Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1122


Chương 1122

Cô Phương lại nhìn Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao có chút mất tự nhiên cười: “Dì, chuyện này cũng chưa chắc. Có người không hề có quan hệ huyết thống nhưng tình cảm lại rất tốt.”

“Nói như vậy…” Khuôn mặt trắng nõn Trình Trình khẽ cười, lặng lẽ nhuộm màu rực rõ, nhưng vẫn bình tĩnh tự nhiên nói: “Con không ngại có thêm mấy em gái như thế.”

Xinh đẹp.

Lời này khắc sâu vào lòng Cố Tịch Dao.

Cô khen ngợi nhìn con trai cái, lúc này cô thật sự rất vui vẻ có hai đứa con trai ở bên cạnh mình!

Nhưng đôi mắt Bắc Minh Quân lạnh lẽo lập tức trầm xuống.

Anh không thay đổi sắc mặt nhìn Trình Trình một cái, đứa nhỏ này nhẹ nhàng như mây trôi, vui mừng, sắc mặt sung sướng, đúng là lời nói thật lòng!

Nhưng sao anh càng nhìn càng không vừa mắt chứ?

Dương Dương gây rối thì thôi, không nghĩ tới Trình Trình cũng sẽ đổ dầu vào lửa!

Anh nhướng mày, giọng nói trầm thấp lộ ra mùi vị nguy hiểm: “Trình Trình đã ăn no chưa?”

Có nghĩa là: Ăn no không có việc gì làm, bắt đầu sợ thiên hạ chưa loạn sao?

“…” Trình Trình im lặng không nói, lúc này cậu mới biết không nên chạm vào vảy ngược của ba nữa, tránh phải làm bia đỡ đạn.

Đương nhiên Trình Trình biết rõ, còn có một tên ngốc sẽ xung phong làm bia đỡ đạn thay cho mình.

Quả nhiên Dương Dương quay đầu nhìn về phía Bắc Minh Quân nói——

“Ôi, con nói này ông già, đừng xen miệng vào được không! Bọn con đang bàn bạc kế hoạch sinh em gái với mẹ, có liên quan chim gì với ba sao?”

Dương Dương nói câu ‘có liên quan chim gì với ba sao’ thật sự đã đụng vào vảy ngược của người nào đó!

Hơn nữa còn là vảy ngược đau nhất!!

Bởi vì Cố Tịch Dao sinh em gái cùng mẹ khác ba cho mấy đứa con trai, thật sự không liên quan đến ‘chim’ của Bắc Minh Quân…

Quả nhiên trên trán người nào đó dày đặc mây đen!

Giả vờ ưu nhã gì đó, giả vờ bình tĩnh cao quý gì đó cũng bị câu nói này của Dương Dương hoàn toàn xé nát!

“Bắc Minh, Tư, Dương!”

Giọng điệu quen thuộc làm cho người ta sởn tóc gáy phát ra từ nơi sâu thẳm trong cổ họng của Bắc Minh Quân.

Khiến thần kinh của những người đang ngồi không khỏi căng thẳng.

Đương nhiên ngoại trừ Dương Dương, tên nhóc này không có thần kinh. Cho nên cậu sẽ không có mấy bệnh về thần kinh, ví dụ như bệnh tâm thần?

Sau đó dáng người cao lớn của Bắc Minh Quân bỗng nhiên đứng lên, cánh tay dài xách cơ thể bé nhỏ của Dương Dương lên: “Xem ra đây là lúc dạy cho con biết thế nào là kính trọng yêu thương ba mẹ!”

Anh nói xong thì lộn ngược Dương Dương lại xách ra ngoài!

Động tác này thật sự quá nhanh, quá tàn nhẫn, quá chuẩn!
 
Chương 1123


Chương 1123

Dường như Dương Dương giống như chú thỏ trắng nhỏ bị Bắc Minh Quân bắt trong tay, xoay người đi ra ngoài…

Nhanh đến mức Cố Tịch Dao không kịp phản ứng, cô hoàn toàn không ngờ Bắc Minh Quân lại nổi giận vào lúc này!

Chuyện này hoàn toàn không phù hợp với phong cách của anh! Sự cao quý ưu nhã lý trí tỉnh táo của anh đi đâu rồi?

“Bắc Minh Quân, anh dừng tay lại, anh định làm gì với Dương Dương——”

Cố Tịch Dao muốn đứng dậy ngăn cản nhưng cô Phương kéo cô lại, cô Phương lắc đầu cười nói: “Cứ mặc kệ bọn họ. Có một số việc phải để bọn họ giải quyết theo cách của đàn ông.”

Cố Tịch Dao nhíu mày, ở trước mặt cô Phương nên cô nhịn xuống.

Cô thấy anh ngược đãi Dương Dương như vậy, người mẹ nào đành lòng chứ?

Cô Phương nhìn ra sự lo lắng của cô: “Được rồi, ngồi xuống đi, mặc kệ hai ba con bọn họ, chúng ta tiếp tục ăn…”

Cố Tịch Dao kiềm chế cảm xúc trơ mắt nhìn Bắc Minh Quân tức giận đưa Dương Dương ra ngoài cửa…

Dương Dương bị treo ngược, đến khi đùi gà chiên ngậm một nửa trong miệng rớt ra ngoài thì cậu nhóc nổi giận. Lúc này cậu mới rống lên—

“Này, ông già đáng chết, ông buông tôi ra…”

Tên nhóc đáng thương, với dáng người nhỏ bé của cậu thì sao có thể đấu lại ba già cao gần gấp đôi mình chứ?

“Con còn dám la lên thử xem! Con có tin ba đánh gãy chân chó của con không!”

Hai cha con nhanh chóng ra khỏi phòng, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu của Dương Dương——

“La thì la! Ông già đáng chết, ông già thối tha, ông già đáng ghét!”

‘Chát!’ Trên mông của Dương Dương bị đánh một cái.

“Hu hu ——” Dương Dương kêu một tiếng, thê thảm gào lên,giống như con khỉ nhỏ nhanh chóng đánh vào người Bắc Minh Quân, không phải nói đánh gãy chân sao: “Ông là đồ chim chết, sao ông lại đánh vào mông chứ!!”

“Con là con trai ba, ba muốn đánh vào đâu thì đánh!”

“Ông không quyền làm như vậy! Tôi do mẹ sinh ra, không phải do ông sinh!!!”

“Không có ba thì sao mẹ con có thể sinh chứ!”

“Không có ông thì mẹ vẫn có thể sinh! Bởi vì còn có ba khác!” Câu này của Dương Dương lại chọc trúng vào trái tim của Bắc Minh Quân!

‘Chát chát chát ’…

“A a a a… Đau đau đau…”

“Bắc Minh Tư Dương, con tốt nhất nghe cho rõ đây! Đời này con đừng hy vọng có người ba khác, càng đừng hy vọng có em gái cùng mẹ khác ba, trừ khi giẫm qua xác ba!”

“Hu hu hu, Bắc Minh Quân Đất Đen, ông chờ đó! Sau khi tôi trưởng thành thì cho dù ông chôn ở dưới đất, tôi cũng nhất định đào xác ông lên giẫm hai cái…”

“Được lắm, dám nguyền rủa ba con đúng không!”

‘Chát! Lại một phát nữa, mông Dương Dương rất đau rát.

“Hu hu… Ông không phải là ba tôi! Tôi không có người ba như vậy… Tôi muốn mẹ, nếu tôi không có ba thì cũng muốn có em gái… Hu hu hu hu hu…”
 
Chương 1124


Chương 1124

“Con còn dám nói!” Bắc Minh Quân tức giận đến sắc mặt xanh mét!

Mỗi câu Dương Dương gào lên giống như cây kim đâm vào trái tim anh!

“Hu hu hu, tôi muốn nói…”

Chát chát chát…

Trong phòng, trên bàn cơm trở nên nặng nề.

Bởi vì Bắc Minh Quân tức muốn hộc máu xách Dương Dương đi ra ngoài dạy dỗ khiến mọi người không có tâm trạng ăn uống.

Phỉ Nhi cảm thấy ăn không có mùi vị gì.

Cố Tịch Dao vừa ăn vừa lo lắng.

Cô Phương giống như đang suy nghĩ.

Chỉ có Trình Trình vẫn ăn uống cao quý ưu nhã.

Bên ngoài tiếng khóc của Dương Dương như quỷ khóc sói gào, vô cùng chói tai.

Trình Trình không khỏi thở dài, chậc chậc chậc, người ba này đúng là ra tay tàn nhẫn, Trình Trình không cần nghĩ cũng đoán được chắc chắn đầu của ba đang bốc khói, có thể thấy được đây không phải là nổi giận bình thường…

Xem ra chuyện để mẹ sinh em gái cùng mẹ khác ba đã chọc vào ranh giới cuối cùng của ba rồi.

Khóe miệng Trình Trình cong lên như có như không lại nhanh chóng biến mất. Tâm trạng lập tức tốt hơn.

Dương Dương, anh trai xin lỗi em. Buổi tối, anh trai sẽ đền bù mấy phao câu gà cho em…

(Hai anh em này, lúc nãy Dương Dương muốn xin lỗi em Cửu Cửu cũng nói bồi thường phao câu gà… Không hổ là ba anh em ruột! )

Em Cửu Cửu đang ở Sabah, khi bàn tay nhỏ múc cơm thì không hiểu sao lại bị sặc…

“Khụ khụ khụ…”

“Sao vậy? Chậm một chútkhụ ác…” Anna vội vàng vỗ lưng cô nhóc: “Gà hầm hôm nay không ngon sao?”

“Khụ khụ khụ…” Cô bé ho đến mặt đỏ bừng: “Ăn nhon (ngon) lắm…”

“Ha ha, vậy thì từ từ ăn, dì sẽ không giành với con, đừng sặc nữa.”

Cửu Cửu gật đầu, phồng má, quan sát gà hầm rồi chỉ vào hỏi: “Dì Anna, chỗ đó nà (là) cái gì?”

“Ha ha, cái đó sao?” Anna mỉm cười: “Đó là phao câu gà, nhưng không ăn được.”

“Vì sao?”

“Bởi vì phao câu gà là nơi dơ bẩn nhất của con gà, bình thường không ăn được.”

“Giống như nơi Cửu Cửu đi nặng sao?”

Mặc dù cô nhóc mới hai tuổi nhưng đã lộ ra dáng vẻ tinh nghịch như quỷ, tràn đầy tò mò với mọi thứ xung quanh, quả nhiên nói một chút đã hiểu.

“Ha ha, đúng vậy, Cửu Cửu thật là thông minh.” Anna thuận tiện nói thêm một chút kiến thức an toàn cho cô bé: “Sau này Cửu Cửu ở bên ngoài, cho dù ai đưa phao câu gà cho con thì cũng không được ăn.”

“Ừm ừm! Con biết rồi, dì Anna.” Cửu Cửu lập tức nghe lời.

Thì ra phao câu gà là nơi con gà đi nặng!

 
 
Chương 1125


Chương 1125

Cửu Cửu nhớ kỹ sau này ai đưa phao câu gà cho mình ăn thì sẽ đưa lại cho người đó ăn, hừ!

(Giấc mộng tan vỡ. Dương Dương trông cậy phao câu gà có thể bồi thường cho em Cửu Cửu, Trình Trình cũng trông cậy vào phao câu gà có thể bồi thường cho Dương Dương. )

Sau bữa cơm tối.

Cô Phương cho người đưa Phỉ Nhi về nghỉ ngơi trước.

Cố Tịch Dao cảm ơn cô Phương, nắm tay Trình Trình muốn đi tìm Dương Dương.

Không ngờ cô Phương kéo tay Cố Tịch Dao: “Khoan đã, Tịch Dao, không biết con có tiện trò chuyện với bà già này hay không?”

Trình Trình rất sắc bén, liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ của cô Phương: “Mẹ, mẹ trò chuyện với bà cô đi, con đi tìm Dương Dương là được.”

“…” Cố Tịch Dao nhìn cô Phương gật đầu, cô nói với Trình Trình: “Vậy con phải an ủi tên nhóc kia thật tốt nhé?”

Trình Trình hơi hơi cười nhạt một chút: “Ân. Mẹ yên tâm, Dương Dương là nam tử hán, không yếu ớt như vậy đâu.”

Cô Phương chờ Trình Trình rời đi mới thở dài hỏi: “Tịch Dao, cô thay mặt Quân xin lỗi con, cô nhìn ra được tên nhóc Quân rất quan tâm con.” Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Xin lỗi? Cô…”

“Cô biết chuyện của Phỉ Nhi là điều Quân có lỗi với con nhất. Cho nên cô thay mặt Quân xin lỗi con.”

“Xin lỗi?”

Cố Tịch Dao hơi sững ra, sau đó cười mỉa mai.

“Đúng…” Trên gương mặt của cô Phương xuất hiện sự cô quạnh, là sự bất lực: “Có lẽ cháu cảm thấy cô nói lời này rất hoang đường, nhưng cô cầu xin cháu, có thể cho Quân một ít thời gian được không…”

Cố Tịch Dao lắc đầu, cắt ngang lời nói của cô Phương : “Dì đừng hiểu lầm. Bắc Minh Quân không có chỗ nào phải xin lỗi với cháu. Ngoài việc anh ấy là ba của tụi nhỏ, cháu là mẹ của tụi nhỏ ra, giữa chúng cháu không có quan hệ gì cả, cũng không tồn tại chuyện ai có lỗi với ai.”

“Tịch Dao…” cô Phương kéo tay của Cố Tịch Dao, dường như còn muốn nói cái gì đó, nhưng lại chỉ ngập ngừng rồi thôi.

Cố Tịch Dao khéo léo rút tay của mình ra, miễn cưỡng mỉm cười, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập sự mệt mỏi: “Dì, cháu có hơi mệt. Nếu như dì không phiền, cháu muốn đi nghỉ ngơi trước.”

“Haizz…” Cô cuối cùng thở dài, thấy Cố Tịch Dao không muốn nghe nữa, bà ta cũng đành buông tay: “Tịch Dao, mặc kệ cháu có tin hay không, cô biết, trong lòng của Quân chỉ có cháu…”

Đêm khuya lạnh như nước.

Dương Dương sau khi bị Bắc Minh Quân đánh vào mông một trận, không có tiếng khóc tiếng gào của tiểu quỷ Dương Dương, trang viên thôn quê mới dần dần yên tĩnh trở lại.

Trong phòng, ánh đèn không quá sáng.

Cách trang trí của căn phòng vẫn giữ phong cách nông thôn của thế kỷ trước, đồ dùng cổ điển lại có một phong vị khác.

Dương Dương nằm bò trên giường, cởi quần, cái mông nhỏ vểnh lên, sưng đỏ một mảng.

Đầu của cậu nhóc vùi vào trong gối, nước mắt chảy ra, ướt cả mảng.

Trong miệng còn lẩm bẩm: “Hu hu hức hức… cho dù Dương Dương không có ba sẽ bị cười nhạo, Dương Dương cũng không cần lão ba đó nữa, Dương Dương chỉ cần mẹ… mẹ dẫn Dương Dương đi đi… hu hu hu, Dương Dương và mẹ sống cuộc sống trước kia…”
 
Chương 1126


Chương 1126

Cố Tịch Dao vừa thoa thuốc mỡ cho đứa trẻ, vừa đau lòng như bị dao cứa qua.

Mặc dù Dương Dương bị Bắc Minh Quân dạy dỗ một hai lần, làm mất đi sự bướng bỉnh của đứa trẻ này là điều dễ hiểu, nhưng trên đời có người mẹ nào không xót con của mình chứ.

Chỉ là, sống cuộc sống trước kia? “Dương Dương muốn về Mỹ rồi sao?”

Nhớ năm đó, cô dẫn Dương Dương ở nước Mỹ bươn trải, lúc đó, cô còn không biết Trình Trình lưu lạc ở đâu, càng không biết nhân vật Bắc Minh Quân…

Một lòng chỉ muốn chữa bệnh cho Vũ Xuân, đâu biết thì ra Vũ Xuân không phải mẹ của mình.

Càng không ngờ, sau đó lại mang thai Cửu Cửu…

Vận mệnh, dường như trước nay cứ thế mà đến.

“Hừm, vậy ngược lại không phải…” Dương Dương khóc nức, đùa, nước Mỹ đều là người ngoại quốc, mặc dù tóc vàng mắt xanh, vóc dáng cao ráo, nhưng đâu có chỗ nào bằng con gái của nước mình vừa ngốc vừa đơn thuần vừa vui chứ: “Dương Dương vẫn thích ở đây, mẹ dẫn Dương Dương về nhà đi, Dương Dương không muốn ở nhà Bắc Minh nữa…”

Ngón tay thoa thuốc mỡ của Cố Tịch Dao dừng lại.

Không đợi cô đáp, lại bị một giọng nói non nớt cắt ngang: “Không được.”

Lời này là Trình Trình nói.

Cậu nhóc để sản phẩm công nghệ cao bằng pin trong tay xuống, lúc này nhìn qua: “Mẹ sau này còn phải chăm sóc Tiểu Cửu Cửu, em ở nhà họ Bắc Minh ăn ngon ở nhà to thì đừng làm phiền mẹ nữa…”

“Hừ hừ… em cũng có thể chăm sóc Cửu Cửu…” Dương Dương liếc nhìn Trình Trình, không phục nói.

“Em?” Trình Trình bĩu môi chê bai.

“Này! Bắc Minh Tư Trình, biểu tình này của anh là sao! Coi thường em sao? Không tin em có thể chăm sóc em Cửu sao?”

Trình trình bĩu môi: “Không phải coi thường, căn bản là không để em vào trong mắt.”

“Hu hu, mẹ mẹ nhìn đi… quả nhiên họ Bắc Minh không có ai tốt đẹp! Bọn họ đều bắt nạt con…” Dương Dương uốn éo cái cơ thể nhỏ bé, uất ức rơi nước mắt.

“Bắc Minh Tư Dương, em đủ rồi đấy.” Trình Trình lời ít ý nhiều.

Hàm ý chính là: Thứ nhất, Dương Dương em cũng họ Bắc Minh, rõ ràng chính em cũng không phải thứ gì tốt.

Thứ 2, đường tưởng giả vờ làm nũng với mẹ thì có tác dụng, cũng không nhìn lại mình lớn đến đâu rồi, không xấu hổ, thật là mất hết mặt mũi đàn ông của nhà Bắc Minh.

“Được rồi Dương Dương, nên thu nhiễm một chút, hửm?” Cố Tịch Dao khẽ thở dài, chút tâm tư này của Dương Dương cô là mẹ sao không nhìn ra chứ?

Đứa trẻ này chính là chê ở với Bắc Minh Quân không tự do, nhà họ Bắc Minh lại quá nhiều quy tắc, quá nhiều trói buộc, Dương Dương sao chịu được chứ?

“Đáng ghét…” Nước mắt đó của Dương Dương nói thu là thu lại, dẩu miệng, đáng thương nhìn Cố Tịch Dao: “Mẹ có phải định không cần Dương Dương rồi không?”

“…” Trái tim của Cố Tịch Dao nhói đau, quay đầu nhìn gương mặt sáng sủa thông minh của Trình Trình: “Đồ ngốc, ai nói mẹ không cần Dương Dương chứ? Bất luận là Dương Dương, Trình Trình hay Cửu Cửu, mẹ đều muốn, ai cũng không ít, có được không?”

 
 
Chương 1127


Chương 1127

“Yeah, quá tuyệt rồi! Biết mẹ tốt nhất mà…” Dương Dương hưng phấn nhảy nhót như chú sư tử con, nhất thời quên mất cái mông nhỏ bị Bắc Minh Quân đánh, đau đớn hô lên một tiếng: “Aiya…”

“Đừng nghịch, ngoan ngoãn nằm xuống cho mẹ!” Cô bật lực mỉm cười nói, đưa tay, nhẹ nhàng đắp chăn cho Dương Dương: “Cũng được, hai ngày này, sư tử hoang con cuối cùng có thể dừng lại rồi!”

“Hic…” Dương Dương lúc này mới ngoan ngoãn nằm sấp xuống, vểnh cái mông nhỏ còn không ngoan lắc lư: “Mẹ, rốt cuộc còn phải đợi bao lâu mới có thể gặp được em Cửu? Nhớ em ấy quá…

“Con còn nói! Lúc ăn cơm, nếu không phải mẹ chặn miệng con lại, con có phải chuẩn bị nói chuyện của Cửu Cửu ra rồi không?” Cô giả bộ tức giận.

“Đâu có đâu có đâu có…” Dương Dương vội vàng chớp chớp mắt với Cố Tịch Dao, đánh chết cũng không nhận: “He he, mẹ yên tâm đi, con sẽ không cho lão ba chết tiệt đó được hời đâu! Nếu để ba biết em Cửu tồn tại, không chừng lại muốn tranh với con!”

“Con biết thì tốt!” Cô nhéo cái mũi nhỏ của Trình Trình, lúc này mới thở phào.

Vừa nói đến em gái bảo bối, Trình Trình cũng sáp tới, đôi mắt đen như ngọc nhìn chằm chằm Cố Tịch Dao.

“Mẹ muốn đón em gái về nhà rồi sao?”

Ánh mắt mong đợi đó, lập tức hòa tan trái tim của Cố Tịch Dao.

Cô khẽ mỉm cười ôm Trình Trình qua: “Mẹ muốn…rất muốn rất muốn..”

Nghĩ đến gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu đơn thuần của cô bé Cửu Cửu, khóe miệng của cô không tự chủ được mà cong lên lộ ra sự hạnh phúc: “Chỉ là…” Cô nhíu mày: “Vẫn phải đợi mấy ngày nữa. Tiếp tục đợi thêm mấy ngày nữa thì mẹ sẽ đón Cửu Cửu về đoàn tụ với các con, được chứ?”

“Còn phải đợi?” Dương Dương thất vọng túm chặt cái gối.

Trình Trình khẽ gật đầu, đưa ngón tay ra, nhìn cô: “Móc ngoéo.”

Hành động này khiến Cố Tịch Dao sững người.

Trong đôi mắt đen láy trong veo của Trình Trình vụt qua tia sáng, khiến cô lập tức hiểu, đứa trẻ này không có cảm giác an toàn cho nên mới cần lời hứa của cô.

Cô sao nhẫn tâm nói với hai con trai, qua tối nay, thời hạn kết hôn thay với Bắc Minh Quân chỉ còn lại 5 ngày.

5 ngày sau, rốt cuộc chọn đứa trẻ nào theo cô đây?

Cô cũng không biết.

Thậm chí ngay lúc này, cô vẫn đang do dự.

Một mặt đau lòng cho Dương Dương, tính cách hoang dã của thằng bé ở nhà họ Bắc Minh không chịu được khổ; một mặt khác đau lòng Trình Trình ở nhà họ Bắc Minh lại quay về sự u ám và bất an trước đây.

Thật sự quá khó lựa chọn, từ bỏ ai cũng không muốn…

“Móc nghéo.” Cô cong ngón út, mỉm cười hứa.

Bởi vì mặc kệ chọn ai, cô đều biết, hai bảo bối này vĩnh viễn là con trai ngoan của mình, anh trai tốt của Cửu Cửu.

Đêm khuya càng thâm trầm.

Cố Tịch Dao sau khi dỗ các con ngủ, kéo chiếc áo khoác một mình trở về phòng.

Trên hành lang ở sân sau của Nông gia lạc, yên tĩnh vô cùng.

Phía dưới hành lang là hồ cá trong vắt.

Đêm nay tâm trạng của cô, giống như vầng trăng trên bầu trời, lúc đám mây đen dày che đi, lúc lộ ra nửa vầng, lúc nấp sau đám mây đen.
 
Chương 1128


Chương 1128

Hồ cá dưới chân, khẽ khàng truyền đến tiếng tõm tõm của đàn cá đang bơi.

Ở vùng nông thôn, sự nguyên sơ khiến con người có loại cảm giác chân thật, không giống những xô bồ, bất an như khi ở trong thành phố.

Cô ngồi xuống ghế trúc ở hành lang, hưởng thụ sự bình yên hiếm có trong nội tâm.

Đột nhiên, chỉ nghe ‘tõm’ một tiếng nước vang lên.

“Tốt! Có thể câu được con cá nhỏ này lên rồi!”

Sau đó là tiếng cười đầy từ tính, Cố Tịch Dao lúc này mới phát hiện bờ bên kia hành lang, chỗ ánh sáng tối mờ vậy mà còn có bóng người.

Giọng nói có chút quen thuộc, cô đứng dậy, nhìn không quá rõ bờ bên kia, thăm dò hỏi: “Dì Phương?”

“Tịch Dao.” cô Phương vừa thu lại cần câu, vừa đáp Cố Tịch Dao ở bờ đối diện.

“Muộn như vậy rồi, dì cũng ở đây?” Cô có hơi ngạc nhiên.

“Ha ha, cô luôn ở đây. Chỉ có điều trái tim của cháu không rảnh, không chú ý đến cô mà thôi.” cô Phương cười híp mắt vẫy tay với Cố Tịch Dao: “Có muốn qua đây xem cô câu cá không?”

“…”Cố Tịch Dao do dự một lát, vẫn sải bước đi về phía cô Phương.

“Trời tốt, cháu chú ý một chút.” cô Phương cẩn thận nhắc nhở.

Không lâu sau, Cố Tịch Dao xuyên qua hành lang, bước tới tảng đá lớn bên hồ cá, đến bên cạnh cô Phương.

“Nào, ngồi đi.” cô Phương hào sảng vỗ vỗ hòn đá bên cạnh.

Cố Tịch Dao ngồi xuống, không khỏi có hơi tò mò: “Dì, muộn như vậy rồi, dì sao còn ở đây câu cá?”

cô Phương mỉm cười lắc đầu: “Ha ha, cô không mắc bệnh lạ nửa đêm đi câu cá đâu. Là có một người, thích câu cá nửa đêm, còn chuyên chọn chỗ tối đen. Hôm nay nó hẹn cô, cô lại sảng khoái đồng ý thôi.”

Vừa nghe lời này, Cố Tịch Dao liền đoán được đại khái, giống như bị tâm trạng tốt của cô Phương lây nhiễm, cô cũng cười nói: “Nghĩ cũng phải, bệnh lạ của người đó khá nhiều.”

cô Phương bỏ cá vào trong xô nước, thân cá trơn trượt ở trong xô nước quậy đuôi, giống như không cam tâm.

“Ha ha.” cô Phương liếc qua, sâu sắc nhìn Cố Tịch Dao, ngập ngừng rồi nói: “Có muốn nghe chuyện giở khóc giở cười của người đó lúc nhỏ không?”

Ánh mắt long lanh của Cố Tịch Dao hơi sững lại.

Cô tâm tư tinh tế, sao không biết người mà cô Phương muốn kể là ai chứ?

Chỉ là, gió đêm hơi lạnh, thổi vào người.

Cô biết rõ không nên nói chuyện nhiều với cô Phương, nhưng lại không ngờ bản thân lại mỉm cười gật đầu: “Được, dù sao cũng không ngủ được, nghe chuyện cũ của anh ta, không ngừng có thể ngủ được?”

“Ha ha ha…” cô Phương bật cười thành tiếng, thì thầm nói ra—

“Trước đây, có một cậu nhóc, sinh ra trong nhà đình giàu có, từ bé cơm áo không cần phải lo nghĩ, thông minh yên tĩnh, ngoan ngoãn hiểu chuyện.”

“Nhưng, bất luận nó có thông minh thế nào, yên tĩnh hơn nữa, ngoan ngoãn hơn nữa, hiểu chuyện hơn nữa, cũng không thay đổi được ánh mắt của mẹ nó, một câu hỏi của ba nó. Nó rất cố gắng, từ khi còn rất bé rất bé, cố gắng khiến bản thân trở nên ưu tú, nó tưởng như thế, mẹ nó sẽ không dùng lời lẽ tàn nhẫn nói nó nữa, ánh mắt của ba sẽ không chỉ dừng trên người anh cả của nó nữa…”
 
Chương 1129


Chương 1129

Cô Phương nói đến đây, trong mắt thấp thoáng ánh nước.

Trái tim của Cố Tịch Dao khẽ rung lên, cô biết cô Phương đang nói chuyện khi còn bé của Bắc Minh Quân, cô chỉ là không ngờ-

Tuổi thơ của Bắc Minh Quân lại giống như Trình Trình, thông minh, yên tĩnh, ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

cô Phương khẽ thở dài, tiếp tục nói-

“Thằng bé thật sự rất dụng tâm, học lễ nghi, học kiến thức, học tất cả những thứ mọi người thích. Cho dù không ngủ không nghỉ, cho dù cảm sinh bệnh, nó của lúc nhỏ tưởng chỉ cần bản thân trở nên tốt hơn, ngoan hơn, nghe lời hơn, thậm chí ưu tú hơn, tóm lại có một ngày, mẹ của nó sẽ chấp nhận nó, ba của nó cũng sẽ chú ý đến nó… Cho nên, nó sau này thật sự trở nên ưu tú rồi, hơn nữa rất ưu tú. Nó cũng học được rất nhiều thứ, lại không học được cách mỉm cười đơn thuần vui vẻ…”

Ngón tay của Cố Tịch Dao run rẩy.

Bị một cỗ ưu thương vô hình bao phủ tâm linh.

Cô biết Bắc Minh Quân hận mẹ của mình, cũng biết người ba của Bắc Minh Quân yêu sâu sắc là phu nhân đầu của mình, mẹ của Bắc Minh Triều Lâm, bà nội của Khởi Hiên.

Cho nên ông cụ Bắc Minh yêu thương Bắc Minh Triều Lâm cũng là điều dễ hiểu.

Chỉ là cô không biết, thì ra Bắc Minh Quân, tuổi thơ trước kia vậy mà đã từng yêu ba mẹ của mình như vậy.

Nếu ban đầu không có yêu sâu sắc, thì không có thống hận như hiện nay?

“Cô biết, đứa trẻ đó cứ như thế, sớm muộn sẽ xảy ra chuyện… cuối cùng có một ngày, thật sự xảy ra chuyện rồi.” cô Phương mỉm cười thê lương: “Thằng bé xảy ra chuyện lớn…”

Trái tim của Cố Tịch Dao đập mạnh: “Anh ấy làm sao?”

cô Phương ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời tối đen-

“Đột nhiên có một ngày, nó hùng hục chạy đến chỗ cô… phải, chính là nơi này, vùng thôn quê này, năm đó nơi này còn lạc hậu, con người thưa thớt… nó bất ngờ như vậy mà xông đến, cả người đều là máu, sắc mặt tái nhợt đáng sợ hơn ma… nó lúc đó mới 7-8 tuổi, cô trước giờ chưa từng thấy một đứa trẻ, sẽ có bộ dạng âm trầm khủng bố như vậy…”

Trong đầu của cô Phương xuất hiện cảnh tượng năm đó, mãi đến bây giờ vẫn còn thảng thốt: “Cô nhớ, lồng ngực của nó đều là máu, từ trong ra ngoài nhuốm đỏ quần áo… nhưng nó không có rơi một giọt nước mắt…”

cô Phương nghẹn nghèo: “Cô lúc đó nhìn thấy nó, thật sự tưởng rằng nó sắp chết rồi! Nhưng lại không ngờ, nó cắn răng, đứng vững trước mặt cô, khàn khàn giọng gọi một tiếng ‘cô’, sau đó ngã xuống… cứ như thế mà ngã xuống bên cạnh chân của cô, dường như không còn hơi thở… chảy rất nhiều máu, rất nhiều máu… Cô bị dọa sợ, thật sự bị dọa…”

Cố Tịch Dao nghe đến đây, trái tim cũng hoảng theo.

Một đứa trẻ cả người đều máu, loại tình trạng thê thảm đó nghĩ thôi cũng biết.

“Anh ấy đã xảy ra chuyện gì sao?” Cố Tịch Dao không biết khi mình hỏi câu này, giọng nói cũng hơi run rẩy.

“Phải…” cô Phương gật đầu: “Lồng ngực của nó bị dao nhọn đâm vào. Suýt nữa xuyên qua phổi! Nó tỉnh lại trong bệnh viện, ngay cả vết thương cũng không hợp lại được, bất chấp xông đến chỗ cô…”

Cố Tịch Dao hít một ngụm khí lạnh!

Trong đầu vụt qua những mảnh vỡ đó, cũng lập tức liên kết thành một đoạn hoàn chỉnh.

Cô nhớ khi ở Sabah, Bắc Minh Quân đã từng oán trách Dư Như Khiết, là kẻ máu lạnh tận tay giết con mình!

Cố Tịch Dao giờ mới hiểu!
 
Chương 1130


Chương 1130

Giọng nói run rẩy, cô hỏi cô Phương: “Là mẹ của anh ấy đâm… đúng không?”

cô Phương có hơi ngạc nhiên, nước mắt trào ra nhìn sang Cố Tịch Dao, đau lòng gật đầu.

Đôi tay khô nhăn cầm chặt cần câu, cũng không khỏi run rẩy: “Phải… thằng bé không ngờ người mẹ mình mong nhận được sự quan tâm nhất, vậy mà sẽ cầm dao đâm vào ngực của nó, dẫn nó cùng xuống địa ngục… quá tàn nhẫn, phải không? Đừng nói thằng bé không ngờ, ai cũng không ngờ, có phải không?”

“…Tại sao?” Trái tim của Cố Tịch Dao bị bóp đau.

Cô nghĩ đến dì Như Khiết trong ký ức, bà ta ở bên cạnh ba nuôi Mạc Cẩm Thành hòa nhã như vậy, hạnh phúc như vậy…

Nhưng tại sao năm đó lại làm như thế? Tại sao muốn tận tay giết con của mình?

Tại sao lại nhẫn tâm như vậy?

cô Phương thở dài: “Có những người phụ nữ sinh ra đã cương liệt, đột nhiên có ngày bị người khác giành mất hạnh phúc của mình, bị người khác cưỡng đoạt sự trong trắng của mình, bà ta không chịu được, cũng không cam chịu nhục. Đứa trẻ như vậy đối với bà ta mà nói, sợ rằng chính là nghiệt chủng, hoặc là vết nhơ. Bà ta tính cách cương liệt, tuyệt đối sẽ không chọn chịu khuất phục mà nghĩ cho toàn cục, sẽ chỉ chọn tận tay hủy diệt vết nhơ này, rồi một dao giải quyết bản thân, kết thúc sinh mạng.”

Nếu không phải năm đó Dư Như Khiết giống như vợ của ông cụ Bắc Minh, ông cụ Bắc Minh cũng sẽ không cưỡng ép lấy Dư Như Khiết làm vợ, chia cắt đôi uyên ương thì cũng sẽ không có bi kịch này.

“Nhưng vậy vẫn quá đáng sợ…” Cố Tịch Dao thở dài: “Đứa trẻ vô tội.”

Năm đó, cô vì kiếm tiền chữa bệnh cho Vũ Xuân, mang thai hộ đứa con của người xa lạ, không có nửa phần oán hận. Oán chỉ oán số phận trêu ngươi, tất cả những gì cô bỏ ra thì ra lại không phải là mẹ ruột của mình.

“Hai chữ tình yêu, nó vừa ích kỷ vừa vị tha. Chỉ là nam nữ khi còn trẻ, có mấy ai nhìn thấu tình yêu? Hoặc muốn sống sống chết, hoặc vô tình cắt đứt…” cô Phương quay sang, nghiêm túc nhìn Cố Tịch Dao: “Nếu như là cháu, cháu nguyện ý vì đứa trẻ không cầu danh phận mà ở lại bên cạnh Quân Quân chứ?”

“…”Cố Tịch Dao nghẹn lời.

“Đúng chứ? Cô biết cháu không bằng lòng.” cô Phương thở dài cười khổ một tiếng: “Giả như, nó cưỡng ép cháu thì sao? Cháu liệu có cũng giống như mẹ của nó, phản kháng đến cùng không? Cho dù cháu không làm hại đến con của mình, cũng sẽ hủy hoại Quân Quân hoặc chính cháu?”

“Cháu…” Cố Tịch Dao sững người, lẩm bẩm: “Cháu không biết, thật sự không biết…”

“Cho nên, dì biết Quân Quân đã cố gắng hết sức rồi.” cô Phương thâm ý gật đầu.

“Hửm?” Chỉ là Cố Tịch Dao không hiểu.

cô Phương lại như tự nói với mình: “Nơi này đối với nó mà nói, giống như là cửa sổ ánh sáng ẩn giấu trong nội tâm đen tối của nó. Nó rất ít mở cửa sổ này cho người khác nhìn thấy, nhưng nó bằng lòng lộ ra cho cháu, cháu hiểu không, Tịch Dao?”

“…” Đôi mắt của Cố Tịch Dao có chút mê mang, cô vẫn không hiểu.

“Cho nên, Quân Quân cố gắng níu giữ cháu, nếu không nó cũng sẽ không dẫn cháu đến nơi này.” cô Phương khẽ lau nước mắt trên gò má: “Ha ha, có điều cháu yên tâm. Cô nghĩ nó chắc sẽ không cưỡng ép cháu giống như ba nó, dù sao, nó không muốn cháu trở thành Dư Như Khiết thứ hai.”

“Tình trạng của chúng cháu không giống…” Cố Tịch Dao cười chua chát nói: “Bởi vì chúng cháu có con trước, cho nên dì mới hiểu lầm anh ấy để ý cháu, nhưng chúng cháu trước giờ chưa từng yêu nhau… người anh ấy thật sự yêu, là Phỉ Nhi.”

cô Phương yên lặng nhìn Cố Tịch Dao, mấy giây sau, mới lắc đầu nói: “Tịch Dao, cháu rất cố chấp.”
 
Chương 1131


Chương 1131

“Không phải…” Cố Tịch Dao muốn nói cái gì đó, rất nhanh lại bị cô Phương cắt ngang.

“Ha ha, nếu như cháu không cố chấp, sao không chịu gọi cô một tiếng cô?” cô Phương mỉm cười: “Quân Quân cũng cố chấp. Có lẽ có thể còn hơn.”

“Xin lỗi, tiếng ‘cô’ đó, cháu thật sự không thể gọi được…” Cố Tịch Dao xin lỗi: “Cháu không muốn dì hiểu lầm. Càng không muốn vợ tương lai của Bắc Minh Quân hiểu lầm điều gì. Giữa cháu và Bắc Minh Quân không phải mối quan hệ tình yêu như dì tưởng, ngược lại— cháu đã từng nghe anh ấy chính miệng nói: ‘Không yêu sẽ không lấy’. Câu nói này, không phải rất rõ ràng sao, anh ấy muốn lấy người con gái anh ấy yêu, người con gái đó mới có tư cách gọi dì một tiếng ‘cô’, không phải là cháu…”

Cố Tịch Dao khi nói lời này, hoàn toàn không biết gương mặt xinh đẹp của mình dưới ánh trăng, vặn vẹo có hơi khó coi.

Cưỡng chế sự chua xót trong lòng, cô cố gắng ở trước mặt cô Phương phủ sạch sẽ, nhưng tóm lại vẫn bị loại cảm xúc chua xót khổ sở này vạch trần, rất đau rất đau.

Đau đến mức cô khóc cũng không được, cười cũng không ra.

“…” Tay của cô Phương hơi run, nắm chặt tay áo của Cố Tịch Dao: “Tịch Dao, có khi, sự tình phải dùng trái tim đi nhìn, chứ không phải chỉ bằng mắt. Cháu muốn biết chuyện sau này xảy ra với thằng bé không?”

“…”Cố Tịch Dao khẽ gật đầu.

Trên gương mặt già nua của cô Phương, vệt nước mắt còn đó: “Sau đó, nó ở chỗ cô dưỡng thương, ở đây một thời gian. Mặc dù ngày tháng không dài, nó cũng rất yên tĩnh, nhưng đứa trẻ đó yên tĩnh đến đáng sợ…”

“Lúc đó, cô thật sự sợ nó sẽ tự sát. Cho nên cô lúc đó đều mang nó theo người. Khi cô đi chăn bò cắt cỏ dẫn nó theo, khi cô xuống ruộng gieo mạ cũng dẫn nó theo, khi cô đi tát nước cũng dẫn nó theo, từ lúc mọc trời mọc đến mặt trời lặn, từ lặp lại như thế. Nó cũng rất yên tĩnh đi theo bên cạnh cô, một câu cũng không nói. Dần dần, cô cảm thấy khí sắc của nó có chuyển biến tốt, con người dường như cũng không có u ám như vậy nữa… cô tưởng qua một thời gian, sóng gió có thể qua đi, dù sao nó lúc đó chỉ là một đứa trẻ, ký ức không có khắc sâu như người lớn. Nhưng không ngờ, có một ngày, người của cục cảnh sát đến-”

“Cảnh sát sao lại đến?” Cố Tịch Dao lại kinh ngạc.

“Cảnh sát nói với cô, Dư Như Khiết bị bắt rồi, muốn dẫn đứa trẻ trở về.” cô Phương bi thương tiếp tục nói: “Cô hỏi thằng bé, cháu trở về có phải muốn chỉ tội mẹ cháu, khiến mẹ cháu ngồi tù không?”

“Anh ấy trả lời thế nào?” Cảm xúc của Cố Tịch Dao tự nhiên căng thẳng theo.

“Nó nói với cô, hơn nữa dùng ngữ khí rất lạnh lùng thậm chí không hợp với độ tuổi của nó, nói với cô: ‘Cô, bà ta để cháu sống, cháu tuy sống mà như chết; bà ta muốn cháu chết, cháu lại muốn sống. Kết quả chỉ có một, không phải bà ta chết thì cháu vong.’”

cô Phương nói đến đây, đứt quãng nói: “Nó… nó từ đó về sau, vừa đi là từng ấy năm. Sau này, cô nghe nói mẹ của nó giết người, bị người ta chặt đôi tay, sau đó không lâu, mẹ của nó cũng chết… Rốt cuộc là nó giết hay là tự sát, bên phía cảnh sát một khoảng thời gian rất dài cũng không định án được. Lúc đó cô mới biết ý nghĩa của câu ‘không phải bà ta chết thì là cháu vong’. Đứa trẻ đó từ đó về sau mang theo mình mối hận thù sâu sắc… cuộc đời của nó, đã từng khát vọng được yêu, cuối cùng lại đổi lấy thù hận nặng nề…”

Cố Tịch Dao nghe đến đây, nước mắt cũng rơi.

Đau lòng cho tuổi thơ đen tối mà Bắc Minh Quân đã từng phải chịu.

“Tịch Dao, lẽ nào cháu còn không hiểu sao? Không yêu thì không lấy, hàm ý của 5 chữ này, đối với nó mà nói, là chuộc tội. Hiện nay nó từ bỏ rồi, từ bỏ cơ hội chuộc tội, biết không?”

Cố Tịch Dao đột nhiên run lên.

 
 
Chương 1132


Chương 1132

Bàng hoàng nhìn cô Phương, dưới bầu trời đêm, bên hồ cá tối mờ, sau đó tầm mắt mơ hồ, cô vẫn có thể nhìn thấy rõ ánh nước vụt qua trong mắt của cô Phương…

“…” Cô nghẹn ngào rồi.

Mặc dù cô không biết thì ra Dư Như Khiết còn từng giết người.

Cô thậm chí muốn nói với cô Phương, Dư Như Khiết thật ra không có chết.

Nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống.

Bởi vì, cô vẫn không hiểu được: “Chuộc tội?”

Tại sao ‘không yêu thì không lấy’ đối với Bắc Minh Quân lại nói là chuộc tội chứ?

“Phải. Nếu như không phải năm đó ba nó không yêu mẹ nó lại cưỡng ép lấy bà ấy, thì sẽ không có những chuyện bi thảm của sau này. Yêu mới lấy, không yêu không lấy, như thế có thể ngăn cản rất nhiều bi kịch xảy ra, cho nên đối với nó mà nói, chính là một loại chuộc tội…”

Cô Phương nghe Cố Tịch Dao nói như vậy, trong lòng tự biết, cũng đoán trúng tâm tư của Bắc Minh Quân: “Chỉ là, đứa trẻ Quân Quân rõ ràng là thích cháu, nó vẫn cố chấp muốn lấy Phỉ Nhi, không tiếc phản bội lại lời hứa của nó…”

“…” Một câu ‘rõ ràng người nó thích là cháu’ này của cô Phương, giống như con dao cứa vào trái tim của Cố Tịch Dao: “Không, dì sai rồi. Anh ấy không có làm trái, Phỉ Nhi là người anh ấy thích… mà cháu, chẳng qua chỉ là người phụ nữ anh ấy chơi bời mà thôi.”

Nói đến đây, khóe môi của Cố Tịch Dao nhếch lên lộ ra nụ cười tự giễu.

Dường như đang cười nhạo chính mình, biết rõ bị anh chơi đùa trong tay.

Thậm chí, mắt nhìn thấy trái tim của mình bị tầng tầng xiềng xích khóa lại, cùng anh trầm luân vào vực sâu của địa ngục.

Lại không thể làm được gì.

5 ngày.

Cô mới phát hiện, qua đêm nay, thì ra còn có 5 ngày dài đằng đẵng như vậy.

“Sao có thể chứ?” cô Phương kinh ngạc: “Lấy tính cách lạnh lùng vô tình của đứa trẻ đó, đừng nói chơi đùa phụ nữ, chơi đùa với chó mèo nó cũng không có hứng thú! Tin cô, Quân Quân tuyệt đối không phải loại đàn ông chơi đùa với phụ nữ…”

Cô Phương vừa nói, vừa túm chặt tay của Cố Tịch Dao, trong ngữ khí chân thành thậm chí còn mang theo chút cầu khẩn: “Tịch Dao, cô biết, có lẽ cô thay Quân Quân nói nhiều như vậy cũng không bù đắp được, nhưng cô không nhẫn tâm nhìn các cháu rõ ràng đều yêu đối phương, nhưng lại cứ dày vò lẫn nhau, tại sao phải khổ như vậy…”

Cố Tịch Dao trầm mặc, nặng nề thở dài một tiếng.

Cho dù trong lòng đồng cảm với tuổi thơ Bắc Minh Quân phải chịu, nhưng cũng biết rõ, giữa cô và anh, vĩnh viễn đều tồn tại một nút chết.

Ai cũng không cởi ra được.

Dưới bầu trời đêm bao la, nổi lên tầng tầng ý lạnh.

Gió đêm thổi qua, thổi bay mái tóc bồng bềnh của cô.

Đêm khuya dưới tầng mây trải khắp, ánh trăng như ẩn như hiện, nước mắt trong mắt cô giống như ngôi sao sáng lấp lánh đó.

Một lúc sau, mãi đến ánh sao đó dần dần tắt, cô mới khẽ thở ra-
 
Chương 1133


Chương 1133

“Không. Dì, chúng cháu không hề yêu đối phương, hơn nữa, chúng cháu cũng không có dày vò lẫn nhau, bởi vì sự dày vò đó, mãi là cháu, không phải anh ấy.”

Trong giọng nói dịu dàng mà mềm mại của cô, mang theo tiếng thở dài khó nhận ra.

Hoàn toàn không phát giác bóng người cao lớn ở đằng sau-

“Hay cho một người bị dày vò!”

Giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên khiến Cố Tịch Dao và cô Phương giật mình.

Dường như một trận gió lạnh quét qua.

Cố Tịch Dao chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, quay đầu lại nhìn, đối diện với đôi mắt đen láy lạnh lùng đó dưới sắc đêm…

Bắc Minh Quân lúc này khoác trên người một bộ quần áo rộng rãi trông rất tùy ý, nhưng không thể che đậy khí chất quý tộc của anh.

Khí chất cao quý này, không ăn nhập với vùng thôn quê này.

Mái tóc đen óng còn nhiễm ánh nước, giống như mới tắm xong chưa lâu.

Ngũ quan sáng trong như ngọc, tỏa ra khí tức lăng lệ âm lãnh.

Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm Cố Tịch Dao.

Cánh môi quyến rũ mím chặt, thậm chí có thể nhìn thấy trán ẩn hiện gây xanh.

Rõ ràng, nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi của Cố Tịch Dao và cô Phương, những gì nên nghe anh không nghe thấy, những gì không nên nghe anh lại nghe không sót một chữ nào.

“Tôi mới biết, thì ra ở bên tôi, đối với em mà nói là dày vò!”

Anh mím môi, giọng nói lạnh lùng mang theo sự chế giễu.

Vừa rồi khi anh đến nhìn thấy bóng lưng của Cố Tịch Dao, trong lòng không nhịn được mà đập loạn, nhưng không ngờ nụ cười vừa cong lên, câu nói cuối cùng của người phụ nữ này lại lọt vào tai!

Cô vậy mà nói bọn họ không yêu đối phương!

Còn nói chỉ có một mình cô chịu dày vò!

Bắc Minh Quân rõ ràng bị câu nói này chọc giận không nhẹ!

Uổng công anh vì cô mà phá vỡ nhiều nguyên tắc như vậy trong tháng kết hôn thay này-

Không chỉ đến Sabah nơi anh từng thề đời này không đặt chân đến một bước, thậm chí vì cô nửa đêm giống như tên trộm đi mua băng vệ sinh cho cô, kết quả bị coi là tên biến thái băng vệ sinh rồi bị bắt vào đồn cảnh sát!

Anh vậy mà còn vì cô, gặp Dư Như Khiết người mà đời này anh cũng không muốn gặp lại lần thứ hai!

Anh thậm chí không cần mạng vì cô đỡ một phát súng ở Sabah.

Anh làm nhiều như vậy, vậy mà chỉ đổi lấy một câu ‘dày vò’ của cô sao?

Tại sao điều này khiến anh cảm thấy tồi tệ vậy chứ?

Bầu không khí lập tức đông cứng lại!

cô Phương lén lau nước mắt, cố gắng làm dịu bầu không khí lại, giả bộ không vui nói: “Quân Quân, là cháu hẹn cô đến đây, mình lại đến muộn, nên phạt!”

Bắc Minh Quân ẩn nhẫn lửa giận, sải bước đi tới, chen vào giữa Cố Tịch Dao và cô Phương, đặt mông ngồi xuống.

Không để ý hòn đá bên hồ cá có làm bẩn quần áo của anh hay không.

 
 
Chương 1134


Chương 1134

Cố Tịch Dao hoảng hốt quay lưng lại, nhanh chóng lau đi nước mắt trên mắt mình, cô không muốn anh nhìn thấy những giọt nước mắt vì anh mà rơi xuống.

“Xin lỗi cô, giữa chừng có vài chuyện xen vào, cho nên đến muộn.” Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như cũ, đôi mắt thâm thúy lại không khỏi liếc sang Cố Tịch Dao.

Cô mím chặt môi, ở vùng quê này, trừ Phỉ Nhi, anh còn có thể có chuyện gì trì hoãn thời gian chứ?

Nhíu mày, cô liếc nhìn anh, đồ ngốc cũng có thể cảm nhận hàn ý tỏa ra trên người anh!

Đặc biệt là ánh mắt của anh, rất dọa người!

Nhưng anh trừng cái gì mà trừng!

Anh là ai chứ?!

Anh có tư cách gì tức giận với cô chứ?

“Cô còn tưởng cháu không đến nữa chứ. May mà có Tịch Dao ở cùng cô, cháu xem, cá cũng câu được mấy con rồi.” cô Phương giống như đứa trẻ đem cá cho Bắc Minh Quân xem.

Bắc Minh Quân khẽ gật đầu, thuận tay cầm chiếc cần câu trong tay cô Phương: ‘Cô, khuya rồi, cô về nghỉ ngơi sớm đi.”

Không đợi cô Phương đáp, Cố Tịch Dao cũng muốn đứng dậy: “Cháu về đây.”

Đâu biết, vừa đứng dậy thì eo bị cánh tay của Bắc Minh Quân ôm lấy, giữ lại, bá đạo nói: “Em ở lại cùng với tôi!”

“Tôi?” Cố Tịch Dao trợn mắt nhìn anh: “Người anh hẹn là cô anh, liên quan gì đến tôi?”

“Cô tuổi đã cao, em lỡ để cô thức đêm tiếp tục ở cùng tôi?” Anh dửng dưng nói một câu, rất chuyên quyền.

Cố Tịch Dao trợn tròn mắt, cô thật sự muốn nói ‘cô là cô của anh không phải của tôi, tôi đương nhiên nỡ rồi!’, nhưng nhìn sang gương mặt hiền lành của cô Phương, câu nói này lại nuốt trở lại.

“Hừ!” Cô tức giận hừ một tiếng, cầm một viên đá nhỏ bên cạnh, ném mạnh vào trong hồ cá.

Tõm, đã làm kinh sợ đến đàn cá đang bơi.

“Được rồi được rồi, Quân Quân, cháu đừng bắt nạt Tịch Dao nữa! Cô bây giờ về nghỉ ngơi, không làm phiền hai đứa mắng yêu nữa, ha ha ha…”

cô Phương cười híp mắt trêu đùa, vịn vào vai của Bắc Minh Quân đứng dậy, trước khi đi bà ta còn liếc nhìn Cố Tịch Dao đầy thâm ý. Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Sau khi cô Phương đi, Bắc Minh Quân trầm mặc.

Cố Tịch Dao không lên tiếng.

Dường như thế giới lập tức yên tĩnh trở lại.

Gió mát thổi vù vù bên tai, tiếng lúa xào xạc đung đưa, tiếng nước chảy róc rách trong hồ cá, thiên nhiên như đang tấu lên bản giao hưởng hài hòa nhất.

Bắc Minh Quân hít thở nhẹ nhàng, hơi khép mắt lại…

Mỗi khi nghe âm thanh của cánh đồng và hồ nước kiểu này thì cảm giác dường như có loại chức năng chữa bệnh, có thể khiến tâm trạng rối bời của anh dần dần bình tĩnh lại.

Anh hưởng thụ thời khắc như thế này.

Nhất là trong lòng còn có thể ẩn ẩn ngửi được mùi hương thuộc về Tịch Dao.

Chỉ có điều, tất cả điều này lọt vào trong tai của Cố Tịch Dao không có hay để nghe đến vậy.
 
Chương 1135


Chương 1135

Phí lời.

Nửa đêm, nơi đồng quê âm u, trừ loại người bị bệnh lạ như Bắc Minh Quân này, còn có ai sẽ tận hưởng phong cảnh quỷ dị như vậy chứ?

“Bắc Minh Quân, làm phiền buông móng vuốt của anh ra, được không?” Cô không nhịn được rồi.

Cơ thể mềm mại cựa quậy trong lòng anh.

Muốn thoát khỏi sự kìm cặp của anh.

Rõ ràng một khắc trước cô rất đồng cảm với những gì anh chịu phải ngày bé, nhưng lúc này, đối mặt với gương mặt đẹp trai vô sỉ, khinh bạc này của anh, cô không thể không tức.

“Tịch Dao…” Anh không những không thu lại móng vuốt, ngược lại con ôm cô chặt hơn, cúi xuống môi dán sát cái vành tai của cô: “Nói cho tôi, ở cùng tôi thật sự là dày vò sao?”

“Đúng!”

Cô không chút do dự buột miệng nói ra.

Anh cưỡng ép cô kết hôn thay, cưỡng ép cô tận hưởng dưới thân anh, cưỡng ép cô giống như một người vợ mà phục vụ anh, lẽ nào không phải dày vò?

Thế mà cô Phương vừa rồi còn nói anh không phải loại người cưỡng ép phụ nữ, đó là cô Phương không biết trong nội tâm tên này rốt cuộc đen tối thế nào mà thôi!

Ánh mắt của anh tối đi, tản ra khí tức lăng lệ.

Cần câu không biết từ khi nào đã nhét vào trong lỗ cắm cần bên thành thùng gỗ.

Bàn tay lớn của anh đưa ra, không khách khí động một cái…

“Á… Bắc Minh Quân! Anh đừng quá đáng!” Cơ thể của cô run rẩy.

Điều này dọa cô sợ rồi.

Khi sẩm tối ở trong đống rơm còn chưa đủ thỏa mãn anh sao?!!

Ông trời ơi, đây mới cách bao lâu?

“Tịch Dao, tôi cho rằng em luôn rất hưởng thụ quãng thời gian ở bên tôi, không ngờ lại nghe thấy em nói dày vò…” Giọng của anh trầm lạnh, rõ ràng vẫn để ý chuyện này.

“Buông tay! Đừng giống như chó sói, đến đâu cũng cắn người!” Cô cố gắng tách móng vuốt của anh ra.

“Tịch Dao, miệng em nói dày vò, nhưng thân thể của em không phải nói tôi như vậy… nhìn đi, nó hưởng thụ biết mấy…” Anh mỉm cười xấu xa một tiếng, môi lại dừng trên cần cổ trắng nõn của cô…

Cô hít một ngụm khí lạnh: “Đồ khốn! Có tin tôi một cước đá anh xuống không?”

Hồ cá dưới chân bọn họ, nói sâu không sâu, nói nông không nông.

Chỉ là vừa rồi thời tiết vừa vào xuân, nhất là nửa đêm, nước rất lạnh.

Nhưng không ngờ môi của anh lạ ghé vào vành tai của cô, hàm hồ nói: “Nghe thì thấy một chủ ý không tệ, dù sao chưa từng nghĩ ở trong hồ cá làm thì có cảm giác gì…”

“Anh… ưm…”

“Tịch Dao, có biết không, vùng quê càng nguyên sơ càng có thể khơi dậy dã tính của đàn ông. Tôi thật sự muốn kéo em đến mỗi một ngóc ngách, từng một tấc đất ở đây mà hung hăng yêu em một lần… không, một lần mãi mãi không đủ… không đủ…”

“Cút… tên biến thái chết tiệt…”

Cô có lẽ mãi mãi đều sẽ không biết, thôn quê yên tĩnh này đã chữa lành vết thương của đứa trẻ mà nói, là giấc mơ đẹp nhất.
 
Chương 1136


Chương 1136

Chỉ đáng tiếc, mỉa mai thay, anh cuối cùng vẫn trao lời hứa trân quý nhất đó cho một người con gái khác.

Cho nên, anh chỉ muốn dùng thời gian mấy ngày còn lại, cố gắng yêu cô một lần, một lần, một lần lại tiếp một lần…

Kết hôn thay chỉ còn 5 ngày.

Gà trống cất tiếng gáy đầu tiên trên cánh đồng, trời sáng rồi.

Làn sương sớm dần tan đi, ông mặt trời uể oải ló rạng trên cánh đồng, chiếu xuống những tia nắng vàng.

Mọi công nhân trong trang viên nông thôn lại bắt đầu một ngày lao động vất vả.

Khi Cố Tịch Dao tỉnh dậy, phát hiện mình nằm trong lòng Bắc Minh Quân.

Không, nói chính xác hơn, là Bắc Minh Quân kìm chặt cô trong lòng, không nhúc nhích được.

Hai người không một mảnh vải che thân, cô nhớ lại cảnh tượng đêm qua, không khỏi lẳng lặng thở dài, nói nhiều đều là nước mắt…

Đặc biệt nhớ đến đêm qua anh ôm cô lên, từ hồ cá về phòng, tuy sắc đêm phủ xuống, nhưng nghĩ đến sự to gan của anh, cô vẫn không khỏi mặt mày phát phỏng.

Thật sự mất mặt chết đi được.

Cô ngước mắt, ánh mắt nhìn cơ ngực rắn chắc của anh, vết sẹo do dao gây ra mờ mờ trên lồng ngực, mặc dù theo năm tháng cũng dần nhạt đi, nhưng làn da xung quanh chỗ đó không thể đều màu với những nơi khác được.

Cô không thể tưởng tượng, một đứa trẻ đối mặt với cảnh người mẹ mình yêu nhất cầm dao đâm mình thì làm sao mà thừa nhận được?

Ám ảnh đáng sợ như vậy, đeo bám anh đến lúc trưởng thành, chỉ sợ cả đời này đều không thể xóa nhòa.

Khoảnh khắc này, cô coi như hiểu Bắc Minh Quân năm đó tại sao lại lạnh lùng xa cách với Trình Trình, tránh không gặp rồi.

Trình Trình không phải cũng giống như Bắc Minh Thiên năm đó hay sao?

Cô nghĩ, Bắc Minh Thiên sợ mỗi lần gặp Trình Trình, đều sẽ nghĩ đến mình hồi nhỏ, sẽ nghĩ tới con dao đó đâm vào trái tim của mình?

Sao có thể không hoảng sợ chứ?

Cô khẽ thở dài, đêm qua bản thân rốt cuộc sinh lòng trắc ẩn, cuối cùng mới thỏa hiệp với anh, nếu như, lấy tính cách của cô, tuyệt đối không thể để mặc anh làm loạn như vậy được.

“Sao thế, đêm qua còn chưa muốn đủ sao? Bắt đầu câu dẫn tôi rồi?”

Giọng nói từ tính hơi khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu.

Trong lời nói của Bắc Minh Quân có một phần cợt nhả hai phần trêu đùa ba phần trêu ghẹo, và 4 phần cưng chiều.

Ngón tay Cố Tịch Dao vuốt ve vết sẹo trên ngực của anh khựng lại, sau đó nhéo vào vết sẹo đó một cái: “Anh thì đắc ý rồi! Có đắc ý nữa cũng chỉ có 5 ngày nữa! Anh, đất, đen!”

Cô cắn răng nhắc nhở anh, qua thời hạn 5 ngày thì cô hoàn toàn được tự do rồi!

Gương mặt đẹp trai của anh co rút lại, bàn tay to nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của cô, hừ nói: “Xưng hô này, tôi cho em gọi như vậy, nhưng Tư Dương không được!”

“…” Cô hừ lạnh, ngước mắt kinh ngạc nhìn anh, giống như nhìn người ngoài hành tinh, đánh giá anh một lúc: “Bắc Minh Quân, anh thật sự bề ngoài địa chủ cất giấu một trái tim của nông dân đấy à…”
 
Chương 1137


Chương 1137

Bắc Minh Quân đất đen, đất đen? Cố Tịch Dao nhớ tới Nhuận sĩ tiên sinh dưới ngòi bút của Lỗ Tấn thì không nhịn được mà bật cười, vậy mà cho phép cô gọi như vậy!

Khóe môi của anh hơi mím lại, nếu như cô trải qua những chuyện mà anh đã từng trải qua thì có thể hiểu, đối với anh mà nói, làm một người đơn thuần vui vẻ là một chuyện khó khăn biết mấy!

“Vậy em nguyện ý theo một nông dân sao?” Anh thấp giọng hỏi.

“Đương nhiên!” Cô cũng không thèm suy nghĩ.

Trong quan niệm của cô, chồng có thân phận gì không quan trọng, đối tốt với cô mới quan trọng nhất.

“…” Anh có hơi vui mừng theo.

Lông mày dài mảnh không khỏi nhướn lên, trong đầu bắt đầu miêu tả hình ảnh cô đứng ở cánh đồng dưới ánh chiều tà…

“Tôi thấy cô Phương năm đó chọn ở lại vùng quê này là đúng. Anh xem nhà họ Bắc Minh các anh, không có ai vui vẻ hơn dì ấy.” Cô dường như suy nghĩ rất kỹ: “Ừm… sau tôi cũng tìm một anh nông dân thật thà cố gắng sống những ngày tháng đó, nghe có vẻ là một chủ ý không tồi.”

“…” Nụ cười vừa xuất hiện trên mặt anh đất đen lại cứng lại.

Bàn tay của Bắc Minh Quân bất giác siết chặt cô! Xem ra Quân đại nhân tự mình đa tình rồi.

“Nằm mơ!” Anh khinh thường hừ lạnh một tiếng, anh ngược lại muốn xem thử, có ‘anh nông dân’ nào không cần mạng mà lấy cô!

“Hừ! Chẳng lẽ anh còn xem thường tôi? Lấy tư sắc của tôi, ra ngoài khua một tay khua chân cái không chừng anh nông dân cũng phải thần hồn điên đảo đó!”

Cô tưởng tượng mình vò đánh bứt tai trước một nông dân vừa đen vừa già thì thầm rùng mình.

“Phải không?” Giọng nói trầm thấp của anh lộ ra một tia quyến rũ nguy hiểm…

Đôi mặt đen như ngọc xẹt qua tia lửa.

“Vậy thì để tôi kiểm tra xem tay chân của em rốt cuộc có ma lực như thế nào…”

“Hừ…” Cô hít khí lạnh: “Bắc Minh Quân đất đen, anh có thôi đi không… ưm…”

Lời nói bị anh bịt kín lại.

Trong căn phòng gỗ vào buổi sáng sớm, dục vọng nóng bỏng của anh lần nữa tưới tắm cho cô.

Có lẽ, cô thừa nhận, trong hoan ái, Bắc Minh Quân tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ.

cô Phương kể cho cô nghe câu chuyện lúc nhỏ của Bắc Minh Quân, ít nhiều cũng để lại trong trái tim cô ký ức rất sâu.

Mà cô không muốn hận anh.

Cho dù tất cả những hành vi của anh làm đến mức thái quá.

Đáng hận, chuyện mệt người như thế, cô không muốn giống như anh cả đời sống trong ám ảnh thù hận.

5 ngày.

5 ngày cuối cùng rồi.

Bắc Minh Quân, kết hôn thay như một giấc mộng của anh!

Nhưng nguyện thà giấc mơ kéo dài không tỉnh.

“Á-”

Đột nhiên, một tiếng kêu thất thanh, xuyên qua tầng mây.

Buổi sáng bình yên ở vùng quê.
 
Chương 1138


Chương 1138

Quân đại nhân đang say sưa trong sự dịu dàng, thần kinh đột nhiên siết lại!

Dừng động tác lại, dứt khoát từ trên người Cố Tịch Dao đứng dậy.

“Xảy ra chuyện gì rồi sao?” Cố Tịch Dao cũng nghe thấy tiếng bên ngoài phòng, trong lòng không khỏi trở nên hoảng hốt.

Bắc Minh Quân đã lật người xuống giường, động tác lưu loát không mất đi sự ưu nhã mặc quần áo vào, nhanh chóng hôn nhẹ lên môi cô, giống như an ủi cô: “Tôi ra ngoài xem thử!”

Cố Tịch Dao ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của anh, ngón tay bất giác chạm vào cánh môi vẫn còn lưu lại độ ấm của anh…

Là cô nhìn nhầm sao?

Vừa rồi vậy mà trong đôi mắt sâu thẳm của anh lại nhìn thấy ánh mắt giống như cưng chiều?

Trái tim hơi run rẩy.

Vừa nghĩ đến các con, cô lại không dám nghĩ nhiều nữa, vội vàng mặc quần áo, nhanh chóng chạy ra ngoài…

“Trình Trình? Dương Dương?”

Cố Tịch Dao đi dọc theo con đường gọi, trái tim càng lúc càng hoảng.

Dọc theo con đường đều là các công nhân trong trang viên nông thôn dáng vẻ hoảng hốt.

Cô cản một công nhân lại, vội hỏi: “Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?”

Công nhân là người dưới quê, nói tiếng địa phương cô nghe không hiểu.

Lúc này—

“Ưm… ông đây còn muốn ngủ…” Giọng nói non nớt của Dương Dương vang lên.

Cô quay lại nhìn, bèn nhìn thấy hai tay của Bắc Minh Quân ôm hai đứa trẻ, thần sắc ngưng trọng đi về phía cô.

Cô hơi sững người.

Chỉ thấy Dương Dương rúc vào cổ của Bắc Minh Quân, ngặt ngà ngặt nghẹo. Rõ ràng là bộ dạng chưa tỉnh ngủ.

Cậu nhóc dường như đã quên hoàn toàn chuyện tối qua bị lão ba chết tiệt này đánh mông cậu nhóc một trận.

Trình Trình tỉnh rồi, nhưng dáng vẻ có tỉnh cũng không khác gì. Ở trong ký ức của cậu nhóc, ba đã bao giờ ôm cậu bé bao giờ đâu?

Ở trong mắt Cố Tịch Dao, ba ba con dường như đang bước vội đi đến trước mặt cô.

Cô thề, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô nhìn thấy người đàn ông này, một tay ôm một con trai.

Hai con trai đều rất giống anh…

Bắc Minh Quân đi tới, để hai đứa trẻ xuống, sắc mặt nặng nề nhìn cô, nói ngắn gọn: “Cô xảy ra chuyện rồi, tôi đi xem cô trước!”

cô Phương xảy ra chuyện rồi?

Cố Tịch Dao sững người!

Anh xoay người đi.

Mà cô vậy mà xúc động muốn khóc.

Người đàn ông này vừa rồi chạy ra ngoài, thì ra là đem con trai đưa đến bên cạnh cô. Điều này không phải nói rõ, trong lòng anh có cô và tụi nhỏ hay sao?
 
Chương 1139


Chương 1139

“Gâu gâu…” Bối Lạp uốn éo cơ thể béo lùn, nó dường như cũng cảm nhận được bầu không khí không đúng, lập tức chạy theo sau Bắc Minh Quân.

Cùng lúc đó, Hình Uy bảo vệ Phỉ Nhi, cách đó không xa thần sắc vội vàng chạy vào trong căn phòng.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Đến bên cạnh Bắc Minh Quân, nhìn thấy anh dẫn hai đứa trẻ, lại nhìn ánh mắt của anh nhìn Cố Tịch Dao dường như có một tia dịu dàng, sắc mặt không khỏi cứng đờ, nhưng rất nhanh lại biểu hiện ra dáng vẻ nôn nóng.

Bắc Minh Quân đường như không có nghe thấy lời của Phỉ Nhi, anh chỉ lộ ra thần sắc căng thẳng nhìn Cố Tịch Dao:

“Dẫn tụi nhỏ vào trong phòng, nhớ đóng cửa sổ lại. Trước khi tôi quay lại các em không được ra ngoài.”

Cố Tịch Dao nhìn ra được tâm trạng lúc này của anh, gật đầu đưa tay đón lấy Dương Dương, Trình Trình cũng đi theo bên cạnh cô.

Cô không có nói bất cứ lời gì nữa, chỉ dùng sức liếc nhìn Bắc Minh Quân

Ánh mắt này đã đủ khiến anh hiểu: cô đây là muốn mình cẩn thận, chú ý an toàn, nhanh chóng trở về.

Bắc Minh Quân lĩnh ý, bỗng trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác ấm áp.

Anh quay đầu liếc nhìn Hình Uy đứng ở bên cạnh và Phỉ Nhi ở bên cạnh anh ta, sau đó xoay người vội vàng chạy đến phòng ngủ của cô Phương.

Không có bất kỳ lời an ủi nào, không có bất kỳ căn dặn nào, thậm chí ngay cả một câu hỏi han bình thường nhất cũng không có nói với Phỉ Nhi.

Thấy Bắc Minh Quân chỉ để lại cho mình bóng lưng đang dần đi xa, viền mắt của Phỉ Nhi có hơi đỏ, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác chua chát.

Cô ta muốn oán trách, cô ta muốn vì mình mà lên tiếng đòi công bằng: Bản thân mới là vợ sắp vào cửa của anh, chứ không phải người phụ nữ chỉ sinh cho anh hai đứa con, người phụ nữ này với Bắc Minh Quân chỉ có một tờ hợp đồng.

Mặc dù Phỉ Nhi đã che giấu tất cả sự bất mãn của mình đối với Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao.

Nhưng, Hình Uy đứng bên cạnh cô ta, thông qua năng lực quan sát nhạy bén của mình, vẫn nhìn ra được điều gì đó.

Anh ta hơi nhíu mày thầm nói: đây thật sự là mớ bòng bong khó lòng gỡ ra…

Anh ta hắng giọng: “Ừm, ờm… cô Phỉ Nhi, cô Cố. Bây giờ bên ngoài có hơi loạn, vì sự an toàn của hai cô và hai cậu chủ nhỏ, xin hãy vào phòng nghỉ ngơi trước.”

Hình Uy nói rồi đưa tay chỉ vào một căn phòng khuất cách các cô không xa, đó là một ngôi nhà hai tầng đơn giản. Bức tường bên ngoài đã tróc sơn ám chỉ nó đã có từ rất lâu.

Phỉ Nhi bộ dạng đáng thương, thuận theo hướng Hình Uy chỉ mà đi.

Cố Tịch Dao sao có thể không biết tâm tư của Phỉ Nhi.

Chỉ có điều, cô bây giờ không có rảnh giải thích với cô ta. Đảm bảo sự an toàn của các con, không để tụi nhỏ chịu bất cứ kinh sợ nào mới là điều quan trọng nhất.

Khẽ thở dài, ôm lấy Dương Dương, dắt Trình Trình đi vào trong.

Bối Lạp thè lưỡi, vung vẩy cái đuôi dài của nó, ngúng nguẩy đi sau cùng.

Hình Uy bước nhanh lên trước, vào căn nhà này đầu tiên, kiểm tra các ngóc ngách cẩn thận một lượt, sau khi chắc chắn không có nguy hiểm và điều gì khả nghi thì đi ra gật đầu với Cố Tịch Dao.

“Mời hai cô yên tâm vào trong nghỉ ngơi, tôi đi tìm chủ tử xem chủ tử có chuyện gì phân phó hay không?” Hình Uy nói xong thì xoay người đi ra ngoài.

Trong phòng, chỉ còn lại ba người với một con chó.
 
Chương 1140


Chương 1140

Đặc biệt là khi bốn mắt nhìn nhau với Phỉ Nhi, Cố Tịch Dao rõ ràng hơi ngại.

“Sáng sớm đã xảy ra chuyện như vậy, tụi nhỏ còn chưa nghỉ ngơi đủ. Tôi nghĩ cô cũng như vậy. Thay vì đợi bọn họ quay về, không bằng nghỉ ngơi một lát, đến lúc đó cần gì chúng ta cũng có thể giúp một phần lực.” Đứng ở cửa phòng khách, Cố Tịch Dao bế Dương Dương, nhìn Phỉ Nhi ngồi trên sô pha, ngây ngốc nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

“…”

“… Phỉ Nhi? …” Cố Tịch Dao thấy cô ta không có phản ứng, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô ta, vỗ nhẹ lên vai của cô ta.

“… Hửm? Xin lỗi, tôi vừa rồi đang mải suy nghĩ, không có nghe thấy cô nói gì.” Phỉ Nhi mặt mày tỏ ra vẻ áy náy nói xin lỗi.

Cố Tịch Dao khẽ mỉm cười: “Không sao, ai cũng không ngờ chuyện bất ngờ như này lại xảy ra. Bây giờ tạm thời không cần chúng ta đi giúp gì, không bằng dẫn tụi nhỏ đi nghỉ ngơi. Đợi bọn họ quay lại thì xem thử có gì có thể ra sức hay không.”

Phỉ Nhi khẽ mỉm cười gật đầu, đứng dậy: “Được, làm theo lời cô nói đi.”

Tầng 2 của căn nhà khá đơn giản, tổng cộng có 4 phòng. Phỉ Nhi tùy tiện chọn một phòng. Cố Tịch Dao dẫn tụi nhỏ chọn một phòng hơi lớn một chút.

Sau khi Bối Lạp đi theo vào thì ngồi ở chỗ cửa. Mặc dù nhìn nó bình thường cả ngày dáng vẻ lười biếng, nhưng suy cho cùng không có quên ‘công việc vốn có’ của nó là — trông nhà.

Cố Tịch Dao cúi người để Dương Dương nhẹ nhàng nằm trên giường.

Cậu nhóc vặn người, lập tức lăn vào trong, tìm một chỗ cảm thấy thoải mái nhất, dạng thành hình chữ ‘đại’. Tiếp tục đánh giấc nồng.

Trình Trình không có đi nghỉ, mà ngồi ở mép giường, ngẩng đầu nhìn Cố Tịch Dao, dáng vẻ suy tư.

Cố Tịch Dao dỗ Dương Dương xong, quay đầu nhìn Trình Trình, khóe môi nhếch lên: “Con xem, Dương Dương cũng ngủ rồi, con sao không ngủ?”

“Mẹ, bên ngoài nhiều người đang cãi nhau như vậy, ba và chú Hình Uy cũng ra ngoài rồi, bà cô có chuyện sao?”

Nghe thấy Trình Trình hỏi như vậy, Cố Tịch Dao đưa tay xoa gương mặt của con trai: “Yên tâm, bà cô hiền lành tốt bụng như vậy, bà sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Ừm… mặc dù con và Dương Dương lần đầu tiên gặp bà, nhưng chúng con đều rất thích bà. Chúng con cũng không hy vọng bà có chuyện.” Nói xong, hai bàn tay nhỏ xoắn lại.

Một lúc sau hình như nghĩ đến điều gì đó, bàn tay nhỏ cho vào túi quần, lấy ra hai cái hộp nhỏ màu đỏ đưa cho Cố Tịch Dao.

“Đây là cái gì?” Cố Tịch Dao cầm lấy chiếc hộp hỏi.

“Ừm… con cũng không biết, là tối qua bà cô cho con và Dương Dương. Dương Dương nghịch ngợm như vậy, sợ bị em ấy làm mất, cho nên đưa cho con giữ.”

“Hừ… Đừng tưởng ngủ rồi cái gì cũng không biết. Này! Anh nói xấu gì em với mẹ hả?” Cậu nhóc Dương Dương ngủ cũng rất thính tai, vừa nghe thấy lời có liên quan đến mình, tình thần liền lên cao (cũng có thể dùng thần kinh để hình dung).

Cậu nhóc lồm cồm bò dậy, chen đầu vào giữa Cố Tịch Dao và Trình Trình.

Cố Tịch Dao cưng chiều vỗ vào cái đầu nhỏ của Dương Dương: “Ai dám nói xấu con. Mau đến xem quà của bà cô cho hai đứa. Đến lúc đó hai đứa phải cảm ơn đàng hoàng bà cô.”

“Biết rồi, biết rồi. Mau mở ra xem thử là cái gì.” Dương Dương ngó qua ngó lại.
 
Chương 1141


Chương 1141

Cố Tịch Dao từ từ mở chiếc hộp có viết của Trình Trình, Dương Dương ra, bên trong để cặp dây chuyền cầu bình an được làm thủ công tinh xảo. Kết may mắn màu đỏ, ở giữa chạm một mặt ngọc phỉ thúy.

Cô cẩn thận cầm sợi dây lên, nối vào dây đỏ, lần lượt đeo vào cho Trình Trình và Dương Dương.

“Các con có biết tại sao bà cô Phương lại tặng thứ này cho các con không?” Cố Tịch Dao cười rồi hỏi hai đứa nhỏ.

Dương Dương nghiêng cái đầu, chẹp cái mồm.

Vẫn là Trình Trình phản ứng nhanh: “Bà cô có ý chúc phúc bọn con cát tường như ý thì phải.”

Dương Dương khinh thường liếc Trình Trình: “Làm như chỉ có anh biết á, em chỉ không muốn nói ra thôi. Ôi, mẹ ơi, mẹ mở cái hộp kia ra xem có gì đi?”

Tay nhỏ của Dương Dương chỉ vào cái hộp khác, phía trên viết chữ Tịch Dao

Cố Tịch Dao nghi hoặc, không chỉ cho hai đứa nhỏ thôi sao, sao lại có cả tên cô.

Cô mở ra xem, bên trong cũng là một đôi Kết may mắn giống của Trình Trình Dương Dương, con có một tờ giấy.

Cố Tịch Dao cầm tờ giấy mở ra xem:

Tịch Dao, cô thấy được Quân thật lòng yêu con, thật ra con cũng vậy đúng chứ. Nhưng giữa bọn con có hiểu lầm. Cô mong các con có thể giải trừ khúc mắc, cho Quân có một gia đình hoàn chỉnh. Đây là đều Quân cần nhất, cũng là thứ con cần nhất, càng là thứ bọn trẻ cần nhất, đúng không con. Đừng ghét bỏ bà cô già này lắm lời, đã đến lúc sinh một cô bé cho Quân rồi đấy con, thật ra Quân rất thích con gái. Bốn sợi kết may mắn như ý này là tặng cho mẹ con các con và cô gái nhỏ tương lai. Cũng chúc phúc cả nhà con như ý cát tường.

Cố Tịch Dao xem đến đây, đôi mắt đã mơ hồ rồi. Cô Phương là thật lòng muốn tác hợp bọn họ thành một nhà hoàn chỉnh. Bà ấy vì bọn họ hao tâm khổ tứ.

Tay hơi run, nhìn hai sợi dây, một sợi cho Cửu Cửu. Mà sợi còn lại…cô thở dài một hơi. Năm ngày nữa, giữa bọn họ sẽ vẽ lên dấu chấm hết rồi.

Chỉ sợ nguyện vọng của Cô Phương không thành hiện thực rồi.

Thanh âm ồn ào bên ngoài cửa sổ dần dần nhỏ đi, đến cuối cùng trở nên tĩnh lặng. Trình Trình và Dương Dương dậy quá sớm nên lúc này hai anh em đã ôm mền ngủ phì rồi. Bối Lạp cũng bụm tai dạng bốn chân ngủ thẳng cẳng luôn rồi.

Sự tĩnh lặng này khiến Cố Tịch Dao cảm thấy bất an kì lạ.

Mà Cố Tịch Dao phát hiện, từ lúc bọn họ vào phòng, Phỉ Nhi ở căn phòng khác cũng không có động tĩnh gì nữa cả.

Cô nhìn đồng hồ, đã trưa rồi, cả nhà đều chưa ăn cơm, nhất là Bắc Minh Quân và Hình Uy. Cô nhẹ mở cửa ra khỏi phòng.

Xuống lầu đến phòng bếp, mở tủ lạnh, thấy bên trong đầy nguyên liệu còn rất tươi ngon. Xem ra mỗi ngày đều có người đến đổi mới.

Cô lấy vài quả táo rửa sạch bày vào đĩa rồi để trên bàn ăn ngoài phòng bếp. Tiếp đó lấy vài loại rau củ và thịt cá để lên thớt, rửa rau.

Qua một buổi sáng bận rộn, Bắc Minh Quân ủ rũ quay về tầng lầu.

Anh mở cửa bước vào, vừa vào đã nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng bếp truyền đến.

Anh chậm rãi bước đến xem, Cố Tịch Dao đang quay lưng đứng trước bồn rửa bát rửa rau.

Nhìn thân hình yểu điệu, đeo tạp dề hoa quanh váy, khiến con ngươi anh vốn chứa sự u buồn ánh lên tia sáng dịu dàng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom