Dịch Full Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1280: 1280: người Hợp Tác Lại Là Anh 6





Cát Nghĩa suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Một tháng.


Hoắc Hoành khẽ nhíu mày, cân nhắc một lúc, cuối cùng lắc đầu: “Không được, thời gian quá lâu, tôi không thể ở đây lâu được.


“Dĩ nhiên tôi biết chuyện này.

Nếu như Hoắc tổng không thể ở lại đây thì có phải sẽ tìm mấy thuộc hạ ở lại không?”
“Chuyện này rất quan trọng, chỉ để mấy thuộc hạ lại thì tôi không yên tâm lắm.

” Lúc anh nói câu này, ánh mắt vô tình liếc qua trên mặt Nhiếp Nhiên, sau đó lại tiếp tục nói: “Lần này tôi cần hàng đúng là tương đối gấp, nếu như Cát gia thật sự đã không còn cách nào thì tôi tìm người hợp tác khác cũng được.


Người hợp tác khác?
Cát Nghĩa vốn muốn mượn lần này bàn phương châm hợp tác lâu dài với anh, không ngờ còn chưa nói ra, Hoắc Hoành đã định rút lui.


Lúc ông ta đang nghĩ cách níu kéo, Nhiếp Nhiên luôn im lặng lúc này lại lên tiếng.

“Cát gia, nhà chúng ta không có hàng, vậy những người ông quen thì sao, bọn họ có hàng không? Nước phù sa cũng không chảy ra ruộng ngoài, nếu như có thì ông ăn 30% hoa hồng tiền giới thiệu.


Ý kiến này của Nhiếp Nhiên lập tức khiến Cát Nghĩa bừng tỉnh.

Đúng vậy, dù sao Hoắc Hoành cũng muốn tìm người khác hợp tác để có hàng, vậy còn không bằng kéo người quen ra cùng hợp tác, đến lúc đó ông ta còn có thể kiếm thêm tiền!
Chiêu này hay!
Quả nhiên ông ta không tin lầm người!
Cát Nghĩa rất tán thưởng nhìn Nhiếp Nhiên, sau đó nói với Hoắc Hoành: “Nhiếp Nhiên nói không sai, Hoắc tổng đi tìm người bán mới, vậy không bằng để tôi làm mối bắc cầu giới thiệu mấy người bạn của tôi cho Hoắc tổng.

Tôi tin tưởng nguồn hàng trong tay bọn họ rất dồi dào, đến lúc đó tôi và bọn họ bàn bạc một chút, chung sức hợp tác, sau đó tạo thành một đường dây chuyên cung cấp hàng cho Hoắc tổng, anh thấy thế nào?”
Hoắc Hoành cũng rất tán thưởng nhìn Nhiếp Nhiên, “Thuộc hạ này của ông rất thông minh, như vậy đúng là tiết kiệm thời gian lại tiết kiệm sức lực.

Được rồi, nếu như có thể trực tiếp lấy được số lượng hàng tôi mong muốn ở chỗ Cát gia đương nhiên là tốt nhất rồi.



Cát Nghĩa nghe vậy biết là thành công rồi.

Ông ta cực kì vui mừng!
Bữa tiệc rượu này hai bên đều hết lòng ăn uống.

Trước khi rời đi, Cát Nghĩa lại hỏi lần nữa: “Hoắc tổng định ở lại đây mấy ngày?”
“Đến khi chuyện này kết thúc.

” Hoắc Hoành đẩy cửa đình viện ra.

“Được, tôi sẽ nhanh chóng cho cậu câu trả lời.


Nhiếp Nhiên nhìn theo bóng lưng Hoắc Hoành.

Chuyện kết thúc mới trở về?
Chuyện này nhanh nhất cũng phải nửa tháng mới có thể kết thúc, anh ở lại đây lâu như vậy, không sợ giang sơn Hoắc thị đổi chủ sao?
Còn nữa, lần này An Viễn Đạo bảo Thiên Dạ điều tra nguyên nhân Cát Nghĩa nuốt số hàng hóa lớn, bây giờ cô đã tìm được nguyên nhân rồi, nhưng phải về báo cáo thế nào?
Chẳng lẽ nói là gián điệp của chúng ta đang mua bán vũ khí đạn dược với Cát Nghĩa à?
Thân phận của Hoắc Hoành không thể bại lộ, anh mai danh ẩn tích ở Hoắc thị lâu như vậy, tính quan trọng cơ mật của nhiệm vụ này vượt xa Thiên Dạ, cho nên cô không thể nói.

.

 
Chương 1281: 1281: người Hợp Tác Lại Là Anh 7





Nhưng không nói thì cô phải giải thích với An Viễn Đạo thế nào?
Hơn nữa còn có một điều quan trọng nhất, Hoắc thị tích trữ nhiều hàng như vậy làm gì?!
“Nhiếp Nhiên, chúng ta đi thôi.


Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, lập tức đi theo Cát Nghĩa
Trên đường về Nhiếp Nhiên ngồi ở phía sau xe, nhìn vẻ mặt cô không có gì khác với lúc đến.

“Sao cô lại nghĩ ra cách đó?” Cát Nghĩa giống như thuận miệng hỏi một câu.

Nhiếp Nhiên liếc mắt nhìn ông ta cười thần bí, “Bởi vì tôi luôn nhớ tới một câu nói.


“Câu gì?” Cát Nghĩa nghi ngờ nhìn cô.

“Câu đó chính là! ” Cô cố ý kéo dài âm cuối, lần này ngay cả Triệu Lực ngồi ở ghế phụ cũng không nhịn được vểnh tai lên nghe cô nói nốt.


“Ở nhà dựa vào cha mẹ, ra ngoài dựa vào bạn bè.


“! ” Triệu Lực lập tức cảm thấy cạn lời.

Nhưng Cát Nghĩa lại phá lên cười, “Rất có lý!”
Nhiếp Nhiên bày ra vẻ mặt “đương nhiên rồi”, rất đắc ý.

“Tôi đã nói mình không nhìn lầm người mà, xem đi, hôm nay nếu không có cô, nhất định sẽ không lấy được vụ làm ăn này.

” Cát Nghĩa nghĩ đến việc suýt nữa mất vụ làm ăn này, trong lòng vô cùng tiếc nuối.

Nguồn:
“Tôi chỉ tùy tiện nghĩ thế thôi, chủ yếu vẫn là Cát gia có bạn giúp đỡ, nếu không tôi nói cũng uổng công.

” Nhiếp Nhiên xua tay, hoàn toàn không coi trọng chuyện này.


Cát Nghĩa khá hài lòng, cười nói: “Qua hai ngày nữa đi nhận hàng, cô và Triệu Lực cùng đi.


Nhiếp Nhiên chun mũi, hơi không cam tâm tình nguyện đáp: “Được.


Thấy cô không vui, ông ta liền đổi chủ đề, “Cô cảm thấy Hoắc tổng này thế nào?”
Sắc mặt Nhiếp Nhiên lập tức thay đổi, cô khó chịu hỏi: “Sao thế, muốn làm mối cho tôi à? Tôi không có hứng thú gì với một người tàn phế, hơn nữa còn là tàn phế nửa người dưới đâu!”
Cát Nghĩa cười mắng: “Cô đúng là, nói linh tinh cái gì thế, còn trẻ mà không biết xấu hổ.


Nhiếp Nhiên liếc ông ta, nói như chuyện đương nhiên: “Cái này có gì mà xấu hổ, vì hạnh phúc nửa đời sau của mình, sao tôi có thể xấu hổ được! Dĩ nhiên phải chọn cẩn thận rồi.


Cô nói vô cùng nghiêm túc khiến cho hai người đàn ông ngồi phía trước đau khổ nín cười rung rung bả vai.

Nhiếp Nhiên vẫn đắm chìm trong đề tài Cát Nghĩa vừa nói, sau đó cô lại nói một câu kinh thiên động địa, “Tôi nói này Cát gia, sao tự dưng ông lại hỏi cái vấn đề này, không phải là ông muốn bảo tôi quyến rũ hắn rồi tranh thủ cho ông chút thời gian đấy chứ? Tôi nói cho ông biết, tôi chỉ bán mạng không bán thân!”
Lần này, tên thuộc hạ đang lái xe không nhịn được nữa mà run tay, xe lập tức lệch đi.

Cát Nghĩa vội vàng nói với Nhiếp Nhiên: “Được rồi, được rồi, tôi chỉ tùy tiện hỏi như vậy thôi, cô toàn nghĩ cái gì thế?”.

 
Chương 1282: 1282: người Hợp Tác Lại Là Anh 8





Nhiếp Nhiên hừ lạnh nói: “Chuyện này sao có thể tùy tiện hỏi được, phụ nữ vốn rất nhạy cảm với chuyện này.


“Đúng đúng đúng, lần sau tôi không hỏi nữa là được chứ gì?”
“Không cần phải vậy, gặp được ai tốt vẫn có thể giới thiệu cho tôi, nhưng tàn phế thì thôi đi.

” Nhiếp Nhiên cười híp mắt nói.

“Cô đừng coi thường cậu ta, một người tàn phế có thể đánh bại anh mình leo lên vị trí Tổng giám đốc của Hoắc Thị, năng lực không thể khinh thường đâu.


“Hắn chỉ có năng lực đó thôi chứ gì?” Nhiếp Nhiên hừ lạnh một tiếng, trong lời nói tràn đầy sự khinh thường Hoắc Hoành.

Cát Nghĩa vừa nghe thấy cô sắp nói tới cái khác thì lập tức hô ngừng: “Được rồi được rồi, không nhắc tới cậu ta nữa.


“Đâu phải là tôi mở đầu.

” Nhiếp Nhiên hừ lạnh nhìn ra ngoài cửa xe.


Cứ như vậy, dưới sự chọc cười của Nhiếp Nhiên, cô thành công áp chế sự dò xét và hỏi han của Cát Nghĩa.

Bóng đêm càng lúc càng dày, những ngọn đèn trên đường nhanh chóng lướt qua ngoài cửa sổ.

Nhiếp Nhiên thấy xe đã lái xuống cao tốc đi về phía nhà máy, cô liền nói với Cát Nghĩa: “Tôi xuống xe bắt taxi về sàn đấu boxing là được rồi, ông không cần đưa tôi về đâu.


“Không sao, nửa đêm có một trận đấu boxing, tôi muốn đi xem.

” Cát Nghĩa bình tĩnh nói.

Nhiếp Nhiên nghe thấy thế thì hứng thú cười hỏi: “Lại tìm được người mới à?”
Cát Nghĩa gật đầu: “Sáng nay người bên kia gọi điện thoại cho tôi, nói là lại tuyển được mấy người mới, bảo tôi xem xem.


“Vậy có cần tôi nhường chỗ không?” Nhiếp Nhiên làm ra vẻ muốn cởi dây an toàn của mình ra, giống như là muốn tránh đi nhường chỗ.

Cát Nghĩa cười ha ha, “Một tay đấu nhỏ mà thôi, làm sao có thể so với cô được?”
Nhiếp Nhiên cố làm ra vẻ vừa mừng vừa lo vì được coi trọng, nhưng ý cười trên khóe miệng vẫn không hề giảm.


Bầu không khí bên trong xe vô cùng yên tĩnh.

Chiếc xe lao nhanh trên đường.

Chẳng mấy chốc xe đã dừng lại ở trước nhà máy bỏ hoang.

Nhiếp Nhiên tháo dây an toàn xuống xe, vẫy tay với ông ta, “Ông cứ thong thả xem nhé, tôi lên tầng nghỉ ngơi đây.


“Không ở lại xem một trận à? Nghe nói gần đây cô cũng luôn luyện quyền với bọn họ, chọn giúp tôi đi.

” Cát Nghĩa đứng ở cửa xe, mời mọc.

Bạn đang
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lát mới gật đầu, “Được rồi, vậy thì xem một lát đi, từ khi tới đây tôi vẫn chưa xem một trận đấu hoàn chỉnh nào.

”
Cô và Cát Nghĩa cùng đi vào sàn đấu boxing ngầm.

Bốn phía sàn đấu boxing ngầm đều được xử lý cách âm, trừ khi đứng ở cửa dán tai lên nghe, còn không về cơ bản là không nghe được gì.

Ở cửa có mấy tên thuộc hạ, vừa thấy Cát Nghĩa và Nhiếp Nhiên tới, bọn chúng rất cung kính gật đầu chào, sau đó đẩy cửa cho bọn họ đi vào.

Cát Nghĩa và Nhiếp Nhiên đi vào, thấy đám người bên dưới sàn đấu boxing đang ra sức hò hét với người trên sàn đấu, khản hết cả tiếng.

.

 
Chương 1283: 1283: người Hợp Tác Lại Là Anh 9





Hai người họ xuyên qua đám người đi về phía phòng VIP trên tầng hai, nơi đó có một góc độ đẹp nhất để xem thi đấu.
Nhiếp Nhiên ngồi ở bên cạnh Cát Nghĩa, miễn cưỡng dựa vào sofa nghe từng trận reo hò chói tai dưới tầng rồi lại nhìn hai người không ai nhường ai trên sàn đấu.
Một trận kết thúc, số 1 thắng.
Nghỉ ngơi khoảng một phút, số 2 đã thắng bên kia lúc này lên sàn đấu.
Ban đầu số 2 bị số 1 áp chế hoàn toàn, tất cả mọi người đều cảm thấy số 2 chắc chắn sẽ không có cơ hội phản công, nhưng không ngờ sau đó số 2 lại phản công, áp chế tuyệt đối, đánh cho số 1 không có cách nào bò dậy được.
Người trong sàn đấu nhìn thấy kết quả lập tức reo hò.
Trận này nối tiếp trận kia, người mới thay thế người cũ.
Cuối cùng cũng đến trận cuối.
Lúc này trọng tài thổi còi, hai bóng dáng trên sàn đấu bắt đầu kéo gần khoảng cách
Nhiếp Nhiên thấy tay đấm số 9 kia vừa ra tay đã đánh trực tiếp vào cổ đối phương.

Chiêu thức thật tàn nhẫn.
Cô lẳng lặng nhìn cách đánh của số 9, mắt khẽ híp mắt lại.
Cô mơ hồ cảm thấy cách đánh này hơi quen thuộc.
Cuối cùng sau hai mươi phút, số 9 miễn cưỡng đánh bại đối thủ trước khi tiêu hao hết thể lực, khó khăn lắm mới giành được thắng lợi lần này.
Cát Nghĩa xem xong trận thi đấu hoàn chỉnh, hài lòng gật đầu, “Lần này người đến cũng không tệ, bảo bọn họ lên đi.”
Triệu Lực đáp một tiếng rồi nhanh chóng đi xuống tầng, dẫn hết tất cả người trên sàn đấu lên.
Mười người theo thứ tự xếp hàng đứng ở bên trong phòng VIP.
Ông ta quay đầu nhìn về phía Nhiếp Nhiên nói: “Cô đoán xem, trong này tôi nhìn trúng người nào?”
“Số 2 và số 5.” Nhiếp Nhiên khẳng định.
Cát Nghĩa kinh ngạc hỏi: “Sao cô lại biết tôi chọn hai người?”
“Có ai quy định chỉ có thể chọn một người à?”
Cát Nghĩa cười ha ha một tiếng, “Không tệ không tệ, nhưng cô vẫn sót một người, tôi chọn cả số 9 nữa.”
“Số 9?” Nhiếp Nhiên lại nhìn số 9 một lần nữa, mặt lộ ra vẻ nghi ngờ, “Tôi cảm thấy miễn cưỡng, tốc độ đánh quyền tốt, sức cũng tốt, nhưng không bằng số 2.”
Cát Nghĩa gật đầu đồng ý: “Số 2 đúng là không tệ, nhưng số 9 có sự hung ác, điều này tôi rất thích.”
Nhiếp Nhiên vô cùng khinh thường, “Chỉ ác mà không có đầu óc thì chỉ là một kẻ ăn không ngồi rồi mà thôi.”
Mấy người ở đây đều biết chị Nhiếp không thích người số 9 này rồi.
Thật là xui xẻo, còn chưa vào đã bị chị Nhiếp ghét.
Cát Nghĩa cười một tiếng không nói gì rồi ông ta nói với ba người kia: “Sau khi xem ba người thi đấu xong tôi cảm thấy không tệ, sau này ở lại đây đi.”
“Không phải chứ, mấy căn phòng ở tầng một đã đầy rồi, ba người này phải ở đâu? Không phải sẽ ở cùng tầng với tôi đấy chứ?” Nhiếp Nhiên cau mày không vui hỏi.

“Bọn họ chỉ là tay đấm bốc mà thôi, làm sao có thể ở tầng ba được.

Tầng một có mấy tay đấm bốc tôi không cần nữa, vừa vặn có chỗ, để ba người bọn họ ở đi.”
w๖ebtruy๖enonlin๖e
Ông ta nói tới việc “không cần” con người nhẹ nhàng như không cần con mèo con chó vậy.
Nhiếp Nhiên hiểu ý gật đầu, “Vậy thì tốt, chỉ cần không ở cùng một tầng với tôi là được, còn lại đều không thành vấn đề.

Tôi đi lên ngủ trước đây.”
Cô đứng lên đi thẳng ra ngoài.
“Nói thật, tôi thật lòng không đề cử số 9.” Lúc sắp đến cửa, cô quay lại nói với Cát Nghĩa lần nữa: “Ông cứ suy nghĩ thật kĩ đi.”
“Không sao, nếu cậu ta thật sự không tốt thì sau này vứt bỏ là được rồi, giống như mấy tay đấm kia ấy.” Cát Nghĩa nói vô cùng nhẹ nhàng.
Nhiếp Nhiên thở dài, đi vòng đến vỗ lên mặt số 9, “Thật đáng thương!”
“Đáng thương cái gì?” Số 9 lạnh giọng hỏi.
Nhiếp Nhiên thấy ánh mắt quật cường của anh ta thì chậm rãi cong môi lên, lạnh lùng cười nói: “Đương nhiên là đáng thương thay mấy con chó hoang phía sau nhà máy kia rồi, lại ăn phải thịt kẻ chẳng có mấy lạng thịt như anh.


Thế này bảo bọn chúng làm sao đủ no được?”
Những tay đấm bị thua đứng ở bên cạnh nghe thấy thế, lập tức kinh hãi trong lòng.
Chó...!chó ăn bọn họ?
Vậy vừa rồi Cát gia nói không cần những tay đấm kia há chẳng phải là...!há chẳng phải là đã ném vào bụng chó rồi à?
Trời ơi!
Đám người kia bị dọa đứng im không dám nhúc nhích, sợ làm cho Cát gia chú ý cũng bị ném cho chó ăn như vậy.
“Tôi sẽ không bị Cát gia ném cho chó ăn đâu.” Cho dù lúc nghe thấy cô nói thế, số 9 cũng vô cùng kinh hãi nhưng anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, hơn nữa lạnh giọng cam kết.
“Tự tin như vậy cơ à? Vậy tôi sẽ rửa mắt mà xem.” Nhiếp Nhiên nhẹ giọng cười giễu cợt, sau đó mở cửa phòng đi ra ngoài..

 
Chương 1284: Chương 1284





LÀM SAO TÔI CÓ THỂ BỎ QUA CHO ANH TA? (1)
Giữa trưa ngày hôm sau, Nhiếp Nhiên lim dim, tóc tai rối bù đi từ trên tầng xuống, vừa đi còn vừa ngáp dài, nhìn là biết chưa tỉnh ngủ.
Mấy tên thuộc hạ đứng ở cửa chính nhìn thấy cô vội vàng cung kính chào, “Chị Nhiếp, chào buổi sáng!”
Nhiếp Nhiên miễn cưỡng gật đầu một cái, coi như là đáp lại.
Những tay đấm đang luyện tập trên sàn đấu nhìn thấy Nhiếp Nhiên cũng dừng lại, cúi đầu chào cô.

Ba người mới đến cũng biết ý, bắt chước chào theo.
“Chị Nhiếp, chào buổi sáng.”
Nhiếp Nhiên dừng bước lại, liếc nhìn bọn họ.
“Tối qua ba người ngủ muộn hơn tôi mà lại dậy sớm hơn tôi, không mệt à?”
“Không mệt.” Số 9 cứng rắn trả lời.

“Số 9, sau này thấy tôi thì đi vòng, tôi không muốn nhìn thấy anh.” Nhiếp Nhiên thẳng thắn bày tỏ thái độ của mình.
“Tại sao?” Số 9 cau mày hỏi.
“Rất đơn giản, tôi không thích anh.

Mặc dù tôi không biết tại sao Cát gia sẽ muốn một người phế vật như anh, nhưng tôi vẫn tôn trọng quyết định của ông ấy, đồng thời tôi cũng không muốn miễn cưỡng chính mình.

Cách tôi xa một chút, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi.” Số 9 không cam lòng đáp.
Sau khi nhận được câu trả lời vừa ý, Nhiếp Nhiên mới ngồi xuống ghế, lẳng lặng nhìn bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn rồi lại nhìn về phía đám người kia, cười ôn hòa nói: “Không cần luôn cung kính như vậy, ở đây không có nhiều quy củ thế đâu.

Nào nào nào, hay là qua đây ăn sáng đi?”

Đám người trên sàn đấu lắc đầu nguây nguẩy: “Không cần đâu...”
Nhiếp Nhiên còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy tiếng Cát Nghĩa truyền từ trên tầng đến, “Cô tưởng bọn họ giống như cô mười hai giờ mới dậy à?”
“Cát gia, sao ông lại ở đây? Bây giờ mới mười hai giờ mà.” Cô tỏ ra ngạc nhiên, hỏi.
“Đúng vậy, đã mười hai giờ rồi.”
Nhiếp Nhiên nghe ra được hàm ý trong lời nói của ông ta, cô cắn một miếng trứng luộc nói: “Không phải ông không biết, từ trước đến giờ tôi luôn dậy muộn.

Hơn nữa, tối qua thi đấu đến ba bốn giờ sáng, không ngủ đến giờ này làm sao mà dậy được?”
“Cô lúc nào cũng có lý.” Cát Nghĩa đi tới, ngồi xuống sofa.
“Đây là sự thật.

Có điều sớm như vậy ông tới đây làm gì? Lại tới xem đấu à?”
“Nghe Triệu Lực nói mấy ngày nay ngày nào cô cũng tìm quán ăn ngon ở thành phố Z à?”
“Đúng vậy, tôi thấy trên mạng có bình luận giới thiệu nên đi ăn thử, dù sao cũng rảnh rỗi, đồ ở thành phố Z tôi vẫn chưa ăn được bao nhiêu cả.”.

 
Chương 1285: Chương 1285





LÀM SAO TÔI CÓ THỂ BỎ QUA CHO ANH TA? (2)
“Ồ? Vậy mấy ngày nay cô đã ăn những gì rồi?” Cát Nghĩa tiếp tục hỏi mà không ngẩng đầu lên, giống như nói chuyện nhà.

Nhiếp Nhiên biết rất rõ, vào cái giờ này, ông ta cố ý tới đây tuyệt đối không chỉ đơn giản là hỏi chuyện như vậy.

Cô bình tĩnh, nói chuyện giống như là đang tán gẫu: “Mấy ngày nay ăn nhiều nên tôi không nhớ rõ, chỉ nhớ mỗi món vịt nướng bơ trong nhà hàng Bảo Áp Lâu, mùi vị thật sự không tệ.


Cát Nghĩa ngẩng đầu lên nhìn cô, cười nói: “Bảo Áp Lâu! Cô biết ăn đấy nhỉ? Đó là nhà hàng nổi tiếng ở thành phố Z chúng ta.


Nhiếp Nhiên làm ra vẻ ngạc nhiên nói: “Vậy sao?”
Hai người nói chuyện mấy câu, Cát Nghĩa đột nhiên hỏi một câu bâng quơ, “Vậy hôm qua cô đi đâu ăn thế?”
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên không thay đổi nhưng lại cười lạnh trong lòng.

Ha, cô biết mà!
Vòng vo quanh co như vậy, cuối cùng cũng đến chủ đề chính rồi.

“Tôi đến một nhà hàng món dân dã rất nổi tiếng trên mạng.



“Mùi vị ở đó thế nào?” Cát Nghĩa hỏi.

Nhiếp Nhiên lắc đầu, tiếc nuối: “Tôi còn chưa kịp ăn đã bị ông gọi về rồi.


“Vậy sao? Tôi tưởng là nửa đường cô đổi một nhà hàng khác.

” Cát Nghĩa nhìn cô đầy thâm ý.

Tay Nhiếp Nhiên hơi khựng lại, sau đó tiếp tục khuấy cháo trắng trong bát: “Đúng, đúng là phong cảnh ở một nhà hàng khác tương đối đẹp, hơn nữa sau đó tôi còn thuận tiện làm một chuyện.


“Ồ? Vậy cô làm chuyện gì rồi?”
Nhiếp Nhiên đặt cái thìa trong tay xuống, tựa vào sofa, không sợ hãi nói: “Ông kiên nhẫn đợi đi, chuyện này có thành công hay không sẽ nhanh chóng biết được thôi.


“Thần bí như vậy à?” Giọng nói của Cát Nghĩa vẫn như bình thường, nhưng nhiệt độ trong ánh mắt đã dần dần lạnh đi.


Nhiếp Nhiên tỏ vẻ không phát giác ra, gật đầu, “Đúng thế, nếu không thành công mà nói ra thì đúng là hơi mất mặt.


Vì vậy, trong một tiếng tiếp theo, Nhiếp Nhiên vẫn tiếp tục ăn sáng, Cát Nghĩa thì ngồi ở đó chờ.

Bầu không khí lặng im đến căng thẳng.

Ngay cả những tay đấm trên sàn đấu boxing cũng dần dần cảm nhận được bầu không khí này, không tiếp tục đấu nữa.

Tất cả mọi người đều thận trọng, chỉ có Nhiếp Nhiên vẫn thong thả ung dung ăn cháo ăn trứng gà, hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí nghẹt thở ở đây.

Bạn đang
Sau khi ăn xong, cô thỏa mãn tựa vào sofa với dáng vẻ vô cùng thoải mái.

“Còn phải chờ bao lâu nữa?” Qua hai mươi phút sau, Cát Nghĩa lên tiếng hỏi.

“Tôi không biết, chắc là sắp rồi.

” Khóe miệng Nhiếp Nhiên mang theo ý cười, “Cát gia, ông vội cái gì? Tôi vốn định sau khi chuyện này thành công mới nói với ông, bây giờ ông đã biết trước rồi nên chỉ có thể cùng tôi kiên nhẫn chờ đợi thôi.

”
Lúc nói đến bốn chữ “đã biết trước rồi”, Nhiếp Nhiên hờ hững nhìn lướt qua mặt Triệu Lực.

.

 
Chương 1286: Chương 1286





LÀM SAO TÔI CÓ THỂ BỎ QUA CHO ANH TA? (3)
Triệu Lực run lên trong lòng, cúi đầu không dám đối mặt với cô.
Hắn không nhịn được nghĩ tới lời cảnh cáo của Nhiếp Nhiên đối với mình ngày đó.
Trên thực tế, tối hôm qua hắn đã băn khoăn cả đêm không biết có nên nói chuyện Nhiếp Nhiên bỏ đi giữa chừng với Cát gia không.

Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, hắn đã quyết định đi báo cáo, vì dù sao Cát gia mới là ông chủ của hắn.
Nhưng bây giờ, khi bắt gặp ánh mắt sắc bén của Nhiếp Nhiên, hắn chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Hắn thầm cầu nguyện lần này có thể tóm được thóp của cô, nếu không hắn sẽ đi đời.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút trong không khí ngột ngạt căng thẳng.
Vẻ mặt mọi người đều trở nên nặng nề, đặc biệt là số 9 trên sàn đấu, anh ta đứng ở cạnh sàn, nhìn chằm chằm về phía Nhiếp Nhiên không chớp mắt.
Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài sàn đấu boxing vang lên một loạt tiếng bước chân.

Ngay sau đó, một người vội vàng đi vào.
Nhiếp Nhiên hỏi: “Sao rồi, xử lý thế nào rồi?”
“Cát gia!” Tên thuộc hạ kia cung kính chào Cát Nghĩa, sau đó mới nói với Nhiếp Nhiên: “Tối hôm qua, tôi đã làm theo căn dặn của chị chờ ở quán ăn đó.

Chị rời đi chưa được bao lâu thì tôi thấy có xe cứu thương đến khiêng người đi.

Tôi âm thầm bám theo đến bệnh viện, cho tới tận sáng nay xe của bệnh viện quân đội đến đưa người đi thì tôi mới trở về.”
“Đã chết chưa?” Nhiếp Nhiên dửng dưng hỏi.
“Chắc là chết rồi, lúc ấy có cả vải trắng che mặt, người đó nằm ở trong xe.”
Người ở đây nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện đều không hiểu gì.
Nhiếp Nhiên hài lòng cười, “Rất tốt, tôi biết rồi, anh lui xuống đi.”
Người kia cung kính gật đầu, lại nhìn Cát Nghĩa một cái rồi mới rời sàn đấu boxing.

Cát Nghĩa nhìn thấy nụ cười của Nhiếp Nhiên thì nghi ngờ hỏi: “Cô đã làm cái gì rồi?”
Nhiếp Nhiên cười híp mắt với ông ta, “Thật ra thì cũng không có gì ghê gớm cả.

Mấy ngày nay tôi cho người điều tra, phát hiện hắn luôn ngồi trong nhà hàng đó đợi Tiểu Thất nhà ông tình báo.

Hôm qua chính là ngày bọn họ gặp nhau, tôi qua đó cố ý tốt bụng nói với hắn tin vui là nằm vùng mà hắn dạy dỗ ra đã bị giết rồi.

Vốn dĩ tôi muốn để hắn cùng vui mừng với tôi, nhưng mà...!hình như hắn không hề vui mà tâm trạng cực kì kích động.”
Nhiếp Nhiên chống cằm, giống như là không quá hiểu tại sao “lòng tốt” của mình lại biến thành lòng lang dạ thú.
Triệu Lực ở phía sau nhìn thấy nụ cười của cô thì ớn lạnh từ lòng bàn chân lên đến tận tim.

truyện kiếm hiệp hay
Người này thật sự là lợi hại, cũng quá độc ác.
w๖ebtruy๖enonlin๖e
Giết binh lính của đối phương, còn cố ý chạy tới báo cho đối phương biết “tin vui” này, hắn thật sự không dám tưởng tượng người trong cuộc sẽ khó chịu thế nào..

 
Chương 1287: Chương 1287





LÀM SAO TÔI CÓ THỂ BỎ QUA CHO ANH TA? (4)
Những người quen Thiên Dạ ở đây nghe thấy lời Nhiếp Nhiên thì kinh hãi đến sững người.

Hóa ra chị Thất… là nằm vùng.

Mà Cát Nghĩa cũng rất kinh ngạc.

Cô ta lại im hơi lặng tiếng đi giết sĩ quan huấn luyện của mình như vậy.

Rốt cuộc là đang diễn kịch, hay là thật sự quá tự tin với năng lực của mình đây?
“Sau đó thì sao?” Ông ta hỏi.

“Sau đó, do hắn quá kích động nên không phát hiện tôi đã động tay vào cốc nước của hắn, dẫn đến cái chết bây giờ.

” Nhiếp Nhiên nhún vai, nói nhẹ bẫng.


Cát Nghĩa cười thâm ý, “Tốc độ của cô nhanh thật đấy.


Nhiếp Nhiên chậm rãi nhếch môi, cười khẩy, “Tôi nói rồi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta! Nếu anh ta dám phá hủy cuộc đời tôi thì tôi sẽ hủy anh ta.


Người ở đây nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của cô thì càng không dám phát ra tiếng động nào.

Ở trong mắt bọn họ, hệ số khủng bố của Nhiếp Nhiên xa hơn chị Thất nhiều.

“Theo tên thuộc hạ kia nói, tôi nghĩ bây giờ hai thầy trò bọn họ đã gặp nhau rồi.

” Nhiếp Nhiên đột nhiên vui vẻ, mỉm cười nói: “Tự dưng nghĩ như thế, tôi lại cảm thấy mình thật là quá lương thiện, còn để hai người bọn họ bầu bạn trên đường đến suối vàng, vì hai người chết tôi cũng mệt lòng lắm.


Cô càng nói, những người xung quanh càng lạnh run trong lòng.


Trong ba người ngày hôm qua mới vào có một người bị tin tức này làm cho chấn động giống như một tiếng sấm nổ ngay bên tai, khiến anh ta hoàn toàn ngẩn ra.

w๖ebtruy๖enonlin๖e
“Vậy sao cô không nói cho tôi biết?” Cát Nghĩa nhìn cô bằng ánh mắt nghiền ngẫm, “Nếu như cô nói, tôi cũng tiện tìm người giúp cô.


“Tôi sợ thất bại thì sẽ bị ông đá đi, Tiểu Thất là bài học của tôi.


Cát Nghĩa không bắt bẻ được gì vì người đã chết, manh mối đã đứt.

Dù sao ông ta tin tưởng Nhiếp Nhiên không trốn thoát ra khỏi lòng bàn tay mình được, cho dù cô muốn chạy trốn, ông ta cũng có cách bắt cô ngoan ngoãn trở lại làm việc cho mình.

“Từ trước đến giờ tôi rất yên tâm về năng lực của cô.

” Ông ta cười kết thúc chuyện An Viễn Đạo, “Nếu người đã chết rồi thì sau này cô có thể yên tâm làm việc cho tôi.


“Đúng vậy, cuối cùng cũng hoàn toàn kết thúc rồi.

” Nhiếp Nhiên gác hai chân lên bàn trà, ngâm nga một tiếng, ngay sau đó đột nhiên chuyển chủ đề, hỏi: “Nhưng mà ông tới đây sớm như vậy là chỉ muốn hỏi tôi ăn cái gì à?”.

 
Chương 1288: Chương 1288





LÀM SAO TÔI CÓ THỂ BỎ QUA CHO ANH TA? (5)
Cô hỏi Cát Nghĩa nhưng ánh mắt lại rơi trên người Triệu Lực.

Nụ cười hung ác kia khiến Triệu Lực không nhịn được khẽ run lên.

Cát Nghĩa biết ý cô.

Ông ta im lặng một lát rồi vẫn quyết định bảo vệ hắn, nói: “Ừ, tối qua vì tôi mà cô không ăn được gì, hôm nay tôi định dành thời gian đưa cô đi ăn chút đồ ngon.


Nhiếp Nhiên biết ý Cát Nghĩa nên không tiếp tục truy cứu nữa.


Cô sờ bụng mình, oán trách, “Ông không nói sớm, tôi đã ăn no rồi!”
Cát Nghĩa cười ha ha nói: “Vậy thì lần sau đi, dù sao cũng nhiều thời gian mà.


Nhưng Nhiếp Nhiên không tán thành, cô nhíu mày nói: “Cát gia cố ý đúng không? Cố ý nhìn tôi ăn xong mới nói như vậy, không ngờ Cát gia lại là người hẹp hòi, keo kiệt thế đấy!”
Cát Nghĩa hơi ngẩn ra.

Tố cáo của Nhiếp Nhiên khiến ông ta dở khóc dở cười.

“Tôi đâu có hẹp hòi keo kiệt.


“Ông hẹp hòi keo kiệt! Người ta thu nhận người tiền lương tiền thưởng đều nói rõ, ông thì chỉ dựa vào nói chuyện và một cái mạng đã tuyển tôi qua đây, đúng là quá rẻ rồi! Vậy mà tôi lại phải làm trâu ngựa cho ông cả đời!” Nhiếp Nhiên vừa nhắc tới vấn đề tiền thì lập tức đặt chân xuống, ngồi ngay ngắn xòe ngón tay tính với ông ta.


“Tiền lương? Hóa ra cô muốn tiền lương à?” Cát Nghĩa lập tức hiểu ra, ông ta móc một cái thẻ trong túi ra đặt bên cạnh Nhiếp Nhiên, nói: “Trong cái thẻ này có ba trăm nghìn tệ, coi như khen thưởng cho việc cô đàm phán thành công hợp đồng tối qua, đợi xong hẳn rồi sẽ có ba trăm nghìn tệ nữa cho cô.


Mấy tên thuộc hạ xung quanh nhìn thấy trong tấm thẻ kia có ba trăm nghìn tệ, trong mắt lập tức tràn đầy vẻ ao ước.

Bọn họ đều là thuộc hạ của Cát Nghĩa nhưng liều sống liều chết cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy bao giờ.

“Sáu trăm nghìn tệ? Cát gia đang đùa với tôi à? Hợp đồng hôm qua giúp ông kiếm được không biết bao nhiêu lần sáu trăm nghìn đấy.

” Nhiếp Nhiên nghịch cái thẻ trong tay
Cát Nghĩa phá lên cười, “Cô nhìn không lớn mà khẩu vị rất lớn đấy.


Nhiếp Nhiên không ngừng quạt quạt cái thẻ ngân hàng, hoàn toàn không để ý đến tiền trong thẻ, “Tôi có tư cách đó, không phải sao?”.

 
Chương 1289: Chương 1289





LÀM SAO TÔI CÓ THỂ BỎ QUA CHO ANH TA? (6)
“Thế này đi, vụ làm ăn lần này mà thành công, tôi sẽ chia cho cô 10%.”
Cát Nghĩa tin tưởng với năng lực của Nhiếp Nhiên, sớm muộn gì cũng sẽ kiếm lại được 10% về cho ông ta, và nghĩ số tiền đó đã là sự ban ơn lớn bằng trời rồi.
Nhưng không ngờ Nhiếp Nhiên lại giơ ba ngón tay ra, “30%.”
Lần này mặt Cát Nghĩa hoàn toàn sầm xuống.
Cô ta chẳng cần bỏ ra cái gì, cũng không cần gánh vác bất cứ nguy hiểm gì mà đòi hẳn 30% lợi nhuận?!
Có lẽ là Nhiếp Nhiên nhìn thấu Cát Nghĩa không vui, cô hờ hững nhắc nhở: “Cát gia, đề nghị này là tôi đưa ra, nếu không có tôi, vụ mua bán này của ông cũng bị mất, đâu có còn 70% còn lại.

Giữa việc ngay cả 10% hoa hồng cũng không có và tự dưng có 70% hoa hồng từ trên trời rơi xuống, tôi tin tưởng Cát gia sẽ phán đoán được.”

Rõ ràng hô hấp của Cát Nghĩa hơi khựng lại, ông ta cố gắng hòa hoãn sắc mặt, nói: “Cô có biết 30% là bao nhiêu tiền không?”
Nhiếp Nhiên nhún vai: “Bất kể bao nhiêu, tôi cũng dám ăn.”
“Cô không sợ ăn rồi không tiêu hóa được mà sẽ phải phun ra à?” Lúc nói câu này, giọng Cát Nghĩa lộ ra sự lạnh lùng, rõ ràng là đang uy hiếp.
Nhưng Nhiếp Nhiên không hề sợ hãi, cô dịch lại gần trước mặt Cát Nghĩa, nghiền ngẫm cười nói: “Yên tâm đi, khẩu vị của tôi từ trước tới giờ rất tốt, chỉ cần Cát gia trả, tôi sẽ ăn được!”
Cát gia lặng im suy nghĩ một lúc.

Tính của Nhiếp Nhiên quá khó đoán, nếu vì 30% mà trở mặt với cô ta thì không ổn.

Huống hồ, năng lực của cô ta cao như vậy, chỉ cần cô ta quyết một lòng làm việc cho thì còn sợ tiền ko vào túi của ông ta sao?

Nghĩ tới đây, Cát Nghĩa gật đầu trả lời, “Được, chỉ cần lần hợp tác này có thể thuận lợi, tôi sẽ cho cô 30%.”
Mọi người nghe thấy Cát Nghĩa nói thế thì đồng loạt hít sâu một hơi.
“Vậy thì cảm ơn Cát gia.”
w๖ebtruy๖enonlin๖e
Cát Nghĩa xua tay, “Đừng vội cảm ơn tôi, cô muốn 30% thì lần này làm cho tốt vào.”
Giọng ông ta rất nghiêm túc, xem ra thật sự là vì 30% bị chia kia mà đau lòng rồi.
Nhiếp Nhiên cười híp mắt, dáng vẻ giống như một kẻ mê tiền gật đầu nói: “Con người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà vong.

Vì tiền dĩ nhiên tôi sẽ làm thật tốt rồi.

Yên tâm đi, qua hai ngày nữa có hóa đơn nhận hàng, tôi sẽ làm thật tốt khoản giao dịch này giúp ông.”.

 
Chương 1290: Chương 1290





LÀM SAO TÔI CÓ THỂ BỎ QUA CHO ANH TA? (7)
Sự bảo đảm thành khẩn của cô khiến trong lòng Cát Nghĩa ít nhiều có chút an ủi, “Hi vọng là như vậy.”
Tâm trạng Nhiếp Nhiên rất tốt, cô đi tới trước sàn đấu, nhảy lên trên, xắn tay áo nói: “Nào nào nào, hôm nay tâm tình bản cô nương tốt, ai tới so tài với tôi không, hôm nay tôi dạy học miễn phí.”
Trước đây khi Nhiếp Nhiên nói như vậy, những tay đấm kia nhất định sẽ tranh nhau đi lên đánh với cô.

Ai cũng bị ảo tưởng thay thế vị trí của cô mà quên mất việc cô mạnh thế nào.
Cũng vì thế mà họ bị đánh không gượng dậy nổi.

Bây giờ nghe thấy Nhiếp Nhiên nói như vậy, mấy tay đấm đã từng bị cô coi là bao cát kia dĩ nhiên sẽ không xông lên phía trước.
Cát Nghĩa đi tới bên cạnh sàn đấu, hướng về phía đám tay đấm đối diện mời Nhiếp Nhiên, “Hay là cô dạy số 9 đi.”
Nhiếp Nhiên vừa nghe thấy thế thì tỏ ra ghét bỏ: “Hả? Dạy anh ta? Không thích.

Tôi thà đánh với số 5 còn hơn, người này cơ bắp khỏe, sức lực chắc chắn rất lớn.”
Cát Nghĩa nhìn tay đấm số 5 rồi cau mày nói: “Sức của cậu ta lớn thì không phải là cô bị thiệt à?”.

ngôn tình sủng

“Cái này thì chưa chắc.” Nhiếp Nhiên đứng ở bên cạnh số 5 nhướng mày cười.
“Nào, số 5 anh qua đây, đánh với tôi một trận.” Nhiếp Nhiên thấy Cát Nghĩa nghi ngờ thì vội vàng vẫy tay với số 5, ra hiệu cho anh ta đi tới giữa sàn đấu boxing.
Số 5 là người mới, chưa bao giờ thấy dáng vẻ Nhiếp Nhiên đánh nhau.

Từ cuộc trò chuyện tối hôm qua và hôm nay của cô và Cát gia, anh ta thấy cô gái trước mặt này rất được Cát Nghĩa chiều chuộng.

Nhưng người phụ nữ được đàn ông chiều chuộng cũng có mấy loại.
Cho nên số 5 không hề coi trọng cô, trực tiếp quấn băng vải lên sàn.
Hai người đứng ở giữa sàn đấu, những người còn lại đều vội vàng nhường chỗ..

 
Chương 1291: Chương 1291





LÀM SAO TÔI CÓ THỂ BỎ QUA CHO ANH TA? (8)
Nhiếp Nhiên đứng không hề nhúc nhích, giống như là đang quan sát người trước mặt.
Số 5 cơ bắp cuồn cuộn này hiểu lầm sự quan sát của cô là nhát gan và sợ hãi, anh ta siết chặt tay chạy thẳng về phía Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên vẫn đứng yên không nhúc nhích cho đến khi nắm đấm kia sắp nện thẳng lên mặt cô, cô mới lắc người, vòng qua sau lưng số 5.
Cô nhanh chóng đạp mạnh vào đầu gối anh ta khiến anh ta quỳ sụp xuống đất.

Ngay sau đó, cô chụp lấy xương cổ anh ta, chỉ hai chiêu đã dễ dàng chế ngự anh ta.
“Thế nào, tôi đã nói chưa chắc rồi mà.” Nhiếp Nhiên đắc ý hất cằm với Cát Nghĩa.
Cát Nghĩa khẽ mỉm cười, vỗ tay ba cái.
Thắng bại đã định, Nhiếp Nhiên buông lỏng kiềm chế.
Ai ngờ trong nháy mắt đó số 5 lại xoay người đánh về phía Nhiếp Nhiên.


Hai người bọn họ ở quá gần, Nhiếp Nhiên lập tức cảm thấy nguy hiểm.

Cô theo bản năng tránh được tập kích chính diện của số 5.
Số 5 vồ hụt, đập vào trên lan can sàn đấu boxing.
Nhiếp Nhiên nhân cơ hội này trực tiếp đá vào đầu anh ta từ sau lưng, đầu người kia bị đạp mạnh, thân thể lắc lư mấy cái rồi ngã rầm xuống đất, bụi đất trên sàn đấu bay mù mịt.
Nhiếp Nhiên nhìn người đã bị đá ngất, chưa hết giận đạp mạnh lên mông anh ta một cái rồi mới xuống sàn đấu.
Cát Nghĩa lạnh lùng dặn dò: “Không cần người này nữa.”
Triệu Lực bình tĩnh gật đầu, “Rõ.”
Hắn đã xử lý những tên “thức ăn cho chó” này không phải lần một lần hai, hắn vội vàng tìm hai người kéo gã đàn ông cơ bắp này ra cửa sau.
Không bao lâu sau đã nghe thấy tiếng chó săn sủa dữ dội.
Những tay đấm đứng ở trong phòng nghe thấy tiếng hú của những con chó săn thì run rẩy trong lòng.


Dường như lúc này bọn họ đã nghe thấy tiếng chó đang xé nát bắp thịt, cắn nát xương cốt.
Nhiếp Nhiên ngồi trên sofa nghỉ ngơi nghe thấy Cát Nghĩa dặn dò như vậy, không nhịn được đỡ trán nói: “Hóa ra ông định cho chó ăn à? Vậy mà ông không nói sớm, tôi sẽ nghe ông đánh với số 9! Tôi rất không vừa mắt với tên này.”
“Ồ? Sao cô lại không vừa mắt? Cậu ta chỉ là một người mới tới mà thôi.” Cát Nghĩa hỏi.
Nhiếp Nhiên vắt hai chân lên trên bàn, nhìn số 9 đứng cách đó không xa, trong giọng nói tràn đầy sự chán ghét, “Ánh mắt anh ta làm cho người ta ghét, tôi thật sự muốn móc mắt anh ta ra cho chó ăn.”
“Chỉ như vậy thôi à?”
“Như vậy còn chưa đủ sao? Nhìn cặp mắt anh ta lạnh như băng, nhưng tùy tiện khiêu khích là có thể nhìn ra tâm trạng của anh ta, loại người giả vờ nhưng lại không che giấu được tức giận này cần làm gì, còn không bằng cho chó ăn.”
Cát Nghĩa lắc đầu, “Tôi rất thích số 9, cô không thể nhân lúc tôi không có ở đây ném cậu ta cho chó ăn đâu đấy.”
Nhiếp Nhiên cố ý cau mày nói: “Cát gia, hóa ra ông lại có khẩu vị mặn như vậy! Thôi được rồi, nếu ông đã thích, chắc chắn tôi sẽ không nghĩ cách tiễn anh ta làm thức ăn cho chó, tôi bảo đảm!”.

Chap mới luôn có tại * trù mtruyện.

n e t *
Nói xong cô còn giơ tay thề.
“Nói linh tinh cái gì thế! Tôi chỉ yêu thích sự hung ác của cậu ta thôi, có dáng vẻ lăn lộn trong giới của tôi năm đó.”
“Hóa ra là tìm được bóng dáng của mình à?” Nhiếp Nhiên lập tức hiểu ra, sau đó cô đưa mắt nhìn số 9, khóe miệng thoáng qua một ý cười cực nhanh..

 
Chương 1292: Chương 1292





CÔ GÁI NÀY XINH ĐẤY (1)
Cái chết của số 5 đối với mọi người ở sàn đấu mà nói giống như một viên đá nhỏ ném xuống mặt nước yên bình, cho dù ban đầu khơi dậy chút tia nước nhưng cuối cùng vẫn yên tĩnh lại.

Chẳng mấy số 5 mới đã bổ sung vào chỗ thiếu đó.

Ngày tháng trôi qua như nước chảy, ngày nào Nhiếp Nhiên cũng nhàn nhã sống cuộc sống như người già nghỉ hưu trước tuổi, trừ việc ngồi ở bên cạnh Cát Nghĩa xem thi đấu ở cuộc sống về đêm không bình thường đó ra.

Những tay đấm kia ban ngày luyện quyền, buổi tối đánh nhau, lúc nào cũng thấp tha thấp thỏm, sợ thua khiến Cát Nghĩa không vui rồi bị ném ra làm đồ ăn cho chó.

Rõ ràng Nhiếp Nhiên và bọn họ đều là người ở cùng một sàn đấu boxing, nhưng cuộc sống lại ở hai thế giới khác nhau.

Theo thông lệ những ngày qua, Nhiếp Nhiên vẫn ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao ba ngọn sào mới dậy.


“Chị Nhiếp.

” Triệu Lực ở dưới tầng thấy Nhiếp Nhiên đứng ở cầu thang thì cười gọi.

Sau nhiều tuần quan sát, hắn hiểu rất rõ Nhiếp Nhiên mà chưa ngủ đủ, chưa ăn no thì tính tình sẽ rất nóng nảy, đặc biệt dễ phát cáu.

Cho nên, bình thường Cát gia mà không gọi, về cơ bản sẽ không có ai chủ động đánh thức vị tổ tông Nhiếp Nhiên này.

“Ừ.

” Nhiếp Nhiên lười biếng hừ mũi với hắn rồi chậm rãi đi xuống.


Trên sàn đấu boxing có hai người đang đánh sục sôi ngất trời, Nhiếp Nhiên tưởng là đám người bọn họ đang huấn luyện nên đi tới sofa ngả ra một lúc, nhưng nằm mãi mà không thấy Triệu Lực đem bữa sáng tới.

Cô cau mày, nhìn về phía Triệu Lực, thấy hắn đang tựa vào cầu thang, nhìn chằm chằm hai người trên sàn đấu, dáng vẻ như khán giả.

Trước kia Triệu Lực không quan tâm những tay đấm kia huấn luyện, sao hôm nay lại đứng ở đó nhìn chằm chằm thế? w๖ebtruy๖enonlin๖e
Rồi Nhiếp Nhiên thấy không chỉ có hắn chăm chú nhìn sàn đấu boxing mà những tay đấm xung quanh ai cũng nhìn chằm chằm hai người trên sàn đấu.

Lần này Nhiếp Nhiên thật sự tò mò, cô nhìn kĩ lên sàn đấu boxing thì trong hai người đánh đang không phân cao thấp có một người là số 9, còn người kia cô không biết.

Hình như người đàn ông đó không phải là người của sàn đấu boxing này.

Hay là Cát gia lại tìm một người mới?
Nhiếp Nhiên đứng dậy đi tới bên cạnh Triệu Lực, vỗ vai hắn, hỏi: “Người kia là ai thế?”
Triệu Lực trả lời mà không quay đầu lại: “Là tay đấm ông chủ Trịnh đưa tới, tên là An Tử, bây giờ ông chủ Trịnh đang bàn chuyện làm ăn với Cát gia nên bảo anh ta xuống so tài.

”.

 
Chương 1293: Chương 1293





CÔ GÁI NÀY XINH ĐẤY (2)
Nhiếp Nhiên nhìn tình hình trên sàn đấu, không nhịn được hỏi: “Tình hình bây giờ thế nào rồi?”
Triệu Lực giơ ba ngón tay lên, nói: “Chúng ta thua liền ba ván rồi.


Vừa dứt lời, số 9 trên sàn đấu đã bị người tên là An Tử đó đá vào dạ dày, nằm bò dưới đất.

“Lợi hại như vậy à?” Nhiếp Nhiên thấy số 9 bị người ta đánh không dậy nổi, chân mày không tự chủ được cau lại.

“Ừ, không biết ông chủ Trịnh tìm được người này ở đâu, tính luôn số 9 đã là người thứ tư bị đánh gục rồi.


“Tiếp đi, còn ai nữa, lên đây đi!” An Tử trên sàn đấu vỗ ngực, khiêu khích hô lên với những tay đấm dưới sàn đấu boxing, dáng vẻ độc cô cầu bại kia cực kì phách lối.

Đám người dưới sàn đấu boxing mặc dù tức giận với sự càn rỡ và tùy tiện của hắn nhưng lại rất kiêng kị thủ đoạn của hắn.

Ai cũng im lặng đứng ở đó, không dám lên tiếng.

Người này quả thật quá mạnh mẽ, đánh nhau liên tục bốn trận không nói, lại còn có sức đối chiến lần thứ năm, thể năng này bọn họ đâu có theo kịp.

An Tử ở trên sàn đấu cuồng vọng hô lên, một lúc sau, một bóng dáng nhảy từ dưới sàn đấu lên trên, đi vào sàn đấu boxing.


“Để tôi.


Người nói chuyện là số 2.

Nhiếp Nhiên nhìn bọn họ đánh nhau một lúc, số 2 vẫn đánh như lần trước, sau khi thử nghiệm khoa tay múa chân với hắn mấy cái, lập tức tấn công điểm yếu của đối thủ.

Nhưng mà tên An Tử này hình như cũng phát giác ra, hắn còn cẩn thận hơn, có điều cách ra quyền của hắn đã thành kiểu mẫu cố định rồi, thỉnh thoảng trong lúc vô ý sẽ theo bản năng xuất thủ, căn bản không suy nghĩ.

Thế nên số 2 luôn có cơ hội tấn công những chỗ sơ hở của hắn.

Nhất thời, tình hình chiến đấu của hai người biến thành giằng co, giống như số 9, trận này lại là ván cờ thể lực và tốc độ.

Nhiếp Nhiên xem một lúc là mất kiên nhẫn, từ cách ra tay của hai bên thì số 2 thắng chắc rồi.

Cô không có hứng thú tiếp tục lãng phí thời gian với kết cục đã biết nữa nên bảo Triệu Lực mang bữa sáng lên tầng, mình đi thẳng lên trên.

Ngày hôm đó cô luôn ở trong phòng, đến hơn chín giờ tối, khi thi đấu bắt đầu mới xuống.

Lúc đó trong sàn đấu đã đầy ắp người, cô nhìn khắp khu nghỉ ngơi và không thấy bóng dáng số 2 đâu.


“Sao không thấy số 2 đâu thế?” Nhiếp Nhiên hỏi Triệu Lực bên cạnh.

“Số 2 bị thương lúc buổi sáng đánh với thuộc hạ của ông chủ Trịnh.


Bị thương? Không thể nào, nhìn năng lực của anh ta không giống sẽ bị thương mới đúng.

“Vậy anh ta thắng rồi chứ?”
Triệu Lực gật đầu, “Thắng rồi, nhưng tên An Tử đó nói thể lực của hắn không đủ mới thua.


Nhiếp Nhiên không nói gì, chỉ nhìn khu nghỉ ngơi một cái sau đó đi vào phòng VIP ở tầng hai.

Thi đấu tối hôm nay không có gì đặc biệt cả.

Nhiếp Nhiên lẳng lặng xem so tài phía dưới.

Không lâu sau, cô kiếm một cái cớ xuống tầng, mười phút sau lại trở lại ngồi ở bên cạnh Cát gia tiếp tục xem thi đấu.

Ba tiếng sau, thi đấu hoàn toàn kết thúc.

Người trong sàn đấu đều rời đi, các tay đấm cũng trở lại phòng mình nghỉ ngơi, Cát Nghĩa nói chuyện với Nhiếp Nhiên mấy câu rồi rời khỏi sàn đấu boxing.

Trong sàn đấu boxing chỉ có mấy tên thuộc hạ canh cửa cùng với Triệu Lực ở lại bên cạnh cô.

.

 
Chương 1294: Chương 1294





CÔ GÁI NÀY XINH ĐẤY (3)
Nhiếp Nhiên vươn vai rồi cũng đi thẳng lên tầng ba nghỉ ngơi.

Ngoài cửa sổ bóng đêm đen như mực, bên trong phòng chỉ nghe được tiếng đồng hồ “tích tắc! tích tắc! ”
Tất cả mọi thứ đều đã yên lặng.

Đúng lúc này, một bóng đen lướt qua bên ngoài nhà máy bỏ hoang.

Người đó đi rất nhanh về phía con đường nhỏ vắng vẻ phía đối diện, cuối cùng dừng lại ở một trạm điện thoại nho nhỏ.

Lúc anh ta đang vội vàng nhét tiền xu vào, định quay số gọi điện thì sau lưng bỗng truyền đến một giọng nói u ám.


“Anh đang làm gì thế, số 2?”
Số 2 quay phắt đầu lại, nhìn thấy ngay một bóng đen đang đứng dưới tán cây.

Đúng lúc này có một chiếc xe đạp điện chạy qua.

Ánh đèn lướt nhanh qua bóng đen kia và giúp số 2 nhìn rõ người tới là ai.

Nhiếp Nhiên nhanh chóng lấy lại tinh thần, hỏi một lần nữa, “Số 2, anh đang làm gì thế?”
Tầm mắt cô dừng lại trên cái thoại trong tay anh.

Số 2 không nhịn được nắm chặt điện thoại hơn, nói: “Tôi không ngủ được.



“Không ngủ được? Cho nên chạy ra ngoài gọi điện thoại à?” Nhiếp Nhiên đi tới, đứng yên ở trước mặt anh ta.

“Đúng vậy, tôi muốn gọi điện thoại cho bạn gái.


“Gọi điện thoại cho bạn gái? Chẳng trách nửa đêm anh không ngủ chạy đi gọi điện thoại.

Có điều! ” Dáng vẻ và tốc độ nói thong thả của cô đột nhiên thay đổi, giọng lập tức trở nên lạnh lùng, “Anh có biết buổi tối sàn đấu boxing không cho ai ra vào không.


Số 2 cúi đầu nhưng không nói gì.

.

 
Chương 1295: Chương 1295





CÔ GÁI NÀY XINH ĐẤY (4)
Nhiếp Nhiên thu hết vẻ mặt anh ta vào mắt.

“Tôi hỏi anh đấy!” Cô lạnh giọng tra hỏi.

Qua mấy giây, số 2 mới mở miệng nói: “Điện thoại ở sàn đấu boxing hỏng rồi.


Nhiếp Nhiên cười khẽ, “Vì bạn gái mà liều chết cũng muốn chạy ra ngoài gọi điện thoại à?”
“Ừm.


Nhiếp Nhiên cười lạnh trong lòng.

Bạn gái? Bạn gái cái quỷ!
“Vậy giờ này chị Nhiếp ra trạm điện thoại làm gì?” Số 2 bỗng ngẩng đầu lên hỏi ngược lại cô một câu.

Nhiếp Nhiên dửng dưng giơ tay ra trước mặt anh ta.

Số 2 không hiểu lắm nhìn cô, hỏi: “Có ý gì?”

Nhiếp Nhiên giữ luôn cái điện thoại trên tay anh ta, muốn lấy đi.

Số 2 theo bản năng cầm chặt ống nghe, “Cô làm gì thế?”
Nhiếp Nhiên ra lệnh: “Đưa điện thoại cho tôi.


Nhiếp Nhiên càng như vậy, số 2 càng nắm chặt hơn, cho dù anh ta vẫn chưa quay số nhưng vẫn không chịu buông tay.

“Tôi bảo anh đưa điện thoại cho tôi, anh không hiểu à?!”
Hai người lôi lôi kéo kéo, chẳng bao lâu từ xa đã xuất hiện một đống người.

Bọn họ đều cầm đèn pin chạy tới.

Nhiếp Nhiên nhìn thấy thì trực tiếp chộp lấy cái ống nghe trên tay số 2 ném mạnh xuống đất, sau đó khuỷu tay cô ấn vào cổ anh ta, ép anh ta vào góc chết.

Đám người cầm đèn pin kia chạy nhanh tới, mười mấy cái đèn pin chiếu vào hai người bọn họ.

Một tên thuộc hạ trong đó hỏi: “Chị Nhiếp, xảy ra chuyện gì thế?”
“Tên khốn kiếp này giành điện thoại với tôi!” Nhiếp Nhiên hung dữ nhìn chằm chằm số 2 trước mặt, nổi giận đùng đùng nói.

“! ” Mọi người im lặng.


Cướp điện thoại chứ đâu phải là cướp tiền, có cần phải ầm ĩ như vậy không?
Nhiếp Nhiên kéo anh ta ra khỏi trạm điện thoại, lạnh giọng nói: “Đưa anh ta về cho tôi!”
“Rõ!”
Đám thuộc hạ kia đưa số 2 về.

Nhiếp Nhiên theo sau với vẻ mặt không vui.

Nhiếp Nhiên nhởn nhơ ngồi trên sofa, đám người kia áp giải số 2, đề phòng anh ta chạy trốn.

“Dám cướp điện thoại của tôi, anh muốn tự tìm cái chết à!” Nhiếp Nhiên cực kì giận dữ, đứng phắt dậy khỏi sofa, tiến lên đạp vào cẳng chân anh ta.

Số 2 đau không nhịn được rên một tiếng rồi ngã khuỵu xuống đất.

“Tôi cho anh cướp điện thoại này, lại dám cướp điện thoại với tôi! Mẹ kiếp anh muốn ăn đòn đúng không!” Nhiếp Nhiên không do dự cầm cái thắt lưng không biết của ai để trên sofa quất mạnh vào lưng số 2.

Âm thanh vang dội khiến người xung quanh không nhịn được khẽ run lên.

Những người này và Triệu Lực đều biết, lúc chị Nhiếp chưa ngủ đủ thì lửa giận vô cùng lớn.

Không đến nỗi sẽ giết đối phương nhưng cũng sẽ không để đối phương được sống tử tế, cho nên không thể đi sự xui xẻo vào lúc này.

Nhiếp Nhiên ra sức quất khoảng mười cái thì Cát gia đi từ ngoài cửa vào.

Ông ta vừa vào đã thấy Nhiếp Nhiên cầm thắt lưng quật số 2, hơn nữa lực lớn đến nỗi rõ ràng là muốn dồn anh ta vào chỗ chết.

.

 
Chương 1296: Chương 1296





CÔ GÁI NÀY XINH ĐẤY (5)
Cát Nghĩa hô lên, “Nhiếp Nhiên!”
Nhiếp Nhiên đang đánh say sưa đành dừng tay lại, kinh ngạc nói: “Cát gia, sao ông lại tới đây?”
Cát Nghĩa nhìn số 2 trên mặt đất rồi nói: “Nghe nói có người nửa đêm âm thầm rời khỏi sàn đấu boxing còn bị cô bắt trở lại, cho nên tôi tới xem xem.”.

Truyện mới cập nhật
“Chuyện nhỏ này cần kinh động đến ông sao?” Nhiếp Nhiên nói xong cũng nhìn số 2 dưới đất, nhưng hình như cảm thấy đánh chưa thoải mái, lại quất một cái nữa.
Triệu Lực nhanh nhảu đứng ra giải thích: “Chị Nhiếp, đây không phải là chuyện nhỏ, sàn đấu boxing có quy định, người mới thì không thể tùy ý rời khỏi sàn đấu boxing, bị phát hiện thì sẽ phải chết.”
“Mẹ kiếp anh còn nói à!” Nhiếp Nhiên thấy Triệu Lực là tức giận không có chỗ phát tiết, tiến lên làm ra vẻ muốn cho hắn một roi, “Lúc tôi tìm anh, anh đi đâu hả!”

Triệu Lực bị dáng vẻ của cô dọa nên vội vàng trốn về phía sau, nói: “Tôi...!tôi...!tôi luôn ngủ mà...”
Lúc này tâm trạng Nhiếp Nhiên cực kì nóng nảy, “Ngủ cái rắm, tôi đến phòng anh mà không tìm được anh, làm hại tôi chỉ có thể chạy ra ngoài gọi điện thoại!”
Nói xong lời này thì cô dừng lại, ngay sau đó quay sang hỏi Cát Nghĩa: “Tôi đi ra ngoài không phải cũng phải chết chứ?”
Cát Nghĩa lắc đầu cười nói: “Cô dĩ nhiên không cần rồi.”
“Vậy thì tốt.” Nhiếp Nhiên tỏ vẻ yên tâm rồi lại quay sang Triệu Lực nổi giận mắng: “Tên khốn kiếp này, rốt cuộc nửa đêm anh chạy đi đâu!”
“Tôi...!tôi...”
Triệu Lực ấp a ấp úng không nói ra được, Nhiếp Nhiên bực mình lại cố ý làm như muốn đánh người dọa hắn, “Nói đi, rốt cuộc anh đi đâu!”
“Đừng, đừng đánh!” Triệu Lực nấp sau cái sofa.
“Ha! Anh còn dám tránh à, tôi thấy anh cũng muốn ăn đòn rồi!” Nhiếp Nhiên giơ thắt lưng lên đuổi theo hắn.
Hai người một trước một sau chạy mấy vòng quanh sofa, Cát Nghĩa không nhịn được hỏi: “Nửa đêm cô tìm Triệu Lực làm gì?”

Nhiếp Nhiên đứng ở một đầu sofa, thở hổn hển trả lời mạnh mẽ: “Tôi đói, tôi muốn bảo anh ta đi mua đồ ăn đêm cho tôi, vậy mà nửa đêm không thấy bóng dáng tên khốn này đâu, làm hại tôi nửa đêm nửa hôm phải chạy ra ngoài gọi điện thoại tìm anh ta! May mà bây giờ là mùa thu, nếu là mùa đông, anh muốn tôi chết rét đúng không!”
w๖ebtruy๖enonlin๖e
Triệu Lực vội vàng cầu xin tha thứ trả lời: “Xin...!xin lỗi, chị Nhiếp...!nhưng mà trong sàn đấu boxing có điện thoại mà.”
Vừa nhắc tới điện thoại, Nhiếp Nhiên càng nóng nảy hơn, chỉ điện thoại nói: “Anh đi xem cái điện thoại kia rồi quay lại nói chuyện với tôi.”
Triệu Lực nhìn điện thoại bên kia, lại nhìn khoảng cách giữa Nhiếp Nhiên và mình.

Sau khi chắc chắn cô sẽ không lập tức đuổi theo mình, hắn mới chạy về phía để điện thoại, kiểm tra cẩn thận một lúc rồi đi tới yếu ớt trả lời: “Tôi không biết...!điện thoại này bị hỏng...”
Nhiếp Nhiên đè nén lửa giận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn phí lời cái gì nữa, mau đi mua đồ ăn đêm cho tôi!”
Triệu Lực run lên, vội vàng gật đầu, “Vâng...!vâng...!vâng...”
Sau đó hắn chạy ra ngoài.
Khó khăn lắm mới giải quyết xong Triệu Lực, lúc này Nhiếp Nhiên mới để cái thắt lưng trong tay xuống, thở hổn hển ngồi xuống sofa, uống mấy ngụm nước lớn để ổn định tâm trạng..

 
Chương 1297: Chương 1297





CÔ GÁI NÀY XINH ĐẤY (6)
Cát Nghĩa thấy cô dừng lại, lúc này mới chỉ số 2 hỏi: “Vậy cậu ta là thế nào?”
Nhiếp Nhiên liếc số 2 dưới đất bị mình đánh sắp không chịu được nữa rồi, hừ một tiếng nói: “Anh ta hả, muốn gọi điện thoại cho bạn gái.

Ai dè điện thoại ở sàn đấu boxing bị hỏng nên chạy ra ngoài gọi.

Tôi bảo anh ta để cho tôi gọi trước, tên khốn kiếp này sống chết không chịu nên bị tôi đánh cho một trận.”
“Gọi điện thoại cho bạn gái?” Cát Nghĩa lập tức cau mày lại, lạnh giọng hỏi: “Cậu có biết sàn đấu boxing có quy định không thể âm thầm rời khỏi nơi này không?”
Số 2 quỳ dưới đất, giọng nói yếu ớt, “Biết.”
Cát Nghĩa lạnh lùng nói: “Tức là cậu biết rõ còn cố phạm vào.”
Số 2 ngước mắt lên giải thích: “Tôi và cô ấy đã hẹn ngày nào cũng sẽ gọi điện cho nhau.

Hôm nay điện thoại ở sàn đấu boxing bị hỏng, tôi mới đành phải đi ra ngoài.”

Cát Nghĩa im lặng mấy giây rồi dặn dò tên thuộc hạ sau lưng: “Đi lấy ghi chép điện thoại ra.”
“Vâng.”
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trong lúc đợi lấy ghi chép điện thoại, Triệu Lực đã mua đồ ăn về, Nhiếp Nhiên ngồi đó nhàn nhã ăn đồ ăn đêm.
Hai tiếng sau, bản ghi chép điện thoại được tên thuộc hạ kia đem tới.
Cát Nghĩa lấy được tài liệu, lật từ trên xuống dưới.

Nhiếp Nhiên ngồi ở bên cạnh hình như không có hứng với những chuyện này, chỉ tập trung vào đống đồ ăn.
Cát Nghĩa xem hết phần tài liệu kia một lần, quả nhiên cứ khoảng ba giờ sáng hằng ngày đều sẽ có một cuộc điện thoại gọi từ nơi này đi.

Ông ta để tài liệu xuống, lạnh lùng nói: “Cho dù là gọi cho bạn gái của cậu nhưng cậu đã phá hỏng quy củ, ném ra ngoài!”
Mặt số 2 hơi biến sắc, nhưng anh ta không lớn tiếng kêu cứu hoặc là cầu xin tha thứ.
Mà Nhiếp Nhiên thì hoàn toàn không có ý nói thay cho anh ta.

“Đi thôi.” Triệu Lực vẫy hai tên đàn em, ra hiệu cho họ lôi số 2 ra cửa sau.
Số 2 bị hai người kia cưỡng ép lôi dậy kéo ra ngoài, trước khi đi anh ta thâm ý nhìn Nhiếp Nhiên một cái.
Đáng tiếc, Nhiếp Nhiên lại làm lơ như không thấy.
Đột nhiên, lúc này, có một tay đấm ôm cổ họng mình, gương mặt cực kì vặn vẹo, “Ưm!”
Chỉ ba bốn giây ngắn ngủi, trong khi mọi người vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, người kia đã mềm nhũn ngã xuống đất.
Người xung quanh vội vàng lui về phía sau một bước.
Cát Nghĩa cau mày chất vấn: “Chuyện gì thế này?”
“Này, này, này!” Triệu Lực tiến lên vỗ vào mặt anh ta nhưng anh ta không có bất cứ phản ứng gì, cuối cùng hắn chỉ có thể dùng ngón trỏ kiểm tra hơi thở của anh ta thì đã không còn hô hấp nữa.
“Cát gia, hắn… hắn chết rồi!”
“Đang yên đang lành sao lại chết?” Cát Nghĩa kinh hãi.
Biến cố này khiến mọi người đều ngẩn ra.
Ngay cả chuyện lôi số 2 ra cho chó ăn cũng tạm thời quên mất.

“Hình như không phải trúng độc.” Triệu Lực nhìn kĩ thất khiếu của anh ta, sau đó nhớ ra, “A đúng rồi, hắn bị bệnh suyễn! Tôi nghĩ chắc là hôm nay hắn quên uống thuốc nên mới như vậy.”
Cát Nghĩa cau mày lại, lạnh lùng nói: “Đem vứt đi cho tao.”
“Vâng.” Triệu Lực lại gọi hai người đỡ xác chết kia dậy, kéo ra cửa..

 
Chương 1298: Chương 1298





CÔ GÁI NÀY XINH ĐẤY (7)
Sau khi ném người ra ngoài, Triệu Lực bối rối nói với Cát Nghĩa: “Nhưng mà tối mai có trận thi đấu của hắn, là ông chủ Đường tối nay đích thân đặt, đặt cửa lớn.

Bây giờ không có người, chúng ta phải làm thế nào?”
“Vậy thì đổi một người khác.

” Cát Nghĩa hơi bực mình với chỉ số IQ thấp đến đáng thương của Triệu Lực.

Triệu Lực lắc đầu, “Không được, đối thủ của hắn là tên mãnh tướng đắc ý của ông chủ Trịnh, rất nhiều người chỗ chúng ta đều không đánh lại được hắn.


Sắc mặt Cát Nghĩa lập tức rét lạnh.

Sáng nay ông ta cũng biết chuyện này, lúc ấy ông ta cũng rất kinh ngạc sao lại có người liên tục đánh bại bốn tay đấm của mình.

Nhớ tới nụ cười của ông chủ Trịnh lúc đó, vẻ mặt ông ta trở nên rất khó coi.


“Chính là An Tử sáng nay bị số 2 đánh bại đó à?” Nhiếp Nhiên đang nhiệt tình ăn uống bỗng nhiên mở miệng nói một câu.

Câu nói nhìn như vô tình này lập tức nhắc nhở Triệu Lực, hắn lập tức vỗ đùi, kích động nói: “Đúng rồi, Cát gia, chính là tên này sáng nay đánh thắng An Tử đó, hay là… để hắn đánh xong trận này rồi hằng ném ra ngoài? Nếu không cũng không dễ ăn nói với ông chủ Đường.


Triệu Lực nhỏ giọng thương lượng với Cát Nghĩa, hai tay căng thẳng không ngừng xoắn lại.

Cát Nghĩa còn chưa kịp lên tiếng, Nhiếp Nhiên đã phản đối ngay, “Ăn nói cái gì mà ăn nói, tên này dám cướp điện thoại với tôi, điều này đã đủ để tôi không tha cho anh ta rồi! Ông chủ Đường ông chủ Trịnh cái gì, mãnh tướng đắc lực cái gì, vô dụng!”
Thôi xong, bà cô này đã không khuyên giúp lại còn đổ thêm dầu vào lửa, Triệu Lực thầm than khổ rồi cố gắng tươi cười giải thích: “Chị Nhiếp, chị không biết rồi, ông chủ Đường này nổi tiếng là khó xử lý.

Bây giờ người ông ta đặt tự dưng chết, nhất định sẽ cảm thấy xúi quẩy không vui.

Nếu như người thay thế chúng ta tìm còn thua, đến lúc đó! chúng ta có qua lại làm ăn với ông ta, ầm ĩ quá khó coi không tốt đâu.


Câu này làm vẻ mặt Cát Nghĩa hoàn toàn dãn ra.


Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía số 2 hỏi: “Cậu có nắm chắc ngày mai sẽ đánh thắng thuộc hạ của ông chủ Trịnh không?”
Số 2 trầm giọng nói: “Có.


Cát Nghĩa im lặng một lát, sau đó mới nói: “Vậy được, tôi cho cậu một cơ hội, hi vọng ngày mai cậu không khiến tôi thất vọng.


“Cảm ơn Cát gia.

” Số 2 cung kính gật đầu trả lời.

Chuyện lén trốn ra ngoài này cuối cùng vì cái chết của một người bị suyễn mà chấm dứt.

Tất cả mọi người đều định trở về phòng nghỉ ngơi, bỗng nhiên tiếng hừ lạnh của Nhiếp Nhiên truyền đến, “Ai cho anh về!”
Mọi người dừng chân lại.

Nhiếp Nhiên tiếp tục nói: “Cát gia không so đo, cho anh cơ hội đó là ông ấy rộng lượng, nhưng anh vẫn chưa qua cửa ải của tôi đâu.


Triệu Lực thấy cô không chịu bỏ qua như vậy thì vô cùng bối rối, “Chị Nhiếp, nếu chị muốn phạt hắn thì để ngày mai đánh xong hãy nói.

”.

 
Chương 1299: Chương 1299





CÔ GÁI NÀY XINH ĐẤY (8)
“Nhiếp Nhiên.” Lúc này Cát Nghĩa cũng nhẹ giọng gọi tên cô.
Dĩ nhiên Nhiếp Nhiên biết câu gọi của ông ta có ý gì, cô tỏ vẻ không cam lòng hừ một tiếng, “Vậy thì tôi nhịn anh ta đến ngày mai!”
Nói xong cô mang đồ ăn đêm lên phòng.
Tối ngày hôm sau, vừa mới qua chín giờ đã có không ít người tới.

Dưới sự dẫn dắt của MC, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Nhiếp Nhiên ở trên tầng hai quan sát bầu không khí phía dưới, Triệu Lực đứng ngay sau lưng cô.

Khi thấy có hai người đi lên, hắn lập tức niềm nở nghênh đón.
“Ông chủ Đường, ông chủ Trịnh, hoan nghênh hoan nghênh! Hai vị đến thật sớm, Cát gia nhà chúng tôi tạm thời vẫn chưa tới.”
Ông chủ Đường tên là Đường Lôi Hổ, tác phong làm việc cũng như tên, điển hình của người thô kệch.

Thân hình ông ta béo tốt, mặc áo T-shirt hoa văn, còn đeo một sợi dây chuyền vàng, ăn to nói lớn.
“Lần này là người tôi đặt cược ra mặt, dĩ nhiên tôi phải tới sớm rồi.”
“Đánh boxing xem trọng năng lực, không liên quan gì đến sớm muộn.” Người còn lại bên cạnh ông ta hiển nhiên là ông chủ Trịnh rồi.
Tên thật của ông ta là Trịnh Khúc.

Ông ta ăn mặc lịch thiệp, nói chuyện lễ độ, y như một doanh nhân thành đạt.
Đường Lôi Hổ hừ mũi, “Người tôi chọn năng lực cũng sẽ không kém, hôm nay ông cứ chờ thua đi!”
“Được thôi, tôi mỏi mắt mong chờ.”
Triệu Lực thấy hai người bọn họ đấu khẩu thì hơi khó xử nhỏ giọng nói: “Chuyện đó...!xin lỗi ông chủ Đường, người ông chọn tối hôm qua đột phát bệnh cấp tính, còn chưa kịp đưa đến bệnh viện đã...”
“Cái gì? Xúi quẩy, mẹ kiếp đúng là xúi quẩy!”
Trịnh Khúc cười lớn: “Ha ha ha, lần này ông chủ Đường tính sai thật rồi.”

Đường Lôi Hổ bị châm chọc, nổi giận đùng đùng, “Các người có nhầm không hả, người tôi đặc biệt chọn, sao các người không trông coi tử tế! Có phải cố ý khiến tôi khó chịu không!”
“Ông chủ Đường, rất xin lỗi ông vì đã để xảy ra sự việc đáng tiếc này, chúng tôi cũng thật sự không ngờ lại như vậy.

Nhưng mà ông yên tâm, chúng tôi đã tìm được người thay thế rồi.” Triệu Lực rối rít xin lỗi.
“Thay thế? Ngộ nhỡ thua thì làm thế nào! Tôi đập tiền vào đó đấy!” Đường Lôi Hổ không vui nói.
Triệu Lực lại bảo đảm: “Sẽ không đâu, lần này người mới chúng tôi tìm có năng lực cực tốt.”
“Hừ! Người mới thì còn đấu đá gì nữa! Rõ ràng là thua chắc rồi!” Đường Lôi Hổ gắt gỏng.
Triệu Lực không biết phải làm sao, đành nói: “Ông chủ Đường, nếu như ông cảm thấy không hài lòng với cách xử lý như vậy thì Cát gia nhà chúng tôi đã nói rồi, tiền đặt cuộc lần này tính cho ông ấy, thắng thì tiền thuộc về ông, thua thì ông ấy chịu, ông thấy thế nào?”
Đường Lôi Hổ biến sắc, nổi giận đùng đùng nói: “Cậu có ý gì, nói tôi không chơi nổi à? Tôi nói cho cậu biết, tôi đây không có gì ngoài tiền! Chơi thì chơi, thua rồi cùng lắm thì coi như làm chuyện tốt.”
Câu nói cuối cùng kia rõ ràng là nói cho Trịnh Khúc ở bên cạnh nghe.

Trịnh Khúc cười, không hề để ý.
“Vậy xin mời ông chủ Đường.” Triệu Lực thấy chuyện này cuối cùng cũng xong, vội vàng mời hai người bọn họ vào phòng VIP xem thi đấu.
Lúc hai người đi qua hành lang, Đường Lôi Hổ vô tình liếc thấy Nhiếp Nhiên luôn đứng ở cạnh lan can.
“Cô gái này là ai? Nhìn xinh đấy, là bảo bối mới của các cậu à?! Nào nào nào, chơi cùng anh nào, nếu như phục vụ anh tốt, đến lúc đó không thiếu cho cô em.” Ông ta vừa nói vừa muốn tiến lên ôm vai Nhiếp Nhiên.
“Bảo bối” trong lời nói của Đường Lôi Hổ chính là những cô gái cho đàn ông ở đây tiêu khiển, phí tính riêng.
Nhưng hằng ngày những bảo bối này vẫn là cung không đủ cầu, đối với thi đấu nhiệt huyết sôi trào cộng thêm ánh đèn mờ tối, cảm xúc của nam nữ rất dễ đạt tới cao trào.
Triệu Lực thấy ông ta muốn lao đến chỗ Nhiếp Nhiên, lại thấy vẻ mặt Nhiếp Nhiên khó chịu, lập tức cất bước ngăn lại, “Xin lỗi ông chủ Đường, chị Nhiếp không phải là bảo bối ở đây, cô ấy là thuộc hạ của Cát gia nhà chúng tôi.”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom