Dịch Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1140: 1140: Chương 1141





“Bụp!”
Anh dậm mạnh chân xuống đất.

“Âm ầm…”
Tiếp theo đó, ngôi nhà đã giam giữ Chí Oánh gần ba mười năm nay ầm ầm sụp xuống, hóa thành từng đợt bụi mù cuồn cuộn.

Sau đó Diệp Quân Lâm xoay người rời đi.

Hôm nay anh đã dùng năm đấm phá nát nơi đã giam giữ mẹ anh ròng rã ba mười năm qua!
Cũng sẽ dùng một bước giãm nát mặt mũi nhà họ Diệp dưới chân.

Cha con Trấn Giang Vương nhìn bóng lưng Diệp Quân Lâm, lạnh lùng nói: ‘Chờ mà xem, cậu không thoát khỏi vòng tay của nhà họ Diệp được đâu!”
Lúc này, Võ Tiêu đã lái xe rời khỏi thành Trường Giang.

Dù cả chặn đường bị biết bao nhiêu người ngăn cản, nhưng căn bản những người đó không làm khó được cô.

Huống chỉ bên người Lý Từ Nhiệm còn có cao thủ bảo vệ cô, chẳng hạn như chiến thần Diêm La.


Vì vậy hầu hết các chướng ngại vật trên đường đều bị càn quét cả.

“Con tôi sao rồi? Cô gái, cô mau mau trở về đi chứ?”
Chí Oánh gấp đến độ sắp khóc.

Lý Từ Nhiệm cũng rất lo lắng.

Thật sự rất không ổn nếu để Diệp Quân Lâm ở đó một mình.

“Cô đừng lo lảng, Anh Lâm sẽ không sao đâu Võ Tiêu tự tin trấn an bà.

Cô chỉ cảm thấy có hơi tiếc nuối.

Suýt nữa thôi là cô được nhìn thấy chiến thần Côn Luân trong truyền thuyết ra tay rồi.

“Hả? Võ Tiêu, cô có vẻ rất tin tưởng Quân Lâm…
Đây là trực giác của phụ nữ.


Từ những phút đầu, Võ Tiêu vẫn luôn xem Diệp Quân Lâm như kẻ thù của mình.

Nhưng về sau, mỗi lần nhìn thấy Diệp Quân Lâm, cô chẳng khác gì chuột gặp mèo.

Cả Phùng Ngọc Hân cũng thế nữa.

Không biết bắt đầu từ khi nào nhưng thái độ của cô ấy đã có một sự thay đổi rất lớn khi đứng trước mặt Diệp Quân Lâm.

Cũng giống như Võ Tiêu trước mặt, cô rất an tâm về Diệp Quân Lâm, thậm chí còn có chút sợ anh.

Chuyện gì đã xảy ra với họ vậy?
Chuyện này khiến Lý Từ Nhiệm có chút cảm giác… mọi người đang giấu cô điều gì đó.

Võ Tiêu vội giải thích: “Anh Lâm không phải là người sẽ làm liều nếu không năm chắc phần thẳng đâu!”
Lúc này, Diệp Quân Lâm gọi điện đến, Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh mới thở phào nhẹ nhõm.

“Anh ấy dặn chúng ta về Kim Lăng trước đi rồi anh ấy về sau!”
Lý Từ Nhiệm bảo Võ Tiêu tiếp tục lái xe.

“Mẹ, trước mặt là biên giới Trấn Giang, chỉ cần mẹ đi qua, đời này coi như mẹ đã rời khỏi Trường Giang rồi!”
Lý Từ Nhiệm đồng cảm nhìn Chí Oánh.

Bà ấy đã quá khổ rồi..

 
Chương 1141: 1141: Chương 1142





Nửa đời người đều bị giam trong một cái lồng.

Nghe lời Lý Từ Nhiệm nhắc, Chí Oánh đột nhiên nói: ‘Không được, mẹ vẫn chưa thể rời khỏi Trường Giang được!”
“Chỉ cần mẹ bước ra khỏi Trấn Giang, mọi chuyện coi như xong!”
“A? Mẹ làm sao vậy ạ?”
Vẻ mặt Lý Từ Nhiệm như không thể hiểu nổi.

“Nếu như mẹ bước ra khỏi tỉnh Kim Lăng… có thể nói mẹ đã không làm được lời mình đã thề!
Nhất định người nhà họ Diệp sẽ giết chết Diệp Quân Lâm mất! Không ai rõ về thế lực của nhà họ Diệp ở Kinh Thành hơn mẹ!”
“Từ Nhiệm à, có thể con không biết.

Năm đó nhà họ Diệp chỉ cử một người làm thôi mà đã làm chấn động toàn đất nước, mọi tin tức về mẹ biến mất sau một đêm, bao nhiêu người biết mẹ cũng phải ngậm miệng lại không dám đề cập tới nữa.

“Đây chỉ là một người làm ở nhà họ Diệp nơi Kinh Thành, chỉ một người thôi đã khiến cả nước phải khiếp sợ! Chứ đừng nói tới toàn bộ nhà họ Diệp ở Kinh Thành!”

“Rít”
Nghe Chí Oánh nói xong, Lý Từ Nhiệm và Võ Tiêu không kiềm được mà hít sâu một hơi.

Chút kiến thức ít ỏi về thế lực của gia tộc đứng đầu Việt Nam này có hơi khủng bố.

Chỉ một người làm thôi mà đã ép cả Việt Nam không ngóc đầu lên nổi…
Nhà họ Diệp này thật đáng sợi “Ở trong mắt nhà họ Diệp, Vương Trường Giang còn không có tư cách làm một con chó!”
“Vậy cho nên mẹ không thể rời khỏi Kim Lăng, vì tính mạng của Quân Lâm, mẹ nhất định không thể rời khỏi Kim Lăng nửa bước!”
Chí Oánh nhanh chóng xuống xe.

“Mẹ, không được! Con hiểu Quân Lâm, với tính cách của anh ấy, nếu đã tìm được mẹ rồi chắc chắn anh ấy sẽ không bao giờ để mẹ rời đi lần nữa đâu! Dù cho anh có phải đối đầu với nhà họ Diệp, dù cho anh có chết! Tuyệt đối anh sẽ không để mẹ đi!”
Lý Từ Nhiệm ngay lập tức ngăn cản Chí Oánh lại.

Chí Oánh bất đắc dĩ nói với cô: “Như vậy sẽ liên lụy đến con và Quân Lâm, không cần phải như vậy.


Dù sao chúng ta cũng không đấu lại nhà họ Diệp đâu.”
Ánh mắt Lý Từ Nhiệm tràn đầy vẻ kiên định: ‘Không liên lụy gì cả, từ khi quyết định gọi Diệp Quân Lâm một tiếng chồng, con đã thề, sẽ ở bên anh đồng cam cộng khổ, nếu như có thể đồng sinh cộng tử thì càng tốt! Dù có chuyện gì xảy ra, con cũng sẽ cùng anh gánh vác!”
“Con gái ngoan! Quân Lâm chọn con là rất đúng! Đây là phúc của nó!”
Chí Oánh rất cảm động.

Sau khi đưa Chí Oánh về Kim Lăng, Lý Từ Nhiệm lập tức đưa bà đến tiệm cắt tóc, đến các spa làm đẹp, các trung tâm mua sảm.

Chuẩn bị cho Chí Oánh một vẻ ngoài hoàn mỹ nhất một lượt.

“Mẹ, tiếp theo đây con và Quân Lâm sẽ mời bác sĩ giỏi nhất đến trị liệu cho mẹ! Đảm bảo sẽ loại bỏ mọi gốc rễ căn bệnh của mẹ!”
Lý Từ Nhiệm kéo tay Chí Oánh.

Khi cả ba chuẩn bị vào tiệm cắt tóc thì bất ngờ gặp một chiếc ô tô chẳn trước mặt.

Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thẳng cùng xuống Xe.

“Từ Nhiệm, con đang làm gì vậy?”
Ngô Thị Lan lạnh lùng hỏi..

 
Chương 1142: 1142: Chương 1143





“Ông, bà, để con giới thiệu cho hai người một chút…”
Lý Từ Nhiệm vừa nói đến đấy đã bị Ngô Thị Lan cắt ngang.

“Giới thiệu cái gì chứ? Hai ta đều biết thân phận của bà ấy! Không phải là mẹ của Diệp Quân Lâm đây sao?”
Ngô Thị Lan ghét bỏ nhìn Chí Oánh.

Người phụ nữ này trông còn già hơn bà nữa.

Cả người cũng bẩn thỉu, bốc mùi quá.

“Con mau buông bà ta ra đi! Thật bẩn mài!”
Ngô Thị Lan ra lệnh:
Chí Oánh tự tỉ cúi thấp đầu, căn bản bà còn chẳng dám mơ được những bộ quần áo đẹp để như Ngô Thị Lan đang mặc.

Trải qua gần ba mươi năm sống thê thảm khiến cho bà từ một thiên kim biến thành một kẻ đứng dưới tâng chót của xã hội.


Chí ít trong lòng bà vẫn luôn định ninh…
cố gắng sống thêm từng ngày, phải vì con trai mình.

Nếu không bà đã sớm tự vẫn rồi.

Ngô Thị Lan nói vậy càng khiến bà tự tỉ vê bản thân, theo bản năng níu lấy tay Lý Từ Nhiệm mới đứng vững thêm được chút.

“Bà ngoại, đây là mẹ của Quân Lâm thì cũng là mẹ con mà…” Một lân nữa Lý Từ Nhiệm bị Ngô Thị Lan chặn họng: “Con còn đám nhận mẹ đấy à, con với Quân Lâm cũng đã ly hôn rồi đấy! Hai người không còn quan hệ gì cả, vậy thì mẹ nó có quan hệ gì với con?”
“Huống chỉ còn là một kẻ bẩn thiu như vậy, con xem bẩn thành cái dạng gì rồi? Đây cũng quá xấu rồi nhỉ? Cái loại người này mà có thể đi cùng một đường với con ấy à?” Bà ấy biết, hiện tại nói về thân phận hay kể cả những thứ khác liên quan đến bà, thì đều là sọi dây ràng buộc cả con trai lẫn con dâu mình.

“Bà ngoại, bà hơi quá đáng rồi đấy ạ, sao bà có thể nói người ta như vậy chứ? Lý Từ Nhiệm tức giận nói.

“Lý Từ Nhiệm, con có biết mình đang làm gì không? Con vẫn còn không biết thân biết phận nữa đây à?”
“Con là tổng giám đốc của tập đoàn Đông Thiên, là người đứng trên vạn người, trong tay con có cả hạng mục lón lên đến năm mươi tỷ! Con chính là cháu ngoại của thế gia giàu có ở Kim Lăng này!
Con thuộc về tầng lớp quý tộc!”
“Con là một tiểu thư đài cát, làm sao có thể ở cùng những người như vậy? Cũng chỉ là mẹ chồng cũ thôi! Con không ngại mất mặt à? Không sợ người khác chỉ trỏ cười chê sao?”

Ngô Thị Lan càng nói càng hăng, không để Lý Từ Nhiệm có cơ hội mở miệng phản bác câu nào: “Công ty con là một công ty lớn trứ danh, trên đường con đi có biết bao nhiêu người luôn đòm ngó, họ đều muốn năm thóp được con”
“Nếu để ký giả truyền thông thấy con và loại người này đi cùng đường, vậy còn ra dạng gì nữa?
Sẽ trực tiếp phá hủy cuộc đời con! Cũng sẽ hủy hoại công ty và gia tộc này!”
“Chẳng lẽ con chưa từng nghĩ tới những điều này sao?”
Trịnh Quốc Thắng cũng hùa theo nói: “Đúng vậy, không sai! Gia tộc nhà họ Trịnh chúng ta tuy rằng không phải gia tộc quá lớn gì, nhưng ở Kim Lăng này cũng có mặt mũi! Trước đây con dây dưa với cái tên Diệp Quân Lâm đó, bọn ta cũng cho qua! Nhưng lần này con lại đưa mẹ của cậu ta không biết ở đâu về đây, bọn ta tuyệt đối không đồng ý! Đi!”
Nói xong, Trịnh Quốc Thắng mạnh mẽ kéo Đào Từ Nhiệm vào trong xe.

“Võ Tiêu cũng đi thôi!”
Ngô Thị Lan tự mình đẩy Võ Tiêu lên xe.

Võ Tiêu không biết phải làm sao, cũng không thể nào ra tay với Ngô Thị Lan được.

Cô chỉ có thể len lén báo tin cho Diệp Quân Lâm thôi.

“Ăn mày! Nếu sau này tôi còn thấy bà dây dưa với Từ Nhiệm nhà tôi, tôi sẽ đuổi bà cút khỏi nơi Kim Lăng này!”
Ngô Thị Lan uy hiếp một câu rồi bỏ đi.

“Âm Mọi người đều rời đi cả rồi.

Hiện giờ Chí Oánh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nơi đâu cũng thật xa lạ….

 
Chương 1143: 1143: Chương 1144





Bà hối hận rồi.

Ban nãy không nên rời khỏi Trường Giang mới phải.

Đã rời khỏi Trường Giang thì xem như cũng đã chọc giận nhà họ Diệp tôi.

Cũng vì bà cả, vì bà mà ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc của Lý Từ Nhiệm, còn ảnh hưởng đến cả tình cảm khi trước của Quân Lâm.

Có điều họ hàng của Lý Từ Nhiệm bắt cô phân rõ ranh giới với bà là đúng.

Như vậy mới có thể tránh khỏi sự trả thù của nhà họ Diệp.

Nhìn quang cảnh xung quanh, Chí Oánh vừa tự ti lại vừa sợ hãi.

Mình chết đi rồi thì có lễ sẽ bót được bao nhiêu phiên phức nhỉ? “Me!”
Trong lúc bà nghĩ đến chuyện tự sát thì giọng nói của Diệp Quân Lâm vang lên bên tai.


“Con trai, Từ Nhiệm…”
“Mẹ, con biết cả rồi! Mẹ không cần phải tự trách bản thân đâu, sau này sẽ không ai dám như vậy l với mẹ nữa bởi vì mẹ là mẹ của Quân Lâm con!
Sau đó, Diệp Quân Lâm đưa mẹ đi chỉnh trang lại một lượt.

Trẻ ra trông thấy luôn đấy.

Có thể chỉ vì bao năm tháng tần tảo vất vả, trên gương mặt ấy đã xuất hiện những vết chân chim, có muốn cũng không xóa đi được nữa.

Nhưng Diệp Quân Lâm tin chắc rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.

Anh tuyệt đối sẽ không để mẹ mình phải chịu khổ thêm bất kỳ lần nào nữa.

“Được rồi, mẹ, mẹ có muốn đi ngắm cảnh ở Việt Nam không?
Diệp Quân Lâm hỏi bà.

Chí Oánh chỉ lắc đầu: “Mẹ không đi đâu, hiện giò mẹ chính là một kẻ gây họa, đi tới đâu cũng mang đại họa cả.

Nhà họ Chí cũng từng suýt chút nữa đã bị sát hại cả nhà”

“Thôi được rồi, vậy tạm thời mẹ cứ ở lại Kim Lăng nghỉ ngơi đi.

Chờ con và Từ Nhiệm kết hôn lại, chúng ta chuyển đến Thiên Danh ở nhé!”
Diệp Quân Lâm không muốn mẹ mình gặp bất kỳ nguy hiểm nào cho nên muốn đưa bà về quân khu Thiên Danh cho an toàn.

Nghe thấy quân khu Thiên Danh, lòng Chí Oánh cũng được trấn an không ít.

Nếu thật sự phải chuyển đến những biệt thự lớn các loại, thật ra bà rất không thích.

Chí Oánh rất thông minh.

Đi qua quân khu một vòng, bà hiểu rõ thật ra Quân Hạo nhà bà rất bình thường, trái lại Lý Từ Nhiệm lại là một người có giá trị hơn rất nhiều.

Bà chọt hiểu được…
vì sao ông bà ngoại của Lý Từ Nhiệm lại khó chịu với bà như vậy rồi.

Người nhà Lý Từ Nhiệm căn bản không thích Diệp Quân Lâm.

“Con dâu này của mẹ tốt thì tốt thật, nhưng địa vị thân phận lại quá cao, Quân Lâm nhà mình với không tới rồi! Môn đăng bất hộ đối, cuối cùng sẽ dân tới đau thương mà thôi.”
Chí Oánh thầm nghĩ.

Hôn nhân của bà kỳ thực không phải cũng giống hai con hay sao..

 
Chương 1144: 1144: Chương 1145





Nhà họ Chí và nhà họ Diệp ở Kinh Thành, hoàn toàn môn đăng bất hộ đối.

Cuối cùng cũng ủ ra một lò bi kịch còn gì?
Vừa vặn như vậy, đem chuyện của mình ra khuyên nhủ Quân Lâm, không nên để nó và Lý Từ Nhiệm ở bên nhau được.

Muốn ở bên nhau, đến cuối cùng cũng không thể thực hiện được.

Đến quân khu.

Đám người Tây Phương vừa biết thân phận của Chí Oánh đã sợ đến muốn quỳ rạp hết xuống đất.

“Các cậu nhỏ này sao lại quỳ xuống hết thế kia? Mau đứng lên đi!”
Chí Oánh cười nói.

“Mẹ, những người này là anh chị em kề vai sát cánh với con! Sau này mẹ có thể an tâm ở nơi này với họ! Có họ ở đây, không ai dám bắt nạt mẹ hết!”

Diệp Quân Lâm đảm bảo nói.

Chí Oánh chỉ xem đó như một câu trấn an bản thân mình.

Nếu như nhà họ Diệp kéo đến đây trả thù, người trẻ tuổi bọn họ có thể chống đỡ nổi sao?
Nói cũng dễ vậy nhỉ?
Bà nào đâu biết rằng, những người quỳ gối trước mặt bà chính là ngũ đại chiến vương vang danh hiển hách trên chiến trường.

Chỉ trừ chiến thần Côn Luân ra, thì dù có là ai, họ cũng không sợ.

Trên thực tế, xung quanh vẫn còn có mười tám hiệp sĩ ấn náu trong bóng tối.

Có những người này ở đây, không ai có thể bén mãn tiếp cận nơi này.

Bên kia, Lý Từ Nhiệm bị mang về nhà họ Trịnh, Ngô Thị Lan trực tiếp đẩy cô quỳ trên mặt đất.


“Khi nào con nhận ra lỗi của mình rồi mới được đứng dậy!” Ngô Thị Lan vô cùng tức giận.

“Ba mẹ, làm sao vậy ạ? Từ Nhiệm phạm lỗi gì sao?” Đoàn Hồng Thái và Trịnh Nhã Uyên vội vã chạy đến.

“Các người giáo dục con gái rất giỏi đấy!” Ngô Thị Lan trừng mắt nhìn hai người họ rồi nói: “Đoán xem hôm nay nó mang ai vê nhà? Bà mẹ quê mùa của Diệp Quân Lâm đấy!”
“A? Mẹ của Quân Lâm sao? Không phải nó là trẻ mồ côi à? Làm sao lại có mẹ được cơ chứ?” Vợ chông Đoàn Hồng Thái vô cùng ngạc nhiên.

“Hừ hừ, các người không biết sao? Diệp Quân Lâm không phải cô nhi, mẹ nó vẫn còn sống!
Đáng tiếc, là một kẻ ăn mày!”
“Già hơn cả mẹ, da dẻ mặt mũi nhăn nheo, nhìn không khác gì quỷ!
Cả người bẩn thỉu lại hôi hám, như chưi ra từ cống rãnh nào vậy…
“Ngô Thị Lan tức giận nói.

Trịnh Quốc Thắng hùa theo bà: “Hắn là một nhân viên vệ sinh thôi.

Tôi thấy bà ta vẫn đang mặc quần áo của công nhân bảo vệ môi trường đây”
“Trên con phố thương mại phồn hoa như vậy, con gái các người đi dạo phố mua sắm với một tên ăn mày như vậy đấy!
Nếu bị phóng viên hay mấy người hâm mộ vô tới, thế này chắc chắn Từ Nhiệm sẽ phải chịu biết bao nhiêu thiệt thòi!”
“Hơn nữa, con đã ly hôn với Diệp Quân Lâm rồi thì lấy danh nghĩa gì mà dẫn mẹ người ta đi dạo phố đấy nhỉ?” Ngô Thị Lan hét lớn..

 
Chương 1145: 1145: Chương 1146





Đoàn Hồng Thái và Trịnh Nhã Uyên nghe xong, hai người tức giận nhìn chằm chằm Từ Nhiệm răng dạy: “Từ Nhiệm, chuyện này là con làm sail Con chạy đi đón mẹ nó làm gì! Ba mẹ nói cho con biết, ba mẹ sẽ không bao giờ để con qua lại với họ nữa đâu!”
“Diệp Quân Lâm căn bản cũng chăng được tích sự gì, chỉ là trèo cao đu bám lên con, ăn cơm mềm của con.

Bây giờ có khỏe không chứ, còn nhận về thêm một bà mẹ quê mùa, hai thân xác lớn như vậy rồi còn phải dựa đẫm bám víu vào con!”
“Nhất định là mẹ của Diệp Quân Lâm biết tin tức tình hình của con nên mới cố ý đến đây dây dưa dựa dâm!” Hai người nhìn nhau.

Lý Từ Nhiệm ngẩng đầu lên nói: ‘Ba mẹ, không phải như hai người nghĩ! Mẹ anh ấy không phải người như vậy!”
Lý Từ Nhiệm muốn giải thích rõ cho họ biết về thân phận của bà.

Nhưng thật sự rất khó nói.

“Ba mẹ không quan tâm bà ta là người như thế nào! Ba mẹ không cần biết!”
“Ba mẹ chỉ nói với con một câu.

Sau này kết thúc với Diệp Quân Lâm luôn đi! Đừng có dây dưa mãi nữa! Nhà họ Trịnh chúng ta sẽ mặc kệ hết, tiêu tốn tài nguyên hay quan hệ cũng sẽ không để cho hai người ở bên nhau!”
“Cùng lắm thì bọn ta sẽ đuổi mẹ con Diệp Quân Lâm cút khỏi tỉnh Giang Nam này!”
Trịnh Quốc Thẳng và Ngô Thị Lan đồng thanh nói.


Lần này nhà họ Trịnh quyết tâm ngăn cản!
Cho dù phải đáp ứng hàng tỷ điều kiện cũng sẽ không lay chuyển.

Ngăn cản hai người ở bên nhau đến cùng.

Lý Từ Nhiệm ngây người.

Không ngờ được rằng cha mẹ cô và nhà họ Trịnh lại kiên quyết phản đối chuyện này như vậy.

Đây đúng là điều mà cô chẳng bao giò ngờ tới được.

“Khi nào cháu nhận ra được sai lâm của mình thì mới được đứng lên! Bằng không thì cứ quỳ ở đấy!” Ngô Thị Lan hung hăng trọn mắt lên nhìn Lý Từ Nhiệm.

Trịnh Nhã Uyên cùng Đoàn Hồng Thái cũng lập tức nói: “Từ Nhiệm, nhanh chóng nhận sai rồi xin lỗi bà ngoại của con đi!”
“Con không có sail” Lý Từ Nhiệm vân cố chấp nói.


“Được được được, vậy cháu cứ quỳ ở đó đi, để bà xem cháu quỳ được tới khi nào!” Ngô Thị Lan tức giận nói.

Toàn bộ con cháu trong nhà họ Trịnh, bây giò đều đã nằm trong tầm kiểm soát của bà.

Chỉ có riêng Lý Từ Nhiệm là không bao giò chịu nghe lời.

Điều này thật sự đã thách thức đến sự tôn nghiêm cùng với địa vị của bà.

Mặt khác.

Tại Trường Giang.

Mấy người Trấn Giang Vương đã bị đám người nhà từng bước từng bước một khiêng trỏ về.

Mỗi người bọn họ đều không nhúc nhích nổi nữa.

Rất nhanh sau đó, người bảo hộ của Trấn Giang Vương đã nhận được tin tức.

Trấn Giang Vương chỉ biết rằng người kia tên là Diệp Văn Tùng, là một người hầu của nhà họ Diệp ở Kinh Thành.

Nhưng cũng chính tên người hầu này đã khiến cho toàn bộ Hoa Hải không ngóc đầu lên nổi..

 
Chương 1146: 1146: Chương 1147





Chỉ trong vòng một đêm, đã trấn áp được cả một toà thành.

Trấn Giang Vương không cách nào tưởng tượng ra được sức mạnh thật sự của nhà họ Diệp to lớn đến nhường nào.

Đây chỉ là một tên người hầu thôi mà.

Sau khi chuông điện thoại reo lên, cả người Trấn Giang Vương bất chọt run rẩy.

“Nguy Thiên Phàm, ông đã biết tội của mình chưa?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Tôi biết tội, tôi biết tội.

“Trấn Giang Vương tưởng như sắp khóc đến nơi.

“Đã xảy ra chuyện gì? Chí Oánh rời khỏi Trường Giang? Ngay cả khu viện để cấm túc bà ta cũng bị san bằng rồi? Mau đưa cho tôi một lời giải thích hợp lý ngay đi!”
“Tôi cũng không dám giấu gì ngài, cái tên khốn kiếp mà Chí Oánh sinh ra đã tìm đến tận cửa! Tên khốn này cũng lợi hại lắm.


„ tay sai của của nhà họ Diệp.

Nào ngờ rãng anh còn chẳng có cái tư cách này.

Tin tức về sự xuất hiện của anh lại không đi nổi tới cổng nhà họ Diệp.

Mà chỉ có thể rơi vào tay một kẻ hầu.

“Nếu như mẹ con Chí Oánh đã dám phá vỡ luật lệ, vậy thì nhà họ Diệp cũng chẳng cần tuân thủ ước định làm gì nữa!”
“Hai mẹ con nhà này, nếu mà giữ lại thì ắt sẽ trở thành tai hoạ ngầm đối với nhà họ Diệp, biện pháp duy nhất là khiến cho bọn họ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này!”
Bên trong ánh mắt của tên người hầu Diệp Văn Tùng đã hiện lên nồng nặc sát khí.

“Tốt quá rồi…”
Nguy Nhất Phi cắn răng nói: “Diệp Quân Lâm, anh còn định chống lại cả nhà họ Diệp u? Anh còn chẳng có đủ tư cách để lọt vào mắt bọn họ! Đến cả một cái liếc mắt của họ anh cũng không xứng!” Ngụy Nhất Phi không hề nói quá chút nào.

Sức mạnh của nhà họ Diệp quả thực quá to lớn.


To lớn đến mức làm cho người ta không cách nào tưởng tượng nổi.

Xét cho cùng, bất luận năng lực của Diệp Quân Lâm có mạnh mẽ đến đâu, dù là mạnh đến thấu trời đi chăng nữa, nhưng nếu đặt trước mặt nhà họ Diệp thì cũng chỉ là một tên vô dụng mà thôi.

Dám chống lại gia tộc đệ nhất, thì chi có một con đường chất thôi.

Ngay lúc hai cha con Trấn Giang Vương đang vui vẻ, giọng nói của Diệp Văn Tùng lại vang lên: “Đã gây ra hoạ lớn đến nhường này, thì Mấy người cũng liệu mà tự giải quyết đi!” Bùm! Đầu của hai cha con Trấn Giang Vương tưởng như vừa nổ tung.

Nhà họ Diệp đây là muốn tiêu diệt cả nhà họ Ngụy à! Một gia tộc lớn như nhà họ Diệp, lúc nào cũng sẽ hành động vô cùng mạnh mẽ và quyết đoán.

Những con chó mà bọn họ nuôi đưới tay, cũng tuyệt đối không được phạm sai lâm.

Nếu phạm lỗi, ắt phải chết! Trên thực tế, thả Chí Oánh đi, tội này đáng phải diệt khẩu.

Không thể để bất cứ tin tức nào lọt ra ngoài.

“Tôi…
Trong ánh mắt của Trấn Giang Vương bỗng hiện lên một vẻ trâm lặng đầy chết chóc.

Dù xương cốt có bị gãy nát thì ít nhất vẫn còn giữ được cái mạng.

Nhưng bây giò, ngay cả một cơ hội sống cũng không còn nữa rồi..

 
Chương 1147: 1147: Chương 1148





Trong một đêm này, hễ là người biết đến tin tức của Chí Oánh thì đều sẽ bị tiêu diệt.

Biến mất mãi mãi cùng với nhà họ Nguy! Tại nhà họ Trịnh, Lý Từ Nhiệm đã quỳ được một ngày một đêm rồi.

Nhưng cô vẫn nhất quyết cho rằng bản thân không hề sai.

Dù sao thì cô cũng là hy vọng của cả nhà họ Trịnh, nên Ngô Thị Lan cũng không thể dùng cách hành hạ thể xác này để trừng phạt cô mãi được.

Chỉ có thể cho phép cô đứng lên.

Ngô Thị Lan lập tức gọi vợ chông Đoàn Hồng Thái ra bàn bạc: “Như vậy đi, chúng ta trực tiếp đi tìm Diệp Quân Lâm, đuổi hai mẹ con nhà họ về Giang Nam! Như vậy thì Từ Nhiệm cũng sẽ không dính líu gì đến bọn họ nữa”
“Đúng, con thấy cũng có thể.

Cho bọn họ thêm một ít tiền nữa! Vợ chông Đoàn Hồng Thái ngay lập tức đồng Ý.

Ngay sau đó, Ngô Thị Lan, Trịnh Quốc Thăng và đám người còn lại cùng nhau đi đến khu căn cứ quân sự.


Diệp Quân Lâm nhìn thấy bọn họ tới, vô cùng bất ngờ.

“Sao các người lại tới đây?”
Ngô Thị Lan nói: “Diệp Quân Lâm, mẹ của cậu đâu? Kêu bà ta ra đây!”
“Con trai, có chuyện gì vậy?”
Vừa nghe thấy tiếng động, Chí Oánh lập tức bước ra.

Vừa nhìn thấy bộ dạng già nua cùng với dáng đi khập khiễng của Chí Oánh, hai vợ chồng Đoàn Hồng Thái lập tức cảm thấy thất vọng.

Vốn còn tưởng rằng Ngô Thị Lan nói quá.

Không ngờ tới sự thật lại là như vậy.

“Ha ha ha”
Đám người Đoàn Hồng Thái đều bất ngờ nở nụ cười.

Diệp Quân Lâm không hiểu, nhưng người mẫn cảm như Chí Oánh lại có thể nhận ra bọn họ đang mỉa mai mình, đồng thời làm con trai mình quẫn bách.


Bà rất khó chịu.

“Không đúng, Diệp Quân Lâm, không phải cậu mồ côi à? Nhặt đâu về một bà…
mẹ mìn thế? Giả đúng không?” Đoàn Hồng Thái hỏi.

Diệp Quân Lâm lắc đầu: “Đây là mẹ ruột của con, không phải giả”
“Thật thì sao? Cậu định để mẹ cậu sống chung à?” Trịnh Nhã Uyên xen vào.

Diệp Quân Lâm khẳng định: “Tất nhiên rồi, đây là mẹ con, sao con lại không sống cùng bà ấy chứ?”
“Hiếu thuận thì tốt thôi, nhưng cậu đã nghĩ đến tương lai chưa?”
Đoàn Hồng Thái nghiêm túc hỏi.

Diệp Quân Lâm ngạc nhiên hỏi lại: “Hai người muốn nói gì?”
“Không phải câu đã nói muốn phục hôn với Từ Nhiệm à? Còn tuyên bố muốn tổ chức một lễ cưới để đời cơ mà? Bây giò tìm được mẹ ruột là muốn để cả mẹ cậu cùng sống với cậu và Từ Nhiệm sao?” Đoàn Hồng Thái nén giận nói.

“Tất nhiên rồi ạ.

Từ Nhiệm cũng đã gặp mẹ con, hai người rất hòa hợp! Ở chung sẽ không sao!”
“Ai nói không sao!”
Đoàn Hồng Thái chợt gầm lên.

“Cậu là loại người gì tự mình không biết à? Mỗi ngày ăn ngủ chơi bời, hầu như toàn bộ nhân viên của Minh Cường đều nói cậu ăn không ngôi rôi! Bây giò cậu còn có mặt mũi nhặt vê một bà mẹ? Cậu định ăn bám Từ Nhiệm cả đời à?” Trịnh Nhã Uyên phụ họa: ‘Không biết chừng ngày nào đó cậu lại tìm được ba ruột, vậy là thêm một gánh nặng nữa! Cậu có ý gì đây? Từ Nhiệm nợ nần gì nhà cậu chắc? Nuôi cậu thì chớ, còn phải nuôi cả ba mẹ của cậu sao?.

 
Chương 1148: 1148: Chương 1149





Nếu ba mẹ cậu bình thường thì không sao! Cậu trông xem mẹ cậu già thế nào, rõ là ốm yếu bệnh tật, hoàn toàn là gánh nặng! Cậu muốn hại Từ Nhiệm à? Từ Nhiệm nợ cậu cái gì?”
Hai vợ chông Đoàn Hồng Thái tức giận vô cùng.

Chí Oánh tủi thân rơi lệ.

Là bà khiển con trai khó xử… Ngô Thị Lan cũng lên tiếng: “Lại nói, Từ Nhiệm chính là doanh nhân hàng đầu tỉnh Bắc Giang, giá trị con người có thể lên tới hàng nghìn tỷ, nghĩa là tâng lớp đứng đầu xã hội này.

Mẹ cậu thì sao? Một người lao công không có bối cảnh mà thôi.

Câu và Từ Nhiệm không xứng!”
“Đúng thế, hai đứa ở bên nhau sau này sẽ thành trò cười cho thiên hạ! Nhà họ Trịnh cũng mất sạch mặt mũi vì hai người!” Trịnh Quốc Thắng bổ sung.


Chí Oánh run lên.

Cuối cùng vấn đề bà lo lắng vẫn xảy ra.

Trở ngại lớn nhất giữa Lý Từ Nhiệm và Diệp Quân Lâm là hai nhà không môn đăng hộ đối.

Nếu hai người ở bên nhau, tương lai sẽ tràn đầy bi kịch.

Diệp Quân Lâm cười khẽ: “Thì sao nào? Mấy người có mục đích gì? Cứ nói thẳng đi!”
Đoàn Hồng Thái và Trịnh Nhã Uyên dù sao cũng có vài phần tình cảm với Diệp Quân Lâm, khó mà nói ra lời được.

Ngô Thị Lan lại cười mỉa: ‘Muốn mẹ con hai người cút khỏi Bắc Giang này!”
“Diệp Quân Lâm, cậu phải nhìn nhận thực tế đi, cậu và Từ Nhiệm vĩnh viên không thể ở bên nhau! Thân phân không xứng, chúng tôi tuyệt đối không đồng ý đâu! Nếu mẹ con hai người còn ở lại Bắc Giang chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng tới Từ Nhiệm, nên hai người cần phải rời đi!” Trịnh Quốc Thăng thầy Ngô Thị Lan nói quá nặng lời thì đứng ra giải thích.

“Tất nhiên, chúng tôi sẽ không để hai người đi không đâu! Chỉ cần hai người cam đoan không tới quấy rầy Từ Nhiệm nữa, chúng tôi sẽ cho hai người hai trăm triệu, cộng thêm bố trí nhà ở và công việc cho cậu, đảm bảo đủ hai người sống cả đời.” Đoàn Hồng Thái hít sâu một hơi.

Trịnh Nhã Uyên thở dài: “Dù sao chúng ta cũng quen biết một thời gian! Xin cậu bỏ qua Từ Nhiệm đi! Cũng coi như buông tha cho chúng tôi!” Vẻ mặt Chí Oánh thay đổi không ngừng, vội thúc giục Diệp Quân Lâm: “Con trai, mau đồng ý với bọn họ đi! “Hả?” Nghe bà nói mấy người Ngô Thị Lan đêu sáng mắt lên.

Theo bọn họ thấy, Chí Oánh chính là kiểu người thích món hời nhỏ trước mắt điển hình.


Điều kiện là tuyệt đối không làm phiên Lý Từ Nhiệm nữa, vậy mà cũng đồng ý.

Chí Oánh nói tiếp: “Con trai, mẹ nói thật với con, Từ Nhiệm rất tốt, nhưng con không xứng với cô ấy.

Môn không đăng hộ không đối, ở bên nhau sẽ không hạnh phúc! Mẹ chính là một ví dụ chân thực nhất!” Chí Oánh lo lắng rất nhiều.

Nếu nhà họ Diệp đến trả thù mà Lý Từ Nhiệm lại ở cùng hai người thì cũng sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng.

Buông tha cô bé ấy mới là lựa chọn đúng đắn.

“Diệp Quân Lâm, cậu nghe rồi đấy, mẹ cậu suy nghĩ thoáng hơn cậu nhiều! Cậu tràn đầy kiên trì và nhiệt huyết cũng không đủ đâu, cuối cùng vẫn phải cúi đầu trước sự thật thôi!” Ngô Thị Lan cười nói.

Diệp Quân Lâm nhìn mẹ mình thật lâu, trong lòng thâm nghĩ…
Mẹ à, mẹ nói không xứng là không đúng đâu.


Mẹ biết không, bây giờ con trai mẹ chính là đứng đầu thiên hạ, không ai sánh kịp.

Bối cảnh ư? Cả Việt Nam này đều là bối cảnh của anh! Ai có thể so được anh? Ngô Thị Lan vung tay lên, Trịnh Quân Nga bên cạnh lập tức cầm một tò chỉ phiếu và vài thứ đặt vào lòng bàn tay Chí Cánh.

“Chúng tôi không phải đối tượng cho mấy người bố thí, không cân mây thứ này!” Diệp Quân Lâm cản tay Trịnh Quân Nga lại.

“Nói cho các người biết, Diệp Quân Lâm này muốn gì không ai quản được! Mệnh của tôi không phụ thuộc vào ông trời mà do chính tôi quyết định! Tôi sẽ không từ bỏ Từ Nhiệm, tôi và cô ấy yêu nhau thật lòng! Chuyện của chúng tôi không tới phiên người khác nhúng tay!”
Diệp Quân Lâm rõ ràng rành mạch biểu thị thái độ.

Chỉ cần trái tim Lý Từ Nhiệm không đổi thì không ai có thể cản được..

 
Chương 1149: 1149: Chương 1150





Thân phận thì anh lại càng không sợ bất cứ ai.

“Diệp Quân Lâm, mày đúng là vô liêm sỉ!
Mày vì bám lấy Từ Nhiệm mà không từ thủ đoạn gì! Mày có còn là đàn ông không thế? Mẹ mày đã nói mày buông tay rồi, này còn cố sống cố chết quấn lấy Từ Nhiệm làm gì?” Trịnh Quân Nga tức giận nói.

“Chuyện của tôi đến phiên anh quản từ bao giờ?” Diệp Quân Lâm sắc bén nhìn qua.

“Giỏi lảm, mày không đi đúng không? Thế để tao đuổi cả hai mẹ con mày cút khỏi đây!”
Trịnh Quốc Thắng và Ngô Thị Lan tức giận rời đi.

Bọn họ quyết tâm đuổi mẹ con Diệp Quân Lâm khỏi thành phố này.

Về tới nhà họ Trịnh, Lý Từ Nhiệm đã biết bọn họ rời đi làm cái gì.

“Dù thế nào thì Diệp Quân Lâm cũng không xứng với con! Hai người cách biệt quá xa, cả đời này con đừng hi vọng ở bên cậu ta”
Nghe bố mẹ nói như vậy, Lý Từ Nhiệm rất muốn nói thân phận chân thật của anh là cháu ngoại nhà họ Chí, đích tôn nhà họ Diệp ở Kinh Thành cho bọn họ biết.


Nhưng e là nghe xong bọn họ chỉ càng thêm ngăn cản thôi.

Đối mặt với sự uy hiếp từ nhà họ Diệp, nhà họ Trịnh có khi bị dọa chết khiếp ấy chứ.

Lý Từ Nhiệm càng đau lòng mẹ con Diệp Quân Lâm hơn.

Bọn họ đồng thời phải đối mặt với sự trừng phạt của nhà họ Diệp và nguy cơ bị nhà họ Trịnh đuổi khỏi Kim Lăng.

Cô nên làm sao bây giờ? Lý Từ Nhiệm sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.

Mấy người Ngô Thị Lan đã bắt đầu thương lượng xem nên làm sao mới đuổi được mẹ con Diệp Quân Lâm đi.

“Thằng nhãi kia đánh đấm rất khá, chúng ta phải tìm người có chút kỹ năng mới đuổi được bọn họi” Mà bên kia, Chí Oánh vừa khóc vừa nói: ‘Mẹ xin lỗi con, là mẹ thêm phiền cho con.

Nếu mẹ không xuất hiện thì con và Từ Nhiệm đã ở bên nhau rồi.

Bây giò thì xong rôi, mẹ hại con cũng bị bọn họ đuổi đi”

“Vớ vẩn! Ai đám đuổi mẹ con mình đi?”
Diệp Quân Lâm tức giận nói.

“Đúng đấy cô, cô cứ yên tâm ở đây đi, cháu xem ai dám đến!” Đám người Tây Phương, Nam Phương đồng thời tỏ thái độ.

Có bọn họ ở đây, cho dù là Thượng Đế cũng đừng hòng động tới mẹ con hai người.

Chí Oánh ưu sâu, ngày sau còn nhiều chuyện lắm.

Bị đuổi đi chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là nhà họ Diệp ở Kinh Thành kìa.

Cùng ngày buổi tối, nhà họ Chí sóng êm bể lặng như thường ngày.

Những người thuộc cao tầng nhà họ Chí đang tụ tập trong phòng khách họp.

Chí Nam Yến là gia chủ, cũng là người đưa ra mọi quyết định.

Chí Đông Phương yên lặng một mực hỗ trợ.

“Äm!”
“Rầm râầm đùng..” Chọt trong sân truyền tới tiếng nổ vang rền..

 
Chương 1150: 1150: Chương 1151





Sau đó mặt đất cũng rung động, lắc lư đến mức khiến người đứng không vững.

“Chuyện gì vậy?” Đoàn người đều giật mình, vội vàng đi ra vườn xem thử.

Chỉ thấy giữ viện có một bóng người đứng sừng sững, hai chân người này hãm thật sâu xuống nền bê tông, lưu lại hai dấu chân sâu hoảm.

Tiếng động vừa rồi là do người này dậm chân mà ra.

Thấy rõ người tới, Chí Đông Phương sợ hãi.

Một buổi tối hai mươi tám năm trước, người này như thần như quỷ rơi xuống, giết chết toàn bộ cao thủ nhà họ Chí, hơn nữa dùng thực lực một người ép cho cả Hoa Hải im lặng, phong bế mọi tin tức lan ra ngoài.

Sao ông ta lại tới!
Nỗi sợ xa xăm ập tới, làm Chí Đông Phương không khống chế được quỳ phịch xuống đất.

“Không biết ngài tới nên không tiếp đón từ xa!”

Người này là người hầu nhà họ Diệp – Diệp Văn Tùng.

Diệp Văn Tùng lạnh lão nhìn Chí Đông Phương.

“Chí Đông Phương, ông thật to gan lớn mật!
Ông lại dám tiết lộ tung tích Chí Oánh cho thăng con hoang kia, ông đáng tội gì?”
“Sao? Không, ngài hiểu lầm rồi, tôi không hề!
Tôi đâu biết cô ta bị nhốt ở đâu đâu!” Chí Đồng Phương luống cuống nói.

Nếu chọc giận người này, nhà họ Chí sẽ bị diệt tộc.

“Hừ, sao có thể? Nếu không phải ông nói thì sao thăng con hoang kia tìm được người?’ Diệp Văn Tùng tất nhiên không tin Diệp Quân Lâm có năng lực như vậy.

“Này, ông nói chuyện cho văn minh xem nào, ông nói ai là con hoang?” Giữa sân chợt vang lên một giọng nữ thanh lạnh.

Là Chí Nam Yến.


Nghe có người măng Diệp Quân Lâm là con hoang, cô ấy tất nhiên muốn phản bác.

Mấy người Chí Đông Phương bị dọa choáng rồi.

Sao cô ấy dám nói với người trấn áp cả Hoa Hải như vậy?
Diệp Văn Tùng chuyển ánh mắt sang người Chí Nam Yến: “Cô là ai?”
“Diệp Quân Lâm là anh trai tôi, không cho phép ông vũ nhục anh ấy! Huống chỉ, ông không có tư cách hạ thấp anh ấy!” Chí Nam Yến nhìn thẳng Diệp Văn Tùng.

Anh trai cô chính là Chiến thân Côn Luân vô địch thiên hại!
Không ai được phép nhục mạ anh ấy!
Diệp Văn Tùng nhìn cô chăm chú, sau đó nói: “Dám nói chuyện với tôi như thế, không sợ tôi giết cô à?”
Vừa dứt lời, toàn thân Diệp Văn Tùng tràn ra sát khí dày đặc, khiến người xung quanh run lên, máu như đông lại.

Chí Nam Yến vừa tiếp xúc với sát ý này thì trằng bệch cả mặt, đứng cũng không vững.

Nỗi sợ hãi từ sâu trong đáy lòng tràn ra, tựa như một đôi tay vô hình siết chặt cổ họng cô vậy.

Không sợ sao?
Chí Nam Yến sợ chứ!.

 
Chương 1151: 1151: Chương 1152





Đây là nỗi sợ với cái chết!
Chỉ vừa cảm nhận được toàn thân cô ấy đã ướt nhẹp mồ hôi lạnh.

Diệp Văn Tùng cười khẽ: “Tôi nói Diệp Quân Lâm là con hoang thì sao? Cô dám nói không phải ư?”
Chí Nam Yến hô hấp càng ngày càng khó khăn, nhưng mỗi chữ từ hàm răng nghiến chặt phun ra lại rất kiên định: “Không…cho phép ông…
nói anh tôi như thế.

Tôi… tôi không sợ…”
“Giỏi, không ngờ nhà họ Chí còn có người gan dạ như thế! Hôm nay tha cô một mạng! Tôi muốn cô tận mắt thấy thằng-con hoang kia chết như thế nào!” Diệp Văn Tùng lạnh lùng nói.

“Chỉ bằng ông cũng đòi giết anh tôi? Năm mơ sao? Người chất là ông thì có! Đừng nói ông chỉ là kẻ hầu nho nhỏ.


Cho dù là nhà họ Diệp thì đã làm sao? Cũng không ai có thể thành đối thủ của anh tôi!”
Chí Nam Yến dùng sức hét lên.

Trước giờ cô ấy luôn tin tưởng Diệp Quân Lâm vô điều kiện.

Mà sau khi biết thân phận của anh cô ấy càng thêm tin, một đôi tay sắt của anh trai có thể đánh bay mọi thứ.

“Ha ha ha…’ Diệp Văn Tùng chợt cười vang lên.

Không ngờ cô gái này có lòng tin với thăng nhãi con hoang kia đến thế.

Cô ta là đồ ngốc chắc?
Hay quá nhạy cảm dễ kích động?
“Muốn đấu với nhà họ Diệp? Để tôi cho các người thấy thực lực chân chính nhà họ Diệp…”
Chờ Diệp Văn Tùng nói xong tin tức nhà họ Diệp, không khí rơi vào sự tĩnh lặng kỳ lạ.

Bọn họ đều biết nhà họ Diệp rất mạnh, lại không ngờ lại có thể lớn mạnh đến mức này.

“Thế nào cô bé? Bây giờ còn cảm thấy anh cô có thể chống lại nhà họ Diệp sao?”
Chí Nam Yến vẫn như cũ, nét mặt kiên định nói: “Tôi đã nói rồi, các người không xứng để đến gây sự với anh trai tôi đâu.”

“Được được được, rất nhanh thôi tôi sẽ mang đầu của anh ta gửi tới cho các người!” Diệp Văn Tùng cười nói.

Vốn dĩ tối nay anh ta dự định sẽ giết cả nhà họ Chí nhưng bởi vì sự xuất hiện của Chí Nam Yến đã làm cho anh ta thay đổi ý định đó.

Anh ta muốn làm cho cô gái không hiểu sự đời này nhìn xem anh ta lợi hại như thế nào, nhìn xem nhà họ Diệp khủng bố tàn ác ra sao, trước mặt thế gia số một ở Việt Nam anh trai của cô dễ dàng bị đánh gục đến nhường nào.

Khi Diệp Trùng đến sơn trang Thanh Long – nơi ở của Đàm Hành Ba, lại phát hiện ở đây đang cử hành tang lễ.

Sau khi tìm hiểu rõ ràng, đôi mắt của Diệp Văn Tùng bắn ra hai tia nhìn lạnh lẽo: “Cái gì? Là do tên nghiệt chủng mà Chí Oánh sinh ra làm?”
“Ở trong khách sạn Hòa Bình giết chết Thẩm Trường Sinh ngay trước mặt Gia Cát Thanh sao?”
“Không được, anh ta quá hung hăng càn quấy, thế lực cũng rất hùng mạnh.”
“Chúng tôi và Gia Cát Thanh đang thương lượng xem phải diệt trừ anh ta như thế nào?” Đàm Hành Ba ngồi đó khóc không ra nước mắt.

Tuy rằng Đàm Hành Ba cùng với Gia Cát Thanh ở trong mắt Diệp Văn Tùng không đáng được nhắc tới bởi hai mươi năm trước đã từng bị anh ta áp chế một lân.


Nhưng dù sao đây cũng là những thế lực mạnh nhất ở Hoa Hải vậy mà một tên nghiệt chủng mồ côi lại có thể làm ra được tất cả những thứ này? Điều này sao có thể không khiến cho anh kinh ngạc được?
“Haiz, dù sao trong người anh ta cũng đang chảy một nửa dòng máu cao quý của nhà họ Diệp.

Tuy rằng là một thứ nghiệt chủng nhưng không thể cho rằng anh ta rất yếu đuối!” Diệp Văn Tùng liền phủ định sự nỗ lực của Diệp Quân Lâm.

Anh ta cho rằng sự hùng mạnh của Diệp Quân Lâm đều là nhờ cậu ta mang trong người dòng máu cao quý của nhà họ Diệp: “Chẳng trách lại tài giỏi như vậy.

Nếu như đưa cho anh ta một chút tài nguyên chắc chăn anh ta sẽ càng lợi hại hơn nữa” Đàm Hành Ba lo lắng nói “Đúng, không sai! Nếu như cứ để anh ta tiếp tục phát triển như vậy, sau này nhất định sẽ trở thành một mối nguy lớn, mang lại sự uy hiếp không nhỏ đối với nhà họ Diệp.

Vì vậy tôi sẽ tự tay giết chết anh ta” Ánh mắt Diệp Văn Tùng bản ra tia rét lạnh..

 
Chương 1152: 1152: Chương 1153





Vốn dĩ anh ta muốn phái Đàm Hành Ba đi tiêu diệt Diệp Quân Lâm.

Bởi nếu như anh ta tự mình ra tay sẽ khó tránh khỏi hạ thấp thân phận.

Cho dù anh ta chỉ là một tên đầy tớ nhưng thân phận cũng vô cùng cao quý.

Thứ nghiệt chủng như vậy vốn không có tư cách để anh ta phải tự tay giết chết.

Có điều nghe đến Diệp Quân Lâm lớn mạnh như vậy ngược lại làm anh ta có chút hứng thú.

Ám sát được một thiên tài cũng là một chuyện rất có thành tựu đó.

“Có người máu mặt như ngài tự mình ra tay, vậy thì tên Thắng nhãi đó khó mà thoát khỏi cái chết rồi”
“Chúng tôi đã ngay lập tức tra hỏi hành tung của thứ nghiệt chủng đó, biết được cậu ta hiện giờ đang ở Kim Lăng” Đàm Hành Ba cười thầm nghĩ: “Thù của Thẩm Trường Sinh cuối cùng cũng được báo rồi.”
Đêm nay, Chí Oánh mơ một giấc mơ rất đáng sợ.


Bà ta mơ thấy Diệp Văn Tùng – tên đầy tớ năm xưa đã từng áp chế cả Hoa Hải khiến cho không người nào ngẩng đầu lên nổi đến tự tay giết chết bà và Diệp Quân Lâm.

Trong mơ, bà tận mắt nhìn thấy Diệp Quân Lâm bị một dao xuyên qua người.

Chí Oánh bị doạ sợ liền tỉnh-dậy, thở hổn hển.

Cho tới khi bà mở cửa sổ muốn hít thở không khí lại phát hiện đây không phải là mơ.

Đây là sự thật!
Diệp Văn Tùng thật sự đến rồi!
Có một bóng đen đang đứng trên vách ngăn của đại viện quân khu.

Chí Oánh đã quá rõ ràng, vừa nhìn liên nhận ra anh ta chính là tên đầy tớ Diệp Văn Tùng mà nhà họ Diệp cử đến chân chính phụ trách trông coi người của mình.

“Chí Oánh, bà và tên nghiệt chủng kia của bà còn không ra chịu chết sao?”
Một tiếng hét rét lạnh truyên tới vang vọng khắp cả sân trong.

Hóa ra vừa rồi khi Diệp Văn Tùng tới, bọn họ đều không một ai phát hiện ra anh ta.

Tiếng hét này của Diệp Văn Tùng làm Chí Oánh bị dọa sợ ngã ngồi xuống nền đất.

Diệp Văn Tùng đến rồi, bọn họ không còn đường sống nữa Tồi.

Bà chết rồi cũng không sao, quan trọng là Diệp Quân Lâm.

“Mẹ, mẹ cứ ngủ đi.”
Giọng nói của Diệp Quân Lâm truyền tới đồng thời cửa sổ cũng bị đóng lại.

Lúc sau, Diệp Quân Lâm cùng với Tây Phương xuất hiện trong sân nhà.


“Ừ, cũng không tệ! Không hổ là thứ nghiệt chủng chảy trong mình dòng máu cao quý của nhà họ Diệp! Chẳng trách một tên hạ đẳng cũng muốn trèo cao, bám víu vào nhà quyên quý? Thứ huyết thông cao quý này đúng là tốt thật, chỉ cần có một chút ít là có thể thay đổi cả một cuộc đời rồi”
Diệp Văn Tùng lạnh giọng nói.

Trong một gia tộc càng lớn mạnh, bàn về huyết thống, người được chia thành nhiều loại đẳng cấp khác nhau càng được nhìn nhận nghiêm trọng hơn.

Ví dụ Diệp Văn Tùng vốn dĩ thuộc dòng họ khác, mang một cái tên khác nhưng với tư cách là tay sai của nhà họ Diệp, nhà họ Diệp đã chiếu cố ban cho anh ta cái tên Diệp Văn Tùng.

Diệp Văn Tùng cảm thấy anh ta như đã giành được sự tôn kính tối cao liền lập tức vứt bỏ đi gốc rễ của mình.

Từ đó tới nay vẫn luôn dùng cái tên “Diệp Văn Tùng”
này, điều này đối với anh ta giống như một vật tượng trưng cho thân phận của mình! “To gan, một tên đầy tớ mà cũng dám nói nói chuyện với anh lớn của tôi như vậy sao?”
Đông Phương ôm ồm nói.

“Tên Thằng nhãi này đích thực là có chút bản lĩnh, vậy mà lại có thể tìm tới thành Trường Giang! Nhưng đây cũng sẽ là sự lựa chọn sai lâm nhất mà cậu đưa rai”
“Hôm nay tôi tới đây để giết anh cùng với mẹ của anh! Hai người không thể tiếp tục sống sót đâu!”
Diệp Văn Tùng lạnh giọng nói.

Vừa nghe thấy anh ta muốn giết Diệp Quân Lâm, mấy người Tây Phương đều cười lớn.

Người này không có mắt sao? “Muốn chết!”
Khóe miệng của Trung Phương quẹt qua thành một đường cong khát máu.


Có thể đối đầu với một cao thủ làm cho anh ta rất phấn khích.

“Không, để tôi!
Diệp Quân Lâm bước ra.

Từ trong miệng của mẹ biết được, thật ra nhà họ Diệp căn bản chưa từng coi trọng bà.

Ngót nghét ba mươi năm nay, chân chính phụ trách trông coi bà lại là tên tay sai Diệp Văn Tùng này.

Trấn Giang Vương chính là con chó do anh ta điều động.

Vì vậy nói trắng ra người hành hạ mẹ của anh không ai khác ngoài chính là Diệp Văn Tùng.

Anh phải tự tay giết chết anh ta!
“Bắc Phương đưa dao cho tôi!”.

 
Chương 1153: 1153: Chương 1154





Nghe lời này, Bắc Phương liền đưa cho Diệp Quân Lâm một cây mã tấu, phía trên khäc hai chữ “Bắc Phương.”
“Thú vị đấy, thế mà lại là xuất thân từ quân đội! Không ngờ thứ nghiệt chủng như anh lại đi làm lính rồi!”
Diệp Văn Tùng không hổ là một cao thủ.

Từ thói quen, khí chất.và cách sử dụng vũ khí để nhận định ra thân phận của mấy người Diệp Quân Lâm.

“Ánh mắt khá đấy!” Diệp Quân Lâm cười cười, tay năm chắc mã tấu từng bước đi về phía Diệp Văn Tùng.

“Chỉ dựa vào anh mà đòi giết tôi sao? Người sỉ nói mộng!” Diệp Văn Tùng cười lạnh nói.

Anh ta chầm chậm rút cây đao dài ra, phản chiếu ánh sáng màu xanh đậm, âm u, tối tăm và lạnh lẽo.

Hai mươi năm trước chỉ với cây đao này, anh †a qua một trận đã biến thành thần, áp chế cả một thành Hoa Hải.

“Có thể chết dưới đao của tôi là một vinh dự lớn lao của anh đó!” Vừa dứt lời, Diệp Văn Tùng liền bắt đầu động tay.

Tốc độ của anh ta rất nhanh, hoàn toàn không thể dùng mắt thường nắm bất, tựa như chỉ một cái chớp mắt vậy.


So với vua sát thủ còn nhanh hơn gấp mười lần; Khoảng cách mười mấy mét chớp mắt bỗng nhiên thu hẹp lại.

“Nhanh thật đó!”
Mấy người Tây Phương, Nam Phương liên tục thốt ra những tiếng kêu kinh ngạc.

Cho dù là trên chiến trường, những người có tốc độ nhanh như thế cũng rất hiếm.

Đồng thời, đao khí của Diệp Văn Tùng thay đổi liên tục, vững vàng rút ra một làn khí, giống như đang hút sạch không khí trong không gian này vậy.

“Ầm..” Một sức mạnh đáng sợ càn quét mọi thứ được tung ra.

Nhưng Diệp Văn Tùng không ngờ rằng Diệp Quân Lâm càng nhanh hơn anh ta! Lùi một bước tiến một bước, trong phút chốc hai người chỉ còn cách nhau trong gang tấc: Hai người đứng cùng một chỗ, đứng yên bất động mười mấy giây.

Lúc này Diệp Quân Lâm chớp lông mi, anh vẫn bình yên vô sự.

Nhưng Diệp Văn Tùng thì không, máu tươi sau gáy anh †a thuận theo vạt áo mà rơi xuống.


Một đao chết ngay tức khắc!
Con ngươi của Diệp Văn Tùng trợn tròn, không thể tin nổi.

Thế mà anh ta lại chết dưới tay của tên nghiệt chủng này sao?
“Phụt!”
Thân hình của Diệp Văn Tùng vô lực ngã xuống.

Một người làm cả thành phố khiếp sợ đã bị giết chết chỉ trong vài giây ngăn ngủi.

Điều này mà truyền ra ngoài sợ là rất nhiều người kinh ngạc rớt cả cằm mất.

“Haha, không ngờ anh lớn qua một thời gian dài như vậy không luyện tay mà vẫn đáng sợ như vậy..” Trung Phương cười lớn nói.

Tây Phương phân tích: “Thế gia đầu tiên của Việt Nam quả thật lợi hại! Một tên tay sai mà lại khủng bố đến như vậy sao?”
“Đúng đó, đều nói Việt Nam là đất ngọa hổ tàng long, hôm nay coi như được mở rộng tâm mắt rồi!”
“Đáng tiếc người mà nhà họ Diệp gặp phải lại là tướng quân Sau khi Diệp Quân Lâm trả lại đao cho Bắc Phương, nhàn nhạt nói: “Đưa anh ta về! Diệp Quân Lâm tôi chính thức tuyên chiến với nhà họ Diệp!”
Sau khi về phòng, Chí Oánh vẫn đang run rẩy sợ hãi.

“Mẹ, không sao rồi, mẹ mau đi ngủ đi” Diệp Quân Lâm-cười nói.

“Hả? Diệp Văn Tùng đâu? Anh ta đâu rồi?”
Chí Oánh vừa căng thẳng vừa sợ hãi hỏi..

 
Chương 1154: 1154: Chương 1155





“Anh ta bị trừng trị rồi, không sao đâu, sau này mẹ an toàn rồi!” Diệp Quân Lâm an ủi.

Trong mắt Chí Oánh xoẹt qua tia kinh hoàng, đến cả Diệp Văn Tùng cũng bị xử lý rồi sao? Bà có phải hơi xem thường con trai bà rồi không?
Chẳng lẽ con trai bà thật sự có năng lực chống lại nhà họ Diệp sao?
Không! Điều này là không thể.

Diệp Quân Lâm dù mạnh mẽ thế nào cũng không thể chống lại nhà họ Diệp được.

Nhà họ Diệp tồn tại giống như một con rồng trên bầu trời vậy: Trước đây, trong mắt bà Diệp Quân Lâm giống như con sâu cái kiến bò trên mặt đất, hiện giờ lớn mạnh hơn một chút, nhiều nhất cũng chỉ là một chú chim sẻ.

Chim sẻ thì sao có thể đấu lại với rồng bay trên bầu trời đây?
Nhà họ Diệp quá hùng mạnh.

Tiếp theo phải làm sao đây?
Sau khi biết tin Diệp Văn Tùng đã chết, chắc chăn nhà họ Diệp sẽ cho người tới đây.

Hơn nữa khi tới sẽ càng mạnh mẽ hơn! Lúc đó con trai bà có thể ứng phó được không?

Nếu như nhà họ Diệp tới đây, bà chỉ có thể quỳ xuống, thành khẩn cầu xin bọn họ tha cho hai mẹ con bà.

Cho dù bọn họ đưa ra yêu cầu gì bà cũng đều đồng ý, cùng lắm thì bà chết thay cho Diệp Quân Lâm.

Dù gì trong tay bà còn đang nằm giữ một số bí mật, có lẽ vẫn còn một chút giá trị.

Khi thi thể của Diệp Văn Tùng được đưa về Hoa Hải, Đàm Hành Ba và Gia Cát Thanh đang chờ tin tức trợn tròn mắt.

Diệp Văn Tùng chết rồi? Nhìn vết thương thế này tức là bị người ta giết sao?
Cái người hơn hai mươi năm trước một mình áp chế cả thế lực lớn mạnh của Hoa Hải, thế mà lại bị giết rồi sao?
Điều này… Bọn họ không thể nào giải thích được! Loại nhân vật lớn mạnh thế này thế mà cũng bị giết chết ngay tức khắc rồi?
Đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Chuyện này để truyền ra ngoài nhất định sẽ tạo ra chấn động to lớn đó!
Cho dù Diệp Văn Tùng chỉ là một tên đầy tớ, nhưng dù sao thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ.

Nỗi sợ mà Diệp Quân Lâm mang tới cho mọi người đến nay đã rõ mồn một trước mắt.

“Anh ta… anh ta rốt cuộc mạnh đến như thế chứ?” Đàm Hành Ba hoảng sợ.


Ý định muốn báo thù trong chốc lát liền tan biến hết.

Vả lại thử nói xem còn.ai dám đi báo thù nữa?
Chẳng phải đây là muốn đi chết sao?
“Việc cấp bách trước mặt bây giờ là đưa Diệp Văn Tùng trở về!” Tê Trung Lâm nói.

“Nhưng mà phải đưa anh ta về đâu chứ? Chỉ bảng tư cách của chúng ta làm sao có thể liên hệ với nhà họ Diệp được? Từ Tấn nói.

Trước mặt nhà họ Diệp bọn họ còn không bằng con chó.

Đến cơ hội làm chó cũng không có.

“Vậy thì Gia Cát Thanh, chuyện này phải nhờ anh rồi.

Thân tín của anh ở khắp nơi mà” Đàm Hành Ba nhìn về phía Gia Cát Thanh.

Gia Cát Thanh lắc đầu nói: “Cho dù thân tín của tôi rải rác ở Châu Á nhưng nói câu thật lòng, thế gia số một của Việt Nam không phải nơi tôi có thể với tới! Đến tư cách quỳ trước cổng lớn nhà họ Diệp tôi cũng không cói “Hừ!” Đàm Hành Ba thở hắt ra hơi lạnh.

Nhà họ Diệp này quá hùng mạnh đi? Đến Gia Cát Thanh còn không có tư cách quen biết?
“Có điều tôi đúng là có quen biết một vị gia chủ của dòng họ Hoàng tộc nhà họ Diệp ở Sa Pa – Diệp Trung Lâm.

Ông ta thuộc bên chỉ thứ của nhà họ Diệp” Gia Cát Thanh nói..

 
Chương 1155: 1155: Chương 1156





Trong hào môn, có những nhà giàu có quyền thế phổ thông được gọi là Vương tộc.

Trên Vương tộc sẽ là Hoàng tộc.

Nói khoa trương một chút thì nó tương đương với cả Hoàng thân quốc thích trong thời kì cổ đại.

Đương nhiên điêu này cũng chỉ là ví von.

Hoàng tộc cũng chỉ là một loại danh hiệu trong gia tộc.

Hoàng tộc không chỉ là thực lực đạt tới đỉnh cao kinh khủng về mọi mặt, mà điều cần thiết hơn là sự lâu đời kéo dài hàng mấy trăm năm.

Hoàng tộc thông thường đều tồn tại sừng sững đến năm trăm năm, thậm chí có khi còn lên tới hàng nghìn năm.

Một gia tộc trải qua khoảng thời gian dài như vậy tưởng tượng thôi cũng biết họ hùng mạnh đến cỡ nào.

Thế mà, dòng họ Hoàng tộc nhà họ Diệp ở Sa Pa cũng chỉ là chỉ thứ của nhà họ Diệp ở kinh thành, điều này đủ để thấy nhà họ Diệp ở kinh thành hùng mạnh đến như thế nào?
“Thế thì tốt rồi, vậy chúng ta cứ đưa Diệp Văn Tùng đến nhà họ Diệp ở Sa Pa đi! Như vậy thì nhà họ Diệp ở kinh thành cũng có thể biết tin!” Đàm Hành Ba nhất trí.

“Mong rằng nhà họ Diệp có thể mau chóng tìm được cao thủ đến xử lý tên Thăng nhãi kial”
“Tôi không thể nhịn nổi cục tức này nữa rồi!”

Gia Cát Thanh phẫn nộ lên tiếng.

Cùng lúc đó, trên dưới nhà họ Trịnh đang nghĩ cách làm thế nào có thể đuổi mẹ con Diệp Quân Lâm ra khỏi nhà.

“Tìm người đuổi bọn họ ra ngoài là biện pháp bất đắc dĩ cuối cùng rồi! Mọi người thử nghĩ xem có biện pháp nào nữa không?” Ngô Thị Lan hỏi.

Trương Văn Thao vừa mới đi đứng lại được, đảo mắt, cười nói: “Bà ơi con nghĩ ra một cách, chúng ta sẽ làm thế này…”
Sau khi Trương Văn Thao nói xong biện pháp, Ngô Thị Lan liền võ tay: “Tốt!”
“Cách này của Văn Thao rất tốt! Nhất định có thể đuổi mẹ con bọn họ ra ngoài!”
Mọi người nhộn nhịp cười nói.

Cách làm của Trương Văn Thao rât đơn giản.

Căn cứ vào thói quen sinh hoạt trên mọi phương, điện của Diệp Quân Lâm và Chí Oánh để cho bọn họ không thể tiếp tục sống sót ở cái thành phố này.

Đến lúc đó bọn họ sẽ tự động rời khỏi đây.

“Bà nội, chúng con lập tức đi sắp xếp! Diệp Quân Lâm, tôi sẽ làm cho anh cùng người mẹ kia của anh ở Kim Lăng đến một miếng cơm cũng không được ăn!”
Trương Văn Thao lạnh giọng nói.

Đến đây vài ngày rồi, Chí Oánh đã dần đần thích nghỉ với cuộc sống ở đây.


Sáng sớm, sau khi nấu bữa sáng cho Diệp Quân Lâm, bà liền đi tới chợ rau gần đó mua chút ít thịt và rau xanh để làm bữa tối cho anh.

Sau khi lựa xong rau xanh ở quây rau, bà đưa nó cho chủ quây hàng.

Chủ quầy vừa định đặt rau lên cân lại nhìn thấy khuôn mặt của Chí Oánh một cách rõ ràng.

“Không được! Không được! Rau của tôi không bán cho bà!”
Chủ quầy hàng liên lập tức cất rau đi.

“Hả?”
Chí Oánh ngẩn người.

Trong đầu nghĩ những người này thật kì quái, đột nhiên lại không chịu bán rau cho bà.

Chí Oánh cũng không để ý, đi tới quây hàng bên cạnh.

Kết quả sau khi vị chủ quây này nhìn rõ khuôn mặt của bà, lập tức nói: “Không được, rau của tôi cũng không bán cho bà, mau đi đi!”
Mấy quầy hàng xung quanh nhìn thấy cô giống như là gặp ôn thần vậy, vội vàng né tránh.

Lúc này Chí Oánh mới ý thức được vấn đề.

Bà cố ý đi xa hẳn ra, đi đến một đầu khác của chợ rau.

“Rau của tôi hôm nay không bán!”
Chủ quây hàng vừa nhìn thấy Chí Oánh liền nói.

Chí Oánh khó hiểu chỉ sang bên cạnh nói: “Bọn họ không phải vẫn đang bán đó sao? Tại sao đến lượt tôi lại không bán nữa?”
“Đúng, rau của tôi có thể bán cho bất kì ai! Chỉ riêng một mình bà không bán! Mau cút đi! Đừng làm cản trở chuyện làm ăn của tôi!”.

 
Chương 1156: 1156: Chương 1157





Chủ quây hàng kiên quyết cưỡng ép đuổi Chí Oánh ra ngoài.

Chí Oánh không biết phải làm sao đi đạo quanh chợ rau.

Tiếp theo bà lại thử một chút, bất kể là mua rau, mua thịt hay mua những thứ khác bọn họ đều không chịu bán cho bà, giống như bà bị cả cái chợ rau này phong sát vây.

Tất cả mọi người khi thấy bà liền né tránh.

Bà liền đổi sang một chợ rau khác, kết quả vẫn y như vây, không có ai tình nguyện bán đồ ăn cho bà.

Đến cả siêu thị cũng như vậy, người ta căn bản còn không để bà đi vào.

Chí Oánh dường như đã ý thức được có người làm đang khó bà.

Bà lại đến một nơi khác thử xem.


Cửa hàng không cho bà vào, quán cơm cũng không cho bà vào, đến cả quán rượu cũng vậy, bọn họ nhất định không cho bà đi vào.

Dường như tất cả ngành nghề trong thành phố đều liệt tên bà vào danh sách đen vậy.

Thậm chí đến cả xe buýt và xe taxi bà cũng không thể gọi được.

Hình như có người muốn bà không còn cách nào có thể sinh sống ở thành phố này nữa.

Thời tiết hôm nay có mưa liên miên, chứng bệnh cũ của Chí Oánh lại tái phát.

Bà cố gắng nhịn đau đi trên đường lớn, đần dân cơn đau đớn tột cùng càng ngày càng đáng sợ.

Trên trán của Chí Oánh đã một tầng đổ mổ hôi nhỏ li ti, đôi chân bà phát run dường như không thể đi tiếp được nữa.

Khó khăn lắm mới nhìn thấy một tiệm thuốc, Chí Oánh vội đi vào trong.

Bà phải mua vài thang thuốc Bắc để giảm đau.

“Ra ngoài! Ra ngoài! Tiệm thuốc của chúng tôi không chào đón bài”
Chỉ là Chí Oánh vừa đi tới cửa hiệu thuốc liền bị người ta đẩy ra ngoài.

“Ây ya!”
Bị đẩy một cái, Chí Oánh nghiêng người lảo đảo té ngã xuống đất.

Sự đau đớn như gấp lên hai lần làm Chí Oánh đau tới phát khóc.

Bà ngoan cường chống đỡ cơ thể đứng lên, tiếp tục tìm kiếm hiệu thuốc khác.

Dọc đường đi tìm được bốn, năm nhà nhưng kết quả đều giống như những lần trước, người ta căn bản còn không cho bà bước vào cửa.


Cho tới hiệu thuốc thứ sáu, chủ hiệu thuốc còn khá hiền lành.

Chủ hiệu trực tiếp nói: “Dì ơi, dì rời khỏi đây đi! Đoán chừng hiệu thuốc ở cả cái thành phố Kim Lăng này đều bị nhắc nhờ từ trước rồi, sẽ không có ai bán thuốc cho dì đâu! Chỉ cần dì đổi sang một thành phố khác là được! Dì đừng trách chúng con, chúng con cũng không còn cách nào khác.”
Lúc này, Chí Oánh cuối cùng mới hết hi vọng.

Có người nhất quyết muốn bà không thể sống nổi.

Vậy mà mọi ngành mọi nghê của cả thành phố này đều đang hạn chế sự sống của bà, đặc biệt là các hiệu thuốc.

Điều này đối với bà mà nói nhất định là đang tuyệt đường sống của bà.

Cơm có thể vài ngày không ăn, bà chịu đựng được nhưng nếu như không có thuốc bà sẽ đau đớn đến chết mất.

Khi trỏ vê bà nhất định sẽ khuyên Quân Lâm, mau chóng rời khỏi thành phố này cũng là để ít gây phiền phức cho Từ Nhiệm.

Bà tự hiểu rõ mình là sao chổi, chỉ cần người nào đó thân thiết với bà, nhất định sẽ bị xui xẻo.

Lần này bà đã làm hại tới con trai con dâu rồi.

Chí Oánh quay trở vê con đường cũ, bà cứ đi cứ đi đột nhiên cảm giác trời đất quay cuồng.


Bà kêu lên một tiếng rồi ngã xuõng đất.

Đợi đến khi bà tỉnh lại thì Bắc Phương đã ở ngay bên cạnh: “Dì ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bắc Phương sốt ruột như muốn khóc.

Chí Oánh đem tất cả sự việc xảy ra ngày hôm nay nói cho Bắc Phương: “Bắc Phương à, các con cũng phải khuyên nhủ Quân Lâm để nó chuyển ra khỏi Kim Lăng nhé”
Chí Oánh nói.

“Gì cơ, tất cả các ngành nghề đều phong sát đì sao? Không bán bất kì thứ gì cho dì sao? Bắc Phương như muốn tức điên lên rồi.

Lẽ nào lại như vậy!
Đây là mẹ ruột của Đại tướng Côn Luân đó!Thế mà lại bị người khác đối xử như vậy!
Bắc Phương đưa Chí Oánh ra ngoài thử một chút, kết quả bất kể là hiệu thuốc hay quán cơm nào cũng đều đuổi hai người bọn họ ra ngoài.

Bắc Phương vốn dĩ muốn giải quyết ngay tại hiện trường nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên về nói cho Diệp Quân Lâm thì tốt hơn..

 
Chương 1157: 1157: Chương 1158





Đưa Chí Oánh về đại viện, Bắc Phương vốn biết một chút y thuật, dùng châm cứu tạm thời giảm đau cho Chí Oánh.

“Âm!” Rất nhanh sau đó liền nhìn thấy Diệp Quân Lâm thở hổn hển vội vàng quay trở về.

“Chuyện gì thế? Tại sao các hiệu thuốc lại không bán thuốc cho chúng ta?” Diệp Quân Lâm phẫn nộ nói.

“Ừ đúng vậy, không chỉ là hiệu thuốc, còn có tất cả các ngành nghề khác đều đưa tên của dì vào danh sách đen rồi.

Đều sẽ không bán cho dì bất kì món đồ nào!” Bäc Phương cúi đầu, nhỏ giọng nói.

“Hay cho nhà họ Trịnh các người, làm cũng đúng thật tuyệt tình! Các người cứ chờ đấy!” Lần này Diệp Quân Lâm giận dữ thật rồi.

Sự kháng cự hiện giờ của anh lại thêm sự uất ức của mẹ, nhà họ Trịnh chẳng khác gì đang chạm vào “vảy ngược” của anh.

Diệp Quân Lâm muốn bật cười.

Cả Kim Lăng đều đang ức hiếp mẹ của anh?
Rất nhanh sau đó mọi thứ thuốc Đông y mà Chí Oánh cân đều lần lượt được đưa tới cửa.

Những thứ này đầu là từ chỗ Tô hoàng Long mang đến.


Tiểu đội quân y của Quân đoàn Thiên Long thuốc gì cũng có.

“Hả? Con trai, không phải chúng ta bị cả Kim Lăng phong sát rôi hay sao? Sao lại vẫn mua được thuốc vậy?”
Chí Oánh nhìn chỗ thuốc Đông y mà ngạc nhiên vô cùng.

“Mẹ, mẹ cứ yên tâm dùng thuốc đi, chút vấn đề này sao làm khó được con”
Diệp Quân Lâm nói.

Trong sân nhà họ Trịnh.

“Haha, bà nội, mọi người không biết đúng không?
Người mẹ kia của Diệp Quân Lâm bị đau đến ngất đi rồi”
“Quả nhiên khống chế được các hiệu thuốc cũng giống như khống chế được vận mệnh của bà ta, những ngành nghề khác cũng không cần ngăn chặn bà ta nữa.”
Trương Văn Thao và Trịnh Quân Nga cười tươi như một đóa hoa vậy.

Toàn bộ quá trình ngày hôm nay đều do một tay bọn họ khống chế, điều khiển, những cửa hàng đó ai đám không đáp ứng? Đặc biệt là lúc nhìn thấy dáng vẻ bước đi khó khăn của Chí Oánh làm bọn họ vô cùng hưng phấn, còn dùng điện thoại chụp hình lại cho mọi người cùng xem.

“Haha, không đây ba ngày, mẹ con Diệp Quân Lâm nhất định sẽ chuyển ra khỏi Kim Lăng”
Trương Văn Thao cười lón.


“Không phải sao, cứ tiếp tục như thế này, người mẹ kia của Diệp Quân Lâm dù không bị đói chết cũng sẽ bị đau chết!”
Ngô Thị Lan cũng cười lớn nói.

Trịnh Học Văn cười nói: “Diệp Quân Lâm cũng đúng là đồ ngu, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Thật thà ngoan ngoãn nhận lấy 100 tỷ mà rời đi tốt biết bao nhiêu? Cứ nhất định phải ép chúng ta dùng chút thủ đoạn?”
“Cuối cùng phải tự mình rời khỏi, thế thì khó nhìn biết bao? Hơn nữa một đồng tiền cũng không nhận được!”
“Haha…”
“Người hèn hạ cũng chỉ là người hèn hạ mà thôi! Dám đầu với nhà họ Trịnh chúng ta? Nhìn xem chúng tôi chơi các người đến chết!”
Trên dưới nhà họ Trịnh cười vang.

“Mọi người làm gì vậy? Đang xem cái gì thế?”
Lúc này Lý Từ Nhiệm bước vào.

“Không xem gì hết!”
Mọi người vội vàng né tránh, còn giấu cả điện thoại đi.

“Mọi người đang đối phó với mẹ con Diệp Quân Lâm đúng không?
Lý Từ Nhiệm lạnh giọng hỏi.

Ngô Thị Lan thẳng thắn thừa nhận nói: “Đúng, không sai.

Chúng ta muốn đuổi cổ mẹ con Diệp Quân Lâm ra khỏi tỉnh Bắc Giang, sau này sẽ không còn ai quấy rối con nữa”
“Cái gì? Con không đồng ý!”
Lý Từ Nhiệm vô cùng kinh ngạc.

“Từ Nhiệm, chuyện này em không cần quan tâm đến nữa!
Không đầy ba ngày nữa, bọn họ sẽ tự động rời khỏi đây”
Trịnh Quân Nga và Trương Văn Thao nói..

 
Chương 1158: 1158: Chương 1159





“Chuyện này con không thể làm chủ được đâu, trừ khi con đoạn tuyêt quan hệ với bố mẹ con, đoạn tuyệt quan hệ với tất cả chúng ta” Ngô Thị Lan nói thẳng.

Lý Từ Nhiệm chỉ có thể tức giận nhìn bọn họ lại không thể làm bất cứ điều gì.

Có điều chuyện này cô tuyệt đối không đồng ý.

Thậm chí Ngô Thị Lan còn cười nói: “Diệp Quân Lâm ơi là Diệp Quân Lâm, chúng tôi còn đang buồn phiền về chuyện phải làm thế nào để ngăn cản cậu cùng với Từ Nhiệm ở bên nhau.

Không ngờ răng cậu lại đón mẹ cậu về, thế này không phải là đang tạo cơ hội cho chúng tôi sao?”
Lý Từ Nhiệm hung dữ nhìn bà ta, rôi quay trở về phòng của cô.

Trừng trị Diệp Quân Lâm và mẹ của anh, nhà họ Trịnh đắc ý không thôi.

Nhưng bọn họ đâu thể biết rằng, đêm nay, Kim Lăng sẽ xảy ra một chuyện vô cùng lớn.

Hôm qua, hễ là cửa hàng nào mà đã từ chối Chí Oánh, bất kể ngành nghề nào, đều nhận được những hình phạt và cảnh cáo nghiêm khắc từ các bộ phận liên quan.

Một số cửa hàng thậm chí đã phải đóng cửa để chấn chỉnh.


Lý do rất đơn giản – từ chối quyên lợi của người tiêu dùng, một số thậm chí còn xúc phạm, xô đẩy và đánh đập người tiêu dùng.

Điều là điêu mà tất cả mọi người không thể ngờ tới được.

Càng là điều mà nhà họ Trịnh không thể nào ngò tới được.

Trương Văn Thao ngay lập tức liên hệ với một số người có trách nhiệm.

Câu trả lời được đưa ra rất đơn giản – ngày hôm qua có người đã quay lại toàn bộ quá trình cửa hàng từ chối người tiêu dùng và người ta đã báo cáo điều đó.

Điều này khiến cho Trương Văn Thao và trên dưới nhà họ Trịnh tức giận không thôi.

.

Tiên Hiệp Hay
Vốn đĩ là một chuyện đang tốt đẹp, làm thế nào sẽ khiến cho người ta đi báo cáo được cơ chứ? Tất nhiên, bọn họ đến chết cũng không thể nghĩ được chuyện này lại liên quan đến Diệp Quân Lâm.


Thậm chí càng sẽ không nghĩ ra được mọi thứ đều do Diệp Quân Lâm sắp đặt.

Chỉ có thể cảm khái một tiếng vận khí của Diệp Quân Lâm quá tốt đi thôi.

Điều này đã xảy ra nhiều lần, bọn họ cho rằng Diệp Quân Lâm thật may mắn.

Buổi sáng.

Diệp Quân Lâm cười với Chí Oánh nói: “Mẹ, để con đưa mẹ đến một nơi” Chí Oánh mặc dù cảm thấy rất khó hiểu nhưng bà vẫn đi theo phía sau.

Hóa ra là chợ rau hôm qua.

“Dì à, dì đã đến rồi? Mau mau, cháu sẽ chọn cho đì một bó rau tươi nhất!”
“Dì nhanh qua đây, cháu bán cho đì miếng thịt ngon nhất nhé, còn tặng dì thêm một chút đồ nữa!”
“Dì à, cuối cùng dì cũng, đến rồi, cháu đã sớm chuẩn bị cho đì một ít đặc sản miền núi rồi đây, dì đem về bôi bổ thân thể nhé!” Mấy quầy hàng, cửa hàng hôm qua từ chối bà, hôm nay giống như biến thành một người khác vậy.

Không chi bán đồ cho bà, mà còn tặng đồ cho bà nữa.

Sau đó, Diệp Quân Lâm còn đưa Chí Oánh đến vài cửa hàng.

Khiến cho Chí Oánh vui mừng khôn xiết, đều nguyện ý bán đồ cho bà..

Đi vào trong hiệu thuốc ngày hôm qua, chủ tiệm đã quỳ xuống cúi đầu xin lỗi..

 
Chương 1159: 1159: Chương 1160





Suy cho cùng hiệu thuốc cùng với những cửa hàng khác không giống nhau, cố tình không bán thuốc, có lẽ sẽ lấy đi một mạng người.

Chí Oánh vẻ mặt không thể tưởng tượng được nói: “Con trai, cái này…”
Hôm qua bị người người khinh bỉ, bị cả thành phố gạt sang một bên.

Cho đến hôm nay, Chí Oánh lại có cảm giác rằng bà ấy là người cao quý nhất trong thành phố này.

“Mẹ, mẹ phải tin tưởng con trai của mẹ.

Những chuyện này đều là chuyện nhỏ.”
Diệp Quân Lâm mỉm cười.

Chí Oánh đã xuất hiện một chút cảm giác hốt hoảng.

Chẳng qua con trai mạnh mẽ vẫn là một chuyện tốt.

Bà ấy hít một hơi thật sâu, thậm chí còn có ý muốn đưa Diệp Quân Lâm về nhà họ Diệp.


Để cho bọn họ nhìn thấy – con trai của Chí Oánh bà không phải là kẻ hèn mọn thấp kém, nó có đủ thực lực để sánh ngang với nhà họ Diệp!
Giống như tên của nó vậy – Quân lâm thiên hạ.

Nhưng Chí Oánh hiểu rằng đây chỉ là một điều tham vọng xa xỉ.

Diệp Quân Lâm mạnh mẽ đến mức nào?
Cũng không thể chống lại được nhà họ Diệp.

Dựa và6 dái gì mà Diệp Quân Lâm chỉ mới nỗ lực ngắn ngủi hơn hai mươi năm, mà lại có thể sánh ngang với khối tài sản ngàn đời của nhà họ Diệp được cơ chứ?
Lúc này, Lý Từ Nhiệm vậy mà lại lái xe đến.

“Đi, Mẹ ơi, nhanh lên xe đi, con đưa mẹ đến một nơi”
Lý Từ Nhiệm thần bí cười nói.

Diệp Quân Lâm đều rất nghi hoặc, để xem cô định làm cái gì?
Chẳng bao lâu, Lý Từ Nhiệm đã lái xe đưa hai người Diệp Quân Lâm đến một khu nhà cao cấp.


Diệp Quân Lâm đã hiểu mục đích của Lý Từ Nhiệm.

Cô chắc chản đã mua cho mẹ anh một căn nhà.

Quả nhiên sau khi xuống xe, cô đưa hai người Diệp Quân Lâm đến thẳng một căn biệt thự nhỏ.

Ngôi nhà này đã được sửa sang trang hoàng lại cả rồi, chỉ cần xách túi vào ở thôi là được.

“Mẹ, đây là căn nhà mà con mua cho mẹ, sau này mẹ sẽ sống ở đây nhé!”
“Hơn nữa, con còn thuê một cô giúp việc, đến để tiện chăm sóc thân thể cho mẹ nữa”
Lý Từ Nhiệm mỉm cười.

Sau khi nghe xong, Chí Oánh nước mắt lưng tròng.

Gô con dâu này cũng quá tốt với bà rồi.

Đã không ghét bỏ bà cũng không nói, nhưng thậm chí còn mua cho bà một căn nhà, còn là một căn biệt thự.

“Con gái à, không cần quan trọng như vậy đâu, mẹ ở cùng một chỗ với Quân Lâm thôi là được rồi.

Chỗ này cũng quá đắt đi.”
Chí Oánh nói..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom