Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 2165


Chương 2165:

 

Đây mới là điều lão ta lo lắng nhất.

 

Mã Vương và Tiết Vương lập tức im lặng. Bọn họ không hiểu được điều này.

 

Bây giờ bọn họ gần như có thể xác định nhà họ Lục đang che giấu một cao thủ hàng đầu, ít nhất là thực lực bán bộ Thần Cảnh.

 

“Nếu đã vậy, chúng ta biểu quyết xem có nên liên thủ trấn áp nhà họ Lục không”.

 

Bạch Vương chợt nói: “Ai đồng ý đi tới nhà họ Lục thì giơ tay!”

 

Mã Vương giơ tay lên mà không hề do dự.

 

Tiết Vương suy nghĩ một lát cũng giơ tay lên: “Tôi muốn đánh cược một lần!”

 

Bạch Vương gật đầu: “Nếu Tiết Vương và Mã Vương đã quyết định sẽ liên thủ trấn áp nhà họ Lục, vậy thiểu số phục tùng đa số, chúng ta lập tức lên đường tới nhà họ Lục thôi!”

 

“Được!”

 

Cùng lúc đó, trong biệt thự của Lục Tỉnh Tuyết ở nhà họ Lục.

 

Dương Thanh đứng một mình trong phòng đang nhăn nhó vì đau đớn nhưng vẫn cố nhịn xuống, không để cho mình phát ra tiếng kêu rên nào.

 

Trước đó, nhà họ Lục bị nhà họ Trương bao vây tấn công, anh đều nhận biết được. Cả nhà họ Lục đều ở trong phạm vi cảm nhận của anh.

 

Cho nên khi Lục Nguyên Thông sắp bị giết, anh đã ra tay giết người ngoài ngàn mét!

 

Anh chỉ dùng có hai hòn đá.

 

Nhưng anh không ngờ sau lần ra tay này, bệnh đau đầu của anh lại tái phát, đầu anh đau đớn dữ dội như muốn vỡ ra.

 

Thật lâu sau, cảm giác đau đớn này mới dần biến mất.

 

Dương Thanh lau mồ hôi trên trán, sợ hãi nói: “Xem ra mình không thể dùng sức quá mức, nếu không có thể lại bị như vừa rồi”.

 

“Cốc cốc cốc!”

 

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.

 

“Anh này, ông nội và bố tôi tới, đang chờ anh ở đại sảnh”.

 

Giọng nói của Lục Tinh Tuyết vang lên ở ngoài cửa.

 

“Được, tôi ra ngay đây!”

 

Giọng nói của Lục Tỉnh Tuyết vang lên ở ngoài cửa.

 

“Được, tôi ra ngay đây!”

 

Dương Thanh đáp.

 

Anh thay bộ quần áo sạch sẽ và đi ra ngoài.

 

Chẳng mấy chốc, Dương Thanh đã ra ngoài đại sảnh. Lục Nguyên Thông và Lục Xuyên đều đang ở đây.

 

“Cậu nhỏ!”

 

Thấy Dương Thanh đi ra, hai người vội vàng đứng lên, nhìn anh với ánh mắt cung kính.

 

“Ông Lục, chú Lục, hai người tìm cháu ạ?”

 

Dương Thanh bình tĩnh bước tới trước mặt hai người và hỏi.

 

“Hả? Ha ha, đúng là ông có chút việc cần làm phiền cháu”.
 
Chương 2166


Chương 2166:

 

Lục Nguyên Thông giả vờ xấu hổ, giọng điệu rất cung kính.

 

Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên đều kinh ngạc trước cảnh tượng này.

 

Cho dù trước đó Lục Nguyên Thông có khách sáo với Dương Thanh nhưng chưa từng khách sáo như vậy.

 

“Là thế này, ngay vừa nấy, nhà họ Trương dẫn cao thủ tới gây sự, tuy chúng ta đã đuổi được họ về nhưng ông vấn lo lãng, vì nhà họ Trương có thế lực rất mạnh nâng đỡ”.

 

Vẻ mặt Lục Nguyên Thông càng lúc càng nghiêm trọng, nói tiếp: ‘Ông lo lắng thế lực phía sau nhà họ Trương sẽ gây rắc rối cho nhà họ Lục nên hi vọng cháu có thể ra tay giúp đỡ”.

 

“Cái gì?”

 

Sau khi Lục Tỉnh Tuyết nghe được tin này thì chấn động: “Ông nội, ông nói nhà họ Trương đã dẫn người tới gia tộc gây sự ạ?”

 

Lục Nguyên Thông gật đầu: ‘Là Trương Quỳnh tự mình dẫn cao thủ tới. Nhưng thật may vì có một cao thủ thần bí đã âm thầm ra tay giải quyết cao thủ do ông ta dẫn đến, ông ta mới đành dẫn người rời đi”.

 

“Ông đã thương lượng với bố cháu rồi. Nhà họ Trương không thể có cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, nếu có thì nhà họ Trương đã tiêu diệt nhà họ Lý từ lâu. Cho nên hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong bên cạnh Trương Quỳnh chắc chắn đến từ thế lực mạnh hơn”.

 

“Bây giờ có cao thủ thần bí âm thầm ra tay giải quyết hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, thế lực phía sau Trương Quỳnh chäc chản sẽ không bỏ qua nhà họ Lục”.

 

Lúc này, Lục Nguyên Thông rất lo lảng, Lục Xuyên cũng vậy.

 

Ban đầu, sau khi hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong bên cạnh Trương Quỳnh bị giết, bọn họ còn rất vui mừng, cho rằng sau này nhà họ Lục có thể có cơ hội nắm lấy Ninh Châu.

 

Nhưng sau khi bình tĩnh, bọn họ suy nghĩ kỹ mới ý thức được chuyện này không hề đơn giản.

 

Nhà họ Trương và nhà họ Lý là hai gia tộc lớn hàng đầu ở Ninh Châu, vấn luôn tranh vị trí đứng đầu Ninh Châu. Nếu nhà họ Trương có cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong từ trước, đừng nói là hai người, cho dù chỉ một người cũng đã tiêu diệt nhà họ Lý từ lâu, đâu cần phải chờ tới bây giờ?

 

Vậy chỉ có thể nói rõ hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong này không phải là cao thủ nhà họ Trương.

 

Mà hai bố con Lục Nguyên Thông và Lục Xuyên vần cho rằng cao thủ thần bí ra tay trước đó là người âm thầm bảo vệ Dương Thanh.

 

Bất kể Dương Thanh có thể đối phó được với thế lực phía sau nhà họ Trương hay không, bọn họ tin tưởng thế lực đó vẫn sẽ đối phó với anh, tới lúc đó cao thủ phía sau anh tuyệt đối không bỏ qua cho đám người này.

 

Cho nên bọn họ nghĩ Dương Thanh là người duy nhất có thể cứu được nhà họ Lục.

 

“Hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong?”

 

Lục Tỉnh Tuyết hoảng sợ. Trong thế giới của cô ta, ông Tề với thực lực Vương Cảnh trung kỳ đã là người rất mạnh rồi.

 

Gô ta chưa từng gặp cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, cũng chỉ nghe nói nhà họ Lý và nhà họ Trương có.

 

Nhưng bây giờ Lục Nguyên Thông lại nói hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong do Trương Quỳnh dẫn đến vừa bị một cao thủ thần bí giết chết.

 

Mục Thiên Thiên cũng chấn động, thật lâu sau mới không nhịn được nói: ‘Cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong mạnh tới mức nào? Không ngờ người lợi hại như thế lại bị giết chết.”

 

Dương Thanh bình tĩnh nhìn về phía Lục Nguyên Thông nói: “Ông yên tâm, nếu nhà họ Lục thật sự gặp nguy hiểm, cháu sẽ ra tay!”

 

“Ha ha, được, vậy cảm ơn cháu!”

 

Lục Nguyên Thông kích động, vội vàng nói cảm ơn.

 

Chỉ cân Dương Thanh băng lòng ra tay, nhà họ Lục chắc chắn có thể đối phó được với thế lực phía sau Trương Quỳnh. Đến lúc đó, bọn họ lại có cơ hội đứng đầu Ninh Châu.
 
Chương 2167


Chương 2167:

 

“Không được!”

 

Nào ngờ Lục Tỉnh Tuyết lập tức phản đối: “Ông nội, ông cũng nói hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong của thế lực phía sau nhà họ Trương đã chết”.

 

“Nếu bọn họ tới nhà họ Lục, chắc chăn sẽ phái ra cao thủ càng lợi hại hơn. Dù anh ấy rất lợi hại nhưng không thể là đối thủ của họ được”.

 

“Ông bảo anh ấy ra tay là đang hại anh ấy đấy!”

 

Mục Thiên Thiên cũng vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, cháu nghe nói mạnh hơn Vương Cảnh đỉnh phong là bán bộ Thần Cảnh, lên nữa chính là cao thủ Thần Cảnh”.

 

“Ông Lục vừa nói một cao thủ thần bí giết hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong của thế lực phía sau nhà họ Trương, vậy thực lực của cao thủ thần bí này ít nhất phải là bán bộ Thần Cảnh, thậm chí là Thần Cảnh”.

 

“Thế lực phía sau nhà họ Trương không thể không nghĩ tới điểm này. Nếu họ muốn tới nhà họ Lục thì chắc chắn sẽ phái ra cao thủ bán bộ Thần Cảnh, thậm chí là cao thủ Thần Cảnh”.

 

“Sao anh ấy có thể đối phó được chứ?”

 

Hai chị em ra sức phản đối. Các cô tuyệt đối sẽ không để cho Dương Thanh phải mạo hiểm.

 

Sắc mặt Lục Nguyên Thông và Lục Xuyên rất khó coi. Bọn họ khó khăn lắm mới nhận được sự đồng ý của Dương Thanh, kết quả không ngờ Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên lại đưa ra ý kiến phản đối.

 

Bọn họ sợ rằng Dương Thanh đổi ý, Lục Xuyên tức giận quát: ‘Câm miệng!”

 

“Hai đứa biết cái gì chứ? Hai đứa hoàn toàn không biết gì về sự lợi hại của cậu ấy. Bây giờ nhà họ Lục đang trong lúc sống chết tôn vong, nếu cậu ấy không ra tay thì nhà chúng ta sẽ bị tiêu diệt đấy”.

 

“Lẽ nào hai đứa muốn trơ mắt nhìn người nhà họ Lục bị thế lực phía sau nhà họ Trương giết sạch à?”

 

Sau khi quát măng Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên, Lục Xuyên vội vàng nhìn về phía Dương Thanh nói với vẻ cầu xin: ‘Chú đoán cháu có lai lịch không tầm thường, thực lực mạnh mẽ, bây giờ chỉ có cháu mới có khả năng cứu được nhà họ Lục thôi!”

 

“Chú xin thầy cháu tình mấy ngày qua mà ra tay che chở cho nhà họ Lục, nhà chú sẽ vô cùng biết ơn!”

 

Lục Nguyên Thông cũng vội vàng cầu xin.

 

Hai mắt Lục Tinh Tuyết đỏ hoe, môi mím chặt. Cô ta không muốn Dương Thanh bị kéo vào cuộc tranh đấu của nhà họ Lục mà anh không ra tay thì nhà bọn họ sẽ bị tiêu diệt.

 

Nhưng dù Dương Thanh ra tay, lẽ nào có thể cứu được nhà họ Lục sao?

 

“Ông nội, hay là chúng ta từ bỏ Ninh Châu vậy.

 

Nhân lúc thế lực phía sau nhà họ Trương còn chưa tới, chúng ta cho người trong gia tộc rời khỏi Ninh Châu!”

 

Lục Tỉnh Tuyết đột nhiên nói.

 

Đây là cách tốt nhất mà cô ta có thể nghĩ ra được, không chỉ người nhà họ Lục có thể tránh bị giết, cũng có thể giúp Dương Thanh khỏi bị thế lực phía sau nhà họ Trương để mắt tới.

 

“Câm miệng!”

 

Lục Nguyên Thông tức giận quát: ‘Con gái con đứa thì biết cái gì? Rời đi à? Cháu tưởng thế lực phía sau nhà họ Trương có thể để cho chúng †a rời đi sao?”

 

Dương Thanh khẽ nhíu mày: “Cháu đã nói, nếu nhà họ Lục gặp rắc rối thì cháu sẽ ra tay, mời ông chủ Lục về đi!”

 

Từ khi Lục Nguyên Thông muốn bán Lục Tỉnh Tuyết cho anh như một món hàng, anh đã bất mãn với lão rồi.

 

Bây giờ, lão già này lại quát mắng Lục Tỉnh Tuyết làm anh càng bất mãn hơn.

 

“Vậy cảm ơn cháu!”

 

Lục Nguyên Thông sợ Dương Thanh đổi ý nên vội vàng cảm ơn, sau đó dân Lục Xuyên rời đi.
 
Chương 2168


Chương 2168:

 

Sau khi Lục Nguyên Thông và Lục Xuyên rời đi, Mục Thiên Thiên vội nói: “Anh, nếu thế lực phía sau nhà họ Trương dẫn người đến, anh tuyệt đối đừng ra đấy!”

 

“Ngay cả cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong còn bị giết, cho dù anh có ra tay cũng không làm được gì đâu. Anh tuyệt đối đừng làm chuyện ngu ngốc”.

 

Lục Tinh Tuyết cũng đỏ mắt nói: “Anh, em biết anh rất lợi hại nhưng lần này nhà họ Lục phải đối mặt với kẻ địch rất mạnh”.

 

Cô ta nói xong, đột nhiên lấy ra một tấm thẻ ngân hàng nhét vào trong tay Dương Thanh, nức nở nói: “Anh, trong tấm thẻ này là tất cả số tiền em có được, chắc được tầm bốn, năm triệu đấy.

 

Anh cầm số tiền này và rời đi, tuyệt đối đừng quay về”.

 

Mục Thiên Thiên cũng vội vàng lấy ra một thẻ ngân hàng nhét vào trong tay Dương Thanh: ‘Anh, em có hơn một triệu, anh cũng cầm lấy”.

 

Dương Thanh rất cảm động khi thấy Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên sốt ruột giục mình rời đi.

 

“Anh mau đi đi!”

 

Lục Tỉnh Tuyết thấy Dương Thanh vẫn đứng yên thì lập tức sốt ruột, vội vàng giục.

 

Hai mắt Mục Thiên Thiên cũng đỏ hoe, nói với Dương Thanh: “Anh ơi, anh nhất định phải rời đi bình an, không cần lo cho bọn em đâu, anh đi mau đi!”

 

Dương Thanh lắc đầu, trả tấm thẻ ngân hàng lại cho Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên rồi dịu dàng nói: ‘Sao anh có thể bỏ các em lại mà đi được chứ?”

 

“Anh đừng làm chuyện ngu ngốc! Bọn em không có cách nào rời đi nhưng với thực lực của anh, muốn rời khỏi đây vẫn rất dễ dàng…”

 

Lục Tinh Tuyết còn chưa nói xong đã bị Dương Thanh ngắt lời: ‘Được rồi, các em không cần khuyên nữa, anh sẽ không rời đi đâu”.

 

“Các em yên tâm, nếu thế lực phía sau nhà họ Trương thật sự dám đến nhà họ Lục, anh chắc chăn sẽ không bỏ qua cho chúng!”

 

Lúc này, vẻ mặt Dương Thanh ngạo nghễ, trên người lộ ra sự uy nghiêm.

 

Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên nhìn tới ngây người, dường như có thể thấy trên người Dương Thanh phát sáng.

 

“Anh..”

 

Lục Tinh Tuyết vân muốn khuyên nhưng bị Dương Thanh ngắt lời: “Các em tin anh không?”

 

“Đương nhiên bọn em tin anh nhưng bây giờ không phải là vấn đề tin hay không. Anh không biết cao thủ Vương Gảnh đỉnh phong mạnh tới mức nào đâu”.

 

Lục Tỉnh Tuyết đỏ mắt nói: “Em nghe nói, cho dù là chủ của năm Vương tộc lớn Chiêu Châu cũng chỉ có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong”.

 

“Lần này, đối thủ thật sự rất mạnh đấy!”

 

Nhưng mặc kệ Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên khuyên thế nào, Dương Thanh vẫn không chịu rời đi.

 

Lúc này, Lục Nguyên Thông và Lục Xuyên cũng đang lo lắng. Bọn họ có thể cảm giác được thế lực phía sau nhà họ Trương sắp tới.

 

“Bố, bố nói xem cậu nhỏ có ra tay giúp chúng †a không?”

 

Lục Xuyên lo âu hỏi.

 

Lục Nguyên Thông thở dài và lắc đầu: ‘Bố không thể nói chắc được. Chỉ sợ bây giờ con bé Tỉnh Tuyết đang khuyên cậu ấy rời đi. Nếu cậu ấy rời đi thật, nhà họ Lục sẽ không còn khả năng chống lại”.

 

“Đứa con gái bất hiếu này!”

 

Lục Xuyên giận tới run người.
 
Chương 2169


CHương 2169:

 

Nhưng ông ta không thể làm gì. Có Dương Thanh ở đó, bọn họ thật sự không dám làm gì Lục Tỉnh Tuyết.

 

Cùng lúc đó, một đoàn xe hơi sang trọng gồm mấy chiếc xe Rolls Royce đang lao nhanh tới nhà họ Lục.

 

Rất nhiều gia tộc lớn Ninh Châu đều đã biết chuyện vừa xảy ra ở nhà họ Lục.

 

Bây giờ, nhà họ Lý đã bị tiêu diệt, cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong được Trương Quỳnh dẫn tới nhà họ Lục cũng bị giết. Nhất thời, các gia tộc lớn trong cả Ninh Châu đều tập trung chú ý vào nhà họ Lục.

 

Dương Thanh đứng trước cửa sổ sát đất trong căn biệt thự sang trọng của Lục Tỉnh Tuyết, nhìn mây đen che kín bầu trời, trong lòng có chút buồn bực.

 

Anh không biết tại sao luôn thấy buồn bực, cảm giác chỉ thiếu một chút nữa thôi là ký ức của mình sẽ khôi phục, giống như gà con sắp phá vỏ chui ra vậy.

 

Vỏ trứng đã có vết nứt, chỉ cần anh cố gắng thêm một chút là có thể phá vỡ vỏ trứng. Nhưng anh không có cách nào dùng sức, chỉ cần vừa dùng sức là đầu đau như muốn vỡ ra, không sao chịu nổi.

 

“Tới rồi!”

 

Đúng lúc này, Dương Thanh đột nhiên nhìn về phía lối vào của trang viên nhà họ Lục và nói.

 

“Ông chủ, không xong rồi, Trương Quỳnh lại dẫn người đến!”

 

Một người giúp việc hoảng sợ xông vào trong phòng của Lục Nguyên Thông và kêu to.

 

“Cuối cùng vẫn phải đối mặt sao?”

 

Vẻ mặt Lục Nguyên Thông nghiêm trọng, chậm rãi đứng dậy và nói: ‘Chúng ta đi thôi!”

 

Lục Xuyên và ông Tề đi theo hai bên người lão.

 

Cao thủ nhà họ Lục đều tập trung ở bên ngoài. Lục Nguyên Thông đứng phía trước, sau lưng còn có rất nhiều người.

 

Bọn họ chỉ thấy từng chiếc xe Rolls Royce lần lượt chạy vào và đồ lại trong trang viên nhà họ Lục.

 

Ngay sau đó, Trương Quỳnh từ trong một chiếc xe bước ra. Lục Nguyên Thông hoảng sợ khi thấy lão ta vội vàng chạy tới một chiếc xe hơi sang trọng bên cạnh, tự mình mở cửa xe ra, người hơi cúi xuống nói với vẻ nịnh nọt: “Bạch Vương, chúng ta đã tới nhà họ Lục rồi. Ngài bước chậm thôi!”

 

Âm!

 

Giờ phút này, đầu óc Lục Nguyên Thông chấn động mạnh, vẻ mặt tuyệt vọng.

 

Trương Quỳnh là một trong hai chủ gia tộc mạnh nhất ở Ninh Châu, bây giờ lại đi mở cửa cho người khác giống như một con chó Nhật.

 

Quan trọng hơn, Trương Quỳnh còn gọi đối phương là Bạch Vương.

 

Khắp cả Chiêu Châu có mấy người có thể được gọi là Vương?

 

Bạch Vương!

 

Đó không phải là chủ của Vương tộc họ Bạch – một trong năm Vương tộc lớn ở Chiêu Châu sao?

 

Lục Xuyên cũng tuyệt vọng và hoảng sợ nói: “Sao… Sao có thể như vậy được?”

 

Cửa xe mở ra, một lão già với mái tóc bạc mặc trang phục truyền thống từ trong xe bước ra.

 

“Tiết Vương, ngài chậm một chút!”

 

“Mã Vương, ngài chậm một chút!”

 

Trương Quỳnh đón Bạch Vương xong lại tự mình đi mở cửa xe cho Tiết Vương và Mã Vương.
 
Chương 2170


Chương 2170:

 

Ban đầu, Lục Nguyên Thông còn tưởng chỉ có một mình Bạch Vương, khi nghe thấy Trương Quỳnh gọi Tiết Vương và Mã Vương, gương mặt càng tái hơn.

 

Hôm nay, không ngờ chủ của ba trong năm Vương tộc lớn ở Chiêu Châu đồng thời tới nhà họ Lục.

 

Nhà họ Lục đúng là có thể diện!

 

“Cung kính đón Bạch Vương!”

 

“Cung kính đón Mã Vương!”

 

“Cung kính Tiết Vương!”

 

Người nhà họ Trương đều quỳ một chân xuống đất và la lớn, giọng nói chấn động cả trời đất.

 

“Lục Nguyên Thông, tôi lại tới rồi!”

 

Trương Quỳnh cười híp mắt nhìn về phía Lục Nguyên Thông với vẻ trêu tức.

 

Lục Nguyên Thông loạng choạng lùi lại mấy bước, cơ thể run lên mà không khống chế được.

 

Lục Xuyên cũng vậy, hai chân không ngừng run rẩy.

 

Lúc này, phía sau Bạch Vương, Mã Vương và Tiết Vương đều có mấy cao thủ phát ra uy thế võ đạo đáng sợ, dùng mông nghĩ cũng biết những cao thủ này đều là cao thủ hàng đầu của ba Vương tộc lớn, thực lực ít nhất phải là Vương Cảnh đỉnh phong.

 

Bất kỳ ai trong những cao thủ này đều có thể trấn áp tất cả gia tộc quyền quý ở Ninh Châu.

 

Nhưng bây giờ những người này lại cùng xuất hiện ở nhà họ Lục để trấn áp bọn họ.

 

“Chính là cao thủ dưới quyền của ông đã giết chết cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong của Liên minh Vương tộc chúng tôi?”

 

Bạch Vương đột nhiên nhìn Lục Nguyên Thông với ánh mắt sắc bén, lớn tiếng chất vấn.

 

“Tôi… Tôi, đại nhân, không phải là tôi, thật sự không phải là tôi. Tôi chỉ là một chủ gia tộc nhỏ, làm sao có thể có thuộc hạ giết chết được cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong trong nháy mắt chứ?”

 

Lục Nguyên Thông vội vàng phủ nhận, run rẩy nói: “Tất cả đều là hiểu nhầm, đều là hiểu nhầm thôi!”

 

“Hiểu nhầm à?”

 

Bạch Vương cười lạnh: “Ngay cả cao thủ của Liên minh Vương tộc chúng tôi cũng dám giết, vậy mà ông còn dám nói với tôi là hiểu nhầm à?”

 

“Giao người ra, tôi sẽ cho ông được toàn thây!”

 

“Bịchl”

 

Lục Nguyên Thông quỳ xuống, hoảng sợ bất an nói: “Đại nhân, không phải tôi không muốn giao người ra mà tôi hoàn toàn không biết ai đã giết người của ngài!”

 

Lúc này, Lục Nguyên Thông đã thực sự tuyệt vọng, đối với lão, Vương tộc quả thật chẳng khác nào ngôi sao trên trời, xa không thể với tới.

 

Mà nay, chủ của ba trong năm Vương tộc của Chiêu Châu đích thân dẫn theo các cao thủ tới nhà họ Lục của lão để đòi người.

 

“Không biết?”

 

Bạch Vương cười nhạt: ‘Nếu đã không biết, vậy giết sạch người nhà họ Lục đi”.

 

“Tôi muốn xem xem, tay cao thủ từng giúp đỡ nhà họ Lục lần trước có đồng ý lộ mặt hay không”.

 

Nghe vậy, Lục Nguyên Thông tuyệt vọng kêu khóc: “Đại nhân, cầu xin ngài cho nhà họ Lục tôi một đường sống đi!”
 
Chương 2171-2172


Chương 2171:

 

“Tuy tôi không biết người đó là ai nhưng tôi dám chắc người đó đang âm thầm bảo vệ một người trẻ tuổi”.

 

“Hử?”

 

Bạch Vương lập tức nổi hứng thú: “Nếu ông dám giấu giếm điều gì, toàn bộ nhà họ Lục sẽ chôn cùng ông luôn”.

 

“Một thời gian trước, cháu gái tôi từng cứu một người trẻ tuổi từ đỉnh Ninh Sơn về, nhưng sau khi tỉnh, thanh niên này lại mất trí nhớ…”

 

Lục Nguyên Thông không dám giấu giếm, vội vàng kể lại toàn bộ sự việc từ sau khi Dương Thanh xuất hiện.

 

“Đại nhân, tôi thật sự không giấu gì đâu, tất cả những điều tôi nói đều là sự thật, ngài nhất định phải tin tôi”.

 

Lục Nguyên Thông cầu khẩn.

 

Bạch Vương không nói gì, chỉ nhìn sang phía Tiết Vương và Mã Vương, đáy mắt ba người đều lộ vẻ căng thẳng.

 

Dĩ nhiên bọn họ đã nhận ra Lục Nguyên Thông không nói dối, nhưng như vậy chẳng phải là, trong nhà họ Lục này hiện đang có một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong còn trẻ tuổi sao?

 

Không chỉ có thế, bên cạnh người thanh niên này còn có một cao thủ mạnh hơn đang âm thầm bảo vệ.

 

“Lục Nguyên Thông, ông thật to gan, dám lừa dối các vị đại nhân đây!”

 

Ba vị Vương của Liên minh Vương tộc biết Lục Nguyên Thông không nói dối, nhưng Trương Quỳnh không biết, ông ta phân nộ quát lên: “Ông lừa ai đấy hả? Một gã thanh niên chỉ mới hai bảy, hai tám mà lại có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong à?”

 

“Một người có thiên phú võ thuật cỡ đó, chỉ e trong Hoàng tộc cũng chưa chắc đã có đâu”.

 

Trương Quỳnh châm chọc nói.

 

“Thưa các vị đại nhân, tôi không lừa các ngài, tôi nói thật đấy ạ!”, Lục Nguyên Thông sốt ruột, vội vã biện giải.

 

Đám Bạch Vương đều lộ vẻ căng thẳng ra mặt, lúc này trong đầu họ đều xuất hiện một người.

 

“Ha ha, Lục Nguyên Thông, ông còn dám già mồm cãi cố, lừa dối các vị đại nhân, thật đúng không không sợ chết rồi!”

 

Trương Quỳnh cười lớn, sau đó quay sang hỏi Bạch Vương: “Thưa Bạch Vương đại nhân, ngài nói xem, liệu trên đời có ai sỡ hữu thiên phú võ thuật cỡ đó không?”

 

“Có!”

 

Bạch Vương gật đầu.

 

“Hả?”

 

Trương Quỳnh vốn chỉ hỏi cho có, không ngờ Bạch Vương lại trả lời khẳng định.

 

“Thật sự có một người thanh niên khiến cả Liên minh Vương tộc chúng tôi đều khó có thể đối phó’.

 

Tiết Vương lộ vẻ phức tạp, cảm khái: ‘Cậu ta chỉ mới hai bảy, hai tám tuổi, nhưng đã bước vào Siêu Phàm Cảnh’.

 

“Siêu Phàm Cảnh?”

 

Trương Quỳnh ngơ ngác không hiểu: “Tiết Vương đại nhân, Siêu Phàm Cảnh mà ngài nói là cảnh giới nào?”

 

“Cảnh giới phía trên Thần Cảnh đỉnh phong chính là Siêu Phàm Cảnh!”

 

Thần Cảnh nghiêm túc trả lời.

 

“Gái gì?”

Chương 2172:

 

Trương Quỳnh thực sự kinh ngạc ngây người ra: “Ý ngài là, trên thế gian này thực sự tồn tại Siêu Phàm Cảnh, hơn nữa, còn có một thanh niên mới hai bảy, hai tám tuổi đã đạt tới Siêu Phàm Cảnh? Sao có thể thế được?”

 

“Câm mồm!”

 

Mã Vương vung tay cho lão ta một cái tát trời giáng, cả giận quát: “Còn dám lải nhải vớ vẩn, tôi giết ông luôn!”

 

Trương Quỳnh vội vàng ngậm miệng.

 

Lúc này, ba vị Vương đều đang cực kì lo lăng.

 

Nếu là trước đây, gặp phải loại chuyện này, bọn họ nhất định sẽ không hề băn khoăn, diệt sạch nhà họ Lục là xong, nhưng hiện tại, bọn họ không dám.

 

Lần trước, bọn họ hợp tác với Lưu lão quái tính dẫn theo cao thủ của gia tộc tới Yến Đô, chuẩn bị kế thừa Đế Thôn, nhưng lại hay tin, Lưu lão quái của Miêu Thành suýt thì bị giết.

 

Cuối cùng, phải nhờ một cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Miêu Thành cứu đi mới vớt được một mạng.

 

Người thanh niên giao đấu ngang tay với vị cao thủ Siêu Phàm Cảnh kia chính là Dương Thanh.

 

Từ đó về sau, bọn họ đã phải rụt đuôi lại mà sống, không dám có mơ ước gì với Đế Thôn nữa.

 

Bởi vì bọn họ biết rõ, lấy thực lực của Liên minh Vương tộc này mà muốn lay động địa vị của Dương Thanh ở Yến Đô thì căn bản không có hi vọng gì.

 

Cho nên, cuối cùng bọn họ đành rời khỏi Yến Đô, dự định tranh thủ lúc cục diện của Chiêu Châu đang rung chuyển, nhanh chóng thâu tóm một số gia tộc lớn ở các địa phương khác.

 

Đời này bọn họ đều không muốn gặp lại Dương Thanh một lần nữa.

 

Nhưng ngày hôm nay, bọn họ lại nghe tới một người trẻ tuổi có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong đang ở trong nhà họ Lục, điều này khiến bọn họ bối rối, không biết nên xử lí thế nào.

 

Một gã thanh niên có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong thì sau lưng nhất định phải có một thế lực cực mạnh.

 

“Ông đi mời cậu thanh niên kia ra đây!”

 

Bạch Vương trầm giọng bảo.

 

“Hả?”

 

Lúc này, Lục Nguyên Thông đã dại mặt ra, lão đã chuẩn bị sẵn tỉnh thần chịu chết, lại không ngờ Bạch Vương chỉ bảo lão đi mời Dương Thanh ra gặp.

 

“Tôi cho ông năm phút, nếu người trẻ tuổi mà ông vừa nói không ra mặt thì nhà họ Lục chuẩn bị tinh thần bị diệt sạch đi!”

 

Bạch Vương lạnh lùng nói.

 

Bấy giờ Lục Nguyên Thông mới lấy lại tỉnh thần, vội vàng thưa: “Tôi đi mời cậu ấy ngay đây ạU Lúc này, Dương Thanh đang ở trong biệt thự của Lục Tỉnh Tuyết, bình tĩnh ngồi trên sofa trong phòng khách, như thể chẳng hay biết gì.

 

Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên cũng ngồi bên cạnh anh, hai người khuyên bảo đã lâu nhưng Dương Thanh vân khăng khăng không chịu đi.

 

“Rốt cuộc phải làm sao anh mới chịu đi đây?”

 

Lục Tỉnh Tuyết đỏ mắt lên, nói, giọng điệu đã có vẻ tức giận.

 

Cô ta thực sự không muốn làm liên lụy tới Dương Thanh, nhưng nói thế nào Dương Thanh cũng không chịu đi.

 

“Tinh Tuyết, em bảo anh rời khỏi nơi này, nhưng anh biết đi đâu bây giờ?”

 

Dương Thanh cười khổ, nghiêm túc nói: “Hơn nữa, nếu anh đi rồi, nhà họ Lục phải làm sao?
 
Chương 2173


Chương 2173:

 

Những người đó nhất định sẽ không bỏ qua cho mọi người đâu”.

 

Đúng lúc này, Lục Nguyên Thông đã chạy vọt vào biệt thự, hô to: “Cháu trai, mau ra đây với ông một chuyến”.

 

Lão vừa nói vừa kéo tay Dương Thanh muốn đi ngay.

 

Dương Thanh vẫn không nhúc nhích, chỉ nhíu mày hỏi: ‘Ông chủ Lục, ông muốn cháu đi đâu với ông thế?”

 

Lục Nguyên Thông vội vàng nói: “Bạch Vương, Tiết Vương và Mã Vương của ba Vương tộc chỉ đích danh muốn gặp cháu. Cháu mau đi với ông một chuyến, nếu không, nhà họ Lục này thực sự xong đời rồi, bọn họ sẽ giết sạch người nhà họ Lục mất thôi”.

 

“Ông nội!”

 

Lục Tinh Tuyết cả giận nói: “Ông muốn mang anh ấy đi chịu chết hay sao?”

 

“Cháu nói gì vậy chứ?”

 

Lục Nguyên Thông tức giận bảo: ‘Sao ông lại mang cậu ấy đi chịu chết được? Mấy vị đại nhân kia chỉ đích danh muốn gặp cậu ấy, chỉ cần cậu ấy đứng ra, bọn họ nhất định sẽ bỏ qua cho nhà †a”.

 

“Đúng là như thế à?”

 

Dương Thanh nheo mắt, nhìn về phía Lục Nguyên Thông, đáy mát thoáng lóe lên tức giận.

 

Những chuyện vừa xảy ra ngoài kia, anh đều rõ như trong lòng bàn tay.

 

Lục Nguyên Thông dẫn anh ra đó chính là để đổi lấy sự an toàn cho nhà họ Lục này, đúng như Lục Tinh Tuyết nói, là muốn đẩy anh ra chịu chết thay.

 

Bị Dương Thanh nhìn chằm chăm chất vấn, Lục Nguyên Thông cũng hơi chột dạ, vội vàng bảo: “Đúng là vậy mà, bọn họ chỉ muốn gặp cháu thôi, sao có thể giết cháu chứ?”

 

“Cháu yên tâm, nếu bọn họ thật sự dám giết cháu, nhà họ Lục ông nhất định sẽ đứng về phía cháu!”

 

“Hừ”

 

Dương Thanh lạnh giọng bảo: “Nếu bọn họ đã muốn gặp cháu thì hãy để bọn họ lăn vào đây gặp cháu đi!”

 

Lúc này Dương Thanh cực kì bá đạo, thẳng thừng yêu cầu ba vị Vương của Liên minh Vương tộc tới gặp mình, Lục Nguyên Thông sợ tới suýt khóc.

 

“Cháu trai à, cháu hẳn không biết, thế lực sau lưng Trương Quỳnh chính là ba Vương tộc năm trong năm Vương tộc lớn nhất của Chiêu Châu này, hiện bọn họ đã hợp thành Liên minh Vương tộc”.

 

“Trong khắp Chiêu Châu, thực lực của Vương tộc chỉ đứng sau Hoàng tộc thôi đấy!”

 

“Ông biết cháu có lai lịch hơn người, nhưng mấy vị đại nhân kia đã chỉ đích danh muốn gặp cháu, bọn họ là ba vị Vương của Liên minh Vương tộc đấy!”

 

“Cháu có biết vị trí của bọn họ ở Chiêu Châu này là như thế nào không? Bọn họ là chủ của Vương tộc, chiếm cứ cả một tòa thành chứ chẳng phải người thường đâu!”

 

Lục Nguyên Thông đau khổ cầu khẩn, vẻ mặt đáng thương: “Cháu trai, coi như ông xin cháu, cháu đi với ông ra gặp bọn họ đi, nếu không nhà họ Lục sẽ thực sự bị hủy diệt mất thôi!”

 

“Cầu xin cháu nể tình nhà họ Lục có ơn cứu mạng cháu, giúp nhà ông lần này đi, được không?”

 

Chớ thấy Lục Nguyên Thông cầu xin thảm thiết thế mà thấy đau lòng giùm lão, Dương Thanh biết rõ, Lục Nguyên Thông đang muốn anh đi chịu chết thay để giảm lửa giận của Liên minh Vương tộc kia.

 

“Ông chủ Lục, người cứu cháu là Tỉnh Tuyết và Thiên Thiên, không liên quan gì đến nhà họ Lục ông cả”.

 

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Cháu chỉ nói một lần nữa, nếu bọn họ muốn gặp cháu thì bảo bọn họ tự lăn tới đây”.

 

“Mày…
 
Chương 2174


Chương 2174:

 

Rốt cuộc, Lục Nguyên Thông cũng không nhịn nổi nữa bèn dữ dăn quát lớn: ‘Ranh con, mày đừng tưởng có chút thực lực là có thể muốn làm gì thì làm”.

 

“Lần này, người muốn gặp mày chính là các vị Vương của Liên minh Vương tộc, mày còn dám bảo bọn họ tự tới gặp, thật đúng là chán sống!”

 

“Nếu mày đã muốn chết thì tao sẽ giúp mày một tay, để tao đi nói lại với họ, cho họ biết mày ngông cuồng cỡ nào!”

 

Dứt lời, lão hầm hầm bỏ đi.

 

Lục Nguyên Thông vừa nhấc chân đi, Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên lập tức nóng ruột.

 

“Anh đi mau đi, tranh thủ lúc bọn họ còn chưa tới, anh vẫn còn cơ hội trốn đi”.

 

Lục Tinh Tuyết cầm tay Dương Thanh, kích động nói.

 

Mục Thiên Thiên cũng lộ vẻ sốt ruột, khuyên bảo: “Anh chịu khó nghe chị Tỉnh Tuyết, mau rời khỏi đây đi, Vương tộc rất mạnh, người thường như chúng ta không thể nào đối phó được đâu”.

 

Dương Thanh khẽ lắc đầu, đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chăm về một phía, nói: “Nếu anh rời khỏi đây, các em đều sẽ phải chết. Yên tâm đi, có anh ở đây, tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào gây thương tổn cho các em’.

 

Anh đã cảm nhận được sự dao động của những hơi thở võ thuật rất mạnh từ bên ngoài.

 

Nhưng tất nhiên, nói mạnh chỉ là so với các cao thủ bình thường mà thôi, nếu so với anh thì có gộp sức mạnh của tất cả những người đó lại cũng không thể động tới một sợi tóc của anh.

 

Nói gì thì nói, Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên đều có ơn với anh, trong tình huống này mà rời khỏi đây sẽ là hại hai người họ.

 

Lúc này, Lục Nguyên Thông đã xông ra ngoài, quỳ trước mặt ba vị Vương, cầu xin: “Thưa các vị đại nhân, thăng ranh kia không chịu nghe tôi, nó nói, các vị muốn gặp nó thì tự lăn đến đó’.

 

“Cái gì?”

 

Mã Vương nổi giận đùng đùng, quát: ‘Khốn kiếp, nó muốn chết rồi sao?”

 

Tiết Vương và Bạch Vương cũng sa sâm mặt xuống, với thân phận của bọn họ lúc này, tuy không thể so sánh với người của Hoàng tộc nhưng ở một Ninh Châu nho nhỏ, trong một gia tộc cỏn con lại có người dám đối xử với họ như thế thì thật không thể chịu được.

 

“Để tôi đi giết thằng ranh kial”

 

Mã Vương hầm hừ nói, sau đó cất bước muốn đi tìm Dương Thanh tính sổ.

 

“Chờ chút!”

 

Bạch Vương quát gọi lại: Nếu muốn đi, chúng †a cùng đi”.

 

Tiết Vương gật đầu, híp mắt nói: “Tôi thật muốn xem xem, rốt cuộc là thần thánh phương nào mà dám bảo chúng ta lăn tới gặp nớ:.

 

“Dân đường đi!”

 

Bạch Vương ra lệnh, Lục Nguyên Thông vội vàng đi trước dân đường.

 

Mặc dù vần hơi lo lăng về vị cao thủ thần bí của nhà họ Lục liệu có lai lịch lớn thế nào, nhưng dù sao bọn họ cũng là chủ của các Vương tộc, bị làm nhục thế này quả thật rất mất mặt.

 

Dương Thanh vẫn bình thản ngồi đợi trong nhà Lục Tỉnh Tuyết, Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên vẫn không ngừng khuyên bảo anh đi mau.

 

“Người tới rồi, giờ có muốn đi cũng không đi được đâu”.

 

Dương Thanh bỗng nói.

 

“Bọn họ tới rồi?”

 

Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên đều giật nảy mình.
 
Chương 2175


Chương 2175:

 

“Rầm!”

 

Một giây tiếp theo, một tiếng động lớn vang lên, cửa chính của biệt thự bị đá văng.

 

“Thưa các vị đại nhân, thằng ranh ngông cuồng kia đang ở trong này ạ!”

 

Ngay sau đó, giọng nói của Lục Nguyên Thông vang lên ngoài cửa.

 

“Tôi muốn xem xem rốt cuộc là kẻ nào lại dám lớn lối đến mức muốn ba vị Vương chúng tôi lăn tới gặp mặt!”

 

Mã Vương dân đầu đoàn người bước vào nhà.

 

Nhưng lão ta vừa mới xông vào phòng khách đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đang ngồi trên sofa, bình thản nhìn về phía mình.

 

Thấy rõ gương mặt đó, chân Mã Vương lập tức cứng đờ, sợ hãi tột cùng, thân thể cũng run lên lẩy bẩy như không thể khống chế.

 

“Mã Vương, ông làm sao thế? Chớ có cản đường, đi nhanh lên!”

 

Tiết Vương bất mãn nói, sau đó lướt qua bên cạnh Mã Vương tiến vào.

 

“Mã Vương…

 

Tiết Vương còn đang muốn nói gì đó, mắt cũng đã thấy rõ gương mặt Dương Thanh.

 

Trong một tích tắc, Tiết Vương cảm thấy như vừa bị sét đánh trúng đầu, toàn thân cứng đờ, không thể nhấc chân.

 

“Các ông đứng ngẩn ra đó làm gì?”

 

Lúc này, Bạch Vương cùng bước vào, nhìn Mã Vương và Tiết Vương đứng ngây người tại chỗ, nghỉ hoặc hỏi.

 

Lục Nguyên Thông còn nịnh nọt nói: “Thưa Bạch Vương đại nhân, đây chính là thằng ranh không biết trên dưới dám bảo các vị lăn tới gặp nó đấy ạ’.

 

“Nó chỉ là một thăng vô dụng được cháu gái tôi cứu về mà thôi, ngài không cần nể mặt chúng tôi làm gì, có giết nó cũng không liên quan gì đến nhà chúng tôi đâu ạ’.

 

Bạch Vương cười nhạt một tiếng: “Thế hả?”

 

Nhìn theo tay Lục Nguyên Thông chỉ, lão ta thấy một bóng người quen thuộc, lập tức, nụ cười như đóng băng lại trên mặt lão ta, một cảm giác lạnh lẽo khủng bố từ gót chân châm chậm leo thẳng lên đỉnh đầu Bạch Vương.

 

“Cậu… Cậu Thanh!”

 

Bạch Vương sợ đến sắp khóc, lão ta nhìn Dương Thanh như vừa nhìn thấy quỷ.

 

Mới trước đó bọn họ còn đang nói với nhau, trừ Dương Thanh ra, trước nay chưa từng thấy vị cao thủ nào chưa tới ba mươi đã có thể bước vào cảnh giới Vương Cảnh đỉnh phong.

 

Vốn còn tưởng sắp được thấy vị thiên tài võ thuật thứ hai trên đời, nào ngờ vị thiên tài võ thuật này lại chính là Dương Thanh.

 

“Bạch Vương, các ngài mau giết nó đi ạ, không cần nể mặt nhà họ Lục chúng tôi đâu, thăng ranh này dám ỷ vào thực lực cao cường mà ngang ngược làm xăng làm bậy trong nhà chúng tôi, tôi đã chướng mắt với nó lâu nay”.

 

Lục Nguyên Thông vẫn chưa nhận ra ba vị Vương đang sợ hãi thế nào, còn luôn miệng chỉ trích Dương Thanh.

 

Vừa thấy ba người kia, Dương Thanh lập tức nhíu chặt mày, không biết vì sao, anh cứ có cảm giác mình đã từng quen biết ba người đó.

 

Người khác có thể không nghe ra, nhưng vừa rồi anh nghe rõ mồn một, lão già Bạch Vương kia vừa gọi anh là “cậu Thanh”.

 

Mình tên là Thanh sao?
 
Chương 2176


Chương 2176:

 

Thấy Dương Thanh chỉ nhìn mình không nói câu nào, ba vị Vương đều có cảm giác bị một áp lực cực lớn đè lên trái tim.

 

Từ lần trước, khi tổ chức cuộc đấu tranh ngôi Vương của Yến Đô, bọn họ tính tới Yến Đô tính tranh cướp quyền thừa kế Đế Thôn, nhưng lại nghe nói Dương Thanh đấu với cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà không bại, bọn họ đã hoàn toàn gạt bỏ lòng hận thù Dương Thanh rồi.

 

Chớ nói gì đến cao thủ Siêu Phàm Cảnh, chỉ một cao thủ mới bước vào Thần Cảnh thôi cũng đều có thể dễ dàng tiêu diệt Liên minh Vương tộc này.

 

“Bịchl”

 

“Bịch!”

 

“Bịch!”

 

Ngay dưới ánh mắt khiếp sợ của nhà nhà họ Lục, Bạch Vương, Tiết Vương và Mã Vương đều quỳ hai gối xuống đất.

 

“Cậu Thanh, chúng tôi không biết cậu đang ở đây, không có ý dám mạo phạm thần uy của cậu, xin cậu thứ tội!”

 

“Thưa cậu Thanh, chúng tôi biết tội rồi, thực sự biết tội rồi ạ, chỉ cần cậu ra lệnh một tiếng, chúng tôi sẽ cút khỏi Ninh Châu ngay bây giờ’.

 

“Không chỉ cút khỏi Ninh Châu, chúng tôi có thể về ngay Vương thành của chúng tôi, thề không bao giờ bước chân ra khỏi Vương thành nữa, chỉ cầu xin cậu Thanh có thể tha cho chúng tôi một lần”.

 

Ba vị Vương của Liên minh Vương tộc đều đồng thanh cầu xin, ai nấy đều sợ hãi ra mặt.

 

Am!

 

Cảnh tượng này khiến những kẻ còn lại đều Sợ ngây ra.

 

Lục Nguyên Thông còn đang hăng say chỉ trích Dương Thanh, tính đẩy Dương Thanh ra gánh lửa giận của ba vị Vương thay cho gia tộc mình, thấy thế bèn trợn to mắt nhìn, vẻ mặt không sao tin nổi.

 

Lục Xuyên cũng trợn trừng hai mắt, tưởng mình đang nằm mơ.

 

Đối với họ, Vương tộc chẳng khác nào những gia tộc lớn chỉ có trong truyền thuyết, nhưng lúc này, những vị đứng đầu các gia tộc lớn trong truyền thuyết ấy lại đang quỳ dưới chân Dương Thanh, khẩn khoản cầu xin.

 

Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên cũng mở †o mắt nhìn, há hốc miệng vì quá khiếp sợ.

 

Thấy ba vị Vương như vậy, đáy mắt Dương Thanh thoáng lóe lên một tia mừng rỡ tột cùng, bọn họ nhận ra mình, vậy chẳng phải anh sắp có thể biết được thân phận của mình rồi?

 

“Các người nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi là ai?”

 

Dương Thanh nhìn ba vị Vương quỳ dưới chân mình, kích động hỏi.

 

Dương Thanh vừa hỏi, ba vị Vương lập tức trợn mắt nhìn nhau, lát sau mới hoảng hồn bừng tỉnh, chợt nhớ ra, vừa rồi Lục Nguyên Thông đã nói với bọn họ, Dương Thanh mất trí nhớ.

 

Chẳng lẽ, cậu ấy thực sự mất hết kí ức rồi, ngay cả bọn họ là ai cũng không nhớ?

 

Nghĩ tới đây, cả ba đều lộ vẻ mừng rỡ.

 

Dẫu sao hai bên cũng có oán thù rất lớn, nếu Dương Thanh nhớ rõ mọi chuyện, bọn họ hản sẽ chết chắc rồi.

 

Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên cũng nhìn về phía ba vị Vương, ánh mắt đây mong đợi, tuy hai cô không rõ vì sao ba vị đại nhân này lại quỳ trước mặt Dương Thanh xin tha, nhưng so với nguyên nhân việc này, các cô càng muốn biết thân phận chân thật của Dương Thanh, muốn biết liệu anh đã lập gia đình hay chưa.

 

“Cậu Thanh, cậu không nhận ra chúng tôi ạ?”

 

Bạch Vương thận trọng dè dặt hỏi.

 

Tiết Vương và Mã Vương cũng chờ mong nhìn về phía Dương Thanh.

 

Dương Thanh nhíu mày: “Trả lời câu hỏi của tôi đi!”
 
Chương 2177


Chương 2177:

 

Bạch Vương hoảng sợ, vội vàng thưa: “Tôi nói, †ôi xin nói ngay!”

 

“Cậu Thanh, tên cậu là Dương Thanh, sáu năm trước cậu mới chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp…”

 

Tuy cảm thấy may mắn vì Dương Thanh đã mất trí nhớ nhưng Bạch Vương cũng không dám giấu giếm điều gì, thành thật thuật lại toàn bộ sự việc liên quan đến Dương Thanh từ sau khi tốt nghiệp đại học.

 

Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên biết Dương Thanh đã kết hôn và có một đứa con gái thì đều lộ vẻ thất vọng lắm.

 

Nhất là Lục Tỉnh Tuyết, nước mắt đã chảy ướt mặt.

 

Cô ta đã sớm nhận ra, mình có tình cảm với người thanh niên mới gặp chưa lâu này, chẳng ngờ Dương Thanh đã kết hôn.

 

Còn Lục Nguyên Thông, sau khi biết thân phận của Dương Thanh, lão đã tuyệt vọng hoàn toàn.

 

Nghĩ tới vừa rồi mình còn gào thét mảng chửi Dương Thanh, thậm chí còn dọa nạt anh, lão sợ trắng mặt.

 

“Bịch!”

 

Lục Nguyên Thông quỳ phịch xuống, thấp thỏm nói: “Cậu Thanh, tôi không biết cậu lại là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, tôi không nên xăng bậy xúc phạm cậu, tôi biết lối rồi, xin cậu nể mặt Tỉnh Tuyết tha cho tôi lần này”.

 

Lục Xuyên cũng quỳ xuống: “Cậu Thanh, bố tôi cũng là bị ép đến đường cùng mới mạo phạm đến cậu, xin cậu cho nhà chúng tôi một con đường sống”.

 

Trương Quỳnh, người đứng đầu nhà họ Trương cùng đi vào đây với bọn họ lúc này cũng đã khiếp sợ tột cùng.

 

Một người thanh niên có thể khiến cho ba vị Vương của ba Vương tộc quỳ xuống cầu xin như vậy, người này phải có thân phận lớn cỡ nào?

 

Dương Thanh lúc này hoàn toàn không có tâm trạng nghe bọn họ lải nhải, anh chỉ muốn biết tất cả mọi thứ về mình.

 

Anh chỉ vào ba người bọn Bạch Vương, nói: “Ngoài ba người họ, những người khác ra ngoài hết đi!”

 

“Vâng!”

 

Lục Nguyên Thông vội vàng thưa, sau đó dẫn người nhà mình rời khỏi biệt thự.

 

Trước khi đi, Lục Tinh Tuyết còn nhìn Dương Thanh thật chăm chú một lát mới cất bước ra ngoài.

 

Đợi sau khi những người đó đều đã ra khỏi phòng, trong biệt thự chỉ còn lại Dương Thanh và ba vị Vương.

 

Ba vị Vương đều lộ vẻ căng thẳng, không biết Dương Thanh giữ bọn họ lại để làm gì.

 

“Những điều các ông vừa nói vấn còn chưa đủ, đúng không?”

 

Dương Thanh nheo mắt nhìn về phía ba người, lạnh lẽo nói: “Nếu tôi đoán không nhầm, giữa tôi và các ông hẳn có mối ân oán nào đó, chỉ cần các ông kể lại toàn bộ những việc liên quan đến tôi cho tôi biết, những ân oán giữa chúng ta coi như xóa bỏi”

 

Nghe vậy, ba vị Vương đều thoáng do dự.

 

Không phải bọn họ không tin lời Dương Thanh lúc này mà chỉ lo sợ về thái độ của Dương Thanh sau khi khôi phục kí ức.

 

Nếu bây giờ lừa dối một chút, bọn họ còn có thể rời khỏi đây, về Vương thành của mình, cũng có thể an tâm sống nốt quãng đời còn lại.

 

Nhưng nếu bây giờ kể lại hết cho Dương Thanh, Dương Thanh thật sự sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?

 

Như thể đã nhìn ra suy nghĩ của bọn họ, một luồng uy lực võ thuật khủng bố đột nhiên tràn ra từ trên người Dương Thanh, nháy mắt đã bao trùm ba vị Vương.

 

“Nếu không chịu nói, tôi sẽ giết các ông ngay bây giờ!”

 

Dương Thanh đe dọa.
 
Chương 2178


Chương 2178:

 

Nói xong, luồng khí thế kia lập tức biến mất.

 

Ba vị Vương như vừa dạo qua Quỷ Môn Quan một vòng, há miệng ra sức hô hấp, con ngươi tràn đầy sợ hãi.

 

“Thực ra, vừa rồi chúng tôi có giấu một ít chuyện…”

 

Bạch Vương không dám tiếp tục giấu giếm, đành phải kể tỉ mỉ cho Dương Thanh nghe.

 

Lão kể lại toàn bộ sự việc, cả chuyện Liên minh Vương tộc bọn họ bắt tay với Lưu lão quái của Miêu Thành, nỗ lực giết Dương Thanh, sau đó bọn họ ở giữa ngư ông đắc lợi.

 

May mãn thay, dù đã kể toàn bộ mọi chuyện, Dương Thanh vẫn không hề nổi giận, sảc mặt vẫn bình thản như trước.

 

“Cậu Thanh, trước kia chúng tôi quá ngu xuẩn, không biết cậu mạnh đến thế, hiện chúng tôi đã biết rồi, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không gây chuyện phiền phức với cậu nữa đâu”.

 

Bạch Vương vội bảo đảm: “Xin cậu rộng lượng bỏ qua cho chúng tôi một lần, sau này, Liên minh Vương tộc chúng tôi sẽ chỉ tuân theo lệnh của cậu mà làm việc”.

 

“Đúng đúng đúng, từ nay chúng tôi xin được quy thuận cậu, tuyệt đối sẽ không phản bội!”

 

“Xin cậu hãy thu nhận chúng tôi ạ!”

 

Tiết Vương và Mã Vương cũng vội vàng lên tiếng phụ họa.

 

Đây là cơ hội tốt nhất để bọn họ có thể tạo mối quan hệ với Dương Thanh, nếu như có thể bắt được cơ hội này thành lập quan hệ tốt, đợi khi Dương Thanh khôi phục ký ức, có lẽ sẽ không làm khó bọn họ, chưa biết chừng còn có thể trọng dụng bọn họ.

 

Dương Thanh không đáp, chỉ trầm mặc suy tư, không rõ là đang nghĩ gì.

 

Hồi lâu sau, anh mới lên tiếng: “Vậy các ông có thể liên lạc với vợ và anh em của tôi không?”

 

Ba người kia đều lắc đầu, mấy ngày nay, những chuyện về Dương Thanh, bọn họ cũng được nghe khá nhiều.

 

Tuy vậy, chuyện nghe được cũng chỉ là Dương Thanh có xích mích với một nhân vật Siêu Phàm Cảnh quan trọng nào đó, sau phải mang theo người thân trốn đi.

 

Người thân của anh đang ở nơi nào, đúng là bọn họ không biết.

 

Thấy bọn họ läc đầu, Dương Thanh cũng hơi thất vọng, nhưng vẫn còn may, nay đã biết được thân phận của mình, chỉ cần trở lại Yến Đô, từ từ sẽ tìm được người thân.

 

“Thưa cậu Thanh, tôi đề nghị, tạm thời cậu không nên trở về”.

 

Bỗng Tiết Vương lên tiếng.

 

“Không trở về?”

 

Dương Thanh nhíu mày, nhìn Tiết Vương.

 

Tiết Vương vội giải thích: “Bây giờ cậu còn chưa khôi phục ký ức, rốt cuộc cậu đã mất trí nhớ ra sao cũng còn chưa rõ lắm’.

 

“Hơn nữa, trước kia vì sao cậu phải mang những người thân bên cạnh mình đi?”

 

“Tôi đoán là, nhất định cậu đã có xích mích với một người rất mạnh, mà những người này đã mạnh đến độ ngay chính cậu cũng không thể đối phó, cho nên mới phải đưa người thân rời khỏi Yến Đô’.

 

“Nếu lúc này cậu trở về, người thân của cậu hay tin, nhất định cũng sẽ quay về đớ’.

 

Nói đến đây, Tiết Vương lại im bặt, nhưng lão ta tin Dương Thanh đã hiểu ý mình.

 

Dương Thanh cũng trầm mặc, nét mặt thoáng vặn vẹo, như là đang cực kì đau đớn.

 

Ngay vừa rồi, trong đầu anh chợt lóe lên một bóng người, ở đỉnh Ninh Sơn, anh thấy một bà lão muốn giết anh.
 
Chương 2179


Chương 2179:

 

Chỉ có điều, bóng người này mờ ảo quá, anh không thể nhìn rõ mặt mũi ra sao.

 

“Cậu Thanh, cậu có sao không?”

 

Một lúc sau, Bạch Vương mới dè dặt hỏi.

 

Dương Thanh đã khôi phục vẻ lạnh nhạt như thường, anh nhìn Tiết Vương, nói: “Cảm ơn!”

 

Tiết Vương hơi giật mình kinh sợ, vui mừng thưa: “Cậu khách sáo rồi!”

 

“Các ông đã có lòng muốn đi theo tôi, vậy tôi sẽ cho các ông một cơ hội, trong thời gian này, tôi sẽ tiếp tục ở lại Ninh Châu, về tung tích của tôi, tuyệt đối phải bảo mật!”

 

Dương Thanh trầm giọng dặn.

 

Nghe thấy Dương Thanh đồng ý cho bọn họ đi theo, ba vị Vương lập tức hồi hộp đến thở gấp, những người khác có lẽ không rõ nhưng bọn họ lại biết rằng, Dương Thanh là cao thủ có thể đánh ngang tay với bậc Siêu Phàm Cảnh.

 

Loại cao thủ đẳng cấp cỡ này, dù là Hoàng tộc cũng phải ngưỡng vọng.

 

Nếu lúc này có thể đi theo Dương Thanh, ngày sau, địa vị của Liên minh Vương tộc sẽ lên như diều gặp gió.

 

“Cậu Thanh, xin cậu yên tâm, chúng tôi chắc chăn sẽ không để tin này truyền ra ngoài!”

 

Ba vị Vương bảo đảm.

 

“Chỉ có điều, người nhà họ Lục hiện đã biết thân phận của cậu…”

 

Mã Vương bỗng lên tiếng, phát biểu một cách tùy tiện: ‘Cậu Thanh, hay là để tôi đi diệt sạch bọn họ?”

 

“Hử?”

 

Dương Thanh lập tức cau mày, lạnh lẽo nhìn Mã Vương, nói: “Ông dám tổn thương một người của nhà họ Lục, tôi sẽ tự tay lấy mạng ông!”

 

Nghe vậy, Mã Vương hoảng sợ thấp thỏm, vội quỳ xuống: “Cậu Thanh, tôi nói sai rồi!”

 

“Đứng lên đi!”

 

Dương Thanh lạnh nhạt bảo.

 

Lúc này, bên ngoài biệt thự.

 

“Bố, thật không ngờ, cậu ấy lại có thân phận cao quý đến như vậy”.

 

Lục Xuyên kinh ngạc nói.

 

Lục Nguyên Thông đến giờ vấn nóng ruột như ngồi trên đống lửa, lão vội nhìn Lục Tỉnh Tuyết, nói: “Tinh Tuyết, ông xin cháu đó, lát cháu hãy cầu xin cậu Thanh tha cho ông lần này đi”.

 

“Trước đấy, ông cũng bị ép bất đắc dĩ mới đối xử với cậu ấy như vậy, cháu nhất định phải giúp ông, nếu không, ông sẽ bị giết thật đấy!”

 

Lục Tỉnh Tuyết nhìn Lục Nguyên Thông, đỏ mắt lên, nói: “Ông nội, lần này, ông thật sự sai rồi!”

 

“Nhưng ông yên tâm, cháu sẽ cầu xin anh ấy cho ông”.

 

Đúng lúc này, giọng Dương Thanh bỗng vang lên: “Tất cả vào đi!”

 

Vừa nghe Dương Thanh nói vậy, cửa biệt thự chợt mở tung, Lục Nguyên Thông và Lục Xuyên khẩn trương nhìn Lục Tỉnh Tuyết một cái, vội vã bước vào.

 

“Bịch!”

 

Vừa đi vào phòng khách, hai bố con Lục Nguyên Thông và Lục Xuyên đã quỳ phịch xuống đất.

 

“Cậu Thanh, chúng tôi biết tội rồi, cầu xin cậu nể mặt Tinh Tuyết, tha cho nhà chúng tôi một lần!”

 

Hai bố con vội vã cầu xin.
 
Chương 2180


CHương 2180:

 

“Các ông đứng lên đi!”

 

Dương Thanh bình thản nói.

 

Đối với thái độ trở mặt như lật sách của hai bố con nhà này, Dương Thanh rất không ưa, nhưng bọn họ dù sao cũng là ông và bố đẻ của Lục Tỉnh Tuyết.

 

“Cậu Thanh, vậy là cậu chịu tha thứ cho chúng tôi rồi?”

 

Lục Nguyên Thông kích động nói.

 

Dương Thanh nhíu mày: “Nếu các ông không hi vọng tôi bỏ qua thì cứ tiếp tục quỳ đi!”

 

Nghe vậy, hai bố con kia nào dám quỳ tiếp, đều hấp tấp đứng lên.

 

Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên đều nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt cực kì phức tạp, hai cô biết, đời này, mối quan hệ giữa họ và Dương Thanh đã không thể giống như trước kia nữa.

 

Khi hai cô gái nhìn về phía mình, Dương Thanh cũng nhìn lại Lục Tỉnh Tuyết, lát sau, anh mới nói: “Xin lỗi!”

 

Hai chữ này như một nhát búa nện thẳng vào.

 

lông ngực Lục Tỉnh Tuyết.

 

Có lẽ người ngoài không hay vì sao Dương Thanh lại nói lời xin lỗi với Lục Tỉnh Tuyết, nhưng Lục Tinh Tuyết lại hiểu rất rõ, anh nói vậy, có nghĩa là giữa họ đã hoàn toàn không còn hi vọng gì.

 

“Anh Thanh, anh quá lời rồi!”

 

Lục Tỉnh Tuyết lắc đầu, viền mắt đỏ lên, sắc mặt đau buồn, nói: “Giữa hai chúng ta vốn chỉ là tình cờ gặp gỡ, ngày ấy, dù em và Thiên Thiên không cứu anh xuống núi, hẳn anh cũng sẽ không sao, đúng không?”

 

Tuy cô ta không phải người học võ nhưng cũng biết, một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, chỉ cần còn thở được là nhất định có thể sống sót.

 

Cô ta vẫn cho răng mình đã cứu mạng Dương Thanh, nhưng đến hôm nay mới biết, dù không có mình cứu, Dương Thanh cũng sẽ không sao.

 

Dương Thanh cũng rất khó chịu trong lòng, nhất là khi nghe Lục Tỉnh Tuyết gọi mình bằng giọng điệu cực kỳ xa lạ.

 

Mục Thiên Thiên cũng đã đỏ mắt lên, vươn tay đỡ Lục Tỉnh Tuyết đang lảo đảo, rốt cuộc cũng không nhịn được bèn bật khóc: “Anh vấn là anh của chúng em, đúng không?”

 

Dương Thanh thoáng nở một nụ cười nhẹ, gật đầu: “Anh vần luôn là anh của các eml”

 

Dứt lời, anh cất bước rời khỏi đó.

 

Ba vị Vương cũng đi theo sau anh.

 

Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên nhìn theo bóng Dương Thanh rời đi, mãi khi không còn thấy anh nữa, Lục Tinh Tuyết mới hoàn toàn tan vỡ, khóc òa lên.

 

“Chị!”

 

Mục Thiên Thiên ôm chặt lấy Lục Tinh Tuyết.

 

“Cậu Thanh, bây giờ cậu định đi đâu?”

 

Lên xe, Bạch Vương mới hỏi.

 

Dương Thanh suy nghĩ một lát, mới nói: “Tới khu vực gần Ninh Sơn, tìm một chỗ yên tĩnh, tạm thời ở lại một thời gian ngắn!”

 

“Vâng!”

 

Bạch Vương vội thưa.

 

Xe chậm rãi rời khỏi nhà họ Lục, đã đi rất xa, Dương Thanh bỗng thở dài một tiếng, dặn: “Tuyên bố ra một tin, sau này nhà họ Lục ở Ninh Châu đã xưng Vương, ai dám không theo, giết không tha!”

 

“Vâng!”

 

Ba vị Vương vội vàng đáp.
 
Chương 2181


Chương 2181:

 

Dương Thanh biết, đây là chuyện cuối cùng anh có thể làm cho Lục Tỉnh Tuyết.

 

Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở một căn nhà nhỏ trên đỉnh Ninh Sơn, nơi này cực kì yên tĩnh, bốn phía không một bóng người, rất hợp để Dương Thanh ở tạm.

 

“Cậu Thanh, cậu còn điều gì cần sai bảo không ạ?”

 

Trong phòng, ba vị Vương đứng trước mặt Dương Thanh, cung kính hỏi.

 

Dương Thanh lắc đầu: “Các ông đi trước đi, tôi ở tạm chỗ này một thời gian”.

 

Ba vị Vương nhìn nhau, sau đó nhanh chóng rời đi.

 

Chỉ lát sau, trong biệt thự thênh thang này, chỉ còn lại một mình Dương Thanh.

 

Anh đứng trên một tảng đá lớn, chắp tay sau lưng, mắt nhìn về phương xa, đáy mắt lại dâng lên đôi chút lo lăng.

 

Anh phải rời khỏi nhà họ Lục ngay là vì không muốn làm liên lụy nhà bọn họ, bởi khi anh vẫn còn kí ức đã cố tình sắp xếp cho người bên cạnh rời xa mình, như vậy chắc chăn là vì anh đã động đến một nhân vật nguy hiểm nào rồi.

 

Hôm nay, anh còn sống, một khi kẻ thù của anh biết, bọn chúng nhất định sẽ tới báo thù.

 

Nếu anh còn tiếp tục ở lại nhà họ Lục thì chỉ e đến khi đó, gia tộc bọn họ sẽ bị diệt sạch.

 

Cùng lúc này, ba vị Vương đã rời khỏi đỉnh Ninh Sơn.

 

“Bạch Vương, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”

 

Mã Vương nghiêm nghị hỏi.

 

Bạch Vương không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn sang Tiết Vương.

 

Tiết Vương trầm tư một lát, mới nghiêm giọng: “Tôi cho răng, đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta nối lại mối quan hệ với Dương Thanh, các ông thấy sao?”

 

Mã Vương càng thêm lo lắng, nói: “Tôi lại không cho đây là một cơ hội tốt”.

 

“Hiện Dương Thanh đã mất ký ức, hầu như không nhớ rõ mọi thứ trong quá khứ, nhưng nếu có một ngày cậu ta khôi phục ký ức, chỉ e cũng sẽ khôi phục sự căm thù đối với chúng ta’.

 

“Dù bây giờ chúng ta có ân cần nịnh bợ hơn nữa, tôi chỉ sợ sau khi nhớ lại, cậu ta sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu”.

 

Tiết Vương nhíu mày: ‘Vậy theo ý Mã Vương, chúng ta nên làm thế nào là hợp lý nhất?”

 

Đáy mắt Mã Vương thoáng lóe lên một tia sáng lạnh, lão ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiêu diệt luôn, khỏi để họa sau này!”

 

Tiết Vương và Bạch Vương đều hít mạnh một hơi, xem ra, Mã Vương vẫn còn rất nặng lòng với ý tưởng giết Dương Thanh.

 

“Nay thực lực của Dương Thanh đã bước vào Siêu Phàm Cảnh, chúng ta đến Thần Cảnh còn chưa tới, làm sao có thể giết cậu ta?”

 

Tiết Vương chất vấn.

 

Bạch Vương cũng nói: ‘Đúng thế, ngay cả Hoàng tộc còn chẳng làm gì được cậu ta, với thực lực Liên minh Vương tộc chúng ta mà đòi giết cậu ta, khác gì năm mơ”.

 

Mã Vương nheo mắt: “Tôi chưa nói tự chúng ta phải ra tay”.

 

“Hử?”

 

Bạch Vương và Tiết Vương giật mình hiểu ra ý Mã Vương.

 

“ý ông là, mượn tay người khác giết cậu ta?”

 

Tiết Vương hỏi.
 
Chương 2182


Chương 2182:

 

Mã Vương gật đầu: “Nay Dương Thanh đã xích mích với quá nhiều thế lực, có lẽ rất nhiều thế lực còn chưa biết cậu ta còn sống, chỉ cần chúng ta tung tin này ra, chúng ta không cần tự mình ra tay cũng sẽ có rất nhiều người tới giết cậu ta”.

 

“Nhất là Lưu lão quái của Miêu Thành, nếu để lão ta biết Dương Thanh còn sống, các ông nói xem, Lưu lão quái liệu có đích thân tới giết Dương Thanh không?”

 

“Tôi đã nghe nói, lần trước, sau khi được cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Miêu Thành cứu về, Lưu lão quái đã khôi phục trạng thái rất nhanh, thậm chí còn có khả năng đột phá tới Siêu Phàm Cảnh rÓl..

 

Tiết Vương và Bạch Vương cũng có nghe tin này, säc mặt hai người cũng trở nên nghiêm túc hẳn.

 

Bọn họ hiểu rõ, một khi để lộ tin tức về nơi ở hiện tại của Dương Thanh, chỉ sợ sẽ có rất nhiều thế lực đứng đầu phái cao thủ tới tìm Dương Thanh.

 

Thân phận và địa vị của bọn họ còn quá thấp, rất khó có cơ hội tiếp xúc với cao thủ Siêu Phàm Cảnh.

 

Mà nay, Dương Thanh chính là một cơ hội tốt, nhưng bọn họ lại sợ, sợ một khi Dương Thanh khôi phục ký ức sẽ không chịu bỏ qua cho họ.

 

“Bạch Vương, Tiết Vương, các ông nói xem, rốt cuộc có đồng ý lộ tung tích của Dương Thanh ra không?”

 

Thấy hai người im lặng, Mã Vương bèn thúc giục.

 

Rõ ràng Mã Vương không tin Dương Thanh sau khi lấy lại trí nhớ sẽ xóa bỏ mọi ân oán cho dù họ đã nịnh nọt anh.

 

Bạch Vương và Tiết Vương nhìn nhau, Bạch Vương lên tiếng: “Tôi thấy chuyện này phải suy xét thật cẩn thận, tôi đề nghị để xem thế nào đã rồi tính sau”.

 

Tiết Vương cũng tán thành: “Tôi đồng ý với ý kiến của Bạch Vương. Chúng ta vốn có thù oán với Dương Thanh, bây giờ là thời điểm khó khăn nhất của cậu ta, nếu nắm chắc một đòn có thể giết chết thì làm, nếu không đến ngày cậu ta có cơ hội trở mình, tự tay giết ba Vương tộc chúng ta là cái chắc”.

 

Nghe Bạch Vương và Tiết Vương nói vậy, Mã Vương cười lạnh: ‘Hai người sợ đấy à?”

 

“Mã Vương, ông đừng hành động theo cảm tính, Dương Thanh vốn dĩ không phải người bình thường, chỉ dựa vào Liên minh Vương tộc chúng †a thì không thể cản nổi lửa giận của cậu ta đâu”.

 

Bạch Vương lạnh giọng nói: ‘Hơn nữa, nếu cậu ta thật sự muốn tiêu diệt chúng ta thì đã làm từ lâu rồi, tại sao đến giờ vẫn chưa làm gì cả? Tôi nói cho hai ông nghe, đó là vì cậu ta cảm thấy không đáng”.

 

“Nghe thì như sỉ nhục thật, nhưng đó cũng là cơ hội cậu ta cho mình cơ mà?”

 

“Hai bên đúng là có ân oán với nhau thật, nhưng nếu lần này chúng ta phục tùng thì sau khi lấy lại trí nhớ cậu ta sẽ không làm khó đâu”.

 

Tiết Vương gật đầu: “Mã Vương, ông bình tĩnh lại đi, so với việc làm tung tích của Dương Thanh bị bại lộ thì có khi việc chúng ta giữ bí mật cho cậu ta còn giúp có được một cao thủ Siêu Phàm Cảnh chống lưng đấy”.

 

“Theo như tôi được biết thì trong cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, Dương Thanh không chỉ chọc giận Miêu Thành mà còn chuốc oán với cả Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp”.

 

“Đây là cơ hội cho chúng ta, nếu Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp dám gây hấn với Dương Thanh thì cách kết cục bị tiêu diệt không còn xa nữa”.

 

“Một khi hai Hoàng tộc này bị tiêu diệt, đó sẽ là thời cơ cho chúng tai”

 

Ánh mắt Tiết Vương tràn đầy tham vọng.

 

Thái độ của Mã Vương cũng rất kiên quyết, lão ta cắn răng nói: “Tôi nói cho các ông biết, Dương Thanh phải chết! Nếu không thì khi cậu ta nhớ lại mọi chuyện, đó sẽ là thời điểm Liên minh Vương tộc biến mất”

 

Tiết Vương và Bạch Vương không nói gì nhưng ai cũng tỏ ra không vui.

 

“Mã Vương!”

 

Rốt cuộc Bạch Vương không chịu nổi nữa, tức giận quát lên.

 

“Gì? Tôi nói gì sai à?”
 
Chương 2183


Chương 2183:

 

Mã Vương châm chọc ra mặt: ‘Chẳng phải ông muốn làm con chó của Dương Thanh đấy sao? Thân là con cháu Vương tộc, lòng tự trọng của ông đâu rồi?”

 

“Ông muốn chết phải không?”

 

Bạch Vương tức khác nổi đóa, ý chí chiến đấu dâng lên, đăng đăng sát khí nhìn Mã Vương.

 

“Bạch Vương, Mã Vương, hai người bình tĩnh lại đi!”

 

Thấy Bạch Vương và Mã Vương sắp lao đầu vào đánh, Tiết Vương vội vàng ngăn cản.

 

“Tiết Vương, ông cũng thấy Mã Vương tự cao.

 

thế nào rồi đấy, chúng ta đã nói rất rõ ràng là tạm thời chờ xem tình hình thế nào, vậy mà ông ta vẫn cứ khăng khăng đòi làm lộ tung tích của Dương Thanh, không phải chán sống rồi à?”

 

Bạch Vương phẫn nộ nói: ‘Muốn chết thì cũng đừng làm liên lụy chúng tôi chứ! Hiện nay chỉ còn lại ba Vương tộc chúng ta liên thủ thôi, chúng ta đứng trên cùng một chiến tuyến đấy!”

 

Mã Vương hừ lạnh: “Nói hay quá nhỉ. Có phải cùng một chiến tuyến hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết Dương Thanh phải chết, nếu cậu ta không chết thì chúng ta cũng đừng hòng sống’.

 

“Đủ rồi!”

 

Tiết Vương đột nhiên giận dữ hét lên: ‘Liên minh Vương tộc đã ra nông nỗi nào rồi mà các ông còn lục đục nội bộ vậy? Định làm Liên minh Vương tộc giải tán luôn đấy à!”

 

“Được thôi, các ông muốn giải tán thì giải tán đi, để xem không có cái liên minh này, các ông có thể trụ lại đến khi nào”.

 

Ngày nay, thực lực của Liên minh Vương tộc đã sụt giảm nghiêm trọng, nếu không nhờ vẫn còn liên minh thì e là các gia tộc đứng đầu ở mỗi Vương thành đã trỗi dậy làm loạn rồi.

 

Thấy Tiết Vương tức giận, Bạch Vương và Mã Vương mới dừng tranh cãi, trong xe rơi vào im lặng.

 

Thật lâu sau, ba người đã lấy lại bình tĩnh, Tiết Vương lên tiếng: “Vừa rồi Bạch Vương nói một câu rất đúng, bây giờ chúng ta đang đứng trên cùng một chiến tuyến”.

 

“Bất kể là ở Vương thành Bạch, Vương thành Mã hay Vương thành Tiết thì ba Vương tộc của chúng ta đều là gia tộc mạnh nhất, nhưng điều đó không có nghĩa mỗi Vương tộc đều có khả năng trấn áp toàn bộ gia tộc hàng đầu trong Vương thành”.

 

“Sở dĩ mấy gia tộc kia đã rục rịch nhưng vẫn chưa hành động là vì họ biết ba Vương tộc chúng †a hợp lại thành liên minh, thế nên mới không dám bắt tay đối phó”.

 

“Nếu bây giờ chúng ta lục đục nội bộ rồi giải tán liên minh, tôi có thể khẳng định với các ông là Vương thành của mỗi người sẽ lập tức xảy ra nội loạn, muốn chỉ dựa vào thực lực của từng Vương tộc để đàn áp là hoàn toàn không thể”.

 

Nghe được lời phân tích của Tiết Vương, Bạch Vương và Mã Vương đều xấu hổ.

 

“Tiết Vương nói đúng, tôi xin lỗi vì sự nóng nảy vừa rồi. Mã Vương, tôi xin lỗi!”

 

Bạch Vương nhận lỗi trước.

 

Mã Vương thấy lão ta chủ động xin lỗi thì cũng hơi ngượng ngùng, mở miệng nói: “Bạch Vương, vừa rồi là do tôi nóng nảy trước, xin lỗi, mong ông đừng để ý”.

 

“Nói rõ cho nhau hiểu là tốt rồi, không ai có lỗi với ai cả, tôi chỉ hy vọng liên minh của chúng ta có thể luôn được duy trì, ít nhất phải qua được giai đoạn khó khăn này đã”.

 

Tiết Vương nói tiếp: “Mọi người đã bình tính lại rồi thì chúng ta tiếp tục thảo luận chuyện lúc nãy'”.

 

“Không cần thảo luận nữa, vừa rồi tôi do hành động theo cảm tính, nóng lòng muốn Dương Thanh chết quá nên mới khăng khăng đòi tiết lộ tung tích của cậu ta”.

 

Mã Vương nhanh chóng đáp: “Tiết Vương và Bạch Vương đều cho rằng tạm thời nên xem tình hình thế nào thì cứ như vậy đi, nếu Dương Thanh bỏ qua thật thì chúng ta đi theo cậu ta cũng là chuyện tốt”.

 

Bạch Vương gật đầu tán thành: “Không sai, chúng ta chẳng ai muốn cúi đầu trước một người trẻ cả, nhưng nếu Dương Thanh là một cao thủ Siêu Phàm Cảnh thì đừng nói là cúi đầu, quỳ xuống luôn cũng được nữa là. Cậu ta chịu cho chúng ta đi theo thì không có gì mất mặt hết’.
 
Chương 2184


CHương 2184:

 

Ba vị Vương đều xem cao thủ Siêu Phàm Cảnh như thần linh.

 

Tiết Vương mỉm cười: “Được, quyết định vậy đi, bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ phục tùng Dương Thanh!”

 

“Cứ vậy đi!”

 

Bạch Vương và Mã Vương đồng thanh đáp.

 

Chẳng qua, cả hai người đều không phát hiện ánh mắt Tiết Vương vừa lóe lên tia tàn nhãn.

 

Dương Thanh ở lì trong căn nhà nhỏ trên đỉnh Ninh Sơn suốt ba ngày.

 

Ngày nào anh cũng chịu đựng sự đau đớn để cố gắng nhớ lại quá khứ.

 

Còn Bạch Vương và hai người kia thì tìm một nơi ở chân núi Ninh Sơn để trú tạm trong lúc chờ Dương Thanh xuống núi.

 

Vào ngày thứ bảy anh ở trong dinh thự Ninh Sơn, đột nhiên có một vài hơi thở có uy thế khủng bố đáp xuống.

 

Trong lúc nhất thời, toàn bộ Ninh Sơn bị bao phủ bởi khí thế võ đạo hừng hực.

 

“Có chuyện gì vậy?”

 

Ở dưới chân núi, Bạch Vương hoảng hồn lao ra ngoài nhà.

 

Mã Vương và Tiết Vương cũng chạy ra, sợ hãi nhìn về phía đỉnh Ninh Sơn, mười mấy cao thủ | bừng bừng khí thế đang bao vây căn nhà nhỏ Ở dưới chân núi, Bạch Vương hoảng hồn lao ra ngoài nhà.

 

Mã Vương và Tiết Vương cũng chạy ra, sợ hãi nhìn về phía đỉnh Ninh Sơn, mười mấy cao thủ bừng bừng khí thế đang bao vây căn nhà nhỏ Dương Thanh đang ở.

 

Mười mấy người có khí thế kinh khủng đến đỉnh Ninh Sơn, bao vây căn nhà của Dương Thanh lại, tỏa ra sát khí mãnh liệt.

 

Lúc này, không chỉ Ninh Sơn mà toàn bộ Ninh Châu đều bị nhấn chìm trong khí thế khủng bố ấy.

 

Nhiều cao thủ địa phương vội vàng lao ra khỏi nhà, hoảng sợ hướng mắt về đỉnh Ninh Sơn.

 

“Phía Ninh Sơn xảy ra chuyện gì vậy?”

 

“Trời sắp sập rồi sao?”

 

Vô số cao thủ Ninh Châu ngạc nhiên thốt lên, nhiều hơn là sợ hãi.

 

Trong này có rất nhiều người là cao thủ Vương Cảnh, họ có thể cảm nhận được ở đỉnh Ninh Sơn có đến mười mấy hơi thở vượt quá Vương Cảnh đỉnh phong.

 

“Nếu tôi nhớ không lầm thì cậu Thanh sau khi rời khỏi nhà họ Lục đã đến đỉnh Ninh Sơn rồi nhỉ?”

 

Tại nhà họ Lục, Lục Nguyên Thông căng thẳng nhìn về phía Ninh Sơn, lẩm bẩm nói.

 

Ông Tề đang đứng sau lưng lão, ánh mắt cũng rất nghiêm túc, gật đầu: “Xem ra có người tiết lộ tung tích của cậu ấy, tôi nghe nói lúc còn ở Yến Đô, cậu ấy đã gây thù chuốc oán với nhiều thế lực đứng đầu”.

 

“Ông nội, xin ông hãy phái người đi giúp anh ấy đi ạ, anh ấy đang ở đỉnh Ninh Sơn, nhất định là bị những người đó bao vây rồi”.

 

Giữa lúc đó, Lục Tỉnh Tuyết hốt hoảng chạy vào phòng của Lục Nguyên Thông, quỳ xuống cầu xin lão.

 

Mục Thiên Thiên cũng xông vào, mắt đỏ hoe nhìn Lục Nguyên Thông, van nài: “Ông Lục, nếu không nhờ có anh ấy thì nhà họ Lục không thể năm quyền ở Ninh Châu, cháu cầu xin ông cử người đi giúp anh ấy với”.

 

Nhìn hai cô gái quỳ dưới chân mình mà đau khổ van xin, nét mặt Lục Nguyên Thông đầy xót xa.

 

“Tinh Tuyết, Thiên Thiên à, hai cháu đứng lên đi!”

 

Lục Nguyên Thông hối hả giải thích: ‘Không phải ông không muốn giúp cậu ấy, mà là có muốn cũng không giúp được!”
 
Chương 2185


CHương 2185:

 

“Mặc dù nhờ có cậu Thanh giúp đỡ nên nhà chúng ta mới trở thành bá chủ Ninh Châu, nhưng ông Tề là người mạnh nhất gia tộc cũng chỉ có thực lực Vương Cảnh trung kỳ mà thôi”.

 

“Nhưng ở Ninh Sơn thì đang có ít nhất mười cao thủ Thần Cảnh, ông có dự cảm trong số đó còn có mấy người là Thần Cảnh đỉnh phong nữa”.

 

Nghe được lời này của lão, Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên đều tuyệt vọng.

 

Tuy không rõ lắm về võ thuật nhưng hai người cũng biết cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong hoàn toàn không thể địch lại cao thủ Thần Cảnh.

 

“Anh Thanh…”

 

Hai mắt Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên đều đỏ hoe.

 

Cùng lúc đó, tại đỉnh Ninh Sơn, Dương Thanh đang ngồi trên ghế mây trong một căn nhà nhỏ, bên cạnh ghế mây có một chiếc bàn trà.

 

Trên bàn đặt một bình trà Long Tỉnh Tây Hồ.

 

Dường như anh không cảm giác được bên ngoài xuất hiện mười mấy hơi thở đáng sợ, vẫn bình tính cầm bình trà rót cho mình một ly đầy.

 

Sau đó uống một hơi cạn sạch.

 

“Dương Thanh, cút ra đây nhận lấy cái chết cho tao!”

 

Cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cầm đầu lớn tiếng quát về phía dinh thự.

 

Khí thế khủng bố thình lình cuốn lấy Dương Thanh đang ở bên trong.

 

Anh vẫn ngồi sừng sững như không nhận thấy được điều gì, tay phải còn cầm bình trà, ánh mắt trở nên sắc lạnh, lạnh lùng nói: “Hôm nay không tiếp khách!”

 

“Vút!”

 

Dứt lời, Dương Thanh mạnh tay vung bình trà bằng sứ ra ngoài.

 

“Choang!”

 

Một tiếng kêu thật lớn vang lên, bình trà bay về phía cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong vừa lên tiếng.

 

Trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, lồng ngực của cao thủ cầm đầu bị bình trà đập trúng, phải thụt lùi bảy tám bước.

 

Trong lúc nhất thời, cả đỉnh núi chìm trong tĩnh mịch, sắc mặt ai nấy đều âm trầm xuống.

 

Trước khi đến đỉnh Ninh Sơn tìm Dương Thanh, họ biết nửa tháng trước anh bị thương nặng và được hai cô gái trẻ cứu nên mới còn sống.

 

Ban đầu những người này cho rằng hôm nay đến đây chắc chắn có thể lấy mạng Dương Thanh, không ngờ anh lại khôi phục được thực lực chỉ trong nửa tháng.

 

Hành động vừa rồi đủ để chứng tỏ thực lực của Dương Thanh dù chưa thể hoàn toàn khôi phục trở lại thì ít nhất cũng đã trở về Thần Cảnh đỉnh phong.

 

Cửa phòng cót két” mở ra, Dương Thanh đi ra ngoài, nhìn mười mấy cao thủ Thần Cảnh trong sân với đôi mắt thản nhiên không gợn sóng.

 

Nhưng mười mấy người kia khi thấy anh xuất hiện lại đồng loạt lùi về phía sau một bước, ai nấy cũng đều sợ hãi.

 

Cuộc chiến giữa Dương Thanh và cao thủ Siêu Phàm Cảnh đến từ Miêu Thành trong cuộc chiến xưng Vương của Yến Đô vào nửa tháng trước đã để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong lòng họ.

 

“Mấy người là người của Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Long phải không?”

 

Dương Thanh nhìn lướt qua xung quanh, đột nhiên lên tiếng.

 

Tuy vẫn chưa nhớ lại được gì nhưng từ ba vị Vương, anh biết được nửa tháng trước mình đã gây thù với Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Long.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom