Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1163


Chương 1163

Giữ nó trên ngực của mình.

Anh cúi đầu, một tay khác nhẹ nhàng lau đi lớp bụi mỏng bên trên đó.

Nhìn hai người ở trên đó, anh đứng rất lâu.

Cố Tịch Dao có chút tò mò, tấm ảnh khiến cho Bắc Minh Quân nán lại đó rốt cuộc là gì.

Cô lặng lẽ sáp đến bên cạnh anh, quay đầu nhìn.

Hoá ra, trên tấm ảnh là hai người một lớn một nhỏ, đằng sau bọn họ là một vùng đất cằn cỗi vô tận.

Cố Tịch Dao vì để nhìn rõ hơn, cô dứt khoác nhẹ nhàng dựa đầu lên cánh tay đang cầm bức ảnh của Bắc Minh Quân.

Đôi con ngươi trong veo mở thật to, cẩn thận xác định: người lớn đó là một cô gái thanh lệ, lộ ra khí chất bất phàm từ phần lông mày.

Chỉ thấy cô ta vác một cái xẻng trên vai phải, tay phải thuận thế đặt trên cái cán. Một tay khác của cô ta rất tự nhiên mà đặt lên vai cậu bé đang đứng bên cạnh.

Thần sắc của cậu bé đó trông thư thái dễ chịu, trên đầu có những giọt mồ hôi nhỏ, hai tay chắp lại, thân hình nhỏ nhắn hơi cúi xuống, cầm cái xẻng đang cắm sâu trong đất.

Có vẻ như hai người được chụp sau khi trải qua một cuộc lao động.

“Đây là ảnh của cô Phương và anh đúng chứ, đây là chụp ở đâu vậy?” Cố Tịch Dao cẩn thận hỏi một câu.

Cô biết trong tình hình hiện tại, mỗi một chủ đề về cô Phương đều trở nên vô cùng nhạy cảm và dè dặt.

Bắc Minh Quân lại rít sâu một ngụm thuốc, làn khói trắng phun trên tấm ảnh, từ từ lan ra xung quanh.

“Đây là bức ảnh chụp khi trang trại bắt đầu xây dựng, anh và cô đã xẻng đống đất đầu tiên ở đây.” Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, ngữ khí trở nên trầm và dài, như thể đã trở lại vào thời gian trong bức ảnh này.

Cố Tịch Dao rụt rè muốn chỉ tay vào dãy ảnh vừa xem, muốn hỏi về chuyện liên quan đến những bức ảnh này, nhưng lại sợ sẽ chạm vào vết thương lâu ngày chưa lành của Bắc Minh Quân.

Cuối cùng cũng không có hỏi ra.

“Thời gian không còn sớm nữa, các con đều đã ngủ rồi, em cũng đi nghỉ ngơi đi. Ở cùng một phòng với các con là được rồi.” Bắc Minh Quân rút ra khỏi hồi ức.

Anh không muốn chìm sâu vào trong đó.

Trong hồi ức, niềm vui chỉ là ngắn hạn, đau khổ mới là gông cùm đeo bám suốt quãng thời gian đó để bây giờ không thể nào giũ bỏ được.

Cố Tịch Dao hiểu tâm trạng của anh lúc này, ngoan ngoãn quay người rời đi, nhưng vào giây phút rời khỏi, lại len lén nhìn cái dãy ảnh bám đầy bụi bặm đó.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ của Trình Trình và Dương Dương.

Ánh đèn hoàng hôn mờ, khiến trái tim cô trở nên bình lặng.

Trình Trình và Dương Dương đắp chăn trên người, đã ngủ say rồi.

Trên chiếc ghế ở bên giường bọn chúng, Hình Uy đối diện với cửa phòng, một tay anh ta chống đầu, mắt nhắm hờ, đang nhắm mắt dưỡng thần.

Tiếng mở cửa nhẹ nhàng vẫn làm anh ta giật mình tỉnh dậy, thân là người ở bên cạnh của Bắc Minh Quân, đã quen với việc lúc nào cũng duy trì cảnh giác.

Anh ta vội vàng đứng dậy, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Cố Tịch Dao, quay đầu nhìn hai đứa bé một cái. Sau đó khẽ gật đầu với Cố Tịch Dao, nhỏ tiếng nói: “Thưa cô, hai cậu chủ nhỏ đều đã ngủ rồi. Chỗ này nếu không còn chuyện gì nữa, tôi ra ngoài đây.”

Cố Tịch Dao nhẹ nhàng gật đầu: “Hôm nay vất vả cho anh rồi, nghỉ ngơi đi.”
 
Chương 1164


Chương 1164

Hình Uy đi ra khỏi phòng ngủ, thuận tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Mượn ánh đèn hoàng hôn trong phòng, nhìn xung quanh căn phòng này một cái, vẫn mang đầy vẻ trẻ thơ giống như bên ngoài đại sảnh.

Một tủ sách bình thường bên trên chiếc giường lớn với tạo hình hoạt hình đã thu hút sự chú ý của cô.

Không phải do nó có gì đặc biệt, chỉ là bởi vì có một tấm rèm rất không phù hợp với môi trường xung quanh được treo bên ngoài cửa của chiếc tủ này.

Là thứ gì mà lại khiến Bắc Minh Quân che nó lại, không muốn nhìn lấy một cái như vậy.

Lòng hiếu kỳ mãnh liệt đã khiến Cố Tịch Dao đi lên trước, dùng ngón tay cẩn thận vén rèm ra xem một cái.

Khi những món đồ bày biện bên trong hiện ra trước mắt cô, không khỏi khiến cô kinh ngạc một phen.

Trong cái tủ mà Bắc Minh Quân thà để phủ đầy bụi, cũng không muốn để ra cho người ta thấy, vậy mà lại bày biện mấy chục cái cúp giải thưởng lớn lớn nhỏ nhỏ.

Cô rất muốn lấy một cái ra xem kỹ, nhưng cuối cùng vẫn không thể mở cái cửa tủ ra.

Ban đầu Bắc Minh Quân sau khi bỏ mấy cái cúp này vào trong, đã khóa cái cửa tủ này lại rồi. Vào giây phút khóa nó, anh cũng đã phong ấn cái khoảng thời gian thơ ấu đó rồi.

Cố Tịch Dao ngồi ở bên giường, sau đó nằm xuống, tắt đèn.

Ở đây, không có ánh sao xuyên qua cửa sổ kia, cũng không có tiếng côn trùng ếch nhái. Chỉ có yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim bạc rơi xuống chạm vào mặt đất.

Còn nữa, chính là tiếng nói mớ từ trong giấc mơ của Dương Dương.

Ngẩn ngơ, chóng mặt…

Cố Tịch Dao cuối cùng bình tĩnh lại, men rượu trong bụng lại lan tỏa đến đỉnh đầu của cô.

Dần dần, dần dần ngủ say.

“Tiểu Cố…Tiểu Cố…”

Trong lúc mơ màng, Cố Tịch Dao nghe thấy có người nhẹ giọng nói ở bên tai của cô.

Thanh âm quen thuộc quá.

Cô gian nan mà mở mắt ra, phát hiện bản thân mình đã không còn ở tầng hầm nữa, mà là…

Mà là nằm trong phòng của cô Phương!

Ánh nắng mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ, sà vào trong phòng, sà trên người của cô.

Đôi con ngươi của cô đột nhiên co lại.

Sao có thể, chỗ này không phải tối qua đã xảy ra hỏa hoạn rồi sao!

Quan sát xung quanh, nhưng không phát hiện chút vết tích bị cháy qua nào.

Cố Tịch Dao nghe tiếng nhìn sang, một người phụ nữ già đứng ở bên cửa sổ, trong tay cầm một cái thùng nhỏ, đang tưới nước cho một chậu cây.

Cành hoa của cái chậu đó đã được mọc ra từ nách, đỉnh của thân có những bông hoa màu vàng.

Đóa hoa đó mang theo giọt nước, phản chiếu ánh sáng mặt trời lấp la lấp lánh.

Cô từ từ ngồi dậy, nhìn bóng ảnh khiến bản thân mình quen thuộc ở trước mắt, thực ra cô đã đoán ra là ai, nhưng đã bị phủ định sau một tia cười khổ.

“Tiếu Cố, cháu tỉnh rồi. Cháu nhìn xem chậu hoa này nở đẹp biết bao.” Người đó nói xong, đặt cái thùng nhỏ lên trên bàn, sau đó chậm rãi quay người lại.
 
Chương 1165


Chương 1165

“!” Đôi con ngươi của cô lập tức co lại, suýt chút nữa kêu ra tiếng, đó không phải là cô Phương sao!

“Cô….? Sao dì lại ở đây, dì không phải đã qua…” Chữ ‘đời’ còn chưa nói ra, Cố Tịch Dao lập tức cảm thấy không hợp lắm, theo bản năng đưa tay bịt miệng lại.

Cô Phương mỉm cười với cô một cái, bà ta cũng không có nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Cố Tịch Dao nhất thời không biết nên nói gì nữa, cái này quá là khó tin rồi, mình vậy mà lại đang nói chuyện với cô Phương.

Lại nhìn thấy bà ta lần nữa, Cố Tịch Dao giống như đã tìm được người thân đã thất lạc lâu nay, khóe mắt đột nhiên ướt nhòa.

“Con nhỏ ngốc, khóc cái gì chứ. Sinh lão bệnh tử là chuyện mỗi người đều không thể chạy trốn, phải đối mặt mà.” Cố Phương nói xong, đi đến bên giường ngồi xuống, vẫn duy trì nụ cười hiền từ.

“Dì, cảm ơn món quà mà dì đã cho các con. Còn về cái mà dì cho cháu, cháu cảm thấy cháu không nên nhận. Cháu đang định trả lại cho Bắc Minh Quân, để anh ấy giao cho người thích hợp hơn.”

Cố Tịch Dao vẫn còn muốn tiếp tục nói, nhưng cô Phương lại mỉm cười vươn ra một ngón tay lắc qua lắc lại vài cái, ngăn lời nói tiếp theo của cô lại.

“Tiểu Cố, đừng gấp gáp trả món đồ này lại như vậy, cháu cũng đừng gấp gáp nói cháu không xứng có được thứ này. Dì có thể cảm thấy duyên phận giữa các cháu vẫn chưa có đứt.”

Cô Phương nói xong thì sáp đến bên cạnh của Cố Tịch Dao, vươn tay nắm chặt lấy tay của cô.

Cái loại cảm giác này Cố Tịch Dao chưa từng cảm nhận qua, giống như là điện giật, khẽ tê tê một cái. Cô không cảm nhận được độ ấm trên tay của cô Phương, nhưng vẫn cảm nhận được sự chân thực.

Có chút chuyện Cố Tịch Dao không có nói với cô Phương, đó là do cô có chút nghi kỵ, lo là lỡ như Bắc Minh Quân biết rồi, sẽ đem đến hậu quả như thế nào, cô không cách nào tưởng tượng được.

Nhưng mà bây giờ, cô có thể đem những lời đè nén trong lòng mình nói ra hết với cô Phương: “Dì, dì luôn hy vọng cháu có thể sinh cho Bắc Minh Quân một đứa con gái.” Nói đến đây, bờ má Cố Tịch Dao hiện lên một vệt đỏ: “Trên thực tế, cháu quả thực đã sinh cho anh ấy một đứa con gái, tên là Cửu Cửu. Nó đã hơn 1 tuổi rồi. Bây giờ đã biết đi, biết nói chuyện rồi, chỉ là vẫn chưa nói được lưu loát cho lắm.”

Hễ nói đến chuyện của Cửu Cửu, mặt của Cố Tịch Dao đều sẽ nở rộ ra biểu cảm và nụ cười hạnh phúc.

Cô Phương kinh ngạc, sau đó cũng nở nụ cười: “Ha ha, được, được lắm. Cửu Cửu, là một cái tên hay. Lúc đó trên bàn ăn nói với cháu là hãy sinh thêm cho Quân một đứa con gái đi, thì đã thấy biểu cảm của cháu có chút cổ quái. Còn tưởng là cháu ngại ở trước mặt Phỉ Nhi., hóa ra là như vậy à.”

Cô Phương nói xong, trên mặt lại lộ ra sự nghi hoặc: “Nếu cháu và Quân đã có con gái, vậy tại sao không nói với nó? Không lẽ cháu không muốn để con nhận ba của mình sao?”

Cố Tịch Dao cúi đầu cười khổ: “Sao cháu lại không muốn để các con nhận ba của mình chứ, chỉ là…” Hễ nghĩ đến ban đầu Bắc Minh Quân cướp đi hết hai đứa con, cô muốn nói lại dừng.

“Haizz….” Cô Phương nhìn thấy bộ dạng của Cố Tịch Dao, thở dài một hơi: “Dì nghĩ, cháu không nói với Quân nhất định là có nỗi khổ của cháu. Trước đây Quân làm tổn thương cháu quá sâu, khiến cháu mới có hành động như vậy, dì có thể hiểu.”

“Dì, cảm ơn sự thấu hiểu của dì đối với cháu.” Cố Tịch Dao nói xong, cuối cùng cũng thở phào: “Nhưng mà, dì cứ yên tâm. Cháu sẽ không giấu con gái cho riêng mình, đến lúc thích hợp cháu sẽ nói chuyện con gái cho Bắc Minh Quân biết.”

Cô Phương vui vẻ gật đầu: “Nghe cháu nói như vậy, dì cũng yên tâm rồi.”

Cô Phương nói xong, lại có chút thương cảm: “Dì đi như vậy, đã không còn ai có thể nói chuyện trong lòng được với Quân rồi.”

Bà vươn tay nhẹ nhàng vuốt v3 mái tóc của Cố Tịch Dao.

“Tiểu Cố à, tuy Quân sau này sẽ kết hôn với Phỉ Nhi, nó làm như vậy cũng nhất định sẽ làm tổn thương trái tim của cháu. Tuy cháu sẽ không thừa nhận, nhưng dù sao các cháu vẫn còn có con gái chung, tình cảm của các cháu là có cơ sở. Dì nghĩ, cháu cũng không muốn để cho Trình Trình, Dương Dương còn có Cửu Cửu giống như Quân năm đó, không có ba hoặc là không có mẹ.”
 
Chương 1166


Chương 1166

Cô Phương nói xong thì đứng dậy, chậm rãi đi đến cửa sổ, ngẩng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Lúc này đường chân trời xuất hiện một đường sáng đầy màu sắc, diễm lệ hệt như cầu vồng.

Cô Phương quay đầu mỉm cười với Cố Tịch Dao một cái: “Tiểu Cố, thời gian của dì đến rồi. Sau này Quân nhờ cháu đó.”

Cố Tịch Dao kinh ngạc: “Dì ơi, dì định đi đâu?” Cô vội vàng nhảy xuống giường, đuổi theo qua đó.

Thế nhưng, chỉ ở gần trong gang tấc với cô Phương thôi, nhưng Cố Tịch Dao bất luận thế nào cũng không thể bắt lấy bà được.

Căn phòng ở đằng sau dần dần biến mất, trở thành màu đen vô tận, chỉ có ánh sáng ở xung quanh người của cô Phương, và cả cái chậu hoa mà bà tưới nước.

“Tiểu Cố, cháu biết chậu hoa này tên là gì không? Nó tên là Vong Ưu Thảo, hy vọng cháu và Quân có thể quên hết ưu sầu, sống cho thật tốt.”

Lời của cô Phương vừa dứt, chỉ thấy cơ thể của bà từ từ bay lên theo ánh sáng, bên cạnh bà là những con đom đóm nhảy múa đầy lấp lánh.

Cơ thể Cố Tịch Dao giống như là bị thứ gì đó giam cầm lại, cô chỉ có thể đứng ở nơi cách cô Phương không xa, trơ mắt nhìn cô Phương rời xa mình từng chút một.

“Cô ơi….”

Cố Tịch Dao cuối cùng cũng gọi cô Phương bằng xưng hô mình giấu trong lòng. Nước mắt đã tràn bờ đê, giọt lệ long lanh bay về phía cô Phương.

Qua đôi mắt mơ hồ vì đẫm lệ, nhìn thấy nụ cười của cô Phương vẫn vô cùng hiền từ, bà ta nhìn Cố Tịch Dao vẫy vẫy tay, cuối cùng biến mất thành một chấm sáng rực rỡ.

Cố Tịch Dao vào phòng ngủ, Hình Uy liền lui ra ngoài, anh ta nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Chủ nhân, cô ấy và hai vị cậu chủ nhỏ đã nghỉ ngơi rồi.” Hình Uy nhẹ giọng báo cáo với Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân gật gật đầu.

Hình Uy gật đầu, lấy ra hai chiếc đệm từ tủ đựng đồ, sau đó sắp xếp cái giường xếp.

Sau đó anh ta lại lấy một cái chăn để trên sofa: “Buổi tối lạnh, lúc ngài nghỉ ngơi thì đắp mền chút đi.”

Bắc Minh Quân gật đầu: “Được, đi nghỉ ngơi đi.”

Ánh đèn đại sảnh được chỉnh tối hơn một chút.

Bắc Minh Quân dựa vào ghế sofa, ngón tay kẹp một điếu thuốc, làn khói màu xanh nhạt phiêu tán trong không khí.

Cả buổi tối đều nhíu mày trằn trọc trăn trở, cái chết của cô Phương và vụ cháy của Nông Gia Lạc, trông bề ngoài là chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng, hai chuyện này nếu như đều xảy ra trong cùng một ngày, vậy thì không thể dùng từ ‘ngoài ý muốn’ và ‘trùng hợp’ để định nghĩa rồi.

Anh mang máng cảm nhận được, ở một mức độ nào đó, hai chuyện này hình như có liên quan ở một mấu chốt nào đó.

Nhưng anh từ đầu đến cuối đều nghĩ không thông, sự liên hệ của chúng rốt cuộc là nằm ở đâu.

Mãi đến hơn 4 giờ sáng, ngáp một cái xong, anh mới dựa trên sofa dần dần ngủ thiếp đi.

Mới sáng sớm, trước khi mọi người tỉnh dậy thì Hình Uy đã dậy rồi.
 
Chương 1167


Chương 1167

Chỗ này tuy là tầng hầm, nhưng chỗ này một mặt là bảo tồn hồi ức tuổi thơ của Bắc Minh Quân ra, còn có một công dụng khác chính là tránh nạn.

Cho nên, những nhu yếu phẩm cần thiết, đồ ăn và nước uống đều không thiếu một thứ nào, hơn nữa còn đủ để người ở đây sống qua một tháng cũng không thành vấn đề.

Hơn nữa, không khí ở đây được kết nối với thế giới bên ngoài bằng các đường ống đặc biệt, luôn giữ được không khí trong lành.

Vì vậy, anh ta đã nhanh chóng chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.

Khi Trình Trình và Dương Dương tỉnh dậy, thấy mẹ vẫn còn ngủ say, liền lặng lẽ mặc xong quần áo đi xuống đất. Sau khi ra cửa còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Hai cậu chủ nhỏ, sau khi rửa mặt xong là có thể ăn sáng rồi.” Hình Uy gọi các cậu nhóc ăn cơm.

Vị trí của nhà ăn nằm ở sâu bên trong của tầng hầm, chiếc bàn có thể ngồi tám người đã đầy đồ ăn và thức uống hấp dẫn.

Hình Uy sợ ảnh hưởng đến những người khác nghỉ ngơi, tuy anh ta đã cố đè nén giọng nói của mình xuống rất thấp rồi.

Tuy nhiên, Bắc Minh Quân vẫn bị đánh thức. Anh vươn cổ tay ra nhìn đồng hồ, đã sáu giờ sáng rồi.

Dựa trên ghế sofa cả đêm thực sự không thoải mái.

Cảm giác toàn thân đều cứng đờ, chân tay có chút đau.

Anh duỗi tay chân một cái, sau đó đặt tấm chăn đắp trên người sang một bên.

Đứng dậy, anh lại cử động cánh tay và cổ.

Hình Uy đi đến bên cạnh Bắc Minh Quân: “Chủ nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”

Bắc Minh Quân đi theo Hình Uy đi về phía nhà ăn.

Khi đi ngang qua phòng ngủ nơi Cố Tịch Dao đang nghỉ ngơi, nghe thấy bên trong hình như có tiếng động, anh lập tức mở cửa phòng ngủ ra…

“Cô….”

Cố Tịch Dao nhắm chặt mắt, vươn hai tay ra, cố gắng khua tay về phía trước, đầu ngón tay dùng sức như muốn bắt lấy thứ gì đó.

Sau khi hét lên một tiếng, đột nhiên ngồi dậy khỏi giường.

Khi cô cố gắng mở to mắt ra, trên trán đã đầy ắp mồ hôi, thở gấp như thể trái tim cô sắp nhảy ra ngoài rồi vậy.

Cô dùng sức xoa dịu trái tim đang nhấp nhô nhanh chóng của mình, nhìn xung quanh-một mảnh tối om, vươn tay không thấy năm ngón.

Lúc này, một luồng sáng trắng từ bên ngoài chiếu vào, khiến cho Cố Tịch Dao nhấc tay lên, che ở trước mắt mình.

Qua kẽ tay, cô mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao lớn xuất hiện trong ánh đèn rực rỡ.

Không lẽ mình cũng theo cô Phương đi rồi?

Choáng váng, trong ý thức mờ mịt, một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy cơ thể sắp ngã xuống của cô.

“Tịch Dao, Tịch Dao…”

Một giọng nói quen thuộc như đã xa cách cả một kiếp văng vẳng bên tai Cố Tịch Dao.

Đồng thời, cô ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, mùi hương này từng khiến cô sợ hãi, muốn tránh né biết bao, nhưng lại khiến cô cảm nhận được một sự ấm áp hệt như ánh nắng mặt trời và một loại an toàn .
 
Chương 1168


Chương 1168

Dần dần, cô dần dần tỉnh dậy trong tiếng gọi nhẹ nhàng.

Cô từ từ mở mắt ra, ánh đèn mờ ảo trong phòng khiến cô không còn cảm giác chói mắt nữa.

Điều đầu tiên Cố Tịch Dao làm khi tỉnh dậy không phải là xem mình đang ở chỗ nào, ai ở bên cạnh cô, mà trên mặt lộ ra một thần sắc vội vàng, văn vẹo cơ thể muốn thoát ra sự giam cầm.

Cô muốn xuống giường, cô muốn đi tìm căn phòng đó, đi tìm cô Phương.

“Tịch Dao, em muốn đi đâu vậy?” Đôi bàn tay to lớn ôm cô vào lòng.

Cảm nhận được cơ thể hơi hơi run rẩy của Cố Tịch Dao trong vòng tay mình, Bắc Minh Quân ôm cô chặt hơn.

Nhẹ nhàng vuốt v3 mái tóc dài của cô hết lần này đến lần khác, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, cơ thể cũng an ổn rồi.

“Tịch Dao, hồi nãy em bị sao vậy? Có phải ở chỗ này không quen, mơ ác mộng không?” Bắc Minh Quân nhìn người trong vòng tay mình, trái tim bất giác thắt lại.

“Em đã gặp cô rồi…” Nói đến đây, Cố Tịch Dao lại khóc không thành tiếng.

Ngày nghĩ, đêm mơ.

Mặc dù biết rằng cô chỉ là mơ một giấc mơ tưởng như đẹp đẽ thôi, nhưng giấc mơ đó chân thực đến nỗi khiến cô thà cho rằng đó không phải là mơ.

Bắc Minh Quân nhẹ nhàng áp cằm mình lên đầu Cố Tịch Dao, anh làm sao mà chưa từng muốn gặp lại cô trong mơ một lần giống như cô chứ, chỉ là anh không có cơ hội như vậy.

Sau khi hít một hơi thật sâu, Bắc Minh Quân đặt hai tay lên vai Cố Tịch Dao, đẩy cơ thể cô cách ra một khoảng với anh.

Anh nhìn đôi bờ má vẫn còn ngấn lệ của Cố Tịch Dao: “Em mơ thấy cô, đó là duyên số giữa em và bà ấy, bà ấy nhất định sẽ an ủi em trong giấc mơ, bảo em đừng vì bà ấy lìa đời mà thương tâm đúng không.”

Cố Tịch Dao nhẹ nhàng gật đầu.

“Vậy thì, em phải giống như lời của cô nói vậy đó, lau nước mắt đi. Sau đó đi rửa mặt rồi ăn cơm.” Bắc Minh Quân nói xong, hôn lên bờ má đẫm nước mắt của Cố Tịch Dao.

Anh nếm được vị đắng của nước mắt, lúc này đây cũng giống như trái tim của Bắc Minh Quân, làm sao mà không đắng cho được.

Nụ hôn này không có bất kỳ hàm ý nào, nếu có, đó là Bắc Minh Quân hy vọng sẽ mang lại cho Cố Tịch Dao một chút an ủi, một chút an ủi trong khả năng của anh.

Có lẽ, nụ hôn này đã có tác dụng ban đầu rồi, tâm trạng của Cố Tịch Dao bắt đầu bình tĩnh trở lại.

Khi Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao cùng xuất hiện trong nhà ăn, Dương Dương đã ăn xong phần của mình từ lâu.

Mặc dù thức ăn khẩn cấp không ngon bằng thức ăn thông thường, nhưng đối với một nhóc ham ăn mà nói, đồ ăn chưa ăn qua đều có thể trở thành một loại mỹ vị tươi mới.

Dương Dương nhìn chằm chằm vào một nửa cái bánh quy nén còn lại trong tay Trình Trình.

Khi thấy Trình Trình đã uống hết nước trái cây của mình, cậu nhóc dùng cùi chỏ chọt chọt vào Trình Trình ở bên cạnh:

“Này, cái đồ này chắc anh ăn không nổi nữa rồi đúng không, lãng phí thì tiếc quá, hay là để em ăn giùm anh.”

Trình Trình liếc Dương Dương một cái, cậu đương nhiên là biết thằng em háu ăn này có dụng tâm khác, vốn định nhường cho cậu nhóc cho xong, nhưng bụng của mình vẫn chưa có no: “Anh còn…”
 
Chương 1169


Chương 1169

“Được rồi!!” Không đợi Trình Trình nói xong, Dương Dương đã vui vẻ cướp lấy một nửa cái bánh quy đó. Sau đó cúi đầu nhìn xuống Bối Lạp đang nằm bên chân mình.

“ ‘trái banh’ mặc dù ngày hôm qua mi đã trở thành kẻ phản bội, nhưng sau này ta nghĩ lại, cho dù mi có đứng về phía ta, mi cũng không có bất cứ tác dụng gì.”

“ư ử…” Bối Lạp phát ra thanh âm bất lực.

Dương Dương thuận tay ném nửa chiếc bánh quy đến trước mặt Bối Lạp.

“Mi bất nhân, nhưng tao không thể bất nghĩa a, cho nên vẫn có phần của mi. Từ từ mà ăn, mùi vị thứ này không tồi.”

“Gâu gâu…” Bối Lạp vui vẻ vẫy đuôi với Dương Dương.

Này…Chưa kịp nói xong nữa thì đã bị thằng em tham ăn này của cậu giật mất rồi. Vậy mà còn lấy đồ ăn của cậu thuận nước giong thuyền, cho Bối Lạp ăn nữa chứ. Không lẽ còn phải để chó giành thức ăn sao?

Trình Trình trơ mắt nhìn Bối Lạp háo hức ăn sạch đồ ăn của mình ngay trước mắt.

Nhìn thấy Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao đi tới

“Ba, mẹ.” Trình Trình kêu một tiếng, sau đó nhảy xuống ghế, kéo lấy tay của Cố Tịch Dao.

Mặc dù Cố Tịch Dao đã rửa sạch nước mắt trên mặt rồi, nhưng trạng thái tinh thần của cô vẫn chưa được điều chỉnh.

Tất nhiên là Trình Trình có thể nhìn ra, nhưng cậu chỉ nghĩ là mẹ vẫn chưa nghỉ ngơi tốt, bởi vì hôm qua thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi.

Trình Trình nắm tay Cố Tịch Dao, dẫn cô vào chỗ ngồi.

“Chủ nhân, tôi đi mời cô Phỉ Nhi đến ăn cùng luôn.” Hình Uy đi đến bên cạnh Bắc Minh Quân, khẽ khom người, nhẹ giọng nói bên tai anh.

Bắc Minh Quân ưu nhã mà ăn thức ăn khô, khẽ gật đầu.

“Cốc cốc cốc…”

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng từ từ đánh thức Phỉ Nhi dậy.

Phỉ Nhi lờ mờ nhớ, tối đó mình vốn đã ngủ say, đột nhiên nghe thấy có người dùng sức đập cửa, tiếp đó là Bắc Minh Quân xông vào phòng ngủ của cô ta.

Anh đi đến trước giường của Phỉ Nhi, đôi con ngươi nóng như lửa đó nhìn mình.

Cô ta vội vàng ngồi dậy, hai tay túm chặt góc chăn.

Mặc dù Phỉ Nhi có chút nghi hoặc, Cố Tịch Dao thực ra đang ở sát vách, hơn nữa trong lòng mình còn rất rõ, Bắc Minh Quân hình như đối với Cố Tịch Dao tốt hơn một chút.

Nhưng chuyện đến lúc này, cô ta vẫn như một con thỏ hoảng sợ, trái tim cũng bắt đầu đập điên cuồng không ngừng.

Lúc này, một mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ cơ thể Bắc Minh Quân.

Phỉ Nhi khẽ cau mày, cô ta bắt đầu hoài nghi: Bắc Minh Quân luôn coi trọng mình như khách, giờ phút này anh có thể hành xử như vậy, không lẽ vì một thân đầy mùi rượu này?

Tiếp đó, cô ta cười khổ lắc đầu.

Hóa ra điều cô mong chờ đã thực sự xảy ra vào lúc này rồi, nhưng chuyện xảy ra lại hoang đường và nực cười như vậy.

Sau khi cười, cô ta lại bắt đầu cảm thấy buồn cho bản thân.

Bởi vì cô ta vẫn biết rất rõ rằng, bản thân mình vẫn vô cùng yêu Bắc Minh Quân.

Mặc dù Cố Tịch Dao đã sinh con cho anh, có lẽ cũng giữ một vị trí trong trái tim anh.
 
Chương 1170


Chương 1170

Nhưng bất luận thế nào thì mấy ngày nữa, Bắc Minh Quân sẽ lấy mình làm vợ, mình mới là người chiến thắng cuối cùng.

Thôi bỏ đi, bây giờ cũng không quan tâm hành động này của anh là xuất phát từ nguyên nhân gì, mình cứ coi như là sớm thực hiện nghĩa vụ của một người vợ đi.

Trong lúc mà Phỉ Nhi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng hết tất cả, Bắc Minh Quân lại đưa tay ra kéo chặt lấy cánh tay của cô ta, sau đó mang theo chút khẩn trương mà nói: “Ở dưới lầu cháy rồi, nhanh chóng rời khỏi nơi này đi.”

Vừa nghe thấy hỏa hoạn, Phỉ Nhi lập tức bị hù dọa cho ngốc luôn, lửa đối với cô ta mà nói có dấu ấn sâu sắc hơn so với người bình thường, cũng là bởi vì lửa cho nên mới khiến cô ta có dung mạo như hiện tại.

Cũng bởi vì lửa cho nên Bắc Minh Quân mới đối xử với cô ta tốt hơn trước kia, quan tâm hơn.

Bởi vì lửa mà xui xẻo, bởi vì lửa mà hạnh phúc.

Nhưng mà hiện tại, trong lúc đã chuẩn bị hết tất cả các bước, vậy thì tại sao lại phải xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như thế này?

Sắc mặt Phỉ Nhi trắng như tờ giấy, ánh mắt của cô ta trở nên đông cứng, cả thân thể cũng giống như là trái banh xì hơi mà nằm xụi lơ ở trên giường.

Sau đó, trong lúc vô thức, Phỉ Nhi và Bắc Minh Quân đi ra khỏi phòng ngủ thì nhìn thấy bậc cầu thang đã bị thiêu cháy, làn sương mù màu trắng mang theo một mùi gay mũi từ tầng một bay thẳng lên trên tầng hai.

Tiêu rồi, tất cả đều đã tiêu hết rồi!

Phỉ Nhi nghĩ đến đây, cô ta cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, cả người của cô ta đều mềm oặc ở trong lòng của Bắc Minh Quân.

Lúc Phỉ Nhi tỉnh lại lần nữa thì phát hiện mình đã nằm trong một căn phòng lạ lẫm.

Tường sơn màu trắng, làm cho căn phòng này trông sạch sẽ và thanh lịch hơn, một chiếc đèn kiểu cũ đặt ở trên cái tủ đầu giường, tản ra ánh sáng ấm áp.

Bố cục ở trong phòng vô cùng đơn giản, một cái giường, một cái bàn làm việc, và một cái tủ treo quần áo.

Rốt cuộc ở đây là ở đâu vậy? Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Đột nhiên đầu đau đớn, cô ta cúi đầu xuống, hai tay xoa xoa huyệt thái dương.

Chợt nhìn thấy quần áo ở trên người của mình đã không phải là bộ quần áo kia nữa, mà là một cái áo sơ mi của đàn ông rộng rãi màu xanh dương.

Phỉ Nhi ở bên ngoài một thời gian dài, có thể nói là hiểu biết tương đối nhiều.

Từ hoa văn tinh tế và tay nghề điêu luyện của chiếc áo sơ mi này cũng có thể nhìn ra được nó được làm bởi một nghệ nhân nổi tiếng, hơn nữa trên ống tay áo còn được thêu một chữ “V” bằng chỉ vàng.

“V.” Lúc Phỉ Nhi nhìn thấy cái chữ này thì lập tức sửng sờ, cô ta biết rất rõ ràng con chữ này đại biểu cho một người đàn ông, một người đàn ông khiến cho cô ta yêu và hận.

Cũng là bởi vì người đàn ông này, cho nên mới khiến cho cô ta biến thành cái dạng này…

“Cốc cốc cốc…” Âm thanh gõ cửa vang lên.

Phỉ Nhi vội vàng sửa sang mình một chút, sau đó nói một tiếng: “Mời vào.”

Cửa phòng được mở ra, Hình Uy đi về phía trước một bước, nhìn Phỉ Nhi đang ngồi ở trên giường, hơi gật đầu rồi nói: “Cô Phỉ Nhi, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, chủ tử đang ở dưới nhà ăn, cũng chỉ có thiếu một mình cô.”

Phỉ Nhi cũng gật đầu đáp lại: “Được rồi, tôi đi xuống ngay đây, anh chờ tôi một lát đi.”
 
Chương 1171


Chương 1171

“Được rồi.” Hình Uy nói xong thì lui về phía sau một bước, tiện tay nhẹ nhàng đóng cửa lại một lần nữa.

Phỉ Nhi vội vàng tìm kiếm quần áo của mình ở trên giường, nhưng mà quần áo đã bị lấy đi rồi.

Cô ta đành phải mặc cái áo sơ mi này, vẫn may là vừa đủ dài, ngay lưng có một cái túi, cũng có thể được xem như là cái váy liền.

Cô ta có chút ngượng ngùng mở cửa ra.

Hình Uy vẫn còn đang đứng chờ ở cửa.

Cô ta kéo ống tay áo của Hình Uy, nhỏ giọng nói: “Quần áo của tôi đâu rồi.”

“Là như thế này, quần áo của cô đã được giặt xong rồi, có điều là điều kiện ở đây có hạn, vẫn còn chưa khô, cho nên chủ tử đã giúp cô thay quần áo dự phòng của anh ấy.” Hình Uy nói.

Phỉ Nhi giật mình, gương mặt lập tức đỏ lên, hơi cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Hóa ra là do anh ấy đã thay quần áo cho tôi.”

Hình Uy nghe xong thì lông mày giật một cái, xem ra là cô Phỉ Nhi đã hiểu lầm rồi, anh ta vội vàng giải thích nói: “Cô Phỉ Nhi, cô đừng hiểu lầm, không phải là do chủ tử đã thay cho cô đâu, mà là anh ấy đã kêu cô Cố thay cho cô đó.”

“Là như vậy à…” Phỉ Nhi nghe xong là Cố Tịch Dao thay cho mình, lập tức mất mát không ít.

Cố Tịch Dao, lại là Cố Tịch Dao. Hai ngày gần đây, người phụ nữ này cùng với con của cô ta đã khiến cho mình trở thành trò cười nhiều lần.

Nghĩ đến đây, Phỉ Nhi lại cảm nhận được một tia bất an, bởi vì Cố Tịch Dao đã thay quần áo cho mình, có lẽ đã nhìn thấy được hình ảnh không chịu nổi của mình.

Không biết là cô ta có cười nhạo mình hay không, có làm quá mọi chuyện lên rồi nói xấu mình ở trước mặt của anh Bắc Minh Quân hay không.

“Cô Phỉ Nhi, cô Phỉ Nhi?” Hình Uy nhìn bộ dạng trở nên có chút mất tự nhiên của cô ta.

Phỉ Nhi nhanh chóng che giấu lại, bàn tay nhỏ nhắn vuốt vuốt phần bụng của mình, nhìn Hình Uy mỉm cười nói: “Không có gì đâu, bây giờ tôi đói bụng lắm, không muốn để Quân chờ chúng ta lâu quá.”

Hình Uy nhẹ nhàng gật đầu, quay người dẫn theo Phỉ Nhi xuống phòng ăn.

“Em đã xuống rồi đó à, thân thể có cảm thấy có chỗ nào không ổn hay không?” Bắc Minh Quân nhìn Phỉ Nhi rồi hỏi.

Phỉ Nhi mỉm cười: “Sức khỏe của em rất tốt, chắc có thể là do ngày hôm qua khói bay vô cho nên choáng, em còn phải cảm ơn là anh đã cứu em nữa, nếu không thì chắc có lẽ là em sẽ không có mặt ở đây.”

Bắc Minh Quân nhẹ gật đầu, tiện tay chỉ vào vị trí đối diện của anh: “Em ngồi đó ăn đi.”

Phỉ Nhi nhẹ nhàng gật đầu, Hình Uy cũng thuận thế kéo cái ghế ở vị trí đối diện của Bắc Minh Quân ra cho cô ta ngồi xuống.

Phỉ Nhi mỉm cười nhìn Bắc Minh Quân phong nhã uống nước trái cây.

Nhưng mà sau đó cô ta đảo mắt liền nhìn thấy Cố Tịch Dao ngồi ở bên cạnh của anh, trong lòng chợt cảm thấy có chút không thoải mái, vị trí ở bên cạnh của Bắc Minh Quân hẳn là thuộc về mình mới đúng.

Mặc dù trong lòng rất rất rất không nguyện ý, nhưng mà cô ta vẫn duy trì nụ cười như cũ, nhẹ nhàng gật đầu với Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao cũng nhẹ nhàng gật đầu đáp lễ với cô ta.

“Quân, không ngờ là quần áo của anh, em lại mặc vừa người như thế, đặc biệt là logo được thêu ở trên cổ tay áo.”

Phỉ Nhi nói xong thì lại đứng dậy xoay một vòng ở trước mặt của Bắc Minh Quân, còn cố ý lắc lư chữ “V” ở trước mặt của anh.

Bắc Minh Quân hơi nhíu mày lại, trên mặt lộ ra một chút không kiên nhẫn: “Vừa người thì em cứ mặc đi, cũng không cần phải trả lại cho anh đâu.”
 
Chương 1172


Chương 1172

Phỉ Nhi bỗng nổi cơn thịnh nộ sau khi nghe thấy câu nói đó, cô ta bỏ qua biểu cảm không vui ở trên mặt của Bắc Minh Quân, cô ta rõ ràng cảm thấy Bắc Minh Quân có thể như vậy hoàn toàn là bởi vì người phụ nữ đang ngồi ở bên cạnh của anh… Cố Tịch Dao.

Phỉ Nhi mập mờ liếc nhìn Bắc Minh Quân một cái, ra vẻ giận dỗi: “Hứ, quần áo của anh mà còn cần phải trả lại hả, qua mấy ngày nữa là chúng ta sẽ cử hành hôn lễ, sau đó không chỉ riêng quần áo này đâu, ngay cả anh cũng là của em nữa.”

Nói xong, cô ta đỏ mặt che miệng nở nụ cười: “Nhưng mà trước tiên thì em vẫn phải nên cảm ơn anh.”

Nhìn dáng vẻ lả lơi liếc mắt đưa tình của Phỉ Nhi ở trước mặt của Bắc Minh Quân, trên gương mặt xinh đẹp của Cố Tịch Dao lúc đỏ lúc trắng, trong lòng của cô có một loại cảm giác không được tự nhiên không thể nói thành lời.

Sau khi cô vội vàng uống xong ly nước trái cây của mình, nhẹ nhàng bỏ cái ly xuống, phần thức ăn còn lại thì vẫn còn nguyên ở trong khay: “Tôi đã ăn xong rồi, các người chậm rãi dùng bữa đi.” Nói xong thì đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi ra khỏi phòng ăn.

“Mẹ muốn đi đâu vậy?” Trình Trình vội vàng đi theo cô ra ngoài.

Dương Dương nhìn thấy thế thì cũng vội vàng quơ lấy chiếc bánh quy, tiếp theo nhảy xuống cái ghế, nhanh chóng chạy ra bên ngoài, Bối Lạp cũng lắc lư cái đuôi rồi chạy theo.

Trước khi đi ngang qua mặt của Phỉ Nhi, Dương Dương còn cố ý làm một cái mặt quỷ với cô ta.

Bởi vì Dương Dương ghét nhất chính là Phỉ Nhi mắt đi mày lại với ba người chim ở trước mặt của mẹ và cậu, mà dù cậu cũng ghét ba người chim muốn chết đi được.

Nhưng mà cũng không có cách nào khác, con không thể chê “ba” xấu, chó không thể chê chủ nghèo mà.

Bắc Minh Quân nhìn thấy Cố Tịch Dao đứng dậy đi khỏi, anh cũng không đuổi theo ra ngoài.

Anh đương nhiên biết hành động không có lịch sự đó của cô là bởi vì cái gì.

Anh lập tức trừng mắt nhìn Phỉ Nhi một chút: “Em đứng đây xoay cái gì mà xoay, làm cho người ta hoa mắt, còn không mau ăn cho nhanh đi.”

Phỉ Nhi thấy Cố Tịch Dao đã đi rồi, mục đích của mình đã hoàn thành, có nghe thấy tiếng quát lớn của Bắc Minh Quân thì cũng đành chấp nhận.

Yên tĩnh ngồi đối diện của Bắc Minh Quân, trong lòng đắc ý ăn bữa sáng.

Hình Uy đứng ở bên cạnh của Bắc Minh Quân, nhìn Cố Tịch Dao mang theo bọn nhỏ đi ra ngoài, đối mặt với Phỉ Nhi, anh ta cũng không muốn phải đứng ở đây.

Thế là bước về phía trước hai bước, xoay người lại nhỏ giọng nói ở bên tai của Bắc Minh Quân: “Chủ tử, tôi muốn đi xem tình huống ở bên ngoài một chút.”

Bắc Minh Quân nhẹ nhàng gật đầu: “Nhất định phải cẩn thận, chú ý an toàn.”

“Tôi hiểu rồi, chủ tử.” Hình Uy nói xong thì cũng đi ra ngoài.

Ở trong phòng khách, Cố Tịch Dao đang ở trên ghế sofa.

“Mẹ ơi, có phải là mẹ đang tức giận hay không?” Trình Trình đứng ở bên cạnh của cô, đôi mắt to ngập nước khẩn trương nhìn cô.

Không đợi Cố Tịch Dao nói chuyện, Dương Dương cầm cái bánh quy đáp lời lại: “Cái đó còn cần phải nói nữa hả, cậu cứ nhìn cái người quái dị kia đi, cứ lắc lư ở trước mặt của ba người chim, lắc qua lắc lại, trông cứ như là con tắc kè vậy á.”

Cố Tịch Dao nhìn Dương Dương vừa nói vừa khoa tay múa chân, tâm trạng không tốt đã bị cậu đùa nghịch trong nháy mắt liền dễ chịu hơn rất nhiều.
 
Chương 1173


Chương 1173

Nhưng mà cô vẫn đánh vào mông của Dương Dương một cái, sau đó mặt nghiêm lại la cậu: “Không cho phép con nói xấu người khác, cái thằng nhóc con chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, hôm qua đánh con vì cái gì, không phải là chuyện con nói chuyện không biết suy nghĩ à.”

Dương Dương một mặt oan ức, vuốt vuốt cái mông nhỏ của mình, mặc dù là ngày hôm qua đã chườm đá cho bớt sưng, nhưng mà vẫn còn hơi đau.

“Mẹ à, con trút giận cho mẹ còn sai nữa hả?”

Cố Tịch Dao nhìn dáng vẻ bĩu môi của Dương Dương, sắc mặt dịu đi một chút, nhẹ nhàng vuốt v3cái đầu nhỏ của cậu: “Con trút giận thay cho mẹ, mẹ cảm ơn con, nhưng mà con không thể tùy tiện nói xấu người khác được, đứa bé như thế này sẽ không có người nào thích đâu, con có biết chưa?”

Dương Dương nhẹ nhàng gật đầu: “Mẹ, con đã biết rồi ạ.” Nói xong, cậu duỗi bàn tay nhỏ ra: “Mẹ, mẹ vẫn còn chưa ăn điểm tâm xong, cái này là của con mang ra cho mẹ.”

“Dương Dương ngoan quá, mẹ ăn no rồi, cái này con với Trình Trình ăn đi.”

Dương Dương nghe xong thì liền vui vẻ ghê gớm, trong lúc vừa mới bẻ cái bánh quy ra một nửa chia cho Trình Trình, cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy Hình Uy đang bước ra từ trong phòng ăn: “Chú đầu bếp, chú đang muốn đi đâu vậy ạ?”

Hình Uy chỉ vào cửa hầm: “Chú đi ra ngoài xem tình huống ở bên ngoài một chút.”

Dương Dương nghe xong thì liền chạy chậm mấy bước đi tới ôm đùi của Hình Uy, trưng ra một bộ mặt trong lòng đầy mong chờ: “Dẫn cháu ra ngoài với, có được hay không? Ở đây muốn nổi mốc luôn rồi.”

“Cái này…” Hình Uy lộ ra vẻ khó xử, thế là anh ta ném ánh mắt cần giúp đỡ về phía Cố Tịch Dao, hi vọng là cô có thể nói một câu.

Thật ra thì Cố Tịch Dao cũng không muốn ở đây, có lẽ là bởi vì do Phỉ Nhi.

Cô đi đến trước mặt của Hình Uy, cúi đầu trừng mắt liếc Dương Dương: “Dương Dương, buông ra đi, không cho phép con quấn lấy chú Hình Uy.”

Sau khi kéo Dương Dương ra rồi thì áy náy cười một tiếng với Hình Uy, sau đó như là có điều suy nghĩ mà nói: “Thật ra thì tôi cũng muốn đi ra ngoài hít thở không khí, mặc dù ở đây cái gì cũng có, nhưng mà ở một thời gian dài rồi cũng có lúc chịu không được.”

Lông mày của Hình Uy hơi nhíu lại một chút, đương nhiên là anh ta hiểu được cảm nhận lúc này của Cố Tịch Dao, có điều là bây giờ hoàn toàn không biết gì về tình huống ở bên ngoài, nếu như xảy ra chuyện gì thì sao mình có thể nói lại với chủ tử được đây.

Cố Tịch Dao nhìn bộ dạng do dự của Hình Uy, cũng có thể đoán được là anh ta đang lo lắng cái gì.

Cô mỉm cười: “Anh yên tâm đi, chúng tôi sẽ đi theo anh vào con đường hầm, nếu như có nguy hiểm gì thì chúng tôi sẽ trở về là được rồi, cho dù có đi ra ngoài thì chúng tôi cũng chỉ hoạt động thân thể ở bên ngoài một chút mà thôi.”

Cố Tịch Dao nói xong thì lại chỉ chỉ về phía Bối Lạp: “Anh nhìn Bối Lạp xem, cả một đêm rồi nó vẫn còn chưa đi tiểu tiện, vậy thì Bắc Minh Quân còn không biết phải đối phó với nó như thế nào.”

“Ô…” Giờ phút này Bối Lạp cũng mang theo một bộ dạng bất đắc dĩ mà ai oán một tiếng.

“Đã như vậy rồi… vậy thì tôi sẽ mang mọi người đi ra ngoài một chút, nhưng mà mọi người phải nghiêm túc nghe theo chỉ huy của tôi đó, không thể làm sai một bước, nếu không thì rất có thể sẽ có nguy hiểm.” Hình Uy bất đắc dĩ đành phải đồng ý.

Có thể đi ra, người vui vẻ nhất đó chính là Dương Dương. Thật ra thì sao Trình Trình không muốn đi ra ngoài được chứ, chỉ có điều là trở ngại ba, khó mà nói ra khỏi miệng thôi.

Hình Uy cầm theo một cái ba lô nhỏ, dọn dẹp lại một chút công cụ cần thiết bỏ vào.

Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong rồi, Hình Uy, Cố Tịch Dao, Trình Trình, Dương Dương còn có Bối Lạp, một nhóm bốn người cộng thêm một con chó rời khỏi tầng hầm, đi dọc theo đường hầm hôm qua vừa mới đi vào đây.

Đến lối ra vào, Hình Uy ra hiệu cho Cố Tịch Dao cùng với bọn nhỏ đeo khẩu trang lên, sau đó kêu bọn họ lùi về phía sau mấy bước.
 
Chương 1174


Chương 1174

“Rắc…”

Hình Uy đưa tay ra mở cánh cửa sắt bảo vệ với bên ngoài.

“Soạt…” Một lớp sương mù dâng lên cùng với mùi khói gay mũi khét lẹt sau khi đồ vật bị đốt cháy xộc vào trong mũi.

“Khụ khụ…” Mọi người đều mang theo khẩu trang, nhưng mà vẫn ho khan không ngừng.

May mắn ở trong phòng có thiết bị thông gió, khói và mùi khét nhanh chóng tan đi rất nhiều.

Hình Uy lấy được bốn cái đèn pin nhỏ từ trong cái ba lô của mình, đưa qua cho bọn họ mỗi người một cái, Trình Trình và Dương Dương còn quá nhỏ, anh ta đã cố định cái đèn pin ở trên vai của bọn nhỏ bằng một miếng dán.

Như thế này thì cho dù bọn nó có đi đâu đi nữa cũng có thể đảm bảo ánh sáng phản chiếu dưới mặt đất ở trước mặt của bọn nó, hoặc là trên vật thể.

Hình Uy là người đầu tiên đi lên mặt đất, dùng đèn pin nhỏ chiếu ở xung quanh, sau khi quan sát ở xung quanh đã an toàn, liền vẫy gọi kêu Cố Tịch Dao dẫn theo bọn nhỏ đi lên.

Sau khi đi lên nhìn căn phòng đen kịt, không biết là ở đâu phát ra tiếng vang “bôm bốp” rất nhỏ, vẫn còn có mùi cháy khét, trong nháy mắt trong lòng của Cố Tịch Dao liền trở nên trĩu nặng.

Chỉ trong vòng có một đêm, vậy mà căn phòng này lại trở nên hoang tàn trong một trận lửa.

Hình Uy vừa đi ở phía trước để dò đường, vừa quay đầu lại dặn dò Cố Tịch Dao: “Cô chủ, cô với mấy cậu nh0 phải cẩn thận một chút.”

Trên mặt đất, ngổn ngang nhiều đồ vật bị cháy rụi.

Cố Tịch Dao đi theo Hình Uy bước qua cầu thang, cô nhịn không được mà dùng đèn pin chiếu rọi một cái.

Chỉ nhìn thấy cái cầu thang gỗ ở đây đã không còn nữa, chỉ nhìn thấy một lỗ hổng trống rỗng ở trên lầu hai, cái cầu thang này đã bị cháy thành tro bụi, vương vãi khắp ở dưới tầng một.

Mọi người tiếp tục đi về phía trước, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chống trơn chiếu vào trong phòng. Cố Tịch Dao quay đầu nhìn về phía phòng khách, ở đó cũng là một đống đổ nát, ánh nắng chiếu rọi vào mấy chai thủy tinh bị rơi trên mặt đất trông khá lấp lánh.

Nhìn mấy cái chai thủy tinh này, Cố Tịch Dao không khỏi nghĩ đến ngày hôm qua…

Cuối cùng cũng đi ra được, hứng lấy ánh nắng ấm áp, thể xác và cả tinh thần đều tự tại và thoải mái.

“Chao ôi…” Dương Dương hoan hô, giống như là một con ngựa nhỏ chạy ở trên thảo nguyên.

Trình Trình thì bình tĩnh hơn nhiều so với cậu, nhắm mắt lại ngửa đầu lên, cố gắng hô hấp không khí trong lành ở bên ngoài.

“Gâu gâu…” Còn Bối Lạp ngoắt ngoắt cái đuôi, hết ngửi cái này đến ngửi cái kia, rồi lại chạy theo Dương Dương.

So với bọn nhỏ thì tâm trạng của Cố Tịch Dao cũng không có tốt như vậy, nhìn những căn nhà ở xung quanh cách đó không xa cũng bị thiêu rụi chỉ còn lại những đống đổ nát thê thảm.

Có lẽ đối với bọn nhỏ mà nói, đoạn ký ức này cũng chỉ là một ký ức không là cái gì, có thể bỏ qua trong cuộc đời của bọn nó.

Nhưng mà đối với Cố Tịch Dao mà nói, đây chính là ký ức mà cả đời này cô không có cách nào quên được.

“Cô chủ, mọi người hoạt động ở đây một chút đi, đừng có đi quá xa, tôi đi thăm dò tình hình của mấy căn nhà ở kế bên một chút.” Hình Uy quan sát tình huống ở xung quanh rồi nói.
 
Chương 1175


Chương 1175

Cố Tịch Dao nhẹ gật đầu: “Ừm, anh phải chú ý an toàn đó.”

Hình Uy quay người đi về phía mấy căn nhà ở gần đó.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên người của Cố Tịch Dao đang dạo bước, cô từ từ suy nghĩ tường tận bắt đầu từ khoảng thời gian kết hôn thế đến nay.

Bây giờ còn bốn ngày nữa, không hiểu cô lại bắt đầu cảm nhận có chút mất mát, nhất là buổi sáng ngày hôm nay Phỉ Nhi nói những lời nói đó ở trước bàn ăn…

Bây giờ đã đến lúc tỉnh mộng rồi.

Lúc này nghe thấy ở cách đó không xa có tiếng Dương Dương kêu to: “Con thỏ, con thỏ kìa! “trái banh”, nhanh mau đi bắt con thỏ đó về đây đi.”

Tiếp theo là Dương Dương phàn nàn nói: ““trái banh”, mày chạy chậm quá đi hà, hôm nay không cho mày ăn cơm đâu, vẫn là để tao đuổi theo với mày cho đáng tin.”

Trình Trình cố gắng gọi với theo: “Bắc Minh Tư Dương, mau trở lại đi, mẹ không cho chạy xa như thế đâu!”

Cố Tịch Dao vội vàng ngẩng đầu nhìn qua, chỉ nhìn thấy Bối Lạp đang chạy nhanh ra phía trước, Dương Dương cũng liều mạng nện bước chân nhỏ nhắn ngắn ngủn đuổi theo nó không bỏ.

Chỉ có Trình Trình không có đuổi theo, khuôn mặt của cậu đều là nét lo lắng.

Bây giờ trang trại đã biến thành một đống đổ nát, khắp nơi đều có thể gặp phải nguy hiểm, nếu như Dương Dương xảy ra chuyện gì, vậy thì thật sự không dám tưởng tượng.

“Trình Trình, con đứng đây chờ chú Hình Uy đi ra nha, để mẹ đi tìm Dương Dương.” Cố Tịch Dao nói xong thì cũng đuổi theo.

Dương Dương và Bối Lạp càng chạy càng xa, Cố Tịch Dao gắt gao đuổi theo ở phía sau.

Không bao lâu sau, bọn chúng liền chạy ra khỏi trang trại.

Ở phía trước của bọn chúng là một mảnh rừng rậm, Bối Lạp chạy nhanh trong con đường được rãi đầy sỏi.

“Dương Dương, đường đuổi theo nữa, mau trở lại đi!”

Cố Tịch Dao vội vàng kêu Dương Dương lại, ở trong lòng của cô rất rõ ràng, chỉ cần bước vào rừng cây này, nếu như không quen thuộc địa hình thì rất dễ dàng bị thương, thậm chí là sẽ lạc đường.

Nhưng mà dường như là Dương Dương chạy ở phía trước lại không nghe được, tiếp tục chạy theo Bối Lạp, mới chạy hai ba bước thì cậu với Bối Lạp liền biến mất ở trong rừng cây.

“Dương Dương, Dương Dương!” Cố Tịch Dao lo lắng hét lên, càng tăng nhanh bước chân chạy theo.

Chạy vào rừng cây, sau khi chạy được mấy chục mét, ở xung quanh ngọai trừ thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót thì mọi thứ đều yên tĩnh.

Những tán cây che phủ cả bầu trời, chỉ có ánh sáng mặt trời được xuyên qua các khe hở giữa các cành cây, tạo thành từng vệt sáng.

Càng như vậy thì Cố Tịch Dao càng trở nên lo lắng hơn, cô bắt đầu thấy hối hận, hối hận là tại sao mình không thể ở trong tầng hầm. Cho dù có muốn đối mặt với Phỉ Nhi thì cũng sẽ không trở thành như hiện tại, ngay cả con trai cũng không thấy đâu.

“Dương Dương, Dương Dương…” Mặc kệ là Cố Tịch Dao dùng sức lực bao lớn để la lên, đáp lại cô cũng chỉ có từng tiếng vang vọng quanh quẩn ở trong rừng rậm.

Thời gian trôi qua dài dằng dẵng, Cố Tịch Dao cũng không biết là đi được bao xa, chạy đến nổi ngay cả chân của cô cũng đã kiệt sức.

Vào lúc cô sắp hoàn toàn thất vọng, ở cách đó không xa truyền đến tiếng chó sủa.

Cố Tịch Dao lập tức lấy lại tinh thần, giống như là khôi phục lại động lực một lần nữa, chạy theo nơi phát ra âm thanh.
 
Chương 1176


Chương 1176

Cách với nơi chó sủa càng ngày càng gần, dường như còn nghe thấy âm thanh của Dương Dương.

Nhưng vào lúc này, bước chân của cô trở nên chậm chậm, mà càng ngày càng chậm, càng ngày càng cẩn thận.

Bởi vì cô phát hiện ngoại trừ âm thanh của Bối Lạp và Dương Dương thì còn có âm thanh của những người khác nữa.

“Anh rể, bắt đi, bắt đi… a… trời, còn tưởng là ngựa và thú, hóa ra là con chó, còn có một bé trai nữa.”

“Haizz… mất một thời gian dài để đào một cái hố, còn chờ cả một đêm, vậy mà chờ được hai thứ như thế này, mất tiền mất tiền rồi.”

Cố Tịch Dao lẳng lặng đi đến gần, cuối cùng đẩy một nhánh cây đang che ở trước mặt ra, đã nhìn thấy được một người có dáng cao gầy và một tên lùn mập mạp, hai người bọn họ đều mặc đồ rằn ri, đang đứng song song đưa lưng về phía mình.

Từ giữa kẽ hở giữa hai người bọn họ, mơ hồ có thể nhìn thấy được ở phía trước của bọn họ là một cái hố to.

Nghe thấy ý tứ trong lời nói của bọn họ thì Bối Lạp và Dương Dương đang ở trong cái hố.

“Tách, tách…” Hai tiếng bật lửa thanh thúy vang lên, sau đó liền bay ra một đám sương mù màu trắng.

“Em nói nè anh rể, hôm nay thật sự không có may mắn, không bắt được con dã thú nào để đến chợ bán kiếm lời, kết quả còn bị hai cái tên này quấy nhiễu nữa chứ.” Tên mập lùn phàn nàn nói.

“Haizz, nếu không thì chúng ta làm như thế này đi, con chó này cũng tính là rất mập, không bằng mang đến bên thị trấn, nói không chừng còn có thể bán được một cái giá tốt.” Cái tên mập lùn kia hút một hơi thuốc rồi nói.

Tên cao gầy nghe xong thì lắc đầu: “Hai người chúng ta ở trong rừng này cũng đã một đêm rồi, bây giờ bụng đã sớm đói muốn chết, tôi thấy quả thật con chó này cũng mập đó, không bằng nướng nó lên làm thịt ăn đi.”

“Ăn thịt chó hả? Nhưng mà nuốt không trôi, khôn phải là anh không biết, hồi còn bé em cũng bị chó cắn nữa đó…” Tên mập lùn dường như đang nhớ đến bóng ma khi còn bé .

Tên cao đầy khinh bỉ nhìn hắn ta một cái: “Sợ cái gì chứ, nói cho cậu biết, nghe nói là Diêu Nhị Ca thôn của chúng ta nói thịt chó có thể bồi bổ, nhất là bổ cho mấy người đàn ông, người ta còn nói mấy người Quảng thường ăn thịt chó lắm đó.”

Tên mập lùn nghe xong thì lập tức tỉnh táo lại, hắn ta chép miệng một cái: “Thôi được rồi, cứ làm như thế đi, hôm nay chúng ta có một bữa ăn mặn. Không sợ anh cười chê chứ, ngày nào em gái của anh cũng trách em không được, ngày hôm nay bồi bổ một chút, tối nay sẽ thoải mái thôi.”

Tên cao gầy nghe xong thì vui vẻ: “Haha, nhìn chút tiền đồ này của cậu đi, được rồi được rồi, để cậu ăn nhiều một chút.”

“Hắc hắc, cảm ơn anh rể, vậy đi hấp con chó này mới tốt hay là nướng tốt hơn?” Tên mập lùn chảy nư0c bọt kích động nói.

“Đây là con chó của tôi, không cho phép các người ăn nó!” Dương Dương nghe hai người đang bàn bạc với nhau cách để ăn “trái banh” ở trên cái hố, khuôn mặt nhỏ nhắn kéo căng không chịu được.

“Con chó của tôi ai cho mấy người ăn nó, nếu như các người đã thích như vậy rồi, vậy trước tiên tôi để cho hai người ăn chút bột đậu hỗn hợp vậy.” Dương Dương quả thật rất tức giận, mặc dù cậu là một đứa nhỏ, không bò lên nổi.

Nhưng mà ở trong cái hố này có đất, cậu dùng tay nhỏ nắm lấy đất, dùng sức ném lên trên hai người bọn họ.

“Phi phi phi…” Sau khi một làn bụi vàng bay ngang hai người bọn họ, để lại bụi ở trên người, bụi ở trên đầu, vừa nhổ ra đất bị ăn phải vào trong miệng.
 
Chương 1177


Chương 1177

“Cái thằng nhóc con này, quả thật là không biết thành thật mà.” Tên mập lùn mắng một câu, sau đó trong mắt của hắn ta lóe lên một tia sáng.

Hắn ta đi đến bên cạnh cái hố rồi ngồi xuống, trừng mắt liếc nhìn Dương Dương: “Nhóc con, chú nói với nhóc tốt nhất thành thật cho chú một chút đi, xử lý xong con chó kia thì sẽ đến lượt xử lý nhóc đó.”

Dương Dương nhìn thoáng qua Bối Lạp, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Mấy người cũng muốn nướng tôi lên luôn hả?”

Câu nói này của Dương Dương đã chọc cho tên mập lùn bật cười: “Nhóc con à, nhóc cho rằng bọn chú là hắc sơn lào yêu hả? Còn nướng nhóc lên, chú thấy nhóc trắng trắng mập mạp, bán cho mấy người ở trong khe suối mà làm con trai.”

Nghe thấy hai người đó muốn bán cậu con trai yêu quý nhất của mình lên trên núi, rốt cuộc Cố Tịch Dao cũng không kìm nén được tâm trạng kích động của mình.

Ai cũng không thể đánh chủ ý lên người con trai của cô!

“Các người đừng có mơ tưởng bán con trai của tôi đi!” Cố Tịch Dao la to lên một tiếng, tiện tay quơ lấy một cành cây hơi thô rồi vọt ra ngoài.

Sau đó, cô không nói lời nào, dùng cành cây này đánh lung tung về phía hai người bọn họ.

Cố Tịch Dao cầm thêm cái cây đột nhiên xuất hiện, làm cho hai người bọn họ vội vàng không kịp chuẩn bị.

Bọn họ bị đánh liên tục lùi ra phía sau, nhưng mà không có phản kích lại, chỉ là duỗi cánh tay ra bảo vệ đầu và thân thể của mình.

Tình hình ở phía trên thay đổi trong nháy mắt, sự xuất hiện của Cố Tịch Dao, không thể nghi ngờ gì, chuyện đó đã cho Dương Dương uống một viên thuốc an thần.

Cậu ở phía dưới cổ vũ: “Mẹ ơi cố lên, đánh hai người xấu xa này đi, bọn họ muốn ăn “trái banh” đó, còn muốn bán con cho người ta làm con trai nữa.”

Có lẽ là bởi vì trộm cướp nhút nhát, tên cao gầy không nói lời nào, tên mập lùn vội vàng giải thích cho mình: “Ôi, ôi, tôi cũng chỉ nói đùa với đứa bé kia mà thôi.”

Nghe cáo trạng của Dương Dương, mặc dù Cố Tịch Dao sớm đã nghe thấy, nhưng vẫn là càng nghe càng giận, vì vậy, cô đánh càng mạnh hơn.

Cứ như vậy, một người đánh, hai người lùi.

Ba người vòng hố hết vòng này tới vòng khác.

Nhưng mà, thời gian càng dài, dù sao Cố Tịch Dao cũng là phụ nữ, sức lực không thể duy trì được lâu, rất nhanh đã dùng hết sức lực.

Sau đó, sức lực đánh lên người hai người như đấm lưng cho họ.

“Khà khà…người phụ nữ như cô cũng chỉ chút sức lực vậy thôi.” Tên béo lùn cười, nắm cây khô trong tay mình.

Ba người liền dừng lại.

Tên cao ốm và tên béo lùn thở hổn hển, bắt đầu cẩn thận đánh giá người phụ nữ đánh cho họ tay chân loạn xạ này.

Tên béo lùn dùng ánh mắt kinh dị đánh giá người phụ nữ đối diện từ trên xuống dưới, hắn dám nói người phụ nữ này là người phụ nữ xinh đẹp nhất hắn từng thấy trong đời này.

Sau đó hắn hèn hạ dùng cùi trỏ chọt chọt tên cao gầy, chép miệng với hắn ta: “Anh rể, anh nhìn người phụ nữ này.”

“Đang nhìn đây.” Tên cao gầy cũng là lần đầu tiên thấy người phụ nữ thanh tú như vậy, làn da trắng nõn không chút son phấn, nhưng lại khiến người ta nhìn cảnh đẹp ý vui.

“Anh nói, người phụ nữ này sao lại xinh đẹp như vậy, sao còn đẹp hơn cả Lý Thúy Hoa trong thôn chúng ta.” Lúc tên béo lùn và tên cao gầy nói, đều không nỡ dời ánh mắt khỏi người người phụ nữ trước mặt.
 
Chương 1178


Chương 1178

Tên cao gầy vẫn xem như có chút kiến thức, hắn khinh thường liếc nhìn tên béo lùn: “Cậu chỉ biết Lý Thúy Hoa. Nói cho cậu biết, con gái thành phố đều xinh đẹp hơn Lý Thúy Hoa, có biết không.”

“Thật sao?” Tên béo lùn quay đầu nhìn tên cao gầy mặt đầy hoài nghi.

Tên cao gầy có chút đắc ý: “Đó là đương nhiên, thành phố rất nhiều. Ngày khác dẫn cậu lên thành phố mở mang kiến thức.”

Tên béo lùn nhìn hắn một cái, sau đó cảnh giác hỏi: “Anh rể, anh trước đây thường lên thành phố, có phải đã làm chuyện gì có lỗi với chị em không?”

Tên cao gầy có chút gượng gạo, cố làm ra vẻ trấn định: “Em rể, cậu nói gì vậy. Tôi một lòng với chị cậu.”

Sau đó hắn cũng cảnh giác nói với tên béo lùn: “Nói cho cậu biết, cậu đừng có ý đồ với người phụ nữ này, làm ra chuyện gì có lỗi với em tôi.”

Tên béo lùn cũng vội vỗ ngực biểu thị sự quyết tâm của mình: “Anh rể, em tuyệt đối không hai lòng với em gái anh.”

Cố Tịch Dao nghe hai người nói linh tinh, căn bản không để mình vào mắt, lập tức tức giận mặt lúc đỏ lúc trắng.

“Này! Hai người nghe đây, mau thả con trai tôi và con chó đó ra. Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát.” Cố Tịch Dao nói rồi bèn vươn tay mò túi lấy điện thoại.

Nhưng mò vào túi nửa ngày cũng không tìm thấy. Cố Tịch Dao lập tức hoảng loạn. Cô vốn chỉ ra ngoài hít thở không khí mà thôi, cho nên không mang điện thoại bên người.

Xem ra thật sự xong rồi.

“Này, cô gái. Tôi nói cho cô biết, xung quanh nơi này mười dặm không có cảnh sát, hơn nữa cho dù cô báo cảnh sát họ đến đây lại cũng phải mất một hai ngày tìm cô.” Tên cao gầy mặt đầy đắc ý.

“Đúng, đúng. Cô gái, cô vẫn là để gậy trong tay xuống đi, có gì chúng ta từ từ nói.” Tên béo lùn cũng cười hì hì, thuận miệng tiếp lời.

Trong lòng Cố Tịch Dao hiểu rõ, cành cây trong tay chỉ là vũ khí cuối cùng của cô.

Thua người không thua trận, cô vẫn căng mặt, ánh mắt sắc bén, như một con báo đang cảnh giác: “Các người có biết, bắt cóc là phạm pháp không, bị bắt sẽ phải ngồi tù! Tranh thủ lúc các người còn chưa phạm phải lỗi lầm lớn, thả chúng tôi ra, các người còn có thể cứu…”

Tên béo lùn nghe đạo lý lớn của Cố Tịch Dao có chút không kiên nhẫn, mắt trừng to: “Haizz, tôi nói cô gái này, sao cô giống Đường Tăng nói mãi không dứt vậy!”

Hắn nói, cánh tay cầm cành khô khẽ dùng sức vặn.

“A…” Sức lực cường đại thông qua cành cây truyền tới tay Cố Tịch Dao.

Tay cô lại mềm mại, không có sức lực lớn như vậy.

Tay bị cành cây ma sát phát đau buông lỏng. Lòng bàn tay và ngón tay cô rách ra mấy vệt máu.

Bây giờ, hai tay cô trống rỗng, không có công cụ để đối kháng với họ, mắt bất giác lóe lên sợ hãi.

“Khà khà, cô gái, chúng tôi đã nói với cô rồi, sao cô không nghe chứ, còn muốn chúng tôi mạnh tay.” Tên cao gầy lộ ra nụ cười hung ác bước từng bước về phía Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao lúc này tim không ngừng đập thình thịch, trán thấm mồ hôi: “Tôi cảnh cáo các người, đừng tới đây!”

“Bỏ đi, cô gái, cô cũng không có bản lĩnh gì, vẫn là ngoan ngoãn hợp tác với chúng tôi đi.” Tên béo lùn dáng vẻ tha thiết khuyên.

“Hợp tác, hợp tác cái gì. Các người thế này là bắt cóc!” Cố Tịch Dao lùi về phía sau. Thực ra cô có thể xoay người bỏ chạy, nhưng con trai cô vẫn còn trong tay chúng.
 
Chương 1179


Chương 1179

Nếu cô bỏ chạy, có lẽ sẽ giống như họ nói, họ sẽ bán Dương Dương tới trong núi, vậy mình và con trai cả đời này cũng không thể gặp lại nữa.

Bây giờ việc cô có thể làm chính là giằng co với họ, cố hết sức kéo dài thời gian, để Trình Trình dẫn Hình Uy tới cứu họ, đây cũng là tia hi vọng cuối cùng của Cố Tịch Dao.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đối với Cố Tịch Dao mà nói một giây dài như cả năm.

Cuối cùng tên cao gầy không còn kiên nhẫn nữa. Hắn nghiêng đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho tên béo lùn.

Tên béo lùn hiểu ý, bước nhanh vòng sang phía khác của Cố Tịch Dao.

Lúc này, hai người họ đã hoàn thành thế gọng kìm với cô.

Cố Tịch Dao nhanh chóng liếc nhìn, thật sự là chuyện lớn không ổn rồi.

“Này, hai chúng ta vây lại, bắt người phụ nữ này!” Xem ra tên cao gầy cuối cùng đã đưa ra mệnh lệnh tổng tiến công.

Chỉ thấy hai người mở rộng vòng tay, không ngừng điều chỉnh phương hướng bao vây Cố Tịch Dao, không cho cô lối chạy thoát.

Cố Tịch Dao mang giày cao gót, vốn là đi lại không tiện trong rừng rậm thế này, lúc này càng là khó khăn di chuyển.

“Bắt cô ta!” Tên cao gầy vờ làm ra vẻ muốn nhào tới, khiến Cố Tịch Dao lùi về phía tên béo.

Tên béo lùn thấy thời cơ đã tới, bước hai bước tới sau lưng cô, vươn cánh tay ngắn củn thô kệch đen xì giữ chặt hông cô.

Tên cao gầy cũng nhanh chóng tới giúp hắn.

Cố Tịch Dao bị bắt giữ, nhưng cô không ngừng phản kháng, cô liều mạng hất tay, nắm bắt lung tung, chân cũng không ngừng đá đạp loạn xạ.

Bỗng nhiên nghe thấy tên béo lùn kêu đau một tiếng: “Ai ya, mẹ nó…” Tiếp đó hắn đau tới buông tay, ngồi xổm xuống đất.

Đây chính là cơ hội tốt để bỏ chạy, Cố Tịch Dao giằng khỏi tay tên cao ốm đang giữ lấy tay mình.

Cô vừa xoay người, giày cao gót đã bị kẹt trên mặt đất mắc vào trong cành cây, thân thể cô ngã xuống đất.

“Khà khà, tôi nói này cô gái, kêu cô ngoan ngoãn nghe lời chúng tôi, cô không nghe, còn làm em rể tôi bị thương. Món nợ này chúng tôi sẽ từ từ tính.” Tên cao gầy nói rồi bắt lấy Cố Tịch Dao ngã trên đất.

Hắn cũng rút kinh nghiệm tên béo lùn, tránh đi giày cao gót của cô.

“Này, cậu tới trói cô ta lại trước, rồi hãy đi xoa chân của cậu.” Tên cao gầy nghiêng đầu mắng tên béo lùn đang cởi giày, chuẩn bị bóp chân bên cạnh. Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Tới đây, tới đây.” Tên béo lùn đi cà nhắc tới bên hố, lấy dây thừng và cuộn băng keo vàng ra.

Tên cao gầy thấy tên béo lùn lấy băng keo ra, không hiểu hỏi: “Tôi kêu cậu lấy dây thừng trói cô ta lại, ai kêu cậu lấy băng keo?”

“Em, em thấy trên tivi, trên đó trói người đều phải dán cái này.” Nói rồi, tên béo lùn dùng sức kéo một đường, lấy răng cắn xong dán lên miệng Cố Tịch Dao.

Tiếp đó, hắn lấy dây thừng ra. Tên cao gầy khống chế tay chân cô, tên béo lùn thuận lợi quấn vài vòng lên người cô. Sau đó buộc gút, đầu khác còn dư một đoạn dây.

Như vậy, vừa có thể khiến cô không chạy được, lại có thể tránh đi giày cao gót ‘sát thương’ đó.

Đợi trói Cố Tịch Dao xong, tên béo lùn bèn bắt đầu ngồi trên đất xoa bóp chân mình.

Tên cao gầy nhìn hắn nói: “Cái này của cậu xem như là bị thương khi làm việc, đến lúc đó kiếm được tiền sẽ chia cho cậu nhiều hơn một chút.” Sau đó móc trong túi ra hai điếu thuốc tự quấn, đưa một điếu cho tên béo lùn.
 
Chương 1180


Chương 1180

“Hề hề, được vậy rất tốt.” Tên béo lùn nhận, cười hì hì ngậm vào miệng.

Hai người vừa hút thuốc vừa nhìn Cố Tịch Dao.

“Haizz, em nói anh rể này. Cô gái này anh nói có thể đáng giá bao nhiêu tiền?” Tên bèo lùn hỏi.

Tên cao gầy rít hơi thuốc, nhíu mày: “Nhìn da dẻ cô ta non mịn, tôi đoán thế nào cũng có thể bán một trăm năm mươi triệu.”

Một trăm năm mươi triệu?! Mặc dù Cố Tịch Dao không nói chuyện được, thân thể cũng không thể nhúc nhích, nhưng nghe cuộc đối thoại của họ, sao cảm thấy như muốn bán mình đến nơi không thể gặp được người.

“Ô ô…” Cố Tịch Dao ngồi trên mặt đất vặn vẹo cơ thể, dùng sức giãy giụa.

“Ai, cậu tháo băng keo trên miệng cô ta xuống, nghe thử cô ta muốn nói gì.” Tên cao gầy hất cằm nói với tên béo lùn.

“Xẹt…” Tên mập lùn đi tới, không nhẹ không nặng kéo mở băng keo trên miệng Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao bỗng nhiên cảm thấy miệng nóng bỏng đau đớn.

“Đồ ngu, cẩn thận chút. Nếu phá tướng, chín chục triệu cũng bán không xong!” Tên cao gầy trừng mắt tên béo lùn nói.

Đợi tới lúc bình ổn hơi thở, Cố Tịch Dao nhìn hai người: “Tôi nói cho hai người biết, mua bán người là phạm pháp. Nếu các người cần tiền, thì thả tôi và con tôi ra, tôi sẽ cho các người một tỷ rưỡi.”

“Một tỷ rưỡi!” Hai người nghe xong nhìn nhau.

Cố Tịch Dao thấy họ không có biểu cảm gì, lập tức mở miệng nói: “Một tỷ rưỡi một người, tôi và con tôi, cho các người ba tỷ.”

“Ba, ba tỷ!” Bây giờ hai người đã mù mờ rồi.

Cố Tịch Dao nhìn ra biểu cảm hiện tại của họ đang xảy ra biến hóa, xem ra có cửa rồi.

Tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, cô tiếp tục nói: “Chỉ cần nói địa chỉ của hai người cho tôi, tôi sẽ phái người đưa tiền tới. Nếu hai người không yên tâm, cũng có thể thả đứa bé trước, đợi tiền chuộc tới rồi thả tôi cũng được.”

Thái độ của tên béo lùn đối với Cố Tịch Dao lập tức thay đổi không ít, cười hề hề nói: “Cô gái, nếu cô nói sớm, thì đã sớm thả cô rồi. Hại tôi bận rộn còn dẫm lên chân tôi.”

Sau đó hắn lại hưng phấn nói với tên cao gầy: “Anh rể, xem ra cô gái này là phú bà. Em lớn vậy rồi cũng chưa từng nhìn thấy ba tỷ. Anh nói, có số tiền này chúng ta đời này cả ngày ăn bánh bao thịt, há cảo thịt cũng tiêu không hết. Em còn định mua cho vợ em sợi dây chuyền vàng to đeo…”

Trong ánh mắt mơ ước của tên béo lùn, hắn dường như đã nhìn thấy ngày tháng tốt đẹp xa hoa chỉ có trong miệng Thuyết Thư Tượng.

Tên cao gầy thấy dáng vẻ đáng đánh đòn của hắn, tức giận đến mức gân xanh trên huyệt thái dương nổi lên, khóe miệng giật giất, vươn tay đập một cái lên đầu hắn.

“Cốc!” Tiếng vang thanh thúy vang lên, chim bay tán loạn.

Cái tát này như một chậu nước lạnh thấu xương tạt lên trái tim nóng bỏng của tên béo lùn.

“Này! Anh đánh em làm gì?” Tên béo lùn che đầu, trừng mắt tên cao gầy, hắn thật sự không hiểu, con vịt béo đã tới tận miệng còn không mau ăn đi.
 
Chương 1181


Chương 1181

“Đánh cậu, đánh cậu cũng xem như nhẹ rồi!” Tên cao gầy ngón tay run run chỉ vào hắn: “Cậu làm gì đó? Cậu thả cô ta ra rồi cậu còn có thể có tiền sao? Nói cho cậu biết, chỉ cần cô ta đi ra, thì sẽ báo cảnh sát, còn dám đưa địa chỉ cho cô ta, cậu là cần tiền không cần mạng nữa à!”

“Cô ấy không phải nói có thể thả đứa bé ra trước, đợi anh lấy được tiền rồi thả cô ấy sao. Không sợ cô ấy hối hận, chúng ta còn có con tin mà.” Tên béo lùn mặt đầy tủi thân nhìn tên cao gầy.

“Cậu hiểu cái rắm, cô ta đang lừa cậu. Nếu cô ta thật sự là phú bà, sao lại chạy tới nơi này?” Tên cao gầy nói rồi lại chỉ vào Bối Lạp trong hố: “Nếu cô ta là phú bà thì có thể nuôi loại chó này sao? Con chó này vừa nhìn là biết là loại chó lai giống với Đại Hoàng trong thôn rồi.”

Tên béo lùn há hốc mồm nghe đến ngây ngốc, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy tên cao gầy nói logic rõ ràng như vậy, phân tích trật tự rõ ràng. Không nhịn được trong lòng sinh ra cảm giác kính nể với hắn ta. Hắn cũng cho rằng đời này theo hắn ta nhất định có thể làm ra sự nghiệp lớn.

Tên béo lùn chép chép miệng, tên cao gầy nói có lý như vậy.

Tiếp đó, hắn như một oán phụ bị lừa dối nhìn Cố Tịch Dao.

“Con nhỏ này, làm tổn hại tình cảm của chúng tôi nghiêm trọng. Mặc dù chúng tôi cùng thôn, nhưng cô cũng không thể đánh giá thấp trí tuệ của chúng tôi như vậy!” Tên béo lùn tức giận lại kéo băng keo vàng, ra sức dán lên miệng Cố Tịch Dao.

“Ai ai, tôi nói cậu ít dùng băng keo chút. Thứ này không rẻ, ba chục nghìn một cuộn.” Tên cao gầy đau lòng kêu lên với hắn.

Cố Tịch Dao muốn khóc mà không ra nước mắt, cô thừa nhận, ban đầu cô muốn dụ hai người này thả Dương Dương ra trước, bản thân cô lại tìm cơ hội chạy trốn, sau đó là thật lòng muốn của đi thay người, giao chút tiền chuộc để thả mình và con, dù sao Bắc Minh Quân không thiếu tiền, cùng lắm sau này trả lại anh.

Nhưng than ôi: Trí tuệ của hai người trước mắt này quả thực không thể khen tặng, hoặc là nói họ thông minh bị thông minh hại, ngay cả Bối Lạp là giống chó lai cũng tính tới.

Tên cao gầy đi tới trước mặt Cố Tịch Dao, ngồi xổm xuống.

Hắn mở miệng, lộ ra ba cái răng cửa lớn, ý tứ sâu xa nói: “Cô gái, tôi nói với cô. Cô đừng sợ, cũng đừng phí sức chạy trốn. Mặc dù chúng tôi làm việc bắt cóc mua bán người, nhưng nói nhỏ cũng xem như là vì giải quyết vấn đề hôn nhân của thặng nam lớn tuổi chưa kết hôn. Nói lớn là vì cống hiến ít ỏi để xây dựng xã hội hòa hợp.”

Cố Tịch Dao từng gặp người thiếp vàng lên mặt mình, lại chưa từng thấy ai thiếp vàng lên mặt mình như vậy. Bắt cóc bán người lại là vì giải quyết hôn nhân của đàn ông, thật sự là hoang đường cực điểm!

Lại nhìn động tác tay và lời nói hắn bày ra khi nói chuyện, không cần nói cũng biết, tám phần là hắn thường nhìn lãnh đạo trong thôn nói chuyện học lóm được.

Tên cao gầy còn chưa phát biểu xong sự nghiệp ‘vĩ đại’ của hắn: “Chúng tôi có ranh giới đạo đức. Nhìn cô trắng trẻo gọn gàng, hẳn là cô gái trong sạch. Cho nên chúng tôi tuyệt đối sẽ không bán cô tới nơi không thể gặp người đó, hơn nữa còn sẽ tìm một gia đình tốt cho cô.”

Cố Tịch Dao tức giận thở hổn hển trừng mắt tên cao gầy, hắn thật sự là nói ngày càng không có ranh giới.

Tên mập lùn ở cạnh nghe lại máu huyết sôi sục, tám phần là hắn đã bị tẩy não thành công rồi, cho rằng họ đang làm một việc tốt lợi nước lợi dân.

Hăn vươn tay lau hốc mắt lưng tròng, tiếp đó vươn đôi tay nắm chặt tay tên cao gầy: “Anh rể, anh nói quá đúng, quá tốt!”

Tiếp đó, hắn nhìn Cố Tịch Dao, ánh mắt giống như đang cực lực cứu vãn một người phụ nữ đã sa chân: “Cô gái, cô yên tâm. Theo kinh nghiệm thành công nhiều lần chúng tôi có, lần này chúng tôi cũng sẽ tìm một người tốt cho cô, đảm bảo cô ba năm ôm hai, đủ nếp đủ tẻ.”

Cố Tịch Dao thật sự bị hai người này nói đến cạn lời, dứt khoát nghe xem họ còn khoác lác gì.

 
 
Chương 1182


Chương 1182

Tên mập lùn xoa đầu hơi hói, thật lâu sau hắn bỗng nhiên vỗ một cái, hưng phấn nói với Cố Tịch Dao: “Tôi nhớ tới một nhà, nơi đó có thể xem là gia đình lớn ba mẹ đã chết hết ở đây, nhà họ có thể nói là ngồi không ngồi rồi. Cô tới đảm bảo ăn ngon mặc đẹp!”

Nói rồi, hắn rít hơi thuốc thật sâu, sau đó vứt tàn thuốc còn dư xuống đất, lại giơ chân đạp tắt.

Hắn giống như bà mối giới thiệu với Cố Tịch Dao: “Nói tới nhà này, một nhà bảy người, ở nhà ngói to bốn phòng. Sáu người trong đó cả ngày không nói không rằng, ngoại trừ ăn uống vệ sinh đều ở trên giường, thì xem như không có vấn đề gì. Người sống với cô là anh hai trong nhà này, cũng là người được yêu thương nhất. Anh ta có năng lực hơn sáu người kia, có thể đi có thể nói, ngoại trừ thỉnh thoảng động kinh thì cũng xem là người bình thường.”

Tên béo lùn nói rồi giống như nhớ tới gì đó, nghiêng đầu nhìn tên cao gầy nói: “Đúng rồi anh rể, dứt khoát đưa cô ta và đứa bé này tới nhà đó đi, dáng vẻ đó của Ngô lão nhị cũng không sinh con được, em thấy đứa bé này rất hoạt bát, hơn nữa còn là con cô gái này…”

Không đợi tên béo lùn nói xong, tên cao gầy đã tức giận đến lại cho hắn một cái tát: “Kêu cậu lắm miệng này! Nói với cậu bao nhiêu lần rồi, trước khi đạt thành giao dịch, tuyệt đối không được lộ ra tư liệu khách hàng. Nếu không tin tức lộ ra, tự người ta đi tìm chủ mua, chúng ta không cần kiếm tiền nữa, ngay cả phí môi giới cũng không có!”

Cố Tịch Dao lúc này lại muốn khóc mà không có nước mắt, não ai thần kinh lại tranh họ đi tìm nhà già yếu bệnh tật đó. Trời ạ, ai đến cứu chúng tôi đi…

“Ọt ọt…”

Bụng tên béo lùn bắt đầu kêu, hắn cẩn thận nhìn tên cao gầy một cái: “Anh rể, em đói.”

Tên cao gầy đứng dậy lườm hắn: “Dẫn cậu ra ngoài chưa làm được gì chỉ biết ăn. Hai ngày nay ăn hết hai thùng mì mang tới rồi.”

Tên béo lùn ủy khuất nói: “Em đói mà, hơn nữa của anh làm một tô to có canh có nước, của em chỉ có một mẩu khô khốc, không ăn nhiều một chút làm sao no.”

Ô, hợp tác với tên này vẫn luôn là ăn khô!

Tên cao gầy thật sự bị hắn chọc tức giận: “Cậu chịu đựng cho tôi!”

“Ọt ọt…”

“Tôi đã nói rồi, kêu cậu chịu đựng cho tôi!”

“Anh rể, không phải em, là anh…”

Tên cao gầy bổng cảm thấy bụng mình trống rỗng.

“Anh rể, anh rể.” Tên béo lùn cẩn thận kéo tay áo hắn, sau đó giẫu miệng về phía hố.

“Cậu làm gì?” Tên cao gầy có chút không hiểu.

“Anh rể, vừa nãy không phải anh nói có thịt chó ăn sao…” Tên béo lùn cẩn thận nói, sau đó lập tức lại lùi về sau vài bước, hắn sợ lỡ nói sai gì sẽ bị đánh.

Tên cao gầy lườm hắn: “Đều là bị cậu chọc tức đến mơ hồ.”

Sau đó vươn tay chỉ vào hố: “Vậy cậu còn sững ra đó làm gì, mau bắt con chó đó lên cho tôi, chúng ta thịt nó ăn.”

“Dạ, dạ, em chỉ đợi câu này.” Hai mắt tên béo lùn bắt đầu phát sáng, vội vàng xắn tay áo đi tới bên hố.

Đến bên hố, hắn móc cuộn dây thừng khỏi túi, một đầu nắm trong tay, đầu khác vứt xuống hố. Sau đó cười hề hề nói với Dương Dương: “Cậu bé, buộc con chó đó lại. Lát nữa làm thịt xong, tôi chia cho cậu một cái chân chó.”

Dương Dương bĩu môi, nhìn Bối Lạp.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom