Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1680


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Suốt đêm Lâm Khang Dụ phái người xử lý thi thể.

Rạng sáng ngày hôm sau, còn trực tiếp thuyên chuyển một đội xây cất, mang máy xúc và máy phá đất tới.

Bùi Nguyên Minh dùng xong bữa sáng thì đi tới hầm rượu với Lâm Khang Dụ và Lâm Mạn Ni.

Hầm rượu này đã ở trong trạng thái nửa hư hỏng, bên trong có rất nhiều tạp vật, cho dù là ban ngày nhìn cũng có chút âm khí dày đặc.

Bùi Nguyên Minh đối chiếu bản vẽ một lát, sau đó chỉ về phía vách tường nói: “Phá vỡ”

Lâm Khang Dụ cảm thấy hơi nghi ngờ, nhưng vẫn hạ lệnh ra tay.

Rất nhanh bức tường dày nửa mét được đào ra, ở bên trong lộ ra một cửa sắt đen xì, vừa nhìn là biết kết quả của công nghiệp hiện đại.

Thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, nhưng Lâm Khang Dụ hơi sửng sốt, rõ ràng là không thể ngờ tới vậy mà trong tầng hầm ngầm cất giấu kết cấu kiến trúc như vậy.

“Cậu Bùi, đây là..



Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nếu tôi đoán không sai, đây là năm đó thời chiến tranh Viễn Đông, Đảo Quốc bố trí phòng thí nghiệm sinh hóa ở đây”

“Lời đôn dân gian, chưa chắc là giả.”

“Chẳng qua năm đó Đảo Quốc thất bại, trong lúc vội vã rời khỏi đây, cho nên không xử lý nơi này hoàn toàn!”

“Sau đó nó rơi vào tay thương nhân Đảo Quốc kia, Đảo Quốc cũng không chú ý lắm.”

“Nhưng gần đây rơi vào tay ông Lâm, người Đảo Quốc sợ người khác phát hiện ra bí mật nơi này, cho nên mới có một loạt tập kích sát hại lúc trước.

“Nhìn từ điểm này, nơi này vô cùng quan trọng đối với Đảo Quốc”

“Thậm chí, rất có khả năng là năm đó Thổ Ngự Môn Gia chỉ đạo chuyện này."

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, theo anh nói chuyện, cửa sắt thép có lịch sử trên mười năm “râm”

một tiếng mở ra.

Một cái hang động tối đen xuất hiện.

Vẻ mặt Lâm Khang Dụ khó coi, một lát sau lớn tiếng nói: “Đèn pha!”

Rất nhanh, mấy chục đèn pha xuất hiện, cột sáng chiếu vào trong hang động tối đen.

Trong tầm nhìn của mọi người xuất hiện một tế đàn bằng gỗ cổ xưa.

Trên tế đàn còn quấn quanh rất nhiều dây thừng màu đỏ, nhưng cho dù là tế đàn hay dây tơ hồng, đều vì ấm ướt quanh năm mà mục nát.

Mà phía trên tế đàn, có thể thấy được một phù văn kỳ lạ.

Phù văn này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng chỉ nhìn một cái, khiến người ta cảm thấy đầu choáng mắt hoa.

“Đây là...

Gia huy của Thổ Ngự Môn?”

Lâm Khang Dụ cũng là nhân vật lớn, có thế nói kiến thức rộng rãi, lúc này híp mắt nhìn một lát, sau đó lẩm bẩm.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1681


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Cậu Bùi, rốt cuộc đây là..."

Vẻ mặt Lâm Khang Dụ khó coi, ông ta cảm thấy được chuôi đao này không ổn theo bản năng, nhưng không thể nói nên lời không ốn chỗ nào.

Bùi Nguyên Minh cau mày, híp mắt nhìn một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Nếu tôi đoán không sai, đây là thần khí thất truyên của Thổ Ngự Môn Gia trong truyền thuyết, Yêu Đao Thôn Chính”

“Nhưng mà thanh đao này đã sớm thất truyên, không có khả năng xuất hiện mới đúng”

“Nếu là như vậy, năm đó Thổ Ngự Môn Gia làm thí nghiệm ở đây, mục đích là lợi dụng huyết khí và sát khí trong chiến tranh, đúc ra Yêu Đao Thôn Chính một lần nữa”

“Nhưng mà hẳn là đúc thất bại, nếu không chuôi đao này đã sớm bị mang đi, không có khả năng vẫn còn ở đây”

“Mà gần đây có đủ mũi nhọn chĩa về phía nhà họ Lâm ông, có khả năng là tới vì chuôi đao này.”

Đám Lâm Khang Dụ hoảng hốt, loại chuyện gần như trong truyên thuyết thần thoại này, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, sao bọn họ có thể tin tưởng? Mí mắt Lâm Khang Dụ giật giật điên cuồng, một lát sau nhỏ giọng nói: “Cậu Bùi, thứ này nên xử lý như thế nào đây?”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nếu thứ này rơi vào trong tay người Đảo Quốc, có trời mới biết sẽ tạo ra tai nạn và rắc rối gì, biện pháp tốt nhất là hủy đi”

Khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh lấy đường đao phong cách cổ xưa Lâm Mạn Ni tặng, chậm rãi rút ra.

“Keng”

một tiếng, đao mang hiện lên, cùng với một đao của Bùi Nguyên Minh chém hủy, trường đao Yêu Đao Thôn Chính hư hư thực thực của Đảo Quốc lập tức bị chém thành hai đoạn.

Trên lưỡi đao chất gỗ, có chất lỏng màu đỏ tanh hôi nhỏ ra.

Bùi Nguyên Minh cầm lấy cây đuốc, trực tiếp đốt lên.

Chỉ trong nháy mắt, khói đen cuôn cuộn mà lên.

Cũng lúc đó, trong thân các trên đỉnh núi của Đảo Quốc, một lệnh bài bằng gỗ đột nhiên vỡ vụn.

Một Âm Dương Sư đang ngồi khoanh chân trong thần các đột nhiên mở mắt, trong đôi mắt đen trắng đan xen xuất hiện huyết sắc.

Bỗng nhiên mắt mũi miệng tai của ông ta chảy ra máu loãng đen xì, muốn truyền tin nhưng không kịp rồi...

Giải quyết xong chuyện nhà họ Lâm, Bùi Nguyên Minh bảo Lâm Mạn Ni đưa mình đi ngủ.

Nhưng bây giờ Lâm Mạn Ni không đưa Bùi Nguyên Minh về khách sạn Thế Kỷ, mà đưa anh tới khu biệt thự Hương Sơn.

Khu biệt thự này năm ở bên bờ sông thủ đô, phong cảnh rất đẹp, địa thế thoáng đãng, hơn nữa cách khu mua sắm cao cấp cũng gần.

Cả khu biệt thự chỉ có mười ngôi biệt thự, ngoại trừ con số bốn đen đủi bị loại ra, có giá trị cao nhất là biệt thự số một Lâm Khang Dụ đưa
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1682


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Uông Vĩ Thành tuyên bố với bên ngoài, Tân Ý Hàm làm việc ác, không có tư cách đảm nhiệm vị trí hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô, ông ta và Tần Ý Hàm sẽ không chết không ngừng...”

“Mãnh tướng đứng đầu dưới trướng Uông Vĩ Thành sắp từ Yến Kinh vê thủ đô..

Đủ loại tin tức không ngừng truyên đến, rõ ràng là Sở Tuấn Hiên liên thủ với Tân Ý Hàm, Long Môn phân hội thủ đô đã được thanh tẩy một lần.

Hiện giờ chỉ còn lại mình Uông Vĩ Thành, đối phó cũng không tốn quá nhiều sức lực.

Chỉ cân tìm cơ hội giải quyết Uông Vĩ Thành, như vậy cả Long Môn phân hội thủ đô sẽ không còn ai đứng ra đối đầu Bùi Nguyên Minh nữa.

Bùi Nguyên Minh cũng không biết nên thở dài hay vui vẻ đây.

Đường đường là Long Môn, ở thủ đô thế lực giới hắc bạch vậy mà thiếu thốn tới mức độ này, thật sự khiến người ta thất vọng.

Bùi Nguyên Minh cũng tin tưởng, chỉ là một Uông Vĩ Thành cũng không tạo nổi sóng gió gì, tốn mây phút là dẹp yên được.

Nghỉ ngơi một lát, Bùi Nguyên Minh cảm thấy đã đói bụng, chuẩn bị ra ngoài tìm chút đồ ăn.

Nhưng mới đi ra cửa, điện thoại của anh vang lên.

Bên kia điện thoại, giọng nói của Trịnh Khánh Vân truyền ra: “Anh rể, em nghe nói anh đến thủ đô rồi có đúng không? Anh đã ăn cơm chưa? Tối nay tham dự một bữa tiệc cao cấp với em nhé!”

Bùi Nguyên Minh bật cười: "Không phải em đang quay phim sao? Sao còn tham dự tiệc tối gì đó nữa?”

Trong giọng nói của Trịnh Khánh Vân tràn ngập bất đắc dĩ: “Anh rể, anh không biết đâu, quay phim rảnh rỗi thì phải gặp mặt các nhà đầu tư, em thật sự không muốn đi, nhưng đàn chị nói nhất định phải đi, nếu không không nể mặt chị ấy”

“Không phải là em sợ xảy ra chuyện, cho nên tìm anh rể làm bạn đi cùng sao”

Bùi Nguyên Minh cười, đối với yêu cầu của cô em vợ này anh chắc chắn sẽ không từ chối.

“Anh rể anh ở đâu? Em tới đón anh”

Trịnh Khánh Vân sợ Bùi Nguyên Minh từ chối, vội vàng mở miệng nói điều kiện.

Bùi Nguyên Minh cúp điện thoại rồi gửi địa chỉ qua.

Rất nhanh, một chiếc xe Porsche 911 lái tới cửa khu biệt thự Hương Sơn.

Cửa kính xe hạ xuống, trong xe có hai người phụ nữ xinh đẹp.

Ngôi ở tay lái phụ là Trịnh Khánh Vân, mấy ngày không gặp, dung mạo khí chất của cô ta giống như hơn trước mấy phần, Bùi Nguyên Minh nhìn mà có chút tinh thân không yên.

Mà lái xe là một người phụ nữ trẻ tuổi lớn hơn Trịnh Khánh Vân mấy tuổi, cô ta trang điểm tinh xảo, đeo kính đen, tuy rất đẹp, nhưng đôi môi mỏng hơi xấu.

Lúc nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, cô ta cởi kính ra, trong đôi mắt xuất hiện chút kỳ lạ.

Lúc nghe Trịnh Khánh Vân tìm bạn nam đi kèm ở khu biệt thự Hương Sơn, cô ta còn tưởng sẽ gặp cậu chủ thế tử nào đấy.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1683


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nghe thấy những lời này của Trịnh Khánh Vân, Đường Hàn Vũ sửng sốt một lát, sau đó đẩy kính trên sống mũi, nói: “Được rồi được rồi, nếu công chúa nhỏ em muốn dẫn theo bạn nam đi cùng, vậy thì để anh ta lên xe”

“Nhưng mà chị phải cảnh cáo trước, chỗ chúng ta đến toàn cậu chủ nổi tiếng, nếu anh ta làm bậy ở đó, xảy ra chuyện gì chị không quản đâu”

Rất rõ ràng, Đường Hàn Vũ không muốn để Bùi Nguyên Minh đi cùng, nhưng mà cô ta sợ Trịnh Khánh Vân không đi, chỉ có thể mở miệng như vậy.

Trịnh Khánh Vân nghe thấy Đường Hàn Vũ đồng ý, lập tức xuống xe ngồi ghế sau với Bùi Nguyên Minh.

Cảnh tượng này khiến Đường Hàn Vũ nhíu mày.

Nhưng mà nghĩ lại chỉ là một tên bảo vệ trong khu biệt thự Hương Sơn, không biết giẫm phải vận phân chó gì quen được Trịnh Khánh Vân, còn đi theo tham dự tiệc tối, Đường Hàn Vũ cố gắng bình tĩnh lại.

Một bảo vệ mà thôi, thêm một người thiếu một người không khác gì nhau, không ảnh hưởng tới chuyện tốt tối nay.

Vừa nghĩ tới đây, Đường Hàn Vũ nhấn ga, xe gào rít mà đi.

Trên xe, Trịnh Khánh Vân tò mò nói: “Bùi Nguyên Minh, sao anh lại tới biệt thự Hương Sơn, anh ở tòa số mấy, ngày mai em chuyển qua ở cùng anh được không?”

Bùi Nguyên Minh nghĩ một lát nói: “Không thành vấn đề, anh ở biệt thự số một, đến lúc đó em đi thẳng tới là được”

Đường Hàn Vũ ở đẳng trước nghe thấy bốn chữ “biệt thự số một”

, không nhịn được cười mỉa.

Cả thủ đô ai chẳng biết, biệt thự số một Hương Sơn là sản nghiệp của Lâm Khang Dụ người đứng đầu thủ đô.

Vậy mà tên bảo vệ này dám nói mình ở biệt thự số một? Chỉ sợ mình có mấy cân mấy lượng, anh cũng không biết rõ.

Nhưng mà Đường Hàn Vũ không có ý vạch trần Bùi Nguyên Minh, mà cười từ chối cho ý kiến, tiếp tục giãm chân ga.

Nửa tiếng sau, xe Porsche lái tới Bách Lạc môn.

Bách Lạc môn ở thủ đô là khu ăn chơi cỡ lớn tôn tại từ trước tới nay, nghe nói là do nhà họ Chân thủ đô

- gia tộc đứng đầu thủ đô âm thâm kinh doanh.

Tiêu phí ở Bách Lạc môn rất cao, tùy tiện một cốc nước đã mãy triệu, mà bên trong có nhà hàng, rạp chiếu phim, trung tâm thương mại vật phẩm trang sức xa xỉ, có thể nói là có nhiều nơi sống phóng túng.

Nơi như vậy chính là tiêu phí hoàng kim, có thể nói là ngợp trong vàng son.

Mã ở chỗ bãi đỗ xe, bày đủ loại xe sang, Audi, BMW, Mercedes bình dân đều không dám để ở đây.

Nơi này chủ yếu để các loại xe sang như
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1684


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Nếu Khánh Vân muốn dẫn anh ra ngoài trải nghiệm, tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng anh đừng có mà gây chuyện rắc rối!”

“Sau khi đi tới đại sảnh, tự mình tìm chỗ ngồi xuống ăn uống là được, tôi và Khánh Vân cần phải đi xã giao, không rảnh để ý tới anh đâu!”

“Còn nữa, thu liễm một chút, đừng ăn như sói đói, bị người ta chê cười!”

“Sẽ làm mất mặt tôi!”

Nghe Đường Hàn Vũ tự cho là đúng dặn dò, Bùi Nguyên Minh cười không mở miệng, vẻ mặt lạnh nhạt.

Nếu không phải vì Trịnh Khánh Vân, anh đã chẳng muốn tới đây.

“Đúng rồi, còn có một việc, lát nữa có khả năng anh Chung sẽ tới.”

“Nếu như nhìn thấy anh Chung, anh nhớ giữ khoảng cách với Khánh Vân!”

“Anh ấy vừa gặp đã yêu với Khánh Vân, cho nên nếu anh thân thiết với Khánh Vân quá, nói không chừng anh ấy sẽ nổi giận thương tổn anh”

“Anh Chung?”

Bùi Nguyên Minh mở miệng theo bản năng, nhìn Trịnh Khánh Vân một cái.

Trịnh Khánh Vân lè lưỡi đáng yêu một cái, nhỏ giọng nói: “Anh rể, anh đừng tức giận, anh Chung này tên là Chung Thanh Tùng, là cậu chủ gia tộc hạng nhất ở thủ đô”

“Mãy ngày hôm trước anh ta nhìn thấy em lập tức như bị thần kinh nói vừa gặp đã yêu với em, muốn đầu tư cho em, nhưng em không có hứng thú với anh tai”

“Cho nên tối nay mới bảo anh giả làm bạn trai của em!”

Bùi Nguyên Minh không nói gì, em vợ này của anh cái gì cũng tốt, bộ dạng quá đẹp, đi tới đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt.

“Đúng rồi, Chung Thanh Tùng không tính là đứng đầu, nhưng anh ta có quan hệ rất tốt với Trầm Trí Đạt”

“Trầm Trí Đạt là người nhà họ Trâm, con trai út của Trầm Thiên Ân, được xưng là một trong sáu thể tử ở thủ đô.”

“Anh rể, anh không sợ đấy chứ?”

Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nhìn Trịnh Khánh Vân một cái, vươn tay búng nhẹ vào trán cô ta.

Vẻ mặt Trịnh Khánh Vân ấm ức, nói thầm: “Không sợ thì thôi, động chân động tay làm gì?”

Nhìn động tác của Bùi Nguyên Minh, Đường Hàn Vũ nhíu mày, nhưng cô ta thấy Bùi Nguyên Minh không có hành động quá đáng nào khác, lại sợ Trịnh Khánh Vân chán ghét mình, lập tức không nói gì, mà kìm nén nói: “Được rồi, chúng ta cùng đi vào thôi, nhớ rõ, sau khi đi vào, ít nói, nhìn nhiều!”

Khi nói chuyện, Đường Hàn Vũ kéo tay Trịnh Khánh Vân đi vào Bách Lạc môn.

Bùi Nguyên Minh không để ý tới thái độ của Đường Hàn Vũ, mà đi theo sau.

Đồng thời anh còn đang tiêu hóa mấy tin tức.

Trầm Trí Đạt thế tử nhà họ Trầm, Chân Vũ Long thế tử nhà họ Chân...

Nếu vận may tối nay tốt, sáu thế tử ở thủ đô có thể gặp hai vị.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1685


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bầu không khí của cả hội trường mang hơi hướng thời thượng kết hợp sang trọng, là nơi thế tử cậu chủ danh viện ở thủ đô thích nhất.

Nhưng Bùi Nguyên Minh không có hứng thú quá lớn đối với những thứ này, thậm chí nhìn thấy một số minh tinh quen mắt cũng không có đi lên nhìn nhiều mấy lần, mà câm đĩa bắt đầu ăn gì đó.

Hôm nay anh đói bụng cả ngày, trái lại ăn bữa tiệc lớn cũng không tệ, đỡ phải một mình ra ngoài ăn.

“Sao anh cũng ở đây?”

Ngay lúc Bùi Nguyên Minh đang ăn thịt bò, một giọng nói hơi kinh ngạc vang lên bên cạnh Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh quay đầu, thì thấy một người đàn ông mặc âu phục, đeo kính viên vàng nhìn chäm chằm từ trên xuống dưới mình đánh giá.

Bùi Nguyên Minh để đĩa lên bàn, chùi miệng nói: “Anh là ai? Chúng ta quen nhau sao?”

“Tên kia, anh giả vờ câm điếc đúng không?”

“Không thể ngờ tới anh ngoại trừ ăn bám nhà họ Triệu lại còn chạy tới đây!”

Đối phương lạnh giọng mở miệng.

“Ôi chao...

Là anh Uông!”

Bùi Nguyên Minh nhớ ra đối phương là ai rồi, Uông Khải Trạch.

Nhưng mà anh không có ấn tượng gì đối với người này, không thể ngờ tới đối phương còn nhớ rõ mình.

Lúc này đánh giá từ trên xuống dưới Uông Khải Trạch một lát, Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Có chuyện gì sao?”

“Có chuyện gì à?”

Uông Khải Trạch cười dữ tợn, lần trước anh ta bị Bùi Nguyên Minh làm mất mặt, còn chưa tìm được cơ hội trả thù.

Lúc này anh ta đánh giá Bùi Nguyên Minh từ trên xuõng dưới, lạnh lùng nói: “Tôi hỏi anh, sao anh lại tới đây?”

“Nơi này là nơi tên hai lúa như anh có thể tới à?”

“Tôi tới nơi này liên quan cái rắm tới anh!”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên cầm con tôm hùm.

“Bách Lạc môn này là anh mở à? Hay bữa tiệc tối nay do anh tố chức, anh là người chủ trì?”

“Nhưng nhìn anh cũng không có mặt mũi cao như vậy đâu, lấy đâu ra mạng lưới quan hệ và năng lực tổ chức bữa tiệc như vậy!”

“Tất cả mọi người đều là khách, tới nơi này anh muốn ăn gì thì ăn, không ăn thì cút đi! Anh quản tôi tới làm gì? Ăn no rửng mỡ hả?”

“Mày...”

Uông Khải Trạch bị Bùi Nguyên Minh làm cho tức tới mức thiếu chút nữa không nói nên lời.

Tóm lại hai ngày nay anh ta làm gì cũng không thuận, lại mãt mặt ở chỗ Bùi Nguyên Minh, còn vì chuyện phát sóng trực tiếp mà mất vợ.

Lúc này anh ta đổ hết trách nhiệm lên đầu Bùi Nguyên Minh.

Hiện tại Uông Khải Trạch nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói: “Mày hãy nghe cho kỹ, tụ họp này là do cô Uông Linh Đan tổ chức, tao là anh họ
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1686


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ăn uống ở nơi xa hoa như Bách Lạc Môn, dưới cái nhìn của một số cô chủ bà chủ là hành động mất mặt xấu hổ.

Thằng cha này chui đâu ra thế? Là quỷ chết đói đầu thai sao? Không lâu sau, chỉ thấy một người đàn ông mặc âu phục đi tới, anh ta nhìn hào hoa phong nhã, nhưng trong mắt ẩn chứa hung ác.

Người như vậy, rõ ràng là lăn lộn trong giới hắc bạch, vừa mới tẩy trằng.

Chỗ ngực anh ta treo một thẻ công tác, viết mấy chữ quản lý đại sảnh Phương Chí Trung.

Phương Chí Trung đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, “bốp”

một tiếng đặt đĩa trong tay anh xuống bàn, sau đó lạnh lùng nói: “Anh này, thiệp mời của anh đâu? Hay là anh có thể nói cho tôi biết, là ai dẫn anh vào?”

“Sao thế? Tham gia một bữa tiệc còn cần thiệp mời à?”

“Còn nhất định cần người dẫn vào sao?”

“Anh nghĩ nơi rách nát này là hoàng cung à?”

Bùi Nguyên Minh khẽ nâng mí mắt, thản nhiên cầm lấy một cái bánh tart: “Sao tôi không thấy anh tìm những người khác đòi thiệp mời?”

“Nhằm vào tôi à?”

Phương Chí Trung đánh giá Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, lúc thấy anh ăn mặc bình thường, trong đôi mắt anh ta xuất hiện khinh thường: “Bách Lạc Môn chúng tôi làm việc, không cần anh khoa chân múa tay”

“Bây giờ tôi có lý do hoài nghi, anh không nằm trong phạm vi mời của cô chủ Uông chúng tôi”

Rất rõ ràng, dưới cái nhìn của Phương Chí Trung, người như Bùi Nguyên Minh tiến vào là ăn ké.

Bùi Nguyên Minh nở nụ cười: “Vì sao anh lại hoài nghỉ tôi?”

Vẻ mặt Phương Chí Trung lạnh nhạt, nói: “Bởi vì nơi này là nơi cao cấp, một cốc nước còn đắt hơn bộ quần áo của anh!”

“Hơn nữa trên người anh còn mang theo hương vị nông dân, chỗ chúng tôi không chào đón nông dân!”

“Vì an toàn của khách quý Bách Lạc Môn chúng tôi, cũng vì tiệc tối của chúng tôi diễn ra thuận lợi, cho nên tôi nhất định phải kiểm tra thân phận của anh!”

“Nếu không thì thứ cho tôi không khách sáo!”

Bùi Nguyên Minh nở nụ cười: “Anh chuẩn bị không khách sáo với tôi như thế nào?”

“Tên kia! Coi nơi này là vùng nông thôn các anh à? Có thế tùy tiện tới đây ăn ké sao?”

“Người xuất hiện ở nơi này, đều là Thiên Kiêu trong giới xã hội thượng lưu, đều là diễn viên nghệ Sĩ tai to mặt lớn, anh ở đây thực sự ảnh hưởng tới khẩu vị của chúng tôi!”

“Không chỉ như vậy, nếu bị đám phóng viên biết được, con chó con mèo ở ven đường đều có thể tùy ý trà trộn vào nơi như vậy, mặt mũi của chúng tôi để đâu đây?”

Xung quanh tràn ngập âm thanh vui sướng khi người khác gặp họa.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1687


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nếu như đối phương làm theo thông lệ, Bùi Nguyên Minh cũng sẽ không làm khó xử đối phương, không ngại nói rõ lai lịch của mình.

Nhưng rõ ràng là đối phương được Uông Khải Trạch kéo tới giúp đỡ, sao Bùi Nguyên Minh có thể khách sáo? “Cho tôi một ngàn lá gan sao?”

“Tên kia, trừng trị anh không cần như vậy”

“Nhưng nói đi thì nói lại, anh cần gì phải làm như vậy chứ?”

Phương Chí Trung bày ra vẻ mặt trẻ nhỏ khó dạy: “Nếu anh chỉ là người hạ đẳng, không thuộc tâng lớp xã hội thượng lưu này, như vậy thì đừng cổ tiến vào biết không?”

“Anh nên biết rõ, không biết tự lượng sức mình tiến vào giới này, ngoại trừ khiến anh mất mặt xấu hổ ra, không còn chỗ tốt nào khác!”

“Tôi nói với anh như vậy, anh hiểu rõ ý của tôi chưa?”

“Nếu anh ngoan ngoãn rời khỏi nơi này, tiên xe tôi sẽ trả”

“Bởi vì tôi không hi vọng Bách Lạc Môn chúng tôi sẽ bị cục phân chuột làm bẩn nồi nước canh, anh có thể hiểu không?”

Sau khi nói xong, Phương Chí Trung mở túi của mình ra lấy ba trăm rưỡi, “bốp”

một tiếng vỗ lên mặt Bùi Nguyên Minh.

“Ha ha...”

Xung quanh lập tức truyền ra tiếng cười khẽ.

“Vận may thật tốt, chẳng những tối nay ăn uống no say, còn lấy được ba trăm rưỡi.”

“Đây là quản lý Phương đã tẩy trằng, đổi lại là trước đây, anh ấy đã đánh gãy tay chân tên này”

“Haizz, mọi người đừng nóng giận, buổi tụ họp còn chưa chính thức bắt đầu, có người tới giải buồn cho chúng ta không vui sao?”

“Nào, mọi người lấy tiền ra thưởng cho anh ta chút đi!”

Sau khi nói xong, chỉ thấy không ít người ở xung quanh rút tiên lẻ trên người, ném lên trên đất.

“Này tên kia, đừng được hời mà còn khoe mẽ, nhặt tiên rôi cút đi đ, tôi không muốn nói lần hai!”

Phương Chí Trung lạnh lùng nhìn cảnh tượng này nói.

Bùi Nguyên Minh hơi híp mắt, lạnh lùng đáp: “Anh chắc chắn tôi không có tư cách tham gia tiệc tối này của các anh như vậy sao?”

“Không chắc chắn, nhưng vì an toàn của tiệc tối, tôi cảm thấy mời anh ra ngoài kiểm tra thân phận thì tốt hơn”

“Đương nhiên nếu cuối cùng chứng minh anh có đủ tư cách, tôi sẽ mời anh trở vê!”

Phương Chí Trung thờ ơ nhìn Bùi Nguyên Minh: “Chẳng qua loại khả năng này gần như bằng không”

Bùi Nguyên Minh đầy hứng thú nói: “Vậy nếu sự thực chứng minh, tôi thật sự có tư cách vào thì sao?”

Phương Chí Trung liếc mắt nhìn một cái, sau đó thản nhiên nói: “Vậy tôi sẽ nhận lỗi với anh”

“Xin lỗi sao?”

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1688


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mãy vệ sĩ cao to vạm vỡ lạnh lùng tới gần, muốn kéo Bùi Nguyên Minh ra ngoài.

“Rất xin lỗi, anh ấy là tôi dẫn vào!”

Ngay sau đó, Đường Hàn Vũ và Trịnh Khánh Vân đúng lúc trang điểm trở về.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh và Phương Chí Trung xảy ra xung đột, vội vàng đi tới giải vây.

Trịnh Khánh Vân xin lỗi Phương Chí Trung: “Quản lý Phương, anh ấy là Bùi Nguyên Minh, là bạn của tôi, tôi dẫn anh ấy tới tham gia tiệc tối của cô Uông.”

“Tính tình anh ấy có vẻ dễ kích động, mong mọi người thông cảm!”

Rất rõ ràng, Trịnh Khánh Vân không muốn Bùi Nguyên Minh còn chưa mở màn đã bị người ta đuổi đi.

Vẻ mặt Đường Hàn Vũ ghét bỏ nhìn Bùi Nguyên Minh, nhưng thấy Trịnh Khánh Vân đã mở miệng nói giúp Bùi Nguyên Minh, cô ta vẫn trâm giọng nói: “Quản lý Phương, nể mặt tôi một chút!”

“Tôi nhất định sẽ bắt anh ta nói xin lỗi với anh!”

“Họ Bùi kia, nhanh xin lỗi đi!”

“Không có gì hay để nói”

Bùi Nguyên Minh xoay dao rĩa trong tay: “Vừa rồi tôi đã rất thành khẩn xin lỗi, quản lý Phương người lớn hào phóng, chắc chắn sẽ tha thứ cho tôi!”

Thiếu chút nữa Đường Hàn Vũ bị Bùi Nguyên Minh làm cho tức chết, nhưng mà người là cô ta dẫn tới, cô ta sợ Bùi Nguyên Minh bị đuổi đi, Trịnh Khánh Vân cũng sẽ rời đi theo, cho nên chỉ có thể bực tức giải thích với Phương Chí Trung.

Tuy Phương Chí Trung ước gì có thể giết chết Bùi Nguyên Minh, nhưng Đường Hàn Vũ vẫn có chút mặt mũi, anh ta không thể không cho.

Nhưng cho dù như vậy, vẻ mặt anh ta vẫn rét lạnh nhìn Bùi Nguyên Minh mấy lần, lại lấy điện thoại ra chụp ảnh, rõ ràng cho thấy muốn trả thù.

Uông Khải Trạch cảm thấy hơi bất ngờ vậy mà Bùi Nguyên Minh là do Đường Hàn Vũ và Trịnh Khánh Vân đưa vào.

Nhưng nhìn Trịnh Khánh Vân vài lần, lúc phát hiện hành động của cô ta và Bùi Nguyên Minh hơi thân mật, bỗng nhiên anh ta cười mỉa một tiếng, lấy điện thoại ra gọi: “Anh Chung, anh đã đến chưa? Cô bé anh nhìn trúng lúc trước tán được chưa..."

Đám người xung quanh tản đi, xem như tạm thời không sao nữa.

Bùi Nguyên Minh tiếp tục chọn đồ ăn ngon, Trịnh Khánh Vân đi theo bên anh giúp chọn đồ, hai người thân mật như người yêu.

Cảnh tượng này khiến Đường Hàn Vũ vừa nóng vừa giận, tối nay cô ta dẫn Trịnh Khánh Vân tới là vì Chung Thanh Tùng.

Nhưng bây giờ Trịnh Khánh Vân lại thân thiết với một người đàn ông khác như vậy, điều này khiến cô ta lát nữa ăn nói sao với Chung Thanh Tùng đây.

Ngay lúc Đường Hàn Vũ không biết phải làm sao, bỗng nhiên đám người bị đấy ra, sau đó một người đàn ông mặc áo sơ mi tơ tằm, mái tóc chải chuốt đi tới.

Anh ta nhìn cao lớn anh tuấn, nhưng bước
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1689


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mà dưới cái nhìn của Chung Thanh Tùng, loại người như Bùi Nguyên Minh, anh ta ngoắc ngón tay cũng có thể diệt được, muốn giẫm như thế nào thì giẫm như thế đó.

Bây giờ không trực tiếp ra tay đã rất nể mặt Trịnh Khánh Vân rồi.

“Anh Chung, sao anh lại tới đây?”

Đường Hàn Vũ nhìn thấy Chung Thanh Tùng thì đôi mắt sáng lên, không kìm lòng nổi dán sát lại gần, ước gì có thế dán sát thân thể mình vào trong cơ thể Chung Thanh Tùng.

Lúc này Đường Hàn Vũ làm bộ khuyên can: “Anh Bùi này là bạn tốt của cô Trịnh.”

“Tối nay lúc tôi đi mời cô Trịnh, cô ấy nói nếu anh Bùi không đến, cô ấy sẽ không tới”

“Cho nên tôi mới đặc biệt mời anh ta đi cùng”

“Anh Chung, anh trăm ngàn lần đừng tức giận, hơn nữa cũng đừng đuổi anh ta đi, nhỡ đâu cô Trịnh cũng muốn đi theo, tôi không giữ được người đâu!”

Sau khi nói xong, Đường Hàn Vũ nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: “Bùi Nguyên Minh, anh đừng để ý, tính tình anh Chung luôn nhanh mồm nhanh miệng, hơn nữa nghĩa khí giang hồ rất nặng, thích ra mặt thay anh em!”

“Nhưng mà nếu anh là bạn của Trịnh Khánh Vân, vậy thì là bạn của chúng tôi!”

“Chuyện này tôi quyết định, cứ thể thôi, thế nào?”

Trịnh Khánh Vân liếc mắt nhìn Chung Thanh Tùng một cái, dán sát vào người Bùi Nguyên Minh, nói khẽ: “Anh rể, anh ta là một trong những nhà đầu tư bộ phim điện ảnh kia của em, hay là bỏ qua đi”

“Hơn nữa nhà họ Chung bọn họ có năng lực rất lớn ở thủ đô, sau này em muốn gia nhập giới giải trí, nói không chừng đều cần nhà họ Chung bọn họ nể tình”

“Cho nên..."

“Không sao!”

Bùi Nguyên Minh cắt ngang lời Trịnh Khánh Vân, anh ôm hai tay, nhìn Chung Thanh Tùng thản nhiên nói: “Sau này giới giải trí ở thủ đô, anh bảo vệ em, người nào dám tìm em gây phiên phức, anh giẫm chết người đó”

“Không cần phải cung kính với người như vậy”

Nghe thấy lời Bùi Nguyên Minh nói, trong đôi mắt Chung Thanh Tùng hiện lên chút rét lạnh, anh ta nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh nói: “Nông dân, anh nói cái gì? Có bản lĩnh nói lại lần nữa xeml”

Rất rõ ràng, anh ta đã cố gắng nhân nại, nếu Bùi Nguyên Minh lại không nể mặt anh ta, anh ta chuẩn bị ra tay.

Đường Hàn Vũ tức giận: “Bùi Nguyên Minh, sao anh có thể nói như vậy? Nhanh xin lỗi đi!”

“Anh Chung không tìm anh gây phiên phức đã là phúc ba đời nhà anh rồi, anh còn ở đây làm ra vẻ? Một tên bảo vệ ở biệt thự Hương Sơn như anh, thật sự coi mình như chủ rồi à?”

“Làm bảo vệ trong khu biệt thự xa hoa mấy ngày, thì cho rằng mình hơn người hả?”

“Tôi nói cho anh biết, anh lại không xin lỗi, tôi sẽ không nói tốt giúp anh, bị người ta đánh chết đừng trách tôi!”

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1690


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Trước đây là vậy, nhưng từ giờ trở đi thì không đúng nữa!”

Ngay vừa rồi, Bùi Nguyên Minh đã quyết định muốn tập đoàn Khai Sơn hoàn toàn tiến vào giới giải trí thủ đô, không vì lý do gì khác, chỉ vì bảo vệ Trịnh Khánh Vân.

Nếu không em vợ muốn vào giới giải trí, mỗi ngày có không biết bao nhiêu con chó con mèo tới quầy rối, phiên cỡ nào? Vừa nghĩ tới đây, Bùi Nguyên Minh không quan tâm tới Chung Thanh Tùng, mà lấy điện thoại ra gọi cho Sở Tuấn Hiên: “Hai chuyện, thứ nhất, bây giờ bắt đầu năm bắt thị trường giới giải trí ở thủ đô, tôi muốn trong thời gian ngắn nhìn thấy tập đoàn trở thành công ty lớn đứng đầu giới giải trí ở thủ đô.”

“Thứ hai, có một cô gái tên Trịnh Khánh Vân, sau này cô ấy gia nhập giới giải trí, bảo vệ cho tôi, người nào dám đánh chủ ý với cô ấy, trực tiếp giết chết!”

Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh thản nhiên cúp điện thoại.

“Làm ra vẻ! Anh tiếp tục làm ra vẻ nữa đi!”

Chung Thanh Tùng liên tục cười mỉa.

“Người nhà quê, e rằng anh không biết đúng không? Ở thủ đô này, có tư cách tham dự vào giới giải trí, ngoại trừ nhà họ Chung chúng tôi ra, chỉ có gia tộc đứng đầu và tập đoàn Khai Sơn!”

“Không phải là anh muốn nói cho tôi biết, anh mới gọi cho gia tộc đứng đầu đấy chứ?”

“Với bộ dạng này của anh, gia tộc đứng đầu sẽ nghe lời anh sao?”

Vẻ mặt Chung Thanh Tùng khinh thường, giới giải trí ở thủ đô là ngành không tính quá tốt, bình thường người trong giới giải trí thích lăn lộn ở Yến Kinh hoặc Cảng Thành.

Sản nghiệp giới giải trí ở thủ đô không lớn, cho nên đám gia tộc đứng đầu đều chướng mắt.

Đây cũng là lý do nhà họ Chung bọn họ có thể hô mưa gọi gió trong giới giải trí ở thủ đô.

Nhưng Bùi Nguyên Minh lại làm bộ làm tịch, bảo người nào đó tham dự vào giới giải trí? Lừa gạt quỷ à? Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Chút việc nhỏ đó còn cần gia tộc đứng đâu à? Tôi bảo Sở Tuấn Hiên làm là được, cần gì phải nhiều chuyện?”

“Ô, anh ta còn biết tên Sở Tuấn Hiên của tập đoàn Khai Sơn sao?”

“Nhưng mà e rằng anh không biết, gần đây Sở Tuấn Hiên và hội trưởng Uông tranh chấp, đã sắp bị đánh thành chó rồi!" “Anh muốn anh ta đặt chân vào giới giải trí thủ đô sao? Anh lừa gạt ai thế?”

Ngay sau đó điện thoại của Chung Thanh Tùng đột nhiên vang lên, anh ta câm lên nghe máy theo bản năng, bên kia truyền tới giọng nói đồn dập: “Anh Chung, chuyện lớn không ổn rồi, không biết tập đoàn Khai Sơn nổi điên cái gì, đột nhiên bắt đầu trắng trợn thu mua cổ phiếu của nhà họ Chung”

“Đây là muốn gây khó dễ cho nhà họ Chung chúng ta đây mà!”

“Cái gì?”

Chung Thanh Tùng sửng sốt một lát, sau đó vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh...

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1691


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chung Thanh Tùng cười lạnh tiến lên.

Uông Khải Trạch cũng lạnh lùng bảo: “Cậu Chung, tôi đã sớm chướng mắt cái tên nhà quê này rồi, chúng ta cùng đánh anh ta nhé!”

Đường Hàn Vũ nói theo bản năng: “Cậu Chung, tình hình hôm nay không ổn lắm, cậu cũng biết quy tắc của Bách Lạc môn chúng ta rồi đấy, lỡ như đánh nhau ở đây thì chúng ta không gánh nổi đâu!”

Rất dễ nhận thấy, không phải cô ta sợ Bùi Nguyên Minh chịu thiệt, mà là sợ làm lớn chuyện sẽ liên lụy đến mình.

“Cô Đường, tên nhà quê này kiêu ngạo như vậy, không đánh chết anh ta thì mặt mũi của tôi biết để ở đâu.

Chuyện này không cần cô lo, lỡ như người của Bách Lạc môn hỏi tội thì tôi sẽ chịu hết!”

Trong lúc nói chuyện, anh ta đi tới với sát khí hừng hực.

“Cô Uông Linh Đan tới rồi!”

Ngay đúng lúc này, không biết là ai đã hét lên một tiếng.

Mọi người quay đầu lại theo bản năng, ngay cả Chung Thanh Tùng đang hùng hùng hổ hổ thì lúc này vẻ kiêu ngạo cũng giảm bớt vài phân.

Bùi Nguyên Minh cũng nhìn qua đó với vẻ hứng thú, chỉ nhìn thấy một người đẹp cấp yêu nghiệt với dáng người cao gây ở lối vào.

Hôm nay, cô ta mặc trang phục của Chanel, trên cổ tay đeo Patek Philippe, đồng thời đeo cặp kính râm Gucci màu đen một cách tùy ý, tôn lên đường cong tỉnh xảo trên gương mặt của cô ta, đồng thời cũng khiến người ta nhận thấy gia thế không tâm thường và lai lịch bất phàm của cô ta.

Đường Hàn Vũ cũng được xem là một mỹ nữ, nhưng gặp phải vị Uông Linh Đan này thì cũng chẳng có bất cứ điểm gì có thể so được.

Ngược lại, nhan sắc của Trịnh Khánh Vân so ra lại không hề kém cô ta chút nào.

Nhưng dù sao Trịnh Khánh Vân cũng chỉ là một sinh viên đại học, đẹp thì có đẹp, nhưng lại mang vài phần trẻ con.

Nhưng Uông Linh Đan thì lại khác, khí chất và dung mạo của cô ta lại thuộc kiểu thêm một phần thì lại ngấy, mà bớt một phần thì lại vô vị.

Cô ta đẹp đến vừa đủ, đủ khiến lòng người rung động.

Lúc này, Đường Hàn Vũ phi nhanh đến chặn Chung Thanh Tùng lại và nói: “Cô Uông tới rồi, trước đừng lộn xôn!”

Chung Thanh Tùng nhíu mày, có chút kiêng dè Uông Linh Đan.

Ba của cô ta chính là phó hội trưởng phân hội Long Môn thủ đô, gần đây nghe nói có xác suất lên chức cực lớn.

Hơn nữa nghe đồn, hình như thế tử của nhà họ Chân ở thủ đô, Chân Vũ Long có hứng thú rất lớn đối với cô ta.

Cho nên, Chung Thanh Tùng có tự cho mình siêu phàm đến đâu cũng không dám gây chuyện thị phi ở bữa tiệc sinh nhật của Uông Linh Đan.

Sau khi liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt lạnh tanh xong, anh ta mới lạnh lùng bảo: “Ranh con, vận may của anh tốt đầy, cô Uông đã tới rồi, nên tôi tạm thời bỏ qua cho anh! Nhưng, anh chỉ trốn được nhất thời, mà không trốn được mãi mãi đâu!”

Đúng lúc này, đám người Đường Hàn Vũ và Trịnh Khánh Vân cũng đi tới.

Ngoài bọn họ ra, còn
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1692


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Bùi Nguyên Minh.”

Không đợi đám người Đường Hàn Vũ giới thiệu, thì Bùi Nguyên Minh đã lạnh lùng mở miệng đáp: “Bảo vệ ở khu biệt thự Hương Sơn, tới nơi này theo Trịnh Khánh Vân để làm việc kiếm cơm”

Uông Linh Đan hơi sửng sốt, sau đó trong đôi mắt xuất hiện vẻ hứng thú.

Ở thời đại mà mọi người đều thích làm màu này, lại có người trực tiếp nói ra nghề nghiệp của mình, thực sự rất thú vị.

Trịnh Khánh Vân đến cạn lời, cũng không biết nên nói gì mới tốt.

Có đôi khi anh rể thích làm như vậy, nhưng cô ta biết Bùi Nguyên Minh chắc chắn có suy nghĩ của mình cho nên cũng không vạch trần.

Ngược lại, Đường Hàn Vũ thì lại mặt đỏ tai hồng, cảm thấy vô cùng mất mặt.

Dù sao người cùng là do cô ta dẫn tới.

Bây giờ anh lại nói mình là bảo vệ ngay trước mặt Uông Linh Đan, thế này cũng là làm mất mặt cô ta.

Ngay lúc này, Chung Thanh Tùng lạnh lùng bảo: “Cô Uông, tôi thấy vẫn nên ném thẳng loại người tới đây ăn chầu uống chực này ra ngoài thì hơn.

Trong giới này của chúng ta, cũng không hoan nghênh loại người này."

“Cậu Chung, đêm nay là tiệc tối sinh nhật của tôi, người tới là khách, cũng chính là bạn của tôi, sau này là người một nhà.”

Uông Linh Đan cũng không vì vậy mà ghét bỏ Bùi Nguyên Minh, ngược lại còn ngăn cản Chung Thanh Tùng.

Sau đó vươn tay phải vê phía Bùi Nguyên Minh một cách thản nhiên và phóng khoáng: “Tôi là Uông Linh Đan, rất vui được biết anh”

Đây có thể được xem là người duy nhất nhìn thẳng vào Bùi Nguyên Minh, ngoại trừ Trịnh Khánh Vân ra.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên đáp: “Tôi cũng rất vui được biết cô”

Nói xong, anh duỗi tay phải ra, vừa chạm vào bàn tay phải của cô ta thì buông ra ngay, vừa vặn, không hề có một chút lợi dụng nào.

Trong mắt Uông Linh Đan lóe lên vẻ kỳ lạ, cái gọi là bắt tay này, nói trắng ra chỉ một cách thăm dò Bùi Nguyên Minh mà thôi.

Nhưng không ngờ phản ứng của anh lại vượt quá sự tưởng tượng của cô ta.

Tròng mắt của cô ta hơi lóe lên, rõ ràng cảm thấy rất nghi ngờ thân phận của anh.

Nhưng cô ta rất nhanh đã cười bảo: “Được rồi, hôm nay chính là tiệc tối sinh nhật của tôi, mọi người thích ăn gì, uống gì thì cũng đừng khách sáo với tôi.

Ngoài ra, Bách Lạc môn này còn có rất nhiều trò giải trí, mọi người thích chơi gì thì chơi cái đó, cứ ghi vào tài khoản của tôi! Tóm lại, hôm nay các vị nhất định phải chơi thật vui vẻ đấy! Nếu không sẽ thành Uông Linh Đan tôi chiêu đãi không chu toàn!" Một đám người cùng reo hò.

Tuy mọi người đều không thiếu tiền, nhưng tiêu xài đồ miễn phí mới là việc khiến họ thỏa chí hơn.

Lúc này Bùi Nguyên Minh lại không gia nhập với đám người, mà tùy tiện tìm một cốc nước trái cây, dựa vào trong góc rồi uống.

Thế nhưng, tâm mắt của anh thi thoảng lại rơi lên người Uông Linh Đan, cảm thấy có chút thú vị.

Ba của Uông Linh Đan là Uông Vĩ Thành, cũng
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1693


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Có việc gì sao?”

Vẻ mặt của anh dửng dưng, không nhìn thẳng vào bọn họ.

Chung Thanh Tùng lại gần, cầm chén rượu trong tay rồi giơ về phía Bùi Nguyên Minh: “Cô Uông nói không sai, nếu đã quen rồi thì chính là bạn bè! Giữa bạn bè không cần chú trọng nhiều thứ như vậy, tôi xin lỗi anh vì sự kích động và vô lễ của mình trước đó!”

Uông Khải Trạch cũng híp mắt nói: “Anh Bùi, anh đại nhân độ lượng, đừng so đo với mấy người không hiểu chuyện như chúng tôi, được không?”

Đường Hàn Vũ cũng lại gần: “Bùi Nguyên Minh, mọi người dĩ hòa vi quý, sẽ thân thiết với nhau hơn”

Vê phần Trịnh Khánh Vân thì hiện tại còn đang nói chuyện với một đạo diễn trong đám người, ngược lại cũng không chú ý đến tình hình bên này.

Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn ba người với vẻ cười như không cười: “Thật ngại quá, mấy vị đây vẫn chưa có tư cách làm bạn với tôi đâu.

Các người không xứng!”

“Úi da..”

Đột nhiên, đôi giày cao gót dưới chân Đường Hàn Vũ trẹo đi, suýt chút nữa thì ngã xuống đất, vừa vặn dựa lên dựa Bùi Nguyên Minh mới không ngã sấp mặt.

Chung Thanh Tùng và Uông Khải Trạch cũng lao tới, luống cuống tay chân đỡ cô ta dậy.

“Hàn Vũ, cô không sao chứ?”

“Sao lại bất cẩn như vậy chứ?”

Ngay sau đó, Chung Thanh Tùng vung tay một cái, nói: “Quên đi, người ta chính là một tên bảo vệ ở khu biệt thự Hương Sơn, quyền cao chức trọng.

Nếu đã không muốn qua lại với chúng ta, thì chúng ta cũng không cân phải tự mình làm bẽ mặt nữa!”

Nói xong, ba người bọn họ trực tiếp rời đi.

Bùi Nguyên Minh nhìn bóng dáng của ba người với vẻ mặt bình tĩnh, trên gương mặt mang theo nụ cười nhạt.

Đối phương giở loại thủ đoạn vặt vãnh như đổ tội hãm hại này trước mặt anh, anh cũng chẳng thèm vạch trần.

Chỉ có điều, khi tay phải của anh nhét vào trong túi, thì lại có một viên kim cương hai carat xuất hiện giữa ngón tay anh.

Tay phải của anh hơi run lên, thì kim cương, thứ được gọi là cứng nhất đó trực tiếp hóa thành bột phấn, rồi rơi xuống sàn nhà.

Bùi Nguyên Minh làm như chưa có chuyện gì xảy ra, mà rời khỏi chỗ vừa mới đứng, sau đó đi đến khu vực giải trí trong đại sảnh.

Nhìn thấy Uông Linh Đan đang chơi xì tố với những người khác.

Tuy chỉ là chơi hai mươi mốt điểm đơn giản nhất, nhưng đây thực ra lại là một kiểu chơi bài về mặt tâm lý và kỹ thuật.

Vận may trong hai mươi mốt điểm chỉ chiếm một phần rất nhỏ mà thôi.

Không ít cậu ấm nhà giàu muốn giở trò với Uông Linh Đan, nhưng kết quả người nào cũng bị cô ta đánh cho răng rụng đầy đất ngay trên bàn bài.

Mà theo giao ước của hai bên, người thua sẽ uỗng rượu dựa theo số điểm.

Không ít cậu ấm trực tiếp bị rót đây một bụng rượu, vô cùng khó chịu.

Đám người Uông Khải Trạch và Chung Thanh Tùng vốn cũng muốn đến góp vui, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này thì lại hơi nhíu mày.

Uông Linh Đan quả thực rất thu hút người
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1694


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhìn thấy Uông Linh Đan hẹn chiến với Bùi Nguyên Minh, ánh mắt của tất cả mọi người đều liếc qua.

Uông Khải Trạch lạnh lùng bảo: “Họ Bùi kia, anh không có hứng thú hay là không biết chơi? Cứ nói thẳng đi, không biết cũng không mất mặt đâu!" Chung Thanh Tùng cũng thản nhiên nói: “Cậu Uông, sao lại làm khó người ta thế? Chỉ là một tên nhà quê mà thôi, làm sao lại biết cách chơi hai mươi mốt điểm được chứ? Cậu kêu anh ta đánh địa chủ thì anh ta còn có thể biết!”

Nghe được lời này, những nam nữ có mặt ở đó đều phát ra tiếng cười châm biếm.

Hai mươi mốt điểm là cách nói thông tục, ở nước Gaul, cách chơi bài này được gọi là blackjack.

Người không biết quy tắc thì đừng nói là chơi, chỉ sợ ngay cả thua là gì, thắng là gì cũng không hiểu.

Dưới tình huống như vậy, nếu không biết thì cứ nói thẳng ra, không phải là được rồi sao? Cái này gọi là chết cân mặt mũi, sống thì chịu tội! Uông Linh Đan nhìn về phía Bùi Nguyên Minh một cách hứng thú, rôi nói: “Vậy làm thể nào mới có hứng thú?”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên đáp: “Cược rượu thì không thú vị, nếu chơi tiền thì lại vi phạm pháp luật, hay là, chúng ta chơi chút gì đó thú vị đi.

Cô thua rồi, thì đêm nay cô chính là người của tôi..



“Người của anh?”

Đường Hàn Vũ ở bên cạnh tức đến cả người run lên: “Họ Bùi kia, đầu anh bị úng nước sao? Anh tưởng anh là ai chứ? Anh chỉ là một tên bảo vệ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, anh cảm thấy mình xứng sao? Ai cho anh dũng khí nói ra loại lời này? Mau xin lỗi Linh Đan ngay!”

Lúc này, cô ta thật sự vừa sợ vừa tức, lỡ như vì tên bảo vệ thối kia mà mình đắc tội với Uông Linh Đan, vậy sau này cô ta còn lăn lộn trong giới giải trí kiểu gì nữa? Trịnh Khánh Vân cũng nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt kỳ quái.

Anh rể không phải là loại người này.

Sao đột nhiên lại đưa ra yêu cầu này chứ? Mà Chung Thanh Tùng và Uông Khải Trạch thì lại hơi sững sờ, ngay sau đó cả đám đều nở nụ cười lạnh.

Tên bảo vệ quèn này đúng thật là không biết sống chết! Uông Linh Đan là ai chứ? Là cô cả của nhà họ Uông, là thiên kim nhà quyên thế chân chính, lại càng là người phụ nữ mà một trong sáu thế tử của thủ đô

- Chân Vũ Long nhìn trúng.

Vậy mà cũng dám có tư tưởng này sao? Muốn chết thì cũng không nên chọn chết như vậy chứ? Nghĩ đến điểm này, đám người Chung Thanh Tùng trực tiếp nhấc băng ghế lên.

“Không được ra tay!”

Uông Linh Đan lạnh lùng mở miệng, tâm mắt nhìn Bùi Nguyên Minh tràn đầy sự rét lạnh.

Nếu không phải hôm nay là sinh nhật của mình, thì bây giờ cô ta đã cho người ném anh xuống sông cho cá ăn rồi! Cô ta nhìn Bùi Nguyên Minh một cách dửng
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1695


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nghe được lời này, tất cả mọi người đều hơi sững sờ, ngay sau đó có vô số người nổi giận.

“Họ Bùi kia, ranh con anh là đồ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”

“Tôi thấy đầu anh bị chập mạch rồi thì phải?”

“Còn muốn cô Uông làm bạn gái của anh sao? Sao anh không tự lấy gương mà soi lại mình đi? “Linh Đan, đừng khách sáo với loại người này, cứ trực tiếp ném xuống sông cho cá ăn đi!”

Đám người Chung Thanh Tùng và Uông Khải Trạch đều vô cùng tức tối, chỉ hận không thể trực tiếp vả chết Bùi Nguyên Minh, tránh cho anh luôn không biết tự lượng sức mình! Trịnh Khánh Vân cũng trợn tròn mắt há hốc mồm.

Anh rể đang định làm gì thế? Đây là định vượt quá giới hạn sao? Nếu là như vậy, vậy mình biết nói sao với chị gái đây? Uông Linh Đan không hề tức giận, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng: “Bùi Nguyên Minh, anh rất tự tin đấy”

Bùi Nguyên Minh nhún vai, đáp: “Không phải tự tin, mà là muốn chơi thì phải chơi lớn một chút, cô có chơi hay không đây? Không chơi thì tôi đi nhé?”

Uông Linh Đan đập bộ bài xì tố mới toanh lên bàn “bốp”

một tiếng: “Được, vậy tôi và anh chơi!”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên đáp: “Ưu tiên phụ nữ, nhà cái cho cô ngôi”

Uông Linh Đan cười lạnh: “Được, tôi làm nhà cái, chia mười quân bài, anh cứ tùy tiện chọn một lá, tránh lại nói tôi bắt nạt anh”

Cô ta ngồi nhà cái, bản thân chỉ có thể cầm một quân bài, nhưng Bùi Nguyên Minh là người chơi, nên có mười lá có thể chọn, khá là kiếm lời.

Thế nhưng Bùi Nguyên Minh lại không hề đồng ý, mà lại lạnh lùng bảo: “Môi người một lá là được rồi, bằng không tôi sợ có người thua lại không giữ lời!”

“Được!”

Uông Linh Đan cũng chẳng muốn phí lời nữa, mà xáo bài.

Sau khi ra hiệu cho Bùi Nguyên Minh rút lá cuối cùng, thì búng ngón tay, lật hai lá bài một xuôi một ngược.

Lá bài của Uông Linh Đan là A, mà mặt bài của Bùi Nguyên Minh là K.

“Có tiếp không?”

Cô ta hỏi.

“Cứ chia thẳng cho tôi ba cây đi, tiết kiệm thời gian.

Đúng rồi, không cân úp bài, cứ lật ngửa bài cho tôi là được.”

Vẻ mặt của anh dửng dưng, hoàn toàn không có hứng thú xem con bài chưa lật.

“Được, tùy anh!”

“Soạt soạt soạt...”

Uông Linh Đan trực tiếp chia ba con bài.

“Bộp.”

Lá thứ nhất là A đỏ.

A cộng thêm K tương đương với mười một điểm.

Đám người Chung Thanh Tùng mang vẻ mặt cười lạnh: “Không ngờ ranh con này còn có chút vận cứt chó này đấy”

“Bộp!"
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1696


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đường Hàn Vũ ngây người! Trịnh Khánh Vân ngây người! Chung Thanh Tùng ngây người! Uông Khải Trạch ngây người! Ngay cả Uông Linh Đan tự mình mở con bài chưa lật ra, cũng mang vẻ mặt đờ đẫn, thật lâu không nói nên lời.

Bọn họ đều nhìn vào mặt bàn một cách ngơ ngác, gần như không dám tin tất cả những chuyện này là sự thật.

Ánh mắt của mọi người rơi lên người Bùi Nguyên Minh.

Bọn họ hoàn toàn không cách nào tin được anh có thể tùy tiện áp đảo Uông Linh Đan trong một ván.

Việc này chắc chắn không thể dùng vận may bình thường để hình dung nữa rồi! Nếu kiên quyết muốn nói đây là vận may, vậy đây chắc chắn là vận may số một thế giới.

Uông Linh Đan hít một hơi thật sâu, cuối cùng bắt đầu đánh giá lại Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, trong con mắt tràn đầy vẻ kỳ lạ.

Ngay từ lúc đầu tiếp xúc với anh, cô ta đã cảm thấy anh không giống người bình thường.

Nhưng cô ta không ngờ, Bùi Nguyên Minh lại có thể giả heo ăn thịt hổ như vậy.

Uông Linh Đan cô đã thua rồi, thua một cách không cam tâm và bất đắc dĩ.

“Cô thua rồi, cô chuẩn bị thêm hai ván nữa mới nhận thua.

Hay là chuẩn bị bắt đầu làm người phụ nữ của tôi ngay từ bây giờ đây?”

Bùi Nguyên Minh phá vỡ sự im lặng, quan sát Uông Linh Đan một cách hơi hưng trí.

Nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn vô hại đó của anh, trong lúc nhất thời Uông Linh Đan không biết nên nói gì mới phải.

Mà đám người Chung Thanh Tùng thì lại cảm thấy Bùi Nguyên Minh quá khoa trương, quá ngông cuồng.

Hành động như vậy của anh, không sợ sẽ đắc tội với toàn bộ giới thượng lưu ở thủ đô một lần hay sao? Một tên bảo vệ nho nhỏ, mà lại cho rằng mình là nhân vật to lớn gì thật hay sao? “Họ Bùi kia, anh có gì hay mà lại kiêu ngạo thế, anh có bản lĩnh thì làm thêm ván nữa với cô Uông đi!”

Chung Thanh Tùng mở miệng đầu tiên.

“Tôi không tin anh lại có vận may tốt như vậy, lần nào cũng có thể mèo mù vớ được cá rán!”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên đáp: “Thôi đi”

“Không phải anh muốn tiên cược sao?”

Chung Thanh Tùng nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng mở miệng: “Vậy anh và cô Uông tiếp tục đi! Nếu anh thẳng thì ân oán giữa tôi và anh xóa sạch.

Tôi xin thê với trời, tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho anh nữa.

Còn nếu thua, thì phải hủy bỏ tiên cược giữa anh và cô Uông vừa rồi!”

Hiển nhiên, Chung Thanh Tùng muốn bán một ơn huệ cho Uông Linh Đan, và cũng bán một ân huệ cho Chân Vũ Long, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích! Bên cạnh, Đường Hàn Vũ cũng mở miệng phụ họa: “Không sai, mau thêm một ván nữa đi, tôi không tin anh lại có vận may cứt chó tốt như vậy!

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1697


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Kiêu ngạo! Vô sỉ! Ngông cuồng! Tiểu nhân đắc ý! Không biết sống chết! Anh có thân phận gì? Ở nơi nào? Mà lại dám vây quanh một cô gái xinh đẹp như Uông Linh Đan? Lẽ nào anh thật sự không biết bản thân mình có bao nhiêu phân lượng hay sao? Nhìn thấy động tác của Bùi Nguyên Minh, khóe mắt của đám người Chung Thanh Tùng và Uông Khải Trạch đều giật giật, chỉ hận không thể xông thẳng lên bóp chết anh.

Trịnh Khánh Vân che cái miệng nhỏ, không biết nên phản ứng thế nào.

Sao anh rể có thể như vậy được chứ? Nhưng nghĩ đến khả năng Bùi Nguyên Minh có kế sách gì đó của riêng anh, nên cô ta mới cố nén uất ức mà không mở miệng.

Trong lòng cô ta thâm thề, nếu anh rể làm thật thì cô ta và anh rể nhất định sẽ không xong! Ngay đúng lúc này, Uông Khải Trạch và Chung Thanh Tùng đồng thời liếc mắt ra hiệu với Đường Hàn Vũ.

Đường Hàn Vũ hơi gật đầu, sau đó đột nhiên to tiếng nói: “Không hay, không hay rồi, món quà mà tôi chuẩn bị tặng cho cô Uông, một viên kim cương hai carat đã không còn thấy nữa rồi! Nó trị giá ba tỷ rưỡi đó! Sao nói không thấy là không thấy nữa!”

Vẻ mặt của cô ta lo lắng, khiến mọi người đều phản ứng lại từ trong cơn chấn động.

Bọn họ đều là người ở giới thượng lưu, tiền có thể tùy tiện ném đi, nhưng chưa bao giờ từng xuất hiện chuyện mất trộm.

Nếu thật sự có ăn trộm ở trong đám người này, vậy đây chính là một vụ tai tiếng tuyệt đối.

Sau này làm sao mọi người còn lăn lộn trong giới được nữa? “Mất đồ sao?”

Chung Thanh Tùng tiến lên trước, ho khan một tiếng: “Mau xem thử trên người hay trong túi xách xem có rơi vào trong đó hay không?”

Trịnh Khánh Vân cũng sốt ruột: “Chị Đường, vừa rồi không phải ở trong nhà vệ sinh chị vẫn còn lôi ra xem hay sao? Sao lại mất ở đây được chứ?”

“Không thể nào!”

Vẻ mặt của Đường Hàn Vũ chắc như đinh đóng cột, hoàn toàn không có ý định đi điều tra.

“Đó chính là món quà mà chị đã hết lòng chuẩn bị, làm sao có thể để lung tung được? Chị sẽ không bất cẩn như vậy! Chắc chắn bị người ta trộm mất rồi!" Lúc này, Uông Khải Trạch cũng nói với vẻ mặt kinh ngạc: “Lẽ nào, trong chúng ta có ăn trộm ư?”

“Hả? Thật sự có ăn trộm sao?”

“Sao có thể như vậy được?”

“Một món đồ có giá ba tỷ rưỡi, ai trong chúng ta lại nhìn trúng chứ?”

“Trong cái giới này của chúng ta chưa bao giờ có tiền lệ bị mất trộm hết!”

Những người có mặt ở đó đều bàn luận, mọi người không phải là người trong xã hội thượng lưu, thì chính là người có tiếng và thế lực tới từ

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1698


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Tôi vừa thông báo cho bọn họ biết rồi! Chẳng mấy chốc là bọn họ sẽ dẫn nhân viên bảo vệ tới đây xử lý thôi! Bùi Nguyên Minh, tôi cảnh cáo anh, trộm đồ thì mau lấy ra đây đi! Nếu không, lát nữa bị lục soát ra thì anh sẽ không chịu nổi đâu! Dựa theo quy tắc ở nơi này thì người ăn trộm đồ sẽ giống với ăn gian, đều sẽ bị chặt tay đấy!”

Chung Thanh Tùng liên tục cười lạnh.

Trịnh Khánh Vân đứng ra, lập tức chản trước mặt Bùi Nguyên Minh và nói: “Các người đừng có ăn nói lung tung, Bùi Nguyên Minh không có khả năng ăn trộm đồ, anh ấy hoàn toàn không thiếu chút tiên đấy nhé!”

“Anh ta không thiếu tiền? Khánh Vân, em đừng bảo vệ anh ta, cả người anh ta từ trên xuống dưới đều lộ ra một loại khí chất, đó chính là anh ta rất thiếu tiền! Em mau đi qua đây, đừng để lát nữa xảy ra chuyện lại liên lụy đến em”

Đường Hàn Vũ trực tiếp kéo Trịnh Khánh Vân đến bên cạnh, còn ngăn cản cô ta tiếp tục phản bác thay cho Bùi Nguyên Minh.

Không đợi cô ta tiếp tục mở miệng, thì đúng lúc này, chỉ nhìn thấy cửa của đại sảnh bị người đá văng bằng một cước.

Sau đó có mười mấy người đàn ông mạnh mẽ, mặc tây trang tiến vào.

Người đi ở giữa bọn họ, hiển nhiên chính là quản lý đại sảnh Phương Chí Trung.

Lúc này, Phương Chí Trung lạnh lùng hỏi: “Tôi nghe nói có người trộm đồ ở nơi này? Lá gan cũng lớn thật đấy! Lẽ nào không biết Bách Lạc môn này là nơi nào hay sao? Ăn trộm đồ ở nơi này của chúng tôi, hay phá hỏng quy tắc của chúng tôi đều sẽ phải trả giái”

Lúc này, vẻ mặt của anh ta rất chính trực, người nào không biết còn cho rằng anh ta chính là hiệp khách bảo vệ chính nghĩa.

Chung Thanh Tùng đi lên, nói: “Quản lý Phương, cuối cùng các người cũng tới rôi, anh nhất định phải đòi lại công bảng cho chúng tôi mới được! Món quà sinh nhật mà cô Đường chuẩn bị cho cô Uông không thấy đâu nữa! Đó chính là một viên kim cương trị giá ba tỷ rưỡi! Nó không chỉ đại diện cho tiên thôi đâu, mà còn là lòng thành của cô Đường nữa!”

Phương Chí Trung hơi gật đầu đáp: “Cậu Chung yên tâm đi, Bách Lạc môn có quy tắc của Bách Lạc môn, tuyệt đối sẽ không xử oan cho người tốt, cũng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ xấu nào! Tóm lại, bây giờ ai ăn cắp thì tự mình đứng ra đi! Nếu như vậy thì tôi sẽ cân nhắc đến việc chỉ chặt một ngón tay của cậu, còn nếu để bị tôi tìm ra thì trực tiếp chặt tay! Lúc đó đừng trách tôi vô tình!”

Lúc này, Phương Chí Trung sát khí đùng đùng, sắc mặt lạnh lùng và u ám.

Mà Chung Thanh Tùng thì lại chỉ thẳng vào Bùi Nguyên Minh ở phía sau: “Quản lý Phương, chúng tôi nghỉ ngờ người kia!”

Cùng lúc vừa dứt lời, thì mọi người xung quanh đều tránh ra.

Phương Chí Trung nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, không hề lộ ra một chút vẻ bất ngờ nào, mà lại cười gắn một tiếng: “Ranh con, lại là cậu gây chuyện thị phi ở nơi này! Vừa rồi tôi đã cảm thấy cậu không phải là thứ gì tốt đẹp rôi mà! Bây giờ xem ra, tay chân của cậu quả nhiên không sạch sẽ! Tự mình lôi đồ ra đây, rồi quỳ xuống nhận sai thì tôi sẽ chỉ chặt một ngón tay của cậu thôi.

Nếu

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1699


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Bùi Nguyên Minh, nếu anh thật sự nhặt được cái gì thì lấy ra đi.

Cô Đường cũng sẽ cảm ơn anh.”

Uông Linh Đan vẫn luôn không mở miệng đột nhiên lên tiếng. Tuy Bùi Nguyên Minh chính là bạn trai tạm thời của cô ta, nhưng cô ta vẫn muốn giúp anh một chút. Bùi Nguyên Minh lạnh lùng đáp: “Tôi không nhặt được bất cứ thứ gì hết, sao phải giao ra?”

Uông Linh Đan nhíu mày nói: “Bùi Nguyên Minh, anh không biết tính nghiêm trọng của sự việc hay sao? Ông chủ phía sau màn này chính là nhà họ Chân ở thủ đô đấy, hơn nữa tôi nghe nói người ở Đảo quốc cũng có một ít cổ phần ở nơi này, cho nên gây chuyện ở nơi này sẽ rất phiền phức đấy.

Nếu bây giờ anh giao đồ ra thì tôi sẽ xin lỗi cô Đường một tiếng thay anh, sự việc này sẽ qua đi, được chứ?”

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng đáp: “Xin lỗi ư? Tại sao tôi phải xin lôi một chuyện mà tôi chưa từng làm cơ chứ?”

“Anh chắc chắn mình không nhặt được gì chứ?”

Uông Linh Đan nhíu mày, cô ta cảm thấy Bùi Nguyên Minh không khỏi có chút không biết điêu.

Coi lòng tốt của cô ta là lòng lang dạ thú. Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, cũng chẳng thèm mở miệng. Chung Thanh Tùng thì lại lạnh lùng nói: “Cô Uông, anh ta thắng cô nhờ vào ăn gian, lừa cô làm bạn gái tạm thời của anh ta, cô hà tất phải nghĩ cho anh ta làm gì? Mọi người đều biết chuyện này là giả, nên sẽ không ảnh hưởng đến thanh danh của cô đâu, lại càng không ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Uông!”

Sau khi nói xong, anh ta lại nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng bảo: “Họ Bùi kia, anh đợi sự trừng phạt của Bạch Lạc môn đi!”

Tất cả mọi người đều nhìn Bùi Nguyên Minh với anh mắt khinh thường.

Những người trong xã hội thượng lưu như bọn họ, ghét nhất chính là loại hạ lưu hãm hại và lừa đảo người khác. Trịnh Khánh Vân còn định nói gì đó, nhưng Bùi Nguyên Minh lại liếc mắt nhìn cô ta, hơi lắc đầu.

Cô ta hơi sững sờ, nhưng rồi lại im lặng.

Cô ta biết anh rể chắc chắn có kế hoạch của mình, nên lập tức không nói thêm gì nữa. Mà nhìn thấy cô ta im lặng, đám người Chung Thanh Tùng lại càng hưng phấn hơn.

Bây giờ ngay cả cô Trịnh cũng không thèm tin anh nữa rồi, họ Bùi anh còn mạnh miệng kiểu gì nữa? Uông Linh Đan cũng nhíu mày nhìn Bùi Nguyên Minh, rồi lại nhìn đám người Chung Thanh Tùng lúc này đang có chút hưng phấn quá đà.

Cô ta đột nhiên hiểu ra gì đó.

Nhưng cô ta cũng không mở miệng, mà nhìn cảnh tượng này một cách dửng dưng, muốn biết Bùi Nguyên Minh kia sẽ vượt qua một kiếp này kiểu gì. Phương Chí Trung nhìn chằm chẳảm vào Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Họ Bùi kia, thật sự không định chủ động khai báo? Muốn đợi chúng tôi chặt tay của cậu chứ gì?”

“Choang... Bùi Nguyên Minh tủy ý quăng ly rượu trong tay xuống đất, sau đó thả lỏng vai: “Tôi bằng lòng phối hợp lục soát người với các anh...

Chỉ cần các người có thể lục soát ra được thứ gì, thì các người muốn làm gì cũng được! Nhưng nếu không lục soát ra được gì, thì các người cần phải cho tôi

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom