Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 1716: 1716: Được Vậy Chị Chờ Em Về!





Đúng lúc này, Dương Thanh kinh ngạc phát hiện, con cổ trùng vốn đang điên cuồng gặm nhấm trái tim anh bỗng vội vã dừng lại như vừa gặp khắc tinh, cuống cuồng muốn tìm chỗ trốn.

Không chỉ có vậy, những đau đớn trên người anh còn đang nhanh chóng giảm đi.

Dương Thanh lẩm bẩm: "Cổ trùng Vô Tâm sợ huyết mạch cuồng hóa à, vậy thì mình có thể thông qua huyết mạch cuồng hóa để làm suy yếu hoạt tính của nó rồi".

Nói là làm, Dương Thanh kích hoạt mức độ cuồng hóa của huyết mạch lên cao nhất, một hơi thở võ thuật khủng bố từ trên người anh tràn ra.

Hơi thở võ thuật của anh tăng lên mạnh tới nỗi anh thoáng có ảo giác sắp không khống chế được, nhưng thực tế, mọi việc vẫn đang trong tầm kiểm soát của anh.


Khi tu vi võ thuật của anh còn đang ở dưới cảnh giới Siêu Phàm Ngũ Cảnh, mỗi lần kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, thân thể đều sẽ chịu thương tổn cực lớn, hơn nữa, khi cường độ kích hoạt huyết mạch cuồng hóa càng cao, anh càng khó khống chế bản thân.

Nhưng giờ đây, khi cảnh giới võ thuật của anh đã đạt tới Siêu Phàm Thất Cảnh, những thương tổn mà huyết mạch cuồng hóa gây nên cho thân thể anh đã nhỏ đến gần như không đáng kể, hơn nữa, anh càng dễ dàng khống chế được bản thân đồng thời khống chế cường độ kích hoạt huyết mạch cuồng hóa.

Mọi chuyện đều đang nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Ngay khi anh đang điên cuồng tu luyện, ở phòng ngoài, Ngải Lâm và Phùng Giai Di vô cùng lo lắng, Ngải Lâm do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định bấm số điện thoại của Phùng Tiểu Uyển, thuật lại cho cô ta chuyện Dương Thanh mới trúng cổ độc Vô Tâm.

Nghe xong, Phùng Tiểu Uyển hết sức nghiêm nghị nói: "Giờ em sẽ về Yến Đô ngay, chỉ khi nào tự tay em chẩn bệnh cho anh ấy thì em mới có thể xác định đúng tình hình hiện tại của anh ấy được".


Ngải Lâm vội nói: "Được, vậy chị chờ em về!"  
Phùng Giai Di cũng gọi đi vài cuộc điện thoại cho những thần y ở Hoàng thành Phùng, chỉ có điều, khi bọn họ biết Dương Thanh trúng cổ độc Vô Tâm thì đều nói không có cách nào cứu được đâu.

Nhưng điều này còn chưa phải trọng điểm, trọng điểm là, khi anh kích hoạt huyết mạch cuồng hóa để tu luyện, cổ trùng Vô Tâm kia sẽ không làm tổn thương anh, thậm chí hoạt tính của nó còn suy yếu đi.

Cổ trùng Vô Tâm đáng sợ ở chỗ, sau khi tiến vào cơ thể người, nó sẽ liên tục gặm nhấm trái tim, cho đến khi nuốt sạch trái tim người trúng cổ.

Nếu như Dương Thanh cứ duy trì trạng thái kích hoạt huyết mạch cuồng hóa liên tục thì cổ trùng Vô Tâm sẽ không thể cắn nuốt trái tim anh được.

Nếu anh có thể kéo dài trạng thái này, liệu cổ trùng Vô Tâm có thể chết đói vì không cách nào cắn nuốt trái tim không?.

 
Chương 1717: 1717: Cổ Trùng Vẫn Còn Sống Trong Cơ Thể Anh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Dương Thanh tu luyện một mạch suốt đêm, đợi khi rời khỏi trạng thái tu luyện, anh ngạc nhiên phát hiện, cổ trùng Vô Tâm trong cơ thể anh hình như đã rơi vào trạng thái ngủ đông rồi.

Đêm qua, Dương Thanh vẫn luôn duy trì trạng thái kích hoạt huyết mạch cuồng hóa để tu luyện, đây là lần đầu tiên anh tu luyện bằng phương thức này, lúc này anh vui mừng nhận ra, tốc độ tu luyện của mình đã tăng nhanh hơn nhiều.

Quan trọng nhất là, rốt cuộc anh đã tìm ra biện pháp ngăn chặn cổ trùng Vô Tâm.

Nhưng ngay khi anh đang vui vẻ, bỗng có một cơn đau nhức từ bên trong truyền tới, cổ trùng Vô Tâm lại khôi phục hoạt tính, bắt đầu điên cuồng gặm cắn trái tim anh.

Dương Thanh nhíu chặt mày, hít mạnh một hơi, vội vã kích hoạt huyết mạch cuồng hóa.

Quả nhiên, đúng như anh dự đoán, huyết mạch cuồng hóa vừa được kích hoạt, cổ trùng Vô Tâm đã vội trốn vào một góc, không dám cử động.

Dương Thanh lẩm bẩm: "Xem ra, trước khi giải quyết được con cổ trùng Vô Tâm này, mình phải luôn ở trạng thái kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho cổ trùng Vô Tâm nằm im được".


Dương Thanh vừa ra khỏi phòng chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: "Anh Thanh, anh thế nào rồi?"  
"Tiểu Uyển? Sao em lại về đây?"  
Nhìn thấy Phùng Tiểu Uyển, Dương Thanh hết sức kinh ngạc.

Ngải Lâm lo âu nói: "Tôi gọi em ấy về đấy".

Thì ra là Ngải Lâm gọi về, vậy là Phùng Tiểu Uyển cũng đã biết được bệnh tình của anh rồi.

Dương Thanh cười nói: "Yên tâm đi, đã tìm được biện pháp đối phó với cổ trùng Vô Tâm rồi".

Hai người đều kinh ngạc thốt lên: "Thật à?"  
Dương Thanh mỉm cười nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển nói: "Em có thể kiểm tra cho anh xem".


Để Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển bớt lo lắng, anh đành phải để Phùng Tiểu Uyển kiểm tra cho mình.

Phùng Tiểu Uyển đặt ngón tay lên cổ tay Dương Thanh, hồi lâu sau mới nhấc tay ra, cô ta nhìn Dương Thanh, sắc mặt nghiêm nghị, nói: "Em không biết anh dùng biện pháp gì mới có thể ép cổ trùng Vô Tâm vào một góc như thế, nhưng dù vậy, cổ trùng vẫn còn sống trong cơ thể anh".

"Em đã tra cứu rất nhiều tài liệu về cổ trùng Vô Tâm, loại cổ trùng này vô cùng đáng sợ.

Nó là cổ trùng do người nuôi cổ dùng máu tươi của chính mình để nuôi dưỡng, hoạt tính cực kì mạnh, rất khó tiêu diệt".

"Dù anh có thể ép cổ trùng Vô Tâm vào một góc không nguy hiểm trong người thì cũng không làm nên chuyện gì, trừ khi anh có thể áp chế nó cả đời, bằng không, một khi nó còn ở trong cơ thể anh thì nhất định sẽ tạo thành mối nguy cực lớn cho tính mạng anh".

Nghe Phùng Tiểu Uyển nói thế, Dương Thanh thoáng kinh ngạc, anh vốn tưởng có thể dùng trạng thái huyết mạch cuồng hóa để ép cổ trùng Vô Tâm vào một khu vực không nguy hiểm trong cơ thể, đợi nó chết đói, nhưng không ngờ, thứ này lại có thể sống dai như thế.

"Loại trạng thái này không thể duy trì lâu dài, hơn nữa, nếu cứ duy trì ở trạng thái kích hoạt huyết mạch thì cũng sẽ tạo thành thương tổn rất lớn cho cơ thể anh".

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể
.

 
Chương 1718: 1718: Cao Thủ Của Hoài Thành Đã Đuổi Tới Nơi Rồi!





Phùng Tiểu Uyển nói: "Em đang nghiên cứu, tạm thời chưa có bất kì kết quả gì".

Dương Thanh thấy sắc mặt hai cô đều hết sức nặng nề, bèn cười an ủi: "Yên tâm đi, tạm thời anh còn có thể duy trì trạng thái kích hoạt huyết mạch thế này, một con cổ trùng Vô Tâm cỏn con mà thôi, không thể lấy được mạng anh đâu".

Phùng Tiểu Uyển nghiêm nghị nói với Dương Thanh: "Anh Thanh, anh cứ yên tâm, nhất định em sẽ tìm mọi cách để giúp anh giải quyết con cổ trùng này".

Dương Thanh lại lắc đầu, nhìn về phía Mã Siêu đang nằm trên giường bệnh.

Anh nghiêm túc nói: "Tạm thời anh còn có thể đè ép con cổ trùng này khiến nó không thể gây thương tổn cho anh, cho nên trước mắt sẽ không có nguy hiểm gì đâu.

Em hãy tìm cách đánh thức ý thức của Mã Siêu trước đã, anh lo rằng nếu cậu ấy rơi vào trạng thái này quá lâu thì dù về sau có thể khôi phục cũng sẽ bị mất đi một phần kí ức".


Phùng Tiểu Uyển gật đầu: "Anh yên tâm, vấn đề của anh Siêu, em đã có phương hướng rồi, không bao lâu nữa là có thể đánh thức anh ấy, hiện tại anh mới là người đang gặp nguy hiểm thực sự, một khi anh gặp chuyện không may, tất cả bọn em đều sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm".

Ngải Lâm cũng nói: "Tiểu Uyển nói đúng đấy, nếu cậu có chuyện gì, những người sống dựa vào cậu như chúng tôi đây chỉ e sẽ gặp phải nguy hiểm đến tính mạng cả".

Dương Thanh chợt cảm thấy gánh nặng trách nhiệm trên vai trở nên nặng nề hơn, anh nghiêm nghị nói: "Mọi người yên tâm, tôi sẽ bảo vệ mọi người!"  
"Vậy thôi, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi tu luyện trước đã".

Nói xong, anh quay đầu định bước đi.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó, một giọng nói quen thuộc vẳng vào: "Cậu Thanh, chúng tôi có thể vào được không?"  
Nghe thấy giọng nói này, Dương Thanh hơi sửng sốt, Phùng Tiểu Uyển lập tức vui mừng reo lên: "Ông Tống Tả và ông Tống Hữu về rồi!"  

Vừa nói, cô ta vừa chạy ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra đã thấy hai anh em họ Tống đứng đó.

"Ông Tả, ông Hữu, hai ông sao vậy?"  
Hai người vừa bước vào, Phùng Tiểu Uyển kêu lên kinh ngạc, vội vàng bước tới đỡ hai anh em họ Tống.

Hai anh em họ Tống đã lấm máu khắp người, sắc mặt trắng bệch, nhìn là biết đã bị thương nặng.

Tống Tả cũng lộ vẻ bi thương, ánh mắt tràn đầy hận thù mãnh liệt.

Phùng Tiểu Uyển bi phẫn nói: "Kẻ nào lại tàn độc đến mức phế bỏ tu vi của hai ông như vậy?"  
Ngay khi cô ta vừa dứt lời, một luồng uy lực khủng khiếp chợt bao trùm toàn bộ dinh thự Vân Phong.

Sắc mặt hai anh em họ Tống tức thì trở nên khó coi vô cùng, nghiến răng nói: "Cao thủ của Hoài Thành đã đuổi tới nơi rồi!".

 
Chương 1719: 1719: Thì Ra Các Người Trốn Đến Chỗ Này





Hai anh em họ Tống vừa nói đến đó, một tiếng "Uỳnh" vang lên, cửa chính của dinh thự Vân Phong đã bị tông nát, hai bóng người trung niên vọt vào.

Trên người bọn họ tràn ngập hơi thở võ thuật của cảnh giới Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

"Thì ra các người trốn đến chỗ này".

Một tên cao thủ trong số đó cười lạnh nói.

Hai tên cao thủ khoanh tay trước ngực, nheo mắt cười, nhìn chằm chằm vào anh em nhà họ Tống như thể mèo trêu chuột, ánh mắt tràn đầy châm chọc.

Anh em họ Tống nhìn nhau, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu các người đã muốn mang chúng tôi trở về đó thì chúng tôi đi với các người là được".

Nói xong, bọn họ nhấc chân đi về phía hai tên cao thủ kia.


Bọn họ không muốn làm liên lụy đến Dương Thanh và người khác, cho nên mới nhanh chóng thỏa hiệp như vậy.

"Biết điều đấy! Hai ông yên tâm, dù tới Hoài Thành, dựa vào thực lực của hai ông, thành chủ cũng sẽ không bạc đãi hai ông đâu!"  
Hai tên cao thủ kia cười ha hả nói, thậm chí bọn họ còn không thèm nhìn đến những người khác, đối với bọn họ, đó chẳng qua chỉ là mấy con sâu cái kiến mà thôi.

"Khoan đã!"  
Đúng lúc này, Dương Thanh bỗng lên tiếng.

"Hử?"  
Hai tên cao thủ của Hoài Thành chợt quay phắt lại, nheo mắt nhìn Dương Thanh chằm chằm, nói: "Ranh con, mày còn chuyện gì nữa?"  
Dương Thanh lạnh nhạt nói: "Các ông muốn dẫn bọn họ đi, nhưng đã hỏi ý kiến của tôi chưa?"  
Anh vừa thốt ra những lời này, đáy mắt hai tên cao thủ của Hoài Thành lập tức lóe lên sát khí.

Một tên nhìn chăm chú vào Dương Thanh, ánh mắt chứa đầy ý muốn giết chóc, nói: "Này ranh con, mày đang muốn chết đúng không?"  

Dương Thanh lạnh lùng nói với ông ta: "Xem ra, người của gia tộc Cổ Võ lánh đời quá lâu, thật sự cho rằng người ngoài trần thế đều là con sâu cái kiến".

Vừa dứt lời, một khí thế mênh mang từ trên người anh tràn ra ngoài.

"Ầm!"  
Khí thế này quá khủng khiếp, khiến cho hai tên cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh của Hoài Thành đều bị đẩy lùi vài bước.

Hai người đều biến sắc, mặt lộ vẻ sợ hãi, lẩm bẩm: "Sao, sao lại thế được? Cậu là cao thủ trên cảnh giới Siêu Phàm Ngũ Cảnh?"  
Bản thân bọn họ đều là cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh, nhưng hiện tại lại cảm nhận được một hơi thở võ thuật vượt xa Siêu Phàm Ngũ Cảnh từ trên người Dương Thanh, điều đó có nghĩa là, thực lực của Dương Thanh ít nhất cũng phải đạt tới Siêu Phàm Lục Cảnh, thậm chí còn có thể mạnh hơn.

Nghe vậy, sắc mặt anh em nhà họ Tống trở nên hết sức khó coi.

Dương Thanh lạnh lùng nói: "Dù là dược liệu quý hiếm đến đâu thì nhất định cũng phải có một cái giá để trao đổi, cần gì nói thẳng ra đi!"  
Hai anh em nhà họ Tống đúng là đã vào nhầm đất của người ta, còn hái mất dược liệu, có lỗi với người ta trước.

Bất kể thế nào, Hoài Thành cũng là một thành phố Cổ Võ, Dương Thanh không muốn động đến họ.

.

 
Chương 1720: 1720: Đừng Có Nằm Mơ!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Một điểm quan trọng hơn nữa là, trước đây, khi anh tới Hoàng tộc họ Long, từng giết một kẻ tên là Long Dược, mà gã Long Dược này lại chính là con rể của phủ thành chủ Hoài Thành.

Cuối cùng, phải nhờ sư phụ Vô Danh đứng ra mới giải quyết được chuyện đó, nếu không, Hoài Thành nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.

Vậy nên, chuyện gì có thể dàn xếp, anh sẽ cố gắng dàn xếp ổn thỏa.

Nghe Dương Thanh nói thế, hai cao thủ của Hoài Thành đều kinh ngạc ra mặt, lập tức một người lên tiếng: "Này cậu, cậu thực sự cho rằng, đồ trong Dược Vương Cốc của chúng tôi, muốn đổi là đổi được à?"
Dương Thanh cau mày: "Nếu dược liệu đã bị hái thì cũng đã không còn cách nào thay đổi hiện trạng, hiện giờ tôi chỉ muốn đưa ra phương án bồi thường, nhưng ý các vị là không muốn nhận bồi thường?"

"Ranh con, tôi khuyên cậu chớ nên xen vào việc của người khác, dù cậu là cao thủ trên Siêu Phàm Ngũ Cảnh thì đã sao? Chúng tôi từ Hoài Thành tới, cậu biết Hoài Thành là nơi nào không?"
Cao thủ của Hoài Thành nheo mắt nhìn Dương Thanh, lạnh giọng bảo: "Dược Vương Cốc có địa vị cực cao ở Hoài Thành, động đến Dược Vương Cốc không phải chuyện hay ho gì đâu, tôi khuyên cậu chớ có xen vào việc này, bằng không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!"
Dương Thanh cười nhạt: "Ngay cả con rể của thành chủ Hoài Thành tôi còn giết được, chẳng lẽ còn sợ động đến một thế lực ở Hoài Thành?"
Anh vừa dứt lời, hai tên cao thủ của Hoài Thành lập tức biến sắc.

Bọn họ là người của Dược Vương Cốc trong Hoài Thành, đương nhiên đã từng nghe nói con rể của thành chủ bị giết ở ngoài thế tục.

Nếu không phải đã cảm nhận được khí thế khủng bố của Dương Thanh, nhất định bọn họ sẽ không tin, nhưng hiện tại, bọn họ đều đã biết sức mạnh của Dương Thanh, cho nên Dương Thanh nói như vậy, bọn họ lập tức tin ngay.

Mặt hai cao thủ kia đã trắng nhợt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Tống Tả, Tống Hữu đứng bên cạnh, lòng cũng đã tràn đầy khiếp sợ, không phải khiếp sợ trước tin Dương Thanh giết con rể của thành chủ Hoài Thành mà là kinh ngạc vì thực lực của Dương Thanh đã tăng mạnh như vậy.

Lần trước, bọn họ rời đi là vì Phùng Tiểu Uyển cần cứu Dương Thanh nhưng còn thiếu mấy vị thuốc, mà nay, bọn họ còn chưa lấy được dược liệu cần thiết trở về cứu Dương Thanh, thực lực của anh đã mạnh đến mức này.


Ngay cả hai tên cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh của Hoài Thành cũng không dám làm bừa trước mặt anh.

Một tên cao thủ của Hoài Thành nói: "Nếu cậu đây có ý muốn bảo vệ anh em họ Tống thì chúng tôi đành phải ra về, chỉ có điều, lần này cậu không chịu giao người, lần sau sẽ có cao thủ đứng đầu Dược Vương Cốc tới tìm cậu đòi người".

Dương Thanh cau mày: "Ông đang đe dọa tôi đấy à?"
Tên cao thủ của Hoài Thành vội nói: "Không phải tôi đe dọa cậu mà chỉ trình bày sự thật, sức mạnh của Dược Vương Cốc vượt xa tưởng tưởng của cậu nhiều lắm, nếu cậu biết điều thì tốt nhất là không nên nhúng tay vào việc này, để chúng tôi đưa anh em họ Tống về Hoài Thành báo cáo kết quả công việc".

Dương Thanh quát lớn: "Cút!"
Hai cao thủ của Hoài Thành bèn nói: "Nếu đã thế thì xin từ biệt ở đây!"
Nói xong, hai người quay đầu định rời khỏi đây.


"Đứng lại!"
Nhưng khi bọn họ mới đi tới cửa, Dương Thanh bỗng lên tiếng gọi giật lại.

Hai người nghi hoặc quay lại nhìn Dương Thanh, Dương Thanh chỉ vào cánh cửa bị bọn họ làm hỏng, lạnh lùng nói: "Chưa gì đã muốn chuồn rồi, trước tiên phải sửa lại cửa nhà tôi đi đã, bằng không, hôm nay các ông đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi dinh thự Vân Phong này".

Hai cao thủ của Hoài Thành đã phẫn nộ đến tột đỉnh, một người nghiến răng nói: "Dù thực lực của cậu đã vượt qua Siêu Phàm Ngũ Cảnh thì đã sao? Nếu ép chúng tôi quá đáng, hai anh em chúng tôi liên hợp với nhau, chưa chắc đã thua cậu!"
[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể
.

 
Chương 1723: 1723: Anh Mau Nuốt Viên Thuốc Này Đi!





Tống Tả nghiêm nghị nói: "Tình hình của cậu Thanh quả thực hết sức cấp bách, không thể có chút sai lầm nào".

Tống Hữu cũng nói: "Tôi nghe nói, một khi đã trúng cổ độc Vô Tâm thì chỉ có thể sống thêm tối đa bảy ngày, tuy cậu Thanh có thể tạm thời áp chế cổ trùng xuống nhưng không ai có thể bảo đảm, cậu ấy sẽ duy trì được tình trạng này lâu dài".

Dương Thanh lên tiếng: "Yên tâm đi, tình trạng cá nhân tôi thế nào, tôi biết rất rõ, tạm thời không chết được, hiện giờ nguy hiểm cạnh tôi càng ngày càng nhiều, đây là thời điểm cần dùng cao thủ, Tiểu Uyển trị liệu được cho hai ông cũng là cách để tăng hệ số an toàn của chúng ta".

Anh nói rất đúng, thực lực của anh hiện nay rất mạnh, nhưng cũng có xung đột với rất nhiều người, anh lại không cách nào bảo vệ tất cả những người thân xung quanh mình mọi lúc mọi nơi.

Anh em nhà họ Tống liên hợp với nhau có thể phát huy ra thực lực ngang với cao thủ Siêu Phàm Tứ Cảnh, nếu để  họ ở lại đây bảo vệ, anh cũng có thể yên tâm đi làm việc của mình.


Phùng Tiểu Uyển nghe nói thế bèn bất đắc dĩ bảo: "Mọi người cứ yên tâm đi, cháu sẽ không làm lỡ chuyện trị liệu cho bất cứ ai, mà cũng không cần phải trị liệu 24/24 đâu".

Nghe Phùng Tiểu Uyển nói thế, mọi người mới yên tâm thở phào một hơi.

Tống Tả bỗng nghiêm túc lại, nói: "Cậu Thanh, cậu đã giết cao thủ của Hoài Thành, chỉ e không bao lâu nữa, cao thủ mạnh hơn của Hoài Thành sẽ lại tới đây, đến khi đó chúng ta nên đối phó sao đây?"  
Đáy mắt Dương Thanh lóe lên một ý muốn giết chóc: "Một người tới, giết một người! Một đôi đến, giết cả đôi! Chỉ cần cao thủ của Hoài Thành dám đến, vậy hãy để bọn họ có đến mà không có về!"  
Cảm nhận được ý muốn giết chóc trên người Dương Thanh, hai anh em họ Tống đều run lên.

Dương Thanh đã mạnh đến độ này rồi sao?  

Ngay cả cao thủ đứng đầu Hoài Thành cũng không hề sợ hãi?  
Song, bọn họ lại nghĩ tới thực lực kinh người mà Dương Thanh vừa thể hiện ra, lòng lập tức thoải mái, thực lực mà Dương Thanh vừa mới bày ra ít nhất cũng phải tới cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh.

Phùng Tiểu Uyển vội vàng đưa một viên thuốc cho Dương Thanh.

Đây là thứ thuốc mới được Phùng Tiểu Uyển nghiên cứu chế tạo ra, có thể áp chế cổ trùng Vô Tâm trong khoảng thời gian ngắn.

Dương Thanh muốn duy trì trạng thái huyết mạch cuồng hóa không phải là chuyện dễ dàng, thứ thuốc này có thể giúp anh giảm đi rất nhiều đau đớn.

Viên thuốc vào miệng là tan ra, chảy vào trong lục phủ ngũ tạng Dương Thanh, con cổ trùng Vô Tâm đang hùng hổ nóng nảy cắn xé chợt như chuột thấy mèo, núp ngay vào một góc.

.

 
Chương 1724: 1724: Để Em Châm Cứu Cho Anh Xem Sao


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Ngải Lâm căng thẳng hỏi: "Cậu Thanh, cậu thấy thế nào rồi?"  
Dương Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Mọi người yên tâm đi, có thuốc do Tiểu Uyển điều chế, cùng với thể chất đặc thù của tôi, trong thời gian trước mắt, cổ trùng Vô Tâm sẽ không thể gây thương tổn gì cho tôi được đâu".

Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng anh đã tràn đầy lo âu.

Anh đã cảm nhận được, sau mỗi lần áp chế cổ trùng Vô Tâm, con cổ trùng này lại như thể tự động tiến hóa lên, lần sau áp chế khó hơn lần trước.

Hơn nữa, sau nhiều lần áp chế, hoạt tính của cổ trùng Vô Tâm dường như đã tăng mạnh, và càng ngày, thời gian áp chế được nó cũng càng rút ngắn lại.


Ban đầu, Dương Thanh kích hoạt huyết mạch cuồng hóa thì còn có thể áp chế cổ trùng Vô Tâm chừng hai giờ, nhưng hiện tại, huyết mạch cuồng hóa chỉ có thể miễn cưỡng áp chế nó trong một giờ.

Quan trọng hơn cả là, hôm nay mới chỉ là ngày đầu, vài ngày sau, liệu huyết mạch cuồng hóa có hoàn toàn mất đi hiệu quả áp chế cổ trùng Vô Tâm hay không?  
Nếu quả như vậy, anh phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thực sự chỉ có thể chờ đợi cổ trùng Vô Tâm cắn nuốt trái tim mà chết sao?  
Mấy ngày sau đó, Dương Thanh vẫn tiếp tục dùng huyết mạch cuồng hóa để áp chế cổ trùng Vô Tâm, thuốc của Phùng Tiểu Uyển cũng hỗ trợ anh rất nhiều.

Chỉ có điều, ba ngày tiếp theo, mỗi lần Dương Thanh kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, anh chỉ có thể áp chế cổ trùng Vô Tâm trong nửa giờ.


Điều đó có nghĩa là, dù Dương Thanh vẫn luôn kích hoạt trạng thái huyết mạch cuồng hóa, anh chỉ có thể khiến cổ trùng Vô Tâm mất hoạt tính trong nửa giờ, sau đó, ngay cả khi anh vẫn duy trì trạng thái này, cổ trùng Vô Tâm cũng có thể khôi phục hoạt tính.

Mặc dù có thêm thuốc do Phùng Tiểu Uyển điều chế ra, thời gian áp chế cổ trùng Vô Tâm cũng chỉ tăng thêm được nửa giờ nữa mà thôi.

Hôm nay mới là ngày thứ ba, người ta đồn rằng người trúng cổ trùng Vô Tâm chỉ sống được tối đa bảy ngày, chẳng lẽ mình thực sự không qua được bảy ngày sao?  
Phùng Tiểu Uyển bỗng nói: "Anh Thanh, anh vào phòng trị liệu đi, để em châm cứu cho anh xem sao".

Anh gật đầu, thành thực nói: "Nhờ thứ thuốc em cho anh nên hiện tại anh mới có thể miễn cưỡng duy trì áp chế cổ trùng Vô Tâm trong một giờ, cứ cách một giờ, cổ trùng Vô Tâm sẽ lại bắt đầu cắn xé trái tim anh, mà anh phải mất chừng ba phút mới lại áp chế được nó lần nữa".

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể
.

 
Chương 1725: 1725: Cậu Im Ngay Cho Tôi!





Mắt Phùng Tiểu Uyển đã đỏ lên, cô ta nhìn Dương Thanh, nói: "Em đã cố hết sức nhưng vẫn không tìm ra được biện pháp khả thi giúp anh, trong đống tài liệu em từng nghiên cứu có nói, một khi đã trúng cổ trùng Vô Tâm thì hoàn toàn không có cách nào giải quyết được".

"Trước đây cũng từng có vị cao thủ thử dùng sức mạnh của huyết mạch để áp chế cổ trùng Vô Tâm, ban đầu còn có tác dụng, nhưng về sau liền phát hiện ra, càng áp chế nó thì tốc độ tiến hóa của nó càng nhanh, hoạt tính cũng càng mạnh".

"Hoàn toàn không có cách nào lấy được cổ trùng Vô Tâm trong cơ thể ra cả, cho nên, chỉ có một cách là giết chết cổ trùng Vô Tâm".

Sắc mặt Dương Thanh tái nhợt đi, thật sự không còn cách nào sao?  
Khi đang trò chuyện, trái tim anh lại truyền tới cảm giác đau đớn mãnh liệt, anh vội vã vận hành Chiến Thần Quyết, đồng thời kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, còn uống thêm một viên thuốc của Phùng Tiểu Uyển đưa.

Nhưng, tất cả điều đó đều không có tác dụng gì, càng áp chế cổ trùng Vô Tâm, nó càng thêm điên cuồng.


Mấy phút ngắn ngủi trôi qua, cả người Dương Thanh đã ướt sũng mồ hôi lạnh.

Ba phút sau, cổ trùng Vô Tâm bị áp chế, Dương Thanh mới thở dốc từng hơi.

Hồi lâu sau, anh mới trở lại như thường, chua xót nói với Phùng Tiểu Uyển: "Tuy chỉ có ba phút nhưng quả là rất đau".

Phùng Tiểu Uyển chứng kiến toàn bộ quá trình, nhìn Dương Thanh cắn răng gắng gượng vượt qua ba phút này, mắt cô ta đã đầy lệ.

"Chỉ tại em vô tích sự, không thể tìm được cách nào chữa cho anh".


Phùng Tiểu Uyển nghẹn ngào nói, lòng tràn đầy tự trách.

Dương Thanh vội vàng khuyên bảo: "Tiểu Uyển, em đừng nghĩ vậy, nếu không nhờ thuốc của em điều chế cho anh thì anh đã bị đau đến chết rồi, mà dù không chết vì đau đớn thì trái tim cũng đã bị cổ trùng Vô Tâm gặm cắn quá nửa".

"Thôi được rồi, chúng ta ra ngoài đi, nếu không mọi người lại lo lắng đấy".

Hai người ra khỏi phòng trị liệu, Ngải Lâm thấy mắt Phùng Tiểu Uyển đã đỏ lên, lập tức có dự cảm chẳng lành, vội vàng hỏi: "Tiểu Uyển, cậu Thanh thế nào rồi?"  
Ngải Lâm quát lên giận dữ, kích động nói: "Chồng tôi đã mất ý thức, nằm trên giường bệnh đến giờ chưa tỉnh, nếu cậu cũng gặp chuyện gì thì chúng tôi phải làm sao đây?"  
"Cậu đừng quên, vợ con cậu còn đang đi trốn ở ngoài kia, nếu cậu chết, bọn họ phải làm sao bây giờ?"  
"Tôi chỉ muốn biết tình hình hiện tại của cậu, để còn nghĩ cách giúp cậu, nhưng lúc nào cậu cũng chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, cậu không cảm thấy làm như vậy là rất ích kỷ sao?"  
Ngải Lâm đang trong tình trạng vô cùng kích động, câu sau cùng đã không mất bình tĩnh đến độ phải gào lên, nước mắt tuôn trào.

.

 
Chương 1726: 1726: Giết Kẻ Thi Cổ





Trong thời gian này, Ngải Lâm luôn phải chịu một áp lực rất lớn, khó khăn lắm mới gặp lại Mã Siêu, Mã Siêu lại bị thương nặng dẫn tới mất cả ý thức.

Từ đó đến nay, anh ta chưa có bất cứ dấu hiệu khôi phục nào.

Bản thân cô ấy cũng là một chuyên gia trong lĩnh vực y học, tình hình hiện nay của Mã Siêu nguy hiểm cỡ nào, cô ấy biết rất rõ.

Nhưng Mã Siêu còn chưa có dấu hiệu hồi phục, bên phía Dương Thanh lại đã gặp chuyện chẳng lành, cô ấy vô cùng nóng lòng.

Thấy Ngải Lâm kích động như vậy, Dương Thanh trầm mặc hồi lâu mới nói: "Tình hình hiện nay của em không được tốt lắm, nhưng chị cứ yên tâm, em vẫn còn có thể chịu đựng được".


Cuối cùng, anh vẫn không thể nói thật với Ngải Lâm về tình trạng của mình, anh sợ cô ấy biết rồi sẽ càng thêm lo lắng.

Bấy giờ, Tống Tả bất chợt lên tiếng: "Cậu Thanh, tôi cũng có đôi chút hiểu biết về cổ trùng Vô Tâm, nghe đồn rằng, người trúng cổ này nhất định sẽ mất mạng trong vòng bảy ngày".

"Nhưng còn một lời đồn khác, rằng người trúng cổ có một cơ hội sống sót, đây cũng là cơ hội duy nhất".

Nghe Tống Tả nói thế, tất cả đều quay sang nhìn lão ta, mặt đầy mong đợi.


Dương Thanh cũng âm thầm kích động lên, vội vàng hỏi: "Biện pháp gì?"  
Tống Tả đáp: "Giết kẻ thi cổ!"  
"Giết kẻ thi cổ?"  
Dương Thanh bỗng có cảm giác như vừa thấy ánh mặt trời hi vọng mới, khi hoạt tính của cổ trùng Vô Tâm trong người anh càng ngày càng mạnh lên, anh đã bắt đầu tuyệt vọng, vốn tưởng đã không còn biện pháp nào giải quyết con cổ trùng này, không ngờ giờ đã thực sự có một biện pháp mới.

Tỗng Hữu bỗng nói: "Có điều, tìm được sư phụ của Lưu lão quái nào dễ dàng gì? Dù thực sự tìm được, cậu Thanh có thể giết chết ông ta sao?"  
Đáy mắt Dương Thanh lóe lên một tia sáng lạnh, anh nheo mắt nói: "Chỉ cần có thể tìm được ông ta, dù tôi phải liều cái mạng này cũng sẽ khiến ông ta chết trước mặt tôi".

Sư phụ của Lưu lão quái là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh, nhưng cũng chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ mà thôi.

.

 
Chương 1727: 1727: Ông Miêu Cảm Ơn Ông Nhiều!





Còn anh, tuy chỉ có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh nhưng khi huy động sức chiến đấu cực hạn, anh có thể đạt tới thực lực bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, nếu liều mạng đánh một trận, dù sư phụ của Lưu lão quái là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ cũng chưa chắc đã là đối thủ của anh.

Ngải Lâm đang bi thương tột cùng, nghe nói thế liền bình tĩnh lại, vội thốt lên: "Sư phụ của Lưu lão quái là người của Miêu Thành, chẳng phải cậu quen thân với Miêu thành chủ đó sao? Cậu hỏi ông ấy, ông ấy nhất định sẽ cho cậu biết sư phụ của Lưu lão quái đang ở đâu".

Dương Thanh gật đầu, lấy điện thoại gọi cho Miêu thành chủ, đầu bên kia nhanh chóng nhận cuộc gọi, không đợi Dương Thanh lên tiếng, ông lão đã nói ngay: "Ông ta đang ở Hoài Thành, phủ thành chủ".

Dương Thanh sửng sốt hỏi: "Ông biết cháu hỏi ai sao?"  

Miêu thành chủ nói: "Đương nhiên ông biết cháu muốn tìm ai, tìm Lưu Ba, sư phụ của Lưu lão quái, đúng không? Theo như ông biết, mấy năm nay ông ta vẫn luôn ở tại phủ thành chủ Hoài Thành, năm ấy, sau khi bị thương nặng, ông ta đã ở lại đó để điều dưỡng".

"Nếu ông đoán không lầm thì lần này ông ta tới tìm cháu không đơn giản chỉ để báo thù cho đồ đệ của mình, việc này còn có liên quan tới người của phủ thành chủ Hoài Thành".

Nghe Miêu thành chủ nói xong, Dương Thanh lập tức cau mày, anh chợt nhớ ra, đúng là bản thân từng có chút liên quan đến người của Hoài Thành.

Long Dược, con rể của thành chủ Hoài Thành đã bị anh giết, cuối cùng, sư phụ Vô Danh của anh đứng ra cảnh cáo thành chủ Hoài Thành, cho tới nay, phủ thành chủ Hoài Thành chưa hề gây chuyện với anh nữa.


Hiện anh gắng gượng lắm cũng chỉ có thể trấn áp cổ trùng Vô Tâm trong nửa giờ mỗi lần, nếu đang lúc đánh nhau với Lưu Ba mà cổ trùng mất khống chế, anh sẽ phải chịu thương tổn lớn từ cả thể xác lẫn tinh thần cùng một lúc.

Thực lực của anh vốn đã không bằng Lưu Ba, nếu khi đấu võ còn bị cổ trùng Vô Tâm dằn vặt, chỉ e càng khó lòng giết nổi lão ta.

Nhưng Miêu thành chủ đã cho người đưa thuốc trấn áp cổ trùng Vô Tâm tới, tuy cũng chỉ có thể trấn áp cổ trùng được một giờ nhưng một giờ quý báu này là thời gian để Dương Thanh tranh thủ giết Lưu Ba.

"Bất kể thế nào cũng phải tuyệt đối cẩn thận! Ông nghi rằng lần này Lưu Ba tới Yến Đô đối phó với cháu rất có thể là do người của phủ thành chủ Hoài Thành bố trí, đối phương không muốn giết chết cháu ngay mà muốn dẫn dụ cháu tới Hoài Thành".

.

 
Chương 1728: 1728: Mọi Người Đừng Nên Lo Lắng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Miêu thành chủ nói thêm, giọng hết sức nặng nề.

Dương Thanh vội nói: "Cháu biết, cảm ơn ông Miêu nhiều!"  
Miêu thành chủ bổ sung: "Ông có cài quân cờ của mình vào phủ thành chủ Hoài Thành, nếu cháu rơi vào thời khắc nguy hiểm, bọn họ sẽ giúp cháu".

Dương Thanh thấy lòng ấm áp, mũi cũng cay cay, chợt có cảm giác muốn rơi lệ.

Anh có thể cảm nhận được, Miêu thành chủ thật lòng quan tâm anh.


Bất kể nguyên nhân là gì, chỉ cần lòng quan tâm này là thật thì cũng đã đủ rồi.

Dương Thanh bèn nói: "Cảm ơn ông Miêu, ông cứ yên tâm, cháu sẽ không sao đâu!"  
Miêu thành chủ bảo: "Vậy thôi, những gì cần nói ông đều đã nói hết rồi.

Ông hiểu, có muốn ngăn cháu cũng không ngăn được, hơn nữa, hiện giờ chỉ có cách giết Lưu Ba mới có thể bảo vệ tính mạng cháu, ông không có lí do gì ngăn cản cháu cả".

"Đi đi, ông sẽ bố trí chu đáo mọi sự, chuẩn bị sẵn sàng tiếp viện cho cháu rời khỏi Hoài Thành".

Sau khi Dương Thanh cúp điện thoại, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.


Dương Thanh khẽ mỉm cười gật đầu: "Miêu thành chủ nói, Lưu Ba đang ở phủ thành chủ Hoài Thành, hơn nữa, ông ấy có cài người vào bên đó rồi, nếu tôi gặp chuyện nguy hiểm gì, gián điệp nằm vùng của ông ấy sẽ giúp tôi".

Nghe nói thế, sắc mặt bọn họ mới trở nên dễ chịu hơn đôi chút, nhưng tình hình hiện tại của Dương Thanh đã rất tệ, bọn họ vẫn không thể hoàn toàn yên lòng.

"Cậu Thanh, vô cùng xin lỗi, chuyến đi Hoài Thành này cậu phải dựa vào chính mình rồi, anh em chúng tôi đã mất hết võ thuật, chẳng biết có còn cơ may khôi phục hay không".

Tống Tả lên tiếng, Tống Hữu cũng nói thêm: "Có điều, ở Hoài Thành chúng tôi cũng có vài người dùng được, mặc dù chỉ là mấy cao thủ Thần Cảnh thôi nhưng nếu cậu cần, bọn họ có thể cung cấp cho cậu một vài tin tình báo".

"Xin chào cậu Thanh, tôi được Miêu thành chủ sai tới đây tìm cậu, lần này tới Hoài Thành, tôi sẽ đi cùng cậu".

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể
.

 
Chương 1729: 1729: Yên Tâm Đi!





Mời ông lão kia vào trong nhà, Dương Thanh mới hỏi: "Xin hỏi tôi nên xưng hô với tiền bối thế nào ạ?"  
Ông lão kia nói: "Cậu cứ gọi tôi là lão Cửu cũng được".

Nói xong, ông lão lấy ra một bình sứ trắng, đưa cho Dương Thanh, nói: "Trong bình này có một viên thuốc có thể áp chế cổ trùng Vô Tâm, Miêu thành chủ đã dặn, chuyến đi tới Hoài Thành lần này nguy hiểm rình rập khắp nơi, dù cậu có thể giết được Lưu Ba cũng chưa chắc đã có thể bình an rời khỏi Hoài Thành".


"Nếu chưa đến thời khắc quyết định giữa sự sống và cái chết thì tuyệt đối không được dùng viên thuốc này, không phải vì viên thuốc này có tác dụng phụ gì mà để tránh trường hợp về sau cậu lại gặp phải cao thủ mạnh hơn nữa, dẫn đến việc còn chưa giết được Lưu Ba thì cổ trùng Vô Tâm đã kích hoạt trong cơ thể cậu".

Nghe Lão Cửu nói thế, Dương Thanh cảm khái vô vàn, Miêu thành chủ không chỉ sớm tính đến việc anh sẽ tới Hoài Thành mà còn nghĩ thay cho anh nhiều như vậy.

Dương Thanh bèn nói: "Cảm ơn ông Cửu!"  
Anh đưa mắt nhìn về phía đám người Ngải Lâm, nhẹ nhàng nở một nụ cười tươi sáng, nói: "Giờ cứ chậm trễ một phút thì khả năng cổ trùng Vô Tâm mất khống chế lại lớn thêm một phần, em định sẽ xuất phát đi Hoài Thành ngay bây giờ, có ông Cửu đi cùng, nhất định em sẽ không sao đâu, mọi người cứ ở nhà yên tâm chờ em về nhé".


Dương Thanh gật đầu: "Hai ông cố gắng hợp tác với Tiểu Uyển để trị liệu, mau chóng khôi phục võ thuật nhé".

Cuối cùng, Dương Thanh nhìn về phía Phùng Giai Di, Phùng Giai Di dường như cũng đã đoán được Dương Thanh muốn dặn dò điều gì, bèn nói trước: "Tôi đi Hoài Thành với anh!"  
Dương Thanh lại bảo: "Giai Di, tôi muốn nhờ cô ở lại đây bảo vệ những người bạn của tôi".

Phùng Giai Di nhíu mày, nói: "Nếu anh chết thì tôi biết phải làm sao?".

 
Chương 1730: 1730: Mẹ Đã Bố Trí Người Theo Dõi Nó





Nghe cô ta nói thế, những người khác đều kinh ngạc nhìn Dương Thanh.

Dương Thanh vội vàng trấn an: "Cô yên tâm, tôi không chết được đâu, đợi khi tôi về sẽ dẫn cô quay lại Hoàng thành Phùng cứu bố cô ra".

Bấy giờ mọi người mới hiểu lời của Phùng Giai Di nói có ý gì.

Phùng Giai Di cũng không nằng nặc đòi đi theo Dương Thanh mà chỉ gật đầu, nói: "Vậy anh cứ yên tâm đi đi, trừ khi tôi chết, bằng không sẽ không để cho bất cứ ai ở nơi này gặp chuyện không may".

Dương Thanh gật đầu, quay sang phía Lão Cửu, nói: "Ông Cửu, tôi định xuất phát ngay lúc này, ông có ý kiến gì không ạ?"
Lão Cửu lắc đầu, cười nói: "Miêu thành chủ đã dặn, trong chuyến đi tới Hoài Thành lần này, mọi chuyện đều nghe theo ý cậu là được".


Sau đó, Dương Thanh cùng lão Cửu lên máy bay tới Hoài Thành.

Sáng sớm hôm sau, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế của Hoài Thành.

Dương Thanh và lão Cửu vừa xuống máy bay đã bị mấy luồng hơi thở cực mạnh bao vây chặt chẽ, bọn người kia không hề che dấu bản thân.

Dương Thanh nhíu mày, nói: "Vừa tới nơi này đã bị bao nhiêu cao thủ bao vây như thế này, xem ra Hoài Thành đã sớm theo dõi tung tích của tôi rồi".

Lão Cửu vẫn bình thản như không, còn cười ha hả nói: "Đám người này chẳng qua chỉ là đám kiến cỏ, cao thủ chân chính của Hoài Thành còn chưa xuất hiện đâu".


Dương Thanh nói: "Những người này hẳn bị phái tới đây theo dõi tôi".

Lão Cửu cười bảo: "Đúng vậy, tin cậu tới Hoài Thành hẳn đã truyền tới phủ thành chủ Hoài Thành rồi".

Ngay khi Dương Thanh vừa đặt chân lên Hoài Thành, trong phủ thành chủ Hoài Thành, tại một khu nhà cao cấp riêng biệt.

Cô gái trẻ kia cũng đỏ mắt lên, hằn học nói: "Mẹ, con muốn tự tay giết chết hắn, dùng máu tươi của hắn để an ủi vong linh của bố con!"
Hai người này chính là vợ con của Long Dược khi ông ta tới phủ thành chủ Hoài Thành ở rể.

Từ sau khi Long Dược bị Dương Thanh giết chết, hai mẹ con họ vẫn luôn ấp ủ kế hoạch báo thù, có điều, không biết vì sao, thành chủ Hoài Thành bỗng cảnh cáo bọn họ không được đụng tới Dương Thanh, cho nên bọn họ vẫn chưa thể báo thù.

Nhưng hôm nay, cơ hội đã tới rồi!.

 
Chương 1733: 1733: Tôi Sẽ Cho Các Vị Một Đường Sống





Dương Thanh thoáng kinh ngạc, lão Cửu chỉ mới nói mình từ Miêu Thành tới, vậy mà lại có thể khiến cho đám cao thủ không sợ chết của Dược Vương Cốc lộ vẻ sợ hãi thế này?
Miêu Thành nguy hiểm đến thế sao?
Gã cao thủ cầm đầu cắn răng nói: "Tốt nhất là ông chớ có động vào chúng tôi, bằng không, cốc chủ của chúng tôi tuyệt đối không tha cho các người đâu".

Lão Cửu vẫn cười ha hả, tay chợt búng một cái, Dương Thanh chỉ thoáng thấy một bóng đen vụt qua, nhanh như điện xẹt.

"A..."
Giây tiếp theo, gã cao thủ cầm đầu chợt vặn vẹo cả mặt, kêu rên đau đớn như đứt ruột đứt gan.


Lão Cửu vẫn bình thản nhìn, thậm chí vẫn tủm tỉm cười, chỉ có điều, ý cười lúc này hoàn toàn khác xa nụ cười hiền hòa khi nói chuyện với Dương Thanh.

Ba gã cao thủ còn lại đều run rẩy cả người, nhìn lão Cửu như nhìn một con ác quỷ.

Gã cao thủ cầm đầu đau đớn không chịu nổi, phải lăn lộn khắp nơi, cầu xin: "Tha cho tôi đi! Cầu xin ông tha cho tôi đi!"
Nhưng bất kể ông ta cầu xin thảm thiết cỡ nào, lão Cửu vẫn không kết thúc nỗi đau đớn của ông ta.

"Giết tôi đi! Giết tôi ngay đi! Các người mau giết tôi đi!"
Gã cao thủ cầm đầu lại quay sang cầu xin đồng bọn của mình.


Ba gã đồng bọn nhìn nhau, bọn họ chưa phải chịu nỗi giày vò như người cầm đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận được, lúc này ông ta đang phải hứng chịu nỗi đau đớn cỡ nào.

Đúng lúc này, lão Cửu bỗng vung tay, con cổ trùng trên người gã cao thủ cầm đầu kia lại bay về chỗ ông lão.

Trước một loạt thủ đoạn nhanh nhẹn dứt khoát của lão Cửu, Dương Thanh đã khiếp sợ ngây người, đây hẳn chính là thủ đoạn của cao thủ hàng đầu Miêu Thành nhỉ?
Thực lực của lão Cửu hẳn đã đạt tới Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, Dương Thanh mới có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ mà thôi.

Tuy anh có thể phát huy sức chiến đấu ngang ngửa cao thủ bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ nhưng anh vẫn cảm thấy, mình hoàn toàn không phải là đối thủ của lão Cửu.

Bấy giờ lão Cửu mới lên tiếng: "Đã hết một phút, hẳn các vị cũng đã nghĩ kĩ rồi nhỉ, vậy thì hiện tại hãy nói ra đáp án mà cậu ấy muốn biết, tôi sẽ cho các vị một đường sống".

.

 
Chương 1736: 1736: Được Chúng Tôi Đồng Ý!





Gã cầm đầu vừa ra lệnh, cả bốn đồng thời ra tay, tức thì, bốn đòn công kích cực mạnh đồng loạt rơi xuống người Xích Thố.

Xích Thố hộc ra một ngụm máu tươi, sự sống nhanh chóng tan biến.

Xích Thố chỉ là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, lại bị bốn gã cao thủ Siêu Phàm Cảnh đồng loạt tấn công, hiển nhiên, bốn gã này cũng lo người khác phản bội nên mới yêu cầu tất cả cùng ra tay, chỉ có như thế mọi người mới cùng bị cột lên một chiếc thuyền.

Gã cao thủ cầm đầu nhìn về phía Lão Cửu, nói: "Chúng tôi đã làm theo lời ông, hiện giờ có thể để chúng tôi đi được chưa?"
Lão Cửu lại nói: “Vừa rồi tôi chỉ nói, nếu các người giết Xích Thố thì sẽ cho các ông một cơ hội sống sót, nhưng tôi chưa nói sẽ thả các người đi".


Nghe thế, bốn người kia lập tức biến sắc.

Gã cao thủ cầm đầu nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông chơi chúng tôi?"
Lão Cửu nhíu mày, lạnh lùng bảo: "Nói năng phải chú ý thái độ, bằng không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy".

Cả đám cao thủ đều run lên, nhớ tới thủ đoạn của lão Cửu, bọn họ mới ý thức được, kẻ mà bọn họ đang phải đối mặt chính là một đại sư về cổ thuật thứ thiệt của Miêu Thành, là bậc cao thủ có thể giết người một cách vô hình.


Lão Cửu bỗng nói: "Hiện giờ tôi cho các người một nhiệm vụ, chỉ cần các người có thể hoàn thành, tôi bảo đảm sẽ để các người rời khỏi Hoài Thành".

"Được, chúng tôi đồng ý!"
Mấy người nhìn nhau, sau đó hạ quyết tâm, đáp.

Cao thủ cầm đầu lại hỏi: "Nhưng giờ Xích Thố đã chết, chúng tôi quay lại Dược Vương Cốc thì nên giải thích thế nào cho trót lọt?"
Lão Cửu lạnh nhạt bảo: "Đến khi đó, cứ nói Xích Thố đã bị Dương Thanh giết chết".

.

 
Chương 1739: 1739: Vậy Thì Đó Chính Là Số Mệnh Của Tôi!





Nhưng cũng chỉ là giảm bớt đau đớn thôi, cơn đau vẫn không hề biến mất.

Ngay cả thân thể đạt tới cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh như Dương Thanh còn khó lòng chịu nổi cơn đau này, từ đó có thể đoán biết loại cổ trùng Vô Tâm kia lợi hại ra sao.

Lần này, cơn đau đớn kéo dài chừng năm phút mới kết thúc.

Thấy sắc mặt Dương Thanh đã bình thường trở lại, lão Cửu mới nghiêm nghị nói: "Cổ trùng Vô Tâm trong cơ thể cậu đã có thể thích nghi với sự trấn áp của cậu rồi, nếu vẫn không thể giải quyết việc này nhanh chóng thì dù cậu sống được qua bảy ngày, trái tim cậu cũng đã bị tổn hại nghiêm trọng".

"Vừa rồi tôi đã dùng cổ thuật để giảm bớt cơn đau mà cổ trùng Vô Tâm gây ra cho cậu, nhưng cũng chỉ có thể làm được đến đó, tôi không thể giải quyết con cổ trùng Vô Tâm này cho cậu".


Dương Thanh gật đầu, nói với lão Cửu: "Ông Cửu có thể giúp tôi giảm bớt đau đớn đã là sự giúp đỡ rất lớn đối với tôi rồi".

Lão Cửu nghiêm nghị hỏi: "Ban đầu tôi định cùng cậu đợi ở đây, đợi đến khi người của Hoài Thành tự tìm đến, nhưng hiện tại xem ra, thời gian của chúng ta không còn nhiều, chúng ta phải nghĩ cách mau chóng tìm được Lưu Ba rồi giết chết ông ta mới được".

Nói xong, ông lão bắt đầu chìm vào suy tư.

Dương Thanh biết lão Cửu đang suy nghĩ xem có cách nào tìm ra Lưu Ba, bèn không lên tiếng quấy rầy, chờ ông lão nghĩ xong.

Hồi lâu sau, Lão Cửu mới nặng nề nói: "Miêu thành chủ đoán rằng Lưu Ba gieo cổ trùng Vô Tâm vào người cậu có thể là do thành chủ Hoài Thành bày mưu nhằm dẫn dụ cậu tới đây".


"Nếu đã thế, chúng ta cứ trực tiếp tới thẳng phủ thành chủ Hoài Thành mới chính là biện pháp tìm ra Lưu Ba nhanh nhất, có điều, một khi tới đó, chúng ta sẽ rơi vào tình cảnh thập tử nhất sinh, cậu có dám đi không?"
Nghe lão Cửu nói thế, Dương Thanh tức thì trầm mặc.

Lát sau, anh mới nói: "Ông Cửu, tôi đã rơi vào tình cảnh này, thực ra đã không e ngại sống hay chết, nhưng tôi không thể để ông cũng bị liên lụy, tôi tới phủ thành chủ Hoài Thành một mình là được rồi".

Lão Cửu lập tức trầm mặc, ông lão hiểu rất rõ sự lợi hại của cổ trùng Vô Tâm kia, đó là thứ ngay cả Miêu thành chủ cũng không thể giải quyết nổi, nay bọn họ chỉ còn một cách là giết kẻ thi cổ Lưu Ba thì mới có thể giải quyết triệt để mối nguy hiểm này.

Nhưng Lưu Ba lại đang ở trong phủ thành chủ Hoài Thành, mà nơi này lại là một nơi cực kì nguy hiểm với Dương Thanh.

Nếu để Dương Thanh một mình tới đó, sợ rằng anh chỉ có một đường chết.

.

 
Chương 1742: 1742: Đó Là Tất Lão!





Bà cụ kia thở dài, nói: "Nếu thế thì hãy để già này ra gặp tên nhãi kia đi!"
"Được."
Cô gái trẻ đáp ngay.

Dương Thanh tiến vào trang viên, điệu bộ thản nhiên thoải mái dạo quanh khắp nơi như thể đây là nhà mình.

Một vài cao thủ Hoài Thành cũng đã biết có người xông vào phủ thành chủ, nhưng không ai dám tấn công anh, chỉ dám đi theo anh giám sát từ xa.


Dương Thanh chính là cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh, ở phủ thành chủ Hoài Thành này, không có mấy người đạt tới cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh.

"Nhãi ranh, dám tự tiện xông vào phủ thành chủ, đó là tội chết!"
Đúng lúc này, một cụ già tóc bạc bỗng xông ra, chỉ nói một câu đã kết tội chết cho Dương Thanh rồi bắt đầu tấn công anh.

"Đó là Tất lão!"
Có ai đó đã nhận ra thân phận của bà cụ kia, lập tức hô to.

Dương Thanh cau mày, nhìn về phía bà cụ đang xông lại đây, huyết mạch cuồng hóa trong cơ thể nháy mắt đã được kích hoạt, Chiến Thần Quyết cũng được vận hành nhanh chóng, một hơi thở cuồng bạo chợt bùng nổ từ trên người anh.


"Cút!"
Anh quát lớn, tay chém ra một quyền cực mạnh.

"Uỳnh!"
...!
Các cao thủ Hoài Thành quanh đó chứng kiến cảnh này đều kinh ngạc tột cùng.

Bà cụ kia tung một chưởng đối đầu với một quyền của Dương Thanh, sắc mặt lập tức trở nên cực kì nặng nề, bà ta biết Dương Thanh rất mạnh nhưng lại không ngờ anh đã mạnh đến độ này, tiếp một chưởng của bà ta mà vẫn đứng vững, không hề suy chuyển một li.

.

 
Chương 1745: 1745: Kẻ Đáng Chết Là Bà!





Dương Thanh đang nỗ lực vận hành Chiến Thần Quyết để áp chế cổ trung Vô Tâm xuống, chợt nhận ra bà cụ kia lại tấn công mình lần nữa, sắc mặt anh trở nên khó coi cực điểm.

Anh cố nén cơn đau tột cùng từ trái tim, cắn răng chém ra một quyền.

"Uỳnh!"
Đòn tấn công của hai bên va vào nhau, Dương Thanh phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay ngược ra sau.

Ngã xuống mặt đất, Dương Thanh cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như đã lệch cả vị trí, trái tim càng thêm đau đớn tột cùng, khiến anh cảm giác mình không thở nổi nữa.

Không ai hay biết đang có chuyện gì xảy ra với anh, chỉ thấy sắc mặt Dương Thanh lộ vẻ đau đớn khó tả, như thể đang phải nếm trải một cơn đau vô cùng khủng khiếp.


"Vốn tưởng mày có năng lực cỡ nào, ai dè lại là một tên vô dụng dùng thuốc để tăng cao thực lực mà thôi".

Bà cụ kia còn tưởng Dương Thanh uống thuốc tăng cường thực lực, hiện giờ công hiệu của thuốc đã hết, cho nên bị tác dụng phụ ảnh hưởng, bèn châm chọc nói: "Đã thế, tao cũng không cần phải tiếp tục lãng phí thời gian với mày làm gì, để tao tiễn mày ra đi vậy".

Dứt lời, bà ta bỗng vung cao tay phải, một luồng hơi thở võ thuật khủng khiếp nhanh chóng ngưng tụ trong lòng bàn tay bà ta, mạnh mẽ và cuồng bạo như thể muốn chôn vùi cả khu vực này.

Mặc dù đang phải gánh chịu nỗi đau đớn tột cùng khi cổ trùng Vô Tâm gặm cắn trái tim nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng mọi sự việc đang diễn ra xung quanh.

Anh nhận ra ý muốn giết chóc cực mãnh liệt nhằm thẳng vào mình từ bà cụ kia, sắc mặt lập tức nặng nề nghiêm nghị.


Nhưng cổ trùng Vô Tâm vẫn không ngừng tàn phá trái tim anh, cơn đau khủng khiếp khiến anh hoàn toàn không có cách nào đối phó với một đòn giết người từ phía bà cụ kia.

Anh có thể cảm nhận được, một khi đòn tấn công này rơi xuống người mình, anh sẽ hoàn toàn không có bất kì hi vọng sống sót nào nữa.

Trước mặt anh lúc này chỉ có hai con đường, một là dùng viên thuốc mà Miêu thành chủ bảo Lão Cửu đưa cho anh để trấn áp cổ trùng Vô Tâm rồi liều mạng đánh một trận với bà cụ kia.

Đồng thời, một khí thế cực kì cuồng bạo chợt bùng nổ từ trên người anh.

"Kẻ đáng chết là bà!"
Dương Thanh giận dữ rít lên, vào giây phút này, sức mạnh toàn thân như đã bị rút sạch, ngưng tụ cả vào một quyền, đập về phía bà ta.

.

 
Chương 1748: 1748: Là Để Theo Dõi Mình Sao





Bấy giờ Dương Thanh mới ngồi xuống một chiếc ghế, nhìn thành chủ Hoài Thành, thưa: "Tiền bối, hôm nay tôi tới đây là vì có chuyện muốn nhờ, mong tiền bối hãy giao Lưu Ba cho tôi".

Thành chủ Hoài Thành bình thản nói: "Lưu Ba mà cậu đang nói là ai, tôi không rõ lắm, nếu người này thực sự đang ở trong Hoài Thành của tôi thì tùy cậu, chuyện giữa hai người, tôi sẽ không nhúng tay vào".

Chỉ một câu đơn giản nhẹ nhàng lại khiến Dương Thanh nghe ra rất nhiều nội dung.

Đầu tiên, thành chủ Hoài Thành sẽ không nhúng tay vào việc này, nhưng không có nghĩa là những người khác cũng sẽ không nhúng tay.

Thứ hai, nếu Dương Thanh muốn bắt Lưu Ba thì chỉ cần anh có thể tìm được, mọi chuyện tùy anh.


.

Truyện Đô Thị
Dương Thanh nhìn về phía thành chủ Hoài Thành, nói: "Vậy có nghĩa là, chỉ cần tôi tìm được Lưu Ba là có thể mang ông ta đi, tiền bối sẽ không nhúng tay ngăn cản?"
Thành chủ Hoài Thành cười nói: "Sao hả? Không tin tôi à?"
Dương Thanh vội thưa ngay: "Không phải không tin, tôi chỉ muốn hỏi cho rõ, chỉ cần tiền bối không có ý định nhúng tay vào thì tôi yên tâm rồi".

Với thực lực hiện nay của anh, dù gặp phải cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, anh cũng có khả năng đấu một trận, mà Hoài Thành này tuy đông cao thủ Siêu Phàm Cảnh nhưng số lượng cao thủ đạt tới cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh chắc chắn không hề nhiều.

Hơn nữa, mỗi một vị cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đều hẳn là người thân tín bên cạnh thành chủ Hoài Thành, nếu thành chủ Hoài Thành đã nói sẽ không nhúng tay vào chuyện này thì dĩ nhiên cũng sẽ không để những cao thủ thân tín của mình ra tay.


Chỉ cần những người này không ra tay, anh cảm thấy khả năng mình giết được Lưu Ba vẫn rất lớn.

Thành chủ Hoài Thành vẫn tủm tỉm cười, nói: "Nếu thế, mấy hôm này cậu cứ ở lại phủ Hoài Thành này đi!"
Hoài Lam đi tới trước mặt Dương Thanh, dịu dàng mỉm cười, nói: "Anh Thanh, xin mời theo tôi!"
Nụ cười của Hoài Lam hòa nhã như gió xuân, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Một cô gái tuyệt vời như thế, nếu là ở bên ngoài, hẳn có thể xếp vào hàng tuyệt nhất, nhưng nay lại bị thành chủ Hoài Thành sai bảo tới phục vụ mình, Dương Thanh càng nghĩ càng thấy không ổn.

Anh sẽ không tự cao tự đại đến mức cho rằng, đường đường là người đứng đầu Hoài Thành lại thật sự sai cháu ruột mình tới phục vụ anh, đối phương bố trí như vậy chắc chắn phải có ý đồ riêng.

.

 
Chương 1751: 1751: Giết Thằng Súc Sinh Này Cho Tôi!





Dương Thanh lắc đầu: "Chuyện này để sau hẵng nói!"
Anh không cho rằng mình đã giết Long Dược, lại tới đây gây hấn tìm người, thành chủ Hoài Thành sẽ chịu vì anh mà nảy sinh xích mích với Dược Vương.

Đúng lúc này, một làn gió thơm từ đâu phất tới, một cô gái trẻ, vóc dáng tương tự Hoài Lam đang đi lại đây, xung quanh còn có sáu gã vệ sĩ của Hoài Thành.

Khi Dương Thanh nhìn thấy người này, anh lập tức nhíu chặt mày.

Bởi vì, anh đã nhìn ra ý muốn giết người cực kì mãnh liệt trong đáy mắt cô gái kia, hơn nữa, anh còn loáng thoáng thấy được đường nét của Long Dược từ diện mạo cô ta.


Thân phận của người này đã rõ như ban ngày!
Đây chính là con gái Long Dược, Hoài Phượng.

"Hoài Phượng, sao chị lại tới đây?"
Hoài Lam chủ động chào hỏi Hoài Phượng như thể muốn nhắc nhở Dương Thanh.

Hoài Phượng không để ý tới Hoài Lam, cô ta nhìn chằm chằm Dương Thanh, vẻ mặt cực kì thù hận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày là Dương Thanh? Là thằng khốn đã giết bố tao?"
Dương Thanh cau mày, nhìn Hoài Phượng, lạnh lùng nói: "Là do bố cô muốn giết tôi trước, chẳng qua thực lực không bằng người, cuối cùng bị tôi giết mà thôi".


Thù hận trong mắt Hoài Phượng càng thêm dày đặc, cô ta dữ dằn nói: "Tao muốn giết mày!"
Dứt lời, cô ta quay sang ra lệnh cho sáu tên vệ sĩ: "Các ông cùng lên đi, giết thằng súc sinh này cho tôi!"
"Hoài Phượng, Dương Thanh là khách quý của ông nội, chớ có vô lễ!"
Hoài Lam lập tức chắn trước mặt Dương Thanh, trừng mắt nhìn sáu gã vệ sĩ Hoài Phượng dẫn tới, lạnh lùng nói: "Không muốn chết thì tốt nhất là đừng xen vào việc của người khác!"
"Bốp!"
Nào ngờ, Hoài Lam vừa dứt lời, Hoài Phượng đã bước nhanh về phía trước, tát thẳng vào mặt Hoài Lam, phẫn nộ quát: "Một con ả ti tiện được ông tao nhận nuôi mà cũng dám làm càn trước mặt tao à? Nếu mày còn dám xen vào việc của tao, ngay cả mày, tao cũng giết luôn!"
Trên má Hoài Lam nhanh chóng hiện lên một dấu tay hằn rõ, nhưng cô ta vẫn không hề tức giận, chỉ nói với Hoài Phượng: "Hoài Phượng, chị có thể nhục mạ tôi, nhưng anh Thanh đây là khách quý của ông nội, trước khi làm việc gì, tôi mong chị nên hỏi cô Tinh Vũ, mẹ chị trước đi đã".

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom