Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 2186


CHương 2186:

 

Trong tình thế hiện nay mà vấn có thể phái mười mấy cao thủ Thần Cảnh ra, hiển nhiên không thể nào là một Hoàng tộc được, ít nhất là hai Hoàng tộc trở lên.

 

“Dương Thanh, Diệp Hoàng mời mày đến Hoàng tộc họ Diệp”.

 

Lúc này, cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong vừa bị Dương Thanh dùng bình trà băng sứ đẩy lùi mấy mét lên tiếng, nét mặt nghiêm túc.

 

Vừa rồi còn âm ï kêu Dương Thanh cút ra nhận lấy cái chết, bây giờ lại thành Diệp Hoàng mời về Hoàng tộc họ Diệp.

 

Dương Thanh hờ hững nhìn đối phương: ‘Ai muốn gặp tôi thì tự mà đến đỉnh Ninh Sơn tìm tôi đi.

 

“Dương Thanh, mày đừng có mà kiêu ngạo!”

 

Người của Hoàng tộc họ Diệp cần răng nói: “Bọn tao biết mày rất mạnh nhưng nửa tháng trước mày đã suýt bị người của Hoàng tộc cổ xưa giết chết tại đây, dù thực lực đã khôi phục được chút ít nhưng vẫn chưa thể trở về trạng thái mạnh nhất đúng không?”

 

“Bọn tao có tổng cộng mười hai cao thủ Thần Cảnh, trong đó có hai Thần Cảnh đỉnh phong, hai Thần Cảnh hậu kỳ, hai Thần Cảnh trung kỳ, sáu Thần Cảnh sơ kỳ. Một đội ngũ mạnh như vậy, dù có là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh cũng không phải đối thủ của bọn tao đâu”.

 

“Tao khuyên mày nên ngoan ngoãn đi theo bọn tao đi!”

 

Người nọ vừa dứt lời thì các cao thủ Thân Cảnh còn lại như được tiếp thêm sức mạnh, đồng loạt tiến lên một bước, bao vây Dương Thanh.

 

Mặt anh không có biểu cảm gì, thản nhiên nói: “Mấy người không hiểu tôi vừa nói gì à?”

 

“Ranh con, đừng có mà ngông cuồng!”

 

Cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của Hoàng tộc họ Diệp giận dữ quát lên.

 

Tuy những người khác đều sợ sệt nhưng không ai lùi bước, tất nhiên một khi cuộc chiến xảy ra, mười hai cao thủ Thần Cảnh này sẽ lập tức xông tới.

 

Đối phương vừa nói xong thì Dương Thanh đột ngột biến mất.

 

“Bộp!”

 

Trong sự hoảng hốt của tất cả mọi người, Dương Thanh xuất hiện và tóm lấy cổ của cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong nọ.

 

Hai người cùng hiện thân trước một cây cổ thụ cách đây mấy chục mét.

 

‘Amt”

 

Cơ thể của cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong nọ nặng nề đập vào cây cổ thụ, Dương Thanh bóp cổ lão ta, ánh mắt bình tĩnh: “Tôi đã nói vậy rồi, tại sao còn chưa chịu dừng?”

 

Nói xong, bàn tay anh đang bóp cổ người nọ chợt dùng sức.

 

“Răng rắc!”

 

Sau tiếng gãy xương thanh thúy, đầu của cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong do Hoàng tộc họ Diệp phái đến nghiêng sang một bên, Dương Thanh buông tay, lão ta mềm oặt ngã xuống đất.

 

Chỉ một đòn đã giết chết một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, thực lực của Dương Thanh sao mà khủng khiếp đến thế!

 

Đúng lúc này, ba vị Vương của Liên minh Vương tộc lên đỉnh núi và tình cờ chứng kiến hình ảnh Dương Thanh giải quyết cao thủ Thân Cảnh đỉnh phong của Hoàng tộc họ Diệp chỉ trong tích tắc.

 

Bọn họ đứng sững tại chỗ, toàn thân run rẩy như cầy sấy.

 

Nhất là Tiết Vương, ánh mắt tràn đây hốt hoảng và sợ hãi.

 

Thực lực của ba vị Vương chỉ nằm ở bán bộ Thần Cảnh, trong khi đó người yếu nhất trong số mười mấy cao thủ kia cũng là cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ.

 

Những cao thủ Thần Cảnh kia cũng cực kỳ bàng hoàng, huống gì là bọn họ.
 
Chương 2187


CHương 2187:

 

“Giờ mấy người còn muốn mời tôi đến Hoàng tộc họ Diệp nữa không?”

 

Dương Thanh đưa mắt nhìn những người kia, lạnh giọng hỏi.

 

Toàn bộ đỉnh Ninh Sơn yên lặng không một tiếng động, không một ai dám đáp lời, chỉ có tiếng gió thổi vù vù.

 

Thấy chẳng có ai lên tiếng, Dương Thanh xoay người định vào nhà.

 

“Dù có chết, bọn tao cũng phải bắt mày về cho bằng được!”

 

Hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đã chết một, chỉ còn lại cao thủ của Hoàng tộc họ Long, lão ta nhìn bóng lưng của Dương Thanh chăm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói.

 

Lão ta là một trưởng lão của Hoàng tộc họ Long, đã chứng kiến trăm năm phồn vinh của Hoàng tộc, lúc này sự phát triển của Hoàng tộc đang đến thời điểm mấu chốt nhất, mọi biến cố xảy ra đều có thể mang lại tai họa cho bọn họ.

 

Thực lực Dương Thanh vừa thể hiện ra rất mạnh, cho thấy anh là một mối đe dọa rất lớn đối với Hoàng tộc họ Long.

 

Bây giờ có thể Dương Thanh vẫn chưa đạt đến trạng thái mạnh nhất, nhưng nếu cho Dương Thanh thêm thời gian tĩnh dưỡng thì đến khi hoàn toàn khôi phục sợ là càng mạnh hơn nữa.

 

Đã có thù oán với Dương Thanh rồi thì đành liều chết một trận thôi, cho dù không thể giết thì làm bị thương cũng được, như thế Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp sẽ giảm bớt một kẻ địch đáng gờm.

 

Vừa bước đến cửa thì nghe đối phương nói vậy, bước chân Dương Thanh lập tức dừng lại.

 

Anh từ tốn xoay người, híp mắt nhìn cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của Hoàng tộc họ Long kia.

 

“Đừng quên, từ khi được phái tới Ninh Sơn tìm Dương Thanh, chúng ta không được quan tâm đến vấn đề sống chết nữa. Chúng ta đang cống hiến cho tương lai của Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp”.

 

Người của Hoàng tộc họ Long lên tiếng: “Dương Thanh đã bị thương nhưng vấn có thể bộc phát ra sức mạnh đáng sợ đến vậy, nếu để cậu ta hoàn toàn khôi phục thì tháng ngày của Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp sẽ chấm dứt!”

 

“Chúng ta phải dốc hết toàn lực đế giết Dương Thanh, không giết được thì làm cậu ta bị thương nặng, vậy cũng có thể là hoàn thành nhiệm vụ rồi!”

 

“Các anh em, xông lên!”

 

Theo tiếng hiệu lệnh này, mười một cao thủ Thần Cảnh đồng loạt bùng nổ sức chiến đấu mạnh nhất, vừa xông về phía Dương Thanh vừa hét to: “Giết!”

 

Dương Thanh vẫn đứng yên ở cửa như không ý thức được những cao thủ mình đang phải đối mặt kinh khủng đến nhường nào, chỉ đứng tại chỗ, nhưng đôi mắt lại toát lên sự thương hại.

 

Như đang thương hại những cao thủ Thần Cảnh đang xông lên để giết mình.

 

Ba vị Vương của Liên minh Vương tộc đều hoảng hốt, mười một người này đều là cao thủ Thần Cảnh, bất kỳ ai trong số họ đến bất kỳ thành phố nào cũng có thể thành lập một tổ chức cho riêng mình.

 

Vậy mà giờ đây, những cao thủ ấy lại hợp sức với nhau chỉ để đi giết một người chưa đầy ba mươi tuổi.

 

“Mấy người đã chọn cái chết thì tôi sẽ thành toàn!”

 

Nói xong, Dương Thanh bất chợt giơ chân lên rồi giãm xuống thật mạnh.

 

“Uỳnh!”

 

Tiếng chấn động vang lên, lấy vị trí đặt chân của anh làm điểm xuất phát, từng khe nứt rộng băng cánh tay lan tràn về phía những cao thủ Thần Cảnh kia.

 

“Âm ầm!”

 

Mặt đất rung chuyển kịch liệt như có động đất.

 

Cả ngọn núi như đang lung lay.
 
Chương 2188


Chương 2188:

 

Những người đang lao tới đều lảo đảo ngả nghiêng. Đứng còn không vững thì lấy gì để tiếp cận anh?

 

“Bị”

 

Người ta thấy Dương Thanh lại giậm chân xuống đất, một loạt các cục đá bị tung lên băn thẳng về phía mười một cao thủ Thần Cảnh với tốc độ nhanh khủng khiếp.

 

“Xet xẹt xet”

 

Trong sự ngỡ ngàng của ba vị Vương, những cao thủ có thực lực Thần Cảnh sơ kỳ và Thần Cảnh trung kỳ đều chết sạch.

 

Thân thể họ như thước phim bị ấn nút dừng, sau đó cả đám ngã xuống đất.

 

Những cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ và Thần Cảnh đỉnh phong tuy vẫn chưa ngã xuống nhưng ngực mỗi người đều bị viên đá nhỏ đâm thủng, hơi thở võ thuật yếu đi thấy rõ.

 

Mặt đất trở lại với sự tĩnh lặng thường ngày, bụi bặm rơi hết xuống đất.

 

Trong số mười một người muốn giết Dương Thanh, có sáu cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ và hai cao thủ Thần Cảnh trung kỳ đã bỏ mạng.

 

Chỉ còn một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của Hoàng tộc họ Long còn có thể đứng, hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ thì ngồi dưới đất, tuy chưa chết nhưng thoi thóp, sống không được bao lâu nữa, cũng không còn sức chiến đấu.

 

Từ lúc mười một cao thủ Thần Cảnh xông về phía Dương Thanh cho đến toàn quân bị hạ gục, mọi thứ chỉ xảy ra trong mấy giây.

 

Từ đầu đến cuối, anh chỉ làm một động tác nhấc chân đạp xuống.

 

Lần thứ nhất, làm cho cả ngọn núi rung chuyển.

 

Lần thứ hai, chỉ duy nhất cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong trong số mười một cao thủ Thần Cảnh là còn đứng được.

 

Ba bị Vương nhìn khung cảnh đây máu me như địa ngục trần gian trước mắt, run bần bật, trong con ngươi tràn trề sợ hãi.

 

Họ là người đứng đầu của Vương tộc nên có kiến thức rộng rãi, nhưng lại chưa bao giờ thấy cảnh tượng nào như lúc này.

 

“Giữ lại mạng cho ông, cút về Hoàng tộc nói cho chủ của mình biết nếu còn dám quấy rầy thì †ôi không ngại tự mình đến tận nơi đâu!”

 

Dương Thanh lạnh lùng đe dọa.

 

Cho đến lúc này, ba vị Vương mới hiểu rằng hóa ra không phải Dương Thanh không thể giết chết cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong kia, mà là cố ý giữ mạng để ông ta gửi lời nhän của mình về Hoàng tộc.

 

Người có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong thuộc Hoàng tộc họ Long cảm thấy cực kỳ nhục nhã, không cam lòng, rốt cuộc ông ta cũng nhận ra Hoàng tộc họ Long đã chuốc oán với một người kinh khủng đến nhường nào.

 

Có thể nói, dù đối thủ có là Hoàng tộc thì Dương Thanh cũng vấn vô địch!

 

“Tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, rốt cuộc thì bây giờ cậu đang ở cảnh giới nào?”

 

Người của Hoàng tộc họ Long đột nhiên hỏi.

 

Ban đầu lão ta cho răng thực lực của Dương Thanh đã giảm đi đáng kể sau cuộc chiến với cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Hoàng tộc cổ xưa vào nửa tháng trước, bây giờ xem ra không phải.

 

“Ông không có tư cách biết! Cút đi!”

 

Dương Thanh lạnh lùng quát.

 

“Cậu nhất định sẽ hối hận vì đã không giết tôi, nhớ cho kỹ, tên của tôi là Long Huy Hoàng!”

 

Long Huy Hoàng gắn giọng đe dọa rồi tập tếnh bỏ đi.

 

Dương Thanh không hề quan tâm với sự uy hiếp của lão ta. Với thực lực hiện giờ, dù có là cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh thì cũng chỉ có đường chết chứ đừng nói là Hoàng tộc họ Long.

 

“Anh ơi!”
 
Chương 2189


Chương 2189:

 

Lúc này, đột nhiên có tiếng gọi đầy lo lắng vang lên.

 

Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên chạy tới.

 

Nhìn thấy Dương Thanh đang đứng trước một căn nhà nhỏ, không bị thương gì, hai người mới thôi căng thẳng.

 

“Chị họ, em đã nói anh ấy sẽ không sao rồi mài”

 

Mục Thiên Thiên mỉm cười rất tươi, tuy đang cười nhưng nước mắt lại không kìm được chảy ra.

 

Lục Tỉnh Tuyết cũng vậy, nhìn Dương Thanh mà khóc mãi.

 

Long Huy Hoàng vừa đi mấy bước thì nhìn thấy Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên, trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn.

 

Hai cô gái này đang ở ngay cạnh ông ta, dù tốc độ của Dương Thanh có nhanh cách mấy cũng không thể cứu được.

 

Long Huy Hoàng giậm chân xuống đất, nháy mắt xuất hiện trước mặt Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên, hai tay năm cổ hai chị em, cười phá lên như điên: ‘Dương Thanh, tôi đã nói cậu sẽ phải hối hận vì đã không giết tôi rồi mà, ha ha ha la.

 

Dương Thanh cực kỳ ngỡ ngàng khi thấy Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên chạy lên đây, lại càng không ngờ mình đã bỏ qua cho Long Huy Hoàng rồi mà lão ta vẫn dám dùng hai cô để uy hiếp.

 

Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên đều không luyện võ, trên người không có một chút hơi thở võ thuật nào, một cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ cũng có thể giết họ dễ như trở bàn tay.

 

Huống gì là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong?

 

Một tay Long Huy Hoàng bóp cổ Lục Tỉnh Tuyết, một tay bóp cổ Mục Thiên Thiên, chỉ hơi dùng sức mà hai cô gái đã bị giơ lên lơ lửng giữa trời.

 

Hai chị em đều có cảm giác mình sắp chết, vô cùng tuyệt vọng nhưng vẫn nhìn Dương Thanh bảo anh đừng bận tâm đến mình.

 

“Ông muốn chết àI”

 

Anh nổi giận gầm lên.

 

Cục đá cứng dưới chân hóa thành phấn, sát ý khủng bố bộc phát ra khỏi cơ thể.

 

Dưới ánh nhìn đây ngạc nhiên của ba vị Vương, hai mắt Dương Thanh đỏ như máu, mái tóc đen cũng từ từ hóa thành màu trảng.

 

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà anh như biến thành một con người khác, đằng đăng sát khí.

 

” Bạch Vương và những người khác đều hoảng hốt như thấy một con ác quỷ đến từ địa ngục.

 

Sự thay đổi này của Dương Thanh làm cho.

 

Long Huy Hoàng cảm thấy sợ hãi nhưng kiên quyết không chùn bước, từ khi được phái tới đây giết Dương Thanh, lão ta đã chuẩn bị tinh thần để chết.

 

Rõ ràng hai cô gái này có quan hệ đặc biệt với Dương Thanh, nếu không thì anh đã không giận dữ thậm chí xảy ra biến hóa lớn đến vậy.

 

“Âm ầm!”

 

Cả ngọn núi đều chấn động dữ dội.

 

“Thả họ rai”

 

Dương Thanh nghiến răng nói, giọng lạnh đến †ột cùng, thật sự rất giống ác quỷ bước ra từ địa ngục.

 

Chỉ là giọng nói thôi đã khiến người người ta không rét mà run.

 

“Dương Thanh, chäc là hai đứa con gái này đặc biệt với mày lắm nhỉ?”
 
Chương 2190


Chương 2190:

 

Long Huy Hoàng cố ghìm sự sợ hãi xuống, run rẩy đe dọa: “Mày mà dám nhúc nhích một bước là tao giết hai đứa nó ngay!”

 

Dương Thanh dừng chân, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Long Huy Hoàng, lạnh thấu xương.

 

“Quỳ xuống!”

 

Long Huy Hoàng quát tháo: “Tao kêu mày xuống, quỳ với những người bị mày giết đi!”

 

Dương Thanh đứng sừng sững như cây tùng, không hề có ý định quỳ xuống, lạnh giọng nói: “Thả họ ra thì tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không, kể từ hôm nay, Chiêu Châu sẽ không còn Hoàng tộc họ Long nữa!”

 

Một câu nói đầy hời hợt lại khiến cho Long Huy Hoàng cảm nhận được áp lực khổng lồ.

 

Sở dĩ lão ta buộc phải dùng hết mọi nhân lực để giết chết Dương Thanh cho bằng được là vì cảm nhận được áp lực quá lớn từ anh.

 

Lúc này, Long Huy Hoàng lợi dụng Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên để uy hiếp Dương Thanh là để khiến Dương Thanh bị thương nặng, từ đó tạo cơ hội cho Hoàng tộc họ Long giết Dương Thanh.

 

Nhưng giờ đây, sự uy hiếp của Dương Thanh làm lão ta do dự.

 

Long Huy Hoàng không biết nếu thả Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên ra thật thì liệu Dương Thanh có xem như chưa có chuyện gì xảy ra như anh đã nói hay không.

 

Nhưng có một điều Long Huy Hoàng có thể khẳng định là, nếu không làm Dương Thanh bị thương nặng, Hoàng tộc họ Long thật sự sẽ bị diệt tộc.

 

Lúc này đây, trên người Dương Thanh như xảy ra một số thay đổi, mạnh hơn trước đây rất nhiều.

 

Trước đây Dương Thanh đã có thể giết cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong dễ dàng, bây giờ sẽ mạnh đến mức nào đây?

 

“Dương Thanh, tao kêu mày quỳ xuống cơ mà!”

 

Long Huy Hoàng giận dữ hét: ‘Quỳ xuống, tự phế tu vi của mình đi! Nếu không tao sẽ giết hai đứa này!”

 

Dứt lời, ông ta bỗng dùng sức.

 

Tròng mắt của Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên đã sắp rơi ra khỏi hốc mắt, khuôn mặt nhăn nhúm lại vì đau.

 

Nhưng khi nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt của hai người vẫn tràn đầy kiên cường, không cách nào nói thành lời, chỉ có thể chuyển động mắt để nói với Dương Thanh rằng đừng để ý đến mình.

 

Tuy nhiên, Dương Thanh thật sự đành lòng mặc kệ bọn họ sao?

 

“Tôi thề, từ nay về sau Chiêu Châu sẽ không còn Hoàng tộc họ Long!”

 

Dương Thanh gần như gắn từng chữ nói ra câu này.

 

Long Huy Hoàng đột nhiên cảm thấy căng thẳng, lão ta lờ mờ nhận ra mình đã phạm phải sai lầm lớn rồi.

 

Nhưng lúc này không còn cơ hội quay đầu lại nữa, đã lựa chọn đánh trọng thương Dương Thanh thì chỉ đành đâm lao theo lao thôi.

 

“Quỳ xuống cho tao! Quỳ xuống!”

 

Long Huy Hoàng hét toáng lên: “Quỳ xuống, tự phế tu vi!”

 

“Đừng ép tao! Tao cho mày mười giây cuối cùng!”

 

“Mười!”

 

“Chín!”

 

“Bạt”

 

“Hail”
 
Chương 2191


CHương 2191:

 

Long Huy Hoàng liên tục đếm ngược, vì quá sợ hãi nên mồ hôi lạnh đổ đầm đìa làm ướt hết cả người.

 

Song, từ đầu đến cuối, Dương Thanh không hề động đậy như thể không xem lão ta ra gì.

 

“Một!”

 

Cuối cùng, đếm hết mười giây, Long Huy Hoàng biết Dương Thanh quyết tâm không quỳ xuống và tự phế bỏ tu vi của mình, nổi cơn thịnh nộ: “Dương Thanh, mày không quan tâm đến hai đứa con gái này như thế thì tao sẽ giết bọn nói!”

 

“Tao nghe nói lúc trước mày được hai đứa con gái cứu sống, nếu tao không đoán sai thì đó là hai đứa này đúng không?”

 

“Dương Thanh, mày đúng là nhẫn tâm, ân nhân cứu mạng gặp nguy hiểm mà mày cũng không màng đến!”

 

“Tao biết hôm nay tao chết chắc rồi, nhưng không sao, trên đường đến địa ngục còn có thêm hai cô gái xinh xắn trẻ trung làm bạn, quá hời rồi!”

 

“Ha ha ha ha…”

 

Long Huy Hoàng điên cuồng cười phá lên, †rong mắt đầy vẻ dữ tợn: “Chết đi cho tao!”

 

Nói xong, ông ta lại bóp mạnh thêm.

 

Một khi dùng sức, Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên chỉ còn đường chết.

 

Hai cô gái tuyệt vọng nhìn Dương Thanh, ánh mắt đong đầy tình cảm.

 

Dường như muốn nói cho anh biết rằng dù có chết họ cũng không trách anh, nên mong Dương Thanh đừng tự trách.

 

Thật là hai cô gái thiện lương!

 

Dù đến lúc chết vẫn nghĩ cho Dương Thanh.

 

‘Amt”

 

Ngay thời điểm Long Huy Hoàng định dùng sức năm chặt tay thì một tiếng động vang lên, trong nháy mắt một viên đá bắn về phía giữa lông mày của lão ta.

 

Anh đã ra tay!

 

Vừa rồi Long Huy Hoàng luôn dùng Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên để che trước mặt nên dù có muốn thì Dương Thanh cũng không làm gì được.

 

Nhưng ngay vừa rồi, Long Huy Hoàng định giết hai chị em, rốt cuộc để lộ sơ hở, bị Dương Thanh bắn một phát vỡ đầu.

 

Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên ngã xuống đất theo Long Huy Hoàng.

 

Được hô hấp không khí mới mẻ thật là một điều tuyệt vời!

 

Thật lâu sau, hai cô gái mới từ từ lấy lại sức, nét mặt cũng hồng hào trở lại.

 

Nhưng vào lúc này, họ đột nhiên phát hiện ra Dương Thanh có gì đó khác thường.

 

Chỉ thấy Dương Thanh đứng tại chỗ, cơ thể không ngừng run rẩy, bùng nổ một luồng sát ý kinh khủng.

 

“Anh… Anh Thanh!”

 

Lục Tinh Tuyết run rẩy gọi Dương Thanh.

 

Mục Thiên Thiên cũng nghẹn ngào hét lên: “Anh Thanh, anh sao thế? Đừng làm bọn em sợ mài”

 

Song Dương Thanh vấn như không nghe thấy.

 

gì, cứ đứng tại chỗ, toàn thân run lập cập, hai mắt thì đỏ như máu, trông không còn giống một con người.
 
Chương 2192


Chương 2192:

 

Thấy Dương Thanh có sự thay đổi lớn như thế, ba vị Vương của Liên minh Vương tộc đều hoảng SỢ.

 

“Cậu ta mất kiểm soát rồi!”

 

Bạch Vương nuốt nước miếng, khó nhọc nói ra câu này.

 

“Gì cơ?”

 

Tiết Vương và Mã Vương đều giật mình, bên cạnh đó còn có sự sợ hãi và tuyệt vọng khôn cùng.

 

Tuy đây là lần đầu tiên họ thấy dáng vẻ này của Dương Thanh, nhưng cũng từng nghe nói anh đã suýt mất kiểm soát trong cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô.

 

Mỗi lần sắp mất lý trí, Dương Thanh đều bùng nổ sức chiến đấu vượt xa thực lực vốn có của mình.

 

Bây giờ, ở đỉnh Ninh Sơn, ngoại trừ ba vị Vương có thực lực bán bộ Thần Cảnh là bọn họ ra thì chỉ còn lại hai cô gái không biết võ.

 

Làm sao họ có thể đối phó với Dương Thanh đang trong trạng thái này chứ?

 

“Không ổn rồi, chúng ta phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt!”, Tiết Vương hối hả nói.

 

Ba vị Vương nhìn nhau, không hẹn mà cùng chạy xuống núi.

 

“Anh à, rốt cuộc là anh sao vậy? Đừng làm bọn em sợi”

 

Lục Tinh Tuyết hốt hoảng đến sắp khóc, không kiềm được run rẩy.

 

Mục Thiên Thiên năm chặt tay cô ta, mắt vấn nhìn chằm chằm Dương Thanh, run giọng nói: “Anh… anh có nghe thấy bọn em nói gì không?”

 

“Đi đi Dương Thanh ngẩng phát đầu lên, mắt đỏ như: máu nhìn hai cô gái, cuồng nộ hét.

 

Khi nhìn thấy gương mặt của anh, cả người Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên xụi lơ, vì quá sợ hãi nên không động đậy được chút nào.

 

“Anh… Anh Thanh!”

 

Hai cô gái cực kỳ sợ hãi.

 

Dương Thanh lúc này vô cùng đáng sợ, tròng mắt đỏ ngầu, nét mặt dữ dãn như ma cà rồng xảy ra biến hóa khi lên cơn khát máu.

 

“Gào!”

 

Anh ngửa mặt lên trời gào to, âm thanh như: tiếng gầm của dã thú.

 

Khí thế khủng bố tỏa ra bốn phương tám hướng, trong nháy mắt toàn bộ Ninh Châu đều bị luồng khí thế này bao phủ.

 

Các cao thủ trong Ninh Châu đều kinh hoàng nhìn về phía Ninh Sơn.

 

“Âm ầm!”

 

Ngọn núi nơi Dương Thanh đang ở đột nhiên chấn đôngh cực mạnh, còn căn nhà nhỏ của anh thì âm ầm sụp xuống do ảnh hưởng từ động đất.

 

Những khe nứt rộng bằng cánh tay từ dưới chân Dương Thanh lan tràn ra xung quanh.

 

“Chị họ!”

 

Mục Thiên Thiên và Lục Tỉnh Tuyết ôm châm lấy nhau, Mục Thiên Thiên nhắm mắt lại, hét lên.

 

Giờ đây, Dương Thanh không thể kiểm soát được nguồn năng lượng cuồng bạo như đang muốn phá tan cơ thể mình để thoát ra ngoài, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.

 

Từng gương mặt quen thuộc, từng hình ảnh quen thuộc như thước phim không ngừng lướt nhanh trong đầu.
 
Chương 2193


Chương 2193:

 

Dương Thanh như trở lại thời điểm vừa biết ghi nhớ mọi chuyện. ở gia tộc Vũ Văn tại Yến Đô, anh thường xuyên bị hắt hủi và bị vợ bé của bố đâm thọc, rồi đến một ngày, bố đuổi cả anh và mẹ anh ra khỏi gia tộc.

 

Kể từ lúc đó, anh bắt đầu hận bố mình, và nỗi hận thù ấy bị đẩy đến đỉnh điểm khi mẹ lâm bệnh nặng rồi qua đời.

 

“A.”

 

Dương Thanh la lên, hai tay ôm đầu, đau đớn không chịu nổi.

 

Trong đầu vẫn đang có nhiều hình ảnh xuất hiện.

 

Anh vừa tốt nghiệp đại học thì bị người khác hãm hại, xảy ra quan hệ với người con gái thầm mấn từ lâu, vì bảo vệ danh dự nên gia tộc của cô ấy yêu cầu anh ở rể.

 

Từ ngày ở rể, anh chịu đủ loại coi thường và sỉ nhục, biết chỉ có vào chiến trường rèn luyện thì mình mới có thể xứng với nữ thần trong lòng.

 

Thế là không lâu sau khi kết hôn, Dương Thanh lặng lẽ rời nhà đến biên giới phía Bäc.

 

Anh dùng năm năm để tạo nên huy hoàng cho chính mình, trở thành chiến thần của biên giới phía Bắc.

 

Dương Thanh trở về quê hương với niềm vinh quang ấy, lại phát hiện ra vợ đã sinh cho mình một cô con gái.

 

Vì vợ, anh chịu hết mọi khuất nhục.

 

Kế hoạch của Dương Thanh là sống một cuộc đời bình yên với vợ, không nghĩ rằng những kẻ đó lại không muốn anh được như ý, khiêu khích hết lần này đến lần khác, tranh đấu hết lần này đến lần khác.

 

“Aaa..

 

Dương Thanh giận dữ hét lên, khí thế kinh khủng khiếp nhấn chìm cả Ninh Châu, thậm chí các thành phố lân cận cũng cảm nhận được khí thế khủng bố đến từ Ninh Sơn.

 

“Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?”

 

“Trên Ninh Sơn đã xảy ra cuộc chiến của các cao thủ Siêu Phàm Cảnh ư?”

 

Hầu như ai cũng hướng mắt về phía Ninh Sơn ở Ninh Châu.

 

“Âm ầm ầm!”

 

Mặt đất dưới chân Dương Thanh nháy mắt vỡ vụn.

 

“Đi đi!”

 

Anh cố gắng giữ một tia lý trí cuối cùng, giận dữ hét với Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên còn đang kinh hoàng.

 

Hai cô gái sợ hãi đến choáng váng, sững sờ ngồi dưới đất mặc cho Ninh Sơn đang không ngừng rung chuyển.

 

Mãi đến khi nghe thấy tiếng rống của Dương Thanh, bọn họ mới giật mình hoàn hồn.

 

“Thiên Thiên, em chạy khỏi đây nhanh lên!”

 

Lục Tinh Tuyết chợt nhìn về phía Mục Thiên Thiên, ánh mắt không hề sợ hãi, chỉ có kiên định.

 

“Chị họ, còn chị thì sao?”

 

Mục Thiên Thiên run rẩy hỏi, cô ta có cảm giác Lục Tinh Tuyết như biến thành một con người khác vậy, trong mắt chị ấy chỉ có sự quyết tuyệt.

 

Đưa mắt nhìn Dương Thanh đang ôm đầu và tức giận gầm thét, nét mặt của Lục Tỉnh Tuyết đầy kiên định, không có chút lưỡng lự nào như mang quyết tâm của thiêu thân chuẩn bị lao đầu vào lửa.

 

“Chị phải ở bên anh ấy!”

 

Hai mắt Lục Tỉnh Tuyết đỏ hoe.
 
Chương 2194-2195


CHương 2194:

 

“Chị, chị điên rồi à!”

 

Mục Thiên Thiên la lớn: “Anh ấy sắp mất lý trí rồi, nếu không rời khỏi đây thì anh ấy sẽ giết chúng ta mất”.

 

“Em cũng như chị, cũng không sợ chết, nhưng nếu anh ấy giết bọn mình rồi lại tự trách sau khi tỉnh táo trở lại thì sao?”

 

“Hơn nữa, chỉ có một mình chị thì sao có thể giúp anh ấy được?”

 

“Chị ơi, mình cùng nhau rời khỏi đây thôi!”

 

Vừa nói, Mục Thiên Thiên vừa lấy tay kéo Lục Tỉnh Tuyết.

 

“Em cứ đi đi!”

 

Lục Tỉnh Tuyết nức nở nói: “Thiên Thiên à, em biết chị rất yêu anh ấy mà, chị có thể chết vì anh ấy”

 

“Chị chỉ muốn được ở bên anh ấy thôi, chỉ vậy thôi. Thiên Thiên à, chị cầu xin em, hãy chạy khỏi đây đi!”

 

Mục Thiên Thiên bật khóc, nước mắt rơi đầy mặt, điên cuồng lác đầu: “Chị à, chị đừng ngốc nghếch như thế, anh ấy đã kết hôn rồi, đã có con rồi, chị làm như vậy là không đáng đâu, chị đi cùng em đi!”

 

“Thiên Thiên, tạm biệt!”

 

Lục Tỉnh Tuyết thình lình đưa tay đẩy em họ mình.

 

Mục Thiên Thiên lăn từ trên đỉnh núi xuống.

 

Nơi bọn họ đang đứng là một cái bục của đỉnh Ninh Sơn, bên dưới cái bục này là một dốc thoải, xuống tiếp là một cái bục khác.

 

Trên đồi cũng trải đây cỏ xanh nên cho dù Mục Thiên Thiên lăn xuống cũng chỉ ngã trên cái bục thứ hai chứ không bị thương, vì vậy Lục Tinh Tuyết mới dám đẩy cô ta xuống.

 

“Chị ơi”

 

Mục Thiên Thiên gào khóc, đau đến xé gan xé phổi.

 

Lục Tinh Tuyết nhìn theo, thấy cô ta an toàn lăn xuống cái bục phía dưới mới mỉm cười.

 

“Giờ phút này, chị mới nhận ra thiêu thân lao đầu vào lửa không phải ngốc nghếch, mà là vì yêu!”

 

Lục Tinh Tuyết lẩm bẩm một mình, sau đó xoay người nhìn về phía Dương Thanh đang trong trạng thái cuồng bạo, ánh mät đầy kiên định.

 

“Anh, em tới đây!”

 

Cô ta đột nhiên xông tới trước mặt Dương Thanh và ôm chầm lấy anh, hét lớn: “Anh hấy tỉnh lại đi!”

 

Lúc này, Lục Tinh Tuyết không thèm để ý gì nữa, chỉ muốn gọi Dương Thanh tỉnh lại trong cơn cuồng bạo.

 

Cô ta chạy tới trước mặt anh, ôm chặt anh, ánh mắt không hề e ngại mà ngập tràn hạnh phúc.

 

Dường như được nhào vào lòng anh, dù có phải chết cô ta cũng không sợ.

 

“Đi rai”

 

Dương Thanh đột nhiên bị Lục Tinh Tuyết ôm lấy, lập tức gầm lên.

 

“Em không đi! Không đi!”

 

Lục Tỉnh Tuyết bật khóc nói: “Em chỉ muốn anh tỉnh táo lại. Nhất định anh sẽ kiên trì được, nếu đến cả anh cũng không tin chính mình sao có thể đấu tranh với tâm ma?”

 

Hai mắt Dương Thanh đỏ ngầu, nhìn Lục Tỉnh Tuyết như đang nhìn kẻ địch, có gì đó thôi thúc anh giết người con gái đang ôm chặt mình.

Chương 2195:

 

Đồng thời, trong đầu lại có giọng nói khác, cô gái này vô tội, không thể giết được. Nếu anh giết cô ta, đời này sẽ không làm lại được nữa.

 

“Aaa..”

 

Dương Thanh ngẩng đầu nhìn trời hét lớn. Sau khi bị Lục Tỉnh Tuyết ôm lấy, anh không hề chuyển biến tốt, ngược lại càng thêm nóng nảy, muốn xé nát cô ta thành từng mảnh.

 

“Cút! Cút ra cho tôi!”

 

Dương Thanh bỗng dùng sức. Lục Tỉnh Tuyết phun máu nhuộm đỏ vạt áo, cơ thể rơi thẳng xuống núi như đóa hoa hồng lụi tàn.

 

Phía trước Ninh Sơn được người ta san bằng nhưng phía sau lại là vách núi dựng đứng cao chót vót. Nếu rơi từ phía sau sẽ đáp thẳng xuống đường quốc lộ từ độ cao vài trăm mét.

 

Mà Lục Tỉnh Tuyết đang rơi xuống từ phía sau Ninh Sơn.

 

“Vĩnh biệt anh…”

 

Cô ta như một chiếc lá yếu ớt rơi tự do.

 

Đúng lúc này, trái tim Dương Thanh chợt quặn thất như sắp mất đi thứ gì đó vô cùng quý giá.

 

“Đừng! Đừng mà Rốt cuộc anh cũng khôi phục lại lý trí, đỏ bừng mắt nhìn Lục Tỉnh Tuyết đang chậm rãi rơi xuống.

 

“Tinh Tuyết!”

 

Anh gào lên, không hề do dự nhảy bổ xuống về phía Lục Tỉnh Tuyết.

 

Từ lúc rơi khỏi đỉnh núi, Lục Tỉnh Tuyết đã nhắm chặt mắt, hai hàng nước mắt chảy dài cùng cô ta rơi xuống vực sâu.

 

Lúc Dương Thanh nhảy khỏi đỉnh Ninh Sơn đã hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt kiên định. Tốc độ rơi của anh cực kỳ khủng bố, ngày càng tới gần Lục Tỉnh Tuyết.

 

Mười métI Năm mét!

 

Một mét!

 

Ngay khi cơ thể của anh và Lục Tinh Tuyết ngang băng, anh bỗng ôm chặt cô ta vào lòng.

 

Lục Tinh Tuyết đang rơi tự do bất thình lình bị ôm, lập tức bừng tỉnh.

 

Cô ta mở mắt ra, trông thấy một gương mặt quen thuộc đang dịu dàng nhìn mình.

 

“Anh… anh!”

 

Lục Tỉnh Tuyết mừng rỡ hỏi: “Em đang nằm mơ sao? Hay là em đã xuyên tới một thế giới song song khác, nơi có thể có được anh rồi?”

 

“Tinh Tuyết, ôm chặt anh!”

 

Dương Thanh bồng lên tiếng.

 

Lúc này, hai người chỉ cách chân núi hơn một trăm mét, sắp rơi xuống đất.

 

Dù Dương Thanh có thực lực Siêu Phàm Cảnh nhưng rơi từ đỉnh núi cao mấy trăm mét xuống, không chết cũng phải bị thương nặng.

 

Lục Tỉnh Tuyết vô thức ôm chặt anh. Khi cô ta cúi đầu nhìn xuống, thấy mặt đất cách mình ngày càng cần liền sợ chết khiếp.

 

“Anh!”

 

Bấy giờ cô ta mới ý thức được, không phải bản thân xuyên sang thế giới khác, mà là Dương Thanh cũng nhảy xuống với mình.

 

“Sao anh lại ngốc như vậy?”
 
Chương 2196


Chương 2196:

 

Lục Tinh Tuyết đỏ mắt nói. Cô ta vốn không ôm hi vọng sống sót, trong lòng chỉ có áy náy.

 

Nếu không vì cô ta tùy hứng, có lẽ Dương Thanh vấn còn cơ hội sống. Nhưng bây giờ, anh đã nhảy theo cô ta.

 

Rơi xuống từ đỉnh Ninh Sơn cao mấy trăm mét chỉ có một con đường chết.

 

Dương Thanh không còn tâm trạng để ý tới cô ta, trông thấy mặt đất ngày càng gần bèn tìm kiếm một điểm mượn lực trên vách núi đá.

 

Nhưng vách núi quá trống rồng, không có lấy một gốc cây nào.

 

Anh vân có thể sống sót sau khi nhảy từ đỉnh núi cao như vậy, nhưng Lục Tỉnh Tuyết chắc chắn sẽ chết!

 

Lục Tỉnh Tuyết bị anh đánh rơi xuống, không thể để cô ta chết được, nếu không anh sẽ phải hối hận cả đời.

 

“Ôm chặt anh!”

 

Dương Thanh hét ầm lên.

 

Không cần anh nhắc nhở, Lục Tinh Tuyết vẫn luôn ôm chặt lấy anh.

 

Trong giây phút ngàn cân seo sợi tóc, Dương Thanh bỗng tóm lấy một tảng đá lớn ở bên cạnh.

 

“Uỳnh!”

 

Lực rơi khủng khiếp khiến tay anh như sắp đứt ra. Tảng đá lập tức nứt vỡ, hai người tiếp tục rơi xuống.

 

May thay, nhờ tóm lấy tảng đá kia, tốc độ rơi của hai người đã giảm mạnh.

 

Lúc này, bọn họ chỉ cách đường cái dưới chân núi chừng năm, sáu mét.

 

“Tinh Tuyết, ôm chặt anh!”

 

Dương Thanh lại lên tiếng nhắc nhở.

 

Ở dưới không còn chỗ nào để mượn lực, anh chỉ có thể mạnh mẽ đáp xuống đất.

 

Lục Tỉnh Tuyết ôm chặt Dương Thanh, hai mắt nhäm nghiền, hoảng sợ chờ đợi nguy hiểm ập tới.

 

“Âm!”

 

Giây phút rơi xuống đất, Dương Thanh đã chuẩn bị tốt từ trước, hai chân bỗng cong lại dùng hết sức bật ra xa.

 

Anh ôm Lục Tinh Tuyết lăn mấy chục vòng trên mặt đất mới dừng lại.

 

Lục Tinh Tuyết bị va chạm nặng nề, đã ngất xỉu.

 

Dù sao cô ta cũng chỉ là người bình thường, ngã từ đỉnh núi cao mấy trăm mét, được Dương Thanh bảo vệ, giữ được mạng đã quá may mắn rồi, ngất xỉu cũng là chuyện bình thường.

 

Dương Thanh năm trên mặt đất, hít thở dồn dập, ngơ ngác nhìn bầu trời xanh thảm.

 

“May mà vẫn còn sống!”

 

Một lúc lâu sau, anh tự lẩm bẩm.

 

“Tinh Tuyết!”

 

Bấy giờ anh mới lo lắng kiểm tra cho Lục Tỉnh Tuyết.

 

Cô ta vốn bị thương lúc anh nổi điên, khi rơi xuống đất lại phải chịu áp lực cực lớn, trông vô cùng thê thảm.

 

Rõ ràng đã bị thương không nhẹ.
 
Chương 2197-2198


CHương 2197:

 

Một tiếng sau ở bệnh viện nhân dân Ninh Châu, Lục Tỉnh Tuyết nằm trong một phòng bệnh VỊP, chân trái bó bột.

 

Dương Thanh ngồi cạnh giường, áy náy nhìn cô ta.

 

Cô ta bị gấy một chân, may mà vẫn có thể hồi phục, cũng không nguy hiểm tới tính mạng.

 

Nói cách khác, Lục Tỉnh Tuyết rơi khỏi đỉnh núi cao mấy trăm mét nhưng chỉ ngã gãy chân.

 

“Chị họi”

 

Đúng lúc này, Mục Thiên Thiên chạy vọt vào, khóc nức nở nhìn Lục Tinh Tuyết đang näm trên giường bệnh.

 

Chẳng mấy chốc, Lục Nguyên Thông và Lục Xuyên cũng tới.

 

“Cậu Thanh, cậu có sao không?”

 

Hai người kinh ngạc nhìn Dương Thanh chăng chịt vết thương trên người.

 

Không ai biết anh vừa mới nhảy xuống đỉnh núi.

 

Cũng không ai biết anh vừa phải chịu áp lực khổng lồ.

 

Dù là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong rơi từ độ cao như vậy, sợ là cũng mất mạng tại chỗ.

 

May mà Dương Thanh đã đột phá Siêu Phàm Cảnh, lúc gần ngã xuống đất lại tóm được một tảng đá lớn làm giảm lực rơi.

 

Nếu không, dù anh sống sót được, Lục Tỉnh Tuyết cũng phải chết.

 

“Chăm sóc Tỉnh Tuyết cho tốt!”

 

Dứt lời, anh lập tức quay người rời đi.

 

“Cậu Thanh, cậu ấy không sao thật đấy chứ?”

 

Sau khi Dương Thanh rời khỏi một lúc lâu, Lục Xuyên mới kinh ngạc hỏi Lục Nguyên Thông.

 

Lúc bọn họ chạy tới đã nhìn thấy toàn thân Dương Thanh dày đặc vết thương, trông rất thê thảm.

 

Lục Nguyên Thông lắc đầu, trầm giọng nói: “Thực lực của cậu ấy sâu không lường được, chút thương tích này chẳng là gì đâu”.

 

Dương Thanh ra khỏi bệnh viện, đi tới Ninh Sơn.

 

Vừa rồi lúc anh nhảy khỏi đỉnh núi theo Lục Tỉnh Tuyết, nội tâm đang điên cuồng của anh đột nhiên khôi phục bình tĩnh.

 

Anh biết rõ trước khi rơi xuống, anh chỉ giữ lại được một tia lý trí, nhưng không thể dễ dàng tỉnh táo như vậy được.

 

Có thể nói đây là lần đầu tiên anh tỉnh lại nhanh nhất sau khi lên cơn cuồng bạo.

 

Dương Thanh đứng trên đỉnh Ninh Sơn, nhìn xuống chân núi, trong lòng bình tĩnh.

 

Anh nhắm mắt, nhớ lại lúc anh nổi giận đến phát điên.

 

Anh đã tha cho Long Huy Hoàng một mạng, nhưng trước khi đi ông ta lại ra tay với Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên.

 

Long Huy Hoàng dùng hai cô gái vô tội này để uy hiếp Dương Thanh, ép anh quỳ xuống tự phế Võ công.

 

“Ông muốn chết hả?”

 

Dương Thanh đã hoàn toàn chìm đắm trong cơn giận dữ, trong đầu ngập tràn cảnh tượng vừa xảy ra.

 

Bản thân anh cũng không ý thức được, chỉ mới nhớ lại mà hai mắt đã đỏ bừng, cơn giận sôi trào, uy lực khủng bố lan tràn ra ngoài.

Chương 2198:

 

“Sau hôm ngay, Hoàng tộc họ Long không còn tồn tại ở Chiêu Châu nữa!”

 

Dương Thanh nghiến răng nói.

 

Trong lúc đó, một cơn đau mãnh liệt ập tới như muốn làm nổ tung đầu anh.

 

“Aaa..

 

Anh ngửa mặt lên trời hét lớn, cả người tựa như Tu La đến từ địa ngục.

 

“Chính là lúc này!”

 

Dương Thanh cố nén nỗi đau trong đầu, bỗng nhảy từ đỉnh Ninh Sơn xuống.

 

Anh để cơ thể rơi tự do như không hề cảm giác được gì, tiếng gió ào ào bên tai như đang nằm trên một con thuyền lá lênh đênh trên mặt biển mênh mông.

 

Dần dà, sắc đỏ trong mắt anh dần biến mất.

 

Khí tức cuồng bạo đột nhiên biến mất như thủy triều rút xuống.

 

“Không xong rồi!”

 

Dương Thanh bỗng bừng tỉnh, phát hiện mình sắp rơi xuống đất.

 

Không có Lục Tỉnh Tuyết, một mình anh dễ ứng phó hơn nhiều. Anh nhìn thấy chân mình sắp chạm tới một tảng đá lớn.

 

“Đến lúc rồi!”

 

Dương Thanh bỗng dùng sức đá mạnh xuống.

 

Sức mạnh khủng bố khiến một góc của tảng đá vỡ vụn. Cơ thể của Dương Thanh vẫn trên đà rơi xuống.

 

Nhưng cú đá vừa rồi đã khiến tốc độ rơi của anh giảm đi rất nhiều.

 

“Uỳnh!”

 

Mấy giây sau, hai chân anh chạm đất.

 

Mặt đất lõm xuống hình dấu chân rõ rệt.

 

Dương Thanh lại như không có việc gì, hai đùi run rẩy.

 

“Mình thành công rồi!”

 

Dương Thanh lập tức mừng rỡ.

 

Anh chợt phát hiện mình đã có thể tự do khống chế, tùy ý cuồng bạo hay bình tĩnh lại.

 

Anh không biết tại sao lại như vậy, nhưng lại biết sau khi rơi vào trạng thái cuồng bạo, chỉ cân rơi tự do xuống trong bốn năm giây, anh sẽ khôi phục lại bình tĩnh.

 

Mặc dù trạng thái cuồng bạo khiến anh rất đau đớn, áp lực đè nặng nhưng anh lại có thể phát huy thực lực vượt xa cảnh giới võ thuật của mình.

 

Với thực lực Siêu Phàm Nhất Cảnh hiện giờ, nếu anh rơi vào trạng thái cuồng bạo sẽ không cần sợ cao thủ Siêu Phàm Nhị Cảnh nữa, thậm chí còn có thể lấy mạng đối phương.

 

Từ khi đột phá Siêu Phàm Cảnh, chênh lệch giữa hai cảnh giới nhỏ cũng rất lớn, dù là thiên tài võ thuật cũng khó có thể khiêu chiến vượt cấp.

 

Nhưng khi Dương Thanh cuồng bạo lại làm được chuyện này.

 

Ngay sau đó, anh lại leo lên đỉnh Ninh Sơn, cố gắng ép mình rơi vào trạng thái cuồng bạo rồi lại nhảy khỏi đỉnh núi. Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, anh đã có thể lập tức lấy lại bình tĩnh.

 

Nói đúng hơn, tính từ lúc nhảy xuống vách núi, đến giây thứ tư là anh có thể bình tĩnh lại rồi.
 
Chương 2199


Chương 2199:

 

Cũng có nghĩa là, nếu sau này gặp phải đối thủ mạnh hơn, chỉ cần nghĩ cách khiến mình rơi vào trạng thái cuồng bạo, anh sẽ đánh ra được thực lực của Siêu Phàm Nhị Cảnh.

 

Còn muốn khôi phục bình tĩnh thì chỉ cần tìm nơi cao nhảy xuống, bốn giây là đủ.

 

Chỉ là không thể lúc nào chiến đấu cũng có sẵn nơi cao để anh rơi tự do bốn giây.

 

Nói cách khác, anh phải tìm một nơi cao gần bốn mươi mét để nhảy xuống.

 

“Mình có thể tưởng tượng để kích hoạt trạng thái cuồng bạo, có khi nào cũng có thể tưởng tượng mình đang nhảy khỏi đỉnh Ninh Sơn để giải trừ trạng thái này không nhỉ?”

 

Dương Thanh lẩm bẩm: “Cứ thử là biết!”

 

Nói làm liên làm, có kinh nghiệm từ lần trước nên Dương Thanh nhanh chóng kích hoạt được trạng thái cuồng bạo.

 

Ngay sau đó, anh lại bắt đầu tưởng tượng bản thân đang nhảy khỏi đỉnh Ninh Sơn, cảm giác rơi tự do rất thật.

 

Lần đầu thất bại!

 

Anh lại bät đầu thử lần thứ hai!

 

Lần thứ hai cũng nhanh chóng thất bại!

 

Tiếp tục!

 

Lần thứ ba lại thất bại!

 

Không ngừng tiếp tục!

 

Mãi đến lần thứ tám, rốt cuộc anh cũng có thể khôi phục bình tĩnh sau ba mươi bảy giây!

 

“Thành công rồi!”

 

Dương Thanh kích động hô lên.

 

Anh vốn là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, biết rõ muốn dùng thực lực Siêu Phàm Nhất Cảnh đánh bại cao thủ Siêu Phàm Nhị Cảnh khó khăn như: thế nào.

 

Chỉ cần anh rơi vào trạng thái cuồng bạo là có thể bộc phát sức mạnh tương đương Siêu Phàm Nhị Cảnh.

 

Tuy anh phải mất ba mươi bảy giây mới giải trừ được trạng thái cuồng bạo nhưng ít nhất cũng chứng tỏ, con đường anh chọn đã đúng. Chỉ cần tiếp tục rèn luyện, có lế sau này còn có thể rút ngắn thời gian giải trừ cuồng bạo xuống ba bốn giây.

 

Ngay khi Dương Thanh đang chuyên tâm nghiên cứu cách khống chế cảm xúc, kích hoạt và giải trừ trạng thái cuồng bạo thì ở Hoàng tộc họ Diệp xa xôi.

 

“Cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Long đã đến Ninh Châu ba tiếng rồi, sao vấn chưa có tin tức gì?”

 

Diệp Hoàng ngồi trên ngai vàng trong điện Diệp Hoàng, lạnh lùng chất vấn.

 

“Ông nội chờ cháu liên hệ với bọn họ!”

 

Một người trẻ tuổi đứng dưới ngai vàng cuống quýt đáp.

 

Anh ta chính là Diệp Xung, thiên tài võ thuật đời thứ ba của Hoàng tộc họ Diệp từng dẫn cao thủ trong gia tộc tham gia cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô.

 

Mà kế hoạch liên thủ với Hoàng tộc họ Long tới Ninh Châu tìm kiếm và tiêu diệt Dương Thanh lần này là do anh ta đề xuất.

 

Diệp Xung gọi mấy lần vẫn không thấy ai nghe máy.

 

“Ông nội, sáu cao thủ Thần Cảnh đi chấp hành nhiệm vụ đều mất liên lạc!”

 

Diệp Xung hốt hoảng nhìn Diệp Hoàng, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
 
Chương 2200


Chương 2200:

 

“Cháu nói gì?”

 

Diệp Hoàng giật mình, cả giận quát: “Mất liên lạc? Sao lại mất liên lạc?”

 

“Không phải cháu nói chỉ cần liên thủ với Hoàng tộc họ Long thì nhất định sẽ giết được thằng nhóc kia sao?”

 

Thấy Diệp Hoàng nổi giận, Diệp Xung sợ run người, lập tức quỳ rạp xuống, hoảng loạn nói: “Cháu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Ông đừng lo, cháu sẽ liên lạc với Hoàng tộc họ Long ngay”.

 

“Hừ!”

 

Diệp Hoàng hừ lạnh nói: “Lần này Hoàng tộc họ Diệp phái ra sáu cao thủ Thần Cảnh, trong đó còn có một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong. Nếu bọn họ gặp chuyện bất trắc, cháu có mười cái mạng cũng không đền nổi đâu!”

 

Nghe vậy, Diệp Xung lại càng sợ hãi, không dám chậm trễ vội vàng gọi điện cho Hoàng tộc họ Long.

 

Đối phương nhanh chóng bät máy. Diệp Xung cuống quýt hỏi: “Cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp đều mất liên lạc hết rồi. Các người thì sao?”

 

“Người của Hoàng tộc họ Diệp cũng mất liên lạc rồi à?”

 

Đối phương ngạc nhiên hỏi ngược lại.

 

Ông ta đang định gọi cho Diệp Xung, nào ngờ anh ta liên hệ mình trước, trong lòng ngập tràn lo SỢ.

 

Một Hoàng tộc chỉ có mười mấy cao thủ Thần Cảnh. Lần này để đối phó Dương Thanh, mỗi nhà bọn họ đều phái ra sáu cao thủ Thần Cảnh. Số lượng này đã chiếm một nửa cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc rồi.

 

Thế mà bây giờ, cả mười hai cao thủ Thần Cảnh đều mất liên lạc.

 

Điều này có nghĩa là gì?

 

Một người mất liên lạc thì không nói làm gì, đăng này mười hai người đều vậy, chỉ có thể chứng tỏ xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

 

Diệp Xung không biết mình cúp máy bằng cách nào, mãi đến khi Diệp Hoàng chất vấn mới lấy lại tinh thần.

 

“Ông nội, xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn ụ rồi Diệp Xung hốt hoảng kêu lên: “Sáu cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long cũng mất liên lạc rồi!”

 

Am!

 

Khí thế khủng bố trên người Diệp Hoàng càn quét khắp nơi.

 

“Bịch!”

 

Diệp Xung bị luồng khí thế này đẩy lùi mười mét, phun máu bay ngược ra ngoài.

 

“Mày nói gì?”

 

Thoät cái, Diệp Hoàng xông tới trước mặt Diệp Xung, bóp cổ anh ta hét lớn: “Mày nói mười hai cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Long, gồm cả hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đều gặp chuyện sao?”

 

“Sao có thể như vậy được? Đội quân này tương đương với sức chiến đấu mạnh nhất của một Hoàng tộc, dù là cao thủ Siêu Phàm Cảnh cũng chưa chắc có thể chống đỡ nổi. Sao bọn họ lại gặp chuyện được?”

 

Hoàng tộc có thể áp đảo các gia tộc khác cũng bởi có nhiều cao thủ Thần Cảnh. Nhưng có nhiều đến đâu thì mỗi Hoàng tộc cũng chỉ có mười mấy người như thế.

 

Vậy mà giờ đây, Hoàng tộc họ Diệp tổn thất đến sáu cao thủ Thần Cảnh. Diệp Hoàng đang cực kỳ tức giận.

 

“Xin bố bớt giận!”

 

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên hớt hải chạy vào, quỳ dưới chân Diệp Hoàng đau khổ cầu xin: “Diệp Xung cũng vì muốn giảm bớt uy hiếp cho Hoàng tộc họ Diệp mới làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy”.
 
Chương 2201


CHương 2201:

 

“Xin bố nể tình thăng bé một lòng vì gia tộc, tha cho nó một mạng!”

 

Ông ta là bố của Diệp Xung, Diệp Kiến An.

 

Diệp Kiến An thấy Diệp Hoàng định lấy mạng Diệp Xung liền sợ chết khiếp.

 

“Bịchl”

 

Diệp Hoàng tiện tay vung lên, Diệp Xung bay thẳng ra ngoài, nặng nê đâm vào một cột đá trong Hoàng điện, phun ra một ngụm máu.

 

Dù bị thương nặng nhưng ít nhất vẫn giữ được mạng sống.

 

“Cảm ơn bối Cảm ơn bối”

 

Diệp Kiến An vội vàng cảm ơn, toàn thân ướt đấm mồ hôi lạnh.

 

“Điều tra xem sáu cao thủ Thần Cảnh kia đã gặp phải chuyện gì cho tôi. Trong vòng nửa tiếng phải báo cho tôi biết bọn họ còn sống hay đã chết!”

 

Diệp Hoàng lạnh lùng ra lệnh rồi quay người rời đi.

 

Diệp Kiến An vội vàng đáp: “Vâng!”

 

Ở Hoàng tộc họ Long, Long Khoa cũng bị Long Hoàng đánh tơi bời.

 

Lần này quả thực là tai họa với cả Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp. Nếu cao thủ Thần Cảnh được bọn họ phái ra đều bị giết hại thì đây sẽ là đòn trí mạng.

 

Bốn Hoàng tộc Chiêu Châu có thể hòa bình chung sống suốt bao năm nay cũng là vì thực lực của bọn họ tương đương nhau.

 

Tuy vậy, bọn họ vẫn âm thầm tranh đấu, chỉ cần có lòng tin tất thăng sẽ không ngại đối đầu với Hoàng tộc khác.

 

Hiện giờ, Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp đều tổn thất mất một nửa cao thủ đỉnh cao.

 

Đây chính là cơ hội tốt nhất của Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc Thượng Quan.

 

Nghĩ tới đây, Long Hoàng lập tức liên lạc với Diệp Hoàng.

 

“Sao ông lại gọi cho tôi?”

 

Diệp Hoàng bất máy, tỏ vẻ bình tĩnh hỏi.

 

Long Hoàng trầm giọng nói: “Không cần nói mấy lời giả dối, tôi vào thẳng vấn đề đây. Rất có thể mười hai cao thủ Thần Cảnh hai Hoàng tộc chúng ta phái ra lần này đều bị diệt rồi”.

 

“Ông cũng biết chuyện này sẽ gây ra tai họa lớn thế nào với chúng ta”.

 

“Chúng ta nhất định phải liên thủ, nếu không sẽ bị Hoàng tộc khác chiếm đoạt!”

 

Nghe thấy thế, Diệp Hoàng cũng lạnh giọng đáp: “Ông nói không sai, bây giờ chỉ có liên thủ chúng ta mới có cơ hội giữ mình”.

 

“Nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì của những người được phái đi, có lẽ vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thết”

 

Long Hoàng cười lạnh: “Xoay chuyển tình thế?

 

Tôi nói cho ông biết, đây là hi vọng xa vời. Chắc ông đã nghe nói rồi nhỉ? Trong cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô lần trước, Dương Thanh có thực lực Siêu Phàm Cảnh”.

 

“Lần này hai Hoàng tộc chúng ta liên thủ ám sát cậu ta, nhưng hiện giờ cả mười hai người đều mất liên lạc. Chẳng lẽ ông vẫn còn ôm hi vọng sao?”

 

Diệp Hoàng nghẹn họng, đương nhiên cũng biết chuyện này.

 

“Ông cũng nói lần trước Dương Thanh đã có thực lực Siêu Phàm Cảnh, bây giờ hai nhà chúng ta liên thủ đi giết cậu ta, liệu cậu ta có chạy tới nhà chúng ta không?”
 
Chương 2202


CHương 2202:

 

Sau một lúc im lặng, Diệp Hoàng đột nhiên hỏi.

 

Đây cũng là điều khiến Long Hoàng lo lắng nhất. Với thực lực hiện giờ của bọn họ, một khi Dương Thanh tìm tới, bọn họ hoàn toàn không có sức chống đỡ.

 

“Có lẽ chúng ta liên thủ cũng không thể đối phó Dương Thanh. Vậy thì chúng ta chỉ có thể nhờ gia tộc chống lưng giúp đỡ”.

 

Long Hoàng bỗng lên tiếng.

 

“Cái gì? Ông định nhờ gia tộc chống lưng của ông trợ giúp sao?”

 

Diệp Hoàng sợ hãi hỏi: “Ông điên rồi à?”

 

“Ông có biết gia tộc chống lưng lộ diện có ý nghĩa gì không?”

 

Long Hoàng cười lạnh: “Nếu không nhờ bọn họ, hai chúng ta còn phần thẳng sao?”

 

“Nhưng mà…”

 

Diệp Hoàng chưa nói hết câu đã bị Long Hoàng chen ngang: “Đừng nhưng nhị gì nữa. Tôi chỉ không muốn Hoàng tộc họ Long bị hủy diệt, lựa chọn cách tốt nhất thôi. Lỡ cậu ta tìm tới Hoàng tộc họ Long thì sao?”

 

Diệp Hoàng im lặng hồi lâu, rốt cuộc nói: “Vậy thì tôi đành phải nhờ gia tộc chống lưng trợ giúp.

 

Không ngờ suốt trăm năm nay không cần nhờ tới bọn họ, lần này lại bị một thăng ranh chưa đây ba mươi tuổi dồn ép đến nước này”.

 

Long Hoàng đang ngồi trên ngai vàng trong điện Long Hoàng, sắc mặt cực kỳ khó coi.

 

Long Khoa quỳ ở dưới, nơm nớp lo sợ nói: “Gon xin lỗi bố, con đã cố hết sức nhưng vẫn không thể tìm được tung tích của các cao thủ kia”.

 

“Thế nên có thể xác định bọn họ đã bị giết đúng không?”

 

Long Hoàng lạnh giọng chất vấn.

 

Long Khoa không dám đáp lại, nhưng vẫn phải gật đầu.

 

Nào ngờ Long Hoàng không hề đánh ông ta, chỉ thở dài nói: “Không ngờ Hoàng tộc họ Long lại bị dồn tới bước này, thật hổ thẹn với tổ tiên!”

 

Long Khoa áy náy nói: “Tất cả đều là lỗi của con. Nếu con không khăng khăng đòi lấy mạng Dương Thanh, chúng ta đã không bị tổn thất lớn như vậy”.

 

“Con xin lấy cái chết để tạ tội, xin bố cho phép!”

 

Long Hoàng lạnh nhạt nhìn ông ta: “Bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa gì?”

 

“Nếu mười hai cao thủ của Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp đều chết dưới tay Dương Thanh, chắc chắn cậu ta đã khôi phục toàn bộ sức mạnh”.

 

“Cậu ta nhất định sẽ tìm tới Hoàng tộc họ Long chúng ta. Đến lúc đó dù có đồn hết sức lực, chúng ta cũng không đấu lại được cậu ta!”

 

Long Khoa càng nghĩ càng thấy sợ.

 

Nghĩ tới Dương Thanh đã đột phá Siêu Phàm Cảnh, ông ta bất giác run rẩy.

 

Bây giờ, Long Hoàng mạnh nhất Hoàng tộc họ Long cũng chỉ được xem là bán bộ Siêu Phàm Cảnh. Nhưng Dương Thanh lại là cao thủ Siêu Phàm Cảnh hàng thật giá thật!

 

Ông ta nghe nói nửa tháng trước, Dương Thanh giao đấu với cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh của Hoàng tộc cổ xưa ở đỉnh Ninh Sơn.

 

Nếu hiện giờ Dương Thanh vần còn sống, tức là anh có thể sống sót dưới tay cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh.

 

“Chúng ta chỉ có thể cầu xin bọn họ giúp đỡ thôi”.

 

Long Hoàng bỗng thở dài.
 
Chương 2203


Chương 2203:

 

“Bọn họ?”

 

Long Khoa nghỉ hoặc hỏi: “Phụ hoàng, người nói bọn họ là ai?”

 

Long Hoàng nhìn chăm chằm ông ta, trâm giọng nói: “Bố đã bồi dưỡng con thành người thừa kế, con chính là Long Hoàng tương lai, cũng nên biết một số chuyện rồi”.

 

Long Khoa kinh ngạc, không lẽ Long Hoàng vẫn còn bí mật gì đó chưa nói cho ông ta biết sao?

 

Mà bí mật này còn có thể giúp Hoàng tộc họ Long đối phó Dương Thanh có thực lực Siêu Phàm Cảnh nữa sao?

 

Nhưng quan trọng là, Long Hoàng vừa nói lão †a đang bồi dưỡng ông ta như người thừa kế, còn nói ông ta là Long Hoàng tương lai.

 

Chảng lẽ lần này ông ta gây chuyện lớn như vậy, Long Hoàng cũng không có ý định trừng phạt sao?

 

“Gảm ơn phụ hoàng!”

 

Long Khoa vội vàng cảm ơn.

 

Trong mät Long Hoàng hiện lên vẻ không nỡ, nhưng vẫn nói ra: “Con biết tại sao bốn Hoàng tộc có thể đứng vững không gục ngã, còn có thể kéo xa chênh lệch với Vương tộc không?”

 

“Gon phải hiểu trăm năm trước có chín Hoàng tộc, dù năm Hoàng tộc bị hạ cấp thành Vương tộc nhưng cũng không thể bị bốn Hoàng tộc còn lại bỏ xa như vậy được”.

 

Long Khoa lắc đầu đáp: “Xin phụ hoàng giảng giải!”

 

“Bởi vì trăm năm trước, người kia ở Yến Đô dựa vào sức mình đánh bại năm Hoàng tộc liên thủ chiếm đoạt Yến Đô. Sau khi bọn họ bị hạ cấp † bốn Hoàng tộc còn lại”.

 

“đỉnh phong, nhưng lại không thể chống đỡ nổi cao thủ thần bí kia”.

 

“ông ấy!”

 

bại cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong? Vậy thì thực Siêu Phàm Cảnh”.

 

hành Vương tộc, có các cao thủ thần bí tìm tới “Khi đó, ông nội con đã là cao thủ Thần Cảnh “Đối phương chỉ dùng một đòn đã đánh bại Long Khoa giật mình kinh hãi: “Một đòn đánh ực của đối phương ít nhất cũng phải là bán bộ Long Hoàng gật đầu đáp: “Nhưng ông nội con nói thực lực của người kia ít nhất phải là Siêu Phàm Nhất Cảnh!”

 

Long Khoa hít sâu một hơi, cả kinh nói: “Người kia chủ động tìm tới Hoàng tộc họ Long, còn đánh bại ông nội, chắc chắn là có chuyện gì phải không?”

 

“Phải!”

 

Long Hoàng gật đầu: “Ông ta muốn chúng ta trở thành một nhánh của bọn họ, cứ cách mười năm sẽ phái cao thủ tới Hoàng tộc họ Long lựa chọn những cao thủ trẻ tuổi có thiên phú xuất chúng”.

 

“Ai lọt vào mắt bọn họ đều sẽ bị đưa tới gia e bọn họ”.

 

Long Khoa bỗng nghĩ tới điều gì đó, kinh ngạc ốt lên: “Con nhớ ra rồi, cách mười năm lại có người tới Hoàng tộc họ Long quan sát thế hệ trẻ th ¡ vỡ.

 

“Con nhớ ba mươi năm trước, anh ruột của con là Long Dược đã biến mất sau một cuộc đấu võ. Lúc đó bố nói anh ấy chết rồi”.

 

Long Khoa ngạc nhiên nhìn Long Hoàng: “Có phải anh ấy chưa chết, mà là có thiên phú võ th uật xuất chúng nên bị những người kia đưa đi rồi không?”

 

Long Hoàng cũng không giấu diếm, gật đầu ói: “Không sai, mấy chục năm nay, Long Dược là dòng chính duy nhất bị bọn họ đưa đi”.

 

“Nếu bố nhớ không lầm, Long Dược rất quan tâm đến con đúng không?”

 

“Ông ấy rất tốt với con, thà bị thương cũng không cho phép kẻ nào làm hại đến con”.

 

“Tính ra bây giờ nó cũng đã 55 tuổi rồi!”

 

“Không biết thực lực đã mạnh tới mức nào”.
 
Chương 2204


CHương 2204:

 

Trong mắt Long Hoàng chất chứa tưởng m.

 

Long Khoa kinh ngạc hồi lâu mới lấy lại tinh n: “Bố định tìm anh ấy về sao?”

 

Long Hoàng gật đầu, ánh mắt nhìn Long Khoa Long Khoa gật đầu, vẻ mặt nhớ mong: “Anh Ông ta và Long Dược là anh em ruột cùng một mẹ sinh ra. Long Hoàng có rất nhiều phụ nữ, cũng có nhiều con cái, nhưng hai anh em cùng mẹ đã có rất ít.

 

Năm đó nghe tin Long Dược chết, Long Khoa đau buồn rất lâu. Không ngờ Long Dược chưa chết, còn bị đưa tới gia tộc kia.

 

“Nhưng phụ hoàng cũng đã nói, năm đó gia tộc kia coi trọng thiên phú võ thuật của anh Dược nên mới đưa anh ấy đi, còn không cho người khác biết. Chắc chăn bọn họ không muốn anh ấy có liên hệ gì với Hoàng tộc chúng ta nữa”.

 

“Sao bọn họ có thể để bố gặp được anh ấy?”

 

“Dù có gặp được, sao có thể thả anh ấy trở về?”

 

Long Khoa bỗng nhiên hỏi.

 

Long Hoàng híp mắt lại: “Con nghĩ nếu anh con biết con bị Dương Thanh giết, nó có trở về khôi cho anh ng?”

 

“Nếu vậy, chắc chăn anh ấy sẽ quay về trả thù conl”

 

Long Khoa ngạo nghễ nói, rất có lòng tin với trai.

 

Nhưng ngay sau đó, ông ta đột nhiên nghĩ tới một khả năng, lập tức hoảng hốt nhìn Long Hoàng: “Ý của phụ hoàng là sao?”

 

Long Khoa thật sự lo sợ, ông ta biết bố của mình muốn làm gì rồi.

 

“Phụ hoàng, người muốn giết con sao?”

 

Ông ta khó tin hỏi Long Hoàng.

 

Long Hoàng không lên tiếng, nhưng lúc nhìn Long Khoa trong mắt lóe lên tia đau lòng.

 

Một lúc lâu, Long Hoàng mới nói: “Bởi vì lần này con đã gây ra tổn thất khổng lồ cho Hoàng tộc họ Long, phụ hoàng cũng không muốn làm như vậy nhưng cũng không còn cách nào khác”.

 

“Chắc con cũng hiểu cho bố phải không?”

 

Long Hoàng dứt lời, bỗng đi về phía Long Khoa.

 

Mặc dù Long Khoa đã đoán được khả năng này nhưng khi nghe được chính miệng Long Hoàng thừa nhận, ông ta vẫn không cách nào chấp nhận được sự thật này.

 

“Không!”

 

Long Khoa khó tin vừa lùi về sau vừa hét lên: “Phụ hoàng, cũng là phụ hoàng cho phép nên con mới sai sáu cao thủ Thần Cảnh đến Ninh Châu giết Dương Thanh mà”.

 

“Điều này chứng tỏ phụ hoàng cũng muốn liên thủ với Hoàng tộc họ Diệp giết chết Dương Thanh, bây giờ xảy ra chuyện tại sao lại đổ hết tội lỗi lên đầu con chứ?”

 

“Con không cam lòng, không cam lòng!”

 

Trong lúc Long Khoa còn đang la hét thì Long Hoàng đã ép ông ta đến sát góc tường, khiến ông ta không còn đường lui.

 

“Con trai, con phải nhớ kỹ con là người thừa kế của Hoàng tộc họ Long cho nên phải chuẩn bị tâm lý hy sinh vì gia tộc bất cứ lúc nào’.

 

Sắc mặt Long Hoàng nặng nề nói: ‘Con hãy yên tâm ra đi, bố sẽ để con ra đi rất nhanh, hơn nữa bố hứa với con sẽ đối xử thật tốt với người nhà của con”.

 

Trong trí nhớ của Long Khoa, đây vẫn là lần đầu tiên Long Hoàng gọi ông ta là con trai trìu mến đến thế.

 

Hai mắt Long Khoa đỏ ngầu nhìn chäm chăm Long Hoàng: “Con có thể đi cầu xin anh trai, tuy đã hơn ba mươi năm không gặp nhưng dù sao chúng con cũng là cùng một mẹ sinh ra, con là người em trai mà anh ấy thương nhất. Chỉ cần con cầu xin, anh ấy nhất định sẽ giúp con giải quyết Dương Thanh”.
 
Chương 2205-2206


Chương 2205:

 

Long Hoàng lắc đầu: “Năm đó, lúc nó bị gia tộc kia dân đi, gia tộc kia đã nói trừ khi liên quan đến mạng sống, nếu không bọn họ tuyệt đối sẽ không cho Long Dược gặp lại chúng ta”.

 

“Đừng nói là con, dù là bố cũng không thể gặp được Long Dược”.

 

“Bởi vì con là đứa em trai mà nó thương yêu nhất vì vậy chỉ khi nào con chết nó mới có thể trở về trả thù cho con’.

 

Long Khoa chỉ cảm thấy cả người xụi lơ, ngồi phịch xuống đất, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

 

Long Khoa biết hôm nay chính là ngày tàn của mình.

 

Chỉ là ông ta chưa từng nghĩ sẽ chết trong tay bố mình.

 

“Bố, con không muốn chết! Con không muốn chết!”

 

Long Khoa bỗng nhiên quỳ dưới chân Long Hoàng, khóc lóc cầu khẩn nói: ‘Phụ hoàng, con không cần gì hết, chỉ cần cái mạng này thôi. Con là máu mủ ruột thịt của bố đấy, sao bố nỡ lòng nào giết con chứ?”

 

“Phụ hoàng, xin người đừng giết con, chắc.

 

chăn vẫn còn cách khác để anh trai trở về mà”.

 

“Chỉ cần liên lạc được với anh trai, anh ấy sẽ nhất định trở về, phụ hoàng, cầu xin người đừng giết con, đừng giết con mài”

 

Khi Long Hoàng nhìn Long Khoa, vẻ không đành lòng trong mắt càng đậm nhưng chỉ lóe lên rất nhanh rồi biến mất.

 

Là Long Hoàng, lão ta có rất nhiều phụ nữ, cũng có rất nhiều con cái. Long Khoa cũng chỉ là một trong những đứa con của lão ta mà thôi.

 

Đừng nói chỉ một Long Khoa, dù là hai đứa con được cưng chiều như Long Khoa nhưng chỉ cần có thể tránh được tai nạn cho Hoàng tộc họ Long thì lão ta cũng có thể hy sinh bọn họ như thường.

 

Những gia tộc giàu có đều máu lạnh vô tình, chỉ có quyền thế và lợi ích.

 

“Con trai, xin lỗi, bố chỉ là bất đäc dĩ mà thôi”.

 

Cuối cùng Long Hoàng lại nói ra một câu, trong lòng bàn tay phải đột nhiên hội tụ một luồng sức mạnh khủng bố sau đó bỗng đánh ra.

 

“Phụ hoàng, đừng mà…”

 

“Oành!”

 

Một đòn đánh trúng đầu Long Khoa khiến ông †a tắt thở tại chỗ.

 

Nhìn Long Khoa đã chết, trong lòng Long Hoàng nặng trĩu, lão ta ngẩng đầu lên rồi nhắm mắt lại. Lão ta đã tự tay giết chết con trai ruột của mình.

 

“Dương Thanh, tao nhất định sẽ khiến mày trả giá đắt, nhất định!”

 

Một lúc sau, vẻ đau thương trong mắt Long Hoàng biến mất, thay vào đó là vẻ mặt vặn vẹo, dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói.

 

Lão ta đổ hết mọi thù hận lên người Dương Thanh.

 

Lúc này Dương Thanh đang ở trên đỉnh núi Ninh Sơn của Ninh Châu, tiếp tục giày vò bản thân. Hết lần này đến lần khác dựa vào sự tưởng tượng để bản thân tiến vào trạng thái giận dữ điên cuồng sau đó lại dựa vào tưởng tượng để khôi phục lại bình tĩnh.

 

Liên tục ba ngày, anh dường như không cảm thấy bưồn ngủ, cứ ở mãi trên đỉnh núi Ninh Sơn, thậm chí không ăn một miếng cơm nào.

 

Cuối cùng, mãi đến ngày thứ ba, lúc hoàng hôn, anh mới ngừng tập luyện.

 

“Cuối cùng đã rút ngắn thời gian tiến vào trạng thái giận dữ điên cuồng và bình tĩnh lại trong vòng năm giây.”

 

Rốt cuộc trên mặt Dương Thanh cũng lộ ra nụ cười.

Chương 2206:

 

Với cảnh giới Siêu Phàm Nhất Cảnh hiện giờ của anh vốn đã có thể bộc phát sức chiến đấu ngang ngửa với Siêu Phàm Nhị Cảnh, nếu tiến vào trạng thái điên cuồng thì sức chiến đấu của anh vẫn có thể tiếp tục tăng lên.

 

Dù có gặp phải cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh chưa chắc anh đã thua.

 

“Anh Thanh!”

 

Đúng lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên.

 

Là Mục Thiên Thiên đến, cô ta cầm hộp cơm cách nhiệt trong tay, vẻ mặt phức tạp nhìn Dương Thanh nói: ‘Dù là người máy cũng phải nạp nhiên liệu đúng không?”

 

“Em đến đây tìm anh ba ngày, ba ngày đều mang cơm cho anh thế mà anh không đụng đến một miếng nào’.

 

“Đây là do chị họ bảo em mang tới cho anh, nếu không phải lo lắng cho anh, em chả thèm tới đây đâu!”

 

Giọng điệu của Thiên Thiên không vui nói: “Nếu hôm nay anh không ăn, sau này em sẽ không bao giờ đưa đồ ăn đến cho anh nữa”.

 

“Cảm ơn!”

 

Dương Thanh nhận lấy hộp cơm sau đó ăn ngấu nghiến.

 

Trong ba ngày qua, anh tìm mọi cách để rút ngắn thời gian tiến vào trạng thái giận dữ điên cuồng và phát tiết cơn giận, trong lòng luôn thấy rất huyền ảo, nên anh cũng không để ý đến Mục Thiên Thiên.

 

Không phải anh không muốn để ý đến cô ta mà là anh không rảnh để ý cô ta.

 

Lúc này, thấy Dương Thanh nói chuyện với mình, lại còn nhận hộp cơm ăn như hổ đói, Mục Thiên Thiên ngạc nhiên không nói nên lời.

 

Chẳng mấy chốc Dương Thanh đã ăn sạch hộp cơm, sạch đến nỗi không còn sót lại một hạt cơm nào.

 

“Chắc anh ăn chưa no đâu nhỉ? Em sẽ mang cho anh thêm một phần nữa’.

 

Mục Thiên Thiên nói xong chuẩn bị rời đi.

 

“Chờ đất”

 

Dương Thanh gọi Mục Thiên Thiên lại, khẽ mỉm cười nói: ‘Anh không gặp Tỉnh Tuyết mấy ngày rồi, anh cũng muốn đi thăm cô ấy”.

 

Nửa giờ sau, nhà họ Lục.

 

Trong biệt thự của Lục Tỉnh Tuyết, Dương Thanh gặp lại Tỉnh Tuyết lân nữa.

 

Một cánh tay của Lục Tỉnh Tuyết bị bó thạch cao, được quấn bằng băng gạc, treo lên cổ.

 

Gặp lại Lục Tình Tuyết, trong lòng Dương Thanh hơi khó chịu, mới không gặp ba hôm mà Lục Tỉnh Tuyết gầy đi hẳn, hai mắt hơi sưng đỏ, rõ ràng cô ta đã khóc rất nhiều.

 

Dương Thanh biết rất rõ tại sao cô gái ngốc này lại khóc, nên trong lòng càng thêm áy náy.

 

“Anh Thanh, anh tới rồi!”

 

Thấy Dương Thanh, Lục Tỉnh Tuyết kích động reo lên.

 

Mục Thiên Thiên thấy vậy cũng đau lòng, lăng lẽ rời đi, nhường lại không gian riêng cho hai người.

 

Dương Thanh gật đầu: “Tinh Tuyết, xin lỗi, ngày đó anh đã mất khống chế”.

 

Lục Tinh Tuyết vội lắc đầu cười nói: “Anh Thanh, em không cần lời xin lỗi của anh, chỉ cần anh không sao là tốt rồi”.

 

Cô ta cười rất vui vẻ, những ngày qua cô ta nghĩ đời này sẽ không bao giờ gặp lại Dương Thanhh nữa, không ngờ Dương Thanh lại đến nhà họ Lục tìm cô ta.

 

Chỉ là hai người ngồi cạnh nhau cũng không biết nói gì chẳng mấy chốc bầu không khí trở nên tẻ nhạt.
 
Chương 2207-2208


Chương 2207:

 

Nhưng mà Lục Tỉnh Tuyết vẫn rất vui, dường như chỉ cần ngồi cạnh người đàn ông này cô ta đã cảm thấy mãn nguyện rồi.

 

“Tỉnh Tuyết…”

 

“Anh Thanh…”

 

Hai người bỗng thốt lên cùng một lúc, sau đó nhìn nhau bật cười.

 

“Hay anh nói trước đi!”

 

Lục Tỉnh Tuyết nói.

 

Dương Thanh nâng tách trà lên, uống một hớp, sau đó vẻ mặt hơi khó xử nhìn Lục Tinh Tuyết nói: “Tinh Tuyết, anh định rời khỏi nơi này!”

 

Dương Thanh vừa nói ra lời này, nụ cười trên mặt Lục Tỉnh Tuyết lập tức sượng ngắt.

 

Hôm nay Dương Thanh tới nhà họ Lục tìm Lục Tỉnh Tuyết, thực ra là để từ biệt.

 

Anh đã rời Yến Đô một thời gian dài, có rất nhiều chuyện đang chờ anh về để giải quyết.

 

Ngoài ra, nếu anh còn ở lại đây thì có lẽ sẽ mang đến nhiều tai họa cho nhà họ Lục, cho nên, anh buộc phải rời đi.

 

“Được!”

 

Hồi lâu sau, Lục Tinh Tuyết mới gật đầu, chỉ nói một chữ, sắc mặt đây thương đau.

 

Dương Thanh không phải kẻ ngốc, anh đã sớm nhận ra tình cảm của Lục Tỉnh Tuyết dành cho mình, nhưng trong lòng anh đã có một người phụ nữ khác, đời này, trái tim anh không có chỗ cho bất kì ai khác ngoài cô ấy.

 

“Anh Thanh, có phải anh đã nhớ lại tất cả?”

 

Lục Tinh Tuyết đột nhiên hỏi.

 

Dương Thanh gật đầu, không giấu giếm gì: “Ba ngày trước, ở đỉnh Ninh Sơn, anh đã nhớ lại tất cả”.

 

“Thì ra là thế, em hiểu rồi!”

 

Lục Tỉnh Tuyết gật đầu, tuy miệng vẫn cười nhưng nụ cười lại hết sức gượng gạo.

 

Khi Dương Thanh còn chưa khôi phục trí nhớ, thái độ của anh đã rất kiên quyết, trừ khi chắc chắn mình chưa kết hôn mới có thể tiếp nhận tình cảm của cô ta.

 

Nay anh đã khôi phục trí nhớ, toàn bộ ký ức đẹp đế cùng vợ mình đã quay về, anh càng không thể nào tiếp nhận cô ta.

 

“Tỉnh Tuyết, vừa rồi em định nói gì với anh?”

 

Dương Thanh đột nhiên hỏi.

 

Lục Tỉnh Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì, chúc anh lên đường bình an, cũng chúc anh cùng chị dâu hạnh phúc mỹ mãn! Tạm biệt!”

 

Nói đến đó, mắt cô ta đã ươn ướt, lệ đong đầy trong mắt.

 

Dương Thanh khe khẽ thở dài, nhìn chăm chú vào Lục Tỉnh Tuyết một lần cuối: “Trong lòng anh, em mãi mãi là cô em gái của anh, nếu có một ngày em gặp rắc rối, cứ tới tìm anh! Gặp lại saul”

 

Dứt lời, Dương Thanh quay đầu rời đi.

 

Ngay khi Dương Thanh bước ra khỏi biệt thự, Lục Tỉnh Tuyết không cách nào khống chế được tâm tình nữa, nước mắt lập tức tuôn rơi.

 

Nhưng cô ta vẫn cố nén không để mình bật khóc thành tiếng, như sợ Dương Thanh nghe thấy.

 

Thính lực của Dương Thanh vốn vượt xa người thường, đứng ngoài biệt thự cũng có thể nghe thấy những tiếng nức nở cố nén kia, anh âm thầm thở dài, không do dự nữa, cất bước đi nhanh.

Chương 2208:

 

Cùng lúc đó, tại sân bay quốc tế Ninh Châu, một chiếc máy bay thương mại từ từ hạ cánh, có một người đàn ông trung niên bước xuống từ cầu thang.

 

“Tránh đường! Tránh đường mau!”

 

Đúng lúc này, một gã thanh niên trẻ tuổi ăn mặc tân thời cắm đầu lao xuống.

 

“Chó ngoan không cản đường, ông cút con mẹ nó ra cho tôi!”

 

Gã thanh niên kia vừa chuẩn bị lao xuống cầu thang lại bị người đàn ông trung niên chặn lối, bèn vươn tay đẩy ông ta một cái.

 

Chỉ có điều, hắn ta đã cố tình đẩy mạnh nhưng người đàn ông trung niên kia vẫn không hề dịch chuyển.

 

Säc mặt người đàn ông bị xô đẩy nhanh chóng sa sầm xuống: “Ranh con, mày vừa mắng ai là chó đấy?”

 

“Con mẹ nó, ông biết tôi là ai không? Tôi cứ mảng ông là chó đấy, ông có thể làm gì được tôi?”

 

Gã thanh niên kia phách lối quát trả: “Tôi chính là người nhà họ Trương ở Ninh Châu này, ông nội tôi là Trương Quỳnh, chủ gia tộc họ Trương đấy, tôi đang vội muốn gặp ông nội tôi, ông dám làm tôi mất thời gian ở đây, tôi giết chết ông!”

 

Sắc mặt người đàn ông trung niên càng thêm âm trầm.

 

Những người xung quanh nghe thấy gã trai trẻ kia nói thế, đều tỏ vẻ kinh ngạc.

 

“Người này là người nhà họ Trương, tôi nghe nói, chủ gia tộc họ Lý đã bị giết chết, hiện giờ ở Ninh Châu này, nhà họ Trương là có tiếng nói lắm đấy”.

 

“Chẳng trách tay này dám lớn lối như vậy, ra là có chỗ dựa lớn”.

 

“Ông kia nghe giọng có vẻ giống người vùng ngoài tới đây, sợ là gặp phiền phức rồi”.

 

Vào lúc này, người xung quanh đã xôn xao bàn tán.

 

Người Ninh Châu đều biết, nhà họ Lý và nhà họ Trương là hai gia tộc lớn nhất ở đây, nay người đứng đầu nhà họ Lý đã bị giết, nhà họ Lý nhất định sẽ suy bại.

 

Như vậy, nhà họ Trương sắp trở thành bá chủ Ninh Châu rồi.

 

Có điều, bọn họ còn chưa hay biết, ngay cả nhà họ Trương cũng đã lụn bại rồi, Ninh Châu ngày nay, nhà họ Lục mới là bá chủ.

 

“Cút ngay!”

 

Gã thanh niên kia giận dữ quát lớn, ngông nghênh tông về phía người đàn ông trung niên.

 

“Muốn chết à!”

 

Đáy mắt người đàn ông trung niên thoáng lóe lên một tia sát khí, tay vung lên.

 

“Bốp!”

 

Ngay dưới ánh mắt khiếp sợ của bao người, ông ta vung một cái tát đánh bay gã thanh niên nhà họ Trương kia ra xa.

 

Đợi khi mọi người lấy lại tỉnh thần, người đàn ông trung niên đã biến mất không thấy tăm hơi.

 

Chỉ còn một gã thanh niên nhà họ Trương nảm xa xa là minh chứng ông ta vừa ở đây.

 

“Chết rồi!”

 

Bỗng có người hoảng sợ thốt lên: “Cái tay thanh niên nhà họ Trương kia chết rồi!”

 

“Cái gì?”

 

Mọi người đều kinh hãi nhìn nhau, có người vội vã chạy tới kiểm tra, phát hiện gã thanh niên họ Trương kia đúng là đã chết.
 
Chương 2209


CHương 2209:

 

Không ai ngờ được, chỉ là một vụ xung đột nhỏ lại dẫn đến án mạng, mọi người càng không ngờ rằng, người đàn ông từ nơi khác đến ấy lại có thể giết chết một người trẻ tuổi của nhà họ Trương chỉ bằng một cái tát.

 

“Ninh Châu này, sắp rung chuyển rồi!”

 

Ai đó cảm khái nói.

 

Vào lúc này, người đàn ông trung niên kia đã rời khỏi sân bay, lên một chiếc taxi.

 

“Thưa quý khách, ông muốn đi đâu ạ?”

 

Tài xế taxi cười hỏi.

 

“Đến nhà họ Lục”.

 

Người đàn ông trung niên chỉ nói mấy chữ, sau đó nhăm mắt lại.

 

Người nhà họ Lục không ai hay biết, một đại nạn đang đến gần gia tộc mình.

 

Lúc này, trong trang viên của nhà họ Lục, rất nhiều đại diện các gia tộc lớn của Ninh Châu đã có mặt tại phòng tiệc.

 

“Ông chủ Lục, xin chúc mừng!”

 

“Sau này, nhà họ Lục chính là bá chủ của Ninh Châu, ai dám gây gổ với nhà họ Lục thì trước tiên phải qua cửa ải nhà họ Lý tôi đãi”

 

Trong phòng tiệc, khách khứa đều ra sức xun xoe nịnh bợ chủ nhà họ Lục.

 

Lục Nguyên Thông nhìn đám người đứng đầu các gia tộc lớn trước đây chưa từng nể mặt lão bao giờ, nay lại cụp đuôi cun cút nịnh bợ, chỉ thiếu nước quỳ xuống xin liếm giày mình, lão nở nụ cười vui vẻ.

 

Hôm nay, nhà họ Lục cố ý mời những người đứng đầu các gia tộc lớn của Ninh Châu tới tham dự bữa tiệc này.

 

Lục Tỉnh Tuyết không gia nhập bữa tiệc, cô ta vân ở lại trong biệt thự của mình, Mục Thiên Thiên ở bên cạnh làm bạn.

 

“Chị à, chị đừng buồn nữa”.

 

Mục Thiên Thiên kéo tay Lục Tỉnh Tuyết, đau lòng nhìn cô ta, an ủi: “Chính vì anh ấy là người có tình có nghĩa, chị mới thích anh ấy đến thế, đúng không nào?”

 

“Cũng bởi anh ấy có tình có nghĩa, cho nên trước khi khôi phục trí nhớ, anh ấy không chịu tiếp nhận tình cảm của chị”.

 

“Nay anh ấy đã nhớ lại quá khứ, đương nhiên sẽ phải rời đi, nếu anh ấy mà không đi, sợ là chính em cũng sẽ khinh thường anh ấy”.

 

Lục Tỉnh Tuyết gật đầu: “Thiên Thiên, em yên tâm, chị chỉ bưồn bã một chút thôi, thư thả cho chị vài ngày, nhất định chị sẽ vượt qua nỗi đau buồn này”.

 

“Vậy mới đúng chứ! Nào, cười một cái nào!”

 

Mục Thiên Thiên trêu chọc nói, cuối cùng Lục Tỉnh Tuyết cũng mỉm cười với cô †a.

 

“Chị này, mai chúng ta đi chơi đi, làm một chuyến vòng quanh thế giới, chị thấy sao?”

 

Mục Thiên Thiên cười hỉ hả, nói.

 

Lục Tỉnh Tuyết gật đầu: “Được, để chị mua vé, lát chúng mình đi luôn!”

 

“Gì cơ? Đi luôn hôm nay ạ?”

 

Mục Thiên Thiên giật mình.

 

Lục Tinh Tuyết lại gật đầu: “Chúng ta đi du lịch cả nước một vòng đã, đi một chuyến hai tháng đi, sau đó sẽ ra nước ngoài du lịch. Chị muốn đi xem gấu Bắc Cực, xem chim cánh cụt, tham quan nhà thờ đức bà Paris, còn muốn đi…”

 

Lục Tỉnh Tuyết vừa nói vừa đặt vé.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom