Dịch Ăn Mày Tu Tiên

Chương 134: C134: Đột nhiên


Chiếc xe được phủ vải đỏ trông khá thần bí.

Sau khi nhận được tín hiệu của chị gái, Tiểu Kha chậm rãi cởi tấm vải đỏ ra.

Đột nhiên, một bức tượng nhỏ hình người xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Bức tượng được chạm khắc theo dáng vẻ của Tiểu Kha, chất liệu được làm bằng vàng ròng, trông vô cùng sang trọng.

Tiểu Kha vui sướng sờ vào pho tượng, trong lòng đã vui như nở hoa.

Vương Tư Kỳ lạnh giọng giễu cợt.

"Chỉ là một bức tượng vàng mà thôi. Em cứ tưởng món quà của chị giá trị lắm cơ."

Mọi người trên khán đài nghiến răng nghiến lợi, một ngọn lửa vô danh bùng lên từ tận đáy lòng.

Thế nào chỉ là một bức tượng vàng thôi, thế này mà còn không quý giá à?

Vương Tư Kỳ dường như đã chuẩn bị sẵn sàng, trực tiếp lấy ra một hợp đồng và thẻ ngân hàng từ trong túi của mình.

“Chị không có gì tốt để tặng nên đành tặng 10% cổ phần công ty cho em trai vậy. Trong thẻ này có một tỷ, số tiền được chia sẽ tự động chuyển vào thẻ của em trai. Chị không có gì khác, chỉ có tiền.”


Ực.

Trong quảng trường vang lên một loạt tiếng nuốt nước bọt. truyện ngôn tình

"Bao nhiêu!"

"Một tỷ?"

“10% cổ phần của tập đoàn Vương thị, chia phần hàng năm tận mấy trăm triệu phải không?”

"Mấy trăm triệu? Anh xem thường ai vậy? Tập đoàn Vương thị, doanh nghiệp hàng đầu Ma Đô đó!"

“Tôi không yêu cầu gì cả, chỉ cần có thể làm anh rể của Tiểu Kha là được.”

“Tôi chỉ có thể nói cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”



Lúc này Tiểu Kha cảm thấy như đang nằm mơ, thật hạnh phúc!

Vương Tâm Như nheo mắt, khẽ nói từng chữ.


"Pháo hoa, phóng."

Hàng chục nhân viên phía sau sân khấu đã sẵn sàng, lập tức lên đạn khai hỏa.

Bùm! Bùm! Bùm!

Pháo hoa rực rỡ chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm, những tia lửa nổ tung như những vì sao rơi.

Toàn bộ Ma Đô đều có thể xem màn trình diễn pháo hoa hoành tráng này, các ngôi sao vào lúc này chỉ đóng vai phụ.

Đám đông ngay lập tức trở nên náo loạn, ai nấy đều nhấc điện thoại di động lên để chụp ảnh.

Vương Tâm Như tiến hành chỉ huy đâu vào đấy.

Một lượng lớn nhân viên phân phát bánh ngọt, món tráng miệng, đồ ăn nhẹ và đồ uống cho biển người.

Bảy ngôi sao thay nhau biểu diễn, khiến mọi người mãn nhãn.

Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của Lục Thanh Lam, Tiểu Kha nghe được lời chúc phúc vang dội nhất.

"Tiểu Kha, chúc em sinh nhật vui vẻ!"

Tiếng nói của hàng trăm ngàn người vang vọng khắp quảng trường Tiên Đình.

Cậu lễ phép cảm ơn và cúi chào, cư xử rất lễ độ.

Cứ như vậy, mọi người trong nhà họ Vương chào đám đông rồi quay trở lại tòa nhà văn phòng.

Vợ chồng nhà họ Đỗ đứng trên tầng cao nhất, vẻ mặt đờ đẫn nhìn sân khấu.
 
Chương 135: C135: Cô có lịch sự không


Bốn chị em, một người là nữ hoàng điện ảnh và truyền hình, một người là nghệ sĩ dương cầm quốc bảo, một người là tổng giám đốc lạnh lùng, một người là…

Cuộc sống thế này có thể trực tiếp nằm thẳng rồi!

Hai người thu hồi ánh mắt, thực sự không thể tưởng tượng nổi làm sao cậu có thể làm bạn với con trai họ.

Tầng bốn, Vương Nhạc Hạo mỉm cười vuốt đầu chó.

Ông đã duy trì hành động này trong nửa giờ.

Tiểu Hắc: Có thể đừng cười với tôi nữa được không, đáng sợ quá!

Trần Tuệ mỉm cười nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ, không khỏi dùng điện thoại di động chụp ảnh.

"Ông xã, em chụp ảnh bằng điện thoại này không zoom được."

Nghe vậy, Vương Nhạc Hạo lấy từ trong túi ra chiếc Huawei Mate 60 đưa cho bà.

Trần Tuệ liên tiếp chụp vài bức ảnh, vẻ huy hoàng ngắn ngủi bị đóng băng trong những bức ảnh.

Kẽo kẹt.

Cánh cửa phòng được mở ra, bốn bóng dáng xinh đẹp bước vào phòng.


Trần Tuệ vừa cất điện thoại di động, hai cô con gái liền chạy tới ôm lấy bà. Đọc‎ 𝑡ruyệ𝒏‎ chuẩ𝒏‎ khô𝒏g‎ quả𝒏g‎ cáo‎ ﹛‎ TrU𝓶Tru‎ ye𝒏.𝚅𝒏‎ ﹜

"Ha ha, cuối cùng con gái ngoan cũng chịu về nhà nhìn mẹ rồi à?"

Vương Tâm Như lè lưỡi tinh nghịch.

Cô ấy quay đầu nhìn Vương Nhạc Hạo đã lâu không gặp, trong lòng có chút chua xót.

Lần gần đây nhất được đoàn tụ với cha mẹ là cách đây hai năm.

Kể từ khi em trai mất tích, các cô con gái của nhà họ Vương đều đi theo con đường riêng, còn mẹ thì theo cha lên Bắc Cảnh…

"Cha!"

Vương Tâm Như chậm rãi đi về phía cha, trên đường có cảm giác như vừa giẫm phải một tấm thảm.

Gâu!

Một tiếng sủa lớn làm cô ấy sợ tái mặt.

Ngay cả Vương Nhạc Nhạc cũng rùng mình.

Tiểu Hắc rút đuôi giày của Vương Tâm Như ra, nhe răng trợn mắt với cô ấy.


"A! Con chó lớn…"

Vương Tâm Như nhảy lùi về phía chị em mình hai bước, kinh hãi nhìn con chó trắng to lớn.

"Nó… nó muốn cắn em."

Tiểu Hắc: Cô có lịch sự không?

Tiểu Kha kéo tay áo cô ấy nói.

"Tiểu Hắc không cắn người đâu, nó rất ngoan."

Vương Tư Kỳ và Vương Văn Nhã cũng phụ hoạ.

Sau một hồi giải thích, cô ấy mới biết con chó trắng to lớn là do em trai mang về.

Vương Tâm Như không nói nên lời.

Tại sao con chó trắng to lớn này lại tên là Tiểu Hắc, trực tiếp gọi nó là Đại Bạch cũng được mà, thiên phú đặt tên này là kế thừa từ ai đây?

"Chắc đói rồi nhỉ. Chị sẽ sai người chuẩn bị phòng. Chúng ta ăn cơm trước đi."

Vương Tâm Như rất chu đáo, gia đình đoàn tụ bên bàn ăn tối sau một thời gian dài không gặp.

Tiểu Kha ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng chóp chép.

Những người còn lại trò chuyện với nhau, kể lại trải nghiệm của mình trong khoảng thời gian này.

Bầu trời đêm ở Ma Đô rực sáng bởi pháo hoa, chương trình sẽ kéo dài suốt đêm.

Đội ngũ truyền thông bên cạnh sân khấu đã sớm đăng một bài viết nóng hổi trên Weibo…
 
Chương 136: C136: Trang viên nhà họ vương


Vào giữa đêm, toàn bộ Ma Đô vẫn lấp lánh ánh sáng, vô số chàng trai cô gái đang hôn nhau dưới màn pháo hoa lãng mạn.

Trang viên nhà họ Vương.

Cả gia đình Tiểu Kha trở về biệt thự, hoạt động tiệc tùng đều giao cho cấp dưới lo liệu.

Trở lại phòng khách quen thuộc, Vương Tâm Như và Vương Nhạc Nhạc dần dần thích ứng với cảm giác ở nhà.

Tiểu Kha dùng hai tay nghịch nghịch tấm thẻ ngân hàng do chị bảy đưa cho, vui vẻ gõ nhẹ vào đó.

Cả gia đình ngồi trong phòng khách nhìn cậu bé được mừng sinh nhật hôm nay.

Vương Tư Kỳ mỉm cười, bảo em trai đưa điện thoại cho cô để liên kết thẻ ngân hàng.

Để tiện cho em trai thanh toán, cô cố tình chuyển một phần tiền vào tài khoản.

“Em bảy, đưa điện thoại di động của em trai cho chị.”

Vương Tâm Như lấy điện thoại từ Vương Tư Kỳ, bắt đầu nghịch nó.

"Chị năm, chị đang làm gì vậy?"

Vương Nhạc Nhạc nghi ngờ hỏi.

Vương Tâm Như nói xong lại đưa điện thoại cho Tiểu Kha.


Tiểu Kha cầm lấy điện thoại, nhìn màn hình xem có gì khác thường.

Vương Tâm Như che miệng cười.

“Chị đã giúp em trai mở Weibo, hiện tại Tiểu Kha đã là một ngôi sao nhỏ nha.”

Quả nhiên, cậu phát hiện mình có thêm một người hâm mộ.

Bấm vào kiểm tra thì ra là chị năm.

Tiểu Kha bĩu môi, lẩm bẩm phàn nàn.

"Chị năm nói dối. Người nổi tiếng có rất nhiều người hâm mộ, còn em chỉ có một."

Đôi mắt nhỏ u oán khiến mọi người bật cười.

Vương Tâm Như nhéo má cậu, nhẹ giọng nói.

Adv

"Vậy chị biểu diễn ảo thuật cho em xem, em thơm chị một cái nhé?"

Sau khi quyết định xong, Tiểu Kha hôn chụt vào mặt cô ấy.

Tức thì, trái tim cô ấy trở nên ấm áp, má cũng cảm thấy tê dại.


Vương Tâm Như lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh cùng em trai rồi bắt đầu vuốt màn hình.

Cùng lúc đó, vô số điện thoại di động trên khắp thế giới cùng lúc phát ra âm thanh.

"Á? Bà xã Tâm Như đã cập nhật Weibo mới rồi!"

"Chúc em trai sinh nhật lần thứ sáu vui vẻ. Đây là cậu em vợ của tôi à?"

"Thật là một cậu bé dễ thương, cậu bé là em trai của chị Tâm Như à?"

"Nhanh, nhanh, nhanh, mọi người trong fan club mau yểm trợ, đẩy bài lên!"

"Gắn lưỡi lê vào, mọi người trong nhà mau share tin này!"

"Em trai của nữ thần tôi chẳng khác gì một tiên đồng."



Vương Tâm Như nhận thấy số lượt thích tăng lên nhanh chóng nên cất điện thoại đi, nói:

"Em trai, em nhìn lại số người hâm mộ của mình đi."

Sau khi nghe chị gái nhắc nhở, Tiểu Kha lại mở Weibo ra.

Adv

Thông báo lúc này đã là 99+, số lượng người hâm mộ đã vượt quá bốn con số và vẫn đang tăng lên nhanh chóng!

Cậu tò mò bấm vào tin nhắn, những lời chúc sinh nhật hiện lên khắp màn hình.

Nhận được lời chúc phúc từ người khác, tâm trạng của cậu rất sung sướng.

Vương Nhạc Hạo ho nhẹ một tiếng, móc từ trong túi ra một khẩu súng lục.
 
Chương 227: C227: Mặt mày đẹp trai


“Muốn chết à mà đứng chắn ở cửa nhà họ Vương chúng tôi?”

Cửa xe mở ra, một cô gái có vóc dáng nóng bỏng, ăn mặc thời trang bước xuống xe, trông chỉ mới chừng mười tám, mười chín tuổi.

Vương Linh Vi bỏ kính râm ra, thắc mắc quan sát thanh niên mặc áo trắng và mấy tên gác cổng.

Tiểu Kha nhìn xung quanh, phát hiện ra mình đang đứng chắn đường xe chạy. Vương Linh Vi khoanh tay tới gần Tiểu Kha, sau đó mỉm cười.

“Mặt mày đẹp trai, trang phục rất đậm hơi thở cổ xưa, anh chàng đẹp trai tới đây làm gì vậy?”

Tên đội trường gác cổng lồm cồm bò dậy, chỉ vào Tiểu Kha, quát: “Thưa cô Linh Vi, anh ta định xông vào nhà họ Vương chúng ta!” Cô gái nhướng mày, ngờ vực nhìn thanh niên mặc áo trắng.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa từng nghe nói có ai dám xông vào nhà họ Vương, đầu óc tên này bị chó gặm rồi à?

Tình hình hiện tại khiến Tiểu Kha thấy bực bội, cậu chỉ muốn dạy cho nhà họ Vương ở thủ đô một bài học mà thôi.


Hôm nay bọn họ dám bắt cóc chị gái, ngày mai sẽ dám ức hiếp cha mẹ. Ngày kia có khi gặp Tiểu Hắc cũng phải đạp nó một cú. Nghĩ đến đây, cậu mặc kệ mấy người này, đi thẳng vào trong nhà họ Vương.

Vương Linh Vi chú ý tới động tác của cậu bèn vứt chìa khóa xe cho tên gác cổng.

“Các người đi đậu xe đi, để đó tôi xem thử.”

Cô ta đuổi theo Tiểu Kha, nở nụ cười mà cô ta nghĩ rằng rất ngọt ngào, bắt chuyện với cậu:

“Này anh chàng đẹp trai, sao anh lại muốn tới nhà họ Vương chúng tôi?”

Tiểu Kha chỉ tập trung đi, thoáng liếc mắt nhìn khu biệt thự dọc đường.

“Này, anh bị đần à, tôi đang nói chuyện với anh đó!”

Vương Linh Vi đi lên trước, hai tay chống eo nhỏ, chặn đường đi của Tiểu Kha.

“Tôi muốn gặp người đứng đầu nhà họ Vương. Người đó ăn hiếp chị tôi, tôi muốn đánh người đó.”

Tiểu Kha nghiêm túc trả lời, nhưng rất nhanh lại bị mỉa mai: “Người đứng đầu nhà họ Vương gì cơ, anh bị ngốc à?”

Tiểu Kha đi vòng qua cô ta, tiếp tục đi tiếp, thần thức bao trùm toàn bộ nhà họ Vương.

Nháy mắt, cậu lập tức phát hiện ra mấy chục luồng sóng linh lực. Thấy thanh niên mặc áo trắng không để ý đến mình, Vương Linh Vi lại nói:

“Người đứng đầu nhà họ Vương mà anh nói chẳng phải chính là gia chủ của chúng tôi hay sao, gia chủ của chúng tôi ở kia kìa.”

Nói rồi, cô ta chỉ tay về đằng trước. Tiểu Kha nhìn theo, trông thấy một tòa nhà sáu tầng.


'Tòa nhà đó nằm giữa sườn một ngọn núi nhỏ của nhà họ Vương, tổng thể có dạng hình tháp.

Cậu cảm nhận được ở trong đó có mấy sóng linh lực mạnh hơn tông sư! “Cô tốt thật đấy!” “Kim Ôi"

Một thanh trường kiếm sắc bén màu đen vàng nháy mắt xuất hiện trong lòng bàn tay Tiểu Kha.

Vương Linh Vi giật mình, tò mò nhích lại gần thân kiếm, đôi mắt đẹp nổi lên gợn sóng.

“Anh biết làm ảo thuật à?” “Kiếm này tốt thật, bán cho tôi được không?”

Đúng lúc cô ta định chạm vào thân kiếm thì Tiểu Kha lại nhẹ nhàng nhảy lên nóc ngôi biệt thự.

“Thính Phong Kiếm Quyết!” Tiếng rì rào vang lên, cậu từ từ giơ phi kiếm Kim Ô lên.

Áo bào quanh người không cần gió thổi vẫn tự bay lên, ba ngàn sợi chỉ đen tung bay sau lưng.

“Kiếm thứ ba, Phá Viêm Nhận!”

'Thân kiếm đột nhiên dấy lên ngọn lửa màu tím, hơi thở đáng sợ lan tràn. Nhất thời, toàn bộ võ đạo tông sư nhà họ Vương đồng thời mở mắt. “Chém!”


Tiểu Kha quát, vung kiếm về phía tòa nhà cách hơn 1000 mét.

Ánh kiếm màu đỏ nhanh chóng chém trúng tòa nhà cao sáu tầng.

Nháy mắt, tòa tháp cao ngất đổ sập.

Vương Linh Vi kinh ngạc che miệng, nhìn chằm chằm đối phương. Đây là pháp thuật gì vậy? Anh ta là thần tiên ư?

Tiếng nổ to nhanh chóng thu hút vô số người nhà họ Vương đi ra ngoài kiểm tra.

Khi thấy tòa nhà trung tâm bị sập, mọi người ngây ra như phỗng. Chỗ gia chủ xảy ra chuyện gì vậy?

Bụi mù tản đi, bốn bóng người chạy ra khỏi đống đổ nát, trông khá nhếch nhác.

Một trong số đó bế một ông cụ, thái độ cực kỳ cung kính.
 
Chương 135: C135: Cô có lịch sự không


Bốn chị em, một người là nữ hoàng điện ảnh và truyền hình, một người là nghệ sĩ dương cầm quốc bảo, một người là tổng giám đốc lạnh lùng, một người là…

Cuộc sống thế này có thể trực tiếp nằm thẳng rồi!

Hai người thu hồi ánh mắt, thực sự không thể tưởng tượng nổi làm sao cậu có thể làm bạn với con trai họ.

Tầng bốn, Vương Nhạc Hạo mỉm cười vuốt đầu chó.

Ông đã duy trì hành động này trong nửa giờ.

Tiểu Hắc: Có thể đừng cười với tôi nữa được không, đáng sợ quá!

Trần Tuệ mỉm cười nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ, không khỏi dùng điện thoại di động chụp ảnh.

"Ông xã, em chụp ảnh bằng điện thoại này không zoom được."

Nghe vậy, Vương Nhạc Hạo lấy từ trong túi ra chiếc Huawei Mate 60 đưa cho bà.

Trần Tuệ liên tiếp chụp vài bức ảnh, vẻ huy hoàng ngắn ngủi bị đóng băng trong những bức ảnh.

Kẽo kẹt.

Cánh cửa phòng được mở ra, bốn bóng dáng xinh đẹp bước vào phòng.


Trần Tuệ vừa cất điện thoại di động, hai cô con gái liền chạy tới ôm lấy bà. Đọc‎ 𝑡ruyệ𝒏‎ chuẩ𝒏‎ khô𝒏g‎ quả𝒏g‎ cáo‎ ﹛‎ TrU𝓶Tru‎ ye𝒏.𝚅𝒏‎ ﹜

"Ha ha, cuối cùng con gái ngoan cũng chịu về nhà nhìn mẹ rồi à?"

Vương Tâm Như lè lưỡi tinh nghịch.

Cô ấy quay đầu nhìn Vương Nhạc Hạo đã lâu không gặp, trong lòng có chút chua xót.

Lần gần đây nhất được đoàn tụ với cha mẹ là cách đây hai năm.

Kể từ khi em trai mất tích, các cô con gái của nhà họ Vương đều đi theo con đường riêng, còn mẹ thì theo cha lên Bắc Cảnh…

"Cha!"

Vương Tâm Như chậm rãi đi về phía cha, trên đường có cảm giác như vừa giẫm phải một tấm thảm.

Gâu!

Một tiếng sủa lớn làm cô ấy sợ tái mặt.

Ngay cả Vương Nhạc Nhạc cũng rùng mình.

Tiểu Hắc rút đuôi giày của Vương Tâm Như ra, nhe răng trợn mắt với cô ấy.


"A! Con chó lớn…"

Vương Tâm Như nhảy lùi về phía chị em mình hai bước, kinh hãi nhìn con chó trắng to lớn.

"Nó… nó muốn cắn em."

Tiểu Hắc: Cô có lịch sự không?

Tiểu Kha kéo tay áo cô ấy nói.

"Tiểu Hắc không cắn người đâu, nó rất ngoan."

Vương Tư Kỳ và Vương Văn Nhã cũng phụ hoạ.

Sau một hồi giải thích, cô ấy mới biết con chó trắng to lớn là do em trai mang về.

Vương Tâm Như không nói nên lời.

Tại sao con chó trắng to lớn này lại tên là Tiểu Hắc, trực tiếp gọi nó là Đại Bạch cũng được mà, thiên phú đặt tên này là kế thừa từ ai đây?

"Chắc đói rồi nhỉ. Chị sẽ sai người chuẩn bị phòng. Chúng ta ăn cơm trước đi."

Vương Tâm Như rất chu đáo, gia đình đoàn tụ bên bàn ăn tối sau một thời gian dài không gặp.

Tiểu Kha ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng chóp chép.

Những người còn lại trò chuyện với nhau, kể lại trải nghiệm của mình trong khoảng thời gian này.

Bầu trời đêm ở Ma Đô rực sáng bởi pháo hoa, chương trình sẽ kéo dài suốt đêm.

Đội ngũ truyền thông bên cạnh sân khấu đã sớm đăng một bài viết nóng hổi trên Weibo…
 
Chương 137: C137: Thời gian đã khuya


Điều này khiến các cô con gái hoảng sợ.

Tiểu Hắc ở đằng xa ngửi thấy một mùi vị khác thường.

Vương Nhạc Hạo cười xấu hổ.

“Cha thực sự không biết nên tặng quà gì nên đã đặc biệt chế tạo một khẩu súng đồ chơi…”

Khi các cô con gái nghe nói đó là súng đồ chơi mới thở phào nhẹ nhõm.

Trần Tuệ cũng cho người giúp việc mang ra một hộp quà, trong đó có những chiếc áo liền quần do chính bà thiết kế và may.

Gần đây bà nghe nói quần yếm rất phù hợp với trẻ em.



Thời gian đã khuya, mọi người trong gia đình trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.

Sau khi trở về phòng, Tiểu Kha nằm trên giường lăn qua lăn lại.

Hôm nay là sinh nhật đầu tiên của cậu từ bé đến giờ, cũng là ngày sinh nhật hạnh phúc nhất của cậu.

Nghĩ đến những món quà từ gia đình, cậu nở nụ cười ngây thơ.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, cậu lấy ra một lọ Trú Nhan Đan.

Ngày mai mình phải hành động, cho mọi người ăn nó!

Cất đan dược, cậu ngồi xếp bằng và bắt đầu tu luyện.

Ngày hôm sau.


Tiểu Kha đã sớm xuống lầu chờ người nhà, Trú Nhan Đan trong tay bị cậu siết chặt đến mức nóng ấm.

Các chị gái lần lượt xuống lầu chào cậu.

Các cô gái cũng nhận thấy hôm nay em trai có chút kỳ lạ.

Tiểu Kha nở nụ cười rất cứng ngắc, ngồi ngay ngắn ở bàn ăn, tựa như đang đợi bọn họ.

"Ngày hôm nay em trai thức dậy thật sớm nha, đang đợi chị à?"

Cậu nuốt nước bọt, lắc đầu, chợt nhận ra có gì đó không thích hợp nên vội vàng gật đầu.

Cha Vương mẹ Vương cũng từ trên lầu đi xuống, ngồi vào bàn ăn cùng các con.

Trần Tuệ nhướng mày, sờ trán con trai.

"Sao vậy con trai, trông sắc mặt không tốt lắm. Có phải là không thoải mái hay không?"

Cậu lập tức lắc đầu, sau đó ánh mắt quét qua người nhà mình.

Hàng loạt hành vi kỳ lạ của em trai khiến mọi người trong nhà họ Vương không khỏi hoang mang.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tiểu Kha chậm rãi lấy ra sáu viên thuốc từ trong túi.

"Hửm?"

Nhìn viên thuốc đen trên tay em trai, các cô gái không hiểu gì.

"Em trai, đây có phải là… cầu bùn không?"


"Chị thấy nó giống một viên thuốc. Dùng để làm gì vậy?"

"Cái này từ đâu tới? Đồ không biết thì đừng ăn bậy."

Mấy chị gái không ngừng dạy dỗ cậu, đặc biệt là Vương Tư Kỳ muốn em trai mình vứt thứ này đi.

Tiểu Kha suy nghĩ một chút rồi giải thích.

"Chị ơi, đây là một loại thuốc bổ rất tốt cho cơ thể, chị uống vào sẽ… trở nên xinh đẹp!"

Cả nhà nhìn nhau, Vương Văn Nhã thậm chí còn che mặt cười khúc khích.

"Em trai, nhất định là em bị lừa rồi, trên đời không có loại thuốc nào có thể làm cho em trở nên xinh đẹp cả."

"Đúng đúng, nếu có loại thuốc này thì chẳng phải mọi người đều có thể trở thành Tây Thi sao?"

"Hi hi hi, quả cầu bùn này có thể có tác dụng gì chứ?"

Tiểu Kha tức giận, thầm nghĩ chị gái không biết nhìn hàng.

Trong lúc chị gái chê cười, cậu chợt nảy ra một ý tưởng.

"Chị gái, đan dược này là sư phụ cho em, ông ấy nói nó có thể làm người ta trở nên xinh đẹp."

Vương Tâm Như và Vương Nhạc Nhạc có phần khó hiểu, em trai còn có sư phụ sao?

Vương Tư Kỳ trái lại có ấn tượng, trước đó em trai ra ngoài một tháng, nghe nói là bị đạo trưởng mang đi làm đồ đệ.

Có thể nào… đây này là sự thật?

Sau khi Vương Tâm Như và Vương Tâm Như nghe Vương Tư Kỳ giải thích, bọn họ cảm thấy trải nghiệm của em trai thật mơ mộng.

Mặc dù là sư phụ của em trai đưa cho, nhưng thành phần của đan dược vẫn chưa rõ, không ai có thể đảm bảo ăn nó sẽ xảy ra chuyện gì…

“Hay là cầm đi kiểm tra một chút?”

"Hay là để Tiểu Hắc thử xem thế nào?"

Vương Nhạc Nhạc ngập ngừng nói, các cô gái đều gật đầu.

Tiểu Hắc: Có chuyện tốt này ư?
 
Chương 136: C136: Trang viên nhà họ vương


Vào giữa đêm, toàn bộ Ma Đô vẫn lấp lánh ánh sáng, vô số chàng trai cô gái đang hôn nhau dưới màn pháo hoa lãng mạn.

Trang viên nhà họ Vương.

Cả gia đình Tiểu Kha trở về biệt thự, hoạt động tiệc tùng đều giao cho cấp dưới lo liệu.

Trở lại phòng khách quen thuộc, Vương Tâm Như và Vương Nhạc Nhạc dần dần thích ứng với cảm giác ở nhà.

Tiểu Kha dùng hai tay nghịch nghịch tấm thẻ ngân hàng do chị bảy đưa cho, vui vẻ gõ nhẹ vào đó.

Cả gia đình ngồi trong phòng khách nhìn cậu bé được mừng sinh nhật hôm nay.

Vương Tư Kỳ mỉm cười, bảo em trai đưa điện thoại cho cô để liên kết thẻ ngân hàng.

Để tiện cho em trai thanh toán, cô cố tình chuyển một phần tiền vào tài khoản.

“Em bảy, đưa điện thoại di động của em trai cho chị.”

Vương Tâm Như lấy điện thoại từ Vương Tư Kỳ, bắt đầu nghịch nó.

"Chị năm, chị đang làm gì vậy?"

Vương Nhạc Nhạc nghi ngờ hỏi.

Vương Tâm Như nói xong lại đưa điện thoại cho Tiểu Kha.


Tiểu Kha cầm lấy điện thoại, nhìn màn hình xem có gì khác thường.

Vương Tâm Như che miệng cười.

“Chị đã giúp em trai mở Weibo, hiện tại Tiểu Kha đã là một ngôi sao nhỏ nha.”

Quả nhiên, cậu phát hiện mình có thêm một người hâm mộ.

Bấm vào kiểm tra thì ra là chị năm.

Tiểu Kha bĩu môi, lẩm bẩm phàn nàn.

"Chị năm nói dối. Người nổi tiếng có rất nhiều người hâm mộ, còn em chỉ có một."

Đôi mắt nhỏ u oán khiến mọi người bật cười.

Vương Tâm Như nhéo má cậu, nhẹ giọng nói.

Adv

"Vậy chị biểu diễn ảo thuật cho em xem, em thơm chị một cái nhé?"

Sau khi quyết định xong, Tiểu Kha hôn chụt vào mặt cô ấy.

Tức thì, trái tim cô ấy trở nên ấm áp, má cũng cảm thấy tê dại.


Vương Tâm Như lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh cùng em trai rồi bắt đầu vuốt màn hình.

Cùng lúc đó, vô số điện thoại di động trên khắp thế giới cùng lúc phát ra âm thanh.

"Á? Bà xã Tâm Như đã cập nhật Weibo mới rồi!"

"Chúc em trai sinh nhật lần thứ sáu vui vẻ. Đây là cậu em vợ của tôi à?"

"Thật là một cậu bé dễ thương, cậu bé là em trai của chị Tâm Như à?"

"Nhanh, nhanh, nhanh, mọi người trong fan club mau yểm trợ, đẩy bài lên!"

"Gắn lưỡi lê vào, mọi người trong nhà mau share tin này!"

"Em trai của nữ thần tôi chẳng khác gì một tiên đồng."



Vương Tâm Như nhận thấy số lượt thích tăng lên nhanh chóng nên cất điện thoại đi, nói:

"Em trai, em nhìn lại số người hâm mộ của mình đi."

Sau khi nghe chị gái nhắc nhở, Tiểu Kha lại mở Weibo ra.

Adv

Thông báo lúc này đã là 99+, số lượng người hâm mộ đã vượt quá bốn con số và vẫn đang tăng lên nhanh chóng!

Cậu tò mò bấm vào tin nhắn, những lời chúc sinh nhật hiện lên khắp màn hình.

Nhận được lời chúc phúc từ người khác, tâm trạng của cậu rất sung sướng.

Vương Nhạc Hạo ho nhẹ một tiếng, móc từ trong túi ra một khẩu súng lục.
 
Chương 228: C228: Trước tòa nhà


Đợi ông cụ đứng vững rồi, ba người đồng loạt nhìn về phía người áo trắng đứng ở đăng xa.

Ông lão đứng giữa ba người giật mình, ai có thể tung ra đòn vừa rồi?

“Sóng linh lực Luyện Khí hậu kỳ, võ đạo tông sư ư?”

Tiểu Kha lẩm bẩm liếc nhìn ba người.

Bọn họ đều mặc áo trắng, tóc bạc trắng.

Mặc dù da mặt già nua nhưng sắc mặt hồng hào, cực kỳ khỏe mạnh.

Ba người chắp hai tay sau lưng, nhanh chóng nhảy lên nóc biệt thự.

Mũi chân nhún nhẹ một cái, thân hình nhẹ nhàng di chuyển qua các nóc nhà.

Ở một bên khác, hơn mười vị tông sư nghe tin chạy tới, nhanh chóng bao vậy Tiểu Kha vòng trong vòng ngoài.

Vương Linh Vi được một tông sư đưa đi khỏi đây. Nhân viên và người giúp việc ở xung quanh đây được sơ tán khẩn cấp.

Đợi ba người tới trước mặt Tiểu Kha, tất cả đều sững sờ.


Bọn họ vốn cho rằng kẻ địch là người cùng thế hệ với mình, không ngờ thanh niên mặc áo trắng trước mặt lại trẻ như vậy.

Vị tông sư võ đạo đứng đầu tiến lên một bước, hỏi:

“Các hạ là ai, tại sao lại muốn ra tay với nhà họ Vương tôi?”

Tiểu Kha trả lời hết sức nghiêm túc.

“Tôi đến đánh gia chủ nhà họ Vương vì người này ức hiếp người nhà của tôi.”

Câu này làm ông ta không khỏi ngờ vực, nhà ông ta chọc phải vị cường giả này khi nào?

Chẳng lẽ là đám con cháu phạm lỗi ở bên ngoài, chọc giận người thanh niên thần bí này?

Vị võ đạo tông sư kia thoáng im lặng rồi lại hỏi: “Không biết ngài định làm thế nào?”

Tiểu Kha lộ vẻ trầm tư, hôm nay cậu đến chỉ vì muốn dạy cho bọn họ một bài học.

Nếu đánh nhau thì có thể sẽ chết người, cậu chưa thấy đã đến mức phải giết người.

Nghĩ vậy, cậu mỉm cười:

“Thế này nhé, tôi ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, ông phải cho tôi chút tiền bồi dưỡng.”

Ánh mắt của hai vị tông sư võ đạo còn lại lạnh giá. Chạy đến nhà họ Vương ra oai lại còn dám đòi tiền bồi dưỡng? Nghe thử xem đây mà là tiếng người hay sao?

Hai người họ điều động chân khí chuẩn bị động thủ nhưng bị ông lão đứng đằng trước ngăn lại.

“Cậu muốn gì thì cứ việc nói ra để tôi xem thử xem có thể cho được không.” Nghe vậy, Tiểu Kha bắt đầu nghĩ xem mình nên đòi thứ gì.

Tiền? Nhà cậu có rồi, cậu không thiếu tiền.

Xe? Nhà cậu cũng có rồi, hơn nữa cậu còn chưa 18, chưa được lái xe.

Bỗng nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu, cậu nói với ông lão kia:


“Vậy ông đóng gói cho tôi 100 suất... Gà rán.”

“Hả?”

Mọi người nghe vậy cạn lời.

Tiểu Kha thấy sắc mặt mọi người như vậy, trộm nghĩ không lẽ mình đòi ít quá?

“Vậy thì đóng gói thêm 100 chai... coca, coca của hàng Pepsi nhé, tôi không uống CocaCola.”

“Hả?”

Mọi người lại được thêm một phen cạn lời nữa, lão già đứng đầu giật giật khóe môi, sai bảo những người khác:

“Đi chuẩn bị theo yêu cầu của cậu ấy đi!”

Chẳng bao lâu sau, Tiểu Kha vui vẻ đeo một balo to đựng đầy gà rán và coca rời khỏi nhà họ Vương.

Vừa dạy được cho bọn họ một bài học lại còn tiện thể kiếm được nhiều đồ ngon như vậy, cậu làm quá chuẩn!

'Thấy thanh niên mặc áo trắng bình an không chút sứt mẻ đi ra ngoài, sáu tên gác cổng như thể nhìn thấy ma.

Tiểu Kha đi vào một con ngõ không có người, cất coca và gà rán vào nhẫn trữ vật.

Cậu gọi Kim Ô ra, ngự kiếm bay lên trời, nhanh chóng biến mất ở cuối chân trời.


Trước tòa nhà đổ sập của nhà họ Vương.

Hai vị võ đạo tông sư nhìn chằm chằm ông lão áo trắng còn lại, sắc mặt u ám.

Phát hiện ra thái độ của họ, ông lão thở dài:

“Này ông bạn già, tôi biết hai người nghĩ gì nhưng chúng ta bắt buộc phải nhượng bộ.”

“Có thể đánh sập một ngôi nhà cao sáu tầng ở khoảng cách 1000m, tôi cũng phải chịu thua.”

“Nếu như đánh thật thì cho dù ba chúng ta có thể bắt được cậu ta, e là cả nhà họ Vương cũng đều sẽ bị liên lụy.”

Ông lão chắp hai tay sau lưng nhìn chân trời xa xa.

Đối phương cũng không đánh người vô tội bị thương, chắc chỉ là muốn xả giận mà thôi.”

“Cuối cùng, cậu ấy đưa ra điều kiện gà rán chính là để vẽ lối thoát cho đôi bên. “Người này rất có trí tuệ, không thể động vào.”

“Lát nữa đi hỏi xem gần đây có ai trong đám con cháu gây chuyện thị phi gì không.”
 
Chương 138: C138: Tiểu kha chớp mắt


Cảnh tượng này khiến Tiểu Kha sốt ruột, nhanh chóng thu hồi lại đan dược trong tay.

"Chị, chị phải tin Tiểu Kha, sư phụ của em là người tốt."

Vương Tư Kỳ đang định mở miệng thì bị lời nói nghiêm khắc của mẹ cắt ngang.

"Được, mẹ tin con trai, có gì mà không dám ăn chứ. Thuốc này còn có độc được à?"

Mọi người nghe vậy đều im lặng gật đầu.

Tiểu Kha chớp mắt, lấy Trú Nhan Đan ra phân phát cho người nhà.

Vương Tư Kỳ cầm đan dược lên quan sát một lúc rồi nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi.

Vương Văn Nhã thì há miệng, trực tiếp nuốt vào.

"Wow, ngọt đấy."

Vương Văn Nhã cười nói, đôi mắt đẹp nhìn mọi người xung quanh.

Cuối cùng, mọi người lần lượt ăn Trú Nhan Đan, trong lòng cảm thấy khá lo lắng.

Trần Tuệ bế con trai lên, trìu mến nói.

"Tại sao sư phụ của con lại đem con đi, sao lại để con trở về?"

"Ông ấy đâu? Nhà họ Vương chúng ta nhất định phải tới cửa cảm ơn ông ấy."

Lúc này, Tiểu Kha mới nói ra lý do mình đã chuẩn bị từ trước.

"Sư phụ dẫn con đi tu hành, sau khi truyền thụ bản lĩnh cho con thì đã đi du ngoạn rồi, con được sư phụ đưa về nhà. Ông ấy… ông ấy chỉ là một đạo sĩ có bộ râu dài mà thôi."




Sau khi kể lại câu chuyện mơ hồ, nhà họ Vương vẫn còn trong trạng thái hoang mang.

Bữa sáng được dọn ra, Tiểu Kha lập tức dùng đồ ăn bịt miệng mình lại.

Ăn xong, cậu vội vàng xách chiếc cặp sách nhỏ của mình lên.

Không đợi mọi người mở miệng, Tiểu Kha đã thúc giục muốn đi đến trường.

Vương Tâm Như đứng dậy khỏi bàn nhưng bị Trần Tuệ ngăn lại.

Vương Nhạc Hạo cười nói.

"Hôm nay cha mẹ sẽ đưa Tiểu Kha đi. Mấy chị em các con khó khăn lắm mới đoàn tụ, tâm sự với nhau nhiều chút đi."

Cứ như vậy, cơ hội đưa em trai đi học đã bị cha mẹ ngăn cản.

Sắc mặt Vương Tâm Như u ám.

Cứ như vậy, bốn cô gái nhìn ba người lên xe rời đi.

Trở lại phòng khách, Vương Tâm Như không khỏi phàn nàn.

"Chị chưa từng đưa em trai đi học đâu, cha mẹ quá cạnh tranh rồi!"

Vương Nhạc Nhạc nhẹ nhàng an ủi chị Tâm Như.

Đột nhiên, Vương Văn Nhã thốt lên.

"Em tám, gần đây em dùng đồ trang điểm gì thế? Sao mặt em trắng vậy?"

"A, Tư Kỳ, mặt của em!"

Hai người phụ nữ nghi ngờ lấy gương ra soi.


Chẳng bao lâu, bốn chị em đều ngạc nhiên khi thấy làn da của mình dường như trở nên mịn màng, trắng sáng và mềm mịn hơn.

Không chỉ vậy, khí chất cả người cũng thanh tao và tiên khí hơn.

Vương Tư Kỳ sờ mặt mình, kinh ngạc nói.

“Lẽ nào do đan dược của Tiểu Kha?”



Trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô.

Một chiếc Audi A6 đậu bên đường.

Tiểu Kha đeo cặp sách và chào tạm biệt cha mẹ, Trần Tuệ ngồi trong xe mỉm cười đáp lại.

Sau đó cậu chạy lon ton tới cổng trường.

"Hả? Nhiều phụ huynh như vậy à?"

Hôm nay, ở trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô có một đám người vây quanh, tất cả đều cầm máy ảnh và xách cặp.

Nhân viên bảo vệ ở cửa đã cố gắng đuổi họ đi nhiều lần, nhưng bọn họ cứ quanh quẩn như linh cẩu, vừa đuổi đi lại vây tới.

Điều này khiến các nhân viên bảo vệ chẳng hiểu tại sao.

Tiểu Kha đi vòng qua đám người, một cô gái có đôi mắt sắc bén lập tức hét lên.

"Tới, tới rồi! Mau mau!"

Cả đám người nhìn về phía Tiểu Kha, đám người tản ra bốn phía nhanh chóng tập hợp lại thành một nhóm lao về phía cậu.

Cảnh tượng này khiến Tiểu Kha sợ đến mức lập tức bỏ chạy.

Đám đông đi theo cậu và lao vào trường, trông mênh mông cuồn cuộn.

Nhân viên bảo vệ mới nhấp một ngụm trà nóng đã phun ra.

Anh ta đặt cốc nước xuống rồi hét vào mặt mọi người.

"Không được vào, đi ra!"

"Dừng lại!"
 
Chương 137: C137: Thời gian đã khuya


Điều này khiến các cô con gái hoảng sợ.

Tiểu Hắc ở đằng xa ngửi thấy một mùi vị khác thường.

Vương Nhạc Hạo cười xấu hổ.

“Cha thực sự không biết nên tặng quà gì nên đã đặc biệt chế tạo một khẩu súng đồ chơi…”

Khi các cô con gái nghe nói đó là súng đồ chơi mới thở phào nhẹ nhõm.

Trần Tuệ cũng cho người giúp việc mang ra một hộp quà, trong đó có những chiếc áo liền quần do chính bà thiết kế và may.

Gần đây bà nghe nói quần yếm rất phù hợp với trẻ em.



Thời gian đã khuya, mọi người trong gia đình trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.

Sau khi trở về phòng, Tiểu Kha nằm trên giường lăn qua lăn lại.

Hôm nay là sinh nhật đầu tiên của cậu từ bé đến giờ, cũng là ngày sinh nhật hạnh phúc nhất của cậu.

Nghĩ đến những món quà từ gia đình, cậu nở nụ cười ngây thơ.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, cậu lấy ra một lọ Trú Nhan Đan.

Ngày mai mình phải hành động, cho mọi người ăn nó!

Cất đan dược, cậu ngồi xếp bằng và bắt đầu tu luyện.

Ngày hôm sau.


Tiểu Kha đã sớm xuống lầu chờ người nhà, Trú Nhan Đan trong tay bị cậu siết chặt đến mức nóng ấm.

Các chị gái lần lượt xuống lầu chào cậu.

Các cô gái cũng nhận thấy hôm nay em trai có chút kỳ lạ.

Tiểu Kha nở nụ cười rất cứng ngắc, ngồi ngay ngắn ở bàn ăn, tựa như đang đợi bọn họ.

"Ngày hôm nay em trai thức dậy thật sớm nha, đang đợi chị à?"

Cậu nuốt nước bọt, lắc đầu, chợt nhận ra có gì đó không thích hợp nên vội vàng gật đầu.

Cha Vương mẹ Vương cũng từ trên lầu đi xuống, ngồi vào bàn ăn cùng các con.

Trần Tuệ nhướng mày, sờ trán con trai.

"Sao vậy con trai, trông sắc mặt không tốt lắm. Có phải là không thoải mái hay không?"

Cậu lập tức lắc đầu, sau đó ánh mắt quét qua người nhà mình.

Hàng loạt hành vi kỳ lạ của em trai khiến mọi người trong nhà họ Vương không khỏi hoang mang.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tiểu Kha chậm rãi lấy ra sáu viên thuốc từ trong túi.

"Hửm?"

Nhìn viên thuốc đen trên tay em trai, các cô gái không hiểu gì.

"Em trai, đây có phải là… cầu bùn không?"


"Chị thấy nó giống một viên thuốc. Dùng để làm gì vậy?"

"Cái này từ đâu tới? Đồ không biết thì đừng ăn bậy."

Mấy chị gái không ngừng dạy dỗ cậu, đặc biệt là Vương Tư Kỳ muốn em trai mình vứt thứ này đi.

Tiểu Kha suy nghĩ một chút rồi giải thích.

"Chị ơi, đây là một loại thuốc bổ rất tốt cho cơ thể, chị uống vào sẽ… trở nên xinh đẹp!"

Cả nhà nhìn nhau, Vương Văn Nhã thậm chí còn che mặt cười khúc khích.

"Em trai, nhất định là em bị lừa rồi, trên đời không có loại thuốc nào có thể làm cho em trở nên xinh đẹp cả."

"Đúng đúng, nếu có loại thuốc này thì chẳng phải mọi người đều có thể trở thành Tây Thi sao?"

"Hi hi hi, quả cầu bùn này có thể có tác dụng gì chứ?"

Tiểu Kha tức giận, thầm nghĩ chị gái không biết nhìn hàng.

Trong lúc chị gái chê cười, cậu chợt nảy ra một ý tưởng.

"Chị gái, đan dược này là sư phụ cho em, ông ấy nói nó có thể làm người ta trở nên xinh đẹp."

Vương Tâm Như và Vương Nhạc Nhạc có phần khó hiểu, em trai còn có sư phụ sao?

Vương Tư Kỳ trái lại có ấn tượng, trước đó em trai ra ngoài một tháng, nghe nói là bị đạo trưởng mang đi làm đồ đệ.

Có thể nào… đây này là sự thật?

Sau khi Vương Tâm Như và Vương Tâm Như nghe Vương Tư Kỳ giải thích, bọn họ cảm thấy trải nghiệm của em trai thật mơ mộng.

Mặc dù là sư phụ của em trai đưa cho, nhưng thành phần của đan dược vẫn chưa rõ, không ai có thể đảm bảo ăn nó sẽ xảy ra chuyện gì…

“Hay là cầm đi kiểm tra một chút?”

"Hay là để Tiểu Hắc thử xem thế nào?"

Vương Nhạc Nhạc ngập ngừng nói, các cô gái đều gật đầu.

Tiểu Hắc: Có chuyện tốt này ư?
 
Chương 229: C229: Cậu bé bĩu môi


Trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô.

Tiểu Kha một tay cầm gà rán cho vào miệng, tay còn lại cầm một chai coca uống sạch.

Lúc này đã đến giờ tan học, cậu bé có thể nhìn thấy một nhóm học sinh xông ra khỏi trường học qua lớp mây mù.

Sau khi cất thức ăn xong, Tiểu Kha đáp xuống một góc trong sân trường, cảnh này không khiến người khác chú ý đến.

Sau khi xóa bỏ thuật dịch dung, cậu bé nhanh chóng chạy về lớp đeo cặp sách nhỏ lên lưng.

Sau khi ra khỏi cổng trường, cậu bé đứng ở ven đường nhìn xung quanh. “Các chị đâu rồi?”

Cậu bé bĩu môi, âm thầm lẩm bẩm.

Một chiếc Maybach gầm rú đỗ bên cạnh Tiểu Kha.

Cửa kính xe trượt xuống, Vương Tâm Như nở nụ cười nhàn nhạt vẫy tay với cậu bé.

“Chị năm, hôm nay chị đến đón em à.” Tiểu Kha nhảy lên xe, cười hì hì chui vào lòng cô ấy.

Điều này khiến Vương Tâm Như hơi ngạc nhiên, sau đó cô ấy vươn tay khẽ xoa gò má của em trai mình.


“Hôm nay em trai vui như vậy, có phải gặp được chuyện tốt gì không?”

Nghe vậy, Tiểu Kha không khỏi nghĩ đến 99 phần gà rán 99 chai coca trong nhẫn trữ vật.

Nhãn trữ vật còn có tác dụng giữ tươi, cho dù lấy gà rán ra thì cũng vẫn nóng hổi như vừa lấy ra khỏi lò.

Cậu bé nở nụ cười ngọt ngào, lông mày cong cong hình trăng lưỡi liềm. “Chị đoán đúng rồi đó.” “Chị đoán đúng rồi, vậy em có phần thưởng gì không?”

Vương Tâm Như nghiêng má, Tiểu Kha ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên má cô ấy một cái.

Sự đụng chạm ấm áp khiến cơ thể cô ấy tê dại, cô ấy chợt nảy ra ý định để em trai hôn mình thêm vài lân nữa.

Tiểu Kha từng gặp người đàn ông đang lái xe, chính là anh trai đưa cậu bé đi ăn cách đây không lâu.

Chiếc Maybach khởi động và lái về phía đông.

Tiểu Kha nằm nhoài trên cửa sổ xe ngắm nhìn phong cảnh dọc đường, cậu bé đột nhiên nhận ra đây không phải là đường về nhà.

“Chị ơi, chúng ta không về nhà sao?”

Cậu bé dò hỏi, chớp đôi mắt to sáng ngời.


Vương Tâm Như xoa đầu cậu bé, nhẹ nhàng giải thích. “Không về nhà vội, chị phải dẫn em đi gặp đạo diễn.”

“Đạo diễn sao? Gặp đạo diễn làm gì ạ?”

“Chúng ta cần đi chụp ảnh , nếu không người khác sẽ không biết Tiểu Kha quay chương trình tạp kỹ.”

“À~."

Nửa tiếng đồng hồ sau, công ty giải trí Tinh Vân Ma Đô. Vương Tâm Như dắt tay Tiểu Kha đi thang máy lên tầng ba.

Đi vào trong một căn phòng trống trải, bên trong có mấy người đàn ông và phụ nữ đang điều chỉnh và nghiên cứu tài liệu.

Nghe thấy tiếng động, một ông chú có vẻ ngoài tốt bụng tiếp đón Vương Tâm Như.

Ông ta là người phụ trách của chương trình tạp kỹ này và cũng là đạo diễn nổi tiếng trong lĩnh vực điện ảnh, truyền hình.

Ông ta đã sản xuất hàng chục bộ phim đình đám và một số chương trình tạp kỹ nổi tiếng.

Đây cũng là lý do vì sao Vương Tâm Như lại lựa chọn hợp tác với ông ta.

Những người khác cũng đều gác lại công việc, mỉm cười chào đón hai người họ.

“Cô Vương, cuối cùng cô cũng đến rồi, mời ngồi.” “Đạo diễn Hoa khách sáo quá.”

Sau khi ngồi xuống ghế sô pha, họ chính thức thảo luận về việc sắp xếp chương trình.

Tiểu Kha ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, hai đôi chân đung đưa một cách tùy ý, giống như hai cái mái chèo.
 
Chương 139: C139: Một cảnh tượng kỳ diệu diễn


Một cảnh tượng kỳ diệu diễn ra trong trường.

Một cậu bé dễ thương đeo cặp sách trên lưng bỏ chạy.

Phía sau cậu có hàng chục người cầm theo máy ảnh và ba lô đuổi theo.

Sau đó là một số nhân viên bảo vệ thở hổn hển quát mọi người không được chạy.

Điều quan trọng hơn là dù thế nào đi nữa, mấy chục người đó cũng không thể đuổi kịp bóng dáng nho nhỏ kia.

Có người trong số đó không nhịn được mà phàn nàn.

"Nhóc con này sinh năm con thỏ à? Chạy còn nhanh hơn tôi!"

Cuộc rượt đuổi này nhanh chóng thu hút sự chú ý của các học sinh.

Sau khi Tiểu Kha đến gần lớp, cậu rẽ ngoặt chạy về phía sân chơi.

Nếu chạy vào lớp, nhất định sẽ bị mọi người bao vây chặn lại, cậu không phải đồ ngốc.

Cứ như vậy, dưới ánh mắt ngơ ngác của các học sinh, ba làn người chạy quanh sân chơi bốn vòng!


Bốn người Trương Hạo ngồi trên ghế dài vừa ăn sáng vừa xem kịch.

Cậu ta nhấp một ngụm coca, thầm nhủ.

"Không ngờ lão đại lại bị nhiều người như vậy truy đuổi, phạm vào luật trời rồi à?"

Các nhân viên bảo vệ đã không đuổi kịp nên chỉ có thể đứng đó cầm loa mà hét, cảnh cáo mọi người dừng lại.

Sau một lúc, mấy chục người kiệt sức lần lượt nằm trên mặt đất, quần áo đều ướt đẫm mồ hôi.

Mãi đến khi người đàn ông cuối cùng mệt mỏi lảo đảo ngã xuống đất, Tiểu Kha mới chậm bước lại.

Cậu khẽ lẩm bẩm.

"Còn muốn đuổi kịp tôi, cho dù các người đi máy bay cũng không thể bắt được tôi đâu, hừ."

Dưới con mắt kinh ngạc của những người chứng kiến, Tiểu Kha nhảy nhót trở lại lớp.

Adv

Sự việc nhanh chóng kinh động toàn bộ trường học, hiệu phó vội vàng đi giải quyết sự việc.


Sau khi nhóm người này đều bị đuổi ra khỏi trường, số lượng nhân viên bảo vệ ở cổng trường đã tăng gấp đôi!

Lớp 1/1, Tiểu Kha cuối cùng cũng trở lại lớp học quen thuộc.

Trong lớp, Đỗ Tử Mặc bị một đám người vây quanh nói chuyện phiếm, có thể nghe thấy cậu bé đang kể về bữa tiệc ngày hôm qua.

Tiểu Kha ho nhẹ một tiếng.

Các bạn cùng lớp lập tức hướng ánh mắt về phía cậu, trong mắt tràn đầy vẻ ghen tị và ngưỡng mộ.

"Vương Tiểu Kha, cậu có bốn người chị xinh đẹp phải không?"

“Tiểu Kha, quà sinh nhật của cậu là hai chiếc máy bay phải không?”

"Tiểu Kha có rất nhiều chị gái nổi tiếng à?"

“Gia đình cậu rất giàu có phải không?”

“Cậu tổ chức tiệc sinh nhật à?”



Một loạt câu hỏi đặt ra trước mặt cậu, Đỗ Tử Mặc thì ngồi trên ghế ngơ ngác nhìn cậu.

Không cần nghĩ tới, nhất định là Đỗ Tử Mặc lỡ miệng.

Adv
 
Chương 230: C230: Thật sự là một tiểu tiên đồng


Những người khác cẩn thận quan sát cậu bé, không khỏi cảm thán giá trị nhan sắc của cậu bé thật sự rất cao.

Đường nét khuôn mặt tinh tế, khuôn mặt trắng nõn đáng yêu, đôi mắt to màu xanh, cái miệng xinh xắn...

Thật sự là một tiểu tiên đồng!

“Cô Vương, chương trình tạp kỹ của chúng tôi lấy bối cảnh ở nông thôn, điều kiện có thể hơi khó khăn.”

“Đại khái là một chị gái hoặc một anh trai dẫn trẻ con làm các nhiệm vụ...” “Sau này cũng sẽ liên quan đến việc sống sót ở nơi hoang dã.”

Nghe vậy, Vương Tâm Như cau mày nói: “Đạo diễn Hoa, để một đưa bé đi sinh sống ở nơi hoang dã, không thích hợp thì phải.”

Nếu là cuộc sống nông thôn bình thường thì cô ấy còn có thể chấp nhận, đằng này lại bảo cô ấy dẫn em trai mình đến sinh tồn ở nơi hoang dã.

Dường như thấy được sự khó xử của chị gái mình, Tiểu Kha tự tin giơ tay lên. “Chị ơi, chúng ta có thể làm được.”

Vương Tâm Như mỉm cười lắc đầu, cô ấy không dám dẫn em trai mình đi mạo hiểm.


Thấy cô ấy như vậy, đạo diễn nóng lòng giải thích.

“Các cô có thể yên tâm về phương diện an toàn, chúng tôi có đội ngũ y tế được trang bị đặc biệt.”

“Gần đây đề tài về nông thôn không còn được ưa chuộng nữa, sinh tồn nơi hoang dã thú vị và được yêu thích hơn.”

Tiểu Kha nhìn chị năm với ánh mắt mong đợi, đưa tay kéo vạt áo của cô ấy.

“Chị ơi, chúng ta quay chương trình này đi, sinh tồn nơi hoang dã đấy, chắc chắn sẽ rất thú vị.”

Sau khi do dự một lúc, Vương Tâm Như gật đầu đồng ý quay chương trình này, hai người chính thức ký hợp đồng với tổ đạo diễn.

Điều này khiến đạo diễn vui mừng đến mức không khép được miệng.

Có siêu sao điện ảnh và truyền hình như Vương Tâm Như, còn sợ chương trình không nổi tiếng sao?


E rằng chỉ cần công bố cũng đủ gây ra náo động.

Hai chị em được đưa đi chụp ảnh , bận rộn đến tối mới coi như hoàn toàn kết thúc.

Đạo diễn Hoa rất hài lòng với hiệu quả mấy bức ảnh này nên quay lại giao cho. nhân viên biên tập lần hai.

Ra khỏi công ty, Tiểu Kha vui vẻ nhảy chân sáo.

Nghĩ đến việc mình sắp được quay chương trình tạp kỹ, cậu bé liền không khỏi kích động.

“Chị ơi, còn mấy ngày nữa là có thể đi quay chương trình tạp kỹ ạ?” Vương Tâm Như ngồi lên xe, buồn cười nhìn em trai của mình. “Đừng vội, năm ngày nữa mới được đi quay chương trình.”

“Hầy, sao lại còn phải chờ năm ngày nữa chứ.”

Chiếc xe hơi lại khởi động lần nữa, lái thẳng đến trang viên nhà họ Vương. Bên trong biệt thự.

Vương Anh gọi hai người giúp việc đến chuyển quần áo, tất cả những thứ này đều là những bộ quân phục nhỏ mà cô ấy cất công lựa chọn cẩn thận.

Hơn nữa còn có các loại vũ khí nhỏ như súng lục, lựu đạn, súng trường tự động, súng bắn tỉa...

Ở bên khác, Vương Nhạc Nhạc chỉ huy mấy người giúp việc nam chuyển một chiếc đàn dương cầm.
 
Chương 138: C138: Tiểu kha chớp mắt


Cảnh tượng này khiến Tiểu Kha sốt ruột, nhanh chóng thu hồi lại đan dược trong tay.

"Chị, chị phải tin Tiểu Kha, sư phụ của em là người tốt."

Vương Tư Kỳ đang định mở miệng thì bị lời nói nghiêm khắc của mẹ cắt ngang.

"Được, mẹ tin con trai, có gì mà không dám ăn chứ. Thuốc này còn có độc được à?"

Mọi người nghe vậy đều im lặng gật đầu.

Tiểu Kha chớp mắt, lấy Trú Nhan Đan ra phân phát cho người nhà.

Vương Tư Kỳ cầm đan dược lên quan sát một lúc rồi nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi.

Vương Văn Nhã thì há miệng, trực tiếp nuốt vào.

"Wow, ngọt đấy."

Vương Văn Nhã cười nói, đôi mắt đẹp nhìn mọi người xung quanh.

Cuối cùng, mọi người lần lượt ăn Trú Nhan Đan, trong lòng cảm thấy khá lo lắng.

Trần Tuệ bế con trai lên, trìu mến nói.

"Tại sao sư phụ của con lại đem con đi, sao lại để con trở về?"

"Ông ấy đâu? Nhà họ Vương chúng ta nhất định phải tới cửa cảm ơn ông ấy."

Lúc này, Tiểu Kha mới nói ra lý do mình đã chuẩn bị từ trước.

"Sư phụ dẫn con đi tu hành, sau khi truyền thụ bản lĩnh cho con thì đã đi du ngoạn rồi, con được sư phụ đưa về nhà. Ông ấy… ông ấy chỉ là một đạo sĩ có bộ râu dài mà thôi."




Sau khi kể lại câu chuyện mơ hồ, nhà họ Vương vẫn còn trong trạng thái hoang mang.

Bữa sáng được dọn ra, Tiểu Kha lập tức dùng đồ ăn bịt miệng mình lại.

Ăn xong, cậu vội vàng xách chiếc cặp sách nhỏ của mình lên.

Không đợi mọi người mở miệng, Tiểu Kha đã thúc giục muốn đi đến trường.

Vương Tâm Như đứng dậy khỏi bàn nhưng bị Trần Tuệ ngăn lại.

Vương Nhạc Hạo cười nói.

"Hôm nay cha mẹ sẽ đưa Tiểu Kha đi. Mấy chị em các con khó khăn lắm mới đoàn tụ, tâm sự với nhau nhiều chút đi."

Cứ như vậy, cơ hội đưa em trai đi học đã bị cha mẹ ngăn cản.

Sắc mặt Vương Tâm Như u ám.

Cứ như vậy, bốn cô gái nhìn ba người lên xe rời đi.

Trở lại phòng khách, Vương Tâm Như không khỏi phàn nàn.

"Chị chưa từng đưa em trai đi học đâu, cha mẹ quá cạnh tranh rồi!"

Vương Nhạc Nhạc nhẹ nhàng an ủi chị Tâm Như.

Đột nhiên, Vương Văn Nhã thốt lên.

"Em tám, gần đây em dùng đồ trang điểm gì thế? Sao mặt em trắng vậy?"

"A, Tư Kỳ, mặt của em!"

Hai người phụ nữ nghi ngờ lấy gương ra soi.


Chẳng bao lâu, bốn chị em đều ngạc nhiên khi thấy làn da của mình dường như trở nên mịn màng, trắng sáng và mềm mịn hơn.

Không chỉ vậy, khí chất cả người cũng thanh tao và tiên khí hơn.

Vương Tư Kỳ sờ mặt mình, kinh ngạc nói.

“Lẽ nào do đan dược của Tiểu Kha?”



Trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô.

Một chiếc Audi A6 đậu bên đường.

Tiểu Kha đeo cặp sách và chào tạm biệt cha mẹ, Trần Tuệ ngồi trong xe mỉm cười đáp lại.

Sau đó cậu chạy lon ton tới cổng trường.

"Hả? Nhiều phụ huynh như vậy à?"

Hôm nay, ở trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô có một đám người vây quanh, tất cả đều cầm máy ảnh và xách cặp.

Nhân viên bảo vệ ở cửa đã cố gắng đuổi họ đi nhiều lần, nhưng bọn họ cứ quanh quẩn như linh cẩu, vừa đuổi đi lại vây tới.

Điều này khiến các nhân viên bảo vệ chẳng hiểu tại sao.

Tiểu Kha đi vòng qua đám người, một cô gái có đôi mắt sắc bén lập tức hét lên.

"Tới, tới rồi! Mau mau!"

Cả đám người nhìn về phía Tiểu Kha, đám người tản ra bốn phía nhanh chóng tập hợp lại thành một nhóm lao về phía cậu.

Cảnh tượng này khiến Tiểu Kha sợ đến mức lập tức bỏ chạy.

Đám đông đi theo cậu và lao vào trường, trông mênh mông cuồn cuộn.

Nhân viên bảo vệ mới nhấp một ngụm trà nóng đã phun ra.

Anh ta đặt cốc nước xuống rồi hét vào mặt mọi người.

"Không được vào, đi ra!"

"Dừng lại!"
 
Chương 140: C140: Đinh đinh đinh


Tiểu Kha bất lực vỗ trán.

"Nhà tớ có vẻ khá giàu có. Tớ có bốn chị em gái. Quà sinh nhật của tớ là hai chiếc máy bay…"

Sau khi trả lời hết câu hỏi của bạn học, cậu về chỗ ngồi đặt cặp sách xuống.

Tất cả bọn trẻ đều nhìn cậu với ánh mắt hâm mộ, thậm chí Tiểu Hổ còn đòi làm đàn em của cậu.

Đinh đinh đinh!

Chuông vào lớp vang lên, cô Lưu cầm sách trên tay bước lên bục giảng.

Lớp học hôm nay thật kỳ lạ, cô Lưu thường xuyên nhìn Tiểu Kha, trong mắt ẩn chứa sự dịu dàng và đồng cảm.

Tiểu Kha luôn cảm thấy hôm nay thật kỳ lạ.

Vì sao sáng sớm lại có nhiều người đuổi bắt mình như thế, cô giáo cũng trở nên rất kỳ quái?

Cả buổi sáng, các giáo viên dạy bộ môn trên bục giảng đều nhìn cậu với ánh mắt khác thường.

Chỗ ngồi của Giang Nam vẫn còn trống, có vẻ như không định đến lớp nữa.

Mặt trời từ từ treo thẳng trên đầu.


Cứ thế, thời gian học buổi sáng trôi qua thật chậm rãi.

Tiểu Kha kéo Đỗ Tử Mặc chạy tới căn tin.

Căn tin của trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô rất sang trọng, đồ ăn rất phong phú.

Hai người ăn một tô lớn đùi gà và cơm mà không tốn một xu nào.

Tiểu Kha mỉm cười vuốt ve cái bụng tròn trịa của mình, hài lòng cùng Đỗ Tử Mặc đi ra khỏi nhà ăn.

Vừa bước ra khỏi cửa, Tiểu Kha đột nhiên cảm nhận được một luồng linh lực dao động.

Vẻ mặt của cậu cứng đờ, lập tức phóng thần thức tìm kiếm ở bên ngoài.

Trên nóc giảng đường, một ông lão mặc áo bào trắng đứng chắp tay sau lưng, nhìn cậu bé từ xa.

Lúc này Tiểu Kha cũng phát hiện ra ông lão đang nhìn về phía vị trí của cậu.

Hai người nhìn nhau từ xa, khiến sắc mặt ông lão áo bào trắng đột nhiên thay đổi.

Chẳng lẽ cậu nhóc nhỏ này đã phát hiện ra mình?


Không thể nào, thằng bé không thể nào phát hiện lão phu ở khoảng cách xa như vậy, nhất định là trùng hợp.

Ông lão mặc áo bào trắng thu hồi tầm nhìn, đi thẳng về phía sau tòa nhà cao tầng rồi nhảy khỏi mái nhà.

Ở độ cao hai mươi mét, nếu là người bình thường đã máu me be bét, huống chi là người già.

Nhưng ông lão mặc áo bào trắng dùng chân nhẹ nhàng chạm đất, hai tay sau lưng không hề cử động song vẫn tiếp đất vững chắc.

Tiểu Kha thu hồi ánh mắt, vừa rồi ông già kia đang nhìn trộm cậu. Được cop𝘺 𝘁ại { T𝖱𝒖𝗠T𝖱 𝑈Y𝙀𝘕.v𝒏 }

Quan trọng hơn, người đàn ông đó toát ra dao động linh khí của Luyện Khí trung kỳ, nhưng linh khí của ông ta rất hỗn loạn và đục ngầu.

Đối với tu sĩ cùng cảnh giới, linh khí trong cơ thể càng thuần khiết thì thực lực có thể phát huy càng mạnh, uy lực của chiêu thức càng mạnh mẽ.

Vì vậy, ông lão kia xem như là đã đến điểm cuối của Luyện Khí trung kỳ, khó có thể đột phá.

Đỗ Tử Mặc hỏi Tiểu Kha.

"Anh Kha, anh đang suy nghĩ gì vậy?"

Cậu lấy lại tinh thần, cười híp mắt nói không có gì.

Hai người lại đến siêu thị mua que cay, kem, coca… chất đầy một túi lớn.

Khi thanh toán, ông chủ cửa hàng trước giờ chưa từng nói chuyện với hai người, ngạc nhiên nói.

"Vương… Vương Tiểu Kha?"

"Hả? Chú biết cháu à?"
 
Chương 231: C231: Trong nháy mắt


Đây là đàn dương cầm “Mason & Hamlin” cô ấy đặc biệt nhờ người vận chuyển bằng đường hàng không từ nước M đến.

Tiểu Lưu đang nghiêm túc chuyển chiếc đàn, hoàn toàn không để ý đến Tiểu Hắc đang ngủ say trên mặt đất.

Anh ta giơ bàn chân lên, giây tiếp theo liền giẫm mạnh lên đầu con chó. Gâu gâu~

Trong nháy mắt, Tiểu Hắc bị giãẫm mặt méo xệch đi.

Tiểu Lưu trượt chân, thân thể cũng mất thăng bằng ngã xuống đất. Một người một chó vừa hay đối mặt nhau.

Tiểu Hắc bị giãm vừa mở mắt liền nhìn thấy Tiểu Lưu, ký ức trong đầu ngay lập tức lóe lên từng chút một.

Nó vẫn nhớ hơn một tháng trước, người đàn ông này đã trói nó trên cây, sau đó ăn đùi gà thơm phức trước mặt nó...

Đôi mắt Tiểu Hắc hừng hực lửa giận, đứng dậy nhe răng với anh ta. Gâu gâu!

“Ôi, anh chó đừng cắn eml”


“Chao ôi, cái mông của tôi, em sai rồi, anh chó ơi!”

Một lát sau, Tiểu Lưu mệt mỏi nằm trên mặt đất.

Quần áo của anh ta đã bị Tiểu Hắc cắn thủng mười mấy cái lỗ, trông rất chật vật.

Nhất là cái lỗ ở trên mông, vừa hay có thể nhìn thấy quần lót màu hồng bên trong.

Tiểu Hắc ngẩng đầu lên, chuyển trận địa đến chỗ khác ngủ. Vương Nhạc Nhạc lúng túng nhìn cảnh này, cất bước đi về phía Tiểu Lưu.

Tiểu Lưu cứ tưởng rằng cô chủ thương xót mình, anh ta lập tức đứng dậy, vỗ bụi bặm trên quần áo và nói mình không sao.

Nhưng Vương Nhạc Nhạc lại đi ngang qua anh ta, cẩn thận kiểm tra chân đàn dương cầm rơi xuống đất.

Tiểu Lưu đơ ra như khúc gỗ ngay tại chỗ. Tiểu Lưu nghĩ bụng, phép lịch sự của cô đâu?


May mà chiếc đàn dương cầm không sao cả, cô ấy tiếp tục ra lệnh cho người giúp việc chuyển chiếc đàn.

Sau khi chiếc đàn dương cầm được đặt xong, hai cô gái liếc nhìn nhau, trong phòng khách tràn ngập mùi thuốc súng.

“Chị hai à, chắc chắn Tiểu Kha không thích quân phục và vũ khí đâu.”

“Ha ha, điều này thì chưa chắc đâu em tám à, trẻ con đều không kiên nhẫn học đàn dương cầm đâu.”

Trong lúc hai người đang trò chuyện, Vương Tâm Như dắt tay Tiểu Kha mở cửa bước vào.

Nhìn thấy quân phục, đồ chơi và đàn dương cầm trong phòng khách, cô ấy chợt có một dự cảm không lành.

Tiểu Kha tò mò liếc nhìn xung quanh, không hiểu các chị của mình đang muốn làm gì.

“Em trai mau tới đây nào!” “Tiểu Kha, mau đến đây với chị!”

Hai cô gái đồng thời lên tiếng, khiến cậu bé nhất thời không biết phải làm thế nào.

Vương Anh sải bước đi tới một tay nhấc Tiểu Kha lên.

Điều này khiến Vương Nhạc Nhạc tức giận nhưng cô ấy cũng không dám cướp cậu bé với chị hai của mình.
 
Chương 139: C139: Một cảnh tượng kỳ diệu diễn


Một cảnh tượng kỳ diệu diễn ra trong trường.

Một cậu bé dễ thương đeo cặp sách trên lưng bỏ chạy.

Phía sau cậu có hàng chục người cầm theo máy ảnh và ba lô đuổi theo.

Sau đó là một số nhân viên bảo vệ thở hổn hển quát mọi người không được chạy.

Điều quan trọng hơn là dù thế nào đi nữa, mấy chục người đó cũng không thể đuổi kịp bóng dáng nho nhỏ kia.

Có người trong số đó không nhịn được mà phàn nàn.

"Nhóc con này sinh năm con thỏ à? Chạy còn nhanh hơn tôi!"

Cuộc rượt đuổi này nhanh chóng thu hút sự chú ý của các học sinh.

Sau khi Tiểu Kha đến gần lớp, cậu rẽ ngoặt chạy về phía sân chơi.

Nếu chạy vào lớp, nhất định sẽ bị mọi người bao vây chặn lại, cậu không phải đồ ngốc.

Cứ như vậy, dưới ánh mắt ngơ ngác của các học sinh, ba làn người chạy quanh sân chơi bốn vòng!


Bốn người Trương Hạo ngồi trên ghế dài vừa ăn sáng vừa xem kịch.

Cậu ta nhấp một ngụm coca, thầm nhủ.

"Không ngờ lão đại lại bị nhiều người như vậy truy đuổi, phạm vào luật trời rồi à?"

Các nhân viên bảo vệ đã không đuổi kịp nên chỉ có thể đứng đó cầm loa mà hét, cảnh cáo mọi người dừng lại.

Sau một lúc, mấy chục người kiệt sức lần lượt nằm trên mặt đất, quần áo đều ướt đẫm mồ hôi.

Mãi đến khi người đàn ông cuối cùng mệt mỏi lảo đảo ngã xuống đất, Tiểu Kha mới chậm bước lại.

Cậu khẽ lẩm bẩm.

"Còn muốn đuổi kịp tôi, cho dù các người đi máy bay cũng không thể bắt được tôi đâu, hừ."

Dưới con mắt kinh ngạc của những người chứng kiến, Tiểu Kha nhảy nhót trở lại lớp.

Adv

Sự việc nhanh chóng kinh động toàn bộ trường học, hiệu phó vội vàng đi giải quyết sự việc.


Sau khi nhóm người này đều bị đuổi ra khỏi trường, số lượng nhân viên bảo vệ ở cổng trường đã tăng gấp đôi!

Lớp 1/1, Tiểu Kha cuối cùng cũng trở lại lớp học quen thuộc.

Trong lớp, Đỗ Tử Mặc bị một đám người vây quanh nói chuyện phiếm, có thể nghe thấy cậu bé đang kể về bữa tiệc ngày hôm qua.

Tiểu Kha ho nhẹ một tiếng.

Các bạn cùng lớp lập tức hướng ánh mắt về phía cậu, trong mắt tràn đầy vẻ ghen tị và ngưỡng mộ.

"Vương Tiểu Kha, cậu có bốn người chị xinh đẹp phải không?"

“Tiểu Kha, quà sinh nhật của cậu là hai chiếc máy bay phải không?”

"Tiểu Kha có rất nhiều chị gái nổi tiếng à?"

“Gia đình cậu rất giàu có phải không?”

“Cậu tổ chức tiệc sinh nhật à?”



Một loạt câu hỏi đặt ra trước mặt cậu, Đỗ Tử Mặc thì ngồi trên ghế ngơ ngác nhìn cậu.

Không cần nghĩ tới, nhất định là Đỗ Tử Mặc lỡ miệng.

Adv
 
Chương 232: C232: Em và chị năm có thể làm được


Ai bảo cô ấy sinh muộn hơn mấy năm chứ.

Vương Anh đi đến một đống quân phục và đồ chơi mình chuẩn bị, nhẹ nhàng đặt Tiểu Kha xuống.

“Em trai của chị ơi, em có thích những thứ này không?” Cậu bé ngơ ngác nhìn vũ khí và quân phục trước mặt.

Đặc biệt là cậu bé còn nhìn thấy một chiếc súng bắn tỉa công phá khổng lồ trong đống vũ khí!

Tuy không thích nhưng cậu bé vẫn giả vờ vui vẻ nói với chị hai của mình. “Tiểu Kha thích lắm ạ, cái đại pháo này ngầu quá.”

“Thích sao? Vậy được, vài ngày nữa trở về quân doanh với chị, chị cho em chơi hằng ngày.”

Vương Anh vui mừng gật đầu, cười tươi không khép được miệng.

Tiểu Kha ngay lập tức cảm thấy da đầu tê dại, cảm thấy dường như mình đã nói sai.

Vương Nhạc Nhạc chạy đến bế em trai mình lên, đưa cậu bé đến trước một chiếc đàn dương cầm.

Cô ấy mỉm cười chỉ vào chiếc đàn và hỏi.

“Em thích đàn dương cầm không? Đây là chiếc đàn chị tám cất công chuẩn bị


đấy.

Nhìn thấy cảnh tượng tương tự trước mặt, Tiểu Kha nhìn chị năm của mình với vẻ mặt cầu xin giúp đỡ.

Vương Tâm Như mỉm cười, bước lại gần ba người họ.

“Chị hai, em tám, vài ngày nữa Tiểu Kha cần phải đi quay chương trình tạp kỹ với em."

Hai ánh mắt hung ác lập tức nhìn về phía cô ấy. Cảm giác áp bức mạnh mẽ như bị mãnh thú để mắt đến mình. Vương Anh bước tới, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào Vương Tâm Như.

“Em năm, em không lầm đấy chứ, Tiểu Kha không thích hợp tiến vào giới giải trí đâu.”

“Nước chỗ đó quá sâu, em ấy không thể nắm chắc được...” Vương Nhạc Nhạc cũng hùa theo. “Đúng vậy, hay là cứ để em trai học đánh đàn dương cầm với em đi.”

Tiểu Kha bị ba người phụ nữ tranh giành lộ vẻ không còn luyến tiếc điều gì, thật ra cậu bé thật sự không muốn học gì cả.

€ó thời gian rảnh rỗi như vậy thì chỉ bằng đi tu luyện vẫn hơn.

Lúc này, Vương Tư Kỳ mệt mỏi trở về biệt thự.


Cha Vương mẹ Vương đi xuống tầng, ba người tò mò nhìn cảnh này. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cả nhà ngồi trên ghế sô pha, thảo luận về việc Tiểu Kha quay chương trình tạp kỹ.

Nghe đến việc cuối cùng còn phải quay “sinh tồn nơi hoang dã”, mọi người đều lần lượt bày tỏ thái độ, em trai mình tuyệt đối không được đi mạo hiểm!

Tiểu Kha nheo mắt, giơ bàn tay nhỏ mập mạp đề nghị.

“Em và chị năm có thể làm được!”

“Không được!” Năm giọng nói đồng thời vang lên, ngay lập tức bác bỏ đề nghị của Tiểu Kha.

Vương Tâm Như cũng cảm thấy nhức đầu, không ngừng giải thích với người nhà của mình.

Vẻ mặt mọi người dịu đi đôi chút khi nghe tin có đội ngũ y tế và đội bảo vệ tận tình.

Trước sự đảm bảo của Vương Tâm Như, cuối cùng những người khác cũng đồng ý cho Tiểu Kha đi quay chương trình tạp kỹ.

Vương Anh nhìn em trai mình, nghiêm túc nói trước mặt mọi người.

“Mấy ngày này em trai đừng đến trường học nữa.”

“Chị cần tiến hành huấn luyện chuyên nghiệp với hai em.”

“Sinh tồn nơi hoang dã rất khó khăn, cần phải học một vài kỹ năng sinh tồn!”
 
Chương 141: C141: Chủ cửa hàng không lấy tiền


Tiểu Kha có vẻ ngoài ngây thơ, trong đôi mắt to mang theo nghi hoặc lớn.

Ông chủ cửa hàng khen ngợi rồi nói.

"Bây giờ có ai không biết cháu cơ chứ? Cháu đã thống trị các hot search rồi."

"Hả?"

Chủ cửa hàng không lấy tiền của Tiểu Kha mà còn hào phóng nói muốn mời cậu ăn miễn phí.

Hai người cầm đồ ăn vặt lắc lư ra khỏi cửa, ngồi trên chiếc ghế dài ở cửa nghỉ ngơi.

Tiểu Kha lấy điện thoại di động ra mở Weibo, vẻ mặt nghiêm túc mà chăm chú.

Tình cờ, thầy quản sinh và một số giáo viên vừa trò chuyện vừa đi về phía bên này.

Sắc mặt của thầy quản sinh lập tức tối sầm khi thấy cậu bé đang nghịch điện thoại di động.

Thầy chắp tay sau lưng đi về phía trước, chộp lấy điện thoại di động, nghiêm túc nhìn Tiểu Kha.


"Em học lớp nào? Không biết trường học cấm sử dụng điện thoại di động à? Giáo viên chủ nhiệm của em là ai? Mời cha mẹ em đến đây cho tôi để tôi xem bọn họ dạy dỗ em như thế nào!"

Tiểu Kha hoang mang khi bị mắng.

Xa xa, Giang Nam đang ngậm một cây kẹo mút trong miệng, luôn chú ý tới động tĩnh của cậu chủ.

Anh ta vỗ hai người đàn ông bên cạnh, trên mặt hiện lên một nụ cười.

"Đi thôi, cậu chủ đã xảy ra chuyện."

Hai người đàn ông hừ lạnh một tiếng.

“Đợi lâu như vậy, cuối cùng đã có việc!”

"Đi!"

Ba người họ nhanh chóng đi về phía cậu, nhanh như báo săn.


Thầy quản sinh vẫn đang nói luyên thuyên.

Đột nhiên, thầy cảm thấy vai mình bị hai người giữ chặt.

Thầy quản sinh quay đầu lại, lần này đến lượt thầy bối rối.

Cô giáo đứng cạnh chạy tới nhắc nhở thầy quản sinh.

"Thầy à, cậu bé kia chính là Vương Tiểu Kha…"

"Vương Tiểu Kha cái gì! Ai cũng không được phép mang theo… Vương… Vương Tiểu Kha?"

Thầy quản sinh cảm giác như bị năm tia sét giáng xuống đầu.

Thầy biết Vương Tiểu Kha nha.

Lần trước khi thành viên hội đồng trường học bị bắt đi, thầy còn có mặt ở hiện trường, chỉ là cách hơi xa nên không thấy rõ bộ dạng của cậu.

Giang Nam thả cây kẹo mút vào miệng, cười nói.

"Thầy quản sinh phải không? Đi với chúng tôi đi."

Từ góc nhìn của thầy quản sinh, trong nụ cười Giang Nam giấu dao, không có ý tốt.

Thầy lập tức chuyển sang vẻ mặt hòa ái, quay người lại và đưa điện thoại cho Tiểu Kha bằng cả hai tay.
 
Chương 140: C140: Đinh đinh đinh


Tiểu Kha bất lực vỗ trán.

"Nhà tớ có vẻ khá giàu có. Tớ có bốn chị em gái. Quà sinh nhật của tớ là hai chiếc máy bay…"

Sau khi trả lời hết câu hỏi của bạn học, cậu về chỗ ngồi đặt cặp sách xuống.

Tất cả bọn trẻ đều nhìn cậu với ánh mắt hâm mộ, thậm chí Tiểu Hổ còn đòi làm đàn em của cậu.

Đinh đinh đinh!

Chuông vào lớp vang lên, cô Lưu cầm sách trên tay bước lên bục giảng.

Lớp học hôm nay thật kỳ lạ, cô Lưu thường xuyên nhìn Tiểu Kha, trong mắt ẩn chứa sự dịu dàng và đồng cảm.

Tiểu Kha luôn cảm thấy hôm nay thật kỳ lạ.

Vì sao sáng sớm lại có nhiều người đuổi bắt mình như thế, cô giáo cũng trở nên rất kỳ quái?

Cả buổi sáng, các giáo viên dạy bộ môn trên bục giảng đều nhìn cậu với ánh mắt khác thường.

Chỗ ngồi của Giang Nam vẫn còn trống, có vẻ như không định đến lớp nữa.

Mặt trời từ từ treo thẳng trên đầu.


Cứ thế, thời gian học buổi sáng trôi qua thật chậm rãi.

Tiểu Kha kéo Đỗ Tử Mặc chạy tới căn tin.

Căn tin của trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô rất sang trọng, đồ ăn rất phong phú.

Hai người ăn một tô lớn đùi gà và cơm mà không tốn một xu nào.

Tiểu Kha mỉm cười vuốt ve cái bụng tròn trịa của mình, hài lòng cùng Đỗ Tử Mặc đi ra khỏi nhà ăn.

Vừa bước ra khỏi cửa, Tiểu Kha đột nhiên cảm nhận được một luồng linh lực dao động.

Vẻ mặt của cậu cứng đờ, lập tức phóng thần thức tìm kiếm ở bên ngoài.

Trên nóc giảng đường, một ông lão mặc áo bào trắng đứng chắp tay sau lưng, nhìn cậu bé từ xa.

Lúc này Tiểu Kha cũng phát hiện ra ông lão đang nhìn về phía vị trí của cậu.

Hai người nhìn nhau từ xa, khiến sắc mặt ông lão áo bào trắng đột nhiên thay đổi.

Chẳng lẽ cậu nhóc nhỏ này đã phát hiện ra mình?


Không thể nào, thằng bé không thể nào phát hiện lão phu ở khoảng cách xa như vậy, nhất định là trùng hợp.

Ông lão mặc áo bào trắng thu hồi tầm nhìn, đi thẳng về phía sau tòa nhà cao tầng rồi nhảy khỏi mái nhà.

Ở độ cao hai mươi mét, nếu là người bình thường đã máu me be bét, huống chi là người già.

Nhưng ông lão mặc áo bào trắng dùng chân nhẹ nhàng chạm đất, hai tay sau lưng không hề cử động song vẫn tiếp đất vững chắc.

Tiểu Kha thu hồi ánh mắt, vừa rồi ông già kia đang nhìn trộm cậu. Được cop𝘺 𝘁ại { T𝖱𝒖𝗠T𝖱 𝑈Y𝙀𝘕.v𝒏 }

Quan trọng hơn, người đàn ông đó toát ra dao động linh khí của Luyện Khí trung kỳ, nhưng linh khí của ông ta rất hỗn loạn và đục ngầu.

Đối với tu sĩ cùng cảnh giới, linh khí trong cơ thể càng thuần khiết thì thực lực có thể phát huy càng mạnh, uy lực của chiêu thức càng mạnh mẽ.

Vì vậy, ông lão kia xem như là đã đến điểm cuối của Luyện Khí trung kỳ, khó có thể đột phá.

Đỗ Tử Mặc hỏi Tiểu Kha.

"Anh Kha, anh đang suy nghĩ gì vậy?"

Cậu lấy lại tinh thần, cười híp mắt nói không có gì.

Hai người lại đến siêu thị mua que cay, kem, coca… chất đầy một túi lớn.

Khi thanh toán, ông chủ cửa hàng trước giờ chưa từng nói chuyện với hai người, ngạc nhiên nói.

"Vương… Vương Tiểu Kha?"

"Hả? Chú biết cháu à?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom