Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1780


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trần Duy Nghĩa hơi sững sờ, sau đó anh ta nghiến răng nghiến lợi lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi ra ngoài.

Mười mấy phút sau, ngoài cửa truyên đến tiếng giày cao gót, sau đó một người phụ nữ xinh đẹp, trang điểm kỹ càng dẫn theo vệ sĩ đi đến.

Cô ta giẫm lên giày cao gót, vừa đi vừa lạnh lùng lên tiếng.

“Trần Duy Nghĩa, nghe nói có thăng ranh con đến chỗ quay phim của chúng ta gây chuyện à?”

“Anh yên tâm đi, anh Quách bảo tôi đến thủ đô chủ trì đại cục, hiển nhiên tôi sẽ giúp đỡ anh đòi lại lẽ phải”

“Trái lại tôi muốn nhìn xem, ở cái đất thủ đô này, ai dám không nể mặt anh Quách

- Quách Tuấn Anh, cậu cả nhà họ Quách”

Trong lúc nói chuyện, một người phụ nữ xinh đẹp đi đến giữa sân, rõ ràng là góa phụ đen Thiệu Tĩnh Anh.

Ai cũng không nghĩ đến, sau khi bị đuổi ra khỏi Dương Thành, Thiệu Tĩnh Anh thể mà xuất hiện ở thủ đô, hơn nữa vẫn giống như cũ, giúp Quách Tuấn Anh

- Người đứng đầu bốn cậu chủ ở Cảng Thành làm việc.

Lúc này đây, cô ta đi đến giữa sân, khoanh tay trước ngực, ánh mắt rơi xuống trên người Bùi Nguyên Minh.

Bởi vì Bùi Nguyên Minh ngồi ở chỗ thiếu ánh sáng, cho nên Thiệu Tĩnh Anh không nhìn thấy rõ mặt anh.

Giờ phút này, Thiệu Tĩnh Anh bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, nói.

“Trần Duy Nghĩa, là ai gây chuyện ở đây, đúng là rất ngông cuồng”

“Chẳng lẽ anh không nói cho tên đó biết đây là địa bàn của bốn gia tộc lớn nhất Cảng Thành à? Sau khi nói xong, ánh mắt của cô ta rơi xuống trên người Lâm Đình Cường, thản nhiên nói.

“Đội trưởng đội cảnh sát thủ đô Lâm Đình Cường đúng không?”

“Tuy ông là chi thứ của nhà họ Lâm ở Tô Châu, nhưng ông chỉ là một người họ hàng xa mà thôi, Lâm Khang Dụ chưa chắc đã biết ông”

“Tôi nói cho ông biết, việc tối ngày hôm nay, nếu như ông không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, tôi cam đoan sẽ khiến ông đi vào, nhưng là bò ra ngoài.”

Trong lúc nói chuyện, Thiệu Tĩnh Anh hơi vỗ tay, trong lúc nhất thời lập tức nhìn thấy tám mươi vệ sĩ mà cô ta dẫn từ Cảng Thành đến đồng thời nối đuôi nhau đi vào.

Vẻ mặt bọn họ tràn đầy âm hiểm nhìn đội trưởng kia.

Cảng Thành có vị trí địa lý đặc thù, bởi vì yếu tố lịch sử, cho nên ở Đại Hạ, người Cảng Thành đều cao hơn người khác một bậc.

Vì thế những vệ sĩ này cũng không chút kiêng nể gì, tin tưởng đội trưởng cũng không dám đụng đến bọn họ.

Trong chớp mắt, Thiệu Tĩnh Anh vô cùng có khí thế, mà Trân Duy Nghĩa lấy được chỗ dựa từ Thiệu Tĩnh Anh, lúc này đây cũng là vẻ mặt lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh.

“Ranh con, tao gọi người tới rồi đấy.

Mày trực
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1781


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt đi lên phía trước, vươn tay vỗ nhẹ lên mặt Thiệu Tĩnh Anh, sau đấy thản nhiên nói.

“Cô chính là chỗ dựa của Trần Duy Nghĩa hả?”

“Vâng...

Không, không phải.”

“Bốp!”

Bùi Nguyên Minh giơ tay lên, tát một cái lên mặt cô ta, lạnh giọng nói.

“Lớn tiếng lên, chưa ăn cơm à?”

“Tôi không phải là chỗ dựa của anh ta”

Thiệu Tĩnh Anh đột nhiên phản ứng lại, quỳ trên mặt đất run rẩy nói.

“Anh Bùi, tôi và người kia không có một chút quan hệ nào cả”

Anh Bùi? Nghe thấy xưng hô này tất cả mọi người đều sững sờ.

Ai cũng không nghĩ đến, một người có khí thế ngông cuồng kiêu ngạo như Thiệu Tĩnh Anh, chẳng những quỳ xuống trước mặt Bùi Nguyên Minh, sau khi bị anh tát một cái, thế mà còn mở miệng gọi một tiếng anh Bùi, ngậm miệng cũng là một tiếng anh Bùi.

Đây rốt cuộc là chuyện gì thế? “Không phải chỗ dựa, vậy cô đến đây làm gì?”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh đạm mạc lên tiếng.

“Tôi đến đây chào hỏi với anh Bùi một tiếng, nếu không còn chuyện gì nữa, bây giờ tôi xin phép đi trước, tôi...

Lúc này đây, Thiệu Tĩnh Anh chỉ ước mình chưa từng xuất hiện ở chỗ này.

Người đàn ông trước mắt kia, ngay cả Quách Tuấn Anh cũng dám đá bay, Thiệu Tĩnh Anh cô thì là cái thá gì chứ? Ở trong mắt người ta, ngay cả một cọng lông, cô ta cũng không sánh được.

“Tôi cho cô đi rôi à?”

Bùi Nguyên Minh dùng chân đá Thiệu Tĩnh Anh đến bên cạnh, thản nhiên nói.

“Chống đối cảnh sát, tùy ý làm loạn, bây giờ tự mình đi chịu phạt.”

Sau khi nói xong, anh lại một lân nữa tự mình ngồi xuống, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay một cái, lạnh lùng nói.

“Anh còn mười lăm phút, hy vọng tiếp theo sau đó anh sẽ không khiến tôi thất vọng.”

Những lời này là Bùi Nguyên Minh đang nói với Trần Duy Nghĩa.

Trong lúc ngạc nhiên, Trân Duy Nghĩa đột nhiên kịp phản ứng.

Lúc này trên trán anh ta đều là mồ hôi lạnh, Bùi Nguyên Minh dễ như trở bàn tay giãm nát chỗ dựa của anh ta là Thiệu Tĩnh Anh dưới lòng bàn chân, điều này khiến cho trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng kiêng ky.

Bình thường mà nói, anh ta tuyệt đối sẽ không muốn tiếp tục trêu chọc Bùi Nguyên Minh nữa, thế nhưng sự việc đã phát triển đến mức độ này rồi, anh ta đành phải đâm lao thì phải theo lao.

Lúc này đây Trần Duy Nghĩa không thể không một lần nữa bấm số điện thoại.

Mười mấy phút sau lập tức nhìn thấy một ông lão chắp tay sau lưng, dẫn theo một nam một nữ đi đến.

Ánh mắt lạnh nhạt của Bùi Nguyên Minh
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1782


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bốp bốp bốp! Lý Khải Lâm không chút khách sáo nào, đồng thời cũng không chút nương tay, mà chính là trở tay tát liên tiếp lên mặt Trần Duy Nghĩa mười cái, mỗi một cái tát đều dốc toàn bộ sức lực, đánh cho Trần Duy Nghĩa không ngừng kêu rên thảm thiết.

Bùi Nguyên Minh nheo mắt nhìn cảnh tượng này, không nói gì mà chính là có chút hứng thú nhìn cảnh này.

Lý Khải Lâm vừa tát vừa thản nhiên nói.

“Gây chuyện rắc rối ở chỗ tôi không tính là chuyện lớn gì, vấn đề là cậu quá vô dụng, không chỉ khiến người ta diễu võ giương oai, còn để một đám con chó con mèo đi vào khu quay phim của chúng ta, cậu cho rằng tôi không cảm thấy mất mặt ư?”

Hiển nhiên Lý Khải Lâm kia đang chỉ cây dâu mảng cây hòe.

Lâm Đình Cường không nhịn được đứng dậy, quát khẽ.

“Ông..”

Bùi Nguyên Minh xua tay ra hiệu Lâm Đình Cường bình tĩnh trước.

“Còn nữa, tôi đã nói bao nhiêu lần rôi, không có việc gì thì giữ khoảng cách với người phụ nữ kia, cô ta cũng chỉ là một con điểm bị nghìn người cưỡi mà thôi, gặp người bình thường còn có thể lên mặt, gặp được người có năng lực thì cô ta có thể làm gì chứ? Tìm cô ta làm chỗ dựa ư, đầu óc cậu bị nước vào à?”

Vẻ mặt Lý Khải Lâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Trần Duy Nghĩa nghe rõ, lúc này anh ta dập đầu, cung kính nói.

“Ngài Lý, ngài yên tâm đi, về sau sẽ không xảy ra những chuyện tương tự như thế nữa”

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của anh ta còn oán độc nhìn qua Thiệu Tĩnh Anh còn đang quỳ trên mặt đất.

Ngày thường người phụ nữ này giả bộ trâu bò, kết quả chính là một con hổ giấy, gặp chuyện thì chẳng có chút tác dụng nào, dẫn theo một đám vệ sĩ thì sao chứ? Chính bản thân cô ta còn quỳ xuống, đám vệ sĩ còn dám làm gì à? Chẳng qua sau khi nghe thấy Lý Khải Lâm nhục nhã mình, sắc mặt Thiệu Tĩnh Anh cũng không có quá nhiều thay đổi.

Cô ta hoàn toàn không có ý tứ lên tiếng nhắc nhở Lý Khải Lâm.

Bản thân mình đá trúng tấm sắt cứng, cô ta hoàn toàn không ngại cũng để cho Lý Khải Lâm đá vào miếng sắt cứng đó.

Lý Khải Lâm không quan tâm đến vẻ mặt của Thiệu Tĩnh Anh, mà chính là chuyển ánh mắt, có chút hứng thú nhìn Bùi Nguyên Minh, sau đó lại quay sang nhìn đám người Lâm Đình Cường.

Suy nghĩ của ông ta là trực tiếp giết chết Bùi Nguyên Minh, nhưng nhớ đến Thiệu Tĩnh Anh trực tiếp quỳ xuống mặt đất, mà Lâm Đình Cường không dựa theo quy của mình, trực tiếp đến đây bắt người.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1783


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Đúng là Trịnh Khánh Vân bị đánh, nhưng vấn đề là, cô ta không có gì đáng ngại, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, thậm chí ngay cả bệnh viện cũng không cần đến”

“Tuy Tiên Chấn Hưng ra tay độc ác, nhưng về tình cũng có thể hiểu cho ông ta, xem như là đòi lại lẽ phải cho vợ”

“Còn nữa, hiện tại Lý Nhược Nam rơi vào trạng thái hôn mê, cậu ở đây kêu đánh kêu giết, hình như không được thích hợp cho lắm đâu”

“Chân tướng là gì ư? Tôi cũng đã hiểu rõ được tình hình, đây chỉ là sự cố mà cả hai bên chúng ta đều không muốn thấy mà thôi”

“Vì thế, người trẻ tuổi à, hôm nay tôi có thể nể mặt cậu, nhưng mọi thứ cũng phải làm cho ổn thỏa thì ngày sau mới dễ gặp mặt nhau, đúng không? Cậu hiểu ý của tôi chứ?”

Nhân vật như Lý Khải Lâm, khó có dịp cùng người ta nói đạo lý như thế.

Dù sao hiện tại ông ta chưa biết gì về thực lực của Bùi Nguyên Minh, xem như trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực.

Đương nhiên nếu như Bùi Nguyên Minh đồng ý dàn xếp ổn thỏa, ông ta cũng sẵn lòng hỗ trợ một xíu để hoàn toàn giải quyết chuyện này.

Dù sao thì cục cảnh sát cũng đã tham dự vào, làm lớn chuyện này lên đối với giá cổ phiếu của tập đoàn điện ảnh và truyền hình Sơn Vũ cũng sẽ có ảnh hưởng.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.

“Có chuyện gì ông cứ việc nói thẳng toẹt ra đi”

Đồng tử của Lý Khải Lâm hơi co rụt lại, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén bản ra xung quanh.

“Ba mươi lăm triệu.

Tôi cho cậu ba mươi lãm triệu, tất cả mọi chuyện đến đây là kết thúc.

Cậu không được tiếp tục truy cứu chuyện này nữa, mà tôi và tổng giám đốc Tiền cũng không truy cứu trách nhiệm của các người nữa”

“Ba mươi lăm triệu kia xem như là phí tổn thất tinh thân, xem như bồi thường cho cái gọi là chân tướng.”

“Hơn nữa ba mươi lăm triệu này cũng không ít, làm lớn chuyện này lên, có khả năng ngay cả một đồng cậu cũng không lấy được đâu, có khả năng còn liên lụy đến vị đội trưởng đã làm chỗ dựa cho cậu.”

“Dù sao cậu đã đánh đạo diễn Trần, còn để người của cục cảnh sát đến đây, phá hỏng quy củ của tôi”

“Chẳng qua những chuyện này tôi đều có thể không truy cứu nữa”

“Nếu như cậu cảm thấy tôi nói có đạo lý thì hiện tại tôi sẽ viết chỉ phiếu cho cậu.

Sau đó cậu cầm theo tiền, dẫn người đi, nói không chừng qua mấy ngày nữa tâm trạng của tôi tốt sẽ cho Trịnh Khánh Vân một vai nữ phụ, như vậy chẳng phải tất cả mọi người đều vui vẻ?”

Trong lúc nói chuyện, Lý Khải Lâm lấy ra một điếu xì gà, để ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, đây xem như là lấy lòng.

Bùi Nguyên Minh chỉ cười, nhưng không nhận lấy xì gà, anh thản nhiên nói.

“Tôi muốn hỏi ngài Lý một câu, nếu như
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1784


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bùi Nguyên Minh đưa tay phải ra gõ lên mặt bàn, nghiêng đầu, thản nhiên đáp.

“Nói như vậy những điều kiện kia của tôi, ngài Lý không định đồng ý ư? Ngay cả lời giải thích với tôi, ngài Lý cũng không định cho hả?”

Lý Khải Lâm mỉm cười nói.

“Người trẻ tuổi à, mấy năm nay, hòa thuận thì phát tài”

“Đương nhiên nếu như trong lòng cậu cảm thấy ấm ức, không ngại tự mình ra tay khiến cho tôi phải hối hận gì đó, như vậy có lẽ nói không chừng, tôi sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng đấy”

Trên mặt Lý Khải Lâm đều là vẻ khinh thường, theo như ông ta thấy, khiến cho người của cục cảnh sát cung kính như thế, Bùi Nguyên Minh này quả thật có mấy phần bản lĩnh.

Nhưng loại bản lĩnh này, muốn đè ép lên đầu Lý Khải Lâm ông thì vẫn còn non và xanh lắm.

“Có bản lĩnh đấy, ông rất trâu bò.”

Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu.

“Từ khi đến thủ đô, đây là lần đầu tiên có người dám không nể mặt tôi, hy vọng đến ngày mai ông đừng quỳ xuống trước mặt tôi để cầu xin.

Nói như vậy, tất cả cũng quá vô nghĩa rồi”

“Đi!”

Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh dùng chân đá bay bàn, giẫm nát điếu xì gà mà Lý Khải Lâm đưa cho anh, sau đó bế Trịnh Khánh Vân rời đi thẳng.

Đám người Lâm Đình Cường mang theo vẻ mặt lạnh lùng bắt đám người lúc trước đã lây đồ đi, mấy người vây xem cũng giải tán.

“Haiz, người trẻ tuổi chính là người trẻ tuổi, luôn rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt, tự cho bản thân có chút thực lực, là nhân vật lớn à?”

“Có đôi khi không cho cậu ta biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu, sau này ngay cả chết như thế nào, cậu ta cũng không biết?”

Lý Khải Lâm bắt chéo chân nhìn bóng dáng rời đi của Bùi Nguyên Minh, sau đó nghiêng đầu nói.

“Đi gọi điện thoại cho cảnh sát trưởng thủ đô, để ông ta cho chúng ta một lời giải thích thỏa đáng.”

“Tự tiện xông vào chỗ quay phim Sơn Vũ chúng ta, thật sự cho rằng chuyện này có thể dễ dàng bỏ qua như thế à?”

Bùi Nguyên Minh không biết trời cao đất rộng như thế, Lý Khải Lâm không ngại trực tiếp giết chết đám người Lâm Đình Cường, xem như giết gà dọa khi.

“Rõ!”

Lúc này đây Trân Duy Nghĩa vô cùng hưng phấn, cảm thấy mình đã lấy được lại thế diện.

Anh ta nhanh chóng lấy điện thoại di động gọi ra ngoài.

Một lát sau, vẻ mặt anh ta hơi thay đổi, cung kính nói.

“Ngài Lý, có chút rắc rối nhỏ, bên cục cảnh sát nói, đây là điêu động cảnh sát theo lẽ thường, không có bất kỳ vấn đề nào, vì thế bọn họ sẽ không cho chúng ta một lời giải thích nào, bọn họ còn nói..."

Vẻ mặt Trần Duy Nghĩa xoăn xuýt.

“Nói cái gì?”

Lý Khải Lâm hơi cau mày, hiển
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1785


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lời uy hiếp của Thiệu Tĩnh Anh, Lý Khải Lâm cơ bản không để trong lòng.

Tuy Thiệu Tĩnh Anh kia có chút bản lĩnh, nhưng ông ta lại càng là trùm của giới giải trí ở Cảng Thành, là một người rất có thế lực, mà Thiệu Tĩnh Anh chỉ là “gái tiếp khách hạng sang”

mà thôi.

Người mà một đóa hoa giao tiếp sợ, đâu có gì khiến ông ta phải sợ hãi chứ.

Vê phần phản ứng bên cục cảnh sát, ông ta nhanh chóng thăm dò được nguyên nhân.

Vốn dĩ Lâm Khang Dụ không còn sống nổi mấy ngày nữa, khoảng thời gian gần đây không biết làm sao lại mất sạch dáng vẻ chán chường, thế mà giải quyết xong chuyện bệnh tật, lại một lần nữa cường thể ở thủ đô.

Mà Lâm Đình Cường thân là người của nhà họ Lâm ở Tô Châu, theo nước lên thì thuyền lên, đương nhiên không ai dám trêu chọc ông ta.

Nói một cách đơn giản, tên họ Bùi kia cũng không có núi dựa nào lớn mạnh hay thực lực cường đại gì, mà đơn thuần là vận may mà thôi.

Gặp được Lâm Khang Dụ lại một lần nữa quật khởi, bên cục cảnh sát đương nhiên không ai dám trêu chọc Lâm Đình Cường.

Sau khi làm rõ những chuyện này, vẻ mặt của Lý Khải Lâm trở nên vô cùng đạm mạc.

Ông ta lại một lân nữa châm một điếu xì gà, không nhanh không chậm, sau khi hít sâu một hơi, ông ta bắt đầu dặn dò.

“Thứ nhất, tìm địa chỉ của thằng ranh kia cho tôi, nói cho Tiền Chấn Hưng biết, chính cậu ta là người đứng phía sau cắt đứt dây thừng ở sân khấu, muốn đập chết Lý Nhược Nam, nâng Trịnh Khánh Vân lên”

“Thứ hai, truyền tin cho tất cả người trong giới giải trí biết, đóng băng tất cả mọi hoạt động của Trịnh Khánh Vân, bảo là tôi nói, ai dám nâng đỡ cô ta thì chính là đối đầu với Lý Khải Lâm tôi”

“Thứ ba, nói cho tất cả người ở đất thủ đô này biết, cho dù người đứng sau tên họ Bùi kia là ai, tôi muốn ngày mai kẻ đó trực tiếp quỳ xuống trước mặt tôi để xin lỗi, nếu không tôi sẽ khiến cho kẻ đó chết không có chỗ chôn ”

Sau khi liên tiếp ra mây chỉ thị, Lý Khải Lâm ngạo nghề nhả khói, lạnh lùng nói.

“Một thẳng ranh con khốn kiếp, ỷ vào bản thân mình và cục cảnh sát có chút quan hệ, lại dám khiêu chiến với ông đây.”

“Đã cho cậu ta mặt mũi mà cậu ta lại không cần”

“Nếu cậu ta đã không biết xấu hổ như thế, lần này tôi sẽ đánh nát mặt của cậu ta, đánh bép di!”

Nói đến đây, ánh mắt Lý Khải Lâm trở nên tàn độc.

Đám người Trân Duy Nghĩa vội vàng đáp.

“Tôi hiểu rồi, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt những chuyện này."

Cùng lúc đó Bùi Nguyên Minh dặn Lâm Đình Cường đưa đám chị em có quan hệ tốt với Trịnh Khánh Vân trở về, đồng thời thông báo cho Sở Tuấn Hiên bảo vệ bọn họ.

Còn anh thì dẫn Trịnh Khánh Vân đi một chuyến đến bệnh viện xử lý vết thương, sau đó Bùi Nguyên Minh đi ra khỏi phòng bệnh, tiện tay gọi mấy cuộc điện thoại.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1786


“Ngài Lý, xảy ra chuyện lớn rồi, sáng sớm hôm nay hệ thống quản lý an ninh của thủ đô đã phong tỏa khu vực quay phim Sơn Vũ của chúng ta rồi. Bọn họ nói bên phía chúng ta tôn tại mâm tai họa ảnh hưởng nghiêm trọng đến an ninh, cần phải kiểm tra thật kỹ, trước mắt bất kỳ ai cũng không thể đi vào”

“Có đối thủ ra giá cao, đào đi mấy hiện tượng mạng mà chúng ta vừa nâng lên đi mất rồi”

“Vụ tai nạn sân khẩu cũng bị truyền ra ngoài, tài phiệt Thượng Tinh yêu cầu chấm dứt toàn bộ hợp tác với chúng ta.”

“Mấy ngôi sao đang hot cũng bị truyền ra scandal, chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ không thể nào xuất đầu lộ diện được”

“Bên phía Đà Nẵng, mấy ngân hàng mà chúng ta đang hợp tác đã đóng băng toàn bộ tài sản riêng của chúng ta, nói tập đoàn điện ảnh và truyền hình Sơn Vũ của chúng ta tôn tại rủi ro nợ xấu cao, trong thời gian ngắn sẽ không bỏ niêm phong tài chính cho chúng ta.”

Từng cuộc điện thoại gọi tới khiến cho sắc mặt Lý Khải Lâm thay đổi.

Đây đều là do cấp dưới của ông ta gọi đến, những cấp dưới này đều bị tin tức xấu dọa cho hết hôn hết vía.

Bởi vì mỗi tin tức đều có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của toàn bộ tập đoàn.

Ngôi ở bên trong xe thương vụ, khóe mắt của Lý Khải Lâm hơi giật giật, tay châm lửa cho điểu xì gà hơi run lên.

Ông ta quản lý tập đoàn điện ảnh và truyền hình Sơn Vũ nhiều năm như thể, chưa từng gặp chuyện lớn như vậy.

Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều là vì thằng nhóc Bùi Nguyên Minh kia?

Cậu ta có năng lực gì chứ? Lý Khải Lâm không muốn tin vào điều đó, dạng nhân vật nhỏ như thế, sao có thể làm ra loại chuyện này.

Thế nhưng vấn đề là, ngoại trừ Bùi Nguyên Minh, khoảng thời gian gần đây ông ta không đắc tội với người nào, không ai đi chỉnh ông ta như vậy.

Sau đó xe của ông ta đỗ ngay tại chỗ, càng thêm có nhiều tin tức xấu không ngừng truyền đến.

Ví dụ như, một số nhân vật lớn trong tập đoàn bị người ta bắt đi, ngay cả bên phía Cảng Thành cũng truyền đến tin tức, có khả năng bốn gia tộc lớn ở Cảng Thành sẽ cắt đứt hợp tác với ông ta.

Những tin tức này khiến cho giá cổ phiếu của tập đoàn điện ảnh và truyên hình Sơn Vũ sụt giảm nghiêm trọng.

“Hừ, xem ra thật sự là thằng ranh kia, ít nhiều cũng có chút bản lĩnh, chỉ tiếc tôi cũng không phải người ăn chay”

Trong mắt Lý Khải Lâm lóe lên tia sáng sắc bén, một giây sau, ông ta đổi hướng, đi về một hướng khác của thủ đô.

Thủ đô, một tòa cao ốc có hình dáng giỗng như cái máy đánh trứng năm ở đối diện trung tâm thương mại.

Lý Khải Lâm đỗ chiếc xe thương vụ của mình lại, ông ta hơi nheo mắt, sau đó bước xuống xe, đi đến chỗ quầy lễ tân, sau đó dùng thang máy đi thẳng đến tầng cao nhất.

Tòa nhà này cao hai trăm hai mươi tầng, được mệnh danh là trung tâm của thủ đô, tầng cao nhất là một khu vườn trên không trung, vô cùng rộng lớn.

Vào lúc này trong vườn hoa, có một người đàn ông mặc áo tơ tằm trắng đang chậm rãi đánh thái thực quyền.

Thái cực quyền của anh ta hoàn toàn khác biệt với mấy thứ như người già hay tập gì đó.

Tuy vẫn là mấy động tác đó, thế nhưng mỗi một kích đánh ra đều mang theo uy lực lớn, vô cùng đáng sợ.

Nhìn thấy người đàn ông kia đang đánh quyền, Lý Khải Lâm không dám quấy nhiễu mà chính là khoanh tay đứng yên tại chỗ, vẻ mặt bình tĩnh chờ ở đó.

Chờ khoảng nửa tiếng, người đàn ông kia mới thu tay lại, thế nhưng khi anh ta thu quyền lại, trên người anh ta có hơi nước màu trắng nhàn nhạt hiện lên, cả người nhìn qua giống như là tham gia Marathon chạy cự ly dài.

Sau khi đến phòng bên cạnh tắm rửa, người đàn ông mới thay một bộ đồ ngủ rộng thùng thình đi tới.

“Lý Khải Lâm, ông có lòng đấy, tôi vừa mới quay về thủ đô, ông đã đến thăm tôi. Chỉ là sao phía sau ông đều là mồ hôi lạnh thế”

Giọng điệu của người đàn ông rất khách khí, giống như chuyện gì cũng đều nhỏ bé không đáng kể.

Nhưng một người luôn hung hăng phách lối ở bên ngoài như Lý Khải Lâm, lúc này đây lại không dám có một chút ngông cuồng nào, mà chính là trầm giọng nói.

“Thế tử Tạ, tôi nghe nói cậu trở về, cho nên trước tiên đến gặp cậu, khó tránh khỏi có chút căng thẳng”
 
Chương 1787


Thế tử Tạ ra hiệu cho ông ta ngồi xuống, sau đó mới lạnh nhạt lên tiếng, nói.

“Có việc gì thì cứ nói, ông biết tính tôi rồi đó, không thích nói nhảm.”

Lý Khải Lâm thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói.

“Thể tử Tạ, hôm nay tôi mạo muội đến đây là có chuyện muốn nhờ”

“Hình như tôi đã trêu chọc vào một nhân vật lớn, tập đoàn điện ảnh và truyền hình Sơn Vũ của tôi cũng vì đó mà chọc vào rắc rối lớn, nói không chừng sẽ phá sản”

“Rắc rối lớn?” Thế tử Tạ từ chối cho ý kiến.

“Lần này tôi đi ra ngoài, nếu như bị người đánh chết, ông đương nhiên gặp rắc rối lớn”

“Hiện tại tôi còn sống trở về, ai dám gây chuyện với ông chứ?”

“Tôi hoài nghi cậu ta có liên quan với nhà họ Lâm ở Tô Châu, chỉ là tôi quá chủ quan, trước khi đối đầu với cậu ta đã quên tra rõ lai lịch của đối phương rồi”

Khóe mắt Lý Khải Lâm run rẩy.

“Tôi vừa mới phái người đi tìm hiểu tin tức chỉ tiết vê cậu ta, đoán chừng sẽ nhanh chóng đưa tới”

Thế tử Tạ thản nhiên nói.

“Không cần phải tìm hiểu tin tức làm gì, nếu như không phải người của mười gia tộc đứng đầu, không phải người trong giới hào môn lâu đời, như vậy chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì. Cho dù là cây cỏ dựa vào bản thân mình để quật khởi thì như thế nào chứ?”

“Liệu nỗ lực của một người có thể đấu lại với gia tộc đã tôn tại trăm năm như chúng ta không?”

Trong lúc nói chuyện, thế tử Tạ tiện tay lây ra một miếng ngọc bài ném lên trên bàn, thản nhiên nói.

“Cầm lấy thứ này đi nói cho đối phương biết, Tạ Doãn Thần tôi vô cùng bất mãn “

“Để cậu ta lập tức dừng tất cả mọi hành động lại, sau đó đến dập đầu xin lỗi ông, như thế tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa.”

“Nếu không, cậu ta và tất cả những người chống lưng cho cậu ta đều sẽ phải chết.”

Nhìn thấy miếng ngọc bài kia, còn có chữ Tạ mờ trên đó, Lý Khải Lâm kích động không thôi.

Tạ Môn là hào môn ẩn thế trường tôn ở đất Kim Lăng, truyền thừa đến nay đã mấy chục đời rôi.

Mà Tạ Doãn Thần chính là thế tử của Tạ Môn ở thủ đô.

Cho dù chỉ là thế tử của một chỉ, anh ta cũng là một trong sáu thế tử của thủ đô, Tạ Doãn Thần.

Thân phận và địa vị của anh ta có thể sánh ngang với đám người Chân Vũ Long và Trâm Trí Đạt.

Có thế tử Tạ làm chỗ dựa, Lý Khải Lâm ông còn sợ người nào chứ?

Lý Khải Lâm dùng hai tay cầm lấy miếng ngọc bài, cẩn thận nâng niu, sau khi cung kính hành lễ mới lùi lại ra phía sau.

Cùng lúc đó điện thoại di động của Bùi Nguyên Minh đổ chuông, bên tai vang lên giọng nói của Tần Ý Hàm.

“Anh Bùi, hôm nay bất động sản nhà họ Tiền có tổ chức một bữa tiệc, địa điểm tổ chức ở trung tâm hội nghị thủ đô, chắc hẳn lúc này đã bắt đầu tồi: “Rất tốt” Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, sau đó anh phủi tay thì gặp Sở Tuấn Hiên đi đến.

“Chuẩn bị xe”

Mười một giờ trưa Bùi Nguyên Minh xuất hiện ở trung tâm thủ đô, Sở Tuấn Hiên dừng xe, còn anh thì vẻ mặt lạnh nhạt đi vào trong phòng tổ chức tiệc.

Xuyên qua đại sảnh, đi qua hành lang, phía trước xuất hiện một cánh cửa lớn, nhìn như kiến trúc cổng vòm của Bắc Âu.

Hôm nay là bữa tiệc quan trọng của bất động sản nhà họ Tiền, Tiền Chấn Hưng cũng không vì chuyện của Lý Nhược Nam mà hủy bỏ bữa tiệc.

Dù sao chỉ cần tổ chức xong bữa tiệc, để cho khách quý đều vui vẻ thì bất động sản nhà họ Tiền có thể bán thêm mấy căn nhà,cũng kiếm lời thêm được ít tiền Lúc này đây, cửa lớn của phòng tổ chức tiệc đóng chặt, ngoài cửa có vệ sĩ trông chừng.

Ngoại trừ mấy việc đó thì còn có mấy khách mời đến muộn đang bị kiểm tra an ninh.

Bùi Nguyên Minh tùy ý nhìn thoáng qua, sau đó đi thẳng về phía cửa.

“Đứng lại.”

“Anh là ai? Anh có thiệp mời không?”

“Nếu như không có thư mời thì không thể vào đây”
 
Chương 1788


Bùi Nguyên Minh nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng giày cao gót.

Sau đó một gương mặt đã phẫu thuật thẩm mỹ đập ngay vào mắt Bùi Nguyên Minh.

Một người phụ nữ vóc dáng cao gây, trên người đều là đồ giả dẫn theo bạn đi đến vươn tay chỉ vào Bùi Nguyên Minh.

“Anh là ai?”

“Anh không biết nơi này là bữa tiệc cảm ơn của bất động sản nhà họ Tiền ư? Nơi này đâu phải là nơi con chó con mèo có thể đến ăn chùa chứ! Trừ khi anh có thư mời, nếu không thì lập tức cút đi cho tôi.”

Cô gái phẫu thuật thẩm mỹ kia nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ, hiển nhiên cô ta cảm thấy đây là tên nhà quê ăn chực.

“Cho anh một phút đồng hồ, nếu như anh không biến đi thì tôi sẽ sai người cắt ngang tay chân của anh, sau đó ném anh ra bên ngoài.”

Hiển nhiên đây là một nhân vật quan trọng trong bất động sản nhà họ Tiền, thuộc về một trong cái gọi là đại nhân vật, vì thế cô ta mới dám phách lối, ngông cuồng như thể.

Bùi Nguyên Minh không nói gì chỉ lấy điện thoại di động ra, lật đến album ảnh, nhìn kỹ một lúc.

Sau cùng anh lấy một bức ảnh, cầm điện thoại trong tay hơi vẫy vẫy, hỏi.

“Người này là cô nhỉ? Cô chính là thư ký của Tiền Chấn Hưng – Hạ Giai Hân”

“Ôi chao? Anh thế mà còn có ảnh chụp của tôi cơ đấy, thế mà còn biết tôi hả? Xem ra anh vì đến ăn chực đã tốn không ít công sức đấy nhỉ?”

Trên mặt Hạ Giai Hân đều là vẻ lạnh lùng.

“Chắc hẳn anh muốn dùng ảnh của tôi xem như thiệp mời à? Sau đó trà trộn vào trong bữa tiệc cao cấp này của chúng tôi?”

“Thế nhưng anh không soi vào nước tiểu mà nhìn lại mặt mình à? Chỉ dựa vào dáng vẻ này của anh, cho dù có mặc long bào vào cũng không giống thái tử”

“Thứ như khí chất, anh giả bộ được à?”

Làm thư ký của Tiền Chấn Hưng, đối với những chuyện này Hạ Giai Hân hiểu rất rõ.

Lần này các khách mời đều do cô ta kiểm tra sàng lọc qua, cho nên cô ta nhớ rất rõ ràng trong danh sách không có người tên Bùi Nguyên Minh này.

Mà một đám nữ nhân viên đi theo sau lưng Hạ Giai Hân đều trào phúng nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt trêu tức.

Hiến nhiên đám nhân viên sale lâu năm đều tự cho mình là sếp của công ty bất động sản rồi.

Vốn dĩ bản thân cũng chỉ là người bình thường, thế mà giờ phút này đây lại đi xem thường người ăn mặc hết sức bình thường là Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh không nói gì, chỉ cảm điện thoại di động đi, thản nhiên nói.

“Tối hôm qua lúc ở khu quay phim của tập đoàn điện ảnh và truyền hình Sơn Vũ, cô cũng ra tay với Trịnh Khánh Vân à?”

“Trịnh Khánh Vân?”

“Chính là con khốn đã làm bị thương bà Tiền ư?

Vẻ mặt Hạ Giai Hân tràn đầy châm chọc.

“Xem ra anh chính là tình nhân của con khốn kia nhỉ?”

“Sao thế? Tối hôm qua nhìn thấy cô ta bị đánh, đau lòng muốn đến đòi lại lẽ phải à2”

“Chẳng qua anh cảm thấy chỗ chúng tôi có thể cho anh một lẽ phải ư?”

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng lên tiếng.

“Đừng nói nhảm nhiều như vậy làm gì, trực tiếp nói cho tôi biết, cô có ra tay đánh Trịnh Khánh Vân hay không?”

Hôm nay, chuyện mà Bùi Nguyên Minh muốn làm rất đơn giản, đó chính là trước tiên ra tay giết chết hết đám người dám động vào Trịnh Khánh Vân.

Hâm nóng người, sau đó đi làm chuyện khác.

Vì thế nếu như Hạ Giai Hân này cũng góp phần vào chuyện hôm qua, anh không ngại ra tay.

“Ha ha ha, trâu bò thật đấy, thế mà lại dám chất vấn tôi à?”

Hạ Giai Hân cười nhạo một tiếng bật cười.

“Đúng thế, là tôi đánh cô ta đấy, tôi đánh cô ta ba cái, cô ta chẳng dám ho he một tiếng nào, sao thế? Anh đến kêu đau thay cô ta à?”

“Chỉ là một con khốn mà thôi lại dám khiêu chiến với tổng giám đốc Tiền?”

“Tôi nói cho anh biết, chuyện này chưa xong đâu! Chờ tổng giám đốc Tiền xử lý xong mấy.

chuyện dở dang, đến lúc đó ông ấy sẽ đích thân xử lý việc này”

“Bây giờ tốt nhất anh nên làm công tác tư tưởng cho con khốn kia, trừ khi cô ta chịu để cho tổng giám đốc Tiền chơi một xíu, nếu không thì cứ chờ chết đi!”
 
Chương 1789


Nói xong những lời này, vẻ mặt Hạ Giai Hân lạnh lẽo vung tay lên, lập tức có mấy vệ sĩ ở bên cạnh cung kính đi tới.

“Thư ký Hạ, có chuyện gì ư?”

Hạ Giai Hân xoay người, lạnh giọng đáp.

“Ném cái thằng nhà quê này ra bên ngoài, đừng để anh ta ở chỗ này làm chướng mắt người khác.”

Sau khi nói xong, Hạ Giai Hân dự định rời đi.

Mấy nhân viên nữ sau lưng cô ta cũng mặt đây thương hại nhìn qua Bùi Nguyên Minh.

Thằng cha này không biết trời cao đất rộng, chạy đến chỗ này khiêu chiến với bất động sản nhà họ Tiền, đây đúng là tự tìm đường chết.

Mấy vệ sĩ cầm theo gậy điện đi tới, muốn trực tiếp đánh bay Bùi Nguyên Minh ra ngoài.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.

“Hạ Giai Hân, cô muốn có thư mời ư? Chỗ của tôi có thư mời này, cô dám xem sao?”

Hạ Giai Hân quay người lại, lạnh lùng nói.

“Chỉ dựa vào anh mà cũng có thư mời ư? Nếu như anh có thể lấy ra, tôi sẽ quỳ xuống trước mặt anh”

“Vậy thì cô quỳ xuống đi”

Một giây sau, Bùi Nguyên Minh một bước đi lên.

Bốp.

Một cái tát rơi xuống mặt Hạ Giai Hân, cả người cô ta lảo đảo, trên gương mặt sửa nát kia của cô ta xuất hiện một dấu tay màu đỏ.

Bốp bốp bốp.

Bùi Nguyên Minh không dừng lại, anh liên tiếp tát mấy cái, một lát sau, mấy nữ nhân viên kia và mấy vệ sĩ đều bay ra ngoài, gương mặt cả đám đều trở nên sưng đỏ, khóe miệng rướm máu.

Đối mặt với một Bùi Nguyên Minh cường thế như vậy, bọn họ không cách nào tránh đi, cũng không có sức đánh trả.

“Anh… Anh dám đánh tôi?” Hạ Giai Hân che gương mặt vặn vẹo của mình, gầm thét.

“Anh biết tôi là ai không?”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên đáp.

“Xem ra thư mời của tôi còn chưa đủ nhỉ, vậy tôi lại tặng thêm cho cô mấy cái nữa nhé?”

Giọng nói vừa vang lên, Bùi Nguyên Minh đã bước đến, vung tay lên, lại là mười cái tát rơi xuống.

Bốp bốp bốp…

Hạ Giai Hân bị đánh đến mức xoay lòng vòng, ngũ quan trên mặt đều nhăn nhúm lại, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng.

“Bảo vệ, bảo vệ đâu? Bảo vệ đâu hết rồi?”

Mấy bảo vệ giãy dụa đứng lên xông tới, nhưng lại bị Bùi Nguyên Minh trở tay tát một cái, nhất thời cả đám bay tứ tung, đâm vào mặt tường bằng đá cẩm thạch, sau đó trượt xuống.

Lúc rơi xuống đất, cả đám đều toàn thân run rẩy, cơ bản không đứng dậy nổi.

Vẻ mặt đám người này tràn đầy khiếp sợ nhìn Bùi Nguyên Minh, làm sao cũng không nghĩ đến, Bùi Nguyên Minh thế mà lại ra tay đánh mình một cách kinh khủng như vậy.

Một người trong đó không kìm nén được gào to.

“Anh… Rốt cuộc anh là ai?” Đám người bọn họ cũng được xem như là cao thủ, thực lực không đơn giản, thế nhưng lại chẳng nhìn thấy rõ động tác của Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh cơ bản không để ý đến bọn họ, anh từ từ đi đến trước mặt Hạ Giai Hân, bình tĩnh nói.

“Thư mời này còn chưa đủ à?”

“Không đủ thì tôi còn có thể cho cô thêm mấy chục cái nữa, tôi còn có nhiều lắm đấy..”

“Anh..”

Sắc mặt Hạ Giai Hân vô cùng khó coi, cô ta làm sao cũng không nghĩ đến, chính mình tốn bao nhiêu tiền đi chỉnh sửa mặt, thế mà lại bị một tên nhà quê làm hỏng.

Gô ta có thể nhìn ra được Bùi Nguyên Minh vô cùng bá đạo.

Thế nhưng cô ta là người có địa vị cao cao tại thượng trong xã hội thượng lưu này.

Sự kiêu ngạo trong lòng cô ta không cho.

phép Hạ Giai Hân đi đến khuất nhục trước Bùi Nguyên Minh.

“Anh đánh tôi thì cứ chờ chết đi!” Lúc này đây Hạ Giai Hân che mặt, gương mặt đầy vẻ độc ác.

“Tổng giám đốc Tiền vô cùng thương yêu tôi, ông ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh “Anh phải chết, Trịnh Khánh Vân cũng phải chết, tất cả đám các người đều phải chết.”

“Xem ra phân lượng thư mời của tôi không đủ nhỉ” Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, đi lên một bước giãm lên mặt Hạ Giai Hân.

Răng rắc.

Gương mặt chỉnh sửa của Hạ Giai Hân lập tức hỏng, mũi thì bị gấy.

Sau đó Bùi Nguyên Minh lấy ra một chiếc khăn, vừa lau tay vừa đá văng cửa phòng tổ chức tiệc.

Rầm.

Tiếng động lớn khiến cho toàn trường cảm thấy ngạc nhiên.
 
Chương 1790


Rầm.

Hai cánh cửa bằng đồng trực tiếp bị Bùi Nguyên Minh dùng chân đá văng, phát ra một tiếng động vô cùng lớn.

Lúc này người chủ trì đang ở trên bục đọc bài phát biểu giống như bị người ta bóp chặt lấy cổ họng, giọng nói đột nhiên dừng lại, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Ở đất thủ đô này, Tiền Chấn Hưng đương nhiên không có tên trong bảng xếp hạng, thế nhưng dù sao thì ông ta cũng có tài sản mấy trăm tỷ, ở trong giới bất động sản cũng xem như tai to mặt lớn.

Mà người được ông ta mời đến bữa tiệc này, có ai không có thân phận và địa vị chứ?

Chẳng ai ngờ đến lại có kẻ liều lĩnh đá văng cửa, không một chút kiêng dè gì, vô cùng phách lối.

“Anh là ai?” Tất cả mọi người ở đây còn nhìn thấy thư ký Hạ Giai Hân của Tiền Chấn Hưng xụi lơ ở vị trí cửa, cả người run rẩy.

Trong nháy mắt mười tên vệ sĩ của bất động sản nhà họ Tiền chạy tới, kẻ dẫn đầu còn phát ra tiếng quát chói tai, trực tiếp lấy ra dùi cui và đèn pin.

“Ai! Rốt cuộc là ai bảo anh đến đây gây rối!”

“Anh có biết đây là nơi nào không?”

Tiên Chấn Hưng ngôi ở vị trí ghế chủ vị, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh, trên mặt của ông ta không có biểu cảm nào, chỉ nhìn Bùi Nguyên Minh giống như đang nhìn một người chết.

Tuy ông ta không biết rốt cuộc Bùi Nguyên Minh là ai, thế nhưng ông ta biết Bùi Nguyên Minh xong đời, chết chắc rồi.

Trong trường hợp như thế này, không cân đích thân tổng giám đốc như ông ta ra tay, một đống người có thể trực tiếp giết chết ông ta.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt chắp tay sau lưng, giống như đi bộ, nhàn nhã đi tới.

Tuy phía đối diện có đám vệ sĩ nhà họ Tiền đằng đẳng sát khí đi tới, thế nhưng Bùi Nguyên Minh vẫn ung dung không vội, không chút sợ hãi nào.

Phần tự tin này cũng không phải là thứ mà một người bình thường có được.

Chẳng qua sau khi nhiều người cảm thấy khiếp sợ thì đều dùng vẻ mặt trào phúng và khinh thường nhìn Bùi Nguyên Minh.

Theo như bọn họ nghĩ, quần áo trên người Bùi Nguyên Minh cộng lại chưa đến ba trăm năm mươi nghìn, loại nhân vật nhỏ như thế còn dám trêu chọc Tiền Chấn Hưng ư?

Đây là não bị nước vào hay là không được bình thường.

Tuy Tiền Chấn Hưng không phải nhân vật đứng đầu thủ đô, thế nhưng ông ta có đầy đủ quan hệ với quan chức và xã hội đen.

Ông ta chỉ tùy ý nói một câu là có thể khiến cho thăng nhà quê không biết trời cao đất rộng này chết không có chỗ chôn.

Chỉ là vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, trực tiếp lật đổ tam quan của những người này.

“Họ Tiền kia, tôi cho ông mười giây đồng hồ tự mình cút xuống đây”

Bùi Nguyên Minh bình tĩnh lên tiếng, lời nói ra lại khiến toàn trường khiếp sợ.

Tiền Chấn Hưng cũng không đứng ra mà chính là dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh, đồng thời trong mắt của ông ta thì Bùi Nguyên Minh đã là một người chết rồi.

Đồng thời bản thân ông ta cũng rất tin tưởng sẽ có người ra tay giết chết Bùi Nguyên Minh.

“Tổng giám đốc Tiền à, không phải ông rất trâu bò ư? Sao hôm nay lại biến thành con rùa đen rụt đầu thế? Điều này có khiến tôi hơi thất vọng đấy, tôi còn cho rằng ở trước mặt tôi ông cũng có thể trâu bò như vậy”

Bùi Nguyên Minh không nhìn đám vệ sĩ đang sải bước đi đến, anh chắp tay sau lưng, lạnh nhạt đi lên.

“Ranh con, con mẹ nó, rốt cuộc mày là ai2”

Lúc này một người phụ nữ trung niên không nhịn được đứng lên, khí thế hung dữ chỉ vào Bùi Nguyên Minh.

“Tổng giám đốc Tiền là nhân vật mà người như cậu có thể chỉ trỏ ư2”

Bốp.

Bùi Nguyên Minh không nói lời dư thừa, vung tay lên, trực tiếp đánh bay đối phương ra ngoài.

“Tiền Chấn Hưng, ông cút ra đây”

“Thời gian của tôi rất quý giá”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vẫn lạnh nhạt như “Thằng khốn, mày thật sự đến đây quấy rối ư?” Mười tên vệ sĩ của nhà họ Tiền tức đến mức cả người run lên, từng kẻ giận dữ đánh tới.

Bốp bốp bốp.

Bùi Nguyên Minh đá chân ra, một cước lại một cước, còn chưa đến mười giây thì mười tên vệ sĩ kia đều ôm đầu gối kêu rên.
 
Chương 1791


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh dễ như trở bàn tay đạp lăn mười tên vệ sĩ của nhà họ Tiên ngã xuống đất, tất cả mọi người đều hiểu rõ vì sao thăng nhà quê này lại dám ngông cuồng, phách lối như thế.

Thì ra còn có chút thân thủ.

Tiên Chấn Hưng hơi nheo mắt lại, cũng không quá để ý đến dáng vẻ không gì sánh được lúc này của Bùi Nguyên Minh.

Dù sao trong xã hội hiện đại thì súng đạn lợi hại hơn thân thủ.

So với chân tay thì quyền thế, địa vị, tài phú, năng lực càng có thể đè chết người hơn.

Muốn giết chết một cao thủ có thực lực cường đại thì còn có rất nhiều cách, chưa hẳn cần phải cứng đối cứng.

Ngay sau đó vẻ mặt Tiền Chấn Hưng bình tĩnh nhắn một tin, để đội trưởng vệ sĩ phái mấy vệ Sĩ mang theo súng đến.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh đạm mạc, lạnh giọng nói.

“Tiên Chấn Hưng, đến nước này rồi ông còn chưa cút ra đây hả?”

Lúc này một ông lão đứng lên, vẻ mặt khí chất đều mang theo khí thế cường giả, chăm chú nhìn Bùi Nguyên Minh.

“Chàng thanh niên trẻ tuổi, cậu có biết đây là trung tâm của thủ đô không? Cậu biết người có thể xuất hiện trong bữa tiệc cảm ơn của nhà họ Tiên đều là nhân vật có mặt mũi ở thủ đô sao?”

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Cậu đã nghĩ đến hậu quả khi làm ra chuyện này chưa?”

Chắc hẳn người đàn ông này ngồi ở vị trí cao trong một khoảng thời gian dài, nếu không đâu thể dưỡng ra loại khí chất đó.

Người bình thường nhìn thấy ông ta, chỉ sợ ngay cả dũng khí nói chuyện cũng không có, càng đừng nói đến chuyện la hét trước mặt ông ta.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thản nhiên đi đến chỗ đài chủ trì, cầm mic của MC, thản nhiên nói.

“Mọi người hỏi tôi đến đây để làm gì ư?”

“Đơn giản thôi, tôi đến là muốn đòi lại lẽ phải, chuyện hôm nay chỉ là ân oán riêng của tôi và Tiền Chấn Hưng mà thôi.

Tối hôm qua ở chỗ quay phim của tập đoàn điện ảnh và truyền hình Sơn Vũ, trong lúc quay phim, sân khấu rơi xuống, đập trúng vợ của Tiền Chấn Hưng là Lý Nhược Nam.

Đúng lúc cô em vợ của tôi là Trịnh Khánh Vân cũng có ở đó, nhưng cô ấy bình an vô sự”

“Vị tổng giám đốc Tiền này của chúng ta không đi truy tìm hung thủ, không đi tìm chân tướng, cũng không đi tìm đoàn làm phim để gây phiên phức lại muốn ngủ với cô em vợ tôi một lân mới có thể giải quyết sự việc ”

“Sau khi bị từ chối, ông ta nổi giận tại chỗ, đánh cô em vợ tôi một trận."

“Cô em vợ tôi lấy cái chết để bảo vệ sự trong sạch của mình, thiếu chút nữa đã dập đầu đến chết, may mắn tránh được một kiếp ”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh hờ hững, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua toàn trường.

“Hôm nay tôi tới đây là muốn đòi lại lẽ phải cho cô em vợ kia của mình, điêu này không quá đáng đúng không?”

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1792


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ông lão kia hét thảm một tiếng, sau đó chật vật đứng lên, ông ta vô cùng giận dữ cầm lấy một chai rượu.

“Thăng nhà quê, mày dám đánh tao, tao giết chết mày”

Bổp.

Bùi Nguyên Minh lại tát một cái, lại một lần nữa đánh bay ông già kia.

“Cách làm người của tôi như thế nào, bản thân tôi hiểu rất rõ, mấy lời mà tôi nói, mấy chuyện mà tôi làm, chẳng qua là vì muốn biết rõ chân tướng mà thôi.”

“Ông có thể đi báo cảnh sát, có thể đi kiện, cũng có thể đi mời luật sư, tất cả những điều kia không thể là lý do để cho ông dùng bạo chế bạo.”

“Xã hội hiện nay là xã hội có pháp luật, hành vi của ông, cho dù là đúng hay sai, trước tiên tôi đều phải đưa ông đến cục cảnh sát”

Bùi Nguyên Minh trả lại nguyên văn mấy lời lúc trước của ông ta.

Ông lão kia tức giận đến mức hộc máu.

“Cậu...”

Bùi Nguyên Minh không tiếp tục để ý đến ông ta nữa mà chính là đi đến đài chủ trì, một chân đá lăn các loại quà tặng đã chuẩn bị xong xuống mặt đất, một lần nữa nhìn khắp phòng hội trường, nói.

“Tiền Chấn Hưng, lúc này ông còn chưa cút ra hả?”

“Chàng trai trẻ, chẳng lẽ cậu không biết, tôi chưa ra mặt là đang cho cậu cơ hội ư?”

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh ngông cuồng kiêu căng đến mức này, còn chọc lớn chuyện, cho dù Tiên Chấn Hưng có bình tĩnh đến mấy thì lúc này ông ta cũng không thể nào ngồi yên được nữa.

Ông ta chậm rãi đứng lên, tự mình châm một điếu xì gà, sau đó nheo mắt lại nhìn Bùi Nguyên Minh đang chậm rãi đi đến, tiếp tục lên tiếng.

“Vê phân con khốn Trịnh Khánh Vân mà cậu nhắc đến kia, ai bảo cô ta không hiểu được bảo vệ tốt vợ của tôi? Cô ta nên bị đập chết, như thể vợ của tôi sẽ không sao! Vợ của tôi xảy ra chuyện, con khốn như cô ta phải gánh vác tất cả hậu quả”

“Tất cả chuyện ngày hôm qua, chẳng qua chỉ là một bài học mà thôi.

Một ngày vợ tôi còn chưa tỉnh lại, tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu”

“Cậu yên tâm đi, tuy cậu làm ra nhiều chuyện như thế, nhưng tôi sẽ không chỉnh chết cậu đâu, tôi muốn cậu trơ mắt nhìn tôi từng bước hành hạ Trịnh Khánh Vân kia đến chết như thế nào!”

Tiên Chấn Hưng cười như không cười lên tiếng, đồng thời nhả khói, vẻ mặt trào phúng.

“Cậu chỉ là một tên phế vật mà thôi!”

“Cậu không có tư cách đòi lẽ phải ở chỗ tôi, cũng không bảo vệ được chính mình, quỳ xuống, dập đầu xin lỗi tôi, tôi có thể cân nhắc không phế đi cậu”

Trong lúc đang nói chuyện, Tiên Chấn Hưng hơi vỗ tay một cái, lập tức nhìn thấy tám vệ sĩ mang theo súng đi ra từ trong đám người.

Trong tay những vệ sĩ này đều có giấy chứng nhận hợp pháp, hơn nữa mỗi người đều là binh linh xuất ngũ, lúc cầm súng trên tay, vẻ mặt bình tĩnh, sát khí nghiêm nghị.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1793


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bùi Nguyên Minh cười nhạt.

“Ông đoán không sai đâu”

Tiền Chấn Hưng hơi sững sờ, không nghĩ đến Bùi Nguyên Minh thế mà dám thừa nhận, trên mặt ông ta lộ ra biểu cảm hứng thú, từ chối cho ý kiến, nói.

“Ranh con, cậu là cái thá gì chứ? Cậu họ Chấn, họ Lâm, họ Trầm hay họ Tạ? Nếu như đều không đúng, vậy chỉ dựa vào dáng vẻ của kẻ chưa thấy qua việc đợi như cậu, cậu có tư cách gì ở trước mặt tôi la hét om sòm chứ? Cậu cho rằng Tiền Chấn Hưng tôi lăn lộn ở thủ đô nhiêu năm như thế là ăn hại à? Ngay cả một con chó con mèo nào ở ven đường cũng có thể tìm tôi để gây chuyện? Nói đùa à?”

“Cậu có biết hiện tại bản thân đang phải đối mặt với chuyện gì không?”

Ánh mắt Tiền Chấn Hưng tùy ý liếc qua hội trường một lân, vẻ mặt ông ta lạnh lùng, hờ hững nói.

“Nếu như cậu đã không biết, vậy thì tôi không ngại nói cho cậu biết.”

“Vị này là người đứng thứ hai trong hệ thống cơ quan thuế ở thủ đô.”

“Vị này là quan chức ở thủ đô.”

“Vị này là đại đội trưởng cảnh sát đặc nhiệm thủ đô”

“Vị này là phó chủ tịch ngân hàng thủ đô”

Lúc này đây Tiền Chấn Hưng điểm danh từng người, theo động tác của ông ta, lập tức thấy được mười nhân vật lớn có mặt mũi ở thủ đô đều đứng lên, vẻ mặt giêu cợt nhìn Bùi Nguyên Minh.

Tiền Chấn Hưng dẫn theo đám người này trực tiếp đi đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, gần như mang theo một loại uy áp áp bách Bùi Nguyên Minh.

“Ranh con, trong số những người ở đây, bất kỳ ai chỉ động một ngón tay thôi cũng có thể khiến cho cậu sống không bằng chết”

“Muốn chơi với chúng tôi, cậu xứng ư?”

Giọng nói vừa vang lên, những người này đều khoanh tay nhìn Bùi Nguyên Minh, có chế nhạo, có tàn nhẫn, còn có nụ cười từ chối cho ý kiến.

Hiển nhiên ở trong mắt bọn họ thì Bùi Nguyên Minh hoàn toàn là một tên nhà quê không biết chữ “chết”

viết như thế nào.

Muốn giết chết loại người này, thế mà cần phải vận dụng nhiều người như bọn họ ư? Quả thật là dùng dao mổ trâu để giết gà.

Bùi Nguyên Minh có chút hăng hái nhìn qua đám người sau lưng Tiên Chấn Hưng, thản nhiên nói.

“Các ông chắc chắn muốn nhúng tay vào chuyện không liên quan đến mình ư?”

Một người đàn ông có làn da trắng cười khẩy đáp.

“Ông đây là quản lý cấp cao của nhà họ Sở ở phân hội Long Môn thủ đô, cậu cảm thấy ông đây không quản được việc này à”

“Chỉ cần ông đây muốn thì lập tức có thể tháo cậu thành từng mảnh”

“Cậu dám phản kháng, chết ngay tại chỗ”

Bốp bốp bốp.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1794


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mà đám người Tiền Chấn Hưng lại càng giống như bị sét đánh, lúc này đây sắc mặt của bọn họ đều có mấy phân tái nhợt.

Tay cầm điếu xì gà của Tiền Chấn Hưng cũng bắt đầu trở nên run rẩy.

Cho dù như thế nào thì ông ta cũng không nghĩ đến Sở Tuấn Hiên thế mà lại xuất hiện trong trường hợp như thế này, hơn nữa còn là dáng vẻ ra mặt thay cho Bùi Nguyên Minh.

Sao có thể như vậy chứ? Một đám người đều vô thức lùi vê sau mấy bước, vốn dĩ là vẻ mặt bình tĩnh ung dung, lúc này đều trở nên hoảng hốt.

Cho dù Bùi Nguyên Minh có giỏi đánh nhau thì đám người này cũng không để vào mắt.

Nhưng sự xuất hiện của Sở Tuấn Hiên lại khiến cho bọn họ vô cùng kiêng ky.

So sánh với một Bùi Nguyên Minh mà bọn họ chưa bao giờ nghe thấy tên, thì Sở Tuấn Hiên

- Vị tân quý ở thủ đô này, chính là một kẻ ăn tươi nuốt sống.

Phải biết rằng ngay cả em trai mình, anh ta cũng có thể phế đi.

Muốn giết những người khác, chẳng phải đơn giản như uống một ngụm nước? Mọi người dám ngông cuồng trước mặt Bùi Nguyên Minh, thế nhưng ở trước mặt Sở Tuấn Hiên, đám người vừa mới có dáng vẻ tràn đầy khí thế, lúc này ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Ngay cả người quản lý cấp cao nhà họ Sở vừa bị đạp gấy chân tay kia, lúc này đây cũng là vẻ mặt sững sờ, ngay cả việc kêu đau cũng quên mất.

Bùi Nguyên Minh này...

Sao lại có Sở Tuấn Hiên làm chỗ dựa chứ? Cho dù đám người ở đây đều không muốn tin vào sự thật kia thì đây vẫn chính là sự thật, người trước mặt thật sự là Sở Tuấn Hiên.

Lúc này một thương nhân có quan hệ tốt với nhà họ Sở, dưới sự ra hiệu của Tiền Chấn Hưng, lập tức run rẩy đi lên phía trước, gian nan mở miệng.

“Cậu Sở, cậu và thằng ranh kia rốt cuộc có...

Bốp.

Không đợi người thương nhân kia nói hết lời, Sở Tuấn Hiên đã vung tay lên, trực tiếp đánh cho người này ngã lăn xuống đất.

“Cái gì mà ranh con chứ? Đây là anh Bùi, là đại ca của tôi”

“Hôm nay tôi nói trước, chuyện này là ân oán riêng của đại ca tôi và Tiền Chấn Hưng, ai dám đứng về phía Tiền Chấn Hưng chính là đối đầu với Sở Tuấn Hiên tôi.

Tôi cam đoan có thể giết chết cả nhà kẻ đó.”

So với một Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, kiêu ngạo, Sở Tuấn Hiên ngông cuông bá đạo như côn đồ chợ búa lại có lực sát thương hơn nhiều.

Vị thương nhân vừa mới đứng ra kia không nhịn được run lên, cơ bản không dám đối mặt với Sở Tuấn Hiên, mà chính là che mặt, thấp giọng nói.

“Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm, tôi và Tiền Chấn Hưng không quen biết gì”

Giọng nói vừa vang lên, thương nhân kia đã
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1795


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Gương mặt Bùi Nguyên Minh anh tuấn, dáng người cũng có hơi gây yếu, thế nhưng lúc anh đứng ở chỗ này, lạnh nhạt nói ra như thế lại giống như gió mùa đông bắc khiến cho từ đầu đến chân Tiền Chấn Hưng lạnh lẽo đến thấu xương, ngay cả khớp xương cũng đều là hơi lạnh.

“Người trẻ tuổi rốt cuộc cậu muốn như thế nào?”

“Chẳng lẽ cậu còn muốn động đến tôi ư?”

Sắc mặt của Tiền Chấn Hưng vô cùng khó coi.

Tuy trước mắt xem ra, ông ta ở thế yếu, có Sở Tuấn Hiên ở đó, ông ta không thể nào ép chết Bùi Nguyên Minh.

Thế nhưng địa vị của Sở Tuấn Hiên ở thủ đô này cũng chỉ xem như là tâm trung mà thôi, tuyệt đối không phải là cấp bậc cao nhất.

Tiên Chấn Hưng có thể lăn lộn ở thủ đô trong nhiều năm như thế, nhất định cũng có chỗ dựa thuộc về riêng mình.

Cho nên vào lúc này đây, ông ta tuyệt đối không thể nào trực tiếp quỳ xuống.

Dù sao những người như bọn họ, mặt mũi và tự tôn vô cùng quan trọng, nếu như hôm nay ông ta cứ như thể ngoan ngoãn chịu quỳ xuống, vậy sau này làm sao ông ta còn có thể lăn lộn ở thủ đô được nữa? “Ông thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Trịnh Khánh Vân, uy hiếp không thành còn ra tay đánh người, muốn cưỡng ép người ta.

Nể mặt ông có can đảm thừa nhận, tôi sẽ không giết chết ông đâu”

“Nhưng nửa đời sau ông phải yên vị trên xe lăn, điểm này ông có làm được không?”

Bùi Nguyên Minh tiện tay cướp một khẩu súng trong tay vệ sĩ của nhà họ Tiền, tự mình mở chốt an toàn.

Cảnh tượng này khiến cho sắc mặt của mọi người trắng bệch, bọn họ không ngờ đến Bùi Nguyên Minh lại dám ngông cuồng đến mức này, thế mà dám làm loạn ở đây.

“Tên họ Bùi kia, hôm nay cậu có cậu Sở đây làm chỗ dựa, tôi nhận thua”

Tiền Chấn Hưng nghiến răng nghiến lợi nói.

“Thế nhưng tất cả những chuyện này không có nghĩa là tôi mềm yếu, có thể tùy ý cho cậu bắt nạt, tôi cam đoan, nếu như cậu dám động tới tôi, tôi nhất định sẽ mang rắc rối đến cho cậu.

Bùi Nguyên Minh cười đáp.

“Còn có chỗ dựa nữa cơ à?”

Tiền Chấn Hưng trâm giọng đáp.

“Chỗ dựa của tôi chính là cậu Lục”

Lời này nói ra làm cho tất cả mọi người đều sững sờ, ở thủ đô này không có nhiêu nhân vật lớn họ Lục.

Nổi danh nhất chính là cậu em vợ của Lâm Khang Dụ

- Người đứng đầu thủ đô, Lục Trọng Bằng.

Sở Tuấn Hiên nghe thấy vậy thì hơi sững sờ, trên mặt lóe lên sự kiêng ky.

Chỉ là một Lục Trọng Bằng thì không sao, thế nhưng phía sau Lục Trọng Bằng chính là Lâm Khang Dụ đấy, đủ để dọa chết người ta rồi.

Đây chính là nhân vật hàng đầu ở thủ đô, người đứng đầu thủ đô.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1796


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Cậu Lục, tôi là Tiền Chấn Hưng của bất động sản nhà họ Tiền, hôm nay tôi gặp chút rắc rối.

Trêu chọc đến Sở Tuấn Hiên và bạn của cậu ta, bọn họ muốn khiến nửa đời sau của tôi đều ngồi trên xe lăn, muốn khiến nhà họ Tiền chúng tôi phá sản”

Ở đầu dây bên kia, Lục Trọng Bằng hơi sửng sốt một lát, sau đó anh ta lạnh lùng nói.

“Sở Tuấn Hiên ư? Sao ông lại đắc tội với tên phế vật kia thế?”

Rất hiển nhiên, Lục Trọng Bằng này chướng mắt Sở Tuấn Hiên.

Mà nghe thấy Lục Trọng Băng nói như thế, sắc mặt của Sở Tuấn Hiên cũng rất khó coi.

Bùi Nguyên Minh cười khẩy một tiếng, nhắc nhở.

“Tổng giám đốc Tiền, nói chính xác cho anh Lục đây biết, người mà ông đắc tội tới không phải là Sở Tuấn Hiên mà là Bùi Nguyên Minh tôi.”

Đâu dây bên kia điện thoại, trong nháy mắt yên tĩnh.

Sau đó giọng nói của Lục Trọng Bảng lại một lân nữa vang lên.

“Tôi khuyên ông một câu, nếu như anh ta muốn phế ông, ông hãy ngoan ngoãn mua xe lăn đì" Giọng nói vừa vang lên, điện thoại lập tức cúp máy.

Bảo ông ta ngoan ngoãn mua xe lăn ư, có ý gì đây? Vẻ mặt Tiền Chấn Hưng sững sờ, tất cả đều là lực bất tòng tâm, càng là không thể trêu chọc nổi, tương đương với sớm mua xe lăn, chờ chính mình bị phế đi.

Mãy trăm người đang có mặt ở đấy đều cảm thấy trong lòng hoảng hốt.

Mọi người đều không nghĩ đến, tên tuổi của Sở Tuấn Hiên không hù dọa được Lục Trọng Bằng, thế nhưng ba chữ Bùi Nguyên Minh này lại ép Lục Trọng Bằng đến sít sao.

Từ trong lời nói của Lục Trọng Bằng, tất cả mọi người đều nghe được anh ta vô cùng kiêng ky với Bùi Nguyên Minh.

Tất cả mọi người đều chảy đầy mồ hôi lạnh, cả người không ngừng run rẩy.

“Tuyệt vọng rồi sao? Hay là ông vẫn còn có chỗ dựa khác? Tôi cho ông thời gian để ông tiếp tục gọi người đến đây, người mà ông gọi tới ép được tôi, tất cả đều theo chiêu gió, không ép được thì tôi sẽ cho ông thời gian đi mua xe lăn.”

Bùi Nguyên Minh nhìn Tiền Chấn Hưng, bình tĩnh nói.

Trên trán Tiền Chấn Hưng đều là mồ hôi lạnh, lúc này đây ông ta vô thức nói.

“Tên họ Bùi kia, rốt cuộc cậu là ai? Theo như tôi được biết, trong mười gia tộc đứng đầu không có họ Bùi”

“Tôi nói rồi, tôi tên Bùi Nguyên Minh”

“Nhìn dáng vẻ này của ông là không gọi được những người khác đến nữa à? Vậy thì tôi sẽ phế ông.

Giọng nói vừa vang lên, súng trong tay Bùi Nguyên Minh đã chỉ vào đùi trái của Tiền Chấn Hưng, sau đó vẻ mặt lạnh lẽo bóp cò.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1797


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bùi Nguyên Minh rời khỏi trung tâm thủ đô.

Kết cục của Tiền Chấn Hưng như thế nào, anh không quá quan tâm, tin tưởng lấy phong cách hành sự của Sở Tuấn Hiên, anh ta nhất định sẽ xử lý ốn thỏa.

Vê phần Lục Trọng Bằng, anh ta đã bị anh phể bỏ, lúc này nếu anh ta dám nhảy nhót trước mặt anh, anh sẽ dành ra vài phút phế đi anh ta.

Lúc Bùi Nguyên Minh rời đi trung tâm thủ đô, một số điện thoại xa lạ gọi đến.

Bùi Nguyên Minh cầm điện thoại lên nghe, rất nhanh đầu dây bên kia đã truyên đến một giọng nói uy nghiêm.

“Bùi Nguyên Minh, tôi là Uông Vĩ Thành.”

“Phó hội trưởng Uông, chúc ông buổi trưa vui vẻ, lúc này ông gọi điện thoại cho tôi là có việc gì muốn săn sóc ư, là chuẩn bị mời tôi ăn cơm trưa hả?”

Giọng nói Uông Vĩ Thành tràn đầy lạnh lẽo, thản nhiên nói.

“Nửa tiếng sau ở Cẩm Khê thủ đô, tôi sẽ mời cậu ăn cơm”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh khen ngợi nói.

“Phó hội trưởng Uông à, tôi phải thừa nhận, tuy ông hận không giết chết được tôi, thế nhưng lại không thể không bình tĩnh hòa nhã mời tôi ăn cơm.”

“Tuy đối với bữa hông môn yến kia, tôi không có quá nhiều hứng thú, nhưng tôi nể mặt ông da mặt dày không biết xấu hổ, tôi không ngại nói chuyện một lát với ông.”

Đâu dây bên kia điện thoại, Uông Vĩ Thành thiếu chút nữa bị làm cho tức chết.

Nửa tiếng sau, Bùi Nguyên Minh chờ Uông Linh Đan lên xe, sau đó hai người đi đến Cẩm Khê thủ đô.

Cẩm Khê thủ đô là sản nghiệp của nhà họ Uông, buổi trưa hôm nay trực tiếp được đặt bao hết, ngay cả nhân viên phục vụ cũng không có.

Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn thấy Uông Vĩ Thành, còn có Lữ Nhược Yên

- Thuộc hạ của ông ta nữa.

Trước mặt Uông Vĩ Thành là một đĩa bánh ngọt nhìn rất tỉnh xảo, những bánh ngọt này đều là đồ chay, mỗi một phần đều cần đầu bếp cấp độ Michelin ra tay mới làm được.

Ông ta ăn từng miếng một, vô cùng nghiêm túc.

Vẻ mặt Lữ Nhược Yên lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, tuy nhiên lại chẳng dám nói gì.

“Ba vợ à, chúc ba buổi trưa vui vẻ”

Bùi Nguyên Minh cũng không để ý đến, anh và Uông Linh Đan cùng nhau ngồi xuống đối diện Uông Vĩ Thành, sau đó tự mình cầm đũa lên, cũng không có một xíu khách sáo nào.

Ngược lại Uông Linh Đan không dám phách lối như Bùi Nguyên Minh, cô ta cung kính gọi một tiếng.

“Ba”

“Ô, cô thế mà còn biết gọi tôi một tiếng ba cơ đây? Tôi còn cho rằng cô không nhận người làm ba như tôi nữa!”

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1798


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sắc mặt của Uông Vĩ Thành đen như đít nồi, Bùi Nguyên Minh này hoàn toàn không nể mặt ông ta, điên cuồng vả mặt ông ta, làm ông ta mất hết mặt mũi.

Vẻ mặt Uông Linh Đan tràn đây tò mò nhìn ba mình, ba mình là một nhân vật luôn kiêu ngạo và tự tin, hiện tại thế mà bị Bùi Nguyên Minh châm chọc như vậy còn chưa lật bàn, chỉ có thể nói là vô cùng hiếm thấy.

“Được rồi”

Bùi Nguyên Minh để đũa xuống, tự rót cho mình một chén trà.

“Nếu phó hội trưởng Uông đã gọi tôi đến đây, hẳn không chỉ đơn giản là vì một bữa cơm đúng không?”

“Không biết phó hội trưởng Uông chuẩn bị làm giao dịch gì với tôi nhỉ? Chúng ta đều là người lớn cả rồi, có mấy lời không ngại nói thẳng đúng không?”

Trên mặt Uông Vĩ Thành lộ vẻ tán thưởng, thản nhiên nói.

“Bùi Nguyên Minh, tuy tôi nhìn cậu thì chỉ cảm thấy khó chịu, thế nhưng tôi vẫn phải thừa nhận, ở trong lớp trẻ bây giờ, cậu cũng được xem như là một nhân vật có bản lĩnh, nếu cậu đã thoải mái như vậy, tôi cũng sẽ thẳng thắn nói chuyện với cậu”

“Lần này tôi gọi cậu ra đây là có ba chuyện muốn nói”

“Thứ nhất chuyện hôn nhân giữa con gái tôi và Chân Vũ Long đã được quyết định, việc liên quan đến nhà họ Uông, không ai có thể thay đổi, bao gôm cả Bùi Nguyên Minh cậu”

“Thứ hai tôi cân cậu giúp đánh một trận lôi đài với Tân Ý Hàm”

“Thứ ba, nếu như cậu có thể nhìn ra được tình hình của vợ tôi, chắc hẳn cậu cũng có cách giải quyết, tôi muốn cậu ra tay cứu chữa cho cô ấy”

Trên mặt Uông Vĩ Thành là biểu cảm không thể nghi ngờ.

“Ba điều trên, hoàn thành một điều kiện, tôi sẽ cho cậu ba trăm năm mươi tỷ”

“Cùng lúc hoàn thành cả ba điều kiện, tôi sẽ cho cậu một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ”

“Bùi Nguyên Minh, cậu phải biết một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ là con số mà rất nhiêu người cả đời này đều không gặp được.”

“Câm theo một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, cậu đi đến đâu cũng có thể là phú hộ”

Bùi Nguyên Minh có chút hứng thú nhìn Uông Vĩ Thành, cười như không cười đáp.

“Điều kiện đầu tiên, tôi chắc chắn không thể đồng ý được.

Chuyện hôn nhân của Linh Đan thì chỉ có tự cô ấy quyết định, cô ấy muốn thì cho dù gả cho ăn mày tôi cũng sẽ ủng hộ, nhưng cô ấy không đồng ý thì dù có gả cho hoàng tử, tôi cũng sẽ giãm dưới chân.”

“Về phân hai điều kiện khác, trái lại chúng ta có thể nói chuyện, chẳng qua số tiền mà ông đưa ra thật sự quá ít.

Muốn tôi lên lôi đài đánh nhau thì phải bỏ ra số tiên ba mươi lăm nghìn tỷ.

Đông thời, muốn tôi cứu Kim Tuyết Ngọc cũng được, nhưng tương tự cũng phải đưa tôi ba mươi lăm nghìn tỷ”

“Tôi đã cho cậu không ít tiền rôi, cậu đừng có mà tự mình chuốc lấy nhục nhã.”

Bùi Nguyên Minh cười.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1799


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bảy mươi nghìn tỷ, đây là con số vô cùng lớn.

Nói một cách đơn giản, nếu như không phải siêu tỷ phú thì cho dù là mười tám đời tổ tông cũng không gom góp được số tiên đấy.

Tuy nhà họ Uông cũng có tài sản mấy chục nghìn tỷ, thế nhưng trong thời gian ngắn muốn kiếm ra nhiều tiền mặt như thể, cũng phải chịu tốn thất nặng nề.

Mà vị trí phân hội trưởng Long Môn thủ đô kia càng không phải thứ chỉ cần dùng tiền là có thể mua được.

Thế nhưng Bùi Nguyên Minh vì muốn để cho Uông Linh Đan có được một lẽ phải, cho mẹ cô ta một lời giải thích thỏa đáng, lại có thể không lấy một xu nào, chuyện này sao có thể không khiến người ta cảm động chứ? Có thể nói Uông Linh Đan đã lớn đến từng này rôi, cho tới bây giờ, cô ta chưa từng gặp qua một người nào đối xử với mình tốt như thế, muốn đòi lại chân tướng và lẽ phải cho cô ta.

Lúc này đây, Uông Linh Đan gân như là theo bản năng nắm lấy cổ tay của Bùi Nguyên Minh, nhỏ giọng nói.

“Bùi Nguyên Minh à, anh đừng nên nói lung tung.”

Đám người Lữ Nhược Yên thì trợn mắt há hốc mồm nhìn Bùi Nguyên Minh.

Có thể nói Bùi Nguyên Minh giống như kẻ địch của bọn họ, bọn họ hận không thể băm vằm Bùi Nguyên Minh ra thành nghìn mảnh, thế nhưng bọn họ lại không thể không thừa nhận, nhân cách và sức hút của Bùi Nguyên Minh vô cùng lớn.

Chẳng trách Uông Linh Đan lại một lòng một dạ với anh như thế.

Bùi Nguyên Minh đưa tay vỗ lên mu bàn tay của Uông Linh Đan, mỉm cười nói.

“Không sao đâu, cô cứ nghe tôi.”

“Tôi có thể nhìn ra được tình trạng của Kim Tuyết Ngọc, như vậy đương nhiên sẽ nắm chắc cứu cô ta.”

“Đồng thời lấy thủ đoạn của tôi, muốn để ba cô ngồi lên vị trí phân hội trưởng Long Môn thủ đô cũng không khó”

“Vấn đề quan trọng nhất nằm ở chỗ xem ba cô lựa chọn như thế nào mà thôi.”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh hờ hững, nheo mắt nhìn Uông Vĩ Thành ở đối diện, cười nói.

“Phó hội trưởng Uông, sao nào? Ông muốn lên chức không? Chuyện của mẹ Linh Đan, chắc chắn trong lòng ông biết rõ, ông muốn cho Linh Đan một lẽ phải, đó chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi, cơ bản không cần ông phải vất vả cái gì”

“Dùng một chân tướng đổi lấy vị trí phân hội trưởng Long Môn thủ đô, đổi về vợ mình khỏe mạnh, ông không cảm thấy đây là giao dịch có hời nhất đời này của ông à?”

Mí mắt của Uông Vĩ Thành giật giật, ngay cả hô hấp của ông ta cũng trở nên dồn dập, không thể không thừa nhận, đề nghị của Bùi Nguyên Minh quá có sức hấp dẫn.

Chỉ cho một lời giải thích thỏa đáng mà thôi thì có thể đổi lấy được nhiều thứ như vậy.

Chỉ là Bùi Nguyên Minh có thể làm được ư?
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom