Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 960


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Một mặt khác, vào lúc này cả hai người Hồng

Nhân Tổ và Tô Trường Cảnh đều đang thực hiện

nhiều loại thỏa thuận khác nhau.

Hồng Nhân Tổ lạnh lùng nói: "Hồng Thất

Phong, hãy đi tập hợp tất cả thế lực trong thế giới

ngầm dưới trướng của tôi, nhớ kỹ là tất cả mọi

người, nửa người cũng không thể thiếu "

"RÕ!"

Hồng Thất Phong lập tức nhanh chóng xông

ra ngoài.

Mặc dù Hồng Nhân Tổ đã tuyên bố rửa tay

gác kiếm nhưng ông ta có rất nhiều đàn em, một

nửa số người trong thế giới ngâm Đà Nẵng đều là

đàn em của ông ta.

Lần này ông ta muốn mời tất cả học sinh đến

đây, nhất định là đang dự định làm một vế lớn.

Mà Tô Trường Cảnh cũng bắt đầu phát động

lực lượng của nhà họ Tô, từ vệ sĩ đến hộ tống, sau

đó là đến một chút quan hệ trong thế giới ngầm.

Lần này nếu như có thể giết chết Thế Tử

Minh thì nhà họ Tô sẽ có cơ hội cực kỳ lớn để trục

tiếp nuốt hết tài sản của tập đoàn Thiện Nhân.

Vì vậy, lần này đối với nhà họ Tô mà nói thì

không chỉ để cứu Tô Đức Thắng mà còn là cơ hội

để cùng nhau vùng lên.

Vê phần ba gia tộc hạng nhất kia, Tô Trường

Cảnh cũng không có liên hệ với bọn họ.

Dù sao thì chuyện lần này cũng quá lớn, ba

nhà kia chưa chắc sẽ ra tay, nhất là nhà họ Thanh.

Nếu biết cháu rể mà bọn họ coi thường chính là

Thế Tử Minh trong truyền thuyết thì bọn họ có trở

mặt ngay trong thời khắc quan trọng hay không?

Mà thật sự nhà họ La và nhà họ Vân dám qua

mặt với Thể Tử Minh trong lúc mấu chốt này sao?

Cho nên Tô Trường Cảnh dứt khoát không

liên hệ cho bất cứ ai, ông ta tự tin chỉ cần mình và

Hồng Nhân Tổ bắt tay với nhau, chỉ cần dám kiên

cường là có thể giải quyết được Thế Tử Minh.

Sắp xếp mọi chuyện xong bảy tám phần,

Hồng Nhân Tổ mới trầm giọng nói: "Ông Cảnh,

cho người đi qua chào hỏi sở cảnh sát Dương

Thành bên kia đi, để người của bọn họ rút lui,

chuyện đêm nay không cần tới lượt bọn họ phải

nhúng tay."

"Yên tâm đi, tôi cũng không có ý định để bọn

họ nhúng tay vào." Tô Trường Cảnh cười lạnh một

tiếng.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 961


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đồng hồ nhanh chóng điểm ba giờ. Người của Hồng Nhân Tổ và nhà họ Tô bây giờ đã tập trung đầy đủ ở ven hồ cách biệt thự mười sáu cây số, đứng chen chúc nhau đến con kiến cũng không chui lọt. Theo một tiếng ra lệnh, những tên lưu manh và côn đồ này cầm theo vũ khí vọt tới biệt thự ven hồ. Ở giữa đám người, Hồng Nhân Tổ và Tô Trường Cảnh cùng nhau bước tới. Một người là vua của thế giới ngâm Đà Nẵng. Một người là gia chủ dòng chính của nhà họ Tô. Hai người này đi cùng nhau, thế nào cũng khiến trời đất Đà Nẵng thay đổi, ngày đêm đảo lộn. Tốc độ của bọn họ rất nhanh, chưa đây hai ba phút đã đi đến bên ngoài biệt thự ven hồ. Mà người gác cổng cũng đã nhận ra tình hình bên này, thế nhưng ngoại trừ báo cáo với Việt Thể Long, Lâm Gia Huy cũng không dám làm gì khác. Cổng lớn của biệt thự bỗng nhiên bị đẩy ra, Bùi Nguyên Minh bước ra với khuôn mặt lạnh lùng, bên cạnh còn có Ngô Kim Hổ đi cùng. "Gia chủ! Ba nuôi! Cứu con! Cứu con!" Tô Đức Thắng nhận ra tình hình lúc này, hét âm lên, bây giờ anh ta giống như tìm được ngọn cỏ cứu mạng, mặc dù tay chân đã bị đánh gãy nhưng vẫn có thế lăn lộn trên mặt đất. "Ồn ào!" Ngô Kim Hổ đá một phát vào mặt Tô Đức Thẳng, khiến anh ta trở mình lăn mấy vòng dưới đất, phun ra một ngụm máu lớn. Tô Trường Cảnh đứng trong đám người trông thấy cảnh này, khóe mắt hơi co lại, sắc mặt lạnh lẽo vô cùng.

Thế nhưng ông ta lại không nhìn sang chỗ của Tô Đức Thẳng mà ánh mắt lại rơi vào người Bùi Nguyên Minh, gần như là nghiến răng gắn từng chữ một: "Giỏi cho một Bùi Nguyên Minh, Thế Tử Minh!" Mà ánh mắt của Hồng Nhân Tổ thì lạnh như băng, lúc nhìn vê phía Tô Đức Thắng, trên mặt ông ta vẫn luôn toát ra vẻ cưng chiều. Cả đời ông ta không có con, đến lúc tuổi đã cao lại nhận đứa con trai nuôi này, luôn luôn coi anh ta như người nối nghiệp để bồi dưỡng, không ngờ hôm nay Bùi Nguyên Minh lại không hề nể mặt mình. Lúc này, Hồng Nhân Tổ kìm nén ý nghĩ muốn giết người ở trong lòng, hít một hơi thật sâu: "Thế Tử Minh, ông cha ta có câu, lùi một bước trời cao biển rộng, đừng giải quyết mọi chuyện quá tuyệt tình, xem ra hôm nay cậu thật sự muốn làm một trận với Hồng Nhân Tổ tôi rồi!" Thế Tử Minh, nổi danh là người đứng đầu Đà Nẵng. Cho dù lúc này trong lòng Hồng Nhân Tổ và Tô Trường Cảnh đều tràn đây sát ý nhưng bọn họ cũng không dám làm ngơ. Dù sao thì trước đây nhà họ Bùi ở Đà Nẵng đã bị hủy diệt trong tay Thế Tử Minh. Cho nên lần này bọn họ mới dốc hết toàn bộ lực lượng của mình đến đây, cho dù đến giờ phút này cũng vô cùng cảnh giác. Bùi Nguyên Minh giống như không nhìn thấy

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 962


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Theo lệnh của Hồng Nhân Tổ, tên tay chân đầu tiên của ông ta là Hồng Thất Phong lập tức mang mấy tên tay chân cấp chuyên nghiệp tốt nhất vọt ra ngoài trước.

"Thế Tử!" Nhìn thấy cảnh này, Ngô Kim Hổ trâm giọng mở miệng, vô thức ngăn cản ở trước người Bùi Nguyên Minh.

Hồng Nhân Tổ và Tô Trường Cảnh đều cười lạnh, chỉ một mình Ngô Kim Hổ thì có thể có tác dụng gì chứ? Nhưng ngay sau đó, một cảnh tượng khiến mọi người bàng hoàng đã xảy ra.

Ngay lúc Hông Thất Phong và những người khác chuẩn bị lao tới chỗ Bùi Nguyên Minh, một bóng người từ một bên lao ra, tay sau giơ đao lên rôi hạ xuống, hành động vô cùng đơn giản nhưng lại trực tiếp khiến Hồng Thất Phong và những tên tay chân chuyên nghiệp kia nôn ra máu rồi bay ngược ra khỏi đó.

"Cái gì?" Nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều sững sờ.

Làm sao có thể? Đây không phải là phim ảnh mài Sao lại có người vừa xuất hiện đã tiện tay đánh bay mấy tên tay chân chuyên nghiệp kia.

Mà Hồng Nhân Tổ cũng có chút chưa tỉnh táo lại, ngay sau đó toàn thân ông ta run lên, sắc mặt tái nhợt nói: "Cậu...

cậu là Đường Nhân Đồ!" "Chỉ huy của doanh trại Quý Đức! Chiến Thần đầu tiên ở Đà Nẵng! Đường Nhân Đồ!" "Cậu...

sao cậu lại xuất hiện ở đây?" Sắc mặt của Đường Nhân Đồ lạnh lùng, nhìn Hồng Nhân Tổ nói: "ð? Hồng Nhân Tổ, ông nhận ra tôi sao?" "Sau bữa tiệc sinh nhật lân trước của Lý Hạnh Mai, tôi cứ nghĩ ông sẽ co đầu rút cổ lại, nhưng không ngờ lại chạy ra ngoài để chịu chết thế này" Dường như Hồng Nhân Tổ đã nghĩ ra điều gì, lúc này thân thể kịch liệt run lên, ngón tay phải chỉ vào Đường Nhân Đồ không nói nên lời.

Mặc dù sắc mặt của Tô Trường Cảnh rất khó coi, nhưng lại quát lớn: "Chiến thân ĐồI Cậu là người của bộ binh, bây giờ xuất hiện ở đây là có ý gì? Muốn tự ý sử dụng vũ khí quân dụng của quốc gia hay sao?”

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 963


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc này, Đường Nhân Đồ bước đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, chỉnh trang lại quân phục trên người mình thật cẩn thận, sau đó mới nghiêm nghị cúi chào.

"Thống lĩnh doanh trại Quý Đức Đường Nhân Đồ, báo cáo đồng chí!" "Báo cáo đồng chí!" "Báo cáo đồng chí!" Ngay sau đó, xung quanh biệt thự, ánh mắt của toàn bộ quân sĩ doanh trại Quý Đức đều tràn đầy nhiệt huyết.

Bọn họ nghiêm nghị làm lễ, lớn tiếng nói.

Âm thanh vang dội khắp nơi, gây ra chấn động trong phạm vi hàng chục dặm, khiến tâm thân đám người Tô Trường Cảnh chao đảo, cả người như nhũn ra.

Và trong sự ngỡ ngàng của mọi người đang có mặt ở đây, Bùi Nguyên Minh chậm rãi tiến lên từng bước.

Anh bước từng bước tới, tất cả mọi người ở hiện trường đều cảm thấy trong lòng kêu "lộp bộp”

mấy cái, không kìm lòng nổi mà muốn quỳ xuống bái lạy.

Bùi Nguyên Minh cười như không cười nhìn Tô Trường Cảnh sắp bị dọa chết, thản nhiên nói: "Ông, muốn giết tôi?" "Cậu...

rốt cuộc cậu là ai?" Một nỗi sợ hãi cực lớn ập vào sâu trong lòng Tô Trường Cảnh, cho dù ông ta là gia chủ nhà họ Tô thì ngay lúc này cũng chỉ cảm thấy đầu gối mình như mêm đi, ngay sau đó lập tức quỳ xuống một cái "cạch'.

Tô Trường Cảnh cố gắng hết sức để đứng lên, nhưng không biết tại sao, trước khí thế của Bùi Nguyên Minh, ông ta lại bất lực, thậm chí đến cả việc quật cường ngẩng đầu lên cũng gần như tiêu hao hết sức lực của ông ta.

Bùi Nguyên Minh đi tới trước mặt Tô Trường Cảnh, ngồi xổm xuống rồi vỗ vỗ mặt ông ta, nhàn nhạt nói: "Ông hỏi tôi à? Tôi thật sự không phải là nhân vật lớn gì cả.

Năm đó, tôi chính là thế tử của gia tộc họ Bùi.

Sau này, khi bốn gia tộc đứng đầu của các người liên thủ với Lý Hạnh Mai, ép tôi rời khỏi Dương Thành, còn muốn giết chết tôi nữa, nhớ không? Kết quả thì sao, tôi khá may mắn, tình cờ gia nhập vào bộ binh, ai ngờ lại trở thành Tổng giáo đầu của doanh trại Quý Đức.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 964


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Nó đáng chết! Nó đáng chết!" Trong khi nói chuyện, Tô Trường Cảnh nhào lên người Tô Đức Thắng, rồi tát cho anh ta hai cái.

Sau khi đánh xong, ông ta mới bắt đầu dập đầu: "Tổng giáo đầu, tổng giáo đầu, nó đáng chết! Cậu cứ đánh chết nó đi, nhà họ Tô chúng tôi tuyệt đối sẽ không truy cứu chuyện này...

Không không không! Nhà họ Tô chúng tôi không có tư cách truy cứu.

Từ giờ trở đi, nhà họ Tô chúng tôi chính là chó của cậu.

Cậu bảo chúng tôi sủa thì chúng tôi mới được sủa, cậu bảo chúng tôi cắn ai thì chúng tôi sẽ căn người đó”

Bùi Nguyên Minh cười cười nhìn Tô Trường Cảnh rồi nói: "Ông xứng sao? Hay là tôi nên nói, ông cảm thấy ông có tư cách gì mà đòi làm chó của tôi?" Tô Trường Cảnh cười mếu máo, trên mặt lộ ra vẻ bi thương.

Ông ta biết Bùi Nguyên Minh không nói bừa, quả thực nhà họ Tô không đủ tư cách.

Nói đến quyền lực, tổng giáo đầu có quyền thể vô song.

Nói đến tiên tài, Thế Tử Minh giàu ngang ngửa một quốc gia.

Trước một sự tồn tại như vậy, nhà họ Tô có thể có tư cách gì chứ? Trước đó, Tô Trường Cảnh vẫn luôn cho rằng nếu có nhà họ Lý của Cảng Thành làm hậu thuẫn thì cho dù có đối diện với Thế Tử Minh, ông ta vẫn có thể đấu một trận.

Nhưng đến bây giờ ông ta mới biết, cho dù đó là nhà họ Lý ở Cảng Thành thì đã sao? Đứng trước mặt tổng giáo đầu, bọn họ chẳng là cái thá gì cả.

Nhớ tới nhà họ Lý của Cảng Thành, đột nhiên Tô Trường Cảnh dập đầu liên tục và nói: "Tổng giáo đầu, tôi có thông tin quan trọng cân phải báo cáo.

Chỉ mong là sau khi tôi nói ra, tổng giáo đầu có thể tha cho cái mạng chó này của tôi" "Nói!" Bùi Nguyên Minh thản nhiên mở miệng.

Tô Trường Cảnh nào dám cò kè mặc cả, lúc này ông ta chỉ nhanh chóng nói: "Lần này, Lý Thành Đức của nhà họ Lý ở Cảng Thành đã chính thức gửi thiếp mời cầu hôn nhà họ Hạ, cầu hôn thư ký Hạ Vân của cậu.

Để phối hợp với hành động của anh ta, nhà họ Vân, nhà họ La, nhà họ Thanh và nhà họ Tô chúng tôi cũng lần lượt đến cầu hôn.

Chiến lược của bốn nhà chúng tôi là muốn thông qua Hạ Vân để làm tan rã nội bộ của tập đoàn Thiện Nhân.

Hơn nữa, Bùi Sâm La của gia tộc họ Bùi vẫn chưa rời đi mà đang ở ngay tại Dương Thành”

Giờ phút này, vì để bảo toàn mạng sống, Tô Trường Cảnh chó cùng rứt giậu mà kể hết mọi chuyện ra.

Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, nói: "Lý Thành Đức? Thế tử nhà họ Lý của Cảng Thành sao?”

"Đúng, là anh ta.

Nhưng hành động của anh ta và Bùi Sâm La là bí mật hàng đầu nên tôi cũng không biết bây giờ bọn họ đang ở đâu”

Tô Trường Cảnh nói xong thì lại dập đầu lần thứ hai.

"Tổng giáo đầu, tôi đã nói tất cả những gì tôi biết rồi.

Sau này nhà họ Tô chúng tôi sẽ không dám...

đối đầu với cậu nữa.

Xin cậu giơ cao đánh

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 965


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vẻ mặt của Tô Trường Cảnh rất tha thiết.

Ông ta cũng được xem như một thể hệ kiêu hùng nên thật sự không muốn chết.

Bởi vì nếu ông ta chết rôi thì sẽ mất hết tất cả. Bùi Nguyên Minh nhìn Tô Trường Cảnh rôi lại nhìn qua Hồng Nhân Tổ đang quỳ phục trên mặt đất, anh thản nhiên nói: “Hồng Nhân Tổ, Tô Trường Cảnh vì chuộc lỗi mà đã dâng sản nghiệp của nhà họ Tô cho tôi.

Vây ông sẽ đền cái gì cho tôi đây?”

Nãy giờ Hông Nhân Tổ vẫn không dám mở miệng, bây giờ mới run run trả lời: “Nếu cậu bằng lòng thì bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ giao hết mọi quyền lực trong giới giang hồ ở Đà Nẵng cho Ngô Kim Hổ, từ nay về sau anh ta sẽ là vị vua mới của giới giang hồ ở đất Đà Nẵng này”

Dĩ nhiên Hồng Nhân Tổ biết rất rõ là Bùi Nguyên Minh đang rất chướng mắt thế lực của ông ta nhưng Ngô Kim Hổ là cấp dưới của Bùi Nguyên Minh nên ông ta để cho Ngô Kim Hổ tiếp nhận chuyện này thì không còn gì tốt hơn nữa. Bùi Nguyên Minh không nói gì mà lại quay người rời khỏi đó.

Nếu không phải nhà họ Tô và Hồng Nhân Tổ chủ động chọc tức anh thì một đám người nho nhỏ như bọn họ là cái thá gì chứ? Vốn dĩ Bùi Nguyên Minh không có hứng thú với bọn họ. Nhưng xem ra chuyện trước mắt là giải quyết mâu thuẫn với nhà họ Lý ở Cảng Thành mới là chuyện khiến anh đau đầu, bởi vì nhà họ Lý vốn được ví như rồng bay qua sông mà.

Hơn nữa bọn họ lại dám ra tay với Hạ Vân chính là đã phạm vào điều đại kị của anh. Còn những chuyện nhỏ nhặt khác cứ giao cho Đường Nhân Đồ và Ngô Kim Hổ giải quyết là được rồi. Lập tức doanh trại Quý Đức rút quân, chỉ còn lại Ngô Kim Hổ ở lại biệt thự xử lý mọi việc. Bùi Nguyên Minh đi tới chân núi, đám người Lâm Gia Huy nhìn thấy anh rời khỏi nhưng không dám ngăn cản. Một lát sau có một viên thanh tra hỏi với vẻ nghi hoặc: “Phó tổng thanh tra, sao tôi nhìn người này thấy hơi quen quen nhỉ? Có phải chúng ta đã gặp anh ta ở bữa tiệc mừng thọ của bà cụ Thanh Kiều không nhỉ?”

Lâm Gia Huy liền tát cho anh ta một cái như trời giáng rồi gần giọng: “Có liên quan gì đến anh sao? Nhớ kỹ cho tôi, những việc hôm nay anh đã nghe thấy và nhìn thấy chỉ có thể giữ kín trong lòng.

Nếu anh dám hé nửa lời thì sẽ bị xử bắn ngay tức khắc”

Nói xong câu nói đó thì Lâm Gia Huy khế rùng mình bởi vì ông ta đã nhận ra người có khả năng hô mưa gọi gió vừa đi ngang qua bọn họ chính là cháu rể của bà cụ Thanh Kiêu.

Mà ngay cả thái độ cung kính của doanh trại Quý Đức và quân sĩ đối với Bùi Nguyên Minh thật khiến người ta phải run sợ.

Xem ra thân phận và địa vị của người này không thể xem nhẹ được. Lâm Gia Huy mới chỉ đoán trong đầu thôi mà đã run run rồi nên ông ta thê rằng sẽ giữ kín chuyện này trong lòng, xem nó như một bí mật sống để dạ chết mang theo. Trong một viên trang tư nhân ở Dương Thành. Lý Thành Đức đang lật giở từng trang từng trang của một cuốn sách cổ, sau đó anh ta ngẩng

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 966


Bùi Nguyễn Minh đã quay về Đế Cảnh Hoa Viên.

Thanh Linh và Trịnh Tuấn đang gọi điện thoại hỏi nhân viên tư vấn về giá cả của khu nghĩa địa thì thấy Bùi Nguyên Minh quay về, hai người tỏ vẻ bực tức lắm.

Mãi một lúc sau Thanh Linh mới lạnh lùng hỏi: “Cậu quay về đây làm cái gì chứ? Sao cậu không chết đi cho rảnh nợ? Tôi nói cho cậu biết nha, cái nhà này không có ai chào đón cậu hết. Cậu ngày ngày ăn không ngồi rồi tôi còn chưa tính sổ với cậu mà cậu còn đi chọc giận người này rồi phá rối người khác là sao? Thế Tử Thắng là người có thân phận như thế nào mà cậu có thể chọc vào chứ hả? Tại vì cậu mà bây giờ Khánh Vân vẫn còn đang nằm trên giường bệnh kia kìa, còn Tuyết Dương thì lấy nước mắt để rửa mặt đó cậu có biết không?" “Bốp”

Thanh Linh vừa chửi vừa lao tới tát cho Bùi Nguyên Minh một cái như trời giáng khiến anh lùi về sau hai bước. Bùi Nguyên Minh nhìn thấy bà ta lao đến nhưng lại không né tránh và cũng không tỏ vẻ tức giận. Bất luận Thanh Linh có làm gì đi nữa thì bà ta nói không sai, bởi vì có liên quan đến anh nên Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân mới gặp phải chuyện nguy hiểm như lần này.

Trịnh Tuấn thấy Bùi Nguyên Minh trở về thì ông ta cũng mở cửa phòng cho Trịnh Tuyết Dương.

Trịnh Tuyết Dương vừa ra khỏi phòng nhìn thấy Bùi Nguyên Minh vẫn nguyên vẹn không bị thương tích gì, đang đứng ở trong phòng khách nhìn cô thì thở phào nhẹ nhõm. Còn Trịnh Khánh Vân cũng ló đầu ra khỏi phòng trợn mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, ý bảo cô ta chưa có để lộ thân phận của anh cho mọi người biết.

Trịnh Tuyết Dương vội vàng hỏi: “Mọi việc giải quyết sao rồi?" Đối với Trịnh Tuyết Dương thì nhà họ Tô chính là một dòng họ danh giá quyền quý nên khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh vẫn vẹn toàn trở về thì cô không hiểu anh đã gặp phải vận may nào mà lại phúc đức như thế. Bùi Nguyên Minh nở nụ cười rạng rỡ: “Ba mẹ và Tuyết Dương à, mọi ân oán giữa gia đình chúng ta với nhà họ Tô đã giải quyết xong xuôi êm đẹp rồi ạ."

Thanh Linh nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt nghi ngờ: “Cái gì? Đã giải quyết êm đẹp rồi sao? Cậu giải quyết như thế nào vậy? Đừng nói là cậu đã đáp ứng điều kiện xấu xa nào đó của nhà họ Tô rồi nha, đừng nói là cậu đã bán hai đứa con gái của tôi cho nhà họ rồi phải không?"

Mặc dù Thanh Linh là người ham vinh hoa phú quý, bà ta luôn hi vọng sẽ có một người con rể lắm tiền nhiều của nhưng bà ta tuyệt đối không có ý định sẽ bán con gái để đổi lấy tiền bao giờ cả. Huống hồ gì nếu phải bán thì cũng phải nói với bà ta một tiếng trước chứ không tới lượt tên ở rể vô dụng này làm chuyện đó.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: "Mẹ à, mẹ yên tâm đi. Con không đồng ý với họ bất cứ điều kiện gì cả mà chính họ đã đồng ý là sáng sớm ngày mai họ sẽ đến tận cửa dập đầu xin lỗi chúng ta.

Cả Hồng Nhân Tổ cũng tới nữa ạ.” Thanh Linh liền hỏi lại: “Hồng Nhân Tổ là ai?"

Bùi Nguyên Minh nói: “Ông ta được ví như ông vua của giới giang hồ của Đà Nẵng." Trịnh Tuấn và Thanh Linh nghe vậy thì đều giật mình, lát sau

Thanh Linh lại chỉ tay vào mặt Bùi Nguyên Minh mà chửi té tát: “Bùi Nguyên Minh, cậu bỏ cái tật khoác loác đó đi nha. Nhà họ Tô là dòng họ cao quý danh giá vào bậc nhất ở Dương Thành này, còn Hồng Nhân Tổ lại là ông vua của giới giang hồ ở đất Đà Nẵng đó. Những người có máu mặt như vậy chỉ cần họ giậm chân một cái cũng đủ để động đất rồi, vậy mà cậu lại nói họ sẽ đến tận cửa để xin lỗi chúng ta ư? Lại còn là dập đầu quỳ xuống xin lỗi nữa chứ? Bộ cậu đang mơ hay là tôi chưa tỉnh ngủ vậy hả?” 

Bây giờ Trịnh Tuấn và Thanh Linh cũng không biết phải nói sao cho đúng nữa. Cái thằng con rể vô dụng này vất vả lắm mới toàn mạng trở về mà còn không biết tốt xấu lại còn khoác lác ngu xuẩn như vậy nữa chứ. Thật là không biết xấu hổ gì mà. Trong mắt hai vợ chồng họ thì Bùi Nguyên Minh thật là một người ngu ngốc hết thuốc chữa rồi.

Mà Trịnh Tuyết Dương lại càng suy nghĩ sâu xa hơn nữa, ngay lúc này đây cô đã biết rõ là Thế Tử Minh đã ra tay giúp họ giải quyết rắc rối này rồi. Nhưng tại sao Bùi Nguyên Minh lại cứ khăng khăng là anh đã giải quyết chuyện này nhỉ? Lẽ nào anh lại định nói cho mọi người biết anh chính là Thế Tử Minh ư?

Bây giờ Trịnh Tuyết Dương đã quá quen thuộc với điệu bộ ưa chém gió của Bùi Nguyên Minh rồi, cô không cần nhìn thấy Bùi Nguyên Minh mở miệng mà chỉ cần nghe anh huýt sáo thôi cũng đủ để biết anh đang khoác loác chuyện gì nữa.

Cũng may Trịnh Tuyết Dương nghĩ rằng ngoại trừ việc anh thích chém gió thì Bùi Nguyên Minh không còn khuyết điểm nào khác nữa. Cho nên cô sẽ giúp anh sửa đổi khuyết điểm này một cách từ từ vì chỉ sợ sẽ không thể thay đổi trong một sớm một chiều được.
 
Chương 967


Bởi vì liên quan tới Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân, đêm nay Thanh Linh cùng với Trịnh Tuấn cũng không rời khỏi Đế Cảnh Hoa Viên, muốn chăm sóc cho bọn họ thật tốt. Kết quả, vào sáng sớm, sau khi Thanh Linh đi mua đồ ăn trở về, mang theo vẻ mặt kỳ quái nói: "Ông nó, mau lại đây nhìn xem, khu nhà của chúng ta công nhận có nhiều người bị bệnh thần kinh nhỉ?" Trịnh Tuấn nương theo tầm mắt của bà ta, khi nhìn sang thì thấy hàng chục người đang ở trước cửa khu nhà Đế Cảnh Hoa Viên đi tới.

Đám người này cứ đi được ba bước, lại quỳ xuống cúi lay ba lần, động tác vô cùng chỉnh tề.

Không ít người qua đường đã bị đám người này thu hút, thậm chí một số người còn nhận ra danh tính của vài người trong số đó. "Đây... đây không phải là người của nhà họ Tô hay sao? Bọn họ từng là người rất có tiếng tăm cơ mà? Tại sao lại ở chỗ này ba gõ chín bái nhỉ?" "Chẳng lẽ có một vị quý nhân tới Đế Cảnh Hoa Viên này sao? Khiến cho người nhà họ Tô cũng muốn đến đây trịnh trọng gặp mặt." "Nói tới chuyện này, mọi người có nhớ không? Chẳng phải là cách đây không lâu, Dương Thành có chỗ nào đó bị phong tỏa hay sao? Tôi nhớ lần đó có tới trăm chiếc Rolls-Royce xuất hiện đấy, cảnh tượng đó quả thật là!" "Nghe nói hình như là vì có nhân vật lớn đến đây." "Người nhà họ Tô cũng cũng rất lợi hại nha! Thời khắc mấu chốt này cũng nằm chặt được, lần này chắc là có thể trèo lên cành cao rồi!" "Nói không chừng, sau này nhà họ Tô sẽ là dòng họ đứng đầu tiếp theo của Dương Thành." 

Nghe thấy những lời bàn tán của mấy người này, Thanh Linh và Trinh Tuấn đều nhìn nhau.

Trịnh Tuấn ra vẻ cổ quái, nói: "Không lẽ nào, thật sự là đang nói về chúng ta hay sao?"

Thanh Linh trở mặt, liếc mắt nói: "Ông đang nghĩ cái gì vậy? Ông đừng có nằm mơ giữa ban ngày rằng tên phế vật Bùi Nguyên Minh kia có thể được như vậy." "Ông không nghe thấy người ta nói à? Nhà họ Tô là đang nhắm tới vị quý nhân đến từ Cảng Thành hả?" "Ông cảm thấy tên phế vật Bùi Nguyên Minh giống như quý nhân đến từ Cảng Thành ư? Cho cậu ta mặc áo long bào, cậu ta cũng không hề giống Thế Tử!"

Trịnh Tuấn thở dài, nói: "Vậy cũng đúng."

Chợt ông ta có chút sợ hãi, nói: "Bà này, vừa rồi ở bên ngoài bọn họ không nhận ra bà sao? Hôm nay chúng ta không thế đi ra ngoài." "Không biết sự việc ngày hôm qua rốt cuộc đã được giải quyết chưa, lỡ như nhà họ Tô còn nhớ tới việc này, chúng ta liền xong đời!"

Nghe nói như vậy, Thanh Linh mới phản ứng lại.

Ngày hôm qua, nhà họ Tô suýt chút nữa đã giết chết hai cô con gái của bọn họ.

Lỡ như phát hiện ra bọn họ cũng ở chỗ này.

Vừa nghĩ đến đây, Thanh Linh bắt đầu run lẩy bẩy. Bà ta nhịn không được, chỉ vào phòng của Bùi Nguyên Minh mà chửi ầm lên: "Cùng tại vì cậu chính là đồ bỏ đi! Đã không kiếm được tiền lại còn cần thể diện à!" "Nếu như cậu không dứt khoát muốn thuê chỗ này ở, hôm nay sẽ không phải gặp lại nhà họ Tô. Tôi nói cho cậu biết, nếu như hôm nay nhà họ Tô.." "Đinh Đong... 

Thanh Linh còn chưa nói xong, đột nhiên tiếng chuông cửa reo

Âm thanh này trực tiếp dọa cho Thanh Linh sợ hãi hét lên một " lên. tiếng, toàn thân như nhũn ra, tuyệt nhiên không dám đi tới mở cửa.

Mà Trịnh Tuấn cũng run lẩy bẩy, bởi vì ông ta không còn nhìn thấy nhà họ Tô ở dưới lầu nữa.

Không lẽ nào, nhà họ Tô đến đây tìm bọn họ?

Suy đoán này khiến cho Thanh Linh và Trinh Tuấn toàn thân như nhũn ra.

Lúc này, Trịnh Tuyết Dương từ trong phòng đi ra, nghe được tiếng chuông cửa, cô theo bản năng đi tới mở cửa. "Con gái, đừng mà!" "Muốn xảy ra án mạng sao? Thật oan nghiệt mà!" Hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh kêu trời gọi đất, trong nháy mắt âm thanh đột nhiên dừng lại.

Bởi vì giờ phút này, Tô Trường Cảnh, Tô Quốc Cường cùng những người khác quả thực đang đứng trước cửa.

Còn có người khiêng một cái cáng cứu thương, Tô Đức Thắng đang nằm ở phía trên.

Nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương muốn mở lời, hoàn toàn không cho Trịnh Tuyết Dương bọn họ có cơ hội phản ứng.

Tô Trường Cảnh là người đầu tiên quỳ xuống, một tiếng "bộp" vang lên.
 
Chương 968: "Xin hỏi, các vị đây là..."


Trịnh Tuyết Dương nhìn thấy Tô Đức Thắng nằm trên cáng cứu thương, sắc mặt rất khó coi.

Trong khi đó, Trịnh Tuấn và Thanh Linh chứng kiến cảnh tượng này, hai người đều đứng thẳng dậy với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Bọn họ ít nhiều cũng có chút hiểu biết, nhận ra người kia là người đứng đầu nhà họ Tô, Tô Trường Cảnh.

Thế nhưng mà, Tô Trường Cảnh cứ như vậy đã quỳ xuống rồi?

Không chờ cho bọn họ kịp phản ứng, những người khác của nhà họ Tô cũng đồng loạt quỳ xuống: "Bộp bộp bộp...

Ở phía sau, một người đàn ông nhìn rất uy nghiêm cũng đi lên phía trước, "lạch cạch" một tiếng, quỳ xuống. "Cô Dương, hôm nay Tô Trường Cảnh tôi dẫn đầu nhà họ Tô tới đây nói lời xin lỗi với cô!" "Ngày hôm qua, hành vi ngu xuẩn của Tô Đức Thắng đã làm tổn thương tới các cô, đây đều là lỗi của chúng tôi."

Tô Trường Cảnh lên tiếng trước.

Nói xong, Hồng Nhân Tổ vung tay lên, liền bắt gặp được cảnh tượng ở phía sau có một chiếc cáng cứu thương được đưa lên.

Giờ phút này, hai người Tô Đức Thắng và Hồng Thất Phong được đặt song song với nhau, đều nằm trên càng cứu thương, cùng một bộ dạng cá mè một lứa. Lúc này, Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân đều tỏ ra vô cùng khó tin.

Ngày hôm qua, bộ dạng phách lối, ngang tàng của hai người này vẫn còn hiện ra rõ mồn một ở trước mắt. 

Thế nhưng ngay bây giờ, chân tay của hai người này đều bị người ta đánh gãy. Hơn nữa còn không thèm băng bó, nhìn thấy mà kinh hãi. "Bich!"

Tô Đức Thắng hạ cằm nhìn chằm chằm vào chiếc cáng cứu thương đã bị lật xuống của mình, giờ đây run run rẩy rẩy mở miệng nói: "Cô Dương, tôi sai rồi..." "Tôi thật sự sai rồi, tôi sẽ không bao giờ dám làm như vậy nữa!" Hồng Thất Phong cũng bò tới nói: "Là tôi có mắt không tròng, có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, đã đắc tội với hai cô." "Nếu như đánh tôi mà có thể trút giận, hai cô cứ việc ra tay, đánh chết chúng tôi luôn cũng được!"

Lúc này, gia đình Trịnh Tuyết Dương đều trở nên đờ đẫn, đầu óc trống rỗng.

Bất kể như thế nào bọn họ cũng không hề nghĩ đến, nhà họ Tô không những xin lỗi mà còn làm ra những hành động như vậy. Hai kẻ cầm đầu đều bị phế còn chưa tính, thậm chí ngay cả bệnh viện họ còn không dám đến. Xem ra, những lời Bùi Nguyên Minh nói đều đúng, hôm qua anh không hề thổi phồng lên. "Để tỏ lòng thành ý của chúng tôi, chúng tôi đã không dám cho hai tên này đi trị liệu. Nếu hai cô không mở lời, cả đời này của chúng nó sẽ mãi mãi nằm như thế này."

Tô Trường Cảnh và Hồng Nhân Tổ đồng thời tỏ thái độ. "Các người còn không mau đưa bọn họ tới bệnh viện đi." Trịnh Tuyết Dương có chút không đành lòng.

Mà Trịnh Tuấn và Thanh Linh càng không dám mở miệng bừa bãi.

Suy cho cùng, cho dù Tô Trường Cảnh và Hồng Nhân Tổ cùng quỳ trên mặt đất thì đây cũng là những nhân vật lớn mà bọn họ không dám với tới.

Lúc này, Tô Trường Cảnh đang quỳ trên mặt đất, mở miệng nói: "Nếu nói như vậy, tức là cô Dương đã tha thứ cho chúng tôi rồi sao?" "Tôi tha thứ rồi! Nhưng mà về sau hãy làm người tốt đi." Trịnh

Tuyết Dương thở dài. "Cảm ơn cô, cảm ơn cô, cô chính là Bồ Tát sống!"

Tô Trường Cảnh và Hồng Nhân Tổ đều dập đầu xuống đất, vô cùng kích động. Nếu như Trịnh Tuyết Dương không tha thứ cho bọn họ, bọn họ chết sẽ không có chỗ chôn.

Ngay sau đó, đám người liền lăn một vòng rời đi.

Dù sao đây cũng là nhà của người đó, bọn họ ở đây thêm một giây phút nào đều cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Lúc này, Bùi Nguyên Minh vừa vặn rời khỏi giường: "Thế nào rồi?" "Anh rể, bọn họ quả thật tới xin lỗi." "Bùi Nguyên Minh, rốt cuộc cậu đã làm như thế nào vậy? Ôi trời ơi! Tô Cảnh Trường và Hồng Nhân Tổ thực sự là những nhân vật lớn mà!" "Cậu lại có thể khiến cho bọn họ quỳ xuống nói lời xin lỗi." "Không lẽ nào, nhà họ Trịnh chúng ta cũng là tài giỏi đến mức đó ư?"

Thanh Linh và Trịnh Tuấn thực sự rất kích động.

Nếu như Bùi Nguyên Minh có quyền thế như vậy, sau này bọn họ ở Đà Nẵng, khẳng định có thể nghênh ngang mà đi.
 
Chương 969


Có lẽ Trịnh Tuyết Dương cũng đã đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng lúc này lại không nói gì.

Còn Bùi Nguyên Minh vẫn thờ ơ nói: "Con không làm gì bọn họ cả, là bọn họ tự mình nói sẽ ba quỳ chín lạy đến nhận lỗi."

Lời này cũng không nói lung tung.

Hôm qua, Tô Trường Cảnh và Hồng Nhân Tổ đã mạnh mẽ bày tỏ muốn đến nhận lỗi. Bùi Nguyên Minh bằng lòng để bọn họ đến, bọn họ đã cảm động như muốn về nhà thắp hương rồi. Ở phía sau Trịnh Tuyết Dương mới thở dài nói: "Bùi Nguyên Minh, nếu có cơ hội gặp được Thế Tử Minh, anh phải cảm ơn người ta, nếu không có lời nói này thì ngày hôm qua anh có thể đã không trở về rồi." "Hơn nữa về sau làm việc gì nhất định phải cân nhắc đến hậu quả, đừng làm càng làm ẩu." "Lần này là anh may mắn được Thế Tử Minh ra tay giúp đỡ, nhưng không có lần sau đâu."

Nghe Trịnh Tuyết Dương nói xong, Bùi Nguyên Minh không biết nên nói gì nữa.

Trái lại Trịnh Tuẩn thở phào nhẹ nhõm nói: "Tuyết Dương, ý của con là rắc rối lớn lần này có thể được giải quyết là do Thế Tử Minh đã ra tay giúp đỡ đúng không?"

Thanh Linh lộ ra biểu tình thì ra là thế nói: "Vậy mà tôi còn tưởng rằng phế vật này có tiền đồ rồi chứ!" "Thế Tử Minh là người đứng đầu ở Đà Nẵng. Có anh ta ra mặt thì chuyện Hồng Nhân Tổ và nhà họ Tô đến nhận lỗi cũng là bình thường!" "Bùi Nguyễn Minh, da mặt cậu thật dày, vừa rồi còn làm bộ như mình mới là người đã giải quyết xong mọi chuyện rồi nữa chứ!" "Nếu không phải Tuyết Dương nói ra, có lẽ chúng tôi đã bị cậu lừa rồi." 

Trịnh Tuyết Dương thở dài nói: "Ba mẹ, đừng nói nữa, con cũng không có ý trách anh ấy." "Con chỉ mong về sau trước khi làm việc gì anh ấy phải suy nghĩ một chút!"

Thanh Linh nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt ghét bỏ, một lúc sau bà ta nhịn không được kéo Trịnh Tuyết Dương đến góc tường, vẻ mặt thần bí nói: "Tuyết Dương, con nói thật cho mẹ biết, con và Thế Tử Minh có chuyện gì không?" "Đừng lo chuyện gì hết, con nói cho mẹ biết, cho dù là bị phế vật kia chụp mũ thì mẹ cũng đứng về phía con."

Giờ phút này Trịnh Tuyết Dương không nói nên lời, cô nghiêm mặt nói: "Mẹ, mẹ đừng tìm những người bên ngoài nói lung tung! Con không có liên quan gì đến Thế Tử Minh hết, con còn không biết anh ta trông thế nào nữa là!" Thanh Linh trừng mắt nói: "Trước đây mẹ cũng nghĩ rất kỳ lạ, người ta đã không quen biết con, sao có thể cho người cầu hôn được? Còn long trọng như vậy nữa?" "Lần này, lại vì con mà làm cho những người như Hồng Nhân Tổ và Tô Trường Cảnh phải vội vàng chạy đến nhận lỗi!" "Con gái à, làm phụ nữ phải biết ấm lạnh mới có thể sống một cuộc sống hạnh phúc được!" "Không phải mẹ thấy Thế Tử Minh có tiền có quyền thì coi trọng người ta đâu!" "Thế Tử Minh này thật sự đối xử với con rất tốt, từng chuyện từng chuyện làm cho con mẹ đều nhớ kĩ!" "Không có Thế Tử Minh thì sẽ không có con!" "Cho nên con gái à, nếu cuối cùng con quyết định ly hôn, muốn cùng với Thế Tử Minh thì nhất định mẹ sẽ ủng hộ cả hai tay hai chân!" 

Giờ phút này Thanh Linh trông có vẻ rất mong đợi.

Trước đây bà ta nghĩ là Thế Tử Minh coi trọng Trịnh Khánh Vân, nhưng bây giờ bà ta mới hiểu rằng Thể Tử Minh đến vì Trịnh

Tuyết Dương!

Lúc này, điều mà bà ta hối hận nhất chính là ngay từ đầu đã không ngăn cản Trịnh Tuyết Dương kết hôn, mới dẫn đến tình cảnh ngày hôm nay.

Tất nhiên là nếu bây giờ Trịnh Tuyết Dương chịu ly hôn thì cũng chưa muộn.

Trịnh Tuyết Dương thở dài nói: "Mẹ, con nghiêm túc nói với mẹ một lần nữa, con không có kế hoạch ly hôn, con cảm thấy Bùi Nguyên Minh rất tốt." "Hơn nữa con thật sự không biết Thế Tử Minh là ai, mẹ đó, hàng ngày đừng có suy nghĩ lung tung nữa!"

Thanh Linh không làm gì được Trịnh Tuyết Dương, đột nhiên bà ta nghĩ đến điều gì đó hỏi: "Mấy ngày trước không phải con nói Lục Diệu Kỳ đã từ nước ngoài trở về rồi sao?"

- -----------------
 
Chương 970


Trịnh Tuyết Dương không hiểu sao Thanh Linh đột nhiên lại hỏi chuyện này, thế nhưng cô vẫn gật đầu nói: "Đúng rồi! Cô ấy đã về rồi, giờ đang làm tổng giám đốc một công ty ở Tô Hàng đó." "Diêu Kỳ giỏi ghê!" Thanh Linh tán thưởng: "Con gọi cho nó rủ đến Dương Thành chơi, rồi mẹ mời ăn bữa cơm!"

Dứt lời, Thanh Linh liền vui vẻ rời đi.

Bà ta biết mình không nói lại được Trịnh Tuyết Dương, thế nhưng Lục Diêu Kỳ chắc là có thể làm được.

Chỉ cần Lục Diêu Kỳ thuyết phục được Trịnh Tuyết Dương, cuộc đời mình sau này còn sợ thiếu gì vinh hoa phú quý chứ?

Vừa nghĩ vậy, Thanh Linh càng ngứa mắt Bùi Nguyên Minh hơn. Lúc rời đi bà ta trừng mắt hung dữ với Bùi Nguyên Minh, đến chào tạm biệt cũng không chào.

Thanh Linh và Trịnh Tuấn đi rồi, khuôn mặt của Trịnh Tuyết Dương hiện lên vẻ áy náy, cô nói: "Bùi Nguyên Minh, anh đừng để bụng chuyện này anh nhé, tính mẹ từ trước đến giờ vẫn vậy."

Bùi Nguyên Minh cười nói: "Quen rồi."

Ban đầu anh muốn giải thích chuyện Thế Tử Minh, cuối cùng nhìn thấy thái độ vừa nãy của Trịnh Tuyết Dương thì vẫn chọn cách không nói ra.

Tình huống bây giờ cũng không thích hợp để giải thích.

Hơn nữa, anh còn chuẩn bị biến Trịnh Tuyết Dương thành con dầu hào môn gia thế. Giờ lộ thân phận sớm cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì. 

Ngày hôm sau.

Bùi Nguyên Minh đến tập đoàn Thiện Nhân, gọi Hạ Vân đến. Hạ Vân đã không ngủ mấy ngày rồi, trông cô ta có vẻ tiều tụy hơn.

Cô ta nhìn Bùi Nguyên Minh, buột miệng nói: "Chủ tịch Minh, chuyện bên Tô Hàng xử lý như thể nào rồi ạ?"

Bùi Nguyên Minh cười bảo: "Cũng tạm, tổng giám đốc chi nhánh mới tuyển được Lục Diệu Kỳ là một nhân tài đấy, giao cho cô ấy làm đi." "Dù sao nghiệp vụ của chúng ta chủ yếu là ở Đà Nẵng này, Tô Hàng hay thậm chí bên phía Giang Nam cũng không gấp gáp quá làm gì." "Phải rồi, có phải gần đây cô có chuyện gì hay không? Làm sao mà mặt mũi lại nhợt nhạt hết cả thế này?

Bùi Nguyên Minh quan tâm hỏi han.

Tuy anh đã biết chuyện nhà họ Lý ở Cảng Thành cầu hôn, nhưng anh không biết thái độ của Hạ Vân đối với sự việc là như thế nào.

Không rõ Hạ Vân nghĩ sao mà đáp lại một câu, giọng lí nhí như muỗi: "Không sao ạ, có lẽ là dạo này tôi quá mệt mỏi mà thôi." Bùi Nguyên Minh híp mắt nhìn Hạ Vân một lát rồi cười nói: "Thế bây giờ làm thế này đi, hôm nay cho cô nghỉ một ngày, cô nghỉ ngơi chút đi cho khỏe." "Vâng ạ, cảm ơn tổng giám đốc.

Hạ Vân nói xong thì chuẩn bị ra về. 

Lúc cô ta vừa bước chân khỏi phòng làm việc, Bùi Nguyên Minh đột nhiên nói với cô ta rằng: "Hạ Vân, với mối quan hệ của chúng ta, bất kể cô có gặp phải chuyện gì tôi cũng sẽ đứng về phía cô." "Tổng giám đốc, cảm ơn anh nhưng tôi thật sự không sao đâu a" Hạ Vân mỉm cười, xoay người ra ngoài.

Thấy vậy Bùi Nguyên Minh khẽ cau mày.

Thái độ của Hạ Vân rõ ràng là có chút không hợp lí. Nếu chỉ vì chuyện nhà họ Lý ở Cảng Thành, Bùi Nguyên Minh nghĩ cô ta cũng sẽ không sầu não đến mức ấy.

E là chuyện không đơn giản như vậy.

Nghĩ đến đây anh bèn gọi Lôi Tuấn Quang đến, bảo anh ta giúp mình sắp xếp một chiếc xe, điều tra hành tung của Hạ Vân rồi tự mình đi theo cô ta.

Sau khi Hạ Vân rời khỏi công ty thì không về nhà mà lại lái xe đến Tràng Tiền Plaza.

Đây là nơi ăn chơi xa hoa cao cấp nhất Dương Thành.

Dừng xe trước cửa, Hạ Vân đợi một lúc lâu trước cửa trung tâm thương mại. Khoảng nửa tiếng sau một người đàn ông đẹp trai, khắp người toàn là hàng hiệu bước đến chào cô ta, cuối cùng họ cùng nhau đi vào trong trung tâm thương mại. Cảnh tượng trước mắt khiến Bùi Nguyên Minh không khỏi sửng sốt.

Cái này hình như không khoa học lắm?

Hạ Vân có bạn trai từ khi nào vậy? Tại sao anh lại không biết gì cả chứ?
 
Chương 971


Nhà hàng Thanh Trà

Bên trong Tràng Tiền Plaza là nơi ăn uống sang trọng nhất, nghe nói một bữa ăn ở đây có thể tiêu tốn vài trăm triệu. Người bình thường còn chẳng dám bước vào nói gì đến dùng cơm ở đây.

Lúc này Hạ Vân cùng với một người đàn ông đẹp trai bước vào Thanh Trà, Bùi Nguyên Minh cau mày bước nhanh theo sau. Vào đến cửa, Bùi Nguyên Minh dừng lại nhìn vào bên trong, Hạ

Vân đã đi vào đến giữa đại sảnh. Hôm nay Thanh Trà đã được bao hết và trang hoàng xa hoa như hoàng cung.

Phía trước Hạ Vân không xa có một bà lão tóc hoa râm, bên cạnh còn có mấy người trung niên và vài cô gái. Người đàn ông theo Hạ Vân bước lên chào hỏi bà lão rồi đứng sang một bên.

Anh ta đứng trong đám đông nhìn Hạ Vân bằng ánh mắt có chút trào phúng xen lẫn lạnh lùng. Bùi Nguyên Minh thấy vậy thì hơi cau mày, xem ra người này không phải bạn trai của Hạ Vân.

Vậy thì tình hình trước mắt là như thế nào?

Bỗng Triệu Anh Thy lạnh lùng nói: “Hạ Vân, cô được đấy nhỉ! Bà cụ Hạ lặn lội đường xa từ Yến Kinh đến đây, phải mời cô những ba lần cô mới đến." "Có phải cô cảm thấy hiện tại cô ở Đà Nẵng đã đủ lông đủ cánh rồi, cho nên không để nhà họ Hạ ở Yến Kinh vào mắt nữa không?"

Hạ Thanh Viên ở bên cạnh cũng nói theo: “Hạ Vân, lần này cô đừng lấy cớ gì mà bận rộn công việc nữa. Tôi nghe nói rồi, hiện giờ tập đoàn Thiện Nhân mà cô đang làm việc đó có thêm một phó tổng giám đốc, người đó mới là chủ quản nắm quyền quản lí toàn bộ nhân viên." "Còn cô? Cô theo Thế Tử Minh đã nhiều năm như vậy nhưng cũng chỉ là một thư kí! Đường đường là người của nhà họ Hạ lại chạy đi làm thư kí cho người khác. Như vậy đã đành, cô theo người khác lâu như vậy rồi vẫn không thể thăng chức. Có phải cô muốn toàn bộ người Yến Kinh cười vào mặt nhà họ Hạ đúng không?" "Hạ Vân, cô đừng quên rằng sản nghiệp của nhà họ Hạ ở Đà Nẵng chẳng qua cũng chỉ là chi nhánh của nhà họ Hạ ở Yến Kinh mà thôi. Cho dù Hạ Trung Hưng có thương cô thì cũng không thể giúp đỡ cô cả đời được!” "Bởi vì nhà họ Hạ ở Yến Kinh là một trong mười gia tộc quyền lực nhất ở Việt Nam”

Từng lời của Hạ Thanh Viên cứ như đang dạy dỗ Hạ Vân. Theo anh ta thì việc Hạ Vân chạy đến làm thư kí cho người khác thật sự không chấp nhận được, làm như vậy chẳng khác gì vứt đi mặt mũi của nhà họ Hạ ở Yến Kinh. 

Lúc này người đàn ông theo Hạ Vân đi vào mới mỉm cười nói: “Anh, chị dâu, Hạ Vân đã theo em đến đây cũng là biết sai rồi, dù sao cũng là người một nhà

Anh ta chính là một trong những nhân vật tiêu biểu của nhà họ Hạ ở Yến Kinh tên Hạ Cẩm Đường.

Hạ Cẩm Đường rất có năng lực, không những có địa vị cao trong nhà họ Hạ mà còn có địa vị trong giới giàu có ở Yến Kinh nữa. Vậy nên bình thường Hạ Thanh Viên và Triệu Anh Thy luôn kiêu căng ngạo mạn nhưng trước mặt Hạ Cẩm Đường lại phải hạ mình.

Nghe Hạ Cẩm Đường nói xong, Hạ Thanh Viên và Triệu Anh Thy cúi người gật gù đồng tình, Hạ Thanh Viên nói: "Cũng đúng!"

Hạ Cẩm Đường tiếp tục nói: “Hạ Vân, anh đã biết tin Lý Thành Đức ở Cảng Thành cầu hôn em rồi. Tuy rằng nhà họ Lý ở Cảng Thành không nằm trong mười gia tộc hàng đầu nhưng cũng không được xem thường thể lực của họ được. Hơn nữa Lý Thành Đức lại là cậu ấm nhà họ Lý nên cũng gọi là tương xứng với em, hôm nay có thể đi đăng kí kết hôn rồi."
 
Chương 972


Hạ Vân im lặng nãy giờ, lúc này mới lên tiếng: "Anh Cẩm Đường, em không đồng ý kết hôn."

Hạ Cẩm Đường chỉ cười cười mà không nói gì, còn Hạ Thanh Viên nghe xong thì tức giận nói: "Hạ Vân, ở trước mặt bà cụ Hạ Mai mà cô cũng muốn cãi lời sao?"

Triệu Anh Thy tiếp lời Hạ Thanh Viên: “Cô chỉ mang họ Hạ còn Lý Thành Đức là người kế thừa nhà họ Lý, người ta không chê cô đã là phúc ba đời của cô rồi, cô có tư cách gì mà chế họ chứ?"

Hạ Vân không nhịn được nữa liền nói: “Chị dâu, chuyện của Hạ Vân, Hạ Vân tự quyết định. Bất kì ai cũng không có quyền quyết định thay."

Hạ Vân vừa nói xong liền bị Triệu Anh Thy cho ngay một tát vào mặt. "Hỗn xược! Cô cứ phải ngang ngược vậy sao? Lẽ nào ngay cả lời của bà cụ cô cũng không nghe hả?” Triệu Anh Thy tức giận đùng đùng mắng. Bùi Nguyên Minh đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này hết sức bất bình, anh lập tức bước vào với vẻ mặt hết sức khó nhìn rồi lạnh lùng nói: "Cô ấy nói không đồng ý thì là không đồng ý. Bởi vì cô ấy là người của Bùi Nguyên Minh này, tôi không tin ở Đà Nẵng này lại có người dám ép buộc người của tôi!” Toàn thân Hạ Vân hơi run rẩy, cả người như nhũn ra khi nghe thấy giọng của Bùi Nguyên Minh. Cô ta theo bản năng quay lại nhìn anh rồi nói: “Tổng giám đốc, đây không phải là nơi anh nên đến, anh không cần giúp tôi đâu ạ. Anh không nên động vào nhà họ Hạ Yến Kinh” 

Trước đó Hạ Vân không nói sự việc ngày hôm nay cho anh biết nhất định là sợ nhà họ Hạ giận cá chém thớt, liên lụy đến anh. Nhà họ Hạ ở Yến Kinh là một trong mười gia tộc hàng đầu ở Việt Nam, nằm trong tay quyền lực và tài sản lớn mạnh có một không hai. Dẫu biết Bùi Nguyên Minh là Thể Tử Minh, tổng giám đốc của tập đoàn Thiện Nhân nhưng theo như Hạ Vân thấy thì anh vẫn không phải đối thủ của nhà họ Hạ.

Bùi Nguyên Minh nghe Hạ Vân nói vậy thì cười cười đáp: “Tôi có thể động vào họ hay không không quan trọng, quan trọng cô là người của tôi thì dù cho bất kì người nào cũng không thể ép buộc cô làm việc mà cô không tình nguyện "Nếu ngay cả việc bảo vệ người bên cạnh cũng không có khả năng thì Bùi Nguyên Minh tôi đây đâu thể xứng với danh xưng Thế Tử." "Anh là ai? Anh nói anh là Thế Tử? Chẳng lẽ anh là cái kẻ thất bại của nhà họ Bùi mà vẫn tự xưng Thế Tử đó ư?" Triệu Anh Thy trừng mắt, sẵng giọng hỏi. truyện tiên hiệp hay

Bùi Nguyên Minh nhếch miệng đáp: “Đúng thế, tôi chính là Thế Tử Minh."

Anh vừa nói xong bất chợt có một người đàn bà trung niên xông đến trước mặt tát anh một cái. Sự việc quá bất ngờ khiến anh không kịp phòng bị, anh đơ người trong giây lát. 

Đánh xong, bà ta nhìn anh bằng ánh mắt hung tợn, giận giữ quát: “Cậu chính là cái người đã kết hôn rồi nhưng vẫn để cho con gái tôi làm thư kí bên cạnh cậu sao?” “Tôi cảnh cáo cậu, bắt đầu từ bây giờ cậu tránh xa con gái tôi, nếu không tôi gặp cậu lần nào sẽ đánh cậu lần đấy!”

Nghe xong những lời này, nhà họ Hạ đều nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh. Ai cũng biết Hạ Vân làm thư kí cho một người đàn ông đã có vợ, đối với bọn họ đây là một điều vô cùng nhục nhã. Vậy mà anh còn dám ở đây lên tiếng với bọn họ? Đúng là muốn tìm đường chết mà.

Bỗng Hạ Cẩm Đường mỉm cười vỗ tay vài cái, cánh cửa của Thanh Trà liên đóng lại. Một tốp vệ sĩ từ đâu đó bước ra nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh. Anh quan sát thấy hai bên thái dương của đám người này đều hơi nhô ra chứng tỏ họ không phải vệ sĩ bình thường.

Rất có thể đây chính là cao thủ trong truyền thuyết của Việt

Nam, nghe nói họ tu luyện một thứ võ công cổ xưa.

Bùi Nguyên Minh hơi nhãn mày không phải vì anh sợ bọn họ, dựa vào khả năng của anh thì có thể giải quyết đám người này một cách dễ dàng. Chỉ là nếu thật sự phải đánh đấm một trận thì sự việc sẽ càng phức tạp, không chừng hỏng bét.

Bởi vậy anh chỉ đứng đó nhìn đám người nhà họ Hạ.
 
Chương 973


“Dì à, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Mọi người tha cho anh ấy đi."

Ngay lúc đó thì Hạ Vân chạy tới đứng chắn trước mặt Bùi Nguyên Minh, cô ta không muốn anh bị những người này làm tổn thương.

Người phụ nữ trung niên được Hạ Vân gọi bằng dì tên là Lý Hoàn Châu, là mẹ kế của Hạ Vân.

Sau khi ba của Hạ Vân qua đời thì trên danh nghĩa bà ta chính là người thân duy nhất của cô ta. Lý Hoàn Châu thấy Hạ Vân nói thế thì tức giận chửi mắng cô ta thậm tệ: “Đồ mê trai này, cô còn biết đường gọi tôi là dì nữa hả? Sao nào, thấy tôi đánh người tình trong lòng của cô nên đau lòng hả? Cô đúng là cái loại mặt dày không biết xấu hổ y như ba của cô vậy đó, ngày ngày ở bên ngoài lén lút vụng trộm mà thôi."

Nói xong Lý Hoàn Châu lại trợn mắt liếc Bùi Nguyên Minh rồi lạnh lùng nói: “Cậu như vậy mà cũng gọi là Thế Tử sao, chỉ biết núp váy đàn bà thì còn mặt mũi gì nữa chứ? Quả nhiên đúng là cái loại vô dụng y như lời đồn mà."

Bùi Nguyên Minh hít sâu một hơi, anh liếc nhìn Lý Hoàn Châu rồi bước lên đứng trước Hạ Vân sau đó khẽ nói với cô ta: “Không sao đâu, chuyện này cứ để tôi giải quyết."

Lý Hoàn Châu nhìn thấy Bùi Nguyên Minh với Hạ Vân giống như hai vợ chồng đang bảo vệ cho nhau mà tức giận đến run người. Triệu Anh Thy cũng hùa theo Lý Hoàn Châu mà chửi mắng hai người Bùi Nguyên Minh và Hạ Vân không ra gì: “Được lắm, hai người các ngươi không biết xấu hổ lại còn dám ngang nhiên anh anh em em trước mặt bao nhiêu người như vậy nữa chứ. Không lẽ các người coi chúng tôi đều là người chết hay sao hả?” 

Bùi Nguyên Minh tức giận cau mày nói: "Nếu không phải các người đều là bậc bề trên của Hạ Vân thì các người đã chết từ lâu rồi. Ai dám nói chuyện với cô ấy như thế thì tôi sẽ không tha cho họ đâu."

Triệu Anh Thy lại nói với Bùi Nguyên Minh bằng vẻ khinh thường mỉa mai: "À, cái tên khoác lác này cũng mạnh miệng quá ha. Không có bản lĩnh gì mà cũng bày đặt lên mặt ta đây hả, thật sự tôi cũng rất muốn biết ở cái đất Đà Nẵng này có ai mà dám đụng đến người nhà họ Hạ ở Yến Kinh chúng tôi nào? Cứ coi như Hạ Trung Hưng chỉ là một người thường thường bậc trung đi thì anh cũng chỉ là một Thế Tử tầm thường có đáng là gì chứ?” "Đủ rồi."

Ngay lúc đó thì bà cụ Hạ Mai đang ngồi ở giữa đại sảnh, trong tay bà ta cầm một chuỗi tràng hạt bằng ngọc bích và vẫn nhắm mắt không hề nhìn về phía bọn họ rồi thản nhiên nói bằng một giọng đầy uy nghiêm.

Bà ta vừa mở miệng thì bất kể là Triệu Anh Thy hay Lý Hoàn Châu đang hùng hổ ra oai cũng co vòi lại mà câm như hến, tuyệt nhiên không dám hé nửa lời.

Ngoại trừ Hạ Cẩm Đường hơi mỉm cười thì tất cả mọi người đều sợ sệt nghiêm nét mặt trở lại.

Lúc này bà cụ Hạ Mai mới từ từ mở mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, nhìn bà ta có vẻ tuổi cao sức yếu nhưng lúc này vẫn toát lên một khí chất quý phái hơn người. 

Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, anh có thể nhận ra người phụ nữ này, e là còn đáng sợ hơn cả Lý Hạnh Mai nữa.

Sau khi nhìn Bùi Nguyên Minh một hồi lâu thì bà cụ Hạ Mai từ từ đứng dậy, Lý Hoàn Châu và Triệu Anh Thy vội vàng chạy tới mỗi người đỡ một bên tay bà ta. Khi làm chuyện này, cả hai người bọn họ đều không dám thở mạnh.

Bà cụ Hạ Mai thong thả đi ra đến cửa rồi mới dừng lại nói: “Hạ Cẩm Đường, chút chuyện nhỏ này giao cho cháu xử lý đó."

Hạ Cẩm Đường mim cười nói: "Bà cứ yên tâm ạ, cháu sẽ xử lý tốt chuyện này ạ." "Nhà họ Hạ đã ở Yến Kinh mấy trăm năm nay, có không biết bao nhiêu là bọn chó mèo muốn nhờ cậy nhà họ Hạ chúng ta. Thế mà một kẻ sa cơ thất thế lại dám đến đây để gây sự với chúng ta, thật là hài hước mà”

Nói xong thì bà ta và hai người dìu đỡ cũng từ từ đi khuất, từ đầu chí cuối bà ta luôn nhìn Bùi Nguyên Minh bằng nửa con mắt và bà ta cũng chưa hề nói với Bùi Nguyên Minh một câu đàng hoàng tử tế. Có thể thấy rõ là trong mắt bà ta thì Thể Tử Minh nổi tiếng lấy lừng ở vùng đất Đà Nẵng này không đáng một xu cắc bạc. Mãi sau khi bà cụ Hạ Mai đi khuất thì nắng ấm mới từ từ xuất hiện trong sân.

Nãy giờ Hạ Cẩm Đường vẫn nghiêng mình cúi chào tiễn bà cụ Hạ Mai, bây giờ mới đứng thẳng lưng lên rồi nhìn Bùi Nguyên Minh cười nói: “Thế Tử Minh, xin mời ngồi xuống nói chuyện."

- -----------------
 
Chương 974


Bùi Nguyên Minh không ngồi xuống mà chỉ đứng im tại chỗ.

Hạ Cẩm Đường cũng không để ý mà vẫn thản nhiên uống trà rồi nói: “Tính tình của bà cụ là vậy đó, đối với những người mà bà ấy không thích thì sẽ không muốn nói chuyện cùng. Còn Hạ Vân ư, vốn dĩ trước đây cô ấy chính là cháu gái cưng của bà cụ nhưng chỉ vì dính dáng đến anh mà đã trở thành trò cười trong giới thượng lưu ở Yến Kinh rồi. Anh có thể nói cho tôi biết anh sẽ giải quyết chuyện này như thế nào đây?”

Bùi Nguyên Minh nhíu mày nói: “Tôi với Hạ Vân hoàn toàn trong sạch, chúng tôi..."

Hạ Cẩm Đường không đợi cho Bùi Nguyên Minh nói hết cầu đã phì cười nói: “Bùi Nguyên Minh à, chúng ta đều là đàn ông với nhau cả. Có một số chuyện anh cứ bắt tôi phải nói huych toẹt ra là sao vậy? Anh một tiếng thư ký Vân, hai tiếng cũng thư ký Vân. Có những chuyện làm gì đến lượt thư ký nhúng tay vào chứ? Những lời này không phải là tôi nói với anh đâu mà chính là những lời đồn đại đầy rẫy ngoài kia kìa."

Nghe Hạ Cẩm Đường nói vậy thì Bùi Nguyên Minh không nói gì, rõ ràng những lời đồn đại đó là muốn nhằm vào anh mà.

Còn Hạ Vân thì há miệng tức giận tới nỗi thở hồng hộc nhưng vẫn chưa nói gì.

Hạ Cẩm Đường lại tiếp tục nói: “Nếu các ngươi đã thừa nhận có liên quan với nhau thì tôi cũng không thèm quan tâm xem quan hệ giữa hai người là quan hệ như thế nào, nhưng nhà họ Hạ chúng tôi cần phải giữ thể diện nữa. Cho nên anh hãy nói đi, anh dự định sẽ giải quyết việc này như thế nào? Chỉ cần anh cho chúng tôi một câu trả lời hợp tình hợp lý thì nói không chừng sau này nhà họ Hạ chúng tôi sẽ còn nâng anh lên tận mây xanh nữa đó. Còn nếu như anh giải quyết không thỏa đáng thì... Thế Tử Minh à, anh là người thông minh mà. Chắc anh cũng biết đắc tội với một dòng họ quyền quý thì sẽ có hậu quả như thế nào rồi chứ?” 

Nghe anh ta nói vậy thì rốt cuộc Hạ Vân cũng nói: “Anh Cẩm Đường à, anh hiểu lầm rồi. Thật ra em với tổng giám đốc Minh chỉ là quan hệ giữa cấp trên cấp dưới chứ không hề có chuyện yêu đương gì ở đây cả." “Vậy tại sao em lại từ chối lời cầu thân của Lý Thành Đức? Chẳng lẽ em không biết rằng chuyện đám hỏi này đối với chúng ta chính là trách nhiệm cần phải gánh vác trên vai sao? Em đã hưởng thụ những thành quả và lợi ích to lớn mà nhà họ Hạ đem lại thì phải có trách nhiệm trả ơn chứ? Những chuyện liên quan đến lợi ích của cả dòng họ như vậy em có quyền từ chối sao?"

Hạ Vân im lặng không nói gì, đây chính là chỗ bất đắc dĩ của một dòng họ danh giá.

Hạ Cẩm Đường nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Vân thì thở dài rồi nói: “Bây giờ tôi sẽ đưa ra hai phương án cho hai người lựa chọn. Phương án thứ nhất là nội trong một tháng nữa hai người sẽ phải làm lễ kết hôn, hơn nữa Bùi Nguyên Minh phải đến nhà họ Hạ ở Yến Kinh ở rể. Phương án thứ hai là chứng minh cho mọi người thấy Lý Thành Đức không xứng với Hạ Vân, nếu không thực hiện được thì đừng nói là anh mà ngay cả tập đoàn Thiện Nhân cũng sẽ bị chôn vùi theo."

Bùi Nguyên Minh vẫn lạnh lùng nhìn Hạ Cẩm Đường với vẻ mặt rất nghiêm túc nói: “Ý của anh là kêu tôi tiêu diệt Lý Thành Đức phải không?" "Điều này không phải là cũng rất hợp với ý của anh sao? Lý Thành Đức chính là đại diện cho ý chí của Lý Hạnh Mai, chỉ cần Lý Thành Đức bị đánh bại thì xem như đã chặt đứt một cánh tay của bà ta rồi. Nghe anh nói thì tôi biết chắc anh sẽ không có dự định cưới Hạ Vân của nhà chúng tôi nên tôi sẽ từ từ xem hai người giải quyết chuyện này như thế nào đây." Hạ Cẩm Đường nói xong thì đứng lên, vừa mỉm cười vừa vỗ vỗ vào vai của Bùi Nguyên Minh rồi sau đó dẫn theo người nhà họ Hạ đi thẳng.

Nếu lấy sức mạnh kinh tế để nói thì nhà họ Hạ là một dòng họ đứng thứ nhất ở Đà Nẵng nên quả thật bọn họ không xem ai ra gì cả.

Đợi cho người của nhà họ Hạ đi khỏi, Hạ Vân mới nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt khó hiểu, một lúc lâu sau cô ta mới nói: "Tổng giám đốc Minh, anh chịu ra mặt giúp tôi khiến tôi rất cảm động. Có điều anh đã có vợ rồi, thật sự không cần thiết phải giúp tôi làm những chuyện như vậy. Tôi sẽ nghĩ cách để giải thích rõ ràng với nhà họ Hạ ở Yến Kinh rằng việc này không liên quan gì đến anh."

Trong đôi mắt của Hạ Vân ánh lên sự cầu xin khiến Bùi Nguyên Minh nhìn thấy định nói gì đó nhưng anh lại thôi. Cuối cùng anh chỉ có thể gật đầu trả lời Ha Vân: “Tôi hiểu rồi, vậy tôi đi trước đây. Nhưng cô cứ yên tâm đi, Bùi Nguyên Minh tôi nói được là làm được, những chuyện tôi đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện bằng được."

Đợi Bùi Nguyên Minh đi khuất thì từ góc sân có một bóng dáng từ từ xuất hiện.
 
Chương 975


"Hạ Vân, ông đã sớm nói rồi mà, Bùi Nguyên Minh con người này quá tham vọng." "Một người như cậu ta sẽ không bao giờ chịu thua người khác đâu." "Chọn cậu ta, cả đời này cháu nhất định sẽ phải chịu nhiều đau khổ."

Hạ Trung Hưng thở dài thườn thượt, ông ta rất tán thưởng Bùi Nguyên Minh vì ông ta đã biết rõ thân phận thực sự của Bùi Nguyên Minh. Mặc dù nhà họ Hạ ở Yến Kinh coi thường cái thân phận Thế Tử

Minh này, nhưng một khi anh bị người khác làm lộ danh tính, nhà họ Hạ ở Yến Kinh cũng sẽ phải nhượng bộ rút lui mà thôi.

Nhưng Hạ Trung Hưng không muốn cháu gái mình tiếp tục dính dáng đến Bùi Nguyên Minh nữa. "Nghe lời ông nội, người cháu nên chọn là Lý Thành Đức. Hoặc nếu cháu đã yêu thích một người khác, thậm chí là một kẻ ăn mày thì chỉ cần cháu tình nguyện, ông nội vẫn có thể biến người đó trở thành người có quyền có thể." "Chỉ có mình anh ấy! Không được!"

Hạ Vân lạnh lùng nói: "Ông nội, đừng quên rằng cháu và ông đã thỏa thuận rồi. Giờ ông nói những điều này có phải là muốn nuốt lời hay không?"

Nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của Hạ Vân, Hạ Trung Hưng thở dài một hơi, nói: "Được, dù sao ước định mười lăm ngày cũng không còn bao lâu nữa. Để ông xem xem, đến lúc đó cháu có thể đưa cậu ta tới được không." "Nếu cháu có thể làm được, vậy thì ông cũng sẽ đồng ý!" Tại phòng Tổng thống của khách sạn Dương Thành.

Bà cụ Hạ Mai đang ngồi trên đệm hương bồ niệm kinh Phật. Ở cách đó không xa, Hạ Cẩm Đường cúi đầu đứng ở trước mặt bà ta, nụ cười trên mặt không hề biến mất dù chỉ một giây. 

Chừng nửa giờ sau, bà cụ Hạ Mai mở mắt ra, chậm rãi nói: "Chuyện thế nào rồi?"

Hạ Cẩm Đường nghiêm nghị nói: "Cháu đã truyền đạt ý của bà đi rồi." "Nhưng cái tên Bùi Nguyên Minh này vô cùng kiêu ngạo, e rằng anh ta sẽ không bao giờ đồng ý điều kiện thứ nhất đâu." "Nhưng điều kiện thứ hai này, cháu trai không hiểu.."

Bà cụ Hạ Mai thản nhiên nói: "Có chỗ nào không hiểu?"

Hạ Cấm Đường nhẹ giọng đáp: "Trong mười dòng họ hàng đầu của Đại Hạ, nhà họ Hạ của chúng ta đứng thứ mười. Có liên hôn giữa nhà họ Hạ chúng ta và nhà họ Lý ở Cảng Thành, điều này có thể khiến nhà họ Hạ của chúng ta trở nên hùng mạnh hơn. Tại sao bà lại muốn để Bùi Nguyên Minh chống lại nhà họ Lý ở Cảng Thành chứ?"

Bà cụ Hạ Mai lãnh đạm cất tiếng: "Trước kia không lâu, nhà họ Hạ chúng ta cũng đã từng đứng đầu trong mười dòng họ hàng đầu, nhưng mấy năm này vì sao lại rơi xuống cuối cùng, lẽ nào cháu không rõ ràng sao?"

Ánh mắt Hạ Cẩm Đường u ám nói: "Không phải là vì mấy nhà khác sợ nhà họ Hạ chúng ta quật khởi sao."

Bà cụ Hạ Mai thờ ơ nói tiếp: "Cháu hiểu là tốt rồi." "Nhà họ Lý ở Cảng Thành tuy không nằm trong mười dòng họ hàng đầu nhưng cũng là dòng họ đứng đầu ở Cảng Thành, còn có tiếng là có nhiều kẻ thù." "Nếu một dòng họ như vậy thực sự liên hôn với nhà họ Hạ chúng ta, cháu nghĩ ba dòng họ đứng đầu có thể chỉ ngồi nhìn thôi hay sao?" Sắc mặt Hạ Cẩm Đường khể thay đổi, nhà họ Hạ những năm gần đây suy yếu, chống đỡ lại sự liên kết của dòng họ đứng thứ tám và thứ chín, đã xem như có chút kiệt quệ rồi. Nếu một trong ba dòng họ đứng đầu có hành động chống lại nhà họ Hạ thì nhà họ Hạ có khả năng cao sẽ bị rơi ra khỏi mười dòng họ dúng dầu. "Cho nên, vào lúc này chúng ta muon tay Bùi Nguyên Minh đối phố nhà họ Lý ở Cảng Thành, chang qua là muốn truyền ra bên ngoài một tin tức. Nhà họ Hạ của chúng ta không có ý định tranh giành với mưoi dòng họ đứng đầu khác mà là nguyện ý đứng ở vị trí cuối cùng sao?" Vẻ mặt của Hạ Cẩm Đường đã trở nên khó coi vô cùng. 

Bà cụ Hạ Mai đếm hạt châu rồi nhàn nhạn nói: "Đúng vậy, hơn nữa lúc này cũng là một bài kiểm tra dành cho Bùi Nguyên Minh." "Mặc dù cậu ta có khá năng đuổi Lý Hạnh Mai đi, nhưng nếu chỉ có mỗi bản lĩnh này, cậu ta cũng không thể vào cửa nhà họ Hạ của chúng ta được." "Nếu lần này cậu ta có thể thành công thì ngại gì thừa nhận quan hệ của cậu ta với Hạ Vân chứ?" "Nhưng nếu anh ta thất bại thì sao?" Hạ Cẩm Đường tò mò hỏi. "Một kẻ vô dụng thì có liên quan gì đến nhà họ Hạ chúng ta chứ?” Vẻ mặt bà cụ Hạ Mai lạnh tanh.

Đây chỉ là một bước cà nhàn hạ mà thôi.

Theo bà ta thấy, chỉ là một tên Bùi Nguyên Minh, Thế Tử Minh thì không đủ tư cách để tham dự vào cuộc đấu tranh cấp cao nhất Đại Hạ đâu.

- -----------------
 
Chương 976


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tập đoàn Thiện Nhân, văn phòng tổng giám đốc.

Vì sự vắng mặt của Hạ Vân nên văn phòng tổng giám đốc có chút trống trải.

Mà trước đây trên bàn làm việc vốn rất sạch sẽ, giờ phút này đã bị văn kiện chất đầy như núi.

Bùi Nguyên Minh không khỏi cười khổ trước một màn này.

Anh không biết Hạ Vân đã thay mình đảm nhận bao nhiêu công việc chỉ vì anh đã phủi tay hất bỏ người quản lý cũ.

Nhìn vị trí của Hạ Vân, Bùi Nguyên Minh tự lẩm bẩm: "Đừng lo lắng, trên đời này không ai có thể ép buộc cô phải làm gì" "Nhà họ Lý ở Cảng Thành không thểt" "Nhà họ Hạ ở Yến Kinh, cũng không được.

" Sau khoảng nửa giờ, có tiếng gõ cửa vang lên trong văn phòng tổng giám đốc, tiếp đó Lôi Tuấn Quang kính cẩn bước vào.

“Điều tra rõ ràng chưa?”

Bùi Nguyên Minh nói.

Sắc mặt Lôi Tuấn Quang ngưng trọng, trả lời: "Thế Tử, đã tra rõ ràng nhưng bởi vì phái người đi điều tra chuyện này nên chúng ta có thể đã bại lộ rôi”

“Không sao, đưa tư liệu cho tôi.”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.

Lúc để Lôi Tuấn Quang đi làm việc này, anh đã biết rằng mình có thể bị lộ.

Nhưng bây giờ không còn quan trọng nữa.

Chẳng mấy chốc tư liệu của Lôi Tuấn Quang đã được đưa đến tay Bùi Nguyên Minh, nhìn những thông tin tuyệt mật này ở Đại Hạ, nhất thời khiến cho sắc mặt Bùi Nguyên Minh nghiêm nghị hẳn lên.

Có mười dòng họ hàng đầu ở Đại Hạ, mà nhà họ Hạ ở Yến Kinh lại đứng thứ mười.

Trước đây, Bùi Nguyên Minh từng tin rằng mười gia tộc hàng đầu ở Đại Hạ phụ thuộc vào sự giàu có, ảnh hưởng và cả quyền lực.

Nhưng nhìn những tư liệu này, Bùi Nguyên Minh đã hiểu.

Chuyện không đơn giản như vậy! Ngoài Đại Long Đầu ra, Đại Hạ còn có chín trưởng lão, chín trưởng lão này mỗi người phụ trách quản lý một hệ thống.

Ví dụ, trưởng lão của bộ binh phụ trách tổng bộ binh và chín bộ binh lớn của Đại Hạ, vô cùng có tiếng nói ở bộ binh.

Mà dòng họ của trưởng lão bộ binh thì đứng thứ hai trong mười dòng họ hàng đầu.

Đại Long Đâu ở Đại Hạ chính là dòng họ đứng đầu trong mười gia tộc hàng đầu.

Nhà họ Hạ có thể trở thành một trong mười gia tộc hàng đầu là bởi vì người xếp cuối cùng trong số chín trưởng lão chính là nhà họ Hạ ở Yến Kinh.

Đây là lý do tại sao Hạ Trung Hưng với tư cách là người đứng đầu Đà Nẵng, cũng chỉ xếp ở lớp tâm trung trong nhà họ Hạ ở Yến Kinh.

Bởi vì chỉ với một người đứng đầu của một tỉnh, cùng với một trong chín vị trưởng lão thì căn bản chẳng thể nào đem đi so sánh được.

Nhà họ Hạ ở Yến Kinh từng nói nhà họ Bùi

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 977


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Buổi tối hôm đó, nhóm người Lý Thành Đức đồng loạt nhận được một tấm thiệp. Lý Thành Đức cầm tấm thiệp màu đỏ tươi này lên ngắm nhìn một hồi lâu rôi mới mỉm cười nói: “Được lắm Thế Tử Minh, quả nhiên rất ngang tàn, độc đoán, anh ta đang muốn ép tôi hủy đính ước đây mà!”

“Không, không những ép tôi hủy đính ước mà anh ta còn muốn giẫm lên đầu nhà họ Lý ở Cảng Thành này, nhưng anh ta xứng sao?”

Bùi Sâm La ngồi phía đối diện, khẽ cười nói: “Lân này Thế Tử Minh quá kích động rồi”

“Mặc dù anh ta đã giải quyết nhà họ Tô và Hồng Nhân Tổ, nhưng tấm thiệp này của anh ta chẳng khác nào đẩy ba dòng họ đứng đầu nhà họ La về phía chúng ta”

“Chuyện này ngày càng thú vị.”

Lý Thành Đức lạnh nhạt nói: “Tất nhiên là thú vị rồi, đám người La Thành Côn đã liên lạc với tôi, nói muốn bàn bạc đối sách.

Lần này tôi sẽ biến bọn họ thành quân cờ, rồi hai người chúng ta sẽ làm ngư ông đắc lợi.”

Vừa dứt lời, hai người Lý Thành Đức và Bùi Sâm La nhìn nhau, rôi bật cười ha hả. Ban đầu vì chuyện nhà họ Tô mà ba dòng họ đứng đầu đã hơi rút lui, không dám đối đầu trực diện với Tập đoàn Thiện Nhân. Nhưng bây giờ Bùi Nguyên Minh lại đích thân đẩy ba dòng họ đứng đầu này về phía bọn họ, đúng là đời người như một vở kịch mà. Lý Thành Đức nói tiếp: “Được rồi, tạm thời đừng nói chuyện này nữa.

Ngoài ra, tôi vừa nhận được một tin tức, ba ngày nữa ông Chung Nam Sơn là nhân vật được mọi người kính trọng trong giới y học Đại Hạ sẽ về nước.”

“Cái gì? Ông Chung Nam Sơn sao? Chẳng phải bên ngoài đã lan truyên tin đồn ông ta đã chết rôi sao? Tại sao lại đột ngột xuất hiện thế?”

Lúc này, người bình tĩnh như Bùi Sâm La cũng ngạc nhiên đến mức bật dậy. Cả thế giới đều biết, y thuật của Chung Nam Sơn rất cao siêu, thậm chí còn được mệnh danh là Diêm Vương Sầu. Nghe đồn chỉ cần ông ta chịu ra tay cứu chữa thì ngay cả người chỉ còn lại chút hơi thở, ông ta cũng có thể cứu chữa được. Nhưng năm năm trước ông Chung Nam Sơn

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 978


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc này, tại sân bay Dương Thành.

Một đoàn người bước ra từ lối đi dành cho khách vip, người dẫn đầu chính là Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng.

Chỉ là trước kia hai người họ kiêu ngạo ngang ngược, lúc này lại thấy giống như người hâu.

Đi ngay sau bọn họ là một người mặc âu phục thêu hoa, một thanh niên trẻ trung mang sắc mặt lạnh lùng.

Lúc này anh ta thản nhiên nói: “Trịnh Chí Dụng, Trịnh Thu Hằng, đừng có mà nói ông đây chưa cho các người cơ hội!”

“Bây giờ các người phải thể hiện tốt hơn nữa, nếu như mời được thây Chung Nam Sơn về Tứ Hải thì chúng tôi sẽ cho các người làm người hầu ở nhà họ Chân!”

“Nếu như không làm được thì mau cút đi! Nhà họ Chân chúng ta có rất nhiều chó, không thiếu một hai con đâu!”

Trịnh Chí Dụng cúi đầu xuống, khom lưng: “Cậu Chân Hàn Tước, cậu yên tâm đi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, Dương Thành là địa bàn của chúng tôi, lân này chúng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Trịnh Thu Hằng lại nở một nụ cười kiều mị, nói: “Anh Chân Hàn Tước, anh đi đường vất vả rồi, đêm nay người ta sẽ phục vụ anh thật tốt!”

“Bốp.”

Chân Hàn Tước còn chưa mở miệng thì cô thư ký bên cạnh anh ta đã đi lên tát một phát vào mặt Trịnh Thu Hằng, lạnh lùng nói: “Chỉ là một con chó mà cũng xứng sao?”

“Tôi không xứng! Tôi không xứng!”

Trịnh Thu Hằng không dám phàn nàn gì, lúc này chỉ có thể cúi đầu khom lưng nở nụ cười.

Lúc cô ta và Trịnh Chí Dụng nhìn nhau, trong mắt đều là oán giận! Bùi Nguyên Minh, Trịnh Tuyết Dương! Các người không ngờ đâu đúng không! Chúng tôi đã trở lại! Chỉ cần giết chết được các người thì dù có phải làm con chó nhà người ta, chúng tôi cũng sẽ làm! Trừ nhà họ Chân ở Tứ Hải thì cũng có không ít các gia tộc lớn nhỏ đến Dương Thành.
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 979


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Tổng giám đốc, anh dự định đi đón ai vậy? Tại sao lại chuẩn bị một chiếc xe xấu nhất?" Vẻ mặt Hạ Vân ù ù cạc cạc, nào có ai lại yêu cầu như vậy chứ? Bùi Nguyên Minh nói: "Cô không biết đâu, người kia không có việc gì cứ hay chạy tới chiến trường lắm.

Thứ người đó thích nhất chính là một chiếc xe càng tả tơi càng tốt, chuẩn bị một chiếc xe sang trọng thì người đó cũng không muốn ngồi." Mặc dù không biết đến cùng Bùi Nguyên Minh dự định đi đón người nào nhưng nếu anh đã yêu cầu thì Hạ Vân chỉ có thể thực hiện.

Chẳng mấy chốc, một chiếc xe vận tải có tuổi đời mười mấy năm chạy đến trước cửa tập đoàn Thiện Nhân.

Bùi Nguyên Minh gọi Lôi Tuấn Quang làm tài xế sau đó hai người nhanh chóng đi tới sân bay Dương Thành.

Nhưng khi tới sân bay, Lôi Tuấn Quang cũng bị cảnh tượng trước mắt trước mắt hù dọa.

Trong ba tâng bên ngoài sân bay, không biết có bao nhiêu siêu xe vây quanh.

Có thể nói Maybach, Bentley, Rolls-Royce, cái gì cũng có, người không biết có khi còn tưởng ở đây đang mở buổi triển lãm siêu xe đấy chứ.

Bùi Nguyên Minh và Lôi Tuấn Quang lái một chiếc xe van rách nát nên nhất thời bị tất cả các tài xế khác khinh thường.

"Tình huống này là cái quái gì chứ? Người này không biết hôm nay là ngày gì sao?" "Hôm nay chính là ngày lành thây Chung Nam Sơn về nước.

Các gia tộc lớn đều đến đây để gặp mặt thầy, ai cũng nóng lòng lái chiếc xe có giá trị nhất trong nhà chỉ để mong sao được thầy xem trọng mà để mắt tới một cái." "Hiện tại lại có người lái xe van đến." Đến khi thấy Bùi Nguyên Minh đi xuống từ ghế phó lái, lúc anh treo tấm biểu ngữ "Chào mừng thầy Chung Nam Sơn đến Dương Thành" lên trước chiếc xe van tơi tả thì có người nhận ra anh.

"Ha ha ha, đó không phải là Bùi Nguyên Minh, chàng rể của nhà họ Trịnh à? Cái công ty tồi tàn nhỏ bé của họ lại chuẩn bị một cái xe van tơi tả tới mời ông cụ Sơn sao? Đùa à?”

"Ha ha ha ha, cười chết tôi rồi! Sao lại có người ngu ngốc như vậy chứ?" "Nghe nói Bùi Nguyên Minh này là thằng rể không có đầu óc, xưa nay tôi vẫn không tin, bây giờ thì tôi tin rôi- "Đúng là trăm nghe không bằng một thấy!" Chẳng mấy chốc, tin tức ông xã của Trịnh Tuyết Dương đã lái một chiếc xe van tới tiếp đón ông Chung lập tức truyền ra.

Giữa đám đông, Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng đi cùng Chân Hàn Tước đến sân bay.

Lúc này, đôi mắt sắc bén của Trịnh Chí Dụng đã nhìn thấy Bùi Nguyên Minh ở xa xa.

"Cậu Chân Hàn Tước, mau nhìn đằng kia kìa! Cậu nhìn thấy người đàn ông kia không? Anh ta chính là Bùi Nguyên Minh." Trịnh Chí Dụng chỉ về hướng đó rồi mở miệng

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom