Dịch Full Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1260: Chương 1260





CẮT ĐỨT HOÀN TOÀN - ANH SẼ HỐI HẬN (7)
“Tiểu Thất còn đang trong thời kỳ dưỡng thương, không được không được.

Tôi đang tính để cô ấy nghỉ ngơi thêm một thời gian, chữa khỏi vết thương rồi còn đi đánh quyền Anh nữa.


“Nhưng ngoài chị Thất ra thì không còn người nào thích hợp nữa đâu ạ.

” Triệu Lực khuyên, “Bây giờ ở đây chỉ còn mình chị Thất có năng lực, lại được Cát gia tin tưởng, ngài đâu thể để cho một người mà ngài không tin tưởng đi đón hàng được phải không ạ? Mấy thứ hàng kia đều là thứ khủng khiếp cả, một khi bị phát hiện thì xong đời.


Thoạt trông có vẻ Cát Nghĩa đã bị thuyết phục, nhưng vẻ mặt ông ta vẫn hơi do dự.

Lúc này Thiên Dạ lên tiếng: “Cát gia, tôi không sao, cứ để tôi đi.


“Cô chắc chắn chứ? Nhưng mà…” Nghe Thiên Dạ nói thế, Cát Nghĩa cau mày một lúc rồi vẫn lắc đầu, “Không được, lần trước đấu quyền Anh cô đã bị thương ở tay, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.



Thiên Dạ lập tức nói: “Không sao, cái tay này của tôi về cơ bản là đã ổn rồi, hoàn toàn không có vấn đề gì nếu muốn thay Cát gia làm việc.


“Thật sao? Nhưng tôi vẫn lo lắng lắm.

Tay của cô phải đánh quyền Anh cho tôi, nếu không có nắm đấm tràn đầy sức mạnh này, tôi còn muốn cô làm gì?” Câu nói cuối cùng của Cát Nghĩa có ý nghĩa khá sâu sắc khiến Thiên Dạ phải khẽ nhíu mày.

Khi không thể xác định được hàm nghĩa bên trong lời nói của Cát Nghĩa, Thiên Dạ chỉ có thể sử dụng cách bảo đảm bảo thủ nhất, cô ta nói: “Cát gia yên tâm, tay tôi chắc chắn không có bất cứ vấn đề nào hết, cho dù là làm việc hay đấm bốc, tôi đều có thể đảm nhiệm được.


“Thật sao? Thì ra cái gì cô cũng có thể đảm nhiệm được à, vậy thì đúng là tôi nhặt được bảo bối rồi.

” Cát Nghĩa nói nửa đùa nửa thật.

Triệu Lực đứng đấy nãy giờ, yếu ớt hỏi: “Vậy Cát gia… Thế này là chốt rồi phải không? Nếu đã chốt thì tôi lập tức triệu tập mọi người, sau đó chuẩn bị xuất phát.


“Đừng vội, đừng vội, tôi cần phải suy nghĩ thật kĩ mới được.



Thiên Dạ và Triệu Lực nghe Cát gia nói thế bèn vội vàng biết điều đi ra ngoài.

Đợi gần một tiếng sau, Cát Nghĩa mới từ trong phòng đi ra, ông ta gật đầu đồng ý lời yêu cầu của Thiên Dạ, quyết định đưa theo cô ta đi lấy hàng.

Điều này khiến Thiên Dạ rất vui mừng.

Cát Nghĩa căn dặn Triệu Lực, “Nhưng Tiểu Thất là người mới, cậu tìm thêm mấy đứa có kinh nghiệm, như thế mới hỗ trợ cho Tiểu Thất được.


Triệu Lực gật đầu liên tục, tỏ vẻ mình biết rồi.

Sau khi hắn đã tập hợp đủ người, bọn họ lên xe, chạy đến địa điểm chỉ định.

Xe chạy mất hơn ba tiếng đồng hồ, cuối cùng dừng lại ở một đỉnh núi vắng vẻ và hoang vu.

Thiên Dạ xuống xe rồi hỏi Cát Nghĩa ngồi ở ghế sau: “Cát gia, người móc nối ở đâu?”
Ở trong xe, Cát Nghĩa chỉ về hướng có ánh đèn, “Bọn họ nói ở trong rừng cây kia.


Thiên Dạ gật đầu, sau đó nương theo ánh trăng đi về phía rừng cây.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, mông lung, cô ta nhìn thấy có một bóng người ở cách đó không xa.

Thiên Dạ đi lên phía trước, nhìn thấy bóng lưng kia, hỏi: “Cô là người móc nối à? Hàng đâu?”
Bỗng nhiên người đứng im lặng bất động đó quay đầu lại, “Chẳng phải cô chính là hàng của tôi đấy à?”.

 
Chương 1261: Chương 1261





CÔ TA LÀ GIÁN ĐIỆP, MAU GIẾT CÔ TA (1)
Thiên Dạ kinh ngạc đến mức đứng sững tại chỗ.

Nhiếp Nhiên!
Lại là Nhiếp Nhiên!
Tại sao cô ta lại ở đây?
Cô ta tới đây làm gì?
Vô số câu hỏi không ngừng xông ra ở trong đầu Thiên Dạ.

Nhiếp Nhiên đứng chắp tay cách đó không xa.

Bóng tối sau lưng giống như một đôi cánh màu đen uốn lượn mọc ra từ xương sống của cô vậy.

Cô nở nụ cười quỷ mị, lạnh lẽo, “Thật khéo, chúng ta lại gặp nhau rồi.


Lần đầu tiên trong đời Thiên Dạ có cảm giác hoảng sợ, trông Nhiếp Nhiên thật giống như người trời sinh đã thích hợp sống trong bóng tối vậy.


“Sao mày lại…”
Nhiếp Nhiên chậm rãi bước tới, cô cười khẩy nói: “Mày muốn hỏi làm sao tao lại tới đây à? Cát gia nói, hàng của tao tới rồi, cho nên tao cũng tới thôi.


“Hàng…? Mày đồng ý với Cát Nghĩa rồi?”
“Đúng vậy đấy, tao đồng ý gia nhập rồi.

” Nhiếp Nhiên hào phóng gật đầu.

“Không thể nào, chuyện này không thể nào được!”
Mặc dù Thiên Dạ nói không thể nào nhưng suy nghĩ trong lòng cô ta đã loạn hết cả lên rồi.

Nhiếp Nhiên có thể ngang nhiên gia nhập vào chỗ Cát Nghĩa như thế này, hẳn là ý của sĩ quan huấn luyện An phải không?
Nguồn:
Bởi vì vừa rồi mình từ chối cho nên thầy ấy đã thất vọng với mình? Vì thế mà muốn để Nhiếp Nhiên hoàn toàn thay thế mình làm nhiệm vụ này?
Nhất định là như vậy, nhất định là như vậy rồi!
“Nhiếp Nhiên, nhiệm vụ này là của tao, là của tao! Mày cút đi cho tao, cút ngay cho tao!” Giọng nói của Thiên Dạ bắt đầu nôn nóng bất an, mặc dù âm lượng đã giảm thấp xuống rất nhiều nhưng cô ta vẫn không thể nào che giấu được tâm trạng kích động.

“Thiên Dạ, làm sao mà mày chỉ muốn nhiệm vụ mà không nghĩ xem vì cái gì Cát Nghĩa lại đưa mày đến đây?”

Trong nháy mắt, Thiên Dạ giống như bị đứng hình, tất cả cảm xúc đều biến mất.

Cô ta bỗng có một dự cảm không lành.

“Mày có ý gì?” Thiên Dạ lạnh giọng, bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Nhiếp Nhiên cười nhạt, giải thích: “Yên tâm, ở đây không có người nào khác, chỉ có tao và mày.


Nghe cô nói thế, Thiên Dạ mới thoáng yên tâm, nhưng cô ta vẫn duy trì tính cảnh giác, “Lời mày vừa nói là có ý gì hả?”
Thiên Dạ suy nghĩ một lát, đột nhiên cô ta bừng tỉnh ngộ.

Thì ra đây là một cái bẫy!
Chuyện đi nhận hàng chỉ là giả!
Thật ra nếu suy nghĩ kĩ một chút là cô ta có thể phát hiện ra ngay.

Xưa nay Cát Nghĩ không phải là người tùy tiện.

Ông ta sẽ không thể vì thiếu người mà qua loa cho một người mới tới nhận nhiệm vụ quan trọng như vậy.

Thấy sắc mặt Thiên Dạ càng ngày càng lạnh, Nhiếp Nhiên lại mỉm cười, “Xem ra mày đã hiểu rồi đấy.

”.

 
Chương 1262: Chương 1262





CÔ TA LÀ GIÁN ĐIỆP, MAU GIẾT CÔ TA (2)
Vừa dứt lời, Nhiếp Nhiên đã rút ngay một khẩu súng lục màu đen từ bên hông ra.
“Mày muốn làm gì!” Thiên Dạ bất giác lùi về phía sau một bước.
“Mày sợ cái gì, tao đã nhắm vào mày đâu.” Trên môi Nhiếp Nhiên nở nụ cười khinh miệt, cô lại lấy từ trong túi ra một ống giảm thanh, nhanh chóng lắp vào họng súng.
Sau đó, cô chĩa họng súng đen ngòm nhắm ngay vào Thiên Dạ.
Chắc có lẽ do bị lời nói của cô kích thích nên lần này Thiên Dạ không tiếp tục lùi về phía sau nữa, “Nhiếp Nhiên, rốt cuộc là mày muốn làm gì?”
Nhiếp Nhiên đè ngón tay cái lên chốt an toàn, cô cười lạnh lẽo, “Cổ Lâm biến thành người thực vật đang phải nằm trong bệnh viện, không rõ sống chết.

Mã Tường bị gãy xương sườn, bị tổn thương tới nội tạng, phải nằm liệt giường.


Chắc mày vẫn còn nhớ hai món nợ này chứ?”
Ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt Thiên Dạ ngưng tụ lại, “Mày muốn giết tao à, mày dám không? Mày chịu đựng nổi hậu quả của việc dùng súng giết đồng đội sao?”
“Đúng là không thể bắn chết đồng đội được, nhưng bây giờ mày với tao đã không phải là đồng đội nữa rồi.”
Sắc mặt Thiên Dạ càng trầm xuống.
Cô ta cho rằng ý của Nhiếp Nhiên là bảo cô ta đã làm sai chuyện, trở về chịu phạt sẽ không còn là người của quân đội nữa.

Nhưng cô ta lại không biết, thật ra ý của Nhiếp Nhiên là mình đã trở mặt với An Viễn Đạo, hoàn toàn rời khỏi quân đội rồi.
“Thế nào rồi, nói chuyện phiếm xong chưa?” Thiên Dạ quay đầu lại, phát hiện Cát Nghĩa đang đi tới từ đằng sau, nhưng ánh mắt ông ta không hề đặt trên người cô ta mà đặt trên người Nhiếp Nhiên ở phía đối diện.
“Nói cũng đủ rồi, giờ chỉ còn lại một phát súng này thôi.” Vừa nói Nhiếp Nhiên vừa gạt chốt an toàn.
Tiếng “lạch cạch” vang lên trong rừng cây trống trải nghe rất đột ngột, đột ngột đến mức làm trong lòng Thiên Dạ giật mình, cô ta hô lên, “Nhiếp Nhiên!”

“Sao thế, trước khi chết còn muốn chừa lại ít di ngôn à? Mặc dù tao không rảnh truyền đạt lại di ngôn của mày, nhưng tao vẫn có thể cho mày chút thời gian nói vài lời đấy.” Nhiếp Nhiên hạ súng xuống, cười cay nghiệt.
“Nhiếp Nhiên, coi như tao có lỗi thì cũng không tới lượt mày phán xét tao!” Hai đầu lông mày của Thiên Dạ lạnh đi, tay cô ta siết chặt thành đấm nhưng cô ta không dám động đậy, vì cô ta sợ khẩu súng trong tay Nhiếp Nhiên sẽ giơ lên bắn cô ta bất cứ lúc nào.
Cô ta biết quá rõ năng lực bắn súng của Nhiếp Nhiên.
“Mày sai, không phải tao đang phán xét mày, mà là đang trả thù mày.” Nụ cười trên môi Nhiếp Nhiên chậm rãi biến mất.
Cô bắn ngay một phát vào bên cạnh chân của Thiên Dạ.
Thiên Dạ vô thức lùi về phía sau, “Nhiếp Nhiên, mày điên rồi!”
Nhưng Nhiếp Nhiên chẳng thèm để ý, cô lại bắn thêm hai phát súng nữa vào ngay bên chân của Thiên Dạ, dù đã gắn ống giảm thanh nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ hai tiếng “phốc phốc” kia.

Mỗi một lần đạn chôn vào trong đất, trái tim của Thiên Dạ lại giật thót.
Thấy cặp mắt lạnh lùng của Thiên Dạ hiện ra sự bất an, Nhiếp Nhiên cười khẩy, “Đúng vậy đấy, tao điên rồi đấy, thì sao? Giờ Cát gia đứng ở phía tao rồi, trừ khi mày có thể khiến cho ông ấy thay đổi suy nghĩ, như thế có lẽ tình huống giữa chúng ta sẽ có thay đổi đấy.”
Thiên Dạ nhìn Cát Nghĩa ở gần mình, phát hiện từ đầu đến cuối ông ta chỉ nhìn một mình Nhiếp Nhiên.

w๖ebtruy๖enonlin๖e.

 
Chương 1263: Chương 1263





CÔ TA LÀ GIÁN ĐIỆP, MAU GIẾT CÔ TA (3)
Cô ta biết, với tình huống như hiện tại, Cát Nghĩa tuyệt đối sẽ không có khả năng giúp cô ta.

Nhưng… nếu mình có thể đánh cược thì sao?
Ánh mắt Thiên Dạ lóe lên một thứ ánh sáng lạnh lùng, tự tin, “Nhiếp Nhiên, làm sao mày biết tao không có thứ để đánh cược?”
Nhiếp Nhiên hứng thú cười, “Ồ? Mày có? Vậy mày nói nghe một chút xem nào, tao rất muốn xem xem mày có gì có thể đánh cược đấy.


Thiên Dạ mím chặt môi, có vẻ như đang trầm tư.

“Không phải nói là có thứ để đánh cược à? Tao đang chờ mày nói ra đây này.

” Nhiếp Nhiên đùa cợt nhắc nhở.

Sắc mặt Thiên Dạ âm u thâm trầm, trong giọng nói của cô ta có sự dứt khoát, “Nhiếp Nhiên, tốt nhất mày đừng ép tao.


“Tao ép mày? Là kế hoạch của mày không thể nào nói ra được chứ.


Thiên Dạ nhìn Nhiếp Nhiên mỉa mai chế giễu mình mà bất giác siết chặt nắm đấm, nhưng cô ta lại không tài nào mở miệng được.


Nhiếp Nhiên nói không sai, đúng là kế hoạch của cô ta không thể nói ra được.

Bởi vì một khi nói ra, rất có thể cô ta và Nhiếp Nhiên sẽ chết cùng nhau.

“Nếu như mày không chịu nói, vậy thì mày chỉ có thể chết cùng nó thôi.


Đối mặt với dáng vẻ hờ hững của Nhiếp Nhiên cùng hành động dùng súng giả vờ uy hiếp rồi bắn dọa ở cạnh chân mình, Thiên Dạ có cảm giác tôn nghiêm của mình đã bị giẫm đạp.

Sâu trong đôi mắt lạnh lùng của Thiên Dạ tóe lửa.

Im lặng mất mấy giây, cô ta cất giọng nói bình tĩnh không hề nao núng, để lộ sự quyết tâm cuối cùng.

“Cát gia, có lẽ ngài không biết, cô ả mà ngài muốn nhận vào này, thân phận của cô ta là lính của đội dự bị.


Nói câu này xong, Thiên Dạ lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Cô ta biết mình thắng chắc.

Không có cái gì nghiêm trọng hơn so với gián điệp cả.


Dù chỉ là một khả năng, Cát Nghĩa cũng sẽ không bỏ qua cho Nhiếp Nhiên.

Nhiếp Nhiên, mày chết chắc rồi!
Thiên Dạ nhìn chằm chằm vào người đang cầm súng đứng ở trước mặt mình kia, muốn từ trong mắt cô nhìn thấy được sự bối rối và sợ hãi.

Nhưng người trước mắt lại không có một tí ti bối rối nào cả, thậm chí trên miệng cô còn khẽ cười.

Cô ta cười cái gì?
Không ngờ, đúng lúc này Cát Nghĩa lại từ tốn nói một câu: “Ừ, tôi biết.


“Cái gì?” Thiên Dạ quay phắt đầu lại hỏi.

“Tôi nói là tôi biết, không chỉ biết cô ấy là lính, tôi cũng biết cô và cô ấy đến từ cùng một nơi, cô đến chỗ tôi là để làm gián điệp.


Người Thiên Dạ khẽ run lên, cô ta nói với giọng ngỡ ngàng: “Ông biết? Làm sao ông có thể biết được!”
Cô ta có thể chắc chắn 100% rằng mình chưa từng bị lộ ra sơ hở.

Nếu như không phải cô ta thì chỉ có thể là…
Thiên Dạ bỗng nhiên quay đầu lại, vô cùng phẫn nộ, nói: “Là mày, chính mày đã nói cho ông ta biết! Mày dám phản bội quân đội!”
“Tao phản bội? Cái này rõ ràng là chính mày nói cho Cát gia biết, sao lại thành tao phản bội? Thiên Dạ, năng lực đổ tội cho người khác của mày càng ngày càng mạnh đấy.

” Nhiếp Nhiên cười lắc đầu.

.

 
Chương 1264: Chương 1264





CÔ TA LÀ GIÁN ĐIỆP, MAU GIẾT CÔ TA (4)
Thiên Dạ sững sờ, sắc mặt cô ta lập tức lạnh đi, “Không thể nào! Sao tao lại có thể nói ra những lời tự tìm đường chết như thế hả!”
“Không có sao? Mày cẩn thận nhớ lại mà xem, lúc ở trong bệnh viện tao và mày đã nói những gì.

” Nhiếp Nhiên như đang dụ cô ta bắt đầu nhớ lại.

Bệnh viện?
Thiên Dạ cau mày cố nhớ lại.

Cho đến khi…
Cô ta hoảng sợ ngẩng đầu nhìn về phía Nhiếp Nhiên, “Là mày, mày cố ý dẫn dụ tao!”
Đáng chết! Cô ta đã thật sự nghĩ rằng Nhiếp Nhiên phẫn nộ như thế là vì Cổ Lâm.

Thì ra… Nhiếp Nhiên đang dụ mình nói ra thân phận thật của mình!
“Tao đâu cố ý dụ mày, là chính mày không phát hiện ra phía sau có cái đuôi đấy chứ.

Mày cho rằng gã lái xe kia đi rồi à? Thật ra là không hề, lúc ấy hắn chỉ nấp ở một chỗ khác trên hành lang, vẫn đang nghe trộm mày thôi.



Tiếng cười trầm thấp của Nhiếp Nhiên vang lên trong rừng cây nhỏ, giống như là đang cười nhạo sự ngu xuẩn và ngây thơ của Thiên Dạ.

Mỗi một câu một chữ của Nhiếp Nhiên đều đang kích thích thần kinh của Thiên Dạ, mỗi một tiếng cười của cô đều giống như dao nhọn đâm mạnh vào trái tim cô ta.

Thiên Dạ có cảm giác mình đã bị Nhiếp Nhiên chơi một vố.

“Thì ra… thì ra vào lúc đó mày đã tính trước đường thoát cho mình rồi, thì ra ngay từ đầu mày đã nói chuyện xong với Cát Nghĩa.


Nhiếp Nhiên cười lắc đầu, “Không không, vốn tao chỉ muốn cho Cát gia biết thân phận thật của mày, sau đó mượn tay Cát gia để giết mày.

Mày cũng biết nếu như tao thật sự ra tay giết mày, tao cũng sẽ bị hỏi tội mà.


“Vậy bây giờ thì sao, giờ mày không sợ bị hỏi tội nữa à!”
“Giờ á?” Nhiếp Nhiên phá lên cười, “Giờ tao đã không phải là lính nữa rồi, tao còn sợ gì nữa!”

“Mày có ý gì?”
Nụ cười trên môi Nhiếp Nhiên tắt lịm, đáy mắt cô hoàn toàn lạnh lẽo, “Sĩ quan huấn luyện tốt của mày, vì muốn bảo vệ mày mà định hi sinh tao.


Thiên Dạ kinh ngạc nhìn Nhiếp Nhiên, “Không thể nào.


“Không thể nào? Mày nhìn tay tao đi, đây là kiệt tác của hắn đấy! Bác sĩ nói sâu hơn một chút nữa là đâm đến động mạch rồi, nếu không phải tao chạy nhanh thì giờ đã chết rồi!” Nhiếp Nhiên lạnh lùng vén tay áo dài lên một chút, trên cánh tay quấn một lớp băng vải rất dày, bên trên băng vải mơ hồ còn rịn ra một chút máu đỏ, đủ để có thể thấy vết thương kia sâu đến cỡ nào.

Vết thương này là do sĩ quan huấn luyện An đâm?
Vì mình?
Thiên Dạ không thể tin được.

Khi Thiên Dạ còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Nhiếp Nhiên đã thả tay áo xuống.

Trong mắt cô là sự hung ác nham hiểm, “Thiên Dạ, tao trở thành như ngày hôm nay tất cả đều do hai thầy trò chúng mày ban tặng, thế mà mày còn có mặt mũi nói tao phản bội quân đội à? Rõ ràng là quân đội phản bội tao! Là chúng mày có lỗi với tao!”
Cơn phẫn nộ đang không ngừng thiêu đốt nơi đáy mắt, khiến đôi mắt của Nhiếp Nhiên phát ra ánh sáng quỷ dị.

“Tất cả đều do chúng mày ép!”
“Không đâu, sĩ quan huấn luyện không phải là người như thế, mới vừa rồi thầy ấy còn muốn đưa tao về!”
Nghe Thiên Dạ nói vậy, Nhiếp Nhiên lập tức cười lạnh, “Bảo đưa mày về là để lừa tao thôi, thật ra mục đích thật sự của hắn là muốn bảo vệ mày.

”.

 
Chương 1265: Chương 1265





CÔ TA LÀ GIÁN ĐIỆP, MAU GIẾT CÔ TA (5)
Thiên Dạ cảm thấy trong đầu mình loạn cả lên.

Một giây trước, gương mặt thất vọng và đau lòng của sĩ quan huấn luyện An vẫn còn ở trong trí nhớ của mình, nhưng một giây sau Nhiếp Nhiên lại nói tất cả những thứ đó đều là giả.

Rốt cuộc thì cái gì là thật, cái gì là giả?
“Thiên Dạ, mày không cần kinh ngạc đến như thế đâu, bởi vì tao sẽ không bỏ qua cho hắn, giống như sẽ không bỏ qua cho mày vậy!” Đáy mắt của Nhiếp Nhiên có sự khát máu nồng đậm.

“Mày muốn làm gì, thầy ấy là sĩ quan huấn luyện đấy!” Thiên Dạ cuống lên.

Nhiếp Nhiên nhếch môi cười, giọng nói tràn đầy sự mỉa mai, “Sĩ quan huấn luyện? Hắn mà xứng à? Vào khoảnh khắc hắn muốn giết tao thì hắn đã không xứng nữa rồi! Đương nhiên, mày yên tâm đi, nhất định tao sẽ để hắn làm bạn với mày trên đường xuống suối vàng, không để cho một mình mày phải cô đơn đâu.


“Mày dám!”
“Tao có cái gì không dám nữa? Mày cảm thấy hiện tại tao còn có cái gì để bận tâm sao? Huống chi, mày có tư cách gì nói câu này, bởi vì mày nên hắn mới giết tao, là mày khiến hắn thành hung thủ giết người! Là mày hủy hoại hắn! Là mày gián tiếp giết chết hắn!”
Ba câu nói cuối cùng của Nhiếp Nhiên làm Thiên Dạ giật mình.

Trong đầu của cô ta không ngừng vang vọng ba câu nói này.


Bỗng nhiên Thiên Dạ cảm thấy trong cổ mình ngòn ngọt, miệng cô ta phun ra máu.

Cô ta tóm lấy lồng ngực như đang muốn vỡ ra, lảo đảo ngã quỵ trên mặt đất.

Nhiếp Nhiên thấy Thiên Dạ vì quá nóng lòng mà hộc ra máu, nụ cười quái dị trên môi cô càng lạnh hơn.

Cô đi từng bước tới trước mặt Thiên Dạ rồi chậm rãi cúi người xuống, nói bên tai cô ta: “Mày có biết vì sao tao mãi vẫn không giết mày không? Ngoài việc tao không muốn dính vào máu người thì còn có nguyên nhân lớn nhất, chính là bởi vì tao vẫn luôn tìm kiếm thời khắc này.


Dừng lại mấy giây, cô tiếp tục nói: “Quả nhiên, hắn mới là tử huyệt của mày.


Nhiếp Nhiên đã bẻ gãy tay Thiên Dạ, cũng làm cho cô ta ngã quỵ dưới đất với tư thế nhục nhã nhất.

Nhiếp Nhiên từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ thoi thóp của Thiên Dạ, tra tấn đủ rồi, đã đến thời điểm nên đưa cô ta lên đường.

Nhiếp Nhiên đứng thẳng người lên, cô giơ tay ra, họng súng đen ngòm lại một lần nữa nhắm ngay giữa mi tâm của Thiên Dạ.


Nguồn:
“Nhẽ ra lúc trước tao nên giết quách mày đi mới đúng.


Như thế đã không làm Cổ Lâm gặp tai nạn lớn như hiện giờ!
Phốc! Viên đạn bắn ra từ ống giảm thanh, trực tiếp ghim vào mi tâm của Thiên Dạ.

Trong nháy mắt, Thiên Dạ đã không còn hơi thở, ngã xuống mặt đất.

Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn Thiên Dạ đang dần dần chết hẳn, sau đó cô quay người rời đi.

Cát Nghĩa ở sau lưng cô, hai người một trước một sau bước ra khỏi rừng cây nhỏ.

Triệu Lực cung kính đón hai người bọn họ đi vào trong xe.

Xe được khởi động, chạy thẳng xuống núi.

Trong xe, Cát Nghĩa nghiêng đầu hỏi người bên cạnh, “Nghĩ kĩ thật rồi à?”
Nhiếp Nhiên từ từ nhắm hai mắt, đáp lời: “Không muốn cũng không được, tôi đã giết người, trở về chắc chắn sẽ chết.


Dường như đã biết câu trả lời của cô từ sớm, Cát Nghĩa vui vẻ đưa tay ra, “Chào mừng cô gia nhập.

”.

 
Chương 1266: Chương 1266





ĐÂY LÀ MỘT CÁI BẪY (1)
Nhiếp Nhiên mở mắt nhìn bàn tay đang lơ lửng giữa không trung, cô không đưa tay ra tiếp mà cười nhẹ, hỏi: “Cát gia, tôi có thể hỏi ông một chuyện không?”
Cát gia thấy cô không đưa tay thì chầm chậm để xuống, trên mặt ông ta không hề có vẻ gì không vui cả, “Cô nói đi.


“Tại sao lại là tôi?”
“Vì sao không thể là cô?”
“Ông biết rõ thân phận của tôi mà vẫn còn muốn tôi gia nhập, thậm chí còn đồng ý giúp tôi diễn một vở kịch, thế chẳng phải là quá kỳ quái sao?”
Mấy hôm nay, ngày nào ông ta cũng đúng giờ đến tìm cô, nhưng trên thực tế chỉ là đang diễn kịch cho Thiên Dạ nhìn thôi.

Trong cuộc trò chuyện thăm dò ở góc bệnh viện ngày hôm đó, bọn họ đã hiểu ý tứ trong lời nói của đối phương, đồng thời ăn ý đạt được thỏa thuận ngầm.

“Ông không sợ tôi… trở thành chị Thất thứ hai à?” Nhiếp Nhiên mỉm cười đầy hứng thú.

Nhưng Cát Nghĩa không hề bị lời nói của cô dọa sợ, ông ta vô cùng tự tin nói: “Cô đã bị ép vào hoàn cảnh khó cả đôi đường rồi, tôi nghĩ cô không trở thành Tiểu Thất thứ hai đâu, đúng không?”

Nụ cười trên môi Nhiếp Nhiên dần tắt, thay vào đó, đáy mắt cô xuất hiện tia lạnh lẽo, “Đúng! Tôi đã bị bọn họ ép đến mức không còn con đường nào khác.

” Nhiếp Nhiên nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm phía trước, hai nắm đấm siết chặt.

Cát Nghĩa quan sát nét mặt của cô, trên môi ông ta thoáng xuất hiện một nụ cười sâu xa.

“Cho nên, tôi còn sợ gì chứ?”
Nhiếp Nhiên kinh ngạc, sau đó cô quay đầu nở nụ cười, “Ông không sợ tôi là gián điệp, vậy chẳng lẽ ông không sợ có một ngày tôi sẽ giết ông, tự mình lên làm đại ca sao? Loại người giống như tôi không biết nói chuyện nguyên tắc gì đâu.


Lời nói của cô cực kì to gan, làm Triệu Lực đang ngồi phía trước cũng phải giật mình.

Không thể nào, chẳng lẽ Cát gia lại tìm về được một đứa ăn cháo đá bát?
Ai ngờ, lúc này Cát Nghĩa ngồi ở phía sau lại phá lên cười, “Ha ha, tôi đã dám thu nhận cô thì không sợ có ngày đó.



Nhiếp Nhiên gật đầu cười, “Cát gia quả nhiên can đảm hơn người.

Nếu ông đã đưa người tới đây giúp tôi, để báo đáp lại, tôi nhất định sẽ làm cho ông hài lòng.

” w๖ebtruy๖enonlin๖e
Nói xong, Nhiếp Nhiên chủ động đưa tay ra.

Cát Nghĩa nhìn thoáng qua bàn tay cô, sau đó cũng đưa tay mình ra bắt lấy, “Cô là người mà tôi phải dùng trăm phương nghìn kế, mất biết bao công sức mới mời về được, tôi vô cùng yên tâm và hài lòng với cô.


“Thật sao?”
“Đương nhiên.


Chỉ một cái bắt tay, ngay giây phút này thân phận của Nhiếp Nhiên đã hoàn toàn thay đổi.

Cô không còn là người của lớp 6 đội dự bị nữa mà là thuộc hạ của Cát Nghĩa, không phải tay đấm, cũng không phải tay chân, cô là thuộc hạ đắc ý nhất được Cát Nghĩa tốn công mời về.

.

 
Chương 1267: Chương 1267





ĐÂY LÀ MỘT CÁI BẪY (2)
Sự tồn tại của cô còn mãnh liệt hơn so với Thiên Dạ.

Xe phi nhanh trở về nhà máy.

Sau khi xuống xe, Nhiếp Nhiên quen cửa quen nẻo đi vào bên trong cứ như là về tới nhà mình vậy.

Mấy thuộc hạ của Cát Nghĩa ở bên trong sàn đấm bốc nhìn thấy Nhiếp Nhiên, gương mặt ai nấy cũng đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Sao lúc đi là chị Thất, lúc về lại biến thành người này?
Chị Thất đâu?
Nhiếp Nhiên làm như không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của họ mà đi vào bên trong.

Đám thuộc hạ kia muốn ngăn cản cô, nhưng sau đó lại thấy Cát gia cũng đi vào, bọn họ hơi chần chừ: “Cát gia, cô ta…”
“Sau này Nhiếp Nhiên sẽ làm việc cho tôi, các cậu còn không mau gọi chị Nhiếp đi.


Cả đám cùng trợn tròn mắt nhìn về phía Nhiếp Nhiên đang ngồi trên ghế sofa.

Nhiếp Nhiên nhìn từng người bọn họ đang ngẩn ra vì ngạc nhiên, cô mỉm cười phất tay, “Khánh sáo quá, tôi nhỏ tuổi hơn tất cả mọi người ở đây, thật ra không cần gọi tôi là chị đâu.



“…” Cả đám ngớ ra.

Bọn họ có gọi à?
Cát Nghĩa ngồi ở một bên khác trên sofa, ông ta xua tay và bảo: “Trên giang hồ không cần phân biệt tuổi tác, chỉ nói chuyện năng lực.

Cho dù cô nhỏ tuổi hơn bọn họ nhưng năng lực mạnh hơn là đủ rồi.


“Thật sao? Thì ra là như vậy.


“Tạm thời cô chịu khó ở đây, chờ hai ngày nữa tôi bảo Triệu Lực dọn dẹp một phòng nhỏ ở bên kia, sau đó cô vào đó ở.


Nhiếp Nhiên lắc đầu, từ chối ý tốt của Cát Nghĩa, “Không cần phiền thế, tôi chẳng có bất kì yêu cầu gì về chuyện ăn ở cả, cứ ở luôn tại sàn đấm bốc này cũng được.


Nói xong, cô còn nhìn quanh một vòng rồi gật gù giống như rất hài lòng.

Đám thuộc hạ đứng gần đấy không rõ chân tướng, nghe thấy Cát gia nói muốn để chị Nhiếp này vào ở đây thì đều vô cùng kinh ngạc.


Chị Nhiếp ở đây, vậy còn chị Thất thì sao?
Chị Thất phải làm sao bây giờ? w๖ebtruy๖enonlin๖e
Dưới ánh mắt thắc mắc của mọi người, Cát Nghĩa không ép buộc, ông ta chỉ gật đầu và nói: “Cũng được, vậy cô ở trên tầng ba đi, chỗ đó tương đối yên tĩnh.


“Được thôi.


Cát Nghĩa chỉ vào Triệu Lực đứng bên cạnh mình và nói: “Còn nữa, sau này Triệu Lực sẽ làm việc cho cô, cô có chuyện gì cần cứ trực tiếp tìm cậu ta là được.


Nhiếp Nhiên nhìn sang theo tay của Cát Nghĩa, Triệu Lực vừa bị điểm tên bỗng tiếp xúc với ánh mắt của cô, hắn không kìm được rùng mình một cái.

Nhìn thấy vẻ hoảng hốt của hắn, Nhiếp Nhiên càng cười thoải mái hơn, “Yên tâm, chỉ cần anh ngoan ngoãn, tôi sẽ không bẻ tay tay của anh đâu.


Câu nói kia nghe vào giống như là an ủi, nhưng chui vào trong lỗ tai của Triệu Lực lại nghe ra được ý khác.

Uy hiếp!
“Cảm… cảm ơn chị Nhiếp…” Hắn lắp bắp.

Nhiếp Nhiên nhìn phản ứng của Triệu Lực, nhìn cánh tay đã từng bị cô bẻ gãy đang run rẩy trong vô thức.

Cô biết, Triệu Lực đang sợ.

.

 
Chương 1268: Chương 1268





ĐÂY LÀ MỘT CÁI BẪY (3)
Đau đớn trên cơ thể theo thời gian sẽ dần dần mất đi, nhưng ký ức trong đầu thì vĩnh viễn không có cách nào tiêu trừ được.

Nhiếp Nhiên xua tay, tỏ vẻ mình rất dễ tính, sau đó cô nói với Cát Nghĩa: “Nếu không còn chuyện gì thì tôi lên tầng đi ngủ đây.


“Được, vậy cô nghỉ ngơi cho thật tốt đi.


Thế nhưng, khi cô vừa quay đi, một tên thuộc hạ ở bên cạnh liền nhỏ giọng hỏi: “Cát gia, thế… chị Thất đâu ạ? Trận thi đấu ngày mai còn phải trông cậy vào chị Thất ra sân, giờ chị ấy không có ở đây, nhân số của chúng ta sẽ không đủ.


Sàn đấm bốc đang yên tĩnh bị câu nói của người này làm cho không khí trầm xuống.


Bước chân Nhiếp Nhiên dừng lại, cô đứng im tại chỗ.

Triệu Lực yên lặng nhắm mắt lại, xong rồi, cái thằng ngu này hết chuyện để nói rồi à!
Thôi chờ nhặt xác cho nó đi!
Cát Nghĩa ngồi im, vẻ mặt ông ta không thay đổi, nhưng lại giữ im lặng không nói lời nào.

Lúc này Nhiếp Nhiên xoay người lại, cô mỉm cười chậm rãi đi về phía người kia, sau đó cô đặt tay lên bả vai của hắn, tựa lại gần và nói: “Có phải tôi đã quên nói cho cậu biết, ở trước mặt tôi không được nhắc tới chị Thất, nếu không tôi chỉ có thể cho rằng cậu đang muốn… phản bội tôi.


Sau ba chữ cuối cùng, cái tay đang đặt trên vai người kia tàn nhẫn kéo xuống một cái.

“A!” Một tiếng kêu đau đớn chói tai vang lên vọng khắp cả căn phòng.

Tên thuộc hạ kia mặt tái nhợt, đầu đổ đầy mồ hôi ngã xuống, ôm vai lăn lộn trên mặt đất.

“Mà tôi, ghét nhất là phản bội.

” Vẻ mặt Nhiếp Nhiên âm u, trên miệng mang theo nụ cười tàn nhẫn nhìn người ở dưới đất cứ như hắn là con sâu cái kiến hèn mọn nhất vậy.

Hành động của cô khiến mấy tên thuộc hạ xung quanh phải sợ hãi.

Trời ạ! Cái… cái cái…
Bạn đang
Chị Nhiếp này còn ác hơn cả chị Thất!
Triệu Lực dứt khoát nghiêng đầu đi, không dám nhìn nữa.


“Nhớ kĩ chưa?” Nhiếp Nhiên nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt cô quét đến chỗ nào, người ở chỗ nấy đều liên tục gật đầu.

Họ sợ mình sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp.

“Muộn rồi, cô lên trên nghỉ ngơi đi.

” Lúc này, cuối cùng Cát gia cũng lên tiếng.

Nhiếp Nhiên nhún vai cười rồi tiếp tục đi lên lầu.

Sau đêm đó, tất cả mọi người đều một mực cung kính với chị Nhiếp, họ rất sợ mình có điểm nào đó chọc cô không vui.

Vì tính cách của người tên Nhiếp Nhiên này còn kinh khủng hơn cả chị Thất.

Chị Thất luôn lạnh như băng, sống ở trong thế giới riêng của mình, ngoài việc nghe theo Cát gia thì về cơ bản chị Thất rất ít khi nói chuyện với người khác, đương nhiên cũng rất ít khi liên hệ với người khác.


Nhưng Nhiếp Nhiên không giống thế, cô luôn luôn giữ khuôn mặt cười mỉm, đối xử với ai cũng như nhau, thậm chí có đôi khi còn so một trận với đám quyền thủ kia, nhưng cho dù cô có hòa nhã đến đâu thì chỉ cần nhớ tới ký ức đêm đó, đám người này vẫn luôn nơm nớp lo sợ, thậm chí chỉ cần cô bật cười một tiếng, chân của bọn họ cũng như nhũn cả ra.

Về phần cái người tên chị Thất kia, sau đêm đó, đám người này vô cùng ăn ý mà “mất trí nhớ” tập thể, giống như con người đó chưa từng xuất hiện bao giờ vậy.

Thế là chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà Nhiếp Nhiên đã hoàn toàn tạo được uy thế của mình, thành công thay thế sự tồn tại của Thiên Dạ.

Nhưng dần dần Triệu Lực phát hiện, ngoài đêm hôm đó đánh một tên thuộc hạ ra thì sau đấy Nhiếp Nhiên không hề làm chuyện gì khác.

Ngày nào cô cũng ngủ cho đến lúc mặt trời lên cao, còn bắt hắn một ngày ba bữa đi đến nhà hàng đóng gói đồ ăn đưa tới cho cô.

Ăn xong thì lại ngủ trưa, sau đó khi nào cao hứng sẽ xuống làm vài trận với những người khác, hoặc là tự đi luyện tập với bao cát, cuộc sống của cô còn nhàn nhã hơn cả Cát gia.

.

 
Chương 1269: Chương 1269





ĐÂY LÀ MỘT CÁI BẪY (4)
“Cát gia, gần đây ngày nào cô ta cũng ở trong sàn quyền Anh, thỉnh thoảng lại đi tập luyện hoặc đánh quyền Anh, không thì ngủ, về cơ bản không hề làm cái gì khác ạ.

” Sau khi nói xong chuyện bên Phú Hải, trước khi đi ra ngoài, Triệu Lực vẫn quyết định báo cáo với Cát gia về tình hình mấy ngày nay của Nhiếp Nhiên.

Cát Nghĩa hơi nhíu mày, trông có vẻ không được vui, “Tôi bảo cậu theo dõi cô ấy à?”
Triệu Lực ngớ ra, thắc mắc hỏi lại: “Ngài để tôi ở lại bên cạnh cô ta không phải là để theo dõi cô ta sao ạ?”
Sắc mặt Cát Nghĩa rất bình thản nhưng hơi tỏ vẻ coi thường, “Vấn đề là cậu theo dõi được cô ấy sao? Năng lực của cô ấy hơn xa Tiểu Thất, cậu cho rằng mình đang theo dõi cô ấy, nhưng thật ra là cô ấy luôn biết mọi thứ mà cậu làm.


“Không… không thể nào, tôi rất cẩn thận mà.

” Triệu Lực nhấn mạnh.

Cát Nghĩa lắc đầu, “Cậu nói gần đây ngày nào cô ấy không phải đang luyện đấm bốc thì cũng là đang ngủ, cơ bản chẳng làm gì khác, điều này chứng tỏ rằng cô ấy đã phát hiện ra, đồng thời đang nhắc nhở cậu đấy.


Với tính cách của Nhiếp Nhiên, cô sẽ không ngoan ngoãn như vậy.

Rõ ràng là cô đã nhìn thấu Triệu Lực nên mới cố ý làm như vậy.


Triệu Lực kinh ngạc, hỏi: “Nhắc nhở tôi? Nhắc nhở tôi cái gì cơ ạ?”
“Cậu nghĩ thử xem.

” Cát Nghĩa có vẻ không vui trước sự khù khờ của Triệu Lực.

Triệu Lực thấy Cát gia không hài lòng vì mình xen vào việc của người khác bèn cúi đầu, nói với vẻ bứt rứt lo lắng: “Vậy… tiếp theo tôi nên làm cái gì ạ?”
“Đừng tiếp tục theo dõi cô ấy nữa.


Nhưng Triệu Lực vẫn còn có một chút lo lắng, “Thế nhưng nhỡ mà…”
Hắn còn chưa nói xong thì đã bị Cát Nghĩa ngắt lời, “Không có nhỡ mà, tôi đã dám nhận cô ấy thì tự nhiên cũng có năng lực để cô ấy ngoan ngoãn làm việc cho tôi.


“Vâng.

” Cuối cùng Triệu Lực cũng thỏa hiệp.

Hắn yên lặng lùi ra cửa phòng và đi xuống tầng.

Vừa đến đầu bậc thang, hắn đã thấy Nhiếp Nhiên đang đứng chống khuỷu tay lên lan can cầu thang, trông có vẻ như cô đang chờ ai đó.

Triệu Lực cho là cô muốn nói chuyện với Cát gia nên lễ độ chào hỏi, sau đó định rời đi.


Ngờ đâu, ngay lúc đi ngang qua Nhiếp Nhiên, hắn lại nghe thấy giọng nói xen lẫn cả tiếng cười của cô vang lên bên tai, “Thế nào, báo cáo xong rồi à?”
Bước chân Triệu Lực khựng lại, toàn thân hắn trong nháy mắt đông cứng như pho tượng.

Cô ta biết, cô ta biết thật!
Cát gia không đoán sai, ngay từ đầu chị Nhiếp đã biết mình đang theo dõi cô ta!
Nghĩ tới đây, hắn lập tức cảm thấy chân mình như nhũn ra.

“Có phải anh cảm thấy tôi đi đánh quyền Anh và đi ngủ không được thú vị? Muốn tôi làm những việc khác không, để anh có cái mà báo cáo?” Nhiếp Nhiên vẫn đứng tựa người vào lan can, nụ cười trên mặt không hề thay đổi.

Nhưng dáng vẻ này của cô khiến Triệu Lực cảm thấy lưng mình lạnh buốt.

Nguồn:
“Không… Không phải… Tôi… tôi… tôi…” Hắn lắp bắp.

Nhiếp Nhiên thấy Triệu Lực hoảng sợ như vậy thì mỉm cười, đứng thẳng người lên, đi về phía hắn.

Nền xi măng phát ra tiếng bước chân cộp… cộp… cộp khiến lòng Triệu Lực hốt hoảng.

Chết chắc, chết chắc rồi, chị Nhiếp đã nói mình không thích nhất là bị phản bội, chắc tay của hắn không giữ được rồi!
Khi cơ thể hắn đang run nhè nhẹ, chờ cơn đau ập tới trong nháy mắt kia thì đột nhiên có một cánh tay ôm lấy cổ của hắn.

Triệu Lực giật cả mình.

Tiếp đấy hắn nghe thấy giọng Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng thì thầm bên tai mình: “Không có lần sau đâu đấy, nếu không tôi sẽ vặn hai cánh tay của anh xuống cho chó ăn.

”.

 
Chương 1270: 1270: đây Là Một Cái Bẫy 5





Chân Triệu Lực lảo đảo, suýt nữa ngã thẳng từ trên cầu thang xuống.

Hắn nắm chặt tay vịn bảo đảm: “Không dám, không dám.

Tôi...!tôi...!tôi thề, chắc chắn tôi không dám nữa.”
Nhiếp Nhiên cười khẽ, nói: “Tôi chưa bao giờ nghe bất cứ lời bảo đảm nào, tôi chỉ nhìn hành động.”
“Nhất định, tôi chắc chắn, cô cứ nhìn tôi...!hành...!hành động là được rồi...”
Nhiếp Nhiên hài lòng vỗ vai hắn, cái vỗ này làm cơ thể Triệu Lực không nhịn được run rẩy.
Lúc cô thả tay ra lui về phía sau, ở dưới tầng mơ hồ truyền đến tiếng la lối, “Tiểu Nhiên Tử? Chúng tôi muốn tìm Tiểu Nhiên Tử!”
Nhiếp Nhiên cau mày, đám người Nghiêm Hoài Vũ tới rồi!
“Đây là nơi tư nhân, các người không thể đi vào!” Một tên thuộc hạ lạnh giọng nhắc nhở.

Nhưng đám người Nghiêm Hoài Vũ căn bản không quan tâm, Hà Giai Ngọc sấn sổ xông tới: “Mẹ kiếp, đây là nơi tư nhân cái gì, nơi này là sàn boxing ngầm! Tránh ra, chúng tôi muốn tìm chị Nhiên!”
Tên thuộc hạ kia không hề khách sáo nói: “Các người còn quấy rối nữa, tôi chỉ có thể sai người ném các người ra ngoài thôi!”
“Làm đi, ông đây còn sợ chắc!”
“Dừng tay!” Nhiếp Nhiên từ trên cầu thang đi xuống.
Đám người Nghiêm Hoài Vũ nhìn thấy cô lập tức kinh ngạc hô lên: “Nhiếp Nhiên!”
“Chị Nhiên!”
Nhưng Nhiếp Nhiên không hề có phản ứng gì, còn mấy tên thuộc hạ kia cung kính nói: “Chị Nhiếp, đám người này đòi xông vào, chúng tôi không ngăn được.”
Nhiếp Nhiên đi thẳng tới ngồi xuống ghế sofa, lạnh lùng nhìn bọn họ, “Bảo mấy người đứng ở cửa chính là để ngăn chặn lũ ruồi nhặng đó, có vậy cũng không làm được thì còn cần các người làm gì?”
Ruồi nhặng?
Mấy người Nghiêm Hoài Vũ ngẩn ra, là nói bọn họ sao?
Mấy tên thuộc hạ ở cửa lập tức cúi đầu, răm rắp nói: “Xin lỗi, chị Nhiếp...”
“Cút ra ngoài.” Nhiếp Nhiên bực mình bảo bọn chúng rời đi.

“Vâng, chị Nhiếp!”
Mấy người còn lại nhìn thấy cảnh tượng này cũng ngẩn ra.
“Chị Nhiếp? Tiểu Nhiên Tử, chuyện gì thế này?” Nghiêm Hoài Vũ cố gắng thấp giọng hết mức có thể.
“Đúng vậy, chị Nhiên, sao bọn họ lại gọi chị là chị Nhiếp?” Hà Giai Ngọc cũng không hiểu, sao đám người kia lại nghe lời và cung kính Nhiếp Nhiên như thế?
Nhiếp Nhiên rót cho mình một chén trà, cô vừa tựa vào ghế nhâm nhi trà vừa nói: “Tôi gia nhập với bọn họ, đương nhiên bọn họ phải gọi tôi là chị Nhiếp rồi.”
“Cái gì? Tại sao cô phải gia nhập với bọn họ! Cô là...!bọn họ đều là người xấu!”
“Tôi cũng là người xấu.” Nhiếp Nhiên bật cười, “Còn nữa, không cần nhỏ giọng nói chuyện như vậy, Cát gia biết thân phận của mọi người.”
Cả đám lập tức sửng sốt.

Nghiêm Hoài Vũ lại thấp giọng tức giận nói: “Cô điên rồi à! Cô nói thân phận ra, cô không sợ bọn chúng giết cô à?”
“Đương nhiên là không rồi.

Nếu ông ta muốn giết tôi thì tôi đã chết lâu rồi, đâu có thể sống thoải mái như vậy.” Nhiếp Nhiên nhướng mày.

Nghiêm Hoài Vũ bị chọc giận, hít sâu một hơi: “Bây giờ tôi không nói chuyện này với cô nữa, tôi hỏi cô, tại sao cô phải gia nhập nơi này? Còn nữa, người của khách sạn nói ngày đó cô và...!tranh cãi long trời lở đất, còn bị thương rời đi, đây rốt cuộc là chuyện gì?”.

 
Chương 1271: 1271: đây Là Một Cái Bẫy 6





Khi ấy, anh ta và Kiều Duy vì chăm sóc Mã Tường nên không biết chuyện.

Lúc quay về nghe Hà Giai Ngọc nói chính trị viên đã tới, Thiên Dạ cũng đã bị vạch mặt, mọi chuyện đã được sáng tỏ.

Nhưng không hiểu sao, sau đó Nhiếp Nhiên lại tới phòng của An Viễn Đạo.

Nghe phục vụ khách sạn nói hai người xảy ra xung đột, cãi nhau kịch liệt, Nhiếp Nhiên còn mang theo cánh tay chảy máu chạy ra ngoài.

Chuyện này khiến bọn họ vô cùng khó hiểu.

Càng khó hiểu hơn là sáng sớm hôm nay, An Viễn Đạo lại nói với bọn họ là Nhiếp Nhiên không quay về, cô đã đi theo Cát Nghĩa và bảo bọn họ thu dọn đồ đạc trở về đơn vị.


Tin tức này khiến cả đám sửng sốt, mất hết bình tĩnh, lập tức chạy đi tìm Nhiếp Nhiên.

“Chị nói cho bọn em biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế!” Hà Giai Ngọc không sao hiểu nổi nên một mực truy hỏi.

“Chuyện gì? Chẳng lẽ An Viễn Đạo không nói với mọi người sao? Ha, cũng đúng, anh ta có mặt mũi nào mà nói chứ.

” Nhiếp Nhiên cười giễu cợt.

“Có phải An Viễn Đạo đã làm gì cô không?” Kiều Duy lập tức nắm được vấn đề cốt lõi nhất, hỏi thẳng.

“Mấy người đi về mà hỏi anh ta, tới hỏi tôi làm gì, lời của một kẻ phạm tội giết người như tôi không đáng tin.



Câu đùa của Nhiếp Nhiên khiến bọn họ cảm thấy có cái gì không đúng, “Kẻ phạm tội giết người? Không phải chuyện này đã giải quyết rồi sao! Hiểu lầm không phải đã tháo gỡ rồi sao?”
“Đúng thế, tất cả chúng tôi đều nghe thấy!”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng cười một tiếng, “Đúng vậy, giải quyết rồi, giải quyết đến nỗi tôi thành ra như thế này ư?”
“Cô có ý gì?” Nghiêm Hoài Vũ cau mày hỏi.

Nhiếp Nhiên đặt chén trà xuống, ánh mắt lạnh như băng, “Tôi đã rời khỏi đơn vị, sau này mong mấy người đừng đến đây nữa.

Bây giờ tôi và mấy người đã ở thế đối lập rồi!”
“Ý của cô là trong tương lai nếu gặp lại thì cô sẽ ra tay giết chúng tôi sao?”
“Nếu như cần thiết, tôi sẽ làm như vậy!”
Hà Giai Ngọc thật sự không dám tin vào tai mình, cô ta kinh hãi nói: “Chị Nhiên, chị điên rồi à, chúng ta là chiến hữu, sao chị có thể giết bọn em được?”
“Ai là chiến hữu với cô? Tôi đã rời khỏi đơn vị rồi, từ giờ trở đi, tôi và các người là người của hai thế giới, từ đây mấy người đi đường xán lạn thênh thang của mấy người, tôi đi cầu độc mộc của tôi, không liên quan đến nhau.

”.

 
Chương 1272: 1272: đây Là Một Cái Bẫy 7





“Vậy Cổ Lâm thì sao? Cậu cũng ra tay được với Cổ Lâm à?” Lý Kiêu hỏi.

“Những gì nợ cô ấy tôi đã trả hết.

Nếu gặp lại, tôi vẫn sẽ không nương tay.

” Nói xong câu này, hình như nghĩ đến cái gì đó, cô cong môi lên cười xấu, hỏi: “Có điều, mọi người chắc chắn Cổ Lâm còn tỉnh lại được sao?”
Tỉnh lại được sao?
Thật ra thì tất cả mọi người đều biết tỷ lệ tỉnh lại của Cổ Lâm vô cùng nhỏ, nhưng mọi người đều tin chắc cô ấy sẽ quay lại bên cạnh bọn họ, cho nên hi vọng cực lớn với việc Cổ Lâm tỉnh lại.

Bây giờ Nhiếp Nhiên nói như vậy rõ ràng là cố ý xát muối lên trên vết thương của bọn họ.

“Nhiếp Nhiên, cậu… sao cậu có thể nói như vậy!” Thi Sảnh hơi tức giận.


Nhiếp Nhiên cười hỏi ngược lại: “Vậy tôi phải nói như thế nào? Đây vốn chính là sự thật.

Được rồi, không có chuyện gì nữa thì đi đi, tôi chỉ khoan dung cho mấy người lần này thôi.


Nói xong, cô đứng dậy đi lên cầu thang.

“Chị Nhiên!”
“Tiểu Nhiên Tử! Cô thật sự muốn vứt bỏ chúng tôi sao? Chúng ta đã từng đồng sinh cộng tử, chúng ta từng có nhiều kỷ niệm như vậy, sao cô có thể nói vứt bỏ là vứt bỏ được, nói rời đi là rời đi được!”
Nhiếp Nhiên dừng bước lại, quay đầu cười mỉa mai, “Đồng sinh cộng tử? Mọi người đồng sinh cộng tử với tôi lúc nào, lần nào mọi người không cần tôi cứu? Đám ăn hại mấy người mỗi lần gặp phải nguy hiểm đều hỏi tôi làm thế nào, mọi người không có đầu óc, tại sao lần nào cũng là tôi giải quyết thay mọi người!”
“Đám… đám ăn hại?”
Cả đám bị lời nói Nhiếp Nhiên làm cho hoàn toàn chấn động.

Hóa ra ở trong mắt Nhiếp Nhiên, bọn họ đều là kẻ ăn hại?
“Nếu như không phải là vì mấy người thì tôi sẽ gặp nhiều nguy hiểm và bị thương như vậy sao? Chẳng lẽ mấy người không nhìn thấy những điều này à? Mỗi lần gặp phải chuyện đều chỉ biết tới hỏi tôi, có biết mấy người như vậy rất phiền không, tôi đã chán ghét mấy người lắm rồi!” Trong mắt Nhiếp Nhiên lộ ra sự chán ghét, dường như nhìn thêm một cái cũng cảm thấy đang lãng phí thời gian.


ngôn tình hoàn
Nghiêm Hoài Vũ hoàn toàn bị đả kích, giọng anh ta u ám, “Đây mới là suy nghĩ thật lòng của cô?”
“Đúng vậy, đều là suy nghĩ thật của tôi.

” Nhiếp Nhiên không do dự gật đầu thừa nhận.

“Chị Nhiên…” Hà Giai Ngọc cũng bị lời nói của Nhiếp Nhiên làm tổn thương sâu sắc, sắc mặt tái nhợt, đáy mắt cũng đỏ lên.

Người cô ta sùng bái như vậy lại nói cô ta là ăn hại.

Điều này làm cô ta thật sự không có cách nào chấp nhận được.

Nhìn dáng vẻ bi phẫn, đau lòng, thất vọng của mọi người, vẻ mặt Nhiếp Nhiên hoàn toàn không có bất cứ thay đổi nào.

Nghiêm Hoài Vũ siết chặt tay, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, coi như chúng tôi hiểu lầm, vậy thì cứ nghe theo cô, từ hôm nay trở đi chúng ta ai đi đường nấy, chúng tôi không ngáng chân cô nữa! Chúng ta đi!”
Nói xong, anh ta rời khỏi sàn boxing đầu tiên.

.

 
Chương 1273: 1273: đây Là Một Cái Bẫy 8





“Àđúng rồi, bảo An Viễn Đạo cố gắng trốn ở khách sạn đừng đi ra ngoài, nếu không tôi nhất định sẽ giết anh ta!” Trước khi bọn họ muốn rời đi, Nhiếp Nhiên ném lại một câu như vậy.

Mọi người lập tức dừng bước, kinh ngạc nhìn về phía Nhiếp Nhiên.

Giết! giết An Viễn Đạo?
“Tiễn khách!” Nhiếp Nhiên thấy bọn họ đứng ở đó không chịu đi thì hô ra ngoài cửa một tiếng rồi xoay người đi lên tầng.

Mấy người Nghiêm Hoài Vũ bị đám thuộc hạ kia “mời” ra ngoài.

Trước khi rời đi Lý Kiêu lại nhìn Nhiếp Nhiên, trong ánh mắt lạnh như băng lộ ra vẻ tìm tòi nghiên cứu và quan sát, nhưng cuối cùng cô vẫn xoay người rời đi.

Giải quyết đám người này xong, lúc đi qua tầng hai, Nhiếp Nhiên dặn dò Triệu Lực vẫn đứng ngây ngốc ở đó một câu, “Sau này thấy bọn họ thì trực tiếp đánh đuổi cho tôi, không cần lưu tình.


“Vâng.



Lúc này, Nhiếp Nhiên mới lên phòng ở tầng ba nghỉ ngơi.

Nghiêm Hoài Vũ ra khỏi nhà máy, tức giận đá văng hòn đá bên chân ra, “Sao lại như vậy, sao cô ấy lại trở nên như vậy!”
“Nhiếp Nhiên nói chúng ta là ăn hại thật ra cũng không sai, nghĩ kĩ thì khoảng thời gian này đúng là chúng ta đã làm phiền cô ấy quá nhiều rồi.

” Kiều Duy nói.

||||| Truyện đề cử: Tam Thốn Nhân Gian |||||
“Tôi không nói cái đó, tôi nói là tại sao cô ấy lại tự nguyện gia nhập vào đám người kia, làm lính tử tế không làm, tại sao phải đi làm cướp?”
“Không phải cô ấy nói rồi sao, là do An Viễn Đạo.


“Nhưng An Viễn Đạo có thể làm gì cô ấy? Hiểu lầm đã giải trừ rồi, theo lý mà nói thì giữa bọn họ không còn mâu thuẫn nữa.

Vậy rốt cuộc giữa bọn họ có thể xảy ra cái gì?” Nghiêm Hoài Vũ bứt tóc.

“Cậu ở đây suy nghĩ viển vông nhất định sẽ không nghĩ ra cái gì cả, còn không bằng tìm An Viễn Đạo hỏi xem.


” Kiều Duy lý trí nhắc nhở.

Nghiêm Hoài Vũ lập tức tỉnh táo lại, vội vàng gật đầu, “Đúng đúng đúng, chúng ta lập tức tìm An Viễn Đạo đi.


Cả đám đi xe về đến khách sạn rồi chạy ngay đến phòng của An Viễn Đạo.

Nhưng cho dù bọn họ có gặng hỏi thế nào, An Viễn Đạo cũng chỉ nói rằng Nhiếp Nhiên đã rời khỏi đơn vị, không còn là quân nhân nữa rồi.

Điều này làm cho đám người Nghiêm Hoài Vũ muốn điên đầu.

Bọn họ hoàn toàn mờ mịt, không hiểu lý do gì mà hai người kia lại trở mặt thành thù.

Vô số câu hỏi tại sao không ngừng xuất hiện trong đầu bọn họ.

Đáng tiếc, cho dù nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra một câu trả lời hoàn mỹ.

!
Mấy ngày tiếp theo Nhiếp Nhiên vẫn ăn ngon uống đủ ngủ khỏe, hoàn toàn không vì sự xuất hiện của đám người Nghiêm Hoài Vũ mà không vui.

.

 
Chương 1274: 1274: đây Là Một Cái Bẫy 9





Triệu Lực đã không dám giám sát cô nữa, bởi vì ngày nào hắn cũng bị Nhiếp Nhiên bắt lái xe chở đi ra ngoài kiếm đồ ăn.
Cô ăn hết đồ ở phố lớn ngõ nhỏ thành phố Z, nơi nào có đồ ăn ngon, nơi nào nổi tiếng cô đều đi hết.
Mỗi lần Triệu Lực đi theo cô, nhìn cô ăn một mình, vừa thèm vừa đói, lâu dần hắn dứt khoát chờ ở trong xe, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Còn Nhiếp Nhiên thì đang đợi chính cơ hội này.
Chạng vạng tối, Nhiếp Nhiên cố ý dẫn Triệu Lực đến một nhà hàng rất nổi tiếng dạo gần đây.

Ngồi ở trong phòng VIP nhỏ trên tầng hai, cô gọi đồ rồi ngồi ở đó yên tĩnh chờ thức ăn được mang lên.
Triệu Lực biết mình không có lộc ăn nên vẫn dựa theo thông lệ cũ trở lại trong xe yên tĩnh chờ cô ăn xong.
Nhiếp Nhiên đợi đồ ăn được mang hết lên, chắc chắn phục vụ sẽ không đi vào nữa, cô nhân lúc nhiều người thừa cơ đi ra cửa sau của nhà hàng.

Đam Mỹ Hài

Bây giờ là chạng vạng tối, mọi người đều vội về nhà.

Nhiếp Nhiên đi vào quán ăn ở ngay bên cạnh nhà hàng, quen thuộc đi lên phòng VIP trên tầng hai.
Cô gõ nhẹ lên cửa mấy cái, cửa phòng lập tức được mở hé.
Người đi ra mở cửa là An Viễn Đạo.
Nhiếp Nhiên nhanh nhẹn lách người vào trong.
An Viễn Đạo vừa đóng cửa xong liền hỏi: “Sao rồi, cô ấy đâu?”
Nhiếp Nhiên dửng dưng: “Chết rồi.”
“Cái gì? Không phải cô đã đồng ý với tôi là đưa cô ấy về sao?!”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng liếc anh ta.
An Viễn Đạo lập tức yên tĩnh lại, anh ta hít sâu một hơi, hỏi: “Ai giết.”
“Tôi.”
An Viễn Đạo khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn cô, “Cô giết cô ấy? Tại sao cô phải giết cô ấy? Cô dựa vào cái gì giết cô ấy, cho dù cô ấy có sai cũng nên giao cho đơn vị!”
Tâm trạng anh ta vô cùng kích động.
Nhiếp Nhiên bình tĩnh nói: “Cô ta vì muốn kéo tôi xuống nước mà để lộ thân phận thật của tôi ở trước mặt Cát Nghĩa, tôi không còn cách nào khác mới giết cô ta.”
“Nói bậy! Chuyện này không thể nào!”
Nhiếp Nhiên không vội, cô lấy một cái bút thu âm từ trong túi ra, ấn mở rồi ném đến trước mặt anh ta, “Vậy thầy nghe cái này đi!”
Bên trong bút thu âm có tiếng dòng điện xè xè, chẳng mấy chốc đã truyền đến giọng nói quen thuộc của Thiên Dạ, “Cát gia, có lẽ ông không biết, thân phận thật của cô gái ông nhận này thật ra là lính của đội dự bị.”
“Tôi tin thầy nghe ra được giọng của Thiên Dạ, nếu như không nghe ra thầy có thể đem đi làm giám định, sẽ nhanh có được kết quả thôi.”
An Viễn Đạo nghe giọng nói trong bút thu âm nhiều lần, vẻ mặt không thể tin nổi, “Chuyện này...!chuyện này không thể nào!”

Nhiếp Nhiên tựa lưng vào ghế, trong giọng nói mặc dù có sự bất đắc dĩ nhưng vẻ mặt rất lạnh lùng, “Cô ta bán đứng tôi nên tôi chỉ có thể nổ súng giết cô ta để chứng minh mình đã cắt đứt quan hệ với đơn vị.

Sĩ quan huấn luyện An, tôi cũng không còn cách nào khác.”
An Viễn Đạo nhìn chằm chằm cái bút kia, nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra tại sao Thiên Dạ phải nói câu đó.
“Thầy nói xem, chúng ta vất vả diễn một vở kịch như vậy, vòng một vòng lớn mới lừa được Cát Nghĩa, tôi không thể bỏ dở nửa chừng như vậy, hi vọng thầy có thể hiểu.

Có điều thầy yên tâm, nhiệm vụ này nhất định tôi sẽ hoàn thành thật tốt.” Nguồn:
Nhiếp Nhiên nói nhanh, ngay cả một ngụm trà cũng không uống mà đã muốn đi ra ngoài.
Lúc cô sắp chạm vào chốt cửa thì nghe thấy tiếng An Viễn Đạo truyền từ sau lưng đến.
“Thật ra cô đã sớm định giết chết cô ấy rồi, đúng không?”
Tay Nhiếp Nhiên khựng lại.
Giọng nói sau lưng lại vang lên:
“Với tính cách của cô thì sao có thể để một người từng hãm hại mình còn sống trở về.” An Viễn Đạo chậm rãi trần thuật, “Hôm đó ở trong phòng cô nói với tôi muốn thay cô ấy hoàn thành nhiệm vụ này, hơn nữa sẽ đưa cô ấy về, còn muốn cùng tôi diễn một vở kịch, trên thực tế tất cả đều là kế hoạch cô đã sớm nghĩ kĩ rồi đúng không?”
Đến bây giờ nếu như anh ta còn không nghĩ ra thì đúng là quá ngu!
An Viễn Đạo ngẩng đầu lên, tức giận và bất lực, “Cô nói cô vòng một vòng lớn mới lừa được Cát Nghĩa, trên thực tế cô đâu chỉ lừa một mình Cát Nghĩa, cô đã lừa tất cả mọi người.


Cát Nghĩa, tôi, Thiên Dạ, còn cả đám người Nghiêm Hoài Vũ đều bị cô lừa, đúng không?”
Nhiếp Nhiên im lặng một lát rồi, “An Viễn Đạo, thầy đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này.

Thiên Dạ giết chiến hữu của mình là sự thật, danh tiếng này nói ra khó nghe thế nào thầy cũng biết.

Bây giờ cô ta chết rồi, chuyện này cũng hoàn toàn chấn dứt, thầy hoàn toàn có thể báo cáo lên trên là cô ta hi sinh vì nhiệm vụ, ít nhất còn có thể giữ lại chút mặt mũi cuối cùng cho cô ta.

Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi! Còn nữa, ít nhất có một điều tôi không lừa thầy, đó là tôi thật sự sẽ hoàn thành nhiệm vụ này thay thầy.”
Sau khi nói xong, cô kéo cửa phòng VIP đi ra ngoài..

 
Chương 1275: 1275: người Hợp Tác Lại Là Anh 1





Chỉ mười mấy phút nói chuyện ngắn ngủi, lúc cô đẩy cửa quán ăn ra, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Trên đường phố đèn neon sáng trưng, vẻ mặt Nhiếp Nhiên dưới ánh đèn ngũ sắc lấp lánh càng thêm mờ ảo.
Cô nhanh chóng rời khỏi quán ăn, sau đó lại đi vào bếp sau của nhà hàng kia, đi qua gian bếp huyên náo và nóng như lửa lên thẳng tầng hai.
Vừa mới đẩy cửa ra, cô đã thấy Triệu Lực đang định ra ngoài tìm người.
“Cô đi đâu thế?” Triệu Lực nhìn thấy Nhiếp Nhiên bước vào liền hỏi luôn.
Nhiếp Nhiên ngẩn người, cô không ngờ Triệu Lực sẽ chạy lên đây vào lúc này.
Trái tim cô căng thẳng nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí còn đổi khách làm chủ không vui chất vấn: “Sao anh lại lên đây?”
“Tôi...”
Không đợi Triệu Lực giải thích, tầm mắt cô đã chuyển lên những món ăn trên bàn ăn, nhướng mày nói: “Ồ, hóa ra là đi lên ăn vụng.”

Triệu Lực lập tức xua tay giải thích: “Không...!không phải vậy...”
Đùa gì thế, hắn muốn ăn không thể tự mua sao?
Hơn nữa, hắn là người sinh ra ở thành phố Z, những món ăn địa phương này có món nào là hắn chưa ăn!
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu, vuốt cằm suy nghĩ tính chân thật trong lời nói của hắn, “Không phải? Vậy anh chạy lên trên làm gì?”
“Tôi chỉ là...!tôi chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?”
“Tôi...” Triệu Lực theo bản năng lui về phía sau một bước, nhưng hắn lại nhanh chóng tỉnh táo lại, “Không đúng, là tôi hỏi cô đi đâu trước! Cô đi đâu mà lâu vậy?”
Nhiếp Nhiên đủng đỉnh ngồi vào chỗ của mình, thẳng thắn nói: “Đi vệ sinh.

Sao thế? Tôi đi vệ sinh trong nhà hàng cũng phải báo cáo với anh à?”

“Không, không cần...”
Triệu Lực không bới ra được lỗi của cô nhưng trong lòng cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ.
Bạn đang
“Vậy anh lên đây làm gì? Đừng nói là muốn đột kịch kiểm tra xong mách lẻo với Cát gia nhé!”
Triệu Lực lắc đầu như trống bỏi, vội vàng xua tay nói: “Không, không phải vậy...!tôi...!tôi...!tôi nhận được điện thoại của Cát gia, ông ấy có chuyện tìm cô, bảo cô mau chóng trở về.”
Cát gia tìm cô?
Vào cái giờ này?
Nhiếp Nhiên nhìn lướt qua cái đồng hồ treo trong phòng VIP, sáu giờ hai mươi phút.
Nhiếp Nhiên dửng dưng hỏi: “Có chuyện à? Có chuyện gì?”
“Tôi không biết.” Triệu Lực lắc đầu.
Nhiếp Nhiên gõ lên cạnh bàn không có quy luật, cuối cùng đứng lên nói: “Vậy đi thôi.”
Triệu Lực luyến tiếc nhìn những món ăn chưa hề được động đến trên bàn rồi nhanh chóng đi theo Nhiếp Nhiên xuống tầng, rời khỏi nhà hàng kia..

 
Chương 1276: 1276: người Hợp Tác Lại Là Anh 2





Lúc Nhiếp Nhiên và Triệu Lực về đến sàn đấu boxing thì đã thấy Cát Nghĩa ngồi chờ ở đó.

Có vẻ ông ta đã chờ rất lâu rồi.

Triệu Lực nơm nớp lo sợ, còn Nhiếp Nhiên thì vẫn thản nhiên như không, bình tĩnh cười đi tới, “Sao hôm nay Cát gia lại đến sớm thế này? Tôi đâu có biểu diễn đánh quyền cho ông xem đâu.


Cát Nghĩa nghe thấy cô nói thế chợt phá lên cười, “Cô đấy, đúng là càng ngày càng thích nói đùa, cô không phải là tay đấu, đánh cái gì chứ?”
“Vậy ông gọi tôi về làm gì? Tôi còn chưa kịp động đũa đến một món nào đã bị cuộc điện thoại của ông lôi về rồi.


“Không sao, buổi tối tôi có bữa tiệc, cô đi cùng tôi.

” Cát Nghĩa nói.


Nhiếp Nhiên xem thường hừ một tiếng, “Cái kiểu tiệc đó là đi ăn cơm sao? Rõ ràng là đi uống rượu, tôi đi không phải là bị chuốc rượu à? Không thích, tôi không đi đâu”
Triệu Lực nghe thấy Nhiếp Nhiên từ chối thì mắt trợn to như mắt trâu.

Cô gái này đúng là không bình thường, chẳng lẽ cô ta không biết Cát gia đưa cô ta ra ngoài là thể hiện cho điều gì à?
Như vậy chứng minh Cát gia coi cô ta là người mình! Là thân tín đó!
“Những bữa tiệc khác tôi sẽ không bảo cô đi, nhưng lần này cần bàn chuyện giao dịch vũ khí đạn dược sắp tới, cô đi cùng tôi làm quen một chút.


Triệu Lực hơi lảo đảo.

Nguồn:
Vũ! vũ khí đạn dược?
Nhiếp Nhiên mới đến mấy ngày mà lại có thể tiếp xúc với thứ cực kì quan trọng như vậy sao?
Cát gia quên thân phận của cô ta rồi à?

Triệu Lực thật sự là không hiểu rốt cuộc Cát gia đang nghĩ gì trong lòng.

Mà Nhiếp Nhiên lúc này cũng rất kinh ngạc, “Không phải chứ, Cát gia, đúng là ông quá yên tâm về tôi rồi.

Tôi mới đến được mấy ngày mà ông đã để tôi tiếp xúc với thứ quan trọng như vậy.


Giọng nói và vẻ mặt cô rất ngạc nhiên, nhưng nhìn ra được ánh mắt cô rất ổn định, không hề giật mình.

Cát Nghĩa cười, “Dù sao cô cũng phải từ từ luyện đi, tôi đang bồi dưỡng cô thành trợ thủ đắc lực.


“Vậy tôi thật sự phải cảm ơn sự ưu ái của Cát gia rồi.


“Cô không thay quần áo à?” Cát Nghĩa thấy cô ngồi ở đó không nhúc nhích, không nhịn được hỏi.

.

 
Chương 1277: 1277: người Hợp Tác Lại Là Anh 3





Nhiếp Nhiên nhìn bộ đồ ở nhà của mình, nhún vai, “Một thuộc hạ như tôi thay quần áo gì chứ.

Mau đi thôi, tôi đói rồi.


Dưới sự thúc giục của Nhiếp Nhiên, Cát Nghĩa đứng lên đi ra ngoài, Triệu Lực cũng lẽo đẽo theo sau.

Nhiếp Nhiên và Cát Nghĩa dựa theo thông lệ cũ ngồi ở phía sau, Triệu Lực thì ngồi ở vị trí ghế phụ, người ngồi trên ghế lái là một gã thuộc hạ của Triệu Lực.

Xe lái đi, rời khỏi cái nhà máy bỏ hoang.

“Xa không?” Nhiếp Nhiên hỏi.

Cát Nghĩa nhìn ra ngoài cửa sổ, trả lời: “Cũng bình thường, không xa lắm.

Cô hỏi cái này làm gì?”
“Nếu như xa thì tôi định ngủ một giấc, vừa buồn ngủ vừa đói, còn lắc lư trên đường, quá khó chịu.



Ngủ?
Triệu Lực ngồi ở ghế phụ vô cùng cạn lời.

Một thuộc hạ nói với ông chủ rằng mình muốn ngủ ở trên xe?!
Rốt cuộc Cát gia tìm một thuộc hạ cho mình hay là tìm một tổ tông!
Cát Nghĩa gật đầu, “Vậy cô nghỉ ngơi một lúc đi, đợi lát nữa đến tôi sẽ gọi cô dậy.


Ông ta vừa dứt lời thì xe vừa vặn rẽ phải.

Không biết có phải Triệu Lực bị câu nói của Cát Nghĩa dọa không mà bị mất thăng bằng đập đầu vào cửa sổ xe, đau điếng.

Nhiếp Nhiên nhướng mày cười một tiếng, sau đó lại dựa vào ghế nhắm mắt ngủ.

Cát Nghĩa thỉnh thoảng liếc người bên cạnh mấy cái.

Sau khoảng mười phút, cảm nhận được hô hấp của Nhiếp Nhiên trở nên có quy luật rồi, ông ta biết Nhiếp Nhiên đã ngủ thật.

Chuyện này khiến ông ta hơi kinh ngạc trong lòng.


Với tính cảnh giác của cô ta thì sẽ không ngủ ở trong xe của mình mới đúng.

Là cô ta đã thật sự yên tâm, hay là đoán chắc mình sẽ không giết cô ta?
Xe lao nhanh trên con đường hẻo lánh, thỉnh thoảng ánh đèn chói mắt từ xe bên cạnh lướt qua mặt Nhiếp Nhiên khiến Cát Nghĩa thấy hơi mơ hồ.

Nhưng thật ra Nhiếp Nhiên đâu có yên tâm với ông ta, ngụy trang ngủ là sở trường của cô, trên thực tế cô luôn cẩn thận lắng nghe tất cả mọi thứ xung quanh mình.

Bởi vì cô biết, nếu như mình biểu hiện rất tích cực, thậm chí không ngừng nhìn xung quanh thì chỉ khiến Cát Nghĩa chú ý đến mình.

Xe lao nhanh cả đường, hơn một tiếng sau, Nhiếp Nhiên cảm nhận được môi trường xung quanh càng lúc càng yên tĩnh hơn.

“Chúng ta đến rồi.

” Cát Nghĩa vỗ vai cô.

Nhiếp Nhiên giả vờ vừa mới tỉnh ngủ, từ từ mở mắt ra, cô nhìn ra ngoài cửa xe, “Đây là chỗ nào, đêm hôm một ngọn đèn cũng không bật, chỉ có hai cái đèn lồng nát này.


Cô lẩm bẩm xuống xe, tỏ vẻ rất ghét bỏ.

“Đi vào không phải sẽ biết sao.

” Cát Nghĩa cười đi vào trước.

.

 
Chương 1278: 1278: người Hợp Tác Lại Là Anh 4





Nhiếp Nhiên ngáp một cái, vươn vai rồi cũng đi vào theo.

Hai người gác cửa nhìn thấy Cát Nghĩa thì cung kính đẩy cửa ra, bên trong đèn đuốc sáng choang.

Trên hành lang khúc khuỷu, một chuỗi đèn lồng màu đỏ xếp hàng, dưới bóng đêm hiện lên ánh sáng mờ mịt.

Nhiếp Nhiên nhướng mày, cười nghiền ngẫm.

Ở nơi xa xôi như vậy mà lại xây một cái đình viện cổ kính, còn dùng đèn lồng, ông chủ này thật có tâm tư.

Cô đi theo sau lưng Cát Nghĩa vào một cái đình nhỏ giữa hồ, bốn góc mái hiên treo một cái đèn lồng màu đỏ, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua tạo nên cảnh sắc vô cùng đẹp đẽ.

Nhiếp Nhiên ngồi xuống, phục vụ rót nước cho cô và Cát Nghĩa, còn Triệu Lực đứng ở sau lưng hai người bọn họ, im lặng không nói gì.

Đợi khoảng nửa tiếng, phía đối diện xuất hiện một bóng đen.

Nhiếp Nhiên theo ánh sáng nhìn qua, thấy có vẻ như là hai người, có điều một người hơi thấp bé, rất kỳ quái.

Cô đang tò mò thì Cát Nghĩa ở bên cạnh đã đứng lên, hơn nữa còn đích thân nghênh đón.


“Hoắc tổng, đã lâu không gặp, mấy ngày nay anh nghỉ ngơi thế nào?”
Nghe giọng nói nhiệt tình của Cát Nghĩa, Nhiếp Nhiên cùng đứng dậy không nhịn được hơi ngẩn ra.

Hoắc! tổng?
Cô ngẩng phắt đầu lên, hóa ra cái thân hình thấp bé kỳ quái đó chính là Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn!
Hoắc Hoành được đẩy vào trong, khóe miệng mang theo ý cười: “Vẫn ổn, làm phiền Cát gia phải để tâm rồi.


Cát gia lắc đầu, “Những ngày qua tôi vẫn luôn rất lo lắng cho vết thương của cậu, nếu không phải vì giải quyết hoàn toàn nhóm người Phú Hải thì cậu sẽ không bị thương.

Cho nên nếu cậu cảm thấy chỗ nào không ổn thì nói với tôi, nhất định đừng khách sáo!”
Vì giải quyết Phú Hải nên bị thương?
Nhiếp Nhiên lập tức nghĩ tới vết thương trên eo anh.

Cô còn tưởng là Hoắc Chử nhân cơ hội trời cao hoàng đế xa tìm người ám sát anh chứ.

Nguồn:
“Cát gia không cần quá áy náy như vậy, tôi cũng là muốn nhanh chóng lấy được hàng mà thôi.

” Hoắc Hoành cười nói.


“Đừng nói như vậy, cậu và tôi là bạn hợp tác, vậy mà cậu còn phải đích thân xử lí những chướng ngại vật kia khiến tôi rất áy náy.

” Cát Nghĩa tỏ ra khá hổ thẹn.

Hoắc Hoành biết thừa bộ dạng giả tạo của ông ta, nhưng anh vẫn phối hợp: “Nếu Cát gia đã nói là bạn hợp tác, vậy thì không có gì phải áy náy cả, mọi người đều vì kiếm tiền thôi.


Quả nhiên Cát Nghĩa phá lên cười, “Được được được, nếu Hoắc tổng đã không để ý, tôi cứ dây dưa mãi thì tôi lại thành người tính toán chi li.

Nào nào nào, mau ngồi mau ngồi đi, vừa rồi tôi đã gọi hết đồ ăn rồi, đều là món ăn nổi tiếng ở thành phố Z chúng ta, đến lúc đó Hoắc tổng phải ăn nhiều đấy nhé.


“Khách theo chủ, Cát gia đã nói như vậy rồi, tôi nhất định phải nếm thử một chút.

” Hoắc Hoành ra hiệu cho thuộc hạ đẩy mình tới trước bàn ăn.

Nhiếp Nhiên mỉm cười, lặng lẽ nghịch cốc trà trong tay, ngồi nhìn hai kẻ đeo mặt nạ giả dối nịnh nọt nhau.

Sau khi được đẩy vào chỗ ngồi, Hoắc Hoành mới tỏ vẻ như phát hiện ra sự tồn tại của Nhiếp Nhiên, hỏi: “Đây là! ”
“À, cô ấy là thuộc hạ tôi mới thu nhận, tên Nhiếp Nhiên.

” Cát Nghĩa chỉ Nhiếp Nhiên giới thiệu đơn giản, sau đó lại chỉ Hoắc Hoành giới thiệu với Nhiếp Nhiên, “Đây là Hoắc tổng của thành phố A, cũng là bạn hợp tác của chúng ta lần này.

”.

 
Chương 1279: 1279: người Hợp Tác Lại Là Anh 5





“Chào Hoắc tổng.

” Nhiếp Nhiên cung kính gật đầu, cười chào hỏi.

Hoắc Hoành mỉm cười nhìn Nhiếp Nhiên từ trên xuống dưới, “Gặp Cát gia nhiều lần như vậy, tôi chưa bao giờ thấy Cát gia dẫn theo thuộc hạ nữ.

Chắc hẳn nhất định là có chỗ hơn người.


Vừa nhắc tới Nhiếp Nhiên, Cát Nghĩa lập tức không nhịn được đắc ý, nhưng vẫn nói rất khiêm tốn: “Đâu có chỗ nào hơn người đâu, bởi vì cô ấy đã cứu mạng tôi.

” Sau khi nói xong, ông ta như nghĩ tới điều gì đó lại bồi thêm một câu: “À đúng rồi! Còn nữa, lần trước chính là cô ấy đơn thương độc mã bắt Phú Hải lại ngay giữa đám thuộc hạ, nếu không nhờ có cô ấy, chúng tôi cũng không thể bao vây diệt trừ sào huyệt của Phú Hải sạch sẽ gọn gàng như vậy được.


Trong lời nói của ông ta không hề lộ ra một chút yêu thích và kiêu ngạo nào đối với Nhiếp Nhiên.

“Đơn thương độc mã?” Hoắc Hoành kinh ngạc nhướng mày lên, sau đó lại nhìn Nhiếp Nhiên, “Chẳng trách Cát gia muốn để cô ấy ở bên cạnh, trợ thủ đắc lực như vậy, tôi cũng rất động tâm.



Câu nói cuối cùng của anh vô cùng ẩn ý.

Nhiếp Nhiên ngước mắt lên nhìn anh.

Dưới ánh sáng mờ tối, đôi mắt sâu thẳm kia lóe lên ánh sáng yếu ớt, ánh nến làm ngũ quan của anh càng thêm dịu dàng, nụ cười như có như không làm trái tim cô run lên.

Cát Nghĩa nghe thấy Hoắc Hoành nói thế lập tức cười lên, “Ha ha ha, Hoắc tổng thật là thích nói đùa.

Thuộc hạ của cậu toàn là tinh anh, đâu có giống như tôi, mời bao nhiêu lần mới mời được cô ấy về.


Cát Nghĩa nghe thì là đang khen người của Hoắc Hoành, nhưng quan trọng nhất vẫn là một câu mời bao nhiêu lần kia, ám chỉ người này là ông ta dùng thành ý mời về, không thể cướp người.

Hoắc Hoành nhận được sự nhắc nhở của ông ta bèn nhìn đi chỗ khác.

Chẳng mấy chốc, đồ ăn tinh xảo đã được những phục vụ nữ xinh đẹp mang lên.

Cát Nghĩa đích thân rót một ly rượu vang đưa qua, Hoắc Hoành tuy nói nhận nhưng lại không động đến mà chỉ nhẹ nhàng lắc trong tay.


Cát Nghĩa khẽ nhấp một ngụm, sau đó nói: “Hoắc tổng, tôi đã kiểm kê toàn bộ chỗ vũ khí đạn dược của đám người Phú Hải rồi, lúc nào cũng có thể giao hàng.


w๖ebtruy๖enonlin๖e
Hoắc Hoành vẫn lắc cái ly trong tay giống như mê mẩn rồi, nói mà không nhìn Cát Nghĩa: “Được, hai ngày nữa tôi sẽ bảo A Báo đi nhận hàng.


Thấy anh không chủ động đàm phán tiếp, sau một lúc im lặng, Cát Nghĩa lên tiếng, “Vậy tiếp theo cậu còn cần bao nhiêu hàng nữa?”
Hoắc Hoành khẽ ngẩng đầu lên, khóe miệng mang theo ý cười, “Đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi, chỉ cần Cát gia đưa ra thì chúng tôi sẽ mua.

Lần này, chúng tôi rất có thành ý.


Nói xong, anh chủ động cụng ly rồi uống một hơi hết sạch.

Cát Nghĩa cũng lập tức uống cạn ly rượu vang rồi nói tiếp: “Đương nhiên tôi biết thành ý của Hoắc tổng, có điều hàng tồn trên tay tôi cơ bản đã hết, ngay cả hàng của Phú Hải tôi cũng gộp lại đưa hết cho Hoắc tổng rồi.


Không đợi Cát Nghĩa nói kết luận, Hoắc Hoành đã trực tiếp nói: “Cho nên bây giờ ông không có cách nào giao hàng à?”
“Không hẳn, nhưng nếu muốn tiếp tục chuyển vận hàng hóa cho Hoắc tổng thì có thể cần chút thời gian.


“Ông cần bao lâu?” Hoắc Hoành thờ ơ hỏi.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom