Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1700


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đến cuối cùng, cả bít tất và giày của Bùi Nguyên Minh cũng đều cởi hết ra, thắt lưng cũng rút ra luôn, nhưng lại chẳng thu hoạch được gì. Vẻ mặt của Chung Thanh Tùng từ khoa trương vừa rồi, dân dần biến thành khó tin, anh ta nói với vẻ mặt dữ tợn: “Không thể nào! Thứ đó nhất định ở trên người anh ta!”

Phương Chí Trung nhíu mày, đá nhân viên bảo vệ ra bằng một cước rồi tự mình tiến lên lục soát người.

Nhũng nhân viên bảo vệ khác cũng bắt đầu kiểm tra tất cả các khu vực trong đại sảnh, nhưng những chỗ có thể giấu đồ đều không có. Hơn mười phút, mấy người đưa mắt nhìn nhau, đều có chút chán ngán.

Cho dù có thể tìm được viên kim cương đó ở trong góc, thì cũng không thể vu oan cho Bùi Nguyên Minh được. Nhưng lại chẳng có gì hết, phải làm sao đây? Tầm mắt của Phương Chí Trung dường như rơi lên người Chung Thanh Tùng theo bản năng. Chung Thanh Tùng nhíu mày, gật đầu. Phương Chí Trung hít một hơi thật sâu, sau đó lại gọi thêm mấy nhân viên bảo vệ nữa tới, lần này ngay cả nhân viên bảo vệ nữ cũng tới luôn. “Lục soát! Kẻ tình nghi có khả năng đã giấu đồ trên người của những người khác, tất cả mọi người đều phải bị lục soát một lần! Nếu là cậu ta ăn trộm, vậy bên trên chắc chắn có dấu vân tay của cậu ta”

Rất nhanh, đám người lại bận rộn. Đám người Chung Thanh Tùng và Uông Khải Trạch cũng đều bị lục soát người, cuối cùng ngay cả Uông Linh Đan có thân phận cao nhất cũng bị lục soát. Nhưng trong vòng một tiếng, lại chẳng tìm được thứ gì hết. Tuy có một vài khách nữ đeo kim cương, nhưng trải qua việc phân biệt thì đó đều là đồ của bản thân các cô. Vẻ mặt của Chung Thanh Tùng khó coi.

Vừa rôi rõ ràng là Đường Hàn Vũ đã tìm cơ hội, nhân lúc ngã sấp mà nhét đồ vào túi của Bùi Nguyên Minh rồi cơ mà, nhưng sao bây giờ viên kim cương đó lại không cánh mà bay? Hơn nữa, Bùi Nguyên Minh cũng không hê rời khỏi đại sảnh, không có khả năng mang đồ ra ngoài. “Được rồi, các vị đã chơi đủ chưa? Không hề tìm thấy viên kim cương trên người tôi, có nghĩa tôi không phải là ăn trộm, đúng chứ?”

Bùi Nguyên Minh nhìn Phương Chí Trung: “Liệu có phải nên trả lại sự trong sạch cho tôi rồi không?”

Vẻ mặt của Phương Chí Trung khó coi, nhưng vẫn nặn ra một nụ cười, đáp: “Xử lý chuyện thị phi thì phải có bằng chứng, bây giờ không có vật chứng, vậy cậu đương nhiên trong sạch rồi!”

“Vậy thì cảm ơn”

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói. Đường Hàn Vũ gấp đến đỏ mắt, cứ mất đi như vậy thì quá đau lòng. Lúc này, cô ta không nhịn được nữa mà lớn tiếng nói: “Viên kim cương bị anh ném đi đâu rồi hả?

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1701


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Bây giờ, có phải quản lý Phương nên cho tôi một lời giải thích rôi hay không?”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên mở miệng.

Phương Chí Trung đang chuẩn bị rời đi thì cơ thể dừng lại, liếc mắt nhìn Đường Hàn Vũ với vẻ mặt như nhìn một đồng đội heo, sau đó anh ta hít một hơi thật sâu, lạnh lùng đáp: “Bùi Nguyên Minh, cậu có ý gì?”

“Vừa rồi cô ta đã chính miệng thừa nhận là cô ta đã thả đồ vào trong túi của tôi, muốn vu oan hãm hại tôi.

Chuyện này, chắc hắn nên cho tôi một lời giải thích đúng không?”

Bùi Nguyên Minh cười lạnh.

“Thật sao? Cô Đường vừa rồi có nói câu đó sao?”

Phương Chí Trung mang vẻ mặt kinh ngạc: “Các người có nghe thấy không?”

Chung Thanh Tùng đứng ra đầu tiên đáp: “Không có, chúng tôi chẳng nghe thấy gì hết!”

“Đúng, cô Đường là người bị hại, làm sao có thể chính miệng nói đã thả viên kim cương vào túi anh được chứ? Huống chi trong túi anh cũng chẳng có gì hết!”

Uông Khải Trạch cũng nói với vẻ tự đắc.

Lúc này, Đường Hàn Vũ cũng phản ứng lại được, cô ta nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Họ Bùi kia, anh đừng có vuốt mặt mà không nể mũi, vừa rồi là tôi lỡ lời mà thôi! Huống chỉ anh có thể vào được Bách Lạc môn là dựa vào thể diện của tôi, anh có tin bây giờ tôi sẽ cho người đuổi anh ra ngoài hay không?”

Phương Chí Trung cười lạnh một tiếng, đáp: “Lời này không sai, người là cô Đường cô mời tới, nếu bây giờ cô không muốn mời cậu Bùi này nữa, vậy chúng tôi có thể trực tiếp ném cậu ta ra ngoài!" Đường Hàn Vũ nhanh chóng nói: “Đúng, không sai, bây giờ tôi không muốn mời anh ta nữa, làm phiên quản lý Phương hãy ném anh ta ra ngoài!”

Phương Chí Trung cười dữ tợn, rồi làm động tác tay mời với Bùi Nguyên Minh, bảo: “Cậu Bùi, mời, chúng ta ra ngoài từ từ nói chuyện đi.”

Bùi Nguyên Minh không hề nhúc nhích, mà lại nhìn anh ta có chút hứng thú, rôi đáp: “Nói như vậy là quản lý Phương chẳng những không định cho tôi một lời giải thích, hơn nữa còn chuẩn bị ném tôi ra ngoài sao? Đây chính là thứ mà Bách Lạc môn các người gọi là quy tắc áp đảo cả pháp luật sao?”

Phương Chí Trung lạnh lùng nói: “Không sai, đây chính là quy tắc của chúng tôi! Nơi này chính là Bách Lạc môn, cho dù cậu có phục hay không thì cậu nhất định phải theo quy tắc của chúng tôi! Bây giờ, cậu định tự mình ngoan ngoãn đi cùng tôi, hay là đợi người của tôi ra tay đây?”

Bùi Nguyên Minh cười, từ chối cho ý kiến: “Nếu quản lý Phương đã không cho tôi một lời giải thích, vậy tôi đành tự mình đi đòi một lời giải thích vậy!”

“Bốp!”

Vừa dứt lời, anh đã bước lên một bước, rồi vung một cái tát vả ngã Đường Hàn Vũ xuống đất.

“Thả đồ vào trong túi của tôi, rồi vu hại tôi này, chơi vui lắm đúng không?”

“Bốp!”

“Được đằng chân lân đằng đầu này, chơi cũng vui lắm nhỉ?”

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1702


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Bùi Nguyên Minh, đủ rồi!”

Uông Linh Đan cuối cùng cũng mở miệng: “Đêm nay là tiệc sinh nhật của tôi, tôi không muốn nhìn thấy máu.”

“Được thôi, nế mặt bạn gái của tôi, tôi sẽ không đánh chết anh!”

Bùi Nguyên Minh bước lên trước, lại trở tay vả một phát, đánh những lời nói tàn nhẫn của Chung Thanh Tùng trở về. Sau đó anh đứng dậy, nhìn Phương Chí Trung với vẻ mặt bình tĩnh, rôi bảo: “Vừa rôi hình như anh đã nói, sẽ trả cho tôi một lời giải thích.

Bây giờ anh tính giải thích như thế nào đây? Tôi cũng sẽ không làm khó anh, cứ làm theo quy tắc của Bách Lạc môn các người đi”

Phương Chí Trung bị khí thế của anh trấn áp. Lúc này đáp theo bản năng: “Dựa theo quy tắc thì người ăn cắp bị chặt đứt một ngón tay, cùng tội với người vu hại”

Bùi Nguyên Minh duỗi tay, vỗ lên mặt anh ta, lạnh lùng bảo: “Vậy cứ làm theo quy tắc đi, tôi đợi lời giải thích mà anh trả cho tôi”

Sắc mặt của Chung Thanh Tùng và Đường Hàn Vũ lập tức trăng bệch. Chung Thanh Tùng ôm mặt, tức giận hét lên: “Họ Bùi kia, anh dám động vào tôi sao? Anh cứ đợi đó cho tôi, tôi sẽ gọi người tới đánh chết anh! E rằng anh không biết, tổng giám đốc của Bách Lạc môn chính là lão đại của tôi đâu nhỉ, anh dám động vào tôi ở địa bàn của anh ấy, anh chết chắc rôi!”

Bùi Nguyên Minh từ chối cho ý kiến, chỉ lạnh lùng nhìn Phương Chí Trung. Mà sắc mặt của anh ta cũng vô cùng khó coi. Chặt ngón tay của Bùi Nguyên Minh thì anh ta không hề do dự chút nào.

Nhưng chặt đứt ngón tay của Chung Thanh Tùng thì anh ta thật sự không có lá gan đó! Bởi vì đại ca kết nghĩa của Chung Thanh Tùng chính là ông tổng của Bách Lạc môn, Đinh Nam Hành! “Chuyện này tương đối quan trọng, có phải là vu hại hay không thì vẫn chưa tra rõ được, chúng tôi cần từ từ điều tra! Đợi đến khi điều tra sự việc rõ ràng, nhất định sẽ cho cậu Bùi một lời giải thích!”

Tuy Bùi Nguyên Minh vô cùng cường thế, nhưng lúc này Phương Chí Trung cũng đã hạ quyết tâm rồi. Bùi Nguyên Minh híp mắt nói: “Nếu vừa rồi lục soát ra thứ được gọi là kim cương đó trên người tôi, thì bây giờ ngón tay của tôi đã bị anh chặt rồi nhỉ?”

“Hai chuyện này không giống nhau!”

Phương Chí Trung lạnh lùng đáp: “Cậu có tư cách gì mà so với cậu Chung của chúng tôi chứ? Bọn họ đều là cành vàng lá ngọc, vô cùng tôn quý, không có khả năng làm ra loại chuyện này...”

Bùi Nguyên Minh cười nhạt: “Ý của anh là tôi sẽ làm ra loại chuyện này sao? Nhưng kết quả thì Sao? Anh chẳng tìm được thứ gì trên người tôi hết.

Ả đàn bà này lại chính miệng thừa nhận, là cô ta đã thả đồ lên người tôi, muốn vu hại cho tôi.

Sự việc đã đến nước này rồi, mà vẫn cân phải điêu tra nữa hay sao? Từ khi nào mà Bách Lạc môn các người lại biến thành sở cảnh sát, còn phải đủ cả người lẫn vật chứng thế?”

Sắc mặt của Phương Chí Trung lúc xanh lúc trắng, nhưng anh ta vẫn gân cổ lên cãi như cũ: “Tôi làm việc thể nào, không cần cậu phải dạy tôi”

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1703


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chưa đầy ba phút, một đám vệ sĩ cao lớn đã tiến vào đại sảnh.

Người nào thoạt nhìn cũng rất có khí lực, thuộc loại hình tay đấm mấy trăm cân đó. Bùi Nguyên Minh vừa uống nước trái cây, vừa híp mắt nhìn mấy tên vệ sĩ này.

Vừa liếc mắt một cái đã có thể nhận ra, đây đều là những tay đấm vàng trong giới giang hồ, đánh nhau rất giỏi. Mà nhìn thầy bọn họ tới, Phương Chí Trung ôm đầu minh, tâm mắt oán hận rơi lên người Bùi Nguyên Minh. Lúc này, một người đầu trọc bước ra từ trong đám vệ sĩ.

Anh ta thoạt nhìn cao đến mét chín, ngay cả lông mi cũng không có.

Nhưng làn da lại vô cùng tái nhợt, mang đến một loại cảm giác hung ác kỳ lạ. Anh ta đi lên phía trước, tùy tiện liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh vài cái, sau đó cầm một bình rượu vang lên uống “ừng ực ừng ực”

. Sau khi uống hơn phân nửa bình rượu vang, anh ta mới híp mắt lại, cười lạnh với Bùi Nguyên Minh và bảo: “Ranh con, nghe nói cậu dám đập vào đầu của quản lý Phương ngay trong địa bàn Bách Lạc môn chúng tôi hả, lá gan của cậu cũng không nhỏ nhỉ”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên cười: “Cảm ơn đã khen”

Người đàn ông đầu trọc híp mắt, bảo: “Ranh con, cậu không tệ, nhưng cậu có biết tôi là ai không?”

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng đáp: “Hay là anh tự nói đi, anh là ai?”

Người đầu trọc cười một tiếng dữ tợn, nói: “Ngay cả Đại Hùng tôi mà còn không nhận ra, vậy mà cậu cũng dám gây sự ở nơi có tôi bảo vệ sao?”

“Đại Hùng?”

Phía sau, có người hít ngược một ngụm khí lạnh. “Tay đấm số một dưới trướng Đinh Nam Hành, lão đại Đại Hùng trong giới giang hồ thủ đô sao?”

Rất dễ nhận thấy, những người trong giới thượng lưu ở thủ đô này đều biết vị Đại Hùng kia là ai? Thủ đô là một nơi rồng rẳn lân lộn.

Muốn lăn lộn trong giới giang hô ở nơi này, vậy cân phải có một chỗ dựa lớn mạnh, đồng thời phải có bối cảnh không nhỏ. Đại Hùng được xem là một trong những lão đại ở giới giang hồ thủ đô là vì anh ta dựa vào Đinh Nam Hành của Bách Lạc môn.

Mà sau lưng Định Nam Hành lại chính là thương hội Đảo Quốc và nhà họ Chân ở thủ đô.

Điêu này đã chứng tỏ thực lực và lai lịch của Đại Hùng.

Có thể nói, cho dù là một vài người ở gia tộc hạng hai, cũng không dám trêu chọc anh ta. Mà hôm nay, Đại Hùng lại tự mình xuất hiện... Vừa nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều nhận thấy Bùi Nguyên Minh đã xong đời rồi. Uông Linh Đan thầy anh ta đến thì nói theo bản năng: “Đại Hùng, nể mặt tôi mà bỏ qua chuyện hôm nay đi!”

Đại Hùng đã nghe nói tới chuyện vừa rồi.

Lúc này, anh ta liếc mắt nhìn Uông Linh Đan, rồi cười ha ha, đáp: “Mặt mũi của cô cả nhà họ Uông, thì tôi hiển nhiên phải nể rồi! Như vậy đi..



[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1704


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Một người đàn ông mặc bộ tây trang màu trắng, thoạt nhìn vô cùng khoa trương, đột nhiên vụt ra từ trong đám người, trong nháy mắt đã đến trước người Bùi Nguyên Minh.

Đây là cao thủ chân chính, được xem là vệ sĩ cận thân của Đại Hùng, trợ giúp anh ta ngăn cản vô số tình cảnh hung hiểm trong giới giang hồ thủ đô.

Lúc này, một con đao găm quân dụng vút tới, trực tiếp chỉ về phía cổ họng của Bùi Nguyên Minh.

“Á " Xung quanh truyên tới những tiếng hô lên kinh hãi, chẳng ai ngờ được sự việc lại phát triển đến mức độ này.

Bùi Nguyên Minh chỉ cần sơ sấy một cái là đêm nay sẽ bỏ mạng ở nơi đây ngay.

Trịnh Khánh Vân nói theo bản năng: “Anh rể, cẩn thận!”

Chỉ đáng tiếc dưới tình huống này, lại không có người nào nghe thấy cô ta nói gì.

“Quá yếu!”

Ngay khi con dao găm quân dụng sắp chạm vào Bùi Nguyên Minh, thì anh cười nhạt, tùy tiện duỗi hai ngón tay ra kẹp.

“Keng...

Một tiếng vang giòn giã! Cơ thể của người đàn ông mặc đồ trắng với khí thế hừng hực, đột nhiên dừng lại một chút, thân hình nặng nề bị ép buộc dừng lại, sát ý trên gương mặt cũng ngưng đọng.

“Sao có thể?”

Con dao găm quân dụng của anh ta bị Bùi Nguyên Minh dễ dàng kẹp lấy như vậy, vững như núi Thái Sơn, khiến cho anh ta không cách nào tiến thêm một bước.

Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng “răng räc”

, lưỡi dao sắc bén vỡ vụn, người đàn ông mặc đồ trắng tiến lên theo bản năng.

“Phập!" Lưỡi dao gãy vụn bay ra, trực tiếp đâm vào cơ thể của người đàn ông mặc đồ trắng.

Cơ thể của người đàn ông mặc đồ trắng đã giết hại vô số người này chấn động, trên gương mặt hiện ra vẻ khó tin.

Sau đó anh ta lảo đảo lùi về sau, đợi đến khi ngồi bệt xuống đất, thì tây trang màu trắng đã nhuộm thành màu đỏ.

“Rầm...

!”

Bùi Nguyên Minh đá bay anh ta bằng một cước, rồi thản nhiên nói: “Một tên phế vật không biết tự lượng sức mình”

Người đàn ông mặc đồ trắng phun ra một ngụm máu to, vẻ mặt dữ tợn, nhưng anh ta vẫn chưa chết, hơn nữa còn ôm ngực mình không dám lộn xôn.

Lưỡi dao đâm vào cơ thể vừa vặn nằm gần động mạch tim của anh ta, chỉ thiếu một chút nữa thôi, nên anh ta không dám lộn xôn, vì có thể sẽ chết ngay.

Tình huống này chỉ có thể đợi bác sĩ tới cứu mà thôi.

Người đàn ông mặc đồ trắng rất tức giận, và không cam tâm, nhưng cũng không biết phải làm như thế nào, bởi vì Bùi Nguyên Minh quá mạnh, mạnh đến mức anh ta thậm chí còn không thể chặn được một chiêu.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1705


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đại Hùng tuyệt đối không ngờ được, đêm nay mình dẫn mười mấy cao thủ đắc lực, còn dẫn cả con át chủ bài của mình tới đây, nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại chẳng là gì hết.

Thân thủ của người trẻ tuổi này quả thực đáng sợi Anh ta lăn lộn trong giới giang hồ thủ đô nhiều năm như vậy, cũng chưa gặp qua mấy người có năng lực đến thế.

Nhưng anh ta không hổ là một trong những lão đại ở giới giang hồ, sau khi quyết định bản thân mình xui xẻo xong, anh ta cũng không có dự định gọi người tới.

Bởi vì anh ta biết rất rõ, trong lúc nhất thời, mình cũng không thể gọi được nhân vật nào có thể trấn áp được Bùi Nguyên Minh tới.

Trừ khi anh ta gọi Đinh Nam Hành hoặc Chân Vũ Long tới.

Nhưng chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà kinh động đến hai nhân vật lớn thì sau này anh ta còn lăn lộn được nữa hay sao? Vừa nghĩ đến điểm này, Đại Hùng cố nén cơn giận, chậm rãi đáp: “Tôi thừa nhận đêm nay mình xui xẻo, nhưng thời gian sẽ dân dần trả lời tất cả, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Xin lỗi, giải thích”

“Thật xin lỗi, đêm nay là tôi lỗ mãng!”

Vừa dứt lời, Đại Hùng đã tự minh ra tay, trực tiếp chặt đứt ngón út của ba người Phương Chí Trung, Chung Thanh Tùng và Đường Hàn Vũ.

Khi ba ngón út được đặt phía trước người Bùi Nguyên Minh, Đại Hùng mới khom người một cách cung kính, nói: “Câu trả lời này đêm nay đã đủ chưa?”

Bùi Nguyên Minh cười, thản nhiên đáp: “Nếu anh bất mãn với tôi, thì có thể tới gây sự với tôi bất cứ lúc nào.

Tôi tin với thủ đoạn của anh, sẽ không khó để điều tra ra được tôi.

Nhưng nếu tới, thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý một cước đá phải cửa sắt đi, lần sau, tôi sẽ không nương tay nữa đâu!”

Vừa dứt lời, Bùi Nguyên Minh đá lăn đám người Phương Chí Trung trên mặt đất bằng một cước.

Sau đó phất tay với Uông Linh Đan, rồi kéo Trịnh Khánh Vân nghênh ngang rời đi.

Chuyện đêm nay đã cho anh biết, nếu Trịnh Khánh Vân còn tiếp tục một mình ở bên ngoài sẽ không an toàn.

Chỉ cần người còn ở thủ đô thì phải đưa cô ta đến ở cùng trong biệt thự số một Hương Sơn.

Nơi đó có sự an toàn tối thiểu.

Sau khi nghĩ ngợi một chút, anh lại trực tiếp gọi điện thoại cho Viên Cảnh Thiên, khu vực Giang Nam là địa bàn của anh ta.

Bùi Nguyên Minh cần anh ta sắp xếp mấy người tin được tới để dùng.

Nhưng không thể là người thuộc bộ binh, bởi vì như vậy sẽ làm lộ thân phận của anh.

Viên Cảnh Thiên luôn miệng đồng ý, nói anh ta sẽ tìm một vài cao thủ ở giang hồ khu vực Giang Nam tới phục vụ Bùi Nguyên Minh, nhưng có khả năng sẽ mất một đến hai ngày.

Nói chuyện điện thoại xong, Bủi Nguyên Minh tiễn Trịnh Khánh Vân đến khách sạn Thế Kỷ ở tạm.

Mà bản thân mình thì lại đi mua một bộ thiết bị an ninh cao cấp, đồng thời cũng về biệt thự để chạy thử.

Ngay khi Bùi Nguyên Minh đang bận rộn với thiết bị an ninh, thì sáng sớm ngày thứ hai, mấy người Chung Thanh Tùng và Đường Hàn Vũ đã ôm cánh tay, lại đi tới Bách Lạc môn tiếp

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1706


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhìn thấy vị này, hai người Chung Thanh Tùng và Đường Hàn Vũ đều câm như hến.

Đinh Nam Hành của thủ đô tuyệt đối không phải là người bình thường.

Có thể qua lại với mấy đại thế lực hàng đầu, cuối cùng còn kiểm soát Bách Lạc môn, đã đủ để giải thích vấn đề rồi. “Anh Đinh!”

Nhìn thấy Định Nam Hành đặt cây cung trong tay xuống, Chung Thanh Tùng lập tức tiến lên, tự mình rót một cốc nước nóng cho anh ta. “Nghe nói lần này anh ra ngoài để luận bàn với đại sư tiễn đạo ở Đảo Quốc, từ biểu hiện vừa rồi có thể nhìn ra được, vị được gọi là đại sư tiễn đạo của Đảo Quốc đó, chắc hẳn đã bị anh giẫm dưới chân rồi đúng không? Em thấy trong toàn bộ thủ đô, anh đã không có địch thủ rồi!”

Định Nam Hành hờ hững đáp: “Tha sơn cho thạch, khả dĩ công ngọc.

Tuy lai lịch của người Đảo Quốc không bằng Đại Hạ chúng ta, nhưng thuật sát phạt của Đảo Quốc đã được phát triển qua nghìn năm, đã đến mức độ đỉnh cao rồi.

Lân này tuy cao thủ tiên đạo luận bàn cùng tôi là nhân vật cấp bậc đại sư ở Đảo Quốc, nhưng tôi vẫn không cảm thấy đủ như cũ.

Nghe đồn, Đảo Quốc có Kiếm Thánh, không biết ngày nào mới may mãn được luận bàn một lần!”

(Tha sơn cho thạch, khả dĩ công ngọc: nghĩa là đá từ ngọn núi khác có thể dùng để đánh bóng ngọc bích, ý chỉ người hoặc một ý kiến nào đó có tác dụng trợ giúp mình sửa đổi khuyết điểm.

) Vẻ mặt của Định Nam Hành cảm thán, sau đó thản nhiên hỏi: “Sáng sớm đến chỗ tôi là có chuyện gì sao?”

“Anh Đinh, đêm qua em ở Bách Lạc môn của anh bị người ta chặt đứt một ngón tay! Anh phải giúp em báo thùi”

Sắc mặt của Chung Thanh Tùng lạnh lùng, anh ta tung hoành ở thủ đô nhiều năm, không biết đã giâm đạp bao nhiêu người.

Nhưng đây xem như là lân đầu tiên bị người ta giãm lên đầu, cho nên anh ta hoàn toàn không nhận lấy bài học, mà còn chuẩn bị tìm người giẫm chết Bùi Nguyên Minh. “Cậu Chung, cậu chắc hẳn cũng biết, cậu nhận được ơn huệ ở chỗ này của tôi, là vì quan hệ kết nghĩa của hai người chúng ta.

Năm đó, khi Đinh Nam Hành tôi nghèo túng, cũng chỉ có mình Chung Thanh Tùng cậu giúp đỡ tôi, nên tôi mới không đến mức phơi thây ngoài đường.

Nhưng vấn đề là, cho dù ơn huệ có lớn đến mấy, vẫn sẽ có một ngày dùng hết!”

“Cậu sẽ không thật sự cho rằng, dựa vào ơn một bát cơm năm đó, mà có thể ăn chết Đinh Nam Hành tôi, đòi hỏi không có chừng mực chứ? Những năm gần đây, vì mấy chuyện tôi tệ của cậu mà tôi đã ra tay không dưới trăm lần rồi.

Mà có rất nhiêu chuyện khiến tôi khinh thường phải làm, ví dụ như việc tranh giành tình nhân của các người! Những chuyện này làm nhiều rồi, không những cậu mất mặt, mà tôi cũng mất mặt, cậu hiểu chứ?”

“Bây giờ tôi vẫn sẽ giúp cậu.

Ngày mai cũng có thể sẽ còn giúp cậu.

Nhưng có lẽ đến một ngày, khi tôi ghét những chuyện nhỏ không có chừng mực này của cậu rồi thì tôi sẽ mặc kệ cậu! Cho nên, có rất nhiều khi, cậu tới tìm tôi, thì phải động não nhiều một chút, nghĩ xem chuyện này có đáng hay không? Bởi vì chuyện không đáng thì sẽ lãng phí ân huệ của cậu, thậm chí còn có khả năng lãng phí một cơ hội cứu mạng sau này, cậu

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1707


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chung Thanh Tùng hít một hơi thật sâu, rồi nhanh chóng khôi phục lại tâm trạng của mình, sau đó trâm giọng đáp: “Anh Đinh, sự việc là như vậy ạt”

Sau khi anh ta nhanh chóng kể xong chuyện đêm qua, mới nói với vẻ mặt oan ức: “Anh Định, không phải là em không được, mà là thằng ranh con đó quả thực có chút bản lĩnh! Tay chân số một dưới trướng của anh, Đại Hùng, cũng suýt chút nữa bị anh ta phế! Hơn nữa cuối cùng anh ta còn sai khiến Đại Hùng chặt đứt một ngón tay của em! Anh Đinh, em cảm thấy đối phương hoàn toàn không nể mặt anh, anh nhất định phải làm chủ cho eml”

“Đối phương có lai lịch gì?”

Đình Nam Hành liếc mắt nhìn Phương Chí Trung cũng mang vẻ mặt xám như tro tàn: “Dám gây sự ở Bách Lạc môn của chúng ta, thế nào cũng có con át chủ bài, đúng chứ?”

Phương Chí Trung híp mắt, đáp: “Cậu Đinh, tôi đã điều tra rõ ràng suốt đêm qua, đối phương không có lai lịch gì hết, chỉ là một tên bảo vệ có thân thủ không tệ.

Đêm qua anh Đại Hùng cũng đã chịu chút thiệt, tôi sợ sự việc ầm ï sẽ không tiện kết thúc, cho nên mới không cho tất cả anh em cùng ra tay! Còn nữa, cô Uông cũng có ở đó, các anh em không tiện dùng vũ khí, cho nên mới để thằng ranh con đó có cơ hội kiêu ngạo.”

Đinh Nam Hành thản nhiên ngôi trên chiếc ghế tựa trong góc, bưng một ly trà lên uống một hớp, rồi nói: “Chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng cần tôi phải ra mặt sao? Kêu Đại Hùng mang vũ khí đi xử cậu ta không phải là được rồi à?”

Một tên vệ sĩ nhỏ, thân thủ có lợi hại đến đâu thì đã làm sao? Những năm gần đây, gia thế, xuất thân, quyên thế, sức mạnh, tài phú mới là tất cả. Một tên vệ sĩ nhỏ có thân thủ tốt đến đâu, có thể đánh nhau giỏi đến đâu, nhưng nếu muốn bóp chết anh thì có đến tám trăm loại thủ đoạn. Bây giờ vì một tên vệ sĩ nhỏ lại phải dùng đến cả Đinh Nam Hành sao? Nói đùa gì thế? Vẻ mặt của Chung Thanh Tùng có chút xấu hổ, cùng Đường Hàn Vũ đưa mắt nhìn nhau theo bản năng. Nếu Đinh Nam Hành không ra tay, vậy mặt mũi của bọn họ chắc chắn không thể lấy lại được. Đường Hàn Vũ nghĩ một chút rồi đột nhiên mở miệng nói: “Cậu Đinh, cũng không phải cậu Chung vô năng, mà là sự việc này có liên quan đến cô Uông...

Khi anh ta chơi bài có giở trò gian lận, khiến cô Uông phải làm bạn gái tạm thời của anh ta, hơn nữa, còn ôm eo cô ấy nữa!”

“Răng rắc!”

Gần như vào lúc cô ta vừa dứt lời, tay phải của Đinh Nam Hành vừa dùng lực, trực tiếp bóp nát vụn ly trà trong tay. Anh ta không để ý nước trà nóng, mà lại ngẩng đầu lên, mở miệng nói với vẻ có chút hứng thú: “Vậy mà cậu ta lại dám kêu cô Uông làm bạn gái của mình sao? Lẽ nào cậu ta không biết, cô Uông là người phụ nữ mà Chân Vũ Long nhìn trúng sao?”

Chung Thanh Tùng cười lạnh, bảo: “Anh Đinh, em đoán cho dù anh ta biết, cũng sẽ không để ý đâu.

Một tên quê mùa mà thôi, làm sao có khả

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1708


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Hả?”

Chung Thanh Tùng hơi sững sờ, không biết Đinh Nam Hành có ý gì. Định Nam Hành thản nhiên nói: “Cô Uông là người phụ nữ mà thế tử Chân nhìn trúng.

Như vậy khi chúng ta ra tay với người bên cạnh cô ta, sẽ phải chú ý thủ đoạn một chút.”

“Thằng ranh con đó dùng thủ đoạn quang minh chính đại để gây sức ép lên các người, mà các người chỉ biết vứt cậu ta xuống sông cho cá ăn, vậy kết cục có hơi nhỏ đấy! Lỡ như bị Uông Linh Đan biết được thì cô ta sẽ lại càng bất mãn với thế tử Chân hơn.

Uông Linh Đan xuất thân từ phân hội Long Môn thủ đô.

Long Môn chính là đại diện của chính phủ trong giới giang hồ, chú trọng công bằng và nghĩa khí nhất!”

“Sở dĩ Uông Linh Đan không chịu chấp nhận thế tử, vì một nguyên nhân trong đó là do cô ta cho rằng thế tử làm việc quá tàn nhẫn, là hành vi của tiểu nhân.

Cho nên muốn làm việc này, nhất định phải làm cho thật tốt, hơn nữa không thể dùng thủ đoạn mờ ám, tốt nhất là khiến cậu ta tàn phế trước mặt mọi người... Nghĩ một chút, Đinh Nam Hành cười bảo: “Không phải thằng ranh con đó rất giỏi đánh nhau hay sao? Gân đây, hai người Sở Tuấn Hiên và Tần Ý Hàm liên thủ lại, không phải là đang hẹn chiến với hội trưởng Uông à? Các người tìm cơ hội, giật dây Bùi Nguyên Minh đi làm tay chân của phó hội trưởng Uông đi! Tốt nhất là khiến Bùi Nguyên Minh trực tiếp bị Tần Ý Hàm đánh chết ngay trên lôi đài mà bọn họ hẹn chiến.

Như vậy chẳng phải sẽ thú vị hơn hay sao?”

“Đúng đúng đúng, bọn em hiểu rồi ạ!”

Chung Thanh Tùng và Đường Hàn Vũ đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều liên tục gật đầu. Đinh Nam Hành quả nhiên là Định Nam Hành, giết người không cần dùng đao, chỉ một câu nói thôi đã có thể giết chết Bùi Nguyên Minh đó rồi. Chung Thanh Tùng có chút lo lắng nói: “Anh Đinh, tuy cách làm này rất hay, nhưng lỡ như thân thủ của thằng ranh con đó không tệ, ngay cả Tần Ý Hàm cũng có thể bị đánh bại thì sao?”

Đinh Nam Hành thản nhiên đáp: “Tần Ý Hàm là đệ nhất thiên kiêu ở phân hội Long Môn thủ đô. Thân thủ của cô ta ngay cả tôi cũng phải kiêng dè ba phần.

Làm sao một tên vệ sĩ nhỏ có thể đánh bại được chứ? Cho dù là tình huống xấu nhất xảy ra, cậu ta thật sự đánh bại được Tần Ý Hàm, nhưng cậu ta chỉ là một người ngoài, tùy tiện tham gia vào tranh chấp nội bộ ở phân hội Long Môn thủ đô thì cậu ta vẫn sẽ chết chắc!”

“Đúng đúng đúng, anh Định anh minh!”

Chung Thanh Tùng lập tức hiểu ra.

Đây chính là một liên hoàn kế, cho dù Bùi Nguyên Minh có thực lực như thể nào thì kết cục cuối cùng của anh ta vẫn đã được định sẵn. Định Nam Hành cười nhạt, vừa định vung tay ra hiệu cho mọi người lùi xuống.

Nhưng anh ta đột nhiên nghĩ đến gì đó, mà nhìn về phía đám người Chung Thanh Tùng, rồi nói: “Các người chắc chắn, viên kim cương ở trên người thằng ranh con đó chứ?”

“Chắc, tôi đã tự tay nhét vào rôi mà”

Gương mặt của Đường Hàn Vũ nhăn nhó. Chung Thanh Tùng cũng nói với vẻ mặt buôn bực: “Suốt toàn bộ quá trình em đêu chú ý đến hành động của anh ta, anh ta không có cơ hội ném đồ đi, nhưng lại không thể tìm được viên kim

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1709


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Biệt thự số một Hương Sơn. Trịnh Khánh Vân mặc một chiếc quần sooc, ngồi ở quầy bar trong phòng khách, đung đưa đôi chân trắng nõn. Sáng sớm cô ta đã ở trong biệt thự để khởi binh hỏi tội, mục tiêu đã được xác định. Bùi Nguyên Minh thì vừa ở phía dưới, vừa châm lửa, vừa thản nhiên hỏi: “Khánh Vân, anh ở dưới này cho em ăn nhé?”

“Ăn không vô!”

Trịnh Khánh Vân hừ một tiếng: “Anh vẫn chưa giải thích rõ ràng với em, rốt cuộc thì anh và Uông Linh Đan kia có quan hệ gì? Anh lại còn muốn cô ta làm bạn gái của anh, anh không sợ bị chị em biết được sao?”

Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu, thản nhiên đáp: “Chuyện của người lớn, trẻ nhỏ không cân quan tâm”

Trịnh Khánh Vân ưỡn ngực, ngẩng đầu, nói: “Nhỏ chỗ nào? Anh nói xem chỗ nào nhỏ?”

Bùi Nguyên Minh sa sầm mặt mũi, bảo: “Khánh Vân, em là con gái, không biết con gái phải cẩn thận câu nói này hay sao? Còn nữa, nếu em còn tiếp tục ngồi ở quây bar, em có tin anh khiêng em xuống, rồi đánh vào mông hay không?”

“Vậy anh nhẹ chút nhé...

Trịnh Khánh Vân thẹn thùng, sau đó lại lập tức phản ứng lại: "Vẫn chưa giải thích mọi chuyện rõ ràng mài Anh rể, rốt cuộc thì anh và Uông Linh Đan kia có gì hay không?”

Bùi Nguyên Minh nghĩ một chút rôi đáp: “Anh nói không có thì em có tin không?”

“Tin!”

Cô ta liên tục gật đầu: “Nhưng anh phải nói cho em biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu không trong lòng em sẽ không hiểu! Anh không nói, thì em sẽ nói với ba mẹ, nói cho cả chị em biết luôn! Bọn họ sẽ lập tức tới thủ đô, anh đừng cho rằng ở thủ đô trời cao, hoàng đế xa, thì bọn họ không thể quản được anh!”

Nghe thấy cô ta nói như vậy, Bùi Nguyên Minh đau đầu, sau đó lại thở dài, đáp: “Được rồi, anh nói sơ qua cho em một chút.

Nhưng em phải thề, tuyệt đối không được nói chuyện này ra ngoài!”

“Em thê!”

Vẻ mặt của cô ta kích động, suýt chút nữa thì cắn vào đầu lưỡi mình. Bùi Nguyên Minh lạnh lùng bảo: “Lân này anh tới thủ đô, một mục đích chủ yếu trong đó chính là hợp nhất phân hội Long Môn ở thủ đô”

“Phân hội Long Môn ở thủ đô? Chính là Long Môn gì đó của nhà họ Uông, Uông Linh Đan hay sao? Ba cô ta là phó hội trưởng ở đó đúng không?”

“Đúng, chính là người đó." Bùi Nguyên Minh chậm rãi nói: “Anh đã giải quyết được một nửa sự việc rồi, nhưng ba của Uông Linh Đan là một người bảo thủ, nhất định không chịu nghe lời.

Cho nên anh chuẩn bị ra tay từ cô ta, xem thử tình hình ở phân hội Long Môn thủ đô thế nào.

Vê phần chỉ tiết gì đó, một đứa trẻ như em đừng biết thì hơn.

Tóm lại, mấy ngày này, em cứ ngoan ngoãn ở trong biệt thự đi, đừng ra ngoài chạy lung tung, hiểu chưa?”

Bùi Nguyên Minh mở miệng nói một cách hùng hổ. “Vâng.”

Trịnh Khánh Vân ngoan ngoãn đáp, nghe thấy Bùi Nguyên Minh và Uông Linh Đan không có bất cứ quan hệ nam nữ tư tình gì, cơn

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1710


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Chân Vũ Long!”

Trịnh Khánh Vân đáp. “Chân Vũ Long, một trong sáu thế tử của thủ đô sao?”

Bùi Nguyên Minh hơi nhíu mày. “Không sai, chính là anh ta.

Em nghe nói anh ta là người theo đuổi cô Uông cuồng nhiệt, cho nên những người đàn ông có ý đồ tiếp cận cô Uông, đều sẽ bị anh ta trừng trị.

Đây mới là một trong những nguyên nhân khiến cô Uông nhiêu năm như vậy vẫn có thể duy trì trạng thái độc thân! Anh rể, anh đã chọc vào cô Uông, chỉ sợ vị thế tử Chân này của chúng ta, sẽ không khách sáo với anh đâu.”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên cười đáp: “Anh ta không khách sáo với anh thì càng tốt.

Anh sẽ tìm cơ hội tiêu diệt anh ta, như vậy chị của em làm việc ở thủ đô mới không cần phải kiêng dè gì.

Nếu không, vẫn luôn có một nhà họ Chân ở thủ đô đè trên đầu, sẽ rất không thú vị! Anh hy vọng chị em tới thủ đô là để trưởng thành, mà không phải là tới để bị người chèn ép”

Trịnh Khánh Vân hơi sững sờ, trong lúc nhất thời không đoán ra được, đây mới là mục đích cơ bản nhất của anh, hay rất cả đều chỉ là thuận tay sắp xếp mà thôi. Ngay đúng lúc này, di động của Trịnh Khánh Vân rung lên. Sau một lúc cô ta nghe điện thoại, cô ta đáp với vẻ mặt kỳ quái: “Được, em sẽ xem thử”

Sau khi cúp điện thoại, Trịnh Khánh Vân nhìn Bùi Nguyên Minh và bảo: “Anh rể, phiên phức của anh có lẽ đã tới rồi đây”

“Hửm”

?”

Bùi Nguyên Minh nhíu mày. “Vừa rôi chị Đường gọi điện thoại tới, cô ta nói đêm qua sau khi trở về, bọn họ đã suy nghĩ cặn kẽ và nhận ra lỗi sai của mình.

Cho nên bọn họ quyết định hẹn gặp anh, định xin lỗi trước mặt anh. Nhưng, những người như bọn họ chắc chắn là đang mèo chúc tết chuột, không có ý gì tốt! Anh rể, anh có đi hay không?”

Trịnh Khánh Vân bày ra vẻ mặt chỉ mong thế giới đại loạn. Bùi Nguyên Minh mệt mỏi đáp: “Nếu anh không đi thì em có đồng ý không? “Đương nhiên là không đồng ý!”

Trịnh Khánh Vân giương nanh múa vuốt: “Anh rể, không phải vừa rồi anh nói, anh tiếp cận Uông Linh Đan là để giải quyết chuyện phân hội Long Môn ở thủ đô hay sao? Bây giờ nơi mà bọn họ hẹn gặp chúng ta, chính là võ đạo quán Long Môn ở phân hội Long Môn thủ đô đấy! Nếu em đoán không lầm thì chắc tám mươi phần trăm bọn họ đã chuẩn bị cao thủ đợi anh! Anh rể, anh cũng phải nằm lấy cơ hội này, nhanh chóng giải quyết vấn đề một chút.

Em cũng không hy vọng anh và Uông Linh Đan tiếp tục dây dưa không ngừng!”

Rất dễ nhận thấy, lòng tin của Trịnh Khánh Vân đối với anh là vô hạn, nhưng cô ta vô cùng có kinh nghiệm, chỉ sợ anh và Uông Linh Đan dây dưa lâu ngày, rôi đơm hoa kết quả thì phiên lắm. Chị không có ở đây, nên Trịnh Khánh Vân phải có trách nhiệm chặt đứt toàn bộ mầm mống có khả năng tồn tại.

Thúc đẩy tốc độ phát triển sự việc, cũng là một trong những cách hay để chặt đứt mầm mống. “Võ đạo quán Long Môn sao?”

Bùi Nguyên Minh hơi nhíu mày, sau đó khẽ cười và bảo: “Được, vậy chúng ta đi thử xem sao”

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1711


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau khi híp mắt nhìn đạo quán của Kashima Shinto Ryu xong, Bùi Nguyên Minh không nhìn thêm nữa.

Sớm muộn gì mình cũng sẽ tới đây phá quán, nhưng không phải là hôm nay mà thôi. Anh đi theo Trịnh Khánh Vân tiến vào trong võ đạo quán Long Môn.

Những nơi lọt vào trong tâm mắt đều là kiến trúc Giang Nam cổ kính, vô cùng tao nhã. Phân hội Long Môn thủ đô thuộc loại binh hùng tướng mạnh trong tất cả các phân hội của Long Môn.

Ngoài con gà đẻ trứng vàng như tập đoàn Khai Sơn ra, thì phân hội Long Môn thủ đô đã mở gần trăm võ đạo quán ở thủ đô. Mà đạo quán ở trước mặt này chính là nơi được gọi là đệ nhất quán. Những võ quán này, ngoại trừ ngày thường được sử dụng để rèn luyện võ đạo cho các đệ tử phân hội Long Môn thủ đô ra, thì còn có thể tuyển sinh từ ngoài xã hội. Tất cả những cậu ấm, các bà chủ giới thượng lưu, đều thích tới võ đạo quán này để ghi danh, một tháng tốn mấy chục triệu để lấy tiếng. Bao gồm cả đạo quán Đảo Quốc ở gần đó, Taekwondo của Băng Quốc, cũng đều có một mục đích như vậy. Cho nên phân hội Long Môn thủ đô được xưng là một trăm nghìn đệ tử, nhưng trong đó có bảy mươi phần trăm đều là đánh bóng tên tuổi. Ba mươi nghìn người còn lại mới là đệ tử trung tâm chân chính của phân hội Long Môn thủ đô, có thể tham gia vào các loại chuyện lớn nhỏ ở nơi này. Khi Trịnh Khánh Vân dẫn Bùi Nguyên Minh vào trong võ đạo quán, bên trong võ quán đã chật kín người.

Tất cả đều đã đổi đồ tập võ và đang luận bàn với nhau. Mà khi nhìn thấy hai bóng người Bùi Nguyên Minh tiến tới, thì lập tức thấy đám người Chung Thanh Tùng và Đường Hàn Vũ xuất hiện. Lúc này, trên gương mặt của bọn họ đều mang theo nụ cười làm lành, rất xán lạn. “Cậu Bùi, chào buổi sáng!”

“Chuyện hôm qua là chúng tôi không đúng, chúng tôi xin lỗi anh! “Để biểu đạt sự áy náy của mình bữa cơm trưa hôm nay chúng tôi sẽ mời, anh tuyệt đối đừng khách sáo nhé!”

“Đúng rồi, chúng tôi đã tìm thấy viên kim cương đó rồi, là tôi làm rơi trên xe, thật xin lỗi anh!”

“Cậu Bùi, anh đại nhân rộng lượng, sẽ cho chúng tôi một cơ hội xin lỗi nhận tội chứ!”

“Sau này, mọi người chính là bạn tốt của nhau, chắc hẳn nên có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu! Đám người Chung Thanh Tùng vô cùng nhiệt tình, thậm chí còn cúi đầu khom lưng. Cảnh tượng này khiến Trịnh Khánh Vân trợn mắt há hốc mồm.

Tuy cô ta biết mấy người này không có ý gì tốt gì, nhưng vấn đề là lại chơi đến mức độ này luôn sao? Ngược lại, Bùi Nguyên Minh cười lạnh lùng: “Được rồi, nếu đã biết sai thì có thể sửa, sau này mọi người chính là bạn bè.”

“Ha ha ha, tốt quá rồi, đây chính là anh nói đấy nhé!”

Chung Thanh Tùng khoác vai Bùi Nguyên

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1712


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ngay khi nhìn thấy người này, trong lòng Trịnh Khánh Vân đã căng thẳng. Anh ta là em trai của chiến tướng số một dưới trướng Uông Vĩ Thành, Hùng Minh Triết! Vị Hùng Minh Triết này không chỉ có thân thủ hạng nhất, mà nghe nói còn kế thừa một vị nguyên lão ở Long Môn.

Trong thế hệ thanh niên ở phân hội Long Môn thủ đô, anh ta được xưng là số một chỉ dưới Tân Ý Hàm! Dựa vào bối cảnh và thân thủ của anh ta, có thể nói anh ta là một nhân vật có quyền thế rất mạnh trong giới thượng lưu ở thủ đô. Nghe nói, anh ta vô cùng thích tìm người luận bàn ở võ đạo quán. Giữa đám người Chung Thanh Tùng và Hùng Minh Triết vẫn luôn có xung đột, quan hệ của đôi bên không được tính là tốt. “Hùng Minh Triết, anh là cái thá gì mà cũng dám chọc vào chúng tôi?”

Chung Thanh Tùng nở nụ cười kỳ quái. “Hửm? Khiêu khích tôi sao?”

Nhìn thấy Chung Thanh Tùng vẫn luôn nhờ vào mặt mũi của Đinh Nam Hành mới dám ngang ngược với mình, hôm nay lại cường thế như vậy, biểu cảm trên gương mặt của Hùng Minh Triết lập tức trở nên nghiền ngẫm. Tâm nhìn của anh ta hơi liếc qua người đám người Chung Thanh Tùng.

Sau đó rơi lên người Trịnh Khánh Vân, đôi mắt sáng ngời, bảo: “Có chút thú vị, xem ra hôm nay cậu tới để tặng đàn bà cho tôi sao? Để cô gái này ở lại chơi với tôi đi, tôi đảm bảo hôm nay sẽ không đánh cậu!”

Vừa dứt lời, ngón tay anh ta đã chỉ vào Trịnh Khánh Vân, vẻ mặt hiển nhiên. Sắc mặt của Trịnh Khánh Vân hơi thay đổi. Còn Chung Thanh Tùng thì lại ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Hùng Minh Triết, anh là cái thá gì chứ? Bây giờ ông đây có đại ca làm chỗ dựa rồi, đại ca nhà tôi chính là...”

Không đợi anh ta nói xong lời này thì chỉ thấy bóng người của Bùi Nguyên Minh ở bên cạnh đã lóe lên, trực tiếp xông tới trước mặt đám người, rôi vung một cái tát mạnh đến mức trâu cũng không thể so được lên mặt Hùng Minh Triết. “Bốp!”

Hùng Minh Triết không kịp né tránh, trên mặt lập tức xuất hiện một dấu bàn tay, cơ thể bay sang ngang, đâm sâm vào tường. Một ngụm máu tươi điên cuồng phun ra khỏi miệng. Bùi Nguyên Minh dùng khăn tay lau ngón tay mình, rôi lạnh lùng nói: “Cậu Chung, yên tâm, hôm nay có tôi ở đây, tôi chắc chắn sẽ lấy lại thể diện cho cậu!”

Chung Thanh Tùng và đám người đi theo anh ta đều sững sờ. Động tác của Bùi Nguyên Minh quá nhanh, nhanh đến mức bọn họ hoàn toàn không có thời gian phản ứng. Mà đúng lúc này, Hùng Minh Triết cũng đã ôm mặt, gào lên tức giận: “Lên! Đánh chết bọn họ!”

Chỉ trong phút chốc mà thôi, mấy chục người vừa rồi còn đang đấu tập đều buông tha đối thủ,

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1713


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Cậu Chung, cẩn thận phía sau cậu có người muốn đánh lén cậu đấy!”

“Cậu Uông, ngồi xổm xuống kiểu chó đi tiểu ấy”

“Đường Hàn Vũ, nhảy lên, vung một cái tát về bên trái, sau đó lại dùng trán đập anh ta, hoàn hảo!”

Đối phương đánh nhau vô cùng hỗn loạn, còn Bùi Nguyên Minh thì lại thuận tiện đá ngã mấy người, sau đó kéo Trịnh Khánh Vân đứng ở cửa lớn xem trò. Không thể không thừa nhận, tuy đám người Chung Thanh Tùng đều là hạng ăn chơi trác táng, nhưng vẫn có chút bản lĩnh, đánh thành ra như vậy mà vẫn chưa rơi vào thế yếu cho lắm. Anh chỉ thi thoảng chỉ điểm vài câu mà thôi, vậy mà Chung Thanh Tùng đã có tư cách đối kháng với đám người Hùng Minh Triết rồi. Tuy đám người Chung Thanh Tùng chỉ hận không thể bóp chết Bùi Nguyên Minh ở trong lòng, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao.

Lại thêm sau khi anh nhắc nhở vài lân, đều khiến bọn họ chiếm được lợi.

Lúc này, trong tiềm thức của bọn họ đã có vài phần ỷ lại vào anh hơn. “Anh rể, chúng ta xem kịch như vậy không được tốt cho lắm thì phải? Hay là, chúng ta đi giúp trước?”

Trịnh Khánh Vân mở miệng nói theo bản năng. “Em ngốc sao?”

Bùi Nguyên Minh trực tiếp búng lên trán cô ta một cái. “Cho dù những người này bị đánh đến mức ngu người thì cũng liên quan gì đến chúng ta đâu? Em sẽ không vì mãy câu đại ca của bọn họ mà coi bọn họ thành người của mình đấy chứ?”

Trịnh Khánh Vân lè lưỡi, suyt chút nữa thì quên mất, hôm nay đám người Chung Thanh Tùng vốn không có ý tốt, làm sao Bùi Nguyên Minh có thể đi cứu người được chứ? Lập tức, hai người đều đứng ở cửa lớn nhìn đến say mê.

Hơn nữa, một khi có rủi ro gì đó, muốn chuồn đi chẳng phải chỉ là chuyện dễ như bỡn hay sao. “Các người... Nhìn thấy thái độ xem trò hay một cách thoải mái của Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân, Chung Thanh Tùng đang đánh nhau với người ta suýt chút nữa thì tức chết.

Anh ta không ngờ tên khốn nạn này lại vô sỉ đến mức độ đó. Bùi Nguyên Minh làm như không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta.

Mà lại tiếp tục mở miệng chỉ điểm.

Trong lúc nhất thời, chỉ nhìn thấy phía bên Chung Thanh Tùng lời làm theo lời chỉ điểm của anh, lại đánh đến đầy nhiệt huyết, không hề bị bên Hùng Minh Triết hoàn toàn nghiền áp. Vốn dĩ trận chiến này cùng lắm thì ba đến năm phút là có thể chấm dứt với sự thất bại thảm hại của đám người Chung Thanh Tùng.

Nhưng dưới tình huống có Bùi Nguyên Minh chỉ điểm, trận chiến đã kéo dài mười phút, kết quả vẫn chưa thể phân được thắng bại. Cảnh tượng này khiển đám người Chung Thanh Tùng đều có chút kích động.

Không ngờ ngày thường đối thủ đánh bọn họ như chó, nhưng hôm nay lại cũng có tình cảnh này. “Đồ khốn!”

Hùng Minh Triết giảm tốc độ, lúc này vẻ mặt

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1714


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Đi chết đi!”

Hùng Minh Triết chưa từng chịu thiệt bao giờ, lúc này đã tức đến đỏ mắt, cơ thể nhào thẳng về phía trước, đồng thời tung thẳng nắm tay phải tới. Sát ý đáng sợ lan ra, Chung Thanh Tùng định tránh né theo bản năng, nhưng lại nghe thấy Bùi Nguyên Minh bình tĩnh mở miệng: “Di chuyển sang trái nửa bước, dùng tay phải đấm về phía trước!”

Lời nói đơn giản, nhưng lúc này, rơi vào trong tai của Chung Thanh Tùng đang kinh hồn bạt vía, lại như thế tìm thấy cọng rơm cứu mạng.

Lúc này cơ thể theo bản năng phản ứng theo sự chỉ huy của Bùi Nguyên Minh. “Ầm”

Chung Thanh Tùng dịch sang bên cạnh, vừa vặn tránh được một chiêu của Hùng Minh Triết, sau đó anh ta vung một quyên ra, vừa chuẩn rơi vào chỗ trống ở ngực của Hùng Minh Triết. “Phụt!”

Hùng Minh Triết phun ra một ngụm máu to, cơ thể lảo đảo lùi về phía sau, trên gương mặt mang theo vẻ kinh ngạc. Mà đám người Uông Khải Trạch cũng nhìn đến ngu người, hoàn toàn không ngờ Chung Thanh Tùng lại có bản lĩnh này, có thể dùng một quyền đánh một cao thủ như Hùng Minh Triết hộc máu. Những người khác nhìn thấy cảnh tượng này đều ngây dại, mọi người đêu dừng động tác trong tay lại, nhìn cảnh này đến trợn trừng mắt há hốc mồm. Bởi vì cảnh tượng này quá mức rợn người. Mà đám người Uông Khải Trạch còn có chút cảm giác cạn lời. Vốn dĩ dựa theo kế hoạch của họ thì hôm nay hẳn phải là Bùi Nguyên Minh đơn đả độc đấu với Hùng Minh Triết ở đây, tốt nhất là đánh đến anh sống tôi chết chứ.

Thế nào hôm nay lại đột nhiên biến thành Chung Thanh Tùng và Hùng Minh Triết đánh tay đôi vậy? Chuyện này không đúng! Nhưng có không đúng đến đâu thì giờ cũng đã là tên trên cung, không thể không bản! Muốn đổi người sao? Đừng nói đến việc Bùi Nguyên Minh có muốn hay không, nhưng lúc này Hùng Minh Triết đã tức đến đỏ mắt, tuyệt đối sẽ không cho bọn họ cơ hội. “Chung Thanh Tùng, cậu muốn chết!”

Hùng Minh Triết phun máu tươi, vẻ mặt dữ tợn đến cực điểm. Đôi bên đã ẩu đả mấy chục lần, có lần nào không phải là anh ta đánh Chung Thanh Tùng đến răng rụng như ngô không? Anh ta chưa bao giờ thua nửa chiêu, nhưng hôm nay lại bị đánh đến hộc máu.

Cho nên lần này mới khiến đôi mắt của anh ta đỏ ngâu. Lúc này, Hùng Minh Triết hít một hơi thật sâu, cơ thể lập tức giống như viên đạn mà bổ nhào về phía trước. Đường Hàn Vũ thấy thế, nói với vẻ mặt lo lắng: “Cậu Chung cẩn thận!”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên bảo: “Tiến lên ba

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1715


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Có nhiều người như vậy đang nhìn, mà anh ta lại bị một tên phế vật như Chung Thanh Tùng hết lần này đến lần khác đánh bay, Hùng Minh Triết anh không cần thể diện sao? Anh ta được xưng là số một chỉ dưới Tân Ý Hàm ở phân hội Long Môn thủ đô.

Thầy của anh ta chính là nguyên lão ở Nguyên Lão Đường của phân hội Long Môn thủ đô, quyên cao chức trọng, thậm chí còn vượt xa cả phân hội trưởng Long Môn! Nếu hôm nay anh ta bị một tên ăn chơi trác táng đánh sấp mặt, vậy anh ta còn chẳng bằng trực tiếp đập đầu xuống đất chết còn trong sạch hơn! Anh ta không thể mất thể diện được! “Đô khốn! Đi chết đi!”

Trong nháy mắt tiếp theo, Hùng Minh Triết trực tiếp rút một thanh trường đao Đảo Quốc dùng để trang trí trên giá đao ra, sau đó đột nhiên bổ về phía Chung Thanh Tùng đang đứng. Lúc này Chung Thanh Tùng đã tràn đầy niềm tin, hoàn toàn không cần sự chỉ bảo của Bùi Nguyên Minh nữa, lại thêm lúc này Hùng Minh Triết đã không còn đến một phân sức lực thời đỉnh cao nữa rồi. Chỉ thấy anh ta nghiêng người, trực tiếp bổ nhào về phía Hùng Minh Triết, tay không bắt đao, trực tiếp cướp lấy trường đao của Đảo Quốc. Sau đó anh ta thuận thế vung một phát. “Phụt..”

Trường đao lóe lên, trực tiếp chém qua cổ họng của Hùng Minh Triết. Máu loãng đỏ sẫm phun ra.

Hùng Minh Triết trực tiếp ngã xuống đất. “Á..”

Đường Hàn Vũ hét chói tai theo bản năng. Mà Bùi Nguyên Minh thì đã sớm che mắt của Trịnh Khánh Vân, không cho cô ta nhìn thấy cảnh tượng máu tanh này. Hiện trường lặng ngắt như tờ. Nụ cười đắc ý trên gương mặt của Chung Thanh Tùng cứng ngắc, anh ta nhìn cảnh tượng trước mắt này, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào. Xong đời! Võn dĩ trong kế hoạch của anh ta, người làm chuyện này hẳn phải là Bùi Nguyên Minh. Nhưng hiện tại... Không để cho anh ta có thời gian phản ứng, Bùi Nguyên Minh đã kéo Trịnh Khánh Vân chuồn đi nhanh như chớp. “Bốp.." “Đầu óc cậu bị động kinh sao?”

“Bốp.." “Lẽ nào cậu là thăng ngu trong truyên thuyết sao?”

“Bốp..”

“Cậu không biết Hùng Minh Triết là ai sao?”

“Bốp.." “Trước không nói anh trai của Hùng Minh Triết chính là chiến tướng số một dưới trướng Uông Vĩ Thành, mà thây của anh ta còn là nguyên

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1716


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hiện giờ người của phân hội Long Môn thủ đô đã kháng nghị với sở tư pháp rồi, yêu cầu giao người hành hung là cậu ra ánh sáng.



“Bởi vì chuyện này có liên quan đến danh tiếng của Long Môn, Tân Ý Hàm lựa chọn bắt tay với Uông Vĩ Thành, nói tóm lại nếu như tôi không giao cậu ra thì ngay cả Bách Lạc Môn chúng ta cũng cần phải trả cái giá không thể tưởng tượng được”

“Bọn họ sẽ trả thù cả tôi nữa!”

“Tôi đã nói cậu bao nhiêu lần rồi, cãi nhau làm lớn chuyện với loại người như Hùng Minh Triết thì không sao, nhưng mà đừng làm chết người chứt”

“Người chưa chết, chuyện có lớn đến thế nào cũng có thể dìm xuống! Người chết rồi thì càng phiền phức, hiểu không?”

“Quan trọng nhất là chúng ta dùng chuyện này để hãm hại Bùi Nguyên Minh, kết quả bây giờ lại biến thành do cậu làm, cậu là đồ ngốc à?”

“Đầu óc cậu để ở đâu hả?”

Lúc này Đinh Nam Hành chỉ hận không thể đập chết Chung Thanh Tùng.

Đình Nam Hành anh đã lăn lộn ở thủ đô này nhiều năm như vậy rồi, không lẽ còn sợ một phân hội Long Môn thủ đô sao? Đừng nói là một tên Uông Vĩ Thành, cho dù là Sở Văn Trung còn sống thì anh ta cũng không ngại.

Nhưng vấn đề là nguyên lão trong Nguyên Lão Đường của Long Môn rất đáng nể.

Dù sao thì những nguyên lão trong Nguyên Lão Đường, ai nấy đều là những cường giả rất mạnh, cho dù là Chân Vũ Long thì đối mặt với bọn họ cũng phải rất thận trọng.

Dù anh ta có trâu bò nhưng trâu bò được bảng Chân Vũ Long sao? Lúc này áp lực đè nặng Đinh Nam Hành như núi.

Điêu quan trọng nhất là vốn dĩ kế hoạch dùng để hãm hại người khác, cuối cùng lại thành hãm hại chính mình, còn nói gì được đây? Nên có biểu cảm thế nào đây? Thậm chí Đinh Nam Hành còn cho rằng vì cái chết của Hùng Minh Triết, phân hội Long Môn thủ đô sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để kết thúc chuyện này, lựa chọn ra hội trưởng mới.

Nếu như vậy, hoàn toàn không có lợi gì với Bách Lạc Môn và Chân Vũ Long.

“Anh Đinh, tất cả là do em sai, là em ngu ngốc, là em tự cao tự đại”

“Nhưng mà bây giờ chuyện đã đến nước này rôi, Hùng Minh Triết thật sự đã chết rồi, dù có hối hận thế nào cũng vô ích, anh mau cứu em đi”

“Mau cứu em.



Chung Thanh Tùng quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu: “Anh Đinh, nể mặt tình cảm anh em của chúng ta, anh giúp em lần cuối đi”

Lúc này Chung Thanh Tùng thật sự khóc không ra nước mắt, may mà lần này anh ta chạy nhanh, nếu không khi ở võ quán của Long Môn anh ta đã bị người ta phanh thây.

Lúc này bên ngoài Bách Lạc Môn, ít nhất có mấy trăm người trong tối lẫn ngoài sáng đang chờ anh ta, anh ta mà ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1717


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đinh Nam Hành lạnh lùng nói: “Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, hay là cậu nói cho tôi biết rốt cuộc thì làm như thế nào mới được!”

Chung Thanh Tùng dập đầu nói: “Anh Đinh, cầu xin anh, cầu xin anh hãy nghĩ cách, chỉ cần anh có thể cứu em, vậy thì tất cả tài sản của nhà họ Chung đều cho anh”

“Mặc dù không nhiều nhưng mà cũng mấy ngàn tỷ, chỉ cần anh có thể giữ cái mạng nhỏ của em”

Lúc này Đường Hàn Vũ cũng không ngừng dập đầu, cô ta hiểu rất rõ cô ta cũng đã ở hiện trường, tuy những đệ tử Long Môn sẽ không giết cô ta, nhưng mà kết quả của cô ta có khi còn kinh khủng hơn cả cái chết.

Định Nam Hành thản nhiên nói: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, cậu chủ Uông - Uông Khải Trạch cũng đi cùng các người đúng không?”

“Không phải cậu ta là cháu trai của Uông Vĩ Thành sao? Sao cậu ta không đứng ra cầu xin?”

Vẻ mặt Chung Thanh Tùng căm hận nói: “Chỉ là do cậu ta khoe khoang thôi, trên thực tế cậu ta chỉ là con cháu bà con xa của nhà họ Uông, lúc này cậu ta cũng đã quỳ gối trước nhà chính của nhà họ Uông.



“Nể tình của cậu ta thì có lẽ nhà họ Uông sẽ không đụng đến cậu ta, nhưng nếu muốn cậu ta nói giúp chúng ta thì chắc chẳn không thể”

Định Nam Hành khẽ nhíu mày, sau đó nói: “Theo như cậu nói thì cậu đánh không lại Hùng Minh Triết, nhưng mà sau khi tên họ Bùi kia chỉ cậu vài thứ thì cậu đã trở nên rất mạnh?”

“Chẳng những liên tiếp đánh Hùng Minh Triết bị thương, cuối cùng càng dựa theo sự dẫn dắt của cậu ta đánh chết Hùng Minh Triết?”

Chung Thanh Tùng ngẩn ra, vẻ mặt bỗng mừng như điên nói: “Đúng, anh Đinh, em không hề cố ý giết người, là do họ Bùi kia dẫn dắt, em chỉ dựa theo cách nói của cậu ta mà thôi”

“Cậu ta mới là hung thủ”

Định Nam Hành mỉm cười nói: “Đúng vậy, chính cậu ta mới là hung thủ “ “Bản lĩnh của cậu đến đâu ai cũng đều biết, bình thường Hùng Minh Triết chỉ cần một tay là đã có thế đánh cậu như đánh một con chó”

“Nhưng mà lần này vì Bùi Nguyên Minh thôi miên cậu, lúc đầu cũng là cậu ta ra tay trước”

“Wì thế cậu ta mới là hung thủ thật sự”

Mấy người Đường Hàn Vũ cũng đã kịp phản ứng lại, lúc này đều gật đầu nói: “Không sai, anh Đinh, chúng tôi đều có thể làm chứng, là Bùi Nguyên Minh thôi miên cậu chủ Chung”

“Nếu không với món võ mèo cào của cậu chủ Chung thì sao có thể thắng được Hùng Minh Triết chứ?”

Đám người này không cần quan tâm là vô lý đến mức nào, chỉ cần có thể thoát thân thì bọn họ có thể trợn mắt nói mò, chỉ cần mình không chết là được.

“Anh Đinh!”

Lúc này Phương Chí Trung vội vàng đi vào, trong tay còn cầm một chiếc ly chân cao.

Tuy nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng mà trong mắt anh ta lại có vẻ sợ hãi.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1718


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong lúc đám người Chung Thanh Tùng và Định Nam Hành đang nghiên cứu làm thế nào để đối phó với Bùi Nguyên Minh.

Bên ngoài khu biệt thự Hương Sơn, một người mặc đồ công sở nữ tính đang cản Bùi Nguyên Minh lại, lịch sự lễ phép hỏi: “Cậu chủ Bùi, phó hội trưởng Uông muốn gặp cậu”

Đây là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, trang điểm tinh tế, dáng người yếu điệu, nhưng mà trên người lại có vài phân sắc bén: “Phó hội trưởng Uông nói, muốn nói chuyện với ngài vê chuyện ngày hôm qua.



“Mong là cậu chủ Bùi có thể bớt chút thời gian đến”

“Chuyện ngày hôm qua?”

Bùi Nguyên Minh nở nụ cười: “Ý cô là đang nói về chuyện của võ đạo quán Long Môn sao?”

“Nhưng mà cả quá trình tôi chỉ đứng xem kịch, không hề ra tay, chuyện này không hề liên quan đến tôi mà?”

Người phụ nữ thản nhiên nói: “Cậu chủ Bùi, mời đi là ý của phó hội trưởng Uông, còn về chuyện gì thì anh có giải thích với tôi cũng vô dụng.



Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không từ chối mà đi theo chân của người phụ nữ lên một chiếc Toyota Alpha.

Chiếc xe tinh tế lao như điên trên đường, rất nhanh đã đến võ đạo quán Long Môn.

Mà lần này người phụ nữ không hề lịch sự đưa Bùi Nguyên Minh vào bằng cửa chính mà đi từ cửa bên hông và phía sau võ đạo quán.

Kiến trúc của hậu viện đã tu sửa lại thì phải, vẻ cổ điển kết hợp với phong cách hiện đại tạo nên sự thú vị.

Đi vào trong một phòng làm việc rộng lớn, bên trong đâu đâu cũng là những vật dụng được chế tác tinh tế từ gỗ Huỳnh Đàn.

Không cần nói nhiều, những vật dụng này đã có giá trị rất lớn rồi.

Mà ở ghế cao nhất trên bàn làm việc là một ông lão nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt đang ngôi xếp bằng.

Trên người ông ta mặc áo võ đạo cổ xưa, cả người nhìn có vẻ tinh thân phấn chấn, vẻ ngoài có vẻ nho nhã, cũng có một khí thế khó tả.

Bùi Nguyên Minh nhìn vị phó hội trưởng Long Môn của thủ đô này.

Không thể không thừa nhận vị này đúng là vẫn có vài phần sức hút, ít nhất thì nhìn ông ta có vẻ khiêm tốn hơn Sở Văn Trung.

Nhưng mà Bùi Nguyên Minh cũng biết vị này không hề thờ ơ với Long Môn như bề ngoài.

Ít nhất thì lúc này ông ta vẫn chưa biết Sở Văn Trung là bị mình phế bỏ.

Nhưng mà chuyện này cũng là bình thường, hẳn là Uông Vĩ Thành muốn lên chức nên ước gì Sở Văn Trung chết, thậm chí cái chết của Sở Văn Trung có liên quan rất nhiều đến ông ta.

Trong tình huống như vậy, sao ông ta còn rảnh quan tâm đến rốt cuộc là ai đã phế đi Sở Văn Trung ở Dương Thành cách đây ngàn dặm chứ? Nhìn từ góc độ này, toàn bộ phân hội Long Môn thủ đô thật ra chỉ có mỗi mình Tần Ý Hàm là có chút tình người.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1719


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Nghe nói cậu Bùi đến từ Dương Thành, không biết là là theo học ai?”

Uông Vĩ Thành nhìn Bùi Nguyên Minh với ánh mắt kỳ lạ.

“Là dòng dõi Vịnh Xuân, hay là dòng dõi Hồng Quyên?”

Hiến nhiên theo hiểu biết của Uông Vĩ Thành, toàn bộ các cao thủ xuất thân từ Dương Thành đều là từ hai dòng này? “Đều không phải”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, bản thân mình học sở trường của trăm nhà, là thuật giết người, thuật công phạt, cũng không có môn phái đặc biệt.

“Không có môn phái? Tự học thành tài sao?”

Đâu tiên Uông Vĩ Thành sững sờ, sau đó cười thành tiếng nói: “Lẽ nào cậu tự tu luyện lung tung đến được mức này? Vậy thì là thiên tài tuyệt đỉnh rồi”

“Đúng là tự học thành tài, dung hòa của trăm môn phái”

Ánh mắt Bùi Nguyên Minh bình tĩnh nhìn Uông Vĩ Thành.

“Nếu chắc chẳn phải nói gì mà có người dạy dỗ, vậy thì tôi có mua một đống bí tịch qua mạng, nếu như phó hội trưởng Uông có hứng thú thì tôi có thể tặng ông một bộ”

“Vậy sao.



Thấy Bùi Nguyên Minh không có vẻ giống nói dối, Uông Vĩ Thành cũng không tiếp tục hỏi tiếp mà chỉ nói: “Tôi thấy cậu Bùi không những thân thủ phi phàm mà khí thế cũng không tâm thường, ngay cả ba mươi lăm tỷ tiên đánh cược với con gái tôi mà cậu cũng coi thường, hẳn là sinh ra đã có lai lịch bất phàm”

“Không biết anh bạn đến từ gia tộc lớn nào? Nói không chường tôi có quen biết với người lớn trong nhà”

“Đúng là tôi sinh ra trong một gia tộc đỉnh cấp”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt: “Nhưng mà gia tộc của tôi đã sụp đổ, tan thành mây khói, hiện giờ tôi chỉ có thể dựa vào bản thân, cũng không có chỗ dựa nữa”

“Cái gọi là khí chất không tầm thường hẳn chỉ là dư âm đã từng sống sung túc mà thôi”

“Đúng rồi, phó hội trưởng Uông, ông tìm hiểu cội nguồn của tôi như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì chứ? “Chẳng lẽ muốn tôi làm con rể ông?”

“Nhưng mà ông nên biết giữa tôi và cô Uông chỉ đùa mà thôi”

Nhiệt tình trên mặt Uông Vĩ Thành giảm đi không ít, sau khi xác nhận thân thủ và nguồn gốc của Bùi Nguyên Minh thì ông ta cũng không hứng thú mấy về Bùi Nguyên Minh nữa rồi.

Không có sư môn hiển hách, không có bối cảnh gia đình mạnh mẽ, chỉ dựa vào chút bản lĩnh mà mình có, trong mắt của Uông Vĩ Thành thì chỉ có thể làm côn đồ mà thôi.

Sau khi có phán đoán về thân phận của Bùi Nguyên Minh, Uông Vĩ Thành giơ tay ra hiệu.

Rất nhanh đã thấy một người mặc áo võ đạo đi đến, trong tay cầm một cái rương lớn.

“Mở ra”

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom