Dịch Full Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1100: Chương 1100





TỨC CHẾT NGƯỜI KHÔNG ĐỀN MẠNG (1)
Theo tiếng súng vang lên, đạn nhanh chóng bắn ra khỏi nòng, sau đó “phụp” một tiếng, bắn thẳng vào bia.
Lý Kiêu nhìn dấu đạn nho nhỏ trên bia, chân mày lập tức nhướng lên, đè thấp giọng lộ ra vẻ kinh ngạc, “Cậu làm cái gì thế hả!”
Ngay cả Hà Giai Ngọc nhìn thấy dấu đạn đó cũng há hốc mồm, “Chị Nhiên, chị...!có phải là chưa chuẩn bị xong không?”
Sở dĩ bọn họ kinh ngạc như vậy là bởi vì viên đạn Nhiếp Nhiên bắn ra không chỉ không trúng hồng tâm, thậm chí còn cách vòng mười vạn dặm, bắn vào vòng ngoài cùng của bia, gần như sắp không trúng bia.
An Viễn Đạo là người đầu tiên không tin.

Anh ta nhìn chằm chằm góc mặt nghiêng của Nhiếp Nhiên rồi cau chặt mày lại.
Rốt cuộc cô gái này đang giở trò quỷ gì thế!

Lúc mọi người đều kinh ngạc thì một tiếng cười khẽ vang lên.
Người phát ra âm thanh này chính là Trương Nhất Ngải.
“Ha ha! Tôi nói mà, đâu có kỳ diệu như vậy, đúng là bốc phét!”
Trừ Trương Nhất Ngải ra, Thiên Dạ đứng ở trước đài bắn nhìn thấy thành tích bắn của Nhiếp Nhiên thì đáy mắt nhanh chóng lóe lên sự khinh thường.

Cô ta không định tiếp tục lãng phí thời gian với người không quan trọng nữa.
Cô ta lại giơ súng lên, tay vừa mới đặt lên cò súng đã nghe thấy “đoàng” một tiếng nữa.
Đây là phát súng thứ hai của Nhiếp Nhiên.
Thiên Dạ lướt mắt qua vết đạn thứ hai.


So với phát súng đầu tiên coi như tiến bộ không ít, nhưng vẫn cách hồng tâm khá xa.
Thiên Dạ cảm thấy nhất định là mình bị thần kinh rồi.
Người tên Nhiếp Nhiên đó đúng là không đáng nhắc tới, nhưng mình lại cứ phải đi chú ý đến cô ta.

Nghe thấy người khác nói kỹ thuật bắn của cô ta tốt, cũng biết chiều hôm nay Quý Chính Hổ muốn huấn luyện bắn cho lớp 6 nên hôm nay mình cố ý nói với An Viễn Đạo gần đây mình ngượng tay, để buổi chiều anh ta có thể huấn luyện một hai tiếng.
Ai ngờ hóa ra Nhiếp Nhiên lại là một kẻ vô dụng.
Tại sao ban đầu mình lại vì một động tác khiêu khích của Nhiếp Nhiên mà cảm thấy hơi thở của đồng loại chứ.
Ha, người như vậy làm sao xứng trở thành đồng loại với mình.
Bạn đang
Hà Giai Ngọc thấy thành tích phát súng thứ hai của chị Nhiên nhà mình thì càng thêm nóng nảy, giống như con kiến bò trên chảo nóng..

 
Chương 1101: Chương 1101





TỨC CHẾT NGƯỜI KHÔNG ĐỀN MẠNG (2)
Nhưng phản ứng của Nhiếp Nhiên lại rất bình thản, cô cứ im lặng nhìn dấu đạn trên bia, thậm chí khóe miệng còn có ý cười hứng thú.

“Chị Nhiên!” Hà Giai Ngọc khẽ gọi, nhưng còn chưa kịp tiếp tục nói đã bị Lý Kiêu ngăn cản.

Ánh mắt Lý Kiêu rơi lên khoảng cách giữa hai điểm trên bia.

Nhiếp Nhiên lại giơ tay lên rồi bóp cò.

Đoàng!
Đoàng!
Đoàng!
Sau khi bắn xong hết năm phát đạn, cô mới hài lòng để súng xuống.

Lý Kiêu nhìn về phía mấy lỗ súng kia, môi đang mím chặt lập tức thả lỏng.

“Vừa vặn đạt tiêu chuẩn.


” Trong giọng nói lạnh lùng trước sau như một của Lý Kiêu lộ ra cảm giác thoải mái.

“Chị Nhiên, chị! ” Hà Giai Ngọc lại há hốc mồm.

Mặc dù là đạt tiêu chuẩn, nhưng vấn đề là!
Năm phát đạn nối thành một đường thẳng chỉnh tề trên bia, cho dù là độ cao hay là khoảng cách đều hoàn toàn giống nhau, không chênh lệch một chút nào.

Tất cả mọi người đều ngẩn người ra mấy giây mới hoàn hồn lại được.

Mọi người nhìn bia của Nhiếp Nhiên, rồi lại nhìn dấu đạn tập trung trên bia nhưng lại mất trật tự của Thiên Dạ.

Ai cao ai thấp lập tức đã rõ.

Cho dù thành tích của Thiên Dạ vượt xa Nhiếp Nhiên nhưng người ở đây đều hiểu, nếu muốn bắn để tạo ra khoảng cách và độ cao hoàn toàn giống nhau, hơn nữa ba phát súng cuối cùng Nhiếp Nhiên bắn liên tiếp không ngừng thì không chỉ cần có năng lực tính toán mà còn phải có năng lực bắn chính xác mới có thể làm được.

Ván này rõ ràng Nhiếp Nhiên thắng.


Thiên Dạ nhìn đường thẳng kia, đáy mắt dường như có cái gì đang chìm xuống.

“Không tệ, khoảng cách gần như bằng nhau, kỹ thuật bắn không tệ.

” Lúc mọi người đều bị dấu đạn xếp thành một đường thẳng làm chấn động, sĩ quan huấn luyện Trần Quân của lớp 2 lại xuất hiện.

An Viễn Đạo quay đầu lại nhìn Trần Quân, cau mày hỏi: “Anh đến đây làm gì!”
Hình như hôm nay lớp 2 không có lịch huấn luyện đúng không?
Trần Quân hất cằm ra hiệu về phía Nhiếp Nhiên, “Anh luôn nói với tôi rằng em ấy lợi hại nên tôi cố ý tới xem, không ngờ đúng là xuất sắc thật.


An Viễn Đạo lập tức cảnh giác, “Này này này, cô ấy là người tôi nhìn trúng, anh đừng hòng cướp đi!”
Lớp Trần Quân chuyên môn bồi dưỡng đủ kiểu tay súng bắn tỉa, anh ta có thể bỏ lớp của mình để tới xem Nhiếp Nhiên bắn, rõ ràng là có ý muốn cướp người.

Trần Quân nhún vai nói: “Không phải mấy ngày trước người ta nói không vào lớp 1 sao?”
“Tôi muốn em ấy vào thì em ấy nhất định phải vào! Anh từ bỏ ý định đi!”
An Viễn Đạo căm hận nói xong, lập tức nghe thấy một giọng nói lạnh như băng vang lên, “Anh cũng từ bỏ ý định đi! Em ấy là lính của tôi!”
Quý Chính Hổ đang nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

.

 
Chương 1102: Chương 1102





TỨC CHẾT NGƯỜI KHÔNG ĐỀN MẠNG (3)
Sau đó, Quý Chính Hổ đi đến chỗ Nhiếp Nhiên, lạnh giọng gầm lên, “Nhiếp Nhiên!”
“Có!” Nhiếp Nhiên dừng động tác lắp đạn lại, dán chặt hai tay bên người, lớn tiếng trả lời.

Quý Chính Hổ chỉ dấu đạn trên bia, khiển trách: “Cô bắn cái gì thế hả! Còn không luyện tập tử tế thì đi chạy phạt cho tôi!”
Mấy người lớp 6 ở xung quanh nghe thấy Quý Chính Hổ trách mắng đều yên lặng lau mồ hôi lạnh thay Nhiếp Nhiên.

Ai ngờ Nhiếp Nhiên lại rất bình tĩnh trả lời: “Báo cáo sĩ quan huấn luyện, lần trước huấn luyện đánh đối kháng tay tôi bị thương, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục nên mới thất thường như vậy!”
Mở mắt chém gió chính là thế này đây.

An Viễn Đạo nhìn thấy dáng vẻ nghẹn họng của Quý Chính Hổ thì không nhịn cười bật cười, “Ha ha ha ha! anh xem con bé này đi, đúng là có bản lĩnh làm tức chết người không đền mạng, đúng là vui quá mà!”
Trần Quân liếc anh ta, “Sau này nếu như em ấy vào lớp 1 cũng sẽ làm anh tức như vậy, anh vui cái nỗi gì?”
Nụ cười của An Viễn Đạo lập tức cứng lại.

“Cho nên vẫn nên để em ấy làm tôi tức đi, tôi rộng lượng, không sao.



“Anh mơ đi!”
Hai sĩ quan huấn luyện vì Nhiếp Nhiên mà không ngừng tranh giành, còn Nhiếp Nhiên bị Quý Chính Hổ khiển trách xong đứng ở trước đài bắn, lại lắp năm viên đạn vào trong nòng súng.

“Chị Nhiên, chị ngầu thật!” Hà Giai Ngọc sùng bái nhìn Nhiếp Nhiên.

Bạn đang
Nhiếp Nhiên lắp đạn xong, lại đẩy băng đạn vào bên trong súng rồi mới lên tiếng: “Thành tích của tôi vừa vặn đạt tiêu chuẩn, ngầu cái gì?”
“Chính là đạt tiêu chuẩn mới làm người ta tức đấy.

” Lý Kiêu cũng lắp đạn xong, dùng ánh mắt ra hiệu: “Bây giờ cậu nên nhìn mặt Thiên Dạ đi.

”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, toét miệng cười, “Bỏ đi, nếu quá đáng sợ thì buổi tối tôi sẽ gặp ác mộng.

”
“Phụt! ” Hà Giai Ngọc bật cười rồi ôm tâm trạng như vậy vui vẻ đến trước đài bắn của mình bắt đầu huấn luyện.


Nhiếp Nhiên nhân lúc Quý Chính Hổ không chú ý, thấp giọng hỏi Lý Kiêu: “Mà này, rốt cuộc lúc nào thì cậu trả thù thay tôi thế? Tôi đợi lâu lắm rồi.

”
Lý Kiêu bắn liên tiếp năm phát đạn xong mới dửng dưng nói: “Cậu giành hết thế thượng phong như vậy là tôi đã không dám báo thù cho cậu nữa rồi.

”
Nhiếp Nhiên cau mày, khó chịu nói: “Này! Lý Kiêu, cậu đừng có nói với tôi là cậu nuốt lời đấy nhé?”
“Lần trước cậu chỉ khiêu khích một chút mà tôi đã bị cô ta đạp cho hộc máu, bây giờ cậu làm cô ta mất mặt ngay trước mặt mọi người, tôi sợ sau này thanh minh hằng năm cậu lại đứng trước mộ nhìn tôi.

”
Nhiếp Nhiên khẽ cười, “Thôi đi, lần này cậu không đánh cô ta nằm bò không dậy nổi thì tôi sẽ cùng họ với cậu.

”
“Lý Nhiên? Thật khó nghe.

”
“Này!”
Hai người hòa thuận nói chuyện mấy câu rồi lại tập trung vào huấn luyện bắn, hoàn toàn ném Thiên Dạ ra khỏi đầu.

.

 
Chương 1103: Chương 1103





TỨC CHẾT NGƯỜI KHÔNG ĐỀN MẠNG (4)
Huấn luyện ba tiếng hoàn toàn kết thúc, lúc này Quý Chính Hổ mới cho bọn họ giải tán.

Lý Kiêu và Nhiếp Nhiên đang nói chuyện liên quan tới tư thế nằm, ngồi, đứng bắn, cùng với những phương thức gặp phải bia cố định và bia di động.

Đúng lúc này, Thiên Dạ lại đi thẳng tới trước mặt hai người bọn họ, nói với vẻ mặt u ám: “Đấu một trận đi.


“Đấu một trận? Tôi là một người lớp 6 thì có tư cách gì mà đấu với cô, chỉ làm nền cho học sinh ưu tú như cô mà thôi.

” Nhiếp Nhiên cười chỉ Lý Kiêu bên cạnh, “Đây, người này sắp vào lớp 1 rồi, lại có chút dây dưa với cô, hay là hai người đấu một trận đi?”
Nhưng Thiên Dạ không hề nhìn Lý Kiêu.

Ở trong nhận thức của cô ta, Lý Kiêu đã thua nên không cần lãng phí thời gian nữa.

Cô ta cau mày nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên nói: “Cô đừng quá tự phụ.


Khiêu khích cô ta hết lần này đến lần khác, nhưng từ đầu đến cuối lại không chính diện đáp lại, điều này làm cô ta không vui.

“Là cô đừng quá ngang ngược mới đúng.


” Lý Kiêu nói.

Thiên Dạ chuyển tầm mắt lên người Lý Kiêu: “Tôi nói rồi, lúc nào cô cũng có thể đánh lại tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đánh lại.


Người kiêu ngạo như Lý Kiêu đâu thể chịu nổi giọng điệu bố thí như vậy, giọng cô hạ thấp xuống đến không độ.

“Như vậy tôi sợ sẽ đánh chết cô.


Thiên Dạ ngẩn ra rồi lập tức khôi phục lại vẻ mặt như cũ, “Chỉ cần cô có bản lĩnh đó thì lúc nào tôi cũng chào đón.

” Cô ta lại nhìn Nhiếp Nhiên rồi xoay người rời đi.

“Trước kia tôi nghĩ là cậu đã đủ kiêu ngạo lạnh lùng rồi, không ngờ người này còn kiêu ngạo hơn cậu.

” Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm bóng lưng Thiên Dạ, chặc lưỡi nói.

Lý Kiêu khó chịu: “Trước kia tôi nghĩ là cậu đã quá đặc biệt rồi, không ngờ người này còn đặc biệt hơn cậu.



Nhiếp Nhiên nghiêng đầu hỏi: “! Cậu chắc chắn là đang khen tôi à?”
“Ừ.

” Lý Kiêu gật đầu.

“! ”
Buổi tối hôm đó Hà Giai Ngọc vốn có thể tập luyện với Lý Kiêu một tiếng, nhưng vì Lý Kiêu năng lượng tràn trề ra đòn mạnh mẽ liên tục nên mới nửa tiếng mà cô ta đã không bò dậy nổi.

“Chị Nhiên, mau tới cứu em!” Hà Giai Ngọc nằm dưới đất thảm thiết cầu cứu Nhiếp Nhiên trên sân huấn luyện.

Nhiếp Nhiên biết hôm nay Lý Kiêu khó chịu trong lòng nên giải vây cho Hà Giai Ngọc.

“Được rồi, các cậu về đi, để tôi thay là được rồi.

”
“Hu hu hu! tốt quá rồi, chị Nhiên, em yêu chị!” Hà Giai Ngọc lập tức cảm kích rơi nước mắt chạy thẳng vào tòa ký túc xá.

“Tôi phát hiện hình như Thiên Dạ đã khơi lên toàn bộ tâm trạng tiêu cực của cậu.

” Nhiếp Nhiên vừa chạy xong nên Lý Kiêu cho cô ba phút nghỉ ngơi.

Hai người ngồi ở trên sân huấn luyện nói chuyện một lúc.

Lý Kiêu sầm mặt xuống: “Không phải lúc nào cô ta cũng chào đón sao? Lần khảo hạch này tôi sẽ để cô ta chào đón tử tế một lần.

”
Nhiếp Nhiên giả vờ kinh ngạc “woa” lên một tiếng, “Sát khí thật nồng nặc!”.

 
Chương 1104: Chương 1104





SÁT HẠCH THI ĐẤU - NGẤT RỒI (1)
Càng gần kỳ sát hạch, lịch huấn luyện thể năng của Nhiếp Nhiên cũng càng dày.

Trừ huấn luyện đánh đối kháng với Lý Kiêu ra, cô còn huấn luyện thể năng thêm hai tiếng buổi tối.
Mặc dù không huấn luyện liên tục không gián đoạn hai mươi tiếng như ở Quân khu 2, nhưng dưới sự huấn luyện cường độ cao của Quý Chính Hổ, cùng với khối chì dần dần tăng thêm trên người cô, cô cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của thân thể này bắt đầu dần dần tốt hơn.
Thật ra ban đầu mới huấn luyện đánh đối kháng với Lý Kiêu, hai người bọn họ đánh sảng khoái khiến người ta có cảm giác cao thủ so chiêu, nhưng cảm nhận thật trong đó chỉ có mình Nhiếp Nhiên biết.

Rõ ràng hai người đánh ngang tay nhưng nhịp thở của Lý Kiêu gần như không bị loạn, mà nhịp thở của cô lại không chỉ tăng nhanh mà hơi thở cũng vô cùng không ổn định.

Trọng lượng của tay chân gia tăng gấp bội khiến cô hoàn toàn không nhấc nổi, thể năng tiêu hao gần như không còn.
Nếu không phải kỹ thuật đánh đối kháng của cô không tệ, lần nào cũng có thể dùng động tác nhỏ nhất hóa giải thế tấn công của Lý Kiêu thì đừng nói một ván, chỉ nửa ván có lẽ cô đã không chịu nổi và bị Lý Kiêu đánh ngã rồi.
Khi đó cô cảm thấy mình giỏi nhất vẫn là giết người.
Gãi đúng chỗ ngứa, một chiêu lấy mạng.
Đánh đối kháng tiêu hao thể lực như vậy thật sự không thích hợp với cô một chút nào.
Nhưng may mà hai tháng nay luyện tập không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng có được chút tác dụng, ít nhất bây giờ sau khi kết thúc một cuộc tỷ thí với Lý Kiêu, cô vẫn có thể giữ lại một phần ba thể năng.
Hơn nữa cô tin rằng thể năng của mình sẽ ngày càng hoàn thiện, cho đến trạng thái cao nhất như kiếp trước.
Sau khi huấn luyện liên tục không gián đoạn một tuần như vậy, cuối cùng cô cũng chào đón kỳ sát hạch đầu tiên ở đơn vị dự bị: Kỳ sát hạch quý.
Buổi sáng sau khi kết thúc huấn luyện cơ bản, tất cả mọi người đều nhân thời gian nghỉ trưa ăn thêm một bữa, hy vọng như vậy thì buổi chiều sát hạch có thể thi được thành tích tốt.


Bạn đang
Nhiếp Nhiên thì tìm một chỗ mát mẻ nghỉ ngơi, cô cảm thấy cho dù trong một tiếng này luyện tất cả một lần cũng không thể có hiệu quả gì quá lớn.

Nói không chừng vì huấn luyện quá hăng, bắp thịt không tải nổi, đến lúc sát hạch sẽ không thể đạt được trình độ bình thường.
Nhóm người Hà Giai Ngọc cũng cảm thấy như vậy.

Huống hồ lần này có huấn luyện đêm và chỉ điểm bắn của Nhiếp Nhiên, cùng với hướng dẫn huấn luyện đánh đối kháng của Lý Kiêu nên lòng tin của bọn họ cao hơn mọi lần trước.
Đây cũng là nguyên nhân bọn họ dám ngồi ở dưới bóng cây nghỉ trưa.
Đã là đầu hè rồi, ánh mặt trời chiếu lên người đã không còn cảm giác ấm áp cuối xuân nữa mà hơi nóng.

Khi Thiên Dạ tiến vào sân huấn luyện thì nhìn thấy tất cả các lớp đều đứng trong sân không ngừng huấn luyện, chỉ có nhóm Nhiếp Nhiên là ngồi ở dưới bóng cây hóng mát, vô cùng an nhàn.
Bước chân cô ta hơi khựng lại, sau đó đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên nhíu mày, dửng dưng nhìn cô ta, yên tĩnh đợi cô ta nói chuyện.
“Lần sát hạch đánh đối kháng này coi như cơ hội tôi trả lại cho cô.” Thiên Dạ đưa mắt nhìn Lý Kiêu.
Trong mắt Lý Kiêu lóe lên vẻ tàn bạo, cô lạnh giọng hỏi: “Trả lại? Rốt cuộc cô lấy đâu ra tự tin cảm thấy tôi sẽ cần cô trả lại? Đừng coi việc người khác hạ thủ lưu tình với cô thành cái cớ để cô tự cho là đúng.”.

 
Chương 1105: Chương 1105





SÁT HẠCH THI ĐẤU - NGẤT RỒI (2)
Hạ thủ lưu tình?
Bốn chữ này khiến có cái gì đó lướt qua đáy mắt Thiên Dạ, giọng nói vốn lạnh lùng lại lạnh thêm mấy phần, “Vậy cô muốn thế nào?”
Lý Kiêu đứng lên, nhìn thẳng vào đám người trong sân huấn luyện, nói: “Lần sát hạch quý này đánh tử tế một lần đi!”
“Được, hy vọng cô sẽ không hối hận.


“Đây cũng là lời tôi muốn nói với cô.


Ánh mắt hai người giao nhau, một người lạnh lùng, một người u ám, không ai chịu nhường ai.

“Vậy cô thì sao, không muốn trả lại phát đạp đó cho tôi à?” Thiên Dạ nhìn về phía Nhiếp Nhiên.

Truyện Hệ Thống
Câu nói này của cô ta vô cùng khiêu khích, nhưng Nhiếp Nhiên vẫn dửng dưng, “Dù sao thì Lý Kiêu cũng sẽ trả thay tôi, sao tôi phải phí sức?”

“Cô cảm thấy tôi không xứng đánh với cô nên tìm một lính nhỏ để đuổi tôi, hay là cô thể không đánh lại tôi nên chỉ biết giở thủ đoạn?” Thiên Dạ chất vấn.

Nhiếp Nhiên đứng dậy phủi bụi đất dính trên quần áo, sau đó mỉm cười nói: “Đúng vậy, cô ấy là lính nhỏ của tôi, cho nên đánh bại cô ấy rồi hãy đến tìm tôi.

Mặc dù tôi cảm thấy cô sẽ không có cơ hội đó.


“Cô!”
Cô ta không ngờ Nhiếp Nhiên lại thật sự ngang ngược như vậy.

Thiên Dạ siết chặt nắm đấm lại, vừa định tiến lên phía trước thì lại nghe thấy một binh lính lớp 1 sau lưng gọi: “Thiên Dạ, sĩ quan huấn luyện An có chuyện tìm cô, bảo cô lập tức đến phòng làm việc một chuyến.


Cô ta khựng lại, dừng lại vài giây rồi mới nói: “Được, tôi đi ngay.



Thiên Dạ lui về phía sau một bước, nhìn Nhiếp Nhiên cong môi cười nhạt, cố gắng khắc chế tâm trạng.

“Được, vậy tôi sẽ xem xem lính nhỏ của cô lợi hại thế nào.


Trước khi đi, cô ta nói đơn giản với Lý Kiêu, “Buổi chiều sát hạch gặp lại.


Sau đó cô ta rời đi.

Bạn đang
“Cậu cảm thấy cô ta còn xuất hiện nữa không?” Nhiếp Nhiên nhìn bóng lưng nhanh chóng rời đi của cô ta, cười như không cười nhìn Lý Kiêu.

Lý Kiêu khẽ cau mày lại, “Cậu có ý gì?”
“Trước đây tôi cũng bị gọi lên phòng làm việc như vậy.

”
Lý Kiêu trợn mắt, lập tức hiểu ý Nhiếp Nhiên.

An Viễn Đạo tìm Thiên Dạ có chuyện, chẳng lẽ là giống như Nhiếp Nhiên khi đó, đi thực hiện hành nhiệm vụ à?.

 
Chương 1106: Chương 1106





Nội dung đang cập nhật.



.

 
Chương 1107: Chương 1107





SÁT HẠCH THI ĐẤU - NGẤT RỒI (4)
Nhiếp Nhiên nhìn tốc độ chạy không phân cao thấp của Lý Kiêu và Thiên Dạ thì không nhịn được cảm thán, thể năng tốt thật là sảng khoái.

Sau đó cô tiếp tục duy trì tốc độ đều đặn, không ngừng chạy về phía trước.

Không phải là cô không muốn xông lên đầu tiên.

Nhưng cô mới chỉ huấn luyện hai tháng, nếu muốn thể năng vượt qua những binh lính huấn luyện hơn một năm kia thì gần như là chuyện viển vông, cho nên cô chỉ mong mình ở mức trung bình là được rồi.

Càng chạy đến lưng chừng núi, số lần những bóng đen nhanh chóng vụt qua khóe mắt cô càng ngày càng ít, tất cả mọi người đều gần như giữ tốc độ ngang nhau.

Nhiếp Nhiên vừa chạy vừa thở có quy luật để điều chỉnh tiết tấu của mình.

Đúng lúc này, cô vô tình thấy Nghiêm Hoài Vũ cách sau lưng không xa đang cố gắng chạy về phía trước.

Nhiếp Nhiên thấy trán anh ta đang không ngừng đổ mồ hôi, sắc mặt tái nhợt gần như tờ giấy trắng.


Hai người Kiều Duy và Mã Tường đi bên cạnh anh ta đang lo lắng tới cực điểm.

“Anh không sao chứ?” Nhiếp Nhiên vừa chạy vừa dịch đến bên cạnh Nghiêm Hoài Vũ, hỏi.

“Không… không sao! ” Nghiêm Hoài Vũ cúi đầu, yếu ớt xua tay sau đó tiếp tục nói: “Đừng! đừng để ý đến tôi, cô mau chạy đi.


“Yên tâm đi Nhiếp Nhiên, có chúng tôi trông cậu ta rồi, cô cứ chuyên tâm tham gia sát hạch đi.

” Kiều Duy chạy ở bên cạnh nhắc nhở.

Nhiếp Nhiên nhìn mấy người bên cạnh sắp vượt qua mình thì cũng biết mình không thể chậm chạp nữa, vì vậy gật đầu nói: “Cũng được, vậy các anh chú ý một chút.


Nói rồi cô tăng tốc độ chạy về phía trước.


Hà Giai Ngọc luôn dừng ở cách đó không xa quan sát tình hình của bọn họ, nhìn thấy Nhiếp Nhiên lao lên thì vội vàng gọi cô lại, hỏi: “Chị Nhiên, Nghiêm Hoài Vũ làm sao thế? Em thấy sắc mặt anh ta không tốt lắm.


Nhiếp Nhiên thấy dáng vẻ lo lắng của cô ta thì nói: “Cô lo lắng cho người ta như vậy sao không đích thân đi hỏi đi, như vậy mới có thành ý.


“Em không hề lo lắng, anh ta sống hay chết liên quan quái gì đến em!” Hà Giai Ngọc mạnh miệng nói rồi ra sức lao về phía trước.

Nhiếp Nhiên thấy cô ta miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, ý cười hiện lên trên khóe miệng, nhưng bỗng chốc nghe thấy Kiều Duy khẽ hô lên: “Nghiêm Hoài Vũ!”
Nhiếp Nhiên dừng bước lại, ngay cả Hà Giai Ngọc vừa mới dồn sức muốn xông về phía trước cũng quay phắt đầu lại nhìn về phía Nghiêm Hoài Vũ, thấy anh ta nhắm mắt ngã xuống đất.

Hà Giai Ngọc theo bản năng lao đến, ngồi xổm ở đó không ngừng vỗ mặt Nghiêm Hoài Vũ, “Này, Nghiêm Hoài Vũ! Anh tỉnh lại đi! Anh mau tỉnh lại đi!”
“Chuyện gì thế?” Nhiếp Nhiên sầm mặt lại, cũng chạy đến.

“Không sao, tôi đưa cậu ta đến phòng Y tế, mọi người tiếp tục sát hạch đi.

” Kiều Duy thấy anh ta đã hoàn toàn hôn mê rồi, một tay vòng qua bả vai, một tay luồn qua lưng để đỡ chặt anh ta, sau đó vác anh ta bước nhanh xuống núi.

Hà Giai Ngọc lo lắng đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Nghiêm Hoài Vũ, cuống đến nỗi đan chặt hai tay vào nhau, “Sao Nghiêm Hoài Vũ lại đột nhiên ngất đi thế, anh ta sẽ không sao chứ?”.

 
Chương 1108: Chương 1108





SÁT HẠCH THI ĐẤU - NGẤT RỒI (5)
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Không đâu, chỉ là lượng nước trong cơ thể anh ta bị thiếu, cộng thêm chảy mồ hôi quá nhiều dẫn đến cảm nắng.


“Chuyện gì thế?” Đúng lúc này, giọng Lý Kiêu vang lên cách đó không xa.

Nhiếp Nhiên còn nghĩ là mình nghe nhầm, lúc quay đầu nhìn, đúng là Lý Kiêu quay lại thật.

Quay lại khi đã đến gần đỉnh núi?
Cô ấy điên rồi sao!
“Cậu chạy lại làm gì?” Nhiếp Nhiên cau mày chất vấn.

Lý Kiêu rất dửng dưng, “Tôi nghe thấy Hà Giai Ngọc nói cái gì mà tỉnh lại đi nên không yên tâm, quay lại xem thế nào.


Nhiếp Nhiên nghe thấy thế lập tức hết giận luôn.

Sao cô lại quên mất Lý Kiêu có phong độ phụ huynh không biết?
“Nghiêm Hoài Vũ bị ngất thôi, đã đưa xuống núi rồi.


Cậu mau tiếp tục thi đi, nếu không sẽ không đuổi kịp đâu!” Nhiếp Nhiên giục.

Lý Kiêu nhìn đỉnh núi, lắc đầu, “Không cần đâu.


Nhiếp Nhiên theo tầm mắt Lý Kiêu thì đúng là không cần nữa, bởi vì lúc này Thiên Dạ đã lao lên đỉnh núi rồi.

Lúc này cho dù Lý Kiêu lắp tên lửa lên người cũng không đuổi kịp.

Lý Kiêu và Nhiếp Nhiên đã thua ván này nên sóng vai cùng tiến về phía đỉnh núi, may mà thành tích chạy vẫn không tệ.

Hai người chạy xong bèn đứng ở một bên nghỉ ngơi, Thiên Dạ đã nghỉ ngơi ở đỉnh núi mười phút đi tới.

Cô ta đứng trước mặt Lý Kiêu, thông báo: “Ván này cô thua.


Lý Kiêu ngẩng đầu lên, “Tôi biết.


“Không phải vậy, chị Kiêu nghe thấy có người bị ngất nên mới quay lại, chị ấy vốn dĩ sẽ không thua! ” Hà Giai Ngọc không nhịn được giải thích.


Nhưng Lý Kiêu lại cắt ngang lời giải thích chưa hết của cô ta, dửng dưng nói: “Thua chính là thua, không có bất kì lý do gì cả.


“Vậy thì gặp ở ván sau.

” Thiên Dạ lạnh lùng ném lại một câu này rồi rời đi.

“Cậu hối hận không?” Nhiếp Nhiên dựa vào cây nghỉ ngơi, khoan thai hỏi.

Lý Kiêu tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, lắc đầu nói: “Không hối hận, thi đấu thua rồi vẫn có thể đấu lại, nhưng người thì không.


“Thật ra thì phía sau có nhiều người như vậy, cậu thật sự không cần phải vòng trở lại.


Nhưng hiển nhiên Lý Kiêu không hề đồng ý với cách nói của Nhiếp Nhiên, “Rõ ràng tôi nghe thấy tiếng hô của Hà Giai Ngọc, cho dù chạy xong toàn bộ hành trình giành được hạng nhất, nhưng nếu tôi vứt bỏ chiến hữu của mình thì hạng nhất này cũng không còn chút ý nghĩa nào nữa.


“! Cậu đúng là một người coi chiến hữu là trên hết.


Ở điểm này, suy cho cùng hai người bọn họ vẫn không giống nhau.

.

 
Chương 1109: Chương 1109





ĐÁNH BẠI CÔ TA, NGƯỜI TIẾP THEO CHÍNH LÀ CÔ (1)
Khi tất cả mọi người chạy xong toàn bộ hành trình đứng ở đỉnh núi nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng những người lớp khác đứng ở cách đó không xa bàn bạc về chuyện Nghiêm Hoài Vũ ngất giữa đường.

“Nghe người phía sau nói, vừa rồi lúc đang sát hạch, Nghiêm Hoài Vũ của lớp 6 ngất tại chỗ.

” Một người lớp 1 thấp giọng nói.

“Ngất? Không phải chứ, đang yên đang lành sao lại ngất?” Nghe được tiếng xì xào bàn tán kia, một người lập tức nâng cao giọng hỏi.

Giọng nói kia không bình thản giống những người vừa rồi mà mang chút khẩn trương và lo lắng.


Lo lắng?
Điều này làm cho Nhiếp Nhiên rất tò mò, bây giờ ở lớp 1 còn có ai lo lắng cho Nghiêm Hoài Vũ?
Cô quay đầu lại, liếc lớp 1 ở phía xa.

Tôn Hạo!
Chính là người bị Nghiêm Hoài Vũ gọi là Chuột đó.

Hình như cô nhớ mỗi lần Tôn Hạo đó và Nghiêm Hoài Vũ chạm mặt nhau là lại cãi nhau, nói đủ lời cay độc.


Sao bây giờ vừa nghe thấy Nghiêm Hoài Vũ ngất, anh ta lại lo lắng ra mặt thế?
Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ túm lấy người lính kia hỏi thăm của anh ta, xem ra lại giống với Hà Giai Ngọc, chỉ ác miệng thôi.

Một đám người xì xào bàn tán cuối cùng truyền vào tai Hà Giai Ngọc khiến cô ta lo lắng.

Cô ta nghe lời thấy đám người kia nói, không nhịn được đến gần bên cạnh Nhiếp Nhiên hỏi: “Chị Nhiên, Nghiêm Hoài Vũ sẽ không sao chứ?”
Nhiếp Nhiên còn chưa thu hồi ánh mắt đã nói theo bản năng: “Tôi không phải bác sĩ, tôi không thể trả lời vấn đề này.


Nhưng lúc cô nhìn về phía Hà Giai Ngọc thì cô ta đang cúi thấp đầu, vẻ mặt hoang mang.

.

 
Chương 1110: Chương 1110





ĐÁNH BẠI CÔ TA, NGƯỜI TIẾP THEO CHÍNH LÀ CÔ (2)
Nhiếp Nhiên cau mày, một lúc sau mới bồi thêm, “Không phải là bị thương nặng, tôi đoán cùng lắm là truyền nước mà thôi.


Hà Giai Ngọc luôn cúi đầu nên không hề nhìn thấy trên mặt Nhiếp Nhiên lướt qua vẻ mất tự nhiên.

“Thật không?” Hà Giai Ngọc vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Nhiên, muốn nghe được lời khẳng định của cô.

Nhiếp Nhiên nhìn ánh mắt nóng rực của cô ta thì ừm một tiếng nhỏ, lại cảm thấy kỳ quái trong lòng, sau đó chuyển chủ đề:
“Tôi cảm thấy cô cứ lo lắng cho mình đi, còn nửa tiếng nữa là phải thi bắn rồi, cô chắc chắn cô có thể qua được chứ?”
Hồi đó sở dĩ Hà Giai Ngọc bị vào lớp 6 cũng là vì thành tích bắn quá kém, vì vậy trước khi thi cô ta sống chết quấn lấy Nhiếp Nhiên để cô chỉ điểm, sau đó thành tích có tăng lên, nhưng mà!
Có lẽ là xuất hiện triệu chứng trước khi thi nên càng tới gần ngày thi, thành tích mỗi lần bắn của Hà Giai Ngọc càng thấp.


Kỹ thuật của Hà Giai Ngọc đã tăng lên không ít nhưng tâm trạng vẫn không ổn định, mà điều này thì Nhiếp Nhiên không có cách nào giúp đỡ được.

“Hả? Còn nửa tiếng nữa là thi rồi à? Nhanh như vậy sao! Làm thế nào, làm thế nào đây, lần thi này chắc chắn xong rồi.


“Cậu bình tĩnh đi được không, còn chưa thi mà cậu đã nói như vậy, quá xúi quẩy!” Thi Sảnh an ủi.

“Cậu không biết đâu, hôm qua chị Nhiên lại đưa tôi đi huấn luyện một lần, thành tích nát bét, lần này tôi chết chắc rồi!” Vẻ mặt Hà Giai Ngọc như đưa đám.

“Không đâu, cậu có tệ thế nào cũng hơn năng lực bắn của tôi.

” Cổ Lâm cũng không ngừng khuyên.


Nhưng Hà Giai Ngọc vẫn lắc đầu, “Không không không, các cậu sẽ không hiểu đâu, tôi là người được tay súng thiện xạ như chị Nhiên dạy, nếu như thi không tốt, chị Nhiên nhất định sẽ giết tôi!”
“Ừm, tôi không giết cô, nhưng tôi sẽ hành hạ cô, chắc cô chưa quên thủ đoạn hành hạ người khác của tôi nhỉ?” Giọng nói của Nhiếp Nhiên đột nhiên vang lên.

w๖ebtruy๖enonlin๖e
Hà Giai Ngọc lập tức rùng mình, khó khăn nuốt nước miếng.

Dĩ nhiên cô ta chưa quên những thủ đoạn hành hạ người khác tới chết kia, không! không thể nào, chị Nhiên muốn đối xử với mình như vậy thật sao?
Trời ơi, đột nhiên hối hận khi nhờ chị Nhiên dạy bắn rồi.

Hu hu hu… có thể quay ngược thời gian không!
Sau khi nghỉ ngơi ở đỉnh núi khoảng mười phút, Quý Chính Hổ lại dẫn bọn họ xuống dưới núi rồi tiến vào phòng huấn luyện.

Trước khi vào phòng, Thiên Dạ lại xuất hiện trước mặt Lý Kiêu và Nhiếp Nhiên, “Thật sự không cần tôi trả à? Ván này nếu như cô vẫn thua thì sẽ thua hoàn toàn.

”.

 
Chương 1111: Chương 1111





ĐÁNH BẠI CÔ TA, NGƯỜI TIẾP THEO CHÍNH LÀ CÔ (3)
Trên mặt Lý Kiêu phủ một tầng sương lạnh, cô trả lời: “Không cần đâu.


Sau đó cô đi qua Thiên Dạ, vào phòng huấn luyện.

Nhiếp Nhiên đút hai tay trong túi quần, đang định nghiêng người đi vào bên trong thì nghe thấy tiếng Thiên Dạ vang lên bên tai.

“Nhớ lấy những gì cô nói.


Nhiếp Nhiên không hề dừng lại, đi thẳng vào trong.

Không biết có phải là do cố ý sắp xếp không mà Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu là người lớp 6 nhưng lại được chia làm hai nhóm đồng thời tham dự sát hạch với lớp 1.

“Xem ra cô ta rất hao tổn tâm huyết đấy.

Lần này đừng thua nữa, nếu không sẽ có lỗi với sự khổ tâm của của người ta.

” Nhiếp Nhiên khoanh hai tay trước ngực, cười nhắc nhở Lý Kiêu.


Nhóm người thứ nhất vừa vào sân thì các sĩ quan huấn luyện cũng đứng ở vị trí chỉ định, lập tức ra lệnh, “Bắn sát hạch bắt đầu!”
Đoàng!
Đoàng!
Đoàng!
Tiếng súng liên tiếp không ngừng vang lên trong phòng bắn.

Nhiếp Nhiên không hề để ý đến thành tích bắn trận đầu tiên của hai người họ.

Một người được An Viễn Đạo đích thân dạy bảo nhiều năm, một người vốn lớn lên trong gia đình quân nhân nên thành tích bắn ra về cơ bản sẽ không chênh lệch quá nhiều.

Đi kèm với mùi khói thuốc súng nồng nặc, tiếng súng vang lên hỗn loạn mấy phút ngắn ngủi rồi hoàn toàn ngừng lại.

Bia bắn được chuyển dần từ phía xa đến.

Không ngoài suy đoán, năm phát đạn trên bia của hai người đều trúng hồng tâm.

Còn những người khác trong lớp 1 giống như đám người Uông Tư Minh, về cơ bản thì đều bắn trúng, trừ một phần nhỏ bắn một viên hơi lệch một chút.

Nhóm người thứ nhất lui hết xuống, đến lượt nhóm thứ hai ra sân.

Nhiếp Nhiên đi vào, đứng yên ở trước đài bắn.


Tất cả mọi người đều biết năng lực bắn của cô nhưng không ai biết rằng vào lúc sát hạch nghiêm túc thế này, Nhiếp Nhiên vẫn dám tái diễn lịch sử.

Năm phát đạn lại một lần nữa nối thành một đường thẳng, vừa vặn đạt tiêu chuẩn.

Mọi người nhìn đường thẳng trên bia của cô thì kinh hãi, không nhịn được đồng loạt hít sâu một hơi.

Đúng là coi sát hạch là trò đùa mà!
Với thành tích này nhất định là phải ở lại lớp 6.

Chẳng lẽ cô ta định cả đời ở lại lớp 6 làm một người lính không được trọng dụng à?
An Viễn Đạo đã giận đến nỗi bẻ gãy cái bút chì.

Con nhóc này, con nhóc điên này!
Đúng là tức chết anh ta rồi!
Chẳng lẽ cô ta không biết kết quả mỗi lần sát hạch của đơn vị dự bị đều dùng để tổng hợp đánh giá con đường tương lai sau này sao?
Bây giờ lại vì không vào lớp 1 mà ngay cả tiền đồ của mình cũng không cần, đúng là quá hồ đồ rồi!
An Viễn Đạo trừng mắt với Nhiếp Nhiên, cuối cùng vẫn không cam lòng ghi thành tích của của cô vào.

Nhóm người thứ hai xuống khỏi đài bắn.

Sau khi xuống sân, Lý Kiêu cau mày nói: “Cậu như vậy là lấy tương lai của mình ra làm trò đùa.


“Vậy sao?” Nhiếp Nhiên nhún vai, cười.

.

 
Chương 1112: Chương 1112





ĐÁNH BẠI CÔ TA, NGƯỜI TIẾP THEO CHÍNH LÀ CÔ (4)
Không phải cô đang lấy tương lai của mình ra làm trò đùa mà cô cảm thấy năng lực tổng hợp của lớp 1 vượt xa mình, với tình trạng thân thể bây giờ của cô, vào đó quá trầy trật, quá chịu tội.

Huống hồ, phương thức huấn luyện của Quý Chính Hổ hoàn toàn không kém An Viễn Đạo.

Cô tin tưởng rằng dù mình không được dạy dỗ dưới tay An Viễn Đạo thì vẫn có thể tiến vào đơn vị mình muốn.
Còn một điều quan trọng nữa là…
Cô luôn cảm thấy hình như người nào đó sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy.
Lý Kiêu thấy cô không để ý thì mím môi, không tiếp tục nói nữa.
Vòng sát hạch thứ hai bắt đầu.
Trước khi Lý Kiêu ra sân, Nhiếp Nhiên đột nhiên ngăn lại rồi thấp giọng dặn dò, “Nhớ lau súng.”
Lý Kiêu liếc nhìn cô, khẽ gật đầu.
Đoàng!
Đoàng!
Tiếng súng lại vang lên lần nữa.

Chỉ có điều lần này trừ tiếng súng ra thì nhanh chóng có cả tiếng hô kinh ngạc của Trương Nhất Ngải.
“Trời ơi, tôi không nhìn lầm chứ! Phát súng cuối cùng của Thiên Dạ không bắn trúng hồng tâm!”
“Sao có thể như vậy được?”
Nhiếp Nhiên liếc vết đạn trên bia của Thiên Dạ.

Đúng như dự đoán, phát súng cuối cùng của cô ta ở ngoài vòng mười, còn năm phát đạn của Lý Kiêu đều rơi vào trong vòng mười.
Rất rõ ràng, ván này Lý Kiêu thắng.
Lúc này mặc dù nhìn Thiên Dạ vẫn bình tĩnh như cũ nhưng Nhiếp Nhiên có thể cảm thấy được cô ta đang rất tức giận, vô cùng tức giận.
“Sự khác nhau giữa việc lau súng và không lau súng là gì?” Sau khi xuống sân, Lý Kiêu hỏi ngay Nhiếp Nhiên.
“Khác nhau ở chỗ, cậu thắng, cô ta thua.” Nhiếp Nhiên cười trả lời.
Lý Kiêu nghiêm túc nhìn cô, “Đây không phải là đáp án tôi muốn.”
Lúc này Nhiếp Nhiên mới giải thích cặn kẽ: “Kiểu súng này yêu cầu phối hợp chặt chẽ giữa đầu ngắm, khe điều chỉnh và pít-tông, nếu như không lau chùi thì độ nhạy sẽ giảm bớt, tốc độ không đủ nên sẽ ảnh hưởng đến năng lượng bắn.

Cậu xem, ở vòng thứ hai đa phần thành tích bắn của mọi người đều giảm xuống rất nhiều, bởi vì bọn họ vẫn dựa theo cảm giác bắn và quỹ đạo bắn ban đầu.”
Ánh mắt Lý Kiêu nhìn Nhiếp Nhiên trở nên hơi phức tạp.
Nhiếp Nhiên không nhịn được trêu chọc: “Sao lại nhìn tôi như vậy? Yêu tôi à?”
Lý Kiêu không quan tâm đến lời đùa giỡn của cô mà chỉ thở dài, “Chẳng trách Hà Giai Ngọc muốn tặng cậu danh hiệu tay súng thiện xạ.”
“Cậu sờ súng nhiều sẽ biết thôi.”
Chỉ sờ súng nhiều mà có thể biết sao? Nếu nói sờ súng, chắc chắn Lý Kiêu không kém Nhiếp Nhiên, nhưng vẫn không chú ý đến chi tiết nhỏ như vậy.

Điều này đủ để có thể thấy Nhiếp Nhiên không chỉ tốn rất nhiều thời gian trong việc bắn súng, mà còn hiểu rõ tính năng thậm chí là khuyết điểm của từng loại súng nữa.

Chẳng lẽ Nhiếp Nhiên cũng giống mình, cũng lớn lên trong gia đình quân nhân từ nhỏ à?
Lúc Lý Kiêu vẫn đang cảm thấy hoang mang nghi ngờ thì nhóm thứ hai của Nhiếp Nhiên lại lên sân.
Tần số sử dụng của súng càng cao thì độ nhạy càng kém, khiến thành tích trận cuối cùng vô cùng thảm hại.
Chỉ có Nhiếp Nhiên vẫn bắn năm phát đạn thành một đường thẳng.
Điều này khiến An Viễn Đạo hơi kinh ngạc.


Anh ta biết vấn đề của những khẩu súng này, nhưng không ngờ Nhiếp Nhiên lại vẫn có thể bắn ra dấu đạn giống y hệt như cái bia đầu tiên.
Vậy thì chỉ có thể nói lên hai điều.

Thứ nhất, độ nhạy cảm và năng lực thích ứng của cô vô cùng mạnh, sau khi bắn phát súng đầu tiên đã tự biết cách điều chỉnh.

Điều thứ hai, trước khi nổ súng cô đã phát hiện ra vấn đề của khẩu súng này rồi giải quyết nó.
An Viễn Đạo cố ý tiến lên kiểm tra.
Phần pít-tông của nòng súng quả nhiên có dấu vết được lau chùi.
Anh ta nhìn Nhiếp Nhiên rồi nhanh chóng ghi thành tích của cô vào.
Lúc đi ngang qua bên cạnh cô, anh ta không nhịn được hừ lạnh, “Đừng tưởng là như vậy thì có thể không vào lớp 1, tôi sẽ không bỏ qua đâu.”
“Tôi vừa vặn đạt tiêu chuẩn, nếu thầy để tôi vào lớp 1 sẽ khiến mọi người bất mãn.” Nhiếp Nhiên dửng dưng trả lời.
An Viễn Đạo cười nói: “Cô tưởng sát hạch bắn chỉ dựa vào bắn à? Cô đúng là quá ngây thơ rồi! Trừ bắn chính xác ra thì năng lực tâm lý cùng với sự hiểu biết về súng đều là nội dung sát hạch….

Rất may mắn, cô lau súng như thế, thành tích đã từ đạt tiêu chuẩn trở thành ưu tú rồi.”
Nụ cười trên khóe miệng Nhiếp Nhiên lập tức cứng lại.
Cái gì?
Ưu tú?
“Không phải, đó không phải là tôi lau! Là Lý Kiêu!” Nhiếp Nhiên phản ứng lại, lập tức đẩy chuyện lên Lý Kiêu.
“Ồ? Vậy sao? Vậy bột màu đen trên ngón tay cô là cái gì?”
Xong rồi!

Nhiếp Nhiên lập tức co năm ngón tay lại, muốn giấu đi.
“Được rồi, thành tích của cô đã là chuyện không thể thay đổi được nữa, cô từ bỏ ý định đi.”
An Viễn Đạo thấy cô như vậy mới hài lòng rời đi.
“Này, cậu làm sao thế?” Lý Kiêu thấy cô đứng mãi ở đó nhìn chằm chằm bóng lưng An Viễn Đạo bèn đi tới trước mặt cô, hỏi.
Một lúc lâu sau, Nhiếp Nhiên mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Lý Kiêu, tôi vừa làm một chuyện ngu xuẩn rồi.”
“Chuyện ngu xuẩn? Chuyện gì ngu xuẩn?”
“Một chuyện ngu xuẩn cực lớn!” Nhiếp Nhiên nhìn bột màu đen trên ngón tay mình, hận không thể nện cho mình một trận.
Cho chừa cái tội rảnh rỗi ngứa tay đi!
Mà lúc Lý Kiêu đang khó hiểu, Nhiếp Nhiên thì tức giận, Thiên Dạ lại đi từ phía xa đến.
Cô ta đứng yên ở trước mặt Lý Kiêu, bình tĩnh nói: “Ván này tôi thua, có lẽ là tôi nhìn lầm rồi.

Ván tiếp theo chúng ta gặp lại trong sân đánh đối kháng.”
“Thật vui vì cuối cùng cô đã có giác ngộ như vậy.” Lý Kiêu đáp trả.
Thiên Dạ lại nhìn về phía Nhiếp Nhiên: “Đánh bại cô ta xong, người tiếp theo chính là cô.”.

 
Chương 1113: Chương 1113





Nội dung đang cập nhật.



.

 
Chương 1114: Chương 1114





ĐÁNH BẠI TÔI - XẢY RA CHUYỆN RỒI (2)
Lý Kiêu liếc cô, lạnh lùng ném lại một câu: “Là tôi thu dọn cục diện hỗn loạn cho cậu thì đúng hơn.”
Sau đó Lý Kiêu đi vào trong sân huấn luyện.
Nhiếp Nhiên nhún vai, căn cứ vào con số trong tay mình cũng đứng vào vị trí số 6.
Nhưng không ngờ chưa đi đến địa điểm chỉ định, cô đã thấy một người quen đang đứng ở đó chờ mình.
Người quen đó không phải ai khác, chính là...!Phương Lượng!
“Em đánh với thầy à?” Nhiếp Nhiên thấy người quen cũ thì khói mù trong lòng tan đi một chút, cô chậm rãi đi tới.
Phương Lượng nhìn thấy Nhiếp Nhiên, lập tức cười, “Có vẻ là thế.”
Một người từng là giáo quan, một người từng là tân binh.
Từ sau khi hai người rời khỏi đội tân binh, số lần nói chuyện riêng cũng không nhiều.

Nhiếp Nhiên đi tới trước mặt anh ta, hỏi: “Lần này cách lần chúng ta đánh nhau gần đây nhất là bao lâu rồi?”
“Hình như...!hơn nửa năm.”
Khóe miệng Nhiếp Nhiên cong lên thành nụ cười giảo hoạt, chớp mắt với anh ta, “Em nhớ em suýt nữa cạo da đầu thầy.”
Phương Lượng bị bới lại chuyện cũ lập tức tức giận nói: “Này, đó là tôi hạ thủ lưu tình có biết không hả!”
Nhiếp Nhiên cười, “Vậy sao? Vậy hôm nay thầy đừng lưu tình.”
Phương Lượng hừ lạnh, “Lần sát hạch này liên quan đến nơi tiếp theo tôi phải đi, em nói tôi sẽ lưu tình sao?”
Nụ cười ở khóe miệng Nhiếp Nhiên cứng lại, cô kinh ngạc hỏi: “Thầy phải đi rồi à?”
Không phải là một kỳ sát hạch quý bình thường sao? Sao Phương Lượng lại phải đi?
“Đúng vậy, kỳ huấn luyện của tôi đã kết thúc rồi nên sẽ nhanh chóng bị điều đi.” Nói đến phải việc rời đi, đáy mắt Phương Lượng lộ ra vẻ quyến luyến.
Nhiếp Nhiên cau mày, “Kỳ huấn luyện kết thúc? Vậy chẳng phải là tất cả mọi người lớp 1 đều phải rời đi à?”
Phương Lượng cười lắc đầu, “Không phải vậy, hồi đó tôi vì nguyên nhân cá nhân cộng thêm sau đó lại đi huấn luyện tân binh nên bị trì hoãn, lần này chỉ có một mình tôi bị điều đi.


À không đúng, hình như Thiên Dạ cũng sắp phải đi rồi.”
Thiên Dạ cũng phải đi?
Không phải cô ta luôn muốn ở lại bên cạnh An Viễn Đạo sao?
Từ trước đến giờ Nhiếp Nhiên không tò mò về người không quan trọng nên cô không hỏi nhiều nữa mà chỉ cười trêu Phương Lượng: “Vậy có cần em nhường để thầy tranh thủ xin được đến một chỗ tốt không?”
Phương Lượng trợn mắt nhìn cô, “Ai cần em nhường! Dù sao tôi cũng là giáo quan của em!”
Vừa dứt lời, sắc mặt anh ta nghiêm túc lại, bước nhanh lên trên.
Nhiếp Nhiên nhanh nhẹn né tránh nắm đấm của Phương Lượng, thuận thế móc chân muốn ngáng chân anh ta.

Nhưng Phương Lượng như biết trước, lăn một vòng sang bên cạnh, sau đó đứng lên.

Lúc này vị trí của hai người đã đổi cho nhau.
Gió mùa hè hơi nóng, hai người đứng im tại chỗ, ánh nắng mãnh liệt chiếu xuống khiến Nhiếp Nhiên không tự chủ được khẽ híp mắt lại..

 
Chương 1115: Chương 1115





ĐÁNH BẠI TÔI - XẢY RA CHUYỆN RỒI (3)
Ánh mắt cô bỗng chốc thay đổi rồi cô lao qua trước.

Nhiếp Nhiên dùng một tay chụp lấy cổ tay Phương Lượng, sau đó dùng khuỷu tay còn lại huých mạnh vào khuỷu tay của anh ta.
Phương Lượng cảm thấy toàn bộ cánh tay mình tê dại trong nháy mắt, hoàn toàn không có sức.

Nhưng may là anh ta phản ứng khá nhanh, nhân lúc Nhiếp Nhiên không chú ý mà đạp vào cẳng chân cô.
Nhiếp Nhiên buông lỏng tay rồi nhanh chóng tránh đòn, Phương Lượng lại mượn cơ hội này tấn công một lần nữa.
Hai người đánh qua đánh lại liên tục hai mươi chiêu thì đột nhiên tiếng còi vang lên.

Lúc này Nhiếp Nhiên quét chân rồi lại kẹp lấy mắt cá chân Phương Lượng, còn Phương Lượng thì đập vào vai Nhiếp Nhiên.

“Hết giờ!”
An Viễn Đạo hô tạm dừng làm hai người đành phải cưỡng chế động tác của mình, sau đó thu lại thế tấn công.
“Con bé này, gần đây huấn luyện rồi hả!” Phương Lượng thu nắm đấm lại trước, cười hỏi.
Nhiếp Nhiên cũng thu chân mình lại, nhún vai nói: “Hết cách rồi, em muốn ở lại thì chỉ có thể huấn luyện thôi.”
“Ừm, em có thể nghĩ như vậy tôi rất vui, thế thì tôi cũng có thể yên tâm rời đi rồi.”
Sau khi ghi chép, Phương Lượng và Nhiếp Nhiên đều trở lại hàng ngũ của mình.
Lúc này Lý Kiêu cũng trở lại rồi.
Nhiếp Nhiên nhìn trán Lý Kiêu lấm tấm mồ hôi, tổng thể không có vấn đề gì quá lớn, chỉ có gương mặt là cực kì u ám.
“Xem ra không báo thù được cho tôi rồi.” Nhiếp Nhiên cười nói.
Đáy mắt Lý Kiêu bao phủ một tầng khí lạnh, cô nói: “Cô ta bị An Viễn Đạo gọi đi trước khi hết giờ, chỉ đánh ngang tay.”
Gọi đi trước khi hết giờ? Nguồn:
Nhiếp Nhiên nhìn qua hàng ngũ lớp 1, quả nhiên đã không có bóng dáng Thiên Dạ đâu nữa.

“Xem ra thời gian hằng ngày của cô ta rất eo hẹp, vì đánh với cậu một trận mà hy sinh rất nhiều.” Giọng nói của Nhiếp Nhiên vô cùng mỉa mai.
Lý Kiêu chỉ lạnh lùng liếc con đường bên ngoài sân huấn luyện với sắc mặt khó coi.
Sau đó, hai ngày tiếp theo chia ra thi hai đợt sát hạch thể năng, cuối cùng toàn bộ kỳ sát hạch cũng hoàn toàn kết thúc.

Hầu hết tất cả mọi người giống như được giải phóng, ngoại trừ Hà Giai Ngọc và Lý Kiêu.
Nghe nói ngày đó Nghiêm Hoài Vũ được đưa vào bệnh viện, sau đó vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, điều này làm cho Hà Giai Ngọc vô cùng lo lắng, đã mấy ngày liên tục tâm trạng cô ta rất tệ.

Còn Lý Kiêu cũng vì không phân rõ thắng bại với Thiên Dạ mà tâm tình vô cùng khó chịu.

Bầu không khí trong phòng ngủ 305 lúc nào cũng nặng nề.
Mấy ngày nay Nhiếp Nhiên thường xuyên nói chuyện với Phương Lượng.

Sát hạch của Phương Lượng đã kết thúc, anh ta sẽ bị điều rời khỏi nơi này, sau này gặp nhau có lẽ sẽ vô cùng khó khăn.
“Lúc nào thì lệnh điều động chuyển đến?” Nhân lúc nghỉ trưa đi về phía ký túc xá, Nhiếp Nhiên thuận miệng hỏi Phương Lượng..

 
Chương 1116: Chương 1116





ĐÁNH BẠI TÔI - XẢY RA CHUYỆN RỒI (4)
“Sắp rồi, chắc là hai ngày nữa là sẽ biết.

Vốn cho là từ biệt ở đội tân binh rồi thì mỗi người đi một ngả, không ngờ còn có thể gặp nhau ở đơn vị dự bị một thời gian, đó cũng coi là một điều bất ngờ rồi.”
“Chúng ta ở đơn vị dự bị chưa nói chuyện với nhau nhiều.”
“Cho nên bây giờ em đang bù đắp cho tôi à? Mấy ngày nay cứ có thời gian là đến bên cạnh tôi, cứ tiếp tục như vậy người khác sẽ hiểu lầm đấy.”
Nhiếp Nhiên không trả lời anh ta mà đổi chủ đề, “Trước khi đi nhớ thông báo cho em một tiếng, em đi tiễn thầy.

Mặc dù từ trước đến nay em không làm chuyện này, nhưng nếu như là thầy, em có thể làm một lần.”
Từ khi cô sống lại đến bây giờ, người cô quen biết trong thời gian dài nhất chắc chỉ còn lại Phương Lượng, Lý Kiêu và Hoắc Hoành thôi.

Phương Lượng là người đầu tiên lo lắng cho cô, phần ân tình này thế nào cô cũng phải trả.
Phương Lượng nghe thấy cô nói như vậy, không nhịn được thu lại ý cười, đổi thành vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu nói: “Được, đến lúc đó tôi đợi em đến tiễn tôi.”
Hai người lại nói chuyện mấy câu rồi Nhiếp Nhiên trở về phòng ngủ.
Trong phòng ngủ không còn huyên náo như những ngày qua, bởi vì tất cả đều yên tĩnh ngồi ở trước bàn không ngừng ôn tập đủ loại ghi chép, đón tiếp kỳ sát hạch viết vào ba ngày sau.
Mặc dù không hề quan tâm đến cái kiểu thi này nhưng Nhiếp Nhiên vẫn thuận tay cầm quyển sách lên, sau đó nằm ở giường mình, úp sách lên mặt, bắt đầu ngủ trưa.
Lúc cô sắp ngủ, đột nhiên “rầm” một tiếng, cửa phòng mở toang ra.
Âm thanh va chạm mãnh liệt lập tức làm mọi người trong phòng giật mình.

Nhiếp Nhiên mở mắt ra, vừa mới ngồi dậy khỏi giường đã nghe thấy Thi Sảnh thở dốc nói: “Không xong rồi không xong rồi, xảy ra chuyện, xảy ra chuyện rồi!”
Hà Giai Ngọc hỏi đầu tiên, “Sao thế?”
“Mã Tường...!Mã Tường sắp rút...!rút khỏi đơn vị dự bị rồi.” Thi Sảnh nói đứt quãng.

Keng...!Cổ Lâm đang rót nước cho Thi Sảnh nghe được tin tức này, cái cốc trong tay rơi thẳng xuống đất.
“Cậu...!cậu nói cái gì?”
“Mã Tường sắp rút khỏi đơn vị dự bị.”
“Anh ta chủ động xin à?” Nhiếp Nhiên hỏi.
Thi Sảnh gật đầu, “Đúng vậy, nghe nói sát hạch quý vừa kết thúc, Mã Tường đã chủ động đi tìm Quý Chính Hổ.

Nhưng mà sao cậu lại biết anh ta chủ động xin? Chẳng lẽ cậu có tin tức nội tình gì à, mau nói nghe xem!”
Cái này đâu phải là tin tức nội tình.

Khi đó Mã Tường muốn báo cáo tất cả với sĩ quan huấn luyện nhưng luôn bị Nghiêm Hoài Vũ ngăn cản.

Lần này Nghiêm Hoài Vũ vì che giấu sự thật này cho anh ta mà hôn mê bất tỉnh, Mã Tường chắc chắn sẽ rất áy náy.
“Tôi chỉ đoán mà thôi, nếu muốn biết nội tình thật, cậu đi hỏi thẳng Mã Tường không phải là được sao?”.

 
Chương 1117: Chương 1117





ĐÁNH BẠI TÔI - XẢY RA CHUYỆN RỒI (5)
Thi Sảnh ngẩng đầu lên nhìn cô, lại nhìn Cổ Lâm, cuối cùng ấp úng nói: “Mã Tường đã rời đơn vị từ sáng sớm hôm nay rồi.”
Chân Cổ Lâm hơi lảo đảo, ngã ngồi vào chỗ của mình.
Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của Cổ Lâm, sau đó lại hỏi, “Vậy Nghiêm Hoài Vũ thì sao?”
“Hình như anh ta vẫn chưa tỉnh lại.”
“Cái gì!” Hà Giai Ngọc nhảy phắt ra khỏi ghế, cau mày nói: “Đã nhiều ngày như vậy rồi tại sao vẫn chưa tỉnh, bác sĩ nói là vấn đề gì?”
Thi Sảnh lắc đầu, “Không biết, tôi cũng chỉ nghe Kiều Duy nói như vậy mà thôi.”
Hôm nay lúc gặp Kiều Duy, mặt anh ta gầy rộc đi, cả người tiều tụy.

Anh ta không trêu đùa Thi Sảnh như mọi khi mà chỉ nhanh chóng nói mấy câu rồi rời đi.
Hà Giai Ngọc vẫn không ngừng truy hỏi: “Sao cậu không hỏi nhiều hơn một chút, bây giờ không phải là Kiều Duy đã thích cậu rồi sao? Chắc chắn đồng ý nói tất cả mọi chuyện với cậu.”

Thi Sảnh hơi lúng túng, “Cậu nói linh tinh cái gì thế!”
“Tôi đâu có nói linh tinh! Cậu yêu thầm cậu ta lâu như vậy, khó khăn lắm bây giờ mới giữ được cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ mặc cho cậu làm gì thì làm rồi.”
Thi Sảnh tức giận thật sự, “Hà Giai Ngọc!”
“Được rồi!” Nhiếp Nhiên thấy hai cô gái này sắp cãi nhau, thì vội vàng hô ngừng, sau đó nghĩ cách đuổi hai người bọn họ đi.
“Nếu lo lắng thì đi tìm người trong cuộc không phải là được rồi sao, cần gì phải ở đây không ai nhường ai.”
Hai người lập tức chấm dứt chiến tranh.

Nhân lúc nghỉ trưa, bọn hộ liền đi ra ngoài.
Trước khi ra ngoài Lý Kiêu thấy Nhiếp Nhiên vẫn nằm ở trên giường thì không nhịn được cau mày, hỏi: “Cậu không đi à?”
Nhiếp Nhiên nói: “Sắp phải thi viết rồi, tôi muốn ôn tập tử tế, thời gian tôi ở đơn vị dự bị quá ngắn, không đi học cẩn thận được mấy.”
Thật ra thì ý đồ của cô là đuổi hết mọi người đi để mình có thể yên tĩnh ngủ một giấc.

Nhưng không ngờ Lý Kiêu lại quay lại, mở ngăn kéo lấy một ít giấy tờ ra, sau đó đặt ở cạnh giường Nhiếp Nhiên, “Những thứ này cho cậu.”
Nhiếp Nhiên nhận lấy, nhìn lướt qua, cười nói: “Woa, tốt như vậy à? Cậu đưa hết ghi chép cho tôi, không sợ tôi giành hạng nhất của cậu à?”
“Những thứ này đều là ghi chép bị cậu vứt đi, Cổ Lâm nhặt hết lên dán lại cho cậu, sau đó đưa cho tôi.

Cô ấy nói là chờ lúc cậu cần thì đưa cho cậu.”
Câu nói của Lý Kiêu làm nụ cười lập tức cứng đơ ở khóe miệng Nhiếp Nhiên.
“Lần sau đừng ném đi nữa.” Lý Kiêu lạnh nhạt nói rồi rời khỏi phòng ngủ.
Nhiếp Nhiên nhìn chỗ ghi chép dầy cộp kia, trên trang bìa còn có hai chữ “Nhiếp Nhiên”.
Cô tưởng là mình vứt đi đã rất rõ ràng rồi.

Ai ngờ...!cô ấy vẫn lén ghi chép cho cô.
Thật ra thì Nhiếp Nhiên đâu có cần những thứ này, ở kiếp trước cô đã chán ngấy những thứ trong sách vở này rồi.
Thật không biết nên nói Cổ Lâm tốt bụng hay là ngu ngốc nữa..

 
Chương 1118: Chương 1118





QUY ĐỊNH CHÍNH LÀ ĐỂ THAY ĐỔI (1)
Nhiếp Nhiên nhìn chồng ghi chép dầy cộp kia, cuối cùng vẫn không ném nó vào trong thùng rác nữa mà tiện tay đặt ở cạnh giường, tiếp tục nghỉ trưa.

Đến giờ huấn luyện buổi chiều, nhóm người Hà Giai Ngọc cũng trở về đội ngũ huấn luyện theo giờ nhưng sắc mặt của họ không tốt lắm.

Mấy ngày huấn luyện sau đó, bởi vì Hà Giai Ngọc không tập trung, liên tục mắc lỗi trong lúc huấn luyện nên bị Quý Chính Hổ khiển trách và xử phạt.

Cổ Lâm cũng vì không chú ý nên mấy lần phạm phải lỗi sai nhỏ.

Mấy ngày tiếp đó, Quý Chính Hổ tức giận đến nỗi cau mày, sắc mặt tái xanh.

Lần sát hạch này thành tích của lớp 6 được nâng cao hơn hẳn, thậm chí còn cao hơn thành tích của lớp 5.


Đặc biệt là thành tích của Lý Kiêu, mặc dù thành tích vác nặng chạy năm cây số không đặc biệt xuất chúng nhưng mấy lần thi sau đó đều vô cùng tốt, cho nên thành công chen chân vào được xếp hạng của lớp 1.

Mà Nhiếp Nhiên khiến anh ta mong đợi nhất thì trừ sát hạch đánh đối kháng không tệ ra, những thành tích khác đều bình thường, đặc biệt là thành tích bắn năm viên đạn thành một đường thẳng kia, cho dù có động tác lau súng cứu vãn thì cũng chỉ từ đạt tiêu chuẩn lên đến tốt mà thôi.

Nhưng người sáng suốt đều biết môn bắn của cô thật ra hoàn toàn không có vấn đề, sở dĩ cô làm như vậy chỉ là không muốn vào lớp 1.

Người buồn bực vì chuyện đó ngoài An Viễn Đạo còn có cả Trần Quân.

Trần Quân nhìn thành tích bắn của Nhiếp Nhiên, chân mày cau lại, “Anh nói Nhiếp Nhiên rốt cuộc là có ý gì, không muốn vào lớp 1 của anh thì cũng thôi đi, ngay cả lớp 2 của tôi em ấy cũng không muốn vào.


An Viễn Đạo tức giận xù lông nhím lên, “Cái gì gọi là cũng thôi đi? Dựa vào cái gì vào lớp 1 là cũng thôi đi?”
Trần Quân liếc anh ta, “Ai bảo nhân phẩm của anh không tốt khiến người ta coi thường.



“Không phải cô ta cũng không thèm nhìn đến anh à!”
“Cho nên tôi mới rất buồn bực!” Sau đó Trần Quân phiền não nhìn Quý Chính Hổ cách đó không xa, hỏi: “Quý Chính Hổ này, rốt cuộc anh cho em ấy ăn bùa mê thuốc lú gì mà em ấy thà thi đạt tiêu chuẩn chứ không muốn rời khỏi lớp 6 thế?”
An Viễn Đạo nghe thấy thế, lập tức hỏi: “Có phải anh uy hiếp em ấy không?”
Quý Chính Hổ không thèm liếc hai người bọn họ mà rời khỏi phòng làm việc luôn.

Trần Quân thấy anh ta không để ý tới mình thì lẩm bẩm, “Người này vẫn y như trước kia, không có khiếu hài hước gì cả.


An Viễn Đạo hiếm khi nhất trí gật đầu, “Ừ.



Mấy ngày qua các cô gái trong phòng ngủ 305 đều ỉu xìu, đặc biệt là Hà Giai Ngọc và Cổ Lâm, nhưng kỳ quái chính là từ ngày bọn họ từ phòng Y tế về thì không hề nhắc đến chuyện của Nghiêm Hoài Vũ và Mã Tường nữa.

.

 
Chương 1119: Chương 1119





QUY ĐỊNH CHÍNH LÀ ĐỂ THAY ĐỔI (2)
Đặc biệt là Hà Giai Ngọc, từ trước đến giờ cô ta là người không giấu được chuyện gì, nhưng lần này ở trước mặt Nhiếp Nhiên lại không nói một câu nào.

Nhiếp Nhiên cảm thấy có thể là Kiều Duy cố ý dặn dò đừng nói chuyện của Nghiêm Hoài Vũ ở trước mặt mình, cho nên cô cũng chỉ vui vẻ yên tĩnh, giả vờ như không biết gì.

“Tôi ăn xong rồi, các cậu ăn thong thả.

” Cổ Lâm ăn hai ba miếng rồi bê đĩa thức ăn đi ra ngoài cửa, không ngờ vừa đi đến cửa đã xô phải Trương Nhất Ngải vừa đi vào, đồ ăn trong đĩa đổ hết lên quần áo của cô ta.

“A! Cô không có mắt à! Đổ hết cơm thừa lên người người khác rồi!”
Hai ngày nay tâm trạng Trương Nhất Ngải cũng rất tệ, thành tích bắn và đánh đối kháng lần này không hề lý tưởng, cho nên cô ta vô cùng lo lắng liệu mình có bị đuổi khỏi lớp 1 không.


“Tôi… tôi xin lỗi…”
“Ồ! Đây không phải là lớp trưởng Cổ Lâm của lớp 6 sao? Sao hả, người lớp 6 các cô đều thích hất đồ ăn lên người người khác à!”
“Tôi… tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi…”
“Xin lỗi? Cô cảm thấy dùng một câu xin lỗi lắp ba lắp bắp là có thể kết thúc chuyện này à?”
“Tôi… tôi có thể giặt cho cô, thật sự xin lỗi!” Cổ Lâm xoắn vạt áo, vẻ mặt vô cùng khó xử.

Trương Nhất Ngải vẫn không buông tha: “Tôi không dám để cô giặt đâu, ngộ nhỡ đám người phòng 305 các cô giở trò gì, làm hỏng quần áo của tôi thì làm thế nào?”
“Không đâu, không đâu, tôi bảo đảm sẽ giặt sạch cho cô.


Trương Nhất Ngải vừa mới sảng khoái trong lòng một chút, lúc này một giọng nói lại đột nhiên xen vào.

“Suốt ngày cô diễn đi diễn lại một vở kịch có mệt không hả? Cô có thể đổi vở kịch khác được không!”

Hà Giai Ngọc bê đĩa thức ăn đi tới, đứng bên cạnh Cổ Lâm.

Bạn đang
“Rõ ràng là cô ta xô vào tôi!”
“Đúng là cô ấy xô vào cô, nhưng cô ấy đã xin lỗi rồi”
“Xin lỗi là coi như xong à?”
“Vậy cô muốn thế nào, có phải muốn đánh nhau không? Được, tôi đánh với cô!” Hà Giai Ngọc đặt đĩa thức ăn vào khay rửa bát rồi xắn tay áo lên muốn đi lên phía trước.

“Cô… cô đừng qua đây!” Trương Nhất Ngải lo sợ.

Lần sát hạch này Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu bị đổi sang lớp 1 còn Trương Nhất Ngải bị sắp xếp vào lớp 6, trùng hợp đánh cùng với Hà Giai Ngọc.

Cô ta vốn nghĩ chắc chắn sẽ thắng, nhưng không biết gần đây vì lí do gì mà bản lĩnh đánh đối kháng của Hà Giai Ngọc mạnh lên không ít, cuối cùng cô ta lại bị hụt một chiêu, bị đánh nằm bò dưới đất.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom