Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1001


Chương 1001

Sau khi giải tán hội nghị, Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm ra ngoài chuẩn bị quay về khách sạn.

“Tịch Dao, em thấy sao về vụ kiện này?”

“A?” Cô giật mình, tinh thần có chút hoảng hốt: “…”

Vân Chi Lâm nhíu mày nhìn cô: “Đừng nghĩ đến anh ta nữa, nói không chừng bây giờ anh ta đang ôm người đẹp Tô trong ngực đấy! Ai chẳng biết anh ta là kẻ phong lưu đa tình, hơn nữa còn rất chịu chi, công trình Ánh chính là ví dụ tốt nhất.”

“Tôi không nghĩ đến điều ấy…” Cố Tịch Dao lắc đầu: “Tôi chỉ tò mò không biết rốt cuộc là ai hận công trình Ánh đến vậy, lại dùng một mồi lửa thiêu rụi nó? Dù sao nó cũng là một tòa kiến trúc đẹp như vậy, bị đốt hỏng cũng rất đáng tiếc.”

“Ai biết được. Chỉ tiếc là hiện giờ cảnh sát chưa điều tra ra được kẻ nào đã đốt lửa, bên phía công ty bảo hiểm cũng từng điều tra, vì ngăn ngừa việc có người ác ý muốn lừa gạt tiền bảo hiểm cho nên trước khi còn chưa biết rõ ai là người đã đốt lửa thì phía bảo hiểm sẽ không chi trả tiền bồi thường. Cộng thêm việc Bắc Minh thị hùng hổ dọa người quy trách nhiệm lên trên xí nghiệp Đế Hoàng, nếu như lần này bị xử thua, thì Hoàng Đế sẽ gặp phải đả kích nghiêm trọng.”

Cố Tịch Dao thở dài một tiếng: “Trước đây ai cũng cho rằng trúng thầu công trình Ánh sẽ kiếm được khoản tiền lớn, ai ngờ lại đưa đến tai họa ngập đầu.”

“Chuyện này là do Bắc Minh Quân thôi!” Vân Chi Lâm nói: “Thành công hay thất bại đều do anh ta cả. Có gan hợp tác với anh ta, thì hoặc là một bước lên trời hưởng vinh hoa phú quý, hoặc là chết không có chỗ chôn.”

Cố Tịch Dao cười gượng gạo, sao cô có thể không nhận ra ý tứ khác trong lời Vân Chi Lâm chứ.

Nhưng cô lựa chọn không nghĩ sâu hơn, dù sao thời gian cô ở bên cạnh Bắc Minh Quân cũng không nhiều…

Màn đêm buông xuống.

Hai người đến một quán bán cháo kiểu Việt.

“Chi Lâm, anh chuẩn bị ở lại thành phố S này bao lâu?” Cố Tịch Dao vừa múc cháo, vừa hỏi.

“Chắc khoảng ba bốn ngày, còn phải thu thập một vài tài liệu ở Hoàng Đế nữa.”

“Ừ…” Cô khẽ lên tiếng, trong giọng nói có chút mất mát.

“Làm sao vậy, nhớ bọn trẻ rồi à?” Vân Chi Lâm cười.

“Ừ…” Cô hít sâu một hơi, rồi cười nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không để việc riêng của mình làm ảnh hưởng đến công việc đâu!”

Tuy rằng ngoài miệng cô nói như vậy, nhưng khi cô nhìn ra ngoài cửa sổ, tất cả cảnh vật bên ngoài của thành phố S đối với cô mà nói đều rất xa lạ, xa lạ đến mức khiến cô không có cảm giác an toàn.

Cô lơ đãng nhìn qua góc phố đối diện trông thấy cửa vũ trường…

Nhớ đến người phụ nữ tên là Lộ Lộ tối hôm qua cô gặp, Cố Tịch Dao không nhịn nổi nói: “Chi Lâm, anh nhìn vũ trường bên kia đi, phong cách rất hoài cổ đấy.”

Vân Chi Lâm nhìn thoáng qua, rồi khẽ cười gật đầu: “Vũ trường này có từ lâu lắm rồi, nghe nói cũng có ô dù che chở, nét hoài cổ làm tăng thêm phần đặc sắc cho nó, cũng hấp dẫn một ít người trẻ tuổi, cho nên trải qua bao nhiêu năm như vậy, nó vẫn đững vững ở thành phố S này, trở thành điểm đặc biệt ở nơi đây.”

“Khó trách…” Thời đại này, phong cách vũ trường kiểu hoài cổ như vậy không còn thấy nhiều nữa, chẳng trách người phụ nữ Lộ Lộ kia lớn tuổi như vậy rồi vẫn có thể đi hát ở đây.

“Khó trách gì?” Vân Chi Lâm tò mò hỏi.

“Ha ha, không có gì…” Cô cười cho qua.

Một lúc sau, hai người rời khỏi cửa hàng bán cháo.
 
Chương 1002


Chương 1002

“Còn muốn đi đâu chơi nữa không?” Vân Chi Lâm vẫn cười dịu dàng như cũ.

Cố Tịch Dao lắc đầu: “Chi Lâm, thật ra, em muốn đi dạo một mình…”

“…” Nụ cười trên mặt Vân Chi Lâm trở nên cứng đờ: “Là vì những lời mẹ anh nói sao? Cho nên em mới cố hết sức để trốn tránh anh?”

“Đúng, cũng không đúng.” Cô thở dài: “Chi Lâm, em luôn muốn nói với anh điều này, cảm ơn anh đã đối xử với em tốt như vậy…”

“Sau đó, có phải em còn muốn nói, anh không thích hợp với em, bảo anh sớm quên em đi, rồi đi tìm người phụ nữ khác thích hợp với anh hơn?” Vân Chi Lâm tiếp lời cô.

Trong nụ cười của Cố Tịch Dao tràn ngập sự áy náy, cô không đành lòng nói những lời làm tổn thương anh.

“Thật sự đã kết thúc rồi sao?” Trong mắt Vân Chi Lâm hiện lên vẻ đau đớn.

“…” Cố Tịch Dao gật đầu.

“Không… Phải nói là căn bản chúng ta chưa từng bắt đầu…” Vân Chi Lâm cười khổ.

Cố Tịch Dao mím môi lại, yên lặng không nói gì.

Vân Chi Lâm dùng tay xoa mặt mình một cái, muốn làm cho mình tỉnh táo hơn: “Có lẽ từ cái ngày anh biết được ba của Dương Dương là Bắc Minh Quân, thì nên cắt đứt tình cảm với em… Nhưng mà Tịch Dao, anh thật sự không thể khống chế được bản thân, chỉ thích mình em… chỉ muốn yêu em…”

“Xin lỗi… Chi Lâm…” Cô nhớ lại cảnh lần đầu tiên khi mình gặp Vân Chi Lâm, lúc ấy anh ta đang thân thiết với một nữ sinh trên hành lang, nhìn qua trông giống như một kẻ côn đồ không đứng đắn, nhưng hôm nay đã đã trở thành một luật sư giỏi, trưởng thành và chững chạc rồi.

Một câu xin lỗi của cô khiến sắc mặt Vân Chi Lâm trắng bệch ra.

Dường như anh đã nghĩ đến kết quả này từ lâu rồi, chỉ là anh vẫn không dám đối mặt mà thôi…

“Anh muốn hỏi em một vấn đề cuối cùng, được không?” Vân Chi Lâm nghiêm túc hỏi.

“Ừ, anh hỏi đi.”

“Nếu như… Anh nói là, nếu như anh gặp em trước, em sẽ yêu anh không?”

Cố Tịch Dao ngước mắt lên, chăm chú nhìn sâu vào trong mắt Vân Chi Lâm.

“Có lẽ em sẽ.”

Cô vươn tay ra, ôm anh một cái rất ấm áp…

Nếu như vận mệnh có thể bắt đầu lại, cô thật sự tình nguyện lựa chọn bỏ qua tình yêu khiến người khác tổn thương kia.

Vân Chi Lâm hơi sững sờ, sau đó cũng ôm lấy cô.

“Thật sao?” Giọng anh ta trở nên khàn khàn, trong hốc mắt có chút cảm động: “Cho dù là em đang lừa anh, thì anh cũng không còn gì tiếc nuối…”

“Ngốc nghếch! Để chúng ta quay lại làm bạn của nhau nhé?” Cô khẽ nói: “Giống như trước đây không phải vui vẻ hơn rất nhiều sao?”

Nghe thấy vậy anh đột nhiên yên lặng.

Trong đầu không ngừng hiện lên những ký ức đã qua, rốt cuộc là vì điều gì đã khiến cho hai người trở bên xa lạ lúng túng như vậy?

Anh muốn làm người yêu của cô, nhưng cô lại lùi bước, vì vậy hai người mới rơi vào tình trạng này.
 
Chương 1003


Chương 1003

Có lẽ anh nên lui lại quay về phía sau…

Vân Chi Lâm hít sâu một hơi.

“Không! Chúng ta phải làm bạn bè thân thiết nhất của nhau! Anh muốn thấy em được hạnh phúc, muốn trông thấy các con của em hạnh phúc…” Vân Chi Lâm nở nụ cười nhưng nước mắt cũng tuôn rơi.

Buông tay, mặc dù lòng đau như cắt, nhưng Vân Chi Lâm cũng không thể không làm như vậy.

Không chỉ vì mẹ anh ta không chấp nhận mối tình này, mà vì anh cũng thật sự hiểu rõ, người Cố Tịch Dao yêu căn bản không phải là anh…

“Hì hì, cám ơn anh, Chi Lâm!” Lúc này cô mới bật cười thành tiếng, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đầu đường một chiếc xe đang đi đến, Vân Chi Lâm vẫn ôm cô…

Đột nhiên.

“Két!”

Một tiếng phanh xe gấp vang lên đầu đường thành phố S, chiếc xe thể thao Lamborghini hung hăng lao đến, rồi dừng lại bên cạnh Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm.

Khuôn mặt Bắc Minh Quân rất bình tĩnh, anh nhanh chóng mở cửa xuống xe.

Sau đó anh đi đến trước mặt Vân Chi Lâm, dùng sức kéo cơ thể Cố Tịch Dao đang bị anh ta ôm ra, giữ chặt lấy.

Bốp.

Một quả đấm đánh thẳng vào mặt Vân Chi Lâm khiến anh ta ngã lăn ra đất.

Đúng là không kịp trở tay.

“A… Chi Lâm…” Cố Tịch Dao kinh sợ kêu lên một tiếng, khiến người đi đường đều đứng lại quan sát: “Bắc Minh Quân, anh dựa vào đâu mà đánh người bừa bãi như vậy?”

Cô muốn chạy tới nâng Vân Chi Lâm dậy, nhưng lại bị Bắc Minh Quân hung hăng giữ chặt cổ tay, anh gầm lên: “Mẹ kiếp, hôm qua em vừa đồng ý với tôi chuyện gì hả? Vừa quay đi quay lại đã ôm anh ta, em cho rằng tôi chết rồi sao!”

“Chúng tôi không giống như anh nghĩ…” Cô và Vân Chi Lâm vất vả lắm mới quay lại làm bạn được, tại sao cái gã này lại nghĩ bậy bạ như thế?

“Thế thì vì sao? Đứng giữa đường ôm ôm ấp ấp nhau như vậy, em bảo tôi phải nghĩ thế nào?” Trong mắt anh chứa đầy sự u ám.

“Bạn bè với nhau ôm một cái thì đã sao?” Cô trừng mắt với anh: “Đúng là không thể nói lý với anh!”

Cô còn chưa chất vấn anh chuyện giữa anh và Tô Ánh Uyển đâu, ngược lại anh còn dám đứng đây chỉ trích cô.

Bắc Minh Quân tức giận đến mức cả người tỏa ra hơi lạnh: “Vân Chi Lâm, tôi cảnh cáo anh, chỉ cần cô ấy là người phụ nữ của tôi một ngày, thì cả đời này đều là người phụ nữ của tôi! Tôi không hy vọng lại nhìn thấy… Những hành động quá mức bình thường nữa, nếu không… Tôi sẽ khiến cho nhà họ Vân biến mất khỏi giới chính trị này.”

“Bắc Minh Quân! Anh thật hèn hạ! Có gì thì anh nhằm thẳng vào tôi đây này! Dựa vào đâu mà lại quấy rầy mẹ tôi? Tôi nói cho anh biết, tôi không chiếm được Tịch Dao, nhưng anh cũng không bao giờ có được cô ấy! Bởi vì kẻ đáng thương giống như anh, cả đời này chỉ sống trong lâu đài xa hoa chứa đầy sự lạnh lùng tàn ác của mình thôi, căn bản không đáng được yêu…”

“Láo xược!” Một câu nói ‘kẻ đáng thương’ giống như một cây kim đâm vào lòng anh, khiến Bắc Minh Quân giận dữ đỏ bừng hai mắt.
 
Chương 1004


Chương 1004

Anh xông lên muốn tiếp tục đánh Vân Chi Lâm, lại bị Cố Tịch Dao kéo lại: “Chi Lâm, anh đừng nói thêm nữa, đi nhanh…”

“Làm con rùa đen rụt đầu không phải tác phong của tôi! Bắc Minh Quân, anh có giỏi thì đánh với tôi một trận!” Vân Chi Lâm đứng dậy, khẽ lau máu trên khóe môi rồi nói.

“Được! Đồ con chó! Hôm nay ông mày sẽ đánh cho mày phải kêu ba gọi mẹ!”

Bắc Minh Quân đột nhiên buông tay Cố Tịch Dao ra, rồi dùng tốc độ cực nhanh xông tới trước mặt Vân Chi Lâm…

Hai người đàn ông trưởng thành cứ đánh nhau như vậy trên đường cái!

“Hai người điên rồi…” Cố Tịch Dao càng hoảng sợ hơn, nhưng căn bản cô không can được hai người bọn họ…

Rất nhanh, Vân Chi Lâm đã không đánh nổi Bắc Minh Quân, nhiều lần bị rơi vào thế yếu.

“Đừng đánh nữa! Bắc Minh Quân, anh dừng tay lại cho tôi! Nếu anh còn đánh tiếp tôi sẽ báo cảnh sát…”

Người đi đường ngoảnh mặt làm ngơ chỉ nhao nhao cầm điện thoại lên quay phim chụp ảnh, đăng lên facebook.

Phi, hiện nay gặp phải chuyện thế này người đứng ra khuyên can càng ngày càng ít, người đăng lên mạng thì rất nhiều…

Trận chiến này, tuy rằng Vân Chi Lâm rơi vào hoàn cảnh xấu, nhưng vì trên người Bắc Minh Quân bị thương vừa mới khỏi, nên khi động vào miệng vết thương lại nứt ra, máu vương vãi khắp nơi nhuộm đầy quần áo…

Tinh tinh tinh…

Đột nhiên điện thoại trong túi xách của Cố Tịch Dao vang lên.

Đang sốt ruột cô cầm lấy điện thoại nhìn lướt qua, là Lạc Kiều gọi đến.

“Alo? Tịch Dao, cậu đang ở đâu thế? Sao lại ồn ào như vậy?”

“Kiều Kiều… Đừng nói nữa, đầu tớ đang rất rối loạn… Đám trẻ đều ổn chứ?”

Lúc này, Vân Chi Lâm trừng mắt nhìn Bắc Minh Quân, Bắc Minh Quân lại muốn vung nắm đấm đánh anh ta. Cố Tịch Dao sợ đến mức vội vàng chạy tới kéo anh lại: “Đủ rồi! Đừng làm loạn nữa!”

Lạc Kiều ở bên kia điện thoại nghe được thì chẳng hiểu sao cả: “Làm sao thế, Tịch Dao? Tớ… Tớ không làm loạn mà…”

“Không phải nói cậu!” Cố Tịch Dao thở hổn hển trừng mắt với Bắc Minh Quân, nói với Lạc Kiều trong điện thoại: “Không có gì thì tớ cúp máy trước nhé, lúc khác sẽ nói với cậu sau!”

“Đừng…” Lạc Kiều vội vàng gọi cô: “Vậy… vậy Tịch Dao à, thật ra tớ có chuyện muốn nói với cậu, bây giờ cậu có rảnh không?”

“Không rảnh!” Cô vội trừng trị hai người đàn ông này, làm gì còn có thời gian rảnh chứ?

“Hả?” Lạc Kiều không ngờ cô lại từ chối nhanh như vậy, hơi bĩu môi rồi nói không ngừng: “Tịch Dao, nếu cậu không rảnh, vậy… vậy tớ đành phải dẫn theo con trai cậu tới thành phố S tự tìm khách sạn ở vậy…”

“…” Cố Tịch Dao hơi sửng sốt: “Cái gì?”

“Hì hì, cậu đừng giận… Bây giờ tớ dẫn theo Trình Trình chờ cậu ở trạm đường sắt cao tốc của thành phố S, cậu nhanh tới đón bọn tớ đi. Tớ nói cho cậu biết, bọn tớ lén tới, nếu bị người ta hiểu nhầm tớ có một đứa con thì nguy rồi, cho nên cậu mau chạy tới đón bọn tớ về đi…”
 
Chương 1005


Chương 1005

“Lạc… Kiều!” Cố Tịch Dao tức giận hét lớn một tiếng: “Không phải tớ đã bảo cậu ở nhà trông đám trẻ giúp tớ à? Sao cậu lại dẫn chúng tới chứ? Cậu…”

Cô thật không biết nên xử lý tình hình bây giờ thế nào!

Ai ngờ Lạc Kiều cười gượng vài tiếng: “A… Không… không phải là chúng… Là tớ và Trình Trình… Hai người…”

“Người phụ nữ họ Lạc kia! Cậu thử lặp lại lần nữa xem!”

“Tớ… Tớ không nói nữa, vậy cúp máy nhé. Bọn tớ chờ cậu ở trạm đường sắt cao tốc… Bye…”

“Alo? Alo? Vậy Dương Dương đâu…”

Tút tút tút.

Cố Tịch Dao trừng mắt hìn màn hình điện thoại, thật muốn bóp chết phụ nữ không đáng tin Lạc Kiều này!

Anna trông con giúp cô vẫn tốt, sao đến chỗ của Lạc Kiều lại phải dắt đứa trẻ vội tới tăng thêm rắc rối cho cô chứ?

Dẫn hai đứa thì cũng thôi, cô ấy lại chỉ dẫn có một đứa!

Cô gái kia cần phải tách hai đứa con của cô ra sao?!

“Sao vậy? Lạc Kiều dẫn con tới cửa à?” Bắc Minh Quân nghe Cố Tịch Dao vừa rồi kêu lên đã đoán được phần nào.

Cố Tịch Dao trừng mắt nhìn anh: “Anh lo chuyện đánh nhau của anh đi! Đã bao nhiêu tuổi còn ấu trĩ như thế! Nắm đấm có thể giải quyết được vấn đề thì còn cần tới luật sư làm gì? Tôi lười quản anh! Tốt nhất là đánh chết một người, đỡ phải nhìn cho chướng mắt!”

Bắc Minh Quân bị cô mắng đến không dám nói tiếng nào, đành phải trừng mắt với Vân Chi Lâm.

Trên mặt hai người đàn ông đều bị thương.

Thực sự ấu trĩ!

Trong lòng Cố Tịch Dao nóng như lửa đốt, vội vàng gọi điện thoại cho Dương Dương nhưng không gọi được.

Cô xoay người lại muốn vẫy taxi.

“Em muốn đi đâu vậy?” Bắc Minh Quân kéo cô lại.

“Trạm đường sắt cao tốc!”

“Làm gì?”

“Đón Trình Trình!”

Lúc này, điện thoại của Bắc Minh Quân đổ chuông…

Hình Uy gọi tới.

“Alo, ông chủ, bây giờ ngài đang ở đâu?” Lời này của Hình Uy quả thật chẳng khác với Lạc Kiều.

“Thành phố S.” Bắc Minh Quân trả lời vô cùng ngắn gọn.

“À… Ông chủ, tôi… Tôi cũng đang trên đường chạy tới thành phố S, sắp tới rồi.”

Bắc Minh Quân híp mắt lại: “Cậu và Lạc Kiều rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Ông chủ, nói ra thì dài lắm. Đợi lát nữa tôi dẫn theo cậu chủ nhỏ Dương Dương tới gặp ngài.” Lúc Hình Uy nói lời này, trán đổ mồ hôi lạnh.

“Cậu nói là Dương theo cậu, Trình theo Lạc Kiều à?” Bắc Minh Quân liếc nhìn Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao chấn động.
 
Chương 1006


Chương 1006

“Vâng…” Hình Uy thận trọng trả lời: “Xin lỗi, ông chủ… Tôi không lay chuyển được cô Lạc…”

Bắc Minh Quân nhíu mày, dừng lại một lát mới nói: “Cậu đúng là một kẻ không có tương lai… Đáng đời thua trong tay phụ nữ!”

“…” Vẻ mặt Hình Uy uất ức.

Bắc Minh Quân vội vàng cúp máy, cầm tay Cố Tịch Dao nói: “Lát nữa Hình Uy sẽ đưa Dương qua.”

Cố Tịch Dao lại trừng mắt nhìn anh: “Anh biết rõ Lạc Kiều và Hình Uy chướng mắt nhau, anh còn…”

“Chẳng phải hai chúng ta cũng không hợp à?” Anh nhướng mày, ngắt lời cô, sau đó ôm lấy thắt lưng cô, mổ chụt một cái lên môi cô: “Xem em khẩn trương kìa.”

Bắc Minh Quân liếc nhìn Vân Chi Lâm bên cạnh với gương mặt tái nhợt còn bầm tím, sưng đỏ. Anh còn không chút kiêng kỵ mà hôn phớt lên trên môi Cố Tịch Dao giống như tuyên bố chủ quyền…

“Bỏ đi!” Cô đẩy mặt anh ra: “Anh cứ đánh của anh đi! Đừng cản tôi đi đón Trình Trình!”

“Chúng ta cùng đi, em đừng quên Trình cũng là con trai tôi.”

Cô liếc nhìn anh với vẻ u oán nhưng không phản đổi, chỉ áy náy nhìn Vân Chi Lâm: “Xin lỗi, Chi Lâm… Lạc Kiều dẫn theo Trình Trình còn đang ở trạm đường sắt cao tốc, em phải chạy tới đón bọn họ…”

“Có cần anh giúp không?” Vân Chi Lâm cười thấy một miệng máu, đập vào mắt thật đáng sợ.

“Việc nhà tôi, không cần anh can thiệp vào!” Bắc Minh Quân lạnh lùng từ chối anh ta.

Cố Tịch Dao không đành lòng, lắc đầu: “Chi Lâm, để em gọi xe giúp anh, đưa anh tới bệnh viện…”

“Vết thương nhỏ thôi, không chết được.” Vân Chi Lâm vẫn tươi cười duy trì phong độ đàn ông: “Em mau đi đi. Đứa trẻ chờ lâu sẽ sợ đấy…”

Cố Tịch Dao có phần không an tâm: “Chi Lâm, anh thật sự ổn chứ?”

“Ổn mà! Không sao! Em đi đi…”

Lúc này Cố Tịch Dao bị Bắc Minh Quân kéo mới vào xe.

Khi Vân Chi Lâm nhìn chiếc xe thể thao chói mắt kia biến mất khỏi tầm mắt của mình, anh ta không nhịn được nữa, ngã xuống đất ngất xỉu…

Mấy người đi đường sợ đến mức kêu lên thất thanh.

Lộ Lộ nấp trong chỗ tối từ lâu, vội vàng lao ra: “Ôi, thưa ngài… ngài tỉnh lại đi…”

Trạm đường sắt cao tốc ở thành phố S.

Khi Cố Tịch Dao đến thì thấy Lạc Kiều đội mũ, quấn khăn quàng cổ lớn, ngụy trang cho mình rất cẩn thận, chỉ sợ người khác nhận ra cô ấy là một minh tinh nhỏ.

“Mẹ…” Trình Trình cao hứng gọi một tiếng, cậu bị lạnh đến mức bàn tay nhỏ bé cũng đỏ cả lên.

Cố Tịch Dao vội vàng bước từ trên xe xuống, không nói lời nào đã lao tới, ôm chặt Trình Trình: “Cục cưng… Lạnh thế này, sao con không chờ ở bên trong?”

“Con nhớ mẹ! Hơn nữa dì Kiều Kiều nói bên trong nhiều người, dễ bị người ta nhận ra.” Nhóc con ở trong lòng mẹ, ngoan ngoãn cọ nhẹ.

Cố Tịch Dao liếc nhìn Lạc Kiều, thật sự hết cách với cô ấy rồi.

“Hì hì, Tịch Dao… Xin lỗi, đứa trẻ nhà cậu đấy, vốn tớ không có vấn đề gì… Nhưng chẳng biết tên ngốc Bắc Minh nhà cậu bị rút sợi gân nào, không ngờ phái tên thần lửa qua… Tớ thật sự không có cách nào đối mặt với người kia, đành phải chạy trốn… Nhưng sau đó nghĩ bỏ đứa trẻ lại thì không có cách nào ăn nói với cậu, nên dứt khoát dẫn Trình Trình qua đây…” Lạc Kiều giải thích.
 
Chương 1007


Chương 1007

“Vậy Dương Dương đâu?” Cố Tịch Dao ngước mắt lên, thở dài.

“Tớ vốn muốn dẫn Dương Dương đi cùng… Đáng tiếc không cướp được…”

“Cướp?” Bắc Minh Quân nhíu mày, đi tới.

Trình Trình sửng sốt.

Lạc Kiều há hốc mồm nhìn vết thương trên mặt Bắc Minh Quân, lại nhìn Cố Tịch Dao rồi chợt cười: “Chà, Tịch Dao, cậu thật sự trâu bò đấy, đánh cho đồ ngốc thảm như vậy… Đúng là vui vẻ!”

Sắc mặt Bắc Minh Quân tái xanh.

Cố Tịch Dao khinh thường liếc nhìn gương mặt bị thương của Bắc Minh Quân: “Đánh anh ta? Tớ còn ngại bẩn tay tớ đấy!”

“Ha ha! Vậy cũng đúng…” Lạc Kiều cười híp mắt gật đầu, suýt nữa giơ hai chân lên tán thành.

“Họ Lạc, cô bớt gây xích mích ly gián đi!” Bắc Minh Quân gằn từng từ, đôi mắt híp lại lóe lên ánh sáng lạnh: “Má nó, nói gì mà không cướp được Dương Dương, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

“…” Lạc Kiều rụt cổ lại. Emma, đồ ngốc Bắc Minh này giận lên vẫn thật sự dọa người đấy. Cô ấy vội vàng trốn đến sau lưng Cố Tịch Dao, khẽ nói: “Chính là tôi muốn dẫn Trình Trình và Dương Dương chạy, nhưng tên thần lửa đáng chết không chịu để cho tôi dẫn chúng đi… Cuối cùng, cuối cùng tôi chỉ cướp được Trình Trình…”

“Mẹ, nói chính xác là dì Kiều Kiều vì tránh né chú Hình Uy nên len lén chuồn đi, đúng lúc con đi qua…” Đôi mắt to của Trình Trình chớp chớp, không hề khách sáo đập sân khấu của Lạc Kiều.

“Kiều Kiều!” Cố Tịch Dao thật không biết nên nói cô gái này có dị tính thì không có nhân tính, hay không cần dị tính cũng không cần nhân tính.

“Ôi, Tịch Dao cậu đừng kích động nhé… Tớ thấy đầu bếp kia chăm sóc cho hai cậu chủ nhỏ cẩn thận, căn bản không có chuyện của tớ…” Lạc Kiều bị Trình Trình nói xong, vẻ mặt lúng túng, nhắc hai câu: “Ai, nhóc Trình… đã biết một con gà nướng không mua chuộc được cháu mà… Sớm biết vậy lại để cho Dương Dương đi và dì thì tốt rồi, thằng nhóc kia không có tiết tháo hơn một chút…”

Trình Trình cho Lạc Kiều một ánh mắt thuần khiết vô tội, tiếp tục phá: “Mẹ, đâu chỉ không có chuyện của dì Kiều Kiều, chú Hình Uy còn phải vội vàng chăm sóc cho dì Kiều Kiều đấy…”

“Làm gì có! Đó là anh ta cứ đòi hầu hạ dì, được không?! Dì còn chẳng thèm đâu đấy!” Lạc Kiều trợn mắt.

Cố Tịch Dao bất đắc dĩ mỉm cười, kéo con trai vào trong lòng: “Cậu đấy, đúng là kiếp trước nợ Hình Uy.”

“Tịch Dao, dù sao tớ là một lần sảy chân để hận nghìn đời, cậu tuyệt đối đừng giống tớ đấy…” Lúc Lạc Kiều nói lời này còn thỉnh thoảng liếc nhìn Bắc Minh Quân có phần ám chỉ.

Bắc Minh Quân quay lại trừng mắt với Lạc Kiều, cô ấy bất chợt lùi lại, không lên tiếng nữa.

Cố Tịch Dao dùng mũi cọ vào mũi nhỏ của Trình Trình: “Cục cưng ngoan, mẹ dẫn con về khách sạn trước. Chắc lát nữa Dương Dương cũng sẽ đến thôi.”

“Dương Dương cũng tới thành phố S ạ?” Mắt Trình Trình sáng lên.

Vẻ mặt Lạc Kiều bối rối: “Ai, ai dẫn thằng nhóc kia tới?”

“Cậu nói xem?”

Cố Tịch Dao cố nhịn cười, nhướng mày, bế Trình Trình đi vào trong xe…

Lạc Kiều giống như bị một tia sét bổ trúng, trố mắt đứng đó một lúc lâu mới quát: “Tên thần lửa kia cũng tới à? A a a, các cậu không thể đối xử với tớ như vậy được… Tớ thậm chí còn chẳng dẫn theo một trợ lý nào, tiền đi tàu cao tốc còn do Trình Trình trả… Không được, tớ phải lập tức trở về thành phố A. Tịch Dao, nhanh cho tớ mượn ít tiền đi…”

Ngôi sao lớn Lạc Kiều ra khỏi cửa đi đâu mà chẳng là mặt trăng sáng được các sao vây quanh. Cô ấy vốn định tới thành phố S, nhờ cậy Cố Tịch Dao mấy ngày, nhân cơ hội lén lười biếng nghỉ ngơi một hồi… Chỉ là cô ấy đã thề, chỉ cần nơi nào có Hình Uy thì đừng hy vọng cô ấy ở lại!
 
Chương 1008


Chương 1008

“Nếu đã tới rồi thì cứ ở với tớ đi. Yên tâm, tớ sẽ không để cho Hình Uy quấy rầy cậu đâu.” Cố Tịch Dao mỉm cười rồi trừng mắt với Bắc Minh Quân. Cũng tốt, Lạc Kiều tới rồi, người đàn ông này lại không có lý do gì chiếm giường của cô mỗi ngày không tha.

“Thật à, cũng được…”

“Không được!” Quả nhiên, vẻ mặt Quân gia cực khó coi, rất soái mà móc ví rút ra một tập tiền giá trị lớn, đưa cho Lạc Kiều, nói với vẻ ghét bỏ: “Tôi không quan tâm cô đi tàu cao tốc, ngồi máy bay hay đi ca-nô, có thể lăn được bao xa thì lăn!”

“Này! Họ Bắc Minh kia, anh xem tôi là ăn mày à!” Lạc Kiều tức giận đến mức nhảy cẫng lên.

“Cô lăn hay không?” Quân gia khẽ híp mắt lại, ánh mắt rét lạnh.

“Kiều Kiều, không thể khuất phục trước quyền lực!” Cố Tịch Dao vội vàng tiếp lời.

Đôi mắt Trình Trình mở to, vẻ mặt ngoan ngoãn ‘con đang nhìn nhưng không nói lời nào’.

“Được! Tịch Dao tớ đồng ý với…” Chữ cậu còn chưa nói ra khỏi miệng, giọng nói của Lạc Kiều đã bị Bắc Minh Quân cắt ngang –

“Hình Uy gọi điện thoại tới cho tôi, tôi đếm ba tiếng, nếu cô ở lại, tôi cũng chỉ đành bảo Hình Uy lại chăm sóc hầu hạ cô… Một… Hai…”

Lạc Kiều nắm chặt số tiền mặt, hàm răng cắn chặt, do dự không quyết. Đồ ngốc Bắc Minh thật đáng chết này, thảo nào Tịch Dao bị anh ta ăn chặt, bỉ ổi vô sỉ hạ lưu!

“Ba… alo, Hình Uy…”

“A a a a…”

Theo một tiếng thét chói tai, Lạc Kiều lấy thế sét đánh không kịp che tai ôm đầu chạy vào trong trạm đường sắt cao tốc…

Cố Tịch Dao nhìn theo bóng lưng Lạc Kiều chạy trốn, không khỏi ngẩn người lẩm bẩm: “Lạc Kiều… tiết tháo con gái của cậu đâu chứ…”

Bắc Minh Quân hừ lạnh một tiếng, xem như Lạc Kiều trốn nhanh đấy.

Cướp phụ nữ với anh à? Cũng không xem thử mình có bao nhiêu trọng lượng.

Anh nói tiếp với Hình Uy ở bên kia điện thoại: “Đến thành phố S, đi thẳng qua khách sạn Thiên Nga Nhỏ, tôi sẽ chờ các cậu ở đó.”

Buổi tối, Hình Uy cuối cùng cũng chở Dương Dương đến khách sạn Thiên Nga Nhỏ.

Dương Dương vừa thấy mẹ thì xông tới giống như con chó săn nhỏ, vài ba bước đã lao vào trong lòng mẹ: “Mẹ ơi mẹ, con rất nhớ mẹ…”

Nhóc thân mật “chụt” vài cái trên mặt Cố Tịch Dao.

Quân gia ở bên cạnh giương mắt nhìn! Má nó, con hôn thì cô vui vẻ như thế, anh hôn vài cái, cô lại cau có mặt mày.

“Mẹ cũng rất nhớ con, cục cưng.” Cố Tịch Dao cười hôn lại vào hai má nhỏ của Dương Dương.

Ánh mắt Dương Dương ranh mãnh, liếc thấy vẻ mặt thâm trầm của Bắc Minh Quân thì chợt nhếch môi: “Hắc, lão ba chim chết…”

Dương Dương ngọ nguậy từ trên người Cố Tịch Dao trượt xuống, leo đến trên người Bắc Minh Quân…

Thần kinh Quân gia căng ra: “Nhóc thối, con muốn làm gì?!”

“Ái chà, thấy con hôn mẹ mà vẻ mặt ba như ăn shit, không phải là ghen đấy chứ?” Dương Dương cười hì hì trề môi, ghé lại gần: “Nào, Dương Dương cũng cho ba một cái…”
 
Chương 1009


Chương 1009

Chụt.

Môi Dương Dương dính chặt vào gương mặt Bắc Minh Quân, truyền ra tiếng tiếng thật lớn…

Mặt Quân gia trắng bệch: “Thôi đi… Bẩn chết…”

Dương Dương mím môi: “Hừ! Khi ăn nước bọt của mẹ sao chưa từng thấy ba kêu bẩn! Nếu không phải nể mặt ba từng làm bữa sáng cho bọn con, con mới lười hôn ba đấy!”

Dương Dương nói xong lại tức giận leo xuống, xoay người tới bên cạnh Trình Trình…

Trình Trình ngồi lặng lẽ trên sô pha, uống sữa.

“Bắc Minh Tư Trình, anh cũng thật là… lén đi với dì Kiều Kiều, không ngờ lại không thuận tiện dẫn em theo…” Dương Dương nói xong cầm cốc sữa của Trình Trình lên, uống ực ực mấy hớp vào bụng.

Trình Trình trừng mắt nhìn Dương Dương, đã quá quen với hành động cướp đồ ăn của Dương Dương từ lâu, chỉ hờ hững đáp: “Bây giờ em còn nặng hơn cả con ghẻ, có thể ‘tùy tiện’ dẫn theo được sao?”

“Hu hu… Mẹ ơi, Bắc Minh Tư Trình nói con là con ghẻ này…” Dương Dương bĩu môi.

Không đợi Cố Tịch Dao trả lời, Bắc Minh Quân trừng mắt nhìn Trình Trình, rõ ràng cũng không thích cách nói này của Trình Trình: “Các con đều cùng một ba sinh ra, lấy đâu ra con ghẻ đi?”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Dương Dương lẩm bẩm.

Chân mày nhỏ của Trình Trình lại nhướng lên, gần như không khác với vẻ mặt bình tĩnh cao ngạo của Bắc Minh Quân: “Ba sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn với dì khác, mẹ sớm muộn gì cũng sẽ lấy chú khác, vậy con và Dương Dương không phải con ghẻ thì là gì chứ?”

Mặt Cố Tịch Dao trắng bệch.

Thần kinh Quân gia căng lên.

Duy nhất chỉ có Dương Dương nghiến răng, vẻ mặt nghi ngờ: “Nếu vậy… sao ngày đó ba chim chết lại muốn ngăn cản mẹ với ba Chi Lâm đi tới ủy ban nhân dân đăng ký kết hôn chứ?”

“Cái này…” Quai hàm Trình Trình bạnh ra: “Em đi mà hỏi ba…”

Dương Dương nhìn về phía Bắc Minh Quân: “Vì sao vậy?”

Quân gia lại nhìn Cố Tịch Dao, ánh mắt nóng bỏng khiến cô hơi khủng hoảng.

Cô sợ anh sẽ nói những lời hứa hẹn mà không chịu trách nhiệm ở trước mặt con.

Cô vội vàng ôm lấy Dương Dương: “Lấy đâu ra nhiều vì sao như vậy chứ? Nào, mẹ đưa các con đi tắm một lát nhé. Muộn rồi, chắc các con thấy buồn ngủ…”

Nhưng Trình Trình vẫn ngồi trên sô pha không nhúc nhích: “Mẹ đưa Dương Dương đi tắm trước đi, lát nữa con sẽ đi.”

Cố Tịch Dao liếc nhìn hai ba con trên sô pha và đành phải gật đầu, bế Dương Dương vào phòng tắm…

Trên sô pha, Trình Trình ngồi quy củ, còn nhỏ tuổi đã lộ ra phong thái không giống với người thường.

Quân gia khẽ nhướng mày, cho dù vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong lòng vẫn thầm khen ngợi đứa con trai này.

“Ba, bao giờ ba cưới mẹ vậy?” Trình Trình vừa mở miệng, ánh mắt Quân gia ngẩn ra.

Nhưng anh đã nhanh chóng che giấu được: “Sao con lại tự nhiên hỏi chuyện này?”

Đôi mắt trong suốt lại sáng ngời của Trình Trình ngước lên, nhìn người ba đẹp trai, cao to trước mắt giống như vị thần trong lòng cậu: “Con cho rằng, ngày đó con gọi điện thoại cho ba, nói cho ba biết mẹ và chú Chi Lâm đi ủy ban nhân dân, ba hẳn biết rất rõ ràng suy nghĩ của con và Dương Dương rồi chứ?”

“…” Bắc Minh Quân hơi nhíu mày, liếc nhìn Trình Trình.

Không thể phủ nhận, đứa con trai này thông minh lanh lợi, có sự trưởng thành sớm và thận trọng vững vàng không hợp với tuổi, cực giống với anh khi còn bé.

Trình Trình thấy ba không nói lời nào, tiếp tục bình tĩnh nói: “Mà con lại cho rằng, ba cuối cùng ngăn cản chú Chi Lâm và mẹ kết hôn cũng là nhất trí với ý tưởng của bọn con. Cho nên con mới phải hỏi ba, bao giờ ba cưới mẹ?”

“…” Bắc Minh Quân càng nhíu chặt chân mày, im lặng một lát mới nói: “Trình, con rất thông minh.”

Bờ vai nhỏ của Trình Trình run lên, ánh mắt lập tức lộ vẻ mong chờ: “Ba nói vậy là đồng ý muốn kết hôn mẹ sao?”

Bắc Minh Quân mím môi, vẻ mặt bỗng nhiên có chút nghiêm túc: “Nếu ba nói cho con biết, ba không có cách nào cho con lời hứa này, có phải con sẽ rất thất vọng không?”

“Đúng!” Trình Trình không hề do dự gật đầu: “Nhưng con muốn hỏi, vì sao?”
 
Chương 1010


Chương 1010

Bắc Minh Quân im lặng một lát: “Bởi vì ba đối mặt với một vấn đề khó khăn lớn hơn… Vấn đề khó khăn này khiến ba không có cách nào đưa ra bất kỳ hứa hẹn nào với các con…”

“Bởi vì dì kỳ quái sao?” Tâm tư Trình Trình tinh tế, vừa đoán lại đoán ra được Phỉ Nhi.

“Đúng.” Bắc Minh Quân cũng không kiêng kị, thở dài: “Ba nợ người ta một mạng. Nhưng người ta không muốn mạng của ba, cô ấy muốn cuộc hôn nhân của ba.”

“…” Trình Trình chợt nhíu mày: “Rõ ràng ba đã quyết định rồi, đúng không?”

“… Đúng.” Bắc Minh Quân khó nhọc nói ra từ này.

Con ngươi của Trình Trình rõ ràng co lại, nhóc bị tổn thương: “Vậy ba yêu dì kỳ quái sao?”

Ánh mắt Bắc Minh Quân trốn tránh, hít sâu một hơi –

“Không yêu.” Giọng nói chắc như đinh đóng cột.

Trình Trình hơi sửng sốt, chân mày nhỏ nhíu chặt: “Không yêu, tại sao phải cưới chứ…”

Ánh mắt Bắc Minh Quân thoáng bi thương: “Cho nên… Trình, con phải nhớ kỹ, sau khi lớn lên, không yêu thì đừng cưới.”

Qua nhiều năm như vậy, cũng bởi vì anh không muốn dẫm vào vết xe đổ của ba mẹ, mới giữ vững niềm tin không yêu lại đừng cưới này.

Nhưng không ngờ lại nó lại thành một câu nói tin tưởng châm chọc nhất.

“Vì sao?” Trình Trình khẽ hỏi.

Mà Bắc Minh Quân im lặng một lúc lâu, mới dùng giọng nói rất khẽ, rất dịu dàng lại rất bất đắc dĩ trả lời:

“Bởi vì ba không làm được, hi vọng con có thể!”

Bởi vì những lời này, trái tim của Trình Trình rắc rắc vỡ nát…

Buổi tối, đến giờ đi ngủ.

“Mẹ nhanh tới đây đi, con muốn ngủ cùng với mẹ.” Dương Dương hưng phấn nhảy lên nhảy xuống ở trên giường.

Bởi vì cuộc nói chuyện với ba lần này nên tâm tình Trình Trình suy sụp suốt cả tối.

Hai ba con lần đầu tiên thẳng thắn như vậy, nhưng không ngờ lại thương tâm như vậy. “Mẹ, con buồn ngủ rồi, con đi ngủ trước đây.”

Trình Trình quấn chăn, lười để ý tới Dương Dương, nghiêng người lại lặng lẽ ngủ.

“Ê này, Bắc Minh Tư Trình anh cứ thế mà đi ngủ à?” Dương Dương không cam lòng tụt lại, vội vàng chui vào trong chăn và cười hì hì giang tay ra: “Mẹ, nhanh tới trong lòng Dương Dương nào…”

“Vậy để mẹ lại thử xem vòng tay của Dương Dương nhỏ có ấm áp không nhé…” Cố Tịch Dao mỉm cười cũng lên giường.

“Hì hì…” Dương Dương cười khanh khách.

Ba mẹ con nằm ngủ trong cùng một chăn.

Lúc này, Cố Tịch Dao mới liếc nhìn Bắc Minh Quân đứng ở bên giường đang giương mắt nhìn: “Này, làm phiền anh đi tắt đèn đi. Không tiễn.”

Nhưng không ngờ, người này trực tiếp cởi quần áo, chỉ vài động tác rồi cũng chui vào chăn theo…

“Bắc Minh Quân! Mong anh đừng làm loạn nữa, được không?! Một cái giường thì làm sao ngủ được bốn người?”

“Chen một chút là ngủ rồi thôi!” Anh không nói lời nào, ôm lấy thắt lưng của cô: “Tôi cũng muốn thử xem ở trong lòng em có ấm không.”

Dương Dương mất hứng: “Ba chim chết không biết xấu hổ!”

“Làm sao mà không biết xấu hổ chứ!” Bắc Minh Quân cách Cố Tịch Dao trừng mắt nhìn Dương Dương.

“Chú ba nói: Nữ sinh chui vào vòng tay của nam sinh được gọi là chim nhỏ nép vào người. Nam sinh chui vào vòng tay của nữ sinh được gọi là chim nhỏ sắc người!” Dương Dương trợn mắt nói: “Ba chim chết, ba dám nói ba không muốn dùng chim nhỏ sắc mẹ không?”

Khóe miệng Bắc Minh Quân giật giật, cho dù thằng nhóc thối tha nói không sai, chỉ là: “Má nó, nhóc hồ đồ! Về sau ba không cho phép con lêu lổng với chú ba con! Có nghe thấy không?!”

“Mới không cần! Chơi với chú ba còn vui hơn ba nhiều! Hừ!” Dương Dương đắc ý lắc lắc cái đầu nhỏ.

Trán Cố Tịch Dao xuất hiện ba vạch đen: “A, con trai à… Tuy rằng có nhiều lúc mẹ không đồng ý với quan điểm của ba con, nhưng lần này… mẹ cũng thấy con nên ít qua lại với chú ba của con thì tốt hơn…”

Sau đó Bắc Minh Quân toét miệng cười, lén hôn phớt lên gò má của cô một cái.
 
Chương 1011


Chương 1011

Cố Tịch Dao thầm nhéo anh, trừng mắt nhìn anh với vẻ mặt ‘Đừng mong cợt nhả với tôi ở ngay trước mặt con trai’.

“Ô ô… Mẹ lúc nào cũng có cùng ý tưởng đen tối với ba chim chết… Ghét ghét ghét các người…” Cơ thể nhỏ bé Dương Dương chợt chuyển động, xoay mông nhỏ về phía Cố Tịch Dao.

Quân gia vui muốn hỏng người rồi.

Sau khi tắt đèn, trong phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

Kim đồng hồ kêu tích tắc.

Không biết qua bao lâu, cho đến khi Quân gia nghe được tiếng hít thở đều đặn của đám trẻ, lúc này mới bắt đầu huyên náo…

Lại không ngờ chẳng bao lâu –

Cố Tịch Dao tức giận, khẽ rít lên: “Khốn kiếp, bỏ móng vuốt của anh ra!”

“Cục cưng, ôm một chút cũng không được sao…” Quân gia giống như bạch tuộc quấn lấy người của Cố Tịch Dao, dùng nơi nóng nhất để chạm vào cô…

“Anh không thấy con trai đều ở đây sao? Anh không thể nhịn một chút à?” Cô rít lên, hận không thể tát chết người đàn ông này, đỡ phải gây hại cho nhân gian.

“…” Quân gia u oán thở dài: “Nhịn quá lâu…”

Oán khí này quả thật có thể so với nữ u hồn xinh đẹp…

“Vậy trăm nhịn sẽ thành kim!” Cô bực bội nói.

Quân gia lại cười gian, hơi thở ấm nóng phả và phần cổ mềm mại của cô, trêu chọc cho cô sớm tê dại: “Đã trăm nhịnh thành ‘tinh’ từ lâu rồi, không phóng ra thì không được…”

Gương mặt cô chợt nóng bừng, lưu manh đáng chết này, cô nghiến răng: “Anh nói khẽ một chút, nếu đánh thức đám trẻ thì làm thế nào!”

“…” Khí thế của Quân gia lập tức yếu xuống, lầu bầu một câu: “Vậy thì có thể làm sao, tôi không ‘mềm’ được…”

Cô điên cuồng trừng mắt!

Lời người này đầy tính ám chỉ, cô thật sự muốn thiến anh.

Cô nghiến răng: “Anh còn dám nói một câu đồi trụy thử xem!”

“…” Anh ôm chặt cô, da mặt dày thì thầm nói: “Tôi nói giọng tôi không mềm được. Bảo bối, em nghĩ đi đâu thế?”

Cô nghiến răng đến mức phát ra tiếng ken két!

Bộp.

Một tát đánh bay bàn tay đang làm loạn của anh!

Chẳng thèm để ý đến tên vô lại này, cô quay người, ôm Dương Dương tiếp tục ngủ…

Quân gia thầm thở dài, đến thành phố S còn tưởng rằng có thể mượn việc đi công tác để ngọt ngào với cô một lần, ai ngờ hai nhóc quỷ này lại chạy tới tham gia vào cuộc vui, có phải trời sinh chúng đã khắc anh rồi không?

Hàng đêm ôm người con gái mình yêu nhưng hết lần này đến lần khác lại phải chịu sự giày vò của khoảng cách xa nhất mà gần nhất trên thế giới.

Quân gia à Quân gia, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị nghẹn chết…

Vì thế, một nhà bốn người chen chúc nhau trên một chiếc giường, xếp hàng từ nhỏ đến lớn, cảnh tượng đó là như thế này…

Trình Trình yên lặng nằm nghiêng ở vị trí ngoài cùng bên phải.

Ấm áp.

Dương Dương cũng nằm bên phải, cạnh Trình Trình.

Đáng yêu.

Cố Tịch Dao nằm phía sau Dương Dương, bình yên ôm con ngủ…

Hạnh phúc.

Quân gia nằm bên trái, sát phía sau Cố Tịch Dao, hai tay hai chân đều quấn lấy cô…

Ặc… hèn hạ.

Cuối cùng căn phòng cũng an tĩnh lại, màn đêm dày đặc.

Ngoài cửa sôe, vầng trăng khuyết toả sáng, những vì sao chớp mắt cười thầm…

Đêm khuya

Quân gia khó khăn lắm mới kiềm chế được dục vọng mãnh liệt, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ, trong lúc mơ màng anh cảm nhận được một thứ gì đó nhỏ nhỏ, mềm mềm không ngừng cọ vào lòng mình…

Khoé miệng anh vô thức nhếch lên, cuối cùng Dao Nhi của anh cũng chịu sa vào vòng tay anh rồi à?

Nhất thời kích động, Quân gia duỗi tay ra, nhắm mắt, miệng anh theo bản năng chu về phía đó…

Căn phòng tối đen như mực, Quân gia còn chưa tỉnh táo, ôm chặt vật nhỏ mềm mại, hôn, hôn, hôn…
 
Chương 1012


Chương 1012

Đột nhiên.

Bốp.

Dường như một vật lạ đã đập vào má Quân gia.

Anh còn chưa kịp phản ứng lại thì màng nhĩ đã gần như bị xuyên thủng bởi giọng nói trẻ con sắc bén.

“Này, ba người chim đáng ghét! Ba thật là biến thái, đến chân Dương Dương mà cũng muốn gặm…”

Chân?

Quân gia kích động, đột nhiên mở mắt.

Anh vội vàng bật công tắc đèn.

Khi căn phòng sáng lên, Quân gia mới phát hiện, trong tay mình là bàn chân nhỏ xinh trắng trẻo, mềm mại, trên bàn chân vẫn còn dấu vết nụ hôn của anh…

Dương Dương đang nhìn chằm chằm Quân gia với ánh mắt kinh ngạc, vẻ mặt như đang nghĩ ‘Lẽ nào ba mình không phải người mà là thú sao’! Nếu không sao lại cứ giữ chân bé, gặm nhấm liên tục thế?

Quân gia hoảng loạn!

“Thằng nhóc thối, sao lại là con?!” Anh nhớ trước khi ngủ anh vẫn còn ôm Dao Nhi mà…

Quân gia nhướn mắt, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào Cố Tịch Dao đã đặt hai đứa trẻ vào giữa anh và cô, phân chia ranh giới rạch ròi.

Lúc này, Cố Tịch Dao cảm thấy một tia sáng chiếu vào mắt mình, cô mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy hành vi kỳ lạ của Bắc Minh Quân đang giữ đôi chân nhỏ bé của Dương Dương…

“Bắc Minh Quân, anh cầm chân Dương Dương làm gì?”

“Mẹ, ba người chim đáng ghét bị đói đến phát điên rồi, cầm chân con gặm lung tung!”

Hô… cô không khỏi rùng mình, ngờ vực nhìn Bắc Minh Quân.

Rốt cuộc tên này đói khát đến mức độ nào?!

Bắc Minh Quân phản ứng lại, vội vàng buông bàn chân nhỏ nhắn của Dương Dương ra như củ khoai nóng bỏng tay, anh nhíu mày, u oán liếc nhìn hai đứa trẻ xen vào giữa anh và Cố Tịch Dao: “Anh không muốn ngủ kiểu này…”

Trình Trình cũng tỉnh lại, dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ: “Mẹ…”

“Bé ngoan, mau ngủ đi.” Cố Tịch Dao vội vàng dỗ Trình Trình, trừng mắt nhìn Bắc Minh Quân: “Không muốn ngủ kiểu này thì ra sofa ngủ, không thì cút ra ngoài!”

Sắc mặt Quân gia tối sầm lại.

“Ha ha ha, đáng đời!” Dương Dương cọ cọ chân mình vào mặt Bắc Minh Quân, còn ghét bỏ nói: “Ba người chim đáng ghét, ba hôn ướt hết chân con rồi nên phải phụ trách lau sạch nó.”

“Hừ… thằng nhóc thối!” Khuôn mặt tuấn tú của Quân gia giật giật.

Dương Dương chẳng quan tâm khuôn mặt của ba mình đẹp trai thế nào, đôi chân nhỏ ngọ nguậy một hồi, nhân lúc ba chưa nổi giận, cậu nhanh chóng thu lại móng vuốt, ngoan ngoãn chui vào chăn, mỉm cười vui vẻ, rất thoả mãn.

“Đừng nghịch nữa, mau ngủ đi!” Cố Tịch Dao ra lệnh, hai ba con đều im lặng.

Dương Dương nhắm mắt ngủ ngoan.

Quân gia tức giận nằm xuống.

Cố Tịch Dao đưa tay tắt đèn

Đêm, vẫn kéo dài…

Màn đêm rất dài.
 
Chương 1013


Chương 1013

Quân gia xoay hết bên này rồi lại xoay bên kia, cuối cùng lần lần mò mò, vượt qua ngọn núi nhỏ Dương Dương, rồi lại vòng qua ngọn núi nhỏ Trình Trình. Ở vùng đồng bằng, lội qua núi sông cuối cùng cũng đến được bên Cố Tịch Dao…

Vất vả lắm đó có biết không?

“Ưm…” Cố Tịch Dao khẽ lầm bầm trong mơ, rồi lại chìm vào giấc ngủ say…

Quân gia cuối cùng cũng ôm được cơ thể mềm mại mà anh hằng mong ước…

Khẽ tiến về trước ngực cô, hít một hơi thật sâu.

Không còn là hương sữa dành cho trẻ con nữa mà là hương “sữa” thuộc về phụ nữ.

Vậy mới mê hồn…

Cho đến gần sáng, ánh sáng chiếu qua những khe hở trên rèm cửa sổ rọi vào phòng.

Mùa đông đã dần đi xa.

Những chú chim mùa xuân bắt đầu ríu rít.

Mùa của vạn vật sinh sôi đang bắt đầu.

Trên giường, bốn người nằm vắt vẻo lộn xộn…

Lớn nhỏ đều ngủ rất ngon.

Đột nhiên, chuông cửa vang lên!

Đánh thức những người trên giường.

Cố Tịch Dao mở mắt ra theo bản năng, xuống giường không chút nghĩ ngợi, mặc áo khoác rồi đi mở cửa.

“Hình Uy?”

“Cô Cố… cậu chủ đâu ạ…” Hình Uy nói được một nửa thì ló đầu vào trong, tình cờ nhìn thấy Bắc Minh Quân đang nằm trên giường…

Hình Uy thoáng sửng sốt.

Cậu chủ bình thường lạnh lùng gần như hoàn mỹ, lúc này trái ôm phải ấp, nhưng không phải ôm phụ nữ, mà là hai cậu chủ nhỏ.

Không, nói đúng hơn là…

Cậu chủ nhỏ Trình Trình yên lặng cuộn mình trong vòng tay cậu chủ.

Cậu chủ nhỏ Dương Dương giang rộng hai chân, gác lên cánh tay cậu chủ, một bàn chân nho nhỏ khác còn không chút khách sáo đá vào khuôn mặt tuấn tú khiến vạn cô gái mê mẩn của cậu chủ…

“Ừm, cậu chủ…” Hình Uy ngẩn người.

Cố Tịch Dao quay lại nhìn, rõ ràng cũng nhìn thấy cảnh này, lòng cô lập tức ấm áp…

Bắc Minh Quân nhíu mày, mở đôi mắt nhập nhèm, nhìn Hình Uy và Cố Tịch Dao ngoài cửa, giọng nói hơi khàn khàn: “Có chuyện gì?”

“Cậu chủ, là thế này… vừa rồi người đại diện của cô Lạc gọi cho tôi, nói rằng không tìm thấy cô Lạc, không biết cô ấy đi đâu rồi…”

“Không thấy Kiều Kiều?” Cố Tịch Dao giật mình: “Không phải hôm qua cô ấy đi đường sắt cao tốc về sao?”

Hình Uy có vẻ lo lắng: “Điện thoại cô ấy cũng không gọi được…”
 
Chương 1014


Chương 1014

“Đừng lo lắng, Hình Uy. Có lẽ chỉ là điện thoại Kiều Kiều hết pin thôi, cô ấy luôn ham chơi mà, nếu anh không yên tâm thì đi tìm cô ấy đi.”

“Nhưng, cậu chủ…” Hình Uy lại không yên lòng về Bắc Minh Quân.

“Cậu chủ nhà anh làm sao? Còn đợi anh cho con bú à? Có tay có chân, anh cứ mặc kệ anh ấy!” Cố Tịch Dao xua tay: “Mau đi đi, tìm được Kiều Kiều thì gọi báo bình an cho tôi nhé!”

Không đợi Bắc Minh Quân lên tiếng, Hình Uy như nhận được lệnh của Hoàng hậu, ưỡn ngực, gật đầu: “Cảm ơn cô Cố, vậy nhờ cô chăm sóc cậu chủ.”

Quay người lại, Hình Uy ra ngoài…

Bắc Minh Quân sửng sốt một lúc, sau đó nghiến răng nghiến lợi: “Hay lắm Hình Uy! Ông đây cho cậu đi lúc nào hả?”

Hình Uy đi rồi thì hai thằng nhóc này phải làm sao? Ngày nào cũng có bóng đèn vài kilowatt thắp sáng thế này, cản trở anh thân mật với Dao Nhi à?

Quân gia hét lên khiến hai đứa trẻ đều thức giấc.

Trình Trình dụi dụi mắt, mới nhận ra không biết mình đã nằm trong vòng tay ba từ lúc nào, lòng cậu bé ấm áp, vô thức nói: “Chào buổi sáng, ba.”

Dương Dương lại nóng nảy đạp chân, không khách sáo đá vào mặt Bắc Minh Quân, lẩm bẩm: “Aiyo, ồn ào quá…”

Quân gia đột nhiên hoàn hồn!

Nhìn sang Dương Dương bên trái, lại nhìn Trình Trình bên phải… và cả Cố Tịch Dao đang mặc quần áo…

Sao hai thằng quỷ nhỏ này lại chen vào chỗ của anh?

Anh nhớ rõ đêm qua, cuối cùng anh cũng lén bò sang được cạnh Dao Nhi rồi mới ngủ cơ mà…

“Bắc Minh Tư Trình, Bắc Minh Tư Dương, dậy hết cho ba!”

Trình Trình lẩm bẩm rồi ngồi dậy.

Dương Dương vẫn không chịu nhúc nhích.

Lúc này Bắc Minh Quân mới phát hiện hai cánh tay mình đã tê rần từ lúc nào: “Yo… Dao Nhi…”

Anh u oán nhìn Cố Tịch Dao rồi làu bàu: “Anh bị tê tay rồi…”

Cố Tịch Dao vừa lấy quần áo cho Trình Trình, mặc vào cho con, vừa lạnh lùng nói: “Đáng đời anh!”

Tránh cho cả ngày anh động chân động tay lung tung, ngủ cũng không cho người khác yên!

“Xoa cho anh đi…” Quân gia thở dài.

“Tàn phế rồi sẽ xoa cho anh.” Cô lạnh giọng đáp, sau đó đi vòng qua giường, bế Dương Dương đang lười biếng nằm trên giường lên, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: “Bé ngoan mau dậy nào, lát nữa mẹ đưa con đi gặp ba Lâm.”

“A, ba Lâm cũng đến rồi ạ?! Vui quá!” Cậu bé lập tức mở to đôi mắt sáng ngời.

Quân gia vẻ mặt ngán ngẩm.

“Không cho đi!”

Sao trên đời lại có đứa con trai nghe nói tới người ba nghèo còn kích động hơn cả nghe thấy ba ruột thế?

“Vậy anh đi đi! Hôm qua tự dưng đánh người ta một trận, hôm nay anh phải xin lỗi anh ấy!”

“Xin lỗi? Hừ!” Anh hừ lạnh một tiếng: “Hắn cợt nhả người phụ nữ của anh, anh không đánh cho tàn phế đã lời cho hắn lắm rồi!”
 
Chương 1015


Chương 1015

“Bắc Minh Quân! Đừng có ấu trĩ như vậy nữa được không?” Cố Tịch Dao nhìn chằm chằm vào người đàn ông.

“Anh ấu trĩ?” Hiển nhiên Quân gia không chấp nhận lời lên án này!

Cố Tịch Dao liếc nhìn vết bầm trên mặt anh: “Anh không ấu trĩ mà lại lớn tướng thế này vẫn đi đánh người lung tung như trẻ con mẫu giáo thế à?”

Vết thương do đạn bắn lần trước ở Sabah còn chưa hoàn toàn bình phục mà nay đã lại thêm vết thương mới, rốt cuộc anh làm sao vậy? Không thương tiếc thân thể mình à?

Vẻ mặt Quân gia bực bội.

“Yeah, ba người chim là quỷ ấu trĩ! Còn không bằng các bạn nhỏ ở nhà trẻ! Dương Dương đã là học sinh bậc tiểu học rồi, cuối cùng cũng có người còn cấp thấp hơn cả Dương Dương! Mẹ thật hùng mạnh!” Dương Dương cười vỗ tay.

Trình Trình lạnh lùng liếc mắt nhìn Dương Dương: “Ý mẹ là EQ của ba rất thấp, tức là thấp về mặt cảm xúc, chứ các bạn ở nhà trẻ là IQ thấp, tức là IQ thấp. Bắc Minh Tư Dương, em nghĩ là IQ của ba sẽ thấp hơn em sao?”

Dương Dương bĩu môi: “Hừ, EQ của em cao nên giỏi tán gái! Ba người chim đáng ghét EQ thấp vậy bảo sao không tán được mẹ!”

Mặt Bắc Minh Quân giật giật.

Trình Trình mặt không đổi sắc: “EQ thấp cùng lắm là không tán được cô gái nào, cô đơn đến già, nhưng IQ thấp mới đáng sợ, có biết lợn chết thế nào không?”

“Bị làm thịt nên chết!” Dương Dương ngây ngô nói.

“Không.” Trình Trình lắc đầu: “Là ngốc quá mà chết.”

“Bắc Minh Tư Trình, anh có ý gì? Có phải anh đang gián tiếp mắng em là đồ lợn không…” Dương Dương không bình tĩnh được nữa, đuổi theo Trình Trình đòi giết.

Bắc Minh Quân và Trình Trình đưa mắt nhìn nhau, sau cuộc trò chuyện đêm qua, hai ba con bắt đầu có những thay đổi nho nhỏ trong vô thức.

Nhưng: “Bắc Minh Tư Trình, người có EQ thấp sẽ cô đơn đến già là sao hả? Con đang nguyền rủa ba hả?”

“Hừ, ba người chim đáng ghét, chúng ta cùng nhau đánh! Đánh chết hắn!”

Dương Dương cùng ùa theo Trình Trình, Cố Tịch Dao thấy thế nhìn hai cu cậu không khỏi mỉm cười lắc đầu, quét tầm mắt về phía Bắc Minh Quân :” Hôm nay tôi phải đi làm, mấy đứa nhỏ đành nhờ anh chăm nhé.”

Quân gia nhíu mày:” Tôi không muốn…”

“Cậu hai Bắc Minh Quân, đừng quên quyền giám hộ của tụi nhỏ ở trong tay anh! Anh không được phép trốn tránh, nếu không tôi kiện anh ra tòa!”

“Thế em còn đi châm ngòi thổi lửa được?” Quân gia bực bội vò đầu bứt tóc:” Em biết tôi không có nhiều kinh nghiệm về chăm trẻ mà… Chưa kể, tôi rất bài xích…”

Anh giống như bất chợt ý thức được điều gì, vội ngừng lại.

Y như rằng, đồng tử của cô hơi co rút lại, lộ ra vẻ đau lòng: “Tôi biết anh bài xích tụi nhỏ, nhưng anh đã hứa với tôi, sẽ cố gắng đối xử tốt với chúng, sẽ cố gắng yêu thích hai đứa nó …”

Tầm mắt anh quét qua đó, dường như chỉ cần hơi động một tý là long trời lở đất ngay vậy, một đứa thôi đã đủ đau đầu rồi! Lại còn những hai đứa lận!

“Muốn tôi chăm chúng nó cũng có thể, trừ phi em đồng ý buổi tối chỉ ngủ với một mình tôi.” Quân gia sau một hồi cân nhắc, cuối cùng cũng thỏa hiệp.

 
 
Chương 1016


Chương 1016

Cố Tịch Dao nhướng mày, khoé miệng nhếch lên:” Quyết định vậy đi.”

Bệnh viện Nhân Dân số 1, thành phố S.

Sáng sớm, Lộ Lộ cầm hộp giữ nhiệt trên tay, bước vào phòng bệnh thường trên tầng hai.

“Bác sĩ, xin hỏi tình trạng bệnh nhân giường số 3 thế nào rồi?”

“Vết thương cũng không có gì đáng ngại. Dao nhân là do cảm xúc bị dồn nén mà thành tâm bệnh, lại thêm không được nghỉ ngơi tốt trong một thời gian dài, mới khiến cơ thể suy nhược dẫn đến ngất xỉu. Chắc một lúc nữa sẽ tỉnh lại ngay thôi”, bác sĩ trực ban giải thích.

“Cảm ơn bác sĩ.”

“Không có gì.”

Sau khi bác sĩ đi, Lộ Lộ kéo tấm mành, ngồi xuống bên giường Vân Chi Lâm , im lặng đợi anh tỉnh lại.

Mãi một lúc sau—

“Khụ khụ…” Vân Chi Lâm từ từ mở mắt, ho khụ khụ hai tiếng.

hưa anh, anh tỉnh rồi.” Lộ Lộ mừng rỡ reo lên.

“Bà là…” Vân Chi Lâm định kéo chăn đi xuống, nhưng bởi vì cơ thể yếu ớt mà không còn chút sức lực.

“Xin chào, tôi tên Lộ Lộ.” Hôm qua tôi thấy cậu ngất xỉu ở ven đường nên đã đưa cậu đến bệnh viện. Vừa nãy bác sĩ có nói vết thương đã không có gì đáng ngại rồi.” Lộ Lộ vừa nói vừa dìu Vân Chi Lâm ngồi lên.

“Tôi bị ngất xỉu?” Vân Chi Lâm nhớ lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, sau này anh quyết định buông tay, lui một bước chỉ làm bạn bè của nhau, nhưng ai ngờ lại bị Bắc Minh Quân đánh tới tấp, đến giờ trước ngực vẫn còn hơi đau, anh hướng về phía Lục Lộ gật đầu:” Cảm ơn bà, tiền thuốc men chắc là bà trả hộ phải không? Lát tôi kí chi phiếu trả bà.”

“Không … không cần đâu thưa anh…” Lộ Lộ vội lắc đầu, muốn nói gì nhưng thôi.

Lúc này trong đầu bà ta có quá nhiều nghi vấn, bà ta muốn hỏi người đàn ông trước mặt này, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

“Tôi không quen mắc nợ người khác.” Vân Chi Lâm nói xong, đang định lấy chi phiếu ở trong áo ra.

Lục Lộ vội vàng nói: “Thật sự không cần đâu, thưa anh…. Tôi… thật ra có chút chuyện muốnhờ ngài giúp…”

“Gọi tôi là Vân Chi Lâm được rồi. Tôi là luật sư. Nếu bà có vấn đề gì liên quan đến pháp luật, thì có thể đến tìm tôi.” Vân Chi Lâm quan sát Lục Lộ một hồi, tuổi tác cũng tầm khoảng bốn năm mươi. Tuy ăn mặc đơn giản nhưng mơ hồ có thể nhìn ra bà hồi trẻ cũng có mấy phần tư sắc.

Lục Lộ vẻ mặt hốt hoảng muốn nói lại thôi.

Chăm chú nhìn Vân Chi Lâm mấy lần, cuối cùng bà lấy hết can đảm hỏi—

“Ngài Vân , hôm qua tôi thấy anh với một người đàn ông khác vì một cô gái xinh đẹp mà đánh nhau… Tôi có thể hỏi một chút, cô gái kia tên là gì không?”

Vân Chi Lâm hơi ngạc nhiên, bén nhạy ngửi thấy mùi bất thường trong đó, xuất phát từ lòng bảo vệ Cố Tịch Dao , anh nhìn chằm chằm Lục Lộ, mang theo sự đề phòng hỏi ngược lại:” Bà hỏi cô ấy làm gì?”

Lục Lộ lắc đầu tỏ vẻ xin lỗi:” Thực xin lỗi, là tôi đột ngột, thưa ngài Vân… Tôi không có ác ý, hai ngày trước trong lúc tình cờ tôi gặp được cô gái đó, cô ấy rất tốt bụng cũng rất nhiệt tình, thấy tôi đang kẹt tiền đưa tôi mấy trăm nghìn…tôi rất cảm động…nên cũng tò mò, không biết rốt cuộc cô ấy là cô gái như thế nào…”

Vân Chi Lâm nhíu mày, với sự nhạy bén của một luật sư chuyên nghiệp, phản ứng đầu tiên của anh chính là: “Vì vậy bà theo dõi cô ấy?”
 
Chương 1017


Chương 1017

Điều đó cũng không khó giải thích tại sao Lục Lộ lại đưa anh đến bệnh viện.

“Cậu… cậu nhìn ra được?” Lục Lộ ngượng ngùng gật đầu.

“Bà rốt cuộc có ý đồ gì?” Vân Chi Lâm xiết chặt tinh thần:” Mục đích bà cứu tôi là để nghe ngóng tin tức về cô ấy? Vì cô ấy đã cho bà mấy trăm nghìn, nên bà lòng tham không đáy muốn tiếp tục moi tiền từ cô ấy? Tôi sẽ không để bà làm hại cô ấy đâu! ”

“Không, không, Vân tiên sinh, cậu hiểu lầm rồi…” Lục Lộ cuống quýt xua tay, hít hít mũi, một bộ dạng giống như sắp khóc:” Vân tiên sinh, tôi tuyệt đối không có ý làm hại cô ấy…Nếu cậu có thời gian, có thể nghe tôi kể một câu chuyện được không?”

Vân Chi Lâm nhăn chặt đầu mày, cố gắng phân biệt tính thật giả trong lời nói của Lục Lộ. Đến khi phát hiện trong đôi mắt trong veo của bà không có một tia dối trá, lúc này anh mới gật đầu—

“Bà nói đi.”

Lục Lộ hít sâu một hơi, lúc này mới nói ra những chuyện cũ đã bám bụi nhiều năm trong lòng mình-

“Không biết ngài Vân có từng nghe qua, hai mươi năm trước, trong giới ca nhạc từng có một ca sĩ nhỏ tên là Lu Lu không?”.

Vân Chi Lâm lắc đầu: “Chưa từng nghe qua, ý của bà là, người tên LuLu này chính là bà?”.

Lục Lộ gật đầu, thì thầm nói-

“Lu Lu lớn lên trong một gia đình nghèo khổ, trong một lần tình cờ được thành viên kì cựu trong ban quản trị đánh giá cao, từ đây cô bước vào ngành giải trí….Vài năm sau, LuLu rất nổi tiếng trong giới ca nhạc, trước mặt là hào quang chói lóa và xinh đẹp nhưng sau lưng thì càng ngày càng cảm thấy trống rỗng và cô đơn, cuộc sống hoa lệ trong ngành giải trí thật ra không phải thứ mà LuLu theo đuổi…..Vào lúc đó, LuLu đã gặp được người đàn ông của đời mình….”

Khi Lục Lộ nói đến đây, đôi mắt cô sáng lên, khóe miệng kìm lại không được khẽ nhếch lên, tiếp tục nói——

“LuLu không biết người đàn ông kia có thân phận gì, chỉ biết anh ta được gia đình giáo dục rất tốt, vừa khiêm tốn, phong độ lại nhẹ nhàng. Không lâu sau đó, chúng tôi yêu nhau… Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, khi đó tôi mới biết được, thì ra anh ta sinh ra trong một gia đình giàu có và đã có gia đình… Tôi bị đàn áp chèn ép nặng nề từ gia đình anh ta… Không còn bất kì buổi ca nhạc hay biểu diễn nào nữa, bởi vì công ty giải trí sợ tôi làm liên lụy đến bọn họ, nên đã giấu tôi đi… Tôi không còn một đồng… Lúc đó là thời điểm khó khăn nhất của tôi, ai ngờ, nhà dột gặp mưa to, tôi phát hiện mình mang thai….”

Giọng Lục Lộ có chút nghẹn ngào.

“Người đàn ông kia đâu? Ông ta không chịu trách nhiệm sao?” Vân Chi Lâm nhíu mày, không ngờ Lục Lộ lại có thân thế như vậy.

Hai khóe mắt Lục Lộ xuất hiện nước mắt, lắc đầu: “ Tôi tìm không thấy anh ta …. Anh ta giống như biến mất trong không khí vậy… Sau này, tôi nghe người ta nói anh ta đã đi nước ngoài… Tôi giống như một người qua đường trong cuộc đời anh ta, còn anh ta lại quay về cuộc sống vốn có trước kia, mà tôi… mãi dừng lại ở khoảnh khắc này… ”

“Vậy con bà đâu? Nó có được sinh ra không?” Vân Chi Lâm vội vàng hỏi.

Lục Lộ cười buồn: “Bởi vì tôi chưa lập gia đình đã mang thai. Ở những năm đó không như bây giờ tôi bị thiên hạ cười chê. Vì vậy, sự nghiệp ca hát của tôi tụt dốc không phanh, không lâu sau đó tôi đã bị nghề từ bỏ. Tôi nhớ, cái năm mà bụng tôi lớn, tôi phải sống mai danh ẩn tích, như con sâu cái kiến sống một cuộc đời hèn mọn. Vào một đêm giông tố, con gái của tôi được sinh ra…

“Con gái?” Lông mày Vân Chi Lâm nhíu chặt, như thể đang mong đợi điều gì đó.
 
Chương 1018


Chương 1018

Lục Lộ đắng chát gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ hạnh phúc lẫn đau thương: “ Vào lần đầu tiên tôi thấy con gái ra đời, tôi cảm thấy cho dù cuộc sống có khó khăn khổ cực đến đâu cũng không là gì cả, bởi vì tôi đã có bảo bối trân quý nhất cuộc đời mình. Tôi sẽ dùng hết khả năng của mình dạy dỗ con bé thật tốt, nhưng…đâu ai ngờ được, vận mệnh của tôi hết lần này đến lần khác bị trêu đùa…”

Nói đến đây, Lục Lộ đột nhiên khóc, nước mắt tuôn trào giống như hạt châu, khóc không thành tiếng…

“Tôi, con gái của tôi sinh được không bao lâu lại bị đem vứt đi… huhuhu…”

“Bị vứt đi? Tại sao lại như vậy?” Vân Chi Lâm ngạc nhiên.

Lục Lộ khóc lóc kể lể: “Đây là một câu chuyện khác… gài Vân… ôi có thể nhờ cậu giúp một chuyện được không…” Bà vội vàng nắm tay Chi Lâm: “Có thể nói cho tôi biết không, đứa bé kia, có quan hệ gì với cậu? Con bé là ai, con bé là ai…”

Vân Chi Lâm ngạc nhiên con ngươi trừng lớn: “Bà nghi ngờ, Dao Dao là con gái của bà?”.

“Dao Dao , con bé tênDao Dao sao?”Lục Lộ hơi sửng sốt, sau đó lại vô cùng vui mừng.

Vân Chi Lâm gật đầu: “Cô ấy tên Cố Tịch Dao,.”

“Cố? Thì ra con bé họ Cố… Lục Lộ kích động nhớ kỹ: “Tịch Dao…”

Lông mày Vân Chi Lâm nhăn lại: “Làm sao bà chắc chắc đó là con gái mình? Tôi thấy hai người nhìn không giống…”

“Không, con bé giống ba nó…” Lục Lộ nói tới đây, hốc mắt lại đầy nước mắt: “ Lần đầu tôi thấy con bé, đôi mắt sáng lạnh lùng kia thật sự rất giống ba nó, cái cảm giác này giống y như đúc…Tôi không biết đây có phải là thiên tính giữa hai mẹ con không, tôi có cảm giác thật sự khó nói nên lời với con bé…Vân tiên sinh, tôi có một yêu cầu quá đáng, anh có thể giúp tôi làm xét nghiệm ADN tôi với con bé không?”.

“Bà muốn xác nhận cô ấy có phải là con gái bà hay không sao?”.

“Đúng vậy…” Lục Lộ khẽ vuốt cằm: “ Tôi biết yêu cầu này rất đường đột, nhưng những lời nói này…tôi đã để trong lòng hai mươi mấy năm, không thể nào kể ra được….những năm gần đây, tôi vì muốn tìm con gái mình mời không ít thám tử tư, lại không nghĩ rằng bị bọn họ gạt tiền, bọn họ không thật sự muốn tìm con gái tôi…Về sau, tôi càng ngày càng khó khăn, ngay cả nuôi sống bản thân mình cũng là một vấn đề, biển người mênh mông, muốn tìm không dễ, huống chi con bé đã rời khỏi tôi từ lúc còn bé…Cầm ảnh đi tìm, đi đâu mà tìm? Không biết có phải ông trời thấy tôi đáng thương hay không, ngày hôm đó để tôi nhìn thấy con bé ở cửa vũ trường …”

“Vũ trường ?” Vân Chi Lâm nhớ tới tối hôm qua anh ta dùng cơm cùng Tịch Dao ở Việt Thức, cô ấy có hỏi qua một số việc về vũ trường.Anh ta còn nói, vũ trường đã trở thành nơi hoài cổ ở thành phố S.

“Đúng vậy, tôi không có khả năng gì, ngoại trừ ca hát cũng không biết làm gì…Chỉ tiếc, bây giờ hoa tàn ít bướm, cũng không còn người muốn xem ca hát…”Lục Lộ tự giễu mỉm cười.

Vân Chi Lâm nghiêm túc nhìn Lục Lộ, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng gật đầu: “ Tôi có thể giúp bà, nhưng tôi không bảo đảm cô ấy là con gái của bà”.

“Thật sự…cảm ơn anh, Vân tiên sinh…” Lục Lộ mừng rỡ gật đầu: “Chỉ cần có một tia hy vọng, tôi sẽ không bỏ qua…”

Đúng lúc này, một vị y tá mở cửa phòng bệnh bưng khay thuốc vào…

“Thưa cô? Cô tới thăm bệnh sao? Giường nào vậy?”.

Tô Ánh Uyển bị dọa đến vội vàng quay người, lúng túng cười cười với y tá, lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi khả năng tìm nhầm chỗ…Làm phiền rồi…”

Nói xong, Tô Ánh Uyển giẫm lên giày cao gót, nhanh chóng rời đi.

Kỳ thật, tối hôm qua Bắc Minh Quân cùng Vân Chi Lâm đánh nhau một trận kia, cô ta cũng nhìn thấy.

Đồng thời, cô ta cũng nhìn thấy người phụ nữ tên Lục Lộ kia, lén lút theo dõi Cố Tịch Dao, lúc Vân Chi Lâm té xỉu, mới đột nhiên lao ra…
 
Chương 1019


Chương 1019

Tô Ánh Uyển vô cùng kinh ngạc, Lục Lộ rốt cuộc là ai?

Hôm nay, cô ta vừa mới nghe lén lời nói, xem ra đã có được đáp án cô ta muốn.

Cố Tịch Dao, cô thật không có nhược điểm à?

Tô Ánh Uyển không tin!

Cố Tịch Dao thật không dễ dàng uốn nắn hai đứa bé, đi đến cửa căn phòng cách vách gọi cửa Vân Chi Lâm, sao không mở cửa.

Gọi một cuộc điện thoại cho Vân Chi Lâm, anh ta lại nói: “Dao Dao , anh hôm nay có một số việc phải xử lý, không trở về khách sạn.”

“Chi Lâm, anh vẫn ổn chứ? Hôm qua thật sự là thật xin lỗi… Anh bị thương không nhẹ hả?”

“A… hông sao…” Vân Chi Lâm không nói mình nhập viện: “Đừng lo lắng cho anh, hôm qua anh nghe nói em gọi điện thoại, có phải là bọn nhóc Dương Dương cũng tới?”

“Ừm. Chi Lâm, anh thật không sao à? “Cố Tịch Dao hơi bận tâm.

“Không sao mà! Em cứ yên tâm đi! Thừa dịp thời tiết trở nên ấm áp, dù sao em cũng là lần đầu tiên tới Thành phố S, không bằng dẫn theo bọn nhỏ khắp nơi du ngoạn một chút. Đừng lo lắng cho anh, nhé?” Vân Chi Lâm vẫn dịu dàng như trước.

Cố Tịch Dao không khỏi cảm động, gật gật đầu: “Chi Lâm, vậy anh cũng nghỉ ngơi thật tốt, đựng bận đến đổ bệnh nhé. Chuyện ngày hôm qua, em thật rất xin lỗi… m không biết Bắc Minh Quân sẽ phản ứng mạnh như vậy…”

“Rất bình thường. Nếu như em cho anh cơ hội yêu em, anh cũng sẽ liều mạng đánh anh ta tới răng rơi đầy đất… Ha ha…“Vân Chi Lâm thoải mái mà cười cười.

Anh ta sở dĩ thua, không phải anh ta đánh không lại Bắc Minh Quân, mà Dao không yêu anh ta.

“Chi Lâm, cám ơn anh…” Cô từ đáy lòng nói ra câu này, cảm ơn anh ta chịu buông tay.

Ăn sáng xong xong.

Bắc Minh Quân mặc một bộ vest chỉnh chu sang trọng, khoanh chân lại, lười biếng ngồi trên ghế sô pha.

Trầm mặc.

Nhưng ánh mắt chim ưng lại nhìn chăm chú hai cậu con trai.

Trình Trình cũng mặc một bộ vest kiểu Anh, mái tóc mềm mại được chải một cách tỉ mỉ, đứng trước mặt ba mình một cách đàng hoàng, điềm đạm như Bắc Minh Quân, từ đầu đến cuối vẫn im lặng.

Dương Dương thì mặc một bộ hip-hop tùy thích, nhìn tựa như một chàng trai bảnh bao.

Cha con ba người cứ như vậy, mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn nhau chừng mười phút.

Lúc đến phút thứ mười, Dương Dương rốt cục không chịu nổi.

Trong cơ thể của nhóc tựa như một cái động cơ không ngừng nghỉ, người ta là một ngày bằng một năm, với cậu thì lại là một giây dài đằng đẵng như một năm.

“Ui chao, lão ba chim chết à, mẹ bảo ba trông chúng con cho đàng hoàng, nhưng ba như cương thi không nhúc nhích nhìn chằm chằm chúng con, đây chính là ‘trông’ bọn con ư?”

Bắc Minh Quân miễn cưỡng lườm Dương Dương, khẽ nói: “Vậy con còn muốn như thế nào nữa?”

Vẻ mặt Quân gia kiểu ‘Ông đây chịu lãng phí thời gian cùng các con ở đây mắt lớn trừng mắt nhỏ, chính là ban ân lớn nhất đối các con rồi, còn dám ngại đông ngại tây?’.

Đối với một Master Quân chưa bao giờ chăm con một mình, chỉ có bốn từ để tóm tắt: Không quen nghiệp vụ.
 
Chương 1020


Chương 1020

Cho nên, trông con chính là nhìn bọn nhóc không phá phách là được!

“Hai, người ta hổng chịu nổi nữa dồi, ở đây chẳng khác gì nhà tang lễ, vô hồn. ” Dương Dương gừ gừ, nhảy khỏi ghế sofa và chân như mèo hoang sắp chạy lung tung

Bắc Minh Quân thuận tay một xách, dễ dàng tóm lấy cổ áo Dương Dương , trừng mắt nhìn con gà con Dương Dương đang giãy dụa: “Nhóc con, mau ngồi xuống ngay ngắn, chỉnh tề cho ba!”

“Ngồi em gái ba á! Lão ba chim xấu, con buông ra, buông ra đi……”

Dương Dương dùng hai cái tay nhỏ thoát ra khỏi tay của Bắc Minh Quân, “Con lần đầu tiên tới Thành phố S , đương nhiên là muốn ra ngoài chơi, không muốn cùng hai người ở đây nhàm chán nhìn nhau như vậy đâu!”

“Bắc Minh Tư Dương, nhóc con chú ý nghe lời cho ba! Tuổi còn nhỏ, không cho phép nói con gái nhà người ta một cách tùy tiện.”

Quân gia ánh mắt đanh lại, không chịu buông tay.

“Con nói em gái của con, không được sao? Ba còn không phải thường xuyên chào hỏi mẹ người ta sao!” Dương Dương tức giận lườm Bắc Minh Quân.

Gương mặt nhỏ của Trình Trình tái đi!

Bị câu ‘Em gái của mình’ này của Dương Dương Dọa cho sợ mất mật.

Quân gia lạnh lùng nhìn qua: “ Con làm gì có em gái?”

“Ba ơi, Dương Dương nó …… “Trình Trình vội mở miệng thay Dương Dương giải thích.

Nhưng không ngờ, bị Dương Dương cắt ngang: “ Em gái của con ngũ hồ tứ hải, nhiều đến chính con đều đếm không hết đâu! Gừ gừ……”

Quân gia sầm mặt lại, suốt ngày chỉ biết cưa gái: “Bắc Minh Tư Dương, tính khí lưu manh này của con rốt cuộc học ai vậy?”

“Học ba!” Dương Dương buột miệng trợn mắt: “Ba giở trò lưu manh đối với mẹ con, làm cho mẹ con bụng to, sinh ra hai cái tiểu quỷ là con và Bắc Minh Tư Trình này, ba là một tên lưu manh chính hiệu.”

Lời này Dương Dương, làm cho trán Bắc Minh Quân ẩn hiện gân xanh! “Bắc Minh, Tư, Dương! Mẹ nó ai nói cho con những lời này?”

“Ôi dào, con làm biếng nhiều lời với ba! Thả con ra đi nhá!”

Dương Dương một mặt đắc chí, cậu nhóc sẽ không nói là chú ba cho cậu biết đâu, hừ!

“Đã nói không cho phép nói ‘nhá’rồi , tiểu tử thúi, hai năm này con rốt cuộc có nhớ lời ba dặn không vậy, hả?”

Bắc Minh Quân sắc mặt hơi co quắp, hai năm trước khi cha con bọn họ đi cắm trại dã ngoại, ký ức của anh còn như mới, lúc trước đã từng nghiêm khắc giáo dục qua thằng nhóc này, không cho phép nhắc tới phụ nữ theo cách như vậy! Nhưng mẹ nó hai năm sau, tiểu tử này lại vẫn cứ làm theo ý mình, cả cứ ‘nhá’ bên miệng!

Dương Dương giật giật miệng nhỏ: “Đáng ghét, vậy ba thả con ra mà…… “Con muốn ra ngoài chơi…… Coi như các người muốn làm cương thi, con cũng không cần làm thực vật, không nên ở đây cùng các người chơi trò ‘Plants vs Zombie’ chứ hả, quá lỗi thời rồi có được hay không……”

Dương Dương vừa nói, vừa quay đầu nhìn TrìnhTrình vẫn ngồi ở trên ghế sofa không nhúc nhích: “ Ây dô, Bắc Minh Tư Trình, cậu có muốn ra ngoài không?”

Trình Trình nhìn Dương Dương một chút, lại nhìn Bắc Minh Quân : “Ba ơi, hay là con đưa Dương Dương đi ra ngoài chơi một lát nhé……”

“Không được!” Bắc Minh Quân cau mày, không chút do dự cự tuyệt.

Sắc mặt hai cậu nhóc, đồng loạt thất vọng
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom