Dịch Full Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1200: Chương 1200





ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN (8)
“Điều tới rồi, nhưng! nhưng máu này quá lạnh, vẫn chưa rã đông.


“Lấy túi máu qua đây, truyền nước cho cô ấy trước.

” Anh ta dặn dò mấy y tá và bác sĩ bên cạnh.

“Được.


Đám bác sĩ bên trong phòng phẫu thuật lại luống ca luống cuống.

!
Nhiếp Nhiên cảm thấy giống như đang đi ở trong bóng tối, không biết ngày tháng, không biết phương hướng, chỉ đi từng bước không có mục tiêu về phía trước.

Cô thấy mình rất mệt, toàn thân từ trên xuống dưới mệt mỏi đến nỗi không muốn nhúc nhích, trong lòng có một giọng nói đang nói với cho mình, dừng lại đi, dừng lại đi!.

Đúng lúc cô muốn dừng lại thì bất chợt từ xa một giọng nói mơ hồ truyền đến.

“Mọi người nói lúc nào chị Nhiên sẽ tỉnh thế? Đã lâu như vậy rồi.



“Không phải bác sĩ nói Tiểu Nhiên Tử truyền máu quá nhiều nên cơ thể yếu ớt sao, cô kiên nhẫn đi.


“Lúc đưa ra sắc mặt còn kém hơn Cổ Lâm, tôi có thể nhịn được sao!”
“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, để Nhiếp Nhiên nghỉ ngơi đi.


Mấy giọng nói quen thuộc kia càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng.

Cho đến khi nghe thấy tên Cổ Lâm thì trái tim cô run lên, cô đột nhiên mở mắt ra.

Trong phòng mờ tối khiến cô nhất thời không biết mình đang ở đâu, cô cố gắng muốn bò dậy khỏi giường, nhưng cơ thể yếu ớt khiến tay chân cô không có một chút sức lực nào.

Cô ngã xuống giường, phát ra tiếng động làm kinh động người chờ đợi ở bên ngoài.

Hà Giai Ngọc lập tức chạy vào, vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên mở mắt nhìn về phía mình, cô hô to: “Tỉnh rồi tỉnh rồi, chị Nhiên tỉnh rồi!”
Sau đó Nghiêm Hoài Vũ cũng xông vào, anh ta trách cứ: “Tiểu Nhiên Tử, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, cô có biết lúc cô nằm đó được đẩy ra ngoài đã dọa chết tôi không hả! Đâu có ai liều mạng như cô, truyền một lúc 1500cc máu!”
“Tôi đi gọi y tá.

” Kiều Duy hấp tấp chạy đi.


Chỉ một lát sau, Kiều Duy đã dẫn một bác sĩ và y tá đi vào phòng bệnh.

“Tỉnh rồi à?” Nhiếp Nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc thì nhìn về phía cửa.

Hóa ra là bác sĩ Tống.

Cô gật đầu, ừm một tiếng.

Bác sĩ Tống mặc áo blouse màu trắng đi vào, dùng đèn pin soi mắt cô.

Nhiếp Nhiên nhân lúc anh ta cúi người xuống không để ý nhìn bảng tên trên áo anh ta, Tống Nhất Thành.

Tống Nhất Thành kiểm tra xong xuôi rồi hỏi: “Còn cảm thấy choáng váng không?”
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Tôi vẫn ổn, không có vấn đề gì quá lớn.


“Không có vấn đề gì quá lớn? Cô có biết chỉ chậm một chút nữa là cô sẽ mất mạng không?”
Y tá điều chỉnh tốc độ truyền dịch cho cô cười nói: “Đúng vậy, tình hình của cô lúc đó thật sự là rất nguy hiểm, mất máu quá nhiều dẫn đến tình trạng sốc, máu vừa điều đến còn chưa rã đông, bác sĩ Tống dưới tình thế cấp bách phải dùng nhiệt độ cơ thể để làm tan.


Tống Nhất Thành không ngăn cản y tá nói, bởi vì anh ta rất muốn biết khi cô gái này nghe thấy những việc anh ta làm vì cô thì sẽ có phản ứng như thế nào.

Chắc là sẽ rất cảm động, rất cảm động đúng không?
Tống Nhất Thành vô cùng mong đợi phản ứng của cô, nhưng đáng tiếc, Nhiếp Nhiên chỉ hờ hững nhếch môi, nói: “Chỉ cần anh có thể cứu sống cô ấy, mạng của tôi mất cũng được.

”.

 
Chương 1201: Chương 1201





ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN (9)
Tống Nhất Thành lập tức cau mày lại, “Không phải vừa rồi cô còn nói tin tôi sao?”
“Không nói vậy thì sao anh dám đánh cược với tôi một lần.”
“…”
Anh ta đang giận đến nghiến răng kèn kẹt thì thấy Nhiếp Nhiên vén chăn lên, muốn đứng dậy.
“Cô muốn làm gì?”
“Tôi không sao, tôi muốn đi thăm cô ấy.”
Nhiếp Nhiên cố hết sức dịch xuống giường, nhưng bị Tống Nhất Thành đẩy lại, “Cô điên rồi, mặc dù bây giờ cô đã không sao nhưng cơ thể vẫn rất yếu ớt, cần phải nghỉ ngơi tử tế mới được, nếu không rất dễ bị ngất.”
Nghiêm Hoài Vũ đứng ở cuối giường cũng khuyên can: “Đúng vậy Tiểu Nhiên Tử, cô nghỉ ngơi đi, bên chỗ Cổ Lâm cô đừng lo lắng, vừa nãy bác sĩ đã đi xem rồi, nói các hạng mục kiểm tra sức khỏe của cô ấy đã dần bình thường, tạm thời không có vấn đề gì cả.”
Cuối cùng, Nhiếp Nhiên cũng có thể thở phào một hơi.


Sau khi thần kinh được thả lỏng, cơn mệt mỏi cũng dần ập đến.
Tống Nhất Thành thấy cô nằm ở trên giường không giãy giụa nữa mới lên tiếng: “Có chuyện gì thì bấm chuông, tôi sẽ lập tức tới ngay.”
Nhiếp Nhiên khẽ gật đầu, coi như là đồng ý.
Y tá bên cạnh Tống Nhất Thành thầm kinh ngạc.

Từ trước đến giờ khi bác sĩ Tống trực ban đều không đi lại trong phòng bệnh, bình thường đều để bác sĩ khác đi kiểm tra, hôm nay anh ta không chỉ đích thân tới kiểm tra mà còn đặc biệt dặn dò bệnh nhân có chuyện gì thì chủ động bấm chuông.
Chuyện này đúng là quá khác thường rồi!
Mang theo nghi vấn đó, cô theo bác sĩ Tống rời khỏi phòng bệnh.
Còn nhóm người Nghiêm Hoài Vũ thì sợ quấy rầy Nhiếp Nhiên nghỉ ngơi nên đều ngồi ở hành lang bên ngoài.
Căn phòng mờ tối yên tĩnh lại.
Nhiếp Nhiên yếu ớt nằm ở trên giường nghe tiếng bước chân thỉnh thoảng vang lên ở bên ngoài, rồi dần dần ngủ mê man.
Bóng tối…
Bóng tối vô biên vô tận lại bao phủ lấy cô.
Nhiếp Nhiên đứng ở trong đó, không biết chỗ nào là cửa ra.
Đột nhiên, cô nghe thấy một loạt tiếng bước chân tiến đến gần chỗ cô.
Nhiếp Nhiên cố gắng muốn nhìn rõ người bị bóng tối bao phủ kia.
Bịch… Bịch… Bịch…
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Đến cuối cùng, người kia chậm rãi đi từ trong bóng tối ra.
“Cổ Lâm?”
Nhiếp Nhiên kinh ngạc, vừa định đi lên phía trước thì Cổ Lâm như phát điên lao đến, bóp lấy cổ cô, hung dữ chất vấn.

“Tại sao? Tại sao phải làm như vậy? Tại sao cậu phải đẩy tôi vào!”
“Tôi và cậu không thù không oán, tại sao cậu phải đối xử với tôi như vậy!”
“Tôi đối xử với cậu và tất cả mọi người đều tốt như vậy, tại sao cậu lại làm hại tôi hết lần này đến lần khác!”
Bạn đang
Đối mặt với từng tiếng chất vấn cùng với cảm giác không thở nổi, lần đầu tiên Nhiếp Nhiên cảm nhận được cảm giác bất lực và hoảng loạn.
“Không… không phải vậy… Cổ Lâm…”
“Tôi hận cậu, tôi hận cậu! Nhiếp Nhiên! Là cậu làm hại tôi thành ra như thế này, cho dù cậu đền bù thế nào, tôi cũng sẽ không tha thứ cho cậu! Đây là cậu nợ tôi, cậu nợ tôi!” Cổ Lâm nghiến răng nghiến lợi phát tiết oán hận trong lòng, vẻ mặt hung ác lại vặn vẹo kia từ từ đến gần.

Cho đến thời khắc cuối cùng, Nhiếp Nhiên đột nhiên mở mắt ra, bật dậy khỏi giường.
Sắc trời ngoài cửa sổ vẫn mờ tối, rõ ràng cô ngủ chưa được bao lâu.
Cô lau mồ hôi lạnh trên trán, chất vấn và nguyền rủa của Cổ Lâm trong giấc mộng vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt khiến cô không tài nhắm mắt lại được nữa.
Cô dứt khoát rút kim truyền ra, xuống giường, nhẹ nhàng xoay chốt cửa phòng bệnh, rón rén đi qua đám người Nghiêm Hoài Vũ đang ngủ bên ngoài.
Nhiếp Nhiên đến phòng chăm sóc đặc biệt nhưng không thấy ba mẹ Cô Lâm đâu.

Cô đứng lặng ngoài cửa sổ nhìn Cổ Lâm đang nằm im trên giường bệnh.

“Tôi biết cô sẽ không an phận nằm ở trên giường mà.” Đột nhiên, tiếng Tống Nhất Thành vang lên sau lưng.
“Cô ấy sẽ tỉnh lại, đúng không?” Nhiếp Nhiên không quay đầu nhìn anh ta mà đặt tay lên cửa sổ thủy tinh, tầm mắt cố định trên mặt Cổ Lâm.
Tống Nhất Thành đi tới đứng bên cạnh cô, cũng nhìn người ở bên trong rồi nói: “Tôi cũng rất muốn nói với cô là cô ấy sẽ tỉnh, nhưng là bác sĩ, tôi nhất định phải nói rằng khả năng cô ấy tỉnh lại là vô cùng thấp.”
“Không đâu, cô ấy nhất định sẽ tỉnh lại.

Cô ấy hận tôi như vậy, oán tôi như vậy, cho nên nhất định sẽ tỉnh lại tìm tôi tính sổ.”
Oán hận?
Sao lại là oán hận?
Còn không đợi anh ta nghĩ ra, Nhiếp Nhiên đã đi ra ngoài rồi.
“Cô định đi đâu?” Anh ta vội vàng hỏi.
“Tôi đã truyền nước xong rồi, không còn là bệnh nhân của anh nữa.” Nhiếp Nhiên quay đầu lại nhìn anh ta, cười nói: “Có điều, vẫn phải cảm ơn anh đã cùng tôi cược ván này.”.

 
Chương 1202: Chương 1202





THẲNG THẮN - CÔ ẤY XẢY RA CHUYỆN RỒI (1)
Mùa hè, bốn năm giờ sáng sắc trời đã sáng lên, nhưng bên trong bệnh viện vẫn yên tĩnh.

Trên hành lang chỉ nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ của y tá đi kiểm tra phòng cùng với mấy tiếng kêu đau đớn của bệnh nhân thỉnh thoảng truyền ra từ trong phòng bệnh.

Lý Kiêu sau khi thu xếp ổn thỏa cho ba mẹ Cổ Lâm liền quay về kiểm tra tình trạng của Nhiếp Nhiên.

Đến nơi, thấy đám người Nghiêm Hoài Vũ đang ngủ say như chết, cô cố gắng đi thật nhẹ tới cửa phòng bệnh.

Lý Kiêu phát hiện cửa phòng bệnh hé mở.


Dự cảm chẳng lành, cô vội đẩy cửa vào trong thì thấy trên giường bệnh không một bóng người.

Đầu kim truyền dịch vẫn đang chảy bị ném trên giường ướt một mảng nhỏ.

Điều này chứng tỏ Nhiếp Nhiên đã rời đi một khoảng thời gian rồi.

Cô vội vàng đi ra ngoài, gọi mấy người Hà Giai Ngọc đang ngủ ở đó dậy.

“Nhiếp Nhiên đâu?” Giọng nói của Lý Kiêu lộ ra vẻ lo lắng.

Hà Giai Ngọc dụi mắt, chỉ vào cửa nói: “Không phải chị Nhiên đang nghỉ ngơi ở bên trong sao?”

“Bên trong không có ai cả.

Nhiếp Nhiên biến mất rồi.

” Vẻ mặt Lý Kiêu nặng nề.

“Cái gì?” Cả đám người còn đang ngái ngủ tỉnh táo hẳn.

Nghiêm Hoài Vũ lập tức đứng lên, lao vào bên trong phòng bệnh.

Lúc nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng, anh ta há hốc mồm, “Tại sao lại như vậy? Tiểu Nhiên Tử đâu rồi?”
Hà Giai Ngọc chống nạnh chất vấn: “Lời này nên là tôi hỏi anh mới đúng, không phải anh nói ngồi ở đó trông coi chị Nhiên sao? Bây giờ người đâu? Anh trông đến chỗ nào rồi?”
Nghiêm Hoài Vũ lúng túng nói: “Tôi… tôi trông cô ấy nghỉ ngơi, sau đó ngủ mất…” Đột nhiên mắt anh ta sáng lên, “Liệu có phải cô ấy đi vệ sinh không?”.

 
Chương 1203: Chương 1203





THẲNG THẮN - CÔ ẤY XẢY RA CHUYỆN RỒI (2)
Hà Giai Ngọc nói với Lý Kiêu: “Em đến nhà vệ sinh tìm xem!”
Lúc cô ta định chạy đến nhà vệ sinh thì thấy Tống Nhất Thành đi từ cuối hành lang tới.

Thấy bọn họ nôn nóng, anh ta cười hỏi: “Mọi người tìm Nhiếp Nhiên à?”
Lý Kiêu thấy vẻ mặt anh ta thản nhiên như vậy thì lập tức hỏi: “Bác sĩ Tống biết cậu ấy ở đâu à?”
“Ừm, cô ấy vừa xuất viện rồi.


Hà Giai Ngọc kinh ngạc: “Xuất viện? Chị ấy còn chưa truyền nước xong sao đã xuất viện rồi?”
Người cũng kinh ngạc như vậy còn có Tống Nhất Thành vừa rồi còn đang mỉm cười.

“Chưa truyền xong? Vừa rồi cô ấy nói với tôi là cô ấy truyền xong rồi!”
Tống Nhất Thành tức giận nghiến răng ken két, anh ta thề nếu như gặp Nhiếp Nhiên, anh ta sẽ phải trừng phạt cô tử tế!
“Mọi người nói xem giờ này mà Nhiếp Nhiên xuất viện có thể đi làm gì, chị ấy lại không có nhà ở đây.


” Hà Giai Ngọc lẩm bẩm.

“Không phải là về khách sạn chứ?”
Câu nói của Kiều Duy khiến Lý Kiêu lập tức nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt cô trở nên căng thẳng, “Đáng chết!”
Cô khẽ nguyền rủa một tiếng, sau đó chạy ra bên ngoài bệnh viện.

Nhiếp Nhiên, tốt nhất là cậu đừng có làm chuyện gì ngu xuẩn! Lý Kiêu yên lặng cầu nguyện trong lòng.

“Lý Kiêu, cô định đi đâu thế?” w๖ebtruy๖enonlin๖e
“Chị Kiêu, chị đợi bọn em với!”
Kiều Duy là người suy nghĩ chu đáo nhất.

Anh ta vội kéo Thi Sảnh lại, nghiêm túc nói: “Cô ở đây với ba mẹ Cổ Lâm đi, đề phòng xảy ra vấn đề gì.



“Được, tôi biết rồi, anh mau đi đi.

” Thi Sảnh đáp.

Kiều Duy gật đầu rồi đi theo ra ngoài.


Bảy, tám giờ sáng, đường phố đã trở nên tấp nập.

Người đi làm, người đi học đổ ra xe buýt, tàu điện ngầm, tất cả mọi người đều vội vội vàng vàng.

Chỉ có một người, sắc mặt cô tái nhợt, yếu ớt bước từ trên taxi xuống, đứng ở cửa một khách sạn.

Cô mất máu quá nhiều, lại thêm chưa nghỉ ngơi tử tế đã đi xe lâu như vậy nên cơ thể cực kì khó chịu.

Cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao vút, cửa sổ thủy tinh trong suốt bị ánh mặt trời chói mắt mùa hè khúc xạ ra ánh sáng nhức mắt khiến người ta khó chịu, khiến cô phải híp mắt lại.

.

 
Chương 1204: Chương 1204





THẲNG THẮN - CÔ ẤY XẢY RA CHUYỆN RỒI (3)
Bảo vệ đứng ở cửa thấy sắc mặt cô kém như vậy, có ý tốt hỏi: “Cô này, cô không sao chứ? Có cần tôi gọi điện thoại cho bạn của cô không?”
Nhiếp Nhiên thu hồi ánh mắt lại, “Không cần đâu.


Nói rồi cô đi vào trong khách sạn.

Cô dựa vào thang máy, nhìn chằm chằm con số không ngừng nhảy lên trên màn hình hiển thị.

Mất quá nhiều máu nên chân cô hơi lảo đảo, lúc đi bộ còn hơi loạng choạng, có một cái hành lang mà đi gần năm phút mới xong.

Cô chống một tay lên khung cửa, tay còn lại gõ cửa.

Cốc cốc cốc!

“Ai thế?” Giọng nói cảnh giác của An Viễn Đạo truyền ra từ trong phòng.

“Là tôi.

” Nhiếp Nhiên dựa cả người vào khung cửa.

An Viễn Đạo ra mở cửa, hỏi: “Cô đến sớm như vậy làm gì?”
Nhiếp Nhiên yếu ớt nói: “Tôi có chuyện muốn nói với thầy.


An Viễn Đạo thấy sắc mặt cô trắng bệch gần như trong suốt cùng với mồ hôi đầy trên trán thì khó hiểu hỏi: “Cô làm sao thế? Sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Anh ta giơ tay muốn đỡ Nhiếp Nhiên thì lại bị cô bắt lấy tay, vừa chạm đến lòng bàn tay cô, anh ta thấy cô lạnh kinh người.

“Rốt cuộc cô làm sao thế, bị sốt à? Có cần tôi đưa cô đến bệnh viện không?”
Nhiếp Nhiên nắm chặt tay anh ta, nói: “An Viễn Đạo, lần này Cổ Lâm gặp chuyện như vậy không phải là ngoài ý muốn.



“Không phải hôm qua đã nói chuyện này rồi sao?”
Nhiếp Nhiên yếu ớt lắc đầu, nói từng chữ: “Không phải vậy, Cổ Lâm vốn có thể chạy thoát, là tôi đẩy cô ấy vào trong.


An Viễn Đạo khiếp sợ trợn mắt nhìn cô, anh ta tưởng rằng mình đã nghe nhầm.

“Cô nói cái gì?”
“Tôi nói là… tôi đã đẩy cô ấy vào.


“Cô đang đùa với tôi à?”
“Không.


Sau khi xác định Nhiếp Nhiên thật sự không nói dối, An Viễn Đạo kéo Nhiếp Nhiên vào phòng, sau đó đóng sầm cửa lại.

.

 
Chương 1205: Chương 1205





THẲNG THẮN - CÔ ẤY XẢY RA CHUYỆN RỒI (4)
Anh ta sầm mặt lại, lạnh giọng hỏi: “Lý do là gì? Lý do cô đẩy cô ấy là cái gì?”
Nhiếp Nhiên bị anh ta kéo mạnh một cái, lảo đảo mấy bước, lưng tựa vào tường, trầm mặc một lát rồi cô cúi đầu cụp mắt nói: “Giải thích còn có ý nghĩa sao? Tóm lại chính là tôi đẩy cô ấy vào.


An Viễn Đạo tức giận đến nỗi gân xanh nổi đầy trên trán, nhưng ngại vì bây giờ tinh thần Nhiếp Nhiên thật sự quá kém nên chỉ có thể đè nén lửa giận, nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng tôi muốn nghe cô giải thích!”
Nhiếp Nhiên vẫn không lên tiếng, đứng ở đó với sắc mặt tái nhợt đáng sợ.

Sự không hợp tác của cô cùng với sự im lặng nghẹt thở khiến An Viễn Đạo vô cùng tức giận, anh ta không áp chế nổi mà dần dần bùng nổ, “Cô có biết cô nói như vậy thì hậu quả sẽ là gì không!”
Nhiếp Nhiên cúi thấp đầu, trả lời: “Tôi biết, vào tòa án quân sự, tuyên án tội cố ý giết người.


An Viễn Đạo cười lạnh, “Cô hiểu rất rõ đấy.



Nhiếp Nhiên lại im lặng.

Lúc cần hợp tác thì không hợp tác, lúc không cần hợp tác thì lại điên cuồng hợp tác!
“Nếu cô đã biết hậu quả rồi mà còn cố phạm phải?”
Sự chất vấn của An Viễn Đạo vẫn không nhận được bất cứ lời hồi đáp nào của Nhiếp Nhiên.

An Viễn Đạo bước về phía trước, lớn tiếng: “Nhiếp Nhiên! Tôi ra lệnh cho cô nói chuyện, cô phải cho tôi một lý do!”
Nhiếp Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, “Tôi đã nhận tội rồi, thầy còn muốn lý do gì nữa.


“Nhiếp Nhiên, cô đừng có dùng chiêu này với tôi.

Tôi nói cho cô biết, đơn vị không phải là chỗ cho cô đến chơi! Cô đừng có dùng sự tùy hứng của mình mà hủy hoại mình!”

Nhiếp Nhiên nghe anh ta lải nhải không ngừng, chỉ cảm thấy vô cùng choáng váng, cô cố đè nén sự khó chịu, hỏi: “Thầy định lúc nào đưa tôi về.


Nhiếp Nhiên “phối hợp” như vậy khiến lửa giận trong lòng An Viễn Đạo xông thẳng lên đầu, anh ta nâng cao giọng quát cô, “Nhiếp Nhiên! Bây giờ tôi đang cho cô cơ hội, cô có hiểu không hả! Đợi về đơn vị rồi tất cả đều sẽ làm theo quy củ, khi đó cô muốn nói gì cũng không còn kịp nữa!”
Cô gái này từ trước đến giờ điên lên là không cần mạng, nhưng cũng không đến nỗi vô duyên vô cớ đẩy người ta ra ngoài, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì khiến lần này ngay cả một câu giải thích cũng không nói.

Trong đó nhất định có vấn đề rất lớn.

“Cô nói cho tôi biết, có phải là có người ép cô nói như vậy không?” An Viễn Đạo nghĩ tới nghĩ lui thì thấy chỉ có khả năng này thôi, nếu không Nhiếp Nhiên tuyệt đối không thể nào chủ động thẳng thắn với mình như vậy.

Nhiếp Nhiên: “Thầy nghĩ nhiều quá rồi.

”
“Nhiếp Nhiên, cô thật sự muốn trở về đơn vị sao?”
Nhiếp Nhiên gật đầu, dáng vẻ mặc cho người ta xâu xé.

.

 
Chương 1206: Chương 1206





THẲNG THẮN - CÔ XẢY RA CHUYỆN RỒI (5)
“Cô!” An Viễn Đạo nghiến răng nói: “Cô sẽ hối hận!”
“Tôi chỉ có một yêu cầu, để tôi tiễn Cổ Lâm xong rồi sẽ về đơn vị.

” Nhiếp Nhiên nói xong cũng không để ý An Viễn Đạo có đồng ý hay không mà đi ra khỏi phòng.

Cô đi thang máy xuống đến đại sảnh khách sạn, cửa thang máy vừa mở ra đã thấy Lý Kiêu lo lắng đứng ở cửa.

“Cậu nói rồi đúng không? Có phải cậu nói hết rồi không!” Lý Kiêu nắm bả vai Nhiếp Nhiên, trong giọng nói lộ ra vẻ kích động.

Nhiếp Nhiên thản nhiên nói: “Đây là do tôi nợ cậu ấy, tôi nên trả.


“Mẹ kiếp, ngay cả mạng cậu cũng suýt cho cậu ấy rồi, cậu còn muốn trả cái gì nữa!”
Vừa rồi lúc Nhiếp Nhiên được đẩy từ trong phòng phẫu thuật ra, nếu như không thấy ngực vẫn phập phồng yếu ớt thì cô còn tưởng là Nhiếp Nhiên đã chết rồi!
Cơ thể lạnh như băng, môi không có huyết sắc, cứ nằm im không nhúc nhích ở đó, trên người còn đang đắp cái áo blouse trắng của bác sĩ! Cảnh tượng đó cô không thể nào quên được.


Bác sĩ nói cô mất máu quá nhiều, tổng cộng đã truyền 1500cc máu, suýt nữa bị sốc.

Lúc nghe thấy con số này, Lý Kiêu còn kinh hãi, như vậy là đã nhiều gấp ba lần người bình thường rồi.

Lý Kiêu nhớ tới câu Nhiếp Nhiên nói với ba mẹ Cổ Lâm trước khi truyền máu.

Hóa ra cô thật sự muốn lấy mạng đổi mạng.

“Cô ấy nằm ở đó là do tôi gây ra.

” Nhiếp Nhiên bình tĩnh nói.

“Nói linh tinh! Cô ấy nằm ở đó là do Thiên Dạ! Cô ta nhúng tay vào là có mục đích, thế nên mới gây ra việc độc ác này!”
Nhiếp Nhiên chậm rãi lắc đầu, “Nếu như không phải là tôi đẩy Cổ Lâm vào trong thì Thiên Dạ sẽ không nảy sinh suy nghĩ hy sinh cô ấy.


“Theo như cậu nói thì nếu Thiên Dạ không bắt chúng ta tới đó thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra.



Lần đầu tiên Nhiếp Nhiên thấy Lý Kiêu ngang ngược như vậy, cô cố nén cơn choáng váng, cau mày cười khổ nói: “Lý Kiêu, sao lý trí của cậu cũng bị chó ăn rồi thế?”
“Dù sao thì chuyện này cũng không thể để một mình cậu gánh hết oan uổng được! Thiên Dạ mới nên chịu trách nhiệm hoàn toàn.


“Lý Kiêu, cậu không hiểu đâu.


Đương nhiên Nhiếp Nhiên biết trong chuyện này Thiên Dạ mới là người có trách nhiệm lớn nhất.

Nhưng mà…
Ngay từ đầu, nếu cô đẩy người vào trong, cô phải có kế sách vẹn toàn, cho dù viên đạn kia không phải tới từ kẻ địch.

Nếu là sai lầm của cô thì cô phải nhận!
Là cô nợ, cô cũng phải trả! Nguồn:
“Nhưng mà…”
Lý Kiêu vẫn muốn nói tiếp nhưng Nhiếp Nhiên đã ngăn cản.

“Không có nhưng nhị gì cả, cậu nghĩ là giấu giếm mãi thì không có vấn đề gì sao? Giấu càng lâu, đến cuối cùng mọi người đều sẽ bị tôi liên lụy.

Đừng quên, cậu phải làm nữ binh đặc chủng, nếu cậu bị xử phạt thì sẽ mất đi tư cách.

”.

 
Chương 1207: Chương 1207





THẲNG THẮN - CÔ ẤY XẢY RA CHUYỆN RỒI (6)
“Vậy cậu thì sao? Cậu phải làm thế nào? Bây giờ cậu như vậy, thứ mất đi không chỉ là tư cách làm quân nhân mà cậu sẽ phải…”
Nhận phán quyết!
Tội cố ý giết người không chịu tử hình thì cũng là tù chung thân, hoặc cũng phải mười năm trở lên.

“Tôi nói rồi, là tôi nợ cô ấy, tôi nhất định phải trả! Còn Thiên Dạ, cậu nghĩ cô ta làm những chuyện này xong còn có thể sống sót sao? Lúc cô ta đi theo chúng ta vào phòng phẫu thuật, cô ta đã là người chết rồi.


“Hả?” Lý Kiêu không hiểu ý cô, cau mày lại.

Nhiếp Nhiên không tiếp tục giải thích nữa mà chỉ cười một tiếng, “Tôi mệt rồi, tôi đi làm thủ tục thuê phòng, ngủ ở đây một giấc đây.


“Cậu không về bệnh viện à?” Lý Kiêu hỏi.


“Đợi tôi tỉnh ngủ rồi đi thăm Cổ Lâm.

” Nhiếp Nhiên nói xong đi tới đại sảnh khách sạn, đặt một căn phòng ở bàn đăng ký, sau đó lên tầng.

Lý Kiêu đứng ở đó nhìn bóng lưng gầy gò yếu ớt của cô, đáy mắt lộ vẻ phức tạp.

Đúng lúc này, Hà Giai Ngọc chạy tới, vội vàng hỏi: “Thế nào rồi, có kịp không?”
“Chậm một bước, Nhiếp Nhiên nói hết rồi.


“Cái gì? Vậy thái độ của sĩ quan huấn luyện An thế nào?”
“Không biết, lúc tôi đến Nhiếp Nhiên đã xuống rồi, đến bây giờ tôi vẫn chưa lên đó.


“Em sẽ đi cầu xin sĩ quan huấn luyện An tha thứ, nói không chừng vẫn có đường cứu vãn.


” Hà Giai Ngọc không đợi Lý Kiêu ngăn cản, đi vào thang máy, sau đó lên thẳng phòng An Viễn Đạo.

An Viễn Đạo nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, còn chưa kịp tức giận mắng mỏ thì đã thấy Hà Giai Ngọc lao vào.

Bạn đang
“Sĩ quan huấn luyện An, thầy định xử lý Nhiếp Nhiên thế nào vậy?”
An Viễn Đạo sững sờ, sau đó trầm mặt hỏi: “Hóa ra cô cũng biết chuyện này à!”
“Chuyện này không phải là Nhiếp Nhiên cố ý!” Hà Giai Ngọc không ngừng giải thích: “Thật đấy, không phải chị ấy cố ý, chị ấy có nguyên nhân nên mới làm như vậy!”
“Nguyên nhân gì?” An Viễn Đạo lập tức hỏi.

Vừa rồi khi Nhiếp Nhiên đi, anh ta ở trong phòng không ngừng tìm câu trả lời.

Anh ta không hiểu tại sao Nhiếp Nhiên phải đẩy Cổ Lâm, cũng không hiểu tại sao Nhiếp Nhiên phải chủ động tới nói thật với anh ta.

Bây giờ Hà Giai Ngọc có thể trả lời vấn đề này thay mình, vậy thì quá tốt rồi.

Hà Giai Ngọc giải thích: “Không phải Nhiếp Nhiên cố ý muốn đẩy Cổ Lâm, là bởi vì Mã Tường bị bệnh choáng khi nhìn thấy súng nên Nhiếp Nhiên muốn mượn việc Cổ Lâm bị bắt, khiến anh ta có thể phá bỏ chướng ngại trong lòng mình, vì cứu chiến hữu mà nổ súng.

Vốn dĩ tất cả đều tốt, kết quả! ”
Cô ta vừa nói được một nửa thì An Viễn Đạo đã tức giận vỗ bàn, “Càn quấy! Đúng là càn quấy! Cô ta vì để ép Mã Tường nổ súng mà có thể đẩy người vào sao! Chẳng lẽ cô ta không biết tình hình lúc đó à? Cô ta không hiểu cái gì gọi là bắn nhau sao? Nhiều đạn như vậy, cho dù cô ta lợi hại thế nào đi nữa thì một mình cô ta cũng không để ý được toàn bộ! Huống hồ là cứu một người từ nhiều họng súng!”.

 
Chương 1208: Chương 1208





THẲNG THẮN - CÔ ẤY XẢY RA CHUYỆN RỒI (7)
An Viễn Đạo luôn cho là Nhiếp Nhiên có nỗi khổ bất đắc dĩ hoặc là bị người khác uy hiếp.

Nhưng cuối cùng sự thật này đã thật sự khiến anh ta mở rộng tầm mắt.

Vì ép một người nổ súng mà cô ta lại đẩy người khác vào?
Đây là cái lý luận gì thế!
Đó chính là đang giết người!
Chẳng trách vừa rồi đánh chết cô cũng không chịu nói lý do.


Lý Kiêu vừa đi đến cửa vốn muốn ngăn cản, lập tức bồi thêm một câu: “Lúc ấy trong tay bọn em có Phú gia làm con tin nên Nhiếp Nhiên mới dám làm như vậy.

Cô ấy làm chuyện gì cũng suy nghĩ cặn kẽ!”
Sắc mặt An Viễn Đạo tái xanh: “Nghĩ cặn kẽ? Nói như vậy thì bây giờ Cổ Lâm nằm ở bệnh viện không rõ sống chết cũng là nhờ cô ta nghĩ cặn kẽ à?”
“Không phải vậy, chị ấy…”
Hà Giai Ngọc còn chưa giải thích, An Viễn Đạo đã ngắt lời: “Tôi nói cho mấy cô biết, chuyện này tôi nhất định sẽ lập tức báo lên cho tiểu đoàn trưởng, Nhiếp Nhiên phải bị xử phạt nghiêm khắc nhất! Cô ta đã đem tính mạng con người ra đùa!”
“Sĩ quan huấn luyện! Nhiếp Nhiên không đem sinh mạng của Cổ Lâm ra đùa, Cổ Lâm trúng đạn là có nguyên nhân, thật ra…” Hà Giai Ngọc vẫn muốn nói tiếp, nhưng An Viễn Đạo đắm chìm trong tức giận to lớn đã không chịu nghe nữa.

“Cô đừng có xin tha thứ cho cô ta nữa, chuyện này tôi đã quyết định rồi! Cho dù có nguyên nhân chết tiệt gì khác nữa thì cũng không thay đổi được đâu! Còn nữa, hôm qua mấy người cố ý giấu giếm không báo chuyện này, tôi cũng sẽ truy cứu! Bây giờ, các cô lập tức đi ra ngoài!”

Hà Giai Ngọc vẫn muốn cầu khẩn, “Sĩ quan huấn luyện!”
“Tôi bảo cô đi ra ngoài!”
Hai người đứng ở thang máy cuối hành lang, Hà Giai Ngọc oán giận nói: “Chị Kiêu, vừa rồi tại sao chị không nói cùng em?”
“Sĩ quan huấn luyện An đang tức giận, cô càng giải thích sẽ chỉ càng khiến thầy ấy cảm thấy chúng ta đang chối bỏ trách nhiệm cho Nhiếp Nhiên.


“Vậy làm thế nào bây giờ, chẳng lẽ chúng ta cứ không giải thích sao?”
Lý Kiêu im lặng, vẻ mặt vô cùng nặng nề.

Chuyện này vốn không thể nói thẳng, bởi vì cho dù có giải thích thế nào cũng bất lợi với Nhiếp Nhiên.

.

 
Chương 1209: Chương 1209





THẲNG THẮN - CÔ ẤY XẢY RA CHUYỆN RỒI (8)
Lúc hai người bọn họ nói chuyện, cửa thang máy mở ra, Nghiêm Hoài Vũ và Kiều Duy đi từ bên trong ra.

Nghiêm Hoài Vũ vừa nhìn thấy Lý Kiêu và Hà Giai Ngọc đứng ở cửa thang máy, vội vàng hỏi: “Sao rồi sao rồi, chuyện sao rồi?”
“Chúng tôi đến chậm một bước, chị Nhiên đã nói hết ra rồi.

” Hà Giai Ngọc chán nản nói.

Nghiêm Hoài Vũ: “Vậy An Viễn Đạo nói gì rồi? Thầy ấy có thái độ thế nào? Thầy ấy có nói muốn làm gì Nhiếp Nhiên không?”
“Thầy ấy nói phải báo về đơn vị, xử phạt Nhiếp Nhiên nghiêm khắc nhất.



Nghiêm khắc nhất?
Lần này Nghiêm Hoài Vũ thật sự không thể bình tĩnh được: “Không được, tôi đi tìm An Viễn Đạo!”
“Vô dụng thôi, tôi vừa vào đó, bị sĩ quan huấn luyện An đuổi ra ngoài rồi.

” Hà Giai Ngọc kịp thời gọi anh ta lại.

“Sao lại vô dụng? Cổ Lâm trúng đạn rõ ràng là do Thiên Dạ! Chẳng lẽ hai người không nhấn mạnh với thầy ấy tất cả những chuyện này đều là do Thiên Dạ giở trò à?” Nghiêm Hoài Vũ cuống đến nỗi giống như con kiến bò trên chảo nóng, mùa hè nóng bức, trên trán anh ta toàn là mồ hôi.

“Anh không quên Thiên Dạ là ai chứ?” Lý Kiêu lạnh lùng nhắc nhở.

“Cô có ý gì?” Nghiêm Hoài Vũ không hiểu.

“Thiên Dạ là người của An Viễn Đạo, cho nên rất có thể An Viễn Đạo sẽ thiên vị Thiên Dạ.

” Kiều Duy giải thích thay Lý Kiêu.

Nghiêm Hoài Vũ xua tay nói: “Chuyện này không thể, Thiên Dạ nổ súng là sự thật tất cả mọi người đều thấy! Cho dù thầy ấy có giúp thế nào đi nữa cũng không thay đổi được.


Sắc mặt Kiều Duy nặng nề: “Vấn đề là ở trong mắt tất cả mọi người, Thiên Dạ nổ súng là đang cứu người, nếu như cô ta không thẳng thắn thì ai sẽ tin tưởng cô ta nổ súng là muốn giết người! Cho dù bây giờ Cổ Lâm tỉnh lại, cô ấy cũng sẽ cho rằng Thiên Dạ muốn cứu cô ấy.

Nhưng Nhiếp Nhiên thì khác, cô ấy tự tay đẩy Cổ Lâm vào trong, cho dù chúng ta biết ý của cô ấy không phải như vậy nhưng ai sẽ tin tưởng một người đang rút lui lại đẩy người khác về phía kẻ địch là có ý tốt?”
Bạn đang

“Không sai.

” Lý Kiêu gật đầu.

Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi trước khi rời đi cô không cố chấp giải thích với An Viễn Đạo.

“Vậy làm thế nào bây giờ, chuyện này cứ để Tiểu Nhiên Tử gánh hết oan uổng như vậy sao?”
Nhiếp Nhiên rõ ràng là có ý tốt, kết quả biến thành tội phạm giết người.

Mà Thiên Dạ rõ ràng là cố ý giết người nhưng vào giờ phút này lại biến thành anh hùng cứu người.

Vẻ mặt Lý Kiêu nặng nề, “Nếu cô ấy không muốn gánh thì không ai làm gì được, vấn đề là bây giờ cô ấy tự nguyện gánh, cô ấy cảm thấy mình nợ Cổ Lâm.

”
“Không được! Tôi không thể nhìn Nhiếp Nhiên bị Thiên Dạ hãm hại như vậy được, tôi phải đi tìm Thiên Dạ, tôi phải bắt cô ta nói ra!” Nghiêm Hoài Vũ bấm nút thang máy, muốn đi đến sân đấu quyền anh tìm Thiên Dạ.


“Sao cô ta có thể nói ra được? Hơn nữa cô ta suýt nữa bị Nhiếp Nhiên phế một cánh tay, ở bệnh viện lại bị chị Nhiên bóp cổ như vậy, cô ta chỉ mong chị Nhiên chết đi mới đúng.

”
“Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy phải làm thế nào bây giờ, cũng không thể nhìn Nhiếp Nhiên vào tòa án quân sự rồi bị xử phạt được!” Nghiêm Hoài Vũ bị cảm giác bất lực này ép cho sắp điên lên rồi, anh ta đấm mạnh vào bức tường phát ra tiếng vang nặng nề.

Cùng lúc đó An Viễn Đạo ở trong phòng gọi điện thoại cho Lý Tông Dũng.

“Ai thế?”
An Viễn Đạo báo cáo: “Tiểu đoàn trưởng, tôi là An Viễn Đạo, tôi đã điều tra rõ nguyên nhân khiến Cổ Lâm bị thương rồi.

”
“Là nguyên nhân gì?”.

 
Chương 1210: Chương 1210





ANH TỚI RỒI (1)
Bóng đêm dày đặc, căn phòng bên trong khách sạn không bật đèn, vừa tối vừa yên lặng.

Tất cả những đồ đạc trong phòng đều biến thành những đường viền màu đen.

Nhiếp Nhiên lẳng lặng nằm ở trên giường, ngực khẽ phập phồng theo hơi thở dài mà có quy luật.

Đúng lúc này, Nhiếp Nhiên trong giấc mộng bỗng nhiên cảm thấy hình như bên trong phòng có thêm một hơi thở không thuộc về mình.

Cô lập tức mở mắt ra rồi vung nắm đấm.

Lúc nắm đấm sắp vung đến mặt người kia, cô lại nghe thấy một giọng nói trầm ổn mà quen thuộc vang lên bên tai, “Là tôi.


Tay Nhiếp Nhiên hơi khựng lại.

Cô ngẩng đầu lên nhìn, trong bóng tối chỉ có thể mơ hồ nhìn ra đường nét khái quát, nhưng giọng nói kia thì cô sẽ không nhận nhầm.


Hoắc Hoành!
Anh tới rồi!
Anh từ thành phố A tới đây rồi!
Nhiếp Nhiên hạ tay xuống, lạnh lùng hỏi: “Anh đến làm gì?”
Vừa rồi dùng sức làm cô cảm thấy đầu óc choáng váng, lại ngã xuống giường.

Quả nhiên cơ thể yếu ớt thì ngay cả tính cảnh giác cũng thấp xuống.

Người ta đến đầu giường rồi mới phát hiện ra có vấn đề.

Hoắc Hoành đứng ở cạnh giường, trong giọng nói lại lộ ra chút lạnh lùng, “Em nói xem?”
Ban ngày anh nhận được điện thoại của Lý Tông Dũng, anh đang ăn cơm với Hoắc Khải Lãng, Hoắc Chử cùng một đám chú bác, hơn nữa còn nói về việc hợp tác vũ khí đạn dược sáu tháng cuối năm.

Đó là vụ hợp tác Hoắc Chử tìm tới, Hoắc Khải Lãng ngầm thừa nhận có nghĩa là Hoắc Chử không chỉ nắm toàn bộ Hoắc Thị trong tay mà thậm chí dần dần bắt đầu muốn nhúng tay vào việc làm ăn ngầm của nhà họ Hoắc.

Đám chú bác kia vừa thấy tình thế thay đổi, lại thấy vẻ mặt Hoắc Hoành hờ hững như vậy, cảm thấy ông Hoắc cũng lên tiếng rồi nên có lẽ Hoắc Hoành sẽ ngã xuống thật.

Vì vậy tất cả đều vô cùng niềm nở với Hoắc Chử, bọn họ biết điều này đại diện cho việc thế cục một sáng một tối của nhà họ Hoắc đã bị phá vỡ.


Nhà họ Hoắc sắp thay đổi lớn rồi.

Ngay trong bầu không khí quỷ dị khó lường này, Hoắc Hoành nhận được cuộc điện thoại của Lý Tông Dũng, ông chỉ nói: “Cô ấy xảy ra chuyện”.

Cô xảy ra chuyện rồi?
Xảy ra chuyện gì?
Cô không sao chứ?
Cô có bị thương không?
Bị thương có nghiêm trọng không?
Anh rất muốn hỏi những vấn đề này, nhưng vấn đề là tình thế bây giờ không cho phép anh hỏi ra tiếng, chỉ hờ hững ừm một tiếng, sau đó giả vờ bình tĩnh cúp điện thoại, lại quay về chỗ tiếp tục nói chuyện với đám chú bác kia.

Cả buổi gặp gỡ anh vẫn ung dung thản nhiên, thỉnh thoảng phát biểu mấy câu quan điểm, nhưng sự thật là trong lòng anh đang gấp đến nỗi chỉ muốn mọc cánh bay qua đó.

Nhưng anh biết, anh không thể.

Chỉ cần anh có bất cứ hành động gì hoặc là biểu lộ ra vẻ mặt khác, đám lão già gió chiều nào xoay chiều ấy này nhất định sẽ nghi ngờ có phải sau cuộc điện thoại vừa rồi của anh có mục đích khác không.

Đến lúc đó sẽ kéo theo hàng loạt hệ lụy khiến Hoắc Khải Lãng chú ý.

Cho nên anh chỉ có thể nhịn.

Trong lúc anh đang vắt óc suy nghĩ dùng cái cớ gì tốt nhất có thể an toàn rời khỏi thành phố A mà không khiến Hoắc Khải Lãng chú ý thì không ngờ Hoắc Chử lại nói hắn có một vụ làm ăn ở thành phố Z, nhưng công ty Hoắc Thị có một vụ hợp tác cần hắn đi ra nước ngoài ngay trong đêm, không phân thân ra được, cho nên muốn tìm người giúp đỡ.

.

 
Chương 1211: 1211: anh Tới Rồi 2





Hoắc Hoành biết đây là một thời cơ tốt nhất để rời khỏi nơi này, vì vậy anh bày tỏ mình sẽ đích thân đi.

Đám chú bác vừa nghe thấy anh chủ động ôm chuyện này, cho là anh muốn làm Hoắc Khải Lãng vui vẻ nên mọi người đều ngầm tỏ ý tán thành.

Chiều hôm đó anh đi máy bay đến thẳng thành phố Z.

Để tránh không bị phát hiện, đến lúc nửa đêm anh mới dám mạo hiểm thay đổi khuôn mặt, nhanh chóng rời khỏi khách sạn, đến chỗ Nhiếp Nhiên.

Trên đường đi anh đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống Nhiếp Nhiên gặp phải, nhưng sau đó Lý Tông Dũng lại gọi điện thoại nói với anh Nhiếp Nhiên không bị thương, lúc đó anh mới yên tâm.

Chỉ cần cô không bị thương, vậy thì tất cả đều không đáng lo.

Nhưng sau đó Lý Tông Dũng lại giải thích đầu đuôi câu chuyện cho anh một lần, mỗi chữ lại làm chân mày anh cau chặt lại.

Cố ý giết người?
Hơn nữa chính cô cũng chủ động khai báo.

Vẻ mặt Hoắc Hoành càng lúc càng nghiêm túc.


Nhiếp Nhiên làm việc đúng là không theo lẽ thường, có thể người khác nghe sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng có một điểm anh rất chắc chắn, cô không phải là một người không có chừng mực.

Ít nhất vô cùng có chừng mực đối với người vô tội.

Nếu như cô đã xác định làm một chuyện gì đó thì nhất định đã nghĩ hết tất cả các khả năng, hơn nữa hoàn toàn nắm chắc sẽ thực hiện được.

Bây giờ xuất hiện chuyện này thì chắc chắn đã có vấn đề gì đó.

Anh nhất định phải đi hỏi rõ!
Anh lập tức bắt một chiếc xe đi đến khách sạn Lý Tông Dũng nói.

Sau khi lấy được thẻ phòng ở chỗ phục vụ, anh nhẹ nhàng xoay cửa phòng ra.

Bên trong phòng tối om, trừ tiếng hít thở yếu ớt trên giường, Hoắc Hoành nhạy bén bắt được âm thanh kia, lập tức bước thật khẽ, chậm rãi đi vào.

Mọi lo lắng bất an đều chậm rãi biến mất theo tiếng hít thở của cô.


Cứ như vậy, một người ngủ, một người nhìn.

Vậy mà anh mới không cẩn thận để lộ hơi thở, người vốn đang ngủ yên trên giường đã lập tức mở mắt ra.

Không có sự ấm ức nên có như trong dự liệu, cũng không muốn giải thích, giọng điệu cô vô cùng lạnh lùng giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Rõ ràng mấy tháng trước hai người ở trong nhà vệ sinh nữ, thái độ của cô đối với mình có chút thay đổi, nhưng bây giờ Hoắc Hoành có thể thấy được thái độ của cô đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng như cũ rồi.

Nhiếp Nhiên ngã xuống giường, nhắm mắt lại, cong môi lên cười tự giễu, “Tốc độ nhanh thật.


Ban ngày cô mới nói chuyện với An Viễn Đạo xong, buổi tối Hoắc Hoành đã đến đây rồi.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Hoắc Hoành đứng ở cạnh giường, cúi đầu nhìn cô.

Nhiếp Nhiên chun mũi, ý cười ở khóe miệng nhạt đi, lạnh giọng nói: “Tôi không muốn nói chuyện, tôi muốn nghỉ ngơi.


Sau đó là tiếng cô loạt soạt trở mình.

Lệnh đuổi khách rất rõ ràng.

Hoắc Hoành cố kiên nhẫn: “Em có biết sau khi trở về em sẽ gặp phải chuyện gì không?”.

 
Chương 1212: 1212: anh Tới Rồi 3





Nhiếp Nhiên im lặng làm tổ ở trên giường.

Hoắc Hoành thấy cô đánh chết cũng không chịu nói thì cúi người xuống muốn kéo cô qua, nhưng không ngờ lại chạm vào cánh tay cô.

Cảm giác lạnh như băng đó không giống người bình thường.

Hoắc Hoành kinh hãi, “Sao tay em lại lạnh như vậy!” Anh sờ lên trán cô, “Em làm sao thế, không thoải mái ở chỗ nào à?”
Nhiếp Nhiên quay đầu đi, vùng vẫy nói: “Tôi không sao, mời anh ra ngoài cho.


Hoắc Hoành sờ thấy trán cô đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Hoắc Hoành bật đèn đầu giường lên, định ôm lấy cô, “Tôi đưa em đến bệnh viện.


Nhiếp Nhiên lập tức bóp cổ anh, ánh mắt lạnh lùng như dao, “Anh không hiểu lời tôi à, tôi nói mời anh đi ra ngoài!”
Hoắc Hoành cảm nhận được sức tay cô vô cùng nhẹ, không đáng để ý.

Lúc anh muốn ôm cả người cả chăn dậy, dưới ánh đèn nhìn thấy mặt trong cánh tay cô, động tác của anh hơi khựng lại.


“Tay em! ” Anh bắt được cánh tay Nhiếp Nhiên, dưới ánh đèn màu da cam, mặt trong cánh tay cô tím bầm, nhìn kĩ sẽ thấy có một vết kim nhỏ khiến anh lập tức hiểu ra.

Nhiệt độ cơ thể lạnh như băng, yếu ớt, đổ mồ hôi lạnh, đây là biểu hiện của việc mất quá nhiều máu.

Khuôn mặt Hoắc Hoành căng lên.

Anh túm lấy tay Nhiếp Nhiên, lần đầu tiên nhìn cô bằng ánh mắt lạnh như băng: “Em muốn lấy mạng đổi mạng?”
Mỗi khi nói một chữ, tay anh lại siết chặt thêm một phần.

Nhiếp Nhiên chỉ cụp mắt, không nói một lời.

Hoắc Hoành tức giận, “Em nói gì đi!”
Anh nghĩ hết cách để mạo hiểm tới đây, nhưng cô lại một lòng muốn chết, chuyện này bảo anh làm sao mà chịu được.

Anh thật sự sợ mình tới chậm một bước, vậy thì đến lúc đó không phải là tìm cô ở trong khách sạn, mà là! nhà xác.

Dưới ánh đèn, hai người cực kì gần nhau.

Hoắc Hoành nhìn gương mặt không có chút huyết sắc nào của cô là biết cô không chỉ truyền 400cc máu nhưng anh cũng không dám hỏi.


Anh sợ sau khi biết thì mình sẽ muốn bóp chết cô gái trước mặt này.

Nhiếp Nhiên nghiêng đầu sang bên cạnh, lạnh lùng nói: “Tôi muốn ngủ.


Hoắc Hoành chống hai tay bên người cô, cố đè nén sự mất mát và tức giận trong lòng xuống, “Em nhất định phải từ chối tôi như vậy sao?”
Nhiếp Nhiên nhắm hai mắt không nói một lời, hoàn toàn không chú ý gì đến người trước mặt.

Hoắc Hoành biết bây giờ cô cần nghỉ ngơi, mà anh cũng không thể tiếp tục ở lại đây nữa nên đứng thẳng người đi ra ngoài.

Cửa bị mở ra, sau đó lại đóng vào.

Nhiếp Nhiên nghe được tiếng đóng cửa mới chậm rãi mở mắt ra.

Cô xoay người tắt đèn đầu giường đi, căn phòng lại rơi vào trong bóng tối.

Nhiếp Nhiên nằm ở trên giường tiếp tục ngủ.

Màn đêm dày đặc mà yên tĩnh.

!
Một đêm cứ trôi qua như vậy.

Sắc trời dần dần sáng lên, ánh mặt trời mùa hè giống như con mãnh thú cắn nuốt đất đai, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng.

.

 
Chương 1213: 1213: anh Tới Rồi 4





Người trên giường vẫn nằm ở đó nhắm mắt ngủ.

Cho đến khi cơn đói gọi cô dậy, ánh nắng quá sáng chói, lúc này cô mới mở mắt ra, ngơ ngác nhìn trần nhà, từ từ khôi phục lại thần trí của mình.

Cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa vang lên.

Nhiếp Nhiên tưởng là đám người Lý Kiêu nên nằm trên giường mấy giây mới bò dậy, mở cửa ra.

“Chào cô, tôi đưa đồ ăn đến.

” Là một người mặc đồng phục phục vụ, anh ta đang đẩy một cái xe đồ ăn.

“Đồ ăn? Tôi không hề gọi đồ, anh đưa nhầm rồi.

” Nhiếp Nhiên nói xong định đóng cửa phòng lại.


“Là anh ở cùng phòng với cô gọi, sáng sớm anh ấy dặn dò lễ tân là chín rưỡi mang lên cho cô.


Nhiếp Nhiên biết người đàn ông đó là Hoắc Hoành.

Người phục vụ thấy cô không đóng cửa nữa thì lên tiếng hỏi: “Cô có cần tôi đưa vào cho cô không?”
“Không cần đâu, cảm ơn.


“Mời cô dùng cơm, chúc cô ngon miệng.


Sau đó anh ta rời đi.

Nhiếp Nhiên mở cửa phòng ra, kiểm tra phía dưới xe đẩy không có gì mới đẩy vào.


Trên xe đồ ăn để đĩa lớn đĩa nhỏ, cháo táo đỏ long nhãn gạo đen, bánh mứt táo củ mài, canh a giao mè đen óc chó, canh kỷ tử bổ khí huyết, thậm chí còn có một bát cháo gà đương quy rất nhỏ.

Đều là đồ bổ khí dưỡng máu.

Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm những món ăn đó, bánh ngọt tỏa ra mùi thơm ngọt ngào, cháo gà đi kèm với hơi khói vấn vít màu trắng xông vào mũi khiến bụng cô sôi òng ọc.

w๖ebtruy๖enonlin๖e
Từ sau khi Cổ Lâm xảy ra chuyện, cô chưa ăn uống tử tế, sau đó lại truyền nhiều máu như vậy, cho dù là sinh lý hay là tâm lý đều đã sớm mệt mỏi rồi.

Trong mấy ngày nhốn nháo hoảng loạn này, cô bận mắc nợ, bận nói thật, bây giờ nhìn thấy những món ăn nóng hổi này, nơi sâu nhất trong đáy mắt cô có cái gì đó đang xao động, nhưng cô nhanh chóng áp chế xuống.

Cô ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu.

Nhóm người Hà Giai Ngọc đến thăm Nhiếp Nhiên, đẩy cửa phòng ra thấy cô đang ngồi cạnh một cái xe đẩy bày la liệt đồ ăn, mùi thơm mê người.

“Chị Nhiên chị tỉnh rồi à? Chị không sao chứ, hôm qua…” Hà Giai Ngọc đi vào đầu tiên, nói được một nửa thì bị Nghiêm Hoài Vũ sau lưng chọc một cái, cô ta lập tức im miệng.

“Tiểu Nhiên Tử, cô gọi cái gì thế, nhìn ngon thật.

”.

 
Chương 1214: 1214: anh Tới Rồi 5





Hà Giai Ngọc chuyển tầm mắt đến xe đồ ăn, không nhịn được cảm thán, “Woa, chị Nhiên, chị gọi thế này đúng là nhiều quá rồi!”
Lý Kiêu nhìn thấy đồ ăn thì nói: “Cậu không giống người biết chăm sóc mình như vậy.


Nhiếp Nhiên chỉ đồ ăn trên bàn: “Ăn cùng đi.


Lý Kiêu lắc đầu, “Những thứ này đều dùng để bổ khí dưỡng máu, đặc biệt dùng cho người mất quá nhiều máu như cậu ăn, chúng tôi không thích hợp.


Huống hồ bây giờ là mùa hè, trời nóng như vậy mà ăn đương quy a giao sẽ dễ nóng quá mà chảy máu cam.

“Đúng vậy, đúng vậy, chị Nhiên chị vất vả như vậy, lại mất nhiều máu, cần phải bồi bổ thật tốt mới được, chị mau ăn đi!”
Nhiếp Nhiên hỏi: “Mã Tường vẫn đang ở đó trông nom Cổ Lâm à?”

“Đúng vậy, ngày nào cậu ta cũng ngồi ở đó, ngay cả ba mẹ Cổ Lâm bảo cậu ta đi nghỉ ngơi cậu ta cũng không chịu.


“Là tôi hại anh ta.


Hà Giai Ngọc nhíu mày nói: “Chị Nhiên, sao chị cứ vơ trách nhiệm lên người mình thế? Mã Tường thì liên quan gì đến chị?”
“Nếu không phải do tôi làm mối thì Mã Tường không đến nỗi trở thành như vậy.


Chắc anh ta cực kì hận cô, cũng hận bản thân mình.

Lý Kiêu buông đũa xuống, giọng nói lạnh lùng: “Đây không phải là lỗi của cậu, bọn họ là quân nhân, bị thương là việc không tránh được.

Nếu anh ta đã lựa chọn thì phải học cách chịu đựng.



Chịu đựng?
Chịu đựng thế nào?
Tận mắt nhìn cô gái mình thích ngã xuống trước mắt mình, mà tất cả những chuyện này là do chiến hữu của mình làm.

Còn muốn bảo anh ta im lặng chịu đựng, thế này đúng là quá làm khó anh ta.

Nhiếp Nhiên không nói thêm gì nữa, yên tĩnh ăn hết đồ ăn.

“Chị Nhiên, chị đói lắm à mà ăn nhiều như vậy?” Hà Giai Ngọc thấy cô như gió cuốn ăn sạch xe đồ ăn thì há hốc mồm.

“Ừ, tôi hơi đói.

” Nhiếp Nhiên lại uống một ngụm trà táo đỏ kỷ tử bổ khí.

Thật ra cô đâu có đói như vậy, chỉ là sợ đến lúc đó Cổ Lâm lại xảy ra vấn đề, cần truyền máu, cô dưỡng sức nhanh lên một chút để bổ sung kho máu mà thôi.

.

 
Chương 1215: 1215: anh Tới Rồi 6





“Chúng tôi phải đến bệnh viện đây, cậu nghỉ ngơi đi.” Lý Kiêu nói.
“Không cần, tôi đi cùng mọi người qua đó.” Nhiếp Nhiên đứng lên.
Hà Giai Ngọc từ trước đến giờ đều nói mà không suy nghĩ: “Hả? Bây giờ chị có thể ra khỏi khách sạn sao? An Viễn Đạo không hạn chế hành động của chị à?”
Cô ta vừa dứt lời liền nhận được ánh mắt không vui và trách cứ của Lý Kiêu và Nghiêm Hoài Vũ.

Hà Giai Ngọc lập tức im bặt.
Nhưng Nhiếp Nhiên không hề để ý, cô gật đầu nói: “Tôi đã nói với An Viễn Đạo rồi, đợi tiễn Cổ Lâm xong sẽ về đơn vị.”.

Tìm truyện hay tại [ trù mtruyện.

N E T ]

“Vậy chúng ta mau đi thăm Cổ Lâm đi.” Nghiêm Hoài Vũ chuyển chủ đề, thúc giục bọn họ.
Bốn người xuống khách sạn, đi taxi đến thẳng bệnh viện.
Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, Mã Tường, Thi Sảnh và Kiều Duy cùng nhau ngồi túc trực.

Ba mẹ Cổ Lâm thì thay phiên nhau đi nghỉ ngơi.
Nhiếp Nhiên đi tới cửa sổ nhìn Cổ Lâm vẫn nằm ở bên trong, trong lòng lạnh như băng.
Mã Tường nhìn thấy cô cũng không có phản ứng kịch liệt gì mà chỉ mặc kệ cô.
Nhiếp Nhiên biết như vậy đã là cực hạn đối với anh ta rồi.

Cô ngồi một lúc rồi muốn đi hỏi thăm bác sĩ tình hình của Cổ Lâm.
Cô mới vừa đi ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt thì gặp được Tống Nhất Thành ở chỗ rẽ, anh ta đi tới chắn trước mặt cô.

Nhiếp Nhiên nhíu mày, nhìn anh ta, “Xin nhường đường!”
“Cổ Lâm, bây giờ bạn cô là bệnh nhân của tôi, cô không muốn biết tình hình của cô ấy à?” Tống Nhất Thành chắp hai tay sau lưng, cười tươi tắn.
“Bây giờ tình hình của cô ấy thế nào rồi?” Nguồn:
Tống Nhất Thành nhìn mấy bác sĩ đi sau lưng, bọn họ lập tức hiểu ý rối rít tản đi, chỉ để lại hai người ở chỗ rẽ hành lang.
Nhìn thấy người đi cả rồi, lúc này Tống Nhất Thành mới hỏi: “Hôm qua cô đi đâu thế?”
“Tôi đang hỏi anh cơ mà?”
Tống Nhất Thành nhún vai, “Cô trả lời trước rồi tôi sẽ nói cho cô biết.”
“Tôi cần phải báo cáo hành trình của mình với anh à?”
“Cô không cần báo cáo hành trình của mình với tôi, nhưng cô không nghe theo lời dặn của bác sĩ mà tự ý rời khỏi bệnh viện, tôi là bác sĩ của cô thì nhất định phải biết.

Rốt cuộc là chuyện quan trọng gì khiến cô chưa truyền dịch xong đã vội vã rời đi như vậy?”
Nhiếp Nhiên cố nhẫn nại nói: “Tôi cảm thấy mình không sao, cho nên có thể không cần truyền dịch nữa.”
“Cô có sao hay không nên là tôi phán đoán chứ không phải cô!” Tống Nhất Thành bị vẻ dửng dưng của cô làm cho tức giận, giọng nói cũng nghiêm nghị hơn..

 
Chương 1216: 1216: anh Tới Rồi 7





Nhiếp Nhiên chẳng quan tâm thái độ của anh ta, cô nói: “Tôi đã trả lời rồi, bây giờ anh có thể nói cho tôi biết tình hình của Cổ Lâm rồi chứ?”
“Được, tôi có thể nói cho cô.

Cô cùng tôi đến phòng làm việc, ở đó có hình ảnh chụp CT não của cô ấy.


Nhiếp Nhiên không nghi ngờ đi theo anh ta mà không hề biết mình bị anh ta lừa.

Tống Nhất Thành bảo cô ở trong phòng chờ mình một lát.

Lúc sau, anh ta quay về, trên tay là cái giá truyền dịch.

“Anh mang nó đến đây làm gì hả?”
“Đương nhiên là tiếp tục truyền dịch rồi, bổ sung chỗ ngày hôm qua chưa truyền xong!” Tống Nhất Thành chuẩn bị xong xuôi tất cả, vỗ cái ghế bên cạnh, ra hiệu cho cô qua ngồi.


Nhiếp Nhiên kháng cự: “Tôi đến để nghe anh nói về bệnh tình của Cổ Lâm chứ không phải tới để truyền nước!”
“Vừa truyền nước vừa nghe, cả hai việc không ảnh hưởng đến nhau.

Cô không ngoan ngoãn truyền dịch, tôi sẽ không nói cho cô biết.

” Tống Nhất Thành đe dọa.

Quả nhiên chiêu này có tác dụng.

Nhiếp Nhiên sầm mặt lại, ngoan ngoan ngồi vào chỗ đợi anh ta truyền nước cho.

“Bây giờ có thể nói rồi chứ?” Nhiếp Nhiên nói với giọng bực bội.

Tống Nhất Thành ngồi xuống đối diện với cô, ôn tồn nói: “Thật ra thì cũng không có gì, bây giờ về cơ bản tình hình của Cổ Lâm đã ổn định rồi, chỗ xuất huyết cũng không còn chảy máu nữa, tất cả đều vô cùng bình thường.



Nhiếp Nhiên thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt.


“Thật ra tôi rất tò mò, hai người lại không phải là chị em ruột, tại sao cô phải liều mạng như vậy? Còn nữa, tại sao cô ấy phải oán hận cô?”
Nhiếp Nhiên liếc anh ta, lạnh lùng hỏi: “Bác sĩ Tống, anh rất rảnh đúng không? Không cần đi làm à?”
“Công việc của tôi chính là trông nom bệnh nhân không nghe lời như cô.

” Tống Nhất Thành ngồi bắt tréo chân, dáng vẻ nhàn nhã.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Tống Nhất Thành hoàn toàn không có ý muốn rời đi, Nhiếp Nhiên thật sự không muốn ngồi ngây ngốc ở đây với anh ta nữa: “Không thể chỉnh tốc độ nhanh thêm một chút à?”
Tống Nhất Thành lắc đầu, “Cơ thể cô không chịu nổi tốc độ nhanh như vậy.


“Vậy tôi ngồi ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt truyền nước được không?” Nhiếp Nhiên hỏi.

.

 
Chương 1217: 1217: anh Tới Rồi 8





“Không được.”
“Tại sao?”
“Trong phòng bệnh nặng không cho phép những thứ như giá treo dịch truyền gây cản trở lối đi.” Tống Nhất Thành chém gió.
Lần này Nhiếp Nhiên hoàn toàn tuyệt vọng.
Tống Nhất Thành thấy cô bực bội thì bật cười rồi hỏi vấn đề vừa rồi lần nữa, “Rốt cuộc hôm qua cô đi đâu thế?”
“Chuyện này liên quan gì đến anh à?”
Đương nhiên anh ta biết không liên quan đến mình, nhưng mà...!nhất thời không nhịn được.
Có điều sau khi nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của cô, anh ta cũng không ép nữa, đứng lên khỏi ghế, cầm cái bình giữ nhiệt trên bàn lên đưa cho cô, “Cái này cho cô.

Trà hoàng kì đương quy táo đỏ có lợi cho sức khỏe của cô.”
Nhưng Nhiếp Nhiên không nhận lấy mà hứng thú nhìn về phía Tống Nhất Thành, “Anh đặc biệt đợi một bệnh nhân như tôi, lại còn chu đáo chuẩn bị cả trà, là đãi ngộ của tôi quá cao hay là bác sĩ như anh quá tốt đây?”

“Đương nhiên là tôi quá tốt rồi! Tôi là bác sĩ, biết rõ làm như vậy có thể sẽ khiến cô bị sốc chết mà còn kiên trì làm.

Điều này khiến tôi áy náy trong lòng nên bồi thường cho cô.” Tống Nhất Thành lại đưa bình trà đến.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Là tự tôi muốn thế, anh không cần áy náy.”
“Nhưng tôi...”
Tống Nhất Thành cau mày, còn chưa nói xong, Nhiếp Nhiên đã cướp lời: “Tất cả những chuyện này đều là do tôi tự nguyện, anh bị tôi lừa nên anh không cần cảm thấy áy náy hoặc là...!tình cảm khác gì với tôi.

Tống Nhất Thành, anh hiểu không?”
Câu nói cuối cùng của cô hiển nhiên có thâm ý khác.
Vẻ mặt Tống Nhất Thành sững sờ, trong mắt lóe lên chút ánh sáng khác lạ, “Nói linh tinh gì thế! Tôi chỉ là một bác sĩ, cảm thấy bệnh nhân của mình cần uống chút nước dưỡng khí bổ máu mà thôi.”
“Không cần, buổi sáng tôi đã uống rồi.”

“Uống rồi? Ai cho cô uống?”
“Chuyện này không nằm trong phạm vi quan tâm của anh.”
Đời này lần đầu tiên anh ta tặng đồ cho con gái mà bị từ chối những hai lần, thật là bực bội! w๖ebtruy๖enonlin๖e
Nhưng Nhiếp Nhiên không để ý đến anh ta.

Thấy đã truyền dịch xong, cô tự rút mũi kim ra, lau qua máu rỉ ra trên mu bàn tay, “Truyền dịch xong rồi, tôi đi đây.”
Dứt lời, cô mở cửa phòng làm việc đi ra ngoài.
“Cô!” Dưới tình thế cấp bách, Tống Nhất Thành đi ra khỏi phòng làm việc giữ lấy cô, vừa vặn lúc này một y tá muốn tìm anh ta, cô ta nhìn thấy thế thì há hốc mồm vì kinh ngạc.
“Có chuyện gì?” Tống Nhất Thành giữ chặt tay Nhiếp Nhiên, lạnh giọng nói.
“Bệnh nhân ở giường 201 nói nhức đầu khó chịu.” Y ta nhìn chằm chằm vào cái tay bị giữ chặt của Nhiếp Nhiên.
Tống Nhất Thành gật đầu, “Tôi sẽ tới ngay, cô đi trước đi.”
“Vâng.”
Sau khi y tá rời đi, Tống Nhất Thành đóng cửa phòng làm việc lại, sau đó nhét cái bình vào tay Nhiếp Nhiên, “Tôi mặc kệ, cô nhất định phải cầm bình trà này về uống, lần sau nhớ trả lại bình cho tôi.”.

 
Chương 1218: 1218: anh Tới Rồi 9





Sau đó, anh ta bước nhanh vào trong phòng bệnh, để Nhiếp Nhiên đứng đó một mình.

Nhiếp Nhiên nhìn bình trà, cau mày lại.

Cô đổ hết nước trong bình vào bồn hoa bên cạnh rồi đặt bình ở cửa rồi đi đến phòng bệnh của Cổ Lâm.

Ba mẹ Cổ Lâm nhìn thấy Nhiếp Nhiên đều rối rít cảm ơn cô.

Thật ra Nhiếp Nhiên rất muốn nói cho bọn họ biết toàn bộ chân tướng của sự việc nhưng lại bị Lý Kiêu chặn họng.


Lý Kiêu không muốn Nhiếp Nhiên ôm hết trách nhiệm vào mình, cô nhanh trí hỏi: “Cô, tình trạng của Cổ Lâm bây giờ thế nào rồi? Lúc nào thì chuyển viện ạ?”
Ba Cổ lâm thở dài, đáp: “Vẫn như vậy thôi.

Bác sĩ nói cần phải quan sát thêm.


“Ồ vậy ạ.


Cô quay sang nói với Nhiếp Nhiên: “Cổ Lâm còn ở đây mấy ngày nữa, tôi thấy sắc mặt cậu kém lắm, cậu về nghỉ ngơi trước đi.


” w๖ebtruy๖enonlin๖e
Mẹ Cổ Lâm tán đồng: “Đúng đúng đúng, cháu về nghỉ ngơi đi, dù sao cũng đã truyền nhiều máu như vậy, thế nào cũng phải nghỉ ngơi cẩn thận.


“Không cần đâu, cháu ở lại thêm lúc nữa.

” Nhiếp Nhiên kiên quyết từ chối.

Nhưng mặc kệ cô phản đối, mọi người vẫn đuổi cô về, sau đó phân công nhau túc trực bên Cổ Lâm.

Sau khi bàn bạc, cả đám thống nhất, đêm đầu Lý Kiêu và Nghiêm Hoài Vũ gác, đêm sau Kiều Duy và Hà Giai Ngọc gác, Thi Sảnh thì cùng ba mẹ Cổ Lâm đi nghỉ ngơi.

.

 
Chương 1219: 1219: anh Tới Rồi 10





Càng về đêm, hành lang bệnh viện càng thưa thớt người.

Nghiêm Hoài Vũ và Lý Kiêu ngồi ở đó, yên lặng trông coi.

“Bây giờ Cổ Lâm thế nào rồi?” Một giọng nói bất ngờ vang lên từ cuối hành lang.

Lý Kiêu và Nghiêm Hoài Vũ quay đầu nhìn qua, sau đó ngẩn người ra tại chỗ.

“Chính! chính trị viên?” Nghiêm Hoài Vũ không dám tin tưởng vào mắt mình, hỏi, “Chính trị viên, sao thầy lại đến đây?”
Hoắc Hoành bước nhanh tới, trên người mang theo chút sương đêm, anh nói: “Lúc quay lại tôi nghe được chuyện này nên phía trên phái tôi tới xử lý.


Vừa thấy chính trị viên tới xử lý, Nghiêm Hoài Vũ có sức sống hơn hẳn, “Chính trị viên, Nhiếp Nhiên vô tội, tất cả đều là do Thiên Dạ gây ra!”
“Thiên Dạ? Chính là binh lính lớp 1 đang thi hành nhiệm vụ đó à?” Tối hôm qua sau khi trở về, Hoắc Hoành đã nói chuyện với Lý Tông Dũng một đêm.

Từ chỗ Lý Tông Dũng, anh biết được lúc bắn nhau đám người lớp 6 đều ở đó, cho nên hôm nay làm xong vụ hợp tác anh lập tức về khách sạn, cải trang rồi qua đây, muốn tìm hiểu tình hình thông qua bọn họ.


“Đúng, chính là cô ta! Chuyện này từ đầu tới cuối đều là cô ta giở trò quỷ!” Nghiêm Hoài Vũ nói tới Thiên Dạ thì vẻ mặt vô cùng tức giận.

Hoắc Hoành liên tục hỏi: “Không phải Nhiếp Nhiên đẩy người vào sao? Tại sao lại liên quan đến Thiên Dạ?”
“Nhiếp Nhiên đẩy người vào bởi vì muốn chữa chứng sợ súng của Mã Tường, ai biết giữa chừng Thiên Dạ lại nhúng tay vào làm hỏng kế hoạch.

Khi đó cô ta vì có thể chứng minh giá trị của mình, muốn lấy được tín nhiệm của Cát gia nên đã muốn giết người.

” Nghiêm Hoài Vũ giải thích
Hoắc Hoành cau mày, “Đúng là Nhiếp Nhiên đẩy người vào à?”
Nghiêm Hoài Vũ lắc đầu, “Nhiếp Nhiên đẩy Cổ Lâm vào không phải là muốn giết cô ấy, mà phát súng nhìn như cứu người kia của Thiên Dạ thật ra lại là muốn giết cô ấy.


“Chuyện này An Viễn Đạo có biết không?” Hoắc Hoành lại hỏi.

“Không biết, bọn em vẫn chưa nói, sợ thầy ấy biết rồi sẽ thiên vị binh lính của mình.

” Lý Kiêu trả lời chắc chắn.


“Được, chuyện này tôi đã biết đại khái rồi, tôi còn có việc, đi trước đây.


Hoắc Hoành muốn rời đi, Nghiêm Hoài Vũ lập tức hỏi: “Vậy chuyện của Tiểu Nhiên Nhiên thầy định làm thế nào? An Viễn Đạo nói chờ Cổ Lâm chuyển viện sẽ lập tức đưa Tiểu Nhiên Nhiên về đơn vị để xử phạt.


“Chuyện này tôi sẽ nghĩ cách.

” Hoắc Hoành không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.

Chỉ cần Nhiếp Nhiên không có ý giết người, những chuyện khác cứ giao hết cho anh.

Nghiêm Hoài Vũ nhìn bóng lưng vội vàng của Hoắc Hoành, lo lắng hỏi Lý Kiêu ở bên cạnh, “Cô nói chính trị viên có thể làm được không?”
“Không cần biết được hay không, ít ra thầy ấy đứng về phía chúng ta vô điều kiện, thế là tốt lắm rồi.

” Hoặc nói nghiêm túc là đứng về phía Nhiếp Nhiên.

Lý Kiêu cũng nhìn chằm chằm bóng lưng Hoắc Hoành, cho đến khi bóng dáng đó hoàn toàn biến mất, cô mới thu hồi tầm mắt lại rồi ngồi xuống ghế.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom