Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1142


Chương 1142

Bức tranh ấm áp như thế này đã từng không chỉ một lần hiện lên trong tưởng tượng của anh.

Anh bước qua, một phát ôm lấy eo cô, cái đầu thì nhẹ nhàng dụi vào vai cô, rau ria trên cằm anh cọ nhẹ vào cần cổ trắng ngần của cô.

“A……” Cố Tịch Dao đang rửa rau. Không kịp phòng bị kinh hô một tiếng, cả người cừng đờ, rau xanh trong tay rớt bịch vào trong bồn….

“Anh, anh thuộc họ mèo à, sao về mà không có tí tiếng động nào, muốn hù chết tôi à.” Cố Tịch Dao oán giận, lắc người muốn thoát khi vòng vây của anh, vừa bận nhặt rau vừa bị rơi lên.

Thế nhưng tay Bắc Minh Quân như cái khóa, cô càng muốn thoát khỏi lại càng bị khóa chặt.

“Buông, buông ra….tôi, tôi sắp thở không nổi rồi…” mặt Cố Tịch Dao đều bị nín đến đỏ lên cả rồi.

Bắc Minh Quân nghe cô nói thế mới buông lỏng tay. Nhưng vẫn ôm eo cô.

“Cô Phương…cô ấy không sao đúng không…”Cố Tịch Dao lúc này để ý nhất là tình hình cô Phương.

“…”

“Sao thế?” Cố Tịch Dao cảm nhận được sự trầm mặc của Bắc Minh Quân.

“Cô ấy…mất rồi…” giọng Bắc Minh Quân đầy nặng nề mà bi thương.

“Cô Phương, sao lại…” tim Cố Tịch Dao như bị tắt nghẹn, cảm thấy một mảnh mơ hồ, giơ tay bụm lại cái miệng muốn khóc ra tiếng của mình, nhưng vai vẫn đang run lên.

Tuy cô và cô Phương mới chỉ tiếp xúc ngắn ngủi vài ngày, nhưng mỗi giây phút bên bà đều là kí ức còn mới. Nhất là cái lúc trên bàn ăn và câu cá đêm khuya.

Mỗi câu cô Phương nói đều văng vẳng bên tai cô không dứt. Lại nhớ đến những sợi dây bà ấy tặng mình và bọn nhỏ…

Cô Phương là thật lòng coi bọn họ là người thân. Tại sao một người tốt như vậy lại âm dương cách biệt sau một đêm vậy chứ…

“Bịch…”một tiếng động vang lên sau lưng Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao đẩy tay anh ra, quay người nhìn cửa, chỉ thấy Phỉ Nhi đang ngây ngốc đứng trước cửa bếp, trái táo trong tay giờ lăn lông lốc dưới chân, nhưng tay cô ta vẫn còn giữ tư thế cầm táo.

Lúc này ánh mắt nhìn hai người vẫn ngây ngốc, thân mình còn hơi run rẩy.

Thời gian như ngừng lại mấy giây trong khoảng khắc này.

“A…”theo tiếng kêu, hai tay cô ta ôm đầu quay người chạy khỏi bếp.

Đúng là sóng trước chưa lặng, sóng sau đã nổi.

Mắt thấy Phỉ Nhi chạy đi, mặt mày Cố Tịch Dao cũng hơi thay đổi.

Cô biết hành động thân mật của bọn họ đã khiến Phỉ Nhi không chịu nổi.

Phiền não trừng mắt nhìn Bắc Minh Quân kế bên, người đàn ông này đúng là không thể bớt lo.

Nhưng người ta lại xem như không có chuyện gì vậy.

Cố Tịch Dao lo Phỉ Nhi sẽ gặp chuyện, bèn hắng gọi một tiếng: “Phỉ Nhi, nghe tôi giải thích…” sau đó cô cũng đuổi theo.

Trong bếp chỉ còn lại một người đứng tại chỗ là Bắc Minh Quân

Phỉ Nhi lúc này nước mắt luy luy, cô ta muốn rời khỏi nơi đây, không muốn ở lại đây một khắc nào. Những chuyện xảy ra hai ngày nay đều đang mọi lúc nhắc nhở cô ta: cô ta mới là một người ngoài chân chính…
 
Chương 1143


Chương 1143

“Rầm…”

Một tiếng vang, chỉ thấy Phỉ Nhi đụng một người từ ngoài đi vào rồi ngã xuống.

Mà người đó vẫn vững chãi đứng đó không chút hao tổn gì.

Anh ta cúi người, hay tay đỡ Phỉ Nhi lên.

” Cô Phỉ Nhi, cô không sao chứ.”

Là Hình uy.

Thấy hai mắt Phỉ Nhi đỏ hoe nên không khỏi nghi hoặc.

Nhưng lại thấy Cố Tịch Dao chạy từ bếp ra, rồi Bắc Minh Quân bước chậm rãi theo sau đó.

Trong lòng chợt hiểu rõ là chuyện gì.

“Để tôi đi, tôi muốn đi khỏi đây…” Phỉ Nhi như đã nói không thành tiếng, cô ta dùng sức muốn thoát khỏi vòng vây của đôi tay.

Hình uy lúc này đâu dám buông tay, nếu giờ để Phỉ Nhi chạy đi, nói không chừng xảy ra chuyện không thể tưởng tượng nổi.

” Cô Phỉ Nhi, xin cô bình tĩnh, hiện bên ngoài rất nguy hiểm, hay lầ đừng ra ngoài làm gì.” Hình Uy nói xong thì một tay nắm chặt Phỉ Nhi, một tay khóa ngược cửa lại.

Cố Tịch Dao kéo lại Phỉ Nhi từ trong tay Hình Uy.

“Phỉ Nhi, tôi thấy cô đã hiểu lầm rồi. Thật ra lúc đó do anh ấy nói cô Phương đã…”

“Tịch Dao, đừng nói nữa!” Giọng nói lạnh lẽo của Bắc Minh Quân ngăn cản lời sắp nói ra của Cố Tịch Dao.

“Dưới lầu làm gì ồn thế. Lão ba chim chết mới sáng đã tóm bọn con dậy rồi biến mất tăm. Vừa về đã rì rà rì rầm. Có để bọn con ngủ hay không vậy.”

Giữa cầu thang vang lên tiếng phàn nàn trẻ con của Dương Dương.

Bắc Minh Quân đầu đầy vạch đen, người ta là ba con nhà binh cùng ra trận, sao đến mình thì thành ba con đối nghịch nhau vậy chứ?

“ Bắc Minh…Tư…Dương…” tâm tình Bắc Minh Quân lúc này phiền không chịu được,

Lúc này Dương Dương lại không thức thời tưới thêm thùng dầu, ngọn núi lửa đang chuẩn bị phun trào,

Đầu Cố Tịch Dao đau từng cơn, vừa làm an lòng Phỉ Nhi xong, giờ hai cha con này lại náo loạn.

Cô thầm oán, Dương Dương à, Dương Dương ơi. Con đừng nên như yêu thiêu thân lao ra vào lúc này vậy chứ, hai cha con các người không để tôi bớt lo được sao.

Buông lỏng tay Phỉ Nhi ra, vội vàng ngăn lại trước cầu thang.

Cô nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Bắc Minh Quân, mày hơi nhăn lại:

“Anh đâu phải không biết tính cách đứa nhỏ Dương Dương này. Hôm qua bị anh đánh nó còn nhớ thù đó. Anh lại đánh nó nữa, Dương Dương thịt nó đau nhưng miệng nó vẫn không ngừng đâu. Anh làm ba không thể rộng lượng chút được sao.” Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Vạn vật trên thế gian, quả quýt dày có móng tay nhọn, có thể đánh bại được Bắc Minh Quân, ngoài Cố Tịch Dao ra còn có ai chứ.

Vài câu ngắn gọn của cô khiến vốn lửa trong người Bắc Minh Thiên đang muốn phát ra đã nhỏ lại.

Sự tức giận trong Bắc Minh Quân đã giảm bớt, nhưng dù sao cũng phải kiếm thang đi xuống, dù sao vẫn còn người khác ở đây.

Anh vươn tay chỉ lên lầu, trừng mắt nhìn Cố Tịch Dao: “Đây là đứa bé do em dạy ra, hôm nay vì có việc nên nếu không thì dù anh không cần đứa con này cũng sẽ dạy cho nó biết cái gọi là tôn trọng người lớn, không thể không giữ mồm giữ miệng!”
 
Chương 1144


Chương 1144

Cố Tịch Dao biết anh đang tìm bậc thang đi xuống cho qua chuyện, lại cũng biết tính anh nói được làm được.

Dàn xếp ổn thỏa bèn cho cái thang để anh bước xuống.

Cô quay đầu nhìn lên lầu, có ý dùng giọng điệu tức giận nói: “Dương Dương, con mau lăn xuống xin lỗi ba con! Ngày thường mẹ nuông chiều con hư, lần sau còn nghe con nói bậy, cẩn thận mẹ xé mồm con ra!…Nghe rõ chưa!”

Nói xong, vì đảm bảo không sơ sót, liền kéo tay Bắc Minh Quân đi vào phòng khách.

Dương Dương đang ngủ say đột nhiên bị đánh thức, đương nhiên là tâm trạng không tốt, đầu óc vẫn còn khá mơ hồ.

Cậu nghe thấy Bắc Minh Quân đang quát mẹ mình ở phía dưới, tự động muốn đứng dậy hứng chịu thay cho mẹ.

Nhưng mà nằm ngoài dự liệu của cậu, mẹ cũng không đứng về phía của mình, ngược lại còn đứng ở bên phía của ba người chim.

Lúc nghe thấy là gọi cậu xuống để nhận lỗi, lại nghi ngờ có phải là mẹ của mình đã uống lộn thuốc hay không.

Nhưng mà mẹ đã lên tiếng rồi, cũng không thể không nghe theo.

Cậu phồng má vịn vào lan can đi theo sau lưng của Trình Trình, đi theo sau lưng của cậu là một con vật mập lùn như trái banh, Bối Lạp của Trình Trình.

Đi đến đầu cầu thang, cậu lập tức bị bầu không khí ngột ngạt ở nơi đây nghẹn lại, Trình Trình cùng nhau đi xuống cũng cảm nhận như vậy.

“Mẹ ơi…” Trình Trình cũng không để ý tới Dương Dương, nhanh chóng đi mấy bước đến bên cạnh của Cố Tịch Dao, duỗi ngón tay ra giữ chặt cô lại.

Giờ phút này, bốn người lớn còn có Trình Trình đang đứng ở trong phòng khách, chỉ có Dương Dương đang cô đơn đứng ở cửa phòng khách…

À không, còn có tùy tùng của cậu nữa, là Trái Banh.

Trời trời, cái này không phải là tam đường hội thẩm ở trong phim cổ trang chiếu trên truyền hình đó chứ…

Thân thể nhỏ nhắn của Dương Dương không khỏi run lên.

Lúc đầu thì Trái Banh đi theo Dương Dương, nhưng mà nó có thể nhìn rõ được thế lực ở hai bên không cân bằng.

Nó ngẩng đầu lên ẳng ẳng hai tiếng với Dương Dương (phiên dịch đại khái ý: kêu Dương Dương giải quyết cho tốt, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, giành lấy xử lý khoan dung), sau đó nện bước chân nhỏ nhắn ngắn ngủn, lắc lư cái mông nhỏ bước từng bước đi gần về phía của nhóm người nhiều hơn.

“Này này… Trái Banh, mày có thể có tiền đồ một chút hay không hả, đừng làm phản phản bội tổ chức chứ… có nghe hay không hả… trở lại đây.”

Dương Dương trơ mắt nhìn nó bước từng bước cách mình ngày càng xa… lập tức cảm giác rằng mùa thu đang đến.

Gió mùa thu thổi qua, từng chiếc lá cây rơi trên cơ thể lẻ loi trơ trọi của cậu, cái này đáng thương tới cỡ nào chứ…

Trái Banh đang bước đi ở trên đường, nó lại đang đấu tranh tư tưởng.

Nó đang cố gắng tiêu hủy sức ảnh hưởng của Dương Dương đối với nó, không ngừng an ủi mình là cậu chủ nhỏ Dương Dương à, tôi vẫn chỉ là một con chó mà thôi, một con chó bé nhỏ cũng không thể giúp gì được cho cậu.
 
Chương 1145


Chương 1145

Cái này cũng không xem như là đang phản bội cậu nha, Trình Trình cũng là chủ nhân của tôi mà, huống hồ gì khẩu phần ăn của tôi còn phải trông cậy vào vị Quân đại nhân chuyển khoản nữa đó.

Tình hình thay đổi, Dương Dương trợn tròn mắt.

Khóe miệng của Bắc Minh Quân hơi nhếch lên.

Mặc dù là trước kia nhìn thấy con chó nhỏ này thì có chút khó chịu, nhưng mà bây giờ cũng đã thuận mắt hơn nhiều.

“Dương Dương, lúc nãy con mới nói như thế nào, con sẽ không xin lỗi với ba của con hả?” Cố Tịch Dao khẽ cau mày, lo lắng là Dương Dương sẽ xảy ra phản ứng khác thường nào, sẽ làm rối tung mọi thứ cuối cùng đã được lắng xuống.

Mặc dù là ngày bình thường Dương Dương nói chuyện cũng không nể nang gì, hơn nữa lại ỷ có mẹ làm chỗ dựa, cho nên cũng không hề kiêng nể gì cả, nhưng mà bây giờ… mẹ và chó đều đang đứng ở phía đối lập…

Ôi… cậu từng nghe chú ba nói với cậu một câu: ăn đồ ăn mới là trang tuấn kiệt (chắc có lẽ là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ai bảo Dương Dương là một đứa nhỏ thích ăn hàng chứ…), ý mà Bắc Minh Đông giải thích cho cậu là… lúc mà đại sự không ổn thì đừng liều mạng cứng đầu, như thế này mới sẽ không bị thiệt thòi…

(cậu ba Bắc Minh, cậu coi cậu dạy Dương Dương cái gì đây)



Giờ phút này, nhân vật nam chính đang bộn bề nhiều việc ở trong studio để quay phim “những người thừa kế đến từ địa cầu”, Antony đang dựa trên ghế nhìn mặt trời, hưởng gió biển thổi tới, cầm kịch bản ở trong tay.

Lúc này, anh ta đột nhiên cảm thấy sống lưng của mình trở nên lạnh lẽo.

“Hắc… hắc xì…” Anh ta tiện tay rút lấy một tờ khăn giấy ở cái bàn bên cạnh.

Sau khi quay xong, anh ta vô cùng lo lắng bước lên xe, đạp chân ga với vận tốc hai trăm km trên giờ như bão tố mà chạy đến phía dưới căn nhà, tọa lạc ở ngoại ô thành phố kết hợp với ven con đường nhỏ.

“Cốc cốc cốc…” Sức lực gõ cửa mạnh đến nỗi ngay cả ngói ở trên đỉnh đầu cũng rung động mà rơi xuống.

Hai phút sau.

“Ken két…” Cánh cửa mở ra.

Anh ta nhìn thấy người này thì giận đến nỗi không có chỗ để bùng phát.

Đưa tay ra dùng sức lắc lư người đang đánh răng ở trước mặt: “Tác giả à, ai kêu gài bẫy tôi như vậy chứ, tôi có thể dạy Dương Dương như vậy được ư, tôi muốn đòi một lời giải thích…”

Tác giả nhổ bọt kem đánh răng ở trong miệng ra, cười hì hì nói: “Bớt giận bớt giận, điều này không có nghĩa là hai chú cháu thân thiết với nhau à.”

Nói xong, quay đầu nhìn cửa của mình, sau đó nhẹ nhàng lung lay hai lần, rắc một tiếng liền rớt xuống.

“Cậu ba Bắc Minh à, tôi đã trả lời xong câu hỏi của cậu rồi, vậy thì… có phải là cậu cũng nên giải quyết vấn đề này của tôi một chút hay không hả, cậu xem lúc nãy cậu vừa mới làm cho cửa của tôi…”

Nói xong thì tác giả thuận tay lấy ra một tờ chi phí từ trong túi âu phục của Bắc Minh Đông, sau khi viết mấy nét thì đưa cho Bắc Minh Đông: “Thật ngại quá, cậu chỉ cần ký tên xong là được rồi.”

Bắc Minh Đông nhận lấy nhìn thử, sắc mặt xanh mét: “Cái gì chứ, ba mươi triệu à, cái này không phải chỉ là cánh cửa sắt dùng để chống trộm thôi sao, nhiều lắm thì cũng chỉ có một triệu rưỡi thôi, đây là đang lừa đảo đó!”
 
Chương 1146


Chương 1146

Tác giả mang theo cái miệng đầy bọt xà bông nói: “Nói không sai, một triệu rưỡi là tiền cửa, hai mươi bảy triệu bảy trăm năm mươi nghìn đó là tiền để giải đáp vấn đề của cậu, còn bảy trăm năm mươi nghìn còn lại là…”

Tác giả tiện tay móc từ trong túi quần ra một tờ giấy đỏ, lung lay ở trước mặt của Bắc Minh Đông: “Đây là tiền phạt vì gây tiếng ồn cho dân và đỗ xe lung tung, tôi còn có hóa đơn này…”

Bắc Minh Đông tức giận đến nỗi trợn trắng mắt, sau đó run rẩy ký tên lên trên tờ chi phiếu.

“Nè, đây là hóa đơn.”

Bắc Minh Đông nắm lấy, quay người bước lên xe, vò cái tờ hóa đơn bảy trăm năm mươi nghìn này lại thành một viên giấy, tiện tay ném lên trên mặt đất, sau đó dẫm chân ga nhanh chóng đi ngay.

“Này, tùy tiện ném giấy tùm lum, tiền phạt là sáu mươi nghìn.”



“Dương Dương, con còn không nhanh chóng nhận sai đi, vấn đề này xem như bỏ qua cho con.” Cố Tịch Dao vừa nói vừa đi đến trước mặt của Dương Dương, ngồi xổm xuống chớp chớp mắt với cậu.

Dương Dương lập tức hiểu ngay: “Ba người chim, con biết sai rồi…” Sau đó giả vờ một bộ dạng vô cùng đáng thương, đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm về phía Bắc Minh Quân vứt qua ánh sáng.

Hiểu con không ai ngoài ba, Bắc Minh Quân cũng nhìn ra được Dương Dương đây là đang diễn cho anh nhìn.

Nhưng mà lúc này anh cũng không có tâm trạng để so đo với thằng nhóc này.

“Thôi được rồi, được rồi, sau này học hành cho giỏi, học theo Trình Trình mà làm con ngoan.” Bắc Minh Quân nói xong thì đặt mông ngồi lên trên ghế sofa, ngửa đầu dựa lưng lên ghế, hai tay xoa xoa huyệt thái dương.

Cố Tịch Dao mỉm cười, vuốt vuốt cánh mũi của Dương Dương một chút: “Đi đi, đi lên lầu chơi cùng với Trình Trình đi.” Sau đó lại gần lỗ tai của cậu mà thấp giọng nói: “Hai ngày nay con yên tĩnh cho mẹ một chút, ba con đang cảm thấy rất phiền não, nếu như con làm cho ba phát bực thì mẹ cứu được con chỉ một lần thôi, mẹ không chắc là lần sau còn có thể cứu con được không.”

Dương Dương rụt cổ một cái, đưa tay ra làm một dấu ok với Cố Tịch Dao.

Trình Trình nhìn ra được bầu không khí giữa mấy người lớn có chút không đúng, mấy đứa nhỏ như bọn nó cũng không thể giúp cái gì được, không cần phải quan tâm cái khác, cứ trốn xa một chút là được rồi.

Cậu lôi kéo tay của Dương Dương và mang Bối Lạp lên trên lầu.

“Chắc là mọi người cũng đã đói rồi, để tôi đi làm cơm cho.” Cố Tịch Dao mượn cớ trốn vào trong phòng bếp.



Cả một buổi chiều, Bắc Minh Quân, Hình Uy và Phỉ Nhi đều không nói một lời nào, trong căn phòng yên tĩnh lạ thường, yên tĩnh đến mức có chút rùng mình.

Thật vất vả mới sắp đến buổi tối.

Lúc Cố Tịch Dao vừa mới kể xong câu chuyện cổ tích cho hai người bạn nhỏ, ngẩng đầu lên thì đã là mười giờ tối.

Bọn nhỏ cũng đã ngủ say rồi, cô nhẹ nhàng chỉnh chăn lại cho bọn nhỏ.

Đứng dậy rón rén đi ra khỏi phòng.

Cô sợ quấy rầy giấc ngủ của con, sau khi ra cửa còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nhưng mà vừa ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy Hình Uy đang đứng ở ngoài cửa phòng của Phỉ Nhi.

“Anh ở đây làm cái gì vậy?”
 
Chương 1147


Chương 1147

“Cô chủ, tôi sợ là cô Phỉ Nhi lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chủ tử cố ý để cho tôi ở đây trông chừng cô ấy.”

“À… Bắc Minh Quân đâu rồi?”

“Chủ tử, anh ấy…” Hình Uy muốn nói rồi lại thôi, chỉ là quay đầu lại nhìn phía bậc thang một chút.

Lúc này ở dưới đầu truyền đến âm thanh bén nhọn của thủy tinh va chạm vào nhau.

Lông mày của Cố Tịch Dao hơi nhíu lại, thuận theo bậc thang mà đi xuống dưới.

Tìm theo âm thanh phát ra, bước vào trong phòng khách, dưới ánh đèn mông lung chỉ nhìn thấy một mình Bắc Minh Quân đang ở trên ghế sofa đơn.

Trên cái bàn ở trước mặt của anh có mấy bình rượu vang đã được mở ra, những bình rượu trống rỗng ngổn ngang ở dưới mặt đất.

Ngước mắt lên nhìn Bắc Minh Quân, mặt của anh đỏ như lửa.

Đôi mắt đã từng lạnh lùng trong suốt của anh, giờ phút này lại trở nên có chút tan rã.

Bộ đồ vest lịch lãm bị anh kéo giống như là một bộ vải rách.

Thân thể đã từng được hơi thở lạnh lẽo bao quanh, bây giờ đang tràn ngập mùi rượu.

Lúc này, trong tay của anh đang bưng một cái ly cao vừa mới được rót đầy rượu vang.

Hơi ngửa đầu, chất lỏng màu đỏ chảy cạn chỉ trong nháy mắt.

“Cạch…” Ly rượu được đặt lên trên bàn trà, phát ra âm thanh chói tai.

Anh không nhìn thấy Cố Tịch Dao đang đứng ở bên cạnh.

Lúc này anh đã chìm đắm vào trong thế giới của mình.

Trong thế giới của anh, đã từng có ba mẹ, cô…

Nhưng mà ngày hôm nay, tất cả bọn họ đều biến mất hết…

Để lại đây chỉ có một mình anh…

Anh chỉ có thể dựa vào chất cồn để gây tê, làm dịu đi trái tim đang cô đơn của mình.

Bàn tay đang duỗi ra đã bắt đầu run rẩy, nắm lấy một bình rượu ở gần với anh nhất.

“Ừng ực ừng ực…” Chất lỏng màu đỏ sẫm giống như là dòng máu đang tràn ra khỏi ly rượu.

Trong mắt của Cố Tịch Dao tràn ngập nước mắt, trong lòng của cô cũng bị nhéo mạnh một cái.

Cô biết cô Phương chính là người thân nhất của anh, sự ra đi của bà ấy, không thể nghi ngờ gì đó chính là một đả kích vô cùng nặng nề.

Đắng cay ở trong lòng của anh, cô biết chứ, cho dù anh có thể kêu mưa gọi gió, nhưng mà anh lại bất lực đối với sự ra đi bất ngờ của người thân.

Vào lúc Bắc Minh Quân đang chuẩn bị uống một hơi cạn sạch lần nữa, một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại bắt lấy cổ tay của anh lại.

Mặc dù là không có sức được gì, nhưng mà vẫn có thể để cho anh dừng lại động tác như cũ.

Quay đầu lại nhìn qua, ánh mắt tràn ngập tơ máu của anh đang nhìn về phía người phụ nữ đang đứng ở bên cạnh của mình, dung mạo đã mông lung tới nổi khiến cho anh không có cách nào phân biệt được.

“Buông, buông bàn tay của cô ra…” Anh hất cánh tay, dùng sức tránh thoát.

Nhưng mà anh đã uống nhiều lắm rồi, đã không còn chút sức lực nào.

Bắc Minh Quân đã từng không ai sánh nổi, cao ngạo lạnh lùng, giờ phút này đã biến mất hầu như không còn gì nữa…
 
Chương 1148


Chương 1148

“Cô phương đột ngột qua đời, tôi rất là khó chịu, tôi không biết là anh càng đau khổ hơn nữa.” Cố Tịch Dao vừa nói dùng một cái tay khác lau nước mắt ở trên mặt: “Nhưng mà anh không thể biến thành như thế này được, anh như thế này thì cô phương ở trên trời có linh thiêng, nhìn thấy được sẽ chỉ càng làm bà ấy thêm đau khổ thôi.”

“Không cho phép cô nói cô tôi đã chết rồi! Cô tôi vẫn còn chưa chết, cô buông tay ra đi!” Bắc Minh Quân vẫn rất muốn thoát ra như cũ.

Thấy anh như thế này, Cố Tịch Dao cảm thấy rất đau lòng: “Anh thức tỉnh lại đi, anh không thừa nhận thì cũng không thể tránh được sự thật này.”

Nói xong, không biết là Cố Tịch Dao lấy sức lực từ đâu, giật lấy ly rượu trong tay của Bắc Minh Quân ném đi.

“Xoảng…” Cái ly bể nát ở trên mặt đất.

Bắc Minh Quân bị chọc giận, anh bỗng nhiên đứng dậy.

Đôi mắt đang mang theo tơ máu trừng nhìn Cố Tịch Dao, hơi thở lạnh lùng đã biến mất lại tích tụ ở trên người anh lần nữa.

“Tôi kêu cô buông tay của cô ra!”

Mặc dù là khí thế đã trở về, nhưng mà thân thể của anh vẫn lắc lư như cũ.

Cố Tịch Dao bị anh dọa sợ, tay cũng từ từ nới lỏng ra.

Lúc này Bắc Minh Quân mới hừ mũi một cái, hất tay của cô ra, xoay người lại cầm một bình rượu lên, ly rượu đã không còn nữa, dứt khoát uống bằng bình rượu, hơi ngửa đầu ra.

“Ừng ực, ừng ực…” Chất lỏng màu đỏ sẫm có tiết tấu chảy vào trong cơ thể của anh, còn có một số khác thì chảy ở bên miệng, nhỏ xuống trên mặt đất.

Giống như là con tim của anh đang nhỏ máu.

Cố Tịch Dao thấy mình không thể khuyên can nổi anh, cộng với việc cô phương qua đời, làm cho cô cũng rất khổ sở, một loại xúc động xông lên đầu.

”Anh nghĩ là mỗi anh khổ sở thôi ư? Tuy tôi với anh mà nói là một người ngoài, nhưng cô Phương đã coi tôi như người nhà giống anh rồi. Dù tôi không thể gọi cô ấy là ”cô”, nhưng tôi cũng coi cô ấy như người nhà mình. Người nhà ngoài ý muốn mà xa cách, anh nói xem ai dễ chịu chứ!”

Cố Tịch Dao không kiềm chế được nữa, nước mắt rơi đầy mặt, gào với Bắc Minh Quân….

Sau đó cô cầm bình rượu trên bàn lên, ngửa đầu, nước mắt và rượu hòa vào nhau xuống cổ họng.

Rượu là mỹ vị ngon ngọt, nhưng giờ phút này hai người chỉ có thể nếm được vị cay đắng của nó.

Nếu thực sự có thể dùng rượu để loại bỏ những phiền muộn, thì cách này có thể coi là một cách tốt.

Nhưng, rượu gặp khổ tâm thì sầu càng lâu hơn…

Hai người bên dưới càng lúc càng lớn tiếng, điều này khiến cho Hình Uy ở tầng hai hơi nhíu mày.

Anh ta không quan tâm Phỉ Nhi mà nhanh chóng xuống lầu.

Chỉ thấy hai người đứng ở phòng khác, đang tranh nhau uống rượu.

Này…

Vốn tưởng Cố Tịch Dao xuống có thể khuyên Bắc Minh Quân.

Lại không ngờ: nói hai ba câu xong lại uống rượu cùng rồi.

Chuyện này đúng là có chút khó giải quyết, vì thân phận, thực sự không biết nên khuyên hai người này thế nào.
 
Chương 1149


Chương 1149

Lúc Hình Uy không biết nên làm thế nào thì một đám khói xuyên qua cửa bay vào phòng, hơn nữa còn lan ra khắp nơi.

”Mùi gì thế…” Hình Uy đột nhiên ngửi được mùi thứ gì đó cháy, hơn nữa càng ngày càng dày đặc.

Anh ta lập tức quan sát xung quanh, vì đèn quá tối nên nhìn không rõ.

Nhưng rất nhanh đã nhìn thấy ánh sáng đỏ phản chiếu lên tấm rèm cửa.

Hình Uy chạy đến bên cửa sổ, vén rèm lên nhìn ra ngoài, không khỏi khiến anh ta hít một ngụm khí lạnh.

Chỉ thấy bên ngoài cửa số, dưới ánh trăng, lờ mờ nhìn thấy những ngôi nhà xung quanh giờ phút này ðang cháy rực một góc trời.

Hình Uy vội vàng chạy đến hành lang, chuẩn bị mở cửa nhưng tay vừa nắm tay nắm cửa thì

”Hít…” Tay anh ta bị bỏng phải rụt lại.

Nhìn xuống dưới cửa, khói trắng từ ngoài luồn qua khe cửa xộc vào nhà.

”Ông chủ! Không ổn rồi, cháy rồi!” Sắc mặt Hình Uy khó coi chạy vào phòng khách.

Thấy hai người còn đang uống rượu, dường như không nghe thấy lời của anh ta.

Phải xử lý khẩn cấp trước, Hình Uy vọt vào bếp, cầm thùng nước cho trước vòi nước, mở ra, giẻ lau có thể tìm được đều cho vào thùng nước ngâm.

Sau đó nhấc thùng nước lên, lấy khăn ướt lấp kín khe cửa. May là cửa sổ ðóng kín nên khói không bay vào được.

Nhìn hai người uống say không biết trời đất, thở dài: ”Chịu đánh chịu mắng cũng không sao cả. Ông chủ, cô Cố, xin lỗi!”

Hình Uy nói rồi nhấc thùng nước lên dội hai người.

”Phốc…pây…pây…”

Bắc Minh Quân đang lảo đảo bị dội nước, nhất thời tỉnh rượu một nửa.

Quay mặt lại nhìn Hình Uy, mắt diều hâu trừng một cái: ”Cậu to gan đấy, dám dội nước tôi à!”

Cố Tịch Dao uống ít hơn, vốn cũng coi như tỉnh, lau nước trên mắt rồi khó tin nhìn Hình Uy.

”Ông chủ, cô Cố, hai người xem hai người uống thành cái dạng gì rồi! Tôi không làm hai người tỉnh thì e là chúng ta chết ở đây mất!”

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Hình Uy, Bắc Minh Quân quét mắt nhìn xung quanh, đầu tiên nhìn ánh lửa đỏ phản chiếu lên rèm cửa, sau đó ngửi thấy mùi gỗ cháy.

Cố Tịch Dao cũng phát hiện ra tình hình, có chút hoảng loạn.

”Hình Uy, cậu xem xem có đường chạy ra không?” Bắc Minh Quân vẫn bình tĩnh, sau đó nhìn Cố Tịch Dao: ”Em dẫn bọn trẻ xuống tầng đi.”

”Xuống tầng? Giờ bên dưới đã sắp cháy lên rồi, sao còn để bọn chúng xuống.” Cố Tịch Dao hoảng loạn.

”Xuống tầng còn có cơ hội chạy ra, nếu ở trên thì không còn đường chạy, chỉ có thể đợi lửa thiêu cháy đến chết. Mau đi!” Bắc Minh Quân lớn tiếng thét với Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao thấy khí thế của anh như vậy cũng không dám chậm trễ, vội vàng chạy lên tầng, mở cửa đến bên giường bọn trẻ: ”Bé cưng, mau tỉnh!”

Cô vừa hoảng sợ gào vừa kéo chăn, dùng sức đẩy Trình Trình và Dương Dương.

Trình Trình rất nhanh tỉnh lại, xoa mắt ngồi dậy, tự nói lẩm bẩm: ”Mẹ, mẹ đốt cháy gì thế, hình như khét rồi.”

Dương Dương vẫn đang nửa tỉnh nửa mê, mũi nhỏ hít hít, chậm rãi nói: ”Mẹ, tối mẹ giấu bọn con mở tiệc, uống rượu, hình như có cả mùi đốt nướng, mẹ thật là xấu….”
 
Chương 1150


Chương 1150

Trán Cố Tịch Dao nổi lên vài vạch đen, đứa nhỏ này còn sắp đặt cho mình: ”Mẹ lừa con đi ăn đồ ngon lúc nào. Mau dậy đi, mau dậy đi! Nếu không chúng ta sẽ bị thiêu mất!”

”Pa, pa…” Hai cái tát vang dội, dấu tay màu đỏ in sâu trên mông của Dương Dương.

”Con dậy không phải được rồi ư.” Dương Dương lăn mình đứng dậy, một tay còn xoa mông nhỏ của mình, đôi mắt oán giận nhìn Cố Tịch Dao.

Nhanh chóng mặc quần áo xuống tầng với mẹ! Cố Tịch Dao vội vàng ném bộ quần áo nhỏ cho bọn chúng. Mình thì gấp gáp nhét một số đồ dùng cần thiết vào túi.

”Lẹt xẹt lẹt xẹt….” Tiện mang theo đôi dép, Cố Tịch Dao dẫn theo hai đứa trẻ xuống tâng.

Đến tầng 1, bọn họ bị ho khan vì khói không ngừng xộc vào nhà.

Bên trên cửa sổ phòng khách đều chìm trong biển lửa….

”Pa…pa….” Tiếng thủy tinh vỡ vang lên, mảnh vỡ tung tóe khắp phòng.

”Mau qua bên này, ở đây có tầng hầm tránh nạn!” Hình Uy thò đầu ra từ một căn phòng phía sau phòng khách để gọi Cố Tịch Dao và bọn trẻ mau đi qua đó.

”Các con mau qua chỗ chú Hình Uy đi.” Cố Tịch Dao che cho hai đứa trẻ mau chóng qua căn phòng Hình Uy đang ở đó.

Chỉ thấy Bắc Minh Quân đang ở trong phòng, cố gắng đẩy giá sách ra, sau đó dỡ bỏ hai viên gạch dưới đất, lộ ra một lối đi rộng đủ một người vào.

Đường vào tối đen như mặc, khí lạnh không ngừng tỏa ra.

”Đây là lối xuống địa ngục ạ?” Dương Dương bỗng nhiên mơ màng thốt ra một câu.

Sắc mặt Cố Tịch Dao tối lại, đứa trẻ này không thể nói lời nào tốt đẹp chút được ư?

Bắc Minh Quân dứt khoát ngó lơ lời của Dương Dương, giơ tay ấn nút trên tường, lối đi lập tức sáng lên: ”Hình Uy, cậu dẫn bọn họ vào đi.”

Hình Uy gật đầu: ”Cậu chủ Trình Trình, cậu chủ Dương Dương, các cậu đi theo sau tôi.” Nói rồi anh ta hơi cúi đầu đi vào.

Lúc Cố Tịch Dao chuẩn bị vào, sắc mặt Bắc Minh Quân bên cạnh tối lại: ”Sao Phỉ Nhi không ở đây?”

Anh nhìn từng người đi vào đường hầm, nhưng từ đầu đến cuối không thấy bóng dáng của Phỉ Nhi.

Cố Tịch Dao ở sau con vừa nghe vậy, nhất thời nhớ ra gì đó, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Mải bảo bọn trẻ chạy nhanh, quên mất báo cho Phỉ Nhi ở vách tường bên kia.

Cô vẻ mặt áy náy nhìn Bắc Minh Quân: ”Tôi, tôi chỉ lo bảo bọn trẻ chạy mau, quên gọi cô ấy…”

Lúc này khói trong nhà càng ngày càng dày, bên ngoài cửa đã bắt đầu bốc cháy, lửa xông vào phòng khác qua chỗ thủy tinh bị vỡ, rèm cửa cũng đã bị cháy.

Cố tiếng ”đôm đốp” phát ra lúc ngọn lửa đang cháy.

Bắc Minh Quân chỉ vỗ bả vai Cố Tịch Dao, bảo cô không cần tự trách: ”Mau vào lo cho đám trẻ, tôi đi cứu Phỉ Nhi.”

Nói rồi cầm chiếc khăn ướt bên cạnh, bịt miệng, mũi rồi biến mất trong làn khói.

”Mẹ mau vào đi….” Trong đường hầm vang lên tiếng của con.

Cố Tịch Dao nhìn theo hướng Bắc Minh Quân biến mất, trong lòng thầm nghĩ, Quân, Phỉ Nhi, hai người phải trở về an toàn đấy.

Sau đó cũng chui vào đường hầm.

Sau khi đi được khoảng vài phút, có thể nghe thấy tiếng hoan hô của Dương Dương phía trước.
 
Chương 1151


Chương 1151

”Oa…chỗ này chơi vui quá à, đây là nhà kho đồ chơi. Chú Hình Uy, chú hơi xấu rồi nha, sao không đưa chúng cháu đến đây sớm hơn. Làm bọn cháu cả ngày ngủ chán chê.”

”Bắc Minh Tư Dương, lúc nào rồi mà còn có tâm tư chơi hả!”

Đây là tiếng của Trình Trình.

”Ha ha, sao lại không chơi được, xem cú bắn của ta đây….”

”Cậu chủ Dương Dương, để ý ngọn đèn ở kia…”’ Giọng nói của Hình Uy lộ ra vẻ khẩn trương cùng bất đắc dĩ.

”Phanh…” Tiếng bóng đèn bị vỡ.

Trên trán của Cố Tịch Dao xuất hiện vài đường đen.

Con gấu nhỏ này, nhớ ăn không nhớ đánh.

Để tránh Dương Dương làm to chuyện, cô tăng nhanh bước chân.

”Chú Hình Uy, chú chắn tầm mắt của cháu, đứng qua một bên đi. Xem cháu bắn bowling, ở trường học cháu là tay súng cừ khôi đó.”

Nhìn khung thành nhỏ được dựng bằng những viên gỗ xếp và chai lọ trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Dương lúc này nở nụ cười nóng lòng.

Hình Uy đứng một bên trơ mắt nhìn, lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi.

”Cố Dương Dương, con dừng tay lại cho mẹ!”

Theo tiếng nói là Cố Tịch Dao thở hổn hển xuất hiện trước mặt Dương Dương.

Hình Uy và Trình Trình thở phào nhẹ nhõm.

Cố Tịch Dao bên cạnh chống nạnh thở phì phò sau ”khung thành”, xếp ngay ngắn một dãy thùng rượu lớn bằng gỗ.

Bên cạnh thùng rượu còn có một cái giá gốc, trên đó đặt những đồ vật bằng sứ cao thấp và hình dáng khác nhau, đến bản thân cũng không biết tên là gì.

Cố Tịch Dao nhìn những thứ đó, không khỏi toát ra mồ hôi lạnh. May là ngăn cản kịp thời, nếu không con gấu con này chỉ cần một cú đá liền họa lớn rồi. Chuyện ban ngày mới ổn, với tính tình của Bắc Minh Quân, không lột da Dương Dương mới là lạ.

Hình Uy lúc này thấy Cố Tịch Dao giống như thấy chúa cứu thế, tim treo ngược cuối cùng cũng có thể buông xuống.

Khẽ thở ra một hơi, giơ tay lau mồ hôi trên trán, thực ra trên lưng anh ta cũng ướt đẫm mồ hôi.

Trình Trình vội vàng chạy đến trước mặt Dương Dương, mang ”quả bom” này ôm khỏi hiện trường.

Dương Dương ban đâu còn rất phấn khích, nhưng sau khi bị mẹ mắng giống như ngộ không bị đọc thần chú, nhất thời ủ rũ.

Cố Tịch Dao thở hổn hển, nhướn mày, trừng mắt, bước vài bước đến trước mặt Dương Dương đang ỉu xìu.

Khí thế của cô lúc này không kém gì Bắc Minh Quân. Bên cạnh là Trình Trình và Hình Uy, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy cô tức giận.

Dương Dương, nhóc đúng là cho bọn ta mở mang kiến thức.

Cố Tịch Dao cúi đầu nhìn Dương Dương một lát, sau đó không nói gì mà xách thằng bé lên, dùng tay đặt thằng bé nằm sấp trên ghế, tay còn lại kéo quần nhỏ của thằng bé ra.

Dương Dương cũng cảm thấy tình huống không ổn nên vội vàng xin tha thứ,

”Mẹ buông con ra đi…”

Cố Tịch Dao lại không nghe, nâng tay lên, tay mang theo tiếng gió đánh mông nhỏ của Dương Dương.
 
Chương 1152


Chương 1152

”Bốp bốp…” Âm thanh thanh thúy vang rồi. Nhất thời trên mông nhỏ của Dương Dương xuất hiện thêm hai dấu tay màu đỏ.

Hình Uy và Trình Trình bên cạnh cũng không khỏi rùng minh một cái.

”Ai da, mẹ đại nhân tha mạng!” Dương Dương lớn tiếng cầu xin, thanh âm đó sao có thể dùng từ ”thảm” để hình dung được.

Đôi tay nhỏ của thằng bé không ngừng vo tròn, chân nhỏ liên tục đá lung tung.

Nhưng vô ích, hơn nữa càng khơi dậy sự tức giận của Cố Tịch Dao.

”Bốp bốp…” Sau đó lại đánh mạnh hơn.

Thanh âm vang dội đến mức Hình Uy và Trình Trình đứng bên cạnh cũng không khỏi giật mình một cái.

”Oa…oa…mẹ tha mạng…” Dương Dương khóc khàn cả giọng, nước mắt rơi xuống.

Hình Uy bên cạnh không nhìn nổi nữa, cẩn thận bước đến bên cạnh Cố Tịch Dao: ”Ách, cô chủ. Trẻ nhỏ nghịch ngợm khó mà tránh được. Nếu cứ đánh cậu chủ nhỏ e là không chịu được đâu. Tôi nghĩ cậu ấy cũng đã biết sai rồi. Thôi thì bỏ qua đi.”

Trình Trình cũng giữ tay mẹ: ”Mẹ đừng đánh nữa, Dương Dương đã biết sai rồi.”

Tục ngữ nói: Đánh con thì tim mẹ đau.

Tim Cố Tịch Dao lúc này cũng nước mắt chảy thành sông: ”Sao con không thể làm mẹ bớt lo chứ, sao không thể ngoan ngoãn như Trình Trình…”

Vừa dứt lời, cô ngồi trên mặt đất, ôm Dương Dương khóc lớn.

Mấy ngày nay đủ chuyện, cô đã áp lực quá lâu rồi.

Chỉ còn vài ngày nữa là kết thúc hôn nhân rồi, Bắc Minh Quân tương lai cưới Phỉ Nhi, mình cũng mất đi một đứa con, cô Phương đối xử với mình như người thân cũng mất ngoài ý muốn, mình lại không tiễn cô ấy lần cuối, Dương Dương lại làm đủ thứ khiến cô không bớt lo…

Cô cảm thấy mình giống như một người phụ nữ, một người mẹ thất bại nhất trên dời.

Trình Trình lúc này hiểu cô nhất, chạy nhanh lại, dang cánh tay nhỏ bé ra ôm mẹ và Dương Dương: ”Mẹ bớt giận, Dương Dương biết sai rồi…”

Cố Tịch Dao cũng giơ tay ôm lấy Trình Trình, ba mẹ con cùng nhau khóc.

”Cô Cố…” Hình Uy không biết làm gì. Kéo bọn họ đứng dậy cũng không được mà không kéo cũng không được, chỉ có thể đứng bên cạnh sốt ruột nhìn mẹ con nhà này.

”Bang…” Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Trong đường hầm vang lên một tiếng nặng nề.

Cố Tịch Dao đang khóc nhất thời cả kinh.

Cố nghĩ đến lúc này Bắc Minh Quân đang cứu Phỉ Nhi bên ngoài, nếu ngoài đó xảy ra chuyện, vậy hai người bọn họ chẳng phải….

Vẻ mặt của Hình Uy cũng trở nên ngưng trọng.

Cố Tịch Dao ngừng khóc, lập tức đứng dậy lau nước mắt, chạy về phía cửa đường hầm.

”Cô Cố, ngoài đó nguy hiểm!” Hình Uy muốn ngăn Cố Tịch Dao nhưng cô đã chạy ra đường hầm.

Vì sự an toàn của Dương Dương và Trình Trình, giờ anh ta không thể ra ngoài.

Trên đường đi, Cố Tịch Dao lẩm nhẩm, Bắc Minh Quân, Phỉ Nhi, hai người không được xảy ra chuyện, nhất định phải đợi tôi cứu hai người.
 
Chương 1153


Chương 1153

Rất nhanh cô đã đến lối vào, nhưng tình hình trước mặt khiến cô không có cách nào để đi ra.

Tủ sách bị Bắc Minh Quân rời đi đã che kín lối vào. Chỉ còn lại một khe hở nhỏ.

Bên ngoài đã lửa chiếu đỏ rực.

Muốn cứu bọn họ phải di chuyển chiếc tủ này ra, nhưng sức của cô quá nhỏ, tủ thuần gỗ vốn không đẩy nổi.

Mạng sống của Phỉ Nhi và Bắc Minh Quân nằm trong tay mình, nhưng mình lại chỉ có thể nhìn ngọn lửa bên ngoài ngày càng lớn mà không làm được gì….

Ngay lúc Cố Tịch Dao thúc thủ vô pháp, lo lắng.

Thì một bàn tay to lớn vươn ra từ phía sau cô, ấn cô vào tủ.

”Kẹt…” Một tiếng ma xát chói tai, cửa vào đường hầm đã mở ra một đường miễn cưỡng có thể đi qua.

Cố Tịch Dao quay đầu nhìn, là Hình Uy.

”Hai cậu chủ nhỏ tôi đã thu xếp ổn thỏa rồi, cô ra đó tìm ông chủ trước đi, tôi dọn dẹp ở đây xong sẽ qua. Cô cầm lấy cái này, nó tốt cho cô, tìm bọn họ cũng tiện.” Hình Uy nói rồi đưa cho Cố Tịch Dao mặt nạ bảo hộ và một chiếc đèn pin.

Cố Tịch Dao lại quay lại nhà một lần nữa, ngôi nhà giờ đã bị ngọn lửa nuốt chửng, tiếng ”răng rắc” vang lên khắp nơi.

Khói bay nghi ngút, nhìn gì cũng không rõ.

Cô bật đèn pin, ánh sáng tạo thành một chùm sáng trắng hữu hình trong làn khói.

”Bắc Minh Quân…”

”Cô Phỉ Nhi…”

Cô vừa gọi vừa cầm đèn pin soi khắp nơi, hi vọng bọn họ ở góc nào gần đó.



Lúc Bắc Minh Quân dẫn Phỉ Nhi đã hôn mê lên đầu cầu thang thì phát hiện sàn gác đã bốc khói nghi ngút, khăn ướt của anh cũng chẳng có tác dụng gì.

Khói khiến anh không nhịn được mà ho khan.

Đúng lúc này anh nhìn thấy một tia sáng xuất hiện trong đám khói lửa dưới tầng, còn một giọng nói gọi tên anh khiến anh ấm lòng.

Lông mày anh chau lại. Là Cố Tịch Dao, cô không lo cho hai thằng bé còn đến đây? Bất chấp nguy hiểm đến tính mạng đến cứu mình?

Lúc này trong lòng anh vừa có cảm giác an ủi, vừa lo lắng cho tình hình hiện tại của cô.

Cố Tịch Dao ho khan đi đến đầu cầu thang, hướng đèn pin lên trên, nhìn thấy Bắc Minh Quân và Phỉ Nhi ở đầu cầu thang.

Nhất thời mừng rỡ: ”Hai người ở đây à, tôi đến giúp hai người. Sao lại không xuống thế?” Nói xong cô định xông lên cầu thang giúp Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân cau mày nhìn tình hình hiện tại.

Lúc này ngọn lữa đã lan đến trên cầu thang, chỉ là sàn gác khá dày và chưa bị cháy. Nhưng tay vịn bằng gỗ đã bị đốt.

Bắc Minh Quân vứt khăn mặt trên tay, lạnh lùng nói với Cố Tịch Dao ở dưới tầng: ”Không phải bảo em lo cho bọn nhỏ à? Em đến đây chỉ khiến tôi thêm phiền phức thôi.”

Không một lời cảm ơn, lại như một gáo nước lạnh dội xuống đầu.
 
Chương 1154


Chương 1154

Cố Tịch Dao nhất thời không biết nói gì: ”Tôi, tôi đến cứu các anh.”

Khóe miệng Bắc Minh Quân hiện lên một tia cười lạnh: ”Giúp tôi, em có khả năng này ư? Không nhìn thấy cầu thang đã cháy rồi à, không đợi em lên đến nơi thì đã bị thiêu chết rồi. Làm chuyện chẳng khác nào lũ ruồi bọ không não, chẳng trách Dương Dương bị em dạy cho không ra gì.”

Lời của Bắc Minh Quân khiến cô cảm thấy lạnh đến tận xương tủy, từng câu từng chữ nhữ mũi đang đâm vào ngực cô.

Bất chấp mạng sống tới cứu anh lại gặp phải tình cảnh này.

Cố Tịch Dao nhất thời tức giận: ”Bắc Minh Quân, có Quân ý đến cứu anh, anh lại không cảm kích. Được, tôi đi! Không ai cứu anh, cháy chết anh cho xong!”

Nói rồi cô ném đèn pin xuống đất, xoay người đi về phía tầng hầm.

Nhiều lúc người ta đối diện với tình huống nguy hiểm, thường sẽ mất đi lý trí và khả năng phán đoán, Cố Tịch Dao chính là như vậy.

Bắc Minh Quân nhìn bóng lưng bỏ đi của Cố Tịch Dao, cắn răng, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia nhu hòa.

Cố Tịch Dao vừa đi được không xa thì gặp Hình Uy chạy đến.

Thấy vẻ mặt sa sầm của Cố Tịch Dao, dường như hiểu ra gì đó, chỉ là lúc đi ngang qua cô, nhỏ giọng nói với cô một câu: ”Cô chú ý an toàn đấy.”

Sau khi nhìn thấy tình cảnh của Bắc Minh Quân và đám cháy ở cầu thang, Hình Uy nhớ đến trong nhà bếp có một vòi nước dùng để rửa nền nhà.

Tuy không thể dập lửa nhưng có thể giúp bọn họ xuống dưới an toàn.

”Ông chủ, anh với cô Phỉ Nhi đợi trên đó một lát, tôi quay lại ngay!” Hình Uy nói xong liền quay đầu chạy vào phòng bếp, lấy vòi nước từ trong tủ ra, sau khi nối một đầu với vòi nước thì mở mức to nhất.

Anh ta cầm một đầu khác chạy về đầu cầu thang.

Anh ta dùng tay bóp đầu ống, cột nước tạo thành hình nan quạt phun xuống sàn.

Nhất thời làn khói trắng bốc lên.

”Ông chủ, thừa dịp hiện tại mau xuống đi!”

Phỉ Nhi đã sớm ngất đi rồi, Bắc Minh Quân chỉ có thể ôm ngang cô ta.

Cẩn thận từng bước đi xuống tầng.

Hình Uy cũng phối hợp phun nước lên cầu thang và tay vịn phía trước.

Một lúc sau Bắc Minh Thiên đã ôm Phỉ Nhi xuống được tầng 1.

Hình Uy vẫn cầm vòi nước, phun nước phía trước để dẫn đường.

….

Lúc Cố Tịch Dao hoảng loạn chạy ra khỏi đường hầm đi cứu Bắc Minh Quân.

Hình Uy biết lúc này bên ngoài vô cùng nguy hiểm, e là cô sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay, nhưng hai cậu chủ nhỏ trước mặt vẫn phải trông chừng.

”Chú Hình Uy, chú không cần lo cho bọn cháu đâu, bọn cháu có thể tự lo cho mình. Chú mau đi giúp mẹ và ba đi.” Giọng nói non nớt của Trình Trình đem vấn đề trước mắt của Hình Uy giải quyết dễ dàng.

Sự việc không thể chậm trễ, Hình Uy ôm Dương Dương lên ghế sô pha trước.

Sau đó dặn Trình Trình, dù bên ngoài có xảy ra chuyện gì cũng không được cùng Dương Dương rời khỏi đây, rồi quay người đuổi theo Cố Tịch Dao.
 
Chương 1155


Chương 1155

Trong tầng hầm, lúc này chỉ còn lại hai anh em.

”Này, nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy bị đánh mông bao giờ à. À, anh thì vui rồi, còn có lòng thômg cảm không vậy. Có tin là em dậy xử lý anh không.” Dương Dương nhìn Trình Trình đang ngồi một bên vui vẻ nhìn mình liền mặc kệ.

Nhưng vì mông nhỏ nóng rát và đau, hai tay thằng bé chống lên, không làm gì được.

”Em ngoan ngoãn chút đi, gây chuyện lúc nào không gây lại cứ phải vào lúc này.”

Trình Trình nói rồi nhảy xuống sô pha, đi vào nhà vệ sinh cầm một chiếc khăn lông. Lấy mấy viên đá trong tủ lạnh cho vào khăn rồi đến bên cạnh Dương Dương, cố ý quơ quơ trước mặt thằng bé.

Lúc khăn lạnh áp lên mông nóng rát, Dương Dương không nhịn được rùng mình một cái.

”Bắc Minh Tư Trình, đây là cái gì, có phải anh nhân lúc mẹ không ở đây muốn hại chết em không! …A!”

”Đúng là có lòng mà không biết ơn, nhìn xem mông em sưng lên cả rồi. Nếu không khỏi thì hai ngày em phải nằm đây đó. Anh tốt bụng lấy đá chườm cho em bớt sưng, em không cảm kích thì thôi còn nói anh hại em. Nếu biết kết cục như vậy anh nên cho em một ít muối ớt em thường chấm lúc ăn thịt cừu xiên cho xong.”

Trình Trình cố ý kéo căng mặt, định xoay người bỏ đi.

”Aii, đừng mà…” Dương Dương giơ tay nắm lấy vạt áo của Trình Trình.

”Hắc hắc, em mới là học sinh tiểu học thôi, sao biết những thứ này. Học sinh xuất sắc như anh đừng chấp nhặt với em.” Dương Dương nhe răng, nở một nụ cười ngây thơ.

Nói thật, thằng bé đúng là sợ Trình Trình làm như vậy. Giờ đã đau rát rồi, nếu thêm thứ kia nữa…

Vừa nghĩ đến đây, thằng bé không khỏi rùng mình.

Trình Trình bất đắc dĩ lắc đầu, thằng em này của cậu, bình thường cà lơ phất phơ, gây phiền toái khắp nơi. Làm anh trai phải thay ba mẹ dạy dỗ vậy.

Mặt cậu nghiêm túc như người lớn nói: ”Có một vài chuyện hôm nay anh phải nói. Vừa nãy bị mẹ đánh, em cũng đừng trách mẹ, đó hoàn toàn là em tự chuốc lấy.”

”Cái gì mà tự chuốc, em có lỗi gì?” Cái miệng nhỏ nhắn của Dương Dương vểnh lên, vẻ mặt oan ức.

”Sáng nay, em không nhìn ra dù là mẹ, ba hay chú Hình Uy, sắc mặt bọn họ cũng đều không tốt ư?” Trình Trình bắt đầu phân tích.

Dương Dương ngẩng đầu suy nghĩ một lúc, sau đó gãi tóc mình: ”Em không nhìn ra.”

Trình Trình nhất thời không biết nói gì, thằng em này đúng là não phẳng: ”Đáng đời em bị đánh, sắc mặt người lớn không tốt cũng không nhìn ra.”

Nói rồi, cậu dứt khoát kéo một chiếc ghế nhỏ rồi ngồi xuống trước mặt Dương Dương.

”Sáng nay sắc mặt ba rất tệ, sau khi giao chúng ta cho mẹ liền đi, sau đó chú Hình Uy cũng đi luôn. Trưa bọn họ về, sắc mặt đều rất khó coi. Lúc này em còn không biết sống chết mà con gọi ba là con chim chết. Nếu không phải mẹ giải vây cho em thì em đã ăn đòn từ lâu rồi.”

Dương Dương có chút không phục:

”Hừ, buổi trưa nếu không phải bọn họ cãi nhau dưới tầng, quấy nhiễu mộng đẹp của em…”

Nói xong, bàn tay nhỏ bé của Dương Dương vẽ ra một kích thước, dáng vẻ vô cùng đau đớn nói: “Thấy không, một cái đùi gà lớn như vậy, vừa muốn cắn vào trong miệng, đã bị ông ấy làm mất đi. Cái này đối với người có thể chất ăn hàng như em, tàn khốc đến nhường nào?”

Dáng vẻ huyết lệ lên án này của Dương Dương, Trình Trình không thèm để ý.

Lại hỏi cậu: “Vừa rồi em biết vì sao mẹ sốt ruột bảo chúng ta dậy không?”

Dương Dương vẫn gãi gãi đầu. ! Trình Trình khó tin nhìn Dương Dương, đã bận rộn hơn nửa ngày, còn xảy ra chuyện lớn như vậy, người này lại không biết gì cả.
 
Chương 1156


Chương 1156

“Cháy rồi em không biết sao!” Trình Trình cất cao giọng.

Vừa nghe thấy cháy, Dương Dương lập tức mở to mắt: “A, cháy rồi sao! Chúng ta sao còn không tranh thủ chạy đi, vẫn ở đây làm gì?” Nói xong, cậu giãy dụa cơ thể nhỏ, cắn răng đứng dậy.

Trình Trình thật không thể tin được, Dương Dương bình an sống mấy năm nay, quả thật là một kỳ tích.

Cậu bé vỗ vỗ lưng Dương Dương: “Em vẫn cứ nằm đi, chúng ta bây giờ đã an toàn.”

“Dọa chết em rồi. Em lúc đó còn tưởng rằng mẹ lén thiên vị, sau đó lại mơ mơ màng màng đi theo đến khu vui chơi này, rồi lại bị mẹ đánh……” Dương Dương nói có vẻ có chút uất ức.

Sau đó cậu lại nhìn quanh, ánh mắt lộ ra chút hưng phấn, đụng đụng Trình Trình: “Ai, anh xem ở đây đi, khó trách em kìm lòng không đậu, ở đây quá thú vị rồi.”

Dù đến đây một lúc lâu, Trình Trình thật đúng là không chú ý đến chỗ này.

Cậu nhìn quanh một chút, không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ.

Một tầng hầm hai phòng một sảnh, từ phong cách đến đồ dùng đều giống như là trụ sở của trẻ con.

“Ai, anh nói đi. Em ở đây chơi thì có gì sai chứ, đây không phải là nơi để chơi sao. Còn vô duyên vô cớ bị đánh một trận.” Dương Dương oán trách, đưa tay nhẹ nhàng xoa mông nhỏ đang sưng lên của mình.

“Em còn cảm thấy oan sao, bây giờ bên ngoài cũng đã cháy nhà rồi. Hơn nữa, chơi thì chơi, em cũng không biết nặng nhẹ.”

Trình Trình nói xong dùng tay chỉ góc tường: “Vừa mới vào mấy phút đã làm hỏng bóng đèn.”

Dương Dương liếc nhìn đống thủy tinh chất lại trong góc, không lên tiếng.

“Em biết những cái kia là cái gì không?” Trình Trình đưa tay chỉ mấy thùng rượu gỗ và giá gỗ bên kia sô pha.

Dương Dương nhìn thoáng qua, có chút khinh thường: “Không phải là mấy cái thùng gỗ nát với chai chai lọ lọ sao.”

Trình Trình chỉ lắc đầu: “Nói về rượu ngon em cũng không hiểu, anh sẽ nói một cách em dễ hiểu, mấy thứ bị em đá hỏng, em cả đời này không có đùi gà, đến con cháu em cũng không có.”

Dương Dương há hốc mồm, trợn tròn mắt: “Ngoan ngoãn… Thật đúng là không nhìn ra, đây là “Kim ốc tàng kiều” của lão ba chim chết đó .”

Cơ thể nhỏ của Trình Trình thiếu chút nữa lảo đảo một cái: “Bắc Minh Tư Dương, em không biết dùng thành ngữ thì đừng có dùng loạn, em có hiểu cái này có ý gì không?”

Dương Dương lắc đầu “…”

Trình Trình hết chỗ nói rồi: “Từ này ý là hình dung người khác giấu phụ nữ trong phòng, hiểu không.”

Dương Dương nghe Trình Trình lại muốn dạy dỗ mình, có chút không kiên nhẫn: “Biết rồi, biết rồi. Không phải anh chỉ là học nhiều hơn em mấy năm sao.”

“May là mẹ đánh em, nếu như ba ở đây, em chỉ có thể thắp hương bái phật thôi.” Trình Trình thở dài.

Vừa dứt lời, Cố Tịch Dao giận đùng đùng xuống phòng dưới đất

Giống như không nhìn thấy hai người con trai, đặt mông ngồi lên ghế sô pha.

Trình Trình và Dương Dương liếc nhau một cái, không biết xảy ra chuyện gì.

“Mẹ…” Trình Trình cẩn thận đi đến trước mặt Cố Tịch Dao, duỗi bàn tay nhỏ bé ra kéo tay cô.

“Thật sự là quá khinh người…” Cố Tịch Dao vẫn đang trong trạng thái tức giận Bắc Minh Quân không tự chủ được lời nói của mình.
 
Chương 1157


Chương 1157

Trình Trình quay đầu nhìn Dương Dương liếc, tám phần mẹ vẫn còn đang giận Dương Dương.

Dương Dương thì mím mím môi, thành thành thật thật nằm không dám lên tiếng nữa.

Cục diện rối rắm như vậy, mình vẫn nên thay Dương Dương thu dọn, ai bảo mình là anh trai chứ. Trình Trình nghĩ, lại kéo tay Cố Tịch Dao: “Mẹ, không nên tức giận nữa…”

Cố Tịch Dao siết chặt mặt nạ trong tay, dùng sức ném xuống đất: “Có thể không tức giận sao, toàn tâm toàn ý vì tốt cho anh ta, anh ta lại không hiểu…”

Trình Trình nói: “Mẹ, em chính là như vậy, làm việc không nghĩ hậu quả, nhưng mà vừa rồi con đã dạy dỗ em rồi.”

“Ừ, bé ngoan của mẹ, biết ra mặt thay mẹ…” Cố Tịch Dao nhìn dáng vẻ nhỏ bé của Trình Trình an ủi, tâm trạng tốt lên không ít

Lập tức vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Trình Trình.

Nhưng mấy giây sau, mặt cô cứng lại, nghi hoặc nhìn Trình Trình: “Hả? Con dạy dỗ ai cơ?”

Mẹ hỏi lại, làm Trình Trình mơ hồ.

Cậu chớp chớp mắt nhìn Cố Tịch Dao, chậm rãi nói: “Con vừa rồi dạy dỗ Dương Dương rồi đó, vừa rồi mẹ trở lại không phải giận Dương Dương sao?”

Cố Tịch Dao bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là Trình Trình cho là mình đang giận Dương Dương, nhưng mà nhìn đứa nhỏ càng lúc càng hiểu chuyện, trong lòng có chút an ủi.

Gương mặt tối tăm của cô, lần nữa hiện ra vẻ nhu hòa.

Cô nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Trình lên: “Trình Trình bảo bối trưởng thành rồi, ra dáng anh trai rồi, có thể chia sẻ với mẹ rồi.”

Nói xong, Cố Tịch Dao quay đầu nhìn Dương Dương ở một bên nằm không dám hé răng.

Trùng hợp chạm mắt với Dương Dương đang lén nhìn thái độ của mình biến hóa.

Chỉ thấy Dương Dương sợ tới mức vội vàng quay đầu lại, không dám thở mạnh.

Cố Tịch Dao nhìn cậu, tên nhóc này làm cô vừa tức vừa buồn cười.

Bình thường mình quá tốt, quá khoan dung với tên nhóc nay, hôm nay cậu nhóc mới có thể không chút kiêng nể nào như vậy, không phân biệt nặng nhẹ.

Nếu Trình Trình đã cho rằng cô đang tức giận Dương Dương, vậy thì đùa giỡn một chút. Đúng lúc hôm nay là một cơ hội khó có được để dạy dỗ.

Cố Tịch Dao nghĩ tới đây, cố ý lạnh mặt: “Mẹ đánh em là để cho em nhớ lâu một chút, không làm người bớt lo được. Nhưng mà bây giờ không chỉ tức giận với em, còn ba con, cũng không bớt lo được!”

“Ba?” Trình Trình cảm thấy có chút kinh ngạc. Vừa rồi mẹ mới ra ngoài tìm ba mà, sao nhanh như vậy ba đã làm mẹ tức giận.

“! Không nên đánh đồng con với lão ba chim chết được không.” Dương Dương nghe thế, rõ ràng là mẹ đánh đồng mình với lão ba chim chết, không muốn.

Nhưng mà kháng nghị xong, cái đầu Dương Dương lại xoay vòng, hắc hắc, thì ra lão ba chim chết cũng chọc mẹ…

Không khỏi lại liên tưởng đến mình, vừa rồi mẹ c0i quần đánh mông mình, vậy có phải mẹ cũng c0i quần đánh mông lão ba chim chết không?

Dương Dương nghĩ, miệng nhỏ nhếch lên. Cậu bắt đầu ảo tưởng tình cảnh mẹ đánh mông lão ba chim chết rồi…

Cố Tịch Dao và Trình Trình nhìn dáng vẻ Dương Dương như tên trộm, không biết cậu đã như vậy rồi còn có cái gì mà vui.

Thế giới người lớn làm Trình Trình cũng không hiểu, cậu nhóc nhìn Cố Tịch Dao cẩn thận hỏi: “Không phải mẹ vừa đi tìm ba sao, sao đã tức giận với ông ấy rồi?”
 
Chương 1158


Chương 1158

Cố Tịch Dao vừa nhớ đến dáng vẻ không chịu hiểu của Bắc Minh Quân, lại lập tức tức giận.

Cô kéo bàn tay nhỏ Trình Trình, tại sao mình phải mạo hiểm tính mạng đi cứu Bắc Minh Quân và Phỉ Nhi chứ, lại nói Bắc Minh Quân không chỉ không biết ơn mỗi một lần.

Cố Tịch Dao vừa dứt lời, Dương Dương không kìm được bắt đầu bênh vực mẹ:

“Lão ba chim chết vì cái đồ mart lem kia, dám bắt nạt mẹ. Đổi lại con cũng sẽ không cứu ông ấy, để ông ấy thành gà nướng mới tốt.” Mặc dù Dương Dương bị mẹ đánh sưng mông, nhưng từ đáy lòng vẫn hướng về cô.

Trình Trình cũng không tỏ thái độ gì, tính cách trầm ổn làm cậu nhóc sau khi nghe xong mọi chuyện, bắt đầu phân tích.

Phân tích xong, Trình Trình nhìn Cố Tịch Dao: “Mẹ, có thể là mẹ trách oan ba.”

Cố Tịch Dao nghe thế, lập tức sững sờ: “Sao mẹ lại trách oan?”

“Ai ai, Bắc Minh Tư Trình, lão ba chim chết nói gì làm gì với mẹ anh cũng biết, sao có thể trách oan được. Bình thường ông ấy thường xuyên làm phiền em, bây giờ lại đến làm phiền mẹ. Em thấy ông ấy chuẩn bị đuổi chúng ta đi, lấy người quái dị kia.” Dương Dương chịu đau, chuyển người ngồi sang bên ghế sô pha, lòng đầy căm phẫn nói.

Trình Trình nhìn Dương Dương nhíu mày, cái cậu em này thật đúng là xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, không mở bình ai biết trong bình có gì.

“Bắc Minh Tư Dương, xem ra mông của em đã khỏi rồi, chuyện của ba mẹ vẫn chưa đến phiên em xen vào.” Trình Trình trừng Dương Dương, ánh mắt lộ ra ý lạnh hệt như Bắc Minh Quân, ngay cả ngữ khí quát lên của cậu nhóc cũng giống Bắc Minh Quân.

“…” Dương Dương hơi giật mình, bị khí thế đột nhiên xuất hiện của Trình Trình chấn nhiếp.

Giật mình còn có Cố Hạnh Nguyện, nhìn Trình Trình giống như là bình thấy bóng dáng cao lớn sau lưng cậu – Bắc Minh Quân.

Trình Trình cũng không ý thức được, cậu tiếp tục nói: “Mẹ, mẹ nói bên ngoài lửa rất lớn, mà lầu hai căn bản đã cháy rụi rồi.”

Cố Tịch Dao nhìn Trình Trình, sau đó gật nhẹ đầu

Trình Trình tiếp tục phân tích: “Con nghĩ sở dĩ ba làm vậy là vì ba lo lắng mẹ xông lên có thể bị lửa đốt đến, hoặc là dù cho không bị đốt đến, nhưng nếu như sàn nhà sụp xuống, mẹ sẽ rơi xuống bị thương..”

Cố Tịch Dao vừa nghe, sắc mặt hơi đổi. Trong lòng đang không ngừng bồn chồn, tại sao mình lại không nghĩ đến chứ.

Trình Trình tiếp tục nói: “Ba thà rằng chọn mình không được cứu, cũng không muốn để mẹ bị thương tổn gì. Con nghĩ, lúc ấy nếu như ba trực tiếp khuyên mẹ về, mẹ chắc chắn sẽ không bỏ ba lại. Cho nên ba mới nói mấy lời không dễ nghe, mục đích là làm mẹ tức bỏ đi.”

Trình Trình nói từng chữ có lý.

Dương Dương lại nghe không vào : “Hừ, Bắc Minh Tư Trình, lời hay đều là anh nói. Từ nhỏ anh lớn lên bên cạnh lão ba chim chết, đương nhiên là nói thay cho ông ấy.”

Nghe Trình Trình nói, Cố Tịch Dao không khỏi nhớ đến, Bắc Minh Quân đã từng vì mình chặn đạn mà bị thương.

Hôm nay gặp hỏa hoạn, Bắc Minh Quân không muốn để mình bị chút thương tổn nào, anh thà rằng chọn một con đường chết…

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

Lúc này mặt Cố Tịch Dao đã đầy nước mắt.
 
Chương 1159


 

Chương 1159

Cô không thể để Bắc Minh Quân làm sao được, dù anh có nói cay nghiệt với mình thế nào, dù là dùng mạng của mình đổi lại, cô cũng muốn anh bình an trở lại.

Nghĩ tới đây, Cố Tịch Dao lau nước mắt trên mặt, chuẩn bị lần nữa rời khỏi tầng hầm. .

Thế nhưng khi cô đứng lên, vừa mới đến cửa tầng hầm, cả người cứng lại.

Trước mắt cô xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, người đàn ông cao lớn bước từng bước về phía cô.

“Ba!” Trình Trình vui vẻ gọi một tiếng.

Là anh, anh đã trở lại.

Bắc Minh Quân nhìn thấy Cố Tịch Dao đang đứng ở cửa, hơi nhíu mày. Lúc này trong tay anh đang ôm một người phụ nữ khác – – Phỉ Nhi.

“Đừng cản đường tôi.” Giọng của anh vẫn lạnh như băng.

Cố Tịch Dao cũng nhìn thấy Phỉ Nhi trong lòng anh, nội tâm khẽ run lên. Cô lùi về sau mấy bước, nhường cho bọn họ một con đường.

Bắc Minh Quân ôm Phỉ Nhi vượt qua Cố Tịch Dao, đi vào phòng ngủ bên trong

Ở phía sau anh, Hình Uy cũng theo vào.

“Gâu gâu…” Một cơ thể nhỏ mũm mĩm đi theo sau lưng Hình Uy.

Là ‘Bối Lạp’ ! Nó vui sướng ngoắt ngoắt cái đuôi chạy đến bên chân Trình Trình, sau khi vòng hai vòng, lại chạy đến trước sô pha, bởi vì cơ thể của nó có chút béo, chỉ có thể dùng hai chân trước cào lên nệm nhìn Dương Dương.

Từ lúc chạy vào trong này, Trình Trình và Dương Dưỡng vẫn luôn cảm thấy thiếu gì đó, nhưng mãi không nghĩ ra.

Khi nhìn thấy “trái banh” vui vẻ trước mặt bọn họ, mới nhớ không dắt nó theo.

Trong lòng nhỏ của Trình Trình và Dương Dương, cũng có chút áy náy với nó.

Chó, là động vật như vậy, chủ nhân tốt với nó một chút, nó sẽ báo đáp gấp mười, gấp trăm, gấp nghìn. Dù cho chủ nhân phú quý hay nghèo hạn, nói đều theo bên người không ly không rời.

Dương Dương vuốt “trái banh” hỏi: ” ‘trái banh’, chúng ta đi ra, sao mày không đi theo.”

“Ô…” Vừa nghe chủ nhân nhỏ Dương Dương hỏi như vậy, trên mặt “trái banh” có vẻ áy náy.

“A, hai cậu chủ nhỏ là thế này, tôi tìm thấy “Bối Lạp” dưới giường hai người, nó bị kẹt ở dưới không ra được.” Hình Uy giải thích.

Thì ra, Hình Uy sau khi thành công cứu Bắc Minh Quân và Phỉ Nhi thoát hiểm, mơ hồ nghe thấy tiếng chó sủa trên lầu. Vì vậy anh ta bất chấp nguy hiểm lên lầu cứu “Bối Lạp” ra.

Dương Dương nhìn ‘trái banh’ : “Mày còn không đến cảm ơn chú Hình Uy, nếu không có chú ấy, bây giờ mày đã là chó nướng rồi.”

“Gâu gâu…” Bối Lạp vui sướng kêu hai tiếng, chạy về phía Hình Uy, cái đầu nhỏ cọ trên đùi anh ta.

Bắc Minh Quân đã bình yên trở về, tảng đá chắn trong lòng Cố Tịch Dao cũng rơi xuống. Nhưng mà, nhớ đến vừa rồi mình mới nói mấy lời ác độc với anh, hiện tại cảm thấy đối mặt với anh vô cùng xấu hổ.

Bắc Minh Quân ôm Phỉ Nhi bước qua Cố Tịch Dao, vào phòng ngủ bên trong.

Nhưng mà không lâu, cửa phòng ngủ lại mở ra, Bắc Minh Quân ló ra nhìn Cố Tịch Dao vẫn đang ở cửa: “Em đứng đó thất thần làm gì, vào đây cho anh!”

Lời nói lạnh như băng đâm vào làm Cố Tịch Dao lạnh run một cái, anh đây là đang giận mình sao. Cô không khỏi nở một nụ cười khổ, đây đều là mình tự tìm không phải sao.

“À… Đây.” Cố Tịch Dao lên tiếng, vội vàng đi vào phòng ngủ.
 
Chương 1160


Chương 1160

Dương Dương cho Trình Trình một ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Mẹ bị lão ba chim chết gọi vào. Có phải là ông ấy và người quái dị kia cùng nhau bắt nạt mẹ chứ.”

Trình Trình lắc đầu: “Anh nghĩ bọn họ sẽ không làm gì mẹ. Em không nhìn ra sao, dì quái dị kia hình như ngất đi rồi.”

Vẻ mặt Dương Dương thất vọng: “Ngất đi thôi sao, em còn tưởng rằng cô ta chết rồi. Chết thì lão ba chim chết có thể kết hôn với mẹ. Làm hại em không vui.”

“Dương Dương! Có phải vừa rồi đánh con nhẹ quá không, sao còn mở miệng nói bậy chứ. Có muốn đánh lại một lần, để con nhớ kỹ một chút!” Cố Tịch Dao trừng Dương Dương.

Dương Dương bị dọa thè lưỡi, cái đầu nhỏ cũng rụt rụt, không dám lên tiếng.

Cố Tịch Dao nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, chỉ thấy Phỉ Nhi yên tĩnh nằm trên giường cách cửa phòng không xa.

Bắc Minh Quân tùy tiện lấy hai bộ quần áo trong tủ ra, ném lên giường: “Phỉ Nhi bị sương mù sặc ngất đi thôi, em lau qua rồi thay áo quần cho cô ấy.”

Đến lúc Cố Tịch Dao vào phòng ngủ, Dương Dương ngẩng đầu lén liếc về phía phòng ngủ, sau khi bảo đảm an toàn mới vụng trộm nói với Trình Trình: “Hôm nay mẹ sao thế, trước mặt em như là hổ già, đến trước mặt lão ba chim chết thì như là mèo con.”

Trình Trình chỉ lắc đầu: ” Không phải mẹ sợ ba, mà lần này mẹ hiểu lầm ba trong lòng áy náy.”

Dương Dương không phục: “Vừa rồi anh có thấy không, lão ba chim chết ôm người quái dị kia vào. Sao ông ấy không áy náy với mẹ chứ.”

Vừa dứt lời, cửa phòng ngủ lại mở ra, Bắc Minh Quân từ bên trong đi ra.

Lúc này, sắc mặt Bắc Minh Quân không dễ nhìn, anh liếc Trình Trình, giọng trầm thấp nói: “Bắc Minh Tư Trình, con còn ở đây làm gì, không đi ngủ! Phòng của hai đứa là phòng ngủ bên kia.”

Nói xong, anh đưa tay chỉ phòng ngủ đối diện phòng anh vừa bước ra.

“Con đi đây.” Trình Trình ngoan ngoãn lên tiếng rồi đi vào phòng ngủ.

Bắc Minh Quân nói xong, lại thấy trên mông Dương Dương còn đắp khăn mặt.

Lúc này, khóe miệng anh hơi nhếch lên, nhưng biến mất rất nhanh.

“Hình Uy, đưa nó đến phòng kia đi.”

“Vâng chủ nhân.” Hình Uy lên tiếng, đứng dậy đi đến trước mặt Dương Dương: “Chủ nhân nhỏ, để tôi bế cậu vào phòng.” Nói xong anh ta cũng không quan tâm Dương Dương không vui, một bàn tay to vòng qua thân thể nhỏ bé của cậu nhóc.

Hai bóng dáng một lớn một nhỏ biến mất vào phòng ngủ.

Lúc này Bắc Minh Quân như trút được gánh nặng, ngồi trên ghế sô pha.

Ngửa đầu tựa vào lưng ghế, nhắm mắt.

“Cạch…” Một tiếng đóng cửa rất nhỏ.

Bắc Minh Quân tưởng Hình Uy, liền nói: “Hình Uy, hôm nay cậu vất vả rồi, bây giờ không còn chuyện gì, cậu đi nghỉ đi. Ở đây còn có một cái giường gấp, cậu qua đêm tạm đi..”

“…”

Qua một phút, cũng không có động tĩnh gì.

Bắc Minh Quân ngồi dậy, quay đầu nhìn qua không phải Hình Uy, mà là Cố Tịch Dao.

 
 
Chương 1161-1162


Chương 1161

Cố Tịch Dao giống như là đứa bé phạm lỗi, cúi đầu đứng ở cửa.

Gương mặt Bắc Minh Quân lạnh nhạt, lông mi hơi chớp. Có phải là lúc này nói quá nặng lời, làm cô không chịu được.

Anh muốn nói gì đó với Cố Tịch Dao nhưng lời nói đến miệng lại thành: “Giúp Phỉ Nhi thay quần áo xong rồi hả?” lạnh như băng.

Cố Tịch Dao không lên tiếng, chỉ là yên lặng gật nhẹ đầu, không phải cô đang giận Bắc Minh Quân, mà là vẫn chưa nghĩ được nên dùng biểu tình và thái độ gì đối diện với anh.

Lúc này, trong phòng chỉ có hai người, không khí tràn ngập sự xấu hổ.

Hình Uy đưa Dương Dương vào phòng ngủ, sắp xếp xong chuẩn bị ra ngoài, vừa mới hé cửa ra, đã thấy Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao, anh ta vội vàng nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Chú đầu bếp, sao chú không ra nữa.” Trình Trình nghi hoặc.

Hình Uy nhìn Dương Dương đã ngủ say, ra dấu im lặng, nhỏ giọng nói ra: “Chủ nhân và cô Cố ở bên ngoài.” Sau đó nhẹ nhàng cầm ghế đến ngồi cạnh giường.

Trình Trình nghe thấy ba ở với mẹ, tâm trạng tốt lên, cũng cười làm dấu im lặng, sau đó rúc vào trong chăn.

Bên ngoài, lửa càng lúc càng lớn, Bắc Minh Quân ở dưới tầng hầm lại ko chút gợn sóng.

Đây là “cảng tránh gió” tự tay anh tạo nên, chứa đầy tuổi thơ mất mát của anh.

Trầm mặc…

Cố Tịch Dao dưới không khí như vậy, cảm thấy thời gian cũng dài ra.

“Em đứng ngốc ở đó làm gì? Đến đây, ngồi đi.” Cuối cùng là Bắc Minh Quân mở miệng, anh nói xong chỉ cái ghế bên cạnh.

Cố Tịch Dao không ừ hử đi tới, ngồi xuống trên ghế kia, nhưng vẫn cúi đầu như cũ.

Bắc Minh Quân nhìn dáng vẻ Cố Tịch Dao, ánh mắt có chút ấm áp, khóe miệng cũng nhếch lên một đường con: “Vừa rồi vẫn như là một con hổ, sao bây giờ lại như cừu con rồi.”

Nói xong anh ngồi thẳng người, duỗi tay nâng cằm Cố Tịch Dao, nhẹ nhàng nâng đầu cô lên.

Gương mặt trắng nõn của cô dần dần hiện lên trước mặt Bắc Minh Quân, lúc xúc cảm của tay cảm thấy có chút ướt át, hơi dừng lại. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Chỉ ngắn ngủi, lúc nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Cố Tịch Dao, cô đã nước mắt thành dòng.

Vẻ đẹp như hoa lê đẫm mưa, nhìn dáng vẻ của cô, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, không muốn bỏ qua chi tiết nào.

Cuối cùng nhất, anh vẫn dùng một tay, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt của cô, một tay ôm cô vào lòng.

Để cô lặng lặng lắng nghe tiếng tim đập của mình.

“Em biết anh vì sao lại xây dựng nơi này thành thế này không?” Bắc Minh Quân không nói đến chuyện hỏa hoạn.

Cố Tịch Dao ở trong ngực anh, lần nữa chân thật dựa vào thân thể của anh.

Tiếng tim đập, trầm ổn có tiết tấu vang lên bên tai, làm cô cảm nhận được sự yên bình và an toàn.

Lời nói của Bắc Minh Quân làm cô sững sờ, cô chỉ biết nơi này có một tầng hầm, ở đây để không ít đồ quý giá. Từ khi bước vào cho đến giờ, cũng không nhìn kỹ.

Không phải vô tâm, mà là các chuyện cứ liên tiếp, làm cô không có tâm trạng.

Cố Tịch Dao quay đầu nhìn mấy thứ đồ quý giá thiếu chút nữa bị Dương Dương hủy đi, còn có mấy thùng rượu gỗ.

 

Chương 1162

Trong lòng bắt đầu nói thầm, nói chuyện này làm gì, là muốn quảng cáo thưởng thức của mình cao bao nhiêu, muốn mình khen mấy câu sao? Hừ sẽ không theo ý anh.

Cố Tịch Dao ngồi thẳng lại, nhìn mấy thùng rượu kia thuận miệng nói một cậu: “Vừa nhìn chỉ thấy anh là ma men.”

Lời vừa nói ra, gương mặt Bắc Minh Quân lập tức cứng lại. Khó cho cô vẫn canh cánh chuyện mình uống rượu lúc trước trong lòng?

Theo ánh mắt Cố Tịch Dao nhìn đến mấy thùng rượu, anh càng khẳng định phán đoán của mình.

Khóe miệng của anh lộ ra nụ cười khổ, nhẹ nhàng lắc đầu. Không muốn giải thích gì, mọi người không phải thường nói: Giải thích chính là che dấu.

Bắc Minh Quân chậm rãi đứng người lên: “Hiếm khi em hứng thú với mấy thùng rượu như vậy, cũng không muốn xem xem những thứ khác.?”

Như là lời của anh chỉ điểm cho Cố Tịch Dao, cô cũng cảm giác được đến chỗ này, nhưng lại không biết gì cả.

Cô nghiêng đầu sang chỗ khác bắt đầu nhìn cả tầng hầm ngầm, ở đây làm cô có chút giật mình:

Ngoại trừ mấy thùng rượu và giá gỗ, đầy phòng đều có thể thấy các vật dụng tạo hình hoạt họa, vách tường hoa văn rực rõ, treo trên tường, là đủ loại mặt nạ hoạt hình; sau sô pha, một số khu vực dưới vách tường phòng ngủ, thậm chí còn chất đống đồ chơi xếp gỗ và bóng đá.

Nói nơi này là tầng hầm ngầm, còn không bằng nói là một khu vui chơi thiếu nhi ấm áp.

Cố Tịch Dao nhìn trên kệ trong tủ âm tường đối diện sô pha, có mấy khung hình.

Cô bước qua, cầm lấy khung hình chính giữa, cũng là khung hình lớn nhất.

Hình ảnh nhìn qua là một nhà ba người hạnh phúc.

Cô không kìm lòng được dùng ngón tay chạm vào một bé trai có gương mặt tươi cười giống như Trình Trình Dương Dương chính giữa, còn có người phụ nữ xinh đẹp cười lên dịu dàng động lòng người, còn có một người đàn ông anh tuấn nghiêm túc đứng bên phải. .

Nhìn ảnh chụp, Cố Tịch Dao không khỏi cảm thán thời gian vô tình tàn khốc: Người đàn ông và phụ nữ đó bây giờ đã già đi, cậu bé kia cũng đã trở thành người đàn ông đứng trong căn phòng này.

Cô cẩn thận đặt khung ảnh lại, sau đó ánh mắt dời sang mấy tấm ảnh khác, ảnh tuy đã có chút niên đại rồi, nhưng những hình ảnh này, Cố Tịch Dao lại cảm thấy rất quen mắt.

Đúng rồi, cô quay đầu lại nhìn quanh ngôi nhà một lần nữa, khung cảnh trong bức ảnh giống hệt với ngôi nhà này!

Trái tim Cố Tịch Dao lập tức ‘thịch’ một cái.

Bề ngoài Bắc Minh Quân luôn hận mẹ của mình và ba của mình, càng không muốn nhắc đến thời thơ ấu của mình.

Nhưng ở đây, nội tâm của cô đã xảy ra va chạm với nội tâm của Bắc Minh Quân.

Cô hình như đã hiểu Bắc Minh Quân rồi.

Bây giờ anh đưa mình và các con đến nơi này, tuy không phải đặc biệt, nhưng cũng không có tránh né.

“Tạch…”

Bật lửa phát ra âm thanh giòn giã.

Bắc Minh Quân châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, làn khói chậm rãi bay ra từ trong miệng của anh, nhàn nhạt thoang thoảng.

Anh chậm rãi đi đến bên cạnh Cố Tịch Dao, xem qua mấy tấm ảnh đó, sau đó vươn một bàn tay ra lấy ra một khung ảnh từ trên kệ ở tầng trên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom