Dịch Ăn Mày Tu Tiên

Chương 127: C127: Tiếng dương cầm ngừng lại


Cùng lúc đó, giới truyền thông lập tức bắt đầu chụp ảnh viết bản thảo gửi về tổng bộ.

Cọt kẹt.

Cánh cửa sân khấu lại mở ra.

Lần này ba cô gái với dáng người cao ráo và khuôn mặt thanh tú lần lượt bước ra.

“Chào mọi người, tôi là Đỗ Thư Kỳ.”

“Chào mọi người, tôi là Hạ Thiên Ca.”

“Chào mọi người, tôi là An Nam Nguyệt.”

Ngay khi ba cô gái bước lên sân khấu, bọn họ đã chủ động đứng ở bên cạnh Hoàng Dĩnh Nhi và chào mọi người.

Tiếng la hét trong biển người càng lúc càng mãnh liệt, điện thoại di động bật đèn flash không ngừng vung vẩy, thậm chí còn giơ cao bảng đèn.

“Oa oa oa, mẹ ơi, bốn tiểu hoa đán tề tụ trên sân khấu!”

“Trời ạ, rốt cuộc là ai có thể mời nhiều ngôi sao lớn lên sân khấu như vậy!”




Bên cạnh sân khấu, mấy trăm phương tiện truyền thông bận rộn đến mức đổ mồ hôi đầm đìa.

"Mau chụp một bức ảnh đẹp đi, nhanh chóng chỉnh sửa bản thảo và tranh thủ biên tập, bây giờ chúng ta nhất định phải chạy đua với thời gian!"

“Nếu chúng ta lên được hotsearch sớm nhất, chúng ta có thể trở nên bùng nổ trước tiên!”

Hơn mười vị chủ quản truyền thông lo lắng thúc giục đội nhà mình.

Mọi người gấp đến độ mồ hôi đầm đìa, lúc này họ giống như những con lừa trong tổ sản xuất.

Giọng của Lục Thanh Lam lại vang lên từ dàn âm thanh.

“Mọi người đừng nóng vội, vẫn còn có mấy người bạn chưa gặp mặt mọi người nữa!”

Bùm!

Những tia lửa rực rỡ bùng lên từ sân khấu và cánh cửa sân khấu lại được mở ra.

Bóng dáng của hai người dần dần hiện lên trong tầm mắt của mọi người.

“Chào mọi người, tôi là bạn tốt của các bạn Quý Lạc Xuyên.”

“Chào mọi người, tôi là Uông Dương Dương.”

Những khán giả ngồi dưới khán đài dần dần chết lặng vì ngạc nhiên.

Những ngôi sao nổi tiếng này bình thường gặp mặt một lần cũng khó, hôm nay hình như mình rơi vào ổ ngôi sao rồi.

Quý Lạc Xuyên, Uông Dương Dương?

Giới truyền thông cũng rất ngạc nhiên, hai người này không chỉ có lượng người hâm mộ khổng lồ mà còn rất khó mời.

Ở ngoài đời cũng rất ít nghe nói về tin tức của bọn họ, cả hai đều là nam thần màn ảnh!

“Mau chụp cận cảnh cho tôi! Máy ảnh đời mới, anh chụp cố định đi!”

Bảy ngôi sao tụ họp lại.

Tiểu Kha có chút xuất thần, cậu luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ.


Bùm bùm!

Hai quả pháo hoa bay lên không trung từ hai phía sân khấu và nở rộ thành những ngôi sao băng đầy màu sắc.

Toàn bộ sân khấu đột nhiên rung chuyển, sau đó một giọng nữ nhẹ nhàng phát ra từ loa.

Tiểu Kha nhìn bảy người, phát hiện cũng không có ai hát.

Rít…

Ở giữa sân khấu, khoảng đất trống chậm rãi mở ra một lỗ hình tròn lớn.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, một cái bục hình tròn từ từ nhô lên và sương mù dày đặc bao trùm…

Tiểu Kha nghi hoặc nhìn chằm chằm vào cái bục hình tròn.

Trong làn khói, có hai bóng người quay lưng về phía cậu hiện ra lờ mờ.

Đột nhiên, tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng lan truyền khắp quảng trường.

Những nốt nhạc nhẹ nhàng thổi qua biển người, bài hát thanh tao ngân nga theo đó.

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều đắm chìm trong âm nhạc tuyệt đẹp này.

Nhắm hai mắt lại, mọi người dường như có thể nhìn thấy một người phụ nữ quyến rũ đang nhảy múa dưới tuyết.

Trên bầu trời, vầng trăng lạnh lẽo phản chiếu dáng người duyên dáng của cô, nhưng ánh trăng chỉ có thể chiếu sáng tấm vải mỏng trước mặt cô.


Vương Nhạc Nhạc dùng cả hai tay gõ từng phím một, tiếng đàn dương cầm dần dần trở nên nhẹ nhàng hơn.

Trên khán đài, mọi người đều nhắm mắt nhếch khóe miệng lên theo điệu nhạc.

Người phụ nữ duyên dáng trong tâm trí đến dưới gốc cây khô, nhấp một ngụm rượu mạnh rồi rút ra một thanh nhuyễn kiếm từ thắt lưng.

Dưới ánh trăng, cô gái múa kiếm uyển chuyển, các chiêu thức biến hóa rất đặc sắc…

Tiếng dương cầm ngừng lại.

Biển người bùng nổ trong tiếng reo hò và vỗ tay nồng nhiệt.

Sương khói tản đi, hai bóng người xinh đẹp tuyệt trần chậm rãi hiện lên, trên màn hình cũng hiện ra dáng vẻ của hai người.

“Chào mọi người, tôi là Vương Tâm Như!”

“Chào mọi người, tôi là Vương Nhạc Nhạc.”

Tiểu Kha nghiêng đầu, cậu đã từng nghe chị bảy nói về hai cái tên này.

Hình như là tên của hai chị gái khác của mình?
 
Chương 220: C220: Trong phòng họp


Trong phòng họp của tập đoàn Cao Thị.

Vương Tư Kỳ cầm một bản hợp đồng trên tay, nghiêm túc đọc, cuối cùng chậm rãi để xuống bàn.

“Sếp Cao, ông chịu nhường lợi ích như vậy chắc chắn là có điều kiện kèm theo, đừng vòng vo nữa, nói thẳng đi.”

Cao Gia Tuấn ngồi đối diện Vương Tư Kỳ, tầm mắt lơ lửng, nghỉ ngờ nhìn chăm chú chén trà bên cạnh Vương Tư Kỳ.

Tại sao anh ta đã bỏ thuốc mê vào chén mà lâu vậy rồi, cô ấy vẫn chưa có phản ứng gì?

“Ha ha, tổng giám đốc Vương quả nhiên thông minh.”

“Tôi bằng lòng nhường năm phần trăm chính là muốn bày tỏ thành ý cho cô biết.

“Cao Thị chúng tôi có thể là đối tác hợp tác lâu dài.”

Vương Tư Kỳ cười “xùy” một tiếng. Ở trước mặt thương nhân, chỉ có lợi ích cao hơn, không có bạn bè vĩnh viễn.

Chuyện hoang đường kiểu này nên giữ lại mà lừa con nít ranh sáu tuổi. Sáng hôm nay, Cao Gia Tuấn nói anh ta có chuyện làm ăn muốn bàn. Cho nên cô ấy muốn xem thử, chỉ là không biết anh ta đang có ý đồ gì. Ầm!


Cửa phòng họp bị đạp văng ra, bốn người đàn ông mặc áo đen bước vào phòng, hơi thở hung hãn lập tức lan tràn.

Những người đàn ông này vừa nhìn là biết không phải hạng tầm thường, trên người bọn họ có sát khí, ánh mắt vô cùng ác độc, nham hiểm.

Tiểu Liên sợ hãi, liên tục lùi lại. Vương Tư Kỳ cau mày hỏi Cao Gia Tuấn: “Sếp Cao làm vậy là có ý gì? Bốn người này là ai?” Nghe vậy, Cao Gia Tuấn lộ vẻ lúng túng, không mở miệng giải thích.

Nhiệm vụ của anh ta chính là hẹn Vương Tư Kỳ tới, chuyện sau đó không liên quan gì tới anh ta.

Người đàn ông mặc áo đen cầm đầu cười khẩy một tiếng, chậm rãi đến gần Vương Tư Kỳ.

“Nhà họ Vương ở Ma Đô chẳng qua chỉ là con chó hoang bị chủ nhà vứt bỏ mà thôi.”

'Tên này vươn tay ra tóm Vương Tư Kỳ nhưng lúc chạm vào cô ấy thì bàn tay. lại như bị một bức chắn vô hình ngăn cản.

Người đàn ông mặc áo đen kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, sau đó ra tay lại một lần nữa, lần này làm mạnh tay hơn.

Thế nhưng dù anh ta đã dốc hết sức nhưng vẫn không thể chạm được vào Vương Tư Kỳ, bàn tay dừng lại cách cô ấy 10cm, không thể tới gần hơn được.

“Gấu Đen, Báo Đen, Heo Đen, ba người chúng mày còn không mau lại đây hỗ trợi”


Ba tên áo đen còn lại nhanh chóng chạy tới, vươn tay ra tóm Vương Tư Kỳ. Kỳ lạ là cả bốn người đều không thể chạm được vào cô ấy.

Khi bọn họ tới gần thì sẽ bị một sức mạnh thần bí ngăn cản.

Mọi người, trong đó có cả Vương Tư Kỳ đều ngẩn người, không biết phải làm gì cho phải.

Cảm nhận được hơi ấm ở ngực, Vương Tư Kỳ ngờ vực sờ thử chỗ đó thì biết đó chính là chỗ treo miếng ngọc bội mà em trai tặng.

Lễ nào là do ngọc bội?

Vương Tư Kỳ không để ý thấy miếng ngọc bội bên trong áo lúc này đang lóe lên ánh sáng màu xanh lam.

'Thuốc mê mà Cao Gia Tuấn bỏ đã bị linh lực của ngọc bội hóa giải, nếu không thì cô ấy đã hôn mê từ lâu rồi.

“Thế này là sao!”

Gã đàn ông cầm đầu kinh ngạc thốt lên. Cả bốn người bọn họ đều là võ giả nội kình, vậy mà hiện tại ngay cả một người phụ nữ cũng không tóm được?

Chú ý thấy Tiểu Liên ăn mặc trang phục của thư ký, tên này lập tức nghĩ ra cách.

Gã dùng một tay nhấc Tiểu Liên lên, cảm giác ngạt thở dữ dội làm mặt Tiểu Liên đỏ bừng, thân thể không ngừng giấy giụa giữa không trung.

“Vương Tư Kỳ, nghe lời đi theo bọn tao thì tao không giết nó, nếu không...”

Vương Tư Kỳ ngồi trên ghế, siết chặt nắm đấm, trông thấy Tiểu Liên đau đớn, cô ấy thực sự không đành lòng.
 
Chương 129: C129: Em trai


Tiểu Kha đứng trong góc, cảm thấy hơi nghi hoặc một chút, hai người này là chị gái của mình ư?

Vương Tâm Như liếc nhìn biển người, sau đó nhìn về phía Tiểu Kha đứng trong góc.

Bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Kha kinh ngạc phát hiện ánh mắt của chị gái này dường như… Rất dịu dàng.

“Em trai!”

Vương Tâm Như và Vương Nhạc Nhạc đồng thời nhìn về phía Tiểu Kha đứng trong góc.

“Hả?”

Tiểu Kha sờ trán, nói bằng giọng trẻ con:

“Chị… Là chị gái của em à?”

Vương Tâm Như chậm rãi mở miệng:

“Đương nhiên rồi, Tiểu Kha, chị và Nhạc Nhạc đều là chị gái của em. Em mau lại đây nào.”


Wow!

Đám đông xôn xao.

“Gì cơ? Vương Tâm Như và Vương Nhạc Nhạc là chị em ruột, sao trước nay chưa từng nghe nói chuyện này nhỉ?”

“Gì? Bé trai kia là em trai của hai người họ à?”

“Gì? Bé trai kia không biết hai người họ là chị mình ư?”

“Gì? Cậu ấy chính là em vợ tôi à?”



Nhất thời, đầu óc mọi người đều bị quá tải.

Người xem A: Da đầu hơi ngứa, hình như đầu óc đang phát triển!

Người xem B: Aaaaa…


Cánh truyền thông đứng gần sân khấu điên cuồng gõ chữ, chụp ảnh, mệt muốn gãy cả tay, hot search viết hết cái này tới cái khác.

Biết được hai người họ là chị mình, Tiểu Kha vui vẻ chạy lại chỗ họ.

Thấy em trai đáng yêu, ngốc nghếch dễ thương, hai cô gái dịu dàng dắt tay cậu bé một trái một phải.

Lúc này, Vương Tâm Như chợt nghĩ, nếu như thời gian cứ dừng lại ở đây mãi thì tốt.

Được cầm bàn tay nhỏ của em trai, cảm giác ấm áp này nói cho cô ấy biết đây không phải là một giấc mơ.

Cuối cùng Lục Thanh Lam cũng có cơ hội để xen vào, anh ta hắng giọng một tiếng rồi nói:

“Chắc mọi người đang thắc mắc tại sao em trai lại không nhận ra chị Tâm Như.”

“Tiếp theo đây, tôi sẽ giải thích cho mọi người biết.”

Nói rồi, hình ảnh trên màn hình lớn trên sân khấu chợt biến mất, sau đó bắt đầu phát một đoạn video.

“Năm năm trước, em trai của chúng tôi Vương Tiểu Kha không may bị lạc.”

Trong video xuất hiện giọng nói dịu dàng của Vương Văn Nhã.

Em trai được một cụ ông tốt bụng nhận nuôi. Mặc dù cuộc sống của cụ ông vốn cũng rất vất vả nhưng cụ ông vẫn nhận nuôi em.

Chớp mắt, em đã bốn tuổi, cụ ông bị ung thư – ung thư gan.
 
Chương 128: C128: Biển người điên cuồng reo hò


“Vương… Vương Tâm Như! Nữ hoàng truyền hình điện ảnh Hoa Hạ, lượng fan hâm mộ lên tới 60 triệu người.”

“Nhạc Nhạc nhà chúng ta là nghệ sĩ dương cầm tầm cỡ quốc tế, là báu vật quốc gia, không ngờ cô ấy lại đến Ma Đô.”

“Vương Tâm Như đến đây thật kìa! Vợ ơi, I love you!”

“Tâm Như yêu dấu, xin hãy nhận lấy nụ hôn của anh, moa moa!”

“Vương Nhạc Nhạc, em là fan hâm mộ của chị, nhờ nghe bài hát của chị mà em thi đậu cấp ba đó!”

“Biến đi, đừng làm vấy bẩn nữ thần piano của bọn tôi, Nhạc Nhạc tuyệt nhất!”



Biển người điên cuồng reo hò, thậm chí có người kích động choáng váng ngất xỉu được đặt lên cáng cứu thương đưa ra khỏi quảng trường.

Vương Tâm Như mặc váy màu trắng, còn Vương Nhạc Nhạc mặc hán phục màu xanh lá.

Vẻ ngoài của hai người đều ngọt ngào, thanh tú nhưng phong thái lại khác xa nhau.

Vương Tâm Như ngọt ngào, thoát tục, mặc bộ váy trắng này vào trông như tiên nữ giáng trần.


Lại thêm nước da của cô ấy vốn trắng trẻo nên trông lại càng thoát tục hơn.

Vương Nhạc Nhạc luôn luôn đoan trang, nhã nhặn, trông rất dịu dàng, điềm tĩnh.

Mang tới cảm giác cô ấy là con gái cưng của một gia đình nhỏ.

Vương Nhạc Nhạc đứng dậy, bước tới bên cạnh Vương Tâm Như.

Tiếng hoan hô của đám đông không hề giảm bớt, càng ngày càng có nhiều người được cấp cứu khiêng ra khỏi quảng trường.

Vương Tâm Như nhìn Tiểu Kha đứng gần đó, không giấu nổi nụ cười.

Trong buổi tiệc long trọng này, cuối cùng cô ấy và em trai cũng được nhận nhau.

Lục Thanh Lam đã nhiều lần nhắc đi nhắc lại đám đông “không nên kích động, xin mọi người giữ trật tự”.

Nhưng không ai nghe theo.

Adv

Mọi người dồn hết mọi sự chú ý vào “nữ hoàng truyền hình điện ảnh” và “nghệ sĩ piano cấp quốc bảo”.


Điều này khiến Lục Thanh Lam hơi lúng túng nhưng đúng là so về vị thế thì anh ta thua hai người kia rất nhiều.

Một lúc lâu sau, Vương Tâm Như vẫy tay, cúi đầu chào mọi người xung quanh.

Sau đó cô ấy hít sâu một hơi, hé cánh môi đỏ, nói:

“Thưa các bạn, cảm ơn mọi người đã tới tham dự sự kiện tiệc sinh nhật của nhà họ Vương chúng tôi.”

Vương Nhạc Nhạc cũng lễ phép cảm ơn mọi người.

Những lời này khiến đám đông lấy làm khó hiểu, tại sao lại gọi là sự kiện tiệc sinh nhật của nhà họ Vương?

Dường như là xác nhận phỏng đoán của mọi người, Vương Tâm Như cười nói:

“Hôm nay là sinh nhật sáu tuổi của em trai tôi!”

Nghe vậy, đám đông xôn xao.

“Bà xã Tâm Như có thêm một người em trai từ khi nào vậy?”

“Đồ fan hâm mộ fake, hai tháng trước, bà xã Tâm Như nhà tôi đã vì em vợ mà tuyên bố không tham gia quay bộ phim điện ảnh Hollywood mới rồi.”

“Này này, cậu ấy thành em vợ của anh từ bao giờ vậy?”

Adv


 
Chương 221: C221: Trong phòng họp


“Được, ông thả cô ấy ra đi, tôi đi với ông!”

Người đàn ông mặc áo đen nở nụ cười âm hiểm, ném Tiểu Liên đi như ném một bịch rác.

Bốn người dẫn theo Vương Tư Kỳ đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua Cao Gia Tuấn, Vương Tư Kỳ lạnh giọng bảo:

“Sếp Cao đã cân nhắc tới hậu quả chứ? Nếu như cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Cao sụp đổ vì anh thì anh đừng có hối hận đấy!”

Cửa phòng đóng lại, Tiểu Liên vội vàng chạy ra ngoài đi báo tin tổng giám đốc bị bắt.

Trong phòng họp, Cao Gia Tuấn ngồi liệt người trên ghế. Anh ta cảm thấy lưng lạnh toát, trong lòng hơi bất an.

Một lúc lâu sau, anh ta mới dằn cảm giác cháy bỏng trong lòng xuống, châm một điếu thuốc lá hút mấy hơi.

Lần này anh ta làm việc cho nhà họ Vương ở thủ đô. Nhà họ Vương ở Ma Đô có thể sánh bằng nhà họ Vương ở thủ đô hay sao?

Một bên là cá chạch trong vũng bùn, một bên là rồng lớn bay trên trời, hoàn toàn không cần phải so sánh.

Hơn nữa, đối phương còn đã đảm bảo với anh ta, nếu như làm tốt việc này thì sẽ nâng đỡ nhà họ Cao trở thành gia tộc số một tại Ma Đô!

Với sức hấp dẫn lớn như thế, tin rằng dù có là nhà Âu Dương hay nhà họ Lý cũng khó lòng chống lại được cám dỗ.


Anh ta đứng dậy bước tới bên cửa sổ sát đất, dõi mắt nhìn phương xa, nghĩ xem phải ứng phó với những chuyện tiếp theo như thế nào.

Đột nhiên, anh ta trông thấy chân trời xuất hiện một chấm đen nhỏ xíu, chấm đen ấy dần to ra, dường như đang bay về phía này.

Cao Gia Tuấn lơ đễnh, nhả khói thuốc ra che mờ tầm mắt rồi xoay người đi về phía cửa.

Choang!

Tiếng vỡ lớn vang lên, mảnh kính trong phòng họp bể nát toàn bộ, rơi lả tả xuống sàn, một luồng khí mạnh thổi người Cao Gia Tuấn lảo đảo.

Anh ta kinh ngạc quay đầu lại nhìn, sau đó há hốc mồm hoảng sợ, mãi không nói nên lời.

Một chàng trai áo trắng cực kỳ anh tuấn đứng trên thân kiếm đen vàng lơ lửng giữa phòng họp.

Người tới chính là Tiểu Kha. Để tránh bị lộ, trên đường đi, cậu đã dùng thuật dịch dung.

Cậu không khỏi nghĩ thầm, mình đúng là một thiên tài nhỏ!

Cậu đảo mắt một vòng, không thấy bóng dáng chị bảy đâu, xem ra chị bảy vừa mới đi.


Trông thấy Cao Gia Tuấn đang đứng ngây người, Tiểu Kha la lên:

“Này, xin lỗi vì làm hỏng cửa sổ nhé.”

“Anh có thấy chị... Thấy Vương Tư Kỳ đâu không?”

Cao Gia Tuấn hoàn hồn, lập tức lắc đầu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao đối phương lại biết bay?

Anh ta tìm Vương Tư Kỳ làm gì?

Tiểu Kha cảm nhận lại vị trí của ngọc bội, ý thức chuyển động, phi kiếm Kim Ô lập tức chở cậu biến mất trong nháy mắt.

Cao Gia Tuấn kinh ngạc nhìn đống bừa bộn, trong lòng dấy lên sóng gió động. trời.

Người đàn ông vừa rồi kia biết bay ư?

Anh ta lao vào làm vỡ cả kính cường lực?

Trong chiếc Land Rover màu đen.

Bốn người đàn ông áo đen chăm chú nhìn Vương Tư Kỳ, gã cầm đầu lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

Chỉ chốc lát, đầu bên kia đã vang lên giọng nói hào sảng của Vương Nhạc: Hạo:

“Alo? Ai vậy?”
 
Chương 130: C130: Lúc cảnh sát không để ý


Em và ông vốn sống nương tựa vào nhau, mỗi khi có đồ ăn ngon, có đồ chơi đẹp là ông đều cho Tiểu Kha trước.

Ông đã cao tuổi, dựa vào nghề nhặt ve chai nuôi sống hai người.

Hằng ngày, ông đều chăm chỉ, cần cù, chỉ mong em trai khôn lớn, có cuộc sống tốt hơn.

Thế nhưng người cơ khổ lại hay gặp chuyện xui rủi.

Lúc em bốn tuổi rưỡi, ông mất vì ung thư giai đoạn cuối, để lại em vẫn còn ít tuổi.

Sau khi ông mất, đáng lẽ ra em sẽ được đưa tới trại trẻ mồ côi.

Nhưng em từng nghe ông lúc sinh thời kể rằng Tiểu Kha có người nhà, chỉ là chưa tìm thấy em.

Lúc cảnh sát không để ý, em trộm lẻn đi, bắt đầu đi lang thang ăn xin.

Vừa lang thang, em vừa chờ mong tìm được người nhà.

Em chuyển tới sống dưới gầm cầu cũ nát.


Trải chăn bông xuống đất làm giường, lấy áo khoác người khác bỏ đi làm chăn.

Do thiếu hụt dinh dưỡng suốt một thời gian dài nên em rất gầy.

Suốt một năm sống lang thang, em đã gặp rất nhiều sự châm chọc, cũng đã chịu rất nhiều tủi thân.

Nếu không phải Tiểu Kha bị một người phụ nữ bắt nạt, cướp mất miếng ngọc bội em luôn đeo trên người thì chúng tôi đã không thể tìm được em sớm như vậy.

Lúc người nhà tìm được em, em còn tự ti không dám lên xe, không nỡ lãng phí đồ ăn…

Màn hình lớn không ngừng chớp nháy phát liên tục tuần hoàn mười mấy tấm ảnh chụp.

Trong đó có ảnh chụp chiếc chăn bông rách dưới gầm cầu, hộp tiền yêu quý của Tiểu Kha và ảnh cậu đi ăn xin ở ven đường…

Vương Tâm Như đã nhiều lần nghẹn ngào trong lúc kể lại câu chuyện, cố nén nước mắt để kể hết.




Video kết thúc, mọi người trên khán đài lặng lẽ rơi nước mắt.

Bất kể già trẻ, nam nữ, tất cả đều đau lòng nhìn cậu bé trên sân khấu.

Ở độ tuổi đáng lẽ ra nên được vui vẻ, không buồn không lo, cậu bé lại phải sống tạm bợ trong “ống cống” tối tăm của Ma Đô.

Những người sống cảm tính khóc giàn giụa nước mắt, trái tim như bị lưỡi dao găm vào.

Mỗi lần xem video này, Vương Tâm Như đều không cầm nổi nước mắt.

Lúc này, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đã in dấu hai hàng lệ.

Thấy chị gái khóc, Tiểu Kha bối rối giơ bàn tay nhỏ lên rồi lại bỏ xuống, bỏ xuống rồi lại giơ lên.

Cậu bé kéo ống tay áo của chị gái.

Vương Tâm Như cúi người, run rẩy hỏi:

“Sao vậy em?”

Tiểu Kha duỗi ống tay áo lau nước mắt cho chị gái.

“Chị đừng buồn. Hiện tại, Tiểu Kha rất hạnh phúc, hơn nữa, chị cũng rất yêu Tiểu Kha, em rất vui ạ.”

Nói rồi, cậu bé nở nụ cười ấm áp, dễ thương, xoa dịu những khổ đau.
 
Chương 129: C129: Em trai


Tiểu Kha đứng trong góc, cảm thấy hơi nghi hoặc một chút, hai người này là chị gái của mình ư?

Vương Tâm Như liếc nhìn biển người, sau đó nhìn về phía Tiểu Kha đứng trong góc.

Bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Kha kinh ngạc phát hiện ánh mắt của chị gái này dường như… Rất dịu dàng.

“Em trai!”

Vương Tâm Như và Vương Nhạc Nhạc đồng thời nhìn về phía Tiểu Kha đứng trong góc.

“Hả?”

Tiểu Kha sờ trán, nói bằng giọng trẻ con:

“Chị… Là chị gái của em à?”

Vương Tâm Như chậm rãi mở miệng:

“Đương nhiên rồi, Tiểu Kha, chị và Nhạc Nhạc đều là chị gái của em. Em mau lại đây nào.”


Wow!

Đám đông xôn xao.

“Gì cơ? Vương Tâm Như và Vương Nhạc Nhạc là chị em ruột, sao trước nay chưa từng nghe nói chuyện này nhỉ?”

“Gì? Bé trai kia là em trai của hai người họ à?”

“Gì? Bé trai kia không biết hai người họ là chị mình ư?”

“Gì? Cậu ấy chính là em vợ tôi à?”



Nhất thời, đầu óc mọi người đều bị quá tải.

Người xem A: Da đầu hơi ngứa, hình như đầu óc đang phát triển!

Người xem B: Aaaaa…


Cánh truyền thông đứng gần sân khấu điên cuồng gõ chữ, chụp ảnh, mệt muốn gãy cả tay, hot search viết hết cái này tới cái khác.

Biết được hai người họ là chị mình, Tiểu Kha vui vẻ chạy lại chỗ họ.

Thấy em trai đáng yêu, ngốc nghếch dễ thương, hai cô gái dịu dàng dắt tay cậu bé một trái một phải.

Lúc này, Vương Tâm Như chợt nghĩ, nếu như thời gian cứ dừng lại ở đây mãi thì tốt.

Được cầm bàn tay nhỏ của em trai, cảm giác ấm áp này nói cho cô ấy biết đây không phải là một giấc mơ.

Cuối cùng Lục Thanh Lam cũng có cơ hội để xen vào, anh ta hắng giọng một tiếng rồi nói:

“Chắc mọi người đang thắc mắc tại sao em trai lại không nhận ra chị Tâm Như.”

“Tiếp theo đây, tôi sẽ giải thích cho mọi người biết.”

Nói rồi, hình ảnh trên màn hình lớn trên sân khấu chợt biến mất, sau đó bắt đầu phát một đoạn video.

“Năm năm trước, em trai của chúng tôi Vương Tiểu Kha không may bị lạc.”

Trong video xuất hiện giọng nói dịu dàng của Vương Văn Nhã.

Em trai được một cụ ông tốt bụng nhận nuôi. Mặc dù cuộc sống của cụ ông vốn cũng rất vất vả nhưng cụ ông vẫn nhận nuôi em.

Chớp mắt, em đã bốn tuổi, cụ ông bị ung thư – ung thư gan.
 
Chương 222: C222: Chào tiền bối


“Gia chủ nhà họ Vương, con gái ông đang trong tay tôi, muốn nó sống thì ngoan ngoãn giao Vương Tiểu Kha ra đây.”

“Chúng mày dám! Mày là người nhà họ Vương ở thủ đô sai tới phải không?”

“Ồ, gia chủ nhà họ Vương, ông giao con trai ra đây, chúng tôi đảm bảo sế không động tới nhà các ông, đừng vọng tưởng khiêu khích quyền uy của nhà chính.”

“Ông là người thông minh nên hãy tự chọn đi, tám giờ tối nay, địa chỉ tại...”

Điện thoại cúp máy, người đàn ông mặc áo đen cất điện thoại đi, nở nụ cười, nhưng nụ cười này ở trong mắt người khác còn khó coi hơn cả khóc.

Vương Tư Kỳ vẫn giữ được bình tĩnh, đôi mắt xinh đẹp quan sát bọn người này và hoàn cảnh xung quanh.

“Bên phía thủ đô trả cho các ông bao nhiêu tiền, tôi sẵn sàng trả gấp đôi.”

Vương Tư Kỳ lạnh nhạt nói với tên cầm đầu nhưng tên này lại càng càn rỡ hơn:

“Đừng bàn bạc giao dịch với bọn tao, bọn tao không phải sát thủ, mày hãy ngoan ngoãn chút đi.”


Ô tô chạy rất nhanh, xe và người đi đường xung quanh thưa dần, cuối cùng xe chạy tới một nhà máy bỏ hoang.

Vương Tư Kỳ cau mày, nghĩ xem phải làm thế nào mới thoát khỏi cảnh này. được.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nụ Hôn Của Phù Châu
2. Phu Quân Xấu Xí
3. Tra Nam Tiện Nữ Trời Sinh Một Cặp
4. Dứt Tình
=====================================

Heo Đen lái xe ngáp một cái, đột nhiên trước mặt lóe lên tia sét, mặt đất trong nháy mắt bị đánh nổ thành một cái hố sâu.

Heo Đen lập tức giẫm chết chân phanh, quán tính quá mạnh khiến Gấu Đen đụng đầu vào ghế ngồi.

Tình huống bất ngờ này khiến bọn áo đen giật mình, trời đang nắng sao lại có sét?

Heo Đen dừng xe xong, sau đó lách qua hố sâu, tiếp tục đi tiếp. RẹtI

Một luồng sáng lóe lên, khoảnh đất trước đầu ô tô bỗng bị cắm một thanh kiếm.

'Thân kiếm lóe lên màu đen vàng, dù cách bọn họ tận mấy mét nhưng bọn họ. vẫn cảm nhận được kiếm ý sắc bén của nó.

Cảnh tượng kỳ lạ này khiến bọn trong xe ngây ra như phỗng, Heo Đen không nhịn được phàn nàn:

“Hết sét đánh lại tới rơi kiếm, còn có thể lạ lùng hơn nữa được không?”

Anh ta vừa nói xong thì một bóng người mặc áo trắng từ trên trời giáng xuống, đạp vững một chân lên chuôi kiếm.

Người này mặt như hoa đào, thanh tú như ngọc, thân như giao long, khí như tiên nhân.

Người đến chính là Tiểu Kha. Cậu đã cảm nhận được chị gái đang ở trong xe, sức khỏe không có gì đáng ngại.


Theo lệnh của tên áo đen cầm đầu, Heo Đen xuống xe, ngờ vực quan sát cậu. “Này, nhìn gì thế, tên quái dị!”

Tiểu Kha chán ghét chỉ vào mặt Heo Đen, mắng gã, nhất là ba chữ cuối, cậu cố ý nói thật to.

Vương Tư Kỳ ngồi trong xe kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Kha, nét mặt lộ vẻ lo lắng.

Mặc dù Vương Tư Kỳ biết em trai là tu tiên giả, nhưng vẫn nghĩ em trai đánh không thắng nổi bốn người này.

'Tên Heo Đen bị chửi là quái dị phẫn nộ ra mặt, không chút nghĩ ngợi, lao ngay về phía Tiểu Kha.

“Này tên oắt kia, muốn chết mà không tìm được chỗ đúng không?”

Heo Đen là võ giả Nội Kình sơ kỳ, người bình thường chỉ trúng một đấm là có khi thăng luôn.

Anh ta tung nắm đấm về phía huyệt thái dương của Tiêu Kha, khí thế hùng hổ khiến người ta sợ hãi.

Vương Tư Kỳ ngồi trong xe căng thẳng nắm chặt hai tay, sợ em trai bị thương. Bộp!

Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Heo Đen bị Tiểu Kha tát bay, xoay hai vòng rưỡi trên không rồi mới rơi mạnh xuống đất.

Gò má anh ta lập tức sưng đỏ, suýt nữa thì bị tát ngất xỉu.


Ba tên áo đen còn lại vội vàng xuống xe kiểm tra thương tích của đồng bọn, tên áo đen cầm đầu chắp tay nói với Tiểu Kha:

“Chào tiền bối, tại hạ là Hổ Đen.”

“Heo Đen không may làm tiền bối khó chịu, xin tiền bối giơ cao đánh khẽ, bốn anh em chúng tôi chắc chắn sẽ hậu tạ."

Gã rất thông minh, liếc mắt là biết ngay người mặc áo bào trắng này không phải hạng tầm thường, rất có thể là một... Tông sư!

Tiểu Kha bật cười, chỉ vào Heo Đen dưới đất, nói: “Anh ta là Heo Đen, vậy có phải bạn của anh ta là Heo Đại, Heo Nhị không?”

Nghe vậy, mặt Hổ Đen đờ ra, nếu không phải không thể thắng nổi người này thì gã đã động thủ dạy cho đối phương một bài học từ lâu rồi.

“Tiền bối nói đùa, chúng tôi xin phép đi luôn đây, không quấy rầy tiền bối nữa.

Hổ Đen bảo hai người kia dìu Heo Đen dậy, quay người định lên xe, không ngờ thanh niên lại nói:

“Ai cho ông đi?”
 
Chương 131: C131: Mang ra đây đi


Vì hai người đeo micro nên tiếng họ nói chuyện được phóng đại qua loa, vang vọng khắp quảng trường.

“Huhu, Tiểu Kha đáng thương ngoan quá.”

“Tôi không chịu nổi mọi người ạ… Đau lòng quá!”

“Người ức hiếp Tiểu Kha, à không, loại ức hiếp Tiểu Kha quả là súc sinh!”

“Sau này, tôi muốn bảo vệ Tiểu Kha, tôi muốn làm fan mẹ của Tiểu Kha!”

“Tiểu Kha chính là cục cưng của chúng ta, sau này chúng ta sẽ bảo vệ cậu bé!”



Vương Tâm Như mỉm cười, xoa đầu em trai.

Cô ấy đứng dậy, lau khô nước mắt, nói với đám đông:

“Tiểu Kha là em trai của Vương Tâm Như tôi!”

“Cậu bé là cục cưng của nhà họ Vương chúng tôi, nhất định chúng tôi sẽ dốc hết sức bảo vệ cậu bé thật cẩn thận.”

Câu nói này chứa đựng đầy ẩn ý, vừa là tự cam đoan với chính mình, vừa là cảnh cáo người khác…


Vương Nhạc Nhạc thân mật nói với em trai:

“Hôm nay là sinh nhật của em, em đoán xem chị chuẩn bị quà gì cho em nào.”

“Ồ? Tiệc sinh nhật này là của em à?”

Câu hỏi ngây thơ của Tiểu Kha khiến mọi người đang khóc chợt bật cười.

Trong lòng mọi người thầm hét lên:

Bé cưng dễ thương ơi, tiệc này không phải của em thì là của ai?

Sau khi thấy chị gái gật đầu, Tiểu Kha giật mình ồ lên.

Hóa ra đây là tiệc sinh nhật của cậu, chẳng lẽ đây chính là niềm vui bất ngờ trong truyền thuyết hay sao?

Vương Tâm Như lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:

“Mang ra đây đi!”

Mấy cô gái lễ tân bưng hộp quà từ khu vực cánh gà ra sân khấu, đi tới trước mặt Tiểu Kha.


Vương Tâm Như bảo cậu bé tự bóc quà.

Tiểu Kha phấn khích bóc hết quà ra.

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Trên màn hình lớn quay cận cảnh các món quà khiến mọi người không khỏi cảm thán.

Trong hộp quà đầu tiên có một sợi dây chuyền bạch kim, trên sợi dây chuyền có một viên kim cương xanh lam to bằng quả trứng chim bồ câu.

Hộp quà thứ hai có một chiếc nhẫn rất đẹp được chế tác từ bạch kim khảm nạm những viên kim cương nhỏ sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Hộp quà thứ ba là một chiếc vòng tay bạch kim tương tự.

Mọi người lóa mắt.

Chết tiệt, mùi hôi thối của tiền!

Tiểu Kha mở to mắt, mấy thứ này thật lóa mắt, sáng lấp la lấp lánh.

Vương Nhạc Nhạc nheo mắt lại, hắng nhẹ vào micro:

“Em trai, lại xem quà của chị Nhạc Nhạc đi, chắc chắn là tốt hơn của chị Tâm Như đó.”

Tiểu Kha quay đầu lại, mong đợi nhìn về phía chị tám.

Tiểu Kha: (??????)
 
Chương 130: C130: Lúc cảnh sát không để ý


Em và ông vốn sống nương tựa vào nhau, mỗi khi có đồ ăn ngon, có đồ chơi đẹp là ông đều cho Tiểu Kha trước.

Ông đã cao tuổi, dựa vào nghề nhặt ve chai nuôi sống hai người.

Hằng ngày, ông đều chăm chỉ, cần cù, chỉ mong em trai khôn lớn, có cuộc sống tốt hơn.

Thế nhưng người cơ khổ lại hay gặp chuyện xui rủi.

Lúc em bốn tuổi rưỡi, ông mất vì ung thư giai đoạn cuối, để lại em vẫn còn ít tuổi.

Sau khi ông mất, đáng lẽ ra em sẽ được đưa tới trại trẻ mồ côi.

Nhưng em từng nghe ông lúc sinh thời kể rằng Tiểu Kha có người nhà, chỉ là chưa tìm thấy em.

Lúc cảnh sát không để ý, em trộm lẻn đi, bắt đầu đi lang thang ăn xin.

Vừa lang thang, em vừa chờ mong tìm được người nhà.

Em chuyển tới sống dưới gầm cầu cũ nát.


Trải chăn bông xuống đất làm giường, lấy áo khoác người khác bỏ đi làm chăn.

Do thiếu hụt dinh dưỡng suốt một thời gian dài nên em rất gầy.

Suốt một năm sống lang thang, em đã gặp rất nhiều sự châm chọc, cũng đã chịu rất nhiều tủi thân.

Nếu không phải Tiểu Kha bị một người phụ nữ bắt nạt, cướp mất miếng ngọc bội em luôn đeo trên người thì chúng tôi đã không thể tìm được em sớm như vậy.

Lúc người nhà tìm được em, em còn tự ti không dám lên xe, không nỡ lãng phí đồ ăn…

Màn hình lớn không ngừng chớp nháy phát liên tục tuần hoàn mười mấy tấm ảnh chụp.

Trong đó có ảnh chụp chiếc chăn bông rách dưới gầm cầu, hộp tiền yêu quý của Tiểu Kha và ảnh cậu đi ăn xin ở ven đường…

Vương Tâm Như đã nhiều lần nghẹn ngào trong lúc kể lại câu chuyện, cố nén nước mắt để kể hết.




Video kết thúc, mọi người trên khán đài lặng lẽ rơi nước mắt.

Bất kể già trẻ, nam nữ, tất cả đều đau lòng nhìn cậu bé trên sân khấu.

Ở độ tuổi đáng lẽ ra nên được vui vẻ, không buồn không lo, cậu bé lại phải sống tạm bợ trong “ống cống” tối tăm của Ma Đô.

Những người sống cảm tính khóc giàn giụa nước mắt, trái tim như bị lưỡi dao găm vào.

Mỗi lần xem video này, Vương Tâm Như đều không cầm nổi nước mắt.

Lúc này, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đã in dấu hai hàng lệ.

Thấy chị gái khóc, Tiểu Kha bối rối giơ bàn tay nhỏ lên rồi lại bỏ xuống, bỏ xuống rồi lại giơ lên.

Cậu bé kéo ống tay áo của chị gái.

Vương Tâm Như cúi người, run rẩy hỏi:

“Sao vậy em?”

Tiểu Kha duỗi ống tay áo lau nước mắt cho chị gái.

“Chị đừng buồn. Hiện tại, Tiểu Kha rất hạnh phúc, hơn nữa, chị cũng rất yêu Tiểu Kha, em rất vui ạ.”

Nói rồi, cậu bé nở nụ cười ấm áp, dễ thương, xoa dịu những khổ đau.
 
Chương 223: C223: Chúng tôi đang làm việc


Hổ Đen run rẩy, sợ hãi pha lẫn thắc mắc nhìn về phía Tiểu Kha.

“Tiền bối còn muốn chúng tôi làm gì nữa?”

“Chúng tôi đang làm việc cho nhà họ Vương ở thủ đô, hi vọng tiền bối nể mặt.” Nghe thấy nhắc tới nhà họ Vương ở thủ đô, Tiểu Kha tò mò hỏi gã:

“Nhà họ Vương ở thủ đô lợi hại lắm à?”

Hổ Đen nhìn Tiểu Kha như nhìn một tên ngốc, chuyện này mà còn phải hỏi nữa hay sao?

“Chắc tiền bối là cường giả tông sư phải không, nhà họ Vương ở thủ đô cũng có võ đạo tông sư tọa trấn.”

“Chắc hẳn ngài hiểu võ đạo tông sư có nghĩa là gì.”

“Ồ”

Tiểu Kha khẽ đáp rồi lại nói:

“Tôi biết rồi, các ông có thể đi nhưng tôi muốn đưa người trong xe đi.”

Nghe vậy, Hổ Đen cảnh giác, cơ thể gồng lên, khế hỏi thanh niên mặc áo trắng lý do.

Cậu khoanh tay, nghiêm túc nói với Hổ Đen:


“Tôi không quan tâm lý do, ông mau giao cô ấy ra đây, đừng ép tôi phải đánh ông.

Nếu không phải đối phương trông đã ngoài hai mươi, khéo Hổ Đen đã tưởng rằng cậu là một đứa trẻ.

Tại sao nghe giọng điệu lại non nớt như vậy chứ?

Thấy gã không trả lời, Tiểu Kha nhíu hàng mày kiếm, không nhịn được nói: “Ông nhanh lên đi, tôi còn phải... Còn có việc.”

Hổ Đen lộ vẻ do dự rồi thở dài.

“Tiền bối, vậy ngài đưa cô ấy đi đi.”

Tiểu Kha mỉm cười, bật ngón tay cái, trong lòng không khỏi nghĩ: “Tên này tốt thật!”

Cậu cất Kim Ô đi, đi ngang qua bốn người bọn họ, tiếp cận chiếc ô tô. Đột nhiên, Vương Tư Kỳ mở cửa xe ra, lo lắng la lên:

“Nguy hiểm, chạy maul”

Sau lưng cậu, Hổ Đen rút súng lục ra nhắm ngay vào đầu cậu. Khoảng cách của hai người chỉ vỏn vẹn hai mét.

Ở cự li gần như vậy, dù có là cường giả tông sư mà không để ý thì cing sẽ tiêu đời.

Vương Tư Kỳ vừa dứt lời, Hổ Đen cũng cười khẩy bóp cò. Đoàng!


Tiếng súng vang lên, Vương Tư Kỳ lập tức tái mét mặt mày, ngơ ngác nhìn thanh niên mặc áo trắng.

Em trai bị trúng đạn rồi ư?

“Hừ.” Tiểu Kha bĩu môi khinh thường, quay lại nhìn Hổ Đen.

Viên đạn kia dừng lại giữa không trung một cách kì dị, như thể bị ấn nút tạm dừng vậy.

“Cương... Cương khí hộ thể? Võ đạo tông sư?”

Hổ Đen nghẹn ngào thốt lên như thể không tin nổi chuyện trước mắt.

“Cậu không phải tông sư, cậu là Võ đạo tông sư!”

Tiểu Kha cẩn thận hồi tưởng lại lời Giang Nam nói.

Cậu nhớ từ lúc Luyện Khí hậu kì, cậu đã có năng lực của võ đạo tông sư rồi. Vậy hản là cậu phải lợi hại hơn võ đạo tông sư chứ nhỉ?

Cậu không nghĩ nữa, chậm rãi đi về phía bốn người kia, khóe miệng nở nụ cười.

“Tôi đâu nói tôi là tông sư.”

Lúc này, Hổ Đen không còn can đảm chống cự nữa.

Đối phương là võ đạo tông sư!

Thấy thanh niên mặc áo trắng dần dần tới gần mình, gã quỳ phịch xuống đất. 'Từ nhỏ mẹ gã đã dạy rồi, đàn ông phải biết co được giãn được!

Hai người còn lại cũng quỳ xuống đất, sợ hãi cúi đầu.

Tiểu Kha nhún vai bất đắc dĩ, động một tí là lại quỳ xuống, đây không phải là thói quen tốt.
 
Chương 132: C132: Phóng đi


Vương Nhạc Nhạc nhẹ nhàng nói vào tai nghe.

"Phóng đi."

Phía sau sân khấu, các nhân viên nghe thấy giọng nói liền nhanh chóng đốt pháo hoa.

Vút!

Pháo hoa bay lên trời, hoa lửa nổ bung thành hình giống một chiếc máy bay trực thăng.

Một giây, hai giây, ba giây…

Mọi người bối rối nhìn bầu trời, rồi nhìn những người trên sân khấu.

Tiểu Kha vốn rất mong chờ, nhưng sau đó hình như chẳng có gì cả.

"Chị, quà chị tặng Tiểu Kha là pháo hoa à?"

Vương Nhạc Nhạc mỉm cười dịu dàng, lắc đầu.

Sau đó, những ngón tay nõn nà của cô ấy chỉ lên bầu trời.

Tiểu Kha nhìn theo, người trên khán đài cũng tò mò nhìn bầu trời.


Rầm rầm!

Hai chiếc trực thăng màu đen có khắc tên Vương Tiểu Kha từ xa bay tới, không ngừng bay vòng quanh quảng trường.

“Đây là hai chiếc trực thăng mà chị gái tặng em.”

Oa!!

Lần này, ngoại trừ Vương Tâm Như và Vương Nhạc Nhạc, những người còn lại đều há hốc miệng.

Sinh nhật tặng máy bay?

Món quà này thực sự rất hào phóng.

Mọi người trên khán đài đều không muốn nói gì nữa, hai chữ hâm mộ đã nói chán rồi.

Tiểu Kha hưng phấn reo hò, khiến hai cô gái cười khanh khách.

"Chị, đây là máy bay nhỏ tặng cho em ạ?"

Adv

"Đúng vậy, từ nay về sau chúng sẽ là trực thăng riêng của em. Lát nữa chị sẽ cho người đưa chúng đến bãi đậu máy bay của nhà họ Vương."


"Vậy… em có thể đặt cho nó một cái tên được không?"

Vương Nhạc Nhạc mỉm cười gật đầu, để cậu thích làm gì thì làm.

Cậu cười hì hì chỉ vào một chiếc trực thăng trong số đó.

"Cái này gọi là Tiểu Kha số 1."

"Cái kia gọi là Tiểu Kha số 2 đi."

Trong phút chốc, Vương Nhạc Nhạc hóa đá ngay tại chỗ.

Trong đầu cô ấy chợt hiện lên một hình ảnh.

Trên đường băng, phi công trực thăng hét lên.

“Tiểu Kha 2 chuẩn bị hạ cánh…”

Vương Nhạc Nhạc lắc đầu, khuyên can Tiểu Kha.

"Em trai, cái tên này… lát nữa đặt lại nhé."

Trên khán đài, mọi người đều cười lớn.

"Tiểu Kha số 2 chuẩn bị cất cánh, ha ha ha."

“Mẹ ơi, cái tên này vang dội thật, lần sau đừng đặt nữa.”

"Tôi thừa nhận, con trai tôi thực sự không có khiếu đặt tên…"


 
Chương 131: C131: Mang ra đây đi


Vì hai người đeo micro nên tiếng họ nói chuyện được phóng đại qua loa, vang vọng khắp quảng trường.

“Huhu, Tiểu Kha đáng thương ngoan quá.”

“Tôi không chịu nổi mọi người ạ… Đau lòng quá!”

“Người ức hiếp Tiểu Kha, à không, loại ức hiếp Tiểu Kha quả là súc sinh!”

“Sau này, tôi muốn bảo vệ Tiểu Kha, tôi muốn làm fan mẹ của Tiểu Kha!”

“Tiểu Kha chính là cục cưng của chúng ta, sau này chúng ta sẽ bảo vệ cậu bé!”



Vương Tâm Như mỉm cười, xoa đầu em trai.

Cô ấy đứng dậy, lau khô nước mắt, nói với đám đông:

“Tiểu Kha là em trai của Vương Tâm Như tôi!”

“Cậu bé là cục cưng của nhà họ Vương chúng tôi, nhất định chúng tôi sẽ dốc hết sức bảo vệ cậu bé thật cẩn thận.”

Câu nói này chứa đựng đầy ẩn ý, vừa là tự cam đoan với chính mình, vừa là cảnh cáo người khác…


Vương Nhạc Nhạc thân mật nói với em trai:

“Hôm nay là sinh nhật của em, em đoán xem chị chuẩn bị quà gì cho em nào.”

“Ồ? Tiệc sinh nhật này là của em à?”

Câu hỏi ngây thơ của Tiểu Kha khiến mọi người đang khóc chợt bật cười.

Trong lòng mọi người thầm hét lên:

Bé cưng dễ thương ơi, tiệc này không phải của em thì là của ai?

Sau khi thấy chị gái gật đầu, Tiểu Kha giật mình ồ lên.

Hóa ra đây là tiệc sinh nhật của cậu, chẳng lẽ đây chính là niềm vui bất ngờ trong truyền thuyết hay sao?

Vương Tâm Như lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:

“Mang ra đây đi!”

Mấy cô gái lễ tân bưng hộp quà từ khu vực cánh gà ra sân khấu, đi tới trước mặt Tiểu Kha.


Vương Tâm Như bảo cậu bé tự bóc quà.

Tiểu Kha phấn khích bóc hết quà ra.

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Trên màn hình lớn quay cận cảnh các món quà khiến mọi người không khỏi cảm thán.

Trong hộp quà đầu tiên có một sợi dây chuyền bạch kim, trên sợi dây chuyền có một viên kim cương xanh lam to bằng quả trứng chim bồ câu.

Hộp quà thứ hai có một chiếc nhẫn rất đẹp được chế tác từ bạch kim khảm nạm những viên kim cương nhỏ sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Hộp quà thứ ba là một chiếc vòng tay bạch kim tương tự.

Mọi người lóa mắt.

Chết tiệt, mùi hôi thối của tiền!

Tiểu Kha mở to mắt, mấy thứ này thật lóa mắt, sáng lấp la lấp lánh.

Vương Nhạc Nhạc nheo mắt lại, hắng nhẹ vào micro:

“Em trai, lại xem quà của chị Nhạc Nhạc đi, chắc chắn là tốt hơn của chị Tâm Như đó.”

Tiểu Kha quay đầu lại, mong đợi nhìn về phía chị tám.

Tiểu Kha: (??????)
 
Chương 224: C224: Ông là ai


Cậu ho nhẹ hai tiếng, chậm rãi hỏi Hổ Đen:

“Tại sao ông muốn bắt cô ấy? Ông là ai?”

Ở trước mặt võ đạo tông sư, Hổ Đen không nói láo.

Gã cung kính trả lời Tiểu Kha:

“Thưa tiền bối, bốn anh em chúng tôi là người của nhà họ Vương ở thủ đô.” “Bên trên sai chúng tôi đi bắt con trai của Vương Nhạc Hạo.”

Thấy người ta định bắt mình, cậu càng thêm hứng thú.

“Tại sao?”

“Tiền bối không biết đấy thôi, hai mươi mấy năm trước, Vương Nhạc Hạo từ chối hôn nhân sắp đặt, cưới một cô gái bình thường.”

“Gia chủ biết chuyện, vô cùng tức giận. Vương Nhạc Hạo là cậu tư của nhà họ Vương, thân phận cao quý biết bao.”

“Vậy mà ông ta lại khăng khăng cưới người phụ nữ này làm vợ, ngay cả trưởng bối trong gia tộc cũng không khuyên nổi.”

“Cuối cùng ông ta bị đuổi khỏi nhà họ Vương, thu hồi toàn bộ tài sản và quyền lực.


“Gia chủ còn yêu cầu ông ta phải thề với tổ tông trong từ đường rằng cả đời không được sinh con trai nối dõi tông đường.”

“Nhưng sáu năm trước, ông ta lại làm trái lời thề, sinh một đứa con trai...”

Nghe được nhiều tin tức chấn động như vậy, Tiểu Kha lập tức thấy đau đầu. Sau khi sắp xếp lại, cậu mới hiểu rõ đầu đuôi sự việc. Cha cậu là người nhà họ Vương ở thủ đô, còn là cậu tư, thân phận tôn quý.

Nhưng gia tộc lớn lại rất kén chọn trong việc kết thông gia, còn cha thì lại chọn kết hôn với mẹ nên bị đuổi khỏi nhà họ Vương.

Nhưng yêu cầu cha không được sinh con trai thì quá tuyệt tình đúng không? Lúc này, Vương Tư Kỳ xuống xe, kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Kha.

Cô ấy không ngờ là em trai mình lại không sợ bị súng bắn.

Đây chính là năng lực của tu tiên giả ư? Đúng là khó tin!

Tiểu Kha đảo mắt, trong đầu đang tự hỏi xem có nên đánh cho gia chủ nhà họ Vương ở thủ đô một trận hay không.

Bọn họ không chỉ bắt cóc chị gái, còn muốn bắt cậu, đúng là xấu xa. “Tiền bối, chúng tôi giao người cho cậu, cậu thả chúng tôi đi nhé?” Hổ Đen cười nói, mong ngóng nhìn về phía Tiểu Kha.

Nghe vậy, Tiểu Kha cười híp mắt, quay đầu nhìn gã: “Cũng được, nhưng ông phải nói cho tôi biết địa chỉ của nhà họ Vương ở thủ đô, đừng có nói dối tôi.”


Trong đầu Vương Tư Kỳ xuất hiện dấu chấm hỏi, cô ấy không biết em trai đang nghĩ gì.

Bốn tên áo đen khai địa chỉ ra rồi nhanh chóng chuồn lên xe. Chiếc xe nhanh chóng chạy mất hút.

Vương Tư Kỳ ngờ vực bước tới, khế hé cánh môi đỏ hỏi:

“Em là Tiểu Kha phải không?”

Thấy chị bảy gọi mình, Tiểu Kha bỏ thuật dịch dung đi, bổ nhào vào ngực cô

“Chị không sao chứ?”

Tiểu Kha ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt to hỏi cô ấy.

Vương Tư Kỳ khẽ xoa đầu em trai, mỉm cười đáp:

“Chị không sao, trái lại là em đó, em không sợ súng lục, lợi hại vậy cơ hả?”

“Đương nhiên rồi, chị có muốn tu hành với em không? Đến lúc đó chị sẽ không còn bị bắt cóc nữa.”

Vương Tư Kỳ mỉm cười, nhéo mặt cậu bé rồi bấm điện thoại. Ba chiếc ô tô nhanh chóng chạy tới nhà máy, dừng lại bên cạnh hai người họ.

Tiểu Liên cuống quít chạy xuống xe, kéo Vương Tư Kỳ lại kiểm tra cẩn thận một lượt.

Thấy tổng giám đốc Vương không bị thương, cuối cùng cô ấy mới yên tâm. “Tổng giám đốc Vương, bây giờ về chứ ạ?”
 
Chương 133: C133: Chị gái


Tiểu Kha gật đầu nói được với chị tám, dù sao cậu cũng đã quyết định tên này rồi.

"Em trai!"

Một giọng nữ giòn giã khác vang lên.

Khói bốc lên từ cửa sau sân khấu, hai bóng dáng duyên dáng từ từ bước ra.

Đám đông nhìn về phía phát ra âm thanh, Tiểu Kha cũng vui vẻ quay người lại. Cậu nghe thấy giọng nói của chị bảy.

Hai người phụ nữ với khuôn mặt tinh xảo và khí chất xuất chúng lọt vào tầm mắt của mọi người.

Trang phục của Vương Văn Nhã rất năng động, cộng với vốn liếng có sẵn, cô ấy trông cực kỳ nóng bỏng.

So sánh, trang phục của Vương Tư Kỳ rất đơn giản.

Chỉ một chiếc váy đen phối với các phụ kiện khác nhau.

Tuy nhiên, hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ trên người dường như có thể đẩy lùi mọi người ở cách xa hàng ngàn dặm.

"Chị!"


Tiểu Kha mỉm cười gọi hai người.

"Chị gái?"

Mọi người trên khán đài đều chết lặng.

Cậu nhóc này có bốn người chị!

Bốn chị em nhìn nhau mỉm cười, vây lấy Tiểu Kha ở giữa.

Mọi người đều nghị luận ầm ĩ.

"Shhh, người phụ nữ đó hình như là Vương Tư Kỳ, người thường xuyên có tên trong “Tuần báo Tài chính và Kinh tế”?"

"Vương Tiểu Kha, Vương… Tư Kỳ, Vương!"

Mọi người nhìn nhau, như thể đã phát hiện ra điều gì đó khủng khiếp.

"Người đẹp đó chính là Vương Văn Nhã! Hội trưởng Trung tâm Giáo dục Quốc tế!"

"Mẹ kiếp, Vương Tâm Như còn có nhiều chị em như vậy, sao trước đó không có tin tức gì?"


"Má nó chứ, tôi cũng chưa từng nghe nói Vương Nhạc Nhạc có nhiều người nhà như vậy."

"Tổng giám đốc lạnh lùng Vương Tư Kỳ có chị em gái từ khi nào vậy?"



Trên thực tế, trước đó, chị em họ Vương đều phát triển một mình và không thường xuyên về nhà đoàn tụ.

Lúc trò chuyện nhiều nhất đều dùng điện thoại di động gửi tin nhắn và liên lạc trong nhóm.

Sự hiểu biết của ngoại giới về mối quan hệ giữa các chị em đã ít lại càng ít.

Bốn cô con gái nhà họ Vương nghiêng nước nghiêng thành, tràn đầy khí chất.

Nếu so sánh thì "tứ tiểu hoa đán" trong làng giải trí chỉ có thể làm nền.

Xét về thân phận, giá trị nhan sắc, dáng người và khí chất, bốn cô gái đều là hơn vạn người.

Vương Văn Nhã giả vờ thần bí.

"Em trai, có muốn quà của chị không?"

Tiểu Kha liên tục gật đầu, Vương Văn Nhã cúi xuống nhéo má cậu.

Cậu ngoan ngoãn bước tới chẹp môi một cái khiến bốn cô gái cười run hết cả người.

Ở cửa sau sân khấu, một chiếc xe đẩy được đưa lên sân khấu.
 
Chương 132: C132: Phóng đi


Vương Nhạc Nhạc nhẹ nhàng nói vào tai nghe.

"Phóng đi."

Phía sau sân khấu, các nhân viên nghe thấy giọng nói liền nhanh chóng đốt pháo hoa.

Vút!

Pháo hoa bay lên trời, hoa lửa nổ bung thành hình giống một chiếc máy bay trực thăng.

Một giây, hai giây, ba giây…

Mọi người bối rối nhìn bầu trời, rồi nhìn những người trên sân khấu.

Tiểu Kha vốn rất mong chờ, nhưng sau đó hình như chẳng có gì cả.

"Chị, quà chị tặng Tiểu Kha là pháo hoa à?"

Vương Nhạc Nhạc mỉm cười dịu dàng, lắc đầu.

Sau đó, những ngón tay nõn nà của cô ấy chỉ lên bầu trời.

Tiểu Kha nhìn theo, người trên khán đài cũng tò mò nhìn bầu trời.


Rầm rầm!

Hai chiếc trực thăng màu đen có khắc tên Vương Tiểu Kha từ xa bay tới, không ngừng bay vòng quanh quảng trường.

“Đây là hai chiếc trực thăng mà chị gái tặng em.”

Oa!!

Lần này, ngoại trừ Vương Tâm Như và Vương Nhạc Nhạc, những người còn lại đều há hốc miệng.

Sinh nhật tặng máy bay?

Món quà này thực sự rất hào phóng.

Mọi người trên khán đài đều không muốn nói gì nữa, hai chữ hâm mộ đã nói chán rồi.

Tiểu Kha hưng phấn reo hò, khiến hai cô gái cười khanh khách.

"Chị, đây là máy bay nhỏ tặng cho em ạ?"

Adv

"Đúng vậy, từ nay về sau chúng sẽ là trực thăng riêng của em. Lát nữa chị sẽ cho người đưa chúng đến bãi đậu máy bay của nhà họ Vương."


"Vậy… em có thể đặt cho nó một cái tên được không?"

Vương Nhạc Nhạc mỉm cười gật đầu, để cậu thích làm gì thì làm.

Cậu cười hì hì chỉ vào một chiếc trực thăng trong số đó.

"Cái này gọi là Tiểu Kha số 1."

"Cái kia gọi là Tiểu Kha số 2 đi."

Trong phút chốc, Vương Nhạc Nhạc hóa đá ngay tại chỗ.

Trong đầu cô ấy chợt hiện lên một hình ảnh.

Trên đường băng, phi công trực thăng hét lên.

“Tiểu Kha 2 chuẩn bị hạ cánh…”

Vương Nhạc Nhạc lắc đầu, khuyên can Tiểu Kha.

"Em trai, cái tên này… lát nữa đặt lại nhé."

Trên khán đài, mọi người đều cười lớn.

"Tiểu Kha số 2 chuẩn bị cất cánh, ha ha ha."

“Mẹ ơi, cái tên này vang dội thật, lần sau đừng đặt nữa.”

"Tôi thừa nhận, con trai tôi thực sự không có khiếu đặt tên…"


 
Chương 134: C134: Đột nhiên


Chiếc xe được phủ vải đỏ trông khá thần bí.

Sau khi nhận được tín hiệu của chị gái, Tiểu Kha chậm rãi cởi tấm vải đỏ ra.

Đột nhiên, một bức tượng nhỏ hình người xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Bức tượng được chạm khắc theo dáng vẻ của Tiểu Kha, chất liệu được làm bằng vàng ròng, trông vô cùng sang trọng.

Tiểu Kha vui sướng sờ vào pho tượng, trong lòng đã vui như nở hoa.

Vương Tư Kỳ lạnh giọng giễu cợt.

"Chỉ là một bức tượng vàng mà thôi. Em cứ tưởng món quà của chị giá trị lắm cơ."

Mọi người trên khán đài nghiến răng nghiến lợi, một ngọn lửa vô danh bùng lên từ tận đáy lòng.

Thế nào chỉ là một bức tượng vàng thôi, thế này mà còn không quý giá à?

Vương Tư Kỳ dường như đã chuẩn bị sẵn sàng, trực tiếp lấy ra một hợp đồng và thẻ ngân hàng từ trong túi của mình.

“Chị không có gì tốt để tặng nên đành tặng 10% cổ phần công ty cho em trai vậy. Trong thẻ này có một tỷ, số tiền được chia sẽ tự động chuyển vào thẻ của em trai. Chị không có gì khác, chỉ có tiền.”


Ực.

Trong quảng trường vang lên một loạt tiếng nuốt nước bọt. truyện ngôn tình

"Bao nhiêu!"

"Một tỷ?"

“10% cổ phần của tập đoàn Vương thị, chia phần hàng năm tận mấy trăm triệu phải không?”

"Mấy trăm triệu? Anh xem thường ai vậy? Tập đoàn Vương thị, doanh nghiệp hàng đầu Ma Đô đó!"

“Tôi không yêu cầu gì cả, chỉ cần có thể làm anh rể của Tiểu Kha là được.”

“Tôi chỉ có thể nói cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”



Lúc này Tiểu Kha cảm thấy như đang nằm mơ, thật hạnh phúc!

Vương Tâm Như nheo mắt, khẽ nói từng chữ.


"Pháo hoa, phóng."

Hàng chục nhân viên phía sau sân khấu đã sẵn sàng, lập tức lên đạn khai hỏa.

Bùm! Bùm! Bùm!

Pháo hoa rực rỡ chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm, những tia lửa nổ tung như những vì sao rơi.

Toàn bộ Ma Đô đều có thể xem màn trình diễn pháo hoa hoành tráng này, các ngôi sao vào lúc này chỉ đóng vai phụ.

Đám đông ngay lập tức trở nên náo loạn, ai nấy đều nhấc điện thoại di động lên để chụp ảnh.

Vương Tâm Như tiến hành chỉ huy đâu vào đấy.

Một lượng lớn nhân viên phân phát bánh ngọt, món tráng miệng, đồ ăn nhẹ và đồ uống cho biển người.

Bảy ngôi sao thay nhau biểu diễn, khiến mọi người mãn nhãn.

Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của Lục Thanh Lam, Tiểu Kha nghe được lời chúc phúc vang dội nhất.

"Tiểu Kha, chúc em sinh nhật vui vẻ!"

Tiếng nói của hàng trăm ngàn người vang vọng khắp quảng trường Tiên Đình.

Cậu lễ phép cảm ơn và cúi chào, cư xử rất lễ độ.

Cứ như vậy, mọi người trong nhà họ Vương chào đám đông rồi quay trở lại tòa nhà văn phòng.

Vợ chồng nhà họ Đỗ đứng trên tầng cao nhất, vẻ mặt đờ đẫn nhìn sân khấu.
 
Chương 225: C225: Hai chân nhỏ


Vương Tư Kỳ gật đầu, dắt Tiểu Kha ngồi vào xe.

Tiểu Liên thấy cậu chủ ở đây, thắc mắc hỏi:

“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy ạ? Sao cậu chủ lại ở đây? Bốn tên áo đen đâu rồi?”

Vương Tư Kỳ chỉ trả lời qua loa, không thể để lộ bí mật của em trai được. Ô tô tới trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô, Tiểu Kha còn phải lên lớp tiếp. Cậu nhảy xuống xe, cười ngọt ngào với chị gái rồi chạy vào trường.

“Ôi chao, em trai của tổng giám đốc Vương đáng yêu quá, nếu tôi cũng có em trai thì tốt biết mấy!”

Tiểu Liên che miệng cười trộm, nhìn bóng dáng nhỏ bé kia.

“Đi thôi, về công ty.”

“Từ hôm nay trở đi, chính thức bắt đầu chiến tranh thương mại với Cao Thị!” “Tôi muốn Cao Gia Tuấn tận mắt chứng kiến nhà họ Cao bị hủy diệt!”

Vương Tư Kỳ chống cằm, đôi mắt đẹp nhìn phương xa chăm chú.

Lúc cậu quay lại trường thì mọi người đang là giữa tiết học.

Tiểu Kha mở cửa lớp, lúng túng mỉm cười với giáo viên.

Giáo viên dạy toán nghiêm mặt, nhưng khi thấy ai tới thì lại nở nụ cười hiền từ. “Em về chỗ của mình đi.”

Tiểu Kha đi từ cửa lớp về chỗ ngồi của mình, lấy “bản đồ Hoa Hạ” ra xem cẩn thận.


Đỗ Tử Mặc hiếu kì thò đầu lại, thấy là một bản đồ phức tạp bèn nói thì thầm với cậu:

“Ồ, anh xem bản đồ làm gì?”

Tiểu Kha quay lại nhìn Đỗ Tử Mặc, lạnh nhạt đáp:

“Tớ muốn tới thủ đô nên phải nghiên cứu bản đồ trước.” “Tới thủ đô làm gì?”

“Tới đó đánh... Đi gặp người nhà của tớ.”

Đỗ Tử Mặc tròn mắt, thấy Tiểu Kha nói nghiêm túc thì cũng không quấy rầy cậu nữa.

Sau khi tan học. Tiểu Kha tự tin gấp sách vở lại rồi lấy điện thoại ra, mở ứng dụng chỉ đường.

Dựa theo địa chỉ mà người áo đen cung cấp, cậu nhanh chóng định vị được nhà họ Vương ở thủ đô.

Tiểu Kha ra khỏi lớp, lén lút chạy về phía đình hóng mát trong trường. Không ngờ vừa mới tới gần đình đã gặp ba người bọn Giang Nam. Lúc này ba người đang mặt mày ủ rũ, ngồi chồm hổm ở bậc thềm. “Các anh đang làm gì vậy?”

Tiểu Kha bước tới chỗ bọn họ, thắc mắc hỏi.

Giang Nam ngồi xổm dưới đất thở dài như thể rất phiền não.

“Sao bỗng nhiên cậu chủ lại biến mất rồi, ôi...”


Tiểu Kha nghiêng đầu, trong đầu tự hỏi lời Giang Nam nói.

Giang Nam hoàn hồn, ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc nhìn cậu bé trước mặt. “Cậu chủ?”

Ba người ngạc nhiên đứng dậy, vây quanh cậu, hỏi:

“Cậu chủ, cậu vừa chạy đi đâu vậy? Sao bỗng nhiên lại biến mất?” “Chuyện này... Chuyện này...”

Tiểu Kha lúng túng gãi gãi đầu, sau đó nháy mắt hỏi ba người:

“Mọi người nhìn vào mắt tôi xem có phải có gì trong đó không?”

Ba người lại gần kiểm tra, thấy mắt cậu chủ xanh lè.

“U Minh Quỷ Nhãn!”

Một giọng nói trẻ con vang lên, ba người lập tức ngẩn ra, hai mắt xanh lè. “Xin lỗi nhé.”

Tiểu Kha lè lưỡi rồi gọi Kim Ô ra.

Hai chân nhỏ giẫm lên phi kiếm, điều khiển bằng ý niệm, nháy mắt đã bay tít lên trời.

Thân kiếm Kim Ô lóe sáng, lao vút về phương bắc.

Tới khi ba người bọn Giang Nam bình thường trở lại, tất cả đầu sững sờ nhìn về phía đối phương.

“Cậu chủ đâu?”

“Không biết, vừa rồi cậu chủ còn đứng nói chuyện với chúng ta cơ mà.”

“Cậu chủ lại biến mất rồi ư?”
 
Chương 133: C133: Chị gái


Tiểu Kha gật đầu nói được với chị tám, dù sao cậu cũng đã quyết định tên này rồi.

"Em trai!"

Một giọng nữ giòn giã khác vang lên.

Khói bốc lên từ cửa sau sân khấu, hai bóng dáng duyên dáng từ từ bước ra.

Đám đông nhìn về phía phát ra âm thanh, Tiểu Kha cũng vui vẻ quay người lại. Cậu nghe thấy giọng nói của chị bảy.

Hai người phụ nữ với khuôn mặt tinh xảo và khí chất xuất chúng lọt vào tầm mắt của mọi người.

Trang phục của Vương Văn Nhã rất năng động, cộng với vốn liếng có sẵn, cô ấy trông cực kỳ nóng bỏng.

So sánh, trang phục của Vương Tư Kỳ rất đơn giản.

Chỉ một chiếc váy đen phối với các phụ kiện khác nhau.

Tuy nhiên, hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ trên người dường như có thể đẩy lùi mọi người ở cách xa hàng ngàn dặm.

"Chị!"


Tiểu Kha mỉm cười gọi hai người.

"Chị gái?"

Mọi người trên khán đài đều chết lặng.

Cậu nhóc này có bốn người chị!

Bốn chị em nhìn nhau mỉm cười, vây lấy Tiểu Kha ở giữa.

Mọi người đều nghị luận ầm ĩ.

"Shhh, người phụ nữ đó hình như là Vương Tư Kỳ, người thường xuyên có tên trong “Tuần báo Tài chính và Kinh tế”?"

"Vương Tiểu Kha, Vương… Tư Kỳ, Vương!"

Mọi người nhìn nhau, như thể đã phát hiện ra điều gì đó khủng khiếp.

"Người đẹp đó chính là Vương Văn Nhã! Hội trưởng Trung tâm Giáo dục Quốc tế!"

"Mẹ kiếp, Vương Tâm Như còn có nhiều chị em như vậy, sao trước đó không có tin tức gì?"


"Má nó chứ, tôi cũng chưa từng nghe nói Vương Nhạc Nhạc có nhiều người nhà như vậy."

"Tổng giám đốc lạnh lùng Vương Tư Kỳ có chị em gái từ khi nào vậy?"



Trên thực tế, trước đó, chị em họ Vương đều phát triển một mình và không thường xuyên về nhà đoàn tụ.

Lúc trò chuyện nhiều nhất đều dùng điện thoại di động gửi tin nhắn và liên lạc trong nhóm.

Sự hiểu biết của ngoại giới về mối quan hệ giữa các chị em đã ít lại càng ít.

Bốn cô con gái nhà họ Vương nghiêng nước nghiêng thành, tràn đầy khí chất.

Nếu so sánh thì "tứ tiểu hoa đán" trong làng giải trí chỉ có thể làm nền.

Xét về thân phận, giá trị nhan sắc, dáng người và khí chất, bốn cô gái đều là hơn vạn người.

Vương Văn Nhã giả vờ thần bí.

"Em trai, có muốn quà của chị không?"

Tiểu Kha liên tục gật đầu, Vương Văn Nhã cúi xuống nhéo má cậu.

Cậu ngoan ngoãn bước tới chẹp môi một cái khiến bốn cô gái cười run hết cả người.

Ở cửa sau sân khấu, một chiếc xe đẩy được đưa lên sân khấu.
 
Chương 226: C226: Vài giờ sau


Vài giờ sau... Nhà họ Vương ở thủ đô.

Toàn bộ ngôi nhà của nhà họ Vương giống như một thành phố ở trong thành phố.

Ngôi nhà chiếm một diện tích cực kỳ lớn. Công trình kiến trúc, thiết bị giải trí, nhà hàng... Tất cả đều có đủ.

Ở một nơi tấc đất tấc vàng như thủ đô, vậy mà nó lại có được khu đất rộng như vậy, có thể thấy năng lực của nhà họ Vương lớn cỡ nào.

Trên không trung, Tiểu Kha dùng thần thức, lén tiếp đất ở một chỗ không có người.

Để tiện làm việc, cậu cất Kim Ô đi, thi triển thuật dịch dung. “Đây chính là nhà họ Vương ở thủ đô, nhà ngày xưa của cha ư?” Tiểu Kha kinh ngạc nhìn khu biệt thự mênh mông, tráng lệ trước mắt.

Ở cửa có một tấm bia đá lớn, trên bia viết mấy chữ mạ vàng rồng bay phượng múa: 'Nhà họ Vương thủ đô.

Không thể không nói, nhà họ Vương ở thủ đô bề thế hơn nhà cậu một chút. Tiểu Kha bĩu môi, đi thẳng về phía cửa nhà.

Khi cậu sắp tới gần, sáu người gác cổng vạm vỡ lạnh lùng quát:

“Đây là đất nhà họ Vương, người không phận sự miễn vào!”


Tiểu Kha “ð” khế một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.

Đi được hai bước, cậu mới hoàn hồn.

Mình tới là để báo thù, tại sao phải nghe lời tên gác cổng?

Sai lầm, phải quay lại thôi!

Cậu hùng hổ bước tới, đập nát tấm bia đá có khắc dòng chữ 'Nhà họ Vương thủ đô.

Bia đá: Tôi làm gì bạn, làm gì bạn...

Mấy tên gác cổng đờ đẫn nhìn người mới tới rồi lại nhìn tấm bia đá đã bị đập nát.

Khối bia đá nặng mấy tấn bị anh ta đập phát nát luôn tr? Phải khỏe cỡ nào. chứ?

“Này, tôi muốn đi vào đó, đừng có cản đường.” Tiểu Kha nghiêm túc tuyên bố, sau đó chậm rãi đi về phía cổng. “Đại ca, làm sao bây giờ?”


Một tên gác cổng hỏi nhỏ người đứng ở giữa, người này là đội trưởng của sáu người.

Đội trưởng đội gác cổng nổi giận, mắng:

“Hèn nhát, uổng công mang tiếng là võ giả ngoại kình, cùng xông lên nào!” Nói rồi, anh ta rút cây côn sắt ra đập mạnh về phía thanh niên mặc áo trắng. Những người còn lại hoàn hồn, tới tấp rút côn sắt ra.

Huych!

Năm người đang định xông lên hỗ trợ thì một bóng người bay ngược trở về.

Đội trưởng lộn hai vòng rưỡi trên không trung rồi đâm vào năm người bọn họ, rớt xuống đất.

Năm người giật giật khóe miệng, kinh ngạc nhìn về phía thanh niên mặc áo trắng.

Tiểu Kha tiến lên một bước, bọn họ lùi lại một bước... Cho tới khi đám gác cổng không còn đường lùi nữa, cậu mới cười híp mắt nói: “Ai là người đứng đầu nhà họ Vương?”

??

Năm người ngẩn người nhìn thanh niên mặc áo trắng, không ngờ cậu lại hỏi điều này.

Vùt

Một chiếc Koenigsegg phóng vụt tới, tốc độ bét nhất là 160 dặm/hI Tiểu Kha ngờ vực nhìn chiếc ô tô, lẽ nào nó định húc bay mình hay sao? KítI

Ô tô dừng lại ngay khi tới chỗ Tiểu Kha, mặt đất xuất hiện dấu phanh xe kéo dài.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom