Dịch Full Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1220: Chương 1220





BẤT CỨ LÚC NÀO CŨNG LÀM CHỖ DỰA CHO EM (1)
Mấy ngày sau đó Hoắc Hoành không xuất hiện nữa, ít nhất là không xuất hiện vào lúc Nhiếp Nhiên thức.

Bởi vì anh quá bận rộn, bận giải quyết tốt hậu quả cho Nhiếp Nhiên, lại bận bàn chuyện hợp tác với đám người ở thành phố Z.

Hơn nữa, người của Hoắc Khải Lãng lúc nào cũng kè kè bên cạnh, cho nên anh hoàn toàn không có cách nào thoát thân được.

Chỉ có thể đến nửa đêm, sau khi xác định không có vấn đề gì, anh mới cải trang rời khỏi khách sạn, chạy tới chỗ Nhiếp Nhiên.

Nhưng khi đó Nhiếp Nhiên đã ngủ rồi, cho nên anh chỉ có thể đứng ở đầu giường lẳng lặng nhìn cô say ngủ, sau đó sẽ lặng lẽ rời đi.


Ngày nào trước khi đi anh cũng cẩn thận dặn dò nhân viên lễ tân, gọi bữa sáng cho cô, còn hỏi lượng đồ cô ăn ngày hôm đó.

Từ đó biết được cô thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, sau đó tránh những món ăn đó rồi chọn món khác cho cô.

Cứ như vậy, liên tiếp bảy ngày, ngày nào anh cũng yên tĩnh đứng ở cạnh giường nhìn cô, không dám phát ra bất cứ tiếng động nào, sợ có tiếng động sẽ quấy rầy cô.

ngôn tình hay
Sự xuất hiện mỗi ngày của anh làm cho mấy cô gái lễ tân vô cùng hâm mộ.

Một đám con gái đứng ở quầy lễ tân không ngừng nói chuyện liên quan tới “sự tích anh dũng” của Hoắc Hoành.


!
Bóng đêm buông xuống, trong sắc trời tối om, một căn phòng trong khách sạn cũng đen kịt.

Hoắc Hoành quen cửa quen nẻo đi vào phòng.

Hôm nay anh đến hơi muộn, anh thu lại hơi thở của mình, từ từ đi về phía cạnh giường.

Mới vừa đứng yên ở cạnh giường, người vốn đang nằm ở trên giường ngủ say lúc này lại mở mắt ra, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn đứng bao lâu mới chịu đi?” Bạn đang
Mấy ngày nay cô đã mơ hồ biết sự tồn tại của Hoắc Hoành, cho dù ở trong bóng tối nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kia.

Chỉ có điều hai ngày đầu cô thật sự rất buồn ngủ nên chỉ có thể đợi anh tự động rời đi như vậy.

.

 
Chương 1221: Chương 1221





BẤT CỨ LÚC NÀO CŨNG LÀM CHỖ DỰA CHO EM (2)
Mấy ngày sau đó tinh thần cô khá hơn một chút nhưng vẫn không muốn nói chuyện với anh về chuyện đó nên cứ tiếp tục giả vờ ngủ.

Nhưng không ngờ sức nhẫn nại của người này tốt hơn so với tưởng tượng của cô nhiều.
Cô cũng chẳng để ý, dù sao cô tự nhận là mình sẽ không thua anh về mặt nhẫn nại.

Có điều mấy ngày nay cô cứ xuống tầng là thấy các cô lễ tân kia chỉ trỏ mình xì xào bàn tán, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ khiến Nhiếp Nhiên hoàn toàn không chịu nổi nữa.
Thế nên tối hôm nay cô mới đợi anh đến, từ trước đến giờ cứ đúng hai giờ là anh đến mà hôm nay ba giờ anh vẫn chưa xuất hiện, Nhiếp Nhiên tưởng là anh đã từ bỏ rồi nên mới tắt đèn đi ngủ.
Đến lúc ba rưỡi, cô lại nghe thấy tiếng cửa mở nhè nhẹ.
Hơi thở của Nhiếp Nhiên thay đổi, sau đó cố gắng thở thật đều.
Cho đến khi Hoắc Hoành đi tới cạnh giường nhìn mình như mấy ngày trước, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa.

Hoắc Hoành hơi khựng lại, “Đứng đến khi em đồng ý nói chuyện với tôi mới thôi.”
Thật ra đâu phải anh không biết mấy ngày nay Nhiếp Nhiên giả vờ ngủ, chẳng qua là anh không vạch trần mà thôi.

Anh biết Nhiếp Nhiên không muốn đối mặt với anh, thế thì anh sẽ chờ, chờ đến khi cô nguyện ý đối mặt.

Cho dù làm như vậy anh sẽ phải chịu nguy hiểm rất lớn nhưng anh sẵn lòng.
Nhiếp Nhiên cau mày, chất vấn: “Anh rảnh lắm à? Anh giải quyết xong nhà họ Hoắc chưa? Anh đến đây như vậy, lãng phí nhiều thời gian vào tôi như vậy, anh không sợ Hoắc Khải Lãng phát hiện ra à?”
“Đừng lo lắng, tôi tự có cách.”
“Tôi không lo lắng, nhưng anh có thể đừng đứng ở đầu giường tôi giống như quỷ suốt thế được không?”
Bị Hoắc Hoành chọc tức, Nhiếp Nhiên vén chăn lên muốn đứng dậy, nhưng quên mất cơ thể mình vẫn chưa phục hồi như cũ, đầu hơi choáng váng, ngã xuống phía sau.
Hoắc Hoành vội vàng giơ tay ra, lúc khom người đột nhiên anh dừng lại, một tiếng rên nhỏ đột ngột vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Nhiếp Nhiên thấy Hoắc Hoành cứng đờ ra thì khẽ cau mày lại, “Anh làm sao thế?”

Hoắc Hoành im lặng một lát, sau đó đứng thẳng lên, nhẹ nhàng nói: “Tôi không sao.”
Nhiếp Nhiên lại nằm xuống giường, đưa lưng về phía anh, “Anh đi đi, tôi muốn ngủ rồi.”
Hoắc Hoành gật đầu, “Được.”
Sau đó anh đi ra ngoài cửa.
Vào lúc cửa bị khép lại, giọng nói lạnh lùng của Nhiếp Nhiên đột nhiên vang lên, “Còn nữa, bắt đầu từ ngày mai anh đừng đến đây nữa.”
Hoắc Hoành đứng trong hành lang, tay hơi khựng lại.
Két...!một tiếng, cửa đã tự động đóng vào.
Ánh sáng ở hành lang tắt lịm theo cánh cửa đóng lại, trong phòng lại chìm vào bóng tối.
Nhiếp Nhiên im lặng nằm ở trên giường, cô nhắm mắt lại muốn chuẩn bị chìm vào giấc ngủ tiếp.

Nhưng không biết tại sao cô cứ nghĩ đến động tác kỳ lạ vừa rồi của anh cùng với tiếng rên mơ hồ ban nãy.
w๖ebtruy๖enonlin๖e
Một giây...!hai giây...!ba giây...!nửa phút...!một phút...!ba phút...
Người trên giường ngọ nguậy, điều chỉnh tư thế tiếp tục nhắm mắt ngủ..

 
Chương 1222: Chương 1222





BẤT CỨ LÚC NÀO CŨNG LÀM CHỖ DỰA CHO EM (3)
Sau đó, cô lại nhúc nhích.

Sau mấy lần lăn qua lăn lại, cuối cùng Nhiếp Nhiên vẫn không nhịn được phải ngồi dậy.

Trong bóng tối, đôi mắt trong trẻo của cô nhìn chằm chằm cánh cửa.

Nhiếp Nhiên biết Hoắc Hoành chưa đi, trên hành lang cũng không nghe được tiếng bước chân của anh.

Cô ngồi trên giường khoảng nửa phút, cuối cùng vẫn xuống giường, chỉ vì tiếng rên đáng chết kia không ngừng vọng lại bên tai làm cô phiền muộn trong lòng.

Lúc cô mở cửa ra, Hoắc Hoành đang ngồi dưới đất, dưới ánh đèn sắc mặt anh tái nhợt, hơi thở yếu ớt, trên trán toàn là mồ hôi.

Nhiếp Nhiên kinh ngạc đứng tại chỗ, “Anh! ”
Hôm nay Hoắc Hoành mặc một bộ quần áo màu đen, không thấy rõ anh bị thương ở chỗ nào.

Hoắc Hoành không ngờ cô lại đột nhiên mở cửa nên không kịp đứng dậy.


Mới vừa cử động, anh lại ngồi xuống đất, che eo mình, dưới ánh đèn mơ hồ Nhiếp Nhiên thấy kẽ tay anh có màu đỏ.

Thì ra là như vậy!
Chẳng trách vừa rồi lúc khom lưng anh đã rên một tiếng, hóa ra là eo bị thương.

Sao đang yên đang lành anh lại bị thương?
Là Hoắc Khải Lãng?
Hay là Hoắc Chử?
“Mau vào trong đi.

” Nhiếp Nhiên chịu đựng cơ thể yếu ớt, cố gắng đỡ anh dậy đi vào phòng.

Vừa vào trong, Nhiếp Nhiên đã không chịu nổi nữa, hai người cùng ngã xuống đất.

Hoắc Hoành sợ mình đè lên cô, nghiến răng đổi hướng ngã khiến vết thương trực tiếp tiếp xúc với mặt đất, anh đau đến nỗi lại rên lên một tiếng, sắc mặt càng thêm khó coi.

Nhiếp Nhiên đứng dậy bật đèn, sau đó lấy hòm thuốc khẩn cấp ra.


Cô kéo cái tay đang che eo của Hoắc Hoành ra, sau đó vén áo anh lên, bên eo có một vết thương rất dữ tợn, miệng vết thương rách toác, viền vết thương còn cháy sém.

“Vết thương do súng à?” Nhiếp Nhiên cau mày.

Hoắc Hoành yếu ớt mỉm cười, “Yên tâm đi, tôi không sao đâu, chỉ bị đạn bắn sượt qua, trầy da chút thôi.


Trầy da chút thôi? Hừ, chém gió!
Nhiếp Nhiên nhìn là biết anh gắng gượng chịu phát súng này.

Diện tích trầy da rất lớn chứng minh anh không hề tránh.

Với năng lực của anh thì không thể không tránh được một phát súng quang minh chính đại, trừ khi! anh ngồi trên xe lăn, mặt đối mặt bắn nhau với người khác.

Nhiếp Nhiên đang muốn dùng bông thấm cồn lau vết máu khô bên eo anh nhưng đột nhiên phát hiện trên vết thương của anh có chút bột màu trắng, “Anh bôi thuốc rồi à?”
Hoắc Hoành gật đầu, dựa lưng vào ghế, “Ừ, bọn họ tìm bác sĩ bôi thuốc cho tôi rồi.


“Vậy anh! ” Nhiếp Nhiên mới buột miệng muốn hỏi tại sao phải cởi ra, lại đột nhiên dừng lại.

Bọn họ?
Mặc dù không biết bọn họ là ai, nhưng Nhiếp Nhiên biết tình cảnh của Hoắc Hoành bây giờ rất nguy hiểm, nếu không anh sẽ không lau sạch thuốc vừa mới bôi lên, thậm chí!.

 
Chương 1223: Chương 1223





BẤT CỨ LÚC NÀO CŨNG LÀM CHỖ DỰA CHO EM (4)
Cô nhìn kĩ vết thương, vừa đỏ vừa sưng, rõ ràng là bị thương lần thứ hai.

Chắc là anh làm vết thương tiếp xúc với thuốc bị chạm vào đâu đó để máu tiếp tục chảy ra, cuốn hết thuốc theo.

“Vậy tôi bôi thuốc lại cho anh.


Khó khăn lắm mới bôi xong thuốc, Nhiếp Nhiên dùng băng gạc quấn tầng tầng quanh eo anh.

truyện tiên hiệp hay
Hoắc Hoành ngồi dưới đất thấy cô nghiêm túc băng bó cho mình như vậy, vết thương bên eo hình như cũng không còn quá đau nữa.

Bầu không khí đang im ắng, anh đột nhiên thấp giọng nói: “Đừng cảm thấy mắc nợ, em không làm gì sai cả.



Nhiếp Nhiên dừng tay lại, vẻ mặt vốn bình thản lập tức lạnh lùng, “Tôi cho anh đi vào không phải là để anh nói chuyện này với tôi.


Hoắc Hoành biết bây giờ là thời cơ tốt nhất, nếu cô đã chịu băng bó vết thương cho mình thì ít nhất đã không bài xích mình giống như khoảng thời gian trước nữa.

Anh chịu đựng cơn đau bên eo, giữ lấy cổ tay cô, nói: “Những gì nên bù đắp em đều đã bù đắp, em đã cố gắng hết sức rồi.


Nhiếp Nhiên bị anh nắm chặt tay, theo bản năng muốn cạy tay anh ra, nhưng nhìn thấy sắc mặt anh tái nhợt mà vẫn bướng bỉnh nắm tay mình, không để ý đến vết thương bị rách ra, cô miễn cưỡng kiềm chế.

Hoắc Hoành thấy cô không hất mình ra, trong lòng buông lỏng một chút, vội vàng nói: “Nhiếp Nhiên, em thật sự muốn tính rõ ràng như vậy à?”
“Ý của anh là muốn tôi qua loa cho xong chuyện, nhìn cô ấy nằm ở đó, vào phòng phẫu thuật hết lần này đến lần khác à?” Giọng Nhiếp Nhiên lạnh như băng.

“Em vốn có ý tốt, điều này là sự thật mọi người đều biết.



Nhiếp Nhiên hơi ngước đầu lên nhìn anh, cười mỉa mai, “Không ai có quyền tự cho là đúng để nhúng tay vào cuộc sống của người khác, bao gồm cả tôi.


“Nhưng không phải bây giờ chuyện đã xảy ra rồi sao? Em có bù đắp thế nào cũng không thể khiến cô ấy bình an vô sự đứng ở trước mặt em được.


“Bởi vì không thể bù đắp nên có thể nhắm mắt làm ngơ mà sống tiếp à?” Đáy mắt Nhiếp Nhiên lạnh lùng, sự sắc bén kia giống như một con dao găm.

Hoắc Hoành thở dài, giữ chặt vai Nhiếp Nhiên, nói: “Em biết rõ vấn đề trong đó không phải ở em, nhưng em lại kiên quyết ôm chuyện này vào mình, vậy Thiên Dạ thì sao? Em muốn để cô ta nhởn nhơ sống tiếp à?”
Nhiếp Nhiên nhếch mép cười khẩy, “Cô ta không thể nào tiếp tục sống nữa.


“Em đã làm gì rồi?” Hoắc Hoành sửng sốt.

Bạn đang
“Không cần tôi làm bất cứ chuyện gì cả.

” Nhiếp Nhiên bình tĩnh cười một tiếng, sau đó cạy tay anh ra, đi vào bên trong.

.

 
Chương 1224: Chương 1224





BẤT CỨ LÚC NÀO CŨNG LÀM CHỖ DỰA CHO EM (5)
Ngọn đèn tường yếu ớt chiếu lên người cô trông vô cùng thê lương.
Trong lòng Hoắc Hoành run lên.

Anh bất chấp tất cả ôm cô vào lòng.

Nhiếp Nhiên không phản ứng kịp, cả người bị ôm chặt lấy, hòm thuốc trong tay cô vô tình đập thẳng vào eo anh.
Hoắc Hoành hơi cong người lại, nhưng anh kiên quyết không chịu buông tay mà còn càng siết chặt tay hơn.

Qua mấy giây sau anh mới hỏi: “Nếu như Cổ Lâm...!chết, em sẽ làm gì?”
Người trong lòng hơi chấn động, tay lập tức siết chặt mấy phần, sau đó gằn từng chữ: “Tôi sẽ trả lại mạng cho cô ấy.”
Hoắc Hoành càng ôm chặt hơn, “Tôi không đồng ý! Nhiếp Nhiên, tôi không đồng ý em làm như vậy.


Tôi không đồng ý...!tôi không nỡ...”
Càng nói giọng anh càng lộ ra vẻ bi thương khó nói nên lời.
Câu nói cuối cùng của Hoắc Hoành làm đáy lòng Nhiếp Nhiên cuộn trào, nhưng giọng cô vẫn lạnh lùng cứng rắn: “Tôi nợ nên phải trả.”
“Không phải em nợ, không phải...” Hoắc Hoành hơi buông lỏng cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Chuyện này em không cần phải quan tâm nữa, tôi sẽ giải quyết thay em, em chỉ cần yên lặng chờ tôi thôi, có được không?”
“Anh muốn giải quyết thế nào? Giấu giếm cho tôi, hay là giết chết Thiên Dạ? Hoắc Hoành, chuyện này không phải chỉ làm thế là có thể giải quyết được.”
Hoắc Hoành nghe ra sự đau đớn trong lời nói của cô, lại ôm cô vào trong lòng, thấp giọng an ủi, “Tôi biết, tôi biết thật ra em đã hối hận rồi.”
Nhiếp Nhiên được anh ôm vào lòng, sự hỗn loạn liên tiếp mấy ngày qua đột nhiên vì một câu nói này của anh mà yên ổn lại, giống như vấn đề truy cứu hết lần này đến lần khác cuối cùng cũng có được câu trả lời.
Hối hận.

Đúng vậy, cô hối hận rồi!
Nếu như chỉ là mắc nợ, cô truyền máu xong sẽ bắn chết Thiên Dạ báo thù cho Cổ Lâm.

Dù sao trách nhiệm chủ yếu của chuyện này cũng là do cô ta.
Nhưng khi nhìn thấy tình trạng của Cổ Lâm, tâm trạng cô lại vô cùng tệ hại.
Hằng ngày, cô đều ngồi ở hành lang ngoài phòng bệnh nhìn Cổ Lâm, rồi tự chất vấn mình hết lần này đến lần khác rằng tại sao mình phải đẩy cô ấy vào trong.

Nếu như mình không đẩy cô ấy thì những chuyện này sẽ không xảy ra.
Hoắc Hoành thấy cô không nhúc nhích thì tiếp tục nói: “Nhưng em không thể quy hết mọi chuyện về mình như vậy được.

Nếu Thiên Dạ đã có lòng muốn giết người chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, thì cho dù khi đó em không đẩy Cổ Lâm vào trong thì cũng sẽ có người khác phải chịu phát súng này.”
Người trong lòng vẫn không nhúc nhích.
“Nhiếp Nhiên, không thể vì giữa chừng xảy ra sự cố mà quy hết cả tội lỗi cho mục đích của hành động ban đầu.

Nếu như nói như vậy, bây giờ Thiên Dạ làm sai thì có phải ngay cả mẹ cô ta cũng phải chịu tội không, ai bảo bà ta sinh ra loại người lòng dạ độc ác như cô ta.” Hoắc Hoành không nghe thấy cô đáp lại thì cố ý nói đùa, muốn hóa giải tâm trạng của cô.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy ví dụ đó, người trong lòng anh dần thả lỏng hơn.

Nhiếp Nhiên vẫn dựa vào ngực anh không nhúc nhích, nhưng giọng nói bực bội lại vang lên..

 
Chương 1225: Chương 1225





BẤT CỨ LÚC NÀO CŨNG LÀ CHỖ DỰA CHO EM (6)
“Hoắc Hoành, đã bao giờ tôi nói với anh là anh rất có khả năng bóp méo sự thật chưa?”
Hoắc Hoành nghe cô nói xong thì trong lòng lập tức nhẹ nhõm.

Biết cô đã mở lòng rồi, anh cười nhẹ, “Không, nhưng tôi biết bây giờ em đang khen tài ăn nói của tôi.


Hoắc Hoành ôm cô, chờ cho tâm tình cô bình ổn trở lại.

Không biết đã qua bao lâu, người trong lòng mới mở miệng tiếp.

“Tôi không nên đẩy cô ấy ra ngoài trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.


“Ừ.


“Tôi không nên vội vàng như vậy.


“Ừ.


“Là tôi suy nghĩ không thấu đáo.



“Ừ.


Giọng của cô chất chứa phiền muộn, Hoắc Hoành cảm nhận được hơi ấm lúc cô nói chuyện phả lên quần áo của mình, nhiệt độ ấm áp trên vải áo mỏng khiến anh thả lỏng hoàn toàn.

Anh vuốt mái tóc của cô, cười trầm thấp, “Sao giống học sinh tiểu học đang nhận lỗi vậy, khiến tôi có ảo giác như mình là thầy giáo ấy.


Vừa dứt lời, eo anh đột nhiên bị véo một cái thật mạnh.

“Á…” Hoắc Hoành đau tới mức trừng mắt lên, không nhịn được mà xuýt xoa một tiếng.

Nhiếp Nhiên ngẩng đầu, nhướng mày khiêu khích anh: “Học sinh tiểu học thì không dám như vậy với thầy giáo đâu.


Trong đôi mắt sáng long lanh kia có một chút ánh sáng vỡ vụn khiến Hoắc Hoành khẽ động lòng.

Anh cúi đầu nhìn cô gái được mình ôm trọn trong lòng, “Chỉ cần em không lạnh mặt với tôi, có véo thêm vài lần tôi cũng bằng lòng.


Khoảng cách giữa hai người quá gần, Nhiếp Nhiên muốn lùi lại mấy bước nhưng lại phát hiện anh ôm mình rất chặt, cô không thể không lạnh lùng nhìn anh, hỏi: “Anh định ôm tôi tới bao giờ?”
“Không phải em định qua cầu rút ván như vậy chứ?” Hoắc Hoành cố làm ra vẻ tổn thương, “Tôi vì em mà không quản nghìn dặm chạy tới đây, lại còn ngày nào cũng làm thần bảo vệ, khuyên giải em, bây giờ em ổn rồi thì vứt tôi qua một bên, em không cảm thấy em nợ tôi sao?”
Nhiếp Nhiên cứng họng nên chỉ có thể thỏa hiệp: “Rồi rồi rồi, vậy anh nói đi, rốt cuộc anh còn muốn ôm bao nhiêu phút nữa?”
“Ôm tới… thiên hoang địa lão đi.

” Anh cười gian xảo, tỏ rõ vẻ đoán chắc Nhiếp Nhiên sẽ trả nợ.


Nhưng nụ cười đó còn chưa kịp thu về, sự đau đớn phía eo lại khiến anh xuýt xoa.

“Á…! Tôi đang bị thương đó, em nhẹ một chút.

” Hoắc Hoành cong người lại, cho dù có bị đau thì tay vẫn không chịu buông.

“Vậy rốt cuộc là bao lâu?” Lực tay Nhiếp Nhiên nhẹ đi một chút.

“Một tiếng.


Lực tay Nhiếp Nhiên lại tăng thêm vài phần.

“Vậy nửa tiếng!”
Lực vẫn không hề giảm.

“Mười phút, mười phút thôi, vậy là được rồi chứ!”
Hoắc Hoành không thể không nhượng bộ giảm thời gian xuống.

Nhưng dù chỉ thế thôi thì việc Nhiếp Nhiên cam tâm tình nguyện để mình ôm mười phút, anh cũng rất vui.

Cô cam tâm tình nguyện.

Đó là chuyện chưa bao giờ xảy ra!
Nhất thời anh tất cả những gì anh đã làm và phải chịu đều xứng đáng.

Phút chốc, trong phòng yên ắng, thời gian lặng lẽ trôi.

Trong bầu không khí này, tay Hoắc Hoành lại siết chặt vài phần, trong lời nói hàm chứa sự nghiêm túc và chân thành, “Nhiếp Nhiên, sau này dù có bất cứ chuyện gì, tôi sẽ luôn là chỗ dựa cho em.


“Anh?” Nhiếp Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười, “Bất cứ lúc nào? Chúng ta gặp mặt mới chỉ có vài lần mà anh đã phải trả bao nhiêu cái giá đắt rồi, anh lấy đâu tự tin mà nói bất cứ lúc nào?”.

 
Chương 1226: Chương 1226





BẤT CỨ LÚC NÀO CŨNG LÀ CHỖ DỰA CHO EM (7)
Nhiếp Nhiên đẩy anh ra, để hộp cứu thương về chỗ cũ, sau đó cô nói: “Phải rồi, chuyện này anh không cần nhúng tay vào nữa.


“Tại sao?”
“Người này tôi phải tự giải quyết, coi như bù đắp cho Cổ Lâm.

” Ánh mắt cô rét lạnh chưa từng thấy.

Hoắc Hoành mỉm cười cưng chiều, “Chọc phải em, cô ta thật là đen đủi.


Nhưng đáy mắt anh lại xẹt qua một ý lạnh rất nhanh.


Bầu trời bên ngoài đã hửng sáng.

Hôm nay Hoắc Hoành tới vốn dĩ đã muộn rồi, lại nán lại như thế này nên dĩ nhiên là không thể ở quá lâu, chỉ có thể nói với cô vài câu rồi lại vội vàng rời đi.

Nhiếp Nhiên còn phải nghỉ ngơi nhiều, vừa tiễn Hoắc Hoành đi, cô lại nằm lên giường tiếp tục ngủ nhưng không ngủ quá lâu, vì hôm nay là ngày Cổ Lâm chuyển viện.

Điều này cũng có nghĩa Nhiếp Nhiên sắp phải về đơn vị.


Trời sáng hẳn, Nhiếp Nhiên quyết định đi tiễn Cổ Lâm.

Ăn xong đồ ăn sáng Hoắc Hoành gọi, cô xuống tầng gọi taxi đi thẳng tới bệnh viện.

Tính toán thời gian thấy vẫn còn sớm, Nhiếp Nhiên mua và đem đồ ăn sáng đến phòng nghỉ cho đám người Nghiêm Hoài Vũ, sau đó cô đứng ngoài cửa phòng chăm sóc đặc biệt quan sát tình hình của Cổ Lâm.


Chờ tới chín giờ, xe vừa tới, các bác sĩ đã đẩy Cổ Lâm từ trong phòng ra ngoài, sau đó đưa người lên xe.

Lúc gần đi, ba mẹ Cổ Lâm nắm lấy tay Nhiếp Nhiên: “Lần này thật sự là cảm ơn các cháu nhiều lắm, đặc biệt là Nhiếp Nhiên, nếu không nhờ cháu kịp thời truyền máu thì không biết Cổ Lâm có qua được không.


Nhiếp Nhiên cũng nắm chặt lấy tay mẹ Cổ Lâm, nghiêm túc nói: “Cô à, về chuyện Cổ Lâm bị thương lần này, cháu nhất định sẽ cho cô chú câu trả lời vừa ý.


“Các cháu là những đứa trẻ tốt, cô cảm ơn các cháu.


Nghiêm Hoài Vũ sợ càng nói càng ra nhiều vấn đề nên vội vàng cướp lời: “Chà chà, cô à, cháu giúp cô xách hành lý, hành lý nặng thế kia.


“Cảm ơn, cảm ơn các cháu.

Nếu không có các cháu, lần này cô và ba Cổ Lâm chắc chắn sẽ không chịu được mất.

”.

 
Chương 1227: Chương 1227





BẤT CỨ LÚC NÀO CŨNG LÀ CHỖ DỰA CHO EM (8)
Nghiêm Hoài Vũ gãi đầu: “Có gì đâu ạ.

Chúng cháu đều là người một lớp, chắc chắn phải giúp đỡ lẫn nhau rồi.”
Lúc Nhiếp Nhiên định xách một vali hành lý nhỏ thì đột nhiên một cánh tay đã túm chặt lấy chiếc vali đó rồi để thẳng lên xe.
Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tống Nhất Thành, sau khi tiện tay chuyển xong hành lý, anh ta đưa luôn cho mẹ Cổ Lâm một túi tài liệu với thái độ thân mật: “Cô à, đây là phim chụp CT não của bệnh nhân.

Còn đây là bệnh án và giấy tờ xét nghiệm của cô ấy, tới lúc đó cô đưa cho bác sĩ tiếp nhận xem.”
Mẹ Cổ Lâm nhận lấy túi tài liệu, không ngừng gật đầu, “Được được được, cảm ơn cậu, thật làm phiền cậu quá, còn đặc biệt chạy ra đây.”
“Có gì đâu, cháu vừa hay có chuyện phải ra ngoài.” Tống Nhất Thành cười đáp.
Mọi người đứng ở cạnh xe nhìn Cổ Lâm nằm bên trong, Hà Giai Ngọc tỉ mỉ nói: “Cô à, khi nào Cổ Lâm tỉnh, cô nhất định phải gọi điện nói với bọn cháu, bọn cháu sẽ tới ngay lập tức.”
“Đúng vậy, nhất định phải nói với bọn cháu ngay.” Thi Sảnh cũng nói.
“Được, chỉ cần Cổ Lâm tỉnh, cô sẽ nói với các cháu.” Mẹ Cổ Lâm gật đầu, nói tới sau cùng giọng hơi nghẹn lại, “Cổ Lâm có những người bạn như các cháu đúng là phúc của con bé, là phúc.”

“Được rồi, sao bà lại khóc, đừng khóc nữa, sắp phải lên xe rồi.” Ba Cổ Lâm nhìn thấy vợ mình như vậy liền vội vàng an ủi.
“Vậy nhà cô đi đây.”
“Cô chú đi đường cẩn thận.” Mấy người đồng thanh vẫy tay nói.
“Ừ ừ, cảm ơn các cháu.”
Ba mẹ Cổ Lâm vừa lên xe, chiếc xe đã khởi hành ngay lập tức.
Tiễn gia đình Cổ Lâm xong, đám người Nghiêm Hoài Vũ liền quay về phòng nghỉ thu dọn đồ đạc, chỉ còn mình Nhiếp Nhiên đứng ở cửa phòng cấp cứu.
Lúc cô định đi vào bên trong tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi thì nghe thấy giọng Tống Nhất Thành vang lên từ phía sau.
“Cô định đi đâu?”
Nhiếp Nhiên đứng khựng lại, quay đầu nhìn anh ta, “Tôi đi đâu cần phải báo cáo trước với anh sao?”
“Đương nhiên là không, nhưng cốc của tôi đâu? Cô định cất giấu nó sao?” Tống Nhất Thành đi tới trước mặt cô, chìa một tay ra.
Nhiếp Nhiên cau mày, “Không phải cốc của anh để ở cửa sao?”
Tống Nhất Thành lắc đầu, “Không có, lúc tôi đi đến cả người lẫn cốc đều không thấy đâu nữa.” Nguồn:
“Không thể nào, rõ ràng tôi để ở đó mà.”
“Nhưng tôi thật sự không tìm thấy.


Thật ra nó không đáng tiền, nếu cô thích, tôi có thể cho cô cái đáng tiền hơn.”
Mánh khóe của Tống Nhất Thành làm sao qua mắt được Nhiếp Nhiên, nụ cười thoáng qua của anh ta đã tố cáo tất cả.

Nhiếp Nhiên lạnh lùng nói: “Thì ra tố chất của người trong bệnh viện các anh lại kém như vậy, đồ không đáng tiền mà cũng thích lấy trộm.”
“Bệnh viện trừ bác sĩ y tá ra còn có bệnh nhân, ngộ nhỡ là bệnh nhân thì sao?” Tống Nhất Thành biện bạch.
Nhiếp Nhiên thuận thế nói: “Vậy thì anh nên đi tới phòng giám sát camera chứ không phải ở đây đòi tôi đồ.”
Cô nói xong quay người đi luôn.

Tống Nhất Thành thấy chiêu này vô dụng thì vội vàng tiến lên trước nói: “Được thôi, cứ cho là không phải vấn đề về cái cốc, vậy trà thì sao? Tôi đã kê đơn miễn phí cho cô rồi, sau đó lại pha trà mời cô, chút tấm lòng này cô phải nhớ đấy.”
“Anh đi tìm đám thực vật ở cửa của anh mà đòi tình cảm đi.” Nhiếp Nhiên không hề dừng lại.
“Ý cô là sao?”
“Tôi cho chúng nó uống rồi.”
“Cô!”
“Nếu không có chuyện gì, thì tôi đi trước.” Nhiếp Nhiên vòng qua người anh ta, tiếp tục đi về phía trước nhưng lại bị anh ta túm chặt lấy tay.
“Tại sao lại không chịu uống?” Tống Nhất Thành hơi tức giận.
Nhiếp Nhiên cau mày, cô còn chưa kịp nói đột nhiên một giọng nói từ phía bên cạnh xen vào, “Bỏ tay ra.”.

 
Chương 1228: Chương 1228





CẨN THẬN XÁC CHẾT TRÊN PHỐ (1)
Nhiếp Nhiên và Tống Nhất Thành đồng thời chuyển ánh nhìn về phía người kia.

Nhất thời, lông mày Nhiếp Nhiên khẽ cau lại, mang theo sự nghi ngờ nhìn về phía Lệ Xuyên Lâm trước mắt.

“Sao anh lại tới đây?”
Lệ Xuyên Lâm lạnh mặt đi tới, một tay anh ta túm lấy cánh tay kia của Nhiếp Nhiên kéo cô về bên người, “Đi theo tôi.

”.

Truyện Dị Giới
“Chờ một chút!” Tống Nhất Thành nhanh tay nhanh mắt kéo Nhiếp Nhiên lại, đồng thời bảo vệ cô ở phía sau, đanh giọng nói: “Tại sao cô ấy phải đi theo anh chứ?”

Lệ Xuyên Lâm đánh giá anh ta một lượt, lạnh lùng hỏi: “Anh là ai?”
Tống Nhất Thành giũ giũ áo blouse trắng của mình, hơi hếch cằm lên nói: “Tôi là bác sĩ ở đây.


Lệ Xuyên Lâm vừa nghe xong liền không thèm nhìn anh ta nữa, kéo thẳng tay Nhiếp Nhiên đi, nói: “Đi thôi.


“Không được đi! Cô ấy là bệnh nhân của tôi! Tôi không cho phép, cô ấy không thể rời bệnh viện.

” Tống Nhất Thành quát lên.

Quả nhiên, Lệ Xuyên Lâm nghe thấy hai chữ “bệnh nhân” thì không tiếp tục giằng kéo nữa, sắc mặt còn hơi lo lắng, “Cô có chỗ nào không ổn sao?”

Bạn đang
Tống Nhất Thành nhân lúc anh ta đang hỏi Nhiếp Nhiên thì lại kéo cô về phía mình trước, rồi hỏi Lệ Xuyên Lâm, “Còn anh là ai?”
Hôm nay Lệ Xuyên Lâm nghỉ phép, anh ta không mặc đồng phục mà chỉ một bộ quần áo thể thao đơn giản, vốn dĩ là tới thăm cấp dưới của mình, không ngờ lúc đi qua nhìn thấy Nhiếp Nhiên đang bị một người đàn ông giằng kéo.

Nhiếp Nhiên thấy hai người bọn họ một trái một phái nắm lấy tay mình, hai bên đều ẩn chứa một mùi thuốc súng nồng nặc.

Cô hít một hơi, lạnh lùng hỏi: “Hai người các anh làm loạn đủ chưa?”
Cả hai người đều đồng thanh hỏi một câu:
“Anh ta là ai?”
“Anh ta là ai?”
Ba người cứ như vậy đứng ở cửa bệnh viện trong bầu không khí quái dị.

Bệnh nhân và các bác sĩ xung quanh nhìn thấy cảnh này không nhịn được mà hiếu kỳ liếc mắt qua.

.

 
Chương 1229: Chương 1229





CẨN THẬN XÁC CHẾT TRÊN PHỐ (2)
Khi mấy người Hà Giai Ngọc từ trên tầng đi xuống thì đã thấy một đám người tụ tập trước cầu thang.

“Gì thế này? Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không biết nữa.


” Thi Sảnh cũng thấy khó hiểu.

“Chúng ta chen qua đi, đừng để chị Nhiên chờ lâu.


Hà Giai Ngọc vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên đã vui mừng vẫy tay, “Chị Nhiên, bọn em dọn dẹp xong…” Chữ “rồi” còn chưa nói ra, cô ta đã há hốc miệng.


Nghiêm Hoài Vũ nhìn thấy cảnh này liền tức giận chỉ tay về phía hai người kia rồi quát: “Này! Bỏ Tiểu Nhiên Tử ra! Không ai được động vào Tiểu Nhiên Tử của tôi!”
Anh ta gạt tay Lệ Xuyên Lâm và Tống Nhất Thành ra, sau đó kéo Nhiếp Nhiên về sau người mình.

“Hai người các anh là ai, giằng giằng kéo kéo, muốn làm gì hả!”
Mọi người bị Nghiêm Hoài Vũ đột ngột chen ngang làm cho sững sờ.

Đây là tình huống gì vậy, ba người đàn ông cùng tranh giành một cô gái?
Hay là cô gái này bắt cá ba tay?.

 
Chương 1230: Chương 1230





CẨN THẬN XÁC CHẾT TRÊN PHỐ (3)
Nhiếp Nhiên thấy đám người kia nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quặc, còn chỉ chỉ trỏ trỏ bàn luận khiến sức chịu đựng của cô cũng nhanh chóng lên đến đỉnh điểm.

Cô quay đầu đi thẳng ra phía ngoài Lệ Xuyên Lâm vội vàng đi theo: “Tôi có chuyện muốn hỏi cô.


Hai người kia cũng theo sau, phút chốc một trái một phải kẹp lấy anh ta.

“Có chuyện gì nói thẳng ở đây đi.


Tống Nhất Thành vừa nói xong, Nghiêm Hoài Vũ cũng gật đầu nói theo: “Đúng vậy, có gì anh nói thẳng ở đây đi.


Lệ Xuyên Lâm thấy bọn họ canh giữ nghiêm ngặt trái phải thì dừng một chút, rồi đột nhiên ngữ điệu trầm xuống, tới cả sắc mặt cũng nghiêm túc hơn rất nhiều, anh ta nói với Nhiếp Nhiên: “Về vụ án bắt người uy hiếp hơn một tuần trước, tôi cần cô tới Cục Cảnh sát cung cấp khẩu cung.



“Tôi chỉ đi qua thôi, cần khẩu cung gì? Hơn nữa, tôi không nhìn thấy người, sao khai gì với anh được?”
Lệ Xuyên Lâm vẫn không buông tha, nói: “Nhưng hôm đó, lúc tôi tới khách sạn xem camera, phát hiện lúc đó cô nói chuyện với tôi xong liền đi thẳng ra cửa sau khách sạn, cô đi đâu?”
“Tôi đi dạo cho tiêu cơm, không được sao?” Nói dối thì ai có thể so với cô được.

Hơn nữa, cô tin Cát Nghĩa sẽ dọn dẹp sạch sẽ trận đấu súng kia, không để lại một dấu vết.

“Nếu chỉ là đi dạo, tại sao lại có người trúng đạn được đưa vào bệnh viện?” Lệ Xuyên Lâm hỏi.

“Việc này hỏi phía cảnh sát các anh! Uy hiếp trên phố, bạn tôi vô tội còn bị trúng đạn ngộ thương, trị an của thành phố Z này đúng là quá kém rồi.

” Lúc Nhiếp Nhiên nói câu này, trong mắt rõ ràng đang mang ý cảnh cáo.

Điều này khiến Lệ Xuyên Lâm khẽ run lên.

Chuyện Cổ Lâm bị trúng đạn, Cục Cảnh sát sớm đã nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi tới khi tối hôm đó cô ấy được đưa vào viện.

Lúc đó, anh ta định đích thân đi điều tra, nhưng lại nhận được điện thoại của cấp trên nói chuyện này đi xem qua hiện trường là được, có người khác tiếp nhận rồi.


Điều này khiến anh ta rất nghi ngờ.

Bây giờ Nhiếp Nhiên nói là vô tình bị thương, rõ ràng là không muốn nhắc tới chuyện này.

Lẽ nào lần này cô tới thành phố Z lại mang theo nhiệm vụ gì sao?
Nhiếp Nhiên thấy anh ta đứng ngây ra đó, cô cũng chẳng còn kiên nhẫn dây dưa nữa: “Cảnh sát Lệ, xin anh đừng tiếp tục lãng phí thời gian của tôi nữa có được không! Bây giờ anh không mặc cảnh phục, căn bản không có tư cách mời tôi đi uống trà.

Hơn nữa, tôi là một công dân tốt của thành phố, anh cứ quấn lấy tôi như thế này sẽ khiến người khác hiểu lầm tôi đấy.


Lệ Xuyên Lâm bị cô dạy dỗ thì ngây người im lặng.

Tống Nhất Thành thấy Lệ Xuyên Lâm bị mắng xối xả, lập tức cười đắc ý.

Nhiếp Nhiên trừng anh ta, đồng thời lạnh mặt nói: “Còn anh nữa, sau này đừng túm lấy tôi rồi hỏi tại sao tôi không nhận gì đó của anh nữa, bởi vì tôi và anh không thân!”
Lúc này, Tống Nhất Thành không cười được nữa.

Nhiếp Nhiên chỉnh đốn hai người bọn họ xong, giống như nữ vương phát lệnh với Nghiêm Hoài Vũ: “Chúng ta đi thôi.


“Ờ, ờ…” Nhiêm Hoài Vũ ngoan ngoãn đi theo sau.

.

 
Chương 1231: Chương 1231





CẨN THẬN XÁC CHẾT TRÊN PHỐ (4)
Mấy người còn lại lập tức đi theo, ra khỏi bệnh viện.

Lý Kiêu đi tới bên cạnh cô, hỏi: “Người kia không phải ở thành phố A sao?”
Vừa nãy, ngay cái nhìn đầu tiên, cô đã nhận ra Lệ Lâm Xuyên.

“Bị điều qua đây.

” Giọng Nhiếp Nhiên vẫn còn hơi lạnh lùng, dĩ nhiên trong đó còn có sự tức giận.

“Cùng với Thiên Dạ sao?”
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Không phải, là trùng hợp mà thôi.


“Chị Nhiên, vừa nãy chị ngầu lắm đó, hai người kia bị chị mắng không nói được gì nữa.

” Hà Giai Ngọc nịnh nọt.


Lý Kiêu thấy Hà Giai Ngọc tới thì không tiếp tục hỏi nữa, chỉ im lặng đi bên cạnh.

Nghiêm Hoài Vũ thì hừ lạnh một tiếng: “Mắng thì có tác dụng gì, đối phó với loại người xấu xa đi quấy rồi người khác như thế này thì phải vặn tay từng người một, giống như lần trước Tiểu Nhiên Tử vặn tay Thiên Dạ ấy.


“Vặn một tay của Thiên Dạ còn nhẹ, nếu như tôi có khả năng, nhất định sẽ vặn gãy tay cô ta luôn! Nếu không vì cô ta thì Cổ Lâm sẽ không chịu khổ.


“Chuyện này không phải cứ im ỉm là có thể giải quyết, bây giờ Cổ Lâm đã chuyển viện rồi, dựa theo lời hẹn của Nhiếp Nhiên với An Viễn Đạo, qua hai ngày nữa cũng phải về đơn vị, chúng ta nhất định phải tìm được cách giải quyết mới được!” Kiều Duy lên tiếng.

“Đúng đấy, chuyện này rốt cuộc phải như thế nào đây?” Nghiêm Hoài Vũ nhăn nhó băn khoăn, cuối cùng đề nghị: “Hay là chúng ta cùng đi nói chuyện với An Viễn Đạo lần nữa đi, dù gì lần này chính trị viên cũng tới rồi, lật bài trước mặt chính trị viên thì chưa chắc chúng ta đã bất lợi.


“Nhưng vấn đề là từ tối hôm đó, chính trị viên chỉ xuất hiện vài phút nên bây giờ không thể tìm thấy thầy ấy.

” Lông mày Lý Kiêu khẽ nhíu lại.

Đối với vị chính trị viên thần bí này, Lý Kiêu luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái.


Hình như mỗi lần anh ta đều như thiên binh thiên tướng đột nhiên xuất hiện, sau đó lại biến mất thần bí.

Điều quan trọng nhất là mỗi lần Nhiếp Nhiên xảy ra chuyện, anh ta mới xuất hiện.

Rốt cuộc người này và Nhiếp Nhiên có quan hệ gì?
“Chi bằng hỏi An Viễn Đạo đi, nói không chừng An Viễn Đạo đã gặp chính trị viên rồi.


Đề nghị lần này của Nghiêm Hoài Vũ được sự đồng tình và chấp thuận của mọi người.

Nhiếp Nhiên nghe bọn họ nói xong, chỉ cười đầy thâm ý, “Lần này về được hay không còn là vấn đề.


Nghiêm Hoài Vũ thấy khó hiểu hỏi: “Hả? Là ý gì?”
“Ý là, mọi người mau về khách sạn thu dọn đồ đạc, trả phòng, sau đó tập trung ở khách sạn tôi đang ở.

” Nhiếp Nhiên tràn đầy hứng thú, thúc giục bọn họ rời đi.

Đám người kia không nghi ngờ gì nữa, gật đầu: “Được, bọn tôi thu dọn xong sẽ tới tìm cậu.


Nghiêm Hoài Vũ lại chỉ Mã Tường cả đường không hề nói câu nào: “Chờ chút, vậy Mã Tường phải làm thế nào?” w๖ebtruy๖enonlin๖e.

 
Chương 1232: Chương 1232





CẨN THẬN XÁC CHẾT TRÊN PHỐ (5)
“Tôi không về đơn vị nữa.


“Tại sao? Khó khăn lắm cậu mới có thể bắn súng, chỉ cần kiểm tra một lần nữa là có thể vào rồi, tại sao lại không về nữa?”
Mã Tường không giải thích mà chỉ nói, “Tôi về trước đây.


Sau đó liền rảo bước chạy về phía xe buýt đang sắp dừng lại.

“Mã Tường… Mã Tường…”
Ngay lập tức Nghiêm Hoài Vũ muốn đuổi theo nhưng bị Hà Giai Ngọc ngăn lại, “Bỏ đi, bỏ đi, mấy ngày nay cậu ta đã chịu đủ giày vò rồi, để cậu ta về nghỉ ngơi đi, chúng ta giải quyết chuyện của Nhiếp Nhiên trước, bây giờ chuyện đó quan trọng hơn.


Nghiêm Hoài Vũ nhìn chằm chằm vào chiếc xe buýt đang dừng ở đó, tức giận nói: “Không được, cái tên khốn kiếp này! Tiểu Nhiên Tử đã hi sinh nhiều như vậy, cậu ta lại không dám quay về.

Cậu ta… cậu ta dám không về, tôi… sau này tôi không có người anh em này!”
“Đúng vậy, tên khốn kiếp này dám phụ tấm lòng chị Nhiên, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu ta!”
Sau đó hai người chạy về hướng xe buýt kia.


Thấy hai người bọn họ không suy nghĩ gì đã lên xe đánh nhau với Mã Tường, Kiều Duy, Thi Sảnh và Lý Kiêu cũng vội vàng chạy lên khuyên can.

Nhiếp Nhiên đứng bên đường nhìn chiếc xe đó tiếp tục chạy về phía trước, tới khi nó biến mất trong dòng xe, cô đột nhiên quay ngược lại, đi tới một góc trên đường.

Có một chiếc xe màu đen đỗ ở đó.

Lúc cô vừa từ cửa bệnh viện đi ra đã phát hiện có xe theo mình.

Không cần nghĩ cũng biết người đó là ai.

Cô đi tới cạnh cửa chiếc xe, hai tay đút vào túi, nhìn vào trong xe.

Cửa xe bị dán một lớp màu đen nên không thấy được tình hình bên trong, nhưng Nhiếp Nhiên vẫn cứ nhìn không hề kiêng kị.

Chủ nhân của chiếc xe cũng không mở cửa hoặc hạ kính, giống như không hề có người trong xe.

“Cát gia, lần sau đi theo dõi thì làm ơn đổi biển số đi.


” Nhiếp Nhiên dựa vào cột đèn bên đường, nhếch miệng cười chế giễu.

Rất nhanh, cửa xe liền hạ xuống, Cát Nghĩa ngồi trong xe cười ha ha, “Trí nhớ của cô Nhiếp quả thật không tồi, trong tình huống vội vàng căng thẳng như ngày hôm đó mà vẫn còn có thể nhớ được biển số xe của tôi.


“Không biết Cát gia chờ tôi ở đây có chuyện gì?”
“Trời nóng như vậy, chi bằng đi uống một cốc?”
“Không, hai ngày nay không được nghỉ ngơi tử tế, tôi muốn về sớm đi ngủ một giấc.

” Nhiếp Nhiên lắc đầu từ chối.

w๖ebtruy๖enonlin๖e
Cát Nghĩa không miễn cưỡng, chỉ hỏi cô vài câu về vết thương của Cổ Lâm.

“Bạn cô bây giờ ổn rồi chứ?”
“Tạm gọi là ổn định rồi.


“Ổn định được là tốt rồi, nếu bạn cô xảy ra chuyện gì, vậy thì tôi thật sự là quá áy náy.


Nhiếp Nhiên cười nhẹ một tiếng, khẽ cúi người xuống, tựa lên bệ cửa, “Cát gia theo con đường này lâu như vậy rồi, tôi tưởng là ông sớm đã không còn cái gọi là áy náy nữa.


Triệu Lực ngồi trên ghế lái, nghe thấy lời Nhiếp Nhiên thì tức giận nói: “Cô nói gì vậy, có phải muốn đánh nhau không?”.

 
Chương 1233: Chương 1233





CẨN THẬN XÁC CHẾT TRÊN PHỐ (6)
Nhiếp Nhiên nghiêng người qua, ánh nhìn quét qua tay hắn, nhướng mày cười nói: “Vết thương trên tay khỏi rồi sao?”
Ý uy hiếp trong câu nói đó khiến Triệu Lực nghẹt thở, phút chốc không còn kiêu căng nữa.

Hắn vừa mới đi tháo bột cánh tay này hôm trước xong, khó khăn lắm mới được tháo ra, hắn không muốn phải đi bó lần nữa đâu.
Thấy thuộc hạ của mình vì một câu nói của Nhiếp Nhiên mà sau vài giây đã trở nên ngoan ngoãn phục tùng, Cát Nghĩa không những không tức giận, mà cười trầm thấp, “Cô Nhiếp hài hước như vậy càng khiến Cát mỗ muốn mời cô gia nhập.”
Nhiếp Nhiên cười lạnh, “Cát gia, tôi nghĩ chắc không cần tôi nhắc lại tới lần thứ ba đâu nhỉ?”
“Phải nói thật là hiện tại, tôi chỉ có một thuộc hạ tốt là Tiểu Thất, nhưng tôi thấy cô ta không bằng cô.

Cô ta quá kiêu căng, còn cô có thể thích ứng được với bất kì môi trường nào và bất cứ lúc nào, cô là một người hợp với gu nhất mà tôi từng gặp.”

Ánh mắt sâu thẳm của Nhiếp Nhiên khẽ dao động, mang theo ý cười lạnh thấu xương, “Vậy sao? Thế thì ông hãy nói cô Tiểu Thất kia tốt nhất hãy trốn đi, cẩn thận không một ngày nào đó rất có thể sẽ phơi thây trên phố đó.”
Nụ cười của Cát Nghĩa hơi ngưng lại vài phần.
Nhiếp Nhiên cúi người, ý lạnh máu tanh không ngừng trào dâng trong mắt, “Cát gia, chuyển lời tới cô ta, nhất định phải cẩn thận, tốt nhất là đừng có đi đường ban đêm.

Cô ta giết bạn tôi, món nợ này nhất định tôi sẽ đòi bằng sạch.”
Cát Nghĩa thấy cô lạnh lùng lại trái tính trái nết thì sau lưng bỗng ớn lạnh.
Nhiếp Nhiên khẽ gõ mấy cái vào mép cửa xe rồi khôi phục lại dáng vẻ cười thản nhiên như lúc nãy, cứ như thể sự thay đổi của cô chỉ là do Cát Nghĩa tự mình ảo tưởng ra mà thôi.
Nhưng Cát Nghĩa rất rõ đó không phải là ảo giác, cô gái này quả là có sự sắc bén như vậy, khiến ông ta thấy càng hứng thú.
Nắm đấm hoàn mỹ như thế… không không không, không thể chỉ nói về nắm đấm đơn giản như vậy, ông ta thay đổi ý định rồi, cô gái này hoàn toàn có thể thay mình làm việc!
“Hay là thế này, cô gia nhập đội của tôi, tôi sẽ giao cô ta cho cô, thế nào?” Cát Nghĩa cười đề nghị.

Bây giờ trong lòng Cát Nghĩa chỉ có một suy nghĩ đó là thu phục cô, nhất định phải thu phục cô!
Nhiếp Nhiên nhướng mày, cúi đầu nhìn người trong xe, “Cát gia, ông là một người thông minh, ông hà tất cố chấp muốn chạm tay vào trái bom là tôi đây làm gì chứ?”
“Lần này tôi muốn chơi một lần tử tế.” Dường như Cát Nghĩa cũng ngầm có hàm ý gì đó, nói xong, ông ta chuyển chủ đề: “Nếu cô Nhiếp đã mệt rồi thì tôi không phiền nữa.

Có điều, lần này tôi tới là rất thành tâm thành ý mời cô gia nhập, hi vọng cô có thể nghiêm túc suy nghĩ.

Tôi sẽ còn tới nữa.”
Nói rồi, ông ta lệnh cho Triệu Lực lái xe.
Chiếc xe nhanh chóng nhập vào làn xe chạy, chỉ để lại mình Nhiếp Nhiên đứng đó, gió thổi thổi loạn mớ tóc ngắn của cô.
Ánh nhìn của cô không ngừng hướng theo chiếc xe kia, khóe miệng khẽ cười.
Trong xe, Cát Nghĩa thông qua kính chiếu hậu nhìn Nhiếp Nhiên, miệng cũng có nụ cười giống như vậy.

Lúc về tới nhà máy bỏ hoang kia thì đã tối, lúc đó, vòng đấm bốc mới đang diễn ra, Thiên Dạ đang đấu với một người đàn ông da đen..

 
Chương 1234: Chương 1234





CẨN THẬN XÁC CHẾT TRÊN PHỐ (7)
Dưới đài thi đấu náo nhiệt vô cùng, từng trận hò reo dường như muốn nổ tai vang lên.

Cát Nghĩa đi vào, đứng ở vòng ngoài nhìn Thiên Dạ trên sàn đấu.

Lúc Thiên Dạ nhìn thấy Cát Nghĩa nhìn mình, cô ta như cháy lên hi vọng một lần nữa, mỗi lần khua nắm đấm đều gọn gàng nhanh lẹ, hoàn toàn không để ý tới vết thương của mình.

Làn sóng hò hét dưới khán đài ập tới, trận đấu của Thiên Dạ càng lúc càng nhanh, cú đấm cuối cùng cô ta hạ gục hoàn toàn tên da đen kia.

Người bên dưới như phát điên, âm thanh vô cùng inh tai nhức óc.

Thiên Dạ ngẩng đầu nhìn về phía Cát Nghĩa giống như trước kia, có điều lần này Cát Nghĩa không vỗ tay cổ vũ cô ta như trước mà chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô ta trên sàn đấu, sau đó lên tầng đóng sầm cửa lại.

Phút chốc, hi vọng nhen nhóm lên trong lòng Thiên Dạ bị dập tắt nhanh chóng.


Cô ta bị vứt bỏ rồi sao?
Vậy cô ta phải hoàn thành nhiệm vụ này thế nào đây?
Chờ tất cả mọi người rời đi rồi, Triệu Lực đứng ở phía dưới sàn thi đấu nói với mấy người quét dọn: “Mau lên mau lên, dọn dẹp sạch sẽ chỗ này, chúng ta còn đi rửa xe của Cát gia nữa, vừa nãy lúc tới bệnh viện bên đó có một vũng nước to, làm bẩn xe rồi.


Thiên Dạ đang định quay về phòng nghỉ ngơi, sau khi nghe thấy hai chữ “bệnh viện” thì bất giác dừng chân lại, hỏi: “Cát gia bị thương sao?”
Triệu Lực lắc đầu, hờ hững đáp lại: “Không phải, ngài ấy tới đợi cô gái lần trước vặn gãy tay chị đó.

Nghe nói hôm nay cô gái bị thương kia chuyển viện nên Cát gia nhân cơ hội tới đó.


Ông ta chờ Nhiếp Nhiên làm gì?
Lẽ nào thật sự muốn thu nạp cô ta?
Thiên Dạ vừa nghĩ tới ánh mắt lạnh lùng của Cát Nghĩa với mình ban nãy, bất giác tay liền siết thành nắm đấm.

“Bọn họ nói chuyện gì vậy?” Giọng Thiên Dạ lạnh lùng hỏi.


Triệu Lực nhíu mày, lắc đầu nói: “Chuyện này… tôi không thể nói… nói rồi Cát gia sẽ đánh chết tôi.


Thiên Dạ liếc hắn, “Vậy anh dùng tiền công ty đi đánh bạc, thua tới mức vốn liếng mất hết, chuyện này có cần tôi nói với Cát gia không?”
Triệu Lực trừng hai mắt, sợ hãi nói: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Chị Thất, Cát gia muốn cô gái đó gia nhập, còn nói chị Thất không bằng cô ta, nói chị quá kiêu căng, không bằng cô ta dễ dàng thay đổi thích nghi gì đó.


“Còn gì nữa?”
“Cát gia nói lần này không thành công, lần sau sẽ còn tới mời cô ta, nói mình rất có thành ý.


Dưới sự uy hiếp của cô ta, Triệu Lực nói hết toàn bộ.

Hắn nhìn thấy bộ mặt sầm xuống như có thể nhỏ nước của Thiên Dạ, trong lòng sợ hãi hoang mang, lắp bắp nói: “Chuyện đó, chị Thất à, điều nên nói tôi đã nói rồi, tôi… tôi đi trước đây.


Nói xong, hắn chạy mất tăm hơi.

Thiên Dạ vẫn đứng im ở đó, nghiến răng nói từng chữ: “Nhiếp, Nhiên!”.

 
Chương 1235: Chương 1235





TẤT CẢ ĐỀU NẰM TRONG TẦM KIỂM SOÁT (1)
Triệu Lực chạy thẳng lên tầng hai gõ cửa phòng VIP mà Cát Nghĩa đang ở trong.

“Cát gia.

” Hắn đứng ở cửa khẽ gọi một tiếng.

Cát Nghĩa đang ngồi trên bộ sofa, trên tay kẹp một điếu xì gà đang cháy, “Ổn thỏa rồi chứ?”
“Dạ, em đã nói hết với chị Thất chuyện buổi chiều Cát gia tới tìm cô Nhiếp rồi.

” Triệu Lực đóng cửa lại, đứng trong phòng, cung kính đáp.

Cát Nghĩa gật đầu, “Rất tốt.


“Cát gia, ngài thật sự muốn dùng mạng của chị Thất để đổi lấy cô ta sao?”
Cát Nghĩa ngước mắt lên, khuôn mặt mang theo nụ cười bí hiểm: “Sao hả, mày tiếc nuối Tiểu Thất sao?”

Trong làn khói nghi ngút, vẻ mặt của ông ta không nhìn rõ lắm, giọng nói không nặng không nhẹ khiến Triệu Lực chột dạ, hắn thật thà đáp: “Không phải, em chỉ thấy chị Thất tốt hơn cô ta.


Giọng của Cát Nghĩa khẽ nâng cao, “Tốt chỗ nào?”
“Cô gái kia không nghe lời bằng chị Thất.

Chính miệng cô ta cũng đã nói cô ta là quả bom hẹn giờ, ngộ nhỡ tới lúc phát nổ rồi thì chúng ta phải làm sao đây?”
Khóe miệng Cát Nghĩa nhếch lên, “Yên tâm, chỉ cần điều khiển ở trong tay tao, nổ hay không đều nằm trong tầm kiểm soát của tao cả.


Điều khiển?
Lẽ nào Cát gia đã có lợi thế gì trong tay ư?
Khi Triệu Lực còn đang nghi hoặc thì Cát Nghĩa lại hỏi: “Sau khi biết chuyện, cô ta phản ứng thế nào?”
Triệu Lực cung kính đáp: “Rất tức giận.


Cát Nghĩa nhìn chăm chú vào điếu xì gà trong tay, nhìn làn khói chầm chậm bay lên, không biết trong lòng ông ta đang suy nghĩ điều gì.


Trong phòng bỗng trở nên yên lặng.

Triệu Lực không dám kinh động Cát Nghĩa, chỉ có thể yên lặng đứng chờ.

Cuối cùng, rất lâu sau, Cát Nghĩa đột nhiên lên tiếng: “Ngày mai tới khách sạn mà cô ta ở chờ đi.


Triệu Lực ngây người, sau đó mới gật đầu phản ứng lại.

Trước khi rời đi, hắn lại yếu ớt hỏi một câu: “Nhưng… Cát gia, cho dù ngài thích người này thì cũng không nhất định phải giết chị Thất.

Hai người bọn họ hoàn toàn có thể cùng làm việc cho ngài.


Lần này, Cát Nghĩa hơi không vui nhíu mày.

Ông ta cảm thấy hôm nay Triệu Lực bảo vệ Tiểu Thất quá nhiều.

Thật ra, sở dĩ Triệu Lực bảo vệ Thiên Dạ như vậy, nguyên nhân lớn nhất là vì lúc trước em trai Triệu Lực gặp tai nạn giao thông, lúc đó Thiên Dạ kịp thời tới cứu nên em trai hắn mới giữ được mạng.

Ba mẹ mất lúc Triệu Lực còn rất nhỏ, chỉ để lại một em trai nhỏ dại nên hắn rất thương yêu đứa em trai này.

.

 
Chương 1236: Chương 1236





TẤT CẢ ĐỀU NẰM TRONG TẦM KIỂM SOÁT (2)
Lúc biết được cô gái vừa được Cát gia thu nhận đã cứu mạng em trai của mình, hắn vô cùng cảm kích, luôn nghĩ cách để có thể báo đáp.

Cho nên hắn mới nghĩ tới việc nói vài câu tốt về cô ta trước mặt Cát gia để Cát gia chú ý tới cô ta hơn.

Nhưng hắn chưa có bất cứ hành động nào thì cô gái Tiểu Thất vừa lên sàn đấu đã trở thành người được cưng chiều mới của Cát gia, ai nấy đều phải cung kính gọi cô ta là “chị Thất:.

Cho tới hôm nay, lúc hắn biết được Cát gia muốn dùng mạng của chị Thất để đổi lấy một người khác, hắn vẫn không thể nhịn được mà hết lần này tới lần khác bảo vệ cô ta.

Tuy nhiên hắn lại không biết tài xế đâm em trai hắn khi đó do chính Thiên Dạ bỏ tiền mua chuộc, mục đích là cố ý để Triệu Lực chú ý tới cô ta.

Cát Nghĩa ngồi trên sofa lạnh lùng liếc hắn, “Mày thấy thái độ vừa rồi của cô ta rồi đấy, cô ta sẽ bằng lòng làm việc cùng Tiểu Thất sao?”
Đương nhiên là không rồi!
“Dùng Tiểu Thất đổi lấy cô Nhiếp gia nhập, vụ buôn bán này tao chỉ lãi chứ không có lỗ.


Hơn nữa, không thể giữ Tiểu Thất ở lại, chi bằng lợi dụng thứ bỏ đi để làm cái gì đó.

” Ông ta nhìn chằm chằm vào điếu xì gà trong tay, lúc nói tới câu cuối cùng, khóe miệng lộ ra một ý cười thâm sâu.

Trong làn khói nghi ngút, nụ cười của ông ta khiến Triệu Lực hơi rùng mình, không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Lợi dụng thứ bỏ đi?
Không giữ lại được?
Triệu Lực ở bên ông ta lâu như vậy, biết khi ông ta nói ra những lời này có nghĩa là đã coi chị Thất là người chết rồi.

Chuyện đã quyết rồi, Cát gia nhất định sẽ không thay đổi.

Ông ta lấy mạng của chị Thất để đổi lấy việc cô Nhiếp gia nhập, chuyện này giống như ván đã đóng thuyền, tuyệt đối không thể thay nữa.

Bạn đang
Triệu Lực không dám tiếp tục nói nữa, còn nói nữa sẽ chạm tới giới hạn của Cát gia, vậy thì hắn cũng sẽ chết.


đam mỹ hài
Cát gia lại hỏi lần nữa: “Bên Phú Hải sao rồi?”
Triệu Lực cung kính đáp: “Sau khi đám người già đó biết chuyện này, việc đầu tiên là tìm người mới lên nắm quyền.

”
Cát gia cười lạnh, “Mấy lão già này cũng biết mượn gió đẩy thuyền nhỉ, chỉ là không biết Phú Hải có hối hận về quyết định của mình không thôi.

”
Triệu Lực sợ những lời vừa nãy của mình khiến Cát Nghĩa không vui, lập tức nịnh nọt: “Chắc chắn là hối hận rồi, nhưng có hối hận thế nào chắc chắn ông ta cũng không thể ngờ được tất cả chuyện này đều do một tay Cát gia vạch ra, dụ ông ta qua sau đó tiêu diệt ông ta.

”
Nhưng Triệu Lực chỉ biết một mà không biết hai.

Cát gia tung tin đồn sẽ tiêu diệt Phú Hải để kích động lòng hiếu thắng của Thiên Dạ, khiến cô ta bắt người về, sau đó mượn chuyện của Phú Hải để thử bản lĩnh của Nhiếp Nhiên.

Nếu Nhiếp Nhiên thật sự có bản lĩnh có thể giúp mình bắt được Phú Hải, vậy ông ta sẽ kéo người này về, nếu không thể, vậy cho dù cô ta có chết dưới tay thuộc hạ của Phú Hải cũng không đáng tiếc.

.

 
Chương 1237: Chương 1237





TẤT CẢ ĐỀU NẰM TRONG TẦM KIỂM SOÁT (3)
“Tất cả đều do tao bày ra, chuyện gì cũng trong dự liệu, nhưng không ngờ cuối cùng lại xảy ra một chuyện mà tao không đoán trước được.

” Cát Nghĩa nhếch miệng cười, dập điếu xì gà trong tay.

Triệu Lực thấy dáng vẻ đó của ông ta thì rụt cổ lại, nín thinh đứng trong phòng.

“Được rồi, mày ra ngoài đi.


“Dạ.


Triệu Lực gật đầu xong liền quay người định ra ngoài.

Đúng lúc hắn chạm vào nắm cửa, giọng Cát Nghĩa lại vang lên: “Phải rồi, chỗ hàng kia giao tất cho mày, nhớ tìm người trông coi cho tốt, tuyệt đối không được để xảy ra vấn đề.



Triệu Lực thề thốt bảo đảm: “Dạ, em tuyệt đối không để nó xảy ra bất kì vấn đề gì.


“Ừ, mày ra ngoài đi.


Triệu Lực mở cửa đi ra ngoài.


Cùng lúc đó, sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi với Cát Nghĩa, Nhiếp Nhiên không về khách sạn ngay mà đi dạo loanh quanh trung tâm thành phố để khuây khỏa, tiện vào hiệu thuốc mua ít thuốc trị vết thương ngoài da.

Cho tới khi trời tối, cô mới về khách sạn.

Mở cửa phòng, trong phòng tối đen như mực, rèm cửa dày che khuất tất cả mọi thứ bên ngoài.

Cô vừa quay đầu đóng cửa phòng lại thì bất ngờ có một bóng đen phía sau nhào tới, giác quan nhạy bén của Nhiếp Nhiên đã lập tức nhận ra ngay từ giây phút đầu tiên.


Bạn đang
Sao có thể như vậy!
Ký hiệu bên ngoài cửa mà cô đánh dấu không hề bị phá, theo lý mà nói sẽ không có ai có thể vào mới đúng.

Lúc cô vừa vào thuê phòng đã nhắc với người ở quầy lễ tân trước là không cần cho người vào dọn dẹp phòng của mình.

Hơi thở Nhiếp Nhiên khẽ thay đổi, đang định vung tay dốc toàn lực vung ra thì nghe thấy trong bóng tối truyền tới một giọng nói, “Là tôi.

”
Hoắc Hoành?
Nhận thức này đã truyền tới não nhưng vì thế tay Nhiếp Nhiên quá mạnh, muốn thu cũng không kịp nữa nên cánh tay đó đập thẳng vào cổ Hoắc Hoành.

Dường như Hoắc Hoành cũng nhận ra cô không kiểm soát được tốc độ, đúng lúc anh định nhanh chóng lui về phía sau thì lại thấy chỗ mình đứng nấp có một cái gương.

Tuy anh không chắc chắn cú đánh đó của Nhiếp Nhiên có làm vỡ gương hay không, nhưng nếu gương vỡ, mảnh vỡ đó chắc chắn sẽ cứa vào tay cô.

Thế là anh chỉ có thể đứng yên và giơ tay lên đỡ.

Hoắc Hoành bị đập thẳng vào gương, phát ra một tiếng vang nặng nề.

“Anh không sao chứ?” Nhiếp Nhiên biết cú đánh đó của mình vô cùng mạnh, cô tưởng là có người không tốt lẻn vào nên gần như đã dốc hết toàn lực ra.

.

 
Chương 1238: Chương 1238





TẤT CẢ ĐỀU NẰM TRONG TẦM KIỂM SOÁT (4)
Hoắc Hoành nhịn đau khẽ cười, “Vẫn ổn, không vấn đề gì, chỉ hơi đau chút thôi.


Sau khi Nhiếp Nhiên nghe thấy anh không sao mới yên tâm trở lại.

Dĩ nhiên, cô cũng chú ý tới cái gương kia, cũng biết hậu quả tiếp theo là gì, chỉ là không ngờ Hoắc Hoành lại gắng tiếp chiêu đó thay mình.

Thật là một kẻ điên!
Cho dù cú đánh của cô không đánh gãy tay anh nhưng ít nhất cũng sẽ bị rạn xương.

Nhiếp Nhiên quan tâm tới vết thương ở eo của anh đành phải đỡ anh tới sofa, tiện thể bật đèn lên.

Lúc nhìn thấy khuôn mặt đó dưới ánh đèn, cô sững sờ.

Đúng là khuôn mặt của Hoắc Hoành.


Anh ta điên rồi sao? Dùng khuôn mặt này để vào phòng mình, bị người đó theo dõi thấy được thì phải làm thế nào?
Có điều, nếu anh ta dám làm như vậy thì chắc chắn đã phải chuẩn bị một trăm phần trăm rồi.

“Sao hôm nay anh tới sớm vậy?” Sau khi Nhiếp Nhiên xác định cú đánh ban nãy không làm rách vết thương ở eo anh, lúc này mới không mấy vui vẻ hỏi: “Không phải thường là sau nửa đêm mới lén mò tới sao?”
Hoắc Hoành cúi đầu, tóc mái che mất sắc mặt anh, không thể nhìn rõ được tâm trạng trong đáy mắt anh, “Ừ, trong người không khỏe, đi qua đây tạm thời nghỉ ngơi một chút.


Chẳng trách, thì ra là chuyện phát sinh ngoài kế hoạch.

Có điều…
“Không khỏe?” Nhiếp Nhiên nhướng mày, vết thương không bị rách, sao lại không khỏe được? Lẽ nào là đau quá hay sao?
Nhiếp Nhiên nhặt hộp thuốc rơi trước cửa lên, đưa qua, “Đây là thuốc giảm đau tôi mua, anh uống đi.


Hoắc Hoành ngẩng đầu, ánh đèn tường ấm áp chiếu lên mặt anh, khuôn mặt anh tuấn của anh lộ rõ đường nét, đôi mắt kia càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng như ngọc.

Nhưng chỉ quân tử một tí tẹo thôi là đột nhiên lại thấy anh bật dậy từ sofa, như một con báo săn ngủ đông tích trữ đầy năng lượng bổ nhào qua Nhiếp Nhiên.


Nhiếp Nhiên nhíu mày, cô cảm thấy Hoắc Hoành không có ác ý, càng không có sát ý, vậy nên không có động tác phản kích mà chỉ nhích người sang muốn né tránh.

Dường như Hoắc Hoành sớm đã biết nên đưa tay ra trực tiếp tóm lấy bàn tay cô kéo cô lại bên mình.

Anh ôm chặt lấy cô, thấp giọng nói: “Không cần, em chính là thuốc của tôi rồi.


Nhiếp Nhiên sững sờ, sầm mặt lại nói: “Anh ôm đủ chưa vậy?”
Chỉ vì để ôm một chút mà không màng tới cả vết thương của mình, hôm nay đầu người này bị cửa kẹp sao?
“Chỉ ôm một chút thôi, chút chút thôi.

” Hoắc Hoành ôm chặt không chịu buông tay, mặt vùi trên xương quai xanh của cô, giọng nói mang theo sự lạc lõng
Nghe giọng của anh hơi là lạ.

Lẽ nào bên Hoắc Khải Lãng có vấn đề gì sao?
“Anh làm như vậy, không sợ đám người kia phát hiện sao?” Cô không vùng vẫy, chỉ thờ ơ nhắc một câu.

Quả nhiên cơ thể người ôm mình khẽ run lên, sau đó buông tay.

Nhiếp Nhiên rời khỏi lòng anh, đứng lên nói: “Tôi phải tới chỗ An Viễn Đạo một chuyến.

”.

 
Chương 1239: Chương 1239





TẤT CẢ ĐỀU NẰM TRONG TẦM KIỂM SOÁT (5)
Tuy nhiên, một giây sau lại bị anh tóm lấy tay một lần nữa.

Cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hoắc Hoành cũng đứng lên, anh nhìn mãi vào tay Nhiếp Nhiên, nói: “Đi rửa tay trước đã.


Nhiếp Nhiên nhìn tay mình: “Tay tôi không bẩn.


Ánh mắt Hoắc Hoành lạnh xuống, “Bẩn rồi.


Khoảnh khắc đó, Nhiếp Nhiên thấy hơi thở của anh có vẻ không được ổn định.

Cô thật sự không hiểu được hôm nay rốt cuộc Hoắc Hoành có chuyện gì, lúc thì tâm trạng không được tốt, lúc thì bắt mình đi rửa tay bằng được, kỳ quặc.

Còn chưa chờ cô mở miệng hỏi, Hoắc Hoành đã ngẩng đầu, nói với cô: “Em rửa xong tay tôi sẽ đi.



Vậy không rửa tay thì cứ ở đây không chịu đi sao?
Ánh mắt Nhiếp Nhiên từ khó hiểu chuyển sang vẻ lạnh lùng, cô sầm mặt lại, híp mắt hỏi: “Anh đang uy hiếp tôi?”
Giọng cô như một gáo nước lạnh giội từ đầu xuống chân anh, Hoắc Hoành bừng tỉnh trở lại, mới biết mình đúng là mê sảng nên mới dám nói với cô bằng giọng điệu này.

Từ trước tới giờ cô gái này chỉ thích mềm chứ không thích cứng, hơn nữa còn là anh yêu cầu quá vô lý, cô càng không dễ tiếp nhận.

Hoắc Hoành bình tĩnh lại, sau đó buông tay cô ra, lùi về sau một bước, mỉm cười, “Không sao đâu, tôi đi đây, em ngủ sớm đi.


Sau đó, anh nhanh chóng rời khỏi phòng, để lại Nhiếp Nhiên đứng ở đó, mày nhíu chặt lại.

Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đi vào nhà tắm rửa tay.

Đến khi rửa xong cô mới hối hận, sao mình lại bị câu nói kỳ quặc của Hoắc Hoành ảnh hưởng chứ?
Lau tay thật mạnh, cô đi về phía phòng của An Viễn Đạo.

Cốc cốc cốc…
Tiếng bước chân trong phòng nhanh chóng vang lên, cửa được mở ra, lúc An Viễn Đạo nhìn thấy Nhiếp Nhiên thì không khỏi sững sờ, ngay sau đó sắc mặt sầm xuống.

Nhiếp Nhiên không hề để ý, cô chưa bao giờ để ý tới ánh mắt và sắc mặt của bất cứ ai, bất luận là kinh ngạc hay phẫn nộ.

Cô lờ đi, bước vào trong, ngồi xuống sofa nói: “Cổ Lâm đã chuyển viện rồi.


“Tôi đã đặt vé tàu hỏa, ngày mai về đơn vị.

” An Viễn Đạo nể mặt cô không hề chạy trốn, thậm chí tới cả việc Cổ Lâm rời đi cũng đích thân tới báo cáo, lúc này sắc mặt mới dịu đi một chút.

truyện kiếm hiệp hay
Anh ta ghét nhất chính là lính đào ngũ, ngay cả trách nhiệm cơ bản nhất cũng chẳng có!
“Để qua mấy hôm nữa đi.


Sắc mặt An Viễn Đạo lập tức trở nên khó coi, ngầm mang theo sự phẫn nộ, “Sao hả, dám làm không dám chịu? Bây giờ biết sợ rồi sao?”

Nhiếp Nhiên lắc đầu, cười: “Không phải, mấy ngày nay bọn họ không được nghỉ ngơi, để bọn họ nghỉ ngơi hai ngày rồi hẵng quay về.


Lúc này An Viễn Đạo thật sự bị sự nhởn nhơ thoải mái của cô chọc giận, đập bàn “rầm” một tiếng, “Nghỉ ngơi mấy ngày? Cô tưởng chúng ta đang đi du lịch sao? Cô có biết bây giờ mình đang có thân phận gì không! Chuyện này tôi đã báo cáo với tiểu đoàn trưởng rồi, cô không thoát được đâu!”
Nhiếp Nhiên tựa vào sofa, nghiêng đầu hỏi: “Hôm đó, sau khi chúng ta đi, Thiên Dạ không nói gì khác với thầy sao?”
An Viễn Đạo tức giận chất vấn: “Cô hi vọng cô ấy nói cái gì? Gỡ tội giúp cô à?”
Nhiếp Nhiên nhìn vẻ mặt tức giận của anh ta, biết không phải anh ta giả vờ.

“Nghe tôi đi, qua hai ngày nữa hãy đi.

” Nhiếp Nhiên lạnh nhạt nói.

Kiểu ra lệnh này hoàn toàn khiến An Viễn Đạo tức giận: “Nhiếp Nhiên!”
Nhiếp Nhiên cũng phát hiện giọng điệu mình hơi quá đáng nên dịu giọng: “Bác sĩ nói tôi mất máu quá nhiều, sức khỏe không thích hợp ngồi xe đường dài.

Nếu thầy không tin, tôi có thể đi tìm bác sĩ viết giấy xác nhận để chứng minh cho thầy.


“Mấy máu quá nhiều? Cô làm sao vậy?” Lửa giận của An Viễn Đạo bớt đi rất nhiều, nhìn cô từ trên xuống dưới, muốn nhìn ra được cô bị thương ở chỗ nào.

Nhiếp Nhiên chỉ lên vết kim đâm trên mu bàn tay còn hơi xanh đen, nói: “Cũng không có gì, truyền máu cho Cổ Lâm nhiều quá, ngay lập tức không thích ứng kịp.


An Viễn Đạo suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Vậy thì ba ngày! Thêm một ngày cũng không được!” Nguồn:

“Được, cảm ơn thầy.


Nói xong chuyện chính, cô không tiếp tục ở lại nữa, đi thang máy xuống phòng mình.

Đêm đó, Nhiếp Nhiên phát hiện Hoắc Hoành không hề tới phòng của mình, không bị anh làm phiền, cô được ngủ một giấc ngon lành.

Sáng hôm sau, khi trời đã sáng hẳn, phục vụ bên ngoài đúng giờ đưa đồ ăn tới.

Đồ trên xe thức ăn vẫn nhiều như vậy, nhìn có vẻ rất phong phú.

Cô ăn sáng xong thì yên tĩnh ngồi trong phòng, giống như đang chờ ai tới vậy.

Cốc cốc cốc… Tiếng gõ cửa vang lên.

Khóe miệng Nhiếp Nhiên dần hiện ra nụ cười lạnh lùng.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom