Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 2591


Chương 2591:

 

“Giết!”

 

Ngay khi mười sáu người còn lại của Hoàng tộc họ Diệp dừng bước thì tên cầm đầu ra lệnh một tiếng, mười sáu tên cao thủ lại bộc phát tấn công mạnh mẽ một lần nữa, lao về phía anh em họ Tống.

 

“Bùm bùm bùm!”

 

Chỉ là, hai anh em họ vừa mới đánh bật hai người có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong, vấn chưa kịp tích lũy sức mạnh thì mười sáu tên cao thủ lại hợp sức tấn công thêm lần nữa, bọn họ muốn lùi về sau nhưng đã không kịp.

 

Đòn tấn công của mười sáu tên cao thủ dường như cùng một lúc ập vào thân thể của anh em họ Tống.

 

Hầu như trên cơ thể của mỗi người đều phải hứng chịu đòn mạnh nhất của tám cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, dù bọn họ có là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh và Siêu Phàm Nhị Cảnh thì cơ thể cũng đều bị trọng thương dưới sự công kích của nhiều cao thủ như vậy.

 

Hai người lùi lại hơn vài chục bước, hai chân của cả hai trượt trên mặt đất để lại bốn dấu vết sâu đến ghê người.

 

Tất cả đều xảy trong tích tắc, cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp hợp sức vậy mà lại gây ra thương tích cho hai anh em nhà họ Tổng.

 

Lúc này vẻ mặt của hai anh em đây nghiêm trọng, nhìn về phía mười sáu tên cao thủ ở đối diện.

 

“Hai người cứ cùng xông lên hết đi!”

 

Nhìn thấy anh em họ Tống bị đánh lùi, mặt mũi của mười sáu tên cao thủ Hoàng tộc họ Diệp đều đầy vẻ ngạo nghễ, hoàn toàn không để họ vào mắt.

 

Vẻ mặt của Dương Thanh cũng vô cùng âm trầm.

 

Giờ đây, đến cả anh em nhà họ Tống cũng bị thương dưới thuật hợp kích của bọn họ.

 

Khi kết hợp với nhau, hai anh em này có thể bùng nổ sức mạnh của Siêu Phàm Tứ Cảnh, nhưng lúc này họ lại bị thương. Như vậy đã nói rõ răng thuật hợp kích của Hoàng tộc họ Diệp đã có thể bộc phát ra sức mạnh ngang với Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

 

Mà Dương Thanh thì chỉ là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, lợi dụng phép hô hấp tầng thứ năm của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh nên có thể duy trì được thực lực của Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

 

Bây giờ còn chưa thấy Diệp Lâm ra mặt mà Lý Trọng đã mất đi sức chiến đấu, lẽ nào anh em họ Tống cũng sẽ như vậy sao?

 

“Mấy người đã muốn chết thì tôi sẽ cho mấy người được toại nguyện!”, Dương Thanh tiến về phía trước một bước, toàn thân bộc phát sát ý.

 

“Cậu Thanh, giao bọn họ cho chúng tôi!”

 

Tống Tả bất chợt lên tiếng, ánh mắt lóe lên sự hung tợn nhìn chằm chằm vào người của Hoàng tộc họ Diệp. Tống Hữu cũng giống như thế.

 

“8>“

 

Dương Thanh vốn định đánh nhanh thắng nhanh nhưng không ngờ anh em họ Tống lại vẫn muốn tiếp tục, như vậy nghĩa là họ đã tự tin có thể phá được thuật hợp kích của cao thủ hoàng tộc họ Diệp.

 

“Hừi! Không biết tự lượng sức mình! Nếu Dương Thanh giúp haiwngười thì có lẽ còn gây cho.

 

chúng tôi được một chút áp lực, nếu như chỉ có hai người thì đừng mong thoát chết!”

 

Kẻ đứng đầu của Hoàng tộc họ Diệp nói đầy ngạo nghễ.

 

“Vậy thì để chúng tôi rửa mắt chờ xeml”

 

Tống Tả cười nhạo, khí thế võ đạo trên người đột nhiên tăng vọt. Uy thế của Tống Hữu thì cũng tăng lên với tốc độ đáng sợ, chỉ trong nháy mắt mà đã có thể sánh ngang với Siêu Phàm Tam Cảnh.

 

Dương Thanh khẽ nheo mắt, vốn dĩ anh nghĩ räng anh em họ Tống đã ở trong trạng thái mạnh nhất, không ngờ còn có thể trở nên mạnh hơn.
 
Chương 2592


Chương 2592:

 

Hiển nhiên đây mới đúng là sức mạnh thật sự của họ, chỉ là lúc trước không bộc phát ra mà thôi.

 

“Chúng tôi đã biết điểm yếu của mấy người rồi!”, Tống Tả đột nhiên chế nhạo.

 

Nghe vậy, sắc mặt của cao thủ Hoàng tộc họ Diệp trở nên biến sắc, nhưng bọn họ vẫn chưa kịp phản ứng thì hai anh em Tống Tả và Tống Hữu đã biến mất tại chỗ.

 

“Không ổn, rút lui!”

 

Cao thủ cầm đầu vội vàng hô lớn.

 

Lục Cảnh Cao thủ cầm đầu phía Hoàng tộc họ Diệp khi nhận ra điều không ổn đã ra lệnh rút lui nhưng mọi chuyện đã quá muộn.

 

“Bùm!”

 

Tống Tả vừa lao qua bên trái được nửa đường thì thay đổi hướng đi, nhanh chóng lao thẳng vào tên cầm đứng giữa, tung một chưởng vào lồng ngực khiến kẻ đó hộc máu bay lộn ngược ra ngoài.

 

Cùng lúc đó, Tống Hữu cũng lao tới một cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh khác và đánh ra một đòn khiến đối phương cũng nôn ra máu và bay lộn nhào.

 

Hai anh em nhà họ Tống vốn đã ở Siêu Phàm Cảnh, lúc này lại bộc phát toàn bộ sức mạnh nên hai tên cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh gần như bị đánh bay ngay trong nháy mắt.

 

Ban đầu có đến mười tám người, ngay khi trận chiến bắt đầu thì hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đã bị đánh bại và mất đi sức chiến đấu, đến bây giờ thì hai người có thực lực bán bộ Siêu Phàm Cảnh mạnh nhất cũng bị đánh bay, chỉ còn lại một cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh, những người khác đều chỉ ở mức Thần Cảnh đỉnh phong.

 

Ngay khi anh em họ Tống đánh bại hai cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh thì sự liên kết giữa những người phía Hoàng tộc họ Diệp đã sụp đổ trong nháy mắt.

 

“Không ổn, đội hình loạn rồi, rút lui!”

 

Người có thực lực bán bộ Siêu Phàm Cảnh duy nhất còn lại nhanh chóng phát lệnh rút lui.

 

Trên thực tế, trong trận hình mười tám người thì người đứng giữa mới là then chốt, nhưng anh em nhà họ Tống đã bất ngờ đánh bại hai cao thủ ở giữa và phá vỡ trận hình này.

 

Trận hình bị phá vỡ nên không thể sử dụng thuật hợp kích được nữa. Chỉ dựa vào thực lực của những người này thì không thể nào đấu lại cao thủ Siêu Phàm Cảnh.

 

“Giết!”

 

Dương Thanh thấy thế thì ra lệnh một tiếng, những cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong nhà họ Lý nhanh chóng lao ra ngoài.

 

Trận chiến nổ ra trong giây lát!

 

Anh em nhà họ Tống chỉ phá vỡ thuật hợp kích của những người bên Hoàng tộc họ Diệp rồi trở về bên cạnh Dương Thanh.

 

“Không sao chứ?”, Dương Thanh hỏi.

 

Hai anh em lắc đầu, sắc mặt của Tống Tả trở nên nghiêm trọng, nói: “Chỉ là hai anh em tôi đều đã bị thương, nếu muốn khống chế sức mạnh ở cùng một mức thì gần như không thể. Chuyện này cũng nói lên răng chúng tôi không thể thực hiện thuật hợp kích được nữa”.

 

Tống Tả có sức mạnh của Siêu Phàm Tam Cảnh, Tống hữu lại có thực lực Siêu Phàm Nhị Cảnh. Mặc dù hai người hiểu ý nhau nhưng cũng cần phải khống chế sức mạnh của mình ngang bằng với đối phương để có thể thực hiện thuật hợp kích, từ đó bộc phát sức mạnh sánh ngang với Siêu Phàm Tứ Cảnh.

 

Bây giờ không có cách nào sử dụng thuật hợp kích nên bọn họ chỉ có thể chiến đấu bằng thực lực của mình.

 

Sắc mặt của Dương Thanh đột nhiên có chút tối tăm, hiện giờ Lý Trọng đã bị thương nặng, anh em nhà họ Tống tuy không bị thương nặng như Lý Trọng, nhưng dẫu sao vẫn bị thương nên họ không thể sử dụng thuật hợp kích, vì vậy mà thực lực cũng giảm đi nhiều.

 

May mãn thay Dương Thanh vẫn còn đang trong trạng thái mạnh nhất, có lẽ tiếp theo chỉ có thể dựa vào anh.
 
Chương 2593


Chương 2593:

 

“Bùm!”

 

Dương Thanh không nói nhiều lời, tung chưởng tạo ra một tiếng vang thật lớn, cổng chính của điện Diệp Hoàng nhanh chóng chia năm xẻ bảy.

 

Mọi thứ bên trong điện Diệp Hoàng đều xuất hiện trong tầm mắt của anh.

 

Lúc này đây, Diệp Lâm đang ngồi trên hoàng vị, hai bên lão ta chính là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp.

 

Nhìn thấy cửa cung điện bị nổ tung, sắc mặt của mọi người bên trong điện Diệp Hoàng đều thay đổi rõ rệt.

 

Mặt mũi Diệp Lâm âm trâm vô cùng, ánh mắt lão ta nhìn chằm chăm vào Dương Thần, lạnh giọng nói: “Không ngờ rằng cậu lại lăn đến Hoàng tộc họ Diệp để chịu chết nhanh như vậy”.

 

Dương Thanh nhíu mày. Diệp Lâm là một cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh nhưng anh cũng có thể bộc phát ra sức mạnh sánh ngang với lão ta.

 

Trước đây anh đã suýt giết chết được Diệp Lâm ở Yến Sơn.

 

Theo lý mà nói thì Diệp Lâm nên tỏ ra dè chừng khi nhìn thấy anh mới đúng, nhưng bây giờ Dương Thanh lại cảm thấy có một luồng sát khí mạnh mẽ từ cơ thể lão ta.

 

Dương Thanh có cảm giác Diệp Lâm dường như không để mình vào mắt chút nào. _.

 

“Xem ra trận chiến ở Yến Sơn một tuần trước không những không làm tổn hại đến nền tảng võ thuật của ông, ngược lại còn khiến thực lực của ông được nâng cao’, Dương Thanh liếc mắt nhìn Diệp Lâm.

 

Hai anh em Tống Tả và Tống Hữu luôn đi theo Dương Thanh, lúc này họ đều đang nhìn chằm chäm vào Diệp Lâm, chờ đợi mệnh lệnh của anh.

 

“Cậu nói không sai!”

 

Điều khiến Dương Thanh bất ngờ chính là Diệp Lâm đã thừa nhận rằng sức mạnh của mình đã có sự tăng tiến.

 

Diệp Lâm đột nhiên đứng lên khỏi hoàng vị, một luồng khí thế võ đạo kinh khủng bộc phát từ người lão ta.

 

“Siêu Phàm Lục Cảnh!”

 

Cảm nhận được khí thế võ đạo bộc phát ra khỏi cơ thể Diệp Lâm, sắc mặt của Dương Thanh biến đổi, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng chưa từng thấy.

 

Một tuần trước, anh vừa gặp Diệp Lâm nên biết rất rõ về thực lực của lão ta, chính là Siêu Phàm Ngũ Cảnh. Nhưng bây giờ thì Diệp Lâm thật sự đã đột phát lên thêm một cảnh giới.

 

Sau khi thực lực đạt tới Siêu Phàm Cảnh thì càng về sau càng khó đột phá hơn, vậy mà Diệp Lâm lại có thể đột phá tiến vào Siêu Phàm Lục Cảnh.

 

“Dương Thanh, chỉ cần cậu quỳ xuống cầu xin tôi và đồng ý gia nhập Hoàng tộc họ Diệp thì tôi có thể tha chết cho cậu!”

 

Diệp Lâm ngạo mạn nói, vẻ mặt tràn đây tự tin.

 

Dương Thanh hơi híp mắt: “Nếu ông muốn chết thì tôi cho phép!”

 

Lời vừa nói xong thì Dương Thanh không chút do dự, thân hình phóng ra như một viên đạn lao thẳng về phía Diệp Lâm.

 

Lão ta đã sớm đoáh được Dương Thanh sẽ ra tay với mình nên đấm ra một quyền.

 

“Bùm!”

 

Một tiếng động lớn vang lên, nằm đấm của hai người chạm vào nhau.

 

Thình lình, một luông khí kình đáng sợ quét qua bốn phía.

 

“Xoảng xoảng xoảng!”
 
Chương 2594


Chương 2594:

 

Pha lê trong điện Diệp Hoàng vỡ tan dưới sự chấn động của vụ nổ đáng sợ này.

 

Những cao thủ Hoàng tộc họ Diệp ở gần nơi Diệp Lâm và Dương Thanh giao chiến đều như bị thương nặng, nhanh chóng lùi về sau mấy bước.

 

“Thật mạnh!”

 

Các cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong tuy bị đẩy lùi nhưng trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

 

Trận chiến của cao thủ Siêu Phàm Cảnh đã mạnh đến mức này, chỉ là khí kình bùng phát dưới sự va chạm của họ thôi cũng đủ để đẩy lùi bọn họ.

 

Mặc dù anh em nhà Tống muốn gia nhập vào cuộc chiến nhưng cũng cảm giác được thực lực của Diệp Lâm đáng sợ như thế nào, lúc này nếu bọn họ đi giúp đỡ Dương Thanh thì trái lại sẽ trở thành gánh nặng.

 

Khi cú đấm của hai bên chạm vào nhau, cả Dương Thanh và Diệp Lâm không ai lùi lại một bước, trên mặt hai người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

 

Diệp Lâm vốn cho rằng sau khi bước vào Siêu Phàm Lục Cảnh, dù cho sức chiến đấu của Dương Thanh có mạnh đến đâu thì mình cũng có thể áp chế được. Nhưng mà đòn này khiến cho Diệp Lâm cảm thấy thực lực của anh thật sự khó lường.

 

Dương Thanh cũng chấn động trong lòng.

 

Anh đã mượn Đạo Đạo Thiên Diễn Kinh để cưỡng ép tăng thêm thực lực mới đánh ra được đòn công kích vừa rồi. Có thể nói đó gần như là cú tấn công mạnh nhất hiện nay của Dương Thanh.

 

Nhưng dù đó là đòn toàn lực, anh cũng không giành được một chút lợi thế nào.

 

“Không ngờ cậu lại mạnh như vậy, nhưng không sao, cậu cũng sắp phải chết rồi”.

 

Bõng nhiên Diệp Lâm dùng sức vung đấm, một luồng khí kình mạnh mẽ truyền đến từ trên năm đấm của lão ta. Dương Thanh lui về phía sau mấy bước, Diệp Lâm cũng lùi về phía sau mấy bước.

 

“Siêu Phàm Lục Cảnh, cũng chỉ là như thế thôi!”, Dương Thanh cười lạnh một tiếng.

 

Thoạt nhìn Dương Thanh đang rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại ngạc nhiên vô cùng, thực lực mạnh mẽ của Diệp Lâm thật sự làm anh quá bất ngờ.

 

Quan trọng là người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp còn chưa xuất hiện, nếu như bây giờ tiêu hao hết thực lực để đối phó một mình Diệp Lâm thì phải ứng phó như thế nào khi người bảo vệ đó xuất hiện?

 

Nếu như thế Dương Thanh vẫn còn một biện pháp, đó là thông qua huyết mạch cuồng hóa để bản thân tiến vào trạng thái cưồng hóa.

 

Nhưng cách này là anh chuẩn bị để đối phó người bảo vệ Hoàng tộc, tuyệt đối không thể dùng trước khi kẻ đó xuất hiện.

 

“Dương Thanh, bây giờ tôi có thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh, mà cậu thì chỉ đang ở Siêu Phàm Tam Cảnh, cho dù cậu có thể bộc phát ra thực lực mạnh hơn thì nhiều nhất cũng đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh là cùng, cậu cho rằng có thể đánh bại tôi sao?”

 

“Hơn nữa, cho dù cậu thật sự có thể đánh bại tôi, nhưng mà cậu đã cân nhắc sẽ tiêu hao bao nhiêu chưa? Đừng quên, Hoàng tộc họ Diệp của tôi còn có người bảo vệ đang âm thầm theo dõi”.

 

“Bây giờ, chỉ cần cậu quỳ xuống xin tha mạng và đồng ý gia nhập Hoàng tộc họ Diệp, làm việc cho tôi, cậu mới có thể được miễn tội chết. Tôi cho cậu một phút đồng hồ suy nghĩ”.

 

Diệp Lâm kiêu ngạo cao giọng nói, hiển nhiên lão ta vô cùng tự tin với thực lực hiện tại của mình.

 

Chỉ là trong lòng Diệp Lâm cũng có chút kiêng dè. Một tuần trước tại đỉnh Yến Sơn, thực lực của Dương Thanh tăng vọt, suýt chút nữa giết chết lão ta và Lưu lão quái.

 

Lão ta có thể khẳng định trạng thái lúc ấy của Dương Thanh tuyệt đối có thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh.

 

Mà bản thân Dương Thanh đã rất mạnh, thiên phú võ thuật hơn người, nếu như có thể trở thành thành viên của Hoàng tộc họ Diệp thì đó sẽ là một trợ giúp rất lớn cho bọn họ.

 

Và lão ta cũng tin chắc rằng sau khi Dương Thanh gia nhập Hoàng tộc họ Diệp, mình sẽ có thể kiểm soát sự sống chết của anh ở trong tay.

 

“Không cần suy nghĩ, đừng nói lời vô ích, đánh thì đánh đi!”

 

Dương Thanh lạnh lùng nói.
 
Chương 2595


Chương 2595:

 

Khi lời nói vừa dứt, trong nháy mắt tần suất hô hấp của anh đã xảy ra thay đổi, là phép hô hấp tầng thứ năm của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh.

 

Trong thời gian ngắn ngủi, một luồng khí thế võ đạo đáng sợ tràn ngập trong cơ thể Dương Thanh, lao đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh, thảng tới Siêu Phàm Lục Cảnh.

 

Chỉ có điều, nếu chưa đạt tới thực lực của Siêu Phàm Lục Cảnh thì vẫn không thể đánh bại Diệp Lâm.

 

“Đã như vậy, tôi đành phải tiễn cậu lên đường!”

 

Trong mắt Diệp Lâm hiện lên sát khí nồng đậm, bóng dáng của lão ta biến mất tại chỗ.

 

“Chết đi!”

 

Dương Thanh gầm thét một tiếng, bùng nổ khí thế đáng sợ.

 

“Oành!”

 

Đòn công kích của hai người gần như được đồng thời đánh ra. Dưới sự oanh tạc của hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh, khí kình kinh người như biển bão quét qua tứ phương tám hướng.

 

“Âm!”

 

Một tiếng vang thật lớn nổ ra, điện Diệp Hoàng to lớn mà không thể chịu đựng được lực xung kích từ cuộc chiến của hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh, sập xuống phát ra những âm thanh vang dội.

 

Các cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp vốn đã lui ra xa ngoài trắm mét đều mở to hai mắt. Nếu tiếp tục để cho Diệp Lâm đấu với Dương Thanh ở đây thì chẳng phải toàn bộ Hoàng phủ họ Diệp sẽ bị phá hủy sao?

 

“Ở đây không thể phát huy hết sức mạnh, chúng ta tới Hoàng Sơn đánh một trận, như thế nào?”, Diệp Lâm chăm chú nhìn Dương Thanh, hỏi.

 

“Được”, Dương Thanh đồng ý.

 

Dương Thanh nhất: định phải tiêu diệt Diệp Lâm để nhà họ Lý thay thế Hoàng tộc họ Diệp, cứ vậy mà hủy đi tất cả tương đương với việc hủy đi tất cả của anh. Đó cũng là lý do tại sao Dương Thanh lại đồng ý khi Diệp Lâm đề nghị rời khỏi Hoàng phủ họ Diệp để đánh một trận.

 

Bóng dáng của hai người nhanh như chớp, những người khác còn chưa kịp hoàn hồn thì đã biến mất ở Hoàng phủ họ Diệp.

 

“Đi thôi, đến Hoàng Sơn!”, một đám cao thủ kéo nhau rời đi.

 

Hoàng Sơn là ngọn núi cao nhất của Hoàng thành Diệp, mà Hoàng phủ họ Diệp lại tựa lưng Hoàng Sơn. Không lâu sau, Dương Thanh và Diệp Lâm đã đến đỉnh Hoàng Sơn.

 

Rất nhiều cao thủ của Hoàng thành Diệp cũng chạy tới đó, nhưng bọn họ chỉ dám đứng ở chân núi để quan sát trận chiến chứ không ai dám đi lên.

 

“Dương Thanh, tại sao cậu lại hận Hoàng tộc họ Diệp của tôi như vậy? Hơn nữa, ân oán giữa chúng ta cũng không đến tình cảnh không thể giải hòa cơ mà”.

 

Mặc dù thực lực của Diệp Lâm vượt qua Dương Thanh nhưng trong lòng vẫn tràn đầy kiêng dè. Trong cuộc chiến tại đỉnh Yến Sơn hôm đó, Dương Thanh để lại cho lão ta ấn tượng quá sâu.

 

Hiện giờ Dương Thanh còn chưa tiến vào trạng thái đó mà đã có thể bùng nổ ra sức chiến đấu gần tương đương với lão ta, nếu như tiến vào trạng thái đó thì sao?

 

Cho dù cuối cùng người bảo vệ Hoàng tộc cũng sẽ xuất hiện thì lúc đó e răng Dương Thanh đã giết lão ta rồi.

 

“Hoàng tộc họ Diệp gióng trống khua chiêng dẫn người đến Yến Đô, lấy cớ tổ chức tiệc mừng thọ để dẫn Đế Thôn xuất thế, còn muốn giết tôi, chẳng lẽ cái này chưa được tính là thù hận?”

 

Dương Thanh đứng cách Diệp Lâm hơn mười mấy mét, châm chọc nói: “Nếu như thực lực của tôi không đủ thì chắc hôm đó đã trúng phải thủ đoạn hiểm ác của ông rồi nhỉ?”

 

Diệp Lâm cố gắng thuyết phục: ‘Dương Thanh, trên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn, cho dù cậu muốn giết tôi hay tôi muốn giết cậu thì đến lúc này chúng ta đều còn sống, vậy thì có thể làm bạn bè”.
 
Chương 2596


Chương 2596:

 

“Với thực lực hiện nay của cậu, nếu gia nhập Hoàng tộc họ Diệp thì cả mấy Hoàng tộc lớn còn có ai là đối thủ của chúng ta? Cậu và tôi hợp sức, cho dù người bảo vệ của ba Hoàng tộc khác xuất hiện cũng không làm gì được chúng ta”.

 

“Dương Thanh, chúng ta hãy liên kết lật đổ ba Hoàng tộc khác đi. Nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu thành lập Hoàng tộc họ Dương, đến lúc đó, dù là Hoàng tộc cổ xưa thì chúng ta cũng có tư cách tranh đấu”.

 

Diệp Lâm không chịu bỏ cuộc, tham vọng của lão ta rất lớn, không chỉ muốn thống nhất bốn Hoàng tộc lớn mà còn muốn tranh đấu với hai Hoàng tộc cổ xưa.

 

Dương Thanh lại lạnh lùng cười: ‘Không cùng chí hướng, mưu cầu khác nhaul”

 

Tham vọng của Diệp Lâm quá lớn, nếu để cho Hoàng tộc họ Diệp bước lên hàng ngũ như Hoàng tộc cổ xưa, e là sẽ còn ham muốn Hoàng tộc cổ xưa thậm chí là toàn bộ Chiêu Châu.

 

“Xem ra, bất kể tôi hứa với cậu cái gì, cậu đều không đồng ý gia nhập Hoàng tộc họ Diệp rồi?”, Diệp Lâm híp mắt hỏi, trong mắt hiện lên sát ý.

 

“Bớt nói nhiều lời, ăn trước một quyền của tôi địt”

 

Dương Thanh lười nói nhiều, chủ động tấn công.

 

“Hừ! Không biết lượng sức mình! Tôi sẽ cho.

 

cậu biết, khoảng cách giữa Siêu Phàm Tam Cảnh và Siêu Phàm Lục Cảnh lớn như thế nào!”

 

Diệp Lâm vừa nói xong thì mặt đất dưới chân lập tức vỡ nát, bỗng nhiên lão ta tung đấm ra, toàn bộ sức lực đều tập trung vào năm đấm.

 

“Chết đi!”

 

Vào lúc đòn công kích của Dương Thanh rơi xuống, cú đấm của của Diệp Lâm cũng nhanh như chớp đánh về phía anh.

 

“Oành!”

 

Hai quyền đụng vào nhau, Dương Thanh chỉ cảm thấy một luồng khí kình kinh người từ trên năm tay bùng nổ, theo toàn bộ cánh tay lan tràn về phía thân thể.

 

Gần như ngay lập tức, Dương Thanh giậm chân đạp một cái, thân hình nhanh chóng lùi lại.

 

Nếu như anh lui ra phía sau trễ một chút nữa thôi thì toàn bộ cánh tay đều sẽ gãy mất.

 

Dù vậy, cánh tay của anh vấn run lên.

 

Sắc mặt Dương Thanh vô cùng nghiêm túc, dù sao cảnh giới võ thuật của anh chỉ là Siêu Phàm Tam Cảnh, mặc dù sức chiến đấu có thể so với Siêu Phàm Ngũ Cảnh nhưng cường độ thể xác cũng chỉ có Siêu Phàm Tam Cảnh.

 

Trong khi bản thân Diệp Lâm thì đã bước vào Siêu Phàm Lục Cảnh, cường độ thể xác vượt xa Dương Thanh, nếu chỉ va chạm bằng thể xác, sợ là anh sẽ phải thua thê thảm.

 

Nếu như muốn đánh bại Diệp Lâm thì chỉ có thể tăng sức chiến đấu lên tới Siêu Phàm Lục Cảnh, nếu không anh không thể thắng được.

 

Và bây giờ, anh chỉ có tiến vào trạng thái cuồng hóa mới có thể nâng cao thực lực lên lần nữa, nhưng nếu như dùng nó ngay bây giờ thì biết lấy gì để đương đầu với người bảo vệ Hoàng tộc?

 

Trong lúc nhất thời, Dương Thanh lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

 

Ngay khi Dương Thanh đang cân nhắc nên đối phó với tình huống trước mắt như thế nào, Diệp Lâm đã tung ra một đòn về đến phía anh.

 

Dương Thanh không có thời gian suy nghĩ, chỉ có thể cố gảng hết sức chiến đấu.

 

Nhìn thấy trận đấu quyết liệt ấy, rất nhiều cao thủ đang đứng dưới Hoàng Sơn đều trợn mát há mồm. Trận chiến của những người ở cấp bậc này cả đời khó gặp một lần.
 
Chương 2597


Chương 2597:

 

Anh em nhà họ Tống ở cách đó không xa cũng đang nhìn về phía hai người đang điên cuồng chiến đấu, vẻ mặt vô cùng trầm trọng.

 

“Nếu cậu Thanh muốn đánh bại Diệp Lâm thì e rằng phải tiến vào trạng thái cuồng hóa, nhưng cậu ấy đang đối phó với Diệp Lâm, nếu tiến vào trạng thái cuồng hóa thì phải đối phó thế nào khi người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp xuất hiện đây?”

 

Tống Tả nặng nề nói.

 

Tống Hữu cũng cho ý kiến: “Lần này cậu Thanh gặp phiền phức lớn rồi, em nghĩ chỉ có thể tạm thời buông tha cho Hoàng tộc họ Diệp thôi”.

 

Tống Tả gật đầu: “Nếu không bỏ qua thì Dương Thanh nhất định phải đánh bại Diệp Lâm, nhưng một khi đánh bại ông ta, Hoàng tộc họ Diệp sắp bị tiêu diệt thì người bảo vệ Hoàng tộc chắc chắn sẽ xuất hiện, khi đó gánh nặng của cậu Thanh lại càng lớn hơn”.

 

Ngay cả anh em nhà họ Tống có kiến thức rộng rãi cũng không thấy được Dương Thanh có phần thẳng nào.

 

“Cậu Thanh còn có cách để giành chiến thẳng”.

 

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, Lý Trọng bước tới.

 

SỐ) ĐE: Anh em nhà họ Tống có chút kinh ngạc.

 

Lý Trọng nhìn trận chiến trên đỉnh Hoàng Sơn, mở miệng nói: “Đừng lo lắng, cậu Thanh sẽ không dễ dàng bị đánh bại”.

 

Đại Đạo Thiên Diễn Kinh là thứ do chính tay Lý Trọng giao cho Dương Thanh. Lão ta biết rằng khi Dương Thanh còn ở Siêu Phàm Nhị Cảnh đã có thể tu luyện phép hô hấp tầng thứ năm của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, hiện giờ anh đã đột phá vào Siêu Phàm Tam Cảnh, nhất định có thể tu luyện phép hô hấp tầng thứ sáu của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh.

 

Tuy rằng Dương Thanh tạm thời chưa vận dụng phép hô hấp tầng thứ sáu, nhưng Lý Trọng hiểu rõ đó là vì anh chưa bị ép đến mức đó, nếu không nhất định đã có thể sử dụng nó rồi.

 

“Nếu chỉ có người của Hoàng tộc họ Diệp thì tốt rồi, chỉ sợ sau lưng còn tồn tại cao thủ mạnh hơn thôi”, Tống Tả lo lắng nói.

 

Hoàng tộc họ Diệp là một trong những thế lực hàng đầu Chiêu Châu, nhất định có rất nhiều cao thủ, không ai có thể nói trước liệu có cao thủ khác xuất hiện hỗ trợ hay không.

 

Sau khi nghe lời nói của Tống Tả, Lý Trọng cũng hơi sốt ruột. Tuy lão ta rất tin tưởng Dương Thanh nhưng cảnh giới võ thuật của anh vấn rất thấp.

 

Một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh đã khiến Dương Thanh phải vất vả đến vậy, nếu xuất hiện ai đó có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh thì e là anh sẽ không còn phần thẳng.

 

“Để tôi gọi điện thoại!”

 

Tống Tả đột nhiên nói, sau khi cuộc gọi kết nối, mở miệng nói: “Tôi cần sự giúp đỡ của ông…”

 

Ông ta vừa nói vừa đi sang chỗ khác, hiển nhiên có một số việc không tiện để Lý Trọng nghe.

 

Lý Trọng kinh ngạc liếc nhìn Tống Tả, dường như không ngờ rằng ông ta có thể tìm được người giúp đỡ.

 

Không bao lâu, Tống Tả đã trở lại, Lý Trọng nhìn ông ta hỏi: “Tìm được người giúp đỡ sao?”

 

Tống Tả gật đầu: “Một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh”.

 

Lý Trọng âm thầm kinh ngạc, không nghĩ tới Tống Tả lại có thể tìm được người giúp đỡ, còn là một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh.

 

Như thế thì tỷ lệ chiến thắng của Dương Thanh đã lớn hơn rất nhiều.

 

“Có điều ông ấy không thể đến ngay được, ít nhất cũng phải đợi nửa tiếng”, Tống Tả bỗng nhiên nói.

 

“Nửa tiếng sao? Chắc là đủ rồi!”

 

Lý Trọng lẩm bẩm nói, trong mắt xẹt qua tia sáng sắc lạnh, nhìn xuống phía dưới, trầm giọng nói: “Trước mắt, chúng ta cũng không thể đợi như vậy”.

 

Dứt lời, lão ta đi về phía chân núi, nơi các cao thủ nhà họ Lý đang đứng.
 
Chương 2598


Chương 2598:

 

Tống Hữu nhìn về phía Tống Tả: “Nhà họ Lý định bắt đầu kế hoạch với Hoàng tộc họ Diệp rồi sao?”

 

Tống Tả gật đầu: “Mặc kệ ông ta, bọn mình tiếp tục quan sát để lỡ cậu Thanh có cần giúp đỡ.

 

“Em biết rồi!”

 

Không bao lâu sau, dưới chân núi đã nổ ra trận chiến lớn, Lý Trọng dẫn đầu cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh nhà họ Lý chủ động tấn công người của Hoàng tộc họ Diệp.

 

Hiện giờ, Hoàng tộc họ Diệp chỉ có duy nhất Diệp Lâm là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, lão ta đang chiến đấu với Dương Thanh, mà nhà họ Lý có Lý Trọng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, người trong nhà họ Lý không lo mình sẽ bị kẻ thù giết nên yên tâm liều chết chiến đấu.

 

Lý Trọng đứng một bên quan sát toàn bộ chiến trường, lão ta không động thủ, chỉ cần cao thủ nhà họ Lý không bị giết là được.

 

“Đây là ân oán giữa chúng tôi và Hoàng tộc họ Diệp, ai dám xen vào chính là kẻ thù của chúng tôi!”

 

Cảm nhận được ý chí chiến đấu trên người của cao thủ thuộc các thế lực đứng đầu Hoàng thành Diệp, ánh mắt Lý Trọng lạnh lùng, nghiêm giọng nói, khí thế võ đạo đáng sợ của cao thủ Siêu Phàm Cảnh nhanh chóng trấn áp toàn bộ.

 

Một số cao thủ các nơi có quan hệ tốt với Hoàng tộc họ Diệp sau khi cảm nhận khí thế kinh khủng phát ra từ Lý Trọng thì vội vàng thu lại uy thế trên người.

 

Có Lý Trọng ở đó, sĩ khí của cao thủ nhà họ Lý dâng cao, họ dùng hết sức chiến đấu. Người của Hoàng tộc họ Diệp liên tiếp bị đánh bại, lũ lượt tháo chạy.

 

Diệp Lâm đang chiến đấu với Dương Thanh cũng cảm giác được chuyện xảy ra dưới chân núi, sắc mặt biến đổi, nhìn chằm chằm Dương Thanh tức giận nói: “Dương Thanh, sao cậu có thể để cao thủ Siêu Phàm Cảnh đánh nhau với cao thủ Thần Cảnh trong Hoàng tộc họ Diệp chứ?”

 

Dương Thanh cười lạnh: “Ai nói với ông cao.

 

thủ Siêu Phàm Cảnh bên tôi đánh nhau với cao thủ Thần Cảnh bên Hoàng tộc họ Diệp?”

 

Đương nhiên anh cũng có thể cảm nhận được Lý Trọng không ra tay, đó chỉ là cuộc chiến giữa các cao thủ Thần Cảnh thuộc nhà họ Lý và Hoàng tộc họ Diệp, còn Lý Trọng chỉ đứng ở một bên.

 

Chẳng qua, bất cứ khi nào cao thủ nhà họ Lý sắp bị giết, lão ta sẽ đột nhiên xuất hiện, nhưng chỉ giải cứu người của mình chứ không ra tay với người của Hoàng tộc họ Diệp.

 

Diệp Lâm nhìn thấy đám cao thủ Hoàng tộc họ Diệp ngã xuống thì sắc mặt vô cùng u ám: “Dương Thanh, cậu đừng khinh người quá đáng!

 

Đây là trận chiến của tôi và cậu, kêu họ dừng đánh nhanh lên”.

 

Dương Thanh cười lạnh: “Đánh nhau với tôi mà còn dám phân tâm chuyện khác, người muốn chết là ông đấy!”

 

Vừa dứt lời, anh đã lao tới trước người Diệp Lâm, đồng thời tung ra một chưởng.

 

“Rầm!”

 

Một chưởng của Dương Thanh đánh trúng ngực Diệp Lâm. Lão ta buộc phải lui về phía sau bảy tám bước, còn chưa kịp đứng vững thì công kích của anh lại ập tới.

 

“CútI”

 

Diệp Lâm tức giận, mạnh mẽ dừng bước, đánh mạnh một quyền vào đầu Dương Thanh.

 

Ban đầu Dương Thanh chủ động tấn công, nhìn thấy nắm đấm Diệp Lâm đánh về phía đầu mình thì ngay lập tức giãm lên đất, thân thể mạnh mẽ quay sang trái.

 

Năm đấm của Diệp Lâm, gần như đã chạm qua tai.

 

Dương Thanh sớm có chuẩn bị, ngay thời điểm né sang trái đột nhiên thu tay phải, đồng thời gấp tay phải và xoay tròn.

 

“Rầm!”

 

Dương Thanh dùng cùi chỏ đánh mạnh vào.
 
Chương 2599


Chương 2599:

 

Dương Thanh dùng cùi chỏ đánh mạnh vào cổ Diệp Lâm. Lão ta hét lên một tiếng, thân thể bị đánh bay, đụng phải một tảng đá lớn.

 

“Đi chết đi!”

 

Sát khí lóe lên trong mắt, Dương Thanh vận chuyển phép hô hấp tầng thứ năm của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh đến trình độ cao nhất, trong chớp mắt khí thế võ đạo trên người kéo lên cực hạn.

 

Anh đã thừa lúc Diệp Lâm phân tâm chú ý đến cao thủ Hoàng tộc họ Diệp bị người thuộc nhà họ Lý đè bẹp dưới chân núi nên mới đánh trọng thương được lão ta.

 

Diệp Lâm bị Dương Thanh thúc chỏ vào cổ, cảm giác cổ mình sắp gấy, thân thể lại đụng mạnh vào tảng đá lớn. Lão ta cảm thấy trong cổ họng có vị ngọt, không nhịn được phun ra một ngụm máu.

 

Nhưng vào lúc này, Dương Thanh lại mạnh mẽ lao đến tấn công.

 

Diệp Lâm sợ hãi, chịu đựng đau nhức ở cổ, dựa lưng vào tảng đá mà lăn một vòng để né tránh.

 

“Rầm!”

 

Dương Thanh đá một cước trúng tảng đá, ngay lập tức tảng đá đây vết nứt.

 

Tuy nhiên, anh lại tiếp tục phát ra những đòn tấn công mãnh liệt.

 

“Rầm rầm rầm!”

 

Mấy lần tấn công liên tiếp đều bị Diệp Lâm tránh được.

 

Nói cho cùng Diệp Lâm cũng là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh hàng thật giá thật, dù Dương Thanh có mạnh đến đâu cũng chỉ có sức mạnh ngang với Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

 

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Dương Thanh phát động hơn chục cồng kích, tảng đá liên tục vỡ vụn.

 

“Âm ầml”

 

Đúng vào lúc này, một luồng khí thế võ đạo kinh khủng khiến người khác sợ hãi bùng nổ, trong nháy mắt bao phủ cả Hoàng Sơn. Cả ngọn núi cũng rung lắc dữ dội.

 

“Xảy ra chuyện gì?”

 

Người của Hoàng tộc họ Diệp và nhà họ Lý đang đánh nhau ở dưới chân núi đều dừng tay, hoảng sợ nhìn lên đỉnh Hoàng Sơn.

 

Lúc này, trên đỉnh núi, Dương Thanh và Diệp Lâm cũng ngừng tấn công.

 

Dương Thanh nhíu chặt mày. Khí thế này quá mạnh mẽ, khiến cho ngay cả anh cũng thấy sợ hãi từ sâu trong lòng.

 

“Là người bảo vệ Hoàng tộc! Ha ha ha ha…

 

người bảo vệ đã tới! Người bảo vệ đã tới! Dương Thanh, cậu xong rồi! Ha ha ha ha…”

 

Diệp Lâm bỗng nhiên điên cuồng cười, trong miệng đều là máu tươi. Tuy lão ta vẫn còn sức để tiếp tục đánh nhau với Dương Thanh nhưng đã bị thương nặng do vừa rồi bị anh liên tục mạnh mẽ †ấn công. Nếu tiếp tục, Diệp Lâm sẽ sớm bại trận, thậm chí bị Dương Thanh giết chết.

 

Khi Dương Thanh nghe được cụm từ “người bảo vệ Hoàng tộc” từ trong miệng Diệp Lâm, trên khuôn mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng trước nay chưa từng có. Khí thế võ đạo này quá kinh khủng.

 

Anh hoàn toàn không biết rõ thực lực của đối phương mạnh đến cỡ nào, nhưng chắc chắn chí ít là Siêu Phàm Thất Cảnh.

 

Trong khi thực lực lúc này của anh cố lắm cũng chỉ là Siêu Phàm Ngũ Cảnh, cho dù tiến vào trạng thái cuồng hóa, có thể khống chế bản thân thì tối đa có thể triển khai thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh.

 

Người sắp xuất hiện lại có sức mạnh ít nhất là Siêu Phàm Thất Cảnh, anh sợ mình không có cơ hội chiến thắng.

 

“Trong vòng mười nhịp thở, ra khỏi Hoàng Sơn, nếu không, chết!”
 
Chương 2600


Chương 2600:

 

Đúng lúc này, một giọng nói đây mạnh mẽ như sấm sét nổ vang giữa không trung.

 

“Rời khỏi Hoàng Sơn!”

 

Dương Thanh nhìn về cách đó không xa, hét lên với anh em nhà họ Tống và Lý Trọng vẫn đang ngây người.

 

Bấy giờ ba người mới lấy lại tỉnh thần.

 

“Dương Thanh, vậy còn cậu?”, Lý Trọng vội hỏi. : “bịt”

 

Dương Thanh hét lên.

 

Đối phương chỉ cho họ thời gian mười nhịp thở, nếu trên đỉnh Hoàng Sơn còn có người thì thật sự sẽ bị giết.

 

“Vâng!”

 

Lý Trọng và hai người kia lao xuống chân núi.

 

Rất nhanh, trên đỉnh Hoàng Sơn chỉ còn lại Dương Thanh và Diệp Lâm.

 

“Dương Thanh, người bảo vệ Hoàng tộc cho cậu thời gian mười nhịp thở để cút xuống núi, cậu tiếp tục ở lại đây là định đối đầu với ngài ấy sao?”

 

Diệp Lâm cười híp mắt, nhìn chăm chăm Dương Thanh hỏi.

 

Lúc này đây, trên toàn bộ Hoàng Sơn chỉ còn lại Dương Thanh và Diệp Lâm, những người khác đã sớm trốn xuống núi.

 

Luồng uy thế võ thuật kinh khủng vừa rồi đánh thẳng vào linh hồn của mỗi người, khiến cho ai nấy đều run rẩy từ sâu trong linh hồn.

 

Dương Thanh nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Diệp Lâm thì không nói lời nào mà chỉ vận chuyển phép hô hấp tầng thứ năm của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh đến mức cao nhất.

 

Trong lúc đó, khí thế võ thuật trên người anh bắt đầu tăng vọt. Sau khi cảm nhận được khí thế của Dương Thanh không ngừng mạnh lên, vẻ đắc ý trên mặt Diệp Lâm từ từ biến mất, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm nghị.

 

Không ngờ luồng uy thế từ trên người của Dương Thanh lại kinh khủng đến mức khiến cho lão ta thấy tim đập nhanh hơn.

 

“Hử?”

 

Đúng lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói ngạc nhiên vang lên, dường như lão ta không ngờ thực lực của Dương Thanh còn có thể mạnh lên.

 

“Cậu… cậu…”

 

Bỗng nhiên Diệp Lâm trông thấy con ngươi vốn đen nhánh của Dương Thanh xảy ra sự thay đổi, dường như nó bị nhuộm một lớp máu đỏ, còn tròng trắng mắt cũng từ từ trở nên đỏ như máu.

 

Một tuần trước, trên đỉnh Yến Sơn ở Yến Đô, trên người Dương Thanh cũng xảy ra biến đổi như vậy rồi sau đó thực lực tăng vọt, ngay cả lão ta và Lưu lão quái liên kết lại cũng không phải là đối thủ, phải bỏ chạy trối chết.

 

“Người bảo vệ, xin ngài mau xuất hiện giết chết thằng nhóc này đi. Trên người cậu ta có gì đó rất kỳ lạ, vốn chỉ ở thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh nhưng lại có thể phát ra sức mạnh võ thuật tương đương với Siêu Phàm Thất Cảnh”.

 

Bỗng nhiên Diệp Lâm hét lớn lên, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.

 

Lão ta nói Dương Thanh có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh cũng không phải nói hươu nói vượn mà là do bản thân đã tính toán ra. Dù sao thì bây giờ Diệp Lâm đã bước vào Siêu Phàm Lục Cảnh nhưng lại cảm nhận được áp lực cực kỳ lớn từ trên người anh, nếu như đây không phải Siêu Phàm Thất Cảnh thì là gì?

 

Lúc này, khí thế võ thuật trên người của Dương Thanh vẫn còn đang không ngừng tăng lên.

 

“Hừ! Dám đến Hoàng tộc họ Diệp kiếm chuyện thì đi chết đi!”
 
Chương 2601


Chương 2601:

 

Bỗng nhiên một giọng nói lạnh đến tột cùng vang lên.

 

Ngay sau đó có một ông già tóc trắng mặc áo xám xuất hiện ở trước mặt Dương Thanh, giơ tay đánh ra một chưởng.

 

Trông thấy ông già áo xám thì mặt mũi của Diệp Lâm tràn đầy vẻ khiếp sợ, vậy mà thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh của lão ta cũng không có cách nào cảm nhận được bóng dáng của người bảo vệ.

 

Diệp Lâm chỉ nghe thấy giọng nói của đối phương vang lên, ngay sau đó nhìn thấy người đó xuất hiện ở trước mặt Dương Thanh.

 

“Âm!

 

Dương Thanh vốn vẫn luôn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích bất chợt vung một chưởng ra, va chạm trực diện với một chưởng của người bảo vệ Hoàng tộc.

 

“Rầm rầm rầm!”

 

Núi đá ở xung quanh hai người như bị đánh sập, vỡ nát trong phút chốc. Bụi đất tung bay.

 

Nhưng như vậy vẫn chưa kết thúc, sau khi bàn tay của hai người đụng vào nhau thì từ đó bộc phát ra khí thế võ thuật giống như ném tảng đá xuống biển khiến sóng lớn cuộn trào, quét sạch Về phía bốn phương tám hướng.

 

Cũng trong một thoáng này, cây rừng trên núi như bị cuồng phong tàn phá, lấy Dương Thanh và người bảo vệ Hoàng tộc làm trung tâm mà lan rộng ra xung quanh.

 

Cho dù là Siêu Phàm Lục Cảnh như Diệp Lâm thì cũng bị ảnh hưởng nặng nề trong khoảnh khắc ấy, phải lùi bảy tám bước mới có thể dừng lại.

 

Những cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đã chạy trốn đến chân núi kia cũng bị liên lụy, chợt bị đẩy xa mười mấy mét.

 

“Chuyện này…”

 

Sau khi đám cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong dưới chân núi đứng vững, ai cũng đều bàng hoàng nhìn về phía đỉnh Hoàng Sơn.

 

Một chưởng, núi lở`đất rung!

 

Một chưởng, khí thế đánh bay chúng cao thủ!

 

Đây là khí thế mà con người có thể bộc phát ra sao?

 

Còn ở trên đỉnh Hoàng Sơn, sau khi Dương Thanh và người bảo vệ Hoàng tộc đấu chưởng với nhau thì khí thế võ thuật kinh khủng lan rộng ra khắp toàn bộ cánh tay của anh, như muốn tàn phá hết mọi thứ trong cơ thể.

 

Cảm nhận được đối phương đang đè ép bằng khí thế võ thuật, Dương Thanh cũng không do dự chút nào, đột nhiên giơ chân ra sức giãm một cái.

 

Nương theo khí kình tấn công của người bảo vệ Hoàng tộc, người anh đột nhiên vút lên cao, bay về phía sau mấy chục mét mới giải trừ được hơn phân nửa khí thế.

 

Chỉ có điều cho dù đã lập tức nương nhờ vào khí thế của đối phương mà thực hiện động tác rút lui ra phía sau, thực lực của đối phương thật sự quá mạnh nên vẫn khiến cho Dương Thanh bị thương.

 

“Hửm?”

 

Tất nhiên người bảo vệ Hoàng tộc cũng cảm nhận được Dương Thanh không phải hoàn toàn bị sức mạnh của mình đánh bay mà là bản thân anh cũng dốc hết sức lực để lui lại.

 

Nhưng điều khiến cho lão ta kinh ngạc chính là bản thân dùng sức mạnh của mình để bộc phát ra một đòn nặng như vậy mà lại không thể lập tức giết chết Dương Thanh, dường như cũng chỉ khiến cho Dương Thanh bị thương thôi.

 

Nhưng đó cũng chỉ có thể xem là vết thương nhẹ, không mấy ảnh hưởng đến thực lực của Dương Thanh.

 

“Cậu là con cái nhà ai, thuộc gia tộc Cổ Võ nào?”
 
Chương 2602


Chương 2602:

 

Lần này người bảo vệ Hoàng tộc không tiếp tục ra tay với Dương Thanh nữa mà chỉ hỏi.

 

Lão ta thấy tuổi còn trẻ như vậy mà có thể có được thực lực kinh khủng như thế này, trừ khi là người kiệt xuất yêu nghiệt nhất trong gia tộc Cổ Võ mới có thể mạnh đến như vậy.

 

Lão ta chỉ là người bảo vệ Hoàng tộc nên không biết rõ hết tất cả chuyện xảy ra ở bên ngoài, tất nhiên cũng sẽ không biết thân thế của Dương Thanh.

 

Dương Thanh không để ý đến người bảo vệ Hoàng tộc, không phải vì anh không muốn mà là vì sau khi dính phải đòn tấn công mạnh của đối phương, anh cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều bị lệch vị trí, nghẹn một ngụm máu ở lồng ngực, chỉ sợ rằng nếu nói chuyện thì sẽ phải phun ra ngoài. b Dương Thanh lập tức vận chuyển phép hô hấp Tầng thứ năm của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh đến mức cao nhất, tần suất hít thở cực kỳ nhịp nhàng như để anh hấp thu năng lượng trong trời đất, máu tươi muốn phun ra ở trong lồng ngực cũng từ từ được ép trở về.

 

“Người bảo vệ, cậu ta không phải người của gia tộc Cố Võ mà chỉ là một người bình thường, không biết trên người cậu ta xảy ra chuyện gì mà chỉ trong vòng sáu năm đã từ một người bình thường phát triển được như hôm nay”.

 

“Thưa ngài, nhất định cậu ta có cất giấu bí mật rất lớn, nếu như có thể biết được bí mật này thì chäc chản thực lực của ngài cũng sẽ tăng vọt”.

 

Diệp Lâm vội vàng mở miệng nói, chỉ vài ba câu đã biến Dương Thanh thành một người chứa đầy bí mật.

 

Quả nhiên lời nói này khiến cho vẻ mặt của người bảo vệ Hoàng tộc khẽ thay đổi, lập tức vung một chưởng về phía Diệp Lâm làm thân thể của lão ta bị đánh bay.

 

“Tôi đường đường là người bảo vệ Hoàng tộc, bảo vệ cho Hoàng tộc bất diệt mà lại ngấp nghé bí mật của một thằng nhóc hay sao?”

 

Người bảo vệ Hoàng tộc tức giận chất vấn.

 

Diệp Lâm bị dọa đến run rẩy toàn thân, liên tục nói xin lỗi: “Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi ngài, tôi sai rồi, tôi không dám nói lung tung nữa!”

 

“Hừ! Còn dám nói lung tung nữa thì tôi sẽ giết ông!”, người bảo vệ Hoàng tộc lạnh lùng dọa dẫm.

 

Nhìn dáng vẻ của lão ta có vẻ như oai phong lãm liệt nhưng ở chỗ sâu trong ánh mắt lại lóe lên tỉa sáng tham lam. Lão ta vốn còn kiêng dè Dương Thanh có bối cảnh gia tộc Cổ Võ, không ngờ anh chỉ là một người bình thường mà thôi.

 

Giống như lời của Diệp Lâm đã nói, nhất định trên người Dương Thanh có cất giấu bí mật động trời nào đó, nếu không thì chắc chắn một người bình thường không thể nào có được thực lực kinh khủng như thế trong vòng sáu năm ngắn ngủi.

 

Dựa vào thực lực như hôm nay của Dương Thanh thì cho dù có đặt ở trong gia tộc Cổ Võ hàng đầu cũng sẽ được xem như thiên tài võ thuật mà bồi dưỡng thành người thừa kế.

 

Nếu như đã không có quan hệ gì với gia tộc Gổ Võ, vậy thì cho dù Dương Thanh có bị lão ta giết cũng sẽ không có phiền toái gì.

 

Đột nhiên luồng khí thế võ thuật phát ra từ người bảo vệ Hoàng tộc càng ngày càng mạnh, còn lớn mạnh hơn không ít so với khi tung chưởng đấu với Dương Thanh lúc nấy.

 

Hiển nhiên lão ta đã nổi ý đồ muốn giết chết anh.

 

“Thăng nhóc, cậu dám mạo phạm đến Hoàng tộc họ Diệp thì chính là tội chết! Niệm tình cậu tu luyện vất vả, không được gia tộc Cổ Võ bồi dưỡng mà lại có thể tu luyện đến cảnh giới như thế này quả thật là vô cùng không dễ dàng gì, tôi có thể cho cậu một cơ hội sống sót. Đi theo tôi tu luyện ở Hoàng Sơn thì tôi có thể tha tội chết cho cậu”.

 

Bỗng nhiên người bảo vệ Hoàng tộc mở miệng nói, chỉ là theo như Dương Thanh thấy thì dáng vẻ oai phong lãm liệt này của lão ta quá giả tạo.

 

“Miệng nói ra toàn những lời giả nhân giả nghĩa, ông coi tôi là thăng ngu đấy à? Theo ông đến Hoàng Sơn tu hành á?”

 

Dương Thanh chế giễu nói, sát ý mãnh liệt tràn ngập trong con ngươi.

 

Sao anh lại không cảm giác được đối phương đang mơ ước bí mật trên người mình cơ chứ?
 
Chương 2603


Chương 2603:

 

“Mày muốn chết à!”

 

Người bảo vệ Hoàng tộc nghe vậy lập tức nổi giận, một luồng sát ý kinh người phóng ra từ cơ thể lão ta, mang theo khí thế võ thuật vô cùng khủng bố như muốn xé nát Dương Thanh ra vậy.

 

“Oät con, tao có lòng tốt muốn cho mày một con đường sống, thế mà mày lại dám sỉ nhục tao như vậy, bây giờ cho dù có là ông trời xuất hiện đi chăng nữa, tao cũng phải giết mày”.

 

Người bảo vệ Hoàng tộc tức giận gào lên.

 

“Nói nhảm ít thôi, muốn đánh thì đánh luôn đi, Dương Thanh không chút sợ hãi, khí thế võ thuật trên người cũng tăng vọt trong giây lát.

 

Hai mắt anh dần nhiễm đỏ như màu máu, một hơi thở khủng khiếp, thô bạo nhanh chóng †oả ra từ cơ thể.

 

Càng tiến sâu vào trạng thái cuồng hoá, khí thế võ thuật trên người Dương Thanh càng tăng mạnh, kết hợp với phép hô hấp tâng thứ năm của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, thực lực của anh nhanh chóng đạt mức Siêu Phàm Lục Cảnh.

 

Thế nhưng đây vẫn chưa phải điểm cuối cùng thực lực của Dương Thanh, mà nó là thực lực mạnh nhất để anh có thể duy trì trạng thái tỉnh táo.

 

Lúc này, lỗ chân lông trên toàn cơ thể anh như bị máu tươi thẩm thấu, da dẻ lộ trong không khí có máu tươi rỉ ra.

 

Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, trông Dương Thanh đã rất khủng bố, tựa như vừa tám mình †rong máu quỷ bước ra, càng nhìn càng thấy đáng SỢ. ì Bây giờ, anh cảm thấy cơ thể mình như sắp bị luồng sức mạnh kinh khủng kia xé nát, đau đớn mãnh liệt kéo đến giúp anh duy trì tinh thần tập †rung cao độ.

 

Vốn Dương Thanh vẫn có thể trở nên mạnh hơn nữa, nhưng anh có cảm giác nếu còn cố mạnh thêm thì cơ thể mình sẽ nứt toạc ra mất.

 

“AI”

 

Dương Thanh ngửa mặt lên trời hét lên giận dữ, như muốn phát tiết toàn bộ đau đớn trên người ra ngoài.

 

Diệp Lâm đang đứng một bên vô cùng kinh ngạc khi cảm nhận được khí thế bộc phát ra trên người Dương Thanh. Cho đến giờ phút này, lão ta mới ý thức được một chuyện, nếu như vừa nãy Dương Thanh bùng nổ ra thực lực như vậy thì chắc chản mình sẽ không chống đỡ nổi.

 

Trước mắt tuy rằng Dương Thanh vẫn chưa đạt tới thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh, nhưng khoảng cách đến cấp bậc ấy cũng chẳng còn xa nữa.

 

Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cũng kinh ngạc quá đối, dáng vẻ tham lam ấn sâu dưới đáy mắt càng ngày càng đậm. Mặc dù lão ta là người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, trấn thủ Hoàng tộc họ Diệp nhưng lão ta cũng là một người theo đuổi điểm cực hạn của võ thuật. Đã bao năm trôi qua, thực lực của lão ta vần không có chút tỉnh tiến nào, thế nhưng lão ta có thể thấy được hi vọng trên người Dương Thanh.

 

Nếu có được bí mật trên cơ thể Dương Thanh, lão ta tin chắc rằng thực lực của bản thân sẽ tăng lên thêm một bậc nữa.

 

“Không ngờ một Siêu Phàm Tam Cảnh như mày lại có thể bùng nổ ra thực lực sánh ngang với một Siêu Phàm Lục Gảnh đỉnh phong, tao.

 

phải thừa nhận một điều, thiên phú võ thuật của mày rất mạnh. Ngay cả mấy thiên tài võ đạo yêu nghiệt của gia tộc Cổ Võ kia có đứng trước mặt mày cũng không đáng chú ý”.

 

Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp hừ lạnh, đứng yên tại chỗ, thậm chí không hề di chuyển dù chỉ là nửa bước. Sau đó đột nhiên lão ta đạp mạnh xuống mặt đất làm phát ra tiếng rầm vang trời, mấy viên đá vụn to bằng nắm tay dưới chân lão ta như đạn pháo phóng thẳng về phía Dương Thanh.

 

“Rầm rầm rầm!”

 

Dường như Dương Thanh không hề cảm nhận được sự uy hiếp của những cục đá vụn này. Anh vung tay, những cục đá vụn kia lập tức biến thành bột mịn trong giây lát.

 

Bấy giờ, Dương Thanh cũng đã xuất hiện ở trước mặt người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, giơ †ay tung ra một đấm thật mạnh: “Chết đi!”

 

““Bành!”
 
Chương 2604


Chương 2604:

 

Một tiếng động thật lớn vang lên, núi đá dưới chân hai người lập tức nứt toác. Cả ngọn núi Hoàng Sơn tựa như không thể chịu đựng được cú va chạm vừa rồi, rung lắc thật mạnh.

 

Năm đấm do Dương Thanh ra sức đánh đến lại bị người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp duỗi một cánh tay ra nắm chặt lấy.

 

Lúc Dương Thanh xông tới, hai chân của người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cũng trượt về phía sau ba, bốn mét.

 

Một tia kinh ngạc loé lên trong mắt, sức mạnh của Dương Thanh đã vượt qua sự tưởng tượng của lão ta.

 

“Rầm rầm rầm!”

 

Sau đòn đầu tiên đánh ra bị cản trở, Dương Thanh tiếp tục vung tay đánh thêm mấy đấm nữa, mỗi đấm đều hội tụ toàn bộ sức lực của một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong.

 

Cơ thể của người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp không ngừng lùi về phía sau. Lúc này đây, một người hùng mạnh như lão ta cũng cảm thấy hai tay tê dại, mỗi đòn tấn công của Dương Thanh buộc lão phải dùng cả hai tay đỡ lấy.

 

Khiếp sợ trong lòng Dương Thanh càng thêm đậm, bây giờ gần như anh đã có thể kết luận một điều là thực lực của người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp đang ở cấp độ Siêu Phàm Thất Cảnh.

 

Cho dù anh có bùng nổ ra trạng thái mạnh nhất cũng chỉ có thể đạt đến Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong, nếu còn tiến lên thêm một bước thì sợ là thân thể sẽ không thể chịu đựng được nguồn sức mạnh kia.

 

“Mày muốn chết àI”

 

Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp bị hai nắm đấm của Dương Thanh luân phiên tấn công, bức ép đến bên vách đá cheo leo. Đột nhiên lão ta nắm lấy hai nắm đấm đang không ngừng vung đến của anh, giận dữ nói: ‘Nếu mày còn không chịu giao bí mật ra đây, vậy thì tao buộc phải giết mày rồi”.

 

Dứt lời, lão ta bỗng nhiên nhấc chân đá mạnh vào bụng Dương Thanh.

 

“Bịch!”

 

Âm thanh va chạm vang lên rất lớn, cơ thể Dương Thanh cứ vậy bay ra xa mười mấy mét, ngã lăn trên mặt đất không khác gì một con chó đã chết.

 

Đại Đạo Thiên Diễn Kinh vận chuyển một cách điên cuồng, từng lưồng từng luồng sức mạnh ấm áp tràn ngập toàn thân như đang chữa trị cơ thể bị thương nặng của anh.

 

Đây chính là chỗ thần kỳ của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, sau khi vận hành, nó không những có thể giúp người sở hữu nó nâng cao thực lực mà còn có thể chữa trị các nơi bị thương trong cơ thể.

 

Chẳng qua là thực lực của người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp quá mạnh, dưới những đòn tấn công đầy phẫn nộ của đối phương, vết thương trên cơ thể anh càng thêm nghiêm trọng.

 

Hơn nữa đối phương cũng không để anh có cơ hội chậm rãi khôi phục thực lực. Trong khoảng thời gian vài nhịp thở, người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp đã đi tới trước mặt Dương Thanh, đạp mạnh lên lồng ngực anh một cái, lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống để nhìn anh mà nói: ‘Oắt con, giao bí mật trên người mày ra đây, tao có thể giữ lại cho mày một mạng, nếu không thì mày chỉ có con đường chết thôi!”

 

Dương Thanh chỉ cảm thấy cú đạp của đối phương như một quả tạ nặng nghìn cân, ép tới mức anh sắp tắc thở đến nơi.

 

Hai mắt anh nhìn chăm chặp vào đối phương như muốn khắc toàn bộ hình dáng vào trong lòng, để rồi đến một ngày nào đó, anh sẽ tự tay giết chết lão ta.

 

“Oắt con, sự nhẫn nại của tao có hạn thôi, tao cho mày một cơ hội cuối cùng, một là giao toàn bộ bí mật trên người mày ra đây và tao sẽ tha cho mày một mạng, hai là tự tay tao tiễn mày lên đường!”

 

Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp lạnh lùng nói, sát khí khủng bố cưồn cuộn dâng lên trong mắt.

 

Lúc này, thậm chí người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp đã không thèm che giấu ham muốn của bản thân đối với bí mật của Dương Thanh nữa, lão ta không ngần ngại nói thẳng ra việc muốn anh giao bí mật ra cho mình.

 

Trong mắt lão ta, kiểu gì Dương Thanh cũng phải chết nên bản thân cũng chẳng cần phải giữ gìn hình tượng cao cả của người bảo vệ làm gì.
 
Chương 2605


Chương 2605:

 

Đôi mắt đỏ ngầu của Dương Thanh nhìn chăm chăm vào người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, Đại Đạo Thiên Diễn Kinh không ngừng vận chuyển, nỗ lực bổ sung đầy đủ thể lực cho anh.

 

Thế nhưng vì anh bị thương quá nặng, cho dù đã cố găng vận chuyển Đại Đạo Thiên Diễn Kinh liên tục vẫn không thể khôi phục toàn bộ thể lực trong thời gian ngắn.

 

Chẳng lẽ, hôm nay anh thật sự phải bỏ mình ở chỗ này ư?

 

Đúng lúc đó, rất nhiều bóng người bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Dương Thanh. có Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu, có Tân Y và Tần Đại Dũng, còn có cả Thượng Quan Cao Dương đã chết đi và vô số những người khác nữa.

 

“AI”

 

Dương Thanh đột nhiên tức giận gào lên, sức mạnh trong cơ thể bạo phát, cố gắng muốn tránh thoát cái chân của người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp.

 

Nhưng vì cơ thể bị thương quá nặng, đã vậy cảnh giới võ thuật cũng kém xa người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, thế nên chỉ với trạng thái bây giờ của anh thì cho dù có dốc toàn lực chắc gì đã đánh lại được một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh như lão ta?

 

“Đúng là không biết tự lượng sức mình!”

 

Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên gia tăng sức mạnh của cái chân đang đạp trên lồng ngực Dương Thanh, lạnh giọng nói: ‘Đã như vậy thì mày chết đi cho xong!”

 

Bây giờ, Dương Thanh cảm thấy bản thân mình thật sự sắp chết.

 

“Ha ha, đường đường là một người bảo vệ Hoàng tộc thế mà lại muốn moi bí mật của một cậu nhóc đời sau, lẽ nào ông không sợ chuyện này sẽ bị truyền đi sao?”

 

Một giọng nói đầy trêu tức chợt vang lên.

 

‘VAI2c Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp giật mình, lớn tiếng quát.

 

Đúng lúc này, một ông lão mặc áo vải đen từ từ đi tới.

 

“Ông là ai?”

 

Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cất tiếng hỏi người vừa đến, nhưng trong lòng thì tràn ngập kinh hãi.

 

Bởi vì lão ta có thể cảm nhận được uy thế rất lớn từ trên người ông lão mặc áo vải này. Bản thân đã là cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh rồi ấy thế mà ông lão này còn có thể khiến lão ta cảm thấy áp lực, điều đó chứng tỏ cảnh giới võ thuật của ông lão này ít nhất là Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, thậm chí còn có thể là Siêu Phàm Bát Cảnh.

 

Trên thế giới, số lượng cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh chân chính chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, thế mà bây giờ lại có một người bí ẩn rất có khả năng là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh xuất hiện. Có thể tưởng tượng được người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp đang thấy kinh hoàng đến mức nào.

 

“Bạn nhỏ, cậu có thể kiên trì thêm chút nữa không?”

 

Ông lão mặc áo vải chợt nhìn về phía Dương Thanh đang bị người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp đạp dưới chân, hỏi.

 

Tuy anh không rõ thân phận của đối phương nhưng vẫn có thể cảm nhận được ông ấy đến để giúp mình.

 

Dương Thanh cố nén cảm giác choáng váng như sắp hôn mê, đưa mắt nhìn ông lão mặc áo vải, khóe miệng nhếch lên vẽ ra một nụ cười rực rỡ đáp: “Nhịn được chứ!”

 

“Khá lắm!”

 

Ông lão mặc áo vải khẽ gật đầu rồi mới nhìn người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, mở miệng bảo: “Ông không cần biết tôi là ai, chỉ cần biết tôi muốn dẫn cậu ấy đi là được”.

 

Một câu tưởng chừng như nhẹ tựa mây bay của ông cụ thế nhưng lại có thể làm cho người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cảm nhận được một luồng uy thế như có như không.

 

Lão ta bỗng nhiên có một loại ảo giác, nếu như mình thật sự ra tay giết Dương Thanh thì e là đã bị ông lão mặc áo vải trước mặt giết chết trước khi kịp thực hiện rồi.

 

Thế nhưng, đường đường là người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, bế quan tu hành nhiều năm như vậy, đã bao giờ lão ta bị người ta uy hiếp thế này?

 

Làm sao lão ta có thể buông tha cho Dương Thanh dễ dàng như vậy?
 
Chương 2606


Chương 2606:

 

“Tôi chẳng cần biết ông là ai, cũng mặc kệ thân phận của ông là gì, thằng nhãi này dám ra tay với Hoàng tộc họ Diệp làm cho nguyên khí của Hoàng tộc bị thương nặng, đương nhiên sẽ phải trả một cái giá đắt rồi!”

 

Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp lạnh giọng nói.

 

Những người đã đạt đến cảnh giới này như bọn họ đâu dễ bị một câu của đối phương dọa cho sợ?

 

“Ha hai”

 

Ông lão mặc áo vải nghe vậy cũng chẳng tức giận, vẫn giữ dáng vẻ nhẹ như gió thoảng mây bay, thản nhiên cười đáp: “Nếu ông đã muốn giết cậu ấy như thế thì cứ giết thôi!”

 

Dường như ông ấy không hề lo lắng người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp thật sự sẽ giết Dương Thanh.

 

Nhìn dáng vẻ vô cùng bình tĩnh của ông lão áo vải, sự kinh ngạc trong lòng càng nhiều hơn khiến người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cảm thấy do dự, trong phút chốc không quyết định được.

 

Chỉ cần lão ta dẫm chân một cái thôi là đã có thể lấy mạng Dương Thanh, nhưng sau đó thì Sao?

 

“Hình như ngài đây nhúng tay vào chuyện của Hoàng tộc họ Diệp không thích hợp cho lắm thì phải?”, người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp mở miệng hỏi.

 

Ông lão mặc áo vải lạnh nhạt cười, trả lời: “Tôi chỉ muốn dẫn cậu ấy đi, nhưng chính ông không muốn mà, vừa nấy chẳng phải tôi đã nói ông cứ giết cậu ấy rồi sao? Tôi sẽ không nhúng tay đâu!”

 

Ông cụ càng tỏ ra nhẹ nhàng, người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp càng thấy áp lực.

 

Ông cụ vừa dứt lời thì không thèm nhìn người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp thêm lấy một cái mà bước sang bên cạnh, đưa mắt về Hoàng phủ họ Diệp ở phía xa xa dưới chân Hoàng Sơn.

 

Ông cụ bỗng nhiên.nhặt một cục đá to chừng nắm tay trên mặt đất lên, ước lượng trong tay một chốc rồi ném tới Hoàng phủ họ Diệp.

 

“Ẩm!”

 

Ngay sau đó, một tiếng vang rất lớn truyền đến từ Hoàng phủ họ Diệp, chỉ thấy một pho tượng đá vốn sừng sững ở trung tâm Hoàng phủ ầm ầm vỡ vụn.

 

“Giờ thì hợp mắt hơn nhiều rồi”.

 

Ông lão mặc áo vải khẽ mỉm cười, vỗ tay một cái rồi nói.

 

Sau khi người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp nhìn thấy ông cụ tiện tay ném ra một cục đá thôi đã có thể khiến cho pho tượng đá sừng sững ở trung tâm Hoàng phủ họ Diệp vỡ nát, trong lòng lão ta cảm thấy kinh hãi không thôi.

 

Bởi vì bên dưới pho tượng đá kia chính là mật thất lão ta bế quan tu hành, chuyện này ngoại trừ lão ta ra thì không ai biết.

 

Thế nhưng bây giờ, ông lão mặc áo vải này chỉ tuỳ tiện ra tay một cái thôi đã có thể đánh nát tượng đá ấy, không biết ông cụ làm vậy là vì biết bên dưới tượng đá mới là nơi bế quan tu hành của lão ta hay là do thấy pho tượng đá ấy không hợp mắt thật?

 

Nếu như chỉ vì thấy pho tượng không hợp mắt thì cũng thôi, thế nhưng lỡ như ông cụ biết bí mật dưới pho tượng đá kia thì sao?

 

“Nếu như tôi nhớ không lầm thì pho tượng đá này đã năm đó từ trăm năm trước rồi. Nhưng mà trăm năm qua đi, tôi chưa từng nghe nói pho tượng này được tu sửa, không biết vì sao nó còn có thể sừng sững không ngã như còn mới thế?”

 

Ông lão mặc áo vải thình lình nhìn về phía người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, cười ha ha hỏi.

 

Một câu hỏi đơn giản bâng quơ như chỉ là “Hôm nay ăn gì thế?” của ông lão mặc áo vải lại làm cho người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp hoảng hốt. Quả nhiên kết quả đúng như những gì lão ta suy đoán, ông lão mặc áo vải này đã biết bên dưới tượng đá chính là nơi mình bế quan tu hành rồi.

 

Nơi đó cất giấu bảo bối cả đời này của lão ta, nếu như thật sự bị người khác phát hiện, tâm huyết cả đời của lão ta coi như mất trắng.

 

Tượng đá kia trăm năm vẫn sừng sững không ngã mà không cần tu sửa gì là vì mỗi ngày lão ta đều bí mật tu luyện trong mật thất bên dưới.

 

Tượng đá được tắm trong khí thế võ thuật qua bao năm trước mặt mọi người, không bị mưa tuyết ảnh hưởng, mới có thể bảo tôn một cách hoàn chỉnh lâu như vậy.
 
Chương 2607


Chương 2607:

 

“Không phải ông muốn giết cậu ấy à? Sao còn chưa ra tay thế?”

 

Ông lão mặc áo vải bỗng nhiên nghi hoặc hỏi người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, tựa như ông ấy thật sự cảm thấy khó hiểu lắm vậy.

 

Nhưng nghe ông cụ nói vậy, säc mặt của người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp càng thêm khó coi. Bây giờ lão ta đã rơi vào tình cảnh cưỡi hổ khó xuống, hiển nhiên đối phương đến đây vì Dương Thanh, nếu như lão ta dám giết Dương Thanh thì chắc chản đối phương sẽ ra tay với lão ta.

 

Thế nhưng ngay cả thực lực của ông lão mặc.

 

áo vải thế nào người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cũng không rõ, thử hỏi lão ta biết phải ra tay thế nào?

 

Then chốt là, ông lão mặc áo vải đã biết nơi tu hành cất giấu vô số bảo vật của lão ta. Nếu để ông cụ sống sót rời đi, người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp sẽ ăn không ngon ngủ không yên.

 

Dương Thanh nhân cơ hội này cố gắng vận chuyển Đại Đạo Thiên Diễn Kinh để khôi phục thể lực. Chỉ cần bản thân không chết, anh tin rằng rồi sẽ có một ngày mình có thể tới Hoàng tộc họ Diệp, tự tay chém giết người bảo vệ này.

 

Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp nhìn chằm chằm ông lão mặc áo vải, trong lòng cũng đầy đấu tranh. Ông cụ này nhìn có vẻ như thật thờ ơ, bình thản nhưng lại khiến cho lão ta cảm nhận được một áp lực hết sức to lớn.

 

“Sao vậy? Sao còn chưa làm đi?”, ông cụ mặc áo vải lại mỉm cười.

 

Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp mở miệng hỏi: “Ông muốn bảo vệ cậu ta thì được thôi, nhưng chí ít hãy nói cho tôi biết rốt cuộc ông là ai đi chứ?”

 

Ông cụ nở nụ cười châm biếm: “Tôi có nói muốn bảo vệ cậu ấy đâu, không phải tôi đã bảo ông cứ giết cậu ấy đi rội sao? Còn việc tôi là ai thì ông không cần biết, vì dù có nói thì cái tên này.

 

ông cũng chưa từng nghe qua”.

 

Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp lập tức trầm ngâm, bắt đầu đăn đo nên xử lý chuyện này thế nào.

 

Nếu dễ dàng để Dương Thanh chạy thoát như thế, lão ta lo răng một ngày nào đó anh sẽ đến báo thù. Dù sao bây giờ Dương Thanh chỉ đang ở Siêu Phàm Tam Cảnh mà lại có thể bộc phát ra sức mạnh ngang ngửa Siêu Phàm Lục Cảnh.

 

Nếu để Dương Thanh đột phá đến Siêu Phàm Tứ Cảnh, vậy chẳng phải anh sẽ có thể bộc phát ra thực lực của Siêu Phàm Thất Cảnh sao?

 

Nhưng nếu giết Dương Thanh, người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp lại có phần kiêng ky ông cụ mặc áo vải trước mặt. Người này thoạt nhìn thờ ơ, lạnh nhạt nhưng dường như tỏa ra áp lực không thể xem thường.

 

Ngay cả cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh như lão ta cũng cảm nhận được uy lực này, như thế có thể đoán được ông cụ này là một người rất mạnh.

 

Nếu tha cho Dương Thanh thì ít nhất trong thời gian ngăn không cần lo tới chuyện anh sẽ quay lại báo thù. Nếu không làm vậy thì lão ta có thể sẽ bị ông lão mặc đồ vải giết chết ngay, mà cho dù không giết được thì chắc chắn lão ta cũng sẽ bị trọng thương. ¬ Nghĩ đến đây, người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp không do dự nữa, buông lỏng bàn chân đang giãm trên lồng ngực của Dương Thanh, lạnh giọng nói: ‘Nể mặt ông, tạm thời hôm nay tôi tha cho cậu ta một mạng. Nếu còn dám xâm phạm Hoàng tộc họ Diệp, giết không thai”

 

Trong nhất thời, Dương Thanh cảm thấy áp lực trên người giảm đi không ít. Anh chật vật đứng lên, nhìn chăm chăm lão ta: “Tôi sẽ còn quay lại đây”.

 

Không biết vì sao khi đối diện với ánh mắt của Dương Thanh, tim lão ta bỗng đập mạnh, có chút loạn nhịp.

 

“Hừ!”

 

Lão ta cười gần nói: ‘Nếu mày còn dám đến, Hoàng tộc họ Diệp chính là mồ chôn của mày!”

 

Dương Thanh lại không để ý tới lão ta mà nhìn về phía ông cụ mặc áo vải, cảm kích nói: “Cảm ơn ông đã cứu mạng tôi!”

 

Ông cụ vẫn một biểu cảm lạnh nhạt như cũ, khẽ khoát tay: “Tôi không cứu cậu, là người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp không giết cậu”.

 

Nói là vậy, nhưng nếu như không có sự xuất hiện của ông cụ thì sao người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp có thể bỏ qua cho anh?
 
Chương 2608


Chương 2608:

 

Dương Thanh cũng không tranh chấp chuyện này nữa, chỉ là trong lòng thầm cảm kích. Ngày sau nếu như có cơ hội, anh sẽ trả lại cho đối phương ơn cứu mạng hôm nay.

 

Ông cụ mặc áo vải lạnh nhạt liếc nhìn anh rồi xoay người định rời khỏi.

 

“Người bảo vệ, ngài không thể làm như vậy!”

 

“Thăng nhóc này rất muốn tiêu diệt Hoàng tộc họ Diệp chúng ta, ngài là người bảo vệ của Hoàng tộc họ Diệp, nếu ngài tha cho cậu ta thì khác nào thả hổ về rừng!”

 

“Người bảo vệ, xin ngài hãy giết Dương Thanh địt”

 

Cách đó không xa, Diệp Lâm thấy người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp đang rời đi thì lập tức quỳ xuống cầu xin.

 

Giờ đây, Diệp Lâm đã hiểu rằng cho dù có dốc hết sức thì mình vẫn không phải đối thủ của Dương Thanh. Nếu như không có người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, chắc chăn hôm nay lão ta đã phải chết.

 

Huống hồ thiên phú võ thuật của Dương Thanh kinh khủng như Vậy, nếu như thả đi thì không lâu nữa thực lực sẽ còn mạnh lên gấp mấy lần.

 

Không phải lúc nào người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cũng có thể xuất hiện kịp thời. So chiêu với cao thủ đứng đầu giống như chơi đùa với tử thần, người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp mà đến muộn hơn chút nữa thôi là Diệp Lâm đã chết dưới tay Dương Thanh rồi.

 

“Cút! Thật là làm mất mặt Hoàng tộc!”

 

Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp giận dữ quát một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

 

Đảo mắt, lão già này đã biến mất khỏi tầm mắt. Diệp Lâm nhìn ông cụ mặc áo vải đang cười híp mắt, lại nhìn khuôn mặt đầy sát khí của Dương Thanh, toàn thân đều run lên, xoay người chạy đi: “Ngài đợi tôi với!”

 

Rất nhanh, Diệp Lâm cũng trốn mất dạng.

 

Đỉnh Hoàng Sơn lần nữa trở về với yên bình, chỉ còn lại Dương Thanh cùng ông cụ mặc áo vải.

 

“Ừ, không tệ!”

 

Hai mắt ông cụ nhìn Dương Thanh hồi lâu, bỗng nhiên gật đầu khen ngợi: “Còn trẻ mà đã có thể từ Siêu Phàm Tam Cảnh bộc phát ra Siêu Phàm Lục Cảnh, đúng là vô cùng lợi hại”.

 

“Cụ quá khen rồi. Chuyện hôm nay Dương Thanh xin khắc ghi trong lòng. Nếu ngày sau có cơ hội, Dương Thanh nhất định trả lại ơn cứu mạng hôm nay”.

 

Giọng nói của Dương Thanh vô cùng cung kính và biết ơn, thoạt lại hỏi: “Còn chưa biết quý danh của cụ, liệu có thể cho Dương Thanh biết để ngày sau còn có cơ hội đền đáp ân tình?”

 

Ông cụ cười, đáp: “Lão họ Đổng. Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần phải khách sáo”.

 

Ngay lúc này lại có hai người đi tới đỉnh Hoàng Sơn.

 

“Làm phiền cụ Đổng rồi!”

 

Hai anh em họ Tống đồng loạt chắp tay, trong lời nói tràn đầy sự kính trọng.

 

“Ha ha, khách sáo rồi!”, cụ Đổng cười lớn.

 

Trong tức khắc, Dương Thanh sững sờ tại chỗ. Hóa ra cụ Đổng là do hai anh em họ Tống tìm tới?

 

“Trên người cậu mang huyết mạch cuồng hóa như vậy là chuyện tốt, nhưng chỉ dựa vào cảnh giới võ thuật và tâm tính của cậu hôm nay còn chưa đủ’.

 

Ông cụ bỗng nhiên nhìn về phía Dương Thanh, ngừng một chút lại nói tiếp: “Ngày nay, e là trên đời chỉ còn một mình cậu là sở hữu huyết mạch cuồng hóa thôi. Nhưng cậu không được sử dụng trước khi cảnh giới đột phá tới Siêu Phàm Ngũ Cảnh vì nó sẽ để lại cho thân thể một tai họa ngầm to lớn’.

 

“Cũng may thân thể của cậu tương đối mạnh mẽ, nếu không, hôm nay cậu khơi dậy huyết mạch cuồng hóa rồi bùng phát kiểu đấy sẽ khiến cho nội tạng suy kiệt, cuối cùng nổ tung mà chết”.

 

Nghe cụ Đổng nói, lòng Dương Thanh hoảng hốt. Lúc tiến vào trạng thái cuồng hóa, quả thật anh cảm giác cả da thịt và lục phủ ngũ tạng đều như bị ai xâu xé.
 
Chương 2609


Chương 2609:

 

Đến bây giờ trên da vẫn còn vết máu ai nhìn thấy cũng phải giật mình, nội tạng cũng cực kì không thoải mái.

 

Vốn dĩ Dương Thanh còn cho răng lục phủ ngũ tạng không thoải mái là do bị thương nặng mới như vậy, bây giờ xem ra là không phải, nguyên nhân chính là bởi vì sử dụng huyết mạch cuồng hóa.

 

Gương mặt hai anh em họ Tống cũng biến sắc, Tống Tả lập tức hỏi: “Cụ Đổng, vậy ngài có cách nào giúp cậu ấy không?”

 

Ông cụ lắc đầu: “Lục phủ ngũ tạng của cậu ấy đều bị thương rất nghiêm trọng, lúc này chỉ có thể chờ cơ thể tự hồi phục thôi. Nhớ lời tôi nói, sau này chớ nên khiến huyết mạch cuồng hóa quá mức, với thực lực của cậu hôm nay, còn thêm một lần nữa thì ngũ tạng thật sự sẽ suy kiệt hoàn toàn”.

 

“Mai này cảnh giới võ thuật của cậu mà đạt tới Siêu Phàm Ngũ Cảnh, chưa đến tình huống nguy cấp nhất cũng không nên sử dụng huyết mạch cuồng hóa, như vậy sẽ khiến thân thể bị thương, rất khó chữa lành”.

 

Dương Thanh vội vàng gật đầu, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn ông Đổng, tôi nhất định sẽ nhớ kĩ lời dạy bảo’.

 

Dù cuồng hóa huyết mạch là một cách để bảo toàn tính mạng nhưng quả thật nó sẽ khiến thân thể bị tổn thương nghiêm trọng. Đúng như cụ Đổng đã nói, sau này anh chỉ nên sử dụng vào lúc cực kỳ cần thiết thì hơn.

 

“Tôi còn một chuyện nữa cần thỉnh giáo cụ Đổng, cảnh giới võ thuật của tôi đến mức nào thì cơ thể sẽ không bị trạng thái cuồng hóa tổn thương nữa?”, bất chợt Dương Thanh lại hỏi.

 

Cụ Đổng cười lắc đầu: ‘Tôi chỉ biết rằng trước Siêu Phàm Ngũ Cảnh thì không thể tiến vào trạng thái cuồng hóa, còn rốt cuộc phải tu luyện tới cảnh giới nào để không bị tổn thương cơ thể thì cậu phải tự mình suy nghĩ rồi”.

 

“Được rồi, tôi cũng nên rời khỏi đây thôi, ba người cũng nên rời khỏi Hoàng thành Diệp càng sớm càng tốt. Nếu như người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp đổi ý thì giết ba người dễ như trở bàn tay”.

 

Cụ Đổng dứt lời liền bước đi, thoạt nhìn có vẻ đi rất thong thả nhưng rất nhanh đã biến mất khỏi tâm mắt của Dương Thanh.

 

Cho đến khi cụ Đổng mất bóng, anh mới nhìn hai anh em họ Tống, trên gương mặt đầy sự biết ơn: “Cảm ơn hai người!”

 

Cụ Đổng được anh em họ Tống mời tới. Nếu không nhờ có ông cụ thì Dương Thanh đã bị người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp ra tay giết chết.

 

Hai người rối rít lắc đầu, Tống Tả nói: “Chúng tôi chỉ hy vọng có một ngày, khi cậu Thanh đủ mạnh thì có thể giúp chúng tôi báo thù”.

 

Sở dĩ hai anh em họ Tống đi theo Dương Thanh cũng bởi vì chuyện này, dĩ nhiên anh sẽ không để cho bọn họ thất vọng, tuyên bố: “Hai ông yên tâm, khi nào thực lực của tôi đã đến cảnh giới có thể báo thù cho hai ông thì tôi nhất định sẽ không từ chối”.

 

Dứt lời, Dương Thanh lại nghi hoặc hỏi: ‘Mà rốt cuộc cụ Đổng là ai vậy?”

 

Dương Thanh thật sự rất tò mò về thân phận của cụ Đổng. Sở dĩ anh muốn hỏi thân phận cũng là để về sau có cơ hội báo đáp ơn cứu mạng ngày hôm nay.

 

Hai anh em nhà họ Tống liếc nhau, Tống Tả mở miệng nói: “Ông ấy là một ẩn sĩ mà chúng tôi vô tình gặp trước đó, đại khái là vào mười năm trước. Khi đó ông ấy chỉ mới có thực lực của Siêu Phàm Lục Cảnh thôi, không ngờ mới mười năm ngắn ngủi đã có thể mạnh đến mức như vậy”.

 

Nghe lão ta nói xong, trên mặt Dương Thanh tràn đầy vẻ kinh ngạc. Từ khi bước vào Siêu Phàm Cảnh thì rất khó để đột phá cảnh giới, thực lực càng mạnh thì càng khó đột phá hơn.

 

Thậm chí có rất nhiều người bước được vào Siêu Phàm Cảnh, cuối cùng cả đời thực lực cũng chỉ dừng ở mức Siêu Phàm Nhất Cảnh mà thôi.

 

Vậy mà trong mười năm cụ Đổng có thể từ Siêu Phàm Lục Cảnh đột phá đến gần Siêu Phàm Bát Cảnh, tốc độ này quả thật là nhanh vô cùng.

 

“€ó lẽ cảnh giới của ông ấy là Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong”.

 

Tống Tả bỗng nhiên nói tiếp.

 

Dương Thanh nhẹ gật đầu, hoàn toàn có khả năng đó. Người bảo vệ của Hoàng tộc họ Diệp cũng có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh nhưng chỉ là mới đột phá lên cảnh giới này mà thôi.
 
Chương 2610


Chương 2610:

 

Cụ Đổng có thể khiến người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cảm nhận được uy lực, điều đó chỉ chứng †ỏ tu vi của ông ấy cao hơn chứ chưa hản có thể đột phá tới Siêu Phàm Bát Cảnh.

 

Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh là tồn tại mà được cả những gia tộc Cổ Võ lánh đời xem như những người đứng đầu xuất chúng.

 

“Chúng ta nên mau chóng rời khỏi đây thì hơn. Nếu như người bảo vệ của Hoàng tộc họ Diệp bỗng nhiên lật mặt thì e rằng chúng ta chỉ có một con đường chết”, Tống Hữu lên tiếng nhắc nhở.

 

“Đi thôi!”

 

Ba người không do dự tiến thẳng tới sân bay quốc tế trong Hoàng thành Diệp, những cao thủ của nhà họ Lý cũng nhanh chóng rời đi.

 

Ba giờ sau, máy bay chậm rãi đáp xuống Hoàng thành Thượng Quan.

 

“Cậu Thanh, cậu không sao chứ?”

 

Lý Trọng đưa Dương Thanh đến nhà họ Lý rồi sắp xếp cho anh một tòa trong khu dinh thự. Lão †a nhìn thương thế trên người Dương Thanh, lo âu hỏi.

 

Anh lắc đầu, áy náy nói: “Tôi thật lòng xin lỗi.

 

Vốn dĩ muốn để nhà họ Lý thay thế Hoàng tộc họ Diệp, không nghĩ rằng người bảo vệ của họ lại mạnh đến như vậy”.

 

Lý Trọng vội vàng lắc đầu: “Cậu Thanh quá lời. Cậu dẫn dắt chúng tôi đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp là chúng tôi đã biết ơn lắm rồi, sao có thể trách móc cậu được chứ?”

 

Lần này, Lý Trọng thật sự muốn để nhà họ Lý đi theo Dương Thanh. Lúc còn ở trên đỉnh Hoàng Sơn trong Hoàng thành Diệp, lão ta đã được tận mắt nhìn thấy thực lực của anh mạnh bao nhiêu.

 

Nếu không có người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp thì nhà họ Lý đã có thể thay thế Hoàng tộc họ Diệp rồi. Lý Trọng vô cùng có lòng tin với Dương Thanh. Mấu chốt là anh còn trẻ như vậy mà đã có thể bộc phát ra sức mạnh sánh ngang với cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, qua mấy năm nữa, có lế người bảo vệ của Hoàng tộc họ Diệp chỉ có một kết cục là bại trận mà thôi.

 

Tuy Lý Trọng không trách móc gì nhưng Dương Thanh vẫn cảm thấy vô cùng áy náy. Lần này là trách nhiệm của anh. Nếu anh không ngạo mạn, chưa hiểu rõ thực lực của người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp mà đã dẫn dắt các cao thủ trong nhà họ Lý đi tấn công Hoàng tộc họ Diệp thì chuyện đó đã không xảy ra.

 

Cũng may nhà họ Lý không có ai bị giết.

 

“Cậu Thanh, cô Uyển và cô Lâm tới muốn gặp cậu!”, đúng lúc này, một người giúp việc trong nhà họ Lý đi tới báo tin.

 

Dương Thanh do dự một chốc mới mở miệng nói: “Cho họ vào đi!”

 

Ban đầu anh định ra gặp nhưng dù sao cũng đang bị thương nặng, toàn thân đều là vết máu, quả thực trông vô cùng thê thảm.

 

Dương Thanh không muốn làm Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm lo lắng, thế nhưng bây giờ mình đã thành ra như vậy rồi, chỉ có thể nhờ Phùng Tiểu Uyển chữa trị thôi Nhìn anh thì có vẻ rất thảm nhưng thực chất những vết thương bên ngoài không tính là gì, nghiêm trọng hơn phải nói đến nội thương. Do cưỡng chế tiến vào trạng thái cuồng hóa nên đã tạo ra thương thế cực lớn cho lục phủ ngũ tạng, tốc độ hồi phục vô cùng chậm.

 

Dựa theo tốc độ tự chữa lành của cơ thể thì sợ là một năm sau Dương Thanh cũng chưa chắc có thể khôi phục được.

 

Phút chốc Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm đã đi tới phòng của Dương Thanh, trong ngực Ngải Lâm còn ôm Mã Tĩnh An – con trai của cô ấy.

 

Hai cô gái vừa nhìn thấy toàn thân Dương Thanh đều là vết thương thì sợ tới mức ngây người.

 

“Anh Thanh, làm sao vậy? Sao anh lại bị thương nặng như vậy?”

 

Phùng Tiểu Uyển trông thấy bộ dạng của Dương Thanh, không nén được òa khóc.

 

Hai mắt Ngải Lâm cũng đỏ bừng, nói: “Chúng tôi thật vô dụng, chuyện gì cũng đặt hết lên vai một mình cậu”.

 

Dương Thanh vội vàng nói: “Chị Lâm, chị đừng nói như vậy”.

 

Dứt lời anh lại nhìn Phùng Tiểu Uyển, an ủi: “Tiểu Uyển, em đừng lo lắng. Thân thể của anh thế nào anh là người rõ nhất, chút thương tích này không tính là gì đâu”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom