Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 920: Ngược chó! Ngược cả đôi (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Anh ta lấy chân đá cửa, đóng cửa lại. Đi nhanh đến bên giường, để cô xuống.

Kaya chăm chú nhìn anh ta, hắn đôi mắt đen của anh ta đang ngắm nhìn đôi mắt của cô, anh ta cúi người khẽ hôn bên tai cô: “Ai bắt nạt em, cũng không được! Bất kỳ người nào cũng không được!”

Anh ta đưa tay ra, bá đạo kéo trang phục cô vừa mới mặt.

Đột nhiên… mạnh mẽ… xâm chiếm.

Ông Giai Hồng ngồi yên ở bên ngoài, trong lúc mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng kêu cực kỳ mất hồn...

Da đầu của bà ta cũng đã tê rần!

Chỉ trong giây lát, bà ta bị kéo trở về thực tế —— bà ta xong rồi? Bà ta xong rồi! Chuyện xấu bà ta làm, không chỉ bị Tần Sinh biết, còn bị Tần Hoài biết! Tần Hoài và bà ta có tình vợ chồng, có lẽ sẽ thả cho bà ta một con đường sống, nhưng Tần Sinh sẽ bỏ qua cho bà ta sao?

Cả người Ông Giai Hồng như bị điện giật, phát run từng trận, nóng lên! Bà ta không ngừng run rẩy, ai đó mau tới cứu bà ta đi?

Trong phòng, Kaya cắn môi, cắn chặt, không để cho mình phát ra tiếng, nhưng Tần Sinh rất xấu, anh ta cố ý! Tuyệt đối là cố ý...

Anh ta dùng sức như vậy, cô không nhịn được.

Bên ngoài, chợt vang lên tiếng “Ầm ——”,tiếng đóng cửa đặc biệt lớn.

Người phụ nữ họ Ông đấy đã đi rồi?

“Ừ...”

Tiếng rên rỉ Kaya đang cố nín, lập tức được thả ra ngoài, Tần Sinh cũng như điên cuồng, hai người dây dưa với nhau.

Kaya rất yêu anh ta, yêu anh ta sâu đậm, đã yêu rất nhiều năm, nhưng cô ấy thật sự không biết nhà Tần Sinh đã xảy ra chuyện xấu như vậy.

Ngón tay của cô vùi vào trong tóc anh ta, thật lòng giao trái tim ra, thật lòng thương anh, yêu anh.

Cô biết Tần Sinh cũng yêu cô, yêu cô sâu đậm.

Anh mạnh mẽ, cuồng nhiệt, làm cho cô thỏa mãn, làm cho cô say lòng.

Kaya không cất giấu với anh ta, toàn bộ âm thanh không cố kỵ của bọn họ, đều được truyền ra bên ngoài đi.

Bên ngoài, Lâm Kha vừa mới đi tới buồn nôn giống như nuốt phải mười nghìn con ruồi!

Cô ta nhìn thấy bác Tần tức giận đi xuống tầng, còn vui vẻ cho rằng, bác Tần chắc chắn sẽ dạy dỗ Tần Sinh một trận!

Vậy không phải là cô ta lại có cơ hội sao?

Dù sao hôn lễ vẫn chưa hoàn thành, cô ta và Tần Sinh vẫn còn có cơ hội.

Lúc cô ta chạy lên tầng hai, thấy Ông Giai Hồng đang ngồi yên ở trên ghế sa lon, trong lòng cô ta quýnh lên: “Sao vậy nhỉ?” Cô ta vội vàng xoay tay đóng cửa, cửa kia bị gió thổi qua, gây ra tiếng động lớn.

Trong phòng, Tần Sinh và Kaya cho rằng mọi người đều đã, nên không kiêng kỵ gì nữa.

Ai có thể nghĩ rằng, người bên ngoài không chỉ chưa đi, lại còn nhiều thêm một người. Chỉ là, vừa vặn. Ngược chó ngược cả đôi, đỡ mất công!

Lâm Kha và Ông Giai Hồng ở trong phòng khách, nghe hết tiếng này đến tiếng khác....

Cũng không biết đã qua bao lâu, bóng đêm đã bao trùm mặt đất, Tần Hoài trở về.

Phòng khách và phòng ngủ chìm trong tĩnh mịch. Lâm Kha đi từ lúc nào, Ông Giai Hồng cũng hoàn toàn không phát hiện.

“Nói đi, bà muốn giải quyết chuyện này như thế nào?” Tần Hoài đi tới bên cạnh Ông Giai Hồng, nói một cách nghiêm khắc!

Ông Giai Hồng hoàn hồn, nước mắt rơi xuống: “Ông muốn làm thế nào, thì cứ làm thế đó đi, đừng giao tôi cho Tần Sinh là được...”

Tần Hoài ngồi ở đối diện bà ta, ném sấp ảnh lên bàn uống trà nhỏ trước mặt bà ta: “Thật sự là bà làm?”

Ông Giai Hồng muốn lắc đầu không thừa nhận, nhưng... Tần Sinh chắc chắn đã nắm giữ tất cả chứng cớ, nên mới dám ngửa bài với bà ta.

Bà ta cắn chặt môi, muốn gật đầu, nhưng vẫn không dám.

Lúc này: “Cạch——” Cửa phòng ngủ của Tần Sinh mở ra. Tần Sinh mặc bộ quần áo ngủ màu xanh đen, lười biếng đi ra. Nhưng ánh mắt kỳ lạnh, giống như đã hóa thành hai thanh kiếm đâm chết người!&
 
Chương 921: Khúc mắc (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tạp Nhã đã ngủ, Tần Sênh vẫn phiền lòng nhíu mày.

Anh nghe được bên ngoài có thanh âm liền ra ngoài, chuyện này là anh gây ra, dù sao anh cũng phải đến giải quyết.

Tần Sênh ngồi trên sô pha, một tay khoác lên chỗ tựa, ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm vào Ông Giai Hồng. Tần Sênh ngoài cười nhưng trong không cười nheo nheo mắt.

Ông Giai Hồng sợ tới mức co rụt lại, vội vàng nói với Tần Hoài: “A Hoài... Tấm ảnh kia quả thật là em cho người khác chụp... Nhưng cũng bởi vì em quá yêu anh...” Nói xong, nước mắt lập tức rớt xuống dưới.

Bà ta rút một tờ khăn giấy, che mặt khóc rống lên.

Tần Hoài nhíu mày, Tần Sênh lại càng cười lạnh.

Ông Giai Hồng hỏi Tần Sênh: “Dì biết lỗi rồi, hai mươi mấy năm nay, dì đối với con cũng có ơn dưỡng dục! Không có công lao cũng có khổ lao mà? Con còn muốn như thế nào với dì nữa?”

Tần Sênh ngồi thẳng, khinh miệt cười: “Ơn dưỡng dục à? Ba tuổi rưỡi mẹ tôi qua đời, từ lúc đó tôi đã sống cùng ông nội bà nội. Lên tiểu học, tôi ở lại ký túc xá của trường. Tôi ở lại cái nhà này được bao nhiêu ngày? Bà nói bà có ơn dưỡng dục với tôi? Tiền nuôi tôi với tiền mà bà đưa ra, có một xu nào là do chính bà kiếm được không không?”

Tần Sênh nhìn ra, Tần Hoài sẽ làm gì với Ông Giai Hồng được chứ?

Hai người đều là vợ của Tần Hoài ông ta, thậm chí họ Ông này thời gian đi theo ông ta còn lâu hơn.

Nhưng mẹ của Tần Sênh anh chỉ có một, mẹ ruột của anh bị người ta hãm hại, anh biết sự thật còn có thể khoanh tay đứng nhìn, anh còn là đàn ông không?

Tần Sênh ném chi phiếu lên bàn, nói với Tần Hoài: “Ông cầm lấy tấm chi phiếu này, mang bà ta đi đi. Hoặc là, về sau ông theo tôi, tôi dưỡng lão cho ông.”

Tần Hoài quyền cao chức trọng, đột nhiên bị đứa con chọc thẳng vào tim như thế, sắc mặt lập tức đen sì, trán nổi gân xanh. Ông nghiêm mặt, nghe Tần Sênh nói những lời này.

Đây là muốn quyết tuyệt với ông? Đây là kiên quyết muốn giết chết Ông Giai Hồng?

Ông Giai Hồng lập tức hiểu ra! “A Hoài! Em theo anh nhiều năm như vậy... Con em cũng sinh cho anh hai đứa! Tần Thu và Tần Sương cũng là con anh! Con của anh không phải chỉ có một mình Tần Sênh!”

Tần Hoài đau đầu muốn nứt ra, ông tính tình vốn luôn nóng nảy, thầm muốn hét to một tiếng, nhanh chóng giải quyết chuyện này. Nhưng, Tần Sênh hiển nhiên không dễ nói chuyện như vậy!

Ông Giai Hồng nhìn thấy biểu cảm ngoài cười nhưng trong không cười của Tần Sênh chỉ cảm thấy từng đợt sợ hãi ùa tới. Bà ta dựng đứng tóc gáy, Tần Sênh híp mắt, khiến bà ta có cảm giác, cặp mắt kia của anh như đang lột da rút gân bà ta ra vậy!

Răng bà ta run cầm cập, môi đã run rẩy. Chỉ run run hỏi Tần Sênh: “Tần Sênh! Ta tốt xấu gì cũng là nữ chủ nhân ngôi nhà này! Ta tốt xấu gì cũng làm mẹ con hai mươi mấy năm! Con còn muốn đối với ta như thế nào nữa!”

Tần Sênh cười lạnh.

Anh không mở miệng, chỉ cười lạnh như vậy nhìn chằm chằm Ông Giai Hồng.

Ông Giai Hồng càng ngày càng kinh hoảng, trong lòng sợ muốn chết, theo bản năng đi tới chỗ Tần Hoài ngồi.

Sắc mặt Tần Hoài càng ngày càng kém, sao đây? Cố chấp? Muốn bức vua thoái vị?!

Tần Sênh nhìn chằm chằm Ông Giai Hồng, nhìn chòng chọc, nhìn đến mức bà ta không thể trốn vào đâu được! Anh đột nhiên mở miệng, thanh âm tàn nhẫn vang lên: “Tôi làm gì bà à? Bà có chết cũng không oan! Ngày nào bà còn chưa đền mạng cho mẹ tôi, tôi còn tra tấn bà cho đến chết!”

Tần Hoài và Ông Giai Hồng mặt bỗng nhiên biến sắc!

“Rầm——” Tần Hoài vỗ mạnh lên bàn, đứng lên chỉ thẳng vào mũi Tần Sênh: “Mày phản rồi? Cái nhà này là ai làm chủ?!”
 
Chương 922: Khúc mắc (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tần Sênh trợn mắt nhìn, cũng đứng lên: “Ông bao che cho bà ta chính là bao che tội phạm giết người! Người bà ta hại chết là mẹ tôi, nhưng người đó không phải vợ cũ của ông sao?!” Tần Sênh từng câu chất vấn, khiến tim Tần Hoài muốn tắc nghẹn!

Tần Sênh hừ lạnh một tiếng, lười vô nghĩa với bọn họ.

Trở lại phòng ngủ, thu dọn hành lý, cái nhà này anh thật sự không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa!

Trêu đùa người, ngược cẩu, từ từ sẽ đến!

Mạng của ai cũng không phải tự dưng mà có!

Cũng không thể để chết oan uổng như vậy được!

Đã dám làm, phải nghĩ đến một ngày nhận hậu quả!

Anh Tần Sênh làm người đường đường chính chính, nhưng không phải quả hồng mềm!

Lúc Tạp Nhã tỉnh lại, Tần Sênh đã thu dọn xong hành lý. Hai người thay quần áo, tay cầm tay từ phòng ngủ đi ra.

Tần Hoài và Ông Giai Hồng đã đi rồi, không biết đi đâu.

Tần Sênh đối với cái nhà này cũng chẳng có gì lưu luyến, cầm tay Tạp Nhã từ biệt ông nội bà nội, anh nói với Tạp Nhã: “Không có ông nội, bà nội, anh cũng không sống được tới ngày hôm nay.” Tạp Nhã vội vàng gật đầu nói: “Sang năm mới, chúng ta cũng chưa quỳ lạy ông bà nội, em nhớ truyền thống của người Hoa Hạ các anh mà, sang năm mới phải quỳ xuống dập dầu với ông bà nội đúng không?”

Tần Sênh nở nụ cười, nói: “Em muốn thì chúng ta làm.”

“Đi!” Hai người đặt ba lô xuống, thực sự quỳ xuống lạy ông nội bà nội.

Hai ông bà già cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn gì, còn tưởng hai người này hôm nay, vội tới dập đầu với bọn họ. Mau chóng phát bao lì xì.

Tần Sênh nói với ông bà nội: “Con và Nhã Nhã muốn ra ngoài du lịch một thời gian.”

“Được được được, đi đi! Đi đi!” Bà nội cười xua tay với anh: “Mau đi đi, mau đi đi, lúc trở về cho bà ôm một thằng cháu trai mập mạp càng tốt!”

Tần Sênh và Tạp Nhã quyết định du lịch khắp thế giới, đi đến đâu thì đến đó, muốn chơi thế nào thì chơi, cũng không có kế hoạch gì.

Trực tiếp đeo ba lô, làm một cuộc lữ hành muốn đi đâu thì đi.

Đặc biệt ung dung.

Ngày hôm sau, Ông Giai Hồng bị cảnh sát mang đi.

Tuy đã là vụ án rất lâu rồi, nhưng Tần Sênh có đầy đủ chứng cứ, anh đem video quay lại ở phòng khách ngày hôm qua tất cả đều nộp lên cho cảnh sát. Từ ngày anh biết sự thật đã âm thầm lắp camera theo dõi ngay tại phòng khách.

Ông Giai Hồng chính miệng thừa nhận bà ta hại người, vậy không thể trách anh ra tay tàn nhẫn!

Thậm chí, Tần Sênh cảm thấy giao bà ta cho cảnh sát cũng không phải cách tàn khốc nhất để chỉnh người đàn bà này, nhưng anh không muốn làm bẩn tay mình. Không muốn để mẹ mình ở cửu tuyền nhìn thấy con trai mình vì một người phụ nữ ác độc như thế mà hai tay nhiễm “máu dơ bẩn” đó!

Khiến Tần Sênh cảm thấy thất vọng chính là... Không ngờ, ba anh cuối cùng ở lúc Ông Giai Hồng bị cảnh sát mang đi, vậy mà còn che chở cho Ông Giai Hồng... Ông ta vậy mà còn biện hộ cho bà ta...

Bà ta sinh cho ông ta một nam một nữ. Nhưng Tần Sênh anh lẽ nào không phải con của ông ấy sao, Thái Địch không phải vợ ông ấy sao?

Nút thắt trong lòng Tần Sênh vĩnh viễn không cởi bỏ được.

Cũng may anh còn vợ, anh có Tạp Nhã! Tạp Nhã ôm anh, ôn nhu hôn anh. Di động của Tần Sênh đột nhiên vang lên: “Lại có nhiệm vụ...”

Tần Sênh ánh mắt tràn đầy xin lỗi, đồng ý đi cùng cô du lịch khắp thế giới, mới xuất phát một ngày... Như Ý Lệnh của Thái Thượng Lão Quân đã vội vàng thúc giục gửi tới.

Tạp Nhã ấn mở di động của anh, nói: “Có nhiệm vụ, phải đi! Dù sao, chỉ cần hai người chúng ta ở cùng nhau, đi đâu cũng vậy mà!” Cô khoái trá đặt di động lên bên tai anh, Tần Sênh nhận nhiệm vụ, nắm tay cô lập tức quay đầu xuất phát, đi tới địa điểm xảy ra sự cố kia.

Tạp Nhã vừa thắt dây an toàn, một bên nhéo tai anh: “Em cũng không muốn còn trẻ mà đã thành góa phụ! Anh phải đem bom an toàn dỡ xuống cho em, biết không?”

Tần Sênh quay đầu, ấm lòng cười cười với cô, vươn tay chào theo nghi thức quân đội: “Tuân mệnh! Bà xã đại nhân ——”

Tần Sênh và Tạp Nhã lái xe đi tới hiện trường, Tạp Nhã đột nhiên nói: “Chồng ơi... Vì sao vị trí của anh Đình và Tiểu Vi lại ở... hiện trường?”
 
Chương 923: Bị điên cái gì? (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diệp Đình và Lăng Vi ở hiện trường?

Tần Sênh nhíu mày, vội vàng nhận lấy địa chỉ trên bản đồ định vị GPS định vị gửi tới —— Long Thành - ngoại ô – Trần phủ?

Tạp Nhã cảm thấy kỳ quái: “Em thấy là trung tâm mua sắm đi, sao lại là khu biệt thự?”

Tần Sênh nhớ lại trước đó Diệp Đình từng nói với mình... Tham gia lễ thành hôn xong cậu ta còn phải đến một nhà trưởng bối lấy tranh... Người nọ hình như tên là Trần Thương!

Mà vị trí trên bản đồ chính là Trần phủ...

Tần Sênh vội vã nói: “Bom này là bom di động, không phải bom hẹn giờ.” Tần Sênh vừa muốn bảo Tạp Nhã gọi điện thoại cho Diệp Đình và Lăng Vi, Tạp Nhã đã gọi điện cho họ rồi.

Tạp Nhã đặc biệt sốt ruột, A Đình và Tiểu Vi bây giờ đang ở nơi cực kỳ nguye hiểm! Đó tuy là bom di động, nhưng lúc nào cũng có thể phát nổ! Cô không muốn nhìn thấy bạn mình bị thương!

Lăng Vi nghe máy, Tạp Nhã vội vàng nói: “Tiểu Vi! Cậu và A Đình có phải ở Trần phủ Long Thành không? Nơi đó có bom, hai người mau rời đi!”

Lăng Vi trả lời cô: “Bọn mình biết rồi! Người xung quanh biệt thự đã chạy thoát hết, bọn mình cũng vừa mới rời khỏi hiện trường. Là Tần Sênh phải tới đây gỡ bom à?”

“Đúng vậy! Bọn mình khoảng mười phút nữa sẽ tới, cậu và A Đìh nhanh đi xa một chút! Bom này uy lực rất mạnh!”

Lăng Vi vội vàng nói: “Được! Bọn mình đang lái xe đi, yên tâm đi.”

“Hô ——” Nghe Lăng Vi nói như vậy, Tạp Nhã mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. A Đình không tiếc mạng mình, cũng nhất định sẽ quý trọng mạng Lăng Vi và cục cưng trong bụng cô! Nếu bọn họ đã biết Trần phủ có bom, nhất định sẽ không mạo hiểm chạy tới đó.

Lăng Vi cúp máy, trong lòng cực kỳ khó chịu. Thật ra, cô nói dối Tạp Nhã...

Cô và Diệp Đình... Cũng không rời đi.

Bởi vì Trần Thương đặc biệt cố chấp không chịu đi, tất cả mọi người rút lui rồi, chỉ có ông ấy liều chết ôm cổng nhà mình: “Mấy đứa đừng kéo ta! Ta chết, cũng muốn chết ở trong nhà mình!”

Lăng Vi đứng khuyên ông: “Bác Trần... Nơi này cực kỳ nguy hiểm, ngài đi theo chúng cháu đi! Bom này tuy là bom di động nhưng lúc nào cũng có thể phát nổ!”

Trần Thương đột nhiên không sao cả cười một tiếng: “Hai đứa không phải muốn mang tranh đi sao? Ta nói cho hai đứa biết, trái bom kia chính là tìm thấy trong phòng vẽ tranh! Quả bom kia vẫn đang ở phòng vẽ tranh, cũng không biết còn bao nhiêu thời gian. Ta cũng không biết vì sao nó không nổ! Nói không chừng, chính là có người muốn hủy gian phòng đó đi, không cho hai đứa có được bức tranh kia!”

Diệp Đình đột nhiên híp mắt.

Lúc này, nhân viên cảnh sát cầm loa gọi: “Mau rời khỏi nơi này —— mọi người mau rời khỏi nơi này —— nơi này là hiện trường có bom! Đặc biệt nguy hiểm! Xin mọi người phối hợp với chúng tôi, lập tức rút lui!”

Nhân viên cảnh sát lại đây khai thông hiện trường.

“Hai vị! Hai người mau rời đi! Nhân viên công tác của chúng tôi đã phát hiện ngòi nổ của bom cũng không có bị ẩm! Hơn nữa từng bị kíp nổ! Hiện tại ngòi nổ còn chưa b bị dỡ bỏ, chứng tỏ bom này lúc nào cũng có thể phát nổ, mọi người mau rời đi!”

Diệp Đình gật đầu, anh nhìn Lăng Vi chằm chằm, để lại cho cô một ánh mắt, Lăng Vi nhận được ánh mắt đó, gật đầu hiểu ý, vội vàng nói với Trần Thương: “Bác Trần, căn phòng kia chính là phòng của dì Uyển đúng không ạ? Ngài đã mười mấy năm không gặp dì Uyển, tranh của bà ấy nếu bị bom nổ tung nữa, ngài không thấy đau lòng sao?”
 
Chương 924: Bị điên cái gì? (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trần Thương quay mặt qua, trừng Lăng Vi, thái độ ác liệt nói: “Tuổi còn nhỏ! Đừng có xía vào quản lắm chuyện thế! Chuyện trong nhà tôi còn cần cô quan tâm à? Ách...” Ông ta mắng chửi người còn chưa nói xong, đột nhiên cảm giác sau cổ phát đau ——

Trần Thương muốn quay đầu lại nhìn là ai can đảm như vậy, dám đánh ông... Đầu còn chưa quay lại, cặp mắt đã trắng dã, lảo đảo ngã xuống đất.

Diệp Đình vội vàng đưa tay đỡ lấy ông.

“Đi —— Rời khỏi nơi này trước rồi nói sau.” Diệp Đình khiêng lão gia tử, hai người vội vàng lái xe rời đi.

Trên xe, Lăng Vi lo lắng hỏi Diệp Đình: “Quả bom kia ở ngay trong phòng vẽ tranh, lỡ như phát nổ, manh mối của chúng ta lại bị cắt đứt. Tin tức mẹ để lại cho chúng ta cũng không tìm ra được.”

Diệp Đình không nói gì, nhưng Lăng Vi biết trong lòng anh nghĩ thế nào... Bây giờ cô mang thai, mặc kệ tin tức đó quan trọng cỡ nào cũng không quan trọng bằng sinh mệnh hai mẹ con cô!

Lăng Vi trong lòng thật sự tràn đầy cảm động, đột nhiên nhớ tới cái gì, sốt ruột nói: “Lần này chuyên gia gỡ bom tới đây là... Tần Sênh!” Vừa rồi lúc cô nghe điện thoại của Tạp Nhã, Diệp Đình không nghe thấy. Bây giờ anh còn chưa biết việc này.

Diệp Đình đột nhiên đạp chân phanh ——

Hai người liếc nhau, chỉ thấy bên cạnh một chiếc xe việt dã màu đen “vèo” một cái, chạy bay qua.

“Đó là xe của Tần Sênh và Tạp Nhã!” Lăng Vi chỉ vào chiếc xe màu đen vừa mới chạy qua.

Diệp Đình vội vàng quay đầu xe, không chờ anh quay xe lại, điện thoại của Tạp Nhã đã gọi tới: “Hai người đi mau, không cần quay lại! Tần Sênh hiện tại đã đi gỡ bom, hai người ở hiện trường, anh ấy sẽ phân tâm!”

Con ngươi Diệp Đình nặng nề, sâu không thấy đáy. Anh giãy dụa suy nghĩ một chút, liền đem xe dừng ở ven đường, gửi tin nhắn cho Lôi Tuấn và Lôi Đình, bảo hai người bọn họ qua đây ở cùng Lăng Vi, anh qua tìm Tần Sênh!

Lúc này, Lôi Tuấn và Lôi Đình đang ở cùng Quân Dương, Vinh Tứ canh giữ bên giường Lý Thiên Mặc và Chính Hiền...

Hai tên ngốc này... Giữa đông còn ngồi ở chòi nghỉ mát uống rượu...

Uống uống liền uống say, hai người ngay tại chòi nghỉ mát uống gió Tây Bắc mà ngủ.

Nếu không phải tiệc cưới của Tần Sênh đã kết thúc, mọi người đều tan, còn không ai phát hiện không thấy hai người này đâu.

Lúc Quân Dương tìm thấy hai người này, chỉ thấy cánh tay Lý Thiên Mặc ôm bả vai Chính Hiền, hai người đầu chụm đầu, ngủ say, bởi vì lạnh... Lạnh đến mức bọn họ nước mũi ròng ròng...

Quân Dương vội vàng gọi Lôi Tuấn, Vinh Tứ lại đây hỗ trợ, Quân Dương nhìn chằm chằm cái tay của Lý Thiên Mặc, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Hai đứa này bị ngốc à?! Không có đầu óc à?! Lạnh như thế, không tìm nơi nào ấm áp mà uống! Chạy tới chòi nghỉ mát uống!”

Cũng không biết vì sao... Quân Dương khó chịu, lửa trong ngực hừng hực thiêu đốt! Trong lòng tại sao lại hoảng hốt như vậy?!

Anh xoa xoa ngực, cũng không biết vì sao, buồn bực muốn chết!

Anh lấy cánh tay Lý Thiên Mặc đang quàng cổ Chính Hiền ra, khiêng Chính Hiền bước đi. Lôi Tuấn và Vinh Tứ mau chóng đỡ Lý Thiên Mặc đứng lên, Lôi Tuấn cõng Lý Thiên Mặc, đưa bọn họ đến bệnh viện.

Hai tên ngốc này, sốt cao nghiêm trọng, cảm mạo nặng!

Lôi Tuấn và Lôi Đình ở lại bệnh viện chăm sóc cho bọn họ, cho nên, không đi cùng anh Đình và Tiểu Vi đến Long Thành.

Quân Dương trong lòng vẫn khó chịu, nói thật ra... Ngày hôm qua ở tiệc cưới của anh Sanh, chị Đào Hoa ôm cổ Chính Hiền, hung hăng hôn lên mặt Chính Hiền một cái, còn kéo cổ áo Chính Hiền nhìn vào bên trong... Anh cũng chẳng có cảm giác gì.

Nhưng vừa rồi thấy Lý Thiên Mặc quàng tay ôm cổ Chính Hiền, anh lại...

Sao lại khó chịu như vậy?

Quân Dương có chút ngây ngốc, tim anh nóng rực khó chịu như vậy, rõ ràng là ăn dấm chua (ghen~) mà? Nhưng... anh thật ra ăn giấm chua của ai? Là của Chính Hiền, hay là của Lý Thiên Mặc?

Hai người đều là đàn ông... Của ai thì cũng không bình thường a...

Móa nó!

Anh, đây là bị điên cái gì?
 
Chương 925: Lửa sém lông mày! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Tôi *** nó có phải điên rồi hay không?” Quân Dương hung hăng nhéo má mình.

Cô bạn gái kéo anh như muốn mạng anh vậy, cứ thế kéo anh đi bằng được.

Nhưng mà không biết Quân Dương bị trúng tà gì cứ không muốn đi, cứ muốn ở lại nhìn hai tên tiểu tủ thúi kia.

Nhỡ may anh đi rồi, Lý Thiên Mặc và Chính Hiền làm ra chuyện gì... làm sao mà ngăn cản đây?

Phi phi phi...

“Bốp...” anh cho mình một bạt tai... có phải não mình bị rút không, hai người đàn ông thì có thể làm được gì đây?

Nhưng mà sao anh cứ lo lắng là sao vậy?

Quân Dương ngồi bên cạnh giường bệnh của Chính Hiền.

Nhíu mà nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn của Chính Hiền, trong đầu xoay chuyển ngàn lần đều là khuôn mặt của Chính Hiền, Quân Dương luôn hoài nghi hính hướng (định hướng tình dục) của mình... Chính Hiền có sức hấp dẫn quá lớn đối với anh, anh vẫn luôn muốn bắt cậu ta lại, muốn ôm cậu ta một cái, hôn một cái... thậm chí còn lần còn nằm mơ... mơ mình đang tìm kiếm cúc hoa (***) của Chính Hiền....

Trời ạ! Anh bị giấc mộng kia dọa sợ, cần dời đi lực chú ý mới được nên anh phải tìm được bạn gái....

Trong lòng Quân Dương hỏng mất...

Không ngừng thôi mien chính mình, ông đây thích đàn bà. Ông đây thật sự thích đàn bà. Ông phải tìm bạn gái để chứng minh trái tim thuần khiết của mình, là tính hướng của mình bình thường....

“Quân Dương, rốt cuộc anh có đi hay không hả?” Cô bạn gái của anh tức giận, dậm chân nắm lỗ tai anh.

Quân Dương hơi không kiên nhẫn, nhưng mà bạn gái là anh theo đuổi cũng không thể phụ lòng người ta... anh nghĩ nghĩ, ăn nói khép nép: “Tiểu Mỹ, bạn anh đang phát sốt, đang ốm nặng, bọn họ cần người chăm sóc, anh phải ở lại chiếu cố bọn họ.”

Đường Hân Mỹ quệt miệng, nhìn chằm chằm anh nói: “Có bọn họ, liền không có em. Có em liền không bọn họ! Nếu anh không muốn chia tay thì lập tức đi theo em! Bằng không, anh ở lại với hai người bọn họ đi!”

Quân Dương nhíu mày: “Em muốn gây rối vô cớ đúng không? Bạn của anh đã bệnh thành như vậy, anh ở lại chiếu cố bọn họ thì có gì sai? Em muốn đi thì đi đi!” Dù sao, ông đây còn chưa chạm qua cô, *** nó, chia tay liền chia tay, ông đây sợ cô à?

Loại đàn bà phiền toái này động một chút liền đòi chia tay để áp chế.

Đường Mỹ Hân nhíu mày, lạnh lùng hừ một tiếng, giơ tay cho Quân Dương một tát: “Hại tôi xong rồi thì phải thế, tạm biệt.”

Đường Mỹ Hân ném túi xách LV cho Quân Dương sau đó xoay người rời đi.

Không một chút lưu luyến.

Quân Dương cứ thế ăn tát, không biết làm sao, ai bảo anh trêu chọc người ta trước.

Haiz, tát nhẹ một chút không được sao...

Nhưng mà rõ ràng chia tay nhưng sao trong lòng chẳng hề khó chịu mà còn rất nhẹ nhàng?

Quân Dương thật muốn tát cho mình một cái, đê tiện như vậy thì tốt lắm sao?

Chính Hiền và Lý Thiên Mặc đều truyền nước thuốc, mãi đến sáng hôm sau vẫn chưa tỉnh.

Quân Dương, Vinh Tứ, Lôi Tuấn và Lôi Đình vẫn luôn chăm sóc cho hai người, thường đổi thuốc, lau tay, lau chân.

Diệp Đình và Lăng Vi vẫn chưa biết Lý Thiên Mặc và Chính Hiền bị bệnh, bọn họ đưa Hàn Yến và Hoa Đào đi trước, bởi vì xe của Hàn Yến đậu dưới bãi đậu xe bị một chiếc xe khác đụng vào nên không lái đi nữa mà trực tiếp đưa đi sửa.

Diệp Đình và Lăng Vi tiễn Hàn Yến và Hoa Đào xong thì đi tới nhà Trần Thương ở Long thành.

Lôi Tuấn và Lôi Đình nhận được tin của Đình ca mới biết có chuyện lớn xảy ra.

“Anh... xảy ra chuyện gì?” Lôi Đình đang ở toilet rửa mặt, lúc đi ra thầy anh trai đang cầm di động xem tin nhắn.

Lôi Tuấn nói: “Chúng ta nhanh qua đó đi...”

Đột nhiên Vinh Tứ hỏi bọn họ: “Xảy ra chuyện gì?”

Quân Dương buồn ngủ mắt chẳng mở nổi vẫn đừng lên hỏi: “Sao thế? Gấp gáp thành như vậy, bị lửa đốt mông hả?”
 
Chương 926: Lửa sém lông mày! (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lôi Tuấn nói: “Đình ca và chị dâu đang ở nhà Trần Thương, nhưng mà... không biết ai chôn bom ở trong nhà Trần Thương, hiện tại Sênh ca và Tạp Nhã đã đi rồi, Sênh ca vừa nhận được điện thoại bảo anh ấy qua phá bom. Nhưng mà bom kia vô cùng nguy hiểm, ngòi nổ đã bị châm, hiện tại không gỡ ra thì có thể nổ bất cứ lúc nào.”

Vinh Tứ: “……”

Quân Dương: “……”

Lôi Tuấn lại vội vã nói: “Vừa rồi Đình ca gửi tin tức nói trên bom còn có mã khóa, Sênh ca chưa phá được, hiện tại Đình ca muốn qua giúp Sênh ca nhưng mà... lo lắng cho chị dâu nên muốn chúng ta qua đó.”

“Vậy còn chờ cái gì? Đi mau!” Vinh Tứ bạo phá, đá bay ghế ngồi, còn không lửa sém lông mày, lửa sém lông mày sao?!

Lúc này, Lý Thiên Mặc đã tỉnh, lung lay ngồi dậy duỗi tay kéo Vinh Tứ: “Tứ ca, em cũng phải đi...”

Vinh Tứ lười phản ứng lại anh, gạt tay anh muốn đi.

Lý Thiên Mặc lại ôm eo anh ta: “Tứ ca, em phải đi, nhanh lên, có lẽ em có thể giúp đỡ mọi người.”

Vinh Tứ đánh giá Lý Thiên Mặc, không nói gì khiêng anh ta đi.

Quân Dương không thể nào để mặc Chính Hiền ở lại một mình, cũng cõng Chính Hiền lên, đoàn người lập tức đuổi tới Long thành.

Trển đường thấy xe của Diệp Đình và Lăng Vi, Diệp Đình rút chìa khóa xe nhanh chóng xuống xe gõ cửa xe Quân Dương, Quân Dương mở cửa sổ xe, Diệp Đình nhổ chìa khóa xe Quân Dương, sau đó xoay người nhanh chóng chui vào xe của Vinh Tứ: “Tứ ca, đi mau.”

Vinh Tứ hiểu ý của anh, biết anh sợ Lăng Vi và Quân Dương theo kịp còn chưa chờ mấy người phản ứng, Vinh Tứ khóa xe vèo một cái lái xe đi luôn.

Trong xe có Lôi Tuấn và Lý Thiên Mặc.

Bốn người nhìn nhau, không ai có ý định xuống xe, Vinh Tứ lái xe nhanh nhưu chớp tới hiện trường có bom.

Lúc này điện thoại của Diệp Đình bị oanh tạc, anh chặn số của Lăng Vi và mọi người.

“Có tư liệu rồi đây.” Diệp Đình truyền tư liệu mà Tần Sênh gửi tới rồi gửi cho mọi người.

Bên trên quả bom có bốn số mật mã.

Dưới tình huống bình thường Tần Sênh đã có thể phá mật mã và cắt đứt dây xanh, đỏ.

Phải cắt bốn dây mới có thể dư lại một dây dẫn tổng.

Bốn mật mã vô cùng cao cấp, bên trong đặc biệt phức tạp, muốn phá giải chúng ít nhất cần 4h.

Diệp Đình gửi hai mật mã cho Lý Thiên Mặc: “Thiên Mặc, cậu nhìn hai mật mã này, có khả năng phá giải không?”

Diệp Đình chuyên tâm phá hai cái còn lại vì nó phức tạp hơn.

Lý Thiên Mặc bị sốt, cả người đau đớn.

Đầu óc không tỉnh táo cho lắm nhưng vì Diệp Đình tin tưởng anh, không hỏi một câu liền giao nhiệm vụ, Lý Thiên Mặc trịnh trọng gật đầu.

Sau đó mở laptop click dữ liệu.

Lúc anh nhìn dãy số liệu, lập tức như đổi thành người khác, cả người như biến thành siêu nhân.

Ngón tay lách cách trên bàn phím, Diệp Đình nghe âm thanh liền biết Lý Thiên Mặc có thể phá bỏ được mật mã, không hề hoài nghi.

Diệp Đình chuyên tâm nhìn màn hình, Lôi Tuấn phụ trách nghe máy, Tần Sênh ở bên kia vô cùng gian nan, bên ngoài biệt thự của Trần Thương bị đám phóng viên vây quanh từng lớp, cảnh sát căng dây cảnh giới, toàn bộ khu biệt thự lâm vào sợ hãi.
 
Chương 927: Sinh tử tương niệm (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Khu biệt thự, mọi người ở bên trong đều được dời ra ngoài dây cảnh giới

Camera nhắm ngay nhà Trần Thương, các phóng viên đứng trước camera của mình tiến hành đưa tin: “Chào buổi sáng tất cả mọi người, đây là khu biệt thự Long thành, hiện tại chúng tôi đang ở bên ngoài biệt thự của Trần lão tiên sinh, theo thông tin cánh sát cho biết, trong phòng vẽ của Trần lão tiên sinh phát hiện một quả bom. Bom này đã được giải kíp nổ, nhưng vì mật mã quá mức rườm rà nên mới chưa phát nổ. Hiện tại ngòi nổ vẫn chưa được gỡ ra, chứng minh bom có thể nổ bất cứ lúc nào....Đây là bản tin từ tòa soạn báo Tân Nhạc.”

Tần Hoài đang xem tin tức TV cũng cả kinh.

Tin tức bá đạo trên TV... anh ta nhìn thấy Tần Sênh và tn đi qua phóng viên vào trong.

Tần Sênh đến hiện trường phá bom sao? Vậy tn đi theo làm gì?

Tần Hoài đột nhiên đứng lên!

Lập tức gọi điện thoại cho thuộc hạ của mình, hiện tại ông ta đã về hưu ở nhà nghỉ ngơi, trong tay không có thực quyền. Nhưng mà vẫn để thuộc hạ lệnh cho Tần Sênh rời khỏi hiện trường thì việc nhỏ này vẫn làm được.

Tần Hoài nôn nóng gọi điện thoại, sợ chậm một giây, quả bom kia nổ bật, a Sênh nhà ông ở bên cạnh quả bom đấy. Đến khi bom nổ, đừng nói là nổ chết, tuyệt đối chết không toàn thây. Thậm chí nổ thành thịt nát.

Tần Hoài gấp đến độ bệnh tim tái phát!

Còn may, điện thoại gọi được, thuộc hạ tuân lệnh đi làm.

Nhưng mà Tần Sênh lại dứt khoát từ chối ý tốt của ông.

Trong lòng Tần Sênh biết quả bom này vô cùng khó hủy, mật mã và cấu tạo bom vô cùng phức tạp, phía trên còn cố ý mới anh tới phá bom, không cần nghĩ cũng biết...

Ngoại trừ anh, người khác không thể nắm chắc.

Tần Sênh không thể nào rời đi.

Trái tim Tần Hoài đột nhiên đập thình thịch: “*** nó! Thằng nhãi ranh! Từ nhỏ đến lớn làm gì, liền không có một sự kiện có thể nghe một chút ý kiến của người khác! Chính là như thế tự mình! Chưa bao giờ suy xét người nhà cảm thụ!”

Nhớ trước đây, Tần Sênh ghi danh học phá bom, Tần Hoài ra sức phản đối nhưng Tần Sênh quá cứng đầu.

Tần Hoài ném điện thoại, mặc áo khoác từ trên lầu đi xuống, hiên tại Tần Sênh muốn đâm đầu vào chỗ chết làm sao ông có thể ngồi chờ được.

Tần Hoài xuống lầu, đi tới gara, Tần Thu và Tần Sương ở phía sau gọi ông: “Ba... ba muốn đi đâu?”

Tần Hoài khởi động xe, hung hăng mắng một câu: “Ông đây đi chết, ** nó không có dứa nào bớt lo.” Tần Hoài lái xe thẳng tới Long thành.

Lăng Vi sắp tức chết rồi!

“Diệp Đình...anh cái tên hỗn đản này!”

Anh đi thì đi còn rút chìa khóa xe làm gì?

Hỗn đản!

Lăng Vi tức giận vành mắt đều đỏ, lửa giận tụ trong lồng ngực sắp vọt ra ngoài, dọc đường này không có lấy một chiếc xe, bởi vì cảnh sát đã sớm giới nghiêm.

Đừng nói là ô tô, dù là xe đồ chơi cũng không vào được.

Lăng Vi, Lôi Đình, Quân Dương, Chính Hiền mắt to trừng mắt nhỏ...

Lúc này Trần Thương đã tỉnh, ông cụ xuống xe giận đến dậm chân: “Các người còn giúp thằng nhãi ranh này, các người còn giúp con rùa đennày...”

Ông còn chưa mắng xong Lăng Vi đã hét lên một câu: “Ông câm miệng cho tôi, bốn người chúng tôi giết một ông già dễ như nghiến chết một con kiến đấy.”

Trần lão gia tử nghẹn họng....

Biểu tình của Lăng Vi cực kì tàn nhẫn như muốn giết chết ông vậy.

Ông cụ nuốt nước miếng, thầm mắng trong lòng: “Kẻ thức thời trang tuấn kiệt, ông già này…… Hảo hán không đấu với đàn bà! Hừ ——”
 
Chương 928: Sinh tử tương niệm (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong lòng nói một câu, tốt nhất nổ chết đi cho các người tìm, tìm cái rắm ấy.

Lúc này Lôi Đình đi tới cạnh Trần Thương, không hề khách khí hỏi: “Ông, anh tôi mang quà đi thăm ngài, vì sao ông cứ đóng cửa không gặp?”

Trần Thương trừng cô: “Vì sao tôi phải gặp cậu ta? Cậu ta là ai chứ? Tôi biết cậu ta là ai sao?”

Lôi Đình nổi giận: “Trần Tư Uyển là con gái của ngài đúng không? Dì ấy làm phóng viên chiến địa, là tôi và chồng tôi cứu dì ấy đấy. Trời ạ… đây là tin vật dì ấy để lại cho tôi.” Lôi Đình cởi vòng cổ Trần Tư Uyển để lại cho cô đưa cho Trần lão gia tử.

Trần lão gia tử ghét bỏ nhìn cô một cái.

Lôi Đình cả giận: “Lão tiên sinh, ngài thật làm người ta thất vọng quá. Chúng ta học tiểu học đã biết tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo. Tôi chính là ân nhân cứu mạng của con gái ngài, Nếu ngài không cho chúng tôi vào cửa có phải còn không bằng học sinh tiểu học hay không?”

Gương mặt già của Trần Thương lạnh lùng hừ: “Các người cứu Trần Tư Uyển liên quan gì tới tôi? Tôi đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với nó, mười mấy năm không về nhà, tôi còn cần đứa con gái này làm gì?”

Nói xong, đôi mắt vẩn đục trừng Lôi Đình hỏi: “Học sinh tiểu học còn biết: Phụ mẫu tại, bất viễndu;du tấthữuphương, biết là ý gì không? Chính là nói con cái phải ở bên cạnh phụng dưỡng cha mẹ, nếu phải đi xa cũng phải để cha mẹ biết mình đi đâu, có hiểu không?”

Trần Thương tức giận tím cả mặt, từng câu từng chữ dạy dỗ Lôi Đình: “Nói đến đó nói với tôi sao? Nó bảo đi là đi, có đặt người ba này ở trong lòng sao? Nó tổn thương trong tình cảm, nói rời nhà đi liền đi luôn, nói đi tiền tuyến thì đi tiền tuyến, có biết ba mẹ nó đau lòng thế nào không? Nhớ thế nào không? Các người cứu nó ở chiến trường sao? Đúng là mù mắt, sao không để nó chết luôn đi, đời này của ông đây chẳng thèm nhìn nó, không muốn nghe thấy tên nó.”

Lôi Đình chấn trụ……

Đây là điều bất đắc dĩ cùng thống khổ của người làm ba……

Bọn họ thật sự không đạo lý chỉ trích một ông cụ thương con gái cũng bị con gái vứt bỏ mười mấy năm.

Đột nhiên Lăng Vi cầm tay Trần Thương: “Bác Trần, dì Uyển vẫn rất thương ngài, năm đó bà giận dỗi rời đi làm phóng viên chiến địa là xúc động nhất thời, nhưng mà… sau này vẫn muốn quay về, chỉ là… bà làm sao có mặt mũi mà về? Nếu là cáu, cháu cũng không dám đối mặt với ngài đâu.”

Trần Thương đột nhiên nhíu mày, rõ ràng có chút động dung.

Lăng Vi cầm vòng cổ trong tay Lôi Đình, vuốt ve vòng cổ từ từ nói: “Nếu cháu đoán không sai… nhất định chiếc vòng này là ngài tặng dì ấy, ngài biết nơi đó hàng năm chiến loạn… nơi đó muốn giữ gìn kỉ vật là khó khăn cỡ nào. Nói không chừng, dì ấy ở trên chiến trường, muốn đoạt lại vòng cổ cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng! Ngài xem, chiếc vòng cổ này …… Nơi này, đã xiêu xiêu vẹo vẹo, chứng minh tình huống lúc đó nhất định khẩn cấp. Cháu tin tưởng dì Uyển nhất định rất nhớ ngài, nếu không, sao dì ấy luôn giữ chiếc vòng cổ ngài tặng dì ấy?”

Hốc mắt Trần Thương đột nhiên đau đớn!

Đôi mắt hoen mờ đột nhiên không nhịn được muốn rơi lệ.

Ở cách xa tiền tuyến đột nhiên Trần Tư Uyển nhận được một cuộc điện thoại……
 
Chương 929: Dùng tính mạng để đổi (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Ký giả Trần, nhà bà ở Long Thành xảy ra chuyện?” Đại sự quán đột nhiên gọi tới. Trần Tư Uyển cả kinh: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Nhân viên Đại sứ quán nói: “Ba bà phát hiện mộ quả bom trong phòng vẽ của bà.”

Trần Tư Uyển run lên, tại sao trong nhà có bom? Người ba bà mời đến nhà làm khác đều hiểu rõ tường tận… ai lại đi gài bom trong nhà bà?

Trần Tư Uyển vội hỏi: “Bây giờ tháo bom chưa?”

“Tạm thời chưa… Tin trong nước truyền tới, quả bom kia được lắp đặt vô cùng phức tạp, muốn tháo bỏ phải giải bốn mật mã. Quả bom này sở dĩ không nổ là vì thiết lập mật mã tương đối rườm rà, dẫn đến sai trình tự, nên vẫn chưa nổ.”

“Bom còn chưa nổ? Vậy ba tôi thì sao?” Trần Tư Uyển gấp đến độ cổ họng như lửa cháy.

“Ba bà tạm thời đã chuyển tới nơi an toàn, xin bà yên âm.”

Tuy nói vậy, nhưng sao bà có thể yên tâm?

Cúp điện thoại, bà xoắn xuýt có cần gọi điện thoại cho ba hay không? Hôm nay còn phải chạy đến chiến trường quay tin tức, nhưng bà không có tâm tình…

Tâm tư của bà đều treo ở chỗ ba bà, ông lão bà đơn hơn nửa đời người… Vợ mất sớm, con gái không ở bên cạnh.

Trần Tư Uyển không đi phỏng vấn, bà chạy thẳng tới Đại sứ quán! Bà phải gọi cho ba, nếu không bà không yên lòng. Bà im lặng lái xe, suy nghĩ rốt cuộc là ai gài bom trong nhà bà. Còn là phòng vẽ? Còn nữa, tại sao người gài bom phải lắp đặt nhiều mật mã như vậy? Trực tiếp dùng đếm giờ không phải ít chuyện hơn, cũng sẽ không bị lỗi sao? Đối phương gài quả bom này nhất định có dụng ý.

Trần Tư Tuyển tới Đại sứ quán, lập tức xin gọi điện thoại quốc nội. Bà được phê chuẩn, gọi điện thoại cho bà, nhưng nhận điện thoại không phải ba bà, mà là một vị tiên sinh tên Diệp Đình.

Trần Tư Uyển vội nói: “Diệp tiên sinh, tại sao điện thoại ba tôi ở chỗ cậu? Bây giờ tôi ở Ekul, thời gian cấp bách, xin cậu đưa điện thoại cho ba tôi.”

Diệp Đình ở đầu bên kia nói: “Xin chào dì Uyển, mẹ cháu – Diệp Khanh là chị em tốt của dì. Lần này cháu tới Trần gia vì lấy bức tranh “Điệp yêu hoa” mẹ cháu tặng dì.”

“A! Là cháu?” Trần Tư Uyển rất kinh ngạc!

Diệp Đình trầm giọng nói: “Trong nhà dì bị gài bom, chứng tỏ người này vô cùng quen thuộc với dì hoặc ba dì. Hơn nữa, đối phương không định giờ chứng tỏ người này có thể sẽ ở nhà dì một khoảng thời gian, lại không chắc chắn thời gian cụ thể. Nên chỉ có thể dùng mật mã khóa bom. Cháu nghi ngờ những chỗ khác trong nhà dì cũng có bom.”

Não Trần Tư Uyển đột nhiên khựng lại, thật lâu mới nói: “Ai đến nhà dì? Lại ở một thời gian, không phải cháu trực tiếp hỏi ba dì là được rồi sao?”

Diệp Đình nói: “Chúng cháu đã hỏi lão tiên sinh, nhưng…. Dì cũng biết tính cách của lão tiên sinh… Ông ấy giận chúng cháu không dẫn dì về nước, nên không chịu nói gì với chúng cháu.”

Trần Tư Uyển liền nói: “Dì đi hỏi ông ấy! Bây giờ an toàn là quan trọng nhất, tháo quả bom này, không biết chỗ khác trong nhà có bị gài bom hay không.”
 
Chương 930: Dùng tính mạng để đổi (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Diệp Đình vội nói: “Ba dì đang ở cùng vợ cháu, dì gọi điện thoại vợ cháu là có thể liên lạc với Trần lão tiên sinh.” Sau đó, Diệp Đình đọc một dãy số điện thoại.

Trần Tư Uyển ghi nhớ, lập tức gọi đi. Liên lạc với Lăng Vi, bà nói thân phận mình, hy vọng ba Trần Thương nghe điện thoại.

Lăng Vi cười nói: “Ông nội Trần còn tức giận, phùng mang trợn mắt, ông ấy không chịu nghe điện thoại của dì.”

Trần Tư Uyển thở dài: “Tiểu Vi, cháu khuyên ông ấy giúp dì, dì có chuyện rất quan trọng muốn hỏi ông ấy. Dì không hỏi được thì không yên tâm.”

Lăng Vi quay đầu nhìn Trần Thương: “Ông nội?”

Cô quơ quơ điện thoại trong tay, mặt ông lão đầy tức giận xoay đầu đi.

Lăng Vi cười cười, biết rõ lão gia tử cáu kỉnh không chịu nghe điện thoại, nhưng vểnh tai lên nghe.

Lăng Vi cố ý nói: “Dì Uyển, ông nội không chịu nghe điện thoại, vậy cháu cúp đây! Gọi đường dài quốc tế rất đắt, tiền lương của dì có chút ít. Tiền lương một năm cũng không đủ gọi một cuộc này…”

“Ai bảo cháu cúp?” Trần Thương đột nhiên đưa tay cướp điện thoại trên tay cô.

Lăng Vi cố ý la lên: “Không phải ông không nghe sao? Ông cướp trễ rồi! Dì Uyển cúp rồi!”

Trần Thương lập tức đặ điện thoại bên tai: “Tiểu Uyển! Cúp chưa?”

Ông gọi một tiếng, liền nghe đầu bên kia truyền tới tiếng khóc: “Ba…” Tim Trần Thương run lên…

Trần Tư Uyển khóc không thành tiếng: “Ba…”

Kêu chừng mấy tiếng “Ba…”, không nói gì khác, chỉ khóc. Trần Thương xoa hốc mắt nung đỏ, đáp: “Ừ, ba ở đây.”

Trần Tư Uyển khóc thành tiếng: “Thân thể ba khỏe không?” Bà khóc ruột gan đứt từng khúc, giọng không liền mạch.

Trần Thương xoa mắt, không nói khỏe hay không, hỏi lại bà: “Khi nào về?”

Trần Tư Uyển nghẹn họng: “Con sẽ về sớm!”

“Thật?!” Trần Thương kích động ôm ngực, bất chợt nhiệt huyết dâng trào sục sôi! Cực khổ mệt nhọc hơn nửa đời người, chưa từng có lần nào kích động như bây giờ!

Trần Thương nói: “Xế chiều hôm nay về đi!”

Trần Tư Uyển mỉm cười, ba bà vẫn tùy hứng như vậy!

Bà muốn đi về, ít ra cũng phải bàn giao công việc, sao xế chiều có thể về? Trong vòng một tháng có thể về một chuyến, coi như rất tốt.

Bà ngập ngừng nói: “Ba, xế chiều hôm nay chắc chắn là không về được! Tháng này đi, con xin nghỉ về một chuyến… Được không?”

Trần Thương liền nổi giận: “Tháng này? Xin nghỉ về một chuyến?” Lão gia tử giận đến thắt tim! Sắp đứng tim rồi!

“Lập tức từ chức về không được sao? Ba con không còn sống mấy ngày đâu! Khụ ——” Lão gia tử ho khan, Lăng Vi bên cạnh vỗ lưng ông, thầm nói: “Ông nội Trần, ông diễn xuấ thật dốc sức… vừa rồi còn hoạt bát nhảy loạn, bây giờ đã ho khụ khụ, giống như mắc bệnh hiểm nghèo vậy…”

Trần Tư Uyển ở đầu bên kia cuống cuồng, Trần Thương khó chịu “hừ hừ”.

Trần Tư Uyển đột nhiên nói: “Được! Xế chiều hôm nay con về!”

Trần Thương kích động, thiếu chút nữa ném điện thoại: “Chiều về?” Trần Thương chỉ cảm thấy mạch máu toàn thân vọt tới đỉnh đầu, người ông lảo đảo, đụng vào cửa xe. Lăng Vi vội đỡ ông, cô cướp điện thoại, nói: “Dì Uyển, chị trở về thật sao? Không thể dỗ ông nội vui như vậy nha!”

“Ừ! Dì về! Chiều về!” Nói xong, nước mắt rơi xuống! Bây giờ bà phải lập tức đến chiến trường lấy một tin tức lớn! Nếu bà có thể lấy được một tin tức cực kỳ lớn, bà có một tháng nghỉ ngơi!

Cho dù là dùng tính mạng để đổi, bà cũng nguyện ý liều mạng lấy cơ hội về nhà một lần.
 
Chương 931: Tù binh (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Trần Tư Uyển lại dặn dò Trần Thương: “Ba! Ba nhất định phải phối hợp với cảnh sát! Người ta hỏi gì, ba liền đáp cái đó! Chuyện này liên quan tới sinh mạng nhiều người, không được cáu kỉnh!”

“Biết biết ——” Trần Thương ôm ngực, chỉ cảm thấy choáng váng: “Haiz, ông không ổn… Tiểu Vi mau đưa ông đến bệnh viện! Ông choáng váng quá!”

Lăng Vi biết ông kích động, nhưng lúc này… chìa khóa hai chiếc xe đều đưa Diệp Đình giữ. Cô kêu Bạo Phong đi ra, nhưng đám người không biết xấu hổ này không nghe lời cô, đều nói phải đợi tiên sinh ra lệnh.

Lăng Vi liền nói tình hình với Trần Tư Uyển, Trần Tư Uyển gọi cho Diệp Đình.

Diệp Đình nhận được điện thoại, đồng ý cho Bạo Phong đưa Lăng Vi, Chính Hiền, Trần lão gia tử đến bệnh viện trước.

Trên đường đến bệnh viện, Trần lão gia tử luôn “Ai u”…

Lăng Vi hỏi ông: “Ông nội, gần đây có khách đến nhà ông không? Hay là người vô cùng gần gũi, còn ở lại một khoảng thời gian không?”

Lão gia tử không vui nói: “Có thể tới nhà ông đương nhiên đều là người ông tin tưởng, trong bụng ông thối rữa cũng tuyệt đối sẽ không nói ra!”

Lăng Vi “xí” một tiếng: “Ông nói chuyện không giữ lời gì hết, vừa rồi ông đã đáp ứng dì Uyển, dì ấy nói xế chiều hôm nay về nước, nhưng điều kiện tiên quyết là ông phải phối hợp với cảnh sát!”

Trần lão gia tử nói: “Nói vậy à? Sao ông không nghe?”

Lăng Vi cười ha ha: “Ông nội, ông đừng chơi xấu, lời vừa nói, cháu đều thu âm rồi…”

Trần Thương cắn răng nghiến lợi: “Tiểu nha đầu cháu! Tâm quỷ!” Ánh mắt lại sáng lên: “Cháu thu âm toàn bộ đối thoại của ông và Tiểu Uyển?” Lòng lão gia tử ngứa ngáy: “Mau cho ông nghe!”

Lăng Vi cười hiền hòa với ông: “Được nha…”

“Mau lên! Lấy điện thoại ra!” Trần Thương đưa tay về phía cô. Lăng Vi thật sự đưa điện thoại cô.

Cô vừa đưa điện thoại vừa cười nói: “Ông và di Uyển mấy năm không gặp mặt, gọi một cú điện thoại là tài liệu trân quý dường nào ah, dĩ nhiên cháu phải gìn giữ rồi!”

Trần Thương thầm nghĩ: “Nha đầu này lại tốt như vậy? Thấy con bé cười “Lương thiện” như thế… Sao có cảm giác bị trêu đùa?”

Lão gia tử mở màn hình… Quả nhiên! Nha đầu thúi này cài mật mã: “Ai u… Đau tim…”

Lão gia tử giận đến mức muốn ném điện thoại ra ngoài!

Nhưng mà… lại không nỡ. Bên trong có đối thoại của ông và con gái bảo bối.

Lăng Vi nhìn ông, cười giảo hoạt với ông, lại nhíu mày, ý là: “Ông nội, ông nói cho cháu đi…”

Trần Thương quay mặt đi, không để ý tới cô.

Lăgn Vi thở dài, ấn mật mã, mở lịch sử ghi chép cuộc gọi, đưa cho ông: “Đây!”

Lão gia tử nhìn cô chằm chằm một hồi, đột nhiên hỏi cô: “Cháu không hỏi?”

Lăng Vi gật đầu: “Quân tử không làm người khác khó chịu! Ông không muốn nói… Chứng tỏ người này cực kỳ quan trọng với ông. Nếu bắt ông nói ra, e là ông sẽ áy náy cả đời. Vậy chúng cháu cũng không cần biết. Chẳng qua… Không biết bom có thể được tháo bỏ an toàn không… Cũng không biết những chỗ khác trong nhà ông có bị gài bom không… Haiz! Nhà ông bị nổ là chuyện nhỏ, chỉ tội cho nhiều chuyên gia tháo bom như vậy… Có thể cũng bị nổ thành thịt nát!”

Lăng Vi vốn không muốn nói những lời này, nhưng nghĩ tới Tần Sênh, Kaya, Diệp Đình, Lôi Tuấn, Thiên ma, Tứ ca đều ở hiện trường…

Sao cô có thể không lo lắng, sao có thể không sốt ruột?
 
Chương 932: Tù binh (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Trần lão gia tử mở thu âm, quả nhiên nghe Trần Tư Uyển dặn dò ông nhất định phải phối hợp với cảnh sát.

Ông đấu tranh một hồi, nói: “Lão già ông sống hơn nửa đời người, sở dĩ làm ăn lớn như vậy, quan trọng nhất… Chính là ông coi trọng lời hứa, nói uy tín! Nếu ông đã đáp ứng Tiểu Uyển, ông nhất định sẽ nói cho cháu tất cả những gì ông biết.”

Ông suy nghĩ một lát, nói: “Nhà ông có rất ít khách tới, nên… người gài bom, ông căn bản có thể kết luận là ông ấy…”

Ông nói: “Khoảng thời gian này chỉ có em trai ông tới nhà ông, còn ở ba ngày mới đi.”

Lăng Vi nhìn chăm chú vào Trần Thương, lão gia tử nói tiếp: “Em trai ông cũng không phải như cháu nghĩ, ông ấy sẽ không vì tài sản mà mưu hại ông! Bây giờ ông đang nghi ngờ trợ lý ông ấy dẫn theo…”

Lăng Vi liền hỏi: “Trợ lý?”

“Đúng!” Trần Thương suy nghĩ, nói: “Ông vốn không để trong lòng, nhưng cháu nói xong… Ông đột nhiên nghĩ tới ông ấy mới đổi trợ lý.”

“Trợ lý mới?” Lăng Vi hỏi ông: “Làm nam hay nữ? Ông nhớ dáng dấp người đó không?”

Trần Thương gật đầu: “Là nữ, rất đẹp.” Nói xong, lại như có điều suy nghĩ lầm bầm: “Khó trách hệ thống theo dõi nhà ông đều bị phá hư… Thì ra là bọn họ phá.”

Lăng Vi xác nhận lần nữa: “Ông cảm thấy em trai ông biết không?”

Trần Thương suy nghĩ một lúc, nói: “Chắc ông ấy không biết chuyện… Em trai ông tới nhà ông ăn tết. Trợ lý ông ấy, ông ấy định cưới vào cửa… nhưng, cô ta ở nhà ông ba ngày liền khoe bụng ba ngày. Ông đoán cô ta dùng mỹ nhân kế mê hoặc em trai ông… À! Vậy không phải A Hiền gặp nguy hiểm?”

Trần Thương vội vàng gọi điện thoại cho Trần Hiền.

Lăng Vi đè tay ông lại: “Ông nội! Ông hồ đồ rồi? Nếu cô ta thật sự là người xấu, đây tuyệt đối là gián điệp vô cùng nguy hiểm! Ông lỗ mãng gọi tới như vậy, em trai ông mới nguy hiểm thật!”

“Đúng đúng!” Trần Thương vỗ trán: “Chúng ta không thể bứt giây động rừng! Ông thật hồ đồ!”

Lăng Vi lập tức gọi cho đội trưởng của Tần Sênh, chuyện này cũng không phải vụ án mưu sát, quả bom này có thể liên quan tới một âm mưu to lớn!



Trần Tư Uyển cúp điện thoại liền lái xe đến chiến trường, bây giờ bà chỉ muốn vọt vào chiến trường, lấy được tin tức quan trọng nhất!

Cho dù bị thương nặng! Còn lại một hơi thở cuối cùng, bà cũng phải tranh thủ cơ hội về nhà lần này!

Bà chạy xe Jeep vào trong khói đen.

Tiếng súng, tiếng nổ bên tai chấn động lòng người!

Bà đã ở chiến khu mười mấy năm, nhưng xưa giờ chưa từng cảm thấy tiếng súng đáng sợ như hôm nay!

Trước kia bà không để ý sống chết, nên không sợ chết.

Mà hôm nay, bà cực kỳ quý trọng sinh mạng…

Rất sợ viên đạn, quả bom kia không có mắt nổ trúng bà! Bây giờ bà chỉ muốn hoàn hảo không thương tổn về nhà gặp ba!

“Đùng ——” Tiếng nổ đột ngột làm bà cả kinh, hồn vía cũng bay ra.

Chờ bà hồi phục tinh thần, trong làn khói dày đặc, lại phát hiện, bà chạy vào vòng công kích của kẻ địch ——

“Đùng đùng đùng ——” Một chuỗi đạn bắn vào thân xe bà.

Cửa kính xe vỡ vụn, bà vội cúi đầu, đánh tay lái quay đầu, nhưng mà ——

Một quả bom trúng bánh xe bà: “ầm”, xe bị nổ bay hai thước ——
 
Chương 933: Ngưu bức hoa* tới!!! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

(*) Hình dung hành động hoặc trạng thái đối phương, cảm thán, tán thưởng rất lợi hại, rất dũng mãnh phát ra từ nội tâm.

Xe ngã xuống đất, Trần Tư Uyển treo ngược trong xe, phun ra ngụm máu…

Mắt bà đầy máu, đau đớn cho bà biết xương ngực bà đã gãy.

Bà đau đến nghẹt thở…

Nhưng bà cố nén đau đớn, dùng sức đè cửa xe xuống! Cho dù sinh mạng bà đến một khắc cuối cùng, bà vẫn nhớ sứ mạng của mình, bà phải công bố hình ra ngoài —— vì trẻ em bị chiến tranh giết hại! Còn có dân chúng vô tội!

Bên tai truyền tới tiếng nhạo báng và chửi rủa của kẻ địch: “Ả tiện nhân này chụp bao nhiêu hình của chúng ta! Phải chết! Bắt bà ta về súc ruột!”

Trần Tư Uyển thật hy vọng mình chết ngay lập tức!

Bà không muốn bị bắt làm tù binh! Bị bắt làm tù binh đồng nghĩa với bị hành hạ và làm nhục vô tận!

Bà không muốn!

Bà thật hận không thể lập tức giết chết mình ——

Nhưng bà không có sức lực, bà có thể cảm giác rõ ràng sinh mạng mình đang dần biến mất, bà nhúc nhích một cái cũng không được, mắt thấy mặt kẻ địch đầy dữ tợn đi tới bà, bà cầu nguyện mình chết lập tức, nhưng mà… Bà còn chưa về nhà, còn chưa gặp người ba mà bà ngày nhớ đêm mong…



Khi Diệp Đình nhận được video ám dạ gửi tới, gần như nghẹt thở, có thể thấy Trần Tư Uyển bị thương nặng bao nhiêu!

Nhưng mà, khá tốt khá tốt! Vô cùng may mắn!

Lúc Trần Tư Uyển gọi cho anh, anh liền phái ám dạ đi theo âm thầm bảo vệ Trần Tư Uyển.

Ngay khi Trần Tư Uyển sắp bị bắt làm tù binh, tổ ám dạ xuất hiện kịp thời!

Bọn họ và kẻ địch giao đấu kịch liệt, hai thành viên trọng thương, mới cứu được Trần Tư Uyển.

May là mọi người đều không nguy hiểm tính mạng!

Nhưng Trần Tư Uyển quả thực bị thương quá nặng, không thích hợp trở về thành phố Long, chỉ đưa bà đến bệnh viên biên giới tiến hành cấp cứu! Trần Tư Uyển làm ký giả ở chiến khu mười mấy năm, hôm nay bị thương nặng, gần như bỏ mạng, được quốc gia trao tặng chiến công cấp hai.

Khi Trần Thương nhận được điện thoại, tim thắt lại muốn vỡ vụn!

Lăng Vi lập tức chạy tới biên giới cùng ông!

Diệp Đình và Lý Thiên Mặc giúp Tần Sênh giải mật mã, tháo bom, bọn họ tiếp tục ở lại biệt thự tìm kiếm bom khác.

Theo hồi tưởng của Trần Thương, nữ gián điệp đó còn đi không ít chỗ. Trần Thương không dám về lại nhà kia, cho dù chuyên gia tháo bom nói, tất cả bom đều được tháo bỏ, ông cũng không dám về nữa.

Trần Thương đi tới bệnh viện biên giới, một khắc gặp Trần Tư Uyển…

Ông chạy tới nắm tay con gái, nước mắt rưng rưng: “Tiểu Uyển ——”

Trần Tư Uyển hôn mê đột nhiên rơi nước mắt: “Ba…”

Lăng Vi che mặt khóc, vô cùng may mắn, dì Uyển đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm!

Bên Diệp Đình cũng truyền tới tin tức: “Không phát hiện những quả bom khác trong biệt thự Trần Thương. Bức tranh, cũng lấy được rồi.”

Lăng Vi vội hỏi: “Mật mã thì sao? Giải được chưa?”

Diệp Đình nói: “Vẫn chưa, anh mở khung tranh, nhưng bên trong không có gì. Phía sau giấy vẽ cũng không có mật mã gì.”

Lăng Vi suy nghĩ một lát, nói: “Vậy em trở về…”

“Không cần! Em không thể đi tới đi lui.” Diệp Đình nói: “Anh đến tìm em, chờ em nghỉ ngơi mấy ngày rồi về.”

“Được, vậy em chờ anh.”
 
Chương 934: Ngưu bức hoa* tới!!! (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Trong thời gian đợi Diệp Đình tới, Lăng Vi chợt nhận được điện thoại của Long Diệc Hân và thầy Trần, Long Diệc Hân ở bên kia kích động nói: “Tiểu Vi! Ý tưởng thiết kế của cô đã xong hết! Khi nào cô tới? Chúng ta lắp ráp xe thí nghiệm! Bây giờ tốc độ máy đã tăng lên!”

Lăng Vi cực kỳ kích động: “Hiện tại tôi không ở thành phố Giang, chờ tôi về lại đi tìm anh, khoảng chừng mấy ngày nữa.”

“Được được được —— Cô mau về!”

Lăng Vi cúp điện thoại, khó nén tâm tình kích động. Mấy nghiên cứu thành công, cô trở về thì bận rộn! Gây dựng lại Long Đằng, nằm trong tầm tay rồi!

Hơn nữa, đã tìm được bức tranh, tung tích mẹ chồng cô sắp nổi lên mặt nước! Thật hả hê lòng người mà ——

Lúc Diệp Đình tới, Trần Tư Uyển đã hoàn toàn tỉnh táo, chẳng qua xương ngực bị gãy, giải phẫu lớn, người tiều tụy đi không ít.

Trần Thương cũng già đi trong nháy mắt… Tóc bạc trắng hơn phân nửa.

Trước kia, tinh thần ông luôn khỏe mạnh, trong nháy mắt lưng còng.

Nhưng cũng may tất cả đều phát triển theo hướng tốt, Trần Tư Uyển muôn phần cảm kích Diệp Đình, nếu Diệp Đình không phân phó người tới cứu bà, bây giờ bà đã bị kẻ địch bắt làm tù binh, khi dễ đến chết!

Trần Thương cũng vô cùng cảm kích Diệp Đình! Nhưng ông lão không nói ra miệng.

Chỉ kích động đến môi cũng run.

Mười mấy năm, nếu không phải Diệp Đình phái người cứu con gái ông về, ông nào còn có thể gặp bà… Vậy thì thật sự là người đầu bạc tiễn người đầu xanh, ông đến dưới cửu tuyền cũng không có mặt mũi đối mặ với bạn già của ông! Thậm chí, ông chết cũng không thể nhắm mắt!

Dưới sự trấn an của Trần Thương, Lăng Vi và Diệp Đình đi tới một chỗ ở của anh ở biên giới. Diệp Đình lấy ra bức “Điệp yêu hoa” kia, giá trị bức tranh này thật sự quá lớn!

Nó có thể xuất hiện trước mắt mọi người lần nữa, vậy thì bao nhiêu nhiêu người nguy hiểm tính mạng đoạt nó trở lại! Nếu thật sự không tìm ra chút đầu mối nào, quả thật là một chuyện sa sút tinh thần bao nhiêu.

Lăng Vi cẩn thận quan sát bức tranh này.

Vẫn không phát hiện gì. Bức tranh này chỉ là một bức tranh mẫu đơn rất đơn giản… Một đóa mẫu đon màu đỏ, một đóa mẫu đơn màu vàng, còn có một nụ hoa nhỏ đang chuyển màu.

Ngoài ra còn có ba con bướm, một con màu lam nhạt cạnh cây màu xanh lá. Còn một con bướm màu xanh đen nhẹ nhàng bay lượn bên phải, trên con bướm này còn có một con bướm màu vàng nhạt nho nhỏ.

“Những đóa hoa và con bướm này có thể có dụng ý gì không?” Lăng Vi suy nghĩ: “Còn có cách bố trí này… Chắc chắn có ý định.”

Cô nhìn bức tranh chằm chằm: “Hai đóa mẫu đơn lớn, một đóa mẫu đơn nhỏ, một con bướm bên trái, hai con bướm bên phải, chẳng lẽ là… 2112?”

Diệp Đình lại nói: “Anh cũng thử rồi, mật mã không hữu dụng.”

Lăng Vi cau mày, hồi lâu, như có điều suy nghĩ nói: “Em muốn ìm Hoa Thiếu Kiền và Hoa Đào tới cùng nghiên cứu.”

Cô ngước mắt nhìn Diệp Đình, tròng mắt đen của anh tối tăm khó khăn.

Lăng Vi biết đây là chuyện nhà anh, anh không muốn quá nhiều người biết, nhưng Hoa Thiếu Kiền và Hoa đào đều nghiên cứu nhiều về màu sắc và phác họa… Có lẽ bọn họ có thể có ý kiến hay.

Diệp Đình suy tư chốc lát, gật đầu nói: “Được.”

Hoa Thiếu Kiền và Hoa Đào nhanh chóng chạy tới.

Nhất là Hoa Đào, mặt đầy hưng phấn! Giống như mình sắp thăm dò một bí mật lớn! Cô ta chỉ là một biên tập mỹ thuật nho nhỏ, mỗi ngày đều làm cùng một việc. Đột nhiên có thể tham gia hành động cơ mật như vậy… Ha ha ha ha…. Cô ta hưng phấn nhảy cỡn lên, chuyện gì thế?

Khống chế khống chế!

Không thể gây trò cười! Phải biểu hiện như một học giả!

“Khụ —— Khụ ——” Mặt Hoa Đào đầy giả bộ đi vào phòng vẽ.

“A! Tôi tới đây! Tôi xem thử bức tranh rốt cuộc có cách thức gì!”
 
Chương 935: Hoa Đào đại nhân, rụt rè một chút.. (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hoa Đào nâng cằm, nghênh ngang đi vào.

Khóe môi cô cong lên, bày ra vẻ bí hiểm.

Hàn Yến cùng cô đi vào khóe miệng co quắp. Dáng vẻ kia của cô thật thú vị...

Bên cạnh anh không có cô gái nào như cô cả, dễ dàng vui vẻ như vậy.

Đôi khi, người khác căn bản không chơi đùa với cô, chính cô cũng có thể tìm việc vui, tự mình vui vẻ.

“Hoa Hoa, mau tới, chờ cậu mãi.” Lăng Vi vội vàng vẫy Hoa Đào: “Đừng ở đó nữa, mau lại đây xem.”

“Nga nga nga...” Hoa Đào cười hắc hắc, uốn éo đi tới bên cạnh bàn. Cô nhìn bức tranh được trải ra trên bàn: “A” một tiếng.

Mọi người nghĩ cô có phát hiện gì, toàn bộ đều ngẩng đầu nhìn cô.

Hoa Đào nhếch miệng cười: “Đây không phải bức tranh bình thường thôi à?”

Lăng Vi gào khóc hộc máu: “Chính là bởi vì đây là một bức tranh bình thường, mới tìm cậu đến xem, nếu bí mật đều viết lên giấy, còn mời lão đại ngài tới làm gì?”

“Ừ ừm...” Hoa Đào vội vàng gật đầu: “Nhưng thật ra... Đợi chị đây nhìn nó cái đã...”

“Phốc ——” Lôi Tuấn phì cười...

Vô cùng đồng tình nhìn về phía Hàn Yến, thầm nghĩ: “Lục ca... Chị dâu nhà anh so với Tiểu Hy vợ em còn siêu phàm thoát tục hơn...”

Hàn Yến nhìn qua phía cậu, giống như đang nói: “Có thế nào cũng mạnh hơn Hạ Tiểu Hy nhà cậu... Anh đây theo đuổi cô gái này tuy là ‘nhị ngốc‘ (nhị = ngốc trong tiếng Trung), nhà cậu còn được công nhận ‘nhị ngốc bạch ngọt ngốc xuẩn manh’ được không?”

Hai người ở một bên mắt đấu mắt, nửa điểm cũng không ảnh hưởng tới Hoa Đào phát huy.

Cô rung đùi đắc ý, một hồi nhìn chằm chằm bức tranh nhíu màu, một hồi lại ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Diệp Đình thầm nghĩ: “Cũng không biết Tiểu Vi nghĩ như thế nào... Tìm một cô gái không đáng tin như vậy đến làm gì? Chỉ thấy cô ấy làm màu là nhiều.”

Lúc này, Hoa Thiếu Kiền đi tới: “Xin lỗi, tắc đường đến hơi muộn.”

Diệp Đình vội vàng xua tay, cằm chỉ chỉ bức tranh, Hoa Thiếu Kiền liền đi tới bên cạnh bàn. Lôi Đình cười hì hì ôm anh: “Chồng ơi... Em nhớ anh, yêu yêu...”

Lôi Đình kiễng chân, hôn lên mặt Hoa Thiếu Kiền một cái.

Hoa Thiếu Kiền cũng cúi người hôn lên môi cô. Anh cũng nhớ cô... Thật muốn mạng người ta mà.

“Khụ khụ ——” Vài người bên cạnh thật sự cảm thấy đau mắt a a a —— Đây thật sự là nam thần siêu cấm dục Hoa Thiếu Kiền sao?

Sao so với bất kỳ ai càng cơ khát hơn vậy?

...

“Khụ khụ ——”

Tất cả mọi người thanh thanh giọng, ý bảo bọn họ “Rụt rè rụt rè —— chú ý xung quanh chút được không?”

Ngoài Lôi Tuấn, tất cả mọi người ở đây đều có đôi có cặp, chỉ có một mình anh một mình.

Mẹ Hạ Tiểu Hy gần đây không thoải mái, cô phải đưa mẹ đến bệnh viện làm kiểm tra nên không đến.

Lúc này, nhìn thấy người khác khanh khanh ta ta, anh thật sự là ngứa ngáy ruột gan.

Hoa Thiếu Kiền và Lôi Đình không coi ai ra gì, triền miên hôn một hồi lâu mới buông nhau ra, anh khẽ hôn lên môi cô, nhẹ giọng nói: “Anh cởi áo khoác đã, bên ngoài lạnh, áo anh mang theo gió lạnh, đừng để lạnh đến em.”

Lôi Đình cắn môi, ngượng ngùng nhìn anh: “Chồng, anh thật tốt.” Lôi Đình lại hôn lên mặt anh một cái. Hoa Thiếu Kiền đem áo khoác màu xám cởi ra, Lôi Đình nhận lấy, treo lên.

“Trời ạ, thật săn sóc...” Hoa Đào nhìn mà hai mắt lóe sáng! Vừa rồi Hoa Thiếu Kiền và Lôi Đình hôn nhau, thật sự... Thật sự làm cho người ta nhìn mà mặt đỏ tim đập a!

Hàn Yến đột nhiên khẽ thầm thì vào tai cô: “Tiểu Hoa Đào, biểu tình này của em bây giờ... có phải… Cũng rất muốn được hôn môi như vậy sao?”

Hoa Đào ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt Hàn Yến nhìn chằm chằm cô, có một chút ôn nhu, có một chút thâm tình, còn có một chút chờ mong.
 
Chương 936: Hoa Đào đại nhân, rụt rè một chút.. (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hoa Đào nhếch miệng cười, đặc biệt thành thật gật đầu, nói: “Lúc học đại học có một bạn nam đè tôi lên tường, dùng sức hôn tôi một cái, ai nha... Đáng tiếc đã quên là cảm giác gì rồi! Con gái chưa từng yêu đương, thật sự là bi kịch a... hu hu hu...”

Khuôn mặt anh tuấn của Hàn Yến đột nhiên đen xì, con ngươi tối đen lòe lỏe lửa giận, nhìn cô chằm chằm nói: “Tên đó cưỡng hôn em, đó là phi lễ! Sao em không tát anh ta? Em nên báo cảnh sát bắt tên đó lại!”

“Phốc ——” Lôi Tuấn đồng tình nhìn về phía Hàn Yến, thầm nghĩ: “Lão Lục nhà chúng ta... xong đời rồi... Chỉ số thông minh hoàn toàn giảm xuống, ngay cả loại lời này cũng nói ra được? Chẳng lẽ là bị chị Hoa Đào lây bệnh sao?”

Hoa Đào vội vàng vỗ ngực nói: “Đúng vậy! Tôi chính là hung hăng tát cậu ta! Tôi còn nhấc chân đạp vào chỗ đó cậu ta một cái!”

Tất cả cánh đàn ông trong này lập tức thấy ê ẩm giùm...

Lôi Tuấn vỗ vỗ bả vai Hàn Yến, ý tứ là: “Lão Lục, anh tự cầu nhiều phúc... Lúc chưa được đồng ý, ngàn vạn lần không được xằng bậy, miễn cho Hàn đại nhân nhà anh bị thương không cứu được!”

“...” Hàn Yến hất móng vuốt của Lôi Tuấn ra. Khinh bỉ nhìn cậu ta một cái, dùng ánh mắt nói với Lôi Tuấn: “Anh đây là cái loại tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn như thế à?”

Lôi Tuấn trong lòng cười: “Chính bởi vì anh rất quân tử, cho nên mới luôn không theo đuổi được con gái nhà người ta...”

Hàn Yến cắn răng trừng cậu ta: “Đó là vì anh đây còn chưa theo đuổi, đến giờ anh còn chưa từng theo đuổi ai được không ta?”

Hai người như gà chọi, anh trừng tôi tôi trừng anh. Bởi vì quen thuộc với nhau, cũng không cần nói chuyện, chỉ cần dùng ánh mắt đã đối phương muốn nói gì.

“Khụ khụ ——” Diệp Đình đột nhiên nghiêm mặt, nói: “Nói chính sự!”

...

“Đúng đúng đúng...” Hoa Đào vội chạy tới giả vờ nhìn ngó bức tranh.

Nhưng mà... Nói thật ra...

Cái này chỉ là một bức tranh mẫu đơn bình thường đến không thể bình thường hơn, thật đúng là nhìn không ra có cái gì khác thường.

Hoa Thiếu Kiền nhìn một hồi lâu, đột nhiên nói: “Có thể liên quan đến số lượng hoa và bướm trên tranh không?”

Diệp Đình lắc đầu: “Cái này tôi đã thử rồi, cũng không đúng.”

Hoa Thiếu Kiền nâng ngón tay, vuốt lên tranh một cái: “Có thể liên quan đến cách vẽ không? Bức tranh mẫu thật ra rất tỉ mỉ, ví dụ kết cấu và cách vẽ tranh: “ Anh chỉ vào vải vẽ tranh sơn dầu nói: “Bức tranh mẫu đơn, đầu tiên dùng búng lông sói vẽ hoa và bình.”

Tay anh chỉ lên đóa hoa mẫu đơn, nói: “Anh xem sắp xếp ở chỗ này.”

Diệp Đình gật đầu.

Hoa Thiếu Kiền còn nói: “Vẽ xong đóa hoa, lại dùng bút lông sói nhỏ điểm ba nét nhụy, lại dùng phấn trắng làm nhị, sau đó dùng phấn điểm vàng ở đầu nhị.”

Anh chỉ nhụy hoa nói: “Anh xem cách sắp xếp nhụy hoa và phương hướng, còn có số lượng là 3, 3, 3.”

Diệp Đình gật đầu, tỏ vẻ nghe hiểu.

Hoa Thiếu Kiền còn nói: “Vẽ xong nhụy hoa, tiếp theo lại dùng bút lông sói vẽ lá non, lá lớn, gân lá, cuối cùng chỉnh sửa lại hình ảnh, khiến mẫu đơn và lá cây đan vào nhau dày dày thưa thưa, để lại ba, năm lỗ hổng trong đám lá, bức mẫu đơn này đã hoàn thành.”

Anh nói xong, nhìn về phía Diệp Đình. Hy vọng trợ giúp được đôi chút cho anh.

Diệp Đình gật gật đầu, Hoa Thiếu Kiền nói cách vẽ tranh này, bên trong có rất nhiều số liệu, quả thật giúp đỡ rất lớn!

Diệp Đình dựa theo cách vẽ của Hoa Thiếu Kiền nói, dựa theo bố cục, theo thứ tự sắp xếp viết ra dãy số.

...

Hoa Đào cảm thấy mình đến không có ích gì... Vì sao nghe hoàn toàn chẳng hiểu gì hết?
 
Chương 937: Phản xạ hình cung quá dài (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Ngoài Diệp Đình đang tính toán, mấy người khác đều thành thành thật thật đứng bên cạnh xem xét.

Cả đám đối với việc giải mã đều không lành nghề.

...

Lôi Đình ôm cánh tay Hoa Thiếu Kiền, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào vai anh, một lát lại ngẩng đầu nhìn anh một cái.

Hoa Thiếu Kiền mím môi, cười với cô.

Lôi Đình mỗi lần thấy anh cười, cô đều không kìm lòng được mà kiễng chân, hôn anh một cái.

“Mẹ ơi...” Lôi Tuấn nhìn mà đau cả mắt, khóc gọi điện thoại cho Hạ Tiểu Hy gọi điện thoại: “Vợ ơi, mẹ thân thể khá hơn chút nào chưa? Bao giờ em qua đây? Anh nhớ em muốn chết!”

Hạ Tiểu Hy thì thầm nói: “Mẹ không có chuyện gì, chỉ là mấy ngày lễ mừng năm mới gần đây, đêm nào cũng thức khuya xem TV, bác sĩ là ngủ không ngon. Nghỉ ngơi nhiều một chút là ổn.”

Cột máu của Lôi Tuấn “ào ào” dâng lên! Anh lập tức tiểu vũ trụ bùng nổ, đầy máu tức khắc, lập tức sống lại!

“Vợ ơi, vậy em mau tới đi! Những người này đều không có chút nhân tính nào! Ngược anh chỉ có một mình! Người ta đều có đôi có cặp, chỉ có mỗi mình anh cô đơn lẻ bóng thôi!”

Lúc này, Hoa Đào đột nhiên nói: “Anh Tuấn, anh nói vậy không đúng! Chẳng phải em cũng độc thân sao? Anh còn có vợ, em ngay cả bạn trai còn chưa có.”

Lôi Tuấn “Hừ” một tiếng: “Đừng đứng nói chuyện không đau thắt lưng, em rất nhanh sẽ có!”

Muộn nhất cũng không quá buổi tối hôm nay!

Em cứ nhìn cái ánh mắt muốn ăn thịt người của Hàn Yến kia đi, ối chà chà... Chỉ kém muốn nuốt em vào bụng, em còn không mau dắt lừa chạy trốn đi?

Lôi Tuấn ở trong lòng oán thầm một hồi, Hàn Yến chẳng nói gì. Trong lòng cân nhắc: “Tiểu Hoa Đào... Cô gái này có phải phản xạ hình cung quá dài rồi không, anh hẹn cô rất nhiều rất nhiều lần, mỗi lần đều đặc biệt chủ động muốn mời cô ăn cơm, xem phim. Nhưng cô ấy luôn lấy lý do tăng cả để từ chối anh. Tính cả lần này, bọn họ mới gặp mặt năm lần, còn bốn lần còn lại... Đều là vì Lăng Vi.”

Hàn Yến quay đầu, soi soi gương ở cạnh đó.

Anh nhăn mặt nhíu mày, lại nhướn mày. Con ngươi tối đen như mực trừng mình trong gương.

Theo lý thuyết... Mười người trong nhóm, ngoài Diệp Đình ra, anh hẳn là xem như trắng nhất, đẹp trai nhất... Nhị Tuấn ‘nhị’ như vậy cũng cưới được vợ (Lôi Tuấn xếp thứ hai? Còn chữ ‘nhị’ thứ hai là ngốc:v], Hàn Yến anh kém gì chứ?

Sầu muốn chết!

Có thể là... Tính cách không tốt!

Hàn Yến vẫn ghét bỏ tính cách của mình, quá nhạt nhẽo, không đủ hoạt bát. Anh nếu có tính cách hoạt bát như Nhị Tuấn, Quân Dương thì tốt rồi.

Anh đang tự kỷ một mình, đột nhiên thấy Hoa Đào quay đầu lại đây, đứng ở cạnh anh ngó vào gương.

Cô gái này chống hai tay dưới cằm tạo dáng “đóa hoa”... Hàn Yến khóe miệng co quắp, bao nhiêu tuổi rồi? Năm tuổi à? Đi nhà trẻ chưa?

Tiếp theo, lại thấy cô trừng mắt với mình trong gương, lại vươn tay hình cái kéo, bĩu môi. Tiếp theo, là “mười sáu lần liên hoàn chụp”...

Hàn Yến trước đó căn bản không biết “mười sáu lần liên hoàn chụp” là cái quỷ gì.

Từ lần trước sau khi gặp mặt Hoa Đào... Anh đã hiểu ra vài cách dùng từ kỳ quái trên internet, còn có mấy cái clip đen ngăn ngắn không có tiết tháo...

“Mười sáu lần liên hoàn chụp“. Ngày đó, cô gái này cũng không nói chuyện với anh, lấy di động ra: “tách tách tách” tự sướng một mình, sau đó còn lấy anh làm bối cảnh... Cô nói: “Ai nha, anh lớn lên đẹp trai như vậy, không chụp lại thật xin lỗi khuôn mặt này của anh mà!”

Hàn Yến liền nở nụ cười, nhìn vào màn hình điện thoại cô. Kết quả... Cô nương nhà người ta rống giận mắng anh: “Cúi đầu! Cúi đầu! Anh không được ngẩng đầu! Anh đừng nhìn màn hình được không? Anh sẽ giả bộ hai ta không quen biết, tôi chụp lại sau đó khoe ảnh chụp của hai ta cho đồng nghiệp nhìn. Tôi phải khiến sắc mặt mấy cô ấy thay đổi! Để họ nhìn xem tôi tùy tiện tự sướng cũng có trai đẹp lọt vào ống kính, ha ha ha —— cấp đám kia chỉ cần nhìn một cái, tôi vô tình gặp được trai đẹp đến cỡ nào, ha ha ha ——”
 
Chương 938: Phản xạ hình cung quá dài (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hàn Yến lệ nóng doanh tròng cúi đầu, nghĩ thầm: “Em muốn các cô ấy thay đổi vẻ mặt cũng đâu cần như vậy... Tôi làm bạn trai của em, lúc đó mới chọc bọn họ, như vậy có phải hơn không...”

Hàn Yến chau mày, Hoa Đào lại không vui: “Tiểu Lục Tử, sao anh nhíu mày nhăn nhó gì thế?”

“...”

Hàn Yến nhìn qua phía cô, nghĩ thầm: “Bởi vì... Cô gái nào đó quá trì độn chứ sao nữa...”

Hoa Đào chống nạnh, ra lệnh với anh: “Không cho nhíu mày!”

Hàn Yến liền thành thành thật thật giãn chân mày, mím môi cười với cô một chút. Anh thật sự cực kỳ đẹp trai, vừa trắng vừa cao lại mê người, vừa anh tuấn, giống như tiểu thịt tươi vừa xuất đạo trên TV!

Thật muốn sờ sờ gương mặt tuấn tú kia của anh, làm sao bây giờ a?

Hoa Đào hai tay che miệng, nhe răng trợn mắt nói với chính mình: “Kiềm chế! Kiềm chế! Nhất định phải kiềm chế lại cái móng vuốt của mày! Hàn Yến người ta là ai? Là nhà triết học nổi tiếng cấp quốc gia, là nhà nghiên cứu Nam Cực (???)! Người ta vừa đẹp trai vừa thông minh, lại tài giỏi! Gia cảnh lại tốt, mày đừng có mà nghĩ linh tinh...”

Hoa Đào nghiêm túc giáo dục mình!

Cô đảo mắt nhìn Hàn Yến cười: “Ngoan đi, nhíu mày không đẹp trai nữa.”

Nói xong, nâng tay sờ đầu anh, giống như sờ đầu con chó nhỏ.

Hàn Yến muốn tránh, nhưng cũng không biết bị điên cái gì, vậy mà không trốn...

Anh cứ như vậy, nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của cô, nhìn chằm chằm ánh mắt cô. Chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của cô híp lại thành một đường, cười đến ngọt ngào.

Lôi Tuấn, Lăng Vi, Lôi Đình, Hoa Thiếu Kiền đều nhìn ra trong ánh mắt Hàn Yến nhìn về phía Hoa Đào... Trong triền miên lại lộ ra một tia kiều diễm...

Tình cảm chân thành như vậy, mị hoặc động tình như vậy...

Ôi...

Nhưng, nhìn lại Hoa Đào...

Cô gái này cực thích xoa đầu người ta, còn kiễng chân...”Phốc ——” Lăng Vi buồn cười chết mất, biểu cảm kia của Hoa Đào, sao cứ giống đang dỗ con “chó Pug” của nhà mình vậy?

Sai, không phải chó Pug!

Yến Lục nhà bọn họ, như thế nào cũng coi như “Husky“... Nhưng mà cái kia: “nhị cáp” trong truyền thuyết... (chó Pug tiếng Trung là Cáp ba cẩu, Husky là Cáp sĩ kỳ, chữ nhị có thể là nhắc đến hai loại chó, cũng có thể ý nói là Husky ngốc, cái này chắc tác giả chơi chữ) Nhìn bề ngoài bộ dạng rất dọa người, cứ như sói, kết quả... Lại nhát gan, lại nhị (ngốc) đến không tưởng.

“Ha ha ha ——” Lăng Vi bụm mặt cười, cô có phải quá xấu xa rồi không? Trêu chọc bạn bè như thế có thể bị đánh không?

Hư... Ngàn vạn lần không thể để Hoa Đào và Hàn Yến biết, nếu không, mạng nhỏ của cô không xong rồi!

Nhưng, cô so sánh như vậy đúng mà.

Đúng! “Nhị cáp” tựa như Hàn Yến!

Hàn Yến lớn lên đúng kiểu hoa hoa công tử, gương mặt tiểu thịt tươi, thật ra trầm ổn hơn ai hết, theo Diệp Đình tiết lộ, Hàn Yến đứa nhỏ này thành thật, ngay cả tay con gái còn chưa từng nắm...

Cũng không biết như thế nào, lại bị Hoa Đào câu mất rồi.

Tay Hoa Đào còn đang xoa xoa đầu Hàn Yến, Lôi Tuấn sắp không nhìn nổi rồi, Hạ Tiểu Hy nhà anh có ngốc cũng không ngốc như Hoa Đào, thật sự!

Anh tuyệt đối có thể cam đoan bằng nhân cách!

Lúc này, Diệp Đình ném bút, hai tay ôm ngực. Con ngươi đen thẳm của anh chằm chằm công thức tính toán ra trên giấy.

Lắc đầu: “Hình như cũng không đúng. Không có tin tức nào hữu dụng.”

“A?” Hoa Đào là người đầu tiên kinh ngạc!

Cô nhướn mày, hoàn toàn không thể tin được nhìn Diệp Đình hỏi: “Vừa rồi Hoa Thần nói... Cũng không dùng được?”

Diệp Đình gật đầu, đưa tờ giấy cho mọi người xem: “Đó là công thức tôi tính ra, tổ hợp kiểu gì cũng không thành một câu hoàn chỉnh, cho nên... Cách này hẳn cũng sai nốt.”

“Ầy ——” Hoa Đào ôm trái tim nhỏ bé của mình, cảm giác trong lòng đột nhiên lạnh đi một nửa.

Cô nhìn chằm chằm bức tranh, đột nhiên lóe lên ý tưởng!

“A!” Cô đột nhiên hét lên một tiếng: “Tôi biết rồi!”

Cô đột nhiên vỗ tay! Hai tay dùng sức vỗ: “Chúng ta có phải nghĩ nhiều rồi không? Tôi hỏi mọi người, bức tranh này vẽ cái gì?”

Diệp Đình trả lời nói: Hoa mẫu đơn.

“Đúng!” Hoa Đào ánh mắt lóe sáng nhìn anh hỏi: “Mẫu đơn trồng ở đâu?”
 
Chương 939: Bắn lén (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Tất cả mọi người đều không lên tiếng.

Peach lại kích động hỏi: “Mẫu đơn sinh ra ở đâu?”

Lôi Tuấn tỉnh tỉnh nói: “Mẫu đơn... sinh ra ở... trong đất?” Không phải hoa đều sống trong đất sao?

Sinh ở... trong đất... cũng không sai.

“Phốc ——” tất cả mọi người đều phì cười!

Peach giơ tay lên, hung hăng gõ vào trên đầu Lôi Tuấn: “Có phải anh xem phim ‘hành động’ nhiều quá không? Trong đầu tất cả đều là Tinh! Trùng!”

Peach cả giận: “Ý tôi nói là, nơi xuất xứ của hoa mẫu đơn!”

Hàn Yến nghiêm trang nói: “Ở nước ta, mẫu đơn có xuất xứ chủ yếu từ vùng Tần Lĩnh và một dải núi thuộc khu vực núi Đại Ba.”

Peach ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta hỏi: “Nổi tiếng nhất thì sao?”

Hàn Yến nói: “Dĩ nhiên là mẫu đơn Lạc Dương.”

Peach giơ tay lên, búng ngón tay: “Vậy thì đúng rồi! Không phải mọi người muốn tìm địa danh sao? Lạc Dương! Hoặc là Tần Lĩnh và núi Đại Ba! Hoặc là các địa phương có liên quan đến mẫu đơn!”

Cô ấy hất cằm, làm ra vẻ “Tôi chính là người thông minh nhất thế giới!“.

Thấy tất cả mọi người đều như suy nghĩ về ý tưởng của mình, Peach tự tin cười một tiếng.

Cô ấy hất cằm, nói: “Bức tranh 《 Hoa khai phú quý 》của dì cực kỳ đẹp! Bà ấy đã vẽ mẫu đơn một cách ung dung, từng bông hoa đều được thể hiện sống động rõ nét! Vậy mọi người cùng suy nghĩ xem, tại sao dì muốn vẽ "Mẫu đơn"?”

Cô ấy nói xong, rồi nhìn lần lượt tất cả mọi người.

Còn nói: “Nói thật! Mọi người đọc bài thơ này đi: Điệp luyến hoa tùng uyển nhược tiên, nghê thường vũ y vũ phiên thiên. Hoa khai phú quý yểm xuân sắc, tiếu khán nhân gian tứ nguyệt thiên.”

Peach chỉ vào hai câu thơ được viết bên phải mảnh vải: “Chỉ nhìn cách dì viết bài thơ này, có thể cảm giác được, tính cách của dì ấy cực kỳ tao nhã, còn mang theo tiên khí nữa chứ.”

Lăng Vi gật đầu, bày tỏ đồng ý.

Peach suy nghĩ, rồi lại nói: “Mọi người nhìn xem, uyển nhược tiên... Vũ phiên thiên, yểm xuân sắc, còn cả "Tiếu khán" nhân gian tứ nguyệt thiên nữa. Tất cả các chữ trong bài thơ này, đều mang đến cho người đọc cảm giác phiêu dật. Tính cách của dì ấy tao nhã như vậy, tại sao dì ấy không vẽ thủy tiên? Không vẽ hoa sen, mà lại vẽ một bức mẫu đơn ung dung, sống động thế này?”

Cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Đình, nhìn thấy ánh mắt của Diệp Đình thiên biến vạn hóa, Peach nghĩ trong đầu, có lẽ Diệp Đình đang suy nghĩ lời nói của mình.

Peach lại lớn mật nói: “Từ xưa đến nay, vẻ đẹp của mẫu đơn được coi là "Quốc sắc", "Quốc hương", "Quốc diễm", "Quốc mạo". Lại có danh xưng " Vua của các loại hoa ", "Quốc sắc thiên hương" nữa!”

Peach kích động vỗ tay: “Đây chính là dụng ý của dì khi vẽ bức mẫu đơn này!”

Tất cả mọi người đều bị rung động, Lăng Vi gật đầu nói: “Có lý...”

Peach tự tin nói: “Vì vậy, tin tức dì muốn để lại cho chúng ta là: Xuất xứ của mẫu đơn! Chứ không phải là cách vẽ và cấu tạo của bức tranh!”

Tất cả mọi người trố mắt nhìn nhau...

Bọn họ vẫn luôn nghĩ theo hướng cách vẽ và cấu tạo của bức tranh, hoàn toàn chưa từng nghĩ đến phương diện xuất xứ của hóa mẫu đơn...

“Chúng ta đã bị cho đi vòng vòng.” Hoa Thiểu Kiền gật đầu, như có điều suy nghĩ nói: “Tôi cảm thấy Peach nói có lý, chúng ta cũng có thể bắt tay từ phương diện này.”

“Ừ“ Diệp Đình cũng gật đầu: “Đây đúng là một đề nghị tốt.” Anh vừa nhìn về phía mọi người vừa nói: “Mọi người còn có ý kiến gì khác không?”

Lôi Tuấn lập tức lắc đầu: “Em không có! Em cho Peach một phiếu! Mặc dù suy nghĩ này của cô ấy rất đơn giản, thô bạo, nhưng... em cảm thấy còn thật sự đáng tin.”

“Đúng!” Lăng Vi cũng gật đầu: “Em thích tính cách này của Peach, luôn nghiêm túc nói bậy nói bạ... Mặc dù cô ấy hay nói bậy nói bạ, nhưng luôn có thể cung cấp cho người ta nguồn cảm hứng vô hạn.”

Cô tìm Peach tới, cũng bởi vì điều này.

Suy nghĩ của cô gái này luôn rất phong phú, không có giới hạn, không cứng ngắt, vì vậy cô ấy làm biên tập cực kỳ xuất sắc, luôn có thể khai thác được tiềm năng của tác giả.

Peach 囧 囧nhìn Lăng Vi: “Tiểu Vi, cậu đang khen mình... Hay là chê mình đấy? Thích tính cách của mình là được rồi, chứ không cần nói thêm cái chuỗi dài dằng dặc phía sau đâu. Xóa đi xóa đi... Coi như mình không nghe thấy gì!”

“Ha ha ha —— “
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom