Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 380: C380: Nhà họ tần cổ võ


Là phúc hay họa?

Bị kẹp trong một đám võ giả, người nhà họ Diệp cảm thấy cực kì dày vò, giống như là con kiến trên chảo dầu vậy.

“Không biết em là nhà nào trong bảy thị?”

Lúc này, Ninh Vũ Triết bày ra dáng vẻ khiêm tốn phóng khoáng, chủ động đi lên hỏi thăm, thậm chí quên mất trận chiến với Diệp Lâm.

Người đẹp mỉm cười nói: “Nhà họ Tân... Tân Tuyết Dung!” Tân Tuyết Dung? Nhà họ Tần ở Lũng Xuyên thuộc bảy thị.

Nghe vậy, Ninh Vũ Triết chợt nhớ ra: “Thảo nào tôi cứ cảm thấy em quen quenl”

“Hóa ra là em... Em chính là người nổi tiếng đẹp nhất nhà họ Tân!”

Ninh Vũ Triết nhớ rõ lúc còn nhỏ từng gặp cô ta một lần, khi ấy cô ta đã có được cái cốt mỹ nhân, nổi tiếng xa gần.

Không ngờ chỉ chớp mắt thôi mà đã nhiều năm trôi qua. Người nổi danh đẹp nhất nhà họ Tần năm xưa, hiện giờ trưởng thành giống như là tiên nữ, khiến người †a ghen tị.

Ninh Vũ Triết chỉ muốn chạy như bay về nhà, cầu xin cha mình thay mình đi nhà họ Tần cầu hôn.


Có được một người vợ như thế, người chồng còn mong chờ gì nữa?

Các khách khứa xung quanh nghe nói người đẹp này thế mà lại đến từ nhà họ Tần cổ võ thì đều giật mình.

“Đầu tiên là nhà họ Ninh cổ võ, bây giờ lại có thêm một nhà họ Tần cổ võ nữa?”

“Có phải là hôm nay thế gia cổ võ có hẹn với nhau là đến đây để tụ họp không vậy?”

“Người đẹp cổ võ kia đến đây làm gì? Chẳng lẽ là... là vì Diệp Lâm nữa?”

Mọi người bàn tán đến đây thì nhìn về phía Diệp Lâm, cảm thấy dường như chỉ có anh mới có năng lực thu hút nhiều cổ võ như vậy.

Thấy vậy, Diệp Lâm cười khổ một tiếng, thầm nói: Các người đoán đúng rồi, cô ta tới đây vì tôi đấy!

€ó điều, cô ta chắc là mang mục đích giống như nhà họ Ninh cổ võ, tới đây để lấy mạng tôi!

Nhà họ Tần cổ võ?


Diệp Lâm từng giết một người thuộc nhà họ Tần cổ võ, thậm chí còn đoạt bảo. kiếm của hắn nữa.

Diệp Lâm đã chuẩn bị sẵn tâm lý là có thêm người nhà họ Tần đi tìm anh.

Anh chỉ là không ngờ bọn họ lại đến cùng một ngày với nhà họ Ninh cổ võ.

“Em Tuyết Dung.”

Lúc này, Ninh Vũ Triết nho nhã lễ độ nói: “Vừa rồi em bảo tôi nương tay là sao?”

Ninh Vũ Triết thầm nghĩ, chẳng lẽ em Tuyết Dung và thằng nhãi kia quen biết nhau?

“Là như vậy đấy!”

Tân Tuyết Dung không hề nói vòng vo, nhìn Diệp Lâm một cái rồi nói thẳng: “Nhà họ Ninh các người phải đối phó với anh ta hả?”

“Đúng vậy!”

Ninh Vũ Triết nói: “Thằng nhãi này ăn nói mạnh miệng, tôi đang định dạy dỗ một trận!”

“Thôi bỏ đi!”

Tân Tuyết Dung nói: “Diệp Lâm có chút sâu xa với nhà họ Tân. Xin hãy nể mặt nhà họ Tần chúng tôi. Hai bên dừng tay lại đi!”
 
Chương 409: C409: Đánh nhau là cái bản lĩnh gì


“Sao hả? Không dám ứng chiến hả?” Thấy Hoa Quốc Đống im lặng, Khương Thái Thanh cười lạnh nói: “Không dám cũng được thôi. Chỉ cần cậu thừa nhận sư phụ cậu không giỏi bằng sư phụ tôi, là tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy. ra”

Thừa nhận sư phụ mình không giỏi?

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống lập tức nổi giận.

“Sao sư phụ tôi không giỏi được? Sư phụ tôi giỏi hơn vị sư phụ bài bạc của cậu nhiều lắm!”

“Có giỏi thì đi so thứ khác hay ho hơn! Cái loại bài bạc đáng xấu hổ kia cũng chỉ có đám lưu manh mới chơi thôi!”

Khương Thái Thanh hỏi lại: “Cậu muốn so cái gì?”

Hoa Quốc Đống nhìn Diệp Lâm, thầm nghĩ sư phụ mình có y thuật rất giỏi, nhưng mà ở đây không có người bệnh nào để khám, vậy nên không có cách nào so sánh y thuật.

Vậy thì chỉ còn...


“So đánh nhaul Có ngon thì đánh một mình, hoặc là đánh một đám cũng được... Một mình sư phụ tôi có thể đánh một đám các cậu!”

Phụt! Nghe vậy, Khương Thái Thanh lập tức phun ra một ngụm rượu.

Anh ta còn tưởng rằng Hoa Quốc Đống sẽ nói ra một cách so tao nhã nào đó, kết quả là Hoa Quốc Đống khinh thường bài bạc, đòi so đánh nhau?

Hay ho hơn ở chỗ nào vậy?

Đây mới là cái cách mà đám lưu manh thường dùng để giải quyết vấn đề!

“Sư phụ tôi là thần cờ bạc ở nước ngoài, cậu lại bảo sư phụ tôi đi đánh nhau?” Khương Thái Thanh không nhịn được mà nổi giận nói: “Cậu có tin tôi dùng một trăm triệu đi mời người đánh các cậu không hả?”

“Cậu dám!” Hoa Quốc Đống nổi giận quát.


“Có cái gì mà không dám?” Khương Thái Thanh cười lạnh nói: “ Là sư phụ cậu khiêu khích trước, khi khiêu khích xong lại không dám ứng chiến! Đánh nhau là cái bản lĩnh gì? Có bản lĩnh thì thắng một trăm triệu trong tay tôi đi!”

Lúc hai người đang cãi nhau ầm ï, Diệp Lâm đột nhiên nói: “Đánh bạc thôi mài”

“Được rồi, như anh mong muốn, đánh một ván ngay đây đi!”

“Một trăm triệu mà thôi, tôi chỉ cần chơi một ván là thắng được rồi!” Cái gì?

Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều rất giật mình.

Ngay cả Hoa Quốc Đống cũng không ngờ sư phụ mình dám đồng ý đánh cược!

Là đánh cược đấy! Huống chỉ đối phương còn là thần cờ bạc, sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy chứ?

Nếu lỡ thua thì phiền phức lắm. “Sư phụ...” Hoa Quốc Đống muốn khuyên nhủ.

Nhưng mà Diệp Lâm đã quyết định là sẽ đánh cược: “Cược một ván một trăm triệu, các anh dám cược không?”
 
Chương 409: C409: Đánh nhau là cái bản lĩnh gì


“Sao hả? Không dám ứng chiến hả?” Thấy Hoa Quốc Đống im lặng, Khương Thái Thanh cười lạnh nói: “Không dám cũng được thôi. Chỉ cần cậu thừa nhận sư phụ cậu không giỏi bằng sư phụ tôi, là tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy. ra”

Thừa nhận sư phụ mình không giỏi?

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống lập tức nổi giận.

“Sao sư phụ tôi không giỏi được? Sư phụ tôi giỏi hơn vị sư phụ bài bạc của cậu nhiều lắm!”

“Có giỏi thì đi so thứ khác hay ho hơn! Cái loại bài bạc đáng xấu hổ kia cũng chỉ có đám lưu manh mới chơi thôi!”

Khương Thái Thanh hỏi lại: “Cậu muốn so cái gì?”

Hoa Quốc Đống nhìn Diệp Lâm, thầm nghĩ sư phụ mình có y thuật rất giỏi, nhưng mà ở đây không có người bệnh nào để khám, vậy nên không có cách nào so sánh y thuật.

Vậy thì chỉ còn...


“So đánh nhaul Có ngon thì đánh một mình, hoặc là đánh một đám cũng được... Một mình sư phụ tôi có thể đánh một đám các cậu!”

Phụt! Nghe vậy, Khương Thái Thanh lập tức phun ra một ngụm rượu.

Anh ta còn tưởng rằng Hoa Quốc Đống sẽ nói ra một cách so tao nhã nào đó, kết quả là Hoa Quốc Đống khinh thường bài bạc, đòi so đánh nhau?

Hay ho hơn ở chỗ nào vậy?

Đây mới là cái cách mà đám lưu manh thường dùng để giải quyết vấn đề!

“Sư phụ tôi là thần cờ bạc ở nước ngoài, cậu lại bảo sư phụ tôi đi đánh nhau?” Khương Thái Thanh không nhịn được mà nổi giận nói: “Cậu có tin tôi dùng một trăm triệu đi mời người đánh các cậu không hả?”

“Cậu dám!” Hoa Quốc Đống nổi giận quát.


“Có cái gì mà không dám?” Khương Thái Thanh cười lạnh nói: “ Là sư phụ cậu khiêu khích trước, khi khiêu khích xong lại không dám ứng chiến! Đánh nhau là cái bản lĩnh gì? Có bản lĩnh thì thắng một trăm triệu trong tay tôi đi!”

Lúc hai người đang cãi nhau ầm ï, Diệp Lâm đột nhiên nói: “Đánh bạc thôi mài”

“Được rồi, như anh mong muốn, đánh một ván ngay đây đi!”

“Một trăm triệu mà thôi, tôi chỉ cần chơi một ván là thắng được rồi!” Cái gì?

Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều rất giật mình.

Ngay cả Hoa Quốc Đống cũng không ngờ sư phụ mình dám đồng ý đánh cược!

Là đánh cược đấy! Huống chỉ đối phương còn là thần cờ bạc, sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy chứ?

Nếu lỡ thua thì phiền phức lắm. “Sư phụ...” Hoa Quốc Đống muốn khuyên nhủ.

Nhưng mà Diệp Lâm đã quyết định là sẽ đánh cược: “Cược một ván một trăm triệu, các anh dám cược không?”
 
Chương 381: C381: Chuyện này là sao


Cái gì?

Vừa nghe Tần Tuyết Dung nói vậy, không chỉ có hai người nhà họ Diệp, mà ngay cả Diệp Lâm cũng giật mình.

Chuyện này là sao?

Người nhà họ Tần không phải tới đây để tìm mình báo thù? Hay là nói mình thật sự có mối quan hệ gì đó với nhà họ Tân? Là mối quan hệ gì?

Sao mình lại không biết?

Diệp Lâm nghĩ nghĩ rồi đoán là nhà họ Tân muốn tự tay giết mình, không muốn cho người khác xen vào.

Rốt cuộc thì nhà họ Tân có một người chết trong tay mình!

Thù giết con sao có thể không báo?

“Sâu xa?”

Người nhà họ Diệp nghe vậy cũng rất bất ngờ.


'Thầm nghĩ nhà họ Diệp bọn họ có tài đức gì mà có sâu xa với nhà họ Tần?

Giữa hai bên dù có quăng tám sào cũng không tới mà!

Ninh Vũ Triết nghe vậy cũng trợn to mắt ra nhìn, mặt mày lộ vẻ ngạc nhiên.

“Là sao hả?”

“Nhà họ Tần có quan hệ gì với thằng nhãi kia hả?”

Tần Tuyết Dung gật đầu nói: “Đúng vậy!”

“Quan hệ gì?” Ninh Vũ Triết nghi ngờ hỏi lại.

“Chuyện này không liên quan đến anh.”

Tân Tuyết Dung kiêu ngạo nói: “Tóm lại là nhà họ Tần chúng tôi bảo vệ anh ta, hy vọng nhà họ Ninh các anh có thể nể mặt, hôm nay dừng ở đây đi.”


Nghe vậy, hai chú cháu nhà họ Ninh do dự nhìn nhau.

Với thân phận địa vị của Ninh Tùng Sơn, rất khó để đi nể mặt một người trẻ tuổi nhà họ Tần.

Nhưng mà thân phận của Tần Tuyết Dung lại không đơn giản chút nào.

Cô ta không chỉ là người đẹp nhất nhà họ Tần, có thiên phú hơn người, được gia tộc gửi gắm rất nhiều mong chờ.

Cô ta còn là con gái của ứng cử viên nặng kí trong cuộc cạnh tranh chức vị gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Tần.

Cho dù là Ninh Tùng Sơn, trưởng lão nhà họ Ninh, cũng phải nể mặt cô ta.

Không cần thiết phải vì một thằng nhãi thế giới bình thường, đi đắc tội với con gái của gia chủ tương lai nhà họ Tần.

Hơn nữa, nhà họ Tần cũng sẽ trả lại ơn tình này.

Vậy nên, Ninh Tùng Sơn nháy mắt ra hiệu cho Ninh Vũ Triết đi nói chuyện.

Ninh Tùng Sơn tự giữ thân phận, đương nhiên sẽ không dễ dàng đồng ý.

“Khụ khụ!” Ninh Vũ Triết lập tức hiểu được ý của chú mình, vậy nên tằng hắng ếu em Tuyết Dung đã nói vậy thì nhà họ Ninh bọn tôi tất nhiên phải nể

“Được rồi, hôm nay tôi tự ý quyết định, lần này tha cho thằng nhãi kia.”
 
Chương 410: C410: Một trăm triệu một ván


Một trăm triệu một ván?

Diệp Lâm vừa mở miệng đã bày ra một ván cược giá cao.

Mọi người có mặt đều bị sốc.

Hoa Quốc Đống, Bàng Văn Hiên và những người khác đều ngạc nhiên nhìn Diệp Lâm, tự hỏi một kẻ tay ngang như anh lấy đâu ra tự tin để đánh bạc với thần cờ bạc nước ngoài?

Hơn nữa, ngay từ đầu đã cược một trăm triệu rồi?

Đây chẳng phải là ném tiền qua cửa sổ sao?

Khi Khương Thái Thanh và thần cờ bạc Cao Quang nghe thấy điều này, lúc đầu họ rất ngạc nhiên, sau đó thì vui mừng khôn xiết.

Họ tưởng rằng Diệp Lâm bị bọn họ khiêu khích nên đã cắn câu.

Hơn nữa còn hào phóng đặt cược một trăm triệu.

Họ cầu còn chẳng được.

Bọn họ không sợ Diệp Lâm đánh bạc, chỉ sợ Diệp Lâm không dám đánh!


"Một trăm triệu? Chơi lớn thật!" Cao Quang cười nói: "Sau này anh đừng có mà hối hận!"

"Ha ha, đây đáng lẽ là lời của tôi mới phải, sau này các anh đừng hối hận đấy." Diệp Lâm cười nói.

Khương Thái Thanh nói: “Ai hối hận người đó là chó con!” Ngay lập tức, hai bên bắt đầu đặt cược. "Hì hì!' Khương Thái Thanh mừng rỡ.

Một trăm triệu sẽ sớm trở thành hai trăm triệu, ai mà không vui cho được?

"Sư phụ, lát nữa phải nhờ vào anh rồi!" Khương Thái Thanh nói: cược lần này, chúng ta mỗi người một nửa!"

ố tiền thắng "Được!" Cao Quang cũng hài lòng gật đầu, chỉ chờ đợi những lời này từ đồ đệ của mình.

Anh ta thích nhất là kiểu đánh bạc nắm chắc phần thắng mà không cần bỏ vốn này.

Thấy sự việc đã đến nước này, đám người Hoa Quốc Đống muốn thuyết phục cũng đã muộn.

Chỉ có thể để để mặc mọi chuyện.

Hoa Quốc Đống lo nếu lát nữa thua hết tiền, Diệp Lâm sẽ lấy cái gì ra để cược đây?

"Chúng ta chơi trò gì đây?" Cao Quang lại hỏi.


“Tùy anh lựa chọn.” Diệp Lâm không để ý: “Cái gì tôi cũng chơi được.”

"Hừ, mạnh miệng quá nhỉ!" Cao Quang lại nhìn Diệp Lâm: “Trông anh không giống người trong ngành nên tôi sẽ nhường anh, chúng ta chơi trò phổ biến nhất là tung xúc xắc!". ngôn tình hài

“Ai tung được số cao hơn sẽ thắng, anh thấy sao?”

Diệp Lâm gật đầu: "Được."

Chẳng bao lâu nữa, trong quán bar đã có rất nhiều viên xúc xắc.

Mỗi người ba viên.

Cho vào cốc xúc xắc. Lộc cộc. Hai người cùng lúc lắc cốc xúc xắc.

Mọi người xung quanh cũng đang chăm chú theo dõi hiện trường, mặc dù trong suy nghĩ của hầu hết mọi người, kết quả đã được định đoạt.

Tuy nhiên, Hoa Quốc Đống và những người khác vẫn hy vọng vào một điều kỳ diệu sẽ xảy ra.

Lỡ như xóc ra ba số sáu thì sao? "Ha ha..." Khương Thái Thanh lộ ra vẻ mặt xảo quyệt.

Chơi xúc xắc là chuyên môn của sư phụ anh ta! Tuyệt đối không thể thua được!

Mặc dù đây là trò cờ bạc đơn giản nhất nhưng nó cũng là bài kiểm tra kỹ năng cơ bản của một người.

Đối với các thần cờ bạc mà nói, xúc xắc có thể được chơi theo nhiều cách khác nhau.

Hôm nay, Giang Thái Thanh sẽ cho mọi người thấy sư phụ của mình mạnh đến mức nào.

Bộp!
 
Chương 410: C410: Một trăm triệu một ván


Một trăm triệu một ván?

Diệp Lâm vừa mở miệng đã bày ra một ván cược giá cao.

Mọi người có mặt đều bị sốc.

Hoa Quốc Đống, Bàng Văn Hiên và những người khác đều ngạc nhiên nhìn Diệp Lâm, tự hỏi một kẻ tay ngang như anh lấy đâu ra tự tin để đánh bạc với thần cờ bạc nước ngoài?

Hơn nữa, ngay từ đầu đã cược một trăm triệu rồi?

Đây chẳng phải là ném tiền qua cửa sổ sao?

Khi Khương Thái Thanh và thần cờ bạc Cao Quang nghe thấy điều này, lúc đầu họ rất ngạc nhiên, sau đó thì vui mừng khôn xiết.

Họ tưởng rằng Diệp Lâm bị bọn họ khiêu khích nên đã cắn câu.

Hơn nữa còn hào phóng đặt cược một trăm triệu.

Họ cầu còn chẳng được.

Bọn họ không sợ Diệp Lâm đánh bạc, chỉ sợ Diệp Lâm không dám đánh!


"Một trăm triệu? Chơi lớn thật!" Cao Quang cười nói: "Sau này anh đừng có mà hối hận!"

"Ha ha, đây đáng lẽ là lời của tôi mới phải, sau này các anh đừng hối hận đấy." Diệp Lâm cười nói.

Khương Thái Thanh nói: “Ai hối hận người đó là chó con!” Ngay lập tức, hai bên bắt đầu đặt cược. "Hì hì!' Khương Thái Thanh mừng rỡ.

Một trăm triệu sẽ sớm trở thành hai trăm triệu, ai mà không vui cho được?

"Sư phụ, lát nữa phải nhờ vào anh rồi!" Khương Thái Thanh nói: cược lần này, chúng ta mỗi người một nửa!"

ố tiền thắng "Được!" Cao Quang cũng hài lòng gật đầu, chỉ chờ đợi những lời này từ đồ đệ của mình.

Anh ta thích nhất là kiểu đánh bạc nắm chắc phần thắng mà không cần bỏ vốn này.

Thấy sự việc đã đến nước này, đám người Hoa Quốc Đống muốn thuyết phục cũng đã muộn.

Chỉ có thể để để mặc mọi chuyện.

Hoa Quốc Đống lo nếu lát nữa thua hết tiền, Diệp Lâm sẽ lấy cái gì ra để cược đây?

"Chúng ta chơi trò gì đây?" Cao Quang lại hỏi.


“Tùy anh lựa chọn.” Diệp Lâm không để ý: “Cái gì tôi cũng chơi được.”

"Hừ, mạnh miệng quá nhỉ!" Cao Quang lại nhìn Diệp Lâm: “Trông anh không giống người trong ngành nên tôi sẽ nhường anh, chúng ta chơi trò phổ biến nhất là tung xúc xắc!". ngôn tình hài

“Ai tung được số cao hơn sẽ thắng, anh thấy sao?”

Diệp Lâm gật đầu: "Được."

Chẳng bao lâu nữa, trong quán bar đã có rất nhiều viên xúc xắc.

Mỗi người ba viên.

Cho vào cốc xúc xắc. Lộc cộc. Hai người cùng lúc lắc cốc xúc xắc.

Mọi người xung quanh cũng đang chăm chú theo dõi hiện trường, mặc dù trong suy nghĩ của hầu hết mọi người, kết quả đã được định đoạt.

Tuy nhiên, Hoa Quốc Đống và những người khác vẫn hy vọng vào một điều kỳ diệu sẽ xảy ra.

Lỡ như xóc ra ba số sáu thì sao? "Ha ha..." Khương Thái Thanh lộ ra vẻ mặt xảo quyệt.

Chơi xúc xắc là chuyên môn của sư phụ anh ta! Tuyệt đối không thể thua được!

Mặc dù đây là trò cờ bạc đơn giản nhất nhưng nó cũng là bài kiểm tra kỹ năng cơ bản của một người.

Đối với các thần cờ bạc mà nói, xúc xắc có thể được chơi theo nhiều cách khác nhau.

Hôm nay, Giang Thái Thanh sẽ cho mọi người thấy sư phụ của mình mạnh đến mức nào.

Bộp!
 
Chương 382: C382: Ai cho các người đi vậy


“Diệp Lâm...” Ninh Vũ Triết lạnh lùng liếc Diệp Lâm một cái: “Hôm nay xem như anh may mắn tránh được một kiếp.”

Ninh Vũ Triết nói vậy có nghĩa là đồng ý nể mặt nhà họ Tần tha cho Diệp Lâm.

Hiện trường lập tức trở nên xôn xao.

Mọi người không ngờ Diệp Lâm lại may mắn đến như vậy, thế mà lại có thể tìm được đường sống trong chỗ chết ngay lúc này.

Chẳng lẽ Diệp Lâm dám nói mạnh miệng là vì có nhà họ Tân chống lưng cho anh ta hay sao?

Nếu nghĩ như vậy thì dường như mọi cách làm khác thường lúc nãy của Diệp Lâm đều có thể hiểu được.

“Hừ! Tên kia đúng là may mắn!”

Diệp Trạch thấy Diệp Lâm có thể tìm được đường sống trong chỗ chết thì nảy sinh lòng ghen ghét, cực kì tức giận.

“Haizz... thằng bất hiếu kia đúng là may mắn tận trời!”

Ngay cả ông cụ Diệp cũng không thể không khâm phục vận may của Diệp Lâm.


Chỉ kém một chút nữa thôi là có thể giết sạch tai họa rồi. Đám người một lòng với ông cụ Diệp đều cảm thấy đáng tiếc.

Hiện giờ có nhà họ Tần chống lưng cho Diệp Lâm, sau này sẽ càng thêm khó khăn khi muốn vặn ngã Diệp Lâm.

“Phù...”

Người trong năm đại gia tộc đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn thay cho Diệp Lâm.

Bọn họ không hề ngờ rằng Diệp Lâm còn có một con át chủ bài như thế.

Diệp tiên sinh đúng là một sự tồn tại không thể đo lường được mà!

Trong nhất thời, người trong năm đại gia tộc càng thêm kính sợ Diệp Lâm.

“Cổ võ?”

Thấy Tần Tuyết Dung dù là ngoại hình hay là khí chất đều vượt xa chính mình, Susan tự cảm thấy xấu hổ.

Hơn nữa, khi nhìn thấy Tân Tuyết Dung chỉ nói vài câu là có thể giúp đỡ Diệp Lâm, Susan càng thêm xấu hổ hơn nữa.

Cô chợt cảm thấy mình chỉ có thể kéo chân sau Diệp Lâm, còn cái loại người như Tần Tuyết Dung mới có thể xứng đôi với Diệp Lâm.

Susan cực kì hâm mộ, cũng hi vọng có một ngày mình có thể giống như Tân Tuyết Dung, cho dù chỉ có thể giúp đỡ Diệp Lâm một chút thôi, cũng vẫn tốt hơn là đứng bên cạnh xem như hiện giờ.

“Hừ, nhãi ranh, ai cho cháu tự mình quyết định hả?”

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Ninh Tùng Sơn mắng một câu rồi nói: “Có điều, người họ Ninh tôi nói lời giữ lời. Nếu nhãi ranh này đã tự quyết định đồng ý rồi thì hôm nay chúng tôi sẽ nể mặt nhà họ Tần một lần.”


“Cô nhóc, cho tôi gửi lời hỏi thăm đến ông nội cô.”

Ninh Tùng Sơn nói một câu với Tân Tuyết Dung rồi định quay người đi.

“Vâng, cảm ơn Ninh tiền bối!”

Tân Tuyết Dung xin lỗi.

“Em Tuyết Dung, chúng tôi đi trước đây.”

Ninh Vũ Triết nói với giọng điệu lấy lòng, lưu luyến mà chào tạm biệt.

“Vâng, anh cứ đi thong thả.” Tần Tuyết Dung lại ôm quyền tiễn hai người đi. Lúc hai người quay người đi...

“Đứng lại!”

Một giọng nói vang lên từ phía sau.

“Ai cho các người đi vậy?”

“Đây là nơi các người muốn đến thì đến muốn đi thì đi hả?”


Ai nói vậy?

Nghe vậy, hai người nhà họ Ninh lập tức thay đổi sắc mặt, dừng bước chân lại.

“Nhãi ranh, mày còn muốn gì nữa?” Ninh Tùng Sơn bỗng nhiên quay đầu lại, lạnh giọng hỏi.

“Mày đừng tưởng rằng có nhà họ Tân chống lưng cho mày, thì mày có thể cáo mượn oai hùm ngay trước mặt tao!” . Đam Mỹ Cổ Đại

“Mày muốn giữ tao lại hả?”

Ninh Tùng Sơn nói chuyện không lớn, nhưng lời nói lại truyền đến tai từng người, khiến người nghe cực kì sợ hãi.

Đừng nói người thường bị vài câu nói của Ninh Tùng Sơn làm cho choáng váng, ngay cả Tần Tuyết Dung nghe thấy thì nhịp tim cũng đập nhanh hơn.

Cô ta ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Lâm, không biết anh còn muốn sao nữa?

Diệp Lâm vẫn cứ bình tĩnh như lúc đầu, lạnh nhạt nói: “Muốn đi cũng được. thôi. Để thanh kiếm trên người của ông lại, tôi có thể tha cho các ông!”
 
Chương 411: C411: Nhưng điều đó là hoàn toàn không thể


Hai người đồng thời đặt cốc xúc xắc xuống và nhìn nhau. Cứ như thể mọi chuyện đã xong xuôi vậy.

"Anh mở trước, hay là tôi mở trước?" Cao Quang cười hỏi. “Sao cũng được.” Diệp Lâm không quan tâm.

"Vậy để tôi mở trước." Cao Quảng cười nói: "Bởi vì sau khi tôi mở xong, anh sẽ không cần phải mở nữa."

Tất cả.... Kết thúc rồi!

Nói xong, Cao Quang mở cốc xúc xắc ra.

Một hàng sáu liên tiếp, được sắp xếp gọn gàng và cân đối.

Điều này ngay lập tức khiến mọi người xung quanh phải thốt lên ngạc nhiên. Họ thầm nghĩ: “Không hổ danh là thần cờ bạc! Không lệch một con nào.”

Không đúng... Chẳng bao lâu sau, lại có người phát hiện ra điều gì đó bất thường.

Không chỉ không ít hơn mà còn nhiều thêm nữa kìa!


Mọi người nhìn kỹ hơn và thấy rằng ngoài ba viên xúc xắc số sáu thì còn có thêm một "dấu chấm' ở bên cạnh?

"Chuyện... Chuyện này là sao?” "Mười chín điểm? Mười chín điểm thật kìa!" “Cái chấm kia từ đâu ra thế?”

Khi mọi người nhìn kỹ hơn, họ ngạc nhiên khi thấy một mặt của viên xúc xắc đã rơi ra.

Chính mảnh rơi ra này đã khiến một nó nhiều thêm một điểm.

Và thế là xuất hiện mười chín điểm hiếm hoi!

"Cái này..." Nhìn thấy ba số sáu, Hoa Quốc Đống đã tuyệt vọng rồi, khi nhìn thấy thêm một dấu chấm nữa, anh ta lại càng ngạc nhiên hơn: "Cái này cũng được sao? Như vậy thì tính mười tám hay mười chín?”

Mặc dù hỏi như vậy, nhưng trong lòng mọi người đều biết rằng dù tính như thế nào thì Cao Quang cũng không thể thua được.

Bởi vì cho dù Diệp Lâm cũng sóc ra mười tám điểm thì cũng chỉ là hòa mà thôi.

"Đương nhiên là mười chín rồi!" Khương Thái Thanh cười nói: "Lúc trước. chúng ta đã nói rồi, so sánh là về điểm số, nhưng không có quy định nào về việc xúc xắc có nguyên vẹn hay không! Về phần có thể lắc được ra bao nhiêu điểm thì còn tùy vào khả năng của mỗi người!"

"Ha ha, cái này cũng không đáng là gì." Cao Quang nhớ lại: “Tôi nhớ năm đó sư phụ của tôi thậm chí có thể lắc ra được hơn hai mươi điểm!"

Trong một khoảng thời gian ngắn, người chơi sẽ rất khó khăn để vừa tung được ba con sáu, vừa tách được một mặt của viên xúc xắc ra.

Khương Thái Thanh cười hỏi: "Thấy sao? Sư phụ của tôi giỏi không? Các anh đã phục hay chưa?"

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống và những người khác đều im lặng. Cao Quang cũng đắc ý nhìn Diệp Lâm: “Anh thua rồi!" Chỉ dựa vào một điểm thêm vào này, đối thủ đã thua rồi!

Cho dù đối thủ gặp may, được ba con sáu thì cũng chỉ được mười tám điểm mà thôi.

"Haha, một trăm triệu đã biến thành hai trăm triệu!" Khương Thái Thanh bắt đầu chuẩn bị ăn mừng: "Tiền tới nhanh quá! Này, tên nhóc kia, anh còn chưa đặt cược đâu! Lát nữa đừng có nói với tôi là không có tiền đấy! Một trăm triệu tiền mặt hay là vàng ròng cũng được, không được kém một xuI”


Đúng lúc hai người họ đắc chí.

Diệp Lâm lại bình tĩnh nói: "Tôi còn chưa mở ra, chẳng phải hai anh vui mừng quá sớm rồi sao?”

Cái gì? Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều ngạc nhiên và khó hiểu.

Họ thầm nghĩ: “Người ta đã đã lắc ra mười chín điểm rồi, anh mở hay không thì có gì khác biệt chứ?”

Cho dù anh có thể lắc ra được ba con sáu thì chẳng phải vẫn kém người ta một điểm sao?

Trừ khi... Anh có thể lắc ra hai mươi điểm trở lên.

Nhưng điều đó là hoàn toàn không thể!

"Tên nhóc, anh còn chưa hiểu sao?" Khương Thái Thanh lớn tiếng nhắc nhở: "Mở to mắt ra mà xem, đây là mười chín điểm! Mười chín điểm đấy! Anh định đấu kiểu gì? Chẳng lẽ anh vẫn còn hy vọng chiến thắng sao? Haha... Đừng nằm mơ nữa!"

"Khụ khụ...' Hoa Quốc Đống cũng ho khan, thấp giọng nhắc nhở: "Sư phụ, người ta ra nhiều hơn một điểm, mặc dù không biết có tính hay không. Nhưng mà... Sư phụ, anh có thể cam đoan của anh là ba con sáu không?”

Ý của Hoa Quốc Đống là nếu không dám chắc thì tốt nhất đừng mở.


Một lần thua là mất một trăm triệu, đến Hoa Quốc Đống cũng cảm thấy xót ruột thay cho Diệp Lâm, không biết lấy đâu ra tiền nữa.

"Haha..." Diệp Lâm khẽ mỉm cười: “Mười chín điểm thì lớn lắm à? Có thể thắng chắc rồi sao?"

"Đừng quên, mỗi viên xúc xắc có sáu mặt! Anh chỉ mới làm rơi một mặt, thêm được một điểm mà thôi."

"Hả?" Cao Quang nghe vậy thì hơi cau mày: “Ý anh là gì, anh cũng có thể bỏ lắc ra thêm một mặt nữa sao?”

"Còn mạnh miệng?" Khương Thái Thanh cười lạnh: "Vậy anh mở ra đi! Để chúng tôi xem anh được mấy điểm!"

Lời còn chưa dứt, Diệp Lâm đã đưa tay mở cốc xúc xắc ra.

Không có con xúc xắc nào hoàn chỉnh cả mà chỉ có những hàng chấm được sắp xếp một cách có trật tự.

Ba số sáu, ba số năm, ba số bốn, ba số ba, ba số hai, ba số một.

Đúng sáu mươi ba điểm!
 
Chương 411: C411: Nhưng điều đó là hoàn toàn không thể


Hai người đồng thời đặt cốc xúc xắc xuống và nhìn nhau. Cứ như thể mọi chuyện đã xong xuôi vậy.

"Anh mở trước, hay là tôi mở trước?" Cao Quang cười hỏi. “Sao cũng được.” Diệp Lâm không quan tâm.

"Vậy để tôi mở trước." Cao Quảng cười nói: "Bởi vì sau khi tôi mở xong, anh sẽ không cần phải mở nữa."

Tất cả.... Kết thúc rồi!

Nói xong, Cao Quang mở cốc xúc xắc ra.

Một hàng sáu liên tiếp, được sắp xếp gọn gàng và cân đối.

Điều này ngay lập tức khiến mọi người xung quanh phải thốt lên ngạc nhiên. Họ thầm nghĩ: “Không hổ danh là thần cờ bạc! Không lệch một con nào.”

Không đúng... Chẳng bao lâu sau, lại có người phát hiện ra điều gì đó bất thường.

Không chỉ không ít hơn mà còn nhiều thêm nữa kìa!


Mọi người nhìn kỹ hơn và thấy rằng ngoài ba viên xúc xắc số sáu thì còn có thêm một "dấu chấm' ở bên cạnh?

"Chuyện... Chuyện này là sao?” "Mười chín điểm? Mười chín điểm thật kìa!" “Cái chấm kia từ đâu ra thế?”

Khi mọi người nhìn kỹ hơn, họ ngạc nhiên khi thấy một mặt của viên xúc xắc đã rơi ra.

Chính mảnh rơi ra này đã khiến một nó nhiều thêm một điểm.

Và thế là xuất hiện mười chín điểm hiếm hoi!

"Cái này..." Nhìn thấy ba số sáu, Hoa Quốc Đống đã tuyệt vọng rồi, khi nhìn thấy thêm một dấu chấm nữa, anh ta lại càng ngạc nhiên hơn: "Cái này cũng được sao? Như vậy thì tính mười tám hay mười chín?”

Mặc dù hỏi như vậy, nhưng trong lòng mọi người đều biết rằng dù tính như thế nào thì Cao Quang cũng không thể thua được.

Bởi vì cho dù Diệp Lâm cũng sóc ra mười tám điểm thì cũng chỉ là hòa mà thôi.

"Đương nhiên là mười chín rồi!" Khương Thái Thanh cười nói: "Lúc trước. chúng ta đã nói rồi, so sánh là về điểm số, nhưng không có quy định nào về việc xúc xắc có nguyên vẹn hay không! Về phần có thể lắc được ra bao nhiêu điểm thì còn tùy vào khả năng của mỗi người!"

"Ha ha, cái này cũng không đáng là gì." Cao Quang nhớ lại: “Tôi nhớ năm đó sư phụ của tôi thậm chí có thể lắc ra được hơn hai mươi điểm!"

Trong một khoảng thời gian ngắn, người chơi sẽ rất khó khăn để vừa tung được ba con sáu, vừa tách được một mặt của viên xúc xắc ra.

Khương Thái Thanh cười hỏi: "Thấy sao? Sư phụ của tôi giỏi không? Các anh đã phục hay chưa?"

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống và những người khác đều im lặng. Cao Quang cũng đắc ý nhìn Diệp Lâm: “Anh thua rồi!" Chỉ dựa vào một điểm thêm vào này, đối thủ đã thua rồi!

Cho dù đối thủ gặp may, được ba con sáu thì cũng chỉ được mười tám điểm mà thôi.

"Haha, một trăm triệu đã biến thành hai trăm triệu!" Khương Thái Thanh bắt đầu chuẩn bị ăn mừng: "Tiền tới nhanh quá! Này, tên nhóc kia, anh còn chưa đặt cược đâu! Lát nữa đừng có nói với tôi là không có tiền đấy! Một trăm triệu tiền mặt hay là vàng ròng cũng được, không được kém một xuI”


Đúng lúc hai người họ đắc chí.

Diệp Lâm lại bình tĩnh nói: "Tôi còn chưa mở ra, chẳng phải hai anh vui mừng quá sớm rồi sao?”

Cái gì? Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều ngạc nhiên và khó hiểu.

Họ thầm nghĩ: “Người ta đã đã lắc ra mười chín điểm rồi, anh mở hay không thì có gì khác biệt chứ?”

Cho dù anh có thể lắc ra được ba con sáu thì chẳng phải vẫn kém người ta một điểm sao?

Trừ khi... Anh có thể lắc ra hai mươi điểm trở lên.

Nhưng điều đó là hoàn toàn không thể!

"Tên nhóc, anh còn chưa hiểu sao?" Khương Thái Thanh lớn tiếng nhắc nhở: "Mở to mắt ra mà xem, đây là mười chín điểm! Mười chín điểm đấy! Anh định đấu kiểu gì? Chẳng lẽ anh vẫn còn hy vọng chiến thắng sao? Haha... Đừng nằm mơ nữa!"

"Khụ khụ...' Hoa Quốc Đống cũng ho khan, thấp giọng nhắc nhở: "Sư phụ, người ta ra nhiều hơn một điểm, mặc dù không biết có tính hay không. Nhưng mà... Sư phụ, anh có thể cam đoan của anh là ba con sáu không?”

Ý của Hoa Quốc Đống là nếu không dám chắc thì tốt nhất đừng mở.


Một lần thua là mất một trăm triệu, đến Hoa Quốc Đống cũng cảm thấy xót ruột thay cho Diệp Lâm, không biết lấy đâu ra tiền nữa.

"Haha..." Diệp Lâm khẽ mỉm cười: “Mười chín điểm thì lớn lắm à? Có thể thắng chắc rồi sao?"

"Đừng quên, mỗi viên xúc xắc có sáu mặt! Anh chỉ mới làm rơi một mặt, thêm được một điểm mà thôi."

"Hả?" Cao Quang nghe vậy thì hơi cau mày: “Ý anh là gì, anh cũng có thể bỏ lắc ra thêm một mặt nữa sao?”

"Còn mạnh miệng?" Khương Thái Thanh cười lạnh: "Vậy anh mở ra đi! Để chúng tôi xem anh được mấy điểm!"

Lời còn chưa dứt, Diệp Lâm đã đưa tay mở cốc xúc xắc ra.

Không có con xúc xắc nào hoàn chỉnh cả mà chỉ có những hàng chấm được sắp xếp một cách có trật tự.

Ba số sáu, ba số năm, ba số bốn, ba số ba, ba số hai, ba số một.

Đúng sáu mươi ba điểm!
 
Chương 383: C383: Người có thể đi


Nhà họ Ninh cũng được, nhà họ Tân cũng được. Diệp Lâm không có hứng thú nhiều với các thế gia cổ võ.

Nhưng mà, khoảnh khắc vừa rồi Ninh Tùng Sơn muốn động kiếm, Diệp Lâm cảm nhận được hộp kiếm Vô Tẫn có phản ứng.

Vậy nên Diệp Lâm cảm thấy hứng thú hơn với thanh kiếm khổng lồ trên lưng Ninh Tùng Sơn.

Nếu không phải vì Tần Tuyết Dung đột nhiên xuất hiện, thì chắc là hiện tại Diệp Lâm đã lấy được kiếm.

Dù thế nào đi nữa, Diệp Lâm đều phải có được thanh kiếm kia.

Người có thể đi...

Nhưng kiếm phải ở lại!

Cái gì?

Nghe vậy, toàn trường đều chấn động.

Mọi người trợn to mắt ra nhìn, giống như là gặp quỷ vậy. Bọn họ không thể tin được rằng lời nói kia lại được thốt ra từ trong miệng của Diệp Lâm.


Trong mắt mọi người thì hành vi của Diệp Lâm chẳng khác gì điên cuồng thử tìm đường chết!

“Diệp Lâm... điên rồi hả? Anh ta còn dám quát tháo nhà họ Ninh nữa?”

“Đúng vậy, nhà họ Ninh đã nể mặt nhà họ Tần lựa chọn nhường bước rồi, mà anh ta còn dám làm vậy nữa!”

“Anh ta dám nói như thế, cho dù là nhà họ Tân cũng không bảo vệ được anh tai"

Cổ võ không thể chịu nhục!

Huống chỉ là trước mắt bao người, Diệp Lâm năm lần bảy lượt xúc phạm nhà họ Ninh cổ võ.

Nếu hôm nay nhà họ Ninh lại lựa chọn nhường bước thì sau này làm gì còn mặt mũi với người ta nữa?

Cho dù là khi trở lại giới cổ võ, cũng sẽ bị cười nhạo.

“Tần Tuyết Dung.” Ninh Tùng Sơn lạnh lùng nói: “Không phải là tôi không nể mặt nhà họ Tần các cô, mà cô cũng thấy rồi đấy, là thằng nhãi này không coi tôi, coi nhà họ Ninh tôi ra gì cả!”


“Nếu hôm nay tôi không giết cậu ta thì tôi làm gì còn mặt mũi quay lại nhà họ Ninh nữa?”

“Nếu tôi không giết được cậu ta thì tôi thề không làm người!”

Lúc nói chuyện, quanh thân Ninh Tùng Sơn tràn đầy sát khí, cực kì đáng sợ.

Thấy Ninh Tùng Sơn thật sự nổi lên ý định giết người, Tân Tuyết Dung cũng không dám nói thêm gì nữa.

Rốt cuộc thì là do Diệp Lâm cứ mãi khiêu khích.

Nếu anh ta khiêu khích Ninh Vũ Triết thì cũng được đi. Anh ta tuyệt đối không nên chủ động đi khiêu khích trưởng lão nhà họ Ninh là Ninh Tùng Sơn, còn muốn đoạt vũ khí của Ninh Tùng Sơn nữa chứ!

Vậy nên nhà họ Ninh không thể nào tha thứ cho anh ta được!

“Ha ha...”

Giờ phút này, chỉ có hai ông cháu nhà họ Diệp và đám người phản đối Diệp. Lâm lên làm gia chủ là vui vẻ.

Diệp Lâm nổi điên lên tìm đường chết thật sự là một thu hoạch ngoài ý muốn đối với bọn họ.

Bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Lâm may mắn dựa vào nhà họ Tần tránh được một kiếp. Nào ngờ anh ta lại chủ động đi tìm chết, sao nhà họ Ninh có thể nhịn được nữa?

Thấy Ninh Tùng Sơn thật sự nổi giận, ông cụ Diệp tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa.
 
Chương 412: C412: Đúng là một kiệt tác


"Mẹ ơi?"

Hiện trường tràn ngập những tiếng kêu ngạc nhiên.

Mọi người trợn mắt, há mồm, giống như gặp ma vậy, không thể tin vào mắt mình.

Họ lớn bằng chừng này rồi nhưng chưa bao giờ thấy xúc xắc có thể lắc ra như thết

Đúng là một kiệt tác!

"Mẹ ơi! Tôi đang nằm mơ à? Hoa mắt quá, rốt cuộc có bao nhiêu điểm? Tôi không đếm được!"

"Sáu mươi ba điểm! Chính xác là sáu mươi ba điểm! Sáu mặt của ba con xúc xắc đều rơi ra! Làm thế quái nào mà chuyện này lại xảy ra được?"

"Tôi còn tưởng rằng mười chín điểm là cực hạn rồi chứ! Không ngờ còn có người lắc ra sáu mươi ba điểm, đúng là khó tin mà!"


"Quả nhiên, hiện thực mới là thứ khủng khiếp nhất, chỉ có cái anh không thể tưởng tượng được chứ không có gì là không thể. Còn hơn cả trong phim nữa kia!"

Những người đứng xem xung quanh đều rất ngạc nhiên.

Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên cũng tỏ ra sửng sốt, dụi dụi mắt thật mạnh, cả hai đều không thể tin được.

Bọn họ vốn cho rằng lần này Diệp Lâm nhất định sẽ thua, cho dù có được mười tám điểm cũng khó có thể lật ngược tình thế.

Nhưng họ không ngờ rằng Diệp Lâm không những lật ngược tình thế mà còn đè bẹp họ hoàn toàn!

Sáu mươi ba đấu với mười chín? Sao mà so sánh được cơ chứt

Giống hệt với lời Diệp Lâm vừa nói, mười chín điểm đâu có lớn, xúc xắc có tới sáu mặt cơ màt

Đối thủ chỉ mới làm rơi một mặt, nhưng Diệp Lâm lại lắc ra cả sáu mặt! Hoa Quốc Đống hưng phấn nhìn Diệp Lâm, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Anh ta có nằm mơ cũng không bao giờ có thể tưởng tượng được, vị sư phụ mà mình tôn sùng lại có thể giỏi cờ bạc như vậy?


€ó thể làm được như vậy, e là những thần cờ bạc bình thường cũng không thể so sánh được.

Trước mặt sư phụ, Cao Quang tự xưng là thần cờ bạc ở khu phố người Hoa trông buồn cười chẳng khác gì một học sinh tiểu học.

Chẳng lẽ sư phụ của anh ta là một vị thần toàn năng sao?

Hoa Quốc Đống hưng phấn đến không nhịn được, nghĩ rằng lần này sư phụ kiếm được một khoản lớn rồi!

Ngay cả Bàng Văn Hiên ở bên cạnh cũng vừa ngạc nhiên, vừa ghen tị với Hoa Quốc Đống vì được quen biết một vị thần như vậy.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng khó tin này trước mắt, ngay cả Bàng Văn Hiên cũng nảy sinh ý định trở thành đệ tử của Diệp Lâm.

"Cái này... Sao có thể như vậy được?" Lúc này, vẻ mặt Giang Thái Thanh nhăn nhó như vừa ăn phải một con ruồi.

Tưởng chừng như đã nắm chắc chiến thắng nhưng không ngờ lại có sự thay đổi bất ngờ đến vậy.

Sáu mươi ba điểm? Đây là điều mà con người có thể làm được sao? Khóe miệng Khương Thái Thanh giật giật, khóc không ra nước mắt.

Một trăm triệu, một trăm triệu anh ta mãi mới thăng được, còn chưa kịp nguội đã theo gió mà bay rồi sao?

Ban đầu, Khương Thái Thanh còn nghĩ đến việc mang tấm séc về nhà và khiến cha có cái nhìn khác về mình.
 
Chương 412: C412: Đúng là một kiệt tác


"Mẹ ơi?"

Hiện trường tràn ngập những tiếng kêu ngạc nhiên.

Mọi người trợn mắt, há mồm, giống như gặp ma vậy, không thể tin vào mắt mình.

Họ lớn bằng chừng này rồi nhưng chưa bao giờ thấy xúc xắc có thể lắc ra như thết

Đúng là một kiệt tác!

"Mẹ ơi! Tôi đang nằm mơ à? Hoa mắt quá, rốt cuộc có bao nhiêu điểm? Tôi không đếm được!"

"Sáu mươi ba điểm! Chính xác là sáu mươi ba điểm! Sáu mặt của ba con xúc xắc đều rơi ra! Làm thế quái nào mà chuyện này lại xảy ra được?"

"Tôi còn tưởng rằng mười chín điểm là cực hạn rồi chứ! Không ngờ còn có người lắc ra sáu mươi ba điểm, đúng là khó tin mà!"


"Quả nhiên, hiện thực mới là thứ khủng khiếp nhất, chỉ có cái anh không thể tưởng tượng được chứ không có gì là không thể. Còn hơn cả trong phim nữa kia!"

Những người đứng xem xung quanh đều rất ngạc nhiên.

Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên cũng tỏ ra sửng sốt, dụi dụi mắt thật mạnh, cả hai đều không thể tin được.

Bọn họ vốn cho rằng lần này Diệp Lâm nhất định sẽ thua, cho dù có được mười tám điểm cũng khó có thể lật ngược tình thế.

Nhưng họ không ngờ rằng Diệp Lâm không những lật ngược tình thế mà còn đè bẹp họ hoàn toàn!

Sáu mươi ba đấu với mười chín? Sao mà so sánh được cơ chứt

Giống hệt với lời Diệp Lâm vừa nói, mười chín điểm đâu có lớn, xúc xắc có tới sáu mặt cơ màt

Đối thủ chỉ mới làm rơi một mặt, nhưng Diệp Lâm lại lắc ra cả sáu mặt! Hoa Quốc Đống hưng phấn nhìn Diệp Lâm, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Anh ta có nằm mơ cũng không bao giờ có thể tưởng tượng được, vị sư phụ mà mình tôn sùng lại có thể giỏi cờ bạc như vậy?


€ó thể làm được như vậy, e là những thần cờ bạc bình thường cũng không thể so sánh được.

Trước mặt sư phụ, Cao Quang tự xưng là thần cờ bạc ở khu phố người Hoa trông buồn cười chẳng khác gì một học sinh tiểu học.

Chẳng lẽ sư phụ của anh ta là một vị thần toàn năng sao?

Hoa Quốc Đống hưng phấn đến không nhịn được, nghĩ rằng lần này sư phụ kiếm được một khoản lớn rồi!

Ngay cả Bàng Văn Hiên ở bên cạnh cũng vừa ngạc nhiên, vừa ghen tị với Hoa Quốc Đống vì được quen biết một vị thần như vậy.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng khó tin này trước mắt, ngay cả Bàng Văn Hiên cũng nảy sinh ý định trở thành đệ tử của Diệp Lâm.

"Cái này... Sao có thể như vậy được?" Lúc này, vẻ mặt Giang Thái Thanh nhăn nhó như vừa ăn phải một con ruồi.

Tưởng chừng như đã nắm chắc chiến thắng nhưng không ngờ lại có sự thay đổi bất ngờ đến vậy.

Sáu mươi ba điểm? Đây là điều mà con người có thể làm được sao? Khóe miệng Khương Thái Thanh giật giật, khóc không ra nước mắt.

Một trăm triệu, một trăm triệu anh ta mãi mới thăng được, còn chưa kịp nguội đã theo gió mà bay rồi sao?

Ban đầu, Khương Thái Thanh còn nghĩ đến việc mang tấm séc về nhà và khiến cha có cái nhìn khác về mình.
 
Chương 384: C384: Nhãi ranh


“Lần này anh ta chết chắc rồi!”

Diệp Trạch nhìn về phía người anh cùng cha khác mẹ của mình với ánh mắt như nhìn người chết.

“Hầy... Diệp Lâm, lần này tôi không cứu được anh rồi!”

Tân Tuyết Dung thấy vậy cũng bất đắc dĩ lắc đầu.

Nếu cô ta dùng tên tuổi của ông nội hoặc cha mình đi nhờ vả ông cụ Ninh thì chắc là còn một chút hi vọng.

Có điều, cô ta không định làm nhu vậy.

Cô ta muốn nhìn xem Diệp Lâm rốt cuộc là đang phô trương hay là thật sự có vốn liếng để làm vậy?

Ông nội mình bảo mình đi tiếp cận anh ta, tìm hiểu anh ta, điều tra anh ta.

Và cái trận chiến trước mắt này chính là một cơ hội để điều tra gốc gác của anh ta.

Rốt cuộc thì người trẻ tuổi trong giới người thường có thể làm cho ông nội bất chấp tất cả cũng muốn tìm hiểu cho rõ ràng là thần thánh phương nào? Và anh ta có bao nhiêu cân lượng?

Tất cả đều sắp có câu trả lời rồi.


Tân Tuyết Dung nhìn chằm chằm Diệp Lâm, trong đôi mắt xinh đẹp kia tràn đầy vẻ tò mò.

“Chú ơi, để cho cháu lên đi!”

Ninh Vũ Triết muốn đánh nhau thay chú mình.

Lúc nấy anh ta không thể ra tay, bây giờ có thể bày ra thân thủ của mình được rồi.

“Không cần!”

Lần này Ninh Tùng Sơn từ chối.

Lần này không giống lần trước.

Lần trước Ninh Tùng Sơn đồng ý để cho Ninh Vũ Triết lên là vì cả hai chú cháu bọn họ đều không coi trọng Diệp Lâm, cho rằng ai ra tay cũng giống nhau.

Còn lần này thì khác.

Diệp Lâm dám nói năng mạnh miệng, còn chủ động đi khiêu khích ông ta, muốn đoạt thanh kiếm trên lưng ông ta.

Sao Ninh Tùng Sơn ông ta có thể nhịn được nữa?


Ông ta quyết định tự mình ra tay giết Diệp Lâm.

“Vâng!”

Ninh Vũ Triết thấy vậy thì ngoan ngoãn lùi sang một bên, nhìn về phía Diệp Lâm bằng ánh mắt lạnh nhạt như nhìn người chết.

“Chú tao tự mình ra tay, chắc là mày ngay cả một chiêu cũng không đỡ được!”

Thực lực của Ninh Tùng Sơn là tông sư nhị phẩm, một sự tồn tại vô địch ở dưới nhất phẩm.

Đừng nói là ở thế giới người thường, cho dù là ở thế giới cổ võ, thì chỉ có số ít người đếm trên đầu ngón tay mới có thể đánh lại cái loại cao thủ cấp bậc như: Ninh Tùng Sơn.

Một Diệp Lâm nhỏ nhoi mà dám quát tháo một vị tông sư nhị phẩm, e là có đến chết thì anh ta cũng không biết mình chết thế nào.

Ong!

Lúc nói chuyện, Ninh Tùng Sơn đi lên một bước, đồng thời rút thanh kiếm khổng lồ trên lưng ra.

Thanh kiếm cao rộng khoảng nửa người, chỉ cần vung nhẹ lên là có thể phát ra tiếng nổ vang trời, vừa nhìn là biết cực kì nặng kí.

Người bình thường dù có cầm cũng cầm không nổi.

Vậy mà thanh kiếm khi ở trong tay Ninh Tùng Sơn, lại nhẹ nhàng uyển chuyển giống như tờ giấy.

“Nhãi ranh, thích bảo kiếm của tao hả?”

“Vậy phải xem mày có bản lĩnh lấy hay không?”

“Nếu mày có thể đỡ được ba kiếm của tao, thì tao sẵn lòng tặng nó cho mày!”
 
Chương 413: C413: Anh mới là thần cờ bạc


Nếu biết sớm hơn thì anh ta đã không đến đây khoe khoang, lẽ ra nên về nhà trước mới phải.

Cao Quang ở bên cạnh là cũng há hốc miệng choáng váng, bất động như một tác phẩm điêu khắc.

Trái tim anh ta như bị đảo lộn, đồng thời cũng vô cùng sợ hãi. Thủ đoạn đáng sợ như vậy thực sự làm anh ta mở rộng tầm mắt.

Anh không biết lần này mình đã gặp được thần cờ bạc thực sự? Thánh cờ bạc? Hay ông tổ của ngành cờ bạc nữa?

Phải biết, đây kỷ lục cao nhất của sư phụ anh ta cũng chỉ là hai mươi mốt điểm, tức là lắc ra được thêm một mặt ba điểm nữa mà thôi.

Nhưng bây giờ, tất cả các mặt của ba viên xúc xắc đều được sắp xếp gọn gàng!

Tất cả mọi mặt!

Trong thời gian ngắn như vậy, tung được tất cả các mặt của ba viên xúc xắc mà vẫn có thể sắp xếp chúng gọn gàng?


€ó thể làm được bất kỳ điều gì trong số đó đã đáng ngạc nhiên lắm rồi, người có thể làm được tất cả chẳng khác nào thần thánh!

Cho dù có đưa cho anh ta một con dao để cắt xúc xắc ngay tại chỗ thì cũng chưa chắc có thể cắt chúng gọn gàng như vậy!

Trên trán Cao Quang toát ra mồ hôi lạnh, khó có thể tưởng tượng hôm nay anh ta đã gặp phải đối thủ đáng sợ đến mức nào.

Nghĩ lại thì lúc vừa mới lắc ra được mười chín điểm, anh ta còn đắc ý rằng mình thắng chắc rồi. Bây giờ, Cao Quang chỉ muốn tìm một lỗ nẻ để chui đầu xuống mà thôi.

Phich!

Cao Quang bừng tỉnh, lập tức quỳ xuống.

"Thần cờ bạc!”

"Anh mới là thần cờ bạc!"


“Vừa tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn! Xin hãy tha thứ cho tôi, thần cờ bạc!”

Giờ phút này, Cao Quang, người được mệnh danh là thần cờ bạc của khu phố người Hoa ở nước ngoài lại chủ động quỳ xuống, gọi Diệp Lâm là Thần cờ bạc.

Mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc. Anh ta thua tâm phục khẩu phục.

Những người xung quanh cũng đồng thời phục hồi tinh thần lại, nhìn Diệp Lâm đang ung dung với vẻ kính sợ.

'Thầm nghĩ: “Đây mới thực sự là thần cờ bạc!”

Buồn cười thay, Giang thiếu gia lại bỏ gần tìm xa. Trước mặt có một thần cờ bạc thật sự mà lại dám múa rìu qua mắt thợ, làm trò cười cho người khác.

"Một trăm triệu này giờ thuộc về tôi." Diệp Lâm nhặt tấm séc trị giá một trăm triệu lên.

"Không được!" Khương Thái Thanh lập tức tiến lên, trong mắt tràn đầy khẩn cầu: "Thần cờ bạc, thánh bạc bạc, tôi không chơi nữa... Xin anh, đừng lấy tiền của tôi..."

"Sao nào? Anh hối hận rồi sao?" Diệp Lâm hỏi ngược lại: “Không phải anh vừa mới nói người nào hối hận thì làm chó sao?”

"Đúng vậy, tôi hối hận rồi, tôi là một con chó!" Vì một trăm triệu kia, Khương Thái Thanh cũng không màng đến danh dự nữa: “Gâu, gâu, gâu!"
 
Chương 413: C413: Anh mới là thần cờ bạc


Nếu biết sớm hơn thì anh ta đã không đến đây khoe khoang, lẽ ra nên về nhà trước mới phải.

Cao Quang ở bên cạnh là cũng há hốc miệng choáng váng, bất động như một tác phẩm điêu khắc.

Trái tim anh ta như bị đảo lộn, đồng thời cũng vô cùng sợ hãi. Thủ đoạn đáng sợ như vậy thực sự làm anh ta mở rộng tầm mắt.

Anh không biết lần này mình đã gặp được thần cờ bạc thực sự? Thánh cờ bạc? Hay ông tổ của ngành cờ bạc nữa?

Phải biết, đây kỷ lục cao nhất của sư phụ anh ta cũng chỉ là hai mươi mốt điểm, tức là lắc ra được thêm một mặt ba điểm nữa mà thôi.

Nhưng bây giờ, tất cả các mặt của ba viên xúc xắc đều được sắp xếp gọn gàng!

Tất cả mọi mặt!

Trong thời gian ngắn như vậy, tung được tất cả các mặt của ba viên xúc xắc mà vẫn có thể sắp xếp chúng gọn gàng?


€ó thể làm được bất kỳ điều gì trong số đó đã đáng ngạc nhiên lắm rồi, người có thể làm được tất cả chẳng khác nào thần thánh!

Cho dù có đưa cho anh ta một con dao để cắt xúc xắc ngay tại chỗ thì cũng chưa chắc có thể cắt chúng gọn gàng như vậy!

Trên trán Cao Quang toát ra mồ hôi lạnh, khó có thể tưởng tượng hôm nay anh ta đã gặp phải đối thủ đáng sợ đến mức nào.

Nghĩ lại thì lúc vừa mới lắc ra được mười chín điểm, anh ta còn đắc ý rằng mình thắng chắc rồi. Bây giờ, Cao Quang chỉ muốn tìm một lỗ nẻ để chui đầu xuống mà thôi.

Phich!

Cao Quang bừng tỉnh, lập tức quỳ xuống.

"Thần cờ bạc!”

"Anh mới là thần cờ bạc!"


“Vừa tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn! Xin hãy tha thứ cho tôi, thần cờ bạc!”

Giờ phút này, Cao Quang, người được mệnh danh là thần cờ bạc của khu phố người Hoa ở nước ngoài lại chủ động quỳ xuống, gọi Diệp Lâm là Thần cờ bạc.

Mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc. Anh ta thua tâm phục khẩu phục.

Những người xung quanh cũng đồng thời phục hồi tinh thần lại, nhìn Diệp Lâm đang ung dung với vẻ kính sợ.

'Thầm nghĩ: “Đây mới thực sự là thần cờ bạc!”

Buồn cười thay, Giang thiếu gia lại bỏ gần tìm xa. Trước mặt có một thần cờ bạc thật sự mà lại dám múa rìu qua mắt thợ, làm trò cười cho người khác.

"Một trăm triệu này giờ thuộc về tôi." Diệp Lâm nhặt tấm séc trị giá một trăm triệu lên.

"Không được!" Khương Thái Thanh lập tức tiến lên, trong mắt tràn đầy khẩn cầu: "Thần cờ bạc, thánh bạc bạc, tôi không chơi nữa... Xin anh, đừng lấy tiền của tôi..."

"Sao nào? Anh hối hận rồi sao?" Diệp Lâm hỏi ngược lại: “Không phải anh vừa mới nói người nào hối hận thì làm chó sao?”

"Đúng vậy, tôi hối hận rồi, tôi là một con chó!" Vì một trăm triệu kia, Khương Thái Thanh cũng không màng đến danh dự nữa: “Gâu, gâu, gâu!"
 
Chương 385: C385: Ba chiêu


Ba chiêu!

Trong mắt Ninh Tùng Sơn, đối phương chưa chắc gì đỡ được một chiêu của mình.

Ba chiêu chỉ là một cách nói có lệ thôi.

Mọi người xung quanh đều không tin rằng Diệp Lâm có thể đoạt được thanh kiếm từ trong tay Ninh Tùng Sơn.

Đừng nói là đoạt kiếm, Diệp Lâm chỉ cần giữ được mạng của mình trong vòng ba chiêu đã là một thắng lợi lớn rồi.

Có điều, Diệp Lâm nghe xong lại yên lặng gật đầu.

“Được!”

Diệp Lâm nói.

“Nếu ông đã nói vậy thì tôi sẽ lấy bảo kiếm của ông trong vòng ba chiêu!”

“Nếu trong vòng ba chiêu, tôi không lấy được kiếm trong tay ông, ông muốn xử lý tôi thế nào cũng được!”

Cái gì? Nghe vậy, mọi người đều rất chấn động.

Bọn họ không biết nên khóc thay Diệp Lâm hay là nên cười thay nhà họ Ninh nữa?. Truyện Điền Văn

Rõ ràng là anh ta đã chết đến nơi rồi mà còn dám ăn nói vớ vẩn?


Rốt cuộc là anh ta lấy tự tin từ đâu ra?

Người nhà họ Tần đã khoanh tay đứng nhìn rồi, anh ta còn dám mơ tưởng đoạt kiếm trong ba chiêu?

Đúng là trong đầu chứa nước, cực kì ngu xuẩn!

“Ha ha... thằng nhãi này... đúng là biết nói đùa...”

Ninh Vũ Triết ôm bụng cười ha ha, giống như là nghe thấy một câu chuyện vô cùng buồn cười.

Đừng nói là anh ta, cho dù là toàn bộ nhà họ Ninh, hay là giới cổ võ, thì cũng không có ai dám vỗ ngực đảm bảo rằng có thể đoạt kiếm từ trong tay cao thủ cấp bậc như Ninh Tùng Sơn.

“Em Tuyết Dung, rốt cuộc thì nhà họ Tân các em có mối quan hệ gì với thằng nhãi kia vậy?”

“Sao tôi cứ cảm thấy đầu óc anh ta không được bình thường?”

“Em xác định nhà họ Tần các em quen biết anh ta?”

Nghe vậy, sắc mặt Tân Tuyết Dung trở nên cứng đờ, không biết nên trả lời thế nào.

Cái cách ăn nói mạnh miệng của Diệp Lâm cũng khiến Tần Tuyết Dung cảm thấy khó hiểu.

Đoạt kiếm trong ba chiêu? Sao có thể chứ?


“Hừ!”

Ninh Tùng Sơn hừ lạnh một tiếng, dường như đã nảy sinh miễn dịch với cách ăn nói lung tung của Diệp Lâm, không còn phản ứng tức giận nữa.

“Muốn đoạt kiếm của tao hả?”

“Mày vẫn nên nghĩ cách làm sao để đỡ một kiếm của tao trước đi!”

Lúc nói chuyện, kiếm trong tay Ninh Tùng Sơn đã động.

Ầm!

Ngay sau đó, mặt đất xung quanh chấn động, giống như là có động đất.

Một là vì tông sư nhị phẩm có lực lượng kh ủng bố, mỗi một chiêu thức đều gây ra ảnh hưởng mạnh.

Hai là vì thanh kiếm khổng lồ trong tay Ninh Tùng Sơn, nặng như là Thái Sơn, mỗi một lần vung lên đều có thể khuấy động mây gió, chấn động tứ phương.

“Kiếm tên là Cự Khuyết!”

“Hôm nay, mày sẽ trở thành vong hồn thứ ba mươi tám dưới Cự Khuyết kiếm của tao!”

“Cùng là vong hồn đầu tiên của thế giới bình thường!”

Nói cách khác, Cự Khuyết kiếm ở trong tay Ninh Tùng Sơn đã giết ba mươi bảy người, người nào cũng là cao thủ cổ võ giả.

Còn Diệp Lâm, anh không chỉ sẽ trở thành người chết thứ ba mươi tám, mà còn trở thành một người bình thường duy nhất chết dưới Cự Khuyết kiếm.

Ở trong mắt người ngoài, dùng thanh kiếm này đi giết một thằng nhãi vô danh thế giới bình thường chẳng khác gì dùng dao mổ trâu đi giết gà.

Nhưng mà Diệp Lâm cứ mãi khiêu khích Ninh Tùng Sơn, đã chạm đến điểm mấu chốt của Ninh Tùng Sơn.

Kiếm vốn dĩ chính là một vũ khí sắc bén để giết người, mặc kệ người chết có thân phận gì.
 
Chương 414: C414: Lần này không tính


Khương Thái Thanh chủ động bắt chước tiếng chó sủa. Thấy vậy, mọi người ở hiện trường đều xôn xao.

Ai có thể ngờ rằng con một trong bộ tứ thiếu gia của Yến Kinh và là con trai của thứ trưởng Bộ Văn hóa, Y tế và Ngoại giao lại bị ép đến mức đường này.

Vì một trăm triệu mà trơ trẽn đến cuối cùng, thậm chí còn sủa cả tiếng chó.

"Lần này không tính, tôi không chơi nữa..." Khương Thái Thanh cầu xin: “Gâu gâu gâu, tôi là một con chó, vậy đã được chưa? Số tiền này, tôi thật sự không thể cho anh được..."

Giang Thái Thanh cũng hết cách.

Anh ta vẫn phải dựa vào số tiền này để bảo vệ tôn nghiêm của mình trước mặt cha. Nếu không, anh ta có thể bị đuổi ra khỏi gia tộc.

Hơn nữa, nếu để cha anh ta biết chuyện xảy ra ở đây ngày hôm nay, anh ta vừa về đã lại thua thêm một trăm triệu nữa, chắc ông ấy sẽ đánh gãy chân anh ta mất.

"Haiz...' Hoa Quốc Đống lắc đầu thở dài.


Anh ta sợ rằng cuộc đời người bạn tốt này của mình sẽ bị hủy hoại trên bàn cờ bạc mất.

"Mười lần cược thì chín lần thua!" Diệp Lâm lạnh lùng nói: "Tôi vừa mới nói rồi, anh may mắn có thể thắng được, sớm muộn gì cũng sẽ thua. Đây chính là sự thật của cờ bạc!"

"Phải, anh nói phải... Đương nhiên là Khương Thái Thanh biết sự thật đơn giản này. Khi trở về Trung Quốc, anh ta vốn cho rằng với một trăm triệu này, anh ta sẽ không bao giờ đánh bạc nữa, nhưng khi đối mặt với cám dỗ, anh ta vẫn không

thể chịu đựng được.

"Nể mặt đồ đệ của tôi, tôi có thể không lấy số tiền này." Diệp Lâm nói: "Nhưng sau này, anh phải hứa không được đánh bạc nữa!"

Cai cờ bạc?

Nghe Diệp Lâm thuyết phục, Khương Thái Thanh vừa hối hận, vừa áy náy.

"Thần cờ bạc, anh nói không sai, tôi cũng biết, cược mười thì thua chín, đây là con đường không thể quay lại, chỉ là tôi không thể khống chế được chính mình mà thôi."


"Nhưng sau này tôi sế cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân không chơi cờ bạc nữa..."

Hoa Quốc Đống nói: "Nếu cậu thực sự có thể làm được điều này thì tốt quá! Tôi chỉ sợ chẳng bao lâu sau cậu lại chạy ra ngoài chơi thôi."

"Kể từ bây giờ, chúng tôi sẽ cùng nhau giám sát cậu!" Bàng Văn Hiên cũng nói: "Cậu đừng hòng đi đâu cải!"

Thấy các bạn bè sát cánh bên mình, ngay cả Diệp Lâm, một thần cờ bạc chân chính, cũng thuyết phục anh ta bỏ cờ bạc.

Khương Thái Thanh rút ra kinh nghiệm, quyết định bỏ cờ bạc.

"Haha, nếu cậu có thể ngừng đánh bạc thì chắc mặt trời sẽ mọc từ hướng Tây!"

Đúng lúc này, một thanh niên khác từ bên ngoài đi vào.

"Liễu thiếu gia!"

Khi mọi người xung quanh nhìn thấy điều này, họ đều chào hỏi.

Anh ta là Liễu Thành Đài, một trong bộ tứ thiếu gia của Yến Kinh, cha anh ta là cục trưởng Cục Dân chính, giống như cha của Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên, cũng là một quan chức cấp ba.

"Liễu thiếu gia, sao giờ anh mới tới? Chỉ còn thiếu mỗi anh thôi đó!"
 
Chương 414: C414: Lần này không tính


Khương Thái Thanh chủ động bắt chước tiếng chó sủa. Thấy vậy, mọi người ở hiện trường đều xôn xao.

Ai có thể ngờ rằng con một trong bộ tứ thiếu gia của Yến Kinh và là con trai của thứ trưởng Bộ Văn hóa, Y tế và Ngoại giao lại bị ép đến mức đường này.

Vì một trăm triệu mà trơ trẽn đến cuối cùng, thậm chí còn sủa cả tiếng chó.

"Lần này không tính, tôi không chơi nữa..." Khương Thái Thanh cầu xin: “Gâu gâu gâu, tôi là một con chó, vậy đã được chưa? Số tiền này, tôi thật sự không thể cho anh được..."

Giang Thái Thanh cũng hết cách.

Anh ta vẫn phải dựa vào số tiền này để bảo vệ tôn nghiêm của mình trước mặt cha. Nếu không, anh ta có thể bị đuổi ra khỏi gia tộc.

Hơn nữa, nếu để cha anh ta biết chuyện xảy ra ở đây ngày hôm nay, anh ta vừa về đã lại thua thêm một trăm triệu nữa, chắc ông ấy sẽ đánh gãy chân anh ta mất.

"Haiz...' Hoa Quốc Đống lắc đầu thở dài.


Anh ta sợ rằng cuộc đời người bạn tốt này của mình sẽ bị hủy hoại trên bàn cờ bạc mất.

"Mười lần cược thì chín lần thua!" Diệp Lâm lạnh lùng nói: "Tôi vừa mới nói rồi, anh may mắn có thể thắng được, sớm muộn gì cũng sẽ thua. Đây chính là sự thật của cờ bạc!"

"Phải, anh nói phải... Đương nhiên là Khương Thái Thanh biết sự thật đơn giản này. Khi trở về Trung Quốc, anh ta vốn cho rằng với một trăm triệu này, anh ta sẽ không bao giờ đánh bạc nữa, nhưng khi đối mặt với cám dỗ, anh ta vẫn không

thể chịu đựng được.

"Nể mặt đồ đệ của tôi, tôi có thể không lấy số tiền này." Diệp Lâm nói: "Nhưng sau này, anh phải hứa không được đánh bạc nữa!"

Cai cờ bạc?

Nghe Diệp Lâm thuyết phục, Khương Thái Thanh vừa hối hận, vừa áy náy.

"Thần cờ bạc, anh nói không sai, tôi cũng biết, cược mười thì thua chín, đây là con đường không thể quay lại, chỉ là tôi không thể khống chế được chính mình mà thôi."


"Nhưng sau này tôi sế cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân không chơi cờ bạc nữa..."

Hoa Quốc Đống nói: "Nếu cậu thực sự có thể làm được điều này thì tốt quá! Tôi chỉ sợ chẳng bao lâu sau cậu lại chạy ra ngoài chơi thôi."

"Kể từ bây giờ, chúng tôi sẽ cùng nhau giám sát cậu!" Bàng Văn Hiên cũng nói: "Cậu đừng hòng đi đâu cải!"

Thấy các bạn bè sát cánh bên mình, ngay cả Diệp Lâm, một thần cờ bạc chân chính, cũng thuyết phục anh ta bỏ cờ bạc.

Khương Thái Thanh rút ra kinh nghiệm, quyết định bỏ cờ bạc.

"Haha, nếu cậu có thể ngừng đánh bạc thì chắc mặt trời sẽ mọc từ hướng Tây!"

Đúng lúc này, một thanh niên khác từ bên ngoài đi vào.

"Liễu thiếu gia!"

Khi mọi người xung quanh nhìn thấy điều này, họ đều chào hỏi.

Anh ta là Liễu Thành Đài, một trong bộ tứ thiếu gia của Yến Kinh, cha anh ta là cục trưởng Cục Dân chính, giống như cha của Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên, cũng là một quan chức cấp ba.

"Liễu thiếu gia, sao giờ anh mới tới? Chỉ còn thiếu mỗi anh thôi đó!"
 
Chương 386: C386: Kinh hồng kiếm


Ninh Tùng Sơn sẵn lòng phá lệ một lần, đi giết một thằng nhãi vô danh.

“Chết đi!”

Cự Khuyết kiếm vung lên, giống như là lưỡi hái Tử Thần.

Cái luồng khí thế kinh khủng ấy khiến mọi người xung quanh đều nín thở lùi ra sau, cảm thấy nổi da gà, như là cảm nhận được Tử Thần buông xuống.

“Kiếm tốt!” Diệp Lâm nhắm mắt lại đón lấy kiếm phong thổi đến từ Cự Khuyết kiếm.

Cho dù là thân thể của Diệp Lâm hiện giờ, thì chắc là cũng sẽ bị chặt đứt nếu bị chém trúng.

Ngay sau đó, Diệp Lâm chạm nhẹ lên giữa không trung một cái.

Một hộp kiếm lớn xuất hiện dưới lòng bàn tay anh.

Anh vỗ mạnh một cái, hộp kiếm liền mở ra, giống như khổng tước xòe đuôi, để lộ bảo kiếm rực rỡ bên trong.

“Hộp kiếm Vô Tẫn?”

'Thấy vậy, Tần Tuyết Dung trợn to mắt lên nhìn.


Đây chính là cái hộp kiếm không mà cả nhà họ Tần bọn họ đều rất coi trọng?

Lúc này, cái hộp kiếm vốn không có kiếm kia, lại có một thanh kiếm mà Tần Tuyết Dung rất quen thuộc.

Đó là thanh kiếm mà nhà họ Tần bọn họ từng có được... Kinh Hồng kiếm!

Đáng tiếc là nó đã bị người anh họ phá của của cô làm rơi vào trong tay Diệp Lâm.

OanhI

Ngay sau đó, Kinh Hồng kiếm bắn mạnh ra ngoài giống như là bị triệu hoán, rồi rơi vào trong tay Diệp Lâm.

“Hả?”

Ninh Tùng Sơn ở đối diện thấy thanh kiếm kia cũng giật mình.

“Kinh Hồng kiếm?”

Ninh Tùng Sơn nhìn thoáng qua Tân Tuyết Dung, cảm thấy rất khó hiểu.

Vì sao Kinh Hồng kiếm của nhà họ Tần lại rơi vào trong tay thằng nhãi kia?

..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Rốt cuộc nhà họ Tân đang làm cái quỷ gì vậy? Bọn họ tặng cái loại kiếm tốt có một không hai kia cho một người trong thế giới bình thường hả?

€ó điều, cái thứ khiến cho Ninh Tùng Sơn để ý hơn là cái hộp kiếm kia.

“Đây là...”

Ninh Tùng Sơn có chút không thể tin nổi.

Hộp kiếm Vô Tẵn không ai có thể sử dụng đã từng xuất hiện trong giới cổ võ, lúc này lại xuất hiện ở trong tay Diệp Lâm, giống như là đã nhận Diệp Lâm làm chủ vậy.

“Sao có thể chứ?”


“Chắc chắn là mình nhìn lầm rồi!”

Ninh Tùng Sơn cảm thấy hộp kiếm kia chỉ là trùng hợp mà giống với hộp kiếm Vô Tân thôi.

“Mày đừng mong dùng một hộp kiếm giả đi dọa tao!” Ninh Tùng Sơn giận dữ nói.

Có lẽ hộp kiếm là giả, nhưng mà Kinh Hồng kiếm lại là hàng thật giá thật. Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Cự Khuyết kiếm trong tay Ninh Tùng Sơn nhảy lên đâm thẳng về phía Diệp Lâm.

Còn Kinh Hồng kiếm trong tay Diệp Lâm cũng bay nhanh ra giống như là sao băng.

Hai thanh kiếm đều thuộc loại có một không hai va chạm với nhau, đối chọi gay gắt, không phân thắng thua.

Keng!

Nhưng mà, ngay giây tiếp theo, Cự Khuyết kiếm đã dùng sức mạnh tuyệt đối đánh gãy Kinh Hồng kiếm.

Giống như là một con thú khổng lồ phá tan mọi thứ chặn đường nó. Sau đó, nó điên cuồng lao về phía Diệp Lâm.

“Ha hai” Ninh Vũ Triết thấy vậy thì rất vui mừng.

“Dù trong tay mày có bảo kiếm nhà họ Tân thì sao chứ?”

“Với thực lực của mày, cơ bản là không thể nào phát huy ra được thực lực thật sự của bảo kiếm!"


“Sự chênh lệch giữa mày và chú tao là rất lớn. Dù mày có dùng vũ khí cùng cấp bậc thì cũng chẳng thể thêm một phần thắng!”

Chuyện Kinh Hồng kiếm đánh với Cự Khuyết kiếm rồi bị đánh gấy không hề ngoài ý muốn của Diệp Lâm.

Cự Khuyết kiếm thích hợp với lối đánh chính diện. Còn Kinh Hồng kiếm thì thích hợp với lối đánh mưu tính từ một bên.

Cự Khuyết kiếm đâm thẳng về phía đầu của Diệp Lâm, ai nhìn cũng cho rằng Diệp Lâm sắp chết rồi.

Có điều, Diệp Lâm vẫn thong thả mà mở hộp kiếm Vô Tãn ra lần nữa.

Ngay sau đó, ba thanh kiếm ngắn bắn nhanh ra giống như là ám khí.

Với khoảng cách rất ngắn, nó lập tức bay đến chỗ cổ tay của Ninh Tùng Sơn.

Người ta có câu: dài một tấc, mạnh một tấc; ngắn một tấc, âm một tấc.

Ninh Tùng Sơn lợi dụng ưu thế của thanh kiếm khổng lồ đánh tới với thế tấn công mạnh mẽ.

Còn Diệp Lâm thì lợi dụng kiếm ngắn đi đường tắt để thắng hiểm.

Kiếm đâm thẳng về phía cổ tay đối phương...
 
Chương 415: C415: Nhà họ diệp


Liễu Thành Đài mỉm cười thở dài, có chút tiếc nuối: “Tiếc thật, hôm nay tôi bỏ lỡ một vở kịch hay rồi!”

"Kịch hay? Kịch hay nào cơ?" Mọi người đồng loạt hỏi: "Vừa rồi ở đây cũng có một màn kịch hay đấy, anh bỏ lỡ mất rồi!"

Ba con xúc xắc, tung ra sáu mươi ba điểm! Kịch hay như vậy e rằng sau này khó mà gặp lại được.

Tuy nhiên, Liễu Thành Đài lại mỉm cười khinh thường: "Một đám dốt nát như các anh thì có thể bày ra trò gì hay chứ? Các anh có biết tôi đang nói đến chuyện gì không? Nếu tôi mà nói ra, chắc các anh sẽ sợ chết khiếp!”

Những lời này vừa nói ra, mọi người càng thêm hứng thú, thi nhau hỏi. "Rốt cuộc là chuyện gì?"

"Có chuyện gì thế? Tôi đã bỏ lỡ điều gì à?"

"Đừng có úp úp mở mở nữa, nhanh nói cho tôi biết đi!"

Liễu Thành Đài mỉm cười thần bí, thấp giọng nói: "Các anh đều biết võ cổ giả, đúng không?"

Võ cổ? Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi, lặng lẽ gật đầu.

"Đương nhiên là chúng tôi biết rồi!" Bàng Văn Hiên nói: “Ông nội tôi thậm chí còn mời võ cổ giả đến nhà kìa!"


Bàng Văn Hiên không khỏi cảm thấy tự hào, mời được một võ cổ giả thực sự về nhà thật vinh dự biết bao.

“Võ cổ thì sao?” Hoa Quốc Đống cũng tò mò hỏi: “Cậu gặp được võ cổ giả à?”

Liễu Thành Đài lắc đầu nói: "Nếu có thể gặp được thì tốt rồi, chỉ thiếu chút nữa thôi!"

“Nghe nói, hôm nay có người của hai gia tộc võ cổ đến Yến Kinh đấy!” Hả? Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh lại lần nữa chấn động.

Bình thường một gia tộc võ cổ đã hiếm gặp rồi, hai gia tộc võ cổ cùng xuất hiện thì lại càng hiếm gặp hơn.

Nghe xong lời này, Diệp Lâm đột nhiên giật mình, thầm nghĩ không phải là nhà họ Ninh và nhà họ Tân vừa mới xuất hiện trong nhà anh đấy chứ?

Liều Thành Đài tiếp tục tỏ ra thần bí: "Các anh đoán xem?"

"Hai võ cổ giả xuất hiện, trong đó một người đã bị giết!"

Cái gì?


Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều chấn động!

"Cậu... Cậu đang đùa sao?" Bàng Văn Hiên vừa ngạc nhiên, vừa kinh hãi hỏi:

"Võ cổ không thể bị xúc phạm! Ai dám giết một võ cổ giả? Mà ai lại có khả năng đó cơ chứ?"

"Nhìn xem, tôi nói các cậu cũng đâu có tin!" Liễu Thành Đài nói: "Lúc đầu, tôi cũng không tin, nhưng là có người tận mắt chứng kiến đấy!"

Ai?

Liễu Thành Đài đưa tay chỉ vào một người khác đi cùng mình: “Này, Cố Nam Phong! Kể cho mọi người nghe đi!”

Cố Nam Phong khẽ ho một tiếng: "Hôm nay, tôi đi theo cha tôi tham dự bữa tiệc của nhà họ Diệp. Tôi đã tận mắt chứng kiến, một chàng trai trẻ nhà họ Diệp, chỉ với một nhát kiếm đã gi ết chết một võ cổ giả!"

Nhà họ Diệp?

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống và những người khác nghỉ hoặc nhìn về phía Diệp Lâm.

Những ánh mắt đó dường như đang hỏi, trong nhà họ Diệp của anh có người khủng khiếp như vậy sao? Nhà họ Diệp này đúng là ngọa hổ tàng long mà!

Cố Nam Phong đang nói chuyện cũng nhìn theo ánh mắt của mọi người, sắc. mặt đột nhiên cứng đờ, không thể nói tiếp được nữa.

Anh ta lắp bắp, chỉ nói được một câu: "Anh... Anh Diệp...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom