Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 2083


Chương 2083:

 

“Không ổn! Rút thôi!”

 

Vũ Vũ Lan lập tức biến säc, giậm mạnh chân, người bay ngược ra sau như lò xo.

 

“Rầm!”

 

Đúng lúc bà ta vừa lùi lại hai bước, khí thế đáng sợ lập tức ập tới chỗ bà ta, ngay sau đó, năm đấm của Dương Thanh đập trúng ngực bà ta.

 

Vũ Vũ Lan chỉ thấy trong họng ngòn ngọt, cơ thể bay ngược ra sau rồi rơi xuống đất.

 

“Rầm!”

 

Đúng lúc bà ta rơi xuống đất, đòn tấn công của Dương Thanh lại ập đến.

 

“Phụt!”

 

Lần này, Vũ Vũ Lan không chịu nổi nữa, hộc máu mồm, cơ thể bay xa mấy chục mét như diều đứt dây, đập mạnh vào mỏm núi.

 

“Khốn kiếp!”

 

Vũ Vũ Lan lồm cồm bò dậy, lau vết máu ở khóe miệng, nhìn Dương Thanh đang đứng cách đó mấy chục mét, nghiến răng nghiến lợi.

 

Bà ta đến đây để giết Dương Thanh, nào ngờ đúng lúc bà ta sắp báo được thù, Dương Thanh như biến thành người khác, sức chiến đấu vô cùng hung hãn.

 

“Do bà ép tôi đấy!”

 

Dương Thanh nhìn Vũ Vũ Lan bằng đôi mắt đỏ ngầu, gầm lên đầy dữ tợn.

 

Khí thế của anh lập tức mạnh hơn, như thể sắp vượt qua Siêu Phàm Tam Cảnh, bước vào Siêu Phàm Tứ Cảnh.

 

Sắc mặt Vũ Vũ Lan trắng bệch, bà ta cũng mới đột phá đến Siêu Phàm Tam Cảnh không lâu, còn nếu muốn bước vào Siêu Phàm Tứ Cảnh thì có lẽ cả đời này cũng không làm được.

 

Bây giờ, hình như Dương Thanh mới 28 tuổi lại sắp đột phá đến Siêu Phàm Tứ Cảnh rồi.

 

Bà †a cảm thấy cực kỳ không cam tâm.

 

“Khốn kiếp! Cậu giết con trai tôi, tôi nhất định phải giết cậu để báo thù cho nó!”

 

Vũ Vũ Lan tức giận quát, khí thế cũng tăng mạnh, sắp ngang với Dương Thanh.

 

“Giết!”

 

Dương Thanh hét lớn, cũng lao tới chỗ Vũ Vũ Lan.

 

“Rầm rầm rầm!”

 

Hai cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh lập tức rơi vào trận chiến dữ dội.

 

Đất đá dưới chân hai người không ngừng tan vỡ, như sắp đánh sập cả ngọn núi đến nơi.

 

Hơi thở của Dương Thanh vô cùng điên cuồng, cảm giác khát máu tràn ngập khắp người, khiến anh muốn xé nát mọi thứ trên thế gian.

 

Đến nỗi anh muốn xé nát cả Vũ Vũ Lan trước mặt nữa.

 

Vũ Vũ Lan cũng phát huy trạng thái mạnh nhất, điên cuồng tấn công Dương Thanh, đòn tấn công nào cũng chí mạng.

 

Nhưng Dương Thanh quá mạnh, lúc này thực lực của anh đã vượt xa bà ta, nên bà ta chỉ có thể miễn cưỡng đánh một trận.

 

“Rầm!”

 

Một cú đấm nặng nề giáng vào ngực Vũ Vũ Lan, tiếng xương gãy vang lên, bà ta bay xa mười mấy mét như diều đứt dây rồi rơi bịch xuống đất.
 
Chương 2084-2085


Chương 2084:

 

“Giết!”

 

Dương Thanh tức giận quát, lập tức xuất hiện trước mặt Vũ Vũ Lan rồi tung chân đá.

 

“Rầm!”

 

Cơ thể Vũ Vũ Lan lại bay đi.

 

Lần này, Vũ Vũ Lan không gượng dậy nổi nữa, khí thế cũng mất hản.

 

Rõ ràng bà ta đã không còn sức đánh tiếp nữa, ngay cả nền tảng võ thuật cũng bị tổn thương nặng nề.

 

“Giết, giết, giết!”

 

Dương Thanh liên tục gào thét, như dã thú đang phát điên, lại vọt tới trước mặt Vũ Vũ Lan rồi tấn công.

 

Vũ Vũ Lan nghiến chặt răng, nhìn chằm chăm vào Dương Thanh, như muốn ghi tạc khuôn mặt anh trong lòng, cho dù bà ta trở thành ma thì cũng không bỏ qua cho anh.

 

“Rầm!”

 

Đúng lúc Dương Thanh sắp đá trúng đầu Vũ Vũ Lan, một chút lý trí của anh bỗng quay về, anh mạnh mẽ thay đổi vị trí đặt chân.

 

Sau một tiếng động lớn, chân Dương Thanh đạp mạnh xuống nền đất ngay sát mặt Vũ Vũ Lan.

 

Cả ngọn núi như rung chuyển, khiến Vũ Vũ Lan ù cả tai.

 

“Cút!”

 

Dương Thanh tức giận quát với vẻ mặt dữ tợn.

 

Cảm giác khát máu trong cơ thể đang ép anh giết Vũ Vũ Lan, nhưng anh biết rõ nếu giết Vũ Vũ Lan, có lẽ anh sẽ điên cuồng cả đời mất.

 

Không còn cơ may tỉnh táo lại.

 

Vũ Vũ Lan cũng sững sờ, bà ta cứ tưởng rằng mình sẽ phải chết, nào ngờ Dương Thanh lại bảo bà ta đi.

 

“A!”

 

Dương Thanh bỗng ngửa mặt hét dài, trong tiếng hét tràn ngập sự thê lương.

 

Vũ Vũ Lan bò dậy, căm hận nhìn Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi: “Một ngày nào đó, tôi sẽ đích thân giết cậu!”

 

Bà ta nói rồi tập tễnh rời đi.

 

“Giết!”

 

Nhưng đúng lúc này, một luồng sát khí đáng sợ lại khóa chặt lấy bà ta.

 

Vũ Vũ Lan lập tức biến sắc: “Cậu không được giết tôi!”

 

Lần này, Vũ Vũ Lan thực sự sợ hãi, bà ta có thể cảm nhận được, Dương Thanh thật sự muốn giết mình.

 

Lần đầu tiên bà ta cảm thấy hối hận.

 

Bây giờ bà ta đã là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, trên đời này không có ai là đối thủ của bà ta.

 

Có thể nói, với thực lực của bà ta bây giờ, bà †a có thể sở hữu mọi thứ mà mình muốn.

 

Còn nếu bà ta chết thì sẽ mất trắng ngay.

 

“Dương Thanh, đừng giết tôi Bà ta tuyệt vọng nhắm nghiền mắt, hét lớn.

Chương 2085:

 

“Rầm!”

 

Tiếng va chạm trầm dục vang lên.

 

Nhưng Vũ Vũ Lan đã chờ một lúc lâu mà vẫn không thấy đau đớn.

 

Bà ta chậm rãi mở mắt, thấy Dương Thanh đấm mạnh xuống đất, mắt đỏ ngầu.

 

Năm đấm của Dương Thanh chỉ cách đầu bà †a vài phân.

 

Có thể thấy, nếu vừa rồi Dương Thanh đấm trúng đầu bà ta, giờ bà ta đã chết rồi.

 

Khí thế điên cuồng vấn lan ra từ người Dương Thanh.

 

Lúc này trông anh như ác ma đến từ địa ngục, khiến Vũ Vũ Lan sợ tới mức run lẩy bẩy.

 

“Cút! Cút vê Hoàng tộc họ Vũ đi!”

 

Dương Thanh gào thét: “Nếu bà dám đến trêu vào tôi lần nữa, tôi sẽ không bỏ qua cho bài”

 

“Được rồi, tôi cút! Tôi cút ngay đây!”

 

Vũ Vũ Lan vội vàng rời đì.

 

Lúc này, bà ta chỉ muốn sống chứ không quan †âm đến bất cứ thứ gì khác nữa.

 

Rốt cuộc Vũ Vũ Lan cũng rời đi, nhưng Dương Thanh vấn không đỡ hơn, những suy nghĩ điên cưồng như muốn thay thế trí nhớ của anh, biến anh thành cỗ máy chỉ biết giết người.

 

Anh cố gắng chịu đựng, định dẫn những suy nghĩ đó xuống.

 

Khi chưa bước vào Siêu Phàm Cảnh, anh đã rất khó kìm nén trạng thái điên cưồng này, huống hồ bây giờ anh đã đạt đến Siêu Phàm Cảnh.

 

Thực lực càng mạnh thì càng khó kiểm soát những suy nghĩ điên cưồng trong đầu hơn.

 

Dương Thanh cảm thấy nội tạng mình như bị sức mạnh hung bạo này xé rách, khiến anh đau đến mức không muốn sống nữa.

 

“Gào!”

 

Anh lại nổi giận gầm lên, mái tóc trăng bay phấp phới theo gió.

 

“Rầm rầm rầm!”

 

Anh điên cuồng tấn công những tảng đá, muốn trút hết những suy nghĩ điên cuồng ra ngoài.

 

Trước đó, ở võ quánYến Đô, Vương Chiến phải dùng liều thuốc Siêu Phàm, tăng thực lực lên ngang với Dương Thanh rồi chiến đấu với anh thì mới khiến những suy nghĩ điên cuồng trong đầu anh biến mất.

 

Nhưng sau đó Vương Chiến không chịu nổi tác dụng phụ nên đã qua đời.

 

Đây là nỗi đau trong lòng Dương Thanh.

 

Bây giờ anh lại rơi vào trạng thái điên cuồng, ai sẽ giúp anh trút những suy nghĩ đó ra ngoài chứ?

 

“Dương Thanh, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

 

Đúng lúc Dương Thanh sắp không chịu nổi nữa, một giọng nói trêu tức bỗng vang lên.

 

Dương Thanh lập tức nhìn về phía đối phương, khi trông thấy Black Doctor, nét mặt anh càng thêm dữ tợn.

 

“Là ông!”

 

Dương Thanh nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn ngập sát khí.
 
Chương 2086


Chương 2086:

 

Bên cạnh Black Doctor còn có một bóng người quen thuộc, đó chính là Hoa Anh Kiệt – hội trưởng của hiệp hội võ thuật.

 

Nhưng lúc này, mắt Hoa Anh Kiệt trống rỗng, lão ta ngơ ngác đứng cạnh Black Doctor, đờ đẫn nhìn Dương Thanh, trông chẳng khác gì người chết.

 

Không những thế, trên người Hoa Anh Kiệt không có chút hơi thở võ thuật nào.

 

Nhưng Dương Thanh vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm.

 

Cảm giác này vô cùng kỳ lạ, cũng như Black Doctor, tuy trông ông ta rất bình thường, không hề có thực lực gì, nhưng Dương Thanh vẫn cảm nhận được ông ta rất nguy hiểm.

 

“Dương Thanh, có phải bây giờ cậu đang vô cùng tức giận, rất muốn giết tôi không?”

 

Black Doctor cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Nhưng cậu cũng biết mình không có bất cứ hy vọng nào trong việc giết tôi nhỉ?”

 

“Tôi có thể nói rõ cho cậu biết, tuy tôi không phải người học võ, cũng không có thực lực võ thuật, nhưng tôi có thể phát huy sức chiến đấu ngang với Siêu Phàm Ngũ Cảnh”.

 

“Với thực lực của cậu hôm nay, cậu vốn không thể giết nổi tôi”.

 

Dương Thanh nhìn chăm chằm vào Black Doctor bằng đôi mắt đỏ ngầu, đằng đăng sát khí.

 

“Chỗ tôi vẫn còn một liều thuốc hoàn mỹ phiên bản cải tiến, cũng có thể gọi là liều thuốc siêu hoàn mỹ, dược hiệu của nó mạnh hơn liều thuốc hoàn mỹ mà cậu đã dùng nhiều”.

 

Black Doctor cười ha hả: “Với cảnh giới võ thuật của cậu bây giờ, nếu dùng liều thuốc siêu hoàn mỹ, chắc chắn cậu sẽ phát huy được thực lực ngang với Siêu Phàm Ngũ Cảnh”.

 

“Cậu muốn thử không?”

 

Black Doctor nói rồi lấy một lọ thuốc bằng thủy tinh ra, rõ ràng đó chính là liều thuốc siêu hoàn mỹ mà ông ta vừa nhắc tới.

 

“Cút!”

 

Dương Thanh giận dữ quát.

 

Chính liều thuốc hoàn mỹ đã khiến anh thành ra thế này, mỗi khi điên cuồng thì đúng là người không ra người, quỷ không ra quỷ.

 

Bây giờ anh đang sắp mất lý trí, nếu dùng thêm liều thuốc siêu hoàn mỹ nữa, Dương Thanh gần như có thể khẳng định, anh sẽ mất lý trí ngay.

 

“Ha ha, cậu là vật thí nghiệm của tôi mà lại bảo tôi cút, đúng là không ngoan chút nào”.

 

Black Doctor cười híp mắt, lập tức rót thuốc vào ống tiêm rồi bước về phía Dương Thanh,vừa đi vừa nói: “Từ ngày cậu trở thành vật thí nghiệm của tôi, cậu không còn quyền từ chối yêu cầu của tôi nữa rồi”.

 

“Nếu cậu không muốn chủ động dùng thì tôi đành phải ra tay thôi”.

 

Nghe thấy Black Doctor nói thế, nét mặt Dương Thanh càng dữ tợn hơn, anh nhìn chăm chằm vào Black Doctor đang đến gần mình.

 

“Ông chán sống rồi Dương Thanh chợt quát rồi lao đến.

 

Gần như trong chớp mắt, anh đã đến trước mặt Black Doctor rồi tung một đòn toàn lực của cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh.

 

“Râm!”

 

Anh đấm trúng ngực Black Doctor.

 

Nhưng điều khiến anh khiếp sợ chính là, trước đòn tấn công mạnh mẽ như thế, Black Doctor chỉ rùng mình một cái mà thôi, thậm chí còn không lui về sau bước nào.

 

Black Doctor mỉm cười: “Tôi đã nói cậu không giết nổi tôi mài”

 

“Sao có thể chứ?”

 

Trong đôi mắt đỏ ngầu của Dương Thanh tràn ngập vẻ không dám tin.
 
Chương 2087


Chương 2087:

 

Có lẽ ngay cả cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh thực thụ cũng không đỡ nổi cú đấm vừa rồi, nhưng Black Doctor lại làm được điều đó.

 

Anh có ảo giác như mình vừa đấm vào miếng bọt biển, chứ không phải tấn công lên cơ thể người.

 

“Không có chuyện gì là không thể!”

 

Black Doctor mỉm cười, bất chợt tóm lấy tay Dương Thanh.

 

Đúng là rất kỳ lạ, rõ ràng ông ta chỉ là người bình thường, nhưng Dương Thanh lại không thể ngăn cản nổi cánh tay yếu ớt của ông ta, chỉ có thể để ông ta giữ tay mình.

 

“Phập!”

 

Anh bỗng thấy đau ở tay, Black Doctor đã tiêm liều thuốc siêu hoàn mỹ cho anh.

 

Quá trình tiêm kết thúc trong nháy mắt.

 

“Xong rồi!”

 

Thậm chí Dương Thanh còn chưa kịp phản ứng, Black Doctor đã tiêm hết liều thuốc siêu hoàn mỹ cho anh.

 

Ban đầu Dương Thanh không cảm nhận được gì, nhưng ngay sau đó, một cơn đau dữ dội bắt đầu lan ra khắp người anh từ cánh tay.

 

Không những thế, xung quanh vết tiêm, từng mạch máu màu đỏ bắt đầu xuất hiện rồi lan ra khắp người.

 

Trong chớp mắt, khắp người Dương Thanh toàn mạch máu, trông như những hình xăm.

 

SA nữ Dương Thanh bất chợt hét lên đau đớn.

 

“Âm ầm!”

 

Vào giây phút này, cả đỉnh núi như rung chuyển.

 

Từng khe nứt xuất hiện dưới chân Dương Thanh rồi lan ra xung quanh.

 

Black Doctor mỉm cười, nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt kích động.

 

Có vẻ ông ta đã coi Dương Thanh là vật thí nghiệm của mình thật, kết quả thí nghiệm sắp xuất hiện rồi.

 

“An Dương Thanh siết chặt năm tay, ngửa mặt hét dài, trong lúc nhất thời, khí thế đáng sợ bùng nổ từ người anh đã bao phủ cả Ninh Châu.

 

Vũ Vũ Lan vừa tới sân bay cũng cảm nhận đượcmột luồng khí thế đáng sợ đang bao trùm cả đất trời.

 

Bà ta nhìn về hướng đỉnh Ninh Sơn bằng ánh mắt kinh hãi.

 

“Đó… đó là Dương Thanh ư?”

 

“Sao… sao cậu ta lại mạnh đến vậy?”

 

Vũ Vũ Lan nói với vẻ không dám tin.

 

Vừa nãy, Dương Thanh đã phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Tam Cảnh đỉnh phong, áp đảo bà ta một cách bạo lực.

 

Nhưng bây giờ, khí thế này hơn xa khí thế mà Dương Thanh bộc lộ khi đánh với bà ta.

 

Vũ Vũ Lan không dám ở lâu, vội vàng rời đi, sợ Dương Thanh tìm tới mình.

 

Ở đỉnh Ninh Sơn, Dương Thanh hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng, khí thế đáng sợ trên người anh cứ tăng vọt, như muốn khiến cơ thể anh nổ tung.

 

Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, người Dương Thanh đã đầm đìa máu.

 

Rất nhiều mạch máu nổi lên trên da anh đang nổ tung.

 

Trông anh vô cùng dữ tợn.
 
Chương 2088


Chương 2088:

Năm mới nhóm truyenone chúc cả nhà vạn sự như ý, an khang thịnh vượng nhé!

 

“Đúng là quá hoàn mỹi”

 

Black Doctor lại nhìn Dương Thanh với vẻ hài lòng, như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật do mình tạo nên, khen không ngứớt lời.

 

“Hoa Anh Kiệt, giết cậu ta đi!”

 

Black Doctor ra lệnh.

 

“Vâng, thưa chủ nhân!”

 

Hoa Anh Kiệt lạnh lùng đáp rồi nhào về phía Dương Thanh.

 

“Gào!”

 

Hình như Dương Thanh cũng cảm nhận được gì đó, lập tức giơ nắm đấm lên.

 

“Rầm!”

 

Một tiếng động lớn bỗng vang lên, núi đá nứt toác.

 

Hoa Anh Kiệt bị đánh bay mười mấy mét, đập vào một đỉnh núi khác.

 

Dương Thanh bất chợt biến mất, đến khi xuất hiện lại thì đã ở trước mặt Hoa Anh Kiệt rồi.

 

Hoa Anh Kiệt như một cỗ máy vô cảm, sau khi bị Dương Thanh đánh bay thì lập tức đứng lên.

 

Lão ta vừa đứng dậy, đòn tấn công của Dương Thanh lại ập đến, lão ta thẳng thừng giơ năm đấm lên.

 

“Rầm!”

 

Ở chỗ mà năm đấm hai người chạm vào nhau, một luồng sức mạnh hung bạo bất chợt bùng nổ như bom nguyên tử, khí thế khủng khiếp đó lập tức lan ra xung quanh.

 

Dưới khí thế này, đá trên đỉnh núi nát vụn rồi bay theo gió.

 

“Rầm rầm rầm Dương Thanh và Hoa Anh Kiệt lại rơi vào trận chiến kịch liệt.

 

Black Doctor đứng ở đỉnh núi khác, nhìn hai người bằng đôi mắt tràn ngập ý cười.

 

“Hai vật thí nghiệm này đều là kiệt tác hoàn mỹ nhất của mình!”

 

Black Doctor khen không ngớt lời.

 

Trên đời này không có mấy cao thủ như thế.

 

Lúc này, Dương Thanh chỉ cảm thấy ý thức của mình đang dần biến mất, không những thế, trí nhớ của anh cũng bị xóa đi.

 

Dường như có một cây bút đang viết trong đầu anh, Black Doctor là chủ nhân của anh, anh phải nghe lệnh ông ta chứ không được phản kháng.

 

Dương Thanh chợt phát hiện, ký ức tốt đẹp giữa anh và Tân Thanh Tâm đang biến mất dần.

 

Không những thế, Tiêu Tiêu, Mã Siêu, còn cả những chuyện xảy ra ở biên giới phía Bắc đang từ từ biến mất.

 

“Không!”

 

Anh đau đớn hét lên: “A…”

 

“Rầm!”

 

Đúng lúc này, Hoa Anh Kiệt đã đấm trúng ngực Dương Thanh, Dương Thanh lập tức bay ra xa.

 

“Không! Đừng! Đừng! Đừng”

 

Dương Thanh đau khổ hét lớn: “Đừng xóa trí nhớ của tôi, đừng! Tôi xin ông!”

 

“Ạ.
 
Chương 2089


Chương 2089:

 

“Chủ nhân của tôi là Black Doctor… Không, không phải! Không phải thế!”

 

“Tôi phải nghe lệnh Black… A… Không! Không phải!”

 

Dương Thanh ôm đầu, đau đớn lăn lộn trên đất.

 

Sắc mặt Black Doctor hơi khó coi, ông ta nhíu mày: “Sao có thể chứ? Gậu ta đã bị tiêm liều thuốc siêu hoàn mỹ với dược hiệu mạnh gấp mười lần liều thuốc hoàn mỹ, sao cậu ta vẫn giữ được lý trí của mình?”

 

Theo kế hoạch của ông ta, sau khi bị tiêm liều thuốc siêu hoàn mỹ, hoặc Dương Thanh sẽ nổ tung vì không chịu nổi dược hiệu.

 

Hoặc anh sẽ mất hết lý trí, từ nay về sau chỉ nghe lệnh ông ta.

 

Nhưng bây giờ, Dương Thanh vẫn giữ được chút lý trí cuối cùng, còn đấu tranh với dược hiệu mạnh mấ, rốt cuộc ý chí phải kiên cường tới mức nào thì mới làm được điều đó đây?

 

“Hoa Anh Kiệt, ra tay tiếp đi!”

 

Black Doctor sâm mặt, nói.

 

Ông ta không cười nữa, nét mặt vô cùng âm u, do đó có thể thấy phản ứng của Dương Thanh đã năm ngoài dự đoán của ông ta rồi.

 

Hoa Anh Kiệt hơi nhích chân, lại tấn công Dương Thanh.

 

“Rầm rầm rầm!”

 

Hai người lại rơi vào trận chiến kịch liệt.

 

Dương Thanh càng đánh càng thấy ý chí của mình bị bào mòn, gần như không còn chút gì nữa.

 

Những ký ức tốt đẹp trong đầu anh cũng mất dần.

 

Hai hàng lệ bỗng chảy xuống từ mắt anh.

 

Anh không hiểu sao mình lại khóc, chỉ biết trong lòng rất đau đớn, dường như đã đánh mất thứ gì đó vô cùng quý giá, nhưng rốt cuộc là thứ gì thì anh không nghĩ ra.

 

Anh chỉ nhớ, những thứ đó rất quan trọng với anh, anh sẵn sàng bảo vệ chúng bằng mạng sống của mình.

 

“Dương Thanh, kể từ hôm nay, tôi – Black Doctor là chủ nhân của cậu, cậu phải nghe lời tôi!”

 

Đúng lúc này, Black Doctor bỗng giận dữ quát.

 

“Tôi tên Dương Thanh, kể từ hôm nay, chủ nhân của tôi chính là Black Doctor, tôi phải..”

 

Dương Thanh đang định nói ra câu nói kia, bất chợt ôm đầu hét lớn.

 

Sắc mặt của Black Doctor càng thêm sa sầm: “Chẳng lẽ đã thất bại rồi tr?”

 

“Không! Không thể nào! Mình là Black Doctor cơ mà, sao có thể thất bại chứ?”

 

Black Doctor tức giận quát lên với Dương Thanh: “Dương Thanh, kể từ hôm nay, tôi – Black Doctor chính là chủ nhân của cậu, cậu phải nghe lời tôi!”

 

Sự kháng cự trong mắt Dương Thanh càng rõ rệt hơn, dường như ý chí cũng chậm rãi khôi phục, anh nhìn Black Doctor bằng ánh mắt đẳng đằng sát khí.

 

“Ông đáng chết!”

 

Dương Thanh bỗng cắn răng, giận dữ quát rồi lập tức lao tới chỗ Black Doctor.

 

Thấy Dương Thanh lao đến chỗ mình, Black Doctor sầm mặt, trong mắt lóe lên sát khí: “Nếu đã thất bại thì đành hủy hoại cậu thôi!”

 

Cùng lúc đó, Dương Thanh đã lao tới trước mặt Black Doctor, đấm một phát.
 
Chương 2090


Chương 2090:

 

“Rầm!”

 

Sau tiếng va chạm trầm đục, Black Doctor bị đẩy lùi mấy chục bước rồi mới đứng vững.

 

Không những thế, khóe miệng ông ta cũng trào máu tươi.

 

“Không ngờ một vật thí nghiệm thất bại cũng có thể mạnh tới mức này, đúng là không cam lòng!”

 

Black Doctor lau vết máu ở khóe miệng, nhìn Dương Thanh với vẻ mặt đằng đăng sát khí.

 

“Tôi phải giết ông!”

 

Dương Thanh giận dữ quát rồi lại lao về phíaBlack Doctor.

 

Anh không biết tại sao mình phải giết Black Doctor, chỉ biết anh nhất định phải làm điều đó.

 

Lúc này, toàn thân anh tràn ngập sức mạnh, anh hơi nhích chân, mặt đất lập tức nứt toác.

 

“Rầm!”

 

Hoa Anh Kiệt bỗng chắn trước mặt Black Doctor rồi giơ năm đấm lên.

 

“Cút!”

 

Dương Thanh đấm một cú, ngực Hoa Anh Kiệt lập tức lõm vào, bị đánh bay ra xa.

 

Đúng lúc Dương Thanh đánh bay Hoa Anh Kiệt, Black Doctor đã tìm được cơ hội, lập tức đấm vào ngực anh.

 

“Rầm!”

 

Cơ thể Dương Thanh cũng bay đi như lá rụng.

 

“Chết đi cho tôi!”

 

Dương Thanh còn chưa rơi xuống đất, Black Doctor đã đuổi sát theo, tung đòn chí mạng.

 

“Rầm!”

 

Dương Thanh đang ở giữa không trung bỗng giơ tay lên đỡ đòn tấn công từ Black Doctor, như phản xạ có điều kiện.

 

Ngay sau đó, một luông sức mạnh mang tính hủy diệt lập tức bùng nổ từ tay hai người.

 

“Rầm rầm rầm!”

 

Dưới sức mạnh này, vô số tảng đá lập tức vỡ nát.

 

Người Dương Thanh văng ra xa với tốc độ nhanh hơn.

 

Black Doctor cũng không chịu nổi, cơ thể cũng bay ngược ra sau.

 

“Rầm rầm rầm!”

 

Người Dương Thanh đập vào một tảng đá, vô số vết nứt lập tức xuất hiện trên tảng đá, ngay sau đó nó trực tiếp nổ tung.

 

Anh chỉ thấy máu mình đang sôi lên, sức mạnh điên cuồng tăng vọt như thủy triều.

 

Sau khi bay xa mười mấy mét, Black Doctor lôm cồm bò dậy, cảm nhận được khí thế của Dương Thanh vẫn đang không ngừng mạnh lên, sắc mặt lập tức hết sức khó coi.

 

“Sao có thể chứ?”

 

Ông ta nói với vẻ không dám tin.
 
Chương 2091


Chương 2091:

 

Từ sau khi để mắt đến Dương Thanh, ông ta đã tìm hiểu hết mọi thứ về anh rồi, cũng năm rõ thực lực của anh ngày hôm nay.

 

Tuy ông ta đã tiêm liều thuốc siêu hoàn mỹ cho Dương Thanh, nhưng anh chỉ miễn cưỡng phát huy được sức chiến đấu của Siêu Phàm Ngũ Cảnh là cùng.

 

Đây là số liệu chính xác mà ông ta đã đưa ra sau nhiều lần thử nghiệm.

 

Nhưng bây giờ, khí thế của Dương Thanh vân đang không ngừng mạnh lên.

 

Black Doctor chỉ có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Ngũ Cảnh, bây giờ ông ta không nhìn thấu Dương Thanh nữa, nhưng ông ta có thể chäc chắn, sức chiến đấu của Dương Thanh đã vượt xa ông ta.

 

Nghĩ tới đây, nét mặt ông ta lập tức trở nên dữ tợn: “Sao vật thí nghiệm có thể thoát khỏi sự kiểm soát của tôi chứ?”

 

Ông ta nói rồi lấy một cái lọ thủy tinh ra, ném cho Hoa Anh Kiệt.

 

“Uống liều thuốc Siêu Phàm rồi giết Dương Thanh đi!”

 

Black Doctor nói.

 

Hoa Anh Kiệt đã mất ý thức từ lâu, chỉ biết nghe lệnh của Black Doctor. Lão ta uống hết liều thuốc Siêu Phàm trong lọ thủy tỉnh.

 

Khi nghiên cứu liều thuốc siêu hoàn mỹ, Black Doctorcũng nghiên cứu cả liều thuốc Siêu Phàm.

 

Liều thuốc siêu hoàn mỹ chỉ dành cho vật thí nghiệm đã dùng liều thuốc hoàn mỹ và sống sót.

 

Tương ứng với nó là liều thuốc Siêu Phàm.

 

Với thực lực của Black Doctor hiện giờ, liều thuốc Siêu Phàm do ông ta nghiên cứu chỉ có thể tăng thực lực của vật thí nghiệm lên đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh thôi.

 

Nhưng vẫn chưa có vật thí nghiệm nào chịu được dược hiệu của liều thuốc Siêu Phàm.

 

Nếu bây giờ không phải lúc bất đắc dĩ, ông ta cũng không muốn cho Hoa Anh Kiệt dùng liều thuốc Siêu Phàm.

 

Vì xác suất thất bại rất cao.

 

“A”

 

Hoa Anh Kiệt bỗng ngửa mặt hét dài, như muốn trút hết sức mạnh điên cưồng trong cơ thể ra ngoài.

 

Dương Thanh có vẻ nghiêm nghị, anh đã cảm nhận được khí thế của Hoa Anh Kiệt vừa tăng vọt chỉ trong chớp mắt.

 

“Tôi nhất định phải ngăn cản ông!”

 

Dương Thanh nói rồi hơi nhích chân, lập tức lao đến.

 

“Dương Thanh, cậu chán sống rồi!”

 

Black Doctor quát lớn, lập tức xuất hiện trước mặt Hoa Anh Kiệt.

 

Bây giờ đang là lúc Hoa Anh Kiệt hấp thu liều thuốc Siêu Phàm, cũng không biết có thành công hay không, nên không thể để Dương Thanh cắt ngang được.

 

“Giết!”

 

Dương Thanh không hề e ngại, vung nắm đấm về phía Black Doctor.

 

“Rầm!”

 

Năm đấm của hai người chạm vào nhau, Black Doctor không thể ngăn nổi sức mạnh của Dương Thanh, cánh tay trực tiếp nổ tung, cơ thể cũng bay ra xa.

 

Ngay sau đó, Hoa Anh Kiệt cũng bị đánh văng nốt.
 
Chương 2092


Chương 2092:

 

Vào giây phút này, Dương Thanh cũng sững sờ, nhìn cánh tay vừa nổ tung của Black Doctor với vẻ không dám tin: “Rốt cuộc ông là thứ gì chứ?”

 

Bởi vì anh đã thấy, sau khi cánh tay của Black Doctor nổ tung, xương cốt của ông ta làm bằng sắt thép, hơn nữa còn chăng chịt dây nhợ.

 

Black Doctorvô cùng giận dữ khi thấy tay mình nổ tung.

 

“Dương Thanh!”

 

Ông ta nghiến răng ken két, trong mắt tràn ngập sát khí.

 

Ông ta là nhà khoa học điên, đã nghiên cứu rất nhiều, chẳng những ông ta lấy người khác làm vật thí nghiệm mà cũng thí nghiệm trên cơ thể mình luôn.

 

Ông ta vốn là một nhà khoa học bình thường, nhưng để mạnh hơn, ông ta đã biến cánh tay mình thành cánh tay robot.

 

Nhưng bây giờ, cánh tay này của ông ta đã bị Dương Thanh hủy hoại.

 

Bây giờ ông ta không thể giết Dương Thanh được nữa.

 

May mà Hoa Anh Kiệt đã thành công, tuy trên người lão ta không có khí thế gì, nhưng Black Doctor biết rõ, lúc này Hoa Anh Kiệt có thể phát huy sức chiến đấu ngang với Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

 

Tuy tay ông ta đã bị hỏng, nhưng vẫn chưa mất hản sức chiến đấu.

 

“Tạch tạch tạch!”

 

Trong lúc Dương Thanh đang khiếp sợ, ở chỗ cánh tay phải vừa bị nổ của Black Doetor bỗng xuất hiện một lưỡi dao.

 

“Hoa Anh Kiệt, đi giết Dương Thanh với tôi!”

 

Black Doctor ra lệnh, Hoa Anh Kiệt lao tới chỗ Dương Thanh trước.

 

Ngay sau đó,Black Doctor cũng di chuyển, lưỡi dao ở cánh tay phải lóe lên ánh sáng sắc bén.

 

“Rầm!”

 

Hoa Anh Kiệt lao tới chỗ Dương Thanh rồi đấm một phát.

 

Dương Thanh cũng vung nắm đấm, tuy cú đấm đó trông rất đơn giản, nhưng lại mang theo khí thế ngút trời, đập thẳng vào ngực Hoa Anh Kiệt.

 

Sau khi dùng liều thuốc Siêu Phàm, sức chiến đấu của Hoa Anh Kiệt đã ngang với cao thủ Siêu Phàm Ngũ Gảnh, nhưng lão ta vẫn không đỡ nổi một đòn từ Dương Thanh. Lồng ngực lão ta lại lõm vào, cơ thể bay xa mấy mét, nặng nề đập lên một tảng đá lớn, tảng đá đó lập tức vỡ nát, còn Hoa Anh Kiệt thì năm giữa vũng máu tươi.

 

Nhưng lão ta như không biết đau, bất chấp cả số xương đã gãy, lại lao tới chỗ Dương Thanh tiếp.

 

Cùng lúc đó, Black Doctor cũng xuất hiện trước mặt Dương Thanh, lưỡi dao ở tay phải ông †a đâm thẳng về phía anh.

 

“Phụt!”

 

Dương Thanh không kịp tránh ra xa nữa, chỉ có thể cố gắng né tránh thôi.

 

Lưỡi dao đâm vào ngực Dương Thanh, xuyên thẳng ra sau lưng.

 

“Bịch!”

 

Cùng lúc đó, Dương Thanh cũng dồn hết sức mạnh lên tay phải, đấm vào ngực Black Doctor.

 

Black Doctor hộc máu mồm, người bay ra xa mười mấy mét, nặng nề đập vào một ngọn núi khác.

 

Vô số cát bụi rơi lên người ông ta, ông ta lồm cồm bò dậy, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập sự giận dữ.
 
Chương 2093


Chương 2093:

 

Từ khi bắt đâu nghiên cứu cực hạn võ thuật của loài người cho đến nay, ông ta đã săn bắt, cũng chiến đấu với rất nhiều cao thủ, nhưng chưa bao giờ chật vật thế này.

 

Không ngờ ông ta suýt bị Dương Thanh – người mà ông ta coi là vật thí nghiệm giết.

 

Tuy ông ta còn sống, nhưng cánh tay robot mà ông ta tốn bao công sức để tạo ra cho bản thân đã bị hủy hoại.

 

Ngay cả Hoa Anh Kiệt cũng bị thương nặng, bây giờ ngay cả sức để bò dậy cũng không có.

 

Lão ta đã dùng liều thuốc Siêu Phàm nhưng vẫn bị thương nặng trước đòn đánh từ Dương Thanh.

 

“Dương Thanh, kiếp sau lại làm vật thí nghiệm của tôi nhé! Ha ha ha…”

 

Black Doctor bỗng ngửa mặt cười lớn, lập tức đưa Hoa Anh Kiệt rời đi.

 

Tuy Dương Thanh còn sống, nhưng Black Doctor không hề nghĩ anh có thể sống sót tiếp.

 

Bởi vì trên lưỡi dao ở tay phải ông ta có kịch độc.

 

Ông ta vốn định đâm vào tim Dương Thanh, tuy Dương Thanh đã né đi, nhưng kịch độc trên lưỡi dao cũng đủ để khiến anh chết không có chỗ chôn rồi.

 

“Bịchl”

 

Dương Thanh bỗng quỳ một gối xuống đất, sau khi ngực bị lưỡi dao đâm trúng, anh cảm thấy sức mạnh trên người mình đang dần biến mất.

 

Lúc này người anh mềm nhũn, độc tố từ vết thương ở ngực không ngừng lan ra xung quanh.

 

Anh vốn đã bị Black Doctor tiêm liều thuốc siêu hoàn mỹ, hơn nữa còn uống ba viên thuốc tăng thực lực mà Phùng Tiểu Uyển cho.

 

Hai thứ đó đã khiến cơ thể anh tổn thương nặng nề, giờ còn thêm cả kịch độc từ lưỡi dao của Black Doctor, anh chỉ cảm thấy hoa cả mắt.

 

“Mình phải chết rồi ư?”

 

Rốt cuộc Dương Thanh cũng không chịu nổi nữa, ngã lăn ra đất, dân chìm vào hôn mê.

 

Cùng lúc đó, một chiếc máy bay tư nhân chậm rãi đáp xuống sân bay quốc tế ở vực Tây Châu của Chiêu Châu.

 

Tây Châu là châu vực nằm ở phía Tây trong số năm châu vực lớn.

 

Nơi này có đồng cỏ lớn nhất, sa mạc đẹp nhất, món ăn ngon nhất Chiêu Châu, là nơi tuyệt vời để du lịch.

 

“Mẹ, con nhớ bối”

 

Vừa xuống khỏi máy bay, Tiêu Tiêu đã nhìn Tần Thanh Tâm bãng đôi mắt đỏ hoe.

 

Nhìn đôi mắt đẫm lệ của con, Tân Thanh Tâm càng khó chịu hơn: “Tiêu Tiêu, bố bận mất rồi, không đi với mẹ con mình được”.

 

“Khi nào bố xong việc thì sẽ tới tìm chúng ta, giờ mẹ dẫn con đi xem đồng cỏ tuyệt đẹp nhé?”

 

Tiêu Tiêu lắc đầu, chu môi, như sắp khóc: “Mẹ, Tiêu Tiêu muốn bố mẹ cùng đi với con cơi”

 

“Tiêu Tiêu!”

 

Tân Thanh không kiểm soát nổi tâm trạng của mình nữa, ôm con gái vào lòng.

 

“Hu hu…”

 

Tiêu Tiêu òa khóc.

 

Trước đó, rõ ràng cô bé đã thấy bố lên máy bay, đi vào phòng nghỉ ở trong cùng, nhưng bây giờ không thấy bố đâu nữa.

 

Tiêu Tiêu rất buồn.
 
Chương 2094


Chương 2094:

 

Tân Thanh Tâm ôm con gái thật chặt, cố gắng không khóc thành tiếng, nhưng trên mặt lại đầm đìa nước mắt.

 

Tần Y cũng lặng lẽ rơi lệ, cô ta đã coi Dương Thanh là anh trai mình từ lâu.

 

Tuy Đoàn Vô Nhai đã giải thích, Dương Thanh rời đi vì không muốn liên lụy đến họ.

 

Nhưng Tân Y biết, chắc chắn Dương Thanh đang gặp phải phiền phức rất lớn, lớn hơn nhiều so với trước kia, có lẽ anh không về được nữa.

 

Nghĩ đến đây, Tân Y càng thêm buồn bã, nước mắt rơi như mưa.

 

Tân Đại Dũng cũng thở dài, thấp giọng an ủi: “Dương Thanh đưa chúng ta rời khỏi Yến Đô cũng vì bất đắc dĩ”.

 

“Bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ, chờ nó bình an quay về! Chứ không nên trở thành gánh nặng cho nó đúng không!”

 

Trông thấy cảnh tượng này, Đoàn Ngữ Yên cũng không nhịn được mà rơi lệ, trên mặt tràn ngập vẻ áy náy và tự trách.

 

Ban đầu, khi ở Hoàng tộc họ Đoàn, nếu không Vì cứu cô ấy, sao Dương Thanh lại giết Đoàn Vô Viêm chứ?

 

Nếu anh không giết Đoàn Vô Viêm, sao có thể đắc tội với Vũ Vũ Lan được?

 

Dương Thanh cũng không cần tự gánh chịu tất cả.

 

Đoàn Vô Nhai cũng thấy rất khó chịu, do ông †a dẫn Dương Thanh về Hoàng tộc họ Đoàn nên mới dẫn đến chuyện ngày hôm nay.

 

Gần như cùng lúc đó, ở sân bay quốc tế của vực Nam Châu, Mã Siêu, Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển cũng vừa xuống máy bay.

 

Trên đường đến vực Nam Châu, đám người đều có vẻ lo lắng, bây giờ tới nơi rồi, họ càng lo hơn.

 

“Chồng!”

 

Ngải Lâm chợt gọi Mã Siêu.

 

Mã Siêu nhìn vợ, cố gắng nói bằng giọng dịu dàng: “Vợ, sao thế?”

 

Ngải Lâm không nói gì, chỉ nắm chặt lấy tay Mã Siêu, nhìn chăm chäm vào anh ta.

 

Hai người kết hôn đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Ngải Lâm nhìn chằm chằm vào Mã Siêu lâu như vậy.

 

“Chồng, anh đi tìm Dương Thanh đi!”

 

Hai người nhìn nhau khoảng một phút, Ngải Lâm chợt nói.

 

Người Mã Siêu run rẩy, anh ta hết sức ngạc nhiên: “Vợ, em…”

 

Ngải Lâm đặt ngón tay lên môi Mã Siêu, tuy cô ấy đang mỉm cười nhưng mắt lại rơm rớm nước mắt.

 

“Người khác không biết tình cảm giữa anh và Dương Thanh, nhưng sao em có thể không biết được chứ?”

 

Ngải Lâm mỉm cười: “Đến giờ em vẫn nhớ, trong một cuộc chiến ba năm trước, anh đã xông vào doanh trại địch một mình, chém giết cao thủ bán bộ Thần Cảnh băng thực lực Vương cảnh trung kỳ”.

 

“Cũng trong lần đó, anh đã nổi tiếng, được Dương Thanh phong làm một trong chín vị Vương của biên giới phía Bắc, nhưng anh cũng bị thương nặng, chính Dương Thanh đã xông vào doanh trại địch để đưa anh về”.

 

“Anh hôn mê ba ngày ba đêm, Dương Thanh cũng rời đi suốt ba ngày ba đêm”.

 

“Trước khi đi, cậu ấy đã nói một câu mà đến giờ em vần nhớ, cậu ấy nói, Ai dám động đến anh em của Dương Thanh, xa mấy cũng giết sạch”.

 

“Mãi sau này, em mới biết trong ba ngày đó, Dương Thanh đã một mình xông vào doanh trại của bốn nước đối địch, giết mười chiến thần của họ”.

 

“Dương Thanh cũng nổi tiếng nhờ trận chiến đó, được thủ lĩnh của nước đối địch khen là Dương Bất Bại – ‘Một người có thể đấu với nửa quốc gia”.
 
Chương 2095


Chương 2095:

 

Khi Ngải Lâm nói đến đây, mắt Mã Siêu đã đỏ hoe, trên mặt Phùng Tiểu Uyển đang lặng lẽ nghe cũng đầm đìa nước mắt.

 

Tuy cô ta chưa bao giờ ra chiến trường, nhưng cũng biết bố mẹ mình đã chết ở đó, còn cô †a thì chào đời trên chiến trường.

 

Lúc này, khi nghe Ngải Lâm kể về quá khứ anh dũng trên chiến trường của Dương Thanh và Mã Siêu, cô ta thấy vừa tự hào vừa chua xót.

 

“Lần này, Dương Thanh đã đẩy chúng ta đi hết, một mình đối mặt với tất cả, anh là anh em vào sinh ra tử của cậu ấy, chắc chắn sẽ rất khó chịu, em là vợ anh, em hiểu anh!”

 

Mặt Ngải Lâm đỏ hoe: “Em biết anh muốn đi †ìm Dương Thanh, dù có chết anh cũng không sợt”

 

“Nhưng anh lại lo cho em, lo cho cả bé cưng chưa ra đời nữa”.

 

Ngải Lâm nói rồi cúi đầu nhìn cái bụng nhô cao của mình, nhẹ nhàng xoa bụng, dịu dàng nói: “Du Du, con cũng không muốn trở thành nỗi vướng bận của bố con, đúng không?”

 

Ngải Lâm vừa dứt lời, đứa bé bỗng cựa quậy, thậm chí họ còn thấy rõ một bàn chân nhỏ xíu nhô lên nữa.

 

“Chồng, anh thấy chưa? Du Du đang đáp lại anh, nó nói nó không muốn trở thành nỗi vướng bận của bố, nó không muốn”.

 

Trong lúc Ngải Lâm nói chuyện, nước mắt lặng lẽ rơi trên mặt cô ấy.

 

Ngay cả Mã Siêu cũng không nhịn được mà rơi lệ.

 

Anh ta bỗng ôm vợ vào lòng, nghẹn ngào: “Vợ, anh không bỏ được anh Thanh, nhưng sao anh có thể bỏ em và con chứ?”

 

“Vợ, anh khó chịu lắm! Rất khó chịu!”

 

Cảm xúc của Mã Siêu lập tức sụp đổ, anh ta khóc nấc lên.

 

Không phải đàn ông không khóc, chỉ là chưa tới lúc đau lòng.

 

Bây giờ, một bên là anh em tốt chưa rõ sống chết, đang phải đối mặt với cao thủ một mình, bên kia là người vợ mà anh ta coi như mạng sống và đứa con chưa chào đời.

 

Mã Siêu thực sự rất khó chịu, cũng vô cùng cảm động vì vợ đã hiểu cho anh ta.

 

“Chồng, anh phải hiểu, anh là thuộc hạ của Dương Thanh trước, rồi mới là chồng em, là bố của con!”

 

Ngải Lâm vùi mặt vào ngực Mã Siêu, nghẹn ngào: “Mẹ con em cần anh, Dương Thanh cũng cần anh, ít nhất, khi cần anh, mẹ con em vẫn còn sống, còn khi Dương Thanh cần anh, có lẽ…”

 

Ngải Lâm không nói nổi nữa, cô ấy nhẹ nhàng đẩy Mã Siêu ra, bỗng ôm cổ Mã Siêu rồi hôn anh †a.

 

Nụ hôn này kéo dài tận ba phút rồi mới kết thúc.

 

“Chồng, có Tiểu Uyển rồi, em và con không Sao đâu!”

 

Ngải Lâm trìu mến nhìn Mã Siêu: “Mẹ con em sẽ chờ anh bình an quay về rồi đón chúng em nhé “Anh… đi đi!”

 

Ngải Lâm nói rồi quay người rời đi.

 

Cảnh tượng này khiến Phùng Tiểu Uyển cảm động rơi nước mắt, cô ta chạy đến trước mặt Mã Siêu, ôm anh ta thật chặt, vừa khóc vừa nói: “Anh Siêu, em sẽ chăm sóc chị dâu, ở bên chị ấy và bé cưng, chờ anh và anh Thanh bình an quay về!”

 

Cô ta nói rồi quay người đuổi theo Ngải Lâm.

 

Mã Siêu đứng im, nước mắt rơi như mưa, vẫn dán mắt vào bóng lưng vợ, đến khi không thấy cô ấy nữa, anh ta mới lau nước mắt: “Vợ, chờ anh, chắc chắn anh và anh Thanh sẽ bình an quay về!”

 

Anh ta nói rồi quay người rời đi.

 

Lúc này, ở Ninh Châu, mây đen cuồn cuộn kéo tới, sấm sét vang rền, gió lớn nổi lên.

 

Cơn mưa tâm tã chợt ập đến.
 
Chương 2096


Chương 2096:

 

Ở đỉnh Ninh Sơn, một bóng người đang năm im, như mất hết sức sống.

 

Dường như ông trời đang than khóc cho anh.

 

Black Doctor đưa Hoa Anh Kiệt rời khỏi Ninh Châu, ông ta nhìn về phía Ninh Sơn, nhếch môi: “Dương Thanh, cho dù không có cậu, tôi vẫn có thể tạo ra vật thí nghiệm hoàn mỹ hơn nữa!”

 

Cơn mưa này kéo dài một ngày một đêm, đến tận sáng hôm sau, mặt trời mới xuất hiện từ phía Đông, ánh nắng bao trùm khắp mặt đất.

 

Cả Ninh Sơn như rực rỡ hẳn lên.

 

Trên đỉnh Ninh Sơn, ngón tay của Dương Thanh đang năm dưới đất bỗng giật giật.

 

Đúng lúc này, tiếng hét kinh ngạc của một cô gái bỗng vang lên: “Chị, ở đây… ở đây có người, hình như chết… chết rồi!”

 

Một cô gái trẻ mặc đồ thể thao, không trang điểm đang lắp bắp với vẻ sợ hãi.

 

“Chắc anh ấy còn sống, chị vừa thấy ngón tay anh ấy cử động mà”.

 

Một cô gái trẻ khác cũng mặc đồ thể thao nói với vẻ bất an.

 

“Chị, hình như anh ta bị thương, chúng ta có cần cứu anh ta không ạ?”

 

Cô gái nhỏ hơn do dự: “Ở đây không có camera, nhỡ anh ta chết, liệu người nhà của anh †a có đổ cho chúng ta không thế?”

 

“Chắc không đâu!”

 

Cô gái lớn hơn lập tức nói với vẻ kiên định: “Thiên Thiên, cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng, nếu chúng ta đã gặp anh ấy thì đừng nghĩ nhiều nữa, tìm cách đưa anh ấy xuống núi thôi!”

 

“Vâng ạ Thiên Thiên vội đáp.

 

Gô gái lớn hơn tên Lục Tỉnh Tuyết, còn cô gái kia là em họ cô ta – Mục Thiên Thiên.

 

Tuy Ninh Sơn là ngọn núi cao nhất Ninh Châu, nhưng may mà vẫn có đường lớn vòng quanh núi, chỉ có điều con đường lên đỉnh núi không được trải nhựa.

 

Hai chị em phải tốn rất nhiều công sức thì mới đưa được Dương Thanh xuống khỏi đỉnh núi, đến con đường vòng quanh núi.

 

“Phù!”

 

Hai chị em thở hổn hển, mặt mũi đỏ bừng, người đây mồ hôi.

 

“Anh ta nặng thật đấy!”

 

Mục Thiên Thiên thở hổn hển: “Em lớn thế này rồi, lần đầu tiên phải cống đàn ông, hời cho anh ta quá”.

 

Mục Thiên Thiên nói rồi trừng mắt nhìn Dương Thanh đang hôn mê.

 

Lục Tinh Tuyết có vẻ chín chăn hơn, lo lắng nhìn Dương Thanh: “Thiên Thiên, em xuống núi lái xe lên đây đi, chúng ta mau đưa anh ấy đến bệnh viện, băng không anh ấy sẽ chết thật mất”.

 

“Vâng!”

 

Thiên Thiên cũng nghiêm nghị hẳn, vội chạy xuống núi.

 

Hôm nay là cuối tuần, hai chị em định leo núi nên mới dừng xe ở chân núi, khó khăn lắm mới lên được tới đây, nào ngờ lại thấy Dương Thanh bị thương nặng ở đỉnh núi.

 

Thiên Thiên nhanh chóng lái xe tới, hai chị em lại tốn bao công sức để kéo được Dương Thanh lên xe.

 

Một tiếng sau, ở bệnh viện nhân dân Ninh Châu.

 

“Bác sĩ, bạn trai tôi sao rồi?”

 

Cửa phòng cấp cứu mở ra, mấy nhân viên y tế bước ra ngoài, Lục Tinh Tuyết vội bước đến hỏi.
 
Chương 2097


Chương 2097:

 

Nửa tiếng trước, hai chị em đã đưa Dương Thanh đến bệnh viện nhân dân Ninh Châu, sau khi kiểm tra vết thương xong, bác sĩ lập tức chuyển Dương Thanh vào phòng cấp cứu.

 

Nhưng phải có chữ ký của người thân thì mới cứu chữa được, thế nên Lục Tỉnh Tuyết đành nói mình là bạn gái của Dương Thanh.

 

“Vết thương của bạn trai cô rất nghiêm trọng, có tỉnh lại hay không phải dựa vào may mắn của cậu ta rồi”.

 

Bác sĩ nhìn Lục Tỉnh Tuyết, áy náy nói.

 

“Nghiêm trọng đến thế ư?”

 

Vẻ lo lắng trong mắt Lục Tỉnh Tuyết càng rõ rệt hơn.

 

Tuy họ chỉ tiện tay cứu người, nhưng cô ta và Mục Thiên Thiên đã tốn bao công sức để đưa Dương Thanh đến bệnh viện, giờ lại hay tin, rất có thể Dương Thanh chưa tỉnh lại ngay.

 

“Chị, chị đừng buồn, chúng ta chỉ tình cờ gặp anh ta, đưa được anh ta tới bệnh viện đã là hết lòng lắm rồi”.

 

Mục Thiên Thiên năm tay Lục Tỉnh Tuyết, thấp giọng an ủi.

 

Cô ta biết Lục Tỉnh Tuyết rất lương thiện, nếu Dương Thanh chết thật, chăc chắn Lục Tỉnh Tuyết sẽ rất buồn.

 

Lục Tỉnh Tuyết gật nhẹ đầu, nhìn Dương Thanh đã được đưa vào phòng bệnh, nói khẽ: “Hy vọng anh sẽ tai qua nạn khỏi!”

 

“Chỉ, chị định ở lại chăm sóc anh ta đấy à?”

 

Thấy Lục Tỉnh Tuyết định đi vào phòng bệnh, Mục Thiên Thiên lập tức cuống lên, vội kéo tay cô ta.

 

Lục Tỉnh Tuyết nói: “Thiên Thiên, đã cứu người thì phải cứu đến cùng, bây giờ anh ấy đang bị thương nặng, chúng ta cũng không liên lạc được với người nhà của anh ấy”.

 

“Cho dù thế nào, anh ấy cũng do chúng ta cứu xuống núi, chẳng lẽ chúng ta lại bỏ anh ấy ở đây một mình ư?”

 

Mục Thiên Thiên nói với vẻ oán trách: “Sớm biết thế này thì em đã mặc xác anh ta rồi!”

 

Tuy cô ta nói thế nhưng trên mặt cũng có vẻ lo lắng.

 

Hai chị em trông chừng Dương Thanh từ sáng đến tối mà anh vẫn chưa tỉnh lại.

 

“Thiên Thiên, cũng muộn lắm rồi, em về trước địt”

 

Lục Tinh Tuyếtchợt nói.

 

“Còn chị thì sao?”

 

Mục Thiên Thiên hỏi.

 

Lục Tỉnh Tuyết nhìn Dương Thanhtrên giường bệnh, nói với vẻ không đành lòng: “Đêm nay chị canh ở đây vậy!”

 

“Sao cơ? Đêm nay chị phải canh ở đây á?”

 

Mục Thiên Thiên lập tức trợn tròn mắt,có lẽ người khác không biết thân phận của Lục Tinh Tuyết, nhưng cô ta thì biết rất rõ ràng.

 

Ở Ninh Châu có hai gia tộc đỉnh cao, dưới hai gia tộc này là ba gia tộc hạng hai.

 

Lục Tỉnh Tuyết đến từ nhà họ Lục – một trong ba gia tộc hạng hai đó.

 

Lục Tinh Tuyết là cháu gái ruột của chủ gia tộc họ Lục đương nhiệm.

 

Lục Tinh Tuyết có thân phận như thế, giờ lại định trông chừng cho một người xa lạ bị thương nặng, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì chắc chăn sẽ khiến cả Ninh Châu kinh hãi.

 

“Dù sao anh ấy cũng bị thương nặng, nhỡ nửa đêm tỉnh lại mà không có ai chăm sóc thì phải làm sao?”
 
Chương 2098


Chương 2098:

 

Vẻ lo lắng trên mặt Lục Tinh Tuyếtcàng rõ hơn, cô ta nhìnMục Thiên Thiên: “Thiên Thiên, em cứ yên tâm, chị chỉ canh ở đây một đêm thôi, không sao đâu”.

 

“Chị, nếu Lý Tấn biết chuyện này, chị cũng biết hậu quả sẽ nghiêm trọng tới mức nào rồi đấy”.

 

Mục Thiên Thiên lo lắng nói: “Lý Tấn vẫn luôn coi chị là người phụ nữ của anh ta, nhưng bây giờ chị lại canh bệnh cho người này, một khi Lý Tấn biết, chẳng những người này sẽ bị anh ta giết mà nhà họ Lục cũng sẽ bị liên lụy”.

 

“Chị, chị phải biết rõ điều đớ”.

 

Nhà họ Lý là một trong hai gia tộc đỉnh cao ở Ninh Châu, Lý Tấn chính là người nhà họ Lý.

 

Nghe thấy tên Lý Tấn, sắc mặt Lục Tỉnh Tuyết hơi tái, cô ta căn môi, nhìn chăm chằm vào Dương Thanh đang nằm trên giường bệnh, hơi đấu tranh tư tưởng.

 

Gô ta lương thiện bẩm sinh nên không nỡ để Dương Thanh ở đây một mình, nhưng cô ta cũng sợ Lý Tấn biết chuyện.

 

Nếu chỉ có mình cô ta thì cô ta cũng không sợ, nhưng nếu làm liên lụy tới Dương Thanh và nhà họ Lục thì đó là lỗi của cô ta.

 

“Chị, chúng ta làm thế này đã là hết lòng lắm rồi, chị đừng lo nữa, có thể sống sót hay không thì phải dựa vào anh ta thôi”.

 

Mục Thiên Thiên kéo tay Lục Tỉnh Tuyết, sợ Lục Tỉnh Tuyết không chịu rời đi nên nói thêm: “Hay thế này, sáng sớm mai em và chị lại đến thăm anh ta được không?”

 

“Vậy cũng được!”

 

Rốt cuộc Lục Tỉnh Tuyết cũng đồng ý, cô ta nhìn về phía Dương Thanh: “Rất xin lỗi, tôi không thể ở đây với anh, băng không sẽ hại anh mất”.

 

Cô ta nói rồi lấy giấy bút viết mấy chữ, đặt bên gối Dương Thanh rồi mới rời đi với Mục Thiên Thiên.

 

Dương Thanh không hề hay biết những chuyện này.

 

Anh hôn mê cả đêm, đến hôm sau, khi tia nắng sớm đầu tiên chiếu xuống mặt đất, ngón tay của Dương Thanh đang nằm trên giường bệnh bỗng giật giật.

 

“Ừm”

 

Dương Thanh đang nằm trên giường bệnh bỗng bật dậy, trông rất hốt hoảng, đầu đây mồ hôi.

 

Một lúc lâu sau, anh mới hoàn hồn, trong đôi mắt hoảng hốt dần có thần thái.

 

Nhưng đầu anh trống rỗng, không thể nhớ nổi bất cứ chuyện gì.

 

“Am Khi anh định nhớ lại, cơn đau dữ dội bỗng xộc vào đầu anh.

 

Anh ôm đầu, hét lên thảm thiết.

 

“Bác sĩ! Bác sĩi Y tá đến kiểm tra vội hô to.

 

Mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng nhanh chóng chạy vào phòng bệnh, tiêm thuốc an thần cho Dương Thanh. Anh dần bình tĩnh lại, thở hổn hển, người đầm đìa mồ hôi.

 

“Bây giờ cậu đỡ hơn rồi chứ?”

 

Thấy Dương Thanh đã bình tĩnh lại, bác sĩ điều trị chính mới hỏi.

 

Dương Thanh ngơ ngác nhìn bác sĩ: “Ông là ai?

 

“À!”

 

Bác sĩ lập tức ngơ ngác, vội nói: “Tôi là Trân Bân – bác sĩ điều trị chính của cậu”.

 

“Vậy tôi là ai?”

 

Dương Thanh hỏi tiếp.

 

Lần này, mấy bác sĩ nhìn nhau, đều trông thấy vẻ nghiêm nghị trong mắt đối phương.
 
Chương 2099


CHương 2099:

 

Họ nhanh chóng đưa ra kết luận: Bệnh nhân bị mất trí nhới “Sao cơ? Anh ta bị mất trí nhớ á?”

 

Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên đã có mặt ở văn phòng của bác sĩ từ sáng sớm, khi biết Dương Thanh mất trí nhớ, Mục Thiên Thiên hô lên kinh ngạc.

 

Bác sĩ gật đầu, nghiêm nghị nói: “Kết quả kiểm tra cho thấy, trừ vết thương nặng trên cơ thể ra, các chỉ số khác đều rất bình thường, đại não cũng không bị kích thích”.

 

“Về phần tại sao cậu ta mất trí nhớ thì tạm thời chưa rõ”.

 

Sau khi nghe bác sĩ giải thích, nét mặt của hai chị em nghiêm túc hản lên.

 

Họ vốn rất vui khi biết Dương Thanh đã tỉnh, nhưng giờ anh lại mất trí nhớ, còn không biết mình là ai.

 

“Chị, giờ chúng ta nên làm gì đây?”

 

Sau khi rời khỏi văn phòng của bác sĩ, Mục Thiên Thiên hỏi Lục Tỉnh Tuyết.

 

Trong mắt Lục Tỉnh Tuyết tràn ngập vẻ kiên định: “Nếu bệnh viện không chữa được thì đành đưa anh ấy về nhà họ Lục, tìm bác sĩ đến chữa trị tiếp thôi”.

 

“Sao cơ?”

 

Mục Thiên Thiên trợn tròn mắt: “Chị, chị điên rồi à? Chị định đưa anh ta về nhà họ Lục á?”

 

Ánh mắt Lục Tỉnh Tuyết nghiêm túc chưa từng có, cô ta nói với vẻ kiên định: “Anh ấy là do chúng ta cứu, nếu anh ấy đã mất trí nhớ, cũng không liên lạc được với người nhà, chúng ta chỉ có thể đưa anh ấy về nhà họ Lục để cứu chữa tiếp thôi”.

 

“Nhưng…”

 

Mục Thiên Thiên đang định thuyết phục tiếp thì bị Lục Tỉnh Tuyết ngät lời: “Thiên Thiên, em đừng quan tâm đến chuyện này nữa, cứ để chị xử lý”.

 

Du Mục Thiên Thiên thở dài, không nói gì nữa.

 

Cô ta biết rõ chị họ mình lương thiện tới mức nào, còn không nỡ giãm chết một con kiến.

 

Nói gì đến người mà chị họ cô ta đã cứu chứ.

 

“Chị, nếu chị lấy Lý Tấn thật thì đúng là đáng tiếc”, Mục Thiên Thiên nói với vẻ cảm khái.

 

Sau khi hai chị em quay lại phòng bệnh, Dương Thanh vẫn đang nằm trên giường với vẻ mặt đờ đẫn. Thấy hai người bước vào, anh cũng không buồn nhúc nhích, chỉ ngơ ngác nhìn trần nhà.

 

“Chào anh, tôi là Lục Tỉnh Tuyết!”

 

Lục Tinh Tuyết bước đến bên giường bệnh, chủ động giới thiệu, thấy Dương Thanh nhìn mình, cô ta hỏi tiếp: “Anh nhớ được tên mình không?”

 

Dương Thanh ngơ ngác lắc đầu rồi hỏi: “Cô đã cứu tôi à?”

 

“Thiên Thiên phát hiện ra anh trên đỉnh Ninh Sơn trước, sau đó chúng tôi cùng đưa anh tới bệnh viện”.

 

Lục Tinh Tuyết cười khẽ, lập tức giới thiệu với Dương Thanh: “Đây là em họ tôi – Mục Thiên Thiên, anh cứ gọi em ấy là Thiên Thiên là được”.

 

“Cảm ơn các côi”

 

Dương Thanh nhìn hai cô gái, nói một cách chân thành.

 

Trừ việc đã mất trí nhớ ra, anh cũng không khác gì những người bình thường hết.

 

Nói đúng hơn, anh cũng không mất trí nhớ, mà mỗi khi anh định nhớ, đầu anh lại đau như búa bổ, như sắp chết đi sống lại.

 

Trong một tuần sau đó, Dương Thanh vấn ở trong bệnh viện, sáng nào Lục Tỉnh Tuyết cũng tới thăm anh, kể về những chuyện ở Ninh Châu cho anh biết, cũng mang mấy tờ báo đến để anh hiểu rõ tình hình của Chiêu Châu.
 
Chương 2100


Chương 2100:

 

Nhưng trong mấy ngày này, Dương Thanh vẫn không thể nhớ lại, mỗi khi định nhớ, anh đều đau đến mức chết đi sống lại, phải nhờ tới sự trợ giúp của thuốc an thần.

 

Cùng lúc đó, trên một đồng cỏ rộng lớn ở vực Tây Châu.

 

Tiêu Tiêu đang chạy theo bầy cừu trên đồng cỏ, trông rất vui vẻ.

 

Còn Tần Y vốn hoạt bát hiếu động thì im lặng ở cạnh Tân Thanh Tâm.

 

Mấy ngày qua, Tân Thanh Tâm luôn rửa mặt băng nước mắt, Tân Y thấy hết nên rất đau lòng, nhưng cô ta biết làm gì đây?

 

Dương Thanh mới rời khỏi họ có năm ngày, nhưng họ lại cảm thấy dường như đã năm năm.

 

“Chị, chị đừng lo nữa, chắc chắn anh rể sẽ không sao đâu, đối với chúng ta bây giờ, không có tin tức gì mới là tin tức tốt, chị thấy đúng không?”

 

Tân Y ngồi cạnh Tân Thanh Tâm, nắm tay chị, dịu dàng nói.

 

Mắt Tần Thanh Tâm đỏ hoe: “Y Y, chị lo cho anh ấy lắm!”

 

Tân Thanh Tâm nói rồi nghẹn ngào.

 

“À!”

 

Tân Đại Dũng ngồi bên cạnh cũng thở dài, vô cùng lo lắng.

 

Cách đó không xa, Đoàn Vô Nhai và Độc Du cũng đang ngồi trên bãi cỏ, sắc mặt họ vô cùng nghiêm nghị.

 

Họ đều hiểu, lần này Dương Thanh rất khó sống sót quay về.

 

Vũ Vũ Lan là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh của Hoàng tộc họ Vũ, còn Dương Thanh mới đến Siêu Phàm Nhất Cảnh, hai bên chênh nhau nhiều như thế, còn đánh kiểu gì đây?

 

Giờ đã được một tuần, theo lẽ thường, Dương Thanh đã chạm mặt với Vũ Vũ Lan từ một tuần trước.

 

Nếu Dương Thanh thăng thì đã quay lại lâu rồi, cho dù anh bị thương thì cũng không thể chần chừ lâu như thế chứ?

 

“Bố, chắc chăn anh Thanh sẽ không sao đúng không?”

 

Mắt Đoàn Ngữ Yên đỏ hoe.

 

Nhìn dáng vẻ tự trách của con gái, Đoàn Vô Nhai cũng rất khó chịu, ông ta không muốn lừa con, nhưng cũng không muốn con buồn, càng không muốn nói sự thật cho đám Tân Thanh Tâm biết.

 

Thế nên ông ta gật nhẹ đầu, nói với vẻ kiên định: “Chắc chăn cậu Thanh sẽ sớm đến tìm chúng tai”

 

“Nhưng đã một tuần rồi, sao anh ấy vẫn chưa tới tìm chúng ta chứ?”, Đoàn Ngữ Yên hỏi.

 

“Bởi vì lần này, cậu ấy phải đối mặt với Vũ Vũ Lan, một cao thủ mạnh hơn hẳn cậu ấy, không chừng cậu ấy đã đi trốn, chứ không đánh với Vũ Vũ Lan đâu”.

 

Đoàn Vô Nhai nói.

 

“Trốn? Chắc anh Thanh không phải loại người ấy đâu nhỉ?”

 

Đoàn Ngữ Yên rất kinh ngạc, theo cô ấy thấy, Dương Thanh là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, chắc chắn không phải hạng ham sống sợ chết đâu.

 

Đoàn Vô Nhai cười khổ, chỉ về phía đám người Tân Thanh Tâm: “Ở đây còn vợ và con gái cậu Thanh, sao cậu ấy có thể chết một cách dễ dàng được?”

 

“Thiên phú võ thuật của cậu ấy rất cao, nếu cho cậu ấy thời gian, chắc chắn cậu ấy sẽ đột phá Siêu Phàm Tam Cảnh bằng tốc độ nhanh nhất”.

 

“Không chừng bây giờ cậu ấy đã trốn đến một nơi không ai biết, đang điên cuồng tu luyện rồi, ngày cậu ấy đột phá cũng là ngày cậu ấy đến tìm chúng ta”.

 

Đoàn Ngữ Yên mừng rỡ nói: “Bố, bố nói thật à?”

 

Đoàn Vô Nhai gật đầu: “Bố đã lừa con bao giờ đâu!”
 
Chương 2101


Chương 2101:

 

“Tốt quá, để con đi nói với đám người chị Tâm, chắc chắn anh Thanh sẽ quay lại!”

 

Đoàn Ngữ Yên kích động nói rồi vội vàng chạy về phía Tân Thanh Tâm: “Chị Tâm, bố em nói, chắc chắn anh Thanh sẽ quay lại…”

 

Nhìn Đoàn Ngữ Yên đang kích động chạy tới chỗ Tần Thanh Tâm, Độc Du chợt thở dài: “Điện hạ, chắc ngài cũng biết, e rằng lần này cậu Thanh lành ít dữ nhiều”.

 

Đoàn Vô Nhai gật nhẹ đầu với vẻ đau khổ: “Tôi biết, rất có thể cậu ấy đã chết dưới tay Vũ Vũ Lan”.

 

“Ông cũng thấy Tân Thanh Tâm đang đau khổ tới mức nào rồi đấy, Ngữ Yên cũng luôn tự trách, nghĩ mình đã liên lụy tới cậu Thanh, nếu nói cho họ biết sự thật, chắc chắn họ sẽ sụp đổ”.

 

“Suy đoán của chúng ta cũng chỉ là suy đoán chứ không phải sự thật, bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ ở đây, bảo vệ người thân của cậu Thanh trước khi cậu ấy quay về”.

 

Độc Du gật đầu: “Điện hạ cứ yên tâm, tôi sẽ bảo vệ họ kỹ càng!”

 

“Không chỉ có mỗi ông đâu, còn tôi nữa, chúng ta cùng bảo vệ họ!”

 

Đoàn Vô Nhai nói với vẻ kiên định.

 

Trong lúc Đoàn Vô Nhai đang lo lắng cho Dương Thanh, ở Ninh Châu, một người thanh niên đã tìm khắp nơi mà vẫn không thấy Dương Thanh đâu cả.

 

“Anh Thanh, rốt cuộc anh đang ở đâu chứ?”

 

Anh ta cần răng, mắt đỏ hoe.

 

Một tuần trước, Mã Siêu tới Ninh Châu, đã tìm kiếm tung tích của Dương Thanh khắp nơi, nhưng vẫn chưa thấy manh mối gì.

 

Như thể Dương Thanh chưa bao giờ tới Ninh Châu.

 

“Chẳng lẽ anh Thanh đã rời khỏi Ninh Châu rồi à?”

 

Mắt Mã Siêu đỏ hoe.

 

Thật ra anh ta đang lo đến việc khác, nhưng không dám nói.

 

Trước khi nhìn thấy Dương Thanh, anh ta sẽ không bao giờ tin vào khả năng đó đâu.

 

“Các ông là ai?”

 

Đúng lúc này, hai lão già mặc đồ gấm bỗng lặng lẽ xuất hiện trước mặt Mã Siêu.

 

Mã Siêu lập tức biến sắc, ý chí chiến đấu phun trào.

 

Không ngờ anh ta lại không cảm nhận được gì khi hai lão già này xuất hiện.

 

Mã Siêu có ảo giác, họ như hai ngọn núi lớn đang sừng sững trước mặt anh.

 

“Điện hạ, rốt cuộc chúng tôi cũng tìm được cậu rồi!”

 

Một lão già bỗng kích động nói, nước mắt rơi lã chã.

 

“Đúng là điện hạ thật ư?”

 

Một lão già khác cũng có vẻ kích động.

 

“Chắc chắn không nhầm được!”

 

Mã Siêu nhíu mày nhìn hai người đang kích động kia: “Rốt cuộc các ông là ai thế?”

 

“Điện hạ, chúng tôi tới đón cậu về Hoàng tộc cổ xưa”.

 

Hai lão già hơi khom người.
 
Chương 2102


Chương 2102:

 

“Hoàng tộc cổ xưa ư? Hoàng tộc cổ xưa nào chứ?

 

Mã Siêu lập tức biến sắc.

 

“Hoàng tộc họ Phùng – một trong hai Hoàng tộc cổ xưal”

 

Một lão già kích động nói: “Chúng tôi đã tìm cậu suốt hai mươi năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, mời điện hạ theo chúng tôi về Hoàng tộc họ Phùng ạ!”

 

“Các ông nhận nhầm người rồi!”

 

Mã Siêu bối rối quay người, định rời khỏi đây.

 

“Điện hạ, tôi không nhận nhầm đâu!”

 

Một lão già kích động nói: “Môi khi cậu phá giải phong ấn về sức chiến đấu, có phải trên ngực trái cậu sẽ xuất hiện một vết hình tròn không?”

 

Mã Siêu vừa đi được mấy bước bỗng khựng lại, nhìn lão già với vẻ không dám tin: “Sao ông biết?”

 

“Bởi vì đó chính là ký hiệu gia tộc của dòng chính Hoàng tộc họ Phùng!”

 

Lão già kích động nói: “Thế nên chúng tôi không nhận nhầm đâu, cậu chính là cháu đích tôn của Phùng Hoàng – Phùng Siêu đấy!”

 

Nghe ông lão kia nói vậy, Mã Siêu ngỡ ngàng chỉ vào mình, hỏi lại: “Ông nói tôi là người của Hoàng tộc họ Phùng sao? Lại còn là cháu đích tôn của Phùng Hoàng?”

 

Anh ta chỉ biết mình là trẻ mồ côi chứ không ngờ lại là người của một gia tộc hàng đầu, đã thế đó còn là Hoàng tộc họ Phùng, một trong hai Hoàng tộc lớn thời xa xưa.

 

“Điện hạ, những lời chúng tôi nói đều là thật, cậu cũng đã xác nhận ở tim cậu có kí hiệu gia tộc của Hoàng tộc họ Phùng rồi mà”.

 

“Điện hạ à, Hoàng Chủ thật sự nhớ cậu lắm, cậu hãy về cùng chúng tôi đi!”

 

“Hiện giờ trong cả Hoàng tộc họ Phùng thì cậu là người có tư cách trở thành người thừa kế nhất đấy!”

 

Hai ông lão liên tục khuyên nhủ.

 

Sắc mặt Mã Siêu rất khó coi, anh ta không hề hứng thú với thân thế thật sự của mình, đã quen với việc một thân một mình nhiều năm rồi.

 

Có gia tộc hay không cũng không sao cả.

 

Bây giờ vẫn chưa tìm được Dương Thanh, sao anh ta có thể đi Hoàng tộc họ Phùng được?

 

“Xin lỗi! Tôi không phải cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Phùng gì cả, dù phải cũng không đi cùng các ông đâu!”

 

Nói xong, Mã Siêu muốn bỏ đi.

 

“Điện hạ! Cậu phải về với chúng tôi chứ!”

 

Anh ta vừa xoay người thì bị hai ông lão kia chặn đường.

 

Mã Siêu sâm mặt xuống đến đáng sợ, lạnh giọng nói: “Tránh rai”

 

Hai ông lão không quan tâm, chỉ nghiêm túc nhìn anh ta.

 

Theo họ thấy thì Mã Siêu không có lý do gì để không về cả, vì chỉ cần trở về là sẽ được hưởng thụ sự giàu sang và quyền lực vô tận.

 

Thế mà anh ta lại từ chối, điều này làm cho họ rất kinh ngạc.

 

“Thưa điện hạ, Hoàng Chủ đã ra lệnh chúng tôi nhất định phải tìm cho được cậu và đưa cậu về Hoàng tộc, mong cậu đừng làm khó chúng tôi”.

 

Một ông lão tận tình khuyên bảo.
 
Chương 2103


Chương 2103:

 

“Đó là chuyện của mấy người, liên quan gì đến tôi?”

 

Nói rồi Mã Siêu bỏ đi.

 

“Điện hạ không thể đi được!”

 

Hai người này bám dai như đỉa, anh ta vừa mới nhích người đã bị cản đường lần nữa.

 

“Cút đi!”

 

Cuối cùng Mã Siêu nổi đóa, tung cú đấm ra.

 

“Phịch!”

 

Ông lão bị đánh trúng, nhưng đáng ngạc nhiên là lão ta không hề động đậy chút nào.

 

“Sao… Sao có thể?”

 

Mã Siêu kinh ngạc thốt lên: ‘Rốt cuộc các ông đang ở cảnh giới nào vậy?”

 

Với thực lực hiện tại, nếu Mã Siêu dùng hết toàn lực thì có thể bộc phát ra sức mạnh ngang ngửa Thần Cảnh đỉnh phong, tuy anh ta không dồn hết sức vào đòn tấn công vừa rồi nhưng ít nhất cấp độ của nó cũng là Thần Cảnh hậu kỳ.

 

Nhưng một đòn đánh mạnh mẽ như thế lại không thể làm ông lão đến từ Hoàng tộc họ Phùng này lung lay chút nào.

 

Hai ông lão nhìn nhau, một người mở miệng nói: “Thưa điện hạ, chúng tôi đều là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, cậu nên hiểu rằng muốn thoát khỏi chúng tôi chỉ với thực lực bây giờ là không thể nao.

 

“Dĩ nhiên, nếu cậu trở lại Hoàng tộc họ Phùng và được Hoàng Chủ tự tay dạy dõ thì không đến năm năm nữa, cậu chắc chăn sẽ bước vào Siêu Phàm Cảnh”.

 

“Hiện giờ cậu chỉ mới hai mươi sáu tuổi, năm năm nữa là ba mươi mốt tuổi, kể cả gia tộc Cổ Võ lánh đời cũng xem cậu là thiên tài võ thuật đấy ạ’.

 

“Nhưng lúc này thì cậu vẫn chưa phải là đối thủ của chúng tôi đâu”.

 

Nét mặt Mã Siêu âm trầm, xem ra không có hy vọng chạy trốn khỏi hai lão già này rồi.

 

Dù chỉ có một cao thủ Siêu Phàm Cảnh thôi anh ta cũng không thoát nổi chứ đừng nói là hai.

 

Chẳng qua là anh ta không muốn đến Hoàng tộc họ Phùng.

 

Chưa kể vẫn chưa tìm được Dương Thanh, dù tìm ra thì vợ của anh ta vấn còn đang ở Yến Đô, chờ một hai tháng nữa thì có luôn một đứa bé cũng không chừng.

 

Nếu Mã Siêu đi Hoàng tộc họ Phùng thật thì không ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

 

“Muốn tôi đi theo thì chờ tôi chết đi!”

 

Anh ta căn răng nói.

 

Hai ông lão thở dài, nhìn nhau rồi cùng gật đầu.

 

Mã Siêu đột nhiên có dự cảm không lành.

 

“Không ổn rồi, chạy!”

 

Anh ta bùng nổ sức mạnh muốn rời khỏi đây.

 

“BộpI”

 

Nhưng chưa kịp làm gì thì một ông lão tiến lên, lấy tay đánh vào gáy làm cho anh ta ngất xỉu.

 

“Đi thôi!”

 

Hai người nhanh chóng đưa Mã Siêu rời khỏi đây.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom