Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 440


Đợi ông cụ Trịnh nói xong, Hạ Vân đã trực tiếp ngắt lời ông ta, nhàn nhạt nói: “Tổng giám đốc Trinh, Chuyện không nên hỏi thi đừng hỏi…

” “Trước mắt ông vẫn nên suy nghĩ kỹ những chuyện trước mắt đi, thời gian của tôi rất trân quý, cho ông nhiều nhất là năm phút để suy nghĩ “Rốt cuộc nên làm như thế nào, các người cứ bàn bạc đi, năm phút sau tôi sẽ quay lại” Hạ Vân nói xong, quay người rời đi, coi như cho nhà họ Trịnh năm phút bàn bạc với nhau.

Ông cụ Trịnh mặt mày đen thành một mảng.

Giờ khắc này, tình hình nhà họ Trịnh đã đến mức lâm vào đường cùng rồi.

Hoặc bồi thường mười nghìn tỷ cùng một mảnh đất.

Hoặc chính là đánh mất quyền sở hữu công ty gia tộc.

Bất kể là từ góc độ nào mà nói, đều là những lựa chọn vô cùng khó khăn.

Liền vào lúc này, Trịnh Thu Hằng bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Trịnh Tuyết Dương, tuy rằng tôi không biết rốt cuộc cô và tên giám đốc đó có quan hệ gì, nhưng ông có thể chống mắt nhìn nhà họ Trịnh chúng ta lâm vào bước đường cùng thế này sao?”

“Đúng đó! Trịnh Tuyết Dương, cô làm sao có thể không có lương tâm như vậy?”

“Trịnh Tuyết Dương, dây là cách mà cô nghĩ ra để giải quyết sao?”

“Tuyết Dương à, con có thể nghĩ thêm cách nào khác không?”

Ông cụ Trịnh cũng không nghĩ được cách nào khác vào lúc này, chỉ có thể ngượng ngùng nói.

Trịnh Tuyết Dương tức giận đến bật cười, mới vừa nãy còn nói có hay không có cô đều giống nhau, bây giờ lại muốn cô nghĩ cách? Lần này, Trịnh Tuyết Dương hít sâu một hơi, nói: “Ông à, không phải con không muốn ra mặt, mà là đến mặt giám đốc con còn chưa được nhìn qua bao giờ, thì làm sao có thể giúp gì cho nhà họ Trịnh đây?”

Trịnh Thu Hằng nói với giọng điệu kỳ lạ: “Trịnh Tuyết Dương, không chừng người ta nhìn trúng cô rồi, hay là cô tự tiến thân ôm bắp đùi người ta đi, nói không chừng mọi chuyện sẽ..” “Bốp..” Trịnh Thu Hằng còn chưa kịp nói xong, cái ly trong tay Bùi Nguyên Minh bị ném mạnh xuống đất, tuy rằng không phải ném lên người cô ta, nhưng lại bị ném ngay bên cạnh người cô ta.

“Trịnh Thu Hằng, có những lời không thể nói bừa ra đâu” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói.

Tuy rằng bản thân là tổng giám đốc mới của công ty đầu tư Bùi thị, nhưng vấn đề là, những lời cô ta nói thế nào cũng giống như anh và Trịnh Tuyết Dương có mối quan hệ mập mờ? Trịnh Thu Hằng giận tím mặt mày, đứng dậy chỉ vào Bùi Nguyên Minh quát lớn: “Phế vật, anh dám ngang nhiên ném vào người tôi! Tôi là người sẽ được gả vào nhà họ Bối! Nếu như anh đập trúng vào thân thể ngàn vàng của tôi, một tên phế vật bất lực như anh có đền nổi không?”

Vào lúc này, mấy người khác cùng nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, bởi vì lúc này Bùi Nguyên Minh tự dưng nhảy ra gây sự, đơn giản chính là phá hỏng chuyện của nhà họ Trịnh. Đã vào lúc nào rồi, tên con rể ở rể này lại kêu kêu quát quát, làm người ta thật muốn bóp chết anh ta! “Nói như thể cô là con dâu của nhà họ Bối rồi không bằng, đã lợi hại như vậy, hay là bảo nhà họ Bối đưa cho chúng tôi để giải quyết vấn đề này thì thế nào?”

Bùi Nguyên Minh cười như không cười nói.

Biểu cảm của Trịnh Thu Hằng đột nhiên dữ dội hơn, hiện tại cô ta chưa chân chính gả vào nhà họ Bối, làm sao có thể khiến nhà họ Bối đưa ra mười nghìn tỷ đây? Hơn nữa, cho dù là gả vào nhà họ Bối rồi, cô ta cũng không thể vì nhà họ Trịnh mà xin được nhiều tiền như vậy. Nhưng mà cô ta vẫn cứng miệng: “Đợi tôi gả vào được nhà họ Bối, đừng nói là mười nghìn tỷ, một trăm nghìn tỷ cũng không thành vấn đề!”

“Haha.” Bùi Nguyên Minh chỉ cười mà không nói.

Lại còn một trăm nghìn tỷ? Bối Thiếu Long là người như thế nào, Bùi Nguyên Minh anh còn không biết sao.

Dựa nhan sắc này mà Trịnh Thu Hằng muốn kết hôn với anh ta? Phẫu thuật lại cái mặt đi rồi nói.

Vào lúc này, xét thấy không còn cách nào ổn thỏa, sắc mặt ông cụ Trịnh càng ngày càng đen, năm phút sắp hết rồi.

Hạ Vân chậm bước vào trong, cười nhẹ nói: “Tổng giám đốc Trịnh, đã xem xét kĩ càng chưa? Hay là muốn tôi đến giúp các người giải quyết một tay?”

Ông cụ Trịnh sắc mặt rối rắm, chỉ là một lúc sau thở dài một hơi, sắc mặt khó coi nói: “Được, tôi đáp ứng điều kiện của các người.”
 
Chương 441


Cho dù điều kiện mà Hạ Vân đưa ra làm người ta khó mà tiếp nhận được, nhưng mà điều kiện thế này ít nhất cũng có thể cho nhà họ Trịnh chút cơ hội để thở.

Hơn nữa còn có sự hậu thuẫn phía sau của công ty đầu tư Bùi Thị, về sau nhà họ Trịnh ở Dương Thành cũng coi như tiền đồ vô lượng.

Còn về chuyện lấy lại cổ phần sẽ nghĩ cách sau, hiện tại phải qua được cửa ải trước mặt mới nói đếni việc khác sau.

Nhưng khi nghe thấy lời đáp ứng của ông cụ Trịnh.

Những người của nhà họ Trịnh đều cuống lên. “Ông ơi, cái này không thể đáp ứng được đâu!”

“Đúng đó! Nếu như đồng ý rồi, về sau người của nhà họ Trịnh chúng ta không có tiếng nói trọng công ty của nhà họ Trịnh nữa!”

“Ông à!”

“Hay là chúng ta nghĩ cách khác đi!”

Vào giây phút này, mọi người trọng nhà họ Trịnh đều nhao nhao lên tiếng, từng người đều là vô cùng lo lắng.

Có công ty đầu tư Bùi thị làm chủ tuy rằng có lợi cho sự phát triển của công ty nhà họ Trịnh, nhưng nếu không có 51% cổ phần, thì sẽ tương đương với việc sau này cả nhà họ Trịnh sẽ làm việc cho Bùi thị.

“Đủ rồi, đều im miệng cho tôi!”

Ông cụ Trịnh đứng dậy, nhìn quét qua một loạt mọi người, phẫn nội nói: “Sự việc đã xảy ra nông nỗi này, nói những lời kia còn có ích gì?”

Nhìn thấy ông cụ Trịnh tức giận, những người nhà họ Trịnh tức khắc im bặt, nhưng trên thực tế mà nói thì đối với đại đa số bọn họ mà nói thì họ không bị tổn thất lớn, mà còn chiếm được không ít chỗ tốt.

Cuối cùng thì nhà họ Trịnh về sau 80% là của Trịnh Chí Dụng, bọn họ chỉ không muốn bị trục xuất, làm gì có chuyện không phải kiếm tiền? Thậm chí nếu có công ty đầu tư Bùi Thị khống chế sau này, còn không lo có cơ hội kiếm tiền sao? Chỉ là đối với câu nói vừa rồi, họ sẽ càng cảm thấy bản thân rất có tự hào cùng cảm giác trách nhiệm với gia tộc thôi.

Nhìn thấy cảnh tượng này đúng như dự đoán của giám đốc, Hạ Vân khẽ cười, vỗ tay, nhân viên liền giao văn kiện pháp lý đã chuẩn bị xong.

Ông cụ Trịnh tuy rằng đau lòng đến khóe mắt cũng run rẩy, nhưng bây giờ nghiến răng mà ký tên lên giấy tờ.

Vào khoảnh khắc đó, toàn bộ quyền sở hữu của công ty nhà họ Trịnh đều biến thành quyền kiểm soát của công ty đầu tư Bùi thị rồi.

Nhìn thấy cản này, Hạ Vân mìm cười gọi cho công ty tài chính, nửa tiếng sau, Ba nghìn năm trăm tỷ đồng được chuyển vào tài khoản của nhà họ Trịnh.

Hạ Vân đã rời đi.

Nhưng toàn bộ người nhà họ Trịnh vẫn quây quần lại bên nhau.

Ông cụ Trịnh nhìn ba nghìn năm trăm tỷ trong tài khoản, mắc mặt không ngừng biến hóa.

Ba nghìn năm trăm tỷ! ih Tất Không ngờ đến dùng phương phap nay đã Vao tay Trịnh Chí Dụng lúc này lại tự đắc mà đứng lên đi đến trước màn hình máy tính, tự tin ngạo mạn mà nói: “Ông ơi, có ba nghìn năm trăm tỷ này, chúng ta có thể chính thức tiến vào Dương Thành rồi, hơn nữa ngoài chuyện này ra, cơ nghiệp nhà họ Trịnh chúng ta vẫn được giữ lại này chưa chắc không phải chuyện tốt.

“Chính cái gọi là phong thuỷ thay phiên tới, năm nay đến nhà ta!”

“Hiện tại xem ra nhà họ Trịnh chúng ta ăn lỗ nặng, khác gì vứt bỏ công ty đầu!”

“Nhưng tương lai về sau, chỉ cần chúng ta cùng nỗ lực, nói không chừng mấy năm sau quyền lực cổ phần đều quay về” Nghe được lời của Trịnh Chí Dụng, ông cụ Trịnh thở dài một hơi, bây giwof cũng chỉ có thể sắp xếp như vậy cho mình thôi.

Đối với những điều nên như vậy, ngày sau sẽ ra sao, đây là việc mà ai cũng không biết trước được.

“Được rồi, việc này đã giải quyết xong rồi, thì thường lượng những chuyện khác đi thôi.” Ông cụ Trịnh cũng coi như là nhân vật lợi hại, rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh.

Mất đi quyền sở hữu công ty như việc ván đã đóng thuyền rồi, bây giờ có muốn giãy giụa cùng vô ích.

“Nếu bây giờ chúng ta đã nhận ba nghìn năm trăm tỷ tài trợ rồi, vậy là có thể đến Dương Thành rồi, bắt tay vào hợp với nhà họ Bối.

“Nhưng mà, chúng ta vẫn có quan hệ với cơ nghiệp ở bên này, nên chúng ta không có khả năng dời cả gia tộc đến đó, mọi người vẫn nên bàn bạc lại xem ai có thể đến Dương Thành, còn ai sẽ ở lại đây đi?”

Đây là chuyện can thíet phải quyet có thể đến Dương Thành, chắc chắn phải là người quan trọng nhất của nhà họ Trịnh.

Mà người ở lại đây chỉ là những người không quan trọng.

Trịnh Chí Dụng phát ra một tiếng cười, nói: “Ai có thể đi thì tôi không biết, nhưng mà có một người đã được định sẵn là không thể đi rồi?”

Nói xong, anh ta nhìn Bùi Nguyên Minh một cách mia mai
 
Chương 442


Ông cụ Trịnh cũng xì một tiếng cười, không hề do dự nói: “Người con rể ở rể này đương nhiên không có tư cách, đi tỉnh thành là chuyện vô cùng quan trọng, khi nào thì tới lượt cậu ta đi?”

“Nhưng mà chú ba chắc chắn là muốn đi, Tuyết Dương chắc hẳn cũng muốn đi? Bùi Nguyên Minh, tôi thật cảm thấy đau lòng cho anh, cả nhà vợ anh đều muốn đi Dương Thành, để lại một mình anh cô độc ở thành phố Hải Dương này, anh sẽ không bị đói chết chứ?”

Trịnh Chí Dụng dùng giọng điệu vô cùng chế giễu với Bùi Nguyên Minh mà nói Nhìn thấy vẻ mặt dương dương đắc ý của Trịnh Chí Dụng, Bùi Nguyên Minh không nói một lời.

Tên ngu ngốc này căn bản không hiểu được, chỉ cần anh muốn, lúc nào cũng có thể khuấy đảo Dương Thành.

Chỉ là lần này Trịnh Tuyết Dương vẫn chưa mở lời thì Trịnh Thu Hằng đột nhiên đứng lên nói to: “Không được! Bùi Nguyên Minh bắt buộc phải đi Dương Thành!”

Một đám người nhà họ Trịnh đều vẻ mặt kinh ngạc liếc mắt nhìn Trịnh Thu Hằng một cái, đầu cô ta hư rồi à? Tự nhiên đứng ra nói giúp Bùi Nguyên Minh.

Trịnh Thu Hằng lúc này cũng không che giấu mục đích của mình nữa, lạnh lùng nói: “Nếu như Trịnh Tuyết Dương muốn đi Dương Thành, tên phế vật này cũng nhất định phải đi, hơn nữa phải công bố cho mọi người biết, chồng của cô ta tới ở rể” Hiển nhiên, Trịnh Thu Hằng là sợ Bối Thiếu Long coi trọng Trịnh Tuyết Dương, cô ta sẽ mất đi cơ hội gả vào nhà họ Bối, cho nên cô ta bằng mọi gái phải để cho Bùi Nguyên Minh cùng đi.

Ông cụ Trịnh vốn dĩ ủng hộ ý kiến của Trịnh Chí Dụng, bây giờ lại nghe những đề xuất Trịnh Thu Hằng. giờ mới phản ứng lại được, nhìn Bùi Nguyên Minh xong, cười tủm tỉm nói: “Nói có lý, tên phế vật này cũng có giá của một tên phế vật, đem nó theo đi.” “Nhưng mà người Nhà họ Trịnh chúng ta nhất định phải ngồi khoang hạng nhất, cái tên phế vật này thì bố thí cho hắn cái khoang phổ thông là được rồi!”

nghe được lời này người nhà họ Trịnh không nhịn được mà cười ầm lên.

Có người lại cười nói: “Ông ơi, ông ngày thật là tâm địa thiện lương, cái tên phết vật này khẳng định đời này chưa ngồi qua máy bay đâu!”

“Có người ấy mà, cả đời cũng không được ngồi qua máy bay mấy lần, khó khăn lắm mới được ngồi hạng phổ thông thì phải chụp mấy trăm bức ảnh, phát trên Facebook nửa năm!”

“Haha, người mà các người nói tuyệt đối không phải Bùi Nguyên Minh đâu nhỏ! Anh ta dùng cái điện thoại cũ ba triệu cả ba năm trời cơ, nhưng không có cái chức năng chụp ảnh này.” “Hahaha…

.” Một đám người nhà họ Trình xúm vào cười lớn, ở trên người Bùi Nguyên Minh bọn có mới thể tìm lại tôn nghiêm.

Cứ như thế họ không phải những người vừa mất đi quyền sở hữu công ty của gia tộc, mà cứ như những người chiến thắng trong cuộc sống vậy.

Trịnh Chí Dụng tuy rằng có chút không thoải mái, nhưng mà Trịnh Thu Hằng nói cũng không sai. Ngộ nhỡ mà Bùi Nguyên Minh không đi Dương Thanh, ngược lại để Trịnh Tuyết Dương tìm đượC CƠ hội gả vào nhà giàu thì thật phiền phức rồi.

Nghĩ đến đây, anh ta dùng ánh mắt châm chọc nhìn Bùi Nguyên Minh: “Xem ra người ngu ngốc cũng có phúc của người ngu ngốc.” “Tôi biết.” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt gật đầu: “Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, nhưng ngu xuẩn thì không” “Mày…

” Trịnh Chí Dụng muốn phát hỏa, nhưng lại không biết phải nói gì.

Bùi Nguyên Minh cũng không chỉ họ điểm tên ai, anh ta mà nhảy ra nói lại lúc này, chẳng phải tự nhận mình ngu xuẩn hay sao? Hít vào một hơi, Trịnh Chí Dụng bình tĩnh lại một chút.

Đợi khi đến Dương Thành rồi, anh ta còn rất nhiều thời gian để xử lý tên phế vật này.

Chuyện mà anh ta phải làm lúc này, chính là mau chóng tìm hiểu tình hình bên Dương Thành để làm quen một chút, không đợi đến lúc sang bên đó lại mờ mịt không biết gì.

Mấy ngày sau đó, nhà họ Trịnh chuẩn bị rời đi, trọng tài khoản có ba nghìn năm trăm tỷ tài trợ, không cần phải bán tài sản nào đi nữa, chuyện nhà họ Trình phải làm thật ra cũng không nhiều lắm.

Đến cuối cùng, nhà họ Trịnh có gồm nhóm năm mươi người đi rời đến Dương Thành phát triển.

Một nhà của Trịnh Chí Dụng thì không cần phải nói, một nhà Trịnh Tuyết Dương cũng tính vào số người đi đến Dương Thành.

Ông cụ Trịnh còn để thư ký của mình đến Dương Thành thuê một căn nhà cho cả nhà họ Trịnh tạm thời sử dụng.

Xét cho cùng, Dương Thành là một nơi lớn, giá nhà ở đó gấp hơn mười lần thành phố Hải Dương, cho dù nhà họ Trịnh có nhiều tiền cũng không thể mua được vài căn nếu muốn mua nhà, vì vậy hiện tại họ chỉ có thể thuê nhà.

Đồng thời, công ty đầu tư Bùi thị thành lập thêm chi nhánh cũng đang được đẩy mạnh đầu vào đẩy.

Vì Bùi Nguyên Minh lần này đem tâm tình hiếu thắng quay về, nên không có ý làm ầm ĩ lên, mà là chuẩn bị ở giai đoạn đầu thành lập một công ty đầu tư, chỉ là lần này sẽ không gọi là công ty đầu đầu tư Bùi thị nữa, mà đặt là công ty Thiện Nhân.
 
Chương 443


Sân bay Dương Thành ngày này đông nghịt người, đa số là các đại gia đình, doanh nghiệp lớn cử người quan trọng đến nơi này.

Ngoài ra còn có một số chiến sĩ đặc chủng đi tuần tra ở một số chốt quan trọng của địa bàn, ngăn mọi chuyện phát sinh có thể xảy ra.

Bởi vì nửa tháng gần đây có tin đồn rằng một nhân vật có tiếng từng trị vì Dương Thành ba năm trước đã quay trở lại! Giới thượng lưu của Dương Thành đã sớm biết chuyện này, giờ phút này, không biết có bao nhiêu người đang chờ ở đây, muốn nhìn thấy bộ mặt thật của nhân vật khét tiếng kia.

Nhiều hành khách vừa xuống máy bay đã rất tò mò khi nhìn thấy cảnh tượng này, sau khi dò hỏi mới biết hôm nay sẽ có một ông lớn xuất hiện.

Nhân vật to lớn huyền thoại này nghe nói là đã làm mưa làm gió ở Dương Thành cách đây 3 năm, tuy nhiên không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, anh ta đang ở cái thời huy hoàng nhất thì lại đột ngột biến mất.

Có tin đồn rằng anh ta đã chết, cũng có tin đồn rằng đã bị chính gia đình của mình âm mưu giết hại, và có tin đồn rằng anh ta đã đắc tội một nhân vật lớn Yến Kinh và phải sống ở ẩn, tu lại cách đối nhân xử thế. Tóm lại, có nhiều phiên bản và truyền thuyết khác nhau.

Ngoài ra, vị đại gia này hồi đó rất kiệm lời và hiểm khi lộ diện, nên ngay cả trong giới thượng lưu của Dương Thành cũng chỉ có vài người mới được nhìn ra bộ mặt thật của anh ta.

Nhưng có rất nhiều truyền thuyết rất bí ẩn về anh Cái gì mà haibanh tay trắng làm nên sự nghiệp.

Một người đã gây dựng nên tập đoàn kinh doanh nghìn tỷ. Chỉ cần dậm chân một cái lên tài chính của Dương Thành, thì đảm bảo rằng toàn bộ sẽ phải đóng cửa…

Và rất nhiều cô gái xinh đẹp nhà giàu chưa chồng đều mong chờ anh ta, đây chính là chồng quốc dân trong tâm trí của họ, không biết chính mình có cơ hội lấy người đàn ông như vậy không.

Lúc này, trong lối đi VIP của sân bay, đại nhà họ Trịnh xách túi lớn nhỏ đi ra. Ngay cả khi đã quen với cuộc sống của một bậc thầy ở thành phố Hải Dương, thế nhưng khi ông cụ Trịnh dẫn đầu bước ra, vẻ mặt của ông ta vẫn mang một sắc thái biểu cảm.

Dương Thành! Thành phố Đà Nẵng không biết bao nhiêu gia đình và bao nhiêu công ty muốn đặt chân đến đây. Chỉ khi đứng vững ở một nơi tại đây, vậy mới có thể nói rằng mình chính là một người bề trên.

Không biết có bao nhiêu dòng họ, vất vả mấy đời cũng không cách nào bước nửa bước vào Dương Thành. Tuy nhiên, với tư cách của một dòng họ đứng thứ hai ở thành phố Hải Dương thì nhà họ Trịnh đã có thể đặt chân thành công đến Dương Thành, đó chính là một kỳ tích. ta. Nhin vào đàm đồng xung quanh lúc này, vấn cÓ rất nhiều người rõ ràng là những nhân vật to lớn đang chờ đợi với vẻ mặt lo lắng.

Ông cụ trịnh dẫn đầu không nhịn được trong tiềm thức nói: “Những người này đều tới đón chúng ta, đúng không?”

Trịnh Chí Dụng nhìn xung quanh, vừa phấn khích vừa mơ tưởng, nói: “Những người này vừa nhìn đã biết là nhà quê. Xem ra nghe nói nhà họ Trịnh chúng ta đến đây, liền tới đây nịnh bợ rồi tầng bốc chúng ta hả…

” “Câm miệng! Đừng nói bậy! Đây là Dương Thành, không phải thành phố Hải Dương. Nó lung tung ở nơi này cũng có thể gặp rắc rối bất cứ lúc nào!”

“Mày muốn tự tìm cái chết thì cũng tao mặc kệ, nhưng mày đừng có làm hại cả tao!”

Trước khi đến Hải Dương, Trịnh Tuấn không hề có cảm giác sự hiện diện ở đây, khi tới Dương Thành thì khí thế không giống như trước.

Dù sao ông ta đã sống ở Dương Thành hơn mười năm, đối với Dương Thành rất quen thuộc, lúc này ông ta khẽ mắng với Trịnh Chí Dụng, vẻ mặt Trịnh Chí Dụng vốn vẫn luôn kiêu ngạo cũng biến thành mặt đen: “Chú ba sao vậy? Cháu chỉ đùa vài câu thôi, sao lại làm ra vẻ nghiêm trọng như vậy?”

Trịnh Chí Dụng cười chế nhạo, gia đình nào cũng giống nhau, từ bố vợ đến con rể, cả ngày chả làm được gì, lại còn làm bộ làm tịch.

Trịnh Tuấn cười lạnh, nói: “Nói đùa? Tao hiểu được mày thiếu hiểu biết, cho nên ta sẽ giải thích cho ngươi. Mày nhìn cho kỹ!”

“Đó là nhà họ Nạp, đó là nhà họ Vân, đó là nhà họ Trương…

” “Có thể nói, ngoài nhà họ Bùi, hơn một phần ba doanh nghiệp dòng họ hạng nhất và hạng hai ở Dương Thành đều xuất hiện ở đây.”

“Mày cho rằng nhà họ Trịnh tư cách gì đùa giỡn trong trường hợp này?”

“Mau tới bên cạnh đi, e rằng tình thế này sẽ có nhân vật tiếng tăm tới đây! Chúng ta không thể cản đường!”

Trịnh Quân trông có vẻ lo lắng. Ở Dương Thành có quá nhiều người có tiếng, theo truyền thuyết, một viên gạch trên đường phố có thể giết chết một triệu phú, ở nơi này, không có gì sai nếu thấp kém và thận trọng.

“Một người có tiếng có thể để cho nhiều dòng họ cùng nhau đến chào hỏi?”

Ông cụ Trịnh ánh mắt nóng rực: “Không biết Nhà họ Trịnh chúng ta có cơ hội gặp mặt anh ta không.
 
Chương 444


Trịnh Tuấn suy nghĩ một chút rồi nói: “Ba à, tối nay là lần đầu tiên nhà họ Trịnh đến Dương Thành, nhà họ Bối đã sắp xếp một bữa tối để chiêu đãi chúng ta, nghe nói cũng đã mời rất nhiều nhân vật có máu mặt đến đấy.” “Nếu không thì chúng ta sao không gửi thư mời cho anh ta nhỉ? Chúng ta cũng cùng đi ra khỏi lối đi VIP ở sân bay, coi như là duyên phận, nói không chừng có thể hẹn gặp?”

“Cứ thử xem sao” Ông cụ Trịnh có vẻ hào hứng Nếu có thể hẹn gặp được một người như vậy tham gia bữa tiệc chào mừng của nhà họ Trịnh, thì nhà họ Trịnh nhất định sẽ cao ngạo mà bước đến Dương Thành! Điều này sẽ nâng cao vị thế của nhà họ Trịnh tại Dương Thành trong tương lai.

Ở đám người phía sau, Trịnh Tuyết Dương không để ý phía trước nhốn nháo, thay vào đó liếc mắt nhìn phía sau có chút lo lắng, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con muốn quay lại phía sau xem một chút, Bùi Nguyên Minh còn chưa đi ra…



“Nhìn cái gì?”

Thanh Linh trừng mắt: “Hôm nay là ngày trọng đại của nhà họ Trịnh, cái đồ vô dụng đó tốt nhất là đừng xuất hiện!”

“Nhắc mới nhớ, tất cả việc này đều do con chó cái Trịnh Thu Hằng. Có lẽ tối nay người thừa kế nhà họ Bối sẽ đến. Con chó cái đó sợ con cướp mất ánh đèn sân khấu của cô ta, cho nên gọi Bùi Nguyên Minh nhất định phải tới. Mẹ thật sự muốn xé nát miệng cô ta!”

Thanh Linh hùng hổ nói.Tuyết vậy cũng không sai, con cũng đã kết hôn rồi, làm sao có thể phá hỏng việc tốt của cô ấy?”

“Con…

con kết hôn rồi thì cũng có thể ly hôn! Nếu không phải vì sự không công bằng của ông nội, lần này có lẽ không phải con đã gả vào một gia đình giàu có sao..” Thanh Linh nói về điều này, suýt nữa ngất đi vì tức giận.

“Bây giờ con còn muốn nhìn thấy cái tên kia, mẹ thật sự, thật sự là…

” “Được rồi mẹ, hôm nay con sẽ đi cùng là mẹ là tốt chứ gì. Anh ấy lớn như vậy sẽ không bị lạc đâu. Lát nữa con sẽ gửi địa chỉ cho anh ấy là được. Trịnh Tuyết Dượng thực sự là hết cách, mặc dù cô có chút lo lắng cho Bùi Nguyên Minh, nhưng chỉ có thể làm được như vậy thôi.

Cùng lúc này.

Bùi Nguyên Minh trở về, sắc mặt hiện ra một chút than thở.

Từng là cậu cả của nhà họ Bùi ở thành phố Đà Nẵng và là người thừa kế duy nhất đã được định sẵn của nhà họ Bùi.

Từ khi bắt đầu học đại học, anh đã đứng sau kiểm soát một phần ngành công nghiệp của nhà họ Bùi, thậm chí còn làm lại từ đầu để gây dựng nên tập đoàn trị giá hàng trăm tỷ.

Thậm chí dưới tay anh còn tập hợp nhiều người có năng lực, muốn cho nhà họ Bùi đi lên một cách mạnh mẽ, anh đã làm đủ thứ, để họ có cơ hội thống trị lãnh thổ Việt Nam và trở thành dòng họ đứng đầu Việt Nam.

Thật đáng tiếc, mới phạm phải một quy tắc.

Khi anh vừa tốt nghiệp, thời điểm chuẩn bị phát triển sự nghiệp, thì nội bộ nhà họ Bùi đã bắt đầu tranh giành quyền lực. Người nhà họ Bùi đã nhiều năm chuẩn bị đưa nhà họ Bùi trở lại huy hoàng, dùng một chân đá Bùi Nguyên Minh ra khoi nha họ Bui.

Nếu không phải bản thân Bùi Nguyên Minh có mấy người chống lưng, để anh kịp thời thoát khỏi Dương Thành, không thì e rằng đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Ở thành phố Hải Dương, trở thành con rể vô dụng chỉ là một lựa chọn bất lực. Thế nhưng, bản thân anh cũng không muốn ở đây, làm rể ba năm ở đây, anh lại có thể yêu Trịnh Tuyết Dương một cách vô cớ như vậy.

Ban đầu, Bùi Nguyên Minh nghĩ rằng mình sẽ sống một cuộc sống yên bình ở thành phố Hải Dương.

Đáng tiếc cây muốn lặng mà gió lại tiếp tục, nhà họ Bùi đã ba năm im hơi lặng tiếng, dù sau khi xóa sạch hoàn toàn dấu vết của anh khỏi nhà họ Bùi, họ lại một lần nữa chọn cách ra tay với anh.

Từ khoản vay của Bùi Nguyên Giáp, đến món quà của công ty đầu tư Bùi thị, lại đến Bùi Lệ Trân, Giang Thần…

từng bước, từng chút một…

nhà họ Bùi, nghĩ mọi cách dồn ép anh một lần nữa trở về Dương Thành.

Rắc rối nhất là nhà họ Trịnh cũng đến Dương Thành.

Bất kể đây là sắp đặt của nhà họ Bùi hay là vô tình, thì đây là điều Bùi Nguyên Minh cần phải chú ý.

Anh có thể không chú ý đến gia đình họ Trịnh, nhưng Trịnh Tuyết Dương, anh không thể không quan tâm.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Bùi Nguyên Minh vô cùng phức tạp.
 
Chương 445


Khi trở về Dương Thành, anh đương nhiên không thể đi hạng phổ thông, mà bao cả chuyến bay.

Không biết gia đình Bùi Thị có kiểm tra lại không, tin tức về sự trở lại của anh đã bị rò rỉ qua một số nguồn tin bí mật. Thật ra bên ngoài đã có khá nhiều người đợi anh rồi.

Lúc này, Bùi Nguyên Minh cũng không vội vàng chạy ra ngoài ngay, mà quay qua hỏi cô thư ký: “Thư ký Vân, cô kiểm tra chuyện đó chưa?”

Mấy ngày trước Thư ký Vân đã đến Dương Thành để thu xếp mọi việc. Lúc này, cô khẽ nhíu mày: “Tổng giám đốc, nơi ở của anh là điều tối mật mà chỉ có anh và tôi biết. Ai đã tiết lộ thông tin này thì thật sự là tôi không biết ạ.” “Tuy nhiên, ngay khi anh vừa xuống máy bay, cô Diễm Lan đã gửi cho tôi một tin nhắn” “Cô ta nói gì” Bùi Nguyên Minh khựng người lại.

Bùi Diễm Lan là con gái nuôi của nhà họ Bùi, nhưng địa vị của cô ấy trong nhà họ Bùi không hề tầm thường chút nào, năm đó chính cô ấy đã giúp sức chia sẻ mọi chuyện.

“Cô ấy nói, cô ấy đã trở lại ạ.” Thư ký Vân ngập ngừng nói.

“Thật thú vị, hãy sắp xếp thời gian để chúng tôi gặp nhau đi, tôi rất tò mò đấy, người chị tốt của tôi đã chuẩn bị món quà gì cho tôi.” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.

Thư ký Vân gật đầu, ghi lại nội dung công việc, sau đó có nói: Chuyện của tập đoàn Thiện inan da chuẩn bị xong. Lần này, theo như giao phó của tổng giám đốc, chúng tôi sẽ hành động một cách kín đáo và sử dụng những khoản tiền bí mật nhất, nhưng tôi nghĩ gia đình Bùi Thị ở bên cạnh tổng giám đốc như thế, thì họ cũng nên biết về mối quan hệ giữa Tập đoàn Thiện Nhân và tổng giám đốc.” Không sao đầu, không cần giấu diếm bọn họ làm gì cả, có một mục tiêu cho họ, sẽ khiến họ đêm đến có thể ngủ ngon được rồi.” Bùi Nguyên Minh gật đầu.

“Hơn nữa, tôi nghe nói hôm nay nhà họ Bối chuẩn bị bữa tối chào mừng cho nhà họ Trịnh ở khách sạn Wilsonilson. Người của nhà họ Trịnh vừa mới cho người đến mời tổng giám đốc tham gia buổi ăn tối đó ạ.” Thư ký Vân nói với vẻ khó tin.

Nhà họ Trịnh thực sự là rất buồn cười, người ta là ai còn không biết, vậy gửi thư mời làm cái gì? Đó đúng là một trò hề.

Bùi Nguyên Minh hỏi: “Mấy giờ vậy?”

“Dạ là tám giờ tối nay” “Được rồi, nói với nhà họ Trịnh rằng tối nay tôi sẽ dự tiệc” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.

Điện thoại của anh vừa rung lên, đó là tin nhắn của Trịnh Tuyết Dương nói rằng cô sẽ đi dự tiệc tối nay.

Dường như hai điều không hề mâu thuẫn chút nào.

Khách sạn Wilson ở Dương Thành.

Là một địa chỉ mới nổi ở Dương Thành, tuy không lâu bằng khách sạn Dương Thành nhưng nó sang trọng hơn.

Bữa tối chào mừng ngày đầu tiên chuyển thăm Dương Thành của nhà họ Trịnh đã được tổ chức tại đây.Sau khi leo lên nhánh cao của gia đình họ Bối, Nhà họ Trịnh từ hạng hai đã bước vào thế giới kinh doanh bậc nhất của Dương Thành.

Xét từ mọi góc độ, thì đây thật sự là một điều truyền được cảm hứng.

Một số gia đình hạng hai và hạng ba ở Dương Thành cũng đến để dự bữa tối chào mừng.

Nhiều gia đình không biết rõ về gia đình họ Trịnh, nhưng có người nói rằng gia đình này có các dự án hợp tác với nhà họ Bùi và nhà họ Nạp Lan. Thậm chí gia đình họ Bối đã trở thành người chống lưng lớn, điều đó khiến nhiều thế lực địa phương ở Dương Thành khá ngạc nhiên.

Nói chung, để có thể hợp tác với bất cứ thế lực nào trong số đó đã là tuyệt vời lắm rồi, nhưng còn tuyệt hơn nữa khi hợp tác cùng một lúc với gia đình Bùi Thị, nhà họ Nạp Lan và nhà họ Bối.

Chuyện gì đã xảy ra với nhà họ Trịnh vậy.

Trong buổi tiệc náo nhiệt, khung cảnh trở nên ồn ào phấn khích.

Gia đình họ Bối, mặc dù con trai cả không đến, nhưng một người con khác của nhà họ Bối cũng đã đến.

Là Bối Hoàng Triết.

Lúc này, Bối Hoàng Triết tay cầm ly rượu, trên mặt nở nụ cười nói: “Chúc mừng ông cụ Trịnh. Có thể bước vào giới doanh nhân Dương Thành quả là chuyện tốt hiếm có…

” “Đồng thời, cũng chúc cho dự án hợp tác được thuận lợi, và sẽ có mối quan hệ tốt đẹp hơn nữa với Tân Cẩm trong tương lai nhé…

” Lúc nói chuyện, mắt của Bối Hoàng Triết như sáng rực lên.

Phụ nữ nhà họ Trịnh thật sự quá đẹp, đặc biệt là Trịnh Tuyết Dương kia, quả thực chính là nữ thần, cũng không biết minh có cơ hội có được hay không. Còn có em gái của cô là Trịnh Khánh Vân, cũng là một người đẹp tuyệt trần, thật quá nổi bật mà!
 
Chương 446


Vốn dĩ, Bối Hoàng Triết không có chút hứng thú nào với việc tổ chức bữa tiệc khó giải thích này cả. Nếu không phải ông nội ép buộc cái nhiệm vụ này, anh sẽ không tới đâu. Nhưng đến lúc này, thì anh cảm thấy mình đã đúng.

Một người như Bối Hoàng Triết là một thợ săn thực thụ. Lúc này, mặc dù anh ta rất có cảm tình với Trịnh Tuyết Dương và Khánh Vân, nhưng anh ta thể cư xử như một người đàn ông thô tục được, mà phải lịch sự. Lúc này, Bối Hoàng Triết nâng ly với Trịnh Tuyết Dương, mặt đỏ bừng, nói: “Ông cụ Trịnh à, hôm nay, Bối Hoàng Triết thay mặt cho nhà họ Bối chúc mừng nhà họ Trịnh nhé!”

“Họ Trịnh là gia đình có quyền thế, nay đã đến với giới kinh doanh Dương Thành chúng ta như vậy, tương lai chúng ta sẽ là trở thành những gia đình có tiếng nói ở thành phố Dương Thành này rồi. Nào, tôi xin chúc ông cụ Trịnh đây một ly nhé” Ông cụ Trịnh vui mừng đến mức hai tay run rẩy.

Đây là gia đình họ Bối cơ mà! Gia đình họ Bối không chỉ tổ chức bữa tối chào mừng này cho nhà họ Trịnh mà còn đích thân nâng ly mời rượu, đây thật là một việc khó mà tưởng tượng được “Cậu Bối Hoàng Triết quá lời rồi. Nhà họ Trịnh chúng tôi sau này sẽ phải nhờ vả nhà họ Bối nhiều!”

Ông cụ Trịnh mặt đỏ bừng nói.

Bối Hoàng Triết bình tĩnh liếc nhìn Trịnh Tuyết Dương một cái, sau đó cười nói: “Nhắc mới nhớ, Bối Hoàng Triết tôi đây vẫn chưa kết hôn, không biết có cơ hội trở thành người nhà họ Trịnh hay không nhỉ?”

Lời này nói ra, tất thảy mọi người có mặt đều tỏ vẻ rất đỗi ngạc nhiên, Bối Hoàng Triết trong gia đình họ Bối tuy không có vị trí cao, cũng không phải người sẽ được thừa kế gia sản lớn nhất sau này, nhưng dù sao anh ta cũng là người của gia đình họ Bối.

Bình thường, biết bao thiên kim nhà giàu khác đều muốn được anh ta để mắt tới.

Không ngờ hôm nay anh ta lại chủ động nhắc tới vấn đề này như vậy.

Ông cụ Trịnh cười đến nỗi híp cả mắt nói: “Lúc trước tôi có nghe ông ba nhà tôi nói qua, người nhà họ Bối nguyện ý cùng nhà họ Trịnh kết thân, xem ra người của gia đình họ Bối đó chính là cậu Bối Hoàng Triết đây rồi nhỉ?”

Nói xong, ánh mắt ông cụ Trịnh sáng lên.

Ông ta thực ra chỉ coi trọng Bối Thiếu Long mà thôi, Bối Hoàng Triết không phải là người thừa kế, nên ông cụ Trịnh thật sự không thích anh ta.

Nhưng dù sao nhà họ Trịnh cũng chỉ còn lại một mình Trịnh Thu Hằng là độc thân, cũng không thể tùy tiện gả đi như thế được.

Bối Hoàng Triết mỉm cười nói: “Thì ra có chuyện này? Nói như vậy, người đó hẳn là không phải tôi rồi, nói không chừng lại là anh hai của tôi muốn cùng nhà họ Trịnh làm thông gia cũng nên đấy.” “Trước đây tôi vẫn không thể nào hiểu được, nhưng sau khi nhìn thấy cô Tuyết Dương đây, thì tôi cũng đã hiểu ra rồi.” Lúc này, ánh mắt Bối Hoàng Triết trở nên hung hăng: “Tôi không biết cô Tuyết Dương đã kết hôn hay chưa. Nhưng khi vừa nhìn thấy, tôi đã cảm giác yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên vậy đó…

” Trịnh Tuyết Dương không ngờ chuyện này lại xảy ra với cô, sắc mặt của cô lúc này có chút thay đổi, cô đang chuẩn bị nói gì đó.

Ở bên cạnh, Trịnh Chí Dụng đã bước tới, anh ta cười nói: “Anh Bối Hoàng Triết à, tôi sợ anh sẽ phải thất vọng đấy. Em họ Trịnh Tuyết Dương này của tôi không chỉ đã kết hôn, mà còn có người chồng đi ở rể đấy.” “Thì ra là vậy” Bối Hoàng Triết cười cười, không nói gì nữa.

Nhìn thấy sự thay đổi sắc mặt của anh ta, Trịnh Chí Dụng lặng lẽ mỉm cười với Trịnh Tuyết Dương. Người phụ nữ rẻ tiền này cho rằng dựa vào một chút nhan sắc đó thì có thể leo lên cành cao của gia đình họ Bối sao, nghĩ sao vậy chứ? Giờ phút này, Trịnh Thu Hằng lại thể hiện vẻ mặt đắc ý, tự hào.

Vừa rồi rõ ràng cô ta nghe thấy Bối Hoàng Triề nói nhà họ Bối muốn cùng nhà họ Trịnh kết thông gia, quả nhiên người đó là Bối Thiếu Long.

Đợi đến khi được gả vào gia đình họ Bối, cô ta chính là mợ cả của nhà họ Bối rồi! Sau này, cả nhà họ Trịnh đều sẽ phải dựa vào cô ta.

Mà Trịnh Tuyết Dương kia, thì ngoan ngoãn mà làm việc cả đời cho nhà họ Trịnh đi.

Mà chuyện này cùng lắm cũng chỉ là một chuyện nhỏ bình thường ở bữa ăn tối nay mà thôi, vì mọi người đều đã biết mối quan hệ giữa nhà họ Trịnh và nhà họ Bối rồi.

Thực ra hai nhà này luôn muốn kết thân với nhau, hơn nữa rất có thể là Bối Thiếu Long sẽ tự mình quyết định việc kết hôn cũng nên.

Nếu như vậy, nhà họ Trịnh sau này có thể sẽ tiến vào được vị thế cấp cao nhất ở Dương Thành này rồi.

Rất nhiều vị khách khác lúc này đều chủ động tới nói chuyện với ông cụ Trịnh, điều bọn họ nói tới nhiều nhất chính là sự việc phát sinh hôm nay.

“Ông cụ Trịnh à, ông có biết chuyện lớn gì đã xảy ra hôm nay không? Nhà họ Trịnh các ông cũng thật là may mắn quá rồi…”
 
Chương 447


“Đúng vậy! Nghe nói một nhân vật vô cùng lớn đã đến Dương Thành, hơn nữa buổi chiều người đó sẽ đến sân bay. Nhà họ Trịnh của cậu thật may mắn, nói không chừng không lâu nữa có thể qua lại cùng nhân vật lớn này!”

“Nghe nói những người thừa kế của các gia tộc hạng nhất như nhà họ Nạp Lan, nhà họ Vân đều đến sân bay rồi, chuẩn bị gặp nhân vật lớn này, nhưng đáng tiếc là họ không đủ tư cách!”

“Chuyện này thì có là gì! Tôi nhìn thấy cô Bùi Diễm Lan của gia tộc Bùi Thị cũng xuất hiện, hình như cô ấy đã đợi ở sân bay mấy tiếng rồi, tiếc là cuối cùng cũng không gặp được ai” “Không biết Nhà họ Trịnh có tình cờ gặp được nhân vật lớn này không.” Nghe cuộc thảo luận của mọi người, ông cụ Trịnh gật đầu và mỉm cười: “Mọi người, nói ra chuyện này cũng thật là trùng hợp. Sau khi nhà họ Trịnh chúng tôi biết việc này, đã đặc biệt gửi thiệp mời đến nhân vật lớn này, không biết xét về góc độ tình cờ, anh ta có đến dự bữa tiệc của chúng ta hãy không? “Chắc chắn là không thể, nhân vật lớn như vậy làm sao có thể tới tham gia bữa tiệc như thế này chứ?”

“Giá tộc Bùi Thị chẳng lẽ không được đợi người!”

Vào lúc này, ông cụ Trịnh sâu không thấy đáy, Mọi người đều không tin. chang qua là ông đang Xếp thứ ma Trịnh Tùng lúc này mới chạy nhanh tới: “Ba, thư ký của nhân vật lớn gọi điện đến nói rằng nhân vật lớn đã quyết định đến dự bữa tiệc chào mừng của chúng ta. Người đó đang trên đường đi và sẽ tới ngay.” “Cái gì! Chẳng lẽ ông trời thật sự đã giúp đỡ cho nhà họ Trịnh chúng ta!”

“Không ngờ rằng nhà họ Trịnh của chúng ta lại có cơ duyên như vậy!”

Một nhóm người nhà họ Trịnh sắc mặt rất phấn khích.

Sự thăng trầm của một gia tộc là do may rủi. Và hôm nay, họ đã có được cơ hội một bước lên trời! Những vị khách khác thì đều tỏ ra ngưỡng mộ và xúc động.

Nhà họ Trịnh này đúng là phúc lớn, nếu cứ với đà này, e rằng không bao lâu nữa thì nhà họ sẽ có được chỗ đứng ở Dương Thành? Một đám con cháu nhà họ Trịnh tụ họp lại, người nào người ấy cũng phải cảm thán.

Trịnh Thu Hằng cười tươi như hoa nói: “Nói mới nhớ, nhà họ Trịnh chúng ta đi lên đều là công sức của chú ba…

” “Đúng là như vậy, cha con bọn họ cũng vì nhà họ Trịnh chúng ta mà bỏ ra không ít công sức..” “Nhưng mà Trịnh Tuyết Dương lại không có may mắn hưởng cái phúc này, nhà họ Trịnh đã sớm tìm được một người ở rể rồi.” “Cái này gọi là làm mai cho người khác, cuối cùng lợi ích đều thuộc về chị rồi đó, chị Thu Hằng ạ!”

“Đúng vậy, chị Thu Hằng, đợi chị gả vào nhà họ Bối, sau này chị phải chiếu cố chúng em nhiều hơn một chút nha!”

“Chị chính là chỗ dựa vững chắc cho nhà họ Trịnh chúng ta!”

Ngay cả Trịnh Chí Dụng lúc này cũng mặt dày, không ngừng nịnh hót.

Không còn cách nào, thời thế không bằng thế thời, Trịnh Thu Hằng bây giờ chính là chiếc bánh ngọt của nhà họ Trịnh.

“Đúng rồi, nói đến Trịnh Tuyết Dương mới nhớ, chồng cô ta đâu? Tại sao vẫn chưa đến?”

Trịnh Thu Hằng đột nhiên nói.

“Chẳng lẽ nào đây là lần đầu tiên đi máy bay, không nỡ lòng rời đi, hiện tại vẫn đang ở đó chụp ảnh hả?”

“Nhưng hôm nay là ngày vui trọng đại của nhà họ Trịnh chúng ta. Thắng xúi quẩy đó tốt nhất là đừng xuất hiện!”

“Đúng vậy, anh ta xuất hiện nói không chừng còn có thể kéo nhà họ Trịnh chúng ta xuống!”

“Một người đáng xấu hổ như vậy tốt nhất là đừng đến, coi như tôi cầu xin anh ta!”

“Anh ta chính là nỗi xấu hổ lớn nhất của nhà họ Trịnh chúng ta!”

Khoảng nửa tiếng sau, nhìn thấy cửa phòng tiệc bất ngờ kêu “cạch cạch” và bị hai người phục vụ đẩy ra.

Bây giờ bữa tiệc đã đi được nửa chặng đường, hầu như tất cả mọi người đều đến rồi.

Mà trước đó nhà họ Trịnh nói rằng nhân vật lớn sẽ tới. Cho nên vào lúc này, vô số ánh mắt trong hội trường đều tập trung nhìn vào cánh cửa chính của hội trường.

Mọi người đều muốn biết người đàn ông bí ẩn này rốt cuộc là ai.

Ngay sau đó, một bóng người bước theo thảm đỏ tiến vào từ cửa chính. Dù đang mặc một bộ quần áo bình thường nhưng anh lại tạo cho người ta một áp lực khó tả vào thời khắc này.

Ai nấy đều cảm thấy khó mà hít thở bình thường được.

Giây phút tiếp theo, có người tỏ ra vẻ mặt khó tin: “Là Bùi Nguyên Minh?”
 
Chương 448


Trong phút chốc, sắc mặt của người nhà họ Bùi Trọng hội trường đều trở nên rất kỳ lạ.

“Tôi đã quên rằng thằng phế vật này vẫn chưa tới!”

Thanh Linh lúc này nghiến răng nghiến lợi nói.

Thằng ở rể này không biết tự biết mình là ai sao? Đây là nơi nào mà cậu ta dám đến? Hơn nữa còn đến một cách cao ngạo như vậy! Thật là đáng chết! Lúc này, Thanh Linh không khỏi hung hăng nhìn Trịnh Tuấn.

Nếu không phải vì sự hèn nhát của ông khi ở thành phố Hải Dương thì đã sớm bỏ được cái mác trai ở rể rồi! Không nhìn thấy nãy Bối Hoàng Triết nhìn sang con gái mình à? Cơ hội tốt như vậy! Tất cả mọi thứ đã bị tên phế vật này hủy hoại rồi! Mà Trịnh Tuấn cũng nhìn anh với đôi mắt u ám.

Ở thành phố Hải Dương, ông cụ Trịnh là người có tiếng nói nhất cái gì cũng phải nghe theo ông, nhưng đây thì không cần nữa.

Nhất định phải đuổi tên phế vật này đi! Bùi Nguyên Minh lúc này lại chẳng thèm để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, mà vẫn đi từng bước đến trước mặt ông cụ Trịnh. . Kiếm Hiệp Hay

“Ông, hôm nay là ngày nhà họ Trịnh chính thức đặt chân đến Dương Thành, chúc mừng ông.” Nụ cười của Bùi Nguyên Minh đầy ẩn ý, trong lời nói của anh có ý gì đó. Thật tiếc là những người trong hội trường không ai có thể hiểu được ý của anh.

Khóe mắt ông cụ Trịnh lúc này mới giật giật, chỉ vào Bùi Nguyên Minh gầm lên: “Thắng phế vật này! Làm sao cậu biết chúng ta tổ chức tiệc ở đây? Ai cho cậu tới!”

“Hơn nữa đến thì đến đi, còn bày ra vẻ ta đây. Cậu còn sợ rằng mọi người không biết cậu là loại người gì à?”

“Đúng là không biết mình là ai, chỉ là một thằng đi ở rể, cậu còn tưởng mình là nhân vật chính hôm nay à?”

“Cậu không hiểu bữa tiệc ngày hôm nay đối với nhà họ Trịnh chúng ta quan trọng như thế nào sao? Vậy mà vẫn dám đến? Đồ xúi quẩy!”

Từ phía sau, Trịnh Chí Dụng bước tới, lạnh lùng nói: “Bùi Nguyên Minh, mày có tư cách gì mà đến?”

Bùi Nguyên Minh nhìn anh ta: “Tại sao tôi lại không có tư cách đến đây?”

“Thằng phế vật nhà mày cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi!”

“Mày ở nhà họ Trịnh chúng tao ba năm, ngày nào cũng biết ăn chơi nhảy múa! Một chút đóng góp cũng không có!”

“Còn nữa, mày kết hôn ba năm, vậy mà đến đầu ngón tay của vợ mình còn chưa đụng đến? Mày còn là đàn ông không?”

“Nếu mày còn có chút lòng tự trọng của một thằng đàn ông, thì bây giờ mày cút ngay khỏi đây cho tao!”

“Đừng ép tao đánh mày!”

Trịnh Chí Dụng đến Dương Thành, lúc này có cảm giác sục sôi, chỉ vào mũi của Bùi Nguyên Minh mång chửi.

Từ phía sau, Trịnh Tuấn đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Bùi Nguyên Minh, cậu chủ Bối Hoàng Triết nhà họ Bối vừa mới đề nghị kết thông gia với Tuyết Dương rồi. Đồ rác rưởi nhà mày, ngày mai đi nhận giấy ly hôn đi.” “Đúng, đúng, đúng! Đồ súc vật nhà mày nhanh cút ra khỏi nhà họ Trịnh bọn tao!”

“Nhà họ Trịnh chúng tao không liên quan gì đến mày! Cút ngay!”

Lúc trước khi họ ở thành phố Hải Phòng, Trịnh Tuấn và Thanh Linh hoàn toàn không dám chống lại ông cụ Trịnh.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, vừa rồi Bối Hoàng Triết đã thể hiện sự quan tâm đến Trịnh Tuyết Dương.

Vậy thì hai người bọn họ có thể thuận thế mà làm, trong tình huống này ép Bùi Nguyên Minh phải ly hôn.

Cho dù ông cụ Trịnh có bất mãn đi chăng nữa, chẳng lẽ lúc này vẫn cứ vì tên phế vật này mà trở mặt với nhà họ Bối? Bối Hoàng Triết đứng một bên, lúc này trên mặt nở nụ cười khó đoán. Anh ta vốn tưởng rằng mình không còn cơ hội, không ngờ lại có chuyện như này xảy ra? Lại còn kết hôn bà năm mà đến đầu ngón tay cũng chưa chạm qua? Thú vị thật! Lúc này, Trịnh Chí Dụng lấy trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng, ném trước mặt Bùi Nguyên Minh “lạch cạch” “Bùi Nguyên Minh, mày có nghe thấy không, a mẹ vợ của mày đều bảo mày cút đi đấy!”

“Tao là một người tốt bụng. Trong thẻ có ba tỷ năm trăm triệu. Chỉ cần mày quỳ xuống lạy tao ba cái, ba tỷ năm trăm này sẽ là của mày!”

“Với ba tỷ năm trăm triệu này, mày ở Dương Thành cũng không đến nỗi bị chết đói!”

“Hahahaha..” Mọi người đều đồng thanh cười.

Đặc biệt là những người ở Dương Thành, ánh mắt bọn họ nhìn Bùi Nguyên Minh giống như đang nhìn một con chó.

Thật là thú vị.

Bữa tiệc ngày hôm nay thật là vượt qua ngoài sức tưởng tượng!
 
Chương 449


“Đây là con rể nhà ho Trinh sao? Nhìn từ thái độ của họ đối với anh ta xem ra anh ta không được hoan nghênh läm”

“Ăn mặc kém nhu vậy chắc không đáng bao nhiêu tiền.” “Đối với loại người nghèo hèn như này, chỉ cần cho anh ta ba tỷ năm trăm triệu là đủ để anh ta có thể sống cả đời rồi, tôi doán anh ta sẽ đồng ý.” “Không ngờ nhà họ Trịnh cũng thật thú vị, lại nghĩ ra chuyện như vậy để làm mọi người vui vẻ, hahaha…

” Một đám khách mời có mặt đều đang bàn tán, nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ vui đùa, Tất cả mọi người có mặt ở đây đều suy đoán không biết anh có quỳ hay không, Trịnh Chỉ Dụng tức giận hét lên, “Quỳ xuống dập đầu cho tao.” Ngày nay đã khác xưa rồi, bây giờ Trịnh Chỉ Dụng có mấy ngọn núi lớn để dua. Anh ta thật không tin Bùi Nguyên Minh còn dám lộn xộn không nghe lời mình.

Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt liec anh ta một cái, không lên tiếng nhưng trong mắt là sự lạnh lùng.

“Quỳ xuống.” Trịnh Chỉ Dụng một tay an vào vai Bùi Nguyên Minh muốn để cho anh quỳ xuống nhưng đáng tiếc là anh không hề di chuyển chút nào, “Quỳ xuống cho tao!”

Trịnh Chi Dụng co het sưC muốn đẩy Bùi Nguyên Minh xuống đất.

“Bốp!”

Kết quả là, Bùi Nguyên Minh bất ngờ tát vào mặt Trịnh Chỉ Dụng một cái tát lớn làm cho anh ta bị văng ra bảy, tám mét.

..Yên lặng…

Toàn trường trở nên yên lặng đến mức cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy âm thanh, Nhà họ Trịnh nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi bàng hoàng.

Thật ra thì Bùi Nguyên Minh không phải là lần đầu tiên đánh Trịnh Chí Dụng, rất nhiều lần Trịnh Chí Dụng bị đánh do mâu thuẫn giữa hai bên nên họ không quá ngạc nhiên.

Nhưng vấn đề là những vị khách có mặt lại thấy bối rối.

Đứa con rể này đang làm chuyện quái quỷ gì vậy? Anh ta thật sự tát Trịnh Chí Dụng sao? Đó là người thừa kế của nhà họ Trịnh! “Lạch cạch.” Trịnh Chí Dụng đang muốn giãy dụa đứng lên thì Bùi Nguyên Minh đã dẫm lên người anh ta, trực tiếp dẫm lên mặt anh ta rồi tiến lên phía trước. Khi đến trước mặt ông cụ Trịnh, Bùi Nguyên Minh nhìn ông ta như người bề trên nhìn kẻ bề dưới sau đó nhẹ giọng nói: “Việc làm ăn sau này của nhà họ Trịnh ở Dương Thành, nhớ báo cáo cho tôi càng sớm càng tốt, tất cả chi tiết đều phải báo cáo” Bùi Nguyên Minh nhân từ hiếm có. Vốn dĩ lòng tốt của anh chỉ dành cho Trịnh Tuyết Dương nhưng anh biết rằng Trịnh Tuyết Dương không thể bỏ rơi gia đình mình.Vì Trịnh Tuyết Dương nên anh nể mặt bọn họ một chút..

Bùi Nguyên Minh trầm giọng nói trong không gian yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng không nghi ngờ gì mọi người đều nghe được lời của anh, điều này khiến cho vẻ mặt ông cụ Trịnh trở nên méo mó.

“Hahaha.” Sau một lúc, tất cả mọi người có mặt đều cười nghiêng ngả.

“Cái cửa con rể này bị điên hả? Làm sao còn có thể nói những lời như vậy? Bảo trưởng bối họ Trịnh của nhà bọn họ báo cáo cho cậu ta sao? Hahaha.” “Não tên này có phải không bình thường không?”

“Thú vị, thật là thú vị, cậu ta không cần đi diễn vai kẻ ngốc.” Bùi Nguyên Minh mặc kệ mọi người chế giễu, nhàn nhạt nhìn về phía ông cụ Trịnh nói: “Ở Dương Thành này, có rất nhiều chuyện tôi không chắc 100%. Hãy nhớ lời tôi nói, bằng không thì đợi đến khi nhà họ Trịnh bị diệt tôi cũng không thể giúp được ông” Nói xong những lời này Bùi Nguyên Minh quay đầu bỏ đi không để ý đến sự chế giễu của mọi người.

“Thẳng ranh đứng lại, tôi cho cậu đi sao?”

Đúng lúc này Trịnh Tuấn bước ra ngăn cản ý định rời đi của Bùi Nguyên Minh.

Hiện tại ông ta thật sự muốn đánh chết đứa con rể này, thật quá ngu ngốc. Nó là cái thá gì chứ.

Ông cụ Trịnh vẻ mặt méo mó nói: “Tuần, thả cậu ta đi. Hôm nay là ngày trọng đại, ông lớn cũng sắp đến rồi, đừng để ảnh hưởng không tốt!”

“Được, sau này còn rất nhiều cơ hội xử lý nỏ.

“Ông lớn sẽ lập tức tới đây, đừng để người ta trông thấy tên ngốc này.” “Để nó đi đi.” Như vậy, dưới ánh mắt cảnh giác của mọi người, Bùi Nguyễn Minh rời khỏi nơi này.

Sau khi Bùi Nguyên Minh rời đi, ông cụ Trịnh lo lång nói: “Tùng, nhân vật lớn đâu, sao còn chưa tới?”
 
Chương 450


Trịnh Tùng lúc này nói với vẻ mặt khó hiểu:

“Theo thời gian thì đáng lẽ là phải tới rồi chứ. Để con gọi cho thư ký của anh ta hỏi xem.” Sau khi gọi xong, vẻ mặt của Trịnh Tùng xám xịt nói: “Ba, thư ký kia nói nhân vật lớn đã đến rồi nhưng, sau đó lại rời đi”

“Cái gì? Nhân vật lớn đã đến rồi?”

“Nhân vật lớn nói nhà họ Trịnh quá ngu ngốc..” “Tôi hiểu rồi! Hẳn là lúc nhân vật lớn vừa tới thì thấy cảnh Bùi Nguyên Minh làm loạn liền tức giận rời đi. Hẳn là cho rằng chúng ta không tôn trọng anh ta.” Ông cụ Trịnh tức giộng rống lên: “Bùi Nguyên Minh, mày là tên phế vật, mày nhất định phải chết!”

Lúc này mọi người mới có phản ứng. Bùi Nguyên Minh đã chọc giận đại nhân, điều này đồng nghĩa với việc hủy hoại tài sản nhà họ Trịnh. Bùi Nguyên Minh là tội đồ của nhà họ Trịnh.

Lúc này, người nhà họ Trịnh đều nghiến răng nghiến lợi, nóng lòng muốn ăn tưới nuốt sống Bùi Nguyên Minh. Ông cụ Trịnh quay đầu nhìn Trịnh Tuấn, hung hăng nói: “Ba đồng ý, ly hôn đi! Để Tuyết Dương và nó ly hôn. Sau đó bảo nó cút cho ba” “Đợi nó cút ra khỏi nhà họ Trịnh, tôi muốn nó sống không bằng chết!”

Hiển nhiên là ông cụ Trịnh đã muốn giết người.Trịnh Tuyết Dương mặt tái mét đứng phia sau. Cô không ngờ Bùi Nguyên Minh lại gây ra họa lớn như vậy. Bữa tiệc tối nay vốn dĩ là niềm vui của chủ nhà và khách, giờ tất cả mọi người đều rời đi.

Khi mọi người rời đi bề ngoài đều có biểu hiện thương cảm nhưng thực ra bên trong có rất nhiều người đang cười khẩy. Bọn họ đều bỏ lỡ cơ hội gặp mặt vị nhân vật lớn đó. Nhà họ Trịnh còn có tư cách gì? Cậu con rể đó làm thật tốt.

Nửa đêm.

Nhà họ Trịnh đã thuê một căn biệt thự và mấy căn hộ ở Dương Thành. Gia đình Trịnh Tuyết Dương được cấp cho một căn hộ không quá rộng rãi. Tuy nhiên đây cũng đã là điều không tệ khi ở Dương Thành đều là tấc đất tấc vàng.

Lúc này gia đình Trịnh Tuyết Dương tụ tập lại, ba mẹ cô nói: “Tuyết Dương, con nghe cho kỹ, đây là một cơ hội tốt. Ông nội con đã đồng ý cho con ly hôn với thứ rác rưởi đó rồi, con hãy làm thủ tục ly hôn càng sớm càng tốt.” “Đúng, ông nội con nói ngày mai có cuộc hẹn với cậu chủ Bối, ông nội muốn cháu tham gia buổi tiệc đó, cháu hãy tìm cơ hội để nắm chặt cậu ta trong tay” “Tuyết Dương, đây là cơ hội để con thay đổi số phận của mình.” “Nhà họ Bối là đại phú gia thực sự ở Dương Thành, cơ hội này không thể bỏ qua nếu không sẽ không bao giờ tới nữa” Trịnh Tuyết Dương không nói gì, mặt tái nhợt nhìn về phía cổng.

Cô vừa gửi tin nhắn cho Bùi Nguyên Minh hỏi anh tại sao lại làm như vậy trong bữa tiệc nhưng anh không trả lời.Cô đã thay đối quả nhiều so với anh, nhưng từ khi đến Dương Thành, anh cũng thay đổi như biến thành một người khác, hoàn toàn xa lạ khiến cô không thể hiểu.

Nhìn vẻ mặt thất thần của Trịnh Tuyết Dương, Trịnh Tuấn không khỏi tức giận: “Tuyết Dương, con còn đang suy nghĩ cái gì? Chả lẽ con còn muốn phí thời gian với tên phế vật đó sao? Hôm nay tên phế vật đó làm ra chuyện như vậy nó còn dám quay trở về sao? Con đừng ngây thơ nữa” Thanh Linh cũng gật đầu nói: “Vốn dĩ ông nội sẽ không cho con ly hôn để tránh chúng ta tranh giành với Trịnh Thu Hằng. Nhưng bây giờ ông nội con đã đồng ý, đây đúng là cơ hội hiếm có, con hãy mau bắt lấy, đừng bỏ lỡ!”

“Hơn nữa Bùi Nguyên Minh đã làm mọi người mất mặt trong bữa tiệc ngày hôm nay, đã trở thành trò cười cho cả Dương Thành. Tại sao con vẫn còn bảo vệ cho nó?”

Đúng lúc này chuông cửa vang lên, mở cửa thấy Bùi Nguyên Minh bước vào. Nhìn bộ dáng vẻ kiêu ngạo của anh khiến Trịnh Tuấn tức giận.

“Rác rưởi, mày còn có mặt mũi mở cửa trở về sao? Mày có biết nhà họ Trịnh chúng tao hôm nay mất mặt như thế nào không? Mặt mũi của bọn tao đều bị mày làm cho xấu hổ” “Bây giờ mày trở về cũng tốt, hôm nay không cần đi. Sáng ngày mai đi lấy giấy ly hôn” Bùi Nguyên Minh nhìn Trịnh Tuyết Dương mặt đang tái nhợt, nghiêm túc giải thích “Ba, mẹ, con không nói những điều vô nghĩa trong bữa tiệc hôm nay. Đừng lo, con sẽ bảo vệ Tuyết Dương và nhà họ Trịnh bằng cách.” “Hahaha.” Trinh Tuan và Thanh Linh nghe thấy những lời đó, no nu cười khinh miệt.
 
Chương 451


Trịnh Tuấn cười lạnh nói: “Bùi Nguyên Minh, không phải tôi muốn nói anh, anh suy nghĩ một chút xem, ba năm này anh ở thành phố Hải Dương như thế nào?”

“Đồ vô dụng! Đổ bỏ đi! Tên rác rưởi! Là sự hình dung với anh!”

“Còn bảo vệ Tuyết Dương? Bảo vệ nhà họ Trịnh?”

“Anh dựa vào đâu bảo vệ?”

“Dựa vào cái miệng này của anh sao?”

Thanh Linh cũng cười lạnh nói: “Dựa vào cái miệng khoác lác này của anh không đủ nhét kẽ răng? Bùi Nguyên Minh, xem như tôi cầu xin anh, khoác lác cũng phải có giới hạn” Bùi Nguyên Minh cười nói: “Ba, mẹ, tình huống bây giờ khác với lúc ở thành phố Hải Dương” “Ở thành phố Hải Dương con phải khiêm tốn.” Lần này ngay cả Trịnh Tuyết Dương cũng không nghe lọt.

Cô tức giận nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Bùi Nguyên Minh, anh có thể thực tế một chút hay không?”

“Còn vương trả trở về?”

“Cho dù anh thật sự có bản lĩnh, nhưng anh cũng nên cố gắng một chút, cầu tiến một chút.” “Những ngày này em vốn cho rằng anh đã thay đổi, kết quả thì sao? Anh vẫn như vậy?”

“Anh có thể từ bỏ tính tình khoe khoang khoác lúc này không?”

“Anh không thể khiến em bớt lo một chút sao?”

Bùi Nguyên Minh thở một hơi, chân thành nói: “Tuyết Dương, em phải tin tưởng anh, anh có thể bảo vệ em thật tốt, cũng có thể che chở nhà họ Trịnh, tất cả những điều này đều là vì em.” “Anh..” Giờ phút này sắc mặt Trịnh Tuyết Dương tức đến trắng bệch.

Lúc ở thành phố Hải Dương, Bùi Nguyên Minh đã thay đổi, cô cảm thấy mình cuối cùng không hôn nhầm người.

Nhưng vì sao vừa đến Dương Thành thì trở thành như vậy? Chẳng lẽ nhìn thấy thế gian phồn hoa thì trực tiếp khiến anh ngu ngốc? Trịnh Tuyết Dương lạnh lùng nói: “Được, không phải anh có thể bảo vệ em sao? Đến đây, anh chứng minh cho em thấy anh chuẩn bị làm sao bảo vệ em? “Bây giờ ông nội muốn em kết hôn với người nhà họ Bối, anh có bản lĩnh như thế thì hãy một câu khiến nhà họ Bối xưng thần đi” “Chuyện này.” Bùi Nguyên Minh sửng sốt một chút.

Nếu như là ba năm trước, khiến nhà họ Bối cúi đầu xưng thần thật sự không đáng là gì, một cuộc gọi mà thôi.

Nhưng thời nay không giống xưa.

Ngày xưa anh sắp xếp cũng cần bắt đầu từng bước, chuyện này cần thời gian.

Hơn nữa vừa mới tới Dương Thành thì trực tiếp bắt nhà họ Bối cúi đầu xưng thần, chuyện này chỉ sẽ khiến gia tộc Bùi Thị càng thêm cảnh giác.

Chuyện này bất lợi cho kế hoạch tiếp theo củaBùi Nguyên Minh, thậm chí sẽ đẩy nhà họ Trịnh lên nơi đầu sóng ngọn gió.

Đây cũng không phải che chở nhà họ Trịnh, ngược lại là hại nhà họ Trịnh.

“Không làm được? Không làm được thì sau này cũng không cần nói những lời khoác lác này.” Trịnh Tuyết Dương tức giận đến nỗi rơi nước mắt. Ông chồng ở rể này không thể để mình sống qua mấy ngày yên ổn sao? Vợ chồng Trịnh Tuấn chỉ vào mũi Bùi Nguyên Minh mắng: “Cút nhanh lên, nhà họ Trịnh chúng tôi không chào đón anh.” “Không, ba mẹ, để anh ấy vào đi” “Tuyết Dương, con sao vậy? Lúc này còn mềm lòng?”

“Con sẽ không kết hôn với nhà họ Bối, con kết hôn rồi.” Sắc mặt Trịnh Tuyết Dương tái nhợt mở miệng nói.

Cho dù ông chồng tới cửa này không hề khiến người ta bớt lo, nhưng dù sao cũng là chồng mình.

Kết hôn ba năm, nuôi chó cũng bồi dưỡng được tình cảm, huống chi là người? Trịnh Tuyết Dương đưa Bùi Nguyên Minh trở về phòng ngủ mới của mình, thở dài một hơi nói: “Bùi Nguyên Minh, em biết anh muốn có thành tích, muốn sống như một con người” “Sự cố gắng của anh ở thành phố Hải Dương, em đều nhìn thấy hết” “Nhưng ở đây là Dương Thành, không còn là thành phố Hải Dương”

“Nhà họ Trịnh chúng em ở đây cũng phải từng bước cẩn thận, huống chi là anh?”

“Anh nhất định phải hứa với em, bắt đầu từ số không, làm đến nơi đến chốn.”

“Em tin anh làm được, cho dù anh không có thành tựu gì, chỉ cần anh có thể làm một nhân viên công chức một cách yên ổn, em cũng sẽ không rời khỏi anh.” Bùi Nguyên Minh suy nghĩ rồi nói: “Tuyết Dương, em tin tưởng anh, em hãy cho anh một năm, không, nửa năm là được rồi.”

“Anh sẽ cho em biết, anh chính là vua của Dương Thành, anh.”
 
Chương 452


“Bùi Nguyên Minh, anh bao nhiêu tuổi rồi chứ? Anh còn tưởng rằng mình là đứa trẻ ba tuổi nữa sao?”

“Chúng ta không thể thực tế một chút sao?”

“Cho dù anh không có gì cả thế nhưng chỉ cần từng bước từng bước em tin tưởng anh có thể làm được!”

Trịnh Tuyết Dương thở dài nói.

Bùi Nguyên Minh há to miệng nhưng lại không biết phải nói gì cho phải,. Lúc này anh có nói gì thì Trịnh Tuyết Dương cũng sẽ không tin.

Trịnh Tuyết Dương lấy một bộ đồ vest từ trong tủ ra: “Đây là bộ đồ em mua cho anh, ngày mai anh hãy mặc đồ này đi tham gia bữa tiệc của gia tộc.” “Em sẽ cầu xin ông nội cho anh thêm một cơ hội!”

“Nhưng anh chắc chắn phải nhớ kỹ tuyệt đối không thể làm chuyện điên rồ giống như hôm nay, được không?”

Bùi Nguyên Minh thở dài nói: “Được, tất cả đều nghe theo em.” Anh cũng không còn cách nào mới phải nói những lời này.

Lúc ở thanh phố Hải Dương anh nói mình là tổng giám đốc của công ty đầu tư Bùi Thị nhưng Trịnh Tuyết Dương lại không tin.

Lúc tới Dương Thành anh nói mình sẽ che chở cho nhà họ Trịnh, Trịnh Tuyết Dương vẫn không tin như cũ.

Trên thực tế không chỉ Trịnh Tuyết Dương không tin mà tất cả mọi người ở trong nhà họ Trịnh đều không tin.

Bùi Nguyễn Minh thật sự cạn lời.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Rạng sáng ngày hôm sau Thanh Linh tát Bùi Nguyên Minh đang ngủ ở trên ghế sô pha trong phòng khách tỉnh lại.

“Đồ ăn hại còn không nhanh lên, hôm nay cậu phải đi lấy chứng nhận ly hôn với Tuyết Dương!”

Trịnh Tuấn nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói.

Bùi Nguyên Minh nhíu mày nói: “Ba, đây là chuyện của hai chúng con, hơn nữa con không có ý định ly hôn.” “Chuyện của hai ngươi? Lời cậu nói được tính sao?”

“Bùi Nguyên Minh tôi nói cho cậu biết, ngày đó nhà họ Trịnh chúng tôi có thể để cậu làm con rể thì hôm nay cũng có thể để cậu cút ra khỏi nhà họ Trịnh!”

“Không phải là cậu thật sự nghĩ rằng có thể ý lại vào nhà họ Trịnh chúng tôi cả đời để ăn uống miễn phí đấy chứ?” . ngôn tình hài

“Nhà họ Trịnh chúng tôi không cần đồ ăn hại!”

“Cậu không xứng!”

Trịnh Tuấn hùng hùng hổ hổ muốn kéo Bùi Nguyên Minh dậy.Lúc này Trịnh Tuyết Dương từ trong phòng đi ra,. Cô ôm cánh tay của Bùi Nguyên Minh nói: “

“Ba, mẹ hai người không nên nói những lời này nữa, con đã tỏ thái độ rồi, con sẽ không ly hôn với anh ấy!”

“Đêm nay con và anh ấy sẽ cùng tới tham gia bữa tiệc của gia tộc hơn nữa cũng sẽ đi cầu xin ông nội tha thứ.” Trịnh Tuấn cười giễu nói: “Xin tha thứ? Hôm qua nó đã làm cho nhân vật lớn kia tức giận bỏ đi nên bây giờ ông cụ hận không thể bóp chết nó, con cầu xin tha thứ cho nó thì có ích gì chứ?”

Trịnh Tuyết Dương nói: “Ba, xin ba hãy nói giúp con mấy câu.” Trịnh Tuấn trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một lúc lâu sau đó lại nhìn vẻ mặt bướng binh của Trịnh Tuyết Dương.

Ông ta biết tính tình cô con gái này của mình, nếu như đã quyết định việc gì thì cho dù có chín con trâu tới kéo cũng không trở lại được.

Vốn dĩ ông ta tưởng rằng lần này có thể thuận lợi để Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương ly hôn,.

Thế nhưng ông ta không ngờ Trịnh Tuyết Dương lại quyết một lòng với thằng con rể đưa tới tận nhà kia như vậy…

“Nghiệp chướng!”

Trịnh Tuấn và Thanh Linh liếc nhìn nhau sau đó đều thở dài đành chịu.

Trịnh Khánh Vân đứng ở bên cạnh nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ.

Người anh rể chiếm lợi của cô ta thật sự là không biết xấu hổ, lúc nào cũng dựa vào sự bảo vệ của chị gái cô ta.

Dạng người này thật sự không biết liêm sỉ! Ban đêm.

Một nhà hàng nhỏ ở Dương Thành.

Nhà họ Trịnh vừa mới tới Dương Thành không có sự ủng hộ của gia tộc lớn nên không cách nào đặt trước một nhà hàng lớn, dù sao thì việc kinh doanh của nhà họ Trịnh vẫn chưa bắt đầu nên cũng không có nhiều mối liên hệ.

Trịnh Tuấn có thể đặt trước phòng riêng lớn ở trong nhà hàng này xem như là đã có bản lĩnh lắm rồi.

Lúc nhà họ Trịnh còn ở thanh phố Hải Dương được xem như là gia tộc hạng hai nhưng khi đến Dương Thành nhiều nhất miễn cưỡng cũng được xem như la hạng ba.

Đây là trong trường hợp họ có các hạng mục hợp tác với nhà họ Bối, nhà Nạp Lan và các gia tộc khác.

Nếu như không có những sự hợp tác này, không có buổi tiệc hoan nghênh của nhà họ Bối tối hôm qua, vậy thì đoán chừng tất cả mọi người sẽ không biết nhà họ Trịnh là ai. Mà tối hôm qua nhân vật lớn không đến nên nhà họ Trịnh không có cơ hội để vùng dậy. Bây giờ nhà họ Trịnh muốn tìm cơ hội giống như vậy quả thực là khó như lên trời chỉ sợ không có dễ dàng như vậy.

Khi năm người Trịnh Tuyết Dương đi vào phòng riêng thì vẻ mặt của người nhà họ Trịnh đều rất kỳ lạ Người con rể đưa tới tận nhà này làm hỏng chuyện lớn của nhà họ Trịnh thế mà còn dám tới đây!?
 
Chương 453


“Ôi? Oắt con vô dụng! Mày làm hư chuyện của nhà họ Trịnh chúng tôi, mày còn mặt mũi đến đây sao?”

“Mày thật sự cho là chúng tôi không dám đánh mày sao?”

“Nếu hôm nay không phải chú ba ở trước mặt ông cụ Trịnh cầu xin dùm mày, tôi bây giờ đã đánh mày rồi!”

“Thứ bỏ đi, tao khuyên mày làm người đi!”

Trong giây lát, một ánh mặt đặt lên trên người của Bùi Nguyên Minh.

Sắc mặt ông cụ Trịnh lạnh lùng, hoàn toàn không thèm nhìn nhóm người của Bùi Nguyên Minh.

Đây đơn thuần là bởi vì đây là Dương Thành, quận Trịnh ít nhiều gì cũng có chút giao thiệp ở đây, chuyện của nhà họ Bối còn phải nhờ đến anh đi liên lạc.

Cho nên ông cụ Trịnh mới nể chút mặt mũi.

Nếu như ở đây không phải thành phố Hải Dương, theo tính cách của ông cụ Trịnh mà nói, sớm đã lấy chổi quét nhóm người của của Bùi Nguyên Minh ra khỏi cửa rồi.

Nhưng dù là vậy đi chẳng nữa, lúc này ông ta ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn nhóm người của Bùi Nguyên Minh một cái. . ngôn tình sủng

Ông cụ Trịnh trước đây rất thích gia đình của vào nhà họ Bối rối.

Ở trong chuyện này, ngay cả một mực được coi trọng như nhà Trịnh Chí Dụng cũng không thể sánh được với thân phận của nhà Trịnh Thu Hằng.

Không ai để ý, một nhà của Trịnh Tuyết Dương chỉ có thể tìm một chỗ rồi ngồi xuống trước. Chẳng qua lúc vừa mới vào chỗ ngồi, lại nghe được có tiếng nói vang lên: “Chú ba! Ở đây là Dương Thành, không phải là thành phố Hải Dương!”

“Ông nội nói rồi, bây giờ chúng ta là gia đình quyền quý của Dương Thành, một số quy tắc của gia định khi ở đây, cũng phải sửa mổ chút.” “Cho nên, mấy người không thể ngồi ở đây!”

Người đang nói chính là Trịnh Chí Dụng, lúc này vẻ mặt anh ta ra vẻ đầy thông thạo “Ý gì đây?”

Vẻ mặt Trịnh Tuấn tức giận nói: “Nhà hàng này cũng là do tôi nhờ mối quan hệ mới đặt được, bây giờ ngay cả ngồi tôi cũng không ngồi được sao?”

“Chú ba chú đừng nóng, hãy nghe cháu nói quy %3D tắc mới của nhà họ Trịnh đã.” Trịnh Chí Dụng đứng dậy, khoanh tay lại nói: “Ông nội nói rồi, quý tộc Dương Thành thì phải có là một bộ dạng mới.” “Hôm nay tùy là gia tộc nội bộ tụ họp, nhưng một lát nữa cậu chủ Triết sẽ đến đây, cho nên chúng ta càng nên lịch sử, có sắp xếp, như vậy mới thể hiện được phong thái của nhà họ Trịnh!”

“Vì điều này, nhà họ Trịnh của chúng ta đã đặt bốn bàn tiệc, mỗi bàn mười sáu chỗ, nhưng mà, vị nào của ai, người nào ngồi ở đâu, phải dựa theo duy định mới được.” “Ví dụ như bàn đầu tiên, là dành cho người đã cống hiến cho gia tộc ngàn vạn lần sức lực mới được ngồi.” “Bàn thứ hai, là người đã cống hiến hơn trăm vạn lần sức lực cho gia tộc mới được ngồi.” “Bàn thứ ba, là người đã cống hiến hơn mười vạn lần sức lục cho gia tộc mới được ngồi.”

“Bàn cuối cùng, là dành cho nhưng người chẳng có cống hiến nào cho gia tộc.” Trịnh Chí Dụng đắc ý nói: “Bên nhà của chúng tôi, vẫn luôn cống hiến cho gia tộc rất nhiều, miễn cưỡng ngồi bàn đầu không có vấn đề.” “Cả nhà của Trịnh Thu Hằng, sau này sẽ trở nhà quý nhân của nhà họ Trịnh, đương nhiên cũng là ngồi bàn đầu tiên…

” “Còn những người khác, chính là phải theo thứ tự ngồi xuống…



“Còn nhà của chú ấy mà, sợ là chỉ có thể ngồi ở bàn cuối cùng mà thôi.” Thanh Linh cười nói: “Tuyết Dương nhà chúng tôi vì nhà họ Trịnh, đã lấy được hạng mục trung tâm thương nghiệp của thành phố Hải Dương, đó không phải là cống hiến hay sao?”

Trịnh Chí Dụng cười nói: “Đây đúng là cống hiến không sai, nhưng vấn đề là, các người đã làm ra những chuyện gì, trong lòng không biết hay sao?”

“Lần này, vì cái thằng con rể ngu ngốc của các người, nhà họ Trịnh của chúng ta đã tổn thất ít nhất cũng con số mấy tỷ!”

“Tình trạng như vậy mà các người còn muốn ngồi ở bàn đầu tiên sao?”

“Bàn cuối cùng cho nhà các người là đã không tệ lắm rồi!”

Một người nhà họ Trịnh đứng lên, vẻ mặt chế giễu nói: “Ông cụ, theo như cách nhìn của tôi, cả nhà của chú ba đối với nhà họ Trịnh của chúng ta mà nói ngay cả căn bản cổng hiến một vạn nhân dân tệ cũng không đủ mà còn âm số, sắp xếp ngồi ở bàn thứ thứ sợ là đối với những nhà khác không công băng!”

“Theo như tôi thấy, lại thêm một bàn đi, dành cho không có cống hiến mà còn âm số!”

“Được, đồng ý!”

Những người nhà họ Trịnh khác đều thi nhau gật đầu.

“Được, bảo nhân viên phục vụ thêm một bàn, như vậy cũng là để cho các người hiểu rõ, cái gì gọi là cống hiến vì gia tộc!”

Ông cụ Trịnh đương nhiên sẽ không từ chối, lúc này lạnh lùng mở miệng nói.
 
Chương 454


Rất nhanh có người phục vụ đi tới, dựa theo yêu cầu mà sắp xếp một cái bàn nhỏ.

Trên bàn ngoại trừ chén đũa, cũng chỉ có nước trà và rau xanh, đậu hủ.

Mấy người phục vụ cũng xem như từng va chạm xã hội, nhìn cả nhà Trịnh Tuấn với ánh mắt châm chọc.

“Được rồi! Mau nhanh ngồi xuống, đừng làm mất mặt!”

Trịnh Chí Dụng cười như không cười nói. Sắc mặt Trịnh Tuấn lúc trắng lúc xanh, nhưng cuối cùng chỉ có thể cắn răng ngồi xuống.

Dù sao cả nhà họ cũng là người nhà họ Trịnh.

Cho dù Trịnh Tuấn ông có chút quan hệ ở Dương Thành, nhưng vào tình huống này thì có tác dụng gì chứ? Những người nhà họ Trịnh khác nói không sai, tối hôm qua tên vô dụng Bùi Nguyên Minh này quả thực bôi xấu mặt mũi nhà họ Trịnh.

Không đuổi cả nhà họ ra khỏi nhà cũng đã coi là nhân từ.

Lúc này, Bùi Nguyên Minh đột nhiên kéo cổ tay Trịnh Tuyết Dương, quay đầu lại nói: “Trịnh Chí Dụng, nếu anh đã nói thế, tôi hỏi anh, người cống hiến cho nhà họ Trịnh ba nghìn năm trăm tỷ đồng hẳn nên ngồi cái bàn kia nhỉ?”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thờ ơ, ba nghìn năm trăm tỷ đồng của năm mươi mốt phần trăm cổ phần của nhà họ Trịnh chính là anh thu mua trước đây, chinh là do anh lay ra.

Từ góc độ này mà nói anh đã cống hiến cho nhà họ Trịnh ba nghìn năm trăm tỷ đồng, không có ba nghìn năm trăm tỷ đồng này, lúc này nhà họ Trịnh còn chưa có tư cách tới Dương Thành đâu.

Lời này Bùi Nguyên Minh nói ra, cả phòng đều ngây ngẩn cả người, từng người nhìn anh như một trò đùa.

“Ha ha ha ha…

” Hơn mười giây sau, cả phòng cười vang, mọi người cười đến đau cả bụng.

“Ông cụ, tôi thấy đây là thằng ngốc, tôi tin tối qua là do nó bị khùng rồi! Ha ha ha!”

“Ba nghìn năm trăm tỷ đồng à? Một nhà bọn họ có thể móc ra ba tỷ rưỡi đã là không tệ rồi!”

“Không ngờ một đời chú ba anh danh, cuối đời bị hủy trên người con rể này!”

“Ông cụ muốn sắp xếp cuộc kết hôn mới cho Trịnh Tuyết Dương cô ta còn từ chối? Lại là vì thằng ngu này? Cười chết tôi rồi!”

“Nhưng con rể ba nghìn năm trăm tỷ đồng, qua nhiên tốt hơn so với con rể nhà họ Bối! Ha ha ha ha!”

%3D Xung quanh đều là tiếng châm chọc khiêu khích và ánh mắt quái dị, ở trong mắt bọn họ, cả nhà Trịnh Tuấn chính là đám ngu.

Vào lúc này, người nhà Trịnh Tuấn hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.

Trước đây ở thành phố Hải Dương tuy cũng từng bị mất mặt, nhưng chưa có lần nào mất mặt như vậy. Trịnh Tuyết Dương cũng tức giận, căm tức nhìn Bùi Nguyên Minh.

“Anh quên tối hôm qua em nói gì với anh rồi?”

“Bùi Nguyên Minh! Anh thật sự muốn làm cho em mất mặt xấu hổ sao?”

“Lẽ nào, anh thực sự muốn em hạ quyết tâm ly hôn với anh sao?”

Bùi Nguyên Minh bất đắc dĩ: “Nhưng anh thực sự đã cống hiến cho nhà họ Trịnh ba nghìn năm trăm tỷ đồng…

” Đáng tiếc lúc này, tất cả mọi người không có tâm tư mà nhìn Bùi Nguyên Minh chế cười.

Bởi vì nhân vật chính của hôm nay đã tới. Bối Hoàng Triết của nhà họ Bối.

Lúc này, người nhà họ Trịnh đều đứng lên, bao gồm cả ông cụ Trịnh cũng đứng lên, đi tới cửa phòng bao.

Lúc này Bối Hoàng Triết mặc một bộ tây trang thoải mái, vẻ mặt xin lỗi nói: “Thật ngại quá, để mọi người chờ lâu rồi.”

“Giao thông ở Dương Thành khá chậm, cậu chủ Triết cực khổ rồi, không tính là đến trễ.” Ông cụ Trịnh quan tâm nói. Mặc kệ ở trong gia tộc ông ta kiêu ngạo bao nhiêu nhưng khi gặp người ngoài, đặc biệt là cậu chủ nhà họ Bối của gia tộc hàng đầu ở Dương Thành, ông ta vẫn rất biết chỗ đứng của mình.

Tự cao tự đại trước mặt loại người như thế này, nhà họ Trịnh cũng không làm được.

“Chuyện nhân vật lớn ngày hôm qua ông cũng biết, nhà họ Bối chúng tôi bởi vì có quan hệ với nhân vật lớn này nên đặc biệt tổ chức một bữa tiệc trong tộc, cho nên tôi chỉ có thể đến trên, xin mọi người thông cảm.” Bối Hoàng Triết mim cười nói.

“Lại nói vận may nhà họ Trịnh của các ông cũng không tốt lắm, nghe nói tối hôm qua nhân vật lớn kia muốn tham gia tiệc chào đón, đáng tiếc.” Bối Hoàng Triết ra vẻ thở dài.

Nghe được câu này, một đám người nhà họ Trịnh đều căm tức nhìn Bùi Nguyên Minh.

Nhiều cơ hội tốt, đều bị tên rác rưởi này hủy.
 
Chương 455


Ông thở dài rồi nhẹ nhàng bảo: “Cậu Triết ạ, không biết rốt cuộc là nhân vật tầm cỡ này có gốc gác thế nào? Tôi cũng muốn được mở mang tầm måt.” Bối Hoàng Triết tỏ vẻ bí hiểm, đáp “Nhà họ Bối chúng tôi phải nhờ cậy không ít mối quan hệ mới biết được đến nhân vật tầm cỡ này đấy, nói ra thì có khi mọi người lại không tin.

“Nghe đâu, anh ta là người thừa kế đích thực của dòng họ Bùi.

“Là đích tôn nhà họ Bùi, ba năm trước đã dẫn dắt dòng họ Bùi bước tới đỉnh cao huy hoàng.

“Nhưng đích tôn nhà họ Bùi đã ở ẩn ba năm rồi.”

“Lần này trở về một cách hoành tráng khiến cho tất cả chúng tôi đều bất ngờ!”

“Hiện giờ không biết bao nhiêu người có quyền có thể đang nhăm nhe muốn gặp đích tôn nhà họ Bùi đấy! “Để mà kể ra thì, ngày xưa tôi học cùng một trường với đích tôn nhà họ Bùi, còn gặp mấy lần và có lưu cả số liên lạc.

“Để xem lúc nào có cơ hội, nhất định tôi phải hẹn đích tôn nhà họ Bùi ra gặp mặt.

“Nếu như đích tôn nhà họ Bùi sẵn lòng thì chỉ cần phấy tay nhẹ nhàng nâng đỡ nhà họ Trịnh, chưa biết chừng nhà họ Trịnh các ông lại thành dòng họhạng nhất.” Nói đến đây, vẻ mặt Bối Hoàng Triết càng thêm khoái chí.

Đích tôn của dòng họ Bùi năm xưa ấy mà vượt xa bốn người tài giỏi xuất chúng của họ Bùi hiện giờ.

Nghe nói có thể anh ta đã bước vào hàng ngũ cao cấp bậc nhất Việt Nam rồi, ở cái mức mà người dân Dương Thành hoàn toàn không tưởng tượng nổi.

Nếu không phải như vậy thì chuyến trở về lần này của anh ta cũng sẽ không gây tiếng vang lớn đến như thế.

“Trời ơi! Cao siêu quá! Không ngờ cậu Triết quen biết cả người có tầm cỡ như thế!”

“Nghe là thấy anh đích tôn nhà họ Bùi này cừ khôi rồi.” “Lúc nào có cơ hội, nhất định cậu Triết phải giới thiệu cho tôi làm quen với đấy!”

Lúc này, cả đám người đều nhao nhao lên, nhìn Bối Hoàng Triết bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Ông cụ Trịnh xuýt xoa khen ngợi, hết sức vừa lòng với Bối Hoàng Triết.

Nếu như Bối Hoàng Triết có thể trở thành cháu rể của ông ta thì tốt biết mấy? Sắc mặt vợ chồng Trịnh Tuấn phức tạp, họ đã là quyết định rằng nhất thiết phải làm tốt công tác tư tưởng với Trịnh Tuyết Dương, không thể để lỡ mất chàng rể quý này được.

Vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương cũng có phần phức tạp, nếu như chưa lấy chồng thì chắc Bối Hoàng Triết sẽ là ứng cử viên xuất sắc nhất để kết hôn, tiếc thay cô đã làm vợ người ta mất rồi.

Xem ra, cô thực sự không có cái số đó! Nhưng cô cũng tin rằng, hiện giờ nhà họ Trịnh có nền tảng tốt như thế, chỉ cần Bùi Nguyên Minh biết cố gắng thì cũng có thể trưởng thành hơn khiến côtự hào.

Giữa đám đông, Bùi Nguyên Minh nghe chuyện mà thấy tức cười. . Kiếm Hiệp Hay

Không thể không thừa nhận là thằng cha này cũng có chút tài mọn, biết cả việc anh đã trở về.

Hơn nữa anh ta còn có thể kể vanh vách những truyền thuyết về anh.

Nhưng thắng cha này cũng là một tên chém gió thành bão, có tài nói dối không chớp mắt, khiến người ta phải trầm trồ.

Lúc này, Bùi Nguyên Minh không nhịn được bèn cất tiếng: “Anh nói là anh quen với đích tôn nhà họ Bùi?”

Dĩ nhiên, Bối Hoàng Triết biết anh chàng ở rể kia, nên lúc này, nửa cười nửa không, đáp: “Đúng thế, còn uống với nhau mấy chén nữa cơ, sao thế?”

Bùi Nguyên Minh tươi cười: “Thế sao tôi lại không biết anh nhỉ?”

“Hả?”

Bối Hoàng Triết ngơ ngác.

Hết thảy những người khác cũng ngơ ngác.

Tên vô tích sự này nói vậy nghĩa là sao? Bối Hoàng Triết chau mày: “Nghe anh nói vậy thì anh chính là đích tôn nhà họ Bùi à?”

Bùi Nguyên Minh cười: “Đúng thế, tôi là Bùi Nguyên Minh, đích tôn nhà họ Bùi mà anh nói đây, nhưng tôi có quen biết anh bao giờ đâu.” “Ha ha ha ha…

” Một giây sau, tất cả mọi người phá lên cười. Nhất là Bối Hoàng Triết, cười đến rơi rụng hết cả hình tượng.

Ngay đến ông cụ Trịnh cũng không còn giận nữa mà cười ngặt nghẽo.

Từng gặp những chú hề mua vui cho đám đông nhưng chưa thấy ai ngốc như vậy.

Thắng hề! Đúng là một thằng hề! Sao trước đây không nhận ra được Bùi Nguyên Minh lại có thể ngu ngốc đến mức độ này nhỉ, đúng thật là khiến người ta cạn lời.

Trịnh Thu Hằng nhoẻn cười, nói: “Này Trịnh Tuyết Dương, ông chồng ở rể của cô vui tính đáo để nhi! “Vì sĩ diện mà tự nhận mình là đích tôn nhà họ Bùi cơ đấy? “Anh có biết đích tôn nhà họ Bùi là người như thế nào không? “Từng là người thừa kế của dòng họ Bùi ở Đà Nẵng đấy! “Là người nằm giữ tập đoàn hàng trăm nghìn tỷ, có mức giá khó lòng tưởng tượng ra được, tiếp cận với tầng lớp hàng đầu Việt Nam.

“Chẳng có nhẽ một nhân vật huyền thoại tầm cỡ như thế lại có bộ dạng vô tích sự như anh ta à?”

“Ha ha ha…
 
Chương 456


Lúc này những người khác của nhà họ Trịnh cũng mồm năm miệng mười mà nói.

“Tuyết Dương à, về sau người chồng này của cô nhớ đừng mang ra ngoài!”

“Cô không ngại mất mặt! Chúng ta cũng ngại “Đúng vậy! Nhanh đuổi nó ra khỏi nhà là được mất mặt mà!”

rồi! Thật quá mất mặt!”

“Nhà họ Trịnh chúng ta bây giờ là gia tộc mới nổi Dương Thành, nếu bị người ta biết có con rể ở rể ngu xuẩn như vậy, về sau làm sao ra ngoài lăn lộn?”

“Cô không cần sĩ diện, chúng ta cần nha.” “Trịnh Tuấn, nhà các cậu toàn là đồ rác rưởi, tôi thật sự quá thất vọng rồi!”

Vẻ mặt Trịnh Tùng chán ghét nhìn Trịnh Tuấn nói. “Ai! Nhà của chúng ta đời trước đã tạo nghiệt gì chứ!”

Hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh ngày thường đều là người biết ăn nói, nhưng hôm nay sắc mặt khó coi đến cực hạn.

Quá mất mặt! Vốn cho là sau khi tới Dương Thành, tất cả có thể thay đổi, có thể khác với trước đây. Nhưng không ngờ, sau khi tới Dương thành, lại còn bị sỉ nhục đến trình độ này! Trịnh Tuyết Dương ngồi ở trong góc phòng. Đối mặt các loại châm chọc khiêu khích, cô không nói được một lời, chỉ có hai hàng nước mắt không ngừng chảy xuống. . Truyện Full

Thì ra còn có lúc mất mặt hơn! Lúc này, một chút thiện cảm mà cô có với Bùi Nguyên Minh trước đó đều tiêu tan thành mây khói.

Cô không để ý Bùi Nguyên Minh không có thành tự gì, cũng sẽ không để ý Bùi Nguyên Minh là một kẻ vô dụng.

Chỉ cần anh có thể nỗ lực là tốt rồi! Chỉ cần sau khi tới Dương Thành, anh có thể đối nhân xử thế một cách chân thực, làm một khởi đầu mới là được.

Nhưng là bây giờ, Bùi Nguyên Minh thực sự khiến cho cô thất vọng rồi, thậm chí là tuyệt vọng! Không thực tế! Lừa dối mọi người! Chết vì sĩ diện! Giống một tên hề! Trước đây Trịnh Tuyết Dương không có ý định hôn trong đầu, nhưng lúc này đã có vài phần ý muốn, ly hôn rồi.

Cô không muốn thừa nhận, người này là chồng của cô! Lúc này Bối Hoàng Triết không hề muốn buông tha Bùi Nguyên Minh mà là cười lạnh nói: “Được! Anh không phải là cậu chủ Minh sao? Đêm mai Dương Thành có một bữa tiệc, nghe nói cô Bùi Diễm Lan của nhà họ Bùi đặc biệt làm tiệc này để chào đón cậu chủ Minh! Tôi hi vọng đến lúc đó có thể gặp được anh!”

Bối Hoàng Triết mở một tiếng ngài, dường như tôn kính không gì sánh được, nhưng trên thực tế vẻ mặt của anh ta đều là trào phúng.

Mà thực sự có một bữa tiệc như vậy.Tối hôm qua Hạ Vân nói, bên gia tộc Bùi Thị, Bùi Diễm Lan đã đứng ra tổ chức bữa tiệc này, còn nói nhất định phải kêu Bùi Nguyên Minh tới tham gia.

Bùi Nguyên Minh cũng không từ chối.

Chuyện anh trở về, là điều mà nhà họ Bùi hi vọng. Hai bên tất nhiên sẽ có xung đột.

Lúc này nhà họ Bùi mở tiệc chào đón, anh cũng không có lý gì lại đi từ chối.

Trước đây Bùi Nguyên Minh cho rằng bữa tiệc này sẽ là một Hồng Môn Yến.

Nhưng nhìn biểu cảm của Bối Hoàng Triết, bữa tiệc này, chỉ sợ không phải Hồng Môn Yến đơn giản như vậy.

“Muốn xác nhận thử xem nhiều gia tộc lớn ở Dương Thành như vậy, còn có mấy người đứng cùng phe với tôi sao?”

Bùi Nguyên Minh cười lạnh một tiếng.

Bùi Diễm Lan quả nhiên là một nhân vật không có nhiều động tĩnh gì ở nhà họ Bùi.

Hành động của cô ta khá nhẹ nhàng, khiến người ta khó lòng phòng bị, cũng không biết mục đích của cô ta là gì. Bùi Nguyên Minh còn đang suy nghĩ mục đích của Bùi Diễm Lan.

Lúc này ông cụ Trịnh nghe vậy đã không nhịn được đặt câu hỏi: “Cậu chủ Triết, tiệc chào đóng cấp bậc thế này cậu cũng có thể tham gia chứ?”

Nghe nói như thế, Bối Hoàng Triết thẳng sống lưng cười nói: “Trước đây nhà họ Bối chúng tôi với cậu chủ Minh tâm đầu ý hợp, riêng bên tôi cũng đã được phát hai thiệp mời.” Trên thực tế, với thân phận của Bối Hoàng Triết mà nói, nhà họ Bối còn chưa tới phiên anh ta đi ra mặt.

Chính anh ta lén lút dùng quan hệ, xài mấy tỷ để mua thiệp mời.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người là vẻ mặt hâm mộ nhìn Bối Hoàng Triết.

Vẻ mặt Bối Hoàng Triết dương dương đắc ý, cái này rất đáng mấy tỷ.

Ông cụ Trịnh thận trọng hỏi: “Cậu chủ Triết, thư mời này có thể lấy được tới tay sao?”

“Nếu như có thể, tôi cũng muốn dẫn mọi người đi trải nghiệm xã hội một chút!”

“Thuận tiện xin lỗi cậu chủ Minh, dù sao hôm qua thì nhà họ Trịnh chúng tôi cũng đã đụng phải ngài ấy!”
 
Chương 457


Những người nhà họ Trịnh khác cũng từng người mong đợi nhìn Bối Hoàng Triết.

“Không vấn đề.” Bối Hoàng Triết trực tiếp hứa hẹn, chẳng qua lại hơi đau thịt.

Là mấy tỷ.

“Tôi gọi điện thoại.” Bối Hoàng Triết gọi điện, lại mua hai tấm thiệp mời.

Giờ phút này Trịnh Thu Hằng quan sát Trịnh Tuyết Dương từ trên xuống dưới một lát, mỉm cười nói: “Tuyết Dương à, cô nói tối mai ở bữa tiệc, tôi có thể nhìn thấy cô không? Ha ha ha..” Mặt Trịnh Tuyết Dương đen thui.

Trịnh Thu Hằng là cố ý gây khó dễ cho cô.

Trịnh Thu Hằng cô ta muốn trở thành phụ nữ của nhà họ Bối, lát nữa một trong hai tấm thiệp mời Bối Hoàng Triết đưa cho nhà họ Trịnh, khẳng định sẽ có một tấm của cô ta.

Cũng không lâu lắm.

Một chiếc xe sedan lexus dừng ở trước nhà hàng Sau đó một người đàn ông mặc áo vest mang giày da bước xuống đi thẳng vào phòng bao nhà họ Trịnh. nh Tất “Đây không phải quản gia Bùi sao?”

Nhìn thấy người đàn ông này, những người khác không hề phản ứng. Ngược lại, Bối Hoàng Triết ngay lập tức nghênh đón.

quản gia Bùi là quản gia biệt thự Bạch Vân của gia tộc Bùi Thị, nói đến chính là một người hầu, thuộc hạ.

Nhưng vấn đề là địa vị gia tộc Bùi Thị ở Đà Nẵng quá cao.

Cho dù chỉ là một quản gia biệt thự Bạch Vân đối với rất nhiều gia tộc mà nói cũng là nhân vật lớn không thể chạm tới.

Cho dù là một nhân vật của gia tộc hạng nhất như Bối Hoàng Triết đây cũng phải nể mặt quản gia Bùi.

Giờ phút này quản gia Bùi khom người cung kính nói: “Vị nào là ông cụ Trịnh? Mục đích lần này tôi đến rất đơn giản, chính là mời nhà họ Trịnh tham gia tiệc tối mai, đây là mười tấm thiệp mời” Sau khi để lại thiệp mời, quản gia Bùi không thèm nói nhảm, mà trực tiếp xoay người nhanh chóng rời khỏi.

Trong khoảnh khắc rời đi, cả người ông ta đầy mồ hôi lạnh.

Người kia ở đây! Người kia thật sự ở đây! Cho dù tùy tiện đứng ở đó mà thôi, thế nhưng khiến cho quản gia Bùi áp lực rất lớn.

Nếu là ngày thường, ông ta tuyệt đối không ang muốn đến.

Nhưng vấn đề hôm nay là Bùi Diễm Lan bắt ông ta đến, cho dù ông ta sợ hãi cũng phải đến. Ông ta nhớ rõ được lời Bùi Diễm Lan nói. nh Tắt Tiệc tối mai, nhà họ Trịnh nếu là một nhà cha vợ của người đó, như vậy nhân vật quan trọng bọn họ nhất định phải tham gia Thiệp mời phải cho, nhưng tuyệt đối không thể quả rõ.

Mà càng không thể nhắc tới thân phận của vị kia.

Đương nhiên xem như Bùi Diễm Lan chưa hề nói những lời phía sau này, trong khoảnh khắc nhìn thấy người đó, quản gia Bùi cũng không dám thả rằm.

Ông ta nhìn người đó lớn lên, ông ta đương nhiên biết chỗ đáng sợ của người đó.

Nếu như có thể lựa chọn, ông ta tình nguyện rằng hôm nay ông ta chưa hề xuất hiện. Bùi Nguyên Minh nhìn một màn này mà không lên tiếng.

Chẳng qua Bối Hoàng Triết lại sửng sốt. Đây là tình huống gì? Vừa nãy không phải mình mới mua hai tấm thiệp mời sao? Tại sao lập tức có tới mười tấm rồi? Hơn nữa còn là quản gia Bùi tự mình đưa tới? Quá nể mặt rồi! Sau một khắc, ông cụ Trịnh rung động mở miệng nói: “Cậu Triết quả nhiên là rồng phượng trong biển người! Chỉ một câu thế mà đã khiến quản gia gia tộc Bùi Thị đưa cho anh mười tấm thiệp mời.” “Quá đáng tiếc, nếu như anh có thể trở thành con rể nhà họ Trịnh chúng tôi, đây chính là vinh hạnh của nhà họ Trịnh chúng tôi.” Giờ phút này Trịnh Tuấn trợn mắt nhìn.

Nếu Trịnh Tuyết Dương có thể kết hôn với anh ta, như vậy một nhà bọn họ khẳng định sẽ được cải thiện đáng kể.

“Chị Thu Hằng, em thật ghen tị với chị, cậu Bối nh Tat Hoàng Triết đã có quyên thế như thë, cậu chu Boi Thiếu Long khẳng định càng đáng ngạc nhiên hơn” “Quả nhiên phụ nữ vẫn nên kết hôn đúng người, không giống với ai đó ôm một tên ở rể rồi không chịu buông tay” Giờ phút này Trịnh Thu Hằng cười tủm tỉm nhìn Trịnh Tuyết Dương nói: “Tuyết Dương à, ngại ghê, sau này nhà chồng tôi chính là lợi hại như vậy.” “Sau này ấy, cô có gì cần tôi giúp thì cứ nói nhé..” “Chẳng qua tôi cũng không dám thân thiết quá với các người, dù sao con rể tìm tới nhà cũng xui xẻo, tôi cũng không muốn bị lây.”
 
Chương 458


Lúc này rõ ràng không phải là Trịnh Thu Hằng đang sỉ nhục cô sao? Chuyện này lại thể nào nữa chứ? Người nhà họ Bối quá đáng sợ! Không hổ là gia tộc hàng đầu ở Dương Thành! Bối Hoàng Triết còn chưa phải là người thừa kế, anh ta chẳng qua chỉ là nhân vật râu ria mà thôi.

Nhưng mà một cuộc điện thoại của anh ta làm cho người quản lý của gia tộc Bùi Thị tự mình đưa thư mời tới. Chỉ có thể nói giao thiệp của nhà họ Bối quá cứng? Đà Nẵng ngoại trừ gia tộc Bùi Thị thì gia tộc mạnh nhất chính là nhà họ Bối? Trịnh Tuấn hối hận đến mức xanh ruột.

Tại sao ông ta lại đồng ý với Trịnh Tuyết Dương nói chuyện giúp đồ ăn hại Bùi Nguyên Minh này chứ? Phải nhanh chóng để hai người ly hôn sau đó ông ta xem thử có người con rể tốt nào ở trong danh sách hay không.

Nếu như có con rể tốt giống như cậu chủ nha họ Bối thì đoán chừng ngay cả khi đi ngủ ông ta cũng có thể cười đến mức tỉnh dậy? Cuộc sống sau này mỗi ngày đều có thể ngồi đếm tiền không phải rất tốt sao? Còn cần phải làm gì nữa chứ? Bối Hoàng Triết lại cảm thấy hơi choáng váng. Những người khác không biết quản lý Diệp là nhân vật như thế nào nhưng anh ta lại biết hết sức rõ ràng.

Đừng nói là anh ta xem như Veron anh trai của anh ta, quản lý Diệp muốn mặc xác người nào thì mặc xác ngươi đó.

Khẳng định là đã có người mắc sai lầm rồi. Nhưng quan trọng nhất là anh ta cũng chỉ có thể thừa nhận.

Dù sao thì như vậy anh ta mới càng trở nên uy phong.

Vừa nghĩ đến đây Bối Hoàng Triết mỉm cười: “Ông cụ Trịnh thật là ngại quá, năng lực của tôi có hạn nên chỉ có thể lấy được mười thư mời mà thôi, dù sao thì số người được tham gia bữa tiệc có cấp bậc như thế này.” “Ông cụ Trịnh cười đến nỗi không ngậm được miệng: “Cậu chủ Triết Hoàng Triết khách sáo rôi, cậu tài giỏi như vậy quả thực là ngoài sức tưởng tượng! Nào, tôi mời cậu một ly!”

Thấy thế Bối Hoàng Triết cũng vô cùng khách sáo nói: “Đã như vậy thì mười thư mời này sẽ đưa cho nhà họ Trịnh, nhà họ Trịnh tự mình quyết định ai sẽ đi tham gia bữa tiệc đi” “Được!”

Ông cụ Trịnh nhận một chồng thư mời, khuôn mặt già nua cười đến nỗi sắp lệch sang một bên.

Trừ ông ta ra thì cả nhà Trịnh Tùng và cả nhà Trịnh Thu Hằng đều nhận được thư mời.

Còn lại mấy tấm ông ta đưa cho những thế hệ sau xuất sắc của nhà họ Trịnh.

“Cảm ơn ông!”

“Cảm ơn ông nội!”

Cảm ơn cậu chủ Triết!”

Những người cầm được thư mời đều rối rít cảm ơn, đây chính là đại biểu cho thân phận, biểu tượng của địa vị! Những người có thể cầm thư mời thì sau nay sẽ được đại diện cho nhà họ Trịnh ở Dương Thành.

Mà khi tham gia bữa tiệc này nếu như may mắn thì có thể nhận được sự ưu ái của cậu chủ Minh trong truyền thuyết, chỉ sợ sẽ lên như diều gặp gió Đặc biệt là bây giờ nhà họ Trịnh gia có năm mươi mốt phần trăm cổ phần nằm ở trong tay Bùi Thị, người nào nhà họ Trịnh nhận được sự ưu ái của cậu chủ Minh chẳng phải sẽ có ý nghĩa ngày sau chính là chủ tịch của nhà họ Trịnh sao? Trịnh Chí Dụng đắc ý cầm thư mời lắc lư trước mặt cả nhà Trịnh Tuấn.

Lúc này sắc mặt của cả nhà Trịnh Tuấn rất khó coi im lặng không nói gi.

Vốn dĩ họ tưởng rằng sau khi tới Dương Thành thì cả nhà họ có thể vùng dậy mạnh mẽ.

Không ngờ lại không được như mong muốn, ở trong mắt ông cụ Trịnh cả nhà họ không sánh bằng mấy người thế hệ sau.

Nhưng mà họ cũng chỉ có thể chấp nhận, bởi vì lần này họ thật sự mất thể diện! Đặc biệt là hôm qua Bùi Nguyên Minh đã phá hỏng cơ duyên lớn của nhà họ Trịnh, lúc này có nói gì cũng vô ích.

Lúc này Bùi Nguyên Minh đột nhiên hỏi: “Ông nội, tại sao nhà cháu lại không có thư mời?”

Tất cả mọi người hơi sững sờ.

Một lát sau tất cả mọi người đều cười to. “Ha ha ha, Bùi Nguyên Minh anh quả thực là buồn cười!”

“Anh không nghĩ xem cả nhà anh có tư cách gì cầm thư mời chứ?”

“Anh cũng không nghĩ xem phải làm thế nào để bù đắp lỗi lầm ngày hôm qua lại còn muốn cầm thư mời? Anh xứng sao?”

“Đúng vậy! Anh nghĩ thật là đẹp đấy, dáng vẻ đần độn khiếp nhược như vậy mà còn muốn cầm thư mời?”

Một đám người nhà họ Trịnh đều có vẻ mặt trào phúng.

Đồng thời vẻ mặt nhìn cả nhà Trịnh Tuấn tràn đầy sự thông cảm.

Làm gì có loại người nào đưa tới cửa cho người ta đánh vào mặt như vậy chứ.

Mà bốn người Trịnh Tuyết Dương đã tuyệt vọng ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh tràn đầy sững sờ, họ hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Rất đơn giản, bởi vì thư mời này là đưa cho tôi, chủ yếu là đưa cho ba mẹ vợ của tôi, các người tiện thể cầm mấy tấm mà thôi, bây giờ các người muốn làm gì? Giọng khách át giọng chủ sao?
 
Chương 459


Trịnh Chí Dụng không nhịn được nói: “Bùi Nguyên Minh mày có thể biết liêm sỉ chút không? Thư mời này rõ ràng là cậu chủ Triết người ta nhờ mối quan hệ mới có được, có liên quan cứt gì đến mày đâu?”

Bối Hoàng Triết cũng giận dữ: “Mày là thứ gì chứ? Dám cướp công lao với tao?”

Là Trịnh Tùng trực tiếp chỉ vào mũi của Trịnh Tuấn đay nghiến nói: “Em ba này, em xem bộ dạng của con rể em đi! Mau mau dẫn về nhà đi!”

“Hoặc là, em hãy nhanh chóng đuổi người nhà ra khỏi cửa đi!”

“Hoặc là, sau này em đừng có dẫn cái loại mất mặt này theo nữa!”

“Nhà họ Trịnh của chúng ta không chịu được sự mất mặt này!”

Bùi Nguyên Minh vừa muốn nói gì đó, lại bị Trịnh Tuyết Dương tát cho một cái.

“Đi theo tôi!”

Trịnh Tuyết Dương nhịn không được nữa, cô đã không thể mất mặt như vậy nữa rồi.

Hôm nay, cô cảm thấy mình đã nhận đủ sự sỉ nhục rồi, nhưng Bùi Nguyên Minh lại không ngừng mang đến cho cô sự nhục nhã, không ngừng khiến cô mất mặt.

Dù cho tâm tính cô có tốt đến đâu, lúc này cũng có cảm giác như sắp sụp đổ. Đi đến bên ngoài nhà hàng.

Trịnh Tuyết Dương đã khóc như mưa rơi: “Bùi Nguyên Minh, coi như em xin anh đó!”

“Nhà họ Trịnh mấy ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện rồi!”

“Tôi khó khăn lắm mới dựng nên cơ nghiệp, bây giờ thì không còn nữa!”

“Tôi muốn bắt đầu lại ở Dương Thành, bắt đầu làm lại từ đầu.” “Tôi cầu xin anh đó, anh hãy cho tôi một còn đường sống, đừng khiến tôi phải mất mặt nữa có được không?”

“Anh cứ tiếp tục thế này, tôi thật sự sẽ chịu đựng không nổi nữa! Chịu đựng không nỗi nữa đâu..” Trịnh Tuyết Dương khóc lên khóc xuống, uất ức khụy xuống bên đường, giống như một cô gái nhỏ không nơi nương tựa vậy.

Bùi Nguyên Minh vô cùng đau lòng, đưa tay ra lau nước mắt cho cô nói: “Tuyết Dương, em có muốn đi tham gia bữa yến tiệc tối mai hay không?”

Trịnh Tuyết Dương đầy nghẹn ngào nói: “Ai không muốn đi chứ? Đại diện nhà họ Trịnh đi tham gia, chính là đại biểu cho sau này có cơ hội nắm quyền nhà họ Trinh!”

“Những người nhà họ Trịnh họ có thể giao thùng cơm như vậy ra sao?”

“Với lại trong mắt ba mẹ vẫn còn có Khánh Vân, bộ anh không thấy sao?”

“Dù có muốn đi thì đã sao chứ? Ông nội căn bản là không cho em thiếp mời! Anh có thể có được sao?”

“Anh có thể.” Bùi Nguyên Minh nói chắc như định cột.

Trịnh Tuyết Dương hứt mạnh tay của anh ra, đứng dậy liền định rời đi, đối với người đàn ông này, cô thật sự không muốn nói chuyện nữa.bost Đã là lúc nào rồi, còn muốn si diện, còn cố chết, cứng miệng.

Thật sự không thấy quan tài không đổ lệ hay sao! Không đến hoàng hà lòng không chết sao! “Tuyết Dương, em tại sao cứ không tin tôi một lần vậy? Từ trước đến giờ anh chưa từng lừa gạt em” Bùi Nguyên Minh mở miệng nói.

Trịnh Tuyết Dương hỏi ngược lại: “Anh muốn tôi làm sao có thể tin anh được đây? Anh muốn tôi lấy cái gì để tin anh?”

Bùi Nguyên Minh nghiêm túc nói: “Anh nói rồi anh có thể khiến em được tham gia buổi yến tiệc tối mai, thì nhất định anh nói được làm được.” Trịnh Tuyết Dương cũng nghiêm túc nhìn Bùi Nguyên Minh, rất lâu sau thở dài một hơi nói: “Được! Bùi Nguyên Minh, tôi sẽ tin anh lần cuối cùng! Nếu như anh không làm được, tôi sẽ ly hôn với anh.” “Đến lúc đó, anh đừng có trách tôi!”

Trịnh Tuyết Dương lau đi nước mắt nói: “Được, tôi cũng đã liều một lần rồi, tôi cần phải tiếp tục tham gia bữa tiệc, tôi còn phải nói với tất cả mọi người, chồng của tôi sẽ lấy được thiệp mời, khiến tôi được hoan nghênh tham gia buổi tiệc tối mai!”

“Được, em đi đi, anh gọi một cuộc điện thoại!”

Cuộc gọi được kết nối, Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: “Hạ Vân, nói với Bùi Diễm Lan, tôi ngày mai tôi sẽ tham gia yến tiệc “Dạ vâng…

” “Tiện thể nói với Bùi Diễm Lan, nhà họ Trịnh nếu đã là do mối quan hệ với tôi, vậy thì người nào được tham gia, người nào không được tham gia, tôi nói mới được…

” “Tôi không cần biết rốt cuộc cô ta có mục đích gì, nhưng nếu như muốn do thám tôi, thì đừng trách tôi sẽ ra tay với cô ta đầu tiên.” “Chủ tịch, cô Lan nói rồi, lần này cô ta chỉ đơn thuần là hoan nghênh hoàng để trở về, không có bất kỳ mục đích nào, cô ta nói tính cách của cô ta ngài hiểu rất rõ, những chuyện như thế này không thể qua mắt được ngài.” “Được!”

Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, cúp điện thoại, sau đó lại quay lại phòng riêng của nhà hàng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom