Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 2230


Chương 2230:

 

“Vâng!”

 

Long Thiên Vũ gật đầu, không có thời gian để hỏi cái ơn đấy là thế nào, chỉ muốn sớm ngày đuổi kịp Long Tấn để tránh cho những rắc rối không cần thiết xảy ra.

 

Nhìn bóng lưng của hắn ta, trong đôi mắt sâu thảm của Long Tường tràn đầy lo lắng.

 

Con trai trưởng của Hoàng tộc họ Long đương nhiên không tâm thường, ông ta hiểu rất rõ hậu quả của việc chọc giận Dương Thanh sẽ nghiêm trọng đến nhường nào.

 

Lúc này chỉ có thể đặt niềm tin lên Long Thiên Vũ. Nếu không thể ngăn cản Long Tấn, sợ là Hoàng tộc họ Long cách ngày bị diệt tộc không lâu nữa.

 

Tại sân bay quốc tế Yến Đô, một người trẻ tuổi bước ra từ sân bay.

 

Nhìn khung cảnh thân thuộc xung quanh, ánh mắt anh đầy cảm xúc.

 

“Chủ tịch!”

 

Người nọ vừa ra khỏi sân bay thì có một chiếc Audi A8 dừng bên cạnh anh. Một người trung niên xuống xe, nét mặt cực kỳ kích động.

 

“Vất vả cho ông rồi!”

 

Anh võ vào bả vai của ông ta, đôi mắt mang theo sự cảm kích.

 

Người trẻ tuổi đương nhiên là Dương Thanh vừa từ Ninh Châu trở lại Yến Đô, người trung niên chính là Lạc Bân.

 

“Chủ tịch, cuối cùng tôi cũng chờ được ngày cậu trở lại rồi!”

 

Đôi mắt Lạc Bân ươn ướt.

 

Từ sau khi Dương Thanh đột ngột biến mất vào một tháng trước, ông ta đã chịu áp lực biết bao nhiêu.

 

May mà anh đã sắp xếp các Ảnh Vệ bên cạnh ông ta trước khi đi, nếu không Lạc Bân cũng không biết mình có thể sống đến hôm nay không nữa.

 

Hai mươi phút sau, tại phòng họp trên tầng cao nhất của tập đoàn Nhạn Thanh.

 

Dương Thanh ngồi ở vị trí chủ tọa, Lạc Bân ngồi ở bên cạnh, các giám đốc điều hành khác thì chia nhau ngồi ở hai bên. Ai cũng tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn về phía anh.

 

Chuyện Dương Thanh dẫn người thân đi nơi khác vào một tháng trước đã lan truyền khắp Yến Đô, thậm chí còn có người đồn rằng anh và người nhà đã chết.

 

Chính vì vậy, trong tập đoàn Nhạn Thanh vang lên rất nhiều ý kiến khác nhau làm cho Lạc Bân rất áp lực.

 

“Tất cả đã đến đông đủ chưa?”

 

Dương Thanh nhìn lướt qua xung quanh, lên tiếng.

 

Nhìn chiếc ghế trống ở đối diện mình, sắc mặt Lạc Bân hơi khó coi, cắn răng đáp: “Phó tổng giám đốc Hoàng vẫn chưa tới”.

 

Dương Thanh nhíu mày. Lúc được Lạc Bân đến sân bay đón, anh đã ra chỉ thị nửa tiếng sau mở họp.

 

Thế mà lúc này vần còn người chưa đến.

 

Dương Thanh cũng nhận ra được vài điều từ nét mặt của Lạc Bân, lạnh giọng hỏi: “Có liên lạc được với Hoàng Lỗi không?”

 

“Thưa chủ tịch, phó tổng giám đốc Hoàng nói mình bị bệnh, cảm thấy không khỏe nên hôm nay không đến.

 

Giữa lúc đó, một giám đốc điều hành dưới trướng phó tổng giám đốc Hoàng dè dặt đứng dậy, nói.

 

“Không khỏe?”

 

Lạc Bân nhếch mép: “Không khỏe hay là thấy chủ tịch về rồi nên sợ quá, không dám dự họp?”
 
Chương 2231


CHương 2231:

 

Sác mặt của tên giám đốc kia hơi xấu đi, cúi đầu không đáp lời.

 

“Thông báo cho Hoàng Lõi, trong vòng mười phút không đến họp thì sau này không cần tới nữa!”

 

Dương Thanh nói thẳng thừng, nhìn lướt qua những người ở đây: ‘Bắt đầu họp!”

 

Đã hơn một tháng Dương Thanh không đến tập đoàn Nhạn Thanh, không nắm rõ về tình hình của tập đoàn nên vừa về đã tổ chức cuộc họp để năm khái quát.

 

Anh nhìn Lạc Bân, nói: “Sếp Lạc, ông nói trước đi”

 

Ông ta gật đầu, nhanh chóng báo cáo: ‘Dự án quan trọng nhất ở tập đoàn Nhạn Thanh hiện nay vần là dự án xây dựng Thành Cửu Châu. Thành Cửu Châu ở Yến Đô đã qua giai đoạn nghiệm thu và hoàn tất các thủ tục liên quan. Hiện giờ, tất cả †òa nhà văn phòng và cửa hàng ở đó đều đã được cho thuê”.

 

“Bên cạnh đó, tám châu vực khác cũng đang trong quá trình xây dựng Thành Cửu Châu, về cơ bản thì tiến độ hoàn thành công trình đã đến bảy mươi phần trăm, dự kiến cuối năm sẽ hoàn thành”.

 

“Các hoạt động kinh doanh khác của tập đoàn cũng đã đi vào nề nếp, tuy có gặp một chút rắc rối nhưng đều được giải quyết nhanh chóng”.

 

Lạc Bân nói sơ lược mọi vấn đề, nét mặt chợt hiện lên sự do dự như không biết có nên nói hay không.

 

“Ông còn gì muốn nói nữa?”, Dương Thanh hỏi.

 

Lạc Bân hạ quyết tâm, tiếp tục báo cáo: “Thưa chủ tịch, nhà họ Tưởng ở Hoàng thành Long muốn mua lại tập đoàn Nhạn Thanh với giá một tỷ, bị tôi từ chối thì dùng thế lực của mình, kết hợp với các thế lực đứng đầu tám châu vực khác để tấn công dự án Thành Cửu Châu ở những nơi đớ’.

 

“Do vậy mà chỉ phí để xây dựng công trình đã tăng gần gấp đôi. Nếu không thì chăc chăn dự án xây dựng Thành Cửu Châu ở tám châu vực còn lại sẽ hoàn thành trước tháng chín!”

 

Nghe ông ta nói xong, Dương Thanh nổi giận.

 

“Một tỷ mà cũng đòi mua lại tập đoàn Nhạn Thanh? Ai cho họ lá gan đó thế?”

 

Anh giận dữ nói.

 

Đến hôm nay, giá trị thị trường của tập đoàn Nhạn Thanh đã lên đến hàng trăm tỷ, thế mà nhà họ Tưởng lại muốn dùng một tỷ để mua. Đúng là quá ngông cuồng.

 

Kể cả Hoàng tộc họ Long cũng không dám làm vậy chứ đừng nói nhà họ Tưởng chỉ là một gia tộc trong Hoàng thành Long.

 

“Nhà họ Tưởng sau khi bị từ chối thì liên lạc với Hoàng Lỗi, muốn nâng đỡ Hoàng Lỗi thăng chức. Nếu cậu về trễ mấy ngày thì có lẽ tôi đã bị Hoàng Lỗi thay thế rồi”.

 

Lạc Bân cẩn thận nói.

 

“Tên này muốn chết rồi!”, trên khuôn mặt Dương Thanh đầy sát ý.

 

Tập đoàn Nhạn Thanh là thứ duy nhất mà mẹ để lại, anh quyết không phép bất kỳ kẻ nào dám gây bất lợi cho tập đoàn.

 

Phòng họp rộng rãi lập tức chìm trong im lặng, Lạc Bân cực kỳ căng thẳng, không dám thở mạnh.

 

“Trừ Hoàng Lỗi ra thì còn ai nữa?”

 

Dương Thanh kìm nén cơn giận, nhìn Lạc Bân hỏi.

 

Vừa nói xong, anh phát hiện gần một nửa giám đốc điều hành trong phòng họp đều đột nhiên trở nên hốt hoảng.

 

Lạc Bân nhìn xung quanh rồi đáp: “Thưa chủ tịch, những người khác đều bị Hoàng Lỗi gây áp lực nên mới lựa chọn đứng cùng thuyền với ông †a, mong cậu có thể cho họ thêm một cơ hội”.

 

Những tay giám đốc đã quy thuận Hoàng Lõi tức thì lộ vẻ cảm kích.

 

Dương Thanh lại nhíu mày: ‘Lạc Bân, ông nên hiểu thứ tôi không thể khoan dung nhất chính là kẻ phản bội!”
 
Chương 2232


CHương 2232:

 

“Thế mà ông lại nói đỡ cho kẻ phản bội?”

 

Lạc Bân sợ hãi, hốt hoảng nói: “Tôi không dám!”

 

“Không dám thì đuổi toàn bộ những kẻ chọn đi theo Hoàng Lỗi đi!”

 

Dương Thanh lạnh lùng nói.

 

Anh biết ông ta đang nghĩ gì, việc đột ngột sa thải một nửa giám đốc điều hành sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn cho tập đoàn Nhạn Thanh.

 

Nhưng đối với Dương Thanh, những kẻ này đã dám phản bội một lần thì sẽ dám phản bội lần hai. Nếu mưu tính được chuyện gì có lợi cho.

 

mình, có thể họ còn muốn anh chết.

 

Dương Thanh không thể nào tha thứ trong tập đoàn Nhạn Thanh do một tay mẹ mình sáng lập nên lại có loại người hai mặt này.

 

“Cho mấy người ba ngày để giao lại công việc cho cấp dưới, sau đó cút ra khỏi tập đoàn Nhạn Thanh đi!”

 

Lạc Bân nhìn lướt qua những người ở đây, lạnh giọng nói.

 

Hiển nhiên là nói với những người đi theo Hoàng Lỗi.

 

“Một ngày thôi!”

 

Giọng Dương Thanh lạnh ngắt: “Nội trong hôm nay, không cần biết có phải tăng ca đến tối muộn hay không cũng phải bàn giao công việc rõ ràng, sau đó cút đi!”

 

“Không nghe lời thì giết!”

 

“Rầm!”

 

Anh vừa nói xong thì võ lên bàn một phát.

 

Trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người, chiếc bàn cứng vô cùng kia xuất hiện một dấu tay.

 

Nhìn dấu tay trên bàn họp, đám giám đốc điều hành sợ mất mật, nét mặt của ai cũng đầy hãi sợ.

 

Những tay giám đốc đi theo Hoàng Lỗi càng kinh hoàng hơn, thân thể run rẩy không kìm lại được.

 

Họ đều là người bình thường, chưa từng chính mắt nhìn thấy sức mạnh của người luyện võ.

 

Mà nếu để họ được chứng kiến sức mạnh chân chính của anh thì có khi còn sợ hơn.

 

“Dương Thanh, mày đúng là ngông cuồng!”

 

Giữa lúc đó, đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên ở cửa phòng họp. Một người trung niên đi vào, sau lưng còn có một ông lão tóc hoa râm.

 

Người trung niên vừa lên tiếng là Hoàng Lõi, Dương Thanh vừa nhìn đã nhận ra.

 

Còn ông lão tóc bạc sau lưng ông ta thì mang trên mình khí thế của một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong.

 

Rõ ràng ông lão này là người của nhà họ Tưởng ở Hoàng thành Long, nếu không thì một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong không thể đi theo sau Hoàng Lỗi như tùy tùng thế được.

 

“Có tôi ở đây, không ai có thể đuổi mọi người đi, Hoàng Lỗi nhìn thẳng vào mắt Dương Thanh, hiển nhiên ông ta nói câu này với những giám đốc điều hành đã chọn theo mình.

 

“Hoàng Lỗi!”

 

Lạc Bân giận dữ quát: ‘Ông có biết mình đang nói gì không?”

 

“Ông câm miệng lại cho tôi!”
 
Chương 2233


Chương 2233:

 

Hoàng Lỗi nói: “Đừng nghĩ răng Dương Thanh đã quay lại là có thể ra mặt giúp ông. Để ông đây nói cho mà nghe, Dương Thanh không về thì còn sống, tới đây thì chết chắc rồi!”

 

“Hiện giờ cả Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp đều đang đuổi bắt cậu ta, có lẽ người của hai Hoàng tộc lớn này đã hay tin, đang trên đường tới tập đoàn Nhạn Thanh cũng nên”.

 

Dương Thanh không lên tiếng, chỉ hờ hững nhìn Hoàng Lỗi như một tên hề.

 

Thấy ông ta xuất hiện, những giám đốc điều hành định ra ngoài đều dừng lại, khiêu khích nhìn Dương Thanh.

 

Anh không hề quan tâm đến những người thấp kém kia, híp mắt nhìn Hoàng Lỗi, nói: ‘Cho dù Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp tới đây cũng không làm gì được tôi, huống chỉ là ông”.

 

Bị Dương Thanh nhìn chằm chằm, người Hoàng Lỗi run lên. Nhưng nghĩ đến việc nhà họ Tưởng đã hứa hẹn sẽ cho mình một số lợi ích, nõi sợ hãi trong lòng ông ta lập tức tan thành mây khói.

 

“Dương Thanh, mày đúng là gan to băng trời, lời lẽ ngông cuồng thế này mà cũng dám nói ra.

 

Mày chết chắc rồi!”

 

Hoàng Lỗi trêu cợt nói.

 

“Bớt nói nhảm, để lại lời trăng trối đi, tôi sẽ tiễn ông lên đường!”

 

Dương Thanh lạnh giọng nói.

 

“Ha ha!”

 

Hoàng Lõi cười phá lên: “Dương Thanh, mày đúng là không biết trời cao đất dày, nghĩ mình là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Thanh nên có thể vềnh váo trước mặt tao à?”

 

“Ông đây nói cho mày biết, bây giờ tao đang đại diện nhà họ Tưởng của Hoàng thành Long đến đây đàm phán với mày”.

 

“Tao cho mày một tỷ, giao tập đoàn Nhạn Thanh ra đây, mày còn có thể cầm số tiền lớn này để chơi bời. Nếu không, đừng nói là một tỷ, để cái mạng mày ở lại đây luôn đi!”

 

Ông ta vừa nói xong thì cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong sau lưng đột nhiên tiến lên một bước, khí thế bùng nổ.

 

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đang ở trong phòng họp đều cảm giác được áp lực cực mạnh kia, mặt mày ai nấy đều tái mét.

 

“Biết ông ấy là ai không?”

 

Hoàng Lỗi kiêu căng nói: “Ông ấy là cao thủ của nhà họ Tưởng, có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong lận đấy. Kể cả người đứng đầu của các Vương tộc ở Chiêu Châu cũng chỉ đang ở Vương Cảnh đỉnh phong mà thôi”.

 

“Dương Thanh, tao cho mày một phút đồng hồ, nếu mày chịu giao tập đoàn Nhạn Thanh ra thì nhà họ Tưởng sẽ cho mày một tỷ, không thì ngày này năm sau chính là ngày giõ của mày!”

 

Sác mặt Lạc Bân lập tức thay đổi, đứng trước mặt Dương Thanh, căm tức quát: “Ông dám!”

 

Lạc Bân chỉ biết Dương Thanh rất có thực lực, rốt cuộc mạnh đến đâu thì ông ta không rõ.

 

Nhưng ông lão đang đứng bên cạnh Hoàng Lỗi lại cho ông ta áp lực rất lớn.

 

Lúc này, trong lòng Lạc Bân chỉ có một suy nghĩ, đó là dù có chết cũng phải chết trước Dương Thanh.

 

Thấy hành động này của Lạc Bân, Dương Thanh rất cảm động.

 

“Chỉ là một con kiến Vương Cảnh đỉnh phong mà cũng dám lên mặt với tôi?”

 

Anh lạnh lùng cười, tư thế ngồi vẫn vững như núi.

 

“Mày chán sống rồi đúng không!”

 

Cao thủ nhà họ Tưởng nghe thấy câu nói của Dương Thanh thì nổi cơn thịnh nộ, lao đến trước người anh rồi tung một cú đấm.

 

“Ha ha, chủ tịch của mấy người chết chắc rồi!”
 
Chương 2234


Chương 2234:

 

Hoàng Lõi cười săng sặc như đã thấy hình ảnh Dương Thanh bị người của nhà họ Tưởng đấm cho vỡ đầu.

 

“Chủ tịch!”

 

Lạc Bân liều lĩnh xông lên, định chặn đòn tấn công cho Dương Thanh.

 

Nét mặt của những giám đốc kia đều cực kỳ hốt hoảng.

 

“Cút!”

 

Khi cú tấn công của cao thủ nhà họ Tưởng sắp chạm đến, Dương Thanh đột nhiên gầm một tiếng.

 

Khí thế kinh khủng nháy mắt bộc phát ra.

 

Một chữ “Cút” như tiếng sấm rền vang lên trong đầu của ông lão kia.

 

“Phụt!”

 

Trước ánh nhìn bàng hoàng của mọi người, cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong của nhà họ Tưởng hộc máu, bay thẳng ra ngoài phòng họp như diều đứt dây, nặng nề đập vào bức tường ở ngoài hành lang rồi rơi xuống đất, lại phun ra một ngụm máu. Tình trạng rất thảm thương.

 

Aml Giờ phút này, ai nấy đều khiếp sợi Tất cả mọi người đều không dám tin mà nhìn Dương Thanh, Hoàng Lỗi cũng trợn trừng hai mắt.

 

Chính mắt họ đã nhìn thấy cao thủ nhà họ Tưởng lao đến trước mặt Dương Thanh, nhưng chưa kịp làm gì, thậm chí Dương Thanh cũng không ra tay, chỉ quát lớn một từ ‘cút” mà đã bay ra ngoài.

 

“Ông ta, chết rồi!”

 

Lúc này, một giám đốc điều hành nhìn ông lão chết không nhắm mắt kia, nét mặt đầy sợ hãi.

 

“Gì cơ?”

 

“Chết rồi?”

 

“Không!”

 

Sau một lúc thần thờ, Hoàng Lỗi khó tin hét lên: ‘Không thể nào! Sao lại vậy được?”

 

“Ông Trương là cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong của nhà họ Tưởng cơ mà, sao có thể bị giết được?”

 

Hoàng Lỗi như hóa điên xông tới trước mặt cao thủ nhà họ Tưởng, xác nhận được cao thủ vô cùng hùng mạnh trong mắt mình đã chết thật rồi.

 

Đã thế còn là bị một chữ giết chết.

 

“Bịch!”

 

Hoàng Lõi lập tức quỳ hai gối xuống đất, lê lết đến dưới chân Dương Thanh, sợ hãi cầu xin: ‘Chủ tịch, tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi”.

 

“Bọn họ uy hiếp tôi phải phản bội cậu, nếu không sẽ giết tôi”.

 

“Chủ tịch à, tôi cũng là bị ép buộc, bất quá nên mới làm vậy thôi! Xin chủ tịch hãy tha mạng cho tôi, sau này tôi không dám nữa đâu”.

 

Dương Thanh lạnh lẽo nhìn ông ta, nói: “Tôi đã nghĩ ông bị uy hiếp đấy chứ. Nếu vừa rồi ông không vênh váo như thế thì tôi đã cho một con đường sống rồi”.

 

“Còn bây giờ, ông chỉ có thể đi chết thôi!”

 

Dứt lời, Dương Thanh búng tay, cây bút ký tên trong tay nháy mắt đâm thủng cổ họng của Hoàng Lỗi.

 

Giờ phút này, cả căn phòng đều lặng như tời Họ đều là giám đốc điều hành của tập đoàn, mỗi ngày đều chỉ tiếp xúc với những gì liên quan đến kinh doanh buôn bán, tuy có biết đến các cao thủ luyện võ nhưng không mấy ai từng trực tiếp gặp mặt.

 

Hôm nay được thấy tận mắt, chính tai nghe, cảnh tượng này gần như làm cho cả đám đều choáng váng.

 

“Phịch!”

 

“Bịch!”

 

Những giám đốc điều hành đi theo Hoàng Lỗi lập tức quỳ xuống dưới chân Dương Thanh, thấp thỏm nói: “Chủ tịch, chúng tôi biết lỗi rồi, xin cậu hãy bỏ qua cho chúng tôi…”
 
Chương 2235


CHương 2235:

 

Khuôn mặt Dương Thanh không có cảm xúc nào: ‘Sáng sớm ngày mai, tôi muốn các ông giao lại tất cả công việc của mình. Nếu để tôi biết ai dám lấp liếm hay bán thông tin của công ty đi, tôi nhất định sẽ tự tay giết các ông!”

 

Biểu hiện bá đạo vừa rồi của Dương Thanh khiến những người trong phòng họp sợ chết khiếp, không còn ai dám chống đối.Nhất là bọn giám đốc điều hành đang quỳ dưới đất xin tha, đều đồng loạt tỏ thái độ sẽ hoàn thành việc chuyển giao công việc của mình cho người khác.

 

Những người một mực kiên trì đi theo Lạc Bân đều mừng thầm, biết cơ hội thăng chức sắp đến rồi.

 

Sau khi đuổi các tay giám đốc đi theo Hoàng Lỗi ra ngoài, Dương Thanh nhìn lướt qua xung quanh, nói với những người còn lại: “Tiếp theo, lượng công việc của mỗi người sẽ tăng lên gấp đôi, đồng thời tiền lương cũng vậy”.

 

Dứt lời, anh ra chỉ thị cho Lạc Bân: “Ông đi thu xếp cho mấy tên giám đốc bị sa thải kia giao công việc lại cho các giám đốc ở đây”.

 

“Rõ, thưa chủ tịch!”

 

Lạc Bân kính cẩn đáp lời, lòng vô cùng kích động.

 

Tuy lần này tập đoàn Nhạn Thanh gặp phải rắc rối không nhỏ, nhưng trong cái rủi có cái may, ít nhất cũng đã sa thải được những kẻ hai lòng với tập đoàn.

 

Mãi đến khi Dương Thanh đi, mọi người mới dám thở hắt ra.

 

Ai nấy đều vui mừng quá đỗi. Sau chuyện hôm nay, ngoại trừ lượng công việc tăng thì tiền lương của họ cũng sẽ tăng gấp bội, thậm chí còn có cơ hội thăng chức nữa.

 

“Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu họp!”, Lạc Bân chính thức đi vào cuộc họp.

 

Tại một trang viên ở Yến Đô.

 

“Thưa chủ gia tộc, tôi nhận được một tin xấu.

 

Đã tìm thấy tung tích của Dương Thanh rồi ạ, cậu ta đang ở Ninh Châu’.

 

Trong chòi nghỉ mát, một người trung niên hớt hải chạy tới, nghiêm túc nói.

 

Ông lão tóc bạc đang ngồi trong chòi nghe ông ta nói vậy thì sắc mặt thay đổi: “Ông nói sao?

 

Dương Thanh còn sống? Đang ở Ninh Châu à?”

 

Người trung niên này là thám tử của nhà họ Tưởng, vừa đi thám thính chuyện của Dương Thanh về.

 

Ông ta gật đầu: “Nghe nói mười hai cao thủ Thần Cảnh do Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp phái đi toàn bộ đều chết ở Ninh Châu.

 

Hai Hoàng tộc đó đều đang hỗn loạn, sợ Dương Thanh sẽ đến Hoàng thành của mình để trả thù”.

 

Mặt mũi chủ gia tộc họ Tưởng tái mét. Sở dĩ lão ta dám cử cao thủ trong gia tộc đến Yến Đô là vì muốn được chia một chén canh, biết tin Dương Thanh có khả năng đã chết liền tính kế lên tập đoàn Nhạn Thanh.

 

Nào ngờ, tập đoàn Nhạn Thanh còn chưa vào †ay mà tin tức Dương Thanh còn sống đã đến.

 

Điều làm lão ta sợ hãi hơn là, ngay cả mười hai cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp cũng bị giết sạch.

 

“Thông báo cho tất cả mọi người, lập tức rời khỏi Yến Đô, trở về Hoàng thành Long!”

 

Chủ gia tộc họ Tưởng không do dự nữa, lập tức ra lệnh.

 

“RõI”

 

Người trung niên vội vàng đi.

 

“Tưởng An Quân mình cả đời đều sáng suốt, thế mà một lần hồ đồ lại khiến cho nhà họ Tưởng gặp phải nguy cơ trí mạng”.

 

Tưởng An Quân nặng nề nói.
 
Chương 2236


CHương 2236:

 

Lão ta hiểu răng, một khi Dương Thanh trở lại Yến Đô, người của nhà họ Tưởng sẽ không thể quay lại được nữa.

 

“Rầm!”

 

Ngay lúc này, một tiếng động thật lớn vang lên. Người trung niên Tưởng An Quân vừa phái đi đột nhiên bay về phía chòi nghỉ mát của lão ta.

 

Người trung niên ngã xuống đất, tắt thở.

 

“Ai đấy?”

 

Nét mặt của Tưởng An Quân thay đổi, cực kỳ phẫn nộ.

 

Lão ta vừa ngẩng đầu lên đã thấy một người trẻ tuổi với gương mặt quen thuộc đang lại gần mình.

 

“Dương… Dương Thanh!”

 

Toàn thân Tưởng An Quân run lên bần bật.

 

Vừa lo lắng Dương Thanh sẽ trở lại Yến Đô thì anh xuất hiện, còn tới tận nhà mình.

 

Mấy chục cao thủ nhà họ Tưởng bao vây Dương Thanh trong thấp thỏm, lo sợ.

 

Anh nhìn Tưởng An Quân, vẻ mặt không thay đổi, hỏi: “Ông chính là kẻ muốn dùng một tỷ để mua lại tập đoàn Nhạn Thanh có giá trị lên đến hàng trăm tỷ của tôi?”

 

“Phich!”

 

Hai chân Tưởng An Quân mềm nhữn, quỳ xuống đất.

 

“Cậu Thanh, đây là hiểu lầm, đây chỉ là hiểu lầm!”

 

Lão ta run rẩy biện hộ: “Sao tôi dám mơ tưởng tập đoàn Nhạn Thanh của cậu được?”

 

“Thế à?”

 

Ánh mắt Dương Thanh ngập tràn sát khí.

 

Lão già này dám trợn mắt nói dối, tưởng mình ngu sao?

 

“Không cần biết có phải thật hay không, nhà họ Tưởng không cần phải tồn tại nữa”.

 

Dương Thanh lạnh lùng nói.

 

Dứt lời, anh búng tay một cái.

 

“Phụt!”

 

Trong ánh nhìn bàng hoàng của mọi người, nơi ấn đường Tưởng An Quân xuất hiện một lỗ máu, ngã xuống đất, chết không nhăm mắt.

 

Aml Ai nấy đều sững sờ.

 

Tại Hoàng thành Long, nhà họ Tưởng là gia tộc mạnh nhất chỉ dưới Hoàng tộc họ Long, chủ gia tộc họ Tưởng là Tưởng An Quân cũng có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ.

 

Một người có tu vi cao đến vậy mà lại bị Dương Thanh giết chỉ trong tích tắc.

 

Thậm chí, bọn họ còn không biết Dương Thanh đã giết Tưởng An Quân bằng cách nào, chỉ thấy anh búng tay một cái rồi ấn đường Tưởng An Quân xuất hiện một lỗ máu.

 

€ó thể giết cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ một cách chóng vánh như thế, trên đời này thật sự tồn tại một người mạnh đến cấp bậc này ư?

 

“Giết!”

 

Tia sát khí ẩn hiện trong mắt, Dương Thanh ra lệnh.
 
Chương 2237


CHương 2237:

 

Đột nhiên, một trăm người đàn ông cao to mặc cùng một kiểu trang phục xuất hiện, tàn sát người của nhà họ Tưởng.

 

Ảnh Vệt Từ khi sáng lập ra Ảnh Vệ, Dương Thanh luôn giao cho Mã Siêu phụ trách. Hiện giờ anh ta văng mặt nên do Tiền Bưu tiếp quản thay.

 

Trong một trăm cao thủ hùng mạnh của Ảnh Vệ này có cả các cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong do Liên minh Vương tộc phái đi, nhưng bị Dương Thanh dùng mưu kế giữ lại.

 

Tuy là gia tộc mạnh nhất Hoàng thành Long chỉ dưới Hoàng tộc họ Long, nhưng người mạnh nhất lại chỉ có chủ gia tộc họ Tưởng, Tưởng An Quân, đã đột phá vào Thần Cảnh hậu kỳ.

 

Ngoài lão ta, trong nhà họ Tưởng không còn một cao thủ Thần Cảnh nào khác.

 

Bị các Ảnh Vệ tàn sát, chỉ trong vòng năm phút, toàn bộ nhà họ Tưởng đã ngã trong vũng máu.

 

“Cậu Thanh!”

 

Tiền Bưu đi tới trước mặt Dương Thanh, hơi khom người, nét mặt kính cẩn.

 

Anh gật đầu, nhìn lướt qua một trăm người sau lưng ông ta, trong mắt mang theo sự hài lòng.

 

Còn nhớ khi Ảnh Vệ mới được thành lập, ngoài Mã Siêu và Tiền Bưu có thể tiên phong ra thì thực lực của những người khác đều yếu.

 

Mới một năm ngắn ngủi mà Ảnh Vệ đã phát triển thật nhanh, những thế lực dưới Hoàng tộc không ai có thể chống lại họ!

 

“Cậu Thanh có gì muốn dặn dò sao?”

 

Tiền Bưu hỏi.

 

Sâu trong mắt Dương Thanh hiện lên tia sắc bén, híp mắt nói: “Đã đến lúc đuổi những thế lực ngoại lai đang trú ở Yến Đô ra ngoài rồi!”

 

Con ngươi của Tiền Bưu co rút: “Thưa cậu, bốn Hoàng tộc lớn đã đưa người của mình vào Yến Đô, trong đó còn có cao thủ Thần Cảnh, e là rất khó để đuổi toàn bộ ra ngoài”.

 

“Tôi yêu cầu cút ra khỏi Yến Đô, họ dám không cút?”

 

Dương Thanh ngạo nghề nói, dặn dò: “Dùng tên tôi để thông báo, trong vòng ba tiếng đồng hồ, tất cả thế lực ngoại lai đang ở Yến Đô đều cút hết đi.Bằng không, giết không tha!”

 

“Rõ, thưa cậu Thanh!”

 

Tuy ngạc nhiên nhưng Tiền Bưu cũng biết Dương Thanh có lý do của mình khi đưa ra mệnh lệnh này, vội vàng đi làm nhiệm vụ.

 

Các cao thủ Ảnh Vệ thì trở nên háo hức, có cảm giác máu trong người như đang sôi trào.

 

Chẳng mấy chốc, tin tức Dương Thanh trở về đã lan khắp Yến Đô.

 

Tại một trang viên xa hoa trong Yến Đô, một người có máu mặt trong Hoàng tộc họ Diệp phân nộ nói: “Tên khốn kiếp đó thật láo xược, dám yêu cầu chúng ta cút ra khỏi Yến Đô trong vòng ba tiếng đồng hồ. Cậu ta tưởng mình là Vương của Yến Đô thật đấy à?”

 

Người quản lý thế lực Hoàng tộc họ Diệp và những gia tộc hàng đầu khác đang trú đóng tại Yến Đô đều cực kỳ giận dữ.

 

“Dám bảo chúng ta cút khỏi Yến Đô trong ba tiếng, Dương Thanh muốn phá hủy mọi công sức của chúng ta đây mài!”

 

“Không được! Chúng ta không thể ngồi chờ chết! Phải liên minh, nghĩ cách đối phó với Dương Thanh thôi”.

 

“Đúng, chúng ta phải liên minh. Có như vậy mới có thể ngăn cản Dương Thanh’.

 

Lúc này đây, những gia tộc quyền quý kia đều có chung một mục tiêu.

 

Tại nhà hàng quốc tế Yến Đô, phòng bao ở Tầng cao nhất đang tề tụ mười mấy người có máu mặt trên khắp Chiêu Châu.

 

Họ đến Yến Đô đã lâu, tuy cũng biết nhau nhưng đây mới là lần đầu gặp mặt.
 
Chương 2238


Chương 2238:

 

“Chào chủ nhánh hai Hoàng tộc họ Diệp, tôi là Trương Diệp, đến từ nhà họ Trương ở Hoàng thành Diệp”.

 

“Chào chủ nhánh hai Hoàng tộc họ Diệp, tôi là Hà Kiến Tân, đến từ nhà họ Hà ở Hoàng thành Long”.

 

“Chào chủ nhánh hai Hoàng tộc họ Diệp, tôi là…

 

Mười mấy người này lần lượt đứng dậy, chủ động chào hỏi với chủ nhánh hai của Hoàng tộc họ Diệp đang ngồi ở vị trí chủ tọa.

 

Hiện nay, bốn Hoàng tộc lớn ở Chiêu Châu đều cử người đóng quân tại Yến Đô. Về phần Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc họ Thượng Quan, sau khi hay tin Dương Thanh yêu cầu tất cả các thế lực ngoại lai rời khỏi Yến Đô thì họ lập tức dẫn người của mình đi.

 

Chỉ còn người của Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Long là còn ở lại.

 

Không biết Hoàng tộc họ Long nghĩ gì mà lại vừa không rời khỏi Yến Đô, vừa không tham dự cuộc họp liên minh các thế lực do Hoàng tộc họ Diệp đứng đầu.

 

Vì vậy, chủ nhánh hai của Hoàng tộc họ Diệp là người có địa vị cao nhất ở đây.

 

“Các vị đừng lo lắng gì cả, có Diệp Chỉ Phàm này ở đây, quyết sẽ không để mọi công sức gầy dựng tại Yến Đô của các vị trở thành công cốc đâu”.

 

Chủ nhánh hai Hoàng tộc họ Diệp đứng lên, uy nghiêm nói: ‘Hôm nay, các vị tụ tập về đây đều có chung một mục đích, đó chính là tiếp tục ở lại Yến Đôi”

 

“Chúng ta phải tụ hội tất cả sức mạnh lại, để cho Dương Thanh biết khi chúng ta hợp sức thì cậu ta chỉ còn đường nhãn nhịn để chúng ta tiếp tục ở lại Yến Đô và phát triển!”

 

Diệp Chi Phàm hùng hồn, mạnh mẽ tuyên bố như một diễn thuyết gia.

 

“Hay! Chủ nhánh hai Hoàng tộc họ Diệp nói hay lắm!”

 

“Chúng ta phải liên minh lại cho Dương Thanh biết rằng, những gia tộc như chúng ta mà hợp sức thì cho dù cậu ta có lợi hại đến đâu cũng chỉ có thể cúi đầu!”

 

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều sục.

 

sôi hô to lên, như thể đã thấy hình ảnh Dương Thanh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

 

“Chủ nhánh hai Hoàng tộc họ Diệp, chúng ta nên thành lập một đội cảm tử gồm những cao thủ hàng đầu của các thế lực thành viên trong liên minh để đi ám sát Dương Thanh!”

 

Giữa lúc đó, một người trung niên đứng lên, ngạo nghễ nói: “Đội ngũ với các cao thủ hàng đầu này chắc chắn có thể giết chết cậu ta!”

 

“Đúng đấy! Thay vì chờ Dương Thanh đến đánh, vì sao chúng ta không ra tay trước để chiếm ưu thế?”

 

“Không phải cậu ta nói chỉ cho chúng ta ba tiếng đồng hồ để cút khỏi Yến Đô sao? Vậy thì giết cậu ta trong ba tiếng này đi!”

 

Ai cũng hối hả hùa theo.

 

Bọn họ đã dành rất nhiều tâm huyết để xây.

 

dựng thế lực tại Yến Đô, thậm chí rất nhiều gia tộc còn đầu tư bằng cả một nguồn tài lực vô cùng lớn. Nếu rời khỏi đây, họ sẽ chịu rất nhiều tổn thất.

 

Diệp Chi Phàm im lặng một lúc rồi nặng nề nói: “Thực lực của Dương Thanh sâu không lường được, trừ khi chúng ta tập hợp tất cả sức mạnh, nếu không tỷ lệ thăng sẽ băng không!”

 

“Tất cả sức mạnh?”

 

Mọi người hít sâu.

 

Ở đây có nhiều thế lực như thế, nếu hợp tác với cả Hoàng tộc họ Diệp thì cũng có khả năng tiêu diệt bất kỳ Hoàng tộc nào ấy chứ?

 

Vậy mà Diệp Chỉ Phàm lại nói phải tập hợp tất cả sức mạnh chỉ để đối phó với Dương Thanh, không phải có hơi khoa trương rồi sao?

 

“Đúng vậy, phải là tất cả sức mạnh!”
 
Chương 2239


Chương 2239:

 

Diệp Chỉ Phàm nghiêm túc giải thích: ‘Dương Thanh rất mạnh, tôi nhận được một tin tức đáng tin cậy rằng tu vi của cậu ta đã là Siêu Phàm Cảnh rồi”.

 

“Siêu Phàm Cảnh? Siêu Phàm Cảnh là gì?”

 

Có người hỏi.

 

“Là cảnh giới võ thuật năm trên Thần Cảnh đỉnh phong!”, Diệp Chỉ Phàm đanh mặt lại.

 

“Trời!”

 

Có người hít sâu một hơi, khó tin bật thốt: “Có cả cảnh giới võ thuật đó sao?”

 

“Chủ nhánh hai Hoàng tộc họ Diệp, cứ cho là cậu ta mạnh đến vậy đi, nhưng các gia tộc như: chúng ta mà liên minh thì cũng được hai mươi đến ba mươi cao thủ Thần Cảnh kia mà?”

 

“Một đội ngũ mạnh thế này mà còn không giết được cậu ta sao?”

 

Diệp Chi Phàm cũng nghĩ vậy. Mà vì biết nhiều hơn những người khác nên mặc dù cũng thấy lo lắng, ông ta vẫn cho rằng với chừng hai mươi đến ba mươi cao thủ Thần Cảnh thì vẫn có khả năng giết Dương Thanh.

 

“Được rồi. Thế này đi, các gia tộc ở đây, nhà nào có từ hai cao thủ Thần Cảnh trở lên thì cử ra hai người, không đủ thì một người, và chỉ ra mười tỷ để bồi thường cho những gia tộc đã cử cao thủ Thần Cảnh của mình đi. Mọi người thấy sao?”

 

Diệp Chỉ Phàm hỏi.

 

Mười tỷ để đổi lấy một cao thủ Thần Cảnh không hề bị thiệt.

 

“Được, tôi không có ý kiến!”

 

“Tôi cũng vậy!”

 

Những người này thỏa thuận với nhau xong, bát đầu xác nhận số lượng để thành lập liên minh Thần Cảnh.

 

Rất nhanh đã có kết quả, mười bảy gia tộc lớn và nhỏ có thể cử ra tổng cộng là hai mươi bảy cao thủ Thần Cảnh, trong đó, hai gia tộc không có cao thủ Thần Cảnh và ba gia tộc chỉ có một cao thủ Thần Cảnh.

 

Thế là, mười bảy gia tộc cử ra hai mươi bảy cao thủ Thần Cảnh, cộng với bảy mươi tỷ để giết Dương Thanh.

 

“Xong, giờ thì chúng ta lên kế hoạch thôi. Hai mười bảy người này sẽ gặp mặt nhau trước, sau đó sẽ đi ám sát Dương Thanh!”

 

Diệp Chỉ Phàm nói.

 

“Uỳnh!”

 

Ông ta vừa dứt lời thì một tiếng nổ động trời vang lên. Trong sự thảng thốt của mọi người, cửa phòng bao bị đánh bay.

 

“Ai đấy?”

 

Ai cũng giật mình, giận dữ nhìn ra cửa.

 

Dưới ánh nhìn chăm chăm của đám người, một người trẻ tuổi chậm rãi cất bước đi tới.

 

Khuôn mặt của người đó hiện lên trước mắt bọn họ.

 

“Dương Thanh!”

 

Diệp Chi Phàm vừa nhìn đã nhận ra Dương Thanh, mặt mày tái mét.

 

Nghe vậy, những người lần đầu gặp anh đều hốt hoảng.

 

Vừa rồi họ còn quyết tâm, hùng hổ nói sẽ ám sát Dương Thanh, thế mà bây giờ anh đơn phương độc mã tới đây thì lại sợ.

 

Tuy đây là lần đầu nhiều người ở nơi này gặp.

 

Dương Thanh, họ lại đã quen thuộc với những lời đồn liên quan đến anh từ lâu.
 
Chương 2240


Chương 2240:

 

Một người dám đối đầu trực diện lại còn dám giết người của Hoàng tộc, họ có thể chống lại được ư?

 

“Mấy người muốn liên minh để giết tôi?”

 

Dương Thanh híp mắt. Đột nhiên, sát ý khủng bố bộc phát ra từ người anh.

 

Trong lúc nhất thời, nhiệt độ trong căn phòng lớn như đột ngột giảm xuống mấy độ.

 

“Dương Thanh, bọn tôi đang thảo luận hợp tác với nhau để giết cậu, không ngờ cậu lại tới sớm thật”.

 

“Đúng lúc quá, đỡ cho bọn tôi đi tìm cậu”.

 

Diệp Chi Phàm cố ghìm nỗi sợ hãi xuống, cắn răng nói.

 

“Các vị, còn chờ gì nữa? Bảo người của các vị cùng xông lên như vừa rồi đã thảo luận đi!”

 

Ông ta nhìn những người xung quanh, lạnh giọng nói.

 

“Phich!”

 

Diệp Chỉ Phàm đã đặt hết niềm tin vào các phe thế lực, đột nhiên, một người thuộc gia tộc trong Hoàng thành Long quỳ xuống đất.

 

“Cậu Thanh, nhà họ Lữ chúng tôi hoàn toàn không có suy nghĩ hợp tác để giết cậu đâu”.

 

“Tôi sẽ dẫn người của nhà họ Lữ rời khỏi Yến Đô ngay!”

 

€ó người của nhà họ Lữ đứng ra đầu tiên, lại có quản lý của mấy nhà tài phiệt lục tục quỳ xuống trước mặt Dương Thanh, khóc lóc cầu xin: “Cậu Thanh, nhà họ An chúng tôi cũng không có suy nghĩ đó đâu, chúng tôi sẽ đi ngay, suốt đời không tới Yến Đô nữa’.

 

Mười bảy thế lực đã thỏa thuận với nhau sẽ liên minh để giết Dương Thanh, chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi đã quỳ hết dưới đất cầu xin anh tha mạng, ngoại trừ Hoàng tộc họ Diệp.

 

Thấy cảnh tượng này, nét mặt Diệp Chỉ Phàm trở nên cứng đờ.

 

Rõ ràng đã nói sẽ cùng nhau đối phó Dương Thanh, thế nhưng khi Dương Thanh tới, đám người này đều quỳ xuống xin tha.

 

Điều này khiến sắc mặt Diệp Chi Phàm trở nên âm trầm, trong lòng cũng thấy hoảng sợ.

 

Truyền thuyết về Dương Thanh quá nhiều.

 

Ông ta không biết rốt cuộc hiện giờ Dương Thanh đã mạnh tới mức nào. Nếu còn ở Thần Cảnh, ông ta vẫn có thể tự tin dẫn cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp giết anh.

 

Chỉ sợ Dương Thanh đã khôi phục thực lực mạnh nhất.

 

Dương Thanh bình thản nhìn đám người tới từ gia tộc lớn quỳ rạp dưới đất, ánh mắt sắc bén lướt tới người Diệp Chi Phàm.

 

“Cậu đừng tưởng đám người này bị cậu dọa thì không còn ai giải quyết được cậu nữa”.

 

Diệp Chỉ Phàm nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi biết cậu rất mạnh nhưng chỉ là trước kia. Một tháng trước cậu suýt bị cao thủ Siêu Phàm Cảnh lấy mạng, có lẽ bây giờ vẫn đang bị thương nặng”.

 

“Hiện giờ cậu có thể phát huy được bao nhiêu sức lực? Sợ là đến cả Thần Cảnh đỉnh phong cũng chẳng đạt tới”.

 

“Nhưng ở đây vẫn còn một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ của Hoàng tộc họ Diệp chúng tôi”.

 

“Cậu nghĩ mình có thể sống sót khi bị bọn họ liên thủ tấn công sao?”

 

Rõ ràng, Diệp Chỉ Phàm chưa biết tin mười hai cao thủ Thần Cảnh do Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Long phái ra đều bị diệt. Nếu không ông ta sẽ không nói mấy lời ngu ngốc như vậy.

 

Hai Hoàng tộc tổn thất gần nửa cao thủ đỉnh cao. Chuyện này quá quan trọng, chắc chắn bọn họ sẽ không chủ động công bố ra ngoài.

 

Nếu gia tộc khác biết được, sợ là bọn họ sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị diệt tộc.
 
Chương 2241


Chương 2241:

 

Dương Thanh lạnh lùng nhìn Diệp Chi Phàm, híp mắt nói: “Tôi đang định tha mạng cho ông, bây giờ xem ra không cần nữa rồi”.

 

Dứt lời, anh tiện tay vung lên.

 

“Phập!”

 

Sác mặt Diệp Chỉ Phàm lập tức cứng đờ, chậm rãi ngã xuống dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người.

 

Bọn họ thấy trên cổ ông ta có một vệt máu rất nhỏ, sau đó máu tươi trào ra.

 

Am!

 

Cả không gian chìm vào yên tĩnh. Ai cũng khiếp sợ, toàn thân run lẩy bẩy.

 

Ba cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp cũng sợ choáng váng.

 

Đến cả cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cũng Sợ run người.

 

Diệp Chi Phàm là dòng chính của Hoàng tộc họ Diệp, bản thân là cao thủ Thần Cảnh trung kỳ.

 

Vậy mà giờ đây không đỡ nổi một đòn của Dương Thanh, bị giết ngay tại chỗ.

 

Quan trọng nhất là, xung quanh anh không hề có khí tức võ thuật, tựa như một người bình thường. Nhưng bọn họ biết rõ anh không phải người bình thường.

 

Cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cũng không biết Diệp Chi Phàm bị Dương Thanh giết như thế nào, chứng tỏ thực lực hiện giờ của anh đã vượt xa Thần Cảnh đỉnh phong.

 

“Cậu Thanh bớt giận. Chúng tôi không hề muốn liên thủ đối phó cậu, đều tại Diệp Chi Phàm uy hiếp chúng tôi, đồng thời phái cao thủ ra phối hợp. Nhưng chúng tôi thật sự không dám!”

 

Đám người tới từ gia tộc lớn nhao nhao xin xỏ, dập đầu xuống đất.

 

Dương Thanh không thèm nhìn đám sâu kiến này, chỉ lạnh lùng nói: “Từ hôm nay, tôi yêu cầu toàn bộ cao thủ Thần Cảnh của mười bảy gia tộc có mặt ở đây đầu quân cho chiến vực, chiến đấu vì Chiêu Châu!”

 

“Dù là chủ gia tộc bước vào Thần Cảnh cũng phải đi. Nếu tôi biết các người cố tình che giấu, gia tộc các người cũng không cần tồn tại nữa”.

 

Dứt lời, anh vung tay một cái, khí tức khủng bố càn quét bốn phía.

 

“Uỳnh uỳnh uỳnh: Chiếc bàn gỗ tròn đät đỏ lập tức bị một lực lượng vô hình cuốn nát, biến thành một đống gỗ vụn.

 

“Chuyện này…”

 

Đám người có mặt ở đây đều là nhân vật chủ chốt của các gia tộc hàng đầu Chiêu Châu, thậm chí còn có cả chủ gia tộc, chưa ai từng thấy thủ đoạn mạnh mẽ như vậy.

 

Bọn họ sợ ngây người, ánh mắt tuyệt vọng.

 

Bọn họ không dám trái lời Dương Thanh, nhưng bảo bọn họ phái toàn bộ cao thủ Thần Cảnh trong gia tộc tới chiến vực chảng khác gì tai họa ngập đầu.

 

Nhưng bọn họ lại không dám không nghe theo, đua nhau cam đoan: “Cậu Thanh yên tâm, chúng tôi sẽ lập tức ra lệnh cho cao thủ Thần Cảnh trong gia tộc lên đường tới chiến vực, chiến đấu vì Chiêu Châu!”

 

Dương Thanh không thèm để ý, quay người rời đi.

 

Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi từ lúc trở về Yến Đô, anh đã đi tới rất nhiều nơi, mỗi nơi anh đặt chân tới đều sẽ có người tuyệt vọng.

 

Tin tức anh trở về cũng đã truyền khắp Yến Đô.

 

Vô số thế lực ngoại lai dời cả tộc tới Yến Đô phát triển đều cuống quýt rời đi.

 

“Tốt quá rồi. Có cậu Thanh ở đây, Yến Đô chính là thành lũy, không ai dám xâm phạm!”

 

“Cậu Thanh chính là Vương của Yến Đô chúng tai”
 
Chương 2242


Chương 2242:

 

“Cậu Thanh vạn tuết”

 

Các gia tộc bản địa ở Yến Đô đều ủng hộ hết lòng.

 

Từ khi tin tức Dương Thanh rời khỏi Yến Đô bị truyền ra, hầu hết các thế lực lớn ở mọi nơi trên Chiêu Châu đều chạy tới chiếm đoạt Yến Đô.

 

Đây là sự đả kích cực lớn với các gia tộc bản địa ở Yến Đô.

 

Bây giờ Dương Thanh ra mặt trấn áp đám người đến từ gia tộc quyền quý, còn đuổi họ ra khỏi Yến Đô.

 

“Dương…”

 

Khi Vũ Văn Cao Dương nhìn thấy Dương Thanh, ông ta bối rối không biết phải gọi anh là gì.

 

Không biết nên gọi là cậu Thanh, hay vẫn gọi là Dương Thanh.

 

“Bố gặp con trai còn phải khách sáo nữa sao?”

 

Dương Thanh cảm nhận được sự mất tự nhiên của người đàn ông ấy, không khỏi thấy đau lòng.

 

Vũ Văn Cao Dương nghe thấy Dương Thanh gọi mình là bố, khóe mắt ướt nhòe.

 

“Được, con sẽ mãi là con trai của bối”

 

Ông ta kích động võ vai anh mấy cái.

 

Đám người cầm quyền của gia tộc Vũ Văn thấy vậy đều nở nụ cười.

 

Hiện giờ Dương Thanh chẳng khác gì ông trời của Yến Đô, vậy mà anh vẫn nhận Vũ Văn Cao Dương là bố. Đây đúng là chuyện đáng mừng của gia tộc Vũ Văn.

 

Chỉ cần Dương Thanh vẫn còn, địa vị tối cao của bọn họ ở Yến Đô sẽ được giữ vững.

 

“Dương Thanh!”

 

Lúc này, một người trẻ tuổi đứng lẫn trong đám người nhìn Dương Thanh, vẻ mặt đăng đăng sát khí.

 

Dương Thanh cảm nhận được sát khí của đối phương, cau mày nhìn ra sau đám đông, trông thấy một gương mặt quen thuộc không hề che giấu sát khí với mình.

 

“Vũ Văn Bân!”

 

Anh bình tính nhìn đối phương, lạnh nhạt nói: “Tôi không so đo với anh không có nghĩa là anh có thể tùy ý khiêu khích tôi. Nể mặt bố, tôi có thể tha cho anh một con đường sống”.

 

“Nhưng nếu anh còn dám giở trò sau lưng tôi, đừng trách tôi không nương tay!”

 

Nói xong, một luồng áp lực khủng bố tràn tới bao trùm Vũ Văn Bân.

 

Giờ phút này, Vũ Văn Bân chỉ cảm thấy cả người lạnh thấu xương. Nhưng anh ta không hề e sợ, ánh mắt tàn độc nhìn chằm chăm Dương Thanh.

 

“Đừng tưởng bây giờ mày rất mạnh, không ai làm gì được mày. Một ngày nào đó mày sẽ phải trả giá đắt!”

 

Vũ Văn Bân dữ tợn nói.

 

Dương Thanh cười lạnh: “Tôi chờ ngày đó tới!”

 

Lần trước tới tổng hội Hồng Trần ở nước ngoài, anh mới biết Vũ Văn Bân vẫn luôn thuê sát thủ Hồng Trần ám sát mình.

 

Vì nể mặt Vũ Văn Cao Dương, anh lại chọn tha thứ cho anh ta.

 

Nhưng hôm nay xem ra, anh ta không định từ bỏ, còn tưởng Dương Thanh không dám giết mình.

 

“Mày sẽ chờ được thôi!”

 

Vũ Văn Bân đáp trả.
 
Chương 2243


Chương 2243:

 

“Thăng ranh láo xược! Mau ngậm miệng lại cho tao!”

 

Vũ Văn Gao Dương nổi giận đùng đùng: “Từ nay về sau, nếu mày còn dám trêu chọc Dương Thanh, đừng trách tao không nể tình bố con!”

 

“Ha hai”

 

Vũ Văn Bân cười lạnh: “Chắc trong lòng ông, đứa con ruột này kém xa đứa con riêng của ả hồ ly tỉnh kia nhỉ?”

 

“Bốp Vũ Văn Cao Dương lập tức tát bay anh ta.

 

Ông ta tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, chỉ vào Vũ Văn Bân cả giận nói: “Đừng khiêu khích tính nhãn nại của tao!”

 

Ánh mắt Dương Thanh cũng trở nên lạnh lẽo.

 

Anh biết hồ ly tinh Vũ Văn Bân nói tới chính là mẹ mình.

 

“Trừ phi ông giết tôi, nếu không tôi còn sống ngày nào sẽ không tha cho nó ngày đó!”

 

Vũ Văn Bân bò lồm cồm dậy, lau vết máu bên khóe miệng, điên cưồng nói.

 

“Mày muốn chết hả?”

 

Vũ Văn Cao Dương trầm giọng quát.

 

Ông ta chỉ muốn giết quách thăng con hỗn láo này, nhưng lại chỉ có một đứa con trai ruột. Vũ Văn Bân mà chết, gia tộc Vũ Văn sẽ không còn người nối dõi.

 

“Ông giết tôi đi!”

 

Vũ Văn Bân giận dữ hét: “Nếu năm đó không có ả hồ ly tỉnh kia xen vào, sao tình cảm giữa ông và mẹ tôi lại tan vỡ?”

 

“Đều tại bà ta, nếu không mẹ tôi sẽ không chết”.

 

“Nói không chừng chính bà ta tìm người ám sát mẹ tôi!”

 

Vũ Văn Bân điên cuồng gào thét.

 

“Bịch!”

 

Vũ Văn Cao Dương đạp bay anh ta: “Người đâu, đánh gãy hai chân của thằng ranh này cho tôi!”

 

“Không được phép chữa trị! Tôi muốn nó phải ngồi xe lăn suốt phần đợi còn lại!”

 

“Phế đi! Đánh phế nó cho tôi!”

 

Nghe thấy thế, Dương Thanh cũng kinh ngạc.

 

Người của gia tộc Vũ Văn đều sợ ngây người.

 

Vũ Văn Bân là con trai duy nhất của Vũ Văn Cao Dương, vậy mà ông ta muốn phế hai chân của con trai mình.

 

“Xin chủ gia tộc nghĩ lại!”

 

Một bậc cha chú trong gia tộc vội vàng cầu khẩn: “Vũ Văn Bân làm sai thì vẫn là con trai duy nhất của chủ gia tộc, tương lai còn phải dẫn dát gia tộc. Sao chủ gia tộc có thể phế bỏ hai chân của cậu ấy?”

 

“Câm miệng!”

 

Vũ Văn Cao Dương cả giận nói: “Không phế hai chân nó, ai biết nó còn gây ra phiên phức gì?

 

Tôi thà đánh gãy chân nó, nuôi nó cả đời!”

 

Còn người muốn cầu xin cho Vũ Văn Bân nhưng đều bị bị ông ta gạt đi, tức giận ra lệnh: “Ai còn dám xin thay nó thì chịu tội với nó đi!”
 
Chương 2244


Chương 2244:

 

Lần này không còn ai dám xin tha cho Vũ Văn Bân nữa.

 

Từ đầu đến cuối, Dương Thanh không hề nhúng tay. Dù sao anh cũng không mang dòng máu của gia tộc Vũ Văn, cùng lắm chỉ là con nuôi mà thôi.

 

Hơn nữa, chỉ với những chuyện Vũ Văn Bân đã làm với anh, còn sỉ nhục mẹ anh đã đủ để anh giết anh ta mấy lần. Sao anh có thể cầu xin cho anh ta được?

 

Vũ Văn Bân thấy cao thủ trong gia tộc đi tới mới bàng hoàng nhận ra lần này, Vũ Văn Cao Dương làm thật.

 

Anh ta sợ xanh mặt cầu xin: “Con biết sai rồi, sau này không dám nữa. Xin bố đừng đánh gãy chân con, con không dám nữa đâu”.

 

Vũ Văn Cao Dương không đành lòng. Dù Vũ Văn Bân có khốn nạn cỡ nào thì vẫn là đứa con duy nhất của ông ta.

 

Nhưng ông ta cũng biết nếu không làm như vậy, Vũ Văn Bân sẽ còn nghĩ đủ mọi cách đối phó Dương Thanh, sớm muộn gì cũng gây họa cho gia tộc Vũ Văn.

 

Vậy nên, ông ta thà để Vũ Văn Bân sống tầm thường cả đời còn hơn để anh ta tiếp tục khiêu khích Dương Thanh.

 

“Dương Thanh, anh là anh trai cậu mà. Anh biết sai rồi, cậu mau xin bố tha cho anh đi. Sau này anh sẽ không trêu chọc cậu nữa”.

 

“Mau xin bố giúp anh với!”

 

“Dương Thanh, anh biết sai rồi, anh thật sự biết sai rồi, xin cậu… Á..”

 

Hai tiếng xương gãy chói tai vang lên, hai chân Vũ Văn Bân bị cao thủ của gia tộc Vũ Văn thẳng tay nghiền nát. Tiếng kêu rên của anh ta vang khắp cả gia tộc.

 

Chẳng mấy chốc, không gian xung quanh đều trở nên im ăng. Vũ Văn Bân đau đến mức hôn mê bất tỉnh.

 

“Con yên tâm, sau này bố tuyệt đối sẽ không cho Vũ Văn Bân gây phiên phức cho con nữa”.

 

Vũ Văn Cao Dương chân thành nói với Dương Thanh.

 

Anh gật đầu đáp: “Sau này có chuyện gì cứ nói với con. Có phải đi rồi!”

 

Hôm nay anh đến chỉ để thăm Vũ Văn Cao Dương có mạnh khỏe hay không.

 

Từ khi biết ông ta không phải bố ruột, năm đó đuổi hai mẹ con anh đi cũng là vì muốn cứu hai người, thù oán giữa anh và ông ta đã được xóa bỏ hoàn toàn.

 

Dương Thanh thực sự coi ông ta là bố.

 

“Nếu gia tộc có chuyện, bố nhất định sẽ tìm đến con. Đương nhiên con cũng phải nhớ kỹ, gia tộc Vũ Văn mãi là nhà của conl”

 

Vũ Văn Cao Dương nghiêm túc nói.

 

Dương Thanh gật đầu đáp: “Con đi nhé bốt”

 

““

 

Vũ Văn Cao Dương đỏ mắt nói.

 

Sau khi rời khỏi gia tộc Vũ Văn, Dương Thanh lại tới nhà họ Diệp.

 

“Dương Thanh, con không sao là tốt rồi!”

 

Diệp Mạn gặp được anh, thái độ cực kỳ nhiệt tình.

 

Dương Thanh vẫn luôn áy náy với Diệp Mạn.

 

Nhà họ Diệp đã gặp không ít rắc rối vì anh.

 

“Nhà họ Diệp không sao là được!”

 

Dương Thanh nghiêm túc nói: “Tạm thời con không thể đưa Tâm đến gặp mẹ. Chờ con xử lý hết mọi chuyện nhất định sẽ đưa cô ấy đến thăm mẹ”.
 
Chương 2245


CHương 2245:

 

Nghe vậy, hai mắt Diệp Mạn đỏ bừng. Bà ta và Tân Thanh Tâm nhận nhau chưa lâu, khó khăn lăm mới gần gũi hơn một chút đã phải chia xa.

 

Bà ta cũng biết rõ tình cảnh hiện giờ của Dương Thanh. Chỉ khi Tân Thanh Tâm không ở cạnh, anh mới có thể làm việc không cần kiêng kị.

 

“Mẹ tin con có thể giải quyết thuận lợi mọi chuyện!”, Diệp Mạn rất tin tưởng chàng rể này.

 

Cùng lúc đó ở gia tộc Vũ Văn.

 

Một lão già mặc áo trăng đột nhiên xuất hiện.

 

“Ông là ai?”

 

Vũ Văn Cao Dương nghiêm giọng hỏi.

 

Ông ta cảm nhận được sự uy hiếp khổng lồ từ trên người đối phương.

 

“Long Tấn của Hoàng tộc họ Long!”

 

Long Tấn bình tĩnh đáp rồi lại hỏi: “Cậu là chủ gia tộc Vũ Văn, cũng là bố nuôi Dương Thanh, Vũ Văn Cao Dương phải không?”

 

Nghe thấy đối phương đến từ Hoàng tộc họ Long, Vũ Văn Cao Dương lập tức đề cao cảnh giác.

 

Ông ta biết rõ quan hệ giữa Dương Thanh và Hoàng tộc họ Long vô cùng xấu.

 

“Ông muốn làm gì?”

 

Vũ Văn Cao Dương bỗng thấy hoảng sợ.

 

Vũ Văn Cao Dương rất cảnh giác, cảm thấy Long Tấn như một ngọn núi lớn đè ép khiến ông †a sắp ngạt thở.

 

Những người còn lại trong gia tộc Vũ Văn cũng hoảng sợ.

 

“Ông tới gia tộc Vũ Văn có chuyện gì?”

 

Vũ Văn Cao Dương hỏi lại lân nữa, giọng nói tràn đầy lo lắng.

 

“Giết cậu!”

 

Dứt lời, một luồng sát khí khủng bố tràn ra từ trên người Long Tấn.

 

Tất cả đều sợ ngây người.

 

Cao thủ của Hoàng tộc họ Long chạy tới Yến Đô để giết Vũ Văn Cao Dương.

 

Vũ Văn Cao Dương cắn răng hỏi: “Ông không Sợ con trai tôi tìm Hoàng tộc họ Long báo thù sao?”

 

Long Tấn nhíu mày. Giết toàn bộ người bên cạnh Dương Thanh không phải ý muốn của lão ta, nhưng lão ta là người của Hoàng tộc họ Long, chỉ có thể chấp hành mệnh lệnh của Long Hoàng.

 

“Để lại di ngôn đi, tôi tiễn cậu lên đường!”

 

Long Tấn lạnh nhạt nói.

 

Vũ Văn Cao Dương đỏ bừng mắt nhìn chăm chăm Long Tấn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông đã cho tôi để lại di ngôn thì đừng có hối hận!”

 

“Tôi hi vọng sau khi tôi chết, con trai tôi Dương Thanh có thể đánh vào Hoàng tộc họ Long, báo thù rửa hận cho tôi!”

 

Ông ta gần giọng rống lên.

 

Long Tấn cau mày. Lão ta vẫn biết Dương Thanh rất mạnh.

 

Lời nói của Vũ Văn Cao Dương càng khiến lão †a cảm thấy nguy hiểm.

 

Nếu lão ta thật sự giết sạch người bên cạnh Dương Thanh, e là anh sẽ tiêu diệt cả Hoàng tộc họ Long.
 
Chương 2246


CHương 2246:

 

Nhưng nếu không làm vậy, lão ta không biết ăn nói thế nào với Long Hoàng.

 

Đúng lúc ấy, lão ta cảm thấy một luồng khí tức quen thuộc, quay lại trông thấy một khuôn mặt quen thuộc.

 

“Xin ông Tấn nương tay!”

 

Người tới là Long Thiên Vũ. Thấy Long Tấn chưa ra tay, hắn ta mới bớt lo lắng.

 

“Đây là mệnh lệnh của Hoàng Chủ!”

 

Long Tấn lạnh lùng nói.

 

Long Thiên Vũ chạy một mạch đến trước mặt Long Tấn, nghiêm túc nói: “Cháu biết ông không hề muốn chấp hành mệnh lệnh này của ông nội”.

 

“Ông biết mà, hiện giờ Dương Thanh rất mạnh. Nếu ông dám động vào người bên cạnh cậu ấy, chắc chản cậu ấy sẽ bắt cả Hoàng tộc họ Long phải chôn cùng”.

 

“Ông nội ra lệnh như vậy không phải theo lý trí. Cháu mong ông có thể giơ cao đánh khẽ, coi như là vì gia tộc chúng ta”.

 

Lời Long Thiên Vũ nói với Long Tấn khiến người của gia tộc Vũ Văn đều khiếp sợ. Bọn họ chỉ biết thực lực của Dương Thanh rất lợi hại, nhưng không ngờ đến cả Hoàng tộc họ Long cũng có thể nói diệt là diệt.

 

Long Tấn không lên tiếng, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Long Thiên Vũ.

 

Nhưng lão ta đang suy nghĩ về lời nói của Long Thiên Vũ, cũng dự đoán hậu quả khi mình ra tay giết Vũ Văn Cao Dương.

 

Long Thiên Vũ cũng không nói gì thêm, cái gì nên nói đều đã nói. Trong Hoàng tộc họ Long, thực lực của Long Tấn chỉ kém mỗi Long Hoàng, bản thân lão ta cũng là dòng chính.

 

Có một số chuyện lão ta cũng sẽ nghĩ cho gia tộc.

 

Nếu Long Tấn thật sự muốn ra tay, Long Thiên Vũ không thể ngăn cản.

 

Tranh thủ Long Tấn chưa quyết định, Vũ Văn Cao Dương đã âm thầm gửi tin nhắn cho Dương Thanh.

 

Dương Thanh đang ở nhà họ Diệp bỗng nhận được tin nhắn cầu cứu của Vũ Văn Cao Dương, lập tức sa sầm mặt: “Long Hoàng, ông đang đùa với lửa đấy!”

 

Dứt lời, anh đã biến mất khỏi nhà họ Diệp.

 

Tại gia tộc Vũ Văn, Long Tấn vẫn chưa hành động. Lão ta im lặng hồi lâu, chợt liếc nhìn cửa ra vào, lập tức nói: “Tôi là người của Hoàng tộc họ Long. Long Hoàng đã ra lệnh, tôi chỉ có thể chấp hành!”

 

“Ông Tấn!”

 

Long Thiên Vũ hốt hoảng, không chút do dự giơ tay che chắn trước người Vũ Văn Cao Dương, cả giận nói: “Chẳng lẽ ông thật sự muốn thấy Hoàng tộc họ Long diệt vong sao?”

 

“Với thân phận và địa vị của ông, dù có từ bỏ nhiệm vụ lần này, ông nội cũng không thể làm gì ông”.

 

“Nhưng một khi ông ra tay với gia tộc Vũ Văn, ông sẽ đẩy Hoàng tộc họ Long vào chỗ chết!”

 

“Ông cũng là người của Hoàng tộc họ Long, chẳng lẽ có thể đứng nhìn những người vô tội trong gia tộc bị liên lụy vì một mệnh lệnh sai lầm của ông nội sao?”

 

“Cháu xin ông giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho gia tộc Vũ Văn!”

 

Long Thiên Vũ không ngờ Long Tấn vẫn muốn động tới gia tộc Vũ Văn, không khỏi lo lắng.

 

Hản ta biết rõ tính cách của Dương Thanh, nếu Long Tấn ra tay, Hoàng tộc họ Long chỉ có thể bị hủy diệt.

 

“Cút ral”

 

Ánh mắt Long Tấn lóe lên, khí tức võ thuật toàn thân bộc phát tung ra một chưởng.

 

“Bịchl”
 
Chương 2247


Chương 2247:

 

Tiếng va chạm thật lớn vang lên. Long Thiên Vũ bị đánh bay như trái bóng da dưới ánh mắt kinh sợ của mọi người.

 

Vũ Văn Cao Dương lập tức tuyệt vọng. Sự xuất hiện của Long Thiên Vũ khiến ông ta thấy được hi vọng, nhưng bây giờ hi vọng ấy cũng đã tan vỡ.

 

“Muốn trách thì trách cậu là bố nuôi của Dương Thanh đi!”

 

Long Tấn lạnh lùng nhìn Vũ Văn Cao Dương.

 

Nói xong, lão ta chậm rãi giơ tay lên, ngưng tụ sức mạnh khủng khiếp trong lòng bàn tay.

 

Bấy giờ, toàn bộ gia tộc Vũ Văn như bị sát khí bao trùm. Những người có thực lực thấp không chịu nổi quỳ rạp xuống, lòng đầy lo lắng.

 

Vũ Văn Cao Dương là người phải chịu áp lực lớn nhất, toàn thân không ngừng run rẩy, trừng mắt nhìn Long Tấn như sắp rách cả mí mắt. Ông †a muốn ghi tạc gương mặt của Long Tấn, có làm quỷ cũng không tha cho lão già này.

 

“Ông Tấn!”

 

Long Thiên Vũ bị Long Tấn đánh bay cảm nhận được sức mạnh khủng bố, vội vàng hét lớn, dồn hết sức lực lao tới ngăn cản trước người Vũ Văn Cao Dương.

 

Hắn ta quệt vết máu bên khóe miệng, hai mắt đỏ ngầu nhìn Long Tấn: “Ông không thể giết ông ấy! Muốn giết thì giết cháu đi!”

 

Người của gia tộc Vũ Văn thấy Long Thiên Vũ che chắn cho Vũ Văn Cao Dương đều trợn tròn mắt.

 

Sắc mặt Long Tấn vẫn bình thản, giương mắt nhìn Long Thiên Vũ: “Cậu là người của Hoàng tộc họ Long, chắc hản phải rõ chống đối mệnh lệnh của Long Hoàng là tội gì!”

 

Long Thiên Vũ nói: “Đến cả chết cháu còn không sợ, ông nghĩ cháu sẽ sợ bị Long Hoàng trừng phạt sao?”

 

“Ông nội muốn ra tay với người bên cạnh cậu Thanh chẳng qua là gì vì cậu Thanh giết sáu cao thủ Thần Cảnh của gia tộc mà thôi”.

 

“Nhưng tại sao cậu ấy lại làm vậy? Chẳng phải là vì Long Khoa liên thủ với Hoàng tộc họ Diệp phái người ám sát cậu ấy sao?”

 

“Bọn họ bị giết cũng là đáng đời! Bây giờ ông nội thẹn quá hóa giận, phái ông đi giết người bên cạnh cậu Thanh cũng không phải việc làm lý trí”.

 

“Nếu ông dám làm vậy, toàn bộ Hoàng tộc họ Long đều sẽ phải hứng chịu lửa giận của cậu Thanh”

 

“Xin ông hãy nghĩ lại Long Thiên Vũ đau khổ rống lên.

 

“GũU,.

 

Ánh mắt Long Tấn lóe sáng, không chút do dự tung chưởng về phía hẳn ta.

 

Lão ta là cao thủ mạnh nhất Hoàng tộc họ Long chỉ thua mỗi Long Hoàng, Long Thiên Vũ vốn không thể chống đỡ, bị đánh bay ra ngoài.

 

Lần này rơi xuống đất, hắn ta không còn sức bò dậy nữa.

 

Vẻ mặt Vũ Văn Cao Dương trở nên tuyệt vọng.

 

Ông ta biết không còn ai có thể cản được Long Tấn nữa.

 

“Hoàng tộc họ Long nhất định sẽ phải trả giá đắt!”

 

Ông ta giận dữ gầm lên, lập tức huy động toàn bộ sức lực trong người: “Giết!”

 

Ông ta xông về phía Long Tấn. Dù chỉ có thực lực Vương Cảnh hậu kỳ, ông ta vẫn không màng tính mạng lao tới, có chết cũng phải chiến đấu vì gia tộc Vũ Văn.

 

Nhìn thấy Vũ Văn Cao Dương lao về phía mình, Long Tấn vẫn bình tĩnh. Lão ta bỗng nhếch miệng cười khổ như cảm nhận được gì đó, thầm lẩm bẩm: “Rốt cuộc cậu cũng tới!”

 

“Giết giết giết!”

 

Vũ Văn Cao Dương tức giận gào thét xông đến trước mặt Long Tấn, đồng thời ngưng tụ toàn bộ sưc mạnh vào nắm đấm tay phải vung tới.
 
Chương 2248


CHương 2248:

 

“Bốp!”

 

Chỉ là, một đòn hết sức của ông ta lại bị Long Tấn dễ dàng tóm được.

 

“Không biết tự lượng sức mình!”

 

Long Tấn lạnh nhạt nói, một luồng khí tức khủng bố tràn ra xung quanh.

 

“Chết!”

 

Lão ta thấp giọng quát, tung nắm đấm.

 

“Chủ gia tộc!”

 

Người của gia tộc Vũ Văn thấy Long Tấn ra đòn đều hét toáng lên.

 

Vẻ mặt Vũ Văn Cao Dương tràn đầy tuyệt vọng, tự biết lân này mình chết chắc.

 

“Bịch!”

 

Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng hình lướt qua che chắn trước người ông ta, thoắt cái tung chưởng.

 

Chưởng khắc quyền!

 

Năm đấm của Long Tấn bị chưởng đó cản lại.

 

“Uỳnh uỳnh uỳnh!”

 

Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, giây phút quyền và chưởng va chạm, mặt đất sau lưng hai người họ như nổ tung.

 

Từng vết nứt to bằng cánh tay như mạng nhện lan ra bốn phương tám hướng.

 

“Dương Thanh!”

 

Vũ Văn Cao Dương kinh ngạc nhìn bóng lưng trẻ tuổi đang che trước người mình.

 

Lúc này, ánh mắt Dương Thanh nhìn Long Tấn ngập tràn sát khí. Anh không đánh hết sức, chỉ đỡ đòn của Long Tấn.

 

“Bịch bịch bịch!”

 

Long Tấn bỗng lùi lại về sau mấy bước, ánh mắt trở nên nghiêm trọng.

 

Vừa rồi lão ta đã dồn hết sức vào năm đấm kia, Dương Thanh lại bắt được dễ như trở bàn tay.

 

Lão ta không thể xác định hiện giờ anh đã mạnh tới mức nào.

 

Nhưng lão ta dám chắc Dương Thanh vẫn chưa dùng hết sức, nếu không lão ta đã bỏ mạng dưới một đòn này.

 

“Cậu ThanhI”

 

Long Thiên Vũ trông thấy Dương Thanh xuất hiện, vẻ mặt kinh ngạc.

 

Hắn ta không biết Dương Thanh cũng đang ở Yến Đô, vội vàng chạy theo Long Tấn tới đây cũng là vì ngăn lão ta ra tay với người bên cạnh Dương Thanh.

 

Bây giờ Dương Thanh đã tận mắt nhìn thấy cao thủ của Hoàng tộc họ Long muốn giết hại người thân của anh, có lẽ anh đang rất tức giận.

 

Nhưng Dương Thanh lại không hề nổi giận, trong mắt còn có mấy phần thưởng thức.

 

Người khác không biết, sao anh có thể không biết được?

 

Nếu vừa nãy Long Tấn thật sự muốn giết Vũ Văn Cao Dương rõ ràng dễ như trở bàn tay.

 

Nhưng lão ta không làm vậy, mà là chờ anh xuất hiện mới chịu tấn công.

 

“Dương Thanh!”
 
Chương 2249


Chương 2249:

 

Long Tấn nhìn anh, bỗng nhiên lên tiếng: “Tôi rất muốn biết cao thủ Siêu Phàm Cảnh thật sự mạnh cỡ nào”.

 

Dứt lời, lão ta lập tức biến mất, chỉ còn giọng nói vang vọng: “Tôi chờ cậu ở đỉnh Long Sơn!”

 

Cơ thể Dương Thanh chớp động, thoát cái biến mất khỏi gia tộc Vũ Văn.

 

“Người đâu rồi?”

 

Người của gia tộc Vũ Văn đều khiếp sợ.

 

Hai người sống sờ sờ đột nhiên biến mất ngay trước mặt họ, khiến họ cảm thấy không chân thật.

 

Dù sao người mạnh nhất gia tộc Vũ Văn là Vũ Văn Cao Dương cũng chỉ có thực lực Vương Cảnh hậu kỳ. Còn Long Tấn và Dương Thanh đều hơn xa Vương Cảnh.

 

Năm phút sau, một già một trẻ giao đấu trên đỉnh Long Sơn.

 

Ý chí chiến đấu phun trào trong người Long Tấn, bộc phát khí tức mạnh hơn cả Thần Cảnh đỉnh phong.

 

Bán bộ Siêu Phàm Cảnh!

 

Dương Thanh không hề kinh ngạc khi lão ta đã đạt tới bán bộ Siêu Phàm Cảnh.

 

Cả bốn Hoàng tộc của Chiêu Châu đều không đơn giản. Tin đồn đều nói bốn vị Hoàng chủ đều có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong, nhưng anh biết có lẽ họ đã đột phá bán bộ Siêu Phàm Cảnh, chỉ cách Siêu Phàm Cảnh một bước.

 

“Cho tôi cảm nhận sức mạnh thật sự của cao thủ Siêu Phàm Cảnh trước khi chết đi!”

 

Long Tấn bồng lên tiếng.

 

Dương Thanh nhìn chằm chằm lão ta, phức tạp nói: “Chắc hẳn ông biết rõ, nếu tôi đánh hết sức, ông sẽ không còn đường sống”.

 

Long Tấn bình thản đáp: “Đây là nhiệm vụ của tôi!”

 

Dương Thanh thở dài: “Oan có đầu, nợ có chủ.

 

Ông có ý tha mạng cho bố tôi, tôi cũng cho ông một đường sống. Đi đi, ông không đánh lại tôi đâu”.

 

Long Tấn bật cười tự giễu: “Hoàng Chủ ra lệnh, tôi chỉ có thể chấp hành”.

 

“Tôi biết chắc chắn cậu sẽ không tha cho Long Hoàng. Nhưng tôi hi vọng cậu hãy cho Hoàng tộc họ Long một con đường sống, vẫn còn rất nhiều người vô tội”.

 

Đương nhiên Dương Thanh biết rõ tại sao lão †a lại cố tình tha cho Vũ Văn Cao Dương, chính là vì hi vọng anh đồng ý bỏ qua cho Hoàng tộc họ Long.

 

“Tôi chỉ giết những kẻ đáng chết!”

 

Dương Thanh bình tĩnh nói: “Còn ông cũng không đáng chết. Ông đi đi!”

 

Nói xong, anh quay người định rời đi.

 

“Uỳnh!”

 

Dương Thanh mới đi được mấy bước, Long Tấn bỗng bộc phát toàn bộ sức lực lao về phía anh.

 

Giây phút lão ta tung đòn lại giật mình phát hiện Dương Thanh đã biến mất.

 

“Ông không phải là đối thủ của tôi!”

 

Giọng nói của anh chợt vang lên sau lưng Long Tấn.

 

Bấy giờ, Long Tấn cực kỳ kinh hãi. Lão ta biết Dương Thanh rất mạnh, nhưng không ngờ anh đã mạnh tới mức này.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom