Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 2062


Chương 2062:

 

“Tôi có lỗi với bà”.

 

Đoàn Hoàng nói, ánh mät hối lỗi.

 

“Âm!”

 

Đòn tấn công của Vũ Vũ Lan lại ập xuống, Đoàn Hoàng lại bay ra lần nữa, cố găng bò dậy, khoé miệng chảy máu.

 

“Đoạn Kình Thương, nếu ông còn dám nói nhảm nữa, ông có tin tôi giết ông không?”

 

Vũ Vũ Lan giận dữ hét lên, cảm xúc cực kỳ kích động.

 

Nhưng Đoàn Hoàng lại mỉm cười, lão ta biết Vũ Vũ Lan không nhãn tâm với lão ta, bà ta chỉ đang tức giận vì mất đi đứa con trai yêu quý của mình.

 

Hai cú đánh ban nãy, Vũ Vũ Lan không ra đòn hiểm, chỉ khiến lão ta phải bị thương nặng nhưng lại không ảnh hưởng đến nền tảng võ thuật.

 

“Vũ Lan, xem như tôi xin bà, bà hãy bỏ qua chuyện Vô Viêm được không?”

 

Đoàn Hoàng như đang cầu xin, mắt đỏ hoe nói: “Nếu bà muốn báo thù thật thì cứ dồn hết lên người tôi đi, giết tôi, báo thù cho Vô Viêm!”

 

“Chỉ là tôi mong răng, sau khi bà giết tôi, bà đừng truy tìm việc Vô Viêm bị giết nữa, xem như tôi cầu xin bài”

 

Người của Hoàng tộc họ Đoàn ngạc nhiên ngỡ ngàng, họ chưa bao giờ thấy Đoàn Hoàng hèn mọn đến vậy cả?

 

Gòn là trước mặt một người phụ nữ nữa chứ.

 

Nhưng sau khi cảm nhận được sự mạnh mẽ của Vũ Vũ Lan, họ có thể hiểu.

 

Trước mặt cao thủ Siêu Phàm Cảnh, Đoàn Hoàng có thể cứng rắn chống đối không?

 

Từ cuộc đối thoại của Đoàn Hoàng và Vũ Vũ Lan, có thể thấy quan hệ giữa hai người không hề đơn giản. Có rất nhiều người mặc dù đây là lần đầu tiên họ gặp Vũ Vũ Lan nhưng đã biết thân phận của bà ta, mẹ ruột của Đoàn Vô Viêm.

 

Cũng là thiên tài võ thuật đứng đầu của Hoàng tộc họ Vũ – một trong hai Hoàng tộc cổ xưa lớn.

 

“Đoàn Kình Thương, ông muốn chết đến thế à?”

 

Khí thế võ thuật trên người Vũ Vũ Lan lại tăng vọt lần nữa, lúc nhìn Đoàn Hoàng, ánh mắt bà ta đầy sát khí.

 

Đoàn Hoàng cười tự giêu: “Sợ răng lòng bà chỉ có một mình Vô Viêm, tôi đâu là cái thá gì đúng không?”

 

“Tôi vẫn muốn nói câu đó, tôi mong bà có thể từ bỏ mối hận việc Vô Viêm bị giết. Nếu bà muốn trả thù thì cứ trả thù tôi là được, đến đây giết tôi báo thù cho Vô Viêm đi!”

 

Dứt lời, lão ta dang tay ra, nhằm mắt như thể không còn gì tiếc nuối nữa.

 

“Hoàng Chủ!”

 

Người của Hoàng tộc họ Đoàn thấy cảnh tượng như vậy thì đồng loạt hô lên.

 

Đoàn Hoàng mới là linh hồn của Hoàng tộc họ Đoàn, nếu lão ta chết thì thực lực của Hoàng tộc họ Đoàn sẽ giảm đi rất nhiều.

 

Đoàn Vô Nhai đã dẫn Độc Du đi, Đoàn Vô Viêm thì chết rồi. Hoàng tộc họ Đoàn của bây giờ đã yếu đi nhiều.

 

Nếu Đoàn Hoàng bị giết, Hoàng tộc họ Đoàn sẽ tiêu đời.

 

“Có phải ông nghĩ tôi không dám giết ông không?”

 

Khoảnh khắc Vũ Vũ Lan dứt lời, bà ta xuất hiện trước mặt Đoàn Hoàng, đặt tay lên cổ Đoàn Hoàng, ánh mắt đầy sát khí điên cuồng.

 

“Hoàng Chủ!”

 

Người của Hoàng tộc họ Đoàn kêu lên.
 
Chương 2063


Chương 2063:

 

Bọn họ muốn cứu Đoàn Hoàng nhưng dưới uy lực của Vũ Vũ Lan, thậm chí họ còn không thể đến gần.

 

Cảm nhận được tay Vũ Vũ Lan càng ngày càng mạnh, Đoàn Hoàng vẫn không sợ, cố gắng nói: “Tôi… Tôi mong bà… Hãy quên… Những thù hận đó đi!”

 

“Đoàn Kình Thương! Nếu ông muốn chết thì tôi tác thành cho ông!”

 

Vũ Vũ Lan hét lớn, tay kia ngưng tụ một luông sức mạnh rất lớn, chưởng thẳng về phía ngực của Đoàn Hoàng.

 

Nhưng đúng khoảnh khắc này, Đoàn Hoàng đang nhằm chặt mắt chợt mở mắt. Lúc nhìn Vũ Vũ Lan, ánh mắt lão ta không hề có chút thù hận nào mà chỉ có sự dịu dàng.

 

Trong chớp mắt, Vũ Vũ Lan có cảm giác họ như quay lại mấy chục năm trước, ngày hai mười mới gặp nhau.

 

Lúc đó Đoàn Hoàng cũng nhìn bà ta một cách dịu dàng đến thế.

 

Mắt thấy đòn tấn công của bà ta chuẩn bị đâm vào tim Đoàn Hoàng, bỗng nhiên nó chệch đi một chút.

 

“Am Đòn tấn công của Vũ Vũ Lan ập xuống nhưng đã tránh khỏi phần tim của Đoàn Hoàng.

 

Khi mọi người đang kinh hãi, Đoàn Hoàng phun một ngụm máu, cơ thể bay lên rồi văng ra hơn mười mét.

 

Khoảnh khäc này, khung cảnh yên tĩnh.

 

Khi mọi người lấy lại tinh thần, Vũ Vũ Lan đã biến mất tại chỗ, chỉ nghe có một giọng nói như phát ra từ chín tầng mây, vọng từ trên trời xuống: “Đoàn Kình Thương, ông sẽ phải trả cái giá lớn cho cái chết của con tôi!”

 

Giọng nói đó vừa dứt lời, hơi thở võ thuật kinh khủng kia cũng biến mất.

 

Lúc này cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn mới dám thở mạnh, mồ hôi lạnh làm quần áo họ ướt sũng.

 

“Hoàng Chủ!”

 

Vài cao thủ Thần Cảnh tiến lên bên cạnh Đoàn Hoàng.

 

Thần y đã lấy hai viên thuốc chữa trị của Đoàn Hoàng vội vàng lấy một viên ra đút cho.

 

Đoàn Hoàng.

 

Đoàn Hoàng bình tĩnh khoảng mười phút mới thấy thoải mái hơn được chút, lòng lại thầm khen công dụng của thuốc thật mạnh.

 

“Phụ hoàng, người có sao không?”

 

Đoàn Vô Hằng lo lăng hỏi.

 

Những người khác cũng sốt sắng, Đoàn Hoàng là linh hồn của Hoàng tộc họ Đoàn, nếu Vũ Vũ Lan làm ông ta bị thương nặng, ảnh hưởng đến nền tảng võ thuật thì đó sẽ là tai hoạ của cả Hoàng tộc họ Đoàn.

 

Đoàn Hoàng lắc đầu: “Không sao, bố có thể hồi phục trong vòng ba ngày”. | Sau khi về phòng, mắt lão ta sáng lên, nói: “Bà vẫn mềm lòng như lúc trước”.

 

Lão ta rất rõ Vũ Vũ Lan là người thế nào, cũng vì thế nên ban nãy khi đối diện với Vũ Vũ Lan, lão †a mới không để lộ ra chút sát khí nào.

 

Nếu không, với sự điên cuồng của Vũ Vũ Lan, chắc chăn sẽ giết lão ta, thậm chí còn tiêu diệt của Hoàng tộc họ Đoàn.

 

Hiển nhiên khổ nhục kế của mình đã có hiệu quả.

 

Dù sao Vũ Vũ Lan cũng là người phụ nữ lão ta yêu nhất, lúc này lão ta thấy hơi lo lắng.

 

Nếu chỉ là Dương Thanh thì lão ta không cần phải lo lăng chuyện gì nhưng điều lão ta sợ là gia tộc Cổ Võ đứng sau lưng Dương Thanh.

 

Nếu Vũ Vũ Lan dám ra tay giết Dương Thanh, sợ rằng gia tộc Cổ Võ sau lưng Dương Thanh sẽ ra mặt nhỉ?
 
Chương 2064


Chương 2064:

 

“Phụ hoàng, người yên tâm đi, thực lực của Vũ Vũ Lan đã đến cảnh giới Siêu Phàm Tam Cảnh, dù sau lưng Dương Thanh có cao thủ gia tộc Cổ Võ âm thầm bảo vệ thật thì nếu họ muốn giết Vũ Vũ Lan, đó cũng là chuyện không thể nào”.

 

Đoàn Vô Hãng nhận ra sự lo lắng của Đoàn Hoàng, ông ta an ủi.

 

“Mong là vậy!”

 

Đoàn Hoàng thở dài.

 

Cùng lúc đó, Dương Thanh đã dẫn Đoàn Vô Nhai, Đoàn Ngữ Yên và Độc Du về Yến Đô.

 

“Sau này các người ở đây đi!”

 

Trong một biệt thự gần dinh thự Vân Phong, Dương Thanh dẫn mọi người vào một căn biệt thự độc lập, anh nói.

 

Trước khi đến đây, anh đã dặn Lạc Bân mua căn biệt thự này.

 

“Làm phiền cậu Thanh quái”

 

Đoàn Vô Nhai cảm ơn.

 

Dương Thanh lắc đầu, ngay sau đó lo lắng nói: “Tôi giết Đoàn Vô Viêm, chắc chắn Vũ Vũ Lan sẽ tìm tôi báo thù. Nếu tôi gặp chuyện gì ngoài ý muốn, mong các ông hãy giúp tôi bảo vệ người nhà”.

 

“Cậu Thanh, cậu yên tâm đi, nếu có ngày đó thật thì tôi sẽ bảo vệ người nhà của cậu thật tốt”.

 

Đoàn Vô Nhai nghiêm túc nói, ngay sau đó lại nói: “Nhưng cậu cũng đừng lo lắng quá, dù sao Vũ Vũ Lan cũng là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh của Hoàng tộc họ Vũ. Nếu bà ta muốn nhập thế, sợ là sẽ khó”.

 

“Tôi nghe nói, bình thường một vài gia tộc võ thuật chân chính sẽ không cho phép cao thủ Siêu Phàm Cảnh nhập thế”.

 

“Có thể nói, một khi cao thủ Siêu Phàm Cảnh nhập thế, trên một phương diện nào đó, họ đã phá vỡ quy tắc nên các gia tộc lớn đã quy định với nhau như vậy”.

 

Dương Thanh gật đầu: “Mong là vậy”.

 

Bây giờ điều anh lo nhất là Vũ Vũ Lan sẽ đến Yến đô. Nếu chỉ có mình anh thì anh chẳng sợ gì cả, cùng lắm là chạy thôi.

 

Với thiên phú võ thuật của anh, tin rằng không bao lâu sau anh có thể bắt kịp cảnh giới võ thuật của Vũ Vũ Lan.

 

Nhưng bây giờ người nhà của anh đều ở chung với anh.

 

Một khi Vũ Vũ Lan mà nhắm vào anh thì người nhà cũng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

 

Thân là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, anh rất rõ sự lớn mạnh của cao thủ Siêu Phàm Cảnh.

 

Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Đoàn Vô Nhai vang lên, lấy ra xem thì mặt ông ta hơi cứng đờ: “Là phụ hoàng của tôi!”

 

Nói xong ông ta bấm nút loa.

 

Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Vô Nhai, nói với cậu Thanh là Vũ Vũ Lan đã đến Hoàng tộc họ Đoàn rồi, mới đi xong, khụ khụ khụ…”

 

Vừa dứt lời, lão ta bắt đầu ho khù khụ.

 

“Phụ hoàng!”

 

Đoàn Vô Nhai tái mét, lo lắng hỏi: “Phụ hoàng, bà ta đánh bố à?”

 

Đoàn Hoàng trầm giọng nói: “Bà ấy rất mạnh, bố còn chẳng chịu nổi một chiêu của bà ấy, cũng may là bà ấy chỉ đánh bố bị thương chứ không ra †ay với các cao thủ khác của Hoàng tộc họ Đoàn”.

 

“Bà ấy rất tức giận về cái chết của Vô Viêm nên có lẽ sẽ đến Yến Đô tìm cậu Thanh, mọi người phải chuẩn bị trước”.

 

Sau khi cúp máy, mọi người im lặng.

 

Sắc mặt Dương Thanh không được thoải mái lãm, đúng là sợ gì gặp nấy.
 
Chương 2065


Chương 2065:

 

Với thực lực bây giờ của anh, dù có dốc hết sức thì cũng không phải là đối thủ của Vũ Vũ Lan.

 

Quan trọng nhất là, Vũ Vũ Lan mà đến rồi thì có buông tha cho những người khác không?

 

“Anh Thanh, xin lôi! Tại em hết, nếu không phải vì muốn cứu em thì anh đã không giết Đoàn Vô Viêm”.

 

Đoàn Ngữ Yên chợt nghẹn ngào, gương mặt xinh đẹp cực kỳ áy náy.

 

Dương Thanh khẽ lắc đầu: “Chuyện này không liên quan đến em, dù không có em thì anh vẫn sẽ giết Đoàn Vô Viêm”.

 

Không phải anh đang an ủi Đoàn Ngữ Yên mà trong tình huống đó, chỉ khi Đoàn Vô Viêm chết thì Đoàn Vô Nhai mới có cơ hội lên chức.

 

Vốn dĩ Dương Thanh định giúp Đoàn Vô Nhai thăng tiến.

 

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã xong xuôi rồi, Hoàng tộc họ Đoàn sẽ không xem mình là kẻ thù nữa. Bên cạnh anh có cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong như Đoàn Vô Nhai và Thần Cảnh hậu kỳ như Độc Du.

 

Có điều kẻ thù phải đối mặt quá mạnh làm anh không biết phải đối phó thế nào.

 

“Cậu Thanh, tôi có một ý kiến”.

 

Đúng lúc này, Đoàn Vô Nhai chợt nói.

 

Dương Thanh nhìn ông ta: “Ông nói đi!”

 

“Bây giờ điều cậu Thanh lo nhất là Vũ Vũ Lan sẽ làm hại người nhà của cậu. Nếu có thể bảo vệ sự an toàn của người nhà cậu thì cậu sẽ không còn phải lo nhiều thế nữa”.

 

Đoàn Vô Nhai nói.

 

Dương Thanh gật đầu: “Chẳng lẽ ông định đưa hết bạn bè người thân của tôi đi?”

 

Đoàn Vô Nhai lắc đầu: “Chuyện này không thực tế, Vũ Vũ Lan đã rời khỏi Hoàng tộc họ Đoàn, chẳng bao lâu nữa sẽ đến Yến Đô ngay thôi. Bây giờ nếu dời bạn bè người thân của cậu Thanh đi, chưa nói đến việc có kịp hay không, dù kịp đi chăng nữa thì liệu họ có đồng ý đi không?”

 

“Ý kiến của tôi là Vũ Vũ Lan đến Yến Đô thì đương nhiên sẽ đến sân bay Yến Đô. Cậu Thanh chỉ cần dẫn theo cao thủ bao vây sân bay. Vũ Vũ Lan mà đến thì với tính tình điên cuồng của bà ta, chắc chắn chúng ta sẽ phát hiện”.

 

Nói đến đây, Đoàn Vô Nhai không nói tiếp nữa.

 

Dương Thanh lại lắc đầu: “Bà ta là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, trừ phi là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, những người khác mà đi thì chỉ có con đường chết!”

 

Anh tự biết mình không phải là đối thủ của cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh.

 

Còn về các cao thủ khác, cùng lắm là Thần Cảnh đỉnh phong, trước mặt Vũ Vũ Lan, họ sẽ bị đánh bại trong vòng một giây.

 

“Ngoài ra còn một cách nữa!”

 

Sau khi Đoàn Vô Nhai im lặng một lúc, mặt trông dữ tợn nói: “Chỉ cần chặn bà ta ngoài Yến Đô thì cũng đủ thời gian đưa người nhà của cậu đử.

 

Nghe Đoàn Vô Nhai nói, Dương Thanh chợt im lặng.

 

Mặt anh không cam tâm, từ khi anh rời khỏi biên giới phía Bắc, vốn dĩ anh định sống cuộc sống bình yên nhưng không ngờ không thể bình yên được.

 

Bây giờ cao thủ Siêu Phàm Cảnh đã ra mặt rồi, anh muốn bảo vệ người thân để họ không bị ảnh hưởng nhưng cuối cùng vấn ảnh hưởng đến cuộc sống của họ.

 

“Đương nhiên, bây giờ còn một vấn đề, cậu định khuyên người thân tạm rời Yến Đô thế nào đây”.

 

Đoàn Vô Nhai lại nói.

 

Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Dương Thanh cũng quyết định: “Bây giờ chỉ có thể tìm cách chặn Vũ Vũ Lan ở ngoài Yến Đô thôi”.

 

“Về phần những người thân xung quanh tôi, để họ rời đi cũng không thành vấn đề. Tôi chỉ cần ông giúp tôi bảo vệ họ vài ngày là được”.
 
Chương 2066


CHương 2066:

 

“Đợi tôi giải quyết phiền phức rồi hãng đưa họ về”.

 

Nói đến đây, Dương Thanh chợt ngừng một lúc rồi mới nói tiếp: “Nếu như tôi gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn, đừng để họ quay về đây, cứ sống ẩn dật đi!”

 

Nghe Dương Thanh nói, vài người ngạc nhiên, Dương Thanh mà cũng có lúc không tự tin hả?

 

Nhưng nghĩ đến cảnh giới võ thuật của Vũ Vũ Lan, họ lại thấu hiểu tâm trạng bây giờ của Dương Thanh.

 

“Cậu Thanh, xin lỗi!”

 

Mặt Đoàn Vô Nhai đỏ hoe nói: “Nếu không phải cậu đưa tôi đến Hoàng tộc họ Đoàn thì sẽ không gặp chuyện thế này”.

 

Dương Thanh khẽ lắc đầu: “Không có gì phải xin lỗi cả, vốn dĩ ông muốn cứu tôi mà”.

 

“Tôi không trông mong gì nhiều, chỉ hy vọng rằng nếu tôi gặp chuyện, ông hãy giúp tôi chăm sóc người nhà”.

 

Đoàn Vô Nhai là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, nếu được ông ta bảo vệ thì ngoài cao thủ Siêu Phàm Cảnh không ai có thể làm hại đến Tần Thanh Tâm.

 

“Cậu Thanh, cậu yên tâm đi. Nếu có ngày đó thật thì tôi sẽ liều mạng bảo vệ người nhà của cậu hết quãng đời còn lại, đến khi tôi chết mới thôi!”

 

Đoàn Vô Nhai kiên quyết nói.

 

Mặc dù Độc Du không nói gì nhưng nét mặt rất nghiêm túc, vốn dĩ ông ấy rất trung thành với Đoàn Vô Nhai. Nếu Đoàn Vô Nhai bảo vệ người nhà Dương Thanh thì tất nhiên ông ấy cũng vậy.

 

Còn Đoàn Ngữ Yên thì càng không cần phải nói.

 

Mặc dù cô ấy không biết võ nhưng cô ấy là cô gái biết uống nước nhớ nguồn. Gô ấy hiểu rõ vì cứu cô ấy nên Dương Thanh mới giết Đoàn Vô Viêm, từ đó gặp tai hoạ.

 

“Phụ hoàng tôi nói Vũ Vũ Lan sẽ đi chuyến bay quốc tế đến Yến Đô, mà chuyến bay quốc tế đi từ Hoàng thành Đoàn đến Yến Đô sẽ phải quá cảnh ở Ninh Châu”.

 

“Tôi mới kiểm tra chuyến bay quốc tế đi từ Hoàng thành Đoàn đến Yến Đô mới cất cánh mười phút trước. Nếu chuyến bay không bị delay thì hẳn hai tiếng tám phút nữa là đến Ninh Châu”.

 

“Mà chuyến bay từ Yến Đô đến Ninh Châu chỉ có bốn mươi lăm phút. Nếu cậu Thanh đi máy bay riêng thì có thể tiết kiệm thời gian chờ chuyến bay”.

 

“Cũng có nghĩa là bây giờ cậu Thanh có thể ở lại Yến Đô 83 phút, nếu phải chặn Vũ Vũ Lan ở Ninh Châu thì cậu Thanh chỉ có thể đến trước, chừa thêm mười phút đề phòng thì bây giờ cậu Dương chỉ có 73 phút tự do”.

 

Đúng lúc này, Đoàn Ngữ Yên chợt cầm điện thoại lên nói.

 

Trong lúc Dương Thanh và Đoàn Vô Nhai đang bàn tính, cô ấy đã quyết định xong rồi.

 

“Tôi phải đi đây!”

 

Cuối cùng Dương Thanh nhìn Đoàn Vô Nhai thật kỹ rồi xoay người rời đi.

 

Trong bảy mươi ba phút cuối cùng này, anh chỉ muốn ở bên vợ và con gái.

 

Thoáng chốc, một chiếc Maybach màu đen, động cơ máy gào thét, phóng như bay đến tập đoàn Nhạn Thanh.

 

“Tại con, nếu không phải tại con thì anh Thanh sẽ không bị như vậy”.

 

Sau khi Dương Thanh đi, cuối cùng Đoàn Ngữ Yên bật khóc: “Bố ơi, con khó chịu quái”

 

Đoàn Vô Nhai thở dài ôm con gái vào lòng an ủi: “Không phải tại con, nếu muốn trách thì đây là lỗi của bố!”

 

“Hơn nữa, cậu Thanh còn trẻ như vậy mà thực lực đã đạt đến Siêu Phàm Cảnh, tuyệt đối không phải người tầm thường. Nếu Hoàng tộc họ Vũ muốn giết cậu ấy thì phải xem thế lực sau lưng cậu Thanh có đồng ý hay không”.

 

Độc Du cũng nói: “Chắc chắn cậu Thanh sẽ không sao!”
 
Chương 2067-2068


Chương 2067:

 

Cùng lúc đó, Dương Thanh đang lái xe đến tập đoàn Nhạn Thanh gọi điện thoại cho Mã Siêu.

 

“Anh Thanh!”

 

Qua điện thoại, Dương Thanh có thể cảm nhận được sự kích động của Mã Siêu.

 

Lúc trước anh hôn mê, sau khi Phùng Tiểu Uyển hết cách chữa trị mới được Đoàn Vô Nhai đưa đến Hoàng thành Đoàn. Ba ngày nay nhóm Mã Siêu rất lo cho Dương Thanh.

 

Bây giờ nghe giọng Dương Thanh là chứng minh Dương Thanh đã khoẻ rồi.

 

“Ba mươi phút nữa tôi sẽ đến tập đoàn Nhạn Thanh, bây giờ cậu sang đó ngay đi”.

 

Giọng Dương Thanh cực kỳ nặng nề.

 

“Dạ, anh Thanh!”

 

Bồng dưng Mã Siêu thấy bất an, không dám hỏi nhiều, vội vã đồng ý.

 

Sau khi cúp máy, Dương Thanh hơi do dự rồi cuối cùng gọi thêm một cuộc nữa.

 

“Dương Thanh?”

 

Đối phương nhấc máy ngay, giọng hơi kích động.

 

“Dạo này bố khoẻ không?”

 

Dương Thanh hỏi, vẻ mặt phức tạp.

 

“Khoẻ! Khoẻ lắm!”

 

Câu hỏi thăm của Dương Thanh làm đối phương vui cực kỳ, cười to nói: “Tám gia tộc lớn ở Yến Đô đã bị rất nhiều thế lực bên ngoài thay thế rồi”.

 

“Lúc trước có một thế lực mới đến có ý đồ muốn gia tộc Vũ Văn phải chịu thua, kết quả sau khi biết quan hệ giữa chúng ta, bọn họ xin lỗi rồi đền bù, ha ha ha…

 

Vũ Văn Cao Dương cười to, giọng còn hơi tự hào.

 

“Bố, lúc trước con xin lỗi bố”.

 

Dương Thanh chợt nói.

 

Lần này, đầu bên kia im lặng.

 

Không biết có phải nghe nhầm không mà hình như Dương Thanh nghe tiếng khóc thật khẽ.

 

Thoáng chốc Vũ Văn Cao Dương cười ha ha: “Con nói gì vậy? Mặc dù con và bố không có quan hệ huyết thống nhưng Vũ Văn Cao Dương bố nuôi con từ nhỏ, trong lòng bố, con cũng là con trai của bối”

 

Dù Vũ Văn Cao Dương cười nhưng nụ cười lại toát lên chút nghẹn ngào.

 

Lòng Dương Thanh càng áy náy hơn, anh luôn nghĩ răng Vũ Văn Cao Dương đuổi hai mẹ con anh ra khỏi gia tộc nên mẹ anh mới bệnh nặng rồi mất.

 

Đến sau này anh mới biết Vũ Văn Cao Dương đuổi hai mẹ con ra khỏi Yến Đô không phải là vì bản thân ông ta mà là vì bảo vệ hai mẹ con họ.

 

Không những thế, khi mẹ Dương Thanh mang thai anh, Vũ Văn Cao Dương đã biết đứa con trong bụng của mẹ Dương Thanh là con của người khác.

 

Nhưng ông ta vẫn lấy mẹ Dương Thanh, hơn nữa còn nuôi Dương Thanh như con trai ruột của mình, đến sau này do áp lực của gia tộc, vì bảo vệ hai mẹ con, ông ta mới hạ quyết tâm đuổi họ ra khỏi Yến Đô.

 

“Bố, bố cố gắng giữ sức khoẻ, con chúc bố mạnh khoẻ!”

 

Dương Thanh nói xong thì cúp máy.

 

Anh sợ mình mà nói nữa sẽ nhịn không được bật khóc, làm Vũ Văn Cao Dương phát hiện ra gì đó.

 

Anh hiểu rõ lần này kẻ thù mà mình phải đối diện mạnh đến nhường nào.

 

Có thể nói là nghìn cân treo sợi tóc.

Chương 2068:

 

Hai mươi phút sau, cuối cùgn Dương Thanh cũng đến tập đoàn Nhạn Thanh.

 

“Anh Thanh!”

 

Mới xuống xe là Mã Siêu đã dẫn Ngải Lâm ra đón, ánh mắt hai người đều toát lên vẻ lo lăng.

 

Mà bụng của Ngải Lâm cũng đã to lên, hình như là hai tháng nữa sẽ sinh.

 

Nhìn phần bụng nhô lên của Ngải Lâm, Dương Thanh càng áy náy hơn. Ngải Lâm sắp sinh rồi mà còn liên luy đến họ.

 

“Anh Thanh, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

 

Mã Siêu nghỉ ngờ hỏi.

 

Dương Thanh cười khẽ lắc đầu: “Không có gì, tôi đắc tội một kẻ thù cực kỳ mạnh, có thể sẽ liên luy đến hai người”.

 

“Tìm hai người là muốn nói xin lỗi nhiều lắm, tiện thể mong hai người hãy rời khỏi Yến Đô một khoảng thời gian”.

 

Dứt lời, vẻ mặt Mã Siêu và Ngải Lâm đều thay đổi.

 

Không phải không muốn rời Yến Đô, họ có thể đi bất kỳ lúc nào. Chỉ là Dương Thanh nói rất nhẹ nhàng nhưng họ có thể cảm nhận được chắc chắn Dương Thanh muốn tự đối diện một mình.

 

“Dương Thanh, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Cậu chuẩn bị định tự đối diện với tất cả, hơn nữa tình hình còn là cửu tử nhất sinh đúng không?”

 

Ngải Lâm nghiêm túc nhìn Dương Thanh chằm chằm, hỏi anh.

 

Họ đã từng gặp nhau ở biên giới phía Bắc, hiểu rõ đối phương là người thế nào.

 

Nếu không phải không còn cách nào khác, chắc chản Dương Thanh sẽ không để họ rời Yến Đô.

 

Hơn nữa từ ánh mắt Dương Thanh, họ cảm nhận được sự áy náy đến nặng nề và sự luyến tiếc không nỡ.

 

Mặt Mã Siêu tái mét, những lời vợ mình nói làm anh ta sực tỉnh lại ngay, chắc chắn là xảy ra chuyện gì lớn, lớn đến mức Dương Thanh cũng không thể giải quyết nổi.

 

“Hai người có tin tôi không?”

 

Dương Thanh chợt nghiêm túc hỏi.

 

Mã Siêu và Ngải Lâm đều run lên, do dự.

 

“Cậu Thanh, cậu không cần phải hỏi chúng tôi câu này đâu. Cậu biết rõ chúng tôi có tin cậu hay không, cậu hỏi vậy là để chúng tôi phải nghe lời cậu rời khỏi Yến Đô này, vứt bỏ để cậu phải một mình đối diện với mọi thứ”.

 

Ngải Lâm nói.

 

Mã Siêu gật đầu: “Lúc trước em luôn tin anh nhưng lần này, anh có nói gì em cũng không tin”.

 

Nhìn thái độ kiên quyết của hai vợ chồng, Dương Thanh đau khổ, xem ra không thể lừa hai vợ chồng này rồi.

 

“Không giấu gì hai người, tôi đắc tội với cao thủ đứng đầu của một Hoàng tộc cổ xưa, cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh. Thực lực bây giờ của tôi chỉ mới bước vào Siêu Phàm Nhất Cảnh”.

 

Dương Thanh không giấu nữa, nói đúng sự thật: “Có lẽ hai người cũng biết dù là ở Thần Cảnh thì giữa hai cảnh giới nhỏ cũng hơn kém nhau rất nhiều”.

 

“Huống chỉ là Siêu Phàm Cảnh trên cả Thần Cảnh, tôi là người mới bước vào Siêu Phàm Nhất Cảnh, trước mặt cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, e là cửu tử nhất sinhI”

 

“Tôi giết con trai của bà ta, bà ta là một kẻ điên, hai tiếng nữa bà ta sẽ đến Yến Đô. Nếu như để bà ta đến Yến Đô, tất cả những người có liên quan đến tôi sẽ bị bà ta giết hết”.

 

“Tôi định tự đến Ninh Châu, chặn bà ta trước khi bà ta quá cảnh”.
 
Chương 2069


Chương 2069:

 

“Bây giờ tôi chỉ còn khoảng năm mươi phút nữa là phải chạy đến Ninh Châu rồi. Trong năm mươi phút cuối cùng này, tôi muốn gặp những người cần gặp”.

 

Dương Thanh nói xong, Mã Siêu và Ngải Lâm đều ngạc nhiên.

 

Cuối cùng họ cũng biết lần này kẻ thù mà Dương Thanh phải đối mặt mạnh đến nhường nào.

 

Hoàng tộc cổ xưa là gia tộc lớn mạnh hơn bốn Hoàng tộc lớn, cao thủ Thần Cảnh nhiều như mây, cao thủ Siêu Phàm Cảnh cũng không ít.

 

Bây giờ, Dương Thanh lại đắc tội với cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh của Hoàng tộc cổ xưa.

 

“Anh Thanh, em đi với anh!”

 

Mã Siêu kiên quyết nói.

 

Dương Thanh lắc đầu, nhìn Mã Siêu nói: “Không phải tôi khinh thường cậu mà dù cậu có bộc phát sức mạnh Thần Cảnh đỉnh phong đi chăng nữa, cậu cũng không thể đến gần cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh.

 

“Nếu cậu đi với tôi thì tôi phải dồn hết sức chiến đấu hay tôi sẽ phân tâm để bảo vệ cậu?”

 

“Cậu cũng hiểu rõ một cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh đến tôi còn không đấu nổi, huống chỉ là Thần Cảnh trung kỳ như cậu?”

 

“Còn hai tháng nữa là Ngải Lâm sinh rồi đúng không? Tôi chúc mừng trước nhé, Ngải Lâm sắp làm mẹ rồi, Mã Siêu cũng sắp làm bố rồi”.

 

Dương Thanh bình tĩnh cười dịu dàng.

 

Mã Siêu và Ngải Lâm thì không cười nổi, Mã Siêu siết chặt nằm đấm, ánh mắt không cam tâm.

 

Anh ta biết Dương Thanh nói đúng, với thực lực bây giờ của anh ta, nếu anh ta đi theo Dương Thanh thì không giúp được gì mà còn thành gánh nặng của Dương Thanh.

 

“Anh Thanh!”

 

Mắt Mã Siêu đỏ hoe, nghẹn ngào: “Anh hứa với em là phải bình an trở về!”

 

Ngải Lâm cũng nghẹn ngào: “Đúng vậy, cậu phải bình an trở về! Cậu là bố nuôi của con tôi, cậu phải về!”

 

“Đúng, con em không thể không có bố nuôi được!”, Mã Siêu nói.

 

“Được, tôi hứa với hai người tôi sẽ bình an trở về!”

 

Dương Thanh mỉm cười, nét mặt kiên quyết: “Không những là vì hai người mà còn vì con trai nuôi chưa chào đời của tôi nữa đúng không?

 

Hoặc là con gái nuôi?”

 

“Cậu Thanh, cậu yên tâm đi, chúng tôi sẽ đi trốn, tuyệt đối không làm cậu phải lo”.

 

Ngải Lâm nói rồi kéo Mã Siêu xoay người đi.

 

Họ hiểu rõ thời gian Dương Thanh ở lại Yến Đô không còn nhiều, phải gặp những người khác nữa. Họ chiếm thêm một giây của Dương Thanh thì cũng tương đương với chiếm một giây thời gian Dương Thanh ở bên vợ con.

 

Nhìn hai vợ chồng rời đi, mát Dương Thanh cũng ươn ướt. Nếu không phải bất đắc dĩ thì anh đâu nỡ làm như vậy?

 

“Anh Thanh!”

 

Dương Thanh vừa đến là Phùng Tiểu Uyển thấy anh ngay, sau khi Mã Siêu và Ngải Lâm đi rồi cô ấy mới làm phiền Dương Thanh.

 

“Tiểu Uyển, anh Thanh về rồi đây!”

 

Dương Thanh cười khẽ.
 
Chương 2070


Chương 2070:

 

Anh đã hứa với thần y Phùng là phải bảo vệ Phùng Tiểu Uyển nhưng anh không biết sau này anh có thể tiếp tục bảo vệ cô ta hay không.

 

“Em đi theo anh Siêu của em đi!”

 

Dương Thanh chỉ nói một câu.

 

Ban nãy lúc anh nói với Mã Siêu và Ngải Lâm, Phùng Tiểu Uyển đã đến rồi nên không cần phải giải thích nhiều.

 

Anh đến là để gặp người thân và bạn bè lần cuối rồi mới yên tâm rời đi.

 

Mắt Phùng Tiểu Uyển đỏ hoe, nước mắt rưng rưng, nhìn Dương Thanh chằm chăm, vẻ mặt đau lòng.

 

“Anh Thanh, anh phải bình an trở về!”

 

Một lúc lâu sau, cuối cùng Phùng Tiểu Uyển cũng lên tiếng, giọng cực kỳ nghẹn ngào.

 

Dương Thanh duõi tay xoa đầu Phùng Tiểu Uyển, cười nói: “Yên tâm đi, anh Thanh của em mạng lớn lắm, giống như con gián đánh mãi không chết. Chắc chắn anh sẽ về, anh đã hứa với thần y Phùng là sẽ bảo vệ em cả đời mài”

 

“Anh Thanh, em sẽ đợi anh!”

 

Phùng Tiểu Uyển lau nước mắt, vội vã lấy một chiếc bình sứ trăng ra đưa cho Dương Thanh rồi nói: “Anh Thanh, đây là thuốc em mới chế tạo ra, tổng cộng có ba viên”.

 

“Mỗi lần uống một viên, có thể tăng chút thực lực nhưng tác dụng phụ rất mạnh. Uống càng nhiều thì độc tố tích tụ trong cơ thể anh sẽ càng nhiều, ảnh hưởng nghiêm trọng nền tảng võ thuật của anh”.

 

“Nếu không bất đác dĩ thì đừng uống thuốc này!”

 

Phùng Tiểu Uyển dặn dò.

 

Dương Thanh vui vẻ và ngạc nhiên như thể nhìn thấy hy vọng. Bây giờ anh đang ở Siêu Phàm Nhất Cảnh, nếu uống ba viên liên tục, có lẽ thực lực của anh có thể tăng đến Siêu Phàm Nhị Cảnh nhỉ?

 

Chỉ thua Siêu Phàm Tam Cảnh một bậc, nếu anh cố gảng dốc hết sức, có lẽ có thể miền cưỡng đấu một trận đúng không?

 

“Tiểu Uyển, cảm ơn eml”

 

Dương Thanh cảm ơn.

 

Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, mắt đỏ hoe chạy đi.

 

Nhìn bóng lưng đã rời đi của Phùng Tiểu Uyển, Dương Thanh khẽ cười dịu dàng.

 

Anh thấy ba viên thuốc tăng cường thực lực mà Phùng Tiểu Uyển cho ba mình, lập tức tự tin hơn.

 

Đương nhiên, cho dù anh dùng hết, thực lực có thể miễn cưỡng nâng cao được một cảnh giới đã là rất mạnh rồi.

 

Nhưng vẫn còn chênh lệch rất lớn với Vũ Vũ Lan Siêu Phàm Tam Cảnh.

 

Lại nói, anh có đan dược và thủ đoạn nâng cao thực lực, Vũ Vũ Lan là cao thủ hàng đầu của Hoàng tộc họ Vũ, lẽ nào bà ta lại không có?

 

“Chào chủ tịch!”

 

Sau khi Dương Thanh bước vào tập đoàn Nhạn Thanh, lập tức có người chào hỏi.

 

Dương Thanh khẽ mỉm cười gật đầu: “Chào các anh!”

 

Mãi đến lúc Dương Thanh bước vào thang máy rời đi, những nhân viên ở đại sảnh tầng một mới hoàn hồn.

 

“Không ngờ chủ tịch cười với tôi!”

 

“Chủ tịch cũng cười với tôi, còn chào tôi nữa!”
 
Chương 2071


Chương 2071:

 

Một đám nhân viên ở tầng thấp nhất đều hưng phấn.

 

“Chủ tịch!”

 

Lạc Bân đang bận rộn thì thấy Dương Thanh đến, ông ta lập tức đứng dậy.

 

Dương Thanh khẽ gật đầu: “Ông cứ gồi xuống nói chuyện!”

 

Lạc Bân làm sao dám ngồi, vội vàng rót nước mang tới cho Dương Thanh và cung kính đứng trước mặt anh.

 

Dương Thanh không biết phải làm sao. Lạc Bân luôn cung kính như thế thật sự làm người ta không chịu nổi.

 

“Chủ tịch, cậu có gì dặn dò ạ?”

 

Lạc Bân nơm nớp lo sợ hỏi.

 

Dương Thanh mỉm cười lắc đầu: “Ông đừng căng thẳng như vậy, ông đã làm rất tốt. Một năm qua, ông đã phải vất vả rồi!”

 

“Chủ tịch, tôi không hề vất vả!”

 

Lạc Bân vội vàng trả lời, đồng thời hơi nghỉ ngờ. Ông ta thấy Dương Thanh hôm nay vô cùng kỳ lạ.

 

“Sau này lại phải làm phiền ông lo cho tập đoàn Nhạn Thanh rồi!”

 

Dương Thanh vừa nói dứt lời thì đứng dậy rời đi.

 

Mãi đến khi anh đi rồi, Lạc Bân mới lẩm bẩm: “Sao mình có cảm giác chủ tịch là lạ vậy?”

 

Dương Thanh cũng không bảo Lạc Bân rời đi.

 

Dù sao ông ta chỉ là cấp dưới của anh, chảng lẽ Vũ Vũ Lan còn không bỏ qua cho ông ta sao?

 

Sau khi rời khỏi chỗ của Lạc Bân, Dương Thanh đi tới văn phòng của Tần Y.

 

“Chủ tịch, anh tới rồi!”

 

Tần Y thấy Dương Thanh thì cười rất tinh nghịch nói.

 

Dương Thanh bất đắc dĩ lắc đầu: “Gọi anh rể là được rồi!”

 

“Anh rể đến văn phòng của em có gì chỉ giáo vậy?”, Tân Y cười hì hì nói.

 

“Em chuẩn bị đi, anh sẽ dẫn mọi người đi du lịch!”

 

Dương Thanh vừa cười vừa nói.

 

“Du lịch ạ? Chúng ta đi ngay bây giờ sao?”

 

Tần Y kinh ngạc đến ngây người. Dù sao bây giờ đang trong thời gian làm việc, sao Dương Thanh lại đột nhiên muốn đi du lịch chứ?

 

Anh gật đầu: “Đúng vậy, ngay bây giờ”.

 

Anh nói xong lại liếc nhìn đồng hồ, vừa cười vừa nói: “Anh chỉ cho em mười phút chuẩn bị, sau đó tập trung ở đại sảnh tâng một. Nếu em đến muộn, anh sẽ không dẫn em đi nữa”.

 

“Được rồi, được rồi, em sẽ thu dọn đồ ngay đây!”

 

Cho dù Tân Y rất kinh ngạc nhưng vần bắt đầu vội vàng thu dọn đồ.

 

Dương Thanh mỉm cười rời đi, cuối cùng tới văn phòng của Tần Thanh Tâm.

 

“Chồng!”

 

Tân Thanh Tâm vừa nhìn thấy Dương Thanh thì thoáng ngẩn người, sau đó vội vàng nhào vào trong lòng anh.
 
Chương 2072


Chương 2072:

 

Dương Thanh ôm chặt lấy vợ mình.

 

Đến bây giờ, Tân Thanh Tâm còn chưa biết anh đã đi đâu trong ba ngày mất tích này.

 

“Chồng, lần sau anh rời đi phải nói với em một tiếng, được không?”

 

Tân Thanh Tâm nghẹn ngào nói: “Anh có biết ba ngày qua em chưa từng ngủ ngon, vừa nhắm mắt lại đã thấy anh đầm đìa máu”.

 

“Chồng, em thật sự không thể thiếu anh được, con gái cũng không thể không có anh”.

 

Tân Thanh Tâm gần như cầu xin làm Dương Thanh càng áy náy hơn.

 

“Vợ, lần này là ngoài ý muốn thôi. Sau này gặp phải chuyện như vậy, anh chắc chản sẽ nói trước cho em biết”.

 

Dương Thanh cười nói: “Được rồi, em bỏ công việc đấy, chuẩn bị đồ đi, anh sẽ dẫn mọi người đi du lịch!”

 

“Du lịch ạ?”

 

Tân Thanh Tâm phản ứng giống Tần Y, hết sức kinh ngạc.

 

“Anh đã chuẩn bị xong máy bay tư nhân, vừa rồi cũng đã thông báo với Y Y rồi. Bây giờ chúng †a đi đón bố và Tiêu Tiêu, sau đó rời khỏi Yến Đô”.

 

Dương Thanh cố gắng nói chuyện thật bình tĩnh.

 

“Chồng, sao anh đột nhiên muốn đi du lịch thế?”

 

Tân Thanh Tâm nghỉ ngờ, nhìn chăm chäm vào mắt Dương Thanh nhưng không thấy được gì cả.

 

Không biết sao, cô luôn cảm giác không đúng.

 

“Lần này anh đi chấp hành nhiệm vụ đã tới một nơi tuyệt đẹp có núi có sông quả thật giống như cảnh tiên thoát tục, lúc đó anh đã nghĩ chờ tới lúc về sẽ dân mọi người tới đó”.

 

Dương Thanh vừa cười vừa nói: “Cho nên anh vừa về đã tới tìm mọi người, chỉ sợ người khác phát hiện ra tiên cảnh kia thôi”.

 

“Anh đã căn dặn Lạc Bân rồi, mấy ngày tới ông ấy sẽ chịu trách nhiệm về tập đoàn Nhạn Thanh. Bây giờ em yên tâm rồi chứ? Vậy chúng ta mau đi thôi!”

 

Dương Thanh kéo Tân Thanh Tâm ra khỏi văn phòng.

 

Suốt đường đi, anh đều năm chặt tay cô.

 

Đây là lần đầu tiên anh năm tay Tần Thanh Tâm trong tập đoàn Nhạn Thanh như vậy, rất nhiều nhân viên đều kinh ngạc.

 

Chờ đến lúc bọn họ đến đại sảnh tâng một thì thấy Tân Y đã chờ sẵn.

 

Trong lúc xuống đây, Tân Y đã nóng lòng gọi điện thoại cho Tân Đại Dũng, bảo ông ấy lập tức qua trường mầm non gặp mặt.

 

Lúc bọn họ đến trường mầm non thì Tần Đại Dũng cũng đã đến. Bọn họ đón Tiêu Tiêu, sau đó năm người một nhà đi về phía sân bay quốc tế Yến Đô.

 

Trên đường đi, trong xe đều là tiếng nói cười của Tần Y và Tiêu Tiêu, bầu không khí rất hài hòa.

 

Dương Thanh cũng thỉnh thoảng nói vài câu, chỉ có Tân Thanh Tâm luôn hoang mang vì có dự cảm xấu.

 

Ba giờ hai mươi bảy phút chiều, cả nhà năm người cuối cùng đã tới sân bay quốc tế Yến Đô.

 

Mà lúc này chỉ còn một giờ nữa là chuyến bay của Vũ Vũ Lan sẽ bay tới Ninh Châu.

 

Từ Yến Đô đến Ninh Châu chỉ mất bốn mươi lăm phút, nói cách khác Dương Thanh còn có mười lăm phút cuối cùng có thể đoàn tụ với người nhà.

 

“Dương Thanh, chỗ con nói thật sự đẹp như vậy sao?”

 

Tân Đại Dũng mỉm cười hỏi.
 
Chương 2073


Chương 2073:

 

Dương Thanh gật đầu: ‘Đúng là rất đẹp đấy bố. Chỗ đó có núi có sông, còn có thảo nguyên và rừng rậm, trên thảo nguyên đều là ngựa, dê, bò, nước trong núi xanh, quả thật chính là cảnh tiên nơi trần thế. Con cạn vốn từ nên không thể nào diễn tả hết được vẻ đẹp của nớ”.

 

“Bây giờ chúng ta bay, qua tới đó đúng lúc chập tối, nói không chừng còn có thể ngắm mặt trời lặn nữa”.

 

“Chờ tới tối, chúng ta sẽ dựng lều vải trên thảo nguyên và đốt lửa trại, có thể hát hò nhảy múa quanh đống lửa”.

 

“Muộn một chút lại có thể nằm trên thảo nguyên, ngẩng đầu nhìn ngắm sao trên bầu trời, biết đâu còn có thể thấy sao băng!”

 

Dương Thanh vừa cười vừa nói.

 

Tân Đại Dũng và Tân Y đều hưng phấn, dường như nóng lòng đi tới nơi mà Dương Thanh đã nói.

 

“Cậu Thanh!”

 

Đúng lúc này, Đoàn Vô Nhai dẫn theo Độc Du và Đoàn Ngữ Yên đi tới.

 

“Đúng rồi, con suýt quên nói cho mọi người biết, mấy người này là bạn con, bọn họ cũng sẽ đi cùng chúng ta”.

 

Dương Thanh cười nói, sau đó vội vàng giới thiệu cho bọn họ làm quen với nhau.

 

Thời gian tốt đẹp thường trôi qua rất nhanh.

 

Dường như chỉ chớp mắt đã hết mười phút, Dương Thanh cũng chỉ còn lại năm phút để lên máy bay.

 

“Đi thôi, chúng ta lên máy bay thôi!”

 

Dương Thanh mỉm cười dẫn theo mọi người leo lên một chiếc máy bay tư nhân sang trọng.

 

Vừa lên máy bay, anh đã vừa cười vừa nói: “Mấy ngày nay con phải chấp hành nhiệm vụ nên hơi mệt, con vào trong ngủ một lát, mọi người cứ chơi nhé!”

 

Sau khi máy bay khởi động, Dương Thanh chợt nói.

 

“Anh rể, anh mau đi nghỉ đi, bọn em tự lo cho mình được mài”

 

Tần Y cười nói.

 

Dương Thanh gật đầu và mỉm cười nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Tân Thanh Tâm và Tiêu Tiêu thêm vài giây, sau đó mới xoay người đi tới phòng nghỉ trong cùng.

 

Không ai biết sau khi Dương Thanh vào phòng nghỉ trong cùng đã theo cửa sau xuống khỏi máy bay.

 

“Ùù! Dương Thanh vừa xuống máy bay thì tiếng động cơ máy bay vang lên. Ngay sau đó, chiếc máy bay bắt đầu di chuyển với tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng bay lên không trung.

 

Dương Thanh nhìn máy bay dần biến mất, hai mắt chợt ướt.

 

“Anh Thanh!”

 

Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên.

 

Dương Thanh xoay người lại, nhìn thấy Mã Siêu dẫn theo Ngải Lâm đi tới, Phùng Tiểu Uyển cũng có mặt ở đó.

 

Mấy người đều đỏ mắt nhìn Dương Thanh.

 

Anh cong môi khẽ cười, lần lượt nhìn ba người rồi xoay người đi nhanh về phía trước.

 

Ba người nhìn Dương Thanh bước từng bước rời đi, lại thấy anh đột nhiên vung cánh tay lên và nói với mấy người mà không hề quay lại: “Anh đi đấy!”

 

“Anh Thanh, bọn em chờ anh về!”

 

Mã Siêu hét lớn một tiếng.
 
Chương 2074


Chương 2074:

 

Dương Thanh không trả lời, bước nhanh hơn và leo lên một chiếc máy bay tư nhân khác.

 

Bây giờ thời gian cấp bách, anh phải chạy tới Ninh Châu với tốc độ nhanh nhất.

 

“Chồng, cậu Thanh chắc chắn sẽ bình an trở về, đúng không?”

 

Ngải Lâm năm lấy tay Mã Siêu, giọng hơi nghẹn ngào nói.

 

Mã Siêu nắm chặt tay vợ và nói với giọng điệu vô cùng kiên định: “Anh ấy chắc chắn sẽ về!”

 

“Âm ầm ầm!”

 

Chiếc máy bay tư nhân mà Dương Thanh đang ngồi đã lao lên không trung, nhanh chóng biến mất khỏi bầu trời Yến Đô.

 

Mỗi người đều âm thầm cầu khẩn, hi vọng anh có thể bình yên trở về.

 

“Chúng ta cũng nên rời khỏi Yến Đô thôi”.

 

Mã Siêu liếc nhìn Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển, nói.

 

“Được!”

 

Hai cô đáp, sau đó rời đi cùng anh ta.

 

Bọn họ không biết lần này mình đi tới bao giờ mới có thể trở về nhưng chắc chăn sẽ luôn chờ đợi, cho tới khi biết Dương Thanh quay về, bất kể phải chờ bao lâu.

 

Cùng lúc đó, trong Hoàng phủ của Hoàng tộc họ Đoàn.

 

“Phụ hoàng, chắc Vũ Vũ Lan sẽ đến Ninh Châu trong bốn mươi phút nữa”.

 

Đoàn Vô Hằng nhìn về phía Đoàn Hoàng đang ngồi trên ngai vàng và nói.

 

Từ sau khi Đoàn Hoàng nói cho Đoàn Vô Nhai biết tung tích của Vũ Vũ Lan, lão ta vẫn ngồi trên ngai vàng với vẻ bất an.

 

Cho đến lúc Đoàn Vô Hằng nói chuyện, Đoàn Hoàng mới có phản ứng. Lão ta đứng dậy đi tới ngoài điện Đoàn Hoàng và đứng chắp tay nhìn về phía Ninh Châu.

 

“Ta cũng không biết mình làm vậy rốt cuộc là tốt hay xấu”.

 

Đoàn Hoàng đột nhiên nói với vẻ phức tạp.

 

Dù sao Vũ Vũ Lan cũng là người phụ nữ mà lão ta yêu suốt cả cuộc đời, cho dù bây giờ hai người đã xa nhau bốn mươi năm nhưng lão ta vẫn yêu Vũ Vũ Lan như ngày nào.

 

Đồng thời hôm nay gặp được Vũ Vũ Lan, Đoàn Hoàng có thể cảm giác được bà ta vẫn còn tình cảm với mình.

 

Nếu không, bà ta sẽ không nhẹ tay như vậy, chắc chản bà ta sẽ san bằng Hoàng tộc họ Đoàn.

 

Vũ Vũ Lan rất mạnh nhưng lão ta lại có một dự cảm xấu, vì không điều tra ra được gia thế của Dương Thanh nên lão ta mới thấy lo lắng.

 

Nếu đúng như lão ta suy đoán, Dương Thanh xuất thân từ gia tộc Cổ Võ, với tài năng võ thuật của anh tất nhiên sẽ có cao thủ Siêu Phàm Cảnh âm thầm bảo vệ.

 

Để tránh cho Dương Thanh phát hiện ra, thực lực của đối phương chỉ có thể cao hơn anh.

 

Bản thân Dương Thanh đã là cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh, nếu có người âm thầm bảo vệ mà không để cho anh phát hiện, vậy thực lực sẽ mạnh tới mức nào?

 

Một khi Vũ Vũ Lan muốn giết Dương Thanh, tất nhiên sẽ khiến cho siêu cao thủ ẩn nấp trong bóng tối phải ra mặt.

 

Lão ta nói cho Dương Thanh biết tung tích của Vũ Vũ Lan, nếu có cao thủ gia tộc Cổ Võ giết Vũ Vũ Lan, vậy tương đương với lão ta là kẻ gây họa.

 

Nghĩ đến đây, Đoàn Hoàng càng thấy hổ thẹn hơn.
 
Chương 2075


Chương 2075:

 

“Phụ hoàng đừng lo lắng, Dương Thanh hay Vũ Vũ Lan đều rất mạnh, muốn giết chết bọn họ cũng không dễ dàng gì đâu”.

 

Đoàn Vô Hằng an ủi.

 

Đoàn Hoàng không nói gì nhưng trong đôi mắt vẫn vô cùng lo lắng.

 

Trong lúc Đoàn Hoàng đang lo lắng, Đoàn Vô Nhai ở trên máy bay tư nhân cũng rất lo lắng.

 

Trên đường đi, Tân Y và Tiêu Tiêu đều vô cùng kích động, trên máy bay luôn vang lên tiếng nói cười, chỉ có Tân Thanh Tâm vẫn bất an, thỉnh thoảng lại nhìn về phía phòng nghỉ trong cùng.

 

“Chị Tâm, chị muốn ăn gì không?”

 

Đoàn Ngữ Yên mỉm cười nhìn về phía Tân Thanh Tâm hỏi.

 

Tân Thanh Tâm khẽ lắc đầu: “Chị ăn không vào, cảm ơnl”

 

“Thanh Tâm, chắc cháu mới ngồi máy bay tư nhân lần đầu nhỉ? Có phải cháu thấy hơi căng thẳng không?”

 

Đoàn Vô Nhai cũng nói: “Thật ra lần đầu chú ngồi máy bay tư nhân cũng thấy không quen nhưng nghĩ lại thì chẳng khác với máy bay chở khách bình thường, điểm khác biệt duy nhất là máy bay tư nhân càng rộng hơn, sang trọng hơn thôi”.

 

Ông ta sợ rằng Tân Thanh Tâm đột nhiên chạy vào phòng nghỉ tìm Dương Thanh nên chủ động †ìm đề tài nói chuyện với cô.

 

Tân Thanh Tâm cười gượng, trông vẫn có vẻ †âm sự nặng nề.

 

“Mẹ, sao bố không chơi với Tiêu Tiêu?”

 

Tiêu Tiêu chợt hỏi, còn liếc nhìn về phía phòng nghỉ.

 

Giờ phút này, mặt hai người Đoàn Vô Nhai và Đoàn Ngữ Yên đều biến sắc và căng thẳng.

 

Tân Thanh Tâm hơi do dự. Từ sau khi lên chiếc máy bay này, cô vẫn thấy bất an, luôn cảm giác như Dương Thanh giấu mình chuyện gì đó.

 

Đặc biệt là trước khi máy bay cất cánh, lúc Dương Thanh nói muốn đi nghỉ còn nhìn cô và Tiêu Tiêu với ánh mắt vô cùng lưu luyến.

 

Bây giờ nghe con gái nói vậy, cô dường như †ìm được lý do để mình đến làm phiền Dương Thanh nghỉ ngơi.

 

“Vậy chúng ta đi tìm bố, được không?”

 

Tân Thanh Tâm nói.

 

“Được!”

 

Trên gương mặt nhỏ nhản Tiêu Tiêu vô cùng vui mừng.

 

Cô bé đã mấy ngày không gặp bố, giờ khó lắm mới gặp được, chỉ muốn bố chơi với mình.

 

“Chị Tâm!”

 

Đoàn Ngữ Yên vội vàng kéo tay Tân Thanh Tâm.

 

Tân Thanh Tâm thoáng ngây người nhìn Đoàn Ngữ Yên với vẻ nghỉ ngờ: “Ngữ Yên, em làm gì vậy?”

 

“Chị Tâm, mấy ngày nay anh Thanh đã quá mệt mỏi rồi, chị để cho anh ấy được nghỉ ngơi thêm một lát đi!”

 

Đoàn Ngữ Yên cố găng nói chuyện thật bình tĩnh.

 

Cô ấy không hay lừa người, đây là lần đầu tiên nên vẻ mặt không được tự nhiên.

 

Đặc biệt là khi Tân Thanh Tâm cứ nhìn chằm chăm vào cô ấy, khiến cô ấy có cảm giác như bị nhìn thấu.
 
Chương 2076


Chương 2076:

 

“Thanh Tâm, Ngữ Yên nói đúng đấy. Dương Thanh quá mệt rồi, con để cho nó nghỉ ngơi thêm một lát. Chờ tới lúc xuống máy bay, chúng ta lại đánh thức nó sau”.

 

Tân Đại Dũng cũng nói.

 

Tần Y cười xấu, nói với Tân Thanh Tâm: “Chị, em thấy chị vẫn luôn có vẻ tâm sự nặng nề, thật ra là chị không gặp anh rể mấy ngày nên nhớ anh ấy chứ gì?”

 

Tần Thanh Tâm lập tức đỏ mặt, liếc nhìn về phía phòng nghỉ.

 

Đoàn Vô Nhai và Đoàn Ngữ Yên biết rõ chân tướng đều căng thẳng nhìn Tân Thanh Tâm. Nếu cô cứ kiên trì muốn đi tìm Dương Thanh, vậy bọn họ phải làm thế nào?

 

“Ngữ Yên, hình như em rất sợ chị tới phòng nghỉ tìm Dương Thanh?”

 

Tần Thanh Tâm đột nhiên nhìn chằm chằm vào mắt Đoàn Ngữ Yên.

 

Đoàn Vô Nhai thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Tân Thanh Tâm, thầm nghĩ không xong rồi.

 

Đoàn Ngữ Yên mới nói dối lần đầu tiên, sao có thể chịu được khi Tân Thanh Tâm cứ nhìn chăm chăm như vậy? Cô ấy nhất thời hoảng loạn, ánh mắt né tránh.

 

“Tiêu Tiêu, chúng ta đi tìm bố!”

 

Tân Thanh Tâm càng thấy bất an hơn, kéo Tiêu Tiêu đi về phía phòng nghỉ.

 

“Thanh Tâm, cháu không được vào đó Đoàn Vô Nhai nhanh nhẹn chắn trước cửa phòng nghỉ, nói với vẻ kiên định.

 

Dương Thanh đã giao nhiệm vụ bảo vệ người nhà cho ông ta, bây giờ vấn chưa tới nơi, nếu Tân Thanh Tâm biết Dương Thanh không ở trên máy bay, chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

 

Ông ta là người sỉ tình, cũng biết tình cảm giữa Tần Thanh Tâm và Dương Thanh sâu sắc đến mức nào.

 

Một khi Tân Thanh Tâm mất kiểm soát, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

 

“Chú Đoàn, xin chú tránh ral”

 

Nỗi bất an trong lòng Tân Thanh Tâm ngày càng mãnh liệt.

 

Đoàn Ngữ Yên không dám nhìn thẳng vào mất cô, bây giờ Đoàn Vô Nhai cũng định ngăn cô vào phòng nghỉ, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó không hay rồi.

 

Lúc này, Tân Đại Dũng và Tân Y cũng nhận ra sự khác thường.

 

“Rất xin lỗi, nếu không có mệnh lệnh từ cậu Thanh, chú sẽ không cho bất cứ ai bước vào phòng nghỉ!”

 

Đoàn Vô Nhai đứng ở cửa ra vào, kiên định nói.

 

“Chú Đoàn, chú nói cho cháu biết, có phải anh ấy không còn ở trong đó nữa không?”

 

Mắt Tần Thanh Tâm đỏ hoe, giọng cũng hơi nghẹn ngào.

 

Đoàn Vô Nhai thầm giật mình, cô gái này đã phát hiện rồi ư?

 

“Thanh Tâm, cháu nói gì thế?”

 

Đoàn Vô Nhaigiả vờ ngờ vực: “Chúng ta đã tận mắt thấy cậu Thanh đi nghỉ ngơi, sao cậu ấy lại không ở trong đó được?”

 

Vừa nãy Đoàn Ngữ Yên suýt để lộ chuyện nên bây giờ không dám nói tiếp nữa, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy tràn ngập vẻ tự trách và áy náy.

 

“Thanh Tâm, con sao vậy?”

 

Tân Đại Dũng bước đến bên Tân Thanh Tâm, hỏi với vẻ khó hiểu.

 

Tân Y cũng kéo tay Tân Thanh Tâm, nói với vẻ lo âu: “Chị, chị nói thế là sao chứ? Chảng phải anh rể đã vào đó nghỉ ngơi ư?”

 

Mắt Tân Thanh Tâm đỏ hoe: “Chị có linh cảm, Dương Thanh không còn ở trong đó nữa rồi”.
 
Chương 2077


Chương 2077:

 

“Sao có thể chứ?”

 

Lúc này Tân Đại Dũng cũng cảm thấy Tân Thanh Tâm đang gây chuyện, ông ấy mỉm cười: “Con thấy Dương Thanh mệt quá nên không yên tâm ư?”

 

Tân Thanh Tâm nhìn về phía Đoàn Vô Nhai, nói với vẻ cầu khẩn: “Chú Đoàn, xem như cháu xin chú, cho cháu vào đó xem sao được không?”

 

“Nếu anh ấy ở trong đó, cháu sẽ lặng lẽ rời đi chứ không quấy rầy”.

 

“Cháu chỉ muốn xác nhận anh ấy vẫn ở trên máy bay mà thôi!”

 

Thấy Tân Thanh Tâm như thế, Đoàn Vô Nhaisợ hết hồn, vội nói: “Thanh Tâm, cháu nói quá rồi!”

 

“Không phải chú không cho cháu vào, mà cậu Thanh đã có lệnh, không cho phép bất cứ ai vào trong, chú chỉ làm theo mà thôi, hy vọng cháu hiểu cho chú nhé”.

 

Ông ta chỉ có thể nói vậy.

 

Ngay cả Tân Y cũng cảm thấy khác thường, bèn nhìn về phía Đoàn Vô Nhai: “Chú Đoàn, chị cháu chỉ muốn vào xem thôi cũng không được Toài “Chẳng lẽ ngay cả người làm vợ như chị ấy cũng không có tư cách nhìn anh ấy một cái ư?”

 

Đoàn Vô Nhai vẫn kiên định như cũ, lắc đầu: “Rất xin lỗi!”

 

Nhìn dámg vẻ gần như vô tình của Đoàn Vô Nhai, Tân Thanh Tâm bỗng thấy hơi tuyệt vọng.

 

“Tránh ra!”

 

Tân Y không thể chịu nổi nữa, tức giận quát lên vớiĐoàn Vô Nhai: “Chú tránh ra cho cháu!”

 

Đoàn Vô Nhai vẫn thờ ơ như một tòa tháp sắt, cho dù Tần Y đẩy kiểu gì thì cũng không di chuyển.

 

“Anh rể!”

 

Tần Y bỗng hô lớn: “Anh rể, rốt cuộc anh đang làm gì? Tại sao không cho bọn em vào chứ?”

 

“Anh rể, anh có nghe thấy không?”

 

“Nếu anh nghe thấy thì mau ra ngoài đi!”

 

Thấy Tân Y hét lớn như thế, Đoàn Vô Nhai vô cùng ngạc nhiên.

 

Tuy ông ta đang chặn cửa phòng nghỉ nhưng không thể ngăn Tân Y hét.

 

Nhưng cho dù Tân Y gọi thế nào thì trong phòng vẫn im re.

 

Nước mắt Tân Thanh Tâm lập tức rơi lã chã: “Dương Thanh, rốt cuộc anh đang ở đâu?”

 

Tân Y cũng có vẻ ngơ ngác: “Anh rể không ở trong đó thật à?”

 

Cô ta gọi bao nhiêu câu như thế mà Dương Thanh vần không trả lời, tức là Dương Thanh không hề ở đây.

 

Tân Đại Dũng cũng ngơ ngác: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Chẳng phải Dương Thanh đã lên máy bay với chúng ta ư? Rõ ràng bố thấy nó vào phòng nghỉ mài!”

 

Nhìn đám người đang bi thương, Đoàn Vô Nhai cắn răng, mắt đỏ hoe, chợt nói: “Đúng là cậu Thanh không ở trên máy bay!”

 

“Dương Thanh!”

 

Tân Thanh Tâm khóc lóc gọi rồi lao thẳng vào phòng nghỉ.

 

Nhưng phòng nghỉ trống không, làm gì còn bóng dáng của Dương Thanh nữa?

 

Tân Y và Tân Đại Dũng cũng vội chạy vào, đều sững sờ.
 
Chương 2078


Chương 2078:

 

“Chú Đoàn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế, Dương Thanh đâu rồi? Xin chú nói cho cháu biết, được không?”

 

Tân Thanh Tâm không thấy Dương Thanh đâu, sắp phát điên đến nơi rồi. Cô kích động nói lớn.

 

“Cậu ấy đi rồi!”

 

Đoàn Vô Nhai im lặng một lúc lâu rồi mới nói.

 

“Đi? Anh ấy đi đâu? Tại sao phải đi chứ?”

 

Tân Thanh Tâm kích động hét lớn: “Rốt cuộc anh ấy đang ở đâu? Chú mau nói cho cháu biết, rốt cuộc anh ấy đang ở đâu?”

 

“Chú Đoàn, cháu xin chú, cháu lạy chú, chú nói cho cháu biết rốt cuộc anh ấy đi đâu được không, xin chú nói cho cháu biết được không?”

 

Tần Thanh Tâm nói rồi định quỳ xuống.

 

“Thanh Tâm, đừng làm thết”

 

Đoàn Vô Nhai vội kéo Tân Thanh Tâm dậy, thấy Tân Thanh Tâm kích động như thế, ông ta cũng không vui vẻ gì cho cam.

 

“Chú mau nói đi, rốt cuộc anh rể cháu đi đâu rồi?”

 

Tần Y cũng hoảng hốt, chất vấn Đoàn Vô Nhai.

 

“Cậu Thanh đắc tội với một nhân vật lớn rất lợi hại, ngay cả cậu ấy cũng không nắm chắc răng sẽ thắng, thế nên cậu ấy mới cử chú đi bảo vệ mọi người”.

 

Rốt cuộc Đoàn Vô Nhai cũng mở miệng, nghiêm nghị nói: “Nếu cậu ấy ở với mọi người thì chỉ làm liên lụy tới mọi người mà thôi, thế nên cậu ấy đã rời khỏi Yến Đô, đến một nơi không ai tìm thấy rồi”.

 

“Sau khi nguy cơ này qua đi, cậu ấy sẽ về tìm mọi người”.

 

Đoàn Vô Nhai nói nửa thật nửa giả.

 

Nếu nói cho đám Tần Thanh Tâm biết chuyện lần này Dương Thanh đang lành ít dữ nhiều, chắc chăn họ sẽ không chấp nhận nổi.

 

Nhưng dù vậy, Tân Thanh Tâm vẫn không thể chấp nhận.

 

“Dương Thanh, đồ khốn! Anh đã nói cả đời này anh sẽ không rời khỏi em và con cơ mà, anh lừa em, anh lừa em…”

 

Sau khi nghe thấy Đoàn Vô Nhai nói thế, người Tân Thanh Tâm mềm nhũn, gào khóc.

 

Trong mắt cô, Dương Thanh chính là anh hùng vạn năng, không có phiền phức nào mà anh không giải quyết được.

 

Nhưng bây giờ, Dương Thanh đã lừa họ rời khỏi Yến Đô, tức là kẻ địch lần này rất mạnh.

 

Cùng lúc đó, chiếc máy bay tư nhân mà Dương Thanh đang ngồi chậm rãi đáp xuống sân bay quốc tế ở Ninh Châu.

 

“Còn năm phút!”

 

Sau khi xuống máy bay, Dương Thanh nhìn đồng hồ, năm phút nữa chuyến bay quốc tế mà Vũ Vũ Lan ngồi sẽ đến.

 

Đúng năm phút sau, tiếng ù ù vang lên, một chiếc máy bay hành khách đáp xuống.

 

Cùng lúc đó, khí thế đáng sợ cũng bùng nổ từ người Dương Thanh.

 

Anh đến Ninh Châu là để ngăn cản Vũ Vũ Lan, một khi anh phóng khí thế ra, chắc chắn Vũ Vũ Lan sẽ cảm nhận được.

 

Quả nhiên ngay sau đó, một luồng khí thế đáng sợ hơn lập tức lao ra khỏi máy bay hành khách rồi khóa chặt lấy Dương Thanh.
 
Chương 2079


Chương 2079:

 

Năm phút sau, ở đỉnh Ninh Sơn, hai bóng người đang đứng đối diện nhau.

 

“Chính cậu đã giết con trai tôi à?”

 

Vũ Vũ Lan nhìn Dương Thanh với nét mặt dữ tợn.

 

Bà ta đã biết người giết Đoàn Vô Viêm chính là một cao thủ Siêu Phàm Cảnh mới 28 tuổi, tuy Dương Thanh chưa nói mình là ai, nhưng khí thế của anh đã đạt đến Siêu Phàm Nhất Cảnh rồi.

 

Do đó bà ta dễ dàng đoán được thân phận của Dương Thanh.

 

“Đoàn Vô Viêm đáng chết!”

 

Dương Thanh bình tĩnh nói, xem như đang trả lời Vũ Vũ Lan.

 

“Cậu chán sống rồi!”

 

Vũ Vũ Lan nổi giận, khí thế đáng sợ lập tức bùng nổ từ người bà ta, bao trùm lấy Dương Thanh.

 

Ngay cả người mạnh như Dương Thanh cũng cảm nhận được áp lực cực lớn, vai anh nặng tru như bị núi đè.

 

Đây chính là sự áp đảo tuyệt đối về thực lực.

 

Trong võ thuật, khí thế của người có cảnh giới cao hơn sẽ mang lại áp lực khổng lồ cho người ở cảnh giới thấp.

 

“Rầm!”

 

Tảng đá dưới chân Vũ Vũ Lan bỗng vỡ tan.

 

“Tên nhãi kia, tôi không giết loại vô danh tiểu tốt, hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu là ai?”

 

Vũ Vũ Lan nhìn Dương Thanh với vẻ mặt dữ tợn, tức giận chất vấn.

 

Tuy bà ta rất muốn giết Dương Thanh, nhưng cũng hiểu chắc chắn cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh trẻ như vậy sẽ có lai lịch khó lường.

 

Nếu việc giết Dương Thanh sẽ mang đến tai ương cho Hoàng tộc họ Vũ, có lẽ bà ta có thể tạm thời buông bỏ thù hận.

 

Dương Thanh có vẻ cay đẳng, đương nhiên anh biết Vũ Vũ Lan hỏi về thân phận của anh vì bà ta đang kiêng dè.

 

Nhưng anh cũng không biết mình có bối cảnh khó lường gì nữa.

 

“Bà chưa có tư cách biết tôi là ai đâu!”

 

Dương Thanh lạnh lùng nói.

 

Không ngờ bây giờ anh lại lưu lạc đến mức phải cáo mượn oai hùm.

 

Chỉ cần cho anh thêm một khoảng thời gian, chắc chắn thực lực của anh sẽ tăng lên.

 

Cho dù anh chỉ đột phá đến Siêu Phàm Nhị Cảnh thì cũng không cần bị động như bây giờ nữa.

 

“Tôi cũng đang muốn xem xem tại sao tôi lại chưa đủ tư cách để biết thân phận của cậu đây”.

 

Vũ Vũ Lan tức giận quát, hơi nhích chân, lập tức biến mất.

 

Dương Thanh vẫn luôn cảnh giác, đúng lúcVũ Vũ Lan di chuyển, anh cũng hành động theo.

 

“Rầm!”

 

Nhưng anh vừa nhúc nhích thì đã cảm nhận được một luông sức mạnh không thể ngăn cản đập thẳng vào ngực mình.

 

Sau tiếng động vang rền, người Dương Thanh đập mạnh vào một tảng đá.
 
Chương 2080


Chương 2080:

 

Dưới sự va chạm mãnh liệt này, tảng đá cao khoảng 2 mét kia lập tức chia năm xẻ bảy.

 

“Phụt!”

 

Dương Thanh hộc máu, sắc mặt tái mét.

 

Anh cứ tưởng, cho dù mình không thắng nổi thì vãn có thể miễn cưỡng đỡ mấy chiêu của Vũ Vũ Lan, nào ngờ ngay cả một chiêu anh cũng không tiếp được.

 

“Hừi”

 

Vũ Vũ Lan hừ lạnh, khinh thường nhìn Dương Thanh: “Đúng là không biết tự lượng sức mình!”

 

“Nói cho tôi biết đi, rốt cuộc cậu là ai thế?”

 

Vũ Vũ Lan giẫm lên ngực Dương Thanh, nghiêm nghị hỏi.

 

Cú giãm này của bà ta như đá tảng nặng nghìn cân, khiến Dương Thanh không sao thở nổi.

 

“Bà… bà không có tư cách biết!”

 

Mắt Dương Thanh đỏ ngầu, anh căm tức nhìn Vũ Vũ Lan, nói một cách khó khăn.

 

“Râm!”

 

Anh vừa dứt lời, Vũ Vũ Lan lại đá bay anh.

 

Vết thương của anh ngày càng nặng.

 

Anh cảm nhận được, hình như nội tạng của anh đã bị lệch đi rồi, cảm giác này đúng là khó chịu gần chết.

 

Một bình sứ trắng bồng xuất hiện trong tay anh, đây là thuốc mà Phùng Tiểu Uyển cho anh, nếu chưa đến lúc bất đắc dĩ thì không được dùng.

 

Trong bình chỉ có ba viên thuốc, sẽ giúp thực lực của anh tăng mạnh, nhưng tác dụng phụ cũng lớn vô cùng.

 

Bây giờ anh không thể chống lại cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh Vũ Vũ Lan, chắc cũng được coi là tình huống bất đắc dĩ rồi chứ?

 

Dương Thanh mỉm cười cay đẳng, lập tức dốc cả ba viên thuốc vào miệng.

 

Thuốc vừa vào miệng đã tan ngay, mùi thuốc rất nồng tràn ngập trong miệng anh.

 

“Thịch thịch thịch!”

 

Ngay sau đó, tim anh bỗng đập rất nhanh, thậm chí anh còn nghe thấy tiếng tim mình đập nữa.

 

€ó lẽ nhịp tim của anh phải nhanh gấp đôi lúc bình thường.

 

Theo sự tăng dần của nhịp tim, Dương Thanh cảm nhận được máu trong người mình đang sôi trào, các tế bào của cơ thể đang hấp thu dược hiệu vô cùng mạnh mẽ.

 

Không những thế, một luồng sức mạnh đáng sợ đang lan ra khắp người anh.

 

Anh thấy toàn thân mình tràn ngập sức mạnh.

 

“Ừm?”

 

Đương nhiên Vũ Vũ Lan cũng phát hiện sự biến đổi của Dương Thanh, lập tức nhíu mày, sắc mặt hơi nghiêm nghị.

 

Đương nhiên bà ta có thể cảm nhận rõ, chỉ †rong mấy giây ngắn ngủi, thực lực của Dương Thanh đã tăng từ Siêu Phàm Nhất Cảnh lên đến Siêu Phàm Nhị Cảnh rồi.

 

Ngay cả thiên tài số một của Hoàng tộc họ Vũ như bà ta cũng chỉ mới nghe về loại thuốc giúp tăng một cảnh giới ở Siêu Phàm Cảnh, chứ chưa bao giờ được dùng.
 
Chương 2081


Chương 2081:

 

Nghe nói chỉ đại sư luyện đan của gia tộc Cổ Võ mới sản xuất được loại thuốc này.

 

Bây giờ, Dương Thanh lại có loại thuốc với dược hiệu mạnh mẽ như thế, chẳng lẽ anh đến từ gia tộc Cổ Võ ư?

 

Nếu đúng thế thật thì hơi phiền.

 

Sắc mặt Vũ Vũ Lan vô cùng khó coi.

 

Một bên là việc báo thù rửa hận cho con, một bên là an nguy của Hoàng tộc họ Vũ.

 

Nếu Dương Thanh là người của gia tộc Cổ Võ thật, một khi anh chết dưới tay bà ta, Hoàng tộc họ Vũ sẽ gặp phải tai ương rất lớn.

 

“Rốt cuộc cậu là ai?”

 

Vũ Vũ Lan nghiến răng nghiến lợi.

 

“Cho dù bà hỏi thêm mười nghìn lần nữa thì câu trả lời cũng chỉ có một, bà chưa có tư cách biết đâu!”

 

Ý chí chiến đấu của Dương Thanh lập tức sôi trào.

 

Tuy thực lực của anh đã tăng mạnh, nhưng anh cũng hiểu, nếu muốn đánh bại Vũ Vũ Lan thì còn thiếu nhiều lắm.

 

“Râm!”

 

Tảng đá dưới chân anh lập tức vỡ nát, anh lao tới chỗ Vũ Vũ Lan.

 

Lần này, anh chủ động tấn công.

 

“, “Râm rầm rầm Hai người lập tức lao vào nhau, sức mạnh khủng khiếp khiến đá tảng dưới chân họ vỡ vụn.

 

Vũ Vũ Lan vấn chưa đánh hết sức, rõ ràng đang kiêng dè thân phận của Dương Thanh.

 

Dương Thanh mừng thầm, xem ra hành động cáo mượn oai hùm của anh đã dọa được Vũ Vũ Lan, chỉ cần anh sống sót, đến lần gặp mặt sau, chắc chăn anh sẽ không thua Vũ Vũ Lan nữa!

 

Anh thầm thề trong lòng.

 

“Khốn kiếp, cậu chán sống rồi!”

 

Vũ Vũ Lan bỗng tức giận quát, đập vào ngực Dương Thanh.

 

Không có gì bất ngờ, Dương Thanh lại bay ra xa.

 

“Nếu cậu không nói cho tôi biết cậu là ai, tôi đành giết cậu vậy!”

 

Vũ Vũ Lan nói với vẻ mặt đằng đăng sát khí.

 

Sau khi bị đánh bay, rốt cuộc Dương Thanh cũng nhận ra Vũ Vũ Lan định giết anh thật.

 

“Chết đi!”

 

Vũ Vũ Lan tức giận quát, một luồng sát khí đáng sợ lập tức bao trùm lấy Dương Thanh.

 

Dương Thanh cảm thấy vô cùng không cam lòng, vào giây phút này, trong đầu anh bỗng xuất hiện bóng dáng của vợ, con gái, Mã Siêu và rất nhiều người khác.

 

Nếu anh chết, họ phải làm thế nào đây?

 

Dương Thanh cản răng: “Tôi chưa thể chết được!”

 

Dương Thanh tức giận quát, ý chí chiến đấu phun trào, dường như có một con dã thú trong người anh vừa tỉnh lại.

 

Khí thế hung hãn bùng nổ từ cơ thể anh.
 
Chương 2082


Chương 2082:

 

“Chết đi cho tôi!”

 

Vũ Vũ Lan tức giận quát rồi tấn công.

 

“Rầm!”

 

Đất đá ở chỗ Dương Thanhvừa đứng lập tức vỡ nát.

 

Điều khiếnVũ Vũ Lan khiếp sợ chính là, Dương Thanh có thể né được đòn tấn công từ cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh như bà ta.

 

Điều khiến bà ta kinh hãi hơn nữa chính là khí thế mạnh mẽ vượt xa Siêu Phàm Nhị Cảnh đang bùng nổ từ người Dương Thanh.

 

Ngay cả bà ta cũng thấy tim đập thình thịch.

 

“Sao có thể chứ?”

 

Vũ Vũ Lan mở to mắt với vẻ không dám tin.

 

Bà ta là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh nên biết rõ, nếu muốn tăng thực lực từ Siêu Phàm Nhất Cảnh lên Siêu Phàm Tam Cảnh thì khó khăn tới mức nào.

 

Ngay cả bà ta cũng chưa bao giờ nghe nói đến chuyện đó.

 

Vừa nãy Dương Thanh đã tăng thực lực lên đến Siêu Phàm Nhị Cảnh nhờ thuốc, chuyện đó đã khiến Vũ Vũ Lan bất ngờ lắm rồi, nào ngờ bây giờ Dương Thanh lại khiến bà ta kinh hãi hơn.

 

“Sức mạnh này không phải của cậu tal”

 

Vũ Vũ Lan bỗng hoảng sợ nói.

 

Bà ta thấy rõ, mái tóc đen của Dương Thanh đang dần chuyển sang màu trắng.

 

Đồng thời, mắt Dương Thanh cũng đỏ ngầu, trông như một con dã thú vậy.

 

Khí thế của anh dần đạt đến đỉnh của Siêu Phàm Tam Cảnh, nếu tiến thêm một bước thì sẽ là Siêu Phàm Tứ Cảnh.

 

Ánh mắt Vũ Vũ Lan nghiêm nghị chưa từng có, bà ta không biết Dương Thanh đã gặp chuyện gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận được Dương Thanh lúc này rất nguy hiểm.

 

Ngay cả bà ta cũng chưa chắc đã là đối thủ của anh.

 

Hôm nay bà ta không còn cơ hội giết Dương Thanh để báo thù rửa hận nữa rồi.

 

Lúc này Dương Thanh đang thấy vô cùng đau đớn, anh cảm nhận được một luồng sức mạnh đáng sợ đang không ngừng xé rách cơ thể anh, ăn mòn lý trí của anh.

 

Anh đã quá quen với cảm giác này, đó chính là cảm giác sau khi uống liều thuốc hoàn mỹ.

 

Nhưng chẳng phải liều thuốc hoàn mỹ đã bị anh hấp thu hết rồi ư?

 

Tại sao anh vẫn thành ra thế này chứ?

 

“Này, rốt cuộc trên người cậu đang xảy ra chuyện gì vậy?”

 

Vũ Vũ Lan nghiêm nghị chất vấn.

 

Dương Thanh chợt ngẩng đầu, mắt đỏ ngầu.

 

Ánh mắt anh khiến Vũ Vũ Lan có ảo giác, bà ta đang bị ác ma của địa ngục nhắm trúng chứ không phải con người, cơ thể bà ta bỗng run lên.

 

“Giết!”

 

Dương Thanh chợt nói bằng giọng khàn đặc.

 

Sau đó anh lập tức biến mất.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom