Dịch Full Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1120: Chương 1120





QUY ĐỊNH CHÍNH LÀ ĐỂ THAY ĐỔI (3)
“Cô muốn làm gì!”
“Lấy cô để luyện tay, đúng lúc hai ngày nay tâm trạng tôi đang khó chịu.


Có trời mới biết mấy ngày nay Hà Giai Ngọc bực bội thế nào.

Bác sĩ nói Nghiêm Hoài Vũ ngộ độc thuốc, cộng thêm mấy lần trước tiêu chảy quá nhiều lần nên mới ngất đi.

Thông thường chỉ hôn mê một ngày, nhưng đã ba ngày rồi anh ta vẫn chưa tình.

Trương Nhất Ngải hoảng hốt nói: “Cô đánh chiến hữu sẽ bị ghi lỗi! Đến lúc đó thành tích của cô sẽ bị hủy bỏ hết!”

“Ha ha, bây giờ cuối cùng cô cũng nhận rõ sự thật mình không đánh lại tôi rồi à?” Hà Giai Ngọc đi đến bên cạnh Cổ Lâm, “Tôi khuyên cô nên khách sáo với Cổ Lâm một chút.

Dù sao lần này ngay cả người lớp 6 cô cũng không đánh lại, nói không chừng bị chuyển từ lớp 1 xuống lớp 6, đến lúc đó còn phải cầu xin lớp trưởng Cổ Lâm bảo vệ cho cô đấy.


Trương Nhất Ngải tức giận run lẩy bẩy, “Cô, cô!”
Trong lúc Hà Giai Ngọc rảnh rỗi trút giận lên Trương Nhất Ngải, Nhiếp Nhiên ăn xong đang chuẩn bị đi thì đột nhiên nghe thấy Lý Kiêu hỏi: “Hôm nay cậu có muốn đi thăm Nghiêm Hoài Vũ với chúng tôi không, bác sĩ nói còn không tỉnh thì sẽ đưa cậu ta đến bệnh viện đơn vị.


Nhiếp Nhiên khẽ lắc đầu, “Không đâu, tôi có việc rồi.


Nhiếp Nhiên bê đĩa thức ăn muốn rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước đột nhiên vòng lại.


Cô đứng ở trước mặt Lý Kiêu, nói: “Trưa nay Phương Lượng rời khỏi đơn vị dự bị, cậu có muốn đi tiễn không?”
Đôi đũa trong tay Lý Kiêu hơi khựng lại, giọng nói lạnh lùng lộ vẻ kinh ngạc, “Trưa nay? Sao lại đột ngột vậy?”
“Kỳ huấn luyện của thầy ấy kết thúc rồi, lệnh điều động cũng đã có nên trưa này sẽ đi.

Cậu có muốn đi tiễn không?”
Lý Kiêu bê đĩa thức ăn đứng lên, “Đi thôi.


Hai người bọn họ rời đi lặng lẽ rồi chạy thẳng tới cổng đơn vị.

Phương Lượng đang đứng ở cổng, nhìn thấy cả Lý Kiêu thì ngẩn ra, “Lý Kiêu? Sao em lại đến đây?”
Nhiếp Nhiên cười nói: “Là em kéo cậu ấy đi cùng, cậu ấy đã từng là lính của thầy thì cũng phải tới tiễn thầy chứ.

”.

 
Chương 1121: Chương 1121





QUY ĐỊNH CHÍNH LÀ ĐỂ THAY ĐỔI (4)
“Không ngờ trong nhóm binh lính tôi huấn luyện lại có hai người trở thành chiến hữu của tôi.

Điều này làm tôi rất vui mừng, chứng tỏ tôi vẫn rất có tố chất làm sĩ quan huấn luyện.”
Nhiếp Nhiên bật cười nói: “Đó đâu phải là tố chất, rõ ràng chính là đạp phải vận sh*t chó mới gặp được hai người bọn em.”
“Đúng vậy, tôi đạp vận shi*t chó gặp hai người các em!”
Rồi Phương Lượng nhét túi đồ trong tay cho Nhiếp Nhiên, “Mấy cuốn sách này cho em, trong đó có rất nhiều ghi chép và chú giải, hy vọng lần này em có thể thông qua kỳ thi.”
Nhiếp Nhiên hoàn toàn không biết phải nói gì.

Không chỉ Cổ Lâm mà ngay cả Phương Lượng cũng vậy.
“Được rồi, nể tình thầy từng là giáo quan của em, em sẽ giữ chỗ sách này lại.”

Phương Lượng nghiêm túc nói: “Không chỉ giữ lại mà còn phải xem cẩn thận! Lần nào thi tôi cũng đạt hạng xuất sắc, em đã từng là lính của tôi nên không thể làm xấu mặt người sĩ quan huấn luyện này được.”
Nhiếp Nhiên cười nói: “Thầy yên tâm đi, cho dù em làm mất mặt thầy thì Lý Kiêu cũng sẽ bù lại cho thầy.”
“Tôi chưa bao giờ lo lắng về Lý Kiêu.

Chỉ có em! Nhiều chuyện nhất, cũng ầm ĩ nhất!” Phương Lượng nói xong, lại dặn dò Lý Kiêu đơn giản mấy câu rồi nói: “Được rồi, không còn sớm nữa, tôi phải đi đây, nếu không sẽ không kịp chuyến xe buýt cuối cùng mất.”
Lúc này Nhiếp Nhiên cũng thôi không đùa giỡn nữa.

Lý Kiêu từ trước đến giờ không giỏi ăn nói thì chỉ cúi chào Phương Lượng.
Phương Lượng nhìn cổng đơn vị dự bị lần cuối cùng với ánh mắt lưu luyến bịn rịn rồi rời đi.
Sau khi tiễn Phương Lượng đi, Nhiếp Nhiên xách túi sách kia cùng Lý Kiêu trở về.
“Cậu biết thầy ấy phải đi từ lúc nào thế?” Lý Kiêu hỏi.
“Hôm sát hạch.”
“Vậy tại sao cậu không nói với tôi từ sớm?”
Nhiếp Nhiên cười nói: “Hai ngày nay vì chuyện của Thiên Dạ mà cậu...”
Sau khi nhắc đến Thiên Dạ, Nhiếp Nhiên bỗng chốc dừng lại.
“Tại sao không nói tiếp?”
“Có chuyện này tôi phải nói với cậu.”
Nhìn vẻ mặt Nhiếp Nhiên hơi cổ quái, Lý Kiêu gật đầu, ra hiệu cho cô tiếp tục.
“...!Thiên Dạ cũng nằm trong lần điều chuyển này, tôi nghĩ chắc cô ta sẽ không quay lại nữa.”.

||||| Truyện đề cử: Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi |||||

w๖ebtruy๖enonlin๖e
Cô vừa mới dứt lời, gương mặt Lý Kiêu đã hoàn toàn u ám.

Thấy vẻ mặt không vui ấy, Nhiếp Nhiên quyết định chuồn.
“Tôi đi về ôn tập trước đây.”
Sau đó cô chạy mất.
Nhiếp Nhiên như bôi dầu dưới lòng bàn chân muốn về phòng ngủ một giấc, không ngờ lại gặp phải Quý Chính Hổ giữa đường.

Quý Chính Hổ vốn muốn đi tìm cô nên lập tức gọi cô lại.
“Sĩ quan huấn luyện, có chuyện gì không ạ?”
“Có thành tích rồi.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, “Tôi có thể ở lại lớp 6 không?”
Quý Chính Hổ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Lần này xếp lớp xong thì sẽ không đổi nữa, em thật sự đã nghĩ kĩ muốn ở lại lớp 6 chưa?”
Nhiếp Nhiên gật đầu, “Vâng, tôi nghĩ kĩ rồi.”
“Tại sao?” Quý Chính Hổ cảm thấy khó hiểu.

Nhiếp Nhiên nhún vai, “Tôi lười, không thích chuyển chỗ.”
Quý Chính Hổ lạnh lùng nói: “Tôi hy vọng em có thể cho tôi một câu trả lời thuyết phục hơn.”
“Vậy thầy muốn biết điều gì?”
“Tại sao em không muốn vào lớp 1?”
Nhiếp Nhiên dửng dưng nói: “Quy định xếp hạng đã bị hủy bỏ rồi, lớp 1 và lớp 6 có gì khác nhau?”
Quý Chính Hổ cau mày, nghiêm túc nói: “Nhưng em biết rõ là cho dù hủy bỏ thì thực lực của lớp 1 và lớp 6 vẫn có chênh lệch.”
Nhiếp Nhiên cười khẽ, đôi mắt tràn đầy sự bất khuất ngang ngạnh, “Đối với tôi mà nói sự chênh lệch chính là để vượt qua.

Ai quy định lớp 1 vĩnh viễn đứng vững không ngã, tôi muốn thay đổi thông lệ này!”
“Được, tôi chờ em làm được điều đó.” Quý Chính Hổ nhìn cô, sau đó rời đi..

 
Chương 1122: Chương 1122





ÂN NHÂN CỨU MẠNG – ĐỠ MỘT VIÊN ĐẠN THAY CẬU ẤY (1)
Gần kỳ thi, trừ việc huấn luyện hằng ngày ra thì mọi người đều trốn ở trong ký túc xá miệt mài nghiên cứu sách vở.
Cuối cùng Nghiêm Hoài Vũ vẫn được đưa vào bệnh viện, Hà Giai Ngọc không ra ngoài được nên chỉ có thể ở trong đơn vị, ngày ngày lo lắng suông.

Lý Kiêu từ khi biết được Thiên Dạ rất có khả năng rời đi không trở lại thì tâm trạng cũng trở nê rất xấu.

Cả phòng ngủ 305 chỉ có Nhiếp Nhiên vẫn dành thời gian huấn luyện và...!ngủ bù như mọi khi.

Dĩ nhiên thỉnh thoảng cô cũng sẽ lật sách xem một chút, nếu không những lời cô đã nói trước mặt Quý Chính Hổ sẽ trở thành chuyện cười mất.

Cổ Lâm thấy Nhiếp Nhiên chăm chỉ học như vậy thì tưởng là Nhiếp Nhiên muốn giành được xếp hạng tốt trong lần thi này.

Cô thầm hối hận vì hai ngày nay mình luôn nghĩ đến chuyện của Mã Tường nà quên ghi chép cho Nhiếp Nhiên.
Sau khi bận rộn ba buổi tối chỉnh lại tất cả ghi chép, nhân lúc nghỉ trưa không thấy Hà Giai Ngọc đâu, Cổ Lâm giao ghi chép mình đã sửa cả đêm cho Lý Kiêu.
“Đây là sổ ghi chép liên quan tới tiết học, tôi đã chỉnh sửa lại rồi, phiền cậu giao cho Nhiếp Nhiên.” Cổ Lâm cúi đầu, hiển nhiên trao đổi riêng với Lý Kiêu vẫn khiến cô thấy hơi sợ hãi.
Lúc Lý Kiêu định giơ tay ra nhận, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên ở cửa, “Sau này cậu cứ đưa thẳng cho tôi đi.

Cậu cứ làm phiền Lý Kiêu mãi sẽ khiến tôi thấy tôi đang nợ cậu ấy.”
Nhiếp Nhiên đi vào trong phòng ngủ, rút quyển sổ ghi chép ra khỏi tay Cổ Lâm.
Cổ Lâm hơi lo lắng, “Tôi...!không phải tôi cố ý đâu...!nhưng tôi sợ...”

“Sợ tôi lại ném ghi chép đi à?” Nhiếp Nhiên cười hứng thú, “Cậu nói thật đi, lúc thấy tôi vứt ghi chép đi, cậu không tức giận sao?”
Cổ Lâm lắc đầu, “Không, không đâu...!nhất định là ghi chép của tôi không có tác dụng với cậu, cho nên cậu mới bỏ đi.”
Nhiếp Nhiên cười khẽ.

Hóa ra cô ấy tưởng mình không xem là vì chê ghi chép của cô ấy không tốt.

Chẳng trách càng lúc cô ấy càng ghi chép cẩn thận hơn.
“Không phải không có ích mà tôi còn chưa hề xem.” Nhiếp Nhiên thẳng thắn nói.
Lý Kiêu lạnh lùng nhắc nhở, “Nhiếp Nhiên!”
Cổ Lâm lấy can đảm hỏi: “Là tôi viết chỗ nào không tốt à?”
Nhiếp Nhiên lắc đầu, trả lời thẳng: “Không phải, là tôi từ chối lòng tốt của cậu.”.

 
Chương 1123: Chương 1123





ÂN NHÂN CỨU MẠNG – ĐỠ MỘT VIÊN ĐẠN THAY CẬU ẤY (2)
Sắc mặt Cổ Lâm tái mét, “Tôi...!là tôi làm sai chỗ nào khiến cậu không vui sao?”
“Tại sao cậu luôn cho là mình sai?”
“Bởi vì...!hình như tôi chưa từng làm đúng cái gì.” Cổ Lâm yếu ớt giải thích.
“Thật là phục cậu.”
“Tôi...!tôi xin lỗi.”
“Ý của cậu ấy là cậu không làm sai bất cứ chuyện gì cả, không cần nói xin lỗi.” Lý Kiêu giải thích, “Cho dù xin lỗi thì cũng nên là cậu ấy xin lỗi cậu.”

Nhiếp Nhiên lập tức lên tiếng: “Này này này, tôi từ chối vô cùng rõ ràng, ai biết cô gái này lại cố chấp như vậy.”
Cổ Lâm thấy vậy thì lại lo lắng hỏi: “Có phải tôi...!không biết tốt xấu không?”
“Đâu chỉ không biết tốt xấu, cậu là người...” Nhiếp Nhiên buột miệng, nhưng vừa nhìn thấy Cổ Lâm lại cúi thấp đầu thì cô dừng lại.
Bỏ đi bỏ đi, dáng vẻ cô vợ nhỏ chịu uất ức này khiến mình như một bà mẹ chồng độc ác vậy.
Giọng cô hòa hoãn hơn một chút: “Cậu vì tôi làm nhiều việc như vậy, cậu có gì muốn tôi làm giúp cậu không?”
Liều mạng lấy lòng mình như vậy chắc là có mục đích.

Ví dụ như...!Mã Tường?

Nhưng không ngờ Cổ Lâm lại lắc đầu, hoang mang nói: “Không, tôi chỉ đơn thuần muốn ghi chép cho cậu mà thôi, hơn nữa không chỉ cậu mà với mấy người Hà Giai Ngọc, tôi cũng làm rồi.”
“Tại sao cậu phải làm những việc này?”
“Tôi là trưởng lớp, những việc này là việc tôi nên làm.”
Một lúc lâu sau, Nhiếp Nhiên thở dài như thỏa hiệp, nói: “Chuyện của Mã Tường thế nào rồi?”
“A, Mã Tường đã rời khỏi đơn vị rồi.” Cổ Lâm không hiểu tại sao cô lại đột nhiên hỏi đến Mã Tường nhưng vẫn trả lời thật.
Mã Tường...!đã đi nhiều ngày như vậy, có lẽ đã về đến nhà rồi.
Nhiếp Nhiên thấy Cổ Lâm không hiểu thì tức giận không biết phát tiết đi đâu nên nói huỵch toẹt: “Cậu muốn anh ta quay lại không?”
Cổ Lâm ngẩn ra, sau đó kinh ngạc hỏi: “Có thể sao?”
Nhiếp Nhiên nhún vai, đi tới trước bàn đọc sách của mình, mới đi được mấy bước, cô lại nghiêng đầu hỏi: “Đúng rồi, mặc dù chuyện này tôi hỏi hơi muộn, nhưng vẫn phải hỏi bù một lần: Bây giờ cậu không sợ tiếng súng rồi chứ?” w๖ebtruy๖enonlin๖e.

 
Chương 1124: Chương 1124





ÂN NHÂN CỨU MẠNG – ĐỠ MỘT VIÊN ĐẠN THAY CẬU ẤY (3)
“Ừ, đã không sợ nữa rồi.


“Vậy thì tốt.


Sau đó cô kéo ngăn kéo bàn đọc sách ra, bỏ sổ ghi chép vào.

Cổ Lâm thấy Nhiếp Nhiên làm vậy thì trái tim nâng lên đến cổ họng đã hoàn toàn rơi xuống, sau đó cô đi làm chuyện khác.

Lý Kiêu biết rõ ý của Nhiếp Nhiên, nhưng cô vẫn không hiểu vì sao Nhiếp Nhiên lại thay đổi như vậy.

“Tại sao cậu lại hà khắc với Cổ Lâm thế?”
Nhiếp Nhiên đóng ngăn kéo lại, lên giường định ngủ trưa, “Không phải cùng một loại người thì tại sao phải lấy lòng?”
“Chẳng lẽ mấy người Hà Giai Ngọc là cùng một loại người với cậu à?”
Nhiếp Nhiên tìm một vị trí thoải mái nằm xuống, liếc mắt nhìn Lý Kiêu, nói: “Tôi không thích người yếu ớt vì họ rất phiền toái.



“Vậy lần này cậu chủ động gánh phiền toái à?”
“Coi như là đền bù cho Cổ Lâm một lần.

Nghiêm Hoài Vũ tỉnh chưa?”
“Ừ, nghe Kiều Duy nói hôm trước tỉnh rồi, hình như là không muốn ở lại bệnh viện nên hôm nay sẽ đưa về, bọn họ đi đón rồi.


“Vậy trưa mai nghỉ trưa tôi sẽ đi thăm anh ta.


Sau đó cô quay người đi ngủ.

Lý Kiêu thấy cô ngủ thật rồi thì ngồi vào chỗ của mình ôn tập.

Sau khi nghỉ trưa, huấn luyện buổi chiều lại bắt đầu.

Hôm đó Nhiếp Nhiên phát hiện tinh thần Hà Giai Ngọc đã khá hơn nhiều, không còn nóng nảy như mấy ngày trước nữa.


!
Trưa hôm sau, sau khi huấn luyện xong, mười mấy người lớp 6 bụng đói tiến vào phòng ăn.

Nhiếp Nhiên chưa ăn được mấy miếng thì Hà Giai Ngọc đã quét sạch đĩa cơm rồi.

Cô ta nhét đầy đồ ăn trong miệng, lúng búng bạnh quai hàm nói: “Mọi người! ăn thong thả, tôi ăn no rồi, đi đây.


Nói xong, cô ta chạy ra ngoài.

“Sáu phút? Trời, cô ấy muốn phá kỷ lục thế giới à? Tôi nhớ lần trước An Viễn Đạo bắt chúng ta giải quyết bữa trưa trong mười phút, cô ấy còn sợ không kịp, sao hôm nay tốc độ lại như vậy!” Thi Sảnh kinh ngạc.

“Kiều Duy, lát nữa anh có đến chỗ Nghiêm Hoài Vũ không?” Nhiếp Nhiên vừa ăn vừa hỏi Kiều Duy ngồi đối diện.

“Có, tôi phải đi đưa cơm cho cậu ta.


“Vậy lát nữa tôi đi cùng anh.


Nhiếp Nhiên hờ hững nói nhưng lại khiến tất cả những người xung quanh ngẩn ra.

Thi Sảnh không nhịn được hỏi lại một lần, “Cậu muốn đi à?”.

 
Chương 1125: Chương 1125





ÂN NHÂN CỨU MẠNG – ĐỠ MỘT VIÊN ĐẠN THAY CẬU ẤY (4)
“Ừ, sao thế, có vấn đề gì à?”
“Không, không có.

” Thi Sảnh lắc đầu liên tục, nhưng trong lòng lại lẩm bẩm, ban đầu lúc Nghiêm Hoài Vũ hôn mê không thấy Nhiếp Nhiên lo lắng, càng đừng nói là hỏi một câu.

Sao bây giờ lại muốn đi thăm nhỉ?
Sau khi ăn xong, Kiều Duy định đến trước cửa sổ phòng ăn lấy cơm bệnh nhân đã sớm xin từ trước thì Nhiếp Nhiên lại ngăn anh ta lại: “Không cần đi đâu, chắc chắn Hà Giai Ngọc đã đem đi rồi.


Quả nhiên, bọn họ vừa vào phòng bệnh đã thấy Nghiêm Hoài Vũ ngồi ở trên giường ngấu nghiến ăn cơm, còn Hà Giai Ngọc ngồi ở bên cạnh giống như cô vợ nhỏ nhìn anh ta.

“Thật là lạ, hiếm thấy hai người không cãi nhau.


” Thi Sảnh đi vào, không nhịn được cười trêu đùa.

Hà Giai Ngọc thấy có người tới thì lập tức thu hồi lại vẻ mặt kia lại, làm ra vẻ khinh thường: “Thôi đi, tôi chỉ không muốn làm anh ta tức ngất đi để tránh lãng phí tài nguyên quốc gia thôi.


Nghiêm Hoài Vũ đang định mở miệng phản kích, Kiều Duy đã giành nói trước: “Nghiêm Hoài Vũ, Nhiếp Nhiên đến thăm cậu này.


Quả nhiên vừa nghe thấy thế, Nghiêm Hoài Vũ lập tức bỏ qua Hà Giai Ngọc, quay phắt đầu nhìn về phía Nhiếp Nhiên, kích động nói: “Tiểu Nhiên Tử, cuối cùng cô cũng đến rồi! Sao hôm qua cô không đến đón tôi?”
“Tôi có chút việc.

Anh sao rồi, vẫn ổn chứ?” Nguồn:
Nghiêm Hoài Vũ cười nói: “Tôi không sao.


Đúng rồi, Tiểu Nhiên Tử đã tới rồi, thế Mã Tường đâu? Sao cái tên Mã Tường này còn chưa đến! Cái tên này không biết tôi vì cậu ta mà chịu khổ thế nào à?”
Nhiếp Nhiên kín đáo nhìn Kiều Duy.

Anh ta không biết chuyện Mã Tường đã rời đi à?
Lúc này Kiều Duy vội vàng nói: “Cậu ta bị sĩ quan huấn luyện gọi lại, lần thi này cậu ta thi không ra sao cả, có lẽ mấy ngày nay đều phải tập luyện.


Nghiêm Hoài Vũ bĩu môi: “Ồ, vậy cũng tốt.


Sau khi nói chuyện ba bốn phút, Nhiếp Nhiên nhân lúc mọi người không chú ý đưa mắt ra hiệu cho Kiều Duy rồi hai người kiếm cớ đi ra ngoài.

“Mọi người không nói chuyện của Mã Tường với anh ta à?”
“Ừ, cậu ấy mới tỉnh lại chưa được bao lâu, bác sĩ nói sức khỏe cậu ấy vẫn yếu nên tôi tự tiện làm chủ giấu chuyện này.

May mà vừa rồi cô không vạch trần, nếu không tôi thật sự không biết cậu ta có nổi điên không nữa.

”.

 
Chương 1126: Chương 1126





ÂN NHÂN CỨU MẠNG – ĐỠ MỘT VIÊN ĐẠN THAY CẬU ẤY (5)
“Vậy anh có biết rõ chuyện của Mã Tường không? Có thể nói cho tôi biết không?”
Vốn dĩ Cô muốn nhân lúc nghỉ trưa hỏi Nghiêm Hoài Vũ chuyện giữa anh ta và Mã Tường, nhưng bây giờ nếu không thể hỏi Nghiêm Hoài Vũ thì chỉ có thể đặt hy vọng lên Kiều Duy thôi.
“Cô muốn giúp Mã Tường à? Ai thuyết phục được cô thế? Hà Giai Ngọc? Không thể nào.

Thi Sảnh? Hay Lý Kiêu?”
Nhiếp Nhiên không kiên nhẫn ngắt lời anh ta: “Rốt cuộc anh có muốn nói không?”
Kiều Duy cười hỏi: “Cô muốn biết cái gì?”
“Ban đầu rốt cuộc Mã Tường đã làm gì cho Nghiêm Hoài Vũ mà khiến Nghiêm Hoài Vũ cảm thấy mắc nợ như vậy?”
Kiều Duy im lặng một lát mới thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Bởi vì Mã Tường đã từng đỡ một phát súng thay Nghiêm Hoài Vũ.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày.

Hóa ra là ân nhân cứu mạng, chẳng trách có chết anh ta cũng không vứt bỏ Mã Tường.
Mắc nợ như vậy đúng là không dễ vứt bỏ.
“Chắc chắn cô cũng phát hiện lớp 1 thường xuyên bị kéo ra ngoài thực hiện một số nhiệm vụ, mặc dù không đặc biệt nguy hiểm.

Khi đó chúng tôi vẫn còn ở lớp 1 và theo sĩ quan huấn luyện An cùng đi thực hiện nhiệm vụ, Nghiêm Hoài Vũ không chú ý vị trí phía sau nên đã để lộ sơ hở.

Lúc ấy Mã Tường phát hiện ra, lao qua muốn cứu cậu ấy, kết quả bị dính một phát súng vào dưới tim, hồi đó Mã Tường suýt thì không qua khỏi được.”
“Các sĩ quan huấn luyện đều cho là Nghiêm Hoài Vũ rời khỏi lớp 1 vào lớp 6 là vì có thể ở đơn vị dự bị thêm một đoạn thời gian, nhằm tránh ba cậu ấy, nhưng sự thật không hoàn toàn như vậy.

Bởi vì sau khi Mã Tường hồi phục thì bắt đầu không thể cầm súng, Nghiêm Hoài Vũ không ngừng âm thầm mời bác sĩ tâm lý chữa cho cậu ấy, chỉ cần đơn vị được nghỉ là sẽ đưa cậu ấy ra ngoài khám.


Nhưng chữa trị dù sao cũng cần thời gian, mà ở lớp 1 huấn luyện bắn vô cùng thường xuyên, vì thế Nghiêm Hoài Vũ đã đưa Mã Tường đến lớp 6 kém nhất này, muốn chờ cậu ấy bình phục rồi mới xin về, nhưng không ngờ lại như bây giờ.”
“Vậy tại sao anh cũng rời khỏi lớp 1? Anh đâu có nợ Mã Tường điều gì.”
“Ban đầu ba chúng tôi cùng thi vào đây, nếu như bọn họ đi rồi, lớp 1 đối với tôi mà nói cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”
Nhiếp Nhiên nhếch mép, “Các anh đúng là anh em tình thâm.

Được rồi, chuyện này tôi biết rồi.

Có điều, tôi nghĩ nhất định anh không giấu được chuyện Mã Tường lâu đâu, anh tự nghĩ cách giải quyết đi.”
“Nghiêm Hoài Vũ thì tôi có thể trấn an, nhưng sĩ quan huấn luyện Quý không phải là một người dễ nói chuyện, thầy ấy làm việc từ trước đến giờ một là một hai là hai, rút cũng rút rồi, không quá có khả năng sẽ đồng ý nhận lại.” Kiều Duy lo lắng.
“Chỗ sĩ quan huấn luyện Quý anh không cần quá lo lắng, bây giờ điều quan trọng nhất chính là Mã Tường có thể cầm súng lại hay không.”
“Nhưng Mã Tường đã rời đơn vị nhiều ngày rồi, tính ra có lẽ đã về đến nhà.”
Nhiếp Nhiên cau mày suy nghĩ một lát, sau đó mới nói: “Những vấn đề này tôi sẽ nghĩ cách, anh chỉ cần đừng để cho Nghiêm Hoài Vũ biết là được rồi.”
Nhưng cô vừa dứt lời, đã thấy cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra.
Hai người lập tức giật mình..

 
Chương 1127: Chương 1127





GIẤY KHÔNG GÓI ĐƯỢC LỬA (1)
Nhìn rõ người tới là Lý Kiêu, lúc này Kiều Duy mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu định làm gì?” Lý Kiêu hỏi thẳng vào vấn đề, rất rõ ràng cô đã nghe được hết cuộc nói chuyện vừa rồi của Kiều Duy và Nhiếp Nhiên.

Nhiếp Nhiên: “Nghe lén không phải là thói quen tốt đâu.


Lý Kiêu hơi ngẩn ra, gương mặt thoáng qua vẻ mất tự nhiên nhưng vẫn mạnh miệng: “Tôi chỉ muốn quay về thôi, là hai người đứng ở cửa nói chuyện không chú ý tới sự tồn tại của tôi.


“Đúng đúng đúng, là chúng tôi không tốt.

” Nói rồi, Nhiếp Nhiên nhân cơ hội nhường lối, ra hiệu cho Lý Kiêu đi ra ngoài.

Nhiếp Nhiên nói với Kiều Duy: “Tóm lại, anh cứ trông coi Nghiêm Hoài Vũ đi, những chuyện khác anh không cần bận tâm.



“Hay là tôi cùng cô đến chỗ sĩ quan huấn luyện Quý?” Kiều Duy nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chuyện này vốn không liên quan đến Nhiếp Nhiên nên không thể để cô đi nói chuyện với Quý Chính Hổ một mình được.

Nhưng Nhiếp Nhiên lại lắc đầu, từ chối đề nghị của anh ta, “Chuyện này không phải nhiều người sẽ dễ giải quyết, anh cứ chăm sóc tốt cho Nghiêm Hoài Vũ là được rồi, còn bệnh của Mã Tường…”
Cô đột nhiên dừng lại, hai người kia lập tức hiểu ra.

Bọn họ cùng nhìn về phía cửa.

Chỉ một lát sau, Hà Giai Ngọc đẩy cửa đi ra còn chưa kịp mở miệng đã thấy bọn họ nhìn chằm chằm mình, “Ba… ba người nhìn em như vậy làm gì, em… trên mặt em có vấn đề à?”
“Cô tìm chúng tôi có chuyện gì?” Nhiếp Nhiên hỏi thẳng.

“À! Nghiêm Hoài Vũ tìm mọi người, thấy mọi người đều không quay lại, tưởng là mọi người đi rồi.


Bạn đang
“Cô trở thành chân chạy của anh ta từ lúc nào thế?”

“Cái gì mà chân chạy, em chỉ thấy anh ta đáng thương nên mới giúp anh ta thôi.

” Hà Giai Ngọc hốt hoảng giải thích.

“Ồ, vậy Ã.

” Nhiếp Nhiên cười ý tứ, đi vào bên trong phòng bệnh trước.

Sau đó Lý Kiêu và Kiều Duy, Hà Giai Ngọc cũng đi vào theo.

“Mấy người chạy hết đi đâu thế, không phải nói đến thăm tôi sao!” Nghiêm Hoài Vũ làm ầm lên.

Kiều Duy và Lý Kiêu đang xoắn xuýt không biết kiếm cớ thế nào, đã nghe thấy Nhiếp Nhiên nói: “Không đi hỏi bác sĩ thì không biết, lần này anh bị bệnh không nhẹ đâu.

”
“A… không, chỉ là bệnh vặt mà thôi.

”
Nhìn dáng vẻ ỉu xìu như đứa trẻ mắc lỗi của Nghiêm Hoài Vũ, Kiều Duy biết rằng chỉ có Nhiếp Nhiên mới có thể trị được anh ta.

.

 
Chương 1128: Chương 1128





GIẤY KHÔNG GÓI ĐƯỢC LỬA (2)
Nhiếp Nhiên liếc anh ta, nói: “Vậy sao? Nhưng vừa rồi bác sĩ nói với chúng tôi rồi, anh nhất định phải nghỉ một khoảng thời gian mới được.”
Nghiêm Hoài Vũ lập tức cau mày lại, than thở: “Hả? Còn phải nghỉ à? Tôi nghỉ rất lâu rồi, ở trong bệnh viện nhàm chán chết đi được, tôi định nghỉ ngơi hai ngày nữa rồi về.”
“Không được!”
“Không được!”
“Không được!”.

truyện xuyên nhanh
Tất cả mọi người bên trong phòng đều đồng thanh phản đối đề nghị của anh ta.
Nghiêm Hoài Vũ ngớ người hỏi: “Vì sao không được?”
“Cậu tưởng là về thì kết thúc à? Cậu trở về phải thi bù.


Bây giờ cậu mới vừa tỉnh lại, còn rất yếu ớt, không thể thi nặng được.

Cậu đừng quên lần sát hạch quý này là vô cùng quan trọng.”
“Quan trọng thế nào đối với tôi mà nói cũng không sao cả, dù sao tôi cũng nhất định ở lại lớp 6.”
Chỉ cần ngày nào bệnh của Mã Tường chưa khỏi, anh ta sẽ cùng Mã Tường ở lại lớp 6, cho đến khi Mã Tường bình phục mới thôi.
Nhưng khi tầm mắt của anh ta chuyển tới Nhiếp Nhiên, anh ta chợt nghĩ tới điều gì đó, bèn nhảy phắt lên khỏi giường, “Chẳng lẽ Tiểu Nhiên Tử sắp đến lớp 1 rồi à?”
Nhiếp Nhiên khoanh hai tay trước ngực, cười hỏi ngược lại: “Sao hả, tôi đến lớp 1, chẳng lẽ anh cũng đi cùng tôi à?”
“Cô phải đi thật à?”
Tâm trạng Nghiêm Hoài Vũ lập tức tệ đi.
“Nếu như tôi đi, anh có đi không?”

Mặc dù Nghiêm Hoài Vũ rất không nỡ để Nhiếp Nhiên rời đi, nhưng muốn anh ta vứt bỏ người anh em đã cứu mạng mình thì tuyệt đối không được.
Cuối cùng anh ta vẫn làm ra vẻ thoải mái lắc đầu nói: “Bỏ đi, tôi và An Viễn Đạo trời sinh không hợp nhau, tôi không đi đâu.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày cười, đúng là anh em tình thâm, vì Mã Tường mà từ bỏ lớp 1.
Anh ta không hối hận sao?
w๖ebtruy๖enonlin๖e
Nghiêm Hoài Vũ lại nghiêm túc dặn dò, “Tiểu Nhiên Tử, cô qua bên đó phải cẩn thận một chút.

An Viễn Đạo trước kia không ưa cô, nói không chừng ở lúc huấn luyện sẽ chỉnh cô.

Còn nữa, An Viễn Đạo khi bắt đầu huấn luyện chính là một tên ma quỷ, không có một chút nhân tính nào, cô nhất định phải tránh, đừng có để bị phạt đứng lâu như lần trước.”
Nhiếp Nhiên kiên nhẫn lắng nghe: “Những lời này anh nói với Lý Kiêu thì được vì thành tích của cậu ấy mà vào lớp 1 không thành vấn đề, còn tôi thì hình như… hơi kém một chút.”
“Hả? Vậy… vậy cô không đi à?”
Nhiếp Nhiên tiếc nuối nói: “Không có tư cách, thành tích không đạt.”.

 
Chương 1129: Chương 1129





GIẤY KHÔNG GÓI ĐƯỢC LỬA (3)
Nghiêm Hoài Vũ hưng phấn nói: “Vậy thì tốt quá rồi! Cô vẫn ở lại lớp 6 thì chúng ta lại có thể huấn luyện cùng nhau rồi!”
Nhiếp Nhiên im lặng nhìn anh ta.

Lúc này, Nghiêm Hoài Vũ mới ý thức được mình vừa nói gì.

Anh ta thu lại nụ cười, lúng túng giải thích: “À… ý tôi là, không sao, lớp 6 chúng ta cũng không kém, huống hồ bây giờ đã hủy bỏ cái chế độ đó rồi, thật ra lớp 1 lớp 6 cũng không khác nhau.


Nhiếp Nhiên không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nghe anh ta lảm nhảm, cô nói: “Bác sĩ nói anh không được ra ngoài trong vòng nửa tháng tới.

Sắp đến thời gian huấn luyện rồi, chúng tôi đi trước đây.



“Ngày mai cô có đến thăm tôi nữa không?” Nghiêm Hoài Vũ vội vàng hỏi.

“Có thời gian tôi sẽ đến.



Huấn luyện thể năng buổi chiều kết thúc trước nửa tiếng, có lẽ là sắp phải thi rồi nên Quý Chính Hổ cho tất cả mọi người trở về ôn tập.

Nhiếp Nhiên nhân lúc này đi đến tòa nhà hành chính.

Mã Tường rút khỏi đơn vị đã một thời gian, hồ sơ chắc chắn đã nộp lên trên nên cô quyết định trực tiếp đi tìm Lý Tông Dũng.


Mặc dù làm như vậy là vượt cấp, nhưng Nhiếp Nhiên tin Lý Tông Dũng sẽ gặp mình.

Quả nhiên, cô vừa báo tên, lính cần vụ đã cho cô vào.

Cốc cốc cốc.

Nhiếp Nhiên gõ cửa.

“Vào đi.


Nhiếp Nhiên đi vào, cung kính chào Lý Tông Dũng: “Tiểu đoàn trưởng.


Lý Tông Dũng cất tài liệu trên bàn đi, cười nói: “Vô sự không lên điện tam bảo, có chuyện gì thế?”
Nhiếp Nhiên đi tới trước bàn làm việc của ông, hỏi thẳng: “Là chuyện liên quan tới Mã Tường xin ra khỏi đơn vị, tôi muốn hỏi liệu anh ta còn đường quay lại không?”
Lý Tông Dũng đặt hai tay lên bàn, trêu chọc: “Sao thế, nợ ân tình của ai nên tới trả đây?”.

 
Chương 1130: Chương 1130





GIẤY KHÔNG GÓI ĐƯỢC LỬA (4)
Nhiếp Nhiên ngẩn ra.
Lý Tông Dũng tiếp tục nói: “Tôi đã nghe nói chuyện của Mã Tường rồi.

Vốn dĩ đơn vị định cho cậu ta làm kiểm tra toàn diện, nhưng cậu ta từ chối, hơn nữa thái độ vô cùng quyết đoán, tôi cảm thấy có lẽ cô sẽ không khuyên được cậu ta quay lại đâu.”
Nhiếp Nhiên nghiêm túc nói: “Khuyên được hay không là do tôi, nhưng có thể quay lại hay không thì là do tiểu đoàn trưởng, tôi nhất định phải được ngài đồng ý mới có thể làm chuyện này.”
Hóa ra đã hiểu sai ý của cô.

Lý Tông Dũng thầm nghĩ: Rốt cuộc tên nhóc kia dùng cách gì mà khiến cô trở nên tuân thủ kỷ luật trong thời gian ngắn như vậy?

Lý Tông Dũng cười ha ha, “Hiếm khi cô có thể quan tâm chiến hữu như vậy, làm sao tôi có thể không đồng ý được.”
Nhiếp Nhiên ngẩn ra.
Vậy là đồng ý rồi à?
Đơn giản thế thôi hả?
Nhưng Nhiếp Nhiên không biết là thật ra Lý Tông Dũng từng cẩn thận nghiên cứu tình hình huấn luyện của Mã Tường ở đơn vị hai năm này.

Tạm thời không nhắc đến thành tích của anh ta, mà chỉ riêng việc anh ta vì thực hiện nhiệm vụ mà dẫn đến vấn đề tâm lý, ông là tiểu đoàn trưởng cũng nên tìm người tiến hành chữa trị cho anh ta.
Chỉ có điều hai ngày nay ông luôn bận chuyện khác nên tạm thời gác lại chuyện của Mã Tường sang một bên.

Bây giờ Nhiếp Nhiên chủ động ôm chuyện này vào người, đúng là ông cầu còn chẳng được.

Cô quan tâm chiến hữu, đây là một điều tốt!
Có điều…
Lý Tông Dũng thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Nhưng nếu như không thể nào chữa khỏi chứng choáng váng khi nhìn thấy súng của Mã Tường thì chắc chắn cậu ta không thể trở về.

Điều này không chỉ liên quan đến đơn vị và quốc gia mà cũng đang bảo đảm an toàn cho cá nhân cậu ta.”
“Tôi biết.” Bạn đang
“Vậy cô định khi nào đi?”
“Đợi kỳ sát hạch này kết thúc đi, không phải sau đó sẽ có mấy ngày nghỉ sao?”
“Được, hy vọng đến lúc đó cô có thể dẫn người về.”
Nhiếp Nhiên thấy chuyện này dễ giải quyết như vậy cũng không muốn ở lại thêm nữa.
Lúc nói cảm ơn xong chuẩn bị rời đi, Nhiếp Nhiên đột nhiên dừng bước, trịnh trọng nói với Lý Tông Dũng: “Sau này nếu có cần gì, ngài có thể dặn dò tôi.”.

 
Chương 1131: Chương 1131





GIẤY KHÔNG GÓI ĐƯỢC LỬA (5)
Lý Tông Dũng kinh ngạc nhìn Nhiếp Nhiên, cô gái này muốn trả ân tình cho ông à? Đúng là thú vị.

“Được, đến lúc đó cô không thể từ chối đâu đấy.


Nhiếp Nhiên đáp lại rồi rời khỏi phòng làm việc.

Sau khi thấy cô rời đi, nụ cười trên môi Lý Tông Dũng dần dần biến mất, ông thở dài nói: “Thật hy vọng vĩnh viễn không cần.


Lý Tông Dũng mở ngăn kéo ra, bên trong có một chiếc điện thoại, ông nhìn chằm chằm chiếc điện thoại và khẽ lẩm bẩm: “Thằng nhóc con, tốt nhất cháu biết mình đang làm gì.


Lại hai ngày trôi qua, chỉ còn một ngày nữa là đến kỳ sát hạch, phòng 305 vì chuyện của Nghiêm Hoài Vũ và Mã Tường mà chẳng ai có tâm tư ôn tập.


“Xong rồi xong rồi, hai ngày qua tôi không ôn tập tử tế, tôi cảm thấy ngày mai thi tôi chết chắc rồi.

” Hà Giai Ngọc cảm thấy vô cùng đau đầu.

Thi Sảnh cười trên sự đau khổ của người khác: “Ai bảo ngày nào cậu cũng đến phòng Y tế, đáng đời!”
“Nói như cậu không đi ấy!”
Thi Sảnh thản nhiên trêu chọc: “Nhưng tôi không lo lắng không yên như cậu, ngay cả cơm cũng không ăn đã mang cơm đến phòng bệnh cho người khác.


“Tôi… tôi không phải là sợ anh ta chết đói sao? Anh ta chết đói rồi thì ai cãi nhau với tôi? Cuộc sống trong đơn vị vốn khô khan, thiếu đi một người cãi nhau sẽ nhàm chán lắm.


“Vậy sao? Làm người phải thành thật một chút.


“Cậu… cậu… cậu có ý gì hả? Từ trước đến giờ tôi… đều rất thành thật.


“Được được được, cậu thành thật, cậu thành thật nhất, được rồi chứ? Mau đọc sách đi, hiếm khi thi thể năng tốt như vậy, thi viết quá kém cũng không vào được lớp khác đâu.


“Tại sao tôi phải vào lớp khác, cho dù lần này tôi thi tốt thế nào thì tôi cũng ở lại lớp 6!”
“Ồ, không nỡ xa người nào đó à?”
“Người… người nào, cậu nói cái gì thế!” Vẻ mặt Hà Giai Ngọc càng lúc càng lo lắng bất an.

“Ý tôi là cậu không bỏ được chị Nhiên nhà cậu cây.


Sao hả, tôi nói sai à?”
Hà Giai Ngọc lập tức thở phào nhẹ nhõm, “Đâu có, đâu có, cậu nói không sai, sau này chị Nhiên đi đâu tôi sẽ đi chỗ đó!”
“Cậu dám nói như vậy trước mặt chị Kiêu nhà cậu à?”
Hà Giai Ngọc đắc ý nói: “Bây giờ hình như chị Kiêu và chị Nhiên cùng chung một phe rồi, tôi đi theo chị Nhiên thì chẳng khác nào đi theo chị Kiêu cả.


“Nhưng lần này chị Kiêu nhà cậu phải đến lớp 1 rồi, hai người bọn họ sẽ tách ra.


Hà Giai Ngọc lập tức chán nản: “Tôi cũng muốn vào lớp 1 nhưng tôi lại không đủ bản lĩnh.

Lần này tôi có thể vào lớp 4 đã là không tệ rồi, nhưng ở lớp 4 không có chị Nhiên, chị Kiêu nên tôi cứ ở lại lớp 6 để đi theo chị Nhiên.


Nhiếp Nhiên nhướng mày: “Hóa ra cô coi tôi là lốp dự bị à?”
Thi Sảnh bật cười.

Hà Giai Ngọc vội vàng lắc đầu, “Không, không, ý em không phải như vậy, em…” Thấy mình giải thích thế nào cũng không ổn, cô ta dứt khoát ỉu xìu ngồi xuống, nói: “Em vẫn nên đi ôn tập thì hơn.



Sau một buổi chiều cộng thêm một buổi tối ôn tập, sáng sớm ngày hôm sau cuối cùng cũng bắt đầu thi.

Nhiếp Nhiên kết hợp thực chiến kiếp trước cùng với ghi chép hôm qua xem, lựa chọn một số câu để làm, cố gắng đủ sáu mươi, bảy mươi điểm đủ qua là được.

Nửa tiếng thi trôi qua, chuông vừa vang lên, tất cả mọi người đều lũ lượt đi ra khỏi phòng thi.

Hà Giai Ngọc cao hứng vươn vai, “Trời ơi, cuối cùng đã thi xong rồi, mệt chết tôi mất!” Sau đó cô ta cười hỏi: “Chị Kiêu, chị Nhiên, thi xong đơn vị nghỉ mấy ngày, hai người có dự định gì không?”
Nhiếp Nhiên nói thẳng: “Tôi có chút chuyện riêng, sẽ ra ngoài một lần.


Lý Kiêu lập tức nhìn cô.

Hà Giai Ngọc cũng tò mò hỏi: “Chuyện riêng? Chuyện riêng gì?”
Nguồn:
Nhiếp Nhiên còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Kiều Duy vội vàng đi tới: “Nghiêm Hoài Vũ biết chuyện của Mã Tường rồi!”.

 
Chương 1132: Chương 1132





CẬU ẤY LÀ ANH EM CỦA TÔI, TÔI SẼ ĐÍCH THÂN ĐI (1)
Vẻ mặt tất cả đều thay đổi.
Cái gì?
Nghiêm Hoài Vũ biết rồi?
Từ khi Nhiếp Nhiên dặn dò Nghiêm Hoài Vũ phải dưỡng bệnh, anh ta không hề ầm ĩ đòi trả phép trước thời hạn nữa, luôn ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi, vậy tại sao anh ta biết được tin tức Mã Tường rời đi?
Nhiếp Nhiên bình tĩnh hỏi lại: “Anh ta lén chạy ra ngoài à?”
“Đúng, cậu ấy nhân lúc bác sĩ không chú ý chạy ra ngoài và vô tình nghe được tin tức này.” Kiểu Duy áy náy nói.
“Bây giờ anh ta ở đâu?” Nhiếp Nhiên hỏi.
“Vẫn còn ở phòng bệnh, bị bác sĩ áp chế.


Tôi nhân cơ hội chạy đến đây muốn cô giúp, tôi cảm thấy ít nhiều cậu ấy vẫn sẽ nghe cô.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, “Đi xem sao.”
Tất cả cùng đi tới phòng Y tế, mới vừa đi tới hành lang đã nghe thấy tiếng gào thét dữ dội của Nghiêm Hoài Vũ trong phòng bệnh, âm thanh đó giống như con thú bị nhốt.
“Để tôi ra ngoài, mau để tôi ra ngoài! Mã Tường không thể đi được, cậu ấy tuyệt đối không thể đi được! Các người đang lừa tôi, đang lừa tôi!”
“Tôi phải đi tìm sĩ quan huấn luyện hỏi rõ, các người mau buông tôi ra!”.

truyện ngôn tình
“Các người còn giữ tôi nữa, có tin tôi đánh các người không!”
Một bác sĩ đang giữ chặt vai Nghiêm Hoài Vũ, ấn anh ta lên giường, mắng: “Cậu bình tĩnh một chút, cậu mà còn không nghe lời thì chúng tôi chỉ có thể cưỡng chế tiêm thuốc an thần cho cậu thôi!”

“Vậy thì tiêm cho anh ta đi.” Lúc này Nhiếp Nhiên đã đứng ở cửa, thấy Nghiêm Hoài Vũ điên cuồng vùng vẫy như vậy thì lạnh giọng nói.
Nghiêm Hoài Vũ mừng rỡ, “Tiểu Nhiên Tử! Bọn họ nói Mã Tường đi rồi, có phải là thật không? Có phải không!”
Nhiếp Nhiên đi tới trước giường bệnh, ra hiệu cho mấy bác sĩ buông anh ta ra.
“Tiểu Nhiên Tử, Mã Tường rốt cuộc làm sao, cô nói thật với tôi đi!” Nghiêm Hoài Vũ vừa lấy được tự do lập tức nhảy lên khỏi giường, nắm chặt tay Nhiếp Nhiên hỏi.
Nhiếp Nhiên từ trước đến giờ không thích người khác đến gần, càng đừng nói là bị người giữ lấy như vậy.

Hơi thở của cô lập tức thay đổi, ngay cả ánh mắt cũng lạnh đi mấy phần, “Tôi cho anh hai lựa chọn.

Một, tiêm thuốc an thần ngủ một giấc rồi chúng ta sẽ nói chuyện.

Hai, lập tức bình tĩnh lại, buông tay ra, nếu không tôi không ngại trực tiếp đánh ngất anh đâu.”.

 
Chương 1133: Chương 1133





CẬU ẤY LÀ ANH EM CỦA TÔI, TÔI SẼ ĐÍCH THÂN ĐI (2)
Nghiêm Hoài Vũ biết Nhiếp Nhiên đã bắt đầu không vui, vì vậy ngoan ngoãn buông tay ra, luôn miệng nói: “Tôi! tôi bình tĩnh, tôi lập tức bình tĩnh, tôi đã bình tĩnh rồi.


Trước ánh mắt kinh ngạc của nhóm quân y, Nhiếp Nhiên nói: “Đúng, anh ta đi rồi.


Vẻ mặt Kiều Duy cứng đờ, nhẹ giọng nhắc nhở: “Nhiếp Nhiên!”
Sao cô có thể nói thẳng với Nghiêm Hoài Vũ như vậy?
Quả nhiên, Nghiêm Hoài Vũ nghe thấy Nhiếp Nhiên nói thế thì đứng phắt lên khỏi giường, bởi vì dùng sức quá mạnh nên cơ thể hơi lảo đảo, sắc mặt anh ta tái nhợt: “Cái gì? Cậu ấy đi thật rồi sao? Sao cậu ấy có thể đi như vậy! Cậu ấy đi từ lúc nào?”
“Ngày thứ hai sau khi anh hôn mê, anh ta đã xin rời đi.



Nghiêm Hoài Vũ cau mày, đau lòng khổ sở cúi thấp đầu, “Cái tên này! cái tên này sao có thể đoạn tuyệt mà đi như vậy chứ! Thật đúng là không coi tôi là anh em!”
Kiều Duy không nhịn được giải thích: “Sao cậu ấy lại không coi cậu là anh em chứ? Chính vì coi cậu là anh em nên cậu ấy mới không muốn liên lụy đến cậu nữa.


Vành mắt Nghiêm Hoài Vũ đỏ au, anh ta gào lên: “Liên lụy cái gì, tôi đâu có bị cậu ấy liên lụy, rõ ràng! rõ ràng chính là! chính là tôi liên lụy cậu ấy mới đúng!”
Nói xong lời cuối cùng, anh ta nghẹn ngào nghiến răng nghiến lợi.

Nhiếp Nhiên thấy anh ta chán nản, đành nói: “Chuyện của Mã Tường anh không cần lo, tôi có cách giải quyết.



Nhưng Nghiêm Hoài Vũ lại lắc đầu, “Cô đừng an ủi tôi, cậu ấy đã đi nhiều ngày như vậy rồi, cho dù có cách cũng vô ích.


“Tôi đã nói chuyện với tiểu đoàn trưởng trước rồi, nhân mấy ngày nghỉ sau kỳ thi, chúng ta đến nhà Mã Tường một chuyến.


Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều tập trung nhìn cô.

Cái gì?
Bọn họ không nghe lầm chứ, đến nhà Mã Tường?
Còn là nói chuyện với tiểu đoàn trưởng?
Rốt cuộc nữ binh này là ai mà lại có thể trực tiếp vượt cấp đàm phán với tiểu đoàn trưởng?
Chỉ có Nghiêm Hoài Vũ lúc này đang dồn hết tâm trí lên chuyện của Mã Tường, ánh mắt lập tức sáng lên, “Đến nhà Mã Tường? Cô nói thật chứ?”.

 
Chương 1134: Chương 1134





CẬU ẤY LÀ ANH EM CỦA TÔI, TÔI SẼ ĐÍCH THÂN ĐI (3)
Nhiếp Nhiên gật đầu, “Ừ.


“Vậy tôi cũng phải đi!” Nghiêm Hoài Vũ không do dự nói.

Kiều Duy cũng bồi thêm, “Còn tôi nữa.


Hà Giai Ngọc cũng giơ tay nói: “Em, em! Em cũng muốn đi!”
Thi Sảnh vội vàng kéo tay cô ta xuống, nói: “Cậu góp náo nhiệt cái gì hả, chuyện của Mã Tường mà cậu tích cực như vậy làm gì? Hơn nữa tối qua lúc ôn tập cậu còn muốn sau khi kết thúc kỳ thi đi vào thành phố đi dạo còn gì?”
Hà Giai Ngọc hưng phấn: “Thành phố có cái gì hay chứ, đi theo chị Nhiên mới vui!”
“Cậu chắc chắn là muốn đi theo chị Nhiên nhà cậu à?”
Hà Giai Ngọc hơi ngẩn ra, không tự chủ được lắp bắp nói: “Đương! đương nhiên rồi!”

Thi Sảnh cười nói: “Tốt nhất là thế.


“Chuyện riêng mà cậu nói chính là muốn đi giải quyết chuyện này à?” Lý Kiêu đi tới bên cạnh Nhiếp Nhiên, thấp giọng hỏi.

“Ừ.


“Nếu cần tôi thì lúc nào tôi cũng có thể giúp.


“Đúng vậy, em cũng có thể giúp!” Hà Giai Ngọc đang cãi nhau lập tức giơ tay.

“Giúp cái gì? Đâu phải là đi giết người.


” Rồi Nhiếp Nhiên nhìn sang hướng khác, “Cổ Lâm cần đi với tôi.


Cổ Lâm thấy khó hiểu: “Tôi?”
Nhiếp Nhiên gật đầu, “Ừ, kỳ nghỉ này nếu như cậu không có việc gì thì đi với tôi.


“Tôi không có việc gì cả, tôi sẽ đi với cậu!”
Hà Giai Ngọc kháng nghị, “Cổ Lâm được đi mà sao chúng em lại không được?”
“Cổ Lâm từng có triệu chứng choáng khi nhìn thấy súng, có thể nói chuyện với Mã Tường.

Cô có không?”
“Em! ” Hà Giai Ngọc ấp úng.

Một lúc sau, cô ta khoác vai Cổ Lâm nói: “Vậy em đi bảo vệ Cổ Lâm được không?”
“Ý của cô là tôi không có năng lực bảo vệ Cổ Lâm à?”.

 
Chương 1135: Chương 1135





CẬU ẤY LÀ ANH EM CỦA TÔI, TÔI SẼ ĐÍCH THÂN ĐI (4)
Hà Giai Ngọc ngẩn người: “Ơ...!không...!không phải, ý của em không phải thế, ý em là...”
“Ý cô là gì?”
Hà Giai Ngọc chần chừ, không biết giải thích ra sao, cuối cùng đành đâm lao phải theo lao, nói: “Em...!em...!dù thế nào thì em vẫn đi, không ai được ngăn cản em.”
Sau khi nói xong, cô ta lại nhỏ giọng nói thêm: “Chị Nhiên, chị không cho em đi cũng được, cùng lắm thì em tự đi thôi.”
Nghiêm Hoài Vũ luôn đấu võ mồm cùng cô ta, lúc này lại phụ họa theo: “Đúng, nếu cô không cho tôi theo thì tôi sẽ tự đi.”
“Anh tự đi? Với cái dáng vẻ này thì anh định đi như thế nào?” Nhiếp Nhiên là người dễ bị đe dọa đến thế sao, lại dám nói chuyện với cô như thế.
“Tôi...!tôi...!Nhưng tôi cũng muốn đi! Mã Tường là anh em của tôi, tôi nhất định phải đích thân đi.

Tiểu Nhiên Tử, tôi thực sự không thể bỏ lại cậu ấy.” Nghiêm Hoài Vũ tỏ vẻ không muốn thương lượng thêm.

Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ cầu xin của Nghiêm Hoài Vũ, đành nói: “...!Tùy anh thôi, nhưng tôi phải nhắc trước, đừng có gây trở ngại cho tôi!”
Nghiêm Hoài Vũ vội vàng thề thốt: “Không trở ngại, không trở ngại! Tôi thề, chắc chắn tôi sẽ không gây trở ngại gì cho cô.

Nhưng...!cô có cách nào chữa khỏi cho cậu ta không?”
Nhiếp Nhiên hất cằm về phía Cổ Lâm, “Để Cổ Lâm khuyên.”
“Cái gì?” Nghiêm Hoài Vũ cho rằng Nhiếp Nhiên đang nói đùa.

“Để Cổ Lâm đi khuyên bảo? Cô có chắc là cô ấy khuyên nổi Mã Tường không thế?” Nghiêm Hoài Vũ nhìn Cổ Lâm, không chắc chắn cho lắm.
Nhiếp Nhiên nhìn Cổ Lâm, mỉm cười, “Thử thì biết thôi.”
Lý Kiêu và Kiều Duy nhìn dáng vẻ bí mật của Nhiếp Nhiên thì cũng biết rằng cô không muốn nói nhiều.


Bạn đang
Sau khi trấn an Nghiêm Hoài Vũ xong, Lý Kiêu mới nhân lúc hành lang đang vắng vẻ, nói: “Cậu không muốn nói thì tôi không ép, nhưng cần tôi giúp thì cứ gọi bất cứ lúc nào.”
Ý của Lý Kiêu là lúc trị liệu cho Mã Tường, nếu cần gì thì cứ gọi cô, nhưng cô không ngờ rằng Nhiếp Nhiên lại cười tủm tỉm, gật đầu nói: “Tốt quá, vậy cậu giúp tôi giải quyết vé tàu đi thành phố Z và chỗ ở nhé!”
Lý Kiêu sửng sốt.
Nhiếp Nhiên lại tỏ vẻ vô tội, nhún vai nói: “Gần đây bận bịu quá nên tôi quên mất, năn nỉ cậu vậy nhé!”
Sau đó cô liền cười rời đi, để lại Lý Kiêu ở lại đó buồn bực một mình.
Nhiếp Nhiên tính toán trong lòng, lần này dẫn theo một đám người như thế khiến sự việc vốn đơn giản lập tức trở nên phức tạp rất nhiều.

Cô vừa nghĩ vừa đi về phía cuối hành lang, đúng lúc gặp phải Kiều Duy.

Kiều Duy nhìn thấy Nhiếp Nhiên thì lập tức dừng bước.
“Bác sĩ nói thế nào?” Nhiếp Nhiên thuận miệng hỏi..

 
Chương 1136: Chương 1136





CẬU ẤY LÀ ANH EM CỦA TÔI, TÔI SẼ ĐÍCH THÂN ĐI (5)
Kiều Duy chỉ vào mấy túi thuốc, đáp: “Bác sĩ nói là cậu ta chỉ bị suy nhược cơ thể, không có vấn đề gì nghiêm trọng, thuốc độc trong người cũng đã được giải trừ cơ bản rồi.


“Vậy là tốt rồi.


Cô cũng không muốn dẫn theo một con ma ốm rất có thể sẽ làm liên lụy tới mình đi xa.


“Lần này cô nắm chắc mấy phần?”
Nhiếp Nhiên trả lời nước đôi, “Không biết, tôi không quen thân với Mã Tường lắm, không biết vấn đề của anh ta là do đâu nên chỉ có thể cố thử một lần thôi.


Kiều Duy thấy cô vẫn không chịu nói thì cũng không ép, “Được rồi, nếu cô cần! ”
“Tôi có thể tìm anh bất kì lúc nào.

” Nhiếp Nhiên ngắt lời anh ta, sau đó cười nói: “Yên tâm, tôi biết.



Kiều Duy Gật đầu, cười chỉ về phía phòng bệnh.

“Thế tôi quay vào đây, Nghiêm Hoài Vũ còn cần tôi giúp nữa.


“Đi đi.


Nửa đêm, các cô gái nhanh chóng sửa sang lại hành lý của mình.

.

 
Chương 1137: Chương 1137





Nội dung đang cập nhật.



.

 
Chương 1138: Chương 1138





TỚI THÀNH PHỐ Z - KÉO BÈ KÉO LŨ ĐÁNH NHAU (2)
Tới khách sạn, Hà Giai Ngọc thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng tới nơi rồi, sao mà ngồi tàu xe còn mệt hơn cả huấn luyện thế chứ?”
Nhiếp Nhiên đứng ở cửa khách sạn, hỏi Lý Kiêu: “Cậu đặt bao nhiêu phòng thế?”
“Sáu phòng.


Nhiếp Nhiên nhíu mày.

Lý Kiêu học toán dốt thế à?
Bảy người bọn họ đi tới đây, thế mà cô ấy lại chỉ đặt sáu phòng là sao?
Dường như hiểu thắc mắc của cô, Kiều Duy lập tức giải thích: “Là tôi nói với Lý Kiêu bảo cô ấy ghép phòng cho tôi và Nghiêm Hoài Vũ để tiện chăm sóc cho cậu ấy.


Thi Sảnh và Cổ Lâm đi tới quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng, sau khi nhận thẻ phòng và phân phát xong thì mọi người lập tức đi vào thang máy.

Trong thang máy, Nghiêm Hoài Vũ không nhịn được hỏi: “Tiểu Nhiên Tử, cô định lúc nào tới nhà Mã Tường thế?”

“Ngày mai.

” Nhiếp Nhiên trả lời ngắn gọn.

“Vì sao? Giờ còn sớm mà, chúng ta hoàn toàn có thể lập tức đi tới đó.

” Nghiêm Hoài Vũ cau mày, hơi kích động.

Nhiếp Nhiên liếc nhìn anh ta, thản nhiên nói: “Anh thích thì cứ tự đi đi.


Vừa dứt lời, một tiếng “ting” vang lên, cửa thang máy liền mở ra.

Nhiếp Nhiên lập tức bước ra, thậm chí còn không thèm ngoái đầu lại.

Điều này khiến cho Nghiêm Hoài Vũ còn ở trong thang máy ngẩn người.


Tự đi ư?
Anh ta cũng muốn tự đi lắm chứ, nhưng vấn đề là anh ta đi thì có tác dụng gì đâu, anh ta cũng không thể chữa khỏi bệnh cho Mã Tường được.

“Chị Nhiên làm sao thế, hình như không vui thì phải.

” Hà Giai Ngọc ngày nào cũng kè kè bên cạnh Nhiếp Nhiên, mặc dù không hiểu hết tính cô nhưng cũng biết được một chút.

“Có phải tôi nói sai cái gì làm cho Tiểu Nhiên Tử không vui rồi không?” Nghiêm Hoài Vũ khá giật mình với thái độ vừa rồi của cô.

Lúc này, Kiều Duy giải thích: “Tôi nghĩ có lẽ Nhiếp Nhiên đã mệt mỏi rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi.

Đã hơn năm giờ chiều rồi, cả ngày còn chưa được ăn uống tử tế, về phòng gọi đồ ăn rồi ngủ một giấc, mai tới chỗ Mã Tường.


“Đúng thế, hôm nay đi tàu xe mệt lắm rồi, nên về trước nghỉ ngơi thì hơn.

” Sau khi Lý Kiêu đưa ra quyết định liền bước ra khỏi thang máy, trở về phòng của mình.

Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu đi rồi, năm người còn lại cũng lần lượt đi về phòng.

.

 
Chương 1139: Chương 1139





TỚI THÀNH PHỐ Z - KÉO BÈ KÉO LŨ ĐÁNH NHAU (3)
Nhiếp Nhiên vừa về đến phòng đã lập tức ngã xuống giường, sắc mặt vẫn sầm sì.
Đúng thế, đúng như lời Hà Giai Ngọc nói, cô đang không vui.
Không biết lúc trước đầu óc cô lên cơn gì mà lại chấp nhận lời cầu xin của Nghiêm Hoài Vũ.

Cho nên vừa rồi khi đối mặt với anh ta, cô mới tỏ thái độ như thế.
Sau một hồi nằm trên giường nghỉ ngơi, lấy lại tâm trạng, Nhiếp Nhiên đi tắm.

Tắm xong, cô gọi một phần cơm phục vụ tại phòng, ăn uống no nê rồi ngủ luôn.
Đúng như Kiều Duy nói, ngày hôm nay mệt mỏi chẳng khác gì huấn luyện cả.
Có lẽ những người khác cũng đã mệt mỏi sau cả chặng đường dài ngày hôm nay, vì thế không có ai tới quấy rầy cô nghỉ ngơi cả.

Một đêm không mộng mị.
Sáng hôm sau, Nhiếp Nhiên ngủ no nê rồi tự tỉnh.

Cô vệ sinh cá nhân thay đồ xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cô mở cửa ra, thấy mọi người đã ăn mặc chỉnh tề đứng chờ bên ngoài.
“Chị Nhiên, sao chị dậy sớm thế, chúng em đang định để chị ngủ thêm một lúc nữa mới gọi chị dậy.” Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần Hà Giai Ngọc vô cùng phấn chấn.
Nhiếp Nhiên thản nhiên đáp: “Đi thôi, ăn xong bữa sáng, chúng ta tới nhà Mã Tường.”
Nhóm người đi xuống nhà hàng ở tầng ba ăn sáng, sau đó ngồi xe tới thẳng nhà Mã Tường.
Vốn tưởng ngồi taxi thì có thể tránh được tình cảnh ngày hôm qua, nhưng không ngờ là nhà Mã Tường lại ở vùng hẻo lánh, xe taxi đến vùng giáp ranh thì không đồng ý đi tiếp nữa.
Rơi vào đường cùng, cả bọn chỉ có thể đi bộ vào.

Càng đi vào sâu bọn họ càng phát hiện ra nơi Mã Tường ở là một thôn nhỏ, thôn xóm nghèo nàn, hơn nữa mật độ dân cư cũng rất thưa thớt, đường đi gập ghềnh, dường như không được tu sửa bao giờ.
Kiều Duy cầm bản đồ và địa chỉ, không ngừng lần đọc số nhà, cuối cùng cũng tìm được nơi mình cần đến ở khu vực hẻo lánh nhất.

“Hẳn là nơi này rồi.” Kiều Duy chỉ vào một số nhà bị che khuất.
Nhưng đúng lúc này, bọn họ lại nghe thấy ở trong sân sau cánh cửa truyền ra một tiếng “choang” thật lớn.
Giống như tiếng gốm sứ, thủy tinh bị đập vỡ vậy.
Sau đó, họ nghe thấy tiếng cười lạnh của một người đàn ông, “Tao nói cho chúng mày biết, nếu hôm nay chúng mày không giao người ra đây thì tao sẽ đập tan tành cả nhà chúng mày ra!”
“Chúng mày dám!”
Nghiêm Hoài Vũ đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng quát tức giận, trẻ trung kia liền lập tức nói: “Là giọng của Mã Tường!”
Nhưng sao ở trong nhà Mã Tường lại có cuộc nói chuyện đó?
Không xong rồi!
Mã Tường gặp nguy hiểm rồi!
Nghiêm Hoài Vũ lập tức đẩy cửa xông vào, “Mã Tường!”
Trong sân có hơn hai mươi gã đàn ông to cao, dáng vẻ như lưu manh, ai nấy đều cầm gậy đánh bóng chày trong tay..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom