Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 2270


Chương 2270:

 

Không biết vì sao, tại Hoàng tộc họ Long này, dường như Dương Thanh cảm nhận được một luồng khí thế như có như không, nhưng có thể khẳng định nó không thuộc về Long Hoàng.

 

Có vẻ chủ nhân của nó ở ngay trong Hoàng phủ họ Long nhưng lại không chịu xuất hiện.

 

Vừa rồi, Dương Thanh đã định giết chết Long Hoàng, nhưng khí thế ấy chợt mạnh hơn vào thời điểm đó.

 

Anh có dự cảm đối phương sẽ ra mặt nếu mình giết lão ta.

 

“Cậu Thanh, cậu có thể cho tôi một cơ hội được không?”

 

Long Tấn đột nhiên tiến lên phía trước, nghiêm mặt nói.

 

Dương Thanh cảm thấy khó hiểu: “Cơ hội gì?”

 

“Cơ hội để giết Long Hoàng!”, Long Tấn gắn từng chữ một.

 

Nghe thấy câu này, không chỉ Dương Thanh mà cả những người trong Hoàng tộc họ Long cũng sửng sốt.

 

Trước đó, Long Hoàng và Long Tấn đã đấu với nhau, hai người có tu vi tương đương nhưng sức chiến đấu của Long Tấn không bằng Long Hoàng.

 

Nếu Dương Thanh không xuất hiện thì Long Tấn đã chết rồi.

 

Rõ ràng Long Tấn yếu thế hơn, tại sao lúc này lại chủ động yêu cầu muốn giết Long Hoàng?

 

“Long Tấn, anh háo hức muốn làm con chó Dương Thanh thế à?”

 

Trên mặt Long Hoàng đầy vẻ trào phúng: “Anh cũng biết chỉ cần có Dương Thanh ở đây, dù thua thì cậu ta cũng sẽ cứu anh đúng không?”

 

“Anh thấy Dương Thanh do dự khi giết tôi nên muốn tự ra tay, cho dù thất bại cũng sẽ không mất mạng chứ gì”.

 

Long Tấn không mảy may quan tâm khi bị lão †a châm chọc.

 

Đúng là Long Tấn không phải đối thủ của Long Hoàng, thậm chí còn không có sức để tấn công nữa.

 

Nhưng ban nấy, Long Thiên Vũ đã cho lão ta một viên thuốc chữa thương của Phùng Tiểu Uyển ở phòng khám Ái Dân nơi Yến Đô, sau khi uống thương thế đã khá hơn rất nhiều.

 

Không chỉ vậy, Long Tấn thấp thoáng nhận thấy cơ thể mình vẫn chưa hoàn toàn hấp thu dược hiệu của viên thuốc kia.

 

Lúc này, viên thuốc dùng để chữa thương lại như một thứ dụng cụ chứa đựng năng lượng, giúp sức mạnh của lão ta được tăng lên.

 

Quan trọng là, lão ta có thể nhanh chóng mạnh hơn khi giao chiến với Long Hoàng.

 

“Ông Tấn!”

 

Long Thiên Vũ cực kỳ lo lắng, vội vàng khuyên can: “Ông Tấn, ông không phải đối thủ của ông ta đâu, hay là cứ giao cho cậu Thanh xử lý đi ạ!”

 

Long Tấn lắc đầu, vẫn nài nỉ nhìn Dương Thanh: “Cậu Thanh, mong cậu hãy cho tôi một cơ hội!”

 

“Được!”

 

Dương Thanh gật đầu, cũng biết ông ta muốn dùng chiến đấu để củng cố tu vi của mình, thậm chí còn có thể là đột phá.

 

“Nhưng tôi nói trước, nếu ông và Long Hoàng đấu với nhau, dù ông bị giết thì tôi cũng không cứu đâu”. Dương Thanh nói tiếp.

 

Long Tấn gật đầu: ‘Tôi biết rồi!”

 

“Vậy thì tôi cho phép ông tự mình kết liễu ông †a!”, anh đáp.

 

Trong sự ngạc nhiên của mọi người, Long Tấn đi từng bước một về phía Long Hoàng.
 
Chương 2271


Chương 2271:

 

Hai người đứng đối diện với nhau, ai cũng hừng hực ý chí chiến đấu.

 

“Long Tấn, chỉ dựa vào anh mà cũng muốn giết tôi à?”

 

Long Hoàng nghiến răng nghiến lợi, khinh thường nhìn Long Tấn.

 

“Tôi nhất định sẽ giết cậu!”

 

Long Tấn đanh mặt lại, nói.

 

Dứt lời, hơi thở đáng sợ dần dần toát ra từ trong cơ thể lão ta.

 

Cảm nhận được sự mạnh mẽ đến từ hơi thở ấy, Long Hoàng không tỏ ra khinh thường nữa, trở nên căng thẳng.

 

Lão ta có thể cảm giác được Long Tấn như xảy ra thay đổi nào đó. Trong một thời gian ngản ngủi, dường như cảnh giới của Long Tấn đã gần với Siêu Phàm Nhất Cảnh hơn rồi.

 

“Chết đi!”

 

Ì Long Hoàng chợt gầm lên, xông về phía Long Tấn.

 

Trong nháy mắt, cuộc chiến của hai cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh đã nổ ra.

 

Ngay khoảnh khắc hai người lao vào nhau, Dương Thanh nhíu mày: “Chẳng lẽ mình cảm giác nhầm?”

 

Khí thế như có như không kia đã biến mất vào lúc Long Hoàng và Long Tấn đánh nhau.

 

Dường như đối phương đang cảnh cáo Dương Thanh đừng nhúng tay vào chuyện của Hoàng tộc họ Long.

 

Đối phương không giết Dương Thanh mà chỉ dùng đòn mạnh để đẩy anh lùi lại.

 

Tất cả mọi người đều sững sờ.

 

Dương Thanh là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, bây giờ đột nhiên xuất hiện một người khác mạnh hơn, chỉ một đòn đã có thể đẩy lùi anh. Đây là cao thủ có cấp bậc nào đây?

 

Sắc mặt Dương Thanh âm trầm, nhìn người tóc trăng đang đứng trước mặt Long Hoàng.

 

“Tha được thì tha đi. Rời khỏi Hoàng tộc họ Long đi, tôi sẽ tha mạng cho cậu!”

 

Ông lão bình tĩnh lên tiếng, tựa như đang nói về một chuyện rất bình thường.

 

“Không biết tiền bối là ai? Vì sao muốn nhúng †ay vào chuyện giữa tôi và Hoàng tộc họ Long?”

 

Dương Thanh lạnh lùng hỏi.

 

Ông lão cau mày, không hề nể nang: “Chuyện không nên biết thì đừng có hỏi. Cút đi!”

 

Dương Thanh thầm nổi nóng. Ông lão trước mắt có khí thế rất mạnh, sợ là đã đạt tới Siêu Phàm Ngũ Cảnh rồi.

 

Nếu Dương Thanh muốn thắng lão ta, phải bùng nổ sức chiến đấu như khi đánh nhau với Black Doctor thì còn có cơ may. Nhưng việc đó sẽ để lại hậu quả rất nghiêm trọng, rất có khả năng anh sẽ lại hoàn toàn mất kiểm soát như lần đó, thậm chí sẽ lại mất trí nhớ.

 

Dĩ nhiên, lần trước Dương Thanh còn có thuốc của Phùng Tiểu Uyển nên mới có thể cưỡng chế tăng sức chiến đấu trong thời gian ngắn, mà anh đã dùng hết từ lâu rồi.

 

Nói cách khác, hiện giờ, cho dù dốc hết sức lực thì anh cũng không thể đánh bại ông lão kia.

 

Long Hoàng thần thờ nhìn ông lão thật lâu mới thất thanh hỏi: “Ngài là, bác Phúc ạ?”

 

Nghe thấy câu hỏi này của lão ta, ai cũng giật mình.

 

Bản thân Long Hoàng đã là một lão già hơn bảy mươi tuổi, thế mà lúc này lại gọi một ông lão khó đoán được tuổi như mình là bác Phúc.

 

Vậy chẳng phải có nghĩa là ông lão này ít nhất đã một trăm tuổi rồi?
 
Chương 2272


Chương 2272:

 

Một cao thủ hùng mạnh trăm tuổi!

 

Con ngươi Dương Thanh co rút, đột nhiên hiểu vì sao đối phương lại ngăn cản mình, hóa ra là có liên quan đến Long Hoàng.

 

Ông lão cau mày, lạnh lùng liếc mắt nhìn Long Hoàng, giọng nói đầy bất mãn: ‘Đường đường là Hoàng tộc họ Long, sao lại lưu lạc đến bước đường này vậy? Chỉ là một tên nhóc thôi mà cũng có thể tiêu diệt Hoàng tộc họ Long là sao?”

 

Lời nói của ông lão đã thừa nhận thân phận của mình.

 

Long Hoàng tức khắc đầm đìa nước mắt, quỳ phịch xuống dưới chân ông lão, nức nở nói: ‘Long Kỳ chào bác Phúc ạ!”

 

“Bác Phúc, cháu có lỗi với tổ tiên của Hoàng tộc họ Long, xin bác hãy trừng phạt cháu!”

 

Lão ta vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều sững sờ.

 

Nhất là người của Hoàng tộc họ Long, ai nấy đều trợn to hai mắt, nét mặt không dám tin.

 

Lúc này đây, trong đầu bọn họ đều hiện lên một cái tên, Long Phúc!

 

Tên của vị Long Hoàng đời trước chính là Long Phúc.

 

Đây cũng là người duy nhất trong lịch sử Hoàng tộc họ Long không truyền ngôi vị Hoàng Chủ của mình cho con nối dõi mà là cho cháu.

 

Long Tấn đang đứng bên cạnh cũng sững sờ nhìn Long Phúc.

 

“Hừ”

 

Nghe Long Hoàng nhận lỗi, Long Phúc chỉ hừ lạnh rồi nói: “Nếu tôi không nể tình bố cậu thì chỉ dựa vào việc suýt làm cho Hoàng tộc họ Long bị tiêu diệt, tôi đã đích thân giết cậu rồi!”

 

Trên trán Long Hoàng đổ đây mồ hôi lạnh.

 

Hơn bất cứ ai, lão ta biết Long Phúc đang đứng đối diện vô cùng mạnh.

 

Ban đầu, sở dĩ Long Phúc nhường ngôi cho lão ta là vì nghĩ cho tương lai của Hoàng tộc.

 

“Long Tấn, cậu câu kết với người ngoài với âm mưu lật đổ Hoàng tộc họ Long, phải chịu tội gì?”

 

Long Phúc sắc bén nhìn về phía Long Tấn, lạnh giọng chất vấn.

 

Người Long Tấn run lên, vội vàng quỳ xuống đất, căn răng nói: “Thưa Hoàng Chủ đời trước, cháu không câu kết với người ngoài, muốn lật đổ Hoàng tộc đâu ạ, cháu làm vậy là vì giúp cho Hoàng tộc thoát khỏi cảnh nguy nan thôi”.

 

‘Âm!’ Lão ta vừa nói xong thì cơ thể bay ra ngoài như đạn đại bác.

 

“Ông Tấn!”

 

Long Thiên Vũ thét lên.

 

Long Phúc vừa rồi còn ở cách đây mười mét đã đứng tại vị trí Long Tấn vừa quỳ, lạnh lùng nói: “Vì nể mặt bố cậu nên tôi mới không giết cậu vì tội câu kết người ngoài đấy!”

 

Hiển nhiên, lão ta không giết Long Tấn.

 

Long Phúc không hề đếm xỉa đến Long Thiên Vũ, sau khi đánh bay Long Tấn thì đanh mặt nhìn Dương Thanh: “Nhóc con, thiên phú của cậu rất cao, tu luyện cũng không dễ gì. Bây giờ, nếu cậu đi khỏi đây, tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không thì giết không tha!”

 

Trong lúc nhất thời, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Dương Thanh.

 

Dương Thanh nhìn chằm chằm vào Long Phúc, lạnh lùng nói: “Theo như tiền bối thì chẳng lẽ tôi bị Long Hoàng phái sáu cao thủ Thần Cảnh ám sát, sau đó tôi tới Hoàng tộc họ Long đòi lại công băng là lỗi của tôi sao?”

 

Long Phúc nhíu mày: “Cậu muốn chết sớm thế à?”
 
Chương 2273


Chương 2273:

 

Dứt lời, lão ta hừng hực ý chí chiến đấu. Điều là Dương Thanh ngạc nhiên là anh cảm nhận được có gì đó quen thuộc từ trên người Long Phúc.

 

Toàn thân Long Phúc đầy sát khí máu tanh, rõ ràng là đã trải qua khói lửa chiến tranh, phải giết rất nhiều mới có hơi thở đó.

 

Lẽ nào, Long Phúc là người ở chiến vực?

 

Người khác có lẽ không biết, nhưng Dương Thanh thì biết rõ về một số việc vì từng làm Tướng quân biên giới phía Bắc.

 

Nhìn bên ngoài thì chiến vực Chiêu Châu chỉ có bốn biên giới cùng với bộ tư lệnh chiến vực.

 

Trên thực tế, bốn biên giới của chiến vực chỉ là một khái niệm để người thường năm khái quát.

 

Ở đó, ngoài cao thủ Thần Cảnh ra thì còn có đội ngũ cao thủ Siêu Phàm Cảnh mạnh hơn.

 

Bây giờ, về cơ bản Dương Thanh có khẳng định Long Phúc xuất thân từ chiến vực, cụ thể hơn là đội ngũ Siêu Phàm Cảnh này.

 

“Tướng quân biên giới phía Bắc rất mạnh trong mắt người thường, nhưng với tôi thì chỉ như một con kiến. Đi khỏi Hoàng tộc họ Long đi, tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra”.

 

Ấy vậy mà Long Phúc lại biết thân phận của Dương Thanh, điều này làm cho anh càng chắc chăn với suy đoán của mình hơn.

 

Vậy thì nếu Dương Thanh muốn tiếp tục đòi lại công bằng từ Long Hoàng thì e là có hơi không thích hợp nữa.

 

“Tôi có thể đi, nhưng Long Hoàng phải xin lỗi tôi!”

 

Dương Thanh đột nhiên nói.

 

Nếu không có tu vi cao thì anh đã chết vì mười hai cao thủ Thần Cảnh do Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp cùng phái đi rồi.

 

Nể Long Phúc dốc sức cống hiến cho Chiêu Châu lắm mới chỉ yêu cầu Long Hoàng nói xin lỗi.

 

“Xin lỗi?”

 

Mặt mày Long Phúc tức khắc sa sầm, phóng khí thế mênh mông ra phủ lấy anh.

 

Dương Thanh cảm thấy trên vai như bị một ngọn núi to đè xuống, hai chân gần như khuyu gối sắp quỳ.

 

Cố gắng chịu đựng áp lực của đối phương, anh vần cứng rắn nhìn Long Phúc.

 

“Tôi đường đường là Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Long, sao có thể cúi đầu nhận lỗi với cậu được?”

 

Long Phúc ngạo nghễ nói: ‘Một tên nhóc miệng còn hôi sữa, chỉ vừa bước vào Siêu Phàm Cảnh như cậu mà có tư cách đó sao?”

 

“Cho cậu mười giây, cút ra khỏi đây đi, nghe lời thì tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện, không thì tự gánh lấy hậu quả đi!”

 

Long Hoàng đang đứng bên cạnh cực kỳ vui mừng, ban đầu cho là hôm nay không chết cũng phải nhường ngôi, không ngờ Long Phúc lại trở về.

 

Áp lực đang đè lên người Dương Thanh trở nên mạnh hơn, cơ thể anh gần như bị ép vỡ.

 

Dương Thanh cảm thấy rất uất nghẹn, đây là lần đầu tiên anh uất nghẹn đến thế này từ sau khi rời khỏi biên giới phía Bắc. Đối mặt với Long Phúc, anh không hề có sức đánh trả nào.

 

Mấu chốt là, rất có khả năng lão ta là người của chiến vực, Dương Thanh có muốn liều mạng với lão ta cũng không được.

 

“Phạch phạch!”

 

Ngay lúc này, tiếng âm ầm vang trời xuất hiện, một chiếc phi cơ bay trên trời Hoàng tộc họ Long.

 

Long Phúc nhíu chặt mày, ngẩng đầu nhìn lên.

 

Dưới con mắt kinh ngạc của bao người, một người đột nhiên từ chiếc phi cơ bay cao mấy trăm mét tung mình nhảy xuống.
 
Chương 2274


Chương 2274:

 

““Phichl”

 

Mặt đất chấn động, cát bụi tung bay, một ông lão với vẻ uy nghiêm, cương nghị xuất hiện trước người Dương Thanh.

 

“Đồ đệ của tôi mà ông cũng dám đe dọa?”

 

Ông lão uy nghiêm lạnh giọng quát, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Long Phúc.

 

Dương Thanh nhìn bóng lưng quen thuộc đang đứng trước mặt mình, nghe giọng nói thân quen của đối phương, ngây ngẩn cả người.

 

“Sư phụt”

 

Anh không kìm được, reo lên.

 

Dương Thanh đã dùng năm năm để từ một người thấp bé ở tầng chót trở thành Tướng quân trấn giữ một phương biên giới, có thể nói răng tất cả mọi thứ đều nhờ có sư phụ.

 

Sư phụ của anh không có tên, mọi người đều gọi ông cụ là Vô Danh.

 

Giờ đây, được gặp lại sư phụ của mình, tâm trạng Dương Thanh vô cùng xúc động.

 

“Thanh!”

 

Vô Danh xoay người nhìn Dương Thanh, nở nụ cười từ ái, quan sát anh từ trên xuống dưới rồi hài lòng nói: “Giỏi lắm, chỉ trong sáu năm ngắn ngủi mà từ một người bình thường trưởng thành đến hôm nay. Thật sự rất giỏi!”

 

“Vô Danh!”

 

Giữa lúc đó, một giọng nói vang lên chen ngang. Long Phúc phẫn nộ nhìn Vô Danh: “Ông muốn nhúng tay vào chuyện giữa cậu ta và Hoàng tộc họ Long chúng tôi đấy à?”

 

“Con mẹ nói”

 

Vô Danh nổi giận măng: “Từ khi tiến vào chỗ đó, mạng của tôi và ông đã không thuộc về mình nữa rồi, đồng nghĩa với việc chẳng còn dính dáng gì đến quá khứ nữa”.

 

“Lão già không biết xấu hổ như ông còn mặt mũi để chất vấn tôi à?”

 

“Tôi phải hỏi ngược lại, rốt cuộc là ông hay ông đây là người nhúng tay vào chuyện thế tục đấy!”

 

Nghe thấy những lời này, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, không ai nghĩ rằng ông lão có mái tóc bạc phơ này lại ăn nói cộc căn như thế.

 

Dương Thanh hơi nhếch môi, phong cách nói chuyện này đúng là đậm chất sư phụ.

 

Khóe môi Long Phúc giật giật, căn răng nói: “Đúng là tôi không còn quan hệ gì với Hoàng tộc họ Long ngoài thế tục nữa, nhưng dù sao đây cũng là một trong những nhà tài phiệt đứng đầu Chiêu Châu”.

 

“Đồ đệ của ông ỷ vào tu vi Siêu Phàm Cảnh của mình mà chạy tới Hoàng tộc họ Long diễu võ dương oai. Chẳng lẽ ông không biết nếu Hoàng tộc tôi bị tiêu diệt thì sẽ gây ra hậu quả lớn thế nào sao?”

 

“Dù thế nào đi nữa, Hoàng tộc họ Long cũng là một trong các thế lực đứng đầu Chiêu Châu, vô cùng cần thiết đối với Chiêu Châu. Một khi bị tiêu diệt, bốn Hoàng tộc lớn sẽ có biến, ngộ nhỡ nước địch nhân cơ hội tấn công thì sao, ai có thể chịu trách nhiệm cho hậu quả đấy?”

 

Nghe những lời này của Long Phúc, Vô Danh cười khẩy, nói tục: “Mẹ nó, ông thôi đi! Chỉ là một Hoàng tộc họ Long thôi, bị diệt thì bị diệt, có gây ra nguy hiểm chó má gì cho Chiêu Châu đâu”.

 

“Để xem có lão già này ở đây, ai dám bắt nạt đệ tử của tôi?”

 

Dứt lời, Vô Danh nói với Dương Thanh: “Dương Thanh, con muốn làm gì cứ thỏa thích làm cái đó, có thầy ở đây, đừng hòng ai muốn động vào một cọng tóc gáy của con!”

 

Dương Thanh cười trừ. Tuy rất muốn bät Long Hoàng trả giá, nhưng anh cũng biết Vô Danh và Long Phúc đều là thành viên trong đội ngũ cao thủ Siêu Phàm Cảnh ở chiến vực Chiêu Châu.

 

Nếu thật sự giết Long Hoàng hoặc khiến Hoàng tộc họ Long bị tiêu diệt, Dương Thanh sợ sư phụ mình sẽ phải chịu áp lực rất lớn.
 
Chương 2275


Chương 2275:

 

“Ông…

 

Long Phúc tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào Vô Danh thật lâu mới nặn ra được mấy chữ: “Lão già khốn kiếp này!”

 

Vô Danh cười khẩy: “Cảm ơn, quá khen!”

 

Nhìn cảnh tượng hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh đấu võ mồm, người của Hoàng tộc họ Long đều sững sờ.

 

Ban đầu Long Hoàng còn cho rằng sự hiện diện của Long Phúc sẽ giúp mình giải quyết mớ rắc rối trong Hoàng tộc, không ngờ đột nhiên sư phụ của Dương Thanh từ đâu chui ra.

 

Rõ ràng thực lực của Vô Danh mạnh hơn Long Phúc.

 

Nếu không thì lão ta đã không dè chừng như thế.

 

“Nể mặt tiền bối Long Phúc, tôi có thể bỏ qua cho Hoàng tộc họ Long, nhưng Long Hoàng phải thoái vị và thê răng cả đời sẽ không mơ ước đến vị trí Hoàng Chủ nữa’.

 

Sau một lúc suy tư, Dương Thanh trầm giọng nói.

 

Làm Hoàng tộc họ Long bị tiêu diệt thì rất dễ, nhưng đúng như Long Phúc đã nói, Hoàng tộc họ Long dù sao cũng là một trong những nhà tài phiệt đứng đầu Chiêu Châu, nếu bị diệt vong thì những Hoàng tộc khác cũng có biến.

 

Bốn Hoàng tộc lớn này là những gia tộc đứng trên đỉnh cao của Chiêu Châu, căn cơ bị tổn thương thì sức mạnh của Chiêu Châu cũng bị suy giảm.

 

Tuy trên bốn Hoàng tộc lớn còn có hai Hoàng tộc cổ xưa và gia tộc Cổ Võ mạnh hơn. Nhưng họ đều là những thế lực bí ẩn, khó nắm bắt.

 

Nếu Long Hoàng thoái vị thì không chỉ có thể làm Dương Thanh nguôi giận mà còn đảm bảo được sự an toàn cho Hoàng tộc họ Long.

 

“Thằng nhóc kia, cậu quá lắm rồi đấy!”

 

Long Phúc giận dữ quát lên, căn răng nói: “Cậu nghĩ Hoàng tộc họ Long không ai trị được cậu thật đấy à?”

 

“Cậu chỉ là người ngoài mà lại muốn kiểm soát ngôi vị Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Long vào tay ai sao?”

 

Đồng thời, lão ta bộc phát khí thế khủng bố, cuốn lấy Dương Thanh.

 

“Long Phúc, tưởng tôi không dám giết ông à?”

 

Lại là một luồng khí thế khác xuất hiện, bao phủ Long Phúc. Nét mặt Vô Danh trông rất tức giận: “Chỉ với việc Hoàng tộc họ Long dám phái người giết đệ tử của tôi đủ để tôi tàn sát toàn bộ nơi này rồi”.

 

“Cho dù đệ tử của tôi muốn giết Long Hoàng đương nhiệm cũng không thành vấn đề, huống chỉ chỉ muốn Hoàng tộc họ Long đổi người đứng đầu khác”.

 

Long Phúc biết Vô Danh không nói đùa, nếu chọc tức ông cụ thì ông cụ thật sự có thể làm ra chuyện tàn sát toàn bộ Hoàng tộc.

 

Những năm gần đây, hai người đã nhiều lần làm cộng sự của nhau, Long Phúc hiểu rõ sự điên khùng của Vô Danh hơn ai hết.

 

Quan trọng hơn, Long Phúc hoàn toàn không phải đối thủ của Vô Danh, đã thế lão ta còn không hề biết gì về thực lực chân chính của Vô Danh mạnh đến mức độ nào.

 

Nhưng, có thể xác định một điều, Vô Danh muốn giết lão ta thì dễ như trở bàn tay.

 

“Được! Được lắm!”

 

Long Phúc vô cùng phấn nộ, hai mắt đỏ ngầu nhìn Vô Danh, nói: “Chờ tôi trả đũa đi!”

 

“Thích thì chiều!”, Vô Danh khinh khỉnh đáp.

 

Khuôn mặt Long Hoàng xám xịt, rõ ràng Long Phúc quyết định không quan tâm đến chuyện của Hoàng tộc họ Long nữa.

 

Dương Thanh thì bình tĩnh nhìn Long Hoàng, lạnh lùng nói: “Từ khi ông phái người trong Hoàng tộc đi giết những người bên cạnh tôi, thì ông đã bị tôi đưa vào danh sách phải giết rồi”.
 
Chương 2276


Chương 2276:

 

“Bây giờ, nể mặt tiền bối Long Phúc nên tôi tha mạng cho ông. Chỉ yêu cầu ông thoái vị đã là sự nhân từ lớn nhất rồi”.

 

Nghe anh nói vậy, Long Phúc hừ lạnh nhưng cũng không nói gì.

 

Bản thân lão ta cũng biết hành động của Long Hoàng chẳng ra gì. May mà những cao thủ được phái đi không đạt được mục đích, nếu không thì toàn bộ Hoàng tộc họ Long sẽ bị tiêu diệt.

 

Long Phúc nắm sự tích về Dương Thanh rõ như lòng bàn tay.

 

Thân phận Tướng quân trẻ nhất Chiêu Châu, lại thêm đã bước vào Siêu Phàm Cảnh, thiên phú võ thuật này mà đặt ở trong gia tộc Cổ Võ cũng là một kỳ tài.

 

Nếu Hoàng tộc họ Long không phải gia tộc của lão ta thì lão ta đã không nhúng tay vào chuyện này.

 

Long Tấn cũng đưa mắt sang Long Hoàng, đanh mặt nói: “Tuy Thiên Vũ mới bước vào Thần Cảnh nhưng cũng có thể xem như con cháu có thiên phú võ thuật cao nhất trong Hoàng tộc, cậu hãy nhường ngôi cho nó đi!”

 

“Chỉ cần cậu muốn, tôi và cậu cùng nhau phụ tá nó, thế thì Hoàng tộc họ Long sẽ có thể tái hiện huy hoàng của ngày xưa!”

 

Long Thiên Vũ phức tạp nhìn Long Hoàng — người ông đã giết bố của mình.

 

Trước đây, Long Thiên Vũ rất kính trọng Long Hoàng, nhưng chính tay người ông này đã giết bố của hắn ta, thậm chí còn muốn giết cả đứa cháu trai này.

 

Giờ đây, trong lòng Long Thiên Vũ chỉ còn thù hận đối với Long Hoàng, ánh mắt khi nhìn lão ta tràn đầy oán hận.

 

Nhưng Long Thiên Vũ hiểu răng, bây giờ ngay cả Hoàng Chủ đời trước của Hoàng tộc họ Long cũng đã xuất hiện, đến Dương Thanh còn chẳng thể giết được Long Hoàng thì e là cả đời này hắn †a cũng không có hy vọng được báo thù cho bố.

 

Trong lúc nhất thời, ai cũng nhìn Long Hoàng.

 

Lão ta không nói một lời, ánh mắt thấp thoáng sát khí, hai tay siết chặt.

 

Là người nắm quyền Hoàng tộc họ Long lại bị ép buộc thoái vị, đây đúng là nỗi nhục nhã to lớn đối với lão ta.

 

Sao một kẻ đã quen ngang ngược, lộng hành như Long Hoàng có thể đồng ý được?

 

So với việc thoái vị, lão ta thà chết còn hơn!

 

“g?”

 

Đến Long Phúc cũng cảm nhận được sát khí không ngừng tỏa ra từ Long Hoàng, nhíu mày quát: ‘Long Kỳ, đừng có nghĩ bậy!”

 

Có Vô Danh ở đây, lão ta có bùng nổ trạng thái mạnh nhất cũng không giúp được Long Hoàng.

 

Chưa kể ở đây còn có một người đã bước vào Siêu Phàm Cảnh là Dương Thanh, nếu Long Hoàng phản kháng thì hậu quả chỉ có một, đó là chết!

 

Dương Thanh híp mắt nhìn chằm chằm Long Hoàng. Chỉ cần lão ta dám ra tay, anh sẽ không nương tay.

 

Thậm chí anh đã bắt đầu do dự, dù Long Hoàng lựa chọn từ bỏ Hoàng vị cũng không biết có thể tha được không.

 

Một khi giữ lại loại người này, sợ là sẽ trở thành nguy hiểm tiềm tàng, sớm muộn cũng có ngày gây họa cho anh.

 

Một luồng sát khí như có như không tỏa ra từ người anh.

 

“Thiên Vũ cẩn thận!”

 

Long Tấn vội lao tới che chắn trước người Long Thiên Vũ.

 

Trong số những người đang có mặt, e là chỉ có Long Thiên Vũ có thể dễ dàng bị Long Hoàng lấy mạng.

 

Đương nhiên Long Thiên Vũ cũng ý thức được chuyện này. Hắn ta đãng đằng sát khí nhìn Long Hoàng, nghiến răng nói: “Nếu ông đồng ý nhường ngôi, tôi có thể tha cho ông món nợ giết bố tôi!”
 
Chương 2277


Chương 2277:

 

Không phải Long Thiên Vũ không muốn trả thù cho bố, mà là biết rõ dù Long Hoàng có gây ra tội ác không thể tha thứ, giết chết bố hắn ta thì vẫn là ông nội của hản ta.

 

Quan trọng nhất là với cảnh giới hiện giờ của Long Hoàng, một kẻ mới đột phá Thân Cảnh như hản ta không hề có cơ hội trả thù.

 

Nghe thấy thế, trong mắt Long Phúc hiện vẻ tán thưởng, lên tiếng nói: “Long Kỳ, ý cậu thế nào?”

 

“Cháu không thể nhường ngôi!”

 

Long Hoàng bỗng nhiên ngẩng đầu đáp.

 

“Cậu nói gì?”

 

Đến cả Long Phúc cũng tưởng mình nghe lầm, kinh ngạc hỏi lại.

 

Chẳng lẽ chuyện đến nước này, Long Hoàng vân dám muốn phản kháng sao?

 

Vô Danh tỏ ra bình tĩnh, không hề hứng thú với chuyện của Hoàng tộc họ Long. Nếu không phải đồ đệ gặp nguy hiểm, ông cụ cũng sẽ không tới đây.

 

Chỉ cần kiềm chế được Long Phúc, phần còn lại cứ giao cho Dương Thanh là được.

 

Trong mắt Dương Thanh lóe lên tia lạnh lẽo, nhìn Long Hoàng lạnh giọng nói: “Tức là ông định đấu với tôi đến cùng hả?”

 

Long Hoàng không thèm để ý tới anh, chỉ nhìn Long Phúc nói tiếp: “Xin lỗi bác Phúc, cháu khiến bác thất vọng rồi! Trừ phi chết đi, cháu sẽ không nhường ngôi!”

 

Dứt lời, một luồng khí thế hung mãnh bộc phát trong người lão ta.

 

“Âm ầm ầml”

 

Mặt đất rung chuyển khiến mọi người khiếp sợ. Ánh mắt Long Hoàng dần đen kịt lại, khí thế trên người lão ta cũng vượt qua bán bộ Siêu Phàm Cảnh.

 

“Đồ khốn! Cậu làm gì vậy?”

 

Long Phúc giật mình nghiêm nghị quát lớn, muốn ngăn cản nhưng tất cả đều đã muộn.

 

Một luồng khí thế võ thuật cực kỳ tà ác trên người Long Hoàng phóng lên tận trời. Thoáng chốc toàn bộ Hoàng tộc họ Long đều bị nó bao trùm.

 

“Phập!”

 

Long Hoàng tiện tay vung đấm, một cao thủ bên cạnh lão ta lập tức bị xuyên thủng người.

 

“Grừi”

 

Tiếng rống khủng bố vang lên từ cổ họng lão ta.

 

“Bàng môn tà đạo!”

 

Vô Danh hừ lạnh, cũng không ra tay mà nhìn sang Long Phúc: “Đây là con cháu của Hoàng tộc họ Long các người sao? Ha hai”

 

Sắc mặt Long Phúc tối sâm, nhìn chăm chằm Long Hoàng.

 

Lúc này, Dương Thanh rất kinh ngạc. Khí tức trên người Long Hoàng khiến anh thấy quen thuộc.

 

Lão ta đã uống liều thuốc hoàn mỹ rồi sao?

 

Black Doctorl Trong đầu anh bỗng hiện ra một bóng hình quen thuộc, lập tức nghiến răng nghiến lợi.

 

Lần trước ở đỉnh Ninh Sơn chính ông ta xuất hiện ép anh uống liều thuốc siêu hoàn mỹ nên anh mới mất kiểm soát, thậm chí mất cả trí nhớ.

 

Rõ ràng sự thay đổi trên người Long Hoàng có liên quan tới ông ta.

 

Dương Thanh không biết Long Hoàng có uống liều thuốc hoàn mỹ không nhưng cảm giác quen thuộc ấy không lẫn vào đâu được.
 
Chương 2278


Chương 2278:

 

Sau khi giết một cao thủ của Hoàng tộc họ Long, khí tức trên người Long Hoàng càng thêm khủng bố.

 

Dù là Dương Thanh cũng bị kích động, đây là khí tức của cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh.

 

Từ bán bộ Siêu Phàm Cảnh nhảy thẳng lên Siêu Phàm Tam Cảnh, hiệu quả tăng cường thực lực này quá kinh khủng.

 

Dương Thanh vốn đang hoài nghi Long Hoàng uống liều thuốc hoàn mỹ, nhưng hiện giờ xem ra cũng không phải.

 

Đúng là dược hiệu của liều thuốc hoàn mỹ rất mạnh nhưng cũng không thể khiến một cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh tức khắc đột phá Siêu Phàm Tam Cảnh được. Đến cả liều thuốc siêu hoàn mỹ cũng không thể làm được.

 

“Đồ chết tiệt! Mau tỉnh lại cho tôi!”

 

Long Phúc bỗng nổi giận gầm lên.

 

Tiếng gầm thét như một đòn tấn công thực thụ trúng vào người Long Hoàng.

 

“Bịch!”

 

Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Long Hoàng run lên, lùi về sau mấy bước, sảc mặt dữ tợn.

 

“Giết!”

 

Long Hoàng giận dữ gào thét, lao thẳng về phía Dương Thanh.

 

Cảnh tượng này khiến mọi người đều sững SỜ.

 

Không ai ngờ được lão ta sẽ tấn công Dương Thanh.

 

“Muốn chết hả?”

 

Trong mặt Vô Danh lấp lóe sát khí, đanh định ra tay thì một luồng khí tức khủng bố bất ngờ ngăn cản trước người lão.

 

“He he! Đối thủ của ông là tôi!”

 

Đối phương hung tợn nói rồi ra đòn.

 

“Bichl”

 

Vô Danh tung ra một đòn mạnh mẽ đánh trả đối phương. Cả hai lập tức đồng loạt lùi về sau mấy bước.

 

Thực lực của họ ngang nhau!

 

Đến cả Long Phúc cũng sợ ngây người, khó †in nhìn người đàn ông trung niên vừa đánh lui Vô Danh.

 

Lão ta không biết Vô Danh mạnh bao nhiêu, chỉ biết mình có thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh cũng đánh không lại.

 

Nhưng hiện giờ lại xuất hiện một người trung niên đánh ngang tay với Vô Danh.

 

“Black Doctor!”

 

Gó lẽ người khác không biến ông ta là ai nhưng Dương Thanh nhanh chóng nhận ra đối phương, sắc mặt sa sầm.

 

Cùng lúc đó, Long Hoàng bạo phát đã lao đến tung chưởng về phía anh.

 

Dương Thanh không kịp nghĩ nhiều. Giây phút nhìn thấy Black Doctor, anh không cần tưởng tượng đã tự động rơi vào trạng thái điên cuồng.

 

Khí thế võ thuật trên người anh lập tức tăng vọt, không chút do dự vung đấm.

 

“Bịchl”

 

Hai người va chạm vào nhau. Một nguồn sức mạnh hủy diệt bùng nổ giữa hai người, càn quét bốn phương tám hướng.
 
Chương 2279


Chương 2279:

 

Lúc này Dương Thanh chỉ cảm thấy ruột gan đảo lộn, vội vàng lùi lại.

 

Long Hoàng thừa thắng xông lên, lại xông tới chỗ anh.

 

Bản thân Dương Thanh chỉ có thực lực Siêu Phàm Nhất Cảnh, dù kích hoạt trạng thái cuồng bạo cưỡng ép tăng thực lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng đạt tới Siêu Phàm Nhị Cảnh đỉnh phong.

 

Còn Long Hoàng không biết đã bị Black Doctor giở trò gì, có thể bộc phát thực lực siêu Phàm Tam Cảnh.

 

Sợ là rất khó đánh bại lão ta!

 

“Long Phúc, ông còn đang chờ đợi cái gì?”

 

Vô Danh tức giận hét ầm lên: “Nếu đồ đệ tôi gặp chuyện, tôi sẽ giết cả nhà ông!”

 

Black Doctor âm trầm cười lạnh nhìn Long Phúc: “Tôi biết ông bị Vô Danh áp chế bao lâu nay, vốn đã rất căm hận. Chắc ông biết rõ chỉ dựa vào sức mình ông khó mà giết được lão ta”.

 

“Nếu ông liên thủ với tôi, giết Vô Danh sẽ dễ như trở bàn tay. Chắc ông tự biết nên chọn gì rồi chứ?”

 

Không ngờ Black Doctor lại lôi kéo Long Phúc trong giờ phút này.

 

Hiện giờ Vô Danh bị Black Doctor giữ chân, Dương Thanh đang giao đấu với Long Hoàng, tạm thời còn chống đỡ được, nhưng không biết còn chịu được bao lâu.

 

Có thể nói trong tình hình này, Long Phúc có thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh chính là biến số duy nhất.

 

Lão ta giúp bên nào, bên còn lại chắc chắn phải thất bại.

 

Sắc mặt Long Phúc vô cùng khó coi, trong lòng do dự.

 

“Long Phúc, ông đang do dự cái gì? Đừng quên Dương Thanh cũng là anh hùng của chiến vực. Nếu nó phải bỏ mạng ở đây vì lựa chọn sai lầm của ông, ông hản phải biết hậu quả nghiêm trọng cỡ nào!”

 

Vô Danh trầm giọng nói: “Đến lúc đó đừng nói là Hoàng tộc họ Long, ông cũng sẽ bị liệt vào danh sách đen của Chiêu Châu!”

 

“Tôi với ông liên thủ giết chết thăng khốn này, ông còn được tính là lập công”.

 

Black Doctor cau mày gào lên: “Câm miệng!”

 

Dứt lời, ông ta xông lên, ngưng tụ lực lượng vào tay phải tung đấm về phía Vô Danh.

 

Vô Danh không dám tiếp tục phân tâm, bỗng đạp mạnh xuống đất, né đòn của Black Doctor.

 

Ỉ Ông cụ có thể cảm nhận được trên người Black Doctor không hề có khí tức võ thuật, sức chiến đấu lại mạnh không tưởng. Nếu người đấu là Long Phúc, sợ là sẽ bị giết ngay tức khảc.

 

“Bịch bịch bịchI”

 

Giây tiếp theo, Black Doctor lại đánh tới, hai người giao chiến kịch liệt.

 

Dương Thanh cũng đang đấu với Long Hoàng mất khống chế.

 

Long Phúc đứng im tại chỗ, nội tâm do dự.

 

Bản thân lão ta cũng là người của chiến vực.

 

Theo lý mà nói, lão ta nên giúp Dương Thanh và Vô Danh mới đúng. Nhưng với thực lực Vô Danh thể hiện, sợ là cả đời này lão ta cũng không vượt qua nổi.

 

Không chỉ vậy, Dương Thanh là đồ đệ của Vô Danh lại muốn giết Long Hoàng. Đối với lão ta mà nói, anh chính là kẻ thù.

 

Bảo lão ta trợ giúp một người muốn giết Long Hoàng, lão ta khó mà làm được.

 

“Tôi biết ông đang sợ cái gì. Ông sợ liên thủ với tôi xong, nếu Vô Danh và Dương Thanh bị giết thì chiến vực sẽ không tha cho ông”.

 

Black Doctor vừa đánh vừa nói: “Tôi dám cam đoan với ông, chỉ cần giết được bọn họ, chuyện xảy ra ở Hoàng tộc họ Long hôm nay sẽ không lọt ra ngoài nửa chữ”.
 
Chương 2280


Chương 2280:

 

Vô Danh cả giận quát: “Long Phúc, ông nghĩ cho kỹ đi!”

 

Long Tấn đứng cạnh lo lắng khuyên nhủ: “Bác Phúc đừng nghe lời Black Doctor. Hản chính là một tên khốn tiếng xấu truyền xa, không đáng tin đâu”.

 

“Bác đừng quên Hoàng tộc họ Long cũng là một phần của Chiêu Châu. Mấy trắm năm trước, †ổ tiên chúng ta cũng từng hi sinh vì mảnh đất này”.

 

“Chính vì thế, Hoàng tộc họ Long mới có thể đứng vững trên đỉnh Chiêu Châu. Bác đừng lựa chọn sai lầm!”

 

Long Tân là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh nhưng lúc này đến cả cơ hội nhúng tay cũng không có, chỉ có thể hết lòng khuyên nhủ.

 

“Tôi chưa cần một đứa con cháu dạy đời!”

 

Long Phúc nhíu mày, vọt tới chỗ Long Hoàng.

 

“Bịchl”

 

Mọi người khiếp sợ nhìn thấy lão ta võ một chưởng vào đầu Long Hoàng.

 

Khí tức cuồng bạo trên người Long Hoàng tức thì biến mất. Đôi mắt đen nhánh của lão ta cũng dần khôi phục thần sắc.

 

“Bác… Bác Phúc…”

 

Long Hoàng không dám tin vào mắt mình, chỉ gọi được một câu liền tắt thở.

 

Long Hoàng uy danh một đời cứ như vậy mà ngã xuống!

 

Sự lựa chọn của Long Phúc khiến Vô Danh thở phào một hơi. Lão ta làm vậy, ít nhất cũng chứng tỏ lão ta không phản bội Chiêu Châu.

 

“Goi như tôi nợ ông một lần!”

 

Vô Danh hiếm khi nói một câu hòa hoãn, rõ ràng là đang nói với Long Phúc.

 

Người khác không biết giá trị của lời nói này, nhưng Long Phúc lại biết rõ. Lão ta vẫn ngạo nghề hừ lạnh: “Long Kỳ đã mất khống chế, còn sống cũng trở thành tên điên gây họa cho Chiêu Châu”.

 

Vẻ mặt Black Doctor lập tức cứng đờ, dường như không ngờ Long Phúc lại tự tay lấy mạng Long Hoàng.

 

“Được! Được lắm!”

 

Ông ta dữ tợn nhìn xung quanh, lạnh giọng nói: “Các người chọc giận được tôi rồi. Một ngày nào đó các người sẽ phải trả giá đät!”

 

“Không ổn, cậu ta muốn chạy. Phải bắt cậu ta lại!”

 

Vô Danh giật mình hô lên, khí thế võ thuật bộc phát, lao thẳng tới chỗ Black Doctor.

 

Long Phúc lựa chọn tiêu diệt Long Hoàng đã làm mất lòng Black Doctor.

 

Lão ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể xông tới.

 

“Chỉ dựa vào các người cũng muốn cản tôi lại sao?”

 

Black Doctor cười nhạo một tiếng.

 

Nói xong, ông ta thoắt cái xuất hiện trước mặt Long Phúc, vung tay đấm một cú.

 

“Bịch!”

 

Tiếng va chạm thật lớn vang lên. Black Doctor đấm trúng ngực Long Phúc.

 

“Phựu”

 

Long Phúc phun máu bay ngược ra ngoài.
 
Chương 2281


Chương 2281:

 

“Khốn kiếp!”

 

Vô Danh thấy thế, sắc mặt hoảng hốt, khí thế trên người tăng vọt, nặng nề đáp xuống.

 

“Bịch!”

 

Ông cụ đạp xuống một phát. Black Doctor đột nhiên giơ tay chéo nhau trước ngực đỡ đòn.

 

Cú đá này khiến hai tay Black Doctor lập tức đứt lìa.

 

Mọi người bàng hoàng phát hiện hay đầu cánh tay đứt gấy của ông ta đều là dây điện.

 

“Gậu không phải người!”

 

Vô Danh thốt lên, vẻ mặt khó tin.

 

Säc mặt Black Doctor cực kỳ âm trầm, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm Vô Danh: “Ông đã chọc giận tôi rồi đấy! Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, cực kỳ nghiêm trọng!”

 

Dứt lời, ông ta lại nhìn sang Dương Thanh: “Gả cậu nữat”

 

Lần trước ở đỉnh Ninh Sơn, cánh tay robot của ông ta đã bị Dương Thanh đánh gãy một lần, bây giờ lại bị sư phụ của anh đánh nát lần nữa.

 

Chỉ ông ta mới biết cái giá phải trả để chế tạo.

 

hai cánh tay này lớn thế nào.

 

Vô Danh kinh ngạc trong phút chốc rồi lập tức lao tới trước người Black Doctor đánh xuống: “Chết đi!”

 

“Bịch!”

 

Vô Danh đấm xuyên qua người Black Doctor từ trước ngực ra sau lưng.

 

“Phụt!”

 

Ông ta phun ra một ngụm máu, oán độc nhìn Vô Danh rồi chết.

 

“Cuối cùng cũng chết!”

 

Dương Thanh trông thấy Black Doctor ngã lăn ra đất, thở phào một hơi. Bị quái vật hình người như ông ta để ý tới chẳng có gì tốt đẹp.

 

“Đúng là nhà khoa học điên, tự chế tạo mình thành người máy”.

 

Vô Danh cúi đầu nhìn thi thể của Black Doctor, lạnh giọng nói.

 

Không phải cả người ông ta đều là máy móc, chỉ có chân tay được chế tạo riêng, trong người cắm thiết bị điện năng.

 

Vừa rồi Vô Danh đã phá hủy trái tim của Black Doctor.

 

“Không có tim, chắc ông ta cũng không sống được đâu nhỉ?”, Dương Thanh không yên lòng nói.

 

“Đốt đi!”

 

Vô Danh ra lệnh cho Long Tấn đã bị dọa sợ ở bên cạnh.

 

“Vâng!”

 

Long Tấn vội đáp.

 

Người của Hoàng tộc họ Long tưới xăng lên thi thể của Black Doctor rồi thiêu rụi.

 

Bấy giờ, mọi người mới hoàn toàn thả lỏng.

 

“Tên khốn này rất tài giỏi. Nếu có thể làm việc cho tôi, chắc chắn sẽ cống hiến rất nhiều cho Chiêu Châu. Tiếc là cậu ta lại dùng tài năng của mình vào bàng môn tà đạo”.
 
Chương 2282


Chương 2282:

 

Lúc này Long Phúc cũng đi tới nhìn Black Doctor bị thiêu cháy.

 

Sắc mặt lão ta trắng bệch. Một đòn vừa rồi của Black Doctor suýt lấy mạng lão ta, may mà kịp thời uống thuốc cứu mạng của chiến vực mới cầm cự được.

 

Thoáng chốc, bọn họ đều đi vào phòng họp của Hoàng tộc họ Long.

 

Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên mặc quần áo của người giúp việc Hoàng tộc họ Long đi tới đống phế tích bị đốt cháy khét, nhặt một miếng kim loại nhỏ lấp lánh lên.

 

“Các người thực sự cho rằng Black Doctor sẽ dễ dàng bị giết như vậy sao?”

 

Ông ta nhếch miệng nở nụ cười khinh thường rồi quay người rời đi.

 

Trong phòng họp của Hoàng tộc họ Long, Long Phúc ngồi ở vị trí chủ tọa, Long Tấn và Long Thiên Vũ ngồi ở hai bên, phía dưới là đám cầm quyền của Hoàng tộc họ Long.

 

“Long Tấn, từ hôm nay trở đi cậu sẽ là Long Hoàng tân nhiệm. Có gì muốn nói không?”

 

Long Phúc nhìn Long Tấn hỏi.

 

Long Tấn hốt hoảng đứng bật dậy: “Bác Phúc, cháu không có ý định tranh giành Hoàng vị. Long Thiên Vũ là cháu nội của Long Kỳ, cũng là người có thiên phú võ thuật mạnh nhất Hoàng tộc họ Long hiện giờ. Tuy nó chỉ mới đột phá Thần Cảnh nhưng tiền đồ rộng mở. Cho nó thừa kế Hoàng vị là danh chính ngôn thuận, cũng thích hợp nhất”.

 

Long Phúc lạnh nhạt nhìn Long Thiên Vũ: “Một phế vật mới vào Thần Cảnh làm gì có tư cách kế thừa Hoàng vị?”

 

“Nếu để nó làm Long Hoàng, chẳng phải người ngoài sẽ nghĩ Hoàng tộc họ Long chúng ta không còn người tài, để một phế vật Thần Cảnh sơ kỳ trở thành Hoàng Chủ sao?”

 

Tuy Long Phúc nói rất khó nghe nhưng cũng có lý.

 

Sắc mặt Long Thiên Vũ cực kỳ khó coi, không phải vì muốn tranh đoạt Hoàng vị mà là vì Long Phúc luôn miệng nói hän ta là phế vật.

 

“Bác Phúc, cháu có thể phụ tá Thiên Vũ…”

 

Long Tấn muốn thuyết phục tiếp lại bị Long Phúc quát nạt: “Câm miệng!”

 

Phòng họp rộng lớn lập tức lặng ngắt như tờ.

 

“Một thằng nhóc 35 tuổi mới miễn cưỡng đột phá Thần Cảnh sơ kỳ cũng xứng xưng là thiên tài võ thuật của Hoàng tộc họ Long sao?”

 

Long Phúc tức giận nói: “Nếu loại như nó đã được gọi là thiên tài thì Dương Thanh chưa tới ba mươi tuổi đã đột phá Siêu Phàm Cảnh là cái gì?”

 

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều cảm thấy xấu hổ. So với Dương Thanh, bọn họ thực sự chỉ là cặn bã.

 

“Long Thiên Vũ, tôi cho cậu một lựa chọn.

 

Muốn ở lại Hoàng tộc họ Long thì phải cố găng tu luyện. Đợi đến khi đột phá Thần Cảnh đỉnh phong thì Long Tấn sẽ truyền lại Hoàng vị cho cậu”.

 

“Hoặc là theo tôi ra chiến tường. Nhưng một khi tới đó, mỗi ngày cậu sẽ phải trải qua chiến đấu khốc liệt, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng. Tôi nói cho cậu biết, Dương Thanh ở chiến tường năm năm mới từ một người bình thường trở thành Tướng quân của biên giới phía Bắc”.

 

“Hơn nữa, thiên phú của cậu so với thiên tài thật sự thì chẳng đáng nhắc tới. Nếu ở lại Hoàng tộc, cậu cố gắng đến đâu cũng chỉ đạt tới bán bộ Siêu Phàm Cảnh là cùng”.

 

“Nhưng ở ngoài chiến vực, trải qua chiến đấu mỗi ngày mới có thể nâng cao thực lực nhanh hơn. Tương lai muốn đạt được thành tựu như tôi cũng không phải không thể”.

 

Long Phúc bỗng nhìn về phía Long Thiên Vũ.

 

“Cháu đi chiến trường!”

 

Long Thiên Vũ không hề do dự lựa chọn đi chiến vực khiến Long Phúc rất bất ngờ.

 

“Có lẽ tôi nói chưa đủ rõ ràng. Ở chiến trường cậu sẽ phải chiến đấu sinh tử mỗi ngày. Có lẽ giây trước cậu còn đang ăn cơm nhưng giây tiếp theo đã bị đạn pháo nổ banh xác…”
 
Chương 2283


Chương 2283:

 

Long Phúc chưa nói hết câu đã bị Long Thiên Vũ chen ngang: “Dù có thừa sống thiếu chết cháu cũng phải đi chiến vực!”

 

Long Phúc kinh ngạc nhìn vẻ mặt kiên định của hắn ta, ánh mắt khinh thường trở nên tán thưởng.

 

Long Tấn hốt hoảng nói: “Thiên Vũ, bác Phúc cũng nói rồi. Nếu cháu ở lại Hoàng tộc cố găng tu luyện, chỉ cần đột phá Thần Cảnh đỉnh phong là có thể thừa kế Hoàng vị”.

 

“Với thiên phú của cháu, cùng lắm là mười lãm năm nữa, đến năm cậu năm mươi tuổi là có thể đạt tới Thần Cảnh đỉnh phong, không hề khó khăn. Nhưng nếu đi ra chiến trường…”

 

Long Thiên Vũ dứt khoát nói: “Ông Tấn đừng nói nữa. Cháu đã quyết tâm phải ra chiến trường!”

 

“Trước kia có lẽ cháu sẽ còn mong ước Hoàng vị, nhưng bây giờ cháu chỉ muốn mạnh hơn nữa”.

 

Thấy bộ dạng nghiêm túc của hắn ta, Long Tấn hiểu nói nữa cũng vô dụng.

 

“Đã vậy, ông đành phải đồng ý với cháu!”

 

Long Tấn nghiêm giọng nói: “Nhưng vị trí Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Long sẽ được giữ lại cho cháu. Nếu cháu không ở lại chiến trường nữa cứ việc trở về”.

 

“Cảm ơn ông Tấn Long Thiên Vũ nở nụ cười tươi rói.

 

“Vậy thì đi theo tôi!”

 

Dứt lời, Long Phúc đứng dậy rời đi. Long Thiên Vũ lẽo đếo theo sau.

 

Mãi đến khi hai bóng người một già một trẻ biến mất, người của Hoàng tộc họ Long mới mấy lại tinh thần. Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến họ chưa kịp tỉnh táo lại.

 

Nhất là cái chết của Long Hoàng khiến họ cảm thấy như đang năm mơ.

 

Cùng lúc đó, trong một cái đình nghỉ mát của Hoàng phủ họ Long, Dương Thanh đang kích động nhìn Vô Danh.

 

Anh rất biết ơn ông cụ, không có ông cụ sẽ không có anh hiện giờ.

 

“Sư phụ!”

 

Dương Thanh bỗng lên tiếng, phức tạp nhìn Vô Danh: “Chắc hẳn sư phụ đã sớm biết Vũ Văn Cao Dương không phải bố ruột của con”.

 

“Với cả, mẹ con Dương Tuyết Nhạn quen người đúng không?”

 

Vô Danh không hề giấu diếm, gật đầu đáp: “Ta rất thân với Dương Tuyết Nhạn, cũng biết quan hệ của con với gia tộc Vũ Văn ngay từ khi con ra đời”.

 

“Ngoài ra, ta còn biết cả bố conl”

 

Quả nhiên, Dương Thanh chỉ hơi kinh ngạc chứ không hề hoài nghĩ.

 

Lúc trước anh vừa mới vào biên giới phía Bắc không lâu đã quen được Vô Danh, còn được ông cụ nhận làm đồ đệ.

 

Thực lực của ông cụ rất mạnh, đến cả Long Phúc có thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh cũng phải kiêng dè. Có thể tưởng tượng thực lực thật sự của ông cụ khủng bố tới mức nào.

 

Tại sao một người mạnh như ông cụ tại nhận một người bình thường không hề có nền tảng võ thuật làm đồ đệ?

 

“Ta biết hiện giờ con có rất nhiều nghỉ hoặc, nhưng ta phải nhắc nhở con, có một số chuyện con vẫn chưa thể biết được”.

 

Vô Danh bỗng nghiêm nghị nói: “Biết càng nhiều sẽ càng khiến con gặp nguy hiểm”.

 

Dương Thanh run lên, kinh hãi hỏi: “Bây giờ con vấn chưa thể biết sao?”

 

Cảnh giới võ thuật của anh đã đạt tới Siêu Phàm Cảnh, đứng ở trên đỉnh Chiêu Châu.
 
Chương 2284


Chương 2284:

 

Sư phụ lại nói hiện giờ có một số chuyện anh vẫn chưa thể biết được.

 

Vô Danh gật đầu, nghiêm túc nói: “Con phải biết thế giới này rất lớn. Chỉ trong Chiêu Châu đã có gia tộc Cổ Võ mạnh hơn nhiều”.

 

“Ta cũng có thể nói cho con biết, gia tộc Cổ Võ không phải gia tộc mạnh nhất, nhưng trong đó cao thủ Siêu Phàm Cảnh nhiều như mây”.

 

“Con cảm thấy với thực lực vừa đột phá Siêu Phàm Cảnh hiện giờ, con có bao nhiêu năng lực chống đỡ nguy hiểm?”

 

Dương Thanh lập tức im bặt, cảm thấy không cam lòng. Nhưng anh cũng biết Vô Danh không nói cho mình là vì bảo vệ mình.

 

Dương Thanh hỏi: “Vậy phải chờ đến lúc nào, con mới có tư cách biết tất cả?”

 

Ánh mắt Vô Danh dần trở nên thâm thúy, bỗng đáp: “Siêu Phàm Cửu Cảnh!”

 

“Cửu Cảnh!”

 

Nội tâm Dương Thanh run rẩy. Sợ là đến cả gia tộc Cổ Võ cũng không có cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh!

 

Dương Thanh định tiếp tục dò hỏi lại nghe Vô Danh nói: “Được rồi, cái gì nên nói ta đều đã nói cho con biết, đừng hỏi nhiều nữa. Có hỏi ta cũng không nói đâu”.

 

Nghe vậy, vẻ mặt Dương Thanh chua chát.

 

Anh hiểu rõ tính cách của ông cụ. Sư phụ đã không muốn nói thì chắc chắn sẽ không nói ra nửa lời.

 

Nhưng lời nói của Vô Danh khiến anh càng tò mò chuyện của bố mẹ mình hơn.

 

“Sư phụ cho con hỏi một câu cuối cùng, mẹ con là Dương Tuyết Nhạn sao?”

 

Dương Thanh bỗng nhìn Vô Danh, ánh mắt cố chấp.

 

Vô Danh nhìn chăm chằm anh hồi lâu mới đáp: “Sau này con sẽ biết!”

 

“Con chỉ cần biết với thực lực hiện giờ, con vần chưa đủ tư cách biết một số chuyện. Càng biết nhiều con sẽ càng gặp nguy hiểm”.

 

“Lần này ta tới Hoàng tộc họ Long cứu con, nhưng không phải lần nào ta cũng tới cứu con được”.

 

Dương Thanh gật đầu, không hỏi thêm nữa.

 

Thực lực của anh rất mạnh, nhìn như vô địch khắp Chiêu Châu. Thế nhưng nghe Vô Danh nói, anh mới nhận ra con đường cần đi vẫn còn rất dài.

 

“Không cần nghĩ ngợi nhiều. Hiện giờ quan trọng nhất là con phải nghĩ cách nâng cao thực lực. Chỉ khi con đủ mạnh mới có tư cách biết thêm nhiều chân tướng”.

 

Vô Danh võ vai Dương Thanh, quay lưng nói: “Ta cũng phải đi rồi!”

 

“Sư phụ!”

 

Thấy Vô Danh định đi, trong mắt Dương Thanh tràn đầy quyến luyến.

 

Nhưng đúng lúc này, mấy luồng khí thế khủng bố đột nhiên tràn tới.

 

“Ð?”

 

Vô Danh cau mày, ánh mắt lấp lóe: “Xem ra phiên phức lại tới nữa rồi!”

 

Dương Thanh cũng cảm nhận được, nhíu mày nói: “Không biết là đến vì con hay vì Hoàng tộc họ Long”.

 

Long Phúc đã đưa Long Thiên Vũ rời đi. Hiện giờ Hoàng tộc họ Long do Long Tấn làm chủ.

 

Lúc này Long Tấn cũng dân đầu cao thủ trong gia tộc chạy vọt ra, ai nấy đều tỏ vẻ lo lắng.
 
Chương 2285


Chương 2285:

 

“Âm ầm ầm!”

 

Một giây sau, ba luồng khí tức mạnh mẽ ập tới như. Ba cao thủ chợt xuất hiện trong Hoàng phủ Long như thần tiên giáng trần.

 

“Xin hỏi các vị là ai?”

 

Long Tấn bước tới trầm giọng hỏi ba cao thủ mặc chiến giáp.

 

Cả ba đều mặc chiến giáp màu đen, toàn thân ngập tràn khí tức âm trầm, trông như chiến sĩ thời cổ đại.

 

Quan trọng là khí thế của ba người họ vô cùng khủng khiếp, nhất là người trung niên dẫn đầu.

 

Đến cả Dương Thanh cũng không thể cảm giác được sự mạnh mẽ của đối phương, chỉ mơ hồ cảm thấy cảnh giới của cao thủ dẫn đầu giống với Long Phúc vừa rời đi, đều là Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

 

Hai cao thủ còn lại có thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh.

 

Dương Thanh không phải đối thủ của bất kỳ ai trong ba người này, vậy mà hiện giờ lại tới một lúc ba người.

 

“Dương Thanh ở đâu?”

 

Cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh dẫn đầu quét mắt nhìn xung quanh, lạnh giọng hỏi.

 

Hai mắt Dương Thanh lóe sáng, đối phương đến vì mình sao?

 

Vô Danh đứng cạnh Dương Thanh híp mắt lại.

 

Cảnh giới của lão vượt xa Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

 

Với cảnh giới của ba người này, bọn họ đều không thể cảm giác được thực lực của lão.

 

Cao thủ của Hoàng tộc họ Long nhao nhao nhìn về phía Dương Thanh.

 

Ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh lập tức nhìn chằm chằm anh. Cao thủ dẫn đầu lạnh lùng hỏi: “Cậu là Dương Thanh? Là người giết ông chủ của chúng tôi sao?”

 

Toàn bộ Hoàng tộc họ Long bị một luồng sát khí mãnh liệt bao phủ.

 

Nhất là Dương Thanh chỉ cảm thấy hai vai bị đè nặng như đang phải chống đỡ một ngọn núi lớn, khiến anh thấy khó thở.

 

Dù sao anh cũng chỉ là cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh, mạnh hơn nữa cũng chỉ đánh ra được thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh. Nhưng trong ba cao thủ trước mắt, người yếu nhất cũng là cao.

 

thủ Siêu Phàm Tam Cảnh.

 

“Chính là tôi!”

 

Dương Thanh cất bước đi lên, lạnh giọng hỏi: “Ông chủ các người nhắc tới là Long Dược phải không?”

 

Trông cách ăn mặc của bọn họ chỉ có thể đến từ gia tộc Cổ Võ. Mà anh chỉ tiếp xúc với Long Dược là con rể của gia tộc Cổ Võ, còn bị anh lấy mạng.

 

“Vậy thì đi theo chúng tôi một chuyến!”

 

Cao thủ dẫn đầu vừa dứt lời, hai cao thủ Siêu Phàm Tam Gảnh liền xông tới.

 

Vô Danh không có ý định nhúng tay, chỉ cười híp mắt nhìn Dương Thanh.

 

Còn cao thủ của Hoàng tộc họ Long, người mạnh nhất là Long Tấn cũng chỉ có thực lực bán bộ Siêu Phàm Cảnh, đến cả dũng khí tiếp cận ba người kia cũng không có.

 

Có sư phụ ở đây, đương nhiên Dương Thanh sẽ không sợ ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh trước mắt.

 

“Oät con mau đi theo chúng tôi!”

 

Thoát cao, hai cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh đã xuất hiện ở hai bên người anh.
 
Chương 2286


CHương 2286:

 

Trong mắt bọn họ, Dương Thanh chỉ là một con cừu nhỏ yếu ớt.

 

Nhưng đúng lúc ấy, cừu nhỏ trong mắt họ bỗng nhiên tung đấm về phía cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh ở bên trái.

 

“Cậu dám!”

 

Đối phương ý thức được anh muốn tấn công mình, tức giận quát lớn.

 

Nhưng tất cả đều đã muộn. Khi ông ta muốn né tránh, cú đấm ngưng tụ toàn bộ sức mạnh trong người Dương Thanh đã nặng nề rơi xuống.

 

“Bichl”

 

Tiếng va chạm thật lớn. Dương Thanh hung hăng đấm vào ngực ông ta.

 

“Phụt!”

 

Đối phương phun ra một ngụm máu, cơ thể bay thẳng ra ngoài.

 

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, không ai ngờ được Dương Thanh lại ra đòn trí mạng vào lúc này.

 

Đến cả Long Dược có thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh cũng bị Dương Thanh liên tục tỏ ra yếu thế, thừa cơ ra đòn trí mạng, huống hồ là một tên thị vệ của Hoài Thành.

 

Cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh trúng phải cú đấm của Dương Thanh lập tức mất đi sức chiến đấu.

 

“Cậu muốn chết hả?”

 

Đến khi Dương Thanh lại định tấn công cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh còn lại, đối phương đã nhanh chóng phản ứng, trợn mắt tung chưởng.

 

Dương Thanh vốn có chuẩn bị từ trước, ngay khi đối phương ra đòn đã đạp mạnh xuống đất thoät cái lùi ra sau.

 

Chưởng của cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh cơ hồ sượt qua đầu anh.

 

“Sư phụ cứu conl”

 

Dương Thanh đã chạy ra trốn sau lưng Vô Danh.

 

Anh biết với thực lực hiện giờ của mình, đánh trọng thương một cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh đã là cực hạn.

 

Muốn đánh thêm một người nữa hoàn toàn không có cơ hội. Đối phương đã có cảnh giác với anh.

 

“Chết đi cho tôi!”

 

Cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh thấy Dương Thanh tránh thoát lập tức nổi giận, thoáng chốc lao vọt tới.

 

Nhưng Vô Danh đang đứng trước mặt Dương Thanh. Ông ta muốn đánh giết anh phải vượt qua cửa ải của Vô Danh.

 

“Chết đi!”

 

Cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh gào lên, tung chưởng đánh xuống muốn tiêu diệt Vô Danh.

 

“Không biết tự lượng sức mình!”

 

Vô Danh khinh thường nói, hời hợt vung tay lên: “Giết!”

 

“Bịch!”

 

Lão đứng im tại chỗ tung chưởng võ tới.

 

Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, lồng ngực của cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh kia lún vào, cơ thể bay thẳng ra ngoài như đạn pháo.

 

Người còn chưa rơi xuống đất đã tắt thở.
 
Chương 2287


Chương 2287:

 

Vô Danh rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức vừa ra đòn đã giết chết cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh trong chớp mắt.

 

Dương Thanh nhìn bóng người đang che †rước mặt mình, trong lòng hơi kinh ngạc, rốt cuộc cảnh giới võ thuật của sư phụ mạnh tới cỡ nào chứ?

 

Ngay cả Long Phúc – cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh cũng dè chừng Vô Danh, rõ ràng cảnh giới võ thuật của ông cụ ít nhất là Siêu Phàm Lục Cảnh.

 

Đây cũng chỉ là suy đoán của Dương Thanh, bởi vì bây giờ cảnh giới võ thuật của anh quá thấp, chỉ vừa bước vào Siêu Phàm Nhất Cảnh mà thôi.

 

““Rốt cuộc ông là ai?”

 

Lúc này säc mặt của cao thủ Siêu Phàm Ngữ Cảnh Hoài Thành kia cực kỳ nghiêm nghị.

 

Đương nhiên ông ta có thể cảm nhận được khí tức võ thuật mà Vô Danh bộc phát vừa rồi vượt xa Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

 

Vô Danh có thể giết chết cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh trong chốc lát, có lẽ cũng có thể giết chết cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh trong vài giây.

 

Vô Danh lạnh lùng nhìn tên cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh kia: “Đến từ đâu, cút về chỗ đó!”

 

Vô Danh vừa nói xong, cơ thể của cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh kia run lên bần bật, khóe miệng chảy máu trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người.

 

Trong mäắt ông ta không có gì ngoài sự khiếp sợ đến tột độ.

 

Cảnh tượng này khiến mọi người sững sờ, ngay cả Dương Thanh cũng trợn mắt khó tin.

 

Vô Danh không hề ra tay, chỉ một câu nói lại có thể khiến một cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh bị nội thương. Đây là thực lực khủng bố cỡ nào chứ?

 

“Chúng tôi là người của phủ thành chủ Hoài Thành. Dương Thanh đã giết rể của phủ chúng tôi, ông bao che cho Dương Thanh như vậy, thậm chí còn giết luôn cao thủ của Hoài Thành, ông làm như vậy hình như quá xem thường Hoài Thành rồi?”

 

Cao thủ Hoài Thành cản răng nói, ý đồ muốn dùng thân phận của mình để đe dọa Vô Danh.

 

“Cút!”

 

Vô Danh quát lần nữa. Một chữ “cút” vừa hét ra cơ thể của cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh như bị trúng một đòn nặng nề lùi thẳng về sau bảy tám bước.

 

“Cút về nói cho thành chủ của các người biết, cứ nói tôi là Vô Danh!”

 

Vô Danh lạnh giọng nói.

 

Nghe được Vô Danh nói tên mình ra, con ngươi của cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh kia co rút lại, phảng phất như thấy được một nhân vật đáng sợ cỡ nào.

 

“Tôi sẽ có sao nói vậy với thành chủ!”

 

Đối phương nói xong liền dẫn theo hai đồng bọn một người chết, một người bị thương rời đi.

 

“Con đúng là không an phận, đi tới đâu là kết thù tới đó”.

 

Vô Danh nhìn Dương Thanh cười chế nhạo.

 

nói.

 

Dương Thanh cười khan: “Chẳng lẽ sư phụ không biết con là một người vô cùng an phận sao?”

 

“Ta cũng phải đi rồi!”

 

Nụ cười trên mặt Vô Danh. biến mất, lão ta nhìn Dương Thanh thật sâu: “Sau khi thành chủ Hoài Thành biết con là đệ tử của ta tạm thời sẽ không dám manh động, nhưng cũng không thể bảo đảm Hoài Thành có đối phó con bằng những cách khác hay không”.

 

“Bây giờ con còn quá yếu, mau nghĩ mọi cách để tăng thực lực đi, ít nhất là phải tăng lên Siêu Phàm Ngũ Cảnh trước, bằng không con cũng khó bảo vệ được mạng sống của mình”.
 
Chương 2288


Chương 2288:

 

Không phải Vô Danh đe dọa, bởi vì chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà trước tiên là Long Phúc – cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh, tiếp theo là Black Doctor sau đó lại tới cao thủ của phủ thành chủ Hoài Thành.

 

Bất kể là cao thủ bên nào cũng đều có thể dễ dàng giết chết Dương Thanh.

 

Cũng đến hôm nay Dương Thanh mới nhận ra bây giờ anh đang ở trong tình cảnh nguy hiểm cỡ nào.

 

“Sư phụ, người cứ yên tâm, con sẽ cố gắng khiến bản thân mạnh hơn nữa!”

 

Vẻ mặt Dương Thanh kiên định nói.

 

“Đi đây!”

 

Vô Danh gật đầu, xoay người rời đi.

 

Vừa mới thấy lão bước chân ra, chớp mắt đã ở xa hơn trăm mét, chớp mắt thêm lần nữa Vô Danh đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mọi người.

 

Đến đây chuyến hành trình đến Hoàng thành Long xem như kết thúc.

 

Nhưng trải nghiệm của chuyến đi này khiến Dương Thanh càng nhận ra anh thật nhỏ bé.

 

“Cậu Thanh!”

 

Lúc này Long Tấn bước tới, vẻ mặt nghiêm nghị nói: ‘Cậu Thanh, Hoàng tộc họ Long sẽ mãi ghi nhớ ân tình ngày hôm nay, nếu ngày nào đó cậu Thanh cần dùng đến thế lực của Hoàng tộc họ Long xin cứ lên tiếng”.

 

Đương nhiên Dương Thanh biết, ân tình mà Long Tấn nói là đang ám chỉ điều gì.

 

Dương Thanh vốn muốn tiêu diệt Hoàng tộc họ Long nhưng hết thảy mọi việc xảy ra sau đó đã khiến anh thay đổi ý định, không tiêu diệt Hoàng tộc họ Long.

 

Có điều cũng may, tình trạng hiện nay của Hoàng tộc họ Long khiến anh cực kỳ hài lòng.

 

Kẻ đầu sỏ Long Hoàng đã bị Long Phúc tự tay giết chết, Long Thiên Vũ cũng được Long Phúc dẫn đi chiến vực, sau khi Long Tấn trở thành Long Hoàng, cũng sẽ không dám đối nghịch với Dương Thanh.

 

Trong bốn Hoàng tộc lớn, giữa Dương Thanh và Hoàng tộc họ Thượng Quan vốn cũng chẳng có xung đột gì.

 

Hoàng tộc họ Đoàn cũng đã biết thực lực mạnh mẽ của Dương Thanh, sẽ không ra tay với Dương Thanh nữa.

 

Bây giờ, Hoàng tộc họ Long cũng bị Long Tấn khống chế, đương nhiên cũng sẽ không nhằm vào Dương Thanh rồi.

 

Cứ như vậy trong bốn Hoàng tộc lớn chỉ còn lại Hoàng tộc họ Diệp vẫn chưa có giải thích.

 

Dương Thanh hỏi Long Tấn: “Ông có biết tình hình của Hoàng tộc họ Diệp không?”

 

Nghe được lời Dương Thanh hỏi, Long Tấn khẽ thay đổi sắc mặt, vội nói: ‘Cậu Thanh, mời đi theo tôi!”

 

Chẳng mấy chốc hai người đã đi tới chỗ ở riêng của Long Tấn, ngoài hai người ra không còn bất kỳ ai nữa.

 

Lúc này Long Tấn mới nghiêm giọng nói: ‘Cậu Thanh, cậu muốn đi đến Hoàng tộc họ Diệp sao?”

 

Dương Thanh cũng không giấu diếm, gật đầu nói: “Sao tôi có thể dễ dàng bỏ qua món nợ mà Hoàng tộc họ Diệp đã sai sáu cao thủ Thần Cảnh đến giết tôi chứ?”

 

Long Tấn vội nói: “Cậu Thanh, không giấu gì cậu, Hoàng tộc họ Diệp cũng giống Hoàng tộc họ Long, sau lưng bọn họ cũng có cường giả Siêu Phàm Cảnh, không chỉ có Hoàng tộc họ Diệp hay Hoàng tộc họ Long mà bên trong Hoàng tộc họ Đoàn, Hoàng tộc họ Thượng Quan cũng có cao | thủ Siêu Phàm Cảnh”.

 

“Những cao thủ kia thoạt nhìn có vẻ như đã cắt đứt quan hệ với gia tộc, nhưng một khi Hoàng tộc gặp tai ương ngập đầu, bọn họ đều sẽ trở về”.

 

“Liên quan đến Hoàng tộc họ Diệp, tôi còn nghe được một lời đồn nói rằng Hoàng Chủ đời trước của Hoàng tộc họ Diệp bây giờ đang ẩn cư ở Hoàng thành Diệp, nghe đồn hơn năm mươi năm trước lão ta đã bước vào Siêu Phàm Cảnh.
 
Chương 2289


Chương 2289:

 

“Từ sau khi lão ta bước vào Siêu Phàm Cảnh liền lánh đời tu hành, bây giờ đã qua năm mươi năm, rốt cuộc không ai biết lúc này lão ta đã mạnh đến mức nào rồi”.

 

“Nếu cậu đi tới Hoàng thành Diệp, sợ là sẽ bị Hoàng Chủ đời trước của Hoàng tộc họ Diệp phát hiện ra ngay lập tức”.

 

Nghe xong lời của Long Tấn, Dương Thanh chau mày.

 

Suýt chút nữa anh đã chết ở Hoàng tộc họ Long, bây giờ ngay cả Hoàng tộc họ Diệp, cũng che giấu sâu như vậy sao?

 

Năm mươi năm trước, Hoàng Chủ đời trước của Hoàng tộc họ Diệp đã là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, vậy bây giờ lão ta mạnh đến cỡ nào?

 

“Ông chắc chứ?”, Dương Thanh không cam lòng hỏi.

 

Long Tấn gật đầu: “Tuy đều là nghe đồn, nhưng những chuyện này không phải tự dưng mà có, Hoàng Chủ đời trước của Hoàng tộc họ Diệp năm mươi năm trước đúng là đứa con cưng của trời”.

 

Dương Thanh không nói gì thêm, sắc mặt nghiêm nghị.

 

Nếu là trước đây anh tuyệt đối sẽ không do dự mà đi thẳng tới giết Hoàng tộc họ Diệp, nhưng sau khi trải qua được chuyện của Long Hoàng anh không dám tùy tiện bước vào Hoàng tộc họ Diệp.

 

Nếu đúng như Long Tấn nói, năm mươi năm trước Hoàng Chủ họ Diệp đời trước đã bước vào Siêu Phàm Cảnh, bây giờ đã trải qua năm mươi năm, lão ta sẽ mạnh đến mức nào?

 

Muốn tìm Hoàng tộc họ Diệp tính sổ sợ là phải đợi thêm một thời gian nữa rồi.

 

Đúng lúc này, một người làm gõ mở cửa phòng nói với Long Tấn: “Hoàng Chủ, người của Hoàng tộc họ Diệp đến rồi, nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng”.

 

“Người của Hoàng tộc họ Diệp?”

 

Trong mắt Long Tấn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nhìn Dương Thanh với vẻ hơi lo âu, thấy Dương Thanh vần thản nhiên thì mới bảo người giúp việc: “Cứ để họ chờ ở điện Long Hoàng trước đãi”

 

“Vâng!”

 

Người giúp việc tuân lệnh rời đi.

 

“Cậu Thanh, có cần tôi cho người của Hoàng tộc họ Diệp vĩnh viễn ở lại đây không ạ?”

 

Ánh mắt Long Tấn đăng đăng sát khí.

 

Bây giờ, lão ta đã xác định đi theo Dương Thanh, đồng thời hận Hoàng tộc họ Diệp thấu xương.

 

Nếu Hoàng tộc họ Diệp không mê hoặc Long Khoa, dụ dỗ ông ta cử sáu cao thủ Thần Cảnh đi ám sát Dương Thanh thì đã không có những chuyện sau đó.

 

Trong mắt Dương Thanh cũng xuất hiện sát khí mãnh liệt, anh lạnh lùng nói: “Ông cứ đi gặp người của Hoàng tộc họ Diệp trước, xem xem họ muốn thương lượng chuyện gì đi”.

 

“Đừng vội ra tay, tôi tự có tính toán”.

 

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Long Tấn vội đáp: “Vâng, vậy để tôi đi gặp người của Hoàng tộc họ Diệp, xem xem rốt cuộc họ có ý đồ gì”.

 

Long Tấn cũng không vội đến điện Long Hoàng ngay mà gặp Dương Thanh trước đã.

 

Lúc này, trong điện Long Hoàng.

 

Một người trung niên có khí thế mạnh mẽ đang ngồi chờ ở ghế mây, phía sau ông ta là hai lão già với khí thế đáng sợ hơn, có lẽ đã đạt đến Thần Cảnh đỉnh phong rồi.

 

Người trung niên khoảng 55 tuổi, mặc trang phục truyền thống, trên mặt tràn ngập vẻ kiêu ngạo.

 

“Điện hạ, Hoàng tộc họ Long đúng là quá đáng, chúng ta đã đợi cả nửa tiếng mà vẫn không thấy Long Hoàng đâu”.

 

Một lão già sau lưng người trung niên nhíu mày, nói với vẻ không vui.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom