Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 920


Bị đội trưởng đội bảo vệ quát lớn, Châu Phương Dung càng hoảng sợ, nhưng trên mặt lại là vẻ uất ức.

Cô ta tự cho răng mình vì tốt cho cuộc tụ họp học thuật nên mới đến vạch trần vẻ mặt giả tạo của hai kẻ lừa đảo và ăn cắp này. Đội trưởng đội bảo vệ này sao lại không hề biết cảm kích như thế chứ?

Nhưng mà cô ta nào có thể hiểu được tâm tình của đội trưởng đội bảo vệ đây? Nếu như tiếp tục làm to chuyện ra, cho dù là cuối cùng có xử lý thỏa đáng rồi thì chính anh ta cũng xong luôn. "Xin mời anh và cô đi giùm cho."

Đội trưởng đội bảo vệ miễn cưỡng khôi phục lại sự tỉnh táo, làm một động tác tay ra hiệu.

Sắc mặt của Lý Tuyết Vân tái nhợt, đây cũng là lần đầu cô ta đến nơi kiểu như này, gặp phải chuyện như vậy nhất thời hoàn toàn không biết nên xử lý như thế nào.

Ngược lại Bùi Nguyên Minh nói với vẻ bình tĩnh: "Nếu tôi là anh, việc cần phải làm nhất bây giờ đó chính là tìm hiểu rõ ràng thân phận của cô Lý Tuyết Vân trước tiên mà không phải ở đây hùng hổ dọa người." "Suy cho cùng thì trường cấp ba Dương Thành là trường cấp ba tốt nhất của Dương Thành. Hiệu trưởng của trường bị anh đuổi đi, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, chính là vụ bê bối cực kỳ lớn. Sắc mặt của đội trưởng đội bảo vệ cực kỳ khó coi, dựa theo thông lệ của những năm trước, vào thời điểm này Dương Định Quốc là người lãnh đạo cao nhất của Dương Thành hẳn sẽ đến phát biểu khai mạc.

Thật sự thì nếu không giải quyết vấn đề trước mắt, rắc rối sẽ rất lớn. "Tôi nói một lần cuối cùng, hy vọng anh không cần phải làm khó tôi, cũng đừng làm khó chính mình."

Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, hiếm khi anh có kiên nhẫn như vậy, nhưng mà người đội trưởng đội bảo vệ này lại không giống như là người có thể nói chuyện được. "Tôi nói này đội trưởng, chúng tôi không có lừa anh, không bằng anh gọi điện thoại hỏi Châu Kiến Bình đi, chức vụ này của tôi vừa mới công bố vào buổi chiều." Cuối cùng Lý Tuyết Vân cũng phản ứng lại kịp, lúc này lên tiếng giải thích.

Đội trưởng đội bảo vệ trực tiếp không nói lời nào, anh ta đương nhiên biết Châu Kiến Bình mà Lý Tuyết Vân chính là người đứng đầu hệ thống giáo dục của Dương Thành.

Nhưng mà vấn đề là anh ta chỉ là một đội trưởng đội bảo vệ, làm sao có thể có được số điện thoại của nhân vật lớn kia chứ?

Từ một điểm này cũng có thể nhìn ra Lý Tuyết Vân quả thực là một cô gái nhỏ mới bước chân vào xã hội, còn chưa có đủ kinh nghiệm. Châu Phương Dung nhìn thấy hai người Lý Tuyết Vân chẳng những không rời đi mà còn gây lộn cùng với đội trưởng đội bảo vệ, cô ta cũng sắp cười ra tiếng luôn rồi.

Chuyện này làm loạn càng lớn càng tốt, cuối cùng Lý Tuyết Vân sẽ càng thêm mất mặt.

Nói như vậy, từ nay về sau Lý Tuyết Vân cũng không có cơ hội gả vào nhà họ Tô nữa, mà Châu Phương Dung cô ta mới là người thành công sau cùng.

Bỗng nhiên, Châu Phương Dung nhìn thấy một bóng hình từ trong đám người, ánh mắt của cô ta sáng lên, yểu điệu bước đi qua, kéo lấy cánh tay của người nọ mà nói: "Thế Tử, sao anh lại đến đây vậy?" "Anh cũng quen biết hai người này đó đấy, nhanh nhanh nhanh, anh đến nói cho đội trưởng đội bảo vệ biết rốt cuộc thì hai người này là thứ rác rưởi gì đi!"

Vẻ mặt của Tô Đức Thắng vô cùng khó coi. Anh ta nhất thời nhận được thông báo đến tham gia cuộc tụ họp học thuật tối nay.

Hình như gia tộc đã xảy ra chuyện lớn, bảo anh ta đến gặp và chào hỏi nhân vật lớn có mặt ở đây, sau đó thì có thể rời đi.

Cho nên lúc này cho dù Tô Đức Thắng thấy Bùi Nguyên Minh và Lý Tuyết Vân đứng chung một chỗ, anh ta cũng không muốn gây chuyện. Anh ta phải đợi đến lúc điều tra rõ ràng thân phận của Bùi Nguyên Minh xong rồi mới nghĩ xem có cần giẫm chết Bùi Nguyên Minh hay không.

Nhưng bây giờ anh ta lại bị con ả ti tiện Châu Phương Dung khiêu khích, tương đương với việc nướng anh ta trên đống lửa vậy.

Giờ phút này vẻ mặt của Tô Đức Thắng giống như ăn phải phân, sắc mặt lờ mờ có chút đen. "Thế Tử Thắng, anh hẳn là biết hai người này đúng chứ? Nếu như hai người này là rác rưởi trà trộn vào đây thì anh giúp xác nhận một chút, đuổi bọn họ ra đi!" "Lát nữa ông Quốc sắp tới rồi, để cho ông ấy đụng phải những người này thì không tốt đâu đấy!" "Hai vị này, không phải là bạn bè của anh chứ?" Không ít người xung quanh mở miệng.

Tất cả mọi người đều là nhân vật trong giới học thuật, mỗi một người đều hào hoa phong nhã, học thức đầy mình, tài trí hơn người.

Ai bằng lòng để cho trong một cuộc tụ họp học thuật lớn như vậy, CÓ sự tồn tại của đám chuột cống chứ?
 
Chương 921


Tô Đức Thắng nghe những lời này, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Mặc dù anh ta là Thể Tử của nhà họ Tô, thế nhưng mà anh ta cũng không dám tùy tiện lộng hành trong loại trường hợp này. Vì thế anh ta chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Châu Phương Dung một cái, sau đó anh ta mới bất chấp mà bước ra. "Các vị trưởng bối, tôi quả thực quen biết hai vị này, có điều bọn họ tuyệt đối không phải là bạn của Đức Thắng tôi đây, nhà họ Tô tôi sẽ không kết giao với rác rưởi."

Nếu như là ngày thường, anh ta sẽ còn có thể bảo vệ Lý Tuyết Vân.

Nhưng mà bây giờ Lý Tuyết Vân và Bùi Nguyên Minh lại đi cùng với nhau, loại người như Tôn Đức Thắng này, làm sao có thể làm một tên dại gái hèn mọn được chứ?

Lúc này, sự chú ý của toàn trường đều bị Bùi Nguyên Minh thu hút, căn bản không có người nào chú ý đến người đứng đầu Dương Thành là Dương Định Quốc đã bước vào hội trường.

Hôm nay thư ký của ông ta có đi cùng ông ta đến trường cấp ba Dương Thành, cho nên liếc mắt một cái liền nhận ra Bùi Nguyên

Minh, lập tức thấp giọng nói: "Ông Quốc, xem ra là có hiểu lầm gì đó, thân phận của cậu Bùi Nguyên Minh kia không đơn giản, để tôi đi giải thích một chút."

Dương Định Quốc khoát tay, vẻ mặt có vài phần ngưng trọng, một lát sau mới chậm rãi nói: "Tạm thời không cần ra mặt, đợi đến khi tình hình mất khống chế rồi nói."

Vẻ mặt của thư ký vô cùng ngạc nhiên.

Mặc dù anh ta không biết rõ rốt cuộc Bùi Nguyên Minh có thân phận gì.

Nhưng mà vấn đề là hôm nay ngay cả thư ký đứng đầu bên cạnh lãnh đạo cao nhất của Đà Nẵng cũng đã đến rồi. Dạng người như vậy, tuyệt đối là quý nhân, là nhân vật lớn!

Bây giờ Bùi Nguyên Minh đang gặp phải phiền phức, giúp anh giải quyết không phải là chuyện đương nhiên sao?

Dương Định Quốc bình chân như vại, ý nghĩ của ông ta vào giờ phút này không phải một người thư ký bình thường có thể hiểu được.

Những năm gần đây, ông ta ngồi trên vị trí lãnh đạo cao nhất của Dương Thành cũng không yên ổn.

Chẳng hạn như, dòng họ hàng đầu nhà họ Tô vẫn luôn muốn nâng đỡ người khác đến để thay thế ông ta.

Người được chọn trước đó là Vương Thái Hợp.

Mặc dù hôm nay, Vương Thái Hợp chắc hẳn sẽ bị xuống thế trong một khoảng thời gian.

Thế nhưng sự tồn tại của nhà họ Tô đối với Dương Định Quốc mà nói chính là một quả bom hẹn giờ.

Chỉ có điều, cho dù ông ta là người đứng đầu Dương Thành cũng chưa chắc có thể hoàn toàn giải quyết nhà họ Tô. Hiện giờ, Thế Tử nhà họ Tô bắt đầu tìm đường chết. Đối với chuyện này, Dương Định Quốc vô cùng vui mừng.

Loại cơ hội từ trên trời rơi xuống vô cùng tốt đẹp như này, đối với Dương Định Quốc người ở lâu trong giới quan chức mà nói, đây hoàn toàn là cơ hội trời cho.

Ngay lập tức, Dương Định Quốc không những không tiến lên, ngược lại còn lui về phía sau mấy bước, giấu thân mình trong bóng tối của ánh đèn đại sảnh. "Có Thế Tử Thắng làm chứng, nói vậy thì thân phận của hai vị này, tôi cũng không cần phải đi kiểm chứng đâu nhỉ?" "Các người là muốn tự mình đi? Hay là muốn tôi động thủ đây?"

Lúc này, vẻ mặt của đội trưởng đội bảo vệ rất lạnh lùng.

Anh ta có thể không quan tâm đến Châu Phương Dung này, nhưng lời nói của Tô Đức Thắng, anh ta nhất định phải coi là sự thật.

Bùi Nguyễn Minh không để ý đến đoi truong đoi báo vệ mà nhìn vào Tô Đúc Thång, bình thản nói: "Tô Đức Thắng à, giữa tôi và anh không hề có liên can gì với nhau." "Sự việc của ngày hôm nay cũng không liên quan gì với anh." "Anh có chác rång muốn thò một chân vào chứ?" "Đương nhiên không có quan hệ gì với tôi, chi là tôi cảm thấy một thắng ở rể chỉ biết ăn bám, không có tư cách đến tham gia cuộc tụ họp học thuật lớn và sang trọng của chúng tôi!"

Tô Đức Thắng khoanh tay. "Những người có mặt ở đây, người nào mà không phái là danh nhân, nhân vật lớn trong giới giáo dục của Đà Nẵng và Dương Thành chứ? Còn cậu là cái thá gì? Lại có thể có tư cách xuất hiện ở đây vậy?" "Bởi vì sự xuất hiện của cậu, làm ô uế đi bầu không khí học thuật ở nơi đây, việc này chính là một tội lớn!"

Nói xong những lời này, Tô Đức Thắng còn đưa tay phải ra phẩy phẩy trước mũi của mình, ra vẻ bị làm cho thấy ghê tởm.

Động tác của anh ta, ngoại trừ coi thường Bùi Nguyên Minh ra, còn là trực tiếp tâng bốc những người khác.

Mọi người nghe vậy đều nở nụ cười. Có thể được Tô Đức Thắng Thế Tử nhà họ Tô thừa nhận, đủ để chứng tỏ bọn họ đã là người thuộc xã hội thượng lưu. Mà đây chính là hiệu quả mà Tô Đức Thắng muốn, chà đạp một tên bỏ đi, lại bắt được mạch của đám người này, vụ mua bán này tuyệt đối có lời.
 
Chương 922


"Thế Tử Thắng, người ngoài đều nói cậu trẻ tuổi đắc ý, khó tránh khỏi kiêu ngạo, hôm nay xem ra cậu đã có được phong thái của Thế Tử Minh rồi!" "Cậu là sinh nhầm thời đấy! Nếu như cậu bước ra xã hội sớm hơn 3 năm, có lẽ ở Dương Thành không có chuyện cho Thế Tử Minh nữa!" "Đúng vậy, xem ra bên ngoài thổi phồng Thế Tử Minh quá mức, trên thực tế Thế Tử Thắng cậu đây mới là tuổi trẻ tài cao đó!" Những người tri thức này cũng đã bắt đầu tâng bốc Tô Đức

Thắng.

Dù sao thì Tô Đức Thắng cho bọn họ mặt mũi như thế, bọn họ đương nhiên cũng muốn có qua có lại mới toại lòng nhau.

Về phần lấy Thế Tử Minh ra để so sánh, chuyện này rất ư là bình thường.

Ai bảo Thế Tử Minh là người đứng đầu Đà Nẵng chứ?

Nghe được những người này đánh đồng mình với Thế Tử Minh trong truyền thuyết, lúc này trên mặt của Tôn Đức Thắng khó tránh khỏi lộ ra vẻ đắc chí.

Ở Đà Nẵng, có thể được so sánh với Thế Tử Minh, đây chính là vinh hạnh cao nhất.

Ngày đó chẳng phải Bối Thiếu Long được mệnh danh là người kề cận Thế Tử Minh nhất hay sao? "Được rồi, chư vị trưởng bối đừng tâng bốc Tô Đức Thắng tôi cao quá, bản thân tôi có bao nhiêu phân lượng tôi vẫn biết rất rõ mà." Tô Đức Thắng ra vẻ khiêm tốn. "Con người tôi đây không có bản lĩnh lớn gì khác, nhưng mà việc quét dọn rác rưởi, tôi rất giỏi đó!"

Nghe được lời này, từ khắp xung quanh đều truyền ra tiếng cười.

Chỉ thấy ánh mắt của Tô Đức Thắng rơi trên người Bùi Nguyên Minh, lạnh giọng mà nói: "Cút ra ngoài đi, cậu không xứng để xuất hiện ở trong này." "Tô Đức Thắng, anh đừng có mà quá đáng, chúng tôi có thiệp mời đấy." Lý Tuyết Vân vô cùng tức giận, cái tên Tô Đức Thắng rõ ràng là cố ý chĩa mũi nhọn vào bọn họ.

Vẻ mặt Tô Đức Thắng lạnh lẽo, cười nói: "Thiệp mời sao? Chủ tịch của trường cấp ba Dương Thành thế nhưng là người nhà họ Tô của tôi, tấm thiệp mời này của cô là trộm từ anh ta à?" "Ngay cả đồ của nhà họ Tô tôi cũng dám trộm, Lý Tuyết Vân, hôm nay cô không nói rõ cho tôi, tôi khiến cô gánh cho bằng hết tội!"

Nói xong, Tô Đức Thắng luôn tiến về phía Lý Tuyết Vân đang đứng.

Sắc mặt của Lý Tuyết Vân có chút tái nhợt, có điều còn chưa đợi cô ta có động tác gì thì Bùi Nguyên Minh đã tiến lên trước một bước, chắn trước người cô ta.

Tại khoảnh khắc này, Lý Tuyết Vân hơi sững sờ, nhất thời lại có chút ngây ngốc.

Tô Đức Thắng thấy Bùi Nguyên Minh thế mà dám chắn đường của mình, lạnh lẽo nói: "Tên họ Bùi kia, cậu đây là muốn chết mà!" "Tôi cảm thấy câu này của anh dường như thích hợp với anh hơn" Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.

Tô Đức Thắng giận điên lên, mắng: "Vốn dĩ ông đây còn muốn tìm hiểu rõ nội tình rồi mới chơi chết cả nhà mày! Hiện giờ như vậy, ông liền chơi chết mày trước tiên!"

Nói xong, Tô Đức Thắng liền giáng một bạt tay về phía mặt của Bùi Nguyên Minh. Những người khác nhìn thấy một màn này đều lắc đầu thở dài. Theo bọn họ nghĩ, Bùi Nguyên Minh đúng là không biết tốt xấu.

Người bảo vệ đã lặp đi lặp lại là mời anh đi ra rồi, anh ngoan ngoãn cút đi không phải là được rồi à? Nhất định phải chờ đến lúc Thể Tử Thắng ra tay, mới mặt mày xám xịt cút đi hay sao?

Đây không phải đồ để tiện thì là gì?

Bàn tay vung đến, Bùi Nguyên Minh tùy ý nghiêng người liên tránh được, sau đó trở tay tát xuống một cái thật mạnh. "Bốp!"

Một tiếng vang thật lớn.

Tô Đức Thắng che lấy mặt mình mà thất tha thất thểu lùi về phía sau, sau đó ngã ra đất, đầu óc choáng váng.

Một tát này của Bùi Nguyên Minh gần như đánh ngu anh ta luôn rồi. "Mày mày mày." "Con mẹ mày dám đánh ông hả?! Ba tao còn chưa từng đánh tao đấy!"

Giờ phút này Tô Đức Thắng thật sự phẫn nộ rồi.

Anh ta từ nhỏ đã là người thừa kế của nhà họ Tô, sau khi lớn lên trở thành Thế Tử nhà họ Tô.

Luôn chỉ có anh ta chà đạp người khác, thế nhưng mà hôm nay lại có người dám dẫm đuôi cọp ư? . truyện ngôn tình

Hơn nữa còn là ở trước mặt nhiều người như vậy, trực tiếp giáng cho anh ta một bạt tay luôn?

Lúc này bụm mặt run lẩy bẩy mà đứng lên, Tô Đức Thắng dùng vẻ mặt của lạnh lẽo u ám nói: "Ngày hôm này không cần biết mày là ai, ông cũng phải phế bỏ mày!"
 
Chương 923


Châu Phương Dung ở bên cạnh thấy thế thì ánh mắt di chuyển liên tục.

Cô ta không ngờ sự việc lại phát triển đến bước này. Tình nhân của con hồ ly tinh Lý Tuyết Vân này thế mà dám đánh Tô Đức Thắng ư?

Đây là tự tìm đường chết đấy!

Lần này chuyện lớn rồi, không chỉ tên đàn ông này sắp xong đời, kết cục của Lý Tuyết Vân cũng được định sẵn là vô cùng thế thảm.

Suy cho cùng thì Tô Đức Thắng cũng không giống như vẻ bề ngoài hào hoa phong nhã. "Mày rốt cuộc là ai hả? Mày vậy mà dám đánh Thế Tử Thắng? Mày có biết thân phận của Thế Tử Thắng là gì, địa vị như thế nào không?" Ngay lúc này, trên mặt Châu Phương Dung tràn ngập lo lắng chạy đến bên người Tô Đức Thắng rồi chỉ vào mũi của Bùi Nguyên Minh mà mắng lớn.

Cô ta đang mong sao chuyện ầm ĩ lớn thêm nữa.

Còn Tô Đức Thắng thì ánh mắt đã lạnh lẽo âm u đến cực điểm.

Vẻ mặt của mọi người ở bốn phía trong mắt anh ta, toàn bộ đều là sự trào phúng.

Những người này đều đang xem trò cười châm chọc của Tô

Đức Thắng anh ta. Điều này làm cho lý trí trong đầu của anh ta biến mất, giờ phút này hận không thể chém Bùi Nguyên Minh ngàn vạn nhát đao.

Mà những người bảo vệ kia cũng ngây người, bọn họ không ngờ Bùi Nguyên Minh vậy mà dám động thủ với Tô Đức Thắng, còn trực tiếp là một cái bạt tai thật lớn.

Đây cũng không phải là đánh Tôn Đức Thắng mà thôi, đây là trực tiếp ném bộ mặt của dòng họ hàng đầu nhà họ Tô lên mặt đất mà giẫm đạp đó!

Ngay sau đó, mấy người bảo vệ tiến lên cùng nhau, muốn chế phục Bùi Nguyên Minh.

Thế nhưng trong nháy mắt này, bên cạnh lại có giọng nói nghiêm nghị truyền đến. Người đứng đầu Dương Thành Dương Định Quốc, lúc này rốt "Các người đang làm cái gì đây?" cục cũng "Thong dong đến muộn."

Thời gian này rất khéo, chẳng những để cho Tô Đức Thắng hoàn toàn đắc tội với Bùi Nguyên Minh, cũng làm cho mâu thuẫn giữa nhà họ Tô và Bùi Nguyên Minh không cách nào cứu vãn.

Điểm mấu chốt nhất là, ông ta ra mặt ở thời điểm này, trong tương lai đều có thể nói là có ân nghĩa với cả hai bên. "Ông Quốc!"

Tâm mắt của mọi người quét tới, chỉ một lát sau mọi người đều khom người hành lễ.

Người lãnh đạo cao nhất của Dương Thành, thân phận tuyệt đối là cao nhất trong số những người ở đây.

Trong tiếng nói chào hỏi vang lên nối tiếp nhau, Dương Định Quốc đi đến trước mặt của đội trưởng đội bảo vệ, cau mày mà nói: "Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì thế?"

Đội trưởng đội bảo vệ sợ mất mật, không ngờ Dương Định Quốc lại tự mình đến hỏi chuyện này.

Lúc này anh ta nhỏ giọng nói: "Ông Quốc, thật xin lỗi ông, là do tôi không làm tròn chức trách! Hai người này cầm thiệp mời của trường cấp ba Dương Thành đến, tự xưng là hiệu trưởng của trường cấp ba Dương Thành." "Để cho bọn họ đi vào là lỗi của tôi."

Thư ký nhìn Dương Định Quốc một cái, mới nói với đội trưởng đội bảo vệ: "Cô Lý Tuyết Vân này đúng là hiệu trưởng của trường cấp ba Dương Thành, buổi chiều vừa mới nhậm chức "Mà cậu Bùi Nguyên Minh đây là khách quý của ông Quốc, mặc dù không có thiệp mời nhưng hoàn toàn có tư cách để tham dự yến hội học thuật ngày hôm nay" "Hoặc là phải nói, việc cậu ấy đến đây là làm vẻ vang cho yến hội học thuật này!" "Cái gì cơ? Cô ta thật sự là hiệu trưởng ư?" Nghe được lời này, những người có mặt đều hít một ngụm khí lạnh.

Trường cấp ba Dương Thành thế nhưng là trường cấp ba tốt nhất của Dương Thành, thậm chí là cả Đà Nẵng. Không biết bao nhiêu đời thứ hai, đời thứ ba thuộc xã hội thượng lưu đều học ở nơi đó.

Các mối quan hệ ở vị trí hiệu trưởng của trường cấp ba Dương Thành là ngoài sức tưởng tượng!

Nói cách khác, cô Lý Tuyết Vân này, từ bây giờ chính là người trong vòng tròn xã hội thượng lưu ở Dương Thành.

Mà đội trưởng đội bảo vệ cũng ngây người rồi.

Người ta thực sự là hiệu trưởng ư?

Vậy thì mình có tư cách gì để mời người ta rời đi đây?

Lúc này may mắn duy nhất của anh ta chính là, cũng may bản thân lúc nãy chưa có động thủ.

Bằng không, bây giờ chỗ chết cũng không có. Mà Châu Phương Dung trực tiếp chết lặng luôn rồi.

Làm sao cô ta cũng không ngờ được, vậy mà Lý Tuyết Vân đã thật sự trở thành hiệu trưởng của trường cấp ba Dương Thành! Không phải cô ta chỉ là một chủ nhiệm lớp hay sao? Nghe đồn trường học còn hay bị những người cấp cao khác bắt nạt mà.

Thế nhưng tại sao đột nhiên liền biến thành hiệu trưởng chứ? Lời này do người đứng đầu Dương Thành là Dương Định Quốc nói, vì thế lúc này tuyệt đối sẽ không có người đứng ra chất vấn.
 
Chương 924


"Ông Quốc, mặc kệ thiệp mời của bọn họ là thật hay giả, cũng không quan tâm bọn họ có thân phận như thế nào, thế mà dám đánh tôi, chuyện này nhất định phải làm cho rõ ràng mới được!" Lúc này, Tô Đức Thắng mở miệng nói với vẻ mặt u ám lạnh lẽo. Dương Định Quốc híp mắt nhìn vào Tôn Đức Thắng, thản nhiên nói: "Thế Tử Thẳng, cậu sợ rằng còn chưa biết người đứng trước mặt cậu là ai đâu!" "Nhưng mà tôi phải nói cho cậu biết, cậu ấy là quý nhân mà ngay cả Dương Định Quốc tôi cũng cần phải tôn kính!" "Với lại sự việc đã xảy ra tôi cũng biết rồi, là cậu động thủ trước, bị đánh như thế cũng là đánh đời!" "Tôi yêu cầu cậu quỳ xuống ngay bây giờ, xin lỗi cậu Minh, bằng không thì việc này không xong đâu!" Dương Định Quốc nói xong những lời này, vẻ mặt cung kính gật đầu về hướng Bùi Nguyên Minh đang đứng, xem như là đã chào hỏi.

Mọi người thấy một màn này đều choáng váng.

Ngay cả Dương Định Quốc cũng tôn kính như thế đối với anh, người trẻ tuổi này rốt cuộc là ai? "Dương Định Quốc! Ông có ý gì hả!?" "Ông sẽ không tưởng mình là người đứng đầu Dương Thành thì có thể làm mưa làm gió ở trên đầu nhà họ Tô tôi chứ?" "Tôi nói cho ông biết nhà họ Tô của tôi muốn kéo ông từ vị trí này xuống, chẳng qua chỉ là chuyện của một câu nói mà thôi!"

Sắc mặt của Tô Đức Thắng sầm xuống.

Từ xưa tới này chưa từng có ai dám bắt anh ta quỳ xuống, cho dù là thời kỳ đỉnh cao của Bùi Văn Kiên, cũng chỉ ngang hàng kết giao với anh ta mà thôi.

Câu quỳ xuống này của Dương Định Quốc, đã hoàn toàn chọc giận Tô Đức Thắng. "Nếu như Thế Tử Thắng đã không bằng lòng quỳ, vậy thì tôi liền gọi điện thoại cho gia chủ Tô Trường Cảnh, hi vọng đến lúc đó nhà họ Tô các người có thể kiên cường giống như cậu vậy."

Dương Định Quốc nở nụ cười, đây là mục đích của ông ta. Lúc này, ông ta lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Tô Trường Cảnh. "Tô Trường Cảnh à, Thế Tử nhà ông gây chuyện trên cuộc tụ họp học thuật, ông tự đến mà giải quyết đi." Dương Định Quốc thản nhiên nói.

Ở bên kia điện thoại, Tô Trường Cảnh cười một tiếng, nói: "Tên nhóc nhà chúng tôi sao có thể gây chuyện trong dịp nghiêm túc trang trọng như vậy được chứ?" "Nếu như ông Quốc đã gặp phải, vậy thì giúp tôi dạy dỗ một chút, chẳng lẽ nó còn dám không nghe lời sao?" "Gia chủ Cảnh, ông có thể không hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc lắm, tôi cảm thấy tốt nhất thì ông vẫn nên tự mình đi một chuyến đi." Giọng nói của Dương Định Quốc lạnh như băng.

Tô Trường Cảnh ở trang viên của nhà họ Tô khẽ cau mày.

Bên này nhà họ Tô đang mở cuộc hội họp của tộc, nghiên cứu chuyện của trường cấp ba Dương Thành lúc buổi chiều, theo như dự tính thì Tô Đức Thắng gặp mặt trên hội nghị học thuật xong cũng nên trở về nhà họ Tô rồi.

Nhưng mà ý tứ trong lời nói của Dương Định Quốc lúc này, lại là nó gây ra rắc rối động trời nào rồi ư? "Ông Quốc à, có một số việc không cần phải căng như dây đàn như vậy. Nhà họ Tô chúng tôi nể mặt ông thì ông chính là lãnh đạo cao nhất, nếu như không nể mặt thì ông có thân phận gì, bản thân ông cũng không tự hiểu rõ sao?" Tô Trường Cảnh lạnh lùng mở miệng.

Đối với ông ta mà nói, thân phận người đứng đầu Dương Thành thực sự không áp chế ông ta nỗi.

Dương Định Quốc cười, thái độ của Tô Trường Cảnh như vậy, đúng như những gì ông ta hy vọng thấy được. "Gia chủ Cảnh, tôi đây là tốt bụng khuyên nhủ ông. Người mà Thế Tử nhà các người đắc tội là vị cậu Minh trong buổi chiều hôm nay đó, tôi bảo cậu ta quỳ xuống xin lỗi, cậu ta không chịu cho nên việc này tôi không giải quyết nổi" Dương Định Quốc bình thản nói. "Cậu Minh sao? Ông nói là người lúc chiều kia u?" Đầu bên kia điện thoại, Tô Trường Cảnh đứng lên "rầm" một tiếng, vẻ mặt biến đổi cực lớn. Nhà họ Tô bọn họ bên này còn đang nghiên cứu làm sao xử lý chuyện lúc chiều, đang suy đoán vị cậu Minh kia rốt cuộc là có thân phận như nào.

Thế nhưng mà bây giờ Tô Đức Thắng lại đắc tội với anh sao? "Phập!"

Không đợi cho Tô Trường Cảnh tiếp tục mở miệng, Dương Định Quốc đã cúp điện thoại.

Mà trong trang viên nhà họ Tô, sắc mặt của Tô Trường Cảnh khó coi đến cực hạn. Lát sau, ông ta mạnh mẽ đứng lên rồi nói: "Tôi tự mình đi gặp vị cậu Minh này, xem thử đến cùng là nhân vật như thế nào." "Mấy người các cậu liên lạc với cậu chủ Sâm La và Thế Tử nhà họ Lý đi, tôi cảm thấy vị cậu Minh này rất có khả năng là người phát ngôn của Thế Tử Minh."
 
Chương 925


Hiện trường bữa tiệc học thuật.

Dương Định Quốc cúp điện thoại rồi thản nhiên nhìn Tô Đức Thắng nói: "Gia chủ các cậu sẽ tới sớm thôi, hi vọng đến lúc đó cậu vẫn còn mạnh miệng giống như bây giờ.

Tô Đức Thắng cười lạnh.

Nhà họ Tô không chỉ là là gia tộc thượng lưu đứng đầu Dương Thành mà còn cùng tiến cùng lùi với ba gia tộc thượng lưu khác.

Gia tộc như thế còn phải sợ ai nữa?

Đợi đến khi gia chủ tới, chẳng những phải khiến cho tên Bùi Nguyên Minh quỳ xuống bò ra ngoài mà còn muốn người đứng đầu như Dương Định Quốc này cũng chấm dứt luôn trong hôm nay!

Mà những người khác nhìn thấy cảnh tượng này cũng chỉ biết nhìn nhau.

Vì chút chuyện này mà gia chủ Tô Trường Cảnh nhà họ Tô cũng tới?

Xem ra chuyện ngày hôm nay chắc chắn sẽ đâm thủng trời!

Mà Dương Định Quốc xử lý xong chuyện này mới đi đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, ông ta khom người nói: "Cậu Minh, thật xin lỗi, là tôi đến chậm, nếu như tôi đến sớm mấy phút sẽ không xảy ra những chuyện này."

Bùi Nguyễn Minh cười nhạt: "Nếu như ông thật sự tới chậm thì đương nhiên không sao, e là có người sớm đã tới lại cố ý đứng xem diễn rồi tìm thời cơ thỏa đáng nhất vào cuộc. "Hẳn là ông Quốc không phải là người như thế nhỉ?"

Mặc dù Bùi Nguyên Minh cười híp mắt nhưng trên mặt lại không có chút nhiệt độ. Tuy Dương Định Quốc là người đứng đầu Dương Thành nhưng khi ông ta nghe nói như thế thì lúc này cũng toát mồ hôi lạnh.

Ông ta có cảm giác đang đối mặt với người ở địa vị cao. Giờ phút này, ông ta kìm nén sự sợ hãi trong lòng rồi gượng cười nói: "Đúng là đã tới chậm, xin cậu Minh đừng hiểu lầm!" "Chắc chắn tôi sẽ coi chuyện của cậu là chuyện quan trọng mà đi xử lý."

Bùi Nguyên Minh cười.

Từ lúc thấy Dương Định Quốc kêu Tô Đức Thắng quỳ xuống là anh đã hiểu mục đích của đối phương rồi.

Hẳn là nhà họ Tô không hòa thuận với ông ta cho nên ông ta mới muốn giả bộ mượn tay của mình để đối phó với nhà họ Tô.

Chỉ có thể nói ý tưởng và thủ đoạn này đều không tệ. "Đầu óc của ông rất tốt, khó trách có thể bò đến vị trí này, nhưng ông coi tôi là công cụ thì có từng nghĩ tới hậu quả chưa?"

Bùi Nguyễn Minh vươn tay vỗ vỗ vai Dương Định Quốc.

Dương Định Quốc luôn luôn tự xưng là thấy núi Thái Sơn sụp đổ mà vẫn bình tĩnh, thế nhưng lúc này sắc mặt ông ta lại tái nhợt. Nhưng ông ta biết thân phận của cậu Minh này quá cao.

Cao đến mức ông ta không dám suy đoán và tưởng tượng. Bây giờ ông ta đã bắt đầu hối hận, nhưng vấn đề là việc đã đến nước này thì có hối hận cũng vô dụng nên chỉ có thể cắn răng không thừa nhận.

Nếu hôm nay anh đã có thể đối phó với Lý Vân Bằng được thì ngày mai vẫn có thể đối phó với ông ta.

Không đến mười phút Tô Trường Cảnh đã tới.

Dọc theo đường đi, ông ta đã biết rõ rốt cuộc ở đây đã xảy ra huyện gì.

Ông ta không phải là người ngu, rất nhanh đã hiểu rõ mọi chuyện.

Chắc chắn Dương Định Quốc biết chuyện nhà họ Tô muốn lập đổ Dương Định Quốc.

Mà hôm nay cái người đứng đầu Dương Thành này lại mượn tay cậu Minh có lai lịch rất lớn này đi đối phó với nhà họ Tô.

Hiện tại, nhà họ Tô cũng đã điều tra được thân phận của người được gọi là cậu Minh này.

Không thể không thừa nhận nhà họ Tô có năng lực rất lớn, chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi đã biết rõ thân phận bề nổi của Bùi Nguyên Minh.

Người chồng ở rể của Trịnh Tuyết Dương, tổng giám đốc công ty Bạch Vân.

Người đại diện Tập đoàn Thiện Nhân, Thế Tử Minh! Nhà họ Tô không thèm quan tâm một kẻ không có thân phận gì.

Nhưng thân phận thứ hai thì nhà họ Tô không thể không kiêng kị ba phần.

Trước mắt, bốn gia tộc thượng lưu đứng đầu đã thống nhất nhận thức chung là tạm thời không ra tay với Thế Tử Minh mà là sẽ đánh bất ngờ và ra tay từ Hạ Vân.

Cho nên dưới tình huống nhà họ Tô đối mặt với người đại diện là Thế Tử Minh thì nói không chừng chỉ là đơn độc chiến đấu mà thôi!

Lần này có thể nhà họ Tô sẽ rất thảm!
 
Chương 926


Gia chủ, chính là người này đã đánh cháu, còn bắt cháu quỳ xuống xin lỗi anh ta!" "Dương Định Quốc lại đứng theo phe bên kia!" "Đây là làm trái với quy ước trước kia rồi!" "Nhất định phải giết chết bọn họ! Để cho bọn họ hối hận vì đã tới thế giới này!" Tô Đức Thắng nhìn thấy Tô Trường Cảnh đi tới thì lập tức xông tới rồi lớn tiếng mở miệng.

Anh ta là đứa cháu trai Tô Trường Cảnh thương yêu nhất, nếu không thì làm sao có thể trở thành Thế Tử nhà họ Tô được chứ? Dựa theo lệ thường, chỉ cần anh ta mở miệng thì Tô Trường

Cảnh tất sẽ xả giận giúp anh ta.

Thế nhưng lúc này Tô Trường Cảnh lại nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh một cách ung dung bình tĩnh, tiếp đó hít sâu một hơi trở tay tát Tôn Đức Thắng một cái rồi quát lớn: "Thằng mất dạy, ngày ngày ông dạy cháu nên làm người khiêm tốn, cả ngày cháu chỉ biết gây chuyện thị phi ở bên ngoài!" "Cháu muốn hại chết nhà họ Tô chúng ta sao?"

Tô Đức Thắng nằm mơ cũng không nghĩ tới Tô Trường Cảnh tới sẽ tát anh ta một cái.

Không chỉ là Tô Đức Thắng không nghĩ tới mà những người khác cũng không nghĩ tới. Phải biết rằng nhà họ Tô hành nghề địa ốc và giáo dục, hai ngành đó đều là ngành nghề kinh doanh kiếm lợi kếch sù.

Cho nên nhà họ Tô trở thành gia tộc đứng đầu ở Dương Thành phần lớn là nhờ tiền bạc.

Điều này cũng làm cho người nhà họ Tô luôn luôn làm việc ngang ngược.

Đặc biệt là vị Thế Tử Tô Đức Thắng này, có thể nói anh ta dựa vào thân phận Thế Tử mà khinh nam bá nữ ở Dương Thành.

Mà Tô Trường Cảnh luôn rất cưng chiều Tô Đức Thắng, cảm thấy anh ta là người đi đầu cho sự phục hưng của nhà họ Tô nên rất nhiều việc ông ta đều làm theo ý của anh ta.

Trước đây ai dám chọc tới Tô Đức Thắng thì Tô Trường Cảnh đều sẽ cho người ra tay phế đi đối phương. Vì thế mới khiến cho Tô Đức Thắng càng thêm ngang ngược. . ngôn tình hoàn

Nhưng không nghĩ tới lần này ông ta lại tát Tô Đức Thắng ở trong trường hợp như vậy! Lúc mọi người ở đây đều đang rung động không dứt thì Tô

Trường Cảnh đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Ông ta nhìn Bùi Nguyên Minh một lát với ánh mắt thâm thúy rồi chợt mở miệng nói: "Cậu Minh, tôi đã biết tất cả chuyện đã xảy ra, bao gồm chuyện lúc chiều." "Tôi thay mặt nhà họ Tô xin lỗi cậu."

Ông ta vừa nói xong, tất cả mọi người bùng nổ! Gia chủ Tô Trường Cảnh nhà họ Tô, gia tộc đứng đầu này lại chẳng những không xả giận giúp Tôn Đức Thắng mà còn trực tiếp mở miệng nói xin lỗi?

Chuyện này là sao?

Tất cả mọi người có mặt ở chỗ này, có một người thì tính một người, lúc này đều đang bấm mình thật mạnh để xác định mình không nằm mơ.

Mặc dù tư thế của Tô Trường Cảnh vẫn còn rất cao và có cảm giác như từ trên cao nhìn xuống.

Nhưng vấn đề là ông ta nói xin lỗi là thật. "Chuyện này... rốt cuộc là sao vậy?" "Tô Trường Cảnh mà lại đi nói xin lỗi hả? Tôi chưa từng nghe nói có chuyện như vậy, nghe nói năm đó lúc ông ta đối mặt với người đứng đầu gia tộc Bùi Thị kia cũng chưa từng khúm núm như thể!" "Chẳng lẽ mấy người không nhìn ra sao? Hình như gia chủ nhà họ Tô có hơi kiêng kị người trẻ tuổi này!" "Rốt cuộc anh ta là ai? Không chỉ ông Quốc cung kính với anh ta mà ngay cả gia chủ nhà họ Tô cũng kiêng kị anh ta."

Tất cả mọi người xì xào bàn tán, lúc này bọn họ bắt đầu tháo luận thân phận của Bùi Nguyên Minh.

Ngoại trừ không thể tin thì ánh måt một số người lại xoay chuyển,

Hình như ở Dương Thành không có nhân vật như vậy, nếu không mọi người sẽ đều biết.

Nói như vậy vị này là mãnh long quá giang tới từ Cảng Thành hoặc là Las Vegas. Hoặc chính là chân long thiên tử từ những nơi lớn như Yến kinh, Tứ Hải hay Kim Lăng xuôi về phía Nam.

Mà cho dù là thân phận nào, nếu như có thể ôm đùi được thì đều có thể có được chỗ tốt khó có thể tưởng tượng!

Rất nhiều người bắt đầu tính toán, bọn họ hận không thể lập tức nhào tới nịnh hót, chỉ là bọn họ không bỏ thể diện của mình xuống được, mỗi một người đều bứt rứt khó chịu giống như kiến bò trên chảo nóng.
 
Chương 927


"Thế Tử Thắng nhà các người khiêu khích tôi, gây sự với tôi hết lần này đến lần khác là vì cảm thấy tôi là người rất dễ ức hiếp phải không?”

Bùi Nguyên Minh nhìn Tô Trường Cảnh đang đứng trước mặt mình, anh hờ hững lên tiếng. Tô Trường Cảnh hít một hơi thật sâu, ông ta tự nhận là mình đã điều tra gốc gác của Bùi Nguyên Minh một cách rất rõ ràng rồi, tuy là ông ta có hơi kiêng kị Bùi Nguyên Minh nhưng cũng chỉ là kiêng kị chút ít mà thôi.

Giờ phút này, Tô Trường Cảnh nặng nề nói: “Cậu Minh, tôi biết cậu là ai, cũng biết người đứng sau lưng cậu là ai. Nhà họ Tô bọn tôi cũng không có ý muốn làm mích lòng người đứng sau lưng cậu nên bọn tôi mối xin lỗi cậu về chuyện ngày hôm nay, nhưng cũng xin cậu đừng có mà được một tấc lại tiến một thước!”

Tô Đức Thắng đứng bên cạnh ông ta, anh ta bụm mặt hỏi: “Ông ơi, thắng vô dụng này thì có địa vị gì được chứ? Không phải cậu ta chỉ là một thằng ở rể thôi à? Chúng ta đường đường là người nhà họ Tô, sao còn phải sợ cậu ta? Việc gì mà nhà họ Tô chúng ta phải nói lời xin lỗi? Cho dù ông chấp nhận đánh mất thể diện của mình thì nhà họ Tô cũng không chấp nhận được!" "Cháu câm miệng đi!" Tô Trường Cảnh trợn mắt liếc Tô Đức Thắng một cái, ông ta hao tâm tổn sức muốn biến chuyện hôm nay từ lớn thành nhỏ, nhưng Tô Đức Thắng này lại chạy đến đây quấy phá?

Tô Trường Cảnh nghĩ kĩ rồi, ông ta trầm giọng nói: "Đức Thắng, cháu lại đây xin lỗi cậu Minh đi!" "Không thể được, sao cháu phải xin lỗi một thằng ở rể cơ chứ? Ông à, nhà họ Tô chúng ta không sợ bất kỳ kẻ nào cả!” "Bốp!"

Tô Trường Cảnh giáng một cái tát vào mặt Tô Đức Thắng, ông ta lạnh lùng nói: "Bảo cháu nói xin lỗi thì đừng có nói nhảm nhiều như thế!"

Ngay bây giờ, lần đầu tiên Tô Trường Cảnh muốn bóp chết Tô Đức Thắng, ngay cả chuyện ông ta đang làm là gì mà thằng cháu này còn không hiểu à?

Bây giờ thế cục ở Dương Thành đã không còn giống những ngày trước nữa rồi. Tập đoàn Thiện Nhân vùng dậy cũng là lúc nhà họ Lý ở Hong Kong là rồng dữ qua sông. Trong tình hình này, tuy rằng nhà họ Tô có ký kết đồng minh với ba dòng họ đứng đầu khác nhưng nếu nhà họ Tô phá vỡ thể cân bằng thế lực vì chuyện này, nhà họ Tô sẽ gặp rắc rối to.

Nếu không cân nhắc đến những chuyện này, với tác phong làm việc của Tô Trường Cảnh thì ông ta cũng chẳng phải sợ một người đại diện phát ngôn không quan trọng như Thế Tử Minh. "Bảo cháu xin lỗi ư? Không thể được! Đời này cũng không thế được! Tên họ Bùi kia, tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không để yên chuyện hôm nay đâu!" Tô Đức Thắng ôm mặt, hai mắt đỏ lên, sau đó anh ta không thèm nhìn Tô Trường Cảnh mà quay người bỏ đi thật nhanh.

Tô Trường Cảnh đã định ngăn cản nhưng Tô Đức Thắng lại cười lạnh: “Ông à, ông đã sợ cậu ta như vậy thì hôm nay cháu sẽ tìm ba nuôi của cháu đến đây đòi lại công bằng cho cháu!” "Tên họ Bùi kia, cậu cứ chờ đó cho tôi! Qua mấy ngày nữa, tôi phải làm cho cậu sống không bằng chết!”

Thấy Tô Đức Thắng nổi giận đùng đùng bỏ đi Châu Phương Dung vẫn luôn đắm chìm trong sự khiếp sợ mới hoàn hồn lại. Cô ta vội vàng lảo đảo đuổi theo bước chân bỏ đi của Tô Đức Thắng, vì cô ta sợ nhỡ mà đi chậm thì mình không đi được nữa.

Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn cảnh này, nhưng anh cũng chẳng mở miệng lên tiếng ngăn cản gì. Còn vẻ mặt Tô Trường Cảnh thay đổi vài lần, sau một lát ông ta mới nói một cách chậm rãi: “Cậu Minh, chuyện hôm nay nên dừng ở đây thôi, về phần Tô Đức Thắng, sau khi về nhà tôi sẽ dạy lại nó cho đàng hoàng. Tôi đảm bảo là nó sẽ không làm chuyện gì kích động nữa đâu."

Tô Trường Cảnh nói xong cũng nhanh chóng bỏ đi. Bọn họ vừa đi rồi, vẻ mặt của đám người đang xem kịch đầy sự tiếc nuối, chẳng ai nghĩ được chuyện hôm nay lại chấm dứt một cách qua loa, đầu voi đuôi chuột như thế. "Cậu Minh, trong mấy ngày nay e rằng cậu cần phải cẩn thận thì hơn.."

Dương Định Quốc đi từ phía sau đến, thấp giọng lên tiếng.
 
Chương 928


“Ý ông là sao?"

Bùi Nguyên Minh bình tĩnh hỏi lại.

Dương Định Quốc nói khẽ: “Tô Đức Thắng là kẻ không có bao nhiêu bản lĩnh mà lại có thể trở thành Thế Tử nhà họ Tô, nguyên nhân lớn nhất là vì anh ta có một người ba nuôi tốt." “Là ai?” “Đại ca đường phố Đà Nẵng, Hồng Nhân Tổ." Dương Định Quốc nặng nề đáp, mặt mày hết sức nghiêm túc.

Thân phận của Hồng Nhân Tổ rất cao, là một người nói sao là làm vậy ở Đà Nẵng này. Tuy rằng Dương Định Quốc là người đứng đầu ở Dương Thành nhưng cũng không dám trêu chọc Hồng Nhân Tổ.

Bùi Nguyên Minh mỉm cười: “Ý của ông là Tô Đức Thắng sẽ nhờ Hồng Nhân Tổ đến gây sự với tôi sao?" “Đại khái là như thế." Dương Định Quốc nghiêm nghị nói: “Tôi biết cậu Minh không phải là người tầm thường nhưng vấn đề là nhà họ Tô có tiền, Hồng Nhân Tổ có người. Hai phe gom lại một chỗ, không đơn giản chỉ là một cộng một bằng hai, xin cậu Minh phải cẩn thận thì hơn."

Bùi Nguyên Minh quay đầu lại, đánh giá Dương Định Quốc từ đầu đến chân rồi hờ hững nói: “Không phải ông rất mong chờ giữa tôi và Tô Đức Thắng nên có xung đột thật lớn, tốt nhất là hai phe đều thiệt hại à?” "Tôi không dám” Dương Định Quốc chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Bùi Nguyên Minh, ông ta nhanh chóng cúi đầu.

Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói: “Bây giờ ông đang lợi dụng tôi, coi tôi là quân cờ, bây giờ tạm thời coi như quên chuyện lúc trưa đi. Tuy nhiên những gì giữa chúng ta đã tính toán xong rồi, nếu mà có lần sau thì ông tự biết hậu quả đi."

Ngay khi cả người Dương Định Quốc đầy mồ hôi lạnh, Bùi Nguyên Minh lại nhún vai tỏ vẻ chả sao cả, anh nhìn ra bốn phía: "Tất cả mọi người đừng dè dặt như thế, không phải đây là buổi họp mặt về học thuật à? Phải làm gì thì cứ làm đi”

Dương Định Quốc phản ứng lại rất nhanh, ông ta giảng hòa: "Mọi người cứ làm như những năm trước là được, coi như chuyện ban nãy chưa từng xảy ra nhé!”

Tất cả mọi người đều về lại chỗ ban đầu, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn Bùi Nguyên Minh không giấu được vài phần tò mò nóng rực. Chẳng qua là vì có suốt cả buổi, Dương Định Quốc vẫn luôn ngồi cạnh Bùi Nguyên Minh nên bọn họ mới không dám đến gần.

Cứ thế qua nửa tiếng sau, Bùi Nguyên Minh cảm thấy không có gì thú vị, vì cái gọi là lãnh đạo cao cấp của ngành giáo dục này không khác gì những người khác, chẳng vì học tập nhiều năm mà biết tiết chế gì cả. Ngược lại, lòng hám lợi và công danh của những người này còn nặng hơn.

Nói ngắn gọn là Bùi Nguyên Minh rất thất vọng với những người được gọi là thành viên hội đồng quản trị trong trường học. Coi bộ đêm nay không thể tìm được trường học xứng đáng để anh tôn kính rồi. "Một buổi gặp mặt không thú vị gì cả, tôi đây đi trước” Bùi Nguyên Minh đứng lên, Lý Tuyết Vân cũng rời khỏi đây, Bùi Nguyên Minh bèn nói: “Không cần đâu, cô ở lại đây mới có ích."

Sau khi Bùi Nguyên Minh đi rồi, bầu không khí trong buổi giao lưu học thuật mới trở lại bình thường. "Trời ơi! Rốt cuộc cái người ban nãy có thân phận gì vậy?" "Gia chủ Cảnh còn phải xin lỗi anh ta? Thật là đáng sợ quá mà!" "Mọi người à, tôi cảm thấy chuyện này sẽ không kết thúc một cách nhẹ nhàng như vậy đâu. Mọi người thấy thái độ của Tô Đức Thắng rồi đấy, mấy ngày tiếp theo chắc là sẽ có chuyện gì lớn xảy ra đấy!" "Suyt! Đừng có nói bậy, chúng ta không thể làm mích lòng bất kỳ phe nào trong hai phe này đâu!"

Nghe vậy, mọi người cũng không dám nói gì sai nữa. Lý Tuyết

Vân nghe bọn họ bàn tán, bây giờ vẻ mặt của cô ta rối rắm đến mức tận cùng. Coi như cô ta đã hiểu được, chắc chắn Bùi Nguyên

Minh là một người tai to mặt lớn, còn là người có phẩm chất đạo đức rất tốt.

Nhưng vấn đề là anh đã kết hôn rồi.

Nghĩ thế, trong lòng Lý Tuyết Vân cảm thấy hơi tiếc nuối.

Ở Để Cảnh Hoa Viên.

Bùi Nguyên Minh nghiêm túc mở điện thoại ra, anh bắt đầu xem xét vài tư liệu về trường cao đẳng đại học. Trịnh Tuyết Dương vừa về đến nhà, cô tò mò nhìn cảnh này, bèn nói: “Anh làm sao the?"
 
Chương 929


"Đã đến tuổi này rồi mà anh còn muốn tìm một trường đại học đào tạo chuyên sâu à?” Trịnh Tuyết Dương thấy Bùi Nguyên Minh có ý chí tiến thủ, cô rất là vui sướng. Nếu biết ông xã nhà mình đồng ý thì cho dù bảo cô đưa Bùi Nguyên Minh đi du học ở nước ngoài, cũng chẳng có vấn đề gì.

Ai ngờ Bùi Nguyên Minh nghiêm túc lắc đầu, anh nói: “Không phải anh định đi học, mà là Khánh Vân. Không phải năm nay Khánh Vân học cấp ba à? Sắp lên đại học rồi đấy. Nhưng anh phát hiện những trường đại học trong Dương Thành của chúng ta chẳng ra gì cả, e rằng Khánh Vân chỉ có thể học ở trường tại Tứ Hải hoặc là Tô Hàng."

Trịnh Tuyết Dương bật cười mà nói: “Bùi Nguyên Minh, chuyện của Khánh Vân cứ để cho ba mẹ em lo là được rồi, anh chỉ là anh rể của Khánh Vân mà thôi, đừng lo lắng như thế."

Bùi Nguyên Minh xoa hai bên thái dương, anh không thể nói cho Trịnh Tuyết Dương biết rằng, hôm nay anh đã nhìn thấy rõ bộ mặt thật của những người trong ngành giáo dục Dương Thành tại buổi gặp mặt ngày hôm nay chứ? "Xem ra mình phải xử lý công việc ở Tô Hàng, tiện thể khảo sát tình hình trường đại học ở đó giúp Khánh Vân luôn." Bùi Nguyên Minh thì thào nói. Trước đó anh còn thấy chuyện ở Tô Hàng không quá gấp, nhưng bây giờ coi bộ là phải làm nhanh thôi.

Ở khu ngoại ô Dương Thành, trong một sân nhà kiểu phục cổ, có rất nhiều người đàn ông mặc vest đen đứng canh giữ từ trong nhà ngoài. Những người này cao lớn cường tráng, bên hông căng phồng, vừa nhìn là biết có giấu hàng nóng.

Giờ phút này, cửa sân nhà bị đẩy ra, sau đó có người nhanh nhẹn sải bước đi vào. Những vệ sĩ kia khẽ nhíu mày, sau khi thấy rõ đối phương là ai mới thả lỏng cảnh giác, vì người vừa bước vào chẳng những là Thế Tử của nhà họ Tô mà còn là con nuôi của

Hồng Nhân Tổ, gia chủ của bọn họ. “Ba nuôi ơi, con bị người ta ức hiếp ở bên ngoài! Còn bị tát mấy cái nữa!”

Tô Đức Thắng vừa bước vào phòng khách là quỳ thắng xuống đất, mặt đầy vẻ uất hận mà tố cáo. Hồng Nhân Tổ đang ngồi xổm trên đệm cói, đặt một thanh đao Nhật dài trên đầu gối. Vốn là ông ta đang nhắm mắt ngẫm nghĩ, bấy giờ đột nhiên lại mở mắt ra, hờ những nói: “Con là Thế Tử của nhà họ Tô, ở Dương Thành này có ai dám đụng đến con!" "Ba nuôi, hình như thân phận của người kia không tầm thường, ban nãy con đã nghe ngóng được việc này bằng vài cách! Hẳn là cậu ta làm việc cho Thế Tử Minh!"

Tô Đức Thắng nghiến răng ken két mà nói, mặt đầy vẻ không cam tâm. "Nếu là Thế Tử Minh thì con đành chịu, nhưng đó chỉ là một thẳng tay sai của Thế Tử Minh mà cũng dám trêu chọc con! Ba nuôi, con không phục!”

Hồng Nhân Tổ đưa tay vuốt ve lưỡi đao một cách nhẹ nhàng, ông ta trầm ngâm rất lâu sau mới chầm chậm nói: “Ý con là người làm con bẽ mặt là tay sai dưới trướng của Thế Tử Minh sao?" "Hån là vậy đấy, hơn nữa cậu ta còn có địa vị nho nhỏ!" Tô Đức Thắng nói.

Tô Trường Cảnh ra mặt giúp anh ta, bây giờ anh ta chỉ có thể ký thác hy vọng lên người Hồng Nhân Tổ. Hồng Nhân Tổ nghiền ngẫm rất lâu rồi bỗng bình tĩnh nói: “Bây giờ thế cục ở Dương Thành rất lộn xộn, Thế Tử Minh đang vội vàng tích hợp các nguồn lực khác nhau của nhà họ Bùi, Bùi Sâm La lại điều khiển tất cả những việc sau lưng bốn dòng họ lớn hàng đầu các con. Nhà họ Lý Hong Kong như rồng dữ qua sông, Lý Hạnh Mai ôm chí lớn đến đây. Sắp tới, binh lính ở Đà Nẵng phải thay quân, nhà họ Hạ ở Đà Nẵng còn đang rục rịch mò ra, có thể nói là thời buổi hỗn loạn..." "Trong khoảng thời gian này, Thế Tử Minh còn để cho tay sai của mình làm bậy bừa bãi..." "Thôi, tuy rằng ba nuôi của con đã rửa tay gác kiếm nhưng nguyên tắc của ba là người không chọc tôi thì tôi sẽ không đụng đến người. Đừng nói là tay sai của Thế Tử Minh, cho dù là Thể Tử

Minh ức hiếp con của ba thì ba cũng sẽ đòi lại công bằng cho con!" "Con dân Hồng Thất Phong đi đi, nhớ kĩ là lúc làm việc phải sạch sẽ dứt khoát!" "Vâng!"

Mặt mày Tô Đức Thắng đầy sự vui vẻ, bây giờ để xem cái tên Bùi Nguyên Minh kia làm sao thoát chết được!
 
Chương 930


Sau khi quyết định đến Tô Hàng giúp Trịnh Khánh Vân xem trường thì Bùi Nguyên Minh đã nhanh chóng dặn dò Hạ Vân sắp xếp những việc có liên quan ở Tô Hàng trước.

Chẳng hạn như việc công ty con phía Tô Hàng cần tìm một người bản địa có năng lực để phụ trách việc kinh doanh độc lập.

Sau khi anh nói với Trịnh Tuyết Dương về việc mình phải đi Tô Hàng thì Trịnh Tuyết Dương vô cùng kinh ngạc nói: "Anh thật sự muốn sang đó giúp Khánh Vân xem trường sao? Anh định đi mấy ngày?" "Nhiều nhất chắc cũng dăm ba ngày." Bùi Nguyên Minh tự tính toán trong lòng.

Nếu thuận lợi, chuyện của công ty con có thể xử lý xong xuôi thì chỉ cần một hai ngày, chuyện còn lại là đến khảo sát thực tế ở đại học Tô Hàng.

Thật ra trong lòng Bùi Nguyên Minh rất hi vọng Trịnh Tuyết Dương có thể cùng đi với mình. Chỉ tiếc là gần đây Trịnh Tuyết Dương quá bận rộn, sao có thể có thời gian cùng đi với anh được?

Trịnh Tuyết Dương suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh muốn đi thì không phải là không được, chỉ có điều nếu như anh đã muốn đi vậy thì hãy giúp em làm chút việc đi” "Việc gì?" Bùi Nguyên Minh vốn dĩ không suy nghĩ đến chuyện nên đồng ý hay từ chối. Nếu như bà xã yêu quý đã yêu cầu thì dù cho có phải vào nước sôi lửa bỏng anh cũng phải đi. "Em có một cô bạn chí cốt là Lục Diệu Kỳ, mới du học ở đế quốc mặt trời không bao giờ lặn trở về, cậu ấy nói muốn đến Tô Hàng làm việc "Em lo cậu ấy là con gái mà một mình ở bên ngoài sẽ không được an toàn, vì vậy anh qua đó thì tiện thể thay em đến thăm cậu ấy, giúp cậu ấy khảo sát sơ công ty cũng như chỗ ở các thứ." Đọc truyện mới nhất tại Truyệ n88.net . đam mỹ hài

Trịnh Tuyết Dương nói với vẻ rất nghiêm túc. "Được, không thành vấn đề, chuyện nhỏ ấy mà."

Bùi Nguyên Minh cũng biết Lục Diệu Kỳ, nghe nói trước đây nhà họ Lục cũng là người Hải Dương, sau đó hình như đã chuyển nhà ra nước ngoài để phát triển.

Lục Diêu Kỳ cũng đã rất nhiều năm không gặp Trịnh Tuyết

Dương, lần này cô ta về nước chắc là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng nghe nói người phụ nữ này cũng rất lợi hại. Ở đế quốc mặt trời không bao giờ lặn, cô ta đã học đại học Oxford và đại học Cambridge, hơn nữa còn lấy được học bổng của hai danh tiếng nhất thế giới này.

Nghe nói sau khi cô ta tốt nghiệp, rất nhiều doanh nghiệp lớn ở Mỹ và để quốc mặt trời không bao giờ lặn đều đã gửi thư mời làm việc cho cô ta, hi vọng cô ta sẽ đến nhận chức. Nhắc đến Lục Diệu Kỳ thì Trịnh Tuyết Dương lại chau mày nói: "Diêu Kỳ cậu ấy ở nước ngoài phát triển rất tốt, không biết tại sao lại đột nhiên muốn về nước." "Thật ra bây giờ môi trường làm việc trong nước cũng không tốt, nhân tài như cậu ấy chưa chắc có thể tìm được đất để phát triển.”

Bùi Nguyên Minh không mấy hứng thú, dù sao thì đó cũng là bạn tốt của bà xã, đến lúc đó anh hoàn thành nhiệm vụ là được rồi, ngoài ra anh hoàn toàn không có ý định sẽ tìm hiểu những chuyện khác về cô ta.

Nhưng để phối hợp với Trịnh Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh cũng tò mò hỏi: "Vậy sao cô ấy không đến Dương Thành? Bây giờ Dương Thành có rất nhiều không gian để phát triển, công ty và tập đoàn lớn rất nhiều, cũng có doanh nghiệp phù hợp với cô ấy nữa”

Trịnh Tuyết Dương mim cười và nói: “Vậy là anh đã xem thường Diêu Kỳ rồi, tính cách của cậu ấy khá ngông, là kiểu người thà làm đầu gà cũng không chịu làm đuôi phượng hoàng ấy. Nếu cậu ấy đã lựa chọn đến Tô Hàng để phát triển thì chắc ít ra cậu ấy cũng tìm được vị trí cỡ như tổng giám đốc ở một công ty con nào nó rồi.” "Anh muốn cậu ấy bắt đầu từ vị trí giám đốc của một bộ phận nhỏ thì cậu ấy sẽ không có hứng thú đâu."

Bùi Nguyên Minh gật đầu và không hỏi thêm gì nữa. Cả ngày tiếp theo đó, Bùi Nguyên Minh đã bắt đầu sắp xếp việc ở Tô Hàng. Vì anh chỉ qua đó có hai ba ngày thôi nên Lôi Tuấn Quang vốn dĩ không muốn đi cùng cũng đột ngột thay đổi ý định.

Còn về phần Hạ Vân thì hình như trong nhà có việc nên cô ta tạm thời không thể đi được.

Mặc dù Bùi Nguyên Minh cũng hơi thắc mắc nhưng sau khi căn dặn Ngô Kim Hổ và Đường Nhân Đồ mấy ngày này quan tâm đến Hạ Vân nhiều hơn xong thì anh đã lên máy bay bay đến Tô

Hàng.

Ngày hôm sau, ở sân bay Tô Hàng.

Mặc dù Bùi Nguyên Minh đã đến trước một ngày nhưng anh vẫn phải đến sân bay vào lúc sáng sớm vì chuyến bay của Lục Diêu Kỳ sẽ hạ cánh vào buổi sáng.
 
Chương 931


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sân bay quốc tế Cảng Thành.

Bùi Văn Kiên và Bùi Diễm Lan sánh bước bên nhau, dù cho đang ở trong sân bay quốc tế hàng đầu thế giới thì họ vẫn rất nổi bật.

Đến cửa lên máy bay hạng vip thì Bùi Văn Kiên mới dừng bước và lạnh lùng nói: “Tôi đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ bên phía Tô Hàng rồi, cô đến đó chỉ cần giám sát là được, không cần phải làm thêm bất cứ chuyện gì cả”

Bùi Diễm Lan mỉm cười đây duyên dáng rồi nói: “Anh sợ rồi sao?”

Bùi Văn Kiên không nói gì, chỉ là lúc anh ta quay người đi thì trong ánh mắt chợt thoáng qua vẻ nham hiểm.

Bùi Diễm Lan nhìn theo bóng lưng của anh ta, khẽ nghiêng đầu, một lát sau thì thở dài và nói: “Mấy trò vặt vãnh đó thật sự có tác dụng sao?”

“Nếu như lại thất bại thì e răng bà nội sẽ không bỏ qua cho anh đâu nhỉ?”

Sân bay Tô Hàng.

Dường như lúc Bùi Diễm Lan lên máy bay thì Bùi Nguyên Minh cũng đã đợi đến mức phát chán rồi.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau thì anh nhìn thấy Lục Diêu Kỳ xuất hiện.

Cô ta cao tầm một mét sáu tám, tỷ lệ cơ thể rất cân đối, cộng thêm khuôn mặt trái xoan nữa thì có thể nói là người đẹp tiêu chuẩn vàng.

Nhưng phong cách của cô ta thuộc kiểu có khí chất, không đơn giản chỉ có đẹp mà ẩn trong đó còn có cả khí chất của một nữ tổng giám đốc bá đạo khiến người khác chỉ có thể thèm khát chứ không dám tiến lại gần.

Rất nhiêu người nhìn thấy cô ta đều tưởng rằng là ngôi sao nổi tiếng nào đó đi du lịch, đều muốn chạy đến chụp ảnh.

Nhưng tiếc là con người của Lục Diêu Kỳ vốn dĩ không hề cho người khác cơ hội.

Lúc này cô ta cũng đã nhận ra Bùi Nguyên Minh nên đã đi thẳng đến trước mặt anh rồi vứt hành lý cho anh.

“Lát nữa đưa tôi đến chỗ này, tôi có việc gấp”

Cô ta nói xong thì quăng địa chỉ cho Bùi Nguyên Minh rồi không nói gì thêm mà cứ thế bỏ đi trước.

Bùi Nguyên Minh cũng cạn lời.

Không biết nên nói cô ta bá đạo hay là nên nói cô ta kiêu ngạo nữa.

Nhưng nể mặt Trịnh Tuyết Dương nên Bùi Nguyên Minh cũng không nói thêm lời thừa thải mà xách theo hành lý của Lục Diêu Kỳ và đuổi theo cô ta.

Lúc đến bãi đổ xe, Lục Diêu Kỳ liếc nhìn Bùi Nguyên Minh với ánh mắt hơi khác thường.

Vì ở Tô Hàng, Bùi Nguyên Minh đi xe Bentley, mặc dù việc này không hợp với tính cách của anh nhưng Lôi Tuấn Quang đã sắp xếp như vậy nên anh cũng không từ chối.

Lục Diêu Kỳ tự động vào ngôi ở ghế sau rồi lạnh lùng nói: “Lái nhanh một chút, tôi đang vội.

" “Được, tôi sẽ cố hết sức”

Bùi Nguyên Minh khởi động xe, nhưng vì anh cũng chỉ mới lái chiếc xe này ngày hôm nay nên

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 932


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lục Diêu Kỳ không hổ là người đã từng du học nước ngoài về, có thể nói là rất biết ăn nói.

Nếu như là người bình thường thì lúc này đã sớm bị cô ta nói đến mức phải kiếm cái lỗ nào đó mà chui vào rồi.

Nhưng Bùi Nguyên Minh đã quen với những lời nói kiểu này từ lâu nên anh không hê có chút cảm giác gì.

Bùi Nguyên Minh nhìn Lục Diêu Kỳ qua kính chiếu hậu rồi nói với vẻ đầy hứng thú: “Nếu như tôi thích bám váy thì sao?”

“Vậy thì đích thân tôi sẽ xử lý anh”

Lục Diêu Kỳ lạnh lùng nói.

Bùi Nguyên Minh nhún vai rồi nói: “Bà chị à, cô đi du học ở nước ngoài là học giết người sao? Còn nói xử lý tôi, chỗ chúng tôi là xã hội pháp trị đói" “Anh không cần phải môm mép, đến lúc đó tôi tự khắc sẽ đưa cho anh một khoản tiên để anh rời khỏi Tuyết Dương”

“Anh cứ yên tâm, số tiền này tuyệt đối đủ để anh ăn đến lúc chết”

“Chỉ cần anh đồng ý rời khỏi Tuyết Dương thì giá cả không phải là không thể thương lượng”

Lục Diêu Kỳ lạnh lùng nói.

Bùi Nguyên Minh cạn lời đành nói: “Bà chị, vấn đề là cô nói xem tại sao chúng tôi nhất định phải ly hôn chứ? Không thể hòa bình một chút, thân thiện một chút sao?”

“Điều quan trọng nhất là bây giờ ba mẹ vợ của tôi đều đã không để tâm đến chuyện này nữa rồi”

“Cô là người ngoài mà nói chuyện này không cảm thấy giống chó mà đi lo chuyện bao đồng của chuột sao?”

“Anh...

Lục Diêu Kỳ bị Bùi Nguyên Minh quật lại một câu thì tỏ vẻ khó chịu và nói: “Anh không muốn ly hôn cũng không phải là không được, nhưng anh là một thằng đàn ông, nhất định phải có sự nghiệp, nếu không thì tôi sẽ không công nhận anh!”

Bùi Nguyên Minh mỉm cười rôi nói: “Cơ may của Tuyết Dương có được bây giờ đều là do tôi cho cô ấy, hơn nữa cũng là tôi luôn âm thâm ủng hộ cô ấy, như vậy còn chưa đủ sao?”

Lục Diêu Kỳ nghe Bùi Nguyên Minh nói ra những lời không biết xấu hổ đó thì sắc mặt của cô ta càng lúc càng trở nên khó coi hơn.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 933


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong im lặng đến lạ thường, chiếc xe phóng nhanh trên đường Tô Hàng, chẳng mấy chốc đã tới trung tâm thương mại, trước tòa nhà chỉ nhánh công ty ở Tô Hàng, tập đoàn Thiện Nhân.

Nơi mà Lục Diêu Kỳ phải tới, đáng ngạc nhiên lại chính là chỗ này.

"Trước tiên, quà tặng của tôi sẽ gửi lại ở chỗ của anh, buổi tối tôi sẽ liên lạc lại với anh" "Còn nữa, mau chóng trả chiếc xe này lại cho người ta đi, chỉ phí ngày hôm nay cứ tính là của tôi.

" Khi đang nói chuyện, Lục Diêu Kỳ rút một xấp tiền từ trong ví ra ném cho Bùi Nguyên Minh.

Xem ra theo ý của cô ta, trước đó Bùi Nguyên Minh đã thuê chiếc xe này, trong trường hợp này, cô ta sẽ trả tiên.

Hơn nữa, cô ta còn rất tốt bụng cho thêm một chút, chính là chi phí trả cho chút ít vất vả của Bùi Nguyên Minh.

Chỉ có thể nói, tuy rằng người phụ nữ này kiêu ngạo mạnh mẽ nhưng ít nhiêu vẫn có chút khiến người ta yêu thích.

Đợi đến khi người phụ nữ này đã rời khỏi, Bùi Nguyên Minh nhìn tiên ném vào ghế phó lái, chìm trong suy nghĩ.

Người phụ nữ xinh đẹp mạnh mẽ này đang sai bảo anh sao? Tuy nhiên, phần vì sự ngưỡng mộ của cô ta đối với mình, Bùi Nguyên Minh quyết định làm người lớn không chấp, bỏ qua cho cô ta.

Đúng lúc này, Lôi Tuấn Quang gọi đến.

"Chủ tịch Minh, anh đã đến chi nhánh công ty ở Tô Hàng chưa? Người tới ứng tuyển vị trí tống giám đốc chi nhánh công ty đều ở đây, lập tức có thế tiến hành phỏng vấn.

" Bùi Nguyên Minh nói: "Tôi đang ở dưới lầu, sẽ lên đấy ngay.

" Giải quyết vấn đề ứng cử viên tổng giám đốc của chi nhánh công ty là sự kiện lớn nhất khi đến Tô Hàng lần này.

Nhưng mà vừa rồi nói chuyện phiếm với Lục Diêu Kỳ, thiếu chút nữa là Bùi Nguyên Minh quên mất chuyện này.

Trong phòng làm việc.

Lôi Tuấn Quang đã đến từ sớm, sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 934


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhưng không thể không thừa nhận rằng Lục Diêu Kỳ rất có năng lực.

Bùi Nguyên Minh đã thông qua Lôi Tuấn Quang đưa ra toàn những vấn đề mà độ khó rất cao nhưng cô ta lần lượt giải quyết hết.

Chỉ có thể nói rằng trước đó người phụ nữa này đã chuẩn bị rất tốt.

Có lẽ trước khi đến đây, cô ta đã đặt mục tiêu phải trở thành tổng giám đốc chi nhánh Tô Hàng rồi.

Đợi đến khi có kết quả phỏng vấn, Bùi Nguyên Minh gọi cho Lôi Tuấn Quang: “Thông báo với Lục Diêu Kỳ là cô ta đã trúng tuyển”

Lôi Tuấn Quang hơi sửng sốt nhưng lập tức đáp: “Vâng!”

Đối diện với Bùi Nguyên Minh, Lôi Tuấn Quang luôn không có lập trường riêng mà chỉ biết nghe theo Bùi Nguyên Minh. Lôi Tuấn Quang nhận điện thoại xong nở nụ cười với Lục Diêu Kỳ rôi nói: “Chúc mừng cô Kỳ, chủ tịch Minh vừa gọi đến nói rằng cô rất thích hợp với vị trí tổng giám đốc chi nhánh Tô Hàng. Hôm nay cô làm thủ tục xong để ngày mai sẽ tiếp quản vị trí mới.

Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻi”

“Đây là...

Ngay tại đây còn có vài lãnh đạo cấp cao của chỉ nhánh Tô Hàng, mấy người này nghe xong đều ngây người ra.

Chủ tịch ở phía sau trực tiếp phỏng vấn ư? Vậy có nghĩa là chủ tịch đã xem trọng người phụ nữ này? Như vậy thì cho dù bọn họ không thích Lục Diêu Kỳ thì cũng không thể giở trò với cô ta được. Trong khi đó Lục Diêu Kỳ không nghĩ nhiều như vậy, cô ta hơi sửng sốt hỏi: “Ban nãy chủ tịch Minh đã nhìn thấy tôi rồi sao?”

“Đúng vậy”

Lôi Tuấn Quang ra hiệu cho cô ta nhìn vê phía camera.

Lục Diêu Kỳ nhìn camera xong liên cảm thầy ảo não, nếu biết trước chủ tịch trực tiếp đến xem phỏng vấn thì cô ta đã trang điểm thật đẹp.

Nhưng dù sao cô ta cũng đã vào được tập đoàn Thiện Nhân rồi, sớm muộn gì cũng sẽ có cơ hội gặp chủ tịch Minh mà thôi.

Nghĩ đến đây, cô ta liên nở nụ cười ngọt ngào. Bùi Nguyên Minh ở văn phòng nhìn qua màn hình phát trực tiếp thấy vẻ mặt của Lục Diêu Kỳ, anh bỗng thấy cạn lời. Người đàn ông này hơi híp mắt cười, không có gì là tốt đẹp. Người phụ nữ kia khuôn mặt đỏ ửng, giống như đang yêu vậy. Cô ta động lòng rồi sao? Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, anh nhìn màn hình thây là Lôi Tuần Quang gọi đến. “Chủ tịch, quyết định của anh có nhanh quá không ạ?”

Bùi Nguyên Minh cười cười nói: “Không đâu, người phụ nữ này làm việc dứt khoát, quyết đoán và nhạy bén.

Rất có thiên phú trong kinh doanh, tôi tin rằng để cho cô ta nhận vị trí này sẽ không phát sinh vấn đề gì lớn đâu”

“Hơn nữa, tiếp theo hãy để cho cô ta xem xét xử lí nguồn tài nguyên ở tỉnh Giang Nam và chuẩn bị cho việc mở rộng mạng lưới sau này của chúng ta”

Rõ ràng Bùi Nguyên Minh sắp tới sẽ trọng dụng Lục Diêu Kỳ.

Lôi Tuấn Quang cười đáp: “Có thể cống hiến cho Thế Tử đúng là phúc ba đời của cô Kỳ”

Bùi Nguyên Minh nhún vai, nếu như Lục Diêu Nhưng không thể không thừa nhận rằng Lục Diêu Kỳ rất có năng lực.

Bùi Nguyên Minh đã thông qua Lôi Tuấn Quang đưa ra toàn những vấn đề mà độ khó rất cao nhưng cô ta lần lượt giải quyết hết.

Chỉ có thể nói rằng trước đó người phụ nữa này đã chuẩn bị rất tốt.

Có lẽ trước khi đến đây, cô ta đã đặt mục tiêu phải trở thành tổng giám đốc chi nhánh Tô Hàng rồi.

Đợi đến khi có kết quả phỏng vấn, Bùi Nguyên Minh gọi cho Lôi Tuấn Quang: “Thông báo với Lục Diêu Kỳ là cô ta đã trúng tuyển”

Lôi Tuấn Quang hơi sửng sốt nhưng lập tức đáp: “Vâng!”

Đối diện với Bùi Nguyên Minh, Lôi Tuấn Quang luôn không có lập trường riêng mà chỉ biết nghe theo Bùi Nguyên Minh. Lôi Tuấn Quang nhận điện thoại xong nở nụ cười với Lục Diêu Kỳ rôi nói: “Chúc mừng cô Kỳ, chủ tịch Minh vừa gọi đến nói rằng cô rất thích hợp với vị trí tổng giám đốc chi nhánh Tô Hàng. Hôm nay cô làm thủ tục xong để ngày mai sẽ tiếp quản vị trí mới.

Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻi”

“Đây là...

Ngay tại đây còn có vài lãnh đạo cấp cao của chỉ nhánh Tô Hàng, mấy người này nghe xong đều ngây người ra.

Chủ tịch ở phía sau trực tiếp phỏng vấn ư? Vậy có nghĩa là chủ tịch đã xem trọng người phụ nữ này? Như vậy thì cho dù bọn họ không thích Lục Diêu Kỳ thì cũng không thể giở trò với cô ta được. Trong khi đó Lục Diêu Kỳ không nghĩ nhiều như vậy, cô ta hơi sửng sốt hỏi: “Ban nãy chủ tịch Minh đã nhìn thấy tôi rồi sao?”

“Đúng vậy”

Lôi Tuấn Quang ra hiệu cho cô ta nhìn vê phía camera.

Lục Diêu Kỳ nhìn camera xong liên cảm thầy ảo não, nếu biết trước chủ tịch trực tiếp đến xem phỏng vấn thì cô ta đã trang điểm thật đẹp.

Nhưng dù sao cô ta cũng đã vào được tập đoàn Thiện Nhân rồi, sớm muộn gì cũng sẽ có cơ hội gặp chủ tịch Minh mà thôi.

Nghĩ đến đây, cô ta liên nở nụ cười ngọt ngào. Bùi Nguyên Minh ở văn phòng nhìn qua màn hình phát trực tiếp thấy vẻ mặt của Lục Diêu Kỳ, anh bỗng thấy cạn lời. Người đàn ông này hơi híp mắt cười, không có gì là tốt đẹp. Người phụ nữ kia khuôn mặt đỏ ửng, giống như đang yêu vậy. Cô ta động lòng rồi sao? Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, anh nhìn màn hình thây là Lôi Tuần Quang gọi đến. “Chủ tịch, quyết định của anh có nhanh quá không ạ?”

Bùi Nguyên Minh cười cười nói: “Không đâu, người phụ nữ này làm việc dứt khoát, quyết đoán và nhạy bén.

Rất có thiên phú trong kinh doanh, tôi tin rằng để cho cô ta nhận vị trí này sẽ không phát sinh vấn đề gì lớn đâu”

“Hơn nữa, tiếp theo hãy để cho cô ta xem xét xử lí nguồn tài nguyên ở tỉnh Giang Nam và chuẩn bị cho việc mở rộng mạng lưới sau này của chúng ta”

Rõ ràng Bùi Nguyên Minh sắp tới sẽ trọng dụng Lục Diêu Kỳ.

Lôi Tuấn Quang cười đáp: “Có thể cống hiến cho Thế Tử đúng là phúc ba đời của cô Kỳ”

Bùi Nguyên Minh nhún vai, nếu như Lục Diêu

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 935


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bùi Nguyên Minh đã hiểu phần nào tính cách của Lục Diêu Kỳ nên không nói gì mà chỉ lắng lặng bỏ tiên vào hộp đựng trên xe.

Thấy vậy, Lục Diêu Kỳ lập tức cảm thầy khinh thường anh, cô ta cảm thấy mình không nhìn nhầm con người Bùi Nguyên Minh.

Tên bỏ đi này có lẽ cảm thấy có thể moi được tiền từ chỗ mình nên mới ở đây săn đón nịnh bợ.

Con người này từ đầu đến chân có chỗ nào xứng với Trịnh Tuyết Dương chứ? Bùi Nguyên Minh không để bụng, trái lại còn trêu chọc cô ta: “Cô đến đây bàn công việc à? Thuận lợi chứ? Nếu như giàu rồi thì đừng quên tôi nha!”

Nghe anh nói vậy, cô ta trừng mắt quay sang nói với anh: “Anh có biết đây là nơi nào không?”

“Chẳng phải bảng tên trên đó viết rõ ràng rồi sao? Tập đoàn Thiện Nhân, chi nhánh ở Tô Hàng.”

“Anh biết thì tốt.

Tập đoàn Thiện Nhân sau khi hợp nhất với sản nghiệp của nhà họ Bùi thì liền trở thành khối tài sản lớn nhất ở Đà Nẵng.

Con đường phát triển trong tương lai là rất khả quan thậm chí được kì vọng sẽ phát triển thành tập đoàn xuyên quốc gia.”

“Mà tôi lại vừa mới nhậm chức tổng giám đốc chi nhánh Tô Hàng.

Chủ tịch còn nói tiếp theo tôi sẽ phụ trách quản lí toàn bộ ở Giang Nam, bao gồm cả công việc ở Kim Lăng”

“Chỉ cân mọi việc thành công, tôi sẽ có trong tay một phần cổ phần, ngoài ra mức lương hằng năm của tôi sẽ trên ba mươi tỷ.”

Đối với Lục Diêu Kỳ mà nói, kiếm được số tiên này chỉ là chuyện nhỏ.

Với năng lực của cô ta thì ở bất cứ nơi đâu cũng có thế kiếm được từng này tiền.

Lí do lớn nhất khiến Lục Diêu Kỳ vào tập đoàn Thiện Nhân làm việc là bởi vì cô ta đã nghe được tin tức đáng tin cậy rằng Thể Tử Minh của tập đoàn Thiện Nhân chính là tổng giáo đầu của doanh trại Quý Đức.

Rất có thể đây chính huyền thoại sống mà cô ta đã ngưỡng mộ từ lâu.

Ngày thường Lục Diêu Kỳ luôn tỏ ra vẻ nữ thần lạnh lùng thanh cao nhưng sâu trong nội tâm cô ta vẫn chỉ là trái tim thiếu nữ.

Mục đích lớn nhất khiến cô ta nhận lời mời đến đây là bởi vì nam thân trong lòng.

“Chúc mừng cô, vậy thì cô có thể mời tôi đi ăn một bữa coi như ăn mừng chứ?”

Lục Diêu Kỳ lườm Bùi Nguyên Minh một cái nhưng rồi vẫn nói: “Thôi được, tâm trạng của tôi

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 936


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đến cuối cùng, Lục Diêu Kỳ dứt khoát không ăn nữa, thay vào đó là gọi thêm một ly cafe ngồi nhấm nháp thưởng thức.

"Cô ăn no rồi à?" Bùi Nguyên Minh tò mò hỏi.

Lục Diêu Kỳ đen mặt gật đầu.

Thấy vậy, Bùi Nguyên Minh cũng không khách khí, kéo các đồ còn lại về phía mình, tiếp tục công cuộc ăn uống.

Đợi Bùi Nguyên Minh ăn uống no say, Lục Diêu Kỳ mới lạnh lùng nói: “Bùi Nguyên Minh à, các cụ ngày xưa có câu, từ cách ăn uống có thể đánh giá được nhân phẩm" "Tôi không cần biết các hành vi khác của anh ra sao, tôi chỉ biết bình thường anh chắc chắn là người tư lợi, không có chút liêm sỉ nào cả”

"Nếu tôi đoán không nhâm, phòng mà hai người đang ở là Tuyết Dương bỏ tiên ra thuê đúng không?”

Hiển nhiên, Lục Diêu Kỳ đã biết chuyện Trịnh Tuyết Dương đang sống ở Đế Cảnh Hoa Viên.

Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: "Đúng vậy, chỉ phí đồ dùng cũng là cô ấy trả" "Anh! Loại đàn ông như anh rốt cuộc có biết hai từ xấu hổ viết thế nào không hả? Anh thấy anh có xứng với Tuyết Dương không?”

Giờ phút này Lục Diêu Kỳ tức giận đến run cả người.

"Vậy cô cho rằng phải thế nào mới xứng với Tuyết Dương?" Bùi Nguyên Minh hỏi.

Nghe câu hỏi của Bùi Nguyên Minh, Lục Diêu Kỳ hừ lạnh nói: "Ít nhất bản thân cũng phải có hơn ba trăm tỷ, không thì đừng bàn đến chuyện có tư cách hay không.

Bủi Nguyên Minh thực sự cạn lời: 'Lục Diêu Kỳ, tuy Tuyết Dương là bạn thân của cô nhưng chuyện tình cảm của chúng tôi cô không cần xen vào đâu.

" "Hơn nữa, cô cứ khăng khăng nói phải có hơn ba trăm tỷ mới có thể xứng với Tuyết Dương.

" "Nhưng mà cô biết chuyện lúc trước Thế Tử Minh đã cầu hôn Tuyết Dương rồi đúng không?" "Với thân phận của Thế Tử Minh, cho dù không có tiên triệu nhưng vài nghìn tỷ chắc anh ta cũng có.

" "Nhưng Tuyết Dương đã từ chối anh ta rồi.

Điều này đủ chứng tỏ cô ấy là một cô gái tốt, vốn

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 937


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nghĩ một chút, Bùi Nguyên Minh vẫn quyết định phải chặn đứt ngay ý muốn này của Lục Diêu Kỳ.

Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc nói: "Lục Diêu Kỳ, theo tôi được biết thì Thế Tử Minh không phải người đàn ông thích trăng hoa đâu, cho nên cô tiếp cận anh ta cũng vô dụng thôi." "Hơn nữa anh ta cũng có người trong lòng rồi." "Cô đấy, nếu đã có công việc rồi thì nên chăm chỉ đi làm đi" "Đừng suy nghĩ vấn vơ làm gì cho mệt" Thấy Bùi Nguyên Minh nói những lời này bằng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, ngụm cafe trong miệng cô ta suýt thì phun ra ngoài.

Người đàn ông này bị ảo tưởng sức mạnh à? Bản thân không có tài cán gì còn đi ghen tị với người giỏi hơn mình.

Vừa nghĩ đến điểm này, Lục Diêu Kỳ hung ác nói: "Chuyện của tôi và Thế Tử Minh chẳng liên quan gì đến anh cả." Bùi Nguyên Minh thở dài nói: "Lục Diêu Kỳ, cô nhất định phải ép tôi nói thẳng ra à?" "Tôi không thích cô đâu." "Phụt...

Lục Diêu Kỳ suýt nữa phun máu, cô tức giận điếng người, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ý của anh là, anh là tống giáo đầu, cũng là Thế Tử Minh sao?" "Đúng vậy.

Bùi Nguyên Minh nghiêm túc thừa nhận.

"Anh!l" Lúc này đây Lục Diêu Kỳ thật sự không biết nói gì cho phải.

Người đàn ông này thật sự không biết xấu hổ, quả thực là đồ mặt trơ trán bóng.

Vì muốn lợi dụng mình, lại dám nói bản thân là tống giáo đầu, là Thế Tử Minh cơ đấy? "Phạch" một tiếng, Lục Diêu Kỳ quăng một xấp tiên xuống bàn, đứng dậy bỏ đi không thèm ngoảnh đầu nhìn lại.

"Này này, vali của cô còn ở trên xe tôi đó" Bùi Nguyên Minh gọi với theo.

Nhưng Lục Diêu Kỳ đang vô cùng kích động căn bản chẳng nghe được gì.

Đến khi ra ngoài nhà hàng, cô ta mới mở điện thoại gọi cho Trịnh Tuyết Dương.

"Alo, Diêu Kỳ à, Bùi Nguyên Minh có đi đón cậu không? Tớ đặc biệt dặn dò anh ấy phải chiêu đãi cậu thật tốt.

Nếu anh ấy làm không chu đáo, cậu cứ nói với tớ để tớ dạy lại anh ấy Trịnh Tuyết Dương ở đầu bên kia cười hì hì nói chuyện.

Nghe được giọng điệu của Trịnh Tuyết Dương, vẻ mặt Lục Diêu Kỳ biến ảo một chút nhưng vẫn nói thẳng: "Tuyết Dương, tớ gọi cho cậu là vì tớ muốn nói cho cậu một chuyện rất quan trọng.

' "Chuyện gì vậy?" Trịnh Tuyết Dương tò mò.

"Cậu ly hôn với Bùi Nguyên Minh đi! Ly hôn ngay và luôn! Tớ sẽ tìm cho cậu luật sư, bảo đảm anh ta sẽ tay trắng ra đi" "Hả?" Trịnh Tuyết Dương ở đầu dây bên kia

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 938


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trịnh Tuyết Dương ở đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó từ chối: "Diêu Kỳ, tớ biết cậu là vì muốn tốt cho tớ.

Nhưng mà tớ đã kết hôn cùng Bùi Nguyên Minh hơn ba năm, cũng có cảm tình với nhau rồi, tớ không muốn ly hôn”

"Cậu... Lục Diêu Kỳ không biết nói gì cho phải.

Không lẽ cô bạn thân này của mình đã bị tên Bùi Nguyên Minh khốn khiếp kia tẩy não rồi chứ?" Nếu là như vậy, cô ta lập tức phải nghĩ biện pháp dẫn tên Bùi Nguyên Minh vô dụng này vào tròng để anh chủ động ly hôn. Nghĩ đến đây, Lục Diêu Kỳ chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi lại vào nhà hàng tìm Bùi Nguyên Minh. Có điều lúc này Bùi Nguyên Minh đã rời đi từ lâu. Đại học Tô Hàng. Đây là một trong mười đại học danh tiếng hàng đầu trong nước.

Nghe nói tinh thân học tập của nơi này rất cao, rất nhiều bạn học đều là Tứ Hải, Tô Hàng vô cùng nổi tiếng. Bùi Nguyên Minh chậm rãi bước đi trong khuôn viên trường, ngược lại chẳng nhìn ra nơi nào đặc biệt, chỉ cảm thấy chỗ này người thì ít mà muỗi thì nhiêu. Có điều hoàn cảnh như vậy lại khiến anh có thể chuyên tâm suy nghĩ vài vấn đề. Tình hình ở Dương Thành nhìn thì có vẻ rất tốt, kỳ thực sau lưng đã nổi lên từng đợt sóng ngầm.

Không phải anh không nhìn ra được, chỉ là hiện tại tập đoàn Thiện Nhân còn bận sắp xếp lại nguồn tài nguyên của dòng họ Bùi, có rất nhiều chuyện không thể quản hết được. Mà thương trường có rất nhiêu chuyện khác hoàn toàn so với chiến trường, không phải chỉ cần giết kẻ địch là xong. Giải quyết hậu quả cũng là một chuyện cần phải suy nghĩ kỹ càng, vô cùng hao tổn tâm trí. Ví dụ như lần này, dòng họ Bùi bị lật đổ, nếu không phải tập đoàn Thiện Nhân bắt đầu sắp xếp lại tài nguyên thì không biết sẽ có bao nhiêu doanh nghiệp lớn nhỏ bị phá sản, bao nhiêu người sẽ rơi vào cảnh thất nghiệp. Vì tư lợi của bản thân mà hại bao nhiêu người khác, đây không phải điều mà Bùi Nguyên Minh mong muốn nhìn thấy.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 939


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Anh...”

“Vô liêm sỉ!”

Lục Diêu Kỳ cắn chặt răng, tại sao trên đời lại có người đàn ông không biết xấu hổ như vậy? Thế mà dám có suy nghĩ bậy bạ với bạn thân của vợ mình? Đàn ông như vậy đúng là đáng chết. Bùi Nguyên Minh ung dung nói: “Cô thấy chưa, ngay cả điêu kiện đơn giản như vậy mà cô cũng không đồng ý, tôi nghĩ chuyện này không thể nói tiếp được nữa rồi”

Kỳ thật Bùi Nguyên Minh không phải đang giở trò lưu manh với Lục Diêu Kỳ, anh chỉ muốn xem xem tình cảm giữa cô ta và Trịnh Tuyết Dương sâu sắc tới cỡ nào thôi. Nghe thấy lời này của Bùi Nguyên Minh, mặt mày Lục Diêu Kỳ hết xanh rồi lại trắng, sau một lúc mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Được! Tôi đồng ý với anh! Cứ coi như tôi bị quỷ đè vậy! Nhưng anh phải thê, sau khi xong chuyện này thì sẽ lập tức ly hôn với Tuyết Dương.

Hơn nữa từ rày về sau không được quấy rầy cậu ấy nữa.

Chuyện giữa anh và tôi lúc đó cũng phải quên đi, xem như chưa từng xảy ra.

Còn nữa, tôi sẽ cho anh...

ba triệu rưỡi, xem như là tiền bồi thường!”

Lục Diêu Kỳ lạnh lùng mở miệng, phong thái hệt như một vị nữ chủ tịch ngâu lòi. Nhìn biểu cảm kiên định cùng với lời nói cương quyết của cô ta, chính Bùi Nguyên Minh cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Xem ra tình cảm giữa cô gái này và Trịnh Tuyết Dương quả thật rất là tốt.

Vì cô, ngay cả điều kiện như vậy mà cô ta cũng đồng ý. Vấn đề là, chả lẽ trong mắt cô ta, anh là người vô dụng tới vậy sao? Thậm chí dù có hy sinh bản thân cũng phải làm cho mình rời khỏi Trịnh Tuyết Dương? Lúc này Bùi Nguyên Minh cũng không biết anh nên vui hay nên buồn nữa.

Anh chăm chú nhìn Lục Diêu Kỳ một lúc lâu, rồi nói: “Tôi rất vui khi Tuyết Dương có một người bạn thân như cô. Tôi xin lỗi vì những lời vừa rồi, nhưng tôi sẽ không chủ động chia tay với Tuyết Dương đâu.

Cô cứ yên tâm ở lại Tô Hàng phát triển sự nghiệp đi.

Nếu không có chuyện gì bất ngờ, hai ngày nữa tôi sẽ trở lại Dương Thành.

Nói không chừng, lần sau khi gặp lại cô sẽ công nhận tôi thì sao?”

Lời này của Bùi Nguyên Minh là thật lòng, anh đang chuẩn bị tiết lộ đần thân phận của mình cho Trịnh Tuyết Dương biết.

Cho nên Lục Diêu Kỳ sớm

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom