội vàng phụ họa, rồi thở dài nói: “Có điều...”

Thấy Liễu Thành Đài muốn nói lại thôi, hiển nhiên là trong quá trình làm có khó khăn gì đó.

Ông Hoàng sốt ruột hỏi: “Có điều cái gì? Cháu mau nói đi!”

“Có điều, có một vài người muốn cản trở sự xuất hiện trên thị trường của thuốc thần.” Liễu Thành Đài nói.


“Ừ, phải rồi.” Ông Hoàng gật đầu: “Một thứ mới mẻ xuất hiện, chắc chắn sẽ động đến bánh kem của người khác, phá vỡ cân bằng lợi ích của thế lực cũ. Có điều, loại thuốc này liên quan đến sự khỏe mạnh của người dân, dù có động đến lợi ích của nhiều người hơn nữa, thì cũng phải mở rộng bằng mọi giá. Có phải lực cản đến từ các ông trùm dược phẩm hay không?”

Thị trường dược phẩm hiện nay được chia ra làm hai.

Một là ông trùm dược phẩm phương tây, gần như nắm giữ 80% thị trường.

Hai là các ngành nghề trung y dược phương đông. Bên này vàng thau lẫn lộ xen lẫn không ít các quốc gia nhỏ phương đông.

Ông Hoàng vừa nghe liền cho rằng lực cản đến từ các ông trùm dược phẩm phương tây. Bọn họ sẽ không cho phép loại thuốc như thuốc thần xuất hiện trên thị trường. Bởi vì nó sẽ trực tiếp lật đổ tình thế hiện nay của ngành dược phẩm.

“Không phải.” Liễu Thành Đài tung tin bất ngờ: “Lực cản không đến từ bên ngoài, mà đến từ bên trong. Bệnh viện trung ương muốn mua đơn thuốc của sư phụ cháu, còn đưa ra lời mời hợp tác. Sau khi bị sư phụ cháu từ chối, bọn họ ghi hận trong lòng, cản trở đủ điều.”

Cái gì?

Nghe vậy, ông cụ Hoàng rất giật mình.

Đây là một chuyện lợi quốc lợi dân, thế mà người đầu tiên nhảy ra phản đối lại là người phe mình?
 
Chương 399: C399: Bệnh viện trung ương


Sau khi xử lý xong chuyện nhà họ Diệp, Diệp Lâm đi ra ngoài.

Có điều, anh vừa đi không được bao xa là đã bị một người đàn ông mặc áo blouse gọi lại: “Xin hỏi anh chính là Diệp thần y hả?”

“Ừ. Còn anh là?” Diệp Lâm nhìn anh ta, rất xa lạ, chưa từng gặp mặt.

“Tôi là bác sĩ ở bệnh viện trung ương” Anh ta giới thiệu một cách đơn giản: “Không biết Diệp thần y có rảnh hay không, giám đốc Khang chúng tôi muốn gặp anh một lần.”

Dứt lời, anh bác sĩ chỉ về phía cửa kính sát đất ven đường bên kia, một người đàn ông trung niên kiểu tóc vuốt ngược, đang ngồi bắt chéo chân, dáng vẻ nhàn nhã thoải mái.

'Thấy Diệp Lâm nhìn về phía mình, ông ta gật đầu một cái, ý bảo anh đi vào. bên trong nói chuyện.

“Bệnh viện trung ương?”

Diệp Lâm chưa từng có qua lại với người của bệnh viện trung ương. Nhưng anh cũng biết bọn họ đều là bác sĩ ăn cơm nhà nước.

Bọn họ tìm đến mình rồi, vậy mình cũng đi xem bọn họ muốn nói cái gì. Vậy nên Diệp Lâm quay người đi vào trong tiệm trà kia. “Diệp thần y, nghe tiếng đã lâu, mời ngồi!”


Giám đốc bệnh viện trung ương Khang Thành Đan thấy Diệp Lâm đi vào thì khách sáo chào hỏi, dù vậy cũng không chịu đứng dậy chào hỏi.

Diệp Lâm không để ý mấy loại nghỉ lễ xã giao kia, nên cứ ngồi xuống ghế. “Không biết giám đốc Khang tìm tôi làm gì?”

Khang Thành Đan cười nói: “Diệp thần y đúng là người sảng khoái. Vậy được rồi, tôi cũng không nói vòng vo nữa, mà nói thẳng vào chuyện chính luôn.”

Dứt lời, Khang Thành Đan ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc nói: “Viên thuốc có thể chữa mọi chứng bệnh mà bộ tài chính đưa đến chỗ chúng tôi trước đây là do cậu luyện chế hả?”

“Đúng vậy.” Diệp Lâm không giấu giếm, trực tiếp gật đầu thừa nhận.

Nghe vậy, đôi mắt Khang Thành Đan lập tức sáng ngời, vội vàng hỏi: “Luyện chế thế nào? Có đơn thuốc không?”

Diệp Lâm cười nói: “Nếu là thuốc thì tất nhiên phải có đơn thuốc rồi. Chứ chẳng lẽ tôi có thể luyện bừa là luyện ra hả?”

Nghe vậy, Khang Thành Đan cũng cười cười, rồi chớp mắt nói: “Vậy thì Diệp thần y, tôi cũng không giấu nữa, bệnh viện trung ương chúng tôi muốn mua đơn thuốc của cậu, cậu ra giá đi.”

Lúc nghe Khang Thành Đan hỏi về chuyện đan dược, Diệp Lâm liền mơ hồ đoán được mục đích của ông ta. Diệp Lâm lắc đầu nói: “Không bán!”.


========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Cũ Mất Trí Nhớ
2. Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh
3. Chất Xúc Tác Ngọt Ngào
4. Không Thể Buông Tay Anh
=====================================

“Ø?” Khang Thành Đan không ngờ Diệp Lâm lại từ chối một cách dứt khoát như vậy. Ông ta vội vàng nói thêm: “Chúng ta có thể bàn thêm về giá. Bọn tôi là bệnh viện trung ương, bao nhiêu tiền cũng mua nổi.”

“Xin lỗi, đây không phải là vấn đề về tiền.” Diệp Lâm kiên quyết lắc đầu: “Đơn thuốc không thể truyền ra ngoài. Hơn nữa, tôi định tự mình mở xưởng đan dược để bán độc quyền.”

“ồ..” Khang Thành Đan hiểu ý của Diệp Lâm.

Thay vì bán đứt một lần, không bằng lũng đoạn thị trường đan dược.

Cái loại thần dược kia không sợ bán không được, chỉ sợ có bao nhiêu tiền cũng phải tranh giành đi mua.

Thậm chí rất có khả năng, một khi bán nó ra thị trường, thì nó sẽ trở nên rất khó mua được.

Rốt cuộc thì nó là cái thứ mà ngay cả bệnh viện trung ương bọn họ cũng mơ ước, thì làm sao còn là cái thứ bình thường được nữa? Người bình thường thế nào cũng đổ xô đi mua thôi.

“Hay là thế này đi...” Khang Thành Đan lại thay đổi góc độ nói: “Chúng ta hợp tác đi!"

Khang Thành Đan định mua đơn thuốc từ trong tay Diệp Lâm cũng là vì bán độc quyền.
 
Chương 428: C428: Ông hoàng là ai cơ chứ


“Bệnh viện trung ương? Ha ha... hay cho một cái bệnh viện trung ương!”

Có điều, ông cụ Hoàng nhanh chóng nhận ra được các mối liên quan bên trong.

Một khi loại thuốc như thuốc thần xuất hiện, không chỉ có động đến lợi ích của dược phẩm tây y, mà dược phẩm trung y cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Huống chỉ, thuốc thần còn nằm trong phạm vi trung y, sự xuất hiện của nó sẽ gây ra một sự ảnh hưởng lớn đến mức chưa từng có đối với trung y hiện nay.

Bệnh viện trung ương gần như là chơi một mình, lũng đoạn hơn phân nửa thị trường trung y, sao có thể trơ mắt ra mà nhìn thuốc thần gia nhập cuộc chơi, đập vỡ bát cơm của mình?

“Nhân tâm đấy mài” Ông Hoàng thở dài, đổi lại là ông, chắc là ông cũng sẽ làm như thế thôi.


Nếu không đoạt được thì phải phá hủy, nhất quyết không thể để nó xuất hiện đánh vỡ quy tắc hiện có.

“Ông nội Hoàng, ông có thể giúp sư phụ cháu không?” Liễu Thành Đài nói thêm: “Dù không vì sư phụ cháu, thì cũng vì những người bệnh nặng trên toàn thế giới này? Một khi thuốc thần xuất hiện, nó sẽ cứu được vô số mạng sống của người bệnh. Đây chính là một chuyện mang công đức lớn lao!”

“Ừ” Ông cụ Hoàng gật đầu đồng ý. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp.

Sự ra đời của thuốc thần có thể cứu được bao nhiêu người, hoàn toàn phụ thuộc vào việc có thể sản xuất ra bao nhiêu viên thuốc.

“Ông sẽ đại biểu cho thành viên hoàng thất, miễn phí làm đại sứ!” Ông Hoàng lập tức quyết định: “Nói với sư phụ cháu là cứ việc yên tâm mà làm. Cậu ta chỉ cần làm tốt một chuyện là dốc sức sản xuất đan dược, còn lại cứ giao cho ông là được.”

“Lúc đan dược ra đời, ông sẽ tự mình ra mặt tuyên truyền, miễn phí làm đại sứ đan dược. Để ông xem thế lực nào dám ra mặt ngăn cản? Bệnh viện trung ương muốn phá hủy đan dược, cũng phải hỏi xem ông có đồng ý hay không!”

Nghe ông Hoàng nói vậy, Liễu Thành Đài cực kì vui vẻ. Ông Hoàng là một trong chín trưởng lão của hoàng thất, vốn dĩ đức cao vọng trọng, hiểu biết rộng rãi, đồng thời có được sự ảnh hưởng nhất định ở trong nước

và quốc tế.

Ông Hoàng tự mình làm đại sứ cho đan dược, chắc chắn đan dược sẽ nổi tiếng khắp cả nước chỉ trong một đêm.

€ó những lời của ông Hoàng, Liễu Thành Đài cuối cùng cũng thấy yên lòng.


Anh ta liên tục cảm ơn ông Hoàng thay cho sư phụ mình.

“Người nên cảm ơn là ông mới đúng.” Ông Hoàng cười nói: “Hôm nào mời sư phụ cháu ra gặp mặt, ông cũng muốn nhìn xem sư phụ thần y trong miệng cháu rốt cuộc là thần thánh phương nào!”

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, ông Liễu đứng bên cạnh với vẻ mặt tràn đầy chấn động.

Tạm thời không nói tới chuyện thuốc thần có thể chữa khỏi bệnh nan y cho ông Hoàng, chỉ nói tới chuyện ông Hoàng hứa hẹn miễn phí làm đại sứ cho đan dược thôi, cũng đủ để gây chấn động khắp cả nước.

Ông Hoàng là ai cơ chứ? Ông ấy chính là người mà có dùng bao nhiêu tiền cũng không thể mời được!

Có thể khiến cho ông Hoàng chủ động nói miễn phí làm đại sứ, vị sư phụ kia của con trai mình đúng là rất có bản lĩnh!


*Ơ, phải rồi...” Ông Liễu khó hiểu hỏi: “Thành Đài, con có sư phụ khi nào vậy? Sao cha không biết? Rốt cuộc chuyện là sao hả?”

“Mới bái sư hôm nay thôi ạ!” Liễu Thành Đài cười kể lại chuyện bái sư của mình.

“Con chỉ là muốn chơi theo bọn Hoa Quốc Đống thôi, nào ngờ thật sự bái được một vị cao nhân làm thầy!”

Bây giờ nhớ lại, Liễu Thành Đài cảm thấy rất là vui mừng.

“Ha ha..” Ông Liễu nghe đầu đuôi câu chuyện, cũng không nhịn được bật cười: “Đám ăn chơi trác táng phá trời phá đất các con cuối cùng cũng làm được một chuyện đứng đắn! Có thể bái được loại cao nhân kia làm thầy, chính là cơ duyên của con. Sau này con cần phải ngoan ngoãn đi theo sư phụ con làm lớn một trận!”

“Cha có linh cảm, Yến Kinh trong tương lai sẽ có một sự thay đổi lớn về thế cục, và dù có thay đổi thế nào, thì cũng sẽ có một vị trí dành cho sư phụ con!”
 
Chương 428: C428: Ông hoàng là ai cơ chứ


“Bệnh viện trung ương? Ha ha... hay cho một cái bệnh viện trung ương!”

Có điều, ông cụ Hoàng nhanh chóng nhận ra được các mối liên quan bên trong.

Một khi loại thuốc như thuốc thần xuất hiện, không chỉ có động đến lợi ích của dược phẩm tây y, mà dược phẩm trung y cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Huống chỉ, thuốc thần còn nằm trong phạm vi trung y, sự xuất hiện của nó sẽ gây ra một sự ảnh hưởng lớn đến mức chưa từng có đối với trung y hiện nay.

Bệnh viện trung ương gần như là chơi một mình, lũng đoạn hơn phân nửa thị trường trung y, sao có thể trơ mắt ra mà nhìn thuốc thần gia nhập cuộc chơi, đập vỡ bát cơm của mình?

“Nhân tâm đấy mài” Ông Hoàng thở dài, đổi lại là ông, chắc là ông cũng sẽ làm như thế thôi.


Nếu không đoạt được thì phải phá hủy, nhất quyết không thể để nó xuất hiện đánh vỡ quy tắc hiện có.

“Ông nội Hoàng, ông có thể giúp sư phụ cháu không?” Liễu Thành Đài nói thêm: “Dù không vì sư phụ cháu, thì cũng vì những người bệnh nặng trên toàn thế giới này? Một khi thuốc thần xuất hiện, nó sẽ cứu được vô số mạng sống của người bệnh. Đây chính là một chuyện mang công đức lớn lao!”

“Ừ” Ông cụ Hoàng gật đầu đồng ý. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp.

Sự ra đời của thuốc thần có thể cứu được bao nhiêu người, hoàn toàn phụ thuộc vào việc có thể sản xuất ra bao nhiêu viên thuốc.

“Ông sẽ đại biểu cho thành viên hoàng thất, miễn phí làm đại sứ!” Ông Hoàng lập tức quyết định: “Nói với sư phụ cháu là cứ việc yên tâm mà làm. Cậu ta chỉ cần làm tốt một chuyện là dốc sức sản xuất đan dược, còn lại cứ giao cho ông là được.”

“Lúc đan dược ra đời, ông sẽ tự mình ra mặt tuyên truyền, miễn phí làm đại sứ đan dược. Để ông xem thế lực nào dám ra mặt ngăn cản? Bệnh viện trung ương muốn phá hủy đan dược, cũng phải hỏi xem ông có đồng ý hay không!”

Nghe ông Hoàng nói vậy, Liễu Thành Đài cực kì vui vẻ. Ông Hoàng là một trong chín trưởng lão của hoàng thất, vốn dĩ đức cao vọng trọng, hiểu biết rộng rãi, đồng thời có được sự ảnh hưởng nhất định ở trong nước

và quốc tế.

Ông Hoàng tự mình làm đại sứ cho đan dược, chắc chắn đan dược sẽ nổi tiếng khắp cả nước chỉ trong một đêm.

€ó những lời của ông Hoàng, Liễu Thành Đài cuối cùng cũng thấy yên lòng.


Anh ta liên tục cảm ơn ông Hoàng thay cho sư phụ mình.

“Người nên cảm ơn là ông mới đúng.” Ông Hoàng cười nói: “Hôm nào mời sư phụ cháu ra gặp mặt, ông cũng muốn nhìn xem sư phụ thần y trong miệng cháu rốt cuộc là thần thánh phương nào!”

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, ông Liễu đứng bên cạnh với vẻ mặt tràn đầy chấn động.

Tạm thời không nói tới chuyện thuốc thần có thể chữa khỏi bệnh nan y cho ông Hoàng, chỉ nói tới chuyện ông Hoàng hứa hẹn miễn phí làm đại sứ cho đan dược thôi, cũng đủ để gây chấn động khắp cả nước.

Ông Hoàng là ai cơ chứ? Ông ấy chính là người mà có dùng bao nhiêu tiền cũng không thể mời được!

Có thể khiến cho ông Hoàng chủ động nói miễn phí làm đại sứ, vị sư phụ kia của con trai mình đúng là rất có bản lĩnh!


*Ơ, phải rồi...” Ông Liễu khó hiểu hỏi: “Thành Đài, con có sư phụ khi nào vậy? Sao cha không biết? Rốt cuộc chuyện là sao hả?”

“Mới bái sư hôm nay thôi ạ!” Liễu Thành Đài cười kể lại chuyện bái sư của mình.

“Con chỉ là muốn chơi theo bọn Hoa Quốc Đống thôi, nào ngờ thật sự bái được một vị cao nhân làm thầy!”

Bây giờ nhớ lại, Liễu Thành Đài cảm thấy rất là vui mừng.

“Ha ha..” Ông Liễu nghe đầu đuôi câu chuyện, cũng không nhịn được bật cười: “Đám ăn chơi trác táng phá trời phá đất các con cuối cùng cũng làm được một chuyện đứng đắn! Có thể bái được loại cao nhân kia làm thầy, chính là cơ duyên của con. Sau này con cần phải ngoan ngoãn đi theo sư phụ con làm lớn một trận!”

“Cha có linh cảm, Yến Kinh trong tương lai sẽ có một sự thay đổi lớn về thế cục, và dù có thay đổi thế nào, thì cũng sẽ có một vị trí dành cho sư phụ con!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom