Dịch Full Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1080: Chương 1080





CHẮC CHẮN LÀ ANH TA SỢ SÚNG (1)
Mấy người trong phòng 305 nhìn thấy Nhiếp Nhiên rời đi cũng nối gót nhau đi theo, để lại ba người Nghiêm Hoài Vũ, Kiều Duy và Mã Tường ở lại trong phòng học.

Nghiêm Hoài Vũ đứng sững người ra rồi quay sang hỏi Kiều Duy, “Ý của Tiểu Nhiên Tử là gì vậy?”
Kiều Duy mỉm cười, cũng học theo điệu cười của Nhiếp Nhiên mà giải thích, “Ý của cô ấy chính là, cô ấy không nói cho cậu biết.


“Vì sao?”
Kiều Duy nhún vai rồi trả lời: “Cậu cảm thấy Nhiếp Nhiên nói và làm việc cần dùng tới những lý do này à? Huống chi cô ấy mà muốn đi thật thì cậu cũng chẳng cản được.



Nghiêm Hoài Vũ bị anh ta đả kích như thế thì hơi nhụt chí mà lẩm bẩm, “Tuy nói là như vậy, nhưng cô ấy rời đi thì chẳng còn gì vui nữa.


Kiều Duy thấy cái dáng vẻ buồn bã của bạn mình thì nghiêm túc nói: “Nhiếp Nhiên không thể cứ chơi mãi với cậu được, cô ấy khác với chúng ta.


Kiều Duy vỗ vai Nghiêm Hoài Vũ, sau đó rời khỏi phòng học.

Mã Tường trước giờ không biết cách nói chuyện, bèn học dáng vẻ của Kiều Duy mà vỗ nhẹ lên vai của Nghiêm Hoài Vũ, sau đó im lặng đi theo ra ngoài.

Nghiêm Hoài Vũ đứng ngơ ngác không hiểu nhìn theo bóng lưng hai thằng bạn.


Mãi một lúc sau, anh ta mới vội vàng chạy ra ngoài, miệng còn hô to, “Sao mà không giống, rốt cuộc là không giống ở chỗ nào?”
Ban đầu Nghiêm Hoài Vũ thật sự không hiểu ý của Kiều Duy, nhưng trong quá trình huấn luyện sau đó, anh ta bắt đầu mơ hồ cảm nhận được sự khác biệt mà Kiều Duy đã nói.

Thái độ huấn luyện hiện giờ của Nhiếp Nhiên dường như chăm chỉ hơn rất nhiều, không còn vẻ hờ hững như trước nữa.

Mặc dù thành tích của cô vẫn không có khác biệt quá lớn so với trước đây, nhưng những thay đổi nhỏ bé mơ hồ này khiến Nghiêm Hoài Vũ cảm thấy giữa mình và Nhiếp Nhiên giống như đang dần dần cách nhau một bức tường.

Bức tường này không nhìn thấy cũng không sờ tới được, nhưng nó lại càng ngày càng lớn, càng ngày càng dày, cho đến khi hoàn toàn ngăn cách anh ta ra khỏi thế giới của Nhiếp Nhiên.

Điều này làm anh ta rất khó chịu.

Thế là anh ta cũng bắt đầu thay đổi.

.

 
Chương 1081: Chương 1081





CHẮC CHẮN LÀ ANH TA SỢ SÚNG (2)
Nghiêm Hoài Vũ không còn cẩu thả tập luyện cho có lệ nữa.

Đương nhiên, điều này cũng chỉ giới hạn trong buổi huấn luyện ban ngày mà thôi, ban đêm đến giờ ngủ, anh ta vẫn sẽ đi ngủ rất đúng giờ.


Buổi sáng, vào giờ nghỉ ngơi, khi mọi người đáng đứng tán gẫu thì đột nhiên nghe tiếng la the thé của Hà Giai Ngọc, “Thật hay giả đấy? Buổi chiều nay chúng ta tập luyện bắn súng!”
Thi Sảnh đang đứng nói chuyện với Kiều Duy, lập tức chạy thẳng tới chỗ Hà Giai Ngọc hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hà Giai Ngọc túm lấy tay Thi Sảnh, kích động nói: “Trời ạ! Quý Chính Hổ muốn cho chúng ta luyện tập bắn súng!”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá!”

“Đúng vậy đúng vậy, hôm nay tôi nhất định phải bắn cho sướng!” Hà Giai Ngọc nắm chặt cả hai tay để cổ vũ cho chính mình.

Kiều Duy ung dung đi tới, cười nói: “Hà Giai Ngọc, cô đừng nói giống như mình là tay súng thần vậy.

Đấy là khuyết điểm của cô, không phải ưu điểm đâu.


“Cái gì chứ, tôi có chị Nhiên là tay súng thần dạy cho, một ngày nào đó tôi cũng có thể biến khuyết điểm trở thành ưu điểm!” Nói rồi, Hà Giai Ngọc quay đầu sang, muốn có được sự ủng hộ của Nhiếp Nhiên, “Có đúng không chị Nhiên!”
Nhưng lúc này chị Nhiên của cô ta lại không đặt sự chú ý vào chuyện huấn luyện bắn súng, mà là…
Mã Tường ở bên cạnh Nghiêm Hoài Vũ!

Dù đã qua lâu như vậy rồi nhưng đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ phản ứng sợ hãi trước đây của Mã Tường khi cầm súng.

Quả nhiên, vừa nghe đến tin tức sắp được huấn luyện bắn súng, môi của Mã Tường đã bắt đầu tái đi.

Hiển nhiên là Nghiêm Hoài Vũ biết rõ chuyện này, anh ta đứng bên cạnh Mã Tường, cau mày nhỏ giọng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Mã Tường cắn chặt răng hàm, khó khăn nói: “Không… không sao…”
Chỉ một lát sau, Quý Chính Hổ dẫn bọn họ đến phòng tập luyện bắn súng.

Nhiếp Nhiên đi ở sau cùng quan sát kĩ phản ứng của Mã Tường, mỗi bước tới gần phòng luyện bắn, mặt anh ta lại tái nhợt thêm một ít, đến cả bước chân cũng hơi có dấu hiệu lảo đảo.

Đây rõ ràng là biểu hiện của việc sợ súng.

.

 
Chương 1082: Chương 1082





CHẮC CHẮN LÀ ANH TA SỢ SÚNG (3)
Cô không hiểu Mã Tường sợ súng như vậy thì anh ta làm thế nào để được vào đội dự bị, hơn nữa còn sống ở trong quân đội lâu như vậy mà không bị ai phát hiện ra.

Chuyện này đúng là quá kỳ lạ.

Một đoàn người đi theo Quý Chính Hổ đến phòng tập bắn, chưa kịp đẩy cửa thì đã thấy An Viễn Đạo đi ra từ phòng tập đánh đối kháng ở phía đối diện.

“Ô kìa, đã bắt đầu luyện bắn súng rồi à? Lần này định chính thức PK với tôi một lần đấy hả?”
Anh ta cười đi tới, khoác tay lên vai Quý Chính Hổ.


Quý Chính Hổ không hề khách khí đẩy tay của An Viễn Đạo ra rồi lạnh giọng nói: “Một sĩ quan huấn luyện đạt tiêu chuẩn tuyệt đối sẽ không bỏ binh lính của mình.


Ngụ ý là bảo An Viễn Đạo lăn nhanh lên, đừng có ở đây nữa.

Nhưng An Viễn Đạo lại coi như không hiểu, cứ đứng chết dí ở cửa phòng luyện bắn, “Còn chẳng phải là tôi thấy lớp anh ít người nên mới nghĩ đến chuyện huấn luyện đánh đối kháng chung sao?”
Quý Chính Hổ trầm mặt xuống rồi từ chối: “Lớp chúng tôi không cần huấn luyện cùng lớp khác.



“Đừng như vậy mà, huấn luyện chung dễ gia tăng tình chiến hữu mà.


“Vậy anh có thể đi gia tăng tình cảm cùng các lớp khác.

” Quý Chính Hồ dứt khoát từ chối.

An Viễn Đạo coi mình là thằng vừa mù vừa ngu phải không? Anh ta muốn quấn lấy lớp 6 đơn giản chính là vì Nhiếp Nhiên!
Lý Kiêu đã bị anh ta câu đi, không thể để anh ta lại nẫng mất Nhiếp Nhiên được!
Hai bên đang giằng co thì đột nhiên có một giọng nói chen vào, “Đấu đối kháng đi.

”.

 
Chương 1083: Chương 1083





DÙNG MỸ NHÂN KẾ - BỊ NGƯỜI TA XEM THƯỜNG (1)
Lúc này Uông Tư Minh từ trong đội ngũ lớp 1 đi tới, anh ta nói với Nhiếp Nhiên: “Chúc mừng cô bình an trở về, mặc dù lời chúc này hơi muộn rồi.


Mấy ngày trước, một vài người ở lớp 1 bọn họ bị phái ra ngoài đi làm bài huấn luyện dã ngoại, mới trở về khoảng hai ngày nay.

Vừa về đến nơi đã lại lập tức phải chuyên tâm vào bài kiểm tra đánh giá hàng quý nên anh ta không có thời gian nói chuyện với Nhiếp Nhiên.

Nhưng Nhiếp Nhiên cũng không để ý đến anh ta mà cau mày hỏi: “Không phải anh thật sự muốn đánh đấy chứ?”
“Đương nhiên.

” Uông Tư Minh mỉm cười, “Tôi vẫn luôn muốn được tỉ thí một trận với cô.


“Tôi là nữ binh đấy.

” Nhiếp Nhiên nhấn mạnh.

“Nhưng vấn đề là cô không phải là nữ binh bình thường, cô lợi hại hơn rất nhiều.



“Các người nói chuyện phiếm xong chưa? Tôi bảo các người huấn luyện chứ không phải là hàn huyên đâu nhé!” An Viễn Đạo không còn kiên nhẫn, lập tức lên tiếng ngắt lời ở đằng xa.

“Hay là bắt đầu đi.

” Uông Tư Minh nắm hai tay lại, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.

“Vậy tôi phải cảm ơn anh Uông đã khích lệ mới được.

” Khóe miệng của Nhiếp Nhiên từ từ cong lên, cho anh ta một nụ cười tươi rói.

Nụ cười trên môi cô quá lóa mắt, khiến cô rực rỡ hẳn lên và làm cho người ta không thể rời mắt được.

Uông Tư Minh sững sờ.

Trong hời khắc anh ta hoảng hốt, người trước mắt vốn đang mỉm cười phút chốc đã nhanh như điện mà đánh về phía anh ta.

Uông Tư Minh thầm kêu không ổn, dựa vào kinh nghiệm trường kỳ huấn luyện, anh ta theo bản năng quay người né sang một bên mới miễn cưỡng tránh thoát được.

“Cô đánh lén?”
Nhiếp Nhiên cười giảo hoạt, “Sai, cái này gọi là dụng binh không ngại lừa dối!”
Ngay sau đó tay trái cô giơ lên chém về phía cổ của Uông Tư Minh.


Uông Tư Minh lập tức phản kích.

Anh ta ra tay rất nhanh, giữ lấy cổ tay cô rồi kéo mạnh về phía mình.

Không ngờ Nhiếp Nhiên thuận thế nhào luôn vào ngực anh ta.

Uông Tư Minh sợ hai người va vào nhau sẽ bị ngã xuống nên theo phản xạ có điều kiện kéo hông Nhiếp Nhiên rồi lùi lại mấy bước.

Nhiệt độ của cơ thể mềm mại xuyên qua lớp vải mỏng truyền đến da anh ta, không hiểu sao lại khiến Uông Tư Minh khắc sâu trong lòng và run rẩy không thể giải thích được.

“Này! Tôi có chiêu gian trá hơn nữa, anh có muốn thử một lần không?” Nhiếp Nhiên thấy anh ta thất thần thì không có ý tốt mà nhắc nhở một tiếng.

Uông Tư Minh bị tiếng cười khẽ của cô kéo lại suy nghĩ nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Bởi vì Nhiếp Nhiên đã túm chặt lấy cổ áo anh ta và kéo đến trước mặt mình, đầu gối phải lấy khí thế sét đánh hất lên trên.

Uông Tư Minh thấy lần này mình hoàn toàn xong đời rồi, anh ta nhắm mắt nghênh đón một cú đá làm cho đàn ông đau đớn nhất kia.

Nhưng không ngờ ở giây cuối cùng, đầu gối của Nhiếp Nhiên lại di chuyển lên phía trên 3cm và húc thẳng vào bụng dưới của anh ta.

Uông Tư Minh đau đến mức lông mày nhíu chặt lại.

“Tôi đã nương tay rồi đấy, nếu không thì bây giờ anh đã biến thành thái giám rồi.

” Bên tai là tiếng nói kèm theo tiếng cười của Nhiếp Nhiên.

w๖ebtruy๖enonlin๖e.

 
Chương 1084: Chương 1084





DÙNG MỸ NHÂN KẾ - BỊ NGƯỜI TA XEM THƯỜNG (2)
Uông Tư Minh lặng lẽ mở mắt, thừa dịp lúc cô phân tâm mà đá chân lên ngăn gót chân của cô, làm phân tán lực của cú đá này, rồi bỗng nhiên anh ta đá trở lại và buộc một chân của cô phải nhấc lên khỏi mặt đất, cơ thể cũng ngã xuống.

“Học cũng không tồi nhỉ?” Nhiếp Nhiên nhìn Uông Tư Minh biết tận dụng lực từ chiêu này của mình thì nhướng mày cười.

Nhưng rồi cô thu lại nụ cười ngay lập tức, cái chân đang ở trên không trung kia giẫm thẳng lên đùi Uông Tư Minh.

Cô xoay người 360 độ rồi vững vàng đáp xuống đất, đồng thời quét chân làm anh ta ngã ra.

Nhiếp Nhiên sợ lực chân của mình không đủ áp chế Uông Tư Minh nên cô dang chân ra ngồi ở trên hông của anh ta, một tay nắm lấy cổ của Uông Tư Minh.

Trái tim Uông Tư Minh đột nhiên đập nhanh và mạnh, ngay cả máu huyết trong người cũng nóng cả lên.


Mọi người thấy tư thế này của hai người họ thì cùng thi nhau hít vào một hơi.

Thế… thế này… thế này muốn tạo phản hả!
Ngay trước mặt hai vị sĩ quan huấn luyện mà dám làm tư thế này thì đúng là quá trâu bò rồi đấy!
“Còn muốn đánh nữa không?” Nhiếp Nhiên ngồi ở trên người Uông Tư Minh, nhìn xuống anh ta.

“Không… không đánh nữa…” Uông Tư Minh để hai tay ở bên người, khuôn mặt nhăn nhó.

Ngay lúc Nhiếp Nhiên định buông ra để đứng lên thì bỗng nghe thấy tiếng An Viễn Đạo từ đằng xa đi tới, tức giận nói: “Không tính không tính, lớp 6 mấy người dùng mỹ nhân kế, nhìn học trò của tôi đỏ ửng mặt rồi kia kìa, định bắt nạt học trò ngây thơ của tôi hả!”
Nhiếp Nhiên tươi cười nói: “Có thể nghe được câu khích lệ từ sĩ quan huấn luyện An, tôi rất ngạc nhiên đấy.


“Dù sao cũng không tính!” An Viễn Đạo mạnh miệng phủ nhận trận tỉ thí vừa rồi.


Nhiếp Nhiên không tức giận mà hỏi người trong cuộc, “Có tính không?”
Người trong cuộc kia vẫn còn đang đắm chìm trong tư thế dạng chân nên máy móc gật đầu, “Tính.


“Cô! Cái thằng nhóc thối này!” An Viễn Đạo nghe được lời của học trò cưng nhà mình mà tức đến mức lệch cả mũi.

“Nhưng đúng là em thua mà.

” Uông Tư Minh đáp đúng trọng tâm.

“Cậu!” Dáng vẻ vừa tiếc vừa giận của An Viễn Đạo làm Nhiếp Nhiên cảm thấy rất thích thú.

“Cô, cô, cô, Tiểu Nhiên Tử mau đứng lên ngay cho tôi!” Nghiêm Hoài Vũ đã lấy lại được tinh thần, lúc này mới lao đến kéo Nhiếp Nhiên ra khỏi người của Uông Tư Minh.

An Viễn Đạo thấy khuôn mặt đẹp trai của học trò cưng đỏ ửng thì càng thấy không phục.

“Đổi sang người khác, đổi sang nữ binh đánh cùng cô đi! Tôi không tin nữ binh còn có thể bị mê hoặc bởi mỹ…” Đang nói thì bỗng nhiên anh ta dừng lại, sau đó thốt ra hai từ: “Kế sách!”.

 
Chương 1085: Chương 1085





DÙNG MỸ NHÂN KẾ - BỊ NGƯỜI TA XEM THƯỜNG (3)
Nhiếp Nhiên nhún vai, “Tùy.


Thái độ của Nhiếp Nhiên làm An Viễn Đạo tức muốn xì khói, anh ta quay sang đội ngũ của lớp 1 rồi hô lên, “Thiên Dạ!”
Rất nhanh, có một nữ binh mặc bộ đồ rằn ri từ trong đám người bước ra, đó là một cô gái có làn da màu lúa mì, nhìn là biết người này phải trải qua phơi gió phơi nắng mới có làn da như thế.

Khí thế thâm trầm lạnh lẽo trên người cô gái đó khá giống với Lý Kiêu, chỉ có điều cô gái này lạnh lẽo, yên lặng hơn, ngay cả trong ánh mắt cũng không hề có bất kì gợn sóng nào.

Nhiếp Nhiên mỉm cười, nói: “Hình như tôi chưa từng nhìn thấy vị này bao giờ.


“Em ấy mới trở về tháng trước, lúc trước đó có việc nên xin nghỉ một thời gian.

” An Viễn Đạo nói rất mơ hồ, nhưng Nhiếp Nhiên nhìn ra được nữ binh này chắc cũng đi làm nhiệm vụ giống cô lúc trước.


Trên người cô ta có mùi vị của người vừa trải qua sinh tử và khói lửa.

Thiên Dạ đứng trước mặt Nhiếp Nhiên, hỏi An Viễn Đạo, “Tới giới hạn là dừng?”
Nhiếp Nhiên cảm thấy hứng thú, bèn nở nụ cười.

Tới giới hạn là dừng?
Câu nói gì thế này, chẳng lẽ cô ta còn muốn giết mình?
“Dùng khả năng lớn nhất của em, tỉ thí với cô ấy một trận.

” An Viễn Đạo đắc ý hất cằm về phía Nhiếp Nhiên.

Khí thế của Thiên Dạ rất mạnh mẽ, Nhiếp Nhiên hơi nhíu mày nhưng không bận tâm lắm.

Không ngờ Thiên Dạ lại bước nhanh tới và tung một cú đấm thẳng vào mặt Nhiếp Nhiên.


Ánh mắt Nhiếp Nhiên thoáng dao động.

Đây chính là cái mà cô ta gọi là tới giới hạn là dừng?
Nhiếp Nhiên khó khăn tránh cú đấm đó.

Rồi trong nháy mắt, năm ngón tay của Thiên Dạ lại chộp tới mặt Nhiếp Nhiên.

Cô ta muốn cào mặt cô kìa!
Nữ binh này có cần chơi lớn như vậy không? Hai người bọn họ không có thù hằn, cần gì phải phá hủy mặt của người ta chứ?
Nhiếp Nhiên điểm mũi chân, muốn lùi về sau.

Không ngờ Thiên Dạ vẫn bám chặt không buông tha.

Ngay tại lúc cô mới kịp thời trốn tránh thì dường như Thiên Dạ đã phát hiện ra từ trước mà thừa dịp cô muốn dựa thế lăn một vòng, cô ta đã đạp mạnh về phía tay trái của cô khiến cô ngã lăn ra đất, cả cánh tay cũng không động đậy được.

Bạn đang
“Chị Nhiên!”
Hà Giai Ngọc sợ hãi hô lên, muốn xông tới nhưng bị Nhiếp Nhiên kịp thời ngăn cản, “Tôi không sao.

”.

 
Chương 1086: Chương 1086





DÙNG MỸ NHÂN KẾ - BỊ NGƯỜI TA XEM THƯỜNG (4)
Đáng chết!
Tỉ thí thôi mà lực lại mạnh như vậy.

Nhiếp Nhiên dùng một tay che vai của mình rồi chậm rãi đứng dậy, bên dưới tóc mái cắt ngang trán là một đôi mắt dần trở nên hung ác nham hiểm.

“Sĩ quan huấn luyện An, lớp 1 đúng là ngọa hộ tàng long nhỉ?” Cô xoa bả vai, miệng nở nụ cười.

An Viễn Đạo đứng ở đằng xa không nhìn thấy rõ vẻ mặt của Nhiếp Nhiên, cho là cô đang khen thật nên rất đắc ý, “Đương nhiên, cô ấy chính là đòn sát thủ của tôi đây!”
Nhiếp Nhiên nhìn từ trên xuống dưới cô gái này, cô hỏi: “Không biết cô ta được anh lôi ra từ đâu vậy? Chắc không phải là tân binh phổ thông rồi.


“Cô thông minh đấy, Thiên Dạ được tôi đưa về trong một trận đấu quyền anh ở chợ đen.

” Thi đấu quyền anh ở chợ đen?
Ồ, thú vị đây!
Nhiếp Nhiên xoa bả vai một lát, cảm thấy đã đỡ hơn nhiều, cô mới nói chuyện với Thiên Dạ: “Không cần tới giới hạn thì dừng đâu, đánh thế sẽ khiến cô khó chịu, mà tôi cũng cảm thấy khó chịu.


Vẻ mặt Thiên Dạ lạnh lẽo, trong giọng nói của cô ta không hề có sự dao động, “Cô sẽ bị tôi đánh chết.


Trên môi Nhiếp Nhiên nở nụ cười lạnh lùng khốc liệt.

Cô sẽ bị đánh chết?
A, kiếp trước sống trong nhiều mưa bom bão đạn như vậy mà cô còn chưa chết, chẳng lẽ kiếp này lại chết ở trong tay một võ sĩ đánh quyền anh?

Không phải là cô ta nên nghĩ mình đang sợ cô ta đấy chứ?
“Thật sao? Hay là chúng ta kí giấy sinh tử đi?” Nhiếp Nhiên cười nghiền ngẫm, đáy mắt không hề có nhiệt độ.

An Viễn Đạo càng nghe càng thấy có vấn đề, vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Này này này, tôi bảo các cô huấn luyện, cái gì mà kí giấy sinh tử hả!”
Thiên Dạ vừa nghe thấy An Viễn Đạo nói liền lập tức buông lỏng nắm đấm rồi đứng sang một bên.

Nhiếp Nhiên thấy tư thế của cô gái này thì khẽ cười, hỏi: “Cô thật sự nghe lời của anh ta à?”
“Thầy ấy là sĩ quan huấn luyện, vả lại cô đã thua.

” Thiên Dạ đứng thẳng ở trước mặt cô, trần thuật lại sự thật.

“Thua? Hi vọng một giây sau cô còn có thể tự tin như vậy từ chối tôi.

” Nhiếp Nhiên cười kỳ lạ rồi vén tay áo lên.

Mọi người thấy động tác của cô đều cảm thấy khó hiểu.

Đến khi cô vén tay áo lên đến khuỷu tay, một khối chì được buộc vào tay cô thình lình xuất hiện ở trước mắt tất cả mọi người.

Cả đám trố mắt nhìn bốn khối chì trông khá nặng rồi lại một lần nữa thấy khiếp sợ.

Ngay đến cả người lạnh lùng như Quý Chính Hổ cũng phải trợn trừng mắt.

Lúc đầu anh ta còn cảm thấy thể lực của Nhiếp Nhiên quá xấu hổ, mỗi lần huấn luyện đều chỉ xếp hạng lưng chừng ở giữa, nhưng bây giờ hiển nhiên là do mắt anh ta kém rồi.

Nhiếp Nhiên tháo những khối chì trên tay và chân của mình xuống rồi ném tới trước mặt Thiên Dạ, cử chỉ vô cùng kiêu ngạo và xem thường.

“Còn muốn đánh nữa không?” Cô nhấn từng chữ.

Mắt Thiên Dạ tối đi, cơ thể cô ta còn chưa kịp có hành động thì đã nghe thấy An Viễn Đạo quát lớn, “Thiên Dạ!”
Thiên Dạ không quay đầu lại mà lạnh lùng nói: “Cô ta khiêu khích em.


An Viễn Đạo nhìn xoáy sâu một cái vào Nhiếp Nhiên, quát: “Trở về!”
Nhưng Thiên Dạ luôn luôn nghe lời lúc này lại đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt như đầm sâu của cô ta nhìn chằm chặp vào Nhiếp Nhiên.

“Tôi nói, trở, về! Nghe không hiểu sao?” An Viễn Đạo lại nhấn mạnh một lần nữa.

Cơ thể Thiên Dạ hơi khựng lại, sau khi liếc mắt nhìn thoáng qua Nhiếp Nhiên, cô ta không cam lòng mà lui trở về.

Cái nhìn kia vừa hung ác vừa sắc như dao, có vẻ rất muốn trực tiếp nhào tới xé nát Nhiếp Nhiên.

Nhưng Nhiếp Nhiên chẳng thèm để ý, cô chỉ khẽ nhếch mép rồi đứng tại chỗ nhìn Thiên Dạ, nụ cười nhẹ trên môi cô tràn ngập ý mỉa mai.

Nhìn xem, đúng là một đứa trẻ biết nghe lời nhỉ?
Chẳng trách An Viễn Đạo lại thích như thế.


“Còn đứng ngốc ở đấy làm gì, tiếp tục huấn luyện!” Vì muốn làm dịu bầu không khí lúng túng này mà An Viễn Đạo vội vàng tức giận quát lên với cả đám đang dừng huấn luyện ở xung quanh.

Uông Tư Minh cũng đi tới chặn ánh mắt của Nhiếp Nhiên, anh ta nói: “Hóa ra cô buộc khối chì đấu với tôi.

Không được không được rồi, thế này tức là tôi quá yếu, tôi muốn tỉ thí lại một lần nữa với cô.


Nhiếp Nhiên thu lại ánh mắt, ôm vai, rồi chế nhạo anh ta, “Sao, anh muốn để tôi dạng chân thêm một lần nữa à? Tôi sợ đến lúc đó mặt anh sẽ đỏ đến mức chảy cả máu mũi đấy, thế thì không tốt lắm đâu.


Quả nhiên, trong nháy mắt mặt Uông Tư Minh đỏ đến tận cổ, một lúc lâu sau anh ta mới nói: “… Cô, sau này không được làm như vậy nữa.


Nhiếp Nhiên cười phá lên, “Này! Uông Tư Minh, anh không thể làm như vậy được, nhỡ mà sau này đi chấp hành nhiệm vụ bắt anh phải tiếp xúc với phụ nữ, chẳng phải anh sẽ bị lộ à?”
Uông Tư Minh cau mày, nói: “Trong nhiệm vụ của chúng ta làm gì có cái nào cần phải đi tiếp xúc với phụ nữ, đấy là chuyện chỉ có nằm vùng mới có thể làm thôi.


“Đúng vậy, chỉ có nằm vùng mới có thể làm loại chuyện này.


Cô quên mất rằng không phải tất cả mọi người đều xui xẻo giống cô cùng Hoắc Hoành.

Không biết Hoắc Hoành có vì hoàn thành nhiệm vụ, muốn đạt được sự tín nhiệm của Hoắc Khải Lãng mà hi sinh thân thể của mình một chút không?
Chắc là sẽ hi sinh nhỉ?
Nếu không thì lần trước lúc mình cởi quần áo ở trong căn phòng kia, anh ta đã không bình tĩnh như vậy nhỉ?
Không biết lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cơ thể của phụ nữ, mặt có ửng hồng giống Uông Tư Minh không?
Uông Tư Minh thấy vẻ mặt cô hơi ngây ra bèn lên tiếng hỏi: “Cô đang nghĩ gì vậy?”
“Hả? A, không có gì.

” Sau khi lấy lại tinh thần, Nhiếp Nhiên lắc đầu.


Thấy cô đột nhiên im lặng, Uông Tư Minh lại tìm lời để hỏi thăm, “Ba cô hiện giờ ổn chứ?”
“Ừm, vẫn tốt.


“Vậy là tốt rồi.

Thật ra chuyện này cũng không có liên quan nhiều đến chú Nhiếp, sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với nhà họ Nhiếp đâu, mà ba tôi cũng sẽ nói giúp chú Nhiếp, cô yên tâm đi.


Lời an ủi này của Uông Tư Minh làm Nhiếp Nhiên phải mở to mắt nhìn, “Không phải trước kia anh ngứa mắt với tôi lắm à? Vì sao bây giờ lại đối xử tốt với tôi vậy? Anh đừng quên, lúc trước anh còn bênh vực cho Nhiếp Dập đấy.


Uông Tư Minh ho nhẹ, “Chuyện đó… Trước kia tôi không quen cô lắm, cho nên cảm thấy cô làm như vậy hơi quá đáng.


Nhiếp Nhiên ngoẹo đầu cười và hỏi: “Bây giờ thì quen à?”
Vẻ mặt của Uông Tư Minh dần trở nên lúng túng.

Nhưng Nhiếp Nhiên lại như không hay biết gì mà tiếp tục nói: “Uông Tư Minh, thật ra tất cả mọi người đều có thể có quen biết với tôi, nhưng riêng anh thì không thể.


“Vì sao?”
“Bởi vì sẽ có một ngày anh vì quen biết với tôi mà rơi vào tình thế khó xử đấy.

”.

 
Chương 1087: Chương 1087





TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ GIẾT CÔ (1)
Uông Tư Minh còn chưa hiểu hàm nghĩa trong lời nói của cô thì đột nhiên nghe thấy Hà Giai Ngọc ở gần đấy hô lên, “Chị Kiêu!”
Nhiếp Nhiên và Uông Tư Minh nhìn thấy Lý Kiêu đang nằm trên mặt đất cách đó một mét và đang che lấy xương sườn của mình, lông mày cô cau chặt lại, mặt đầy vẻ đau đớn.

Lúc này Thiên Dạ mới thu chân của mình lại.

Rất rõ ràng, ngay trước khi Hà Giai Ngọc hô lên, Lý Kiêu đã bị Thiên Dạ đá văng khiến miệng cô phun ra một ngụm máu.

Hà Giai Ngọc sợ ngây ngẩn cả người, “Chị Kiêu, chị Kiêu! Chị, chị đừng dọa em mà.


Nhiếp Nhiên kinh ngạc khẽ giật mình, cô bước nhanh tới nói với Hà Giai Ngọc: “Đừng lay cậu ấy!”
“Chị Nhiên, chị Kiêu phun ra máu, chị ấy… chị ấy phun ra máu!” Vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên, Hà Giai Ngọc như bắt được cọng cỏ cứu mạng mà cầu xin cô: “Chị Nhiên, chị mau cứu chị ấy đi! Cứu chị ấy đi!”.

Đam Mỹ Hay
Nhiếp Nhiên ngồi xổm trên mặt đất, đặt Lý Kiêu nằm ngang, cẩn thận ấn xuống bụng và xương sườn của cô.


Những người xung quanh khi nhìn thấy ngụm máu kia cũng dừng động tác lại mà vây quanh bọn họ.

“Tôi không sao.

” Lúc Nhiếp Nhiên đang kiểm tra, Lý Kiêu từ từ mở mắt ra và nói với vẻ khó nhọc.

Nhưng Nhiếp Nhiên không để ý đến Lý Kiêu, tay cô vẫn nhẹ nhàng ấn lên lồng ngực, kiểm tra xem có phải xương sườn của Lý Kiêu bị gãy rồi cắm vào phổi không.

“Chị Kiêu làm em sợ muốn chết!” Hà Giai Ngọc nghe Lý Kiêu nói thế thì thở phào, sau đó cô ta bật dậy, hét lên với Thiên Dạ, “Này! Cô làm cái gì đấy, huấn luyện thôi mà, có nhất thiết phải đánh cho người ta hộc máu thế không hả!”
Thiên Dạ đứng im không nói gì, cô ta chỉ nhìn vào Nhiếp Nhiên đang ngồi xổm trên mặt đất kiểm tra cho Lý Kiêu.

Sau khi Nhiếp Nhiên xác định ngực và bụng của Lý Kiêu không có vấn đề gì quá lớn mới thuận tiện kiểm tra tay chân, khi chạm đến vai thì Lý Kiêu cau mày, trên trán đổ mồ hôi ròng ròng.

Nhiếp Nhiên mạnh tay hơn một chút và lập tức nhận ra sự bất thường ở chỗ bắp thịt.

Trật khớp.


w๖ebtruy๖enonlin๖e
Cánh tay của Lý Kiêu bị đá đến mức trật khớp.

Xem ra không phải Lý Kiêu không bằng đối phương, mà là đối phương đã dùng hết sức để đá.

Sắc mặt của Nhiếp Nhiên có thể nói là vô cùng khó nhìn, cô trầm giọng nói: “Chịu đựng.


Lý Kiêu cắn chặt răng, gật đầu.

“Ừ.


Nhiếp Nhiên dùng một tay nắm lấy cánh tay, một tay khác giữ ở chỗ khớp nối bị trật, ngay sau đó cô bỗng nhiên nhấc lên, phần xương phát ra tiếng “rắc” nho nhỏ.

Lý Kiêu đau đến mức không nhịn được phải rên lên, cơ thể trở nên cứng ngắc.

An Viễn Đạo và Quý Chính Hổ ở đằng xa phát hiện thấy có vấn đề bèn vội vàng bước nhanh tới, và họ nhìn thấy Lý Kiêu đang nằm trên mặt đất không hề động đậy.

An Viễn Đạo nghiêm nghị, nói: “Thiên Dạ, em làm gì thế hả!”.

 
Chương 1088: Chương 1088





TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ GIẾT CÔ (2)
Thiên Dạ đi tới, nói với Lý Kiêu: “Xin lỗi, cô có thể đánh trả, tôi tuyệt đối sẽ không đánh lại!”
Lý Kiêu xác định cánh tay mình đã không có vấn đề gì, lúc này mới nói: “Do năng lực của tôi không bằng cô thôi.


“Không, là lỗi của tôi! Nếu như cô không trả, tôi sẽ cảm thấy mình mắc nợ.


“Vậy thì cứ cảm thấy mắc nợ đi, mùi vị của việc mắc nợ còn khó chịu hơn gấp mười lần so với thương tích về thể xác.

” Không đợi Lý Kiêu từ chối, Nhiếp Nhiên đã nói thay.

Thiên Dạ lại chuyển ánh mắt sang Nhiếp Nhiên, bên trong đôi mắt lạnh lẽo kia dần phủ một lớp hơi lạnh.

Sau khi giúp Lý Kiêu kiểm tra tất cả xong, Nhiếp Nhiên mới ngẩng đầu lên, ánh mắt cô dừng lại ở bàn tay đã siết thành nắm đấm của Thiên Dạ.

“Thế nào, muốn đánh tôi?” Cô cười lạnh, “Muốn làm bé ngoan của sĩ quan huấn luyện, nhưng trong lòng lại không chịu được cục tức này, cuối cùng chỉ có thể trút giận lên người khác, sung sướng nhỉ?”
Thiên Dạ lạnh nhạt nói: “Tôi không cố ý.



“Có hay không trong lòng cô rõ ràng nhất.


Vừa rồi mặc dù cô kiểm tra cơ thể cho Lý Kiêu nên không ngẩng đầu lên, nhưng không có nghĩa là cô không biết ánh mắt kia vẫn đang nhìn mình chằm chằm.

Thế này là gì, cố ý vả mặt cho cô nhìn à?
Lấy Lý Kiêu ra để dọa cô?
Nhiếp Nhiên nhìn Lý Kiêu đang nằm dưới đất.

Rõ ràng là vấn đề giữa cô và Thiên Dạ, thế mà lại cuốn Lý Kiêu vô tội vào, thậm chí còn bị đánh đến mức hộc máu.

Thật là không nên!
Là nợ của cô, cô sẽ trả.

Mà còn phải trả cả gốc lẫn lãi!
Nhiếp Nhiên chậm rãi đứng lên, cô nhìn Thiên Dạ ở trước mắt rồi căn dặn Hà Giai Ngọc: “Cô đưa chị Kiêu nhà cô đến phòng Y tế đi, nhớ kiểm tra cẩn thận.


“A, vâng!” Hà Giai Ngọc gật đầu rồi đỡ Lý Kiêu lên, “Chị Kiêu, chúng ta đi thôi.



“Nhiếp Nhiên, đừng động vào cô ta.

” Vừa được đỡ lên, Lý Kiêu đột nhiên bắt lấy cổ tay của Nhiếp Nhiên khiến cô giật mình, “Tôi muốn đích thân giải quyết cô ta!”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, đây là lần đầu tiên cô thấy Lý Kiêu có thái độ có thù tất báo như thế này.

Không phải cô ấy luôn thích yêu thương đoàn kết sao?
“Không được, nếu cậu gây sự thì sĩ quan huấn luyện An sẽ không cho cậu vào lớp 1 nữa, tốt nhất là để tôi thay cậu giải quyết, dù sao tôi cũng không có ý định vào lớp 1, một núi không thể chứa hai hổ được.

” Nói rồi, Nhiếp Nhiên cười lạnh và xắn tay áo lên.

“Không cần, với tôi mà nói hiện giờ lớp 1 đã không còn quan trọng nữa! Nhưng cú đá này tôi nhất định phải trả lại cho cô ta!” Cho dù đang được người khác đỡ nhưng giọng nói của Lý Kiêu vẫn rất lạnh lùng cao ngạo.

“Tôi nói, tôi có thể đứng im cho cô đánh, tuyệt đối không đánh trả.

” Thiên Dạ nói với vẻ rất thành khẩn.

Lời nói này nghe thế nào cũng khiến người ta cảm thấy có ý khinh thường.

Lý Kiêu từ trước đến nay vẫn luôn ngạo nghễ thì sao có thể chịu đựng được, cô nói: “Tôi chưa đến mức phải để người khác bố thí.


Nhất thời, ba người rơi vào thế giằng co, bầu không khí đè nén đến mức khiến người xung quanh không dám thở mạnh.

“Ba cô đủ chưa, trong mắt các cô có còn hai vị sĩ quan huấn luyện chúng tôi không!” An Viễn Đạo phát giác mình bị gạt sang một bên bèn cất cao giọng, giận dữ mắng mỏ.

.

 
Chương 1089: Chương 1089





TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ GIẾT CÔ (3)
Nhưng không may là lúc này Quý Chính Hổ không hề đoàn kết với An Viễn Đạo, anh ta lạnh lùng nhắc nhở, “Lính của anh làm lính của tôi bị thương.


“Tôi…”
An Viễn Đạo vừa định giải thích thì nghe thấy Nhiếp Nhiên bồi thêm một câu, “Lớp 1 còn bị mất đi một lính nữa.


“Cô…”
Nhiếp Nhiên quay đầu nói với Hà Giai Ngọc, “Đưa chị Kiêu của cô tới phòng Y tế đi, nhờ một cú đá này mà mọi người lấy về được một người giỏi như cô ấy, lời quá còn gì.


“Em không muốn dễ dàng như vậy đâu.

” Hà Giai Ngọc dẩu môi lên, vừa đỡ Lý Kiêu vừa nói: “Chị Kiêu, chúng ta đi thôi.


“Đồng ý với tôi! Cậu còn đang nợ tôi đấy.

” Trước khi đi, Lý Kiêu lại nắm thật chặt tay của Nhiếp Nhiên.


Từ tân binh đến đội dự bị, hai người đã quen biết nhau hơn nửa năm nên Nhiếp Nhiên hiểu Lý Kiêu là người như thế nào.

Nhiếp Nhiên chỉ có thể nhún vai nhượng bộ, “Được thôi, nếu cậu cứ nhất định phải chịu đựng cú đá này thì tôi chẳng ngăn làm gì.


Không biết có phải do câu nói này quá buồn cười hay vì lý do nào khác mà lần đầu tiên thấy Lý Kiêu hơi nhếch khóe miệng lên, đồng thời đập nhẹ lên vai của Nhiếp Nhiên một cái, “Cậu dám xem thường tôi à!”
Nhiếp Nhiên chỉ cười khẽ, trêu chọc: “Không dám không dám, mau đến phòng Y tế đi, còn lừng khừng nữa thì chỉ có thể để cô ta đánh nhau với cậu ở trước mộ thôi.


Coi như giải quyết xong chuyện của Lý Kiêu, tất cả mọi người được Quý Chính Hổ ra lệnh quay về sân huấn luyện tiếp tục rèn luyện.

Còn Thiên Dạ thì bị An Viễn Đạo kéo sang bột bên.

“Em làm cái gì vậy! Tại sao lại làm người của lớp 6 bị thương!” Sắc mặt của An Viễn Đạo rất khó coi, cho dù đã tận lực hạ giọng xuống mức thấp nhất nhưng vẫn có thể nhận ra được sự phẫn nộ bên trong giọng nói của anh ta.

Thiên Dạ lạnh nhạt trả lời: “Em không cố ý.


An Viễn Đạo tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, “Đánh đến mức hộc máu rồi mà em còn nói là không cố ý? Có phải đánh chết luôn thì mới tính là cố ý không?”
“Đánh hộc máu không có nghĩ là em cố ý, chỉ có thể nói là tay chân em quá thô thôi.



“Em!”
“Vả lại em cũng đã nói sẽ để cho cô ta đánh lại, tuyệt đối không đỡ đòn.


Thái độ dửng dưng lạnh nhạt này của Thiên Dạ thật sự đã chọc tức An Viễn Đạo, “Em còn giảo biện! Trước kia em đã cam đoan thế nào với tôi hả!”
Đột nhiên có một giọng nói chen vào, “Nếu như đánh trả lại có thể giải quyết vấn đề, vậy có phải tôi cũng có thể giết cô, sau đó chờ cô sống dậy lại tới giết tôi không?”
Thiên Dạ nghe thấy thế bèn quay đầu nhìn lại.

Cô ta nhìn thấy Nhiếp Nhiên đang đi từ đằng xa tới.

Cô đã đồng ý với Lý Kiêu sẽ không động vào Thiên Dạ, nhưng cô không đồng ý là sẽ không trả lễ lại cho cô ta, đặc biệt là khi nghe được những lời nói vừa rồi.

Hơn nữa cú đạp vừa nãy lên vai cô cũng không nhẹ đâu.

Thiên Dạ lạnh lùng nhìn cô một lúc lâu, sau đó nói rõ từng chữ: “Chỉ cần tôi có thể sống sót, tôi nhất định sẽ giết cô.


Khoảnh khắc đó, trong giọng nói của cô ta bắn ra luồng sát khí ép trực diện về phía Nhiếp Nhiên.

Nhưng Nhiếp Nhiên là ai chứ?
Cô là người mò mẫm bò từ trong đống người chết ra, làm sao có thể bị một câu nói như vậy dọa sợ?
“Tôi thật sự rất mong chờ đấy.

” Nhiếp Nhiên nhếch miệng cười.

“Làm cái gì thế, coi tôi là người chết đúng không? Hai người không đi huấn luyện mà đứng ở đây cãi nhau à? Nếu không muốn đi huấn luyện thì chạy năm cây số cho tôi!”.

 
Chương 1090: Chương 1090





TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ GIẾT CÔ (4)
An Viễn Đạo sắp bị hai cô gái này ép cho phát điên rồi!
Bảo hai người bọn họ so tài một trận, kết quả náo loạn thành như vậy, bây giờ lại đến mức muốn giết người rồi.
Lúc này An Viễn Đạo thật sự vô cùng hối hận, sớm biết thì khi đó đã không để Thiên Dạ đi ra so tài với Nhiếp Nhiên.

Anh ta thấy hai người bọn họ đứng nhìn nhau với ánh mắt hình viên đạn đành phải nâng cao giọng hơn: “Điếc rồi à? Không nghe thấy lời tôi nói à? Trong mắt các cô có còn người sĩ quan huấn luyện này không hả! Bây giờ, lập tức đi chạy!”
Nhiếp Nhiên dửng dưng nhún vai một cái, dù sao bây giờ cô cũng muốn huấn luyện thể năng hơn.

Cô đi tới sân huấn luyện.

Thiên Dạ thấy cô rời đi thì cũng đi theo.
“Nếu cô muốn bất bình thay cô ấy, chúng ta đấu một trận đi.” Không có An Viễn Đạo, Thiên Dạ nói thẳng suy nghĩ của mình.
“Ngại quá, so sức chịu đựng với cô thì tôi muốn xem cô giết tôi thế nào hơn.” Nhiếp Nhiên nhếch mép lạnh lùng, giễu cợt nhìn cô ta, sau đó chạy về phía trước.
Vẻ mặt Thiên Dạ lập tức lạnh hẳn đi.
Cô ta siết chặt hai tay lại, cố gắng kiềm chế.

Sau nửa phút hòa hoãn, cô ta mới tiến vào đường chạy bắt đầu hoàn thành năm cây số bị phạt.
So với Thiên Dạ huấn luyện quanh năm, huấn luyện thể năng một tháng của Nhiếp Nhiên đương nhiên không đáng kể, cho nên cô nhanh chóng bị Thiên Dạ vượt qua.
Nhưng Nhiếp Nhiên không hề vì mình bị vượt qua mà liều mạng với cô ta.
Cô rất rõ thể năng là điểm yếu của mình, dùng điểm yếu đi liều với người khác là hành động chỉ có kẻ ngu mới làm.
Vì vậy, cô cứ duy trì tốc độ đều đặn, không ngừng chạy theo đường chạy.
Nghiêm Hoài Vũ sau khi nhìn thấy Nhiếp Nhiên và Thiên Dạ rời đi cùng nhau thì rất lo lắng hỏi: “Mọi người nói bọn họ có đánh nhau không?”
“Nhiếp Nhiên sẽ không lỗ mãng như vậy đâu.” Kiều Duy vỗ vai Nghiêm Hoài Vũ an ủi.
“Tôi thấy chưa chắc, vừa rồi không phải hai người bọn họ nói cái gì mà giết hay không giết mà? Cảm thấy mùi thuốc súng nồng nặc!” Thi Sảnh không lạc quan phát biểu quan điểm của mình.
Cổ Lâm cũng lo lắng nói: “Hay là đi xem thử đi? Tôi sợ Nhiếp Nhiên sẽ vì Lý Kiêu mà đánh cho Thiên Dạ một trận thật, đến lúc đó bị ghi lỗi thì làm thế nào? Cậu ấy mới trở lại chưa được bao lâu, nếu như lại vì vậy mà bị đuổi ra ngoài thì không hay đâu.”
Nghiêm Hoài Vũ gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng thế, đúng thế! Nhất định không thể bởi vì Thiên Dạ mà để cậu ấy bị ghi lỗi hoặc rời khỏi đơn vị dự bị được, như thế quá không đáng.”

Bọn họ đang trốn ở góc phòng nói chuyện, An Viễn Đạo ở phía xa phát hiện ra, lập tức đi tới, lớn tiếng khiển trách: “Mấy người lại dám trốn ở đây nói chuyện, có phải cũng muốn chạy phạt không hả!”
Nghiêm Hoài Vũ vừa định lắc đầu, rồi lại không ngừng gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, chúng em muốn chạy phạt.

Năm cây số đúng không? Kiều Duy, Mã Tường còn đứng đấy làm gì? Đi mau.”
“Này, các cậu...” An Viễn Đạo sững sờ nhìn ba người Nghiêm Hoài Vũ chạy rõ nhanh.
Chạy phạt còn vui như vậy, bị ngớ ngẩn à?
Nhân lúc An Viễn Đạo chưa phản ứng kịp, mấy người Nghiêm Hoài Vũ vội vàng chạy tới sân huấn luyện.
“Tiểu Nhiên Tử!” Nghiêm Hoài Vũ dẫn đầu chạy vào trong, lao đến bên cạnh Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên thấy ba người họ, nhướng mày cười hỏi: “Sao mọi người lại đến đây?”
Nghiêm Hoài Vũ thấy Nhiếp Nhiên và Thiên Dạ không lén đánh nhau, lập tức thở phào nhẹ nhõm, cười hì hì nói: “Chúng tôi cũng bị phạt.”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng liếc anh ta, hỏi ngược lại: “Nghiêm Hoài Vũ, anh và người kia có quen nhau không?” Nhiếp Nhiên hất cằm, ý chỉ Thiên Dạ vượt xa trước mặt mình.
Cô nghĩ mấy người Nghiêm Hoài Vũ đã từng ở lớp 1 nên có lẽ sẽ hiểu một chút tình hình của người trước mặt này.

Nhưng Nghiêm Hoài Vũ lại lắc đầu, “Thật ra thì tất cả mọi người trong lớp 1 đều không quen thân với cô ta.

Cô ta luôn đơn độc một mình, không nói chuyện với ai.

Nhưng có một điểm rất chắc chắn là cô ta rất được An Viễn Đạo yêu thích.”
“Không phải Uông Tư Minh mới là học trò cưng của anh ta à?” Nhiếp Nhiên hỏi.
“Chuyện này tôi phải nói như thế nào nhỉ, Uông Tư Minh đúng là học trò An Viễn Đạo thương yêu, nhưng Thiên Dạ cũng quan trọng như vậy.” Bởi vì bí từ nên Nghiêm Hoài Vũ không biết phải hình dung thế nào.
May mà Kiều Duy giải thích thêm: “Một người là học trò tâm đắc, một người là trợ thủ đắc lực, không giống nhau.”.

 
Chương 1091: Chương 1091





VỨT BỎ ANH TA - TÔI SẼ TRẢ PHÁT ĐẠP NÀY THAY CẬU (1)
Một binh lính huấn luyện mà thôi, sao lại có thể dùng đến bốn chữ “trợ thủ đắc lực” được?
Chẳng lẽ là vì cô ta ra ngoài thực hiện nhiệm vụ bí mật cho An Viễn Đạo cho nên mới được coi là trợ thủ đắc lực?
“Bởi vì mỗi lần An Viễn Đạo đi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, cô ta đều trực tiếp thay mặt sĩ quan huấn luyện quản lý lớp 1.

” Nghiêm Hoài Vũ thấy cô không hiểu, bèn giải thích cặn kẽ với cô.

Nhiếp Nhiên hơi nhíu mày, nhìn về phía Thiên Dạ đã chạy xa mình hơn nửa vòng.

Tạm thời không nói trình độ của cả lớp 1 cao thế nào, An Viễn Đạo cưng chiều những người lớp 1 như vậy, vậy mà lúc đi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ lại dám yên tâm để cô ta thay mặt sĩ quan huấn luyện là có thể nhìn ra được Thiên Dạ này có năng lực thật.

“Cô ta lợi hại thế, tại sao không vào đặc chủng?” Cô hỏi.

Nghiêm Hoài Vũ nhún vai nói: “Nghe nói là cô ta không muốn vào, nói là muốn ở lại bên cạnh An Viễn Đạo làm việc cho thầy ấy.



Nhiếp Nhiên khẽ cười giễu cợt, “Trung thành thế cơ à, thế há chẳng phải là An Viễn Đạo nhặt được bảo bối rồi sao?”
“Hơn nữa cô ta rất thần bí, thỉnh thoảng lại xin nghỉ rồi biến mất, một tháng cũng không ở đơn vị mấy ngày, không biết đi làm gì nữa.

” Lúc nói chuyện này, Nghiêm Hoài Vũ cố ý nhỏ tiếng tiến tới bên cạnh Nhiếp Nhiên, giống như là sợ người khác nghe thấy.

Nhiếp Nhiên cong môi lên, dửng dưng nói: “Đương nhiên là làm việc lớn rồi.


“Tiểu Nhiên Tử, chúng ta vượt qua cô ta đi!” Nghiêm Hoài Vũ nhìn chằm chằm Thiên Dạ trước mặt, khó chịu nói: “Không phải là không chạy qua được, sao cứ phải chạy sau lưng cô ta?”
“Vậy anh chạy đi, không ai ngăn anh cả.



“Cô không chạy à?”
“Không.


“Tại sao? Vừa rồi cô ta đạp cô, cô không định cho cô ta biết tay à?”
Bạn đang
Nghiêm Hoài Vũ cảm thấy với tính cách của Nhiếp Nhiên, sau khi bị người đạp như vậy thì nhất định phải trả thù lại đối phương.

Huống hồ vừa rồi mùi thuốc súng giữa cô và Thiên Dạ nồng nặc như vậy, không đánh thì quá vô lý.

“Cô ta đạp tôi một cái, vậy chỉ cần đến lúc đó tôi đạp lại là được, cần gì phải thi chạy với cô ta?” Nhiếp Nhiên bình tĩnh trả lời.

“Vậy cô định khi nào thì đạp lại?” Kiều Duy tò mò hỏi.

“Chỉ có thể chờ Lý Kiêu đánh với cô ta xong đã.

” Nhiếp Nhiên chun mũi lại, hiển nhiên là hơi bực bội với quyết định này, “Ai bảo tôi nợ Lý Kiêu một lần chứ?”.

 
Chương 1092: Chương 1092





VỨT BỎ ANH TA - TÔI SẼ TRẢ PHÁT ĐẠP NÀY THAY CẬU (2)
Thiên Dạ đáng chết này lại trút hận thù cá nhân lên người vô tội, đúng là vô đạo đức tới cực điểm.

Với cái đức hạnh này mà còn có thể được An Viễn Đạo yêu thích, không biết có phải An Viễn Đạo bị mù không.

Nhiếp Nhiên sầm mặt lại, lạnh lùng nhìn về phía bóng lưng trước mặt.

“Lý Kiêu cũng có thể coi là ưu tú, nếu thật sự đấu với Thiên Dạ chắc chắn còn hay hơn trong phim.

” Trong giọng nói của Nghiêm Hoài Vũ tràn đầy mong đợi.

“Anh vẫn muốn xem phim à? Tôi còn tưởng là bây giờ anh đã cuống đến nỗi giống như con kiến bò trên chảo nóng rồi.

” Nhiếp Nhiên thu hồi ánh mắt, liếc anh ta, thấy Nghiêm Hoài Vũ ngẩn ra thì cô dứt khoát nói thẳng, “Anh nghĩ anh có thể giấu chuyện Mã Tường choáng khi nhìn thấy súng bao lâu?”
Ba người bên cạnh nghe thấy cô nói thế đều chấn động, chân cũng lảo đảo.


“Quả nhiên cô đã biết rồi.

” Nghiêm Hoài Vũ cau mày, thở dài: “Thật ra tôi cũng không biết có thể che giấu bao lâu, nhưng nghĩ có thể kéo dài ngày nào thì hay ngày đó.


Nhiếp Nhiên nhìn Mã Tường, cười lạnh nói: “Kéo dài? Cho dù anh có thể khiến Mã Tường tránh được tất cả những buổi huấn luyện bắn, nhưng đến lúc lên chiến trường thì làm thế nào? Trên chiến trường mưa bom bão đạn, anh không thể lo được cho anh ta, đến lúc đó anh ta chỉ có một kết cục, đó chính là chết! Bây giờ anh làm vậy là đang hại anh ta, anh hiểu không? Nếu thật sự choáng khi nhìn thấy súng, anh ta tuyệt đối phải ở lại đơn vị.


“Không, không phải vậy! Ban đầu cậu ta không choáng khi nhìn thấy súng, trước kia thành tích bắn của cậu ta rất tốt, cậu ta! ” Nghiêm Hoài Vũ giải thích, nhưng hình như có cái gì khó nói khiến anh ta không thể nói hết được.

“Được, cho dù anh ta không chết ở trên chiến trường mà vì choáng khi nhìn thấy súng nên nấp sau lưng anh, trở thành phiền toái và gánh nặng cho anh, vậy thì anh ta ở trong đơn vị chịu những thứ huấn luyện và gian khổ này có ý nghĩa gì?”
Vấn đề sắc bén của Nhiếp Nhiên lại dồn Nghiêm Hoài Vũ vào chân tường.

“Tôi! ”
“Nhiếp Nhiên nói không sai, tôi thật sự không thể làm phiền toái của cậu cả đời được.


” Mã Tường lên tiếng.

“Cậu không phải là phiền toái! Năm đó nếu không phải! ” Tâm trạng Nghiêm Hoài Vũ rất kích động, nhưng nói đến một nửa, anh ta lại ngậm miệng, dừng lại ba giây rồi nghiến răng quyết đoán nói: “Dù sao tôi cũng sẽ không vứt bỏ cậu đâu, tuyệt đối không!”
Năm đó?
Nhiếp Nhiên thành công bắt được hai chữ mấu chốt.

Xem ra là có chuyện rồi.

Có điều từ trước đến nay Nhiếp Nhiên không phải là người xen vào việc của người khác, có thể nói với bọn họ nhiều như vậy đã là vượt quá nguyên tắc của cô rồi, còn hỏi tiếp thì thật sự quá kỳ quái.

Mà Mã Tường cũng rất cố chấp khuyên nhủ: “Nhưng cậu đưa tôi đi khám nhiều bác sĩ như vậy cũng đều vô dụng, không phải sao? Bỏ đi thôi.


Nghiêm Hoài Vũ tức giận nói: “Những tên đó đều là lang băm, làm sao cậu có thể không chữa khỏi được! Cậu chỉ choáng khi nhìn thấy súng mà thôi, không phải là bệnh nan y!”
Ban đầu Nhiếp Nhiên vừa chạy vừa nghe bọn họ nói chuyện coi như giết thời gian, nhưng không ngờ Nghiêm Hoài Vũ cuống quá lại dán mắt vào cô.

“Tiểu Nhiên Tử, cô lợi hại như vậy, cô có cách gì không?”
“Tôi còn không bằng một tên lang băm thì có thể có cách gì?” Nhiếp Nhiên nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của anh ta, không nhịn được lại bổ sung, “Có hai lựa chọn, một là vứt bỏ anh ta, hai là chữa cho anh ta.

”.

 
Chương 1093: Chương 1093





VỨT BỎ ANH TA - TÔI SẼ TRẢ PHÁT ĐẠP NÀY THAY CẬU (3)
“Tôi chọn cái thứ hai!” Nghiêm Hoài Vũ không do dự trả lời.

Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn anh ta, “Không phải anh đã sớm chọn cái đó rồi à?”
Không có mục chọn thứ hai, vậy chẳng phải là chỉ còn lại… cái thứ nhất… vứt bỏ anh ta sao?
“Không, không được, tôi không thể vứt bỏ cậu ấy được.

” Nghiêm Hoài Vũ lập tức lắc đầu như trống bỏi.

Nhiếp Nhiên thấy anh ta phản ứng mạnh như vậy cũng không biết làm sao, “Tùy anh.


Lúc này Thiên Dạ đã hoàn thành năm cây số.

Khi chuẩn bị rời khỏi sân huấn luyện, cô ta đột nhiên nhìn Nhiếp Nhiên.

Ánh mắt hai người giao nhau.


Nhiếp Nhiên mơ hồ thấy đáy mắt yên tĩnh như một hồ nước đọng của cô ta có chút biến hóa, sâu thẳm mà đáng sợ.

Nhiếp Nhiên khẽ híp mắt lại.

Khiêu khích? Hạ chiến thư?
Cô ta nghĩ mình giống cô ta, dễ bị kích thích như vậy à?
Nhiếp Nhiên quay đi không nhìn thẳng vào mắt cô ta nữa mà tiếp tục chạy.

Thiên Dạ bị ngó lơ thì siết mặt nắm đấm, căng cơ mặt ra, cuối cùng mới xoay người rời đi.

Thấy cô ta rời đi, Nhiếp Nhiên chạy nước rút, chẳng mấy cũng hoàn thành năm cây số chạy phạt.

Còn Nghiêm Hoài Vũ và Mã Tường thì hình như vẫn đang tranh chấp giữa vứt bỏ hay là điều trị, vừa chạy vừa nói chuyện nên tốc độ vô cùng chậm.

Chỉ có Kiều Duy theo sát sau lưng Nhiếp Nhiên, chênh lệch không quá ba phút, anh ta cũng thuận lợi hoàn thành.

“Anh không chờ bọn họ à?” Nhiếp Nhiên thấy anh ta chạy xong rồi theo mình ra khỏi sân huấn luyện thì hỏi.

Kiều Duy không trả lời mà không đầu không đuôi nói, “Chắc là vẫn có cách khác chứ?” w๖ebtruy๖enonlin๖e

“Anh có thể hỏi bác sĩ, nói không chừng bọn họ có thể cho anh câu trả lời.


Kiều Duy cười đi tới bên cạnh cô, “Bác sĩ và cô khác nhau, từ trước đến giờ cô không đi theo đường lối bình thường nhưng vẫn có hiệu quả đặc biệt.


“Anh hỏi tôi nổ súng thế nào có lẽ tôi có thể nói cho anh, nhưng anh hỏi tôi làm sao chữa bệnh choáng khi nhìn thấy súng, thật không may là tôi không biết.


“Tôi không cần cô chữa, tôi chỉ muốn trưng cầu ý kiến thôi.


“Trưng cầu ý kiến gì?”
“Tôi đã điều tra rất nhiều tài liệu liên quan tới việc choáng khi nhìn thấy súng của Mã Tường.

Tôi đã từng tra được một phương pháp, gọi là xây dựng lại hiện trường để chữa trị, để bệnh nhân tái hiện tình huống lúc đó, sau đó sẽ chữa cho cậu ta.


Nhiếp Nhiên nghe xong thì cười khẩy trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn rất dửng dưng, “Đó không phải là cách quá tốt, các anh có thể thử xem.


Cô biết rõ bác sĩ tâm lý bình thường về cơ bản đều sẽ dùng cách chữa trị an toàn, rất ít người sẽ để bệnh nhân trở lại tình cảnh ngày đó, cách làm như vậy tương đối nguy hiểm.

.

 
Chương 1094: Chương 1094





VỨT BỎ ANH TA - TÔI SẼ TRẢ PHÁT ĐẠP NÀY THAY CẬU (4)
“Nhưng vấn đề là cách chữa trị này rất nguy hiểm, bởi vì một khi không thành công, tâm lý của bệnh nhân sẽ sụp đổ, cho nên đây là nguyên nhân tôi kéo dài mãi không dám thực hiện.”
“Vậy anh muốn hỏi ý kiến tôi cái gì nữa? Tôi không bị choáng khi nhìn thấy súng, cũng chưa từng làm kiểu chữa trị mô phỏng này, càng không bị sụp đổ tâm lý nên chắc không giúp được anh rồi.”
“Vậy người bên cạnh cô thì sao, đã có ai từng gặp phải chuyện này chưa?”
Kiều Duy cảm thấy kỹ thuật bắn của Nhiếp Nhiên tốt như vậy thì nhất định thường xuyên luyện tập, có lẽ sẽ gặp được một số người cùng chung chí hướng, nói không chừng trong đó có người từng gặp chuyện tương tự thế này.
Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười, chỉ mình, “Anh nhìn tôi có giống kiểu người nhiệt tình kết giao bạn bè không?”
Kiều Duy lập tức nhụt chí.
“Tôi vẫn muốn nói rằng vứt bỏ anh ta sẽ tốt hơn.” Trước khi đi, Nhiếp Nhiên không biết rốt cuộc ba người bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng vẫn nhiều chuyện nhắc nhở một câu.
Cơ thể Kiều Duy chấn động, anh ta khổ sở cười, gật đầu, “Nếu thật sự đến mức không thể khác được, tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện đó.

Cảm ơn cô.”
Nhiếp Nhiên gật đầu rồi nhanh chóng đi đến phòng huấn luyện.

Sau khi xảy ra chuyện của Lý Kiêu, An Viễn Đạo có vẻ bị mất hứng, huấn luyện binh sĩ thêm gần một tiếng rồi cho giải tán.

Sau đó, anh ta sầm mặt dẫn Thiên Dạ về phòng làm việc.
Người lớp 6 vì vậy mà cũng kết thúc huấn luyện trước giờ quy định.
Nhiếp Nhiên nhìn đồng hồ, mới có năm giờ, cách giờ cơm tối còn nửa tiếng, cô liền tranh thủ lúc giải tán, mọi người nghỉ ngơi, lén chạy đến phòng Y tế thăm Lý Kiêu.
Có lẽ là sắp tới giờ cơm tối nên trong phòng Y tế không có ai, cả căn phòng trống không.
Cô đi vào trong, vòng qua hai cánh cửa màu trắng, thấy Lý Kiêu đang nhắm mắt nằm truyền nước, Hà Giai Ngọc ngồi ở bên cạnh nghiêm túc trông nom.
“Thế nào, chị Kiêu nhà cô vẫn ổn chứ?” Nhiếp Nhiên bước chậm lại, đi tới bên cạnh Hà Giai Ngọc hỏi.
“Chị Nhiên!” Hà Giai Ngọc kinh ngạc hô lên.

Nhiếp Nhiên phản ứng nhanh nhẹn bịt mồm cô ta lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta đừng làm ồn.
Hà Giai Ngọc gật đầu, nói khẽ: “Bác sĩ nói không có vấn đề gì quá lớn, hộc máu chắc cũng là do cô ta đạp quá mạnh, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn.”
Nghe thấy Hà Giai Ngọc nói như vậy Nhiếp Nhiên mới yên tâm.
“Cô ta vẫn chưa mất trí đến mức đánh chết người.”
“Không phải là vì cậu nên tôi mới thành ra thế này à?” Lý Kiêu đột nhiên mở mắt ra, không có dáng vẻ buồn ngủ mà lạnh lùng nói.
Nhiếp Nhiên cười, tiện tay kéo ghế ngồi xuống, vắt hai chân lên giường rồi nói: “Tại sao cậu không nói chính cậu không nỡ ra tay.

Cậu coi người ta là chiến hữu, nhưng người ta lại coi cậu như bao cát.”
“Phát đạp này tôi sẽ trả lại cho cô ta!” Sắc mặt Lý Kiêu sa sầm, giọng lạnh đến đáng sợ.
Nhiếp Nhiên dựa vào ghế, nhướng mày, không nói gì.
“Tay cậu thế nào rồi?” Lý Kiêu bỗng nhiên chuyển chủ đề, nhìn tay cô.
Nhiếp Nhiên cử động cánh tay bị thương, “Dù sao cũng tốt hơn cậu, ít nhất không trật khớp.”

“Nể tình cậu nhịn cô ta một lần, đến lúc đó tôi sẽ trả luôn một phát đạp của cậu cho cô ta.”
Lần đầu tiên Nhiếp Nhiên nghe thấy Lý Kiêu nói lời hung dữ như vậy, cô cười nói: “Cậu nói câu này nghe cứ như chúng ta như chung một chiến tuyến ấy.

Chẳng lẽ…” Cô cố ý vuốt cằm làm ra vẻ suy nghĩ, hỏi: “Chị Kiêu của chúng ta định sau này thân thiết yêu thương với tôi à?”
Lý Kiêu nghe mà buồn nôn, “Ai muốn thân thiết yêu thương với cậu?”
“Ừm, tôi cũng cảm thấy như vậy.

Dù sao cậu cũng sắp vào lớp 1 rồi, chênh lệch quá lớn, không yêu thương được.” Nhiếp Nhiên gật đầu.
Lý Kiêu cau mày, lấy tay chống xuống giường: “Tôi nói rồi, tôi không vào lớp 1!”
Nhiếp Nhiên không để ý cười khẽ, “Cậu bớt nói lời giận dỗi đi.

Lớp 1 là mơ ước của cậu, làm sao cậu có thể không vào?” Sau đó cô lại chỉnh lại cái chăn đã tụt xuống cho Lý Kiêu, “Còn Thiên Dạ, hay là cứ để tôi trả thay cậu đi?”
Trên đường tới đây, Nhiếp Nhiên quyết định không nên để Lý Kiêu và Thiên Dạ đối đầu với nhau thì hơn.

Chuyện này truy cứu tới cùng là vấn đề của cô và Thiên Dạ, không cần phải kéo Lý Kiêu vào trong đó.


Đến khi vào lớp 1 bị Thiên Dạ làm khó dễ, cuối cùng người thiệt vẫn là Lý Kiêu.
“Tôi nói nghiêm túc.” Lý Kiêu nhấn mạnh một lần nữa.
Nhiếp Nhiên đang sửa lại góc chăn hơi khựng lại: “Vì Thiên Dạ mà vứt bỏ mơ ước của mình, thế này không quá giống với tác phong của cậu.”
“Tác phong của tôi thế nào?”
“Cao ngạo lạnh lùng, lý trí, thanh cao, khí phách hơn người.” Nhiếp Nhiên bẻ ngón tay, nghiêm túc bình luận.
“Cậu chắc chắn ‘thanh cao’ là khen tôi à?”
“Ặc… thanh cao lạnh lùng cao quý chẳng lẽ không phải là khen à?” Nhiếp Nhiên biện bạch.
Lý Kiêu bày ra vẻ mặt khinh thường “cậu lại ăn nói linh tinh rồi”.
“Lớp 1 chỉ có thể nói là mục tiêu của tôi, không phải là mơ ước.”
“Vậy cậu vì Thiên Dạ mà vứt bỏ mục tiêu của mình, vụ mua bán này không có lợi lắm.”
“Mục tiêu của tôi đã sớm thay đổi từ khi từ chối vào lớp 1 rồi, huống hồ cho dù bây giờ tôi vào lớp 1 cũng vẫn không đội trời chung với Thiên Dạ.” Nói đến cuối, giọng nói của Lý Kiêu lộ ra chút phẫn nộ..

 
Chương 1095: Chương 1095





BẢO VỆ LẪN NHAU - KHIÊU KHÍCH Ở PHÒNG BẮN (1)
Nằm trong phòng Y tế truyền nước xong, lại quan sát hai tiếng, Lý Kiêu lấy mấy hộp thuốc tan vết bầm rồi trở lại phòng ngủ.
Cùng lúc đó, đám người Nhiếp Nhiên cũng vừa vặn kết thúc huấn luyện đêm, trở về phòng ngủ ngay sau đó.
Cổ Lâm nhìn thấy Lý Kiêu nằm ở trên giường, không nhịn được lo lắng hỏi: “Lý Kiêu, cậu vẫn ổn chứ? Tôi mang về cho cậu ít đồ ăn, cậu muốn ăn một chút không?”
“Không cần đâu, cảm ơn cậu.”
Cổ Lâm thấy Lý Kiêu vẫn lạnh lùng như mọi khi nên không dám nói gì thêm.

Lúc cô đang định để bánh bao và đồ ăn lên bàn thì Nhiếp Nhiên nhận lấy.

“Sao lại không cần? Trên đơn thuốc của bác sĩ nói không thể uống thuốc khi bụng đói, mau dậy ăn đi.” Nhiếp Nhiên bê đồ ăn ngồi xuống giường, huých Lý Kiêu một cái.
“Cậu không thể nhẹ một chút à, tôi là bệnh nhân đấy.” Lý Kiêu bất đắc dĩ mở mắt ra.
Nhiếp Nhiên đặt đồ lên giường rồi nói: “Cậu giả vờ yếu ớt làm gì, mau ăn rồi uống thuốc đi.”
Lý Kiêu bò dậy, cầm bánh bao lên cắn một miếng.

Nhiếp Nhiên thấy cô thì mới đi ra ngoài.

Xin ủng hộ chúng tôi tại || .


NET ||
“Cậu đi đâu thế?” Lý Kiêu thấy cô không cầm đồ rửa mặt đã đi ra ngoài, tưởng là cô muốn đi tìm Thiên Dạ, vội vàng gọi cô lại.
Nhiếp Nhiên dừng bước lại, chỉ đồng hồ, “Vẫn còn sớm, tôi muốn đi chạy hai vòng.

Sao thế, cậu có chuyện gì à?”
Vẻ mặt Lý Kiêu thả lỏng một chút, nhưng trong giọng nói vẫn có chút nghi ngờ, “Không phải đã huấn luyện đêm rồi sao, cậu còn chạy cái gì.”
Nhiếp Nhiên dựa vào khung cửa, bất đắc dĩ nói: “Với thể năng của tôi, cậu thật sự nghĩ là tôi có thể qua được sát hạch à?”
“Lúc ở đội tân binh thể năng của cậu còn cao hơn tôi, sao không thể qua?” Lý Kiêu nhai kĩ nuốt chậm rồi nói.
“Không phải cậu không biết vì tôi muốn thoát khỏi cậu nên mới chơi trò chơi may rủi miễn cưỡng được một lần như vậy.”.

 
Chương 1096: Chương 1096





BẢO VỆ LẪN NHAU - KHIÊU KHÍCH Ở PHÒNG BẮN (2)
“Dù sao cậu cũng đừng giấu tôi đi tìm Thiên Dạ, đã nói là để tôi giải quyết cô ta rồi.

” Lý Kiêu lạnh giọng nói.

Nhiếp Nhiên cười, “Có người muốn ra mặt thay tôi, tôi vui còn không kịp, chỉ cần cậu không hối hận là được rồi.


Sau khi nói xong, cô đi ra khỏi phòng ngủ
!
Lý Kiêu xin nghỉ ba ngày rồi lại trở về đội ngũ.

Trừ huấn luyện ban ngày ra, đến buổi tối cô lại cùng Hà Giai Ngọc bắt đầu huấn luyện đánh đối kháng ở sân huấn luyện, có vẻ như rất muốn huấn luyện tốt xong sẽ quyết một trận sống chết với Thiên Dạ.

Còn Thi Sảnh và Cổ Lâm thì buổi tối theo Nhiếp Nhiên đi chạy, một là muốn nhìn dáng vẻ Hà Giai Ngọc bị đánh thành đầu heo, hai là thuận tiện huấn luyện thêm, ứng đối với kỳ sát hạch quý.


“Chị Kiêu, đúng là em thích đánh nhau, nhưng em thích đánh người, không thích làm bao cát để bị đánh.

” Sau khi miễn cưỡng tránh né một quyền, Hà Giai Ngọc vội vàng không ngừng giật lùi, liên tục xin tha.

Nhưng rất đáng tiếc, như vậy cũng không khiến Lý Kiêu sinh ra chút thông cảm nào, cô còn lạnh giọng mắng: “Đừng phí lời nữa, tiếp tục!”
Nói rồi cô lại xông lên.

“Nào! Chúng ta cá cược đi, xem tiếp theo Hà Giai Ngọc sẽ tiếp chiêu rồi phản kích, hay là sẽ tiếp tục trốn.

” Nhiếp Nhiên ngồi ở trên sân huấn luyện, cười nói giống như xem kịch.

“Tôi cược cậu ta muốn tránh cũng không tránh được, bị Lý Kiêu hạ trong nháy mắt.

” Là bạn thân kiêm phe cánh của cô ta, Thi Sảnh không khách khí nói.

“Tôi đoán! Hà Giai Ngọc có thể sẽ tránh được.


” Cổ Lâm nói dối lòng.

Nhiếp Nhiên cười nhìn về phía hai người trong sân huấn luyện.

Quả nhiên, một giây tiếp theo, Lý Kiêu dùng tư thế quật ngược qua vai khiến Hà Giai Ngọc ngã sấp mặt.

“Đứng lên!” Nhìn Hà Giai Ngọc nằm trên mặt đất không nhúc nhích, Lý Kiêu lạnh lùng nói.

“Tôi đoán cậu ấy giả chết.

” Thi Sảnh dùng âm lượng không lớn không nhỏ nhưng vừa vặn để cho Lý Kiêu nghe thấy nói.

Lý Kiêu cau mày lại, sau đó bước nhanh tới, “Giả chết cũng không tránh được đâu, mau dậy đi!” Bạn đang
Hà Giai Ngọc nhảy lên gào rú: “Thi Sảnh, cái đồ đáng chết này, cậu dám bán đứng tôi! Xem về tôi xử lý cậu thế nào!”
Thi Sảnh không nhịn được phá lên cười, “Xem đi xem đi, tôi biết ngay là cậu ta giả vờ mÃ.

”
Hà Giai Ngọc không đánh lại chơi trò đuổi bắt với Lý Kiêu trong sân huấn luyện làm Thi Sảnh cười chảy cả nước mắt.

.

 
Chương 1097: Chương 1097





BẢO VỆ LẪN NHAU - KHIÊU KHÍCH Ở PHÒNG BẮN (3)
“Cô chạy cái gì, mau quay lại đây!” Lý Kiêu không kiên nhẫn nói.

“Không, em không muốn! ” Hà Giai Ngọc bị cú hất qua vai kia làm xương cốt như muốn rụng ra, liên tục lắc đầu, hơn nữa còn chạy thẳng đến chỗ Nhiếp Nhiên, “Chị Nhiên, chị Nhiên! Cứu mạng!”
Nhiếp Nhiên cũng đang cười hết sức vui mừng: “Không phải cô luôn muốn so chiêu với chị Nhiên nhà cô sao, cố gắng lên!”
Thi Sảnh cũng hùa theo, “Đúng thế, không phải lúc nào chị Kiêu nhà cậu cũng nghiêm túc chỉ điểm kĩ lưỡng cho cậu như vậy đâu.

Nhân lúc gần đây cô ấy đang phấn chấn, cậu theo cô ấy học mấy chiêu đi, đến lúc sát hạch quý giành lấy thành tích xuất sắc, như vậy không phải là rất tốt sao?”
“Tốt cái gì mà tốt, người bị đánh không phải là cậu!” Hà Giai Ngọc tức giận trừng cô ta.

“Đây không phải là cậu tự chọn sao, cho nên cậu cứ chịu đi.


” Thi Sảnh không nhịn được lại cười.

Bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác của Thi Sảnh khiến Hà Giai Ngọc vô cùng hối hận.

Ban đầu Lý Kiêu muốn tìm cô ta luyện cùng, cô ta thừa hơi xung phong nhận việc làm gì chứ! Bây giờ thì hay rồi, không học nổi một chiêu không nói, còn thành bao cát thịt người cho chị Kiêu, cứ đánh như vậy thì cô ta sẽ gãy xương mất.

“Chị Nhiên, chị Nhiên, chị giúp em đi!” Hà Giai Ngọc mang vẻ mặt như đưa đám cầu xin.

Nhiếp Nhiên nhịn cười, nghiêm túc nói: “Cơ hội tốt như vậy thì đừng bỏ lỡ, mau đi đi.


Hà Giai Ngọc lắc đầu, “Không không không, cơ hội này em nhường cho chị được không, hai người mạnh mẽ liên thủ, đánh mới đẹp.



Nhưng Nhiếp Nhiên lại nhịn cười, cố làm ra vẻ yếu ớt nói: “Tay tôi đau, không có tâm trạng.


“! ” Ngọn lửa hy vọng trong lòng Hà Giai Ngọc lập tức bị dập tắt.

“Nói xong rồi chứ?” Lý Kiêu ở phía sau cô ta nghe được một lúc rồi, nhìn dáng vẻ như phải đi chết của cô ta thì rất cạn lời.

Sau đó không đợi Hà Giai Ngọc cầu xin tha thứ, Lý Kiêu kéo thẳng cô ta đi.

Hà Giai Ngọc trở lại sân huấn luyện miễn cưỡng tiếp mấy chiêu, sau đó lại bắt đầu tránh né.

Ngày tháng cứ chậm rãi trôi qua như vậy, dĩ nhiên Lý Kiêu sẽ không luôn coi Hà Giai Ngọc là bao cát để luyện tập, cho nên sau đó mỗi tối cô đánh nhau với Nhiếp Nhiên.

.

 
Chương 1098: Chương 1098





BẢO VỆ LẪN NHAU - KHIÊU KHÍCH Ở PHÒNG BẮN (4)
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu đánh nhau chính diện kể từ lần ở trong phòng nơi tòa nhà cũ nát đó.

Hai người vốn có sức lực ngang nhau, lại đã từng giao chiến nên cho dù là đấm hay quét chân đều vô cùng ăn ý.

Một trận đánh đối kháng của hai người họ khiến mấy người Hà Giai Ngọc xem đến mức chấn động lòng người, còn Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu thì đánh vô cùng sảng khoái.

“Không tệ, lại còn âm thầm tập luyện.

” Nhiếp Nhiên cười nói.

“Lần đó có người có thể ngăn một chiêu của tôi nên dĩ nhiên tôi phải tập luyện tử tế rồi.

” Vẻ mặt Lý Kiêu lạnh lùng, nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên.

“Vậy tôi yên tâm rồi, nhớ báo thù cho tôi cẩn thận.


“Nhất định rồi.



Hai người vừa nói vừa đi tới phòng ngủ, để lại nhóm người Hà Giai Ngọc ngây ngốc đứng tại chỗ, chưa hoàn hồn lại.

!
Hai tuần sau, Quý Chính Hổ đã bổ sung thêm huấn luyện bắn vào chương trình hằng ngày.

Hà Giai Ngọc vẫn hưng phấn và căng thẳng giống nhau ban đầu, còn Nghiêm Hoài Vũ và Mã Tường cũng biến mất như trong dự liệu của Nhiếp Nhiên.

Sau khi vào phòng bắn, Nhiếp Nhiên đi tới bên cạnh Kiều Duy hỏi: “Bọn họ kiếm cớ gì thế?”
“Tối hôm qua Nghiêm Hoài Vũ ngâm nước lạnh cả đêm, buổi sáng thành công bị sốt, hơn nữa lại còn đau bụng nên kéo Mã Tường đến phòng Y tế truyền nước.

” Kiều Duy cười trần thuật lại.

“Anh ta đúng là liều thật.


Vì có thể khiến Mã Tường không cầm súng mà không tiếc biến mình thành bộ dạng thảm hại đó.

Thật không biết anh ta kiên trì để làm gì.

Kiều Duy cười mà không nói gì.

Lúc Nhiếp Nhiên định trở lại đài bắn của mình thì bên ngoài phòng huấn luyện lại vang lên một loạt tiếng bước chân, chỉ một lát đã thấy người lớp 1 được An Viễn Đạo dẫn vào.


Hiển nhiên An Viễn Đạo cũng không ngờ người lớp 6 lại ở đây, lúc tiến vào rõ ràng ngẩn ra một chút.

Kể từ sau ngày đó, hình như An Viễn Đạo cố ý tránh để Thiên Dạ và Nhiếp Nhiên tiếp xúc với nhau, cố gắng không xếp nội dung huấn luyện trùng với lớp 1.

Có điều người ta vẫn thường nói không phải oan gia không gặp nhau, cho dù cố ý tách huấn luyện của hai lớp ra nhưng lúc nên chạm mặt vẫn sẽ chạm mặt.

Lúc Hà Giai Ngọc nhìn thấy Thiên Dạ bên cạnh An Viễn Đạo, lập tức nghĩ đến những ngày tháng mình bị làm bao cát, không nhịn được thấp giọng kéo vạt áo Lý Kiêu, nhắc nhở: “Đến rồi, chị Kiêu!”
“Ừm.

” Lý Kiêu lạnh lùng nhìn lướt qua, sau đó lại nhìn về phía trước đài bắn.

“Chị Nhiên, chị Kiêu, hai người không định làm gì à?” Hà Giai Ngọc nhỏ giọng nhắc nhở.

Nhiếp Nhiên nhún vai, thở dài, “Tôi suýt bị đánh trọng thương thì có thể làm gì đây? Bây giờ chỉ có thể chờ chị Kiêu nhà cô báo thù thay tôi thôi.


Hà Giai Ngọc lập tức cạn lời.

“Lần đầu tiên tôi biết da mặt cậu có thể dày như vậy đấy.

” Lý Kiêu đang lau súng lạnh giọng nói.

“Đây là lần đầu tiên có người đỡ lưng cho tôi nên dĩ nhiên tôi phải hưởng thụ rồi.

” Nhiếp Nhiên cúi đầu chậm rãi lắp khẩu súng trong tay.

.

 
Chương 1099: Chương 1099





BẢO VỆ LẪN NHAU - KHIÊU KHÍCH Ở PHÒNG BẮN (5)
Lúc này Thi Sảnh kéo Hà Giai Ngọc sang một bên, “Được rồi, chị Kiêu nhà cậu không mù, không cần cậu phải làm ầm lên.

Mau luyện súng đi, nếu không thành tích bắn lần sát hạch quý này lại không đạt yêu cầu đâu.


“Tôi sẽ đạt yêu cầu vì tôi có chị Nhiên dạy rồi!” Hà Giai Ngọc tự tin nói rồi bắt đầu lắp súng.

Mà lúc này lớp 1 ở bên cạnh đã vang lên tiếng nổ súng liên tiếp.

Liên tục năm phát súng không hề gián đoạn, nghe đã biết chắc đều trúng hồng tâm.

Đúng như dự đoán, chẳng mấy chốc bên phía lớp 1 đã vang lên tiếng khen.

“Thiên Dạ thật là lợi hại!”
“Đúng vậy, toàn bộ đều trúng hồng tâm không nói, hơn nữa mấy lần đều bắn vào cùng một điểm.



Đám người Trương Nhất Ngải còn đang lau súng chưa kịp huấn luyện nhìn thấy thì rối rít khen ngợi Thiên Dạ.

Ngay cả An Viễn Đạo cũng gật đầu cười, tỏ vẻ tán dương.

Truyện Kiếm Hiệp
“Nhìn thấy chưa, người ta hạ chiến thư cho cậu rồi đấy.

” Nhiếp Nhiên đi tới bên cạnh Lý Kiêu, khẽ nói.

“Cô ta đang hạ chiến thư cho cậu.


Trải qua lần thực hiện nhiệm vụ đánh cướp biển, bây giờ lớp 1 có ai không biết kỹ thuật bắn của Nhiếp Nhiên tốt? Thiên Dạ vừa lên đã nổ năm phát súng rõ ràng là đang khiêu khích Nhiếp Nhiên.

Nhiếp Nhiên không để bụng nói: “Bây giờ không phải là cậu đỡ lưng cho tôi à? Cậu lên đi.



“Bây giờ cậu lại ỷ lại vào tôi à?” Lý Kiêu lườm cô.

“Là tự cậu chủ động nói muốn báo thù thay tôi.


Lý Kiêu giơ súng nhắm thẳng vào bia rồi nói: “Tôi chỉ nói sẽ trả giúp cậu một phát đạp kia, còn những thứ khác cậu đi mà làm.


Nhiếp Nhiên lẩm bẩm, “! Đồ nhỏ mọn!”
Đoàng!
Lại một tiếng súng vang lên.

Sau đó là tiếng khen ngợi khoa trương đến cực hạn của Trương Nhất Ngải, “Woa! Thiên Dạ, kỹ thuật bắn của cậu thật là chuẩn! Ban đầu nếu cậu đi đánh cướp biển với chúng tôi thì đâu đến lượt một số ai đó cứu người rồi khoe mẽ.

”
Nói xong cô ta còn liếc về phía lớp 6.

Lúc này vẻ mặt Lý Kiêu cũng sầm lại, cô đứng ở bên cạnh Nhiếp Nhiên lạnh lùng nói: “Cậu nói tôi nhỏ mọn, vậy tôi phải xem xem cậu rộng lượng thế nào.

”
Nhiếp Nhiên giơ súng lên bắn một phát về phía bia bắn.

Đoàng!.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom