Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1021


Chương 1021

“Haii, lão ba chim chết, con chán ghét ba!!!” Trình Trình thì nhíu lại đôi lông mày nhỏ, một mặt ưu buồn nhìn qua ba: “Ba hi vọng, con và Dương Dương giống ba đều không vui?”

Câu nói này, không hiểu làm tim Bắc Minh Quân xiết chặt: “Con sao lại cho rằng ba không vui?”

“Bởi vì ba làm không được’ Không yêu thì đừng cưới”. Trình Trình trả lời rất nghiêm túc, cuộc trò chuyện giữa hai cha con đêm qua đã in sâu vào trái tim non nớt của cậu, cậu sẽ ghi nhớ những lời ba nói, ba không làm được thì mong con làm được.

“Thần mã tình yêu cưới?” Dương Dương nghe được không hiểu ra sao.

Bắc Minh Quân nhìn Trình Trình như có đá Hắc Diệu lấp lóe trong mắt, anh không nghĩ tới, đứa con trai này vậy mà lại thấy rõ tâm tư mình như vậy.

Hoàn toàn chính xác, vì không thể sống đúng với niềm tin của mình, nên anh luôn đấu tranh …

Có một cặp con trai đi theo anh ta thật không vui sao?

Anh thầm thở dài, vẻ mặt căng thẳng dịu đi, và anh chậm rãi phun ra –

“Muốn ra ngoài chơi cũng không sao, nhưng phải nghe theo ba !”

“Oa! Tốt! Tuyệt!” Sắc mặt Dương Dương thay đổi nhanh hơn lật sách. Vừa rồi ánh mắt chán ghét vừa chua xót, lại lập tức dụi dụi hai chân vào vòng tay của Bắc Minh Quân, nhóc xoa xoa quai hàm của ba mình hai lần như xoa đầu một chú cún nói:”Con biết rằng lão ba chim chết sẽ không tàn nhẫn như vậy … Trước hết, con muốn chơi khắp thành phố S …”

Khóe miệng Bắc Minh Quân giật giật, mặc dù rất xấu hổ trước hành động không chiến này, nhưng đâu đó trong lòng anh lại run lên vì hành vi mềm mỏng và cưng chiều của con trai mình.

Cánh tay cứng rắn, ôm chặt Dương Dương đến trước mặt, nhìn cái mũi nhỏ của cậu chằm chằm: “Chơi có thể, nhưng nhất định phải ngoan ngoãn! Đừng khiến cho ba mất mặt. Nếu không lập tức chuyển phát nhanh về Thành phố A !”

Dương Dương cười híp mắt gật gật đầu, tay nhỏ vỗ ngực nhỏ của mình: “Lão ba chim chết ba cứ để tim trong bụng là được rồi, con xin thề, tuyệt không làm ba mất mặt.”

Trình Trình trợn tròn mắt: “Trong giờ học có thể ăn nhẹ. Bỏ tim vào bụng là có ý gì?”

“A? Câu nói này tôi nói sai sao? Nhưng rõ ràng tôi thường xuyên nghe người khác nói như vậy mà.” Dương Dương nắm lấy cái đầu nhỏ, nghi hoặc nhìn Trình Trình.

“Đấy là đem tâm thả bụng (ý nói iên tâm đi). Còn thả trong dạ dày, là người thích ăn hàng, cái gì đều nghĩ cho vào dạ dày.” Trình Trình khinh thường lườm Dương Dương, không nhanh không chậm sửa sang y phục của mình một chút.

Dương Dương phồng lên quai hàm nhỏ không phục: “Đưa vào dạ dày thì làm sao rồi, dạ dày cũng là trong bụng!”

Bắc Minh Quân nhìn hai nhóc con này tính cách khác nhau, nếu không phải vì hai nhóc giống nhau, anh thực sự nghi ngờ không biết cậu bé tên Dương nhóc thối này có phải là con ruột của mình không?

Thế là, phụ tử ba người

Quân gia có khuôn mặt tuấn tú, bảnh bao ngàn năm có một;

Trình Trình một khuôn mặt ưa nhìn yên tĩnh nhu thuận;

Dương Dương với khuôn mặt đẹp trai nháy mắt ra hiệu được không đắc chí……

Ba người đàn ông cuối cùng đã khởi hành

Thành phố S là một thành phố pha trộn giữa sự đơn giản và hiện đại.

Những tòa nhà cao tầng ở khu vực thành phố mới bay lên mây, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy những con đường, ngõ phố cổ và những tòa nhà cổ kính trong thành phố cũ..
 
Chương 1022


Chương 1022

Nét văn hóa cổ kính do tổ tiên để lại đã trở thành một nét đặc trưng của địa phương, thu hút nhiều du khách đến tham quan …

Bắc Minh Quân lái chiếc Lamborghini, chở hai đứa bé xuyên qua khu phố cổ, các ngõ ngách lớn nhỏ của Thành phố S.

“Ui cha ~ Lão ba chim chết mặc dù con người có nhiều khuyết điểm, nhưng xe nhưng không hề có chút khuyết điểm nào!” Khuôn mặt nhỏ của Dương Dương dán lên cửa sổ xe, nhìn cảnh trí lạ lẫm chung quanh nhanh chóng lướt qua sau lưng, hưng phấn không thôi.

“Ngoan ngoãn ngồi xuống cho ba!” Quân gia thấp giọng khiển trách, tiểu tử thúi này thật sự là, dây an toàn đều buộc không được nhóc !

Dương Dương làm cái mặt quỷ với ba nó, lúc này mới ngoan ngoãn ngồi lại.

Trình Trình thì ngồi lặng lẽ, trên tay cầm một cuốn sổ nhỏ. Gần đây, cậu bị thu hút bởi lập trình phần mềm và hiện đang thiết kế trò chơi đầu tiên của mình. Nếu cậu không nói gì, Dương Dương cho rằng cậu sắp trở thành không khí …

Xe chạy rất nhanh xuyên qua những giữa tòa thành cổ, lúc này mới tại dừng lại ở quảng trường.

“Được rồi, đến nơi rồi, xuống xe đi.”

Quân gia mặt không thay đổi hừ một câu, chợt mở cửa xe xuống xe.

“Đến rồi? Đây là đâu? “Dương Dương gãi gãi cái đầu nhỏ.

Trình Trình thì cất sổ, tháo dây an toàn xuống xe.

“Ô này, hai người thật là thô lỗ, chờ con một chút mà…”

Dương Dương không cam lòng bị bỏ lại,

Theo sau như một con châu chấu nhỏ…

Trông thấy ba mình móc ra một cái kính râm từ trong túi áo, một tay nhẹ nhàng hất kính mắt ra, tiêu sái đeo lên, Dương Dương không khỏi vỗ một cái vào đùi, đến Thành phố S quá vội vàng, hại cậu nhóc không có chuẩn bị gì cả, ngay cả chiếc kính râm con cóc đẹp trai nhất cũng quên mang theo!

“Hây hây, lão ba chim chết, người ta cũng muốn đeo kính râm mà……”

Bắc Minh Quân cúi đầu liếc nhìn dáng người nhỏ bé của Dương Dương: “Suy nghĩ kỹ trước khi nói! Con tìm được cửa hàng kính mắt rồi lại nói.”

Anh nói xong tự nhiên đi về phía trước.

“A… Bên kia lại có một cửa hàng kìa.” Bàn tay nhỏ bé của Dương Dương chỉ qua. Cách chỗ bọn họ không xa thật sự có một cửa hàng kính mắt…

Khi ba cha con từ trong cửa hàng kính mắt đi ra, ba soái ca một lớn hai nhỏ lên sân!!

Kim cương sáng lấp lánh, kính râm màu đen.

Trông Quân gia vẫn tao nhã, quý phái lại cao ngạo, kính râm che đi gương mặt đẹp trai giống như tranh vẽ của anh nhưng vẫn làm rất nhiều người qua đường phải liếc nhìn.

Dương Dương huýt sáo, xoa thắt lưng, cái đầu nhỏ ngẩng cao, thần thái như thật đứng ở bên cạnh chân của Quân gia. Có câu thua người không thể thua trận, cho dù cậu bé còn chưa cao tới mông của ba chim chết, nhưng trong cơ thể nhỏ bé của cậu bé lại có năng lượng vô hạn, sáng lấp lánh, hừ hừ ha ha.

Trình Trình thành quý ông nhỏ lịch lãm tao nhã ra sân cuối cùng, nhưng so với vẻ đỏm dáng của ba và Dương Dương, Trình Trình lại khiêm tốn hơn nhiều. Trong lòng cậu bé còn không ngừng thở dài. Nếu nói tính cách của Dương Dương không giống ba, nhưng đối với trò chơi giả ngầu này, có lẽ hai ba con bọn họ đều không thua kém gì đối phương đâu!

Đám người đi ngang qua đều không khỏi cầm điện thoại di động lên, lén quay lại ba ba con sáng mù mắt này, còn bàn luận xôn xao…
 
Chương 1023


Chương 1023

“Oa, mau nhìn kìa, người đàn ông kia soái chưa…”

“Trời ơi, đôi song sinh kia là con trai của anh ta sao? Từ trước tới nay mình chưa từng thấy qua ba con nào lại đẹp trai như vậy đâu…”

“A a a, thật muốn phát điên mà. Cho hỏi bọn họ có phải là con người không? Xác định bọn họ không phải từ trong tranh bước ra chứ?”

“Thật kích động, bọn họ không phải là người của thành phố S đi? Bằng không sao từ trước đến nay tôi chưa từng gặp vậy?”

“Oa oa oa, mình bị thiếu dưỡng khí, không thở được rồi… Sao trên đời có thể có ba ba con như vậy chứ? Các người nhìn hai đứa con trẻ song sinh kia đi. A a a, cướp người có phải là phạm pháp không? Thật muốn cướp bọn họ về nhà quá…”

“Đúng vậy, đúng vậy. Cướp lớn về nhà làm búp bê bơm hơi, cướp nhỏ về nhà làm búp bê để đầu giường…”

“A, em gái à, em suy nghĩ nhiều rồi…”

Quân gia khẽ nhíu mày, những lời nói điên khùng của người qua đường đều lọt vào tai anh.

Với khí chất quý tộc bẩm sinh khiến anh đã sớm quen với cảnh tượng bị người ta chú ý như vậy.

Chẳng qua chuyện có người muốn cướp anh về nhà làm búp bê bơm hơi vẫn cực kỳ thỏa mãn lòng tự trọng của Quân gia!

Không có cách nào, ai bảo bây giờ cả ngày anh đều ở trong tình trạng ham muốn không được thỏa mãn, muốn làm búp bê bơm hơi cho Tịch Dao, nhưng người phụ nữ kia căn bản chẳng để ý tới anh…

Dương Dương đi ngang giống như một bá vương nhỏ vậy.

Trình Trình lại thở dài suốt đường đi…

Nơi này là khu vực trung tâm giải trí của thành cổ trong thành phố S.

Rất nhiều du khách đều tập trung ở đây, ngắm phong cảnh dọc đường.

Bắc Minh Quân dẫn theo hai đứa con song sinh đi tới không mục đích.

Ba ba con lại giống như làm dáng vậy, mỗi khi đến chỗ nào thì nhất định sẽ gây ra những tiếng than thở mê trai…

Nửa giờ trôi qua, nhưng con đường phía trước hình như không điểm cuối, Trình Trình theo sát bước chân của Bắc Minh Quân, Dương Dương lại dần dần tụt lại phía sau.

“Trời ạ, tự nhiên không đi nổi nữa rồi! Còn muốn đi tới khi nào thế?” Dương Dương ôm bụng, mất hứng giậm chân: “Ba chim chết, cái này cũng gọi là ra ngoài chơi sao…”

Trình Trình ngẩng đầu nhìn ba.

Lúc này Quân gia mới dừng lại, quay đầu liếc nhìn Dương Dương: “Nếu không con tưởng thế nào mới là chơi? Dẫn con tới khu vui chơi dành cho trẻ em à? Ngồi tàu lượn siêu tốc ngu ngốc? Hay chơi ngựa gỗ quay ấu trĩ?”

“A! Con vốn chính là trẻ con, con vốn là ấu trĩ, được không?!” Dương Dương không phục trừng mắt nhìn Bắc Minh Quân.

Mắt kính đen nhỏ trừng mắt kính đen lớn!

“Vậy từ hôm nay trở đi phải học cách trưởng thành lên, bỏ tính ấu trĩ của con đi!” Quân gia hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đi.

Trình Trình liếc nhìn Dương Dương rồi theo sát bước chân của ba.
 
Chương 1024


 

Chương 1024

“Này! Cái gì gọi là bỏ sự ấu trĩ của con chứ? Ba cho rằng sự ấu trĩ cũng giống như ba hút thuốc, nói bỏ là bỏ được sao…”

Dương Dương còn chưa nói xong lại thấy có một bé gái đi lướt qua bên cạnh cậu bé, Dương Dương chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của cô bé thì đôi mắt mê gái lập tức híp lại.

Bóng lưng của cô nhóc lộ ra đường cong mềm mại, mông đủ vểnh, cho dù còn chưa dậy thì nhưng nhìn dáng người đã biết tương lai nhất định là mầm non gợi cảm…

“Xin chào… cô bé này, em tên gì vậy? Anh đây từ ABC nước Mỹ về, em có thể làm người hướng dẫn cho anh được không…”

Dương Dương đẹp trai dùng một tay lấy kính râm xuống và tới gần cô nhóc, gương mặt tươi cười còn rạng rỡ hơn cả hoa mùa xuân.

Chỗ có Dương Dương ở đó, làm sao có thể không có người đẹp xoay quanh bên cạnh chứ?

Chẳng qua thằng nhóc này đã về nước hai năm, thế mà còn không biết xấu hổ dùng chiêu tán gái dở như vậy à?

Nhưng Dương Dương tuyệt đối không ngờ cô nhóc xoay người nhìn Dương Dương cười, lộ ra hai lúm má đồng tiền nhỏ ngọt ngào, nũng nịu đáp lại tiếng. “Xin chào…”

“Oa!” Lúc này Dương Dương mới nhìn thấy rõ mặt mũi của cô nhóc.

Môi Dương Dương run rẩy, trố mắt nhìn ba giây, sau đó sợ đến mức suýt nữa rơi tròng mắt, cảm giác như mình rơi từ trên thiên đường xuống địa ngục, cậu bé chợt rùng mình một cái!

Rốt cuộc cậu bé đã hiểu rõ thế nào gọi là nhìn phía sau nghiêng nước nghiêng thành, nhìn phía trước lại hại nước hại dân!

A, quả Tuyết Liên trên núi tuyết được lấy cái tên dễ nghe, thật ra lại có hình dáng như củ khoai lang!

Hình dáng củ khoai lang còn không tính, mấu chốt là cô bé này còn có tàn nhang trời sinh đó!

“Đốm, đốm dài…” Đốm tàn nhang làm Dương Dương suýt nữa nôn ra cả mật…

Cô nhóc xấu hổ liếc nhìn dáng vẻ đẹp trai của Dương Dương, hai má hồng lên, liếc mắt đưa tình: “Ồ, sao bạn biết tớ là lớp trưởng lớp bọn tớ? Hình như tớ chưa từng gặp bạn mà… Bạn tên gì vậy?”

Khóe miệng Dương Dương giật giật, nhanh chóng lấy ra bản mặt cương thi: “Á, xin lỗi, tôi nhận nhầm người…”

“Chắc không phải đâu, bạn biết tớ là lớp trưởng mà? …Á này, bạn đừng chạy chứ…”

Không đợi cô nhóc nói hết, Dương Dương lại cố hết sức, liều mạng chạy về phía trước…

Chẳng mấy chốc, Dương Dương đã đuổi kịp Trình Trình.

“Dương…” Trình Trình vừa gọi một tiếng, Dương Dương lại lao tới trước mặt cậu bé.

Ngay sau đó giọng nói của một bé gái truyền đến: “Này, bạn học, bạn chạy chậm một chút, bạn còn chưa nói cho tớ biết bạn tên gì mà…”

Trình Trình theo phản xạ quay đầu nhìn lại. A… cơ thể không khỏi run lên.

Bắc Minh Quân thấy Dương Dương chạy như có lửa đốt dưới mông cũng không nhịn được liếc mắt nhìn lại.

Quân gia chấn động rồi.

Thằng nhóc Bắc Minh Tư Dương này không hái hoa dại, tự nhiên hái được một cọng cỏ đuôi chó!

“Oa! Bạn… không ngờ bạn cũng giống hệt bạn ấy!” Khi cô bé nhìn thấy Trình Trình, trong mắt lập tức lóe lên vẻ mê trai!

Trình Trình theo bản năng lùi lại hai bước về phía bên chân của Bắc Minh Quân và liếc nhìn phía trước. Nhưng ở đó làm gì còn bóng dáng của Dương Dương nữa?
 
Chương 1025


Chương 1025

“À, có phải các bạn là song sinh không?” Cô bé đột nhiên vung tay múa chân nói: “À, tớ là lớp trưởng lớp 1/3 trường tiểu học Khánh Dân ở thành phố S. Các bạn biết tớ đúng không? Các bạn là học sinh mới chuyển vào lớp tớ à? Nếu không, sao tớ chưa từng nhìn thấy các bạn chứ…”

Cô nhóc hỏi giống như sét đánh.

Trình Trình hơi nhếch môi, giả vờ bình tĩnh. Cậu còn chưa kịp trả lời, ai ngờ cô nhóc giống như phát hiện ra đại lục mới, đột nhiên bắt đầu hét lên chói tai.

“A a a, chú này, chú thật là đẹp trai… Xin hỏi có phải chú là ngôi sao Hàn quốc không vậy…”

Gương mặt đẹp trai của Bắc Minh Quân khẽ giật giật và nhìn xung quanh, sau nhiều lần xác định cô nhóc với vẻ ngoài cỏ đuôi chó này đang nói chuyện với mình, Quân gia mặt đen: “Tôi? Chú à?”

Rõ ràng, Quân gia khoe khoang đẹp trai phóng khoáng làm sao có thể tiếp nhận được danh hiệu ‘Chú’?

Cho dù điều đó xuất phát từ miệng của một cô nhóc.

“Đúng vậy, đúng vậy, chú, chú dẫn cháu sang Hàn quốc được không?” Cô nhóc nói xong xông tới ôm lấy bắp chân của Bắc Minh Quân…

“…” Quân gia hít sâu một hơi. Anh nghiện sạch, không thể chịu đựng được khi bị một người xa lạ chạm vào, cho dù đối phương vẫn còn là một cô nhóc: “Cút ngay cho tôi!”

“Không muốn, không muốn… Chú, Sa-rang-he…” (tiếng Hàn: Tôi yêu anh)

Cô nhóc này ôm lấy chân của Quân gia và lại làm nũng…

Trình Trình thấy thế, không nhịn được cong môi cười trộm.

Xem ra em gái heo hầm này còn nhỏ tuổi nhưng khẩu vị không nhẹ đâu…

Ba đúng là đốn ngã hết từ em gái ba tuổi tới bà lão tám mươi tuổi!

Trình Trình lặng lẽ lùi lại mấy bước, sau đó chạy về phía Dương Dương vừa nhanh chóng rời đi… để một mình Quân gia đứng tại chỗ, trừng mắt nhìn cô bé béo tròn, xấu xí đầy tàn nhang: “Tôi nói lại lần nữa, cháu thả tay ra!”

“Người ta không muốn… Chú, chú dẫn cháu đi Hàn quốc được không?” Cô nhóc thật vất vả mới gặp được minh tinh Hàn quốc sống, sao có thể chịu buông tay được!

“A! Cháu bị đần à! Nếu tôi là người Hàn quốc, tôi còn biết nói tiếng Trung với cháu à?!” Quân gia không kiên nhẫn gầm lên, nhưng đối phương là cô nhóc, anh lại không tiện ra tay.

Bởi vậy, anh cứ cứng người ở đó.

“A a, cũng đúng nhỉ…” Cô nhóc vẫn cười hì hì ngước mắt nhìn Quân gia, trong mắt chỉ thiếu xuất hiện hai trái tim.

Quân gia nhíu chặt mày, vội vàng hô lên: “Bắc Minh Tư Trình, nhanh kéo con bé ra cho ba…”

Còn chưa nói dứt lời, anh nhìn lướt qua, làm gì còn bóng dáng của Trình Trình nữa?

Đáng chết!

Hai thằng nhóc khốn kiếp này tự mình chọc vào một em heo hầm xong, tự nhiên ném lại cho anh rồi bỏ chạy à?

“Nhưng mà chú, chú dẫn cháu đi Hàn quốc được không…”

“Cháu mới mấy tuổi mà cứ nghĩ tới chuyện đi Hàn quốc, lại muốn làm người Hàn như vậy sao?” Quân gia thật muốn đánh chết rồi!

“Không phải đâu, chú, cháu chỉ muốn đi Hàn quốc để làm phẫu thuật thẩm mỹ thôi…”
 
Chương 1026


Chương 1026

Mặt Quân gia cứng đờ, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn cô nhóc: “Đúng là nên phẫu thuật chỉnh hình thật.”

“Oa, thật không ạ? Vậy chú cũng là làm phẫu thuật chỉnh hình ra sao? Cháu rất ít thấy người nào sống mà đẹp trai như chú đấy…”

Mặt của Quân gia còn đen hơn cả than, gần như rít lên: “Má nó, con mắt nào của cháu nhìn thấy tôi chỉnh hình hả? Gia là trời sinh đã vậy…”

“A a? Thật vậy sao…”

“Cháu còn không thả tay ra thì đừng trách tôi không khách sáo đấy!”

“A, chú muốn đánh cháu sao? Hu hu, chú muốn hành hạ trẻ con sao…” Cô nhóc nói xong lập tức khóc òa lên, dáng vẻ càng khó coi hơn.

“…” Má nó, lỗ tai nào của cô bé nghe ra anh đánh cô bé chứ?

Có lẽ Quân gia điên rồi, lại bị một bé gái heo hầm chết tiệt dây dưa không tha!

Bắc Minh Tư Trình, Bắc Minh Tư Dương, các con nhớ kỹ cho ba!

Trình Trình đuổi theo tới đầu đường nhưng vẫn không thấy bóng dáng Dương Dương đâu.

Cậu quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra mình đã vào khu thánh địa phật giáo trong thành cổ của thành phố S.

“Này này… Bắc Minh Tư Trình… này này…”

Bỗng nhiên, Trình Trình nghe được phía sau có tiếng gọi mình xoay người nhìn về phía bụi cây ven đường.

Bụi cây kia lắc lư, bên trong lộ ra một cái đầu nhỏ, trên đầu còn dính rất nhiều mảnh lá cây.

Đó chính là Dương Dương.

Dương Dương cảnh giác, lấm lét hết nhìn trái tới phải một lúc, xác định cô nhóc bị tàn nhang kia không đuổi theo, mới cố gắng bò ra khỏi bụi cây.

Cậu bé vừa phủi lá cây khô và cành gãy dính trên người, vừa nói: “Emma, tự nhiên bị dọa cho vãi cứt…”

Trình Trình nhướng mày: “Xem em còn dám tán gái linh tinh nữa không!”

“A! Phụ nữ quả nhiên là động vật rất giỏi ngụy trang!” Dương Dương than thở, gãi đầu: “À này, ba chim chết đâu?”

“Ở phía sau đấy, còn đang bị heo hầm đốm tàn nhang kia quấn lấy.” Trình Trình lạnh lùng trả lời một câu.

“Hả?” Dương Dương ngẩn người: “Không ngờ đốm tàn nhang kia lại có khẩu vị nặng như vậy? Ngay cả lão già thối nát như ba chim chết mà cũng không tha?”

“…” Trình Trình nhún vai: “Em tốt nhất đừng để cho ba nghe được lời này, cẩn thận ba đánh em đấy.”

“Vốn là vậy mà! Nhưng thôi được rồi, đốm tàn nhang tìm lão già thối nát cũng đúng, nếu không những nhóc soái ca đẹp trai khí phách, phong độ phiêu dật như em, ai thèm để ý tới cô ấy chứ?”

“…” Trình Trình trợn mắt, nghẹn lời.

“Ọc ọc ọc…” Bụng của Dương Dương không có tiền đồ bắt đầu phản đối.

Đột nhiên, cậu bé ngẩng đầu lên, cái mũi nhỏ hít hít vài hơi: “A, anh có ngửi được mùi gì không? Hình như là đùi gà rán thì phải…”

Trình Trình liếc nhìn với vẻ ghét bỏ: “Em đói tới choáng váng rồi. Ở đây có chùa chiền phật giáo, làm sao có thể có đùi gà được?”

Dương Dương cũng không để ý tới cậu, dùng lỗ mũi chó tìm mùi, đi về phía trước…

Đi không bao xa, mới rẽ sang một hướng khác, Dương Dương lại đi vào trong một hẻm nhỏ.
 
Chương 1027


Chương 1027

Ở đây vốn là khe hẹp giữa hai ngôi miếu, nhưng lâu ngày dần có rất nhiều người bày quán sạp ở đây, lại biến nó thành một con phố.

Nơi đây ngoài bán các loại đồ trang trí cầu phúc có liên quan đến phật giáo, cũng bán không thiếu đồ ăn chay.

“Ôi, cậu bạn nhỏ, làm phiền dừng lại một chút đi.”

Dương Dương xoay mặt lại nhìn, thấy một ông già đầu chọc trên gương mặt dính đầy ghét đang ngồi ngay ngắn ở trên một chồng gạch, một tay còn cầm một cái tẩu nhỏ bằng gỗ hút thuốc.

Trên mặt đất bày một tờ giấy vàng bẩn thỉu, bốn góc của tờ giấy được bốn hòn đá đè lên. Trên giấy vẽ những hình lung tung kỳ quái nhưng Dương Dương nhận ra được hai chữ: “Xem bói.”

“Làm gì vậy?” Dương Dương tức giận đáp lại một câu. Lúc này cậu bé đang đói bụng đến mức lòng như lửa đốt, làm gì còn có tâm tư để ý tới người khác?

“Ha ha, không biết cậu bạn nhỏ có hứng thú xem một quẻ không?”

“Đó là cái gì chứ?” Dương Dương sống ở Mỹ từ nhỏ, chưa từng nghe qua chuyện xem bói.

Lão đầu trọc cười ha hả: “Chính là tính tương lai, số phận của cậu sau khi lớn lên, tương lai sẽ lấy vợ thế nào…”

“Vợ?” Dương Dương nghi ngờ liếc mắt nhìn: “Cái đó mà ông cũng tính được ra à?”

“Ha ha, đương nhiên! Con người bắt đầu từ khi sinh ra đã có số phận được định trước. Có câu trong số mạng có thì cuối cùng sẽ có, trong số mạng không cố lại đừng cố miễn cưỡng, tất cả chỉ vì chữ ‘ số mạng’ này, tất cả đều là số mạng cả…”

“…” Dương Dương liếc nhìn lão đầu trọc nhưng lười nghe ông ta nói linh tinh, nhìn chằm chằm vào cái nồi bánh rán được bày bên cạnh lão đầu trọc, bánh rán vàng óng vẫn còn bốc hơi nóng: “Vậy, ông mua cho tôi ăn một cái, tôi lại để cho ông tính!”

“…” Trong mắt lão đầu trọc lóe sáng: “Được!”

Chỉ một lát sau, Dương Dương nhận lấy cái bánh rán còn có chút bỏng tay, ngồi ở trước mặt ông già, đang chuẩn bị ăn.

Lại bị Trình Trình chạy tới kéo sang một bên.

“Oa… Nóng… Chậm một chút, chậm một chút…” Dương Dương vừa dùng một tay bảo vệ cái bánh rán, vừa nói.

Trình Trình liếc nhìn lão đầu trọc kia, nói với Dương Dương: “Em cẩn thận một chút được không? Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, đó căn bản là một lão thầy bói lừa đảo thôi!”

Dương Dương ngược lại không để tâm, lắc cái bánh rán trong tay: “Em ăn chắc bữa cơm miễn phí này rồi. Lại không phải chỉ nghe lão già kia nói linh tinh một hồi thôi sao, chẳng mất gì.”

“Làm gì có thầy bói nào không cần tiền, còn đưa bánh rán cho em ăn chứ?” Trình Trình liếc nhìn lão đầu trọc đầy cảnh giác.

Lão đầu trọc hơi híp mắt lại, nhìn hai anh em song sinh trước mắt mình. Ông ta vất vả lắm mới khiến cho con cá cắn câu, không thể bị quấy nhiễu làm thất bại được!

Vì vậy, ông ta hắng giọng một cái, gõ sạch tẩu hút thuốc trên mặt đất rồi gài trên lưng.

Sau đó ông ta nhắm mắt lại, bấm ngón tay hồi lâu trông cũng ra dáng lắm, sau đó đột nhiên mở to hai mắt nhìn Trình Trình và Dương Dương: “Tôi tính ra rồi, năm nay hai cháu bảy tuổi, cho dù cùng một mẹ sinh ra nhưng một đưa sống trong nghèo khó, một đứa khác lại sống trong giàu sang.”

“Oa!” Dương Dương tặc lưỡi, có phần kinh ngạc, không ngờ lão đầu trọc lại tính đúng rồi.
 
Chương 1028


Chương 1028

Trình Trình nhíu mày, nhưng nhanh chóng hiểu ra.

Thật ra nhìn Trình Trình và Dương Dương cũng không khó phân biệt: Một đứa mặc bộ vest đắt tiền, giơ tay nhấc chân đầy vẻ tao nhã lịch sự, giống như một quý ông nhỏ. Mà một đứa khác lại mặc trang phục giản dị lôi thôi lêch thếch, lại thêm lời nói cử chỉ cái gì cũng chẳng quan tâm, căn bản không có khí chất của xuất thân gia đình giàu có quý tộc.

“Nhìn cách ăn mặc của chúng ta thì ai cũng có thể đoán ra được!” Trình Trình bĩu môi, xem thường.

Lão đầu trọc cười với vẻ cao thâm khó dò, nói tiếp: “Nhưng hai cháu đã bị tách ra từ nhỏ, hơn nữa ít nhất phải năm năm, một đứa theo ba, một đứa theo mẹ!”

Dương Dương trợn tròn mắt: “Cái này mà ông cũng tính ra được à?”

Mặt Trình Trình trầm xuống.

Lão đầu trọc cười “hì hì”, đắc ý nhìn hai nhóc con.

“Còn gì nữa không?” Dương Dương cảm thấy tò mò về ông ta, truy hỏi.

Lúc này lão đầu trọc không cười nữa, gương mặt già nua ghé sát vào bọn chúng, khẽ nói: “Còn nữa, chính là số mạng của ba mẹ các cháu khắc nhau, cả đời này cũng không thể ở cùng một chỗ. Cho nên số mạng của các cháu đã định sẵn, còn có thể có một mẹ kế.”

“Ông thả rắm chó à!” Dương Dương vừa nghe kích động ném mạnh cái bánh rắn mới cắn được một miếng trong tay xuống đất: “Ông mới có mẹ kế! Cả nhà ông đều có mẹ kế!”

“Ha ha, tôi cũng chỉ nói theo sách thôi.” Lão đầu trọc làm ra vẻ ta đây nói lời ngay thẳng.

Trình Trình lại nhíu mày và khẽ híp mắt lại: “Vậy ông nói xem, mẹ kế của chúng tôi là ai?”

Lão đầu trọc giả vờ thâm trầm, sau đó chậm rãi nói: “Mẹ kế của các cháu không phải là người bình thường, cô ta chắc chắn là người phụ nữ xinh đẹp bị vô số người chú ý!”

Dương Dương gãi đầu: “Ông lại thả rắm chó rồi! Cho dù ba chim chết của tôi muốn kết hôn với một mẹ kế, cũng là một kẻ xấu xí!”

Đúng lúc này…

Một nữ tu thanh tú cầm theo một giỏ bánh chay đi ngang qua.

“A…” Lão đầu trọc thoáng ngẩn người, nhìn chằm chằm vào nữ tu, mắt sáng như đuốc.

Dương Dương quá quen với ánh mắt này của lão đầu trọc.

Bởi vì khi chú ba thấy người đẹp cũng có ánh mắt này.

Nhưng thật ra bánh chay trong giỏ của nữ tu mới thu hút ánh mắt của thằng nhóc ham ăn này.

Cơ thể nhỏ bé của Dương Dương đi tới, chặn đường nữ tu và kêu lên: “Bà xã của lão đầu trọc, cho cháu một cái bánh chay ăn đi!”

Nữ tu vừa nghe vậy thì hơi sửng sốt, liếc nhìn lão đầu trọc, sau đó nghiêm mặt lại, vô cùng tức giận, vì vậy nói với Dương Dương: “Tiểu thí chủ, cháu gọi nhầm người rồi!”

Nữ tu nói xong quay người rời đi.

Dương Dương trừng mắt lão đầu trọc: “Này! Vợ ông không cho tôi ăn bánh chay! Tôi lại không cho ông xem bói nữa!”

Lão đầu trọc nhìn nữ tu, mặt lão đỏ lên và hắng giọng: “Cháu phải gọi cô ấy là chị, cô ấy mới cho cháu ăn.”

“Thật à?” Dương Dương nửa tin nửa ngờ đuổi theo. Nhóc con đáng thương đói bụng đến mức bụng kêu vang, gương mặt nhỏ nhắn nhăn hết cả lại, làm nũng nói: “À này, chị, người ta thật sự đói lắm, có thể cho em một cái bánh chay ăn không?”
 
Chương 1029


Chương 1029

Nữ tu dừng lại, thấy dáng vẻ nhỏ nhắn đáng thương của Dương Dương, lúc này mới thoáng cười, lấy một cái bánh chay cho Dương Dương: “Được rồi. Thấy em đáng yêu như vậy, thưởng cho em.”

“Hì hì.” Dương Dương nhận lấy bánh chay và vui vẻ cắn một cái: “Ừ, ăn ngon. Chị, chị làm bánh ăn còn ngon hơn bánh rán của ba chồng chị đấy.”

Mặt nữ tu tối lại: “Ai là ba chồng chị chứ?”

“Ông ta đấy!” Dương Dương lạnh lung chỉ vào lão đầu trọc.

Nữ tu hừ một tiếng, thở hổn hển xoay người rời đi!

Lão đầu trọc lộ vẻ kinh ngạc: “Ôi… Cậu bạn nhỏ, khu vực phật môn quan trọng, cậu tuyệt đối đừng gọi loạn, để tránh làm hỏng danh dự của người ta…”

“Tôi thấy ông hận không thể phá hỏng trong sạch của người ta đấy!” Dương Dương nói một câu chọc đúng chỗ đau của lão đầu trọc!

“A…” Lão đầu trọc vội vàng ho khan mấy tiếng: “Trở lại chuyện chính đi, tôi tính mạng cho các cháu… Tính đến đâu rồi nhỉ?”

Trình Trình trước sau vẫn im lặng, trong đôi mắt trong veo chợt sáng lên: “Ông nói chúng tôi sẽ có một mẹ kế xinh đẹp!”

“Đúng đúng đúng! Chỉ cần các cháu đối xử tốt với mẹ kế của các cháu, mẹ kế của các cháu nhất định sẽ giúp ba con các cậu tốt hơn. Nếu các cháu đối xử không tốt với cô ấy, vậy thì số phận của mẹ ruột các cháu cũng sẽ gặp tai ương theo…”

“Như vậy, tôi muốn hỏi một chút, ông có thể bói ra tên mẹ kế của chúng tôi không?” Trình Trình ngắt lời lão đầu trọc nói, cậu nhướng mày như đoán ra được điều gì.

“Cái này…” Lão đầu trọc cười đầy ẩn ý: “Trước cửa nhà họ Tô ngàn sợi liễu, ngàn dặm oanh hót xanh ánh đỏ, tháng ba trời trong xanh uyển chuyển dịu dàng.”

Tô, Ánh, Uyển?

Trình Trình cười lạnh, môi hơi nhếch lên. Chuông điện thoại di động vang lên…

“Alo? Ba à… Con và Dương Dương đang ở chỗ một thầy bói… Ba muốn đi qua sao? Ông ta vừa xem bói cho bọn con, nói bọn con sẽ có một mẹ kế đấy… Dạ? Ba muốn tới phá quán của ông ta à? Á, bây giờ ba ở đây? …Đại khái qua chỗ rẽ sẽ đến…”

Trình Trình cúp máy, mặt lão đầu trọc trắng bệch.

“Dương Dương, ba nói lát nữa sẽ tới phá quán của lão thầy bói lừa đảo này.” Vẻ mặt Trình Trình bình tĩnh.

Dương Dương nhe răng cười, liếc nhìn lão đầu trọc: “Hì, ba chồng của chị, ông có bản lĩnh thì chờ ba chim chết tới, ông cũng tính cho ông ấy một quẻ đi!”

Ánh mắt lão đầu trọc lóe lên, cười gượng vài tiếng: “Ái chà, tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có chuyện rất quan trọng, phải đi trước… Hôm nay lại tới đây thôi, nhé.”

Ông ta nói xong vội vàng thu dọn đồ xem bói, tranh thủ trước lúc Bắc Minh Quân đuổi tới, lão đầu trọc đã chạy không thấy bóng dáng…

“Đi thôi, Dương Dương.” Trình Trình nói.

“Không phải là chờ ba chim chết tới à?”

“Vừa rồi không phải là ba gọi tới. Là anh tự ấn chuông thôi.”

“Hả? Sao anh phải làm thế?”

“Bởi vì lão thầy bói lừa đảo này là do Tô Ánh Uyển phái tới.”
 
Chương 1030


Chương 1030

“Hả? Người lẳng lơ kia à? Sao anh biết?” Dương Dương gặm nốt bánh chay trong tay.

Trình Trình trừng mắt nhìn Dương Dương: “Cũng chỉ có kẻ đần như em mới khiến cho người phụ nữ kia mới có cơ hội lợi dụng. Ăn no chưa? Chúng ta đi tìm ba.”

“A… Em còn muốn ăn nữa…”

“Em chỉ có biết ăn thôi! Nếu ba thật sự cưới một mẹ kế về, có phải em vẫn nuốt trôi đúng không?”

Trình Trình có chút không vui. Nói thật ra, một câu nói làm không được ‘Không yêu thì không cưới’ của ba khiến trong lòng cậu cũng thấy bất an theo.

Trong lòng cậu sốt ruột cho mẹ tới mức nào, cũng chỉ có bản thân cậu mới biết được, hết lần này tới lần khác Dương Dương không chịu tranh giành! Cả ngày chỉ biết có tán gái với ăn hàng!

“Vậy anh rốt cuộc muốn thế nào?!” Dương Dương phồng má, trừng mắt nhìn Trình Trình.

“Anh muốn ba cưới mẹ, anh muốn em gái không phải lại sống lén lút nữa. Anh muốn năm người một nhà chúng ta sống chung một chỗ đàng hoàng, yêu thương lẫn nhau!”

Bảy năm qua, Trình Trình gần như không có cảm xúc, lần đầu tiên nổi giận với Dương Dương.

“…” Dương Dương hơi sửng sốt: “Bắc Minh Tư Trình, anh tức giận à?”

“Đúng! Rất tức giận.”

“Thật sao…” Dương Dương mím môi: “Tuy em thấy mẹ không nhất định phải gả cho ba chim chết nữa, nhưng thật ra tám năm qua em rất nhớ em gái…”

Dương Dương đang nói thì một giọng điệu lạnh lùng vang lên…

“Bắc Minh, Tư, Dương!”

“A…” Dương Dương theo bản năng quay người, vừa hay đối mặt với cặp mắt chim ưng bức người của Bắc Minh Quân, thân hình nhỏ bé lập tức run rẩy, rồi nở nụ cười giả tạo: “Ôi trời, lão ba chim chết ~, ba bỏ em gái lớp trưởng rồi à…”

“Con nói xem!” Bắc Minh Quân híp mắt lại, thuận tiện xách hai cánh tay nhỏ của Dương Dương lên: “Tự mình đi trêu chọc nát cả vườn đào, bây giờ lại muốn ba đi giải quyết cho hả!”

“Ai da ai da… nhẹ chút nhẹ chút… đau quá đau quá…” Cơ thể nhỏ bé của Dương Dương bị Bắc Minh Quân xách lên giữa không trung, đôi chân nhỏ nhắn đá loạn xạ: “Gì chứ, lão ba chim chết, chúng ta là kẻ tám lạng người nửa cân mà! Chính ba còn vừa trêu chọc cái cô ẻo ẻo nào đó, ở ngay chính chỗ này mà giờ ba còn giả ngốc nữa!”

Bắc Minh Quân vô thức nhíu chặt mi tâm: “Sunny? Cô ấy thì sao?”

Bắc Minh Quân nhìn Trình Trình hỏi.

Trình Trình ngẩng đầu: “Cũng không có gì, vừa rồi Dương Dương bị một thầy coi bói quấn lấy, nói là ngoài mẹ ruột thì chúng con sẽ có thêm một mẹ kế…”

“Bói mà con cũng tin?”

“Đương nhiên là không tin!”

Dương Dương kêu la: “Nhưng mà lão ba chim chết, vận đào hoa của ba cũng nhiều lắm, không chừng một ngày nào đó lại dẫn một người phụ nữ về bắt chúng con gọi mẹ thì sao!”

Bắc Minh Quân thu lại ánh mắt, im lặng một chút, nhìn chăm chú vào hai đứa trẻ, hồi lâu sau mới nói: “Nghe này, cho dù ba cưới ai thì các con cũng chỉ có một người mẹ, chính là Cố Tịch Dao! Nghe rõ chưa?”

“Thật ạ? Ba quyết định không cưới mẹ kế sao?” Hai mắt Dương Dương sáng rực.

“…” Trình Trình mím môi không nói, trong lòng xẹt qua chút đau thương. Xem ra quyết định của ba vẫn chưa từng thay đổi, ba sẽ không lấy mẹ, cho nên, dùng một cách khác để khẳng định mẹ là duy nhất.
 
Chương 1031


Chương 1031

Bắc Minh Quân không trả lời Dương Dương, nói lái sang chuyện khác: “Chẳng phải nói muốn đến thành phố S chơi à? Muốn đi nơi nào nữa không?”

Dương Dương vừa nghe đến đi chơi, tinh thần lập tức phấn chấn, cười đến rung cả người: “Lão ba chim chết, người ta muốn đi bơi…”

“Không được, trời rất lạnh!” Anh không nghĩ thêm mà từ chối ngay.

Dương Dương bĩu môi: “Vậy con muốn đi Thủy cung…”

“…” Bắc Minh Quân liếc con trai một cái, đứa nhóc này ba câu không rời được nước: “Thủy cung ở thành phố A còn nổi tiếng hơn thành phố S, khi nào về thành phố A ba dẫn con đi cũng không muộn.”

“Không, con không muốn… đợi đến khi về thành phố A, biết năm tháng nào ba mới có ngày rảnh! Con muốn đi hôm nay… Bây giờ đi luôn…”

Vì Dương Dương quấn lấy đòi nên Bắc Minh Quân đành lái xe đưa hai đứa con trai tới Thủy cung của thành phố S.

Thủy cung là nơi thu thập, nuôi và triển lãm động vật sống dưới nước.

Trước khi đi vào, Bắc Minh Quân tranh thủ thời gian gọi một cuộc điện thoại cho Cố Tịch Dao…

Chuông điện thoai bên kia reo hồi lâu cô mới nghe: “Alo…”

“Có bận không?”

“Ừm…” Cô nhỏ giọng nói: “Bây giờ tôi đang có chút việc, chờ tôi về rồi nói. Anh cố gắng trông nom hai đứa nhỏ.”

“Tôi…”

Tút tút tút.

Bắc Minh Quân trừng mắt nhìn điện thoại, người phụ nữ này dám tắt máy của anh! Anh lại gọi lại nhưng điện thoại của cô đã tắt máy!

Thân hình nhỏ bé của Dương Dương đã đi thẳng vào trong Thủy Cung.

Trình Trình thì đứng bên cạnh Bắc Minh Quân, ngẩng đầu trông thấy ba đang nhíu chặt lông mày: “Ba, sao vậy ạ?”

Bắc Minh Quân cúi xuống nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Trình Trình, trong lòng anh không hiểu sao mềm nhũn, thái độ cũng dịu xuống: “Không có gì, đi vào thôi.”

Trình Trình đi theo bên cạnh ba, giống như một quý ông nhỏ vậy, cho dù hai ba con đi đến đâu đều duy trì bộ dạng bình tĩnh và ưu nhã vốn có.

Dương Dương lại giống như con loăng quăng mà chui lên nhảy xuống trong Thủy Cung.

Mắt tròn mở to, cậu hết nhìn trên lại nhìn dưới rồi nhìn quanh, ngắm những loài thực vật biển trong bể nước trong suốt, còn cả các sinh vật biển phong phú, sống động trong tầm mắt nữa, cậu nhóc vui đến la hét…

“Woa ha ha, lão ba chim chết, ba mau nhìn kìa, coi rùa kia có giống ba không kìa?”

“Đó là ba ba! Về bản chất khác với con rùa!” Bắc Minh Quân nói với vẻ không vui lắm, thằng nhóc này lại dám đá đểu anh!

“Con đã nói mà! Lão ba chim chết còn không bằng một con rùa!”

“Bắc Minh Tư Dương, con ngứa da phải không!”
 
Chương 1032


Chương 1032

“He he, không ạ…” Dương Dương tinh nghịch chạy xa vài mét, lại chỉ vào một con cá có hình dạng kỳ quái hô lên: “Ôi trời, lão ba chim chết… con này quá giống ba nè, ha ha ha…”

Bắc Minh Quân đến gần nhìn xem, khuôn mặt anh tuấn lập tức tối sầm lại.

Trình Trình mở to hai mắt nhìn, thấy một con cá lười biếng trôi lơ lửng trong bể kính.

Đó là một con cá giọt nước.

Nghe nói đây là “con cá có biểu cảm đau buồn nhất trên thế giới”.

Bởi vì có một gương mặt rất buồn cười, hai đôi mắt cá chết vô tội, một cái đầu tròn, mũi to, miệng thì nhếch xuống dưới rộng ngoác… nhìn giống như ai đó đang khóc lóc thảm thiết vậy.

Tóm lại, nó là loại động vật xấu xí nhất trên đời, Dương Dương không kiêng dè so sánh với lão ba chim chết của mình một phen.

“Wow, mọi người mau nhìn, còn có cả một con cá biết nhả khói lửa này…” Dương Dương ngạc nhiên khi nhìn những con cá có thể phun ra khói xanh…

Bắc Minh Quân trước sau vẫn đút hai tay vào túi quần, lạnh lùng đi theo sau lưng hai đứa nhỏ.

Anh nhìn Dương Dương nghịch ngợm, Trình Trình an tĩnh, một loại cảm giác tự hào khi được làm ba bỗng sinh ra.

Tuy nói tên nhóc Dương này hầu như không đáng tin cậy, nhưng không thể phủ nhận, Tịch Dao không để chút dấu vết buồn thương nào trên người thằng bé, Dương sống rất hạnh phúc.

Đây vừa hay chính là thứ mà anh thiếu sót nhất.

Trình thì trái lại, đi theo bên cạnh anh mấy năm nay, cũng lây vài thói xấu của anh.

Chỉ là, Trình hiểu chuyện, cũng thường an ủi anh.

“Ba, ba không vui sao?” Trình Trình dè dặt hỏi. Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Bắc Minh Quân nhẹ nhàng lắc đầu, khóe môi hơi cong lên: “Con cảm thấy ba không vui à?”

Trình Trình mấp máy môi, vươn cánh tay ôm lấy đôi chân thon dài của anh, dựa đầu nhỏ vào, nhẹ nhàng vỗ về: “Con biết ba không thích tới mấy chỗ như thế này, ba muốn đi nơi nào, chúng con đi với ba được không?”

Trong lòng Bắc Minh Quân run lên, sự quan tâm của Trình Trình làm anh thấy xúc động.

Anh ngồi xổm xuống, ngang bằng chiều cao với con trai, lần đầu tiên dùng lòng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt lên mi tâm đang nhíu chặt của cậu bé: “Trình, ba cũng không phải là một người ba tốt, không đáng để con phải lấy lòng từng tí một như vậy đâu.”

“Mẹ nói, giữa ba và con không cần lấy lòng, chỉ cần bỏ ra lòng chân thành là được rồi. Cho nên ba đừng hiểu lầm, không phải con muốn lấy lòng ba, chỉ muốn ba được vui một chút thôi.” Gương mặt của cậu bé ngây thơ trong sáng, làm cho trái tim Bắc Minh Quân mềm nhũn ra.

Anh lập tức nghẹn lời, thở dài một hơi rồi cười. Sống nhiều năm như vậy lại phải để con trai làm cho mình vui vẻ.

“Con cảm thấy ba không vui sao?” Anh khẽ hỏi.

“Vâng.” Trình Trình không do dự gật đầu: “Mặc dù mọi người đều cho rằng ba không có tình người, nhưng trong mắt con, ba chỉ muốn dùng sự lạnh lùng nghiêm khắc bên ngoài là vỏ bọc để che giấu nội tâm không vui thôi… Ba bị ông nội bắt làm những việc ba không thích, cho nên ba mới không vui; ba không thích sự tồn tại của con cho nên mới không vui; ba không thể lấy được người phụ nữ mà mình yêu, nên ba lại càng không vui…”

“…” Bắc Minh Quân nghẹn lời, có cảm giác chật vật vì bị con trai nhìn thấu.

 
 
Chương 1033


Chương 1033

Anh không ngờ tới, lúc trước mình đối xử với Trình Trình vô tình, lạnh lùng như vậy mà đứa nhỏ này không chút oán hận anh, ngược lại còn quan tâm anh, để ý tới anh, điều này làm cho anh xấu hổ vô cùng…

Giờ phút này, anh thấy may mắn vì hai đứa nhỏ đều được thừa hưởng sự kiên nhẫn và Quân lương của Tịch Dao.

Im lặng không nói câu gì hồi lâu, cuối cùng anh nói ra lời xin lỗi đến chậm bảy năm với Trình Trình: “…Thì ra trong mắt con, ba lại không vui vẻ đến thế… Thật xin lỗi, Trình…”

Trình Trình ngước mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của ba, cậu bé thấy được sự dịu dàng chưa từng có…

Vì câu “thật xin lỗi” này của ba, sống trên đời đến năm thứ bảy, thoáng một cái vành mắt Trình Trình liền đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Ba…”

Cậu nhóc không nhịn được nữa, nhào vào trong lòng ba mình, vùi đầu yên lặng xót xa.

Lúc còn nhỏ, Trình Trình một lần lại một lần té ngã trước mặt ba, nhưng lần nào ba cũng buông tay rời đi, mặc cho cậu khóc lóc chật vật.

Mà lúc này đây, cậu có được cái ôm đã khát khao bảy năm từ ba mình!

“Ba… nói với con, đây là mơ sao…” Trình Trình chỉ sợ đây chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi.

Bắc Minh Quân thở dài một cái, tay có hơi run run, động tác cứng đờ vỗ lưng của con trai, cười khổ một tiếng: “Nếu như đây là mơ, vậy thì chúng ta đừng tỉnh lại…”

Cơ thể Trình Trình run lên, nháy mắt hiểu được ý của ba, hốc mắt lại rưng rưng…

Sáng sớm, Cố Tịch Dao gọi điện thoại cho Vân Chi Lâm xong, vốn định đi đến chung cư Thiên Luân với Bắc Minh Quân và bọn nhỏ.

Thì lại có một tin nhắn từ một số lạ tới làm lòng cô bối rối.

“Xin chào, cô Cố Tịch Dao. Nghe nói cô đang tìm ba mẹ ruột của mình. Trong một lần tình cờ, tôi có quen biết một người phụ nữ, nghe người đó kể lể thì nghĩ chắc cô là đứa con gái thất lạc nhiều năm của bà ấy. Chỉ đáng tiếc là sáng nay bà ấy bất hạnh gặp phải tai nạn xe, bây giờ đang rất nguy kịch, muốn gặp mặt cô lần cuối. Mong cô có thể đến bệnh viện nhân dân số một ở thành phố S, tình hình rất nguy cấp!

…PS: từ một người có lòng tốt mong muốn hai mẹ con cô có thể đoàn tụ.

Phản ứng đầu tiên của Cố Tịch Dao là người gửi tin nhắn này chính là nhất định biết được thân thế của cô!

Cô không biết được đây liệu có phải là một âm mưu hay không, nhưng không hiểu sao sự sợ hãi cứ quanh quẩn trong lòng, cô sợ lỡ như cái người bị tai nạn xe kia thật sự là mẹ ruột của mình thì phải làm sao đây?

Cô ôm lấy một tia hi vọng, vội vàng bắt xe tới bệnh viện.

Trong bệnh viện người đến kẻ đi, cô không thể nào tìm kiếm được.

Cô đành đến quầy thông tin của bệnh viện hỏi thử:

“Chào cô ý ta, xin hỏi sáng nay có người phụ nữ trung niên nào bị tai nạn xe được đưa tới đây không?”

“Người phụ nữ trung niên? Hình như có một người, cô tới phòng cấp cứu ở phía trước hỏi thử xem.” Y tá phụ trách giải đáp thắc mắc vừa nói vừa chỉ lối đi tới phòng cấp cứu.

“Được, cảm ơn cô.” Cố Tịch Dao vui mừng nói lời cảm ơn, rồi vội vàng chạy về hướng được chỉ dẫn.

Tình cảnh này làm cho cô nhớ tới năm đó hiểu lầm Mạc Cẩm Thành là ba mình, cũng giống như hôm nay đến quầy hỏi y tá trong bệnh viện.
 
Chương 1034


Chương 1034

Có điều, năm đó là công dã tràng, còn bây giờ thì sao?

Cố Tịch Dao đến cửa phòng cấp cứu, y tá nói với cô, sáng nay có một người phụ nữ bị tai nạn xe, bây giờ đang làm cấp cứu bên trong.

Bệnh viện cũng đang cố gắng liên lạc với người nhà của bệnh nhân.

Cố Tịch Dao không dám tùy tiện nhận người nhà, chỉ có thể đợi ở cửa phòng cấp cứu, đi qua đi lại.

Bỗng nhiên, phía sau lưng cô truyền đến một âm thanh.

“Xin chào, cho hỏi cô có phải là người nhà của bệnh nhân trong phòng cấp cứu kia không?”

Cố Tịch Dao quay người nhìn lại, trước mắt là một cô gái nhìn qua chỉ chừng hai mươi tuổi.

“Cô là?” Cô nhìn cô gái mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Cô gái cắn môi: “Chiếc điện thoại di động này là trước khi xảy ra tai nạn xe bác gái đó không cẩn thận đánh rơi, nếu chị là người nhà của bác ấy thì tôi trả lại nó cho chị cũng như nhau.” Dứt lời, cô gái lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại kiểu dáng cũ kỹ đưa cho Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao hơi sững sờ, nhận lấy điện thoại, nghi hoặc liếc nhìn cô gái: “Xin hỏi, sáng sớm nay là cô nhắn tin cho tôi sao?”

Cô gái nhíu mày, rõ ràng có vẻ không hiểu câu hỏi của Cố Tịch Dao lắm, cô lắc đầu: “Tin nhắn gì chứ? Chị à, trước kia chúng ta chưa từng gặp nhau, tôi cũng không quen chị mà.”

Cố Tịch Dao không hề nhìn ra sự dối trá nào trong mắt cô gái, lại hỏi: “Vậy cô có thể cho tôi biết cô và người bị thương có quan hệ như thế nào hay không? Tại sao bà ấy lại bị tai nạn xe cộ?”

“Tôi không hề biết bác gái ấy, sáng sớm khi tôi đi học, trên đường không cẩn thận đụng phải bác ấy, khi đó bác ấy đi rất vội vã, đến mức rơi mất điện thoại cũng không biết, đến khi tôi nhặt điện thoại lên, quay đầu chuẩn bị trả lại cho bác ấy thì một chiếc xe bất ngờ từ ven đường vọt ra, đụng phải bác ấy…” Sau khi nói đến đây, trên mặt cô gái có vẻ kinh hoảng: “Sau đó có người gọi cho 120, đưa bác ấy tới bệnh viện. Vì tôi còn cầm điện thoại của bác ấy nên mới đi theo để tìm hiểu tình hình, muốn tìm cơ hội trả lại cho bác ấy hoặc người nhà bác ấy… giờ tôi đã trả lại đồ rồi, tôi cũng phải đi rồi, tạm biệt.”

“Chờ một chút!” Cố Tịch Dao cảm thấy cô gái này có vẻ lúng túng, ấn đường nhíu chặt, chợt hiểu ra cái gì, thốt lên hỏi: “Có phải cô đã nhìn thấy cái gì rồi hay không? Kẻ lái xe gây tai nạn thì sao?”

Sắc mặt cô gái lập tức tái nhợt, cuống quít lắc đầu: “Không có… Tôi không hề nhìn thấy cái gì… lái xe gây tai nạn xong thì chạy mất… Cảnh sát giao thông đã đến, cũng đã tiến hành các bước xử lý tai nạn giao thông bình thường, nên có gì chị hãy đi hỏi cảnh sát đi.”

Cô gái vừa nói vừa định bỏ đi, nhưng trực giác mách bảo, Cố Tịch Dao vội giữ chặt cổ tay cô gái: “Xin lỗi, cô hãy nói tất cả những gì cô đã nhìn thấy nói cho tôi, không được để sót chi tiết nào, được không? Bởi vì người nằm trong phòng cấp cứu kia… có thể là mẹ tôi.”

Dù cô không chắc chắn, nhưng nếu như thật sự là mẹ cô… hốc mắt Cố Tịch Dao lập tức đỏ bừng.

Cô gái có chút không đành lòng, sau khi suy nghĩ một chút, dè dặt quan sát xung quanh, mới tiến đến nói khẽ bên tai Cố Tịch Dao: “Chị à, tôi cũng không muốn rước lấy phiền phức… tôi thực không dám giấu giếm, lúc đó bác gái ấy nhìn vẻ mặt rất bối rối, sau khi đụng vào tôi, điện thoại rơi xuống cũng không kịp nhặt mà đã vội vàng rời đi.”

Trái tim Cố Tịch Dao xiết chặt: “Ý của cô là bà ấy biết điện thoại mình bị rơi nhưng không hề nhặt lên mà cứ thế bỏ đi?”

“Vâng.” Cô gái gật đầu: “Nhìn bác ấy có vẻ như đang trốn tránh cái gì đó… thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn đằng sau, dáng vẻ như sợ bị người đuổi kịp… ai ngờ, không lâu sau, bác ấy đã bị xe tông ngay đầu phố.”

Sắc mặt Cố Hạnh tái nhợt, nắm chặt tay cô gái: “Ý của cô là, tai nạn xe cộ không phải ngoài ý muốn?”

“Không không không, tôi cũng không nói như vậy mà… Tôi chỉ nói những điều tôi nhìn thấy cho chị biết mà thôi, về phần tai nạn xe cộ có phải ngoài ý muốn hay không thì chị phải bàn bạc với cảnh sát. Chị à, lần này chị có thể buông ra để tôi đi chưa?”
 
Chương 1035: + 1036


Chương 1035

Cố Tịch Dao nhíu mày, vẻ mặt trầm xuống: “Vậy cô có thể cho tôi phương thức liên lạc của cô không?”

“Đừng, đừng…” Nghe Cố Tịch Dao nói vậy, cô gái hết sức kinh ngạc, cố hết sức thoát khỏi tay của Cố Tịch Dao, kêu lên: “Tôi, tôi cái gì cũng không biết, chị tuyệt đối đừng tới tìm tôi… tôi cũng không muốn rước lấy phiền phức… Cứ như vậy đi, chúc chị và bác gái may mắn, tạm biệt.”

“Này, cô gái…”

Cố Tịch Dao còn chưa dứt lời, cô gái đã quay chạy mất dạng.

Rốt cuộc, lúc này chưa ai biết được tai nạn xe cộ là ngoài ý muốn hay là có người cố ý gây ra.

Mặc kệ người nằm bên trong có phải mẹ mình hay không, cô đều rất hi vọng người bị thương có thể khôi phục.

Cố Tịch Dao nhìn chiếc điện thoại cũ nát trong tay, vừa định mở ra, nhìn xem cuối cùng…

Lúc này, đèn phòng cấp cứu đã tắt.

Một nữ bác sĩ từ bên trong đi ra: “Ai là người nhà của bệnh nhân?”

“Tôi…” Cố Tịch Dao không còn cách nào khác, đành phải lên tiếng: “Xin hỏi tình hình bà ấy thế nào?”

Bác sĩ tháo khẩu trang, nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng: “Vì bị va chạm nghiêm trọng, cơ thể người bệnh nhân gãy xương khắp nơi, một phần ba lá gan đã bị dập nát.”

Cố Tịch Dao cảm thấy hơi nao nao.

Bác sĩ tiếp tục nói: “Nhưng phẫu thuật rất thành công, tạm thời bà ấy đã không còn nguy hiểm tính mạng. Tuy nhiên vẫn cần chuyển tới phòng chăm sóc tích cực để quan sát trong vòng bảy mươi hai giờ. Giờ phiền cô hãy đi làm thủ tục nhập viện.”

Cố Tịch Dao vừa định nói gì đó thì điện thoại di động vang lên.

Bác sĩ gật đầu định rời đi, cô vội hỏi: “Bác sĩ, xin hỏi tôi có thể vào thăm bà ấy không?”

“Tôi khuyên cô tạm thời chưa nên, hãy đợi tình hình của bà ấy ổn định hãy nói.”

Tiếng chuông điện thoại trong túi vẫn dồn dập vang lên, nhưng cô không quan tâm được nhiều như vậy, cô tiếp tục hỏi bác sĩ: “Vậy xin hỏi tương lai bà ấy có thể bị di chứng gì hay không?”

Bác sĩ nhíu mày: “Tôi chỉ có thể nói, may mà lúc đó bà ấy phản xạ kịp thời dùng tay che đầu lại, nên đại não mới không bị hao tổn nghiêm trọng, nhưng dù ít hay nhiều não vẫn bị chấn động, còn tất cả đều phải chờ bà ấy tỉnh lại mới nói được.”

“… Cám ơn bác sĩ.”

Cố Tịch Dao thở dài một hơi, móc điện thoại vẫn đang đổ chuông ra.

Là cuộc gọi của Bắc Minh Quân ——

Cô trượt ngón tay một cái: “Alo…”

“Em đang bận à?” Giọng anh trầm thấp từ tính, mang theo sự dịu dàng bình tĩnh, lập tức len lỏi vào nội tâm đang căng thẳng của cô.

“Vâng…” Cô khẽ đáp, đảo mắt nhìn thấy cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, ba y tá đẩy người bị thương đi tới, cô vội nói vào điện thoại: “Hiện tôi hơi bận một chút, chờ tôi về rồi nói. Anh hãy chăm sóc tốt cho bọn trẻ nhé.”

Tút tút tút tút.

Cô vội cúp điện thoại.

Cô tiến lên nhìn người đang nằm trên xe đẩy của bệnh viện, cả người đều bị băng bó kín mít, căn bản không nhìn ra dáng vẻ vốn có.

Chương 1036

“Y tá, xin hỏi bà ấy…”

Cố Tịch Dao còn chưa nói xong, y tá vội vàng nói: “Bây giờ chúng tôi đưa bà ấy đến phòng chăm sóc tích cực, cô hãy đi làm thủ tục đi.”

Y tá nói xong lập tức vội vàng đẩy xe đẩy vào thang máy.

“Chờ một chút, nhưng mà tôi không biết…” Tên của bà ấy …

“Đinh”, cửa thang máy đóng lại.

Cố Tịch Dao nhanh chóng nhấn nút thang máy, nhưng vẫn chậm một bước.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại xa lạ lại vang lên, Cố Tịch Dao theo phản xạ cầm điện thoại của mình lên xem, nhưng thì ra không phải của cô mà là của chiếc điện thoại cô gái chứng kiến sự việc đưa cho.

Trên màn hình điện thoại di động hiện lên ba chữ ‘Ngài Vân”

Cố Tịch Dao hơi do dự, rồi ấn nút trả lời.

Bên trong vang lên tiếng của người đàn ông: “Alo, dì Lục phải không?”

Cố Tịch Dao không khỏi sững sờ, đây là âm thanh cô không thể quen thuộc hơn, Vân Chi Lâm.

Cô không khỏi trợn to mắt: “Chi Lâm.. là anh phải không?”

“…” Rõ ràng, Vân Chi Lâm cũng bất ngờ: “Dao Dao, tại sao lại là em?”

“Chi Lâm…” Ấn đường Cố Tịch Dao nhăn lại, ngón tay bất giác nắm chặt điện thoại: “Anh vừa gọi bà ấy là gì, dì gì, anh biết bà ấy sao…”

“Cái này…” Vân Chi Lâm hơi ậm ừ, vì còn chưa chắc chắn thân phận của Lục Lộ và Tịch Dao nên anh không dám mạo hiểm nói với cô.

“Chi Lâm, nói em biết, có phải anh biết được gì rồi hay không?” Cố Tịch Dao cảm thấy dường như trái tim bị thứ gì đó bóp chặt, hít thở không thông: “Rốt cuộc bà ấy là ai?”

“Dao Dao, đợi mấy ngày nữa anh sẽ nói cho em biết, được không?” Vân Chi Lâm nghĩ, ít nhất cũng phải chờ sau khi có kết quả xét nghiệm DNA giữa Lục Lộ và Tịch Dao rồi nói.

Nhưng anh không ngờ cô lại kịch liệt phản đối: “Không! Chi Lâm, anh hãy lập tức nói cho em biết, vì bà ấy đã bị tai nạn xe rồi, vừa mới được phẫu thuật xong, còn chưa vượt qua thời kỳ nguy hiểm.”

“Tai nạn xe cộ?” Vân Chi Lâm chấn kinh: “Em đang ở đâu, anh sẽ tới ngay.”

” Phòng cấp cứu Bệnh viện nhân dân số 1 Thành phố S.”

Vân Chi Lâm dừng một chút: “Chờ anh.”

Một tiếng tút lập tức vang lên, điện thoại đã tắt máy.

Ba phút sau, Vân Chi Lâm hoả tốc xuất hiện tại phòng cấp cứu.

Cố Tịch Dao ngồi ở ghế ngồi trên hành lang, sắc mặt tái nhợt.

“Chi Lâm…” Cô mở to mắt nhìn Vân Chi Lâm cả người mặc quần áo bệnh nhân, trên gương mặt tuấn tú đầy vết bầm tím, rõ ràng, tối qua anh đã bị Bắc Minh Quân đánh không nhẹ.

Cô nhớ tới lời mà buổi sáng Vân Chi Lâm nói trong điện thoại, thì ra anh đâu có bận gì, anh căn bản là nằm viện: “Thật xin lỗi…”

Lời xin lỗi này là cô nói thay mình và cũng thay Bắc Minh Quân.

“Cô bé ngốc, em không có có lỗi gì với anh.” Vân Chi Lâm thở hổn hển, nhìn lướt qua phòng cấp cứu: “Tình hình dì Lục thế nào?”

“Vừa mới được đưa vào phòng chăm sóc tích cực, còn phải tiếp tục quan sát.”

Đôi mắt trong veo của cô nhìn Vân Chi Lâm: “Anh hãy nói em biết, rốt cuộc bà ấy là ai?”
 
Chương 1037


Chương 1037

Vân Chi Lâm thở dài thườn thượt, lắc đầu: “Nói ra rất dài dòng, anh cũng mới quen bà ấy không lâu, anh chỉ biết tên bà ấy là Lục Lộ.”

Sau khi làm xong thủ tục nhập viện cho Lục Lộ, Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao mới tìm một nơi trong bệnh viện ngồi xuống.

“Giờ chúng ta hãy ngồi xuống nói rõ chuyện của dì Lục đi, sao em lại biết bà ấy xảy ra tai nạn xe cộ? Còn nữa, tại sao điện thoại di động của bà ấy lại trên tay em?”

Cố Tịch Dao cắn môi, gương mặt xinh đẹp trầm xuống: “Sáng sớm em đã nhận được một tin nhắn lạ nên lập tức chạy tới.”

Dứt lời, cô mở tin nhắn trong điện thoại di động ra, đưa cho Vân Chi Lâm xem, rồi tiếp tục nói: “Sau đó, một cô gái tưởng em là người nhà của Lục Lộ, nói nhặt được điện thoại di động của bà ấy nên trả lại cho em, còn nói không muốn kinh động cảnh sát, bởi vì cô ấy cảm thấy tai nạn xe cộ của Lục Lộ không đơn giản như chuyện ngoài ý muốn…”

“Không phải ngoài ý muốn?” Sau khi xem xong tin nhắn, Vân Chi Lâm cảm thấy hoài nghi: “Kỳ quái, người lạ gửi tin nhắn cho em, chẳng những biết thân phận của em, còn biết thân phận Lục Lộ, cũng biết Lục Lộ xảy ra tai nạn xe cộ.”

“…” Cố Tịch Dao có vẻ căng thẳng, dè dặt hỏi: “Chi Lâm, Lục Lộ có phải thật như trong tin nhắn nói hay không, bà ấy có phải… mẹ em hay không?”

Cổ họng cô lập tức nghẹn lại, cô đã sống hơn hai mươi năm, đến giờ mới biết được người trước kia mình nhất mực phụng dưỡng lại không phải mẹ ruột mình. Mẹ bị thương nặng như vậy, cô không biết bản thân còn có dũng khí đối mặt một lần nữa không.

Vân Chi Lâm khẽ vỗ bàn tay cô: “Đừng căng thẳng, dì Lục cũng rất muốn biết vấn đề này, nên mới nhờ anh giúp. Bây giờ có lẽ hai người nên mau chóng tiến hành xét nghiệm DNA đi, để xác định chính xác quan hệ của hai người.”

“Vậy bây giờ chúng ta tiến hành luôn đi, được hay không?” Cô rất sốt ruột với chuyện này.

“Ừm, vậy anh đi trao đổi với bác sĩ một chút, đề nghị bọn họ lấy sợi tóc của Lục Lộ để làm giám định, xác suất trúng có thể đạt tới 99. 9999%.”

Suốt ngày hôm nay, Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm vẫn luôn canh giữ ở bệnh viện.

Mà ba ba con Bắc Minh Quân vẫn đang chơi bời thỏa thích ở thành phố S.

Từ sau khi ở Thủy Cung, Cố Tịch Dao tắt điện thoại, Bắc Minh Quân mặt mày sầm sì.

Nghĩ đến cảnh cô và Vân Chi Lâm làm việc với nhau, anh lập tức cảm thấy hết sức khó chịu.

“Gọi Dương ra đây, chúng ta đi về!” Bắc Minh Quân trầm giọng nói, anh thực sự không kiềm chế nổi nữa rồi.

Trình Trình nhìn ba mình càng lúc càng trầm lặng nên cũng không dám hỏi nhiều, chạy đến bên Dương Dương, chẳng nói chẳng rằng mà kéo cậu quay về.

“Nào, anh vẫn chưa xem đã, hai con chim cánh cụt kia buồn cười chết đi được, một con không ngừng nhặt đá về tổ, con kia thì lại không ngừng nhặt đá đi. Đến lúc sắp bị phát hiện mới lại giả vờ như không có chuyện gì…” Dương Dương vẫn còn đang vui vẻ không ngớt, cứ đứng ỳ lại không chịu đi.

“Anh vẫn còn tâm trạng chơi nữa à, ba đang không vui đâu đấy.”

Dương Dương phồng má liếc nhìn Bắc Minh Quân: “Trời ạ, ba cứ lạnh lùng như trước không phải rất tốt à, sao tự nhiên lại biến thành mặt đen như Bao Công rồi? Không phải là mãn kinh sớm đấy chứ?”

Trình Trình liếc Dương Dương một cái: “Anh bớt nói lại đi, không ba nghe thấy lại trút giận lên đầu anh đấy.”
 
Chương 1038


Chương 1038

“Nhưng anh chưa muốn về mà, anh vẫn muốn chơi…” Dương Dương chu môi, thái độ của cậu nhóc đã mềm mỏng đi một chút.

Trình Trình kéo tay Dương Dương đang không cam lòng mà lôi đi: “Đi thôi.”

Hôm nay, đối với Trình Trình mà nói, là một ngày cột mốc đáng nhớ.

Vì đây là lần đầu tiên ba đưa hai anh em ra ngoài chơi, lần đầu tiên bố nói “xin lỗi” với hai đứa… Từng ấy đã đủ để làm cậu thỏa mãn lắm rồi.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú bất giác vẽ nên một nụ cười tràn đầy hạnh phúc…

Lúc Cố Tịch Dao bước ra khỏi bệnh viện thì trời cũng đã tối rồi.

Cô ngước lên nhìn bầu trời đen kịt, chỉ có vài ngôi sao nhỏ đang tỏa ánh sáng lờ mờ.

Một nỗi buồn man mác chợt lướt nhẹ qua tim.

Lục Lộ vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh.

Vân Chi Lâm vừa làm luật sư bào chữa cho Lục Lộ, lại vừa tự mình ở trong bệnh viện dưỡng thương, thế nên anh đã chủ động đề nghị chăm sóc cho Lục Lộ, để cô về trước vỗ về lũ trẻ.

Mà báo cáo giám định DNA phải cần ba ngày nữa mới có kết quả.

“Lục Lộ… có phải là mẹ con không…” Cô lẩm bẩm tự hỏi, lại nhớ đến Vân Chi Lâm đã từng kể với cô về cuộc sống mà Lục Lộ phải trải qua trong những năm qua, cô không khỏi thấy sống mũi cay cay…

Nhớ đến cô bé chơi ở Sabah, cô vội vàng bấm điện thoại gọi cho Anna.

“…” Bên kia bắt máy rồi, cổ họng cô bỗng nhiên nghẹn lại, không nói nên lời.

“Alo, Tịch Dao? Là cô phải không? Sao không nói gì thế…” Giọng của Anna vang lên.

Ngay sau đó, từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói non nớt đầy háo hức của cô bé: “Mẹ, mẹ… dì Anna ơi con muốn mẹ…”

Cô bé cầm điện thoại lẩm bẩm trở lời: “Alo, mẹ ơi, có phải mẹ không?”

“Ha…” Cô Tịch Dao hít một hơi, sống mũi cay cay, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Cục cưng nhỏ, là mẹ đây, dạo này con có ngoan ngoãn tiêm với uống thuốc không, có nghe lời dì Anna không thế?”

“Huhu… bao giờ mẹ mới đến đón Cửu Cửu? Cửu Cửu không muốn tiêm đâu, đau lắm… Không muốn uống thuốc đâu, khó uống lắm…” Cô bé nũng nịu, giọng nghẹn đặc lại như sắp khóc.

Cố Tịch Dao nghe thấy vậy liền cảm thấy chua xót: “Bé ngoan, đợi khi nào bệnh khỏi hẳn mẹ sẽ đến đón con nhé, được không?”

“Thật ạ?” Cô bé nghe thế thì vui vẻ hẳn lên.

Cố Tịch Dao có thể tưởng tượng ra khuôn mặt vui cười ngọt ngào thuần khiết của con gái ở bên kia điện thoại: “Ừm, thật mà! Mẹ sẽ không rời xa Cửu Cửu nữa đâu, nhé?”

Bản thân cô đã nếm đủ sự khổ sở khi phải xa rời mẹ mình rồi, làm sao cô có thể để con gái mình lại phải chịu cảm giác đau khổ dằn vặt này như cô chứ?

“Hay quá! Mẹ quá tuyệt! Cửu Cửu yêu mẹ, yêu đến mãi mãi sau này… hihihi…”

Trong đôi mắt trong veo của cô, phủ lên một làn nước mắt óng ánh, cô cười nói: “Mẹ cũng yêu Cửu Cửu, yêu con mãi mãi…”

Cố Tịch Dao lê tấm thân mệt mỏi về khách sạn Thiên Nga Nhỏ.

Chuyện hôm nay xảy ra đột ngột quá.

Sợ đám trẻ lo lắng cho mình, cô chỉ có thể cố gắng vực lại tinh thần. Cô lấy hai mặt vỗ vỗ lên khuôn mặt cau có, rồi mỉm cười mở cửa…
 
Chương 1039


Chương 1039

“Mấy đứa ơi, mẹ về rồi đây…”

Đèn trong phòng đang bật sáng, ba ba con đang lần lượt ngồi trên ghế sô pha…

Dương Dương lười nhác ngả người lên lưng ghế sô pha, gác chân lên, chán nản ngáp dài, không nói tiếng nào, chẳng giống với bình thường.

Trình Trình yên lặng ngồi trên ghế, cơ thể nhỏ bé vẫn duy trì tư thế tao nhã từ đầu đến cuối, đôi mắt sáng long lanh nhìn về phía mẹ, trầm mặc.

Bắc Minh Quân lại mang bộ mặt u ám, đôi mắt anh tuấn nhỏ hẹp lạnh lùng liếc qua Cố Tịch Dao vừa mới bước vào cửa, đôi môi mỏng lạnh sẽ giật giật.

Ba cha con ngồi thành hàng trên ghế, ai cũng im lặng không nói gì, thực sự làm cho Cố Tịch Dao bối rối khó hiểu.

“Ba người… làm sao thế?” Cô đặt túi xách xuống, cởi áo khoác: “Con nói đi Dương Dương, có phải hôm nay ba cha con lại cãi nhau rồi không?”

“…” Dương Dương chớp đôi mắt tròn xoe, nhe răng cười toe toét, nhưng vẫn không chịu nói gì.

Cố Tịch Dao nhíu mày: “Trình Trình, con nói cho mẹ biết, rốt cuộc là chuyện gì, hả?”

Không ngờ Trình Trình lại nhăn mày, vẻ mặt bất lực: “…”

Thấy hai đứa con không dám lên tiếng, cô lập tức nghiêm mặt, nhìn thẳng vào kẻ đầu sỏ: “Bắc Minh Quân, rốt cuộc anh đã làm gì hai đứa nó thế? Dọa chúng nó không dám nói gì thế kia?!”

Bắc Minh Quân nheo nheo mắt, cơ thể cao lớn từ trên ghế sô pha đứng thẳng dậy, lạnh lùng thở ra một câu: “Đi thu dọn hành lý đi.”

“Thu dọn hành lý ư? Chúng ta đi đâu vậy?” Cô sững người hỏi.

“Về thành phố A.” Anh đáp lại cộc lốc, không để cô có cơ hội thương lượng.

“Không được, tôi còn việc phải làm ở thành phố S.” Nhất là Lục Lộ còn đang ở bệnh viện, cô không yên tâm được.

Bắc Minh Quân mặt lạnh lùng: “Vụ án của công trình ‘Ánh’ đến giai đoạn hiện tại để phía cảnh sát và luật sư xử lý là được, em không cần phải hao tâm tổn sức. Huống hồ, tôi không thích em suốt ngày ở cạnh Vân Chi Lâm!”

“Tôi tưởng anh đã biết rõ quan hệ giữa tôi và Chi Lâm! Huống hồ tôi còn có công việc của tôi…”

“Em có công việc của em, cho nên em vứt hai đứa lại cho tôi, còn mình đi chạy đi quấn lấy tên con trai khác sao? Tôi vứt hết mọi chuyện lại chạy đến đây rốt cuộc vì cái gì chứ? Em tưởng là tôi rảnh rỗi không có việc gì làm sao?” Anh không kìm được mà gằn giọng, bực dọc vuốt vuốt những lọn tóc, hàng mày thấp thoáng vẻ ưu lo không giấu được.

“Bắc Minh Quân, anh phát điên cái gì vậy? Anh bận rộn thì một mình quay về đi! Dù gì tôi cũng phải ở lại đây!” Cô cắn cắn môi, ngồi xuống bên giường, bày ra vẻ nhất quyết không chịu đi: “Trình Trình, Dương Dương qua đây với mẹ, nói mẹ nghe, các con muốn về với ba hay ở lại đây với mẹ?”

Dương Dương lập tức nhảy từ trên sofa trên, chạy như bay đến bên mẹ như chú khỉ con nhào vào lòng Tịch Dao, tỏ ý muốn ở lại bên cạnh mẹ.

Mà Trình Trình còn do dự một chút, đứng lên… Bắc Minh Quân quét mắt nhìn Trình Trình một cái, bước chân Trình Trình liền khựng lại, hít một hơi sâu, sau đó không nhanh không chậm đi đến bên chân ba.

“Trình Trình không theo mẹ sao?” Tịch Dao khó hiểu nhìn Bắc Minh Quân, rốt cuộc anh đã dùng cách gì mà Trình Trình lại muốn đứng về phía anh?

“Con xin lỗi, mẹ…” Trình Trình thút thít xin lỗi mẹ.
 
Chương 1040


Chương 1040

“Trời ạ, mẹ ơi, con thực sự chịu hết nổi rồi!” Dương Dương cuối cùng cũng chịu mở miệng: “Lão ba chim chết vội vã đòi về là vì bà cô vô liêm sỉ kia đã gọi điện đến, bắt ba phải về ngày!”

Bắc Minh Quân trừng Dương Dương một cái, anh thực sự muốn bóp chết thằng nhóc lẻo mép này.

Cố Tịch Dao nhíu mày, bỗng nhiên cô cười khẩy một tiếng, nhìn gương mặt anh tuấn không tỳ vết của Bắc Minh Quân, từ đầu đến cuối anh vẫn lạnh lùng cao ngạo không hề lay chuyển… Thảo nào, đột nhiên vội vã muốn quay về thành phố A như thế, thì ra là vì Phỉ Nhi của anh đang gọi anh!

Chỉ là lựa chọn của Trình Trình khiến cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, còn có chút thất vọng…

“Mẹ, mẹ về với bọn con nhé?” Trong đôi mắt sáng trong veo của Trình Trình ánh lên một tia cầu xin.

Trong tâm hồn non nớt của cậu bé, cậu hiểu ba mình mà, cậu nhìn thấy sự bất lực và bất đắc dĩ của ba. Nhưng cậu vẫn luôn mong mỏi sẽ có kỳ tích xuất hiện, luôn hy vọng ba mẹ có thể ở bên nhau, cả gia đình mãi mãi không xa rời.

Cố Tịch Dao thở dài, cô nhìn Dương Dương đang ở trong lòng mình, lại quay ra nhìn Bắc Minh Quân và Trình Trình, sau khi suy nghĩ một hồi, cô đưa ra quyết định cuối cùng: “Bắc Minh Quân, anh đưa hai đứa về trước đi. Tôi ở lại thành phố S thêm mấy ngày nữa, khi nào xong việc tôi sẽ về.”

Lục Lộ đang nằm trong bệnh viện, nếu bây giờ hai đứa trẻ đi theo cô, cô cũng không thể chăm sóc cho chúng, không bằng để Bắc Minh Quân đưa chúng về trước cho người giúp việc trông nom, như vậy cô còn có thể yên tâm phần nào.

“Mẹ ơi con không muốn về đâu, con muốn ở với mẹ…” Dương Dương bĩu môi không chịu.

Bắc Minh Quân khó chịu lên tiếng: “Dự án công trình “Ánh” đáng để em phải tận tâm như thế à? Hay là do em không nỡ rời xa Vân Chi Lâm?”

“Giữa tôi và Vân Chi Lâm không có gì cả!” Cô trợn tròn đôi mắt sáng long lanh như đá vỏ chai, nhìn thẳng vào mắt Bắc Minh Quân: “Anh có dám nói giữa anh và Phỉ Nhi không có gì không?”

Anh hằn học liếc mắt, đáng ghét, anh lại không thể phản bác lại cô!

Nhìn phản ứng của anh, khuôn mặt xinh đẹp của cô bỗng chốc trở nên trắng bệch: “ Bắc Minh Quân, tôi không muốn cãi nhau với anh ở trước mặt con, nói tóm lại, lúc này tôi không thể quay về cùng anh được!”

Reng reng reng, điện thoại của Bắc Minh Quân lại rung lên!

Anh cau mày, anh nhìn qua Cố Tịch Dao, rồi mới do dự nhấc điện thoại…

“Alo… có chuyện gì vậy? Phỉ Nhi, em đừng khóc, anh về với em ngay đây!”

Bắc Minh Quân vội vã ngắt điện thoại, khuôn mặt biến sắc.

Anh hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Cố Tịch Dao, trong giọng nói trầm thấp của anh mang theo chút gấp gáp: “Có thể là Phỉ Nhi đang bị kinh hãi, tôi phải về xem thế nào…”

Trái tim Cố Tịch Dao khẽ run lên, cô vội vã ngắt lời anh: “Không cần phải báo với tôi!”

Đôi mắt Bắc Minh Quân sáng lên, anh bất ngờ nắm lấy bả vai cô, mạnh mẽ kéo cô vào lòng…

“Tịch Dao, sao em không chịu cho tôi thêm chút thời gian? Em biết tôi muốn gì mà… Em biết mà…”

Cổ họng Bắc Minh Quân bỗng nhiên nghẹn lại, anh thực sự tức giận rồi, anh giận cô rõ ràng biết rằng thời gian không còn nhiều nữa, vậy mà cô vẫn một mực muốn lãng phí thời gian với người không liên quan như Vân Chi Lâm, chẳng nhẽ cô không biết anh đang vội thế nào sao?

Cô nhắm mắt, để cho vòng tay ấm áp của anh nhẹ nhàng ôm lấy cho, để cho mùi hương nam tính quyến rũ của anh bao bọc quanh cô, những ngày gần đây, không phải cô không cảm nhận được sự dịu dàng của anh, chỉ là… lồng ngực vững chãi này sớm muộn cũng thuộc về người khác, mà sao cô vẫn lưu luyến không dứt?

Cô biết, kỳ hạn một tháng kết hôn thay, bây giờ đã qua một nửa thời gian rồi, anh hy vọng trong thời gian này ngày nào cô cũng có thể ở bên cạnh anh.

Nhưng, Lục Lộ mới là lý do khiến cô phải ở lại.
 
Chương 1041


Chương 1041

Cô thấp giọng than thở: “Bắc Minh Quân… anh mau về đi, cô ấy… cần anh hơn tôi!”

Nếu trong tình yêu có thứ tự lần lượt, thì Cố Tịch Dao cô chính là kẻ đến muộn nhất.

Cô khẽ mở to mắt, rời khỏi vòng tay anh không để lại chút vết tích nào, cô cúi đầu nhìn hai đứa trẻ xinh đẹp y hệt như anh đang đứng bên chân mình: “Hai đứa, mặc dù mẹ rất muốn ở cùng với các con, nhưng mấy ngày tới có lẽ mẹ sẽ rất bận, không thể chăm sóc cho các con được, nên hai đứa hãy cùng bố về trước nhé, ngoan ngoãn nghe lời ba, có được không?”

“Không đâu… mẹ ơi…” Dương Dương không chịu.

“Dạ.” Trình Trình gật đầu: “Bọn con sẽ đợi mẹ về.”

Cuối cùng, Bắc Minh Quân cũng thực sự hết cách với người phụ nữ quật cường, cố chấp này. Anh không thể làm gì khác hơn là đành dẫn theo hai đứa con trai suốt đêm rời khỏi thành phố S…

Cố Tịch Dao nằm một mình trên chiếc giường lớn trống trải, vuốt ve tấm đệm nơi ba cha con đã từng nằm ngủ.

Mặc dù đôi khi gã Bắc Minh Quân kia sẽ giở trò xấu xa, luôn nghĩ cách chọc ghẹo cô nhưng… nhớ đến vẻ mặt ủ rũ và sự bất lực hết lần này đến lần khác của anh, cô không khỏi nhếch miệng cười.

Nhớ tới đêm qua gia đình bốn người bọn họ túm tụm trên giường, bày ra tư thế ngủ cực kỳ buồn cười.

Cô không biết đó có phải gọi là hạnh phúc không, nhưng hạnh phúc đó giống như một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời, nhanh đến nỗi cô chưa kịp cầu nguyện đã vụt tắt…

Đêm sâu lắng.

Sau khi Bắc Minh Quân đưa hai đứa bé về nhà họ Bắc Minh, khi anh lái xe đến viện dưỡng lão của thành phố A thì đã ba giờ sáng.

“Quân…Hức hức…” khi Phỉ Nhi vừa nhìn thấy Bắc Minh Quân thì cô ta nhào vào lòng Bắc Minh Quân khóc như mưa: “Anh đi đâu vậy? Tại sao bây giờ mới đến…”

“Xảy ra chuyện gì rồi, hả?” Anh tránh nặng tìm nhẹ hỏi, sau đó kéo Phỉ Nhi từ trong lòng ra.

Phỉ Nhi mở to đôi mắt kinh hoàng, run rẩy kêu lên: “Quân… Em nhìn thấy anh ta rồi… Quân, anh nói cho em biết, có phải anh ta đã trở lại rồi không…”

Bắc Minh Quân mi tâm căng thẳng: “Đừng sợ, Phỉ Nhi, có anh ở đây, anh ta sẽ không dám làm gì em đâu!”

“Anh biết anh ta đã trở về rồi?” Phỉ Nhi cả kinh, nắm chặt vạt áo của Bắc Minh Quân.

“Ừm…” Bắc Minh Quân nặng nề gật đầu: “Khoảng thời gian trước đã ra tù rồi.”

“Không…” Sắc mặt của Phỉ Nhi ngay lập tức tái nhợt, cô ta cực kỳ sợ hãi: “Nhất định là anh ta đã vượt ngục! Cảnh sát Tây Ban Nha sẽ không thả anh ta đi! Quân, chúng ta báo cảnh sát… Mau báo cảnh sát bắt anh ta trở lại đi…”

“Phỉ Nhi, em bình tĩnh lại đi! Anh đã nhờ người điều tra. Anh ta được thả sớm vì có thành tích tốt trong tù, được giảm án cho nên ra tù trước thời hạn!”

“Không… Sẽ không đâu… Người như anh ta nên ở trong tù cả đời mới đúng… Hức hức, Quân…”

“Đừng sợ, Phỉ Nhi. Ngày mai anh sẽ cử thêm người tới bảo vệ em. Em đừng nghĩ ngợi lung tung, cố gắng tĩnh dưỡng được không?”

“Quân…Em rất sợ… Chúng ta nhanh chóng kết hôn được không? Em thật sự rất sợ…” Phỉ Nhi dẩu môi, nước mắt rơi lã chã.

Bắc Minh Quân im lặng.

Trong đầu anh thoáng hiện lên khuôn mặt quyến rũ và bướng bỉnh của Cố Tịch Dao, trong lòng anh do dự …
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom