Dịch Full Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 940: Chương 940





NHẢY XUỐNG BIỂN - HÀNH ĐỘNG ĐƠN ĐỘC (1)
“Chúng tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ, cô đừng phí nước bọt nữa.

” Kiều Duy thấy cô ẩn nhẫn sự căm phẫn thì cười nói.

“Mọi người đừng hối hận là được rồi.


Nhiếp Nhiên cảm thấy mình đã nói đến thế rồi, nếu bọn họ vẫn quyết định như vậy thì không phải là vấn đề của mình nữa.

Cô cúi đầu chỉnh trang bị của mình, bỏ một số đồ không cần lại.

Mấy người xung quanh thấy cô móc đồ ra, ai cũng kinh ngạc nhìn cô.

“Tiểu Nhiên Tử, cô làm gì thế?”
“Chị Nhiên, sao chị lại lấy hết đồ ra vậy?”
“Những thứ này tôi không cần.



Lâm Hoài lập tức nổi giận, “Cái gì? Cô không cần? Những thứ này đều là trang bị cơ bản của từng binh sĩ!”
“Tôi đi cứu viện, không phải đi tác chiến.


“Làm sao cô có thể bảo đảm mình sẽ không dùng đến, nếu như gặp cướp biển, cô lấy cái gì để chống đỡ!” Lâm Hoài cảm thấy đời này mình chưa từng gặp binh lính nào không nghe lời như vậy.

Thật sự khiến người ta quá đau đầu!
“Tôi có thể chạy, tại sao phải chống cự?” Nhiếp Nhiên cười, vẫn không dừng tay lại.

“Cái gì? Cô có còn là lính không thế!”
“Không chạy không phải sẽ bị bắt à?” Nhiếp Nhiên dứt lời thì vẻ mặt cũng xuất hiện vẻ khác thường.

Bên trong túi có một khẩu súng lục màu đen, dưới ánh sáng u ám có thể thấy rõ vẻ sáng bóng của kim loại khiến cô sợ hãi.

Giây phút nhìn thấy khẩu súng, đầu óc cô trống rỗng, ngay cả tiếng lải nhải của Lâm Hoài cũng đi xa.

Nhiếp Nhiên cau mày, tầm mắt như bị cố định.


Đột nhiên một tiếng đập bàn vang lên, suy nghĩ của cô lập tức bị kéo trở lại.

“Tôi nói cô có nghe thấy không hả!” Lâm Hoài thấy cô coi thường mình như vậy thì giận điên lên.

Bạn đang
“Tôi nghe thấy rồi, anh nói không thể vứt bỏ bất cứ thứ gì trong đây!” Nhiếp Nhiên không nhịn được sầm mặt lại nói, lại nhìn vào trong túi, cuối cùng nhanh chóng đóng túi lại, đặt ở trên mặt bàn.

“Nhưng tôi nghe là một chuyện, chấp hành là một chuyện khác.

” Sau khi hoàn hồn lại, Nhiếp Nhiên gài con dao quân dụng vào thắt lưng, lại bỏ một ít đồ tiếp tế nhỏ vào balo.

Lâm Hoài tức giận đến nỗi mặt gần như vặn vẹo, anh ta gầm lên với cô, “Nhiếp Nhiên!”
Nhiếp Nhiên nói: “Uông Tư Minh, Phương Lượng và Lý Kiêu đều là lính mũi nhọn lớp 1, bọn họ rất quen thuộc với hoàn cảnh này, đến lúc đó anh có thể hỏi bọn họ.

Còn mấy người Nghiêm Hoài Vũ! ” Cô nhìn mấy người này, thấy ánh mắt đám người Nghiêm Hoài Vũ vì được điểm danh mà sáng lên tràn đầy mong đợi nhìn mình, cô không nhịn được dừng lại mấy giây, sau nói lại nói: “Anh cứ tự xem mà làm.

”
“Chị Nhiên, cái gì gọi là xem mà làm? Em cũng rất quen thuộc với hoàn cảnh này.

” Hà Giai Ngọc không vui kháng nghị.

“Đúng thế!” Nghiêm Hoài Vũ cũng không vui lẩm bẩm một câu.

.

 
Chương 941: Chương 941





NHẢY XUỐNG BIỂN - HÀNH ĐỘNG ĐƠN ĐỘC (2)
“Ađúng rồi, anh cũng có thể dùng Kiều Duy, anh ta tương đối giỏi quan sát.

” Nhiếp Nhiên lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu.

Nghiêm Hoài Vũ bị so sánh kém bi thương nói: “Tiểu Nhiên Tử, sao cô lại không khen tôi, uổng công tôi luôn đối xử với cô tốt như vậy.


Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ vợ nhỏ uất ức của anh ta, cuối cùng vẫn khuyến cáo bọn họ, “Tôi chỉ có một yêu cầu với ba người, chính là có thể không nghe lời Lâm Hoài, nhưng nhất định không thể không nghe lời Uông Tư Minh, Phương Lượng và Lý Kiêu! Nhớ lấy!”
“Vậy cô thì sao? Cô muốn làm gì?” Bây giờ Kiều Duy mới mơ hồ cảm thấy một số vấn đề.

Nhiếp Nhiên đeo túi đồ tiếp tế lên lưng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hình dáng hòn đảo kia đã dần dần hiện ra, “Tôi không đi cùng mọi người, tôi muốn hành động đơn độc.


Nói xong, cô quay người đi ra khỏi khoang thuyền.

“Không được!”

“Không được!”
“Không được!”
Trong nháy mắt, mấy âm thanh cùng vang lên, dọa cô giật mình, người phản ứng lớn nhất là Dương Thụ ngồi ở cửa khoang.

“Sư đoàn trưởng ra lệnh chúng ta phải cùng hành động, cô không thể tự tiện rời đi.

” Lâm Hoài nghiêm túc nói.

“Chúng ta chia binh hai đường, như vậy có thể tiết kiệm thời gian.

” Nhiếp Nhiên giải thích.

“Vậy cũng không được! Cô không thể hành động một mình.


“Không cho cô ấy hành động một mình, vậy thêm tôi thì sao? Tôi đi với Tiểu Nhiên Tử.

” Nghiêm Hoài Vũ chen ngang, giơ tay nói.


Lần này còn chưa đợi Lâm Hoài từ chối thì Nhiếp Nhiên đã lắc đầu, “Không cần, tôi định đi thẳng đến phía trước, tương đối nguy hiểm, mọi người đừng theo tôi, tôi không muốn giống như lần trước.


“Đó là chuyện ngoài ý muốn, tôi là hạt giống xuất sắc, đi theo cô chắc chắn không có vấn đề.

” Nghiêm Hoài Vũ ra sức khuyên cô.

“Tôi cũng đi cùng em.

” Lúc này, Phương Lượng cũng chủ động giơ tay đi đến bên cạnh cô, “Lần trước lúc em dã ngoại sinh tồn xảy ra chuyện sạt lở, thật sự là quá dọa người.

Lần này tôi ở bên cạnh em, tôi nghĩ không đến nỗi xuất hiện vấn đề này nữa.


“Không được, lớp 2 không quen thuộc hoàn cảnh trong núi, phải do mọi người dẫn vào núi, nếu không bọn họ cũng có thể sẽ bị lạc ở bên trong.

Em không muốn cứu hết nhóm này đến nhóm khác.

” Nhiếp Nhiên vẫn rất kiên định từ chối.

.

 
Chương 942: Chương 942





NHẢY XUỐNG BIỂN - HÀNH ĐỘNG ĐƠN ĐỘC (3)
“Không ai được tự tiện hành động!” Lâm Hoài thấy không ai chú ý đến mình, vì vậy lập tức lạnh giọng ra lệnh với bọn họ.

“Đặc biệt là cô, tôi tuyệt đối không đồng ý để cô hành động đơn độc! Đây là mệnh lệnh!” Lâm Hoài chuyển tầm mắt lên người Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên cười khẩy, “Ra khỏi căn cứ rồi, anh cảm thấy anh vẫn có thể quản được tôi à?”
Sắc mặt vốn đã xanh mét của Lâm Hoài lập tức đen sì, anh ta nghiến răng gằn từng chữ: “Nhiếp Nhiên, cô tưởng rằng vừa rồi ở đây nói nhiều như vậy thì thật sự có thể chỉ huy tôi à? Tôi là sĩ quan huấn luyện của cô, cô không phục tùng mệnh lệnh của cấp trên, tôi có quyền tạm giam cô ở trên thuyền!”
“Tôi không có hứng chỉ huy anh, nhưng cũng xin anh đừng đến chỉ huy tôi.

Dĩ nhiên...” Nhiếp Nhiên lạnh lùng cong khóe miệng lên, “Chỉ cần anh có bản lĩnh giam tôi lại, anh có thể thử xem.”

Vừa dứt lời, cô lắc người một cái, nhanh chóng lướt qua trước mặt Dương Thụ.
Dương Thụ thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
Anh ta kinh ngạc nhìn bóng lưng Nhiếp Nhiên đã đi xa, hoàn toàn ngẩn ra.
Đây...!đây chính là thực lực thật sự của đơn vị dự bị à?
“Làm gì mà ngẩn ra thế, mau bắt cô ta lại!” Lâm Hoài nhanh chóng hoàn hồn lại, ra lệnh với đám người Dương Thụ.
Lúc này đám người kia mới tỉnh táo lại, đuổi theo cô.
“Chị Nhiên, chờ em với!”
“Tiểu Nhiên Tử tôi đi cùng cô!”
Mấy người lớp 6 cũng vội vàng đi ra ngoài cùng.
Lâm Hoài đứng ở đó nghe được lời bọn họ mà nghiến răng ken két.

Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà!
Anh ta tức giận đi theo đám binh lính kia cùng đến boong thuyền, thấy Nhiếp Nhiên nhảy từ trên boong thuyền xuống biển.

“Ùm...”, tiếng nước vang lên, nước bắn khắp nơi.
Đám binh lính vừa mới đến boong thuyền, còn chưa kịp bắt lấy tay áo cô đã hoàn toàn ngẩn ra tại chỗ.
Nhảy...!nhảy xuống rồi?
Trời ơi, lại trực tiếp nhảy xuống như vậy!
Thế này...!thế này đúng là quá điên cuồng rồi!
Lâm Hoài cố hết sức nhìn xuống dưới.

Chỉ một lát sau, bóng người mặc đồ rằn ri nổi lên, lúc nhìn thấy rõ là Nhiếp Nhiên, anh ta tức giận gào lên với cô: “Cô điên rồi à! Cô có biết làm như vậy rất nguy hiểm không, cô mau lên đây cho tôi!” Nói xong, anh ta dặn dò mấy người lính bên cạnh: “Mau, mau mở cửa thuyền ra, cứu người lên đây!”.

 
Chương 943: Chương 943





NHẢY XUỐNG BIỂN - HÀNH ĐỘNG ĐƠN ĐỘC (4)
“Chị Nhiên chị làm gì thế!”
“Tiểu Nhiên Tử cô mau lên đây, nước biển lạnh lắm!”
“Nhiếp Nhiên, cậu mau lên đây!”
Đám người lớp 6 thấy Nhiếp Nhiên nhảy xuống biển thật đều bị giật mình, ai cũng cuống cuồng hoảng loạn hô to với Nhiếp Nhiên ở dưới biển.

Nhiếp Nhiên khoát nước, nói với người trên thuyền: “Tôi dùng thuyền lên bờ sẽ thu hút sự chú ý của người khác, nhất định phải bí mật qua đó, mọi người mau đi vòng qua phía sau lên bờ, tranh thủ thời! ”
Chữ “gian” còn chưa nói ra khỏi miệng, đã thấy một cái bóng đen nhảy từ trên thuyền xuống, sau đó “ùm! ” một tiếng, nước bắn khắp nơi.

Nhiếp Nhiên bị nước biển bắn tung tóe đầy mặt, sau đó gương mặt Dương Thụ đã xuất hiện ở trước mặt mình.

“Dương Thụ, cậu làm gì thế!” Lâm Hoài thấy Dương Thụ không nói tiếng nào nhảy xuống như vậy, cuống đến nỗi không biết làm sao, “Cậu lên đây ngay!”
Anh ta tuyệt đối sẽ không tin Dương Thụ nhảy xuống biển để lôi Nhiếp Nhiên về.


Với tính cách của tên này, nhất định là đi theo Nhiếp Nhiên cùng làm loạn.

“Em cũng đi!”
Lâm Hoài hô to: “Không ai được đi cả, lên hết cho tôi! Đây là quân lệnh, quân lệnh!”
Nhiếp Nhiên: “Tôi không cần anh đi, mau lên thuyền đi.


Dương Thụ: “Tôi đâu có nói sẽ đi cùng cô, cô không quản được tôi đâu.


Lâm Hoài tiếp tục gào lên với Dương Thụ: “Dương Thụ, cậu dám chống lại quân lệnh, cậu sẽ bị ghi lỗi!”
“Ghi thì ghi, chẳng sao cả.

” Dương Thụ vẫy tay với anh ta, sau đó quay người bơi về phía hòn đảo.


“Chị Nhiên, em cũng muốn đi theo chị!”
“Tiểu Nhiên Tử, tôi cũng muốn đi!” w๖ebtruy๖enonlin๖e
Hai người này cũng định trèo tay vịn nhảy xuống thì Nhiếp Nhiên ở dưới biển quát lên: “Hai người dám!”
Hai người họ đều ngẩn người ra.

“Trực tiếp lên bờ vô cùng nguy hiểm, tôi sẽ không cứu anh đâu!” Nhiếp Nhiên túm lấy áo Dương Thụ, ngăn cản động tác bơi về phía trước của anh ta.

Dương Thụ tránh tay cô ra, sắc mặt khó chịu: “Tôi là đàn ông, tôi không cần cô cứu đâu.


“Dương Thụ, tốt nhất là anh nghĩ cho kĩ, lần này đi chưa chắc có thể trở về!” Giọng Nhiếp Nhiên đột nhiên giảm xuống mấy độ, vẻ mặt nặng nề.

“Cô có thể đi, tại sao tôi không thể đi?” Dương Thụ cảm thấy mình bị coi thường thì không vui.

“Bởi vì tôi có thể chịu trách nhiệm với mình, anh có thể sao?”
“Cô có thể làm được, tôi cũng có thể!” Dương Thụ bướng bỉnh.

.

 
Chương 944: Chương 944





NHẢY XUỐNG BIỂN - HÀNH ĐỘNG ĐƠN ĐỘC (5)
“Được! Nếu như anh đã quyết định rồi thì tôi sẽ không cản anh nữa.

Nhưng anh phải nhớ lấy, quyết định là của anh, hậu quả anh phải tự gánh vác.

” Mắt cô rét lạnh, nhiệt độ đó còn lạnh hơn nước biển mấy phần, khiến Dương Thụ không nhịn được cảm thấy xa lạ.

“Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không liên lụy đến cô.

” Tuy trong lòng anh ta cảm thấy không quen, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua.

“Dương Thụ, Nhiếp Nhiên, quay lại cho tôi!” Lâm Hoài ở trên thuyền vẫn không ngừng gọi, nhưng hai người trên mặt biển không hề trả lời anh ta một câu.

“Nhiếp Nhiên, cô phải cẩn thận, tôi có thể bảo đảm không để lớp 2 gây trở ngại cho cô.

” Uông Tư Minh luôn không nói gì lúc này đột nhiên trịnh trọng bảo đảm với Nhiếp Nhiên.


Nhiếp Nhiên nhìn Uông Tư Minh rồi khẽ gật đầu, coi như đáp lại.

Sau đó cô lại ngụp xuống nước.

Uông Tư Minh nhìn bóng người cô dưới nước, khóe miệng khẽ cong lên.

Quả nhiên, so với nói không cần lo lắng cho bọn họ, Nhiếp Nhiên thích nghe lời không gây trở ngại này hơn.

“Cái gì mà phải cẩn thận, Nhiếp Nhiên, Dương Thụ, hai người lập tức quay lại cho tôi! Hai kẻ điên này!” Lâm Hoài nổi giận đùng đùng, nhưng người trên mặt biển theo tiếng gào thét cuồng loạn của anh ta càng lúc càng bơi xa.

“Cô ấy sẽ không sao đâu.

” Phương Lượng đứng ở bên cạnh nhìn bóng đen càng ngày càng xa trên mặt biển, nói với Lâm Hoài.

“Sẽ không sao? Cậu lấy cái gì ra bảo đảm cô ta sẽ không sao! Nếu như xảy ra chuyện gì, cậu có thể chịu trách nhiệm không?”
“Tôi từng là sĩ quan huấn luyện của cô ấy, tôi tin tưởng cô ấy sẽ không đưa mình vào cảnh nguy hiểm.



Theo lý mà nói, bọn họ là lính của đơn vị dự bị, hơn nữa Phương Lượng còn thuộc hàng lính lâu năm sắp rời khỏi đơn vị, cấp bậc không chỉ cao hơn Lâm Hoài một chút, cho nên Lâm Hoài không có tư cách khiển trách anh ta.

Nhưng vì biết Lâm Hoài là lo lắng cho Nhiếp Nhiên cho nên Phương Lượng cũng không để ý.

“Cậu tin? Chỉ tin thôi thì có tác dụng gì!”
Giọng Phương Lượng đã lạnh hẳn đi, “Ở đơn vị, ngoại trừ phải phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện ra thì tin tưởng chiến hữu của mình.

Bây giờ tôi lựa chọn tin tưởng cô ấy, bởi vì tôi biết năng lực của cô ấy.


Giọng nói trầm ổn mạnh mẽ, cộng thêm khí thế sắc bén do huấn luyện nghiêm khắc mài giũa ra khiến lửa giận của Lâm Hoài tắt ngúm.

“Chuẩn bị đổ bộ sau núi.

” Phương Lượng ra lệnh rồi lại vào trong khoang thuyền.

“Woa, lần đầu tiên tôi thấy Phương Lượng nói chuyện với người khác như vậy đấy.

” Hà Giai Ngọc thán phục.

“Tôi cũng vậy! Quả nhiên lúc nổi giận và lúc bình thường y như hai người khác nhau, đúng là đẹp trai!” Thi Sảnh cũng cảm thán.

.

 
Chương 945: Chương 945





ĐỔ BỘ TRỰC DIỆN - CÓ ĐỘNG TĨNH (1)
Nhiếp Nhiên đeo túi tiếp tế im lặng nhanh chóng bơi đến gần hòn đảo, Dương Thụ cũng bơi theo sát sau lưng cô.

Nhiệt độ nước biển tháng bốn tháng năm vẫn rất lạnh, nhưng điều này không thể khiến động tác của Nhiếp Nhiên trở nên chậm chạp mà cô lại càng nhanh hơn, gần như không có bất cứ chút trì hoãn hay thở gấp nào.

Dương Thụ ở sau lưng Nhiếp Nhiên luôn nhìn bóng lưng cô, nhưng lâu dần mới phát hiện khoảng cách của mình và cô đã rất xa rồi, cần tăng nhanh tốc độ mới có thể không bị cô bỏ rơi ở phía sau.


Dương Thụ tưởng là Nhiếp Nhiên không muốn để ý đến mình nên nghiến răng bơi nhanh tới.

“Cô bơi nhanh như vậy làm gì! Muốn đá tôi đi à? Không có cửa đâu! Này, tôi nói chuyện với cô đấy! Cô có nghe thấy không hả!” Dương Thụ nhìn Nhiếp Nhiên.

“Sao sắc mặt cô kém vậy!”
“Im miệng!” Giọng cô yếu ớt.


“Cô không thể bơi?” Dương Thụ căng thẳng bơi đến trước mặt cô, sự tức giận vừa rồi vào lúc này đều bị quên hết, “Rốt cuộc cô xảy ra vấn đề ở đâu, cô mau nói đi! Không, không được, bây giờ tôi đưa cô về, tôi phải đưa cô về ngay!”
Nói xong, anh ta kéo Nhiếp Nhiên bơi về hướng ngược lại.

Nhiếp Nhiên đã tốn thời gian dài như vậy, tiêu hao nhiều thể lực như vậy, bây giờ thấy sắp đến nơi rồi nhưng lại bị bắt quay về, cô lập tức giãy ra, giải thích: “Không phải là không thể bơi, chỉ là thể lực không chống đỡ nổi nữa.


Cô không ngừng thở hổn hển, dừng lại trên mặt biển một chút.

.

 
Chương 946: Chương 946





ĐỔ BỘ TRỰC DIỆN - CÓ ĐỘNG TĨNH (2)
“Thể lực không chống đỡ nổi nữa? Vậy mà cô cũng dám tiếp tục bơi về phía trước? Cô có biết như vậy rất nguy hiểm không!”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn anh ta, trong giọng nói lộ ra vẻ u ám, “Tôi không sao.

Nếu như không phải là anh lải nhải bên tai tôi, vừa nãy tôi đã bơi đến nơi rồi, cho nên tôi không muốn lãng phí với anh một giây nào nữa, tôi phải lập tức lên đảo! Anh còn gây trở ngại cho tôi, mặc dù tôi không thể dìm chết anh, nhưng cho anh uống mấy ngụm nước biển thì vẫn có thể làm được!”
“Cô không cần mạng nữa à!” Lúc này Dương Thụ cũng cảm nhận được cảm giác phát điên của sĩ quan huấn luyện Lâm.

“Tôi chậm một phút, các anh em của anh sẽ gặp nguy hiểm thêm một phút, anh hiểu không!”

“Nhưng nếu như cô xảy ra chuyện gì ở trên biển, cô cũng không cứu được bọn họ!” Dương Thụ nhìn mặt cô tái mét thì không khỏi lo lắng.

“Tôi có chừng mực, không cần anh khoa tay múa chân với tôi!” Nhiếp Nhiên tiếp tục bơi về phía hòn đảo.

“Cô có chừng mực? Cô đây là chừng mực gì hả, cô nhìn sắc mặt cô xem tái thành thế nào rồi!” Dương Thụ thấy cô vẫn bướng bỉnh lao vào trong biển cả mênh mông, lập tức nhanh chóng bơi đến trước mặt cô.

“Chỉ cần không chết là được.

” Nhiếp Nhiên không hề để tâm.


Cô chỉ cần lên đảo nghỉ ngơi một lúc, uống nước bổ sung thì sẽ hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì cả.

“Cô điên rồi à! Nói cái gì thế hả!”
Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ phẫn nộ của anh ta thì tỏ vẻ kiên định và quyết tâm, “Dương Thụ, tôi có trách nhiệm chính trong chuyện này, tôi không muốn bọn họ vì tôi mà chết trong sạt lở và sương mù, kiểu chết như vậy đối với bọn họ mà nói là quá uất ức.


Trong chiến dịch đánh cướp biển này, mặc dù đơn vị Quân khu 2 chỉ quét dọn cướp biển nhỏ mà thôi, nhưng còn chưa kịp thực hiện nhiệm vụ đã chết vì thiên tai thì thật không đáng.

.

 
Chương 947: Chương 947





ĐỔ BỘ TRỰC DIỆN - CÓ ĐỘNG TĨNH (3)
Cô hiểu sự tiếc nuối khi chưa hoàn thành nhiệm vụ.

Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn hòn đảo kia, nước biển lăn từ trên trán cô xuống.

Dương Thụ cứ nhìn cô như vậy, đột nhiên đáy mắt lóe lên sự quyết tâm, anh ta bơi nhanh tới, cõng cô lên lưng mình.

“Anh làm gì thế hả!”
“Đỡ cô lên đảo.

” Dương Thụ đè nửa người cô lên người mình, ra sức bơi về phía trước.

Nhiếp Nhiên khẽ cau mày, muốn giãy ra, “Tôi có thể tự làm được!”
“Cô có thể hay không tôi nhìn là ra ngay! Cô yên tâm, tôi bơi rất giỏi, đã từng cõng Ngô Sướng bơi rất lâu.

” Dương Thụ một tay giữ cô, tay còn lại thì nhanh chóng khoát nước.


||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài |||||
Nhiếp Nhiên bị anh ta giữ chặt, lại không muốn lãng phí thể lực dây dưa với anh ta nên nằm bò trên lưng anh ta để anh ta kéo về phía trước một đoạn.

“Thế nào, có phải rất lợi hại không?” Sau khi hai người lén lên bờ, tìm một chỗ không bắt mắt nghỉ ngơi, Dương Thụ tự hào nằm trên mặt cát hỏi Nhiếp Nhiên.

“Ừm, không tệ.

” Nhiếp Nhiên gật đầu.

“Vậy nên mới nói tôi không kém cô đâu!” Dương Thụ được khen thi vô cùng đắc ý.

Nguồn:
“Ừ.

” Sau khi nghỉ ngơi, Nhiếp Nhiên đứng lên phủi cát trên người mình.

Nhiếp Nhiên quan sát tình hình xung quanh, đây là một hòn đảo nhỏ rất hoang vu, sương trắng quấn từng tầng từng tầng quanh núi.


Xác định xong phương hướng và vị trí, một mình Nhiếp Nhiên đi thẳng vào trong núi.

Trên đường lên núi rất dễ gặp phải cướp biển nên cô nhất định phải càng thêm cẩn thận.

Dương Thụ ngồi nghỉ ngơi thấy cô bỏ lại mình, vội vàng nhảy lên đi theo, “Sao cô không đợi tôi hả!”
“Tôi đi cứu người, không phải tay trong tay đi dạo với anh.

” Nhiếp Nhiên lạnh lùng trừng anh ta, sau đó đi vào trong núi.

“Tay trong tay đi dạo, tôi rất muốn đấy!” Dương Thụ đứng ở phía sau lẩm bẩm.

Tất cả suy nghĩ của Nhiếp Nhiên đều đặt ở hoàn cảnh xung quanh nên không nghe được lời anh ta.

Hoàn cảnh trong núi còn tồi tệ hơn so với trên bản đồ, khí hậu ẩm ướt quanh năm khiến đất dính xốp, có lúc đạp một cái đất xung quanh đều tróc ra từng mảng.

Với tình huống này, một khi sạt lở sẽ xảy ra trên diện tích lớn, chạy chậm sẽ bị chôn sống.

Đứng trước thiên tai, sự tồn tại của con người vô cùng nhỏ bé.

.

 
Chương 948: Chương 948





ĐỔ BỘ TRỰC DIỆN - CÓ ĐỘNG TĨNH (4)
Nhiếp Nhiên càng đi vào trong, sương mù trong núi càng dày đặc.
“Ở đây có dấu giày! Có phải là chỗ binh lính đơn vị Quân khu 2 đi qua không?” Đột nhiên, Dương Thụ đi sau lưng ngồi xổm xuống, lúc nhìn thấy sự khác thường trên mặt đất, anh ta vẫy tay với Nhiếp Nhiên.
“Có dấu chân không có nghĩa là binh lính đơn vị Quân khu 2.” Nhiếp Nhiên nhìn chỗ anh ta chỉ, sau đó quay người rời đi.
“Nhưng dấu giày này rất giống với giày lính của chúng ta.

Tôi thấy tám phần là bọn họ rồi.”
Nhiếp Nhiên liếc anh ta, hỏi ngược lại: “Giày lính là thứ hiếm lắm à?”
“Sao cô có thể chắc chắn đây không phải là dấu giày của người trong đơn vị chúng ta đi qua?”
“Anh chỉ nhìn dấu giày mà không nhìn hoàn cảnh xung quanh.” Nhiếp Nhiên chỉ hai bụi cây trước mặt anh ta, “Anh nhìn bụi cây hai bên đi, bọn chúng tự động tách ra hai bên, rõ ràng con đường này không phải do đi một lần mà hình thành, mà là thường xuyên có người qua lại mới biến thành như vậy.”

“Cũng có thể là đường cướp biển đi nhiều mà tạo thành, sau đó lính Quân khu 2 đi qua.” Dương Thụ tiếp tục biện giải.
Nhiếp Nhiên hếch cằm lên, ra hiệu cho anh ta nhìn bùn dưới chân mình, “Anh xem xung quanh chân anh có cát không?”
“Cát?” Dương Thụ ngồi xổm xuống đất.
Đây là trong núi, làm sao có thể có cát được!
“Cho dù là lên bờ chính diện hay là lên bờ sau núi đều có bãi cát, chỉ cần đi qua nhất định sẽ mang theo một chút, nhưng trong bùn ở chỗ này không có dấu vết của cát, chỉ có thể chứng minh đây là dấu chân cướp biển ở đây để lại.” Nhiếp Nhiên hờ hững ném lại một câu, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, Dương Thụ mới hoàn toàn giác ngộ.
“Vậy chúng ta chỉ cần xem trên đất có cát không, không phải là được rồi sao?” Dương Thụ nói với Nhiếp Nhiên ở phía trước cách đó không xa.
“Bọn họ không dùng cát làm kí hiệu, thời gian lâu rồi sẽ không còn nữa.” Nhiếp Nhiên tiếp tục đi vào bên trong.
“Chẳng lẽ chúng ta cứ tìm như vậy à? Núi lớn thế này, phải tìm đến lúc nào?” Dương Thụ ngẩng đầu nhìn ngọn núi, cau mày lại.
“Bây giờ điều anh nên lo lắng nhất là liệu con đường này có xuất hiện cướp biển không.” Ánh mắt Nhiếp Nhiên lạnh lùng như đầm sâu.
“Cô có ý gì?” Dương Thụ kinh hãi.

Chẳng lẽ bọn họ sẽ gặp cướp biển nhanh như vậy à?
“Nhìn cách sinh trưởng của thực vật trên con đường anh chọn, chắc chắn cướp biển thường xuyên qua lại mới có thể tạo thành.” Nói tới đây, Nhiếp Nhiên dừng lại, cong môi lên cười với anh ta, “Thật là lợi hại, lại tìm ngay được hang ổ của bọn chúng.”
Dương Thụ nhảy lên, “Cái gì? Hang ổ!”
Anh ta đạp phải vận sh*t chó gì mà lại cùng Nhiếp Nhiên tới hang ổ của cướp biển rồi!
“Không phải là cô muốn một mình đánh thẳng vào hang ổ của bọn chúng đấy chứ?”
“Tôi không rảnh như vậy, chuyện tôi làm sai tôi sẽ bù đắp, còn những chuyện khác mọi người tự đi mà lo.” Nhiếp Nhiên lắc đầu, chuyển sang hướng khác.
Dương Thụ thấy cô đổi hướng đi tìm thì trong lòng nhẹ nhõm hẳn.

Nếu Nhiếp Nhiên lao vào đấu một mình với đám cướp biển kia thật, anh ta cảm thấy mình nhất định sẽ điên mất.

Anh ta bước nhanh theo cô đi đến một hướng khác, đến khi chắc chắn bọn họ cách hang ổ càng ngày càng xa rồi, trái tim anh ta mới hoàn toàn thả lỏng.
“Sao thế, anh không phải lính à? Sao mà sợ chết như vậy?” Nhiếp Nhiên nghe thấy anh ta thở phào thì lạnh giọng hỏi.
Dương Thụ bị xem thường lập tức phản bác: “Không phải tôi sợ chết đâu, tôi sợ cô kích động xông vào gặp nguy hiểm thôi!”
Nhiếp Nhiên nhếch mép: “Anh nói thiếu một câu rồi, anh còn sợ tôi gặp nguy hiểm sau đó không bảo vệ được tôi, trơ mắt nhìn tôi bị bắt hoặc bị giết, đúng không.”
“Sao tôi có thể không bảo vệ được cô chứ?” Dương Thụ bị vạch trần nhưng vẫn mạnh miệng không chịu thừa nhận.
“Một người đấu với hơn một trăm tên...” Nhiếp Nhiên cười, lại đi sâu vào trong núi.
“Này, cô xem thường tôi à!” Bị câu nói ý tứ sâu xa này của cô chọc giận, Dương Thụ không vui đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên, “Sao một mình tôi lại không thể đối phó với hơn một trăm tên hả! Cô nói xem, cô...!a!”
Anh ta còn chưa nói hết lời, Nhiếp Nhiên đột nhiên chen lên, giơ tay bịt miệng anh ta lại.
“Suỵt, có động tĩnh!”
Dương Thụ lập tức ngậm miệng.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta không lên tiếng nữa mới buông tay ra.


Cô nín thở tập trung suy nghĩ nấp sau đám cây cối rậm rạp, cẩn thận lắng nghe âm thanh khác thường nhỏ xíu kia.
Không lâu sau, mấy tiếng bước chân đi trên đất bùn phát ra tiếng lép nhép vang lên.
Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng vạch lá cây ra, cẩn thận nhìn xuống dưới.

Đúng như dự đoán, mười mấy tên cướp biển đi xuyên qua phía dưới, trò chuyện vô cùng náo nhiệt.

Nhìn giống như là đang đi tuần.
Dương Thụ hạ thấp giọng nói: “Tôi đi giải quyết đám người này.”
Nói rồi anh ta định đứng dậy lao xuống..

 
Chương 949: Chương 949





NƠI NÀY KHÔNG PHẢI LÀ LỚP HỌC, SẨY TAY LÀ SẼ CHẾT (1)
Nhưng Nhiếp Nhiên lại im lặng, chăm chú nhìn đám cướp biển với ánh mắt rét lạnh.

Trong núi trừ tiếng gió thổi qua lá cây phát ra âm thanh xào xạc ra thì không có một tiếng động gì khác.

“Cô nói gì đi chứ! Bọn chúng sắp chạy mất rồi đấy.


“Vậy thì cứ để cho bọn chúng chạy đi, việc khẩn cấp trước mắt là tìm người.


Sau khi nói xong, cô quay người đi lên con đường ngược hướng với bọn cướp biển.

Tiếng bước chân của cô ướt dính nặng nề làm lòng người ta căng thẳng.


Lúc này, Dương Thụ cũng chỉ một lòng muốn tìm được tất cả đơn vị Quân khu 2, sau đó cùng bọn họ giải quyết hết những tên cướp biển này.

Anh ta đang vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên vô tình liếc thấy một đồ vật không bắt mắt trên thân cây.

Dương Thụ dịch lại gần xem, hóa ra là một đoạn vải rằn ri.

Thứ này chắc chắn không phải là của cướp biển, bởi vì vừa rồi anh ta thấy bọn cướp biển mặc quần áo bình thường.

“Nơi này có vải rằn ri! Nhất định là bọn họ!” Dương Thụ gọi Nhiếp Nhiên, chỉ miếng vải trong tay mình, cao hứng nói.

Cuối cùng cũng có manh mối rồi.

Có chỗ vải này, chỉ cần đi theo là có thể nhanh chóng tìm được bọn họ.


Nhiếp Nhiên đi tới nhìn thấy miếng vải bị gài ở trong góc khuất, sắc mặt không chỉ không vui mà còn cứng đờ, cô ném miếng vải xuống đất, tức giận mắng: “Mẹ kiếp, người Quân khu 2 bị thiểu năng à? Nơi này mà còn để lại kí hiệu, bị phát hiện thì không phải nói cho đám cướp biển kia là có binh lính lên đảo hay sao? Tôi tưởng là ít nhất mọi người cũng mạnh hơn người lớp 6… đúng là đánh giá cao rồi.

” Nhiếp Nhiên nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm miếng vải dưới đất, tức giận chỉ muốn xé nát nó ra.

Mặt Dương Thụ lập tức sầm xuống.

“Vậy làm thế nào đây? Trên đường qua đó chúng ta gỡ những miếng vải này ra à?” Anh ta nhìn con đường xa vô tận trước mắt với vẻ mặt lo lắng.

Nhưng Nhiếp Nhiên lại lắc đầu, “Tôi nghĩ đã không còn kịp rồi, vừa rồi chắc là bọn chúng đi tìm người Quân khu 2.

” Đáy mắt cô rét lạnh, giọng cũng lạnh lùng hẳn đi.

“Không thể nào? Vừa rồi bọn chúng còn đang nói cười mà.

” Dương Thụ căng thẳng.

“Mọi người có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, dĩ nhiên cướp biển sẽ không lo lắng rồi!” Nhiếp Nhiên hung dữ lườm anh ta.

.

 
Chương 950: Chương 950





NƠI NÀY KHÔNG PHẢI LÀ LỚP HỌC, SẨY TAY LÀ SẼ CHẾT (2)
“Vậy tôi lập tức đi giết bọn chúng!”
Nhiếp Nhiên kéo anh ta lại, “Quang minh chính đại giết bọn chúng sẽ rút dây động rừng!”
Nơi này là địa bàn của cướp biển, có bất cứ động tĩnh gì cũng sẽ khiến những tên cướp biển khác phát hiện ra.

Lần này cô tới để đưa người xuống núi, không phải là dẫn người đến đánh nhau.

Cô không hề muốn bị cuốn vào cuộc chiến tranh lần này.
“Vậy làm thế nào bây giờ?” Đột nhiên, anh ta lóe lên một suy nghĩ, “Không thể giết quang minh chính đại, vậy chúng ta ám sát thì thế nào?”
“Ám sát?”
Buổi tối nói không chừng còn có hi vọng, nhưng ban ngày đột nhiên thiếu đi một tên, nhất định sẽ gây chú ý.


Đến lúc đó mới giết một tên đã bị phát hiện, vậy mười mấy tên còn lại sẽ không dễ xử.
Cô suy nghĩ một lúc, nói: “Bọn chúng quen thuộc địa hình nơi này hơn chúng ta, cứ đi theo bọn chúng tìm được người Quân khu 2 đã rồi hãy nói!”
“Được.”
Sau khi đạt được nhận thức chung, Dương Thụ định chạy theo hướng đám cướp biển, nhưng lại thấy Nhiếp Nhiên ngồi xổm tại chỗ không nhúc nhích, cô đưa lưng về phía mình hình như đang tìm cái gì.
“Cô đang làm gì thế?” Dương Thụ tò mò quay lại, thấy Nhiếp Nhiên đang nhanh chóng nhét thứ gì đó vào trong túi tiếp tế của mình sau đó kéo khóa lại.
“Cô cất cái gì thế?” Dương Thụ không thấy rõ nên hỏi lần nữa.
“Tìm chút trò vui thôi.” Nhiếp Nhiên nói qua loa lấy lệ: “Mau đi thôi, nếu không sẽ không đuổi kịp cướp biển đâu.”
Cô nói xong bước nhanh về phía cướp biển.
Mặc dù cảm thấy khó hiểu nhưng Dương Thụ cũng vẫn vội vàng đi theo.
Trong sương mù, hai bóng người nhanh chóng di chuyển trong rừng.
Dương Thụ và cô đi sát với nhau.


Nhiếp Nhiên nhìn anh ta, ở giữa núi rừng như mê cung này mà cảm giác phương hướng của anh ta lại tốt như vậy, đúng là rất hiếm.
“Trước kia tôi ở vùng núi, đã từng gặp sương mù lớn hơn thế này rồi.” Giống như biết Nhiếp Nhiên đang suy nghĩ gì trong lòng, Dương Thụ nói.
“Lần này Lâm Hoài không cho anh đi tác chiến đúng là tổn thất.” Nhiếp Nhiên nhìn con đường phía trước, bước chân càng nhanh hơn.
Dương Thụ nhún vai, “Quân khu 2 cũng có phân biệt giỏi kém, chúng tôi chỉ có thể làm dự bị, không thể vào sân.”
Làm dự bị?
Cả Quân khu 2 đều là phụ trợ cho đơn vị dự bị, lớp 2 còn phải làm dự bị cho cả Quân khu 2, chẳng trách hàng ngày người lớp 2 chỉ có thể không ngừng huấn luyện trong sân huấn luyện ở căn cứ chứ không được đi tác chiến.
Nhiếp Nhiên nhếch môi cười châm chọc.

Những cậu ấm cô chiêu của lớp 6 kia lúc gặp phải sương mù dày đặc còn không bằng Dương Thụ, thế nhưng vẫn được chọn đi.
Nguồn:
Chẳng bao lâu sau, hai người bọn họ đã đuổi kịp đám cướp biển.

Bọn chúng đi trên đường núi, hai tên cướp biển trong đó còn lẩm bẩm: “Sao bây giờ sương mù lại lớn như vậy, không thấy bóng dáng đám lính kia đâu cả.”.

 
Chương 951: Chương 951





NƠI NÀY KHÔNG PHẢI LÀ LỚP HỌC, SẨY TAY LÀ SẼ CHẾT (3)
“Tao đoán có lẽ bọn chúng đang lòng vòng trong núi.

Có điều không sao, chỉ là một đám ngu mà thôi.

Cứ đợi đi, đây là con đường xuống núi nhất định phải đi qua, lần này chúng ta sẽ khiến bọn chúng có đi mà không có về.”.

ngôn tình hoàn
“Đúng thế, dùng vải rằn ri làm kí hiệu thật sự quá ngu! Ha ha ha ha.”
Câu nói cuối cùng khiến bọn chúng cười ầm lên, tiếng cười không ngừng quanh quẩn ở trong núi.
Dương Thụ kinh hãi nói: “Cô nói không sai, bọn chúng phát hiện ra rồi! Nghe chúng nói thì hình như là đang đợi người của chúng ta!”
Nhiếp Nhiên cau mày, nhìn chằm chằm bóng lưng đám cướp biển, “Cho nên mới nói các anh đều là đám lính không có đầu óc.”

Dương Thụ nhỏ giọng kháng nghị: “Nếu như là tôi, tôi chắc chắn sẽ không buộc vải, làm hỏng quần áo như vậy là không đáng, còn không bằng dùng đá khắc hai cái lên cây, đơn giản tiện lợi.”
Câu lẩm bẩm này của Dương Thụ làm vẻ mặt Nhiếp Nhiên hơi chấn động, trong mắt thoáng qua một tia khác thường.
Nhưng đúng lúc này, Dương Thụ đang nói chuyện lại khẽ dịch chân, tiếng “rắc” giòn giã vang lên giữa núi rừng.
Nhiếp Nhiên cau mày nhìn Dương Thụ, đồng thời Dương Thụ cũng dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi chậm rãi nhìn về phía cái cành cây khô vừa bị đạp gãy dưới chân.
Không phải chứ, đen như vậy à?
Lúc này, anh ta hi vọng đám cướp biển kia đang ồn ào không nghe thấy tiếng vang phát ra từ chỗ bọn họ.
Chỉ có điều, câu nói đầu tiên của tên cướp biển đã phá vỡ lời khẩn cầu của anh ta.
“Tiếng gì thế!” Tên cướp biển dẫn đầu cảnh giác khẽ quát một tiếng.
Một gã cướp biển khác không nghe rõ thì nhìn xung quanh một vòng, hỏi: “Ở đâu? Tiếng ở đâu?”
“Không có mà, có phải đại ca nghe nhầm không?”
“Không thể nào! Rõ ràng tao nghe thấy có tiếng.


Đại Đầu, mày đi xem xem.”
Cái tên Đại Đầu bị chỉ đích danh gật đầu, cảnh giác quay lại kiểm tra.
Nhiếp Nhiên và Dương Thụ đứng ở sau bụi cỏ, nhìn tên cướp biển đó đang dần dần đến gần mình.
“Cô đi đi, lỗi của tôi tôi tự gánh vác.” Dương Thụ thấp giọng nói bên tai cô.
“Im miệng!” Nhiếp Nhiên nghiến răng nghiến lợi trừng anh ta, sau đó cẩn thận lấy một con rắn nhỏ màu đen ra khỏi túi xách.
Dương Thụ nhìn con rắn nhỏ trong tay cô mà ngẩn ra, đây...!đây chính là thứ cô nói là đồ chơi à?
Anh ta thấy Nhiếp Nhiên kẹp cổ con rắn, sau đó thả nó ra.
Tên cướp biển Đại Đầu đi tới nửa đường, nhìn thấy con rắn kia đang le lưỡi trườn về phía trước thì thở phào nhẹ nhõm.
Hắn hô lên, “Một con rắn mà thôi, không sao.”
“Xem đại ca bị sợ rồi kìa.”
“Đại ca, anh đúng là chuyện bé xé ra to rồi, một con rắn mà đã thế.”
Tên đại ca lại nói: “Mặc dù chúng ta ở bên này nhưng đây cũng là cửa khẩu quan trọng.

Bây giờ có quân nhân vào đây rồi, chúng ta nhất định phải cảnh giác mọi lúc!”
Đáng tiếc đám người kia không để ở trong lòng, ai cũng ngoáy tai, móc mũi..

 
Chương 952: Chương 952





NƠI NÀY KHÔNG PHẢI LÀ LỚP HỌC, SẨY TAY LÀ SẼ CHẾT (4)
“Nghe thấy tao nói chưa hả, tất cả phải chú ý cho tao! Đừng có coi thường bọn lính.

Nếu như làm không tốt, một con rắn nhỏ cũng có thể cắn chết chúng mày!” Giọng hắn vô cùng nghiêm túc, khiến đám người còn lại không dám trêu chọc nữa.

“Dạ!” Bọn chúng chỉnh tề đáp một tiếng, sau đó lại đi về phía trước.

Dương Thụ thấp giọng hỏi Nhiếp Nhiên: “Con rắn kia chính là đồ chơi của cô à?”
“Anh nói xem!”
Cô biết ngay tên này sẽ gây phiền phức cho mình mà, may mà cô có chuẩn bị trước.

Dương Thụ nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô thì cũng biết lần này mình làm sai, lúng túng nói: “Cảm! cảm ơn! ”
“Lần này tôi giúp anh vì trong biển anh đã cõng tôi một đoạn nên hòa nhau.

Nhưng nếu còn như vậy nữa, tôi sẽ không do dự ném anh ra ngoài.


Sau khi nói xong, cô lại đi theo đám cướp biển, không nhìn Dương Thụ lấy một cái.


Không biết có phải do hướng gió hay không mà sương mù càng ngày càng dày, đi một lúc lâu, cuối cùng Dương Thụ không nhịn được hỏi: “Chúng ta cứ đi theo bọn chúng vòng vèo thế này à?”
“Đi vòng vèo theo bọn chúng có khác gì chúng ta tự đi vòng vèo?”
“Nhưng ngộ nhỡ bọn chúng đưa chúng ta đến hang ổ thì làm thế nào!”
Nhiếp Nhiên liếc anh ta, hờ hững đáp: “Không phải vừa rồi anh còn nói không sợ à?”
“Tôi cũng nói rồi, tôi sợ cô bị cuốn vào trong đó, đám người kia đều có súng.


Nhiếp Nhiên không thể nổ súng là nỗi lo lắng lớn nhất của anh ta.

Dương Thụ đang cau mày suy nghĩ cách ứng đối thì đột nhiên nghe thấy Nhiếp Nhiên hỏi: “Anh từng giết người chưa?”
Dương Thụ theo bản năng lắc đầu, “Chưa.


Nhiếp Nhiên lạnh lùng ném lại một câu, “Vậy anh ở lại đây!”
Sau đó cô khom người định đến gần phía sau đám cướp biển, nhưng lại bị Dương Thụ giữ lại, “Cô muốn làm gì?”
w๖ebtruy๖enonlin๖e
Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm tên cướp biển tên là Đại Đầu đi cuối cùng, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Ám sát.



“Tôi đi cùng cô.


“Anh chưa từng giết người.


“Ai mà chẳng có lần đầu tiên.

” Dương Thụ rút dao ra muốn cùng cô xông ra ngoài thì bị Nhiếp Nhiên ấn lấy vai, “Không được, tôi không thể mạo hiểm!”
“Cô yên tâm, nếu tôi có vấn đề gì thì cô cứ chạy trước, đừng để ý đến tôi.

” Dương Thụ nói.

Nhiếp Nhiên nghe xong cười lạnh, “Không phải tôi đang lo lắng cho anh mà là tôi sợ anh rút dây động rừng khiến ra tay lần thứ hai sẽ rất khó khăn.


Cô không muốn nghe thấy tiếng đạp cành cây nữa, như vậy cô sẽ chém chết Dương Thụ vướng víu này trước khi giết đám cướp biển.

Dương Thụ im lặng mấy giây, buồn bực nói: “Tôi sẽ không để xảy ra vấn đề nữa, tôi bảo đảm.


“Nơi này không phải là lớp học, sẩy tay là sẽ chết, anh hiểu không?”.

 
Chương 953: Chương 953





NƠI NÀY KHÔNG PHẢI LÀ LỚP HỌC, SẨY TAY LÀ SẼ CHẾT (5)
“Tôi chỉ muốn giúp cô.


“Anh ở lại đây đã là giúp tôi nhất rồi.


Nói rồi cô nhanh nhẹn lắc mình đi về phía trước.

“Mệt quá, lúc nào mới có thể gặp được đám lính kia chứ?” Một tên cướp biển lẩm bẩm.

Đại Đầu đứng cuối cùng vội vàng hưởng ứng: “Đúng thế, rốt cuộc đám lính kia ở chỗ nào? Đi mệt chết mẹ rồi, hay là chúng ta về kéo còi báo động, để tất cả mọi người cùng lục soát tiêu diệt đi.



Vừa nghe Đại Đầu nói vậy, đại ca lập tức đi vòng lại, tức giận mắng: “Mày nói cái gì thế, bây giờ là cơ hội để chúng ta lấy thưởng! Làm sao có thể kéo báo động được!”
Đại Đầu: “Lấy thưởng? Lấy thưởng gì?”
“Óc mày là óc heo à? Lần này nếu như chúng ta bắt hết đám lính kia về, lão đại sẽ không thưởng cho chúng ta sao?” Tên đại ca chọc mạnh vào đầu Đại Đầu, tức giận nói.

“Đúng vậy, chúng ta mà làm tốt, nói không chừng lão đại sẽ cho chúng ta mấy cô gái để chơi đùa!” Đại Đầu hiểu ra lập tức cao hứng.

Hắn đã nhịn mấy ngày rồi, bây giờ vừa nghĩ đến phụ nữ là lại hăng hái.

Nhưng còn chưa kịp nói gì, hắn đã bị đại ca nhà mình đánh vào đầu, “Mẹ nó trong đầu mày chỉ biết đến gái gái gái thôi à! Có thể có cái gì khác không hả!”
“Vậy nếu không thì chúng ta còn có thể muốn cái gì!” Đại Đầu sờ đầu, sợ hãi rụt rè hỏi.

Ở trên đảo này bọn chúng chẳng có trò vui nào cả, trừ sương mù ra không còn cái gì khác, không muốn phụ nữ thì còn có thể muốn cái gì?
“Muốn cái gì? Đương nhiên là muốn thứ rất quan trọng rồi! Tao bố trí ván cờ lớn như vậy, làm sao có thể cam tâm muốn mấy người phụ nữ?” Tên cướp biển nhìn đảo chính cách đó không xa, giọng nói lạnh lùng.

“Bố trí? Đại ca, anh muốn làm gì?”
“Chúng mày cam tâm ở lại cái hòn đảo này sao?”
“Dĩ nhiên không cam tâm rồi, chúng ta ở đây biết bao năm rồi, muốn cái gì cũng không có, lại còn cách xa đảo chính, mẹ nó! Đồ đưa tới đều là đồ chất lượng kém.

” Đại Đầu tức giận.

“Vậy thì lần này chúng ta làm tốt rồi đưa ra yêu cầu với lão đại đi.



“Đưa ra yêu cầu gì?” Đại Đầu hỏi.

“Tao nghe lão đại nói chỗ chúng ta sắp xây kho vũ khí đạn dược rồi, đến lúc đó chúng ta đi đến đó!”
Đại Đầu rất buồn bực nói: “Kho vũ khí đạn dược? Nơi đó có thể làm gì, trừ súng ra toàn là súng, chuyện vui gì cũng không có.


Tên đại ca bị tạt một gáo nước lạnh tức giận cầm súng, hăm doạ: “Mày còn nhắc đến chuyện vui, tao sẽ bắn chết mày!”
Tên đàn em bên cạnh vội vàng ngăn đại ca nhà mình, khuyên nhủ: “Đại ca, anh đừng… đừng tức giận.

Tên này ngày nào cũng ở hòn đảo chim không buồn ị gà không buồn đẻ trứng này đâm ra ngáo lắm rồi.

Anh cứ nói đi, anh muốn làm thế nào, chúng em đều nghe anh! Dù sao các anh em ở lại đây cũng đã sớm khó chịu rất lâu rồi, chỉ cần đại ca lên tiếng là các anh em đều theo anh, có phải không các anh em?”
Tên đàn em kia lén nháy mắt với đám cướp biển, tiếng phụ họa lập tức vang lên, “Đúng thế!”
“Thật sự nghe tao à?”
“Anh là đại ca của chúng em, chúng em không nghe lời anh thì nghe ai!” Tên đàn em thông minh kia vội vàng trả lời.

“Được! Nếu nghe tao, vậy thì đi tìm đám lính kia cho tao rồi giết chết bọn chúng! Đến lúc đó ngày tháng đổi đời của chúng ta sẽ ở trong tầm tay!”
“Đổi đời? Có thật không? Đại ca, anh đừng lừa gạt bọn em đấy.



“Ông đây đã bao giờ lừa chúng mày chưa!” Tên cướp biển kia lại vỗ đầu Đại Đầu, nhe răng cười nói: “Chỉ cần hôm nay làm tốt, đến lúc đó tao sẽ cho mày mười con đàn bà, cho mày chơi sảng khoái một lần!”
“Được!” Đại Đầu vừa nghe đến phụ nữ là hăng hái hẳn lên, giọng cũng lớn hơn.

“Xem đi, nghe thấy chơi phụ nữ là hăng hái hơn cả ăn cơm!”
Đám cướp biển lập tức cười lớn.

Sau đó bọn chúng lại nhanh chóng đi về phía trước, mà không hề biết có một người nấp ở một góc phía sau bọn chúng đã nghe hết từ đầu tới cuối.

Nhiếp Nhiên nấp trong bóng tối, híp mắt lại lẩm bẩm: “Bố trí? Đổi đời?”
Sao cô lại nghe ra ý chó tranh mồi trong này thế này?.

 
Chương 954: 954: ám Sát - Gặp Nhau 1





Càng đi theo đám người kia về phía trước, sương mù càng ngày càng dày, tầm nhìn cũng càng ngày càng ngắn, may mà có thể dựa vào tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của bọn chúng để phán đoán phương hướng.

Đi được một đoạn nữa, tiếng bước chân của đám cướp biển đột nhiên dừng lại.

Nhiếp Nhiên nhanh chóng trốn ra sau một cái cây lớn, yên lặng chờ đợi.

“Theo hướng gió thì tiếp theo sương mù sẽ dày hơn, chúng mày phải chú ý!” Đại ca cẩn thận nhắc nhở.

“Yên tâm đi đại ca, chúng ta ở đây bao lâu rồi, có nhắm mắt cũng biết từng ngọn cây cọng cỏ ở nơi này, sợ cái gì!”
“Đúng vậy, nơi này là địa bàn của chúng ta, chúng ta còn có thể sợ đám lính kia sao?” Đại Đầu cũng phụ họa.

Đại ca trừng Đại Đầu, “Cẩn thận không thừa, hiểu không hả!”
Đại Đầu lập tức cúi đầu xuống, không dám lên tiếng nữa.

Đám người lại tiếp tục đi về phía trước.

Nhiếp Nhiên nhìn sương mù càng ngày càng dày đặc trước mặt cùng với đội ngũ vốn trật tự giờ đây đã rối loạn hết lên, cảm thấy đây là cơ hội ám sát tốt nhất.


Cô nhẹ nhàng rút con dao quân dụng sắc bén dắt bên thắt lưng ra.

Nhiếp Nhiên nhìn Đại Đầu đi ở cuối cùng gần như sắp lạc đội, đáy mắt lóe lên sự tàn bạo.

Một bước! hai bước! ba bước! cô nắm con dao quân dụng trong tay, bước từng bước đến gần sau lưng Đại Đầu.

Đúng lúc này, đột nhiên có người trong hàng phía trước gọi với ra phía sau, “Đại Đầu? Đại Đầu? Đại Đầu đâu rồi? Sao lại không thấy đâu nữa?”
Nhiếp Nhiên sắp giơ dao lên nghe thấy tiếng gọi phía trước, khẽ cau mày lại.

Đáng chết, thời khắc mấu chốt lại bị cắt ngang!
Cô nghe thấy trước mặt có tiếng bước chân đi đến chỗ mình thì nhanh nhẹn trốn trong bụi cây cách đó không xa.

“Mày làm gì thế, mau bám sát theo hàng đi!”
Đại Đầu ngồi phịch dưới đất, không ngừng thở hổn hển, “Tao… tao mệt quá rồi, để… để tao nghỉ một lát, còn đi như vậy nữa thì chân tao sẽ bị phế mất.



“Chuyện gì thế?” Đại ca đứng ở trong sương mù thấy sau lưng không có tiếng gì, không nhịn được cảnh giác hỏi một câu.

“Không có chuyện gì đâu, Đại Đầu mệt rồi, không đi được nữa nên muốn nghỉ một lúc.

” Tên cướp biển kia báo cáo.

“Thằng khốn kiếp này, một chút tiền đồ cũng không có, đi mấy bước đã kêu mệt!” Đại ca quát ầm lên.

Nguồn:
“Bỏ đi đại ca, đúng là chúng ta đã đi lâu lắm rồi, không chỉ các anh em mệt mỏi, chẳng lẽ anh không mệt à? Chúng ta nghỉ ngơi tại chỗ một lúc, chờ đám lính kia xuống cũng có sức mà đánh với bọn chúng.


“Được rồi, chúng mày nghỉ ngơi tại chỗ một lúc đi.


“Cảm ơn đại ca.

” Mọi người vừa nghe thấy thế thì vội vàng ngồi xuống, thở hồng hộc.

“Em nói này đại ca, anh muốn đi giữ kho vũ khí đạn dược không phải là muốn tạo phản chứ?” Tên đàn em thông minh nhỏ giọng hỏi.

Đại ca liếc hắn, lạnh giọng hỏi: “Sao hả, sợ à?”.

 
Chương 955: 955: ám Sát - Tập Hợp 2





“Đúng quá rồi còn gì, bọn em theo đại ca lăn lộn bao năm như vậy, sao có thể sợ được chứ?” Tên đàn em kia vỗ vngực, dáng vẻ dù trời có sập xuống cũng không sợ.

“Vậy nghe còn được.

Nói cho mày biết, chờ chúng ta làm nên nghiệp lớn rồi thì không cần phải nhìn nét mặt đám người đó nữa.

” Tên cướp biển đó vừa nghĩ tới tương lai mình trở thành chúa tể thì thấy thật hãnh diện.

Tên đàn em kích động vỗ đùi, “Thật không? Vậy thì quá tốt rồi, dù sao em cũng theo đại ca, những cái khác không bận tâm nữa.


“Hừ, cái thằng khôn lỏi này!”
“Không phải là nhờ đại ca dạy dỗ tốt sao?”
“…”
Đoạn đối thoại của hai tên này lọt vào tai Nhiếp Nhiên không sót một chữ nào.

Tạo phản.


Quả đúng là chó tranh mồi mà.

Sớm biết vậy ban đầu cô nên cố gắng lợi dụng điểm này, thật đáng tiếc quá!
Trong lòng Nhiếp Nhiên vô cùng hối hận, đột nhiên phía xa có một loạt tiếng bước chân khẽ vang lên, nếu nghe kĩ còn phát hiện ra số lượng người không hề ít.

“Có phải có động tĩnh gì không?” Đột nhiên, tên cướp biển kia thu nụ cười lại, dỏng tai lên cẩn thận nghe ngóng.

“Có phải là đám lính đó tới rồi không?” Tên đàn em cũng vội vàng nằm sấp xuống mặt đất nghe ngóng, sau đó đứng dậy nói: “Có lẽ là vậy, còn rất nhiều người nữa!”
“Mau, tất cả mọi người ẩn nấp cho cẩn thận, chuẩn bị sẵn sàng!”
“Mau lên, mau lên!” Đàn em của hắn cũng vội vàng thúc giục.

Nhiếp Nhiên nấp phía sau thân cây nghe thấy bọn chúng định tản ra phục kích thì thấy đây là thời cơ vô cùng tuyệt vời.

Bây giờ, cho dù cô có ra tay thì cũng sẽ không bị phát hiện.

Cô nắm chặt con dao quân dụng trong tay thêm vài phần.

“Tôi nghe thấy tiếng của Lâm Hoài.


” Dương Thụ đột nhiên xuất hiện ở phía sau lưng cô.

Cũng may Nhiếp Nhiên kịp thời nghe ra giọng anh ta, nếu không chắc chắn sẽ lật tay, một dao tiễn anh ta về trời ngay lập tức.

“Tôi đã bảo anh chờ một bên rồi mà.

” Ánh mắt Nhiếp Nhiên khiến Dương Thụ nhất thời sững người.

“Lính của Quân khu 2 tới rồi, chúng ta có thể cùng đánh với bọn họ!” Anh ta cố gắng bỏ qua ánh mắt lạnh lùng đó của Nhiếp Nhiên, nói với cô.

“Nếu bây giờ người định phục kích là người của Quân khu 2 thì có lẽ còn có thể thắng.

Nhưng hiện giờ rõ ràng các anh là mục tiêu của người khác, hơn nữa còn đang ở trong sương mù dày đặc thế này, chắc chắn đang ở thế bất lợi.

”
Nhiếp Nhiên nhìn vị trí mấy tên cướp biển kia ẩn nấp, dự tính làm cách nào giết hết toàn bộ một cách nhanh nhất.

Cô buộc phải giết hết toàn bộ bọn chúng trước khi lính của Quân khu 2 tới, nếu không một khi đã nổ súng thì nhất định sẽ dẫn tới sự chú ý của những tên cướp biển khác.

Tới lúc đó sẽ không kịp xuống núi nữa.

“Nhưng chúng ta đông người, mười mấy tên này không đáng kể.

”.

 
Chương 956: 956: ám Sát - Tập Hợp 3





“Người đông cũng không đánh lại bọn chúng đã quen thuộc địa hình, giết các anh cũng chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn mà thôi.

Chờ một bên đi.” Nhiếp Nhiên không muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa.

Sau khi đuổi anh ta đi, cô từ từ đứng dậy lùi về phía sau.
Dương Thụ thấy cô định rời đi, nhỏ tiếng hỏi: “Cô định làm gì?”
“Ở lại đây không được động đậy.”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhắn nhủ xong, lặng lẽ lẩn vào trong màn sương dày đặc.

Cô giảm thấp hơi thở của mình, dường như không hề có tiếng bước chân, đôi mắt lạnh lùng của cô nhìn mục tiêu phía trước càng lúc càng gần.
Con dao quân dụng nắm trong tay phát ra ánh sáng sắc lạnh, ẩn chứa sự lạnh lẽo thấu xương.
Cô thấy đám người kia đang nhìn về phía trước không động đậy, rất hiển nhiên ai nấy đều đang kích động chờ đợi để tấn công trí mạng khi lính khu Quân 2 tới, nhưng lại không hề biết đạo lý bọ ngựa bắt ve chim sẻ chờ sẵn.
Nhiếp Nhiên chậm rãi tiếp cận rồi bất ngờ tập kích, không chế, cứa cổ tên cướp biển làm hắn chết không kịp lên tiếng.
Sau đó cô lại tiếp tục lẩn vào sương mù, chuẩn bị cho lần tập kích tiếp theo.
Tiếng gió trong núi thổi qua, sương mù càng lúc càng dày đặc.
Nhiếp Nhiên đi đi lại lại trong chỗ đám người này ẩn nấp, lúc con dao quân dụng lóe lên ánh sáng lạnh cũng là lúc mùi máu tanh nhàn nhạt tản ra.
Nhưng tên đại ca cướp biển kia đều không phát hiện ra điều gì, trong đầu hắn chỉ toàn là những việc như làm thế nào tóm được đám lính kia, sau đó về lĩnh công, đòi lão đại thưởng, đồng thời thành công lên làm thủ lĩnh...
Hắn ra sức tưởng tượng thì Nhiếp Nhiên lại ra sức giết.

Dưới tay cô, đám cướp biển bị tiêu diệt sạch sẽ, không hề phát ra một tiếng động.
Trong núi dường như thêm phần yên tĩnh, tiếng thở của đám cướp biển đã không còn nữa, chỉ nghe thấy có âm thanh rất nhỏ trườn bò chầm chậm trong nước, đè lên lá khô.
Tên cướp biển cuối cùng còn lại vẫn yên lặng trốn trong lùm cây.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện ở phía xa mỗi lúc một gần.

Lúc bóng dáng của đám lính kia dao động trong màn sương, hắn lập tức nhảy từ trong bụi cỏ ra, nhìn về phía các anh em mà hắn tưởng vẫn còn sống của mình nói: “Các anh em, xông lên giết!”
Sau đó, tiếng gào của hắn không có lời đáp, còn đám lính kia bị kinh động, ai nấy đều phản ứng cực nhanh, cầm súng chĩa về phía hắn.

w๖ebtruy๖enonlin๖e.

 
Chương 957: 957: ám Sát - Tập Hợp 4





“Mày muốn giết ai?”
Nhưng bất luận đám lính đó phản ứng có nhanh cỡ nào cũng không bằng Nhiếp Nhiên đang đứng chờ phía sau hắn.

Cô xuất hiện sau lưng tên cướp biển kia như một bóng ma, khẽ đặt con dao sắc lẹm lên cổ hắn, khiến tim người khác run lên.

“Mày… mày là ai?” Hắn đứng nguyên tại chỗ, giọng nói tràn ngập sợ hãi vô.

“Ai ở đó?” Có một người lính đứng không xa nghe thấy tiếng tên cướp biển thì vác súng từng bước tiến lại gần.

Nhiếp Nhiên sợ đám lính bắn nhầm nên đáp: “Tôi, Nhiếp Nhiên.


“Là chị Nhiên, là chị Nhiên!” Hà Giai Ngọc nghe thấy đã lập tức xông lên.

Đám người lớp 6 cũng lập tức chạy theo.

Nghiêm Hoài Vũ nhanh nhất, anh ta vừa thấy Nhiếp Nhiên đã kích động nói: “Tiểu Nhiên Tử, coi như tôi đã tìm được cô rồi!”
“Tìm thấy lính của Quân khu 2 rồi sao?” Nhiếp Nhiên lạnh lùng hỏi thẳng.


“Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi, ở cách đây không xa.

” Nghiêm Hoài Vũ chỉ về một phương hướng, nói.

Nhiếp Nhiên gật đầu, sau đó nhìn tên cướp biển trước mặt, nói: “Vứt súng xuống, mau lên!”
Nói xong, con dao của cô áp sát da hắn thêm vài phần, cắt ra một đường mờ mờ.

Tên cướp biển cuống lên, chỉ có thể vứt súng trong tay mình xuống, hỏi: “Mày đã làm gì anh em của tao rồi?”
“Chết rồi.

” Nhiếp Nhiên thấy trên người hắn đã không còn vật gì nguy hiểm nữa, lúc này mới buông hắn ra, đẩy hắn tới trước mặt đám lính.

“Không thể nào!”
Mười mấy người chết cả rồi sao? Không có một chút âm thành nào cả, rõ ràng là nói láo!
“Vậy mày gọi thử xem bọn chúng có đáp lại mày không?” Nhiếp Nhiên nhìn hắn từ trên cao xuống, nghịch con dao quân dụng trong tay.

Tên cướp biển đó không tin nhìn về các phía xung quanh gào, “Đại Đầu? Đại Đầu?”
“Tiểu Quỷ, Tiểu Quỷ, mày có đó không?”
Hắn gọi tên từng người nhưng không có bất kì hồi âm nào.

Dần dần, trán hắn lấm tấm một tầng mồ hôi lạnh.

Sao có thể như vậy?
Lẽ nào đều chết thật rồi?
Chết hết sao?
Sau khi nhận thức được điều này, hắn không nhịn được mà nhìn nữ binh đứng trước mắt, trên quần áo của cô… toàn là vết máu tươi, thậm chí trên mặt cũng nhuốm vài giọt máu, cộng thêm vẻ mặt cười như không cười của cô, lập tức thấy lạnh hết cả người.

“Oa, chị Nhiên chị quá mạnh rồi, đều là chị giết sao?”
Hà Giai Ngọc chạy qua kiểm tra, vừa nhìn thấy thi thể đám người kia, hận không thể vỗ tay tán thưởng.

Lính Quân khu 2 chưa nắm rõ tình hình, thấy Nhiếp Nhiên dính đầy máu đứng trước mặt bọn họ và đám thi thể kia nữa thì trên mặt hiện lên sự sợ hãi.

Đây… đây không phải là nữ binh lớp cấp dưỡng sao? Sao lại chạy tới đây vậy? Hơn nữa còn giết nhiều cướp biển như thế nữa chứ?
“Tôi nói rồi, mau xuống núi!” Nhiếp Nhiên giục bọn họ.


Lâm Hoài im lặng nãy giờ lúc này mới dần bình tĩnh trở lại, hỏi cô: “Dương Thụ đâu?”
“Tôi ở đây.

” Lúc này Dương Thụ từ trong đám cây bên cạnh đi ra, thuận thế liếc nhìn Nhiếp Nhiên.

Vừa nãy anh ta nấp trong đó đã nhìn thấy rõ dáng vẻ giết người của Nhiếp Nhiên.

Mỗi khi cô giết một người, thần sắc trong mắt anh ta lại trở nên phức tạp cổ quái thêm một phần.

Lúc này, anh ta mới cảm nhận được hoàn toàn khoảng cách giữa mình và Nhiếp Nhiên, đó không phải là bơi một trận là có thể so sánh được.

Dương Thụ chịu đả kích, cúi đầu đứng một bên, dường như đang nghĩ điều gì đó.

“Các anh mau mau xuống núi đi, tôi còn có việc khác phải làm.

” Nhiếp Nhiên giục bọn họ mau chóng xuống núi, đồng thời nhắc tên cướp biển ngồi dưới đất, “Còn mày, tao nên giải quyết thế nào đây?”
Tên cướp biển đó cũng khá cứng đầu: “Muốn chém muốn giết thì tùy, rơi vào tay chúng mày là tao đã chuẩn bị sẵn tinh thần chết rồi.


“Chết? Đâu có dễ như vậy.

” Nhiếp Nhiên khẽ cười, đột nhiên như nghĩ tới điều gì đó, cô nói với đám người Nghiêm Hoài Vũ: “Phải rồi, mấy người các cậu kiểm tra lại một lượt tất cả quần áo ngụy trang của lính Quân khu 2 xem…”
“Bỏ đi.


” Dương Thụ vừa rồi không nói gì, giờ nghe thấy Nhiếp Nhiên nhắc tới chuyện này, vội vàng đi tới trước mặt cô, mở miệng cắt ngang: “Tôi tin là quần áo ngụy trang của bọn họ…”
Bốp!
Dương Thụ còn chưa nói hết câu, Nhiếp Nhiên đã lật tay tát cho anh ta một cái, tới mức mặt anh ta lệch sang một bên.

“Cô làm gì vậy!” Lâm Hoài thấy lính của mình bị đánh thì giận dữ quát: “Cô dám đánh chiến hữu của mình, cô điên rồi sao?”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn ánh mắt kinh ngạc của Dương Thụ, nói: “Tôi còn chưa tính sổ việc vừa nãy anh giẫm lên cành khô suýt chút nữa đánh động đám cướp biển, anh cho rằng tôi sẽ dễ dàng tha cho anh sao? Im miệng đứng qua một bên cho tôi!”.

truyện tiên hiệp hay
“Nghiêm Hoài Vũ, mấy người các anh kiểm tra giúp quần áo của lính Quân khu 2 một lượt, trong các bụi cây trên đường xuống núi có rất nhiều rắn nhỏ, đừng để nó cắn bọn họ.

” Nhiếp Nhiên ra lệnh.

Nghiêm Hoài Vũ gật đầu, “Được.


Anh ta chưa bao giờ thấy Nhiếp Nhiên không giữ thể diện cho người khác như vậy.

Một cái tát, dữ thật!.

 
Chương 958: 958: nội Gián - Dùng Hình Ép Cung 1





Đám lính Quân khu 2 còn lại thấy Nhiếp Nhiên tát Dương Thụ, kinh ngạc tới mức đứng ngây tại chỗ, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ban đầu Nhiếp Nhiên vẫn khá ôn hòa, sao đột nhiên lại trở nên hung dữ như vậy? Dường như hoàn toàn biến thành một người khác vậy.

Nếu không phải cùng một khuôn mặt thì thật sự khiến người khác nghi ngờ không biết có phải là người cùng họ cùng tên không nữa.

Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, Lâm Hoài thấy cô coi như không nhìn thấy mình thì tức giận quát: “Nhiếp Nhiên, cô dám đánh lính của tôi trước mặt mọi người! Trong mắt cô có còn sĩ quan huấn luyện là tôi không hả!”
“Anh ta còn chỉ tay năm ngón với tôi, tôi sẽ còn tiếp tục đánh.

” Nhiếp Nhiên quét mắt nhìn Dương Thụ, “Nếu anh ta không phục thì đánh lại, chỉ cần anh ta có bản lĩnh.



Trong giọng điệu của cô tràn ngập sự xem thường và chế giễu, khiến Dương Thụ không kìm được mà chầm chậm quay đầu, dùng ánh mắt chấn động khó bề tưởng tượng nhìn cô.

Rốt cuộc anh ta đã sai cái gì?
“Không phải cậu ta không có bản lĩnh đó, chỉ là cậu ta không đánh nữ binh mà thôi!”
“Vậy sao?” Nhiếp Nhiên cười khẩy, tỏ vẻ kiêu ngạo.

Lâm Hoài thấy ánh mắt hơi khinh thường của cô thì nổi giận đùng đùng, “Nhiếp Nhiên, cô đừng có quá đáng! Cô cậy mình là nữ thì nam binh không thể ra tay với cô có phải không?”
“Nếu tôi cậy mình là nữ, đám người này sẽ không phải do tôi giết.


Lúc này màn sương vừa tan, những thi thể dưới đất vốn chỉ là những bóng đen mờ mờ đã hoàn toàn lộ ra trước mặt lính Quân khu 2.

Bọn chúng nằm trên mặt đất, mắt còn chưa kịp nhắm, khuôn mặt nhăn nhó sợ hãi cứng đơ.


Bọn chúng đều chết bất đắc kì tử, không kịp phản ứng lại.

Nhất thời, bầu không khí trở nên ngưng đọng.

Nhưng Kiều Duy, Uông Tư Minh và Phương Lượng cảm nhận ra vấn đề.

Nhiếp Nhiên không phải là người thể hiện ra mặt như vậy, cho dù có đụng tới cô, cô cũng sẽ tìm cơ hội đối phó chứ sẽ không tát người khác công khai như vậy.

Nhất định bên trong có điều khác thường.

Vì vậy, Uông Tư Minh và Phương Lượng cũng theo lời Nhiếp Nhiên đi tới chỗ lính Quân khu 2 tìm kiếm cẩn thận quần áo của bọn họ.

Qua hai mươi phút, Nghiêm Hoài Vũ kiểm tra xong người lính cuối cùng thì đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên báo cáo: “Quần áo bọn họ không bị rách, hoàn toàn có thể an toàn xuống núi.

”.

 
Chương 959: 959: nội Gián - Dùng Hình Ép Cung 2





Nhiếp Nhiên nghe xong không có phản ứng quá lớn, nhưng Dương Thụ thì kinh ngạc nói: “Không có? Sao có thể như vậy!”
Lúc đó rõ ràng anh ta nhìn thấy vải của rằn ri, sao quần áo trên người lính Quân khu 2 lại không bị rách được?
“Bây giờ cậu phục chưa?” Nhiếp Nhiên cười như không cười nhìn anh ta, hỏi.

Dương Thụ khẽ chấn động.

Hóa ra là cô cố ý.

Vừa nãy cô đánh anh ta là muốn ngắt lời anh ta, đồng thời cũng là để đánh lạc hướng, phân tán sự chú ý làm một cuộc kiểm tra bất ngờ.

“Anh chắc chắn không có lính nào quần áo bị rách?” Dương Thụ sợ Nghiêm Hoài Vũ bỏ sót, lại chạy vào đám người kia kiểm tra từng người một.

Lâm Hoài thấy dáng vẻ bất thường của Dương Thụ, không kìm được hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi trong núi tôi thấy vải trang phục rằn ri được dùng làm ám hiệu, lẽ nào không phải các anh để lại sao?” Dương Thụ chau mày hỏi.


Lâm Hoài nghiêm mặt nói: “Để lại ám hiệu của mình trong địa bàn của cướp biển, lỗi sơ đẳng như thế này sao chúng ta có thể phạm được chứ!”
“Vậy vải này là ai thắt?” Dương Thụ lấy mảnh vải nhỏ trong túi áo ra, đưa cho Lâm Hoài.

“Mày khai thật sẽ nhận được khoan hồng, hay là để tao tự đi tìm.

” Nhiếp Nhiên đá đá tên cướp biển bên chân mình, nhìn hắn khẽ cười.

“Tao… tao không biết chúng này đang nói cái gì.

” Hắn nghiêng đầu sang một bên, không chịu nói.

“Cô muốn hắn khai thật cái gì?” Nghiêm Hoài Vũ lúc này vẫn chưa hiểu, không nhịn được hỏi.

“Tôi nghĩ Nhiếp Nhiên muốn bắt hắn khai thật ai là nội gián.

” Kiều Duy nói.


Nội gián?
Đám người Quân khu 2 rì rầm to nhỏ.

“Nội gián? Cậu nói hiện giờ trong đây có nội gián?” Nghiêm Hoài Vũ nhìn đám người xung quanh bằng ánh mắt không thể tưởng tượng được
Hà Giai Ngọc: “Không phải chứ! Tôi mạo hiểm sinh mạng chạy tới đây để cứu nội gián?”
Đột nhiên Nhiếp Nhiên giơ dao quân dụng chỉ một người trong đám người kia, quát: “Cậu ra đây!”
Nam binh mặc quần áo rằn ri nhìn hai bên một cái, lúc đang định lùi về bên cạnh thì nghe thấy Nhiếp Nhiên nói: “Đúng rồi, chính là cậu, ra đây!”
“Tôi?” Hắn run rẩy chỉ mình, kinh ngạc nhìn Nhiếp Nhiên.

“Chính là cậu, ra đây, tôi không muốn nhắc lại lần thứ ba!” Nhiếp Nhiên khua khua con dao quân dụng ý chỉ hắn bước ra.

Nam binh đó sụt sịt mũi, run run bước ra từ đám đông tới trước mặt Nhiếp Nhiên.

“Cậu ở lớp nào?” Nhiếp Nhiên hỏi.

Vừa nãy khóe mắt của cô quét về phía đám đông, những lính khác tỏ thái độ ngoài xem kịch, chỉ có một mình hắn cúi đầu, hoàn toàn không có bất kì hứng thú nào với chuyện cãi cọ của bọn họ.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom