Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 2210


Chương 2210:

 

Mục Thiên Thiên ngây mặt ra một lát mới lấy lại tỉnh thần, cười khổ lắc đầu: “Con gái thất tình thật đúng là điên cuồng! Nếu chị đã muốn điên thì để em điên cùng chị vậy”.

 

Ngay khi hai người đang lên kế hoạch tính du lịch tới thành phố nào trước tiên thì, có một chiếc taxi châm chậm dừng lại trước cửa trang viên nhà họ Lục.

 

“Thưa quý khách, đã tới nhà họ Lục rồi, nơi này là đất tư, xe taxi không vào được”.

 

Tài xế taxi dừng xe, nói với người đàn ông trung niên kia.

 

Người đàn ông trung niên thanh toán tiền xe rồi xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên cổng chính trang viên nhà họ Lục, trên đó có đính một tấm biển lớn với mấy chữ vàng “Gia tộc họ Lục”, ông ta lạnh lẽo lẩm bẩm: “Nghe nói, cậu ở nơi này à?”

 

“Uỳnh!”

 

Ông ta vừa dứt lời, tấm biển lớn kia đã rơi xuống đất, vỡ thành mấy miếng.

 

“Ông là ai?”

 

Một đội vệ sĩ tuần tra thấy biển hiệu vỡ nát, sắc mặt tức thì biến đổi, căm tức nhìn về phía người đàn ông trung niên kia.

 

“Dương Thanh có ở trong nhà họ Lục không?”

 

Người đàn ông trung niên kia lạnh nhạt hỏi.

 

“Ông kiếm cậu Thanh?”

 

Đám vệ sĩ tuần tra nghe nói người đàn ông trung niên này muốn tìm Dương Thanh, thái độ lập tức mềm mỏng hẳn đi.

 

Bọn họ đều biết rõ, nhà họ Lục sở dĩ có được ngày hôm nay đều là nhờ Dương Thanh, nếu người này là bạn của Dương Thanh, bọn họ không thể mạo phạm đến ông ta.

 

“Ông là bạn của cậu Thanh?”

 

Đội trưởng đội tuần tra hỏi.

 

Người đàn ông kia lắc đầu.

 

“Vậy ông là?”

 

Đội trưởng đội tuần tra lại hỏi.

 

“Là kẻ đến giết người!”

 

Ông ta vừa nói xong, thân hình đã di động, nháy mắt liền xuất hiện trước mặt đội trưởng đội tuần tra.

 

“Rắc!”

 

Mọi người chỉ thấy ông ta xòe tay, chộp lấy cổ đội trưởng, thân mình đội trưởng lập tức bị nhấc bổng lên không trung.

 

Những đội viên khác thấy thế đều sợ ngây người, kinh hoảng không dám động đậy.

 

Người này xông tới trước mặt bọn họ như thế nào, bọn họ hoàn toàn không thấy rõ.

 

“Dương Thanh ở đâu?”

 

Người đàn ông trung niên kia lạnh lẽo hỏi.

 

“Tôi… Tôi không, không biết!”

 

Đội trưởng đội tuần tra vội nói.

 

““Räc!”
 
Chương 2211


Chương 2211:

 

Một tiếng xương gãy giòn giã vang lên, cổ của đội trưởng đội tuần tra đã bị bẻ gãy, thân thể bị quảng xuống, mềm oặt gục trên mặt đất.

 

Những đội viên khác đều sợ hãi chết sững, đội trưởng mới rồi còn sống sờ sờ, vậy mà lại dễ dàng bị giết chết rồi?

 

“Bịch!”

 

Mấy gã đội viên còn lại vội vàng quỳ ngay xuống, cầu xin: “Thưa ông, chúng tôi không biết, thực sự không biết ạ!”

 

“Hay là ông đi hỏi chủ gia tộc chúng tôi đi ạ, nếu cả ông ấy cũng không biết thì ông có thể đi hỏi cô Tỉnh Tuyết, đúng, hỏi cô Tỉnh Tuyết ấy ạ!”

 

“Cô Tinh Tuyết là người cứu cậu Thanh, để báo đáp ơn cứu mạng của cô Tỉnh Tuyết, cậu Thanh mới trợ giúp nhà họ Lục trở thành bá chủ Ninh Châu, ông cứ đi tìm cô ấy, cô ấy nhất định biết Dương Thanh đang ở đâu”.

 

“Phụt phụt phụt…”

 

Ngay khi bọn họ vừa dứt lời, vài viên đá đã xuyên thủng cổ họng bọn họ, mấy thi thể rầm rầm đổ xuống đất.

 

Bóng người đàn ông trung niên kia lập tức biến mất khỏi chỗ cũ.

 

Lúc này, trong phòng tiệc nhà họ Lục, đám đông đang ăn uống linh đình, sắc mặt mỗi người nhà họ Lục đều vui tươi hớn hở.

 

Ai cũng hiểu, sau bữa tiệc này, nhà họ Lục sẽ thành bá chủ danh chính ngôn thuận của Ninh Châu.

 

“Ha ha ha, cảm ơn các vị đã tới chung vui, sau này xin nhờ các vị giúp đỡ nhiều hơn!”

 

Lục Xuyên là người thừa kế vị trí chủ gia tộc đời tiếp theo của nhà họ Lục, bấy giờ cũng đứng ra chắp tay tươi cười nói với mọi người.

 

“Chắc chắn rồi, chắc chăn rồi!”

 

Tất cả đều vui vẻ đáp lại.

 

“Uỳnh!”

 

Đúng lúc này, một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa phòng tiệc đột nhiên bị đá tung, bay thẳng vào giữa phòng, mấy vị khách đứng gần cửa nhất đều đã bị cánh cửa hất bay, hộc máu.

 

“Kẻ nào?”

 

Tất cả đều khiếp sợ quay ra nhìn.

 

Người nhà họ Lục đều cực kì tức giận, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào bóng người trung niên đứng ngay bậc cửa kia.

 

Người đàn ông trung niên đó chính là anh ruột của Long Khoa, Long Dược.

 

“Tên khốn, mày là ai? Dám tự tiện xông vào nhà họ Lục chúng tao, chán sống rồi à?”

 

Một gã cao thủ của nhà họ Lục quát lớn, xông tới.

 

Nhưng Long Dược vẫn đứng im, không thèm động đậy một chút, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm gã cao thủ đang xông về phía mình.

 

“Chết đi cho tao!”

 

Cao thủ của nhà họ Lục vọt tới trước mặt Long Dược, gầm lên một tiếng giận dữ, đánh ra một quyền.

 

“Oành!”

 

Một giây tiếp theo, mọi người đều khiếp sợ chứng kiến, Long Dược đứng yên tại chỗ, vung tay chém ra một chưởng, cao thủ kia lập tức bị đánh bay.

 

Vừa rơi xuống đất, cao thủ này lập tức mất mạng!

 

Lặng ngắt!
 
Chương 2212


Chương 2212:

 

Phòng tiệc rộng lớn như thế chợt rơi vào tĩnh lặng, tất cả sợ hãi nhìn về phía Long Dược.

 

Lục Nguyên Thông cũng sợ hãi tột độ, cao thủ vừa mới ra tay kia chính là cao thủ Vương Cảnh trung kỳ, lại bị Long Dược đánh một đòn mất mạng, thật khó có thể hình dung thực lực của Long Dược cao cỡ nào.

 

Ở đây không chỉ có người nhà họ Lục mà còn có những người đứng đầu của nhiều gia tộc quyền thế khác tại Ninh Châu, tất cả đều là người có kiến thức rộng rãi, mặc dù vậy cũng chưa ai từng gặp cao thủ khủng bố bậc này.

 

Long Dược sát khí đằng đằng đảo mắt nhìn khắp chốn, lạnh lẽo hỏi: “Dương Thanh ở đâu?”

 

Giọng nói của ông ta ầm ầm như sấm sét nổ vang bên tai từng người, ai nấy đều sợ hãi phát run.

 

“Dương Thanh?”

 

“Dương Thanh là ai?”

 

“Tôi nghe nói, vị cao thủ giúp nhà họ Lục hình như được gọi là cậu Thanh, chẳng lẽ, Dương Thanh chính là cậu ta?”

 

Nghe Long Dược nói muốn tìm Dương Thanh, mọi người trong phòng tiệc mới bắt đầu thì thào bàn tán.

 

Người nhà họ Lục càng thêm thấp thỏm lo âu, thì ra người này đến tìm Dương Thanh.

 

Ai cũng biết, Dương Thanh chính là ân nhân của nhà họ Lục, không có Dương Thanh, chỉ e nhà họ Lục đã bị nhà họ Lý và nhà họ Trương thâu tóm rồi, nói chi đến chuyện làm bá chủ Ninh Châu?

 

“Dương Thanh đã đi khỏi đây rồi!”

 

Lục Xuyên lấy can đảm bước lên đáp, sau đó vội hỏi thêm: “Thưa ngài, xin hỏi ngài tìm cậu Thanh có chuyện quan trọng gì sao ạ?”

 

Long Dược không thèm để ý tới Lục Xuyên, chỉ hơi nhíu mày nói: ‘Cho các người mười phút, bảo Dương Thanh tự lăn tới đây nhận lấy cái chết, bằng không, tất cả các người, đều chết!”

 

Dứt lời, ông ta ngồi xuống trước một bàn ăn, cầm lên một đôi đũa, thản nhiên ăn ăn uống uống.

 

Tất cả những người ở đây đều căng thẳng ra mặt.

 

Vài vị đứng đầu của gia tộc lớn đưa mắt nhìn nhau, sau đó một ông già đi tới trước mặt Long Dược, thận trọng dè dặt nói: “Đại nhân, tôi chỉ tới đây tham dự tiệc, Dương Thanh mà ngài muốn tìm không có quan hệ gì với tôi, tôi xin về trước ạ’.

 

Nói xong, ông cụ quay người chuẩn bị rời khỏi đây.

 

“Phụt!”

 

Ông cụ kia mới đi được vài bước đã chững người lại, thân thể châm chậm ngã xuống đất.

 

Tất cả đều kêu lên kinh sợ, khi nhìn thấy nửa chiếc đũa lộ ra sau ót ông già kia mới biết được chuyện gì vừa xảy ra.

 

Ngay lập tức, đám người đứng đầu các gia tộc còn đang tính kiếm cớ rời đi đều lộ vẻ sợ hãi, đứng bất động tại chỗ.

 

Chỉ dùng một chiếc đũa đã có thể dễ dàng giết người, loại cao thủ như thế đâu phải người mà bọn họ có thể đối phó nổi.

 

“Ông chủ Lục, ông còn đứng đó làm gì? Mau đi liên lạc với cái tay Dương Thanh kia đi, bảo cậu †a tới đây chịu chết nhanh lên!”

 

“Đúng đúng đúng, mau bảo cái gã khốn kiếp đó tới đây chịu chết đi, chúng ta đều bị cậu ta làm liên lụy rồi đấy!”

 

Thế là, đám người đứng đầu các gia tộc vốn tới đây để chúc mừng lại quay sang rống to với Lục Nguyên Thông.

 

Đối với họ, bọn họ chỉ là những người vô tội, hiện tại lại bị nhà họ Lục làm liên lụy, ngay cả đi cũng không đi được.

 

Nghe mọi người quát tháo ầm ï, Lục Nguyên Thông mới lấy lại tinh thần, nghiến răng nói: “Tất cả im ngay cho tôi!”
 
Chương 2213


Chương 2213:

 

Lúc này, đám người kia mới yên tĩnh lại.

 

Lục Nguyên Thông đỏ mắt tức giận nói: ‘Cậu Thanh đi đâu, nhà họ Lục chúng tôi cũng không rõ, chỉ biết cậu ấy vừa mới rời khỏi đây không lâu”.

 

“Bây giờ không phải là lúc để các ông chỉ trích nhà chúng tôi mà là cần hợp lực tìm ra cậu ấy”.

 

“Băng không, nếu chỉ có mình nhà chúng tôi thì không thể tìm ra cậu ấy trong mười phút đâu”.

 

Nghe vậy, đám người kia mới lấy lại tỉnh thần, bây giờ bọn họ đều là con mồi trong cùng một chiếc lồng, không phải là lúc đổ lõi cho nhau.

 

Bọn họ bắt đầu liên hệ với người nhà mình, bảo bọn họ phát động lực lượng gia tộc tìm kiếm tung tích Dương Thanh khắp thành phố.

 

“Lục Xuyên, con liên lạc với Tinh Tuyết, hỏi xem con bé có thể gọi được cho cậu Thanh không”.

 

Lục Nguyên Thông lại vội vàng dặn Lục Xuyên.

 

Hiện tại không ai dám nhắc đến chuyện rời khỏi đây, chỉ có thể liên lạc qua điện thoại.

 

Lục Xuyên vội vã bấm điện thoại gọi cho Lục Tỉnh Tuyết, hớt hải hỏi: “Tỉnh Tuyết, con có thể liên lạc được với cậu Thanh không? Nếu có thể, con hãy bảo cậu ấy trong vòng mười phút nhất định phải tới đây cứu chúng ta, không thì nhà ta xong đời rồi”.

 

“Bố, có chuyện gì vậy?”

 

Lục Tinh Tuyết đột nhiên nhận được điện thoại của Lục Xuyên, yêu cầu cô ta tìm Dương Thanh, nghe thấy thế cũng hốt hoảng theo, vội hỏi.

 

“Không có thời gian giải thích nữa đâu, trong vòng mười phút phải bảo cậu Thanh về đây!”

 

Lục Xuyên rống lên tức tối: “Không lảm nhảm vớ vẩn nữa, mau liên lạc với cậu ta đi!”

 

Dứt lời, ông ta cúp điện thoại.

 

“Chị Tỉnh Tuyết, có chuyện gì vậy?”

 

Thấy Lục Tinh Tuyết nghe điện thoại xong liền đờ đân ra, Mục Thiên Thiên vội nóng ruột hỏi.

 

Bấy giờ Lục Tỉnh Tuyết mới hoàn hồn, vội vã nói với Mục Thiên Thiên: “Có chuyện lớn rồi, Thiên Thiên, em có cách nào liên lạc được với anh Thanh không? Trong vòng mười phút, anh ấy phải tới đây, bằng không nhà họ Lục sẽ gặp nguy hiểm”.

 

Cô ta hiểu rõ, bố mình chưa bao giờ nói những lời như vậy, nay nếu đã nói nghiêm trọng đến thế tức là sự tình hiện đang rất nguy cấp.

 

“Chị Tỉnh Tuyết, em cũng đâu có phương thức liên lạc của anh ấy”.

 

Mục Thiên Thiên vội nói.

 

Thấy Lục Tinh Tuyết hốt hoảng như vậy, cô ta lại vội trấn an: “Chị đừng sốt ruột mà, để em thử xem có thể tìm được anh ấy không”.

 

Dứt lời, Mục Thiên Thiên bèn bấm điện thoại gọi đi: “Trong vòng ba phút, tôi muốn lấy được phương thức liên lạc của Dương Thanh”.

 

Lúc này, Mục Thiên Thiên như thể biến thành một người khác, toàn thân tản ra phong thái quý tộc.

 

Cùng lúc đó, Dương Thanh đã rời khỏi nhà họ Lục, ánh mắt anh lạnh băng, thầm nhủ: “Nếu nhà họ Diệp và nhà họ Long đều muốn lấy mạng mình, vậy thì trước tiên cứ tới nhà họ Diệp đãt”

 

Anh đang chuẩn bị đi thì một hồi chuông điện thoại chợt rộn rã vang lên.

 

“Xin chào, xin hỏi…”

 

Anh còn chưa nói hết câu, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc nức nở: “Anh Thanh, xin anh mau tới cứu nhà họ Lục em với, trong vòng mười phút mà anh không thể tới đây, nhà họ Lục em sẽ bị người ta diệt sạch”.
 
Chương 2214


CHương 2214:

 

“Cái gì?”

 

Dương Thanh vừa ngồi lên một chiếc taxi định ra sân bay, nghe Lục Tinh Tuyết nói thế lập tức giật mình kinh sợ, vội vàng bảo tài xế: ‘Quay đầu, đến nhà họ Lục!”

 

“Hôm nay nhiều người tới nhà họ Lục thật đấy!”

 

Tài xế vừa quay đầu xe vừa cười ha hả nói.

 

Dương Thanh lập tức chú ý: “Trước tôi còn có người khác cũng tới nhà họ Lục à?”

 

“Đúng vậy, vừa rồi tôi mới chở một vị khách của nhà họ Lục từ sân bay về, sau đó trên đường rời khỏi nhà họ Lục thì lại đón được cậu, lúc này cậu lại muốn quay về đó’.

 

Tài xế taxi cười hỉ hả nói: “Nhưng vị khách trung niên muốn tới nhà họ Lục đó, thoạt nhìn ăn mặc có vẻ hơi quái dị, trông mới ngoài năm mươi mà lại mặc một bộ đồ thời Hán rất là đúng trào lưu”.

 

“Chẳng phải hiện tại toàn thanh niên mới thích mặc đồ thời Hán hay sao nhỉ? Giờ đến cả trung niên cũng thích đồ thời Hán rồi à?”

 

Nghe tài xế nói thế, con ngươi Dương Thanh lập tức co rút lại.

 

Anh biết, ở Chiêu Châu, còn có vài gia tộc Cổ Võ có truyền thừa mấy trăm năm, bọn họ luôn sống trong khu vực của chính mình.

 

Những gia tộc Gổ Võ này, trước nay luôn lánh đời, phong cách ăn mặc của bọn họ cũng tiếp nối truyền thống mấy trăm năm, thậm chí là mấy ngàn năm.

 

Ngay vừa rồi, Lục Tỉnh Tuyết gọi điện tới nói nhà họ Lục sẽ bị tiêu diệt, chẳng lẽ là có cao thủ của gia tộc Cổ Võ nào tới?

 

Người kia còn trực tiếp yêu cầu muốn tìm mình, vậy là, mình đã vào tầm ngắm của gia tộc Cổ Võ nào đó rồi sao?

 

Nghĩ tới đây, nồi lo lắng trong lòng Dương Thanh ngày càng tăng, mục tiêu của đối phương là mình, nhưng lại tới nhà họ Lục.

 

Nếu đối phương xuống tay tàn nhẫn với nhà họ Lục, chỉ e toàn bộ gia tộc đều sẽ không thoát khỏi cái chết!

 

“Nhanh nhanh lên! Phải trở lại đó trong vòng năm phút!”

 

Dương Thanh nóng nảy, quát lớn với tài xế, lấy toàn bộ số tiền trong túi đưa cho ông ta, chừng mấy nghìn tệ.

 

Tuy tài xế không biết có chuyện gì xảy ra nhưng nhìn năm tiền trước mắt liền lập tức rồ ga tăng tốc đến cực hạn.

 

“Vùi”

 

Động cơ rít gào, xe taxi điên cuồng phóng về phía nhà họ Lục.

 

Lúc này, trong phòng tiệc nhà họ Lục, Long Dược đang nhồm nhoàm ăn uống, dưới ánh mắt khiếp sợ của đám đông, ông ta tiêu diệt sạch một bàn thức ăn ngon.

 

Người này rốt cuộc đói khát cỡ nào nhỉ?

 

“Cơm nước trong thế gian quả là rất ngon đấy, so với thức ăn ở Hoài Thành thật đúng là một trời một vực”.

 

Long Dược ợ lên một tiếng, liếc nhìn đồng hồ, đảo mắt nhìn qua đám đông: “Còn lại hai phút!”

 

Lời ông ta nói chẳng khác nào bùa đòi mạng, khiến mọi người đều khiếp sợ tái mặt.

 

“Lục Nguyên Thông, rốt cuộc có liên lạc được với Dương Thanh hay không?”

 

“Cậu ta mà không tới là chúng ta chết chắc đấy!”

 

“Lục Nguyên Thông, nếu chúng tôi gặp chuyện gì bất trắc, các gia tộc chúng tôi liên hợp lại trả thù là nhà họ Lục các ông đừng hòng có cơ may thoát được!”
 
Chương 2215


Chương 2215:

 

Tất cả đều nổi giận chất vấn. Những người đứng đầu các gia tộc mới trước đó còn đang nịnh bợ Lục Nguyên Thông, nay lại như thay đổi thành người khác, thậm chí còn có người chỉ vào mặt Lục Nguyên Thông măng chửi.

 

Sắc mặt Lục Nguyên Thông cũng đã cực kì âm trầm, lão im lặng thờ ơ, mặc kệ người ta mắng chửi ầm ï bên tai.

 

Giờ có sốt ruột cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể gửi găm hi vọng vào Dương Thanh mà thôi.

 

Chẳng phải vẫn còn hai phút đó sao.

 

Từng giây trôi qua, hai phút sắp hết.

 

Long Dược chậm rãi đứng lên, lạnh lẽo đảo mắt nhìn lướt qua đám người, thản nhiên nói: “Thời gian dành cho các ông đã hết, xem ra, Dương Thanh không quay về đây rồi”.

 

“Nếu đã thế, tôi đành phải giết sạch các ông để cho cậu ta biết, dám xúc phạm đến Hoàng tộc họ Long, hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào!”

 

Ông ta vừa dứt lời, một lưồng uy lực võ thuật khủng bố từ trên người ông ta tràn ra.

 

Ngay sau đó, tất cả mọi người trong phòng tiệc rộng lớn này tức thì cảm thấy như vừa có một tòa núi khổng lồ đè lên người mình.

 

“Bịch!”

 

“Bịchi”

 

Nháy mắt, toàn bộ đều quỳ phịch xuống đất.

 

Không phải họ muốn quỳ lạy Long Dược mà vì uy lực võ thuật của Long Dược quá mạnh, ép bọn họ đến thở mạnh cũng không nổi chứ nói gì đến đứng vững.

 

Có vài người thực lực võ thuật yếu kém đã bị ép đến ửng đỏ mặt mày, thậm chí có người đã hộc máu hôn mê.

 

“Đại nhân, xin tha mạng!”

 

“Chúng tôi đều không có quan hệ gì với nhà họ Lục này, chỉ bị mời tới dự tiệc mà thôi, cầu xin đại nhân tha cho chúng tôi một đường sống”.

 

“Đại nhân, nợ ai người nấy gánh, Dương Thanh của nhà họ Lục xúc phạm đến ngài, ngài cứ tìm Dương Thanh báo thù rửa hận, thật sự không liên quan gì tới chúng tôi mà”.

 

Tiếng kêu rên đã vang khắp phòng tiệc.

 

Mát Lục Nguyên Thông cũng đã đỏ ửng, đáy mắt tràn đầy tuyệt vọng.

 

Ông Tê, cao thủ mạnh nhất của nhà họ Lục cũng quỳ bên cạnh Lục Nguyên Thông, tuyệt vọng nói: “Người này quá mạnh, chưa biết chừng đã đột phá Thần Cảnh đỉnh phong rồi cũng nên”.

 

“Cái gì? Cao thủ đã vượt trên cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong à?”

 

Lục Nguyên Thông dại mặt ra.

 

Ông Tề gật đầu: “Tôi đã từng gặp cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, nhưng hơi thở võ thuật trên người bọn họ còn kém xa người này”.

 

“Bản thân cậu Thanh cũng là một cao thủ Siêu Phàm Cảnh, người này đã dám đến tìm cậu ấy, chắc chắn thực lực cũng phải đạt tới Siêu Phàm Cảnh’.

 

Sắc mặt Lục Nguyên Thông càng thêm nhợt nhạt: “Lần này, trời muốn tuyệt đường sống của nhà họ Lục ta saol”

 

Lão cực kì không cam lòng, khó khăn lắm nhà họ Lục mới có thể trở thành bá chủ Ninh Châu, vậy mà, ngay trong ngày đầu tiên đã chọc phải một cao thủ Siêu Phàm Cảnh.

 

Chớ nói cao thủ Siêu Phàm Cảnh, dù chỉ là một cao thủ Thần Cảnh cũng đã đủ diệt nhà họ Lục rồi.

 

Đối mặt với cao thủ Siêu Phàm Cảnh, nhà họ Lục chỉ còn một con đường chết.

 

“Cậu Thanh, rốt cuộc cậu đang ở đâu?”
 
Chương 2216


CHương 2216:

 

Lục Nguyên Thông ngửa mặt lên kêu một tiếng, đôi mắt văn đỏ đây cầu xin.

 

Hôm nay, cũng chỉ có Dương Thanh mới có thể cứu được nhà họ Lục mà thôi!

 

“Chết đi!”

 

Long Dược bỗng gầm lên một tiếng, hơi thở võ thuật trên người ông ta chợt tăng mạnh hơn.

 

Ngay lúc mọi người đang khiếp sợ, vô số chiếc đũa chợt bay vút lên không trung, tụ lại trước mặt ông ta.

 

“Giết!”

 

Long Dược lại quát một tiếng vang dội, hơi thở võ thuật khủng bố quét về bốn phía.

 

Cùng lúc đó, mấy trăm chiếc đũa đang tụ hội trước mặt ông ta chợt bay vút về phía đầu của những người đang quỳ ở đây như mũi tên rời cung.

 

Tất cả sững sờ nhìn, đáy mắt ngập tràn tuyệt vọng.

 

“Âm!”

 

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, chợt một tiếng động lớn vang lên.

 

Dưới ánh nhìn khiếp sợ của tất cả mọi người, những chiếc đũa đang lao vun vút về phía đám đông đã tiến gần sát mục tiêu lại đột nhiên rơi hết xuống đất.

 

Mọi người cúi đầu nhìn, vừa thấy rõ, tất cả lại càng thêm chấn kinh.

 

Họ chỉ thấy, mỗi chiếc đũa đều đâm vào một chiếc lá cây.

 

Vậy có nghĩa là, những chiếc lá cây này đã ngăn cản chiếc đũa đang lao về phía họ với tốc độ cực nhanh?

 

Sao có thể như vậy được?

 

Trong đầu tất cả mọi người đều nảy ra một câu như vậy, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, không tin cũng buộc phải tin.

 

“Cậu Thanh!”

 

Cuối cùng Lục Nguyên Thông nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, lập tức mừng rỡ chảy nước mắt.

 

Chợt nghe Lục Nguyên Thông lên tiếng, mọi người mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn bóng người trẻ tuổi đứng trước mặt Long Dược, ai nấy đều không thể tin được.

 

Đa số bọn họ đều không biết “cậu Thanh’ là ai, bây giờ mới biết, cậu Thanh” mà người nhà họ Lục nhắc tới lại là một người trẻ tuổi.

 

Vừa rồi, chính người trẻ tuổi này đã cứu bọn họ đó sao?

 

Lúc này, ánh mắt Dương Thanh tràn ngập lửa giận, mắt nhìn chăm chäm vào Long Dược, nghiến răng hỏi: “Ông đường đường là một cao.

 

thủ Siêu Phàm Cảnh mà lại ra tay tàn độc như thế.

 

với người thường, vậy có phải hơi quá đáng rồi không?”

 

“Mày chính là Dương Thanh?”
 
Chương 2217


Chương 2217:

 

Long Dược ngạo nghề nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt khinh thường không hề che giấu.

 

Đối với câu hỏi của Dương Thanh, ông ta không thèm để ý trả lời.

 

“Ông là ai?”

 

Dương Thanh cũng không cố găng chất vấn chuyện đó, anh đang cực kì tò mò, đối phương rốt cuộc là ai, vì sao phải tới nhà họ Lục tìm mình?

 

“Hoài Thành, Long Dược!”

 

Long Dược lạnh lẽo đáp.

 

“Hoài Thành?”

 

Đây là lần đầu Dương Thanh nghe tới địa danh này, nhưng từ tên họ đối phương, anh đã có thể lờ mờ đoán ra đôi chút.

 

“Ông là người của Hoàng tộc họ Long?”, Dương Thanh giật mình hiểu ra.

 

Long Dược khinh thường cười nói: “Với tao mà nói, trong Hoàng tộc họ Long chỉ có một người thân, đó chính là em trai tao, Long Khoa, thân phận hiện tại của tao là con rể của phủ thành chủ Hoài Thành!”

 

Bấy giờ, Dương Thanh đã hiểu ra vì sao người này lại tới tìm mình.

 

Long Dược cũng đã nói, trong Hoàng tộc họ Long, ông ta chỉ nhận một người thân là em trai ông ta, Long Khoa, vậy tức là, lân này ông ta tới để ra mặt thay em mình?

 

Có điều, nếu Long Dược đã gọi Long Khoa là em trai, tất nhiên ông ta cũng phải là người của Hoàng tộc họ Long, vì sao nghe giọng điệu ông ta lại như không muốn có bất cứ liên quan gì tới Hoàng tộc họ Long vậy?

 

Ông ta còn nói mình là con rể của phủ thành chủ Hoài Thành, vậy phủ thành chủ Hoài Thành rốt cuộc là nơi nào?

 

Chẳng lẽ, phủ thành chủ Hoài Thành cũng là một gia tộc Cổ Võ?

 

Nhưng ân oán giữa anh và Long Khoa hẳn cũng không đến mức độ này chứ nhỉ?

 

Trước kia đúng là anh từng giết mấy người của Hoàng tộc họ Long, nhưng đó chỉ là cao thủ của Hoàng tộc họ Long thôi, không phải là chính Long Khoal “Ông tới ra mặt thay cho Long Khoa?”

 

Dương Thanh hỏi.

 

Thấy Dương Thanh vẫn bình thản như không, Long Dược lập tức nổi giận: ‘Mày đã giết em trai tao lại còn dám hỏi tao có phải đang ra mặt thay nó không à?”

 

“Gái gì? Long Khoa chết rồi?”

 

Dương Thanh vừa nghe thấy tin này cũng vô cùng kinh ngạc.

 

“Chảng lẽ không phải chính mày đã giết em trai tao sao?”

 

Long Dược nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không phải mày giết em tao thì sao tao phải rời Hoài Thành, lặn lội tới tận Ninh Châu xa xôi này †ìm mày?”

 

“Ranh con, chịu chết đi!”

 

Long Dược gầm lên một tiếng, chân thoáng di động, nháy mắt đã vọt về phía Dương Thanh.

 

Chỉ trong một chớp mắt, hơi thở võ thuật trên người ông ta vọt lên cảnh giới Siêu Phàm Cảnh, Dương Thanh kinh ngạc nhận ra, thực lực của ông ta đã đạt tới Siêu Phàm Tam Cảnh.
 
Chương 2218


Chương 2218:

 

“Cút!”

 

Thấy Long Dược không phân biệt trảng đen đã lập tức tấn công mình, Dương Thanh không hề nương tay, nháy mắt đã tiến vào trạng thái cuồng bạo, đánh ra một quyền.

 

“Uỳnh!”

 

Hai quyền đụng phải nhau, một luồng uy lực đột nhiên bùng nổ, quét về bốn phương tám hướng.

 

Những người có mặt trong phòng tiệc đều bị luồng uy lực này quét qua, toàn thân chấn động, hộc máu bay ngược ra sau.

 

Khí thế võ thuật kinh khủng tràn ra bốn phương tám hướng làm toàn bộ phòng tiệc hỗn loạn.

 

Tất cả mọi người đều ngơ ngác, theo những gì họ thấy thì cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ đã được xem như cao thủ đứng đầu, còn về cao thủ Thần Cảnh, họ chưa được thấy bao giờ.

 

Chứ đừng nói chỉ đến cao thủ Siêu Phàm Cảnh, lúc này họ chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể đang cuộn trào, bị thương rất nặng.

 

Đây chỉ mới là khí thế kinh khủng mà hai cao thủ bộc phát trong lúc đánh nhau.

 

Sau khi Dương Thanh và Long Dược đánh chiêu đầu thì không ai lùi bước cả. Hai người vẫn đứng ở vị trí cũ, chỉ là mặt đất dưới chân hai người đã bị lõm xuống.

 

“Quả nhiên võ thuật của mày đã bước vào.

 

Siêu Phàm Cảnh!”

 

Rất lâu sau, Long Dược nheo mắt nói, ánh mắt thấp thoáng sự kinh ngạc.

 

Tuy ông ta là con rể của phủ thành chủ Hoài Thành, năm bốn mươi tuổi bước vào Siêu Phàm Cảnh. Bây giờ 55 tuổi nhưng thực lực mới đến Siêu Phàm Nhị Cảnh.

 

Mặc dù thực lực của ông ta đang là Siêu Phàm Nhị Cảnh. Nhưng sắp đến Siêu Phàm Tam Cảnh rồi, chỉ còn một bước nữa.

 

Nhưng với thực lực của ông ta, dù là Siêu Phàm Tam Cảnh tâm thường thì chưa chắc đã là đối thủ của ông ta.

 

Bây giờ, một chàng trai mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi mà đã bộc phát thực lực đến cảnh giới Siêu Phàm Nhị Cảnh, điều này làm ông ta khá ngạc nhiên.

 

Ở một nơi võ thuật phát triển mạnh như Hoài Thành, dù có là phủ thành chủ thì cũng chưa có cao thủ ba mươi tuổi nào bước vào Siêu Phàm Cảnh.

 

“Rốt cuộc mày là ai?”

 

Long Dược chợt hỏi.

 

Dương Thanh bình tĩnh nói: “Chắc ông cũng rất rõ tôi là ai nhưng tôi muốn nói với ông răng, cái chết của Long Khoa không liên quan gì đến tôi”.

 

“Với cảnh giới võ thuật của ông, chắc ông cũng biết rõ căn cứ theo cảnh giới võ thuật của tôi, nếu tôi muốn giết Long Khoa thật thì tôi hoàn toàn có thể giấu tất cả mọi người”.

 

“Chắc chắn ông bị ai đó lợi dụng rồi, thế nên mới đổ cái chết của Long Khoa lên đầu tôi”.

 

Nghe Dương Thanh nói vậy, Long Dược nhướn mày, ông ta biết Dương Thanh không hề nói dối.

 

“Không cần biết có phải mày giết Long Khoa hay không, giữa mày và nó có xích mích rất lớn.

 

Nó muốn mày chết đúng không?”

 

Long Dược đã đoán được đầu đuôi câu chuyện nhưng vẫn muốn tiếp tục đấu với Dương Thanh.

 

“Hữu”

 

Dương Thanh cười mỉa: “Nếu ông đã nói vậy thì tôi có nói gì cũng vô nghĩa”.

 

“Nếu ông muốn đấu thì tôi đấu!”
 
Chương 2219


Chương 2219:

 

Dứt lời, Dương Thanh chuyển động chân, trong nháy mắt anh biến mất khỏi phòng tiệc, cùng lúc đó một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Đỉnh Ninh Sơn, quyết chiến!”

 

Long Dược cũng biến mất theo.

 

Đến khi hai người đã biến mất khỏi phòng tiệc, mọi người mới sực tỉnh, mặt ai nấy đều kinh hãi, vội hít thở.

 

“Rốt cuộc họ là cao thủ cấp nào vậy?”

 

Có người mặt đầy sợ hãi hỏi.

 

“Thần Cảnh đỉnh phong à?”

 

Lại có người vội vã nói.

 

“Thần Cảnh đỉnh phong?”

 

Một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ nghỉ ngờ nói: “Nếu họ chỉ là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong thật thì họ không thể làm chúng ta bị thương nặng chỉ với sóng dư âm của một lần va chạm được”.

 

“Tôi không biết cảnh giới võ thuật của họ nhưng tôi có thể chắc chăn rằng, cảnh giới võ thuật của họ đã vượt ra khỏi Thần Cảnh đỉnh phong”.

 

Người đó vừa dứt lời, mọi người kinh hãi, ai nấy đều ngây ra như phỗng.

 

Với người Ninh Châu như họ mà nói, Vương Cảnh trung kỳ đã được xem như cao thủ đứng đầu rồi. Còn về Vương Cảnh hậu kỳ, nếu gia tộc nào có cao thủ thế này thì gia tộc đó có thể khống chế Ninh Châu.

 

Còn cao thủ Thần Cảnh, họ hoàn toàn chưa bao giờ được tiếp xúc nhưng bây giờ lại có người nói, hai người ban nãy là cao thủ đã vượt ra khỏi cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong.

 

Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lên người Lục Nguyên Thông, vẻ mặt phức tạp.

 

Ai cũng hiểu rõ trong hai người mới rời đi, một khi Dương Thanh chiến thắng thì địa vị của nhà họ Lục ở Ninh Châu này sẽ vững như kiềng.

 

Một gia tộc có cao thủ đã vượt khỏi cảnh giới Thần Cảnh chống lưng cho, dù là gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng không dám đắc tội, đúng không?

 

Cùng lúc đó, trên đỉnh Ninh Sơn, Dương Thanh và Long Dược đứng đối diện nhau.

 

Với cảnh giới võ thuật của họ, nếu như đánh nhau ở nhà họ Lục thì nhà họ Lục sẽ thành một bãi phế tích trong nháy mắt, thương vong rất thảm thiết. Chỉ có đỉnh Ninh Sơn mới là nơi đánh nhau thích hợp nhất.

 

“Nếu tôi không đoán nhầm thì người lợi dụng ông là Long Hoàng nhỉ?”

 

Dương Thanh phá vỡ sự im lặng trước, nhìn Long Dược hỏi.

 

Với chỉ số IQ của mình, anh có thể dễ dàng đoán được tại sao Long Dược lại nói anh giết Long Khoa.

 

Lúc trước Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp đã phái mười hai cao thủ Thần Cảnh, kết quả bị một mình anh giết sạch.

 

Chắc chắn chuyện này đã mang đến một mối nguy lớn cho Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp, điều Long Hoàng và Diệp Hoàng lo nhất là anh sẽ đến hai gia tộc đó.

 

Cho nên Long Hoàng tìm Long Dược nhờ ra tay.

 

Long Dược cũng nói rồi, Long Khoa là em trai của ông ta, nếu thế thì Long Dược cũng là người của Hoàng tộc họ Long.

 

Có điều Dương Thanh không hiểu tại sao Hoàng tộc họ Long lại có cao thủ Siêu Phàm Cảnh?

 

Nếu thế thì tại sao Hoàng tộc họ Long không để Long Dược ra tay từ sớm?

 

Với thực lực Siêu Phàm Nhị Cảnh của Long Dược, các gia tộc khác đâu ai là đối thủ của Hoàng tộc họ Long?

 

“Câm miệng!”

 

Long Dược hét lên phẫn nộ, căn răng nói: “Không cần biết cái chết của Long Khoa có liên quan đến mày hay không, tao phải đồn mối thù này lên đâu mày”.
 
Chương 2220


CHương 2220:

 

“Đúng là không nói lý lẽ, nếu đã thế thì ra tay chứng minh thực lực đi!”

 

Dương Thanh vừa dứt lời, anh giãm chân thật mạnh, trong nháy mắt tảng đá không lồ mà anh đang giãm lên hoá thành bột mịn.

 

Cơ thể của anh bay thẳng về phía Long Dược.

 

Bây giờ cảnh giới võ thuật của anh là Siêu Phàm Nhất Cảnh nhưng anh có thể bộc phát ra sức chiến đấu vượt mức Siêu Phàm Nhị Cảnh.

 

Nếu như ở trạng thái bùng nổ, thậm chí anh còn có thể bộc phát sức chiến đấu của Siêu Phàm Tam Gảnh.

 

Có điều tạm thời anh không có ý định mang trạng thái cuồng bạo ra đấu với Long Dược.

 

Sau khi võ thuật bước vào Siêu Phàm Cảnh, muốn tiến thêm bước nữa khó như lên trời. Chỉ có đánh nhau với cao thủ có thực lực tương đương mới có thể nhanh chóng thúc đẩy võ thuật của chính mình, làm thực lực của mình tiến bộ thêm một bậc.

 

“Muốn chết!”

 

Thấy Dương Thanh chủ động tấn công mình, mắt Long Dược loé sát khí, biến mất tại chỗ, xông lên chiến đấu.

 

“Đi chết đi!”

 

Giây tiếp theo, hai người đều ra đòn hiểm, Long Dược hét lên một tiếng, tung ra một quyền.

 

Bỗng nhiên một hơi thở võ thuật kinh khủng ập về phía Dương Thanh, giống như muốn đập Dương Thanh thành một đống thịt vụn.

 

Dương Thanh không hề sợ hãi, anh đã chuẩn bị từ trước nên tay phải ra chưởng, một hơi thở võ thuật cũng kinh khủng không kém cạnh ập đến trước mặt Long Dược.

 

“Am”

 

Khoảnh khác khi hai chưởng chạm vào nhau, sóng dư âm nổ mạnh như vụ nổ hạt nhân.

 

Chỉ thấy trong nháy mắt, núi đá dưới chân hai người vỡ tung, khe nứt to như cánh tay lan ra bốn phương tám huớng.

 

“Âm!”

 

Bỗng nhiên lại có một tiếng vang lớn, đỉnh núi dưới chân hai người nổ mạnh, vô số đất đá bay tứ tung.

 

“Âm ầm ầml”

 

Giây tiếp theo, hai người lại phát động tấn công.

 

Bóng hai người nhanh như tia chớp, chỉ có thể nghe được tiếng va chạm vang lên liên tục.

 

Toàn bộ Ninh Châu bị bao phủ bởi hơi thở võ thuật khủng khiếp của hai người, vô số cao thủ đều ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Sơn, ai nấy đều ngỡ ngàng.

 

Mặc dù cách rất xa nhưng họ đã cảm nhận được hơi thở võ thuật kinh khủng trên đỉnh Ninh Phong.

 

“Ninh Châu đang gặp chuyện gì vậy?”

 

Một nơi đóng quân của Hoàng tộc ở Yến Đô, vài cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc ngỡ ngàng nhìn về phía Ninh Châu.

 

Yến Đô và Ninh Châu rất xa nhau nhưng hơi thở kinh khủng bộc phát trong trận quyết chiến của cao thủ Siêu Phàm Cảnh lan đến tận Yến Đô.

 

Với cao thủ Thần Cảnh mà nói, họ rất nhạy với hơi thở võ thuật nên dễ dàng cảm nhận được trận chiến giữa hai cao thủ đứng đầu ở Ninh Châu.

 

“Trận chiến thế này, sợ rằng cảnh giới võ thuật của hai người đó đã bước vào Siêu Phàm Nhị Cảnh”.

 

Có một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong nghiêm túc nói.
 
Chương 2221


Chương 2221:

 

“Cái gì? Siêu Phàm Nhị Cảnh?”

 

Cùng là cao thủ Thần Cảnh, lúc nghe có cao thủ Siêu Phàm Cảnh, họ đều bất ngờ thảng thốt.

 

“Chắc là trận chiến mới bắt đầu hoặc là họ vân có thể bộc phát ra năng lực mạnh hơn nữa, chưa đoán hết được đâu”.

 

Cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong mới nói chuyện nhìn về phía Ninh Sơn bằng ánh mắt sùng bái.

 

Lúc này, Dương Thanh và Long Dược đang chiến đấu kịch liệt, sức mạnh huỷ diệt dường như muốn huỷ hoại cả Ninh Sơn.

 

Phạm vi mười dặm quanh Ninh Sơn, ngoài Dương Thanh và Long Dược đang chiến đấu kịch liệt ra thì không còn ai nữa.

 

Cuộc chiến thế này, dù chỉ là dư âm thôi thì cũng đủ để tiêu diệt người bình thường.

 

“Cậu rất mạnh Sau mười phút chiến đấu, Long Dược chợt ngừng lại, nghiêm túc nhìn Dương Thanh nói: “Nếu không phải vì mối thù giữa mày và em trai †ao thì có lẽ tao sẽ dẫn mày đến Hoài Thành”.

 

“Với thiên phú võ thuật của mày, ở Hoài Thành, chắc chắn sẽ được thành chủ xem trọng, thậm chí còn được làm đệ tử của thành chủ. Đến lúc đó, cảnh giới võ thuật của mày sẽ tiến bộ cực nhanh”.

 

“Nhưng từ lúc mày trở thành kẻ thù của em trai tao thì mày đã tự tay hủy hoại tương lai của chính mình!”

 

Lúc Long Dược nhìn Dương Thanh, mắt đầy sát khí.

 

Cao thủ như Dương Thanh, không đắc tội thì thôi chứ nếu đã đảc tội rồi thì phải giết chết. nếu không Hoàng tộc họ Long sẽ gặp tai hoạ diệt tộc.

 

Từ những lời của Long Dược, Dương Thanh cảm nhận được nguy hiểm.

 

Ban nãy hai người đánh nhau, năng lực tương đương, về cơ bản Dương Thanh đã bộc phát hết sức nhưng chỉ có thể miễn cưỡng đấu với Long Dược.

 

Từ những lời của Long Dược, Dương Thanh hiểu đối phương đang chuẩn bị dốc hết sức đối phó anh.

 

“Trước khi giết mày, tao rất muốn biết rốt cuộc mày là ai?”

 

Long Dược lại hỏi lần nữa, nghi ngờ nói: “Tao vẫn phải thừa nhận nếu ở Hoài Thành, thiên phú võ thuật của mày có thể lọt top ba”.

 

“Tao không tin người như mày lại không có lai lịch hùng hậu”.

 

Dương Thanh cười chua chát, lúc trước Vũ Vũ Lan cũng nói với anh như vậy, cả Lưu lão quái của Miêu Thành sắp bị anh giết cũng cho rằng anh có lai lịch rất mạnh.

 

Nhưng anh thật lòng không biết mình lại có lai lịch mạnh cỡ nào.

 

Anh chỉ biết nhiều năm trước, mẹ ruột của anh đã chết vì bệnh.

 

Còn bố ruột của anh, anh vẫn hoàn toàn không biết người đó là ai.

 

Chẳng lẽ lai lịch của bố mình rất lớn?

 

“Bây giờ nói những chuyện này có tác dụng gì không?”, Dương Thanh lạnh nhạt hỏi.

 

Long Dược đã hạ quyết tâm muốn giết anh rồi, nếu thế thì dù có làm rõ lai lịch của anh, liệu ông ta có chịu buông tha cho anh không?

 

“Mày nói đúng lắm, đúng là vô nghĩa. Mày mà không chết thì đó sẽ là cơn ác mộng của Hoàng tộc họ Long. Tao không cần biết mày là ai, hôm nay mày phải chết”.

 

Long Dược dứt lời, một luồng khí thế càng kinh khủng hơn toát ra từ người ông ta.

 

Cảm nhận được hơi thở của Long Dược đang càng ngày càng mạnh, mặt Dương Thanh nghiêm túc hẳn lên.

 

Anh có thể cảm nhận được trong chớp mắt, dường như Long Dược đã đột phá cảnh giới võ thuật.
 
Chương 2222


CHương 2222:

 

Nửa tháng trước anh đã từng đấu với Vũ Vũ Lan của Hoàng tộc họ Vũ, mà thực lực của Vũ Vũ Lan là Siêu Phàm Tam Cảnh.

 

Bây giờ, dường như hơi thở võ thuật trên người Long Dược giống hệt hơi thở võ thuật trên người Vũ Vũ Lan.

 

Anh có thể đánh bại Vũ Vũ Lan nhưng không có nghĩa anh có thể đánh bại Long Dược.

 

Bởi vì lúc đấu với Vũ Vũ Lan, anh đang trong trạng thái cuồng bạo, bởi vì trong cơ thể anh vẫn còn liều thuốc hoàn mỹ.

 

Không những thế còn có ba viên thuốc có thể †ăng cảnh giới võ thuật mà Phùng Tiểu Uyển đưa cho anh.

 

Sau đó, anh lại đấu với Black Doctor thực lực gần như Siêu Phàm Ngũ Cảnh, là vì Black Doctor lại rót cho anh liều thuốc siêu hoàn mỹ, một loại hoàn toàn mới, tác dụng còn kinh khủng hơn.

 

Nhưng bây giờ cảnh giới võ thuật của anh vẫn dừng ở Siêu Phàm Nhất Cảnh, lại không có viên thuốc tăng cảnh giới võ thuật mà Phùng Tiểu Uyển cho anh, miễn cưỡng có thể dùng cách của mình để tiến vào trạng thái cuồng bạo.

 

Dù vậy anh cũng chỉ có thể miễn cưỡng đạt đến Siêu Phàm Tam Cảnh.

 

Mà Long Dược thì tăng thẳng từ Siêu Phàm Nhị Cảnh lên Siêu Phàm Tam Gảnh.

 

Khoảng cách giữa hai người quá lớn!

 

“Vốn dĩ tao định tìm một cơ hội thích hợp rồi hãng đột phá Siêu Phàm Tam Cảnh nhưng tao phát hiện nếu cứ ở Siêu Phàm Nhị Cảnh thì khó mà giết mày được”.

 

Long Dược hờ hững nhìn Dương Thanh như thể đang nhìn người chết, lạnh lùng nói: “Nếu đã vậy thì hôm nay tao sẽ đột phá”.

 

“Mày có thể ép tao đột phá để giết mày, riêng việc này thôi cũng đã vinh dự cho mày lắm rồi!”

 

Mặt Dương Thanh khá khó chịu, anh nhìn Long Dược chằm chăm: “Ông và tôi không hề có xích mích hay hận thù gì, ông cũng biết rõ cái chết của Long Khoa không hề liên quan đến tôi.

 

Thậm chí ông cũng bị Long Hoàng lợi dụng để giết tôi”.

 

“Vậy mà ông vẫn định đấu đến cùng với tôi à?”

 

“Tôi có thể đồng ý với ông răng chỉ cần ông chịu thua, tôi sẽ tha cho Hoàng tộc họ Long!”

 

Đây là lần đầu tiên Dương Thanh cúi đầu, không phải vì anh sợ mà anh không biết, một khi anh tiến vào trạng thái cuồng bạo thì liệu có tỉnh táo được không.

 

Trong khoảng thời gian này, anh đang luyện cách tiến vào trạng thái cưồng bạo rồi giải trừ nó nhưng bây giờ là thực chiến.

 

Một khi đấu trận sinh tử với Long Dược, khó mà đoán được kết quả.

 

Tiến vào trạng thái cuồng bạo càng lâu, anh càng khó kiểm soát bản thân, cũng có nghĩa là anh phải đánh bại Long Dược trong khoảng thời gian ngắn. Nếu vượt quá một khoảng thời gian nhất định, anh khó mà tỉnh táo lại được.

 

Thậm chí có thể nói là hy vọng xa vời.

 

Nghe Dương Thanh nói, Long Dược bật cười, cười giều cợt: “Vốn dĩ tao cứ tưởng mày sẽ dốc hết sức đấu với tao nhưng không ngờ chưa bắt đầu mà mày đã sợ rồi”.

 

“Mày làm tao thất vọng quá Mặt Dương Thanh tối sâm, không ngờ mình không muốn cả hai đều thiệt nhưng lại bị Long Dược nghĩ là mình sợ.

 

Lúc trước khi anh chiến với Black Doctor, mặc dù sức chiến đấu của Black Doctor là Siêu Phàm Ngũ Cảnh nhưng ông ta vẫn bị thương nặng.

 

Huống chỉ Long Dược mới có Siêu Phàm Tam Cảnh?

 

“Ông muốn đấu một trận sống còn với tôi đúng không?”, giọng Dương Thanh trầm xuống.

 

“Dương Thanh, mày tự đề cao bản thân mình quá rồi đó”.
 
Chương 2223


Chương 2223:

 

Long Dược không giận mà còn cười: “Một cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh như mày mà dám nói vậy với cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, mày không thấy buồn cười à?”

 

Dương Thanh không nói gì, chỉ là ánh mắt đang nhìn Long Dược dần lạnh lẽo.

 

“Nếu ông đã muốn chiến, tôi mà không đồng ý, chäc ông thất vọng lắm nhỉ?”

 

Dương Thanh nói bâng quơ.

 

Cảm nhận được sự bình tĩnh của Dương Thanh, bỗng dưng Long Dược hơi luống cuống, ông ta cảm nhận được sự đe doạ của Dương Thanh.

 

“Thăng nhóc, tao biết mày cũng có cách để trở nên mạnh hơn nhưng dù gì tao cũng là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh. Một khi tao mà ra tay rồi, mày sẽ không còn cơ hội ra tay đâu”.

 

Long Dược nheo mắt nói: “Bây giờ tao cho mày được sử dụng cách để trở nên mạnh mẽ, nhường mày ba chiêu. Sau ba chiêu, mày sẽ không còn cơ hội ra tay!”

 

“Nếu đã vậy thì tôi không khách sáo!”

 

Dương Thanh dứt lời, chân chuyển động, xông về phía Long Dược.

 

“Hả?”

 

Long Dược nhíu mày, ông ta cứ tưởng Dương Thanh sẽ dùng cách gì đó để mạnh hơn rồi đấu với ông ta nhưng không ngờ anh vẫn giữ thực lực Siêu Phàm Nhất Cảnh để đấu.

 

Chẳng lẽ Dương Thanh không có chiêu gì để mạnh hơn?

 

Long Dược âm thầm phỏng đoán.

 

Đúng lúc này, Dương Thanh đã vọt đến trước mặt ông ta, Long Dược vừa dịch chân là tránh được ngay.

 

“Âm!”

 

Một tiếng vang lớn, phần núi đá chỗ ông ta mới vừa đứng đã vỡ tung.

 

“Rầm!”

 

“Rầm!”

 

Ngay sau đó, hai đòn tấn công kinh khủng ập.

 

xuống liên tục.

 

Ba chiêu liên tục, quả nhiên Long Dược không hề ra tay với Dương Thanh, ông ta chỉ liên tục tránh. Mà Dương Thanh thì đã dốc hết sức nhưng vân không thể động đến Long Dược.

 

Mặc dù Siêu Phàm Nhị Cảnh và Siêu Phàm Tam Gảnh chỉ cách nhau có một bậc nhưng chỉ có cao thủ Siêu Phàm Cảnh mới biết một bậc nhỏ này chênh nhau đến nhường nào.

 

“Hết ba chiêu rồi, tiếp theo nếu cậu vẫn ra tay với tôi, tôi sẽ không nể tình đâu”.

 

Long Dược nheo mắt nói.

 

Bõng nhiên một luồng hơi thở võ thuật kinh khủng bộc phát trong người ông ta.

 

Trong khoảnh khắc này, ông ta cứ như vị vua của vùng trời này, khống chế tất cả sinh linh.

 

Dù có là Dương Thanh thì cũng cảm nhận được hơi thở đàn áp kinh khủng này nhưng anh vân kiên quyết. Lúc nhìn về phía Long Dược, trong mắt anh chỉ có ý chí chiến đấu chứ không hề có ý định sẽ lùi bước.

 

“Giết!”

 

Dương Thanh gầm lên một tiếng rồi lại nhào.

 

về phía Long Dược.
 
Chương 2224


Chương 2224:

 

“Rầm!”

 

Nhưng anh chưa kịp vọt đến trước mặt Long Dược thì Long Dược đã vọt đến trước mặt anh.

 

Ông ta đá một cái, Dương Thanh cảm giác lồng ngực mình sắp vỡ tan, cơ thể bay lên không trung rồi văng ra mười mấy mét..

 

Không chịu nổi dù chỉ một chiêu?

 

Dương Thanh phun một búng máu, mặt tái mét.

 

“Trước mặt tao, mày của bây giờ giống hệt một con kiến, làm sao mà đấu với tao được?”

 

Lúc Long Dược nhìn Dương Thanh, ánh mắt ông ta đầy khinh thường.

 

Dương Thanh cắn chặt răng cố gắng bò dậy, lúc nhìn Long Dược, ánh mät anh cực kỳ kiên quyết: “Đến đây đi!”

 

Dương Thanh vừa dứt lời, anh lại xông về phía Long Dược.

 

“Rầm!”

 

Chưa kịp đụng được Long Dược thì anh đã bị đối phương đánh bay.

 

“Rầm rầm rầm!”

 

Ngay sau đó mấy lần liên tục, Dương Thanh giống như con gián đập mãi không chết, cứ xông về phía Long Dược hết lần này đến lần khác rồi để bị ông ta đánh bay.

 

“Dương Thanh, lòng can đảm của mày rất đáng được khen ngợi nhưng vẫn không thể thay đổi được sự thật tao sẽ giết mày”.

 

Long Dược kiêu ngạo đứng trước mặt Dương Thanh, lạnh lùng nói: ‘Kiếp sau, nhớ rõ là đừng trêu người của Hoàng tộc họ Long nữa!”

 

Vừa dứt lời, ông ta giơ một chân lên giãm mạnh xuống đầu Dương Thanh.

 

Giây tiếp theo, một luồng hơi thở võ thuật bùng nổ trong cơ thể anh.

 

“Âm!”

 

Mắt thấy chân Long Dược chuẩn bị giãm xuống, Dương Thanh chợt dồn hết sức vào tay phải rồi tung quyền thật mạnh.

 

“Rầm!”

 

Dương Thanh tung một quyền đập mạnh lên tảng đá mà Long Dược đang đứng.

 

Long Dược không thể nào ngờ Dương Thanh vấn có thể bộc phát đòn tấn công kinh khủng như vậy. Sau khi đánh bay Dương Thanh, ông ta đã thả lỏng cảnh giác.

 

Long Dược không kịp đề phòng nên bị Dương Thanh đánh trúng chân.

 

“Rãc!”

 

Tiếng nứt xương vang lên giòn tan, giây tiếp theo chỉ thấy người Long Dược bay thẳng ra ngoài như quả bóng cao su bị nổ.

 

Khoảnh khác đánh bay Long Dược, Dương Thanh thừa thăng xông lên.

 

“Chết đi!”

 

Anh gầm lên phấn nộ, dồn hết sức lực toàn thân vào bên tay phải rồi chưởng về phía tim Long Dược.

 

“Mày dám!”

 

Long Dược kinh hãi mặt tái mét, rống lên.
 
Chương 2225


Chương 2225:

 

“Rầm!”

 

Dương Thanh không hề nương tay, ngưng tụ sức mạnh toàn thân đánh mạnh vào phần tim Long Dược.

 

Gơ thể Long Dược lại bị đánh bay, sau khi bay hơn mười mấy mét thì đập mạnh vào một tảng đá.

 

Tảng đá chia năm xẻ bảy!

 

“Phụt!”

 

Long Dược phun một ngụm máu, hơi thở võ thuật Siêu Phàm Tam Cảnh tan biến như bong bóng bị xì hơi.

 

Ông ta năm dưới đất thở thoi thóp như chó gần chết.

 

Dương Thanh lau vết máu ở khoé miệng, nhìn Long Dược đã không còn sức chiến đấu, cuối cùng cũng thở phài nhẹ nhõm.

 

Long Dược hoàn toàn không ngờ Dương Thanh lại có thể bộc phát một chiêu mang theo sức mạnh ngang ngửa một chiêu của cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, lúc này ông ta thấy hối hận cực kỳ.

 

“Mày… Chắc chăn mày sẽ phải trả… Một cái giá rất lớn…”

 

Đây là câu trăn trối của Long Dược, mạng sống tan biến.

 

Hơi thở võ thuật trên người Dương Thanh tan biến, anh ngồi phịch xuống đất, mặt thấp thoáng sự vui mừng khi sống sót sau tai nạn.

 

“Cuối cùng cũng chết rồi!”

 

Anh phức tạp nhìn Long Dược, nói.

 

Khoảnh khắc khi Long Dược đột phá Siêu Phàm Tam Cảnh, Dương Thanh ý thức được nếu lấy đá chọi đá để đánh bại Long Dược, đó là chuyện không thể nào.

 

Cho nên anh không để mình tiến vào trạng thái cưồng bạo mà lấy trạng thái mạnh nhất của mình để đấu với Long Dược.

 

Nhưng dù gì anh cũng mới chỉ là cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh nên dù sức chiến đấu có mạnh đi chăng nữa thì cũng miễn cưỡng đạt đến Siêu Phàm Nhị Cảnh. Mà bản thân Long Dược là cao.

 

thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, với thực lực của anh, anh không phải là đối thủ của Long Dược.

 

Nhưng nếu anh tiến vào trạng thái cuồng bạo thì có thể tăng sức chiến đấu. Dù sao Long Dược mới đột phá Siêu Phàm Tam Cảnh, một khi Dương Thanh tiến vào trạng thái cưồng bạo, anh có thể miễn cưỡng bộc phát sức chiến đấu của Siêu Phàm Tam Cảnh.

 

Nhưng nếu chìm trong trạng thái cuồng bạo quá lâu, có thể anh sẽ hoàn toàn mất trí, cuối cùng trở thành một cỗ máy chỉ biết giết người.

 

Vì thế anh luôn giữ lại chiêu cuồng bạo này, cố găng dốc hết sức chiến đấu, làm Long Dược lơ là cảnh giác, sau đó tìm cơ hội tốt nhất cho Long Dược một đòn trí mạng.

 

Nếu ban nãy Long Dược không lơ là cảnh giác thì dù anh có dồn hết sức cũng chưa chắc có thể giết ông ta.

 

“Hoàng tộc họ Long!”

 

Mặt Dương Thanh trở nên sắc bén, anh không muốn ra tay với Hoàng tộc họ Long nhưng hôm nay sự xuất hiện của Long Dược làm anh ý thức được. Bây giờ không phải anh có muốn ra tay hay không mà Hoàng tộc họ Long không chịu buông tha cho anh.

 

“Nếu đã vậy thì Hoàng tộc họ Long chỉ có thể biến mất!”

 

Giọng Dương Thanh lạnh đến cực đỉnh.

 

Anh hiểu rõ lần này mình đã rước lấy phiền phức lớn đến nhường nào.

 

Mặc dù Long Dược là người của Hoàng tộc họ Long nhưng lại là con rể của phủ thành chủ Hoài Thành, Dương Thanh không biết Hoài Thành là nơi nào nhưng hiểu rõ chắc chắn giống Miêu Thành. Một nơi chuyên ở ẩn, võ thuật phát triển mạnh.
 
Chương 2226


CHương 2226:

 

Long Dược là con rể của phủ thành chủ Hoài Thành, chắc chắn có địa vị cao ở Hoài Thành. Đợi sau khi phủ thành chủ Hoài Thành biết tin Long Dược bị giết, chắc chắn sẽ cho cao thủ nhập thế điều tra.

 

Anh biết không bao lâu sau, có lẽ Hoài Thành sẽ tra được mình.

 

Cùng lúc đó, Hoàng tộc họ Long.

 

Trong một căn biệt thự biệt lập, Long Hoàng đang ngồi trên ghế mây, ánh mắt sắc bén chợt thấy lo lăng.

 

Không biết tại sao sau khi lão ta tung tin giả Long Khoa bị Dương Thanh giết cho Long Dược, mí mắt lão ta cứ giựt liên hồi, lòng cứ thấy bất an giống như sắp có chuyện lớn xảy ra.

 

“Phụ hoàng!”

 

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bước đến gọi vài tiếng, Long Hoàng mới sực tỉnh.

 

“Tới rồi à!”

 

Long Hoàng nhìn người đàn ông trung niên trước mặt mình, vẻ mặt hơi áy náy.

 

Người đàn ông trung niên trông rất tiêu điều, lúc nhìn Long Hoàng, ánh mắt bình tĩnh. Trong khoảng thời gian gần đây, đây là lần đầu tiên ông †a được Long Hoàng mời đến.

 

“Con vẫn giận bố à?”

 

Mặt Long Hoàng phức tạp nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, lên tiếng hỏi.

 

Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Không dám!”

 

Giọng lạnh nhạt đến cực đỉnh.

 

Người đàn ông trung niên tên Long Tường, là con trai trưởng của Long Hoàng, cũng là bố của Long Thiên Vũ.

 

Vốn dĩ ông ta mới là người thừa kế danh chính ngôn thuận của Hoàng tộc họ Long nhưng sau khi Long Thiên Vũ đác tội Dương Thanh, Long Khoa đứng giữa chia rẽ nội bộ, dẫn đến Long Hoàng từ từ xa lánh Long Tường.

 

Long Tường của bây giờ không còn chút quyền lực nào ở Hoàng tộc họ Long nữa, thậm chí còn không bằng những người khác họ.

 

“Bố định để con làm người thừa kế của Hoàng tộc họ Long, chọn ngày lành tháng tốt tổ chức lễ sắc phong cho con. Từ nay về sau, con chính là Long Hoàng tương lai của Hoàng tộc họ Longl”

 

Long Hoàng chợt nói.

 

Nào ngờ Long Tường chợt lắc đầu, cười giêu: “Phụ hoàng, người không có ai nữa nên mới nhớ đến con đúng không?”

 

“Xin lỗi phụ hoàng, con đã mất niềm tin vào Hoàng tộc họ Long rồi, không hề muốn thừa kế ngôi vị hoàng đế, phụ hoàng chọn nhân tài khác đi”

 

Long Hoàng nhíu mày: “Con từ chối?”

 

Long Tường gật đầu: “Từ khi bố thu hồi tất cả quyền lực của con, con đã thề cả đời này sẽ không bao giờ tham gia vào chuyện của Hoàng tộc họ Long nữa”.

 

Dứt lời, ông ta xoay người đi: “Con đã quyết định sẽ quy y cửa Phật, mong phụ hoàng tác thành!”

 

“Anh đứng lại đó cho tôi!”

 

Long Hoàng chợt phẫn nộ, mặt dữ tợn, hét lên: “Anh là con trai trưởng của Hoàng tộc họ Long này, bây giờ Long Khoa đã chết rồi, chỉ có anh mới có tư cách thừa kế ngôi vị!”

 

Long Tường dừng chân, bình tĩnh nói: “Bố cũng nói đó, bởi vì Long Khoa chết rồi nên con mới có tư cách thừa kế ngôi vị. Nếu đã thế thì bố cứ xem như con cũng chết rồi đi!”

 

Dứt lời, ông ta không hề do dự nữa, bước thẳng ra ngoài.

 

“Đồ khốn!”
 
Chương 2227


Chương 2227:

 

Nhìn bóng dáng Long Tường rời đi, Long Hoàng cực kỳ phân nộ, nếu lão ta mà có cách gì thì sẽ không để Long Tường thừa kế ngôi vị hoàng đế.

 

Lão ta có rất nhiều con nối dõi nhưng trong số đông đảo những người con nối dõi của lão ta, chỉ có Long Tường và Long Khoa là hai người có tư cách thừa kế ngôi vị hoàng đế nhất. Các hoàng tử khác thì một là thiên phú võ thuật quá kém, hai là quá nhỏ, không đủ để kế thừa ngôi vị hoàng đế.

 

Bây giờ hoàng tử duy nhất có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế lại từ chối lão ta, có thể tưởng tượng được lão ta đang phẫn nộ đến nhường nào.

 

“Dương Thanh, tại tên khốn nhà mày. Nếu không phải mày thì tao sẽ không đích thân giết con trai mình!”

 

Mặt Long Hoàng dữ tợn, nỗi hận Dương Thanh đã đạt đến đỉnh điểm.

 

Lão ta chỉ truyền đạt tin giả là Long Khoa bị Dương Thanh giết cho Long Dược, còn Long Dược có tìm Dương Thanh để báo thù hay không, lão ta cũng không biết.

 

“Người đâu!”

 

Long Hoàng gầm lên, một người mặc áo đen từ từ xuất hiện trong tầm mắt của Long Hoàng.

 

“Hoàng Chủ!”

 

Lão già áo đen khom lưng nói.

 

“Long Tấn, anh đến Yến Đô một chuyến đi!”

 

Long Hoàng cắn răng nói: “Tôi muốn những người liên quan đến Dương Thanh đều phải biến mất khỏi thế giới này!”

 

Long Tấn khẽ nhíu mày: “Hoàng Chủ, làm vậy liệu có quá đáng lắm không?”

 

“Oan có đầu nợ có chủ, tất cả mọi thù hận đều là thù hận giữa chúng ta và Dương Thanh. Nếu chúng ta làm vậy thật thì sợ rằng chúng ta và Dương Thanh sẽ không chết không thôi”.

 

“Dương Thanh còn trẻ mà đã bước vào Siêu Phàm Cảnh, thiên phú võ thuật thế này, chắc chắn phía sau có gia tộc Cổ Võ lớn mạnh chống lưng cho”.

 

Long Hoàng nhướn mày, lạnh lùng hỏi: “Đến anh cũng không thèm nghe theo mệnh lệnh của tôi à?”

 

Long Tấn khẽ cúi đầu: “Không dám!”

 

Long Hoàng phần nộ nói: “Nếu đã không dám thì cứ làm theo những gì tôi dặn đi!”

 

Sau khi Long Tấn đi thực hiện nhiệm vụ, trong tòa biệt thự chỉ còn lại một mình Long Hoàng.

 

Nồi bất an ngày một lớn khiến cho tâm trạng của lão ta rất bức bối.

 

“Rốt cuộc sao thế này?”

 

Long Hoàng tự hỏi.

 

Trong lúc lão ta lo nghĩ, tại một căn nhà sang trọng khác trong Hoàng phủ họ Long, Long Tường cũng đang rất sốt ruột.

 

“Bố ơi, bố gọi con ạ?”

 

Long Thiên Vũ gõ cửa đi vào.

 

“Thiên Vũ, ông nội con bảo bố đến gặp ông ấy’.

 

Long Tường vào thẳng vấn đề: “Ông ấy muốn bố thừa kế Hoàng vị!”

 

“Bố từ chối rồi ạ?”

 

Không ai hiểu bố bằng con, Long Thiên Vũ hỏi ngay.

 

Long Tường gật đầu, tự giêu: “Cái gì cũng không quan trọng đối với ông nội con, ông ấy có lòng kiểm soát rất mạnh, cho dù bố ngồi trên vị trí đó thì có lẽ cùng bị ông ấy năm trong lòng bàn tay”.
 
Chương 2228


Chưong 2228:

 

“Bố muốn rời khỏi Hoàng tộc họ Long, nên gọi con tới đây là muốn hỏi con có suy nghĩ thế nào về việc này”.

 

Từ khi xảy ra mâu thuần với Dương Thanh, bị phế bỏ tu vi rồi được anh hứa hẹn rằng Phùng Tiểu Uyển sẽ chữa khỏi bệnh cho mình, Long Thiên Vũ như trưởng thành chỉ trong một đêm.

 

Giờ đây, hắn ta cũng không quá kinh ngạc khi biết được bố muốn rời khỏi Hoàng tộc họ Long, chỉ là trong mắt có thêm mấy phần lo lắng.

 

“Bố, bố còn nhớ Long Dược không ạ?”

 

Long Thiên Vũ thình lình hỏi.

 

Đương nhiên Long Tường nhớ, ông ta gật đầu nói: “Tất nhiên rồi, Long Dược là anh trai cùng bố cùng mẹ của Long Khoa, cũng là người có thiên phú cao nhất Hoàng tộc họ Long suốt trăm năm qua”.

 

“Nhưng trời không dung được người tài, mới còn trẻ như thế mà đã chết rồi”.

 

Long Thiên Vũ lại lắc đầu: “Con nghe nói Long Dược chưa chết mà là được gia tộc Cổ Võ chú ý, trở thành con rể của họ đấy ạ. Ông ta ở rể tại đó luôn”.

 

Nghe vậy, sắc mặt Long Tường thay đổi, vội vàng đi đóng cửa rồi mang hẳn ta vào phòng làm việc.

 

Ông ta nặng nề hỏi: “Con nghe ai nói?”

 

“Bố còn nhớ cứ mười năm sẽ có một số cao thủ không rõ lai lịch đột nhiên đến Hoàng tộc họ Long chứ?”

 

Long Thiên Vũ lại hỏi chuyện khác.

 

Long Tường gật đầu: “Ông nội con tự mình tiếp đãi những người đó mà, lại còn rất kính cẩn với họ nữa’.

 

“Cứ mười năm họ lại tới Hoàng tộc một lần, lần nào Hoàng tộc cũng tổ chức cuộc so tài võ thuật giữa các hậu bối”.

 

“Chuyện này có vấn đề gì sao?”

 

Long Thiên Vũ gật đầu: “Vào ba mươi năm trước, khi đó con mới bốn năm tuổi, con tận mắt nhìn thấy Long Dược cũng ở trong nhóm những người sắp đi, ông nội đích thân ra tiên”.

 

“Ban đầu, con nghĩ đó chỉ là giấc mơ thôi. Cho đến mấy ngày trước, ông nội bảo con đến gặp, con nghe thấy ông nội nói chuyện với ông Tấn, có nhắc đến Long Dược, gia tộc Cổ Võ và chuyện ở rể gì đấy”.

 

“Tuy không nghe được toàn bộ nội dung nhưng dựa vào những thông tin đó, về cơ bản con có thể xác định Long Dược vẫn chưa chết mà là được người của gia tộc Cổ Võ dẫn đi, ở rể tại đó nhờ vào thiên phú xuất sắc của mình”.

 

Nghe hắn ta nói xong, nét mặt Long Tường trở nên thần thờ: “Thì ra là như vậy!”

 

Ông ta cũng đoán già đoán non về cái chết của Long Dược, nhưng đến tận lúc này mới biết Long Dược còn sống, không những thế còn được người của gia tộc Cổ Võ mang đi.

 

“Bố, mấy chuyện con vừa nói đều không quan trọng, quan trọng là con nghi ngờ cái chết của Long Khoa là do chính tay ông nội làm!”

 

Long Thiên Vũ không sợ chết nói ra tin động trời. Vừa dứt lời, mặt mày Long Tường nháy mắt tái mét, vội vàng đưa tay che miệng hắn ta lại.

 

“Đừng nói linh tinh chứ!”

 

Ông ta mắng.

 

Long Thiên Vũ lắc đầu: “Bố à, con không có nói linh tỉnh. Cậu Thanh là người như thế nào, con biết rất rõ. Nếu cậu ấy thật sự muốn giết Long Khoa thì sao phải giết một cách lén lút thế chứ?”

 

“Với thực lực của cậu ấy, thân không biết quỷ không hay lẻn vào Hoàng tộc họ Long để giết ông nội cũng dễ như trở bàn tay chứ đừng nói là giết Long Khoa’.

 

“Cậu ấy vốn chẳng hề đếm xỉa gì đến sự khiêu khích của Long Khoa đâu ạ’.

 

“Thế mà ông nội lại tuyên bố với bên ngoài rằng ông ta bị cậu Thanh giết chết, chuyện này hoàn toàn không tin được”.
 
Chương 2229


CHương 2229:

 

Long Tường càng ngày càng ngạc nhiên, nhìn đứa con trai dường như đã trưởng thành rất nhiều ở trước mặt, lòng đầy vui mừng.

 

“Con dựa vào đó để đoán người đã giết chết Long Khoa là ông nội con?”, ông ta hỏi.

 

Long Thiên Vũ lắc đầu: “Mấy ngày gần đây, tin tức cậu Thanh xuất hiện ở Ninh Châu đột nhiên nổi lên. Ban đầu, tất cả mọi người đều cho rằng cậu ấy đã chết, giờ lại bông nhiên xuất hiện, đúng là làm cho người ta giật mình”.

 

“Ngay mấy ngày trước, Long Khoa đã điều động sáu cao thủ Thần Cảnh trong Hoàng tộc họ Long để hợp sức với sáu cao thủ Thần Cảnh trong Hoàng tộc họ Diệp. Mười hai người có thực lực Thần Cảnh cùng đến Ninh Châu giết cậu Thanh”.

 

“Nhưng đã mấy ngày trôi qua mà vẫn không thấy sáu cao thủ Thần Cảnh được phái đi trở lại, con nghỉ ngờ họ đã chết”.

 

“Thế nên ông nội bắt đầu thấy sợ, sợ cậu Thanh sẽ trở lại Hoàng tộc họ Long. Nhìn tình hình thì cậu ấy mà tới là Hoàng tộc sẽ bị tiêu diệt ngay”.

 

“Bố cũng biết ông nội là một người thế nào mà. Ông ấy thà để người của Hoàng tộc họ Long chết chứ không cho phép Hoàng tộc họ Long bị tiêu diệt”.

 

“Trong tình hình này, chỉ có gia tộc Cổ Võ mới có thể cứu được Hoàng tộc”.

 

“Long Dược là anh trai cùng cha cùng mẹ của Long Khoa, nếu như Long Khoa bị cậu Thanh giết chết thì Long Dược nhất định sẽ báo thù”.

 

Nghe được những lời này của Long Thiên Vũ, Long Tường sững sờ.

 

Lâu lắm rồi ông ta không quan tâm đến chuyện trong Hoàng tộc họ Long nên không biết đến những chuyện này. Đến khi nghe Long Thiên Vũ nói, ông ta mới ngộ ra thời gian gần đây trong Hoàng tộc lại xảy ra nhiều chuyện đến vậy.

 

Đồng thời, Long Tường cũng cảm giác được, dường như Hoàng tộc đang đối mặt với một nguy cơ rất lớn.

 

“Thiên Vũ, con đã lớn rồi!”

 

Ông ta chợt nói với Long Thiên Vũ, nét mặt ngổn ngang cảm xúc.

 

Tuy Long Thiên Vũ đã hơn ba mươi tuổi nhưng Long Tường vấn xem hắn ta như một đứa con nít. Cho tới hôm nay, ông ta mới nhận ra con trai mình đã lớn rồi.

 

Long Thiên Vũ tự giêu cười: “Trước kia là con quá ngu muội, không biết trời cao đất dày, từ khi gặp được cậu Thanh con mới biết mình chỉ là một con ếch ngồi ở đáy giếng”.

 

“Con đừng xem nhẹ bản thân. Một thanh niên tài tuấn như cậu Thanh, cho dù vào trong những gia tộc Cổ Võ kia cũng sẽ là một người rất xuất Sạc.

 

Long Tường đáp. Câu nói này không phải an ủi mà là sự thật.

 

Long Thiên Vũ bỗng nhiên sốt ruột nói: “Bố, mới vừa rồi con nhìn thấy ông Tấn rời khỏi Hoàng tộc. Con lo là ông nội muốn giết những người bên cạnh cậu Thanh’.

 

“Không phải những người bên cạnh cậu Thanh đều đi hết rồi sao?”, Long Tường cau mày hỏi.

 

Hản ta nặng nề nói: “Đi thì đi rồi, nhưng ở Yến Đô còn một vài người có liên quan đến cậu ấy.

 

Con hiểu tính cách của ông nội, nổi điên lên là cái gì liên quan đến cậu Thanh cũng muốn tiêu diệt sạchl”

 

Nét mặt Long Tường tức khắc thay đổi: “Thiên Vũ, không thể để chuyện này xảy ra được. Nếu không làm gì những người bên cạnh cậu Thanh thì Hoàng tộc họ Long còn có hy vọng, một khi làm vậy, cậu Thanh sẽ không bỏ qua cho chúng †a đâu!”

 

Long Thiên Vũ cảm thấy rất áp lực. Hắn ta có thể đoán ra được Long Hoàng giết Long Khoa rồi đổ tội cho Dương Thanh, thậm chí còn đoán được Long Hoàng phái Long Tấn đi giết người thân và bạn bè của Dương Thanh thì tất nhiên cũng hiểu được hậu quả của chuyện này.

 

“Bố, bây giờ con sẽ đi Yến Đô!”

 

Long Thiên Vũ không chần chừ, lập tức hạ quyết tâm.

 

“Chờ đãi”

 

Hắn ta vừa định đi thì Long Tường lên tiếng: “Nếu Long Tấn không muốn dừng việc giết bạn bè của Dương Thanh lại thì nói cho bác ấy biết, chỉ cần chịu dừng tay thì cái ơn bác ấy nợ bố xem như xóa bỏi”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom