Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 2571


Chương 2571:

 

Có thể nói, hắn cũng là vật hy sinh cho việc thông gia, nhưng thân phận của hắn cao quý, kết hôn hay không cũng không ảnh hưởng gì.

 

Thế nên hắn cũng không có nhiều tình cảm với Đường Ức Nhu, chẳng qua Đường Ức Nhu rất xinh đẹp, còn hăn thì thích người đẹp mà thôi.

 

Nhưng hành động của Đường Ức Nhu hôm nay đã khiến hắn nảy ý giết cô ta.

 

“Mau thả anh ấy đi!”

 

Đường Ức Nhu hét lớn.

 

“Thăng ranh này bẻ gãy một tay anh, em nghĩ anh sẽ thả nó đi à?”

 

“Hơn nữa em tưởng địa vị của em trong lòng anh cao lắm ư?”

 

“Em nghĩ anh sẽ thỏa hiệp khi em dùng tính mạng để đe dọa anh á? Đúng là nực cười!”

 

Diệp Thiên Minh bỗng cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh băng ánh mắt âm u: “Thằng kia, mày cũng có phúc thật đấy, được con ả đê tiện này dùng cả tính mạng để bảo vệ”.

 

“Nếu mày là đàn ông thì mau cút qua đây để nhận lấy cái chết đi, đừng trốn sau lưng phụ nữ nữa!”

 

Đường Ức Nhu vội nói: “Anh đừng nghe lời anh ta, nơi này là Hoàng thành Diệp, nếu anh ta muốn giết anh thì dễ như trở bàn tay”.

 

Cô ta nói rồi nhìn về phía Diệp Thiên Minh: “Diệp Thiên Minh, nếu anh là đàn ông thì hãy đối phó với anh ấy bằng thực lực của mình, tôi sẽ không bao giờ nói gì, còn bây giờ anh đang ức hiếp anh ấy bằng cao thủ trong gia tộc, đâu đáng mặt đàn ông chứ?”

 

“Ha ha, Đường Ức Nhu ơi Đường Ức Nhu, em đã thành công chọc giận anh rồi đấy, chẳng mấy nữa, em sẽ biết anh có phải đàn ông hay không thôi”.

 

Diệp Thiên Minh tức giận bật cười.

 

Cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ tên Vương Ngạo.

 

bên cạnh hắn bỗng lên tiếng: “Cậu Minh, hôm nay trong gia tộc có chuyện quan trọng, lão Hoàng Chủ bảo mọi người vê Hoàng tộc ngay, nếu kéo dài nữa thì có lẽ sẽ khiến lão Hoàng Chủ mất vui đấy ạ”.

 

Diệp Thiên Minh gật đầu, nhìn chăm chằm vào Dương Thanh: “Nếu mày đã không cút ra đây để nhận lấy cái chết, tao đành tiễn mày lên đường vậy!”

 

“Để tôi xem ai dám!”

 

Đường Ức Nhu vẫn chắn trước mặt Dương Thanh.

 

Nhưng đúng lúc này, cổ cô ta bỗng nhói đau, cô ta trợn trắng mắt rồi ngất xỉu.

 

Dương Thanh vừa đập vào gáy cô ta, đánh ngất cô ta.

 

Anh đỡ lấy eo Đường Ức Nhu, nhìn về phía bố Đường Ức Nhu rồi nói: “Đưa cô ấy đi đi!”

 

Không ai ngờ Dương Thanh lại làm thế, nếu có Đường Ức Nhu ở đây thì anh cũng sẽ được che chở.

 

Nhưng anh lại đánh ngất Đường Ức Nhu.

 

Bố Đường Ức Nhu vốn đang muốn đưa cô ta đi, sau khi nghe thấy Dương Thanh nói thế, ông ta nhìn anh với vẻ mặt phức tạp: “Cảm ơn!”

 

Hai cao thủ nhà họ Đường bước đến, đưa Đường Ức Nhu đi.

 

Người nhà họ Đường nhanh chóng đi hết, lúc này Dương Thanh mới nhìn về phía Diệp Thiên Minh, híp mät: “Mày nên nghe lời người bên cạnh, tranh thủ thời gian quay về Hoàng tộc họ Diệp thì hơn”.

 

Đương nhiên anh biết tại sao Diệp Lâm lại bảo tất cả người của Hoàng tộc họ Diệp quay về, bởi vì ở Hoàng tộc có người bảo vệ, đối với người của Hoàng tộc họ Diệp, chỉ Hoàng tộc họ Diệp mới là nơi an toàn nhất.

 

Diệp Thiên Minh cười khẩy, khinh thường nói: “Mày nên lo cho mày thì hơn!”

 

Hãn nói rồi khoát tay: “Vương Ngạo, giết hắn cho tôi!”
 
Chương 2572


Chương 2572:

 

Nhưng đúng lúc Diệp Thiên Minh dứt lời, hai anh em nhà họ Tống đã bước lên phía trước, sát khí đáng sợ tràn ra từ phía họ, lập tức bao phủ Diệp Thiên Minh và Vương Ngạo.

 

Vào giờ phút này, Diệp Thiên Minh và Vương Ngạo chỉ cảm thấy vai nặng trĩu, họ đứng im, không dám nhúc nhích, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt.

 

Dương Thanh thản nhiên nhìn Diệp Thiên Minh đang hoảng sợ, lạnh nhạt nói: “Hãy trân trọng những giây phút cuối cùng đi!”

 

Anh nói rồi lướt qua người Diệp Thiên Minh và Vương Ngạo, như không nhìn thấy họ, anh em nhà họ Tống cũng nhanh chóng rời đi.

 

Ba người nhanh chóng biến mất khỏi tâm mắt của Diệp Thiên Minh và Vương Ngạo, lúc này áp.

 

lực nặng nề vừa rồi mới biến mất.

 

Diệp Thiên Minh và Vương Ngạo chỉ cảm thấy người mềm nhữn, cả hai đều thở hổn hển.

 

“Cậu Minh, lần này cậu gặp phải một tên khó chơi rồi!”

 

Một lúc lâu sau, Vương Ngạo mới nghiêm nghị nói.

 

Diệp Thiên Minh căn răng, nói với vẻ mặt dữ tợn: “Trước mặt Hoàng tộc họ Diệp, không có tên nào khó chơi hết, cho dù hắn khó chơi thật thì tôi cũng phải chơi cho bằng được”.

 

“Cậu Minh, thanh niên kia được hai cao thủ đỉnh cao bảo vệ, chắc chắn sẽ không phải người bình thường, thậm chí có thể là cậu ấm của gia tộc Cổ Võ đấy”. Cả nhà qua trang mới truyen3.one đọc khích lệ nhóm lên chương tốt nhé!

 

Vương Ngạo nói, tuy Dương Thanh đã rời đi nhưng ông ta vẫn cảm thấy như đang bị thần chết nhằm tới, nhất là khi nghĩ đến câu mà Dương Thanh đã nói với Diệp Thiên Minh trước khi đi.

 

“Không thể nào, sao người của gia tộc Cổ Võ lại đến Hoàng thành Diệp chứ?”, Diệp Thiên Minh cũng sợ run.

 

Hồi nấy hắn giận quá nên mới nói thế, chứ hăn là cháu trai Diệp Hoàng, được rèn luyện từ nhỏ, đương nhiên sẽ không ngu. Hăn nhanh chóng hiểu rõ một số chuyện.

 

Tuy thiên phú của hắn rất bình thường nhưng cũng là cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ, còn Vương Ngạo bên cạnh hắn là cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ, ngay cả cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc đã là đối thủ của ông ta.

 

Nhưng hồi nãy, cao thủ như Vương Ngạo lại bị khí thế của đối phương trấn áp, tức là ít nhất hai cao thủ bên cạnh thanh niên kia đã đạt tới bán bộ Siêu Phàm Cảnh rồi.

 

Thậm chí rất có thể họ là cao thủ Siêu Phàm Cảnh đấy.

 

Bên cạnh thanh niên đó có hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh, thân phận của đối phương có thể đơn giản được ư?

 

Hản lại nghĩ đến câu nói của Dương Thanh trước khi đi, bỗng cảm thấy hơi lo sợ.

 

“Vương Ngạo, tôi nên làm gì bây giờ? Hắn vừa bảo tôi hãy trân trọng những giây phút cuối cùng, tức là hắn sẽ giết tôi mất, Vương Ngạo, ông mau nói cho tôi biết nên làm gì đi?”

 

Lần này Diệp Thiên Minh sợ thật.

 

Vương Ngạo lại rất bình tĩnh, im lặng một lát rồi mới nghiêm nghị nói: “Cậu cứ yên tâm, cho dù hắn là cậu ấm của gia tộc Cổ Võ thì cũng không thể làm gì cậu được, bây giờ chúng ta về Hoàng tộc họ Diệp trước đã”.

 

“Đúng rồi, chúng ta mau về Hoàng tộc họ Diệp thôi, ở Hoàng tộc họ Diệp có người bảo vệ, đó mới là nơi an toàn nhất”.

 

Diệp Thiên Minh vội nói rồi quay người rời đi.

 

Trên đường về, Diệp Thiên Minh mới hỏi: “Vương Ngạo, có phải đã xảy ra chuyện lớn gì không? Bảng không, tại sao ông nội lại gọi hết người trong gia tộc về thế?”

 

Vương Ngạo chăm chú nhìn Diệp Thiên Minh rồi mới nói: “Diệp Hoàng chết rồi!”

 

“Sao cơ? Ông nói gì cơ?”

 

Diệp Thiên Minh bỗng trợn tròn mắt, cao giọng hỏi.
 
Chương 2573


Chương 2573:

 

Không nhiều người biết chuyện Diệp Hoàng đã chết ở Yến Sơn, ngay cả cháu trai của Diệp Hoàng là Diệp Thiên Minh cũng không biết.

 

“Một tuần trước, lão Hoàng Chủ tổ chức tiệc mừng thọ ở Yến Đô, thật ra cũng là vì Đế Thôn, đồng thời còn nhằm đe dọa các gia tộc ở Chiêu Châu, tạo thành một liên minh do Hoàng tộc họ Diệp đứng đầu”.

 

“Ngoài ra còn để đối phó với một người, sau cùng giữa đôi bên nổ ra một trận chiến ác liệt, Diệp Hoàng đã chết ở Yến Sơn!”

 

Khi nhắc đến chuyện này, Vương Ngạo vẫn cảm thấy sợ hãi, vì ông ta chưa đạt đến Thần Cảnh đỉnh phong nên không có tư cách tham gia bữa tiệc mừng thọ đó, giờ nhớ lại mới thấy không tham gia cũng tốt, băng không, không chừng ông †a đã chết trong cuộc chiến kia rồi.

 

Diệp Thiên Minh sững sờ một lúc lâu, ở Hoàng tộc họ Diệp, Diệp Hoàng chẳng khác gì thần linh, chỉ cần có Diệp Hoàng ở đây, Hoàng tộc.

 

họ Diệp sẽ ngày càng huy hoàng.

 

Nhưng bây giờ, Vương Ngạo lại nói thần linh trong lòng người của Hoàng tộc họ Diệp đã chết.

 

Có thể tưởng tượng được sự khiếp sợ và lo lắng của Diệp Thiên Minh.

 

Tuy hản là cháu Diệp Hoàng, nhưng vì thiên phú bình thường nên cũng không được yêu mến, thế nên giữa hắn và Diệp Hoàng cũng không có tình cảm gì nhiều.

 

Chẳng riêng gì Hoàng tộc họ Diệp, ở những gia tộc quyền thế khác, chỉ những người bề dưới có thiên phú hoặc năng lực xuất chúng thì mới được gia tộc trọng dụng.

 

Tuy Diệp Thiên Minh đã đạt đến Thần Cảnh sơ kỳ, nhưng vẫn thua xa các anh em đồng trang lứa.

 

Lần này bị gọi về gìa tộc, hắn cứ tưởng Diệp Hoàng đã biết tin hắn đột phá Thần Cảnh sơ kỳ nên định trọng dụng hắn, nào ngờ Diệp Hoàng đã chết rồi.

 

“Rốt cuộc người giết ông nội là ai thế?”

 

Một lúc lâu sau, Diệp Thiên Minh mới bình Tĩnh lại, nhìn chăm chăm vào Vương Ngạo rồi hỏi.

 

Trong mắt Vương Ngạo xuất hiện vẻ kiêng dè, ông ta đáp: “Dương Thanh!”

 

Không ai ở Hoàng tộc họ Diệp không biết đến Dương Thanh, sau khi nghe được cái tên này, Diệp Thiên Minh lập tức im lặng.

 

Theo tư liệu mà gia tộc cung cấp, Dương Thanh là một cao thủ Siêu Phàm Cảnh chưa đầy ba mươi tuổi, hơn xa người như hẳn.

 

Thật ra Diệp Hoàng bị Lưu lão quái giết chết bằng cổ thuật chứ không phải Dương Thanh, nhưng để khiến các cao thủ trong gia tộc nhắm vào Dương Thanh, Diệp Lâm đã cố tình tung tin Diệp Hoàng đã bị Dương Thanh giết.

 

“Dương Thanh!”

 

Diệp Thiên Minh nghiến răng nghiến lợi.

 

“Nhưng cậu cứ yên tâm, tuy Diệp Hoàng chết rồi nhưng lão Hoàng Chủ đã ra mặt, có ông ấy bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, Hoàng tộc họ Diệp sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn”.

 

Vương Ngạo an ủi rồi nói: “Lần này lão Hoàng Chủ gọi hết người của Hoàng tộc họ Diệp về là để bảo vệ các nhân vật quan trọng trong gia tộc”.

 

“Bởi vì ở Hoàng tộc họ Diệp có người bảo vệ và lão Hoàng Chủ, không ai có thể làm hại chúng Lay”

 

“Nghe nói hôm nay Dương Thanh cũng đến Hoàng tộc họ Diệp, còn tuyên bố sẽ tiêu diệt Hoàng tộc họ Diệp nữa”.

 

Diệp Thiên Minh cười lạnh: “Đúng là không biết sống chết! Hắn tưởng bước vào Siêu Phàm Cảnh, có thiên phú võ thuật xuất chúng là sẽ tiêu diệt được Hoàng tộc họ Diệp ư?”

 

“Chỉ cần hắn dám đến Hoàng tộc họ Diệp, chắc chản hẳn sẽ chết mất xác!”

 

Trong lúc hai người kia đang quay về Hoàng tộc họ Diệp, phía bên này, Dương Thanh đã gặp gỡ người nhà họ Lý của Hoàng thành Thượng Quan.
 
Chương 2574


Chương 2574:

 

“Cậu Thanh!”

 

Lý Trọng vô cùng kích động khi thấy Dương Thanh, lập tức quỳ một gối xuống đất: “Rốt cuộc cậu cũng đến rồi!”

 

Một tuần trước, lão ta được Dương Thanh cử đến Hoàng thành Diệp, Dương Thanh vốn định giải quyết chuyện ở Yến Đô rồi đến Hoàng thành Diệp, giúp Lý Trọng lật đổ Hoàng tộc họ Diệp, để nhà họ Lý thế chỗ.

 

Nào ngờ Vũ Văn Cao Dương lại chết, Dương Thanh chờ hết bảy ngày sau khi ông ta mất rồi mới đến Hoàng thành Diệp.

 

Phía sau Lý Trọng, mười mấy cao thủ có khí thế đáng sợ thi nhau quỳ một gối xuống đất.

 

Hai anh em nhà họ Tống nhìn Lý Trọng đang quỳ, thầm kinh ngạc, không ngờ Lý Trọng cũng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh.

 

Tính cả bọn họ, bên Dương Thanh đã có bốn cao thủ Siêu Phàm Cảnh, trừ Hoàng tộc cổ xưa và gia tộc Cổ Võ ra, chắc đội hình này đã có thể trấn áp mọi thế lực hàng đầu rồi nhỉ?

 

Dương Thanh hơi híp mắt, khoát tay: “Xuất phát!”

 

Dương Thanh dẫn theo ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh tiến về phía Hoàng tộc họ Diệp, họ không âm thầm tấn công mà hiên ngang tiến tới Hoàng phủ họ Diệp.

 

Dương Thanh làm thế chính là để cảnh cáo các thế lực trong Hoàng thành Diệp, cho bọn họ hiểu rõ, có người đang muốn ra tay với Hoàng tộc họ Diệp.

 

Như vậy, sau khi Hoàng tộc họ Diệp bị tiêu diệt, những thế lực khác đang ngo ngoe rục rịch muốn tranh thủ lúc rối ren để gây chuyện cũng không dám hành động liều lĩnh.

 

Chẳng bao lâu, tin Dương Thanh dẫn người tấn công Hoàng tộc họ Diệp đã truyền khắp Hoàng thành Diệp.

 

“Các người biết gì chưa? Có bốn cao thủ Siêu Phàm Cảnh dẫn theo mười mấy cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh đang tiến về nơi ở của Hoàng tộc họ Diệp đấy”.

 

“Tôi nghe nói, trong bốn cao thủ Siêu Phàm Cảnh này còn có một người thanh niên tên là Dương Thanh, đúng không? Đây chính là người muốn ra tay tiêu diệt Hoàng tộc họ Diệp?”

 

“Nghe nói một tuần trước, Hoàng tộc họ Diệp dẫn một đám cao thủ mời toàn bộ trăm thế lực mạnh nhất Chiêu Châu tới Yến Đô, vốn là có ý định thống nhất thế lực trăm tộc, nhưng đã bị người tên Dương Thanh này làm hỏng”.

 

Chẳng mấy chốc, khắp các chốn trong Hoàng thành Diệp đều râm ran các loại tin đồn, mà đa số đều là thật.

 

Hiện giờ là thời đại internet, tốc độ truyền tin vô cùng nhanh, những chuyện đã xảy ra một tuần trước, cùng với một số việc về thế lực trăm tộc mạnh nhất ở Chiêu Châu quy tụ ở Yến Đô cũng đã truyền khắp nơi.

 

Cùng lúc đó, trong Hoàng phủ họ Diệp, tại cung điện của Diệp Hoàng, Diệp Lâm ngồi trên vị trí chủ tọa, hai hàng ghế bên dưới đều là những nhân vật trọng yếu của gia tộc.

 

Diệp Lâm cũng đã nhận được tin Dương Thanh dẫn theo ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh tiến về phía Hoàng tộc họ Diệp, lúc này lão ta đang hết sức tức giận.

 

Lão ta chỉ mới biết bên cạnh Dương Thanh có hai anh em họ Tống là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, vậy thì cao thủ Siêu Phàm Cảnh thứ tư ở đâu ra?

 

Đối với lão ta, thêm một cao thủ Siêu Phàm Cảnh quả đúng là nhân tố có thể làm thay đổi kết cục cuộc chiến.

 

Mặc dù Hoàng tộc họ Diệp có cao thủ âm thầm bảo vệ nhưng người bảo vệ Hoàng tộc cũng có quy tắc riêng, họ chỉ xuất hiện khi Hoàng tộc đã đến sát bờ vực bị diệt vong.

 

Với Hoàng tộc họ Diệp ngày nay, chỉ khi chính lão ta sắp chết thì mới coi là thời điểm Hoàng tộc họ Diệp sắp diệt vong, cũng có nghĩa là, chỉ khi lão ta sắp bị giết, người bảo vệ Hoàng tộc mới xuất hiện.

 

Nếu không phải bị dồn đến nước bất đắc dĩ, lão ta cũng không muốn để người bảo vệ Hoàng tộc xuất hiện, bởi vì một khi người bảo vệ xuất hiện tương đương với việc Hoàng tộc họ Diệp đã gần lâm vào trạng thái diệt vong, dù sau đó Hoàng tộc họ Diệp có được bảo vệ chu toàn thì cũng sẽ trở thành trò cười của toàn Chiêu Châu.
 
Chương 2575


Chương 2575:

 

Nay lão ta đã tiến vào Siêu Phàm Lục Cảnh, tự tin rằng nếu lại đối đầu với Dương Thanh thì dù bên cạnh Dương Thanh có thêm hai anh em họ Tống, lão ta cũng có thể giết chết anh.

 

Nhưng bây giờ, bên cạnh Dương Thanh bỗng dưng có thêm một cao thủ Siêu Phàm Cảnh nữa, điều này làm lão ta không thể tiếp nhận nổi.

 

“Tiếp sau đây Hoàng tộc họ Diệp ta sẽ phải đánh một trận cực lớn, cũng có thể, đây là trận chiến cuối cùng”.

 

Diệp Lâm bỗng lên tiếng, những lời này khiến tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được mối nguy Hoàng tộc họ Diệp sắp bị diệt vong, ai nấy đều lo âu ra mặt.

 

“Nhưng các vị cứ yên tâm, nay cảnh giới võ thuật của tôi đã tiến đến Siêu Phàm Lục Cảnh, mà Dương Thanh cùng lắm cũng chỉ là cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh, chỉ cần cậu ta dám đến thì Hoàng tộc họ Diệp sẽ chính là nơi chôn thây cậu ta.

 

Lời tuyên bố của Diệp Lâm đã quét sạch toàn bộ lo âu trên gương mặt con cháu dòng chính của Hoàng tộc họ Diệp.

 

“Tốt quá rồi! Lão Hoàng Chủ đã mạnh tới mức này, Dương Thanh mà dám đến thì nhất định phải chết!”

 

“Đúng đúng đúng, lão Hoàng Chủ chính là vị thần bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp chúng ta, ai dám nhòm ngó Hoàng tộc họ Diệp đều phải trả một giá đất nhất!”

 

“Lão Hoàng Chủ vĩ đại!”

 

Thế là, tiếng hoan hô ca ngợi của con cháu dòng chính Hoàng tộc họ Diệp vang lên khảp cung điện.

 

Diệp Lâm bỗng vung tay ra hiệu, đợi khi tất cả yên tĩnh trở lại, lão ta mới nói tiếp: “Tôi nói cho các vị biết những điều này là để các vị hiểu, tuy kẻ địch rất mạnh nhưng không có gì đáng sợ, tôi sẽ chỉ huy tất cả các cao thủ của gia tộc có thực lực từ Thần Cảnh đỉnh phong trở lên ra chiến đấu với Dương Thanh, những người còn lại hãy lùi hết xuống canh giữ Hoàng lăng dưới mặt đất!”

 

Bên trong Hoàng phủ họ Diệp có một khu Hoàng lăng dưới mặt đất, là nơi chuyên mai táng các đời Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Diệp, đây là khu vực cấm của Hoàng tộc, trừ Hoàng Chủ, bất kì kẻ nào cũng không được phép ra vào.

 

Hôm nay, Hoàng lăng dưới mặt đất lại được mở ra cho con cháu dòng chính của Hoàng tộc họ Diệp, điều này khiến cho người của Hoàng tộc họ Diệp cực kì khiếp sợ.

 

“Lão Hoàng Chủ, chúng tôi muốn sát cánh chiến đấu cùng ngài!”

 

Một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ là con cháu dòng chính bỗng lớn tiếng nói.

 

“Đúng, tuy thực lực của chúng tôi còn chưa tới Thần Cảnh đỉnh phong nhưng chúng tôi cũng có thể cống hiến một phần sức lực, chúng tôi cũng muốn sát cánh chiến đấu bên ngài!”

 

“Lão Hoàng Chủ, chúng tôi cũng là một phần của Hoàng tộc này, không thể làm con rùa rụt cổi”

 

Ngay lập tức, đám con cháu dòng chính chưa đạt tới thực lực Thần Cảnh đỉnh phong đều lớn tiếng kêu lên, giờ khắc này, nhuệ khí của Hoàng tộc họ Diệp đã được đẩy lên đỉnh điểm.

 

Diệp Lâm lặng lẽ gật gù, cực kì hài lòng, đây chính là hiệu quả lão ta đang mong chờ, lão ta muốn ngưng tụ nhuệ khí của Hoàng tộc họ Diệp thông qua người của Hoàng tộc, nâng cao tinh thần chiến đấu.

 

Giờ khắc này, khắp chốn đều vang lên tiếng hô hào hùng, ai nấy đều muốn tham dự chiến đấu, thanh âm chấn động đất trời.

 

Người của các gia tộc lớn khác trong Hoàng thành Diệp đều ngóng về phía Hoàng phủ họ Diệp, tất cả trợn to mắt nhìn, lộ vẻ không thể tin nổi.

 

Bởi vì bọn họ chợt thấy, ở khoảng không phía trên Hoàng phủ họ Diệp, mây đen cuồn cuồn, sấm chớp rền vang, như sắp hủy diệt Hoàng phủ họ Diệp.

 

Một luồng uy lực võ thuật cực khủng bố đang bao phủ toàn bộ Hoàng thành Diệp.

 

Nhưng kì quái thay, toàn bộ Hoàng thành Diệp chỉ có khoảng không phía trên Hoàng phủ họ Diệp xảy ra hiện tượng lạ này.

 

Cảnh tượng chấn động lòng người này đã đánh sâu vào tâm tư mỗi người dân trong Hoàng thành Diệp.

 

“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao phía trên Hoàng phủ họ Diệp lại có hiện tượng kì lạ thế kia?”
 
Chương 2576


Chương 2576:

 

“Trời giáng dị tượng phía trên Hoàng tộc báo hiệu Hoàng tộc sắp gặp phải sự tình gì cực lớn rồi!”

 

“Rốt cuộc Hoàng tộc gặp chuyện gì? Vì sao lại phát sinh hiện tượng khác thường đến như vậy?”

 

Bên trong Hoàng thành Diệp, có rất nhiều gia tộc nhỏ không hiểu rõ mối ân oán giữa Hoàng tộc họ Diệp và Dương Thanh.

 

Những người biết rõ đầu đuôi sự việc đều lựa chọn trầm mặc, Hoàng tộc họ Diệp sắp phải đối mặt với điều gì, bọn họ rất rõ trong lòng.

 

Một tuần trước, Hoàng tộc họ Diệp muốn tiêu diệt Dương Thanh, kết quả là, không chỉ không giết được Dương Thanh mà còn bị Dương Thanh phá hủy luôn kế hoạch lớn của Hoàng tộc.

 

Ngày nay, Dương Thanh chỉ huy ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh cùng với hơn chục cao thủ thực lực Thần Cảnh đỉnh phong trở lên đang tiến về phía Hoàng tộc họ Diệp, điều mà Hoàng tộc họ Diệp sắp phải đối mặt chính là một cuộc chiến sinh tử.

 

Lúc này, bên trong Hoàng thành Diệp, tại một biệt viện khá gần Hoàng phủ họ Diệp, một ông lão tóc bạc đang ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng phủ họ Diệp, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ.

 

“Thưa bốt”

 

“Thưa bốt”

 

Đúng lúc này, ba người đàn ông trung niên bước tới.

 

Ông già nọ nghe tiếng gọi mới dời tâm mát, nhìn về phía ba người, sắc mặt cực kì nghiêm nghị.

 

“Hoàng tộc họ Diệp sắp gặp chuyện lớn rồi, bố gọi ba anh em các con tới muốn hỏi xem các con định thế nào. Các con cho rằng, nhà họ Đường ta liệu có nên trợ giúp Hoàng tộc họ Diệp không?”

 

Ông già nhìn về phỉa ba người con trai, trầm giọng hỏi.

 

Nếu Dương Thanh có mặt ở đây, anh nhất định có thể nhận ra, trong số ba người con của ông già kia, người đứng ở vị trí ngoài cùng chính là Đường Bác, bố của Đường Ức Nhu.

 

Lúc này, Đường Bác, bố Đường Ức Nhu, đang đứng cách xa nhất, từ vị trí đứng có thể nhìn ra, trong số ba anh em, địa vị của ông ta thấp nhất.

 

“Đường Hải, con nói trước xem thế nào!”

 

Lúc này, chủ gia tộc họ Đường là Đường Đức Vũ nhìn về phía người đàn ông trung niên đứng giữa, nói.

 

Đường Hải vội lên tiếng: “Thưa bố, Hoàng tộc họ Diệp trước đây không có cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà đã có năng lực ổn định ở vị trí này trăm năm, ngày nay Hoàng tộc họ Diệp lại đã có một cao thủ Siêu Phàm Cảnh là Diệp Lâm thì tương lai sẽ chỉ càng thịnh vượng hơn nữa, trong tình hình này, nhà họ Đường ta không nên khiến Hoàng tộc họ Diệp mất lòng mới phải”.

 

Đường Đức Vũ nhìn Đường Hải, nói: “Vậy tức là, con cho rằng nhà họ Đường ta nên trợ giúp Hoàng tộc họ Diệp?”

 

Đường Hải gật đầu: “Theo ý con thì bất kể là ai, nếu dám tới gây hấn với Hoàng tộc họ Diệp, nhất định sẽ chết không có chỗ chôn”.

 

Đường Đức Vũ nhìn sang người đứng bên trái Đường Hải, hỏi: ‘Đường Chấn, con thấy thế nào?”

 

Đường Chấn nói: “Con tán thành ý của anh hai, trong Hoàng thành Diệp này, Hoàng tộc họ Diệp chẳng khác nào ông trời nắm quyền sinh quyền sát, hơn nữa, trong Hoàng tộc họ Diệp còn có người bảo vệ Hoàng tộc, không thể nào tiêu diệt Hoàng tộc họ Diệp được đâu. Lão Hoàng Chủ đã triệu tập khẩn cấp các cao thủ ở nhiều gia tộc lớn tới trợ giúp Hoàng tộc họ Diệp, chưa biết chừng đây chỉ là một hành vi thử lòng của lão Hoàng Chủ thôi”.

 

“Đợi khi giải quyết xong xuôi việc này, những gia tộc chịu trợ giúp Hoàng tộc họ Diệp nhất định sẽ được ngợi khen, kẻ không ứng cứu chỉ e sau này khó lòng sống yên ổn ở Hoàng thành Diệp”.

 

Đường Đức Vũ gật gù, như thể đang suy tư.

 

Lão ta chỉ hỏi ý kiến con thứ hai và con thứ ba, còn người con cả Đường Bác lại bị ngó lơ.

 

“Thưa bố, con lại có ý khác”.
 
Chương 2577


Chương 2577:

 

Đường Bác thấy Đường Đức Vũ suy tư hồi lâu không nhắc gì đến mình, bèn chủ động lên tiếng.

 

Lúc này Đường Đức Vũ mới nhìn sang phía Đường Bác: “Con nói xem!”

 

“Con cho rằng lần này Hoàng tộc họ Diệp không phải cố ý thử lòng mà thật sự đang đứng trước nguy cơ diệt tộc. Trước đó bố cũng tới Yến Đô, bố đã nói rồi đấy, ngay cả Diệp Hoàng cũng đã chết ở Yến Đô, còn hai vị mang tiếng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh như Diệp Lâm với Lưu lão quái đều phải chạy trốn khỏi Yến Đô đó thôi”.

 

“Mặc dù không ai tiết lộ rõ trên đỉnh Yến Sơn ở Yến Đô hôm đó đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh phải bỏ chạy trối chết, nhưng có thể khẳng định một điều, bọn họ nhất định đã sợ chết khiếp mới có thể làm ra hành vi mất mặt như thế”.

 

“Lúc đó, trên đỉnh Yến Sơn, đối thủ của bọn họ là Dương Thanh của Yến Đô, vậy có nghĩa là bọn họ chạy trốn là vì sợ Dương Thanh”.

 

“Con nghe nói, bố nuôi của Dương Thanh cũng đã chết trong trận chiến ấy, ngày hôm nay là ngày thứ tám sau cuộc đại chiến, nếu tính như vậy thì hôm qua chính là cúng tuần đầu của bố nuôi Dương Thanh, hôm nay Hoàng tộc họ Diệp lại xảy ra chuyện lớn như vậy, chứng tỏ Dương Thanh cố ý chờ qua lễ cúng tuần đầu của bố nuôi rồi mới tới Hoàng tộc họ Diệp”.

 

“Một người có thể khiến cho hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh sợ vỡ mật, nay lại dám đích thân tới Hoàng thành Diệp để báo thù, nhất định phải có năm chắc phần tháng, huống chi, Hoàng tộc họ Diệp ngày nay chỉ có mình Diệp Lâm là cao thủ Siêu Phàm Cảnh”.

 

“Cho nên con cho rằng, chúng ta nên từ bỏ Hoàng tộc họ Diệp, chưa biết chừng như thế còn có thể tránh được kiếp nạn này!”

 

Đường Bác có vẻ nắm cực rõ những chuyện đã phát sinh trên đỉnh Yến Sơn một tuần trước, hiển nhiên ông ta đã bỏ khá nhiều tâm huyết mới có thể nói ra những lời chân thành như vậy.

 

“Ha ha, anh cả, có phải anh đang quá đề cao tay Dương Thanh kia rồi không? Nghe nói cậu ta còn chưa tới ba mươi, cái tuổi này chính là tuổi dễ kích động nhất, dù Hoàng tộc họ Diệp thật sự triệu tập sức người để đối phó cậu ta thì chỉ cần cậu ta thực sự dám bước chân tới lãnh địa của Hoàng tộc họ Diệp, cậu ta chỉ có một con đường chết mà thôi!”

 

Đường Hải cười ha hả, nói.

 

Đường Chấn cũng nói: ‘Anh cả, bọn tôi biết anh vẫn luôn không đồng ý để Ức Nhu kết hôn với Diệp Thiên Minh của Hoàng tộc họ Diệp, nhưng anh phải hiểu rằng, bố đưa ra quyết định như vậy chính là một lời công nhận với Ức Nhu. Trên thế giới này, có bao nhiêu thiếu nữ muốn bước chân vào Hoàng tộc họ Diệp mà còn chẳng được, anh hẳn nên trân trọng cơ hội này, đợi khi Ức Nhu làm con dâu của Hoàng tộc họ Diệp rồi thì mối quan hệ giữa nhà chúng ta và Hoàng tộc họ Diệp mới được vững chắc”.

 

Đường Bác không để ý đến hai người em trai, ông ta tiếp tục nhìn thẳng vào mắt Đường Đức Vũ, nghiêm nghị nói: “Thưa bố, Ức Nhu là con gái nhà họ Đường ta, để con bé vào làm dâu Hoàng tộc họ Diệp đúng là lựa chọn tốt nhất dành cho nó, con hoàn toàn không phải vì phản đối chuyện này nên mới có ý từ chối trợ giúp Hoàng tộc họ Diệp, con thật lòng suy tính cho gia tộc ta, xin bố hãy cân nhắc lại!”

 

Đường Đức Vũ rơi vào trầm tư, thực ra, sâu trong nội tâm, lão ta cũng có ý phản kháng chuyện trợ giúp Hoàng tộc họ Diệp, nhưng nhà họ Đường này đã tồn tại mấy trăm năm ở Hoàng thành Diệp, mấy trăm năm qua, Hoàng tộc họ Diệp luôn là gia tộc thống trị Hoàng thành này.

 

Tuy lần này dường như Hoàng tộc họ Diệp đang gặp phải một phiền toái cực lớn, thậm chí còn có nguy cơ bị hủy diệt, nhưng lão ta vẫn không thực sự muốn ruồng bỏ Hoàng tộc họ Diệp.

 

Sau một hồi trầm mặc, Đường Đức Vũ đảo mắt nhìn qua ba người con, lên tiếng: “Đường Bác nói không phải không có lý. Nhưng rốt cuộc nơi này vấn là Hoàng thành Diệp, chúng ta không dám, mà cũng không thể liều lĩnh đặt cược. Nếu Diệp Lâm triệu tập cao thủ các tộc tới Hoàng tộc họ Diệp trợ giúp, chúng ta chỉ có thể hành động theo lệnh mà thôi”.

 

Đường Đức Vũ nói vậy có nghĩa là đã hạ quyết định sau cùng, mặc dù có hơi thất vọng nhưng Đường Bác cũng hiểu được suy tính của bố mình, ông ta không nói gì thêm nữa.

 

“Ba anh em các con hãy triệu tập các cao thủ Thần Cảnh của gia tộc ta, cùng bố tới Hoàng tộc họ Diệp!”, Đường Đức Vũ ra lệnh, ba anh em lập tức vâng lời, rời đi.

 

Tin chủ gia tộc triệu tập cao thủ Thần Cảnh nhanh chóng truyền khắp gia tộc họ Đường, Đường Ức Nhu vội tới tìm Đường Bác.

 

“Bố, nhà họ Đường ta thực sự tính đến giúp đỡ Hoàng tộc họ Diệp ạ?”, Đường Ức Nhu hỏi thăm, vẻ rất không cam tâm.

 

Cô ta rất phản cảm với Hoàng tộc họ Diệp, nhất là sau khi Hoàng tộc họ Diệp muốn làm thông gia với nhà họ Đường, ấn tượng về Hoàng tộc họ Diệp trong lòng cô ta càng thêm xấu xí cực điểm.

 

Đường Bác gật đầu: “Ông nội con đã có lệnh, mọi người đành phải tuân theo mà làm việc thôi.
 
Chương 2578


Chương 2578:

 

Ức Nhu, cảnh giới võ thuật của con ngày nay đã tiến vào Thần Cảnh sơ kỳ, lần này con cũng phải cùng bố đi trợ giúp Hoàng tộc họ Diệp rồi”.

 

Đường Ức Nhu cười cười như tự giễu: “Lần này Hoàng tộc họ Diệp phải đối mặt với cao thủ Siêu Phàm Cảnh đấy, vậy mà lại muốn đám con sâu cái kiến mới bước vào Thần Cảnh như chúng 1a tới hỗ trợ, khác nào bảo chúng ta đi chịu chết?”

 

Đường Bác thoáng trầm mặc, sắc mặt cũng lộ vẻ chua chát, đương nhiên ông ta cũng hiểu, Hoàng tộc họ Diệp triệu tập bọn họ chỉ là để đẩy bọn họ ra làm con tốt thí mà thôi.

 

Uy lực bùng nổ khi các cao thủ Siêu Phàm Cảnh đấu với nhau, chớ nói những người mới bước vào Thần Cảnh, ngay cả cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cũng không thể chịu nổi.

 

“Con thật lòng mong muốn Dương Thanh từ Yến Đô đến ấy có thể lật đổ Hoàng tộc họ Diệp”, Đường Ức Nhu bỗng nói.

 

Đường Bác lập tức cả kinh, quát lên: “Im ngay!”

 

Những lời này mà truyền ra ngoài, chỉ e cả nhà họ Đường đều sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.

 

Đúng lúc này, bên ngoài chợt truyền đến tin tập hợp, Đường Bác lại dặn thêm lần nữa: ‘Ức Nhu, bố biết con rất chán ghét Hoàng tộc họ Diệp, nhưng cái gì nên nói, cái gì không nên nói, con phải nắm rõ’.

 

“Bố cứ yên tâm, con chỉ nói thế trước mặt bố thôi, ra ngoài con sẽ không nói lung tung đâu”, Đường Ức Nhu vội nói.

 

Bấy giờ Đường Bác mới yên tâm, dẫn theo Đường Ức Nhu ra khỏi phòng.

 

Cùng lúc đó, các chủ gia tộc khác trong Hoàng thành Diệp cũng đều đang dẫn các cao thủ Thần Cảnh của gia tộc nhanh chóng tiến tới Hoàng phủ họ Diệp.

 

Ngay lúc cao thủ Thần Cảnh của các gia tộc tập hợp tới Hoàng phủ của Hoàng tộc họ Diệp, Dương Thanh cũng đang dẫn theo ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh cùng với hơn chục cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong trở lên do Lý Trọng mang tới, tiến về phía Hoàng phủ Diệp.

 

Nửa giờ sau, đoàn người của Dương Thanh đã đi tới cửa Nam của Hoàng phủ Diệp.

 

Lúc này, ở cửa Nam đã có mười mấy cao thủ Thần Cảnh đang trấn thủ, thấy Dương Thanh dẫn theo đoàn người tới, các cao thủ trấn giữ ở đó đều lộ vẻ sợ hãi.

 

Những người này đều không phải người của Hoàng tộc họ Diệp mà đều là những cao thủ đứng đầu các gia tộc khác trong Hoàng thành Diệp, trong đó đại bộ phận đều là cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ và trung kỳ, chỉ có ba cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ cùng với một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.

 

Dĩ nhiên bọn họ cũng hiểu được, Dương Thanh đã là cao thủ Siêu Phàm Cảnh. Vị cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cầm đầu đám người trấn giữ ở đây còn từng gặp Dương Thanh trong lần tới Yến Đô tham dự tiệc mừng thọ Diệp Lâm.

 

Bấy giờ, thấy Dương Thanh dẫn theo đám cao thủ xuất hiện ở cửa Nam, lão ta lập tức run rẩy cả người.

 

Dương Thanh thờ ơ liếc mắt nhìn đám người kia rồi bất chợt bật cười khinh thường: “Hoàng tộc họ Diệp đúng là đê tiện, tập hợp hết cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp ở trong Hoàng phủ, nhưng lại cử người của các gia tộc khác trong Hoàng thành ra canh cửa”.

 

Anh chỉ liếc sơ là có thể nhìn ra ngay thực lực của đám người này, Diệp Lâm không phải kẻ ngu, đương nhiên biết anh đã là cao thủ bậc Siêu Phàm Cảnh, nhưng lại vẫn đẩy vài gã Thần Cảnh ra đây giữ cửa, rõ ràng là muốn bọn họ ra chịu chết thay.

 

Lý Trọng cũng cười lạnh một tiếng: “Tôi nghe nói, trước đây Hoàng thành Diệp đã bị Hoàng tộc họ Diệp thanh lọc một lần rồi. Xem ra Hoàng tộc họ Diệp thấy như vậy còn chưa đủ, cho nên định mượn tay cậu làm suy yếu đám cao thủ Thần Cảnh của những gia tộc đứng đầu trong Hoàng thành. Như vậy, nếu Hoàng tộc họ Diệp có thể tồn †ại sau cuộc chiến này, trong Hoàng thành Diệp sẽ không còn gia tộc nào có thể đủ sức đe dọa đến địa vị của Hoàng tộc họ Diệp nữa’.

 

Nghe Lý Trọng nói thế, đám người đang trấn giữ cửa Nam lập tức sa sầm mặt.

 

Ban đầu bọn họ chỉ nghĩ tới chuyện mình sẽ bị đẩy ra làm con tốt thí, nhưng nào ngờ, tới Hoàng phủ họ Diệp rồi mà đến cả cống lớn cũng không được bước qua, đã bị người của Hoàng tộc họ Diệp đẩy ra chỗ này làm nhiệm vụ.

 

“Các người đừng có nói bậy!”

 

Vị cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cầm đầu đám người cả giận nói: “Chúng tôi là một thành viên của Hoàng thành Diệp này, đương nhiên không cho phép bất cứ kẻ nào xâm phạm nơi đây, chúng tôi không chỉ chiến đấu vì Hoàng tộc họ Diệp mà còn vì chính bản thân mình”.
 
Chương 2579


Chương 2579:

 

Dương Thanh lạnh nhạt liếc nhìn lão ta một cái, nheo mắt nói: “Vậy có nghĩa là các người tính đối đầu với chúng tôi?”

 

“Các người dám chắc, các người có thể lấy sức mạnh của hơn chục kẻ mới tới Thần Cảnh đi đối đầu với bốn cao thủ Siêu Phàm Cảnh chúng tôi cùng với hơn chục cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh?”

 

Dương Thanh quét mắt khắp chốn, khi chạm phải ánh mắt anh, từng người đều cúi đầu theo bản năng. ` Mặc dù bọn họ cũng hiểu, mình bị coi như con tốt thí nên mới bị đẩy ra canh giữ cửa Nam, nhưng bọn họ vấn rất kiêng kị Hoàng tộc họ Diệp.

 

Có điều, đúng như Dương Thanh vừa nói, đám người bọn họ lấy gì để chống lại bốn cao thủ Siêu Phàm Cảnh?

 

“Mẹ kiếp, ông đây không làm nữa!”

 

Đúng lúc này, một cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ chợt đứng ra, giận dữ hét lớn: “Ông đây coi Hoàng tộc họ Diệp như chỗ dựa của mình, nhưng Hoàng tộc họ Diệp lại coi chúng ta như con tốt thí. Dẹp mẹ nó đi! Hoàng tộc họ Diệp mau mau bị tiêu diệt cho ông nhời”

 

Ngay lập tức, tất cả đều kinh ngạc nhìn người vừa lên tiếng.

 

Người nọ không hề sợ hãi, hiên ngang đối mặt với bọn họ, kích động nói: ‘Các người bị ngu cả rồi à? Hoàng tộc họ Diệp kia rõ ràng muốn mượn tay người khác để làm suy yếu thực lực gia tộc chúng ta”.

 

“Các người thực sự cho rằng, chỉ bằng vài kẻ tép riu như chúng ta có thể ngăn cản được đám người kia hay sao? Đừng có mơ nữa đi! So với việc đưa đầu chịu chết, chỉ băng giờ ta trở mặt với Hoàng tộc họ Diệp cho rồi!”

 

Những lời ông ta nói khiến đám cao thủ vốn còn đang kiêng kị Hoàng tộc họ Diệp đã bắt đầu dao động.

 

“Ông nói rất đúng, Hoàng tộc họ Diệp rõ ràng đang đẩy chúng ta ra chết thay, tôi bỏ nhiệm vụ, nếu Hoàng tộc họ Diệp không bị diệt thì chúng ta rời khỏi Hoàng thành Diệp là xong”.

 

“Đúng, Hoàng tộc họ Diệp bất nhân thì chớ trách chúng ta bất nghĩa, tôi cũng rời vị trít”

 

“Chúng tôi cũng rời vị trít”

 

Ngay sau đó, cả đám người còn lại đều kích động hô hào muốn rời bỏ nhiệm vụ.

 

Vậy là hơn chục vị cao thủ Thần Cảnh trấn giữ cửa Nam đã nhường đường mở lối, Dương Thanh thoáng nhếch miệng cười, đưa mắt nhìn Lý Trọng một cái.

 

Lý Trọng hiểu ngay ý của Dương Thanh, vội vã lên tiếng: ‘Qua hôm nay, nhà họ Lý chúng tôi sẽ thay thế vị trí Hoàng tộc họ Diệp. Các vị cứ yên †âm, gia tộc họ Lý tôi không cần các vị ra tay giúp đỡ chúng tôi đối phó với Hoàng tộc họ Diệp vào lúc này, chỉ cần các vị đừng nhúng tay vào cuộc chiến giữa bọn tôi với Hoàng tộc họ Diệp là được.

 

Đợi sau khi nhà họ Lý tôi thay thế vị trí Hoàng tộc họ Diệp, gia tộc họ Lý tuyệt đối sẽ không động tới các vị chút nào”.

 

“Tôi là Lý Trọng, là chủ gia tộc tiền nhiệm của họ Lý, xin bảo đảm với các vị!”

 

Lý Trọng vừa nói dứt lời, đám người kia vốn đang phập phồng lo lắng sau này sẽ bị Hoàng tộc họ Diệp trả thù, lập tức đều lộ vẻ kinh ngạc.

 

“Cảm ơn ông chủ Lý đã hiểu cho, chúng tôi tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện giữa các vị với Hoàng tộc họ Diệp đâu, chúng tôi xin phép rời khỏi nơi này ngay bây giời”

 

“Cảm ơn ông chủ Lý, chúng tôi xin giải tán ngay đây!”

 

Chẳng mấy chốc, đám cao thủ trấn giữ cửa Nam đều đã rời đi hết.

 

Bọn họ vốn không tình nguyện trở thành con tốt thí cho Hoàng tộc họ Diệp, lại nghe Lý Trọng khuyên giải và bảo đảm thì càng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này, thậm chí lòng còn chờ mong Hoàng tộc họ Diệp bị tiêu diệt.

 

Nhưng bọn họ cũng biết, bên trong Hoàng tộc họ Diệp có người bảo vệ, một khi Hoàng tộc họ Diệp lâm vào tình thế sắp bị diệt vong, người bảo.

 

vệ Hoàng tộc sẽ xuất hiện để bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp.

 

Vậy nên, lúc này bọn họ chỉ có thể rời khỏi đây, sau đó chuẩn bị sẵn sàng để rời khỏi Hoàng thành Diệp, đương nhiên, nếu Hoàng tộc họ Diệp bị đánh bại, bọn họ sẽ không cần rời đi nữa.
 
Chương 2580


Chương 2580:

 

“Có chuyện gì vậy? Sao các ông lại rời khỏi vị trí”

 

Đám người nhà họ Đường đang tiến về phía Hoàng tộc họ Diệp, chợt thấy rất nhiều cao thủ các gia tộc đều từ cửa Nam rời đi, người nhà họ Đường đều lộ vẻ nghỉ hoặc.

 

“Ông chủ Đường, tôi khuyên ông một câu, tốt nhất là hãy nhanh chóng rời bỏ Hoàng tộc họ Diệp đi thôi, lần này Hoàng tộc họ Diệp gặp phiền toái lớn rồi. Chính bọn họ chỉ giữ lại các cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong trở lên để chiến đấu, nhưng lại đẩy tất cả các cao thủ Thần Cảnh của chúng ta ra trợ trận, chẳng khác nào coi mạng chúng ta như cỏ rác”.

 

Một vị cao thủ có quan hệ tốt với nhà họ Đường bèn tốt bụng nhắc nhở, nhắc xong lại hấp tấp đi ngay.

 

Đường Đức Vũ nghe mà bối rối, chẳng lẽ Hoàng tộc họ Diệp thật sự có thể làm ra hành vi hèn hạ khốn nạn đến thế sao?

 

“Thưa bố, cao thủ các gia tộc khác đều đã rời đi, lời họ nói không phải không có lý, con thấy chuyện này chúng ta vẫn đừng nhúng tay vào, mau rời đi thì hơn!”

 

Đường Bác lại nhân cơ hội khuyên can.

 

“Anh cả, nhà họ Đường chúng ta đông đúc giàu có, lại có quan hệ thông gia với Hoàng tộc họ Diệp, những gia tộc nhỏ kia có thể nói đi là đi, dù rời khỏi Hoàng thành Diệp cũng không chịu ảnh hưởng lớn, nhưng tất cả cơ nghiệp của chúng †a đều ở nơi này, có thể đi được sao?”

 

Đường Hải bất mãn nói.

 

Đường Chấn cũng xen lời: “Anh hai nói đúng lắm, nhà họ Đường giờ đây coi như đã đứng chung chiến tuyến với Hoàng tộc họ Diệp rồi, chúng ta hoàn toàn không thể tách khỏi Hoàng tộc họ Diệp nữa, lần này nhất định phải cùng đối kháng kẻ địch với Hoàng tộc họ Diệp!”

 

Đường Đức Vũ cũng lên tiếng: “Cao thủ của những gia tộc khác đều đã đi hết, đây không chừng lại là cơ hội tốt cho nhà họ Đường ta, chỉ cần Hoàng tộc họ Diệp có thể vượt qua nguy cơ lần này, những gia tộc phản bội kia nhất định chỉ có một kết cục, đó là bị tiêu diệt!”

 

“Nếu vậy, chúng ta hãy tới chỗ Hoàng tộc họ Diệp, trợ giúp bọn họ chống địch đi!”

 

Ngay lúc chủ gia tộc họ Đường dẫn theo cao thủ nhà mình chạy tới Hoàng phủ họ Diệp nhận lệnh, Dương Thanh cũng đã chỉ huy đám người Lý Trọng thuận lợi tiến vào Hoàng phủ họ Diệp.

 

“Lão Hoàng Chủ, không xong rồi, đám cao thủ các gia tộc đang trấn giữ ở cửa Nam của Hoàng phủ đều đã rời bỏ vị trí chạy trốn”.

 

“Không chỉ có thế, các cao thủ trấn giữ cửa khác cũng đã biết chuyện xảy ra ở cửa Nam, đã có không ít người rời đi rồi”.

 

“Hiện chỉ còn lại chưa được một phần ba số cao thủ ban đầu mà thôi”.

 

Trong điện Diệp Hoàng, một vị lãnh đạo trong Hoàng tộc họ Diệp hốt hoảng báo cáo tình hình.

 

Diệp Lâm ngồi trên ngai vàng, sắc mặt tức thì âm trầm cực điểm, đáy mắt lóe lên ý muốn giết người cực kì mãnh liệt, lão ta lạnh lùng nói: “Truyền tin ra, ngày mai, những cao thủ đã rời bỏ nhiệm vụ của Hoàng tộc họ Diệp sẽ bị Hoàng tộc họ Diệp xử lí toàn bội”

 

“Vâng, thưa lão Hoàng Chủ!”

 

Đúng lúc này, lại có một người cầm quyền của Hoàng tộc họ Diệp hoảng loạn chạy vào trong sảnh, kinh sợ kêu lên: “Thưa lão Hoàng Chủ, không ổn rồi, Dương Thanh đã dẫn theo đám cao thủ kia xông vào Hoàng phủ họ Diệp, không ai ngăn nổi bước chân bọn họ nữa”.

 

“Hiện tại, chúng ta đã mất năm cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và một cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh, mà đó là dưới tình huống bốn cao thủ Siêu Phàm Cảnh bên Dương Thanh còn chưa hề ra tay”.

 

“Theo tốc độ này, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa, cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp ta sẽ mất mạng toàn bộ thôi”.

 

“Hoàng Chủ, xin ngài ra tay đi!”

 

Vị lãnh đạo quay về báo cáo tình hình cũng là một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, ban đầu lão †a còn cho rằng, dù Dương Thanh đúng là một cao thủ Siêu Phàm Cảnh, bọn họ cũng sẽ không thua nhanh gọn lẹ đến thế. Nhưng nào ngờ, bốn cao thủ Siêu Phàm Cảnh bên Dương Thanh còn chưa tham gia cuộc chiến, chỉ mới cho hơn chục cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh bên đó ra tay, bọn họ đã không thể chống cự nổi.
 
Chương 2581


Chương 2581:

 

Cứ đà này, chỉ sợ đám cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của Hoàng tộc họ Diệp không thể chống cự được lâu nữa đâu.

 

Nói là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của Hoàng tộc họ Diệp thì không đúng lắm, nói chính xác hơn là đám cao thủ của các thế lực hàng đầu trong Hoàng thành đến đây trợ giúp Hoàng tộc họ Diệp.

 

Mặc dù đã có không ít cao thủ rời bỏ vị trí, nhưng dù sao nơi này cũng là Hoàng thành Diệp, vẫn có rất nhiều cao thủ các thế lực lựa chọn ở lại, chiến đấu vì Hoàng tộc họ Diệp.

 

Còn về đám cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của chính Hoàng tộc họ Diệp, lúc này đang tụ tập trong điện Diệp Hoàng.

 

Diệp Lâm nghe báo cáo tin tức bên ngoài xong, hoàn toàn không hề bất ngờ, chỉ có điều, sắc mặt lão ta càng thêm tức giận.

 

Dĩ nhiên lão ta cũng rõ, lần này Dương Thanh tới Hoàng tộc họ Diệp là đã có chuẩn bị đầy đủ.

 

“Hiện còn chưa tới thời điểm để tôi ra tay, chờ thêm chút đi!”, Diệp Lâm tức tối nói.

 

Tại Hoàng tộc họ Diệp này, lão ta chính là chúa tể, không một ai dám trái lệnh của lão.

 

Lúc này, bên trong Hoàng phủ họ Diệp, Dương Thanh dẫn theo đám cao thủ bên mình đã di chuyển tới gần cung điện của Diệp Hoàng.

 

Từ đầu tới giờ, anh và hai anh em họ Tống cùng với Lý Trọng chưa hề ra tay, chỉ để đám cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của nhà họ Lý đánh mà thôi.

 

“Cậu Thanh, Hoàng tộc họ Diệp cũng chỉ được cái mã ngoài, chúng ta còn chưa thèm ra tay, bọn họ đã bị đánh tan rã đến độ này”.

 

Lý Trọng đứng trước mặt Dương Thanh, kích động huênh hoang.

 

Dương Thanh đã lên tiếng đồng ý để nhà họ Lý thay thế vị trí Hoàng tộc họ Diệp, mà nay đội ngũ bên mình đã sắp tiến đến điện Diệp Hoàng rồi, quan trọng nhất là, suốt dọc đường tiến vào, bọn họ chưa cần ra tay, nếu bọn họ đích thân ra †ay thì đã sớm đối mặt với Diệp Lâm rồi.

 

Nhìn Lý Trọng kích:động như vậy, Dương Thanh lại lạnh nhạt bảo: “Giờ mới chỉ là bắt đâu thôi, lát nữa mới là trận chiến quyết định, đừng quên, bản thân Diệp Lâm cũng là một cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh, thậm chí có khả năng đã đột phá lên lục cảnh, ngoài ra Hoàng tộc họ Diệp còn có người bảo vệ Hoàng tộc nữa”.

 

Lời Dương Thanh nói hệt như một chậu nước lạnh, hất thẳng vào ngọn lửa đang hừng hực trong lòng Lý Trọng.

 

Hai anh em họ Tống nhìn về phía điện Diệp Hoàng, Tống Tả nghiêm nghị nói: ‘Cậu Thanh nói đúng lắm, chúng ta tuyệt đối không thể khinh địch, bất kì một Hoàng tộc nào đều không hề đơn giản đâu”.

 

“Một người bảo vệ Hoàng tộc cũng đã đủ khiến kẻ khác kinh hồn bạt vía, đó là còn chưa nói đến Hoàng tộc họ Diệp còn có một cao thủ Siêu Phàm Cảnh bậc cao như Diệp Lâm’.

 

Tống Hữu cũng nói thêm: “Đúng thế, tôi đã cảm thấy trong cung điện kia có hai hơi thở của cao thủ cực kì khủng bố, một người hản là Diệp Lâm, còn người kia có thể chính là người bảo vệ Hoàng tộc trong truyền thuyết”.

 

Lý Trọng lập tức giấu đi vẻ cuồng nhiệt trên mặt mình, lão ta thoáng lộ vẻ lo âu, có thể nói rằng, để đi tới ngày hôm nay, nhà họ Lý đã dốc toàn bộ lực lượng và vốn liếng, nếu chẳng may thất bại thì từ nay về sau, gia tộc họ Lý coi như xóa sổ khỏi thế giới này.

 

“Nhưng ông cũng đừng căng thẳng quá, mặc dù Hoàng tộc họ Diệp có người bảo vệ nhưng người đó chỉ xuất hiện khi Hoàng tộc họ Diệp sắp bị tiêu diệt thôi, chỉ cần Diệp Lâm không chết, người bảo vệ Hoàng tộc sẽ không ra mặt đâu”.

 

Dương Thanh lại lên tiếng trấn an.

 

Lý Trọng nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi hiểu rồi, | thưa cậu Thanh!”

 

Cuộc đại chiến giữa các cao thủ Thần Cảnh vẫn đang tiếp tục, Lý Trọng cũng hiểu, đây là cơ hội rèn luyện tốt nhất mà Dương Thanh dành cho các cao thủ của nhà họ Lý, có bốn cao thủ Siêu Phàm Cảnh bọn họ đứng bên canh chừng, cao thủ của nhà họ Lý tuyệt đối sẽ không lâm vào trạng thái nguy hiểm đến tính mạng.

 

Chỉ khi từng trải qua sinh tử mới có thể làm thực lực bản thân tăng mạnh lên được.

 

Đúng lúc này, một nhóm cao thủ đột ngột xuất hiện sau lưng đoàn người Dương Thanh, lão già cầm đầu quát lớn: ‘Lũ ngông cuồng lớn mật kia, dám tự tiện xông vào Hoàng phủ họ Diệp, quả đúng là không sợ chết!”
 
Chương 2582


Chương 2582:

 

Những kẻ này không phải ai xa lạ mà chính là đám cao thủ nhà họ Đường đang tới hỗ trợ Hoàng tộc họ Diệp, người cần đầu là chủ gia tộc họ Đường, Đường Đức Vũ, cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.

 

Sau lưng lão ta còn có các cao thủ hàng đầu của nhà họ Đường, tất cả đều là cao thủ Thần Cảnh, chỉ có điều, ngoài Đường Đức Vũ ra, không còn cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong nào khác.

 

“Đây là món nợ giữa chúng tôi và Hoàng tộc họ Diệp, không muốn chết thì cút đi!”, Lý Trọng quay lại, ánh mắt lóe lên hung hãn, căm tức nhìn Đường Đức Vũ, quát lớn.

 

Ngay sau đó, hơi thở võ thuật của cao thủ Siêu Phàm Cảnh lập tức tràn ra từ trên người lão ta, nháy mắt đã bao phủ lấy Đường Đức Vũ.

 

Giây phút này, Đường Đức Vũ chợt có cảm giác như thần chết đang nhìn mình, chỉ cần lão ta cử động một cái là sẽ bị đối phương giết chết, sắc mặt lão ta lập tức khiếp hãi tột cùng.

 

“Lão già kia, ông dám bảo chúng tôi cút à?

 

Ông có biết chúng tôi là ai không hả?”

 

Đường Hải thấy bố mình bị người ta quát nạt trước mặt bao người, lập tức phẫn nộ gào thét.

 

“Hử? Vẫn còn đứa muốn đâm đầu vào chỗ chết?”, sắc mặt Lý Trọng càng lạnh hơn.

 

Lão ta đưa mắt liếc nhìn một cái, Đường Hải lập tức cứng người tại chỗ, mấy lời muốn nói đã dâng lên lại bị nghẹn trở lại cổ họng, bấy giờ ông †a mới nhận ra, Lý Trọng là một cao thủ Siêu Phàm Cảnh.

 

Lúc này, trong đội ngũ cao thủ nhà họ Đường, có một cô gái trẻ đang nhìn chằm chằm sau lưng Dương Thanh, không biết vì sao, bóng dáng này khiến cô ta có cảm giác quen thuộc cực kì.

 

Dường như cũng cảm nhận được sự khác thường, Dương Thanh thong thả quay người lại, đối diện với ánh nhìn của Đường Ức Nhu.

 

Âm!

 

Khoảnh khắc đó, Đường Ức Nhu bất chợt run lên, mặt tràn đầy khiếp sợ.

 

Đường Bác, bố cô ta, lúc này cũng đã nhìn rõ mặt Dương Thanh, ông ta cũng ngây dại cả người, vẻ mặt ngỡ ngàng như không thể tin nổi.

 

“Là cậu à!”

 

Đường Bác buột miệng thốt lên.

 

“Đường Bác, con quen cậu ta à?’, Đường Đức Vũ thấy Đường Bác khiếp sợ ra mặt bèn hỏi.

 

Đường Bác lắc đầu, nghiêm giọng nói: ‘Lúc trước ở sân bay, cậu ấy và Ức Nhu đi chung chuyến, cậu ấy từng có chút xung đột với Diệp Thiên Minh”.

 

Nghe Đường Bác nói thế, người nhà họ Đường đều ngây ra vì sợ, thật không ngờ, Dương Thanh lại dám đối đầu với Diệp Thiên Minh.

 

Nhưng bọn họ không hiểu, nếu Dương Thanh đã có xung đột với Diệp Thiên Minh thì sao lúc này còn dám tới Hoàng tộc họ Diệp?

 

Người của nhà họ Đường còn chưa ý thức được, Dương Thanh không phải vì chút xung đột nho nhỏ với Diệp Thiên Minh nên mới tới Hoàng tộc họ Diệp, mà bản thân anh đang muốn tới đây.

 

“Cậu Thanh, cậu có quen họ à?”, Lý Trọng khe khẽ hỏi nhỏ.

 

Dương Thanh không đáp, anh chỉ bình lặng nhìn về phía Đường Đức Vũ, lạnh nhạt nói: “Việc hôm nay là ân oán riêng giữa tôi và Hoàng tộc họ Diệp, những người không liên quan tốt nhất nên mau chóng rời đi, băng không, sẽ phải tự gánh lấy hậu quả!”

 

Tuy anh chỉ gặp mặt Đường Ức Nhu một lần ở sân bay, đồng thời anh cũng biết đây là một cô gái vô cùng lương thiện, nhưng anh sẽ không vì chút liên hệ mỏng manh này mà dễ dàng bỏ qua cho nhà họ Đường nếu họ lựa chọn trợ giúp Hoàng tộc họ Diệp.

 

“Ranh con, mày hơi ngông cuồng quá rồi đó, dám ngông cuồng trong Hoàng phủ họ Diệp, nếu không muốn chết thì tao khuyên mày nên nhanh chân chuồn khỏi đây đi, nếu không, lát nữa chết thế nào còn không biết đâu”.

 

Đường Chấn bước lên, khinh thường nhìn về phía Dương Thanh, lạnh lẽo nói.
 
Chương 2583


Chương 2583:

 

“Đường Chấn, lui ra”

 

Đường Đức Vũ giận dữ quát lớn.

 

“Bố, thăng ranh này chẳng qua chỉ là…”

 

Đường Chấn còn muốn nói gì đó, Đường Đức Vũ đã quát át đi: ‘Câm miệng ngay cho bốt”

 

Đường Chấn giật mình ngậm miệng, nhưng khi liếc nhìn Dương Thanh, ánh mắt tràn đầy ý muốn giết người.

 

“Cậu thanh niên này, xem ra cậu cũng là chỗ quen biết với Ức Nhu, nếu đã thế, cậu cũng coi là chỗ bạn bè với nhà họ Đường tôi, mong cậu đừng vì chút chuyện nhỏ nhặt mà chôn vùi tương lai của mình”.

 

Đường Đức Vũ nhìn Dương Thanh, bình tính nói: “Tôi biết cậu thích Ức Nhu, nhưng tôi có thể thẳng thản nói rõ với cậu chuyện này, ngoài Diệp Thiên Minh, không ai có thể xứng đôi với Ức Nhu nhà chúng tôi”.

 

“Giờ cậu rời khỏi đây, tôi có thể coi như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra”.

 

Dương Thanh vốn chưa hề tham dự cuộc chiến, chỉ đứng bên cạnh nhìn cao thủ nhà họ Lý chiến đấu với cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp, không ngờ rằng, anh lại bị người nhà họ Đường coi như kẻ tranh thủ lúè rối ren lẻn vào Hoàng tộc họ Diệp.

 

“Ông ơi, không phải như ông nghĩ đâu, cháu với anh ấy chỉ tình cờ gặp gỡ một lần, đến cả tên anh ấy cháu còn chẳng biết, anh ấy sao có thể thích cháu được ạ?”

 

Đường Ức Nhu vội vàng giải thích, sắc mặt đầy lo lắng. Lúc này cô ta cũng cho rằng vì những xung đột trước đó với Diệp Thiên Minh nên Dương Thanh mới tranh thủ lúc rối loạn để lẻn vào.

 

Hoàng tộc họ Diệp.

 

Người ngoài không biết Hoàng tộc họ Diệp mạnh cỡ nào, nhưng cô ta biết rất rõ, dù ngày nay Hoàng tộc họ Diệp đang phải đối mặt với một kẻ địch rất mạnh nhưng đây cũng không phải nơi mà kẻ nào cũng có thể xông vào làm bậy.

 

Đường Ức Nhu vội vã nhìn về phía Dương Thanh, khuyên nhủ: “Anh mau rời khỏi đây đi, mau tranh thủ lúc Hoàng tộc họ Diệp không rảnh ra tay đối phó với anh mà đi ngay đi!”

 

“Nó không thể đi được!”

 

Đường Hải bỗng nhiên lên tiếng, ông ta nhìn về phía Đường Đức Vũ, nói: ‘Bố, tuyệt đối không thể để thằng ranh này chuồn khỏi đây. Vừa rồi anh cả cũng đã nói, thằng ranh này từng có xung đột với Diệp Thiên Minh ở sân bay, hiện giờ Hoàng tộc họ Diệp không rảnh để xử lí nó, nhưng nếu để Hoàng tộc họ Diệp biết chúng ta thả nó chạy mất, nhà họ Đường ta nhất định sẽ gặp phiền toái lớn đấy ạ”.

 

Đường Chấn vốn có quan hệ mật thiết với Đường Hải, nghe ông ta nói thế bèn lập tức hùa theo: ‘Bố, anh hai nói đúng đấy ạ, nếu thằng này có xích mích với Diệp Thiên Minh, chúng ta không chỉ không thể thả nó đi mà còn phải bắt lấy nó, giao lại cho Diệp Thiên Minh mới được”.

 

“Ông ơi, đừng làm thế mài! Anh ấy chỉ bị cháu làm liên lụy nên mới có xung đột với Diệp Thiên Minh thôi, xin ông đừng làm khó anh ấy, để anh ấy đi đi, được không ạ?”, Đường Ức Nhu lo lắng cầu xin.

 

Đường Bác cũng lên tiếng: “Bố, hãy để cậu ta đi đi!”

 

Đường Đức Vũ không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.

 

Chứng kiến tình huống này, Dương Thanh bồng thấy hơi buồn cười, thật không ngờ, người nhà họ Đường lại cho rằng anh vì chút mâu thuấn với Diệp Thiên Minh nên mới tranh thủ lúc rối loạn mà lẻn vào Hoàng tộc họ Diệp.

 

“Cậu đi đi!”

 

Đường Đức Vũ trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc lên tiếng.

 

Lão ta có thể chắc chắn một điều, Lý Trọng chính là một cao thủ Siêu Phàm Cảnh, bên cạnh Dương Thanh có một eao thủ Siêu Phàm Cảnh đi theo chứng tỏ địa vị của anh không hề nhỏ.

 

Dù sau này Hoàng tộc họ Diệp có biết chuyện lão ta thả Dương Thanh đi thì cũng không có vấn đề gì, dấu sao, hôm nay nhà họ Đường cũng đã mang theo tất cả các cao thủ Thần Cảnh tới chỉ viện cho Hoàng tộc họ Diệp.

 

Trong gia tộc họ Đường, người mạnh nhất chính là lão ta, mà lão ta cũng mới chỉ có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong, còn xa mới có thể là đối thủ của cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
 
Chương 2584


Chương 2584:

 

Về tình về lý, bọn họ đều ở tình thế không thích hợp nảy sinh xung đột với Dương Thanh.

 

“Ông nội tôi đã đồng ý để anh đi rồi, anh đi mau đi!”, Đường Ức Nhu vội vã thúc giục.

 

Dương Thanh bình thản nhìn Đường Ức Nhu một cái, sau đó nói: “Các người hiểu lầm rồi, hôm nay tôi tới Hoàng tộc họ Diệp không phải vì chút mâu thuần nhỏ với Diệp Thiên Minh trước đây”.

 

“Qua ngày hôm nay, Hoàng thành Diệp này sẽ không còn Hoàng tộc họ Diệp nữa!”

 

Dương Thanh nghiêm túc nói, nhà họ Lý dám dốc hết sức đi theo anh, đương nhiên anh sẽ không để bọn họ thất vọng.

 

Hơn nữa, bên phía anh có tới bốn cao thủ Siêu Phàm Cảnh, anh không tin lực lượng như vậy còn không thể phá đổ một Hoàng tộc họ Diệp.

 

“Anh điên rồi sao? Anh có biết Hoàng tộc họ Diệp đại diện cho điều gì không? Anh lấy gì để phá hủy Hoàng tộc họ Diệp chứ? Goi như tôi xin anh, anh mau đi đi có được không?”, Đường Ức Nhu lập tức nóng nảy, vội thúc giục anh.

 

Đường Hải cười nhạo: “Thật đúng là một thăng ranh không biết điều, đứng trong Hoàng phủ họ Diệp mà dám to mồm kêu tiêu diệt Hoàng tộc họ Diệp”.

 

Đường Chấn cũng cười nói: “Này ranh con, chẳng lẽ mày tưởng mày là Dương Thanh của Yến Đô à? Dương Thanh tuy còn trẻ nhưng ít ra người ta cũng đã có thực lực Siêu Phàm Cảnh, mày thì tính là thứ gì mà dám hùng hồn tuyên bố hủy diệt Hoàng tộc họ Diệp?”

 

Đường Hải nhìn Đường Đức Vũ, nói: “Bố, thằng ranh này thật quá ngông cuồng, theo ý con thì nên bắt lấy nó, để tránh khi Dương Thanh tới, nó lại tranh thủ thời cơ gây thêm phiền phức cho Hoàng tộc họ Diệp”.

 

Nghe người của nhà họ Đường nói thế, sắc mặt Dương Thanh trở nên rất cổ quái, nhưng anh cũng không giải thích gì nhiều, anh muốn xem xem, người đứng đầu gia tộc họ Đường này rốt cuộc có ý gì.

 

Lúc này, trán Đường Đức Vũ đã lấm tấm mồ hôi lạnh, bởi vì lão ta bỗng nhận ra một điều khiến lão ta cảm thấy sợ hãi tột cùng.

 

Một tuần trước, trên đỉnh Yến Sơn ở Yến Đô, lão ta chính mắt nhìn thấy cảnh tượng Dương Thanh đấu với Diệp Lâm, chẳng qua khi đó lão đứng quá xa, không nhìn rõ mặt mũi Dương Thanh.

 

Mặc dù không thấy rõ mặt mũi nhưng lão ta cũng có chút ấn tượng, nay nhìn lại người thanh niên vừa tuyên bố sẽ phá đổ Hoàng tộc họ Diệp ở trước mặt mình, lão ta chợt cảm thấy quen thuộc vô cùng.

 

Bóng dáng người thanh niên trước mắt này dần dần trùng khít với bóng hình vị cao thủ Dương Thanh từng đấu một trận long trời lở đất với Diệp Lâm ở trên đỉnh Yến Sơn.

 

Lại nhìn sang Lý Trọng đứng bên cạnh Dương Thanh, người này chính là một cao thủ Siêu Phàm Cảnh, trừ người này ra, còn có hai anh em họ Tống, trên người cũng tràn ngập một hơi thở võ thuật cực kì đáng sợ.

 

Đường Đức Vũ chính là một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, mặc dù chưa từng đấu với cao thủ Siêu Phàm Cảnh nhưng lại vô cùng quen thuộc với hơi thở của cao thủ Siêu Phàm Cảnh.

 

Lão ta bỗng nhận ra một điều, không chỉ Lý Trọng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà cả hai anh em họ Tống đứng bên cạnh cũng là những cao thủ Siêu Phàm Cảnh.

 

Một thanh niên có ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh hộ tống bên cạnh, khắp Chiêu Châu này, trừ Dương Thanh ra thì còn có thể là ai?

 

“Bố, bố còn do dự gì nữa ạ? Mau bắt thằng ranh kia lại đi”, Đường Hải thấy Đường Đức Vũ lặng người hồi lâu không nói gì, bèn vội thúc giục.

 

Đường Chấn cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, bố, bố chỉ cần ra lệnh một tiếng, mười hai cao thủ Thần Cảnh của nhà họ Đường ta sẽ đồng loạt ra tay, nhất định có thể khống chế được nó”.

 

Ngay khi hai anh em kêu gào đòi bắt Dương Thanh lại, Đường Đức Vũ tức giận hét lớn: “Tất cả im ngay cho tôi!”
 
Chương 2585


Chương 2585:

 

Quát con mình xong, lão ta vội vã bước tới, dưới ánh mắt khiếp sợ của bao người, Đường Đức Vũ quỳ cả hai gối xuống đất.

 

“Cậu Thanh, tôi có mắt như mù nên mới để người nhà họ Đường xúc phạm đến cậu, xin cậu rộng lượng tha cho chúng tôi một lần này!”

 

Đường Đức Vũ sợ hãi cầu khẩn.

 

Cảnh tượng này khiến tất cả người nhà họ Đường đều sợ hãi ngây ra, sắc mặt Đường Ức Nhu lập tức cứng đờ.

 

Nhìn Đường Đức Vũ quỳ xuống trước mặt mình, Dương Thanh cười như không cười nhìn chằm chằm đối phương, lão già này đúng là cũng có mắt nhìn, hiển nhiên đã nhận ra mình.

 

Lúc này, người kinh hãi nhất là Đường Ức Nhu, cô ta thật sự không ngờ ông nội mình, người đứng đầu nhà họ Đường – một trong những gia tộc hàng đầu ở Hoàng thành Diệp, lại bỗng nhiên quỳ xuống xin lỗi Dương Thanh.

 

“Bố, bố điên rồi sao? Mau đứng dậy!”

 

Sau giây phút đờ đân ngắn ngủi, Đường Hải vội vàng tiến lên, định kéo Đường Đức Vũ lên, chỉ là lão ta lại quyết không đứng lên, hơn nữa còn tức giận quát: “Khốn nạn, quỳ xuống cho tao!”

 

“Bố, bố sao vậy? Tại sao phải quỳ trước thằng ranh này? Gậu ta dám đắc tội Diệp Thiên Minh, còn dám thừa dịp để lẻn vào Hoàng tộc họ Diệp xem kịch, đợi cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp rảnh tay rồi, nhất định sẽ giết cậu ta”.

 

Đường Chấn cũng vội vàng nói, trong giọng nói tràn đây sự khinh thường với Dương Thanh.

 

Trong mắt ông ta, cho dù bên cạnh Dương Thanh có cao thủ bảo vệ, vậy cũng còn xa mới là đối thủ của Hoàng tộc họ Diệp, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để nhà họ Đường nịnh nọt Hoàng tộc họ Diệp, nhất định không thể gây thêm rắc rối nữa.

 

Mặc dù Đường Bác vô cùng khiếp sợ, nhưng ông ta vô cùng rõ ràng, bố mình là người kiêu ngạo đến thế nào, cho dù gặp Diệp Hoàng cũng sẽ không quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhưng bây giờ lại quỳ xuống xin lõi cầu xin một thanh niên chưa tới ba mươi tuổi.

 

“Khốn nạn! Định làm phản phải không? Tao bảo chúng mày quỳ, chúng mày quỳ xuống cho tao!”

 

Đường Đức Vũ giận không nhịn được, lập tức đứng dậy, không ngừng đấm đá Đường Hải và Đường Chấn, ngay cả Đường Bác không lên tiếng cũng bị đánh một trận.

 

Sau khi tự tay đánh ba con trai quỳ xuống, Đường Đức Vũ mới vội vàng quỳ xuống dưới chân Dương Thanh, mặt đầy sợ hãi nói: “Cậu Thanh, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào ân oán giữa cậu và Hoàng tộc họ Diệp. Chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ, xin cậu tha cho chúng tôi một con đường sống”.

 

Hai anh em nhà họ Tống một trái một phải đứng ở bên cạnh Dương Thanh, lạnh lùng nhìn người nhà họ Đường. Lý Trọng cung kính đứng trước mặt Dương Thanh, nói: “Cậu Thanh, những người này rõ ràng tới để giúp Hoàng tộc họ Diệp, nếu bây giờ thả bọn họ đi, ai biết bọn họ có âm thầm giúp đỡ Hoàng tộc họ Diệp hay không, chỉ bằng cứ giết hết đi?”

 

Nghe Lý Trọng nói vậy, Đường Đức Vũ sợ đến mức suýt nữa tè ra quần, vội vàng đảm bảo: “Cậu Thanh yên tâm đi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không giúp Hoàng tộc họ Diệp. Không nói dối cậu, chúng tôi vốn không qua lại với Hoàng tộc họ Diệp, nếu như không phải e dè thực lực của Hoàng tộc họ Diệp, hôm nay chúng tôi nhất định sẽ không tới”.

 

Lúc này Đường Ức Nhu đã tỉnh táo lại, mặc dù cô ta không rõ tại sao Đường Đức Vũ lại sợ Dương Thanh như vậy, nhưng cũng biết, nếu như Đường Đức Vũ làm như vậy, nhất định có lý do của lão ta.

 

“Anh này, xin anh tha cho nhà họ Đường chúng tôi một con đường sống, tôi thề sau khi rời đi, nhà họ Đường sẽ tuyệt đối không trở lại nữa”.

 

Đường Ức Nhu không chút do dự cũng quỳ trên mặt đất, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Dương Thanh, nói.

 

“Các người đi đi!”

 

Dương Thanh phất phất tay, thờ ơ nói.

 

Đừng nói nhà họ Đường không có lòng giúp Hoàng tộc họ Diệp, cho dù thật sự tới giúp Hoàng tộc họ Diệp thì bọn họ cũng có thể dễ dàng diệt nhà họ Đường.

 

Hơn nữa, Dương Thanh cũng hơi tán thưởng cô gái lương thiện Đường Ức Nhu này, nếu không chỉ bằng những lời nói mà mấy người con của Đường Đức Vũ nói ra, đã cho anh đủ lý do diệt nhà họ Đường rồi.
 
Chương 2586


Chương 2586:

 

Nghe Dương Thanh nói vậy, Đường Đức Vũ lập tức ngẩn ra, tựa như không ngờ Dương Thanh lại thoải mái thả họ đi như vậy.

 

Lão ta cảm thấy giống như đang năm mơ, mặc dù lão ta vẫn cố cầu xin Dương Thanh, nhưng cũng chỉ là ôm một chút hi vọng.

 

“Cậu Thanh đã cho các người đi rồi, các người còn ở đây là định trợ giúp Hoàng tộc họ Diệp sao?”, Lý Trọng tức giận quát.

 

Lúc này, Đường Đức Vũ mới lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: “Cảm ơn cậu Thanh, chúng tôi sẽ rời đi!”

 

Dương Thanh bỗng nhiên nhìn về phía Đường Ức Nhụ, nói: “Lần trước ở sân bay, cảm ơn!”

 

Đường Ức Nhu nhất thời ngây dại, cô ta biết lai lịch của Dương Thanh chắc chản rất lớn, cũng biết, cô ta vốn không thể giúp gì được cho anh, không ngờ anh lại cảm ơn cô ta.

 

Nhưng thoáng cái cô ta đã tỉnh táo lại, Dương Thanh cố ý nói những lời này trước mặt Đường Đức Vũ là vì muốn giúp cô ta tăng thêm địa vị ở nhà họ Đường.

 

“Ông chủ Đường, trước đây tôi đã nói với cô chủ Đường, sau này sẽ không để cô ấy trở thành vật hi sinh cho hôn nhân chính trị của gia tộc, chắc hẳn sau này ông chủ Đường sẽ không làm khó cô ấy nữa, đúng không?”, Dương Thanh bỗng nhiên nói.

 

Người của nhà họ Đường đều giật mình, Đường Đức Vũ cũng sửng sốt một lát mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng tỏ thái độ: “Xin cậu Thanh yên tâm, nhà họ Đường tuyệt đối sẽ không hi sinh hạnh phúc của Ức Nhu nữa”.

 

Dứt lời, lão ta nhìn về phía Đường Bác, nói: “Đường Bác, bố vốn định đợi một thời gian nữa mới bổ nhiệm con làm người thừa kế nhà họ Đường, nhưng bây giờ bố quyết định con sẽ là người thừa kế của nhà họ Đường, đợi trở về nhà họ Đường rồi, bố sẽ tổ chức họp gia tộc để tuyên bố chuyện này”. ; Đường Bác là con trai trưởng, nhưng vẫn luôn không được Đường Đức Vũ coi trọng, cho nên cho dù ông ta là con trai trưởng cũng không thể thừa kế vị trí chủ gia tộc, nhưng bây giờ Đường Đức Vũ lại tuyên bố để ông ta là người thừa kế.

 

Thoáng cái Đường Bác đã hiểu rõ chuyện này là như thế nào, bởi vì Dương Thanh nói giúp Đường Ức Nhu cũng như đang ra ám hiệu với Đường Đức Vũ, cho nên vị trí người thừa kế gia tộc mới có thể rơi vào tay ông ta.

 

Đường Hải và Đường Chấn nhất thời mặt xám như tro tàn, bọn họ thể hiện có vẻ vô cùng hòa thuận, nhưng thực tế vẫn thầm mưu toan lẫn nhau chỉ vì vị trí người thừa kế gia tộc.

 

Nhưng làm sao cũng không ngờ được bọn họ tranh giành nhau như vậy, vị trí người thừa kế gia tộc lại rơi vào tay Đường Bác.

 

“Gảm ơn bối Con cảm ơn bố!”, Đường Bác kích động đến nói chuyện không còn mạch lạc.

 

Đường Đức Vũ võ mạnh vào bả vai ông ta, vẻ mặt chân thành nói: “Tương lai của nhà họ Đường phải dựa vào con rồi”.

 

Đường Bác hai mắt đỏ bừng, ánh mắt nhìn Dương Thanh đầy vẻ cảm kích.

 

Chỉ là Dương Thanh lại không để ý tới người nhà họ Đường nữa, mà dẫn một đám cao thủ tiếp tục đi về phía Hoàng phủ họ Diệp.

 

Người nhà họ Đường vội vàng rời khỏi Hoàng phủ họ Điệp, đến khi trở lại nhà Đường, Đường Hải mới không cam lòng hỏi: “Bố, thằng ranh đó rốt cuộc là ai?”

 

Đường Chấn và Đường Bác, còn cả Đường Ức Nhu đều chờ mong nhìn về phía Đường Đức Vũ.

 

Đường Đức Vũ mặt vô cùng nghiêm nghị, yên lặng một lát mới nghiêm giọng nói: “Cậu ấy là Dương Thanh đến từ Yến Đôi!”

 

“Cái gì?”

 

“Cậu ta lại chính là Dương Thanh đã khiến hai cao thủ Siêp Phàm Cảnh bỏ chạy mất dạng ở Yến Sơn của Yến Đô kia sao?”

 

Mọi người đều sợ ngây người.

 

Đường Ức Nhu bỗng nhớ ra lúc trước khi xuống máy bay, cô ta luôn miệng khuyên Dương Thanh rời đi, còn nhớ cảnh mình muốn bảo vệ Dương Thanh thì chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
 
Chương 2587


Chương 2587:

 

Lúc ấy, cô ta còn nói muốn giúp Dương Thanh xử lý chuyện Hoàng thành Diệp, kết quả anh lại nói muốn lật đổ Hoàng tộc họ Diệp. Cô ta vỗn chỉ cho là nói đùa, không ngờ lại là thật.

 

“Ức Nhu, lần này cậu Thanh có thể bỏ qua cho nhà họ Đường đều là vì nể mặt cháu. Ông thấy Dương Thanh chắc chắn là có ý với cháu, cháu nhất định phải nắm chắc cơ hội này đấy!”

 

Đường Đức Vũ nhìn về phía Đường Ức Nhu, nói đầy ám chỉ.

 

Nghe Đường Đức Vũ nói xong, hai bên má Đường Ức Nhu ửng đỏ.

 

“Ông nội, không phải như ông nghĩ đâu”.

 

Đường Ức Nhu vội vàng giải thích, sau đó nhìn về phía bóng lưng của Dương Thanh, nhỏ giọng nói: “Hơn nữa với thân phận và thực lực của anh ấy, muốn người phụ nữ như thế nào mà không có? Sao có thể thích cháu được?”

 

Từ nhỏ cô ta đã lớn lên ở nhà họ Đường, biết rõ có một ngày mình sẽ trở thành vật hy sinh để gia tộc kết thông gia. Vì biết rõ điều này, cho nên từ nhỏ cô ta đã cố găng khiến mình trở nên xuất sắc hơn, là vì không để mình trở thành vật hy sinh như thế.

 

Nhưng cô ta không ngờ rằng dù mình có giỏi đến mức nào cũng không thể thoát khỏi số phận, mãi đến khi nấy, một câu nói khi thuận miệng của Dương Thanh đã giúp cô ta.

 

Dù cô ta không thể nói là mến mộ Dương Thanh, nhưng khi biết anh là Dương Thanh một mình khiến hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh chạy trối chết ở Yến Sơn Yến Đô, cô ta cảm thấy cực kỳ ngưỡng mộ.

 

Đương nhiên nếu Dương Thanh chịu chấp nhận cô ta, cô ta cũng nguyện ý trở thành người phụ nữ của Dương Thanh.

 

Dương Thanh thì không hề suy nghĩ nhiều như thế, anh nói chuyện giúp Đường Ức Nhu trước mặt Đường Đức Vũ là vì cô gái này tốt bụng, khiến anh cảm thấy rất đáng quý.

 

Chỉ thế mà thôi!

 

Lúc này, anh dẫn theo ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh, mười mấy cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh, tấn công về phía điện Diệp Hoàng.

 

Nhưng chỉ cần là cao thủ đánh nhau với bọn họ đều sẽ bị giải quyết trong nháy mắt, không hề có ngoại lệ.

 

“Lão Hoàng Chủ, không xong rồi, mấy người Dương Thanh đã đến Thúy Viên, qua Thúy Viên sẽ đến điện Diệp Hoàng”.

 

Một tôi tớ trong điện Diệp Hoàng vội vàng đi vào, sợ xanh mặt nói.

 

Trong điện Diệp Hoàng đều là lãnh đạo cấp cao của Hoàng tộc họ Diệp, sau khi nghe tôi tớ báo cáo xong, sắc mặt của những người trong Hoàng tộc họ Diệp đều cực kỳ nặng nề, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Diệp Lâm ngồi trên hoàng vị.

 

Diệp Lâm thân là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, đã cảm giác được vị trí của Dương Thanh, cho nên lão ta cũng không hề bất ngờ, còn quát to: “Hoảng hốt cái gì? Không phải còn chưa đến điện Diệp Hoàng sao?”

 

“Dù cậu ta có đến thì thế nào? Còn có mười tám cao thủ Thân Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh trông coi, cho dù bọn họ thất bại thì vẫn còn có tôi, ta có thua thì vần còn người bảo vệ, sợ cái gì mà sợ?”

 

Tiếng hét giận dữ của Diệp Lâm tựa như sấm sét, nổ vang bên tai người của Hoàng tộc họ Diệp.

 

Nhưng sau khi lão ta quát xong, lại có một tôi tớ vội vàng chạy đến, sợ xanh mặt nói: “Lão Hoàng Chủ, không xong rồi, bọn họ đã vượt qua Thúy Viên, đi tới trước điện Diệp Hoàng!”

 

Hoàng tộc họ Diệp vừa được Diệp Lâm nâng cao sĩ khí, bây giờ sau khi nghe thấy lời của tôi tớ này, sĩ khí lại bị hạ thấp, trên mặt ai cũng lộ vẻ sợ hãi.

 

Lúc này Dương Thanh cũng chỉ cách bọn họ có một cánh cửa thôi.

 

“Lão Hoàng Chủ, Dương Thanh đến rồi, đến rồi, chúng ta nên làm gì đây?”

 

“Lão Hoàng Chủ, mong ngài ra tay, mau chóng giết chết Dương Thanh, nếu không chúng †a sẽ chết chắc đó!”

 

Diệp Lâm thân là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, đã cảm giác được vị trí của Dương Thanh, cho nên lão ta cũng không hề bất ngờ, còn quát to: “Hoảng hốt cái gì? Không phải còn chưa đến điện Diệp Hoàng sao?”
 
Chương 2588


Chương 2588:

 

“Dù cậu ta có đến thì thế nào? Còn có mười tám cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Gảnh trông coi, cho dù bọn họ thất bại thì vẫn còn có tôi, ta có thua thì vần còn người bảo vệ, sợ cái gì mà sợ?”

 

Tiếng hét giận dữ của Diệp Lâm tựa như sấm sét, nổ vang bên tai người của Hoàng tộc họ Diệp.

 

Nhưng sau khi lão ta quát xong, lại có một tôi tớ vội vàng chạy đến, sợ xanh mặt nói: “Lão Hoàng Chủ, không xong rồi, bọn họ đã vượt qua Thúy Viên, đi tới trước điện Diệp Hoàng!”

 

Hoàng tộc họ Diệp vừa được Diệp Lâm nâng cao sĩ khí, bây giờ sau khi nghe thấy lời của tôi tớ này, sĩ khí lại bị hạ thấp, trên mặt ai cũng lộ vẻ sợ hãi.

 

Lúc này Dương Thanh cũng chỉ cách bọn họ có một cánh cửa thôi.

 

“Lão Hoàng Chủ, Dương Thanh đến rồi, đến rồi, chúng ta nên làm gì đây?”

 

“Lão Hoàng Chủ, mong ngài ra tay, mau chóng giết chết Dương Thanh, nếu không chúng †a sẽ chết chắc đó!”

 

“Lão Hoàng Chủ, xin ngài ra tay cứu chúng tôi với!”

 

Trong nháy mắt, đám người thuộc dòng chính trong điện Diệp Hoàng bắt đầu cầu xin.

 

Trong chuyện xảy ra ở Yến Sơn một tuần trước, hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh là Diệp Lâm và Lưu lão quái đều chạy trối chết.

 

Bây giờ Dương Thanh ở ngay bên ngoài, bọn họ thật sự rất sợ.

 

Sắc mặt của Diệp Lâm cực kỳ u ám, trong con ngươi tràn đầy sát khí mãnh liệt, tức giận quát: “Tất cả im miệng cho tồi! Ai còn dám nói nhảm thêm một câu nữa thì lập tức cút ra ngoài cho Tôi”

 

Lúc này trong điện Diệp Hoàng đang ồn ào mới yên tĩnh lại.

 

Diệp Lâm đảo mắt nhìn xung quanh, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo: “Mọi người đều là cao thủ mạnh nhất của Hoàng tộc họ Diệp chúng ta, nếu ngay cả mọi người cũng sợ, thì Hoàng tộc họ Diệp còn có tương lai sao?”

 

“Mọi người tỉnh táo lại cho tôi, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!”

 

Lúc này, mấy người Dương Thanh xuất hiện bên ngoài điện Diệp Hoàng, mười tám cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh chặn trước mặt bọn họ.

 

Khiến Dương Thanh thấy bất ngờ là trong mười tám cao thủ vẫn còn có ba cao thủ bán bộ Siêu Phàm Gảnh, Hoàng tộc họ Diệp đúng là có nền tảng vững vàng!

 

Mà cao thủ Lý Trọng đưa đến cũng là Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh, có tới mười lăm người, dù không nhiều bằng mười tám cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp, nhưng bọn họ đều là cao thủ được lựa chọn tỉ mỉ, Hoàng tộc họ Diệp có ưu thế về số lượng, nhưng mấy người Dương Thanh vẫn tự tin rằng mình sẽ thắng.

 

“Lão chó già Diệp Lâm, lăn ra đây chịu chết địt”

 

Dương Thanh cũng không ra lệnh tấn công, mà la to về phía điện Diệp Hoàng.

 

Trong điện Diệp Hoàng, sau khi nghe thấy Dương Thanh tức giận mắng mình là lão chó già, Diệp Lâm cực kỳ phẫn nộ, nhưng lão ta vẫn cố nhịn, không lập tức đi ra ngoài.

 

Tuy lão ta đã đột phá cảnh giới một lần nữa, tự tin có thế chiến thảng Dương Thanh, nhưng vần thấy không yên tâm, cho nên mới sắp xếp cao thủ trong các gia tộc lớn của Hoàng thành Diệp đến đây, giúp lão ta làm Dương Thanh mất sức.

 

Nhưng Dương Thanh đã xông đến trước cửa điện Diệp Hoàng mà vẫn không ra tay, chẳng những anh không ra tay, ngay cả ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh khác cũng không ra tay.

 

Bây giờ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào mười tám cao thủ bên ngoài điện Diệp Hoàng thôi, sau khi sử dụng thuật hợp kích, mười tám người này đã có thể bộc phát ra thực lực của cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

 

“Trước điện Diệp Hoàng, không cho phép ai được làm càn!”

 

Một cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh dẫn đầu †ức giận nhìn Dương Thanh, quát lên.
 
Chương 2589


Chương 2589:

 

“Ông muốn chết saol Lý Trọng quát lên, nhanh chóng tiến tới một bước, ra lệnh: “Cao thủ của nhà họ Lý…”

 

Lão ta vừa định ra lệnh cho cao thủ dưới trướng ra tay, Dương Thanh bỗng nói: “Đợi đã!”

 

“Cậu Thanh…”

 

Lý Trọng nhìn Dương Thanh với vẻ mặt khó hiểu.

 

Lão ta thấy Dương Thanh híp mắt lại, quan sát mười tám cao thủ bảt đầu chạy quanh bọn họ này.

 

Hai anh em họ Tống cũng cau mày, tiết tấu chạy của mười tám người này không đơn giản chút nào, hai anh em họ tâm linh tương thông, liên thủ lại có thể bùng nổ ra sức chiến đấu càng mạnh hơn.

 

Lúc này, bọn họ lại cảm nhận được khí thế võ đạo vượt xa mình từ trên người mười tám cao thủ này.

 

“Thuật hợp kích!”

 

Tống Tả lạnh lùng nói.

 

Lý Trọng tỏ vẻ khó hiểu: “Thuật hợp kích là gì?”

 

Tống Tả giải thích: “Trong giới Cổ Võ có một thủ đoạn gọi là thuật hợp kích, tên như ý nghĩa, †ập hợp sức mạnh trorìg đòn tấn công của những người tham gia lại với nhau, bộc phát ra sức lực vượt xa tất cả bọn họ”.

 

“Hai anh em chúng tôi liên thủ lại có thể bộc phát ra sức mạnh cao hơn cảnh giới của chúng tôi một bậc cũng là vì luyện tập một loại thuật hợp kích”.

 

Nghe Tống Tả giải thích xong, Dương Thanh cũng biết chuyện gì đang diễn ra, chẳng trách anh cảm nhận được một khí thế võ đạo mạnh mẽ đang ngưng tụ.

 

“Tất cả mọi người lùi lại!”, Lý Trọng cũng không dám bất cẩn, vội vàng ra lệnh.

 

Lão ta biết khoảng thời gian để cao thủ của nhà họ Lý trải nghiệm đã kết thúc, sau đây chính là trận chiến giữa những cao thủ Siêu Phàm Cảnh bọn họ.

 

“Để tôi lên!”

 

Trên mặt Lý Trọng tràn đầy sát khí, người di chuyển, xông thẳng về phía cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh dẫn đầu.

 

“Không biết tự lượng sức mình! Giết!”

 

Cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp đang dẫn đầu hừ lạnh, lập tức đánh xuống một chưởng.

 

Gần như cùng một lúc, mười tám cao thủ đã đều ngưng tụ khí thế, tấn công về phía Lý Trọng.

 

“Oành!”

 

Một giây sau, đòn tấn công của mười tám cao thủ rơi vào người Lý Trọng, lão ta phun ra một ngụm máu, người bay ngược ra ngoài tựa như diều đứt dây.

 

“Bố!”

 

Säc mặt của Lý Giang Hùng thay đổi, ông ta vội vàng xông đến đỡ Lý Trọng lên.

 

Lúc này, hơi thở của Lý Trọng vô cùng yếu ớt, giống như một ông già đang cận kê cái chết.

 

Dương Thanh và anh em nhà họ Tống cũng sợ đến ngây người. Bọn họ biết rằng mười tám tên cao thủ này liên kết với nhau sẽ có thể bộc phát ra sức mạnh sánh ngang với thực lực của Siêu Phàm Cảnh, nhưng lại không ngờ răng nó lại mạnh đến vậy, chỉ cần một đòn thì đã khiến Lý Trọng đánh mất khả năng chiến đấu.

 

Lý Trọng lắc đầu, ra hiệu rằng bản thân không sao, rồi bắt đầu thiền và điều chỉnh hơi thở.

 

Trong mắt Dương Thanh lóe lên một tia lạnh lẽo, anh lạnh lùng quét mắt quá mười tám cao thủ của nhà họ Diệp, lạnh giọng nói: “Rút lui ngay, tôi sẽ tha chết cho các người!”
 
Chương 2590


Chương 2590:

 

Anh thực sự có ý giết người, thương tích của Lý Trọng rất nghiêm trọng, nền tảng võ thuật của lão ta gần như bị phế sạch.

 

Lý Trọng là Hoàng Chủ mới của Hoàng thành Diệp mà anh đang định bổ nhiệm, nếu nền tảng võ thuật bị huỷ đi thì sao nhà họ Lý có thể thay thế được Hoàng tộc họ Diệp chỉ với thực lực của nhà họ Lý đây?

 

“Hừ! Mạnh miệng! Cậu mà cũng muốn giết bọn tôi? Tốt hơn là cậu nên chuẩn bị bị bọn tôi giết đi!”

 

Tên cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh cầm đầu ngạo nghễ nói.

 

Đánh bại Lý Trọng chỉ bằng một đòn đã khiến mười tám người của Hoàng tộc họ Diệp cực kỳ phấn khích, lần đầu tiên bọn họ được trải nghiệm sức mạnh của cao thủ Siêu Phàm Cảnh.

 

“Cậu Thanh, để chúng tôi lên!”

 

Tống Tả đột nhiên lên tiếng, lão ta và Tống Hữu cùng nhau bước về phía trước, khí thế võ đạo trên người của cả hai đều dần dần hiện ra.

 

Dương Thanh cũng không ngăn cản. Mười tám tên cao thủ Hoàng tộc họ Diệp sử dụng thuật hợp kích, mà anh em họ Tống cũng tu luyện thuật pháp đó, có lẽ họ có cách phá vỡ thuật hợp kích của Hoàng tộc họ Diệp.

 

Mặc dù Dương Thanh tự tin có thể dễ dàng quét sạch mười tám cao thủ này, nhưng hiện giờ vần còn một kẻ chưa xuất hiện là Diệp Lâm, ngoài lão ta ra thì còn có một người bảo vệ Hoàng tộc vần chưa xuất hiện.

 

Nếu như bây giờ anh tiêu hao hết thể lực thì sao có thể đối mặt với Diệp Lâm và người bảo vệ Hoàng tộc?

 

“Giết!”

 

Tống Tả đột nhiên ra lệnh, gân như ngay lập tức, lão ta lao về phía mười tám tên cao thủ.

 

Trước đây, anh em nhà họ Tống đều cùng nhau ra tay với đối thủ, nhưng lần này thì Tống Tả vọt lên từ bên trái, còn Tống Hữu thì xông lên từ bên phải.

 

Tống Tả là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, Tống Hữu mặc dù vẫn là Siêu Phàm Nhị Cảnh nhưng khí thế võ đạo trên người ông ta đã có thể sánh với Siêu Phàm Tam Cảnh.

 

Một giây sau, trận èhiến giữa hai bên nổ ra, Tống Tả lao sang từ bên trái, đưa tay hướng ra ngoài và đánh một chưởng về phía cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.

 

Cùng lúc đó, Tống Hữu lao sang bên phải, giơ tay tung chưởng về phía người có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong ở ngoài cùng bên phải.

 

Mặc dù hai anh em đang tấn công kẻ thù khác nhau, nhưng tốc độ và cách thức tấn công của họ là hoàn toàn giống nhau.

 

“Rút lui!”

 

Tên chỉ huy là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh đứng ở chính giữa ra lệnh, mười tám người không chút do dự đồng loạt đi về phía sau.

 

“Bùm!”

 

“Bùm!”

 

Gần như cùng một lúc, các đòn tấn công của Tống Tả và Tống Hữu đều giáng xuống và đánh trúng đối thủ của mình. Họ nhìn thấy hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong ở ngoài cùng bên trái và bên phải nôn ra máu và bay lộn ngược như một quả bóng bị bằn.

 

“Hay!”

 

Người của nhà họ Lý nhìn thấy cảnh này đều lần lượt thét lên.

 

Việc Lý Trọng suýt chút nữa đã bị giết khiến bọn họ không thể kiềm được lửa giận, bây giờ lại thấy cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp bị đánh bay nên họ đều vô cùng kích động.

 

Tuy nhiên, biểu cảm của anh em nhà họ Tống không hề thoải mái mà ngược lại càng nặng nề hơn.

 

Hai tên cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đã mất mạng ngay khi bị bọn họ đánh trúng.

 

Thế nhưng, ngay lúc anh em họ Tống đánh bật hai kẻ đó thì mười sáu tên cao thủ khác cũng nhanh chóng lùi về phía sau.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom