Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 1792: 1792: Nhường Chỗ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Hoàng thành Diệp nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu, tất cả cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đều đến Hoàng phủ họ Diệp.

Trong điện Diệp Hoàng, Diệp Lâm ngồi trên ngai vàng, lạnh lùng nhìn quanh rồi nói: “Ba tiếng nữa, Dương Thanh sẽ dẫn hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh đến Hoàng thành Diệp”.

Lão ta vừa dứt lời, hơn mười cao thủ từ Thần Cảnh đỉnh phong trở lên đang có mặt đều biến sắc.

Bảy ngày trước, Hoàng tộc họ Diệp đã tổ chức tiệc mừng thọ cho Diệp Lâm ở Yến Đô, hầu hết người ở đây đều đã tới Yến Đô, cũng tận mắt chứng kiến Dương Thanh mạnh đến mức nào.

Cho dù Diệp Lâm và Lưu lão quái liên thủ thì cũng không thể giết nổi Dương Thanh, còn phải chạy trối chết, nhưng bây giờ Diệp Lâm lại nói, ba tiếng nữa Dương Thanh sẽ tới đây.

Có thể tưởng tượng được các cao thủ ở đây đang sợ hãi đến mức nào sau khi biết tin này.

“Lão Hoàng Chủ, đừng nói ngài gọi chúng tôi đến đây để đối phó với Dương Thanh nhé?”  
Lúc này, một cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh chợt hỏi.

Diệp Lâm cũng không giấu giếm ý đồ của mình, gật nhẹ đầu, trầm giọng nói: “Chắc các vị đều biết Dương Thanh mạnh đến mức nào, nếu chỉ có mình tôi thì rất khó giết được Dương Thanh, do đó mới cần mọi người hỗ trợ để tiêu diệt Dương Thanh ở Hoàng thành Diệp”.


“Lão Hoàng Chủ, trong số chúng tôi, không có ai đạt đến Siêu Phàm Cảnh hết, cho dù chúng tôi muốn giúp ngài thì cũng không giúp nổi đâu!”  
“Đúng thế, dưới Siêu Phàm Cảnh đều là sâu kiến, chỉ e chúng tôi còn chưa chạm được vào người Dương Thanh thì đã bị cậu ta giết rồi”.

“Lão Hoàng Chủ, tôi đề nghị ngài liên lạc với Lưu lão quái ở Miêu Thành để nhờ ông ta giúp đỡ, có lẽ sẽ giết được Dương Thanh”.

…  
Trong lúc nhất thời, đám người thi nhau nói.

Họ đều không ngu, Diệp Lâm bảo họ giúp để họ làm bia đỡ đạn cho mình, nhưng Diệp Lâm và Lưu lão quái đã liên thủ mà vẫn không giết nổi Dương Thanh, sao mấy con tép riu chưa đột phá Siêu Phàm Cảnh như họ có thể giúp được lão ta chứ?  
Diệp Lâm sầm mặt, chờ đám người im lặng rồi mới lạnh lùng nói: “Tức là các vị không định phối hợp với tôi à?”  
“Lão Hoàng Chủ, không phải chúng tôi không phối hợp, mà vì thực lực của chúng tôi quá yếu…”  
Một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đứng dậy, mở miệng nói, nhưng ông ta chưa dứt lời thì đã im bặt.

Một cây bút ghim vào giữa lông mày ông ta, chỉ còn một nửa bên ngoài.

Trong lúc nhất thời, xung quanh lặng ngắt!  
Những cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh vừa phản đối đều im re, không dám hó hé gì.

“Còn ai có ý kiến khác nữa không?”, Diệp Lâm nhìn quanh, lạnh lùng nói.

Lão ta đã giết mất người có ý kiến khác rồi, làm gì còn ai dám nói không nữa?  
Trong lúc nhất thời, không ai dám đứng ra, mọi người đều im lặng.

Diệp Lâm nói: “Nếu không còn ý kiến gì khác, sắp tới mọi người cứ im lặng làm theo lời tôi đi”.

“Tôi biết thực lực của Dương Thanh rất mạnh, mọi người đều chưa bước vào Siêu Phàm Cảnh, có lẽ sẽ không chịu nổi một đòn từ Dương Thanh”.

“Nhưng cũng không sao, tôi không cần mọi người đối phó với Dương Thanh, chỉ cần mọi người liên thủ, ngăn cản anh em nhà họ Tống mười phút giúp tôi là được”.


“Chỉ cần mọi người ngăn cản anh em nhà họ Tống trong mười phút, tôi cam đoan sẽ giết được Dương Thanh rồi đi giúp mọi người”.

Nghe thấy thế, các cao thủ của Hoàng thành Diệp nhìn nhau, một cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh đánh liều hỏi: “Lão Hoàng Chủ, anh em nhà họ Tống cũng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, cho dù chúng tôi liên thủ thì có lẽ cũng rất khó ngăn cản họ trong mười phút”.

Diệp Lâm nói: “Cứ yên tâm, tôi không để mọi người đi chịu chết đâu”.

Lão ta nói rồi lấy một cuốn sách cũ nát ra: “Ở chỗ tôi có một cuốn sách về thuật hợp kích, nội dung cũng như tên, cần rất nhiều cao thủ hợp sức với nhau để phát huy thực lực mạnh mẽ”.

“Thuật hợp kích này vô cùng đơn giản, chỉ cần nửa tiếng để học thành công, chúng ta không nói nhảm nữa, mọi người bắt đầu luyện tập đi, cố gắng nắm giữ thuật hợp kích trong hai mươi phút, thời gian còn lại thì phối hợp với nhau cho nhuần nhuyễn trước khi Dương Thanh xuất hiện”.

Lão ta vừa dứt lời, mọi người đều có vẻ mừng rỡ.

Họ cứ tưởng Diệp Lâm sẽ bắt họ đi chịu chết, thì ra lão ta đã chuẩn bị trước rồi.

Ở đây có tổng cộng mười tám cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh, mười tám cao thủ nhanh chóng tiến vào trạng thái huấn luyện thuật hợp kích.

“Thuật hợp kích cần các cao thủ tham gia duy trì thực lực gần như ngang nhau thì mới có thể khiến thực lực của mười tám cao thủ chồng lên nhau, phát huy đòn mạnh nhất”.

“Trong số những người ở đây, có mười lăm cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, ba cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh, khi dùng thuật hợp kích, các cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong hãy dốc hết sức mình, còn ba cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh thì chỉ cần giữ thực lực ở mức Thần Cảnh đỉnh phong thôi”.

“Được rồi, mọi người tiếp tục đi!”  

Diệp Lâm đích thân chỉ đạo.

Khi biết Dương Thanh sắp đến Hoàng thành Diệp, lão ta không sao bình tĩnh nổi, tuy Hoàng thành Diệp đã có người bảo vệ nhưng lão ta vẫn rất lo lắng.

Dù sao lần này, bên cạnh Dương Thanh còn có hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh.

Tuy lão ta đã đột phá Siêu Phàm Lục Cảnh, nhưng thực lực mạnh nhất của Dương Thanh vào bảy ngày trước cũng đã ngang ngửa với Siêu Phàm Lục Cảnh rồi.

Lão ta có thể đối phó với Dương Thanh, nhưng anh em nhà họ Tống thì đành để mười tám cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh đối phó.

Dương Thanh ngồi tại chỗ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Ê!”  
Đúng lúc anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng có người vỗ vai anh, lạnh lùng nói: “Thằng nhãi, mày ra sau ngồi đi”.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể
.

 
Chương 1793: 1793: Là Ai


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




“Coi chừng!”
Cô gái trẻ đang ngồi cạnh Dương Thanh lập tức hô lên kinh hãi, thu hút sự chú ý của vô số người.

“Bộp!”
Đúng lúc thanh niên kia sắp đấm trúng mặt Dương Thanh, anh bỗng vươn tay ra, giữ lấy cổ tay đối phương.

“Buông ra!” Thanh niên kia lập tức kêu đau, giận dữ nói.

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Xin lỗi đi!”
Anh vốn không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi lên máy bay, anh vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, giờ tự dưng lại bị người ta làm phiền, chuyện này khiến anh rất bực bội.

Nếu đây không phải nơi công cộng, hành vi của đối phương đã đủ để anh đánh hắn tàn tật rồi.

Thanh niên định đánh Dương Thanh tức giận nói: “Xin lỗi á? Tao tên Diệp Thiên Minh, họ Diệp, chuyến bay này đang đi đến Hoàng thành Diệp đấy, mày chắc chắn rằng mày vẫn muốn tao xin lỗi à?”
“Nếu bây giờ mày buông tay ra rồi đổi chỗ với tao, tao sẽ xem như chưa có gì xảy ra, bằng không mày tự chịu hậu quả!”
Dương Thanh nhíu mày, nhìn thanh niên kia bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Mày là người của Hoàng tộc họ Diệp à?”
“Hừ!”

Diệp Thiên Minh ngạo nghễ nói: “Mày biết sự lợi hại của tao rồi chứ gì? Nếu đã biết thì mau buông tay rồi cút đi!”
“Vậy tao cũng cảnh cáo mày, nếu mày lập tức xin lỗi tao rồi biến đi, tao sẽ cho mày sống thêm một khoảng thời gian nữa”.

Dương Thanh nói bằng giọng đằng đằng sát khí.

Nếu đối phương không nhắc đến thân phận của mình, có lẽ Dương Thanh sẽ không so đo với hắn, dù sao đây cũng là nơi công cộng, nhưng không ngờ hắn lại là người của Hoàng tộc họ Diệp.

Mà lần này, anh cũng đang định đến đó, không ngờ còn chưa xuống máy bay thì đã gặp phải người của Hoàng tộc họ Diệp rồi.

Tống Hữu và Tống Tả ngồi phía trước đang định ra tay, nhưng lại bị Dương Thanh ngăn cản bằng ánh mắt.

“Thằng nhãi kia, mày nói gì?”
Diệp Thiên Minh cứ tưởng mình nghe nhầm, bèn trợn tròn mắt nhìn Dương Thanh.

“Diệp Thiên Minh, anh đừng quá đáng!”
Đúng lúc này, cô gái trẻ ngồi cạnh Dương Thanh bỗng tức giận nhìn về phía Diệp Thiên Minh.

Lúc này Dương Thanh mới chú ý đến cô gái ngồi cạnh mình, thì ra là một cô gái đẹp, xem ra cô ta quen biết với Diệp Thiên Minh.

Dương Thanh bỗng hiểu tại sao Diệp Thiên Minh lại đòi đổi chỗ với anh, xem ra là vì cô gái này.

“Đường Ức Nhu, anh quá đáng chỗ nào? Chẳng lẽ em không thấy thằng nhãi này đang nắm cổ tay anh, bắt anh xin lỗi hả?”
Diệp Thiên Minh nhìn Đường Ức Nhu với vẻ không vui: “Đừng quên, em là vợ chưa cưới của anh đấy, anh muốn ngồi cạnh em cũng có lỗi à?”
Đường Ức Nhu cắn chặt môi, trong mắt lóe lên vẻ tức giận, nhưng Dương Thanh nhận thấy cô ta cũng không dám nói ra.

Rõ ràng Hoàng tộc họ Diệp có địa vị cao quý ở Hoàng thành Diệp, Đường Ức Nhu lại là vợ chưa cưới của Diệp Thiên Minh, cho dù cô ta không tự nguyện, chỉ e gia tộc cô ta cũng sẽ bắt cô ta lấy hắn.

Đây là khoang hạng nhất, chuyến bay này đang tiến về phía Hoàng thành Diệp, trong khoang toàn những nhân vật lớn, đám người vốn đang hơi tức giận vì chuyện giữa Diệp Thiên Minh và Dương Thanh, nhưng sau khi biết thân phận của Diệp Thiên Minh, họ đều im lặng, vờ như không thấy gì nữa.

“Thưa anh, anh có thể buông anh ta ra không ạ?”

Đường Ức Nhu bỗng nhìn về phía Dương Thanh bằng ánh mắt khẩn cầu.

Dương Thanh nhìn Đường Ức Nhu rồi lắc đầu, lạnh lùng nhìn về phía Diệp Thiên Minh, nhắc lại: “Tao cho mày cơ hội cuối, xin lỗi đi!”
“Thằng khốn! Mày chán sống rồi!”
Diệp Thiên Minh hoàn toàn nổi giận, bỗng nắm tay kia lại, đấm mạnh vào đầu Dương Thanh.

“Coi chừng!”, Đường Ức Nhu hét lên kinh hãi.

“Rắc!”
Tiếng xương gãy giòn giã bỗng vang lên.

“Á… tay của tôi, tay của tôi… A…”
Ngay sau đó, tiếng hét đau đớn bỗng vang khắp khoang, cánh tay bị Dương Thanh nắm của Diệp Thiên Minh đã uốn cong chín mươi độ.

Mặt Diệp Thiên Minh đầm đìa mồ hôi lạnh vì đau, hắn nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt độc ác, chỉ muốn giết anh ngay lúc này.

Tiếng hét của hắn đã khiến mọi người chú ý đến, Đường Ức Nhu cũng kinh hãi hé miệng, có vẻ không dám tin.

Một lúc lâu sau, Đường Ức Nhu mới kinh ngạc nói: “Anh điên rồi à? Anh ta là dòng chính của Hoàng tộc họ Diệp, cháu ruột Diệp Hoàng, anh bẻ gãy tay anh ta, sau khi đến Hoàng thành Diệp, chắc chắn anh ta sẽ không tha cho anh”.

Dương Thanh không buồn nhìn Đường Ức Nhu, như thể chuyện vừa xảy ra không liên quan đến mình, nhắm mắt nghỉ ngơi tiếp.


Đường Ức Nhu càng kinh ngạc hơn, nói với vẻ tức giận: “Rốt cuộc anh có nghe tôi nói không thế? Chuyến bay này đến Hoàng thành Diệp, Diệp Thiên Minh là người của Hoàng tộc họ Diệp, anh biết điều đó có ý nghĩa gì không?”
“Cô quan tâm tôi như thế vì thích tôi à?”
Dương Thanh bỗng mở mắt ra, nhìn Đường Ức Nhu với vẻ nghiền ngẫm.

Mặt Đường Ức Nhu lập tức đỏ bừng lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, cô ta thoáng sững sờ rồi thở hổn hển: “Anh nói linh tinh gì thế? Tôi mới gặp anh lần đầu tiên, sao có thể thích anh được?”
“Nếu đã không thích thì cô quan tâm tôi như thế làm gì? Chẳng lẽ cô bị hành động dũng cảm của tôi chinh phục rồi hả?”
Nếu Dương Thanh háo sắc thật thì đã chủ động bắt chuyện với cô ta từ lâu, nhưng anh không làm thế.

Đường Ức Nhu quay sang nhìn Dương Thanh, trong mắt tràn ngập vẻ tò mò.

Cô ta là người nhà họ Đường - một trong các thế lực đỉnh cao ở Hoàng thành Diệp.

Việc được Diệp Thiên Minh coi trọng, đồng thời trở thành đối tượng để hai nhà thông gia đã cho thấy cô ta có năng lực thực sự chứ không vô dụng.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể
.

 
Chương 1796: 1796: Cậu Còn Định Trốn Đi Đâu”





Nghe thấy thế, lão Cửu hiểu ngay, rốt cuộc ông lão cũng mỉm cười: “Thì ra là thế, cậu định dùng thuyền của họ để rời khỏi Hoài Thành!”  
Dương Thanh mỉm cười, gật đầu: “Chúng ta đã không thể rời đi bằng thuyền của tiền bối Giang.

Nếu cao thủ của Hoài Thành muốn bắt kịp chúng ta, họ cũng phải chèo thuyền tới, sau khi họ tới, chúng ta mượn thuyền của họ để rời đi không tốt à?”   
Lão Cửu là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, ở Hoài Thành, chỉ có thành chủ Hoài Thành và Dược Vương đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh, thế nên chỉ cần họ không xuất hiện, hy vọng rời đi của đám người Dương Thanh rất cao.

Giang Thành Tử cũng cười: “Giỏi thật đấy, dám tính kế cả lão già tôi”.

Nhưng trong giọng lão cũng không có địch ý gì, mà còn chứa đựng sự tán thưởng.

Lúc này, ba chiếc thuyền con kia đã bao vây thuyền của họ lại.


“Dương Thanh, cậu còn định trốn đi đâu?”  
Cao thủ dẫn đầu đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, ông ta nghiêm nghị quát Dương Thanh.

Trên ba chiếc thuyền con có tổng cộng mười lăm cao thủ, người dẫn đầu sở hữu thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, sau đó là hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, còn lại đều dưới Siêu Phàm Bát Cảnh.

.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Đội hình mạnh mẽ này vẫn khiến Dương Thanh cảm nhận được áp lực cực lớn.

Với thực lực của anh bây giờ, anh có thể miễn cưỡng phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, nếu muốn phát huy thực lực mạnh hơn thì có lẽ sẽ mất lý trí.

Về phần lão Cửu, có lẽ ông lão chỉ đối phó được cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong kia thôi.


Bởi vậy, nói cách khác, Dương Thanh và Hoài Lam sẽ phải đối phó với hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ và mười hai cao thủ dưới Siêu Phàm Bát Cảnh.

Hoài Lam chỉ có thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh đỉnh phong, không phải là đối thủ của bất cứ cao thủ nào ở đây hết.

Thế nên Dương Thanh sẽ phải một mình đối phó với hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ và mười hai cao thủ dưới Siêu Phàm Bát Cảnh.

Khí thế của lão Cửu bỗng tăng vọt, bóng ông lão nhoáng lên, ông lão nhảy thẳng lên một chiếc thuyền con, tấn công một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.

“Rầm!”  
Sau một đòn tấn công nặng nề, cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ kia lập tức bị đánh văng mấy chục mét như một quả bóng da, rơi xuống sông Hoài.

Đúng lúc lão Cửu ra tay, Dương Thanh cũng xông lên chiếc thuyền khác, tung chưởng về phía một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong.

“Rầm!”.

 
Chương 1797: Chương 1797


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong này cũng lập tức bị đánh cho rơi xuống nước.

Chỉ trong chớp mắt, trong số mười lăm cao thủ, một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ và một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong đã mất sức chiến đấu.

“Các người chán sống à!”
Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong dẫn đầu lập tức biến sắc, tức giận lao tới chỗ lão Cửu.

Lão Cửu lạnh lùng nói: “Người chán sống là các người!”
“Rầm!”
Hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong lập tức chiến đấu.

Lão Cửu đã đánh bay một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ ngay từ đầu, Dương Thanh cũng giải quyết một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, chuyện này giúp áp lực mà Dương Thanh phải đối mặt giảm mạnh.

Đúng lúc lão Cửu bắt đầu chiến đấu, Dương Thanh cũng lao tới chỗ cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ kia.


Ý chí chiến đấu của anh dâng trào, huyết mạch cuồng hóa lập tức được kích hoạt, Chiến Thần Quyết được vận hành, khí thế cuồng bạo lan ra từ người anh.

Lúc này, người chỉ có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ như anh trông chẳng khác gì cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ thực thụ.

Anh giơ tay đánh một đòn.

“Rầm!”
Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ kia đỡ được đòn của Dương Thanh, luồng sức mạnh cuồng bạo khiến chiếc thuyền con rung dữ dội, như sắp vỡ tan.

“Giết!”
Bốn cao thủ khác cũng ở trên chiếc thuyền đó cùng tấn công Dương Thanh.

Ánh mắt Dương Thanh lạnh tanh, ý chí chiến đấu dâng trào.


Anh bỗng giậm mạnh chân, khiến thuyền rung bần bật.

Bốn cao thủ của phủ Hoài Thành kia vẫn chưa xông lên thì người đã lay theo chiếc thuyền nhỏ rồi.

Đúng lúc này, Dương Thanh lao tới với tốc độ nhanh như chớp.

“Rầm rầm rầm!”
Bốn cao thủ của phủ Hoài Thành thi nhau rơi xuống nước.

Trên một chiếc thuyền khác, lão Cửu cũng phát động tấn công, trừ cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong kia, những người khác lần lượt rơi xuống nước.

“Rầm!”
Một tiếng động lớn bỗng vang lên, một chiếc thuyền con lập tức nổ tung.

Trong lúc nhất thời, chỉ còn lão Cửu đang đánh với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, còn Dương Thanh thì đánh với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ kia, những người khác của Hoài Thành đã rơi xuống nước hết.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể
.

 
Chương 1800: Chương 1800





“Rầm!”
Một tiếng động lớn bỗng vang lên, chiếc thuyền dưới chân hai người lập tức chia thành bốn năm mảnh.

Dương Thanh hơi nhún chân, lập tức xuất hiện trên một tấm ván gỗ từ chiếc thuyền bị vỡ.

Cao thủ của phủ Hoài Thành cũng đứng trên một miếng gỗ nhỏ khác.

Sắc mặt Dương Thanh hết sức khó coi, anh nghiến răng nghiến lợi: “Ông chán sống rồi!”
Khó khăn lắm mới dẫn được thuyền của cao thủ phủ Hoài Thành tới giữa sông Hoài bằng thuyền của Giang Thành Tử, kết quả chiếc thuyền con này lại nát nhanh như thế.

Bên phía lão Cửu, chiếc thuyền ấy cũng đã vỡ nát vì không chịu nổi trận chiến với cường độ cao rồi.

Nếu đám người Dương Thanh muốn vượt sông Hoài, chỉ bằng mấy tấm ván gỗ này thì rất khó.


“Giết!”
Dương Thanh bỗng đạp mạnh chân, nhảy bật lên, lao tới chỗ cao thủ của phủ Hoài Thành.

Sắc mặt của cao thủ phủ Hoài Thành hết sức khó coi, sự mạnh mẽ của Dương Thanh khiến ông ta không chống đỡ nổi, ông ta cứ tưởng sau khi làm vỡ thuyền, Dương Thanh sẽ khó giết ông ta hơn, nào ngờ sau khi thuyền nát, hành động của Dương Thanh vẫn không bị ảnh hưởng gì, còn ông ta lại bị vướng víu đủ kiểu.

Khi đòn tấn công của Dương Thanh ập đến, ông ta mất cả chỗ né tránh, chỉ có thể cố gắng đỡ chiêu này của anh.

“Rầm!”
Dương Thanh lao đến, đá vào đôi tay đang bắt chéo nhau của đối phương.

“Rầm rầm rầm!”
Bọt nước bắn tung tóe trên sông Hoài, như khi đá tảng rơi xuống biển.


Rốt cuộc cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ của phủ Hoài Thành cũng không chịu nổi đòn tấn công từ Dương Thanh nữa, ông ta bị đạp xuống sông Hoài như một quả bóng da.

Dương Thanh đáp xuống tấm ván gỗ duy nhất, thở hổn hển, trận chiến cường độ cao vừa rồi đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của anh.

Anh nhìn sang phía lão Cửu, trận chiến giữa lão Cửu và đối phương vẫn đang tiếp diễn, người mạnh như lão Cửu lại bị đối phương áp đảo về mọi mặt.

Dương Thanh thấy lòng mình chùng xuống, nếu thực lực lão Cửu chỉ đến thế thì có lẽ chẳng mấy chốc, ông lão sẽ bị đối phương đánh bại thôi.

Một khi lão Cửu thua, Dương Thanh chỉ còn con đường chết.

Đúng lúc này, trước sự kinh ngạc của Dương Thanh, bỗng có thêm một bóng người đang đạp nước sông Hoài để bước đến.

Khi thấy rõ mặt mũi đối phương, anh thấy lòng mình trĩu nặng.

Người vừa tới không phải ai khác, mà chính là thành chủ Hoài Thành.

Thành chủ Hoài Thành đã đích thân đến, anh còn đường sống ư?.

 
Chương 1803: 1803: Anh Khiến Mặt Nước Nổi Sóng





Thành chủ Hoài Thành hừ lạnh: “Không biết tự lượng sức mình!”
Sau khi dứt lời, lão ta bỗng khoát tay.

Khí thế cuồng bạo lao thẳng tới chỗ Dương Thanh.

“Rầm!”
Tấm ván gỗ dưới chân Dương Thanh vỡ vụn, cơ thể anh rơi thẳng xuống nước.

Dương Thanh liều mạng giãy giụa trong nước, nhưng cho dù anh giãy giụa thế nào thì vẫn không ăn thua, cả người anh chìm xuống nước, việc thiếu dưỡng khí khiến anh gần như bất tỉnh.

Trên thuyền của Giang Thành Tử, thành chủ Hoài Thành nhìn về phía Hoài Lam.

“Bịch!”
Hoài Lam lập tức quỳ xuống, sợ hãi nói: “Ông nội, xin ông hãy nương tay, tha cho chúng cháu rời đi”.


Thành chủ Hoài Thành nói với vẻ mặt u ám: “Cô phản bội phủ Hoài Thành, còn dám xin tôi thả các người đi à?”
Hoài Lam hết sức tuyệt vọng, với tư cách là người phát ngôn của thành chủ Hoài Thành, cô ta biết rõ lão ta là người thế nào hơn bất cứ ai, bây giờ cô ta đã phản bội phủ Hoài Thành, vậy thì chỉ còn con đường chết.

Hoài Lam chăm chú nhìn thành chủ Hoài Thành rồi lập tức nhảy xuống nước luôn.

Trong lúc nhất thời, trên sông Hoài, gió êm sóng lặng, chỉ còn một chiếc thuyền con, trước thuyền là một ngư dân đội mũ rộng vành và thành chủ Hoài Thành đang đứng chắp tay.

Đúng lúc này, dưới nước bỗng truyền đến tiếng ùng ục.

“Hửm?”
Thành chủ Hoài Thành nhíu mày, nhìn xuống nước.

Ở một chỗ trên mặt nước, có vô số bong bóng đang nổi lên.


Đồng thời, một luồng khí thế khiến ngay cả lão ta cũng cảm thấy căng thẳng dần trồi lên mặt nước.

“Rầm!”
Ngay sau đó, một tiếng động lớn bỗng vang lên, một người thanh niên lao lên khỏi mặt nước.

Anh khiến mặt nước nổi sóng.

Có hai bóng người đang lơ lửng trên nước, chính là lão Cửu và Hoài Lam.

.

Truyện Điền Văn
Tuy hai người đã hôn mê nhưng chưa chết, cơ thể họ trôi trên mặt sông, như đang nằm trên đất bằng.

Còn Dương Thanh thì đứng trên mặt nước, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập sát khí cuồng bạo.

Con ngươi của thành chủ Hoài Thành bỗng co lại: “Sao có thể? Cậu ta mới đến Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, sao có thể tu luyện được sức mạnh nguyên tố thủy chứ?”.

 
Chương 1806: 1806: Chương 1807





Nhưng sự hồ hởi qua đi, Vương Chiến lại càng phiền muộn, đột nhiên hỏi: “Cậu Thanh, liệu có khi nào mâu thuẫn giữa cậu và Hoàng tộc họ Long sẽ lớn hơn không?”
Nụ cười trên mặt Dương Thanh tắt dần, anh bình tĩnh nói: “Vậy phải xem Hoàng tộc họ Long thế nào, Dương Thanh tôi không muốn phá vỡ sự ổn định hiện nay của Chiêu Châu, nên dù là Vương tộc hay Hoàng tộc cũng thế thôi, chỉ cần không chạm vào ranh giới cuối cùng của tôi thì tôi sẽ không so đo với họ”.

“Tôi hiểu rồi!”
Vương Chiến gật đầu, sự kính trọng hiện lên trong mắt.

Không hổ là cao thủ đi ra từ chiến vực, luôn đặt cái chung lên hàng đầu.

Câu nói này của Dương Thanh làm lão ta yên tâm hơn rất nhiều.

Điều đó chứng minh rằng chỉ cần Hoàng tộc họ Long không chủ động gây chiến thì mâu thuẫn giữa họ và Dương Thanh sẽ không bùng nổ nữa.

Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng thắng xe, đồng thời xuất hiện hơi thở của vài cao thủ.

Sắc mặt Vương Chiến thay đổi, lão ta biết những người kia là ai.

Vừa rồi còn lo lắng mâu thuẫn giữa Dương Thanh và Hoàng tộc họ Long sẽ trở nên gay gắt hơn, giờ thì họ phái nhiều người tới hơn rồi.


Anh cũng nhíu mày, tia sát ý lóe lên trong mắt: “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!”
Vừa dứt lời, ba bóng người nhanh chóng xông vào.

“Long Càn, Long Khôn, hai người dám đến đây sao!”
Vương Chiến phẫn nộ đứng chắn trước người Dương Thanh.

“Bịch!”
“Bịch!”
“Bịch!”
Một cảnh tượng làm cho lão ta trợn mắt há mồm, ba người đó đồng loạt quỳ xuống đất.

Khó tin hơn là ngay cả Long Thiên Vũ, cháu đích tôn của Long Hoàng cũng quỳ xuống dưới chân anh.

“Mấy… Mấy người làm cái gì vậy?”
Vương Chiến lắp bắp hỏi.


“Cậu Thanh, trước đây là do tôi có mắt như mù, không biết trời cao đất dày, chỉ vì là cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Long mà ngạo mạn gây chuyện với cậu”.

“Xin cậu hãy tha thứ cho tôi!”
Long Thiên Vũ thành khẩn cầu xin.

Dáng vẻ lúc này của hắn ta đâu còn trịch thượng như hôm qua?
Nét mặt đó tràn đầy sự kính sợ đối với kẻ mạnh, không còn chút thù hận nào.

Thấy Long Thiên Vũ khúm núm quỳ trước mặt mình, Dương Thanh cực kỳ ngạc nhiên.

Quá khác biệt so với lần đầu anh gặp hắn ta.

Vương Chiến đứng sững ra thật lâu mới nhận ra những kẻ này tới đây với mục đích gì.

Lão ta cười lạnh: “Gì đây? Điện hạ đã hiểu chỉ có phòng khám Ái Dân mới có thể khôi phục căn cơ võ đạo của mình nên chịu nhục nhã để được cậu Thanh bỏ qua, sau đó nhờ cậy Tiểu Uyển chữa trị sao?”
“Vương Chiến, ông câm miệng cho tôi! Điện hạ làm việc không tới lượt ông khua tay múa chân đâu!”
Long Càn giận dữ quát lão ta.

Long Khôn nhíu mày, mắng Long Càn: “Ông cũng câm miệng đi!”
Hôm nay họ tìm đến Dương Thanh đúng là vì xin được tha thứ, từ đó nhờ Phùng Tiểu Uyển cứu giúp.

Dĩ nhiên, điều quan trọng hơn là họ đã biết thân phận của Dương Thanh..

 
Chương 1807: 1807: Chương 1808





Một nhân vật có máu mặt thế này hoàn toàn cùng đẳng cấp với Long Hoàng, lão ta mà gặp cũng phải nể mặt Dương Thanh.

Các cao thủ của Hoàng tộc họ Long càng không cần bàn đến.

Long Thiên Vũ bình tĩnh nhìn về phía Dương Thanh: “Cậu Thanh, tôi thừa nhận việc mình nhận lỗi với cậu là vì muốn được tiểu thần y Phùng chữa cho”.

“Nhưng tôi chỉ mong vậy thôi, cho dù cô ấy từ chối thì tôi cũng chỉ hơi cay đắng mà thôi, sẽ không ghi hận cậu”.

“Hôm nay đến đây, ngoài xin lỗi thì tôi còn muốn nói lời cảm ơn với cậu nữa”.

Dương Thanh nở nụ cười như có như không, nhìn hắn ta: “Cảm ơn? Điện hạ Long muốn cảm ơn tôi vì đã không giết anh sao?”
Nào ngờ Long Thiên Vũ lại gật đầu, chân thành đáp: “Cậu Thanh tài giỏi bằng trời, muốn giết tôi thì dễ như trở bàn tay, nhưng cậu lại không làm vậy”.

“Không chỉ không giết tôi mà còn bỏ qua cho Long Khôn, dù thế nào Hoàng tộc họ Long chúng tôi cũng nợ cậu hai cái mạng”.

Dứt lời, hắn ta nhìn về phía Vương Chiến: “Chính xác mà nói, phải là ba mạng người!”
“Hừ!”

Vương Chiến hừ lạnh, không trả lời.

Thật ra lão ta cũng rất khó chịu khi thấy Long Thiên Vũ quỳ gối thế này.

Dù sao cũng đã gắn bó với Hoàng tộc họ Long từ nhỏ, có thể nói lão ta đã nhìn Long Thiên Vũ lớn lên.

Luôn xem hắn ta là Long Hoàng tương lai mà đỡ đần.

Không ngờ có một ngày bản thân lại bị vị điện hạ mà mình cam tâm tình nguyện dùng hết tính mạng đến bảo vệ này phái người đuổi giết.

Nếu không nhờ Dương Thanh cưu mang thì lão ta đã chết rồi.

“Thôi, những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, mong được cậu Thanh tha thứ và có thể kết bạn được với cậu”.

Dứt lời, Long Thiên Vũ và hai người còn lại đứng lên.

Hắn ta cúi đầu với Dương Thanh thật sâu rồi xoay người đi.


Tới vội vàng, đi vội vã, như thể họ tới đây thật sự chỉ để xin lỗi mà không phải nhờ Phùng Tiểu Uyển chữa trị vậy.

Mãi đến khi chiếc xe bên ngoài rời đi, Vương Chiến mới thở hắt ra: “Nếu biết trước sẽ thế này thì cớ gì lại làm vậy?”
Dương Thanh cũng im lặng thật lâu, hành động của Long Thiên Vũ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.

Với tu vi võ đạo của mình, đương nhiên Dương Thanh biết rõ thực hư thế nào, nếu vừa rồi Long Thiên Vũ nói dối thì hơi thở sẽ thay đổi một chút.

Nhưng anh lại không cảm giác được gì, nói cách khác, hắn ta thật sự tới đây để chân thành xin lỗi.

Nghĩ vậy, nét mặt Dương Thanh trở nên kỳ lạ, nhìn Vương Chiến nói: “Long Thiên Vũ này cũng được đấy!”
Vương Chiến cũng không thể không thừa nhận, gật đầu: “Trong lớp trẻ của Hoàng tộc, Long Thiên Vũ luôn đứng đầu về mọi mặt”.

“Tiếc là căn cơ võ đạo bị phế, nếu không thì vị trí Long Hoàng tương lai sẽ thuộc về cậu ấy!”
Dương Thanh cũng tán thành: “Sự ngạo mạn, nghĩ mình đứng trên tất cả khi có thân phận cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Long đã hủy hoại anh ta”.

“Mà có vẻ chuyện này đã giúp anh ta hiểu được nhiều điều, hôm qua còn muốn giết tôi lắm, hôm nay tôi không cảm giác được một chút sát ý nào trên người anh ta”.

“Một khi căn cơ võ đạo được khôi phục thì Long Thiên Vũ sẽ có hy vọng đứng trên đỉnh cao của Thần Cảnh”.

Bất cứ ai cũng đều phải rèn luyện tâm cảnh để có thể đạt đến Thần Cảnh đỉnh phong.

Tu võ cũng là tu tâm, chỉ khi có một trái tim mạnh mẽ mới có thể bước lên cảnh giới võ đạo cao hơn..

 
Chương 1808: 1808: Chương 1809





“Cậu Thanh, vậy cậu có muốn cho Tiểu Uyển cứu cậu ấy không?”
Vương Chiến thình lình hỏi, mong đợi nhìn Dương Thanh.

Anh bật cười: “Anh ta phái người giết ông, ông không hận sao?”
Lão ta cười trừ, lắc đầu: “Tôi cũng muốn hận nhưng dù sao cũng lớn lên ở Hoàng tộc họ Long, có thể nói đó chính là nhà của tôi, Long Thiên Vũ cũng là đứa cháu tôi chứng kiến trưởng thành”.

“Đối với tôi, cậu ấy không chỉ là cháu đích tôn của Long Hoàng mà còn là con cháu, có ai lại đi oán hận con cháu của mình đâu?”
Nói xong, Vương Chiến quỳ phịch xuống đất, thành khẩn nói: “Cậu Thanh, lão già tôi đây mặt dày, xin cậu hãy đồng ý cho Tiểu Uyển cứu Long Thiên Vũ đi, tôi xin thề chết đi theo cậu, chỉ cần cậu không chê thì cả đời tôi đều làm trâu làm ngựa!”
Phùng Tiểu Uyển ngẩn người, định lên tiếng nhưng cũng biết không thích hợp.

Dương Thanh đánh giá Vương Chiến khá cao, anh chưa bao giờ nhìn thấy nơi nào có ai trung thành như Vương Chiến ngoài biên giới phía Bắc cả.

Dù bị Hoàng tộc họ Long ngược đãi thế nào, từ tận đáy lòng lão ta luôn cho rằng mình là người của Hoàng tộc họ Long.

Quả là một người trọng tình trọng nghĩa.


Dương Thanh cũng tin rằng đây là lần cuối Vương Chiến giúp đỡ Long Thiên Vũ, nếu sau này hắn ta lại gây hấn với anh thì sẽ không do dự đứng ở phe mình.

“Xin tiền bối hãy đứng lên!”
Anh tiến đến, đỡ Vương Chiến đứng dậy.

“Dương Thanh bội phục sự trung nghĩa của tiền bối!”
Dứt lời, Dương Thanh nhìn Phùng Tiểu Uyển, nói: “Vậy thì vất vả Tiểu Uyển rồi”.

Nghe thấy câu này của anh, Vương Chiến mừng rỡ chảy nước mắt: “Cảm ơn cậu Thanh! Cảm ơn cậu Thanh! Sau này Vương Chiến thề chết theo cậu!”
Dương Thanh mỉm cười lắc đầu: “Tiền bối không cần làm vậy đâu, tôi cứu ông không phải vì muốn dùng ơn cứu mạng để bắt ông ở cạnh tôi”.

“Sự trung nghĩa của tiền bối làm tôi bội phục nên mới giúp đỡ thôi”.

Trên mặt Vương Chiến đầy vẻ chua xót: “bây giờ tôi đã bị Hoàng tộc đuổi đi, còn bị họ truy nã, dù chịu cho tôi trở về thi quan hệ giữa tôi và họ có thể trở lại như trước ư?
Nghe lão ta nói vậy, Dương Thanh cũng thông cảm.


Nghe lão ta nói vậy Dương Thanh cũng thông cảm.

Từ nhỏ đến lớn Vương Chiến đều ở lại Hoàng tộc họ Long, nơi đó là nhà, giờ lại bị chính nhà của mình vứt bỏ, lapx ta có thể đi đâu?
Vô hình chung bên cạnh Dương Thanh lại có thêm một cao thủ Thần Cảnh, đây là chuyện tốt đối với anh.

Vậy từ giờ tiều bối cưa ở cạnh tôi là được, nếu có ngày tiền bối muốn đi thì tôi tuyệt đói không ngăn cản!”
Dương Tthanh mỉm cười.

Được, mà cậu cũng đừng gọi tôi là tiền bối nữa, tuy tôi lớn tuổi hơn nhưng cảnh giới võ đạo còn kém xa lắm.

Vương Chiến vui vẻ nói: “Trên con đường võ đạo ai có cảnh giới cao hơn thì đứng trên, cậu mà goi lôi là tiều bối nữa thì cái mặt giờ này ngại lắm đấy!”
Đúng lúc này, điện thoại của Dương Thanh đột nhiên đổ chuông, anh vừa nghe máy thì một giọng nói đầy sợ hãi vang lên, Cậu Thanh, Mã Siêu bị sát thủ vủa Hồng Trần bắt đi rồi!”
“Ầm!”
Người trong điện thoại vừa dứt lời thì một luồng khí thế kinh khủng bộc phát ra khỏi người Dương Thanh.

Vương Chiến bị khí thế ấy đẩy lùi mấy bước, ánh mắt khiếp sợ.

“Cái gì?”.

 
Chương 1809: 1809: Chương 1810





Dương Thanh giận dữ quát: “Cậu ấy bị sát thủ của Hồng Trần bắt đi rồi?”
“Ảnh Vệ của chúng ta chết rất nhiều, Mã Siêu cũng bị thương nặng nên mới bị bắt đi”.

“Thông tin chúng ta có được sai rồi, Hồng Trần không phải chỉ có hai sát thủ chủ chốt mà còn có một cao thủ Thần Cảnh nữa, khả năng chiến đấu rất mạnh, ngay cả Mã Siêu cũng không phải đối thủ của kẻ đó!”
Người ở đầu dây bên kia nhanh chóng báo cáo.

Khí thế khủng bố trên người Dương Thanh cuộn trào ra bốn phương tám hướng.

Lâu lắm rồi anh không tức giận như lúc này.

Khi Mã Siêu nói hai tên sát thủ chủ chốt của Hồng Trần tiến vào Yến Đô, Dương Thanh không quan tâm vì cho dù có mạnh đến đâu cùng lắm cũng chỉ có thể liên kết với nhau bộc phát ra được sức mạnh ở Thần Cảnh mà thôi.

Nhưng bây giờ Hồng Trần lại xuất hiện một sát thủ đã bước vào Thần Cảnh.

“Hồng Trần muốn bị tiêu diệt như thế thì tôi sẽ thành toàn cho chúng!”
Dương Thanh cắn răng nói ra câu này.


Cúp máy, anh lập tức gọi một cú điện thoại khác: “Điều tra hang ổ của Hồng Trần cho tôi, tôi muốn chúng biến mất khỏi thế giới này!”
Nghe Dương Thanh nói vậy, người trong điện thoại hoảng hốt: “Anh Thanh, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
“Mã Siêu bị sát thủ của Hồng Trần làm bị thương nặng, bắt đi rồi!”
“Gì cơ? Bọn Hồng Trần này muốn chết à!”
Sau đó Dương Thanh lại gọi vài cuộc khác.

Vương Chiến đang đứng bên cạnh không có cơ hội lên tiếng, chỉ biết đứng nghe anh đưa ra hết mệnh lệnh này đến mệnh lệnh khác.

Sau cùng, Dương Thanh gọi cho ông Phùng đang ở chiến vực.

“Xảy ra chuyện gì à?”
Ông Phùng thấy anh gọi đến thì biết là có chuyện lớn, vội vàng hỏi.

“Ông Phùng, Yến Đô cần vài cao thủ chiến vực đến giúp một thời gian, tôi phải đi mấy ngày”.

Dương Thanh đi thẳng vào vấn đề.


“Hai cao thủ Thần Cảnh trung kỳ đủ chưa?”
Lão ta không từ chối, đáp ngay.

“Đủ rồi!”
Dương Thanh cũng không khách sáo: “Cảm ơn ông Phùng!”
“Bảo đảm trong hai giờ họ sẽ tới nơi”.

Biết anh đang sốt ruột nên ông Phùng nói gọn.

“Được!”
Cúp máy, Dương Thanh chuẩn bị rời khỏi đây.

“Anh Thanh!”
Phùng Tiểu Uyển cầm vài lọ sứ đến.

Cô ta đưa hết cho anh rồi dặn dò: “Chỗ này có năm viên thuốc giữ mạng, chỉ cần còn thở thì dù bị thương nặng đến đâu cũng sống được”.

“Được!”
Anh cất thuốc đi, xoay người ra ngoài.

“Tiểu Uyển, cậu Thanh sao vậy?”.

 
Chương 1810: 1810: Chương 1811





Đến khi không thấy Dương Thanh nữa, Vương Chiến mới giật mình hỏi.

Phùng Tiểu Uyển lo lắng lắc đầu: “Cháu không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng chắc chắn là chuyện lớn rồi, nếu không thì anh Thanh đã không mất kiểm soát như thế”.

.

đam mỹ hài
Vương Chiến gật đầu, kiên định nói với cô ta: “Tiểu Uyển, cháu có cách nào để ông sớm khôi phục căn cơ võ đạo không?”
Như đoán được suy nghĩ của lão ta, Phùng Tiểu Uyển nặng nề nói: “Ông Chiến, không dối ông, quả thật cháu có cách để sớm khôi phục căn cơ nhưng tỷ lệ thất bại rất lớn, nếu thất bại thì chẳng những không khôi phục được căn cơ mà còn không thể tu luyện được nữa”.

Vương Chiến hoàn toàn không sợ: “Ông mang ơn cậu Thanh, nếu không có cậu ấy thì ông đã chết rồi.

Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nếu ông có thể trở lại cảnh giới đỉnh phong thì có thể giúp đỡ cậu ấy được phần nào”.

Nghe vậy, Phùng Tiểu Uyển rất cảm động nhưng vẫn hơi do dự.

Cô ta là cháu của thần y Phùng, sao lại không biết cách khôi phục căn cơ võ đạo chứ?
Nhưng cô ta chưa từng dùng nó để chữa trị cho một bệnh nhân nào cả.


Nếu thất bại thì hậu quả rất nghiêm trọng.

“Ông Chiến, cháu nghĩ ông nên suy nghĩ lại!”
Phùng Tiểu Uyển nghiêm túc khuyên nhủ: “Anh Thanh đã sắp xếp mọi chuyện rồi nên sẽ không có vấn đề gì đâu ạ, chữa trị từ từ thì cháu đảm bảo chưa đến ba tháng là ông có thể tu luyện trở lại rồi”.

“Không! Ông không chờ được nữa! Tiểu Uyển, cháu nghe ông, dùng cách nhanh nhất để chữa cho ông đi, ông có thể chịu đựng mà”.

Vương Chiến nghiêm nghị đáp.

Thấy lão ta đã nói đến nước này, Phùng Tiểu Uyển rốt cuộc đồng ý: “Thôi được, cháu sẽ chữa cho ông ngay!”
Cô ta lập tức đóng cửa phòng khám Ái Dân, đặt một thùng nước thuốc lớn vào phòng.

“Đây là thuốc Cố Cơ cháu dùng hơn hai trăm loại dược liệu thuần dương để điều chế ra, rất hiệu quả đối với những người bị tổn thương căn cơ võ đạo”.

Phùng Tiểu Uyển điều chế tròn nửa ngày mới chuẩn bị được một thùng nước thuốc Cố Cơ lớn như vậy.

Vương Chiến chưa vào mà đã cảm giác được trong thùng nước có một hơi thở khủng khiếp đang gầm thét.


Lão ta chắc chắn một khi mình ngồi vào đó sẽ phải chịu đựng cơn đau xé da xé thịt.

“Ông Chiến, ông phải ngâm trong thùng nước thuốc Cố Cơ này bảy bảy bốn chín giờ, hơn hai ngày, sẽ đau lắm”.

“Do nó sẽ làm lỗ chân lông của ông nở ra để hấp thu chất thuốc”.

“Nếu ông không chịu nổi thì có thể ra ngoài sớm hơn thời hạn nhưng hiệu quả sẽ giảm đi đáng kể, thậm chí căn cơ võ đạo của ông sẽ càng khó chữa trị hơn”.

“Nhưng nếu kiên trì được bốn mươi chín giờ và hấp thu toàn bộ chất thuốc Cố Cơ, cơ thể ông sẽ có sự thay đổi rất lớn, không chỉ có thể tu luyện trở lại mà thực lực cũng tăng lên nữa”.

“Tuy nhiên, nếu ông không chịu được mà vẫn cố gắng hấp thu thì có khả năng sẽ khiến kinh mạch ông đứt đoạn, hoàn toàn trở thành một người bình thường, khi đó, cho dù là Hoa Đà sống cũng không cách nào chữa khỏi bệnh của ông đâu ạ”.

Nghe lời nhắc nhở của Phùng Tiểu Uyển, hai mắt Vương Chiến sáng ngời, chỉ có sự kiên định: “Yên tâm đi, ông Chiến của cháu không phải hạng hèn nhát, nhất định sẽ kiên trì đến cùng!”
“Vâng, vậy cháu ra ngoài đây!”
Cô ta xoay người đi, để lại Vương Chiến ngồi một mình bên trong.

Lão ta không do dự tiến vào thùng nước thuốc.

Chậc!
Vừa vào trong, Vương Chiến đã cảm thấy cơ thể mình như bị sức mạnh nào đó cắn xé.

Đồng thời còn như có vô số con kiến điên cuồng vào trong người lão ta.

Chỉ mới bắt đầu thôi mà cơn đau đớn đáng sợ đó đã trãi rộng toàn thân..

 
Chương 1811: 1811: Chương 1812





Tới đi!
Vương Chiến gầm lên, cắn răng chịu đựng.

Từng giây từng phút trôi qua, cơn đau chẳng những khôgn biến mất mà còn trở nên nhức nhối hơn, trán Vương CHiến rịn đầy mồ hôi vẫn xắn răng kiên trì.

Đây không phải là cơ hội để lão ta khôi phục tu vi mà cũng là cơ hội để báo ơn Dương Thanh.

Cùng lúc đó, Dương Thanh đã đi lên máy bay rời khỏi Yến Đô tới chiến trường ngoài biên giới.

Anh đã nhận được tin báo về căn cứ của tổ chức sát thủ Hồng Trần, không chỉ có tổng hội mà còn mười phân hội đều ở ngoài chiến trường ngoài biên giới.

Đã một năm từ ngày anh rời khỏi biên giới phía Bắc, không ngờ có ngày lại quay về chiến trường ngoài biên giới.

Ngay khi Dương Thanh đang tới chiến trường ngoài biên giới, tại một vùng sa mạc vắng vẻ có một người bị trói trên một cái giá chữ thập.

Mặt trời chói chang chiếu thẳng xuống đầu, người kia máu me khắp người, khí tức suy yếu bị phơi dưới ánh mặt trời.

“Chúng mày nhất định sẽ phải hối hận!”
Người bị trói mặt mày dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói.


“Bốp!”
Ngay sau đó, một một gã người Tây cao lớn hung hăng quất roi da lên người anh ta.

“Đến nơi này rồi còn dám mạnh miệng?”
Gã người Tây cười lạnh một tiếng: “Nếu không phải bọn tao cần mày làm mồi nhử, mày nghĩ mày còn sống đến bây giờ sao?”
“Bốp bốp bốp!”
Nói xong, gã ta lại điên cuồng quật roi da lên người chàng trai bị trói.

“Kêu lên cho tao! Kêu đi!”
Gã người Tây giận dữ hét.

Chàng trai kia như không hề cảm giác được đau đớn, không chịu kêu lên một tiếng khiến gã ta cảm thấy bị sỉ nhục, lại càng quất mạnh hơn.

Chàng trai bị trói trên giá chữ thập chính là Mã Siêu bị sát thủ Hồng Trần bắt tới.

Lúc này, Mã Siêu đang cắn chặt răng, cho dù bị hành hạ đến mức nào cũng không chịu kêu lên một tiếng, còn hét lớn: “Tiếp đi! Con mẹ nó, mày chỉ có tí sức thế thôi à?”
“Ông đây mà kêu lên một tiếng, ông đây sẽ là con chó con! Tiếp đi! Mẹ nó, mau đánh tiếp đi!”
Gã người Tây bị chọc giận, vung roi da điên cuồng quất vào người Mã Siêu: “Kêu! Kêu mau!”

Từ đầu đến cuối Mã Siêu không hề kêu lên một tiếng, trên gương mặt dữ tợn tràn đầy sát khí.

Anh ta thề nhất định phải chém chết gã người Tây này thành nghìn mảnh.

“Đủ rồi Lucifer!”
Đúng lúc này, một cao thủ người Tây có thực lực Thần Cảnh trung kỳ đi tới quát lớn.

“Satan, mày không nghe thấy à? Thằng chó này đang khiêu khích tao”.

Gã người Tây tên Lucifer tức giận đáp.

.

truyện kiếm hiệp hay
Satan nhíu mày: “Đừng quên mục đích lần này của chúng ta.

Nếu cậu ta chết, nhiệm vụ nhất định sẽ thất bại!”
Lucifer vừa hung ác quất Mã Siêu thêm một roi vừa bực bội nói: “Cho mày sống thêm mấy tiếng nữa”.

Cùng lúc đó ở sân bay ngoài biên giới, một chiếc máy bay quốc tế chậm rãi hạ xuống.

Một người trẻ tuổi bước xuống.

“Tướng quân!”
Dương Thanh vừa đi ra khỏi sân bay, một người trung niên mặc quân phục lập tức quỳ một chân xuống đất, thái độ cung kính..

 
Chương 1812: 1812: Chương 1813





“Đưa vị trí cho tôi!”
Dương Thanh lên tiếng, lửa giận sục sôi.

Mã Siêu đã bị bắt từ mấy tiếng trước.

Không ai biết được trong mấy tiếng này Mã Siêu sẽ gặp phải những gì.

Người đàn ông trung niên vội vàng đưa cho anh một dụng cụ to bằng bàn tay: “Tướng quân, 13 căn cứ của Hồng Trần đều đã được ký hiệu trên chiếc ra đa này”.

“Tốt!”
Dương Thanh nhận lấy rađa, đi theo người trung niên leo lên một chiếc xe chiến đấu bọc thép.

Nơi này là khu vực hòa bình của chiến trường ngoài biên giới, không được phép xảy ra bất kỳ cuộc chiến nào.

Nhưng ở ngoài sân bay, bất kỳ đâu cũng có thể xảy ra chiến tranh.

Quả nhiên, chiếc xe vừa rời khỏi sân bay chưa được 2 km, tiếng còi cảnh báo bỗng nhiên điên cuồng vang lên.

“Tướng quân ngồi chắc!”
Người trung niên vừa dứt lời, lập tức đạp mạnh chân ga, động cơ xe gào rú điên cuồng lao vút đi.

“Rầm rầm rầm!”

Vô số đạn pháo từ trên trời giáng xuống xung quanh chiếc xe.

Còi cảnh báo trong xe không ngừng vang lên.

Người trung niên vẫn vững vàng lái xe né tránh từng đầu đạn pháo.

Từ đầu đến cuối, Dương Thanh vẫn giữ bình tĩnh, dường như anh đang ở Yến Đô chứ không phải chiến trường ngoài biên giới.

Mười phút sau, rốt cuộc đạn pháo cũng dừng lại, chiếc xe lại quay về tuyến đường bình thường.

Dương Thanh nhìn qua cửa kính xe, trông thấy rất nhiều cảnh vật quen thuộc, trong lòng không khỏi cảm thán.

Lần đầu tiên bước vào chiến trường, anh vẫn còn là một kẻ hèn nhát, nếu gặp phải trận chiến vừa rồi chắc đã sợ tè ra quần.

Bây giờ đối với anh nó chỉ như trò trẻ con.

“Tướng quân, phía trước có một căn cứ của Hồng Trần”.

Nửa tiếng sau, người trung niên lên tiếng nhắc nhở.

Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí, nghiến răng nói: “Bắt đầu tiêu diệt Hồng Trần từ bây giờ!”
Người trung niên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhận được mệnh lệnh phải đưa Dương Thanh đi tìm các căn cứ của Hồng Trần.


Sau khi nghe anh nói muốn tiêu diệt Hồng Trần, ông ta lo lắng nói: “Tướng quân, ngài muốn tiêu diệt Hồng Trần không cần phiền phức vậy đâu.

Đạn pháo của chiến vực mình có thể khóa chặt căn cứ của Hồng Trần.

Mười ba đầu đạn pháo đủ để Hồng Trần hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này”.

Đây là sự tự tin, cũng thể hiện được sức mạnh của chiến vực Chiêu Châu.

Dương Thanh lắc đầu: “Tôi muốn tự tay hủy diệt Hồng Trần!”
Mối thù giữa anh và Hồng Trần không phải mới ngày một ngày hai.

Lúc anh còn chưa bước vào Yến Đô đã bị sát thủ Hồng Trần để mắt tới.

Tới nay Hồng Trần đã nhiều lần phái sát thủ tới giết anh.

Chỉ là lần nào sát thủ cũng phải bỏ mạng trong tay anh.

Anh không ngờ lần này, Hồng Trần lại phái sát thủ Thần Cảnh trung kỳ tới Yến Đô, khiến Ảnh Vệ tổn thất nặng nề, đến cả thủ lĩnh của Ảnh Vệ là Mã Siêu cũng bị bắt đi.

Đây đúng là đang khiêu khích anh.

Không tự tay tiêu diệt Hồng Trần, anh không thể an tâm được.

Bây giờ tình hình ở Yến Đô vô cùng căng thẳng, Hoàng tộc liên tiếp kéo quân tới, cao thủ Thần Cảnh của Miêu Thành cũng rục rịch.

Nếu sát thủ Hồng Trần lại xuất hiện trong cuộc chiến tranh giành Đế Thôn, không nhắm thẳng vào anh mà bắt người bên cạnh anh đi như lần này, anh sẽ không thể tha thứ.

Không bằng sớm ngày diệt trừ Hồng Trần..

 
Chương 1813: 1813: Chương 1814





“Dừng xe!”
Trông thấy sắp tới căn cứ đầu tiên của Hồng Trần, Dương Thanh bỗng ra lệnh.

Người trung niên vội vàng dừng xe, cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

Ông ta chưa kịp đặt câu hỏi.

Dương Thanh đã xuống xe một mình đi vào căn cứ của Hồng Trần.

Tướng quân!
Ông ta cuống quýt định đuổi theo, lại nghe thấy anh nói: “Đứng đợ i tôi mấy phút!”
Vâng!
Người trung niên vội vàng đáp.

Mặc dù ông ta muốn đi theo nhưng nhiệm vụ của ông là phải phục tùng mệnh lệnh.

Hơn nữa, Dương Thanh là tướng quân của biên giới phía bắc, vốn không cần ông ta phải lo lắng.

“Reng reng!”
Đúng lúc này, trong can cứ của Hồng Trần phát ra tiếng còi báo động chói tai.


Có kẻ địch tập kích! Có kẻ địch tập kích!
Vô số cao thủ chạy vọt ra, ai nấy đều cầm theo súng đạn nặng trịch.

.

Ngôn Tình Sắc
“Mày là ai? Sao dám tự tiện xông vào Hồng Trần? Chết đi!”
Mười mấy sát thủ Hồng Trần ôm súng lớn đồng loạt chĩa vào Dương Thanh.

“Đoàng đoàng đoàng!”
Một tràng tiếng súng nổ liên tiếp vang lên.

Đám sát thủ Hồng Trần kinh hãi thấy người thanh niên đang đứng trước mặt họ đột nhiên biến mất.

“Người đâu rồi?”
Có người thốt lên.

“Vù!”
Chuyện xảy ra sau đó khiến bọn họ rơi vào tuyệt vọng.


Dương Thanh chợt xuất hiện trước mặt một sát thủ ôm đại bác trong tay, tóm lấy đầu hắn.

“Răng rắc!”
Đầu hắn bị bẻ gãy, máu chảy ròng ròng.

“Vù vù vù!”
Dương Thanh lại biến mất.

Mỗi lần anh xuất hiện đều sẽ có thêm một sát thủ bỏ mạng.

Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, mấy chục sát thủ Hồng Trần đều ngã trong vũng máu, bị trúng một đòn trí mạng.

Chỉ còn lại một gã người Tây cao to, cũng là sát thủ mạnh nhất ở căn cứ này, có thực lực bán bộ Thần Cảnh.

Lúc này, trong mắt ông ta tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng, ngơ ngác nhìn đồng bọn hôm qua còn kề vai chiến đấu với ông ta hiện giờ đều đã chết.

“Rốt… rốt cuộc mày là ai?”
Ông ta lắp bắp hỏi.

Ông ta chưa từng thấy cao thủ trẻ tuổi như Dương Thanh ở chiến trường ngoài biên giới.

Bản thân ông ta là sát thủ bán bộ Thần Cảnh, nhưng khi đối mặt với Dương Thanh lại chỉ còn tuyệt vọng.

“Xem ra ông cũng không biết!”
Sát khí lóe lên trong mắt Dương Thanh.

Anh búng một hòn đá..

 
Chương 1814: 1814: Chương 1815





“Phập!”
Mấy chục tên sát thủ của căn cứ Hồng Trần đầu tiên đều đã bỏ mình.

Dương Thanh không hề nương tay.

Có lẽ bọn họ không hề biết gì nhưng đã là sát thủ Hồng Trần thì chỉ còn đường chết.

Đến khi anh trở về xe, người trung niên đến từ chiến vực ngoài biên giới của Chiêu Châu đã sợ ngây người.

Vừa rồi, ông ta quan sát từ xa, trông thấy một mình Dương Thanh áp đảo sát thủ Hồng Trần.

Từ lúc anh xuống xe đến khi trở lại chỉ mới có hai phút, một căn cứ của Hồng Trần đã bị tiêu diệt rồi sao?
Tuy ở chiến trường ngoài biên giới, Hồng Trần không được coi là thế lực hàng đầu nhưng cũng thuộc hàng top trong giới sát thủ.

Hồng Trần chỉ có mười ba căn cứ, vậy mà chỉ trong hai phút, một căn cứ đã bị diệt sạch.

Sợ là mười hai căn cứ còn lại cũng không tránh nổi kết cục bị hủy diệt.

“Căn cứ tiếp theo!”.


Được tại — TRU Mtruyen.

M E —
Dương Thanh ra lệnh.

“Vâng!”
Ông ta vội vàng lái xe tới căn cứ tiếp theo của Hồng Trần.

Nửa tiếng sau, hai người đã tới.

Giống như trước đó, Dương Thanh vẫn bỏ lại người đến từ chiến vực Chiêu Châu ở ngoài, một mình xông vào đánh giết.

Cuộc chiến lại kết thúc trong hai phút ngắn ngủi.

Ông ta đã chết lặng, chợt phát hiện anh bảo mình chờ ở trên xe là vì sợ ông ta làm vướng tay vướng chân.

Nghĩ vậy, ông ta cảm thấy lòng đắng chát.

Dù sao ông ta cũng là cao thủ bán bộ Thần Cảnh, dù là ở chiến vực ngoài biên giới của Chiêu Châu cũng được coi là cao thủ hàng đầu.


Thế nhưng đi cùng Dương Thanh, ông ta lại trở thành gánh nặng.

Cùng lúc đó, bên trong căn cứ ngầm của tổng hội Hồng Trần, từng điểm đỏ biến mất trên màn hình cỡ lớn.

Những điểm đỏ này là mười ba căn cứ của Hồng Trần, còn đỏ nghĩa là còn tồn tại.

Nhưng chỉ trong vòng chưa đầy ba tiếng, sáu điểm đỏ đã biến mất.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao căn cứ của Hồng Trần liên tục bị tiêu diệt?”
Trong căn cứ của tổng hội Hồng Trần, thủ lĩnh của Hồng Trần ngồi trên bàn họp trước màn hình giận dữ nói.

Những người khác đều câm như hến, không hề biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy căn cứ của Hồng Trần không ngừng biến mất.

Bọn họ muốn đi cứu viện nhưng lại không biết đối phương sẽ tới căn cứ nào tiếp theo.

Quan trọng là giữa hai căn cứ cách nhau tận nửa tiếng đi đường, bọn họ có biết mục tiêu tiếp theo của đối phương cũng không thể đuổi kịp.

Bởi vì tốc độ biến mất của căn cứ Hồng Trần quá nhanh, chỉ trong thời gian di chuyển giữa hai căn cứ đã có một căn cứ bị tiêu diệt.

“Liệu có phải là Dương Thanh không?”
Đột nhiên có một sát thủ lên tiếng.

Những người còn lại đều giật mình kinh sợ.

“Không thể nào!”
Lập tức có người phản bác: “Dù là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cũng không thể tiêu diệt căn cứ của chúng ta nhanh như vậy được”..

 
Chương 1815: 1815: Chương 1816





“Tôi nghi ngờ là một quốc gia nào đó muốn hủy diệt Hồng Trần chúng ta”.

Lại có người nói: “Theo tin tình báo, có lẽ thực lực của Dương Thanh là Thần Cảnh hậu kỳ”.

“Mỗi căn cứ của Hồng Trần đều có cao thủ bán bộ Thần Cảnh trấn giữ, còn có vũ khí hạng nặng.

Cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc có thể tiêu diệt một căn cứ chỉ trong vài phút”.

“Vậy nên không thể là Dương Thanh.

Nhất định là một quốc gia hoặc một thế lực siêu cấp nào đó muốn diệt Hồng Trần chúng ta”.

Thủ lĩnh người Tây trầm giọng nói.

Ông ta cũng không muốn chuyện này có liên quan tới Dương Thanh.

Thế nhưng căn cứ Hồng Trần bị diệt quá nhanh, không giống điều anh có thể làm.

“Mặc kệ là thế lực nào, muốn tiêu diệt chúng ta đều là tự tìm đường chết!”
Trong mắt thủ lĩnh tràn ngập sát khí, ra lệnh: “Yêu cầu toàn bộ sát thủ Hồng Trần lập tức bỏ lại căn cứ trở về tổng hội!”
“Đồng thời báo cho các sát thủ đang làm nhiệm vụ lập tức bỏ nhiệm vụ trở về tổng hội!”

“Vâng!”
Hiện giờ chỉ có thể tập hợp tất cả sát thủ của Hồng Trần về tổng hội mới có thể tránh tổn thất.

Một căn cứ không đáng là gì, sát thủ mới là gốc rễ của Hồng Trần.

Chỉ cần vẫn còn sát thủ, Hồng Trần sẽ không bị hủy diệt!
“Thủ lĩnh, còn cần giữ lại thằng nhóc Chiêu Châu ở ngoài nữa không?”
Lúc này, Lucifer đột nhiên hỏi.

Thủ lĩnh Hồng Trần nhíu mày: “Có thể bỏ tất cả nhiệm vụ trừ cái này, cứ giữ cậu ta lại đi!”
“Vâng!”
Lucifẻ không dám có ý đồ giết Mã Siêu nữa.

Cùng lúc đó, Dương Thanh phát hiện mấy căn cưs khác đều trống không.

Tướng quân, xem ra toàn bộ sát thử của HỒng Trần đều rút quân khỏi cản cứ rồi.

Có cần tới căn cứ tiếp theo nữa không?”
Người trung niên lái xe hơi.

Dương Thanh thản nhiên nói: “Căn cứ tiếp theo!”

Mười ba căn cứ đã bị anh tiêu diệt sáu bảy cái, bây giờ đã ffi ba bốn căn cứ không có người, chỉ còn lại ba bốn cái nữa.

Anh không tin đi hết mười ba căn cứ của Hồng Trần cũng không tìm thấy Mã Siêu.

Hôm nay nhất định Hồng Trần phải bị tiêu diệt!
Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Dương Thanh đã tiêu diệt được hơn nửa số căn cứ của Hồng Trần.

Đám sát thủ Hồng Trần đều nổi giận, giờ phút này bọn họ vẫn chưa biết người muốn diệt Hồng Trần là ai.

Những người chưa bị tiêu diệt căn cứ đều đã tập hợp lại.

Mặc dù Hồng Trần đã triệu tập các sát thủ đang làm nhiệm vụ trở về nhưng với tốc độ Dương Thanh tiêu diệt các căn cứ, sợ là Hồng Trần sẽ không chống đỡ được tới khi tất cả sát thủ đều quay về.

“Tướng quân, đây đã là căn cứ thứ mười hai rồi.

Căn cứ cuối cùng chắc chắn là tổng hội của Hồng Trần”.

Sau khi đi tới một căn cứ không người, người đàn ông trung niên lái xe nói.

Đúng lúc này, bộ đàm của ông ta bỗng vang lên: “Chiến thần Lôi Âm! Chiến thần Lôi Âm! Nghe rõ trả lời!”
Bấy giờ Dương Thanh mới biết tài xế của mình là một chiến thần.

.

truyện xuyên nhanh
“Lôi Âm nghe rõ!”
Lôi Âm lập tức đáp lại..

 
Chương 1816: 1816: Chương 1817





“Chiến vực vừa nhận được tin mật, sát thủ Hồng Trần từ bỏ toàn bộ nhiệm vụ, được triệu tập về”.

Giọng nói trong bộ đàm lại vang lên.

“Đã rõ! Tiếp tục thu thập tình báo của Hồng Trần!”
Lôi Âm trầm giọng nói.

“Dừng xe!”
Dương Thanh bỗng lên tiếng.

Lôi Âm không biết tại sao anh lại muốn dừng xe, rất có thể căn cứ cuối cùng là nơi đang giam giữ Mã Siêu.

“Tướng quân, vẫn còn một tiếng nữa mới tới căn cứ cuối cùng của Hồng Trần.

Lôi Âm nói.

Dương Thanh nhìn ông ta, đột nhiên hỏi: “Thu nạp Hồng Trần có trợ giúp cho chiến vực ngoài biên giới của Chiêu Châu không?”
Lôi Âm ngạc nhiên hỏi: “Tướng quân định để chiến vực thu nạp Hồng Trần sao?”
“Chuyện này chắc chắn không thể làm được.

Một khi bị các quốc gia và thế lực siêu cấp khác biết được sẽ gây ra xung đột to lớn, hơn nữa…”

Lôi Âm chưa kịp nói hết câu, Dương Thanh đã chen ngang: “Ý của tôi là tôi sắp xếp người khống chế Hồng Trần, âm thầm trợ giúp chiến vực ngoài biên giới Chiêu Châu làm những việc các ông không tiện ra tay”.

Lôi Âm trợn tròn mắt, chẳng lẽ Dương Thanh muốn chiếm đoạt Hồng Trần về tay?
Người ngoài sẽ không biết Hồng Trần đang âm thầm trợ giúp chiến vực Chiêu Châu giải quyết rắc rối.

“Nếu thực sự có thể nắm giữ Hồng Trần sẽ có lợi rất lớn với chiến vực ngoài biên giới Chiêu Châu, còn có thể giảm bớt gánh nặng cho chúng tôi”.

Lôi Âm kích động nói: “Tuy Hồng Trần không phải thế lực mạnh nhất ở chiến trường ngoài biên giới nhưng cũng là một tổ chức cực mạnh”.

“Nếu không vì lo lắng sẽ gây xôn xao dư luận quốc tế, sợ là Hồng Trần đã bị quốc gia khác chiếm đoạt từ lâu rồi”.

Nghe Lôi Âm nói vậy, Dương Thanh bèn nói: “Được, cứ quyết định như vậy đi!”
Dương Thanh ra lệnh: “Tạm thời nghỉ ngơi một tối, chờ toàn bộ sát thủ Hồng Trần đều trở về đã!”
Lôi Âm cảm thấy tim mình sắp nhảy vọt ra.

Quyết định này của anh quá điên cuồng.

Nhưng nghĩ tới Dương Thanh có thể dễ dàng giải quyết căn cứ của Hồng Trần, ông ta lại cảm thấy ý nghĩ này không hề khó thực hiện.

Cũng chỉ có Dương Thanh mới làm được.


Nếu đổi thành người khác, dù là ai cũng không thể tiêu diệt căn cứ của một tổ chức sát thủ nước ngoài hàng đầu chỉ trong vài phút.

“Tại sao Tướng quân không thừa thắng xông lên? Hiện giờ Hồng Trần vẫn chưa triệu tập được tất cả sát thủ về, lại bị Tướng quân tiêu diệt nhiều căn cứ như vậy, bọn họ đang trong lúc yếu đuối nhất”.

Lôi Âm nghi ngờ nói: “Sát thủ của Hồng Trần trải rộng khắp thế giới, ở căn cứ chỉ là một phần nhỏ.

Đa số đều đã bị phái ra ngoài làm nhiệm vụ.

Một khi toàn bộ sát thủ đều bị triệu tập về, e là sẽ rất khó khống chế Hồng Trần”.

Dương Thanh bình thản nói: “Trước thực lực tuyệt đối, sát thủ của Hồng Trần có nhiều tới đâu cũng vô dụng!”
Dứt lời, anh dựa vào ghế ngủ thiếp đi.

Lôi Âm chỉ cảm thấy nhiệt huyết toàn thân sôi trào.

Phải tự tin tới mức nào mới có thể nói như vậy?
Cũng chỉ có Tướng quân của biên giới phía Bắc được công nhận là một người có thể địch lại nửa quốc gia mới dám nói như vậy.

Tướng quân của ba biên giới còn lại cũng không quyết đoán được như anh.

Đêm khuya, khắp nơi đều bị bóng tối bao trùm, chỉ có ánh trăng rải rác trên mặt đất.

Cùng lúc đó ở căn cứ cuối cùng, cũng là tổng hội của Hồng Trần đã có mấy trăm sát thủ trở về.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tổng hội lại đột nhiên triệu tập chúng ta trở về? Suýt nữa tôi đã giết được thủ lĩnh quân phản loạn kia rồi”.

“Tôi cũng thế, đang định ám sát một ông trùm xã hội đen phương Tây lại nhận được tin triệu tập khẩn cấp, không thể không từ bỏ nhiệm vụ quay về!”.

 
Chương 1817: 1817: Chương 1818





Đám sát thủ này đều rất nghi hoặc, còn tỏ ra bất mãn.

Bọn họ là sát thủ Hồng Trần, thù lao của mỗi nhiệm vụ đều rất cao.

Nhất là với các cao thủ đứng đầu, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ đều có thể đạt được khoản thù lao kếch sù.

Còn trong phòng họp ở căn cứ ngầm của tổng hội Hồng Trần.

Đám lãnh đạo đều ngồi túm tụm.

Hiện giờ ngoại trừ tổng hội, mười hai điểm đỏ còn lại trên màn hình đều đã dập tắt.

Chứng tỏ mười hai căn cứ kia đều đã bị hủy diệt.

“Rốt cuộc là ai? Tại sao lại tấn công chúng ta? Đến cả căn cứ cũng bị tiêu diệt!”
Đám lãnh đạo vừa tức giận vừa hoảng loạn.

Tổ tình báo của Hồng Trần đang cuống cuồng tìm kiếm thông tin, nhưng cả một tổ lớn như vậy lại không thể thu được tin tức có ích nào.


Trước giờ chưa từng xảy ra tình trạng như vậy.

Vẻ mặt của đám lãnh đạo Hồng Trần đều vô cùng trầm trọng.

“Thủ lĩnh, có gì đó sai sai!”
Bỗng có người lên tiếng.

Đôi mắt sắc bén như chim ưng của thủ lĩnh lập tức quét tới người kia.

Người kia vội vàng nói tiếp: “Mười hai căn cứ đều bị hủy diệt liên tiếp.

Từ lức căn cứ thứ mười hai bị tieu diệt đến giờ đã được một tiếng rưỡi”.

“Nhưng từ nơi đó tới đây chỉ mất một tiếng đi đường là cùng.

Theo quy luất trước đó, lẽ ra đối phương phải giết tới đây rồi mới đúng.

Tại sao vẫn chưa có tin tức gì?”
Những người còn lại đều lọ vẻ kinh hãi.

Chẳng lẻ đối phương đã biết chúng ta triệu tập toàn bộ sát thủ trở về nên không dám tới nữa?”
Xem ra thưc lực của đội phương có hạn.

cũng không thể đánh giết cả mười ba căn cứ của Hồng Trần cùng lức nên chỉ có thể tập hợp tất cả lực lượng đồng loạt tấn công mộtc ăn cứ của ta.

“Đúng, chắc chắn là thế!”
Đám lãnh đạo Hồng Trần nhao nhao phụ họa.

Chỉ có thủ lĩnh tỏ vẻ nghiêm không biết tại sao ông ra cứ cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy.

Nhưng lại không nghĩ ra được có gì không đúng.


Ngay khi thủ lĩnh Hồng Trần đang nghi ngờ, Dương Thanh đã ngủ say trong xe.

Lâu rồi anh chưa được ngủ trong tiếng bom đạn ầm ĩ.

Nơi đây là chiến trường ngoài biên giới, bốn phía đều ngập trong lửa đạn nhưng không hề ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh.

Hừng đông vừa lên, Dương Thanh lập tức tỉnh dậy, ánh mắt lóe sáng.

“Tướng quân tỉnh rồi!”
Lôi Âm không ngủ canh giữ bên cạnh suốt đêm, thấy anh tỉnh dậy vội vàng chào hỏi.

Dương Thanh gật đầu nhìn đồng hồ: “Chắc là sát thủ của Hồng Trần đã về hết rồi nhỉ?”
Lôi Âm gật đầu: “Dù không về hết cũng không thiếu bao nhiêu.

Theo hiểu biết của chúng tôi, Hồng Trần có cả thảy hơn chín trăm sát thủ”.

“Tôi vừa nhận được tin báo, xung quanh tổng hội Hồng Trần có khoảng hơn tám trăm sát thủ tập hợp, trừ đi số sát thủ đã tiêu diệt ở mấy căn cứ kia, chắc là không chênh lệch mấy”.

Dương Thanh nheo mắt lại: “Không ngờ Hồng Trần có tận hơn chín trăm sát thủ, khiến người ta phải giật mình”.

“Mặc dù số lượng sát thủ của Hồng Trần gần một nghìn người nhưng thực tế chỉ có khoảng một trăm cao thủ hàng đầu”.

“Bọn họ đều là người giữ địa vị cao trong Hồng Trần, bình thường rất ít khi ra ngoài làm nhiệm vụ.


Nhưng nhiệm vụ của bọn họ đều có độ khó rất cao”.

“Các cao thủ yếu nhất chỉ có thể nhận vài nhiệm vụ nhỏ, trừ phi thất bại mới phái ra cao thủ mạnh hơn”.

Lôi Âm vừa nói vừa khởi động xe lái về phía tổng hội Hồng Trần.

“Nghe nói muốn thuê Hồng Trần làm việc, ít nhất phải trả một trăm triệu trở lên đúng không?”
Dương Thanh cũng chỉ biết chút ít về Hồng Trần nhưng anh thấy Lôi Âm hiểu khá rõ nên mới hỏi.

Lôi Âm lắc đầu: “Nói đúng hơn đó là giá thuê cao thủ hàng đầu của Hồng Trần.

Nhiệm vụ của bọn họ đều có thù lao tính bằng trăm triệu, chính là một trăm người kia”.

“Các sát thủ còn lại không có thù lao cao vậy đâu.

Nhưng bình thường thù lao của sát thủ Hồng Trần cũng rất cao, bởi vì bọn họ có hệ thống nhiệm vụ rất chuyên nghiệp”..

 
Chương 1818: 1818: Chương 1819





“Hồng Trần có một bộ phân chuyên phụ trách nhận nhiệm vụ, đánh giá độ khó với từng nhiệm vụ”.

“Cũng chia sát thủ thành mười cấp, sát thủ đẳng cấp nào chỉ có thể nhận nhiệm vụ có độ khó tương ứng.

Đến khi hoàn thành một số lượng nhiệm vụ nhất định, bọn họ mới được thăng cấp”.

“Mà một trăm sát thủ kia đều từ cấp chín trở lên”.

Nghe vậy, Dương Thanh cũng kinh ngạc: “Không ngờ một tổ chức sát thủ lại có hệ thống hoạt động phức tạp như vậy”.

Lôi Âm cười nói: “Tạm được thôi.

Ở nước ngoài còn nhiều thế lực lợi hại có hệ thống hơn xa Hồng Trần”.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện.

Khoảng chừng bốn mươi phút sau, Lôi Âm bỗng lên tiếng: “Tướng quân, phía trước chính là địa bàn của tổng hội Hồng Trần, có đi tiếp không?”
Dương Thanh nhìn ông ta, đột nhiên hỏi: “Chắc ông cũng sắp đạt tới Thần Cảnh trung kỳ rồi nhỉ?”
Lôi Âm không hề ngạc nhiên khi Dương Thanh có thể dễ dàng nhìn ra thực lực của mình.

Ông ta gật đầu cười khổ: “Tôi dừng lại ở cảnh giới này đã năm năm nay, không thể đột phá nổi.


Có lẽ đây đã là mức cực hạn của tôi rồi”.

Trông Lôi Âm chừng gần năm mươi tuổi, tức là lúc bốn mươi lăm tuổi ông ta đã bước vào Thần Cảnh sơ kỳ.

Thiên phú võ thuật của ông ta cũng rất mạnh.

Theo lý mà nói, ông ta không nên dừng bước ở Thần Cảnh sơ kỳ, chắc là đã từng bị thương nên mới bị tổn hại căn cơ.

“Có dám theo tôi chiến một trận không?”
Dương Thanh đột nhiên hỏi.

Lôi Âm sửng sốt, lập tức tràn trề ý chí chiến đấu, kích động nói: “Tôi đồng ý theo Tướng quân chiến một trận!”
Lúc trước nếu Dương Thanh không từ chối, ông ta đã đi theo anh chiến đấu từ lâu rồi.

Hiện giờ Dương Thanh chủ động mời, sao ông ta có thể từ chối?
“Vậy thì chiến đấu với tôi! Tăng tốc! Xông lên đi!”
Dương Thanh vừa dứt lời, Lôi Âm đã đạp mạnh chân ga phóng thẳng về phía tổng hội của Hồng Trần.

“Bị tấn công! Bị tấn công!”
Chiếc xe vừa lao vào địa bàn của tổng hội, căn cứ ngầm của Hồng Trần lập tức vang lên tiếng còi báo động.


“Đối phương lộ diện rồi sao? Rốt cuộc là quốc gia hay thế lực nào lại dám xông vào tổng hội Hồng Trần?”
Thủ lĩnh Hồng Trần dữ tợn hét lên.

“Thủ lĩnh, tra ra rồi.

Là một chiếc xe chiến đấu, trong xe chỉ có hai người!”
Một gã sát thủ Hồng Trần cuống quýt chạy vào báo cáo.

“Mày nói cái gì? Chỉ có hai người cũng dám xông vào tổng hội chúng ta?”
Thủ lĩnh ngây ngẩn cả người.

.

Đam Mỹ Hài
Đám lãnh đạo đều cười lạnh: “Xem ra chỉ là một kẻ đáng thương lầm đường lạc lối, kẻ địch thật sự vẫn chưa xuất hiện!”
“Mẹ nó, hại ông đây tụt cả hứng, cứ tưởng được chiến một trận đã đời”.

Lucifer nở nụ cười tàn nhẫn: “Nhưng so với thế lực siêu cấp muốn diệt Hồng Trần kia, tao càng muốn biết bao giờ Dương Thanh của Chiêu Châu mới bị dẫn dụ tới đây”.

“Nghe nói có mấy sát thủ cấp mười của Hồng Trần đều chết dưới tay cậu ta.

Tao rất mong được đánh với nó một trận!”
Satan lên tiếng khuyên nhủ: “Mày không được xem thường Dương Thanh.

Nghe đồn cảnh giới của cậu ta là Thần Cảnh trung kỳ”.

“Ha ha, mới có Thần Cảnh trung kỳ thôi à?”
Lucifer cười lạnh một tiếng, khí thế khủng bố trên người gã ta chợt toát ra..

 
Chương 1819: 1819: Chương 1820





“Mày, mày đột phá Thần Cảnh hậu kỳ rồi sao? Sao mày làm được vậy?”
Cảm nhận được hơi thở đáng sợ của Lucifer, Satan khiếp sợ hỏi.

Lucifer ngạo ngễ nói: “Không cẩn thận đột phá mất rồi!”
Thủ lĩnh Hồng Trần cũng gật đầu tán thưởng: “Không tồi, cuối cùng Hồng Trần cũng có thêm một sát thủ Thần Cảnh hậu kỳ! Satan, cậu phải cố gắng, đừng để thua xa Lucifer”.

“Vâng thưa thủ lĩnh!”
Satan vội vàng đáp, nhưng trong mắt lại lóe lên sát khí.

“Satan, sau này tôn trọng tao một chút, đừng có giở giọng ra lệnh với tao.

Tao mà không vui, hậu quả nghiêm trọng lắm đấy!”
Lucifer bổng huênh hoang nhìn Satan.

Satan và Lucifer đều alf sát thủ đứng đầu dưới tay thủ lĩnh Hồng Trần, nhưng thủ lĩnh vẫn luôn coi trọng Satan hơn nên Lucifer rất bất mãn.

Bây giờ gã ta đã dột phá đến Thần Cảnh hậu kỳ, có vốn liếng không nói gì thêm.


Ầm!
Đúng lúc này căn cứ trên mặt đát truyền đến tiếng va đập mãnh liệt.

Giờ phút này, toàn bộ căn cứ của HỒng Trần đều đang rung chuyển.

“Xảy ra chuyện gì?”
Thủ lĩnh HỒng Trần tức giận rống lên.

Theo tiếng va chạm kịch liệt này, cả căn cứ ngầm lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo.

“Thủ lĩnh, là xe chiến đấu của đối phương va vào căn cứ trên mặt đất của chúng ta!”
Có người vội báo cáo.

Cùng lúc đó, bên ngoài.

Lôi Âm lái xe chiến đấu tông thẳng vào căn cứ Hồng Trần trên mặt đất.

Mỗi một cứ điểm của Hồng Trần đều có hai căn cứ trên mặt đất và dưới mặt đất.


Căn cứ ngầm giống như một cái mật thất vậy, còn căn cứ trên mặt đất chính là nơi làm việc của cứ điểm này.

Hồng Trần thành lập lâu như vậy vẫn chưa từng xảy ra chuyện căn cứ trên mặt đất bị va chạm, hơn nữa còn là trụ sở chính bị va chạm.

“Thủ lĩnh, không xong rồi, có hai cao thủ vừa ra khỏi xe chiến đấu, thực lực rất mạnh, người của chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ, mong thủ lĩnh sắp xếp sát thủ chiến đấu cấp mười!”
Đúng lúc này, một sát thủ cấp chín chạy vào căn cứ ngầm, vội vã báo cáo.

“Cái gì? Bên ngoài có tới mấy trăm tên sát thủ mà không thể xử lý được hai người sao?”
Mấy sát thủ trong căn cứ ngầm đều tỏ vẻ khiếp sợ.

“Ầm!”
Lúc này, lại một âm thanh rất lớn vang lên, cửa lớn làm bằng hợp kim thông xuống căn cứ ngầm của căn cứ trên mặt đất bỗng nhiên bị người ta đạp bung từ bên ngoài.

Một người trung niên mặc chiến phục bước vào.

“Mày là ai?”
Mấy sát thủ Hồng Trần trong căn cứ đều sợ ngây người.

Người đến chính là Lôi Âm có tu vi Thần Cảnh trung kỳ, lúc này cả người ông ta tản ra ý chí chiến đấu, vung một quyền đánh bay một tên sát thủ cấp mười.

“Không biết tự lượng sức mình!”
Lôi Âm vẻ mặt kiêu ngạo, ông ta nhìn về phía đám sát thủ hàng đầu của Hồng Trần bằng ánh mắt lạnh lùng, nhếch miệng, nở một nụ cười giễu cợt: “Hóa ra tất cả chúng mày đều trốn ở đây, khiến bọn tao tìm vất vả thật đấy!”
“Mày là cao thủ của chiến vực Chiêu Châu!”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom