Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 460


Giờ phút này vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương trong trẻo lại lạnh lùng, những người khác lại đều là vẻ mặt cổ quái kỳ lạ.

Hiển nhiên, như mới vừa rồi Trịnh Tuyết Dương đã tuyên bố, cả nhà bọn họ cũng phải đi tham gia dạ tiệc hoan nghênh cậu chủ Minh vào ngày mai.

Giờ phút này có một đôi mắt nhìn chăm chú vào người Bùi Nguyên Minh.

“Đến đến đến, mọi người nhìn đoán một chút, đoán xem người lại làm sao lại cổ được thư mời? Là dựa vào việc trộm được hay là giành được đây?”

“Nói không chừng còn là do mua được đó?”

Bối Thiếu Long nghe vậy lại cười: “Sợ là mọi người không biết rồi, mặc dù loại thư mời như này có thể mua được, nhưng mà người bình thường căn bản không thể nào biết đường dây để mua được.” “Cho dù là có đường dây, giá bán khởi đầu cũng phải từ mười tỷ đồng trở lên, anh ấy muốn cả nhà đi, thì phải mua năm tờ, vậy ít nhất cũng phải chi ra năm mươi tỷ đồng đổ lên!”

“Cả nhà bọn họ có nhiều tiền như vậy sao?”

“Coi như là cũng có đi? Kim cương trên đỉnh đầu Trịnh Tuyết Dương kia không phải là rất đáng tiền hay sao?”

“Nhưng mà vật như này nếu tạm thời được bán ra, sợ rằng là sẽ bị ép giá rất kinh khủng đi?”

“Thật đáng thương mà, vì muốn giả vờ mà đến chiếc nhẫn cũng phải bán!”

Vẻ mặt của tất cả mọi người của nhà họ Trịnh đều như là đang nhìn một kẻ ngu ngốc vậy.

Tình huống của mọi người như thế nào, nhà ai có tiền nhà ai không có tiền, có ai mà lại không biết rõ chứ? Bây giờ Trịnh Tuyết Dương cũng không có quản lý việc tài vụ của công ty nhà họ Trịnh, hạng mục trung tâm thương nghiệp Hải Dương thi bây giờ cũng là do người khác tiếp nhận.

Ở dưới tình huống như này, cả nhà Trịnh Tuyết Dương có thể lấy đâu ra tiền cơ chứ? Cho dù là có mấy chục tỷ chống đỡ đến chết, lại có thể lấy ra tất cả để mua thư mời? Vậy thì sau này sống qua ngày như thế nào? Trong lúc mọi người còn đang nhìn họ với ánh mắt giễu cợt thì nhân viên phục vụ đã bắt đầu dọn thức ăn lên. “Để tôi đi xem bàn bọn họ như thế nào, rau xanh đậu phụ có chút đáng thương, bằng không bảo phòng bếp cho thêm mỗi người một cái bánh bao có được không?”

Trịnh Chí Dụng ra vẻ có lòng tốt mở miệng nói.

Bối Hoàng Triết ngược lại thở mạnh nói: “Phó tổng giám đốc Dụng, ngược lại tôi lại thấy nhà họ Trịnh mấy người cũng không thiếu chút tiền này, vậy thì gọi cho bọn họ bốn món ăn một canh có chi phí thấp nhất đi, ngộ nhỡ lại bị chết đói thì thật là không may!”

“Được!”

Ông cụ Trịnh vung tay lên.

Rất nhanh một bàn này của nhà Trịnh Tuyết Dương lại có thêm ba đĩa đậu phụ cải trắng, một bát canh đậu phụ cải trắng, thật đúng là bốn món một canh.

Bốn bàn khác giờ phút này cũng đã bắt đầu mời rượu lần nhau, cực kỳ nào nhiệt. Ánh mắt của Bối Hoàng Triết thỉnh thoảng quét tới, tràn đầy vẻ nhất định phải có được.

Lúc này càng chèn ép một nhà Trịnh Tuyết Dương, vậy thì lại càng có thể ép Trịnh Tuyết Dương ly hôn.

Nếu như vậy, anh ta mới có cơ hội được như ý muốn! Nói không chừng cuối cùng còn có thể hưởng thụ việc có nhiều vợ.

Nếu không phải là vì cái này, anh ta đường đường là cậu chủ Triết Hoàng Triết của nhà họ Bối, làm gì đến mức mà phải đến nhà họ Trịnh ăn bữa cơm này? Nhìn tất cả mọi người đang lấy lòng Bối Hoàng Triết, giờ phút này Trịnh Tuấn cũng nhìn Bối Hoàng Triết một chút, lại nhìn Bùi Nguyên Minh một chút.

Ông đột nhiên không có tâm tư chỉ trích Bùi Nguyễn Minh, mà là thở dài một cái, nói: “Bùi Nguyễn Minh, coi như là ba cầu xin con, cho dù là con suy nghĩ vì bản thân, thì cũng phải vì Tuyết Dương mà suy nghĩ chứ?”

“Chẳng lẽ con muốn Tuyết Dương cũng phải giống con, vĩnh viễn bị người khác bắt nạt hay sao?”

Vẻ mặt Thanh Linh chán ghét nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Ông không cần phải nói, nếu như cái đồ là phế vật này thật sự có lương tâm, vậy thì cũng đã sớm ly hôn với Tuyết Dương rồi!”

“Cậu ta chính là cảm thấy Tuyết Dương mềm lòng, nên đời này muốn cắn chặt lấy Tuyết Dương…

” “Haizzz…

” Trịnh Tuấn thở dài một cái, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Trịnh Khánh Vân thì lại mang vẻ im lặng, ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh tràn đầy sự ghê tởm, giống như là đang nhìn một con rệp vậy.

Ở trong mắt của cô, Bùi Nguyên Minh cũng không được tính là một người. Hôm nay mặt mũi của cả nhà bọn họ đã bị vứt hết đi rồi.

Quan trọng nhất chính là lúc này ông cụ Trịnh không có mở miệng để cho bọn họ đi, cho nên bọn họ căn bản cũng không dám đi.

Chỉ có thể tiếp tục ở đây nhận lấy sự khinh thường.

Lúc này Bối Hoàng Triết cầm chén rượu đi tới, sau lưng là một đám người lấy lòng.

Bối Hoàng Triết không nhìn Bùi Nguyên Minh, trực tiếp đi tới trước mặt Trịnh Tuyết Dương, chậm rãi nói: “Tuyết Dương, vốn là anh đối với em vừa gặp đã thương, muốn cùng em có một đoạn nhân duyên tốt đẹp, chỉ tiếc…
 
Chương 461


“Haizzz…

” Hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh cũng thay phiên nhau thở dài.

Nếu như mà cái tên bỏ đi Bùi Nguyên Minh này không đến Dương Thành, vậy chuyện anh và Trịnh Tuyết Dương ly hôn cũng là lẽ đương nhiên.

Mà như vậy thì Trịnh Tuyết Dương sẽ có thể gả cho Bối Hoàng Triết.

Cả nhà bọn họ cũng sẽ trở nên phát đạt.

Nhưng mà bây giờ…

Nói gì cũng vô dụng mà! Giờ phút này Bối Hoàng Triết đi qua trước mặt trước mặt bọn họ, nói ra lời nói than ngắn thở dài như vậy, thật sự là khiến cho bọn họ có một loại xúc động muốn hộc cả máu.

Sau khi tiệc rượu kết thúc.

“Tất cả mọi người cùng nhau đi tới biệt thự mới 11 đi.” “Tối nay nhà họ Trịnh chúng ta sẽ có một buổi nói chuyện vui vẻ, sau đó sẽ là sự phát triển ở Dương Thành, còn có buổi dạ tiệc ngày mai nữa!”

“Mọi người đều phải đến dự, việc này đối với mọi người cũng rất có lợi!”

“Còn có, cậu chủ Triết Hoàng Triết, lần này nhà chúng tôi mời cậu cùng tới tham dự.” Giờ phút này ông cụ Trịnh bắt đầu thu xếp.Hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh cũng đều mang vẻ mặt mong đợi nhìn ông cụ Trịnh.

Đặc biệt là Trịnh Tuấn, có thể tiến vào vòng tròn trung tâm của nhà họ Trịnh, chính là tham vọng những năm gần đây của ông ta.

Tôi nay ông ta hi vọng mình cũng có thể đi tham gia buổi nói chuyện. Chỉ tiếc ông cụ Trịnh nhìn lại, lạnh nhạt nói: “Được rồi, cả nhà anh Ba trở về đi.” Trịnh Tuấn có mấy phần do dự: “Ba, con…

” “Con cái gì mà con? Bên này không cần con nữa, hơn nữa đứa con rể tốt của con có thể nhảy nhót như vậy, ba sợ là nó sẽ làm bẩn biệt thự mới mất.” Ông cụ Trịnh bỏ lại những lời này, lập tức dẫn theo mọi người rời đi.

Trước khi đi, Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, cười cười nói: “Cậu chủ Minh, tối mai không được để cho bọn tôi thất vọng đâu đó!”

“Anh mà lại đường đường là cậu chủ Minh sao! “Đến lúc đó nếu như mà không phải là thật, vậy anh cũng đừng có nói mình là con rể của nhà họ Trịnh chúng tôi, nhà họ Trịnh chúng ta cũng không thể chứa nổi người như anh!”

Lúc nói đến ba chữ “cậu chủ Minh” này, Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng đều có vẻ mặt châm chọc.

Cái đứa con rể ở rể này quá hài hước rồi, lại có thể tự xưng là cậu chủ Minh nữa chứ, anh ta không sợ chết hay sao? Lúc này Bối Hoàng Triết nhìn lại, lạnh lùng nói: “Phó tổng giám đốc Dụng, tốt hơn hết vẫn là đừng nên nói chuyện cười nữa!”

“Hôm nay ở chỗ này nói một chút thì cũng thôi, ngày mai đến hiện trường cũng không thể nói lung tung được!”

“Nếu không thi nói không chừng chúng ta cũng sẽ bị làm liên lụy tới đó.” “Vâng vâng vâng, cậu chủ Triết dạy dỗ rất đúng.” Trịnh Chí Dụng cúi đầu khom lưng, sau đó hung tợn nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh: “Đồ bỏ đi! Có nghe hay không! Nếu ngày mai không vào được cửa thì ngoan ngoãn cút đi!”

“Nếu anh dám ở cửa tự xưng mình là cậu chủ Minh làm hại đến người khác, tôi sẽ là người đầu tiên đánh chết anh!”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Đến lúc đó người nào không vào được cửa còn chưa biết được đầu!”

“Tốt tốt tốt! Vậy chúng ta cứ chờ xem!”

“Đợi một chút xem, xem xem rốt cuộc là ai đang diễn!”

Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng nhìn nhau lạnh lùng cười, sau đó lập tức xoay người rời đi.

Tất cả những người khác của nhà họ Trịnh đều thích ý rời đi, trong sân chỉ còn dư lại một nhà Trịnh Tuyết Dương than ngắn thở dài, vẻ mặt tối tăm.

Trịnh Tuấn nhìn Bùi Nguyên Minh một cái thật sâu.

Nếu như cái tên bỏ đi này có thể giúp ông trở nên vẻ vang thì thật tốt.

Chỉ tiếc đây chính là một đứa con rể tới ở rể, trừ khoác lác ra thì anh còn có thể làm gì cơ chứ? Người như vậy, muốn tìm một việc vặt để kiếm sống ở Dương Thành này đoán chừng cũng sẽ rất khó khăn? Bùi Nguyên Minh đi theo Trịnh Tuyết Dương trở về nhà.

Sau khi trở về nhà Bùi Nguyên Minh hết sức chủ động trải đệm ra nằm. Chỗ này không thể so được với biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương thị, còn có thư phòng cho anh ngu.

Nhưng mà Trịnh Tuyết Dương lại để cho anh trực tiếp lên giường ngủ, Rồi sau đó Trịnh Tuyết Dương bắt đầu tìm đọc tài liệu ở trên bàn sách.

“Em đang làm gì vậy?”

Bùi Nguyên Minh hỏi.

“Mặc dù hạng mục của nhà họ Bối là do nhà họ Trịnh cho chủng ta khai phá, nhưng chắc chắn họ sẽ không để cho em tiếp nhận.” “Em nghe nói bây giờ ở khu mới bên kia của Dương Thành có không ít hạng mục, em nghĩ muốn tra ít tài liệu, tìm lấy một cái hạng mục mới.” “Mặc dù tỷ lệ thành công rất thấp, nhưng nếu như không làm như vậy, sau này một nhà chúng ta sẽ không thể không ngốc đầu lên được ở nhà họ Trịnh!”

Trịnh Tuyết Dương chậm rãi mở miệng, người phụ nữ ưu tú này đã bắt đầu suy tính sự nghiệp tương lai.
 
Chương 462


Mãi cho đến buổi tối hôm sau, Trịnh Tuyết Dương cũng không oán giận anh nửa câu, cũng không xụ mặt.

Khoảng cách bắt đầu bữa tiệc ngày càng gần.

Cuối cùng Trịnh Tuyết Dương ngồi không yên, nhịn không được đứng lên nói: “Bùi Nguyên Minh, em tin tưởng anh như vậy, em đều cược mọi thứ lên người anh rồi.” “Nhưng bây giờ anh nói sao em tin tưởng được anh?”

“Thư mời đâu?”

“Vốn em cho rằng anh sẽ nghĩ cách lấy thư mời.”

“Nhưng từ tối hôm qua đến bây giờ, anh đều ngủ!”

“Ngay cả cửa anh chưa từng ra khỏi, một cuộc điện thoại cũng không gọi!”

“Em hỏi anh, thư mời của anh chuẩn bị tới từ đâu? Từ trên trời rơi xuống tới sao?”

Lúc này Trịnh Tuấn và Thanh Linh cũng không nhịn được gõ cửa vào phòng: “Bùi Nguyên Minh, rốt cuộc là tình huống gì?”

“Đến cùng cậu chuẩn bị làm cái gì?”

“Tối hôm qua Tuyết Dương đã khoe khoang khoác lác rồi, nếu cậu không thể thực hiện, về sau chúng ta không có mặt mũi ở nhà họ Trịnh rồi!”

Bùi Nguyên Minh nhìn thoáng qua đồng hồ Rolex trên tay: “Thời gian không sai biệt lắm, theo con đi là được.” Nói xong, Bùi Nguyên Minh dẫn một nhà bốn người ra khỏi cửa, gọi một chiếc xe taxi, đi tới nơi tổ chức tiệc chào đón.

Ngoại viện Bạch Vân! Ngoại viện Bạch Vân cũng không phải biệt thự Bạch Vân mà nhà họ Bùi đang ở, mà là một trang viên tư nhân trước núi Bạch Vân, cũng thuộc về nhà họ Bùi.

Đây là nơi nhà họ Bùi chiêu đãi khách quý.

Bình thường những gia tộc hàng đầu ở tỉnh Đà Nẵng cũng chưa có tư cách được tới tham gia tiệc ở đây.

Nhưng hôm nay tiệc được tổ chức ở nơi này vượt qua tưởng tượng.

Tài xế lái taxi đến ngoại viện Bạch Vân chân cũng đã nhũn ra rồi.

Ông ấy cảm thấy cực kì sợ hãi.

Chỗ này người thường căn bản không thể tới.

Nếu như ông ấy biết đám người Bùi Nguyên Minh muốn tới nơi này, ông ta chắc chắn sẽ từ chối.

Bùi Nguyên Minh theo thói quen nằm tay Trịnh Tuyết Dương, trực tiếp đi tới cửa chính ngoại viện Bạch Vân.

“Thú vị đấy, mấy người thật sự dám đến à?”

Kèm theo tiếng giễu cợt, liền thấy mấy người Trịnh Chí Dụng cũng đến nơi này.

Lúc này nhà họ Trịnh cầm theo quà biểu, bao lớn bao nhỏ, đều là sơn hào hải vị, rượu vang nổi tiếng gì đó.

Hôm nay nhà họ Trịnh không chỉ tới tham gia tiệc thôi mà cũng vì xin lỗi về chuyện mấy ngày trước, mặt khác hi vọng có thể cố gắng nịnh bợ được cậu chủ Minh này.

Trịnh Thu Hằng mặc một bộ dạ hội xinh đẹp, tiến tới trước mặt Trịnh Tuyết Dương, cười tủm tỉm mở miệng nói: “Em gái tốt của chị à, thật không ngờ mấy người cũng có thể tới đó!”

“Thư mời của mấy người đầu lấy ra cho tôi nhìn một chút? Dù sao đầu năm nay có nhiều thứ là hàng giả!”

Đám người Trịnh Chí Dụng, Trịnh Thu Hằng căn bản không tin Bùi Nguyên Minh có thể lấy được thiệp mời buổi tiệc này.

Bọn họ có thân phận gì chứ? Muốn có được thiệp mời bữa tiệc này? Không có khả năng! Chắc chắn không có khả năng! “Tôi…

” Trịnh Tuyết Dương chần chờ.

Cô căn bản không có thiệp mời. . ngôn tình hay

Bùi Nguyên Minh trực tiếp dẫn họ tới đây, căn bản không cho họ có cơ hội thấy thiệp mời.

Trịnh Thu Hằng cười nói: “Em gái tốt à, giấu diếm làm gì chứ? Chẳng lẽ thiệp mời của mấy người làm từ vàng sao? Liếc một cái cũng không được sao?”

Trịnh Tuyết Dương không nói lời nào.

Vợ chồng Trịnh Tuấn cũng không mở miệng.

Ngay cả Thanh Linh vẫn luôn phách lối mặt cũng trở nên xấu xí, căn bản không kiêu ngạo nổ.

Ông cụ Trịnh chắp hai tay sau lưng đi tới, nhìn Trịnh Tuấn từ trên xuống dưới nói: “Trịnh Tuấn, lấy thiệp mời của mày ra cho tao xem.” “Ba, con…

” Trịnh Tuấn có chút luống cuống, bởi vì ông ta vốn không có.

“Sao nào? Ngay cả tao cũng không được xem à? Nhanh lấy thiệp mời ra, để cho chúng ta xem một chút!”

Ông cụ Trịnh cau mày mở miệng nói, có chút tức giận.

Đầu Trịnh Tuấn đầy mồ hôi lạnh, lúc này chỉ có thể kiên trì mà nói thật: “Ba, chúng con không có thiệp mời, là Bùi Nguyên Minh…

dẫn chúng con tới đây…

” “Ha ha ha ha…

” Trịnh Chí Dụng, Trịnh Thu Hằng đều cười sắp chết rồi.
 
Chương 463


Ông cụ Trịnh thở dài một hơi nói: “Tôi cho rằng mười mấy năm anh ở Dương Thành sẽ có một chút tiến bộ.” “Không ngờ anh vẫn ngu ngốc như trước, có thằng con trai như anh vậy, tôi thật sự cảm thấy mất mặt.” “Trước đó tôi xem thằng con rể của anh là tên bỏ đi, anh vẫn được tính là người trong nhà” “Không ngờ anh và thằng con rể của anh đều là kẻ bỏ đi.” “Một nhà lớn bé đều là kẻ bỏ đi.” “Ha ha ha ha ha…

” Giờ phút này người nhà họ Trịnh ở đây đều cười phá lên.

Từng ánh mắt trào phúng rơi xuống trên người Trịnh Tuấn.

Khoảnh khắc này, Tiêu Noãn hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, ông ta hận chết Bùi Nguyên Minh.

Lần này trước mặt tất cả mọi người nhà họ Trịnh, chút tôn nghiêm còn sót lại của ông ta cũng ném đi.

Giờ phút này Trịnh Tuyết Dương cũng nhìn Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt thất vọng.

Sau đó bọn họ cũng không thể gặp người ở nhà họ Trịnh nữa.

Mà cô và Bùi Nguyên Minh chỉ sợ từ nay cũng phải ân đoạn nghĩa tuyệt. “Ngay cả thiệp mời cũng không có, đã muốn tới tham gia tiệc tối?”

“Cô đến làm trò hề sao?”

“Tôi cho cô biết một sự thật” “Trịnh Tuyết Dương, cô đừng tưởng rằng cô có chút thành tựu ở thành phố Hải Dương thì xem như là thành viên của nhà họ Trịnh chúng tôi.” “Tới Dương Thành, cô nên thấy rõ, thấy rõ cô ngay cả cái rắm cũng không bằng” “Còn muốn tới tham gia tiệc tối cấp bậc này? đời cô cũng đừng nghĩ tới.” Trịnh Chỉ Dụng cười lạnh mở miệng nói từng chữ.

Trịnh Thu Hằng ân cần đỡ tay ông cụ Trịnh nói: “Ông nội, chúng ta vẫn nên vào thôi, lỡ như bị người ngoài nhìn thấy còn cho rằng nhà họ Trịnh chúng ta đều là kẻ ăn rồi chờ chết.” “Haizz, không ngờ nhà họ Trịnh chúng ta lại có thứ xấu hổ như vậy.” Tất cả mọi người nhà họ Trịnh chế giễu nhìn đám người Bùi Nguyên Minh một chút, mang theo khí thế cao cao tại thượng hừng hực đi về phía cửa chính.

Trịnh Tuấn hung dữ nhìn Bùi Nguyên Minh một chút, hận không thể một tay bóp chết anh.

Bùi Nguyễn Minh lại nhẹ như mây gió nói: “Ba, ba xem đi, bọn họ không vào được.” Bên ngoài cửa viện Bạch Vân, giờ phút này có mấy chục người trong côi.

Những người này mặc dù không có đầy đủ súng ống, nhưng mỗi một người đều có thân hình mạnh mẽ, huyệt Thái Dương nhô cao, đeo kính đen, mặc áo vest, vẻ mặt lạnh lẽo.

Bọn họ đều là vệ sĩ thân cận của gia tộc Bùi Thị, thực lực lớn mạnh, thân phận vô cùng cao. Giờ phút này, Trịnh Chí Dụng đi đến trước mặt mấy vệ sĩ thân cận đó, vẻ mặt cung kính mở miệng nói: “Các đại ca, làm phiền các anh” Trước mặt Bùi Nguyên Minh, Trịnh Chí Dụng kiêu ngạo phách lối. Nhưng giờ phút này anh ta rất rõ thân phận và địa vị của mình.

Ở tỉnh Đà Nẵng, trước mặt gia tộc Bùi Thị, ngay cả vệ sĩ thân cận anh ta cũng không thể đắc tội.

Chẳng qua có được thiệp mời này đã tượng trưng cho thân phận rồi. Khoảnh khắc này Trịnh Chí Dụng ưỡn thắng sống lưng, dáng vẻ dương dương tự đắc.

Dù sao người có năng lực một lần cùng lúc lấy ra mười tấm thiệp mời có thể được mấy người? Điều này cũng từ khía cạnh nói rõ thân phận và địa vị tôn quý của nhà họ Trịnh ở Dương Thành đi? Đám vệ sĩ thân cận kia cũng bị mười tấm thiệp mời này đè ép, mỗi một tên đều nghiệp túc nhận thiệp mời xem lại, nhưng một lát sau, một tên nhìn giống như đội trưởng đột nhiên lạnh lùng nói: “Thiệp mời này của các người mặc dù là thật, chẳng qua thân phận các người không đủ, hủy bỏ tư cách dự tiệc” “Cái gì?”

Đám người Trịnh Chí Dụng cho rằng mình nghe lầm.

Vẻ mặt Trịnh Thu Hằng cao ngạo nói: “Không thể nào, đây là thiệp mời nhà họ Bối nhà chồng tương lai của tôi cho, sao có thể là giả? Trịnh Chí Dụng cũng lớn tiếng nói: “Đúng, các vị đại ca, các anh có tính sai gì không? Thiệp mời này vẫn là quản lý Diệp tự mình đưa tới đấy” Cùng lúc đó, Trịnh Chí Dụng còn nhanh chóng gọi điện cho Bối Hoàng Triết: “Cậu Triết, chúng tôi ở cửa chính của sảnh tiệc, có người không để chúng tôi vào, anh nói giúp..” “Tít tít..” Trịnh Chí Dụng gọi điện còn chưa nói xong, một chiếc dùi cui điện đã đè vào trán anh ta, đối phương lạnh lùng nói: “Anh không nghe hiểu tiếng người sao? Thân phận các anh không đủ, không thể vào!”

Bị dùi cui điện của đối phương đè vào trán, toàn thân Trịnh Chí Dụng như nhũn ra, xém chút hôn mê bất tỉnh.
 
Chương 464


Nhưng mà nghĩ đến Bùi Nguyên Minh cùng những người khác cách đó không xa, lúc này Trịnh Chí Dụng lại không thể sợ, anh ta cắn răng sau đó trầm giọng nói: “Anh thử đụng tới tôi xem? Anh có biết tôi là ai không?”

“Ngày đó nhà họ Trịnh tôi đã mời cậu chủ Minh tới tham gia bữa tiệc, anh ấy đã đồng ý sẽ đến!”

“Anh dám làm mất lòng người nhà họ Trịnh tôi sao? Chỉ là một bảo vệ mà thôi.” Bốp Nhân vật trông giống như đội trưởng kia trở tay đánh thẳng vào cái miệng rộng của Trịnh Chí Dụng.

“Nếu như còn không cút thì lần sau sẽ không khách sáo như vậy đâu.” Đội trưởng đội bảo vệ lạnh lùng nói.

Người nhà họ Trịnh đều run lên lôi kéo Trịnh Chí Dụng muốn bỏ chạy.

Trịnh Tuấn đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng có loại cảm giác sảng khoái không nói ra được: “Bùi Nguyên Minh, cậu thật sự nói đúng, họ không được vào.” Bùi Nguyên Minh cười lôi kéo tay Trịnh Tuyết Dương nói: “Ba, mẹ chúng ta vào thôi.” “Đừng! Anh không sợ chết sao? Ngay cả nhà họ Bối có thiệp mời còn không được vào làm sao nhà chúng ta có thể vào được chứ?”

Ngày bình thường vợ chồng Trịnh Tuấn cũng là nhân vật hung hăng càn quấy ngang ngược có thể nói là không sợ trời không sợ đất, nhưng lúc này lại bị dọa đến nỗi hơi run lên.

Khuôn mặt nhỏ của Trịnh Khánh Vân trắng bệch: “Anh rể, anh đừng nói giỡn.” Trịnh Tuyết Dương cũng nhíu mày: “Bùi Nguyên Minh, nếu như thật sự vì thể diện thì không cần thiết..” “Dù sao thì chúng ta cũng không có thiệp mời.” Bùi Nguyên Minh cười: “Không vào được thì chẳng phải là hai chúng ta phải ly hôn sao? Vậy anh không được thử sao?”

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Bùi Nguyên Minh Trịnh Tuyết Dương cảm thấy một sức mạnh mà từ trước đến nay không có.

“Được, em tin anh, em thử xem thế nào? Trong khi nói chuyện Trịnh Tuyết Dương chủ động cầm bàn tay Bùi Nguyên Minh, nhưng mà tay của cô lại hơi run rẩy.

Hiển nhiên trong lòng cô cũng cảm thấy sợ hãi, thế nhưng người phụ nữ này lại mạnh mẽ cưỡng ép bản thân nhẫn nhịn.

Một nhóm năm người chậm rãi đi về phía trước, lúc đi đến cửa chính Trịnh Thu Hằng đứng ở bên cạnh bỗng nhiên nói: “Mọi người, mặc dù những người này là người nhà họ Trịnh chúng tôi nhưng mà họ lại không đại biểu cho nhà họ Trịnh!”

“Đúng đúng đúng, họ không liên quan gì đến chúng tôi!”

Ông cụ Trịnh cũng nói thật nhanh: “Mọi người, họ thật sự không có liên quan gì với nhà họ Trịnh chúng tôi nên mọi người tuyệt đối đừng giận chó đánh mèo!”

Lúc này ông cụ Trịnh cũng cảm thấy hơi sợ hãi. Những người khác họ còn không sợ chứng tỏ uy thể của gia tộc Bùi Thị quá lớn. Nhà họ Trịnh thật sự không dám làm mất lòng gia tộc Bùi Thị.

Bùi Nguyên Minh khẽ quay đầu nhìn ông cụ Trịnh nhưng không nói gì.

Nhưng đám người Trịnh Tuyết Dương lại cảm thấy trái tim trở nên băng giá và vô cùng đau lòng. Họ không ngờ, rõ ràng cơ hội đến Dương Thành là do Trịnh Tuấn cung cấp.

Thế nhưng kết quả nhà họ Trịnh lại đối xử với cả nhà họ như vậy.

Lúc này họ đều có cảm giác không quan tâm. Lúc đi tới cửa chính Trịnh Tuyết Dương có suy nghĩ chết thì chết, dù sao cũng còn tốt hơn là mất mặt.

Mà vợ chồng Trịnh Tuấn và Trịnh Khánh Vân cũng có suy nghĩ như vậy.

Nếu như đã tới vậy chết thì chết đi, nhiều nhất bị đánh một trận mà thôi, chẳng lẽ thật sự có thể đánh chết họ sao? Người nhà họ Trịnh đứng ở đăng xa không hề rời đi, họ muốn xem đám ngươi Bùi Nguyên Minh bị xấu mặt, nhưng mà không có người nào trong số họ dám nhìn thẳng vào bảo vệ của Bùi Thị.

Ở một nơi mà họ không nhìn thấy được, lúc này trên mặt đội trưởng đội bảo vệ Bùi Thị lại lóe lên vẻ sợ hãi.

Người đó! Người đó thật sự trở về! Đội trưởng đội bảo vệ đã phục vụ trong gia tộc Bùi Thị nhiều năm nên hết sức quen thuộc với mọi cử động của người đó.

Lúc này khi nhìn thấy người đó lôi kéo tay của một cô gái tuyệt đẹp đi tới thì các cơ ở trên mặt đội trưởng đội bảo vệ không kìm lòng được run rẩy lên. Một lát sau đội trường đội báo vệ áp chế tâm trạng của mình, giọng nói thô ráp: “Khách quý, mời đi sang bên này!”

Một giây sau mấy chục bảo vệ cùng tránh ra nửa bước, vẻ mặt cung kính cúi người chào.
 
Chương 465


Biểu cảm của bọn họ người nào người nấy đều đờ đẫn, không biết nên tỏ vẻ mặt như thế nào.

Những thân vệ này không những không kiểm tra thiệp mời của bọn họ, còn rất cung kính mời bọn họ đi vào bên trong Bạch Vân ngoại viện! Mà bên ngoài nhóm người Trịnh Chí Dụng đang chuẩn bị cười nhạo bọn họ, lúc này sắc mặt ai gi cũng cứng đơ lại.

“Bọn họ…

Bọn họ sao lại có thể đi vào bên trong được? Ông cụ Trịnh mặt đầy ngơ ngác, không thể ngờ được, căn bản không dám tin vào những gì mình đang thấy.

Còn Trịnh Tuấn và Thanh Linh quay đầu lại nhìn một cái, vẻ mặt đầy vẻ thoải mái.

Quá đã, bất luật như thế nào, bọn họ cũng đã vào được rồi.

Trịnh Tuấn ở Dương Thành lăn lộn nhiều năm, cũng biết chỗ nào này khó vào như thế nào, lúc này sắc mặt ông ta như đang nằm mơ vậy: “Như vậy là đã vào rồi? Con rể tốt, sao con làm được vậy?”

Lúc này ngay cả cách gọi của ông ta cũng thay đổi rồi.

Trước đây lúc nào cũng gọi Bùi Nguyên Minh là phế vật, đồ vô dụng, thằng rắc rưởi. Còn lúc này lại gọi anh là con rể tốt.

Cũng bởi vì lúc này bọn họ đang cảm thấy người con re này vẫn còn cho dùng được, Thanh Linh giống như nghĩ đến gì đó nói: “Bùi Nguyên Minh, trước đây con nói con có người bạn đại học ở Dương Thành lập nghiệp.” “Lần này, chắc cũng là do người bạn đó giúp có đúng không?”

Người bạn học đó của Bùi Nguyên Minh, có thể tùy tiện cho anh mượn một ngàn vạn tệ, chiếc xe Porsche cũng cho anh tùy ý lái, hiển nhiên là một nhân vật lớn.

Bùi Nguyên Minh cười một cái: “Vẫn là mẹ của chúng ta sáng suốt, vừa đoán đã biết được là chuyện gì” “Ồ?”

Gương mặt Trịnh Tuấn khẽ cười: “Không biết là bạn học của con là người của gia tộc nào vậy? Nói không chừng ba ba cũng quen biết đó.” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: “Người đó là người không thể bước ra sân lớn được, chỉ là có chút tiền thôi, không thể coi là người của gia tộc nào hết.” Trịnh Tuấn than thở nói: “Cũng đúng, Dương Thành nước quá xấu, giao thiệp còn quan trọng hơn cả tiền…

” Bùi Nguyên Minh cười cười không nói, chuyện này coi như là đã qua rồi.

Nhưng mà sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương lại đầy vẻ nghi hoặc, cô ở cung Bùi Nguyên Minh, biết được là anh ngay cả điện thoại cũng không có gọi. Mọi chuyện thật sự đơn giản như vậy sao? Bên trong Bạch Vân viện, bốn người nhà họ Trịnh cẩn thận tỉ mỉ, sợ là sẽ làm hư cành cây cọng cỏ ở đây.

Dù sao nhưng trường hợp này, bọn họ không dám làm bậy. Duy nhất chỉ có Bùi Nguyên Minh vẫn rất điềm tĩnh, đôi lúc lại nhìn xung quanh, trên mặt lộ ra vẻ chế giễu.

Nơi này năm đó là anh mua lại và thiết kế, có rất nhiều vật dụng trang trí là do đích thân anh chọn.

Nhưng mà những đồ vật đó đã không thấy nữa rồi, hiển nhiên, ba năm này Bùi Thị không ngừng bôi xóa đi sự tồn tại của anh.

Chỉ đáng tiếc là, không thể xóa bỏ con người của anh, vậy thì những đồ vật tồn tại đó, có xóa bỏ như thế nào cũng không có ý nghĩa.

“Các người, thật sự có thể vào bên trong? Tôi không nhìn nhầm đó chứ?”

Đúng ngay lúc này, phía sau lưng truyền đến một âm thành vô cùng kỳ lạ.

Nhóm người của Bùi Nguyên Minh ý thức được lại quay đầu nhìn, sắc mặt có chút thay đổi. Những người này chắc là người nhà họ Bối, dẫn đầu chính Bối Hoàng Triết của nhà họ Bối.

Lúc này Bối Hoàng Triết thật sự là kinh ngạc, chẳng lẽ cái thằng ở rể này đã mua thiệp mời với gia cao sao, nếu không thì, làm sao có thể xuất hiện ở đây chứ? “Chúng tôi tại sao không thể đến?”

Người mở miệng nói chính là Trịnh Khánh Vân.

Bối Hoàng Triết nhìn trên nhìn dưới đánh giá Trịnh Khánh Vân một vòng, con ngươi chợt lóe lên ánh mắt vô cùng kinh dị sau đó cười nói: “Có chút bản lĩnh, nhưng bất luận các người rốt cuộc làm sao tìm được thiệp mời, nhưng nơi này không phải là các 11 người tùy tiện mà có thể vào được đâu.” “Giới thượng lưu, các người hiểu không?”

“Người trong giới thượng lưu, còn các người ở Dương Thành, đâu được coi là người thương lưu.” “Miễng cưỡng trà trộn vào thế giới thượng lưu, tôi chỉ cần tùy tiện mở miệng nói một câu, thì ngay lập tức có thể khiến cho các người hiện nguyên hình, cô có tin không?”

Chương 465 Trịnh Tuấn, Thanh Linh, Trịnh Tuyết Dương, Trịnh Khánh Vân…

Biểu cảm của bọn họ người nào người nấy đều đờ đẫn, không biết nên tỏ vẻ mặt như thế nào.

Những thân vệ này không những không kiểm tra thiệp mời của bọn họ, còn rất cung kính mời bọn họ đi vào bên trong Bạch Vân ngoại viện! Mà bên ngoài nhóm người Trịnh Chí Dụng đang chuẩn bị cười nhạo bọn họ, lúc này sắc mặt ai gi cũng cứng đơ lại.

“Bọn họ…

Bọn họ sao lại có thể đi vào bên trong được? Ông cụ Trịnh mặt đầy ngơ ngác, không thể ngờ được, căn bản không dám tin vào những gì mình đang thấy.

Còn Trịnh Tuấn và Thanh Linh quay đầu lại nhìn một cái, vẻ mặt đầy vẻ thoải mái.

Quá đã, bất luật như thế nào, bọn họ cũng đã vào được rồi.

Trịnh Tuấn ở Dương Thành lăn lộn nhiều năm, cũng biết chỗ nào này khó vào như thế nào, lúc này sắc mặt ông ta như đang nằm mơ vậy: “Như vậy là đã vào rồi? Con rể tốt, sao con làm được vậy?”

Lúc này ngay cả cách gọi của ông ta cũng thay đổi rồi.

Trước đây lúc nào cũng gọi Bùi Nguyên Minh là phế vật, đồ vô dụng, thằng rắc rưởi. Còn lúc này lại gọi anh là con rể tốt.

Cũng bởi vì lúc này bọn họ đang cảm thấy người con re này vẫn còn cho dùng được, Thanh Linh giống như nghĩ đến gì đó nói: “Bùi Nguyên Minh, trước đây con nói con có người bạn đại học ở Dương Thành lập nghiệp.” “Lần này, chắc cũng là do người bạn đó giúp có đúng không?”

Người bạn học đó của Bùi Nguyên Minh, có thể tùy tiện cho anh mượn một ngàn vạn tệ, chiếc xe Porsche cũng cho anh tùy ý lái, hiển nhiên là một nhân vật lớn.

Bùi Nguyên Minh cười một cái: “Vẫn là mẹ của chúng ta sáng suốt, vừa đoán đã biết được là chuyện gì” “Ồ?”

Gương mặt Trịnh Tuấn khẽ cười: “Không biết là bạn học của con là người của gia tộc nào vậy? Nói không chừng ba ba cũng quen biết đó.” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: “Người đó là người không thể bước ra sân lớn được, chỉ là có chút tiền thôi, không thể coi là người của gia tộc nào hết.” Trịnh Tuấn than thở nói: “Cũng đúng, Dương Thành nước quá xấu, giao thiệp còn quan trọng hơn cả tiền…

” Bùi Nguyên Minh cười cười không nói, chuyện này coi như là đã qua rồi.

Nhưng mà sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương lại đầy vẻ nghi hoặc, cô ở cung Bùi Nguyên Minh, biết được là anh ngay cả điện thoại cũng không có gọi. Mọi chuyện thật sự đơn giản như vậy sao? Bên trong Bạch Vân viện, bốn người nhà họ Trịnh cẩn thận tỉ mỉ, sợ là sẽ làm hư cành cây cọng cỏ ở đây.

Dù sao nhưng trường hợp này, bọn họ không dám làm bậy. Duy nhất chỉ có Bùi Nguyên Minh vẫn rất điềm tĩnh, đôi lúc lại nhìn xung quanh, trên mặt lộ ra vẻ chế giễu.

Nơi này năm đó là anh mua lại và thiết kế, có rất nhiều vật dụng trang trí là do đích thân anh chọn.

Nhưng mà những đồ vật đó đã không thấy nữa rồi, hiển nhiên, ba năm này Bùi Thị không ngừng bôi xóa đi sự tồn tại của anh.

Chỉ đáng tiếc là, không thể xóa bỏ con người của anh, vậy thì những đồ vật tồn tại đó, có xóa bỏ như thế nào cũng không có ý nghĩa.

“Các người, thật sự có thể vào bên trong? Tôi không nhìn nhầm đó chứ?”

Đúng ngay lúc này, phía sau lưng truyền đến một âm thành vô cùng kỳ lạ.

Nhóm người của Bùi Nguyên Minh ý thức được lại quay đầu nhìn, sắc mặt có chút thay đổi. Những người này chắc là người nhà họ Bối, dẫn đầu chính Bối Hoàng Triết của nhà họ Bối.

Lúc này Bối Hoàng Triết thật sự là kinh ngạc, chẳng lẽ cái thằng ở rể này đã mua thiệp mời với gia cao sao, nếu không thì, làm sao có thể xuất hiện ở đây chứ? “Chúng tôi tại sao không thể đến?”

Người mở miệng nói chính là Trịnh Khánh Vân.

Bối Hoàng Triết nhìn trên nhìn dưới đánh giá Trịnh Khánh Vân một vòng, con ngươi chợt lóe lên ánh mắt vô cùng kinh dị sau đó cười nói: “Có chút bản lĩnh, nhưng bất luận các người rốt cuộc làm sao tìm được thiệp mời, nhưng nơi này không phải là các 11 người tùy tiện mà có thể vào được đâu.” “Giới thượng lưu, các người hiểu không?”

“Người trong giới thượng lưu, còn các người ở Dương Thành, đâu được coi là người thương lưu.” “Miễng cưỡng trà trộn vào thế giới thượng lưu, tôi chỉ cần tùy tiện mở miệng nói một câu, thì ngay lập tức có thể khiến cho các người hiện nguyên hình, cô có tin không?”
 
Chương 466


Bọn họ đều tin, Bối Hoàng Triết có thể làm được. Nhà họ Bối có bối cảnh, muốn làm chuyện này rất dễ dàng.

Thậm chí, Bối Hoàng Triết chỉ cần mở miệng nói một câu, cả nhà bọn họ sẽ bị ném ra ngoài mà không thể làm gì.

Trịnh Tuyết Dương cau mày nhìn Bối Hoàng Triết: “Cậu chủ Triết, trước nay chúng ta không thù không oán, rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Bối Hoàng Triết cười tủm tỉm tiến tới bên tai Trịnh Tuyết Dương, dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy nói: “Cậu chủ tôi nhìn trúng cô, là vinh hạnh của cô, cô lại không chịu ly hôn với tên vô dụng này?”

“Đây là không cho cậu chủ tôi mặt mũi!”

“Nhưng chỉ cần hai chị em đêm nay bằng lòng cùng tôi làm nên một đêm xuân, như vậy tôi liền không làm khó dễ các cô, như thế nào?”

“Nói không chừng về sau còn trả lại cho các cô một dự án, sao nào?”

“Anh…

. Đồ vô si?”

Sao Trịnh Tuyết Dương có thể bằng lòng điều kiện như vậy.

Với sự kiêu ngạo của Trịnh Tuyết Dương mà nói, cho dù đánh chết cô, cô cũng không thể bằng lòng với điều kiện này. “Được, vậy cô chờ xem.” Bối Hoàng Triết cười không tiếng động, trên mặt là nụ cười âm hiểm, nhưng sau đó xoay người rời đi, Thấy sắc mặt Trịnh Tuyết Dương trắng bệch, vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lo lắng nắm tay cô nói: “Tuyết Dương, làm sao vậy? Bối Hoàng Triết muốn gì?”

Trịnh Tuyết Dương thở dài một hơi ở trong lòng, lắc đầu nói: “Không có việc gì.” Tuy là nói vậy, nhưng trong lòng cô rất rõ ràng, Bối Hoàng Triết không có khả năng sẽ từ bỏ ý đồ như vậy. Anh ta chắc chắn sẽ có hành động tiếp theo, Nhưng Bùi Nguyên Minh đối đầu với anh ta thế nào được? Chỉ cầu có thể may mắn tránh thoát đêm nay. Dọc theo đường đi, trong lòng Trịnh Tuyết Dương đều bất an.

Nhưng đi được một nửa, bỗng nhiên có mười người mặc đồ bảo vệ Bùi Thị vây năm người Bùi Nguyên Minh lại.

Những người này mới tới làm bảo vệ nhà họ Bùi chưa lâu, cũng không nhận ra Bùi Nguyên Minh, lúc này trong tay mỗi người đều cầm gậy nhắm vào họ. Vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương tái nhớt, lúc này tay cầm tay Bùi Nguyên Minh hơi run rẩy.

Trịnh Tuấn và Thanh Linh cũng có chút sợ hãi, sớm đã không còn hăng hái như vừa rồi.

Mà Trịnh Khánh Vân thì núp phía sau Trịnh Tuyết Dương, lộ ra một cái đầu nhỏ, gương mặt thấp thỏm không yên.

Họ cũng đều biết, đây chắc chắn là người do Bối Hoàng Triết gọi đến.

Người đàn ông cầm đầu, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sau kỉnh âm vô tình nhìn chằm chằm mấy người Bùi Nguyên Minh: “Anh Bối, đây chính là những kẻ trộm mà anh nói?”

Bối Hoàng Triết ở bên cạnh cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy! Tôi đã nói với mấy người, tên này chỉ là con rể ở rể sao có thể có thư mời bữa tiệc này chứ?”

“Nhưng nó lại dẫn người nhà vào được đây, tôi nghi ngờ thư mời là giả, hoặc là trộm được!”

“Bữa tiệc này của nhà họ Bùi mấy người là mở để chào đón cậu chủ Minh trở về.” “Nếu như để bọn chuột nhắt này trà trộn vào, xảy ra chuyện gì, những bảo vệ như mấy người gánh vác được trách nhiệm không?”

“Cái gì? Còn có loại chuyện thế này?”

Đội trưởng đội bảo vệ mới nhậm chức không lâu, đang ở thời kỳ nhạy cảm.

Hơn nữa anh ta cũng không biết Bùi Nguyên Minh, lúc này nghe là con rể ở rể, gương mặt lập tức nghiêm túc.

Người như thế này sao có tư cách được mời tham gia bữa tiệc? Bối Hoàng Triết dương dương đắc ý cười với Trịnh Tuyết Dương, tiếp tục nói với đội trưởng đội bảo vệ này: “Đội trưởng, mặc kệ là tình huống nào, tôi kiến nghị bắt người lại trước rồi nói!”

“Hoặc là trực tiếp đuổi ra ngoài là được!”

“Chúng tôi muốn loại bỏ bất cứ sự nguy hiểm nào có khả năng xuất hiện!”

“Tôi xem thư mời của họ trước đã.” Đội trưởng đội bảo vệ không bị Bối Hoàng Triết giựt dây, mà hít một hơi, trầm giọng mở miệng.

Anh ta thuận tay đưa tay phải ra, ý bảo đám người Trịnh Tuấn giao thư mời ra.

Bùi Nguyên Minh: “Anh Bối, đây chính là những kẻ trộm mà anh nói?”

Bối Hoàng Triết ở bên cạnh cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy! Tôi đã nói với mấy người, tên này chỉ là con rể ở rể sao có thể có thư mời bữa tiệc này chứ?”

“Nhưng nó lại dẫn người nhà vào được đây, tôi nghi ngờ thư mời là giả, hoặc là trộm được!”

“Bữa tiệc này của nhà họ Bùi mấy người là mở để chào đón cậu chủ Minh trở về.” “Nếu như để bọn chuột nhắt này trà trộn vào, xảy ra chuyện gì, những bảo vệ như mấy người gánh vác được trách nhiệm không?”

“Cái gì? Còn có loại chuyện thế này?”

Đội trưởng đội bảo vệ mới nhậm chức không lâu, đang ở thời kỳ nhạy cảm.

Hơn nữa anh ta cũng không biết Bùi Nguyên Minh, lúc này nghe là con rể ở rể, gương mặt lập tức nghiêm túc.

Người như thế này sao có tư cách được mời tham gia bữa tiệc? Bối Hoàng Triết dương dương đắc ý cười với Trịnh Tuyết Dương, tiếp tục nói với đội trưởng đội bảo vệ này: “Đội trưởng, mặc kệ là tình huống nào, tôi kiến nghị bắt người lại trước rồi nói!”

“Hoặc là trực tiếp đuổi ra ngoài là được!”

“Chúng tôi muốn loại bỏ bất cứ sự nguy hiểm nào có khả năng xuất hiện!”

“Tôi xem thư mời của họ trước đã.” Đội trưởng đội bảo vệ không bị Bối Hoàng Triết giựt dây, mà hít một hơi, trầm giọng mở miệng.

Anh ta thuận tay đưa tay phải ra, ý bảo đám người Trịnh Tuấn giao thư mời ra.

Nhưng cả nhà Trịnh Tuấn đều trợn tròn mắt, bọn họ không có thư mời!
 
Chương 467


Bối Hoàng Triết lên giọng hùng hổ hăm dọa người khác.

“Chúng tôi không cần thiệp mời” Bùi Nguyên Minh nói với vẻ thờ ơ.

“Ha ha ha, đội trưởng, anh đã nghe thấy chưa, họ làm gì có thiệp mời lại còn nói là không cần” Bối Hoàng Triết cười khoái trá.

“Chắc chắn thằng cha ở rể này có vấn đề, chưa biết chừng còn trèo tường nhảy vào đấy.” Anh đội trưởng đội bảo vệ tỏ ra nghi ngờ, anh ta vẫn cảm thấy có điều gì đó vô lý.

Nhưng là người chịu trách nhiệm nên anh ta bèn ra lệnh: “Đưa mấy người này vào phòng bảo vệ, kiểm tra rõ ràng rồi tính!”

Trịnh Tuấn và những người khác chợt thấy hoang mang.

Nếu như bị đưa đi tra hỏi thì chắc chắn họ sẽ bị đuổi khỏi biệt thự Bạch Vân.

Chưa biết chừng giờ phút này người nhà họ Trịnh còn đang đợi ở bên ngoài nữa. Nếu cứ như vậy mà đi ra thì họ biết giấu mặt vào đâu? Đến lúc đó thì không biết phải làm như thế nào cho phải.

“Khoan đã! Chị ơi, chúng ta đi vào từ cửa chính và được kiểm tra an ninh rồi mà”

“Cho dù không có thiệp mời đi chăng nữa thi bon họ dựa vào cái gi mà đưa chúng ta đến phòng báo vệ? Chúng ta có làm gi sai đâu?”

Trịnh Khánh Vân sốt sắng lên tiếng.

Nghe thấy vậy, Bối Hoàng Triết bật cười: “Này em gái, em nói dối cũng phải có cơ sở chứ, Thà em có bảo rằng mọi người vào từ cửa sau và đã vất thiệp mời đi nghe còn chân thực hơn câu chuyện bịa đặt kia.

“Cho các người biết nhé, sợ là các người không hề biết đây là nơi nào đâu.

“Nơi này là biệt thự Bạch Vân” “Đừng nói là các người, mà ngay đến người trong họ Bùi hay thậm chí là đích tôn nhà họ Bùi muốn vào trong cũng phải có thiệp mời.

“Ai không có thiệp mời tức là có vấn đề” “Phải, vì sự an toàn của khách nên chắc chắn phải kiểm tra thiệp mời” Anh đội trưởng đội bảo vệ kia cũng lên tiếng khẳng định.

Dù sao thì những người đến tham gia trong buổi tiệc này đều có thân phận rất cao.

Không có thiệp mời để chứng minh thân phận thì làm sao đảm bảo an toàn cho những người sừng só này được? “Đưa hết đi cho tôi!”

Ngay lập tức, đội trưởng đội bảo vệ quả quyết ra lệnh.

Dù cảm thấy nghi ngờ thì cũng phải làm như vậy. Nếu không, rủi như là thành phần tội phạm đến phá hoại thì biết làm thế nào? Trông thấy một anh bảo vệ cao to lực lưỡng bước tới, vợ chồng Trịnh Tuấn sợ nhũn người, không dám mở mắt ra nữa.

Trịnh Khánh Vân cũng chực òa khóc. Còn Trịnh Tuyết Dương cũng đã sợ khiếp vía. Họ đều không ngờ rằng đã vào đến biệt thự Bạch Vân rồi và vẫn xảy ra chuyện như thế này. Bối Hoàng Triết cười khẩy, nhìn Trịnh Tuyết Dương từ trên xuống dưới, nói: “Ai bảo cô không chịu biết điều? Đợi có thời gian tôi sẽ cho cô biết tay! Đáng đời!”

“Ai nói với anh rằng nhất định phải có thiệp mời mới vào được biệt thự Bạch Vân? Sao tôi không nhớ có quy tắc này nhỉ?”

Bồng đâu, giọng nói của Bùi Nguyên Minh vang lên.

Lúc này, tất cả mọi người mới sực nhớ đến anh, bất giác ngoảnh sang nhìn.

Trịnh Tuyết Dương kéo tay anh, ra hiệu cho anh đừng nói nữa.

Vợ chồng Trịnh Tuấn cũng sợ đến bần thần cả người.

Cậu con rể này lại lên cơn à? Lại định giở trò gì nữa? Không phải cậu ta lại định nhận mình là đích tôn nhà họ Bùi đấy chứ? Nói ở nhà họ Trịnh thì thôi cũng đành, giờ nói năng lung tung ở đây không sợ bị đánh chết sao? Bùi Nguyên Minh ngoái lại nhìn Trịnh Tuyết Dương và nở nụ cười dịu dàng: “Bà xã, tin anh lần nữa được không?”

Mặt Trịnh Tuyết Dương trắng bệch, nhưng vẫn cắn chặt bờ môi nhợt nhạt không còn giọt máu và khẽ gật đầu. Bùi Nguyên Minh đưa mắt nhìn đội trưởng đội bảo vệ, hờ hững bảo: “Anh gọi điện cho quản gia Bùi của các anh đi, hỏi ông ấy xem Bùi Nguyên Minh tôi không có thiệp mời có thể vào được không.” “Ha ha ha…

đầu óc thằng cha này có vấn đề à? Anh tưởng mình là ai? Lại còn gọi điện thoại cho quản gia Bùi? Anh có biết quản gia Bùi là ai không mà nói như thể quản gia Bùi quen biết với một tên vô tích sự như anh ta vậy.

“Không phải là anh tưởng mình họ Bùi Thị có thể móc nối quan hệ với dòng họ Bùi đấy chứ? Trên đời này nhiều người mang họ Bùi lắm” Bối Hoàng Triết và mấy người nhà họ Bối phá lên cười.

Thật quá đỗi tức cười!
 
Chương 468


Lúc này vẻ mặt đội trưởng đội bảo vệ coi thường, nhưng người có thể leo đến vị trí cao trong nhà họ Bùi cũng sẽ không quá xúc động.

Anh ta quan sát Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới mới chậm rãi nói: “Được, tôi cũng muốn nhìn thử xem, quản gia Bùi của chúng tôi có quen biết tên ở rể như cậu không!”

Nghe được câu này, Bối Hoàng Triết càng vui vẻ hơn.

Xem ra, trò vui này sẽ càng đặc sắc rồi. Mà lúc này xung quanh có rất nhiều người vây xem.

Lúc này vợ chồng Trịnh Tuấn và chị em Trịnh Tuyết Dương đều rũ đầu xuống.

Mất mặt! Thật là quá mất mặt! Mà đội trưởng đội bảo vệ nhanh chóng gửi cho quản gia Bùi một tin.

Sau một lúc, đối phương trực tiếp gọi một cú điện thoại qua đây.

Lúc nghe thấy giọng nói bên trong, sắc mặt đội trưởng đội bảo vệ nháy mắt biến đổi.

Mà ánh mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, lúc này cũng tràn đầy sợ hãi.

Thậm chí, đầu gối của anh ta cũng hơi nhũn ra Chính mình lại tìm phiền phức với vị kia trong rồi.truyền thuyết, mình…

“Tôi biết rồi…

quản gia Bùi…

Tôi phải làm thế nào…

” Lúc này, giọng nói của đội trưởng đội bảo vệ cũng hơi run rẩy.

Vẻ mặt Bối Hoàng Triết chờ mong nhìn anh ta, mim cười nói: “Đội trưởng, quản gia Bùi nói như thế nào? Có phải kêu anh chặt chân tên ở rể này không?”

“Bốp” Trả lời anh ta là một tiếng bạt tai vang dội. Người nhà họ Bối thì sao chứ? Một cái tát này khiến người Bối Hoàng Triết bay ngang ra, lúc rơi xuống đất, khuôn mặt liền sung như đầu heo.

“Vì…

Vì sao…

Anh đánh tôi.” “Tôi là Bối Hoàng Triết…

Nhà họ Bối.” Vẻ mặt Bối Hoàng Triết khó tin, anh ta là người nhà họ Bối! Dù cho nhà họ Bùi là người đứng đầu tỉnh Đà Nẵng, nhưng chỉ là một đội trưởng đội bảo vệ sao lại dám ra tay với mình? Đội trưởng đội bảo vệ này không nói tiếng nào, tiến lên dẫm một phát lên mặt Bối Hoàng Triết, dẫm đến anh ta nói không ra lời.

“Còn vì sao?”

“Anh không rõ sao?”

“Anh Minh và cô Dương là khách quý của chúng tôi!”

“Anh lại muốn báo quan trả thù tư, muốn lợi dụng nhà họ Bùi chúng tôi để đạt được mục đích không thể cho người khác biết sao?”

“Nhà họ Bùi chúng tôi há có thể để anh lợi dụng?”

“Người đầu, chặt gãy chân anh ta! Ném về nhà “Quản gia Bùi nói, nhà họ Bối phải cho chúng ta một lời giải thích thích đáng!”

Đội trưởng đội bảo vệ khí thế hung hăng, lập tức có hai bảo vệ một trái một phải, kẹp hai vai của Bối Hoàng Triết lôi anh ta ra.

“Anh Minh, cô Tuyết, lần này là do lỗi của chúng tôi, đã đắc tội rồi.” Toàn thân đội trưởng đội bảo vệ đều là mồ hôi lạnh.

Mặc dù quản gia Bùi không ra lệnh trực tiếp, nhưng ý trong lời nói thì là không thể bại lộ thân phận của cậu chủ Minh, sau đó phải xử lý ổn thỏa việc này.

Lúc này anh ta cũng không biết Bùi Nguyên Minh có hài lòng hay không, nhưng lại không dám mở miệng hỏi.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh khẽ vuốt cảm, đội trưởng đội bảo vể thở hắt ra một hơi.

Giây tiếp theo anh ta cũng không dám ngây người nữa, trực tiếp dẫn một đoàn bảo vệ rời đi. Một màn bất ngờ này trực tiếp làm cho một nhà Trịnh Tuyết Dương đều trợn tròn mắt.

Chuyện gì xảy ra? Không phải đưa họ tới phòng bảo vệ sao? Sao nháy mắt lại bắt Bối Hoàng Triết đi rồi.

Đây rốt cuộc là tình huống gì? Lúc này ánh mắt nhà Trịnh Tuyết Dương đều rơi lên người Bùi Nguyên Minh.

Sau khi anh nói tên ra xong mới xuất hiện tình huống như vậy.

Chẳng lẽ, Bùi Nguyên Minh là nhân vật lớn nào đó chưa lộ diện? Nhưng vấn đề là, bộ dạng này của anh dù có mặc long bào cũng không giống thái tử nha! Trịnh Tuyết Dương cau mày: “Bùi Nguyên Minh, anh không tính giải thích một chút sao?”

họ Bối!”
 
Chương 469


“Mặc dù chúng tôi không có thiệp mời, nhưng chúng tôi đã qua được cổng an ninh!”

“Vì chúng tôi đã vào được đây, chứng tỏ không còn nghi ngờ gì nữa về thân phận của chúng tôi” “Hơn nữa, vừa rồi rõ ràng Bối Hoàng Triết làm loạn, ảnh hưởng đến trật tự buổi tiệc chào mừng.” “Mọi người cũng đã thấy, xung quanh có bao nhiêu người? Ảnh hưởng nhiều như thế nào?”

“Tôi không biết cậu chủ Minh là người như thế nào, nhưng tôi đoán ông ấy cũng không muốn nhìn thấy buổi tiệc chào mừng của mình bị ai đó phá hỏng” “Đừng nói một Bối Hoàng Triết, ngay cả Bối Thiếu Long dám đen gây chuyện thì cũng sẽ bị ném ra ngoài thôi.” Bùi Nguyên Minh nói với vẻ mặt chắc như định đóng cột.

Trịnh Tuấn lập tức gật đầu: “Đúng là như vậy, từ lâu đã nghe nói Ngoại viện Bạch Vân có rất nhiều quy tắc.” “Ở đây, chỉ cần anh có thể vào đây một cách hợp pháp, thì chẳng còn ai quan tâm đến thân phận của anh.” “Nhưng những người dám làm càn ở đây, bất kể thân phận, địa vị như thể nào, đều sẽ bị ném ra ngoài!”

“Thì ra là như vậy, chẳng trách một tấm thiệp mời lại bán với giá đắt như vậy!”

Thanh Linh nói với vẻ mặt trầm ngâm.

Ngược lại, Trịnh Khánh Vân vui vẻ nói: “Nói như %3D vậy, chúng ta đều là những người có địa vị rồi.” Trịnh Tuyết Dương khẽ cau mày.

Mặc dù cô cảm thấy có điều gì đó không đúng, chắc chắn có vấn đề gì đó.

Nhưng giải thích như vậy cũng không có gì để nghi ngờ cả! Hoàn toàn hợp tình hợp lý! Đám đông xung quanh giải tán, buổi tiệc lại tiếp tục.

Đây là một buổi tiệc quy mô nhỏ, nhưng những người đến tham dự đều là những nhân vật quan trọng.

Những người khác vẫn chưa cảm nhận được điều đó, nhưng trong mắt Trịnh Tuấn lúc này đều là một bầu trời rực rỡ huy hoàng.

Ông liếc nhìn xung quanh, ngạc nhiên thốt lên: “Về cơ bản, tất cả những nhân vật tầm cỡ của Dương Thành đều có mặt ở đây!”

“Nhiều người trong số họ xuất hiện hàng ngày hàng tuần trên TV, không ngờ hôm nay lại được gặp người thật bằng xương bằng thịt” Bùi Nguyên Minh cười nói: “Ba, ba cũng ở Dương Thành hơn mười năm nay, chí ít cũng quen vài ba người chứ? Không đi chào hỏi họ sao?”

Trịnh Tuấn tỏ vẻ khó xử.

Ông quen người ta nhưng người ta có quen ông không? Trong thời điểm này, ông không dám đến quấy rầy họ. Bằng không, một khi người ta trách tôi thi ai gánh nối hậu quả? Trịnh Khánh Vân tò mò nhìn xung quanh, không suy nghĩ gì nhiều, Thay vào đó, Trịnh Tuyết Dương nhin Bui Nguyên Minh với ánh mắt tò mò: “Bùi Nguyên Minh, tại sao anh lại không sợ những người này?”

Bùi Nguyên Minh rất đoi binh tính, có vẻ như đã rất quen với những buổi tiệc như thế nay.

Bùi Nguyên Minh cười nói: “Anh cũng không có việc gì cần nhờ vả họ, tại sao phải sợ chứ?”

Mọi người nhất thời không nói nên lời.

Nhưng Bùi Nguyên Minh nói cũng không sai, cũng rất có lý.

Nếu mình không nhờ vả họ điều gì, tại sao phái sợ chú? Trong sảnh tiệc, càng lúc càng có nhiều người. Ngay cả gia chủ của nhà họ Bối, nhà họ Vân và những người khác cũng đã đến.

Mọi người tập trung lại với nhau, ai nấy mặt mũi đều hớn hở, Gặp được cậu chủ Minh đúng là một đặc ân!? “Ông xã, em thấy mọi người đều đem theo quà, mà chúng ta lại không, có vẻ không hay cho lắm?”

Thanh Linh đột nhiên bối rối nói. Ban đầu họ không nghĩ mình có thể vào được, nên cũng không chuẩn bị những thứ này.

Nhưng khi vào đến nơi, thấy mọi người ai cũng đem theo quà, điều này khiến họ khá bối rối.

Bây giờ mọi người dang túm tụm lại với nhau, chờ để tặng quà, Chỉ có gia đình họ ngồi riêng một góc, không có quà cáp gì cả, Lúc này, rất nhiều người liếc nhìn với ánh mắt đầy ẩn ý, như vậy cũng đủ khiến họ cảm thấy xấu hổ.

“Chúng ta đã bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời, không tặng món quà này, e rằng cậu chủ Minh sẽ nhớ mặt chúng ta!”

Vẻ mặt Trịnh Tuấn đau khổ.

“Nhưng bị nhớ mặt như này chắc chắn không phải chuyện hay ho gì!”

Vừa nói dứt, sắc mặt cả gia đình Trịnh gia đều trở nên rất khó coi.

Đây không chỉ đơn giản là một chuyện không hay? Chuyện không hay này xảy ra, cậu chủ Minh sẽ cho rằng cả Trịnh gia không nể mặt anh ta, vậy thì coi như tiêu đời!
 
Chương 470


Biểu cảm trên khuôn mặt Trịnh Tuấn thay đổi, cuối cùng anh ta trầm giọng nói: “Bây giờ tôi cho người đem thứ gì đó đến đây, chắc vẫn còn thời gian” Thanh Linh cau mày nói: “Bây giờ mới chuẩn bị, cậu chủ Minh có cho rằng chúng ta đang làm cho có lệ không?”

Trịnh Tuấn liên tục cau mày, khả năng cao là như vậy.

Lúc này, họ thực sự quá bị động, và có cảm giác tiến thoái lưỡng nan.

Trịnh Tuyết Dương đứng lên nói: “Ba mẹ, hai người ở đây đi, con sẽ đi chuẩn bị quà, chắc chắn không được qua quýt, như vậy có lẽ sẽ không sao.” Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều gật đầu, lúc này chỉ còn biết cắn răng cắn lợi bỏ ra một đống tiền đề mua quà thôi.

Bùi Nguyên Minh thấy vậy, liền kéo Trịnh Tuyết Dương, nói: “Bà xã, anh thấy không cần thiết, cậu chủ Minh có cái gì chưa được nhìn qua? Có thiếu thốn cái gì? Không đến mức sẽ thích món quà nhỏ bé này.” “Thích hay không là chuyện của anh ta, nhưng chúng ta vẫn phải cư xử đúng mực, chu đáo chứ.” Trịnh Tuyết Dương nói.

Bùi Nguyên Minh cười nói: “Chưa biết chừng, cậu chủ Minh lại thích khiêm tốn, chúng ta cũng học đức tính khiêm tốn của ông ấy, có khi ông ấy lại coi trọng chúng ta thì sao?”

“Hơn nữa, em đừng quên, chúng ta không có thiệp mời, ra ngoài vào lúc này thì biết quay vào lại như thế nào?”

Trịnh Tuyết Dương khẽ nhíu mày, làm sao cô có thể tin được những lời này của Bùi Nguyên Minh? Nhưng bây giờ ra ngoài chuẩn bị quà thì có kịp không? Nếu như ra ngoài chuẩn bị quà rồi không quay vào lại được, thì chẳng phải càng rắc rối thêm sao? “Mọi người thấy không? Có người tay không đến dự tiệc kìa.”

“Gia đình họ rốt cuộc sao vậy? Một chút lễ nghi phép tắc cũng không có!”

“Cậu chủ Minh là người như thế nào? Nghe nói anh ấy có thể tiếp xúc với giới thượng lưu đỉnh cao của Việt Nam chúng ta! Đến gặp một người như ông ấy mà không đem quà cáp gì!”

“Những người này nhìn trông lạ hoắc, hình như không phải người Dương Thành đúng không? Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ họ bỏ tiền mua thiệp mời để trà trộn vào đây?”

“Cứ tưởng rằng trà trộn vào được đây thì là cùng hội với chúng ta sao?”

“Mọi người không biết sao, mỗi năm có biết bao nhiêu tên nông dân chân đất mắt toét muốn trà trộn vào hội Dương Thành, kết quả thì sao? Từng người từng người một bị làm cho mất mặt” “Gia đình này không biết sẽ trụ được bao lâu…

” “Những tên nông dân này cứ tưởng có chút tiếng tăm ở tỉnh là có thể đến Dương Thành sao? Đúng là không biết trời cao đất dày!”

Lúc này, vô vàn lời bàn tán xôn xao truyền đen. Những người có mặt ở đây đa số đều quen biết nhau. Còn gia đình Trịnh Tuấn ở trong này có vẻ vô cùng lạc lõng.

Nghe thấy những lời bình luận không kiêng nể này, Trịnh Tuấn và Thanh Linh như muốn đào hố chui xuống.

Thật là mất mặt! Mất mặt trước bao nhiêu người không quên không biết, cảm giác nhục nhã không gì bằng.

Cả gia đình họ ở đây giống như một trò hề, họ lạc lõng giữa đám đông những người đức cao vọng trọng.

Tại thời điểm này.

Có thể thấy từ phía vòm trong cùng của hội trường lớn.

Một người phụ nữ mặc vest, cột tóc đuôi ngựa chậm rãi bước ra.

Khi cô bước ra, cả căn phòng bỗng nhiên trở nên yên lặng.

Cô chỉ bình tĩnh đứng đó, nhưng khí thế áp bách khiến mọi người đều không dám nói gì.

“Là cô ấy!?”

Lúc này, vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương ngạc nhiên.

Cả gia đình Trịnh Tuấn đều tỏ ra kinh ngạc.

Bởi vì họ biết người phụ nữ này.

Cô ấy là Hạ Vân, thư ký của Chủ tịch Công ty đầu tư Bùi Thị.

Trịnh Tuyết Dương đột nhiên thở dài: “Con nghĩ con đã hiểu rồi, Chủ tịch mới của Công ty đầu tư Bùi Thị chính là cậu chủ Minh!”

Thanh Linh phấn khởi nói: “Con gái, mẹ biết tại sao chúng ta có thể vào được rồi!”

“Thì ra cậu chủ Minh nể mặt con!”

Vừa rồi bà còn cho rằng con rể Bùi Nguyên Minh có chút năng lực, nhưng bây giờ thì Thanh Linh hiểu rồi.

Thì ra là con gái bà có năng lực! Thằng con rể vô tích sự kia đúng là không làm được tài cán gì!
 
Chương 471


Vào lúc này, có một bóng dáng xinh đẹp đang là đứng chắp tay đứng phía sau, nhìn một bóng người trong đám người phía dưới, trong đôi mắt đẹp long lanh có thần sắc rực rỡ.

Ở phía đằng sau cô không xa, một người đàn ông đang chơi cờ đứng lên, sánh vai với cô.

Khi nhìn bóng dáng trong đại sảnh, sắc mặt anh ta không chút thay đổi, nhưng trong mắt lại như sóng biển trào dâng.

Một lúc lâu sau, anh ta đột nhiên nói: “Bùi Diễm Lan, đây là anh cả của anh, anh không xuống gặp anh ấy sao?”

“Vì buổi tiệc chào mừng này của anh ấy, anh đã bỏ ra rất nhiều công sức.” Nói xong, anh quay người nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bên cạnh.

Người bất ngờ mở miệng nói là Bùi Văn Kiên, một trong bốn chủ nhân nòng cốt của nhà họ Bùi.

Người đối diện là Bùi Diễm Lan.

Vẻ mặt Bùi Văn Kiên không thay đổi nhiều, nhưng trong lời nói ẩn chứa ẩn ý, vừa như đang nói đùa, vừa như thăm dò.

Bùi Diễm Lan dường như chưa từng nghe nói qua, thay vào đó, anh nhìn chằm chằm vào đại sảnh, nhẹ nhàng nói: “Ba năm không gặp, mặc dù đã mất đi rất nhiều, nhưng dáng vẻ kiêu ngạo hơn người vẫn còn đó, chỉ đáng tiếc là những người thường không nhìn ra mà coi anh ta như rác rưởi, thật nực cười.” Bùi Văn Kiên thờ ơ nói: “Đây không hẳn không phải là sự giả tạo của anh ta. Ba năm trước, nếu anh ta không trở thành con rể của một dòng họ nhỏ bé, khiến tôi và anh khinh thường. Hôm nay, anh ta có lẽ đã không đủ điều kiện để đứng ở đây.

“Anh thật sự cho rằng ba năm trước anh ra tay có thể hoàn toàn giải quyết anh ta sao?”

Bùi Diễm Lan quay đầu nhìn về phía Bùi Văn Kiên, cười mà như không cười, “Con người này thật khó đoán, đừng nói là anh, đến bốn người chúng tôi hợp sức lại liệu có thể thực sự giải quyết được anh ta không?”

“Anh không chắc, tôi cũng vậy không chắc…

là Bùi Văn Kiên khẽ cau mày, một lát sau mới duỗi ra, nói: “Anh nói anh ta không bình thường, nhưng trong thời điểm này, anh ta dám hô to mình là Thế Tử Minh năm đó? Anh ta không dám…

” %3D “Không phải anh ta không dám, mà là không cần thiết. Hơn nữa, vì lòng tự trọng của mình, anh ta sẽ không tuyên bố trước mặt mọi người rằng anh ấy là Thể Tử Minh trước khi lấy lại tất cả những gì anh ấy đã mất trong quá khứ.” Bùi Diễm Lan từ từ nói.

“Anh hai, anh sợ hãi sao?”

“Tại sao tôi phải sợ?”

Bùi Văn Kiên tỏ vẻ bình tĩnh, “Vốn dĩ việc anh ta xuất hiện ở Dương Thành là do tôi sắp xếp.” “Nhưng là, điều này chứng minh anh đang sợ!”

Bùi Diễm Lan nói, “Không biết chứng tỏ là sợ hãi. Anh sợ anh ta thay đổi quá nhiều, cho nên muốn nghĩ cách để anh ta xuất hiện trước mặt chúng ta…

” “Vậy tiếp theo, anh đã chuẩn bị cái gì cho anh cả của chúng ta, tôi chờ xem…

..

Bùi Văn Kiên nở một nụ cười: “Không vội, trò chơi phải chơi từ từ chút một mới thú vị. Mặc dù người ta nói sư tử muốn bắt thỏ phải dùng hết sức, nhưng nếu anh ta còn không vượt qua nổi màn đầu tiên, thì anh ta có tư cách gì bắt tôi phải dốc toàn lực?”

Vừa dứt lời, Bùi Văn Kiên không nhìn nữa, mà quay người rời đi.

Chỉ là nhằm khi không ai để ý, anh ta nắm chặt bàn tay trái, các đầu ngón tay như muốn đâm thủng lòng bàn tay.

Người ta thường nói số phận của mình do mình quyết định, không phải do trời, Bùi Văn Kiên chỉ một tay che cả bầu trời.

Nhưng khi đối mặt với người đó, một trong bốn người đứng đầu trong Bùi Thị như anh ta chỉ dám thăm dò từng chút từng chút một.

Người con rể bị người ngoài xem như rác rưởi kia, lúc này đại diện cho nỗi sợ hãi trong sâu thắm con người Bùi Văn Kiên.

Bùi Diễm Lan nhìn chằm chằm bóng dáng anh ta, một lúc sau ánh mắt mới di chuyển sang chỗ khác.

Nhưng lần này, cô tình cờ bắt gặp một ánh nhìn hờ hững.

Nhưng khi tiếp xúc với ánh nhìn đó, một người lạnh lùng tựa tiên nữ trên trời, tựa Hằng Nga trên cung trăng như Bùi Diễm Lan cũng phải đỏ mặt.

Hít một hơi thật sâu, tâm trạng Bùi Diễm Lan lại trở lại bình thường.

Rồi cô cũng quay lưng rời đi.

Đêm nay là buổi tiệc long trọng của người đó, nhưng cũng là màn dạo đầu cho một cuộc chiến.

Những cuộc chiến âm thầm trên thương trường, những cuộc tranh giành quyền lực giữa các dòng họ, nó luôn kinh hoàng và đáng sợ hơn bất kỳ cuộc chiến phô trương nào…



Cùng lúc đó, trong tiền sảnh, gia chủ của nhà họ Vân cười nói: “Thư Ký Vân, không biết khi nào thì Thế Tử Minh tới?”
 
Chương 472


Hạ Vân đứng ở đại sảnh mỉm cười, đứng bất động nhìn về một hướng, Sau khi nhìn thấy người đó khế lắc đầu cô mới mỉm cười nói: “Các vị, tôi có chuyện muốn thông báo.” “Giám đốc của chúng tôi nói rồi, bây giờ anh ấy đã không còn là người thừa kế của nhà họ Bùi nữa “Thế Tử Minh nói vậy quả là không thỏa đáng” “Sau này mọi người có thể gọi anh ấy là giám đốc Diệp.

Sau khi nói những điều này tất cả mọi người đều Xôn xao.

Thể Tử Minh không còn là Thế Tử Minh nữa, điều này có nghĩa là gì đây? Lẽ nào là giống như những lời đồn đại.

Ba năm trước Thế Tử Minh đã rời khỏi Dương Thành do thất bại trong cuộc tranh giành quyền lực trong nhà họ Bùi sao? Nhưng nếu như đã thất bại rồi thì tại sao hôm nay anh ấy lại quay về? Còn nhà họ Bùi đột nhiên lại tổ chức bữa tiệc tối ngoài sân Bạch Vân để chào mừng anh ấy trở về. Có điều nhà họ Bùi bây giờ đến cả người quản lý còn không thấy đến thì huống chi bốn vị chủ nhân nhà họ Bùi.

Điều đó có nghĩa là gì? Trong khi mọi người đang đoán già đoán non, Hạ Vân tiếp tục chậm rãi nói: “Mọi người không cần phải suy đoán nhiều nữa, chủ tịch của nhà chúng tôi đã về đến Dương Thành rồi, đương nhiên là không phải quay về để nghỉ ngơi “Vài ngày nữa, Dương Thành sẽ thành lập một tập đoàn mới bao gồm cả chục các lĩnh vực, tập đoàn mới tên là tập đoàn Thiện Nhân. Lúc đó rất hoan nghênh mọi người ghé thăm” “Chúng tôi nhất định sẽ đi!”

“Nếu đã là tập đoàn của Thế Tử Minh thì chúng H tôi hy vọng có cơ hội được hợp tác “Đúng vậy, Thế Tử Minh chính là kỳ tài thực sự trong kinh doanh.” “Không biết là lần này Thế Tử Minh có hứng thú với dự án gì không, nếu có thì không biết là có phần của chúng tôi không?”

Những người có mặt lúc này rất phẩn khởi. Thế Tử Minh đã một tay mà gây dựng nên một tập đoàn nghìn tỷ.

Làm cho nhà họ Bùi đang dần dần già nua đi trở nên rạng rỡ đón mùa xuân thứ hai, lại một lần nữa trở thành nhân vật tầm cỡ ở Đà Nẵng.

Không cần biết bây giờ mối quan hệ của anh với nhà họ Bùi như thế nào nhưng sau khi trở về anh ấy đã gây dựng nên được một tập đoàn vững mạnh, điều đó đã đủ để thấy rõ rằng Thể Tử Minh của bây giờ vẫn là Thể Tử Minh của năm đó.

Thâm chí so với ba năm trước còn mạnh hơn! Đáng sợ hơn! Ai mà lại không muốn hợp tác với một người như vậy? Ba chữ Thể Tử Minh này đại diện cho sự đứng đầu của trình độ cao nhất, quyền lực nhất và kiểm được nhiều tiên nhất ở Đà Nẵng.

Còn đối với việc thư ký Vân vừa nói, sao lại không gọi Thế Tử Minh là Thế Tử Minh nữa? Sự tình của chuyện này mọi người vẫn chưa hiểu Thể Tử Minh.

Là một danh hiệu.

Là một tên được tôn trọng.

Chỉ người đó mới có thể sử dụng danh hiệu này.

Bây giờ nhà họ Bùi cực kỳ mạnh, bốn vị chủ nhân nhà họ Bùi cũng rất xuất sắc, Nhưng trong mắt các dòng họ hạng nhất hạng nhì bọn họ vẫn nhận ra được ba chữ Thể Tử Minh.

Nếu như Thế Tử Minh và nhà họ Bùi đối đầu nhau thì mọi người tuy có thể không chọn đứng về phía của Thế Tử Minh nhưng cũng sẽ nhất định không đứng về phía của nhà họ Bùi.

Bởi vì Thế Tử Minh và nhà họ Bùi giống nhau, đều đại diện cho nóc nhà của Đà Nẵng. Tâm trạng như vậy rất phức tạp có điều vẫn không ai nói ra. Lúc này chủ nhân nhà họ Vân tiếp tục nói: “Thư H ký Vân à, Thế Tử Minh mấy năm nay đều không có tin tức, mọi người chúng tôi đều chưa từng nhìn thấy mặt anh ấy. Không biết rằng tối nay chúng tôi có được vinh hạnh đó không!”

“Đúng vậy, đúng vậy Thế Tử Minh bao giờ mới đến vậy?”

“Tôi trước đây từng là fan của Thế Tử Minh đấy! Tối nay có thể cho tôi chữ ký của anh ấy được không?”

“Thư ký Vân, chúng tôi thực sự ghen tị với cô! Lúc nào cũng có thể đi bên cạnh Thế Tử Minh.” “Nếu như tôi có được cơ hội này thì tốn thọ mười năm cũng được.” Trong hội trường ồn ào náo nhiệt hẳn lên, đặc biệt là mấy cô cậu chủ nhà giàu, bọn họ lúc này càng thêm náo nhiệt.

Nếu như có thể quen biết Thế Tử Minh, có thể ở bên cạnh anh ấy, chưa nói đến việc gả cho anh ấy mà chỉ cần là người giúp việc hay là một thư ký thì điều đó cũng là một vinh dự rồi. Chỉ cần nhìn Hạ Vân là biết, chỉ là một thứ ký thôi vậy mà thân phận cũng không thua kém gì các chủ nhân của mấy dòng họ hang hai.
 
Chương 473


Khi nào Thế Tử Minh đến? Đây đã là một vấn đề được nhiều người quan tâm.

Hạ Vân cười nói: “Thật ra thì giám đốc của chúng tôi đã đến hội trường rồi, có điều giám đốc trước giờ hành động nghiêm túc, không bao giờ tham gia vào những bữa tiệc như vậy tôi hoàn toàn không ngạc nhiên khi anh ấy có thể đến hôm nay Hạ Vân nói ra những lời này.

Cả hội trường liền náo nhiệt lên.

Sau đó mọi người đều nhìn xung quanh. Hạ Vân lạnh lùng nói: “Các vị làm như vậy là thiếu tôn trọng đối với giám đốc của chúng tôi.” “Nếu như giám đốc đã để tôi tiếp đã các vị có chuyện gì tôi sẽ lo liệu, mọi người có yêu cầu gì có thể nói với tôi.” Nghe xong những lời này biểu cảm của Trịnh Tuấn liền thay đổi.

“Thôi xong rồi, đây chẳng phải là ám chỉ mọi người cần tặng quà sao, chúng tôi không mang theo thứ gì đến vậy chẳng phải là toang rồi sao?”

Sắc mặt của Thanh Linh cũng lập tức tối sầm lại.

Và những người khác hiểu điều đó như một lẽ tất nhiên đây là cách để mọi người tặng quà! “Nhà họ Bôi tặng Thế Tử Minh một cặp tì hưu cổ.”

“Nhà họ Vân tặng Thế Tử Minh một viên dạ ngọc.” “Hội thương nhân Dương Thành tặng Thể Tử Minh một biệt thự dành cho một gia đình ở bên sông Châu Giang!”

Lúc này tất cả mọi người trong hội trường liên tục tiến tới đế tặng quà.

Hôm nay nếu như có thể nhận được sự xem trọng của Thế Tử Minh thì tất cả những gì bỏ ra đều xứng đáng.

Có thể nói hôm nay mọi người ở đây đều chuẩn bị rất nhiều quà.

Một số thậm chí còn tặng cả hòn đảo ở nước ngoài, thật khiến người ta kinh ngạc.

Nhìn thấy sự mạnh bạo của những người khác, ngay cả quà tặng cũng có thể bằng với tất cả tài sản của gia đình mình, lúc này Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều rất xấu hổ.

Vào lúc này đến ngay cả Trịnh Tuyết Dương cũng muốn rời đi.

Quá mất mặt rồi! Ngay sau đó chiếc bàn bên cạnh Hạ Vân đã đầy ấp những món quà và hóa đơn giá trị khác nhau. Nhìn thấy cảnh này gương mặt xinh đẹp của Hạ Vân lập tức trở nên lạnh lùng. “Mọi người đang xúc phạm giám đốc của chúng tôi sao?”

Hạ Vân từ từ nói giọng nói lạnh lùng, tự nhiên lại còn rất có khí phách, Vào lúc này ngay cả những chủ nhân của dòng họ hạng nhất cũng câm như hến.

Mọi người đều nhìn vào Hạ Vân, lẽ nào khẩu vị của Thể Tử Minh lớn như vậy sao, nhưng thứ này đều không vừa lòng sao? Vậy rốt cuộc Thế Tử Minh muốn gì? Lúc này vẻ mặt của tất cả mọi người ở đó đều vô cùng phức tạp, chẳng lẽ nào Thế Tử Minh trong truyền thuyết lại có lòng tham vô đáy như vậy? “Tôi sẽ cho mọi người ba phút để đem những thứ này về. “Giám đốc của chúng tôi ghét nhất loại chuyện này. Mọi người bỏ những thứ này ra để làm gi?”

Để xúc phạm anh ấy sao?”

Ha Vân nhìn lạnh lùng và mọi người cũng nhanh chóng hiểu ra.

Thể Tử Minh là ai cơ chứ? Đó là con rồng trong loài người có thể xây dựng một tập đoàn nghìn tỷ.

Người như vậy sẽ thiếu một ít tiền sao? Không thiếu chút nào! Lấy ra những thứ này đúng là coi thường Thế Tử Minh “Thư Ký Vân bình tĩnh lại, chúng tôi biết mình sai rồi!”

Vừa nói dứt lời mọi người rất nhanh chóng lên lấy đồ về, nếu Thế Tử Minh đã nói không cần thì ai mà dám tặng? Hạ Vân mim cười hài lòng sau khi nhìn thấy cảnh này và nói: Biết sai mà sửa là tốt. Sau này đừng làm những điều tương tự như vậy nữa” “Đúng rồi, vừa rồi có ai không tặng quà không?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau thấy ai cũng đã tặng quà mà còn tặng nhiều hơn một chút vì sợ rang sẽ ít hơn những người khác.

“Bố lúc này nên đứng ra nói không chừng sẽ được Thể Tử Minh nhìn trúng đó” Bùi Nguyên Minh đề xuất.

Lúc này vẻ mặt của gia đình Trịnh Tuấn trông rất kỳ lạ.

Không nghĩ rằng Thể Tử Minh lại không thích người khác tặng quà, lần này bọn họ đúng là gặp may mà.

Nhưng bây giờ đứng lên và nói rằng bản thân không tặng quà, điều này có vẻ rất mất mặt! Bởi vì đây không phải là sẽ lộ ra rằng gia đình của bản thân không hiểu đạo lí đối nhân xử thế sao?
 
Chương 474


Gương mặt của Trịnh Tuấn trông thật rối rắm. Bùi Nguyên Minh trong lòng thở dài, cha vợ của anh đúng là không lường trước được đại sự mà.

Nghĩ đến đây anh ấy liền nhìn về phía của Trịnh Tuyết Dương nói: “Tuyết Dương à, em hãy tin lời anh mà lập tức đứng lên đi, đây chắc chắn là chuyện tốt” Trịnh Tuyết Dương do dự một lúc liền đứng lên. Lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn sang.

Ánh mắt của Hạ Vân nhìn vào Trịnh Tuyết Dương lộ ra vẻ kinh ngạc: “Hóa ra là cô Tuyết Dương” “Cách đây không lâu giám đốc vẫn còn thở dài vì khi rời khỏi thành phố Hải Dương, sợ sau này không có cơ hội hợp tác với cô Tuyết Dương nữa vậy mà không ngờ hôm nay lại có thể gặp lại ở đây “Chẳng trách mà giám đốc vẫn luôn chú ý đến cô, giám đốc rất coi trọng cô, tôi nhất định sẽ trở về báo cáo lại đúng sự thật!”

Cảnh tượng khiến những người xung quanh vô cùng kinh ngạc. Trước đây họ không biết gia đình Trịnh Tuyết Dương đã tham gia vào đây như thế nào. Bây giờ thi họ hiểu rồi, hóa ra gia đình này có quan hệ hợp tác với Thế Tử Minh.

Xem ra cơ hội đang đến rất gần với gia đình này rồi, nói không chừng lại là chuyện tốt ấy chứ? “Cô Trịnh, lúc tập đoàn chúng tôi khai trương xin mời gia đình cô đến tham dự, tôi nghĩ giám đốc cũng sẽ nhất định hoan nghênh cô đến.” Hạ Vân cười nói.

Với những lời này nhiều kẻ đa mưu túc trí đã thay đổi tầm nhìn, kể cả những dòng họ hạng nhất đó.

Họ chú ý đến cách nói dành cho khách quý của Hạ Vân: “Tham dự!”

Thế Tử Minh là ai cơ chứ? Ha Vân là ai cơ chú? Để Hạ Vân có thể nói ra hai chữ “tham dự đã nói rõ ràng được nhiều vấn đề, Trước sự ngac nhiên và ngưỡng mộ của mọi người trong hội trường, gia đình Trịnh Tuyết Dương không biết mình nên có biểu cảm gì.

Họ năm mơ cũng không bao giờ nghĩ rằng một điều tốt đẹp như vậy sẽ rơi vào chính mình, Đặc biệt là Tổng giám đốc Nguyên Minh mà trước đây vẫn luôn coi trọng Trịnh Tuyết Dương lại là Thế Tử Minh, chuyện này khiến người ta cứ ngỡ như là một giấc mơ.

Cho đến lúc bữa tiệc kết thúc mà gia đình Trinh Tuyết Dương vẫn như đang ở trong giấc mơ.

“Thật không thể ngờ rằng gia đình chúng ta lại có cơ hội tốt như vậy, đúng là vận mệnh mà.” Tay Trịnh Tuấn run rẩy cầm danh thiếp của một số lãnh đạo doanh nghiệp của Dương Thành.

Những thứ này ông ấy không bao giờ có thể nhìn thấy trong quá khứ! Ông ấy biết từng người trong số này nhưng trước đây ông ấy còn không đủ tư cách để nâng giày cho ho Nhưng vừa rồi không ít người đã bày tỏ thân thiện đối với ông ấy.

“Tuyết Dương, số con thật may!”

Thanh Linh tròng rất phấn khích, bà ta không thể nghĩ con gái mình lại may mắn như vậy. Lúc này bà ta có chút mong chờ.

Nói không chừng Thế Tử Minh thực sự đã nhìn trúng con gái của chính mình? Nếu như con gái của chính mình trở thành người phụ nữ của Thế Tử Minh thi nhà họ Bối phải làm sao? Sau này Trịnh Thu Hằng còn có tư cách gì để mà khoe khoang trước mặt họ nữa, Nhưng kết quả đã có mà không đợi Thanh Linh tướng tượng sóng.

Trịnh Tuyết Dương đột nhiên nói: “Mẹ, không phải chúng ta may mắn mà lần này là nhờ công lao của Bùi Nguyên Minh.” “Nếu vừa rồi anh ấy không động viên con đứng lên thì làm sao thư ký Vân có thể nhìn thấy chúng ta?”

“Đừng nói nhảm, đây vốn dĩ là may mắn của con, cho dù không có Bùi Nguyên Minh thì con vẫn có thể làm những chuyện này, Thế Tử Minh đã nhìn trúng gương mặt của con.” Vẻ mặt của Thanh Linh đầy chán ghét.

Trịnh Tuấn đồng tình với Thanh Linh nói: “Đúng vậy, tối nay con rể căn bản là không có làm gì cả, cho dù cậu ấy không tới thì con vẫn có thể đến tham gia bữa tiệc này và vẫn được Thế Tử Minh coi trọng “Tuyết Dương, rốt cuộc con và Thể Tử Minh có quan hệ gì vậy? Nếu có cơ hội con nhất định phải liên lạc với anh ấy nhiều hơn “Đúng vậy, tới lúc đến tập đoàn Thiện Nhân con nhất định phải ăn mặc thật đẹp để đến tham dự, có biết không hả?”

Cả hai vợ chồng lúc này trong rất phấn khích, suýt nữa là muốn Trịnh Tuyết Dương ly hôn để kết hôn với Thế Tử Minh.

Bùi Nguyên Minh cứng họng, anh không thế nghĩ Trịnh Tuấn và Thanh Linh lại hợm hĩnh như vậy.

Diệp Tuyết Dương cũng rất bất lực: “Ba mẹ, hai người đừng đoán bừa nữa, con còn chưa gặp Thế Tử Minh lần nào thì sao có thế quen biết với anh ấy được.”
 
Chương 475


Mặc dù Trịnh Tuyết Dương nói cô chưa từng gặp qua Thể Tử Minh lần nào.

Nhưng hai người Trịnh Tuấn và Thang Nhi không he tin.

Nhìn thấy được thái độ của Trịnh Tuyết Dương, bọn họ lại càng thêm nghi ngờ, con gái của mình có phải là người phụ nữ vụng trộm với Thế Tử Minh hay không? Nếu như thực sự là như vậy, phải suy nghĩ một chút, thế thì không thể ép bọn họ ly dị.

Như vậy thì lỡ như sau này bụng con gái mình mà lớn rồi, cũng có chỗ mà giấu diếm.

Nhưng vấn đề là lỡ như người nhà Thế Tử Minh không thích đưa con dâu này thì phải làm sao giờ? Vừa nghĩ đến đó, hai vợ chồng liền trở nên rối råm, đến dạ dày cũng quặn đau.

Nhưng mà cho dù là vậy, đêm nay bọn họ cũng rất sảng khoái rồi.

Ở trước mặt nhà họ Bùi mà trút giận, sau đó để xem còn ai trong nhà họ Trịnh dám khinh thường cả nhà bọn họ.

Nhưng mà ngay sau lúc đó, ông cụ Trịnh đột nhiên lại gọi một cuộc điện thoại đến.

“Trịnh Tuấn, ngày mai anh chị không cần đến công ty nhà họ Trịnh đi làm nữa đâu.” Giọng nói lạnh lùng của ông cụ Trịnh truyền ra.

Vốn dĩ theo như kế hoạch thì ngày may tổng bộ công ty nhà họ Trịnh ở Dương Thành sẽ được chính thức đưa vào sử dụng.

Tất cả mọi người đều phải đi làm, còn phải sắp xếp lại chức vụ các kiểu.

Nhưng mà bây giờ ông cụ Trịnh gọi điện thoại qua, có nghĩa là đã bó hẹp phạm vi quyền lục của một nhà Trinh Tuyết Dương.

“Sao cơ?”

Vẻ mặt Trịnh Tuấn biến đen.

Ông ta không hề ngờ đến được đột nhiên lại có biến cố như vậy.

Bên kia điện thoại, giọng nói của ông cụ Trịnh lạnh lùng và vô tình: “Cả nhà anh chị quá làm tôi thất vọng rồi! Từ giờ trở đi, anh chị không còn là người nhà họ Trịnh nữa “Ba, con vi nhà họ Trịnh…

” Trong nhất thời Trịnh Tuấn có chút nghẹn lời, không biết phải nói như thế nào.

“Đừng gọi tôi là ba! Đêm nay anh chi đã làm cái gì trong tâm còn không tính toán hay sao?”

“Trong lòng anh chị không hề có nhà họ Trịnh, còn muốn ăn cơm nhà họ Trịnh mà chở chết sao? Đừng có mơ!”

“Sau này cả nhà anh chị tự mà giải quyết cho ổn thỏa đi..” “Tút tút tút…

” “Lach cach Trịnh Tuấn ngã phịch lên ghế số pha, vẻ mặt đời dan “Ba, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Khuôn mặt Trịnh Tuyết Dương rất căng thẳng.

“Chồng à, xảy ra chuyện gì vậy.” Thanh Linh cũng có dự cảm không lành.

“Bởi vì chuyện đêm này, ông cụ cảm thấy quá mất mặt, cho nên đuổi cả nhà chúng ta ra khỏi nhà rội. Sắc mặt Trịnh Tuần vô cùng khó coi mà mở miệng.

Tại đất Dương Thành này, không có nhà họ Trịnh chống lưng, cả nhà bọn họ chẳng phải là sẽ chết đói hay sao? Thậm chí ngay cả nơi ở của bọn họ cũng là thuê của nhà họ Trinh.

Chẳng lẽ là thực sự phải khăn gói rời đi hay sao? Sắc mặt Trịnh Tuấn đen xì: “Tôi vì nhà họ Trịnh mà vất vả mấy chục năm, ngay cả hạng mục lớn nhà họ Bối cũng là do tôi đưa về.” “Bây giờ ông cụ lại có thể vì chút chuyện như vậy, liên đuối cả nhà chúng ta đi!”

“Nói cho cùng, đều do đứa con rể nhà chúng ta không có tiền đồ! Đều là tại cậu hết!”

“Bùi Nguyên Minh! Nếu như cậu làm được chút chuyện, chỉ cần một chút thôi, ông cụ cũng không dám đối xử với chúng ta như vậy!”

“Toàn bộ đều tại câu hết!”

Trong nhất thời Bùi Nguyên Minh không biết anh phải trả lời như thế nào, ngay cả việc này cũng đều đổ lên người anh, Lúc này Trịnh Tuyết Dương cũng ngỡ ngàng “Công ty của Dương Thành không có phần của chúng ta, hạng mục Hải Dương lại giao cho người khác ” Một nhà chúng ta, đều vì nhà họ Trịnh mà xông vào nước sôi lửa bỏng, kết quả lại rơi vào kết cục như thế này sao?”

Bên ngoài căn biệt thự nhà Trịnh Tuấn đang thuê tam Ông cụ Trịnh cúp điện thoại, vẻ mặt vẫn đầy sự giận dữ.

Hôm nay trước cửa Bạch Vân ông ta đã quá mất mặt rồi.

Một nhà Trịnh Tuấn, căn bản không hề năm quyền ở nhà họ Trịnh, vậy mà bọn họ lại dám vá mặt mình như vậy.

Thực sự buồn cười mà! Lúc này Trịnh Tùng dè dặt mở miệng nói: “Ông cụ, chúng ta chèn ép cả nhà em ba như vậy, nhưng mà hạng mục nhà họ Bối là do cậu ấy mang về, như vậy có khi nào sẽ xảy ra chuyện không…”
 
Chương 476


Vẻ mặt Trịnh Chí Dụng đầy khinh thường, nói: “Ba, ba đừng có mà nhỏ nhen thế được không?”

“Xảy ra chuyện gì được?”

“Có thể xảy ra chuyện gì được?”

“Việc hợp tác của nhà chúng ta và nhà họ Bối sớm đã được xác lập rồi.” “Huống chi chúng ta đã liên kết được với cậu Bối Hoàng Triết rồi.” “Có cậu Bối Hoàng Triết rồi thì cần nhà chú ba làm gì nữa?”

“Hơn nữa, con nghe nói ở bữa tiệc chào mừng, vì nhà chủ ba mà cậu Bối Hoàng Triết lại bị người ta bắt nạt đấy.” “Chúng ta còn không đuổi nhà chú ba đi, lúc đó nhà họ Trịnh mới có thể xảy ra chuyện được hiểu không?”

Vừa nói xong lời này, mọi người đều đồng ý mà gật đầu.

Người nhà Trịnh Tuấn, tưởng rằng mình có giá trị lâm sao? Lại có thể làm mất mặt cậu Bối Hoàng Triết ngay trên tiệc chào mừng của Thế Tử Minh, đây không phải là tự tìm đường chết hay sao? “Hơn nữa con nghe nói, toàn bộ những người tham gia bữa tiệc đều đã chuẩn bị quà tặng còn nhà bọn họ thì đi tay không.” “Kết quả là người ta nói không thích tặng quà, bọn họ còn tin là thật cơ!”

“Ha ha ha..” Lúc này mọi người nhà họ Trịnh cười rộ lên! Trước đây còn nghĩ Trinh Tuyết Dương ngây thơ, xem ra ba con nhà họ đúng là ngây thơ thật! Hơn nữa còn ngây thơ đến mức khôi hài như thế này.

Trịnh Tuấn tốt xấu gì cùng đã lăn lộn ở Dương Thành mười mấy năm rồi, còn ngây thơ như vậy, cũng khó trách không thành người được. Ông cụ Trịnh lạnh lùng nói: “Xem ra, đuoi bọn họ ra khỏi nhà họ Trịnh là một sự lựa chọn chính xác!”

“Ông nội, ông làm thế là quả đúng roi! Bây giờ cả nhà bọn họ lùi không được tiến cũng không xong, không có tương lai ở Dương Thành, lại không có nghề ngong gi ở thành phố Hái Dương, cháu thực sự muốn nhìn thấy bọn họ sẽ sa sút thành cái dạng gì!”

Trinh Chí Dung hùa theo nói.

Chuyện đêm nay, bọn họ thực sự quá mất mặt rồi.

Bây giờ có cơ hội trừng phạt cả nhà Trịnh Tuyết Dương, đương nhiên sẽ không nương tay. Lúc này Trịnh Thu Hằng cũng cười nói: “Ông nội à, đối với loại khinh thường người khác như nhà này thi ông không cần nương tay đâu, cháu nói nhé, hay là bây giờ lấy lại căn nhà cho bọn họ thuê luôn đi, để cho bọn họ đi ngủ gần cầu luôn đi?”

Ông cụ Trịnh thán nhiên nói: “Tại sao lại phái lấy lại? Chúng ta chỉ cần ngừng tiền thuê phòng lại là được mà?”

“Đúng vậy! Đến lúc đó chủ nhà sẽ đuổi bọn họ ra khỏi nhà, nhân tiện đi tổ cáo bọn họ, để cả nhà bọn họ còng lưng ra mà trả nợ cho vui!”

Trịnh Chí Dụng vỗ tay cười ầm lên.

Thảo nào là nói gừng cảng giả cảng cay. Ông nội ra tay, quả nhiên là không tầm thường, Trước đây lúc ông nội ở thành phố Hải Dương, vẫn luôn mặc kệ nhà Trịnh Tuyết Dương, đó là để cho nhà Trịnh Tuyết Dương lấy được hạng mục trung tâm thương mại.

Bây giờ, mặc dù vẫn ở thành phố Hải Dương, nhưng mọi chuyện lại không giống như trước nữa, “Đúng rồi, còn có một chuyện nữa” Ông cụ Trịnh nghiêm trọng nói.

“Chí Dụng à, có chuyện cần cháu đi làm một lát, như vậy ông nội mới có thể yên tâm được.

Trịnh Chí Dung sáng mất lên, nói: “Không biết là có chuyện gì vậy? Ông nội cứ ra lệnh đi, Chí Dụng nhất định sẽ xông pha khói lửa, quyết không từ chối.” Ông cụ Trịnh chậm rãi nói: “Bây giờ cổ phần nhà họ Trịnh chúng ta, có năm mươi phần trăm đang năm trong tay người khác, điều này không phải là chuyện tốt gì.” “Kể tiếp, chúng ta phải lập một công ty mới ở Dương Thành, từng bước mà dời tài sản qua đó, làm cho công ty gốc nhà họ Trịnh trở thành một cái xác không hồn!”

“Chuyện này cháu phải tự minh đi xử lý, nhớ kỹ nhất định phải bí mật, nếu không thì sẽ có không ít phien toái đâu!”

“Chức tổng giám đốc của công ty mới được thành lập này chắc chắn là của cháu rồi!”

Mặc dù ông cụ Trịnh không đề cao năng lực của Trịnh Chí Dụng, nhưng mà bây giờ trong tay ông ta cũng không còn ai có thể dùng được, Mà chuyện này, không phải là người thân cận nhất thì sẽ không làm được, vì vậy ông ta cũng không có lựa chọn nào khác.

Trịnh Chi Dụng sáng mắt, hiển nhiên là không ngờ đến là bản thân mình lại có thể lên nằm quyền nhanh như vậy.

Lúc này anh ta vô ngực nói: “Ông nội, ông cứ yên tâm.” “Cháu nhất định sẽ giải quyết tốt chuyện này, sau này cho dù Bùi Thị có biết đi nữa, cũng không có cách nào làm gi được chúng ta “Chí Dung à, sau này nhà họ Trinh thực sự phải dựa vào cháu rồi!”

Vẻ mặt ông cụ rất nghiêm túc.

“Ông nội cứ yên tâm, cháu cũng không phải là tên Bùi Nguyên Minh phế vật kia!”

Trịnh Chí Dụng đắc ý mà tươi cười.
 
Chương 477


Trịnh Tuyết Dương lấy tay đỡ trán của mình, đăm chiêu ủ dột.

Bùi Nguyên Minh an ủi nói: “Tuyết Dương, chuyện này cũng đâu phải là chuyện lớn gì đâu? Bây giờ người năm quyền nhà chúng ta cũng phải là ông cụ, mà là là Công ty đầu tư Bùi Thị mà” “Dựa theo quan hệ của em và thư ký Vân, một khi em bị công ty sa thải không lý do, nhật định sẽ không chịu để yên đâu.” Trịnh Tuyết Dương trừng mắt lườm anh một cái, nói: “Sao lại thế được? Mặc dù công ty đầu tư Bùi Thị cầm trong tay năm mươi phần trăm cổ phần của nhà họ Trịnh, nhưng công ty nhà họ Trịnh chỉ là một ngôi miếu nhỏ, vị Phật lớn như vậy làm sao thèm quan tâm?”

Bùi Nguyễn Minh lắc đầu: “Ai nói vậy chứ? Hôm nay không phải em đã gặp được thư ký Vân rồi Lao?”

“Cô ấy không phải là còn mời em đến dự lễ khánh thành của tập đoàn Thiện Nhân hay sao?”

“Đến lúc đó, em không đại diện nhà họ Trịnh mà đi, thì còn ai có tư cách đi nữa?”

“Bây giờ nhà họ Trịnh được xem như là xí nghiệp mà công ty đầu tư Bùi Thị đã góp vốn, nếu như không đi tham gia lễ khánh thành tập đoàn Thiện Nhân, người ta sẽ tức giận mà đuối nhà họ Trịnh đi chỉ bằng một câu nói mà thôi!”

“Vì vậy em cứ yên tâm đi, nhà họ Trịnh không thể thiểu em, cũng không thiếu được nhà chúng ta.” Vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương đầy chán nản, cô hiểu rõ Bùi Nguyên Minh đang lo lắng cho mình, nên an ủi mình mà thôi.

Bùi Nguyên Minh không nói gì chỉ gửi cho Hạ Vân một tin nhắn, Ngày hôm sau.

Ông cụ Trịnh vừa thức dậy, liền nhận được điện thoại của tập đoàn Thiện Nhân gọi đến. Đến lúc này ông cụ Trịnh mới biết được tập đoàn Thiện Nhân là do Thế Tử Minh thành lập, còn tổng giám đốc mới của công ty đầu tư Bui Thị ở thành phố Hải Dương cũng là Thế Tử Minh.

Vì vậy, năm mươi phần trăm cổ phần của nhà họ Trịnh đã được đứng tên Tập đoàn Thiện Nhân, Bây giờ, công ty nhà họ Trịnh được xem như là xí nghiệp của tập đoàn Thiện Nhân đầu tư, từ góc độ này mà nói, nhà họ Trịnh cũng miễn cưỡng được xem như là chi nhánh của tập đoàn Thiện Nhân.

Bây giờ người ta gọi điện thoại đến là để bả người phụ trách hiện tại của nhà họ Trịnh đi tham gia lễ khánh thành của tập đoàn Thiện Nhân.

Ông cụ Trịnh vừa lo vừa sợ.

Hai ngày nay ông ta đã biết được Thế Tử Minh là nhân vật như thể nào.

Cũng hiểu được, tại sao ngày hôm đó người ta lại đồng ý đến tham gia lễ khánh thành nhà họ Trịnh.

Mà bây giờ nhà họ Trịnh có tư cách đến tham gia lễ khánh thành của tập đoàn Thiện Nhân, là một chuyện rất là tốt! Không những có thể mở rộng quan hệ, sau này còn có thể mượn danh tập đoàn Thiện Nhân, thay công ty mới của nhà họ Trịnh để thu hút tài nguyên, Vừa nghĩ như vậy, ông cụ Trịnh xúc động đến nỗi cả người run rẩy.

Không ngờ ở Dương Thành, nhà họ Trịnh lại có thể phát triển đến giai đoạn thứ hai sớm như vậy.

Ông cụ Trịnh triệu tập toàn bộ người nhà họ Trịnh ở Dương Thành, tuyên bố tin tốt này. Thế Tử Minh chính là tổng giám đốc mới của công ty đầu tư Bùi Thị!”

“Sau này Tập đoàn Thiện Nhân chính là ông chủ lớn của chúng ta rồi!”

Hai tin tức này có chút làm rung động lòng người.

Nhưng mà so với sự kháng cự lúc trước thi nhà họ Trịnh lại cám thấy tự hào nhiều hơn.

Có thể xây dựng quan hệ với Thế Tử Minh, thì cho dù là quan hệ cách xa vạn dặm đi nữa thì làm gì Dương Thành cũng đều rất thuận lợi! Ông cụ Trịnh ngồi trên ghế sô pha, trầm giọng nói: “Mọi người, lễ khánh thành lần này, nhà họ Trịnh chúng ta cần chọn ra một đại diện, chịu trách nhiệm thiết lập quan hệ với tập đoàn Thiện Nhân, tốt nhất là bám được vào danh tiếng tập đoàn Thiện Nhân, đế lấy được mấy hạng mục, không biết ai có mong muốn giữ chức vụ này không?”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau.

Chức vụ này nói vô cùng dễ nghe, gọi là xác lập quan hệ với tập đoàn Thiện Nhân, Nhưng vấn đề là, tập đoàn Thiện Nhân đang nấm trong tay năm mươi phần trăm cổ phần nhà họ Trịnh.

Đi xác lập quan hệ với tập đoàn Thiện Nhân không phải là đi cầu ông cáo bà hay sao? Hơn nữa, còn muốn được hạng mục về? Làm sao có thể? Một dòng họ nhỏ như nhà họ Trịnh, cho dù là tập đoàn Thiện Nhân nằm cổ phần khổng chế, cũng không thể vượt mặt được các dòng họ lớn ở Dương Thành.

Nói đơn giản thì đây là công việc làm thì nhiều mà được thì ít, Chuyện như thế này, không có ai có mặt ở đó đồng ý.

Đôi mặt Trịnh Chí Dụng di chuyển, lập tức nói: “Ông nội, nếu như biết được Tập đoàn Thiện Nhân chính là Công ty đầu tư Bùi Thị, con cảm thấy là để Trịnh Tuyết Dương đảm nhiệm việc đại diện này là thích hợp nhất rõi!”
 
Chương 478


Ông cụ Trịnh khẽ nhíu mày “Nói như vậy cũng không sai, trước đây ở thành phố Hải Dương, Trinh Tuyết Dương đã quen biết bên Bùi Thị rồi. Lân này, để nó đi làm đại diện, cũng là lẽ đương nhiên!”

“Đúng vậy, ông nội, Trịnh Tuyết Dương ăn của chúng ta, ở của chúng ta nhiều năm như vậy, bây giờ nên làm việc lại cho nhà họ Trịnh rồi!”

“Đúng vậy! Bây giờ bọn họ còn không phải là người của công ty nhà họ Trịnh, lúc này chúng ta lại cấp cho cô ta một chức vụ, cô ta hẳn là phái đội ơn chúng ta, giúp chúng ta giải quyết công việc cho tốt.” “Đúng vậy, cứ để cô ta đi, cô ta không phải là người biết cách cầu xin nhất sao? Việc này là chuyên môn của cô ta mà…

” Một đám người nhà họ Trịnh không ngừng phụ họa.

Sau khi ông cụ Trịnh suy nghĩ một lát, nói: “Được, Trịnh Tùng, vậy con phụ trách đi đón nhà cậu ba về, nói cho bọn họ, có thể nói được quan hệ với tập đoàn Thiện Nhân, thì sẽ cho phép bọn họ quay lại làm việc, nếu không thì vĩnh viễn đừng quay về nhà họ Trịnh!”

Lúc này bốn người Bùi Nguyễn Minh đang ăn bữa sáng Mấy hôm trước đã làm xong thủ tục chuyển trường cho Trình Tiểu Huyên rồi, sáng sớm đã phải di hoc.

Trong phòng ăn, không ai nói chuyện gì, Trịnh Tuyết Dương bọn họ có chít đăm chiêu ủ dột, Buổi sáng bọn họ đã nhận được một thông báo của chủ nhà, thông báo rang bên phía nhà họ Trịnh đã ngưng tiền thuê nhà rồi, nếu tháng sau không nop tiên thuê nhà, thì bọn họ sẽ phải dọn đi.

Lúc này vì để đến được Dương Thành, nguồn tiền của nhà họ Trịnh cũng đã bị chặt dut roi, trong người Trịnh Tuyết Dương không có nhiều tiền, dưới tình huống này, muốn trả được tiền nhà đát đỏ ở Dương Thành, một năm rưỡi nữa thì còn trả được, nhưng nếu tiếp tục ở lâu, chỉ sợ là rất phiền toái, Lúc này Trịnh Tuyết Dương cũng đang suy nghĩ, muốn đi tìm một công việc gì đó để làm. Nếu không cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ ngồi không núi vàng cũng ăn hết.

Ngay lúc này chuông cửa vang lên.

Sau khi mở cửa, Trịnh Tùng đang đi vào.

Ông ta không hề khách khí, ánh mắt quét qua toàn bộ gian phòng, cười nói: “Có thể ở căn nhà lớn như vậy ở Dương Thành, chắc là đỉnh cao của đời các người rồi nhỉ? Nếu như ông cụ không có đại từ đại bi thì chỉ sợ giờ các người đã bị đuổi ra ngủ ngoài đường rồi ha?”

Trịnh Tuấn ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Anh cả, anh là cố ý đến châm chọc nhà tôi hà?”

Trịnh Tùng cười nói: “Châm chọc? Sao tôi lại phải làm chuyện nhạt nhẽo đầy.” “Hôm nay tôi đến là cho các người một cơ hội cuối cùng.

“Mặc dù nhà các người đã làm một chuyện sai trái, nhưng ông cụ vẫn quyết định cho các người lấy công huộc tối.” “Tiếp đây, tập đoàn Thiện Nhân sẽ mở lễ khách thành, Trịnh Tuyết Dương sẽ đại diện cho công ty nhà họ Trịnh, đi xác lập quan hệ với tập đoàn Thiện Nhân.” “Nhớ kỹ, phải lấy được về vài hạng mục, nếu không thì đến lúc đó thì các người liệu hồn.” Vẻ mặt Trịnh Tùng vênh váo, ông ta cứ như một vị vua, trong lời nói của ông ta cũng như đang ban ơn vay Trịnh Tuyết Dương ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Chú ba, nhà chúng tôi đã không còn làm ở công ty nhà họ Trịnh nữa rồi, việc đại diện này thì liên quan gì đến tôi cơ chứ?”

“Các người muốn hạng mục của tập đoàn Thiện Nhân thì tự mà đi lấy, không liên quan đến tôi.” Trịnh Tùng cười: “Được đấy Trịnh Tuyết Dương, cho chút mặt mũi thì cô không cần, cho cô cơ hội cô cũng không nắm bắt, tôi sẽ báo lại cho ông cụ biết!”

Nói xong ông ta liền lấy điện thoại, gọi nói với ông cụ, Đầu dây bên kia, giọng điệu lạnh nhạt của ông cụ truyền đến: “Trịnh Tuyết Dương, cô bị sao vậy sả? Tôi cho cô một cơ hội chứng minh bản thân, cô còn dám từ chối?”

“Cả nhà các người, thực sự muốn cút xéo ra khỏi nhà họ Trịnh sao?”

Trịnh Tuyết Dương oan ức nói: “Ông nội, cháu không phục! Cháu dốc hết lòng vì nhà họ Trình, ông lại vì một chuyện nhỏ mà đuổi cháu ra khỏi nhà họ Trịnh!”

“Bây giờ có chuyện lại nhớ đến cháu, dựa vào cái gi hả?”

“Cô còn viện có hả?”

Giọng nói của ông cụ Trịnh lại càng lạnh lẽo, “Cô cũng biết tôi là ông nội cô há, sao lúc ở Bạch Vân lại làm ra chuyện đấy hả?”

“Chang lẽ cô không biết là gần đây nhà họ Trịnh chúng tôi đang ở thời kỳ quan trọng để nhập vào Dương Thành sao?”

“Cả nhà các người lại dám đi vào Bạch Vân, đến ông chủ như tôi còn không vào được, việc này truyền ra, người ở Dương Thành sẽ nhìn chúng ta như thế nào hả?”

“Không tôn trọng bề trên, không biết tôn ti trật tự, bây giờ có kiếm cớ hả? Cần cô có tác dụng gì?!”
 
Chương 479


“Trịnh Tuyết Dương, tôi ra lệnh cho cô hôm nay phải đại diện cho nhà họ Trịnh đi đến tập đoàn Thiện Nhân!”

“Mặc kệ cô dùng thú đoạn gì, cho dù là ngủ cùng Thế Tử Minh, cô cũng phải lấy được mấy hạng mục về!”

“Nếu không thì! Hừ!”

Đầu dây bên kia, ngữ khí của ông cụ Trịnh vô Trên thực tế với thân phận của ông ta, loại lời nói cùng nặng nề.

này không thể nói ra được.

Nhưng lúc sáng khi Trịnh Tùng rời đi, Trịnh Chí Dụng đứng cạnh đã đề ra không ít biện pháp, tóm lại là ép buộc Trịnh Tuyết Dương phải nhận việc đại diện này.

Lúc này, vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương tràn đầy sự khó tin.

Cô hiểu rõ ông nội luôn thiên vị nhà của Trinh Chí Dung, chướng mắt nhà bọn họ, nhưng không ngờ được lại đến trình độ thế này.

Ngay lúc này Bùi Nguyên Minh vừa đi đến, cầm lấy điện thoại của Trịnh Tùng, ném một bốp lên nên đất.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một loạt tạp âm, sau đó chỉ có âm thanh tắc nghẽn. ra thái độ như nào mới đúng.

“Mẹ, bọn họ đang xi nhục chúng ta! Muốn Tuyết Dương ngủ với người ta? Đây là lời mà một người làm ông nội có thể nói với cháu gái sao?”

Nói xong, Bùi Nguyên Minh lanh lùng nhìn chăm chăm vào Trịnh Tùng: “Tôi cho chú ba giây, chú mà không cút đi, tôi sẽ đánh gãy cái cảng chó của chú!”

“Cậu. Trịnh Tùng tức đến phát điên, nhưng nghĩ đến tên Bùi Nguyên Minh thần kinh không bình thường, đánh người chả quan tâm đến gì, trong nháy måt ông ta liên sợ hãi.

Đợi đến khi Trịnh Tùng rời đi.

Cả nhà Trịnh Tuyết Dương đều nhìn chằm chằm Bùi Nguyễn Minh.

Mặc dù lúc nãy lời ông cụ nói rất khó nghe, nhưng nói không chừng đó chính là cơ hội chuyển mình của nhà họ.

Nhưng mà bây giờ, cơ hội gì cũng bị Bùi Nguyên Minh đánh mất rồi.

Trịnh Tuấn thở dài một hơi, nhìn châm chấm vào Bùi Nguyên Minh, một lát sau mới mở miệng nói: “Cậu quá xúc động rồi. . Truyện Teen Hay

“Thân là một người đàn ông, đúng là phải có dòng máu mạnh mẽ, nhưng phải suy nghĩ đến tình hình nữa, hiện tại tinh huống của nhà chúng ta, ấy N da…

Trịnh Tuấn và Thanh Linh nhìn nhau, vẻ mặt đầy sự thất vọng.

Người con rể này quả nhiên là chuyện tốt thì không làm được mà chuyện xấu thì dư thừa mà. Xem ra, biện pháp duy nhất chính là phải làm cho cậu ta rời khỏi con gái mình mới được.

Nếu như vậy, với sắc đẹp của con gái nhà mình, rất dễ dàng kiếm được chàng rể ở Dương Thành này. Trịnh Tuyết Dương nhìn Bùi Nguyên Minh, muốn nói rồi lại thôi.

Bùi Nguyên Minh bảo vệ cô như vậy, cô rất cảm động.

Nhưng mà có một câu nói không biết làm sao mà nói được đây? Người phụ nữ không cần nhất chính là sự dịu dàng của một người đàn ông không ra gì.

Nếu như người chồng này có thể tiến bộ một chút, có chút bản lĩnh, bản thân còn phải rơi vào tình trạng như thế này sao? Bùi Nguyên Minh nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Trịnh Tuyết Dương, anh cười cười nói: “Tuyết Dương, em hãy tin anh, ông cụ nhất định sẽ cầu xin em quay lại, không có em, nhà họ Trịnh không qua được cửa này đầu.” Trịnh Tuyết Dương nhíu chày mày nói: “Anh dựa vào đâu mà có tự tin như vậy? Chỉ bằng em quen biết Hạ Vân thôi sao?”

Trịnh Tuấn lại liếc mắt sang, nhìn và Bùi Nguyên Minh mà nói: “Đồ vô dụng! Cậu phá hủy đi cơ hội cuối cùng của chúng tôi!”

“Nếu như ông cụ không gọi Tuyết Dương về, tôi sẽ bắt cậu ly hôn với Tuyết Dương…” “Không sai! Tôi cũng đồng ý!”

Thanh Linh và Trịnh Tuần tâm linh tương thông. Lúc này lớn tiếng mà nói. Trong mắt bọn họ, Bùi Nguyên Minh đã phá hủy chuyện tốt của bọn họ, không thừa dịp đuổi Bui Nguyên Minh cút ra khỏi nhà họ Trịnh, chẳng phải là thiệt hại lớn sao? Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi nói: “Được, con đồng ý với bố mẹ.” Nếu như anh không nói như vậy, với tính cách của Trịnh Tuấn và Thanh Linh, tuyệt đối sẽ từ bỏ ý đồ, nếu như vậy thì thực sự là không thể yên tĩnh được.

Trịnh Tùng sửng sốt.

Trịnh Tuấn cũng sửng sốt.

Trịnh Tuyết Dương cũng ngây người ra.

Rõ ràng không ai nghĩ đến, Bùi Nguyên Minh lại có thể phát điên vào lúc này.

Thanh Linh cuống cuồng: “Bùi Nguyên Minh, cậu làm gì thế hả? Ông cụ đang cho nhà chúng ta cơ hội! Cậu thực sự muốn nhà chúng ta bị đuổi ra khỏi nhà họ Trịnh sao?”

Trịnh Tuấn muốn nói lại thôi, nhưng vấn đề là ngay cả mấy lời như vậy ông cụ cũng đã nói ra rồi, người làm ba như ông ta thực sự không biết phải tỏ ra thế nào.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom