Dịch Full Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1240: Chương 1240





BÁO THÙ - GIẢI QUYẾT CÔ TA (1)
Cô đứng dậy mở cửa, nhìn thấy Cát Nghĩa và Triệu Lực.

Nhiếp Nhiên cười như không cười, khoanh tay lại nói: “Cát gia, ông không cần tới gặp tôi nhanh như vậy chứ?”
Cát Nghĩa cười nói: “Không còn cách nào khác, tôi sợ không nhanh, tới lúc đó cô đi rồi tôi không tìm được cô thì làm thế nào?”
“Cả thành phố Z còn có nơi mà Cát gia không tìm được sao?”
Cát gia tươi cười, chỉ vào trong phòng, “Tôi có thể vào trong ngồi không?”
“Tới đây thì là khách, đã là khách, có lý nào lại không được vào.

” Nhiếp Nhiên mở rộng cửa, tỏ ý mời ông ta vào.

Cát Nghĩa đi vào, phát hiện trong phòng không có ai khác, ông ta hơi kinh ngạc nhìn Nhiếp Nhiên, “Cô ở một mình sao?”
“Một mình tôi ở không được sao?” Nhiếp Nhiên ngồi trên sofa, cười rót cho ông ta một ly nước.

Cát Nghĩa nhìn qua một vòng rồi cũng ngồi xuống, “Chí ít cũng phải có hai người cùng ở với cô mới được.



“Tôi đâu phải thiên kim tiểu thư, không cần nhiều người hầu hạ như vậy.

” Nhiếp Nhiên cười đẩy ly trà qua.

“Ha ha ha, cũng phải, cô mạnh như thế cơ mà.

” Cát Nghĩa cười nhận lấy, nhưng ông ta không uống.

Nhiếp Nhiên thầm nhướng mày, biết là những người kiểu này đều có cảnh giác cơ bản nhất nên cô cũng không nói gì, tựa lưng vào sofa, “Ông định ngồi chỗ tôi bao lâu?”
“Ngồi tới khi nào cô thấy đủ thì tôi mới đi.


Nhiếp Nhiên khẽ cười, không nói gì thêm.


Triệu Lực đứng sau sofa thấy cảnh này, chỉ thấy kỳ lạ tại sao Cát gia đặc biệt tới đây nhưng lại không nói một câu nào với cô Nhiếp?
Ban đầu, lúc Cát gia bỏ tiền mua chị Thất không hề tốn sức như thế này, trực tiếp bỏ tiền ra mua rồi dẫn đi thôi, sao lần này cũng là mời người gia nhập mà lại tốn công như vậy?
Hơn nữa, dường như Cát gia cũng rất bằng lòng.

Lẽ nào vì cô Nhiếp đánh nhau giỏi hơn chị Thất nên Cát gia mới nhẫn nại hết lần này tới lần khác?
Sự si mê với đấu quyền Anh của Cát gia đã tới mức khiến người khác phẫn nộ rồi.

Ba người cứ yên lặng ngồi trong phòng như vậy, chờ thời gian qua đi.

Khoảng nửa tiếng sau, Nhiếp Nhiên đứng lên, đang định nói Cát Nghĩa có thể đi thì đột nhiên bên ngoài truyền vào một loạt tiếng bước chân dồn dập, sau đó là tiếng cửa phòng của Nhiếp Nhiên bị đập rầm rầm.

“Không xong rồi, chị Nhiên, Mã Tường có chuyện rồi!”
Nhiếp Nhiên đứng dậy cau mày, ra hiệu Cát Nghĩa đừng lên tiếng, đi tới cửa, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”
Hà Giai Ngọc bên ngoài vội vàng nói: “Mẹ Mã Tường gọi điện cho em nói từ lúc về tới giờ sắc mặt Mã Tường rất u ám, sáng nay dì ấy thấy Mã Tường cầm theo khẩu súng ra ngoài rồi!”
“Cầm súng ra ngoài?” Mặt Nhiếp Nhiên dần lạnh đi.

Đáng chết thật, sớm biết vậy đã không chữa khỏi bệnh sợ súng cho anh!
Chắc chắn là hôm đó tên này đã nhân lúc hỗn loạn giấu súng vào người, sau đó vẫn chờ thời gian để đi tìm Thiên Dạ trả thù!.

 
Chương 1241: Chương 1241





BÁO THÙ - GIẢI QUYẾT CÔ TA (2)
Không ngờ lại chờ tới lúc Cổ Lâm được đưa đi rồi mới hành động, không thể không nói, anh ta cũng biết nhẫn nhịn thật đấy.

“Chị Nhiên, có phải anh ta đi báo thù cho Cổ Lâm không?” Hà Giai Ngọc ngoài cửa lo lắng không yên.

Câu này còn phải hỏi sao?
Dĩ nhiên là đúng rồi!
Vốn dĩ Nhiếp Nhiên không muốn quan tâm chuyện này, cô chỉ tới chữa cho Mã Tường, giờ Mã Tường khỏi rồi, những thứ khác không liên quan tới cô nữa, cô không tốt bụng tới mức này.

Nhưng đúng lúc cô muốn đuổi Hà Giai Ngọc để bọn họ tự nghĩ cách thì lại nhớ ra Cát Nghĩa đang ở đây, suy nghĩ của cô chợt thay đổi, nói với Hà Giai Ngọc ngoài cửa: “Các cậu tới sàn đấu quyền Anh trước đi, tôi sẽ tới ngay.


“Vậy em đi trước đây.


Nhiếp Nhiên cụp mắt xuống suy nghĩ chốc lát, cuối cùng quay người nói với Cát Nghĩa: “Đưa tôi đi một chuyến.



“Cô Nhiếp cũng thích đi nhờ xe quá đấy.


Tuy Cát Nghĩa nói như vậy nhưng vẫn đứng lên, cười đi ra ngoài cửa.

Nhiếp Nhiên nhún vai nói: “Không còn cách nào khác, bạn tôi đi tìm thuộc hạ của ông báo thù, ông là ông chủ, dù thế nào cũng phải đích thân đi một lần mới đúng chứ.


Rời khách sạn, Nhiếp Nhiên chờ Cát Nghĩa ngồi vào xe rồi cũng thuận thế ngồi vào, điều này khiến Triệu Lực kinh ngạc.

Việc cùng ngồi ở ghế sau có ý nghĩa rất khác, chỉ có ông chủ và cấp trên mới có thể làm vậy, những người khác chỉ có thể ngồi ở ghế phụ, đến cả chị Thất trước kia được cưng chiều như vậy cũng không có tư cách ngồi ghế sau cùng Cát gia, cô Nhiếp này thật sự là to gan!
Thuộc hạ là thuộc hạ, chút phân biệt đẳng cấp này nên rõ ràng một chút.

Thông qua kính chiếu hậu, Triệu Lực nhìn Cát gia phía sau, phát hiện ông ta khẽ cau mày, đây là dấu hiệu ông ta tức giận.


Hỏng rồi, cô Nhiếp này chết chắc rồi!
Triệu Lực thầm nghĩ.

Tuy nhiên, lúc hắn đang chờ lửa giận của Cát gia thì không ngờ ông ta lại ra lệnh: “Lái xe đi.


Đệch! Không phải chứ!
Rốt cuộc người này có lai lịch thế nào mà có thể khiến Cát gia yêu thích như vậy?
Triệu Lực nén sự khó hiểu trong lòng lại, lái xe hòa vào dòng xe cộ.

Sàn đấu ở ngoại thành, bọn họ xuất phát từ trung tâm thành phố, cả chuyến đi mất hơn hai tiếng.

Cuối cùng cũng tới đích, Nhiếp Nhiên xuống xe vào trong trước.

Mới tới cửa đã nghe thấy tiếng Nghiêm Hoài Vũ kinh ngạc hét lên: “Mã Tường!”
Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng nặng nề như có vật gì đó đổ xuống.

Sau đó, lại nghe thấy Nghiêm Hoài Vũ tức giận chất vấn: “Cô có cần phải tuyệt tình như vậy không, dù sao cậu ta cũng là…”
Thiên Dạ lạnh lùng ngắt lời: “Là anh ta chủ động tự tìm tới chịu đòn, không liên quan gì tới tôi.

”.

 
Chương 1242: Chương 1242





BÁO THÙ - GIẢI QUYẾT CÔ TA (3)
Lý Kiêu: “Nhưng cô cũng không nên đánh anh ta ra thành như thế này!”
“Nếu cô không phục thì có thể báo thù tôi giúp anh ta, tôi không có ý kiến.


Thiên Dạ khiêu khích chào mời khiến Lý Kiêu tức giận thật sự.

Hai lần trước, chỉ vì Lý Kiêu nghĩ là chiến hữu nên không ra tay mà thôi, nếu là kẻ địch thì nhất định cô sẽ không thua Thiên Dạ.

Lý Kiêu lập tức thay đổi sắc mặt, giao đấu với cô ta luôn.

Hai người đều là cao thủ, tuy Lý Kiêu không có đấu pháp xảo quyệt như Nhiếp Nhiên nhưng cũng là tay đấm trưởng thành từ quân đội.

Nếu nói Nhiếp Nhiên và Thiên Dạ đấu với nhau là một trận đánh đầy chênh lệch thì trận này giữa Thiên Dạ và Lý Kiêu là trận đấu giữa cao thủ với cao thủ.

Một người từ nhỏ đã được huấn luyện trong quân đội.

Còn một người là được An Viễn Đạo dốc lòng dạy bảo.


Hai người đều rất thông thạo với những đường bước trong quân đội, đến cả bước tiếp theo đối phương sẽ ra chiêu gì cũng đều nắm rõ.

Chỉ có điều, dần dần, Thiên Dạ phát hiện dường như Lý Kiêu không như trước kia nữa, mỗi chiêu thức đều vô cùng ác liệt khiến cô ta tấn công trượt mấy lần liền.

Thiên Dạ biết, Lý Kiêu đang nghiêm túc thật sự.

Nhiếp Nhiên đứng ở cửa nghe thấy tiếng đấm đá, tay ấn cửa nhất thời thả lỏng.

Cô yên lặng đứng bên ngoài.

Cô biết lần này Lý Kiêu sẽ không bỏ qua cho Thiên Dạ nữa.

Cho dù không giống mình làm gãy một tay của cô ta nhưng dù thế nào cũng phải khiến vết thương của cô ta rách ra rỉ máu lần nữa mới thôi.

Một lúc sau, trong phòng lại truyền tới âm thanh một vật nặng rơi.

Lúc này Nhiếp Nhiên mới mở cửa, quả nhiên, máu trên tay Thiên Dạ đã lan ra hết ống tay áo, cô ta đang dốc sức đứng lên.

Còn Lý Kiêu đứng đó lạnh lùng nhìn cô ta.


Khi Nhiếp Nhiên thong thả bước vào, ánh mắt lạnh như băng của Thiên Dạ lập tức nhìn về phía Nhiếp Nhiên nhưng Nhiếp Nhiên không hề nhìn về phía cô ta.

Cô đứng bên cạnh Mã Tường, hờ hững nhìn quét qua người bị thương đang nằm dưới đất, tùy ý hỏi, “Bây giờ chúng tôi có thể đưa người đi chưa?”
Thiên Dạ tưởng là cô đang nói chuyện với mình, còn chưa kịp nói không được thì đã nghe thấy một giọng nói vang lên ngoài cửa, “Dĩ nhiên, xin mời.


Là Cát gia!
Sao ông ta lại tới?
Thiên Dạ không khỏi nhớ tới câu nói của Triệu Lực, khóe mắt dần hiện những cảm xúc kỳ lạ.

“Cảm ơn Cát gia.

” Rồi Nhiếp Nhiên nói với nhóm người Nghiêm Hoài Vũ: “Đưa anh ta ra ngoài đi.


Nhưng Mã Tường dựa lên người Nghiêm Hoài Vũ lập tức kích động, anh ta vùng vẫy, “Tôi không đi, tôi không đi! Tôi phải giết cô ta, giết cô ta để báo thù cho Cổ Lâm!”
Khóe mắt anh ta đỏ rực, rõ ràng là cảm xúc đang dâng tới đỉnh điểm.

Thiên Dạ hờ hững: “Chỉ dựa vào anh mà đòi giết được tôi? Tôi nghĩ chắc anh cũng chẳng cần xương sườn bên kia nữa đúng không?”
Mã Tường bị cô ta kích động, lập tức đứng lên, muốn xông lên phía trước.

Nghiêm Hoài Vũ vội vã ngăn anh ta nhưng vô ích, anh ta giống như phát điên, gầm lên như một con thú, trong lúc vùng vẫy, đột nhiên cả người anh ta cứng đơ, ngay sau đó là phun máu ra ngoài.

.

 
Chương 1243: Chương 1243





BÁO THÙ - GIẢI QUYẾT CÔ TA (4)
Nhiếp Nhiên cau mày, nhân lúc mọi người giữ chặt anh ta, cô ấn nhẹ vài cái lên ngực, quả nhiên là có vài chỗ ở xương sườn bị lõm, hơn nữa còn bị lõm rất nặng.
“Có thể xương sườn đã đâm vào nội tạng rồi, cần đưa ngay tới bệnh viện.”
Cảm xúc của Mã Tường đã sụp đổ nên căn bản không nghe bất cứ điều gì, “Buông tôi ra, buông tôi ra, tôi phải giết cô ta, tôi phải giết cô ta báo thù cho Cổ Lâm!”
Thấy anh ta còn muốn xông lên phía trước, Nghiêm Hoài Vũ vội vàng túm chặt lấy vai anh ta nói: “Mã Tường, cậu đừng có điên nữa được không? Hiện giờ Cổ Lâm vẫn còn sống, còn có khả năng tỉnh lại, nhưng nếu cậu bắn phát súng này, cậu chính là phạm nhân giết người, còn chưa đợi Cổ Lâm tỉnh lại cậu đã bị súng giết chết rồi! Cả đời không gặp được Cổ Lâm đâu!”
Mã Tường sững người lại, anh ta nhìn chằm chằm Thiên Dạ đứng trước mặt, thở dốc, máu theo khóe miệng anh ta lăn xuống, “Nhưng Cổ Lâm không đáng nhận sự giày vò lần này, đều là vì cô ta, vì cô ta!”
Đối diện với những lời chỉ trích này, Thiên Dạ che lấy vết thương đã rách miệng trên tay mình, chỉ lạnh lùng trần thuật lại: “Rốt cuộc là vì ai, anh rõ hơn tôi, anh không dám tìm thủ phạm thật sự nên mới tìm tôi làm vật thế thân.

Nói thật, tôi không đánh chết anh đã là không tệ rồi.”

Câu nói này rõ ràng đang ám chỉ Nhiếp Nhiên mới là hung thủ giết người.
Nhiếp Nhiên không để ý tới điều này, cô nói với Cát gia bên cạnh: “Cát gia, người này tôi sẽ dẫn đi, hi vọng ông không truy đuổi nữa.”
Cát gia cười, xua tay, rất rộng lượng nói: “Không sao, trẻ tuổi nông nổi, rất bình thường.”
Bạn đang
Điều này khiến ý lạnh nơi đáy mắt Thiên Dạ tăng thêm vài phần.

ngôn tình tổng tài
Cô ta không hiểu Nhiếp Nhiên có gì tốt, đã không nghe mệnh lệnh của bất kì ai, làm việc cũng không theo nguyên tắc, không thể nào khiến người ta tin tưởng được.

Nhưng tại sao lại có nhiều người tin tưởng Nhiếp Nhiên như vậy, thậm chí cả Cát gia cũng muốn vứt bỏ thuộc hạ nghe lời là cô ta mà quay ra thích một người hoàn toàn không để ý gì tới ông ta như vậy?

“Tôi muốn giết cô ta, giết cô ta! Tôi phải báo thù cho Cổ Lâm!” Mã Tường bị ghìm chặt, lúc cảm thấy người bị kéo ra ngoài cửa, anh ta bắt đầu không màng tới bản thân mình, một lần nữa vùng vẫy, “Các cậu buông tôi ra, tôi phải báo…”
Nhiếp Nhiên đập vào gáy Mã Tưởng.

Phút chốc, cả người Mã Tường mềm nhũn, lập tức được Nghiêm Hoài Vũ và Kiều Duy đỡ lấy.
“Đưa anh ta đi đi.” Sắc mặt Nhiếp Nhiên không vui.
“Chuyện hôm nay phải cảm ơn Cát gia, còn cả việc ông cho đi nhờ xe nữa.” Lúc nói tới chuyện đi nhờ xe, Nhiếp Nhiên không biết cố tình hay vô ý mà nói chậm lại một chút.
Cát Nghĩa cười với cô, “Cô Nhiếp khách sáo rồi.

À phải rồi, chuyện kia cô cứ thử suy nghĩ một chút nhé?”
Nhiếp Nhiên sững sờ, không ngờ Cát Nghĩa lại nói thẳng ra như vậy, cô cười nhẹ, “Tạm biệt.”
Vừa ra khỏi nhà máy bỏ hoang, một chiếc xe van đã dừng bên ngoài, tài xế từ trong xe đi ra vẫn là tài xế lần trước đưa bọn họ đi bệnh viện..

 
Chương 1244: Chương 1244





BÁO THÙ - GIẢI QUYẾT CÔ TA (5)
“Cát gia nói tôi đưa bọn cô đi bệnh viện.


Nhiếp Nhiên cũng không từ chối, đáp: “Làm phiền rồi.


Hai tiếng sau, xe dừng ở trước cửa lớn bệnh viện, bọn họ Mã Tường chạy thẳng vào phòng cấp cứu.

Lần này Nhiếp Nhiên không căng thẳng như trước nữa, sau khi xác nhận tài xế kia đã rời đi, cô mới đi vào phòng cấp cứu, bảo Lý Kiêu nói chuyện này với An Viễn Đạo, sau đó ngồi yên lặng ở đó.

An Viễn Đạo nhận được tin tức vội vàng chạy tới, lúc nhìn thấy đám người kia đứng trước phòng phẫu thuật thì phẫn nộ: “Các cô cậu đang làm cái gì thế này, sao lại thay nhau vào viện vậy hả? Có phải là chê chuyện của Cổ Lâm còn chưa đủ loạn không?”
Nghiêm Hoài Vũ thấy anh em tốt của mình bị đánh như vậy, trong lòng sớm đã không vui rồi: “Không phải do học trò cưng của thầy làm ra sao? Mã Tường bị Thiên Dạ đánh gãy sáu cái xương sườn, tổn thương nội tạng, bác sĩ nói cũng may tới viện kịp thời, nếu không toàn bộ xương gãy văng vào phổi thì không cứu nổi!”
Trong lòng An Viễn Đạo run lên, anh ta vô cùng khó hiểu: “Đang yên đang lành, sao Thiên Dạ lại đánh Mã Tường chứ?”
“Còn không phải…”
“Nghiêm Hoài Vũ!” Kiều Duy lập tức lên tiếng chặn lại.


Lúc này Nghiêm Hoài Vũ mới nghĩ ra, lập tức im lặng
An Viễn Đạo tức giận nói: “Tại sao không nói tiếp vậy, các cậu còn muốn giấu tôi cái gì?”
Nghiêm Hoài Vũ cứng đầu cứng cổ nói: “Thầy tưởng bọn tôi không muốn nói sao, là bởi vì không tin tưởng thầy mà thôi, thầy gọi điện cho chính trị viên, để thầy ấy qua đây, có thầy ấy ở đây, bọn tôi sẽ nói!”
“Chính trị viên? Chính trị viên của các cậu tới rồi sao?”
Nghiêm Hoài Vũ kinh ngạc, “Thầy chưa gặp chính trị viên của chúng tôi à?”
“Chưa hề.


“Sao có thể vậy, hôm đó rõ ràng thầy ấy có tới tìm bọn tôi, còn nói chuyện này thầy ấy sẽ xử lý.

Lẽ nào thầy ấy lừa chúng ta?” Nghiêm Hoài Vũ nhìn về phía Lý Kiêu bên cạnh, câu cuối cùng rõ ràng là đang hỏi Lý Kiêu.

“Không đâu, thầy ấy sẽ không lừa chúng ta.

” Lý Kiêu nhìn về phía Nhiếp Nhiên đang ngồi ở hành lang.


Chuyện này liên quan tới sống chết của Nhiếp Nhiên, thầy ấy tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn như vậy.

Nhiếp Nhiên vẫn thản nhiên giả bộ không biết, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thời gian qua đi, đèn bên ngoài phòng phẫu thuật vẫn còn sáng.

Thời gian ca phẫu thuật này không ngắn hơn ca phẫu thuật của Cổ Lâm là bao.

ngôn tình sủng
Thời gian phẫu thuật dài sáu tiếng đồng hồ, bác sĩ mới đi từ bên trong ra.

“Bác sĩ, bạn tôi sao rồi?” Bác sĩ bị Nghiêm Hoài Vũ túm lấy.

“Không sao rồi, phẫu thuật rất thành công, có điều phải nằm giường nghỉ ngơi một thời gian mới được.

” Bác sĩ gạt tay anh ta ra rồi cởi khẩu trang.

Bạn đang
“Là anh sao?” Nghiêm Hoài Vũ vừa nhìn đã nhận ra người trước mắt.

.

 
Chương 1245: Chương 1245





BÁO THÙ - GIẢI QUYẾT CÔ TA (6)
Anh ta không phải là Tống Nhất Thành, bác sĩ hôm qua nắm chặt tay Nhiếp Nhiên không buông sao?
“Là tôi.

” Tống Nhất Thành cười, “Bệnh nhân hiện giờ đang khâu, sẽ ra ngay thôi, các cậu chờ thêm chút nữa.


Nói xong, anh ta liền đi thẳng tới trước mặt Nhiếp Nhiên.

Nhiếp Nhiên cảm thấy một cái bóng bao trùm phía trước mình, từ từ mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Nhất Thành phía trước.

Tống Nhất Thành đứng trước mặt cô, nhoẻn miệng cười, dáng vẻ vô cùng rộng lượng phóng khoáng: “Cô xem tôi tốt biết bao, cho dù hôm qua cô nói những lời không hay như vậy, nhưng tôi vẫn giúp cô điều trị cho bạn của cô đấy.



Nhiếp Nhiên đứng dậy, cô không thích cảm giác bị người khác nhìn từ trên cao xuống, “Anh là bác sĩ, chữa khỏi cho bệnh nhân là trách nhiệm của anh.


“Nhưng tôi có thể giao lại cho người khác.


Nhiếp Nhiên gật đầu, giống như đồng ý với câu nói của anh ta, “Vậy nên tôi mới thấy lạ, không phải anh là bác sĩ của khoa Thần kinh sao? Tại sao chuyện của khoa Xương khớp anh cũng chen chân vào?”
Tống Nhất Thành kiêu ngạo ngẩng đầu, “Rất không may, tôi cũng có hiểu biết về chỉnh hình, vậy nên trị gãy xương cho bạn của cô cũng không thành vấn đề.


Nhiếp Nhiên nhìn hành động trẻ con của anh ta, đột nhiên thấy anh ta hơi giống với Hoắc Hoành.

Lúc Hoắc Hoành diễn vai chính trị viên cũng mang khuôn mặt lạnh và phong cách quản giáo nghiêm khắc, chỉ có tới chỗ cô là bày vẻ nịnh nọt, làm xấu.

Tống Nhất Thành cũng y như vậy, lúc làm việc thì mang phong cách cố chấp bá đạo rõ ràng, nhưng tới chỗ cô rồi thì lại chẳng khác nào cậu học trò nhỏ.

Nhiếp Nhiên thầm lắc đầu, quay người đi ra phía ngoài.

“Cô đi đâu? Tôi đâu có nắm tay cô, cô chạy cái gì?” Tống Nhất Thành thấy cô đi như vậy thì còn tưởng mình làm sai gì đó khiến cô không vui.

“Không phải tôi chạy, mà là đi nghỉ ngơi.

” Nhiếp Nhiên không quay đầu lại, chỉ đáp.

Tống Nhất Thành khó hiểu hỏi: “Cô không thăm bạn cô sao? Cậu ta sẽ được đẩy ra ngoài bây giờ đây.



“Không cần nữa, tôi không phải là cô giáo mầm non quản lý một đống trẻ con.

” Lúc nói câu này, Nhiếp Nhiên đã ra tới ngoài sảnh cấp cứu, biến mất vào bóng tối.

Về tới khách sạn, cô tắm xong liền lên thẳng giường nằm.

Hôm nay đi đi về về thật sự quá mệt rồi, lại ngồi ở trong bệnh viện sáu tiếng đồng hồ, đầu cô đau như muốn nổ tung.

Bạn đang
Mở điều hòa, tắt điện, còn chưa sấy khô tóc cô đã chìm vào giấc ngủ.

Không lâu sau, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng động rất nhỏ ngoài cửa.

Cô biết là Hoắc Hoành cố ý phát ra tiếng động để mình biết anh có mặt.


Hoắc Hoành đứng bên giường, từ tiếng thở của cô phán đoán được cô đã tỉnh lại, nhưng anh không ngồi xuống, chỉ đứng ở đó nhìn nét mặt nghiêng của cô.

Nhiếp Nhiên mở mắt, trong màn đêm, đôi mắt đó sáng như sao trên trời, “Hôm nay Mã Tường đi tìm Thiên Dạ báo thù, bị cô ta đánh gãy sáu cái xương sườn, tổn thương nội tạng, bây giờ còn ở trong viện.

”
Hoắc Hoành ừ một tiếng rồi từ từ ngồi xuống, giọng trầm thấp: “Em định làm thế nào, tôi sẽ phối hợp với em?”
“Được.

” Nhiếp Nhiên gật đầu rồi lại ngủ tiếp.

Hoắc Hoành biết hôm nay cô quá mệt nên không tiếp tục quấy rầy nữa, khẽ tiếng muốn rời đi, lúc mở cửa thì nghe thấy Nhiếp Nhiên ở trên giường nói một câu ngây ngô, “Tôi rửa tay rồi.

”.

 
Chương 1246: Chương 1246





BÁO THÙ - GIẢI QUYẾT CÔ TA (7)
Nói xong cô liền lật người thể hiện từ chối nói chuyện với anh.
Vì tới bây giờ cô vẫn không hiểu được tại sao mình phải rửa tay, cũng không hiểu lúc này tại sao lại phải giải thích với anh như vậy nên cô không muốn nói chuyện với Hoắc Hoành nữa.
Hoắc Hoành sững sờ, ba giây sau mới phản ứng lại, khẽ cười rồi ừm nhẹ một tiếng.

Cảm giác vui vẻ đó khiến Nhiếp Nhiên trên giường hơi hối hận vừa nãy mình nhiều lời.
“Em nghỉ sớm đi.” Hoắc Hoành nói rồi giúp cô đóng cửa lại.

Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng khóa cửa, không nhịn được mà phiền não.
Còn Hoắc Hoành đứng ở ngoài cửa, ý cười trên môi càng lúc càng rõ rệt.

Một tay anh chặn trên môi, khẽ ho vài tiếng mới khống chế được sự kích động muốn cười thành tiếng.
Cô gái này, lại có thể đáng yêu như vậy sao?

Mấy ngày sau, Mã Tường từ nguy hóa an được trở về phòng bệnh bình thường, bác sĩ nói may là còn trẻ, hồi phục khá nhanh, chỉ cần nằm viện một tuần là có thể xuất viện.
Vốn dĩ sau khi kết thúc phẫu thuật, quan sát hai ba ngày xong là phải chuyển vào bệnh viện quân y, nhưng vì tổn thương tới nội tạng nên không được có tác động quá mạnh và lắc lư trên xe nên chỉ có thể ở trong bệnh viện nghỉ ngơi một thời gian, chờ tới khi dưỡng bệnh ổn rồi sẽ vào bệnh viện quân y làm một đợt kiểm tra và một loạt quá trình điều dưỡng.
Lúc này, Nghiêm Hoài Vũ lo lắng vết thương của Mã Tường nên không chịu quay về, những người khác cũng rất “đoàn kết” thể hiện không chịu đi.

An Viễn Đạo bất lực đành phải cho họ thêm thời gian một tuần, tỏ vẻ sau một tuần, tất cả mọi người đều buộc phải khởi hành về quân đội.
“Làm sao bây giờ, chị Kiêu, An Viễn Đạo chỉ cho thời gian một tuần là phải quay về, nhưng hiện giờ đã qua ba ngày rồi, chuyện của Thiên Dạ còn chưa giải quyết xong, chính trị viên cũng không tới.” Trên đường về khách sạn, Hà Giai Ngọc rất băn khoăn, nói như cầu cứu Lý Kiêu.

Thi Sảnh vỗ vai cô ta, ra hiệu cô ta bình tĩnh ròi nói: “Cậu đừng sốt ruột, lần này Mã Tường bị Thiên Dạ đánh bị thương, nói không chừng lại là cơ hội.

Thiên Dạ rõ ràng biết Mã Tường là chiến hữu mà còn ác ý như vậy, chuyện này chắc chắn An Viễn Đạo sẽ tìm cô ta nói chuyện ra nhẽ, lúc đó sẽ là cơ hội của chúng ta.”
“Nhưng Thiên Dạ cũng hoàn toàn có thể nói là cô ta đang tự vệ, dù sao Mã Tường cũng chủ động muốn giết cô ta mà.” Bạn đang
“Đúng vậy, đúng là Mã Tường muốn giết cô ta, nhưng chúng ta đều biết Mã Tường là vì người khác.

Sĩ quan huấn luyện cũng rất rõ, nếu không phải gặp phải chuyện lớn, anh ta tuyệt đối sẽ không điên cuồng như vậy.

Đến lúc đó vừa hay có thể nói ra chuyện của Cổ Lâm, kết hợp thêm với vết thương của Mã Tường, Thiên Dạ muốn rút lui an toàn là không thể.”

Lời nói rủ rỉ của Thi Sảnh khiến Hà Giai Ngọc không kìm được mà vỗ tay, “Tuyệt vời! Chiêu này hay! Có chuyện đánh trọng thương chiến hữu, sao cô ta có thể phủi tay sạch sẽ chuyện Cổ Lâm được chứ?”
“Nhưng chuyện này là cậu nghĩ ra sao?” Hà Giai Ngọc nhìn cô ta cười gian xảo.
Thi Sảnh hơi ngại ngùng nói: “Đây là Kiều Duy nghĩ ra, có điều tôi cũng có giúp suy luận mà.”
“Ờ ờ ờ, suy luận, suy luận.” Hà Giai Ngọc lại cười gian xảo khiến Thi Sảnh muốn đánh cô ta.
“Có điều, để bảo đảm thì vẫn cần phải có chính trị viên bên cạnh, tôi chỉ sợ tới lúc đó An Viễn Đạo lại đứng về phía Thiên Dạ.” Lý Kiêu nói.
Chính trị viên là sợi dây bảo hiểm của bọn họ, có anh, bọn họ mới có thể chống lại An Viễn Đạo..

 
Chương 1247: Chương 1247





BÁO THÙ - GIẢI QUYẾT CÔ TA (8)
Trước sự lạnh lùng của Lý Kiêu, Hà Giai Ngọc không dám vui đùa, gật đầu nói: “Đúng vậy, chị Kiêu nói không sai, chúng ta vẫn phải đi tìm… chính trị viên!”
Ba từ cuối cùng, cô ta hét như thể nổ cổ họng khiến Thi Sảnh không nhịn được mà bịt tai mình lại.

“Hà Giai Ngọc, cậu làm cái gì vậy, tôi không điếc, cậu có cần gào to như vậy không?”
“Không, không phải… Chính trị viên… là… là chính trị viên!” Hà Giai Ngọc chỉ người đàn ông ở cửa sảnh khách sạn, trong giọng nói khó che giấu được sự kích động.

Lý Kiêu và Thi Sảnh nhìn theo hướng ngón tay cô ta chỉ, đúng thật là chính trị viên đang đứng đó.

Mấy người bọn họ vội vàng chạy qua.

“Chính trị viên!”
Hoắc Hoành gật đầu, “Tôi phải tới chỗ sĩ quan An nghe anh ấy nói kết quả xử lý chuyện này nhưng tôi không biết Nhiếp Nhiên đang ở đâu, các cô dẫn tôi đi.



“Dạ dạ dạ!” Hà Giai Ngọc nhìn thấy cứu tinh của mình tới rồi thì gật đầu như gà mổ thóc.

Nhưng vừa lên tới tầng thì phát hiện Nhiếp Nhiên không có ở trong phòng.

Lúc đó, Nhiếp Nhiên vừa quay trở về sau khi đi nói chuyện với Cát Nghĩa tại một nhà hàng.

Mấy ngày nay, cô nhân lúc Mã Tường bị bệnh mà liên tục tiếp xúc với Cát Nghĩa, thời gian nói chuyện cứ ngày một dài lên, tuy nội dung nói chuyện cơ bản không có gì quan trọng nhưng cô vẫn rất vui vẻ nói chuyện với ông ta.

Đến lúc tiễn Cát Nghĩa lên xe, cô cảm thấy có đôi mắt lạnh lùng đang nấp ở chỗ khuất nhìn mình, cô biết cá đã cắn câu.

Cô giả bộ như không biết quay về khách sạn thì thấy mấy người Hà Giai Ngọc đang ngồi ở cửa phòng mình.

“Sao các cậu lại ở đây?” Tâm trạng cô hôm nay rất tốt nên cười hỏi.

Hà Giai Ngọc đứng lên đầu tiên, đi tới trước mặt cô trách móc: “Chị Nhiên, chị đi đâu vậy? Em gõ cửa phòng chị rõ lâu mà chị không mở cửa.


Dĩ nhiên Nhiếp Nhiên không nói chuyện Cát Nghĩa cho bọn họ, cô chỉ cười hỏi lại một câu, “Tìm tôi có việc gì vậy?”
Hà Giai Ngọc vội vàng chỉ Hoắc Hoành phía sau lưng: “Chị xem, ai tới kìa!”
Nhiếp Nhiên khẽ gật đầu coi như chào hỏi, “Chào chính trị viên.


“Có phải rất ngạc nhiên không, em cũng thế! Hôm nay lúc chúng em đi về thì nhìn thấy thầy ấy, chị nói xem có trùng hợp không? Chính trị viên nói chuyện này nhất định phải giải quyết.

Thiên Dạ dám giết người, còn đánh Mã Tường là đã hoàn toàn mất lý trí, vậy nên nhất định phải hủy nhiệm vụ của cô ta, lập tức gọi cô ta trở về.



Hà Giai Ngọc vừa nghĩ tới việc chính trị viên muốn giúp đỡ bọn họ liền cảm thấy khí thế ngút trời.

“Được, các cậu đi trước đi, tôi hơi choáng, về uống chút nước rồi tới luôn.

” Nhiếp Nhiên liếc nhanh qua Hoắc Hoành, nói.

“Choáng sao? Sao đang tự nhiên lại choáng vậy?” Hà Giai Ngọc lo lắng hỏi.

“Không sao, mất máu quá nhiều mà thôi, nghỉ ngơi là sẽ ổn.

” Nhiếp Nhiên quẹt thẻ phòng, đi vào bên trong.

“Ồ ồ ồ, vậy bọn em cùng chị đi về uống nước nghỉ ngơi, sau đó cùng tới chỗ An Viễn Đạo nhé!”
Hà Giai Ngọc đang nói, chân còn chưa bước tới đã nghe Nhiếp Nhiên nói một câu, “Không cần đâu, các cậu đi trước đi, tôi sẽ tới ngay.


Sau đó, cửa phòng liền đóng lại.


Đám người Hà Giai Ngọc thấy Nhiếp Nhiên làm như vậy, không nhịn được mà sững sờ vài giây.

Hoắc Hoành lạnh lùng hạ mệnh lệnh: “Nếu đã như vậy thì chúng ta đi thôi, thời gian không chờ đâu.


Nếu chính trị viên đã lên tiếng, bọn họ dĩ nhiên là ngoan ngoãn nghe lời rồi, ai nấy đều theo sau chính trị viên vào thang máy.

Ngôn Tình Tổng Tài
Nhiếp Nhiên trong phòng xác nhận tất cả mọi người đã đi hết mới mở cửa lần nữa, sau đó để hé ra một khe hẹp.

Cô ngồi trong phòng, rót cho mình một cốc nước, yên tĩnh chờ đợi chủ nhân của đôi mắt lạnh lùng theo dõi mình mấy ngày nay.

.

 
Chương 1248: Chương 1248





EM KHÔNG SAI, NGƯỜI SAI LÀ CÔ TA (1)
Thời gian chầm chậm trôi qua trong căn phòng yên tĩnh.

Nhiếp Nhiên ngồi nhìn cốc nước ấm trên bàn trà.

Đột nhiên, cô khẽ nở nụ cười nhạt và chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa.

Cửa phòng đã bị đẩy ra, đứng ở cửa chính là người mà cô đang muốn chờ đợi, Thiên Dạ.

Thiên Dạ nhìn cô chăm chằm, toàn thân cô ta không ngừng tỏa ra khí lạnh.

“Chắc cô đi nhầm phòng, phòng của An Viễn Đạo ở phía trên.


” Nhiếp Nhiên cầm cốc nước đã nguội lên uống.

Ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua cốc nước trong suốt phản xạ một tia sáng hắt lên chiếc cổ mảnh khảnh của Nhiếp Nhiên, trông nó rất giống một lưỡi đao sắc bén đang muốn cắt cổ của cô.

Thiên Dạ bị ánh sáng đó làm cho kích thích, hơi thở của cô ta rõ ràng trở nên không ổn định.

Nhiếp Nhiên nhạy bén cảm nhận được ngay sự bất thường của cô ta nhưng cô vẫn ngồi im tại chỗ.

Thấy mình bị xem thường, Thiên Dạ vô cùng tức giận.

Cô ta bước nhanh vào phòng, hất văng cốc nước trên tay Nhiếp Nhiên rồi tóm lấy cổ cô.


Choang!
Cốc nước bị đập mạnh vào mặt tường, nước trong cốc văng tung tóe khắp nơi, những mảnh thủy tinh vỡ vụn rơi đầy trên mặt đất.

Nhiếp Nhiên vẫn thản nhiên ngồi đó, không thèm để ý đến cái tay kia một giây sau có thể bẻ gãy xương cổ của mình hay không.

“Mày có biết mình đang làm gì không!” Thiên Dạ khom người, cố gắng áp chế lửa giận khiến các khớp xương trắng bệch.

Nhiếp Nhiên nhếch miệng cười, khoan thai hỏi lại: “Hẳn là tôi phải hỏi cô câu này mới đúng chứ, cô có biết mình đang làm cái gì không, Thiên Dạ?”
Thiên Dạ rất ghét nụ cười của Nhiếp Nhiên, nó vừa châm chọc vừa vô cùng khiêu khích, giống như cô ta là một món đồ chơi bị Nhiếp Nhiên đùa bỡn trong lòng bàn tay vậy.

“Mày đã nói cái gì với Cát gia?” Thiên Dạ bóp cổ Nhiếp Nhiên, trong giọng nói lạnh lẽo lộ ra sự nôn nóng và phẫn nộ.

Nhiếp Nhiên vẫn ung dung như cũ, thậm chí còn tựa hẳn lưng vào thành ghế sofa, cô ngẩng đầu nhìn Thiên Dạ, “Có liên quan gì đến cô à?”
Có liên quan gì?
Cô ta lại hỏi là mình có liên quan gì?.

 
Chương 1249: Chương 1249





EM KHÔNG SAI, NGƯỜI SAI LÀ CÔ TA (2)
Từ hôm Cát Nghĩa đích thân đưa Nhiếp Nhiên đến sàn quyền Anh, Thiên Dạ đã không còn bình tĩnh được nữa.

Huống chi sau đó Cát Nghĩa còn vì nể mặt Nhiếp Nhiên mà buông tha cho Mã Tường.

Một kẻ muốn giết thuộc hạ của ông ta mà ông ta lại dễ dàng buông tha như thế.

Như vậy có nghĩa là gì?
Là cô ta đã bị vứt bỏ rồi phải không?
Khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Thiên Dạ, cô ta bắt đầu dò hỏi hành trình của Cát Nghĩa và bí mật theo dõi ông ta.

Ba ngày liền, Nhiếp Nhiên không tự xuống lầu tiễn Cát Nghĩa.

Chỉ có hôm nay cô đích thân xuống lầu, mà hai người họ còn có vẻ rất vui vẻ, thậm chí trước khi Cát Nghĩa đi, Nhiếp Nhiên còn khẽ gật đầu.

Nhiếp Nhiên hứa hẹn cái gì với Cát Nghĩa sao?

Lúc nghĩ tới vấn đề này, Thiên Dạ hoàn toàn không thể chỉ bình tĩnh theo dõi được nữa, nỗi bất an khiến cô ta phải chạy ngay đến đây.

“Mày cố ý đúng không? Mày muốn cướp nhiệm vụ của tao, sau đó tranh thủ cơ hội cho mình lập công chuộc tội đúng không!” Lúc này, Thiên Dạ đã bị cơn giận lấn áp lý trí.

Cái tay kia giống như có thể bẻ gãy cổ Nhiếp Nhiên bất cứ lúc nào vậy.

Nhiếp Nhiên khẽ cười, “Tội? Tôi có tội gì? Người có tội là cô mới đúng chứ.


Thiên Dạ vô cùng phẫn nộ trước cái thái độ vòng vèo không chịu hợp tác của Nhiếp Nhiên, lực trên bàn tay cô ta đã chặt hơn một chút, cô ta nói thẳng: “Không phải mày đã nhận tội rồi sao, đã nhận tội thì nên làm một đứa tội phạm cho tốt, đừng có cướp đoạt công lao của người khác để rửa sạch tội danh cho mình!”
“Vậy còn cô, bởi vì tôi sai lầm cho nên cô có thể yên tâm thoải mái giấu giếm việc mình không từ thủ đoạn à?”
“Tao không có bất kì cái gì cần thiết phải giấu giếm hết, chuyện này vốn chính là lỗi của mày, chính một tay mày đã tạo thành bi kịch của nó.


Nhiếp Nhiên bật cười, mỉa mai, “Cho nên phát súng kia của cô là đã cứu vớt Cổ Lâm à? Vậy hẳn là cô ấy phải cảm ơn cô đã khiến cô ấy trở thành người thực vật rồi.



Lời nói không nhẹ không nặng này lại làm cho hô hấp của Thiên Dạ trở nên nặng nề, lực siết trên tay cô ta bắt đầu mạnh hơn.

“Mày không cần nói sang chuyện khác! Nguyên nhân lớn nhất khiến nó trở thành người thực vật là vì mày, không phải à? Nếu như mày không hổ thẹn thì sao phải liều mạng tiếp cho nó 1500cc máu?”
Sắc mặt Nhiếp Nhiên dần trở nên tái nhợt, cô cười lạnh, đáp: “Đúng vậy, tôi áy náy đấy, nhưng tôi áy náy là vì trong cái khoảnh khắc tôi đẩy cô ấy vào trong, tôi đã tính toán tất cả những người có khả năng nổ súng nhưng lại không tính đến cô! Mà điều quan trọng nhất chính là, cô là chiến hữu của cô ấy mà lại nổ súng muốn giết cô ấy.

” Bạn đang
“Nếu không phải mày đẩy nó vào thì tao cũng sẽ không nghĩ tới chuyện dùng nó để lấy lại niềm tin của Cát Nghĩa.

”
Rầm! Cửa đột nhiên bị đạp mở toang ra, lực mạnh đập toàn bộ cánh cửa vào mặt tường, sau đó bắn ngược trở về.

Thiên Dạ vẫn đang nắm lấy cổ Nhiếp Nhiên, nhưng ánh mắt lại chuyển hướng sang phía cửa.

Ở cửa, An Viễn Đạo đang nhìn cô ta bằng ánh mắt ngỡ ngàng và phẫn nộ.

Phía sau anh ta là Lý Kiêu, Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh đang hung tợn chờ đợi.

“Sĩ quan huấn luyện?” Thiên Dạ kinh ngạc hô lên.

.

 
Chương 1250: Chương 1250





EM KHÔNG SAI, NGƯỜI SAI LÀ CÔ TA (3)
Cô ta không hiểu tại vì sao lúc này An Viễn Đạo lại xuất hiện ở đây.

An Viễn Đạo đứng đó, cơn tức giận khiến lồng ngực của anh ta phập phồng, trong mắt anh ta tràn ngập phẫn nộ và không thể tưởng tượng nổi, “Em giết Cổ Lâm, em muốn giết đồng đội của mình?!”
Thiên Dạ quay đầu nhìn Nhiếp Nhiên, mặt cô ta trầm xuống, “Mày bẫy tao?”
Nhiếp Nhiên cười lạnh, hỏi: “Thì làm sao, chẳng lẽ tôi phải tiếp tục chịu tội thay cô à?”
Thiên Dạ bóp tay mạnh hơn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đương nhiên.

Chuyện này ngay từ đầu đã là lỗi của mày, là mày đẩy nó vào, nếu nói muốn giết người thì chính mày mới là kẻ đầu tiên muốn giết nó!”
Thiên Dạ dùng sức khiến Nhiếp Nhiên cảm thấy rất khó chịu nhưng cô không hề phản kháng mà còn tỏ vẻ bất lực không thể đánh trả được.

Biểu hiện giả tạo này khiến An Viễn Đạo đang trong cơn thịnh nộ càng thêm tức giận.


truyện kiếm hiệp hay
“Cô mau buông ra! Thiên Dạ! Cô không thấy chị Nhiên đang không thở nổi đấy à?” Hà Giai Ngọc lo lắng kêu lên.

“Tao không thả, nó là hung thủ, tao muốn giết chết nó!” Thiên Dạ hung ác nhìn người trong tay mình.

“Thiên Dạ, em dừng ngay lại cho tôi!” An Viễn Đạo quát to.

“Nó là thủ phạm, chính nó mới là người đẩy Cổ Lâm đi vào, vì sao tất cả các người đều đứng về phía nó, vì sao!” Cảm xúc của Thiên Dạ bắt đầu kích động mãnh liệt.

Hà Giai Ngọc vội vàng giải thích: “Không phải đâu! Chị Nhiên đẩy Cổ Lâm là vì muốn chữa chứng bệnh sợ súng cho Mã Tường chứ không phải là muốn giết cậu ấy! Chính cô mới là người thật sự muốn giết Cổ Lâm!”
Tay của Thiên Dạ dừng lại, “Chứng sợ súng? Không thể nào, hôm đấy lúc giết tao, kỹ thuật bắn súng của thằng đó rất chuẩn xác, nổ súng không hề thấy do dự, nếu tao không tránh kịp thì hiện giờ người chết chính là tao đấy!”
“Như thế chỉ có thể nói là hiệu quả chữa trị của tôi không tệ.



Hoắc Hoành ở ngoài cửa nhìn thấy sắc mặt Nhiếp Nhiên tái đi, giọng nói suy yếu như vậy mà cô vẫn không chịu phản kích, trong lòng cũng trở nên nóng nảy.

Anh rất sợ Thiên Dạ đang trong tâm trạng căng thẳng, nhỡ tay một cái bóp chết Nhiếp Nhiên thật thì sao.

Anh không tiếp tục do dự nữa mà tiện tay vớ lấy cái chậu hoa ở cạnh cửa ném tới.

Thiên Dạ bèn lập tức thả lỏng tay ra, nghiêng người tránh đi.

Chậu hoa kia đập vào tường, vỡ toang.

Cổ Nhiếp Nhiên được buông lỏng, không khí bỗng tràn vào phổi khiến cô ho sặc sụa.

“Tao không tin mày! Mày chỉ là đang kiếm cớ để giải vây cho chính mình!”
Nhiếp Nhiên ngồi thẳng lên, đáp: “Được thôi, cứ coi như là tôi đang lấy cớ đi, cứ coi như đúng là tôi muốn giết Cổ Lâm đi, nhưng đó cũng không phải là cái cớ để cô có thể giết cô ấy đúng không? Bởi vì tôi muốn giết cô ấy cho nên cô nổ súng à? Thế có nghĩa là cô giúp tôi? Tình cảm giữa chúng ta tốt như vậy sao?”.

 
Chương 1251: Chương 1251





Nội dung đang cập nhật.



.

 
Chương 1252: Chương 1252





EM KHÔNG SAI, NGƯỜI SAI LÀ CÔ TA (5)
“Hi sinh thì cũng phải nhìn xem hi sinh vì ai! Vì cô à, có đáng giá không?” Nhiếp Nhiên nhìn thoáng qua An Viễn Đạo đang vô cùng tức giận và kinh hoàng.

Thiên Dạ trả lời ngay mà không hề suy nghĩ: “Có thể hoàn thành nhiệm vụ là được.


Chát! Một cái tát rơi thẳng vào mặt Thiên Dạ.

Thiên Dạ không kịp đề phòng nên cứ thế bị tát lệch mặt sang một bên.

Cô ta đã từng luyện tập rất nhiều, cũng bị An Viễn Đạo phạt rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta bị tát.

Cái tát này khiến cô ta hoang mang, bối rối, kinh ngạc.

Sự phẫn nộ và đau lòng hiện lên trong mắt An Viễn Đạo, tay anh ta run run, “Đáng giá? Vì hoàn thành nhiệm vụ mà hi sinh đồng đội của mình là đáng giá à? Tôi dạy em những lời này lúc nào hả! Tôi đưa em từ cửa sau của sàn đấu đấm bốc về, chỉ dạy tận tình cho em là vì để em đền đáp quốc gia, để em cầm súng chĩa vào kẻ địch, chứ không phải là chĩa vào đồng đội và người thân của mình!”

Thiên Dạ quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt An Viễn Đạo: “Em làm như vậy cũng là vì hoàn thành nhiệm vụ, cũng là vì đền đáp quốc gia!”
An Viễn Đạo cố gắng đè cơn phẫn nộ trong lòng xuống, “Cho nên em có thể cầm súng bắn đồng đội của mình sao?”
Thiên Dạ nghiêm mặt trả lời: “Em cho rằng dưới tình huống đó nổ súng là phương án tốt nhất.


Kết quả lại nhận được tiếng cười khẽ của Nhiếp Nhiên, “Là phương án tốt nhất để lấy được sự tín nhiệm của Cát Nghĩa hả?”
Ánh mắt của Thiên Dạ lập tức chuyển đến trên người Nhiếp Nhiên, ánh mắt kia hung ác như đang muốn giết quách cô cho rồi.

“Tóm lại em không hề sai!” Mặt cô ta lạnh băng, hoàn toàn không có bất kì cảm giác áy náy hay hối hận nào.

An Viễn Đạo tức muốn hộc máu, phải mất một lúc lâu anh ta mới ổn định được hơi thở rồi đanh giọng ra lệnh: “Em không cần phải làm nhiệm vụ này nữa.


“Cái gì?” Thiên Dạ cau mày.


“Em trở về cùng tôi, về chấp nhận xử phạt.


“Em không về!”
An Viễn Đạo không ngờ Thiên Dạ sẽ từ chối mình nên hơi ngẩn ra.

Anh ta biết Thiên Dạ lâu như vậy rồi, từ trước đến nay Thiên Dạ chưa từng trái lời của anh ta.

“Đây là mệnh lệnh!” An Viễn Đạo lại lạnh giọng lặp lại một lần nữa.

“Em từ chối! Trước khi em hoàn thành nhiệm vụ, em sẽ không quay trở về!”
An Viễn Đạo thấy cô ta cố chấp như thế thì lửa giận cũng bắt đầu bốc lên, “Em, lặp lại lần nữa!”
“Em không cho rằng mình đã làm gì sai, cho nên cũng không cần trở về chịu phạt.

” Sau khi nói xong, Thiên Dạ lại nhìn sang Nhiếp Nhiên, “Đây là nhiệm vụ của em, không ai có thể giành được!”
“Em!”
An Viễn Đạo vẫn chưa răn dạy xong, Thiên Dạ đã nhanh chóng chạy ra khỏi khách sạn.

.

 
Chương 1253: Chương 1253





EM KHÔNG SAI, NGƯỜI SAI LÀ CÔ TA (6)
“Nhanh, mau ngăn cô ấy lại!”
Tốc độ của Thiên Dạ cực nhanh, An Viễn Đạo không bắt được cô ta bèn vội vàng hô lên.

Hà Giai Ngọc là người nóng tính, không quan tâm gì cả mà đã vội vàng tiến lên muốn ngăn chặn Thiên Dạ, nhưng năng lực của cô sao có thể so sánh được với loại người đã được huấn luyện bài bản như Thiên Dạ, mới một chiêu mà Hà Giai Ngọc đã từ người đi bắt biến thành người bị bắt rồi.

“Hà Giai Ngọc!” Thi Sảnh nhìn thấy cảnh này, vội vàng muốn xông tới cứu người.

Thiên Dạ nhanh nhẹn bóp lấy cổ họng của Hà Giai Ngọc, hoàn toàn khống chế cô ở trước người mình.

“Tất cả lui ra phía sau!” Cô ta nhìn tất cả mọi người bằng ánh mắt hung ác.

Tất cả đều sợ hãi trước hành động của cô ta, không ai dám bước lên phía trước.

“Thiên Dạ! Em đừng làm chuyện điên rồ! Mau thả Hà Giai Ngọc ra!”
“Thiên Dạ, em làm như vậy sẽ chỉ sai càng thêm sai thôi!”
“Tôi chỉ muốn rời khỏi đây, nhưng các người lại ép tôi, tôi không biết mình sẽ làm cái gì đâu!” Thiên Dạ nhích từng chút một về hướng thang máy.

Khi đến cuối hàng lang, cô ta bỗng nhiên đẩy Hà Giai Ngọc ra, sau đó lách người vào trong thang máy đi mất.


An Viễn Đạo đứng ngẩn ra ở cửa ra vào, đến bây giờ anh ta vẫn chưa tiêu hóa hết sự thật này, “Cô ấy… tại sao cô ấy có thể như vậy…”
“Có nghĩa là thầy dạy dỗ tốt thôi.

” Nhiếp Nhiên cười đâm chọc An Viễn Đạo.

Nhưng lúc này An Viễn Đạo không hề bị cô kích thích, anh ta đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm vào cửa thang máy rất lâu rồi lặng lẽ lên tầng về phòng mình.

Bóng lưng cô đơn kia khiến Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh cảm thấy hơi bất an.

“Tại sao tôi cứ có cảm giác An Viễn Đạo đang… rất thương tâm nhỉ?”
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy An Viễn Đạo như thế này đấy, giống như vừa nhận được một cú sốc cực kì lớn vậy.


Ngay lập tức, Thi Sảnh lên tiếng: “Thiên Dạ là học viên đắc ý và đáng tự hào nhất của thầy ấy, bị như thế này cũng là chuyện rất bình thường thôi.


Hà Giai Ngọc nói: “Tôi còn tưởng thầy ấy sẽ thiên vị Thiên Dạ đấy.


“Xem ra An Viễn Đạo vẫn còn biết công tư rõ ràng, cho dù là người một nhà thì trên vấn đề nguyên tắc, thầy ấy vẫn sẽ làm theo đúng luật.


Nghe tiếng líu ríu thảo luận bên ngoài, Nhiếp Nhiên hạ lệnh đuổi khách.

Đối với Thiên Dạ, không phải chỉ đặt một cái bẫy đơn giản như vậy là có thể giải quyết được.

“Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.


Hà Giai Ngọc nghe thấy thế bèn nói ngay: “Ồ, vậy chị Nhiên nghỉ ngơi cho tốt đi, cuối cùng chuyện này cũng kết thúc rồi, chị cũng có thể an tâm ngủ một giấc.


Thật sao?

Có thể an tâm thật à?
Sao cô thấy tất cả mọi thứ như vừa mới bắt đầu ấy nhỉ?
Trên môi Nhiếp Nhiên thoáng xuất hiện một nụ cười hứng thú.

Mà Hoắc Hoành từ đầu tới cuối chưa từng lên tiếng, anh chỉ như một người ngoài bình tĩnh đứng xem ở sau lưng mọi người, ánh mắt của anh vẫn luôn đặt ở trên người Nhiếp Nhiên.

Đương nhiên anh sẽ không bỏ sót nụ cười thoáng qua kia của cô.

Anh biết cô nàng này sẽ không buông tha cho Thiên Dạ đơn giản như vậy.

Cô đã tính xong kế hoạch trả thù.

Cô thong thả tra tấn Thiên Dạ.

Cô nguyện ý đóng vai ác ma, khơi gợi hắc ám đang bị phủ bụi trong lòng Thiên Dạ ra từng chút một, sau đó khiến cô ta hoàn toàn mất khống chế.

Cho đến khi Thiên Dạ hoàn toàn sụp đổ, cô mới dừng tay.

Bạn đang
Có lẽ, cho tới hôm nay anh mới được chứng kiến thủ đoạn thật sự của cô.

Những ngón đòn dữ dội thô bạo khiến cho người khác phải giật mình lúc trước kia chắc có lẽ đã là sự ban ơn lớn nhất của cô đối với người kia rồi.

Anh cảm thấy hôm nay mình đến đây chẳng có bất kì ý nghĩa gì, ngoại trừ việc ném cái chậu hoa vừa rồi thì tất cả đều hoàn toàn không cần anh nhúng tay vào.


Vở diễn này chỉ cần một mình cô cũng diễn xong.

Đúng vậy, vào giây phút ấy, anh cảm thấy mình như người thừa vậy.

Dường như lúc cô ở trong lồng ngực của anh và nói mình hối hận chỉ là một giấc mơ, và tất cả những gì mà anh làm hoàn toàn là vô nghĩa.

Cho dù là anh đánh liều mạng sống để tới đây, hay là làm tất cả mọi thứ sau đó…
Nhiếp Nhiên vẫn là Nhiếp Nhiên, cô không cần sóng vai với bất cứ người nào, cô chỉ cần đơn độc một mình dũng cảm tiến tới, không vì người nào ở bên cạnh mà bị trói buộc hoặc dừng bước lại.

Anh cứ đứng ở cửa như vậy nhìn Nhiếp Nhiên, trong mắt có sự cô độc và phức tạp, đó là sự thất vọng và mất mát.

“Chính trị viên, thầy… không đi sao?” Hà Giai Ngọc đã chạy vào trong hành lang, khi thấy Hoắc Hoành vẫn chưa đi bèn lên tiếng nhắc nhở.

Hoắc Hoành nhìn thoáng qua người trong phòng một lần nữa rồi định nhấc chân đi.

Ai ngờ đúng vào lúc này Nhiếp Nhiên lại đột nhiên gọi giật anh lại, “Chính trị viên, tôi có lời muốn nói với anh.

”.

 
Chương 1254: Chương 1254





CẮT ĐỨT HOÀN TOÀN - ANH SẼ HỐI HẬN (1)
Hoắc Hoành đứng ở cửa, anh không đi nhưng cũng không bước vào.

Nhiếp Nhiên đầu quay về phía cửa, cười nói: “Cảm ơn.


Hoắc Hoành lắc đầu, “Không có tôi, em cũng có thể giải quyết được.


Anh rất tin tưởng năng lực của Nhiếp Nhiên, đây là người mà anh đã chọn lựa, tuy Thiên Dạ là người được An Viễn Đạo tự tay bồi dưỡng, cũng dồn rất nhiều tâm huyết vào cô ta, nhưng Thiên Dạ vẫn còn kém Nhiếp Nhiên một chút.

Không phải chênh lệch ở phương diện sức mạnh mà là ở sự tàn nhẫn.

Hoắc Hoành đã tận mắt thấy cô đối xử với bản thân hung ác như thế nào, xuống tay tàn nhẫn ra sao.

Cho tới bây giờ cô chưa từng để lại đường lui cho mình, đồng thời cũng sẽ không để đường lùi cho người khác.

Truyện Khác

Nhiếp Nhiên hiểu được ý tứ trong lời Hoắc Hoành, cô cười lắc đầu, “Không phải tôi nói tới đòn hỗ trợ vừa rồi, tôi muốn cảm ơn vì anh đã ở đây, không có anh thì tôi không thể yên tâm diễn xuất như vậy.


Trong mắt Hoắc Hoành xuất hiện một vệt sáng, môi anh khẽ nhếch lên.

Chắc chắn là cô ấy vừa nhìn ra mình có cảm giác mất mát nên mới cố ý gọi mình ở lại, cố ý nói những lời này.

Xem ra cô gái nhỏ này đã dần dần bắt đầu có thay đổi với mình, ít nhất thì cô ấy cũng đã chú ý đến mình.

“Vậy em định làm gì để cảm ơn tôi đây?” Không còn cảm giác cô đơn như vừa rồi, anh nhanh chóng khôi phục lại trạng thái của mình, trên mặt lại mang nụ cười ranh mãnh.

Nhiếp Nhiên mỉm cười với Hoắc Hoành, cô vỗ tay xuống chỗ ngồi bên cạnh nói: “Tới đây.


Nụ cười trên mặt Hoắc Hoành lập tức cứng lại.

Anh chỉ nói đùa thôi mà, đâu thật sự muốn cô trả công cho mình.

Nhưng lúc này, ánh nắng chiều buông xuống, Nhiếp Nhiên ngồi cạnh cửa sổ, gương mặt nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng giống như đang dụ dỗ chào mời anh vậy.


Khoảnh khắc này, Hoắc Hoành cảm thấy đầu óc của mình rơi vào trạng thái sảng khoái, giống mình vừa trúng một giải thưởng lớn vậy!
Anh vô cùng lúng túng, đến ngay cả năm đó, khi lần đầu tiên nhận được tin mình phải đi làm gián điệp anh cũng không hề có bất cứ cảm xúc nào, mà bây giờ Nhiếp Nhiên chỉ gọi mình đi qua thôi, anh lại bối rối đến vậy.

Hoắc Hoành cảm thấy yết hầu hơi khô nóng, anh nuốt ực một cái rồi thất thần bước từng bước một, ngồi xuống bên cạnh cô.

Lúc này, Nhiếp Nhiên vẫn đang nở nụ cười với anh lại đột nhiên giơ tay lên, tim Hoắc Hoành thót lại, suýt nữa đã nhảy dựng lên.

Nguồn:
“Em muốn làm gì?” Anh đứng bật dậy, nhìn Nhiếp Nhiên cầm một mảnh vỡ của cốc thủy tinh lên.

Dưới ánh sáng, mảnh vỡ chiết xạ ra ánh sáng lạnh lẽo.

Nhiếp Nhiên huơ huơ mảnh thủy tinh vỡ trong tay vài vòng, nụ cười trên môi cô rất ngọt ngào, “Muốn cảm ơn anh mà, có muốn không?”
Một lúc lâu sau, Hoắc Hoành chán nản lắc đầu, “… Không cần nữa.


Anh biết ngay là cô nàng này không có lòng tốt mà.

Mất công anh vừa rồi… coi là thật…
Nhiếp Nhiên như không nhìn ra sự buồn bực của Hoắc Hoành, cô lại lắc mảnh thủy tinh vỡ trong tay, “Không cần? Chẳng phải anh vừa mới nói muốn được cảm ơn sao?”
Trên môi cô vẫn còn nở nụ cười, nhưng cái mảnh thủy tinh sắc bén trong tay của cô khiến anh nhìn thế nào cũng thấy trong nụ cười ấy có xen lẫn cả ý nghĩ xấu xa nữa.

.

 
Chương 1255: Chương 1255





CẮT ĐỨT HOÀN TOÀN - ANH SẼ HỐI HẬN (2)
Vẻ mặt Hoắc Hoành đau khổ, anh thở dài, “Tôi vô phúc tiêu thụ kiểu cảm ơn này, vết thương trên lưng tôi còn chưa lành, tôi không muốn mình lại bị đổ máu nữa.


Mỗi lần anh và cô nàng này gặp mặt nhau đều xuất hiện sự kiện đẫm máu, nếu không phải cô bị thương ngất xỉu vào lồng ngực của anh thì anh lại bị thương để cô phải băng bó chữa trị.

Nhưng tưởng tượng như vậy thấy cũng rất tốt, mỗi lần đối phương cần đến mình, bọn họ đều sẽ kịp thời xuất hiện ở bên cạnh nhau.

Nghe Hoắc Hoành nói thế, cuối cùng Nhiếp Nhiên cũng khẽ cười, “Ai bảo để anh đổ máu.


Vậy cô nàng này cầm mảnh thủy tinh vỡ để làm gì?
Hoắc Hoành đứng im, lông mày nhíu lại, “Em muốn làm gì?”
Nhiếp Nhiên đưa mảnh thủy tinh ra, “Cắt một vết sâu trên người tôi đi.


Hoắc Hoành khiếp sợ nhìn cô, anh không chắc chắn lắm nên hỏi lại lần nữa, “Em nói cái gì?”
“Tôi nói anh cắt cho tôi một nhát.

” Nhiếp Nhiên kiên nhẫn lặp lại.

“Vì sao?”
“Anh biết là vì sao mà.



Nhiếp Nhiên cười, lại đưa mảnh thủy tinh tới nhưng Hoắc Hoành không nhận.

Lông mày của anh cau chặt, vẻ mặt nghiêm nghị
“Không thể dùng những cách khác được à?”
Nhiếp Nhiên ngẫm nghĩ suy tư một lúc, sau đó cô chỉ vào mặt mình, “Vậy chẳng lẽ để anh tát tôi một cái? Thế không đủ chân thực đâu.


Hoắc Hoành hít sâu một hơi, anh ngồi trở về trên ghế sofa, nghiêm túc nói: “Nhiếp Nhiên, tại vì sao em nhất định phải dùng cách tổn thương mình như vậy nhỉ, bọn họ không đáng để cho em phải bị thương như vậy đâu.


“Nhưng anh không thể phủ nhận tôi làm vậy sẽ đạt tới hiệu quả rất tốt.

” Nhiếp Nhiên giơ mảnh thủy tinh lên huơ ở trước mắt Hoắc Hoành lần thứ ba, “Đây là phúc lợi tôi cho anh đấy, không nếu để chính tôi ra tay còn ác hơn.


“Em!” Hoắc Hoành nghe cô nói mà chán nản, bèn dứt khoát nghiêng đầu đi và nói: “Vậy tự em làm đi.


“Anh chắc chứ?” Thấy Hoắc Hoành giống như rất quyết tâm, Nhiếp Nhiên chỉ có thể gật đầu, “Được rồi.



Cô đưa tay lên giả vờ muốn rạch một đường lên cánh tay mình.

Trong khoảnh khắc hạ mảnh thủy tinh xuống, Hoắc Hoành đã kịp thời cầm lấy cổ tay của cô, mảnh thủy tinh kia dừng lại ở cách cánh tay Nhiếp Nhiên chỉ đúng một li.

Nhiếp Nhiên ngoẹo đầu, nhíu mày nhìn anh.

Hoắc Hoành tức giận oán thán: “Em bắt được thóp của tôi rồi.


Nhiếp Nhiên nói với vẻ vô tội: “Đâu có, anh hoàn toàn có thể thờ ơ lạnh nhạt.


Hoắc Hoành sầm mặt, trừng mắt với cô, sau đó cầm lấy mảnh thủy tinh vỡ trong tay Nhiếp Nhiên.

Anh suy tư một lát, nhìn cánh tay của cô ở trước mặt mình, nói thật anh hoàn toàn không xuống tay được.

Anh biết rõ Nhiếp Nhiên nói đúng, phương pháp này rất tốt, nhưng mà… nhưng chẳng phải sẽ làm cô bị thương sao?
Tay Hoắc Hoành dừng lại ở giữa không trung, chậm chạp không động đậy, Nhiếp Nhiên thấy hết sự chần chừ và không nỡ ở trong mắt anh.

Thế là cô thu tay về và nói: “Được rồi, đùa với anh thôi, tôi phải đến chỗ An Viễn Đạo nói chuyện đây.

Anh mau trở về đi, thời gian này rất dễ bị người ta phát hiện ra đấy.


“Em nói đùa?” Hoắc Hoành sững sờ, sau đó anh nổi giận, “Em, cái cô nàng xấu xa này!”
Nhưng anh cũng không dám làm gì với Nhiếp Nhiên.

Bổ nhào vào cô à? Anh sợ đến lúc đó Nhiếp Nhiên sẽ thật sự cho anh một dao mất.

.

 
Chương 1256: Chương 1256





CẮT ĐỨT HOÀN TOÀN - ANH SẼ HỐI HẬN (3)
Đánh cô? Anh sợ cô nàng này sẽ trở mặt, thế thì người khổ vẫn là chính anh thôi.

Anh chỉ có thể tự an ủi mình rằng, cô nàng này đồng ý trêu đùa mình là đã có thể coi là biến tướng của sự thay đổi cách suy nghĩ với mình rồi.

Nhiếp Nhiên đuổi Hoắc Hoành đang tức giận đi rồi nhặt mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất lên, mỉm cười rồi đi lên tầng đến phòng của An Viễn Đạo.

Đến nơi, cô gõ cửa hồi lâu, An Viễn Đạo mới hằm hằm đi ra mở cửa.

Nhiếp Nhiên hỏi: “Có thể tâm sự không?”
Thấy dáng vẻ thong dong của Nhiếp Nhiên, anh ta tức giận gắt: “Cô cho rằng mình có thể thoát khỏi bị trừng phạt theo cách này? Cô sử dụng phương pháp nguy hiểm như vậy để chữa trị cho một người, cuối cùng dẫn đến việc xấu nảy sinh, cô khó mà thoát tội được!”

Nhiếp Nhiên tựa ở khung cửa, cười nói: “Nhưng ít ra là tôi có lòng tốt, không phải ác ý.


“Cô chưa từng nghe câu làm ơn thành mắc oán đấy à!” An Viễn Đạo không hề khách khí mà cãi lại.

“Dù sao cũng còn hơn Thiên Dạ có ác ý muốn giết người.


Câu này làm cho An Viễn Đạo cứng họng.

Vốn dĩ anh ta không phải loại người giỏi đấu võ mồm với người khác, anh ta là thể loại thích quát nạt dạy dỗ.


“Rốt cuộc thì cô muốn nói cái gì với tôi!”
“Tất nhiên là liên quan đến Thiên Dạ rồi, giờ cô ta đã chạy mất, thầy định lúc nào bắt cô ta trở lại?”
An Viễn Đạo nhíu mày, anh ta chưa kịp mở miệng thì Nhiếp Nhiên đã cướp lời, giọng đầy hoảng hốt: “Không phải là thầy muốn lấy tôi ra làm dê thế tội để bảo vệ học sinh tốt của thầy đấy chứ?”
“Cô nói cái gì?” An Viễn Đạo sững người, sau đó anh ta tức giận lớn tiếng quát lại: “Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ xử lý công bằng chuyện của Thiên Dạ!”
“Vậy thì là lúc nào? Mã Tường sắp bị đón đi rồi, chúng ta cũng nên lên đường trở về, nhưng hiện tại Thiên Dạ lại từ chối trở về, chỉ với năng lực của một mình thầy chắc chắn không thể có biện pháp lôi được người ra từ chỗ Cát Nghĩa phải không?”
“Dù tôi có phải liều mạng cũng nhất định sẽ đưa cô ấy về, cô không cần quan tâm đến chuyện đấy!”
Nhiếp Nhiên gật đầu, trông cô như đang cố ý hạ thấp giọng xuống mà lẩm bẩm, “Nhưng giờ tôi có biện pháp vừa tốt hơn lại nhanh hơn, thầy có muốn nghe không?”
An Viễn Đạo chần chừ liếc nhìn Nhiếp Nhiên, hiển nhiên là đang đánh giá xem tính chân thật trong lời nói của cô.

Nhưng Nhiếp Nhiên chẳng hề để cho anh ta ngẫm nghĩ, cô nghiêng người đi qua An Viễn Đạo, bước thẳng vào trong phòng.

Cửa được đóng lại, khoảng chừng hai mươi phút sau từ trong phòng truyền ra tiếng quát to của An Viễn Đạo, “Tôi không đồng ý! Tôi không đồng ý cô làm như vậy!”.

 
Chương 1257: Chương 1257





CẮT ĐỨT HOÀN TOÀN - ANH SẼ HỐI HẬN (4)
Nhiếp Nhiên hoàn toàn không bị lửa giận của An Viễn Đạo hù họa, cô vẫn ung dung nói: “Vậy tôi cũng chỉ có thể cho rằng thầy đang cố ý muốn mở lối thoát cho Thiên Dạ.


An Viễn Đạo tức giận đến mức đứng chỉ tay vào mũi của Nhiếp Nhiên và nói: “Nhiếp Nhiên, tuy tôi không phải là sĩ quan huấn luyện của cô, nhưng cũng là sĩ quan huấn luyện quân đội, cô nói chuyện phải biết chừng mực một chút đi!”
Sắc mặt Nhiếp Nhiên cũng lạnh xuống, “Tôi phải biết chừng mực? Vậy chừng mực của anh đâu? Thiên Dạ là học viên của anh, cho nên anh quyết định lấy tôi ra làm kẻ thế tội thay sao?! Mượn cái chức sĩ quan huấn luyện này để chèn ép tôi?”
“Tôi không hề làm vậy!”
“Anh không làm? Nếu vậy thì vì sao anh lại không chịu đi bắt cô ta về? Rõ ràng vừa rồi anh có biện pháp có thể bắt được cô ta nhưng anh lại trơ mắt để cô ta đi mất, anh dám nói anh không có lòng riêng?”
“Lúc ấy Thiên Dạ bắt được Hà Giai Ngọc, sao tôi có thể đi bắt cô ấy được!”
“Có cái gì là không thể! Lúc Cổ Lâm bị bắt làm con tin, chẳng phải cô lính tốt của anh dứt khoát lắm đấy à! Anh nên học tập cô ta về điểm ấy mới đúng, cũng nên bắn chết luôn Hà Giai Ngọc, sau đó bắt sống cô ta!”
Sự châm chọc của cô cuối cùng khiến An Viễn Đạo không thể nhịn được nữa, một tiếng đập bàn dữ dội vang lên trong phòng.


“Nhiếp Nhiên, cô đừng có quá đáng!”
“Tôi quá đáng? Giờ anh mới là người quá đáng chứ, anh cố ý che chở cho cô ta, thả cô ta đi, thế chẳng phải là nghĩ coi tôi thành kẻ thế tội cho cô ta à?” Nhiếp Nhiên đột nhiên đứng phắt dậy, cái ghế bị đẩy mạnh phát ra âm thanh chói tai, rồi bỗng cô cười lạnh, “Cũng phải thôi, thân sơ khác nhau mà, tôi làm sao có thể so sánh được với người mà anh dốc lòng bồi dưỡng ra được, là do tôi đã quá tin tưởng vào quân đội thôi!”
Nhiếp Nhiên dường như rất thất vọng, trong giọng nói của cô tràn đầy ý đoạn tuyệt, cô nói: “Cũng tốt, dù sao trở về tôi cũng làm kẻ thế tội thay thôi, thế thì chi bằng cắt đứt luôn!”
“Cô muốn làm gì?”
“Không liên quan gì đến anh!” Nhiếp Nhiên hừ lạnh một tiếng rồi quay người muốn đi ra ngoài.

“Nhiếp Nhiên, cô đứng lại đấy cho tôi!” An Viễn Đạo thấy Nhiếp Nhiên muốn đi thì vội vàng quát lên.

Đáng tiếc, Nhiếp Nhiên không thèm để ý anh ta.

Ngay tại lúc cô vặn nắm cửa, An Viễn Đạo đã vội vàng cất bước chạy theo, kéo lấy tay cô.


Nhiếp Nhiên theo phản xạ đánh tới.

Hai người bọn họ cứ đánh nhau như vậy ở chỗ cửa ra vào.

An Viễn Đạo nóng lòng muốn bắt cô về nên không nương tay chút nào.

Mà Nhiếp Nhiên cũng muốn mau rời khỏi đây nên chiêu nào chiêu nấy cũng đều sắc bén.

Hai người đánh liên tiếp qua mười mấy chiêu, đánh tới chỗ nào là chỗ đó như có bão càn quét qua, những thứ gốm sứ, thủy tinh trên bàn đều rơi hết xuống đất vỡ nát bét.

Nhiếp Nhiên chém một đòn mạnh mẽ về phía cổ của An Viễn Đạo, An Viễn Đạo lại nhân cơ hội này mà tấn công chân cô, anh ta đá một cước vào bắp chân của Nhiếp Nhiên.

.

 
Chương 1258: Chương 1258





CẮT ĐỨT HOÀN TOÀN - ANH SẼ HỐI HẬN (5)
Nhưng lần này không hiểu sao Nhiếp Nhiên lại phản ứng chậm nửa nhịp nên bị An Viễn Đạo đá trúng.

Cô ngã rầm xuống đất, những mảnh thủy tinh trên mặt đất lập tức đâm rách cánh tay cô.
Lực ngã xuống tương đối nặng, gần như cả người cô bị đập vào mảnh thủy tinh vụn, trên cánh tay có ngay mấy vết rách, một ít máu từ vết thương chảy dọc theo cánh tay cô xuống.
Nhiếp Nhiên bò dậy, trong mắt cô tràn ngập ánh lửa giận dữ.

Cô túm chặt lấy cánh tay mình, giọng lạnh như băng, “An Viễn Đạo, anh sẽ hối hận!”

Chắc có lẽ An Viễn Đạo cũng không nghĩ rằng sự việc sẽ trở nên như thế này nên nhất thời đứng sững sờ không có phản ứng.

Đến khi anh ta lấy lại tinh thần rồi chạy ra ngoài thì Nhiếp Nhiên đã vào thang máy xuống tầng một rồi.

Cùng lúc đó, sau khi trốn từ khách sạn ra ngoài, Thiên Dạ bắt taxi chạy thẳng đến chỗ Cát Nghĩa.
Ở chỗ Cát Nghĩa, sĩ quan huấn luyện An sẽ không thể bắt cô ta được.
Chỉ cần làm cho xong nhiệm vụ này, sĩ quan huấn luyện An nhất định sẽ biết cô ta mới là người thích hợp nhất, còn những lời lấy cớ kia của Nhiếp Nhiên mới là sai.
Nhiếp Nhiên… Nhiếp Nhiên… Đều là do cái con Nhiếp Nhiên đáng chết kia…
Thiên Dạ siết chặt nắm đấm, trong lòng thầm chửi rủa.

Xe chạy đến nhà máy bỏ hoang, Thiên Dạ xuống xe xong liền đi thẳng vào trong sàn quyền Anh.

Cô ta còn chưa kịp ngồi xuống ổn định lại nhịp thở thì nhìn thấy Triệu Lực hô lên: “Chị Thất, chị đi đâu vậy, tôi tìm chị hơn nửa ngày trời đấy, Cát gia bảo chị lên lầu, ngài ấy đang ở trong phòng VIP chờ chị.”
Thiên Dạ ngẩn người, lên lầu?
Từ sau lần đó, Cát Nghĩa vẫn chưa từng quan tâm đến mình, tại sao hôm nay đột nhiên lại tìm mình?
“Được, tôi biết rồi.”
Thiên Dạ lạnh lùng đáp rồi lập tức đi lên tầng hai.

Lúc đến cửa phòng VIP, cô ta đang định gõ cửa thì nghe thấy tiếng của Cát Nghĩa từ bên trong vọng ra.
“Cô chắc chắn chứ? Được, tôi biết rồi.”.

 
Chương 1259: Chương 1259





CẮT ĐỨT HOÀN TOÀN - ANH SẼ HỐI HẬN (6)
Hình như ông ta đang gọi điện thoại.

Nhưng câu “tôi đã biết” kia là có ý gì?
Ông ta biết cái gì rồi?
Và ông ta hứa hẹn gì với đối phương?
Mặc dù trong lòng đầy nghi vấn nhưng Thiên Dạ không thể đứng ở cửa nghe lén thế này được, cô ta đành gõ cửa cắt ngang cuộc nói chuyện trong phòng.

Quả nhiên, sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, giọng nói của Cát Nghĩa ở trong phòng hạ thấp xuống, ông ta nói thêm vài câu rồi vội vàng cúp máy.

“Vào đi.

” Giọng Cát Nghĩa hơi trầm, có vẻ như vừa rồi bị ngắt quãng cuộc gọi nên ông ta hơi khó chịu.

Thiên Dạ mở cửa đi vào, chào hỏi: “Cát gia.



Cát Nghĩa vừa nhìn thấy là Thiên Dạ, sắc mặt rõ ràng thoáng tốt lên rất nhiều, ông ta cười nói: “Tiểu Thất à, gần đây sức khỏe tốt chứ?”
“Đã khỏe rồi ạ.


“Vậy là tốt rồi, cô không sao thì tôi cũng yên lòng.


Ông ta đang quan tâm mình à?
Nếu như quan tâm thì vì sao nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn không gọi mình tới đấm bốc, thậm chí có đôi khi còn không tới.

Nhưng nếu nói là ông ta không quan tâm đến mình nữa, vậy cái thái độ thở phào, buông lo lắng xuống như bây giờ đến từ đâu.

Khi Thiên Dạ đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì điện thoại của Cát Nghĩa lại đổ chuông.

Thiên Dạ biết điều muốn đi ra ngoài nhưng Cát Nghĩa lại chỉ vào ghế sofa cách đó không xa, ra hiệu cho cô ta ngồi xuống, sau đó bắt đầu nói chuyện với người trong điện thoại.

“Cái gì?! Chẳng phải đã nói để ngày mai mới giao lô hàng này à? Giờ tôi biết đi đâu tìm người nhận hàng!! Không được, hiện tại không có người, tôi cũng không có cách nào đi nhận hàng được… Thôi được rồi, các người đợi thêm hai tiếng nữa, tôi tìm được người xong sẽ tới lấy hàng.



Sau đó ông ta cúp điện thoại, lại dùng điện thoại bàn trong phòng để gọi Triệu Lực lên.

Triệu Lực nhanh chóng chạy tới, Cát Nghĩa trực tiếp ra lệnh: “Triệu Lực, tìm hai người đắc lực, ban đêm cùng tôi đi lấy hàng.

” Nguồn:
Triệu Lực tỏ vẻ khó xử nói: “Cát gia, người của chúng ta đều đã qua bên Phú Hải hết rồi.

Tôi móc đâu ra người đây? Đám lão già bên Phú Hải bên kia vẫn chưa từ bỏ ý định, nếu rút người của chúng ta đi chắc chắn sẽ bị cướp hàng.


“Vậy những người khác đâu?”
“Mấy đứa còn lại đều hơi kém, bắn hỗ trợ còn được, nhỡ mà phải sống mái thì cái đám này có thể nổ súng bắn chết ba người đã là tốt rồi ấy ạ.


“Vậy ý của mày là từ bỏ hàng à?” Cát Nghĩa lập tức giận tái mặt.

“Không phải từ bỏ, thật sự là… đám người kia không có năng lực ạ…” Triệu Lực cũng rất xoắn xuýt, hắn vò đầu bứt tai một lúc, khóe mắt dường như vô tình nhìn thấy Thiên Dạ, hắn bèn vỗ đùi và nói: “Hay là để chị Thất đi ạ, Cát gia cũng biết năng lực của chị Thất mà.


Cát Nghĩa thoáng nhìn qua Thiên Dạ nhưng ông ta lắc đầu.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom